Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 260: Câu truyện cổ tích hắc ám (32)


Edit: Ư Ư

Cho đến khi đi đến tận cùng bên trong mới phát hiện ra bên trong có người ở.

Giường làm bằng vỏ sò, còn có một cái bàn không biết làm từ thứ gì. Trên bàn đặt đầy những thứ không biết tên.

Một người cá ăn thịt người đang đứng trước bàn, cái đuôi cũng có màu bạc chỉ là màu sắc đã hơi tối đi, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Người cá kia nghe thấy tiếng động nhìn qua, một đôi mắt màu lục đậm không khác Donner là mấy.

"Khó được."

Giọng nói già nua nhưng vẫn dễ nghe.

Donner bơi tới trước mặt người này rồi gọi: "Vu sư."

Ngữ khí không tính là cung kính nhưng lại ôn hòa và khiêm tốn.

Vu sư gật gật đầu rồi hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Donner là người cá ăn thịt người cuối cùng, hai người cũng đã sống ở đây với nhau mấy trăm năm.

Donner rất ít xuất hiện nhưng khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ có việc muốn nhờ.

Donner cong môi cười

"Con từng đọc một quyển sách của người, trên đó ghi lại người cá có thể biến đuôi thành hai chân sống trên mặt đất."

Vu sư nhìn Donner, giọng nói già nua, "Xem ra chuyến đi này của con gặp không ít chuyện."

Donner nhớ tới Tô Yên, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Xem như là vậy."

Nói rồi anh hỏi lại, "Vu sư có thể điều chế loại thuốc kia không?"

Vu sư thả đồ đang cầm trong tay xuống, bà nhìn Donner.

Hai người đối diện thật lâu, cũng không nói với nhau điều gì.

Khuôn mặt của vu sư càng ngày càng trở nên nghiêm túc,

Mà Donner vẫn cười nhạt như lúc ban đầu.

Hai người đối diện làm không khí tràn đầy nặng nề.

Không biết qua bao lâu vu sư mới nói: "Nếu con đã đọc được quyển sách đó thì con cũng biết cái giá phải trả la gì."

Donner cười nhạt, "Vâng, từ giây phút con biến thành người, con sẽ không phải là người cá nữa, cũng không thể biến thành người cá, mỗi bước đi sẽ đau đớn như đi trên dao nhọn."

Vu sư gấp gáp nhìn anh chằm chằm, "Loại thuốc này phải có một người thực sự yêu con."

"Con biết."

Vu sư lại tiếp tục nói: "Con có hiểu không?! Con người thích chân trong chân ngoài, một trăm năm sinh mệnh bọn họ có thể yêu nhiều người, nhưng mà còn con, mỗi ngày con tồn tại đều phải dựa vào tình yêu của người đó, nếu người đó thay lòng đổi dạ thì con sẽ chết!"

Donner vẫn cười nhạt, "Con biết."

Vu sư tức giận nhìn anh, "Con là người cá ăn thịt người, con là tai nạn. Con không phải là mỹ nhân ngư, con cho rằng sau khi người kia biết thân phận của con vẫn sẽ yêu con sao?!"

"Cô ấy sẽ."

Bởi vì cô đã biết.

Nhớ tới hình ảnh Tô Yên nắm tay anh ngủ là trái tim anh mềm nhũn.

Anh muốn ở bên cạnh cô.

Vu sư thấy anh kiên quyết như vậy nên đành thở dài một hơi.

"Xác định rồi?"

"Vâng"

Vu sư im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Chờ hai tiếng, loại thuốc này rất cổ xưa nên hơi khó điều chế."

"Cảm ơn, vu sư."

Donner ngồi ở mép giường lẳng lặng chờ đợi.

Anh nhìn cái đuôi màu bạc của mình.

Nếu có người hỏi anh thích nhất bộ phận nào trên cơ thể?

Đại khái, anh sẽ trả lời là đuôi cá.

Vì sao?

Bởi vì độc nhất vô nhị, kiên cố không phá vỡ nổi.
 
Chương 261: Câu truyện cổ tích hắc ám (33)


Edit: Ư Ư

Cái đuôi này đã bảo vệ anh rất nhiều năm.

Chỉ cần anh muốn là anh có thể đuổi theo tất cả những sinh vật trong biển sâu.

Bây giờ anh lại tự mình tháo tấm áo giáp này xuống vì đồ ngốc kia.

Hai tiếng sau, một bát nước thuốc màu đen đã được điều chế xong.

Toàn bộ căn phòng đều bị nhiễm mùi thuốc vừa đắng vừa khó ngửi.

Vu sư đặt bát thuốc xuống bàn, thấy Donner định cầm lên uống luôn thì lập tức cản anh lại, bà hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: "Donner Jane, trong bát thuốc này có sự chúc phúc của thượng đế với người cá, vậy nên mới cho người cá có cơ hội lên bờ tìm kiếm tình yêu đích thực."

Donner gật gật đầu.

"Nhưng, thượng đế chúc phúc chỉ cho mỹ nhân ngư, nếu con uống nó thì cũng sẽ có được một đôi chân, nhưng mà ta muốn cho con biết con sẽ gặp phải chuyện gì."

Mỹ nhân ngư và người cá ăn thịt người đều là người cá nhưng lại khác nhau.

Mỹ nhân ngư tượng trưng cho may mắn, được thượng đế chúc phúc.

Nhưng người cá ăn thịt người lại tượng trưng cho bất hạnh, người cá ăn thịt người lại mạnh hơn rất nhiều nên không thèm để ý tới những sinh vật xung quanh

Nhìn thấy Donner gật đầu, Vu sư chậm rãi nói: "Vảy của con sẽ rơi xuống từng mảnh, con sẽ phải thừa nhận cơn đau khó có thể chịu đựng, đôi mắt của con, mái tóc của con sẽ biến thành màu đen. Chỉ còn máu có màu lục đậm."

Vu sư buồn đã nói nhưng Donner vẫn thản nhiên nghe

Sau đó lại nghe Vu sư nói tiếp, "Ta xin lỗi, sau khi uống hết bát thuốc này con chỉ có 24 tiếng để tìm được tình yêu của mình."

Donner dừng một chút, "Ngài giải thích cẩn thận một chút."

Vu sư giải thích, "Trong 24 tiếng đồng hồ con phải tìm được cô ấy và có được lời hứa vĩnh viễn yêu con của cô ấy. Nếu không con sẽ biến thành một vũng bùn."

Donner im lặng.

Vu sư lại cười, "Con sẽ không cho rằng mình sẽ được biến thành bọt biển như mỹ nhân ngư chứ?"

Thượng đế thiên vị, cho một chủng tộc toàn bộ sự tốt đẹp, lại làm một chủng tộc khác thừa nhận toàn bộ sự âm u.

Donner gật đầu, "Được."

Vu sư thật sự không còn kiên nhẫn.

Bà không nghĩ tới nói đến vậy mà Donner vẫn còn muốn uống bát thuốc này, tại sao?!

Tại sao lại không muốn là người cá mà nhất định phải biến thành người?

Vu sư tò mò, không biết người kia là người thế nào mà có thể làm Donner mê muội đến thế?

Donner nghiêng đầu suy nghĩ, sư tử ngu ngốc của anh khi nhìn thấy anh biến thành người có còn nhận ra anh nữa không?

Anh nhắm mắt, trong đầu là hình ảnh Tô Yên chạy về phía mình.

Đáng giá.

Anh thích nhìn cô cười vui vẻ.

Vì nụ cười của cô, tất cả đều đáng giá.

Lúc nghĩ thì anh đã duỗi tay cầm lấy bát thuốc kia lên, ngửa đầu uống sạch.

Ánh mắt vu sư tràn đầy phức tạp nhìn anh.

Từ đây người cá đã không có đời tiếp theo

Donner Jane là người cá ăn thịt người cuối cùng

Vốn dĩ dựa vào gien của người cá ăn thịt người thì cho dù Donner kết hợp với ai, đời tiếp theo chắc chắn cũng sẽ là người cá ăn thịt người.

Có lẽ sẽ không thuần khiết được như anh nhưng đuôi cá vẫn có màu bạc, máu màu lục đậm.
 
Chương 262: Câu truyện cổ tích hắc ám (34)


Edit: Ư Ư

Nhưng mà bây giờ Donner lại muốn biến thành người.

Nhưng đây là lựa chọn của anh nên vu sư cũng không thể ngăn cản.

Chưa đến mười lăm phút thì thuốc đã bắt đầu có tác dụng.

Sắc mặt Donner lập tức trở nên tái nhợt ngã xuống mặt đất, người biết nhẫn nhịn, tức giận hay vui vẻ đều không biểu hiện như anh lại đau đến nỗi chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào.

Móng tay sắc bén xuất hiện, vảy ca trên người rơi xuống từng mảnh.

Đối với bọn họ mà nói, một mảnh vảy cá rơi xuống cũng như con người bị gãy ba cái xương sườn.

Vậy nếu rơi tất cả vảy cá trên người thì sao?

Mười tiếng trôi qua, cơn đau vẫn cứ tiếp tục.

Donner đau đến nỗi gần như ngất đi, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.

Anh chỉ cảm thấy xung quanh cực kỳ im lặng, anh nghe thấy tiếng từng mảnh vảy cá rơi xuống.

Mười tiếng tiếp theo trôi qua.

Donner thở hồng hộc kéo dài hơn tàn.

Trên mặt đất tràn đầy vảy cá màu bạc cùng với vết máu màu lục đậm.

Cũng may, thành công.

Móng tay biến mất, vảy cá trên cổ tay cũng biến mất.

Mái tóc mềm mại màu lục đậm cũng biến thành màu đen.

Vu sư thở dài nhìn Donner đang nằm trong vũng máu rồi bước tới bế anh nằm xuống giường vỏ sò.

Anh thành công biến đuôi cá thành hai chân.

Đó là cảm giác ra sao?

Vu sư biết, đau đớn muốn chết.

Bên kia.

Không có Donner nên Tô Yên ngủ không tốt làm cô phải ngủ rất lâu.

Cuối cùng cũng đến ngày thứ ba, ngày sinh nhật của cô.

Dựa theo nhiệm vụ thì cô phải tổ chức một bữa tiệc rồi mời rất nhiều người đến và nói tôi đã quay về đại loại thế

Ba ngày trước cô đã sai người hầu truyền tin ra ngoài.

Bá tước tử tước xung quanh và thôn dân dưới chân núi, chỉ cần mặc lễ phục là có thể đi vào.

Tô Yên dậy sớm khoác một cái áo khoác mỏng ngồi bên cạnh bờ sông.

Donner nói hôm nay anh sẽ về chúc mừng sinh nhật cô.

Nghĩ tới Donner làm khuôn mặt Tô Yên có thêm vài phần ý cười nhợt nhạt.

Tiểu Hồng cũng nằm ở bên cạnh nói chuyện với Tô Yên, "Tê tê tê tê tê?"

Tô Yên, nếu con cá kia thích người khác thì chị có cho phép em ăn anh ta luôn không?

Tiểu Hồng mở đôi mắt to nhìn cô thắm thiết.

Tô Yên lấy ra một viên kẹo hậm rãi nhấm nuốt, "Không."

"Tê tê tê tê tê?"

Nghe nói Donner rất thích ăn thịt, chị có bắt anh ta ăn rau dưa không?

"Không."

Tô Yên nghiêm túc trả lời.

Nhưng Tiểu Hồng lại không vui, "Tê tê tê tê tê!"

Em cũng là rắn của chị mà, tại sao chị lại bắt em ăn rau dưa chứ?!

"Ừm..."

Tô Yên nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đề nghị thôi, chấp nhận hay không thì đều là do. Cuối cùng em cũng không ăn vì lời nói của tôi mà."

Sâu nhỏ nói em mới ăn.

Tiểu Hồng nghe vậy lại nghĩ tới Cổ vương.

Nó cảm thấy... lời Tô Yên nói rất đúng.

Cho nên nó sẽ không so đo chuyện này với cô nữa.

Lại bắt đầu không nhịn được mà nói: "Tê tê tê."

Em không thích ăn rau dưa
 
Chương 263: Câu truyện cổ tích hắc ám (35)


Edit: Ư Ư

Tô Yên gật đầu, "Tôi biết."

"Tê tê tê tê tê?"

Vậy sau này chị có ghét bỏ em vì em béo rồi bắt em ăn rau dưa không?

"Sẽ ghét bỏ em nhưng không bắt em ăn rau dưa."

Đồng chí Tiểu Hồng đang ngẩng cao đầu lập tức héo rũ.

Nó giãy giụa, lại không nhịn được muốn so sánh với người cá kia.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê?"

Vậy chị cảm thấy Donner có điểm nào không tốt? Ăn thịt người? Hay là vẩy cá? Hay là lòng dạ hẹp hòi? Hay là mảnh mai, nhiều chuyện?

Tô Yên lắc đầu, "Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt mà."

"Tê tê tê tê tê?!"

Tiểu Hồng trở nên có chút kích động.

"Chẳng lẽ chị không cảm thấy anh ta có điểm nào cần thay đổi sao?"

Tô Yên ăn kẹo, nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, "Anh ấy không cần sửa, tôi đều chấp nhận và cũng thích điều đó."

Giọng nói nghiêm túc, ánh mắt vô tội lại chân thành.

Tiểu Hồng lại gục đầu xuống mặt đất

Nó cảm thấy Cổ Vương nói quá chuẩn.

Donner kia căn bản là không phải người cá mà là một con hồ ly tinh mê hoặc Tô Yên thần hồn điên đảo!

Thời gian từng chút từng chút trôi qua

Sắc trời từ sáng sớm, đến giữa trưa, tới bây giờ là hoàng hôn, mặt trời xuống núi.

Buổi tối đã đến.

Một hầu gái cung kính nói: "Công chúa, ngài phải đi thay lễ phục. Buổi tối ngài còn phải lên sân khấu nữa."

Tô Yên đứng lên, Donner vẫn chưa xuất hiện.

Cô gật gật đầu, đồng ý, "Được.".

Bởi vì Tô Yên phải mặc lễ phục của công chúa nên mất khá nhiều thời gian, đến khi cô thay lễ phục xong đã là 10 giờ tối.

Bữa tiệc bên ngoài đã bắt đầu.

Mà bên kia, Donner đã tỉnh lại.

Vu sư ngẩng đầu nhìn về phía giường vỏ sò, "Tỉnh rồi à?

Donner nhìn đuôi cá của mình, phát hiện nó đã biến thành hai chân, anh yếu ớt xoa xoa đầu, "Con ngủ bao lâu rồi?"

"Ta không nhớ."

"Con còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Mười tiếng nữa."

Donner lập tức cứng đờ người.

Vu sư bình tĩnh nhìn Donner, "Mười tiếng, con phải đi tới trước mặt cô ấy rồi nghe cô ấy nói yêu cả cả đời. Hừ, thật sự có tính khiêu chiến."

Donner thử đứng dậy.

Vừa đặt một chân xuống mặt đất thì cơn đau đã truyền đến.

Muốn có hai chân như con người thì cái đuôi phải phân liệt thành hai nửa, sau đó co rút lại thành đôi chân của nhân loại, quá trình đó giống như có một cái dao đang cắt đôi hai đuôi.

Từ đây mỗi bước đi sẽ giống như đi trên dao nhọn.

Vu sư nhìn Donner từng bước một luyện tập bước đi mà mặt vẫn không đổi sắc nên nhắc nhở, "Có lẽ, trước kia con có đuôi nên có thể tùy tiện bơi lội trong biển sâu, nhưng bây giờ con đã không còn đuôi nữa nên sẽ mất khá nhiều thời gian để có thể lên bờ."

"Đây có lẽ cũng là lần cuối cùng con có thể ở dưới biển sâu, sau khi con lên mặt đất thì tim phổi sẽ thức ứng với mặt đất, đến lúc đó, con không thể hô hấp trong biển sâu giống như người cá được nữa."

Donner đi đến trước mặt Vu sư, đôi mắt lục đậm của người cá giờ đây đã biến thành màu đen.

"Vu sư, giúp con, cho dù phải biến thành một bãi bùn lầy thì con vẫn muốn đi gặp cô ấy."

Mấy trăm năm qua, Donner từ một người cá ăn thịt người nhỏ yếu trưởng thành tới bây giờ đã từng cầu xin vu sư giúp anh lần nào?
 
Chương 264: Câu truyện cổ tích hắc ám (36)


Edit: Ư Ư

Bây giờ chỉ vì cô gái kia, một con người!

Làm Donner nói ra câu nói này.

Lời vừa ra khỏi miệng liền trở nên hèn mọn nhưng lại làm vu sư cảm thấy đau lòng.

Vu sư thở dài, bà cầm lấy một cái túi rồi nói: "Đi thôi, ta đưa con đi."

Donner lộ ra một nụ cười nhợt nhạt chẳng sợ bây giờ mỗi bước đi đều đau đến nỗi làm tim anh run rẩy

"Cảm ơn người."

...........

Lâu đài cổ, yến hội đã bắt đầu.

Tiếng chuông lúc 10 giờ vang lên.

Tô Yên mặc lễ phục hoa lệ bước xuống từ trên cầu thang làm mọi người dù đang ăn uống hay đang nhảy múa đều kinh diễm.

Cô vừa đi xuống thì đã có không ít người bước tới ca ngợi, "Công chúa thật xinh đẹp."

"Không nghĩ tới trong tòa lâu đài cổ này lại có một vị công chúa xinh đẹp mỹ lệ đến vậy."

Tô Yên đứng nhìn mọi người xung quanh như đang tìm kiếm một người nào đó.

Trên nóc nhà, Tiểu Hồng cuốn một viên gạch sang nơi khác để nhòm xuống phía dưới.

Trên đầu nó, Cổ Vương cũng khó có khi tỉnh lại nên bắt đầu đánh giá, "Mắng mắng mắng mắng."

Cũng không tệ lắm.

Âm nhạc du dương vang lên, Tô Yên trở thành tiêu điểm trong cả tòa lâu đài cổ, lễ phục màu vàng nhạt, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

Cô đi lại trong đám người, cũng coi những bàn tay mời cô khiêu vũ kia như không khí.

Tô Yên nhìn toàn bộ người ở đây.

Donner đâu?

Vừa nghĩ cô vừa nhìn về phía đồng hồ, lúc này đã là mười một rưỡi rồi mà anh vẫn chưa tới.

Bên cạnh, có hầu gái lặng lẽ đi tới cung kính nhắc nhở, "Công chúa, đây là sinh nhật của ngài nên dù thế nào công chúa cũng phải tìm một người để khiêu vũ cùng. Nếu không mọi người sẽ cho rằng công chúa ngạo mạn và vô lễ."

Lúc này Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hầu gái kia.

Vì sao cô lại tổ chức bữa tiệc này?

Chính là bởi vì đây là nhiệm vụ cuối cùng, muốn làm mọi người biết đến sự tồn tại và lễ nghi cao quý ưu nhã của một vị công chúa.

Cho nên điệu nhảy này không thể không nhảy.

Ngay lúc này lại có một giọng nói truyền đến, "Công chúa điện hạ xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh được nhảy một điệu với em không?"

Tiếng nói tràn đầy từ tính, cô vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Beres Bieber mặc một cái áo bành tô màu đen đang cúi đầu đặt tay lên ngực.

Cực kỳ thân sĩ, cũng cực kỳ anh tuấn.

Tối nay có không ít cô gái nhìn về phía Beres.

Khi người anh tuấn nhất mời người xinh đẹp nhất nhảy một điệu thì tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ và đó là lẽ đương nhiên.

Tô Yên im lặng nhìn xung quanh, khi thấy Donner thật sự không tới cô mới gật đầu, "Được."

Một điệu Van hòa âm nhanh chóng vang lên trên sân khấu.

Tiếng nhạc du dương cũng lập tức trở nên vui tươi hơn,

Người xung quanh cũng sôi nổi dừng lại để sân khấu cho hai người.

Beres cười dịu dàng nhìn Tô Yên, sau đó hắn ta nói: "Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi có mắt không tròng nên không biết con quái vật kia lại là một vị công chúa xinh đẹp đến vậy."

Tô Yên không nói gì, cô chỉ chú ý nhảy và những người xung quanh.
 
Chương 265: Câu truyện cổ tích hắc ám (37)


Edit: Ư Ư

Nhưng mà dường như Beres có nhiều lời muốn nói nên hắn ta đã nhân cơ hội này để nói hết, "Công chúa điện hạ, cô và tôi đều biết nơi này thật sự đã từng có người cá ăn thịt người, hơn nữa công chúa điện hạ là người thả chạy."

Nghe vậy Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta, vừa nghiêm túc vừa khó hiểu nói: "Anh muốn biểu đạt chuyện gì?"

Beres cười lắc đầu, "À không, công chúa, cô không nên nghĩ tôi đang uy hiếp cô. Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ không nói với ai, chuyện này coi như bí mật của hai chúng ta."

Hắn ta cũng có tư tâm.

Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Yên biến thành người thì hắn ta đã thích cô.

Huống chi Tô Yên còn từng cứu hắn ta.

Tô Yên nghe hắn ta nói, cô im lặng một lát rồi lên tiếng, "Đây không phải là bí mật của hai chúng ta, anh đã nói với thôn dân và muốn họ tới đây để giết anh ấy, nhưng thôn dân lại không tin tưởng anh,"

Beres sửng sốt, sau đó nở một nụ cười, "Tôi cũng đã từng gặp rất nhiều công chúa nhưng chưa từng thấy vị công chúa nào thật thà như vậy. Được rồi, tôi xin lỗi."

Tô Yên lắc đầu, "Tôi không cần anh xin lỗi."

Bởi vì không để bụng nên dù hắn ta có xin lỗi hay cảm thấy áy náy thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Beres lại hiểu sai ý của Tô Yên, hắn ta cho rằng cô biết chuyện mình thả người cá ăn thịt người chạy là sai nên cô đang cảm thấy có lỗi.

Beres nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Yên an ủi, "Không sao cả, anh ta đã đi rồi."

Tô Yên không hiểu gì nhìn Beres.

Không nói chuyện nữa.

Bởi vì cô phát hiện hắn ta không hiểu lời mà cô đang nói.

Một điệu nhảy mất hơn hai mươi phút.

Nhảy xong đã là mười một giờ năm mươi.

Cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.

Sao Donner lại chưa tới?

Anh nói anh sẽ tới chúc mừng sinh nhật cô mà?

Âm nhạc vẫn không dừng lại, mọi người đã bắt đầu vào sân nhảy làm Tô Yên khó có thể rời sân khấu.

Beres cười, vươn tay, "Công chúa điện hạ, bây giờ có nhiều người như vậy nên khó có thể ra ngoài được, hay là em nhảy thêm một điệu nữa với tôi."

Tô Yên thờ ơ liếc nhìn hắn ra

Beres nhìn Tô Yên im lặng, "Công chúa, nếu em đẩy người để đi ra ngoài thì rất không có lễ phép. Tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài, hãy tin tưởng tôi."

Tô Yên nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn nhảy.

Dòng sông nhỏ trong lâu đài, đột nhiên có một thứ gì đó vừa rời khỏi mặt nước.

Trên lưng nó còn cõng theo một người.

Đúng là vu sư và Donner.

Donner bước xuống từ trên lưng vu sư.

Bởi vì anh vừa có được hai chân nên bước đi có chút lảo đảo.

Vu sư nhìn tấm thảm trên người Donner, thở dài.

Bà duỗi tay đặt một cái túi vào trong tay anh, bên trong là một bộ tây trang màu bạc.

Donner nhìn Vu sư, gương mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh muốn nói cảm ơn nhưng cổ họng lại khàn khàn không nói thành lời.

Vu sư nhìn Donner thở dài, "Con đã không còn là người cá nên cũng không còn giọng nói có thể hấp dẫn những sinh vật khác, nhưng mà con yên tâm, con vẫn có thể nói chuyện khi con có được tình yêu vĩnh hằng."

Donner gật gật đầu, vu sư chỉ vào bộ quần áo này rồi nói: "Vảy cá của con ta đã mài thành phấn rồi se thành sợi tơ, tìm mười con sứa Chức Nữ tốt nhất trong biển sâu để dệt cho con."
 
Chương 266: Câu truyện cổ tích hắc ám (38)


Edit: Ư Ư

Thân thể của Donner bây giờ quá yếu, yếu đến nỗi gió thổi tới cũng có thể ngã xuống.

Donner gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Anh vừa thay quần áo xong đã biến thành một vị hoàng tử cao quý ưu nhã.

Sắc mặt vu sư dần dần trở nên lạnh nhạt, "Từ nay về sau, con không còn là người cá ăn thịt người nữa, chúng ta không còn quan hệ gì, ta cũng chỉ có thể giúp con đến đây, đi đi, đi tìm tình yêu của con đi."

Donner xoay người đi về nơi có người đang đợi anh.

Vu sư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn cao giọng nói, "Sắp tới 24 tiếng rồi, khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, nếu con không thể lấy được lời hứa mãi yêu của cô ấy thì con sẽ chết!"

Bây giờ đã mấy giờ rồi?

Mười một giờ bốn mươi phút.

Vu sư biến sắc.

Mà Donner đã dần dần biến mất trong bóng tối.

Donner đi rất chậm, vừa đi vừa vịn vào tường hoặc thân cây, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán.

Mỗi bước đi đều giống như đi trên dao nhọn là cảm giác thế nào?

Đau đến xuyên tim.

Anh đi được một lúc thì lại phải dừng lại để mình không ngất giữa đường.

Càng tới gần lâu đài thì càng nghe rõ tiếng nhạc tiếng cười trong đó.

Donner vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tô Yên đang khiêu vũ với Beres.

Cô rất xinh đẹp, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

Cô làm gì đều cực kỳ nghiêm túc.

Bước đi cũng không vụng về như trước mà trở nên thành thạo hơn.

Donner nắm chặt tay rồi lại buông ra, anh đỡ cửa, nụ cười nhợt nhạt trên mặt dần dần biến mất.

Dường như cô đang rất vui vẻ.

Mà anh lại giống như một người ngoài đứng nhìn cô hạnh phúc.

Cô ấy sẽ yêu anh bao lâu?

Nếu cô ấy còn yêu những người khác thì chi bằng ngay từ đầu không nên có được.

Donner chịu đựng sự đau đớn khi vảy cá biến mất, vậy mà bây giờ lại trở nên do dự.

Kim đồng hồ đã sắp chạy tới mười hai giờ.

Thời gian của anh cũng đã sắp kết thúc, nhưng anh lại không thể lên tiếng

Cô gái mà anh yêu đang được mọi người theo đuổi, lấp lánh tỏa sáng trên sân khấu.

Đông.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên

Donner ngơ ngẩn nhìn Tô Yên.

Trong đôi mắt màu đen chỉ có một mình cô.

Tô Yên nghe thấy tiếng chuông lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.

Cô thấy một người con trai tóc đen mắt đen mặc tây trang màu bạc đứng trước cửa.

Vừa nhìn người này là biết không phải là người cá, nhưng Tô Yên biết anh là Donner.

Bởi vì chỉ có Donner mới dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Cô dừng bước, đẩy Beres ra rồi chạy ra bên ngoài.

Đông.

Tiếng chuông thứ hai vang lên.

Donner cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu lan tràn từ trái tim, vô số sợi chỉ màu lục đậm bò khắp cơ thể, bây giờ đã đi tới gần cổ anh.

Anh biết cô nhìn thấy anh, cũng đang chạy về phía anh.

Cô gái của anh đang chạy về phía anh.

Chỉ là.

Trong sân có quá nhiều người.
 
Chương 267: Câu truyện cổ tích hắc ám (39)


Edit: Ư Ư

Nhiều người như vậy, bọn họ lại cách xa nhau như vậy, ôm nhau đều là hy vọng xa vời.

Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn nhìn về phía Donner, cô cũng nhìn thấy những sợi chỉ màu xanh đang bò lên trên cổ anh, cũng nhận ra lúc này anh rất suy yếu.

Cô cảm thấy có chút bất an,

"Tiểu Hoa, anh ấy sao vậy? Vì sao đuôi cá lại biến thành chân? Còn sợi chỉ màu xanh trên cổ anh ấy là thứ gì?"

Đông, đông, đông... từng tiếng chuông vang lên

Tiếng thứ bảy, tiếng thứ tám...

Beres cười đi theo Tô Yên, "Sao vậy? Sao em lại không tiếp tục nhảy? Nhảy với tôi không vui sao?"

Tiểu Hoa nhanh chóng tìm tòi rồi báo cáo với cô, "Ký chủ! Ngài ấy uống thuốc để biến đuôi cá thành hai chân, nhưng ngài ấy chỉ có hai mươi tư giờ để nghe ngài nói em vĩnh viễn yêu anh, nếu không ngài ấy sẽ biến thành một vũng bùn. Sợi chỉ trên cổ ngài ấy là..., ký chủ, không kịp rồi, ngài ấy sắp chết! Đã tới giờ! Ký chủ, không còn kịp nữa rồi!! "

Đông!

Ngay khi Tiểu Hoa nói xong thì tiếng chuông thứ mười một đã vang lên.

Lúc này Beres thấy Tô Yên vội vàng như vậy bèn cầm lấy cổ tay cô, "Em sao vậy? Tôi thấy em rất sốt ruột."

Tô Yên dừng bước, cô nhìn Donner cách cả một biển người, nhìn những sợi chỉ màu lục đâm kia bò lên trên khuôn mặt của anh.

Hơn nữa còn đang nhanh chóng lan ra.

Tô Yên gấp gáp nhìn chằm chằm, không biết trong mắt có cảm xúc gì.

Một tia sáng hiện lên, cô nắm chặt lắc tay, nhắm mắt lại, phát ra một giọng nói thâm trầm, "Dừng."

Tiếng chuông thứ mười hai chưa kịp vang lên thì tất cả mọi thứ trong thế giới này đã dừng lại.

Núi, sông, con người, âm nhạc, tất cả mọi thứ đều dừng lại.

Thời gian đình chỉ chuyển động.

Ở thế giới này, người duy nhất còn có tư tưởng là Tô Yên, à đâu, còn cả Tiểu Hoa trong đầu cô nữa

Tiểu Hoa khiếp sợ không nói ra lời.

Nếu nó có thân thể thì chỉ sợ đã run rẩy co vào trong một góc.

Ông trời.

Thế giới yên lặng?!

Năng lực được thần ban ân mà chỉ có chín vị Chủ Thần mới có được??

Tô Yên đã bị mất mảnh nhỏ Chủ Thần nên không thể sử dụng thần lực mà.

Nhưng, thế giới này rõ ràng đã dừng lại!

Tiểu Hoa run run rẩy rẩy, "Ký, ký chủ? Đây là ngài làm sao ạ?"

Khuôn mặt Tô Yên trắng bệch, cô mím môi khẽ trả lời, "Ừ."

Tô Yên đi từng bước tới gần Donner.

Cô lẩm bẩm,

"Tinh thần lực của tôi quá yếu nên thời gian dừng lại sắp hết rồi."

Cô vừa nói vừa bước nhanh hơn.

Bùm!

Tiểu Hoa nhớ tới câu nói giới thiệu về Tô Yên trong sách.

Chưa làm Chủ Thần, đã là thần.

Năng lực mà chỉ Chủ Thần có được mà Tô Yên đã có từ lúc sinh ra!!

Chả trách cô là người đứng đầu trong số chín vị Chủ Thần

Chỉ là lúc này đã không cho phép nó miên man suy nghĩ.

Tô Yên chạy tới trước mặt Donner, "Tiểu Hoa, tôi phải làm gì?"

Tiểu Hoa cố gắng để giọng nói của mình không lộ ra sự run rẩy và sùng bái, "Ngài ấy phải nghe thấy câu em vĩnh viễn yêu anh của ngài. Nếu không ngài ấy sẽ hóa thành một vũng bùn."

Cô vừa bước tới trước mặt Donner thì...
 
Chương 268: Câu truyện cổ tích hắc ám (40)


Edit: Ư Ư

Tí tách, một giọt nước dung nhập vào trong biển sâu.

Âm nhạc du dương vang lên, thời gian tiếp tục trôi đi.

Tô Yên ôm Donner, ánh mắt nghiêm túc, "Em sẽ vĩnh viễn yêu anh."

Cô vừa nói xong thì tiếng chuông thứ mười hai cũng vang lên.

Donner không biết Tô Yên xuất hiện trước mặt anh bằng cách nào mà chỉ cho rằng đây là ảo giác trước khi chết của mình.

Nếu đây là ảo giác, thì anh cũng muốn chết bằng cách này.

Anh nâng tay lên dựa đầu vào vai Tô Yênm "Anh sẽ nhớ rõ lời mà em nói."

Giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra.

Anh phát hiện ra trái tim của mình đã dần dần sống lại, mà sợi chỉ màu lục đậm kia cũng dần dần rút đi.

Anh ngây người ôm lấy Tô Yên một lúc lâu.

Cho đến khi mọi người vây xung quanh vỗ tay chúc mừng.

Lúc này anh mới biết đây là sự thật.

Lời Tô Yên nói lúc nãy cũng là sự thật.

Khóe môi tái nhợt khẽ cong lên lộ ra một nụ cười.

Không nghĩ tới cô sẽ nhận ra mình, cho dù không có đuôi cá, tóc và mắt biến thành màu đen cô vẫn nhận ra.

Tô Yên mím môi, "Vì sao anh lại trở nên suy yếu như vậy?"

Cô vừa hỏi vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Không phải em nói tôi chỉ cần nói tôi vĩnh viễn yêu anh ấy thì anh ấy sẽ không sao à? Vì sao anh ấy vẫn suy yếu như vậy."

Tiểu Hoa nhẹ nhàng run lên, "Ký chủ, ngài yên tâm, ngài ấy không sao, nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian."

Tô Yên nghe vậy mới hơi hơi yên tâm.

Dường như Donner cũng không quan tâm tới thân thể của mình vì anh đang tò mò một chuyện, "Sao em lại nhận ra đây là anh?"

Tô Yên khó hiểu, "Anh rất khó nhận ra à?"

Lúc này, Cổ Vương và Tiểu Hồng đang hóng hớt trên nóc nhà cũng bàn tán

"Tê tê tê tê tê?"

Người này là ai vậy, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, không biết con cá kia về thấy vậy có ăn thịt người này luôn không?

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Sao ông biết được, hỏi hỏi cái gì.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."

Hừ, tốt quá, Tô Yên vứt bỏ con cá kia rồi! Ai bảo anh ta độc ác như vậy, muốn ăn cả tớ.

Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Dựa theo cái tính cách của con cá kia thì nói không chừng sẽ ăn luôn ca Tô Yên và người này.

"Tê tê tê tê tê!"

Tớ muốn liều mạng với anh ta!

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng?"

Cậu đánh lại con cá kia không?

Vừa nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng lập tức héo. Nó vẫn còn cảm thấy đau mỗi khi nhớ tới ngày hôm đó.

"Tê tê tê tê tê."

Không đánh lại.

Cổ Vương nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Hồng nên càng ghét bỏ

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."

Về sau ông đây che chở cậu, bị ai bắt nạt thì nói với ông, ông sẽ bò vào trong cơ thể nó ăn luôn.

Tê tê?!

Tiểu Hồng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.

Đúng vậy, sao nó lại quên Cổ Vương được chứ?

Tuy nó chưa từng nhìn thấy Cổ Vương nhưng điều này cũng không gây trở ngại chuyện nó cảm kích Cổ Vương, đúng là anh em tốt.

Sau đó, một Cổ Vương một rắn độc tiếp tục nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
 
Chương 269: Câu truyện cổ tích hắc ám (41)


Edit: Ư Ư

Nói chán rồi tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Bữa tiệc long trọng này vội vàng kết thúc, mọi người cũng biết công chúa có người mà mình yêu

Bọn họ sẽ kết làm vợ chồng.

Mười ngày trôi qua, vườn hoa trong lâu đài, mùa xuân tới, vạn vật sống lại.

Tô Yên ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?"

"Rồi ạ, mười ngày trước ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, truyện cổ tích《 Người đẹp và quái vật 》 đã kết thúc."

"Vậy tôi có thể ở lại thế giới này không?"

"Dạ... ký chủ, rất kỳ quái, thật ra ngay lúc kết thúc nhiệm vụ thì ngài đã phải rời khỏi thế giới này nhưng mà..."

Tiểu Hoa không nói câu tiếp theo nhưng cả hai đều hiểu

Nhưng mười ngày trôi qua mà Tô Yên vẫn không có dấu hiệu rời khỏi thế giới này.

Lý do là gì?

Tô Yên ăn hoa quả, Tiểu Hồng đeo lục lạc đang đuổi theo một con bướm trên mặt cỏ.

Nghe rất là thú vị nhưng thật ra Tiểu Hồng vừa xuất hiện thì tất cả động vật đều sợ chạy biến mất.

Lúc Tô Yên và Tiểu Hoa không biết lý do thì Donner đã đi tới trước mặt cô.

Anh thấy Tô Yên đang thất thần bèn ôm cô rồi hôn hôn mấy cái, "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Donner.

Bỗng nhiên, một ngôi sao năm cánh không xuất hiện từ đầu thế giới lại đột nhiên xuất hiện, trong đó ba cánh sao đã sáng lên.

Cô ngây cả người.

Tiểu Hoa lập tức cao giọng nói, "A! Ký chủ, em biết nguyên nhân rồi."

"Là gì?"

"Ký chủ, lúc chúng ta đi vào thế giới cổ tích này đã xảy ra một chút trục trặc nên làm không gian vặn vẹo, làm hai truyện cổ tích xen lẫn vào với nhau."

"Vậy ngôi sao này là sao."

"Đúng vậy, ký chủ, thật ra Donner không ở trong truyện cổ tích này mà là nam chính ở một truyện khác, ngài không yêu Beres mà yêu Donner, thế giới này có hai nam chính, ngài lựa chọn Donner nên ngài ấy là đối tượng công lược của ngài."

Cho nên... nam chính Beres cứ như vậy mà bị loại.

"Ký chủ, ngài đã làm ba cánh sao sáng lên nên bây giờ chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chính là hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý, "Tôi hiểu rồi."

Sau khi nói xong thì cô lại có chút tò mò, "Tiểu Hoa."

"Dạ?"

"Donner ở trong truyện nào?"

Tô Yên có chút tò mò, cô chưa từng đọc truyện nào nói về chủng tộc người cá ăn thịt người?

Tiểu Hoa do dự, "À ừm, truyện kinh dị 《 Người cá ăn thịt người hủy diệt thế giới 》"

Tô Yên dừng một chút, "Vậy, vậy cuối cùng thế nào?"

"Ngài ấy giết quá nhiều người nên cảm thấy nhàm chán, quay về biển sâu. Mọi người trong quyển sách đó cho rằng người cá ăn thịt người đã tử vong nên bắt đầu ăn mừng, chuyện xưa kết thúc, trước khi Donner rời đi còn ăn một bữa."
 
Chương 270: Câu truyện cổ tích hắc ám (xong)


Edit: Ư Ư

Quả nhiên, cho dù trong truyện nào thì người cá ăn thịt người cũng không phải thứ tốt

Lúc này, Tô Yên đột nhiên cảm thấy đau đau.

Cô lấy lại tinh thần mới thấy Donner đang dùng tay véo má cô.

Anh mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Tô Yên, "Nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy?"

Tô Yên nhìn anh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, "Sao anh lại xuống giường?"

Vừa nói cô vừa đứng lên để anh ngồi xuống.

Cô biết nỗi đau phải chịu khi biến đuôi cá thành hai chân nên mười ngày nay cô rất ít để anh xuống giường.

Donner duỗi tay kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi nói: "Anh không sao."

Giọng nói của anh không còn khàn khàn khó nghe như trước, tuy không dễ nghe nhưng lại có thêm một phần từ tính làm cô cảm thấy rung động khi nghe thấy giọng nói của anh.

Tô Yên vẫn không yên tâm muốn đứng lên.

Nhưng Donner chỉ nhìn yếu ớt thôi chứ vẫn rất có lực, anh ấn Tô Yên xuống để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó ôm cô vào lòng, lúc này anh mới nở một nụ cười thỏa mãn.

"Tô Yên."

"Dạ?"

"Chân của anh đã không sao rồi."

"Vâng."

"Anh không có đuôi cá, có hai chân, trơ thành một người bình thường."

"Đúng đúng."

Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Em cũng là người bình thường."

"Đúng vậy."

"Chúng ta yêu nhau."

"Ừm."

"Cho nên, có phải đến tối có thể cởi sạch ngủ cạnh nhau không?"

"Hả...?"

Tô Yên chớp chớp mắt nhìn Donner.

"Chẳng lẽ em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em à?"

Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, "Muốn."

"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, có đúng không?"

Tô Yên còn chưa trả lời thì Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói: "Ký chủ! Donner muốn ngủ chị, a a a a a!"

Hừ, muốn ngủ thì nói trắng ra đi, nói quanh co vòng vèo như vậy làm gì? Có phải thích bắt nạt ký chủ của nó ngây thơ không biết gì lắm đúng không?

Đáng tiếc, nó hiểu!

Nó hiểu hết đấy nhé!

Tô Yên do dự nhìn về phía chân anh, "Chân của anh phải điều trị thêm một thời gian nữa."

Donner rũ mắt xuống nắm lấy tay Tô Yên, "Nhưng mà anh không chờ được nữa."

"Nhưng..."

Tô Yên do dự.

Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh chỉ có hình bóng của cô, "Bây giờ tôi muốn hòa hợp thành một thể."

Tiểu Hoa, "......"

Hừ, cầm thú!

Anh vừa nói vừa bế Tô Yên bế lên, chẳng đợi trời tối nữa mà lập tức bước vào trong lâu đài.

Chờ đến khi đi vào phòng ngủ Tô Yên mới xác định chân của anh đã khỏi hẳn.

Chỉ là khi cô suy nghĩ cẩn thận thì cả người đã bị anh đè xuống cởi sạch sẽ.

Khi Donner ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nóng rực của anh.

Không giống như hơi thở dịu dàng lúc trước.

Trên mặt mang theo cảm xúc làm người khác không hiểu, lại còn hơi hung hung.

Ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Âm thanh mờ ám vang lên.

Tiếng rên rỉ và tiếng nước vang khắp phòng ngủ.

Trong lúc đó, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm mại của Tô Yên, "Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"

"Có."

"Là, là, cái gì?"
 
Chương 271: Ngoại truyện (1)


Edit: Ư Ư

"Muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh, mỗi ngày đều có thể ăn em một lần."

Trong lời nói tràn ngập dục vọng, nói xong, anh cúi người hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.

Ngoài phòng.

Tiểu Hồng bắt bướm mệt mỏi nên định bò về phòng ngủ tìm Tô Yên chơi.

Kết quả vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh rên rỉ mờ ám ở bên trong.

Tiểu Hồng quơ quơ đầu, vẻ mặt mờ mịt muốn để sát đầu vào nghe rõ hơn.

Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng."

Đồ ngốc, dựa gần vào làm gì đấy? Đi ra ngoài chơi một vòng với ông!

Tiểu Hồng khó hiểu, "Tê tê tê tê tê?"

Vì sao chứ? Tớ muốn tìm Tô Yên đi chơi.

Cổ Vương vừa nghe là biết Tiểu Hồng chưa nhìn thấy mấy chuyện này lần nào, cũng chưa từng trải qua, mà lười phản ứng nên thuận miệng bịa một câu, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng."

Donner đang bên trong, bây giờ cậu đi vào Tô Yên cũng không đi chơi với cậu mà có thể còn bị Donner cắn hai miếng.

Tiểu Hồng nghĩ tới Donner là lại nghĩ tới cái đuôi của mình,

Tuy vết thương đã khỏi hẳn nhưng nó lại bị chấn thương về tâm lý

Nó yên lặng rụt rụt cái đuôi rồi yên lặng bò đi.

Rất nhiều năm sau.

Các thôn dân dưới chân núi đều biết ở trên núi có một tòa lâu đài cổ, trong lâu đài cổ có một vị công chúa, công chúa mà một vị hoàng tử đẹp trai sống hạnh phúc cả đời.

Hơn nữa bọn họ vẫn luôn rất yêu nhau.

Vài thập niên sau, bọn họ cùng ly thế và được chôn gần dòng sông nhỏ trong vườn hoa lâu đài.

............

"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Ngài hoàn thành hai lần công lược nên được gấp đôi điểm, tổng cộng là 10 điểm."

Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên trong trạm không gian đen nhánh.

Tô Yên cũng tỉnh lại, cô nhìn xung quanh rồi nói: "Cho tôi xem trạng thái lúc này của mình."

"【 Dung lượng não 】: 7

【 Giá trị thể lực 】: 9"

Tô Yên nghe vậy bèn lên tiếng, "Thêm 4 điểm vào dung lượng não, 6 điểm vào giá trị thể lực."

"Vâng thứ ký chủ"

"Leng keng, trạng thái hiện tại của ngài là

【 Dung lượng não 】: 11

【 Giá trị thể lực 】:15"

Tô Yên gật gật đầu.

Tiểu Hoa tiếp tục nói: "Ký chủ, thế giới này không có khen thưởng thêm ý ạ ~ cho nên, chúng ta đi tới thế giới tiếp theo nhé!"

"Được."

Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý.

"Leng keng, ký chủ, ngài sắp đi vào trong thế giới, hãy chuẩn bị sẵn sàng!"

Giây tiếp theo, hai mắt Tô Yên tối sầm lại mất đi ý thức.

......

Tô Yên vừa tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một cung điện xa hoa.

Dạ minh châu, đồ cổ quý hiếm, ghế dựa làm bằng da hổ, khắp nơi chỉ xuất hiện hai chữ xa hoa.

" Leng keng, ký chủ hãy tiếp thu ký ức."

Đây là thế giới tu tiên, có hai môn phái lớn đối đầu với nhau, môn phái Khanh Ngọc Sơn nghiễm nhiên chính là đại lão ở giới tu tiên này.

Tuyên dương chính nghĩa, thanh tu, đi theo con đường thanh tâm quả dục.

Mà đối đầu với nó chính là Ma giáo không chuyện ác gì không làm.

Thịt cá, giết người như ma, là những người bị đòi đánh đòi giết ở tu tiên giới.

Trùng hợp, nguyên chủ lại là thủ lĩnh Ma giáo.

Một nữ ma đầu giết người vô số, trầm mê nam sắc, thích tàn nhẫn hành hạ người đến chết.

Khi Tiểu Hoa đọc được tư liệu về nữ ma đầu này còn không nhịn được kích động thay cho ký chủ nhà mình.

Oa, tốt quá đi.

Không phải sau này được hoành hành ngang ngược muốn làm gì thì làm rồi sao?

Sau đó..., Tô Yên chớp chớp mắt khó hiểu hỏi, "Tiểu Hoa, tư liệu chỉ có thế thôi à?"

"Dạ, ký chủ, nhiệm vụ lần này ngài phải tự mình thăm dò. Khi ngài kích phát được một sự kiện nào đó thì sẽ có được một bộ phận ký ức."
 
Chương 272: Tiên Tôn, nhập ma (1)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

"Vậy tôi bám vào cơ thể này thì phải thực hiện nguyện vọng gì để trao đổi?"

"Giữa dàn nam sủng đông như kiến của ngài có một người tên là Tiểu Dụ, phải song tu với hắn! Hệ thống nhắc nhở, trong vòng một tuần ngài phải hoàn thành xong nhiệm vụ vĩ đại nài!"

Tô Yên mờ mịt, "Tiểu Dụ?"

"Ây da, ký chủ, thật trùng hợp, Tiểu Dụ chính là nam chính của thế giới này và là mục tiêu công lược đóa~"Tiểu Hoa trưng ra bộ dáng kinh ngạc.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Yên đột nhiên nói: "Tôi có rất nhiều nam sủng à?"

"Căn cứ vào thống kê thì một năm nay ngài đã cướp được 103 vị nam sủng. Tiểu Dụ là một trong số đó."

"Một năm nay á? Vậy là mấy năm trước cũng có sao?"

"Đúng vậy, ba năm trước ngài cướp được 408 vị nam sủng, nhưng mà trong số đó đã chết mất một nửa. Một nửa thì bị chơi đến mức tàn đời hoa, nguyên chủ cảm thấy không thú vị nữa nên thả luôn."

Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ người nhỏ giọng nói: "Cơ thể này cũng trâu bò thật."

"Ký chủ, em mong ngài không nghĩ bậy bạ, cơ thể này vẫn còn trong trắng nhé."

"Hở?"

"Nguyên chủ có tính cách cực kì tàn nhẫn, nàng đã hành hạ họ đến chết, cái thứ gọi là chơi tàn đời hoa có nghĩa là.... dùng n loại hình tra tấn."

Tô Yên lại im lặng.

"À."

Sau khi hiểu hết đống tin tức này, nàng liền bước xuống giường.

Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người.

Bộ đồ màu đỏ rực chói mắt như ẩn như hiện toát ra cảm giác kiêu ngạo và vô cùng quyến rũ.

Nhưng mà bộ đồ này... có cổ áo hơi rộng thì phải.

Lớp lụa mỏng lại trượt xuống, nàng vươn tay kéo nó lên bả vai.

Nhìn trái nhìn phải, tất cả đám tỳ nữ đều cúi đầu, bộ dáng nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu lên.

"Người đâu."

Vừa cất lời, một tỳ nữ lập tức quỳ xuống mặt đất, "Giáo chủ có gì phân phó?"

"Ừm... đưa nam sủng tên Tiểu Dụ đến đây."

"Tuân lệnh."

Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại, hoàn toàn không có sát khí hay sắc bén nào.

Nhưng tỳ nữ này vẫn không hết lo sợ, vội vàng đồng ý rồi lui ra ngoài.

Tỳ nữ kia vừa đi thì bụng Tô Yên lại réo ọc ọc.

Đói bụng.

Sau đó nàng chỉ một tỳ nữ khác, "Ngươi đi lấy chút thức ăn về đây."

Tỳ nữ cung kính đáp lời, "Tuân lệnh!"

Nói xong, tỳ nữ kia liền lui xuống.

Một lát sau, tỳ nữ đầu tiên cúi gằm đầu bước vào.

Sau lưng nàng là một vị nam tử mặc bạch y đẹp tựa như một bức tranh.

Ngẩng đầu nhìn lại, khí chất thoát tục, mang đến cảm giác cực kỳ nho nhã, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến cho người ta cảm nhận được cái gì gọi là an bình, là vui vẻ.

Tầm mắt Tô Yên dừng lại một chút, hai mắt lóe lên sự chờ mong.

Nam tử nọ ngẩng đầu lên, diện mạo tuấn tú, khi nhìn vào sẽ thấy như đang ngắm một bức tranh thủy mặc, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Tô Yên giơ tay sờ ngực mình, ừm, vị trí này dường như đang đập càng lúc càng nhanh/

Ngay úc này, Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, nam chính, Tiểu Dụ. Nghèo rớt mồng tơi, không cha không mẹ, pháp lực rất yếu, trong một lần vô tình bị nữ ma đầu tia trúng, trực tiếp bắt cóc về Ma giáo."

Tỳ nữ kia quỳ một đầu gối xuống đất, cung kính nói: "Giáo chủ, nam sủng mà người muốn đã được mang tới."

Tô Yên dùng đôi mắt to tròn nhìn người ta chằm chằm, nhìn đến nỗi suýt nữa là dính vào mặt hắn luôn.

Sau đó mới nói: "Tên của ngươi là gì?"

Cô coi như không thấy và bỏ qua đống thoại luyên thuyên trước đó của Tiểu Hoa.

Người nọ ngẩng đầu đối diện với Tô Yên, "Tiểu Dụ."

Tô Yên suy nghĩ, "Ngư?"

"Dụ." (1)

Sau khi nghe rõ tên của hắn, Tô Yên vô thức nhớ lại một kí ức xa xôi nào đó, nàng nhìn người đang đứng ở dưới kia, bóng dáng của hắn như hòa thành một với đứa trẻ mới bảy tám tuổi trong đầu.

Nàng thấp giọng nói gì đó, nhưng âm thanh ấy quá nhỏ, chỉ có mình nàng mới nghe được.

-

Ngư (-鱼) và Dụ (-喻) hai từ này có cách phát âm gần giống nhau (Yú - Yù)
 
Chương 273: Tiên Tôn, nhập ma (2)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Vào lúc này, những món ăn tinh xảo cũng được bưng lên.

Tô Yên ngửi thấy mùi thức ăn mới lấy lại tinh thần.

Nàng xuống giường bước từng bước xuống phía dưới.

Phải biết rằng, chỗ này là chính điện của tòa cung điện này.

Đây chắc hẳn chính là ghế dựa của giáo chủ Ma giáo, đừng nói là một người, cho dù năm người thì vẫn có thể thoải mái mà lăn lộn trên đó.

Nàng đi tới trước mặt Tiểu Dụ rồi nói: "Ngươi ăn cơm chưa?"

Tiểu Dụ nghe thấy câu hỏi này, hình như có chút ngạc nhiên, sau đó mới lắc đầu, "Chưa ăn."

Tô Yên gật đầu, "Vậy ngươi lại đây ăn chung luôn đi."

Nói xong nàng duỗi tay ra cực kì thản nhiên mà dắt tay người ta, hoàn toàn không có chút thẹn thùng nào mà kéo người kia về phía bàn ăn - nơi đặt các món ăn thơm ngon bổ dưỡng.

Ngay lúc này, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên, "Ký chủ! Ngài là nữ ma đầu của Ma giáo! Như vậy là quá dịu dàng rồi đó!"

"Ừm... vậy hả?"

"Đương nhiên! Coi như không giết người như ma, thích ngược đãi bla blo thì thôi, nhưng mà hắn chỉ là tên nam sủng nhỏ nhoi nên không thể ngồi cùng bàn ăn với ngài!"

Tô Yên nghe xong, ừ hử, cảm thấy rất là hợp lý.

Sau đó, lặng lẽ thả bàn tay thon dài trắng nõn kia ra.

Nàng ngồi trên ghế tử đàn, nhìn thức ăn tinh xảo đặt trên bàn.

Chớp chớp mắt.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì tỳ nữ bên cạnh đã quỳ xuống đất cầm một đôi đũa ngọc được mài giũa cẩn thận sạch sẽ lên, dựa theo sở thích trước kia của nguyên chủ, kẹp thức ăn bỏ vào cái đĩa trước mặt Tô Yên.

Tô Yên không động đậy mà chỉ nhìn tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất.

Mà tỳ nữ bị nàng nhìn lại cho rằng mình vừa phạm sai lầm gì đó nên run rẩy quỳ trên đất, "Giáo chủ tha mạng."

Cơ thể run rẩy kịch liệt như một cái máy sàng.

Tô Yên nhìn nữ nhân này, sau đó lại nhìn những thứ đặt trên mâm, mơ hồ nhận ra tỳ nữ đang làm gì.

Nàng vẫy tay, "Ngươi lui xuống đi"

Tỳ nữ kia nghe xong cảm động đến mức rơi cả nước mắt, vội vàng nâng làn váy lên đi ra ngoài.

Sau đó, Tô Yên nâng tay lên chỉ vào tên nam sủng vừa được nàng đưa tới. "Ngươi tới đây hầu hạ ta."

Nàng chớp chớp mắt, có lẽ là tướng do tâm sinh(1) nên trước kia, giữa hai đầu lông mày của nguyên chủ luôn có một luồng sát khí, nhìn kĩ có thể phát giác ra được rằng dục vọng sát sinh rất sâu.

Mà lúc này, tuy rằng cơ thể không bị hoán đổi nhưng linh hồn đã bị đồng chí Tô Yên thay vào.

Sát khí trên mặt đã tan biến, tuy giọng điệu mạnh mẽ nhưng vẫn có chút trẻ con, nghe vào tai liền cảm thấy khí thế đã mất hơn một nửa.

Tiểu Dụ dịu dàng gật gật đầu bước tới trước mặt Tô Yên.

Hắn không giống với dáng vẻ hèn mọn của tỳ nữ kia, cũng không quỳ xuống mà chỉ khom lưng, cầm đũa lên rồi gắp đồ ăn cho Tô Yên.

Tô Yên nhìn Tiểu Dụ, trong lòng yên lặng hỏi Tiểu Hoa, "Cho dù ta bắt hắn làm gì thì hắn cũng phải nghe lời ta à?"

"Đúng vậy đó ký chủ, ngài phải nhớ ngài là đại ma đầu, với tu vi này thì cho dù toàn bộ Tu Tiên giới cũng có rất ít người dám nhảy lên đánh ngang tay, tất nhiên ngài muốn hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó rồi."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.

Ừm, Tiểu Hoa nói rất chuẩn.

Tô Yên nhìn những món Tiểu Dụ gắp cho nàng đều là mấy món rau dưa,

Nàng giương mắt nhìn về phía đĩa thịt nướng, "Ta muốn ăn cái đó."

Tiểu Dụ nghe Tô Yên nói, hắn hơi nhướng mày lên, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Vâng, thưa giáo chủ."

Sau đó, hắn gắp miếng nào thì Tô Yên ăn miếng đó, ăn được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy tốc độ này quá chậm.

Nàng trực tiếp ném chiếc đũa trong tay xuống.

Hai mắt long lanh nhìn Tiểu Dụ, "Ngươi đút cho ta."

Ừ hử, trực tiếp nhảy từ trong đĩa vào miệng là được rồi, bỏ qua một bước thì sẽ khiến tốc độ ăn nhanh hơn một xíu.

Tô Yên nghĩ vậy.

Tiểu Dụ im lặng ngẩng đầu nhìn thẳng vào nữ ma đầu trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang này.

Đầu tiên, xin tặng quý vị một chữ "Tâm" và bài thơ này để có thể lĩnh hội các phần sau dễ dàng hơn:

Hữu tâm vô tướng

Tướng tự tâm sinh

Hữu tướng vô tâm

Tướng tùng tâm diệt.

Dịch nghĩa: Có tâm không có tướng. Tướng từ tâm sinh ra. Có tướng mà không có tâm. Tướng theo tâm mà diệt mất."

Trích: http://sinhphu.com/tin-tuc/tuong-tu-tam-sinh-38.html ai rảnh muốn đốt thời gian thì coi:))
 
Chương 274: Tiên Tôn, nhập ma (3)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Đích thân nữ ma đầu này bắt hắn về nên tất nhiên trước đó hai người đã từng gặp qua.

Hắn tận mắt thấy nàng dùng cách nào để bẻ gãy xương sườn của một nam sủng, nhìn nàng tra tấn những vị nam sủng kia đến không còn hình người sau đó giết chết.

Luồng sát khí cao tận trời kia đã chứng minh lời đồn không chuyện ác gì không làm của nàng.

Nhưng mà, sau nửa tháng không gặp, đột nhiên cảm thấy nàng... ngu hơn thì phải?

Chẳng lẽ luyện công nhiều quá cháy não luôn rồi?

Trước kia nguyên chủ rất bạo ngược nhưng vẫn vô cùng thông minh.

Nàng cực kì cảnh giác, biết rằng bản thân đã từng đắc tội với nhiều người, toàn bộ Tu Tiên giới đều hận mình đến nghiến răng nghiến lợi cho nên rất cẩn thận với đồ ăn hằng ngày và những người xung quanh..

Những món ăn đó đều phải trải qua hàng trăm quá trình thử độc, thậm chí lúc ăn cơm, chỉ cho phép một tỳ nữ đứng bên cạnh.

Nhưng mà bây giờ...

Từ lúc bắt đầu, khi nàng thấy hắn, dắt tay hắn đều rất quen thuộc, thậm chí đuổi tỳ nữ ra ngoài để cho hắn hầu hạ.

Ăn một lúc lại cảm thấy phiền phức, trực tiếp muốn hắn đút cho nàng ăn?

Không sợ hắn cho nàng ăn thuốc độc trực tiếp lên Tây Thiên thỉnh kinh à?

Phượng Dụ vẫn còn cảnh giác đối với sự thay đổi đột ngột của Tô Yên, chỉ là cảm thấy đột nhiên thay đổi như thế này không được hợp lý cho lắm.

Vì thế hắn phải cẩn thận quan sát nữ ma đầu này hơn.

Tô Yên tất nhiên không biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng đang suy nghĩ tới lời nói của Tiểu Hoa.

Ừm, nàng phải hoành hành ngang ngược, nàng là giáo chủ Ma giáo, phải ác độc một xíu.

Kết quả là vừa ăn cơm vừa nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của giáo chủ đại nhân.

"Gắp cái kia, cái kia nữa."

Nam sủng Tiểu Dụ yên lặng đút.

Nửa tiếng trôi qua, Tô Yên đã ăn no uống đủ.

Lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.

Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài tu tà công nên không thể ngồi thiền tu luyện."

"Vậy phải làm sao đây?"

"Ừm.... phải giết người để tăng lệ khí, sau đó đưa vào cơ thể để khiến công lực mạnh hơn, hoặc là phải thải dương bổ âm."

Nguyên chủ dùng biện pháp giết người để gia tăng công lực.

Sau khi nghe xong, Tô Yên hỏi, "Song tu và thải dương bổ âm là một à?"

"Ấy dà, ký chủ! Thì ra ngài cũng biết điều này à!"

Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ nhà mình cuối cùng cũng thông minh hơn một chút rồi.

Tô Yên suy nghĩ một lát, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dụ đang đứng một bên.

Dù sao... cũng phải song tu cùng hắn.

Thải một lần cũng là thải, mỗi ngày thải cũng là thải.

Có thể hoàn thành nhiệm vụ còn có thể tu luyện công pháp?

Phượng Dụ bị Tô Yên liếc một cái, im lặng một lát mới nói: "Không biết giáo chủ còn phân phó gì nữa không?"

Tô Yên trầm ngâm trong một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Có."

"Tiểu Dụ nghe lệnh."

"Ngươi là nam sủng của ta, cho nên ta làm gì với ngươi cũng là chuyện hiển nhiên."

Phượng Dụ nghe Tô Yên nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Cuối cùng cũng tới rồi sao?

Bị tra tấn đến mức sống không bằng chết giống như những nam sủng kia, sau đó ném xuống núi?

Chỉ là... lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Tô Yên đã đứng lên cầm ống tay áo Phượng Dụ kéo về phía mép giường.

Dẫm lên bậc thang phủ da hổ, bước từng bước.

Đi đến trước giường, không chút khách khí đẩy Tiểu Dụ lên giường.

Sau đó, nàng cũng leo lên giường, duỗi tay ra bắt đầu cởi quần áo hắn.

Trong chốc lát, quần áo lơi lỏng lộ ra lồng ngực bên trong.

Dải băng màu xanh luôn đeo trên đầu cũng bị nàng tháo ra.

Tô Yên trông chờ ngắm nhìn một bức tranh mỹ nam quyến rũ.

Nhưng mà... vẫn không biết xuống tay như thế nào.

Nàng ngồi trên người Tiểu Dụ, nhìn trái nhìn phải, ừm, phải "ăn" kiểu gì đây?
 
Chương 275: Tiên Tôn, nhập ma (4)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Nàng khẽ cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Dụ.

Trong lòng yên lặng hỏi, "Tiểu Hoa."

"Vâng? Ký chủ? Ngài muốn Tiểu Hoa tạm thời tắt máy sao?"

"Ta... không làm vậy đâu."

"......"

Tiểu Hoa nghe ký chủ nhà mình nói xong.

Nó bắt đầu nhớ lại phong cách công lược của ký chủ trước kia.

Cẩn thận mà nhớ lại, hình như ký chủ nhà mình luôn là người bị ăn, nếu bắt nàng chủ động ăn người khác thì phải học thêm trăm năm nữa mới đủ trình.

Một hệ thống một ký chủ đồng thời rơi vào im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng trước, "Ký chủ, đừng có vội vàng quá, hay là..... bữa sau em kiếm cho ngài vài quyển sách để lấy chút kinh nghiệm nhé? Trong lúc chờ đợi thì ngài cứ cố gắng tiếp xúc thân thể với nam chính cho quen cái đã?"

Tô Yên nghe vậy cảm thấy rất thuyết phục.

Thật ra chính nàng cũng không biết cơ thể này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Từ lúc ăn cơm xong, tình cảnh ngay lập tức trở nên gượng ép.

Vào lúc này, sau khi nghe xong sáng kiến của Tiểu Hoa, cô liền nằm xuống, tiện tay ôm chặt lấy Phượng Dụ.

Tiểu Dụ ngẩn người, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Giáo chủ?"

"Ngủ với ta, không được nói chuyện."

Giọng nói vừa hung dữ vừa nghiêm túc.

Tiểu Dụ nghe vậy rũ mắt xuống, coi như đồng ý, "Vâng."

Tô Yên vừa nhắm mắt lại một lúc đã ngủ say.

Trước khi ngủ thì nàng à người ôm lấy Tiểu Dụ.

Nhưng vừa chìm vào giấc ngủ là nàng lăn qua lộn lại, cuối cùng hơn nửa khuôn mặt đều úp trên lồng ngực để trần của hắn.

Co người lại, dính chặt vào cơ thể ấm áp ấy.

Ưm, thật thoải mái.

Không lâu sau, đôi mắt vốn đã nhắm chặt của Phượng Dụ chậm rãi mở ra.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Yên đang ngủ say.

Sau đó, hắn đột nhiên duỗi tay ra chạm vào sợi tóc mai lòa xòa trước mặt nàng, nhẹ nhàng vén ra sau tai.

Đôi mắt của hắn lại lần nữa lóe sáng.

Nàng không hề phòng bị hắn.

Phượng Dụ tự nhận bản thân không có bản lĩnh gì to tát đến mức khiến cho một người vốn cực kì tàn nhẫn như cô tháo bỏ sự phòng bị với mình chỉ trong vòng một canh giờ.

Nếu không phải khả năng này thì có lẽ còn có một khả năng khác.....

Nàng là giả.

Nhưng khi nhìn thấy bề ngoài của nàng, cộng thêm khoảng cách này, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng đây không phải là mặt nạ da người.

Nhìn khắp Tu Tiên giới, hoàn toàn không có nữ nhân nào dám cả gan giả mạo thành giáo chủ Ma giáo.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu hắn.

Nếu so sánh đôi mắt to tròn ngập nước hắn nhìn thấy lúc ăn cơm với đôi ắt tràn đầy lệ khí của giáo chủ Ma giáo trước đây....

Ừm, vẻ ngoài có thể thay đổi ngay lập tức nhưng tâm trí của con người thì không.

Phượng Dụ chắc chắn nữ nhân đang ôm hắn ngủ không phải là vị ma đầu trước kia.

Đây là điều hiển nhiên..., hắn cười nhạt.

Nụ cười kia còn mang theo cảm giác mù mịt, xa xăm tựa như một vị tiên cao cao tại thượng.

Đoạt xá?

Chỉ có khả năng này mà thôi.

Đoạt xá là một loại bí thuật cổ xưa.

Người biết đến chúng đa số đều là những lão quái vật đã sống tới tận trăm năm, thậm chí ngàn năm.

Những người thất bại khi độ kiếp, cơ thể sẽ bị hủy diệt, biến thành cát bụi, muốn sống tiếp thì phải tìm được một cơ thể phù hợp, sau đó giết chết linh hồn sống trong cơ thể ấy để chiếm lấy.

Phần lớn người thi triển công pháp này đều chọn những người có linh căn tốt nhưng tu vi yếu.

Dạng người nào, tu vi đến đâu mới có thể tiêu diệt linh hồn của vị Ma giáo giáo chủ có tu vi cao thâm này?

Hơn nữa... Phượng Dụ nhớ tới khuôn mặt căng chặt, đầy nghiêm túc nhưng không hề có một tia sát khí của người nào đó.

Nhìn kiểu gì cũng không giống một lão quái vật có tu vi cao.

Hắn rũ mắt xuống suy tư nhìn Tô Yên đã ngủ say.

Tiểu Hoa và ký chủ nhà nó tất nhiên không hề biết rằng vị nam chính trông có vẻ dịu dàng yếu ớt này đã biết cơ thể của giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn.

Chậc... không biết sau này khi Tô Yên biết lý do khiến cho con đường cua trai của mình trở nên trắc trở hơn tất cả là do bữa cơm ngày hôm nay thì trong lòng nàng sẽ nghĩ thế nào?
 
Chương 276: Tiên Tôn, nhập ma (5)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Lúc Tô Yên tỉnh lại đã là buổi tối.

Nàng mở to mắt, phát hiện ra cảm giác ấm áp bên má bèn vội vàng cúi đầu xuống nhìn.

Ồ, nàng dựa vào ngực nam sủng của mình ngủ cả trưa.

Lồng ngực trắng nõn kia bị nàng đè thành một vệt đỏ.

Nàng chớp chớp mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Phượng Dụ nhìn bộ dáng mờ mịt vô hại này của nàng, hắn cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì mà lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Giáo chủ ngủ thật sâu."

"Ừm."

Tô Yên gác đầu lên gối, chớp chớp mắt bắt đầu lấy lại tinh thần.

"Giáo chủ có thoải mái không?"

Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ lồng ngực trắng nõn của hắn rồi mềm mại nói: "Cũng được."

Nhưng vừa nói xong thì Tiểu Hoa đã vội vàng nhắc nhở, "Ký chủ, khí thế, khí thế, ngài là ma đầu giết người không chớp mắt cơ mà!"

Tô Yên ngừng lại, sau đó vẻ ngu ngơ của nàng lập tức biến mất mà thay vào đó là nghiêm túc.

Nàng ngồi dậy nhìn Tiểu Dụ, "Ngươi nói nhiều quá."

Phượng Dụ nhìn Tô Yên, hắn rũ mắt thu lại nụ cười nhạt trên mặt, "Giáo chủ, Tiểu Dụ biết sai rồi."

Phượng Dụ ngồi dậy bước xuống giường rồi quỳ xuống mặt đất.

Tô Yên không ngờ hắn lại làm vậy nên chỉ biết im lặng mím môi.

Nàng cũng bước xuống giường, nhắm mắt lại, hừm, vẫn buồn ngủ quá đi.

Nàng cảm thấy hình như cơ thể này lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

Sau đó nàng đứng đợi thêm một lát mà vẫn thấy Tiểu Dụ đang quỳ ở đằng kia.

Nàng đi qua đó, nhấc chân lên, đá đá, "Hầu hạ ta mặc quần áo."

Tiểu Dụ nghe xong mới đứng dậy, "Vâng."

Hắn đứng dậy yên lặng bước tới trước mặt Tô Yên, cầm lấy tấm áo choàng màu đỏ đặt trên mép giường.

Tô Yên đứng yên để hắn mặc cho nàng.

Khi đã làm xong tất cả Tô Yên mới nghênh ngang đi ra ngoài.

Đi được nửa đường nàng mới phát hiện Tiểu Dụ không đi theo.

Nàng dừng chân nhìn về phía mép giường, không ngờ sau khi người kia giúp nàng chỉnh trang xong lại quỳ xuống dưới đất.

Tô Yên im lặng một lát rồi nói: "Ngươi đang làm gì?"

"Đang đợi giáo chủ xử phạt."

Nàng chớp chớp mắt rồi sờ soạng túi tiền tìm kẹo sữa dâu trong túi.

Móc kẹo ra, bóc vỏ, chậm rãi cắn.

Vì trong miệng đang ngậm kẹo nên giọng nói của nàng trở nên mơ hồ không rõ, "Ta đâu có nói muốn phạt ngươi, đi theo ta."

Giọng điệu chậm rãi, sau đó Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở, "Ký chủ, ngài phải uy vũ một chút, phải có phong cách tổng giám đốc bá đạo!"

Bộ dáng ngu ngơ của Tô Yên lại được thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, "Đừng để ta nói lại lần thứ hai, nhanh lên."

Tiểu Dụ ngẩn người, "Tuân lệnh, giáo chủ."

Nói xong, hắn đi về phía Tô Yên.

Nghe giọng điệu của hắn giống như đang sợ hãi.

Nhưng nhìn dáng đi của hắn lại khiến người ta cảm thấy.... giống như hắn đang đi dạo trong sân vắng vậy.

Tiểu Dụ cúi đầu đi theo Tô Yên.

Hai người một trước một sau.

Bên ngoài cung điện là một đống tỳ nữ và thị vệ.

Đây chính là thói quen của nguyên chủ.

Thích gióng trống khua chiêng, hưởng thụ cảm giác sau lưng là đám người mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều cúi đầu đầy kinh sợ, khuất phục.

Tô Yên đi được một đoạn, sau đó lại dừng một đoạn, rồi lại nhìn trái nhìn phải.

Phượng Dụ yên lặng nhìn, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy vị giáo chủ này..... muốn đi nơi nào đó nhưng mà lại không biết đường.....

Một loạt biểu hiện của Tô Yên khiến hắn càng chắc chắn rằng, trong cơ thể của giáo chủ chính là một linh hồn hoàn toàn khác.
 
Chương 277: Tiên Tôn, nhập ma (6)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Trong đầu là âm thanh chỉ dẫn của Tiểu Hoa, "Ký chủ, ba cái ngã rẽ này thì ngài chỉ cần đi về phía con đường đầu tiên bên phải là được."

Tô Yên yên lặng nhìn về phía con đường nhỏ hẹp bên phải rồi bước đi.

Đi qua đi lại vài vòng cuối cùng cũng đến cửa tàng bảo khố

Nguyên chủ không chỉ thích làm màu mà còn thích sưu tầm của quý vật lạ.

Thậm chí còn có riêng một cái nhà kho cực kì lớn chỉ để cất giữ chúng.

Tô Yên chỉ mới nhớ ra chuyện này, sau khi thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại nàng bèn thuận miệng hỏi Tiểu Hoa xem đâu là chỗ tốt nhất trong ma giáo.

Tiểu Hoa nói đó chính là tàng bảo khố.

Tô Yên đứng nhìn ba chữ rực rỡ to đùng trên cửa.

Nghe nói, cái bảng này làm từ vàng nguyên chất.

Nhưng phải biết rằng, Tô Yên... không có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng không biết... cách mở tàng bảo khố này.

Tầm mắt nàng đột nhiên dừng ở vết lõm hình dấu tay trên cửa.

Nàng duỗi tay ấn tay vào đó.

Sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn vốn đóng chặt bắt đầu mở ra.

Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, "Ký chủ thiệt là giỏi!"

Tô Yên đã quá quen với những lời thán phục của Tiểu Hoa nên nàng không hề có phản ứng gì mà chỉ tiếp tục bước vào bên trong.

Vừa đi được hai bước thì đột nhiên nàng lại dừng bước quay đầu nhìn về phía sau. Phía sau, tất cả mọi người đều quỳ cách cửa năm mét, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

Nàng không nói gì, lực chú ý đều đặt trên người Tiểu Dụ đang đứng ở hàng đầu tiên. "Sao ngươi còn không đi theo?"

Nàng xụ mặt, luôn luôn nhớ việc Tiểu Hoa dặn dò, bảo trì nghiêm túc.

Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, Tô Yên nhìn Tiểu Dụ vẫn đang quỳ ngẩng đầu trố mắt đầy kinh ngạc.

Nàng không nói gì nữa mà đi đến trước mặt hắn rồi duỗi tay kéo người lên, "Sau này nếu ta đã mở miệng thì người phải nghe lời, không được chống đối hay giả vờ không nghe thấy."

Nàng nhíu mày nói rõ từng câu từng chữ rồi kéo hắn vào bên trong.

Phượng Dụ nhìn Tô Yên rồi nở một nụ cười giống như đang tắm mình trong gió xuân, "Vâng, thưa giáo chủ."

Ừm, hình như..... vị giáo chủ giả này cũng không biết nhiều về quy tắc ở đây.

Tàng bảo khố chính là nơi bí mật không thể bật mí của nguyên chủ.

Nguyên chủ coi nơi này như bảo bối.

Thậm chí cực kì ít khi mang theo nhiều người đến đây.

Trước kia từng có người tò mò nên ngẩng đầu lên định nhìn lén.

Ai ngờ bị nguyên chủ phát hiện, nàng ta ra lệnh móc mắt, chặt đứt chân tay, sau đó ném xuống núi.

Về sau, không ai dám bén mảng lại gần nơi này, đặc biệt là lúc có nguyên chủ, ai nấy đều chạy thật xa, đâu ai dám ngẩng đầu lên nhìn lần nữa?

Nhưng lúc này đây, Tô Yên lại muốn kéo hắn vào trong.

Thậm chí.... trong giọng nói còn có trách cứ việc tại sao hắn lại không bám theo.

Vị giáo chủ giả này có vẻ hơi thiên vị hắn rồi.

Nghĩ vậy, trên mặt Phượng Dụ xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Mà đại giáo chủ Tô Yên nhà chúng ta tất nhiên không hề biết bạn nam sủng đã sớm nhận ra rằng nàng không phải là nguyên chủ.

Nàng trưng ra bộ mặt nghiêm túc kéo Tiểu Dụ vào trong.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là phòng chứa vũ khí, nào là đao thương kiếm kích, búa rìu câu soa.

Cái gì cũng có, khoe sắc khoe màu.

Thậm chí bên trong còn có vài món Thần khí, mỗi lần Tô Yên lướt ngang qua chúng, những thanh kiếm kia liền sinh ra hiện tượng cộng minh.

Đi sâu vào bên trong lại là một cánh cửa khác, bên trong chất rất nhiều đan dược được xếp gọn trên kệ sách, không biết bên trong có bao nhiêu đan dược, chỉ biết rằng khi liếc mắt nhìn, sẽ nhận ra rằng chúng nhiều đến mức không thấy điểm cuối.

Tô Yên dừng bước, sau đó nàng buông tay Tiểu Dụ ra rồi nói, "Ngươi tự nhìn đi."

Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng."
 
Chương 278: Tiên Tôn, nhập ma (7)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng qua mấy cái giá sách.

Nàng cúi đầu thả Tiểu Hồng ra ngoài.

Nói chung thì dạo này đời sống của con sen lên cao nên Tiểu Hồng cũng được hưởng ké, thành ra cả người lại mập thêm vài vòng.

Nhưng mà điều này cũng không khiến đồng chí Tiểu Hồng cảm thấy trở ngại gì khi nhìn thấy mấy ngăn tủ chất đầy đan dược, hai mắt nó tỏa sáng.

Giống như nó chỉ cần ngửi thôi cũng biết nơi này toàn hàng cực phẩm.

Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng lập tức bắt đầu cuộc càn quét.

Tô Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng một chút, cẩn thận bị phát hiện."

Tiểu Hồng cứng đờ.

Sau đó nó mở to mắt nhìn chằm chằm cái hộp màu đen trước mặt rồi thò đuôi qua, cái đuôi nho nhỏ linh hoạt mở hộp rồi móc một chiếc bình nhỏ từ bên trong ra.

Cắn răng rắc, trực tiếp nhét vào miệng.

Tô Yên nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, nàng nhẹ nhàng mấp máy miệng,

Tiểu Hồng là rắn của nàng.

Nàng là giáo chủ Ma giáo.

Rõ ràng đang ở địa bàn của mình thì rắn nhà mình cần gì phải cẩn thận?

Kết quả là nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ dầu Tiểu Hồng, "Thích ăn gì thì ăn, ăn kiểu nào thì ăn kiểu đó."

Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn Tô Yên.

Tiểu Hồng phất phất đuôi, chui vào lồng ngực Tô Yên biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình.

Sau đó, Tiểu Hồng không nhanh không chậm bò về phía trước.

Tiểu Hoa không nhịn được, "Ký chủ, Tiểu Hồng thật là hiểu chuyện."

Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có mấy bạn nhỏ hiểu chuyện thế này mới bớt phiền phức cho ký chủ nhà mình.

Chỉ là.... lúc nó vừa nói xong thì Tiểu Hồng đã bò tới kệ sách cuối cùng, nằm trên cùng.

Mở miệng.

Răng rắc, hộp, kệ sách, và cả đan dược đều chui vào bụng nó.

Âm thanh vỡ vụn truyền đến kèm theo đó là âm thanh cắn nuốt của Tiểu Hồng.

Tiểu Hoa câm lặng, "Em xin được phép rút lại lời nói vừa rồi."

Nó nói xong, âm thanh nhai cắn của Tiểu Hồng càng to.

Giọng nói của Tiểu Dụ vang lên từ sau lưng, "Giáo chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiểu Dụ đứng sau lưng Tô Yên nhìn con rắn đang nằm trên kệ sách đang ăn đang cắn cái gì đó.

Hắn kinh ngạc, "Giáo chủ, con rắn này....."

Tô Yên kéo tay hắn nghiêm túc đi về phía trước, "Thú cưng của ta, để nó ăn."

Tiểu Dụ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm.

Thật ra lúc nãy, cho dù cách cả chục mét nhưng Phượng Dụ vẫn nghe thấy giọng của Tô Yên.

Đại loại thì con rắn này là do nàng thả ra.

Cho nên hắn mới mò lại đây,

Bị Tô Yên cầm tay đi vào bên trong.

Sâu trong cùng chính là những quyển bí pháp.

Hắn thấy giáo chủ cực kì nghiêm túc tìm tòi.

Phượng Dụ bị ném qua một bên nên hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh.

Nói tóm lại là hắn không có hứng thú với mấy thứ này.

Mà Tô Yên, nói là nàng đang đọc sách không bằng nói nàng đang tìm gì đó.

Một quyển nối tiếp một quyển, tốc độ rất nhanh.

Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc.

Phượng Dụ có chút tò mò, không biết nàng đang tìm cái gì?

Đầu ngón tay vê vào nhau, ừm, một linh hồn mới, khi nhập vào cơ thể người khác, chuyện đầu tiên mà người đó làm sẽ là gì?

Ngụy trang.

Cho nên....., nàng đang tìm công pháp của cơ thể này, sau đó nghiên cứu dần dần? Phượng Dụ rũ mắt xuống suy nghĩ.

Hắn bước từng bước về phía trước đảo qua tất cả thư tịch ở nơi này.

Bước chân không nhanh không chậm.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đi tới kệ sách ở giữa.
 
Chương 279: Tiên Tôn, nhập ma (8)


Edit: Ư Ư

Ngón tay thon dài lướt qua hoa văn trên kệ sách trống rỗng.

Hắn dừng lại nhìn về phía người đang không ngừng lật sách, "Giáo chủ, ngài xem đây là cái gì."

Tô Yên nghe vậy thì dừng lại bước tới nhìn nơi Tiểu Dụ chỉ vào, nàng nhíu mày nghiêm túc lên tiếng, "Cái gì?"

Tiểu Dụ thấy nàng vẫn không hiểu nên chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ, lúc trước Tiểu Dụ từng nhìn thấy vài quyển sách nói về chuyện này nhưng mà không biết có đúng không."

"Có ý gì?"

"Giáo chủ, ngài dùng một thành nội công đánh vào đây đi."

Tô Yên cúi đầu nhìn tay của mình, sau đó cô nâng tay lên dùng sức.

Nhưng kệ sách kia lại không thay đổi gì.

Chỉ là sau đó lập tức có tiếng ầm ầm vang lên, một ngăn tủ bí mật hiện ra.

Bên trong đặt một quyển sách cũ nát.

Bên trên viết《 Lăng Tiêu tâm pháp 》.

Tô Yên mở sách ra đọc.

Bên trong toàn chữ phồn thể nên nàng đọc cái hiểu cái không.

Nhưng nàng xác định đây không phải là thứ mình muốn tìm.

Nàng nhìn nhìn xung quanh rồi đặt nó vào trong tay bạn nam sủng đứng bên cạnh.

Phượng Dụ sửng sốt, "Giáo chủ?"

Hắn cứng người nhìn quyển sách trong tay.

Tô Yên nhìn hắn, "Ngươi không muốn à?"

Không muốn thì vì sao lại bảo nàng mở ra?

Phượng Dụ trầm mặc, cúi đầu, cầm quyển sách.

Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, có thể là do ngài quá nghiêm túc nên Tiểu Dụ bị dọa sợ, cho nên không dám nhận quyển sách này."

Tô Yên nghĩ rồi lạnh lùng nói: "Bảo ngươi cầm thì cầm đi."

Nói rồi nàng xoay người tiếp tục tìm kiếm trong biển sách ở đây

Chờ đến khi Tô Yên đi xa, Phượng Dụ mới ngẩng đầu lên.

Hắn cầm quyển sách suy nghĩ.

Lăng Tiêu tâm pháp.

Là tâm pháp võ công của giáo chủ Ma giáo giáo chủ Tô Yên, vậy mà nàng lại tùy tiện đưa cho hắn như vậy.

Chắc là người đoạt xá cũng không biết cơ thể này có thân phận gì và là người như thế nào.

Hắn không nghĩ thêm nữa mà nhét quyển sách kia vào trong áo.

Nếu giáo chủ đại nhân đã cho thì sao hắn lại không lấy?

Tặng tâm pháp tu luyện của mình cho người khác nghĩa là gì?

Nghĩa là đặt điểm yếu của bản thân vào trong tay người khác.

Mỗi một quyển tâm pháp đều có lợi và hại

Đặc biệt là tâm pháp mà Ma giáo giáo chủ tu luyện, trên đời chỉ có một mình Tô Yên tu luyện.

Người khác khó có thể thăm dò chi tiết cho nên cũng không thể hóa giải, chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Mà bây giờ tâm pháp này lại được tặng cho một nam sủng nhỏ bé một cách tùy tiện.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.

Tô Yên tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn tìm trong một góc hẻo lánh.

Mà còn tìm được hẳn bảy, tám quyển.

Tô Yên ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc lật sách, từng bức tranh nam nữ trần truồng lập tức hiện ra trước mắt.

Chậc, quả nhiên Tiểu Hoa nói rất đúng.

Tàng bảo khố lớn như vậy chắc chắn có loại sách này.

Ngẫu nhiên, bên cạnh tranh vẽ còn có vài câu chú giải nhưng lại là chữ phồn thể nên nàng không hiểu lắm

Vừa vặn Tiểu Dụ cũng đi tới.

Nàng duỗi tay đưa quyển sách tới trước mặt Tiểu Dụ rồi nghiêm túc nói, "Đọc."

Tiểu Dụ vừa cầm lấy thì còn hơi tò mò không biết loại sách mà nàng tìm kiếm từ nãy tới giờ là loại sách gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom