Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 924: Nhẹ chút, sẽ đau 12


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

"Cậu xem, thông báo này trực tiếp leo lên hot search."

"Wow, anh hùng cứu mỹ nhân?? Ai là anh hùng? Tớ thật sự hâm mộ người đó chết mất."

Vị anh hùng mọi người đang nhớ thương hâm mộ, đang ngồi nhìn bài thi ngữ văn của mình mà phát ngốc.

Tiểu Hoa cũng rất tò mò

"Ký chủ, chị viết văn chỉ được 2 điểm."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng.

"Ký chủ chị viết như thế nào vậy?"

"Viết rất nghiêm túc."

Nói xong, Tô Yên liền héo héo.

Ngữ văn, thật quá khó a.

Vì cái gì lại ra đề như vậy.

Còn bắt buộc phải là suy nghĩ của tác giả.

Cô lại không phải là tác giả.

Ít nhất một tháng cô không thể viết ra lượng chữ nhiều như vậy được.

Tiểu Hoa dự định sẽ an ủi ký chủ nhà mình một chút.

Nhưng, nhìn lại hai câu văn trên giấy.

Cho dù bản thân thường xuyên vuốt mông ngựa đi chăng nữa.

Vốn từ của nó cũng nghèo nàn rồi.

Thật lâu sau, Tiểu Hoa mới nhỏ giọng nói.

"Ký chủ, chị cố lên."

Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.

Một bên khác.

Thời Thù nghe Tần Như báo cáo.

"Tiên sinh, về phía tổ chức Nhật Nguyệt, tư liệu rất ít ỏi. Chỉ biết họ có sức chiến đấu mạnh mẽ, am hiểu thuật dịch dung, các tin tức khác, chúng ta không thể biết được."

Thời Thù nghe sơ qua phần giới thiệu, liền nhớ đến tối hôm qua Tiểu Quai dịch dung thành một nam nhân.

Khóe môi nhếch lên một chút.

Trong tay, còn nắm chặt viên kẹo sữa dâu của cô ấy.

Vuốt ve qua lại ở trong tay.

Im lặng nửa ngày, Thời Thù lên tiếng

"Tìm hiểu vài nhiệm vụ lúc trước của cô ấy, đem tư liệu đến, tôi nhìn xem."

"Vâng, tiên sinh."

Tần Như đồng ý.

Đi ra khỏi phòng.

Thời gian thoáng cái trôi qua.

Chớp mắt đã tới thứ sáu.

Tô Yên tan học đi về nhà.

Đang trên đường đi, cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

Tô Yên bắt máy

"Alo?"

Bên kia có người lên tiếng.

"Tinh, có một nhiệm vụ, đối phương chỉ đích danh muốn cô nhận."

"Nhiệm vụ gì?"

"Cô có biết Thời Thù không? Là đại minh tinh đỉnh cấp với lượng người hâm mộ khổng lồ đang hot đấy."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng, bước chân bắt đầu chậm lại.

Tiếp theo, đối phương liền nói

"Người thuê yêu cầu, muốn lấy một bộ đồ ngủ của Thời Thù. Thời gian 48 giờ, thù lao một trăm vạn."

Tô Yên nghe xong, lên tiếng

"Tôi không ăn trộm đồ."

Đối phương nghĩ tới quy định của Tô Yên, chỉ biết thở dài.

Cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Tinh, một bộ đồ ngủ, thù lao tận một trăm vạn a."

"Không nhận."

Công việc của Tô Yên, chủ yếu là bảo hộ người thuê.

Nói đơn giản một chút chính là làm.... bảo tiêu.

Đối phương lên tiếng

"Từ từ, tôi hỏi lại một chút.

Thời Thù là một đại soái ca đỉnh cấp hoàng kim, các thành viên trong Nhật Nguyệt đều muốn cướp đấy.

Nếu không phải đối phương chỉ định cô, nhiệm vụ đã sớm có người nhận rồi."

Dù gì cũng là đồng nghiệp một năm trời, đều quen thuộc cả.

Khi nói chuyện, không hề giống như giao nhiệm vụ.

Mà nhiều hơn là cảm giác tán ngẫu cùng bạn bè.

Tô Yên định tắt điện thoại, lại thuận miệng hỏi

"Chỉ là một bộ quần áo, vì sao lại muốn trộm?"

"Lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên lúc hắn ngủ muốn trộm nhìn một cái rồi."

Tô Yên ngừng bước.

Nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Phía bên kia điện thoại lại nói

"Vị trí thứ năm thứ bảy trên bảng xếp hạng vũ lực, hai người đó đều mê mẩn Thời Thù, vừa nghe có nhiệm vụ đã chờ rất lâu."

Tô Yên cúi đầu.

Nhìn con đường đá trước mặt.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đường.

Trong đầu, Tiểu Hoa nói chuyện phá lệ ân cần

"Ký chủ, người xếp vị trí thứ năm chính là gay a,làm việc lại không hề cố kỵ điều gì, đến lúc đó hắn lại chiếm tiện nghi của Thời Thù đại nhân thì làm sao bây giờ??"

Trên mặt Tô Yên không có gì dao động.

Tay cầm điện thoại, bỗng nhiên nắm thật chặt.

Tiểu Hoa lại nói

"Vạn nhất đến lúc tên gay kia hạ thuốc tiên sinh, một đêm xuân sắc, đem Thời Thù đại nhân bẻ cong thì làm sao bây giờ?"
 
Chương 925: Nhẹ chút, sẽ đau 13


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Giọng nói vừa dứt, Tô Yên liền nói

"Tôi nhận."

Đầu dây bên kia đang chuẩn bị tắt điện thoại.

Đột nhiên nghe Tô Yên nói, sửng sốt

"Thật ư?"

Như thế nào đột nhiên lại đổi ý?

"Ân"

Tô Yên đồng ý.

Cô chậm rãi hỏi một câu

"Chỉ là muốn một bộ đồ ngủ của hắn?"

"Đúng vậy, người thuê xác định chỉ cần như vậy."

"Được."

Cô đồng ý.

"Tôi đi chuẩn bị một chút, buổi tối ngày mai hành động."

Đầu dây điện thoại bên kia thật vui vẻ.

Một bộ đồ ngủ trị giá 100 vạn.

Tiền này thật sự rất dễ kiếm a.

Một lúc sau khi tắt điện thoại.

Tô Yên đi về nhà.

Tiểu Hoa liền bắt đầu lải nhải.

Vốn dĩ nó là một cái hệ thống thích nói nhảm.

Từ khi biết Tô Yên mất trí nhớ, càng ngày càng thích nói nhiều.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị lần này còn muốn trang điểm thành đàn ông sao?"

"Ân, để thuận tiện."

"Ký chủ chẳng lẽ chị không cảm thấy, dùng sắc dụ càng dễ hơn sao?"

"Sắc dụ?"

"Đúng vậy, lúc trước chị có vào phòng hắn một lần, lần này khẳng định sẽ canh giữ nghiêm ngặt hơn a.

Nếu như chị mặc váy ngắn nè, thêm tất chân đen, tóc cuộn sóng, khẳng định khiến hắn mê mệt đến thần hồn cũng chẳng còn nha."

Tô Yên tự hỏi trong lòng 3 giây

"Ta không muốn."

Tiểu Hoa âm thanh nhỏ lại một chút

"Vì sao a?"

"Hành động bất tiện."

Tiểu Hoa

"Vậy... ký chủ chị có thể trang điểm thành một tiểu soái ca ca hay không?"

"Vì sao?"

"Người ta thường yếu lòng trước những thứ xinh đẹp."

"Có bằng chứng sao?"

Hiển nhiên Tô Yên không tin tưởng lắm với lời này.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, lúc chị nhìn Thời Thù đại nhân, chẳng lẽ không cảm trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?"

Tô Yên trầm mặc một lúc sau.

Cô chậm rì rì lên tiếng

"Có đạo lý."

Một người một thống tử thống nhất với nhau, vừa đi vừa nghĩ.

Thực nhanh, Tô Yên rẽ sang một lối nhỏ, càng đi càng nhanh.

Buổi tối ngày hôm sau.

Tô Yên nắm trong tay bản vẽ của khách sạn Tây Trúc.

Bởi vì xảy ra vụ bắt cóc Chu Viện.

Ngày hôm sau, Thời Thù liền đổi khách sạn.

Tới khách sạn Tây Trúc.

Tô Yên quan sát một lúc lâu.

Cô lấy ra một bộ tây trang màu đen.

Mái tóc của cô không dài lắm, chỉ tới cằm.

Dùng keo xịt tóc đem mái tóc lộn xộn vuốt ngược ra sau.

Nhìn vào gương, một gương mặt tinh xảo nhu hòa.

Lấy ra dụng cụ dịch dung.

Mười lăm phút sau.

Một soái ca có mái tóc màu xanh rêu, đôi mắt vàng kim sắc xảo, hốc mắt thâm thúy, đường cong lạnh bạc thể hiện rõ nét trên mặt.

Một bàn tay Tô Yên bỏ vào trong túi.

Đứng ở chỗ đó.

Thắt một cái cả vạt.

Cô cao không đến 1m7.

Nên hóa trang càng trở nên hoàn hảo.

Hiện tại nhìn qua, Tô Yên như là một thiếu niên ngoại quốc 15 tuổi.

Dáng người cao gầy, thậm chí còn có cả yết hầu.

Sửa soạn mọi thứ thật hoàn mỹ.

Chỉ cần không sờ vào, sẽ không phát hiện đây là giả.

Tô Yên nhìn vào gương, nói một chuỗi tiếng Anh.

Là giọng Luân Đôn chuẩn.

Tiểu Hoa cũng ngốc lăng nhìn kí chủ nhà mình nửa ngày, hít vào thở ra, ngu ngơ nói

"Ký chủ, chị soái lắm a."

Tô Yên rũ mắt, đeo phụ kiện lên tay.

Ống tay áo rũ xuống, tây trang màu đen che khuất phụ kiện kia.

Tô Yên mang tai nghe.

Đầu kia truyền đến âm thanh

"Tinh, chuẩn bị tốt chứ?"

Tô Yên

"Ân, có thể xuất phát rồi."

Tô Yên đi ra cửa phòng.

Ách, lúc trước đã quên nói.

Bạn học Tô Yên của chúng ta tự mua cho chính mình một đống biệt thự.

Đi xuống gara, bên trong có một chiếc xe màu đen lặng im dừng ở đó.

Tô Yên bước lên xe, dập chân ga.

Cô không chạy đến khách sạn Tây Trúc trước.

Ngược lại chạy đến sân bay cách đó gần nhất.
 
Chương 926: Nhẹ chút, sẽ đau 14


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Dừng lại ở bãi đậu xe.

Trong tay cầm vali bước ra ngoài.

Sau đó, vào WC, lại nhanh chóng đi ra.

Tiện đà, quay xe, thẳng hướng khách sạn Tây Trúc.

Tai nghe truyền đến âm thanh

"Thân phận giả của cô tên là Sean · Lyme. Tới chỗ này du ngoạn và nghỉ dưỡng.

Hắn 6 giờ chiều nay có mặt, hiện tại người thật đang bị chúng ta gây mê ở gara, thân phận cùng tin tức, đều nhớ rõ rồi chứ?"

"Ân"

"Chúc cô hoàn thành tốt nhiệm vụ."

"Được"

Tiểu Hoa khẽ meo meo nói

"Ký chủ,chị không cần hồi hộp, chị sắp gặp Thời Thù đại nhân rồi đó!!"

"Em hồi hộp sao?"

"Ân ân"

Tiểu Hoa tiếng có tiếng không trả lời.

Nó thật là hồi hộp muốn chết.

Ký chủ soái như vậy, vạn nhất Thời Thù đại nhân cho rằng ký chủ là tiểu soái ca, thật bị bẻ cong mất thì phải làm sao bây giờ?

Phỏng chừng không có một cái hệ thống nào nhọc lòng như nó a.

Thân là một cái hệ thống, suốt đời chỉ có một nguyện vọng.

Hy vọng ký chủ nhà mình thật nhanh cùng Thời Thù đại nhân ở bên nhau.

A?

Nó thân là một cái hệ thống trợ giúp ký chủ tìm mảnh vỡ chủ thần a?

Vì cái gì lại biết thành một cái hệ thống mai mối rồi??

·······

Đương sự Tiểu Hoa nghĩ không ra, liền quay đầu vứt chuyện này đi.

Rốt cuộc trí thông minh vẫn không đủ dùng a.

Có thời gian suy nghĩ miên man còn không bằng vỗ mông ngựa cho ký chủ vui vẻ.

Thực mau liền tới khách sạn Tây Trúc.

Tô Yên tay kéo vali đi vào.

Từ lúc Tô Yên đi vào, thu được không ít ánh mắt đánh giá mang theo nóng rực.

Cô đi đến khu vực lễ tân

"Một phòng tổng thống."

Cô hạ giọng, dùng giọng điệu ngoại quốc cứng nhắc để nói chuyện.

"Vâng, tiên sinh."

Xử lý xong thủ tục, thực mau liền có người tới mang hành lí đến thang máy.

Thang máy dừng ở lầu 9.

Tai nghe vang lên âm thanh

"Tinh, mục tiêu của cô ở lầu 8."

Đi vào phòng, mở cửa.

Thu xếp tốt hành lý, đi đến bên cửa sổ.

Mở ra bản đồ.

Nhìn trong chốc lát.

Sau đó, cô ngồi ở mép giường, lẳng lặng chờ đợi.

Bên tai nghe lại có tiếng nói

"Căn cứ cung cấp tin tức, Thời Thù có thói quen ngủ lõa thể, chỉ cần chờ hắn ngủ, áo ngủ rất dễ dàng lấy được."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.

Thực nhanh, đến 12 giờ rưỡi.

Người bên kia nhắc nhở

"Tinh, hành động."

Tô Yên đứng dậy

Tiếp theo, kéo vali ra, từ bên trong lấy ra đủ loại đồ vật.

Một lúc sau trang bị đã hoàn hảo.

Đẩy cửa sổ ra, theo đường ống dẫn nhảy xuống.

Tiểu Hoa xem đến sửng sốt.

Ba phút sau.

Ở một của sổ nào đó trong khách sạn tầng 8, xuất hiện một đôi tay trắng noãn.

Khi cửa sổ vừa lúc mở ra.

Tô Yên nhảy vào.

Bên trong ánh đèn lờ mờ.

Cô đứng ở bên cạnh rèm cửa, quay đầu nhìn lại.

Trên giường lớn, là một người đàn ông đang ngủ say.

Trên người mặc một áo choàng tắm màu đen, bên hông dây lưng lỏng một chút.

Thế nên nhìn có chút lỏng lẻo, bờ ngực như ẩn như hiện.

Trên gương mặt tuấn mỹ được ánh trăng chiếu rọi, có vẻ đẹp phá lệ rõ ràng.

Rõ ràng đến mức làm Tô Yên nhìn một hồi lâu, thiếu chút nữa đã quên mất nhiệm vụ của mình là tới lấy áo ngủ.

Sau khi phục hồi lại tinh thần.

Tô Yên bước lên phía trước.

Cô nhíu chặt lông mày.

Hắn mặc như thế này, làm thế nào để cởi?

Cô đi đến, khom lưng.

Duỗi tay.

Bàn tay trắng noãn, cùng áo choàng đen đối lập rõ ràng.

Đang muốn cởi bỏ.

Tay lại dừng một chút.

Nhìn thoáng qua ngực hắn.

Cô cúi đầu đến.

Yên lặng đem dây lưng buộc lại hoàn hảo.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"A? Ký chủ, chị làm thế thì sao hoàn thành nhiệm vụ được? Đây là tính mang người đi luôn sao??"

Tô Yên

"Hắn ở bên trong không mặc gì cả."

"Thì có làm sao a??"

"Như vậy là không tốt."

Tô Yên trả lời một cách nghiêm túc.
 
Chương 927: Nhẹ chút, sẽ đau 15


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa

"....ký chủ, chị cởi đi."

Tiểu Hoa lên tiếng khuyên.

Thân là một cái hệ thống, nó cũng thật là thẹn thùng a.

Nhưng Tiểu Hoa cảm thấy, nếu như ký chủ của nó cởi áo ra, nam chủ đại nhân sẽ không tức giận, mà khẳng định còn rất cao hứng.

Tô Yên vẫn như cũ cự tuyệt

"Sáng ngày mai lại đến lấy."

Nói cách khác, Tô Yên dự định từ bỏ cơ hội tối hôm nay, ngày mai lại đến.

Suy nghĩ xong, Tô Yên đang muốn đứng dậy rời khỏi phòng.

Kết quả, người nào đó đang nằm trên giường, chợt mở mắt.

Không những thế, hắn còn duỗi tay nắm lấy tay của Tô Yên.

Muốn kéo cô đến trên giường.

Tô Yên giơ tay liền phản kháng.

Đảo mắt liền kiềm chế tay của Thời Thù, đem người gắt gao ấn ở trên giường.

Tô Yên đè lên trên, quỳ một gối ở trên giường.

Giữ chặt hai tay hắn trên đầu giường.

Thời Thù mắt không chớp nhìn cô.

Không hề phản kháng.

Tùy ý để cô kiềm chế muốn làm gì thì làm.

Tô Yên hạ giọng lên tiếng

"Anh đừng nhúc nhích."

Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh.

Làm cho Tô Yên quên mất mình đang cải tràn thành người ngoại quốc.

Lời nói tuy mang chút khàn khàn, nhưng mà nghe ra được, câu chữ rõ ràng.

Thời Thù nhìn cô, lẩm bẩm

"Tiểu Quai thật là xinh đẹp."

Tô Yên lại lần nữa nghe thấy cái xưng hô này.

Một lúc sau.

Thì ra tên Tiểu Quai không phải gọi một người khác, mà là gọi cô a.

Lúc trước nghe hắn nói cô còn tưởng hắn nhận sai.

Không nghĩ tới bây giờ cô đã thay đổi dung mạo hắn vẫn gọi là Tiểu Quai.

Sau khi phục hồi lại tinh thần.

Tô Yên dần dần nhăn mày lại.

Hắn nhìn ra cô.

Nếu lần sau mình lại đến, hắn khẳng định sẽ đề phòng.

Nếu sáng sớm ngày mai đến trộm, đến lúc đó có lẽ không phải là thời gian tốt để ra tay.

Cô nhìn lướt qua cổ hắn.

Nếu không, đánh hắn hôn mê, rồi cởi quần áo trên người hắn?

Có lẽ tầm mắt của Tô Yên quá rõ ràng.

Ánh mắt Thời Thù nhanh chóng tối sầm lại.

Giây tiếp theo liền kịch liệt ho khan.

Hắn hướng đến bên cửa sổ cúi đầu.

Ánh trăng vừa vặn chiếu vào.

Có thể thấy rõ ràng trên cổ in hằn dấu 4 ngón tay.

Còn phiếm màu xanh tím.

Đó là do bốn ngày trước cô bóp cổ hắn.

Đem người ta làm sặc, thiếu chút nữa là bóp chết.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Sức lực đang cầm tay hắn, cũng hơi nhẹ đi.

Đại khái là bởi vì đang ho khan.

Trên mặt Thời Thù nhiễm một tầng sắc đỏ ửng.

Khiến cho gương mặt đã tuấn mỹ nay còn đẹp đến mức không rời mắt được.

Đôi mắt của hắn thẳng tắp nhìn tô yên

"Em còn muốn đánh anh một lần nữa sao?"

Tô Yên trầm mặc.

Thời Thù thả nhẹ âm thanh, mí mắt buông xuống, chậm rãi nói.

"Lần trước khi em đánh anh, làm cho trên cổ có vết thương, đạo diễn hủy quảng cáo của anh còn đòi thay người."

Hắn dừng một chút lại nói

"Anh dựa vào nhan sắc để kiếm cơm."

Nói tới đây, hắn nâng mắt nhìn lên.

"Cho nên có thể hay không đừng đánh anh hôn mê?"

Trong âm thanh mang theo một chút hy vọng.

Tô Yên nhìn vết thương trên cổ hắn.

Lại nghe hắn nói.

Lực đạo đang cầm tay hắn, lại thả lỏng hơn nữa.

"Chỉ cần anh không phản kháng."

Cô khàn khàn giọng nói.

Thời Thù gật gật đầu, ánh mắt sáng rực lên từng chút.

Tô Yên thấy hắn an phận.

Chậm rãi buông lỏng tay ra.

Tiếp theo, chân đang giẫm ở mép giường chậm rãi rời đi.

Đang tính toán lui lại.

Kết quả, khi cô mới vừa có suy nghĩ này.

Người nào đó duỗi tay, giữ tay cô lại.

Cô theo bản năng liền muốn đánh hắn.

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối đối diện với ánh mắt mang theo tia cẩn thận của hắn

"Tiểu Quai lại muốn đánh anh bất tỉnh, sau đó rời đi?"

Nghe giọng nói kia, càng nghe càng giống như là vợ mình bỏ nhà theo trai.

Tô Yên buông tay

"Anh nghỉ ngơi cho tốt."

Thời Thù lôi kéo cô, càng ngày càng gấp, căn bản không tính toán buông ra.
 
Chương 928: Nhẹ chút, sẽ đau 16


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Nếu như lúc nãy, Tô Yên nhanh gọn trực tiếp làm hắn hôn mê xong rời đi thì hay rồi.

Nhưng cô lại chần chừ một lúc, bị người nào đó phát hiện cô mềm lòng.

Sẽ không làm hắn hôn mê.

Này còn không thanh thủ quấn lên thì còn đợi lúc nào nữa??

Hiện giờ trong một lát khó mà rời đi được.

Tô Yên nhíu mày, muốn hất tay hắn ra.

Cúi đầu xuống thấy trên cổ tay người nào đó có 5 vệt ngón tay xanh tím rõ ràng.

Cái này không phải còn do chính cô làm sao?

Cô cùng người này gặp mặt mới hai lần.

Kết quả hắn bị cô làm cho chỗ nào cũng có vết thương xanh xanh tím tím.

Hơn nữa hắn còn không hề liên quan tới nhiệm vụ của cô một chút nào.

Chỉ là xui xẻo đụng phải mình.

Tô Yên nhìn trong chốc lát, lên tiếng

"Tôi sẽ bồi thường cho anh."

Làm hắn bị thương, là cô sai.

Thời Thù ánh mắt sáng lên một chút.

Đôi mắt hắn buông xuống, chê khuất thần sắc trong đó.

Sau đó chậm rãi mở miệng

"Em đi rồi, anh liền không tìm thấy em."

Hắn lẩm bẩm.

Tô Yên cho rằng hắn là sợ mình lừa gạt hắn.

Cô nói

"Tôi sẽ không nuốt lời. Vô luận là anh ở đâu, tôi đều có thể tìm được anh."

Thời Thù lắc đầu

"Em nằm với anh một lúc, liền xem như bồi thường, được không?"

Tô Yên suy nghĩ thật lâu,một lúc sau lên tiếng

"Anh muốn nằm trong bao lâu?"

"Một giờ."

Hắn vươn một đầu ngón tay.

Tô Yên gật đầu.

"Được"

Ánh trăng chiếu vào căn phòng nào đó ở khách sạn.

Một người con trai tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang đứng ở trước giường.

Ở trên giường có một người mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất anh tuấn.

Hai người tư thế ái muội, cũng không biết bọn họ đó đang nói gì.

Chỉ thấy người con trai trên giường cười tươi.

Bình thường đã cực kỳ tuấn mỹ, giờ lại cười, liền cảm thấy kinh diễm.

Mười phút sau.

Đèn trong phòng sáng lên một chút.

Lại nghe bên trong truyền đến tiếng giọng nam khàn khàn

"Đau không?"

Tiếp theo, liền nghe được âm thanh khác thực câu hồn

"Đau."

Tô Yên nhìn người ngồi trên sô pha, thấy tầm mắt hắn không hề dời khỏi người mình một giây phút nào.

Cô cầm tuýp thuốc mỡ, cầm tay hắn bôi vào vết thương xanh tím mà mình làm ra kia.

Tô Yên vụng về thu nhẹ lực tay.

Cô luôn cảm thấy mình khống chế lực đạo rất tốt.

Tiếp theo nói

"Như vậy thì sao?"

Âm thanh khàn khàn.

Thời Thù

"Cổ tay đau."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Hóa ra hắn đang nói chỗ bị thương đau.

Nhìn cổ tay một chút, bôi thuốc mỡ xong, chẳng những không có giảm sưng, ngược lại, so với lúc đầu còn muốn sưng thêm một chút.

Nhìn kỹ, cổ tay còn sưng một cục lớn.

Tô Yên yên lặng cầm lấy băng gạc bên cạnh.

Quấn thật kín hai cổ tay này.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, băng gạc không thể làm giảm sưng a."

Tô Yên

"Ân"

Cô đương nhiên biết.

Chỉ là không muốn nhìn đến vết thương đó.

Dù sao đây cũng là tội lỗi do mình làm ra.

Thời Thù nhìn chằm chằm Tô Yên

" Anh đói bụng."

Hắn lên tiếng.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn

"Ân?"

Thời Thù lên tiếng

"Làm sao bây giờ?"

Nhìn hắn giống như là không biết nên làm thế nào.

Tô Yên vừa mới đứng dậy.

Hắn ngay lập tức liền kéo cô lại.

Hắn nhìn cô, một bộ lo lắng sợ cô trốn chạy, lại nói

"Anh không đói bụng, em không cần đi được có không?"

Tô Yên nhìn hắn gắt gao lôi kéo mình.

Duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn

Giọng điệu khàn khàn

"Thả lỏng, tôi không đi."

Sau đó, Tô Yên liền đi về phía phòng bếp.

Phòng tổng thống trong khách sạn thì đương nhiên sẽ có phòng bếp.

Thời Thù thành thành thật thật đi theo phía sau cô.

Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nắm lấy góc áo của mình.

Thực sự không có cách nào.

Cô kéo tay hắn.

Làm cho Thời Thù khẩn trương.

Tiếp theo, hắn vân vê góc áo của mình.

Tô Yên từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua cùng trứng gà.

Cô đi sang bên cạnh một bước, Thời Thù liền đi theo một bước.

Tựa như cái đuôi nhỏ, gắt gao bám cô.
 
Chương 929: Nhẹ chút, sẽ đau 17


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Mười lăm phút sau, một phần mì cà chua trứng thơm ngon liền xuất hiện.

Đặt ở trên bàn trước mặt hắn.

"Ăn đi."

Thời Thù nhìn bát mì,rồi lại nhìn Tô Yên.

Hắn cúi đầu, lông mi run run

"Tay đau."

Một bộ dáng cực kỳ đáng thương tội nghiệp.

Tô Yên vốn dĩ định nói, tay không có bị gãy, vẫn ăn được.

Nhưng khi vừa thấy hắn nâng tay lên, trên đó còn quấn lấy băng gạc.

Vẫn Là do cô làm ra, lời nói tới bên miệng, lại không thể nào nói ra được.

Cô trầm mặc.

Thời Thù yên lặng vươn tay, cầm lấy chiếc đũa, động tác rất chậm.

Hắn dường như rất không thoải mái.

Chỉ cần thoáng dùng một chút sức lực, liền sẽ dừng lại một lúc.

Tô Yên động tác gì cũng không có, cũng không nói cái gì.

Chỉ là đứng ở chỗ đó, nhìn hắn ăn.

Lúc ăn, Thời Thù ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Anh tên là Thời Thù. Em biết anh sao?"

Tô Yên gật gật đầu.

Nhìn Tô Yên gật đầu, hắn cười.

Giống như đã quên đi đau đớn trên tay.

Tiếp theo, hắn nói

"Tiểu Quai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tô Yên nghe xưng hô này

"Tên tôi không phải Tiểu Quai."

Cô nói giọng khàn khàn.

Thời Thù ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô

"Em là ai."

Hắn nhìn quá chăm chú, khiến cho Tô Yên phải rời đi ánh mắt.

Thời Thù cúi thấp đầu cười một tiếng.

Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp.

Đưa tới trước mặt Tô Yên

"Tiểu Quai làm anh bị thương, đã nói muốn bồi thường cho anh."

Tô Yên nhìn tấm danh thiếp, trên đó là một chuỗi số điện thoại.

Cô không nói chuyện.

Thời Thù thấy cô không nói lời nào liền quấn lên.

"Tiểu Quai định không nhận nợ ư?"

Nghe hắn nói.

Tô Yên vươn tay, cầm lấy tấm danh thiếp kia, niết một chút rồi bỏ vào túi.

"Ân."

Nghe cô đồng ý, Thời Thù lúc này mới dừng dây dưa.

Tiếp tục ăn mì.

Ăn ăn, lại nhớ tới cái gì,  ngẩng đầu.

"Em làm anh bị thương, không có cách nào tiếp tục công việc, phải làm sao bây giờ?"

Tô Yên nghe hắn nói.

Tiểu Hoa che mắt lại, một bộ dáng thẹn thùng nói

"Thời Thù đại nhân làm nũng thật khiến người ta thẹn thùng nha ~~"

Thời Thù mang một túi da vô hại, che dấu nội tâm chiếm hữu của mình.

Tô Yên mỗi khi nhường hắn một chút, hắn sẽ muốn thật nhiều, thật nhiều.

Cho đến một ngày, cô trở thành của hắn.

Lúc đang nói chuyện.

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa

"Tiên sinh."

Là giọng của Tần Như.

Thời Thù sửng sốt.

Sau đó, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua tai.

Tiếp theo, hắn chỉ thấy thân ảnh của Tô Yên nhảy xuống cửa sổ.

Hắn nhíu mày một chút.

Ba bước cũng thành hai đi đến chỗ cửa sổ.

Nhìn xuống, không còn thấy Tô Yên đâu nữa.

Hàng lông mày dần dần dãn ra.

Tiếp đó, ánh mắt hắn trầm xuống.

Đi tới cửa, mở cửa phòng ra.

Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình, sửng sốt một chút.

Thời Thù dựa vào cửa phòng, con ngươi sâu kín nhìn chằm chằm hắn

"Nói."

Tiểu tâm can của Tần Như run lên.

"Ngày mai có một cuộc phỏng vấn..."

"Đẩy lùi."

Ầm một tiếng, Thời Thù đóng cửa.

Mặc kệ Tần Như đang ở bên ngoài.

Thời Thù trong mắt tối tăm, đứng ở phòng khách.

Một hồi lâu, tầm mắt dừng ở trên bát mì.

Đi qua, cầm lấy chiếc đũa.

Cúi đầu, tiếp tục ăn.

Tay hoạt động linh hoạt, trên mặt không có cảm xúc gì.

Chỗ nào còn giống như hồi nãy, động một chút liền đau, một bộ dáng không làm được gì.

Tô Yên trở lại trong phòng của mình.

Cô ngồi trên mép giường, cũng không có lập tức nghỉ ngơi.

Ngược lại là trầm mặc thật lâu.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ? Chị suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên lên tiếng

"Nên đánh hắn hôn mê, sau đó cởi quần áo.

Làm thế thì cô sẽ đâu phải ngồi nửa tiếng đồng hồ, động tí phải bồi thường chỗ này, bồi thường chỗ kia.

Thiếu chút nữa cô liền phải phụ trách cả người hắn.
 
Chương 930: Nhẹ chút, sẽ đau 18


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Suy nghĩ trong chốc lát.

Cô nhắm mắt lại.

Trước kia luôn duy trì việc làm và nghỉ ngơi thật đúng giờ, hiện giờ quá nửa đêm một chút đã thực mệt.

Bởi vì buổi sáng ngày mai còn phải hành động.

Cô cũng không xóa đi vết dịch dung.

Ngược lại dựa vào mép giường, nhắm hai mắt lại.

Buổi sáng hôm sau, Tô Yên đúng 6 giờ tỉnh lại.

Đầu tiên là đi toilet, nhìn mìn trong gương.

Xác nhận dịch dung vẫn hoàn hảo.

Tiếp theo, đi đến phòng bếp, làm một cái sandwich đơn giản.

Thời gian còn lại, chờ.

Chờ cái gì?

Chờ điện thoại vang lên.

Chờ thông báo Thời Thù ra cửa, cô liền có thể hành động.

Chỉ là cô bắt đầu chờ từ 6 giờ sáng.

Vẫn luôn chờ tới 6 giờ chiều.

Người kia thế nhưng vẫn không ra khỏi cửa.

Buổi tối 9 giờ, Tô Yên nhận được một cuộc điện thoại.

Bên kia điện thoại lên tiếng.

"Tinh, đáng lẽ ra lịch trình của Thời Thù hôm nay từ sáng đến tối đều có hoạt động.

Nhưng không biết vì lí do gì, hắn không có đi, cả ngày đều ở trong phòng."

Tô Yên nhớ tới đêm qua, câu cuối cùng hắn nói.

Hắn nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, nhưng mà bộ dáng lại rất đáng thương.

"Thân thể của anh bị em làm bị thương rồi, không có cách nào đi làm, làm sao bây giờ?"

Tô Yên cúi đầu, thì ra là sự thật ư.

Cô không hiểu lắm về giới giải trí.

Nhưng hiện giờ nghe cộng sự nói, hắn đúng là không đi làm.

Đầu dây bên kia lại nói

"Tinh, 12 giờ tối nay khách muốn nhận hàng, nên làm cái gì bây giờ?"

Tô Yên trầm mặc một lúc

"Địa điểm ở đâu?"

"Sân bay siêu thị quầy 2 số 01."

Tô Yên

"Ân, tôi đã biết, tôi sẽ đưa đồ đúng giờ."

Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.

Nhìn thời gian, đã 9 giờ.

Cô dẫm lên cửa sổ, tiến vào phòng tầng dưới.

Lúc Tô Yên một lần nữa tiến vào phòng của Thời Thù.

Người nào đó đang tắm.

Cô muốn đi đến phòng rửa mặt.

Kết quả, rắc rắc một tiếng, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.

Tiếng nước từ vòi sen ngừng lại.

Người nào đó chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, xoa xoa tóc từ bên trong đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thời Thù sửng sốt.

Đại khái là không nghĩ tới mình đang tắm Tô Yên sẽ đến, liền biểu hiện ra bộ mặt cô vợ chờ chồng đã lâu.

Tô Yên nhìn hắn quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, tầm mắt đầu tiên là đánh giá khắp người hắn, sau đó dời mắt đi.

Ánh mắt nhìn nhìn một lượt trên giường, đến sô pha.

Không có.

Cô lên tiếng

"Áo tắm dài của anh đâu?"

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị nhìn thân thể người ta, chẳng lẽ không thẹn thùng hoặc cảm khái một chút sao?"

Nghe được lời Tiểu Hoa nói, Tô Yên tập trung lực chú ý trên eo của Thời Thù.

Thời Thù bị cô nhìn liền cúi đầu, lông mi run run.

"Tiểu Quai như thế nào nhanh như vậy liền tới rồi?"

Từng giọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống sàn.

Trượt xuống tận eo, ẩn vào khăn tắm màu trắng, lặng lẽ biến mất không thấy.

Tô Yên chú ý trên cổ tay hắn.

Trên cổ tay kia, băng gạc màu trắng bị tháo ra.

Không biết vì sao, càng nhìn cổ tay của hắn, càng cảm thấy còn nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua.

Trước đó còn trông thật không có gì, còn bây giờ lại sưng đến lợi hại.

Xanh tím một mảnh.

Hai tay đối lập cực kỳ rõ ràng.

Giống như là cổ tay phải đang đeo một cái bao vậy.

Cô nhíu mày một chút.

Bất quá thực nhanh, rời tầm mắt đi.

Tiếp tục tìm kiếm áo tắm dài hôm qua.

Thời Thù đem khăn lông từ tay trái, chuyển tới trên tay phải.

Tiếp tục như không có việc gì xoa tóc.

Một bên lau một bên hỏi

"Tiểu Quai đang tìm cái gì?"

Vốn dĩ Tô Yên đang tìm áo tắm dài.

Kết quả nhìn hắn dùng tay phải xoa tóc, tầm mắt dừng ở trên người hắn một lúc.

Lên tiếng

"Tay anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất không cần dùng tay phải xoa tóc."
 
Chương 931: Nhẹ chút, sẽ đau 19


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù nghe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên

"Em sẽ để ý sao?"

Tô Yên dời đi ánh mắt, tiếp tục nhìn áo ngủ màu đen kia.

Không nói gì.

Cô từ trước đến nay không thích nhúng tay vào chuyện của người khác.

Trong mắt Thời Thù từ hy vọng đến mất mát.

Cũng không tiếp tục hỏi cái gì.

Cúi đầu, tiếp tục xoa tóc.

Không biết có phải Tô Yên ảo giác hay không.

Chỉ cảm thấy hắn rất thương tâm mất mát??

Nghĩ như vậy, cô bước chân đến phòng tắm.

Thành công thấy chiếc áo choàng tắm dài màu đen chiễm chệ trên ghế.

Cô vươn tay cầm lấy.

Từ trong phòng tắm đi ra.

Nhìn Thời Thù, lên tiếng

"Cái này, tôi muốn mang đi."

Thời Thù ngồi ở mép giường, gật gật đầu.

Không nói gì thêm.

Trên người khoác áo choàng màu trắng.

Tô Yên cất kỹ cái áo tắm dài.

Ở đằng kìa nhìn Thời Thù trong chốc lát.

Tô Yên là một người theo chủ nghĩa xã hội.

Lấy trộm đồ của người khác, cũng là một gánh nặng vô hình.

Cô muốn bồi thường cho hắn.

Cô lên tiếng

"Tôi có thể mua lại cho anh một bộ đồ mới. Nếu anh muốn."

Thời Thù không nói gì.

Chỉ là cúi đầu.

Nhìn cổ tay phải rũ xuống, Tô Yên cảm thấy tay hắn sưng càng lợi hại hơn.

Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt có chút vô thần.

Sau đó, lại cúi đầu.

"Tiểu Quai như vậy là muốn trách phạt anh ư, phủi sạch quan hệ cùng anh à?"

Trong âm thanh mang theo nồng đậm ủy khuất cùng khổ sở.

Tô Yên nắm chặt áo ngủ trong tay, thoáng dùng sức chút.

Cô xoay người, tính toán rời đi.

Chỉ là khi định cất bước, liền nhìn thấy Thời Thù ôm bụng, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh thống khổ khiến người khác đau lòng.

Tô Yên bước chân lần nữa dừng lại.

Cô xoay người.

Khẩu khí đanh lại một chút

"Là đòi tiền hay là muốn áo tắm khác?"

Lúc này, đến phiên Thời Thù không nói.

Hắn vẫn cúi đầu, khăn tắm màu trắng che khuất gương mặt.

Thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

Chỉ có thể nhìn sóng lưng cong lại kia.

Mang theo vô hạn cô đơn.

Tô Yên nhíu mi một chút.

Dời tầm mắt, muốn đi.

Chính là không biết vì sao, cô lại đứng im trước cửa sổ một lúc lâu.

Sau đó lên tiếng

"Tôi rất bận, còn có việc khác phải hoàn thành."

Không biết lúc nói những lời này là muốn cho Thời Thù nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.

Thời Thù che lại dạ dày, lại phát ra một tiếng kêu rên kìm nén.

Âm thanh của hắn yếu đi rất nhiều

"Tiểu Quai muốn đi, anh làm sao ngăn được."

Tô Yên nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi.

Trước mười hai giờ phải giao hàng.

Có thể chờ giao hàng xong, lại trở về thảo luận với hắn về chuyện bồi thường vậy.

Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.

Chàng thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng ở dưới ánh trăng, tư thế độc lai độc vãng.

Thanh lãnh lại làm cho người ta có cảm giác không thể chạm đến.

Cuối cùng, chỉ thấy thiếu niên kia cong eo xuống, đặt áo choàng tắm màu đen lên ghế.

Cô đi thẳng đến trước mặt hắn.

Duỗi tay lấy cái chăn trên giường khoác ở trên người Thời Thù.

Cô ngồi xổm trước mặt hắn

"Anh đau chỗ nào?"

Cô vừa hỏi.

Vốn dĩ người ngồi ở trên giường vẫn còn đang yên đang lành vững vàng ở đó.

Đảo mắt, liền ngả đầu xuống vai Tô Yên.

Bộ dáng hắn thực suy yếu, chọc người thương xót.

"Chỗ nào cũng đau."

Nói nói, liền ôm lấy Tô Yên.

Tô Yên nhìn chỗ bụng hắn đặt tay.

Lên tiếng

"Dạ dày?"

Hắn dựa vào vai Tô Yên

"Ân"

Nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiếp theo, Tô Yên hỏi

"Thuốc ở đâu?"

Thời Thù rầu rĩ trả lời

"Không có thuốc."

Hắn ôm lấy Tô Yên không buông tay.

Tiểu Hoa kịp thời cấp cho Tô Yên kiến thức.

"Ký chủ, bệnh dạ dày là do ăn uống thất thường gây ra. Đau dạ dày phần lớn là do bụng đói trống rỗng, hoặc là do đồ ăn không tốt kích thích gây đau đớn".
 
Chương 932: Nhẹ chút, sẽ đau 20


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe xong, lại nhớ đến đêm qua.

Cô hỏi

"Anh không ăn cơm?"

Thời Thù lên tiếng

"Tay đau, không muốn ăn."

Tô Yên nhìn thoáng qua tay hắn.

Cổ tay phải sưng như bánh bao khác biệt một trời một vực với tay trái.

Hắn nếu như không ăn cơm, cổ tay bị thương không hoạt động thì cũng tốt lên mới phải.

Nhưng sao càng nhìn, càng thấy sưng hơn.

Còn bị đau dạ dày.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Từ trong túi lấy ra 2 viên kẹo sữa dâu tây.

Bóc vỏ ra.

Lên tiếng

"Há mồm."

Lúc này Thời Thù mới thành thành thật thật nghe lời.

Đút cái gì ăn cái nấy.

Chờ ăn kẹo xong, nuốt xuống.

Liền nghe Thời Thù mang theo rầu rĩ

"Anh không thích ăn ngọt."

Tiểu Hoa yên lặng lục lại kí ức về Thời Thù đại nhân.

Không ăn ngọt?

Vừa nãy ký chủ đút cho tại sao lại không nói??

Tổng kết tất cả, chính là mấy từ.

Làm ra vẻ, bắt bẻ, dính người.

Tiểu Hoa nhìn mấy từ ngữ mấu chốt.

Lại nhìn lại bộ dáng dính dính ôm ký chủ của mình.

Này có phải... trái ngược hay không a??

Thời Thù có phải đang theo kịch bản của công chúa đại nhân hay không a??

Thật lâu sau đó, Tiểu Hoa nhận ra mình sai rồi.

Thời Thù đại nhân nhà nó đâu có cầm kịch bản của công chúa đại nhân.

Đây á hả là chân chính hóa thân thành một "chàng công trúa".

Tô Yên cầm lấy cái ly bên cạnh, nhìn bên trong còn chút nước.

"Uống nước."

Nói xong liền đưa cho hắn.

Hắn lắc lắc đầu.

"Tay đau."

Tô Yên

"Vừa mới nãy không phải còn xoa tóc sao?"

Thời Thù rất khổ sở

"Tiểu Quai một chút đều không thèm để ý đến anh."

Tô Yên không nói thêm cái gì.

Dùng cái chăn kia bao lấy hắn.

Cũng may là còn có thứ để che cho hắn.

Bưng cái ly bên cạnh, đút hắn uống.

Trong chốc lát, Thời Thù uống xong.

Cô đút cho cái gì, hắn ăn cái đó.

So với tưởng tượng của cô, có chút ngoan ngoãn.

Bẫng một lúc, thời gian đã điểm 10 giờ.

Cô dời đi tầm mắt.

Đứng lên.

Thời Thù nhìn chằm chằm vào cô.

Cho rằng cô phải đi.

Bộ dáng kia, ánh mắt kia, như thể Tô Yên là một tên phụ bạc.

Tô Yên lên tiếng

"Muốn ăn cái gì? Tôi chỉ biết nấu đơn giản."

Thời Thù nghe xong đôi mắt sáng lên, sau đó gật gật đầu.

Tô Yên đi tới phòng bếp.

Thời Thù ngồi ở chỗ đó, tầm mắt thẳng lăng lăng hướng về phía phòng bếp.

Như thể sợ cô chạy trốn vậy.

Mười lăm phút sau, mì nấu chính.

Vẫn giống như đêm qua.

Mì cà chua trứng.

Tô Yên đặt mì lên trên bàn.

Lên tiếng

"Ăn đi."

Thời Thù nâng cổ tay phải sưng đỏ của mình lên.

Cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa.

Hắn lúc này không có lại yêu cầu cái gì.

Một ngụm một ngụm ăn.

Ăn trong chốc lát.

Tô Yên giơ tay, ngăn lại động tác của Thời Thù.

Cầm lấy đôi đũa từ trong tay hắn.

Một ngụm một ngụm đút hắn ăn.

Thời Thù rõ ràng rất vui vẻ.

Tô Yên nói

"Mấy ngày nay, anh không cần dùng sức ở cổ tay.

Hôm qua lúc kiểm tra cho anh, thấy không có tổn thương đến gân cốt, nhưng lại sưng đến như thế này, ngày mai đi bệnh viện xem thử."

Tô Yên một bên nói, một bên đút.

Thời Thù ngược lại không để ý đến mình bị thương ra sao.

Hắn ăn rất chậm.

Nhai kỹ nuốt chậm.

Hơn nữa Tô Yên trước nay chưa từng đút người khác ăn cơm.

Thế cho nên động tác rất vụng về.

Chờ cô đút xong bát mì.

Đã 11 giờ.

Cô lên tiếng

"Anh nghĩ ngơi cho tốt."

Thời Thù giữ chặt tay cô.

Lại lần nữa hỏi về vấn đề kia

Tầm mắt sáng quắc

"Tiểu Quai có để ý đến anh không?"

Tô Yên nhìn hắn, cũng không có trả lời câu hỏi này.

Mà lại nói

"Chúng ta mới gặp nhau lần này là lần thứ 3."

Phân chia rõ ràng.

Thời Thù thân thể cứng một chút.

Hắn cúi đầu, sau đó gật gật.

Sau đó lại nở nụ cười khổ, miễn cưỡng cười

"Vậy, em nói muốn bồi thường cho anh, là thật sự?"
 
Chương 933: Nhẹ chút, sẽ đau 21


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

"Đúng"

Tô Yên gật đầu, lên tiếng.

Nói xong lúc sau, cô lại nói

"Anh có thể đưa ra yêu cầu bồi thường, chỉ cần trong phạm vi chấp nhận, tôi sẽ tận lực thỏa mãn anh."

Giọng nói khàn khàn, trong phòng rơi vào trầm lặng.

Đại khái Tô Yên quá lý trí, một chút tình cảm đều không có.

Thế cho nên sắc mặt Thời Thù cứng lại.

Thật lâu lúc sau, mới nghe được hắn nói

"Anh muốn làm bạn trai của em."

Thời Thù vừa nói xong, Tô Yên liền ngây ngẩn cả người.

Ngẩng đầu nhìn về phía Thời Thù.

Nhìn hắn thật lâu, lúc sau.

Cô cất giọng nói khàn khàn

"Tôi là nam."

Nhưng mà, lần này Thời Thù nhất định muốn nhấc lên quan hệ với Tô Yên, không chừa thủ đoạn nào.

Hắn lôi kéo tay cô, đầu dựa vào vai cô.

Gật gật đầu

"Anh không ngại."

Tô Yên trầm mặc.

Hắn nói hắn không ngại.

Thế nhưng mà cô lại để ý.

Chỉ là tham gia nhiệm vụ gặp gỡ hai lần.

Như thế nào liền lại có người muốn làm bạn trai cô rồi?

Tiểu Hoa ngao ngao kêu

"Ký chủ, chị nói xem hắn bảo không ngại, là nói không ngại chị là nam, hay chính là nói không ngại làm tiểu mỹ thụ nằm dưới a?"

Nói xong lời này, Tiểu Hoa không kịp chờ câu trả lời.

Đã bắt đầu tự lầm bầm lầu bầu

"Ký chủ, Thời Thù đại nhân đối với chị khẳng định là chân ái. Hắn không ngại chị là nam. Nếu không ký chủ chị chấp nhận đi??"

Tô Yên

"Ta không nghĩ tới tìm bạn trai bây giờ."

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, hắn thất nghiệp. Bởi vì chị làm hắn bị thương a."

Tô Yên trầm mặc.

Nhìn hắn.

Lần đầu tiên suy xét có nên nuôi một người bạn trai không.

Suy nghĩ xong, cô lắc đầu

"Trừ bỏ cái này, đổi yêu cầu khác."

Thời Thù ôm cô không buông tay

"Anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tiểu Quai."

"Đổi cái khác."

"Muốn cùng Tiểu Quai ngủ chung mỗi ngày."

"Không được, đổi cái khác."

"Muốn bị Tiểu Quai...ưm."

Thời Thù như là đắm chìm trong thế giới của mình.

Yêu cầu một cái tiếp một cái.

Mỗi một cái yêu cầu, trên cơ bản đều không khác nhau lắm.

Cuối cùng, Tô Yên duỗi tay, che miệng hắn lại.

Sau đó, bốn mắt đối diện nhau.

Không biết vì cái gì, hắn lại héo héo.

Ánh mắt tràn đầy lên án cùng ủy khuất.

Tô Yên nhìn hắn có tinh thần như vậy, chắc là dạ dày đã hết đau.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải đi rồi."

Nói xong, cô gỡ tay ra, đi đến phía cửa sổ.

Kết quả, Thời Thù lôi kéo tay cô không cho đi.

Cô đi tới của sổ, hắn liền đi theo đến cửa sổ.

Một bộ dạng bị tra nam phụ tình vứt bỏ.

Tô Yên cầm lấy áo tắm dài kia, nhìn thời gian, 11 giờ.

Thời Thù lên tiếng

"Em cầm áo đi, em đã nói sẽ mua lại cho anh một bộ phải không?"

Tô Yên dừng một chút, gật đầu.

"Ân"

Tô Yên thử buông tay ra, kết quả người nào đó như cũ vẫn lôi kéo tay cô, càng thêm dùng sức.

Cô vốn là muốn cường ngạnh bắt hắn rút tay ra.

Cô làm việc, luôn thích phân biệt rõ ràng.

Thời điểm làm nhiệm vụ, sẽ không trộn lẫn tình cảm.

Nhưng hôm nay, có người không phân biệt phải trái, liên tục quấn lấy cô.

Lúc cúi đầu, nhìn tay phải của hắn sưng giống như cái bánh bao.

Tay này, vẫn là do cô làm bị thương.

Tô Yên buông mí mắt xuống.

Cô luôn không có cách nào kiềm chế lực đạo của mình.

Sẽ làm hắn bị thương.

Ôm áo tắm dài.

Tô Yên ngẩng đầu, trong mắt thật bình thản.

"Chính anh tự buông ra, nếu tôi dùng sức, tay anh sẽ gãy."

Thời Thù nhìn sự bình thản của cô, tựa hồ lại cảm thấy đau lòng rồi.

Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra.

"Em phải đi?"

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Mang theo bất an.
 
Chương 934: Nhẹ chút, sẽ đau 22


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu, cô cũng không phải rất muốn cùng hắn bàn bạc tiếp về chuyện này.

Cô muốn dỗ dành hắn một chút.

Nhưng không có thời gian.

Cô đã phá lệ ngây người ở đây 2 giờ rồi.

Chỉ có thể nói

"Tôi đi trước."

Nói xong, Tô Yên nhanh chóng dẫm lên cửa sổ, nhảy xuống.

Thời Thù nhìn cửa sổ trống rỗng trước mặt.

Thần sắc thoạt nhìn hơi ám trầm.

Nhìn cô một lần nữa rời đi trước mặt.

Hắn chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình.

Cô ấy không có ký ức.

Không nhận ra hắn.

Cho nên mới không chút do dự xoay người rời đi.

Về sau, sẽ tốt thôi.

Chính là càng tự thuyết phục mình như vậy, lệ khí trong người Thời Thù sẽ càng ngày càng xao động hơn.

Nhìn cặp mắt kia, không còn là chính mình.

Hắn hận không thể ngay lập tức đem cô cột đến trước mặt, mãi cho đến khi cô bao dung hắn chỉ có mình hắn mới thôi.

Tay phải hắn gắt gao nắm chặt tay vịn cửa sổ.

Càng ngày càng dùng sức.

Năm đó lúc lần đầu đầu tiên cô gặp hắn trong tình trạng mất ký ức, có phải hay không cũng trải qua cảm giác này?

Trong đầu hắn xẹt qua ý niệm như vậy.

Đảo mắt, liền tự phủ nhận.

Cô ấy là đồ vô lương tâm.

Căn bản là không nhận ra hắn.

Nhớ lúc trước cô ở trong điện tu luyện đả tọa, sắp tu luyện thành một cục đá.

Hắn không đi tìm cô ấy, cô ấy căn bản sẽ không nhớ tới hắn.

Chuyện cũ nảy lên trong lòng.

Làm cho đồng chí Quân Vực càng nghĩ càng giận, càng tức càng muốn gặp cô.

Tô Yên rời đi không đến năm phút.

Quân Vực nhìn bên ngoài bầu trời đen như mực.

Nhớ cô.

Đương nhiên, hết thảy việc này Tô Yên nhà chúng ta không hề biết.

11 giờ 50, cô chạy tới sân bay đã chỉ định.

11 giờ 55 bỏ vào ngăn tủ đã biết trước.

Cô mở tai nghe ra.

Lên tiếng

"Nhiệm vụ hoàn thành."

Tai nghe bên kia nghe được, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Lâu như vậy cô không có liên lạc, tôi còn tưởng nhiệm vụ đã thất bại."

Nói xong, liền nghe đầu dây bên kia nói

"Tinh, phát sinh chuyện gì, như thế nào lại trì hoãn lâu như vậy?"

Tô Yên nghĩ tới bộ dáng dính người dây dưa của Thời Thù.

Trầm mặc một cái chớp mắt

"Không có gì, vừa mới ở lại trả nợ."

Rốt cuộc là cô làm hắn bị thương.

Nói xong vài câu, một lúc sau, điện thoại cắt đứt.

Sau đó cô vào WC, thay đổi quần áo.

Lại lần nữa khôi phục hình dáng thiếu nữ.

Tiếp theo, ngồi lên chiếc xe mình để lại lúc nãy, rời đi.

Hôm nay là Chủ Nhật.

Ngày mai chính là thứ hai, phải đi học.

Sáng ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.

Cô nhìn sắc trời bên ngoài.

Hôm nay là một ngày nắng ấm đẹp trời.

Đi tới trường học.

Không biết thầy giáo ngữ văn có chấp niệm gì.

Luôn thích học sinh làm bài khảo sát.

Sau đó, mỗi lần đến kỳ kiểm tra, lại luôn thích đứng ở bên cạnh bàn của Tô Yên.

Nhìn chằm chằm vào bài làm cô.

Khi lần nữa thấy Tô Yên ở phần điền ô kinh thi 《 kiêm gia 》 lại ghi nỗi niềm nhớ nhà, thầy giáo lần nữa thở dài bất lực.

Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên thở dài.

Trong 50 phút đã thở dài tận 7 lần rồi.

Chờ đến khi viết đến trang sau chuẩn bị làm văn, học trò Tô Yên nhà chúng ta chỉ viết hai câu rồi lại ngừng bút.

Thầy giáo che ngực, dời khỏi vị trí đó.

Rốt cuộc không đứng bên cạnh Tô Yên nữa.

Không thể lại tiếp tục nhìn.

Lại tiếp tục xem, hắn sợ là bản thân sẽ tức chết trước khi đến tuổi vào quan tài.

Buổi chiều vào hai tiết cuối cùng, có một phòng học đang giảng bài.

Tiếp theo, cũng không biết vì cái gì, các nữ sinh cầm di động trong tay đều hét lên.

"A a a a a, Thời Thù anh ấy nói cái gì??Anh ấy đã có chủ???"

"Không, Thời Thù ca ca là của tớ, ai cũng không xứng!!"

"Là quân khốn nạn nào câu dẫn Thời Thù ca ca xong chạy mất??"

"Khẳng định là do hồ ly tinh kia chủ động câu dẫn, Thời Thù ca ca của chúng ta thiện lương như vậy, khẳng định là bị bắt buộc!!"

"Ta không tin, tớ thà tin rằng anh ấy đồng tính, cũng không muốn bất cứ cô gái nào có được anh ấy!!"
 
Chương 935: Nhẹ chút, sẽ đau 23


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe được cái tên Thời Thù, lực chú ý chuyển tới hai chữ này.

Phát hiện những người xung quanh đều đang xem di động.

Cô chớp chớp mắt.

Ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị chẳng lẽ không quan tâm tới Thời Thù đại nhân sao? Chẳng lẽ không muốn biết là tiểu hồ ly tinh nào đem hắn thông đồng chạy sao?"

Tô Yên

"Ta không biết xem ở đâu."

Tiểu Hoa nhớ tới

"Ách, đúng rồi, di động ký chủ không có Weibo, download một cái, vừa mở ra là có thể nhìn thấy."

Tô Yên nghe xong.

Cúi đầu, cầm lấy di động.

Thật sự ngoan ngoãn tải Weibo.

Tùy tiện đăng ký một cái tài khoản, 【123 yêu cái đẹp 】.

Đăng ký xong, mở Weibo, đứng đẩu bảng hot search là " Thời Thù, tình yêu "

Tô Yên nhìn bốn chữ này.

Nhấn vào.

Là hình ảnh paparazzi chụp được.

Không mấy rõ ràng.

Tô Yên là người mới chơi Weibo, nhìn nửa ngày, cũng không hiểu rõ nó chứng tỏ cái gì.

Cuối cùng, liền bắt đầu đọc mấy bài viết bên dưới.

Trong bài viết ý là, Thời Thù cùng một người trong vòng yêu đương, bức ảnh này là buổi sáng hôm nay chụp được.

Hai người ở khách sạn cùng vào cùng ra, quan hệ ái muội không rõ ràng.

Tô Yên lướt xuống tiếp tục nhìn.

Xem bình luận.

Đại khái được ra thành chia hai phái.

Bên tán đồng.

Tỷ như:

【 Mèo con yêu diễm 】: Mẹ nó, thần tượng của ta còn không thể yêu đương? Dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh. Ai cho phép chó săn mấy người đi theo chụp??

【 kim câu câu 】: Ủng hộ! Vô luận Thời Thù ca ca nhà của chúng ta làm cái gì, ta đều ủng hộ!!

Đương nhiên, 70%  bình luận tất cả đều là không ủng hộ hơn nữa còn tỏ vẻ không thể tin tưởng.

【 Uống nước thật ngon 】: Cái quỷ gì a, tin tức này là giả phải không? Ta không tin.

【 đồng cỏ xa xăm 】: Nếu Thời Thù có tình yêu, fan chuyển anti cả đời, cảm giác bị lừa gạt.

【đầu bút chì cậu có không 】: Đây là đang sợ nhiều fan quá sao? Thời Thù ca ca thân ái của ta, anh liền cho fans của mình xem cái này sao??

【 Yêu người một vạn năm 】: Đúng vậy a, cảm giác bị phản bội, tâm thực mệt. Chúng em cực cực khổ khổ giữ gìn anh nhiều năm như vậy, anh dựa vào cái gì đối đãi với chúng em như vậy??

Tô Yên lướt xuống xem bình luận không ngừng.

Cô nhìn thật lâu.

Sau đó, liền tìm hiểu sự tình mấy năm xuất đạo của Thời Thù.

Cũng tìm rất nhiều tư liệu để xem.

Vào học được nửa giờ, người bên cạnh cũng vì việc này ồn ào đến khí thế ngất trời.

Tóm lại, trên cơ bản, fans đều cảm thấy là giả.

Cũng có chút cảm thấy là thật sự, dù sao trước đây Thời Thù chưa từng truyền ra tai tiếng, lần này lại còn sinh động như vậy.

Thật lâu sau, Tô Yên đóng di động.

Ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị cảm thấy như thế nào?"

"Cái gì?"

"Chị đối với chuyện này thấy như thế nào?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Minh tinh phân làm ba loại, thần tượng, ca sĩ, diễn viên.

Ba người đều là một loại nghiệp, khác nhau chính là, hai người sau đều có thể tự do yêu đương, thần tượng là không thể yêu đương."

Tiểu Hoa cũng hiểu một ít.

Đây là một ít quy tắc nghề nghiệp rất đơn giản.

Nói đơn giản, hai người sau kỳ thật không khác gì làm công việc bình thường, chỉ là có chuyên môn, sở trường nhất định.

Mà thần tượng, là bị đóng gói ra mắt.

Bọn họ xuất hiện, nhất định phải là hoàn mỹ.

Thiết lập một thần tượng hoàn mỹ, dựa vào xu hướng yêu thích của fans để đạt được mức độ nổi tiếng.

Thần tượng cũng là một công việc.

Mà trong công việc này cấm kỵ chính là bạn gái.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ vì cái gì nói cái này??"

Nó không hiểu mấy.

Tô Yên

"Thời Thù là diễn viên, đạt hai giải ảnh đế, chính là chứng minh, hắn có thể yêu đương, fans càng bùng nổ, hắn càng nâng cao được giá trị."
 
Chương 936: Nhẹ chút, sẽ đau 25


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lái xe đi ra ngoài một đoạn.

Sau đó, đỗ xe trong gara của một trung tâm thương mại.

Đi ra ngoài, bắt xe taxi.

Không giống mấy lần trước nhảy từ cửa sổ đi vào.

Hiện giờ cô đi từ cửa chính.

Đi vào khách sạn Tây Trúc, thẳng tắp hướng đến phòng 902.

Đương nhiên, trong tay còn cầm áo tắm dài.

Đi đến trước cửa phòng 902, gõ gõ cửa.

Lúc này, vừa vặn Tần Như từ phòng bên cạnh đi ra.

Hắn nhìn đến phòng của tiên sinh, thấy một nam sinh nhìn qua thực phong cách.

Đi qua đó, ra tiếng

"Xin hỏi, cậu tìm ai?"

Tô Yên nhìn hắn, không nói gì.

Chỉ là tiếp tục gõ cửa.

Tần Như đại khái hiểu rõ nguyên nhân Tô t Yên rầm mặc.

Tự giới thiệu nói

"Xin chào, tôi là Tần Như, là trợ lý của vị tiên sinh trong căn phòng này."

Tô Yên nghe, nhìn hắn.

Lúc này mới ra tiếng

"Tôi tới đưa đồ vật cho hắn."

Nói xong, Tô Yên nâng cái túi được đóng gói trong tay lên.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Thời Thù mí mắt cũng không nâng, lông mày đuôi mắt mang theo không kiên nhẫn

"Chuyện gì?"

Tần Như ra tiếng

"Tiên sinh, có người tìm ngài."

Tần Như ra tiếng, Thời Thù ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia mang theo tơ máu, dường như không được nghỉ ngơi tốt.

Lúc này, Tô Yên đưa túi xách trong tay qua

"Cho anh."

Thời Thù sửng sốt.

Nhìn gương mặt Tô Yên.

Dần dần, sự không kiên nhẫn rút đi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Vốn tưởng rằng cô sẽ xuất hiện ở bên cửa sổ.

Thế cho nên hắn mở cửa sổ ra, vẫn luôn ở chỗ đó chờ.

Chỗ nào biết, cô lại là quang minh chính đại gõ cửa đi vào.

Hắn nhìn Tần Như đứng bên cạnh

"Câu đi trước đi, tôi có lời muốn nói với hắn."

Tần Như vừa thấy, hóa ra tiên sinh biết chàng trai này.

Gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, đôi mắt trong lúc vô tình thấy được xách đồ vật trong túi xách Tô Yên đang cầm.

Thuần trắng sắc, rất dày.

Áo ngủ sao?

Nhưng nhà tiên sinh bọn họ bắt bẻ như vậy, áo ngủ này chắc chắn sẽ bị mai táng bỏ trong phòng tối rồi.

Tần Như chân trước vừa rời khỏi.

Sau đó, Thời Thù liền ôm lấy Tô Yên.

Tô Yên muốn tránh đi.

Nhưng nhìn tư thế hắn ôm lại đây.

Cô nếu trốn, phỏng chừng hắn sẽ bị va vào bức tường đằng sau.

Nghĩ vậy, cô liền không động, thẳng tắp đứng ở chỗ đó, tùy ý hắn ôm.

Môi hắn dán ở bên tai Tô Yên, phả ra nhiệt khí

"Tiểu Quai, ang đợi em thật lâu."

Thân phận Tô Yên lại một lần nữa bị hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cô dừng lại một chút.

Duỗi tay đẩy hắn.

Chỉ cảm thấy cả người hắn nóng lên.

Kết quả, cô đã khống chế lực đạo rất nhỏ.

Đẩy nhẹ như vậy, vẫn khiến hắn lảo đảo một cái, Tô Yên nhanh tay lẹ mắt.

Giơ tay kéo hắn lại.

Lại một lần nữa, đồng chí Thời Thù ngã vào trong lòng ngực Tô Yên.

Gắt gao ôm cô.

Thanh âm suy yếu lại u oán

"tại sao bây giờ em mới đến."

Tô Yên muốn đưa túi xách trong tay mình cho hắn.

Kết quả người nào đó thừa dịp lúc cô không chú ý.

Đè nặng cô, ấn ở ven tường.

Cúi người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

"Em một tuần đều không có gọi điện thoại cho anh."

Không biết vì sao, thanh âm có chút suy yếu, rất là u oán.

Tô Yên không nói chuyện.

Chỉ là nhìn hắn.

Bởi vì cô cảm thấy hắn tựa hồ có điểm không thích hợp.

Nhưng chỗ nào không thích hợp thì lại không thể nói được.

Sau đó, lại nghe Thời Thù nói

"Em có phải sớm đã quên anh hay không?"

Hắn càng nói, khẩu khí càng như là cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.

Tô Yên chính là tra nữ ăn xong không phụ trách vậy..

Không phải cô chỉ là cầm áo ngủ của hắn thôi sao?
 
Chương 937: Nhẹ chút, sẽ đau 26


Nói nói, Thời Thù chậm chạp không đợi được đáp lại.

Nhìn đôi mắt to tròn của cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhất thời không nhịn được.

Cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô.

Tô Yên chỉ cảm thấy một đôi môi ấm áp mềm mại dừng ở trên mắt mình.

Thân thể cô cứng lại một chút.

Thời Thù hôn lần này, thấy Tô Yên không phản kháng, càng hăng hái.

Dịch dần đi xuống.

Sau đó không chút do dự hôn lên môi Tô Yên.

Hắn gắt gao ôm cô, bởi vì hắn cao, làm Tô Yên phải ngẩng đầu thừa nhận.

Một lần hôn này, Thời Thù chính là thu không được.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai, rất nhớ em."

Môi răng giao hòa, nghe âm thanh hắn lẩm bẩm.

Tô Yên ngây ngốc ở đàng kia, đầu trống rỗng.

Bởi vì không phản ứng lại, nên bị hắn đè ở chỗ đó tùy ý hắn hôn môi.

Thời gian càng lâu, nụ hôn càng ngày càng thâm nhập.

Thời Thù gắt gao dán Tô Yên.

Thế cho nên không khí giữa hai người càng ngày càng ái muội, Thời Thù lông mày đuôi mắt đều lây dính ái dục, một bộ dáng xuân triều mênh mông.

Đồng chí Tiểu Hoa bởi vì đã lâu không có nhìn đến hình ảnh nóng bỏng như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện, dọa nó nhảy dựng.

Dù sao nó cũng là cái bảo bảo thuần khiết a~.

"A... ách..."

Tiểu Hoa hô một tiếng, giống như người bị bắt hôn môi chính là nó vậy.

Sau đó, mới kịp phản ứng lại, nó thân là một cái thống tử,  diễn quá nhiều rồi.

Vội vàng ngậm miệng, che chắn ngũ quan của mình.

Mà Tô Yên bởi vì Tiểu Hoa kêu một tiếng kia, phục hồi lại tinh thần.

Mở to mắt, nhìn Thời Thù một bộ toàn thân toàn tâm hôn môi, rất có tư thế dây dưa không thôi.

Trong lòng cô run lên, đột nhiên duỗi tay liền đẩy người ra.

Sức lực không khống chế tốt.

Liền nghe, phanh!

Thời Thù hung hăng va vào bức tường phía sau.

Hắn đỡ tường, kịch liệt ho khan.

Tô Yên ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không nhúc nhích.

Túi xách trong tay đều rơi xuống đất.

Thời Thù một bên kịch liệt ho khan, một bên ngẩng đầu đi xem Tô Yên.

Đang muốn nói chuyện.

Lại phát hiện Tô Yên ngây ngốc, nhăn mày.

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn Thời Thù.

Thời Thù bị cô nhìn đến sửng sốt.

Loại ánh mắt không tán đồng của cô đâm Thời Thù trong lòng phiếm đau.

Hắn đỡ tường đứng lên, ý cười trên mặt bởi vì hôn người trong lòng cũng nhạt dần.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai."

Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc ra tiếng

"Dưới tình huống đã có đối tượng kết giao mà hôn môi cùng những người khác, là hành vi không tốt."

Thời Thù sửng sốt.

Nghe lời này, hắn một chốc không phản ứng kịp.

Cho rằng Tô Yên nói chính là cô.

Thế cho nên đôi mắt mất mát đảo mắt liền trở nên âm trầm sâu kín.

Hắn đứng ở chỗ đó, nhìn Tô Yên.

Quanh thân mang theo lệ khí làm lòng người phát lạnh, chỗ nào còn có bộ dáng tiểu tức phụ u oán vừa nãy?

Hắn cơ hồ là cắn chặt răng, thanh âm từ kẽ răng truyền ra tới

"Hắn là ai."

Tô Yên không hiểu lời hắn nói, thế cho nên không có ra tiếng.

Việc này làm cho Thời Thù cho rằng Tô Yên chẳng những tìm nam nhân khác, còn che chở cho người kia.

Thời Thù gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, tơ máu lan tràn trong mắt, trong chốc lát, hắn nhìn qua thực dọa người.

Trong thanh âm hắn mang theo áp lực phẫn nộ

"Em bao che cho hắn?"

Tô Yên

"······"

Cho nên, hắn rốt cuộc đang nói cái gì?

Hắn tới gần Tô Yên, đang muốn lại lần nữa ôm cô.

Có lần đột nhiên hôn môi vừa nãy, cô sao có thể còn ngoan ngoãn đứng ở nơi này.

Tô Yên giơ tay ấn bờ vai của hắn,

"Anh không cần dựa gần như vậy."

Thời Thù sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

"Tiểu Quai."

Thanh âm hắn sâu kín, trong lòng mang theo bực bội cuồn cuộn.

Hắn lại lần nữa hỏi

"Hắn là ai?"

Tô Yên nhíu mày một chút, thấy hắn một bộ dáng thực để ý, thực tức giận.

"Anh đang nói cái gì?"
 
Chương 938: Nhẹ chút, sẽ đau 27


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm 

"Vậy, người trong ngực hắn, là nam??!!" 

Người còn lại trầm mặc. 

Hai người liếc nhau. 

Cho nên, Thời Thù cùng một tên nam nhân vừa ôm vừa hôn, lại còn làm nũng??? 

Bởi vì hot search một tuần trước, bọn họ vẫn luôn rất cẩn thận canh giữ ở nơi này. 

Chính là hy vọng có thể bắt giữ được hình ảnh thân mật tiếp xúc của cô gái trong hot search kia với Thời Thù. 

Kết quả, bọn họ phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như vậy. 

Thật lâu sau, một người trong đó trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ nói ra kết quả 

"Thời Thù thích nam nhân??!" 

Mà vị cộng sự khác cũng một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ 

"Trách không được hắn chưa từng có tai tiếng cùng nữ minh tinh nào, Hóa ra là tên GAY." 

Đối với chuyện hai vị paparazzi này trong lúc vô tình chụp được bức ảnh sau đó tự bổ não. 

Hai người đã vào phòng kia tất nhiên đều không biết. 

······ 

Vào trong phòng. 

Tô Yên ngây ngốc đứng ở chỗ đó. 

Tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ lần bị cường hôn kia. 

Lực chú ý Thời Thù lại ở trên túi xách kia. 

Tiểu Quai mua cho hắn. 

Phải biết rằng, dù khi Tô Yên có ký ức, số lần đưa đồ vật cho hắn cũng là.... ách? Không có. 

Tô Yên chưa từng tặng quà cho Quân Vực. 

Thế cho nên khi hắn nhìn lễ vật này, chậm chạp cũng chưa dời tầm mắt đi. 

Tiểu Quai mua cho hắn cái gì?? 

Hắn lấy đồ ra mới thấy. 

Áo ngủ. 

Hắn quay đầu, đi xem Tô Yên. 

Trong tay nắm chặt áo ngủ kia. 

Không biết có phải ánh mắt hắn quá nóng rực hay không. 

Thế cho nên Tô Yên thực mau phục hồi lại tinh thần. 

Chớp chớp đôi mắt long lanh. 

Chỉ nghe Thời Thù nói một câu 

"Tiểu Quai muốn nhìn anh mặc nó sao?" 

Tô Yên nhìn thoáng qua áo ngủ màu trắng kia, nhìn lại bộ quần áo Thời Thù đang mặc trên người. 

Cô vốn dĩ muốn nói, thế nào cũng được. 

Nhưng là, nhìn Thời Thù biểu đạt ra bộ dáng mãnh liệt muốn mặc cho cô xem như vậy. 

Cô gật đầu 

"Được." 

Thời Thù cầm áo ngủ kia đi vào phòng tắm. 

Ba phút sau, mặc áo ngủ đi ra. 

Hắn lớn lên cực kỳ đẹp. 

Hơn nữa còn thêm dáng người cao, thế cho nên dù hắn mặc cái gì, đều rất đẹp. 

Sau đó, ngay lúc Tô Yên thực nghiêm túc nhìn hắn. 

Thời Thù bước chân ngừng lại ở mép giường. 

Thanh âm hắn khàn khàn xuống. 

"Tiểu Quai, muốn đích thân cởi ra sao?" 

Không biết như thế nào, lời kia vừa thốt ra. 

Không khí lại trở nên ái muội. 

Tô Yên nhìn hắn một hồi lâu. 

Lắc đầu 

"Bên ngoài sắc trời sắp tối. " 

Cô nên về nhà. 

Nói xong, Thời Thù thật lâu không nói gì. 

Hắn đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích. 

Tô Yên do dự một cái chớp mắt. 

Vẫn là đi qua chỗ Thời Thù. 

Cô có một chuyện muốn xác nhận một chút. 

Vừa mới nãy muốn nhìn một chút. 

Chỉ là bị hắn vẫn luôn quấy rầy, nên chậm chạp vẫn chưa xác nhận được. 

Tô Yên duỗi tay, cầm tay phải Thời Thù. 

Nhìn về phía cổ tay của hắn. 

Sưng đỏ trên cổ tay rốt cuộc không giống cái màn thầu như một tuần trước nữa. 

Đã tiêu đi xuống rất nhiều. 

Dấu vết xanh tím cũng tan đi. 

Nhìn dáng vẻ, chỉ cần tiếp tục chăm sóc. 

Mấy hôm nữa, cổ tay của hắn sẽ tốt rồi. 

Thời Thù nhìn biểu tình cô dần dần thả lỏng, hắn duỗi tay, kéo tay Tô Yên 

"Anh không muốn em đi." 

Khẩu khí hắn có chút cường ngạnh, còn có chút oán khí. 

So sánh với cái này, Tô Yên chir cảm thấy bàn tay hắn cầm mình, thực nóng. 

Vừa mới nãy. 

Đầu hắn gác ở trên vai cô. 

Cái trán cũng thực nóng. 

Nhìn tơ máu trong mắt hắn, lại xem đỏ ửng không bình thường trên mặt kia. 

Tô Yên ra tiếng 

"Anh phát sốt?"
 
Chương 939: Nhẹ chút, sẽ đau 28


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù tất nhiên là nghe được Tô Yên nói.

Nhưng mà lại không có lập tức trả lời.

Ngược lại là nắm chặt tay Tô Yên, đôi mắt chứa hi vọng

"Nếu anh nói anh phát sốt, em sẽ ở chỗ này cùng anh sao?"

Tô Yên nhìn hắn, ánh mắt dời đi.

Lại lần nữa ra tiếng

"Nghiêm khắc mà nói, chúng ta không thân."

Tổng cộng là bốn lần gặp mặt.

Hắn thậm chí cũng không biết cô tên là gì.

Thân thể Thời Thù cứng đờ.

Ánh mắt cũng ảm đạm xuống.

Hắn cúi đầu, lông mi màu đen rung động

"Tiểu Quai, anh khó chịu."

Thanh âm hắn khàn khàn.

Ngữ điệu kia, nghe liền làm người đau lòng.

Tô Yên sửng sốt.

Cô nhìn bộ dáng Thời Thù.

Đại khái không nghĩ tới một câu của mình sẽ làm hắn khổ sở như vậy.

Thời Thù chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hắn đứng ở chỗ đó.

Ánh chiều tà chiếu vào trên người hắn.

Có vẻ cô đơn.

Hắn xoay người.

Đưa lưng về phía Tô Yên.

Mặc áo ngủ màu trắng, cúi đầu.

Thanh âm mất mát

"Em đi đi."

Tô Yên nhìn bóng dáng hắn.

Môi giật giật.

Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng chưa nói.

Cô xoay người rời đi.

Tô Yên bên này vừa mới bước một chân ra khỏi phòng.

Liền nghe được bên trong ầm một tiếng, là tiếng thứ gì vỡ vụn.

Sau đó, thanh âm thủy tinh vỡ vụn không dứt bên tai.

Bước chân cô dừng một chút.

Xoay người nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ.

Không có lưu lại lâu lắm, liền rời đi.

Tô Yên chân trước mới vừa đi.

Thời Thù ở trong phòng, sắc mặt âm trầm.

Hắn buông hạ con ngươi, che khuất lệ khí trong mắt.

Cầm lấy di động, bấm một dãy số.

Thực mau, Tần Như đi đến

"Tiên sinh."

Thời Thù nắm chặt một cốc thủy tinh vẫn còn hoàn hảo.

Mặt không biểu tình

"Tra xem, cô ấy ở đâu."

Tần Như dừng một chút

"Tiên sinh nói, là thiếu niên vừa rồi đi ra ngoài kia?"

Thời Thù mí mắt vẫn không nhúc nhích, thanh âm thực nhẹ lại làm nhân tâm phát run

"Ừ."

Tần Như vội vàng gật đầu

"Vâng"

Sau đó, Tần Như đi ra ngoài.

Ngay khi hắn ta vừa đi ra, Thời Thù giơ tay.

Ầm một tiếng, ly thủy tinh đập vào tường, vỡ vụn.

Đất rải đầy vụn thủy tinh.

Thời Thù tâm tình thật không tốt.

Đi theo Thời Thù đã nhiều năm.

Tần Như vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy.

Thế cho nên không dám nói thêm cái gì, vẫn là mau một ít tra xem thân phận thiếu niên kia.

Hai mươi phút sau.

Trong phòng 902 còn đang trong trạng thái áp suất thấp.

Thời Thù ngồi ở trên sô pha, hắn một câu cũng không nói.

Nếu chỉ nhìn mặt mà nói, thật đúng là một nam tử tuấn mỹ an tĩnh.

Chỉ là chung quanh vị mỹ nam tử này, tất cả đều là mãnh vỡ thủy tinh.

Không có một cái nào hoàn hảo.

Kẽo kẹt, cửa phòng khép hờ lại lần nữa bị đẩy ra.

Bên ngoài trời đã gần tối đen.

Trong phòng không có bật đèn.

Chỉ có thể dựa một chút ánh sáng bên ngoài, thấy rõ trong phòng đen kịt.

Sau đó, lại nghe được tiếng bước chân.

Cửa truyền đến thanh âm

"Tiên sinh"

Là Tần Như.

Thời Thù mí mắt buông xuống, sườn mặt tinh xảo tuấn mỹ hiện giờ cũng đầy vẻ âm trầm.

Nốt ruồi lệ ở đuôi mắt hắn cũng càng thêm lay động lực rỡ

"Đi ra ngoài."

Thanh âm hắn không kiên nhẫn vang lên.

Làm lời Tần Như tới bên miệng lại dừng một chút.

Tần Như đứng ở cửa, nhìn thoáng qua bên trong.

Chỉ thấy trong phòng trừ bỏ Thời Thù, còn nhiều thêm một người.

Đúng là thiếu niên mà tiên sinh bảo hắn điều tra kia.

Tô Yên nhìn Thời Thù tựa hồ đang sinh khí.

Dù cho trên mặt hắn không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng là nghe thanh âm, có thể cảm nhận được ra ngữ điệu không kiên nhẫn kia.

Tô Yên đưa túi trong tay qua.
 
Chương 940: Nhẹ chút, sẽ đau 29


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đi tới bên cạnh sô pha Thời Thù đang ngồi.

Sau đó, ra tiếng

"Anh nhớ uống thuốc."

Nghe được âm thanh, Thời Thù sửng sốt.

Tức khắc quay đầu.

Giây tiếp theo, liền đối diện cùng Tô Yên.

Mà cái túi được đặt trên sô pha, đúng là thuốc hạ sốt.

Ánh mắt Thời Thù sáng một chút.

Nhưng mà thực mau, thanh âm Tô Yên lại lần nữa vang lên

"Tôi đi trước."

Thời Thù dừng một chút.

Ánh sáng trong mắt nhanh chóng rút đi.

Sắc mặt hắn mang theo đỏ ửng không bình thường.

Môi mỏng cũng phiếm màu đỏ.

Hắn không nói chuyện.

Chỉ là vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Đại khái, ánh mắt Thời Thù quá chuyên chú.

Thế cho nên mỗi một lần đối diện cùng hắn, cô luôn sẽ bại trận, dời đi ánh mắt trước tiên.

Tô Yên lại lần nữa dời ánh.

Tay giấu ở trong tay áo nắm chặt.

Lại nói một lần

"Tôi đi đây."

Sau đó cô lại cường điệu một lần

"Nhớ rõ uống thuốc."

Mới vừa nói xong, thuốc đã bị Thời Thù ném đi.

Khẩu khí hắn mang theo tức giận

"Không uống."

Dứt lời, Thời Thù lại kịch liệt ho khan.

Một trận tiếp theo một trận.

Sắc mặt kia càng ngày càng đỏ ửng.

Tô Yên đi qua dìu hắn.

Kết quả, vừa lúc đến trước mặt hắn, đã bị người ôm, đè ở sô pha.

Có một số người, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Một giây trước vừa mới cãi lại, hung tợn ném thuốc Tô Yên mua.

Đảo mắt giây tiếp theo, liền ôm Tô Yên không buông tay.

Không ngừng kêu đau.

Thời Thù lông mi run run

"Tiểu Quai, anh khó chịu."

Hắn chỉ chỉ vị trí ngực mình.

"Nơi này đau."

Khẩu khí đặc biệt ủy khuất, đặc biệt u oán.

Tô Yên nghĩ tới vừa nãy, trước khi mình đi ra ngoài, bởi vì cô nói câu kia, bộ dáng hắn mặt đầy mất mát.

Cũng là dùng biểu tình như vậy nói với cô, hắn khó chịu.

Một khắc đó, cô thế nhưng cũng cảm thấy rầu rĩ.

Cô cho rằng chính mình cũng sinh bệnh.

Cho nên vừa ra khách sạn liền đi tiệm thuốc gần nhất.

Vốn cũng là muốn xem một chút mình có phải cũng phát sốt bị cảm hay không.

Chỗ nào biết, tra xét nửa ngày, chuyện gì đều không có.

Nếu cô không có chuyện, vậy vì sao nhớ tới bộ dáng hắn mất mát bị thương kia, chính mình cũng có chút khó chịu?

Tô Yên không có suy nghĩ cẩn thận.

Thời Thù ôm cô không buông tay.

Cô sửa sang lại một chút cảm xúc của mình, ra tiếng

"Uống thuốc, sẽ không đau nữa."

Nói xong, nhìn người kia còn tiếp tục dán cô, hơn nữa còn cự tuyệt uống thuốc.

Cô nâng tay.

Ôm eo Thời Thù.

Một bàn tay liền bế Thời Thù lên.

Đi tới mép giường, lúc đi ngang qua gói thuốc bị ném trên mặt đất, thuận tay nhặt lên.

Sau đó, đặt người ở trên giường.

Chắc là người có sức lực lớn, chính là có chỗ tốt này đây.

Không nghe lời, không uống thuốc, một giây sau liền bế lên giường.

Cô muốn rót cho hắn cốc nước, kết quả lúc này mới phát hiện, mặt đất đầy vụn thủy tinh.

Bàn trà ngoài phòng khách kia cũng đều bị đập đến lõm vào một khối.

Cô nhìn về phía Thời Thù.

Thời Thù lông mi run run, sắc mặt đỏ bừng.

Một bộ bệnh trạng suy yếu, dựa trên người Tô Yên.

Dường như vụn thủy tinh đầy đất kia đều không có nửa xu quan hệ với hắn.

Tô Yên nhíu mày một chút.

Nâng tay phải Thời Thù lên.

Ân, cái vết xưng như màn thầu kia thật vất vả tiêu đi,  giờ lại lần nữa tròn lên.

Cũng không biết hắn rốt cuộc dùng bao nhiêu lực.

Chỗ cổ tay sưng so với trước còn lợi hại hơn.

Đỏ bừng a đỏ bừng, như là đào mừng thọ vậy.

Thời Thù lúc này sớm đã không còn bộ dáng ghê gớm như vừa rồi.

Nói chuyện đều mềm yếu rất nhiều.

Nhưng mà lời nói ra, thực vô lại

"Em đều mặc kệ anh."

Một bộ dáng rất khổ sở.

NgưỜI không biết, còn tưởng rằng là Tô Yên làm hắn thành như bây giờ.
 
Chương 941: Nhẹ chút, sẽ đau 30


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đi tới bên cạnh sô pha Thời Thù đang ngồi.

Sau đó, ra tiếng

"Anh nhớ uống thuốc."

Nghe được âm thanh, Thời Thù sửng sốt.

Tức khắc quay đầu.

Giây tiếp theo, liền đối diện cùng Tô Yên.

Mà cái túi được đặt trên sô pha, đúng là thuốc hạ sốt.

Ánh mắt Thời Thù sáng một chút.

Nhưng mà thực mau, thanh âm Tô Yên lại lần nữa vang lên

"Tôi đi trước."

Thời Thù dừng một chút.

Ánh sáng trong mắt nhanh chóng rút đi.

Sắc mặt hắn mang theo đỏ ửng không bình thường.

Môi mỏng cũng phiếm màu đỏ.

Hắn không nói chuyện.

Chỉ là vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Đại khái, ánh mắt Thời Thù quá chuyên chú.

Thế cho nên mỗi một lần đối diện cùng hắn, cô luôn sẽ bại trận, dời đi ánh mắt trước tiên.

Tô Yên lại lần nữa dời ánh.

Tay giấu ở trong tay áo nắm chặt.

Lại nói một lần

"Tôi đi đây."

Sau đó cô lại cường điệu một lần

"Nhớ rõ uống thuốc."

Mới vừa nói xong, thuốc đã bị Thời Thù ném đi.

Khẩu khí hắn mang theo tức giận

"Không uống."

Dứt lời, Thời Thù lại kịch liệt ho khan.

Một trận tiếp theo một trận.

Sắc mặt kia càng ngày càng đỏ ửng.

Tô Yên đi qua dìu hắn.

Kết quả, vừa lúc đến trước mặt hắn, đã bị người ôm, đè ở sô pha.

Có một số người, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Một giây trước vừa mới cãi lại, hung tợn ném thuốc Tô Yên mua.

Đảo mắt giây tiếp theo, liền ôm Tô Yên không buông tay.

Không ngừng kêu đau.

Thời Thù lông mi run run

"Tiểu Quai, anh khó chịu."

Hắn chỉ chỉ vị trí ngực mình.

"Nơi này đau."

Khẩu khí đặc biệt ủy khuất, đặc biệt u oán.

Tô Yên nghĩ tới vừa nãy, trước khi mình đi ra ngoài, bởi vì cô nói câu kia, bộ dáng hắn mặt đầy mất mát.

Cũng là dùng biểu tình như vậy nói với cô, hắn khó chịu.

Một khắc đó, cô thế nhưng cũng cảm thấy rầu rĩ.

Cô cho rằng chính mình cũng sinh bệnh.

Cho nên vừa ra khách sạn liền đi tiệm thuốc gần nhất.

Vốn cũng là muốn xem một chút mình có phải cũng phát sốt bị cảm hay không.

Chỗ nào biết, tra xét nửa ngày, chuyện gì đều không có.

Nếu cô không có chuyện, vậy vì sao nhớ tới bộ dáng hắn mất mát bị thương kia, chính mình cũng có chút khó chịu?

Tô Yên không có suy nghĩ cẩn thận.

Thời Thù ôm cô không buông tay.

Cô sửa sang lại một chút cảm xúc của mình, ra tiếng

"Uống thuốc, sẽ không đau nữa."

Nói xong, nhìn người kia còn tiếp tục dán cô, hơn nữa còn cự tuyệt uống thuốc.

Cô nâng tay.

Ôm eo Thời Thù.

Một bàn tay liền bế Thời Thù lên.

Đi tới mép giường, lúc đi ngang qua gói thuốc bị ném trên mặt đất, thuận tay nhặt lên.

Sau đó, đặt người ở trên giường.

Chắc là người có sức lực lớn, chính là có chỗ tốt này đây.

Không nghe lời, không uống thuốc, một giây sau liền bế lên giường.

Cô muốn rót cho hắn cốc nước, kết quả lúc này mới phát hiện, mặt đất đầy vụn thủy tinh.

Bàn trà ngoài phòng khách kia cũng đều bị đập đến lõm vào một khối.

Cô nhìn về phía Thời Thù.

Thời Thù lông mi run run, sắc mặt đỏ bừng.

Một bộ bệnh trạng suy yếu, dựa trên người Tô Yên.

Dường như vụn thủy tinh đầy đất kia đều không có nửa xu quan hệ với hắn.

Tô Yên nhíu mày một chút.

Nâng tay phải Thời Thù lên.

Ân, cái vết xưng như màn thầu kia thật vất vả tiêu đi,  giờ lại lần nữa tròn lên.

Cũng không biết hắn rốt cuộc dùng bao nhiêu lực.

Chỗ cổ tay sưng so với trước còn lợi hại hơn.

Đỏ bừng a đỏ bừng, như là đào mừng thọ vậy.

Thời Thù lúc này sớm đã không còn bộ dáng ghê gớm như vừa rồi.

Nói chuyện đều mềm yếu rất nhiều.

Nhưng mà lời nói ra, thực vô lại

"Em đều mặc kệ anh."

Một bộ dáng rất khổ sở.

NgưỜI không biết, còn tưởng rằng là Tô Yên làm hắn thành như bây giờ.
 
Chương 941-2: Nhẹ chút, sẽ đau 31


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, trầm mặc một cái chớp mắt.

Cô đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Thời Thù kéo lại tay Tô Yên.

"Em đi đâu?"

Hắn như là cô vợ nhỏ, thật cẩn thận dò hỏi.

Tô Yên nắm tay hắn, nhét xuống phía dưới chăn.

"Đi phòng bếp."

Cô trả lơi, Thời Thù không nói gì.

Chỉ là đôi mắt vẫn luôn dõi theo Tô Yên đi vào phòng bếp.

Cho đến khi cô cầm một chai nước khoáng trở về.

Ngồi ở mép giường, vặn bình nước ra.

Dựa theo hướng dẫn của thuốc hạ sốt, cho hắn uống mấy viên thuốc.

Đưa qua

"Uống thuốc."

Thời Thù lúc này rất ngoan ngoãn.

Thành thành thật thật há mồm.

Nuốt thuốc xuống.

Uống xong, vẫn trợn tròn mắt, nhìn Tô Yên chăm chú.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Nói

"Uống thuốc xong, hẳn là phải ngủ một giấc."

Thời Thù mắt rung rung, thanh âm suy yếu

"Anh ngủ, em sẽ rời đi."

Tô Yên trầm mặc.

Nhìn sắc mặt hắn ửng hồng.

Cô vén kỹ chăn cho hắn.

Lúc này mới ra tiếng

"Tôi không đi."

Thời Thù lại nói

"Chờ anh tỉnh lại, em vẫn sẽ đi."

Lúc này, Tô Yên không nói lại.

Thời Thù duỗi tay, giữ chặt cô.

Cũng không biết có phải cố ý hay không.

Mỗi một lần hắn muốn lôi kéo Tô Yên, sẽ luôn dùng tay phải.

Chỗ phồng lên trên cổ tay kia liền nhiều lần lắc lư trước mắt Tô Yên.

Dù cô muốn hất tay hắn ra, cũng phải suy xét xem có thể lại làm hắn bị thương hay không.

Ngón tay Thời Thù khớp xương cân xứng lại thon dài.

Thật xinh đẹp.

Nhưng cổ tay hắn lại xưng u to, thành công trở ngại thưởng thức đối với bàn tay xinh đẹp.

Thời Thù thấy Tô Yên không nói lời nào, cũng buông hạ đôi mắt.

Trên mặt tràn đầy mất mát.

Sau đó, không biết là vì uống thuốc hay là bị ốm nặng.

Thời Thù nói chuyện có chút run run

"Em, em vì sao không cần anh?"

Tô Yên nghe giọng hắn càng thêm suy yếu.

Sắc mặt có chút nghiêm túc.

Duỗi tay, sờ sờ chán hắn, nóng bỏng như cũ.

"Anh làm sao vậy?"

"Lạnh."

Ánh mắt Tô Yên đảo qua căn phòng này.

Hiện tại là mùa hè.

Làm sao có thể chăn dày đây?

Cô nhìn điều hòa, chỉnh độ ấm đến 35 độ.

Thấy hắn còn run.

Cô cúi người, ôm lấy hắn.

Tô Yên ra tiếng

"Chờ độ ấm cao lên, thì sẽ tốt chút."

Thời Thù vừa thấy, cũng muốn duỗi tay từ trong chăn ra, ôm lấy Tô Yên.

Kết quả mới vừa động, Tô Yên trực tiếp nhét tay hắn trở lại trong chăn lần nữa.

"Ngủ."

Thời Thù lúc này mới thành thật.

Gật gật đầu.

Thật sự nhắm hai mắt lại.

Sau đó, Tô Yên liền duy trì tư thế ôm này, vẫn luôn ngây người bốn giờ đồng hồ.

Trong phòng độ ấm đang lên cao.

Thời Thù không ngừng ra mồ hôi, Tô Yên cũng ra mồ hôi.

Lúc Thời Thù tỉnh lại, liền thấy được Tô Yên đang ôm chặt lấy hắn.

Mũ lưỡi trai trên đầu cô có chút buông lỏng.

Cũng không biết cô ngủ từ khi nào rồi.

Thời Thù giật giật, mũ lưỡi trai liền rơi xuống dưới.

Sợi tóc tản ra.

Thời Thù sửng sốt.

Lại nhìn bộ dáng cô.

Bởi vì ra mồ hôi, lớp phấn dịch dung bị cọ dính lên trên chăn.

Thời Thù không hề có ghét bỏ.

Ôm Tô Yên gắt gao, như ôm được bảo bối vậy.

Hắn nhìn tư thế Tô Yên ngủ không thoải mái, vốn là muốn ôm cô đến trên giường.

Kết quả, tay vừa mới chạm lấy bả vai cô, Tô Yên liền tỉnh.

Đại khái tỉnh lại theo phản ứng bản năng.

Một giây sau, tay cô liền kiềm chế cánh tay Thời Thù.

Dùng sức.

Thời Thù kêu lên một tiếng.

Đỏ ửng trên mặt bởi vì ra mồ hôi hiện giờ đang cấp tốc rút đi.

Trở nên trắng bệch.
 
Chương 942: Nhẹ chút, sẽ đau 32


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Khi Tô Yên động thủ, ý thức đã thanh tỉnh.

Nhưng tay kia đã dùng sức.

Thế cho nên cô vội vàng thu hồi lực đạo.

Lại làm đau hắn.

Cô nắm chặt tay mình.

Hạ mắt một chút.

Che khuất cảm xúc dao động trong mắt.

"Anh không sao chứ?"

Cô hỏi.

Thời Thù giây tiếp theo liền dựa vào trên người Tô Yên.

Hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu

"Có sao."

Thời Thù thanh âm suy yếu.

Tô Yên thân thể duy trì tư thế như vậy, đỡ lấy hắn.

Thời Thù chậm rãi lên tiếng

"Tiểu Quai, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, cũng ngủ cùng nhau, chúng ta hiện tại có quan hệ gì?"

Tô Yên nghe hắn đột nhiên chuyển sang một cái đề tài khác, sửng sốt, chớp mắt một cái.

Sau đó mới hiểu rõ hắn đang nói gì đó, cô trầm mặc.

Cô cũng không biết.

Nguyên bản, hẳn chỉ là một người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi.

Nhưng người xa lạ nào có làm những chuyện kia?

Hơn nữa, Tô Yên rất rõ ràng, cô không có cách nào mặc kệ Thời Thù.

Mặc kệ là bởi vì lý do gì.

Cô nghĩ không ra, cũng không có người nào nói với cô những chuyện này.

Cô nhìn thuốc trên bàn, ra tiếng

"Anh đã hạ sốt chưa? Kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút."

Đây là lần đầu tiên, Tô Yên không có chính diện trả lời Thời Thù, mà là có ý đồ chuyển đề tài.

Thời Thù ôm cô.

Rầu rĩ ra tiếng

"Anh chưa từng ôm ấp hôn hít với bất cứ ai. Chỉ nghĩ muốn làm cùng vợ của mình."

Tô Yên

"······"

Hắn đây là có ý tứ muốn cô làm vợ hắn??

Cô nhắc nhở

"Tôi là nam nhân."

Thời Thù cười ra tiếng, ý cười dễ nghe tràn ngập ở bên tai Tô Yên.

Nhiệt khí thổi lỗ tai cô ngứa ngáy.

Hắn ra tiếng

"Tiểu Quai, sờ đầu tóc em xem."

Thân thể Tô Yên cứng đờ.

Tầm mắt cô rơi xuống mũ lưỡi trai ở trên giường.

Thời Thù ra tiếng

"Tiểu Quai có nguyện ý ở bên anh hay không?"

Khuôn mặt vô biểu tình của Tô Yên chậm rãi trở nên nghiêm túc, nhăn mày.

Thật lâu sau

"Chúng ta chỉ mới gặp mặt bốn lần."

"Ân"

"Anh không biết tôi tên là gì."

"Ân"

"Bộ dạng thực sự của tôi là gì anh cũng chưa thấy."

"Ân"

Thời Thù mỗi một lần trả lời, ngữ điệu đều thực nặng nề.

Tô Yên lại nói

"Tôi không nghĩ được lí do để ở bên anh."

Thời Thù nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn Tô Yên, ngữ điệu rầu rĩ

"Em là muốn nhìn anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau, cùng nữ nhân khác ôm ấp hôn hít?"

Tô Yên nghe hắn nói, sửng sốt.

Sau đó, sau khi yên tĩnh vài giây, đôi môi hồng nộn mím chặt.

Cô không tìm ra được lý do muốn ở bên Thời Thù.

Nhưng mà, thực rõ ràng.

Cô càng không muốn hắn ôm ấp hôn hít cùng nữ nhân khác.

Cô không biết mình vì sao lại như vậy.

Lúc Thời Thù nói ra câu cuối cùng kia, trong lòng cô bốc lên một trận bài xích.

Tô Yên nhìn hắn.

Cô rốt cuộc, bắt đầu suy xét câu nói kia.

Ở bên hắn?

Cô tất nhiên là không có tổn thất.

Chỉ là, cô sợ mình không khống chế được lực đạo, sẽ làm hắn bị thương.

Sức lực cô là trời sinh, một đường trưởng thành, cũng không biết vô tình làm bị thương bao nhiêu người.

Ở viện phúc lợi, viện trưởng cũng đã hạ lệnh để tất cả các bạn nhỏ cách xa cô một chút, không cần đến gần.

Mang cô đi kiểm tra, nhìn xem cô rốt cuộc có bệnh hay không.

Khi lớn lên, lúc đi học, cũng chỉ có ở đại hội thể thao môn cử tạ tay, cùng với lúc thu dọn vật nặng, cô mới có tác dụng trong lớp.

Lúc sau, liền có thể rõ ràng nghe được tốp năm tốp ba người ở sau lưng tò mò thảo luận về mình.

Cô từ nhỏ đến lớn, đã quen một người một mình.

Như vậy, liền sẽ không có người tổn thương đến cô, cô cũng sẽ không đả thương đến người khác.

Cô biết mình thực dễ dàng làm người khác bị thương, nên đã rất cẩn thận.

Nhưng vẫn khiến hắn mình đầy thương tích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom