Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 542


Chương 542

Tô Nhu cười khổ, nhưng không trả lời.

Lạc Thiên có chút thất vọng.

“Đúng rồi, Lâm Chính ở chỗ cậu sao?”.

“Ừ”.

“Ngày mai mình đến chỗ cậu, mình muốn nói chuyện với anh ấy…”

“Cậu muốn nói chuyện với anh ta thì chẳng phải lúc nào cũng được sao?”.

“Thôi để sáng mai đi”.

Tô Nhu nhỏ giọng đáp, rồi vội vàng rời đi.

Lạc Thiên thở dài, cũng không ngăn cản.

Tô Nhu trở lại bệnh viện, trông chừng bố mẹ trong phòng bệnh một đêm. Sáng hôm sau, cô mang theo cặp mắt gấu trúc đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện, định đến y quán của Lạc Thiên tìm Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc cô vừa lại gần chiếc xe của mình, thì bỗng có mấy người xông tới, một trong số đó là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm đậm.

Bà ta nhìn chằm chằm Tô Nhu một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Cô chính là Tô Nhu?”.

“Đúng vậy, cô có chuyện gì sao?”.

“Cô gọi ai là cô?”.

Người phụ nữa kia vung luôn tay lên tát.

Bốp!

Tô Nhu bị tát một cái, đau đến mức lùi lại mấy bước. Cô ôm mặt, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Sao bà lại đánh người?”.

“Đánh người? Tôi còn muốn giết người đây!”.

Người phụ nữ kia giơ tay ra bóp cổ Tô Nhu.

Tô Nhu đau đớn túm chặt tay người phụ nữ kia, muốn gỡ tay bà ta ra, nhưng bà ta khỏe kinh khủng, cô không thể gỡ được.

Người phụ nữ đẩy mạnh một cái.

Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, trên cần cổ thon dài trắng nõn là năm dấu ngón tay đỏ tươi.

“Tôi nói cho cô biết, tôi là mẹ của Hoa Mãn Thần! Nghe nói cô từ chối con trai tôi, con trai tôi nhìn trúng cô là phúc của cô! Nếu không phải con trai tôi thích cô, thì bà đây đã rạch mặt cô từ lâu rồi”, người phụ nữ lạnh lùng nói.

“Bà…”, Tô Nhu tức đến nỗi nước mắt muốn trào ra.

“Tôi cái gì mà tôi? Nghe đây, bây giờ con trai tôi đã mất liên lạc, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho tôi tìm được nó đi. Nếu nó có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ chôn sống cô, cho cô xuống đó bầu bạn với nó”.

Bà ta nói xong liền phất tay, dẫn người rời khỏi bãi đỗ xe.

Tô Nhu cắn chặt môi, những giọt nước mắt tủi thân chảy trên khuôn mặt trắng nõn, rơi xuống tí tách.

Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lên xe, đến y quán của Lạc Thiên.

Tuy trên đường đi cô không ngừng lau nước mắt, để dấu tay trên mặt không còn thấy rõ nữa, nhưng lúc đến y quán, Lạc Thiên và Lâm Chính vẫn nhận ra sự khác thường.

“Mặt em làm sao vậy?”.

Lâm Chính đang ăn bữa sáng liền đặt bát mỳ trộn trong tay xuống, cau mày hỏi.
 
Chương 543


Chương 543

“Không có gì, chỉ là cãi nhau với bố em, ông ấy giận quá tát em một cái”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Bây giờ bố em vẫn đang bó bột, ông ấy là Na Tra sao?”, Lâm Chính bất mãn với lời nói dối vụng về của Tô Nhu, lập tức vạch trần.

Tô Nhu ngập ngừng một lát mới kể rõ ràng nguyên nhân.

“Cái gì? Thật là đáng ghét! Đúng là mẹ nào con nấy, tên Hoa Mãn Thần kia là súc sinh, mẹ anh ta cũng chẳng có gì tốt đẹp!”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Bỏ đi Thiên Thiên, mình cũng không muốn chấp loại người đó!”.

“Tiểu Nhu, cậu tưởng cậu không chấp loại người đó thì người ta sẽ không đến tìm cậu nữa sao? Cậu nhầm rồi, đây chỉ là cảnh cáo, lần sau bà ta cũng vẫn sẽ ra tay với cậu như vậy”, Lạc Thiên nghiêm túc nói.

“Nhưng… mình cũng không biết nên làm thế nào…”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

Lạc Thiên nhất thời á khẩu, lén nhìn Lâm Chính ở bên cạnh, cũng không nói gì nữa.

Hình như Tô Nhu nhớ ra gì đó, lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đưa cho Lâm Chính.

“Cái gì vậy?”, Lâm Chính ăn một miếng mỳ trộn, nói lúng búng không rõ.

“Trong này là hai triệu tệ, em đã gửi tất cả tiền tiết kiệm và tiền bán nhà vào trong này. Hai triệu tệ còn lại em sẽ nhanh chóng trả cho anh”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

“Hả? Tiểu Nhu, cậu bán nhà rồi sao? Vậy cậu ở đâu?”, Lạc Thiên ngạc nhiên.

“Mình tạm thời dọn đến ở công ty, bây giờ Duyệt Nhan đã đi vào quỹ đạo, chắc là sẽ nhanh chóng có lợi nhuận. Cậu yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, không nói gì.

Tô Nhu lại nói thêm: “Em để lại một phòng cho anh, anh có thể ở công ty với em”.

Nói xong, cô có chút dè dặt nhìn Lâm Chính.

Lạc Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên.

Một lát sau, Lâm Chính khẽ gật đầu: “Anh biết rồi”.

Lạc Thiên lập tức thở dài.

“Em có thể hỏi anh một việc không?”, Tô Nhu chần chừ một lúc rồi vẫn lên tiếng.

“Em muốn hỏi anh làm sao mời được thần y Lâm, làm sao có bốn triệu tệ, đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy”, Tô Nhu nghiêm túc gật đầu.

Lâm Chính trở nên do dự.

Anh tin rằng, nếu bây giờ anh nói cho Tô Nhu biết thân phận của anh, thì chắc chắn cô sẽ tin, nhưng cũng khó mà chấp nhận được.

Ngoài ra, nếu công bố chuyện này, thì chắc chắn phía Yên Kinh sẽ lập tức phát giác ra anh, dù sao người của nhà họ Hoa và người của Nam Phái đều đang ở Giang Thành, rất nhiều người đang nhìn vào đây, lúc này ra mặt thì không phải là chuyện tốt.

Sau khi cân nhắc kĩ càng, Lâm Chính quyết định tạm thời giữ bí mật, chờ đi Yên Kinh rồi sẽ nói hết với Tô Nhu.

“Bởi vì Chủ tịch Lâm nhìn trúng tài năng của anh”, Lâm Chính bịa chuyện.

“Tài năng của anh?”, Tô Nhu ngạc nhiên.

“Đúng, chắc em biết là anh cũng biết chút y thuật, Chủ tịch Lâm nhìn trúng kiến thức y học của anh, nên làm bạn với anh, và cho anh vay bốn triệu tệ vô điều kiện”.
 
Chương 544


Chương 544

“Đơn giản thế thôi sao?”, Tô Nhu cảm thấy khó tin.

“Đơn giản thế thôi”, Lâm Chính khẳng định chắc nịch.

Tô Nhu vẫn có chút không chấp nhận được.

Nhưng cô nhanh chóng thở dài, nói rất nghiêm túc: “Nếu Chủ tịch Lâm chịu làm bạn với người như anh, thì anh cũng phải cố gắng, đừng phụ sự tin tưởng của anh ta dành cho anh. Bốn triệu tệ kia anh trả lại cho Chủ tịch Lâm đi, anh giúp em chuyển lời đến Chủ tịch Lâm, bảo anh ta cho chúng ta một tháng. Sau một tháng, em sẽ nghĩ cách trả hai triệu tệ còn lại cho anh ta”.

“Tiểu Nhu, em không cần trả vội, không sao đâu”, Lâm Chính nói.

“Đây là tiền của Chủ tịch Lâm, không phải là tiền của anh, tiền của người khác thì dù sao cũng đừng nợ quá lâu… Em về trước đây”.

Tô Nhu nói rất nghiêm túc, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Nhưng đi đến cửa, cô bỗng dừng bước.

“Lâm Chính!”.

“Sao vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Chỉ thấy Tô Nhu hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Anh có thể được Chủ tịch Lâm đánh giá cao là cơ hội của anh. Hy vọng lần này anh có thể cố gắng, tranh thủ làm nên sự nghiệp, đừng khiến mọi người thất vọng nữa, được không?”.

“Ớ…”, Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào.

“Còn nữa, lần này… cảm ơn anh…”, Tô Nhu lại nói một câu, rồi vội vã bỏ đi.

Lâm Chính sờ mũi, cười nhăn nhó.

Nhưng Tô Nhu vừa ra ngoài chưa được bao lâu…

Két!

Một tiếng phanh gấp vang lên.

Sau đó nghe thấy một tiếng nặng nề, rồi vô số tiếng kêu kinh sợ của người đi đường.

“Xảy ra tai nạn rồi! Xảy ra tai nạn rồi!”.

Lâm Chính và Lạc Thiên nghe thấy thế đều sửng sốt, cùng lao ra ngoài.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên đường, Lâm Chính kinh hãi biến sắc…

“Tiểu Nhu!”.

Lạc Thiên hét lên rồi lao tới.

Chỉ thấy Tô Nhu lúc này đã nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, còn cách cô không xa là một chiếc xe con Chevrolet màu đen.

Đầu xe đã lõm xuống, trông rất thảm khốc.

Mọi người xung quanh xúm lại, người thì gọi xe cấp cứu, người thì báo cảnh sát.

Tài xế xuống xe, nhìn Tô Nhu, ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi đứng bất động ở bên cạnh, cũng không gọi điện thoại, chẳng khác nào người qua đường.

Lâm Chính chứng kiến cảnh này, đầu óc như muốn nổ tung, anh lao tới như điên, vội vàng nằm bò xuống kiểm tra tình hình của Tô Nhu.

“Nội tạng cô ấy bị va đập mạnh, phổi xuất huyết, mạch máu bị vỡ, tình hình rất nguy cấp! Tiểu Thiên, mau hơ châm!”, Lâm Chính vội gầm lên.

“Được…”
 
Chương 545


Chương 545

Toàn thân Lạc Thiên run rẩy, lập tức lao vào y quán.

“Tất cả tránh ra!”.

Lâm Chính vội vàng ôm Tô Nhu vào y quán.

Người đi đường vội vàng nhường lối.

Vào nhà trong, Lâm Chính lập tức đóng cửa lại, cởi qu@n áo của Tô Nhu ra, đồng thời bốc thảo dược cho vào miệng nhai, sau đó đắp lên vết thương của cô.

Nhưng đúng lúc này, Tô Nhu lại ho khù khụ, miệng không ngừng trào ra máu tươi, lỗ mũi lỗ tai cũng chảy máu.

Lạc Thiên đang hơ châm ở bên cạnh bật khóc.

“Đang yên đang lành sao lại thành thế này chứ?”, cô ấy nức nở kêu lên.

Một giây trước vẫn còn yên lành, ra khỏi cửa liền gặp chuyện này…

Lâm Chính không nói gì, châm vừa hơ xong, anh liền c ắm vào ngực Tô Nhu, sau đó lại dàn châm, vê xoay nhấc cắm một cách tỉ mỉ.

Chẳng mấy chốc, cả người Tô Nhu đã cắm mấy trăm cây châm bạc.

Mỗi cây châm bạc đều đang run lên nhè nhẹ, dường như có một luồng khí đang lay động chúng, vô cùng thần kỳ.

Sắc mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc, anh giơ hai bàn tay lên, để lơ lửng trên những cây châm bạc kia, sau đó hai cánh tay chuyển động rất nhanh, ngón tay nhanh chóng đưa qua đưa lại trên những cây châm bạc kia như con thoi.

Sau đó liền thấy những cây châm bạc kia lên rồi xuống, xuống rồi lên, châm như gió lại như điện, dường như có một con rồng bằng không khí đang chuyển động trên người Tô Nhu.

Lạc Thiên ở bên cạnh nhìn đến ngây người.

Cô ấy đã bao giờ được chứng kiến cảnh tượng quỷ dị và thần kỳ như vậy chứ?

Đây vẫn thuộc phạm trù châm cứu của Đông y sao?

Lâm Chính duy trì như vậy tròn 10 phút, trong 10 phút này, sắc mặt Tô Nhu tốt hơn rất nhiều, miệng cũng không còn trào máu ra nữa, ngay cả hơi thở gần như sắp đứt cũng trở nên đều đều.

Thần châm!

Đúng là thần châm!

Lạc Thiên nổi cả da gà!

Cô ấy tin chắc dù ông nội mình có luyện thêm 10 năm, thì e là cũng không có thuật châm cứu đáng sợ như vậy!

Một lát sau, Lâm Chính dừng lại, nhưng ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Màn châm cứu vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của anh.

“Đây… đây là gì vậy?”, Lạc Thiên vô thức hỏi.

“Du Long Châm Pháp…”, Lâm Chính yếu ớt đáp.

Du Long Châm Pháp?

Lạc Thiên lẩm bẩm, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói đến, đành hỏi tiếp: “Tình hình của Tiểu Nhu sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”.

“Cũng may được cấp cứu ngay, tạm thời ổn định rồi…”, Lâm Chính khó nhọc bò dậy.

Lạc Thiên vội vàng đỡ anh.
 
Chương 546


Chương 546

Đúng lúc này…

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, kéo tấm rèm lên che Tô Nhu lại, rồi nói với Lạc Thiên: “Giao Tiểu Nhu cho cô đấy, cô chăm sóc cô ấy, để tôi ra ngoài xem sao”.

“Được”, Lạc Thiên có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Lâm Chính mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài là hai đồng chí mặc đồng phục cảnh sát, tài xế kia vẫn đứng bên cạnh. Xe cấp cứu đã đến, nhưng có Lâm Chính và Lạc Thiên ở đây, chỉ cần tình hình ổn định, thì cũng không cần đến bệnh viện ngay.

“Chào anh, xin hỏi anh là bác sĩ ở đây sao? Tình hình của nạn nhân sao rồi?”, một đồng chí hỏi.

“Người gặp tai nạn khi nãy là vợ tôi, vừa rồi tôi đã tiến hành cấp cứu cho cô ấy, các anh tạm thời không tiện vào”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn gã tài xế kia, nói.

“Hóa ra anh là chồng của nạn nhân, vậy thì dễ giải quyết rồi”, đồng chí kia gật đầu, rồi hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Sự việc nhanh chóng được xác định là một vụ tai nạn giao thông đơn giản, hiện giờ Tô Nhu cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, sau khi kiểm tra thì gã tài xế kia cũng không có nồng độ cồn hay m@ túy, nên việc cần làm tiếp theo là thương thảo chuyện bồi thường.

Nhưng theo Lâm Chính thấy thì đây không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn giản.

Anh nhìn biển số chiếc xe Chevrolet kia, rồi lại nhìn tài xế, nói chuyện được vài câu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Biển số xe đến từ Quảng Liễu, và gã tài xế này cũng nói giọng Quảng Liễu.

Sáng sớm ra sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Hơn nữa con đường này hẹp như vậy, ai lại lái xe nhanh như điên thế chứ?

Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lát rồi nói: “Hai đồng chí có thể cho tôi nói vài câu với anh này không?”.

“Không được”, hai người họ lập tức từ chối.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không có hành động gì quá khích đâu, huống hồ vợ tôi cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng, tôi không cần phải động đến anh ta, làm vậy chẳng phải tôi sẽ không lấy được tiền bồi thường sao?”, Lâm Chính cười nói.

Hai người chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lâm Chính bước thẳng về phía gã tài xế.

Hắn vẫn có chút kiêng dè, không khỏi lùi lại một bước.

“Đừng lo, tôi sẽ không động đến anh”, Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: “Ít nhất là sẽ không ở đây”.

“Cậu muốn làm gì?”, gã tài xế cau mày.

“Là nhà họ Khai phái anh tới chứ gì?”, Lâm Chính hỏi.

Gã tài xế thả lỏng, cũng nhỏ giọng đáp: “Phải thì làm sao nào? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, đây chỉ là khởi đầu, cậu mới là người cuối cùng mà cậu chủ Khai muốn xử lý”.

“Khai Mạc đang ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Liên quan gì đến cậu? Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ tàn phế thôi”, gã tài xế cười nhạt nói.
 
Chương 547


Chương 547

“Tôi có trở thành tàn phế hay không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn anh sắp trở thành người chết rồi”, Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, gã tài xế liền biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Ý cậu là sao?”.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại mấy bước, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm đầy dữ tợn.

“Này, cậu nói rõ ràng cho tôi! Ý cậu là sao?”.

Gã tài xế kia cuống lên, lập tức bước tới định hỏi Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này…

Bíp bíp bíp!

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

Sau đó liền thấy một chiếc xe con lao vào đám người, tông trúng gã tài xế kia một cách chuẩn xác.

Phịch!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Tất cả mọi người xung quanh đều giật nảy mình, nhao nhao lùi lại.

Gã tài xế bị chiếc xe con đang lao tới tông bay đi, húc vào chiếc xe của gã, bị kẹp thành nhân bánh, chết ngay tại chỗ.

Hai đồng chí cảnh sát hoảng lên, lập tức xông tới khống chế tài xế.

Tài xế lập tức xuống xe, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Mọi người ở hiện trường gọi ngay xe cấp cứu.

Nhưng tài xế tông Tô Nhu đã bị đâm thành một đống nát bét, xe cấp cứu tới cũng chỉ để nhặt xác.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng nhìn đống nát bét kia, xoay người bước vào y quán.

“Chủ tịch Lâm”, một người ở bên cạnh bước ra, chính là đàn em của Cung Hỉ Vân.

“Làm tốt lắm, lập tức tìm kiếm người nhà họ Khai và nhà họ Việt trong toàn thành phố cho tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tuy tôi không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi. Lần này tôi không muốn nương tay nữa, nếu bắt được người của nhà họ Khai và nhà họ Việt thì đánh tàn phế hết cho tôi, không chừa một ai”.

“Vâng”.

“Ngoài ra, bảo Cung Hỉ Vân chuẩn bị đi, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thăm nhà họ Khai”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Người kia nghe thấy thế thì nín thở, nhưng không dám cãi lại, vội vàng gật đầu: “Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Người của Cung Hỉ Vân vội vã rời đi.

Lâm Chính quay lại y quán.

“Lâm Chính, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì vậy?”, Lạc Thiên ở trong phòng có chút hoảng hốt hỏi.

“Không có gì, không sao đâu”.

Lâm Chính mỉm cười, an ủi nói.

Ánh mắt Lạc Thiên có vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, cũng không ra xem.

Hai người lại xử lý qua loa cho vết thương của Tô Nhu, rồi mặc quần áo cho cô, sau đó đưa đến bệnh viện.
 
Chương 548


Chương 548

Đương nhiên, lần này Lâm Chính trực tiếp hạ lệnh cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ta đích thân đến bệnh viện trông chừng vợ mình.

Cung Hỉ Vân lập tức dẫn theo người của mình, luân phiên canh gác ở bệnh viện 24 tiếng.

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

Anh biết, nếu không giải quyết mối đe dọa ở Quảng Liễu, thì anh không thể yên ổn ngày nào.

Anh cũng không phải là người thích bị động, đối phương đã tìm đến tận Giang Thành, nếu còn không hành động thì chỉ có ngồi im chờ chết.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị hành động, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, phía Từ Thiên xảy ra chuyện rồi”, bên kia điện thoại, Mã Hải ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc nói.

Vào lúc này, sao Từ Thiên lại xảy ra chuyện chứ? Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó sai sai.

“Tình hình rốt cuộc là thế nào?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

“Từ Thiên có hai trợ thủ đắc lực nhưng không biết vì sao mà hai người này đột nhiên phản chủ. Bọn họ kiểm soát quyền lực trong tay Từ Thiên, hơn nữa còn lợi dụng thủ đoạn của mình để thao túng một lượng lớn cổ phần của công ty ông ta. Hiện tại Từ Thiên không chỉ gặp rủi ro về tài chính mà thậm chí còn không chỉ huy được cấp dưới. Hơn nữa nghe nói hai người này còn định xử lý gọn Từ Thiên, giờ ông ta và gia đình đã phải đi trốn trong một căn biệt thự ở Nam Thành, may mà ông ta cảnh giác, nếu không đã xong đời rồi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn đanh mặt: “Lập tức đưa người tới Giang Thành, ông cho người bảo vệ họ”.

“Dạ”, Mã Hải đáp lại, sau đó hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà chủ tịch Lâm, chuyện này của Từ Thiên không hề đơn giản như cậu nghĩ”.

“Sao thế? Lẽ nào thuộc hạ của Từ Thiên biết được ông ta xảy ra rắc rối nên mới làm loạn?”, Lâm Chính chau mày.

“Đúng là có một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng còn có một nguyên nhân khác”.

“Nguyên nhân gì?”

“Nam Phái”, Mã Hải nói nhỏ.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì chau mày và nhắm mắt lại.

Nam Phái…Đúng là vậy thật.

Từ Thiên làm ăn ở Nam Thành lâu như vậy, có thể nói là đã có chỗ đứng vững vàng ở đây. Dù ông ta có gặp rắc rối ở Giang Thành thì vẫn có thể giữ vững được cục diện ở Nam Thành khi dựa vào Từ Nam Đống, còn không được nữa sẽ có thêm ông cụ Từ, vốn chẳng có gì phải lo lắng.

Hơn nữa, Từ Thiên cũng đã quay về ngay lập tức rồi. Thế nhưng lúc ông ta quay về thì vẫn không thể xoay chuyển được tình hình mà ngược lại khiến tình hình càng tệ đi, tới mức không thể nào làm rõ được vấn đề được nữa.

Lâm Chính đang sử dụng thuật phân thân, lúc này vẫn chưa thể đi Nam Thành để xử lý ngay được. Anh phải dọn dẹp sạch sẽ các thế lực tới từ bên ngoài ở Giang Thành trước đã, nếu không để bị thất thế thì hỏng hết.

Xem ra phải nhanh chóng hành động rồi. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì Lâm Chính sẽ bị các thế lực khác nuốt chửng mất.

“Không thể chần chừ thêm được nữa”, Lâm Chính đanh mắt, nhanh chóng đưa ra quyết định.
 
Chương 549


Chương 549

Anh gọi điện cho Lạc Thiên bảo cô mấy ngày này ở lại bệnh viện để Cung Hỉ Vân có thể bảo vệ sự an toàn cho cô. Lúc này địch trong bóng tối, anh ở ngoài sáng. Một khi có xảy ra chuyện thì sẽ rất bất lợi cho anh

Tuy nhiên, muốn thay đổi tình thế cũng không phải điều gì quá khó khăn. Lâm Chính ngồi vào xe, đi về phía Quảng Liễu.

Trên đường đi, anh mở điện thoại, tìm số điện thoại của Trương Trung Hoa trong đoạn chát lúc trước với Tô Nhu, sau đó lập tức bấm gọi. Gọi một hồi lâu mới có người nghe máy.

“Cậu là…”, ông cụ Trương nói giọng khàn khàn.

“Ông ngoại, là cháu Lâm Chính”, Lâm Chính lên tiếng.

“Lâm Chính sao?”, Trương Trung Hoa bất ngờ.

“Ông ngoại, chỗ ông thế nào rồi?”, Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không…không có gì…”, Trương Trung Hoa mỉm cười, giọng nói có phần miễn cưỡng, hơn nữa còn nhanh chóng đổi chủ đề: “Lâm Chính, cháu…cháu và Tô Nhu vẫn chưa ly hôn à?”

“Ly hôn? Tại sao ông lại hỏi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.

“À…thì…ông chỉ tiện hỏi thôi mà”, Trương Trung Hoa mỉm cười.

Lâm Chính nhíu mày, cảm giác có gì đó sai sai. Anh chần chừ: “Ông ngoại, giờ cháu lập tức tới nhà họ Trương, cháu có vài vấn đề cần hỏi ông”.

“Tới nhà họ Trương sao? Đợi…đợi đã, Lâm Chính! Cháu…đừng tới…ông không tiện cho lắm…”, Trương Trung Hoa cuống cả lên.

Lâm Chính vốn định tắt máy bỗng khựng lại, sau đó trầm giọng hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Ông nói rõ cháu nghe”.

Trương Trung Hoa im lặng, sau đó thở dài.

“Haizz, thôi thì ông nói thật vậy! Ông…bị gia tộc cấm túc rồi”.

“Cái gì?”

Lâm Chính sững sờ, tay lái vô lăng bỗng run lên.

“Sau khi mọi người rời đi, ông vốn định gây dựng lại nhà họ Trương, xử lý bà cụ một trận. Nào ngờ nhà họ Đỗ tới, bọn họ chất vấn chuyện liên quan tới Nhiễm Tái Hiền. Bọn họ đổ hết trách nhiệm lên nhà họ Trương. Nhà họ Đỗ ra tay, nhà họ Trương chỉ biết chấp nhận cơn giông tố này. Ông vốn định đối đầu tới cùng với nhà họ Đỗ, cùng lắm thì chẳng còn gì, thế nhưng bà cụ lại tìm các hợp tác với cá nhà đó, cấm túc ông. Nhà họ Đỗ đã cho nhà họ Trương không ít lợi lạc. Giờ cả gia tộc đều nghe lời bà cụ đó. Haizz….giờ ông…đã là kẻ vô dụng mất rồi”.

Ông cụ than thở mãi không thôi. Nghĩ tới bản thân từng là kẻ vang danh một thời giờ lại bị một bà cụ khống chế, cảm giác thật bất lực làm sao.

Lâm Chính im lặng một hồi rồi trầm giọng: “Nhà họ Đỗ và nhà họ Trương hợp tác gì vậy ạ?”

“Lâm Chính, cháu hỏi nhiều vậy làm gì?”, ông cụ Trương ý thức được có gì đó bất ổn. Một chàng rể bất tài tự dưng sao hỏi nhiều thế?

“Cháu chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nếu nhà họ Đỗ ra mặt vì Nhiễm Tái HIền thì theo lý mà nói sao họ phải cần hợp tác với nhà họ Trương chứ? Không phải nhà họ Trương là kẻ địch của họ sao?”, Lâm Chính nói.

“Nhà họ Trương nào xứng làm kẻ địch với nhà họ Đỗ. Nhà họ Đỗ xử lý chúng ta khác gì dễ như trở bàn tay? Bọn họ khinh thường thì có. Họ làm vậy chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để thiết lập một nguồn lực nhánh mà thôi”, ông cụ Trương thở dài.

 
 
Chương 550


Chương 550

“Một nguồn lực nhánh ngoài sao?”

“Đúng”, ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Theo như ông biết, lần này nhà họ Đỗ cử người tới phía Nam nói là báo thù cho Nhiễm Tái Hiền nhưng trên thực tế thì đó là cái cớ, mục tiêu thật sự của họ là tập đoàn Dương Hoa”.

“Dương Hoa?”, ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.

“Nhóc à, cháu hỏi nhiều quá. Có những việc cháu không cần biết chi tiết. Giờ cháu đang ở ngoại tỉnh phải không? Ở yên đó đi, đừng tới Quảng Liễu, cũng đừng về Giang Thành, tìm nơi tốt mà sống đi”, ông cụ Trương khuyên nhủ.

Chẳng trách lúc Tô Nhu xảy ra chuyện thì nhà họ Trương cũng không có phản ứng gì. Hóa ra ông cụ tự mình còn khó giữ mạng, làm gì có thể giúp Tô Nhu chứ. Nghe ông cụ nói vậy Lâm Chính bỗng đoán ra được điều gì đó.

“Tô Nhu bảo cháu rời khỏi Giang Thành là do ông nói phải không?”, anh nói giọng khàn khàn.

“Cũng hết cách mà. Nhà họ Khai và nhà họ Việt chuẩn bị báo thù bọn cháu. Nghe Tô Nhu nói vị chủ tịch Lâm đó không chịu ra tay, vì vậy giờ chỉ biết lên kế hoạch cho cháu rời khỏi Giang Thành, tránh xa hai nhà đó mà thôi. Ông vốn định bảo Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng tới chỗ ông để lánh nạn, thế nhưng cũng xảy ra chuyện rồi. Lâm Chính, đúng vậy, là ông bảo Tô Nhu và cháu ly hôn thế nhưng ông dựa vào lương tâm có thể nói ông không hề có thành kiến với cháu. Ông làm vậy vì muốn bảo vệ cháu…”, Trương Trung Hoa thở dài, vô cùng bất lực.

Lâm Chính lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Cháu biết rồi, cảm ơn ý tốt của ông. Có điều bố mẹ vợ xảy ra tai nạn có lẽ không phải do ngẫn nhiên. Tô Nhu cũng vậy. Tất cả đều sản phẩm của Khai Mạc cả. Ông ngoại, giờ cháu đi xử lý nhà họ Khai. Ông đợi cháu giải quyết xong sẽ tới tìm ông. Có lẽ nhà họ Đỗ đang ở chỗ ông. Cháu sẽ hỏi cho ra nhẽ. Rốt cuộc bọn họ có tài cán gì mà dám tới Giang Thành động vào cháu”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

“Lâm Chính, Lâm Chính!”

Trương Trung Hoa cuống cả lên. Thế nhưng vô ích vì Lâm Chính đã tắt máy rồi.

“Thằng nhóc này, muốn chết đến thế cơ à?”, Trương Trung Hoa tắt máy, lầm bầm ngồi xuống.

“Thưa ông, bà gọi ông đi ăn cơm ạ! Khách đã ngồi vào chỗ rồi”, lúc này một người của nhà họ Trương tới cung kính nói.

“Ăn cơm! Ăn bằng niềm tin à? Kêu chúng nó biến! Biến hết đi”, Trương Trung Hoa tức giận gào lên, sau đó gạt sạch sách trên bàn xuống đất.

Choang…

Ly trà vỡ tan tành, sách vở bay tứ tung, trông vô cùng lộn xộn. Người giúp việc tái mặt, vội vàng cúi người lui ra.

Lúc này quản gia bước vào. Ông ta lẳng lặng nhặt sách dưới đất lên, thu dọn những mảnh sành. Cứ thế ông ta không nói gì.

“Nói xem…nhà họ Trương còn hi vọng không?”, .úc này ông cụ đang nhìn ra cửa sổ bỗng lên tiếng.

Ông quản gia đứng ngây ra sau đó lắc đầu rồi đi ra ngoài. Trương Trung Hoa lại thở dài. Ông cụ đã già thật rồi…
 
Chương 551


Chương 551

Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.

Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.

Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.

Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.

Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.

Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.

Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.

Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.

Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.

Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.

“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.

Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.

Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.

“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.

“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.

“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.

“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.

Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.

Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.

“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.

Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.

Tất cả mọi người cùng nhìn sang.

Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.

Nhưng Khai Giang thì khác.

Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.

“Là cậu?”.

Khai Giang hô lên.

“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.

“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
 
Chương 552


Chương 552

Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.

Khai Kỳ cũng hiểu ra.

“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.

“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.

Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.

Nhưng lần này thì khác.

Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!

Sao cậu ta lại chạy đến đây?

Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?

Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…

“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.

Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ m ãng như vậy.

Lâm Chính lại không quan tâm.

Anh bước thẳng tới trước.

Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.

Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.

Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.

Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.

“Khốn nạn!”.

Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.

“A Minh, để cậu ta ăn”.

Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.

“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.

“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.

Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.

Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.

Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.

Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.

Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
 
Chương 553


Chương 553

Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.

Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.

Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.

Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.

Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.

“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.

Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.

Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.

“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.

“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.

“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.

“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.

Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.

Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.

“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.

Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.

Tất cả mọi người cùng nhìn sang.

Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.

Nhưng Khai Giang thì khác.

Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.

“Là cậu?”.

Khai Giang hô lên.

“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.

“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.

Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.

Khai Kỳ cũng hiểu ra.

“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.

“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.

Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.

Nhưng lần này thì khác.

Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
 
Chương 554


Chương 554

Sao cậu ta lại chạy đến đây?

Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?

Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…

“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.

Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ m ãng như vậy.

Lâm Chính lại không quan tâm.

Anh bước thẳng tới trước.

Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.

Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.

Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.

Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.

“Khốn nạn!”.

Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.

“A Minh, để cậu ta ăn”.

Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.

“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.

“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.

Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?

Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.

“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”

“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”

“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.

“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.

Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.

Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.

Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.

Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
 
Chương 555


Chương 555

“Thôi được”, Lâm Chính gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Nếu đã như vậy thì đừng trách sao tôi không cho nhà họ Khai cơ hội nhé”.

“Băm nó cho chó ăn đi”, Khai Kỳ quát lớn.

Mười mấy người của nhà họ Khai từ bốn phương tám hướng đồng loạt giơ dao trong tay lên và lao về phía Lâm Chính. Tên nào tên nấy đều muốn băm vằm anh ra.

Đúng lúc bọn chúng sắp tiếp cận anh thì anh bèn hành động. Anh đưa tay lên, chộp hai cây đũa trên bàn phóng về phía người nhà họ Khai.

Phụp!

Phụp!

Hai cây đũa giống như hai con dao đâm phập vào ngực của hai tên. Bọn chúng lập tức đổ rầm xuống đất.

“Á!”

“Chém nó”, tiếng gào thét, gầm rú lẫn lộn vang lên. Những đường dao sáng loang loáng giao nhau trong không gian. Nhưng Lâm Chính đã nhanh luồn tay tới vị trí cầm dao của đối thủ.

Anh chộp chặt cổ tay hắn, vặn ngược lại. Động tác nhanh tới kinh người.

Á! Á!Á! Những âm thanh rợn người vang lên. Cả đám lao lên trong nháy mắt đổ đồng loạt ra đất.

Tay cầm dao của chúng đồng loạt bị vặn gãy…

“Cái gì?”, đám đông thất kinh.

Không ai dám tin những gì xảy ra trước mặt. Rõ ràng những người đó không hề nhìn thấy Lâm Chính hành động…Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đám đàn ông bị gãy tay nhưng Lâm CHính vẫn lao về phía họ.

Động tác của anh vô cùng lanh lẹ và thuần thục. Mỗi gã đàn ông đều bị anh đâm thẳng vào ngực, máu tươi xối ra, bất động. Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đàn ông đã bị Lâm Chính hạ gục hết.

Dễ như bỡn! Đòn này đúng là đánh nhanh thắng gọn! Những kẻ sống sót đang lao lên bỗng phải khựng lại, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Là người luyện võ”, một ông cụ đứng bên cạnh cậu Đỗ khàn khàn lên tiếng: “Hơn nữa còn vô cùng cao cường”.

“Còn trẻ mà đã vậy rồi thì đúng là Lâm Chính không hề đơn giản! Ông! Nhà họ Khai gây rắc rối lớn rồi”, một người đàn ông thấp bé, gầy gò để râu dê với cái lưng gù trông tầm 45 tuổi bước ra. Dù vậy thì trông ông ta vẫn có khí chất ngời ngời của một đấng nam nhi.

“Nếu người khác không thể làm gì được nó thì chúng ta đành phải cho nó ra bã thôi”, Khai Kỳ thản nhiên lên tiếng, sắc mặt tối sầm lại.

“Ông yên tâm, sẽ không để ông thất vọng đâu ạ. Có điều ông cũng cần chuẩn bị một chút vì có khi nó sẽ bỏ chạy”.

“Làm người của nhà họ Khai bị thương nhiều như vậy, nếu mà để nó chạy mất thì sau này nhà họ Khai làm gì còn chỗ đứng nữa”, Khai Kỳ phất tay, Khai Hoành ở phía sau bèn lui ra.

Một lúc sau, người nhà họ Khai lũ lượt xông ra, ai nấy đều mặc áo khoác, giấu tay bên trong áo và nhìn Lâm Chính chăm chăm như đang đợi mệnh lệnh.

Đám người cậu chủ Đỗ được đưa tới phòng bên cạnh để tránh bị thương. Lâm Chính đã bị vây chặt, không khác gì con cá mắc cạn.

“Nhóc con, đỡ đòn đi”, lúc này người đàn ông gầy gò hét lên.

“Người luyện võ mà trông thế này à? Đút lót để được gọi là kẻ luyện võ chắc?”

Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
 
Chương 556


Chương 556

“Công phu mà có thể đút lo sao, chỉ cần hạ gục được người khác là sẽ chứng minh được cả thôi. Để tôi xem cậu thế nào”.

Người đàn ông gầy gò thản nhiên lên tiếng. Đột nhiên, kẻ này ngẩng đầu, hai chân đạp mạnh, lao về phía Lâm Chính. Tay kẻ này hóa thành vuốt chim ưng vồ thỏ, nhắm thẳng vào vùng bụng của anh.

Nếu mà chiêu thức này thành công thì ruột của Lâm Chính không khác gì bị lòi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ, anh chỉ lật bàn tay, anh vung chưởng đỡ đòn tấn công.

Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt thu tay về, dùng bàn tay còn lại đấm về phía ngực Lâm Chính. Chiêu này càng nhanh và mạnh hơn, lại bất ngờ như điện xẹt.

Rõ ràng đây mới là chiêu thức chết người. Đòn vừa rồi chỉ là chiêu che mắt. Nhà họ Khai mừng lắm, tất cả đều bị thu hút.

Thế nhưng…

Đúng lúc này…

Rắc! Tiếng xương gãy vang lên.

Người đàn ông kia nín thở, nhìn xuống thì thấy bàn tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã chộp chặt lấy bàn tay mình.

“Cái gì?”, người đàn ông thốt lên, cả cơ thể bỗng bật mạnh, tung chân định đá vào vùng dưới của Lâm Chính.

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính lúc này cũng đã cử động chân, ghim chặt chân đối phương.

“Thú vị đấy”, người đàn ông nghiến răng, lập tức đập đầu về phía trước.

Lần này, Lâm Chính không hề phòng ngự. Hay nói cách khác là anh không có ý định phòng ngự.

Bụp!

Đầu của người đàn này quá đáng sợ, lúc đập vào ngực của Lâm Chính mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Nếu là người khác thì e rằng xương đã nát nhừ rồi. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chẳng hề hấn gì.

Người đàn ông gầy còm ngẩng đầu nhìn với vẻ không dám tin. Còn Lâm Chính thì đang nhìn xuống kẻ này bằng vẻ vô cùng điềm đạm.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn con dĩn vậy.

“Có vậy thôi à?”, giọng nói khàn đặc vang lên.

“Không hay rồi! Súng! Bắn ngay lập tức!”, người đàn ông nhận ra điều gì đó bất ổn nên hét lên.

Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.

Cổ tay người đàn ông bị Lâm Chính chộp chặt vặn gãy răng rắc, ngay sau đó là nhấc cả cơ thể người này lên và quăng.

Ầm. Âm thanh như bom nổ vang lên. Cả căn phong rúng chuyển.

Đám người mặc đồ đen xung quanh rút súng ra định bóp cò nhưng do cơn chấn động nên đứng không vững. Đợi khi bọn họ đứng vững lại thì một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mặt…

Người đàn ông lưng gù giống như một con chó giãy chết bị Lâm Chính bóp chặt. Cả cơ thể nhuốm máu, da bắt đầu bục ra. Trước mặt người này là một cái hố sâm hoắm, mặt đất nứt toác. Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của người này đập xuống đã tạo ra những vết nứt này…

Thật khủng khiếp. Tất cả đều không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt.

“Nổ súng”, Khai Hoành không chịu được nữa bèn gầm lên. Nhưng vừa dứt lời thì.

“Phong Huyền Châm Quyết”, tiếng hô vang vọng không gian.
 
Chương 557


Chương 557

Lâm Chính vươn thẳng hai tay rồi thu lại xoay một vòng, từ lòng bàn tay một loạn châm bạc phóng ra như mưa bay ra bốn phía.

Những cây châm bạc đâm thẳng vào người mặc đồ đen. Trong nháy mắt, tất cả những người này đều bất động, kể cả những kẻ sắp bóp cò cũng không thể nhúc nhích.

“Các người còn đứng ngây ra làm gì? Không mau nổ súng”, Khai Hoành cuống cuồng.

Nhưng không ai phản hồi. Tất cả đều như bị đóng băng, bất động.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Nhà họ Khai sốc toàn tập.

Cậu chủ Đỗ cũng đanh mặt. Lúc này Lâm Chính phủi tay đi về phía Khai Kỳ.

Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.

Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.

Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.

Đây là gì?

Ảo thuật sao?

Sao có thể?

Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?

Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.

“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.

Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.

Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.

“Châm?”.

“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.

“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.

Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.

Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!

Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.

“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.

“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.

Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.

Nói xong thì dẫn người rời đi.

Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.

“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.

Ông ta hô lên.
 
Chương 558


Chương 558

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.

“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.

“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.

“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.

“Yên Kinh”.

Thật ra là ở nhà họ Lâm.

Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.

“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.

Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.

Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.

“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.

Lâm Chính hỏi.

“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.

“Chuyện này e là không thể”.

Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.

“Chuyện này…”.

Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.

Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?

“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.

“Anh cả cẩn thận!”.

Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.

Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.

Sức mạnh một quyền này cực kỳ lớn, dường như mang ý vị của võ công nội gia, e rằng có thể đánh xuyên đá cẩm thạch như chọc thủng đậu phụ.

Ông Nhiếp là đại sư võ thuật chính thống, còn Lâm Chính thật ra lại không có võ. Thời gian của anh đã dành hết cho việc nghiên cứu y thuật, sở dĩ anh có năng lực như vậy cũng chỉ là dựa vào thuật châm cứu.

Do đó, đối mặt với một quyền này, Lâm Chính rất thức thời tránh đi.

Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính.

Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính.
 
Chương 559


Chương 559

Lâm Chính rơi xuống đất lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đúng lúc này, ông Nhiếp lại lao tới, tốc độ rất nhanh, bàn tay như vuốt ưng sắp tóm lấy vai Lâm Chính.

Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính.

Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh.

Quả là không khách khí!

Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui.

Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính…

Vù!

Một cái tát đột ngột đánh tới.

Đó là tay của Lâm Chính.

“Hả?”.

Ông Nhiếp ngạc nhiên.

Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi.

Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì?

Mặc kệ!

Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình!

Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính.

Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người.

Rắc!

Tiếng động to rõ vang lên.

Là tiếng xương gãy.

Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh.

“Hay!”.

Khai Hoành kích động hô lên.

“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng.

Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích.

Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào!

“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói.

Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”.

“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim.
 
Chương 560


Chương 560

Hóa ra cái tát của Lâm Chính không phải để ngăn chặn đòn tấn công của ông Nhiếp, mà là để cắm cây kim này vào tay ông ta.

“Cậu…”.

Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra.

Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra.

Rắc!

Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa.

“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”.

Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững.

“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”.

Ông Nhiếp run rẩy hỏi.

“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy.

Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa.

“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi.

Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này.

“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói.

“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên.

“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”.

“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi.

“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, ông Nhiếp chợt biến sắc, trở nên trầm mặc.

Lâm Chính quay người, đi về phía Khai Kỳ và Khai Hoành.

Bây giờ… đã không còn ai có thể ngăn cản anh được nữa.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”.

Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.

Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?

Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!

Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Chương 561


Chương 561

“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào. Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.

“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.

“Giống ông ta, bại liệt”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.

“A?”.

Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.

Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.

“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.

“Hết cơ hội rồi”.

Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ. Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.

Như muỗi cắn vậy.

Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật. Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.

“Anh cả!”.

Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành. Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.

“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai. Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.

Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.

“Dừng tay, mau dừng tay!”.

Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.

Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.

Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom