Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ngài Cố Thân Mến!

Chương 220: Nếu không có Tư lệnh che chở, cô đã chết từ lâu rồi


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ba chiếc xe bọc thép đỗ lại cạnh xe bọn họ.

Một người đàn ông mặc quân phục bước xuống xe, đi đến phía sau Cố Hạo Đình, cúi chào, nói với bộ mặt vô cảm: "Báo cáo Tư lệnh, thủ trưởng bảo tôi đưa Hoắc Vi Vũ đi."

Tia sắc lạnh xẹt qua mắt Cố Hạo Đình, hắn lạnh lùng đáp: "Không cần."

"Nhưng thủ trưởng dặn dò nhất định phải đưa cô ấy về." Người đàn ông kiên trì nói.

Cố Hạo Đình bước xuống xe, tỏa khí thế áp đảo.

Người đàn ông kia nơm nớp lo sợ đứng yên một chỗ, cúi đầu.

Cố Hạo Đình nhìn xuống hắn bằng cặp mắt chim ưng sắc bén: "Nếu tôi không để anh mang cô ấy đi thì sao?"

"Xin Tư lệnh đừng làm khó chúng tôi." Người đàn ông mặt mày ủ ê cầu xin.

"Bây giờ là anh đang làm khó tôi đấy." Cố Hạo Đình cao giọng.

Cấp dưới của Cố Hạo Đình cảnh giác, đồng loạt cầm súng, nhắm vào người đến cướp người.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt: "Tôi không dám, có điều tôi phải bàn giao người cho thủ trưởng."

"Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến gặp ông ấy, anh cứ đi dạo đi, một giờ sau hãy về, không cần bàn giao gì hết." Cố Hạo Đình ra lệnh.

Người đàn ông kia bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng."

Hắn cúi đầu, lên xe bọc thép, làm như không nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, lái xe đi.

Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô.

Lòng Hoắc Vi Vũ rối rắm, cúi đầu.

Cố Hạo Đình ra lệnh cho Trung tá Thượng: "Đưa cô ấy về chỗ tôi, bảo đảm an toàn cho cô ấy."

"Tư lệnh yên tâm." Trung tá Thượng leo lên khởi động xe.

Cố Hạo Đình lệnh cho các binh sĩ đằng sau đều đi theo Trung tá Thượng.

Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.

***

Trên xe.

Trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ đang trầm ngâm: "Thật ra trong chuyện này cô không đúng rồi. Nếu đổi lại là lúc bình thường, cô chọc Cố tiểu thư thì còn có Tư lệnh che chở, chuyện này cũng sẽ mau chóng trôi vào dĩ vãng. Nhưng lần này lại đụng vào ông nhà. Ông ấy cực kì thiên vị người nhà, cộng thêm việc Cố tiểu thư phải đi cấp cứu nên ông ấy muốn dồn cô vào chỗ chết. Chắc chắn Tư lệnh đang nóng lòng lắm. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cô lại có tiền án, còn là bạn gái cũ của chú rể, có động cơ gây án. Vậy mà Tư lệnh vẫn chưa tin, muốn đến hỏi cô, có thể thấy được Tư lệnh rất tin tưởng cô. Chẳng phải cô cũng nên tin tưởng Tư lệnh một chút sao? Lần này ông cụ Cố tức giận như vậy, chỉ sợ không dễ gì bỏ qua. Cứ xem như có Tư lệnh bảo lãnh, vậy những lần tới thì sao? Với lại, cô sắp trở thành phu nhân Tư lệnh rồi, đằng nào cũng phải gặp ông cụ Cố, bà Cố và cô chủ, Tư lệnh bị kẹp ở giữa, lo chu toàn hai bên rất mệt."

Hoắc Vi Vũ rất ghét giọng điệu chỉ trích của Trung tá Thượng.

Trong mắt họ, cái gì cũng đều là lỗi của cô.

Cố Kiều Tuyết bỏ thuốc cô là bình thường, cô phản kích thì không được.

Khi bị ức hiếp cũng chỉ có thể nén cục tức, phản đòn là bị dạy đời ngay.

Cuộc đời của cô không cần đám chó mèo bọn họ chỉ dạy!

Cô tự chịu trách nhiệm với bản thân là đủ rồi.

"Anh xót Cố Hạo Đình vậy thì nhớ kĩ, nhất định đừng để tôi trở thành Cố phu nhân. Chỉ cần tôi không phải Cố phu nhân, mọi vấn đề anh lo sẽ không xảy ra đâu." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

"Cô tưởng tôi hy vọng cô trở thành Cố phu nhân sao?" Trung tá Thượng tức giận, ý thức được mình lỡ lời, đánh vào vô lăng, bực bội: "Tư lệnh đối xử với cô không tốt sao? Tặng máy bay, tặng đảo, cô với cô Cố ganh nhau, Tư lệnh cũng thiên vị cô."

Hoắc Vi Vũ cười mỉa.

Thật không nhận ra Cố Hạo Đình thiên vị cô ở chỗ nào.

Nếu Cố Kiều Tuyết đánh cô một bạt tai, Cố Hạo Đình cũng chỉ mắng mỏ ả vài câu. Cái này cô tự làm cũng được.

Nhưng bọn họ máu mủ ruột rà mà, cô không trách.
 
Chương 221: Tư lệnh nhất định sẽ “làm gỏi” anh ta


Editor: Nguyetmai

"Cảm ơn anh ta thay tôi. Mặt khác, Cố Kiều Tuyết muốn cáo trạng lúc nào cũng được, chẳng cứ gì lần này, sớm muộn gì chuyện như hôm nay cũng sẽ xảy ra. Sống chết có số, phú quý do trời, cần gì phải cố chấp? Anh cho tôi xuống xe đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.

Trung tá Thượng liếc cô nàng bạc tình Hoắc Vi Vũ như muốn lóc thịt cô ra nhưng trong lòng lại lo ngay ngáy.

Nếu bây giờ anh ta thả Hoắc Vi Vũ xuống xe thì Tư lệnh chắc chắn sẽ "làm gỏi" anh ta mất thôi.

Trung tá Thượng nén giận giải thích: "Sức khỏe ông cụ không tốt, bình thường ít khi ra ngoài, Tư lệnh cũng đã nói nếu không có chuyện lớn gì thì không nên quấy rầy ông cụ, nhất là về chuyện riêng. Ngài ấy làm thế chẳng phải là vì cô Hoắc hay sao? Vì ngại Tư lệnh nên lúc trước cô Cố mới không chạy tới tố cáo cô với ông cụ, nếu không cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này ông cụ thấy cô vừa tặng hoa cúc lại vừa thả rắn, làm cô Hai chịu ấm ức thì nổi trận lôi đình, cho nên cô mới bị kéo vào."

Cô tặng hoa cúc? Cô thả rắn?

Trung tá Thượng không tin cô, ông cụ họ Cố không tin cô, Cố Hạo Đình cũng không tin cô!

Đây chính là "niềm tin" mà Trung tá Thượng nói đấy à?

"Tôi sẽ chứng minh chuyện rắn và hoa cúc không phải do tôi làm. Dừng xe lại." Hoắc Vi Vũ nói dứt khoát.

Trung tá Thượng không biết phải làm sao, lòng nóng như lửa đốt: "Tôi xin cô đó cô Hoắc ơi…"

"Tôi họ Quyền." Hoắc Vi Vũ gắt lên ngắt lời anh ta.

"Vâng vâng vâng, cô Quyền ạ, cô đừng tự làm theo ý mình thế, xin cô đừng làm tôi và Tư lệnh lo lắng nữa có được không? Thực ra cô chỉ cần xin lỗi cô Cố để cô ấy không hậm hực nữa là xong chuyện thôi mà. Nếu cô mà bị ông cụ bắt đi thì ngay cả Tư lệnh cũng không cứu nổi đâu." Trung tá Thượng không nhịn được bèn nói.

"Sao tôi lại phải xin lỗi cô ta?" Hoắc Vi Vũ nổi giận.

"Bởi vì cô ấy có người chống lưng, cô có không? Dù cô Cố có là người sai thật đi chăng nữa, thì chỉ cần cô ấy chịu thiệt thòi là sẽ có người đứng ra bênh vực ngay. Tính tình ngang ngạnh của cô chỉ khiến cho người ta ghét thôi, cô mềm mỏng đi một tí thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều. Con gái bánh bèo thì tốt số, cô chưa nghe bao giờ sao?"

"Dừng xe." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Trung tá Thượng không thèm để ý mà tiếp tục lái đi.

"Tôi đã bảo anh dừng xe lại!" Hoắc Vi Vũ quát lên.

Trung tá Thượng cứ điềm nhiên đi tiếp.

Hoắc Vi Vũ kéo mở cửa xe.

Trung tá Thượng sợ cô nàng này cứ thế nhảy xuống thật, đành phải dừng lại.

Hoắc Vi Vũ xuống xe, không thèm đóng cửa mà đi phăm phăm về phía trước.

Cô không được khóc, không được tủi thân. Trung tá Thượng nói đúng lắm, cô thậm chí còn không có tư cách để mà cảm thấy mình tủi thân nữa kìa.

Cho dù cô có khom lưng uốn gối thì những kẻ căm ghét cô vẫn sẽ căm ghét thôi.

Bây giờ cô đã không còn gì cả, chỉ còn sót lại tự tôn và một chút cứng cỏi cuối cùng.

Cô muốn giữ chặt lấy sự cứng cỏi này, dù có chết cũng phải xứng đáng với chính mình, không thẹn với lương tâm.

Trung tá Thượng lái xe đi theo, tay cầm vô lăng xiết chặt.

Tư lệnh mà biết mình làm Hoắc Vi Vũ tức giận xuống xe thế này thì mình chết chắc rồi.

Vốn dĩ anh ta định nói tốt cho Tư lệnh cơ mà, sao lại trở thành như vậy chứ?

Trung tá Thượng điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, mở cửa sổ xe ra, ôn tồn nói: "Cô Quyền ơi tôi sai rồi, cô mau lên xe đi."

Hoắc Vi Vũ ngó lơ anh ta mà đi một mạch.

"Tôi xin lỗi mà, tôi không nên ăn nói linh tinh, bây giờ mà cô không lên xe thì tôi chết với Tư lệnh mất thôi, cô Quyền ơi, xin cô thương tôi với." Trung tá Thượng bất đắc dĩ năn nỉ.

Hoắc Vi Vũ thấy một khu chung cư cũ có con ngõ nhỏ mà xe không vào được. Cô đi thẳng vào trong ngõ.

Trung tá Thượng cuống cả lên. Anh ta biết rõ Hoắc Vi Vũ thông minh và giỏi chạy trốn đến mức nào.

Anh ta vội vàng xuống xe…
 
Chương 222: Hắn muốn đánh cược một lần, để ở bên cô dài lâu


Editor: Nguyetmai

"Bà cô của tôi ơi, tôi sai rồi mà, cô đánh tôi cũng được, tôi không đánh trả, không mắng trả cô đâu." Trung tá Thượng vừa theo sát Hoắc Vi Vũ vừa lải nhải.

Hoắc Vi Vũ không thèm đếm xỉa đến anh ta mà chỉ rảo bước đi nhanh, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia nhìn sắc bén.

Chuyện thả rắn và tặng hoa cúc lần này không phải do Cố Kiều Tuyết làm.

Cô ta không cần phải nguyền rủa mình như thế.

Hung thủ biết rõ khúc mắc giữa cô và Cố Kiều Tuyết, hơn nữa còn là phụ nữ!

"Trung tá Thượng này, trong nhà lớn họ Cố có camera an ninh không?" Hoắc Vi Vũ hỏi với giọng điệu giải quyết việc chung.

"Không có, nhưng ngoài ngã rẽ có camera an ninh." Bây giờ Trung tá Thượng cung kính vô cùng, hỏi gì đáp nấy.

"Anh có lấy được video giám sát ra không?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.

"Chắc là quản lý khu nhà bên kia sẽ có." Trung tá Thượng đáp.

Hoắc Vi Vũ nóng lòng muốn chứng minh mình trong sạch nên tạm thời làm hòa với Trung tá Thượng.

"Bây giờ chúng ta sẽ tới chỗ quản lý khu nhà." Hoắc Vi Vũ quay người đi về phía chiếc xe.

Trung tá Thượng chần chừ đi theo mà lòng lại rối như mớ tơ vò.

Vất vả lắm Hoắc Vi Vũ mới lên xe anh ta ngồi, nhưng nếu cô chứng minh được không phải cô làm thì Tư lệnh còn cưới xin gì được nữa?

Kiểu gì anh ta cũng không thoát chết phen này!

"Hay là chúng ta về chỗ Tư lệnh trước đi, có Tư lệnh ra mặt thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều." Trung tá Thượng đề nghị.

Hoắc Vi Vũ liếc anh ta: "Anh là Trung tá mà không lấy nổi một đoạn video an ninh à?"

"Ý tôi không phải thế, tôi lo là lo ông cụ vẫn còn ở nhà lớn kia kìa, cô mà đến đó thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ ư?" Trung tá Thượng lo lắng nói.

"Thế giờ anh có đi không?" Hoắc Vi Vũ rũ mắt hỏi.

Trung tá Thượng không đi thì cô đi một mình.

Trong đầu Trung tá Thượng lóe lên một ý.

"Cô chờ một chút, tôi gọi cho Tư lệnh một cú, để cô tránh phải gặp mặt ông cụ." Nói xong, Trung tá Thượng lập tức gọi điện cho Cố Hạo Đình.

Trong nhà lớn họ Cố.

Một đám người quỳ đông nghịt trong phòng bếp.

Ả phù dâu bỏ thuốc tái mét mặt mày, quỳ rạp trên đất xin tha: "Là Tiểu Tuyết sai tôi làm như vậy đấy. Tôi không dám cãi lời cô ấy, nếu không tôi sẽ mất việc, không ngờ Hoắc Vi Vũ lại tráo đổi hai bát vi cá… Xin Tư lệnh tha mạng, lần sau tôi không dám nữa đâu!"

"Lần sau tôi cũng không dám nữa đâu ạ." Phụ bếp thông đồng với phù dâu cũng chỉ biết cầu xin tha thứ.

Cố Hạo Đình nhếch khóe môi mỏng, nét lạnh lùng giết chóc lóe qua nơi đáy mắt: "Các người là những kẻ đầu tiên dám lừa gạt tôi đấy."

Phù dâu sợ run như cầy sấy: "Tư lệnh tha mạng, vì Tiểu Tuyết sai khiến nên tôi không thể cãi lời được mà."

"Tần Duyệt, đánh tiếng với bên ngoài là cô ả này đắc tội với tôi." Cố Hạo Đình ra lệnh.

Phù dâu ngã ngồi trên mặt đất.

Không một công ty nào dám dùng người đã làm mếch lòng Cố Hạo Đình, nghĩa là từ nay về sau cô ta sẽ không bao giờ tìm nổi công việc nữa.

Cố Hạo Đình lia ánh mắt lạnh như băng về phía phụ bếp đang run rẩy: "Cô ta cũng vậy."

"Vâng." Tần Duyệt gật đầu.

Cố Hạo Đình đứng dậy, đi ra ngoài.

Điện thoại di động đổ chuông, thấy Trung tá Thượng gọi, hắn nghe máy ngay.

"Thưa Tư lệnh, phu nhân nói muốn tới chỗ quản lý khu nhà lớn để xem video an ninh, có sợ chạm mặt ông cụ không ạ?" Trung tá Thượng báo cáo.

Cố Hạo Đình dõi đôi mắt sâu thẳm về phương xa, do dự ba giây rồi trầm giọng đáp: "Tôi biết rồi, cứ để cô ấy đến đi."

"Dạ, vâng."

Cố Hạo Đình cúp máy rồi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đáy mắt ảm đạm bỗng ngời sáng.

Hắn lái xe đến chỗ quản lý khu nhà.

Hắn muốn kết hôn cùng cô gái ấy. Nếu như đây là cơ hội cho bọn họ xoay chuyển cục diện này, thì hắn muốn đánh cược một lần để được ở bên cô dài lâu…
 
Chương 223: Đến cùng ánh dương rực rỡ


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ đến chỗ quản lý khu nhà thì được cho hay camera đã hỏng, không quay được bất cứ cái gì.

Dòng chữ "đậu xanh rau má" nối nhau trải dài tít tắp trong lòng cô.

Cô nổi bão luôn rồi!

"Các người ôm tiền quản lý mà camera hỏng không biết đường sửa, mặc kệ kẻ gian vào tận lễ cưới nhà người ta tặng hoa cúc không quan tâm, bây giờ lại còn nói như thể mình làm đúng lắm?! Sao các người còn dám mặt dày đứng đây giễu võ giương oai cơ chứ?"

Quản lý khu nhà bị mắng như hắt nước vào mặt, chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra làm sao.

Tư lệnh bảo nếu có cô gái nào đến đây thì phải để cho cô ấy trút giận. Cô ấy đánh thì im im mà chịu, cô ấy chửi thì lẳng lặng mà nghe.

Bọn họ kiên trì trong im lặng, rồi lại im lặng mà kiên trì.

Hoắc Vi Vũ không lấy được video, mắng cũng chẳng ăn thua gì, đành quay vào xe của Trung tá Thượng.

"Được rồi, có khi là ý trời muốn cô lấy Tư lệnh nhà tôi đấy." Trung tá Thượng cười hì hì.

Hoắc Vi Vũ nằm dài ra ghế, vắt tay lên trán, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Trung tá Thượng này, chẳng phải trên đường vẫn còn hoa cúc sao? Đâu cả rồi? Tôi muốn đi xem thử."

"Tôi ném hết đống hoa cúc ấy vào lò đốt rác của khu nhà rồi. Tôi thấy thôi hay là bỏ đi, dù cô có làm thì Tư lệnh cũng không so đo đâu mà, đừng nghiêm trọng hóa sự việc quá. Cứ lật sang trang cho chuyện này qua đi, tất cả mọi người đều tốt." Trung tá Thượng nói nhẹ như không.

Hoắc Vi Vũ chẳng biết phải phản bác anh ta thế nào nữa.

Cô mở cửa xe ra, bước xuống.

Trung tá Thượng nhanh chóng ngăn cô lại, bất đắc dĩ hỏi: "Cô Quyền ơi, cô định làm gì? Cô có yên phận một chút cho tôi nhờ được không?"

Hoắc Vi Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "So đo hay không là chuyện của hắn, còn trong sạch hay không là chuyện của tôi. Anh không gặp phải chuyện này nên đương nhiên anh muốn lật thế nào thì lật. Anh nghĩ tôi đang làm mình làm mẩy giỡn chơi thì khỏi tham gia vào, cách xa tôi ra một chút."

"Tư lệnh bảo tôi đưa cô về." Trung tá Thượng phân trần.

"Cút!" Hoắc Vi Vũ quăng ra một chữ đầy hung dữ.

Chẳng còn chút kiên nhẫn nào để lằng nhằng với anh ta nữa, cô đi thẳng về phía lò đốt rác của khu nhà.

Sau mười mấy phút đi bộ, cô nhìn thấy một đống hoa cúc to bị nhét vào lò qua cửa bỏ rác.

Hoắc Vi Vũ bò qua cửa bỏ rác vào trong.

Mùi hôi thối và hương hoa cúc xộc thẳng vào khoang mũi.

Cô bới tung đống hoa cúc lên thì nhìn thấy tấm liễn nguyền rủa Cố Kiều Tuyết, được in bằng chữ Khải, không nhìn ra manh mối gì.

Hoa cúc còn rất tươi, hẳn là mới cắt hôm nay, số lượng cực kì nhiều, trừ khi là đặt trước, nếu không thì không một cửa tiệm nào có nhiều hoa đến vậy.

Hoắc Vi Vũ ngắt mấy bông cúc bỏ vào túi, định bụng leo ra.

Ai ngờ nền đất trong lò lại thấp hơn bên ngoài. Cô trèo vào thì dễ nhưng lại không trèo ra được.

Cô không muốn nhờ Trung tá Thượng giúp đỡ vì chỉ nhìn thấy anh ta thôi là đã bực bội rồi.

Hoắc Vi Vũ không ngại bẩn, ra sức xếp đống hoa cúc lên thật cao, song đã giẫm lên hoa rồi mà vẫn không thể nào ra nổi.

Không còn cách nào khác, cô đành bám lấy miệng lò bẩn thỉu rồi đạp chân lên tường thử liên tục mười mấy lần, đã không ra được thì thôi lại còn ngã sấp mặt.

Tức giận, mệt mỏi, chán nản, cam chịu, Hoắc Vi Vũ ngồi bệt lên trên đống hoa cúc.

Chưa kịp than thở hiện tại tăm tối thì một giây sau tình thế đã lại xấu đi trông thấy.

Cô làm gì cũng sai, cô làm gì cũng hỏng, cô làm gì… cũng chỉ khiến bản thân tiến gần hơn tới nỗi tuyệt vọng mà thôi.

Thế nhưng cô vẫn phải tiếp tục dấn bước, bởi vì sẽ không có ai cõng cô đi, sẽ không có ai nắm lấy tay cô đâu.

Cô chỉ có thể thử lại một lần nữa.

Hoắc Vi Vũ đứng lên, bám tay vào mép cửa bỏ rác.

Bàn tay… được ai đó nắm chặt.

Hơi ấm trên bàn tay ấy thấm vào da thịt cô.

Hoắc Vi Vũ giật mình hoảng sợ rút tay về rồi định lui một bước về phía sau trong tư thế đầy phòng bị.

Cố Hạo Đình nhảy vào, đứng trước mặt cô.

Ánh nắng rạng ngời sau lưng như phủ một vầng hào quang ánh kim lên bóng dáng hắn.

Hoắc Vi Vũ trân trân nhìn hắn, miệng mím chặt lại, khóe mắt cay cay, chẳng hiểu sao lại xúc động muốn òa khóc.
 
Chương 224: Không có lệnh của tôi, không được…


Editor: Nguyetmai

Đây có lẽ là cảm giác của một người lênh đênh quá lâu trên biển khơi vô tận bỗng nhiên trông thấy một hòn đảo nhỏ.

Hoắc Vi Vũ biết mình không nên khóc, cô rũ mắt hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Thấy người Hoắc Vi Vũ lấm lem bùn đất, Cố Hạo Đình chợt thấy áy náy, sắc đen thăm thẳm thu cả vào đáy mắt mênh mông.

Hắn đã xem video an ninh, có người đi xe đạp vào nhà từ cửa sau. Kẻ đó mặc áo khoác đen, không nhìn rõ mặt. Vào khoảng thời gian đó, Hoắc Vi Vũ đang ngồi trong đại sảnh.

Cho dù biết rằng cô trong sạch nhưng hắn không muốn cho cô chứng minh.

Cố Hạo Đình ngồi xổm xuống bên tường, nói với Hoắc Vi Vũ: "Giẫm lên vai tôi, tôi đưa em ra ngoài."

"Tôi ra thì anh phải làm thế nào? Chỗ này cao phải đến 2m đấy." Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Em chỉ cần tin tôi là được." Hắn nói một câu đơn giản nhưng lại tràn ngập tự tin và mang tính yêu cầu.

Hoắc Vi Vũ cũng chẳng còn cách nào khác.

Cô giẫm một chân lên vai hắn, tay bám vào cửa bỏ rác rồi bước thêm một chân lên.

Cố Hạo Đình từ từ đứng dậy.

Hoắc Vi Vũ leo ra ngoài dễ như trở bàn tay.

Trung tá Thượng và mười mấy người nữa xếp thành hai hàng chỉnh tề ở bên ngoài như đang sẵn sàng đợi lệnh.

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại.

Cố Hạo Đình nhảy phốc ra ngoài bằng tư thế hiên ngang mà tao nhã.

Mỗi bước hắn đến gần đều khiến cho cô cảm nhận được áp lực vô hình.

"Tôi có thể chứng minh chuyện này không liên quan gì đến mình hết." Hoắc Vi Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

"Có đôi lúc chân tướng không quan trọng, quan trọng là phải đạt được một điểm cân bằng. Phù dâu của Tiểu Tuyết và phụ bếp đã nhận tội, vốn dĩ bọn họ muốn bỏ thuốc em, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại hại nhầm người. Tôi xử phạt bọn họ rồi, Tiểu Tuyết cũng nhận lỗi và nói với ông nội rằng nó nghi oan cho em. Con bé đã học được một bài học sau chuyện này, ông nội cũng sẽ không truy cứu nữa." Cố Hạo Đình nói đầy thâm ý.

Hoắc Vi Vũ biết cách giải quyết của Cố Hạo Đình là tốt nhất, thỏa đáng với cả cô lẫn Cố Kiều Tuyết, không làm bùng nổ mâu thuẫn giữa hai bên.

Thế nhưng đối với cô… đây vẫn là một kiểu nhịn nhục cho lành.

Thôi vậy.

"Tôi muốn về tắm rửa, trả chìa khóa xe tôi đây." Hoắc Vi Vũ chìa tay về phía Cố Hạo Đình.

Lòng bàn tay cô đen sì sì.

Cố Hạo Đình liếc nhìn tay cô một cái rồi nắm lấy nó mà kéo cô về bên mình, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng.

"Sao? Không đưa chìa thì thôi, tôi bắt xe về." Hoắc Vi Vũ muốn rút tay ra.

Nhưng hắn cứ mãi nắm lấy nó chẳng buông, và rồi thốt một câu khẽ khàng: "Lần này oan cho em rồi, xin lỗi em."

Đáy lòng Hoắc Vi Vũ run lên thảng thốt.

Cô nhìn Cố Hạo Đình đầy kinh ngạc.

Trung tá Thượng và mấy cậu lính đang xếp hàng cũng trợn tròn mắt lên.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sắc mặt ai nấy đều ngỡ ngàng.

Bọn họ theo Tư lệnh bao nhiêu năm nay, đủ biết trong từ điển của ngài gần như không có từ "xin lỗi".

Tư lệnh nhà bọn họ chưa từng nói xin lỗi với ai bao giờ. Tổng thống còn chưa được nghe thấy hai chữ ấy. Thế mà Tư lệnh lại xin lỗi Hoắc Vi Vũ.

Trung tá Thượng sợ ngây người. Tư lệnh yêu chiều Hoắc Vi Vũ thế này, nếu để ngài ấy biết anh ta chọc cho Hoắc Vi Vũ giận dữ chạy xuống xe thì tiêu đời.

Trán anh chàng đổ mồ hôi hột.

Hoắc Vi Vũ cũng mất tự nhiên, hạ giọng nói: "Anh buông tay ra trước đã."

Cố Hạo Đình không những không buông mà còn cúi người bế bổng cô lên như bế công chúa đi một mạch về xe mình.

"Cố Hạo Đình, anh thả tôi xuống, bao nhiêu người nhìn kia kìa!" Hoắc Vi Vũ ngượng chín mặt.

Cố Hạo Đình không thèm nhìn bọn họ mà hạ lệnh tỉnh bơ: "Nhắm hết mắt lại, không có lệnh của tôi thì không được mở ra."

Hoắc Vi Vũ: "…"
 
Chương 225: Đánh anh, lòng em đau


Editor: Nguyetmai

Trong lòng cô có dự cảm không lành.

Cố Hạo Đình đặt cô vào ghế sau xe.

Cô vừa mới ngồi thẳng lên thì hắn đã cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Nụ hôn say đắm triền miên hàm chứa hết thảy nhớ nhung, hối lỗi, áy náy, sợ hãi và cố chấp của hắn.

Nụ hôn ấm áp, tinh tế và khéo léo triền miên như dòng nước vây quanh, khiến cho cô chưa kịp phản kháng thì cả người đã mềm nhũn, chẳng còn lại chút sức lực nào.

Hoắc Vi Vũ ngả người về phía sau, Cố Hạo Đình càng lấn tới. Hắn ôm ghì gáy cô như muốn khảm cô vào lồng ngực và đôi môi vẫn điên cuồng nhấm nháp đôi môi mềm của cô như thể nó là chiếc pudding ngon nhất trên đời.

Hắn rất muốn dừng thời gian lại ngay khoảnh khắc này, để cô vĩnh viễn ở bên hắn.

Mãi đến khi Hoắc Vi Vũ thở hồng hộc, Cố Hạo Đình mới chịu buông cô ra.

Vừa tỉnh táo lại thì cô đã nổi giận.

Hắn lại cưỡng ép cô rồi!

Cô vung thẳng tay về phía mặt hắn, nhưng còn chưa chạm được vào thì cổ tay đã bị nắm lấy.

"Buông ra!" Cô đanh giọng quát.

Cố Hạo Đình thấy đôi mắt cô đỏ ngầu như bốc lửa, bèn áp tay cô lên má mình rồi buông ra, sau đó cứ nhìn cô đăm đắm, dường như đang muốn nói là đồng ý cho cô đánh.

Nhưng Hoắc Vi Vũ chẳng còn hơi sức đâu nữa. Cô thu tay lại, dựa lưng vào ghế: "Tôi muốn về, mệt quá rồi."

"Không đánh nữa à?" Cố Hạo Đình nhẹ nhàng hỏi.

Hoắc Vi Vũ liếc xéo hắn, đáp uể oải: "Đau tay."

Cố Hạo Đình chau mày mở tay cô ra kiểm tra cẩn thận rồi lo lắng hỏi: "Ban nãy bị trầy à? Chỗ đó bẩn quá, miệng vết thương bị nhiễm trùng thì không hay, cơ thể em vốn đã yếu rồi."

"Tôi không bị thương, sợ đánh anh thì đau tay thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Cố Hạo Đình hơi khựng lại, ánh mắt dời đến khuôn mặt cô. Câu này nghe cứ như đánh anh thì em đau lòng ấy nhỉ?

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt rút tay về, vén tóc xong mới nhớ ra tay còn bẩn, nghĩ thôi cũng biết là bôi hết cả lên đầu rồi. Cô chỉ mong được về nhà tắm rửa ngay bây giờ thôi.

"Bao giờ mới lái xe đi?" Hoắc Vi Vũ thúc giục.

Cố Hạo Đình nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trung tá Thượng, lên xe."

Trung tá Thượng mở to mắt, nơm nớp lo sợ trèo lên ghế lái.

Anh ta liếc nhìn Hoắc Vi Vũ đúng lúc Hoắc Vi Vũ cũng đang nhìn sang. Thế là anh chàng lập tức mỉm cười lấy lòng, chỉ sợ Hoắc Vi Vũ nói hết chuyện ban nãy cho Cố Hạo Đình biết.

"Cậu cười với ai đấy?" Cố Hạo Đình bực mình nói.

Trung tá Thượng giật bắn cả mình, ôi thôi, quên mất một vạc giấm to có sức sát thương cao đang ngồi lù lù ở đây!

Anh ta âm hầm trợn mắt lè lưỡi trong lòng rồi tìm đại một lý do: "Tôi có cười đâu, bụi bay vào mắt đấy chứ."

Hoắc Vi Vũ cười khẩy, quay đầu đi nhìn ra cửa sổ. Cô không thèm giúp Trung tá Thượng đâu.

Cố Hạo Đình sa sầm mặt ra lệnh cho Trung tá Thượng: "Xuống đi xe khác đi."

"Vâng." Trung tá Thượng tiu nghỉu xuống xe, người lái xe đổi thành một cậu lính khác.

Khi sắp đến nhà Hoắc Vi Vũ, điện thoại của Cố Hạo Đình đổ chuông. Thấy số của ông cụ Cố hiện lên, hắn do dự một lúc mới bắt máy.

"Hạo Đình, nghe mẹ con nói con sắp kết hôn phải không? Con gái nhà ai thế? Sao không bảo ông nội một câu để ông nội xem xem?" Ông cụ nói rất vui vẻ.

Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ: "Ba ngày nữa con dẫn cô ấy về thăm ông."

"Sao phải đợi tận ba hôm nữa? Hôm nay ông ở ngoài này, con đưa cô bé đến cho ông gặp xem nào, ông có ăn thịt nó đâu." Ông cụ vừa cười vừa nói.

"Tí nữa con sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn ạ." Cố Hạo Đình cúp điện thoại, hỏi Hoắc Vi Vũ: "Ông nội muốn gặp em, em gặp không?"
 
Chương 226: Chê mì tôi nấu không ngon cơ mà?


Editor: Nguyetmai

"Không gặp." Hoắc Vi Vũ đáp không cần nghĩ. Ông cụ muốn túm cô lại để cháu gái mình trút giận đây mà! Bây giờ đi gặp chẳng phải là chuốc vạ vào thân sao?

"Ừ, thì không gặp." Cố Hạo Đình nói vô cùng thoải mái.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn sang hắn, đối diện cô là một đôi mắt thẳm sâu. Một cảm giác kỳ lạ cứ quanh quẩn trong lòng. Cô cảm thấy hình như Cố Hạo Đình không giống trước đây cho lắm. Hình như… hắn nhân nhượng cô hơn lúc trước nhiều. Hay đây chỉ là ảo giác của cô thôi nhỉ?

Đến nhà, Hoắc Vi Vũ mở cửa, xuống xe, sau đó thấy Cố Hạo Đình cũng xuống theo mình.

"Tôi về đến nhà rồi." Hoắc Vi Vũ nói. Ý cô là hắn chỉ cần đưa cô tới đây thôi.

"Ừ, tôi đói rồi, nấu bát mì cho tôi đi." Cố Hạo Đình nói nghe đến là tự nhiên, sau đó đút tay vào túi, đi trước cả Hoắc Vi Vũ.

"Chê tôi nấu mì không ngon cơ mà." Hoắc Vi Vũ kể tội.

"Lúc đói thì chẳng chê cái gì cả. Em có biết nấu cái gì ngoài mì không?" Cố Hạo Đình liếc xéo.

Hoắc Vi Vũ không nhìn Cố Hạo Đình nữa. Cô ấn thang máy, cụp mắt nói: "Ngoài kia cả đống tiệm cơm, thích Tây, Trung, Nhật, Pháp, Hàn, Thái gì cũng có, kiểu gì cũng có món hợp khẩu vị anh thôi."

Thang máy mở ra, cô đi vào, ấn số tầng.

Trước khi thang máy đóng lại, Cố Hạo Đình cũng bước vào rồi phát ngôn một câu ngang ngược: "Giờ tôi chỉ muốn ăn mì em nấu thôi."

"Thế nếu tôi không nấu thì sao?" Hoắc Vi Vũ khiêu khích.

"Thì tôi ăn em." Cố Hạo Đình nói nghiêm túc cứ như chỉ đang trần thuật một chuyện sắp xảy ra.

Hắn cực kì nguy hiểm, không cần nói cũng biết, không một ai dám lỗ mãng trước mặt người đàn ông này.

Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí như ngưng đọng lại. Có chút tình cảm mập mờ quanh quẩn trong không gian.

Ầm!

Cố Hạo Đình quay người chống tay bên trái đầu cô rồi nhìn từ trên cao bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, hơi thở dồn dập nóng hổi phả lên gương mặt cô. Trong đáy mắt hắn là khao khát xâm lược chẳng hề che giấu. Khuôn mặt tuấn tú kề sát cô, càng lúc càng gần.

Lưng Hoắc Vi Vũ cứng đơ, lông mi run run, bàn tay chống lên ngực hắn cũng lên xuống đều đều theo từng hơi thở của hắn. Cô có thể cảm nhận được tim của người đàn ông kia đang đập đến điên cuồng, khiến cho đầu ngón tay cô cũng run lên bối rối.

Cố Hạo Đình là một người đàn ông cực kì nguy hiểm. Sự mê hoặc của hắn cũng sẽ khiến người ta đắm chìm mà không kịp trở tay.

"Trong thang máy có camera đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

"Thì sao?" Cố Hạo Đình chẳng thèm quan tâm.

Hoắc Vi Vũ ngẩng lên nhìn hắn: "Chẳng lẽ anh muốn truyền hình trực tiếp cho đám quần chúng cắn hạt dưa miễn phí, không chừng sẽ có người nào đó quay lại rồi tung lên mạng để kiếm tiền. Nếu kỹ thuật của anh không tốt còn có thể bị soi mói nữa, phải nhận những lời công kích tơi bời từ mấy cái nick ảo nữa."

Cố Hạo Đình lấy điện thoại gọi ra ngoài: "Tắt camera giám sát trong thang máy đi."

Hoắc Vi Vũ: "…"

Cô không thể nào cùng một tần số với gã này được nữa rồi: "Anh dịch ra, cản trở tôi hít thở không khí trong lành quá! Cao thì giỏi lắm chắc."

Cố Hạo Đình nhìn cô, mặc cho cô cáu chán thì thôi.

Hoắc Vi Vũ còn đang định mở miệng nói tiếp thì hắn đã cúi người hôn cô rồi.

"Ưm…" Hoắc Vi Vũ kháng nghị.

Cố Hạo Đình hôn nhẹ một cái rồi buông ra, sau đó như vừa nghĩ tới điều gì, hắn hỏi: "Em bảo kỹ thuật gì của tôi không tốt cơ?"

Hoắc Vi Vũ khựng lại, mặt đỏ bừng lên, không muốn đáp câu này mà hỏi ngược lại: "Theo anh thì sao?"

Cố Hạo Đình bật cười, ánh mắt dời từ đôi mắt xuống bờ môi mềm mại của cô, đoạn nói đầy thâm ý: "Lần trước chưa làm em thoải mái đủ, hôm nay tôi có nhiều thời gian lắm."
 
Chương 227: Quần chúng cắn hạt dưa


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ hồi hộp đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Cô cười khan, giải thích: "Không phải tôi nói, quần chúng cắn hạt dưa nói đấy chứ."

"Nghĩa là em cảm thấy kỹ thuật của tôi tốt đúng không?" Cố Hạo Đình hỏi lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô đầy mê hoặc.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới lần hắn làm việc đó cho cô…Cô không thể khống chế được suy nghĩ của mình, mặt đỏ bừng như nhỏ máu. Trừ lần uống say đến nỗi chẳng nhớ được gì kia, cô chưa từng làm việc đó với người nào khác, cho nên làm gì có gì để so sánh đâu.

Thế nhưng cô có cảm giác rằng hẳn là kỹ thuật của Cố Hạo Đình không tệ. Nếu cô khen kỹ thuật của hắn tốt thì có khác nào cổ vũ hắn làm tiếp việc hãy còn dang dở lần trước? Nhưng dám chê hắn thì hắn sẽ nổi giận, nói không chừng cô còn thê thảm hơn nhiều.

"Ting!" Cửa thang máy mở ra.

Hoắc Vi Vũ buồn bực chui qua cánh tay hắn, nói: "Tôi không biết."

Cô chưa kịp bước ra khỏi thang máy thì đã bị Cố Hạo Đình nắm lấy tay. Hắn kéo một cái làm Hoắc Vi Vũ ngã vào lòng mình, sau đó ôm eo cô, xoay một vòng, dồn cô vào trong góc hẹp.

Dáng hình cao lớn bao trùm cả người cô, mùi hormone nam tính ngập tràn trong từng hơi thở của cô khiến cô lòng bối rối, dạ bồn chồn.

"Em có muốn biết không?" Cố Hạo Đình hỏi đầy thâm ý.

"Không muốn." Hoắc Vi Vũ đáp không cần nghĩ.

"Tôi muốn cho em biết." Cố Hạo Đình kết luận bá đạo.

"Chẳng phải anh nói sẽ cho tôi ba ngày hay sao? Bây giờ còn chưa đến một ngày mà!" Hoắc Vi Vũ đàm phán.

Cố Hạo Đình đột nhiên sầm mặt, hắn cũng chẳng che giấu sự khó chịu của mình: "Nó "tỉnh dậy" rồi mà em còn hẹn ba ngày sau, không thấy cụt hứng hả?"

Hoắc Vi Vũ bật cười: "Kỹ thuật tốt là phải làm cho đối phương ấy ấy, chứ không phải là bản thân ấy ấy. Anh ấy ấy thì chỉ có thể chứng minh là kỹ thuật của đối phương tốt thôi."

"Ấy ấy là cái gì? Không biết nói à?" Cố Hạo Đình nhìn xuống cô.

Hoắc Vi Vũ nghĩ chắc chắn là tên này cố ý!

Hắn thông minh như thế, chẳng lẽ lại không biết cô đang nói đến cái gì? Hắn chỉ cố ý muốn làm cô xấu hổ mà thôi.

Hoắc Vi Vũ bực bội nói: "Nóng sắp chết rồi, tránh ra!"

"Nóng chỗ nào?" Cố Hạo Đình vừa hỏi vừa quan sát dò xét cô một lượt từ trên xuống dưới.

Dáng vẻ hắn đến là đàng hoàng đứng đắn nhưng lời nói lại càn rỡ mập mờ, khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.

"Người ngợm tôi đang bẩn thỉu, toàn mùi rác rưởi thối hoắc ra đây này. Tôi muốn tắm." Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra.

Cố Hạo Đình buông tay: "Đúng là nên đi tắm."

"Một mình tôi đi tắm." Hoắc Vi Vũ nhấn mạnh.

"Thì có ai nói muốn tắm cho em đâu." Cố Hạo Đình quay người đi ra khỏi thang máy.

Hoắc Vi Vũ im lặng, cúi đầu đi ra theo.

Ra ngoài mới thấy đám người Trung tá Thượng đã đứng xếp hàng chỉnh tề ở cửa nhà mình rồi.

"Bao giờ anh mới chịu đi hả?" Hoắc Vi Vũ giục giã.

"Tôi ăn mì xong, nhìn em uống xong thuốc rồi mới đi."

"Anh mang hết thuốc đi rồi còn gì nữa? Thuốc đâu mà uống?" Hoắc Vi Vũ mỉa mai một câu rồi quay đi hướng khác.

Hôm ấy hắn lấy đồ đạc đi dứt khoát lắm cơ mà. Không người, không thuốc, kem đánh răng và bàn chải cũng không nốt.

Cố Hạo Đình dừng bước nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi ánh mắt từ từ liếc sang Trung tá Thượng.

Trung tá Thượng biết mình lại xui xẻo rồi.

Thà đắc tội Tư lệnh chứ đắc tội với vợ Tư lệnh là không xong đâu!

Anh chàng tái mặt bước lên, giải thích: "Lần trước tôi lấy đồ của Tư lệnh để ở chỗ phu nhân về giặt, có lẽ đã không cẩn thận cầm cả thuốc đi rồi."
 
Chương 228: Dẫn sói vào nhà, tu hú chiếm tổ chim khách


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ quăng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trung tá Thượng.

Trung tá Thượng giật nảy mình nói với cô: "Sau này tôi không dám thế nữa đâu. Phu nhân tha thứ cho tôi một lần đi mà." 

"Sao lại phải xin lỗi?" Cố Hạo Đình hỏi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén.

Trung tá Thượng không biết trốn vào đâu.

"Tôi không nên nói nhiều làm phu nhân giận, sau này tôi nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói ít đi, làm nhiều hơn." Trung tá Thượng thề thốt thành khẩn. 

"Lần sau mà cậu còn tự làm theo ý mình thì đừng có ở lại bên cạnh tôi nữa." Cố Hạo Đình nói.

"Rõ."

"Ting."

Tiếng thang máy vang lên.

Bà bác ở đối diện đi mua đồ ăn về, thấy đám người dàn trận trước cửa nhà Hoắc Vi Vũ thì hỏi: "Tất cả đều là người nhà của cháu đấy hả?"

Hoắc Vi Vũ lúng túng giải thích: "Đồng nghiệp thôi, bọn họ đều là đồng nghiệp ở công ty cháu ạ."

"Toàn thanh niên trai tráng nhỉ? Hay đó, cháu xem có ai thích hợp thì giới thiệu cho con gái bác với nhé." Bà bác đánh giá từng cậu lính một.

"Vâng." Hoắc Vi Vũ đáp.

Bà bác vào nhà mà vẫn còn hồ nghi.

Hoắc Vi Vũ thở dài, bà bác kia mà còn hỏi thêm thì chắc chắn là cô không bịa nổi nữa.

"Cố Hạo Đình, sau này anh đừng có đến chỗ tôi nữa, hàng xóm xung quanh không chịu nổi mất thôi." Hoắc Vi Vũ phàn nàn.

"Đâu phải bọn họ không chịu được tôi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

Nói xong, hắn nhìn sang Trung tá Thượng, ra lệnh: "Bảo bọn họ ẩn náu bớt đi, đừng đứng đây nhiễu dân, hiểu chưa?"

"Rõ." Trung tá Thượng đưa các binh sĩ vào thang máy, sau đó dứt khoát đóng thang lại, đi mất dạng.

Hoắc Vi Vũ câm nín.

Thực ra cô không muốn để Cố Hạo Đình tới đây. Các bà các cô lớn tuổi không thích xem tin tức về quân sự, chứ nhóm thanh niên chỉ cần liếc một cái là sẽ nhận ngay ra Cố Hạo Đình thôi.

Cô lại thở dài não nề.

Hoắc Vi Vũ mở cửa, hất cằm vào bên trong rồi nói với vẻ chán ngán: "Vào đi, ăn mì xong là phải đi đấy."

Cố Hạo Đình chợt nhớ ra một chuyện, hắn nhấc máy gọi cho Trung tá Thượng: "Cậu lấy cái gì đi khỏi đây thì trả lại hết về đi."

Hoắc Vi Vũ: "…"

Thế này chẳng phải nghĩa là hắn sẽ thường xuyên tới đây hay sao?

"Cố Hạo Đình, tôi sẽ chứng minh không phải tôi tặng hoa cúc, cũng không phải tôi thả rắn." Hoắc Vi Vũ nhắc lại.

Ý cô là ba ngày sau hắn sẽ lại cho người tới lấy đồ đi thôi, sao phải mang đến làm gì cho phiền toái.

"Chờ hết ba ngày rồi nói. Giờ em đi tắm trước hay để tôi tắm trước đây?" Nói xong, Cố Hạo Đình nhìn về phía nhà tắm.

"Tôi tắm trước, mà ở đây không có quần áo của anh đâu đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở xong thì vào phòng mình, mở tủ chọn đồ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Hạo Đình ra mở cửa.

Trung tá Thượng cầm trong tay mấy bộ quần áo của hắn, đang đứng đó với khuôn mặt tươi cười.

Cấp dưới của anh ta thì ôm theo đủ thứ đồ lúc trước đã lấy đi.

Hoắc Vi Vũ liếc đồng hồ, mới chỉ hai ba phút thôi mà: "Anh làm thế nào mà nhanh thế?"

"Tư lệnh mua hết toàn bộ căn hộ ở tầng dưới phòng cô, chúng tôi để đồ ở ngay đấy thì đương nhiên là nhanh rồi." Trung tá Thượng đáp.

Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, Cố Hạo Đình mua hết mấy căn hộ ở bên dưới từ khi nào thế?

"Thế tại sao anh không về đấy mà tắm hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Tôi thấy tắm ở chỗ em thích hơn." Cố Hạo Đình thốt một câu rõ hiên ngang rồi đi vào nhà tắm mở nước nóng, động tác cực kì quen tay.

Hắn xem nơi này là nhà mình thật rồi.

Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Trung tá Thượng đã đưa cấp dưới của mình đi rồi.

Đồ vật họ mang tới đã được đặt đâu vào đó trong nhà cô, chỉ trừ đồ dùng rửa mặt nằm ngay ngắn trên bàn trà.
 
Chương 229: Đừng đi, ở đây với tôi


Editor: Nguyetmai

"Ngây ra đó làm gì thế? Nước xong rồi đấy, tắm đi." Cố Hạo Đình gọi.

Hắn rửa tay, đi ra ngoài, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cởi từng cúc áo vest, hơi ẩm trong phòng tắm còn vương trên tay chân, cơ thể hắn, lượn lờ theo mỗi một động tác, cho người ta cảm giác đầy dụ hoặc và gợi cảm.

Hơi thở của hắn đến càng gần, Hoắc Vi Vũ càng thêm căng thẳng. Cô cúi đầu đi thẳng vào nhà tắm, khóa cửa lại, không thèm nhìn hắn nữa.

Trong gương phản chiếu một gương mặt ửng hồng. Mắt sóng sánh đưa tình, lòng xao xuyến xốn xang. Có gì đó là lạ khiến cho Hoắc Vi Vũ mơ hồ khó hiểu.

Trước kia cô nhìn Cố Hạo Đình chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn chán ghét, căm hận, bài xích hắn. Thế mà giờ đây cứ thấy hắn là trái tim lại đập rộn khác thường. Chẳng lẽ Cố Kiều Tuyết bỏ thuốc gì vào vi cá, cô ăn mà không phát hiện ra ư?

Hoắc Vi Vũ tấp nước lạnh lên mặt, làm mình tỉnh táo hơn một chút.

Bản thân Cố Hạo Đình là một người đàn ông cực kì quyến rũ, hắn có thể bắt trái tim phụ nữ làm tù binh dễ như trở bàn tay. Thế nhưng trái tim của hắn lại không phải là thứ để cho các cô mơ tưởng. Cô không thể sa vào đó được, chỉ có đồ đần mới sa vào.

Hoắc Vi Vũ nghĩ thông rồi, ánh mắt lãnh đạm đi, sắc hồng trên đôi má cũng nhạt hẳn. Cô cởi đồ, ngâm mình trong bồn tắm.

Nước nóng vừa phải bao bọc thân thể cô, dễ chịu như vòng tay mẹ hiền, đánh tan đi bao nhiêu mỏi mệt. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết trên thế giới này có ma không nhỉ? Nếu mà có thì giờ đây mẹ đang ở nơi nào? Có đang sống vui vẻ cùng với ba không?

Đột nhiên, không gian tối sầm lại, đèn tắt.

Hoắc Vi Vũ mở to mắt, thấy trên tường có một cái đầu người đẫm máu tỏa ra ánh sáng màu lam. Cái đầu lâu đáng sợ đột ngột lao tới.

Hoắc Vi Vũ hoảng sợ hét lên. Ánh sáng xanh bỗng chốc biến mất, cái đầu người cũng chẳng thấy tăm hơi. Hoắc Vi Vũ ngồi đờ ra trong bồn tắm, cả người run rẩy vì sợ hãi.

"Vi Vũ." Nghe thấy tiếng hét của cô, Cố Hạo Đình lo lắng, bèn phá cửa phòng tắm xông vào.

Hoắc Vi Vũ trông thấy một cái bóng phóng về phía mình như một con báo khát máu. Cô vô thức nép mình vào một góc, co người lại.

"Vi Vũ, đừng sợ, tôi đây." Cố Hạo Đình mở đèn điện thoại đặt trên bồn tắm.

Hoắc Vi Vũ thấy hắn thì trong lòng trấn định hơn nhiều, đôi mắt bỗng đỏ hoe. Cái đầu người ban nãy quá rõ ràng. Trong đáy mắt cô trào lên niềm bi thương vô hạn.

"Tôi nhìn thấy ba." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói.

Cố Hạo Đình kéo cả cô gái đang ướt sũng vào lòng, tay nắm chặt vai cô.

"Đừng nói linh tinh. Tôi sẽ bảo Trung tá Thượng đi điều tra nguyên nhân mất điện, tí nữa là có thôi." Cố Hạo Đình trấn an cô.

"Tôi không nói linh tinh, nó phát ra ánh sáng xanh, ở ngay trên tường, nhìn rõ lắm. Nó còn lao về phía tôi nữa, nhưng loáng một cái thì đã chẳng thấy đâu rồi." Hoắc Vi Vũ kể lại mà vẫn còn hốt hoảng.

Một tia sáng lạnh lướt qua trong đáy mắt Cố Hạo Đình. Hắn nheo mắt lại. Đầu người trên tường lại xuất hiện.

"Cố Hạo Đình, anh nhìn kìa!" Hoắc Vi Vũ hoảng loạn chỉ tay vào nó.

Cố Hạo Đình chau mày, nhìn một lát rồi nói với cô: "Đừng sợ, đó chỉ là cái bóng dùng đèn hắt lên tường, nguyên lý giống như chiếu bóng vậy. Có kẻ đang đùa ác với em."

Hắn sải bước ra mở toang cửa sổ, thấy trên tòa nhà đối diện có kẻ đang cầm đèn chiếu mini nhưng không trông rõ mặt.

Thấy cửa sổ bên này mở ra, kẻ đó biết mình bị lộ, bèn vội vàng tắt đèn, chạy trốn.

Cố Hạo Đình toan đuổi theo.

Hoắc Vi Vũ không muốn bị bỏ lại một mình trong bóng tối, chưa kịp suy nghĩ đã nắm tay hắn, bật thốt lên: "Đừng đi."
 
Chương 230: Tôi có thể không đáng ghét, chỉ cần em nói muốn


Translator: Nguyetmai

Editor: Nguyetmai

Dưới ánh đèn pin di động, Cố Hạo Đình thấy Hoắc Vi Vũ hai mắt đỏ hoe, da thịt ẩn hiện dưới làn nước trắng nõn như ngọc. Khó khăn lắm cô mới chịu nũng nịu một tí, làm sao hắn nỡ rời đi cơ chứ?

Cố Hạo Đình cúi người bế cô từ trong bồn lên. Mùi sữa tắm thơm dịu xộc vào khoang mũi, cơ thể mềm mại trong lòng là người con gái hắn yêu.

Cô không động đậy, không làm gì cả, thế mà thân thể của hắn lại nổi lên phản ứng khác thường. Mỗi một bước đi, hơi thở lại nặng nề hơn một chút.

Hai người đều im lặng.

Cố Hạo Đình đặt cô lên giường trong phòng ngủ. Hoắc Vi Vũ kéo chăn lên che người mình lại. Động tác đề phòng nhỏ bé ấy không thoát khỏi ánh nhìn của Cố Hạo Đình.

Hắn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông thích chinh phục. Cô càng phòng bị, càng kháng cự, thì hắn lại càng muốn có được cô.

Cố Hạo Đình nghiêng người hôn Hoắc Vi Vũ.

"Ưm…" Hoắc Vi Vũ cứng đờ người, đẩy hắn ra theo bản năng.

Bàn tay hắn vỗ về trấn an trên vòng eo nhỏ như đang dỗ dành, Hoắc Vi Vũ chỉ thấy đầu óc chếnh choáng như thiếu ô xi, máu sôi lên nóng bừng, đầu óc trống rỗng, cứ như đi vào một thế giới kỳ diệu khác.

Cô dần bình tĩnh lại. Cô không bài xích sự động chạm vỗ về của hắn, mặc cho hơi ấm của người đàn ông ấy len lỏi vào trong máu, tháo bỏ hết thảy sự đề phòng.

Bàn tay của Cố Hạo Đình mơn trớn lên trên, bao bọc lấy nơi mềm mại của cô, trêu đùa nó bằng ngón cái và ngón trỏ với động tác rất mực dịu dàng.

Nơi hắn chạm vào run lên thổn thức, làm cho Hoắc Vi Vũ nhớ lại ngày ấy hắn giúp cô làm chuyện kia…

Mật ngọt khó lòng khống chế, tựa như suối trào. Cô sợ hãi phản ứng của thân thể mình, vội vàng gạt tay hắn ra. Bàn tay hư hỏng lại trườn theo vòng eo xuống dưới, mơn man trên phần bụng mịn màng bằng phẳng.

Hoắc Vi Vũ nghĩ hắn muốn làm chuyện gì kia, bèn nắm chặt cánh tay hắn để đề phòng, không cho hắn thực hiện ý đồ xấu.

Cố Hạo Đình biết cô còn chưa chuẩn bị kĩ lưỡng nên không hề bắt buộc. Hắn kiên nhẫn vô hạn hôn cô, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên cổ, trên người, trên từng tấc da thịt nóng cháy, rồi từ từ dời xuống làm cô run rẩy.

Hoắc Vi Vũ rên nhẹ một tiếng.

Nhiệt độ nóng rực và nỗi căng thẳng cùng cực khiến cô không còn biết mình đang khát khao điều gì.

Cố Hạo Đình trườn xuống theo bụng cô.

Hoắc Vi Vũ vừa mới thả lỏng người lại trở nên căng chặt. Nhưng hắn không lấp đầy cơn khát của cô, mà rời khỏi nơi ấy rồi siết chặt eo cô, tặng một nụ hôn nồng.

Qua mấy lần như vậy, bao nhiêu sức lực của Hoắc Vi Vũ dường như đều bị rút cạn. Cả người cô mềm nhũn.

Song nó tuyệt đối không phải cảm giác lần trước.

Nỗi bồn chồn choán đầy đầu óc cô, cánh mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Cố Hạo Đình, không thoải mái, không phải thế này." Hoắc Vi Vũ kháng nghị.

Lời thốt ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra giọng nói của mình mềm mại hệt như đang làm nũng, quyến rũ vô vàn. Cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn. Đây có phải là giọng cô đâu cơ chứ!

"Không thoải mái ở đâu?" Cố Hạo Đình nhìn cô mà hỏi, đôi mắt quyến rũ chết người sáng ngời như hai viên ngọc đen.

"Tôi không biết, nhưng mà không phải thế này!" Hoắc Vi Vũ chống hai tay lên giường, nửa người nhổm dậy, định đứng lên.

Thế nhưng đúng lúc này hắn lại tấn công.

Sự tập kích đột ngột khiến Hoắc Vi Vũ ngậm miệng, lắc đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên má, xinh đẹp đến ma mị.

Hầu kết của Cố Hạo Đình nhấp nhô, hắn hỏi như dụ dỗ: "Vậy rốt cuộc là có muốn hay không?"

"Đáng ghét!" Hoắc Vi Vũ gắt lên.

Cố Hạo Đình đứng dậy.

Hoắc Vi Vũ khó chịu, quay người đi, co tròn vào, đưa lưng về phía hắn.

"Tôi có thể không đáng ghét, chỉ cần em nói muốn thì chuyện gì tôi cũng có thể chiều theo em."
 
Chương 231: Dịu dàng tận xương


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ chui vào trong chăn, mặt đỏ bừng như máu.

Rõ ràng cô không hề thích Cố Hạo Đình, nhưng cô lại không ghét việc hắn chạm vào mình.

Thậm chí, cô càng muốn nhiều hơn nữa.

Chuyện này không đúng chút nào!

Có phải cô bị bệnh rồi không.

Cố Hạo Đình thấy cô chẳng nói lời nào, phần dưới của hắn căng lên như sắp nổ tung. Hắn cũng sắp điên rồi.

Hắn kiềm nén bản thân, tu thân dưỡng tính nhiều năm như thế, vậy mà lại đầu hàng khi gặp cô.

Hắn không phải không muốn, chẳng qua chưa gặp được người hắn muốn mà thôi.

Đúng lúc này thì đèn sáng lên, soi rõ xung quanh.

Cố Hạo Đình thở dài nói: "Tôi đi tắm đây."

Hoắc Vi Vũ ló đầu ra khỏi chăn, thấy hắn dừng bước thì vội rụt đầu về, mím môi nghĩ ngợi.

Bầu không khí mập mờ ở trong phòng vẫn chưa tan đi.

Cơ thể cô vẫn còn cảm giác khi được hắn chạm vào. Vẫn chưa thấy thỏa mãn…

Nhiệt độ hạ dần khiến cô bình tĩnh trở lại, lý trí cũng quay về.

Cô nhất định đã bị bệnh rồi, cho nên lúc cô đơn, bất lực mới muốn dựa vào hắn, không hề chống cự khi hắn muốn, cho nên ác ma ẩn náu sâu trong cơ thể đều thức tỉnh.

Cô phải mau mau bảo Cố Hạo Đình đi về, bằng không cô sẽ biến thành tiểu ác ma mất, thật đáng sợ.

Hoắc Vi Vũ mặc đồ xong thì vào bếp nấu bát mì, lấy thêm cà chua theo thói quen.

Nghĩ một hồi, nhớ ra Cố Hạo Đình không thích ăn chua, cô bèn cất cà chua đi, lấy một cây súp lơ xanh ra.

May là lúc trước bác Long bỏ rất nhiều đồ ăn vào trong tủ lạnh, bằng không cô lấy gì nấu cho Cố Hạo Đình ăn bây giờ.

Trong lúc đun nước, Hoắc Vi Vũ xắt lạp xưởng, thịt xông khói thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi nấu lên, cô còn ốp thêm một quả trứng.

Cố Hạo Đình tắm xong, khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn cô bận bịu mà chẳng nói lời nào.

Rõ ràng mì mà cô nấu chỉ là mì trộn thập cẩm đơn giản nhất, bỏ đủ thứ linh tinh vào nấu chung, sao hắn lại cảm thấy ngon thế nhỉ?

"Em không nấu cho mình à?" Cố Hạo Đình hỏi.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng khiến cho Hoắc Vi Vũ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn.

Lúc này, hắn chỉ mặc một chiếc áo len dài tay màu trắng, chẳng còn vẻ cứng nhắc, lạnh lùng của ngày thường mà có phần dịu dàng. Vẻ dịu dàng lan lên cả gương mặt vốn đã rất điển trai của hắn.

Áo trắng phất qua, điên đảo chúng sinh. Vừa nhìn thấy đã khiến người khác đỏ mặt tim đập thình thịch.

Hoắc Vi Vũ vội quay mặt lại.

Cô vô thức bỏ thêm một gói mì vào nồi, ốp thêm một quả trứng.

Lúc Cố Hạo Đình bước tới, Hoắc Vi Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn tới gần, sống lưng căng cứng.

Hắn vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.

"Hoắc Vi Vũ, khi nào em mới chịu cho tôi đây." Cố Hạo Đình khàn giọng nói, giọng điệu toát lên vẻ bất đắc dĩ, chán nản và hụt hẫng.

Cô cũng không biết đáp lại thế nào, tựa như lênh đênh trên biển rộng rồi dần dần mất phương hướng.

"Ùng ục." Nước đã sôi.

Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, cô tắt bếp rồi nói: "Anh ra ngoài đi, mì nấu xong rồi."

"Nóng thế này sao em bưng được chứ? Lấy đũa đi." Cố Hạo Đình nói xong, mở nắp nồi ra.

Hơi nóng bốc lên.

Hoắc Vi Vũ đưa đũa cho hắn, rồi vội vàng lấy hai cái bát.

Hắn gắp mì bỏ vào bát mà Hoắc Vi Vũ đã chuẩn bị sẵn, kế đó chia đôi lạp xưởng, thịt xông khói và súp lơ.

Hoắc Vi Vũ đứng cạnh hắn, nhìn hai cái bát rồi nói. "Anh gắp thêm đi, tôi ăn ít lắm."

Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tựa như biển rộng bao la, phản chiếu hình ảnh của cô thật rõ ràng.

"Sao thế?" Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu.

Cô nói chuyện hòa nhã với hắn như thế, có phải chứng tỏ rằng cô đã hết ghét hắn rồi không?
 
Chương 232: Tôi không chê em gầy


Editor: Nguyetmai

"Em cũng ăn nhiều một chút, lúc ôm em toàn thấy da bọc xương thôi." Cô Hạo Đình đau lòng nói.

"Thế anh đừng ôm là được rồi." Hoắc Vi Vũ xoay người bước ra ngoài.

Cố Hạo Đình ôm cô vào lòng, nhìn vào đôi mắt đầy bướng bỉnh của cô mà nói.

"Tôi không chê em gầy, chẳng qua tôi mong em có thể khỏe mạnh hơn một chút, mẹ của con tôi mà yếu ớt lắm bệnh thì làm sao có thể chăm con của tôi được."

Tim Hoắc Vi Vũ đập mạnh liên hồi.

Bát tự của cô và hắn cũng chưa so, lấy đâu ra con cái.

Cô kéo tay hắn ra rồi bước ra ngoài.

Cố Hạo Đình bưng mì ra, ngồi đối diện cô.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Hạo Đình nhìn sang cửa, trầm giọng nói: "Vào đi."

Trung tá Thượng dùng chìa khóa mở cửa, binh lính sau lưng anh ta còn áp giải thêm ba người.

Hoắc Vi Vũ thấy bọn họ nom rất quen. Đây chẳng phải là ba cô gái gây sự với cô ở quán bar à? Cô nhớ trong đó có một cô tên là Quán Quán.

"Là mấy cô đùa ác sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Ba người này vẫn ôm hận với Hoắc Vi Vũ. Tại Hoắc Vi Vũ mà hôm nay bọn họ không có cơ hội tham dự hôn lễ, cho nên mới cố tình hù dọa cô.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng Cố Hạo Đình lại ở đây. Ba người sợ tới mức quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nói lời nào.

"Tư lệnh, một trong số ba người họ dập cầu dao điện, hai người còn lại thì ở tòa nhà đối diện rọi đèn. Đây là công cụ gây án của bọn họ." Trung tá Thượng lấy một cái đèn pha dạng như đèn pin đưa cho Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình cầm lấy, bật đèn pha lên, trên tường liền hiện lên một cái đầu người mờ mờ.

Hắn tắt đèn pha rồi đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng liếc sang ba cô gái đang quỳ trên đất, hỏi Hoắc Vi Vũ: "Em muốn tôi làm thế nào?"

Hoắc Vi Vũ thật sự chẳng hiểu được một số người, rõ ràng cô chẳng hề trêu chọc họ mà họ lại hại cô. Chính bọn họ bỏ thuốc cô trước, vậy mà sau khi quỷ kế bị phá thì lại quay sang hận cô.

Bọn họ có lý do để hận cô sao?

Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nhìn họ, chỉ ăn mì của mình, nói với vẻ hờ hững: "Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ."

Cả ba người Quán Quán sợ tới tái mặt. Ý là muốn bọn họ biến mất khỏi thế giới này sao?

"Cô Hoắc yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cách cô thật xa mà. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đâu, tại tôi không biết cô là người phụ nữ của Tư lệnh, nếu biết thì có cho tôi một trăm cái đầu, tôi cũng không dám làm thế đâu." Quán Quán cầu xin.

Hoắc Vi Vũ tiếp tục ăn mì, như thể không nghe thấy lời cô ta nói.

Cô gái bên cạnh Quán Quán thấy tình cảnh này, lập tức nói: "Tất cả đều là ý của Quán Quán, tôi với Tiểu Đề không muốn tham gia, là cô ta ép bọn tôi phải làm thế. Cô Hoắc hãy tin tưởng bọn tôi, sau này bọn tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đâu. Xin cô hãy buông tha cho bọn tôi lần này đi."

"Đúng đó, đều là ý của Quán Quán cả, xin cô Hoắc tha mạng cho." Tiểu Đề cũng nói.

Hoắc Vi Vũ nghe thấy bọn họ khóc sướt mướt thế thì khó chịu, cô nhìn Cố Hạo Đình mà nói: "Thả họ ra đi."

"Ừm." Cố Hạo Đình đáp.

Hoắc Vi Vũ nhìn ba cô gái quỳ trên mặt đất, nói với vẻ lạnh lùng: "Mong là mấy người nói được làm được, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Nhất định, nhất định mà."

Ba cô gái đứng dậy, chạy đi một cách chật vật.

Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ một cái, giống như hắn đã đoán, cô không hề lạnh lùng quyết tuyệt như vẻ ngoài.

Cô sở hữu một trái tim dịu dàng và cũng rất dễ mềm lòng.

"Dù là tội nhỏ cũng phải phạt nặng, chứ để bọn họ đi như thế thì họ chẳng biết ơn em đâu." Cố Hạo Đình nhắc nhở.

"Tôi không cần họ biết ơn gì cả, chẳng qua tóc tai da thịt đều do cha mẹ ban cho. Nếu như bọn họ gặp phải chuyện không may, người buồn nhất chính là cha mẹ họ. Quá tam ba bận, lần sau tôi sẽ không nương tay nữa đâu." Hoắc Vi Vũ nói một cách chắc chắn rồi cúi đầu ăn mì.

Cố Hạo Đình cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Lần sau, lúc nào em cũng bảo lần sau, e rằng tới một ngày nào đó, em chẳng còn cơ hội cho cái "lần sau" đó nữa."
 
Chương 233: Dựa vào em là người phụ nữ của tôi


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ khựng lại, nhìn Cố Hạo Đình rồi hỏi với vẻ hờ hững: "Giết bọn họ xong, sau đó thì sao, người thân của họ lại tìm tôi báo thù, giết tôi ư?"

"Chỉ cần em đủ mạnh thì bọn họ chẳng có bản lĩnh này đâu." Cố Hạo Đình đáp lại đầy sắc bén.

Hoắc Vi Vũ nhếch môi: "Vậy nên lúc tôi chưa đủ mạnh, tha thứ là lựa chọn tốt nhất của tôi."

Cố Hạo Đình không thích kiểu cười này của cô chút nào.

Nó chứa đựng vẻ giễu cợt hiện thực, cũng có phần xa cách hắn.

Cố Hạo Đình tựa vào ghế, đặt đũa xuống bàn rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải em chỉ cần dựa vào tôi thì cũng đủ mạnh rồi à?"

"Dựa vào anh có thể chắc chắn trăm phần trăm sao? Có thể dựa dẫm cả đời à?" Vành mắt của Hoắc Vi Vũ hơi ửng đỏ. "Cha mẹ với con cái còn có thể trở mặt thành thù vì một số việc, người thân với nhau còn có thể chán ghét, vứt bỏ nhau, huống chi là đôi trai gái chẳng chung huyết thống. Nếu như có người nói với tôi rằng họ sẽ yêu nhau trọn đời, thế thì trên thế giới sẽ không có nhiều người bạc tình bạc nghĩa, cũng không có nhiều lời nói dối như vậy, càng không có nhiều cuộc ly hôn."

Suy cho cùng là cô không tin hắn.

Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh đi vài phần.

"Bây giờ em làm như thế không phải tốt bụng, mà là yếu đuối. Chỉ vì bọn họ thấy em dễ bắt nạt nên mới vênh mặt, kết thành đám gây sự với em, làm em tổn thương. Tất cả những gì em gặp phải, chỉ có thể nói đáng đời mà thôi."

"Nhưng đây chính là sự thật, bọn tôi không giống như anh, có thể cao cao tại thượng, sống theo ý muốn được. Dù anh có giết sạch những người đắc tội với anh đi nữa, người khác cũng chỉ giận mà không dám nói, anh vẫn là chúa tể như cũ. Còn tôi thì sao chứ? Sếp nói tôi sai thì chính là tôi sai, không phải tôi sai thật mà chỉ đơn giản là tôi vẫn cần phải sinh tồn. Người khác đùa ác, dọa tôi sợ, tôi cũng muốn chơi lại kiểu đấy nhưng tôi không rảnh rỗi để làm thế, còn nếu tôi giết người thì kết quả sẽ bị tống vào tù. Đây chính là cuộc sống của người bình thường. Thôi, tôi không muốn ăn nữa, anh ăn tiếp đi." Hoắc Vi Vũ đặt đũa xuống bàn rồi đứng dậy.

Cố Hạo Đình nắm lấy cánh tay cô, trong mắt hằn tơ máu. "Em đâu cần cực khổ như thế. Tôi nói rồi, người khác bắt nạt em, tôi sẽ đáp trả gấp trăm lần."

"Dựa vào đâu hả! Tôi không còn trẻ, không đẹp, không vóc dáng, cũng không việc làm, không có bản lĩnh, một người như tôi đây thì dựa vào cái gì đáng cho anh trả giá kia chứ, ngay cả tính cách mà anh thích tôi cũng không có nốt!" Hoắc Vi Vũ có phần kích động, cô hất tay Cố Hạo Đình ra rồi xoay mặt đi, trong mắt ầng ậng nước.

Cô không muốn thế.

Người khác nói cô đáng đời, cứ xem như đáng đời vậy.

Thế giới này có rất nhiều thứ không được như ý muốn, có phải cô muốn thế nào thì có thể như thế đấy đâu chứ?

Cô phải lo trước lo sau đủ thứ chuyện, cho nên mới bị đạo đức và lý trí ràng buộc, không thể tùy hứng.

Cố Hạo Đình đứng dậy, cúi nhìn cô, trầm giọng nói một cách chắc chắn: "Chỉ dựa vào việc em là mẹ của con tôi đã đủ rồi, dù em chẳng có gì thì tôi cũng có thể cho em hết mọi thứ suốt cả đời."

Hắn nói rất kiên quyết. Đã là lời thốt ra từ miệng Cố Hạo Đình thì đấy chắc chắn là một lời hứa có đảm bảo.

Hắn nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì sẽ làm được.

Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, hàng mi run rẩy. "Vậy chờ tới khi tôi sinh con cho anh mới hưởng thụ đặc quyền làm bà Cố vậy."

Cố Hạo Đình ôm cô vào lòng. "Bây giờ sinh cho tôi đi"
 
Chương 234: Tôi bắt nạt em hồi nào


Editor: Nguyetmai

Cô còn lâu mới có chuyện vừa cãi nhau với hắn xong, lại sinh con cho hắn.

"Không thèm." Hoắc Vi Vũ bẻ ngón tay của hắn.

Cố Hạo Đình không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Khí thế của hắn hình thành một vòng xoáy bao trùm lấy cô.

Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, cô kháng nghị: "Cố Hạo Đình, mẹ với em gái anh bắt nạt tôi thì thôi, sao đến cả anh cũng bắt nạt tôi. Cả nhà anh đều bắt nạt tôi."

"Tôi bắt nạt em hồi nào." Cố Hạo Đình nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Giờ thì có đấy." Hoắc Vi Vũ đáp.

Cố Hạo Đình thở dài, đoạn buông tay ra, hất cằm về phía bàn ăn, trầm giọng nói. "Em ăn đi đã."

Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, nhấc đũa lên. Mà Hoắc Vi Vũ vẫn đứng đấy, không định ngồi xuống.

Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn cô. "Vậy thì thôi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa."

Hắn không ăn thì sao đi được? Hoắc Vi Vũ bèn kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Cố Hạo Đình quay sang sai bảo Trung tá Thượng. "Giờ cậu đi lấy một cái máy phát điện dành cho gia đình tới đây, lắp cho cô ấy hẳn hoi. Để khi mất điện thì có thể phát điện ngay lập tức."

"À vâng." Lúc Trung tá Thượng bước ra ngoài còn đóng cửa lại giúp họ.

Hoắc Vi Vũ cũng nghe thấy lời Cố Hạo Đình nói, ánh mắt nhìn hắn lom lom.

Lúc hắn đối xử tốt với cô thì đúng là rất tốt. Chẳng qua không biết kéo dài được bao lâu?

Cố Hạo Đình nhìn sang cô, Hoắc Vi Vũ vội cúi đầu ăn mì.

Ăn được nửa bát thì cô no căng bụng, bèn đặt đũa xuống rồi ngồi im nhìn hắn ăn.

Cố Hạo Đình ăn cơm trông tao nhã thật, dù hắn chỉ ăn mì ăn liền, nhưng lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn khiến cho người khác cảm thấy an tâm.

Hắn liếc sang bát của cô rồi hỏi: "Em không ăn nữa à?"

"Trước giờ tôi chỉ ăn nửa bát thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.

"Sau này em nên ăn nhiều vào." Đoạn Cố Hạo Đình bưng bát của cô lên, đổ số mì còn lại vào trong bát của mình.

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, trong quan niệm của cô thì chỉ có cha mẹ hoặc bạn đời mới ăn mì thừa của đối phương mà thôi.

À đúng rồi, còn có ngài V chuyên gia giành lấy mì thừa của người khác.

"Để tôi pha cho anh ly trà." Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi tới trước tủ lạnh, lục trong tủ một hồi lâu mới lấy ra một túi trà Thiết Quan Âm.

Sau khi cô pha xong thì bưng tới, đặt cạnh tay của hắn.

Cố Hạo Đình nhìn cô rồi hỏi. "Muốn tôi ở lại đây tối nay à?"

Hoắc Vi Vũ nhớ lại màn "lau súng cướp cò" trước đấy, đỏ bừng cả mặt, lắc đầu đầy đề phòng.

Đôi mắt của Cố Hạo Đình tối đi. "Nhìn em uống thuốc xong tôi sẽ đi ngay."

"Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc đâu." Hoắc Vi Vũ viện cớ.

Cố Hạo Đình đứng dậy đi về phía phòng ngủ của cô, cầm ly trà của cô ra.

Kế đó, hắn uống một ngụm, bỏ thuốc trong lòng bàn tay vào miệng rồi cúi người, tay đỡ lấy gáy cô, đút thuốc vào miệng cô bằng cách đặc biệt.

Hoắc Vi Vũ hiểu rõ sự bá đạo của hắn, chẳng có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được cả. Thế nên cô lười chẳng buồn giãy giụa, ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.

Bấy giờ Cố Hạo Đình mới thấy thỏa mãn, nói đầy ẩn ý: "Đúng là phải đút thế này, em mới uống nhanh được."

"Sau này tôi tự uống được." Hoắc Vi Vũ lau dấu vết mà hắn để lại trên môi đầy bất đắc dĩ.

"Nếu em không ngoan thì tôi sẽ đút như lúc nãy." Cố Hạo Đình đáp lại một cách bá đạo.

Hoắc Vi Vũ cụp mắt.

Hắn biết cô không giữ mình lại bèn rời đi.

"Em nghỉ ngơi sớm đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hắn vừa đi thì căn phòng bỗng trở nên vắng vẻ, nỗi lo lại dâng đầy trong lòng.

Hoắc Vi Vũ bước tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Chừng hai phút sau, cô nghĩ bụng có lẽ hắn cũng ra ngoài rồi thì bỗng két một tiếng, Cố Hạo Đình lại mở cửa ra, nhìn Hoắc Vi Vũ đang đứng cạnh cửa sổ.
 
Chương 235: Thích không? Đồ Xấu bụng


Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ trông thấy Cố Hạo Đình thì giật mình.

Cô thấy chột dạ như bị người khác bắt gặp mình đang nhìn lén vậy.

Tay cô vân vê làn váy, nom rất mất tự nhiên.

"Sao anh lại quay lại rồi?" Ánh mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, cô hỏi.

"Tôi quên cầm quần áo đã thay ra ban nãy." Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt của hắn như hai tia X có thể nhìn thấu cô.

Cô vội vàng xoay người đi, không cho hắn nhìn thấy rõ ràng.

"Để tôi lấy cho anh." Hoắc Vi Vũ cầm túi đi vào phòng tắm.

Một lát sau, cô bước ra đưa túi cho hắn.

"Nãy em đang nhìn gì thế?" Cố Hạo Đình cầm túi, dịu dàng hỏi.

Hoắc Vi Vũ lúng túng cười cười: "Cảnh đêm ở Ninh Xuyên rất đẹp."

"Ừm." Cố Hạo Đình nhìn nét mặt của cô với vẻ mất mát. "Vậy chúc em ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ vội nói, đoạn mở cửa phòng.

Cô nhìn thấy đầu thuốc lá trên mặt đất, khẽ khựng lại.

Chẳng lẽ vừa nãy Cố Hạo Đình vẫn chưa đi, mà cứ đứng ngoài cửa phòng cô?

Lúc cô đang ngây người ra, Cố Hạo Đình đã nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi cô.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hương trên người hắn quyện vào mũi cô, có sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, rất dễ chịu.

Hắn chỉ hôn phớt lên môi cô rồi buông cô ra.

"Em nhớ đóng cửa kỹ càng, có gì thì gọi cho tôi, tối nay tôi ở tầng dưới." Cố Hạo Đình dặn dò.

Tim Hoắc Vi Vũ đập thình thịch có phần hốt hoảng.

Sau khi hắn đi khỏi, cô vẫn ngây người ở cửa.

Cô nhớ rất rõ Cố Hạo Đình không hay hút thuốc, lúc nãy hắn hút thuốc là vì phiền lòng sao?

Hắn đang phiền lòng vì chuyện gì chứ?

Nhưng mà bây giờ, hình như cô mới là người phiền lòng đây.

Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, trở mình liên hồi, hoàn toàn không ngủ được.

Trong đầu toàn hình ảnh của cô và hắn lúc trước.

Hoắc Vi Vũ thấy bực bội, bèn mở điện thoại lên diễn đàn Thiên Nhai, đăng một bài post trên đấy để bạn bè khắp nơi trên mạng nghĩ cách hộ cô.

"Con gái bị người con trai mà mình không thích trêu ghẹo sẽ muốn ấy ấy với người ta à?"

Đăng xong, mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên.

Nhưng cô nghĩ rằng mình giấu tên đăng bài, người khác lại chẳng biết cô là ai thì an tâm hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc có người trả lời.

"Em gái à, em đang cô đơn hả? Anh đây một đêm tận tám lần đấy, đảm bảo em sẽ hài lòng." - Bình luận thứ hai.

Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi đã đáp lại ngay một chữ lạnh lùng.

"Cút." - Bình luận thứ ba.

"Đương nhiên sẽ muốn rồi, bộ thím không xem tin tức rất hot gần đây à? Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi kéo một cô gái hai mươi tám tuổi vào rừng nhỏ cưỡng hiếp, kết quả làm cô ta sướng quá, cô gái nọ đã chủ động ngồi lên trên khiến thận của người ta nát luôn, phải nhập viện đấy. Cô ấy đồng ý trả tiền thuốc và không kiện người nọ nữa mà." Bình luận thứ tư.

"Quái đản thế." Hoắc Vi Vũ trả lời, cô nhớ lại cảnh tượng khi nãy đã thấy xấu hổ lắm rồi.

"Thông qua chuyện này, điều kiện tiên quyết khi hành tẩu giang hồ, cưỡng hiếp con gái chính là phải có một quả thận thiệt mạnh mẽ." Bình luận thứ sáu.

Hoắc Vi Vũ đờ người ra một hồi mới nhìn lại bài post.

Ặc.

Hơn cả trăm bình luận.

Đám cú đêm trên mạng nhiều thật.

"Vậy phải xem xét nhan sắc lẫn kỹ thuật của đối phương, nếu như là Trần Quán Hi thì con gái xếp hàng cả đống." Bình luận thứ 108.

"Có lẽ cô cũng có chút tình cảm với người ta, chẳng qua cô không chắc chắn phải không?" Bình luận thứ 109.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hốt hoảng.

Cô có tình cảm với Cố Hạo Đình ư? Hình như là thế, giờ cô không bài xích hắn giống như hồi trước nữa.

Cố Hạo Đình thấy nhiều bình luận như thế, đáy mắt thâm thúy lóe lên, lần đầu tiên hắn bình luận: "Thích anh ta chạm vào cô không?"
 
Chương 236: Trong lòng hốt hoảng


Editor: Nguyetmai

"Thích anh ta chạm vào cô không?" Bình luận thứ 111.

Mấy dạng bình luận thế này, Hoắc Vi Vũ trực tiếp ngó lơ.

"Tất nhiên là thích, không thấy chủ thớt nói bị người kia trêu thì muốn ấy ấy à? Nếu chủ thớt không thích thì muốn ấy làm gì nữa!" Bình luận thứ 112.

Hoắc Vi Vũ: ".."

Tuy bản thân núp sau màn hình, nhưng trông thấy người khác nói mình như thế, cô cũng thấy xấu hổ.

"Không phải tôi, mà là bạn của tôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.

"Chủ thớt bao nhiêu tuổi thế, có phải độc thân lâu lắm rồi không?" Bình luận thứ 114.

"Hơn hai mươi, sao thế?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Ồ, lớn rồi muốn ấy ấy cũng bình thường thôi. Lúc thượng đế tạo ra đàn ông và phụ nữ, cấu tạo cơ thể đã quyết định rồi, giống như động vật sau khi trưởng thành, giống cái phát ra mùi hương thu hút giống đực thôi. Bản năng ấy mà." Bình luận thứ 116.

Thế ra do cô FA quá lâu à? Là bản năng chứ không phải vì cô thích Cố Hạo Đình.

Ý thức được điều này, Hoắc Vi Vũ thở phào. Không phải cô thích hắn là được rồi.

"Chủ thớt à, thím chắc chắn không phải còn nguyên tem nguyên mác rồi." Bình luận thứ 158.

"Sao lại không phải?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.

"Chỉ có phụ nữ từng trải qua chuyện đó mới dễ dàng động lòng. Cô không biết mùi vị đó thì sao lại muốn được. Chỉ có thể nói, người lúc trước của cô có kỹ thuật quá tuyệt vời." Bình luận thứ 160.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy hoang mang.

Xem ra kỹ thuật của Cố Hạo Đình thật sự rất tốt.

Hoắc Vi Vũ chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội thanh minh: "Tôi đã nói rồi, không phải là tôi mà là bạn của tôi."

"419 nào, anh đây đẹp trai, dài 18cm, kỹ thuật tốt. Chủ thớt có hứng thú thì thêm QQ nhé, avatar chính là số QQ của tôi."

Người này đăng liền một lúc ba bình luận như thế

Hoắc Vi Vũ thật muốn chặn tên biến thái này.

Cô còn chưa nói gì thì người kia lại tiếp tục đăng ba bình luận hệt như trên.

Hoắc Vi Vũ bèn quăng điện thoại sang một bên, uống vài ngụm nước rồi mở điện thoại lên xem tiếp, cô thấy con số bình luận đã tăng lên đến 212 cái.

Có một người tên là Ngài V5 hỏi: "Nếu như người kia muốn ấy ấy với cô, vậy cô có tức giận không?"

Cô không trả lời, nhưng người trả lời hắn lại rất nhiều.

"Đương nhiên là không rồi, chủ thớt đã nói là muốn ấy ấy, nếu đã muốn thì sao lại tức giận được?"

"Trương Ái Linh từng nói, con đường đi tới tận sâu linh hồn của con gái chính là ấy ấy ấy. Biết đâu được làm nhiều rồi, cô ấy sẽ yêu anh chàng kia thì sao."

Hoắc Vi Vũ đỏ bừng cả mặt, bây giờ cô thấy hối hận khi đăng bài post này lên. Lỡ bị Cố Hạo Đình thấy được, chắc cô đập đầu vào đậu hũ chết cho xong.

"419 nào, anh đây đẹp trai, dài 18cm, kỹ thuật tốt. Chủ thớt có hứng thú thì thêm QQ nhé, avatar chính là số QQ của tôi."

Người này lại đăng ba bình luận như trên nữa rồi.

Cố Hạo Đình bực bội, hắn xuống giường, bấm điện thoại gọi đi.

"Hack một IP cho tôi, không, phá hư máy tính của kẻ đó luôn. Giờ tôi gửi IP của gã qua." Cố Hạo Đình bá đạo nói.

Lúc hắn quay lại mở bài post lên xem. Hoắc Vi Vũ đã xóa nó đi rồi.

Cố Hạo Đình: "…"

Hắn vẫn chưa nhìn thấy câu trả lời của cô nữa.

Cố Hạo Đình bèn gọi điện cho Hoắc Vi Vũ.

Lúc này Hoắc Vi Vũ đang đờ người nhìn lên trần nhà thì nghe thấy điện thoại đổ chuông.

Màn hình hiển thị là Cố Hạo Đình.

Nội dung của những bình luận trong bài post khi nãy bốc lửa quá, cho nên cô ngại nghe điện thoại của hắn, đành giả lơ không nghe thấy.

Điện thoại lại báo có tin nhắn.

Cô bèn mở lên xem.

"Nếu em còn không nghe điện thoại, bây giờ tôi sẽ lên đấy." Cố Hạo Đình nhắn tin đầy bá đạo.

Hoắc Vi Vũ: ".."

Điện thoại lại reo tiếp.

Hoắc Vi Vũ thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nghe máy.

"Sao em không nghe điện thoại?"

"Tôi đang ngủ nên không nghe thấy." Hoắc Vi Vũ viện cớ.

"Khi nãy em đang làm gì thế?"

Hoắc Vi Vũ cười đáp: "Thì ngủ thôi, tôi có thể làm gì đây. Đã muộn thế này rồi, chẳng lẽ lại ra ngoài đi dạo?"

Cố Hạo Đình im lặng một hồi.

"Vừa nãy tôi có nhìn thấy một bài post trên Thiên Nhai, thú vị lắm." Hắn khàn giọng nói. Giọng điệu đầy ẩn ý.
 
Chương 237: Mùa xuân tới, hoa nở rộ


Editor: Nguyetmai

Tim cô đập nhanh rộn rã, sao cô cảm thấy bài post mà hắn nhìn thấy rất có thể là bài post mà cô đã đăng thế nhỉ.

Nếu như là bài post mà cô đăng, cô thà chết chứ không thừa nhận đâu.

"Gì cơ? Anh còn lên Thiên Nhai nữa á? Đấy là trang web chuyên dùng để tám nhảm đó." Hoắc Vi Vũ vờ bình tĩnh trêu chọc.

"Nhiều chuyện tám nhảm là thiên tính của con người, tôi cũng không ngoại lệ." Cố Hạo Đình nói một cách hợp tình hợp lý.

Đối mặt với sự thắng thắn vô tư của hắn, cô càng thấy xấu hổ.

"Ha ha, tôi chẳng hứng thú tám nhảm chút nào, tôi ngủ đây." Hoắc Vi Vũ chỉ muốn cúp máy ngay và luôn.

"Cô gái kia nói cô ấy bị một người đàn ông trêu chọc tới muốn ấy ấy, thẳng thắn thật đấy. Mà mấy cô gái thẳng thắn như thế thì rất được người khác yêu thích," Cố Hạo Đình ám chỉ.

Hoắc Vi Vũ chui tọt vào chăn.

Quả nhiên là bài post mà cô đã đăng, may là cô xóa đi rồi, bằng không Cố Hạo Đình tra IP một phát là lòi ra cô ngay.

Trong chăn khá nóng khiến cho máu của cô không lưu thông, mặt mũi nóng bừng.

Hoắc Vi Vũ bèn chui ra khỏi chăn.

"Quái thai năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều." Hoắc Vi Vũ cố gắng phủi sạch chuyện liên quan đến mình.

"Em thấy chuyện này thế nào?"

"Liên quan gì tới tôi chứ, tôi cũng không để ý lắm." Hoắc Vi Vũ nói mà trong lòng thấy chột dạ, bèn hắng giọng bảo: "Tôi buồn ngủ lắm, mai còn phải đi làm nữa."

"Ừm, ngủ đi, Vi Vũ à, tôi rất thích cái tính dám làm dám chịu của em đấy." Cố Hạo Đình nói đầy ẩn ý rồi cúp máy.

Hoắc Vi Vũ siết chặt điện thoại, ngẫm nghĩ mấy lời nói vừa rồi của Cố Hạo Đình.

Hắn đang mỉa mai cô dám làm mà không dám chịu à?

Đây không phải là vấn đề dám làm dám chịu hay không, mà là ai thừa nhận thì kẻ đó là đồ ngu.

Nửa đêm, Hoắc Vi Vũ nằm mơ.

Cô có cảm giác như được Cố Hạo Đình tiến vào, được hắn khỏa lấp cả cơ thể ham muốn lẫn tâm hồn trống vắng, từng đợt sóng tình ập đến khiến cô vừa kích thích vừa sung sướng đến run rẩy, cơn khoái cảm cứ ùa tới không ngừng trong giấc mơ.

Cảm giác này vừa dữ dội lại rất thật.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Hoắc Vi Vu lập tức tỉnh giấc, cô vẫn còn nhớ rõ từng động tác trong mơ của hắn.

Điên thật rồi.

Sao cô lại mơ thấy làm chuyện ấy ấy với Cố Hạo Đình nhỉ?

Hoắc Vi Vũ chạy vào trong phòng vệ sinh, cô thay quần, ném đồ bẩn vào trong thau.

Lúc mở cửa ra thì thấy Cố Hạo Đình đang đứng ngược sáng ở cửa, hắn mặc đồ vest đen do thợ nổi tiếng làm ra, ôm sát đường cong cường tráng của hắn, đẹp trai tới nghẹt thở.

Ngón cái của hắn vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô. "Em vẫn chưa tỉnh ngủ à? Nhà hàng Michelin ba sao ở Pháp mở thêm chi nhánh ở Ninh Xuyên, vừa mới khai trương, tôi đặt bàn rồi, giờ chúng ta qua đó ăn thôi."

Mỗi lần Hoắc Vi Vũ thức dậy đều rất dễ nổi cáu, nhưng hôm nay cô lại chẳng tức giận nổi.

Nếu như hắn không gõ cửa đánh thức cô dậy, chẳng biết giấc mơ còn muốn quẩy tới mức nào nữa?

Cô nên cảm ơn hắn mới phải.

Hoắc Vi Vũ xoay người lại, cúi đầu lúng túng nói: "Liệu có sớm quá hay không?"

"Bữa sáng ở nhà hàng này có phần đặc biệt, khá có tiếng đấy." Cố Hạo Đình nói rồi theo sau cô bước vào phòng vệ sinh.

Hoắc Vi Vũ ngắm mình trong gương mà hết cả hồn. Tối qua cô trùm chăn ngủ nên tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch hết cả.

Cô nhìn Cố Hạo Đình trong gương với vẻ xấu hổ.

Tầm mắt của hắn nhìn vào thau nước của cô, ánh mắt tối đi rồi nhìn sang gương mặt của cô.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ như muốn chửi bới một tràng dài dằng dặc.

Cô có cảm giác sự riêng tư của bản thân bị theo dõi, bị lộ ra có phần xấu hổ.

Trong đầu đang nghĩ cách giải thích hợp lý, nhưng lúc này dù có nói gì thì dường như cũng là càng tô càng đen vậy.

Đương lúc cô đang chột dạ thì hắn đi tới sau lưng cô, cánh tay rắn chắc cường tráng vòng qua eo, ôm cô vào lòng mình.

"Hôm qua anh bị mộng tinh." Cố Hạo Đình khàn giọng.
 
Chương 238: Cười cái gì, khoe răng trắng đấy à


Editor: Nguyetmai

Bầu không khí trong phòng tắm bỗng trở nên mập mờ hẳn. Cảm giác mờ ám ấy khiến người ta đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch.

Hoắc Vi Vũ không ngờ hắn lại nói chuyện này với cô.

Đây chẳng phải là chuyện vô cùng riêng tư hay sao?

Hắn muốn làm cô mất mặt hay là… hắn đã nhận ra được gì rồi?

Hoắc Vi Vũ càng mất tự nhiên, cô cụp mắt, khẽ nhíu mày lại. "Anh nói chuyện này với tôi làm gì?"

"Đàn ông lâu rồi không làm đều như thế, phụ nữ bọn em có không?" Cố Hạo Đình hỏi đầy ẩn ý.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô biết ngay mà, lúc hắn vừa nhìn thấy thau đồ thì trong đầu lại nghĩ tới mấy thứ không đàng hoàng rồi.

"Đương nhiên là không." Hoắc Vi Vũ chột dạ đáp.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn, nói lảng sang chuyện khác: "Chẳng phải anh bảo đi ăn sáng sao? Bây giờ anh ôm tôi thế này sao đi ăn sáng được chứ. Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt đây này, lát nữa tôi còn phải đi làm, vội lắm."

Cố Hạo Đình nhếch môi cười cười, không nói lời nào mà đứng sang một bên.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy trông hắn cười có phần quái quái, như thể đã nhận định gì đó.

Cười gì mà cười!

Khoe răng trắng à?

Hoắc Vi Vũ vội vàng đánh răng rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa rồi ra khỏi phòng vệ sinh.

"Đi thôi." Hoắc Vi Vũ đi ở đằng trước.

Cố Hạo Đình đi theo sau cô, nện bước theo nhịp của cô. Vẻ lịch lãm của hắn lại thêm phần ung dung, nhàn hạ.

Mùi hương nhàn nhạt từ người hắn vấn vít quanh mũi cô, khiến cô không thể lờ đi sự hiện diện của hắn.

Hoắc Vi Vũ nhớ lại giấc mơ tối qua.

May là chẳng có ai biết cô đang nghĩ gì.

Cô đứng chờ trước cửa thang máy, hắn thì nắm lấy tay cô.

Hoắc Vi Vũ cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của hắn, hơi ấm ấy khiến cho lòng cô khẽ rung lên.

Nhưng lạ thay, đây là lần đầu tiên cô không rút tay ra.

Bác gái ở căn hộ đối diện cũng đi ra, đứng cạnh bọn họ, đoạn bà cười cười chào hỏi với Hoắc Vi Vũ. "Vi Vũ với bạn trai đi làm đấy à."

"À vâng." Hoắc Vi Vũ đáp.

"Tình cảm hai đứa tốt như thế, khi nào cưới nhau đây?" Bác gái tò mò hỏi.

"Chuyện đó thì…" Hoắc Vi Vũ rụt tay lại, xoa vào quần áo rồi đáp với vẻ lúng túng. "Vẫn chưa xác định được ạ."

"Trông cháu cũng không còn nhỏ nữa, kết hôn sớm một chút rồi sớm sinh con, cũng dễ lấy lại dáng hơn. Nếu hai đứa bận thì bác có thể trông con giùm cho, bác cực kỳ thích con nít đấy." Bác gái nọ nói một cách nhiệt tình.

"Ha ha." Hoắc Vi Vũ cười giả lả cho qua.

Cô nhìn sang Cố Hạo Đình.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng nói: "Tôi cũng rất thích con nít."

Hoắc Vi Vũ: "..."

"Tinh" một tiếng, thang máy đến rồi.

Hoắc Vi Vũ vội vàng bước vào thang máy.

Còn Cố Hạo Đình thì bình thản bước vào, tay khoác hờ bên hông cô, tựa như một cặp đôi đang yêu đương thật sự.

Bác gái quay đầu lại nhìn bọn họ mấy lần mà cười tủm tỉm đến híp cả mắt.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, Hoắc Vi Vũ tưởng chừng như sắp ngạt thở, nhanh nhẹn ngồi vào xe của Cố Hạo Đình.

Hắn chở cô tới nhà hàng ba sao Michelin.

Người tới ăn thật sự rất nhiều. Toàn bộ các bàn bên trong đều đã được đặt trước, bên ngoài còn một đống người đang xếp hàng.

Hoắc Vi Vũ lo lắng sẽ có người nhận ra Cố Hạo Đình, giờ có rất nhiều đã nhìn về phía bọn họ rồi.

Cô buồn bực đi vào.

Nhân viên phục vụ dẫn họ tới khu dành cho khách VIP.

"Ở đây không có phòng riêng à?" Hoắc Vi Vũ dè đặt hỏi, đề phòng người khác nhìn về phía này.

"Không có, nhưng có thể bao cả nhà hàng, em muốn không?" Cố Hạo Đình quan tâm hỏi.

Chỉ ăn sáng thôi mà bao cả nhà hàng thì "hầm hố" quá.

"Thôi bỏ đi."

Bạn bè bình thường cũng có thể ăn sáng với nhau mà, chắc do cô chột dạ thôi.

Hoắc Vi Vũ vừa ngồi xuống thì trông thấy Hoắc Thuần và Ngụy Tịch Phàm bước vào.

"...."
 
Chương 239: Bắt gặp một đôi ngoại tình


Editor: Nguyetmai

Hình như hướng mà bọn họ đi cũng là khu VIP bên này.

Hoắc Thuần nhìn sang chỗ cô.

Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi, cô vén khăn trải bàn lên rồi chui tọt xuống gầm bàn.

Cố Hạo Đình: "..."

Hắn khom người nhìn xuống thì thấy cô ngổi xổm như chuột nhắt, bèn nhíu mày hỏi: "Em làm gì thế?"

Hoắc Vi Vũ xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại. "Ngụy Tịch Phàm với Hoắc Thuần đang đi tới bên này, tôi không muốn bọn họ biết quan hệ giữa tôi và anh."

Cố Hạo Đình sầm mặt xuống, híp mắt lại, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc lạnh

Ăn sáng mà còn phải trốn tránh, thật khó chịu.

Hoắc Vi Vũ thấy Ngụy Tịch Phàm và Hoắc Thuần đi thẳng qua đây, cô luống cuống rúc vào háng Cố Hạo Đình.

Cả người Cố Hào Đình căng cứng.

Cô đang cố ý đấy à?

Hoắc Vi Vũ cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhưng giờ đổi vị trí thì lộ liễu quá? Hơn nữa còn dễ bị phát hiện.

Ngụy Tịch Phàm đi qua, cười tươi đon đả chào hỏi. "Chào buổi sáng, Tư lệnh cũng tới đây ăn sáng à."

Ánh mắt của gã lại nhìn về phía chỗ đấy của Cố Hạo Đình.

Mà Cố Hạo Đình chẳng buồn nhìn gã một cái, chỉ lạnh giọng nói: "Cút."

Ngụy Tịch Phàm là đàn ông nên dễ dàng tưởng tượng ra mấy thứ kia. Gã không ngờ được, trước mặt bao nhiêu người, không ngờ Cố Hạo Đình lại để một cô gái trốn dưới gầm bàn "ăn kem" hộ hắn.

Người thành phố đúng là biết cách chơi mà.

Ngẫm một hồi, gã cũng nóng máu lên.

"Vâng vâng, ngại quá, làm phiền Tư lệnh Cố rồi." Đoạn Ngụy Tịch Phàm kéo Hoắc Thuần rời đi, ngồi vào bàn cách đó không xa.

Hiện giờ Hoắc Vi Vũ thà chết cũng không thể ló mặt ra.

Nếu như Hoắc Thuần nhìn thấy cô, chẳng biết ả ta sẽ mỉa mai thế nào đâu.

Cô nhìn gương mặt nghiêm khắc của Cố Hạo Đình với ánh mắt cầu cứu.

Hắn liếc cô một cái rồi đưa thẻ vàng cho nhân viện phục vụ, lạnh lùng nói: "Nói với quản lý, tôi bao cả nhà hàng một tiếng, toàn bộ thiệt hại đều tính cho tôi."

"Chuyện này... mấy vị khách kia cũng đã hẹn trước rồi ạ." Nhân viên phục vụ nói với vẻ khó xử.

Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc bén quét sang nhân viên phục vụ. "Hay là mấy người thích bị đóng cửa vài tháng?"

Nhân viên phục vụ ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, bèn gật đầu nói: "Bây giờ tôi sẽ đi gọi quản lý."

Dứt lời, cô ta ôm menu rời đi.

Một lát sau, quản lý đi tới chỗ hắn, cười lấy lòng: "Tư lệnh Cố, là thế này, những vị khách này đều đã hẹn trước rồi. Nếu như từ chối thì nhà hàng của tôi sẽ bị khiếu nại nhiều lắm, hôm nay ngài ăn gì để tôi mời."

Cố Hạo Đình nhìn quản lý với ánh mắt lạnh băng. "Trong vòng ba phút, anh phải giải quyết tất cả những người ở đây cho tôi. Nếu không làm được thì để tôi gọi người của tôi tới giải quyết."

Quản lý thấy Cố Hạo Đình chẳng có vẻ đang nói đùa thì không dám nhiều lời. "Tôi lập tức đi làm ngay đây."

"Những món mà bọn họ ăn đều tính vào thẻ của tôi hết." Cố Hạo Đình nhấp một ngụm trà, nói một cách thong dong.

Kế đó quản lý đi tới chỗ của Ngụy Tịch Phàm, nói xin lỗi: "Ngại quá thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi hiện có chút việc. Mấy món ngài đã gọi có thể đóng gói mang đi được không ạ?"

"Sao lại thế? Tôi đã đặt chỗ này trước nửa tháng kia mà, ăn cơm phải xem bầu không khí chứ, tôi không đi đâu cả." Hoắc Thuần hạnh họe gây khó khăn.

Ngụy Tịch Phàm nhìn thoáng qua Cố Hạo Đình, dáng vẻ thong dong bình thản lẫn mưu kế sách lược của hắn khiến cho người khác không dám đắc tội.

"Thuần Nhi, chúng ta đi thôi." Ngụy Tịch Phàm nói.

"Em không đi đâu, anh yêu à, em muốn ở lại đây." Hoắc Thuần nũng nịu nói.

Ngụy Tịch Phàm bèn lẩm bẩm vài câu bên tai Hoắc Thuần.

Hoắc Thuần nhìn về phía Cố Hạo Đình rất đỗi ngạc nhiên.

Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Hạo Đình, ả ta bỗng đỏ mặt.

Sau đó, ả ta theo Ngụy Tịch Phàm rời khỏi nhà hàng.

Vừa mới lên xe thì bàn tay của Ngụy Tịch Phàm đã luồn vào trong áo của Hoắc Thuần.

"Tịch Phàm à, anh cũng bao cả nhà hàng đi. Cố Hạo Đình đó mới đúng là đàn ông đích thực đấy."

Ngụy Tịch Phàm bế Hoắc Thuần ngồi lên đùi mình rồi nói: "Bây giờ anh sẽ cho em thấy có phải là đàn ông đích thực hay không."

Trong mắt Hoắc Thuần nhoáng lên một cái. "Tịch Phàm, em đã chuẩn bị một thứ hay ho cho anh đấy. Anh bảo trợ lý của anh tới chỗ cũ đợi em nhé."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom