Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1003: Xuyên qua thú thế 5


Edit: hhhhhh

Beta:Tinh Niệm

Qua nhiều lần thực nghiệm, Tô Yên mới lại cất dao gập vào trong không gian.

Tô Yên nghe được tiếng nhấm nuốt răng rắc.

Biết là Tiểu Hồng đang ăn cơm.

Cô ra tiếng

"Ta cũng đói bụng."

Tiểu Hồng răng rắc một ngụm, lưu luyến không rời để lại một nửa con chồn vừa nãy.

Lưu luyến không rời mắt, đưa tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn nửa con chồn đầm đìa máu tươi.

Máu còn theo đuôi chảy xuống đất.

Tô Yên ra tiếng

"Có rất nhiều loài để ăn, em có thể bắt mang về."

Những con phát ra thanh âm kỳ quái đó, kêu gào muốn ăn cô có rất nhiều.

Một khi đã như vậy, thì ăn chúng nó luôn.

Tiểu Hồng trước mắt sáng ngời.

Trực tiếp nuốt xuống nửa con chồn.

Sau đó, cuốn cái đuôi nghênh ngang ra ngoài càn quét.

Một lát sau.

Chồn, thỏ hoang, thậm chí có một bầy sói xám đang trốn chạy.

Bất quá đều bị Tiểu Hồng cắn chết.

Tô Yên đi đến trước mặt nó.

Ngồi xổm xuống trong chốc lát.

Giống loài nơi này hoàn toàn khác xa với xã hội hiện đại.

Ngay cả mấy con thỏ.

Hàm răng sắc nhọn, lông đâm vào tay, toàn thân đều mang tính công kích.

Hơn nữa còn lớn gấp vài lần so với thỏ hiện đại.

Nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng là con chó nhỏ.

Sói cũng lớn gấp ba lần so với hiện đại.

Tô Yên nhìn trong chốc lát.

Tiếp đó, lấy dao gập ra.

Nhanh nhẹn lột da thỏ hoang, móc nội tạng.

Tô Yên tìm nhánh cây, xâu lên.

Tiếp đó, lấy một ít cỏ khô xung quanh còn có nhánh cây khô treo lên.

Tô Yên làm xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hồng

"Nghe nói, em phun được lửa?"

Tiểu Hồng tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngực

"Tê tê tê tê tê"

Đó là đương nhiên.

Nhớ trước đây, ở một vị diện nào đó, cô lấy được hai khối tinh hạch trong thân thể của một con rắn hai đầu.

Một cho Cổ Vương, một cho Tiểu Hồng.

Cổ Vương ăn tinh hạch kia thực mau liền có năng lực đóng băng.

Mà đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta.

Cũng là ăn một khối.

Phản ứng gì cũng không có.

À, nếu muốn nói có lợi ích gì.

Đại khái là trị hết bệnh cận thị của nó.

Không nghĩ tới, qua lâu như vậy.

Chuyện này cô cũng sắp quên rồi.

Đồng chí Tiểu Hồng thế mà đúng là có thể phun lửa.

Tô Yên chỉ chỉ củi đốt.

"Vậy em thử xem."

Nói xong Tô Yên lại nghĩ tới năng lực đóng băng của Cổ Vương lúc trước kia.

Tô Yên lùi sau vài bước.

Tiểu Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, răng nanh hiện ra.

Đối với đôi củi kia.

"Tê~~"

Một đốm lửa nho nhỏ, dừng trên củi đốt.

À, không có cháy, đại khái là gió quá lớn.

Trực tiếp thổi tắt đốm lửa nhỏ kia.

May là Tô Yên vẫn luôn nhìn.

Bằng không, còn tưởng rằng nó nhổ nước miếng đấy.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

"Em biết phun lửa thật chứ?"

Cô hoài nghi.

Tiểu Hồng không phục, phun liên tiếp vào đống củi.

Rốt cuộc, không biết là lần thứ bao nhiêu.

Một dúm lửa nhỏ dừng trên cỏ khô.

Phí lớn công phu như vậy, cũng xem như thành công.

Tiểu Hồng mệt mỏi thở hồng hộc, đầu ghé cạnh tảng đá, héo bẹp.

Phun lửa mệt mỏi quá, về sau không bao giờ muốn phun.

Tô Yên đi qua.

Đặt thỏ hoang đã xử lý trên ngọn lửa.

Lăn qua lộn lại nướng hơn một giờ.

Rốt cuộc cũng xong.

Tô Yên lấy một chân thỏ.

Tiếp đó, ném tất cả phần dư lên trời.

"Tiểu Hồng"

Cô hô một tiếng.
 
Chương 1004: Xuyên qua thú thế 6


Edit: hhhhh

Beta:Tinh Niệm

Liền thấy đồng chí Tiểu Hồng nháy mắt vung đuôi của mình.

Tiếp được thỏ nướng nóng hổi.

Sau đó, răng rắc răng rắc, cắn hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.

Tô Yên một ngụm một ngụm ăn.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị hiện tại đang ở một chỗ nguy hiểm, là nơi giống đực rèn luyện.

Nguyên bản, nguyên thân ra khỏi đây là đi cùng Hắc xà kia.

Hiện tại, chị tính làm gì bây giờ?"

Tô Yên dừng trong chốc lát

"Đi thành trấn."

Thực mau Tiểu Hoa liền nói tin tức về thành trấn

" Thành trấn cách còn hơn một ngàn km."

Tô Yên không nói gì.

Trong lòng Tiểu Hoa một bụng lo lắng.

Ví dụ, ký chủ là tiểu giống cái nhu nhược, nếu bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà lời tới bên miệng, Tiểu Hoa nghĩ tới vị nam chủ đầu tiên bị đánh tơi bời.

Trầm mặc.

Ký chủ là giống cái.

Chứ không phải là tiểu giống cái nhu nhược.

Là giống cái mà một quyền có thể đánh một con cự mãng vỡ đầu chảy máu rồi ấy.

Chờ ăn no.

Tô Yên nhìn về phía ngoài sơn động.

Mặt trời lên cao nhưng thời tiết lại dịu đi ít nhiều.

Cô đi ra sơn động.

Hơi nóng ập vào trước mặt.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, ký chủ, nhiệt độ hiện tại là 42 độ. Ở thế giới thú nhân là thời tiết ôn hòa."

42 độ.

Hơi nóng thổi tới, làm người thực bực bội.

Tô Yên nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu xuất hiện một vật, che bớt ánh nắng.

Tô Yên ngẩng đầu.

Tiểu Hồng nâng đầu, thân thể hình chữ S hiện ra, nó ở phía sau Tô Yên, vừa vặn đầu chặn ánh nắng chiếu tới.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Em có tốt hay không?

Tô Yên gật đầu nghiêm túc nói

"Ân"

Tiểu Hồng ý chí chiến đấu sục sôi, vẫy vẫy đuôi.

Tô Yên xách váy đi ra ngoài.

Tiểu Hồng đầu che ánh nắng, ngẫu nhiên nhìn thấy phía trước có chướng ngại, liền dùng đuôi dọn sạch cho Tô Yên.

Rốt cuộc, nuôi mười mấy vị diện, thêm hơn một ngàn năm làm sủng vật, vào lúc này cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Tiểu Hồng biến thân thể mình cao lớn thêm.

Hoa văn đỏ đen, nó chẳng sợ sẽ có người động thủ, chỉ đứng chỗ đó, liền cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nguyên bản, các loài thú còn nhớ thương Tô Yên tức khắc chạy tứ phía.

Đương nhiên, cũng có con không cam lòng đang chờ đợi.

Nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ở một bên chờ thời cơ.

Tiểu Hoa hướng dẫn, Tiểu Hồng bảo vệ.

Tô Yên đi một đường này, xem như thực thuận lợi.

Cho đến khi mặt trời sắp lặn.

Đi đến một thảo nguyên tương đối yên bình.

Trên bầu trời, một con diều hâu bay quanh.

Phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

Thanh âm phát ra như lời cảnh cáo.

Chỉ là, nó cảnh cáo ai?

Thân hình diều hâu so với một người đàn ông trưởng thành còn cao hơn, thân thể khổng lồ.

Vỗ cánh, mỗi chỗ nó đi qua đều để lại cát bụi.

Mang theo uy hiếp nồng đậm.

Tô Yên nâng đôi mắt lên, chỉ nhìn thoáng qua diều hâu kia.

Sau đó dời tầm mắt.

Liền tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, ký chủ, lão công thú nhân thứ hai của nguyên thân xuất hiện."

Tiểu Hoa muốn thay đổi một điều

"Ký chủ, chính là con diều hâu kia, chị có thích không?

Nếu không, chúng ta từ từ xem hắn biến thành nhân loại có đẹp hay không lại quyết định nhé?"
 
Chương 1005: Xuyên qua thú thế 7


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Khi Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, rốt cuộc đôi mắt nâng lên, lại lần nữa dừng trên diều hâu kia.

Tiểu Hoa đợi thật lâu, đều không nghe ký chủ mình nói gì.

Nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị suy nghĩ cái gì?"

Cô nhìn diều hâu trầm mặc trong chốc lát

"Không muốn thả hắn đi."

"Ân? Ý ký chủ là?"

Tô Yên dứt khoát trả lời

"Diệt trừ hậu hoạn."

Tiểu Hoa câm nín.

Khi Tô Yên biết nguyên thân có 5 lão công thú nhân, cũng đã làm tốt chuẩn bị.

Thấy một tên, đánh một tên.

Ít nhất, sẽ không để cho bọn họ vô duyên vô cớ tới gần mình mới được.

Vì cái gì muốn làm như vậy?

Đây là vì lâu dài mà suy xét.

Vạn nhất tìm được Quân Vực rồi.

Người nọ có bản lĩnh lôi chuyện cũ ra nói rất lợi hại.

Giải quyết tốt một đám phiền toái, tương lai sẽ thông thuận một ít.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn diều hâu trên bầu trời.

Hóa ra, trong lòng ký chủ nghĩ như vậy a.

Mà con diều hâu kia cúi người vọt xuống.

Thẳng tắp bay tới bờ sông.

Ngay lúc sắp tới nơi.

Diều hâu bỗng biến thành người.

Một thân áo đen, tóc dài màu đen.

Ưng, vương giả không trung.

Mỗi bước đi của hắn, đều mang phong thái tự tin của bề trên cùng cường đại.

Diều hâu kia không đi tới chỗ Tô Yên.

Ngược lại đi dọc theo con sông tới dưới tàng cây.

Cho đến khi dừng trước một cây đại thụ.

Thanh âm lạnh băng giàu từ tính

"Cesar, theo ta đi."

Tô Yên nghe tên này.

Cesar.

À, chính là giống cái mà nguyên thân một hai phải đánh bại?

Căn cứ vào ký ức của nguyên thân.

Cô cùng diều hâu gặp nhau là một tháng sau.

Mà hiện giờ, Cesar đã gặp diều hâu.

Nghe khẩu khí này, liền biết hai người có quan hệ không đơn giản.

Tô Yên nhìn đến dưới đại thụ có một người mặc bạch y.

Người nọ ngồi ở phía dưới đại thụ cho nên không nhìn rõ bộ dạng.

Nhưng mà......

Lúc diều hâu vươn tay muốn chạm vào giống cái bạch y kia.

Bỗng nhiên, giống cái bạch y kia hướng về phía không trung rống lên một tiếng.

Tức khắc hoá thành một con thú thật lớn.

Phản ứng đầu tiên của Tô Yên

"Cesar là đực??"

Thứ hai là.

Thân hình trắng trẻo mập mạp này, nhìn qua thực hung tàn, là gì?

Hùng?

Bạch hùng?*

*Hùng: Gấu. Bạch hùng: gấu trắng.

Ngay lúc cô đang suy tư.

Diều hâu kịp thời biến thành thú, từ trong tay Cesar chạy thoát.

Nhưng vẫn bị thương.

Cánh của hắn ta bị thương, máu tươi tí tách rơi xuống.

Lông bay đầy đất.

Nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ trốn cũng không thoát.

Bạch hùng thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng với hùng ưng đang bay lượn kia.

"Graooo!!!"

Tránh xa lão tử một chút!!!

Tô Yên ra tiếng

"Con diều hâu này thích giống đực?"

"Ký chủ, ở thế giới này, chỉ có tình dục, không có đạo đức cùng tình yêu. Con diều hâu này nam nữ đều ăn."

Tô Yên tầm mắt dừng trên người Bạch hùng kia.

Thân hình rất lớn. Chạy vội vã, khiến mặt đất chấn động.

Bạch hùng nhe răng, giơ tay, đại thụ bên cạnh đã bị hắn đánh đổ.

Rõ ràng là một sinh vật hung tàn.

Khiến diều hâu kia chỉ có thể chạy trốn.

Tô Yên thế nhưng cảm thấy, nhìn thật thuận mắt.

Diều hâu bay vòng quanh, thanh âm rơi xuống, rất kiên định

"Ta sẽ không từ bỏ, Cesar, sớm muộn gì ngươi sẽ là của ta."

Tiểu Hoa ra tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, phát hiện nam chủ đại nhân. Chính là Bạch hùng trước mắt, Cesar."

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía bạch hùng đang tràn đầy tức giận kia.

Tiểu Hoa trố mắt, lúc sau nói

"Ký chủ, nam nhân của chị bị con diều hâu xấu xa kia đùa giỡn, hắn còn tơ tưởng nam nhân của chị."
 
Chương 1006: Xuyên qua thú thế 8


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn diều hâu một hồi lâu.

Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng

"Em đánh được nó không?"

Tiểu Hồng ném đuôi, buông lời thề son sắt.

"Tê tê tê tê tê"

Đương nhiên, em là lợi hại nhất.

Tô Yên gật đầu

"Ân, giao cho em."

Nói xong, Tiểu Hồng lui thân, ẩn nấp vào rừng cây.

Tô Yên một mình đứng ở dưới đại thụ.

Thời tiết nóng hổi.

Làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô đi đến chỗ đại thụ Cesar từng đứng.

Vừa đi vừa hỏi

"Tiểu Hoa, Cesar không phải giống cái sao?"

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, nguyên thân cho rằng Cesar là giống cái. Kỳ thật Cesar là giống đực."

Tô Yên gật đầu.

Không nói gì nữa.

Cô đi đến đại thụ đứng.

Đợi không biết bao lâu.

Rốt cuộc nhìn thấy Bạch hùng khổng lồ kia, bước từng bước một đi tới chỗ cô.

Tới nơi.

Bạch hùng nhìn Tô Yên.

Nhưng chỉ liếc một cái liền dời ánh mắt.

Hắn ngồi cạnh con sông trước mặt.

Nhìn chằm chằm vào nước sông.

Cesar nhìn nước sông, Tô Yên dưới đại thụ nhìn Cesar.

Trạng thái như vậy giằng co không biết bao lâu.

Cho đến khi Cesar quay đầu.

Ánh mắt Bạch hùng không kiên nhẫn nhìn qua.

Rống với Tô Yên một tiếng.

"Nhìn cái gì mà nhìn?!"

Tô Yên gương mặt phiếm hồng vì nóng.

Ngày càng hồng.

Cô đỡ đại thụ.

"Nóng."

Bạch hùng thấp giọng hừ một tiếng.

Đúng kiểu không phải chuyện của mình.

Ở thế giới này, tiểu giống cái thực thưa thớt, cũng thực trân quý.

Nhưng, liên quan gì đến hắn?

Hắn cũng không muốn cùng bất kì ai giao phối.

Thật kỳ quái, vô luận giống đực hay giống cái, đều luôn vây lại chỗ hắn, phát tín hiệu muốn giao phối.

Hắn đối với việc giao phối, cảm thấy thật chán ghét.

Tô Yên ngồi xổm dưới đại thụ.

Hỏi Tiểu Hoa

"Nơi này giống cái có dạng gì?"

"Yêu diễm, mỹ lệ, lại thực mềm mại.

Căn cứ vào thông tin trên, giống đực ở thú thế, đều phi thường thích giống cái nhu nhược, bọn họ hưởng thụ cảm giác ỷ lại của giống cái."

Tô Yên nghe xong.

Giống cái nhu nhược?

Đang nghĩ ngợi, trên cây có một con côn trùng bò xuống dưới.

Tô Yên nhìn, tay nâng lên, nhưng được nửa đường lại thu về.

Sau đó, yên lặng lùi hai bước.

Đứng vững một lúc, sau đó vẫn luôn đứng ở đằng kia.

Cô tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp gì cùng hắn làm quen.

Thế nên chỉ có thể đứng ở chỗ đó.

Không nghĩ ra biện pháp, nhưng cũng không thể bỏ qua hắn.

Chờ có phương pháp lại cùng hắn nói chuyện cũng không chậm.

Hai người liền duy trì tư thế như vậy được một giờ.

Bạch hùng lại nhiều lần quay đầu xem Tô Yên, trừng mắt, thực không kiên nhẫn.

Tô Yên cũng không nói lời nào, cũng không đi.

Vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần như vậy.

Bạch hùng không biết có phải ngồi đủ ở chỗ này rồi hay không.

Đứng lên, từng bước một đi tới rừng cây.

Tô Yên cũng đi theo sau hắn.

Bạch hùng thân cao bước lớn, nó đi một bước, Tô Yên phải đi vài bước.

Còn may hắn đi không nhanh.

Tô Yên miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

Nửa giờ sau.

Tô Yên một đường chạy chậm phía sau hắn, đi vào núi sâu.

Bạch hùng quay đầu, không kiên nhẫn kêu

"Graoo!"

Đừng đi theo ta.

Tô Yên lau mồ hôi trên trán.

Chớp chớp mắt

Nửa ngày sau, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên

"Em muốn đi theo anh."

Bạch hùng nghe cô nói trắng ra.

Đánh giá tiểu giống cái mềm mại này trên dưới một lần.

Sau đó, hừ một tiếng.

Quay đầu, bỗng nhiên chạy như điên.

Mục đích rất đơn giản.

Chính là muốn ném rớt tiểu giống cái phiền toái này.
 
Chương 1007: Xuyên qua thú thế 9


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Cesar chạy như điên, cũng không biết do chạy nhanh hay không.

Cho nên, trái tim phanh phanh phanh nhảy lên.

Hắn trước nay đều không có gặp qua giống cái nào đáng ghét như vậy.

Cesar nghĩ.

Hắn một đường chạy như điên, một bên rống giận đe dọa động vật xung quanh.

Không cho bọn chúng tới gần.

Cũng không biết chạy bao lâu.

Cho đến khi hắn dừng lại, đã lần nữa đi tới con sông trước mặt.

Lúc trước hắn đứng là hạ du*.

*(hạ du: vùng thấp)

Mà hiện tại là thượng du.

Hắn vừa nâng chân lên, liền chặt đứt đại thụ trước mặt.

Nhìn dòng sông đang chảy xuôi.

Hừ hừ hai tiếng.

Ngược lại, nhìn thoáng qua phía sau.

Hắn chạy nhanh như vậy, tiểu giống cái nhìn qua nhu nhược kia đã không thấy đâu.

Cũng không biết cô từ đâu tới.

Lại một mình ở núi sâu này.

Kể cả giống đực thành niên ở chỗ này cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Huống chi là giống cái không có sức phản kháng?

Người nhà cho phép cô tới chỗ này?

Cesar suy nghĩ trong chốc lát.

Lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Hắn rất ghét giống cái đeo bám.

Càng ghét việc bị nhìn chằm chằm mỗi lần họ ngạc nhiên khi thấy mặt hắn.

Cô thế nhưng vừa nãy không che dấu chút nào, nói thẳng muốn đi theo hắn.

Cô cho rằng mình là ai?

Cesar nghĩ.

Tay gấu chống lên đại thụ bên cạnh.

Có chút không kiên nhẫn.

Lúc này, một dây đằng xanh biếc không biết từ chỗ nào bò lên cánh tay hắn.

Chỉ là Cesar đang thất thần.

Nên không có phát hiện.

Cho đến khi dây đằng kia nhìn con mồi vẫn không nhúc nhích, một bộ chờ bị bắt.

Không chút khách khí trực tiếp cắm vào tay Cesar.

Chỉ là lần này, không có thực hiện được.

Cesar quấn dây đằng hai vòng, trực tiếp nhổ tận gốc.

Hắn không phải là lần đầu đi lang bạt, trường hợp gì hắn đều đã trải qua.

Đang nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên hắn xoay người, dựa theo đường cũ chạy ngược lại.

Đối với hắn, dây đằng hút máu không tính là gì.

Nhưng đối với tiểu giống cái kia mà nói.

Đằng hút máu này, đủ để giết chết cô.

Tuy rằng rất ghét cô đi theo mình.

Nhưng cũng không đến mức muốn cô chết.

Hắn trong lòng tự nhủ mình như vậy.

Rốt cuộc là giống cái, vẫn nên chiếu cố một ít.

Không thể quá máu lạnh.

Mặt khác, Tô Yên một bên đỡ đại thụ dẫm lên dây đằng khô từng bước đi về phía trước.

Đi theo con đường mà Cesar đã phá hủy.

Đi đi.

Cô thực mau liền phát hiện có cái gì đó đi theo mình.

Dây đằng trên mặt đất thế nhưng động.

Cô dừng lại, dây đằng cũng dừng.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, là dây đằng hút máu."

Tô Yên gật đầu.

Tiếp tục đi.

Đi đi, phát hiện ngày càng nhiều dây đằng tụ tập lại.

Rõ ràng là muốn chuẩn bị thật tốt để phanh thây cô rồi hút máu.

Tô Yên dừng bước.

Đối với những dây đằng đó vẫy tay

"Cùng nhau đến đi."

Ngữ khí bình đạm.

Mà ở ngay lúc này,  Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, Cesar đại nhân đang tới gần chị, còn hai mươi mét."

Lúc này, Tô Yên cũng nghe thấy thanh âm Cesar gầm rú.

Động tác vẫy tay dừng lại.

Vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ không phản kháng?"

Tô Yên rầu rĩ

"Em không phải nói bọn họ đều thích nhu nhược?"

Nếu cô xé sạch đằng hút máu này ngay trước mặt hắn, làm gì còn nhu nhược đâu?

Thế nên lúc dây đằng hướng tới cô, đồng thời quấn chặt cô trên không trung, cô cũng không động.
 
Chương 1008: Xuyên qua thú thế 10


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Bạch hùng liếc nhìn hai lần, sau đó quay đi chỗ khác.

Cây đằng hút máu trực tiếp cắm vào từ bắp chân cô.

Tô Yên khẽ nhíu mày.

Cô có thể cảm nhận được máu đang bị hút đi.

Chỉ là không bao lâu.

Bên tai vang lên một tiếng rống đinh tai nhức óc.

Phanh!

Cô được ôm vào trong lòng ngực thực mềm mại lại mát mẻ.

Nhưng mà lực đạo có chút mạnh.

Khiến bả vai sinh đau.

Cảm giác bị cưỡng chế hút máu cũng đã biến mất.

Cúi đầu, thấy cẳng chân có một vết thương.

Máu theo miệng vết thương chảy xuống, lan đến mắt cá chân cuối cùng rơi trên mặt đất.

Tô Yên không nói chuyện.

Cô chỉ ôm Bạch hùng.

Cesar lửa giận hừng hực.

Đặc biệt thấy mình nếu đến chậm một bước, tiểu giống cái này sẽ chết ở chỗ này.

Tuy rằng, hắn chán ghét cô.

Nhưng, đằng hút máu càng làm cho hắn ghét hơn.

Nghĩ như vậy, trực tiếp nắm chặt những dây đằng kia, túm lên.

Những dây đằng đó phát ra tiếng kêu chói tai, chảy ra chất lỏng ghê tởm màu xanh lục.

Cuối cùng, dưới sự đấu tranh không ngừng, dây đằng đã thoát khỏi khống chế của hắn.

Đằng hút máu nhanh chóng rút lui, bảo vệ tính mạng già của mình.

Vốn tưởng rằng là dễ như chơi, ai ngờ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, còn xém chút mất mạng?

Bạch hùng nhìn đằng hút máu liều mạng rút lui.

Gầm nhẹ.

Sau đó, ôm Tô Yên ra ngoài.

Hắn tựa hồ còn giận.

Thở phì phò.

Tô Yên giật giật, sau đó ngẩng đầu

"Anh làm em đau."

Bạch hùng phục hồi lại tinh thần.

Nới lỏng lực đạo.

Nâng cô lên ngồi trên cánh tay.

Cúi đầu xem vết thương trên đùi cô.

Tô Yên ôm cổ hắn.

Mặc kệ hắn có ý gì.

Cũng rất kỳ quái, thân thể hắn rất lạnh.

Không phải loại lạnh như băng, mà giống như nước suối, dựa vào rất thoải mái.

Cảm giác nóng như lửa đốt trên mặt, rốt cuộc cũng không còn.

Chờ Bạch hùng kiểm tra miệng vết thương xong, mới phát hiện cô kề sát, ôm lấy hắn.

Một bộ dáng ỷ lại.

Hắn trầm giọng rống lên

"Cô vì sao xuất hiện ở đây? Người nhà của cô đâu? Sẽ mặc kệ cô một mình ở chỗ nguy hiểm này?"

Tô Yên chôn mặt vào bộ lông mềm mại của hắn.

"Ưm, em không có người thân. Khả năng là bọn họ muốn cho em tự sinh tự diệt."

Cesar nghe thanh âm mềm mại yếu ớt của cô.

Tức khắc đã tưởng tượng tới hình ảnh tiểu giống cái này bị vứt bỏ như thế nào, lại như thế nào ở chỗ này nỗ lực tồn tại.

Vừa mới nãy nếu không có hắn, cô tuyệt đối sẽ bị đẩy đằng kia hút máu đến chết.

Còn nữa.

Vì sao tiểu giống cái này còn ôm hắn?

Còn dán gần hắn như vậy.

Hắn hừ nhẹ một tiếng.

Có chút chán ghét.

Nhưng, nghĩ đến vết thương trên đùi cô.

Phỏng chừng là bị dọa.

Quên đi, để cô nằm một lát.

Chỉ một lát thôi.

Hắn ôm Tô Yên, suy xét đến thể chất tiểu giống cái này gầy yếu.

Thế nên không ra sức chạy vội như vừa rồi.

Mà là chậm rãi đi.

Đi tới chỗ con sông.

Ban đêm.

Ánh trăng buông xuống.

Không có cảm giác nóng hổi.

Tô Yên ngồi trên tảng đá.

Bạch hùng nắm cẳng chân của cô, rửa miệng vết thương.

Sau đó, phủ một tầng thảo dược không biết tìm ở đâu tới lên miệng vết thương.

Tô Yên để chân trần, mặc váy trắng, sợi tóc đen bị gió thổi.

Lộ ra một khuôn mặt nhỏ trơn bóng xinh đẹp.
 
Chương 1009: Xuyên qua thú thế 11


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hai người yên tĩnh một lúc lâu.

Tô Yên muốn nhảy xuống khỏi tảng đá.

Kết quả, vừa mới nhảy xuống.

Đã bị Bạch hùng lại lần nữa ôm tới trên tảng đá.

Hắn gầm nhẹ.

"Cô có thương tích, không cần lộn xộn."

Tô Yên cắn cắn môi

"Đói."

Bạch hùng nghe, nhìn bụng cô, lại nhìn cẳng chân bị thương của cô.

Tiểu giống cái cũng thật phiền toái.

Tiếp theo, hắn lại gầm nhẹ với Tô Yên một tiếng

"Đừng cử động!"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, Bạch hùng lại lần nữa tiến vào rừng cây.

Tô Yên nhìn không trung đầy sao trời.

Nhìn xung quanh.

Ngẫu nhiên giao lưu cùng Tiểu Hoa hai câu.

Đang nói chuyện.

Vốn tưởng rằng Cesar sẽ rời đi thật lâu.

Không nghĩ tới, không đến mười lăm phút, hắn đã trở lại.

Một tay còn cầm theo xác động vật đẫm máu.

Một tay cầm ít củi đốt.

Móc mồi lửa ra.

Nhóm lửa.

Động tác mau lẹ, dùng móng tay sắc nhọn còn nhanh hơn dùng dao nhỏ.

Cho nên thực mau toàn bộ con vật không biết là gì đã bị xử lý và lột da.

Thịt được khứa nhỏ rồi xiên vào que dài để thịt được nướng kỹ và chín hơn.

Nửa giờ sau.

Mùi thịt nướng thơm ngon thoang thoảng bốc lên.

Chỉ vừa ngửi, liền chảy nước miếng.

Chờ nướng chín, hắn đưa chân sau cho Tô Yên.

Tô Yên nhận, liền muốn cắn.

Bạch hùng nâng bàn tay, che miệng cô.

Tô Yên

"Ưm?"

Chớp chớp mắt, rất vô tội.

Đây là có ý gì?

Không cho cô ăn? Chỉ được nhìn??

Nghĩ như vậy.

Liền nghe hắn gầm nhẹ

"Cô muốn bị bỏng? Chờ một lát rồi ăn."

Tô Yên gật đầu.

Lúc này thành thật cầm thịt nướng.

Bạch hùng nhịn không được nhìn cô một cái.

Sao mà cô có thể tự mình tồn tại đến bây giờ chứ?

Một bữa ăn ngon đã xong.

Dựa theo thời gian, tầm này nên đi ngủ.

Tô Yên lại không ngủ.

Mắt trông mong nhìn Cesar.

Cesar trên người đều là máu nên hắn đi tắm rửa một cái.

Kết quả, vào nước không bao lâu.

Đã bị tiểu giống cái kia nhìn chằm chằm.

Làm cho càng tẩy càng buồn bực.

Cuối cùng, hơi qua loa chật vật bò lên bờ.

Cho nên, hắn nhìn Tô Yên càng không kiên nhẫn.

Cô vì cái gì luôn nhìn chằm chằm hắn?

Chẳng lẽ không thể kiềm chế bản thân một chút??

Chờ khô lông trên người.

Toàn thân hắn đều là lông tơ.

Mềm mại và trắng muốt.

So với loài gấu ăn thịt hung dữ, càng làm người cảm thấy đáng yêu hơn.

Chỉ là hắn ngồi đó, ánh mắt sắc bén kia, tạo cảm giác áp bách, không ai dám đến gần.

Hắn nằm dưới một gốc đại thụ.

Quay đi quay lại một lúc.

Cuối cùng, không kiên nhẫn ngẩng đầu.

Trừng Tô Yên

"Cô nhìn ta làm gì? Cô không ngủ được?"

Tô Yên lắc đầu

"Nếu ngủ rồi, anh đi mất thì làm sao?"

Cho nên, nhìn hắn có vẻ tốt hơn.

Thế giới này lớn như vậy.

Thật vất vả gặp được.

Vạn nhất hắn chạy.

Cô đi chỗ nào tìm người??

Hắn hừ nhẹ một tiếng

"Nếu ta đi, cô có thể đuổi kịp?"

Tô Yên vừa nghe, thực nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Sau đó, trực tiếp từ trên tảng đá nhảy xuống.

Chân chạm đất.

Chân trái đắp thảo dược, truyền đến một trận đau đớn.

Cô đỡ cục đá.

Cesar nhìn động tác của cô, khó hiểu

"Cô làm gì?"

Tô Yên đi khập khiễng đến trước mặt Cesar.

"Em và anh cùng nhau ngủ."

Cesar sửng sốt.

Trong ánh mắt không kiên nhẫn hiện lên một tia khinh thường

"Tiểu giống cái, đừng tưởng rằng ta cứu cô, liền cảm thấy ta coi trọng cô......"

Đang nói, Tô Yên đã ôm lấy hắn.

Sau đó ghé vào bụng hắn.

Ưm, trên người hắn vừa lạnh vừa mềm, so với tảng đá kia thoải mái hơn nhiều.
 
Chương 1009-2: Xuyên qua thú thế 12


Edit: Tinh Niệm

Cesar cứng đờ cả người.

Hắn rất muốn ném văng tiểu giống cái này ra.

Nhưng mà, cô nhu nhược như vậy.

Cho dù là nhẹ nhàng ném một cái, có khi cả người cũng gãy xương.

Thế cho nên một gấu một người, liền duy trì tư thế như vậy, ngây người thật lâu.

Tô Yên mệt mỏi một ngày, cô nhắm mắt lại.

Không trong chốc lát, liền ngủ rồi.

Cô nằm trên cái bụng mềm mại của bạch hùng.

Nóng rực đau đớn lúc ban ngày mang đến, rốt cuộc tiêu tán chút.

Cesar tìm từ thật lâu.

Ra tiếng

"Đừng tưởng rằng cô là giống cái thì có thể muốn làm gì thì làm."

Thanh âm hắn cứng rắn.

Sau khi nói xong, phát hiện tiểu giống cái mềm mại này vẫn luôn không nói chuyện.

Cúi đầu nhìn Tô Yên.

Cô thế nhưng ngủ rồi.

Hắn bực mình.

Sống ngần ấy năm trên đời, đều không có bực mình như thế này.

Tiểu giống cái này, thật sự là càn rỡ.

Hắn đang nghĩ ngợi.

Tô Yên ngủ đến say giấc, trở mình trên cái bụng mềm mại của hắn, dựa sang bên cạnh, suýt thì ngã xuống.

Cuối cùng được Cesar ổn định lại thân mình.

Sau đó, đẩy đẩy cô vào giữa cái bụng.

Cứ duy trì một cái tư thế như vậy.

Bạch hùng nhìn cô một hồi lâu.

Vươn tay gấu, thu hồi móng tay sắc bén.

Duỗi tay chọc chọc khuôn mặt non mềm của Tô Yên.

Cô thật mềm yếu a.

Giống như chỉ cần thoáng dùng sức thì sẽ vỡ vụn vậy.

Nhìn nửa ngày.

Hắn vẫn không có túm người xuống khỏi bụng mình.

Sau đó, cứ duy trì như vậy, ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yên tỉnh lại.

Trong đầu liền nghe được thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Vốn dĩ muốn ngồi dậy.

Vừa nghe thế lại ghé vào trên người hắn ngủ một giấc.

Ngủ trên người hắn một đêm mà ngôi sao đã sáng.

Nếu chiêu này dùng được như vậy.

Thế thì ngủ tiếp trong chốc lát đi.

Buổi sáng thái dương chiếu xạ.

Ánh nắng quá chói chang, thế cho nên Cesar bị chói đến mở mắt.

Hắn phát ra thanh âm thô suyễn, biểu đạt không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.

Mỗi lần tỉnh lại, luôn là có tất xấu rời giường.

Phải một hồi lâu mới có tan bớt tức giận, khôi phục bình thường.

Tô Yên ngẩng đầu khỏi cái bụng của hắn.

Nhìn Bạch hùng, lộ ra cười nhẹ

"Chào buổi sáng, Cesar."

Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như gió.

Cesar dừng một chút.

Sau đó, nâng mí mắt đi xem tiểu giống cái trên bụng mình.

Hừ một tiếng, dời đi tầm mắt.

Tiếp tục nhắm mắt lại, ngốc ở chỗ đó.

Tô Yên lại ôm hắn trong chốc lát.

Mới từ trên người hắn đi xuống dưới.

Sau đó đi đến bờ sông kia.

Tô Yên vừa rời đi.

Vốn dĩ Cesar đang nhắm mắt lại, tức khắc mở mắt.

Tầm mắt nhìn hướng Tô Yên.

Cô đi đến bờ sông.

Cũng không phải muốn làm gì.

Chỉ là thói quen buổi sáng tỉnh dậy, muốn rửa mặt.

Thu thập trong chốc lát.

Cô nhìn một ít cá màu bạc chậm rãi tụ tập ở trong sông.

Cá kia không lớn lắm, đại khái to bằng bàn tay một người đàn ông.

Dưới ánh nắng chiếu xuống sóng nước lóng lánh, thực đẹp.

Ba đến năm con cá lượn lờ ở trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn những con cá đó.

Nửa ngày sau, ra tiếng

"Cá ăn thịt người?"

Cô mới vừa lẩm bẩm nói xong.

Bỗng nhiên những con cá bạc kia nhảy ra mặt nước.

Há miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén bén nhọn, không còn bộ dáng đáng yêu như vừa nãy, mà trở nên dữ tợn vô cùng.

Cắn tới phía Tô Yên.

Phanh!

Những con cá đó không cắn được cô.

Chỉ thấy một con bạch hùng xông tới, nhanh chóng ôm Tô Yên vào trong ngực.

Một bàn tay Cesar ôm tiểu giống cái, một bàn tay bóp con cá ăn thịt người kia.

Máu tươi lẫn với thịt cá rơi vào trong nước.

Dẫn tới càng nhiều cá ăn thịt người thi nhau cướp đoạt.

Bạch hùng cúi đầu nhìn Tô Yên ghé vào trong lòng ngực, gắt gao ôm cổ hắn.

Hừ.

Tiểu giống cái này vừa nhìn liền biết là chưa chịu khổ bao giờ.

Không biết thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm sao?
 
Chương 1010: Xuyên qua thú thế 13


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Thế nhưng còn dám một mình hướng về phía mặt nước này.

Nếu không phải có hắn, chỉ sợ cô đã bị cá ăn thịt người xé thành từng mảnh.

Tô Yên quơ quơ cẳng chân.

Được hắn ôm, thật thoải mái a.

Cho dù chỉ là ánh mặt trời buổi sáng sớm, cũng đã gần 40 độ.

Thật nóng.

Vẫn là ở cạnh hắn mới thoải mái.

Thế cho nên cô ôm càng chặt.

Đương nhiên, hình ảnh này ở trong mắt Cesar chính là tiểu giống cái vô pháp vô thiên này đang sợ hãi.

Một bên ôm cô, một bên phát ra tiếng rống giận cảnh cáo với thứ ở trong nước nhìn trộm đã lâu.

Sau đó, nghênh ngang ôm cô rời đi.

Đi được một quãng đường rất xa.

Thấy tiểu giống cái không còn sợ hãi như vậy nữa.

Hắn lên tiếng.

"Không nên tùy tiện đi lại, chỗ này khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm."

Tô Yên nghe xong thành thành thật thật gật đầu.

"Ân"

Hắn đi tới đi lui sau đó dừng lại.

Nhìn thoáng qua vết thương trên đùi cô.

Xem miệng vết thương kia cũng không tính là nghiêm trọng.

Đêm qua đắp thảo dược lên trên miệng vết thương quả là có tác dụng.

Hiện giờ xem ra, không có chuyện lớn gì.

Nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ tốt lên thôi.

Hắn nhìn Tô Yên.

"Xuống dưới."

Tuy rằng nói như vậy, hắn cũng không có buông tay.

Đại khái là cơ thể hắn to lớn cường tráng, hắn sợ mình đột nhiên buông lỏng tay, tiểu giống cái này sẽ ngã xuống đất té bị thương thì không tốt.

Tô Yên xem sắc trời.

Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

"Anh có thể cho em ôm thêm chốc lát hay không?"

Bạch hùng nghe cô đưa ra thỉnh cầu không chút nào che dấu.

Tiểu giống cái này theo đuổi thật đúng là mãnh liệt.

Mà thôi, dù sao cô nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, cũng không đáng ngại.

Còn nữa, trên đùi cô có thương tích, lại vừa mới bị con cá kia dọa sợ.

Vậy.

Ôm đi.

Nghĩ xong.

Hắn điều chỉnh lại tư thế.

Tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

Bạch hùng vốn dĩ xuất hiện ở chỗ này là vì rèn luyện.

Hiện giờ, gặp tiểu giống cái này.

Đương nhiên không có khả năng tiếp tục rèn luyện.

Vẫn là phải nhanh một chút đi đến thành trấn gần nhất, cẩn thận cho cô kiểm tra thân thể một chút mới được.

Bị người khác vứt bỏ tại nơi nguy hiểm trong núi.

Hoặc là giống đực kia quá vô năng, hoặc là thân thể tiểu giống cái này xảy ra chuyện gì đó.

Vẫn là sớm làm kiểm tra mới tốt.

Nghĩ xong.

Hắn cúi đầu nói với cô.

"Ôm chặt."

Tô Yên vừa nghe, đôi tay gắt gao ôm lấy hắn.

Hắn liền chạy như điên xuống phía dưới chân núi.

Bạch hùng lực phá hoại cực mạnh, tốc độ chạy như điên cũng thật kinh người.

Thế cho nên nơi nó đi qua, không có động vật nào dám đột nhiên nhảy ra ngo ngoe cả.

Đều ở cách xa ra.

Hai giờ sau.

Đã tới giữa trưa.

Mặt trời lên cao.

Mặt đất vô cùng nóng bỏng.

Bởi vì cô gắt gao ôm bạch hùng thế cho nên không bị nhiệt độ làm cho té xỉu.

Nhưng đó là chưa kể đến gió.

Từng luồng không khí khô nóng đánh úp lại.

Làm thân thể người bình thường như Tô Yên không cách nào chịu được.

Bạch hùng chạy như điên một đoạn thời gian.

Tốc độ dần dần chậm lại.

Người trong lồng ngực bị phơi nắng đến mức gương mặt phiếm hồng.

Cả người nóng bỏng.

Từng giọt mồ hôi lần lượt chảy xuống.

Hắn nhìn mặt trời.

Hôm nay, đúng là có chút nóng.

Vừa lúc thích hợp để phơi nắng.

Nhưng tiểu giống cái này giống như là bị phơi đến chịu không nổi.

Hắn đi đến chỗ mát mẻ.

Đến giữa bóng râm của nhiều gốc cây lớn.

Lúc này mới thấy sắc mặt Tô Yên tốt hơn rất nhiều.

Cô ghé vào trên người hắn, phát ra âm thanh thật nhẹ.

Nghe vào lỗ tai Cesar, càng giống như là âm thanh nức nở, cực kỳ ủy khuất.

Tiểu giống cái này cũng thật nhu nhược.

Chỉ là ánh mặt trời rực rỡ hơn một chút liền bị nóng đến mức này.

Hắn nghĩ như vậy.

Nhìn đến quả dâu hồng tím ở bên đường, vươn tay hái cho cô được một ít.

Âm thanh thô lớn.

"Ăn"
 
Chương 1011: Xuyên qua thú thế 14


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên duỗi tay lấy quả dâu kia.

Cắn một ngụm.

Trong khoang miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.

Ăn thật ngon.

Ánh mắt cô hơi dừng lại.

Phải biết rằng từ sáng đến giờ cô còn chưa được ăn một chút gì.

Cả người có chút đói.

Cô chậm rãi ăn một ngụm lại một ngụm.

Trong chốc lát, liền ăn sạch sẽ mấy quả dâu trong tay Cesar.

Cesar nhìn cô ăn.

Tiểu giống cái ăn rất chậm.

Chỉ một chút trái cây mà còn ăn lâu như vậy.

Xác định cô không muốn ăn thêm nữa.

Lúc này mới ôm cô đi tiếp.

Bạch hùng ôm Tô Yên chạy như điên một lúc, sau đó lại ôm cô đi trong chốc lát.

Cứ như vậy đi đi dừng dừng.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng chạy tới thành trấn cách ngọn núi kia gần nhất.

Vừa đi vào liền thấy có rất nhiều đồ vật được bày bán, phần lớn là một ít đá quý sáng lấp lánh.

Đây hẳn là một cái chợ.

Không ít người lui tới đi lại.

Mà những người đến đây mua đồ, trong phút chốc toàn bộ đều bị Tô Yên cùng Cesar hấp dẫn ánh mắt.

Phản ứng thứ nhất của mọi người là.

Con gấu này sao lại có màu trắng?

Phản ứng thứ hai là, tại sao hắn không biến thành hình người? Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại không hiểu chuyện như vậy?

Đi theo hắn, lại là...

Một tiểu giống cái có mùi hương thật sự mê người.

Lực chú ý của đám đông lại rơi trên người Tô Yên.

Đôi mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Đây là giống cái từ nơi nào tới?

Cả người nho nhỏ, mỹ lệ, thơm quá.

Muốn được... giao phối cùng cô.

Ánh mắt Cesar bất mãn trừng lại mọi người.

Sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ.

Ban đầu Tô Yên hơi nhỏm người tò mò nhìn xung quanh.

Dù sao cũng là lần đầu tiên cô vào thế giới như vậy.

Nơi này khắp chốn đều mang hơi thở nguyên thủy, còn có, những viên đá sáng lấp lánh ấy thật hấp dẫn.

Cô vừa định nhìn kỹ.

Kết quả hai mắt liền bị che lại.

Đầu đã bị tay gấu ấn xuống.

Cô ghé vào chỗ bả vai Cesar.

Âm thanh Cesar trầm thấp

"Phải đi rồi."

Nói xong, mang theo Tô Yên chạy như điên.

Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Rất nhanh, một người một thú dừng ở trước một nhà tranh.

Phía trên nhà tranh kia vẽ một cái ký hiệu.

Tô Yên không biết nó có ý nghĩa gì.

Nhưng Cesar biết, trên đó ghi tiêu chí của dược sư.

Hắn liền ôm cô đi vào nhà tranh.

Trong nhà tranh là một bà lão có mái tóc hoa râm.

Vừa đi vào, hương vị thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.

Bà lão cúi đầu đùa nghịch đồ vật trên bàn.

Âm thanh khàn khàn.

"Ai muốn xem bệnh?"

Cesar gầm nhẹ.

"Là tiểu giống cái này."

Bà lão nghe xong, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng ở trên người Tô Yên.

Thời điểm nhìn thấy Tô Yên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

"Cô ấy sao có thể nhỏ xinh như vậy."

Tô Yên nhìn bà lão kia, dù cho hiện tại tuổi cao sức yếu, lưng cũng đã còng xuống...

Nhưng nhìn thoáng qua cũng gần 1m8.

So sánh với cơ thể 1m6 của Tô Yên thì đúng là cô rất nhỏ.

Bà lão vẫy tay.

"Mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem."

Âm thanh già nua khàn khàn.

Cesar đặt Tô Yên xuống đất.

Cô theo lời dặn của bà lão, ngồi vào ghế.

Bà lão nắm cánh tay Tô Yên, đầu tiên là bắt mạch trong chốc lát.

Sau đó kiểm tra trên dưới cơ thể cô.

Chạm vào ngực, nhéo nhéo, đôi mắt nhìn kĩ.

Ban đầu bà ta còn muốn Tô Yên cởi hết ra để kiểm tra.

Nhưng cuối cùng bị cô cự tuyệt.

Cô tất nhiên biết.

Mình không bị bệnh.

Chỉ là bởi vì nguyên thân là người xuyên qua nên tất nhiên cơ thể phát dục không giống với những giống cái ở đây.

Lão dược sư lên tiếng.

"Kỳ lạ, rõ ràng cô là người trưởng thành rồi, không hiểu sao lớn lên lại nhỏ như vậy."

Âm thanh lẩm bẩm đều lọt vào tai hai người trước mặt.

Cuối cùng, bà ta ngẩng đầu nhìn.
 
Chương 1012: Xuyên qua thú thế 15


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Nhìn sang Tô Yên, lại nhìn sang cái tên bạch hùng mặt đầy sát khí như muốn dỡ luôn mái nhà của mình kia.

Có chút thâm ý nói.

"Cô ta không có chuyện gì, cậu yên tâm đi."

Cesar nghe xong, nửa ngày sau mới tiếp lời.

"Hình như cô ấy rất bài xích ánh mặt trời, cũng rất nhanh đói khát."

Lão dược sư ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.

"Nhìn cậu lớn lên cũng không tồi, hẳn là một con gấu trắng tuổi trẻ tinh lực tràn trề đi."

Bà ta chưa nói xong nhưng ai nghe thấy cũng hiểu ý sau mới là trọng điểm.

Quả nhiên...

"Không lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một giống cái?"

Hắn không trả lời ngay, nhưng khuôn mặt ngày càng xấu.

Là do tiểu giống cái này cứ dán lấy hắn.

Thế nhưng Cesar không nói ra.

Ít nhất trước mặt người ngoài, hắn vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho tiểu giống cái.

Lão dược sư lại cúi đầu, đùa nghịch dược liệu trong tay, nói.

"Thân thể giống cái so với giống đực trưởng thành yếu ớt hơn rất nhiều, mà cô ấy so với giống cái bình thường còn yếu hơn mấy lần.Thân thể không tốt, đương nhiên sẽ như vậy."

Mắt Tô Yên trông mong nhìn về phía bạch hùng.

Cesar một tay bế Tô Yên lên.

Dán vào bụng hắn.

Hắn nhận ra được, tiểu giống cái này hình như rất thích gần gũi với hắn.

Lão dược sư lên tiếng.

"Không có gì nghiêm trọng, ăn nhiều đồ bồi bổ một chút, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt thôi."

Nhìn sắc mặt cực xấu của bạch hung, bà nói tiếp

"Đương nhiên, nếu cậu không tin tưởng ta có thể đến một thị trấn phát triển hơn tìm dược sư giỏi hơn ta."

Bạch hùng nghe xong.

Thấp giọng rống một tiếng.

Không nói lời nào nữa, nhanh chóng ôm Tô Yên rời khỏi đó.

Đương nhiên hắn muốn tìm một dược sư tốt hơn tới kiểm tra.

Đây rõ ràng là một lang băm.

Trong lòng bạch hùng có kết luận.

Xem bộ dạng cô suy yếu như này, khẳng định là khuyết thiếu cái gì đó, hay bẩm sinh đã yếu ớt.

Mà ngay khi vừa đi.

Tô Yên nghe được âm thanh tê tê tê tê tê.

Cô hơi sửng sốt.

Tiểu Hồng ở chỗ này?

Sau đó cúi đầu, theo âm thanh nhìn xuống dưới chân.

Chỉ thấy Tiểu Hồng.

Trên đầu bị quấn băng gạc màu trắng được thắt nút thành hình nơ bướm.

Thân thể nó cũng thu nhỏ chỉ như hai ngón tay vậy.

Hoa văn đen đỏ đan xen, bộ dạng có chút héo héo.

Không có cảm giác hung thần ác sát, thậm chí nhìn qua còn thấy hơi "đáng yêu".

Tiểu Hồng trừng trừng mắt, nhìn Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê."

Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên là em.

Tô Yên nhìn bộ dạng của nó, cười cười.

"Tiểu Hồng?"

Tiếp theo, cô nhìn về phía Cesar.

Nói

"Đó là con rắn em nuôi, em muốn mang nó đi theo."

Bạch hùng cúi đầu nhìn con vật mà hắn không biết là rắn hay giun đất kia.

Hừ nhẹ một tiếng.

Không nói gì.

Vươn tay ra, một phen nắm lấy đầu Tiểu Hồng, dẫn theo ra ngoài.

Cho tới khi rời khỏi trấn nhỏ, đi đến bên hồ.

Lúc này mới thả Tô Yên xuống, cũng thuận tay ném sủng vật kia xuống đất.

Bạch hùng nhìn sắc trời.

Đã đến hoàng hôn.

Thời tiết không còn nóng nữa.

Hình như lang băm kia nói để tiểu giống cái ăn nhiều cơm, bổ sung thể lực.

Hắn gầm nhẹ một tiếng.

"Ở yên đây, đừng cử động."

Tô Yên gật đầu.

"Ân."

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Bạch hùng liếc mắt nhìn "giun đất nhỏ" kia một cái.

Cũng không có cách nào để vào mắt.

Một thứ không thể hóa thành hình người thì cũng chỉ coi như là đồ ăn.

Chờ ngày nào đói bụng, nấu canh uống cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, bạch hùng dời ánh mắt đi, nhanh chóng di chuyển.

Thực mau liền biến mất trước mặt Tô Yên.

Hoàng hôn bên hồ.

Chiếu rọi lên mặt nước lóng lánh.

Cực kỳ xinh đẹp.

Dưới một gốc đại thụ.

Một giống cái mặc chiếc váy lụa màu trắng, cúi đầu đùa giỡn động vật nhỏ.

Hình ảnh này, yên lặng hoà hợp, lại cực kỳ xinh đẹp.
 
Chương 1013: Xuyên qua thú thế 16


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Diều hâu đứng ở trên nhánh cây, từ xa nhìn cảnh tượng như vậy.

Sau đó đôi mắt sắc bén nheo lại.

Ngửi được một mùi hương thơm ngọt tinh tế trong không khí.

Nhìn khắp nơi, không thấy thú nhân giống đực nào.

Tuy rằng trên người cô như có như không mang hơi thở của giống đực khác.

Nhưng vậy thì thế nào?

Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy...

Ưng Nam hạ quyết định, đó là phải làm.

Hắn nhảy từ trên cao xuống.

Đại khái là quên mất trên người đang bị thương, cho nên cơ thể nhanh chóng mất đi thăng bằng ngã về phía mặt đất.

Cũng may, thời điểm rơi xuống đất, cánh mở ra, không đến mức ngã quá thảm.

Hắn biến thành hình người.

Nam nhân mặc một cái áo đen, sắc mặt lạnh băng như được điêu khắc có tính công kích rất mạnh.

Áo đen che giấu tốt vết thương trên người hắn.

Hắn đi về phía Tô Yên.

Tô Yên nghe được tiếng bước chân.

Ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, vị này là nam chủ thứ hai của nguyên thân, Ưng Nam. Trước kia ký chủ có gặp qua, hắn còn đùa giỡn nam nhân của chị."

Tiểu Hoa giải thích đơn giản lại thô bạo.

Tô Yên lại cúi đầu nhìn băng gạc trên đầu Tiểu Hồng.

Cô hỏi.

"Em bại bởi nó?"

Tiểu Hồng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thua.

Nó ra sức lắc đầu.

"Không có, em cũng làm hắn bị thương."

Cẩn thận mà nói, hai người là ngang tay.

Nhưng dù sao diều hâu cũng là thiên địch của rắn.

Từ lúc bắt đầu, Tiểu Hồng đã ở thế hạ phong, điểm này không thể tránh khỏi.

Tô Yên đứng dậy.

Tiểu Hồng rất nhanh trốn sau lưng Tô Yên.

Hừ.

Tên chim ưng này có gì đặc biệt hơn người.

Yên Yên sẽ đánh chết ngươi.

Trong lòng Tiểu Hồng nghĩ thầm.

Trên thế giới này, hai người lợi hại nhất là Tô Yên và Cổ Vương.

Hai người bọn họ xếp ở hàng lợi hại đệ nhất.

Cho nên Tiểu Hồng hoàn toàn không cảm thấy bản thân đứng sau Tô Yên là một chuyện mất mặt.

Ưng Nam đi đến trước mặt Tô Yên.

Nhìn từ trên xuống dưới.

"Tiểu giống cái, em tên là gì?"

Tô Yên trả lời.

"Tô Yên."

Tầm mắt hắn đánh giá khắp nơi.

"Thú nhân giống đực bên cạnh em đâu? Để em một mình ở nơi này, quả thực không an toàn."

Tô Yên nhìn hắn.

"Hắn rất nhanh sẽ về."

Ưng Nam nghe xong gật đầu.

Hắn từng bước tới gần Tô Yên.

"Tô Yên, em muốn thử cảm giác bay trên bầu trời không?"

"Không."

"Sao? A, đừng sợ, thú nhân giống đực của em cũng không ở đây."

Ở một nơi lạc hậu như vậy.

Có thể bay lượn thoả thích mới thoải mái.

Đây là bản lĩnh của hắn.

Tô Yên lắc đầu.

"Tôi không muốn."

Ưng Nam từng bước áp sát.

Ánh mắt Tô Yên không hề giao động.

Cô duỗi tay, đẩy ngực hắn ta.

Cô nhẹ nhàng nói

"Không được vượt qua."

Hai mắt Ưng Nam loé sáng.

Dù cho bất kỳ giống cái nào, chỉ cần hắn bày ra mị lực của bản thân, tất cả đều ngoan ngoãn thuần phục, thậm chí mê luyến.

Ưng Nam đã duyệt vô số giống cái, dễ dàng nhìn ra Tô Yên thế mà lại không có nửa điểm rung động với mình.

Nhiều năm như vậy, trừ giống đực xinh đẹp kia, không còn ai khác có thể như thế.

Hắn duỗi tay, nhanh chóng nắm lấy tay Tô Yên.

"Tô Yên, em sẽ yêu ta."

______

Cesar: "Còn lâu."
 
Chương 1014: Xuyên qua thú thế 17


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Dùng một khuôn mặt lạnh băng nói ra những lời sến súa như vậy, cảm thấy có chút vi diệu.

Đúng hơn là...ghê tởm.

Sắc mặt Tô Yên bình tĩnh.

Lên tiếng.

"Ngươi đối phó với giống đực khác cũng dùng chiêu này?"

Ưng Nam sửng sốt, không hiểu lời cô nói.

Cho rằng cô quá khẩn trương nên nói nhầm giới tính.

Hắn dựa lại gần Tô Yên, dò hỏi.

"Cái gì?"

Tô Yên bắt lấy tay hắn ta.

Không phải hắn muốn bay sao?

Lần này cô muốn nhìn, hắn sẽ bay đi chỗ nào.

Cô lên tiếng.

"Tiểu Hồng, muốn đánh hắn không?"

Tiểu Hồng trốn sau lưng Tô Yên, có chỗ dựa vững chắc.

Anh dũng đi lên.

Thân thể vốn dĩ nhỏ bé, nháy mắt biến thành quái vật khổng lồ.

Sắc mặt Ưng Nam biến đổi, đảo mắt muốn bay đi.

Chỉ là lúc hắn biến đổi cơ thể mới nhớ ra cánh đang bị nữ nhân kia nắm trong tay.

Chẳng những thế còn không có cách thoát ra.

Không bay lên được.

Trong đầu Tô Yên nghĩ đến lần trước con chim này đùa giỡn Cesar, bị Cesar doạ chạy, sau đó hắn ta bay đi.

"Ngươi thật sự thích bay?"

Vừa nói, bàn tay cô càng dùng sức.

Đồng thời, một bàn tay khác di chuyển.

Răng rắc, cánh Ưng Nam lập tức bị bẻ gãy.

Diều hâu phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.

Vuốt chim hướng về phía Tô Yên, hung ác đâm tới.

Tiểu Hồng vươn đuôi, tức khắc hất móng vuốt đi.

Trói đầu chim ưng lại.

Treo trên đuôi mình rồi ném.

Ngay lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng.

"Leng keng, nhắc nhở ký chủ, Cesar đại nhân đang trên đường về, khoảng chừng một phút nữa sẽ nhìn thấy."

Động tác xuống tay của Tô Yên dừng lại.

Cô buông ra.

Sau đó ngẩng đầu về phía Tiểu Hồng.

"Đem hắn đi xa một chút, không cần trở lại."

Tiểu Hồng nghe mệnh lệnh, dẫn theo diều hâu rời khỏi bên bờ hồ.

Tô Yên nhìn máu trên tay mình.

Lại nhìn chiếc váy màu trắng cũng nhiễm ít vết máu.

Cô ngồi xổm xuống.

Vươn tay vào hồ nước để rửa sạch.

Nước trong hồ thật sự rất sạch sẽ.

Có thể nhìn thấy nhiều loài động vật đến đây uống nước.

Tô Yên cũng nâng một chút nước.

Cúi đầu uống.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng gầm nhẹ của bạch hùng.

Tô Yên hoảng sợ, dựa tay vào cục đá, ho khan một tiếng.

Cô chỉ cảm thấy mình bị kéo đi.

Sau đó liền bị bạch hùng ôm vào trong ngực, không thể thoát ra.

Ở sát hồ nước, một con cá sấu với hàm răng sắc bén từ đáy hồ nhảy lên.

Miệng lớn răng rắc cắn về chỗ Tô Yên vừa ngồi xổm.

Cá sấu kia thấy vuột mất con mồi.

Vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng nhìn bộ dạng bạch hùng rất có lực uy hiếp.

Nó lại trầm mình xuống dưới mặt nước.

Thực nhanh, mặt hồ khôi phục yên tĩnh.

Tô Yên ghé vào người Cesar không ngừng ho khan.

Bị sặc nước, lại còn bị hắn dùng sức lắc lắc.

Tiếng ho khan mãi vẫn không dừng lại.

Đến mức ép nước mắt chảy ra.

Bạch hùng nhìn Tô Yên nước mắt lưng tròng.

Tiểu giống cái quá nhu nhược.

Chỉ là một con cá sấu đã bị dọa thành thế này.

Bị dọa tới mức khóc?

Hắn vừa nghĩ vừa nhìn.

Bỗng nhiên, thấy được vết máu trên váy cô.

Trên người cô còn mang chút hơi thở giống đực còn chưa kịp tiêu tán.

Hắn lên tiếng.

"Có giống đực làm cô bị thương?"

Chính hắn không nhận ra trong giọng nói của mình ẩn chứa sự phẫn nộ.

Không nghĩ tới hắn mới đi khỏi trong chốc lát, tiểu giống cái này liền bị giống đực khác nhớ thương.

Tô Yên lắc đầu.

"Hắn không làm em bị thương. Người bị thương là hắn."

"Ai?"

"Một con chim ưng, hắn biến thành hình người, mời gọi em cùng giao phối."

______

Diệc Linh:Đọc chương này đồng cảm với Ưng Nam thực sự, đã không ăn được gì còn bị người ta đánh tơi tả, ném cho một cái nồi lên đầu ^.^
 
Chương 1015: Xuyên qua thú thế 18


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Cesar nghe xong, sắc mặt tối sầm.

Ném con mồi bắt được trong tay sang bên cạnh.

"Cô đồng ý?"

Khẩu khí vô cùng không tốt.

Tô Yên lắc đầu.

"Không có, nhưng hắn định cưỡng ép em."

Vừa nói ra, sắc mặt Cesar hơi hoà hoãn lại lập tức biến đen.

So với lúc nãy còn tức giận hơn.

Bất quá cái này không là gì, hắn thấy được vết máu trên váy Tô Yên.

Vươn tay gấu, khẩy cô vài cái.

"Bị thương chỗ nào?"

Tô Yên chớp chớp mắt lắc đầu.

"Giống đực kia bị thương, liền bay đi rồi."

Cô nói tương đối ngắn gọn.

Gần như cả quá trình đều bị lược bỏ.

Nói ví dụ, cánh chim ưng bị cô bẻ gãy, máu cũng vì vậy mà bắn lên người cô.

Cesar thấy Tô Yên không bị thương, sắc mặt tốt hơn một chút.

Sau đó đi tới phía con mồi.

Không hề dò hỏi thêm.

Giống như chuyện của cô không liên quan gì tới hắn.

Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi.

Về sau sẽ tách ra.

Ăn xong món nướng hoang dã.

Tô Yên cắn trái cây Cesar đưa tới.

Có thể là quá đói bụng, nên ánh mắt của cô không nhìn về hắn như bình thường.

Mà cúi đầu, liên tục ăn.

Ngược lại, Cesar ngồi xuống đất.

Ánh mắt thường thường liếc qua chỗ Tô Yên.

Ban đêm.

Bầu trời đầy sao, hết thảy đều hoàn mỹ.

Ngoại trừ, Cesar có chút tức giận.

Bạch hùng lộ ra cái bụng.

Không phải cô thích ngồi trên người hắn sao?

Tại sao không tới?

Suy nghĩ trong chốc lát.

Lại nhìn về phía cô.

Cân nhắc một chút.

Không lẽ bị giống đực kia mê hoặc?

Giọng hắn ồm ồm.

"Giống đực kia thế nào?"

Tô Yên cắn trái cây, nghe vấn đề hắn hỏi thì hơi sửng sốt.

Giống đực kia?

Là đang nói cái tên Ưng Nam cô gặp lúc chiều sao?

"Phương diện nào?"

Cô nghi hoặc hỏi.

Hắn nghe lời này, sắc mặt dữ tợn nhìn về Tô Yên.

"Cô thấy hắn có chỗ nào tốt?"

Khi nói chuyện, ngữ khí có chút tức giận.

Giống cái này, quả thực lả lơi ong bướm!

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt hung ác của hắn.

Hắn sao vậy?

Nổi giận?

Nhưng đây là hắn hỏi mà.

Hệ thống tri kỷ nhắc nhở.

"Ký chủ, chị thử nói với Cesar đại nhân, giống đực kia lớn lên rất đẹp thử xem."

Tô Yên biết, Tiểu Hoa đôi khi không đáng tin, nhưng mấy cái sách về tình yêu cũng xem không ít.

Hẳn sẽ không hại cô.

Cô ăn xong hết trái cây.

Lên tiếng.

"Lớn lên không tồi."

Vừa dứt lời, Cesar hừ mạnh, quay đầu đi ngủ.

Bộ dáng không thèm cùng Tô Yên nói chuyện, còn từ chối hiểu.

Một hồi lâu.

Tô Yên nhìn tình huống này.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Tiểu Hoa đã nói.

"Ký chủ, khẳng định là hắn đang ghen nha~"

Trong âm thanh của Tiểu Hoa, không hiểu sao lại có chút hưng phấn.

Cô ôm trái cây đến trước mặt Cesar.

Sau đó ngồi xổm xuống.

Đưa trái cây tới gần miệng hắn.

Hơi nhỏ giọng nói.

"Tuy rằng hắn lớn lên đẹp, nhưng không liên quan gì tới em."

Kỳ thật cô rất muốn nói, cô không cảm thấy Ưng Nam đẹp.

Nhưng lời mình vừa nói, sao mới chốc lát lại đổi ý được?

Cesar nâng mí mắt.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang cầm trái cây.

Liền hừ mạnh một tiếng, há miệng ăn hết trái cây vào trong miệng.

Tô Yên ngồi nhìn hắn ăn từng miếng một.

Trên khuôn mặt cô mang ý cười nhẹ nhàng.
 
Chương 1015-2: Xuyên qua thú thế 19


Edit: Tinh Niệm

Sau đó, liền đút tất cả trái cây trong tay mình cho hắn.

Sau khi ăn xong.

Vị bạch hùng kia vươn đầu lưỡi, liếm láp lòng bàn tay cô.

Tô Yên chỉ cảm thấy tay ngứa.

Cesar nhìn Tô Yên cười rộ lên, ngơ ngác trong chớp mắt.

Tiếp đó hừ mạnh, dời tầm mắt.

Sau đó nằm yên.

Duỗi tay liền đặt Tô Yên ở trên cái bụng của mình.

Hắn cứng ngắc nói.

"Ngủ"

Vừa dứt lời, Cesar liền nhắm hai mắt lại.

Tô Yên ghé vào trên cái bụng hắn, ngẩng đầu nhìn bạch hùng.

Sau đó ngoan ngoãn ôm hắn, cũng nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, chờ Tô Yên ngủ rồi.

Nguyên bản Cesar đang nhắm chặt mắt lại mở mắt mắt.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Yên.

Thấy tiểu giống cái ngủ đến ngon lành.

Hắn hừ nhẹ một tiếng.

Tiểu giống cái này thế nhưng còn nói giống đực khác đẹp mắt.

Có thể đẹp được bao nhiêu?

Còn xinh đẹp hơn hắn?

Từ trước đến nay, bởi vì diện mạo quá mức xinh đẹp, làm cho Cesar rất ít khi huyễn hóa ra hình người trước mặt người khác.

Hắn thực chán ghét hình người của mình.

Nhưng mà hiện tại......

Hắn ôm Tô Yên nghĩ nghĩ.

Tiểu giống cái này nhất định là chưa có gặp qua bộ dáng hình người của mình.

Chờ gặp được, chỉ sợ sẽ càng ngày ngày dán hắn.

Nhìn cô ở trên bụng mình xoay qua xoay lại.

Đến lúc cô sắp lăn xuống dưới.

Hắn duỗi tay, lại kéo tiểu giống cái về giữa bụng mình.

Sau đó tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tô Yên tỉnh lại.

Phát hiện dưới thân mình là mặt đất cứng ngắc, mà không phải cái bụng mềm mại kia.

Thế cho nên cô lập tức mở mắt.

Sau đó, lọt vào trong tầm mắt Tô Yên là một khuôn mặt nam tử, tuấn mỹ đến nỗi phải dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Nam tử ăn mặc một thân bạch y, tóc dài rối tung.

Hắn giống như vẫn đang ngủ mơ.

Mày nhíu lại.

Cho dù là bộ dáng không kiên nhẫn như thế, vẫn làm người nhịn không được muốn tới gần.

Hắn thực trắng, so với Tô Yên còn muốn trắng hơn.

Lông mi dài mà cong, rung động cùng với hô hấp.

Môi rất mỏng, phiếm hồng nhuận.

Nếu không phải chỗ cổ có hầu kết, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần gương mặt này, thật là đẹp đến không phân biệt được sống mái.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Một cánh tay hắn bị cô gối đầu lên.

Cánh tay kia thì đang ôm cô, có lẽ là vì theo bản năng muốn bảo vệ cô, thế nên cơ hồ ôm toàn bộ Tô Yên vào trong lòng ngực.

Khi nhìn thấy gương mặt Cesar, Tiểu Hoa đột nhiên rõ ràng, vì sao tên Ưng Nam kia muốn thổ lộ với một giống đực.

Chỉ với gương mặt này, ai có thể chịu được?

Buổi sáng, mặt trời dâng lên.

Đối với Tô Yên mà nói, một khắc khi nhìn thấy mặt trời kia, cũng đã là lúc cực kỳ nóng bức.

Cô xích lại trong lòng ngực Cesar.

Sau đó, duỗi tay đem ôm lấy hắn.

Ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Cesar.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng kia của ký chủ nhà mình, sinh ra nghi hoặc

"Ký chủ, chị là bởi vì quá nóng mới hướng vào trong lòng ngực hắn, hay là ham mê sắc đẹp?"

Tiểu Hoa nói thẳng không cố kỵ.

Tô Yên nghe, thực mau trả lời

"Quá nóng."

Trả lời xong, cô do dự trong chớp mắt, nói

"Cũng có một phần là sắc đẹp."

Tiểu Hoa nghe ký chủ trả lời, nhịn không được tậc lưỡi.

Không có tiếp lời Tô Yên.

Bởi vì Tô Yên tỉnh.

Ngẫu nhiên sẽ có động tác.

Cho nên Cesar cũng rất mau đã tỉnh.

Hắn vừa mở mắt liền thấy được một khuôn mặt cách mình cực gần.

Cơ hồ là chóp mũi chạm vào chóp mũi.

Tô Yên cũng không nghĩ tới, hắn sẽ tỉnh lại ngay lúc này.

Sau đó, động tác thực mau, dán qua.

Bẹp một ngụm, hôn lên môi mỏng nhuận hồng kia.

Đôi mắt Cesar chợt co rút lại.

Tô Yên nhịn không được lại ở trên đôi môi phiếm lạnh kia, khẽ cắn một chút.

Như là thạch trái cây vậy.
 
Chương 1016: Xuyên qua thú thế 20


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Cô hôn xong rồi, lúc này mới thành thành thật thật nghiêng sang một bên.

Sắc mặt Cesar chợt đỏ, lời nói mang theo chút tức giận.

"Cô làm gì vậy?!"

Rất giống một nam nhân nhà lành bị lưu manh đùa giỡn.

Á, không lẽ...

Hắn bị tiểu giống cái này đùa giỡn!!!

Tô Yên chớp chớp mắt, âm thanh mềm mại.

"Em muốn hôn anh."

Nghe Tô Yên nói trắng ra như vậy, tức khắc sắc mặt Cesar lại càng đỏ hồng.

Hắn lập tức đứng dậy.

Phát hiện Tô Yên còn nằm ở trên người mình.

Đem người đẩy ra.

Hắn đi tới đi lui.

Màu đỏ ửng trên mặt lan tới tận cổ.

Bởi vì làn da hắn trắng nõn, cho nên vùng da đỏ ở dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.

Cesar nhìn Tô Yên, ánh mắt phức tạp.

Cuối cùng, hừ một tiếng, sau đó phất áo rời đi.

Tô Yên đứng ở chỗ đó.

Có chút xấu hổ.

"Tiểu Hoa."

"Ân? Ký chủ?"

"Có phải ta không nên hôn hắn hay không? Hình như hắn có chút tức giận."

Tiểu Hoa vì ký chủ của mình mà phân ưu giải nạn.

"Ký chủ, đối với một khuôn mặt như vậy, ai cũng sẽ muốn hôn."

Tô Yên vừa nghe, vừa nhìn phương hướng Cesar rời đi.

Thấp giọng nói

"Nếu là gương mặt kia là của người khác, ta sẽ không hôn."

Tiểu Hoa sửng sốt.

Ký chủ của mình thật đúng là...

Nên nói cái gì mới tốt?

Chung tình? Không ham mê sắc đẹp??

Nhưng lúc nãy không phải ký chủ bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc mới hôn Cesar đại nhân sao?

Tô Yên ở đằng kia đứng nửa giờ, phát hiện hắn mãi không có trở về.

Liền nghĩ, mình có nên đi tìm hắn hay không?

"Tiểu Hoa, em có thể tìm được hắn không?"

"Có thể."

"Ân"

Nhưng trước đó, cô muốn mua một ít đá quý.

Làm người ta tức giận, phải tặng đồ để xin lỗi.

Tô Yên từ bên kia hồ đi đến chợ trên trấn.

Cô vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Không hấp dẫn không được.

Bởi trên người cô có hơi thở dễ chịu hơn bất kỳ giống cái nào, len lỏi vào tận khoang mũi của mọi người.

Cô ở trong chợ hết đi rồi lại dừng.

Sau đó ngừng lại trước một cái sạp.

Cầm xem một viên đá qúy màu đỏ.

Nó được điêu khắc có góc cạnh.

Thật tinh xảo.

Cô cầm lấy.

Đùa nghịch ở trong tay.

Sau đó, ngẩng đầu hỏi chủ quán.

"Cái này phải dùng gì để đổi?"

Chủ quán nhìn Tô Yên nuốt nước miếng.

Đôi mắt nhìn thẳng.

Sau đó, lắc đầu.

"Không cần không cần, tặng cho cô."

Tô Yên nghe xong nghi hoặc.

"Tặng cho tôi?"

Đã nói như vậy, khẳng định là càng muốn trả giá.

Vừa định hỏi.

Đối diện liền có một giống cái đi đến.

Giống cái kia mặc chiếc váy da thú, bên trên chỉ có một miếng buộc ngực.

Trước cổ treo một khối ngọc bích xinh đẹp.

Dáng người cao gầy, trước sau phập phồng quyến rũ.

Cô ta hình như không để ý đến Tô Yên.

Thế cho nên lúc đi qua đụng phải bả vai cô.

Tô Yên lui về sau một bước.

Lực chú ý từ trên viên đá quý hồng nhạt kia chuyển dời đến trên người giống cái nọ.

Giống cái kia cũng sửng sốt.

Bước chân dừng lại.

Cô ta lớn lên thực yêu diễm, đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, nhìn một cái, cảm giác giống như bị phóng điện.

Môi đỏ của cô ta mang ý cười

"Vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy giống cái còn hấp dẫn hơn so với ta."

Cô ta lại nói.

"Ta là Giffy"

Tô Yên nghe tên này, buông đá quý trong tay.

Lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người giống cái tên Giffy này.

Cô lặp lại một lần.

"Giffy?"

Giffy gật đầu.

Tầm mắt nhìn về phía Tô Yên mang theo thú vị.

Giống như phát hiện được chuyện gì đặc biệt.
 
Chương 1017: Xuyên qua thú thế 21


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Nữ nhân tên Giffy nhìn chằm chằm Tô Yên.

Giọng nói ngâm nga mang theo ý cười.

"Ta còn không biết tên cô là gì."

"Tô Yên"

Vừa dứt lời, trong mắt Giffy hiện lên tinh quang.

Cô ta vội vàng thu liễm tầm mắt.

Quay đầu nhìn về phía đá quý hồng nhạt trong tay Tô Yên.

Giffy cười nói.

"Đá quý này không tồi."

Tô Yên thu phản ứng kỳ lạ của cô ta vào trong mắt.

Sau đó, dời tầm mắt dừng ở trên đá quý này.

"Ân"

Cô lên tiếng.

Giffy ý cười càng tăng

"Chúng ta có duyên gặp lại."

Tô Yên gật đầu.

"Được"

Nói xong, Giffy nhìn thoáng qua.

Tiếp tục đi về phía trước.

Tô Yên đứng ở trước sạp nhỏ kia, nhìn đá quý trong tay.

Cho đến khi Giffy rời khỏi hẳn.

Tô Yên luôn xác nhận với người bán kia, đá quý này thật sự không cần tiền.

Cô cầm đá quý rời đi.

Tô Yên cúi đầu đi, không biết suy nghĩ cái gì.

Rất nhập tâm.

Tiểu Hoa thông minh.

Biết phản ứng của Tô Yên là vì vừa nãy trong lúc vô tình gặp được Giffy.

Liền lập tức đi tra tư liệu Giffy.

Sau đó phát hiện trong danh sách Chủ Thần có một người tên Giffy.

Giffy Chủ Thần, đứng hàng thứ 4.

Được xưng là Chủ Thần mỹ diễm.

Về tư liệu Giffy, ít ỏi đến không tưởng.

Chỉ giới thiệu Giffy là Chủ Thần như thế nào, rồi trước khi làm Chủ Thần thì nàng ta làm cái gì.

Về sau không có gì nữa.

Tiểu Hoa lên tiếng dò hỏi.

"Ký chủ, giống cái Giffy kia, là Chủ Thần?"

Tô Yên vừa nghe, phục hồi lại tinh thần.

Cô cảm thấy, dường như hệ thống của mình thông minh hơn một chút.

Cô cái gì cũng chưa nói.

Vậy mà đã tra được tin tức.

Cô suy nghĩ trong chốc lát

"Còn chưa xác định."

Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ thì chợt thấy lo lắng.

Lúc trước có hai vị Chủ Thần là Tang Lạc cùng Mộng Yểm, phản ứng của cô rất bình đạm.

Giống như việc họ xuất hiện hay không đều không quan trọng.

Nhưng, duy chỉ có Giffy này.

Chưa nói đến việc ký chủ không chắc chắn, cũng đã bắt đầu thất thần.

Cô đang bất an hay lo lắng?

Vì cái gì?

Sợ Giffy đánh bại mình?

Không có khả năng a.

Giffy là Chủ Thần đứng thứ tư.

Lúc trước khi chọn Chủ Thần đều lấy thực lực ra nói chuyện.

Nếu Chủ Thần đứng thứ hai tới, ký chủ lo lắng cũng là bình thường.

Nhưng Giffy này, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là thực lực còn kém xa ký chủ mà.

Tiểu Hoa nghĩ mãi vẫn không hiểu, đành trực tiếp hỏi Tô Yên

"Ký chủ, Chủ Thần Giffy kia rất lợi hại sao?"

"Cũng được."

"Ký chủ sợ hãi cô ta sao?"

Tô Yên nghe âm thanh cẩn thận của hệ thống.

Phục hồi lại tinh thần.

Nghi hoặc

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói.

"Bởi vì nhìn bộ dáng ký chủ, hình như rất để ý cô ta."

Tô Yên không nói gì.

Cô nghe âm thanh tiếng lá xào xạc.

Hôm nay mặt trời rất rực rỡ, ngày thường chỉ có buổi chiều mới có gió.

Tô Yên thất thần trong giây lát.

"Có gió tới."

Gió thổi một lúc.

Bỗng nhiên bầu trời đổ mưa.

Trời vẫn nắng, không hề có mây đen.

Thế nhưng dưới thời tiết oi bức lại có mưa kéo đến.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn từng hạt mưa trong không trung.

Cô đứng giữa mưa.

Tóc bị ướt nhẹp.

Rất nhanh, váy trắng mặc trên người cũng ướt sũng.

Cô vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.

Nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu xuất hiện một bóng người.

Nước mưa bị chắn lại.

Những nơi khác mưa vẫn ào ào rơi xuống.

Nhưng lại không có giọt mưa nào rơi trên người cô.

___

Lót dép hóng đi các nàng, mai tui bạo chương á!!!!
 
Chương 1018: Xuyên qua thú thế 22


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên mở mắt nhìn.

Sau đó thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Cesar có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu giống cái.

Cô hôn hắn một cái liền choáng váng sao?

Trời mưa cũng không biết trốn đi?

Còn có, cô không ở bên hồ chờ hắn, chạy loạn cái gì?

Nơi này nguy hiểm như vậy, lỡ bị giống đực bắt đi làm sao?

Hắn cảm thấy tiểu giống cái này chẳng những mảnh mai, còn không biết nghe lời.

Luôn thích chạy tới những nơi nguy hiểm.

Âm thanh hắn có chút đè nén

"Cô chạy loạn cái gì?"

Nói xong, liền ôm Tô Yên.

Nhìn bộ dạng bị mưa xối xả của cô.

Dưới làn váy màu trắng, đường cong đẹp đẽ, trước sau phập phồng mang theo cảnh đẹp đẫy đà chỉ có giống cái mới có.

Hắn liếc mắt một cái.

Sau đó ngẩng đầu, cảnh giác quét ánh mắt bốn phía.

Phát ra tiếng gầm nhẹ.

Cảnh cáo giống đực xung quanh.

Đồng thời hắn kéo quần áo của mình.

Giấu Tô Yên vào.

Chỉ lộ ra một cái đầu.

Tô Yên bị hắn ôm hồi lâu.

Mới dần dần phục hồi tinh thần.

Duỗi tay ôm lại hắn.

Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.

"Em muốn ngủ."

Cesar hừ một tiếng.

"Đúng là một giống cái khó hầu hạ."

Nói xong vẫn đem cô ôm vào ngực.

Lấy quần áo che trên đầu cô, ngăn mưa rơi xuống.

Hắn không nói gì thêm.

Nhưng ánh mắt biểu lộ, cô có thể ngủ.

Tô Yên duỗi tay, ôm cổ hắn.

Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể ức chế sự hoảng hốt mà trận mưa này mang tới, còn có tính tình càng bức bối.

Khi bắt đầu mưa, Tiểu Hoa một câu cũng không dám nói.

Cho đến khi nhìn ký chủ mình không còn việc gì nữa.

Lúc này mới hồi phục tâm trạng.

Nó nhìn hồi lâu.

Ân?

Còn tưởng rằng ký chủ sẽ phát giận không kiên nhẫn.

Nhưng nhìn ký chủ, hình như không có a.

Tiểu Hoa suy nghĩ mãi.

Nhớ tới việc khi còn nhỏ mà ký chủ trải qua.

Sở dĩ mỗi lần như vậy cô đều mất khống chế...

Là bởi vì hồi nhỏ bị nhốt nhiều năm không thấy ánh mặt trời.

Lần đầu tiên thoát khỏi lồng giam kia là vào một đêm mưa to tầm tã, cảnh đầu tiên nhìn thấy là một kẻ tàn nhẫn hành hạ tù nhân cho đến chết.

Mà người chết lại là nữ tử duy nhất nói chuyện, trộm cho cô thức ăn.

Đêm hôm đó ký chủ mất khống chế, giết hết tất cả mọi người.

Về sau ký chủ trưởng thành, phân biệt được thiện ác tốt xấu, càng khiến cô chán ghét những chuyện kia.

Cho nên, mỗi khi thời tiết mây đen có mưa to đều khiến cô mất khống chế.

Tới hiện tại...

Thời tiết sáng sủa, mưa hơi lớn một chút.

Nó vẫn cho rằng, ký chủ sẽ tiếp tục như vậy.

Xem ra, cũng không hẳn.

Chỉ có những ngày tương tự hôm đó, cô mới mất khống chế.

Giống như lần đầu tiên Quân Vực đại nhân xuất hiện.

Ký chủ mất khống chế.

Còn không phải bởi vì chịu kích thích, nhớ lại đêm hôm ấy hay sao?

Đều là máu chảy thành sông, thi thể trải rộng, đêm mưa sấm chớp đùng đùng.

Tiểu Hoa nghĩ.

Ký chủ của mình sống thật không dễ dàng.

Tuy nhiên, nó không có hình dạng.

Cũng không có nước mắt.

Chỉ có thể gào khan hai tiếng.

Cesar ôm Tô Yên, đi về phía Tây.

Tiểu giống cái nhỏ nhắn này hình như rất buồn ngủ.

Hắn muốn tìm một chỗ tránh mưa, nhân tiện thỏa mãn tiểu giống cái ngạo kiều này.
 
Chương 1019: Xuyên qua thú thế 23


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên cảm giác mình ngủ rất dài.

Mơ thấy thời điểm khi cô mới vào Cửu Trọng Thiên.

Rất nhiều người không biết.

Khi mới tới, đối với trời mưa dày đặc mây đen, cô sẽ không mất khống chế.

Chỉ là rất chán ghét, sau đó tìm một chỗ mà trốn.

Đắm chìm trong thế giới của mình.

Sau khi tranh đoạt vị trí Chủ Thần, cô mới biến thành như thế này.

Một lần gặp ngày mưa, một lần mất khống chế, nghiêm trọng tới mức nhiều khi sẽ giết người mà không phân biệt.

Hiện giờ, vừa gặp một người, trời liền mưa.

Những gì đã quên, nháy mắt liền nhớ lại.

Giffy

Tô Yên trong giấc mộng nắm chặt tay.

Bỗng nhiên tỉnh lại.

Cô thở hổn hển.

Toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi.

Tô Yên dần dần hoàn hồn.

Nhìn xung quanh, hình như đang ở một sơn động.

Cô nhìn bên ngoài.

Mưa đã tạnh.

Cô vươn cánh tay, muốn đứng dậy.

Vừa động liền thấy hai cánh tay đều trơn bóng.

Cúi đầu.

Một bộ quần áo thuần trắng bọc kín mít cơ thể cô.

Còn chiếc váy trắng dài của mình thì bị treo trên một nhánh cây.

Theo ánh sáng bên ngoài sơn động nhìn ra.

Trừ bộ váy dài kia còn có áo ngực, quần lót ren.

Hết thảy đều bị treo ở cửa sơn động.

Tô Yên nhìn một hồi lâu, phục hồi lại tinh thần.

Cho nên, bên trong cô chẳng hề mặc cái gì, chỉ có bộ quần áo này che kín cơ thể.

Vừa ngồi dậy, quần áo liền trượt xuống dưới, lộ ra sống lưng trần trụi.

Tóc dài đen nhánh thả xuống dưới, rũ ở hai bên sườn.

Cùng màu da trắng nõn như bạch ngọc tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Nhu nhược, nhỏ xinh mỹ lệ, đánh sâu vào thị giác.

Thời điểm Cesar vừa đi vào, liền nhìn thấy cảnh này.

Hắn thả con mồi trong tay xuống mặt đất.

Lúc hắn đi ra ngoài săn thú, đều biến thành bộ dáng bạch hùng.

Đi đến một bên chỗ rơm rạ mà cô nằm.

Tô Yên ngẩng đầu.

Một đôi mắt ướt dầm dề, trong nháy mắt nhìn thẳng vào mắt bạch hùng.

Thân thể Cesar tức khắc cứng đờ.

Hừ nhẹ một tiếng.

Trong tay hắn cầm một bọc lá to chứa đồ vật bên trong.

Nâng tay lên, ném nó tới trước mặt Tô Yên.

Lá cây mở ra.

Mấy quả trái cây tròn tròn lăn tới.

Tô Yên duỗi tay, đem lá cây kia hoàn toàn mở ra.

Mười mấy quả trái cây hiện ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cesar.

Đang định nói chuyện.

Không biết Cesar như thế nào, nhìn qua có chút hung hăng.

Duỗi tay, gắt gao lôi kéo quần áo Tô Yên.

Âm thanh hắn hơi thô.

"Bộ dạng này của cô là gì vậy hả?! cài chặt lại!"

Tiểu giống cái này là tự mình loã thể, sau đó dụ hoặc hắn sao?

Quả nhiên, tiểu giống cái đối với hắn mưu đồ đã lâu.

Cesar nghĩ.

Chờ hắn chỉnh xong, ngoại trừ đầu Tô Yên ở bên ngoài, những chỗ còn lại đều bị khoá chặt trong áo.

Cô định duỗi tay ăn trái cây.

Nhưng bị hắn bọc quá chặt, căn bản tay không duỗi tới được.

Cô chớp chớp mắt.

"Ăn không được."

Cesar nhìn tiểu giống cái, hừ một tiếng.

Thế nhưng còn muốn hắn đút?

Thân thể hắn giật giật.

Rất nhanh liền biến thành hình người.

Trên người hắn còn có một bộ áo bào trắng.

Nhìn qua giống như đúc với bộ đồ trên người Tô Yên.

Thực thần kỳ.

Hắn ngồi bên cạnh, một bàn tay gắt gao nắm quần áo trên người Tô Yên.

Nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô thật phiền toái.

Lại nâng tay lên, cầm lấy một trái cây đưa tới bên môi cô.
 
Chương 1020: Xuyên qua thú thế 24


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên há mồm, răng rắc, cắn một ngụm thịt quả.

Chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.

Ăn rất ngon.

Một người đút, một người ăn.

Mấy trái cây kia rất lớn.

Mà Cesar cứ liên tục đút hết cho Tô Yên.

Trong mắt Cesar, mười mấy quả cũng chưa đủ để khai vị.

Dẫn đến việc Tô Yên ăn tới no căng bụng.

Cô nhìn Cesar đưa qua trái cuối cùng.

Do dự há mồm, muốn nói cái gì đó.

Còn Cesar lại cho rằng cô còn muốn ăn.

Duỗi tay, dùng trái cây ngăn chặn miệng Tô Yên.

Cô đành nhận mệnh cắn một ngụm trái cây.

Sau đó, ngẩng đầu.

"Em ăn không hết."

Cesar hơi nhíu mày.

Nhìn thoáng qua Tô Yên.

Cô ăn uống cũng thật ít.

Chỉ ăn một chút như vậy.

Vừa nghĩ, hắn vừa đem nửa quả trái cây kia nhét vào miệng mình.

Sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Hắn cầm mấy thứ quần áo kia vào theo.

Đưa váy trắng cho Tô Yên.

Bất quá, tay lại lật tới lật lui quần lót cùng áo ngực.

Một bên đùa nghịch một bên nghi hoặc dò hỏi.

"Đây là cái gì?"

Tô Yên suy nghĩ nên hình dung mấy thứ này như thế nào để phù hợp với thế giới này.

"Cái kia là bao ngực."

Cesar nhìn đồ vật kia có hai cái dạng hình cung.

Vừa sờ sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía ngực Tô Yên.

Đương nhiên, bởi vì chính hắn bọc cô đến kín mít, thế nên chẳng thể nhìn thấy cái gì.

Sau đó, hắn lại lôi miếng vải còn lại lên.

Tò mò.

"Còn cái này?"

Tô Yên nhìn động tác trên tay hắn.

Nửa ngày sau, khó khăn lên tiếng.

"Quần áo."

Đùa nghịch xong.

Cesar đem đồ vật trả cho Tô Yên.

Lúc sau, Tô Yên che che dấu dấu thay đồ, Cesar liền dời đi ánh mắt.

Tiểu giống cái này, sao lại không dụ dỗ hắn như vừa nãy?

Cesar nghĩ như vậy.

Hắn quay đầu, nâng con mồi trên mặt đất lên, đi ra ngoài.

Tô Yên đi xuống giường.

Quần áo trên người đã mặc xong.

Bỗng nhiên, cô nhìn đến viên đá quý hồng nhạt ở đầu giường, lúc này mới nhớ tới, cô mua cái này còn chưa tặng cho hắn.

Cầm lấy đá quý, đi ra ngoài sơn động.

Rất nhanh liền nhìn thấy Cesar đang nấu chín con mồi.

Cô lên tiếng

"Cesar."

Hắn quay đầu.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.

Sau đó ngẩng đầu, lại nhìn mặt trời còn chưa xuống núi.

"Sao lại ra ngoài?"

Hắn nhíu mày.

Tô Yên duỗi tay, đưa viên đá quý màu phấn hồng kia qua.

"Cái này cho anh."

Cesar tức khắc đứng hình ở chỗ đó.

Sau đó, trên mặt dần đỏ ửng, hướng xuống tận cổ.

So với thời điểm Tô Yên hôn hắn còn đỏ rất nhiều.

Cô nỗ lực lý giải phản ứng của Cesar.

Đây là thẹn thùng?

Rất thích nó sao?

Nghĩ như vậy.

Cô đặt đá quý kia vào tay Cesar.

Cesar nắm chặt đá quý, tức đến muốn hộc máu.

Hắn gầm nhẹ.

Không biết phải làm sao.

Tô Yên nhìn phản ứng của hắn lớn như vậy.

Chẳng lẽ là cảm thấy nó quá quý trọng?

Cô định nói cho hắn.

Kỳ thật viên đá này không quý.

Người bán không hề đòi tiền.

Giây tiếp theo, Cesar giơ tay liền ấn Tô Yên ở trên tường.

Hắn nhíu mày.

"Cô nghĩ là ta chắc chắn sẽ đáp ứng đúng không?"

Tô Yên trầm mặc.

Không phải không nghĩ tới.

Chỉ là cô không hiểu lắm hắn rốt cuộc đang nói tới cái gì.

Cesar nhìn Tô Yên trầm mặc, cho rằng mình dọa cô sợ.

Không có cách nào, cô cũng dọa đến hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được tiểu giống cái chủ động như vậy.

Thậm chí còn chuẩn bị đá quý thỉnh cầu hắn sinh con cùng cô?

Tuy rằng hắn cũng không định cùng giống cái nào kéo dài hậu đại.

Nhưng, Cesar nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, thanh âm kỳ lạ.

"Cô, cô cảm thấy chính mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của ta?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom