Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 280: Tiên Tôn, nhập ma (9)


Edit: Ư Ư

Chỉ là khi cầm lấy và nhìn bức tranh bên trên thì hắn lập tức cứng tay lại, "Giáo chủ vẫn luôn tìm cái này?"

Tô Yên gật gật đầu, "Cái này rất hữu dụng."

Nàng nghĩ cũng không cần nóng nảy nên đưa cả sáu quyển cho Tiểu Dụ rồi nói, "Đi thôi, đi ra ngoài."

Vẻ mặt Tiểu Dụ phức tạp nhìn bảy quyển sách trên tay.

Người đoạt xá này cũng thật phóng túng.

Thật thú vị.

Tiểu Hồng vẫn còn đang vung vẩy đuôi gặm cắn khắp nơi lam cho cả căn phòng đan dược này bị nó gặm mất hơn một nửa.

Tô Yên nhìn Tiểu Dụ đang im lặng đi theo phía sau rồi nhìn Tiểu Hồng đang giương nanh múa vuốt

Nàng hơi dừng lại rồi nghiêm túc nói, "Ngươi đi ra ngoài trước."

Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng, giáo chủ."

Nói rồi hắn cầm bảy quyển sách kia đi ra ngoài.

Chờ tới khi Tiểu Dụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Tô Yên mới vẫy vẫy tay, "Tiểu Hồng, đi thôi."

Tiểu Hồng gặm hết hộp thuốc cuối cùng sau đó mới chậm rì rì bò tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn vẻ chưa đã thèm của nó rồi lên tiếng, "Em thích ăn cái này à?"

"Tê tê tê tê tê."

Tiểu Hồng ngạo kiều phun lưỡi rắn trả lời.

Còn có thể ~.

Tô Yên rối rắm, "Chờ lần sau lại mang em tới đây ăn, bây giờ chúng ta phải ra ngoài."

Tiểu Hồng nghe vậy thì yên tâm hẳn.

Đúng vậy, những thứ này đều là của nó.

Sau đó Tô Yên nâng tay đặt Tiểu Hồng vào trong không gian rồi mới đi ra ngoài.

Bên ngoài, mọi người đang thì thầm, "Không thể tưởng được, ánh mắt nữ ma đầu kia đúng là không tồi, nam sủng nào cũng non mịn và có khí chất riêng."

Giương mắt nhìn lại thì thấy một nam tử lòe loẹt vươn bàn tay khô gầy tới định sờ mặt Phượng Dụ.

Mà Phượng Dụ lại cúi đầu không nhúc nhích.

Nam tử kia xuống tay cũng rất nặng, cằm Phượng Dụ lập tức xanh tím lại.

Trùng hợp làm sao, nam tử thấy Phượng Dụ như một khúc gỗ thì lại càng thêm yêu thích,

Hắn thu tay lại, ngữ khí có vẻ rất là vừa lòng, "Về sau ngươi đi theo ta."

Vừa nói xong thì lại nghe thấy Phượng Dụ thấp giọng trả lời, "Tiểu Dụ là người của giáo chủ."

Nam tử nghe vậy thì hừ lạnh khinh thường, "Người mà Độc Lão Nhi ta muốn mà nàng lại không cho sao? Lại nói, ở trong mắt nàng thì ngươi chẳng khác gì những người khác, ngươi cho rằng ngươi làm vậy thì sẽ làm nàng nhìn người bằng ánh mắt khác chắc?"

Giáo chủ Ma giáo là ai chứ?

Tàn nhẫn bạo ngược.

Độc Lão Nhi không tin sẽ có người thật lòng với người này.

Nhiều lắm là có ý đồ khác thôi.

Độc Lão Nhi nhìn Tiểu Dụ, khó có khi mới có người làm hắn yêu thích như vậy nên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn nâng cằm Tiểu Dụ lên rồi nói, "Đi theo ta, hoặc là chết, ngươi chọn một cái."

Ánh mắt Tiểu Dụ vẫn không thay đổi, "Chết."

Độc Lão Nhi đại khái không nghĩ tới nam sủng này dám không nghe lời hắn.

Hắn vung tay dùng sức đánh xuống khuôn mặt của Phượng Dụ.

Cái tát này còn mang theo nội lực, Phượng Dụ lập tức bay ra xa rồi ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch lại, "Khụ!"

Một ngụm máu tươi phun ra.

Độc Lão Nhi tức giận công tâm, nhiều năm được mọi người thuận theo nên lúc này cực kỳ tức giận với người dám cãi lại mệnh lệnh của mình.
 
Chương 281: Tiên Tôn, nhập ma (10)


Edit: Ư Ư

"Tìm chết!"

Độc Lão Nhi nói rồi bắt đầu tưởng tượng, sau đó nở một nụ cười ác độc, "Ngươi chỉ là một miếng thịt đang nằm trên thớt mà thôi. Đợi khi ngươi bị đưa tới chỗ của ta thì ta sẽ làm ngươi biết kết quả của việc từ chối ta là gì."

Gã vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiểu Dụ, sau đó ngồi xổm xuống bóp cằm hắn nhét một viên thuốc màu đỏ không biết tên vào trong miệng.

Tô Yên đi ra vừa lúc nhìn thấy nam sủng của mình bị ngã xuống đất và bị ép một loại thuốc không biết là gì.

Nàng nhíu mày lại nâng tay lên đánh Độc Lão Nhi một chưởng bằng mười phần công lực. Cho dù Độc Lão Nhi phát hiện ra động tác của nàng nhưng vẫn không kịp tránh đi.

Phụt!

Sắc mặt Độc Lão Nhi trắng bệch ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ và không thể nào.

Tô Yên chạy chậm tới trước mặt Tiểu Dụ, nhìn bên má hơi sưng của hắn rồi mới vỗ vỗ lưng, "Nhổ ra."

May mà Tiểu Dụ còn chưa nuốt viên thuốc kia xuống.

Cằm bị véo xanh tím, còn có vết máu, trên mặt cũng sưng đỏ.

Tô Yên mím chặt môi.

Lúc này, Độc Lão Nhi vừa ho khan vừa che ngực đứng dậy, sắc mặt gã tối sầm lại, giọng nói tràn đầy chấn vấn, "Tô Yên!"

Tô Yên nâng mắt nhìn về phía gã, giọng nói bình tĩnh giống như là chỉ đang hỏi một chuyện bình thường, "Người của ta mà cũng dám chạm vào?"

Sắc mặt Độc Lão Nhi tái nhợt, gã nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, "Chỉ mà một nam sủng thôi mà, chẳng lẽ giáo chủ luyến tiếc?"

Tô Yên nhìn bên má bị tát của Tiểu Dụ, nàng mím chặt môi, "Luyến tiếc."

Giọng nói nhẹ nhàng làm Phượng Dụ ngẩng đầu lên trố mắt nhìn về phía Tô Yên.

Chắc là do hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng ra như vậy.

Mà hắn lại nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của nàng.

Độc Lão Nhi khinh thường hừ lạnh, "Tô Yên, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi có thể ngồi trên vị trí giáo chủ Ma giáo này cũng có công lao của ai."

Độc Lão Nhi là chưởng môn Ngũ Độc phái.

Quan hệ của hai phái cũng hòa thuận không ít từ sau khi Tô Yên lên làm giáo chủ Ma giáo.

Ngày xưa, Tô Yên cũng nhường nhịn Độc Lão Nhi vài phần.

Như lời Độc Lão Nhi nói, Tô Yên có thể ngồi lên vị trí giáo chủ Ma giáo này là nhờ có sự giúp đỡ của gã.

Tô Yên chớp chớp mắt, nàng nhìn vẻ mặt khinh thường mang theo lạnh lẽo của gã rồi nâng tay lên.

Có lẽ Độc Lão Nhi đã từng giúp đỡ nguyên thân.

Nhưng có liên quan gì tới nàng?

Nàng không phải nguyên thân.

Kết quả là nàng không chút do dự đánh gã một chưởng.

Cũng may là Độc Lão Nhi phản ứng nhanh dùng nội lực để phòng ngự nhưng bả vai vẫn bị thương nặng.

Gã không thể tin tưởng, "Ngươi! Ngươi vì nam sủng đó mà muốn giết ta?!"

Tô Yên không nói.

Sự im lặng này trong mắt Độc Lão Nhi và Phượng Dụ là cam chịu.

Độc Lão Nhi hừ lạnh, "Điên rồi, ta thấy ngươi sắp điên rồi!"

Gã vừa nói vừa bước ra ngoài, "Hôm nay ta cũng lười dây dưa với ngươi, chờ đến khi ngươi tỉnh táo lại rồi hãy đến núi Ngũ Độc nhận lỗi!"
 
Chương 282: Tiên Tôn, nhập ma (11)


Edit: Ư Ư

Nói rồi Độc Lão Nhi ôm vai lảo đảo đi ra ngoài.

Tô Yên nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ một lúc rồi nói: "Không bị nội thương, nghỉ ngơi mấy ngày là được."

Phượng Dụ cúi đầu để nàng không nhìn thấy ánh mắt của mình rồi mới nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ."

"Ừ?"

Nhưng sau đó hắn lại im lặng.

Tô Yên kéo tay hắn, "Đi về trước rồi nói tiếp."

"Vâng." Tiểu Dụ thấp giọng lên tiếng.

Lúc này nàng lại nghe thấy Tiểu Hoa nói: "Leng keng, một cánh sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!"

Tô Yên mặc váy đỏ, nơi đi qua đều trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.

Đáng tiếc phong cảnh này có độc, không thể tùy tiện ngắm nhìn.

Hai người đi về cung điện, Tô Yên đóng cửa lại rồi kéo hắn đến trước ghế nhìn nhìn.

Má trái bị đánh sưng đỏ, chỉ là... sao má phải cũng đỏ luôn vậy?

Không phải chỉ bị đánh mỗi bên trái à?

Nàng duỗi tay nâng cằm hắn lên nhẹ nhàng bôi thuốc.

Tô Yên nhíu mày, "Hắn ta còn đánh ở đâu nữa?"

Chẳng lẽ là va chạm vào chân khí của hắn?

Dù gì thanh tu và ma tu cũng khác nhau rất nhiều.

Nàng vừa duỗi tay định kiểm tra xem trên người hắn còn vết thương nào không thì lại bị người nắm chặt cổ tay

"Ưm..."

Không biết khóe môi hắn đã trở nên ửng đỏ từ lúc nào.

Thanh âm kia rất giống như là... dục cầu bất mãn.

Giây tiếp theo Tô Yên đã bị người ôm vào trong lòng, "Nóng quá."

Giọng nói trong trẻo của hắn đã mang theo một chút khàn khàn, ngữ khí khác thường giống như đang quyến rũ người khác.

Tô Yên ôm hắn cẩn thận nhìn nhìn.

Phải biết rằng đồng chí Tô Yên của chúng ta là người cực kỳ trong sáng.

Xuân dược à?

Nàng đã từng nghe nói nhưng chưa từng được tận mắt nhìn thấy nên chỉ cảm thấy hắn rất không bình thường.

Nàng chớp chớp mắt rồi hỏi, "Nóng lắm à?"

Tiểu Dụ gật gật đầu, một bàn tay ôm eo nàng không ngừng cọ xát.

Tô Yên yên lặng duỗi tay cởi quần áo cho hắn rồi đưa một cốc trà tới bên môi, "Uống một ngụm đi."

Phượng Dụ khẽ hé miệng.

Không biết sao mà nàng cảm thấy hình ảnh này cực kỳ quyến rũ.

Tô Yên cũng không nhịn được mà sững sờ.

Phượng Dụ tỉnh táo lại, trong đầu tràn đầy suy nghĩ lung tung.

Tuy hắn đã phun viên thuốc kia ra nhưng thuốc đã tan trong miệng một phần.

Phượng Dụ im lặng nhìn Tô Yên, hắn nghĩ nếu là nàng thì sẽ không khó chấp nhận.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh hắn và Tô Yên ở bên cạnh nhau.

Chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng ký ức đó đã khắc sâu trong đầu.

Nàng thích nắm tay hắn.

Nàng xụ mặt tặng lăng tiêu tâm pháp cho hắn.

Nàng vì bảo vệ hắn mà không tiếc đối đầu với Độc Lão Nhi.
 
Chương 283: Tiên Tôn, nhập ma (12)


Edit: Ư Ư

Phượng Dụ hắn thanh tu nhiều năm như vậy, bởi vì thân phận, bởi vì bề ngoài, cũng bở vì tu vi mà có vô số người muốn song tu với hắn

Chỉ là tu thanh tu, tâm lặng như nước.

Hắn cũng lười nghĩ đến chuyện này.

Đột nhiên, hắn ôm Tô Yên lên đặt xuống bàn.

Không giống bộ dạng lạnh nhạt cấm dục lúc nãy, lúc này đuôi lông mày ánh mắt của hắn đều lây dính tình dục, cả người nóng rực.

Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt mờ mịt của nàng nói cho hắn biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Phượng Dụ khẽ cong môi, giọng nói trở nên đầy dụ hoặc, "Giáo chủ."

"Sao?"

"Ta trúng xuân dược."

"... Ừm"

Lúc này Tô Yên mới hiểu được.

Nàng còn tưởng hắn trúng độc cơ.

Nàng yên lặng cầm lấy chén trà nhỏ bên cạnh đưa qua, "Lại uống thêm mấy ngụm nữa?"

Phượng Dụ cười nhạt, "Giáo chủ trăm công ngàn việc, bây giờ chỉ sợ giáo chủ phải chịu đựng một chút."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Tiểu Hoa thẹn thùng lên tiếng, "Ký chủ ~~~ nam sủng muốn gì đó với ngài sao ký chủ?"

Không đợi nàng trả lời, Phượng Dụ đã ép người xuống hôn lên.

Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể nói chuyện với Tô Yên hai câu.

Nhưng sau đó chỉ còn lại xé rách, hôn môi, thân thể giao hòa cùng với tiếng thở dốc trầm thấp.

Phượng Dụ hôn nàng, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sung sướng nhàn nhạt.

Vì sao?

Là bởi vì nàng không đẩy hắn ra sao?

Ừm, chắc là vậy rồi.

Hắn không cảm nhận được sự không muốn và cự tuyệt của nàng.

Trong đầu hắn vang lên cuộc nói chuyện của Độc Lão Nhi và Tô Yên lúc nãy.

——- Chỉ là một nam sủng thôi mà, ngươi luyến tiếc?

——- Ừ, luyến tiếc.

Có lẽ nàng thật sự thật lòng với hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khác biệt khi nàng đối xử với mình và với những người khác.

Mà suy nghĩ này làm thể xác và tinh thần của hắn tràn đầy vui vẻ.

Hai người hôn môi, dần dần, hắn cảm nhận được sự đáp lại vụng về của Tô Yên.

Vậy nên hắn một tay bế người đi đến mép người.

Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, "Giáo chủ đại nhân yên tâm, Tiểu Dụ sẽ hầu hạ ngài thoải mái."

Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quần áo hỗn độn, hai mắt ngập nước.

Nàng lên tiếng, "Được."

Một tiếng coi như đồng ý những hành động tiếp theo.

Chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.

Áo ngoài, yếm, quần, ném đầy đất.

Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ đầy mờ ám làm thị nữ đứng bên ngoài đỏ bừng mặt.

Phải biết rằng các nàng đã đi theo giáo chủ một thời gian dài nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên trong mà chưa từng nghe thấy tiếng rên rỉ mờ ám thế này.

Từ trước đến nay, giáo chủ tàn nhẫn tới nỗi làm người khác quên mất chuyện nàng là một nữ nhân.

Vậy nên bọn họ đều sửng sốt khi nghe thấy âm thanh mềm mại ở trong phòng.

Sau đó các nàng đều cảm thấy hình như mình đang nằm mơ vậy.

Là giáo chủ sao?

Không phải đúng không?

Nhưng sẽ không có người khác ở bên trong ngoài giáo chủ.

Nam sủng Tiểu Dụ này chẳng những có thể sống qua ngày hôm sau mà còn có thể lên giường với giáo chủ nữa sao?

Không thể không cúng bái, không thể không thán phục.

Mặt trời dần dần xuống núi.
 
Chương 284: Tiên Tôn, nhập ma (13)


Edit: Ư Ư

Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, mọi nơi đều được phủ một màu vàng ấm áp.

Âm thanh trong phòng cũng dần dần nhỏ lại, nhưng mà chưa được bao lâu thì những âm thanh mờ ám kia lại vang lên lần nữa.

Liên tục tới tận đêm khuya.

Tỳ nữ đứng bên ngoài chưa bao giờ gặp được chuyện này nên bắt đầu buồn rầu không biết phải làm gì.

Bọn họ chỉ từng thu dọn thi thể từ bên trong mà chưa từng xử lý những chuyện này.

Nhặt xác cho vị nam sủng kia?

Hay là nên... hầm ít thuốc bổ cho hắn để miễn cho bị ép khô?

Thôi được rồi, với giáo chủ hung tàn nhà bọn họ, dù là chuyện trên giường chắc chắn cũng sẽ hung tàn.

Người mệt mỏi chắc chắc không phải là giáo chủ mà là nam sủng Tiểu Dụ kia.

Sáng sớm hôm sau.

Cửa cung điện Ma giáo vẫn đóng chặt, trong phòng không có bất cứ tiếng động gì truyền đến.

Cho đến khi có một cánh tay thon dài vén bức màn đỏ tươi lên.

Hình ảnh bắt đầu dần dần rõ ràng và sắc nét hơn.

Phượng Dụ với mái tóc hơi tán loạn và khuôn mặt lạnh nhạt.

Áo trong màu trắng lỏng lẻo mặc trên người.

Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình.

Hắn im lặng rũ mắt xuống không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Người trong ngực nằm co thành một cục, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn.

Gương mặt đỏ ửng mang theo nước mắt chưa khô.

Đôi môi có hơi sưng đỏ.

Dấu hôn xanh tím từ cổ chạy dài xuống phía dưới, phân tán trên da thịt mịn màng tinh tế.

Trên người nàng chỉ bọc một cái khăn trải giường mỏng manh, bên trên còn có nhiều dấu vết mờ ám.

Động tác lúc ngủ của nàng thể hiện sự tin tưởng của mình với hắn, giao hết tất cả cho hắn.

Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, dần dần hướng lên trên, xẹt qua động mạch, rơi xuống đầu nàng.

Chỉ cần bây giờ hắn thoáng dùng sức là nàng có thể mất mạng.

Giáo chủ Ma giáo bạo ngược không người không căm hận sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.

Trong lòng ngực truyền đến một âm thanh mềm mại

"Ưm.."

Tô Yên giật giật người muốn dựa sát vào trong ngực Phượng Dụ giống như muốn kề sát nhiệt độ ấm áp bên cạnh.

Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết mặt trời bên ngoài đã lên cao.

Ít nhất đã tới giờ Ngọ.

Hắn rũ mắt cẩn thận nhìn người đang ngủ say trong ngực, sau đó tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Giáo chủ, giáo chủ?"

Tô Yên giật giật đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.

Sau đó lại nghe thấy câu tiếp theo, "Giáo chủ, đã mặt trời lên cao."

Một lát sau, Tô Yên mở mắt.

Nàng chớp chớp mắt nhìn mình bọc khăn trải giường còn nam sủng nhỏ bên cạnh thì quần áo rối loạn, trước ngực còn có vết cắn và vết cào của mình.

Hình ảnh đêm qua bắt đầu lướt qua, giọng nói khàn khàn, "Ngày, ngày hôm qua ngươi trúng xuân dược."

Phượng Dụ giật giật mí mắt rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ, mặc kệ vì lý do gì, từ nay về sau Tiểu Dụ đã là người của giáo chủ."

Nhưng một lúc lâu sau Tô Yên vẫn chưa phản ứng lại.
 
Chương 285: Tiên Tôn, nhập ma (14)


Edit: Ư Ư

Nàng im lặng làm Phượng Dụ hơi cứng người lại.

"Giáo chủ, ngài không muốn sao?"

Tô Yên nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn bèn duỗi tay vỗ vỗ tay hắn.

Ừm, hắn nói cũng đâu có sai.

Hắn là nam sủng của nàng, tuy đêm qua có vài việc ngoài ý muốn nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà.

Nàng khàn khàn lên tiếng, "Được, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

Lời nói rất có phong phạm của một vị giáo chủ Ma giáo.

Chỉ là... khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt ngập nước làm người không nhịn được muốn bắt nạt.

Hoàn toàn không có một chút khí phách nào mà chỉ giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo.

Ánh mắt Phượng Dụ hơi sáng lên, "Sau này Tiểu Dụ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho giáo chủ, chỉ cầu giáo chủ không rời không bỏ."

Tô Yên nghe vậy cũng nhắm mắt lại gật gật đầu.

Bây giờ hắn đã là người của mình rồi nên ngủ thêm một lát cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.

Sau đó cô nằm xuống gối đầu lên ngực hắn

"Được rồi, ngủ thêm một lát nữa, đêm qua quá mệt mỏi."

Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ...

Phượng Dụ nghe vậy lại nghĩ tới những hình ảnh của đêm qua.

Nàng giống như một phiến lá gắt gao dựa vào hắn, giọng nói ngọt ngào biến thành tiếng rên nho nhỏ bên tai.

Chỉ là nghĩ thôi mà hắn đã...

Đêm qua giáo chủ đại nhân thật sự đã quá vất vả.

Hắn ôm người vào trong ngực, bàn tay vuốt ve eo nàng, nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại tinh tế.

Tô Yên lại càng dựa sát vào trong ngực hắn hơn.

Trước khi ngủ say, Tô Yên nghĩ, nam sủng của mình rất tốt, rất xứng chức.

Tô Yên ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh dậy nhưng Tiểu Dụ nằm bên cạnh vẫn còn đang say giấc.

Nàng vừa cử động, người bên cạnh cũng đã có dấu hiệu thức giấc.

Chẳng bao lâu sau Tiểu Dụ cũng tỉnh, giọng nói như đang tắm mình trong gió xuân, "Giáo chủ."

Tô Yên ôm bụng ngồi dậy.

Một ngày một đêm không ăn cơm.

Đói bụng.

Mà nàng còn chưa nói gì thì Tiểu Dụ cũng đã xuống giường,

"Giáo chủ đói bụng sao? Tiểu Dụ đi phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho giáo chủ nhé."

Tô Yên gật gật đầu nhìn hắn khoác áo choàng trên mép giường đi ra ngoài một lúc rồi nhanh chóng quay lại.

Hắn ngồi trên mép giường nhẹ nhàng xoa eo cho Tô Yên, "Giáo chủ, như vậy có đỡ hơn chút nào không?"

Tô Yên gật gật đầu.

Nàng vốn đang ngồi nhưng sau đó xoa xoa lại thành gác đầu lên vai hắn.

Chẳng bao lâu sau nàng cũng đã ngã vào trong ngực hắn nhỏ giọng nói: "Bên trái cũng đau."

"Vâng thưa giáo chủ."

Bàn tay của người nào đó di chuyển từ bên phải qua bên trái.

Tô Yên thoải mái nhắm mắt lại, khăn trải giường lỏng lẻo khoác lên người làm cảnh xuân của nàng như ẩn như hiện.

Trên người hắn có một mùi hương rất dễ ngửi.

Tô Yên vừa ngửi đã cảm thấy thoải mái.

Tỳ nữ cũng nhanh chóng dọn thức ăn lên trên bàn, lúc này Phượng Dụ cũng dừng lại động tác trên tay.

Hắn quấn chăn che kín cho Tô Yên, thấy nàng mơ màng sắp ngủ lại không nhịn được nhỏ giọng lại, trong giọng nói còn mang theo sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra, "Giáo chủ, Tiểu Dụ hầu hạ ngài dùng bữa được không?"

"Được" Nàng lên tiếng.

Phượng Dụ lập tức duỗi tay bế người đi đến ghế dựa.
 
Chương 286: Tiên Tôn, nhập ma (15)


Edit: Ư Ư

Sau khoảng một chén trà nhỏ, hình ảnh trong tẩm điện Ma giáo là:

Vị giáo chủ đại nhân hung tàn được một nam tử khí chất thanh lãnh dịu dàng ôm vào trong ngực đút ăn.

Nam tử kia còn vừa đút vừa giải thích, "Giáo chủ ngủ lâu như vậy, hồi lâu chưa ăn cơm, uống chút cháo trước sẽ tốt cho dạ dày."

Tô Yên mong chờ nhìn về phía đĩa thịt nướng.

Sau đó lại nhìn về phía người mới trở thành nam sủng chính thức của mình rồi yên lặng há miệng ăn cháo.

Chờ đến khi ăn hết một chén cháo nhỏ, nàng thấy Tiểu Dụ còn định nói bèn lập tức giơ tay bịt kín miệng của hắn rồi nghiêm túc nói: "Ăn thịt nướng."

Phượng Dụ sửng sốt, sau đó mỉm cười gật gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Tô Yên mới vừa lòng bỏ tay xuống.

Từ lúc bắt đầu Phượng Dụ đã thấy Tô Yên nhìn chằm chằm vào đĩa thịt nướng như hổ hình mồi.

Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ uống hết chén cháo kia

Tô Yên bắt đầu ăn thịt, tốc độ hoàn toàn khác xa so với lúc uống cháo.

Tốc độ cực nhanh làm Phượng Dụ không nhịn được phải nhướng mày.

Thật ra Tô Yên cũng không hứng thú với thịt đến vậy.

Nhưng mà có thể do thân thể này là ma tu.

Tham ăn, trọng dục, làm theo ý mình, rất dễ xúc động.

Vậy nên nàng không thể chịu được sức hấp dẫn của thịt nướng thơm ngon.

Tô Yên có nề nếp thò đầu ngón tay chỉ vào một đĩa thức ăn, "Cái kia."

Nàng chỉ cái gì thì Phượng Dụ đút cái đó.

Sau khi ăn uống no nê lại được ôm về giường.

Cuộc sống thối nát lày.... Thoải mái quá đi mất.

Tô Yên nằm trên giường suy nghĩ.

Mười ngày tiếp theo, Tiểu Dụ lấy một tốc độ phi thường ôm đồm tất cả mọi chuyện của Tô Yên.

Mà mọi người từ lúc đầu cho rằng hắn không muốn sống nữa đến bây giờ tất cả đều hận không thể tiến lên ôm đùi, nhìn lên hâm mộ.

Tại sao lại như vậy?

Tô Yên hỉ nộ vô thường, quá khó để ôm đùi.

Từ sau khi Tiểu Dụ thành công thượng vị, dường như tính cách hung tàn của giáo chủ giảm đi rất nhiều.

Cũng không còn nhìn thấy nàng đánh ai giết ai.

Chuyện này đối với tất cả mọi người trong Ma giáo giống như một điểm nhấn trong lịch sử vậy.

Mà tất cả đều là công lao của vị nam sủng kia.

Chậc chậc chậc, bởi vậy có thể nhìn thấy mức độ yêu thương của giáo chủ dành cho vị nam sủng này.

Sau đó tin tức này lập tức truyền khắp tu tiên giới.

Nghe nói giáo chủ Ma giáo rất yêu thương một vị nam sủng.

Rất có kiểu tư thế ba nghìn con sông chỉ múc một gáo.

Thậm chí còn có người nói giáo chủ Ma giáo thay đổi hoàn toàn thành một con người mới vì nam sủng này!!

Tin vịt bên ngoài càng ngày càng nhiều.

Phần lớn đều là tin đồn mang ý cần mỹ nhân không cần giang sơn.

Tất nhiên là mấy lời đồn này không có ảnh hưởng gì với Tô Yên.

Bởi vì bây giờ cô đang nghe Tiểu Hoa nói chuyện, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngủ nam sủng Tiểu Dụ trong vòng một tuần."

Tiểu Hoa dừng một chút rồi mới tiếp tục lên tiếng, "Chúc mừng ký chủ giải khóa một phần truyện."

"Gì?"

"Ký chủ, thật ra bây giờ ngài... đang ở trong một quyển sách á."

"Sau đó?"

Ban đầu Tiểu Hoa còn hơi chột dạ nhưng thấy ký chủ nhà mình bình tĩnh như vậy nên nó lập tức bình thường trở lại, "Quyển sách tên là 《 Tu tiên 》,cốt truyện chính kể về câu chuyện nam chính tiêu diệt giáo chủ Ma giáo hung tàn."

Mải chơi quá nên quên mất giờ đăng truyện luôn =.=
 
Chương 287: Tiên Tôn, nhập ma (16)


Edit: Ư Ư

Tô Yên im lặng một lúc rồi hỏi, "Vậy giáo chủ Ma giáo trong truyện là ai?"

"... ký chủ, là ngài đó."

"... tôi là vai ác? Tôi là người bị giết hả?"

"Ký chủ thông minh nhất!" Tiểu Hoa vội vàng vỗ vỗ mông ngựa.

Sau đó lập tức lên tiếng: "Nhưng mà ký chủ cứ yên tâm đi! Bởi vì ngài đã thay đổi một phần tình tiết trong câu chuyện này nên chắc chắn ngài sẽ không bị giết đâu!"

"Là sao?"

"Ngài có nhớ nguyện vọng của nguyên chủ không? Cái nguyện vọng ngủ nam sủng Tiểu Dụ ấy."

"Ừm, vẫn nhớ."

"Nhưng trong truyện nàng ấy không ngủ được cho nên chuyện xưa đã lệch khỏi quỹ đạo."

Tuy rằng chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ nhưng lại giống như một hiệu ứng bươm bướm vậy.

"Vậy giờ tôi phải làm gì?"

Tiểu Hoa hưng phấn, "Nghịch thiên sửa mệnh!"

Đối với sự ngây ngô của Tiểu Hoa, Tô Yên vẫn bình tĩnh, "Bước đầu tiên là gì?"

"Ký chủ, bây giờ cốt truyện chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Nam chính vẫn còn ẩn cư chưa xuất hiện nên bây giờ ngài phải cướp lấy bàn tay vàng của nam chính!"

"Cái gì là bàn tay vàng?"

"Đó là thứ tốt mà tác giả dành riêng cho nam chính. Em ví dụ cho ký chủ hiểu nè, ba tháng sau, nam chính sẽ vô tình đi vào ngôi mộ của ma tu và có được Thần Khí. Ngài hoàn toàn có thể đi tìm kiếm ngôi mộ đó và lấy Thần Khí."

Tiểu Hoa cười vui vẻ.

Hì hì, nó nhất định phải bồi dưỡng ký chủ của mình thành người mạnh nhất thế giới này.

Một lát sau, Tô Yên lên tiếng, "Sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa?"

"Ký chủ, Tiểu Hoa chỉ đọc được một phần ba nội dung cốt truyện thôi nên em cũng không biết những chuyện phía sau."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói vậy cũng hiểu sương sương

"Tôi phải làm gì để tìm kiếm mộ của ma tu?"

"Ký chủ, nguyên thân có bản đồ của ngôi mộ đó chỉ là nam chính đi vào trước nguyên thân nên sau khi nàng ấy đến thì nam chính đã cầm Thần Khí đi rồi."

Tiểu Hoa không nhịn được yên lặng phun tào, "Hừ, nam chính chẳng tốt lành gì cả ký chủ ạ."

Trái tim Tiểu Hoa hoàn toàn hướng về phía ký chủ nhà mình, với nó, người nào đối nghịch với kỳ chủ đều không phải là người tốt!

Dù có là nam chính đi nữa.

Tấm bản đồ kia là một tấm da dê kiếm chém lửa đốt vẫn không bị phá hủy.

Tô Yên đứng dậy vẫy tay gọi tỳ nữ tới, "Lại đây."

Tỳ nữ kia run rẩy quỳ xuống, "Cẩn nghe giáo chủ phân phó."

"Tìm tất cả bản đồ bằng da dê trong giáo ra."

Tô Yên nói xong, cảm thấy khí thế không quá đủ nên bổ sung thêm một câu, "Nếu không tìm thấy tất cả trước khi mặt trời xuống núi thì tất cả cùng biến mất với chúng nó đi."

Nghĩ khí nghiêm túc làm tỳ nữ càng thêm run sợ, "Vâng thưa giáo chủ!"

Tỳ nữ vội vàng chạy ra bên ngoài thông báo cho mọi người biết.

Sau đó tất cả mọi người trong Ma giáo đều run sợ bắt đầu hành động.

Từ khi có nam sủng Tiểu Dụ kia xuất hiện, bọn họ cảm thấy giáo chủ không còn hung tàn như trước nữa.

Nào biết rằng Tiểu Dụ vừa đi chưa được một canh giờ mà giáo chủ đã bộc lộ sự tàn bạo của mình.

Tất cả tấm da dê trong Ma giáo??

Ai biết nó còn vất vưởng trong cái xó xỉnh nào nữa chứ.

Chúc các ái phi một ngày 20/10 đầy vui vẻ nhé!!!
 
Chương 288: Tiên Tôn, nhập ma (17)


Edit: Ư Ư

Lỡ như bị giáo chủ phát hiện ra bọn họ còn chưa tìm hết thì chắc chắn sẽ bị lột da đó.

Càng nghĩ càng hoảng loạn nên mọi người lập tức tìm kiếm khắp nơi.

Tô Yên ngồi trên ghế đá nhìn vườn hoa đẹp đẽ trước mắt, nàng im lặng một lát rồi nhìn về phía con đường đá nhỏ bên phải.

Lại thấy Độc Lão Nhi nghênh ngang xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Nàng nhìn nhìn rồi quay đầu về nơi khác.

Nếu nhìn kỹ thì Độc Lão Nhi cũng coi như anh tuấn.

Chỉ là cả ngày ở trong phòng luyện chế đan dược nên nhìn qua có vẻ ốm yếu.

Độc Lão Nhi đặt mông ngồi xuống đối diện Tô Yên, gã nhìn đĩa hoa quả trước mặt nàng rồi duỗi tay bốc một quả nho, ngữ khí châm chọc, "Ta nói này, ngươi động tình với nam sủng kia thật à?"

Thật ra Độc Lão Nhi là người thân thiết với nguyên thân nhất.

Một người bạo ngược tàn nhẫn, một người tàn ác nham hiểm lại trở thành bạn bè.

Gã hạ độc giết chết giáo chủ trước kia, giúp nguyên thân trở thành giáo chủ Ma giáo.

Tô Yên liếc nhìn gã rồi bình tĩnh trả lời, "Đây là chuyện của ta."

Độc Lão Nhi trợn trắng mắt hừ lạnh, "Chắc ngươi không biết trên giang hồ có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi nhỉ? Ngươi cảm thấy ngươi có điểm nào hấp dẫn được hắn hả?"

Tô Yên nghe hắn nói vậy cũng suy nghĩ lại.

Hừm... hình như nàng không có ưu điểm gì cả.

Độc Lão Nhi ngồi đối diện vắt chéo chân, nói chuyện có chút không đàng hoàng, "Ta thấy vị nam sủng kia của ngươi cũng không phải là thứ gì tốt đâu đấy nhé."

"Hắn rất tốt."

Tô Yên nghiêm túc trả lời làm gã nghẹn lời.

Gã trợn trắng mắt, "Ngươi biết ta đang nói đến chuyện gì, Tô Yên, tốt nhất ngươi hãy nghĩ cho kỹ. Miễn cho đến lúc đó bị hắn ta thọc cho một dao."

Tô Yên cầm lấy quả táo trên bàn cắn một miếng, "Không sao cả."

Độc Lão Nhi nghe nàng nói vậy thì có một loại dự cảm không tốt, "Ngươi muốn nói gì?"

"Ta tin tưởng hắn, không phòng bị hắn. Dù là tốt hay xấu ta đều sẽ gánh vác."

Độc Lão Nhị không thể tin nổi, có phải nàng tu luyện nhiều quá nên choáng váng rồi không?

Gã tức giận dậm chân, quả nhiên là thế!

Hôm trước Tô Yên đối đầu với gã vì tên nam sủng kia là gã đã cảm thấy hắn không phải thứ gì tốt rồi.

Nhìn bây giờ đi!

Tô Yên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Nàng duỗi tay cầm lấy đĩa nho trên bàn đưa cho Độc Lão Nhi, "Ngươi muốn ăn, đều cho ngươi, đi nhanh đi."

Độc Lão Nhi mờ mịt cầm lấy đĩa nho, "Ý gì đây?"

Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Ngươi không nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Dụ à? Ngươi là nam, thấy mình có thích hợp ở đây không?"

Sắc mặt Độc Lão Nhi xanh mét, tràn đầy không thể tin tưởng.

Tô Yên nhíu mày, xua xua tay, "Đi nhanh lên."

Độc Lão Nhi oán hận đứng dậy rồi ôm đĩa nho rời đi.

Gã còn cố ý đi lướt qua Tiểu Dụ, lúc lướt qua nhau gã còn nhỏ giọng nói: "Cũng chỉ là một phế vật dựa vào da thịt thượng vị mà thôi."

Phượng Dụ chỉ lạnh nhạt nhìn Độc Lão Nhi một cái rồi tiếp tục bước đến bên cạnh Tô Yên.
 
Chương 289: Tiên Tôn, nhập ma (18)


Edit: Ư Ư

Phượng Dụ cười nhạt đi đến bên cạnh Tô Yên, "Giáo chủ đại nhân."

Tô Yên đang ngồi gặm táo, nàng còn chưa nói gì mà Phượng Dụ đã cầm chiếc áo dài đang vắt trên tay xuống bọc cả người lại chỉ để lộ ra mỗi bàn tay đang cầm táo.

Sau đó hai người đều không nói gì cả.

Phượng Dụ đứng bên cạnh ngẫu nhiên nhìn Tô Yên ăn hết quả táo trong tay là kéo đĩa trái cây khác lại gần hơn.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, một tỳ nữ mới run rẩy đi tới quỳ xuống trước mặt nàng, "Giáo chủ, đã tìm thấy tất cả tấm da dê ngài cần."

Tô Yên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên một chút, "Đốt hết đi."

Tỳ nữ sửng sốt nhưng cũng không dám hỏi mà chỉ vội vàng đồng ý. "Vâng thưa giáo chủ."

Tô Yên nghĩ nghĩ rồi nói: "Mang tới đốt trước mặt ta."

"Vâng."

Một lúc sau có hơn mười tỳ nữ bê khay đựng tấm da dê đi tới bãi đất trống cách đình hóng gió không xa bắt đầu đốt.

Từng tấm da dê rơi xuống đống lửa.

Mùi khét gay mũi theo gió bay tới, Tô Yên nghiêng đầu đi, Phượng Dụ đứng phía sau tự nhiên dùng tay che đi mũi và miệng nàng.

Mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt che lại mùi khét gay mũi kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Dụ.

Lúc này, Tiểu Dụ rũ mắt cúi người hỏi, "Giáo chủ có muốn ăn chút trái cây không?"

Tô Yên nhìn hắn yên lặng gật gật đầu.

Nửa ngày trôi qua, Tô Yên đã ăn tới quả táo thứ bốn.

Cũng may là đã đốt xong gần hết rồi, nàng lên tiếng, "Tắt lửa đi rồi xem bên trong đống lửa còn lại gì không."

Sau đó có hơn mười người xách nước tới dập lửa.

Một lúc sau có một tỳ nữ bê khay đi tới quỳ xuống, "Giáo chủ, những tấm da dê đó đã bị đốt thành tro tàn chỉ còn lại tấm da dê này, hình như nó... không sợ lửa đốt."

Phượng Dụ đi tới cầm lấy khay rồi quay lại đứng bên cạnh Tô Yên, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Giáo chủ."

Tô Yên duỗi tay cầm lấy tấm da dê kia nhìn nhìn nhưng bên trên lại không có gì.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì chắc chắn đây là tấm bản đồ dẫn tới vị trí ngôi mộ của ma tu kia.

Dù gì lúc trước Tiểu Hoa đã từng nói tấm da dê này không sợ đao kiếm hay là bị lửa đốt.

Nhưng làm cách nào để bản đồ hiện ra đây?

Nàng cầm trong tay nghiên cứu một lát mà vẫn không nghĩ ra.

Nàng im lặng làm không khí dần dần trở nên lạnh băng.

Tỳ nữ quỳ dưới đất cả người run rẩy, nói là quỳ trên mặt đất còn không bằng nói nằm liệt dưới đất, khuôn mặt trắng bệch sợ không giữ được mạng.

Phượng Dụ bước tới cười nhạt, "Giáo chủ, trời tối rồi."

Tô Yên nghe được giọng nói của hắn mới ngẩng đầu lên nhìn.

Tiếp đó lại nghe Phượng Dụ nói: "Giáo chủ có đói bụng?"

"Hử?"

"Tiểu Dụ đã sai người chuẩn bị đồ ăn, đều là món ngài thích, còn có một đĩa thịt tiên hạc xào để đổi mới món ăn."

Tô Yên nghe thấy hai chữ tiên hạc thì chớp chớp mắt, "Thịt tiên hạc á?"

"Đúng vậy."

Giây tiếp theo, Tô Yên đã ném tấm da dê đang cầm vào trong tay Phượng Dụ rồi đứng lên nghiêm túc nói: "Đi, đi ăn cơm."

Phượng Dụ nhịn cười gật gật đầu, "Vâng thưa giáo chủ."
 
Chương 290: Tiên Tôn, nhập ma (19)


Edit: Ư Ư

Nàng còn chưa từng được ăn thịt tiên hạc bao giờ, không biết có ngon không.

Nhưng mà vừa nghe đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đi vào trong tẩm điện, bữa tối cũng đã được dọn sẵn lên bàn.

Tô Yên ngồi trên ghế, Phượng Dụ đứng bên cạnh hầu hạ.

Nàng không cần phải cầm đũa mà chỉ cần chỉ tay vào một đĩa đồ ăn, "Thịt tiên hạc."

Phượng Dụ lập tức vươn đũa gắp một miếng đút cho nàng.

Nàng ăn, ừm, không tồi.

Từ sau ngày Tô Yên được Phượng Dụ hầu hạ, không cần phải cầm đũa gắp thức ăn mà chỉ cần chờ đợi thức ăn được đưa đến tận miệng thì nàng cảm thấy... cảm giác này thật quá thoải mái.

Hơn nữa Tiểu Dụ nghe lời, nàng muốn ăn món gì hắn sẽ gắp món đó.

Đang nghĩ vu vơ thì một thìa cháo lại được đưa đến bên miệng.

Tiểu Dụ nhẹ giọng gọi, "Giáo chủ?"

Tô Yên nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ.

Chỉ là trong mắt Phượng Dụ lại giống như nàng đang làm nũng, đôi mắt ngập nước chớp chớp làm hắn muốn hôn lên.

Nàng đang định nói không muốn ăn thì hắn đã lên tiếng, "Giáo chủ, thịt tính lạnh, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, uống chút cháo rồi lại ăn, ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Sau đó... Tô Yên yên lặng há miệng.

Phượng Dụ cười nhẹ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời lại nghiêm túc này của nàng.

Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy nam sủng của mình nở một nụ cười dịu dàng, "Mong giáo chủ thứ tội, Tiểu Dụ nhìn thấy giáo chủ nên không khống chế được bản thân."

Tô Yên nhìn hắn múc một thìa cháo đưa tới bên môi.

Nàng nâng tay, hất đi.

Sau đó nắm lấy vạt áo trước ngực hắn kéo người lại gần ngửa đầu hôn lên.

Hôn hắn thoải mái hơn uống cháo nhiều.

Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt nhưng lại không biết tại sao mà cuối cùng nụ hôn này càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng kịch liệt.

Áo khoác dài trên người Tô Yên bị ném đầy đất.

Nàng đè Tiểu Dụ xuống, tư thế hoàn toàn chủ động.

Ừm, rất phù hợp với thân phận giáo chủ của nàng.

Chỉ là... khuôn mặt nhỏ bị hôn đến đỏ bừng, một bàn tay thon dài đỡ gáy không để nàng chạy trốn.

Thật lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.

Tô Yên ngã vào trong ngực Phượng Dụ.

Hô hấp của hắn chỉ thô nặng hơn một chút, sau một lúc đã trở lại bình thường giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trái lại Tô Yên, áo ngoài bị kéo xuống, áo trong cũng bị kéo xuống hơn một nửa để lộ ra đầu vai tinh tế trắng nõn.

Sợi tóc rối loạn, đôi mắt ngập nước mềm mại nằm trong lòng hắn.

Phượng Dụ ôm nàng sửa sang lại quần áo rồi hỏi, "Giáo chủ, tiếp tục dùng bữa?"

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bát cháo vốn đang được đặt trên bàn, nhưng lúc này nó đã bị rơi xuống mặt đất.

Mà dưới bát cháo kia... có một tấm da dê.

Phượng Dụ ngẩn người.

À, sau khi vào tẩm điện hắn đã để tấm da dê này ở cạnh bàn ăn.

Chắc là do động tác lúc trước quá kịch liệt nên làm cả bát cháo và tấm da dê rơi xuống đất.

Hắn khom lưng nhặt tấm da dê kia lên, ngữ khí mang theo xin lỗi, "Giáo chủ."

Tô Yên chui đầu ra từ trong lòng hắn, nàng đang định lên tiếng thì lại thấy tấm da dê hiện lên vài đường cong màu đen.

Nàng sửng sốt.

Sau đó duỗi tay cầm lấy nhìn kỹ rồi cầm lấy bầu rượu trên bàn đổ hết lên trên tấm da dê.
 
Chương 290-2: Tiên Tôn, nhập ma (20)


Edit: Ư Ư

Tiểu Hoa lên tiếng, "Oa! Ký chủ, đây là tấm bản đồ đó đó!"

Tiểu Hoa không nhịn được mà khen ngợi.

Ký chủ của nó giỏi quá đi mất!

Tình chàng ý thiếp với nam sủng mà cũng có thể tìm thấy bản đồ nữa chứ!

Phải biết rằng trong quyển sách này, nguyên thân mất vài tháng để tìm cách giải tấm da dê này mà vẫn không được đó.

Tô Yên cầm bản đồ nhìn kỹ, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ, "Thanh Phong Lĩnh là chỗ nào?"

Tiểu Dụ cẩn thận suy nghĩ một lát

Thanh Phong Lĩnh là nơi giao giữa ma tu và thanh tu, ngư long hỗn tạp.

Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, "Được, ngày mai chúng ta sẽ đi tới đó."

Tiểu Dụ nghe, dừng một chút rồi gật đầu, "Vâng thưa giáo chủ, đây là..."

Hắn thuận miệng hỏi một câu.

Tô Yên nhìn hắn một cái rồi ném tấm da dê kia cho hắn, "Một ngôi mộ của ma tu, nghe nói bên trong có thứ tốt."

Trong mắt Phượng Dụ hiện lên một vệt sáng.

Vậy mà nàng lại nói mọi thứ cho hắn biết?

Hắn duỗi tay ôm nàng.

Với nàng mà nói, hắn chỉ là một nam sủng, không đến mức hắn hỏi cái gì sẽ trả lời cái đó.

Cho dù nàng là người đoạt xá thì cũng nên hiểu đạo lý này.

Không, hẳn là phải rất hiểu mới đúng.

Hắn ôm nàng, muốn bỏ qua sự rung động nhè nhẹ trong lòng.

Cuối cùng, hắn vẫn lên tiếng, "Giáo chủ, chuyện quan trọng như vậy ngài có thể không nói với Tiểu Dụ mà."

Tô Yên nghe vậy nghiêm mặt lại, "Nói thì sao, nhiều lời như vậy làm gì?"

Chỉ là trong mắt Phượng Dụ thì khuôn mặt này không có đủ lực chấn nhiếp

Đặc biệt là khuôn mặt vẫn còn nét đỏ ửng sau khi hôn môi, nhìn nhìn chỉ cảm thấy mê người mà thôi.

Hắn nhìn Tô Yên, cánh tay lướt qua vòng eo nàng, yết hầu lăn lộn, "Giáo chủ, Tiểu Dụ đã nghiên cứu vài thứ trong bảy quyển sách mà ngài tặng."

"Hả?"

Tô Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã tiếp tục nói: "Giáo chủ tu luyện mệt nhọc, bây giờ để Tiểu Dụ hầu hạ ngài nhé?"

Tô Yên nghe vậy cảm thấy rất... hợp lý.

Sau đó nàng xụ mặt đồng ý, "Ừm."

Giây tiếp theo đã lập tức bị người kia bế lên đi về phía giường.

Phượng Dụ khàn khàn lên tiếng, "Giáo chủ yên tâm, Phượng Dụ chắc chắn sẽ dùng tất cả kỹ thuật của mình hầu hạ ngài thoải mái."

Sau đó, nàng đã bị ném lên trên giường.

Quần áo rút đi, hồng la trướng noãn.

Chờ đến khi hai người không còn gì, Tô Yên mới bừng tỉnh, hóa ra là hầu hạ như vậy.

Nàng cũng nhớ tới, à, đúng rồi, bảy quyển sách mà nàng đưa cho hắn là bảy quyển sách xuân cung đồ.

Chỉ là đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi.

Nàng bị hắn lôi kéo thử các loại tư thế xấu hổ, như vậy, như vậy, thậm chí giải khóa không ít tư thế Tô Yên chưa từng biết đến.

Mặt trời dần dần thức dậy, tiếng động trong phòng cũng dừng lại.

Mà tỳ nữ và thị vệ bên ngoài lại cực kỳ vui vẻ.

Chậc, căn cứ vào kinh nghiệm mấy lần trước, sau khi nam sủng Tiểu Dụ hầu hạ giáo chủ thì mấy ngày hôm sau ngài sẽ rất ỷ lại vào nam sủng.

Vậy là các nàng sẽ giảm bớt được xác suất gặp nguy hiểm à nha.

Mà cùng lúc đó, tuy Tiểu Dụ là một thanh tu, vốn nên không thể hòa bình ở chung với ma tu.

Vậy mà địa vị của hắn trong Ma giáo lại dần dần tăng lên.

Hiền thê trong truyền thuyết là đây chứ đâu.

Có thể làm vị giáo chủ vốn tàn ngược trở nên mềm mại như vậy.

Thật sự là quá lợi hại.
 
Chương 290-3: Tiên Tôn, nhập ma (21)


Edit: Ư Ư

Ngày hôm sau, khi bọn họ đang chuẩn bị đi tới Thanh Phong Lĩnh thì...

Giáo chủ lại được phủ áo choàng, được nam sủng ôm lên chim Phi Vân ngồi.

Chim Phi Vân là một loại ma thú bay rất nhanh, một ngày có thể bay được mấy nghìn dặm.

Từ Ma giáo đến Thanh Phong Lĩnh, nếu cưỡi hãn huyết bảo mã thì phải mất gần ba ngày, mà đó còn là đi cả ngày cả đêm, nhưng chim Phi Vân chỉ cần một ngày một đêm cũng đã tới nơi rồi.

Lần này, ngoại trừ Tiểu Dụ thì nàng không mang theo ai cả.

Hơn nữa nhìn sự yêu thương của giáo chủ dành cho vị nam sủng này đi, lúc nào cũng dính lấy người ta..

Chậc, quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm nam sủng của giáo chủ.

Tô Yên nằm trong lòng ngực Phượng Dụ không an phận giật giật, lộ một nửa cánh tay ra bên ngoài.

Tiểu Dụ rũ mắt nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía đám thị vệ và tỳ nữ đứng bên cạnh, hắn duỗi tay kéo cánh tay kia vào trong áo choàng che đi.

Một chúng thuộc hạ nhìn giáo chủ của mình thầm nghĩ...

Đêm qua mệt lắm đúng không?

Dù sao cũng là người mới trong chuyện này nên không khống chế được bản thân cũng là chuyện bình thường.

Ngẫu nhiên có thể thấy Tiểu Dụ cúi đầu thì thầm hai câu với giáo chủ, giáo chủ nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng đầy không kiên nhẫn.

Thể lực của nam sủng này cũng khá nà tốt, bị giáo chủ ép khô cả đêm mà bây giờ vẫn còn sức bế giáo chủ.

Đám thuộc hạ chìm trong những suy nghĩ khác nhau cho đến khi chim Phi Vân cất cánh bắt đầu bay về phía Thanh Phong Lĩnh

Hai canh giờ sau, Tô Yên chậm rãi tỉnh lại, ló đầu ra khỏi áo choàng.

Phượng Dụ vững vàng ôm nàng, hắn nhẹ giọng hỏi, "Giáo chủ, ngài thích cưỡi chim Phi Vân?"

Tô Yên lung tung gật gật đầu.

Nói cũng kỳ quái, Tô Yên là ma tu, hơn nữa tu vi lại cao nên thể lực hẳn là rất tốt mới đúng.

Nhưng tại sao mà chỉ lăn lộn cả buổi tối đã trở nên như vậy được, ngủ nửa ngày mới gần khôi phục lại.

Hắn duỗi tay kéo lại áo choàng cho nàng rồi lên tiếng, "Giáo chủ đêm qua vất vả rồi."

Nhắc tới chuyện đêm qua, Tô Yên ngẩn người, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Dụ không chớp mắt.

Phượng Dụ khó hiểu nhìn đôi mắt ngập nước không có chút sát thương nào của nàng, "Giáo chủ? Đêm qua Tiểu Dụ hầu hạ không thoải mái sao?"

Tô Yên héo héo, chậm rì rì trả lời, "Khá tốt."

"Giáo chủ thích chứ?"

"Cũng được."

"Tiểu Dụ sẽ cố gắng hầu hạ giáo chủ, được hầu hạ ngài là may mắn của Tiểu Dụ."

Tô Yên nghĩ đến chuyện tối qua, nàng do dự nửa này mới lên tiếng, "Ta cho ngươi bảy quyển sách, ngươi đã đọc mấy quyển rồi?"

"Hai quyển."

Phượng Dụ dừng một chút mới tiếp tục nói, "Giáo chủ yên tâm, Tiểu Dụ sẽ nhanh chóng nghiên cứu những quyển sách còn lại."

Tô Yên lắc đầu, "Không cần, hôm nào về thì đốt hết đi."

Phượng Dụ lặng lẽ cong cong môi, giọng nói lại mang theo chút khó hiểu, "Vì sao? Giáo chủ ghét bỏ Tiểu Dụ học quá chậm sao?"

Tô Yên mím môi ngẩng đầu nhìn nam sủng của mình.

Hắn là người của nàng, yêu thương chiều chuộng hắn là điều nàng nên làm.

Nhưng, nhưng mà cũng quá mệt mỏi rồi.

Nhưng nghe ngữ khí sợ hãi này của hắn...

Cuối cùng, nàng nghiêmmặt chậm rãi nói:, "Chẳng những muốn học tập mà còn phải ôn tập thật tốt. Cònnhững nội dung mới thì cứ từ từ."
 
Chương 290-4: Tiên Tôn, nhập ma (22)


Edit: Ư Ư

Cuối cùng Phượng Dụ cũng không nhịn được nhếch môi, hắn cúi đầu lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười và ôn nhu, "Vâng, giáo chủ của ta."

Tô Yên liếm liếm khóe môi, nàng cảm thấy... làm giáo chủ cũng không dễ dàng.

Còn phải làm một vị giáo chủ yêu chiều nam sủng của mình nữa chứ.

May mà tu vi của thân thể này cao cường, nếu không ngay cả một nam sủng nàng cũng không thể sủng được.

Chim Phi Vân bay một ngày một đêm, cuối cùng tới gần sáng hôm sau cũng tới biên cảnh Thanh Phong Lĩnh.

Tô Yên cầm bản đồ nhìn nhìn, vị trí của ngôi mộ kia là một đỉnh núi của Thanh Phong Lĩnh.

Nàng cẩn thận nhìn, nửa ngày sau mới lên tiếng, "Núi Phù Hoa."

Nàng nhìn về phía thành trì Thanh Phong Lĩnh ở phía trước.

Phượng Dụ ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, "Giáo chủ, đã đi một ngày một đêm rồi, ta tìm một nơi để nghỉ ngơi nhé?"

Tô Yên gật đầu, "Được."

Thanh Phong Lĩnh là một tòa thành trì, tòa thành trì này cực kỳ phồn hoa, cũng bởi vì ngư long hỗn tạp có thể tới chỗ này nên khá hỗn loạn.

Hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Tô Yên cởi áo choàng, nàng mặc một thân váy mỏng màu đỏ, lại xinh đẹp, vừa đi vào đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt của những người ở đây

Vốn dĩ cái áo choàng kia đang nằm trên tay Phượng Dụ.

Nhưng vừa vào thành chưa được một trăm mét thì nó đã quay trở lại trên người Tô Yên.

Tiểu Dụ lên tiếng, "Giáo chủ, thời tiết thất thường, nên khoác thêm áo choàng để đỡ bị cảm lạnh."

Tô Yên yên lặng ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao rồi lại nhìn Tiểu Dụ đang cúi đầu im lặng

Nàng không phản đối, cũng không cởi cái áo choàng kia ra mà tiếp tục bước về phía trước.

Hai người vừa bước tới gần một khách điếm thì nghe thấy tiếng cãi nhau.

Một giọng nói thô cuồng vang lên, "Nhãi con ở đâu mới tới cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta!"

Nói rồi tên đại hán kia móc ra một cái rìu lớn, trên đầu rìu còn mang theo dòng khí màu xanh nhạt bổ về phía cô nương trước mặt.

Cô nương kia mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, nhìn qua giống như trang phục của đệ tử trong môn phái nào đó.

Nàng ta cầm kiếm định đỡ lấy chiêu này của đại hán nhưng tu vi lại thấp nên chỉ chịu đựng được một lát đã bị đánh bay ra ngoài.

Thân thể bay thẳng về phía Tô Yên.

Ban đầu Tô Yên cũng không muốn quan tâm tới chuyện này, nhưng mà nam sủng của mình lại đang đứng phía sau, nếu nàng né thì chắc chắn nữ tử kia sẽ va vào hắn.

Vì thế nàng nâng tay lên, một dòng khí màu đỏ xuất hiện đỡ lấy cô nương kia, ngón tay giật giật ngăn cản lực lượng của đại hán.

"A!"

Nàng ta ngã xuống chân Tô Yên.

Tô Yên định bước đi...

Chỉ là cô nương này... hình như muốn ăn vạ nàng, à, không đúng, là ăn vạ nam sủng của nàng.

"Đại hiệp cứu mạng!"

Phượng Dụ sửng sốt nhìn nữ tử đang túm lấy ống quần của mình.

Bộ dáng có chút chật vật, trong mắt tràn đầy kỳ vọng, "Đại hiệp, nếu ngươi có thể cứu ta, ngày nào đó chắc chắn ta sẽ trả ơn ngươi gấp mười lần!"

Tô Yên yên lặng nhìn, nàng nâng chân lên đá bay cái tay đang túm lấy ống quần nam sủng của mình.

Phượng Dụ cũng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ nữ tử này không nhìn ra tu vi của hắn sao?

Cho dù là cầu xin thì cũng nên cầu xin Tô Yên chứ, cầu xin hắn có tác dụng gì?

Hôm qua anh quên mất nên nay đăng bù luôn rồi nhớ!!!
 
Chương 290-5: Tiên Tôn, nhập ma (23)


Edit: Ư Ư

Dường như nữ tử kia không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm vậy, nàng ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Ma tu!!"

Tô Yên cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nữ tử này chắc đã quên lúc nãy nàng là người cứu nàng ta.

Tuy không phải có lòng tốt cứu người nhưng dù gì cũng đã cứu mà.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ thì nàng ta đã cố gắng đứng dậy, vẻ mặt dù thế nào cũng không thể làm ma tu này coi thường mình.

Tô Yên tò mò nhìn nhìn.

Kết quả là... nàng khẽ phất tay.

Phịch một tiếng, nữ tử kia tạo ra một độ cung trên không trung rồi ngã xuống ngay bên chân đại hán lúc nãy.

Tô Yên chậm rãi lên tiếng, "Ngươi bò dậy lần nữa cho ta xem thử nào?"

Nàng kia phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.

Tô Yên lập tức cảm thấy không thú vị.

Bởi vì động tác này làm cho áo choàng rơi xuống đầu vai, Tiểu Dụ đứng phía sau lập tức duỗi tay cẩn thận khoác lại cho nàng.

Hắn nhìn ra Tô Yên không định quan tâm tới nữ nhân kia nữa.

Hắn ôn hòa lên tiếng, "Giáo chủ, nơi này có khách điếm."

Tô Yên ngẩng đầu, nàng ngửi được mùi thức ăn truyền ta từ bên trong bèn gật gật đầu, "Được, ăn ở đây."

Dường như đại hán lúc nãy có vẻ hứng thú với hành động của nàng.

Hắn cười ha ha sải bước về phía nàng, "Lão tử còn đang nghĩ ma tu tốt bụng như thế từ lúc nào mà lại vô duyên vô cớ cứu một thanh tu, không nghĩ tới... ha ha ha cô nương tu vi cũng thật cao!"

Nói xong, hắn cũng đã đi tới trước mặt Tô Yên.

Sau đó tầm mắt không tự giác nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng nàng.

Ừm, sắc mặt ôn hòa, khí chất thanh lãnh, là thanh tu.

Chỉ là tu vi quá thấp, lại còn đi theo sau một ma tu, không cần nói cũng biết là thế nào.

Ai cũng biết ma tu không chú ý nam nữ, mà điều quan trọng nhất trong ma tu là cường giả vi tôn.

Ví dụ như nữ tử trước mắt, tu vi cao cường, có một hai nam sủng để chơi chơi cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là ánh mắt của đại hán khi nhìn Phượng Dụ có một tia khinh thường, khi nói chuyện cũng mang theo chút nghiền ngẫm và hạ lưu, "Nam tử thanh tu này, so với ma tu thì cái nào tốt hơn?"

Tô Yên dừng bước nhìn về phía gã.

Nàng im lặng nhìn gã cười nói, "Cô nương, nhìn nam sủng này của ngươi quá yếu đuối..."

Nửa câu tiếp theo còn chưa nói xong thì đã bị Tô Yên đánh bay ra ngoài.

Ầm một tiếng, đại hán ngã xuống ngay bên cạnh nữ tử bị nàng đánh rồi phun ra một ngụm máu tươi

"Nói nhiều." Nàng nhẹ giọng nói nhưng lại làm những người xung quanh không dám xem thường.

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Dụ, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cũng không cảm thấy không vui vì lời nói lúc nãy của đại hán. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi không yếu chút nào."

Phượng Dụ sửng sốt, khóe môi hắn khẽ cong lên, "Giáo chủ đang an ủi ta sao?"

Tô Yên lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: "Ta nói thật."

Phượng Dụ duỗi tay kéo áo choàng trên vai Tô Yên, "Giáo chủ, chúng ta đi vào ăn cơm nhé."

"Ừ."

Tô Yên bước vào trong khách điếm, Phượng Dụ lại liếc nhìn đại hán đang nằm trên mặt đất.

Dòng khí dường như trong suốt hiện lên trên lòng bàn tay nhanh chóng bay về phía gã ta.

Xong việc, hắn cũng không chú ý tới gã đại hán kia nữa mà xoay người đi theo Tô Yên vào trong khách điếm.
 
Chương 290-6: Tiên Tôn, nhập ma (24)


Edit: Ư Ư

Đại hán vừa phun máu xong đang định bò dậy thì giây tiếp theo đã trợn mắt ngã rầm xuống mặt đất.

Hình ảnh này làm không ít người cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả nữ tử nằm bên cạnh, nàng ta sợ tới mức hét to, "A a a a a!!"

Lúc này, người cùng môn phái của nữ tử kia đi tới, trên tay đều cầm theo kiếm, "Lan Nhất, ngươi sao rồi??"

Nàng tu hành lâu như vậy, lần đầu tiên được xuống núi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải ma tu.

Người cùng môn phái an ủi, "Không phải sợ, Lương phong chủ và Khương phong chủ đều ở đây, nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi."

Đúng vậy, Lương phong chủ là chị họ nàng ta, biểu tỷ nhất định có thể lấy lại công đạo cho nàng ta!

Nghĩ vậy, nàng ta dần dần lấy lại tinh thần, nắm chặt ống tay áo của người bên cạnh.

Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của nam tử đứng cạnh ma tu kia.

Ngay ánh mắt đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đó, chỉ có thể dùng một câu có thể miêu tả

Quân tử như ngọc.

Nam tử như vậy sao có thể để ma tu bạo ngược ức hiếp?

Tuyệt đối không thể!

Nàng ta cắn chặt răng, ánh mắt phẫn hận nên xem nhẹ sức chiến đấu của ma tu kia.

Lại nói tới Tô Yên, nàng đi vào bên trong khách điếm rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.

Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, "Hai vị khách quan muốn ăn gì?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, "Lấy một con tiên hạc nướng."

Tiểu nhị trong khách điếm hơi sửng sốt một lúc, "Khách quan, thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có tiên hạc nướng."

"Vậy tiên hạc hấp."

"Cái này... cửa hàng của chúng tôi cũng không có."

"Thịt tiên hạc sốt chua ngọt?"

"Cái này... cũng..."

Tiểu nhị còn chưa nói xong, nàng đã quay đầu lại hỏi, "Cửa hàng của các ngươi không có đồ ăn à?"

Đại khái là do hành động của Tô Yên lúc ngoài cửa đã làm tiểu nhị sợ hãi nên vừa nghe thấy nói vậy, dù chỉ thoáng nhíu mày nhưng tiểu nhị đã sợ tới mức hai chân run rẩy.

Phượng Dụ khom lưng đặt chén trà tới trước mặt nàng

"Trà này vừa đủ ấm, giáo chủ muốn uống thử không?"

Lực chú ý của Tô Yên chuyển sang chén trà, sau đó nàng nâng lên uống một ngụm.

Phượng Dụ nhìn Tô Yên nghiêm túc uống trà, hắn không nhịn được dán sát lại nhẹ giọng nói: "Giáo chủ, đây chỉ là một khách điếm nhỏ dùng để nghỉ tạm, đương nhiên không có nhiều đồ ăn bằng trong giáo."

Tô Yên cắn cắn vành chén không nói gì.

Phượng Dụ nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng nên đành nhẹ giọng khuyên, "Nếu giáo chủ thích ăn tiên hạc thì ngày mai Tiểu Dụ sẽ dẫn giáo chủ đi ăn."

Tô Yên nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, "Thật không?"

Hắn gật gật đầu, "Tất nhiên là thật rồi."

Nửa ngày sau, Tô Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiểu nhị trong khách điếm, "Cửa hàng của các ngươi không có tiên hạc à?"

Tiểu nhị vò đầu, sau đó vội vàng gật gật.

Tô Yên bừng tỉnh.

Nàng không nhất định phải ăn tiên hạc, chỉ là tiểu nhị hỏi nàng muốn ăn gì nên nàng mới nói vậy.

Cuối cùng vẫn gọi mấy món đặc sắc trong khách điếm.

Bên này đang ăn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ tử.

Thiết nghĩ nên đăng 2 ngày một cho được nhiều các ái phi nhỉ, mọi người thử vote xem anh có nên làm thế không nhớ!!!
 
Chương 290-7: Tiên Tôn, nhập ma (25)


Edit: Ư Ư

"Ai dám làm đệ tử Khanh Ngọc Sơn ta bị thương?"

Một nữ tử mặc bạch y bước vào, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Một lúc sau không thấy ai lên tiếng, nữ tử mặc bạch y mới nghiêng đầu hỏi, "Lan Nhất, ai làm ngươi bị thương? Ngươi tự mình chỉ ra và xác nhận."

Lương Lan Nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong một góc ăn cơm.

Nàng ta duỗi một ngón tay chỉ vào Tô Yên, "Biểu tỷ, chính là ma tu kia!"

Nữ tử mặc bạch y hình như có chút bực mình khi nghe Lương Lan Nhất gọi nàng ta là biểu tỷ.

Lương Lan Nhất cũng nhanh chóng nhận ra lỗi của mình, nàng ta cúi đầu gọi, "Lương phong chủ."

Khanh Ngọc Sơn là môn phái thanh tu lớn nhất ở tu tiên giới, dưới chưởng môn có năm vị phong chủ, mà Lương Vân Nguyệt này lại là một trong số đó.

Có thể lên làm một trong năm vị phong chủ của môn phái thanh tu lớn nhất tu tiên giới thì thực lực của Lương Vân Nguyệt cũng phải rất mạnh.

Lương Vân Nguyệt nhìn về phía góc phòng.

Thật ra từ lúc bước vào Lương Vân Nguyệt đã chú ý tới Tô Yên, tuy nàng ngồi đưa lưng về phía nàng ta nhưng sát khí và tu vi trên người lại không thể làm giả.

Cho dù là nàng ta cũng sẽ... kiêng kị vài phần.

Chỉ là chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là nam tử ngồi bên cạnh ma tu kia nhìn có chút quen mắt, dường như nàng ta đã gặp được người này ở đâu đó.

Sau đó trong đầu lập tức hiện lên một bóng người.

Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy hắn, chỉ là càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.

Bởi vì trong trí nhớ của nàng ta, người kia chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.

Người kia luôn luôn hờ hững xa cách, ánh mắt nhìn về phía nàng ta và mọi người cũng giống ánh mắt khi nhìn về phía hoa cỏ ngoài vườn.

Lương Vân Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người kia một lần.

Thu hồi suy nghĩ, nàng ta bước về phía Tô Yên lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người đánh đệ tử Khanh Ngọc Sơn của ta bị thương?"

Tô Yên đang ăn súp thịt bò, nghe vậy mới ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy bên cạnh có thêm một nữ tử mặc bạch y, sau lưng còn có thêm một đám người, trong đó còn có người lúc nãy nàng đánh.

Tô Yên nhìn thoáng qua Lương Lan Nhất, sau đó gật đầu, "Là ta."

Lương Vân Nguyệt nheo mắt nhìn Tô Yên rồi lạnh lùng cười, "Không hổ là ma tu, thật là kiêu ngạo."

Tô Yên cúi đầu ăn nốt miếng thịt bò trong bát, nàng khó hiểu hỏi, "Ngươi còn có chuyện gì nữa không?"

Lương Vân Nguyệt nâng kiếm lên, bội kiếm hơi hơi cộng minh, đại khái đã sinh thành kiếm hồn, "Ngươi làm đệ tử của ta bị thương, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được."

Tô Yên im lặng một lúc rồi hỏi, "Vậy thì sao?"

"Giết ngươi."

Vừa nói xong, Lương Vân Nguyệt đã rút kiếm ra chém xuống.

Tô Yên kéo Phượng Dụ vào trong góc của khách điếm rồi mới bắt đầu đánh trả.

Một giáo chủ ma giáo và một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, ai là người lợi hại hơn?

Mấy chục hiệp trôi qua, Lương Vân Nguyệt bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước.

Tô Yên lạnh nhạt đứng tại chỗ, "Ngươi không đánh lại ta."

Một lúc lâu sau Lương Vân Nguyệt mới nói một câu, "Ma tu, ai cũng có thể giết chết."

Tô Yên nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.

Không đánh thắng nên mới nói vậy để kích thích nàng à?

Muốn bị đánh tiếp hay bị giết ở đây?
 
Chương 290-8: Tiên Tôn, nhập ma (26)


Edit: Ư Ư

Ánh mắt Lương Vân Nguyệt nhìn Tô Yên không phải đang nhìn một đối thủ mà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.

Tô Yên nhẹ nhàng thở dài chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ có thể giết chết ngươi vậy."

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng làm đám người kia không dám thở mạnh.

Phượng Dụ vẫn luôn đứng trong góc nhìn, dường như chuyện Tô Yên giết chết một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn không phải là chuyện gì lớn.

Đột nhiên có một giọng nói xen vào, "Thủ hạ lưu tình!"

Tô Yên không thèm nhấc mắt, kình khí trong tay nàng đã bay về phía Lương Vân Nguyệt!

Người đang bước vào muốn cản lại, nhưng tu vi của giáo chủ Ma giáo đâu phải là ai cũng có thể cản được.

Muốn ngăn cản? Phải để lại mạng ở đây.

Chỉ nghe một tiếng, rầm!

Lương Vân Nguyệt vận chuyển toàn bộ công lực để chống cự, nhưng chỉ sau một chớp mắt, nàng ta đã ngã xuống mặt đất giống như một chiếc lá.

Khuôn mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.

Không chết, vẫn còn một hơi thở.

Vì sao?

Bởi vì một nửa lực lượng đã được người mới bước vào hóa giải, nếu không lúc này Lương Vân Nguyệt đã chết nhăn răng từ lâu.

Người mới bước vào mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng coi như là một tiên nhân nho nhã.

Vẻ mặt của gã tràn đầy nghiêm túc ngồi xuống gọi Lương Vân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, "Sư muội?!"

Lương Vân Nguyệt cố nén kình khí hỗn loạn trong cơ thể, nàng ta lắc lắc đầu ý bảo mình vẫn còn chịu đựng được.

Sau đó, ánh mắt của gã bắn về phía Tô Yên, thái độ coi như ôn hòa, "Tại hạ Tưởng Tùng, không biết sư muội của ta đã làm gì để ngài muốn giết nàng?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn nam nhân này rồi chậm rãi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Lời này làm Tưởng Tùng nghẹn lại, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Tại hạ là một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, lời nói của tại hạ vẫn có chút lực thuyết phục, ngài nói rõ ràng mọi chuyện cũng để tại hạ biết mình phải làm gì."

Nói rồi gã hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng Tô Yên.

Vẻ mặt gã hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Nếu như sư muội sai, tại hạ sẽ xin lỗi thay nàng, nếu ngài sai thì người của Khanh Ngọc Sơn cũng không dễ bắt nạt như vậy."

Lúc này, Lương Lan Nhất đang đứng bên cạnh đột nhiên nhảy ra, "Tưởng phong chủ, ta không làm gì nhưng nàng vẫn đánh ta bị thương, Lương phong chủ muốn lấy lại công bằng cho ta nhưng bây giờ cũng trọng thương. Nàng ta là ma tu nên chúng ta không cần phải nhiều lời!"

Tô Yên cảm thấy hơi lãng phí khi nhìn thoáng qua mấy đĩa đồ ăn nàng chưa kịp ăn xong trên bàn,.

Những người này thật sự quá ồn ào.

Làm nàng không muốn ăn thêm nữa.

Thà tám với Tiểu Hồng còn hơn là phải nói chuyện với đám người này.

Toàn nói những câu không có ý nghĩa gì, đánh tám gậy tre mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính.

Tô Yên nhìn cái người tên Tưởng Tùng kia lại định mở miệng nói mấy cái đạo lý dài dòng kia bèn lên tiếng, "Ngươi lại nói mấy câu không có nghĩa lý gì nữa thì đám người các ngươi đều phải chết ở đây."

Tưởng Tùng sửng sốt.

Tô Yên nhíu mày xoay người kéo Phượng Dụ rồi nhanh chóng bước ra ngoài khách điếm.

Nàng nên dẫn theo người trong giáo tới đây.

Tiểu Hoa nói, trước kia nguyên thân đi đâu cũng có một đám người mênh mông cuồn cuộn theo sau, đi đến đâu làm người sợ không muốn tới gần đến đấy.

Nàng chỉ dẫn theo một mình Tiểu Dụ nên hơi thiếu khí thế, vì thế mới làm đám người kia dám xông tới rồi bắt đầu nói mấy cái đạo lý vớ vẩn mà nàng không thể hiểu được.

Tô Yên kéo Phượng Dụ ra bên ngoài.

Chờ đến khi đi được một quãng xa, Phượng Dụ mới chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ không đại khai sát giới là may mắn của bọn họ."

Tô Yên nghe vậy nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, đúng là như vậy."
 
Chương 291: Tiên Tôn, nhập ma 27


Phượng Dụ nhìn nàng gật đầu đồng ý, trong mắt hiện lên ý cười.

Không hề rối rắm đề tài này, hỏi nàng

"Giáo chủ, còn đói không?"

Tô Yên nhớ tới phần thịt bò của mình, cắn cắn khóe môi.

Tất nhiên là còn đói.

Nhưng mà nhớ tới mục đích mình đến đây.

Ưm··· vẫn là tìm cái mộ kiếm kia quan trọng hơn đi.

Vừa nghĩ tới, nàng liền lấy bản đồ ra xem.

"Núi Phù Hoa ở đâu?"

Phượng Dụ nhìn bản đồ kia,

"Tiểu Dụ từng có dịp tới nơi này, ở đây cũng khá quen thuộc."

Tô Yên nhìn về phía hắn.

"Ngươi đã tới?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi biết núi Phù Hoa?"

"Biết"

"Vậy, đi thôi."

Phượng Dụ gật gật đầu, nhìn Tô Yên đối với chính mình hoàn toàn tín nhiệm.

Trong lòng cảm giác thực vi diệu.

Lại cảm thấy nha đầu này cũng quá dễ dàng tin người, nhưng mà

··· ừm, tư vị không tồi.

Sau khi Tô Yên cùng Phượng Dụ đi ra khách điếm Tưởng Tùng đem Lương Vân Nguyệt ngã trên mặt đất nâng dậy.

Thay nàng bắt mạch chẩn bệnh.

Sau đó sắc mặt ngưng trọng.

"Lăng tiêu chưởng?!"

Ba chữ này vừa ra, toàn bộ người trong khách điếm đều ngây ngẩn.

Vốn dĩ điếm tiểu nhị muốn thu dọn bát đĩa trên bàn của Tô Yên.

Kết quả vừa nghe Tưởng Tùng nói lăng tiêu chưởng.

Ba chữ rơi xuống, tay liền run lên. Chén đĩa vừa mới cầm lên đều rơi trên mặt đất.

Trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng nứt vỡ phá lệ chói tai.

Lương Lan Nhất sắc mặt trắng bệch, không ngăn được run rẩy.

Lăng tiêu chưởng là môn bí pháp sở trường của Ma giáo giáo chủ -Tô Yên.

Toàn bộ Tu Tiên giới, trừ bỏ người kia, sẽ không có người thứ hai biết sử dụng môn võ công này.

Cho nên ···, nữ tử áo đỏ vừa nãy chính là Ma giáo giáo chủ tính tình bạo ngược?!

Ma giáo giáo chủ kia trước nay vừa ra tay, còn chưa từng có ai có thể sống sót.

Một trong năm vị phong chủ, Lương Vân Nguyệt, thế nhưng sống sót.

Đây đích thực là kỳ tích.

Tưởng Tùng không nói gì đem Lương Vân Nguyệt bế lên

"Ta trước mang ngươi đi chữa thương."

Nói xong, liền đi lên lầu hai khách điếm.

Các tỷ muội vốn đang vây quanh Lương Lan Nhất, lại thi nhau cách xa nàng ta.

Thần sắc bất định nhìn Lương Lan Nhất.

Lương Lan Nhất sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn bọn họ

"Các ngươi đây là có ý gì?!"

Những người đó nhỏ giọng nghị luận, trong đó có một người ra tiếng an ủi

"Lan Nhất, chúng ta không có ý khác, nhưng, nghe nói người chọc tới tên ma đầu kia đều không có kết cục tốt. Chúng ta, cũng muốn sống."

Lương Lan Nhất lảo đảo một bước, muốn đi qua đi cùng các nàng nói rõ ràng.

Kết quả nàng mới vừa đi một bước, liền thấy những người đó thi nhau chạy trốn.

Mắt đều bị chọc tức đến phát hồng.

"Các ngươi! Ngày thường ta đối với các ngươi không tệ, hiện giờ ta gặp nạn, các ngươi liền đối với ta như vậy?!"

"Lan Nhất, chúng ta ngày thường đối với ngươi cũng đủ tốt, cho nên, ngươi muốn chết, đừng lôi kéo chúng ta theo!"

Nói xong, một đám phấn y nữ tử đều chạy lên trên lầu.

Lương Lan Nhất đắc tội chính là đại ma đầu giết người như ngóe a!

Hôm nay có lẽ là nàng lười đến so đo, nhưng chờ đến ngày nào đó phục hồi tinh thần lại,nói không chừng lại muốn tìm Lương Lan Nhất tính sổ.

Nếu là bọn họ bởi vì việc này mà gặp xui, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc đi.

Chỉ cầu cách kẻ gây hoạ Lương Lan Nhất này chạy xa càng xa càng tốt.

Lương Lan Nhất dưới sự tức giận, đem đồ vật chung quanh tất cả đều đạp vỡ.

Thở hồng hộc.

Mà chung quanh mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ, làm cho nàng ta không tiếp thu được, càng ra sức đập đồ.

Rõ ràng là tên ma đầu kia sai, tất cả đều do tên ma đầu kia!

Vì cái gì đều đem tất cả lỗi sai đẩy trên đầu nàng ta?!

······

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đảo mắt đã tới buổi tối.

Tô Yên cùng Phượng Dụ ở rừng cây nhỏ nào đó dưới chân núi Phù Hoa.

Trên đống lửa, hương thơm đồ nướng ngào ngạt tản ra tứ hướng.
 
Chương 292: Tiên Tôn, nhập ma 28


Trên mặt đất bên cạnh dính đầy lông chim tiên hạc.

Tô Yên ngoan ngoãn ngồi cạnh đống lửa, nhìn khỏa thịt tiên hạc nướng đang được đặt trên đống lửa.

Cho đến khi lớp mỡ tích nhỏ giọt ở đống lửa.

Hương khí bốn phía mà ra.

Một con tiên hạc rất lớn, cả khi bỏ đi nội tạng, cũng phải chia ra hai phần nướng mới hết.

Chờ nướng chín phần thứ nhất, Phượng Dụ liền đem tới trước mặt Tô Yên, thanh âm ôn hòa

"Giáo chủ?"

Tô Yên nhìn tới, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cắn một ngụm, bởi vì không có muối, cho nên này hương vị thanh đạm, nhưng lại không chút nào ngăn cản được hương vị trơn mềm ngon miệng của thịt tiên hạc.

Nàng ăn trong chốc lát, sau đó kéo xuống một miếng thịt, đưa tới bên miệng Phượng Dụ.

Phượng Dụ sửng sốt.

Hắn mới vừa há mồm muốn nói, khối thịt kia đã nhét vào trong miệng của hắn.

Tô Yên một bên ăn, một bên xé xuống thịt đút cho hắn.

Động tác thực tự nhiên.

Ánh lửa sáng tối, ẩn ẩn có thể nhìn đến khóe môi Phượng Dụ đang nhếch lên, còn có tầm mắt nóng rực hướng đến giáo chủ nhà hắn nhìn không chớp mắt.

Tô Yên nhận thấy được ánh mắt hắn, nghiêng đầu.

Cùng hắn mặt đối mặt.

"Ngươi còn muốn ăn?"

Phượng Dụ đôi mắt đen nhánh

"Tiểu Dụ cảm thấy, có thể gặp được giáo chủ, thật là tu kiếp ba đời."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu

"ừm, đúng vậy."

Thây nàng gật đầu chắc nịch.

Phượng Dụ khóe môi cười càng sâu.

Dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tới.

Phượng Dụ nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, thế nhưng cảm thấy không có cảnh đẹp nhân gian nào có thể sánh bằng.

·····

Trong khách điếm.

Phong chủ Tưởng Tùng vì Lương Vân Nguyệt bắt mạch chữa thương.

Cũng may hắn đối với một ít nội thương cũng coi như có hiểu biết.

Rốt cuộc, ổn định được thương thế của Lương Vân Nguyệt.

Tưởng Tùng nhìn Lương Vân Nguyệt tỉnh lại, đổ một chén nước mang tới trước mặt Lương Vân Nguyệt.

Lương Vân Nguyệt tay run rẩy tiếp nhận cái ly, hai người thật lâu sau không nói chuyện.

Một lúc sau, bỗng nhiên nghe Tưởng Tùng nhắc tới một câu

"Chúng ta ai cũng không nghĩ đến, nữ nhân kia chính là Ma giáo ma đầu. Sư muội không cần tự trách."

Nhắc tới khởi việc này, Lương Vân Nguyệt sống lưng cứng lại một chút.

Nàng thanh âm có chút suy yếu

"Sư huynh, tại sao tên ma đầu kia lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này?"

Nói đến điều này, Tưởng Tùng cũng nghi hoặc.

Hơn nữa dựa theo thói quen khoe khoang của nữ ma đầu kia, vậy mà bây giờ chỉ mang theo một người tới?

Nghĩ tới đây, Tưởng Tùng trong đầu nhanh chóng xẹt qua hình ảnh của vị thanh lãnh nam tử đứng trong góc lúc sáng.

Ánh mắt Hắn ngưng đọng, trầm ngâm nói

"Sư muội có cảm thấy nam tử đi theo nữ ma đầu có chút quen mặt? Rất giống một người?"

Lương Vân Nguyệt bị hắn nhắc tới, cũng nghĩ đến.

Nàng nhìn về phía Tưởng Tùng

"Sư huynh cảm thấy giống ai?"

Hai người đối diện, nửa ngày, cơ hồ cùng lúc buột miệng thốt ra

"Tiên Tôn"

"Phượng Tiên Tôn"

Nếu chỉ một mình Lương Vân Nguyệt cảm thấy khả nghi, thì có lẽ chỉ là đa nghi.

Nhưng hiện tại rất rõ ràng, sư huynh cũng cảm thấy nam sủng rất giống người đó.

Sự tình có lẽ không đơn giản như bọn họ tưởng.

Toàn bộ Tu Tiên giới, Khanh Ngọc Sơn môn phái Thanh tu lớn nhất, nhưng ngoài Khanh Ngọc Sơn, cũng còn môn phái thanh tu khác.

Ai cũng không phục ai, đều là những kẻ tâm cao khí ngạo,.

Nhưng có một đạo lý, mọi người đều nghe theo, đó là Cường giả vi tôn.

Khanh Ngọc Sơn sở dĩ có thể sừng sững ngần ấy năm an ổn ngồi ở vị trí lão đại thanh tu, chính là bởi vì trong môn phái bọn họ, có cao nhân thần bí - Phượng Dụ.

Nếu nói, Tô Yên là ma tu số một số hai.

Thì Phượng Dụ, chính là tôn giả duy nhất của thanh tu phái.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom