Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1740: Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta


Gần như cùng lúc Mạnh Hạo bị chặn lại, Nam Thiên Tinh nổ vang, Mạnh Hạo thấy được cha mẹ hắn ở giữa đại quân dị tộc phun ra máu tươi; thấy được đám người mập mạp, Vương Hữu Tài, vào giờ khắc này chạy tới Nam Thiên Tinh; cũng nhìn thấy Hứa Thanh cười thảm; thấy Kháo Sơn lão tổ rống giận; thấy trong cơ thể sư tôn Đan Quỷ, nổi lên đan hỏa như muốn tự bạo.

- Cút ngay!!! Trong óc Mạnh Hạo kêu "ong ong", hắn sợ hãi, hắn khủng khiếp, tim của hắn tựa hồ bị xé thành mảnh nhỏ, tiếng hô khàn khàn vừa dữ tợn vừa thê lương, khiến thiên địa biến sắc...

Trong lúc Mạnh Hạo tức giận, tu sĩ đầu to cùng nữ Chí Tôn lập tức ra tay, liền có căn nguyên biến thành hào quang rực rỡ, tạo thành một biển ánh sáng, ngăn cản phía trước Mạnh Hạo.

Tiếng nổ vang trời, giờ khắc này Mạnh Hạo cưỡng ép vọt tới, trực tiếp một đầu đụng vào biển ánh sáng, để mặc cho căn nguyên ánh sáng kia xuyên thấu thân thể, hắn vẫn vọt tới trước.

Một màn này, khiến nữ Chí Tôn kia cũng đều kinh hãi, tu sĩ đầu to đổi sắc. Một kích liên thủ của hai người bọn họ, uy lực mạnh kinh người, nhưng thời khắc này Mạnh Hạo lại mạnh mẽ xông tới.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân Mạnh Hạo hóa thành tinh tú, kiên trì mấy hơi thở liền vỡ vụn, hóa thân đại bàng màu xanh, kiên trì mấy nhịp thở đại bàng vỡ nát, tiếp sau đó Bì Đống cắn răng biến ảo, tạo thành áo giáp giúp cho Mạnh Hạo sắp chạy ra từ trong biển ánh sáng kia!

- Muốn đi qua, không có khả năng! Nữ Chí Tôn trong mắt lộ vẻ oán độc, nàng hận trước đó Mạnh Hạo mấy lần gây ra nguy cơ sinh tử với mình, lại hiểu rõ Mạnh Hạo này chiến lực cường hãn, nếu hắn đi qua, khó tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng đối với chiến cuộc Nam Thiên Tinh, cho nên thời khắc này nàng quyết tâm, phải ngăn chặn Mạnh Hạo lại.

Mà Hải Mộng Chí Tôn cùng Chí Tôn khôi lỗi bên kia, còn có Thủy Đông Lưu, cũng không thể phân thân, bị Đạo Phương cùng với một vị Chí Tôn bát nguyên khác, cưỡng ép kềm chế. Về phần Địa Tạng cùng với các Đại Sơn Hải chủ, còn có thiên kiêu của Sơn Hải Giới trở thành Đạo Tôn cùng với Chủ Tể, đều đang bị dị tộc kềm chế, khó có thể đánh ra.

Nam Thiên Tinh, rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", đại quân dị tộc điên cuồng xông vào. Trong đại quân dị tộc này cũng có cường giả dị tộc, cũng có Chủ Tể, thời khắc này đang cùng Vương Hữu Tài chiến một trận sinh tử.

Tinh không run rẩy, núi thứ chín gần như sắp tan vỡ, hết thảy hết thảy, dĩ nhiên đến thời điểm nguy cấp nhất!

Trên Nam Thiên Tinh, mặt đất nổ vang, nước biển chảy ngược. Hắc giáp khôi lỗi dưới trướng Đường Hoàng đang tản ra bốn phía, chống cự dị tộc, cũng có hồn của Lý gia năm xưa, thời khắc này quay về, khiến cho lực lượng trận pháp càng kinh người hơn, phát huy đến cực hạn, diệt sát hết thảy dị tộc có ý đồ xuyên qua, xông vào Nam Thiên Tinh.

Phàm là có dị tộc bước chân vào, đều lập tức bị xóa bỏ. Thế nhưng trận pháp này cho dù uy lực lớn mấy đi nữa, cũng khó mà kéo dài lâu dài trong đại quân dị tộc vô biên vô tận này.

Dị tộc, quả thực nhiều lắm, điên cuồng đánh tới, xông vào trận pháp, dường như tử vong đều không thể chấn nhiếp, khiến cho trận pháp càng lúc càng ảm đạm.

Cha mẹ của Mạnh Hạo lúc này thân mình đầy máu tươi; Phương Du tỷ tỷ của hắn, cũng liều mạng toàn lực, Tôn Hải theo sát bên cạnh, nhiều lần bảo vệ, thậm chí có một lần không tiếc tự mình bị thương, cũng phải giữ an toàn cho Phương Du.

Những màn này, đều rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy sư tôn Đan Quỷ phẫn nộ sùi bọt mép, toàn thân đan khí ngút trời, tu vi của lão không cao, nhưng lão là đan dược hóa thành, thời khắc này tràn ra đan khí tẩm bổ cho tu sĩ Sơn Hải trên Nam Thiên Tinh!

Còn có mập mạp, hắn khóc, tiếng khóc thê lương, chung quanh hắn vốn có rất nhiều đạo lữ, nhưng giờ này, những đạo lữ chết đi hơn phân nửa, hắn nổi điên, mắt đỏ bừng, phóng tới sau đó há cái miệng to, trực tiếp cắn xé, giống như cắn nuốt.

Trần Phàm trầm mặc, nhưng thân thể hắn lại đang run rẩy, tay hắn đang run run. Hắn cũng đang đánh giết dị tộc, nhưng trái tim của hắn dường như không ở trên chiến trường, mơ hồ như trong lòng hắn, có một ý nghĩ vô cùng phức tạp, hắn không thể rõ ràng, khó có thể lựa chọn!

Còn có Kha Cửu Tư, sự hiện hữu của hắn, kềm chế gần như hơn một nửa đại quân dị tộc, thậm chí bao gồm một số cường giả dị tộc. Dưới thần thông của Dạ, mang vào viễn cổ, chinh chiến chém giết!

Những người này, những cảnh thảm thiết này, Mạnh Hạo đều nhìn ở trong mắt, thân thể hắn run rẩy, hai mắt hắn ẩn chứa ngọn lửa ngập trời, cất bước chạy ra biển ánh sáng. Ngay khi hắn sắp vọt ra, tu sĩ đầu to kia trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, nâng tay lên, ngưng tụ toàn thân máu thịt tung ra một quyền.

"Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo chấn động toàn thân, đồng dạng đánh trả một quyền. Hai người ở giữa không trung toàn bộ ngừng lại, rồi từng người thụt lùi... khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, tu sĩ đầu to cũng phun ra máu tươi.

Cùng lúc đó, vang lên tiếng chú ngữ của nữ Chí Tôn kia, quanh quẩn, biển ánh sáng bốn phía lập tức vặn vẹo, như lần nữa bị kích nổ, ầm ầm lan tràn ra bốn phía, một lần nữa che phủ Mạnh Hạo ở bên trong.

- Muốn đi qua sao... Không có khả năng! Nữ Chí Tôn cười lạnh, thân thể lui về sau, hai tay bấm quyết, lập tức phạm vi biển ánh sáng bốn phía tăng lớn hơn, bên trong truyền ra tiếng gào thét không giống người của Mạnh Hạo.

- Ngươi... có hơi quá! Tu sĩ đầu to nhíu mày, chậm rãi lên tiếng.

Gần như hắn vừa mới nói ra, lập tức bên trong biển ánh sáng vang lên một tiếng gào thét vang trời, trong tiếng gào thét, cũng có tiếng bước chân, ngập trời, giống như tiếng trống!

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Dường như, ở bên trong biển ánh sáng, có người khổng lồ đang bước tới, sau khi đi liên tiếp bảy bước, tiếng gào thét kia truyền khắp cả tinh không, rồi một thân ảnh khí thế như cầu vồng, từ trong biển ánh sáng chạy thẳng ra.

Chính là Mạnh Hạo!

Toàn thân hắn máu tươi tràn ngập, lúc này chạy ra, tinh không chấn động, một luồng sát khí kinh người trong một chớp mắt này, dường như làm cho tinh không lạnh giá. Theo Mạnh Hạo chạy ra, tu sĩ đầu to kia hung hăng cắn răng một cái, bay thẳng lên, vận chuyển tu vi toàn thân lần nữa va chạm với Mạnh Hạo ở giữa không trung.

Tiếng nổ ngập trời, gần như cùng lúc va chạm này, nữ Chí Tôn đột nhiên cắn chót lưỡi, phun ra máu tươi, hai tay bấm quyết, thân thể lập tức già đi, đồng thời nàng thi triển đạo pháp quỷ dị, máu tươi của nàng lại hóa thành một biển máu bay thẳng lên không trung, bao phủ bốn phương tám hướng, tạo thành đạo phong ấn thứ hai tiếp sau biển ánh sáng!

Trong phút chốc, sau khi Mạnh Hạo va chạm với tu sĩ đầu to, Mạnh Hạo không tiếc bị thương, cố nuốt một ngụm máu tươi, lách qua một bên vọt tới, nhưng lúc này biển máu này lại xuất hiện, một lần nữa cản trở.

"Ầm" một tiếng, biển máu run rẩy, nữ Chí Tôn phát ra tiếng gào thê lương, tóc tai bù xù, thân thể run run, trên thân thể của nàng xuất hiện một số chỗ nứt nẻ, nhưng lại khiến cho biển máu kia vô cùng cứng cỏi, lần nữa ngăn cản Mạnh Hạo!

- Ngươi không qua được!!! Truyền ra thanh âm the thé của nữ Chí Tôn. Mạnh Hạo bị ngăn lại trong biển máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, hai mắt của hắn như muốn vỡ vụn, hắn không chần chờ chút nào, liền lấy ra Dương Tinh Cung, trong tiếng nổ "ầm ầm", cho dù dùng sinh mạng làm mũi tên, cũng trong chớp mắt này bắn ra hai mũi tên!

Mũi tên thứ nhất, xuyên qua biển máu, tan vỡ hơn phân nửa, khiến cho biển máu tiêu tán, mũi tên thứ hai, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn, tốc độ cực nhanh, khiến nữ Chí Tôn kia hai mắt co rút lại, trong hoảng sợ lui nhanh ra sau, càng làm cho tu sĩ đầu to vốn định chặn lại Mạnh Hạo, không thể không biến đổi mục tiêu, từ chặn lại Mạnh Hạo, biến thành đi cứu nữ Chí Tôn.

Hết thảy đều xảy ra nhanh như một tia chớp, sau hai mũi tên, dù thân thể Mạnh Hạo khô héo, trong mắt của hắn mang chấp nhất, không quan hêt thay, rầm rầm vọt đi, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy thẳng tới Nam Thiên Tinh!

Nhưng vẫn là chậm một chút.

Bên ngoài Nam Thiên Tinh truyền tới tiếng cười của Phương Vệ, nụ cười kia mang theo thê lương, mang theo điên cuồng, đang chém giết. Hắn mất đi cánh tay phải, nhưng còn tay trái, hắn mất đi cặp chân, nhưng còn có thân thể!

- Tên Phương Vệ ta, một chữ Vệ là bảo vệ Phương gia!!!

Còn có tộc nhân Phương gia, thời khắc này đang lục tục tự bạo, dùng lực lượng tự bạo để nổ tung thiên địa, chôn theo dị tộc!

Đại trưởng lão Phương gia, đã chết trận!!!

Mấy người Phương Ngôn Khư, vào giờ khắc này đều tóc tai bù xù, máu tươi đầy người, trong thê lương, rầm rầm tự bạo!

Một thiên kiêu lại một thiên kiêu, vào giờ này, chết trận sa trường, bên trong đó có khuôn mặt Mạnh Hạo quen thuộc, cũng có xa lạ, nhưng thanh âm của họ trước khi tử vong, lại trở thành một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua tim Mạnh Hạo!

Cha mẹ bị thương, Phương Du bị thương, Hứa Thanh bị thương, mập mạp, Trần Phàm, Tôn Hải, toàn bộ đều thương thế đầy người... Nam Thiên Tinh nổ vang, tất cả hắc giáp khôi lỗi, toàn bộ chết trận!

Vị Đường Hoàng kia, phát ra tiếng cười thảm thê lương, trận pháp của Lý gia dưới công phá ồ ạt của dị tộc, mắt thấy sắp phải tan vỡ, ông cười thảm.

- Lý gia ta, là một trong La Thiên gia tộc, năm đó... Lý gia hiến tế tất cả tộc nhân, cam nguyện trở thành trận pháp, hôm nay... cũng hiến tế, vì Sơn Hải Giới hồn phi phách tán, thì sao chứ!

- Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải! Đường Hoàng cười thảm, đến cuối cùng, biến thành cười to, trong tiếng cười một mình ông bay thẳng ra. Theo ông bay lên, trong trận pháp của Nam Thiên Tinh, vô số hồn của tộc nhân Lý gia hợp thành trận pháp kia, toàn bộ cùng theo bay ra.

Một người sống, mang theo một hồn của gia tộc, cứ như vậy xông tới, sát nhập vào đại quân dị tộc, giết, giết!!!

Đánh tới cực hạn, tiếng cười của Đường Hoàng mang theo quyết liệt, quanh quẩn thiên địa!

"Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải!"

"Rầm rầm rầm!!!" Bỗng nhiên ông lựa chọn tự bạo, ông là một tộc nhân cuối cùng của Lý gia, sau khi ông tự bạo, những hồn kia, toàn bộ... nhất nhất nổ tung, hồn, trên thực tế là không thể tự bạo, chân chính nổ tung... là trận pháp của Nam Thiên Tinh!

Hồn của Lý gia, hợp thành trận pháp Nam Thiên, thời khắc này, hồn vỡ nát, trận nổ tung!

Trận pháp nổ tung, sóng lực của nó khiến thiên địa run rẩy, gió mây quỳ lạy!

Đại trận này trở thành ánh sáng rực rỡ, ngay khoảnh khắc theo tự bạo tạo thành cuồng phong, ầm ầm lan ra hướng bốn phía. Đại quân dị tộc lúc này phần lớn đều hoảng sợ, nhưng vẻ mặt của bọn họ lại ngưng đọng ở trên mặt, trở thành vĩnh hằng!

Trận pháp kia trực tiếp quét ngang ra hướng bốn phía, nơi đi qua, từng tên dị tộc trở thành tro bụi. Trong tiếng nổ "rầm rầm", trở thành tiêu điểm chú ý trên chiến trường này.

Mọi người đều không tự chủ được nhìn sang, dị tộc cũng thế, Sơn Hải tu cũng vậy, song phương đều như thế.

Bọn họ nhìn thấy, sau khi trận pháp này tan vỡ sóng gợn tiêu tán, đại quân ngàn vạn dị tộc trước đó vây quanh ngoài Nam Thiên Tinh này, không ngờ bị trực tiếp diệt đi hơn bốn thành!

Lý gia, La Thiên gia tộc, năm đó ở trong một trận chiến Chí Tôn Tiên Giới bảo tồn thực lực, hứa hẹn bảo vệ Sơn Hải Giới, vào hôm nay đã hoàn thành lời hứa hẹn vạn vạn năm của một gia tộc!

Chết đến diệt tuyệt, không hề để lại chút huyết mạch nào!

Giờ khắc này một ý bi tráng, tràn ngập trong lòng tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới.

"Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải!" Câu nói này, giờ khắc này quanh quẩn phập phồng, trở thành vĩnh hằng trong tâm thần tất cả tu sĩ Sơn Hải còn sống...

- - - - - oOo- - - - -
 
Chương 1741: Đứng ở sau lưng ta


Ngoài Nam Thiên Tinh, còn lại mấy trăm vạn dị tộc, thời khắc này đều đang run rẩy, sống sót sau tai nạn, đối với sự kinh khủng trong chớp mắt vừa rồi kia, hóa thành lạc ấn sinh mạng.

Thế nhưng... sau khi trận pháp này tự bạo, Nam Thiên Tinh... mất đi tất cả phòng hộ, dần dần, những dị tộc ánh mắt đỏ thẫm kia, không biết người nào là người thứ nhất chạy vào, rất nhanh, bốn phía tất cả dị tộc toàn bộ gào thét, xông vào Nam Thiên Tinh!

Cũng chính vào giờ khắc này, đầu cuối tinh không vốn là theo 33 Thiên phủ xuống, theo Đạo Phương đi tới, đã bình tĩnh lại, nhưng ngay khoảnh khắc này lại xuất hiện một chút vặn vẹo, đây lại là một khí cơ tới gần!

Ở trong tinh không mênh mang cách xa Sơn Hải Giới không thấy được, thời khắc này, có một phiến đại lục bàng bạc, va chạm với tinh không, một đường bẻ gãy nghiền nát, nghiền ép hết thảy, rầm rầm chạy tới.

Phía trước đại lục kia, có chín viên mặt trời to lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ!

Sắp, phủ xuống!

Trên Nam Thiên Tinh, theo trận pháp tiêu tán, theo mấy trăm vạn đại quân dị tộc một lần xông vào, cả tinh tú ầm ầm run rẩy, xuất hiện những cái khe nứt to lớn.

Nam Thiên Tinh, như sắp vỡ tan!

Tất cả tu sĩ trên đó, đều phun ra máu tươi; trên bầu trời, thân ảnh vô số dị tộc mang theo ánh mắt màu máu xuất hiện, sát nhập vào đám người. Phóng mắt nhìn lại, núi sông cũng thế, trời đất cũng vậy, không có chỗ nào không có thân ảnh... Dị tộc!

Nam Thiên Tinh, đã đến thời điểm nguy cấp nhất, cho đến lúc phụ thân của Mạnh Hạo, Phương Tú Phong phun ra máu tươi, bị mấy thanh phi kiếm xuyên qua, thế giới trước mắt Mạnh Hạo dường như ngưng đọng lại.

Hết thảy hình ảnh này, đều là ngay lúc hắn chạy ra biển máu, chạy tới Nam Thiên Tinh, hết thảy hiện ra trong ánh mắt.

- Không! Mạnh Hạo trong mắt đỏ thẫm, đang ở ngoài Nam Thiên Tinh, tức khắc xông vào giữa đại quân dị tộc, hai tay bấm quyết, vung mạnh ra hai bên. Lập tức căn nguyên thần hỏa nổi lên ngập trời, điên cuồng thiêu đốt bốn phương tám hướng, vô số dị tộc phát ra tiếng hét thảm, toàn bộ trở thành tro bụi.

Mà Mạnh Hạo nơi này, thân ảnh nhanh như một tia chớp khó có thể thấy rõ, trong phút chốc xuyên qua lớp phong tỏa của mấy trăm vạn dị tộc, đi thẳng đến Nam Thiên Tinh, rơi xuống trước thân thể phụ thân bị mấy thanh phi kiếm đâm xuyên, ôm lấy ông.

Tay phải nâng lên, vỗ mạnh xuống mặt đất một kích.

"Rầm rầm rầm!" Mặt đất run rẩy, nhưng không phá hủy chút nào, nhưng lại có một lực phản chấn chợt bùng phát từ trên mặt đất, chạy thẳng tới bầu trời, khiến cho dị tộc ở bốn phương tám hướng, vào giờ khắc này, giống như bị thiên địa vô hình đè ép, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể ầm ầm nổ tung vỡ nát... rơi xuống màn màn mưa máu...

Dị tộc ở xa hơn chuẩn bị vọt tới, lập tức toàn bộ hít ngược một hơi, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, đồng loạt lui về sau, không dám tới gần chút nào.

Giờ khắc này Mạnh Hạo, tóc rối tung bay giống như núi lửa sắp bùng phát, sát khí chí cường trên thân hắn, khiến thiên địa biến sắc.

Phương Tú Phong thương thế thảm trọng, nhưng không trí mạng, ông nhìn Mạnh Hạo đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình, cười, nụ cười kia chứa đầy ôn hòa, mang theo tự hào, mang theo an ủi.

Mạnh Hạo tới, lập tức dẫn tới tộc nhân Phương gia toàn bộ phấn chấn, dẫn tới tu sĩ Nam Thiên Tinh, lập tức tăng cao sĩ khí.

- Mạnh Hạo!!!

- Thiếu chủ!!!

- Thiếu chủ trở về!!! Vô số tiếng gào thét truyền ra, mẫu thân Mạnh Hạo chảy nước mắt đỡ lấy Phương Tú Phong từ Mạnh Hạo. Mạnh Hạo tới không kịp hàn huyên cùng thân nhân, hắn nhìn thấy Hứa Thanh, mập mạp, Trần Phàm, Tôn Hải, còn có tỷ tỷ Phương Du, đều là vết thương đầy người, trong mắt hắn đã là màu máu, lửa giận của hắn đã dâng lên ngập trời.

Không có lời nói thừa thải nào, Mạnh Hạo tức khắc xoay người, thi triển thuật pháp thần thông, bỗng nhiên, Chí Tôn Kiều nổ vang trấn áp, bất chợt từng ngọn núi lớn Thôn Sơn Quyết phủ xuống... trong tiếng nổ "ầm ầm", dị tộc ở bốn phía hoàn toàn không thể tránh thoát, dưới tình huống tu vi chênh lệch với Mạnh Hạo quá nhiều, lập tức bị chết phạm vi lớn.

Mạnh Hạo như điên lên rồi, thân thể nhoáng một cái, lần nữa giết chóc... Nhưng đúng lúc này, tu sĩ đầu to cùng nữ Chí Tôn từ đàng xa chạy nhanh đến. Trong mắt nữ Chí Tôn kia đầy oán độc, bấm quyết vỗ vào trên trán mình, lập tức từ trong miệng phun ra một hạt châu, hạt châu này màu tím, trong phút chốc vỡ vụn, hóa thành một mảng biển tím, dâng lên ngập trời.

Tu sĩ đầu to nhíu mày, thân thể chợt vặn vẹo, cảm giác một lực lượng cực hạn rầm rầm bạo phát, cùng với biển tím kia, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sắc mặt dữ tợn, tay phải nhấc lên, cây Dương Tinh Cung xuất hiện, bắn ra ba mũi tên!

Ba mũi tên này, mỗi một mũi đều làm cho hắn phun ra máu tươi, bị hút đi rất nhiều sinh mạng, cũng chỉ có thể chống đỡ ba mũi tên cuối cùng. Ba mũi tên kinh thiên trong tiếng nổ "ầm ầm": mũi tên thứ nhất như trường long, chạy thẳng tới tu sĩ đầu to, khoảnh khắc đụng chạm, tu sĩ đầu to phun ra máu tươi, thân thể bị bức lui; cùng lúc mũi tên thứ hai, rầm rầm bay tới.

Mũi tên thứ ba, thì lại xuyên thẳng qua biển tím, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn. Lập tức nữ Chí Tôn cặp mắt co rút lại, nguy cơ trước mắt, mà đầu to lại không tới kịp cứu viện, nàng cắn răng, để mặc cho mũi tên này xuyên thấu thân thể, "ầm" một tiếng, thân thể của nàng nổ tung.

Nhưng nàng vẫn chưa có chết, mà sau khi nổ tung, lần nữa ngưng tụ lại, chỉ là, sắc mặt nàng đã như tro tàn, ánh mắt oán độc nhìn về phía Mạnh Hạo, đã là cừu hận đến cực hạn.

- Ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi!!! Nữ Chí Tôn phát ra tiếng gào thê lương. Phương pháp bảo vệ tánh mạng này của nàng phải trả giá cao, giá cao này rất có khả năng nàng sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục tu vi bát nguyên!

Mặc dù là ba cây đinh kia được lấy ra, cũng như cũ khó có thể lần nữa đạt tới bát nguyên, bởi vì, giá cao của phương pháp bảo vệ tánh mạng này, là vỡ nát đạo cơ!

Cùng lúc đó, tiếng nổ vang quanh quẩn, tu sĩ đầu to phun ra máu tươi, nửa thân thể tan vỡ, rốt cục chống cự được mũi tên thứ hai... nhưng ngay khi thân mình hắn bị thương nặng, trong thân thể hắn hình như có lực hút cực mạnh, khoảnh khắc dị tộc bốn phía, đã có mấy vạn người bị cưỡng ép hút tới, trực tiếp trở thành máu thịt, trong chớp mắt bị hắn hút lấy, thương thế hắn tức thì khôi phục lại đạt tới đỉnh phong.

- Loại mũi tên này, ngươi đã không đủ lực thi triển tiếp! Hôm nay, ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng vì lập trường bất đồng, xin hãy thứ lỗi! Tu sĩ đầu to trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng, cất bước chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Nữ Chí Tôn kia đầu tóc rối bù, trong oán độc lần nữa vỗ vào mi tâm, lập tức phun ra máu tươi, trong máu tươi của nàng, còn xen lẫn một số mảnh vỡ nội tạng, những mảnh vỡ này mới vừa xuất hiện, lập tức hòa tan trở thành một biển máu dơ bẩn, còn cường hãn hơn so với biển máu vừa rồi.

Thậm chí trong đó còn có đạo nguyên của nữ Chí Tôn kia, rõ ràng là căn nguyên bị phong ấn của nàng, cũng đều dung nhập vào biển máu này, khiến cho biển máu, có thể bạo phát ra lực lượng không kém gì bát nguyên.

Trước thời điểm này, chắc chắn nàng sẽ không làm như vậy, cho dù 33 Thiên chiến bại, nàng đều sẽ không làm như vậy, bởi vì cái này liên quan quá lớn với bản thân nàng, phàm là có một tia sinh cơ, nàng cũng sẽ không làm như vậy! Nhưng giờ này, nàng đã vỡ đạo cơ, chú định không thể khôi phục được bát nguyên, lúc này mới trong oán hận điên cuồng, không chút do dự phun ra căn nguyên bị phong ấn của nàng, cắt đứt với thân thể, để đổi lấy... một lần thần thông bát nguyên!

- Bẩn tâm trí ngươi, ô uế đạo cơ ngươi, này là pháp của bản mạng bổn tôn, với pháp này, tàn diệt huyết mạch ngươi, cho ngươi hồn phi phách tán! Nữ Chí Tôn cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nhìn chằm chằm vào các tộc nhân Phương gia.

- Mặt khác, ngươi, cùng với tộc nhân của ngươi, chẳng lẽ thật nghĩ rằng bổn tôn không biết, Trảm Thiên Tôn Giả chết tiệt kia, hồn mạch liên quan một dạng với các ngươi sao!?. Đây, mới là nguyên nhân chủ yếu nhất nữ Chí Tôn này nhằm vào Mạnh Hạo, thậm chí nhằm vào Phương gia.

Ngay khi nàng nói ra, biển dơ bẩn ẩn chứa lực lượng bát nguyên kia, trong nháy mắt rơi xuống, căn bản cũng không cho Mạnh Hạo có cơ hội chạy trốn, trong phút chốc đã bao phủ thân thể hắn ở bên trong!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo ở trong biển máu, triển khai toàn bộ tu vi, đánh ra bốn phương tám hướng... nhưng biển máu này, căn bản cũng không hề nhích động, mặc cho hắn liều mạng toàn lực, Chí Tôn Kiều, thậm chí cấm pháp, cũng đều không thể cản trở, những biển máu dơ bẩn này theo lỗ chân lông toàn thân Mạnh Hạo, khoảnh khắc chui vào.

Loại đau khổ này, khiến Mạnh Hạo phát ra tiếng hét thảm, sắc mặt hắn dữ tợn, trên mặt hắn nổi lên vô số gân xanh... Chỉ là, nữ Chí Tôn này trong cơn điên cuồng, chỉ có một lần thần thông bát nguyên, vả lại dưới hy sinh cực lớn đó, hắn không phải là đối thủ.

Ngoài thân thể Mạnh Hạo, chỉ trong phút chốc những thứ máu dơ bẩn kia liền biến mất, toàn bộ chui vào trong thân thể hắn. Rõ ràng đó là biển máu, vô cùng bàng bạc, nhưng giờ này, lại dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, triệt tiêu huyết mạch của hắn, đánh sâu vào trái tim của hắn, ô nhiễm ngũ tạng lục phủ của hắn.

Thân thể Mạnh Hạo vốn đã suy nhược, lúc này run rẩy, ý thức trước mắt mơ hồ, gần như đều không thể đứng vững, ý chí của hắn còn đang kiên trì, trong đầu đang gào thét, đang vùng vẫy.

- Giết bọn chúng!!! Nữ Chí Tôn vừa nói ra câu nói này, cũng phun ra máu tươi, khoanh chân ngồi xuống, tản ra thần thức, bao phủ biển máu dơ bẩn trong cơ thể Mạnh Hạo, tự mình gia trì, như phải hoàn toàn diệt trừ Mạnh Hạo!

Hiển nhiên là nàng đã trút mối hận Trảm Thiên Tôn Giả, lên trên gia tộc Phương gia, mà còn trút mối hận này lên người Mạnh Hạo, kẻ đã làm cho nàng tăng thêm bị thương, còn ép nàng vỡ nát đạo cơ.

Tiếng gào thét ngập trời, đại quân dị tộc bốn phía, thời khắc này toàn bộ vọt tới, đánh giết mọi người.

Tu sĩ đầu to trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng, không có lựa chọn ra tay, mà lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn hết thảy. Thời khắc này từ chỗ sâu trong mắt của hắn, cũng có một tia mờ mịt, dường như đang suy tư, cuộc chiến tranh này, có thật nên xảy ra hay không?

Bên ngoài Nam Thiên Tinh, trên Đệ Cửu Sơn Hải, tu sĩ Sơn Hải không ngừng tự bạo, không ngừng tử vong, thời khắc này đã kế tiếp bại lui, vô số đại quân dị tộc tràn ngập núi thứ chín.

Mà núi thứ chín, lúc này cũng lung lay sắp đổ, khe nứt nhiều đếm không hết, khiến cho núi thứ chín, dường như tùy thời có thể tan vỡ trong tinh không.

Mà giờ này, Sơn Hải Giới cũng chỉ còn lại có một ngọn núi đổ nát, một viên tinh tú rách nát.

Trên Nam Thiên Tinh, thân mình Mạnh Hạo run rẩy, theo nữ Chí Tôn tự mình gia trì, đạo của hắn đang nhanh chóng tan rã, huyết mạch của hắn đang cấp tốc tiêu tan, ý thức của hắn nhanh chóng mơ hồ, tu vi của hắn đang cực nhanh giảm xuống.

Trong tiếng cười thảm, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, máu tươi là màu đen, xen lẫn vô số mảnh vụn.

- Đứng ở... sau lưng ta!

Mạnh Hạo cắn răng nói ra câu nói này, dùng tu vi còn sót lại bao phủ mọi người bốn phía, đi lên phía trước bọn họ, chống cự lại dị tộc...

- - - - - oOo- - - - -
 
Chương 1742: Vĩnh biệt... Hạo nhi của ta


Hắn đã đứng không vững, bốn phía dị tộc lại tới đánh về hướng thân nhân của hắn, bằng hữu của hắn, đánh vào tất cả tu sĩ Nam Thiên ở bốn phía. Mạnh Hạo cắn răng, liều mạng toàn lực xông tới trước, dùng dư lực của hắn, để bảo vệ tất cả người hắn để ý, người hắn quan tâm.

- Hạo nhi!!!

- Mạnh Hạo!!!

- Thiếu chủ!!! Bốn phía tất cả mọi người đều phát ra tiếng gào thê lương.

Hứa Thanh khóc, muốn tới gần giúp đỡ Mạnh Hạo, liền bị hắn đẩy ra, đồng thời một tay bóp cổ một tên dị tộc đánh lén định giết Hứa Thanh, hung hăng bóp một cái, "rắc" một tiếng cổ tên dị tộc vỡ nát.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai tay bấm quyết, chung quanh hắn, đại quân dị tộc xông tới, bị giết chết, xông tới tiếp, bị giết chết tiếp.

Dị tộc càng ngày càng nhiều, nhưng thân thể Mạnh Hạo, lại càng ngày càng yếu.

Xa xa, Chí Tôn khôi lỗi cặp mắt chớp động, trong cơ thể hắn bạo phát một khí thế kinh người, đang muốn xông tới Nam Thiên Tinh, lại bị Chí Tôn dị tộc bát nguyên kia toàn lực ngăn cản. Hải Mộng Chí Tôn cũng bị chặn lại, không thể trong thời gian ngắn bước chân vào Nam Thiên Tinh.

Thời khắc này Thủy Đông Lưu khẽ thở dài, trên mặt dường như có một chút vùng vẫy, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.

- Hết thảy, đều là vì Sơn Hải Giới, phong ấn của Nam Thiên Tinh tu sĩ Sơn Hải không phá giải được, chỉ có dị tộc mới có thể, mà nơi đó, cũng cần huy động hồn... Thủy Đông Lưu lẩm bẩm nói nhỏ, thanh âm của lão chỉ có mình lão nghe được, cũng như than thở trong lòng.

"Thời gian, cũng sắp tới một khắc kia, sắp tới rồi..." Thủy Đông Lưu phất tay, cùng Đạo Phương nổ vang, lúc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đầu cuối tinh không.

Trên Nam Thiên Tinh, tiếng gào thê lương vang trời, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, tu vi của hắn đang không ngừng tụt xuống, nữ Chí Tôn bát nguyên bỏ ra giá cao đổi lấy thần thông vô thượng, hắn khó có thể chống cự, máu dơ bẩn đang ô nhiễm hết thảy trong cơ thể hắn.

Thế giới của hắn, càng ngày càng mơ hồ, bên tai truyền đến vô số thanh âm: có rống giận, có lớn lối, có thê lương, có khóc thầm...

- Giết... Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng. Thân thể lần nữa chạy ra, chiến đấu sinh tử với dị tộc bốn phía lại tới. Nơi hắn đi qua, máu tươi văng khắp nơi, thi thể dị tộc cũng nằm ngổn ngang vô biên vô tận.

Tay trái đứt đoạn, thì dùng tay phải!

Hắn cắn răng, trong quá trình tu vi rớt xuống này, hắn nâng tay lên, ngọn núi phủ xuống, một bước đi ra, trực tiếp nhấc lên cuồng phong, tất cả dị tộc phạm vào, đều từng tên tan vỡ tiêu tán.

Hắn muốn bảo vệ người mình quan tâm, hắn không muốn thân nhân, bằng hữu bị thương tổn, giờ này trong đầu Mạnh Hạo trống rỗng, không có quá nhiều suy nghĩ, có chăng... chỉ là một cổ chấp niệm.

Vô số dị tộc gào thét đánh tới, Mạnh Hạo cả người ý thức mơ hồ, nhưng sát ý như cũ. Tay phải dứt đoạn, thì dùng răng nanh, cho đến đầu gối của hắn vỡ vụn, nhưng hắn vẫn như cũ quên tất cả đau đớn, dùng tiếng rống chấn nhiếp, nhấc lên lực xung kích, nổ vang bốn phương tám hướng.

Tộc nhân Phương gia, đám người mập mạp, cha mẹ Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ Sơn Hải tại đây, thời điểm này cũng đều sát nhập vào bốn phía, dưới bảo vệ của Mạnh Hạo, bọn họ mặc dù đều thương thế thảm trọng, nhưng không có nguy hiểm tới mạng sống.

Chỉ là giá cao này là Mạnh Hạo phải trả, trong tu vi rớt xuống, hắn đã như đèn hết dầu.

Trên bầu trời, tu sĩ đầu to trầm mặc, nữ Chí Tôn bên cạnh hắn thời khắc này sắc mặt vặn vẹo, gia trì thần thông. Mạnh Hạo đã thiêu đốt sinh mạng, hắn mệt mỏi, cả thế giới chẳng những mơ hồ, thậm chí đều ảm đạm xuống.

Không biết mình giết bao nhiêu, nhưng dị tộc bốn phía càng lúc càng nhiều, dường như không giết hết được, Mạnh Hạo mệt mỏi, đã đến cực hạn, hắn có ý mở ra Hồn Đăng, muốn dùng lực lượng tắt Hồn Đăng để khôi phục, để diệt máu đen của đối phương trong cơ thể, nhưng máu đen này ngay cả Hồn Đăng đều bị dơ bẩn, khó có thể xuất hiện!

Cho đến lúc hắn dùng đầu hung hăng đụng bể trán một tên dị tộc, Mạnh Hạo phun ra máu tươi màu đen, tu vi của hắn lần nữa rớt xuống.

Hắn đứng ở nơi đó, chậm rãi ngẩng đầu, phía sau hắn, tất cả người hắn bảo vệ, thời khắc này mỗi người đều thương thế thảm trọng, bọn họ điên cuồng, bọn họ bi thương, bọn họ chảy nước mắt, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo như ngọn núi che chở phía trước.

Mà ở phía trước Mạnh Hạo, ngoài vô số thi thể dị tộc, dị tộc vô biên vô tận cũng đang nhìn về hướng Mạnh Hạo lộ ra kính sợ và hoảng sợ. Giờ này Mạnh Hạo đã không thể so với Chí Tôn, tu vi nhanh chóng rớt xuống, thân thể lung lay sắp đổ, nhưng sát khí trên người hắn lại dày đặc, long trời lở đất.

Hắn đứng ở nơi đó, trong thảm thiết, khí thế lại vượt qua núi cao, khiến tất cả dị tộc kinh hãi, đồng thời, càng không dám tiến lên nữa, từng tên nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt phức tạp. Tu sĩ giống như Mạnh Hạo như vậy bọn họ ở 33 Thiên rất ít thấy... nhưng tại Sơn Hải Giới này, lại gặp được một người tiếp một người.

Lúc này, lại thấy được Mạnh Hạo!

Trên chiến trường trầm mặc trong phút chốc ngắn ngủi này, trong mắt Mạnh Hạo có chút mờ mịt, nhưng lại nhẹ giọng lên tiếng:

- Thanh nhi, lấy băng quấn cho ta! Mạnh Hạo vừa nói ra, Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, chảy nước mắt tiến lên, xé xuống quần áo, trước mắt tất cả dị tộc cùng với tộc nhân Phương gia, giúp Mạnh Hạo quấn lấy đoạn cánh tay chỉ còn xương của hắn.

- Chặt một chút, nếu không không nhúc nhích được... Đừng khóc!

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh trào nước mắt, nhẹ giọng lên tiếng, Hứa Thanh cắn môi, lẳng lặng quấn chặt hai đoạn cánh tay xương của Mạnh Hạo.

- Giết bọn chúng!!! Ngay lúc đám dị tộc kia đều kinh hãi không dám tiến lên, nữ Chí Tôn trên bầu trời, bỗng nhiên mở mắt ra, phát ra một tiếng quát bén nhọn.

Thanh âm của nàng, thân phận của nàng, khiến cho đám dị tộc kia sau chút chần chờ, lần nữa phát ra tiếng gào thét vang trời. Đại quân dị tộc lập tức giống như sóng thủy triều, điên cuồng vọt tới, đánh về phía Mạnh Hạo.

Mặt đất run rẩy, từng cái khe nứt lan rộng, cả Nam Thiên Tinh dường như lung lay sắp sụp đổ, sắp phải tan vỡ.

Theo dị tộc đến, Mạnh Hạo đứng đó, mê mang trong mắt bị cưỡng ép đè xuống, bên trong túi trữ vật chó ngao vừa bay ra, gào thét, cũng xông vào giữa dị tộc cắn xé.

Huyết Yêu xé rách hư vô hiện ra, còn có Huyết Linh của Mạnh Hạo giờ khắc này cũng xuất hiện, giết về hướng dị tộc. Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo vì cặp chân rách nát tàn phế, không thể đi về phía trước, nhưng hắn đứng ở nơi đó, giống như ngọn núi, mặc cho biển tu sĩ dị tộc công kích như thế nào, vẫn như cũ kiên cường không ngã!

Hắn nâng tay lên, chụp cổ một tên dị tộc, tay kia tung một quyền đánh xuyên qua ngực một tên dị tộc khác... Dị tộc chung quanh hắn vọt tới, thần thông nổ vang, rơi vào trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo dùng đầu dữ tợn đụng tới.

Một màn thảm thiết này, làm cho toàn bộ dị tộc kinh hãi, đồng thời, chó ngao điên cuồng hóa thành một đạo huyết quang, trong nháy mắt ngậm thân thể Mạnh Hạo đang trong vòng vây của dị tộc, tự thân nó chịu đựng thương tổn, cấp tốc mang Mạnh Hạo thối lui về giữa tộc nhân Phương gia.

Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, thời khắc này tu vi của hắn, đã rớt xuống dưới Tiên Cảnh. Tộc nhân, thân nhân, bằng hữu bốn phía, thời điểm này đều chảy nước mắt, đầy bi tráng.

- Ta... Mạnh Hạo vùng vẫy muốn đứng lên, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp rơi trên bả vai của hắn.

Đó là Phương Tú Phong, trên người ông thương thế rất nặng, nhưng bàn tay ông lại mang theo đầy áp lực không cho phép hoài nghi, quay đầu nhìn Mạnh Hạo.

- Hạo nhi, để vi phụ tới. Nếu còn có sau này, con phải tự chăm sóc tốt cho mình...

Phương Tú Phong nói xong, hít sâu một hơi, không để cho Mạnh Hạo có cơ hội nói chuyện, ông cất bước, chạy thẳng tới dị tộc. Ông là phụ thân của Mạnh Hạo, ông không thể ngồi xem con trai mình bảo vệ trước mặt mình... vì ông là Phương Tú Phong!

Đã từng là thiên kiêu của Phương gia, giờ này lại là tộc trưởng Phương gia, mà điểm ông kiêu ngạo nhất là... ông là phụ thân của Mạnh Hạo!

- Hôm nay, là tồn vong của Sơn Hải Giới, cũng là tồn vong của Phương gia ta. các ngươi muốn tiêu diệt cả nhà ta, đây là huyết cừu, phàm là có một tia huyết mạch Phương gia ta, thù này không quản năm tháng... nhất định trả bằng máu! Phương Tú Phong bỗng nhiên đi ra, chung quanh ông, vô số tộc nhân Phương gia chạy ra, cùng Phương Tú Phong đi chống cự dị tộc!

Trước đó là Mạnh Hạo bảo vệ bọn họ, thời khắc này, là bọn họ bảo vệ Mạnh Hạo!

Tức thì, giết chóc kinh người, tất cả dị tộc đều phát hiện, giờ khắc này, những người Phương gia này, mỗi người đều lộ ra vô cùng điên cuồng, đó là ý chí còn điên cuồng hơn so với tu sĩ Sơn Hải trước đó... tiếng tự bạo, nhiều lần nổ vang.

Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, thế giới của hắn mơ hồ hơn, bên tai vô số tiếng hét thảm vọng về, trước mắt hắn trời đất dần dần chậm chạp đi vô số lần, hắn nhìn thấy vô số tộc nhân tự bạo, thấy được... phụ thân của hắn, sau khi giết chóc rất nhiều trong đại quân dị tộc, vì bản thân đã bị thương thế thảm trọng, bị một tên dị tộc đánh trúng vào ngực.

Thân thể lui về phía sau, đồng thời, ngay lúc giết chết tên dị tộc kia, có mấy thanh phi kiếm bay tới xuyên qua, lần này là vị trí trái tim!

Máu tươi theo phi kiếm xuyên qua, trở thành một cầu vồng màu máu...

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, hắn mở to mắt, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt này, dường như hắn muốn làm cho thời gian dừng lại, nhưng không cách nào biến đổi thời gian của tinh không này.

Phụ thân của hắn, Phương Tú Phong, trong nháy mắt phi kiếm xuyên thấu qua, phát ra tiếng thét vang tận mây xanh. Trong tiếng thét này, tộc nhân Phương gia điên cuồng, Phương Tú Phong... cuối cùng nhìn thoáng qua vợ mình.

Nhìn thoáng qua con gái mình, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, năm đó ở trước mặt người ngoài ông biểu hiện ra kính sợ đối với Mạnh Hạo, vốn không phải biểu lộ của một người cha, nhưng ông không quan tâm, ông muốn làm gương tốt, biết tâm tính của Mạnh Hạo thực tế rất mềm nhũn, ông muốn cho Mạnh Hạo hiểu rõ, chiến tranh tàn khốc, để Mạnh Hạo trong cô độc, đồng thời, lớn lên trong chiến tranh này.

Bởi vì vào lúc đó ông đã hiểu, mình... không có khả năng bồi tiếp Mạnh Hạo cả đời, cuối cùng có một ngày mình sẽ tiêu tán trong thiên địa. Lúc đó... ông hy vọng, con mình đã học được cách sống kiên cường!

Ông yêu thương hắn, như Kha Vân Hải yêu thương Kha Cửu Tư, trong âm thầm, còn mang theo kỳ vọng.

Mà hôm nay, sở dĩ ông đi ra, là vì ngay khoảnh khắc đi ra, ông đã chuẩn bị tử vong, bởi vì ông biết, với tu vi của Mạnh Hạo hiện tại, vốn sẽ không nguy cơ như thế, mà hết thảy là bởi vì mình, là bởi vì nơi này có thân nhân của Mạnh Hạo... Phương Tú Phong không muốn trở thành ràng buộc cho Mạnh Hạo, nhất là ràng buộc này sẽ tạo ra nguy cơ sống chết cho Mạnh Hạo. Phương Tú Phong lựa chọn, tự mình cắt đứt đi ràng buộc!

"Con đường của con, còn rất xa..."

Một cái nhìn này, ánh mắt giữa cha con nhìn nhau, khiến Mạnh Hạo nơi này, tim như bị xé nát, như bị cắn nuốt, chính là mờ mịt, là khủng khiếp.

"Cha..." Đôi môi hắn máy động, nhưng lại không phát ra tiếng.

Phương Tú Phong khẽ cười, hai mắt nhắm lại: "Vĩnh biệt, Hạo nhi của ta..."

Khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt ông lộ ra ánh sao, ông lựa chọn... Tự bạo!

Thương thế của ông quá nặng, nếu không tự bạo cũng phải chết, một khi đã như vậy, ông muốn nói cho tất cả mọi người, ông là Phương Tú Phong, sống chết hồn là Sơn Hải!

Trong tiếng nổ ầm vang động giới bên ngoài, ở trên chiến trường, cũng không có gì khác lạ, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, trong thế giới của hắn, lại là thiên địa nổ vang, không thể so sánh!!!

Tiếng nổ kia, xé banh trời, nứt toạt đất, nổ tung thế giới của Mạnh Hạo...

- - - - - oOo- - - - -
 
Chương 1743: Ta không cần


- Không... Mạnh Hạo run rẩy, hai mắt của hắn chảy xuống nước mắt lẫn máu, thế giới của hắn như muốn sụp xuống, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận đau khổ khi phụ thân rời đi, lần đầu tiên là Kha Vân Hải, lần thứ hai là cha ruột hắn.

Ký ức ngày đó, trong nháy mắt này hiện lên, vì mình, phụ thân đại khai sát giới ở trong gia tộc; vì mình, phụ thân trấn thủ Nam Thiên Tinh, cam nguyện 100 ngàn năm bị vây khốn ở chỗ này...

Hắn còn nhớ rõ, trong chớp mắt giao nhau ánh mắt với cha mẹ kia, ánh mắt của phụ thân truyền thụ kiếm pháp cho mình, một kiếm quét Nam Thiên...

Hắn còn nhớ rõ, khi mình rời đi Nam Thiên Tinh, phụ thân nơi đó trầm mặc, nhưng lại với ánh mắt khích lệ...

Hắn còn nhớ rõ, thân ảnh cao lớn kia, là ngọn núi trong lòng mình...

Hắn còn nhớ rõ, sau khi mình trở thành thiếu chủ Phương gia, mang theo Phương gia tới quỳ bái, nước mắt cùng tự hào kích động của phụ thân kia...

Hắn còn nhớ rõ, khi mình tu vi thông thiên, khi chiến tranh bạo phát, phụ thân kính sợ đối với mình... Lúc đó hắn không hiểu, cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy cô độc, chỉ có thể yên lặng chôn xuống tận đáy lòng, để cho mình kiên cường... nhưng giờ này, qua ánh mắt nhìn nhau kia, Mạnh Hạo hiểu rõ, nguyên nhân vì sao năm đó phụ thân làm như thế...

Cũng hiểu rõ nguyên nhân, hôm nay phụ thân lựa chọn cái chết, là ông không muốn ở thời điểm chiến tranh, ở giữa cái sống cái chết trước mắt, trở thành là ràng buộc... cho con trai mình...

Ông muốn dùng cái chết của mình, để đổi lấy sinh cơ cho Mạnh Hạo...

Đây là tình thương của cha, không rõ ràng, nhưng lại là tình thương của cha thâm trầm nhất!

Hết thảy, đều là vì đứa con, vì Mạnh Hạo...

Là một phụ thân, ngày thường ông nghiêm khắc, không biểu lộ yêu thương âu yếm như phái nữ, chỉ có ở thời điểm mấu chốt, ông mới có thể vì con cái của mình... vứt bỏ sinh mạng, chỉ là để con cái mình ít đi ràng buộc, có thể chạy thoát thân.

Mạnh Hạo run rẩy, hai tay của hắn nắm chặt; tim của hắn như bị xé rách; hắn chảy xuống nước mắt, dần dần từ không màu biến thành đỏ thẫm; trong cổ họng của hắn phát ra thanh âm khào khào, không phân rõ đó là khóc, hay là cười, đó là thê lương, hay là gầm thét.

Xa xa Phương Vệ, thời khắc này cái đầu bay lên... Cho đến trước khi chết, hắn đều mở to mắt, dường như muốn nói cho tất cả mọi người, hắn là Phương Vệ, hắn phải bảo vệ... Phương gia.

Vô số tộc nhân Phương gia, vào giờ khắc này, đều chảy nước mắt, như nổi điên chạy ra, nhất nhất tự bạo, dùng lực lượng tự bạo này công kích dị tộc.

Tỷ tỷ Phương Du của Mạnh Hạo, giống như điên cuồng phóng đi, Tôn Hải chảy nước mắt theo sát, đây là nữ nhân cả đời hắn này dồn hết tình cảm chân thành, hắn phải bảo vệ nàng, cho dù chính mình chết đi cũng phải bảo vệ... Hắn dùng thân thể của mình bảo vệ Phương Du, xông vào giữa đại quân dị tộc...

Mẫu thân của Mạnh Hạo, cả người ngây ngẩn tại đó, bà giơ tay lên dường như muốn chụp bắt thứ gì, nhưng lại không có gì cả... Bà nhìn trượng phu của mình, trở thành tro bụi, hóa thành ánh lửa, cắn nuốt rất nhiều thân ảnh dị tộc phía trước, thân thể bà run rẩy, bà nở nụ cười.

Nụ cười kia, mang theo vẻ đẹp thê lương, mang theo nhu hòa... rồi trong hồi ức lộ ra kiên quyết, cũng có hiểu rõ.

- Khi thành thân, huynh nói... chúng ta cùng sống cùng chết...

- Khi Hạo nhi thất tuế kiếp, huynh nói, chúng ta cùng chung chống lại vận mạng!

- Đêm hôm đó, huynh cầm kiếm giết những tộc nhân ác độc nhạo báng kia, huynh nghĩ rằng muội không nhìn thấy, huynh mang một thân máu tươi ngủ say trước mặt Hạo nhi, Hạo nhi đau lòng, khóc thầm!

- Thời điểm trên Đường lâu, huynh ngăn cản muội cứu Hạo nhi, muội cũng biết, huynh đang nhìn Hạo nhi, tim của huynh đang bị xé rách, đang cố kiên trì, bởi vì khi đó huynh ôm tay muội, còn run lên nhiều hơn muội!

- Khi Hạo nhi dẫn theo Phương gia tới quỳ bái, huynh thoạt nhìn như bình thường, nhưng muội biết lúc đó trong lòng huynh rất kích động và tự hào!

- Lúc Du nhi mang Tôn Hải tới, muội biết, trên thực tế huynh đã sớm điều tra toàn bộ về Tôn Hải, đáy lòng đối với gã con rể này là cực kỳ hài lòng, bởi vì huynh biết, Tôn Hải là thật tâm yêu thương Du nhi!

- Vì để không ảnh hưởng tới người ngoài kính sợ Hạo nhi, huynh thân là phụ thân, cũng muốn ở trước mặt hắn lộ ra thần thái như vậy, muội biết, huynh là vì Hạo nhi...

- Huynh là một người không quen biểu đạt, nhưng muội biết, tình yêu thương của huynh đối với Hạo nhi, đối với Du nhi, chỉ nhiều hơn không thể ít hơn muội...

- Chúng ta thành thân tại Đông Thắng Tinh, trấn thủ tại Nam Thiên Tinh, cùng nhau di qua một năm tiếp một năm, hôm nay, huynh đi... rồi, muội cùng theo huynh, bởi vì muội còn nhớ, lời thề của chúng ta khi thành thân: Cùng sống cùng chết...

Trên chiến trường, trong tiếng nổ vang bốn phía, mẫu thân của Mạnh Hạo, nhẹ giọng lẩm bẩm, mỉm cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, nhìn lướt qua Phương Du, trong mắt cũng có không đành lòng, nhưng bà hiểu rõ ý nghĩa Phương Tú Phong chọn lựa như vậy... bà cất bước đi tới hướng chiến trường.

- Hạo nhi, Du nhi... trốn đi, bất luận dùng phương pháp gì, trốn đi... Rời khỏi nơi này, sống tiếp!

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhìn về phía mẫu thân, nhìn mẫu thân đi về hướng đại quân dị tộc, nhìn đại quân dị tộc kia như sóng thủy triều ập tới... rồi vang lên một tiếng nổ to lớn: bà tự bạo.

Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, hai mắt của hắn tràn đầy tơ máu, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, đỉnh đầu hắn thậm chí có làn khói đang bốc lên.

- Cha... Mẹ... Mạnh Hạo trong run rẩy, nước mắt chảy xuống, hắn muốn khóc, muốn cười thê lương, muốn gào thét, muốn gầm thét, nhưng lại không phát ra thanh âm nhiều lắm, dường như giờ khắc này, cổ họng hắn bị chặn lại.

Ngay lúc này, thế giới của Mạnh Hạo ngưng đọng lại, máu huyết trong cơ thể hắn dường như đều không còn chảy, tất cả hết thảy, đều trong một chớp mắt này, trở thành ngưng lại.

Chỉ có tiếng nhịp tim của Mạnh Hạo, dần dần mãnh liệt, như tiếng sấm cuồng bạo nổ vang vô hạn trong đầu Mạnh Hạo, khoảnh khắc đã đến cực hạn, dường như sấm sét muốn từ trong đầu hắn chạy ra, trở về lại trong tinh không, muốn điên cuồng bạo phát hủy diệt hết thảy!

- Viên tinh tú này sắp bị hủy diệt rồi, người chết kia là phụ thân của ngươi, là mẫu thân của ngươi tự tử mà chết theo? Có hứng thú! Giữa không trung vang vọng thanh âm của nữ Chí Tôn, mang theo vẻ cười lạnh.

Thanh âm của nàng, ngay khoảnh khắc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, giống như trở thành chìa khóa mở ra nhà giam, Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn không giống như là con người có thể phát ra, mang theo thảm thiết, mang theo điên cuồng, mang theo nghịch ý khiến thiên địa biến sắc!

- Không có sao... Không có sao...

- Các ngươi, đều đáng chết! Các ngươi... Đều phải chết, các ngươi... nhất thiết phải chết! Mạnh Hạo cười to, cười... cười... Trong mắt của hắn chảy xuống máu lẫn trong nước mắt, cười... cười... thân thể hắn run rẩy kịch liệt, cười... cười... một khí tức kinh khủng, từ trên người của hắn phát ra tiếng nổ vang trời.

Tiếng cười kia rơi vào trong tai nữ Chí Tôn, khiến thân thể nàng lại không tự khống chế run lên, trái tim lại nhảy mạnh một cái, nàng mơ hồ cảm thấy dường như có chút kinh hãi.

Ngay cả tu sĩ đầu to, giờ khắc này nghe tiếng cười của Mạnh Hạo, trong mắt cũng co rút lại.

- Ngươi muốn dơ bẩn đạo của ta, dơ bẩn máu của ta, dơ bẩn hồn ta... Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy bi ai, nhìn về phía chiến trường xa xa.

- Ta trước chống cự không muốn bị dơ bẩn, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta sai rồi...

- Dơ bẩn, thì sao chứ!?! Trong mắt Mạnh Hạo thoáng cái lộ ra tia sáng lạnh, mang theo điên cuồng, dung hợp cùng một chỗ với bi thương kia, tạo thành một loại ánh mắt kỳ dị đủ để lòng người khiếp sợ.

- Dơ bẩn, thì sao chứ?!. Đạo của ta, không cần, máu của ta, không cần, hồn của ta, không cần, ta chỉ cần... Giết hết các ngươi!

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra câu này, hắn không chút do dự, lập tức giải tán toàn bộ chống cự của bản thân đối với máu dơ bẩn kia. Trong chớp mắt, thân thể hắn liền run rẩy, máu dơ bẩn kia tức thì thay thế máu của hắn, tràn ngập hồn của hắn, tẩy sạch xương của hắn, lại nhuộm đẫm đạo cơ của hắn.

Trên người của Mạnh Hạo vào giờ khắc này bạo phát ra khí tức, không còn là Tiên, không còn là Cổ, mà là một loại khí tức hỗn hợp vào nhau, nói không rõ.

Khí tức này nhiều biến đổi, trước một hơi thở đường đường chính chính, sau một hơi thở giống như quỷ quái; trước một khắc vô cùng tinh thuần, ngay sau đó cực kỳ dơ bẩn!

Trên mặt của hắn, có những đường gân xám đen, trong nháy mắt xuất hiện tràn ngập khuôn mặt, đồng thời, cũng bao trùm toàn thân, tóc của hắn mọc dài ra, thân thể hắn trong run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười thê lương.

Theo tiếng cười truyền ra, đạo cơ hắn vỡ nát, tiên mạch hắn nát tan!

Giờ khắc này, tất cả dị tộc bốn phía đều hoảng sợ, bọn họ cảm nhận trong cơ thể Mạnh Hạo, giờ khắc này tản ra khí tức kinh khủng, đó không phải là tiên, không phải thần, không phải ma, mà là một loại biến dị!!!

Một loại khí tức kinh người từ tiên, biến dị ra!

- Ngươi... ngươi... Nữ Chí Tôn kia đứng giữa không trung, thời khắc này hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt hoảng sợ, không thể tin. Nàng có thể xác định máu dơ bẩn của mình, không phải là hình dáng này. Sau khi thi triển pháp này, đối phương sẽ phải biến thành một phiến máu đen mới đúng! Nhưng giờ này... rõ ràng đối phương bị dơ bẩn, lại... không có tử vong, ngược lại xuất hiện loại tình huống tương tự biến dị như thế.

- Tại sao có thể như vậy! Nữ Chí Tôn có chút da đầu tê dại, bởi vì nàng cảm nhận được giờ khắc này, trên người Mạnh Hạo tràn ra khí tức kỳ dị kia, đầy quỷ dị không cách nào hình dung!

Dường như, thiên địa đều bị ảnh hưởng, tinh không đều bị quấy nhiễu, hết thảy tiên, hết thảy thần, hết thảy tu sĩ, giờ khắc này, đều cảm nhận được áp chế đến từ Mạnh Hạo nơi đó!

- Đây... đây là cái gì! Tu sĩ đầu to kia, thời khắc này mở to mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tâm thần nổ vang.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt của hắn đã là màu đỏ, đây không phải là màu đỏ của tơ máu, mà là nổi thống khổ của hắn, trong một chớp mắt, đúng thật là màu đỏ, giống như bảo thạch, nhưng nếu nhìn lâu, sẽ nhìn ra đó là biển máu.

Mắt màu đỏ, gân trên mặt màu đen, tóc đen như mực, hắn đứng ở nơi đó, thiên địa tựa hồ đều đang run rẩy, tinh không đều nổi lên sóng gợn... một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm của mỗi một dị tộc.

Dường như... có một loại áp chế đến từ cõi u minh, vào giờ khắc này xuất hiện trên người Mạnh Hạo.

- Chỉ có chính ta biết, lúc đó, ta lựa chọn cái gì! Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm, vung tay một cái, lập tức chung quanh hắn, trong tiếng nổ“ầm ầm”, xuất hiện những ngọn Hồn Đăng.

Những Hồn Đăng này, cũng hoàn toàn bất đồng với trước, lửa cháy kia lúc này đã trở thành màu u tối!

U hỏa thiêu đốt, vô thanh vô tức, nhưng lại khiến tinh không này nổ vang.

Bất luận là trong Nam Thiên Tinh, hay là ngoài Nam Thiên Tinh, dị tộc cũng thế, tu sĩ cũng vậy, đám người Chí Tôn cùng với Thủy Đông Lưu, đều trong một chớp mắt này, dâng lên cảm giác khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía Nam Thiên Tinh...
 
Chương 1744: Cái này các ngươi hài lòng không ?


Thế gian này có một ma tôn! 

Thế gian này còn có một tôn thần,bản chất là một nửa tiên. 

Thế gian này cần phải có một tôn tiên chân chính. 

Chí Tôn Tiên Giới, chính là nguồn gốc tôn tiên, dường như chú định, trong năm tháng vô tận, tôn tiên kia sẽ mở mắt ra, sẽ từng bước đi ra, hướng đến đỉnh phong. 

Tiên, trên thần, càng thêm trấn áp ma!

Đây là một truyền thuyết, có rất nhiều truyền thuyết đều tốt đẹp, nhưng trên thực tế... giờ phút này từ Chí Tôn Tiên Giới nơi này, hay nói là từ Sơn Hải Giới đi ra, không phải tiên. 

Mà là... 

Yêu! 

Lấy Sơn Hải làm nguồn cội, lấy thiên địa làm uẩn hóa, lấy tiên làm biến hóa, thân nhân ở đó tự bạo, tinh không ở đó nổ vang, tiếng cười cùng khóc cực hạn ở đó, từ tiên thay đổi trở thành... yêu!

- Yêu... Vô Lương Kiếp, yêu khí dồi dào... Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, nhìn Nam Thiên Tinh. 

Khí tức tản ra trên người Mạnh Hạo đang hỗn loạn, chuẩn xác đó là... yêu khí! Từ tiên biến... yêu khí! 

Giờ phút này, yêu khí ngập trời! 

- Cái này... thuận theo ý các ngươi. Mạnh Hạo cười, cười mà như khóc, mang theo quỷ dị, mang theo lật đổ, mang theo một luồng phẫn nộ ngập trời nổ vang, quanh quẩn tinh không mênh mông, làm đáy lòng tất cả dị tộc đột nhiên rung lên, làm tất cả tu sĩ Sơn Hải đều từ đáy lòng xuất hiện áp lực cùng bi ai. 

- Các này, trấn áp tâm của các ngươi! Mạnh Hạo vung tay áo, thiên địa run lên, khí thế của hắn nổi lên lần nữa. 

Mạnh Hạo cười, nụ cười kia quỷ dị, mang theo thay đổi không thể nào hình dung, mang điên cuồng, mang tỉnh táo, mang hết thảy mâu thuẫn cùng lá chắn, cất bước đi, ầm ầm mà đi. 

Gần như khi hắn đi ra, Hồn Đăng chung quanh hắn trong nháy mắt có ngọn đăng trực tiếp tắt, tắt chính là Thần Minh Đệ Tam Khô, hồn khô héo. 

Hồn khô héo này, vốn đối với tu sĩ Cổ Cảnh chính là kiếp sinh tử khó khăn, nhưng trong chớp mắt, đối với Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc hồn hắn bị vấy bẩn, hết thảy đều trở nên không trọng yếu. Sống cũng tốt, chết cũng được, chẳng qua là một loại biến hóa mà thôi. 

Kiếp hồn khô qua trong khoảnh khắc! 

33 ngọn Hồn Đăng, thời khắc này vẫn cháy, chỉ có mười tám ngọn đăng!

Còn vô số ngọn Hồn Đăng tắt, vốn tràn ra khói xanh nhưng lúc này lại trở thành khói đen, chạy thẳng đến Mạnh Hạo, trong phút chốc sau khi hấp thu, tóc của hắn dài hơn, trên người hắn gân đen nổi lên, hai mắt hắn càng thêm đỏ thẫm, bộ dáng của hắn càng thêm yêu dị! 

- Thuận ý các ngươi, an tâm, cũng nên để ta thuận ý, an tâm các ngươi đều phải chết. Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thân thể trong tiếng nổ vang, trực tiếp bước ra, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn giữa không trung, cặp mắt nữ Chí Tôn kia co rút, lộ ra hoảng sợ, thân thể bay nhanh lùi về sau, nâng tay lên, hung hăng vỗ trán.

Lập tức đỉnh đầu nàng có một vùng sương mù biến ảo, cùng với nhau bỗng nhiên gõ, chấn động bốn phương tám hướng, ý đồ chống cự, sau đó vỗ trán lần nữa, nhưng chưa đợi được tay rơi xuống, tiếng cười Mạnh Hạo như âm thanh khóc thầm, truyền đến quỷ dị. 

- Ta giúp ngươi vỗ. 

Khoảnh khắc câu nói đó truyền ra, Mạnh Hạo chạy thẳng tới nữ Chí Tôn, tu sĩ đầu to cách đó không xa sợ hết hồn hết vía, cắn răng chạy ra, trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Hạo, một quyền đánh xong, "ầm" một tiếng, dừng lại trên người Mạnh Hạo.

Nhưng thân thể Mạnh Hạo lại vặn vẹo trong chớp mắt, không ngờ... giống như không tồn tại, trực tiếp xuyên thấu tu sĩ đầu to, giống như nhìn cũng không nhìn, khi xuất hiện đã đứng trước mặt nữ Chí Tôn kia. 

- Không!! Nữ Chí Tôn mở to mắt, phát ra tiếng động thảm thiết, Mạnh Hạo nâng tay như hắn nói sẽ giúp nữ Chí Tôn này, vỗ xuống trán của nàng. 

Vỗ một cái lại một cái. 

"Ầm" một tiếng, đầu nữ Chí Tôn kia không ngờ dưới cái vỗ của Mạnh Hạo, chợt tan vỡ, vỡ vụn, trực tiếp nổ tung, màu trắng, màu đó mang theo hơi thở mục nát, hướng về bốn phía, trực tiếp tản ra, Mạnh Hạo vẫn còn vỗ! 

- Ta xem lúc trước ngươi vỗ nhiều lần, ta tiếp tục giúp ngươi vậy. Mạnh Hạo tiếp tục vỗ, một kích, một kích lại thêm một kích. 

Cho dù tan vỡ, cho dù vỡ nát,hắn vẫn như cũ một chưởng lại thêm một chưởng, mang theo tiếng cười, mang theo tiếng khóc, vỗ tới. 

Thân thể nữ Chí Tôn trong ánh mắt tất cả mọi người bị Mạnh Hạo liên tục vỗ thành thịt nát! Cảnh tượng này làm tất ca mọi người hít sâu.

Hồn nữ Chí Tôn kia trong nháy mắt bay ra từ trong cơ thể đã tan vỡ, hét lên bay nhanh. 

Nhưng chưa kịp trốn ra, Mạnh Hạo đã nâng tay, hung hắn đánh một trảo, cách đó một phạm vi, nhưng dường như thiên địa này đều nằm trong tay của hắn, chỉ một trảo đã bắt hồn nữ Chí Tôn vào lòng bàn tay. 

- Ngươi dám giết ta! Nữ Chí Tôn hết sức sợ hãi, gào thét thảm thiết, Mạnh Hạo cười yêu dị, chỉ là nụ cười kia giống như đang khóc. 

- Không dám.

Hắn nhẹ giọng nói, dị tộc bốn phía, tu sĩ đầu to, còn có trong mắt tu sĩ Sơn Hải ở xa xa, Mạnh Hạo ném hồn nữ Chí Tôn kia vào trong miệng, một bên khóc, một bên cười, một bên...nhai nuốt! 

Hung hăng nhai nuốt, từng miếng từng miếng, cắn nuốt hồn nữ Chí Tôn kia! 

Nữ Chí Tôn kêu thảm thiết, tiếng kêu quanh quẩn, làm tất cả người nghe được, thấy được, không nhịn được tinh thần cũng run rẩy mãnh liệt. 

Mặc dù là người Phương gia tộc, lúc này cũng đều trầm mặc, đám người mập mạp còn có tỷ tỷ của Mạnh Hạo, đều trong trầm mặc lộ ra bi ai. Mạnh Hạo trước mắt làm bọn họ cảm thấy xa lạ nhưng bọn họ biết, Mạnh Hạo tại sao phải biến thành như vậy. 

Duy chỉ có Hứa Thanh, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, ánh sáng trong mắt mang theo kiên định, không dao động chút nào. 

- Ngươi ăn không, ăn ngon lắm đó. Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua bốn phía, cười, khóc, biểu tình quỷ dị làm người nhìn thấy đều giật mình, hắn nhìn về phía Hứa Thanh. 

Hứa Thanh không chần chờ, gật gật đầu.

Ngươi là tiên, ta thành tiên bên ngươi, ngươi là ma, ta nhập ma bên ngươi, ngươi là yêu, ta hóa yêu bên ngươi! 

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh cười, tiếng cười thê lương, không phân rõ nỗi lòng hắn là gì chỉ là loáng thoáng thấy được, trong mắt hắn chảy nước mắt, chỉ là lệ kia chảy xuống lập tức tiêu tán, một giọt cũng không rơi xuống. 

Dị tộc bốn phía từng tên một run rẩy, theo bản năng lùi về sau, tu sĩ đầu to kia lúc này tim đập loạn, muốn đi ra, bỗng nhiên, Mạnh Hạo quay đầu nhìn về tu sĩ đầu to kia.

- Còn ngươi nữa... 

- Tại sao ngươi lại giúp nàng ta? Ta có thể thấy trên người của ngươi, có một sợi dây nhân quả rất vững chắc, đáng tiếc ảm đạm rồi, đáng tiếc, đáng tiếc ngươi vì cái gì muốn tìm đường chết! Mạnh Hạo nói hai chữ cuối cùng, thần sắc trong nháy mắt dữ tợn, hơi thở trước của hắn còn là khóc cười, tiếp theo trong nháy mắt dữ tợn ngập trời, giống như ma, có hắc khí từ trên người hắn bùng phát ầm ầm. 

Khoảnh khắc hắn đi ra, chạy thẳng tới tu sĩ đầu to. 

Da đầu tu sĩ đầu to tê dại, thân thể bay nhanh lùi về sau, nhưng không cách nào nhanh hơn Mạnh Hạo, trong nháy mắt Mạnh Hạo đuổi kịp, trong phút chốc đã bị sương mù đen kia bao phủ. 

Từng tiếng gào thét thê lương, đến từ tiếng khóc cười quỷ dị của Mạnh Hạo, truyền ra từ trong sương mù đen, tất cả người nghe được, đều run rẩy trong lòng. 

Bọn họ không biết trong sương mù xảy ra chuyện gì, cho dù là Thủy Đông Lưu cũng không thấy rõ hết thảy trong sương mù. 

Cả chiến trường vào lúc này đều an tĩnh.

Mọi ánh mắt đều ngưng tụ trong sương mù kia, rất nhanh một thân ảnh vọt ra, chính là tu sĩ đầu to, hai mắt của hắn đã mù, một con mắt vẫn còn trong đó, lỗ tai hắn không còn, trên người hắn thương thế vô số, kinh người hơn là trên cổ của hắn lúc này giống như từng bị cắn xé, máu tươi phun ra vô số. 

Thần sắc của hắn vặn vẹo, mang theo khiếp đảm, vọt ra, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vã chạy, dường như trong thời gian ngắn ngủi ở đó, hết thảy xảy ra trong sương mù làm cường hãn, tinh thần hắn đều bị chấn động. 

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người kinh hãi, trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, hắn tựa hồ bị thương, khóe miệng có máu tươi, nhưng thanh âm như khóc như cười kia vẫn truyền khắp bốn phía, cho đến khi thân ảnh trở nên rõ ràng, từ trong miệng hắn phun ra một ít thịt nát, hai mắt hắn càng thêm đỏ thẫm. 

- Ta hiện tại đánh không lại ngươi, nhưng ngươi nếu đến gần ta, ta sẽ... ăn ngươi! Mạnh Hạo mở miệng cười lại như khóc, nhưng thanh âm này làm tu sĩ đầu to trốn ở xa xa, thân thể càng run rẩy, lảo đảo, vẻ khiếp đảm trong thần sắc đã đến cực hạn. 

- Còn có các ngươi.

Mạnh Hạo quay đầu, nhìn những dị tộc Nam Thiên Tinh kia, ánh mắt hắn quét qua, những dị tộc kia toàn bộ run rẩy, cũng không biết tinh thần người nào tan vỡ, bay nhanh lùi về sau, tất cả dị tộc trên Nam Thiên Tinh toàn bộ lui về sau, giống như thủy triều xuống, trong phút chốc tản ra khắp Nam Thiên Tinh. 

Tiếng cười Mạnh Hạo truyền ra, như tiếng khóc thê lương, cất bước đi, một người sát nhập vào trong đại quân dị tộc, nổ vang, tu sĩ dị tộc phát ra thanh âm thảm thiết, nhất thời, vô số tử vong, những dị tộc kia ở cách xa bị hắn đánh chết, ở khoảng cách gần trực tiếp vào miệng hắn! 

Máu tươi tràn ngập khắp cả chiến trường, xuất hiện vô số cảnh tượng quỷ dị, tất cả dị tộc, toàn bộ khiếp đảm đến cực hạn mà lùi về sau. 

Một người đuổi theo mấy trăm vạn dị tộc đang lùi ra từ Nam Thiên Tinh! 

Còn Mạnh Hạo nơi này, áo của hắn đã từ lâu thành màu máu, tiếng cười của hắn trở thành tiếng khóc thảm thiết nhất trên chiến trường, khí tức trên người hắn càng quỷ dị hơn, càng thêm biến hóa càng làm tinh thần đám người Hải Mộng Chí Tôn run lên. 

Thậm chí những người không gần Nam Thiên Tinh, mà ở trong phạm vi đại quân dị tộc núi thứ chín, cũng vào lúc này, tất cả đều nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra hoảng sợ cùng khiếp đảm. 

- Tên điên, đây là một tên điên! 

- Cha mẹ của hắn chết, tộc nhân của hắn chết, hắn điên rồi! 

- Đây là cái gì, là yêu sao, đây là yêu nghịch chuyển trong Chí Tôn Tiên Giới... trong truyền thuyết? 

- Chết tiệt, đây là đại lục Tiên Thần cùng Ma Giới, ý đồ biến đổi, do đó hy vọng sinh ra yêu, bọn họ sẽ hối hận!! Dị tộc run rẩy, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên biến sắc, nhìn Mạnh Hạo, cho dù là hắn, đáy lòng lúc này cũng dâng lên lãnh khí! 

Cho dù là Đạo Phương, cũng ở đây trong chớp mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo lúc này có đủ khí thế để làm đáy lòng hắn hoảng sợ! 

- Ta một con người, không thể sửa đổi được chiến tranh, nhưng các ngươi... khinh người quá đáng! Mạnh Hạo cười to, khóc lớn, ngẩng đầu, tóc hắn bay tứ tung, cả người thoạt nhìn quỷ dị không nói nên lời, lộ ra răng nanh, nhìn Đạo Phương cùng nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên.

- Hiện tại, tới phiên các ngươi, ta đánh không lại các ngươi, nhưng ta có thể ăn các ngươi! Mạnh Hạo đi ra một bước, thân ảnh yêu dị chí cực, trong nháy mắt tới gần.
 
Chương 1745: Hổ thẹn với Phương gia


- Ai cho các ngươi chọc ta chứ, cái này, các ngươi thuận ý, cái này, các ngươi an tâm. Thanh âm Mạnh Hạo mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn trên chiến trường này làm tất cả dị tộc run rẩy, cho dù là cường giả cũng sợ hãi. 

- Giả thần giả quỷ! Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên cắn răng hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên vọt ra, Hải Mộng Chí Tôn muốn đuổi kịp, lại bị con rối Chí Tôn đột nhiên ngăn lại. 

Hải Mộng ngẩn ra, nhìn lại, con rối Chí Tôn kia rõ ràng mang ánh mắt Mạnh Hạo. 

Cùng lúc đó, tu sĩ đầu to trốn nơi xa xa, lúc này thân thể run rẩy, hắc khí tràn ngập trên người hắn, nhưng vì hắn cách xa chiến trường, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Mạnh Hạo, ngược lại cũng không chý ý tới dị thường của hắn. 

Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia cấp tốc đi, cùng Mạnh Hạo nơi này đụng vào nhau, lực lượng bát nguyên ngập trời, gần ngay khi bùng phát, Mạnh Hạo nơi này đột nhiên nắm tay, khí tức trên người biến đổi, không còn là khóc cười mà là một luồng khí phách ầm ầm thay thế.

Khí phách này duy ngã độc tôn trong thiên địa, là khí tức mênh mông thuộc về chính ta trong tinh không! 

Hai người chạm nhau trong chớp mắt, khí thế Mạnh Hạo kia bùng phát, trực tiếp đánh ra Sát Thần Quyền, một quyền, một quyền, một quyền, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, đi ra bảy bước, đánh ra bảy quyền! 

Mỗi bước một quyền, đó là Thần Thất Đạp, khí thế của hắn cũng bùng phát theo đó, đến cuối cùng, bước thứ bảy rơi xuống, đánh ra quyền thứ bảy, Mạnh Hạo nơi này, khí phách ngập trời, cả người hắn như thay thế tinh không, trở thành chú mục chính là chết cũng muốn điên cuồng đánh chết. 

Cảnh tượng này cùng khóc cười trước của hắn trở nên đối lập, làm nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên khó có thể dự liệu, chớp mắt, cùng Mạnh Hạo ở giữa không trung trực tiếp quyết đấu nổ vang. 

Máu tươi từ trong miệng phun ra, khí tức hắn biến đổi, một khắc trước còn là khí phách vô biên, tiếp theo trong chớp mắt đã biến thành sát khí hung tàn, bất ngờ không để ý thương thế, thậm chí cho dù vì vậy mà thân thể sẽ nổ tung, cũng vẫn như dã thú trực tiếp đánh về phía nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên, mở miệng lớn, dựa vào tốc độ kinh người của hắn, hướng về đầu của nam nhân này, hung hăng cắn!

Nam nhân trung niên thất kinh, thân thể muốn lùi về sau, nhưng vẫn bị Mạnh Hạo cắn trên cánh tay, đau tê tái, trực tiếp xé một mảng thịt lớn, hai mắt của hắn đỏ thẫm, quay đầu, tóc bay lên, cả người thoạt nhìn giống như hoang thú hung tàn đến cực hạn! 

- Ngươi... Tinh thần nam nhân trung niên "lộp bộp", đúng lúc này, Mạnh Hạo cười, phát ra tiếng cười xì xào, thân thể vụt qua, lần nữa vọt tới, thương thế coi là gì, tử vong coi là gì, Mạnh Hạo lúc này giống như hoàn toàn điên cuồng, trong tiếng nổ vang, không ngừng đến gần, ánh mắt hung tàn của hắn không để ý sống chết lại đến, thậm chí mấy lần phát ra điên cuồng đồng quy vô tận, khiến cho nam nhân trung niên hết sức sợ hãi.

- Tên điên, ngươi là tên điên! Nam nhân trung niên lập tức lùi về sau, gần như ngay khi hắn lùi về sau, khí tức Mạnh hạo biến hóa lần nữa, một luồng tiên khí thuần khiết cuồn cuộn, nổi lên trên người hắn, cùng lúc đó, bộ dáng hắn tuy vẫn hung tàn nhưng lại không còn cảm giác hung thú mà là... tiên nhân giận dữ, long trời lở đất! 

Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khí thế như hồng, tiên ý chung quanh hắn trở lại, căn nguyên xoay tròn bên cạnh hắn, hắn bấm quyết, từng thuật pháp trong nháy mắt bùng phát, ngọn núi ầm ầm phủ xuống, Chí Tôn Kiều hung hăng trấn áp, cũng có mưa rền gió dữ, hóa thành sấm sét, nổ vang, thuật pháp cực nhanh, trong phút chốc một mình hắn liền tạo thành một vùng biển thuật pháp, đánh nam nhân trung niên. 

Còn có lôi đỉnh xuất hiện, trong khoảnh khắc dịch chuyển, hóa thân thành đại bàng màu xanh, một xung thứ tới gần nam nhân trung niên, khí thế bỗng trở nên bá đạo vô biên, một quyền đánh chết. 

Nam nhân trung niên biến sắc, lập tức phản kích nhưng ngay khi chạm vào quả đấm của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo bỗng nhiên giảm lực, tùy ý chạm vào tay đối phương, "ầm" một tiếng, cánh tay của hắn trực tiếp tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, thậm chí ngay cả nửa thân thể đều vỡ nát, nhưng hắn lại thành công đến gần nam nhân trung niên!

Mang theo hung tàn, mang theo thanh âm khóc cười quỷ dị, một ngụm... hung hăng cắn cổ họng nam nhân trung niên, hung hăng xé nát. 

Nổ vang kinh thiên, nam nhân trung niên hét thảm thiết, đánh Mạnh Hạo, thân thể bay nhanh lùi về sau, tay vuốt cổ họng, muốn nói chuyện nhưng sinh ý lại không thể truyền ra ngoài, thần sắc hắn hoảng sợ, trong mắt hắn có khiếp đảm. 

Hắn rất ít khi gặp địch nhân khủng khiếp trên chiến trường, nhưng hôm nay, trong chớp mắt, Mạnh Hạo làm hắn khiếp đảm. 

Nhất là lúc Mạnh Hạo liếm môi, lần nữa vọt tới, da đầu nam nhân trung niên muốn nổ tung, hắn không chút nghi ngờ đối phương nói ra một câu. 

- Ta đánh không lại ngươi nhưng ta có thể... ăn ngươi! 

- Đây là cái gì, chết tiệt, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới, bọn họ biến đổi tiên, trong nguồn gốc tạo thành, xuất hiện cái gì đây! 

- Còn muốn kinh khủng hơn tiên!! Nam nhân trung niên không nói nên lời, đáy lòng gào thét, mắt thấy Mạnh Hạo đến, muốn lùi về sau, chợt biến sắc, miệng vết thương của hắn giờ phút này toàn bộ biến thành màu đen, màu đen điên cuồng lan tràn thân thể hắn. 

- Nguyền rủa!! Nam nhân trung niên biến sắc. 

- Đây không phải nguyền rủa mà là oán của ta. Mạnh Hạo mở miệng cười, nói chuyện như khóc, tấn công, nam nhân trung niên đen mặt, nổi giận gầm một tiếng, thân thể trực tiếp khô héo, mà nguyên thần của hắn lại bay ra trong phút chốc, không dám cùng Mạnh Hạo tiếp xúc, bay nhanh lùi về sau. 

- Tên điên, ngươi là tiên điên!!

- Không được đến gần ta. Mạnh Hạo cười, nhìn nam nhân trung niên không dám nhích đến gần, lại quay đầu, nhìn về phía Đạo Phương! 

Thân thể Đạo Phương run lên, lập tức lùi về sâu, lúc này da đầu hắn tê dại, Mạnh Hạo nơi này nếu tu vi yếu ớt thì không sao nhưng Mạnh Hạo chỉ kém bọn họ một chút! 

Còn biến đổi quỷ dị kia, còn có khí tức áp chế đến từ trên người hắn, khiến cho bọn họ rất khó phát huy toàn lực, quan trọng nhất là... bọn họ không có ác liệt như Mạnh Hạo!

Đó không phải tự mình sống chết, cũng không muốn điên cuồng cắn thịt đối phương, hắn không quên đối phương khi nuốt nữ Chí Tôn kia, thần tình kinh khủng kia. 

Hắn mơ hồ cảm thấy, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới... sai rồi!! 

Có lẽ tiên chân chính, trên thần, trấn áp lực lượng ma lực nhưng không phải không thể chiến thắng, còn yêu trước mắt này cho dù vừa mới sinh ra, cho dù còn chưa đủ lực lượng hỗn loạn nhưng lại lộ ra... mầm móng làm người khác khủng khiếp! 

Nhất là... cánh tay Mạnh Hạo lúc này khôi phục nhanh chóng, trong nháy mắt, đã mọc ra lần nữa. 

Cái này làm tinh thần Đạo Phương chấn động. 

Cả chiến trường, Chí Tôn đang lùi lại, tu sĩ đầu to đang lùi lại, đại quân dị tộc đều lùi lại, mà hết thảy đều bởi vì... yêu... vừa mới chuyển hóa đến đây, giống như tân sinh! 

Mạnh Hạo không phải rất cường đại, nhưng lúc này hắn theo một ý nghĩa nào đó là cường đại nhất! 

Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn truyền khắp tinh không, hóa thành tiếng khóc, ở nơi nào run lên, cười điên cuồng, dường như cười chính mình, dường như đang khóc thân nhân. 

Thanh âm này làm người trầm mặc, làm dị tộc trầm mặc, tu sĩ Sơn Hải trầm mặc, Thủy Đông Lưu trầm mặc. 

- Mạnh... Mạnh Hạo... Phương Du run rẩy, được Tôn Hải giúp đỡ, nhìn tiểu đệ giữa không trung, nhìn Mạnh Hạo, lòng nàng đau nhói, cha mẹ không còn, Mạnh Hạo là thân nhân huyết mạch duy nhất của nàng. 

Mập mạp khóc, hắn nhìn Mạnh Hạo, hắn không biết nên nói gì, nhưng hắn khó chịu, bộ dáng này của Mạnh Hạo làm hắn bi thương. 

Còn có Trần Phàm, còn có sư tôn Mạnh Hạo, còn có ánh mắt phức tạp của Kha Cửu Tư ở xa xa. 

Tất cả người sống trên Nam Thiên Tinh này, lúc này đều nhìn Mạnh Hạo, nhìn yêu khí của hắn, nhìn hắn đáng sợ, nhìn vẻ mặt hắn như khóc như cười. 

- Thủy Đông Lưu hoặc ngươi đúng là Cửu Phong, cũng không quản ngươi là ai... tính kế ta, tính kế ngoại công ta, tính kế tổ phụ ta, tính kế cha mẹ ta, giờ này Sơn Hải Giới đã tan vỡ, Nam Thiên Tinh cũng gần như đã tan vỡ, ta đã hóa yêu, kế hoạch cuối cùng của ngươi cũng nên thi triển. Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không, thanh âm mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn bầu trời. 

Tinh không chấn động, trong tiếng nổ vang, Thủy Đông Lưu cất bước đi hướng khác, Đạo Phương cùng trung niên bát nguyên kia, đáy lòng hai người khiếp đảm, Hải Mộng Chí Tôn cùng con rối Chí Tôn của Mạnh Hạo lúc này đều nhanh chóng lùi về sau, đi tới bên cạnh Thủy Đông Lưu. 

Hai mắt con rối Chí Tôn kia đã đỏ thẫm, biến đổi của Mạnh Hạo cũng ảnh hưởng đến khí tức con rối Chí Tôn bên cạnh hắn, hắn đứng bên cạnh Thủy Đông Lưu, trong mắt mang yêu dị, nhìn Thủy Đông Lưu. 

Thủy Đông Lưu trầm mặc, hồi lâu sau, ánh mắt hắn phức tạp, ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, cúi đầu thật sâu. 

- Tính kế nhiều, chuẩn bị nhiều, tiêu tán nhiều, vẫn xin ngươi... buông bỏ hận thù, lão phu... không hổ thẹn với Sơn Hải Giới, duy chỉ có hổ thẹn với nhất mạch Phương gia của ngươi. 

- Phương gia các ngươi, gia tộc La Thiên, huyết mạch không tầm thường, sau Sơn Hải Giới, lão tổ đời một của Phương gia ngươi lại đạt được tạo hóa nghịch thiên, khiến cho huyết mạch La Thiên này thay đổi lần nữa, tựu thành ý niết bàn đa thế, nhất mạch Phương gia thích hợp nhất với bố cục của lão phu! Còn trên người của ngươi là tập hợp đại thành của huyết mạch cả Phương gia. 

- Cho nên... 

- Cho nên cái gọi là thất tuế kiếp của ta, cũng là một tay ngươi tạo thành! Mạnh Hạo vung tay áo, thanh âm quỷ dị, khàn khàn dung hợp với tiếng khóc cười càng thêm quái dị, làm ngươi khác sau khi nghe, tinh thần đều không ổn.

Thủy Đông Lưu trầm mặc, gật đầu. 

- Thất tuế kiếp của ngươi là lão phu dẫn ra, ngoại công của ngươi là lão phu an bài trở thành chủ Sơn Hải, tổ phụ của ngươi là lão phu hút kỳ hồn, phân vào trong Trảm Thiên Kinh. 

- Cha mẹ của ngươi cũng là lão phu cố ý an bài làm cho bọn họ trấn thủ Nam Thiên Tinh, bởi vì hồn của bọn họ thích hợp trở thành phách huy động! 

- Thậm chí ân oán Quý gia cùng Phương gia của ngươi cũng là lão phu an bài... ngươi tu hành cấm pháp nhất mạch Phong Yêu cũng là lão phu an bài, mục đích của lão phu vốn muốn ngươi trở thành... ý chí Sơn Hải mới, hoặc là trở thành tiên! Chỉ là sửa lại đường mạng của ngươi. 

- Ta cả đời này không làm... thất vọng Sơn Hải, duy chỉ thật có lỗi với Phương gia các ngươi... Nhưng mà tổ phụ của ngươi không chết, còn cha mẹ ngươi trên một ý nghĩa nào đó cũng không có chết! 

- Kế tiếp nếu thành công, lão phu tự phong bế mình trước mặt ngươi, móc ra trái tim, cuộc đời còn lại đều hiến tế cho tộc nhân huyết mạnh Phương gia. 

- Còn nếu thất bại... lão phu tự diệt hồn hỏa, bỏ ra hết thảy, thành toàn ngươi! 
 
Chương 1746: Một trảm Lục Ảnh đứt đoạn Tiên Thần


- Hết thảy kế hoạch của ta đều căn cứ vào niết bàn... của Phương gia! Lời của Thủy Đông Lưu vừa nói ra, ngẩng đầu, nhìn về phía cuối tinh không, trong mắt hắn lộ ra hỏa điên cuồng, đang hừng hực cháy! 

Cũng chính là đúng lúc này, đột nhiên phía đầu tinh không trong nháy mắt méo mó, cả tinh không giống như hòa tan, nhưng trong khoảnh khắc lại tản ra một vùng mênh mông... bên ngoài. 

Trong mênh mông này, lúc này có một vùng đại lục vô tận đang phủ xuống.

Vùng đại lục này quá lớn, vô cùng vô tận, trên đó có vô số Sơn Hải, phía trước có chín mặt trời to lớn, dường như kéo động đại lục này, va chạm, tốc độ cực nhanh, trong tiếng nổ vang từ từ đến gần! 

Chính là... đại lục Tiên Thần! 

Một trong hai thế lực lớn của Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ năm đó, Tiên Thần Giới! 

Chín mặt trời kia, bên trong mỗi một cái đều tản ra khí tức Chí Tôn, trong tiếng nổ vang, làm tinh không hòa tan, làm núi thứ chín nổ vang, chỉ là uy lực đã khiến cho núi thứ chín lung lay sắp đổ, trực tiếp tan vỡ nát ra. 

Tinh thần tu sĩ Sơn Hải nổ vang, ngơ ngác nhìn hết thảy, Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đại lục kinh thiên... làm tinh không hòa tan. 

Trên đại lục kia có thể thấy được một pho tượng chí cao vô thượng, pho tượng này là một nam nhân, thần sắc bình tĩnh, bộ dạng bình thường, nhưng lại có một luồng uy lực không cách nào hình dung tản ra ngập trời trên pho tượng này. 

Ngay khi nhìn thấy pho tượng này, cặp mắt Mạnh Hạo nheo lại, pho tượng này hắn nhìn quen mắt, cùng lúc đó trong Đạo Thiên Chí Tôn Pháp của danh sách núi thứ nhất có một nam nhân áo đen đi ra, trừ bỏ khí chất khác biệt, những phần khác... giống nhau như đúc! 

Trong nổ vang, thậm chí chín mặt trời kia đều đã xuất hiện trong tinh không ở Sơn Hải Giới, còn trên đại lục vô cùng kia có thể thấy được có vô số tu sĩ, trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch, dĩ nhiên đã hoàn thành chuẩn bị khai chiến. 

Khí thế như hồng, giống như thiên địa Quân Vương, vạn giới cúng bái, tiên khí vô biên, thần lực ngập trời, rung chuyển trời không, biến đổi thời gian, ảnh hưởng không gian, dường như nối liền với đại đạo thiên địa, trước mặt nơi này đều cúi đầu, dường như tinh không mênh mông cũng không thể rung chuyển sự kinh khủng của vùng đại lục này! 

Giống như... Chí Tôn tinh không chân chính. 

33 Thiên so sánh với căn bản là nhỏ bé không đáng kể! 

- Chí Tôn Tiên Giới, giao ra chí bảo, diệt đi tiên mạch, trở thành hạ giới, trận chiến này, các ngươi không có hi vọng! Một thanh âm lạnh như băng, lúc này truyền đến từ trên đại lục vô cùng kia, quanh quẩn bốn phương tám hướng, làm Sơn Hải Giới nổ vang.

- Hửm! Đây là khí tức gì... Cùng lúc đó, trên đại lục kia đột nhiên truyền ra thanh âm một nữ nhân, thanh âm này mang theo nghi ngờ, mơ hồ còn có một tia vui mừng! 

- Yêu... 

Mạnh Hạo cười, khóc, hắn vung tay áo, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía đại lục vô cùng phủ xuống kia, trong mắt hắn huyết quang càng đậm, hắn liếm khóe miệng, trên người tràn ra ý điên cuồng. 

- Cũng thuận ý các ngươi? Làm bình yên tâm của các ngươi?

Mạnh Hạo lẩm bẩm. 

Còn đại lục vô cùng phủ xuống khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới từ quỷ dị của Mạnh Hạo trong thức tỉnh, bọn họ nhìn đại lục kinh thiên, cảm thụ được uy lực vượt qua thiên uy, tâm tình tuyệt vọng, hiện tại trong tinh thần mỗi một tu sĩ Sơn Hải cũng như thế chính vào lúc này, đại quân những dị tộc kia đều run rẩy, đồng loạt lùi về sau, không ngờ trong tinh không đồng loạt quỳ rạp xuống hướng về đại lục tới kia. 

Còn nam nhân trung niên bát nguyên kia, thần sắc cũng nghiêm lại, đáy lòng hắn lúc này từng có đại khí, hắn chân thực không muốn đấu pháp cùng Mạnh Hạo, điều đó đối với hắn giống như ác mộng, lúc này hướng về đại lục tới kia, ôm quyền cúi đầu thật sâu. 

Duy chỉ có Đạo Phương, trong mắt lóe sáng hào quang kỳ lạ, không ngờ chỉ đứng ở đó, không xoay mình, nhưng trong mắt cũng không có thiện ý. 

Đúng lúc này, Thủy Đông Lưu cười ha hả, ánh mắt hắn lấp lánh, nhìn đại lục Tiên Thần phủ xuống, nhìn vùng đại lục này lúc này đã có một góc đi vào tinh không Sơn Hải Giới. 

Tiếng cười của hắn truyền ra, bỗng nhiên nói: - Ngươi thiếu ta một lần ra tay, vào lúc này, chặt đứt một góc mặt đất này! Thanh âm Thủy Đông Lưu nổ vang, như thiên lôi quanh quẩn bốn phương tám hướng, đột nhiên cuối tinh không đó, ở phía ngoài một góc đại lục phủ xuống xuất hiện thân ảnh mặc áo đen. 

Thân ảnh kia mơ hồ, làm người thấy không rõ bộ dạng nhưng ngay khoảnh khắc xuất hiện lại có sát khí vô cùng, long trời lở đất làm tinh không đồng thời run lên, ngay cả đại lục vô cùng chấn động trên đời kia cũng nổ vang lúc này. 

Người áo đen này bình tĩnh, nâng tay lên, hướng về phía một góc đại lục vô cùng đi vào Sơn Hải Giới kia, chém tới.

Nhìn không ra hắn dùng bao nhiêu thần thông, cũng không thấy được bất kỳ thuật pháp nào, dường như chỉ tùy ý trảm, lập tức mảnh đại lục kia nổ vang ngập trời, chấn động vô hạn, vô số tu sĩ trên đó lập tức kinh hô, có nhiều phòng hộ của kinh nhân đồng loạt xuất hiện, những phòng hộ này cho dù là Chí Tôn, cấm pháp cũng khó có thể vỡ nát, trong mênh mông này, liên tục bảo vệ mảnh đại lục cùng lực lượng vô thượng. 

Nhưng lúc này, lại không có chút tác dụng nào, căn bản là không thể cản trở, trong tiếng nổ vang, một góc đại lục đi vào tinh không Sơn Hải Giới kia, vị trí tận gốc, mặt đất xuất hiện một khe nứt to.

Khe nứt này ầm ầm tản ra tạo thành khe rãnh, cấp tốc lan tràn, có ngọn núi cản trở, trực tiếp đứt đoạn núi, có biển rộng trở ngại, trực tiếp phân cách biển, có bình nguyên đất dày, trực tiếp tiêu diệt sụp đổ! 

Trong chớp mắt, một góc đại lục vô cùng kia so với 33 Thiên còn khổng lồ hơn, bị khen nứt này trong nháy mắt xuyên qua, giống như bị đẩy ra, trong khoảnh khắc gãy lìa! 

Mảnh đại lục kia hoàn toàn... tách ra khỏi! 

Thiên địa chấn động!

Đại quân dị tộc, toàn bộ trợn mắt há mồm, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia cũng mở to mắt, không thể tin, còn con khỉ Đạo Phương lúc này lông toàn thân dựng lên, ánh mắt hoảng sợ. 

Duy chỉ có Mạnh Hạo trong ngọn lửa điên cuồng nhảy lên, cười ha hả. 

Một trảm kia tách rời một khối đại lục kinh thiên như vậy, đối với tu sĩ Sơn Hải Giới không cách nào tin được, cho dù 33 Thiên cũng hít sâu. 

Ngay cả tu sĩ Tiên Thần giới cũng bối rối như bị đánh vào lúc này, cả đại lục đều chấn động, xuất hiện cảnh tượng này làm tất cả tu sĩ trên đại lục Tiên Thần đều trở tay không kịp, căn bản không thể dự liệu trước. 

Một góc đại lục kia dường như mất đi tất cả lực lượng lơ lửng, rầm rầm đi đến Sơn Hải Giới, ầm ầm đập đến, vô số tu sĩ trên đó muốn bay ra, người áo đen mơ hồ kia xoay người rời đi. 

Từ đầu đến cuối hắn đều không nói một lời, cũng không ai thấy rõ bộ dạng của hắn, đối với đại lục Tiên Thần, bọn họ vừa mới xuất hiện đã bị tổn thất nặng như vậy, phẫn nộ của bọn họ không cách nào hình dung.

- Còn muốn chạy! Trong rống giận, có hơn mười thân ảnh trong đó có chín người bất ngờ bay ra, thân thể có mặt trời tạo thành, bùng phát lực lượng Chí Tôn. 

Khoảnh khắc tới gần, người áo đen kia như nhíu mày, bước chân dừng lại, xoay người nhìn một cái, cái nhìn này khiến hơn mười cường giả Chí Tôn kia toàn bộ đều thấy rõ khuôn mặt người áo đen này. 

Khoảnh khắc nhìn rõ, hơn mười Chí Tôn này toàn bộ trong đầu ù lên, như có vô số sấm sét nổ tung trong tinh thần, bọn họ toàn bộ dừng lại, hít sâu, thần sắc không thể tin, toàn bộ thất thanh!

- Lão tổ! 

- Này... này... Lão tổ!! 

- Là lão tổ!!! Thanh âm hoảng sợ của những người này truyền vào đại lục Tiên Thần kia, trên đại lục này, lập tức có thân ảnh chạy nhanh đến, bên trong nữ có nam có, già có trẻ có, mỗi một người đều cực kỳ cường hãn. 

Nhưng người áo đen kia không dừng lại, liếc mắt nhìn rồi cất bước đi hướng xa xa, thân ảnh trong chớp mắt biến mất vô ảnh.

- Thành bại chính là vào lúc này đây! Thủy Đông Lưu vung đại tu, nhìn 33 Thiên chư Thiên đại lục địa. 

- Như Phong lúc này không ra tay còn đợi khi nào! 

Gần như khi lời nói Thủy Đông Lưu truyền ra, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên còn có cường giả trong đại quân dị tộc đều biến sắc, bọn họ biết Như Phong, thậm chí cũng có chuẩn bị nhưng Thủy Đông Lưu trước mắt nói như vậy, rõ ràng nhất định có lòng tin. 

Đúng lúc này, "ầm" một tiếng truyền ra từ 33 Thiên, 33 Thiên không ngờ bắt đầu nghiêng, không biết Như Phong Chủ Tể như thế nào đến, lại như thế nào thoát khỏi phòng bị của cường giả 33 Thiên nhưng vô luận hắn trả giá cao gì, bất kể Thủy Đông Lưu ở Như Phong bên kia còn có chuẩn bị khác, hết thảy đều không trọng yếu. 

Quan trọng là... 33 Thiên, 32 Thiên, 31 Thiên... cho đến lúc này tất cả chư Thiên đại lục nơi đó đều ở đây, rầm rầm bay lên... phủ xuống từ trên tinh không kia, một góc đại lục bị chém đứt! 

Cảng tượng này hùng tráng làm tinh thần tu sĩ Sơn Hải nổ vang, làm đại quân dị tộc toàn bộ hô hấp dồn dập, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên phát ra rống giận, con khỉ Đạo Phương cũng thất kinh.

Còn cường giả trên đại lục Tiên Thần cũng như vậy, bọn họ mang khí thế vô thượng đến, nhưng một trảm người áo đen kia chặt đứt không chỉ là một góc đại lục mà là lực lượng phong ấn, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại làm cường giả đại lục Tiên Thần không thể phủ xuống. 

Cũng chính vào lúc này, chư Thiên đại lục đánh tới một góc mặt đất kia, hai phe trong nháy mắt đánh với nhau, nổ "ầm ầm", long trời lở đất, tại nơi này không ngừng va chạm, một góc đại lục lớn trực tiếp tan vỡ, trở thành mảnh vỡ, chư Thiên đại lục giống như tan vỡ trở thành tro bụi. 

Còn ở trong va chạm này, một góc đại lục vỡ nát lại có tiên khí, ầm ầm khuếch tán về hướng cả Sơn Hải Giới, kia là đến từ đại Tiên Thần giới, bên trong ẩn chứa tiên khí dày đặc, khó có thể hình dung. 

Còn 33 Đại vỡ nát, giống như tràn ra khí tức, dung hợp cùng tiên khí, tràn ngập tinh không Sơn Hải. 

Luồng khí tức này xuất hiện, trong khoảnh khắc giao hòa, bùng phát một luồng dao động kinh người, dao động này nổ vang, không ngờ xé mở tinh, xé mở trời không. 

Này vẫn chưa là trọng điểm! 

Trọng điểm là... trận va chạm đại lục này trước nay chưa từng có!

Trong nổ vang, một lỗ thủng to trực tiếp xuất hiện ở tất cả địa phương va chạm của đại lục, lỗ thủng kia vừa xuất hiện, tinh không lập tức run lên, dị tộc hoảng sợ, Chí Tôn bát nguyên kinh hãi, trên đại lục Tiên Thần có gào thét không thể tin, bỗng nhiên truyền ra. 

- Bọn họ mở ra phong ấn, bọn họ muốn chạy trốn! 

Trong lỗ thủng kia tựa hồ nổ vang ra một lối đi! 
 
Chương 1747: Sơn Hải bùng phát


Phong ấn đây mới là kế hoạch Thủy Đông Lưu, mấu chốt nhất là một phân đoạn, Sơn Hải Giới trừ bỏ 33 Thiên cùng Đạo Phương trấn áp bên ngoài, còn có... hai thế lực lớn tập hợp năm đó, để lại một phong ấn! 

Đây mới là trọng điểm, phong ấn này gọi là... Vô Lượng Kiếp! Nó vốn không tồn tại trong Sơn Hải Giới, ngoài 33 Thiên chỉ có... một khắc đại lục Tiên Thần phủ xuống, bức bách của uy lực này mới khiến cho Vô Lượng Kiếp vô hình này lần đầu tiên xuất hiện trong tinh không Sơn Hải Giới. 

Còn Thủy Đông Lưu chờ cũng chính là giờ phút này!

Muốn xé mở phong ấn, chẳng những cần va chạm đại lục tuyệt thế, càng cần khí tức đến từ 33 Thiên cùng Tiên Thần giới hòa tan phong ấn, còn cần... yêu khí! 

Ba loại khí tức này dung hợp cùng một chỗ, mới có thể làm Vô Lượng Kiếp suy yếu đến tận cùng, thiếu một thứ cũng không được, phải phối hợp với lực lượng va chạm, một chiêu... nổ tung lỗ thủng. 

Cho nên có như làm phản của Như Phong, cho nên có xuất hiện của lục, có một góc đại lục bị trảm. 

Bởi vậy muốn xé mở phong ấn này, cần tính toán vô cùng chuẩn xác, không thể nhiều hơn, cũng không thể thiếu, vài tòa chư thiên đã tính toán tốt, càng phải coi là đại lục Tiên Thần cần bao nhiêu khu vực đến va chạm mới có thể làm vừa đúng lúc. 

Vì thế, Thủy Đông Lưu chuẩn bị quá nhiều năm, an bài quá nhiều đi về hướng 33 Thiên, chết dưới tay Đạo Phương, cũng đã đo lường Vô Lượng Kiếp này một chút! 

Cuối cùng tích tiểu thành đại, mới có đáp án chuẩn xác, mà điều này chỉ là phân đoạn thứ nhất trong kế hoạch chân chính của Thủy Đông Lưu!

- Cuộc chiến tranh này, lão phu coi trọng, không phải lợi hại của từng chiến dịch, không phải thắng bại của cuộc chiến tranh này, mà là... như thế nào để Sơn Hải Giới tiếp tục kéo dài. 

- Từ đầu đến cuối, ta nghĩ phải hoàn thành trên thực tế chỉ có ba điều, điều thứ nhất là... trì hoãn chiến tranh, chờ đợi đại lục Tiên Thần phủ xuống, ta biết cái thứ nhất đến chính là đại lục Tiên Thần! 

- Điều thứ hai là trước khi đại lục Tiên Thần đến, làm hết sức để lại tất cả nội tình, cho dù phải bù vào sinh mạng, cũng muốn đem tất cả bùng phát, một khắc đặt tại mấu chốt!

- Vì thế, Sơn Hải Giới hy sinh tu sĩ nhiều lắm, nhưng vì truyền thừa, không có ngươi nào không thể hy sinh, các ngươi như thế, ta cũng như thế, mà bọn họ hy sinh cũng thúc đẩy điều thứ ba trong kế hoạch. 

- Không cần oán giận lão phu, ẩn tàng lá bài nhiều lắm, giấu diếm như vậy, lừa gạt tất cả mọi người. 

- Còn trong cuộc chiến này ta nhất định phải hoàn thành điều thứ ba, còn lại là... Nam Thiên Tinh, nhất mạch Phương gia, là điều thứ ba trong toàn bộ kế hoạch của lão phu. 

- Nam Thiên Tinh có phong ấn, tu sĩ Sơn Hải không thể rung chuyển, chỉ có thể mượn tay dị tộc, mới có diệt đi Nam Thiên Tinh, Nam Thiên Tinh còn gọi là Nam Thiên Môn... huy động lực lượng bên cánh, vợ chồng Phương Tú Phong vẫn không đủ, mỗi một lần huy động đều cần tiêu hao phần lớn hồn, mà những hồn này... chính là chín phần chín tu sĩ Sơn Hải tử vong trong chiến tranh này, các ngươi cần phải chết, chết trước khi đại lục Tiên Thần đến, bởi vì chết muộn, không kịp hấp thu sẽ không thể huy động lực lượng. Thủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm hắn bi ai, trong mắt lóe lên chua xót. 

- Thật xin lỗi, ta giấu diếm các ngươi rất nhiều, ta đã chết chết phần chín vì giá cao, đổi lấy sinh cơ, hoặc là thành công, Sơn Hải Giới từ nay về sau nhảy khỏi chiến trường, từ nay về sau tự do bay lượn! 

- Hoặc là thất bại... lão phu nát đạo, liều chết hy sinh! Thủy Đông Lưu vung tay áo, khoảnh khắc xuất hiện lỗ thủng trong tinh không, đại quân dị tộc bốn phía ồ lên, cường giả trên đại lục Tiên Thần ở bầu trời kia đều bị cảnh tượng này làm cho nháy mắt hiểu rõ, Thủy Đông Lưu bỗng nhiên nâng hai tay lên. 

- Sơn Hải Giới thức tỉnh! Khoảnh khắc câu nói này hô lên, trên người Thủy Đông Lưu bùng phát khí thế long trời lở đất, nổ vang cả thành không, khí thế kia ngập trời, phân đoạn trong kế hoạch thứ hai của hắn bỗng nhiên... thi triển!

Ngay khi khí thế của hắn nổi lên, gần như khi thanh âm hắn quay về, lập tức uy lực đại lục Tiên Thần phủ xuống, núi thứ chín tan vỡ không ngờ... trong tiếng nổ vang lại... xuất hiện ở trong tinh không lần nữa! 

Trên núi thứ chín vẫn tồn tại như cũ, trong thiên trì trên đó, Huyền Quy gào thét, nó không chỉ là Huyền Quy gào thét mà thân thể bỗng nhiên vọt ra khí thế kinh người, bùng phát từ trên người nó. 

Lại đúng lúc này, núi thứ tám, núi thứ bảy, núi thứ sáu, núi thứ năm... tất cả những núi lúc trước vỡ nát trong chiến tranh kia lúc này toàn bộ xuất hiện lần nữa, sừng sững trong tinh không, tản ra khí thế làm thiên địa nổ vang.

Cho đến khi núi thứ nhất sau khi xuất hiện, chín ngọn núi, dường như chưa từng bị vỡ nát, dường như trước kia vỡ nát chỉ là ảo ảnh mà thôi, mà kết hoạch của Thủy Đông Lưu lừa gạt tất cả dị tộc, lừa gạt tất cả tu sĩ Sơn Hải! 

Sơn Hải Giới không bị hủy đi! 

Cùng lúc đó, biển thứ nhất xuất hiện, biển thứ hai, biến thứ ba, tổng cộng tám biển đều xuất hiện, khí thế tám vùng biển này vô biên, làm tinh không run lên, làm toàn bộ dị tộc biến sắc, lộ ra hoảng sợ không thể tin. 

Thiếu một vùng biển, thiếu chính là biển thứ chín, nó thật trái ngược, lúc này trong đại quân dị tộc, biển thứ chín này không an tĩnh! 

Trong đại quân dị tộc, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia, sắc mặt âm trầm, khó xem đến cực hạn, còn con khỉ Đạo Phương bên cạnh, trong mắt lóe lên ánh sao, mơ hồ có ánh sáng kinh hãi truyền ra. 

- Khó trách lúc trước ta một côn nát núi, cảm thấy núi Sơn Hải Giới này có chút yếu đi, khó trách... ta lúc đó cho là Sơn Hải Giới hỏng rồi, cho nên mới như thế, không nghĩ tới... không nghĩ tới là như vậy! Đạo Phương nắm chặt tay thành nắm đắm, có một cảm giác bị đùa giỡn từ đầu đến giờ, khiến cho trong mắt hắn tràn ngập sát khí.

Tiếng cười Mạnh Hạo dừng lại, tiếng khóc tiêu tán, cả người hắn trở nên trầm mặc, dường như khí tức lúc này lại trở thành bộ dạng bình thường, duy chỉ có ánh sáng đỏ trong mắt không tiêu tan, đại biểu từ đó về sau, hắn không còn là tiên, hắn là... yêu! 

Hắn lần nữa nhìn lại Sơn Hải Giới xuất hiện, Sơn Hải Giới lúc này cảm giác so với trước đó càng thêm mãnh liệt, ý càng thêm vô biên, dường như mới phù hợp với khí phách vô thượng Chí Tôn sáng lập năm đó. 

Cảnh tượng này làm Mạnh Hạo có chút ngoài ý muốn nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng là trong dự liệu.

Đây hết thảy còn chưa kết thúc! 

Nội tình Sơn Hải Giới cũng không như thế, lúc này bốn phía Sơn Hải Giới, mặt trời mặt trăng ngôi sao tan vỡ lần nữa xuất hiện, gần như ngay khoảnh khắc xuất hiện, Mạnh Hạo cúi đầu, hắn phát hiện cung trong tay mình... cũng không phải cung chí bảo chân chính, chỉ là một ảo ảnh! 

Lúc này Dương Tinh xuất hiện lần nữa, cung ảo ảnh hóa thành ánh sáng, trong nháy mắt trở về Dương Tinh, bảo vật Nguyệt Tinh nổ tung Địa Tạng đạt được cũng trở thành ánh sáng, trở về Nguyệt Tinh!

Nhật nguyệt vào lúc này tản ra ý kinh thiên, làm tia sáng tinh không rực rỡ, vô cùng vô tận. 

Tu sĩ Sơn Hải còn sót lại toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, có chút mờ mịt, ba đại đạo môn dường như đè nén đến cực hạn, lúc này rốt cục bùng phát, trong tiếng nổ vang, Tiên Cổ Đạo Tràng xuất hiện, khuếch tán bốn phương tám hướng, như thời gian biến đổi, một quầng tiên quang bay lên không từ trong quan tài lớn, chậm rãi mở ra, một bàn tay khô héo từ từ đưa ra,một lão già đứng lên từ trong quan tài kia. 

Gần như ngay khi lão đứng lên, một luồng khí thế Chí Tôn bát nguyên rầm rầm bùng phát, làm đại quân dị tộc hít sâu, làm nam nhân trung niên bát nguyên kia mở to mắt, ngay cả cặp mắt Đạo Phương cũng co rút. 

- Tiên Cổ đạo nhân! Thanh âm thăng trầm truyền ra từ trên đại lục, lão già đứng lên từ trong quan tài rõ ràng là Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ năm đó, gần với Tiên Cổ đạo nhân của Cửu Phong, tu vi của hắn tuy chỉ là bát nguyên nhưng lại gần như vô hạn như cửu nguyên! 

Cùng lúc đó, ba đại đạo môn Hải Thần Giới, vào lúc này trong tinh không cũng dâng lên từng ngọn thần môn, đại môn khi mở ra, từng thân ảnh áo giáp nâu, mang theo thăng trầm, mang theo sát khí, phảng phất như thức tỉnh trong ngủ mê, chậm rãi đi ra. 

Tổng cộng có mấy chục thân ảnh, mà trên mỗi thân ảnh đều bùng phát uy lực Chủ Tể, lực lượng Chủ Tể loại này ẩn chứa năm tháng cùng thăng trầm, cũng không thể so với đám người Vương Hữu Tài được tăng lực lượng. 

Sau đó là Thái Hành Kiếm Tông, vào lúc này truyền ra nổ vang kinh thiên, ngưng tụ thành tỷ phi kiếm, vào lúc này toàn bộ vọt ra, quay về Sơn Hải Giới, tỷ phi kiếm kia mỗi một thanh đều tồn tại hồn của năm tháng, đó là hạo kiếp của Chí Tôn Tiên Giới, hồn phách của tu sĩ chết trận.

Ngủ say cho đến bây giờ hoàn toàn tỉnh lại! 

Không có kết thúc, trong tiếng nổ vang của Sơn Hải Giới, xuất hiện ba tòa đại điện, ba tòa đại điện này tản ra ánh sáng rực rỡ, tràn ngập kinh văn khắp bốn phía, chính là cung điện ba Đại Tôn Giả, cũng là... ba đại căn nguyên kinh văn! 

Lại đúng lúc này, một lực càng kinh người hơn quét ngang ý chí tinh không, trong Sơn Hải Giới này ầm ầm phủ xuống, đó là... ý chí Sơn Hải Giới, từ khi bắt đầu giao chiến, càng ngày càng yếu, cho đến khi ý chí Sơn Hải tiêu tán, giờ phút này lần nữa xuất hiện, khí thế như hồng, càng cường hãn hơn nhiều so với trước đây, dường như lúc này mới thật sự là ý chí Sơn Hải! 

Chỉ là uy lực lập tức làm tất cả dị tộc trong Sơn Hải Giới này đều tinh thần nổ vang, phun ra máu tươi, không quản là tu sĩ gì đều lập tức lùi về sau, thần sắc lộ ra hoảng sợ. 

Nhất là nam nhân trung niên bát nguyên kia, còn có Đạo Phương bên cạnh lúc này sắc mắt hoàn toàn đại biến. 

- Đây... đây... Nam nhân trung niên thất thanh, nội tình Sơn Hải Giới vẫn chưa kết thúc, còn đang bùng phát!

Dưới biển thứ nhất truyền ra tiếng gào thét, nước biển gầm thét, bất ngờ từ đáy biển một người khổng lồ đứng lên, thân thể người khổng lồ này vô biên, toàn thân có vô số đường cong màu trắng quấn quanh, khi đứng lên đỉnh thiên lập địa, đặc điểm rõ rệt nhất của hắn là cả khuôn mặt có ba con mắt! 

Hắn nâng tay lên, đánh về hư không một trảo, lập tức trong núi thứ nhất bay ra cầu vồng, đó là một thanh chiến phủ khổng lồ, người khổng lồ nắm trong tay, hướng về bầu trời gầm thét. 

- Tam Nhãn Thần Tộc!! Có người kinh hô, truyền ra từ trên đại lục Tiên Thần, mang theo khiếp sợ. 

Tam Nhãn Thần Tộc là nằm trong không nhiều lắm kẻ lựa chọn hạ giới phản bội năm đó, chiến lực mạnh này, năm đó từng cùng Thần tộc đại lục Tiên Thần liều chết một trận. 

Nội tình Sơn Hải một lần... bùng phát ầm ầm, làm thiên địa biến sắc, làm tinh không nổ vang, thế gian chấn động!
 
Chương 1748: Ma giới thế giới Điệp


Sau đó là núi thứ hai, trên núi thứ hai này có một quầng ánh sáng ngập trời, phối hợp với biển thứ hai cuồn cuộn, xuất hiện một chiến xa, chiến trường này dữ tợn, tia sáng trên đó vô tận, tản ra hàn khí dày đặc, dường như có thể bắn thủng hồn Chí Tôn. 

Núi thứ ba, núi thứ tư, núi thứ năm, núi thứ sáu... trong chớp mắt vài tòa Sơn Hải này, từng người đều có nội tình bùng phát, có khi từ trong biển, có khi từ trên núi, có khi từ trên tinh tú. 

Trong đó núi thứ tư xuất hiện bất ngờ một dòng sông luân hồi, quét ngang thiên cung!

Từng luồng khí thế nổi lên, từng tiếng gầm thét truyền ra, Sơn Hải Giới xuất hiện lần nữa làm toàn bộ dị tộc hoảng sợ, chín ngọn núi, chín Huyền Quy, toàn bộ vọt ra, khí thế kinh thiên, ánh mắt lộ ra sát khí mãnh liệt làm tinh không run lên. 

Cũng chính vào lúc này, núi thứ chín ngoài Nam Thiên Tinh, truyền ra tiếng nổ vang. 

- Phân đoạn thứ ba trong kế hoạch của lão phu, mở ra, hạ điệp của Nam Thiên Tinh... xuất hiện! Mắt Thủy Đông Lưu lộ ra tia sáng kỳ lạ, hai tay bấm quyết, ngửa mặt lên trời gào thét.

"Ầm" một tiếng, Nam Thiên Tinh run lên, tinh này vốn sắp tan vỡ, lúc này trong nổ vang hoàn toàn vỡ vụn ra, tiếng nổ ngập trời, chia năm xẻ bảy, khuếch tán bốn phía, có thể thấy được trong Nam Thiên Tinh lúc này có trăm ngàn ánh sáng đen, mang theo gào thét, mang theo tàn nhẫn, mang theo khát máu, đồng loạt vọt ra. 

Giống như mở ra nhà giam, phóng thích đại hung thiên địa, trăm ngàn ánh sáng này là trăm ngàn thân ảnh, là trăm ngàn ma đầu bị Nam Thiên Tinh trấn áp... Đã từng trong hạo kiếp Chí Tôn, bị bắt được tiêu trừ đi ý thức, làm cho bọn họ biến thành tù binh... chỉ biết giết chóc! 

Lúc này, trăm ngàn đại tu gào thét vọt ra, từng ngươi mắt đỏ, vốn là không trật tự, nhưng dưới ý chí Sơn Hải bị cưỡng ép tản ra, giết đại quân dị tộc, còn có một phần hướng về cuối tinh không, thẳng đến đại lục Tiên Thần. 

Không có kết thúc, chia năm xẻ bảy Nam Thiên Tinh, phía sau trăm ngàn ma đầu này, trong màn đen kịt đột nhiên xuất hiện... một con bướm! 

Một con bướm bay ra, con bướm này ban đầu không lớn nhưng trong chớp mắt điên cuồng bành trướng, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng có thể so với một viên tinh tú, mà dường như vẫn không phải cực hạn của nó!

Con bướm này xuất hiện trong nháy mắt, đại quân dị tộc nổ vang, nam nhân trung niên bát nguyên không thể tin, Đạo Phương hít sâu, tinh thần như có thiên lôi cuồn cuộn, còn thật khiếp sợ, còn lại là đại lục Tiên Thần, lúc này tất cả cường giả trên đó đều nhìn con bướm kia, cặp mắt co rút lại! 

- Ma Điệp! 

- Ma giới Thế Giới Điệp!! 

- Ma giới năm đó lại tới, Thế Giới Điệp từng bị tiêu diệt không nghĩ tới không tử vong, mà là bị trấn áp, bị tiêu trừ ý thức, trở thành vật Tiên giới!! 

- Bọn họ... bọn họ muốn Thế Giới Điệp này thành nhà, muốn cùng nó... vọt ra chiến trường! 

- Điều đó không có khả năng, Ma giới Thế Giới Điệp liên quan cực lớn, tổng cộng chỉ có mấy con, mặc dù là bị Tiên giới chiếm cứ cũng rất khó khống chế! 

- Các ngươi nhìn kỹ, đó là... tử điệp!! 

Vô số thanh âm truyền ra, lúc này, kế hoạch Thủy Đông Lưu đã bị người khác đoán được, hắn chính muốn Thế Giới Điệp này làm mới Sơn Hải Giới, xông vào lối đi, rời khỏi chiến trường! 

Nếu hắn thật sự thành công, như vậy Sơn Hải Giới,cuộc chiến tranh này không có thắng bại, hắn cho cả Sơn Hải Giới vô hạn thời gian phát triển, đi sinh sôi nảy nở! 

Còn con bướm này cũng đúng như một số người nhìn thấy, nó là một... con bướm tử vong, hai mắt nó khép kín, thân mình của nó không có chút sinh cơ nào, rõ ràng đã tử vong! 

Duy chỉ có cánh của nó tràn ngập sinh cơ, đang được huy động.

Tại Nam Thiên Tinh chia năm xẻ bảy, Mạnh Hạo vung tay áo, mang tất cả mọi người bay ra Nam Thiên Tinh, đứng trong tinh không, hắn nhìn Nam Thiên Tinh vỡ nát, trên mặt lại nổi lên thần tình khóc cùng cười, hắn còn thấy được trăm ngàn ma đầu kia vọt ra, cho đến khi thấy được con bướm kia. 

Khi nhìn đến con bướm này, tim Mạnh Hạo đột nhiên nổ vang, tiếng cười của hắn không còn, tiếng khóc của hắn tan đi, ánh sáng đỏ trong mắt hắn thậm chí nhanh chóng lóe lên, hắn cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc trên người con bướm này, quen thuộc đó hắn cả đời này cũng không thể quên.

- Đó là... Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, Phương Du cạnh bên cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn con bướm, thân thể cũng run rẩy như vậy. 

- Cha... mẹ...!! Mạnh Hạo nhìn chằm chằm con bướm kia, hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức phụ thân Phương Tứ Phong trên cánh trái, cảm nhận được sinh cơ mẫu thân trên cánh phải! 

Cha mẹ hắn như Thủy Đông Lưu nói lúc trước, không có tử vong, chỉ là tân sinh với ý nghĩa khác, trở thành cánh bướm, mỗi một lần bay múa đều như đôi tình lữ ôm lấy nhau.

Mơ hồ, Mạnh Hạo dường như thấy được thân ảnh cha mẹ, hai người ôm nhau nhìn về phía mình cùng Phương Du, thần sắc hiền hòa, cũng có như hòa, trên mặt mỉm cười, nụ cười kia làm trong mắt Mạnh Hạo chảy nước mắt. 

Hắn vô cùng xác định kia là khí tức cha mẹ hắn! 

Cũng chính lúc này, thanh âm Thủy Đông Lưu truyền ra lần nữa. 

- Tu sĩ Sơn Hải, thuộc về Sơn Hải điệp, từ đó về sau, nhất mạch Phương gia là thủ hộ Sơn Hải! Thanh âm Thủy Đông Lưu quanh quẩn, cánh bướm kia cách xa, một lực hút vô biên xuất hiện trong phút chốc, bao phủ tất cả thân ảnh tu sĩ Sơn Hải.

Những tu sĩ này trong nháy mắt đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ kéo động, từ bốn phía bốn phương tám hướng, trong phút chốc thẳng đến con bướm kia, chớp mắt một cái biến mất trong cánh bướm, khi xuất hiện, bọn họ bất ngờ đã ở một vùng thế giới mới. 

Nơi đó chính là Tiên giới! 

Tất cả mọi người bên cạnh Mạnh Hạo, Hứa Thanh, sư tôn, mập mạp, Phương Du, Tôn Hải, còn có lão tổ Kháo Sơn đều vào lúc này bị hút vào trong cánh bướm, xuất hiện ở trong thế giới mới kia. 

Mặc dù là Mạnh Hạo trong chớp mắt đến gần con bướm, hắn không có bước chân vào, mà bảo vệ bốn phía con bướm, bảo vệ thân nhân của hắn, bằng hữu của hắn, thế giới của Phương gia bọn họ. 

Theo con bướm này với tốc độ cực nhanh bay thẳng... tới lối đi tinh không! 

Thủy Đông Lưu, Hải Mộng, Địa Tạng, con rối Chí Tôn, còn tất cả nội tình trong Sơn Hải kia đều vào lúc này vây quanh bốn phía con bướm, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau... xông vào lối đi.

Cũng chính vào lúc này, đại quân dị tộc gào thét, muốn ngăn trở, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên cất bước đuổi theo, Đạo Phương nâng tay, xuất hiện gậy gộc, dữ tợn đi đến. 

Nhưng ngay lúc bọn họ đến gần, Mạnh Hạo bỗng nhiên quay lại, liếm môi nhìn hai người, lập tức nam nhân trung niên chợt ngừng bước, ngay cả Đạo Phương cũng ngừng lại một chút trong khoảnh khắc. 

Phía cuối tinh không, đại lục Tiên Thần nổ vang, lần nữa phủ xuống, gần phân nửa đại lục còn có mấy mặt trời gào thét, bên trong có thân ảnh cất bước bay thẳng đến con bướm.

Còn có cường giả đại lục Tiên Thần, toàn bộ vọt ra, số lượng nhiều, vô cùng vô tận cản trở con bướm. 

Bọn họ không cho phép dưới tình huống như vậy, làm cho Sơn Hải Giới lật ngược tình thế, làm cho Sơn Hải Giới trốn ra! 

Đúng lúc này, Thủy Đông Lưu vung tay áo, trong mắt lộ ra chấp nhất. 

- Sống chết chính là lúc này! Hắn gầm nhẹ, tám vùng biển trong Sơn Hải đồng thời tràn ra ý chí, đó là hải linh, phối hợp cùng chín Huyền Quy, khí thế làm thiên địa run lên, phối hợp với chín ngọn núi, phối hợp với ý chí Sơn Hải Giới, dường như hợp thành một đại trận! 

Đại trận Sơn Hải! 

Đại chiến này ngập trời, tất cả nội tình Sơn Hải vào lúc này toàn bộ điên cuồng, tu sĩ đến cản trở bốn phía, bảo vệ con bướm, xông vào lối đi. 

Trong phút chốc, hai bên lập tức tiếp xúc, lập tức nổ vang ngập trời, giết chóc vô tận, đến từ cường giả đại lục Tiên Thần, mang một luồng lực lượng hủy thiên diệt địa, tấn công đến, cùng nội tình Sơn Hải Giới bùng phát lực lượng kinh thiên. 

Ngay sau đó, trên Nam Thiên Tinh vỡ vụn, có tiếng cười khàn khàn, khi tiếng cười quanh quẩn là một vùng biển lửa vô tận, bùng phát từ trong đêm tối, xông về phía tinh không. 

Trong biển lửa, có một khuôn mặt to lớn, gương mặt này xa lạ với Mạnh Hạo, nhưng ánh mắt gương mặt này lại quen thuộc với Mạnh Hạo, chính là...căn nguyên thần hỏa... bị trấn áp dưới lòng đất Nam Thiên Tinh! 

- Đạo Phương ngươi không được chết tử tế!

Khuôn mặt to lớn này, thoát khỏi vòng vây, phát ra gầm thét thảm thiết, cuốn lên toàn bộ thần hỏa, trong tiếng nổ vang, hướng về Đạo Phương, trực tiếp đánh đến. 

Đại trận Sơn Hải nổ vang,trận pháp do vô số ý chí ngưng tụ, tạo thành vô số sợi tơ, ý đồ xông vào dị tộc và tu sĩ của đại lục Tiên Thần, diệt sát toàn bộ. 

Lúc này, Sơn Hải Giới di chuyển cùng với con bướm, bên ngoài đại chiến, trong trận pháp này là tất cả cường giả cùng nội tình Sơn Hải ở bên trong Mạnh Hạo, trung tâm nhất là con bướm kia.

Tập hợp toàn bộ lực lượng Sơn Hải Giới, bảo vệ con bướm này, xông vào lối đi, lúc này cách lối đi càng lúc càng gần. 

Nhưng hung hiểm chân chính cũng là bùng phát trong chớp mắt này, đại quân dị tộc đã không đủ đạo dưới kế hoạch tàn khốc của Thủy Đông Lưu, đại quân dị tộc nhìn chiếm ưu thế như trước nhưng trên thực tế, tiêu hao chính là sinh mạng của tu sĩ Sơn Hải, không phải nội tình Sơn Hải nhiều năm. 

Tuy rằng tàn khốc nhưng kế hoạch của Thủy Đông Lưu vốn chính là hy sinh mọi người, lúc này bọn họ căn bản không thể xuyên thấu trận pháp Sơn Hải Giới, đến gần lập tức thịt nát xương tan.

Còn nguy cơ chân chính hay nói là để Thủy Đông Lưu không thể không nhìn mọi người hy sinh, tất cả nội tình ngưng tụ vào lúc này bùng phát là... đại lục Tiên Thần. 

Trong tiếng nổ vang, có bốn mặt trời mang theo uy lực vô thượng, nổ vang đến, trong bốn mặt trời này có bốn thân ảnh, mỗi một thân ảnh đều bùng phát ra lực lượng Chí Tôn bát nguyên, cường hãn vô cùng, đánh chết đến. 

Phía sau bốn người này cũng có vô số tu sĩ đại lục Tiên Thần, thi triển thần thông mà mọi người Sơn Hải Giới chưa từng thấy qua, mang theo uy nghiêm tối cao vô thượng, sát khí đùng đùng.

Trong chớp mắt, liền va chạm vào nhau, đại trận Sơn Hải chấn động, toàn diện vận chuyển, lực lượng ý chí Sơn Hải nổi lên, không ngừng kháng cự, trận pháp méo mó, thỉnh thoảng tan vỡ, nhanh chóng khép lại, tiếp tục hộ tống con bướm kia, càng ngày càng gần lối đi kia. 
 
Chương 1749: Cho ngươi một tuyệt thế tạo hóa


Uy phong trong trận pháp này dù mạnh như Chí Tôn bát nguyên cũng không có cách nào trong thời gian ngắn oanh khai tất cả được. Kể cả vị nam tử dị tộc trung niên kia cùng năm vị Chí Tôn bát nguyên, đều bị ngăn trở ở ngoài.

Mắt thấy đã đến gần, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh, từ đại lục Tiên Thần truyền ra, kèm theo thanh âm đó, một nữ nhân xuất hiện. Đây là một nữ tử tuyệt mỹ, nhưng lại lạnh lùng chí cực. Nàng mặc một bộ y phục dài màu tím. Nàng cất bước đi ra, có một thanh niên đi theo bên cạnh. Sắc mặt người thanh niên có chút phức tạp, hắn nhìn Sơn Hải Giới, trầm mặc im lặng.

Còn nữ tử kia, nàng vừa đi vừa nâng tay lên, hướng về trận pháp Sơn Hải Giới, đột nhiên nhấn xuống một cái.

Một cái nhấn này, nữ tử sắc mặt hơi ửng đỏ nhưng lại có một luồng lực lượng mạnh mẽ vô hình xuất hiện. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, lực lượng này tản ra khiến cho tinh không run rẩy, làm cho đầu óc tất cả tu sĩ nổ vang, loại khí tức này ngay cả Chí Tôn bát nguyên cũng phải kính sợ!

Đó là... Cửu nguyên!

Chí Tôn cửu nguyên!

Tiếng nổ ngập trời, chỉ với một kích, trận pháp Sơn Hải Giới liền “ầm” một tiếng, trực tiếp tan vỡ. Có lẽ, trận pháp này vốn sẽ không bị diệt đi như vậy, nhưng... suy cho cùng cũng là do thiếu mất một biển.

Thiếu đi một biển này, cả Thủy Đông Lưu cũng không dự liệu được, cũng không kịp đền bù. Vốn trong kế hoạch của hắn, trận pháp có thể kiên trì tới khi con bướm vào lối đi, hoặc là...đến gần lối đi một chút.

Lúc này, điều hắn có thể làm được là để trận pháp này tuy tan vỡ nhưng vẫn có giá trị!

Gần như tại khoảnh khắc trận pháp tan vỡ, nó truyền ra lực lượng cắn trả lại.

- Sơn Hải Phong! Thủy Đông Lưu ngửa mặt lên trời gào thét, trong nháy mắt khi lời nói của hắn vừa truyền ra, trận pháp Sơn Hải Giới đang tan vỡ bất chợt phủ xuống bốn phía nữ nhân kia, tạo thành phong ấn.

Phong ấn này khiến nữ nhân phải nhíu mày. Ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh mang theo tang thương từ Tiên Thần đại lục truyền ra. Một thân ảnh già nua cất bước đi ra.

Đó là một lão già mặc áo bào trắng, lông mày tuy trắng nhưng rậm, bộ dáng uy nghiêm, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt. Khi lão đi ra , trong mắt dường như ẩn chứa bầu trời vô hạn.

Cùng lúc đó, khi trận pháp Sơn Hải tan vỡ, năm vị Chí Tôn bát nguyên phía ngoài đồng thời sáp nhập vào. Phía sau bọn họ còn có rất nhiều cường giả tu sĩ, cũng đều sáp nhập vào theo.

- Các ngươi, chạy không thoát!

Gần như vào khoảnh khắc những người này đánh tới, từ trong quan tài kia có một lão già được gọi là Tiên Cổ đạo nhân đi ra. Trên người của lão không có sinh cơ, chỉ toàn tử khí, dường như giờ phút này lão chỉ là một thi thể mà thôi. Mắt lão vẩn đục, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có ánh sao nhoáng lên một cái, lão cất bước đi mà không để ý tới những Chí Tôn bát nguyên kia, chạy thẳng tới chỗ lão già áo bào trắng ở Tiên Thần đại lục.

Hai người liền cùng chiến đấu, tiếng nổ vang long trời lở đất.

Cùng lúc đó, vị Tam Nhãn Thần tộc kia rống to tấn công tới, trực tiếp chặn lại một vị Chí Tôn bát nguyên, liều chết chiến đấu cản trở đối phương đến gần con bướm!

Trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một tia sáng yêu dị, hắn cất bước chạy ra. Hắn không cười, tiếng khóc cũng bị ẩn tàng, chỉ là trong mắt đỏ lên, trên người hắn tràn ra khí tức kinh thiên, nơi nào hắn đi qua tiếng nổ vang ngập trời. Hắn liếm môi, sát ý cắt nuốt tâm hồn hắn, thời khắc này càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Khoảnh khắc này, mới thực sự là lúc quyết định sự tồn vong của Sơn Hải Giới!

Chiến trường trỗi dậy. Một tỉ phi kiếm gào thét tạo thành mưa kiếm, còn có mấy trăm ngàn Chủ Tể, dòng sông luân hồi cùng với một trăm ngàn ma đầu điên cuồng, tại bên ngoài con bướm, đang cùng đại lục Tiên Thần khai chiến.

Mạnh Hạo trong mắt ánh sáng đỏ nhoáng lên, trực tiếp hướng tới một vị Chí Tôn bát nguyên mà giết. Sau khi đến gần, khí tức lập tức biến hóa, hắn như trở thành hung thú không để ý đến sống chết của mình. Chí Tôn bát nguyên kia thân là mặt trời của Tiên Thần đại lục Tiên Thần, địa vị tối cao, nhưng chưa từng gặp tu sĩ như Mạnh Hạo, nhất thời không quan sát kỹ, bị Mạnh Hạo đánh đến máu thịt bầy nhầy. Hắn tức giận ngập trời, đang muốn xuất thủ, nhưng nghênh tiếp hắn là một quyền Sát Thần kinh thiên!

Hải Mộng Chí Tôn lúc này lại nở một nụ cười. Trong tiếng cười kia, mắt nàng lộ ra hàn mang, nàng không chần chừ chút nào trực tiếp thiêu đốt thọ nguyên còn dư lại không nhiều lắm, đổi lấy tu vi lực lượng mạnh hơn, cất bước đánh ra.

Đại chiến, trong chớp mắt chợt bắt đầu. Xa xa, tu sĩ đại lục Tiên Thần gào thét lao tới gần.

Thủy Đông Lưu gầm nhẹ một tiếng, tay áo hắn bay múa, dựa vào sức lực của một người, toàn bộ chống cự Chí Tôn bát nguyên còn lại, bảo vệ con bướm, giúp cho con bướm kia chạy thẳng tới lối đi bằng tốc độ cực nhanh.

Càng ngày càng gần, thậm chí đầu con bướm đã tiến vào trong lối đi. Nhưng vào lúc này, phong ấn bên ngoài thân thể nữ tử bị Sơn Hải ngăn lại chợt tan vỡ. Tại khoảnh khắc phong ấn vỡ vụn, nàng cất bước đi ra, một bước đi vào bên trong Sơn Hải Giới, tay nâng lên hướng về con bướm, hung hăng đánh một trảo.

- Trở về!

“Ầm” một tiếng, một luồng lực lượng mạnh mẽ ngập trời dâng lên, chạy thẳng tới chỗ con bướm, khiến con bướm kia chấn động. Đúng lúc này, bỗng nhiên, thi thể Tiên Cổ đạo nhân đang cùng vị lão già áo bào trắng kia giao chiến, sau khi quay đầu lại nhìn thoáng qua con bướm, lão không chần chừ chút nào, hai mắt nhắm nghiền. Lúc lão nhắm mắt, thân thể trong chớp mắt ầm ầm tự bạo.

Rất quyết đoán mà tự bạo, khiến cho lão già áo bào trắng lông mày trắng cũng thất kinh, thân thể đồng thời lui về sau. Luồng lực lượng tự bạo ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía, giống như thủy triều trực tiếp bao trùm cả tinh không.

Nơi lực lượng này đi qua, tất cả dị tộc và toàn bộ tu sĩ đại lục Tiên Thần đều phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bị hủy diệt. Mà lực lượng tự bạo lan tràn khắp Sơn Hải Giới nhưng không làm tổn thương tu sĩ Sơn Hải mà chạy thẳng tới nữ tử tu vi cửu nguyên kia!

Nữ tử này biến sắc, cường hãn như nàng vào lúc này cũng tránh không được, ý muốn bắt lấy con bướm tan đi, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp lui ra.

Trong nháy mắt khi nàng thối lui, lực lượng tự bạo kia vừa lao đến, hóa thành một luồng sức mạnh nhập vào con bướm, khiến cho nó nhanh chóng bay thẳng tới lối đi.

- Tiên Cổ! Thủy Đông Lưu trong mắt lộ ra bi ai. Hắn biết, một khi Tiên Cổ xuất hiện, vốn là người chết nên khó có thể duy trì được quá lâu, kết cục đương nhiên sẽ tự bạo, đây là chuyện trong kế hoạch. Bản thân hắn cũng biết kết cục là như vậy. Trên thực tế, hắn đối với kế hoạch của chính mình đã nghĩ không có chỗ nào sai nhưng không ngờ lại có một sai lầm chí mạng, chính là… biển thứ chín làm phản.

Trước đó, hắn từng nghĩ qua việc tu sĩ Sơn Hải Giới làm phản, nhưng lại không nghĩ rằng, biển thứ chín lại chọn lựa như vậy. Hắn không phải không biết Mạnh Hạo cùng biển thứ chín có mâu thuẫn, nhưng chuyện này căn bản cũng không phải là chuyện lớn, lúc đó chỉ do lập trường bất đồng mà thôi. Lý do biển thứ chín làm phản, đương nhiên không phải bởi như vậy.

“ Mà bởi vị nó muốn có ý thức độc lập...” Thủy Đông Lưu chua xót, biển thứ chín làm phản khiến cho đại trận Sơn Hải xuất hiện chỗ thiếu sót, trận pháp vốn dĩ có thể kiên trì một ít thời gian nữa, đã tan vỡ trước thời hạn.

Mà trận pháp tan vỡ, sinh mạng cần lấp vào, chỉ mình Tiên Cổ đại nhân vẫn còn chưa đủ...

Cũng chính vào lúc này, trong tinh không lại có một đạo cầu vồng xuất hiện, mang theo lực lượng Chí Tôn bát nguyên nổ vang mà đến. Đồng thời, hai vị Chí Tôn cửu nguyên chí cao vô thượng của đại lục Tiên Thần một lần nữa đánh tới.

Đúng lúc này, vị Tam Nhãn Thần tộc kia ngửa mặt lên trời cười to. Trong mắt hắn mang theo quyết đoán, không chậm trễ chút nào, thân thể ầm ầm nổ tung, lựa chọn tự bạo, hóa thành sức mạnh đánh sâu vào, tiếng nổ vang bốn phía, lực lượng kia đồng thời thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm đạt tốc độ nhanh hơn. Thời khắc này gần phân nửa thân thể của nó đã ở bên trong lối đi.

Theo đó, chiến xa nổ tung. Chỉ trong chớp mắt, tất cả viễn cổ Chủ Tể đều lựa chọn tự bạo, còn có một tỉ phi kiếm kia cùng các vật bên trong trong Đại Sơn Hải, tất cả đều lựa chọn tự bạo.

Còn có chín con Huyền Quy kia, còn có tám phiến hải linh, cũng đều chạy ra.

”Ầm, ầm, ầm”

Tiếng nổ ngập trời, trong tiếng nổ “ầm ầm”, chiến trường ánh sáng chói mắt, các Chí Tôn đều bị lực lượng tự bạo che mất. Bên kia, lực lượng tự bạo này đánh sâu vào, khiến cho con bướm hơn nửa thân thể đã tiến vào trong thông đạo.

Mắt thấy đã muốn chạy trốn. Dường như chỉ cần cho Sơn Hải Giới thời gian mấy hơi thở nữa thôi, liền có thể hoàn toàn ly khai, khiến đại lục Tiên Thần trở tay không kịp, căn bản là cản trở không được.

Nhưng... cũng chính thời gian mấy hơi thở nãy sẽ quyết định hết thảy!

Mọi người ở Tiên Thần đại lục lúc này đều tấn công vào. Thậm chí lối đi kia đều đang run rẩy, dường như việc con bướm muốn rời khỏi đã nhanh chóng trở nên không có khả năng.

Trong kế hoạch của Thủy Đông Lưu, thời gian mấy hơi thở này, là do trận pháp Sơn Hải Giới tranh thủ. Nhưng biển thứ chín làm phản khiến cho hết thảy kế hoạch đều trở thành bọt nước tan vỡ.

- Một sơ suất, cần phải đền bù quá nhiều. Cuộc chiến tranh này đã hy sinh nhiều sinh mạng lắm rồi, hiện tại cũng đã đến phiên ta.

Thủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn bước lên trước, bước này rơi xuống, người khác cảm nhận được hắn mang lại một cảm giác hoàn toàn khác.

Dường như trước đó một khắc, lão già sau một hơi thở lại trở thành tráng niên. Hắn hít sâu một hơi, tay nâng lên tạo thành một trận pháp bao phủ khắp bốn phía của Sơn Hải Giới.

- Súc!

Một chữ, khiến Sơn Hải Giới nổ vang. Cả Sơn Hải Giới, chín tòa núi, tám phiến biển, trong nháy mắt bị rút nhỏ, như biến thành pháp bảo xuất hiện trong tay Thủy Đông Lưu. Hắn vung mạnh về phía sau, lập tức tất cả tu sĩ Sơn Hải xung quanh hắn, Mạnh Hạo, Địa Tạng, còn có Hải Mộng Chí Tôn và mọi người khác, đều bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, kể cả Sơn Hải Giới bị rút nhỏ, đều chạy thẳng tới lối đi ở phía sau.

Căn bản không cho đám người Mạnh Hạo vùng vẫy, trong chút chốc thân ảnh của bọn họ toàn bộ bị cuốn vào trong thông đạo. Sơn Hải Giới bị rút nhỏ, rơi vào phía trước Mạnh Hạo, trở thành một đạo ánh sáng, sau khi dung hợp cùng một chỗ, như một mầm móng chạy thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc đã sáp nhập vào.

Trong óc Mạnh Hạo ầm một tiếng. Hắn nhìn tinh không bên ngoài lối đi, thấy được thân thể Thủy Đông Lưu, lúc này đang đứng ở lối vào. Một người mà cản trở tất cả mọi người, vì con bướm, đổi lấy thời gian mất đi do biển thứ chín!

- Mạnh Hạo, lão phu thiếu nợ nhất tộc Phương gia của ngươi. Hôm nay, trả lại trên người ngươi!

- Sơn Hải Giới, giao cho ngươi!

- Tiếp nhận Sơn Hải Giới..., đây là... Phong Yêu nhất mạch, cấm pháp đời thứ nhất, ngươi, tiếp nhận tu vi của lão phu, tiếp nhận đạo của lão phu!

- Đây cũng là kế hoạch cuối cùng của lão phu. Với tu vi cả đời của ta, với đường của ta, vì Tiên Giới Chí Tôn, tạo nên một cái... vượt qua cả Cửu Phong, vượt qua cả Chí Tôn, cùng tiên, cùng ma, sánh với... Cường giả đỉnh phong! Thanh âm của Thủy Đông Lưu như thiên địa chi uy, nói là làm ngay, tiếng nổ vang ngập trời
 
Chương 1750: Thương mang tinh không


Lối đi nổ vang, con bước ở bên trong, đám người Mạnh Hạo vây quanh bốn phía con bướm. Trong lối đi này xuất hiện vô số lốc xoáy, dường như đang ngưng tụ một luồng lực lượng, lực lượng này sắp bạo phát khiến cho tốc độ con bướm trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng. Nhưng dường như tốc độ vẫn còn tương đối, khi quay đầu, bọn họ vẫn có thể thấy rõ thân ảnh như núi của Thủy Đông Lưu ở bên ngoài lối đi. 

Trong đồng tử màu đỏ của Mạnh Hạo lộ ra vẻ phức tạp. Đúng lúc này, ở tại lối đi, thân thể Thủy Đông Lưu ầm ầm bành trướng, hắn không còn là một lão già mà là trở thành một người trung niên.

Hai tay hắn bấm quyết, chung quanh hắn tản ra khí tức kinh thiên, khuếch tán ra ánh sáng, tu vi Cửu nguyên trong cơ thể hắn giờ khắc này cũng tăng lên đáng kể. 

Nhưng hắn dường như không thể xuất thủ, toàn bộ tu vi bạo phát trong nháy mắt cũng chỉ có thể dừng ở yên đó, hắn lấy thân thể của mình ngăn lối cửa vào, khiến cho tất cả những người muốn đuổi theo vào nhất định phải diệt sát hắn. 

Cũng chính ngay lúc thân thể hắn bành trước, tu vi thiêu đốt, đột nhiên xuất hiện một mối liên hệ kỳ lạ thông qua mầm móng Sơn Hải Giới, nối tiếp đến chỗ Mạnh Hạo đang ở bên trong lối đi.

Nó giống như là quán đính, lại giống như là truyền đạo. Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, trong óc “ầm” lên một tiếng, những cảm ngộ thiên đạo, nắm giữ tu vi, nghiên cứu thuật pháp từ Thủy Đông Lưu toàn bộ truyền cho Mạnh Hạo. 

Nếu chỉ như thế cũng liền thôi, còn có lực lượng tu vi vô tận, căn nguyên sinh mệnh trong chớp mắt đều rót vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho hắn toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thét. Trong cơ thể hắn đồng thời cũng có một sự biến hóa điên cuồng, long trời lở đất. 

Mà bên ngoài lối đi, thời khắc này, tiếng kinh hô từ đám người đến từ Tiên Thần đại lục, trong chớp mắt truyền đến.

- Truyền thừa tiên đạo! 

- Thiêu đốt bản thân mình, thành toàn người khác... 

- Loại thuật pháp này là di pháp của Chí Tôn Tiên Giới năm đó, vô cùng ác độc, vốn là cắn nuốt người khác thành toàn cho mình nhưng người này không ngờ lại nghịch chuyển thành pháp này. 

Khi thanh âm kia vang lên, vị nữ tử tu vi cửu nguyên kia nhíu mày, hừ lạnh bước tới gần. Còn có lão già áo bào trắng lông mi trắng cũng than thở đi tới. Những Chí Tôn bát nguyên khác trong nháy mắt cũng tới gần.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang ngập trời, toàn bộ xông tới giết Thủy Đông Lưu. Tiếng cười Thủy Đông Lưu vang vọng, mắt hắn sáng như sao nhìn về phía vô số tu sĩ Tiên Thần trước mặt. 

- Ngã Bị Sơn Hải Tu, Sinh Tử Sơn Hải Hồn! Hai tay hắn bấm quyết, thần thông biến ảo ra, lấy lực lượng một người nổ vang bốn phương tám hướng. Hắn không ngừng thiêu đốt thân thể, không ngừng phóng ra tu vi, cản trở đám người, truyền đạo của mình cho Mạnh Hạo. 

Máu tươi phun ra, hắn không ngừng bị thương nhưng thân thể hắn lại không lùi bước chút nào. Hắn vẫn đứng bên ngoài lối đi, tiếng cười vang vọng. 

- Lão phu không phải Cửu Phong nhưng bên trong cơ thể ta lại có một lũ tàn hồn Cửu Phong... dù là hắn cho ta mượn để sống lại hay ta mượn hắn để tái lâm thế gian... Ta rốt cuộc là ai, vấn đề này ta đã suy tư vạn vạn năm. Có lẽ ta đã sớm có đáp án, ta thuộc về Điệu Nhất vong tộc... 

Phân thân Trảm Thần trở về, dung địch quân vào trong Sơn Hải, luận đạo cùng Diệt Sinh, hỏi chúng sinh chi thiên! 

Ta đã tận lực... Có lẽ sẽ có người hận ta, có người oán ta nhưng ta đối với Sơn Hải Giới trọn đời không hối hận, sống vì Sơn Hải, chết vì Sơn Hải Giới. Ta cam tâm tình nguyện, cuộc đời này không uổng! 

- Ngã bối Sơn Hải tu, sinh tử Sơn Hải hồn! Thủy Đông Lưu cười to, ánh mắt của hắn lần đầu tiên xuất hiện sự điên cuồng. Trong khoảnh khắc bản thân hình thần câu diệt, hắn cũng lựa chọn giống như tất cả tu sĩ Sơn Hải sắp tử vong. 

Tự bạo! 

Lấy tự bạo gây thương tích nặng cho những người đuổi bắt, lấy tự bạo thôi thúc truyền thừa sôi trào, cho Mạnh Hạo một cơ duyên tuyệt thế! 

Thủy Đông Lưu tự bạo! 

Khoảnh khắc khi hắn tự bạo, lốc xoáy bên trong lối đi cũng nổ vang đến cực hạn. Con bướm triển khai vận chuyển, trong phút chốc tốc độ liền tăng lên, chớp mắt đã đi xa. Trong óc Mạnh Hạo giờ khắc này như bị vô số thiên lôi nổ vang. Thân thể hắn run rẩy, trong đầu hắn có vô số đạo đang vận chuyển, điên cuồng nảy sinh trong cơ thể hắn. 

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hắn thấy hoa mắt, cả người liền chìm trong hôn mê, được Hải Mộng đỡ lấy. Mọi người đang đứng trên lưng con bướm phức tạp nhìn lối vào giờ khắc này tỏa ra ánh sáng chói mắt. 

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trong lối đi có tiếng nổ vang trời. Tại vị trí cửa vào có rất nhiều tu sĩ Tiên Thần tấn công đến. Cùng lúc đó, một phiến đại lục không ngờ đánh xuống lối đi, khiến cho cả lối đi trong nháy mắt tan vỡ. 

Trong khoảnh khắc tan vỡ, con bướm nhảy lên một cái, trực tiếp xuyên qua mà đi. 

Thời gian dường như trở nên chậm chạp. Không biết qua bao lâu, khi tất cả đều khôi phục trở lại, tại một phiến thương mang trong tinh không, hư vô xuất hiện một khe nứt. Thân ảnh con bướm trong chớp mắt bay ra từ bên trong khe nứt. 

Vào thời khắc này, tu sĩ Sơn Hải thấy được thương mang, thấy được tinh không vô tận. Nơi này không có bất kỳ một tinh tú nào mà chỉ có một phiến sương mù, khi thì ngưng tụ lúc lại tiêu tán. 

Mà sau lưng bọn họ vốn là khu vực Sơn Hải Giới, thời khắc này nhìn lại chỉ là một phiến lốc xoáy mơ hồ, bên trong có vô số điểm sáng lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy được ngoại giới, rất... xa lạ. 

Mạnh Hạo vẫn còn đang hôn mê nhưng thân thể hắn như có một luồng lực lượng kinh thiên đang nổi lên, vận chuyển, nổ vang. 

Trong thương mang, con bướm này cũng bay được rất xa rồi. Không lâu sau, phía sau nó, tại nơi nó đi ra lúc trước, cái khe kia trong nháy mắt bị xé mở. “Ầm” một tiếng, cái khe không ngừng bành trướng rồi trực tiếp nổ tung, một phiến đại lục nghiền ép hết thảy rầm rầm xuất hiện. 

Khi phiến đại lục kia xuất hiện, cái khe nứt từng thuộc về lốc xoáy trong Sơn Hải Giới thời khắc này cũng vỡ vụn, biến mất vĩnh viễn.

Đại lục này chính là đại lục Tiên Thần. Sau khi nó xuất hiện, vô số khí tức ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía. Trong những khí tức này đều mang theo phẫn nộ cùng sát ý. 

-Thương mang tinh không vô tận, bọn họ có trốn cũng không thoát. 

- Không ai có thể dưới sự truy kích của đại lục Tiên Thần mà còn có thể trốn thoát. 

- Mạnh Hạo, người được truyền thừa, tên của hắn gọi là Mạnh Hạo! 

Một lát sau, dường như đã tìm được phương hướng đám người Mạnh Hạo, mảnh đại lục này lập tức bay đi, gắt gao truy kích. 

Khi phiến Tiên Thần đại lục này đang truy kích, trong thương mang có một chiếc thuyền xuất hiện, lơ lửng trôi nổi trong tinh không. Ngồi trên chiếc thuyền là một lão nhân, lão mở mắt ra nhìn về phương xa. 

Hồi lâu sau, lão mới lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. 

- Nếu bọn họ biết hết thảy về nơi này thì sẽ làm ra chuyện gì? Lão tự lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lão mới biết, bọn họ mà bản thân nói là chỉ người nào.

Sau một lúc lâu, chiếc thuyền biến mất, lão nhân trong chiếc thuyền kia tiếp tục đi trên con đường của mình. Dường như Sơn Hải Giới chỉ là một lần nghỉ chân của lão mà thôi. Thời khắc này, lão lại tiếp tục đi về phương xa.

- Có lẽ... không bao giờ có thể gặp lại nữa, bất quá, tên kia lại có chút ý tứ. Lão nhân thở dài, cặp mắt nhoáng lên một cái như có điều suy nghĩ. 

Cho đến lúc chiếc thuyền đã đi xa, ở một phương hướng khác, một tu sĩ gầy gò bước ra. Bên người hắn có một con muỗi khổng lồ, cả hai yên lặng nhìn về phương xa.

Trên người tu sĩ này có một luồng khí tức thô tục nhưng giờ khắc này, hắn lại nhíu mày, có chút chần chờ. 

- Cuộc chiến này thật sự cần thiết sao? Điên rồi, đều điên cả rồi... Chỉ vì không cho tiên ra, chỉ vì muốn đổi thành yêu... Nếu Vương Mộc ở đây, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người này chính là người đã dạy hắn tu hành trong rừng trúc của Vương gia. 

Lúc lâu sau, tu sĩ gầy này mới thở dài. 

- Sát tinh đã đi rất nhiều năm, cũng không biết giờ này hắn đang ở chỗ nào. Nơi này lại xuất hiện tình huống như vậy, thôi thôi, chuyện này gia ta không quản được. Tu sĩ gầy này lắc đầu, cất bước đi xa. Có lẽ hắn thấy, chuyện này tuy rằng đại lục Tiên Thần có hơi quá phận nhưng chung quy lại cũng không phải là chuyện quan trọng gì. 

Kể cả thân ảnh áo đen sau đó xuất hiện ở nơi này nhìn về hướng xa xa rồi rời đi sợ là cũng cho rằng, chuyện này cũng sẽ không gây hậu quả gì nghiêm trọng... 

Có lẽ hiện tại không có ai có thể ngờ tới, chuyện xảy ra ở chỗ này sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.

Tiên đã biến thành yêu, mà yêu thế mà lại trở thành đỉnh phong thương mang! 

Cuộc truy sát vẫn tiếp tục. Hình ảnh cuối cùng của cuộc chiến khiến trong lòng tu sĩ Sơn Hải Giới đối với Thủy Đông Lưu vô cùng phức tạp. 

Thủy Đông Lưu cho Sơn Hải Giới một hy vọng, từ không có khả năng trở thành một tia sinh cơ, hơn nữa còn khuếch trương tia sinh cơ làm cho giờ khắc này dường như sắp trở thành hiện thực. 

Mặc dù quả thật phút cuối cùng con bướm có thể bị giết nhưng trên thực tế, lúc chạy ra khỏi lốc xoáy Sơn Hải Giới, chỉ trong một khắc con bướm xuất hiện ở thương mang, Sơn Hải Giới đã nhảy ra khỏi quỹ tích của vận mệnh. 

Trong phút chốc, từ nơi này, Sơn Hải Giới đã nắm giữ được vận mệnh của mình! 

Không còn bất cứ gông xiềng nào, không có phong ấn, không có 33 Thiên, không có Đạo Phương, không có Vô Lượng Kiếp, không có uy áp của hai thế lực lớn. 

Nếu như nói tự do thì quả thật giờ khắc này, tu sĩ Sơn Hải Giới đã giành được tự do. Sau vạn vạn năm, Chí Tôn Giới chưa bao giờ có tự do.

Cho dù phía sau còn truy binh nhưng tự do này đối với tu sĩ Sơn Hải Giới có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. 

Chỉ là cái giá phải trả cho phần tự do này quá lớn, quả thật là quá lớn, lớn đến mức những tu sĩ Sơn Hải Giới còn sống sót đối với người tạo ra chuyện không có khả năng này - Thủy Đông Lưu, cực kỳ phức tạp. Bọn vừa hận nhưng trong hận lại có kính. 

Chín phần tu sĩ tử vong đổi lấy một con bướm giương cánh. Mà mỗi lần cánh bướm huy vũ thứ hao phí chính là hồn những tu sĩ Sơn Hải đã tử vong.

Nếu nói là vợ chồng Phương Tú Phong đang huy vũ cánh, chi bằng nói là tu sĩ Sơn Hải tử vong đang hy sinh sinh mạng.
 
Chương 1751: Hồ điệp vẫn bay


Thủy Đông Lưu tự bạo, lấy thân mình ngăn trở địch nhân, còn thành toàn cho Mạnh Hạo. Công lao của hắn thực quá lớn, không ai có thể nói rõ ràng. 

Bọn họ chỉ cảm thấy phức tạp. 

Mọi người ai nấy đều trầm mặc. Chỉ có con bướm kia, vẫn bay nhanh trong thương mang. 

Mạnh Hạo còn đang ngủ say, thủy chung vẫn chưa thức tỉnh. Hắn không cách nào ở lại thế giới bên trong con bướm. Một khi hắn ở đó, toàn thân con bướm sẽ run rẩy, mọi thứ đều hỗn loạn. Bởi vậy, hắn bị đem ra khỏi thế giới kia, nằm trên thân của con bướm. 

Đám người Hải Mộng, Địa Tạng hộ pháp chung quanh hắn. Còn có hai thân ảnh xuất hiện bên Mạnh Hạo, đó chính là đôi đạo lữ - Phương Tú Phong cùng mẫu thân của Mạnh Hạo. 

Thân thể bọn họ không còn mơ hồ, thậm chí nhìn rõ cả chân thân. Bọn họ yên lặng ngồi bên cạnh Mạnh Hạo, nhu hòa nhìn Hạo nhi của bọn họ. Dường như trong mắt họ, Mạnh Hạo vĩnh viễn là đứa con bé nhỏ.

- Hạo nhi, chúng ta không có đi. Khi con tỉnh lại, nhất định sẽ nhìn thấy chúng ta… 

- Hạo nhi… 

Những người khắc ở xung quanh khi nhìn thấy vợ chồng Phương Tú Phong, thần sắc ai nấy đều lộ ra vẻ tôn kính. Cho đến Hải Mộng Chí Tôn cũng đều ôm quyền cúi đầu thật sâu. 

Bọn họ hiểu rõ, con bướm này thuộc về Phương gia. Mà hồn huy động cánh bướm chính là của hai vợ chồng trước mắt họ đây.

Bọn họ không chết, mà là tân sinh trở thành một loại khác, thậm chí đạt đến bất tử. 

Con bướm vẫn cứ bay lượn. Một đám người không nhà, trong thương mang này, không biết muốn đi về đâu. 

Sau lưng bọn họ, Tiên Thần đại lục với tốc độ cực nhanh, đuổi giết mà đến, càng ngày càng gần. Mà ở một chỗ khác trong thương mang, một phiến đại lục tĩnh mịch, cảm thấy được dao động của con bướm, liền thay đổi phương hướng, cấp tốc lao tới nơi Mạnh Hạo đang ở. 

Mạnh Hạo nằm mơ. Trong giấc mộng của hắn, thiên địa lôi đình vô tận, hắn ở trong thiên địa này, vừa cười lại vừa khóc. Mắt hắn đỏ thẫm, hắn trào dâng khát vọng muốn xé mở mọi thứ. Vô số sấm sét ầm ầm lao tới chung quanh hắn, mà trong những mạch đạo màu đen trên người hắn dường như xuất hiện những dấu vết đặc thù. 

Những dấu vết kia, chính là cấm pháp! 

Là cấm pháp Phong Yêu nhất mạch! 

Hắn nắm giữ đệ nhị cấm cho đến đệ bát cấp, mà giờ khắc này, trong tiếng sấm sét khắp bốn phía, dường như lạc ấn đệ nhất cấm của Thủy Đông Lưu đang dần dần sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo.

Hắn hiểu rõ, Phong Yêu đệ nhất cấm chính là Thủy Chung Cấm! 

Hắn hiểu hết, hết thảy vạn vật, nhân quả sống chết trên đời này. Hiểu đến nơi đến chốn! 

Phía dưới hắn là một vùng biển bàng bạc. Vùng biển này như là tu vi của một người nào đó, toàn bộ đều rót vào trong thế giới của Mạnh Hạo. Sóng biển ngập trời, không ngừng cuốn lên rồi bị Mạnh Hạo hấp thu lấy. 

Tu vi của hắn càng lúc càng tăng lên. Trong đầu hắn xuất hiện vô số đạo pháp. Những đạo pháp này có thể khiến cho thiên địa rung chuyển, khiến cho không gian biến đổi. 

Không biết trải qua bao lâu, sấm sét trong thế giới kia cũng tiêu tán. Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, thân thể hắn trầm xuống, chìm vào chỗ sâu nhất trong vùng biển tu vi kia. Ở nơi đó, có chín ngọn núi nhỏ, có tám vùng biển tu vi cùng với một vùng biển không chịu dung hợp. 

Mạnh Hạo vừa rơi xuống liền khoanh chân ngồi lại. Trong chín núi tám biển kia, hắn vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, cảm ngộ. Sắc mặt của hắn lúc thì như muốn vùng vẫy lúc lại mờ mịt, khi thì mừng như điên, thần sắc không ngừng biến hóa.

Mà chín núi tám biển chung quanh hắn dần liên hệ với nhau, ngưng tụ lại trên người Mạnh Hạo, cùng với nhịp tim của hắn mà chấn động. 

Mi tâm của hắn, dần dần tám ấn ký phức tạp, chậm rãi xuất hiện. Trong đó, cái ấn ký thứ tám chỉ có một nửa nhưng vẫn tiếp tục lớn lên. Những thứ này chính là cấm pháp của Mạnh Hạo. Khi ấn ký thứ tám hoàn chỉnh chính là lúc Mạnh Hạo, hoàn toàn nắm giữ tất cả tám cấm pháp! 

Ngoài ra, trên những ấn ký này đều tản ra những khí tức căn nguyên bất đồng nhau, dường như trong giờ phút này, căn nguyên đang dần dần nảy sinh.

Mà chung quanh hắn, cũng vào giờ khắc này, xuất hiện 33 ngọn Hồn Đăng. Lúc này, có 18 ngọn đèn đang cháy, 15 ngọn còn lại đã tắt. Trong 18 ngọn Hồn Đăng đang cháy kia, có một ngọn là đèn chủ. Nếu như ngọn đèn này vỡ nát, Mạnh Hạo sẽ chết! 

Thời khắc này, 18 ngọn đèn đang cháy đột nhiên tắt đi một ngọn. 

Dường như theo thời gian, những ngọn đèn lần lượt tắt đi. Mà mỗi lần đèn tắt, đều tản ra một luồng khói màu đen, chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo. 

Tu vi của hắn, khí tức của hắn, thân thể của hắn đều đang không ngừng được tăng cường, càng lúc càng tăng lên. 

Theo như kỳ vọng thì vào giờ khắc này, tạo hóa đến từ Thủy Đông Lưu khiến Mạnh Hạo trở thành một… tuyệt thế cường giả! 

Quá trình này có lẽ sẽ rất chậm, cần rất nhiều thời gian nhưng sẽ không ngừng lại! 

Cũng chính ngay lúc này, khoảng cách giữa Tiên Thần đại lục và con bướm càng ngày càng được rút ngắn. Ở trên con bướm, Hải Mộng Chí Tôn nhìn Mạnh Hạo. Một hồi lâu sau, nàng hạ quyết tâm.

Nàng đứng lên, nhìn ra thương mang. Thần sắc nàng có chút bi ai, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm. 

- Người ở thời đại với ta… đều đã đi rồi. Giờ này, cũng đã đến lượt ta. 

- Ta có thể càm giác được, phía trước chính là Ma giới đại lục mà phía sau, Tiên Thần đang truy kích. 

- Ta là Chí Tôn vô dụng nhất, tu vi của ta không đủ, mưu lược của ta cũng không đủ. Những việc ta có thể làm, thật sự rất ít… Hải Mộng Chí Tôn yên lặng đứng ở nơi đó, nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Ta tận mắt nhìn Sơn Hải Giới vỡ nát, lại nhìn thấy nàng xuất hiện, nhìn con bướm bay ra tinh không, nhìn truy binh sát ý cuồn cuộn, ta có thể làm được gì… 

- Cả đời này của ta sống quá lâu, nhưng ta vẫn là kẻ vô dụng. Chỉ có một danh sách kế hoạch, giờ này, ta phải hoàn thành kế hoạch này! 

- Hy vọng của Sơn Hải Giới, không phải ở ta mà là ở hắn. Hải Mộng Chí Tôn quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo đang hôn mê. Nàng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra quyết đoán. Nàng nâng tay lên, đột nhiên chỉ về cánh bướm.

Một chỉ tay này, lập tức ở thế giới bên trong cánh bướm, ngoại trừ Mạnh Hạo đang ở bên ngoài, sau cuộc chiến tranh này chỉ còn lại hai vị danh sách, hai người này lần lượt biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt Hải Mộng. 

Hai danh sách này, một là danh sách núi thứ nhất, Đạo Thiên, một là danh sách núi thứ bảy, Vũ Văn Kiên! 

Thương thế của hai người rất nặng, thời khắc này, sau khi họ xuất hiện, họ dường như cũng ý thức được điều gì. Họ liếc nhìn Mạnh Hạo rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Hải Mộng Chí Tôn.

- Các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hải Mộng trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng lên tiếng. 

Đạo Thiên cùng Vũ Văn Kiên thần sắc kiên định, ai nấy đều gật gật đầu. Bọn họ không có gì để mất đi, không có nhà, không có tộc nhân, đến cả bằng hữu cũng không còn dư lại mấy ngươi. Thời khắc này, tồn tại trong lòng họ, chỉ có một luồng hận ý ngập trời. 

- Như vậy, lập tức thi hành danh sách kế hoạch… Kế hoạch này ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, cũng chính là kế hoạch duy nhất. Các ngươi cùng với luân hồi chi pháp, lấy tính mạng của ta làm trao đổi, một người đến Tiên Thần đại lục, một người đến Ma giới!

- Nơi nào các ngươi chôn xuống hai mầm mống, nơi đó sẽ trở thành cội nguồn lật đổ. Các người không có nhiều hy vọng, thậm chí có thể tử vong ngay trên đường. Mà khả năng rất lớn là kế hoạch của ta, có lẽ sẽ không cách nào thực hiện được. Các ngươi liệu có thể lật độ được hai thế lực khổng lồ kia…? 

- Nhưng… ta vẫn muốn thử một lần. Hải Mộng lẩm bẩm, trong mắt nhoáng lên ánh sáng. Nàng nâng tay lên, một chỉ tay vào mi tâm Vũ Văn Kiên. Thân thể Vũ Văn Kiên ầm ầm chấn đống, ấn ký danh sách trên mi tâm hắn giờ khắc này tản ra hào quang rực rỡ, tràn ngập toàn thân, trực tiếp bao trùm toàn bộ thân thể hắn. Thân thể Vũ Văn Kiên đang ở bên cạnh Hải Mộng Chí Tôn dần dần… tan thành mây khói. 

Hoàn toàn tiêu tán! 

Chỉ còn hồn của hắn, nhờ căn nguyên sinh mệnh của Hải Mộng Chí Tôn dần dần chìm vào trong thương mang, đi tìm luân hồi quỹ tích, rồi đi vào… Ma giới. 

- Ký ức của ta, tánh mạng của ta dẫn đường. Nghĩ đến tu vi luân hồi, ta… đã từng tham dự Chí Tôn Tiên Giới hạo kiếp, bên trong Ma giới cũng để lại dấu vết… Danh sách, hãy đi thôi!

“Ầm” một tiếng, hồn của Vũ Văn Kiên tiêu tán vào thương mang. Hồn của hắn đi theo một đường kỳ lạ, chìm vào trong luân hồi Ma giới. Thuật pháp này kỳ dị không thể nói rõ, lại là kế hoạch cả đợi này của Hải Mộng Chí Tôn. Mặc dù ở Như Phong nơi đó cũng chỉ có thể xem như là do Thủy Đông Lưu an bàn, không phải do nàng toàn bộ khống chế. 

Đạo Thiên trong mắt nhoáng lên ánh sáng. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền. 

Gần như khoảnh khắc hắn nhắm mắt, ấn ký danh sách trên mi tâm hắn cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm toàn thân rồi lập tức tiêu tán ngay trên thân con bướm. 

Làm xong những việc này, Hải Mộng Chí Tôn phun ra một ngụm máu tươi. Cả người lập tức mệt mỏi, nàng lúc trước ở Sơn Hải Giới vốn đã thiêu đốt sinh mạng, thời khắc này lại vì kế hoạch mà bỏ ra căn nguyên, bây giờ đã như đèn cạn dầu. 

- Sau đó, đến phiên ta. Nàng cười khẽ, vung tay áo, thân thể bước ra khỏi con bướm, tiến vào thương mang. Nàng đưa hai cánh tay ra, trong cơ thể dường như có tiếng nổ vang vọng, một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt ngập trời.

Giờ khắc này, nàng không bảo lưu chút gì, thà rằng hồn phi phách tán, thà rằng không vào luân hồi, thà rằng vỡ nát đạo cơ cũng phải đem tiềm lực cuối cùng trong cơ thể, tia sinh cơ cuối cùng trong cơ thể thả ra ngoài. 

Trong tiếng nổ “ầm ầm”, bộ dáng của nàng không còn già nua mà đã khôi phục thanh xuân. Thân thể nàng run rẩy, nhưng trên người lại truyền ra dao động kinh người, tạo thành một lốc xoáy hủy diệt, xoay tròn xung quanh nàng. 

Nàng không lựa chọn tự bạo mà là giờ khắc này, thiêu đốt hết thảy tu vi, ngưng tụ thành lực lượng thần thức, tản ra khắp bốn phía. 

Nàng đã muốn chết, lại vì Sơn Hải Giới. Muốn tìm một phương hướng cho con bướm kia, tìm một nơi để cho nhóm hậu nhân có thể được an toàn. 

Nàng là Chí Tôn, quá khứ, hiện tại đều là Chí Tôn! 

Có lẽ tu vi của nàng không đủ, năng lực của nàng không đủ, nhưng tâm của nàng đối với Sơn Hải Giới, nhật nguyệt có thể thấy được, thương thiên có thể làm chứng!

Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thần thức của nàng nhờ thiêu đốt tu vi cùng sinh mạng mà ầm ầm bạo phát, khuếch tán khắp bốn phía. Nàng đang tìm kiếm, muốn bắt lấy thời gian để đi tìm một tia sinh cơ. 

Nàng cảm nhận được Tiên Thần đại lục đang đến gần, cảm nhận được Ma giới đại lúc sắp tới. Thần thức của nàng vẫn tiếp tục lan tràn, chưa có ngừng lại. Thân thể của nàng thời khắc này nhanh chóng khô héo, đến cuối cùng, cả người nàng dường như muốn tan vỡ, thậm chí hai chân của nàng cũng dần dần hóa thành điểm sáng, phiêu tán khắp bốn phía. 

Nhưng nàng không từ bỏ, vì hy vọng của toàn Sơn Hải Giới…
 
Chương 1752: Thanh Quan tuyền


Thần thức tiếp tục tản ra xa hơn, cho đến khi điểm sáng lan tràn đến hông của nàng, trong thần thức của nàng lập tức cảm nhận được ở địa phương cách rất xa nơi này, không ngờ tồn tại một phiến lốc xoáy. 

Tại khu vực trước đây đã từng là Chí Tôn Tiên Giới có một lốc xoáy, bên trong có uy áp mãnh liệt không kém gì đại lục Tiên Thần.

Địa phương này vô cùng nguy hiểm, tồn tại vô số khe nứt trong không gian. Thậm chí mơ hồ có thể thấy được ở khu vực trung tâm có một cái quan tài! 

Quan tài này màu xanh, bên trong có một thi thể nữ nhân giống như đang ngủ say vậy. 

Bên ngoài quan tài có một tấm bia đá, phía trên mơ hồ có khắc chữ. Hải Mộng Chí Tôn chỉ có thể thấy một chút. 

- Cả tinh không đều thiếu nợ ta, mà ta lại thiếu nợ nàng. Nàng vốn có thể thức tỉnh nhưng lại không muốn tỉnh dậy. Nếu đã như vậy, ta liền lấy phiến tinh không này hóa thành thương mang chôn cùng nàng. 

Đây là một địa phương không có bất cứ liên hệ nào với Sơn Hải Giới, đại lục Tiên Thần hay Ma giới. Nó dường như đã tự hình thành nên một thế giới riêng. Sự tang thương bên trong đã tồn tại lâu đến mức dường như khi chưa có Tiên Thần, chưa có Ma giới thì đã có mảnh thế giới này! 

Dường như tinh không sở dĩ có thương mang cũng là vì thế giới này. 

Nữ nhân xa lạ kia Hải Mộng chưa từng thấy qua. Tâm thần nàng chấn động, nàng có cảm giác mãnh liệt rằng nơi này có lẽ chính là cơ sở phát sinh Sơn Hải Giới. 

Lốc xoáy này rất kỳ dị, chỉ có hai màu đen trắng nhưng lại ẩn chứa pháp tắc thời gian. Hải Mộng Chí Tôn cũng không thể nhìn quá lâu, khi thần thức nàng đuối đi, nàng liền lập tức thu hồi thần thức, thân thể nàng thời khắc này đã tiêu tán đến ngực. 

- Ta đã tìm được rồi. Nơi đó chính là cơ sở phát sinh Sơn Hải Giới! Thần sắc nàng phấn chấn, nàng thu hồi thần thức. Xa xa, thương mang cuồn cuộn, đại lục Tiên Thần đã truy kích đến đây. 

Gần như ngay khoảnh khắc Tiên Thần đại lục xuất hiện, Hải Mộng Chí Tôn mỉm cười, đầu của nàng trong chớp mắt liền biến thành điểm sáng. Tất cả điểm sáng này toàn bộ trở thành lực thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm đang chở các tu sĩ Sơn Hải còn lại tốc độ bạo tăng. 

“Ầm” một tiếng, con bướm trong nháy mắt đã đi xa, kéo dài khoảng cách với Tiên Thần đại lục. 

Mà điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa thành thời khắc này đang nhanh chóng tiêu tán. Sau khi giúp con bướm đi hết đoạn đường cuối cùng, nàng đem thần thức truyền cho vợ chồng Phương Tú Phong đã hóa thành cánh bướm.

- Đi vào trong đó... Nơi đó có sinh cơ! 

Trong tiếng nổ "ầm ầm", con bướm càng bay nhanh hơn. Nó đổi phương hướng, hướng thẳng đến địa phương Hải Mộng Chí Tôn chỉ mà vội vã bay tới. 

Cũng chính lúc này, điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa thành từ từ tán đi, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán trong thương mang. Con bướm đã đi xa. Trong thương mang, có thể thoáng thấy bóng dáng Hải Mộng Chí Tôn dường như đang mỉm cười, dõi theo con bướm đã đi xa mà chúc phúc.

Nàng là Hải Mộng, năm đó nàng đã tham gia trận chiến Chí Tôn Tiên Giới, bảo vệ Sơn Hải Giới đến ngày hôm nay. Nàng, hình thần câu diệt. 

Thủy Đông Lưu vì Sơn Hải Giới mà tạo ra một tia sinh cơ. Còn Hải Mộng lại dùng tính mạng, vì Sơn Hải Giới mà chỉ ra một phương hướng. 

- Cửu Phong đại ca, ta đến với ngươi đây... 

- Ta là kẻ vô dụng nhất. Năm đó vô dụng, lúc này cũng vô dụng. Ta thậm chí không giết được một Chí Tôn, không diệt nổi một Chủ Tể. Ta vô dụng đến cực hạn.

- Những hậu nhân của Sơn Hải Giới, hy vọng các ngươi... cả đời bình an. Hải Mộng Chí Tôn, trong nụ cười kia, tán đi thương mang, vĩnh viễn... Tiêu tán. 

Nàng tử vong, tu sĩ Sơn Hải Giới trong con bướm không biết, chỉ có đám người Địa Tạng là chứng kiến hết thảy. Thần sắc bọn họ mang theo vẻ bi ai. 

Mà giờ phút này, trong đầu Mạnh Hạo cũng ở trong thế giới đó. Trong địa phương đó, tu vi của hắn càng trở nên mạnh mẽ, Hồn Đăng bên cạnh hắn đã có 20 cái lụi tàn.

Cấm pháp ấn ký trên mi tâm hắn giờ khắc này đã hoàn thành hơn phân nửa đệ nhất cấm! 

Tám cái ấn ký khác thì đang nảy sinh căn nguyên. Trong thân thể hắn, tiên khí, yêu khí cùng những khí tức khác đang nhanh chóng dung hợp tạo thành một cỗ khí tức quỷ dị. 

Trái tim hắn cũng bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, thình thịch, thình thịch, thình thịch... 

Mỗi một lần nhảy lên, trong đầu hắn lại vang lên tiếng thiên lôi oanh tạc. Dần dần, thiên lôi dường như muốn từ trong cơ thể hắn tràn ra ngoài, khiến cho thương mang bốn phía con bướm dường như xuất hiện từng tia chớp hình cung. 

Thời gian bất giác trôi qua, không biết đã qua bao lâu, con bướm xuyên qua thương mang, hướng về phương hướng Hải Mộng Chí Tôn nói, bay nhanh, càng ngày càng gần... 

Cho đến một ngày, ở xa xa, thương mang bắt đầu mỏng dần. Một lốc xoáy to lớn như ẩn như hiện, nhìn như rất gần nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn cách rất xa! 

Nơi đó chính là địa phương mà Hải Mộng Chí Tôn đã thấy.

Cũng đúng lúc này, phía sau con bướm, thương mang cuồn cuộn, tiếng nổ vang trời, Tiên Thần đại lục cuối cùng cũng đuổi kịp. 

Thương mang tinh không, nơi này rốt cuộc lớn đến mức nào chỉ sợ gần như không ai có thể nói rõ. Có lẽ có người sẽ biết, nhưng những người như vậy trong thương mạng tinh không cũng vô cùng hiếm thấy. 

Trong lòng hầu hết tu sĩ thì thương mang tinh không căn bản là vô biên vô tận. Bởi vì, lấy lực lượng cả đời bọn họ, thậm chí kể cả Tiên Thần đại lục cũng đều không thể đi hết toàn bộ thương mang.

Nơi này thật sự quá lớn. 

Cũng không ai có thể nói rõ phiến thương mang tinh không này đến cùng tồn tại bao nhiêu cái lốc xoáy, bao nhiêu cái đại lục trôi nổi. Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần là địa phương có lốc xoáy thì nơi đó nhất định có văn minh.

Cho dù nơi đó chỉ có một mảnh tĩnh mịch thì cũng vẫn tồn tại dấu vết chứng minh rất nhiều năm trước đây, nơi này đã từng phồn vinh. 

Mà những đại lục trôi nổi trong thương mang kia thường nguy hiểm, hoặc là cường hãn đến cực hạn, hoặc là tồn tại bóng tối tử vong. 

Chỉ là thương mang quá lớn cho nên giữa các đại lục có khi vạn vạn năm cũng không thể gặp nhau lấy một lần. Mà Tiên Thần đại lục cùng Ma giới đã tồn tại trong thương mang này rất rất lâu rồi. Lâu đến mức bọn họ tuy vẫn chưa khám phá ra bí ẩn tạo nên thương mang nhưng lại có thể chiến thắng những đại lục khác trong những lần tao ngộ. 

Thậm chí những hiểu biết của bọn họ về lốc xoáy so với những người khác cũng nhiều hơn vô cùng. 

- Trong thương mang, thuộc khu vực đã biết có ba chỗ cấm địa. Nơi có thể được gọi là cấm địa phần lớn đều ẩn chứa bí ẩn khởi nguyên thương mang. Mà địa phương các ngươi hiện tại muốn đi chính là một trong các cấm địa. Nơi đó được gọi là Thanh Quan Tuyền!

Gần như ngay lúc Tiên Thần đại lục xuất hiện thì có một thanh âm của nữ tử truyền ra từ trên đại lục, vang vọng trong thương mang, khiến cho toàn bộ người trong ngoài con bướm đều nghe thấy được. 

Thần sắc Địa Tạng cảnh giác, bên người của hắn chỉ còn lại Chí Tôn khôi lỗi. Mạnh Hạo ngủ say khiến Chí Tôn khôi lỗi chỉ còn lại ý thức đơn giản. Ngoại trừ bọn họ chỉ còn Vương Hữu Tài cùng đám người Quý Âm, còn có mấy vị Sơn Hải Chủ và Kha Cửu Tư. 

Những người này chính là những người mạnh nhất Sơn Hải Giới hôm nay!

Bọn họ bảo vệ ở bên cạnh Mạnh Hạo. Thời khắc này, tất cả đều mang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tiên Thần đại lục. 

- Các ngươi lựa chọn nơi đó căn bản chính là muốn chết! Nữ nhân kia chậm rãi lên tiếng. Trên Tiên Thần đại lục có rất nhiều tu sĩ bước vào trong thương mang. 

Người cầm đầu, hắn như một mặt trời tản phát ra một loại dao động kinh thiên. Cùng lúc đó, phía sau người này cũng chính là nơi từng là Sơn Hải Giới, một nữ tử lạnh lùng toàn thân toát ra dao động tu vi cửu nguyên cất bước đi ra.

Lời ban nãy chính là do nàng nói. 

- Thanh Quan Tuyền theo lời đồn nằm sâu trong lốc xoáy đen trắng, ẩn chứa đại đạo thời gian. Đại đạo này không phải tự nhiên xuất hiện mà là do một người cưỡng ép bắt giữ để tẩm bổ nữ tử trong quan tài kia. 

- Không ai biết người kia rốt cuộc là ai. Năm đó phu quân ta ngồi tĩnh tọa ở chỗ này rất lâu cũng không nói một câu nào.

- Hắn nói người kia đã khiến phiến tinh không này trở thành thương mang nguyên! Nữ tử Tiên Thần đại lục nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người con bướm, nơi Mạnh Hạo đang hôn mê. 

-Cuộc chiến này trên thực tế đến đây cũng phải kết thúc, không cần phải tiếp tục. Nguyên nhân của cuộc chiến này, một mặt là ngăn trở tiên xuất hiện, mặt khác là vì một cái gương. 

- Điều đáng chú ý là hai lý do này vốn không liên quan với nhau nhưng lúc này lại xuất hiện trên cùng một người. Các ngươi hãy giao hắn ra đây, sau đó để lại lạc ấn liền có thể rời đi.

Nữ tử nhìn về phía con bướm, thanh âm lạnh lùng, không cho phép hoài nghi. 

-Trong thương mang tinh không, Chí Tôn cửu nguyên đã là tồn tại mạnh nhất. Muốn tiếp tục tồn tại trong thương mang này thì bất kỳ thế lực nào cũng cần có Chí Tôn cửu nguyên tồn tại. 

Theo lời nói của nàng truyền ra, uy áp cũng chậm rãi phủ xuống, bao phủ thương mang, khiến cho con bướm run rẩy, không thể rời đi. 

-Các ngươi không đồng ý sao? Một lát sau, thanh âm cô gái trở nên lạnh lẽo, tay nâng lên vung về phía trước, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè xuống. Nàng đang định đi ra thì bỗng nhiên đáy lòng vừa động. Nàng nhìn về phía Mạnh Hạo trên con bướm, nàng nhận ra trên người Mạnh Hạo xuất hiện một sự dao động 

-Muốn thức tỉnh? Nữ tử cười, ánh mắt lạnh như băng. 

-Có ý tứ. Ta cũng muốn nhìn một chút xem người bị chuyển từ tiên thành yêu sẽ mạnh đến mức nào? Nàng nhấn một cái vào con bướm, nhàn nhạt lên tiếng.

-Một cái không lưu! 

Lời nàng nói vừa ra, lập tức tu sĩ Tiên Thần đại lục bốn phía trong nháy mắt chạy ra. Bốn mặt trời rực rỡ trong chớp mắt bay thẳng tới gần con bướm. 

Địa Tạng lộ vẻ bi ai. Cặp mắt những người khác cũng đỏ ngầu. Khoảnh khắc mấy tu sĩ đại lục đánh tới, trên người con bướm đột nhiên truyền ra một đạo ánh sáng, tạo thành một tầng phòng hộ, “ầm ầm”, cản lại mọi thần thông. 

Nhưng chỉ mới ngăn cản một chút, đạo quang tạo thành lớp phòng hộ kia liền lập tức vỡ vụn. Ngay khoảnh khắc đó, Địa Tạng bỗng nhiên đánh ra,đám người Vương Hữu Tài,còn có Chí Tôn khôi lỗi tựa hồ đều mang ý liều chết…
 
Chương 1753: Tỉnh lại, tỉnh lại


Không chịu nổi một kích! Bốn thái dương giống như Chí Tôn của Tiên Thần đại lục vậy, tốc độ nhanh nhất là một tên trung niên tóc đỏ

Nam nhân này cười lạnh, khi đi tới vung tay một cái

Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn bộ đám người Địa Tạng phun ra máu tươi, thân thể không bị khống chế bị cuốn lên

Cũng có mấy người ở dưới một kích này thân thể lập tức tan vỡ nổ tung

Trong lúc nhất thời, căn bản là không người nào có thể cản trở, tại Tiên Thần đại lục trước mặt, con bướm cuối cùng của Sơn Hải Giới căn bản là không thể đi so sánh! Nam nhân trung niên này cất bước, đạp trên người của con bướm

Thân thể con bướm mạnh run rẩy

Nam nhân trung niên tóc đỏ chạy thẳng tới Mạnh Hạo, nháy mắt tới gần

Hắn nhìn Mạnh Hạo hôn mê, trong mắt lộ ra một chút khinh miệt, tay phải nâng lên, hướng về đầu Mạnh Hạo bắt lấy

Cùng lúc đó, những thái dương khác cùng với Tiên tu sĩ Thần đại lục lúc này đang cất bước muốn sát nhập vào trong thế giới cánh bướm, xóa bỏ bộ phận cuối cùng còn dư lại của Sơn Hải Giới lúc này

Ngay khi tu sĩ trung niên kia bắt hướng đầu Mạnh Hạo, cánh bướm rung chuyển, thân ảnh cha mẹ của Mạnh Hạo trong nháy mắt xuất hiện, muốn đi cản trở

Không biết tự lượng sức mình

Nam nhân trung niên cười, trên người khí thế ầm ầm lên, tạo thành một cỗ trùng kích, chạy thẳng tới cha mẹ của Mạnh Hạo mà đi, dường như muốn trực tiếp làm vỡ nát bọn họ

Mà tay phải của hắn cũng giống như mang lực lượng hủy thiên diệt địa, trong phút chốc, mắt thấy sắp đụng chạm Mạnh Hạo

Giờ khắc này, tất cả đều đang ở rìa nguy cơ

Mạnh Hạo nguy cơ, cha mẹ hắn nguy cơ, đám người Địa Tạng nguy cơ, mọi người trong thế giới của con bướm cũng đều nguy cơ! Đúng lúc này! Trong thế giới trong óc Mạnh Hạo lúc này thiên lôi nổ vang, dường như có thanh âm của vô số Mạnh Hạo ngưng tụ chung một chỗ đang gào thét

Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại!! Những thanh âm này vô biên vô tận, ngày càng lớn hơn

Thế giới trong óc Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện vô số thân ảnh, mỗi một thân ảnh đều là Mạnh Hạo

Sau khi chiếm cứ cả thế giới, lần nữa gào thét muốn làm Mạnh Hạo tỉnh lại

Cho đến thanh âm này cuối cùng đánh mở biển tu vi còn thừa lại một nửa, đánh đến Mạnh Hạo bổn tôn ở dưới mặt biển

Thân thể Mạnh Hạo run lên, hai mắt của hắn vào lúc này mạnh mở ra! Cùng lúc đó, bên ngoài, Mạnh Hạo ở trên lưng con bướm hai mắt của hắn cũng vào giờ khắc này cùng

Mở ra! Khi con ngươi màu đỏ mở ra, trên người hắn có một cỗ khí tức ngập trời

Tiếng nổ ầm ầm bạo phát, thiên địa run rẩy, Thương Mang cuồn cuộn, tinh không nổ vang

Bốn phía cũng có tiếng nổ vang vang cuồn cuộn bốn phương tám hướng, thậm chí còn có vô số tia chớp hỗn loạn trôi nổi khắp nơi, khiến cho nơi này dường như hóa thành Lôi Trì, giống như Thương Mang nổi giận, giận dữ kinh thiên

Một cỗ uy áp mãnh liệt khó có thể hình dung ầm ầm phủ xuống, bao phủ bốn phương

Tại trên người con bướm, những tu sĩ Tiên Thần đại lục ý đồ muốn bước chân vào thế giới cánh con bướm, toàn bộ thân thể run lên, phun ra máu tươi, thân thể nhưng lại không cách nào khống chế, bị trấn áp trực tiếp quỳ lạy xuống

Cho dù là Chí Tôn bát nguyên lúc này cũng đều hoảng sợ, mang không thể tin, thân thể run rẩy

Trên đời chấn động! Thiên địa đang run, tinh không đang run lên, Thương Mang đang rống! Những tu sĩ Tiên Thần muốn giết hướng đám người Địa Tạng, giờ khắc này, tu vi hơi yếu đi một chút trực tiếp thân thể ầm một tiếng bị nghiền ép tan vỡ! Mà tất cả những điều này chỉ là do khí thế trên người Mạnh Hạo lộ ra sau khi mở mắt ra! Khí thế kia mạnh, cho dù là vị nữ tử kia có tu vi Chí Tôn cửu nguyên bên ngoài Tiên Thần đại lục cũng đều vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, lộ ra giật mình

Mà trước mặt Mạnh Hạo, vị trung niên nam tử cách hắn gần nhất kia lúc này da đầu tê dại, thân thể run rẩy, tu vi không xong, dao động tràn ra muốn đi tiến hướng cha mẹ Mạnh Hạo trong nháy mắt tan vỡ

Một cỗ uy nghiêm không cách nào hình dung vào giờ khắc này từ trên người Mạnh Hạo ngập trời khuếch tán

Thiên lôi cuồn cuộn, bốn phía Thương Mang đều bị rung chuyển khuếch tán khắp nơi

Mà nam nhân trung niên cách Mạnh Hạo gần nhất này ánh mắt của hắn không tự chủ được cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, nháy mắt ánh sáng đụng nhau

Thân là một trong những thái dương trên Tiên Thần đại lục, tu sĩ tu vi Chí Tôn bát nguyên, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến, trong óc nổ vang

Phảng phất như có một lưỡi dao màu đỏ sắc bén theo cặp mắt đánh vào trong óc, một đường nổ vang, bẻ gãy nghiền nát, sát nhập vào trong cơ thể, thoáng hỗn loạn thức hải, khiến tu vi run rẩy, khiến sinh mạng nguy cấp! 

Đây

Nam nhân trung niên biến sắc, máu tươi phun ra, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, theo bản năng lập tức lui về sau

Hắn thấy, lúc này Mạnh Hạo quỷ dị đến cực hạn

Gần như khi hắn lui về phía sau, Mạnh Hạo thân thể mấy năm đuổi theo ra, trong nháy mắt tiến đến gần

Không đợi nam nhân trung niên né tránh, đầu Mạnh Hạo liền hung hăng đánh vào trên mi tâm của tu sĩ trung niên này

Hai mắt của hắn đỏ thẫm, hung hăng va chạm, ầm một tiếng, đầu tu sĩ trung niên kia máu thịt bầy nhầy, phát ra tiếng gào thét thê lương, ý đồ tránh thoát

Nhưng ngay sau đó, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, lần nữa đụng tới

Ngươi mới vừa nói, không chịu nổi một kích?

Mạnh Hạo bắt lấy vị Chí Tôn bát nguyên kia, lần nữa va chạm! 

Ngươi mới vừa nói, không tự lượng sức? Mạnh Hạo toét miệng, trán của hắn đều là máu tươi, lại một lần nữa hung hăng đụng tới

Lần này, trực tiếp làm nổ tung đầu Chí Tôn bát nguyên này

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn bát nguyên này phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể hắn vỡ nát, nguyên thần của hắn cấp tốc bay ra, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra hoảng sợ

Không đuổi theo vị nam nhân trung niên Tiên Thần đại lục thân thể tan vỡ, chỉ còn lại có nguyên thần kia, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về phía trên người con bướm, tay phải nâng lên hung hăng vung lên

Cút ngay! Ầm một tiếng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngập trời bạo phát, bốn phía sấm sét ầm ầm xoắn tới

Thương Mang sương mù cuồn cuộn, uy áp trên người Mạnh Hạo lúc này long trời lở đất, trong thanh âm của hắn như có thiên uy

Trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức tất cả Tiên Thần đại lục tu sĩ trên người con bướm kia toàn bộ máu tươi phun ra, không ít người trực tiếp tan vỡ nổ tung, đồng loạt tứ tán

Trong lúc nhất thời, nhưng lại không có bất kỳ người ngoài có thể dừng lại tại trên lưng con bướm! Giờ khắc này, Tiên Thần đại lục ong ong, vô số tu sĩ bay ra, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trên vẻ mặt lộ ra rung động cùng không thể tin

Ngoại trừ nữ nhân kia ra, lão giả áo bào trắng lông mày trắng trước cùng Tiên Cổ đạo nhân chiến một trận lúc này cũng trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài Tiên Thần đại lục, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía Mạnh Hạo

Cửu nguyên

Một loạt âm thanh hít sâu từ trong miệng những tu sĩ chật vật tứ tán xung quanh thất thanh truyền ra

Đây là

Đây là lực lượng cửu nguyên, điều này sao có thể!! 

Thế nào lại là cửu nguyên

Truyền tiên thừa đạo, quán đính của Thủy Đông Lưu đưa tất cả cho người này, nhưng cho dù là như vậy, dường như, khả năng cũng không lớn

Xuất hiện lực lượng cửu nguyên!! 

Quan trọng nhất là hiện tại hắn hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hấp thu!! Nếu như

Nếu như có một ngày hắn hoàn toàn hấp thu, như vậy hắn sẽ mạnh bao nhiêu!!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tu sĩ Tiên Thần đại lục khí thế hung hăng đuổi giết mà đến vào giờ khắc này như bị đánh đòn cảnh cáo, trực tiếp nổ vang trong óc, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều lộ ra không thể tin

Cửu nguyên, cũng chỉ có cửu nguyên, mới có khí thế như vậy

Cũng chỉ có cửu nguyên, mới có thể diệt sát một người thân thể Chí Tôn bát nguyên dễ như trở bàn tay! Cũng chỉ có cửu nguyên mới có thể ở trong phiến Thương Mang này khiến một thế lực đứng chân vững vàng!! Thủy Đông Lưu lấy cái chết vì giá cao, đưa cho Mạnh Hạo một tạo hóa tuyệt thế

Hắn chẳng những là vì đối Phương gia nhất mạch tính kế mà báo đáp, 

mà còn là vì sau khi tất cả chết, vì Sơn Hải Giới, lưu lại một người thủ hộ!

Mà Mạnh Hạo chính là sự lựa chọn của hắn, cũng chính là người thủ hộ này! Mạnh Hạo hai mắt đỏ thẫm, chậm rãi xoay người, nhìn về phía đám người Tiên Thần đại lục

Phía sau hắn, Địa Tạng địch nhân trên con bướm, toàn bộ phấn chấn, cha mẹ của Mạnh Hạo thân ảnh huyễn hóa ra, còn có đám người Hứa Thanh cũng đều từng người từ thế giới của con bướm đi ra, đều đang nhìn chăm chú Mạnh Hạo

Mạnh Hạo nghiêng đầu, tóc dài hắn bay bay, thân thể của hắn như núi, đứng ở bên trên con bướm

Phía sau hắn là con bướm, là cha mẹ, là Phương Du, là Hứa Thanh, Đúng! Thân nhân bằng hữu, là tu sĩ Sơn Hải Giới lúc này còn tồn tại không nhiều lắm

Mà phía trước hắn lại là Tiên Thần đại lục mạnh mẽ kinh người, là vô biên vô tận tu sĩ Tiên Thần, là mấy Chí Tôn bát nguyên, là rất nhiều Chủ Tể, còn cóhai Chí Tôn cửu nguyên như được sao trăng vây quanh! Khi Mạnh Hạo nhìn lại, trên người của hắn, yêu khí ầm ầm bạo phát, khí thế ngập trời, khiến Thương Mang tản ra, khiến tinh quang vô tận

Yêu khí kia khuếch tán, vô biên lan tràn, mà tu vi của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này ầm ầm kéo lên

Trước hắn chưa thu được truyền thừa, vốn liền có thể cùng Chí Tôn chiến một trận, sau khi hóa Yêu, chiến lực đột biến, nhưng chiến Chí Tôn bát nguyên trong lòng nguội lạnh

Giờ này, ở dưới tuyệt thế tạo hóa của Thủy Đông Lưu kia, cấm pháp của Mạnh Hạo đã hoàn chỉnh, tuy rằng chỉ kém đệ cửu cấm, nhưng ở trên ý nghĩa nào đó, đây đã là hoàn chỉnh 

Còn có tu vi cùng với căn nguyên đến từ chính Thủy Đông Lưu, tất cả cũng làm cho Mạnh Hạo tăng tiến vùn vụt! Sau đó Hồn Đăng tắt, càng làm cho hết thảy lần nữa đề cao, cuối cùng khiến cho Mạnh Hạo vào giờ khắc này có chiến lực

Không kém gì cửu nguyên! Mà tất cả những điều này, trên thực tế

Còn không phải đỉnh phong nhất của Mạnh Hạo

Tu vi của hắn cũng rất xa chưa đến mức tận cùng

Hồn Đăng của hắn còn có hơn mười ngọn đèn chưa tắt, cấm pháp của hắn còn có đệ cửu cấm chưa chế tạo ra, căn nguyên của hắn lúc này tuy rằng mỗi một đạo cấm pháp đều ẩn chứa một chút, nhưng khoảng cách cảm ngộ còn có chênh lệch

Có thể tưởng tượng, một khắc khi tất cả tu vi đều đến cực hạn kia, sự cường hãn của Mạnh Hạo cũng không phải hiện tại có thể so sánh, bởi vì

hắn là yêu! Là từ tiên biến thành 

Yêu! Thế gian có thần, hết thảy thần trong cực, thế gian có ma, tất cả ma trong đỉnh, thế gian cũng có tiên, tất cả tiên trong đế, thế gian

Còn có yêu! Hết thảy yêu trong tôn! Thương Mang vào giờ khắc này yên tĩnh, Mạnh Hạo yêu khí tung hoành

Hắn đứng ở nơi đó, nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn đám người Tiên Thần đại lục, khóe miệng mang cười, nụ cười kia xuyên thấu qua tàn nhẫn

Hễ là tu sĩ cùng ánh mắt của hắn nhìn nhau, đều không với tự chủ trong lòng dâng lên hàn ý

Không có người nói chuyện, cho đến vị nữ tử cửu nguyên trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, thân thể cất bước nháy mắt đi ra, Mạnh Hạo cười 

Tay phải hắn nâng lên trên trán bóp một cái, chuyển động, từng ngọn núi từ mi tâm của hắn bay ra, từng phiến biển rầm rầm phủ xuống, đó là chín núi, đó là tám hải! Đó là

Sơn Hải Giới! Giờ khắc này, Sơn Hải Giới trong tay! 
 
Chương 1754: Dục cùng Sơn Hải


Sơn Hải Giới trong tay

Dưới một vung của Mạnh Hạo, thần của hắn, ý của hắn vào lúc này sáp nhập vào trong Sơn Hải Giớ, trong tiếng nổ "ầm ầm", Sơn Hải đại trận chợt phủ xuống, bao phủ không phải Mạnh Hạo, mà là con bướm! Sau khi bao phủ con bướm ở bên trong, đều bảo vệ tất cả thân nhân bằng hữu, Mạnh Hạo một bước đi ra, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới vị nữ nhân băng hàn kia

Hai người ở giữa không trung, nhanh chóng tới gần, trong nháy mắt đối kháng, bấm quyết, thiên địa băng

Trên người Mạnh Hạo khí phách ngập trời, khi mạnh tới gần lại hung tàn vô cùng, ngắn ngủi tiếp xúc

Thương Mang hư vô xung quanh bọn họ truyền ra tiếng vang ngập trời

Ầm một tiếng, hai người cách xa, nhưng trong chớp mắt lại lẫn nhau tiếp xúc

Lần này, khi Mạnh Hạo phất tay từng ngọn núi phủ xuống, cất bước hóa thân đại bàng màu xanh

Đại bàng này khí tức quỷ dị, như yêu chân chính, gào thét xông lên

Sóng gợn quanh quẩn, bốn phương tám hướng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo toét miệng cười, bấm quyết cấm pháp vây quanh

Đệ bát cấm bỗng nhiên triển khai, một chỉ tay, vị nữ nhân băng hàn kia thân thể vừa dừng lại

Ngay khi vừa dừng lại, đệ thất cấm của Mạnh Hạo chợt xuất hiện

Sau đó đệ lục cấm, đệ ngũ cấm, đệ tứ cấm, tạo thành thế giới đen trắng, tạo thành năm tháng luân hồi, thời gian đại đạo, biến đổi Thương Mang, khiến cho nữ nhân băng hàn kia sắc mặt biến hóa đồng thời, lão già áo bào trắng lông mi trắng cũng cất bước trực tiếp đánh tới

Cùng lúc đó, thanh âm của lão già này cũng theo đó truyền ra

Diệt sát Thế Giới Điệp! Hắn vừa nói xong, xung quanh tu sĩ Tiên Thần sau khi hơi có chần chờ, trong nháy mắt chạy ra, ở dưới sự hướng dẫn của vô cùng Chí Tôn bát nguyên, đánh phía Sơn Hải đại trận

Tiếng vang ngập trời, Mạnh Hạo một người chiến hai vị Chí Tôn cửu nguyên, máu tươi phun ra, thân thể hắn bay nhanh lui về sau

Lôi đỉnh trên đỉnh đầu nhoáng lên một cái, khi ánh chớp trôi đi, hắn ngay lập tức liền đổi vị trí vói một tu sĩ Tiên Thần

Khi xuất hiện ở trước mặt một vị Tiên Thần Chủ Tể, tay phải trong nháy mắt liền sâu

Ở dưới tiếng gào thét thê lương của Chủ Tể kia trực tiếp xuyên thấu hai mắt của hắn, nguyền rủa khuếch tán, giam cầm kỳ hồn, rồi sau đó hai ngón tay ôm lấy hốc mắt người này, chợt xoay người ném thân thể

Đánh phía một vị Chí Tôn bát nguyên bên cạnh đang đánh tới

Vỡ nát, trong tiếng vang, vị Chí Tôn bát nguyên tâm thần chấn động, nhưng chớp mắt một cái, Mạnh Hạo đã tới gần

Cút ngay! Chí Tôn bát nguyên gào thét, thần thông tràn ngập, có lực lượng căn nguyên bạo phát, nhưng khi đang muốn ra tay, Mạnh Hạo đã lần nữa biến mất

Khi xuất hiện, bất ngờ ỏ bên cạnh người một vị Chí Tôn bát nguyên khác, khí tức biến đổi

Hung tàn ý bạo phát, nháy mắt đánh tới, có sương mù đen khuếch tán bao vây hai người ở bên trong

Tiếng hét thảm thê lương truyền ra

Khi nữ nhân băng hàn kia lại tới, sương mù tan 

Mạnh Hạo cũng không ở bên trong, mà vị Chí Tôn bát nguyên kia lúc này thân thể như bị dã thú xé mở, phá thành mảnh nhỏ

Xa xa, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện, trong tay cầm một cái hồn nguyên thần, trong mắt chớp động ánh sáng đỏ, một ngụm cắn nuốt

Khi nuốt, tay phải hắn nâng lên, hướng về bầu trời một trảo, Thương Mang trong tiếng nổ "ầm ầm", một thanh Chiến Binh bất ngờ xuất hiện ở trong tay của hắn

Màu sắc của Chiến Binh này không còn là đen như mực, mà là biến đổi, trở thành đỏ thẫm, mà lúc này nếu nhìn kỹ, tóc Mạnh Hạo đã không còn là màu đen, mà là trở thành màu tím! Lại

Còn đang thay đổi thậm chí nơi tóc mọc có thể thấy được đỏ! Tập hợp lực của mọi người, lại bị Mạnh Hạo dịch chuyển, liên giết mấy người, một màn này khiến nữ nhân băng hàn kia sắc mặt âm trầm

Tiên Thần đại lục khổng lồ, đánh chết một vị Chí Tôn cửu nguyên không phải rất khó, nhưng Mạnh Hạo vô cùng quỷ dị, tốc độ hay thay đổi, làm cho không người nào có thể khóa được

Cũng chính là vào lúc này, một đạo ánh sáng mang cuồng bạo và hủy diệt trong nháy mắt từ Tiên Thần đại lục nổ vang mà đến

Một đường xuyên qua Thương Mang, khiến tinh không hòa tan

Một cỗ dao động kinh khủng hủy diệt quy tắc, dường như không thuộc về một giới này nháy mắt xuất hiện ở trước người Mạnh Hạo

Mạnh Hạo cặp mắt co rụt lại, ánh sáng này đến từ Tiên Thần, không biết là vật gì tràn ra, không giống như là tu sĩ, nhưng lại có một dấu hiệu khiến hắn cảm thấy cực độ nguy hiểm

Không chần chờ chút nào, Mạnh Hạo chớp mắt một cái Di Hình Hoán Vị, trong tiếng nổ vang, khi hắn biến mất, tinh không trước hắn sở tại trực tiếp vỡ nát, trở thành một cái hắc động, tất cả tu sĩ xung quanh toàn bộ thân thể run rẩy, trực tiếp trở thành tro bụi

Hai mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi nhìn về phía Tiên Thần đại lục, mơ hồ thấy được trên một đỉnh núi, hình như có một chiến xa dữ tợn, mà càng làm cho hắn nhíu mày, là ở trên Tiên Thần đại lục, lúc này, hắn cảm nhận được hai đạo khí tức khác

Thuộc loại cửu nguyên! Cũng chính là vào lúc này, lại một đạo ánh sáng từ Tiên Thần đại lục nổ vang ra

Lần này mục tiêu không phải Mạnh Hạo, mà là Sơn Hải đại trận! Ầm một tiếng, Sơn Hải đại trận chợt tan vỡ, trong nháy mắt gần như tan vỡ, hai tay Mạnh Hạo bấm quyết, bỗng nhiên một chỉ tay!

Sơn Hải phong! Lời nói vừa ra, vô số mảnh vỡ của Sơn Hải đại trận tan vỡ kia toàn bộ xoắn tới, bao phủ tu sĩ Tiên Thần phía trước, lần nữa ngưng tụ sau, bất ngờ tạo thành phong ấn! Phong ấn này trực tiếp bao phủ cả nữ nhân băng hàn cùng với lão nhân tóc trắng ở bên trong

Gần như một cái chớp mắt phong ấn kia, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, về tới trên người con bướm

Đi! Mạnh Hạo vừa nói ra, con bướm này đã giương cánh, cấp tốc đi về phía trước

Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn Tiên Thần đại lục, nhìn đám người bị phong ấn tạm thời cản trở, hắn vung tay áo, Sơn Hải bày trận ở phía trước

Có qua mà không có lại, không tốt lắm

Đạo tại lòng ta

Trong con ngươi màu máu của Mạnh Hạo lộ ra u mang, như đao mũi nhọn! Ánh sáng như mũi đao nhọn, băng hàn mang lãnh triệt! Hai tay của hắn nâng lên, mạnh chuyển động, thanh âm ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó, khi đang nói ra câu nói đầu tiên, chín núi tám hải phía trước hắn vào giờ khắc này ầm ầm bạo phát! Ngọn núi lan tràn, nước biển cuồn cuộn, chớp mắt một cái, phía trước hắn, chín ngọn núi vô hạn bành trướng, trở thành chín ngọn núi long trời lở đất tuyệt thế!

Bất kỳ một ngọn núi nào đều giống như một thế giới, một cỗ bén nhọn ý từ trên chín ngọn núi ngập trời bạo phát

Năm đó, Cửu Phong Chí Tôn bằng vào một chí bảo Sơn Hải Giới này có thể đánh diệt Đạp Thiên Kiều, có thể đánh chết Tiên Thần đại lục và Ma giới, có thể cho hai phe thế lực này không làm gì được Sơn Hải Giới

Hôm nay, ở trong tay Mạnh Hạo, Sơn Hải Giới này rốt cục bạo phát ra 

lực lượng vốn thuộc về nó! Chín ngọn núi giống như chín thanh kiếm, long trời lở đất, khí thế như hồng, chỉ là lực lượng của núi nhưng khi khuếch tán khiến cho đám người Tiên Thần đại toàn bộ vẻ mặt đại biến

Trong Sơn Hải phong nữ tử lạnh như băng lúc này cũng là cặp mắt co rút lại, lão già áo bào trắng bên cạnh cũng động dung!! 

Trong truyền thừa của Thủy Đông Lưu lại có pháp khống chế Sơn Hải Giới này, không có khả năng!! 

Năm đó khi Cửu Phong tử vong, tuy có tàn hồn trốn ra, với cái chết của bản thân, rung chuyển chúng ta, đụng đến căn cơ của chúng ta, khiến cho chúng ta không thể diệt sát Sơn Hải Giới, nhưng trên thực tế, một khắc kia, chúng ta đã liên thủ, trừ đi pháp Cửu Phong khống chế Sơn Hải Giới!" 

Thế gian này, không có người nào nữa

Có thể chân chính khống chế kinh khủng này không nên xuất hiện ở trên thế gian, ngưng tụ tiên oán Sơn Hải Giới

Cho dù là tàn hồn của Cửu Phong hóa thành Thủy Đông Lưu, cũng không làm được điểm này, chỉ có thể đơn giản khống chế mà thôi! Khi hai người kinh hãi, Mạnh Hạo hai tay lần nữa huy vũ, trong mắt của hắn lộ ra chấp nhất mãnh liệt, lộ ra tưởng niệm đối Sơn Hải Giới, lộ ra hận đối với hết thảy địch nhân! 

Ý tại mắt ta! Trong cơ thể Mạnh Hạo tu vi nổ vang cuồn cuộn, khi bốn chữ câu thứ hai của hắn truyền ra, tám phiến biển kia lập tức mãnh liệt lăn lộn, nháy mắt bành trướng, chớp mắt một cái, cũng giống như trở thành tinh hải, khiến Thương Mang chấn động, dung hợp chín ngọn núi, bạo phát ra 

uy áp khó có thể hình dung! Uy áp này mạnh, vừa mới xuất hiện, khiến cho đám người Tiên Thần đại lục phun ra máu tươi, khiến bản thân Tiên Thần đại lục đều chấn động, vô số ngọn núi tan vỡ, vô số sông lớn vỡ nát! Từng thành trì đều vào giờ khắc này ở dưới uy áp ầm ầm sụp xuống

Giống như tận thế! Mà đây chính là lực lượng chân chính của kiện chí bảo Sơn Hải Giới này! Mạnh Hạo không có ở trong kế thừa của Thủy Đông Lưu thu được pháp có liên quan đến khống chế Sơn Hải Giới

Hắn thu được chỉ là thuật pháp đơn giản đối Sơn Hải Giới mà thôi, hắn không thể làm tốt hơn Thủy Đông Lưu

Nhưng hắn

Có Phong Thiên Quyết! Ở trong Sơn Hải, hắn triển khai uy lực đã rất mạnh, rồi sau đó vì Sơn Hải bị Thủy Đông Lưu khống chế, Mạnh Hạo khó có thể mượn lực thi triển, vả lại cho dù là thi triển, cũng vu sự vô bổ

Mà lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, chân chính Phong Thiên Quyết chỉ khi trở thành Sơn Hải Giới chủ, hóa Sơn Hải Giới này thành pháp bảo sau, mới có thể chân chính triển khai! Cũng giống như bây giờ! Đây chính là Phong Thiên Quyết! Đó là thần thông đại đạo sư tôn hắn ở Đệ Bát Sơn Hải chế tạo ra, đã từng bị vô số người cười nhạo, thuật pháp này căn bản cũng không phải là thần thông, mà là

Một loại phương pháp khống chế Sơn Hải Giới! Nó nhằm vào không phải tu sĩ, mà là Sơn Hải Giới, dùng pháp này phát huy ra chân chính sát cơ của Sơn Hải Giới chí bảo này! Không có người có thể biết hiểu, năm đó Nhất Nhiên Tử đến cùng đã trải qua chuyện gì, sáng tạo ra một đạo thần thông như vậy, mà cả đời này của hắn cũng đều tuyên truyền một thần thông này, cũng thông qua Mạnh Hạo, đi chứng minh 

Phong Thiên Quyết này không phải phế quyết! Sau khi Sơn Hải Giới chiến tranh bạo phát, Mạnh Hạo cũng không thấy Nhất Nhiên Tử, thậm chí lúc này nhớ lại, dường như

Ở trên chiến trường, cũng vẫn không có thân ảnh Nhất Nhiên Tử

Nhưng chuyện này, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này huy vũ hai tay

Sơn Hải nổ vang, một cỗ uy áp so với trước còn muốn long trời lở đất hơn bỗng nhiên từ trong Sơn Hải này bạo phát

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, cái gì là

Đạo tại lòng ta! Đạo, chỉ không phải căn nguyên, không phải quy tắc, không phải pháp tắc, nó vô hình, chỉ ở trong lòng

Trong lòng có đạo, yêu cũng tốt, tiên cũng được, có năng lực như thế nào! Đạo, là tâm của một người, tâm có bao nhiêu rộng lớn, đạo thì có bấy nhiêu mênh mông! Mà ý tại mắt ta, lúc này Mạnh Hạo cũng hiểu rõ hàm nghĩa

Ý này, là đạo lộ ra ngoài, ánh mắt sở nhìn, hết thảy

Đều có đạo, đều vì đạo! 

Dục cùng Sơn Hải

Mạnh Hạo tay áo vung

Bốn chữ này vừa nói ra trong nháy mắt, chín ngọn núi kia toàn bộ nổ vang, nhưng lại đồng loạt nghiêng, đỉnh núi nhắm thẳng vào Tiên Thần đại lục!
 
Chương 1755: Mạnh nhất Phong Thiên Quyết


Tám phiến biển đồng thời bạo phát

Rõ ràng là biển nhưng lại cuồng bạo ra điên cuồng như lửa, lan tràn bốn phương tám hướng

Có lực lượng của thiên địa phủ xuống khiến cho Thương Mang sương mù tránh ra, khiến cho xung quanh không ngờ xuất hiện một cái lốc xoáy to lớn

Gần như khi lốc xoáy này xuất hiện, một cỗ khí tức kinh khủng, điên cuồng lan tràn bốn phía xem ra, nơi đi qua, tất cả sinh mạng đều tâm thần run rẩy

Trên Tiên Thần đại lục, lúc này có hai đạo thân ảnh, lấy tốc độ cực nhanh nháy mắt mà đến, chạy thẳng tới ngoại giới

Hai đạo thân ảnh này đều là lão già, tiên phong đạo cốt! Mà cả Tiên Thần đại lục giờ này cũng bỗng nhiên vận chuyển, vô số tu sĩ tĩnh tọa, khí thế bạo phát, khiến cho Tiên Thần đại lục giống như người khổng lồ từ trong ngủ mê thức tỉnh

Từng tầng một quầng sáng trong phút chốc xuất hiện

Dường như tạo thành một cái phòng hộ tuyệt đối! Lại đúng lúc này, pho tượng kinh người ở vị trí cặp mắt lại có ánh sáng trên núi

Cùng lúc đó, ba chữ thuật pháp cuối cùng của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này theo hai tay huy vũ truyền khắp Thương Mang

Phong Thiên Quyết!! Ba chữ này, Mạnh Hạo cơ hồ là hô lên

Khi rống ra, trong cơ thể hắn tu vi cuồn cuộn mà đi, yêu khí của hắn cũng vào lúc này, dung hợp với Sơn Hải ở cùng nhau, khiến cho bên trên chín ngọn núi tám phiến biển, trong Thương Mang, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh khổng lồ hơn

Thân ảnh kia có gương mặt của Mạnh Hạo! Nhưng trên đầu lại có một cai sừng dữ tợn kinh thiên lên! Trên mặt tựa như cười chế giễu, tựa khóc mà lại như không khóc, khiến tất cả mọi người sau khi thấy đều sẽ trong lòng dâng lên hàn ý, khiến Thương Mang sương mù cấp tốc tán đi dường như không muốn dựa vào gần

Khí tức bạo nộ, quỷ dị, yêu tà ở trên người hư ảnh, vượt qua Mạnh Hạo vô số lần ầm ầm bạo phát

Ở trong bạo phát, theo hai tay Mạnh Hạo về phía trước hung hăng nhấn một cái, lập tức chín ngọn núi kinh thiên kia rầm rầm chạy thẳng tới Tiên Thần đại lục! Tám phiến biển cũng đều nổ vang, cuốn lên trở thành lốc xoáy, cùng lan tràn theo

Trong cuồn cuộn, dường như có vô số hồn ở trong biển xuất hiện, dữ tợn đánh chết đi qua

Mà bên trên cùng kia hư ảnh khổng lồ hơn giống như là quơ Sơn Hải vào lúc này cũng phóng đi! Từ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, nếu là có thể vẽ ra nhất định khiến người nhìn thấy giật mình, cho rằng là viễn cổ thần thoại

Hư ảnh to lớn kia dường như là đem núi hóa thành tọa kỵ, đem biển hóa thành yêu binh, tấn công tinh không

Tiên Thần đại lục chấn động, tất cả tu sĩ trong phong ấn vào giờ khắc này đều lộ ra hoảng sợ, phát ra gào thét

Trong chớp mắt, liền lập tức bị một ngọn núi trực tiếp đánh mà đến

Ngọn núi này là núi thứ năm, trong nháy mắt mà qua, xuyên thấu phong ấn, nghiền nát vô số máu thịt, một đường chạy thẳng tới Tiên Thần đại lục

Sau đó là núi thứ tư, núi thứ sáu, rồi sau đó là núi thứ ba, núi thứ bảy! Rầm rầm, chín ngọn núi giống như chín cây đinh, xuyên thấu hết thảy, tuy rằng lập tức bị bốn vị Chí Tôn cửu nguyên Tiên Thần đại lục cản trở, nhưng như cũ vẫn có ba ngọn núi đánh vào trên bản thể Tiên Thần đại lục! Cả Thương Mang bạo phát ra tiếng vang kinh thiên

Tiên Thần đại lục run rẩy, trên quầng sáng phòng hộ, trong nháy mắt vặn vẹo, toàn lực cản trở, vô số người gào thét, vô số người phát ra tiếng động thê lương

Đại lục run rẩy, giống như tận thế

Lúc này, tu sĩ Tiên Thần đại lục lần nữa cảm nhận được điên cuồng năm đó

khi Cửu Phong huy vũ Sơn Hải Giới! Cũng chính là đúng lúc này, theo chín ngọn núi đánh, tám phiến biển kia mênh mông mà đến, vô số yêu binh ở bên trong chém giết mà qua, lần nữa đánh đại lục

Khi một ngọn núi cuối cùng cũng đánh sâu vào trên quầng sáng, phòng hộ của Tiên Thần đại lục vỡ vụn ra, khiến cho mặt đất run rẩy, một cái khe nứt to lớn rầm rầm xuất hiện ở trên đại lục này

Cũng chính là vào lúc này, pho tượng trong đại lục kia trong mắt ánh sáng nhanh động một cái

Trong nháy mắt, một cỗ uy áp kinh khủng từ trên pho tượng này ầm ầm khuếch tán, đó là một đạo sóng gợn

Sóng gợn này trong nháy mắt bao trùm bốn phía

Nơi đi qua, chín núi vỡ nát, tám biển tan vỡ nhưng không bị trừ đi, mà là bị chia làm vô số phần, tán lạc trên Tiên Thần đại lục

Còn thừa lại là chấn động của Tiên Thần đại lục, còn có tiếng gầm thét phẫn nộ của vô số người

Mạnh Hạo chính mắt thấy hết thảy, hắn đứng ở phần lưng con bướm, nhìn chằm chamwg pho tượng, trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cái

Thần

Chiếm cứ một nửa tiên sao

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong lòng của hắn vô cùng cảnh giác

Lúc này con bướm giương cánh, cấp tốc đã đi xa

Liên hệ giữa hắn và Sơn Hải Giới như cũ

Lúc này, kiện chí bảo này chỉ có hắn một người chủ nhân, cũng là chủ nhân duy nhất có thể khiến nó phát huy được

Sơn Hải sẽ không biến mất, nhìn như nổ vang mà đi, bị vỡ vụn, nhưng lúc này lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, vẫn là chín ngọn núi, vẫn là tám phiến biển

Ngay khi Mạnh Hạo ở trên người con bướm bay nhanh đi xa, một tiếng rống to từ Tiên Thần đại lục truyền ra

Lúc này, nữ tử băng hàn kia sát khí ngập trời, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt đuổi tới

Chiến hỏa ở quê hương dâng lên đau khổ, ta cũng thưởng thức qua, đáng tiếc, đối với các ngươi mà nói, tất cả mới chỉ là vừa bắt đầu
 
Chương 1756: Tiên Thần Yêu Ma Quỷ


Mạnh Hạo mỉm cười, tay phải nâng lên hướng về Sơn Hải trước mặt một chỉ tay, lập tức Sơn Hải chợt rút nhỏ, ở trước mặt của hắn ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ tạo thành một cái cung Sơn Hải! Tay trái hắn cầm cung, tay phải bỗng nhiên kéo ra dây cung, ánh mắt lộ ra sát cơ đồng thời, cả cung bạo phát ra ngập trời khí thế, có Sơn Hải lực ầm ầm xuất hiện, ngưng tụ thành mũi tên! Buông dây cung, ong một tiếng, Nhất Tiễn Bôn Lôi! Không có dừng lại, Mạnh Hạo khai cung mũi tên thứ hai, Nhị Tiễn Toái Thiên! Tam Tiễn Sát Thần! Tứ Tiễn Tru Tiên! Ngũ Tiễn

Nghịch thiên! Năm mũi tên, năm đạo ánh sáng, tạo thành một biển ánh sáng, vặn vẹo Thương Mang, nổ vang mà đi

Năm mũi tên này mang diệt tuyệt ý, mang sát cơ của Mạnh Hạo, nhấc lên yêu khí vô cùng, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước người nữ nhân băng hàn kia

Tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, phân biệt khóa lại hết thảy đường đi về phía trước của nữ tử, càng phong lại đường lui về phía sau

Với chiến lực của Mạnh Hạo thời khắc này, mượn Sơn Hải cung, uy lực của mũi tên ánh sáng bạo phát ra mạnh

Cho dù là nữ nhân băng hàn này cũng đều cặp mắt bỗng nhiên co rút lại

Đồng dạng, đối với Mạnh Hạo mà nói, mũi tên như vậy cũng rất khó kéo dài bộc phát ra

Trong tiếng nổ “ầm ầm”, nữ nhân băng hàn kia vung tay áo, mắt thấy đường đi về phía trước và lui về sau đều bị phong, nàng dứt khoát không chút nào né tránh, bấm quyết

Một cỗ hàn khí ngập trời chợt tản ra, đóng băng tinh không, đóng băng Thương Mang, lại đóng băng bản thân, khiến cho xung quanh toàn thân trong nháy mắt trở thành lớp băng

Nàng ỏ trong lớp băng gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo trên con bướm xa xa! Cùng ánh mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt đụng chạm với nhau, lớp băng nổ vang, cấp tốc bao trùm phía trước, trong chớp mắt liền đụng chạm năm mũi tên ánh sáng kia

Không ngờ không có tan vỡ nổ tung, mà là trực tiếp bao trùm năm mũi tên kia

Ngay lập tức sau khi đóng băng, lớp băng này lan tràn mà đi, ở trong tinh không dường như hóa thành tay của một cô gái

Theo lớp băng lan tràn, giống như nữ tử này đưa tay, hướng về con bướm xa xa bắt lấy

Từ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, lớp băng kia hình thành tay nữ tử, dường như có thể hái sao lấy nguyệt, rung chuyển Thương Mang, trong phút chốc, liền xuất hiện ở phía sau con bướm

Mạnh Hạo đứng ở trên người con bướm, mắt lạnh nhìn tay băng cấp tốc mà đến to lớn giống như bầu trời kia, khóe miệng lộ ra cười lạnh, dường như căn bản cũng không có để ở trong mắt

Mắt thấy tay băng tới gần, thậm chí xung quanh con bướm đều mơ hồ xuất hiện dấu vết sắp bị đóng băng, ngay tại cái tay băng cách Mạnh Hạo không đến trăm trượng

Đột nhiên, năm mũi tên bị đóng băng kia, dường như lực lượng đóng băng này không thể lâu dài áp chế, vào lúc này, ầm ầm nổ tung

Theo tiếng nổ ngập trời, theo năm mũi tên ánh sáng bạo phát, từng cái khe nứt nhanh chóng lan tràn cả tay băng, khiến cho tay băng khổng lồ này ở trước Mạnh Hạo trăm trượng liền không thể tiếp tục bắt được, ầm một tiếng, trực tiếp vỡ vụn tan vỡ

Cùng lúc đó, năm mũi tên ánh sáng rực rỡ cùng gào thét nhấc lên vô cùng sóng gợn

Sóng gợn này phủ lên ánh mắt nhìn nhau giữa Mạnh Hạo và nữ nhân băng hàn kia

Hồi lâu sau, khi sóng gợn nơi này tiêu tán, con bướm đã không thấy bóng dáng, mà nữ nhân băng hàn kia sắc mặt âm lãnh, xa nhìn phương xa, trong mắt sát cơ, càng ngày càng đậm

Cùng lúc đó, lão già áo bào trắng lông mi trắng, còn có hai thân ảnh thương tang khác cũng ở Tiên Thần đại lục ổn định sau, tới bên cạnh nữ tử

Bốn người đứng ở nơi đó đều trầm mặc

Có lẽ, ý tưởng của chúng ta là sai lầm

Cuộc chiến tranh này, nếu lão tổ biết được, sợ chắc là sẽ không nhận đồng

Nhiều lời vô ích, cầm lại cái gương kia mới có thể triệu hoán trở về, hơn nữa

Tiên ở trên thần, càng có thể trấn áp ma, câu nói này

Sớm có lưu chuyển, giờ này khiến hắn chuyển tiên thành yêu, vốn cũng là nằm trong dự liệu

Yêu

Tiếng than thở truyền ra, nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng

Bất kể như thế nào, nếu đã đến loại trình độ này, hắn tuy có chiến lực cửu nguyên, nhưng trong những năm tháng này, cửu nguyên chết ở trong tay chúng ta, hắn không là người thứ nhất!

Đuổi tiếp! Nữ tử vung tay áo

Không lâu sau, Tiên Thần đại lục lần nữa khởi động, trong tiếng nổ “ầm ầm” nghiền ép Thương Mang, chạy thẳng tới phương hướng Mạnh Hạo đi, bay nhanh truy kích

Lần này, tốc độ nhanh hơn, dường như trên đại lục này có lực lượng nào đó đang bị thả ra, thúc đẩy cả đại lục, khiến cho tốc độ này vượt quá tưởng tượng

Tiên Thần đại lục nội tình sâu, vô số năm tháng tích lũy, đủ để cho Thương Mang bị rung chuyển, lúc này hiển lộ ra chẳng qua cũng là một góc mà thôi, chân chính nội tình và kinh khủng ở trên mảnh đại lục này thuộc về một số người

Đã từng ở trong thời đại của bọn hắn, đã là chú mục sống sót đến nay

Như ở sâu Tiên Thần đại lục, có một tòa tiểu quốc, thành trì không lớn, dân cư không nhiều lắm, Quốc quân nhân thiện, có tên

Thanh Thủy! Như ở trong một chỗ phương hướng khác, trong một đô thành của đế vương đại quốc có một tòa vương phủ, một đại hán đang miệng to uống rượu, nhìn trước mắt ca múa, cười ha ha, cười cười nhưng có chút phiền muộn

Trong vô tận Thương Mang, Tiên Thần đại lục đang bay nhanh truy kích, mà ở đối diện bọn họ, đồng dạng là trong Thương Mang có một phiến sương mù đen cuồn cuộn

Trong sương mù, có thể thấy được con bướm khổng lồ đang bay nhanh, kéo động một phiến đại lục

Trên đại lục có một quan tài khổng lồ, xung quanh quan tài có vô số người quỳ lạy, đang tụng kinh

Theo kinh văn truyền ra, dường như có vô số tiếng gầm thét từ trên đại lục truyền ra, tạo thành một cỗ lực lượng cuồng bạo, mơ hồ có cảm giác hoang dã, nổ vang bốn phương tám hướng, khiến cho tốc độ đại lục này cũng bạo tăng
 
Chương 1757: Đạo trong xóa Chí Tôn Kiều


Thanhâm tiêu tán

Khi biến mất, tâm thần Mạnh Hạo chấn động

Con bướm dưới thân hắn lúc này dưới pháp tắcthời gian bạo phát ầm một tiếng, bay thẳng ra! Giống như nổi lên đã lâu, giốngnhư là tan vỡ một khu vực, đổi lấy tốc độ, cực hạn với thời gian gia trì, khiếncho tốc độ này trở thành tuyệt đối

Tiếng động rầm rầm, nhấc lên tiếng gầm thét của thế giới

Lúc này, con bướm xuyên qua hết thảy, thậm chí không thểdùng tốc độ để hình dung, trực tiếp liền vượt qua tinh không, xuất hiện ở 

lốc xoáy Hải Mộng Chí Tôn thấy được sinh cơ sở tại! Ởtrung tâm nhất, ở căn nguyên lốc xoáy, ở trên lốc xoáy kia!

Mà chỗ lốc xoáy này cũng trong phút chốc khiến yêu khí MạnhHạo tiêu tán, khiến cho khí tức con bướm hiển lộ ra, bị Tiên Thần đại lục cùngvới Ma Giới đại lục luôn chú ý chỗ này lập tức phát hiện

Vào giờ khắc này, dựa vào khí cơ dẫn dắt, Tiên Thần đại lụccùng với Ma Giới đại lục trong nháy mắt nổ vang, không ngờ xuất hiện hư ảnh chồnglên, bạo phát ra lực lượng dịch chuyển, nháy mắt biến mất

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, pháp tắc thời gian xungquanh, ở khoảng cách gần như thế đi xem, có thể thấy được có gió lốc quét ngangngập trời lên, lan tràn bốn phương tám hướng

So sánh với lốc xoáy khổng lồ này, con bướm dường như bénhỏ không đáng kể! Một màn này khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn đứng ởtrên lưng của con bướm, nhìn bốn phía, trong óc của hắn không nhịn được hiệnlên lời nói của thân ảnh màu xanh kia, nhưng lại không kịp suy nghĩ nhiều

Xung quanh gió lốc càng phát điên cuồng, có thiên lôi cuồncuộn mà đến

Mà phía dưới, cuối lốc xoáy này dường như một cái hắc động,trong hắc động này tồn tại vô số khe nứt

Dường như trong mỗi một cái khe nứt đều là một thế giới

Mà ở chỗ sâu nhất hắc động này

đặt một cai quan tài màu xanh

Màu xanh kia là màu sắc thứ ba trong không gian toàn trắngvà đen này! Nhìn như quan tài không xa, nhưng trên thực tế, nếu là xuyên qua,muốn tới gần, có lẽ là vô hạn

Truy binh tùy thời sẽ đến! Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên mộtcái, lập tức gia trì tu vi trên người con bướm khiến cho con bướm cánh huy vũ,chạy thẳng tới trung tâm lốc xoáy, vội vã đi

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, tại cách đó không xa, hư vôvặn vẹo

Một cái khe nứt to lớn vô thanh vô tức bị xé mở, xuất hiệnkhông phải Tiên Thần đại lục, mà là một phiến sương mù màu đen cuồn cuộn

Sương mù đen này mạnh khuếch tán bốn phía, cùng lúc đó, mộtlục địa lớn như Tiên Thần đại lục ầm ầm với cường thế nghiền ép hết thảy chợtphủ xuống! Xuất hiện đầu tiên rõ ràng là mấy con bướm màu sắc sặc sỡ kéo động mộtphiến đại lục, xuất hiện ở trong phiến lốc xoáy này

Trên đại lục kia có quan tài to lớn xung quanh vô số tusĩ cúng bái

Mà lúc này, những tu sĩ này toàn bộ ngẩng đầu, đồng loạtnhìn về phía 

Mạnh Hạo cùng với con bướm dưới thân Mạnh Hạo bên ngoài đạilục! 

Ma Giới đại lục! Mạnh Hạo nội tâm trầm xuống, đúng lúcnày

Một chỗ phương hướng khác, hư vô trong nháy mắt bị xé mở

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Tiên Thần đại lục ầm ầmxuất hiện

Vô cùng sát cơ trực tiếp khóa lấy Mạnh Hạo, khóa đượctrên người con bướm

Giờ khắc này, tình thế nguy cấp, liên quan đến Mạnh Hạo,liên quan đến con bướm, liên quan đến chúng sinh cuối cùng Sơn Hải Giới

Lần này, ngươi trốn không thoát! Trên Tiên Thần đại lục,vô số tu sĩ chạy ra, trước mặt bốn người chính là bốn vị Chí Tôn cửu nguyênTiên Thần đại lục trước cùng Mạnh Hạo từng có tiếp xúc! Cùng lúc đó, trên Ma Giớiđại lục có tiếng hừ lạnh vang lên, một cái thân ảnh thô kệch từ bên trong cấtbước đi hướng hư vô

Phía sau hắn, vô số tu sĩ Ma Giới đại lục lục tục xuất hiện

Cũng có ba đạo cầu vồng từ Ma Giới đại lục bay ra, ở giữakhông trung

Trên người bọn họ tán phát ra khí thế kinh thiên động địa

Mơ hồ, Mạnh Hạo dường như thấy được một người khổng lồ, bịkhí tức những người này ngưng tụ hiện ra, sừng sững trên đại lục, lộ ra khíphách vô thượng

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn vô biên vô tận tu sĩ trước mắtnày, nhìn hai lục địa to lớn, tâm của hắn bị gắt gao đè nén

Tại sao

Các ngươi muốn là cái gì, các ngươi không hy vọng xuất hiệntiên, đã không có tiên, vật phẩm các ngươi cần muốn tìm, ở chỗ này của ta! 

Ta để lại, để Sơn Hải Giới tu rời đi! Mạnh Hạo ngẩng đầu,nhìn trước mắt vô tận tu sĩ kia

Thanh âm của hắn truyền ra, quanh quẩn bốn phía

Người nào nói không có tiên, chỉ cần Sơn Hải tu huyết mạchkhông bị phong ấn, tiên căn như cũ còn tại! 

Về phần ngươi

Ta tự nhiên biết, vật cần ở chỗ ngươi! Đáp lại Mạnh Hạolà nữ tử băng hàn kia, nàng mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, ngữ khí băng hàn, thậm chídường như không muốn cùng Mạnh Hạo nói nhiều lắm, phất tay liền vội vã đi

Phía sau của nàng, ba lão già trầm mặc, cũng cất bước tớigần, mà vị đại hán Ma Giới đại lục kia, ánh mắt chớp động, dường như rất nhanhthì hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả, hừ lạnh cũng bước ra! Trong tiếng rầm rầm,vô cùng tu sĩ, rất nhiều cường giả, đồng loạt giết hướng Mạnh Hạo, giống như nướclũ ngập trời, muốn đi phá hủy hết thảy tồn tại ngăn trở ở phía trước! Mạnh Hạosắc mặt biến hóa, hắn hung hăng cắn răng một cái, tay phải nâng lên hướng vềcon bướm, hung hăng vỗ

Ầm một tiếng, lực lượng của hắn rót vào trong con bướm,khiến cho tốc độ của con bướm lần nữa tăng lên, chạy thẳng tới hắc động trong lốcxoáy, mà hắn lại không hề do dự, cất bước ròi khỏi con bướm, đứng ở nơi đó, mộtngười muốn ngăn trở hai phe thế lực cường hãn đến kinh khủng! Trong con bướm, HứaThanh chảy nước mắt, Địa Tạng nắm chắc quả đấm, mập mạp đang gào thét, mọi ngườiđều đang run rẩy

Bọn họ thấy được Thủy Đông Lưu tử vong, thấy được Hải MộngChí Tôn tử vong, lần này, bọn họ lại thấy được Mạnh Hạo, như Thủy Đông Lưu vậy,đứng ở phía trước

Sống tiếp

Ta sẽ không chết, một ngày nào đó, ta sẽ trở lại tìm tìmcác ngươi

Thân nhân của ta, người yêu của ta, tộc nhân của ta, bằnghữu của ta, Sơn Hải Giới của ta! Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, tay phải nâng lênvỗ trán một cái, lập tức Sơn Hải Giới xuất hiện, kiện chí bảo này hắn không hềdo dự, trực tiếp lấy ra

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Sơn Hải bạo phát, tạothành Sơn Hải đại trận, bao phủ bốn phía đồng thời, Mạnh Hạo tóc bay lên, khíthế không ngừng kéo lên, ngập trời lên, yêu khí tung hoành, một người giết hướngtất cả địch nhân

Vì con bướm, tranh thủ ra thời gian cuối cùng, để con bướmmang những tu sĩ Sơn Hải còn lại an toàn đi vào trong hắc động lốc xoáy, tiếnvào phương hướng Hải Mộng Chí Tôn chỉ điểm 

Ẩn chứa sinh cơ

Giết! Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, hai mắt của hắnđỏ thẫm

Phía sau hắn, xuất hiện một yêu ảnh to lớn, cũng đang gàothét

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo liền cùng nữ nhân băng hàn TiênThần đại lục nháy mắt đụng nhau

Ầm một tiếng, Mạnh Hạo máu tươi phun ra, nhưng lại một đầuđụng tới, nữ nhân băng hàn sắc mặt biến hóa, lập tức tránh lui, nhưng ngay khinàng tránh lui ngay lập tức, Mạnh Hạo tay phải hư không một trảo nứt ra

Chiến Binh xuất hiện

Bên trong Anh Vũ trầm mặc, mặc dù rất lâu nó cũng khôngcó tiếng vang truyền ra, nhưng một cái chớp mắt này, trên Chiến Binh lại nhiềuhơn một cỗ cuồng bạo ý

Bì Đống cũng xuất hiện, hóa thành áo giáp bảo vệ Mạnh Hạo,đồng thời, chó ngao cũng bay ra, gầm thét hóa thành áo choàng, áo choàng màu đỏ,áo giáp màu trắng, Chiến Binh cuồng bạo, thân ảnh yêu dị, cặp mắt màu đỏ

Lúc này Mạnh Hạo tóc dài bay bay, sát ý ngập trời

Trong tiếng nổ vang, hắn tiếp xúc với đám người Tiên Thầnđại lục, một đường khí phách ngập trời, Chiến Binh sở quá, chết rất nhiều

Tiếp theo một cái chớp mắt, vị đại hán thô kệch Ma Giới đạilục sải bước, một bước, hai bước, ba bước

Hắn đi ra bảy bước, khí thế vào giờ khắc này cũng bạotăng vô tận, khiến cho cả người hắn giống như chiến thần

Khi tới gần Mạnh Hạo, gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánhra

Thần Thất Đạp! Mạnh Hạo chợt xoay người, tay trái nắmtay, Sát Thần chi quyền, lập tức đánh ra

Trong nháy mắt đối kháng với nhau, gió lốc hướng về bốnphía điên cuồng khuếch tán

Mạnh Hạo máu tươi phun ra, đại hán cũng lui về phía sau,khóe miệng tràn ra máu tươi, đang muốn cất bước tái chiến, nhưng Mạnh Hạo luisau lại là xoay người một đường giết hướng Tiên Thần đại lục

Đại hán Ma giới nhíu mày, hừ lạnh, cùng tu sĩ và cường giảMa Giới đại lục cũng theo đó sát nhập vào trong Tiên Thần đại lục

Thực lực song phương rất nhanh thì giao hòa với nhau

Cả chiến trường lập tức hỗn loạn

Nơi Mạnh Hạo đi qua, tử vong vô tận, tốc độ của hắn cựcnhanh, khí tức thay đổi, một hơi thở trước khí phách vô biên, tiếp theo một cáichớp mắt hung tàn vô cùng, bắt được một tu sĩ Tiên Thần, hung hăng hút một cái,Huyết Yêu Đại Pháp khi hắn hóa thân làm yêu, uy lực bạo tăng, trực tiếp bị hútđi sinh mạng

Lôi đỉnh xuất hiện, Mạnh Hạo thuấn di một cái, trực tiếpxuất hiện tại xa xa

Nơi đó đang có không ít tu sĩ đang giết hướng con bướm, MạnhHạo nhanh chóng xuất hiện, vẻ mặt dữ tợn, vung tay áo

Trong tiếng nổ "ầm ầm", những tu sĩ phía trướchắn này toàn bộ máu tươi phun ra, cũng có mấy người trực tiếp thân thể vỡ nát,trở thành tro bụi

Mạnh Hạo toàn thân máu tươi, nhưng lại cười ha hả, trongtiếng cười mang theo điên cuồng, tiếp tục đánh ra! Từ con bướm bay ra, mọi ngườiđuổi giết, Mạnh Hạo xuất thủ, tất cả chỉ là thời gian hơn mười hít thở

Nhưng trong hơn mười hít thở này, Mạnh Hạo một người lạikềm chế tất cả mọi người, khiến cho con bướm kia lúc này cách hắc động lốc xoáycàng ngày càng gần

Ngươi muốn chết! Nữ nhân băng hàn Tiên Thần đại lục trongmắt sát khí tràn ngập, trong nháy mắt lại tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo

Lần này nàng không trở lại là một người, phía sau củanàng, ba lão già cửu nguyên tu vi,cũng trong trầm mặc tới gần

Mạnh Hạo trong mắt ánh sáng đỏ lóng lánh, không chần chờchút nào, vung tay một cái

Từng ngọn núi xuất hiện, căn nguyên chi pháp lại vào giờkhắc này hiển lộ, đối kháng nữ nhân băng hàn

Cùng lúc đó, ba lão già kia cất bước, mục tiêu không phảiMạnh Hạo, mà là phía sau Mạnh Hạo, con bướm đã đi xa

Nhưng bọn họ vừa muốn xuyên qua Mạnh Hạo mà qua, Mạnh Hạocười to, tay phải nâng lên hung hăng vung lên! Hư vô chấn động, thiên địa run rẩy,lập tức Chí Tôn Kiều, ầm ầm phủ xuống

Khi cây cầu kia xuất hiện, nữ nhân băng hàn cùng với balão già kia đều vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng không dừng lại, trong nháy mắt tớigần, Mạnh Hạo cười to

Chí Tôn Kiều của ta, từ trong đường của ta trừ đi, cho tahoàn toàn vĩnh hằng 

Băng diệt!

Trong tiếng cười của Mạnh Hạo, Chí Tôn Kiều nổ vang run rẩy,từng cái khe nứt sau khi xuất hiện, từng đạo cường quang từ trong bộc phát ra,lại vào lúc này trực tiếp nổ vang! 
 
Chương 1758: Vì hy vọng


Lầnnày là thực sự nổ tung, là từ trong đạo của Mạnh Hạo trừ đi, hóa thành lực lượngkinh người, dùng một lần đánh ra cản trở ba lão già, khiến cho ba lão già nàybiến sắc, trong lúc nhất thời lại không có cách nào xuyên qua, chỉ có thể lui vềsau. 

Nhưng gần như trong nháy mắt ba lão già lui về phía sau,cường giả trong Ma Giới đại lục kia, trừ đại hán thô kệch ra, còn có ba tu sĩ,cũng có tu vi cửu nguyên, ba người này, một nữ hai nam, trong đó một nam một nữlà trung niên, người cuối cùng là một lão già, mặc áo bào rộng lớn, trong tay cầmcây trượng bằng xương... ba người chạy thẳng tới phía con bướm.

- Người nào cũng không được đi qua! Mạnh Hạo ngửa mặt lêntrời vừa hô, nhấc lên tay phải lập tức cung tên xuất hiện, liều mạng bị nữ nhânbăng hàn kia đánh bị thương nặng, thân thể thụt lùi, hắn không kịp lau đi máutươi nơi khóe miệng, lập tức giương cung, bắn ra liên tiếp mười mũi tên! 

Những mũi tên như mười đạo cầu vồng xé hư không bay thẳngtới ba người một nữ hai nam kia. 

"Rầm rầm" tiếng động quanh quẩn, mười mũi tênnày ẩn chứa sinh mạng của Mạnh Hạo, trong bạo phát lập tức tạo thành lực xungkích cực mạnh, khiến cho ba người kia cũng giống như ba lão Tiên Thần đại lục,đều bị cản trở một chút. 

Cũng đúng lúc này, trong nháy mắt từ Tiên Thần đại lục rầmrầm bay ra một luồng sáng, thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, chính là ngaylúc Mạnh Hạo giương cung bắn ra mười mũi tên kia, với thời gian chuẩn xác, hoàntoàn không cho Mạnh Hạo có khả năng né tránh chút nào. 

"Ầm" một tiếng, luồng sáng này trực tiếp che phủMạnh Hạo ở bên trong. 

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, toàn thân lập tức bay lùi nhưdiều đứt dây, khí tức tức thì suy nhược, sau đó, thân thể hắn thuấn di một cái,xuất hiện ở phía trước mọi người, tóc tai bù xù, ngực mơ hồ, thân thể lảo đảo...nhưng lại nở nụ cười, nụ cười kia mang thê lương, khiến người ta không biết làcười hay khóc. 

Phía trước hắn là vô số tu sĩ song phương, trong đó cườnggiả cửu nguyên có hơn tám người, mỗi người đều vô cùng cường hãn, có lẽ đềukhông phải là cửu nguyên đỉnh phong, nhưng chỉ cần là cửu nguyên, là có tư cáchchấn nhiếp bốn phương tám hướng trong tinh không mênh mang này. 

Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo dịch chuyển tới, támngười này cũng cất bước chạy thẳng tới Mạnh Hạo. Mà phía sau bọn họ hai đại lục,thời khắc này ánh sáng của Tiên Thần đại lục xuất hiện lần nữa; còn trên Ma Giớiđại lục, truyền ra tiếng long ngâm, một con minh long mang theo thương tang cổxưa, bỗng nhiên bay ra, bay thẳng tới nơi này. 

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, vẫn ở chỗ cũ cười, nhấc taylên, Dương Cung trong tay bỗng nhiên tản ra ánh sáng sáng chói, giống như mặttrời! 

- Không có biện pháp khác... Bạo đi! Mạnh Hạo cười to,cây cung trong tay hắn là chí bảo của Cửu Phong ngày xưa. Lúc này sau khi sángrực đến cực hạn, chớp mắt một cái hào quang dừng lại, rồi sau đó... là "ầmầm" tự bạo! 

Cả cây cung tức thì trong tiếng nổ "ầm ầm", tanvỡ bắn ra bốn phương tám hướng, hóa thành vô số mảnh vỡ, dưới tu vi của Mạnh Hạothúc đẩy, như biển động gầm thét cuốn tới hướng tám người đang vọt tới trước mặthắn. 

Cung vỡ nát, lực lượng vô tận ẩn chứa bên trong, vào giờkhắc này vô cùng cuồng bạo, nổ vang bốn phía, quét ngang hết thảy, tám ngườikia mặc dù đều là cửu nguyên, nhưng lúc này vẫn bị ngăn cản một chút. 

Gần như ngay khi bọn họ bị ngăn cản, Mạnh Hạo hóa thânthành đại bàng màu xanh, chớp mắt một cái tấn công tới. Trong tiếng nổ "ầmầm", đại bàng màu xanh vỡ nát, hắn phun ra máu tươi, nhưng cũng đánh bịthương nặng một lão già của Tiên Thần đại lục. 

Tiếp sau đó trong mắt Mạnh Hạo chớp động Tinh Thần Thạch,hóa thành tinh tú, tức khắc nổ vang, tinh tú bể ra, nhưng hắn lại liều mạng hếtthảy, há miệng hung hăng cắn trên trán nữ nhân băng hàn kia. 

Nữ nhân băng hàn phát ra tiếng thét thê lương, đánh MạnhHạo văng ra, trên trán của nàng máu thịt bầy nhầy, thân thể run rẩy, dung mạo bịhủy, sát ý lạnh lẽo dâng lên ngập trời.

Mà Mạnh Hạo nơi này, phun ra máu tươi mang theo mảnh vụnnội tạng. Hắn xoay người nhoáng một cái, lần nữa xông vào giữa đám người. Nơi hắnđi qua, chết chóc vô tận. Lôi đỉnh trên đỉnh đầu liên tục lóe sáng, trong phútchốc, thân thể hắn lại lần nữa "di hình hoán vị", trong tiếng nổvang, ngăn cản ở trước mọi người. 

Dường như, đúng như hắn nói, có hắn tại đây, sẽ không chophép mọi người bước qua nửa bước! 

Mà giờ khắc này, khoảng cách con bướm kia với lốc xoáy hắcđộng, đã càng gần, mắt thấy sẽ xông vào bên trong. Trong tiếng nổ "ầm ầm",ánh sáng từ Tiên Thần đại lục, trong nháy mắt tới gần, muốn phóng vượt qua MạnhHạo, đánh chết con bướm, mà con minh long từ Ma Giới đại lục bay ra, cũng gầmthét bay tới, cuốn lên vô số tử khí u minh, như luồng gió tử vong, bao phủ MạnhHạo ăn mòn hết thảy. 

Thân mình Mạnh Hạo lần nữa nhoáng một cái, khi xuất hiệnlại bất ngờ đã ở phía trước luồng sáng kia, mà lại dùng thân thể mình trực tiếpngăn cản luồng sáng. 

"Ầm" một tiếng, đụng chạm, Mạnh Hạo thành côngngăn cản ánh sáng, phun ra máu tươi, bị thương nặng, ý thức của hắn mơ hồ, trướcmắt của hắn sớm đã là màu máu, hắn cười điên cuồng.

- Các ngươi hủy diệt Sơn Hải Giới, hủy diệt quê hương củata, hủy diệt tộc nhân của ta, hủy diệt vô số sinh mạng... 

- Một ngày nào đó, hết thảy, ta sẽ báo lại, từng chút từngchút, cho các ngươi, cảm nhận nỗi đau trong lòng ta! 

Lời của hắn chứa đầy oán độc, quanh quẩn trên bầu trời,tám vị cường giả cửu nguyên phía trước hắn kia, từng người sắc mặt bất đồng, cóphức tạp, có than thở, có trầm mặc, có tràn ngập sát cơ... nhưng toàn bộ lần nữachạy tới, bọn họ đều nhất quyết không cho phép Mạnh Hạo còn sống, cũng khôngcho phép con bướm kia có thể trốn thoát.

Nếu cuộc chiến tranh này tồn tại đã nhiều năm như vậy, nếuvạn vạn năm trước đã rơi vào sống chết, như vậy thời khắc này, không có đạo lýnào không nhổ cỏ tận gốc! 

Mắt thấy tám người lần nữa lại tới, sau lưng của bọn họ,vô số tu sĩ như sóng thủy triều vọt tới, Mạnh Hạo trong suy nhược, nâng hai taylên vung mạnh ra. 

"Đệ bát cấm, Cấm Thân Thần!" 

"Đệ thất cấm, Cấm Nhân Quả!"

"Đệ lục cấm, Cấm Sinh Tử!" 

"Đệ ngũ cấm..." 

"Đệ tứ cấm... Đệ tam cấm... Đệ nhị cấm... Đệ nhất cấm!"Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo vung hai tay ra, tám ấn ký trên mi tâm của hắn đồngthời sáng lóng lánh, dường như muốn dung hợp lẫn nhau! 

- Bát cấm... quy nhất! Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, chungquanh hắn lập tức xuất hiện từng đạo cấm pháp, trong chớp mắt dung hợp lẫnnhau, sau đó tạo thành một cái lốc xoáy ở phía trước hắn. Lốc xoáy này ầm ầmchuyển động, điên cuồng bành trướng, trong tiếng nổ vang cuốn về hướng tám ngườiđang vọt tới kia. 

Tám người sắc mặt hơi biến đổi một chút, từng người thitriển thần thông. Trong lúc nhất thời, hư không bốn phía như sắp vỡ vụn, tinhkhông run rẩy... Vào giờ khắc này điên cuồng bạo phát từng đợt khí tức diệt tuyệthết thảy. 

Trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thểlảo đảo lui ra sau; mà tám người kia, cũng đều từng người phun ra máu tươi,thương thế bất đồng... Mà thời khắc này con bướm phía sau Mạnh Hạo, đã tiến vàotrong hắc động, bốn phía có vô số cái khe nứt, nhưng con bướm không có đi vào bấtkỳ một khe nứt nào, mà bay thẳng tới chỗ quan tài màu xanh. 

Đúng lúc này, từ Ma Giới đại lục truyền ra một tiếng thởdài, mang theo già lão cổ xưa, dường như tồn tại đã quá lâu quá lâu. 

- Lão phu vốn không muốn ra tay... Cuộc chiến tranh này,cũng có quá nhiều người phản đối... Giữ vững trầm mặc... nhưng sai cũng tốt,đúng cũng được, nếu đã đến giờ khắc này, như vậy... tốt hơn là ra tay thôi!Ngay lúc lời nói truyền ra, Ma Giới đại lục chấn động, rồi từ chỗ sâu trên MaGiới đại lục bỗng nhiên thò ra một bàn tay, dường như có thể kéo xuống cả tinhkhông, chạy thẳng tới con bướm bên trong hắc động phía sau Mạnh Hạo, nhẹ nhàngchụp một trảo. 

Dưới một trảo này, lập tức con bướm run rẩy, nhưng lạikhông thể tiếp tục bay nhanh, trong vùng vẫy dường như sắp bị lôi ra ngoài hắcđộng. 

Một khí tức ngự trị trên các tu sĩ cửu nguyên khác, vàolúc này ầm ầm nổi lên. Khí tức kia vẫn là cửu nguyên, nhưng lại hơn xa mọi ngườicó thể so sánh, dường như cửu nguyên cũng chia là sơ trung hậu, mà hiển nhiên,tu vi của lão già ra tay này là cửu nguyên hậu kỳ!

Mắt thấy con bướm sắp nguy cơ, Mạnh Hạo cười thảm, trongmắt lộ ra quyết đoán, vung hai tay lên, lập tức Sơn Hải Giới ầm ầm biến ảo trởthành chín ngọn núi, tám vùng biển. 

"Đạo tại lòng ta!" 

"Ý tại mắt ta!" 

"Muốn cùng Sơn Hải... Phong Thiên Quyết!" MạnhHạo gầm nhẹ, hai tay vung mạnh lên, lập tức chung quanh hắn chín ngọn núi nổvang mà đi, tám vùng biển bùng phát ra, tạo thành lực lượng vô thượng chạy thẳngtới tám người phía trước, đồng thời, cũng chạy thẳng tới Ma Giới đại lục, khiếncho bàn tay kia không thể tiếp tục chụp lấy con bướm. 

Ma Giới đại lục truyền ra tiếng than thở, bàn tay này lậtlại thành chưởng, vỗ về phía chín núi tám biển của Sơn Hải Giới. Trong quátrình đánh tới, bàn tay này bành trướng vô hạn, đến cuối cùng, dường như khổnglồ bằng với Sơn Hải Giới. Sơn Hải bị đánh trúng, nổ vang, núi vỡ biển tiêu tan! 

Nhấc lên sóng gợn to lớn, cho dù tám cường giả cửu nguyênkia cũng đều kinh hãi, nhưng tám người cũng không có dừng lại, mà ngay khoảnhkhắc bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, Sơn Hải Giới vào giờ khắc này,không ngờ bị một chưởng chụp nát tan, đây không phải là Sơn Hải Giới không đủcường hãn, mà bởi vì tu vi của Mạnh Hạo không đủ để thi triển toàn bộ lực lượngcủa Sơn Hải Giới.

- Sơn Hải Giới của ta... Nếu Mạnh Hạo ta một ngày còn sống,ta sẽ trọng tố Sơn Hải, núi nếu không đủ, ta lấy núi của Tiên Thần Ma thay thế;nếu biển không đủ, ta lấy máu của địch nhân để rót vào! 

- Như vậy, Sơn Hải Giới, vỡ nát cho ta!!! Mạnh Hạo phunra máu tươi, phát ra tiếng quát thê lương. Ngay khoảnh khắc thanh âm của hắnquanh quẩn, trong mắt của hắn chảy nước mắt, Sơn Hải Giới là chí bảo, cũng lànhà của hắn. 

Để cho nhà vỡ nát, mai táng địch nhân, chỉ vì để cho ngườinhà còn sống, đổi lấy an toàn sống tiếp... 

"Ầm!" Một tiếng nổ vang thật lớn khó có thể hìnhdung, giống như một thế giới rống giận trước khi tử vong: Núi của Sơn Hải Giới,vỡ! Biển của Sơn Hải Giới, tan! 

Đây mới đúng là ý nghĩa vỡ tan, đây mới đúng là ý nghĩa bạophát!

Trong tiếng nổ vang, cả tinh không trong lốc xoáy đều runrẩy, đều vỡ tan, chuyển động của lốc xoáy này, dường như cũng có khoảnh khắc dừnglại. 

Núi vỡ biển tan, tạo thành lực hủy diệt quét ngang bốnphương tám hướng, cuốn lên bầu trời. Thanh âm già nua truyền đến từ Ma Giới đạilục kia, mang đầy tức giận, mang theo giật mình, bị lực hủy diệt kia che mất. 

Vô số tu sĩ Tiên Thần đại lục, tu sĩ Ma giới đại lục, vàogiờ này, bị lực lượng vỡ tan của Sơn Hải nổ vang cuốn qua, từng tên một trởthành tro bụi, mặc dù là tám cường giả cửu nguyên kia, giờ này cũng đều toàn bộphun ra máu tươi, thi triển thần thông bảo vệ tánh mạng của mỗi người, toàn lựcchống cự. 

Mà con bướm bên trong hắc động, cũng trong Sơn Hải Giới nổtung này, chở theo tất cả tu sĩ Sơn Hải, chở theo truyền thừa cùng hy vọng... vỗcánh, vùng vẫy bay về hướng quan tài xanh... tìm sinh cơ... 
 
Chương 1759: Sao có thể nhắm mắt


Tronglốc xoáy mờ mịt, một phiến hỗn loạn, vô số khí tức từ Tiên Thần đại lục, từ MaGiới đại lục ầm ầm tràn ra, bao phủ bốn phía. Trước đó, Tiên Thần đại lục cùngMa Giới đại lục hiển lộ ra lực lượng, nhìn như rất mạnh, nhưng chỉ là một phầnnhỏ mà thôi. 

Thời điểm này, dưới Sơn Hải Giới tự bạo, dường như dao độngvượt qua cửu nguyên bình thường, dẫn động lực lượng nội tình chân chính tronghai phe thế lực này. 

Trong thần thức tràn ra, có mấy đạo không kém chút nào sovới bàn tay to che trời của lão già Ma Giới đại lục kia!

Dường như trong hai phe thế lực này nội tình rất thâmsâu, sâu không lường được, có lực lượng kinh thiên mà người thường không cáchnào tưởng tượng. Mà đây cũng chính là chỗ kinh khủng của họ, cũng là nguyênnhân làm cho Cửu Phong năm đó chiến lực vượt qua cửu nguyên nửa bước, cũng đềubại vong. 

Thời điểm này tuy rằng hỗn loạn, mọi người ở phía trước MạnhHạo cũng đều bị liên lụy trong đó, nhưng vẫn còn có hai người dựa vào tu vi cườnghãn, cộng thêm cũng không ở ngay chỗ trung tâm Sơn Hải vỡ tan, cho nên mạnh mẽđánh ra! 

Một vị là đại hán thô kệch của Ma Giới đại lục, một... vịkhác, là nữ nhân băng hàn bị Mạnh Hạo cắn trên trán một mảnh máu thịt... haingười này, vốn là người mạnh nhất trong tám người, thời khắc này chạy ra, liềncông kích về phía Mạnh Hạo. 

Nhưng ngay khoảnh khắc hai người này đánh tới, Mạnh Hạo bỗngnhiên giơ tay vỗ trên túi trữ vật, lập tức một thân ảnh một nữ nhân, bị hắn cầmlấy cổ giơ lên. 

- Ngươi còn tới gần, ta giết nàng này! 

Đại hán thô kệch vừa nhìn thấy nữ nhân này trong mắt chợtco rút lại, theo bản năng dừng chân, hắn mở to mắt, dường như mang theo giậtmình kinh ngạc, mắt nhìn về phía nữ nhân kia, có chút không thể tin là thật. 

- Ngươi... 

Nữ nhân này chính là Tô Yên... năm đó Mạnh Hạo bắt được...Khi nhìn thấy đại hán này thi triển Thần Thất Đạp, Mạnh Hạo liền đoán được: TôYên nhất định có liên quan với Ma Giới đại lục. 

Nhưng nữ nhân băng hàn của Tiên Thần đại lục, thì khôngcó dừng lại chút nào. Nếu Mạnh Hạo không thể cản trở nàng này, có thể tưởng tượngmột khi nàng ta xông vào bên trong hắc động, đối với con bướm chở tu sĩ Sơn Hải,chính là nguy cơ sinh tử. 

Mà giờ khắc này, con bướm xuyên qua trong khe nứt khắpnơi, đã sắp biến mất trong hắc động, mà lúc này nữ nhân băng hàn kia, trên ngườihàn khí ngập trời, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay băng hàn to lớn, địnhcách không chộp tới. 

Mạnh Hạo đã không có gì để cản trở, thời khắc này hắnngay cả đứng đều không vững, trước mắt đã mơ hồ, sinh mạng đều sắp khô cạn, nếukhông nhờ có một ngụm yêu khí chống đỡ, thì đã vỡ nát rồi. 

Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo cười, thân thể hắn bay nhanhvề phía sau, trong mắt nhảy lên ngọn lửa điên cuồng. Chung quanh hắn, ngay tứcthì tất cả Hồn Đăng, ầm ầm toàn bộ xuất hiện! 

20 ngọn đèn tắt, 13 ngọn đèn cháy! 

Giờ khắc này, hắn lựa chọn không phải tắt đèn, mà... dùngHồn Đăng tự bạo, ý đồ làm trì hoãn nữ nhân băng hàn kia. Hắn phất tay một cái,những Hồn Đăng chạy thẳng tới nữ nhân băng hàn. 

- Bạo! Mạnh Hạo quát lên, thanh âm khàn khàn, trong suynhược còn mang theo ý dữ tợn.

Chiến đến lúc này, Mạnh Hạo đã sức cùng lực kiệt, thủ đoạncó thể sử dụng, gần như toàn bộ dùng ra, trận chiến đấu này bạo phát thời giankhông lâu, thậm chí có thể nói rất ngắn, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, lạibùng phát ra thảm thiết kinh người. 

Chí Tôn Kiều vỡ nát, Dương Cung vỡ nát, nhiều thần thôngcủa Mạnh Hạo, đều bị đánh tan, cấm pháp quy nhất, Phong Thiên Quyết, đủ loại hếtthảy, đều tiêu tan... thậm chí ngay cả Sơn Hải Giới, cũng đều tan vỡ trong tinhkhông, rốt cục khiến cho Mạnh Hạo, một lần lại một lần cản trở bước chân của mọingười, giúp cho con bướm kia, giờ khắc này ở trong hắc động, cấp tốc bay tớitrước, khoảng cách quan tài xanh càng ngày càng gần.

Thậm chí, đã sắp tới trình độ khiến người ta bất lựckhông thể xoay chuyển trời đất. 

Mà trước mắt, Mạnh Hạo sao có thể để hết thảy những nỗ lựcnày của mình thất bại như vậy, nữ nhân băng hàn này, Mạnh Hạo không biết tên gọilà gì, nhưng cho dù chết đi... hắn cũng không cho phép đối phương đi qua nơinày! 

Thanh âm của hắn vang vọng, Hồn Đăng của hắn ngay khoảnhkhắc này tất cả tắt, toàn bộ trong tiếng nổ "ầm ầm" đều vỡ vụn, đồngloạt tan vỡ, nổ tung!

Hồn Đăng tự bạo lúc này, giống như Mạnh Hạo tự bạo tu vi,tiếng nổ ngập trời, hóa thành lực xung kích cuốn về phía nữ nhân băng hàn, ý đồngăn cản. Nữ nhân này sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng cắn răng, cất bước, lậptức ngoài thân thể tạo thành lớp lớp băng lạnh lẽo. Đó là băng màu lam, mới vừaxuất hiện, nữ nhân này không có dừng lại chút nào, trực tiếp ào tới đụng chạm vớilực lượng tự bạo 20 ngọn Hồn Đăng của Mạnh Hạo. 

"Rầm rầm..." Cho dù là Sơn Hải Giới tan vỡ trướcđó, thời khắc này bốn phía hỗn loạn, nhưng lực lượng tự bạo của Hồn Đăng va chạmcùng nữ nhân băng hàn này, tạo thành thanh âm như cũ quanh quẩn bốn phương támhướng, rất nhiều người nghe được, nhìn lại. 

Lớp băng vỡ vụn "rắc rắc", nữ nhân băng hànphun ra máu tươi, nhưng thân thể của nàng, lại cố gượng chống cự lại Hồn Đăng tựbạo của Mạnh Hạo, cất bước tức khắc chạy ra. 

- Còn chưa có nổ xong, ngươi không đi được! Mạnh Hạo trướcmắt sớm đã mơ hồ, khóe miệng lộ ra nụ cười như chế giễu, như khóc như khôngkhóc, trong mắt chớp chớp 13 ngọn Hồn Đăng mất đi hồn hỏa, thiêu đốt trong u sắckia! 

- Bạo!

Mạnh Hạo lên tiếng, đồng thời, Hồn Đăng thiêu đốt kia tựbạo nổ vang, ngọn Hồn Đăng thứ nhất, ngọn thứ hai, ngọn thứ ba, ngọn thứ tư...ngọn Hồn Đăng thứ 13, ngay lúc này, nối tiếp nhau tự bạo, những Hồn Đăng chưacó bị tắt này, lực lượng tự bạo càng kinh người hơn, hỗn loạn hơn, cuồng bạohơn... vả lại chúng tan vỡ làm thương tổn cho Mạnh Hạo, còn lớn hơn! 

Nhưng lúc này, Mạnh Hạo không cần thiết, đã đến nước nàyrồi, trừ con bướm của Sơn Hải Giới, cái gì hắn đều không cần thiết! 

"Rầm rầm..." Nữ nhân băng hàn biến sắc, phun ramáu tươi, không ngừng bấm quyết, thần thông khuếch tán, thuật pháp nổ vang, chốngcự lại với Hồn Đăng tự bạo của Mạnh Hạo... ngọn đèn thứ bảy, ngọn đèn thứ tám,ngọn đèn thứ chín... 

Tự bạo còn đang tiếp tục, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máuđen, thất khiếu hắn đều đang chảy máu. Trong cơ thể hắn, thời khắc này cũngđang nổ vang, ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, sinh cơ đã đứt đi, chỉ còn lại có mộtngụm yêu khí, kiên cường chống đỡ bản thân không nhắm mắt! 

- Không nhìn thấy con bướm của Sơn Hải Giới an toàn, tasao có thể nhắm mắt! Mạnh Hạo hộc máu, nở nụ cười.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngọn Hồn Đăng thứ 10,thứ 11, thứ 12, đồng thời nổ tung, khiến cho nữ nhân băng hàn rống giận, nàngliên tục bị ngăn cản, thời khắc này mắt thấy con bướm kia sắp biến mất trong hắcđộng, tiến vào bên trong khu vực người ta bất lực xoay chuyển trời đất, bất kỳkẻ nào cũng không thể cách không bắt trở về. 

- Tiên căn nhất thiết phải chặt đứt!!! Nữ nhân băng hànphát ra tiếng gào, toàn thân máu huyết vận chuyển, "ầm" một tiếng,tóc của nàng trở thành màu đỏ, cả người khí huyết tràn ngập, cưỡng ép áp chế lựclượng Hồn Đăng tự bạo của Mạnh Hạo, cất bước định đi ra.

Mạnh Hạo còn đang cười, thời khắc này tất cả Hồn Đăng củahắn, chỉ còn lại có một ngọn! 

Đó là... Hồn Đăng bổn mạng của hắn, là một cái trọng yếunhất trong tất cả Hồn Đăng, tuyệt đối không thể xuất hiện sự cố, nếu không, mộtkhi đèn này bị hao tổn, đối với tu sĩ chính là hạo kiếp sinh tử. 

Thậm chí có truyền thuyết, nếu Hồn Đăng bổn mạng còn, thìtu sĩ nếu có những Hồn Đăng khác vỡ nát, đều không phải là không thể tái hiện,Hồn Đăng bổn mạng này là rễ, là mầm móng, là hết thảy căn nguyên!

Nhưng trước mắt, Mạnh Hạo trong tiếng cười, ở khoảnh khắcnữ nhân băng hàn khí huyết ngập trời kia muốn cưỡng ép chạy ra, trong mắt MạnhHạo nhoáng lên vẻ tàn nhẫn, Hồn Đăng bổn mạng của hắn... vào lúc này, ầm ầm nổtung!!! 

Hồn Đăng bổn mạng, tự bạo!!! 

Hồn Đăng bổn mạng này nổ tung, uy lực của nó cực lớn, vượtqua tất cả Hồn Đăng trước đó. Trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp xé mởhư không, tạo thành một lực lượng hủy thiên diệt địa, trực tiếp bao phủ nữ nhânbăng hàn ở trong đó.

Nữ nhân băng hàn phát ra tiếng gào thê lương... Khi hếtthảy tiêu tan, nữ nhân băng hàn toàn thân vỡ nát, hồn của nàng chạy ra, nhưng mắtthấy cũng sắp bị liên lụy vỡ nát, đột nhiên một luồng sáng từ Tiên Thần đại lụctràn ra, khoảnh khắc bao phủ hồn của nàng, bảo vệ an toàn, đồng thời, hồn nữnhân này nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. 

Nàng nhìn thấy, là Mạnh Hạo mất đi sát ý trong mắt. 

Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng tràn ra máu tươi, HồnĐăng toàn bộ vỡ nát, đại biểu tu vi của hắn, sinh mệnh của hắn... cũng đều vỡnát, nhưng hắn còn đang cười, bởi vì một khắc này, con bướm đã vào sâu trong hắcđộng, không một ngoại nhân nào có thể chụp bắt ra.

Hắn không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí nhìnthấy con bướm chở tất cả thân nhân bằng hữu của hắn, đã rơi vào trên quan tàixanh... được thời gian nơi đó bao phủ, tản ra màu sắc sặc sỡ. 

Vào giờ khắc này nụ cười của Mạnh Hạo, cũng đổi thành nhuhòa, hắn mệt mỏi, hai mắt của hắn dường như mất đi sức lực mở ra, dần dần muốnkhép kín. 

Bốn phía nổ vang, rống giận, dường như biến thành rất xaxôi... 

Cho đến một thanh âm bén nhọn, mang theo thê lương, mangtheo gào thét, quanh quẩn bên tai hắn, quanh quẩn bốn phía, hắn mới nhớ tới, đólà... thanh âm của Anh Vũ, tim của hắn run lên, thanh âm này buồn rầu, khiến hắnrun rẩy, trong mơ hồ hắn nhìn thấy Anh Vũ. 

Trong trí nhớ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy vẻ mặtAnh Vũ như vậy, bi thương như vậy... 

Anh Vũ toàn thân lông đều dựng lên, thân mình nó lộ rathê lương, trong mắt có huyết lệ chảy xuống, truyền ra tiếng kêu bén nhọn trongtinh không, làm cho lòng người ta đau đớn. 

Giống như là tuyệt vọng đến cực hạn, giống như là bithương đến điên cuồng.

Anh Vũ, không biết từ khi nào bay ra, thời khắc này gươngđồng cũng xuất hiện trong tinh không, tiếp theo chớp mắt một cái, đã bị tất cảcường giả của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục nhìn thấy. 

Bọn họ nhìn thấy gương đồng, nhìn thấy Anh Vũ, ngay khoảnhkhắc này trong mắt của bọn họ lóe ra ánh sáng kỳ dị. 

Cùng lúc đó, Bì Đống cũng xuất hiện, nó vừa khóc, vừa hóathành áo giáp, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, không ngừng đưa sinh cơ của mìnhvào cơ thể Mạnh Hạo. 

- Mạnh Hạo đừng chết! Ngươi không nên chết a, ta còn chưacó nói đủ với ngươi đâu, ta còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều câu muốn nói vớingươi, ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy là thất đức, ngươi như vậy làsai lầm... 

Chó ngao bị thương nặng, thời khắc này huyễn hóa ra, dùngthân thể kéo lại Mạnh Hạo, cho dù sinh cơ của nó cũng đang tiêu tán, nhưngtrong mắt chấp nhất, dường như cho dù mình chết đi, cũng không cho phép ai làmthương tổn chủ nhân của nó. 

Chó ngao như thế, Bì Đống như thế, Anh Vũ như thế! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom