Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1101: Giáo chủ bệnh kiều của ta 53


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Hắn ăn cơm như thế nào?"

"Giáo chủ chỉ uống thức ăn lỏng."

"Mặc quần áo thì sao?"

"Thuộc hạ sẽ phụ trách."

"Tiền bạc hắn cũng không biết?"

"Sinh hoạt của giáo chủ chỉ có ăn cơm, ngủ, giết người."

Tô Yên trầm mặc.

Sau đó nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Chỉ thấy Ảnh quỳ một gối

"Mời giáo chủ cùng thuộc hạ trở về."

Hoa Vô Khuynh không lay động một chút nào.

Liên tiếp ôm lấy Tô Yên không buông tay.

"Yên Yên, đói bụng."

Hắn trông mong nhìn Tô Yên.

Tô Yên gật đầu

"Đi, mang chàng ra ngoài ăn cơm."

Ảnh quỳ một gối ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh

"Hắn làm sao bây giờ?"

Hoa Vô Khuynh theo ngón tay Tô Yên, liếc hướng Ảnh.

Nói

"Ta không biết hắn."

Tô Yên

"Hắn chỉ nghe lời chàng nói."

Tô Yên mới vừa nói xong, Hoa Vô Khuynh liền xua xua tay với Ảnh

"Ngươi đi đi."

Ảnh do dự

"Giáo chủ, thuộc hạ ······"

Nói một nửa đã bị Hoa Vô Khuynh chặn đứng

"Ngươi không phải chỉ nghe ta sao?"

"······ Vâng."

"Vậy ngươi còn không đi??"

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Rốt cuộc, Ảnh vẫn nghe mệnh đứng lên.

Hắn nhìn về phía Tô Yên ở một bên.

Đôi tay ôm quyền

"Đa tạ cô nương chiếu cố giáo chủ."

Nói xong, Ảnh xoay người nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ.

Hoa Vô Khuynh kéo tay Tô Yên

"Yên Yên, đi ăn cơm."

Hắn thực thích ở bên cạnh Yên Yên.

Làm cái gì cũng thích.

Hơn nữa càng ngày càng thích.

Hắn nắm chặt tay Tô Yên, dùng sức một chút.

Như là sợ nàng chạy vậy.

Tô Yên hỏi

"Có muốn ăn cái gì không?"

"Có, bánh bao!"

Hoa Vô Khuynh nhanh chóng trả lời.

Tô Yên nhìn thoáng qua tay hắn

"Hôm nay ăn mì sợi."

Hoa Vô Khuynh tức khắc liền sụp đổ.

Ủy khuất thực

"Yên Yên, có thể không ăn mì sợi được không?"

"Vậy chàng đã dùng đũa được chưa?"

"····· Chưa."

Hoa Vô Khuynh trả lời xong, thực mau lại phản bác

"Nhưng là, Yên Yên có thể đút ta a, ta có thể không cần học."

Tô Yên nghe hắn đúng lý hợp tình mà nói, thế nhưng bị chặn trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời phản bác.

Tiểu Hoa

"Ân, ký chủ, Hoa Vô Khuynh đại nhân nói hình như rất có đạo lý  a."

Chờ đến khi bọn họ xuống lầu ăn cơm, cuối cùng vẫn là Hoa Vô Khuynh gọi bánh bao.

Hoa Vô Khuynh rất đói, một mình ăn hai đĩa, vẫn còn ăn.

Nhớ tới hắn lúc trước ngủ như thế nào cũng không tỉnh, nàng nói

"Lúc trước chàng ngủ thật lâu."

Hoa Vô Khuynh gật đầu.

Sau đó chớp chớp mắt, ra tiếng

"Ta có một giấc mơ rất dài."

"Mơ thấy cái gì?"

"Đã quên rồi."

Nói xong, Hoa Vô Khuynh lại cắn một ngụm bánh bao.

So sánh với mơ thấy cái gì, hắn càng để ý bánh bao trong tay mình hơn.

Tô Yên bưng trà lên, đút cho hắn uống.

Ra tiếng

"Trước khi chàng gặp em, đã xảy ra chuyện gì, chàng còn nhớ rõ không?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó gật đầu

"Ta nhớ rõ ta tỉnh lại ở một cái trong rừng cây, chung quanh một người đều không có. Ta liền đi khắp nơi, đi mãi. Từ ban ngày đi đến buổi tối, đi đi, liền đói đến hôn mê. Sau đó, liền gặp được nàng."

Cho nên là hắn đói hôn mê, sau đó vừa vặn bị bọn buôn người phát hiện, liền đưa người đi Xuân Lai Lâu.

Không nghĩ tới nửa đường lại bị Tô Yên bắt được.

Là như thế này đi?

Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu hỏi

"Yên Yên sẽ để cho người xấu kia mang ta đi sao?"

Hắn hiện tại là nghĩ cái gì nói cái đó.

Mắt trông mong khẩn trương nhìn Tô Yên.

Tô Yên

"Nếu chàng muốn đi cùng hắn, em sẽ để chàng đi."

Hoa Vô Khuynh nghe đáp án này, bánh bao trong tay chậm rãi thả xuống dưới.

Trong mắt có chút mất mát.
 
Chương 1102: Giáo chủ bệnh kiều của ta 54


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Nhưng mà ta không muốn rời khỏi  Yên Yên."

"Vậy không đi."

"Nhưng Yên Yên nói ta muốn chạy liền có thể rời đi."

Hoa Vô Khuynh lẩm bẩm, thực mất mát.

Tô Yên

"Ân? Muốn nói cái gì?"

Hoa Vô Khuynh nhỏ giọng nói thầm

"Nếu có một ngày có người uy hiếp ta rời khỏi Yên Yên thì phải làm sao giờ? Yên Yên cũng để ta đi sao??"

Nói nói, bánh bao trong tay cũng không ăn nữa.

Một người ngồi ở chỗ kia giận dỗi.

Hắn nước mắt lưng tròng, bẹp miệng, một bộ cố nén ủy khuất không nói lời nào.

Tô Yên cắn môi, nỗ lực nhịn xuống ý cười của mình.

Nàng biết mình cười hắn, sẽ không tốt.

Nhưng là cái biểu tình kia của hắn, thật sự rất muốn cười.

Nàng hoãn một hồi lâu

"Tức giận?"

Lời vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh vành mắt đều đỏ

"Nàng đều không nghĩ muốn ta."

Nói nói, cảm giác cực ủy khuất.

Tô Yên nói

"Em sẽ mãi cần chàng. Nếu chàng tự nguyện đi theo người khác, cũng không sao, em sẽ đi tìm chàng. Vô luận chàng ở đâu, em đều sẽ tìm được."

Lời này vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh lúc này mới bình phục chút.

Nghe cái đáp án này, trong lòng liền dễ chịu.

Sau đó cầm lấy bánh bao lại ăn.

Vừa ăn vừa nói

"Ta sẽ không để Yên Yên đi. Nếu Yên Yên chủ động phải đi, ta cũng sẽ không để nàng đi."

Nói nói, vừa mới còn một bộ dáng bị khi dễ, đảo mắt liền ngang ngược lên.

Tô Yên một bên gật đầu, một bên cầm lấy chiếc đũa, kẹp thịt gà cho hắn.

Hắn mỗi khi muốn hé miệng nói chuyện, Tô Yên liền đút cho hắn một miếng thịt gà.

Thế cho nên hắn lại thành thành thật thật nhắm lại miệng, cẩn thận đếm nhấm nuốt 30 lần.

Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh liền quên mất mình rốt cuộc muốn nói gì.

Chờ ăn no.

Tô Yên lên tiếng

"Ngày mai em phải đi luận võ."

"Ân?"

Hoa Vô Khuynh nghi hoặc.

Tô Yên lại nói

"Ngày mai đi cổ vũ cho em."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe thấy Tô Yên không có để hắn ở trong phòng nữa.

Tức khắc cao hứng

"Được! Yên Yên cố lên!!"

Vào lúc ban đêm, Tô Cổ cùng Phong Chỉ trở lại.

Phong Chỉ sinh động như thật nói một lần chuyện thú vị phát sinh ở trên đài tỷ thí kia.

"Ha ha ha ha, cô không biết a, trường hợp kia thật sự là quá huyết tinh!!"

Nói nói, Phong Chỉ nhớ tới ngày mai Tô Yên cũng phải đi tham gia tỷ thí.

Nàng do dự một chút, nói

"Chúng ta không cầu lấy võ lâm minh chủ, dù sao mục đích chúng ta là tra án. Nếu cảm giác thực lực cách xa quá lớn, lập tức nhận thua, chạy nhanh xuống dưới."

Theo như lời người giang hồ, mặt mũi gì đó, ở chỗ Phong Chỉ chó má đều không phải.

Mạng đều không có, còn sĩ diện làm gì?

Thứ kia so mệnh còn quan trọng hơn??

Tô Yên gật đầu, nói

"Ngày mai, Tô Cổ cùng Hoa Vô Khuynh, còn cần cô chiếu cố nhiều."

Phong Chỉ gật đầu

"Đương nhiên. Cô cứ việc đi tỷ thí, ta sẽ giúp cô xem bọn họ."

Nói xong, Phong Chỉ do dự một cái chớp mắt

"Cô nói, hung phạm hạ độc phía sau kia, rốt cuộc là ai?"

Tô Yên nhìn Phong Chỉ

"Tần Lạc Vũ nói, là một người đức cao vọng trọng võ lâm chính phái."

Phong Chỉ thở dài

"Vị nào võ lâm chính phái không phải đức cao vọng trọng?"

Một đám thanh danh dễ nghe đến không được.

Nhưng sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ, ai có thể biết??

"A, đúng rồi, ngày mai đối thủ cùng cô giao chiến là Thẩm Thiên."

Phong Chỉ nói tên Thẩm Thiên, trước mắt sáng ngời.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Ngươi biết Thẩm Thiên không? Người kia được xưng là tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên."

Tô Yên nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước phát sinh.

Gật đầu

"Gặp qua."

"Khinh công hắn rất lợi hại. Cô phải cẩn thận."

"Không có việc gì."
 
Chương 1103: Giáo chủ bệnh kiều của ta 55


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, Tô Yên ngủ dậy liền thấy được khuôn mặt phóng đại của Hoa Vô Khuynh.

Nàng sửng sốt.

Hoa Vô Khuynh lên tiếng

"Yên Yên ~, nàng tỉnh rồi."

Tô Yên xem hắn, lại nhìn bên tai hắn cài theo đóa hoa đỏ thẫm.

Nàng sửng sốt

"Chàng ······"

Hoa Vô Khuynh cười cong mặt mày

"Bọn họ nói ta cài hoa lên đi tìm nàng, nàng sẽ rất vui."

Tô Yên nhìn bộ dạng ngốc hề hề của hắn.

Ngồi ngay ngắn lại.

Hoa Vô Khuynh hỏi

"Nàng thích không?"

Trong mắt hắn mang theo ánh sáng.

Xem ra, hắn thực để ý câu trả lời của Tô Yên.

Tô Yên gật đầu

"Ân, thích."

Nói xong, nàng bỗng nhiên dán qua, ở trên môi hắn hôn một cái.

Bẹp một ngụm.

Hoa Vô Khuynh ngây ngốc ở đằng kia.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Chàng còn đẹp hơn hoa."

Vừa nói xong, Hoa Vô Khuynh lập tức liền gục ở trên chăn sau đó lăn lộn một trận.

Lông mi hắn run run, ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Sau đó vừa cao hứng, vừa ngượng ngùng dời ánh mắt.

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn.

Nàng hôn hắn.

Hắn thực vui vẻ.

Ân, biết vậy nên hôn sớm hơn.

Nghĩ vậy, Tô Yên xuống giường.

Mà Hoa Vô Khuynh một mình không ngừng lăn lộn ở trên giường.

Thỉnh thoảng kêu Tô Yên

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên ngẫu nhiên trả lời một tiếng

"Ân."

Chờ xuống lầu ăn cơm, Tô Yên kéo tay Hoa Vô Khuynh.

Thẳng đến lúc trước khi ăn cơm, Hoa Vô Khuynh vẫn luôn duy trì bộ dáng thẹn thùng như vậy.

Cho đến khi Tô Yên cầm một cái bánh bao nhân thịt cho hắn.

Rốt cuộc, một cái bánh bao nhân thịt đuổi được thẹn thùng của hắn đi.

Ăn sáng xong, Tô Yên rất sớm đã rời đi.

Trước khi đi, đương nhiên vẫn là đem Hoa Vô Khuynh giao cho Phong Chỉ.

Hoa Vô Khuynh thực không vui, một hai phải đi theo nàng.

Khuyên can mãi một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý cùng Phong Chỉ ngốc một canh giờ.

Tô Yên chạy tới võ đài.

Bởi vì lần này tới toàn là nhân vật trọng yếu.

Phi Yến tông, phái Huyền Băng, Phong Nguyệt Cung ba đại chưởng môn đều tới.

Xem ra cũng là muốn tới tranh vị trí võ lâm minh chủ.

Buổi tối hôm qua đã rút thăm quyết định đối thủ luận võ hôm nay.

Tô Yên đấu với Thẩm Thiên.

Cũng là trùng hợp, chưởng môn Phi Yến Tông đấu với chưởng môn phái Huyền Băng.

Ẩn ẩn có thể nghe được đối phương khen tặng lẫn nhau.

Vốn tưởng rằng thân là một trong ba đại môn phái, Phong Nguyệt Cung cũng sẽ tham gia tỷ thí.

Không nghĩ tới chỉ là trọng tài.

Trận đầu thi đấu, Tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao đấu với một người vạm vỡ.

Trận này vừa ra liền dẫn tới không ít người chú ý.

Đây chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân a.

Dù cho mỹ nhân đeo khăn che mặt, cũng không hề có ảnh hưởng trình độ chú ý của  mọi người.

Dưới đài có người xem đàm luận ai thắng ai thua.

Trận mở màn này, mọi người nghiêng về một bên, tất cả đều cho rằng Tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao thắng lợi.

"Còn cần phải nói sao, khẳng định là Lâm Dao a."

"Phải biết rằng vị các chủ này cũng không phải là có mỗi mỹ mạo hư danh. Huyền băng chưởng nàng đã tu luyện tới tầng thứ bảy, ít có địch thủ."

Như là muốn xác minh lời này.

Khi người kia vừa bình luận xong, đại hán trên đài cao phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp ngã từ trên lôi đài xuống.

Dưới đài một mảnh tiếng hoan hô càng ngày càng cao.

Lâm Dao đứng ở giữa đài tỷ thí, thi lễ sau đó đi xuống dưới.

Thực mau, trận thứ hai mở màn.

Một hồi tiếp theo một hồi, trong lúc thi đấu, cũng có người thua không cam lòng, muốn chơi một ít thủ đoạn nhỏ.
 
Chương 1104: Giáo chủ bệnh kiều của ta 56


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đáng tiếc, lúc này trọng tài chính là cung chủ Phong Nguyệt Cung.

Một nhân vật thủ đoạn lợi hại.

Ngay lúc đó tên chơi thủ đoạn kia đã bị chặt đứt một cánh tay.

Từ đó, rốt cuộc không ai dám làm xằng bậy.

Đợi ước chừng hơn một canh giờ.

Rốt cuộc nghe người trên đài tuyên bố

"Tiếp theo, Thẩm Thiên đấu với Tô Yên."

Thẩm Thiên vừa ra, tiếng hô cũng rất cao.

Đặc biệt là phong cách hắn lên sân khấu.

Từ trên trời giáng xuống, còn tự mang theo cánh hoa hồng.

Tay cầm quạt xếp, cẩm y tơ lụa, hơn nữa kia khuôn mặt phong lưu phóng khoáng.

Trên cơ bản, nữ tử tới chỗ này xem đấu đều là vì Thẩm Thiên mà đến.

Đám nữ tử thét chói tai, vượt qua tất cả các trận thi đấu lúc trước.

Tô Yên từng bước một đi lên bậc thang.

Trong tay nắm bội kiếm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị biết dùng kiếm sao?"

"Không biết."

"Vậy chị cầm kiếm tới tỷ thí làm gì?"

"Đây là vũ khí của nguyên thân."

Nàng cũng không phải rất muốn cầm, nhưng là ngẫm lại người khác đều dùng binh khí, nàng không dùng, có phải không tốt lắm hay không?

Kết quả là, liền đem theo bội kiếm lên đây, cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Người khác không nhận biết Tô Yên.

Nhưng lại nhận ra được bội kiếm trong tay nàng.

"A? Đây không phải kiếm của phái Huyền Băng sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ nữ tử này là người của phái Huyền Băng??"

"Phái Huyền Băng khi nào có một nhân vật như vậy?"

Mọi người đều nghi hoặc sôi nổi.

Đừng nói là người xem ở bên dưới.

Dù là chưởng môn phái Huyền Băng, cũng không biết trong môn phái mình khi nào lại có một nhân vật như vậy.

Kết quả là khi tiếp thu được ánh mắt chung quanh phóng lại, hắn mỉm cười, làm bộ bình tĩnh.

Phảng phất hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Tỷ thí thực mau bắt đầu.

Vốn dĩ, mọi người đều sôi nổi cảm thấy cao thủ như Thẩm Thiên ở trên giang hồ, đã hiếm khi có địch thủ.

Cho nên vô luận nghĩ như thế nào đều là hắn chắc chắn sẽ.

Không, phải nói, ở trong lòng mọi người, Thẩm Thiên không có khả năng sẽ bại bởi một nữ tử vô danh này.

Chỉ là, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

Một nén nhang sau.

Thẩm Thiên bị Tô Yên một chưởng chụp từ trên đài cao rơi xuống.

Trọng thương ngã trên mặt đất.

Tô Yên dùng tám phần sức lực.

Nội lực của nguyên thân rất nhỏ.

Chỉ có thể dựa lực lượng bản thân Tô Yên.

Hơn nữa nàng trước nay đều không có dùng nội lực cùng người đánh nhau.

Sợ không thể tạo thành thương tổn với Thẩm Thiên, cho nên cố ý hạ nặng tay.

Quả nhiên, một kích đã đủ dùng.

Thẩm Thiên ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.

Hôn mê.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên nhanh chóng thay đổi.

Vốn dĩ tưởng là người tới góp đủ số, không nghĩ tới lại thật sự có năng lực.

Mà vị trọng tài khi nhìn thấy Tô Yên ra tay, mày nhíu một chút.

Đại khái cũng là ngoài dự kiến.

Tô Yên xoay người, ra tiếng với trọng tài

"Có thể phán định chưa?"

Trọng tài gật đầu

"Trận này, Tô Yên thắng."

Tô Yên thong dong đi xuống đài.

Mới vừa vừa đi xuống, Hoa Vô Khuynh liền mang theo một đóa hoa đỏ thẫm xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hơn nữa còn nhiệt tình ôm nàng một cái đầy cõi lòng

"Yên Yên!!"

Phong Chỉ bụm mặt, rất muốn nói kỳ thật mình cũng không quen biết tên nam nhân này.

Trước công chúng, quả thực đồi phong bại tục.

Nàng cũng đã nói với Hoa Vô Khuynh, muốn hắn chờ tới khi về khách điếm, Sau đó muốn ôm như thế nào cũng được.

Kết quả đâu?

Vừa mới đáp ứng xong, lúc thấy đến Tô Yên liền quên đến sạch sẽ.

Phong Chỉ đang nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt.

Nàng vừa nhấc đầu, nhìn về phía đài cao.

Phong Chỉ nhanh chóng che kín mặt mình, chạy ra bên ngoài.

Tô Yên duỗi tay lôi kéo Hoa Vô Khuynh đi về khách điếm.
 
Chương 1105: Giáo chủ bệnh kiều của ta 57


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Xong trận này, nàng có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi tái đấu.

Trực tiếp tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Sau hai ngày có thể đến thi đấu.

Lúc trở lại khách điếm, Tô Yên lấy hoa hồng trên đầu hắn ra.

Kết quả, lấy ra chưa được bao lâu lâu, Hoa Vô Khuynh lại trộm mang lên.

Sau đó, dùng đôi mắt lóe sáng nhìn Tô Yên.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, em đoán Hoa Vô Khuynh đại nhân khẳng định nghĩ mang theo hoa hồng thì chị sẽ hôn hắn."

Nghe Tiểu Hoa nói, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Sau đó duỗi tay, nâng cằm hắn lên.

Bẹp, hôn một cái.

Giây tiếp theo Hoa Vô Khuynh liền ôm lấy Tô Yên.

Một tiếng một tiếng cao hứng gọi.

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên.

"Ân"

Tiểu Hoa đoán đúng rồi.

Hắn chính là muốn nàng hôn hắn.

Tới lúc ăn cơm trưa, cũng không biết vì sao Hoa Vô Khuynh ăn được một chút liền khốn đốn nằm ở đằng kia ngủ gật.

Cuối cùng không có cách nào, nàng đành đưa người về trong phòng.

Gần như vừa chạm giường hắn liền ngủ say.

Tô Yên nhăn mày nhìn hắn.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, nam chủ đại nhân hô hấp vững vàng, hẳn là không có chuyện gì lớn."

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Hai ngày trước hắn cũng như thế.

Một lần ngủ rất lâu.

Có lẽ là mấy hôm gần đây ngủ quá muộn nên mệt?

Suy nghĩ trong chốc lát, không biết khi nào Tô Cổ đã đứng ở ngoài cửa.

Tô Cổ lên tiếng.

"Hắn không có việc gì, chỉ là công pháp tu luyện xảy ra vấn đề, thân thể hắn với công pháp đang đối nghịch nhau."

Tô Yên từ mép giường đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.

Tô Cổ đi vào trong phòng.

Ngồi xuống đổ cho mình một chén nước.

Đang uống, Tô Yên nghi hoặc.

"Tiểu Hồng đâu? Sao nó không đi theo em?"

Động tác uống nước của Tô Cổ dừng lại một chút.

Cúi đầu, đầu tiên là nhìn chính mình, sau lại nhìn thoáng qua phía sau.

Lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng không còn nữa.

Im lặng lúc lâu, Tô Yên lên tiếng.

"Cùng Cổ Hi kia có quan hệ gì?"

Tô Cổ ngẩn ra, buông xuống chung trà trong tay, đi ra ngoài.

Tô Cổ tìm được Tiểu Hồng là ở một rừng cây ngoài trấn Trường Phong.

Tiểu Hồng cuộn tròn thân mình, đang bị một con rắn trắng đánh đập.

Tô Cổ mặt vô biểu tình, vung tay.

Phanh!

Bạch xà kia không ngờ sẽ có người đến đây, hơn nữa nhân loại này còn đi quản chuyện hai con rắn đánh nhau.

Một khối băng sắc nhọn trực tiếp đánh vào trán bạch xà.

Bạch xà mơ mơ hồ hồ bị đánh xoay mấy vòng.

Tiểu Hồng cảm giác được không còn người đánh nó, ngẩng đầu lên.

Lúc nhìn đến Cổ Vương, ánh mắt lập tức phát sáng.

"Tê tê tê tê tê"

Cổ Vương, Cổ Vương!

Tiểu Hồng lập tức chạy về phía hắn.

Khó có lúc Tổ Cổ lại không mắng nó.

Bởi vì Tiểu Hồng rất nhỏ, xem chừng cũng chỉ bằng ngón út.

Tô Cổ ngồi xổm xuống.

Sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Hắn chính là Cổ Hi?"

Tiểu Hồng gật gật đầu.

"Tê tê tê tê tê"

Ân ân ân, chính là hắn, chính là hắn.

Bạch xà kia còn chưa từ bỏ ý định, phun lưỡi rắn hướng về phía Cổ Vương.

"Tê tê tê tê tê"

Lăn sang một bên đi! Đồ nhân loại ghê tởm!

Cổ Vương nâng tay lên, trong chốc lát đuôi bạch xà thình lình bị đóng băng.

Băng dần tiến lên trên, chỉ lộ đầu bạch xà.

Khiến nó không thể động đậy được.

Có chút lúng túng.

Tô Cổ lên tiếng.

"Nó đánh ngươi bao lâu?"

"Tê tê tê tê tê"

Nửa canh giờ.

Đồng chí Tiểu Hồng cáo trạng.

Cổ Vương trầm mặc nửa ngày, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Ngươi cũng thật kém."

Tiểu Hồng rất ỷ lại, quấn quanh ngón tay Cổ Vương.

Không đợi Tiểu Hồng nói chuyện.

Bẹp, Tiểu Hồng bị Cổ Vương hất ngã nằm trên mặt đất.
 
Chương 1106: Giáo chủ bệnh kiều của ta 58


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng còn chưa kịp tức giận, liền nghe thấy Cổ Vương nói.

"Có phải bị hắn đánh đến choáng váng hay không? Biến ra chân thân, đánh hắn cho ta."

Tiểu Hồng nghe xong, ngẩn người.

Đại khái dung lượng não của nó thật khiến người ta sốt ruột.

Thế nên Tiểu Hồng ngây ngốc ở đó hồi lâu.

Tổ Cổ nhấc chân, nhích nhích nó.

"Biến ra chân thân."

Tiểu Hồng bị Tô Cổ nhắc nhở, giây tiếp theo, một con rắn vằn đen đỏ lớn bằng đùi một nam tử trưởng thành xuất hiện.

Chân thân của Tiểu Hồng lớn hơn gấp năm lần cái tên bạch xà kia.

Thời điểm thu nhỏ là một con rắn ngốc manh, đảo mắt liền trở thành hung thần sát ác.

Cổ Vương lên tiếng.

"Đánh hắn cho ta."

Tiểu Hồng do dự.

Cổ Hi từ nhỏ đã khi dễ nó, vẫn luôn cười nhạo nó, khi còn nhỏ, thân thể của nó rất yếu, cùng hắn đánh một trận, sau đó cả người liền bầm dập.

Từ lúc đó trở đi, Tiểu Hồng nhìn thấy Cổ Hi liền đi đường vòng.

Dù sao trong ấn tượng của Tiểu Hồng, nó sẽ không bao giờ đánh lại được Cổ Hi.

Từ nhỏ như vậy, lớn lên cũng thế.

Suy nghĩ này kéo dài đến bây giờ.

Thế nên vừa thấy Cổ Hi liền theo bản năng biến thành nhỏ nhất, hi vọng hắn ta đánh xong có thể rời đi.

Mà lại quên rằng, hiện tại nó cũng rất mạnh.

Lần đầu tiên Tiểu Hồng được nếm thử tư vị nâng đuôi mình lên, tát một cái trên mặt Cổ Hi.

Cổ Hi.

"Tê tê tê tê tê!!! graooo!!!"

Phế vật!!! Ngươi dám đánh ta?!

Chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử đánh chết ngươi!!

Tiểu Hồng vừa nghe lời này, do dự chớp mắt một cái.

Sau đó nghĩ, dù sao sau này hắn cũng định đánh chết nó.

Vậy thì nhân lúc Cổ Vương ở đây, nó muốn đem hắn ta đánh chết.

Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng không lưu tình nữa.

Bạch bạch bạch bạch, phun lửa lên người Cổ Hi.

Cho đến khi khối băng đều tan ra.

Tiểu Hồng vẫn còn phun lửa.

Làm cho đầu rắn của Cổ Hi sưng lên một cục.

Băng tan, Cổ Hi định phản kích.

Ai ngờ Tiểu Hồng mở rộng miệng, cắn mạnh lên cổ Cổ Hi.

Lần này Cổ Hi không dám động, nháy mắt ngã xuống.

Trong tộc bọn họ có quy củ, không thể cùng tộc xà chém giết lẫn nhau.

Thế cho nên Tiểu Hồng cũng chỉ tiếp tục dùng đuôi quất lên người Cổ Hi.

Rốt cuộc phát tiết đã lâu.

Tiểu Hồng mệt mỏi ghé trên mặt đất.

Đến nỗi Cổ Hi...

Toàn bộ thân rắn cứng đờ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Toàn thân tất cả đều là máu.

Mắt rắn, trong miệng rắn cũng đã đổ máu.

Thê thảm không nhìn được.

Cho dù là không chết.

Thì Cổ Hi cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Tô Cổ đứng ở một bên, nhàm chán nhìn đối phương bị đánh tơi bời.

Sắc trời cũng đã tối.

Tô Cổ nâng tay lên, vỗ vỗ Tiểu Hồng.

"Thu nhỏ đi."

Tiểu Hồng "xẹt" một tiếng, lại lần nữa biến thành một con rắn nhỏ ngốc manh.

Nằm trên mặt đất, phun lưỡi rắn.

Tô Cổ nhặt Tiểu Hồng lên, ôm trong tay.

Trở về, vừa đi vừa nói.

"Về sau, thấy Cổ Hi một lần liền đánh hắn một lần."

Cổ Hi chính là bóng ma năm đó của Tiểu Hồng, để bóng ma rời khỏi, cũng không phải chỉ một lần là có thể hoàn toàn đuổi đi.

Nhưng xem ra, Tiểu Hồng thật sự vui vẻ.

Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn.

"Tê tê tê tê tê??"

Vạn nhất ta lại bị hắn đánh thì làm sao bây giờ?

Tô Cổ cúi đầu, mắt đen nhìn Tiểu Hồng.

"Nếu ngươi đánh không lại hắn, ta liền đánh chết ngươi."

Tiểu Hồng căm giận.

"Tê tê tê tê tê!"

Ngươi làm gì?!

Ta muốn nói cho Yên Yên!!

Tô Cổ.

"Ta sẽ thừa dịp lúc Yên Yên không có mà đánh chết ngươi."
 
Chương 1107: Giáo chủ bệnh kiều của ta 59


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng thực tức giận, nhưng nó lại cảm thấy Cổ Vương nói được thì làm được.

Kết quả là bắt đầu cân nhắc, lần sau nhìn thấy Cổ Hi phải làm thế nào mới có thể đánh hắn tơi bời một trận.

Nghĩ nghĩ, lại nhớ tới lúc còn nhỏ bị Cổ Hi đánh.

Thân rắn run run một chút.

"Tê tê tê tê tê?"

Ta về sau nhìn thấy hắn liền chạy được không?

Tô Cổ dừng lại, nhìn Tiểu Hồng.

Hắn vốn chỉ muốn giáo huấn giáo huấn con rắn ngu ngốc này một chút.

Còn chạy? Một con rắn lớn như ngươi, đánh cái tên Cổ Hi kia còn không phải dễ ợt?

Có cái gì mà sợ.

Nhưng Tiểu Hồng hình như thật sự rất sợ Cổ Hi kia.

Lời nói tới miệng, Tô Cổ không có nói ra.

"Nhìn thấy hắn, đánh hắn là được. Khi nào ngươi sắp thua, ta sẽ giúp ngươi cùng nhau đánh hắn."

Tiểu Hồng nghe được lời này, sợ hãi trong lòng cũng biến mất.

"Tê tê tê tê tê"

Được a, được a.

Nói xong, Tiểu Hồng lại hỏi.

"Tê tê tê tê tê?"

Lỡ như ngươi không ở đó thì làm sao bây giờ?

"Ta rất nhanh sẽ xuất hiện."

"Tê tê tê tê tê?"

Ngươi bảo đảm?

"Ân"

Nghe lời này, Tiểu Hồng rốt cuộc yên tâm.

Về sau nó không bao giờ sợ Cổ Hi nữa.

Thấy hắn một lần, đánh hắn một lần.

Một xà một người, dọc theo hoàng hôn đi về phía khách điếm.

Vừa đi, Cổ Vương vừa lên tiếng hỏi.

"Cổ Hi kia, lúc trước khi dễ ngươi như thế nào?"

Tiểu Hồng cuộn tròn thành một khối, khẩu khí giảm xuống.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Bọn họ cột ta vào trên cây, còn lấy đá ném ta.

Tộc nó có rất nhiều rắn, đều có thể hóa thành hình người.

Nhưng nó vẫn mãi không hoá hình.

Bọn họ liền xem thường nó, cười nhạo nó.

Sau đó, nó không muốn ở lại tộc nữa, liền rời đi.

Ở bên ngoài vui chơi không bao lâu, đã bị Yên Yên thu đi.

Cổ Vương nghe xong, nhìn con rắn kinh hoảng đến mức cuộn tròn này.

Nói.

"Rắn trong tộc của ngươi đều có thể hóa thành hình người??"

Tiểu Hồng gật đầu.

"Tê tê tê tê tê"

Ân ân.

Cổ Vương nhàn nhạt nói.

"Người khác đều làm được, vậy cũng chẳng có gì tự hào".

Tiểu Hồng nghe,

"Tê tê tê tê tê?"

Nhưng ta biến không thành, có phải bởi vì ta đặc biệt hay không??

Cổ Vương cúi đầu, từng câu từng chữ nói.

"Bởi vì ngươi kém."

Tiểu Hồng tức khắc liền héo.

"Tê tê tê"

Hừ!

Nháy mắt đã qua hai ngày.

Buổi sáng ngày thứ ba, rốt cuộc Hoa Vô Khuynh cũng tỉnh lại.

Lúc Hoa Vô Khuynh mở to mắt, lại không giống lúc trước cứ mở miệng là kêu Yên Yên.

Mặt hắn vô biểu tình, lẳng lặng ngồi dậy.

Vẫn luôn ngồi ở mép giường.

Giống như máy móc vô tri vô giác.

Con ngươi đen nhánh.

Rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo như vậy.

Thế mà chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, gặp phải cặp mắt kia, sẽ chẳng ai quan tâm dung mạo hắn.

Chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng khó chịu, muốn chạy thoát.

Không biết qua bao lâu.

Tô Yên đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, nàng sửng sốt.

Lên tiếng.

"Chàng tỉnh rồi?"

Vừa nói vừa đi đến mép giường.

Nghiêm túc nhìn hắn.

"Có chỗ không thoải mái sao?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên.

Không nói lời nào.

Chỉ là nhìn nàng.

Tô Yên thấy hắn vẫn luôn chậm chạp không nói lời nào.

Suy nghĩ có phải hắn quá đói mà không có sức lực nói chuyện?

Nàng nghĩ như vậy.

Lại nói.

"Chờ em một lát."

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

Có lẽ là do xoay người quá nhanh, thế nên không nhìn thấy Hoa Vô Khuynh chậm rãi nâng cánh tay lên.

Sau khi Tô Yên rời khỏi, Hoa Vô Khuynh nhìn nhìn tay mình.
 
Chương 1108: Giáo chủ bệnh kiều của ta 60


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Lúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.

Bắt lấy nàng để làm gì?

Giết nàng?

Nhưng hắn không có sát ý với nàng.

Vậy lúc nãy là muốn làm gì?

Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??

Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.

Ký ức của hắn khôi phục.

Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.

Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.

Những thứ đó, đều không quan trọng.

Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.

Bọn họ đều không quan trọng.

Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.

Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.

Chờ người khác tới mặc quần áo.

Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.

Nhìn trong chốc lát.

Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.

Hắn lấy quần áo lại đây.

Đứng lên, mặc vào từng chút một.

Cảm giác gì?

Có chút kỳ diệu.

Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.

Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.

Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.

Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.

Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.

Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.

Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.

Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.

Tu luyện võ công.

Cùng với một ít thuốc.

Ảnh sẽ chiếu cố hắn.

Trước nay đều là như vậy.

Sau đó, sư phụ chết.

Hắn trở thành giáo chủ.

Sinh hoạt vẫn như cũ.

Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.

Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.

Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.

Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.

Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.

Đang nghĩ.

Tô Yên đã đi đến.

Trong tay bưng một chén canh gà.

"Lại đây, tới chỗ này uống canh gà."

Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.

Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.

Nữ nhân này không quan trọng.

Hắn có thể trở về Ma giáo.

Tiếp tục cuộc sống trước kia.

Tuy rằng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.

Nàng khom lưng, cầm tay hắn.

"Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?"

Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.

Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.

Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.

Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.

Tô Yên lên tiếng.

"Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn."

Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.

Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.

Hài hòa đến không tưởng.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.

Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.

Chờ hắn uống xong canh gà.

Nàng lên tiếng.

"Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng."

Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.

Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn.

"Ta muốn ở cùng nàng."

Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.

Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.

Tô Yên ngẩn người.
 
Chương 1109: Giáo chủ bệnh kiều của ta 61


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Nàng đặt chén canh sang một bên.

Nói.

"Là chưởng môn phái Huyền Băng muốn gặp em, một lát nữa sẽ trở về. Nếu chàng muốn xem tỷ thí, em sẽ để Phong Chỉ dẫn chàng qua."

Hoa Vô Khuynh duỗi tay, kéo vạt áo Tô Yên.

Ngẩng đầu.

"Ta muốn ở cùng nàng."

Hắn lặp lại một lần.

Tô Yên nghiêm túc nghĩ.

Gật đầu, đáp ứng.

"Được."

Thấy nàng đồng ý, trong mắt Hoa Vô Khuynh hiện lên một chút ánh sáng.

Tô Yên cầm chén đi ra ngoài, hắn cũng đứng lên đi theo.

Như một cái đuôi nhỏ đi ra ngoài cùng Tô Yên.

Lúc đi ra, vừa thấy Tô Cổ cùng Phong Chỉ xuống lầu.

Phong Chỉ không nhận ra chút khác thường nào, vừa thấy Tô Yên đến liền tìm nàng nói chuyện.

"Ai, cô nói chưởng môn đại nhân tại sao lại đi tìm cô trước trận đấu?"

Tô Yên lắc đầu.

"Không biết"

Phong Chỉ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.

"Muốn ta đi cùng cô không? Nếu gặp phải tình huống gì ta còn có thể cứu cô."

Lời này chỉ để trêu ghẹo Tô Yên.

Dù sao Tô Yên cũng là đệ tử phái Huyền Băng.

Chưởng môn chẳng lẽ không địch nổi đệ tử?

Tô Yên gật đầu.

"Được."

"Ân? Không phải ngày hôm qua cô còn nói không cần, chỉ đi một chút sẽ về sao?"

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh đang bắt lấy cánh tay nàng.

"Hắn muốn đi."

Phong Chỉ líu lưỡi.

"Không nghĩ tới a, cô vậy mà si mê hắn đến thế.

Hắn sẽ không cản trở cô chứ??"

Phong Chỉ đương nhiên cũng không tán thành cách làm của Tô Yên.

Tô Yên nói.

"Cho nên ta mới muốn cô đi theo."

"Mang ta đi làm gì?"

"Hai người cùng đứng ở cửa chờ ta."

Phong Chỉ nghe xong bật cười.

"Chẳng lẽ ở trong mắt cô, ta chỉ có thể làm những việc này??"

"Bằng không thì sao?"

Phong Chỉ chống eo thở dài.

"Được rồi được rồi, ai bảo cô là người vất vả nhất."

Kết quả là, vốn Tô Yên tính toán chỉ đi một mình.

Đảo mắt biến thành cả đội hành động.

Tô Cổ đứng phía sau vẫn im lặng.

Mắt hắn đảo quanh người Hoa Vô Khuynh.

Không biết tại sao, cảm thấy hắn... hơi khác trước kia.

Cho đến khi đôi mắt đen nhánh của Hoa Vô Khuynh cùng Tô Cổ đối diện.

Giây tiếp theo, Tô Cổ nheo mắt lại.

Vốn dĩ, Tiểu Hồng đang ghé vào trong lòng bàn tay Tô Cổ ngủ.

Kết quả, cảm giác được lực đạo rất mạnh đang siết chặt mình.

Cho nên Tiểu Hồng lập tức tỉnh lại.

Nó dùng đầu đụng phải tay Tô Cổ, cố gắng khiến hắn thả lỏng ra.

Tô Cổ phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Tiểu Hồng, không chú ý Hoa Vô Khuynh nữa.

Thắc mắc lúc này tại sao chưởng môn phái Huyền Băng - Huyền Dã muốn gặp Tô Yên.

Vấn đề này, đêm qua Phong Chỉ suy nghĩ cả đêm.

Chỉ có một đáp án.

Có lẽ là mấy ngày trước Tô Yên thi đấu quá xuất sắc.

Chưởng môn nhìn thấy, cho nên tính toán thu Tô Yên làm đệ tử quan môn?

Hơn nữa chiều nay vừa hay là Tô Yên quyết đấu cùng chưởng môn.

Chẳng lẽ... chưởng môn muốn Tô Yên thủ hạ lưu tình??

Phong Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lại thấy không phải.

Tô Yên rất lợi hại.

Nhưng dù cho là vậy, cũng đâu thể sánh kịp chưởng môn đã tu luyện nhiều thập niên?

Hơn nữa chuyện cầu xin Tô Yên thủ hạ lưu tình, cũng quá mất mặt.

Sau đó khi đi đến phủ đệ kia, nhìn thấy chuyện phát sinh.

Phong Chỉ mới đột nhiên phát hiện, bản thân quá đề cao chưởng môn.

Bởi vì lần này tổ chức đại hội võ lâm, gần đó có một toà nhà của Phong Nguyệt Cung cung chủ.

Cho nên hai vị chưởng môn còn lại, Chưởng môn Phi Yến tông cùng phái Huyền Băng đều vào đó ở.
 
Chương 1110: Giáo chủ bệnh kiều của ta 62


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Hình như Phong Chỉ rất quen thuộc tòa nhà này, mang theo Hoa Vô Khuynh cùng Tô Cổ không biết đi chỗ nào.

Mà Tô Yên đã bị người mời vào sân phía tây.

Đi vào thính đường.

Liền nhìn thấy chưởng môn Huyền Dã.

Ông ta mặc một bộ y phục sắc xanh, đứng ở cửa thính đường.

Nhìn vô định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chưởng môn phái Huyền Băng khoảng tầm hơn 50 tuổi.

Chòm râu trắng, nhìn qua có cảm giác tiên nhân.

Nhìn thấy Tô Yên đi vào, trên mặt ông dần dần lộ ra ý cười hiền lành.

"Ngươi chính là Tô Yên?"

Tô Yên gật gật đầu.

Huyền Dã sờ sờ chòm râu, đánh giá trên dưới một phen, gật đầu.

"Không tồi, không tồi."

Hắn tán thưởng nói.

"Phái Huyền Băng ta có thể có người như vậy làm đệ tử, quả là có phúc khí."

Tô Yên không nói chuyện.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, lúc này chị phải nói, không dám không dám."

Tô Yên trầm mặc.

Nói với Tiểu Hoa.

"Hắn nói không sai."

Tiểu Hoa.

"A....."

Tiểu Hoa yên lặng thu hồi tư liệu của mình.

Trừ lúc có liên quan đến nam chủ đại nhân, ký chủ sẽ làm theo.

Thời điểm khác, ký chủ liền nói cũng không muốn.

Tô Yên ngồi xuống, rất nhanh liền có hạ nhân bưng trà lên.

Nửa canh giờ tiếp theo, đều là Huyền Dã đơn phương tán thưởng.

Ách, chẳng qua chẳng có từ nào lọt vào tai Tô Yên.

Bất quá, Huyền Dã nói rất tận hứng.

Hắn bưng chung trà mình lên, uống một ngụm.

Lực chú ý từ việc khen Tô Yên, chuyển dời đến trên chung trà.

"Trà này là ta cố ý phái người từ Giang Nam mua đến, dư vị ngọt lành."

Kỳ thật Tô Yên không định uống trà.

Điều nàng để ý là nãy giờ ở đây lâu như vậy, không biết Hoa Vô Khuynh có sốt ruột không.

Nâng trà lên uống từng ngụm.

Hương vị đúng là không tồi.

Huyền Dã ha hả nở nụ cười, lại khen vài câu.

Thanh âm Tiểu Hoa vang lên.

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ở trong cơ thể ký chủ kiểm tra đo lường ra độc dược."

Tô Yên.

"······"

Nàng cúi đầu, nhìn về phía chung trà.

Tiểu Hoa nói.

"Ký chủ, dược này cũng không tính là độc dược, chỉ làm ký chủ không thể vận công trong mười hai canh giờ. Nhưng sau mười hai cái canh giờ, toàn bộ sẽ bài tiết ra khỏi cơ thể. Không tạo ra bất cứ thương tổn gì, đại phu cũng không thể kiểm tra ra chứng bệnh."

Tô Yên vuốt ve miệng chung trà.

Ngẩng đầu, bỗng nhiên nói.

"Là ngươi."

Huyền Dã nghi hoặc.

Tô Yên nói.

"Là ngươi phái người hạ độc thôn trang, muốn giá họa cho Ma giáo, lấy lý do này tới tấn công Ma giáo."

Biểu tình Huyền Dã trong nháy mắt trở nên vi diệu.

Nhưng rất nhanh, hắn ha ha ha nở nụ cười.

"Tiểu cô nương, nói chuyện là phải có chứng cứ."

Mí mắt Tô Yên buông xuống, lẩm bẩm.

"Vốn là không chắc chắn, dù sao vị trí võ lâm minh chủ có quá nhiều người muốn. Chỉ là nhìn biểu tình của ngươi, ta đã chắc chắn sự kiện kia là ngươi làm."

Lạch cạch một tiếng, Huyền Dã đậy nắp chung trà lại.

Ánh mắt hắn thay đổi mấy lần.

"Hay cho một nha đầu thông minh. Nhưng mà, thông minh thì sao?"

Huyền Dã vuốt ve miệng ly.

"Sẽ không có người tin ngươi."

Tô Yên cúi đầu.

"Nếu lời này là Tần Lạc Vũ nói?"

Vừa nghe xong, sắc mặt Huyền Dã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt nheo lại, mang theo sát khí sắc bén.

"Trách không được ngươi có thể tra ra ta, hóa ra là nàng ta."

Huyền Dã đứng lên, đôi tay bắt chéo ở sau người.

"Nếu ngươi đã biết, vậy hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này."

Tô Yên lại cúi đầu.

"Hạ nhân đều tận mắt nhìn thấy ta tiến vào."
 
Chương 1111: Giáo chủ bệnh kiều của ta 63


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

"Giết ta, ngươi không thể thoái thác tội của mình."

Huyền Dã cười lạnh.

"Ngươi không phải do ta giết chết, mà là bị thích khách giết."

Vừa dứt lời, một bóng người đã nhảy từ trên trần xuống.

Thẳng tắp đâm tới Tô Yên.

Huyền Dã tính toán cũng thật kĩ càng.

Dược trong cơ thể Tô Yên đang phát tán.

Dù cho nội lực nàng thâm sâu thì như thế nào.

Hiện giờ nội lực không thể khai triển, còn không phải như sơn dương đợi làm thịt?

Ban đầu, Huyền Dã cũng không phải là muốn giết nàng.

Chỉ là muốn để nàng không cách nào tham gia tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm.

Ai lại ngờ, nàng vậy mà lại điều tra sự kiện hạ độc kia trong thôn.

Không chỉ như thế, còn tra được hắn.

Kết quả, chỉ có con đường chết.

Khắc với hắn nghĩ.

Phanh!

Thích khách kia bị quăng ngã ra cửa.

Vứt ra xa hơn mười mét, hung hăng nện trên mặt đất.

Đồng thời nghe được có thanh âm truyền đến.

"Đã xảy ra chuyện!"

Là tiếng của Phong Chỉ.

Người đầu tiên lọt vào trước mắt Tô Yên là Hoa Vô Khuynh.

Đôi mắt hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Tô Yên.

Quét từ trên xuống dưới.

Cho đến khi xác nhận nàng không có việc gì.

Hắn buông mí mắt.

Đi đến trước mặt nàng.

Duỗi tay, giữ lại vạt áo nàng.

Hắn nhớ lại bộ dạng của mình lúc mất trí nhớ.

Sau đó há mồm.

"Yên Yên, ta nhớ nàng"

Nói xong, liền ngậm miệng lại.

Rất kỳ quái, sao hắn có thể nói thuận miệng như vậy.

Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ôm lấy hắn.

Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật chui vào trong lòng ngực Tô Yên.

Hắn cảm nhận được bản thân không bài xích.

Ân, mất trí nhớ hình như cũng không tệ lắm.

Phong Chỉ chạy vào, lên tiếng.

"Tô Yên, phát sinh chuyện gì?"

Tô Yên chỉ vào Huyền Dã.

"Hắn muốn giết ta."

Đôi mắt Phong Chỉ trừng lớn,

"Cái gì??!"

Khi nàng ấy còn đang khiếp sợ, Tô Yên lại vứt thêm một tin tức.

"Hắn chính là hung thủ hạ độc thôn trang."

Lúc này Phong Chỉ đã kinh ngạc đến một câu cũng không nói ra được.

Đảo mắt, liền nhíu chặt mày, trừng Huyền Dã.

"Ngươi rốt cuộc có phải người hay không??!"

Nhìn người ngày càng nhiều, Huyền Dã vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế.

"Nói chuyện phải có chứng cứ."

Lời kia vừa thốt ra, Phong Chỉ bị nghẹn một chút.

Đồng thời, quay đầu nhìn về phía Tô Yên.

Hy vọng nàng có thể nói giúp.

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Dã.

Vừa lúc, Huyền Dã cũng nhìn hắn.

Hai ánh mắt đan xen.

Răng rắc!

Cái ly trong tay Huyền Dã nứt ra.

Cả người cứng đờ.

Môi run run.

"Ngươi, là ngươi, là ngươi!!"

Hoa Vô Khuynh liếc mắt một cái, người này hình như biết hắn.

Nhưng hắn không quen.

Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn Tô Yên.

Quả nhiên, được nàng ôm rất thoải mái.

Bảo sao lúc mất trí nhớ, hắn lại thân cận nàng đến vậy.

Hoa Vô Khuynh nghĩ đến chuyện khác.

Chỉ có Phong Chỉ dường như nghĩ đến cái gì.

Nàng cẩn thận mở miệng.

"Có phải ngươi nghĩ hắn là Hoa Vô Khuynh?"

Huyền Dã lập tức từ trên ghế đứng dậy.

"Là ngươi!! Không sai được!! Ngươi chính là Hoa Vô Khuynh!!"

Âm thanh đột nhiên cao lên.

Cũng bởi vì vậy mà hấp dẫn không ít người.

Bao gồm tông chủ Phi Yến tông, còn có cung chủ Phong Nguyệt Cung.
 
Chương 1112: Giáo chủ bệnh kiều của ta 64


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Hai người đứng ở cửa nhìn trận hài kịch này.

Huyền Dã giống như một kẻ ngốc, vẫn luôn nhìn Hoa Vô Khuynh.

"Ta, ta làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn dẫn ngươi tới. Vì sao, ngươi nhanh như vậy đã xuất hiện Không, không đúng, khẳng định là sai chỗ nào đó."

Huyền Dã vừa nói, một bên tự hỏi, một bên lầm bầm lầu bầu.

"Không phải mơ, nhất định không phải mơ, ta còn chưa hoàn thành việc hạ độc thôn trang, cũng chưa giành được vị trí minh chủ võ lâm. Sao ngươi lại ở đây?"

Phong Chỉ nghe hắn nói chuyện một mình.

Đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên phía sau có một người lại đây, bưng kín miệng nàng.

Nàng ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.

Phong Chỉ ngay lập tức thành thật.

Tô Yên nhìn thoáng qua người tới.

Cung chủ Phong Nguyệt Cung, Phong Vô Tâm.

Xem bộ dáng Phong Chỉ, hình như hai người rất quen thuộc.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Phong Vô Tâm, Phong Chỉ.

Phong Nguyệt Cung.

Lại nhớ đến lần Phong Chỉ phất tay một cái là mười vạn lượng bạc, đôi mắt còn không thèm chớp.

Quần áo cũng không tầm thường.

Chẳng trách, hoá ra là đại tiểu thư Phong Nguyệt Cung.

Nữ nhi của Phong Vô Tâm.

Lực chú ý chuyển tới lời Huyền Dã nói.

Điều khiến Tô Yên kinh ngạc chính là, hắn nhận ra Hoa Vô Khuynh.

Nghe Huyền Dã lầm bầm lầu bầu.

Giết chết Hoa Vô Khuynh có lẽ đã trở thành chấp niệm trong lòng Huyền Dã.

Vì thế, hắn không ngại hy sinh mọi người.

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Cho đến khi tông chủ Phi Yến tông nghe không nổi nữa

"Huyền Dã! Mau khoanh tay chịu trói."

Tiếng nói kia đã kéo đầu óc Huyền Dã lại.

Huyền Dã vừa nhấc đầu, nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn Hoa Vô Khuynh.

"Là ngươi! Sẽ không sai!! Ngươi thế nhưng còn sống, hôm nay, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!!"

Hoa Vô Khuynh không biết Huyền Dã, nhưng Huyền Dã lại nhận ra Hoa Vô Khuynh.

Năm đó Hoa Vô Khuynh khiêu chiến cường giả trên giang hồ.

Huyền Dã dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân thủ của mình đánh bại Hoa Vô Khuynh.

Ai ngờ, lúc hắn tìm được Hoa Vô Khuynh, lại bị lời đối phương tát vào mặt.

Hoa Vô Khuynh chỉ hỏi một câu.

"Ngươi là ai?"

Hắn trả lời.

"Huyền Dã"

Sau đó, Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua hắn.

Để lại một câu

"Không quen biết".

Từ đây, câu nói kia đã trở thành nỗi đau trong lòng Huyền Dã.

Cho dù hắn trở thành chưởng môn.

Nhưng nếu không có một ngày tỉ thí cùng Hoa Vô Khuynh, hắn sẽ phải sống tủi nhục như vậy.

Một ngày một ngày, lại một ngày.

Biến chấp niệm thành điên cuồng.

Vì để được gặp Hoa Vô Khuynh, hắn không ngại hy sinh bất luận kẻ nào!

Mà hiện giờ, rõ ràng kế hoạch của hắn chưa thành công.

Chờ đến lúc hắn bước lên võ lâm minh chủ, mấy kẻ trong thôn cũng đều đã chết.

Như vậy cuối cùng chuyện này sẽ treo trên đầu Ma giáo.

Đến lúc đó, hắn liền có thể quang minh chính đại đưa người tiến đánh Ma giáo.

Hắn đương nhiên biết, năm đó Hoa Vô Khuynh lưu lại một đống cường giả ở Ma giáo.

Nhưng, chỉ là năm đó.

Trong lúc vô tình hắn đã biết Hoa Vô Khuynh tu luyện công pháp rất lợi hại, cách cái chết không xa lắm.

Mấy năm gần đây vẫn luôn truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời.

Huyền Dã liền biết, ngày hắn chờ cuối cùng cũng đã đến.

Ai có thể nghĩ tới.

Đột nhiên có một ngày, Hoa Vô Khuynh xuất hiện ở trước mặt hắn.

Khiến kế hoạch của hắn toàn bộ bị phá hỏng!
 
Chương 1113: Giáo chủ bệnh kiều của ta 65


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Không lẽ hắn phát hiện ra gì đó.

Huyền Dã ngày càng chắc chắn.

Cuối cùng, hắn quyết định, muốn cùng Hoa Vô Khuynh đồng quy vu tận!

Nếu là trước kia, Hoa Vô Khuynh chắc chắn không có năng lực giết hắn.

Cố tình.

Lại là hôm nay.

Người đứng ở đối diện, không phải là một mỹ nam ngốc nghếch.

Mà là người khiến cả giang hồ nghe tên đã sợ mất mật- Hoa Vô Khuynh!

Phụt một tiếng.

Huyền Dã vừa nâng tay.

Một bàn tay đã xuyên qua ngực hắn, nhịp tim lập tức dừng lại.

Tí tách tí tách, máu tươi theo tay Hoa Vô Khuynh, nhỏ từng giọt trên mặt đất.

Hắn nhìn tay mình.

Lại nhìn Tô Yên đang ôm hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn có chút hối hận khi giết người.

Bởi vì hắn biết, mình không lừa được nàng.

Sau này, cũng không thể giả mất trí để nàng ôm hắn nữa rồi.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.

Mọi người trong phòng cũng biến đi đâu hết.

Chỉ còn lại hắn với Tô Yên.

Tô Cổ đứng ở cửa.

Không bước vào trong phòng.

Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê?"

Lỡ như hắn làm hại Yên Yên thì sao?

Tô Cổ.

"Không biết"

Tuy rằng nói vậy, nhưng hắn cũng không tiến lên.

Có lẽ là xuyên qua quá nhiều thế giới nên mới dám tin tưởng.

Người mà Tô Yên để ý, sẽ không làm tổn thương nàng.

Hơn nữa, nàng cũng đủ mạnh.

Cho nên Tô Cổ mới có đủ kiên nhẫn đứng đây chờ.

Huyền Dã ngã xuống đất.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Tô Cổ điều khiển ngón tay, tụ máu về một điểm dưới bàn chân hắn.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh

"Chàng khôi phục ký ức."

Hoa Vô Khuynh lên tiếng.

"Ân"

Không biết vì sao, trong lời nói của hắn có loại cảm giác trống vắng.

Giống như là thiếu gì đó.

Hắn thích nàng ôm hắn.

Tô Yên lên tiếng.

"Hoa Vô Khuynh?"

"Ân."

Trước kia, hắn cảm thấy tên của mình khá ổn.

Hiện tại, hắn lại muốn đổi một cái tên khác.

Đổi thành một cái tên, người khác chưa từng nghe qua.

Như vậy, Yên Yên sẽ không biết quá khứ của hắn.

Hai người im lặng.

Một bóng đen phi tới.

Là Ảnh.

Hắn quỳ gối xuống đất.

"Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ trở về."

Hiện tại hắn có chút kích động.

Cuối cùng giáo chủ cũng quay trở lại.

Sẽ không còn là tên ngốc làm mấy chuyện quái đản, mặc cho người khác sai khiến.

Còn đám người này, dám thừa dịp giáo chủ mất trí nhớ mà đeo lên đầu ngài mấy đóa hoa thô tục.

Hiện tại, còn ai dám!!

Mí mắt Hoa Vô Khuynh hạ xuống.

Lông mi đen nhánh hơi rung.

Hắn đứng đó một lúc.

Hắn biết Yên Yên sẽ không giữ hắn lại.

Hắn không phải là kẻ ngốc suốt ngày khóc rồi làm nũng kia nữa.

Hắn lên tiếng.

"Trở về."

Nói xong, cơ thể hắn chợt lóe.

Mọi người không ai nhìn rõ hắn.

Chỉ thấy một trận gió thổi qua, người đã biến mất không còn.

Tô Yên đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn Huyền Dã đã chết.

Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng.

"Ký chủ vì sao không ngăn cản nam chủ đại nhân?"

"Sớm muộn gì hắn cũng phải trở về đó."

Tô Yên nhàn nhạt trả lời.

Bởi vì nàng biết hắn sớm muộn cũng phải đi, cho nên, không ngăn cản.

Tiểu Hoa lại nhịn không được nói.

"Ký chủ, ngài không thể chỉ vì nam chủ đại nhân khôi phục ký ức mà không cần hắn nha!"
 
Chương 1114: Giáo chủ bệnh kiều của ta 66


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Được rồi, từ khi biết thân thế của Hoa Vô Khuynh, Tiểu Hoa cảm thấy hắn thật đáng thương.

Có chút đồng tình.

Đặc biệt lúc nam chủ đại nhân rời đi, hình như không tình nguyện cho lắm.

Muốn hỏi nó tại sao nghĩ vậy.

Bởi vì hai ngôi sao đều đã sáng lên.

Cũng không vì nam chủ đại nhân khôi phục mà biến mất.

Điều này chứng minh, dù là ai, trong hoàn cảnh nào, nam chủ đại nhân vẫn thích ký chủ.

Tiểu Hoa nói xong, đợi một lúc vẫn không thấy Tô Yên trả lời.

Nhịn không được lại hỏi.

"Ký chủ, chị suy nghĩ gì thế?"

"Ta đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể cứu toàn bộ người của thôn trang kia."

Hiện giờ Huyền Dã đã chết, mọi thứ liên quan đến loại độc kia càng mơ hồ.

Một khi quyết tâm làm cái gì.

Nàng nhất định phải làm được.

Không thể bỏ dở.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, sau khi làm xong thì sao?"

"Đi tìm hắn."

Ngữ khí đương nhiên.

Tiểu Hoa biết, "hắn" là nói Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Chớp mắt, Tiểu Hoa có thể yên lòng.

Còn may, ký chủ không ghét bỏ Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Bởi vì đã xảy ra chuyện chưởng môn Huyền Băng tông qua đời.

Đồng thời, Hoa Vô Khuynh trở lại giang hồ.

Tin tức vừa lọt ra, hơn nửa số người đều bỏ đi.

Phải biết rằng, mấy năm Hoa Vô Khuynh ở đây, võ lâm minh chủ đều qua đời.

Bởi vì trở thành người Hoa Vô Khuynh khiêu chiến.

Vốn tưởng rằng Hoa Vô Khuynh sớm đã chết.

Thật vất vả mới nung nấu ý định đoạt lấy vị trí minh chủ võ lâm.

Ai mà ngờ, ngay lúc này, Hoa Vô Khuynh đột ngột xuất hiện.

Ngay lập tức, ai nấy đều tránh xa vị trí này.

Sợ bản thân chọc phải phiền toái.

Kết quả là chuyện lựa chọn võ lâm minh chủ, lấy lí do chưởng môn phái Huyền Băng qua đời mà tạm hoãn.

Ba ngày sau, Phong Chỉ trở lại khách điếm, đi vào phòng Tô Yên.

"Làm sao bây giờ? Mãi vẫn không tìm được thuốc giải?"

Từ khi biết Huyền Dã là hung thủ đứng phía sau, Phong Chỉ hận không thể đem phái Huyền Băng thiêu trụi sạch sẽ!

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, chớp mắt thất thần.

Phong Chỉ duỗi tay quơ quơ trước mặt Tô Yên.

"Tô Yên?"

"Ân?"

Tô Yên phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Chỉ.

"Suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

Phong Chỉ thở dài.

"Không ngờ tiểu mỹ nhân ngốc nghếch lại là Hoa Vô Khuynh."

Tô Yên nghe xong, không nói gì.

Phong Chỉ lại nói.

"Nếu sớm biết hắn chính là Hoa Vô Khuynh, ta chắc chắn nhân lúc hắn còn ngốc mà nịnh nọt hắn."

Có Hoa Vô Khuynh che chở, còn không phải được sống tiêu sái?

So với việc được lão cha giám sát bảo vệ còn sung sướng hơn.

Phong Chỉ ở đằng kia lẩm bẩm.

Tô Yên đột nhiên lên tiếng.

"Ta muốn đi tìm hắn."

Phong Chỉ trừng mắt nhìn Tô Yên, đầu lưỡi không lưu loát hỏi lại.

"Cô, cô nói cái gì??!"

Tô Yên.

"Ta muốn đi tìm hắn."

Vốn dĩ định chờ tìm xong thuốc giải cho thôn dân, nàng mới đi tìm hắn.

Nhưng càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Phong Chỉ đứng dậy, xoay vài vòng tại chỗ, sau đó nhìn Tô Yên.

"Cô sẽ không thật sự thích hắn chứ?"

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Phong Chỉ,

"Hắn chính là Hoa Vô Khuynh!!"

"Ta biết"

"Lỡ như hắn không còn thích cô, tùy tay giết cô thì làm sao bây giờ?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Trước khi hắn giết ta, ta sẽ tránh hắn thật xa."
 
Chương 1115: Giáo chủ bệnh kiều của ta 67


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Mỗi vấn đề đều được trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Càng như vậy càng khiến Phong Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ lại, cách Tô Yên đối xử với Hoa Vô Khuynh khi hắn còn là một tên ngốc.

Không nghĩ tới a, không nghĩ tới.

Lại có người thích tên ma đầu kia.

Nàng còn quen người này!!!

Phong Chỉ nghĩ nghĩ, hiếm khi nghiêm túc.

"Cô phải biết rằng, nếu cô xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn không thể giúp cô trả thù."

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Sau đó, nàng lại nói.

"Ta sẽ không có việc gì."

Dù cho Hoa Vô Khuynh khôi phục kí ức, nàng cũng không cảm thấy hắn có sát ý với mình.

Chứng minh hắn không muốn giết nàng.

Chỉ có điều, tính cách có thay đổi hơi lớn.

Những thứ khác, cũng tốt.

Tô Yên nghĩ.

······

Trong Ma giáo.

Yên tĩnh không tiếng động.

Một mảnh tĩnh mịch.

Hoa Vô Khuynh ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn trước mặt.

Cũng giống như trước kia, đều là thức ăn lỏng.

Từ trước đến nay, hắn vẫn ăn cái này.

Không thay đổi.

Chỉ là lúc này, hắn nhìn đồ ăn trong chén.

Ngẩng đầu.

Căn phòng to như vậy, ngoại trừ Hoa Vô Khuynh cũng chỉ có Ảnh đứng im lặng một bên.

Nơi này quá yên tĩnh.

Không có một chút hơi thở.

Giống như chỉ có cái chết.

Hoa Vô Khuynh bưng chén nước lên.

Uống một ngụm.

Sau đó, thả xuống dưới.

"Ảnh"

Hoa Vô Khuynh lên tiếng.

Ảnh lập tức nói.

"Giáo chủ?"

Đôi tay Hoa Vô Khuynh ôm chén.

Nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ngươi nói với Yên Yên, ta có thuốc giải."

Ba ngày, Hoa Vô Khuynh đều không nhắc đến chuyện mất tích.

Thế nên Ảnh cho rằng, đối với giáo chủ mà nói, đó chỉ là đoạn thời gian ngắn ngủi trong chớp mắt.

Ảnh cũng không để ý.

Thế cho nên khi Hoa Vô Khuynh đột nhiên nhắc tới Yên Yên.

Hắn sửng sốt một chút, hồi lâu mới nhớ tới.

Yên Yên trong miệng giáo chủ, chắc là Tô Yên cô nương.

Ảnh gật đầu

"Vâng"

Sau khi tuân lệnh, rất nhanh Ảnh liền biến mất trước mặt Hoa Vô Khuynh.

Uống chút nước, Hoa Vô Khuynh lại gác sang một bên.

Bánh bao Yên Yên cho hắn, ăn ngon hơn.

Hắn nghĩ.

······

Vào lúc Tô Yên chuẩn bị xuất phát.

Đụng phải Ảnh.

Ảnh mặc một bộ hắc y, cả người đầy sát khí.

Tô Yên vừa mở cửa liền nhìn thấy hắn.

Nàng lên tiếng.

"Có việc?"

Ảnh đáp lại.

"Giáo chủ nói, trong tay của ngài ấy có thuốc giải?"

Tô Yên nghe xong, trong đầu nghĩ đến lúc trước có người nhắc tới bảo tàng Ma giáo.

Thần dược cứu người chết, sinh da thịt?

Tô Yên đang suy nghĩ, liền nghe Ảnh tiếp tục nói.

"Giáo chủ muốn gặp cô."

Tô Yên vừa nghe, gật đầu.

"Được"

Nàng đáp ứng dứt khoát.

Trong mắt Ảnh, nàng là vì thuốc giải nên mới đồng ý.

Đêm qua Tô Yên đã bàn bạc cùng Cổ Vương.

Lần này nàng đi Ma giáo, không định mang theo hai người họ.

Cho bọn họ một ngàn lượng bạc.

Mới đầu Tô Cổ còn bĩu môi, nhưng nhìn đến một ngàn lượng bạc lại không nói gì nữa.

Có tiền mua đồ ăn vặt vẫn hơn.

Từ khi Tô Cổ biến thành người tới nay.

Hắn nếm thử cảm giác được tiêu tiền.

Đầu hắn khắc sâu một điều, tiền là thứ tốt nhất.

Nếu Yên Yên vội, hơn nữa còn dùng tiền tống cổ bọn họ.

Cũng được...
 
Chương 1116: Oh, giáo chủ bị bệnh kiều của ta 68


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Có giác ngộ này.

Tô Cổ duỗi tay, cầm lấy ngân phiếu của Tô Yên.

Sau đó, thành thật mang theo Tiểu Hồng rời khỏi khách điếm.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Chúng ta đi chỗ nào?

"Mua hồ lô đường."

Tiểu Hồng kích động

"Tê tê tê tê tê."

Ta muốn ăn bánh hoa quế

"Yên Yên nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng."

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê."

Răng của ta sẽ không sâu, dù là có chúng nó cũng sẽ bị độc chết.

Nhìn đi, nó có sự tự giác rất cao.

Sau khi Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói xong.

Cuối cùng vẫn quyết định mua bánh hoa quế cho nó.

Mà Tô Yên thì theo Ảnh rời đi.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, chị đừng quên còn có nhiệm vụ chi nhánh đó ~~"

"Ừ"

Phải về nhà nguyên thân đi xem mẫu thân nàng.

Ước chừng đi đường được một ngày.

Tô Yên cùng Ảnh chạy đến cung điện trong Ma giáo vào lúc trời vừa tối.

Nếu Ảnh chỉ đi một mình, cả đi cả về cũng chỉ mất mấy canh giờ.

Dù sao hắn cũng có khinh công.

Nhưng mà, tu vi của Tô Yên thấp.

Nội công có cũng như không.

Thế cho nên thời gian đi đường chậm hơn rất nhiều.

Tô Yên đứng ở trước cửa cung điện.

Nhìn cánh cửa to lớn đen nhánh đang đóng chặt.

Ở phía trên cửa lớn có ghi một chữ ma, mang theo sự kiêu ngạo khí phách, khắc ở trên mặt cửa.

Ảnh đứng ở cửa, lên tiếng

"Giáo chủ, Tô Yên cô nương tới."

Chẳng mất bao lâu,âm thanh bên trong truyền đến

"Vào đi."

Ảnh duỗi tay, đẩy cửa to ra.

Liền thấy được Hoa Vô Khuynh ngồi ở trên ghế.

Hắn mặc y phục màu đỏ,mái tóc rối tung.

Ngồi ở trên chiếc ghế cao Ma giáo chí tôn.

Tám cây cột màu đỏ chống đỡ toàn bộ sức nặng của điện phủ Ma giáo.

Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, chân đi lên phát ra tiếng lộc cộc.

U ám, nặng nề, yên tĩnh.

Đây là cảm giác đầu tiên ập vào mặt.

Ở trong đại điện rộng như vậy,không có người nào, chỉ có một mình Hoa Vô Khuynh.

Ảnh thức thời lui ra.

Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ở trên chiếc bàn đặt phía trước Hoa Vô Khuynh,không có cái gì cả.

Chỉ có một cái chén.

Hắn nhìn Tô Yên thật lâu.

Sau đó cúi đầu, bưng chén lên, uống một ngụm.

Tô Yên không dừng lại, đi lên bậc thang, trực tiếp đi tới bên người Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh buông chén trong tay.

Ngẩng đầu, mặt không có biểu tình.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

"Nàng phải ở chỗ này ba ngày mới có thể có được thuốc cứu người."

Tô Yên vừa nghe, vừa đặt tầm mắt nhìn về phía thứ ở trong.

Nàng hỏi

"Đây là cái gì?"

Hoa Vô Khuynh trả lời

"Cơm"

"Vì sao chàng lại ăn cái này?"

"Ta vẫn luôn ăn cái này."

Gương mặt hắn không có một chút biểu tình nào, mang theo một loại khí chất cô độc, lạnh lẽo.

Không phải hắn đang cố tình.

Chỉ là từng đấy năm tới nay, hắn đều là cái dạng này.

Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc

"Chẳng lẽ chàng không muốn ăn bánh bao nhân thịt?"

Hoa Vô Khuynh trầm mặc.

Tô Yên nhìn hắn không nói lời nào, lại nói

"Chàng có thể cho thủ hạ đi làm. Hoặc là đi mua."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe, nói ra ngoài cửa

"Ảnh."

Đợi một lúc, người kia nhanh chóng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất

"Giáo chủ."

"Đi mua bánh bao nhân thịt."

Ảnh sửng sốt.

Giống như muốn xác định, Ảnh lặp lại một lần

"Giáo chủ, ngài nói là bánh bao nhân thịt?"

Hoa Vô Khuynh nói

"Ừ"

Tuy rằng mệnh lệnh này rất kỳ quái, nhưng Ảnh vẫn đi làm.

Hắn hành động rất nhanh.

Không đến nửa canh giờ, ba chiếc bánh bao thịt nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt Hoa Vô Khuynh.

Rất nhanh, Ảnh lại rời đi lần nữa.

Nhưng mà trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Tô Yên đứng ở bên cạnh.

Tô Yên cầm lấy một cái, đưa tới bên miệng Hoa Vô Khuynh

"Ăn đi."
 
Chương 1117: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 69


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, giật giật môi, sau đó thật sự cắn cái bánh bao nhân thịt kia.

Mỗi khi hắn cắn một miếng, hắn đều cẩn thận đếm.

Lúc hắn không có ký ức cũng làm như thế này, hơn nữa còn làm rất tốt.

Ít nhất Yên Yên khen ngợi hắn.

Trong chốc lát, hắn đã ăn xong một cái bánh bao.

Tô Yên liền cầm lấy một cái.

Cũng không cảm thấy không tiện hay mệt,một miếng lại một miếng đút hắn.

Hắn thành thật ở đằng kia ăn.

Một bên ăn, một bên nhìn Tô Yên.

Vẫn là khuôn mặt âm nhu tinh xảo kia.

Chỉ là bây giờ,  mặt không có biểu tình như vậy, sẽ chỉ làm người ta trốn ra xa, sợ chọc tới.

Nhớ lại hắn hồi xưa mang theo đóa hoa màu đỏ, ngày nào cũng gọi Yên Yên Yên Yên.

Thật sự không thể tưởng tượng, đây đều là một người.

Nhưng mà, hình như bất kể hắn như thế nào nàng đều không chán ghét.

Nghĩ như vậy.

Chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong một vỉ bánh bao hấp.

Tô Yên hỏi

"No rồi sao?"

Đôi mắt Hoa Vô Khuynh còn nhìn lên bánh bao.

Hắn không nói gì.

Nghĩ lại lúc trước, một vỉ bánh bao hấp hình như chính là lượng cơm ăn của hắn.

Hắn không nói lời nào, là bởi vì tuy rằng no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn.

Cũng giống như hắn trước khi.

Chỉ là, khi mất trí nhớ Hoa Vô Khuynh sẽ khóc bò vào lòng Tô Yên.

Không ăn được bánh bao nhân thịt, chỉ có thể ôm Tô Yên khó chịu một lúc.

Nhưng sau khi khôi phục ký ức.

Hắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Nàng duỗi tay, bịt kín đôi mắt của Hoa Vô Khuynh.

"Ngày mai lại ăn."

Nói xong, nàng hôn một cái ở trên sườn mặt hắn.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng được cả người Hoa Vô Khuynh đều cứng lại trong nháy mắt.

Thậm chí đôi tay còn gắt gao nắm chặt, nổi đầy gân xanh.

Tô Yên xem bộ dáng này của hắn.

Buông đôi tay đang che mắt hắn.

Hoa Vô Khuynh cũng không nhìn nàng, mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trong đại điện.

Cũng không biết hắn đang xem cái gì.

Tô Yên không nói lời nào, vẫn luôn lẳng lặng chờ hắn.

Chờ đến khi sống lưng cứng còng của hắn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng.

Nàng mới mở miệng

"Em ngủ ở chỗ nào?"

Hoa Vô Khuynh chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó, đứng dậy.

Không nói một lời đi ra ngoài.

Tô Yên theo sau hắn.

Cho đến khi đi vào một căn phòng.

Xem ra, căn phòng này đã được dọn dẹp.

Rất sạch sẽ.

Hắn nói

"Nàng ở nơi này."

Tô Yên đi vào.

Nàng dạo qua căn phòng một vòng.

Xem tất cả.

Hoa Vô Khuynh đứng ở cửa, cũng không có đi vào.

Tô Yên xem hắn vẫn luôn không tiến vào, là muốn đi rồi?

Nàng đứng ở cửa phòng,

"Em ngủ trước đây."

Hoa Vô Khuynh nghe, buông xuống mí mắt.

Lông mi rung động, mặt vô biểu tình đứng ở chỗ đó.

Hắn là muốn chờ nàng mời mình đi vào, hơn nữa cùng nhau ngủ.

Nhưng là hiển nhiên, nàng cũng không nghĩ như vậy.

Trước kia khi mất trí nhớ, đều là hắn quấn lấy nàng.

Hiện giờ, sợ là không thể.

Hắn không nói thêm câu nữa, xoay người biến mất ở trong bóng đêm.

Tô Yên đi đến mép giường, nằm xuống.

Nhắm mắt lại.

Bởi vì đi một ngày đường.

Thế cho nên chỉ trong chốc lát, liền ngủ rồi.

Một đêm không mơ, bởi vì ngủ ngon, thế cho nên buổi sáng hôm sau nàng tỉnh lại rất sớm.

Chỉ là lúc tỉnh lại, phát hiện mình bị người ôm vào trong ngực.

Nàng vừa nhấc đầu, liền thấy Hoa Vô Khuynh đang ngủ ngon lành.

Lại xem về bốn phía.

Rõ ràng nàng không ngủ ở gian phòng hôm qua.

Giường lớn tơ vàng, gỗ nam điêu khắc,màn màu đen.

Hai người đắp chiếc chăn màu đen trên người.

Bọn họ đều mặc áo trong màu trắng, nàng bị hắn ôm vào trong ngực.

Bị hắn ôm thực chặt.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt không có biểu tình gì của hắn có một tia ôn hòa bị hòa tan.
 
Chương 1118: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 70


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Nàng không đứng dậy, mà là ôm hắn.

Lại ngủ thêm một lúc.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, sau lúc chị ngủ chưa đến một canh giờ, chị đã bị đại nhân Hoa Vô Khuynh trộm ôm đến nơi này."

Tô Yên lên tiếng

"Ừ"

Xem như đã biết.

Chờ đến lúc Tô Yên tỉnh lại lần thứ hai, Hoa Vô Khuynh cũng tỉnh.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn Hoa Vô Khuynh cúi đầu nhìn nàng.

Thế cho nên hai người nhìn nhau.

Vô cùng yên tĩnh.

Rất nhanh, vẫn là Tô Yên lên tiếng

"Đây không phải là phòng của em."

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.

Chỉ ôm nàng, nhắm hai mắt lại.

Một dáng vẻ không muốn nói về vấn đề này cùng nàng.

Sắc mặt lại không có biểu tình gì.

Giống cái đầu gỗ, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên tới gần hắn, sau đó hỏi

"Cho nên về sau, em cùng chàng ngủ ở căn phòng này sao?"

Nàng vừa hỏi, Hoa Vô Khuynh lập tức mở mắt.

Còn tưởng rằng nàng muốn chất vấn hắn.

Hắn chưa nghĩ ra lý do.

Cũng không muốn làm nàng tức giận.

Hình như, chuyện này phát triển so với tưởng tượng của mình không giống nhau.

Nàng đợi một lúc lâu, mới nghe được hắn nói một tiếng

"Ừ"

Sau đó, Tô Yên liền nhắm mắt lại, ôm hắn ngủ tiếp một lúc.

Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã sáng, sắp đến giữa trưa.

Cuối cùng, hai người rời giường.

Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn Hoa Vô Khuynh tự mặc quần áo.

Tuy rằng hắn mặc rất chậm, nhưng bộ dáng rất nghiêm túc.

Chờ đến lúc hắn mặc xong.

Lên tiếng

"Đi thôi"

Tô Yên thấy tóc hắn đang thả, tuy để vậy cũng rất đẹp.

Nhưng tóm lại là có chút khó hoạt động.

Nàng nghi hoặc hỏi

"Chàng không chải đầu?"

Hoa Vô Khuynh nhìn tóc của chính mình, cứng rắn lên tiếng

"Ta không biết chải đầu."

Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt hắn hỏi

"Chiếc trâm ngọc em cho chàng còn không?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên.

Sau đó, đi đến ngăn tủ.

Lấy ra một cái hộp, lại từ hộp gỗ móc ra một cái hộp gỗ đen nhỏ.

Mở ra, cây châm nằm ở chỗ đó.

Hắn cầm cây trâm đi tới.

Đại khái biết Tô Yên muốn làm gì.

Hắn ngồi trên ghế.

Một bàn tay thành thành thật thật cầm ngọc trâm, một bộ dáng tùy thời chuẩn bị đưa cho Tô Yên.

Tô Yên hoảng hốt, mỗi lần nàng vấn tóc cho hắn.

Hắn đều như thế này.

Rất nghiêm túc ngồi đó.

Cũng không biết sao, mọi chuyện vẫn giống như lúc hắn mất trí nhớ.

Trừ bỏ sắc mặt lạnh một chút, không còn thích khóc nữa, thì mọi chuyện không khác trước kia lắm.

Chờ nàng buộc tóc xong cho hắn.

Tô Yên đột nhiên hỏi một câu

"Chàng vì sao sai Ảnh đi tìm em? Còn muốn chủ động cho em thuốc cứu người?"

Hoa Vô Khuynh mặt không có biểu tình, không nói lời nào.

Một lát sau, cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì.

Bỗng nhiên nói một câu

"Nàng cũng có thể không đến."

Sau khi nói xong, Hoa Vô Khuynh liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.

Tô Yên sửng sốt.

Hắn làm sao vậy??

Nàng ở trong phòng ngồi một lúc.

Rất nhanh, Ảnh bưng ba món đồ ăn, hai mặn một canh đi vào trong phòng.

"Tô Yên cô nương, ngài ăn chậm rãi."

Hắn đặt mâm xuống.

Tô Yên nhìn Ảnh

"Hoa Vô Khuynh đâu rồi?"

Ảnh nhìn thoáng qua Tô Yên.

"Việc của giáo chủ, thuộc hạ không thể tiết lộ."

Nàng cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng.

Ảnh nhìn Tô Yên một cái, không nói gì nữa.

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, Tô Yên nói

"Hắn vẫn ăn thức ăn lỏng?"

Ảnh sững lại.

Tô Yên lại nói

"Cho nên hắn ăn thức ăn lỏng hơn hai mươi năm nay, trước nay đều không ăn qua các loại thức ăn khác?"

Kỳ thật chuyện này nàng đã sớm biết.

Chính là không nhịn được, vẫn muốn xác định lại một chút.
 
Chương 1119: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 71


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Ảnh nhìn nữ tử trước mắt này.

Hắn trầm mặc thật lâu.

"Cô nương vì cứu trị người khác mà đến đây, chỉ cần thêm hai ngày nữa liền có thể rời đi. Đã như thế, mong cô nương không cần đối xử tốt với giáo chủ. Cho dù là giả vờ hay xuất phát từ sự đáng thương."

Giáo chủ sau khi mất trí nhớ, chỉ lưu lạc bên ngoài không đến một tháng mà đã nhớ thương nữ tử này.

Thậm chí không tiếc dùng phương pháp như thế cũng muốn nhìn thấy nàng.

Chứng tỏ nữ tử này chiếm rất lớn sự quan tâm trong lòng giáo chủ.

Nhưng mục đích của nàng không đơn giản.

Có lẽ trong mắt người khác, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời.

Dám vì cứu người khác mà lấy thân mạo hiểm.

Nhưng ở trong mắt Ảnh, nàng chỉ là đang lợi dụng sự mềm mại khó có được trong lòng giáo chủ, không ngừng làm thương tổn giáo chủ.

Nữ tử này càng đối xử tốt với giáo chủ, cho giáo chủ càng nhiều tốt đẹp.

Vậy chờ đến lúc nàng rời đi, tinh thần của giáo chủ sẽ càng ngày càng sa sút, càng ngày càng không đi ra được.

Giống như, mấy ngày trước nữ tử này không đến.

Giáo chủ mỗi ngày đều xuất thần nhìn chén.

Đối với Ảnh mà nói, hắn không yêu cầu gì cả.

Chỉ muốn giáo chủ sống thật tốt.

Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng giáo chủ giống như trước kia, không cần có tia mềm mại như vậy.

Tô Yên nghe Ảnh nói xong, nàng không phản bác.

Dù sao có thuốc tì càng tốt.

Tuy rằng, nguyên nhân quan trọng nhất khi nàng đến đây, là vì Hoa Vô Khuynh.

Nàng hỏi

"Hắn ở đâu?"

Ảnh lại lặp lại lần nữa

"Đó là việc của giáo chủ."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Ảnh.

Nàng từng bước một đi đến trước mặt hắn.

Bỗng nhiên giơ tay.

Phanh!

Ảnh đột nhiên không kịp đề phòng.

Thẳng tắp ngã văng ra ngoài.

Tô Yên nhìn Ảnh

"Giáo chủ của ngươi cũng không hề nói rằng sẽ không cho ta biết tin tức của hắn, đây là chính ngươi tự chủ trương. Như vậy không tốt."

Nói xong, Tô Yên xoay người rời đi.

Nàng nghĩ đến cung điện Ma giáo lúc trước.

Có phải ở đằng kia không?

Nàng nghĩ.

Liền theo trí nhớ đi về hướng đó.

Vẫn như lúc trước, cửa không có một người canh gác nào cả.

Nàng duỗi tay đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.

Tô Yên đứng ở cửa, nhìn phía chỗ bảo tọa trên cao.

Hoa Vô Khuynh đang ngồi ở chỗ đó.

Hắn trước mặt, vẫn là cái chén hôm qua nàng nhìn thấy.

Hoa Vô Khuynh thấy Tô Yên xuất hiện, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng.

Nhưng mà lại không nói bất kì thứ gì cả.

Chỉ là mặt không biểu tình nhìn nàng.

Tô Yên đứng ở trước cửa, vẫn chưa đi vào.

Nàng lên tiếng

"Vì sao không ăn cơm cùng em?"

Hoa Vô Khuynh giật giật khóe miệng.

Mặt hắn không có biểu tình gì

"Ta đang giận nàng."

Bởi vì giận, cho nên muốn ăn một mình.

Tô Yên nhìn hắn, lại hỏi

"Vậy chàng hiện tại còn tức sao?"

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.

Tô Yên

"Vừa rồi Ảnh nói em không được làm phiền chàng, em tới tìm chàng, sẽ làm phiền chàng sao?"

Nàng nghiêm túc hỏi.

Hoa Vô Khuynh nghe Tô Yên nói, thật lâu sau mới chậm rì rì thổ lộ

"Không phiền."

"Vậy đi ăn cơm không?"

Nàng nói.

Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua cái chén mình vẫn chưa uống ngụm nào cả.

Giây tiếp theo, đứng dậy.

Đi về phía Tô Yên.

Đến bên người nàng, thuận tay kéo lại vạt áo của Tô Yên.

Như lúc hắn không có ký ức vậy, kéo áo nàng, như vậy cho dù nàng đi bất cứ chỗ nào, liền có thể mang theo hắn.

Tô Yên duỗi tay, dắt lấy cái tay kia.

Kéo hắn đi ra ngoài.

"Nơi này có phòng bếp không?"

"Chắc là có"

"Ở đó có đầu bếp nữ nấu cơm không?"

"Chắc là có."

"Đói không?"

"Ừ"

Tô Yên hỏi một câu, hắn trả lời một câu.

Không có bộ dáng lạnh lùng như vừa nãy.
 
Chương 1120: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 72


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Thời gian ba ngày như thoảng qua.

Chờ đến buổi sáng ngày thứ tư.

Lúc tỉnh dậy, Tô Yên theo bản năng duỗi tay định ôm hắn một cái.

Kết quả lại sờ đến một mảnh trống không.

Nàng mở to mắt.

Xung quanh không có một bóng người.

Tô Yên liền ngồi dậy.

Nhìn lên một cái, liền thấy được ở trên bàn đặt một chiếc bình sứ màu trắng.

Nàng rời giường, mặc xong quần áo, sau đó mở cửa, tính toán đi tìm Hoa Vô Khuynh.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ảnh lần nữa.

Ảnh mặc một bộ quần áo màu đen, nói

"Cô nương, trên bàn là thuốc cứu người mà cô muốn."

Tô Yên nhìn ảnh

"Hắn đâu?"

"Giáo chủ không muốn thấy ngài rời đi."

Đại khái là có giáo huấn của mấy ngày trước,lúc Ảnh nói chuyện, cố ý nói thêm là ý của giáo chủ.

Tô Yên nhìn về phía bình thuốc ở trên bàn.

Nàng cầm lấy,nắm trong tay.

"Thuốc này dùng như thế nào?"

"Trộn vào trong nước rồi uống."

"Một bình thuốc này có thể cứu được bao nhiêu người."

"Một trăm người."

Tô Yên nhìn bình thuốc,lại nhìn Ảnh.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ biết ngài muốn cứu toàn bộ người trong thôn, cho nên cố ý chuẩn bị thuốc này."

Tô Yên gật đầu, nàng không hề nói cái gì, xoay người trở về cất dọn đồ của mình.

Nàng cầm tay nải

"Cáo từ."

Nói xong, vội vã đi ra ngoài.

Ảnh nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tô Yên không sai.

Nàng muốn cứu người nên đi nóng vội.

Có gì sai?

Chỉ là giáo chủ... chỉ sợ giáo chủ sẽ không thoát khỏi bóng ma này.

Trong cung điện ma giáo.

Hoa Vô Khuynh ho khan một tiếng rất to

"Nàng đi rồi?"

Tại đây yên tĩnh, âm thanh có vẻ rõ ràng.

Ảnh đứng ở bên dưới, quỳ một gối trên mặt đất

"Vâng"

Hoa Vô Khuynh lại bắt đầu ho khan.

Hắn cúi đầu, tay vịn lên cái bàn.

Đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cúi đầu, không nói một lời nào.

Sống lưng đều cong xuống dưới.

Nhìn qua, bộ dáng héo héo.

Như là người bị vứt bỏ.

Thật khiến người đau lòng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Bỗng nhiên nghe được cửa lớn của đại điện ma giáo kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra.

Ảnh bỗng nhiên lên tiếng

"Giáo chủ!"

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu xem.

Liền nhìn thấy Yên Yên cầm tay nải, đứng ở cửa.

Ánh mắt Hoa Vô Khuynh sáng lên.

Tô Yên đi vào cung điện.

Ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế to

"Em vốn là muốn đưa thuốc cho những người đó."

Nàng dừng một chút.

Lại nói

"Nhưng cho dù em có đi nhanh, cũng mất nửa tháng. Chờ đến lúc trở về, chỉ sợ là mất một tháng."

Nghe Tô Yên nói nàng sẽ quay trở về, ánh sáng trong mắt của Hoa Vô Khuynh lại sáng một chút.

Nhưng trên mặt vẫn là không có biểu tình gì cả.

Nàng nói

"Vì phòng ngừa lúc em không ở đây chàng lại nghĩ linh tinh.Cho nên, vẫn nên mang theo chàng đi cùng thì tốt hơn."

Đại khái là bởi vì chạy vội, mồ hôi trên trán nàng rơi xuống.

Nàng duỗi tay lau đi.

Hoa Vô Khuynh ngồi thẳng tắp ở trên ghế.

Không nói một câu.

Tô Yên nghi hoặc hỏi

"Không muốn đi cùng em?"

Nàng vừa dứt lời, Hoa Vô Khuynh đã đứng dậy.

Sau đó, thành thành thật thật đi xuống bảo tọa, đi đến trước mặt Tô Yên.

Lên tiếng

"Đi theo nàng."

Tô Yên nắm tay Hoa Vô Khuynh, kéo người đến trước mặt mình.

Sau đó nhón chân, hôn lên.

Lúc này không hôn gương mặt hắn, mà là hôn môi hắn.

Hoa Vô Khuynh trong nháy mắt liền cứng đờ người.

Ảnh cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài.

·······

Đã có người mình muốn.

Tự nhiên phải lên đường đi thôn trang cứu người.

Hai canh giờ sau.

Ảnh đánh một cái xe ngựa xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.

Ảnh ôm quyền, lần này, hắn vẫn chưa báo cáo với Hoa Vô Khuynh.

Mà nói với Tô Yên

"Cô nương, đường xá xa xôi, không bằng để thuộc hạ đưa ngài cùng giáo chủ đi đi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom