Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 362


Chương 362

“Không vội”, Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Dù nhà họ Đỗ có ra mặt thì đám người kia cũng không dám báo thù đâu”.

“Nhóc, đừng nói trước như thế. Người khác không dám động vào cháu là vì có nhà họ Hạ. Cháu tưởng bọn họ sợ cháu thật đấy à?”, ông cụ lắc đầu: “Nói tóm lại là hai đưa mau lên xe, để tài xế đưa về đi”.

“Ông, bọn họ không dám tới là vì bọn họ sợ cháu thật”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.

Thế nhưng anh vừa dứt lời thì đám đông bật cười.

“Lâm Chính, đừng đùa nữa”.

“Đánh đám cậu ấm vừa rồi chắc là sung sướng lắm nhỉ?”

“Cậu đúng là điếc không sợ súng mà”.

Đám đông chế nhạo. Tô Nhu thì đứng ngồi không yên: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi. Nghe lời ông và Hạ Thu Ân đi”.

“Đúng vậy, đúng ra có cô Hạ Thu Ân ở đây, giữa mấy gia tộc và nhà chúng ta đã không xảy ra ân oán gì rồi. Giờ cậu đánh con nhà người ta, cô Hạ Thu Ân không bảo vệ nổi chúng ta nữa rồi đây nay. Tất cả đều bị cậu hại cả”, Trương Tinh Vũ không nhịn được nữa.

“Được rồi. Mọi người đủ rồi”, Hạ Thu Ân không nghe thêm được nữa bèn quát lên.

Đám đông sững sờ. Lúc này cơn tức giận của Hạ Thu Ân khiến bọn họ phải thất kinh.

“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị và về trước đi”. Đúng lúc này, Trương Trung Hoa đứng dậy, nhìn Tô Nhu và lên tiếng: “Tô Nhu, ra ông bảo”.

“Vâng, thưa ông”, Tô Nhu cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó bèn vào trong phòng với Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa ngồi xuống ghế. Quản gia rót cho ông cụ một cốc trà. Tô Nhu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Trương Trung Hoa uống một ngụm rồi mới chậm rãi hỏi: “Nhóc, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời thành thực”.

“Dạ thưa ông”.

“Mối quan hệ giữa cháu và…chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa là như thế nào?”, Trương Trung Hoa đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi.

“Dạ?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Ông ngoại…cháu và anh ta…không có gì cả ạ”.

“Không có gì sao? Vậy sao bao nhiêu người ở Giang Thành lại đến vì cháu thế? Còn cả Hạ Thu Ân nữa…e rằng cũng đến vì cậu chủ tịch đó đúng không?”, Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Lẽ nào, cháu quen bọn họ?”

“Cháu…không quen ạ”, Tô Nhu cúi đầu.

“Vậy thì phải rồi”.

“Thế nhưng…cháu cũng chưa từng gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Vậy thì khả năng lớn là chủ tịch Lâm đã gặp cháu và thích cháu rồi”, Trương Trung Hoa lại thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tô Nhu, những chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ. Mặc dù trước mắt mọi người đều bình an vô sự nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Cô Hạ Thu Ân sớm muộn gì cũng về Yên Kinh. Mà nhà họ Hạ thì không thể nào bảo vệ cháu cả đời được!”

“Ông ngoại, ông nói gì vậy ạ?”, Tô Nhu cảm giác Trương Trung Hoa còn đang nói ý tứ gì đó.

Ông cụ bặm môi, rồi lại thở dài não nề.

“Tô Nhu, tình cảnh của gia đình cháu không được lạc quan cho lắm”.

“Cháu biết ạ”, Tô Nhu nói.

“Cả nhà không quyền không thế, không có chỗ dựa. Ông cũng đã già rồi không thể giúp được gì. Nếu như những kẻ đó chạy tới Giang Thành động vào mọi người thì các cháu vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu như…phía Giang Thành có người bảo vệ nhà cháu thì không có gì phải lo lắng nữa”, ông cụ Trương nói bằng vẻ nghiêm túc.
 
Chương 363


Chương 363

Tô Nhu khẽ tái mặt, lập tức hiểu ra ý của ông cụ.

“Tô Nhu, cháu cũng đừng trách ông đổ thêm dầu vào lửa. Ông cũng không hề có thành kiến gì với thằng nhóc Lâm Chính, ngược lại hôm nay ông còn cảm thấy thích thằng bé. Vì dù sao nó dám vì cháu mà ra mặt. Điều đó hiếm có lắm. Đáng tiếc, nó không thể bảo vệ nổi cháu. Hôm nay nếu như không có Hạ Thu Ân thì nó chẳng làm được gì. Chủ tịch Lâm thì khác. Cậu ta có thể khiến cả Giang Thành tới mừng thọ ông một cách dễ dàng như vậy thì không chỉ đơn giản là cậu ấy để ý cháu. Ông tin cậu ấy là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp. Nếu cháu có thể thiết lập được mối quan hệ nhất định với cậu ấy thì chắc chắn không ai dám động vào gia đình cháu nữa”.

Nói tới đây, ông cụ Trương nhìn chăm chăm Tô Nhu: “Nhóc hiểu ý của ông chứ?”

“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Chính ạ?”

“Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế. Nhưng tình hình trước mắt ông chỉ có thể làm vậy. Ông muốn tốt cho mọi người thôi”.

“Thế nhưng…như vậy cháu có lỗi với Lâm Chính”.

“Không. Nếu cháu thật sự nghĩ cho Lâm Chính thì cháu nên làm như vậy”, Trương Trung Hoa đột nhiên bước tới, đặt tay lên vai Tô Nhu: “Nếu cháu và Lâm Chính ly hôn, đồng thời ở bên cạnh chủ tịch Lâm thì cháu sẽ nhận được sức mạnh từ chủ tịch Lâm để bảo vệ Lâm Chính. Ông có thể nhận ra tính cách của thằng nhóc Lâm rất xốc nổi. Nếu không có ai bảo vệ nó thì ông lo chưa tới một năm là nó cũng xong đời. Cháu lựa chọn ly hôn là đang âm thầm giúp nó. Tô Nhu! Ông chịu khổ nhiều hơn cháu nhiều nên ông không nhìn lầm đâu…”

Những lời nói của ông cụ Trương giống như sét đánh thẳng vào trái tim Tô Nhu. Khuôn mặt Tô Nhu tái mét. Cô im lặng một hồi lâu.

Một lúc lâu sau cô mới ngước nhìn ông cụ và gật đầu: “Ông ngoại, cháu…cháu nghe lời ông…”

Tô Nhu từ trong phòng bước ra. Cô như người mất hồn.

Đám đông vô cùng tò mò. Hạ Thu Ân vì có việc nên đã về nhà trước.

Mã Hải một mực đòi đưa Tô Nhu, Lâm Chính về Giang Thành.Còn những ông chủ khác của Giang Thành thì cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên không biết phải làm như thế nào.

Bọn họ muốn kết nối với Lâm Chính nhưng lại lo nhà họ Đỗ ở Yên Kinh và các gia tộc khác ở Quảng Liễu báo thù. Bọn họ muốn tránh xa Lâm Chính thì lại nghĩ tới tương lai hùng hậu của tập đoàn Dương Hoa và sức mạnh của nhà họ Hạ.

Nhất thời, mấy ông chủ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì đã mất đi lòng tin với họ nên cũng mặc kệ.

“Tô Nhu, con sao thế? Bố, bố đã nói gì với Tô Nhu vậy?”, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo cô lại hỏi.

Ông cụ Trương mỉm cười: “Không nói gì cả. Được rồi. Không còn sớm nữa. Mọi người mau về đi, đừng để sếp Mã phải đợi lâu”.

“Dạ”, Trương Tinh Vũ gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng:” Bố, vậy phía mẹ…”

“Hừ, bà ta đã làm gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu. Một người phụ nữ mà cũng đòi nhúng vào chuyện này sao?”, ông cụ Trương biến sắc, tức giận nói.

Trương Tinh Vũ không nói gì.

“Tóm lại là mọi người về đi. Nhà họ Trương gần đây không được thái bình. Tôi cần phải quản lý lại cho tốt rồi. Lớ ngớ là cả đám trèo lên đầu lên cổ mình”, ông cụ Trương tức giận giậm chân.

Mấy người nhà họ Trương đều tỏ ra ái ngại

Ông cụ Trương bèn trở về phòng.
 
Chương 364


Chương 364

Trương Tinh Vũ cũng biết không nên ở lâu bèn cùng Tô Quảng lên xe của mấy người Mã Hải rời đi.

Sau khi đám người đi khỏi, nhà họ Trương vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng.

Ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết. Ông cụ cảm thấy sốc với chuyện ngày hôm nay và nhận ra nhà họ Trương này vốn không phải nhà họ Trương mà ông cụ biết.

“Báo với bên dưới, ngày mai mở cuộc họp gia tộc. Tất cả người nhà họ Trương đều phải có mặt. Nhưng không cho phép bà cụ đó tới”.

“Thưa ông…vậy thì không hay lắm ạ”.

“Có gì mà không hay? Rốt cuộc tôi là nóc nhà hay bà ta là nóc nhà?”, ông cụ Trương gầm lên.

Quản gia không dám ho he nữa.

“Ngoài ra, cử người tới Giang Thành. Nếu như cái đám người ở Quảng Liễu kia dám tới Giang Thành đụng vào nhà Tô Nhu thì báo lại cho tôi ngay lập tức. Hơn nữa, phải bảo vệ họ cho tốt. Tôi đã nợ họ quá nhiều, đã đến lúc cần phải bù đắp rồi”, ông cụ thở dài.

“Vâng, thưa ông….Nhưng…có một điều tôi vẫn không hiểu”.

“Có gì không hiểu?”

“Liên quan tới cậu….”, người quản gia ngập ngừng.

“Lâm Chính à?”

“Vâng ạ. Thưa ông, tôi rất tò mò không biết tại sao sau khi cậu ấy đi vào cùng ông Hoành thì ông Hoành không những không bắt lại mà còn bảo vệ cậu ấy…”, người quản gia thận trọng lên tiếng.

Dứt lời, ông cụ mới phản ứng lại.

“Ở đây đúng là có gì đó mập mờ…”

“Thưa ông, tôi đột nhiên có một suy nghĩ. Ông nói xem. Có khi nào cậu Lâm Chính là…”

“Ông đang nghĩ gì vậy? Không thể nào?”, không đợi người quản gia nói hết thì ông cụ Trương đã ngắt lời. Ông cụ lắc đầu; “Mặc dù nhà Trương Tinh Vũ sống ở Giang Thành nhưng những chuyện liên quan tới họ thì tôi vẫn nắm được. Lâm Chính là kẻ ăn bám, không có ai nâng đỡ. Nghe nói suốt ngày chỉ chơi bời, không có việc gì làm. Biểu hiện hôm nay của thằng bé cũng được, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm để tâm. Có lẽ ông thấy hai người đều họ Lâm nên mới cho rằng nó chính là chủ tịch Lâm đúng không?”

“Đúng vậy…nhưng đúng là hoang đường thật…”

“Tôi nghĩ có lẽ Lâm Chính biết việc chủ tịch Lâm thích Tô nhu nên đã nói cho Khai Hoành biết…”

Ông cụ Trương phất tay, thản nhiên nói: “Không nói nữa. Giờ để xem Tô Nhu lựa chọn thế nào. Nếu con bé lựa chọn đúng thì sẽ không ai bị tổn thương thêm nữa”.

“Dạ”.



Chiếc xe chạy như bay về Giang Thành.

Mã Hải đích thân lái xe. Lâm Chính ngồi bên ghế phụ, im lặng nhìn về phía trước. Trương Tinh Vũ thì thở dài. Tô Quảng cũng cảm thấy nặng nề.

Một buổi chúc thọ mà gây ra chuyện lớn như vậy. May mà mọi người đều có thể bình an trở về. Tô Nhu cúi đầu, không nói gì.

Mã Hải nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn Lâm Chính.

“Tập trung lái xe”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mã Hải lập tức nhìn về phía trước. Bầu không khí trên xe vô cùng quỷ dị.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ dưới tầng nhà Tô Nhu. Hai vợ chồng Tô Quảng bước xuống.

“Tô Nhu, con làm gì vậy? Mau xuống xe đi”, Trương Tinh Vũ hỏi.

“Bố mẹ lên nhà trước đi. Con và Lâm Chính ra ngoài có chút việc”, Tô Nhu mỉm cười.
 
Chương 365


Chương 365

Dứt lời, Lâm Chính ngồi trước bèn chau mày.

“Ồ, vậy đừng làm phiền sếp Mã nhé. Sếp Mã, cảm ơn ông”.

“Không cần khách sáo?”, Mã Hải mỉm cười.

Hai người họ đi thẳng lên lầu.

“Cô Tô Nhu, cô muốn đi đâu”, Mã Hải quay lại hỏi.

Tô Nhu nhắm mắt, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cục Dân Chính”.

Mã Hải ngạc nhiên. Lâm Chính cũng trợn tròn mắt.

“Cục…Cục Dân Chính sao?”, Mã Hải lắp bắp nhìn Lâm Chính.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu và hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy mệt mỏi quá”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Lâm Chính, không phải em nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?”

Tô Nhu chẳng muốn giải thích nữa…Lâm Chính im lặng. Một lúc sau, anh phất tay: “Tới Cục Dân Chính đi”.

“Chuyện này…”, Mã Hải cuống cả lên, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông ta đành thở dài và lái xe về hướng Cục Dân Chính.

Tô Nhu cúi đầu, bấu chặt hai bàn tay. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Lâm Chính không nói gì.

“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải khẽ kêu lên.

“Tôi từng nói là tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Cô ấy đã quyết định như thế thì cứ làm thế đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh tin là có liên quan tới ông cụ Trương. Thế nhưng ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhu. Hay nói cách khác có khi ly hôn lại là lựa chọn đúng đắn.

Lâm Chính cảm thấy bất lực. Thôi bỏ đi. Vạn sự tùy duyên vậy.

Dù sao thì hôn nhân của hai người cũng không có nhiều tình cảm. nếu thật sự muốn ly hôn thì Lâm Chính cũng chịu. Anh không phải là người dai như đỉa bám.

Chỉ có Mã Hải là không hiểu được tâm tư của anh. Vì ông ta thấy tất cả những gì Lâm Chính làm đều là vì Tô nhu.

Đúng vậy, sự xuất hiện của những người như Mã Hải không phải là điều ngẫu nhiên, mà là do Lâm Chính sắp đặt.

Mã Hải không biết tình cảm của Lâm Chính dành cho Tô Nhu sâu sắc tới mức nào nhưng ông ta tin Lâm Chính luôn quan tâm tới Tô Nhu. Thế là Mã Hải cố tình lái thật chậm, lượn mấy vòng, đi thẳng tới trung tâm của Giang Thành. Lúc này đang là hơn bốn giờ, nơi đây bắt đầu tắc đường.

Quả nhiên, xe của Mã Hải bị kẹp ở giữa, không tiến cũng không lui được.

“Sao ông lại đi đường này vậy”, Lâm Chính chau mày.

“Đường kia đang sửa…Đang sửa”, Mã Hải mỉm cười.

Lâm Chính đương nhiên hiểu chiêu trò của Mã Hải. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên, Mã Hải vất vả lắm mới ra khỏi trung tâm thành phố. Khi tới nơi thì Cục Dân Chính đã tan làm.

“Ngày mai lại tới vậy”, Tô Nhu thản nhiên nói.

“Ngày mai là thứ bảy, phải đợi thứ hai tuần sau”, Mã Hải cười.

Tô Nhu nín lặng, nước mắt rơi lã chã.

“Không thể đợi thêm được nữa…”
 
Chương 366


Chương 366

“Cô Tô Nhu, tôi cũng hết cách rồi. Tôi không thể nào bắt họ quay lại làm được. Tôi không có quyền làm vậy…”

“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.

“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.

Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.

“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.

“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.

“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.

“Anh đừng hỏi nữa. Em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Giờ anh về cùng em, thu dọn đồ đạc và rời ra ngoài”.

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính sững sờ.

Ba mươi phút sau, Lâm Chính kéo va li đứng đơ người trước cửa nhà họ Tô…

Ly hôn thì tạm thời không thể, nhưng ly thân thì vẫn ly.

Lâm Chính không hiểu nổi, đang yên đang lành vì sao Tô Nhu lại làm như vậy.

Cô ấy ghét mình sao?

Không đâu nhỉ?

Lâm Chính không làm gì cả, hơn nữa từ biểu hiện của Tô Nhu cũng không nhìn ra cô có vẻ gì ghét anh.

Chuyện này là sao?

Lúc trước bà cụ Tô, Trương Tinh Vũ bức ép Tô Nhu và Lâm Chính ly hôn, cô cũng không đồng ý, vì sao đang yên đang lành đột nhiên lại có suy nghĩ này?

Lâm Chính nghĩ mãi không ra.

Bỏ đi, tìm chỗ ở trước đã. Trời đã tối, còn không tìm chỗ thì e rằng tối nay phải ngủ ngoài đường mất.

Lâm Chính thở dài, xách theo valy lên chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị bảo Mã Hải tìm chỗ ở.

Nhưng khi anh lấy điện thoại ra thì lại thấy Lạc Thiên gọi tới.

“Lâm Chính, anh đang ở đâu? Có thời gian không? Mau về y quán một chuyến!”, Lạc Thiên ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Có người bệnh tình trạng rất xấu, tôi… tôi không khống chế được, anh mau về đây đi!”, Lạc Thiên sắp khóc lên được.

Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức hạ giọng: “Cô ổn định tình trạng của bệnh nhân đi, tôi sẽ đến ngay”.

Nói xong, Lâm Chính cúp máy, nhấn ga đi đến y quán của Lạc Thiên.

Anh vào trong y quán, lại thấy Lạc Thiên và một bác sĩ nữ trẻ tuổi mới tuyển vào đang cấp cứu trong phòng bệnh.

Hai người đều có vẻ sốt ruột, trước cổng có rất nhiều người, nhìn vẻ mặt tức giận và oán hận của bọn họ, có vẻ là người thân của bệnh nhân.

“Anh làm gì đấy?”.

Lâm Chính vừa định đi qua thì bị người khác ngăn lại.

“Tôi là bác sĩ của y quán này, làm phiền cho tôi vào trong!”, Lâm Chính vội nói.
 
Chương 367


Chương 367

“Bác sĩ của y quán? Tôi nhớ y quán này chỉ có hai bác sĩ, hơn nữa đều đã ở trong đó, anh ở đâu xuất hiện vậy?”.

“Hai kẻ lang băm trong đó đã hại anh trai tôi bất tỉnh nhân sự, bây giờ lại thêm một kẻ lang băm nữa? Cút đi cho tôi!”.

Người ở trước cửa quát giận, không cho phép Lâm Chính vào trong.

Lâm Chính sững sờ.

Dường như Lạc Thiên ở bên trong đã nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức chạy ra, vội vàng hét lên: “Mau để anh ấy vào! Anh ấy có thể cứu bệnh nhân, mau để anh ấy vào!”.

Nhưng… lời nói của Lạc Thiên không có tác dụng gì.

Bọn họ chặn kín cửa, không để Lâm Chính vào trong.

Lạc Thiên vô cùng sốt ruột.

“Các người tránh ra hết cho tôi!”.

Cô ta xông lên, muốn đẩy bọn họ ra, nhưng một cô gái yếu đuối như cô ta sao có thể lay chuyển được những người này.

Cho đến khi…

Vù vù vù vù!

Mấy đường sáng lạnh lẽo lóe lên trong đám đông.

Lạc Thiên hoảng hốt, phát hiện trên cổ những người này đều ghim một cây châm bạc đang lung lay.

“Lâm Chính!”, cô ta vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không đổi sắc mặt, nhanh chân bước vào trong.

“Mau báo cảnh sát!”, Lâm Chính khẽ quát.

“Báo cảnh sát? Vì sao?”, Lạc Thiên ngẩn ra.

“Vì có người muốn hại cô!”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó đi vào trong. Nhìn người nằm trên giường bệnh đầu đầy mồ hôi, cả người không ngừng co giật, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Anh lấy một cây châm bạc thật mảnh ra, cẩn thận đâm vào vùng bụng người đó, khoảng ba bốn giây sau mới chậm rãi rút nó ra.

Nửa đầu châm bạc đen kịt.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Lâm Chính lập tức nghiêm túc hơn nhiều.

“Đây là… trúng độc rồi?”, bác sĩ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

“Hơn nữa còn không phải loại độc bình thường! Nếu không kiểm tra, hoàn toàn không thể phát hiện ra loại độc này!”, Lâm Chính hạ giọng nói, sau đó đột nhiên ngước lên nhìn Lạc Thiên: “Mau niêm phong toàn bộ kim châm cứu, dược liệu, phương thuốc mà hôm nay cô dùng chữa bệnh cho người này. Ngoài ra, trích xuất camera lưu lại, tối nay giao cho cảnh sát!”.

Lạc Thiên sửng sốt.

“Lâm Chính, đang yên đang lành… sao anh ta lại trúng độc? Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.

“Còn chưa hiểu à? Người này đã trúng độc trước khi vào y quán của cô, anh ta định chết trong y quán của cô trong lúc cô chữa bệnh”.

“Hả?”, Lạc Thiên vô cùng ngạc nhiên.

“Đám người ngoài kia chắc chắn biết người trong này đã trúng độc, bọn họ cũng biết thân phận của tôi nên cố ý không để tôi vào, sợ tôi chữa khỏi cho người này. Thật ra người này bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đoán anh ta cũng biết mình không còn nhiều thời gian, thế nên mới tham dự vào âm mưu hãm hại cô, gán cho cô tội làm chết bệnh nhân, lừa một khoản tiền”.

“Sao lại như vậy?”.

Lạc Thiên sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật sự quá nham hiểm.

Làm chết bệnh nhân là cú sốc cực lớn đối với bất kỳ một bác sĩ nào.

Ai lại hãm hại cô một cách ác độc như vậy?

Lạc Thiên bỗng như hiểu ra điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ… là ông nội…”.

“Lạc Bắc Minh đúng là Lạc Bắc Minh, lòng dạ độc ác hơn tôi tưởng nhiều!”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói.
 
Chương 368


Chương 368

Cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa hiện trường, khống chế những người thân của bệnh nhân đang hoảng loạn, thất thố đó.

Lạc Thiên làm theo Lâm Chính nói, bảo vệ hiện trường, giao nộp video quay được cho cảnh sát, phối hợp điều tra, đồng thời bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Quả nhiên đúng như lời Lâm Chính nói, khi bệnh nhân đến y quán của Lạc Thiên khám bệnh đã uống thuốc kịch độc, nếu không phải Lâm Chính dùng kim châm cứu tạm thời khống chế động mạch của anh ta, không để độc tố phát tán, người bệnh đã đi về nơi chín suối. Nhưng bệnh nhân đã ở thời kỳ ung thư giai đoạn cuối, cũng không quan tâm đ ến sống chết.

Cuối cùng, cảnh sát kết luận là vụ án lừa đảo y tế.

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn vô cùng nghiêm trọng.

Cô ta đã có thể xác định đây là thủ đoạn của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó cả Giang Thành trừ ông ta ra, không mấy ai có được.

“Cô làm gì mà Lạc Bắc Minh lại hại cô như vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi… tôi chỉ không nghe lời ông ấy đến Nam Phái học tập mà thôi…”.

“Nam Phái? Tôi nhớ đó là một y tông rất lâu đời”.

“Phải. Nói là học tập, nhưng thật ra là sắp xếp cho tôi một mối hôn sự… Tôi từ chối, tôi chỉ muốn ở đây làm tốt y quán của tôi mà thôi”.

“Nếu y quán của cô đóng cửa, cô không đi cũng phải đi, Lạc Bắc Minh có ý này đúng không? Đáng tiếc lại bị tôi phá hoại rồi, e là ông nội cô hận tôi thấu xương!”.

“Yên tâm, Lâm Chính, tôi sẽ bảo vệ anh”.

“Cô vẫn nên lo cho mình đi, ông nội cô sẽ không bỏ qua đâu, y quán của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá đổ”.

“Tôi không muốn đến Nam Phái… Lâm Chính, anh giúp tôi một việc được không?”.

“Việc gì?”.

“Làm bác sĩ khám chữa bệnh chỗ tôi!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Chính ngơ ngác.

“Tôi không có chứng chỉ hành nghề…”.

Lạc Thiên không nói gì, lấy một túi tài liệu từ trong căn phòng ở y quán ra, đập trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn, cười khổ không thôi.

“Chỉ một chứng chỉ hành nghề cỏn con chắc không làm khó hội trưởng Hiệp hội Y học Giang Thành đâu nhỉ?”, ánh mắt Lạc Thiên hiện lên vẻ xảo quyệt.

Lâm Chính thở dài, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô là được chứ gì. Nhưng trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã”.

“Tìm chỗ ở? Vì sao?”.

“Tôi sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Lạc Thiên như bị sét đánh.

“Xảy ra chuyện gì?”.

“Không có gì…”, Lâm Chính kể lại một cách sơ lược.

Lạc Thiên ngạc nhiên.

“Thế nên, chuyện này là Tiểu Nhu đột nhiên đề nghị?”.
 
Chương 369


Chương 369

“Phải”.

“Có phải anh làm sai gì rồi không?”.

“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”.

“Cũng phải, ý anh thì sao?”.

“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.

“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu.

“Cô nói gì?”.

“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng.

Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang.

“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”.

“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”.

“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”.

Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý.

Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán.

Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh.

Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh.

Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do.

Thế nhưng…

Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp.

Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to.

“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”.

“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”.

Lâm Chính còn ngái ngủ đi ra khỏi nhà.

“Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm bác sĩ Lạc, phiền anh mời cô ấy ra đây giúp tôi. Nói với cô ấy, người đàn ông của cô ấy đến rồi!”.

Người đàn ông mặc áo thời Đường nhếch khóe miệng, cười nham hiểm.

“Người đàn ông của cô ấy?”.

Lâm Chính ngơ ngác, lập tức ý thức được đám người này có thể là người của Nam Phái.

Anh hơi do dự, quyết định vẫn gọi báo cho Lạc Thiên trước.

Nhưng lúc này, Lạc Thiên vô cùng vui vẻ đi vào y quán sớm hơn thường ngày.

Hôm nay cô ấy lại đến sớm!

“Con lợn lười! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? A? Nhiều bệnh nhân thế à? Mau dậy khám bệnh, khám xong ăn sáng, đây là bánh bao tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh đấy!”, Lạc Thiên tươi cười gọi to.

Tâm trạng cô lại tốt kỳ lạ.

“Cô chính là Lạc Thiên?”.
 
Chương 370


Chương 370

Lúc này, người đàn ông mặc áo thời Đường đột nhiên lên tiếng.

Lạc Thiên khựng lại, nhìn người đàn ông lạ mặt, nghi hoặc hỏi: “Các người hẳn là lần đầu đến y quán nhỉ?”.

“Phải, chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt”.

“Vậy sao anh biết tôi?”.

“Vì anh ta là người của Nam Phái”.

Không đợi anh ta lên tiếng, Lâm Chính đi ra, tiếp lời.

Nghe vậy, Lạc Thiên sợ đến mức run rẩy, bánh bao trong tay rơi xuống đất…

“Anh… Anh là Tư Đồ Kính?”, cô run rẩy nói.

“Là tôi”.

Người đàn ông mặc áo thời Đường – Tư Đồ Kính gật đầu, sau đó quan sát Lạc Thiên một cách kỹ càng, gập quạt trong tay lại, vô cùng hài lòng gật đầu: “Xem ra ông già Lạc Bắc Minh cũng rất thành thật, không giới thiệu cho tôi mấy người xấu xí. Lạc Thiên, chúng ta đi thôi, lập tức về Nam Phái kết hôn!”.

Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Nhưng Lạc Thiên không đi theo.

“Ồ?”, Tư Đồ Kinh hơi nghiêng đầu sang.

“Tôi không nói sẽ gả cho anh!”, Lạc Thiên tức giận nói.

“Cô không có lựa chọn! Bởi vì không ai có thể từ chối tôi!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.

“Tự cao tự đại! Anh nghĩ anh là ai? Tôi không đi theo anh đấy!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.

Cô ta không thích loại người tự cho mình là đúng.

“Ha, từ chối tôi, cả Hoa Quốc không ai dám cưới cô, chẳng lẽ cô muốn cô đơn đến già?”.

“Tôi thà cô đơn đến già bảo vệ y quán này cũng sẽ không gả cho anh!”.

“Cô chắc chứ? Thế thì thật là tiếc quá!”.

Tư Đồ Kính lắc đầu, nhìn quanh một vòng, thở dài: “Tiếc cho y quán này, ngày mai phải đóng cửa rồi”.

“Đóng cửa? Hừ, trừ khi Lạc Thiên tôi chết, nếu không, y quán này tuyệt đối sẽ không đóng cửa!”, Lạc Thiên phẫn nộ.

“Vậy chúng ta chống mắt lên xem!”.

Tư Đồ Kính cười nói, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kính rời đi, sau đó nhặt bánh bao trên đất lên.

“Xem ra mấy ngày tới chúng ta sẽ gặp rắc rối”.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi”.

“Nếu không khống chế được tình hình, anh cứ về thẳng. Dù sao, tôi sẽ không kéo anh vào chuyện này đâu”.

“Tới đó rồi nói”, Lâm Chính đáp.

Tư Đồ Kính rời đi, y quán kinh doanh bình thường.

Điều khiến Lạc Thiên bất ngờ là hôm nay có rất nhiều người đến khám bệnh. Lâm Chính, Lạc Thiên và cả nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Tiểu Đông bận rộn cả một ngày mới xong việc.

Ba người sắp mệt đến lả người.
 
Chương 371


Chương 371

“Tan làm rồi, đi thôi, chúng ta đi uống một chầu!”, Lạc Thiên thở ra một hơi, nói.

“Được!”, Lâm Chính cười đáp.

“Chị Thiên! Nhiều vị thuốc trong tủ đều hết rồi”.

“Gọi bảo bọn họ ngày mai chở đến gấp, nhiều người bệnh mai còn phải quay lại tái khám, thuốc không thể ngưng được!”, Lạc Thiên hơi nhíu mày, nói.

“Vâng!”.

Tiểu Đông gật đầu đáp.

Ba người uống rượu xong, ngủ một giấc ngon lành.

Sáng ngày hôm sau.

Rầm rầm rầm…

Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.

Lâm Chính sửng sốt.

Bên ngoài có đến mấy chục người bệnh tụ tập.

Chuyện này là sao?

Y quán của Lạc Thiên nổi đến mức này à?

Anh vội vàng gọi cho Tiểu Đông và Lạc Thiên.

Hai người vội vã chạy tới.

Ba người bắt đầu khám bệnh từ bảy giờ sáng, không dừng một giây một phút nào.

Chuyện này với Lạc Thiên mà nói không tính là gì.

Tuy hơi mệt nhưng có thể trị khỏi nỗi đau của bệnh nhân, cô thấy vui từ tận đáy lòng.

“Chị Thiên, hết Ô cửu rồi!”, lúc này Tiểu Đông gọi với vào.

Lạc Thiên ngạc nhiên: “Thuốc còn chưa chở tới à?”.

“Chưa ạ”.

“Em viết đơn thuốc cho bệnh nhân đến tiệm khác bốc thuốc đi”.

“Vâng”.

Tiểu Đông gật đầu.

Nhưng chốc lát sau…

“Chị Thiên, rễ Bạch tiền cũng hết rồi”.

“Hán liên thảo cũng hết rồi”.

“Chử thực tử cũng hết rồi”.



Tiểu Đông không ngừng hô lên.

Lúc này Lạc Thiên mới ý thức được sự bất thường.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bên giao thuốc.

“Cái gì? Không giao nữa? Vì sao?”, Lạc Thiên kinh ngạc.

“Không vì sao cả, cô Lạc, gần đây thuốc chỗ chúng tôi cũng rất hiếm hàng, e là không thể cung cấp thuốc cho các cô nữa, các cô liên lạc với người khác đi nhé”, người bên kia nói xong thì cúp máy.

Lạc Thiên trợn tròn mắt.
 
Chương 372


Chương 372

Thuốc của y quán… ngưng rồi!

Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.

Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.

Lạc Thiên nghĩ trong lòng.

Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.

“Bác sĩ, sao cô vẫn không châm cứu cho tôi, tôi sắp đau chết rồi!”.

“Thuốc đâu? Tôi bị thương nặng như vậy mà không đắp thuốc cho tôi, còn bắt tôi ra ngoài bốc thuốc? Chân tôi què rồi, cô bắt tôi bò đi bốc thuốc à?”.

“Y quán các người làm ăn kiểu gì vậy? Thuốc cũng không có, y quán rách nát gì vậy!”.

“Mọi người đừng đến y quán này nữa, y quán này không có cả thuốc! Một đám lang băm!”.

“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, đừng có mở y quán nữa!”.

Người bệnh nổi giận, chặn trước cửa, không để người bên ngoài vào khám bệnh, lấy đó kháng nghị.

Lạc Thiên sắp sốt ruột chết được.

Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ rằng phải đóng cửa y quán thật.

“Lâm Chính, làm sao đây?”.

“Không cần lo, có tôi đây!”, Lâm Chính nói.

“E là anh cũng không giúp được cô ấy đâu!”.

Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười lạnh nhạt.

Lạc Thiên và Lâm Chính đều nhìn sang, phát hiện Tư Đồ Kính đang lẫn trong đám đông…

“Y thuật của Lâm Chính mạnh hơn anh nhiều! Anh cứ đợi đấy xem đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đương nhiên tôi biết, y thuật của thần y Lâm tất nhiên không tầm thường. Mặc dù không bằng Nam Phái chúng tôi, có thể còn thua kém tôi một chút, nhưng tôi nghĩ ứng phó với tình hình trước mắt không khó. Chỉ là, có lẽ anh ta không còn thời gian để xử lý chuyện ở chỗ cô nữa”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.

Lạc Thiên căng thẳng, cảm giác được có gì đó không đúng, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”.

“Cô nhìn đi là biết”.

Tư Đồ Kính cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng lúc này anh cũng không muốn quan tâm đ ến Tư Đồ Kính, la lên: “Mọi người hãy xếp hàng ở chỗ tôi, để tôi khám cho mọi người!”.

Người bệnh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ xếp hàng trước bàn của Lâm Chính.

Lâm Chính bảo Tiểu Đông lấy mười bộ kim châm cứu đến, lần lượt dùng số thuốc còn lại và kim châm cứu khám chữa cho bệnh nhân.

Thấy cách châm cứu của Lâm Chính thuần thục lưu loát, Tư Đồ Kính không khỏi nhíu mày lại.

“Thuật châm cứu thật tinh xảo, anh đang dùng Tín Dương Thập Thất Thức?”.

“Sai, là Thập Bát Thức”, Lâm Chính đáp, tiếp tục châm cứu.

Tư Đồ Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, chỉ đáng tiếc… dù y thuật của anh có cao siêu, không bột sao gột nên hồ!”.
 
Chương 373


 

Chương 373

Dứt lời, Tiểu Đông hô lên.

“Chị Thiên, thần y Lâm, thuốc trong tủ thuốc đều dùng hết rồi…”.

“Hả?”, Lạc Thiên hoàn toàn sững sờ.

“Tôi không tin anh chỉ dựa vào một cây kim châm cứu mà có thể trị bách bệnh!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.

Lạc Thiên trở nên lo lắng.

Chỉ dựa vào châm cứu trị bách bệnh? Chuyện này hoàn toàn không thể! Nếu không, đó không phải là y thuật, mà là tiên thuật!

Xem ra chỉ có thể tạm thời đóng cửa y quán.

Trong mắt Lạc Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Y quán mà đóng cửa, cô tin rằng ông nội nhất định sẽ đến bắt cô đi Nam Phái ngay.

Xong rồi!

Xong thật rồi!

Mới kiên trì được một ngày đã thất bại rồi sao?

Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Lạc Thiên.

Nhưng lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng: “Sao anh biết tôi không thể dựa vào một cây kim châm cứu trị bách bệnh?”.

Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng: “Anh thật sự làm được?”.

Lâm Chính không nói, mà trải toàn bộ kim châm cứu lên bàn, sau đó tay hóa chưởng, vuốt lên trên chúng.

“Khí?”.

Tư Đồ Kính trợn mắt thật to.

Lại thấy những cây kim châm cứu kia rung lên nhè nhẹ, vô cùng thần kỳ.

“Wow?”.

Mọi người rộ lên xôn xao.

Lâm Chính nhanh chóng rút một cây kim ra, châm vào ngực người bệnh.

Lồ ng ngực nặng nề của người bệnh lập tức trở nên nhẹ nhõm, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.

Thật thần kỳ!

Mọi người không ngừng kêu lên kinh ngạc.

Lâm Chính lại châm cứu thêm vài lần, người bệnh đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Kỳ tích!

“Vết thương bên ngoài anh cũng có thể chữa bằng châm cứu hay sao?”, Tư Đồ Kính nhìn một người chống gậy đi tới, khinh thường nói.

Loại vết thương này phải đắp thuốc, thuốc để chữa vết thương té ngã không phải châm cứu là có thể thay thế được.

Nhưng Lâm Chính lại châm một kim vào phần chân của người đó, sau đó gọi Tiểu Đông băng bó sơ qua cho người này.

“Bác sĩ, thế là xong rồi sao?”.

“Ba tháng không di chuyển thì không sao nữa”.

“Chuyện này…”.
 
Chương 374


Chương 374

Người bị gãy chân liếc nhìn Tư Đồ Kính, vẻ mặt khó xử.

Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ phất tay, tên què lập tức chống gậy rời đi.

Thấy Lâm Chính chữa trị cho người bệnh đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kích động, ngay cả Tiểu Đông cũng vô cùng sùng bái.

Tình hình dần dần ổn định lại.

Người bệnh cũng bắt đầu thưa dần.

“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh hình như không có tác dụng rồi!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.

“Cô cho rằng thủ đoạn của tôi chỉ có thế thôi à? Ngây thơ!”, Tư Đồ Kính lắc đầu.

“Anh còn quỷ kế gì nữa?”, Lạc Thiên nhíu mày.

Có Lâm Chính ở đây, cô ta vô cùng tự tin.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên rung lên.

Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem màn hình, lập tức bắt máy.

Chốc lát sau, anh lập tức biến sắc.

Lâm Chính đứng bật dậy, nói: “Anh sẽ tới ngay!”.

“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.

“Tôi phải ra ngoài một chuyến!”, Lâm Chính đáp bằng giọng lạnh băng.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Tiểu Nhu gặp chuyện rồi!”.

“Cái gì?”, Lạc Thiên tròn mắt ngạc nhiên.

Cô quay đầu nhìn Tư Đồ Kính.

Lại thấy Tư Đồ Kính mở quạt ra, thản nhiên cười nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”.

Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.

Rầm rầm rầm!

Anh gõ mạnh vào cửa.

Tô Quảng nhanh chóng ra mở.

“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”, Lâm Chính gấp gáp hỏi.

“Gọi rồi, chắc là sắp đến”, vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.

“Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu”, Lâm Chính cất bước về phòng.

“Cậu đến đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đ ến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.

“Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?”, Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.

“Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa”, Tô Quảng nghiêm giọng quát.

“Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?”, Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.

Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
 
Chương 375


Chương 375

Một lúc sau, anh lấy ra túi châm vẫn luôn mang theo bên mình, rút một cây châm bạc, đâm vào ấn đường Tô Nhu, rồi lại đâm châm dọc từ yết hầu đến bụng dưới của cô.

“Cậu đừng có táy máy, tôi nói cho cậu biết!”, Trương Tinh Vũ lập tức kéo bả vai Lâm Chính lại.

“Tinh Vũ, bà đừng làm loạn nữa! Dù sao cậu ta cũng là chồng Tiểu Nhu!”, Tô Quảng kéo Trương Tinh Vũ lại, nói.

“Cậu ta mà cũng xứng làm chồng?”, Trương Tinh Vũ buột miệng nói.

Bà ta vừa dứt lời, chiếc châm bạc vừa đâm xuống không khỏi khựng lại.

Anh nhìn Tô Nhu đang hôn mê bất tỉnh, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tiểu Nhu là do dùng thuốc an thần quá liều mới bị thế này, rốt cuộc… cô ấy đã gặp phải chuyện gì?”.

“Chúng tôi cũng không biết…”, Tô Quảng thở dài đáp: “Hôm qua sau khi trở về, nó liền tự nhốt mình trong phòng khóc, gọi thế nào cũng không thưa. Buổi tối nó ăn một ít rồi đi ngủ, nhưng nằm mãi không ngủ được, liền bảo tôi cho ít thuốc an thần, đâu biết con bé này…”

“Chắc là cô ấy bất cẩn dẫn đến uống quá liều”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

“Có nguy hiểm không?”.

“Không nghiêm trọng lắm, con đã ổn định tình hình của cô ấy, lát đưa cô ấy đến bệnh viện rửa ruột là được”.

“Vậy thì tốt, rốt cuộc hôm qua hai đứa ra ngoài đã làm gì”, Tô Quảng lại hỏi.

“Không có gì… chỉ là… bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn”, Lâm Chính ngập ngừng nói.

“Ly hôn?”.

Hai người đều sửng sốt.

Sau đó Trương Tinh Vũ vui mừng như điên.

“Cuối cùng con bé cũng nghĩ thông rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”.

“Hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?”, sắc mặt Tô Quảng có chút khó coi.

“Không có gì ạ”.

Lâm Chính lắc đầu.

Ổn định tình hình của Tô Nhu, xe cấp cứu đến, đưa Tô Nhu đến bệnh viện, Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng đi theo.

Lâm Chính ngồi trên xe, nhíu mày suy nghĩ đến những thay đổi của Tô Nhu.

Anh nhanh chóng ý thức được gì đó.

“Chắc chắn có liên quan đến ông cụ Trương, xem ra phải hỏi xem rốt cuộc ông già này đã nói gì với Tô Nhu”.

Lâm Chính thầm nghĩ, rồi khởi động xe lái tới y quán.

Nhưng khi anh đến nơi, y quán của Lạc Thiên đã đóng cửa.

Ở cửa bừa bộn, tủ thuốc rải rác khắp nơi, cứ như nơi này mới xảy ra một vụ bạo động.

Tiểu Đông mặc áo blouse trắng ngồi ở cửa, đang ôm đầu khóc.

Lâm Chính nhanh chóng bước xuống.

“Tiểu Đông, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Bọn họ đập phá y quán, sau đó một ông già đưa Lạc Thiên đi rồi…”, Tiểu Đông nghẹn ngào nói.

Lâm Chính nhắm mắt, siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng u ám.

Trước là Tô Nhu sau là Lạc Thiên.

Anh cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn hết sạch.
 
Chương 376


Chương 376

Anh lấy điện thoại ra, gọi đến một số.

Tút tút.

Điện thoại được kết nối.

Nhưng giọng nói phía bên kia không phải của Lạc Thiên, mà là giọng nói lạnh lùng của Lạc Bắc Minh.

“Thần y Lâm, cậu là người đã có vợ, xin cậu đừng quấy rối cháu gái tôi nữa. Lạc Bắc Minh tôi và cậu cũng không có bất cứ dây dưa gì, mong cậu đừng gọi đến số này nữa”.

“Lạc Thiên là bạn tôi, nếu cô ấy đã không muốn đến Nam Phái thì ông đừng có ép cô ấy”, Lâm Chính hít sâu một hơi, đáp.

Lạc Bắc Minh bật cười: “Sao nào? Lâm Chính, cậu muốn quản lý chuyện nhà của tôi à? Từ bao giờ mà nhà họ Lạc tôi đến lượt một người ngoài như cậu khua tay múa chân vậy?”.

“Tôi không quản lý được?”.

“Cậu không có tư cách”.

“Vậy sao?”.

Lâm Chính mỉm cười, không nói lời nào, tắt điện thoại.

Hôm nay tâm trạng anh vốn dĩ không tốt, câu nói này của Lạc Bắc Minh đã khiến anh không muốn kiêng dè gì nữa.

Lâm Chính rút một quyển sổ nhỏ trong túi ra, lướt mắt nhìn số điện thoại trong đó, rồi bấm máy gọi.

“Hội trưởng Lâm, chào anh! Xin hỏi anh có chỉ thị công việc gì?”, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nho nhã.

“Tam Chi Đường của Lạc Bắc Minh có bao nhiêu chi nhánh ở Giang Nam?”.

“Tổng cộng 13 chi nhánh”, giọng nói ở bên kia cười đáp: “Thần y Lạc là bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Giang Nam chúng ta, Tam Chi Đường cũng coi như rất có tiếng tăm”.

“Tôi không muốn nghe danh tiếng của ông ta ra làm sao, tôi muốn biết những chuyện thực tế”, Lâm Chính bình thản nói.

Giọng nói kia khựng lại, hình như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng đáp: “Gần đây chúng tôi nhận được tin, nói Tam Chi Đường bị nghi ngờ sử dụng thuốc giả. Tuy số thuốc giả này không gây tổn thương gì cho cơ thể người, nhưng lại gây tổn thất lợi ích cho người bệnh, ngặt nỗi chúng tôi không có chứng cứ”.

“Lập tức tiến hành điều tra triệt để tất cả các y quán hiệu thuốc của Tam Chi Đường, yêu cầu bọn họ tạm dừng kinh doanh, bảo các nhà máy dược phẩm ngừng cung cấp thuốc cho bọn họ”.

“Hội trưởng, ừm… Tam Chi Đường không phải là một y quán nhỏ, một khi làm vậy, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió”, giọng nói ở bên kia cuống lên.

Không tìm được chứng cứ? Sao có thể chứ? Chỉ là một số người không cho phép anh ta tìm thôi.

Lạc Bắc Minh là một lão hồ ly, không chỉ có tiếng nói ở tỉnh Giang Nam, mà còn có tiếng nói trong cả nước, các mối quan hệ ở tỉnh Giang Nam đan xen phức tạp, sao có thể dễ đối phó như vậy chứ?

Đây là chuyện rút dây động rừng!

Anh ta đã nghe ra vị hội trưởng mới họ Lâm này không có thiện cảm với Lạc Bắc Minh, nhưng không ngờ vị hội trưởng mới này lại cứng rắn như vậy, muốn giao thủ chính diện với Lạc Bắc Minh luôn?

“Mặc kệ, cứ làm theo lời tôi nói, có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm”, giọng nói của Lâm Chính không mang theo chút tình cảm nào.

“Vậy… thôi được rồi, nhưng việc này cần sự phối hợp của các đồng chí ở khắp nơi”.
 
Chương 377


Chương 377

“Anh cứ nói là thần y Lâm yêu cầu”.

“Được”.

Giọng nói bên kia đáp.

Nếu nói tên của thần y Lâm ra thì rất nhiều người vẫn nể chút mặt mũi, dù sao người này cũng từng lập công cho đất nước.

Lâm Chính tắt máy xong lại gọi cho Mã Hải.

“Cậu Lâm”.

“Từ Thiên đang ở đâu?”.

“Nam Thành”.

“Bảo ông ta phái người bao vây nhà họ Lạc cho tôi”.

“Cậu Lâm, dù sao Từ Thiên cũng là người của khu vực hắc bạch lẫn lộn ở Nam Thành, thời gian này hay ra tay ở Giang Thành đã khiến rất nhiều người ở Giang Thàng bất mãn, tôi lo là…”, Mã Hải có chút kiêng dè nói.

“Ông nghĩ như vậy thật sao?”, Lâm Chính bỗng hỏi.

Câu nói này tràn ngập nỗi thất vọng.

Mã Hải ngừng thở, vội vàng đáp: “Xin cậu Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân gọi cho Từ Thiên”.

“Sau này tôi không muốn nhìn thấy ông làm việc sợ hãi e dè như vậy, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi… tôi hiểu…”, Mã Hải đổ mồ hôi lạnh.

“Mau hành động đi, bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Lạc”.

Lâm Chính nói xong, mở cửa chiếc xe 918.

“Tiểu Đông”.

“Anh… anh Dương”, Tiểu Đông ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt gọi.

“Cô dọn dẹp một chút đi, ngày mai tiếp tục mở cửa”.

Lâm Chính nói xong liền lái xe rời đi.

“Được… được…”

Tiểu Đông run rẩy đáp.

Nhưng lúc này cô ấy mới chú ý chiếc xe Lâm Chính lái là 918 – một trong ba chiếc xe thần.

“Anh Dương này là đại gia sao?”.

Còn lúc này.

Ở nhà họ Lạc.

Lạc Thiên bị Lạc Bắc Minh đưa đến nhà thờ tổ.

“Quỳ trước liệt tổ liệt tông tự kiểm điểm bản thân đi!”, Lạc Bắc Minh quay lưng về phía Lạc Thiên, lạnh lùng nói.

“Cháu không làm sai điều gì, tại sao phải kiểm điểm?”, Lạc Thiên phẫn nộ nói.

“Cháu còn dám cãi?”, Lạc Bắc Minh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giơ tay định đánh cô ta, nhưng hình như nhớ ra gì đó, lại hạ tay xuống.

Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: “Cháu hãy quỳ ở đây suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa ông sẽ sắp xếp cho cháu đến Nam Phái, hôm nay cháu sẽ về cùng Tư Đồ Kính”.

“Không thể nào! Cháu quyết không đi!”.
 
Chương 378


Chương 378

“Không phải do cháu quyết!”, Lạc Bắc Minh quát.

“Ông…”, Lạc Thiên cuống lên.

Đúng lúc này, một người bước vào cửa.

Chính là Tư Đồ Kính.

Hắn mỉm cười: “Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?”.

Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: “Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi”.

Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.

Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên…

Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.

“Ông!”.

Cô ta vội vàng kêu lên.

Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng chặt…

“Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời”, Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.

“Anh muốn làm gì,” Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.

“Làm gì à?”, Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: “Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này”.

Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: “Vậy anh muốn nói gì với tôi?”.

“Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện”.

“Cảnh cáo?”.

“Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?”, Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.

“Không”, Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhưng vừa dứt lời…

Vèo!

Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.

Bốp!

Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.

“Anh đánh tôi?”, Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.

“Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?”, Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: “Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa”.

“Đánh người… cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?”, Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.

“Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?”.

Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
 
Chương 379


Chương 379

Lạc Thiên run lên, vội vàng tránh né.

“Dám tránh à?”, ánh mắt Tư Đồ Kính ngập tràn sự sảng khoái dữ tợn và nóng bỏng, lại giơ chân đạp về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên không kịp tránh, bụng dưới bị đá trúng, đau đến nỗi cô cuộn mình dưới đất, không đứng dậy nổi.

Lúc này Lạc Thiên mới biết hóa ra tên Tư Đồ Kính này có khuynh hướng thích ngược đãi.

So với chuyện kia, hắn lại càng hưởng thụ việc giày vò, đánh đập người khác. Hắn rất thích việc người khác lộ vẻ đau đớn trước mặt hắn.

Đây là một tên bi3n thái!

Một tên bi3n thái thực sự!

Lạc Thiên cắn chặt răng, cũng không biết lấy đâu ra sức, vội vàng xoay người chạy về phía bài vị tổ tiên.

“Muốn chạy? Hừ, hôm nay không dạy dỗ loại phụ nữ thấp hèn như cô, thì Tư Đồ Kính tôi làm gì còn tư cách làm chồng cô chứ?”.

Tư Đồ Kính cười khẩy, gấp chiếc quạt lại, tóm lấy chiếc chổi nhỏ dài ở bên cạnh, đuổi theo Lạc Thiên.

Nơi này không có chỗ trốn, chỉ có chiếc tủ chứa đồ ở giữa nhà thờ tổ.

Lạc Thiên không chút nghĩ ngợi đã chui vào trong chiếc tủ, nhưng khóa của chiếc tủ đã bị hỏng.

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Chính, sau đó dùng hai tay giữ chặt cửa tủ.

“Vào nhà họ Tư Đồ tôi thì phải học một điều, đó là lời nói của chồng chính là thánh chỉ, tôi bắt cô làm gì cô phải làm nấy, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô cấm được đi về phía Tây”.

Dứt lời, Tư Đồ Kính liền dùng gậy đánh thẳng vào bàn tay đang giữ cửa tủ của Lạc Thiên.

Sự đau đớn khiến Lạc Thiên phải hít sâu một hơi.

“Cứu tôi với!”.

Lạc Thiên sợ hãi kêu to.

Nhưng không ai đáp lại.

“Cho dù người nhà họ Lạc nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cũng sẽ không cứu đâu, cô đừng mơ mộng nữa! Bây giờ cô trèo ra, rồi li3m giày của tôi, nghe rõ chưa?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.

“Tôi dù chết cũng không theo anh!”.

Lạc Thiên hét lên.

Nhưng cô ta vừa nói xong, lại bị cán chổi quất mạnh.

Ngón tay thò ra khỏi khe hở của Lạc Thiên lập tức tím đỏ, đau đến mức run rẩy.

“Cô có cút ra đây không?”, Tư Đồ Kính nheo mắt hỏi.

“Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”, Lạc Thiên lại gào lên.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Cán chổi lại đánh tới.

“A…”

Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Lạc Thiên không nhịn được hét lên.

“Có cút ra đây không?”, Tư Đồ Kính cười dữ tợn quát.
 
Chương 380


Chương 380

Lạc Thiên cắn chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn bám chặt cánh cửa, sống chết không buông tay.

“Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha…”

Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.

Rắc…

Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.

Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi…

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Cốc cốc cốc!

Có người gõ cửa nhà thờ tổ.

“Hử?”.

Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.

“Ai vậy?”.

“Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát”, bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.

“Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta”, Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.

Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”, một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.

“Tôi… tôi không sao…”, sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.

“Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi”.

Mấy người vội vàng kêu lên.

Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.

Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.

Tên Tư Đồ Kính này bi3n thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.

Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.

Trốn! Nhất định phải trốn!

Nếu không trốn được thì tự sát!

Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.

Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.

“Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!”, quản gia trầm giọng nói.

“Để làm gì?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.

“Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái”.

Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
 
Chương 381


Chương 381

“Ông nội… nóng lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao?”, giọng nói Lạc Thiên nghẹn ngào.

“Cô chủ, ông chủ cũng là muốn tốt cho cô, cho nhà họ Lạc, hy vọng cô có thể thông cảm tha thứ”, quản gia nhỏ giọng nói, sau đó nói với người bên cạnh: “Giúp cô chủ thay quần áo, rồi nhanh chóng đưa ra sảnh chính, thời gian gấp gáp, đừng chậm trễ”.

Dứt lời liền ra khỏi phòng.

Lạc Thiên được đỡ dậy, tròng bộ váy cưới vào người như một con rối.

Nhưng rõ ràng là cô không muốn để cho người khác sắp xếp như vậy, nhân lúc thay đồ, cô giấu chiếc kéo vào ống tay áo.

Khoảng 10 phút sau, Lạc Thiên được đưa tới sảnh chính.

Nhìn mười ngón tay được quấn băng trắng và vết bàn tay vẫn chưa nhòa trên mặt Lạc Thiên, ánh mắt Lạc Bắc Minh không có thay đổi gì nhiều.

Tư Đồ Kính ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà, phe phẩy chiếc quạt.

Nhìn thấy Lạc Thiên bước tới, ánh mắt hắn lóe lên sự nóng bỏng.

“Ông, tại sao ông lại đối xử với cháu như vậy?”, ánh mắt Lạc Thiên đầy đau khổ, nước mắt giàn giụa hỏi.

“Ông cũng có nỗi khổ của ông, tóm lại cháu chỉ cần biết rằng ông sẽ không hại cháu”, Lạc Bắc Minh khàn giọng nói: “Được rồi, mau dập đầu với chồng tương lai của cháu trước đi”.

“Dập đầu? Không thể nào!”.

“Xem ra lúc nãy dạy dỗ còn chưa đủ!”.

Tư Đồ Kính đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.

Lạc Thiên biến sắc, cắn răng nói: “Được, tôi dập đầu với anh!”.

“Ồ? Nghĩ thông rồi à? Vậy được! Lại đây đi!”, Tư Đồ Kính có chút bất ngờ.

Lạc Thiên không nói gì nữa, chỉ bước từng bước về phía Tư Đồ Kính.

Nhưng đúng khoảnh khắc lại gần Tư Đồ Kính, Lạc Thiên bất ngờ rút chiếc kéo được giấu trong tay áo ra, đâm mạnh về phía hắn.

“Anh đi chết đi!”.

“Tiểu Thiên!”.

“Cô chủ!”.

Mọi người xung quanh biến sắc.

Không ai ngờ Lạc Thiên lại kiên cường mạnh mẽ như vậy.

Nhưng… Tư Đồ Kính không hề hoảng sợ.

Bởi vì tay của Lạc Thiên bị thương, không thể nắm chặt chiếc kéo này, khoảnh khắc chiếc kéo lại gần, Tư Đồ Kính bỗng tay nhanh mắt nhanh, lật tay chộp được chiếc kéo kia, sau đó đâm mạnh vào bụng Lạc Thiên.

Phập!

Lạc Thiên không kịp đề phòng, chiếc kéo đâm vào bụng, máu tươi nhỏ xuống tong tong…

Bất kể là Tư Đồ Kính hay Lạc Bắc Minh cũng đều được coi là bác sĩ bậc thầy, bọn họ biết rõ nhất vết thương như thế nào sẽ không gây chết người.

Tuy chiếc kéo đâm vào bụng dưới Lạc Thiên, máu chảy không ngừng, nhưng không dẫn đến mất mạng.

Lạc Bắc Minh thấy thế, cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi.

Ông ta hơi nhíu mày, lên tiếng: “Cậu chủ Tư Đồ, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom