Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 863: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi! (19)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hồng Dạ đứng ở cửa.

Nhìn thấy Tô Yên, thoáng sửng sốt

"Tô Yên tiểu thư."

Tô Yên gật gật đầu.

"Tôi có thể đi vào không?"

Hồng Dạ lên tiếng

"Ngài chờ một lát."

Nói xong, Hồng Dạ đi vào trong phòng.

Vài giây sau, liền đi ra.

"Tô Yên tiểu thư, mời ngài."

Trong tay Tô Yên nắm ba đóa cẩm chướng đi vào phòng bệnh.

Cẩm chướng trong tay cô so với đống hoa vừa mới lục tục dọn ra kia, quả thực không đáng nhắc tới.

Phượng Dung ngồi ở trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt đen nhánh, như suy tư gì đó.

Sau đó, nói

"Mẹ kế nhỏ tới thăm tôi, cũng chỉ cầm có ba bông hoa này tới thôi sao?"

Tô Yên đi qua, cắm hoa vào chiếc bình ở bên cạnh.

Chậm rì rì nói

"Tất cả tiền em có chỉ đủ mua ba bông hoa này."

Đôi mắt Phượng Dung nâng lên, nhìn về phía Tô Yên

"Tất cả?"

Tô Yên gật đầu, lại nói tiếp

"Đói bụng."

Khóe môi Phượng Dung không nhịn được mà câu lên một chút

"Đói bụng? Sao tôi cứ cảm thấy mẹ kế trên danh nghĩa là đến thăm tôi, nhưng thật ra là tới để xin ăn xin uống nhỉ?"

Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.

Lúc tới đây cô không nghĩ như vậy.

Nhưng giờ nghe Phượng Dung nói như vậy, cảm thấy, cũng hơi đúng.

Cho đến khi cô nhìn vào ánh mắt cười như không cười kia của Phượng Dung, cô mới giải thích

"Có thể cùng nhau ăn mà?"

Phượng Dung nhìn bộ dạng kia của Tô Yên, mặt mày buông xuống, suy nghĩ nửa ngày.

"Mẹ kế đã đưa ra yêu cầu, tôi còn có thể cự tuyệt?"

Vậy là..., hai mươi phút sau.

Ngay lúc Hồng Dạ đi vào, đập vào mắt là một màn như vậy.

Tô Yên ngồi ở mép giường, đang cầm một cái muỗng từng miếng từng miếng ăn phần cơm của Phượng Dung, vừa ăn vừa hỏi

"Cái này là cái gì?"

"Ăn ngon không?"

"Ừ, ăn ngon."

Nói xong, Tô Yên lại ăn thêm một muỗng nữa.

Không biết có phải bởi vì quá đói bụng hay không mà Tô Yên cảm thấy ăn cơm ở chỗ này thật ngon.

Hồng Dạ đi đến mép giường, lấy một phần cơm khác khẩu phần y như của cô, đặt lên bàn nhỏ trên giường.

"Thiếu gia."

Phượng Dung nhận lấy, mở hộp cơm ra.

Thật ra hắn đã truyền nước biển nhiều ngày nên cũng không đói lắm.

Ăn rất ít.

Nhưng nhìn thấy Tô Yên ăn cơm.

Bỗng nhiên cảm thấy thèm.

Cầm chiếc đũa lên, ung dung thong thả ăn.

So thường ngày ăn nhiều hơn không ít.

Chờ Tô Yên ăn xong, rất nhanh, Phượng Dung cũng ngừng lại.

Hồng Dạ đi vào dọn dẹp cho hai người.

Tô Yên ăn no, đang định đứng dậy, tay chợt bị người trên giường nắm lấy.

Cô ngẩn người.

Phượng Dung nhướng mày lên một chút

"Dùng ba bông hoa nát không biết lấy đâu ra, đổi lấy một bữa cơm, mẹ kế nhỏ tính toán cũng thật hay."

Tô Yên dừng một chút, nói

"Em không có tiền cho anh."

Nếu hắn muốn tính sổ, cô cái gì cũng không có để cho hắn.

Phượng Dung câu môi cười ra tiếng

"Thế nào? Còn chưa đi ra khỏi phòng bệnh này, đã tính toán muốn trở mặt không quen biết?"

Tô Yên nhìn thoáng qua phần cơm bị mình ăn sạch sẽ.

Nhỏ giọng nói

"Vậy anh muốn như thế nào?"

Yêu cầu bồi thường?

Cô không có tiền.

Muốn cô làm lại một phần giống như đúc?

Cô không biết nấu cơm.

Tiểu Hoa tặc lưỡi

"Ký chủ, chị học hư rồi."

Trước kia ký chủ của mình làm việc rất có nề nếp, ngoan thật sự.

Hiện tại thế nhưng còn biết tay không bộ bạch lang*?

*空手套白狼: Tay không bắt sói trắng- lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì.

A, không đúng.

Dùng hoa bộ cơm nam chủ đại nhân.

Phượng Dung đánh giá Tô Yên trên dưới một lượt

"Đã không có tiền, vậy thì dùng cái khác bồi thường."

"Thứ gì?"

"Dùng thịt."

Giọng nói vừa dứt, Tô Yên đã bị một lực mạnh mẽ lôi kéo, trực tiếp đã ngã luôn vào trong lòng hắn.
 
Chương 864: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi!! (20)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Giây tiếp theo, cổ Tô Yên truyền đến một cảm giác đau đớn

"Đau, anh, anh đừng cắn."

Tô Yên che lại cổ, nước mắt lưng tròng.

Một cái tay khác bị hắn nắm chặt, có chạy cũng không thoát.

Phượng Dung bên này, lại giống như cắn nghiện rồi.

Hắn nhìn chằm chằm cổ Tô Yên.

"Ăn một bữa, phải cắn vài lần."

Tô Yên ngồi ở chỗ đó chớp chớp mắt.

"Em đền tiền."

Âm thanh mềm ấm, khác với bình thường không nhanh không chậm, hiện giờ lại mang theo một tia vội vàng.

Phượng Dung lộ răng trắng, cười rất vô hại

"Ở nơi này của tôi, tôi nói bồi thường như thế nào thì phải bồi như vậy."

Nói, lại làm bộ muốn cắn.

Cổ vẫn còn đau.

Nhưng, người ăn cơm là cô.

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại.

"Anh muốn cắn bao nhiêu lần?"

Giọng nói mềm mại dò hỏi.

Môi của Phượng Dung dán ở cần cổ trắng nõn của cô.

Trong óc hiện lên hình ảnh nằm mơ đêm qua.

Trong mộng, ở một cung đình.

Bị một đám người vây quanh, nữ tử tên Tô Yên kia, cương quyết lạnh lùng nói, ta không cần ngươi.

Sau đó, móc trường kiếm ra, đâm vào đúng trái tim của nam nhân kia.

Một khắc đó, hắn vậy mà có một cảm giác đau lòng, không phải bởi vì nữ nhân kia giết hắn.

Mà là bởi vì một câu của cô, "ta không cần ngươi".

Vô số mảnh vỡ trong đầu đan chéo nhau, làm hắn nắm chặt cô càng lúc càng dùng lực thật lớn.

Đó là mộng.

Hắn biết.

Nhưng càng cùng cô ở chung, càng cảm thấy những gì diễn ra trong mộng kia rất chân thật.

Trong một cảnh khác là ban đêm bọn họ ôm nhau ngủ.

Ánh mắt cô vô cùng rối rắm nhìn hắn lấy đi một túi kẹo.

Trong lòng Phượng Dung bỗng nhiên nảy lên.

Ở đúng chỗ xanh tím bị mình cắn kia, môi mỏng lại lần nữa dán tới.

Hôn hôn liếm láp một chút.

Hắn hạ mí mắt xuống, khóe môi gợi lên.

"Mẹ kế nhỏ, ở trong lòng em, tôi quan trọng hay kẹo quan trọng hơn?"

Tô Yên bị hắn liếm đến phát ngứa.

Muốn hướng trốn sang bên cạnh.

Nhưng bị Phượng Dung ôm chặt, chỗ nào cũng không trốn được.

Tô Yên nói

"Anh quan trọng."

"Vậy nếu bây giờ tôi nói muốn em về sau không được ăn kẹo nữa thì sao?"

Tô Yên quay đầu nhìn hắn

"Vì sao?"

"Không vì sao cả."

Tô Yên rối rắm một hồi lâu.

Lúc này mới nghiêm túc nói

"Nếu không có lý do, thì em vẫn muốn ăn."

Tiểu Hoa đỡ cái trán.

Ký chủ nhà nó chính là như vậy.

Nói chuyện, làm việc, đều rất có nề nếp.

Đối với cô mà nói, mỗi một lần hứa hẹn thành lời, cô đều sẽ nghiêm túc thực hiện.

Một khi đã nói, thì cô sẽ làm được.

Đặc biệt là đối với mỗi một câu nói của nam chủ đại nhân.

Đều sẽ yêu cầu chính mình phải làm được.

Phượng Dung vốn chỉ là thuận miệng hỏi.

Kết quả nghe được câu trả lời như vậy.

Nghĩ thế nào trong lòng cũng không thoải mái.

Vốn chỉ muốn hôn nhẹ rồi liếm láp dấu cắn kia một chút thôi.

Nháy mắt, răng lại cắn lên đó một ngụm.

Tô Yên chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, tức khắc bị đau đến nước mắt lưng tròng.

"Anh, anh ····"

Phượng Dung chậm rì rì

"Mẹ kế nhỏ không phải lúc trước nói thích tôi hay sao? Nhưng tôi lại thấy ở trong mắt của em, ăn kẹo còn quan trọng hơn."

Hồi lâu, Tô Yên rầu rĩ lên án

"Anh đây là trả thù."

Phượng Dung lẩm bẩm

"A, bị phát hiện rồi."

Hắn một chút cũng không che dấu, thoải mái thừa nhận.

Sau đó Phượng Dung từ từ lên tiếng

"Hóa ra mấy lời trước kia mà mẹ kế nói, đều là lừa tôi, tôi thật đau lòng."

Vừa nói, vừa vội vàng ôm chặt lấy Tô Yên.

Đau lòng gì đó.

Lời hắn nói phía sau Tô Yên không nghe thấy.

Tô Yên nghi hoặc

"Em trước kia có nói cái gì à?"

"Chính mẹ kế nhỏ nói ra mà giờ cũng không biết là gì? Quả nhiên đều là lừa tôi."

Tô Yên bị đau phát ra âm thanh rầu rĩ.

Phượng Dung nhìn cô

"Rất đau?"

Tô Yên nước mắt lưng tròng, gật đầu

"Ừ "

Cô không muốn khóc, chỉ là đau quá mới kích thích tới tuyến lệ.
 
Chương 865: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (21)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Phượng Dung nhìn về phía vết cắn do mình gây ra.

Mơ hồ có chút máu chảy ra ngoài.

Dấu vết xanh tím kia, ở trên làn da tinh tế tuyết trắng hiện lên vô cùng rõ ràng.

Trên người cô tỏa ra hương vị kẹo sữa thật đậm.

Hắn ghét ăn kẹo.

Nhưng hương thơm ở trên người cô thì lại không chán ghét.

"Mẹ kế dùng sữa tắm vị kẹo sữa à?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Vốn tưởng rằng thay đổi một cái đề tài, hắn sẽ không đề cập đến vấn đề cắn cắn nữa.

Ai ngờ, Phượng Dung vừa chuyển giọng một cái

"Nếu mẹ kế không muốn bị cắn, vậy thì bắt em bồi thường bằng kẹo sữa."

Giọng nói hắn sâu kín không nhanh không chậm.

Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc cụp mắt xuống

"Muốn bao nhiêu kẹo?"

"Có bao nhiêu?"

"Rất nhiều."

Nói xong, tay Tô Yên yên lặng sờ vào túi tiền.

Tiếp đó từng viên từng viên bị lấy ra bên ngoài.

Năm phút đồng hồ sau

"99 viên, một trăm viên, một trăm...."

Kẹo sữa nằm rải rác ở trên giường.

Lúc Tô Yên lần nữa sờ vào, thì đã không còn kẹo sữa nữa.

Tiểu Hoa

"Leng keng, kẹo sữa bị thiếu."

Tô Yên lúc này mới ra tiếng

"Hết rồi."

Bàn tay trắng nõn, ngoan ngoãn chìa ra.

Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm cái túi tiền bên hông cô.

Nửa ngày lúc sau, cười như không cười, nói

" Cái túi này của mẹ kế nhỏ có thể chứa được hơn một trăm viên kẹo sữa, cũng thật lợi hại."

Bàn tay nhỏ trắng nõn Tô Yên yên lặng đặt trên túi.

Cũng may cái túi tiền này cũng đủ lớn.

Phượng Dung duỗi tay, lấy một cái túi trắng ở bên cạnh.

Trực tiếp đem hơn một trăm viên kẹo sữa vào.

Tô Yên nhìn kẹo sữa, mắt trông mong.

Toàn bộ lực chú ý của cô đều chuyển dời đến kẹo sữa.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn từ trên chiếc túi vươn ra.

Gần như là theo bản năng, hướng tới bao kẹo sữa kia, muốn túm trở về.

Phượng Dung nhìn hành động nho nhỏ kia của cô.

"Sao vậy? Dùng kẹo để đổi lấy một bữa cơm trưa, luyến tiếc?"

"Anh không có nói từ đầu."

Không biết có phải là bởi vì vô duyên vô cớ ăn của hắn một bữa cơm hay không.

Tô Yên nói rất nhỏ.

Phượng Dung cầm túi kẹo trong tay, nhìn Tô Yên, câu môi cười rộ lên.

Từ từ tới gần cô.

"Không muốn dùng kẹo để bồi thường? Vậy thì cắn một trăm lần."

Giọng nói vừa dứt.

Tô Yên liền giơ tay sờ sờ dấu cắn trên cổ kia.

Sau đó, đôi tay tự động buông túi kẹo kia ra.

Đền thịt?

Vẫn là dùng kẹo để đền đi.

Nhìn điệu bộ lưu luyến của cô.

Giống như hắn cầm đi một đồ vật vô cùng quý báu vậy.

Trong mắt Phượng Dung hiện lên một ý cười nhè nhẹ.

Ánh mắt hạ xuống

"Có phải hiện tại mẹ kế nhỏ rất nghèo?"

Tô Yên gật gật đầu.

"Ừ"

Tất cả kẹo sữa đều bị hắn lấy đi.

Tiểu Hoa còn nói, kẹo sữa đang bị thiếu.

Chỉ nghe thấy Phượng Dung nói câu được câu không

"Vậy.... đêm nay mẹ kế về nhà như thế nào?"

Tô Yên sửng sốt.

Bởi vì không nghĩ tới vấn đề này.

Cô đã hoàn toàn quên mất.

Phượng Dung dán ở bên tai Tô Yên, ái muội nói.

"Tôi có thể cho em tiền về nhà."

"Thật sự?"

"Đương nhiên. Nhưng mà, nơi này của tôi cũng không phải hội từ thiện, cho nên thứ gì cũng cần phải trao đổi."

"Thứ gì?"

Phượng Dung nhắc túi đường lên.

Quơ quơ.

"Lấy kẹo đổi tiền xe."

Tô Yên cảm thấy, người này có phải đánh chủ ý lên kẹo của cô hay không?

Nhưng còn có biện pháp nào khác sao?

Không có.

"......Được."

Tô Yên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý.

5 giờ chiều, đồng chí Tô Yên, dùng một trăm viên kẹo của mình đổi lấy hai trăm đồng.

Bắt xe, đi về nhà.
 
Chương 866: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (22)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Trong phòng bệnh, Phượng Dung cầm một trăm viên kẹo, tươi cười dần dần tan biến.

Hồng Dạ đi vào.

"Thiếu gia?"

Phượng Dung ném một túi kẹo kia xuống mặt đất.

"Vứt đi."

Hắn không thích ăn kẹo.

Lấy đống kẹo này, cũng chỉ là thấy biểu cảm luyến tiếc kia của Tô Yên có chút thú vị mà thôi.

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng"

Nói xong, tiến lên trước.

Cầm túi kẹo kia, đi ra ngoài cửa.

Nhưng vừa mới đi tới gần cửa.

Người ngồi ở trên giường bệnh bỗng nhiên lên tiếng

"Từ từ"

Hồng Dạ

"Thiếu gia?"

Phượng Dung dựa ở mép giường, nhìn chằm chằm túi kẹo kia thật lâu.

Nghĩ đến bộ dạng đau như xẻo thịt của Tô Yên.

Cong cong môi

"Để ở trên bàn đi."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng".

Hắn đặt túi kẹo lên trên bàn.

Trước khi ra ngoài, Hồng Dạ nói

"Thiếu gia, buổi tối hôm nay, Phượng đổng sự sẽ đến Tô gia."

Phượng Dung nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Hồng Dạ.

"Mấy giờ?"

" 7 giờ tối."

Trong đầu hắn chợt nghĩ đến cuộc điện thoại mà Tô Yên nhận được trước khi ra về.

Giọng nói chói tai ở đầu dây bên kia, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.

Hình như là mẹ của Tô Yên gọi đến.

Muốn tối hôm nay cô về nhà.

Thông qua hai việc trên tổng kết lại.

Liền biết được tính toán của Tô gia.

Đây là muốn buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn ép cô đi vào khuôn khổ?

Lông mi đen nhánh của Phượng Dung khẽ rung động.

Với bộ dạng ngoan ngoãn kia của Tô Yên.

Có đi cũng chỉ toàn bị ức hiếp.

Nghiêm túc mà nói.

Thì đúng hơn là chỉ biết chịu đựng ủy khuất, bị bắt nạt.

Thấy hắn cầm kẹo ở trong tay, cô rất muốn giữ lại, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ là thập phần tủi thân nhìn hắn.

Hừ, thật là ngốc.

Không biết qua bao lâu, Phượng Dung cất tiếng

"Hồng Dạ."

"Vâng"

"Mấy giờ rồi?"

"6 giờ 50."

Hắn ngồi dậy, dịch đến mép giường.

Hắn từ trước đến nay đều không thích lo chuyện bao đồng.

Đặc biệt là loại chuyện như thế này, ngày thường ngay cả liếc mắt một cái cũng lười.

Cá lớn nuốt cá bé, bị người khác khó dễ, cũng chỉ có thể chứng minh một điều rằng ngươi rất vô dụng.

Trong đầu, vô số cảm xúc xoẹt qua.

"Đi chuẩn bị cho tôi một chiếc xe lăn."

"Vâng"

Hồng Dạ cung lính đáp lời.

Xoay người rời khỏi phòng bệnh.

······

Tô gia.

Tô Yên ngồi tắc xi về tận đến cửa của Tô gia.

Xuống xe, một biệt thự xuất hiện ở trước mắt.

Cửa lớn của biệt thự khép hờ.

Cô vừa đi vào, liền nghe được một giọng nói của người phụ nữ

"Tiểu Yên về rồi."

Ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ khoảng tầm đầu 40, được chăm sóc vô cùng tốt, ăn mặc hoa lệ từ trên cầu thang đi xuống, gương mặt tràn đầy ý cười, định ôm lấy cánh tay của Tô Yên.

Tô Yên nghiêng người đi một chút, né tránh động tác của bà ta.

Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ.

Người trước mắt này, là mẹ của cô.

Không đúng, phải nói là mẹ kế.

Mẹ của nguyên thân đã qua đời từ mười lăm năm trước.

Qua đời không đến một năm, người phụ nữ này liền xuất hiện, trở thành nữ chủ nhân của Tô gia.

Sau đó, nguyên chủ còn có thêm một người chị.

Là một người chị cùng cha khác mẹ.

Có phải có cảm giác thật thần kỳ hay không?

Tô Vân Vân là sản phẩm của cha Tô cùng với người phụ nữ trước mặt này tạo ra.

So với Tô Yên còn lớn hơn tận hai tuổi.

Mẹ Tô Yên vừa qua đời, ông ta đã chính thức ngênh ngang dẫn tình nhân vào nhà.

Thời điểm mẹ của nguyên chủ qua đời, chỉ có vài người trong nhà biết.

Lễ tang tổ chức qua loa cho xong.

Thế cho nên nhiều năm sau đó.

Rất nhiều người đều cho rằng, mẹ Tô mới là mẹ thân sinh của nguyên chủ.

Khác với ngày xưa ánh mắt lạnh trào phúng.

Hiếm khi mẹ Tô nhiệt tình thân thiết tiến lên chào hỏi.

Mà Tô Yên lại trốn tránh như vậy, mẹ Tô có chút xấu hổ.

Nhưng rất nhanh đã sửa sang cảm xúc thật tốt.

Đôi tay ôm lấy bả vai, cười khanh khách

"Tiểu Yên, thấy con có thể tới được, mẹ rất vui."
 
Chương 867: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (23)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Mẹ Tô cố ý tăng âm lượng, thế cho nên vừa nói dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của một người khác từ trên lầu đi xuống.

"Mày còn biết đường trở về à"

Một thiếu nữ mặc váy dài, đứng ở bậc thang.

Đôi tay ôm trước ngực, lấy tư thái khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống Tô Yên.

Mẹ Tô nhanh chóng nói

"Tới nào, Tiểu Yên, thật vất vả con mới về nhà một chuyến, một nhà bốn người chúng ta cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm đoàn viên."

Khi nói chuyện, thần tràn đầy cao hứng.

Tô Yên gật đầu, đi đến bàn ăn.

Mẹ Tô quay đầu lại, nhìn Tô Vân Vân nói

"Vân Vân, mau kêu ba con xuống ăn cơm."

Tô Vân Vân xoay người, đi lên trên lầu.

Mẹ Tô nhìn Tô Yên vẫn cứ đứng ở trước bàn mãi không ngồi xuống, liền nói

"Nào nào nào, Tiểu Yên mau ngồi xuống đi."

Tô Yên nghe thấy lời này của bà ta, kéo ghế ra ngồi xuống.

Rất nhanh.

Cha Tô cùng với Tô Vân Vân cũng đi xuống.

Tô Vân Vân kéo cánh tay của cha Tô, không biết nói cái gì.

Trên mặt hai người đều vui vẻ tươi cười.

Tô Yên giương mắt qua đó.

Có thể nhìn ra được, quan hệ giữa hai cha con thật tốt.

Tô Vân Vân kéo ghế dựa ra

"Ba, ngồi nơi này."

Cha Tô đeo mắt kính, nhìn qua rất có học vấn.

Ông ta cười ha hả

"Vẫn là con gái của ta tốt."

Mẹ Tô ngồi xuống ở vị trí bên cạnh, ra vẻ hờn dỗi

"Vân Vân quả nhiên vẫn là thích ông hơn, nó cho tới bây giờ có không bao giờ chăm sóc tôi như vậy đâu."

Tô Vân Vân ngồi ở đối diện Tô Yên, làm nũng

"Ai nha, mẹ à, con cũng rất yêu mẹ mà."

Mẹ Tô cười ra tiếng

"Được rồi, ăn cơm ăn cơm. Cái gì cũng đừng nói nữa."

Tô Vân Vân cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái cánh gà, đưa vào bát của cha Tô.

"Ba, ba ăn thử cái này đi."

Tiếp theo đó, Tô Vân Vân lại gắp cho Tô mẫu một khối thịt gà

"Mẹ, mẹ xem con cũng thật tốt với mẹ mà, mẹ còn nói con như vậy nữa, hừ."

Bộ dạng làm nũng.

Mẹ Tô thì tràn đầy từ ái

"Vâng, vâng vâng, con là con gái bảo bối tốt nhất."

Một nhà ba người, mẹ hiền con hiếu, cũng thật hạnh phúc.

Tô Yên cắn chiếc đũa, nhìn thức ăn trên bàn.

Tiếp đó, kẹp một chiếc đũa, bắt đầu ăn.

Ừm, cơm ở đây so với bệnh viện ăn ngon hơn nhiều.

Ở chỗ này được ăn miễn phí.

Còn ở bên kia ăn còn phải cho kẹo.

Tưởng tượng đến ngày mai còn phải đi đưa kẹo cho Phượng Dung.

Tô Yên liền cúi đầu ăn nhanh thêm hai miếng.

Mà Tiểu Hoa thì còn đang tức giận bất bình

"Ký chủ, bọn họ khi dễ người."

Tô Yên

"Ừm?"

"Bọn họ chính là cố ý bày trò ở trước mặt chị."

"Emđang nói cái gì?"

"Ký chủ, căn cứ như trên tư liệu, nguyên chủ sẽ rất ít khi tham gia những bữa cơm như vậy, bởi vì mỗi lần ăn cơm, nguyên chủ giống như một người ngoài cuộc. Bọn họ đây là bạo lực gia đình."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba người kia.

Tô Vân Vân lộ ra một nụ cười nhạt không biết ý gì, cứ như vậy nhìn cô.

Nửa ngày sau mới lên tiếng

"Tiểu Yên trở về một lần cũng không dễ dàng gì, cần phải ăn nhiều một ít."

người nói là Tô Vân Vân.

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, nguyên chủ cũng hy vọng đươc cha của cô ấy một lần gắp đồ ăn."

Tô Yên nghe lời này.

Tiếp tục cúi đầu ăn cơm của chính mình.

Gắp đồ ăn?

Nếu như là Tô Yên mà lớn lên trong hoàn cảnh khuyết thiếu cảm tình, hoàn toàn không cách nào hiểu được thứ cảm tình cùng với nguyện vọng này của nguyên chủ.

Nói cách khác.

Tô Yên có thể lớn lên thành một người ngoan ngoãn như thế kia, không làm chuyện gì thương thiên hại lí, quả là một kỳ tích.

Học cái xấu thì quá dễ dàng, nhưng cô sống ở một nơi không hề có nhân tính, giết người không chớp mắt, tàn nhẫn đánh đập, khiến người khác giận sôi, chẳng những sống sót, mà còn sống thật tốt.

Tuy là khuyết thiếu cảm tình.

Nhưng ít nhất không làm hại người khác.
 
Chương 868: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (24)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không trả lời Tô Vân Vân, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Cha Tô nhìn bộ dạng Tô Yên như vậy, nhíu mày một chút.

Quát lớn

"Tô Yên, cô chẳng lẽ không có nghe thấy chị gái đang nói chuyện cùng cô à?"

Tô Yên lúc này mới ngẩng đầu lên

"Nghe được."

Tô phụ nhăn mặt.

Đang muốn nói cái gì.

Mẹ Tô ở bên cạnh chặn lại, nói

"Ai nha, lão Tô được rồi, đừng nóng giận, con nó khó khắn lắm mới trở về ăn cơm một lần, ông lại muốn giáo huấn người, con bé chạy mất thì không tốt."

Những lời này của mẹ Tô không biết làm cha Tô nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên càng không hài lòng.

Hồi lâu sau, rơi xuống một câu

"Không có gia giáo, không ra cái dạng gì cả."

Chiếc đũa trong tay Tô Yên đang gắp đồ ăn, dừng lại một chút.

Sau đó, lại tiếp tục ăn.

Giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Ký chủ, chị đây là tính toán "quân tử báo thù mười năm không muộn" sao?"

Mấy phút sau, Tô Yên mới trả lời

"Không phải."

Nếu một sự kiện bị bỏ qua từ lâu.

Cô sẽ quên mất.

Cho nên, có thể thấy Tô Yên không phải là một người thù dai.

Tiểu Hoa còn đang hoài nghi.

Tô Yên bên này đã ăn no, buông chiếc đũa xuống.

Cô ngẩng đầu, nhìn cha Tô.

Nhìn thật nghiêm túc.

Cha Tô bị nhìn làm cho không được tự nhiên.

Nhíu mày.

"Cô đang nhìn cái gì?"

"Đang nhìn cha."

"Nhìn ta làm cái gì?"

"Nhìn cha rồi nghĩ xem, cha bức tử chính vợ hợp pháp của mình, để tình nhân mang theo con gái ruột gả vào Tô gia, chuyện này rốt cuộc là không có đạo đức, hay là không có gia giáo."

Tô Yên điềm đạm nói.

Lời nói vừa dứt.

Ba người ngồi ở đây, mới vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, chớp mắt sắc mặt đều thay đổi.

Cha Tô sắc mặt xanh mét, "bang" một tiếng, ném mạnh chiếc đũa lên bàn.

Phát ra tiếng vang thanh thúy

"Hỗn trướng!"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Cha là đang nói chính mình?"

Hỗn trướng?

Cô lại không có làm chuyện gì hỗn trướng.

Hẳn là đang nói chính ông ta đi?

Nhưng ánh mắt này lại là nhìn cô.

Cha Tô bị Tô Yên trả cho một câu, không nói nên lời

"Mày!!"

Tô Yên nói chuyện không nhanh, thậm chí cả người nhìn qua thực vô hại.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, quả thực chính là tiêm địch 8000 chính mình lông tóc vô thương a.

"Làm ra chuyện mất mặt như vậy, quả thật nên cảm thấy mình thật hỗn trướng."

Cô chậm rì rì mở miệng lần nữa.

Lúc này, Tô Vân Vân sắc mặt khó coi, cũng "ầm" một tiếng, đặt bát ở trên bàn

"Tô Yên, mày là trở về ăn cơm hay là trở về cố ý gây sự?"

Tô Yên thẳng thắn thành thật đáp lại

"Ăn cơm."

Tô Vân Vân hừ lạnh

"Mày chửi bới chúng ta như vậy, đối với mày có chỗ tốt gì? Chớ quên, mày cũng họ Tô."

Tô Yên duỗi tay muốn lấy kẹo.

Sờ soạng hơn nửa ngày cũng không có sờ đến.

Tiểu Hoa ý tốt nhắc nhở

"Leng keng, kẹo sữa dâu tây đã hết."

Khẩu khí cô vô cùng nghiêm túc

"Tôi không có chửi bới, chỉ nói sự thật. Còn có, chuyện này cùng với việc tôi họ gì có liên quan sao?"

Tô Vân Vân tức giận gắt gao nắm chặt tay xuống

"Tô Yên, mày không cần ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ liền về nhà chút giận. Mày cho rằng mình là cái thứ gì?"

Tô Yên lắc đầu

"Tôi ở bên ngoài không có bị khinh bỉ. Tới nơi này chủ yếu là xem các người hạnh phúc.

Nếu còn như vậy, thật khiến tôi bị tổn thương, các người đây là đang bạo lực gia đình."

Cô nói một chút cũng không cảm thấy đau lòng, lý lẽ hùng hồn dõng dạc.

Thật bình đạm, một chút phập phồng dao động cũng không có.

Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ của chính mình chỉ đơn thuần đem lời của nó vừa nói ra lặp lại một lần.

"Tô Yên!"

Tô Vân Vân cao giọng gọi Tô Yên.

Thậm chí từ trên ghế ngồi đứng dậy.

Ghế dựa cọ xát vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai đến khó chịu.

____

Hôm nay mạng nhà tui bị lỗi nên giờ mới đăng chương được á ?
 
Chương 869: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (25)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Vân Vân đang muốn nói tiếp.

Mẹ Tô ở bên cạnh đã quát lớn một tiếng

"Vân Vân, con nói chuyện với em gái kiểu gì đấy?"

Tô Vân Vân dậm chân

"Mẹ, nó nói mẹ là tiểu tam, nó vũ nhục mẹ như vậy, mẹ còn bệnh nó?"

Mẹ Tô từ trên chỗ ngồi của chính mình đứng lên.

Hốc mắt ướt át nhìn về Tô Yên ở bên cạnh.

Hồi lâu sau, thở ra một hơi thật dài.

"Tiểu Yên, mẹ thật sự không ngờ tới, con lại nghĩ về mẹ như vậy."

Tô Yên ngẩng đầu đối mắt cùng mẹ Tô.

Mới vừa nhấc đầu, mẹ Tô đã nước mắt rơi như mưa.

"Tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng mẹ đối với con, từ trước đến nay so với ruột thịt cũng không kém."

Giọng mẹ Tô nói chuyện vô cùng dùng sức, một bàn tay che ngực của mình.

Tô Vân Vân ở đối diện vội vàng đi tới, đỡ mẹ Tô.

"Mẹ, mẹ đừng khóc, nó vô ơn như vậy, mẹ thật đúng là phí công nuôi dưỡng mà."

Mẹ Tô lắc đầu, nước mắt rưng rưng

"Không, Vân Vân, nó là em gái của con, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng là em gái con. Con không thể nói như vậy."

Tô Yên ngẩng đầu, vẫn luôn nhìn mẹ Tô.

Không hề để ý đến những việc xung quanh.

Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ đang chú ý đến từng biểu cảm của mẹ Tô.

Cũng chỉ có lúc nhìn nam chủ đại nhân mới có.

Lúc này cha Tô bị Tô Yên chọc tức đến nói không nên lời, rốt cuộc cũng lên tiếng được lần nữa.

"Tô Yên! Mày xem chuyện tốt mà mày làm kìa!

Có phải mày muốn cho cả cái nhà này loạn lên thì mới bằng lòng hay không??

Còn không mau xin lỗi mẹ mày đi?"

Mẹ Tô thút tha thút thít, ánh mắt từ ái nhìn Tô Yên.

Ngay lúc này, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Tiếp đó âm thanh của người hầu

" Phượng đổng sự, ngài đã tới."

Mẹ Tô nhìn Tô Yên, thở dài

"Mẹ đối với con cũng không ý gì khác, chỉ hy vọng con có thể gả cho một người tốt, cả đời hạnh phúc là mẹ yên tâm rồi."

Nói rồi, ánh mắt mẹ Tô nhìn phía cửa chính.

Rõ ràng trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng khóe môi lại không kiềm chế được mà khẽ câu lên một chút.

Rất nhanh lại khống chế được.

Sắc mặt mẹ Tô thê lương đi tới trước mặt Tô Yên, muốn cầm tay cô.

Tô Yên lại nâng tay lên, lấy khăn giấy bên cạnh.

Cả người Tô mẫu đều toát lên một vẻ từ ái,

"Cũng may, mẹ đã tìm một cho con một người tử tế. Con sẽ được gả đi nhanh thôi."

Tô Yên đưa khăn giấy vào trong tay mẹ Tô.

Bình đạm nói

"Lau sạch nước mắt."

Mẹ Tô vui mừng gật gật đầu.

"Con có thể suy nghĩ như vậy thì thật tốt."

Tô Yên nhìn bà

"Còn chưa tới thời điểm phải khóc, lát nữa rồi hãy khóc."

Mẹ Tô sửng sốt.

Đang định dây dưa dò hỏi một chút, thì cửa chính đã mở ra.

Người hầu vội vàng đi vào

" Phượng đổng sự, mời vào."

Mẹ Tô nháy mắt đã thay đổi một gương mặt tươi cười đón chào.

Lau nước mắt trên mặt, giống như mới vừa nãy tất cả đều không có chuyện gì phát sinh cả.

"Mời vào."

Dứt lời, liền nhìn một người đàn ông mái tóc vuốt ngược, cao chừng 1m7, thân hình mập mạp đi đến.

Phía sau người ông ta còn có hai gã vệ sĩ mặc áo đen đi theo.

Nhìn bộ dáng này chắc tầm 60 tuổi, tuy rằng trên mặt ngập tràn nét cười hiền lành.

Nhưng ánh mắt lập loè, vừa tiến vào đã quét mắt nhìn một vòng đám người ở đây.

Ánh mắt dừng lại một chút ở trên người Tô Yên, trong nháy mắt liền sáng trưng lên.

Người này đúng là Phượng Quốc Nguyên.

Mẹ Tô bước lên muốn chào hỏi.

Nam nhân kia ngược lại đi thẳng tắp tới chỗ Tô Yên.

"Ha ha ha ha ha, Tiểu Yên, hóa ra là em nhớ nhà, nào, lại đây."

Phượng Quốc Nguyên đứng ngay trước mặt Tô Yên, vươn hai cánh tay dài rộng.
 
Chương 870: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (26)


Editor: Đặng Trang

Beta: Tinh Niệm

"Phu nhân, tôi tới đón em, chúng ta về nhà thôi."

Trong mắt ông ta lập lòe ánh sáng.

Tô Yên nhìn Phượng Quốc Nguyên

"Ông là Phượng Quốc Nguyên?"

Phượng Quốc Nguyên thấy cô gọi thẳng tên của mình, cũng không có tức giận, ngược lại cười ha ha.

Ông chính là thích tiểu nha đầu này, không biết trời cao đất dày, tính cách quật cường.

Chờ mang cô về nhà, ông nhất định sẽ "dạy bảo" thật tốt.

Để cô hoàn toàn quỳ phục dưới chân mình.

"Là tôi."

Phượng Quốc Nguyên gật đầu, đáp.

Ông ta đang muốn nói tiếp.

Nhưng lại bị Tô Yên nhanh hơn một bước

"Phượng Dung là con trai ông?"

Phượng Quốc Nguyên nghe Tô Yên nhắc tới Phượng Dung, nhìn Tô Yên một cái thật sâu, gật đầu

"Không sai."

Tô Yên không biết suy nghĩ cái gì.

Bộ dạng hình như có chút rối rắm.

Tiểu Hoa khó khi được nhìn thấy dáng vẻ này của ký chủ nhà mình.

Nghi hoặc

"Ký chủ, chị đang nghĩ cái gì?"

"Vậy là, không được đánh ông ta."

"Cái, cái gì?"

"Ông ta là cha của Phượng Dung."

Tiểu Hoa hiểu rõ.

Ra là ký chủ suy nghĩ về vấn đề này.

Nhưng mà ngay lúc Tô Yên vừa mới tỏ thái độ kiên quyết với Tiểu Hoa xong.

Tay của Phượng Quốc Nguyên đã chạm vào tay Tô Yên.

Muốn cầm lấy.

Thường thì, đối với sự tiếp xúc của người xa lạ cô chỉ là không thích mà thôi.

Nhưng không biết vì sao đối với cái vị Phượng Quốc Nguyên này.

Lại sinh ra một trận ác cảm mãnh liệt.

Cho nên trong nháy mắt, tay đã phát ra lực.

"Ầm" một tiếng.

Một đòn vật qua vai, quật mạnh một người 85kg ngã ở trên mặt đất.

Tô Yên cúi đầu nhìn tay của mình.

Cau mày cầm lấy một tờ giấy ở bên cạnh.

Cẩn thận lau thật mạnh.

Tiểu Hoa phát ngốc luôn.

"Ký, ký chủ? Không phải chị nói không muốn đánh hắn hay sao?"

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Không nhịn được."

Có lẽ là do lúc trước tên Phượng Quốc Nguyên này ngược đãi nguyên chủ.

Làm cho nguyên chủ đối với Phượng Quốc Nguyên nảy sinh sự sợ hãi.

Mặc dù đã bị Tô Yên thay thế nhưng vẫn còn một chút xúc cảm lưu lại.

Hiển nhiên, hành động này của cô, khiến tất cả mọi người ở đây chưa kịp phản ứng lại.

Bao gồm cả Phượng Quốc Nguyên và hai gã bảo tiêu ở bên cạnh.

Chờ đến khi bọn họ phản ứng kịp, muốn tiến lên tấn công Tô Yên.

Thì cả một đám cũng đã bị vật ngã xuống đất.

Tô Yên lau mồ hôi.

Bởi vì thân thể bị tiêm thuốc, làm cho cô phải điều động năng lượng của bản thân.

Thế cho nên chỉ có thể thực hiện được mấy cái động tác đơn giản mà thôi.

Cũng đã mệt không thở nổi rồi.

Cả nhà Tô gia ở bên cạnh vô cùng khiếp sợ.

Cha Tô vội vàng đứng dậy, khiến cả chiếc ghế dựa cũng bị ngã xuống.

" Phượng đổng sự trưởng, ngài mau đứng lên, mau đứng lên."

Vừa nói vừa nhanh tay nâng Phượng Quốc Nguyên từ trên mặt đất lên.

Nếu là trước kia, việc Tô Yên không lễ phép có thể nói là tình thú.

Nhưng hiện tại, Phượng Quốc Nguyên thật sự cảm thấy không nhịn nổi.

Ánh lửa lóe lên trong mắt.

Thịt mỡ ở trên người cũng run rẩy theo động tác đứng dậy của ông ta.

Giọng điệu âm trầm

"Phu nhân, chúng ta phải trở về thôi."

Tô Yên nghe hắn kêu mình là phu nhân.

Lại nhớ tới chuyện Phượng Dung gọi cô là mẹ kế.

Cô nghiêm túc nói

"Tôi chưa kết hôn, chưa ký giấy đăng ký kết hôn với ông. Ông không nên gọi tôi là phu nhân."

Phượng Quốc Nguyên được cha Tô đỡ ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Cha Tô giận đến tím tái mặt mày

"Hỗn láo! Im miệng cho ta!"

Rồi đi nhanh đến trước mặt Tô Yên, giơ tay lên muốn đánh cô.

Tô Yên theo bản năng lui về sau một bước.

Lưu loát tránh đi.

Trước kia, nguyên chủ toàn đứng yên chờ bị đánh.

Nhưng lần này là Tô Yên, cô đột nhiên tránh lé, làm cha Tô dùng hơi nhiều sức, lảo đảo một cái.

Tô Yên duỗi tay, thực hiện đúng việc mà cái con nên làm.

Đỡ cha cô khỏi ngã.
 
Chương 871: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (27)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Một bên khác, Phượng Quốc Nguyên ngồi ở trên ghế sô pha, lấy tư thái của kẻ trên cao liếc về phía cha Tô cùng mẹ Tô.

"Thông gia, cái này so với cái các ngươi nói trong điện thoại hình như không giống nhau thì phải?"

Mẹ Tô bắt đầu lôi vẻ mặt lấy lòng ra.

" Phượng đổng sự, Tiểu Yên không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với nó làm gì. Lúc trước, hai nhà chúng ta đã hoàn thành xong hôn ước, nó nếu có cái gì không hiểu, về sau nhờ ngài dạy bảo nhiều hơn, chắc chắn sẽ hiểu chuyện ngay."

Mẹ Tô bưng ấm trà lên, rót cho Phượng Quốc Nguyên một chén.

Mẹ Tô cố tình cắn răng nhấn mạnh hai chữ "dạy dỗ".

Mùi vị ám chỉ thật nồng.

Phượng Quốc Nguyên nghe thấy lời này, sắc mặt cuối cùng cũng dần dần tốt lên.

Ông ta vươn tay về phía sau, bảo tiêu hiểu ý lấy ra một phần văn kiện từ trên người.

Cung kính đặt ở trên bàn.

"Thông gia, ta tới chỗ này, cũng không có việc gì to tát. Hiệp nghị kết hôn này, có phải nên ký hay không?"

Mẹ Tô vội vàng gật đầu

"Vâng... vâng... vâng nên ký."

Phượng Quốc Nguyên đẩy phần văn kiện kia đến trước mặt mẹ Tô.

Các khối cơ thịt béo tốt ở trên mặt nở ra một nụ cười

"Ký vào văn kiện này, 300 vạn các ngươi mượn trước kia toàn bộ được xóa bỏ."

Mẹ Tô vừa nghe, vốn dĩ đang hơi khom lưng, lập tức đứng lên.

Tiến đến bên Tô Yên, vẻ mặt đã thay đổi thành tình mẹ bao la

"Tiểu Yên, chỗ này này, ký tên vào đấy."

Mẹ Tô cầm văn kiện, đưa đến trước mặt Tô Yên, chỉ vào góc dưới cùng của bản hiệp nghị.

Tô Yên tiếp nhận hiệp nghị kết hôn.

Đọc bản hiệp ước kia một lượt từ đầu tới đuôi.

Sau khi xem xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên.

"Phần hiệp nghị này viết rất tốt, không có chỗ nào vi phạm quy tắc."

Coi như là một hợp đồng bán thân chính quy.

Từ điều thứ nhất đến điều cuối cùng.

Nếu có ngày Tô Yên lựa chọn ly hôn, cô sẽ phải gánh nợ 300 triệu.

Đúng là một loại hiệp nghị lưu manh dùng phương thức văn minh a.

Nói vậy, những người vợ cũ đã chết kia của Phượng Quốc Nguyên, cũng phải ký kết điều khoản như vậy.

Cô đưa bản hiệp ước lại cho mẹ Tô.

Nhẹ nhàng nói

"Bà cảm thấy gả cho ông ta rất tốt?"

Mẹ Tô đáp

"Ngài ấy chính là người đứng đầu tập đoàn tài chính Phượng thị, gả cho ngài ấy, cả đời này con sẽ không phải lo ăn lo uống nữa."

Một bộ dạng hoàn toàn đều là vì Tô Yên mà tính toán.

"Chuyện tốt như vậy, nên để cho Tô Vân Vân ký mới phải."

Nhắc tới đến Tô Vân Vân, sắc mặt mẹ Tô thoáng thay đổi.

Mẹ Tô thấy Tô Yên nặng nhẹ đều không nghe, có chút sốt ruột.

Đè thấp âm thanh, dán đến Tô Yên bên tai

"Tô Yên, cô chớ quên, lúc trước cô còn thiếu Vân Vân 50 vạn. Hôm nay, hợp đồng này, cô ký cũng được, không ký cũng phải ký. "

Dứt lời, muốn kéo tay Tô Yên đi tới cái bàn trước mặt.

Nếu đã không ký tên, vậy thì ấn mực đóng dấu vân tay này cũng coi như hoàn thành.

Mẹ Tô dùng sức lôi kéo, Tô Yên giơ tay đang muốn phản kháng.

Liền nghe thấy một tiếng "lạch cạch".

Là âm thanh lên đạn.

Phượng Quốc Nguyên cười ha hả

"Vợ à, em thật đúng là không nghe lời."

Ngẩng đầu, liền thấy hai bảo tiêu đứng ở bên người Phượng Quốc Nguyên, trong tay cầm hai khẩu súng.

Họng súng lục nhắm đúng vào ngực Tô Yên.

Phượng Quốc Nguyên đưa chân bắt chéo, bày ra tư thế nắm rõ hết tình hình.

Ông ta nâng cánh tay dài rộng lên, vẫy vẫy Tô Yên

"Vợ, ngoan ngoãn ký vào đi rồi cùng ta về nhà."

Đã làm đến vậy rồi mà Tô Yên vẫn đứng ở chỗ đó không có động tĩnh gì.

Trong mắt Phượng Quốc Nguyên hiện lên một tia tàn nhẫn nhàn nhạt

"Nếu xô mà không ký, thì viên đạn này, sẽ nằm ở trong đầu của cô."

Nói đến đây, vẻ mặt Phượng Quốc Nguyên biểu hiện sự đáng tiếc vô cùng.

Nháy mắt, bầu không khí trong căn nhà lâm vào cục diện bế tắc.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cộp cộp cộp, âm thanh nhịp nhàng không nhanh không chậm.
 
Chương 872: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (28)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Người hầu đi mở cửa.

Cửa lớn vừa được mở ra.

Một đám bảo tiêu quần áo đen sì ùn ùn kéo vào.

Tây trang nghiêm chỉnh, mặt mày vô cảm, đứng thành một hàng.

Ánh mắt mọi người đều bị chuyện đột ngột phát sinh này hấp dẫn đi.

Tô Yên cũng nghiêng đầu xem, liền nhìn thấy, Hồng Dạ đẩy một chiếc xe lăn đi đến.

Phượng Dung mặc bệnh phục, ngồi ở trên xe lăn.

Đùi được che lại bằng một cái chăn trắng.

Đôi tay hắn đặt ở trên chăn, nâng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh đảo qua một vòng.

Ánh mắt dừng lại ở trên người Phượng Quốc Nguyên đang ngồi ở sô pha.

Phượng Dung một tay nhấc lên, một cánh tay vịn ở bên xe lăn, chống cái trán của mình.

Có chút nhàn nhã

"Hóa ra cha cũng ở chỗ này a."

So sánh với sự nhàn nhã của Phượng Dung.

Phượng Quốc Nguyên ngay lúc nhìn thấy Phượng Dung, đầu tiên là sửng sốt.

Sau đó, sắc mặt biến đổi liên tục, đôi tay giao vào nhau, sống lưng phía sau chợt căng cứng.

Nếu nói là phụ tử thân tình thì không giống, bộ dáng kia là khẩn trương phòng bị, càng nhiều chút.

Thật lâu sau, biểu tình Phượng Quốc Nguyên dần dần trở nên bình tĩnh.

Cười nhạt

"Như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này?"

Khóe môi Phượng Dung khẽ cong cong

"Tới tìm người."

Nói rồi ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Tô Yên.

Mà tầm mắt của Tô Yên ngay khi đối diện với Phượng Dung.

Cô theo bản năng ôm lấy túi tiền của mình.

Tiểu Hoa yên lặng nói

"Ký chủ, chị không có kẹo."

Tô Yên chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới.

Sau đó buông lỏng tay ra.

Trong mắt Phượng Dung hiện lên ý cười, dời ánh mắt đi, lại lần nữa nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên

Trầm ngâm một tiếng

"Đã muộn thế này, cha có phải nên rời đi hay không?"

Khẩu khí hắn nghiền ngẫm.

Những từ mà hắn nói ra một chút cũng không nghe ra được sự tôn trọng đối với cha mình.

Trái lại Phượng Quốc Nguyên, giống như cũng thật kiêng kị đứa con trai này.

Từ trên sô pha đứng lên.

Kiểu như vô tình nhìn sắc trời ngoài cửa sổ

"Sắc trời đã tối, cần phải trở về."

Tính toán định đi ra ngoài.

Tô mẫu vốn là bị đám người đột nhiên xông vào kia làm cho sửng sốt.

Bỗng nhiên thấy, Phượng Quốc Nguyên thế nhưng lại chịu từ bỏ Tô Yên mà rời đi.

Mẹ Tô bắt đầu thấp thỏm.

Một là bởi vì số tiền đã mượn của Phượng Quốc Nguyên, sợ tiền vay lãi càng ngày càng nhiều.

Hai là sợ hãi Phượng Quốc Nguyên đi như vậy, nhỡ may lão ta không cưới cái đồ đê tiện Tô Yên kia thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy mẹ Tô vội vàng tiến lên, tươi cười lấy lòng

" Phượng đổng sự trưởng, ngài xem, nếu không thì ngài trực tiếp mang vị hôn thê của ngài về đi, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình luôn?"

Mẹ Tô vội nói tiếp

"Vân Vân, nhanh ra tiễn em gái của con cùng với Phượng đổng sự trưởng về đi?"

Mẹ Tô nói xong vẫn không nghe được lời đáp lại.

Qua chỗ Tô Vân Vân xem thử.

Phát hiện sắc mặt Tô Vân Vân phiếm hồng nhìn Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn.

Ánh mắt kia nhìn vô cùng chăm chú.

Âm thanh mẹ Tô tăng thêm

"Vân Vân!"

Tô Vân Vân lập tức phục hồi tinh thần.

"A, vâng."

Tiếp đó liền đẩy Tô Yên đi ra ngoài.

Không khác gì đuổi một thứ rác rưởi.

Vừa đẩy, vừa nói

"Đi mau, đi mau."

Tô Yên bởi vì khi nãy điều động gần hết lực lượng của bản thân, mới đầu còn không cảm thấy gì.

Nhưng bị cái đẩy này của Tô Vân Vân, cả người lảo đảo một bước.

Thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Thân thể rất suy yếu.

Phượng Dung thấy vậy, một chân dẫm lên trên mặt đất.

Theo bản năng muốn đứng dậy đỡ cô.

Hồng Dạ thấp giọng

"Thiếu gia, chân của ngài bị thương."

Lúc này, Phượng Dung mới bình tĩnh lại.

Yết hầu lăn lộn một cái, chớp mắt.

Thu chân, sống lưng dựa vào xe lăn.

Dần dần thả lỏng xuống dưới.

Tiếp tục khôi phục dáng vẻ vô hại.
 
Chương 873: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (29)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Phượng Dung khẽ câu đôi môi mỏng lạnh.

Con ngươi đen nhánh nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên

"Hóa ra vị này, chính là mẹ kế của tôi a."

Hắn nói với giọng hàm chứa ý cười, nghe không ra ý vị gì.

Phượng Quốc Nguyên bị câu nói không thể hiểu được của đứa con nhà mình làm cho hoài nghi.

Cũng không biết đứa con trai này nghĩ như thế nào.

Nhưng mà nghĩ lại chuyện mình đi tìm vợ trẻ từ trước đến nay, hình như Phượng Dung cũng chưa từng nói gì.

Hẳn là cũng không có việc gì quan trọng.

Phượng Quốc Nguyên vo vo tay mập mạp ở trong túi.

"Ta cùng với mẹ kế của ngươi là thật tình yêu nhau, tối nay muốn mang cô ấy về, để ngươi gặp mặt, không ngờ, vừa vặn ngươi cũng tới."

Phượng Dung nhìn chằm chằm Phượng Quốc Nguyên.

Chậm chạp không nói gì.

Không biết vì sao, trong lòng Phượng Quốc Nguyên chợt trở nên cả kinh.

Lúc này, Phượng Dung buông mí mắt xuống, thấp giọng cười ra tiếng.

Hắn gọi Tô Yên là mẹ kế, đó là cố ý.

Nhưng ba chữ này từ trong miệng Phượng Quốc Nguyên truyền ra.

Lại còn là kiểu như lẽ thường tình.

Phượng Dung trong lòng cũng không biết vì cái gì.

Bỗng rất muốn cắt tên đàn ông đầy thịt mỡ trước mắt thành từng miếng.

Cỗ tức giận quái dị ở trong lòng khống chế không được liền thoát ra ngoài.

Phượng Quốc Nguyên thấy Phượng Dung cười cười, sự khẩn trương trong lòng chậm rãi thả lỏng xuống.

Chắc do mình nhìn lầm rồi.

Ông ta cười, duỗi tay với bản hiệp nghị kết hôn ở trên bàn.

Đưa cho mẹ Tô ở bên cạnh.

Mỉm cười nhàn nhạt nói

"Chỉ cần con gái bà ký vào bản hiệp nghị này, về sau, chúng ta chính là thông gia."

Mẹ Tô vội vàng nhận lấy tờ hợp đồng kia.

Cười không khép miệng được.

"Có thể cùng Phượng đổng sự trưởng kết thành thông gia, đó là vinh hạnh của tôi."

Nói rồi, đi tới chỗ Tô Yên.

Vừa đi, vừa thúc giục

"Tiểu Yên, mau ký bản hợp đồng này đi."

Lúc này, Phượng Dung ra tiếng

"Cha vội làm cái gì vậy?"

Hắn sâu kín hỏi, Phượng Quốc Nguyên ứng phó trả lời một tiếng

"Quả thật không nóng nảy, ta cùng với mẹ kế của ngươi thực tình yêu nhau. Việc kết hôn này là lẽ tự nhiên mà thôi."

Phượng Dung cười

"Chẳng lẽ ông không muốn biết tôi tới chỗ này tìm ai sao?"

Phượng Quốc Nguyên sửng sốt.

Ngày trước bất cứ chuyện gì ông làm, Phượng Dung đều sẽ không bao giờ thò tay vào.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Phượng Dung chủ động dò hỏi mình.

Ông ta hỏi tiếp

"Tìm ai?"

"Tìm một người thiếu nợ."

Nói đến đây, ánh mắt Phượng Dung lại lần nữa vây quanh người Tô Yên.

"Tô Yên tiểu thư tính khi nào thì trả hết?"

Hắn gọi tên Tô Yên.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Không nghĩ tới, Phượng Dung và Tô Yên thế mà lại có quen biết.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như còn có chút thân thiết.

Tô Yên liếm môi một chút, chưa từng thiếu nợ người khác.

Cô có chút không biết nên nói cái gì.

Lâu sau, nghiêm túc nói

"Trả từng đợt một."

Phượng Dung cười gật đầu

"Ừ, được."

Phượng Dung chậm rãi nói tiếp

"Vậy thì trước khi cô trả xong hết nợ, phải ủy khuất cho cô rồi. Hồng Dạ, mang người đi."

"Vâng"

Hồng Dạ lên tiếng.

Ngược lại Phượng Dung như nhớ tới cái gì đó.

Quay đầu nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên

"Khi nãy cha mới nói đến mẹ kế, hẳn không phải là cô ấy chứ?"

Phượng Dung câu môi nhìn người cha của chính mình.

Từng câu từng chữ

"Cha nên biết quy tắc của tôi, nếu một ngày kia cô ấy không trả nổi, tôi nhất định sẽ tìm đến người gần gũi với cô ấy nhất để lấy...."

Phượng Quốc Nguyên cười ha ha lắc đầu

"Đương nhiên không phải. Là vị kia, tên là Vân Vân."

Phượng Dung giống như hiểu rõ, ánh mắt đảo qua người Tô Vân Vân.
 
Chương 874: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (30)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Dời tầm mắt.

"Nếu đã như vậy, không quấy rầy cha cưới vợ nữa."

Phượng Quốc Nguyên cười gật đầu

"Đi thong thả."

Hồng Dạ mặt không cảm xúc nói với Tô Yên

"Tô Yên tiểu thư, mời."

Vừa nói xong, một người bảo tiêu ở bên cạnh tiến lên thay thế.

Đẩy xe lăn chậm rãi đi ra ngoài.

Tô Yên cũng đi theo ra.

Đi đến trước xe.

Phượng Dung ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của Tô Yên.

Dưới ánh trăng, mắt thường cũng có thể có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của cô.

Hắn như cười như không

"Mẹ kế rất biết đánh nhau mà phải không? Tại sao lúc này lại đứng ở chỗ đó tùy ý cho người khác bắt nạt?"

Tô Yên nhìn hắn, có chút hoảng hốt.

Mãi không thể tập trung tinh thần.

Nhìn môi hắn gợi lên ý cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

Chợt cảm thấy vết cắn ở cổ hơi hơi đau.

Phượng Dung rõ ràng cảm giác được cô đang thất thần.

Nụ cười ở khóe môi phai nhạt đi một chút.

Giống như vô tình, dò hỏi

"Mẹ kế suy nghĩ cái gì thế? Không phải là lưu luyến cha ta đấy chứ, muốn trở về làm vợ của ông ta?"

Đợi nửa ngày, Tô Yên vẫn không nói chuyện.

Hắn có hơi bực bội

"Nếu đã vậy, tôi đây sẽ không chậm trễ sự nghiệp to lớn của mẹ kế nữa."

Nói xong, xe ô tô đã hạ xuống một mặt phẳng dốc, Hồng Dạ vững vàng đẩy người lên xe.

Phượng Dung thấy cô vẫn còn ở đó thất thần.

Dời tầm mắt, mặt vô cảm nói

"Lái xe."

Hồng Dạ sửng sốt một chút.

Nhịn không được mà nhìn Tô Yên một cái.

Hiểu không rõ ý định của thiếu gia.

Cũng chỉ có thể vâng theo.

Khởi động xe, rất nhanh, hai chiếc xe đã rời khỏi biệt thự.

Chờ đến khi xe rời đi, Tô Yên ngẩng đầu.

Chớp chớp mắt.

Giống như lúc này, mới hồi thần tới.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì thế?"

Tô Yên ánh mắt quét chung quanh.

Thật lâu sau, mới trả lời

"Ta cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ quái."

Vừa dứt lời.

Âm thanh ầm ầm ầm của siêu xe chạy tới.

Chiếc siêu xe màu đỏ sáng ngời dừng ngay trước mặt Tô Yên.

Một người phụ nữa mặc áo sơ mi trắng phối hợp với một chiếc quần jean.

Trang điểm theo phong cách thanh xuân dào dạt.

Tóc được búi gọn lên,dáng người tinh xảo, đôi môi đỏ lộ ra một nụ cười.

Bỏ kính râm xuống, chào hỏi cùng Tô Yên

"Lại gặp mặt, Tiểu Tô Yên."

Tô Yên nhìn người phụ nữ này

"Tuyên Vân Chi"

Người phụ nữ đang hạ kính xe thể thao xuống, tươi cười càng lớn

"Khó mà được khi cô nhớ rõ tôi."

Tuyên Vân Chi chỉ chỉ ghế phụ bên cạnh

"Lên xe, muốn đi đâu? Tôi cho cô quá giang một đoạn đường."

Tô Yên gật đầu

"Được. Cảm ơn"

Nói rồi, cô vòng qua xe, ngồi xuống vị trí ghế phụ ở bên cạnh.

Tuyên Vân Chi cười, đeo kính râm lên.

"Muốn đến chỗ nào?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Trở về tiểu khu."

"Vẫn là cái nơi lần trước à?"

"Ừ"

Tô Yên đồng ý, trong nháy mắt, chiếc xe nhanh chóng mất hút.

Xa xa chỉ có thể nghe được âm thanh động cơ ầm ầm vọng lại.

Chiếc xe đi không được bao lâu.

Thì vừa vặn lướt qua xe của Phượng Dung.

Phượng Dung mang theo tức giận rời đi, cuối cùng vẫn mang theo tức giận mà quay lại.

Cũng thật là khéo.

Con đường này của bọn họ, có một cái ngã ba.

Đã vậy chỉ có một con đường đến khu tiểu khu kia.

Con đường thật hẹp, chỉ có thể vừa đủ cho một xe đi.

Một cái đi vào, một cái đi ra.

Mà đường lại nhỏ như vậy, hiển nhiên cả hai xe đều bị chặn lại.

Tuyên Vân Chi từ trên xe đi xuống.

Dựa vào thân xe

Hình như là đang muốn trao đổi gì đó với người trên xe đen kia.

Tuyên Vân Chi mới vừa xuống xe, một người đàn ông sắc mặt lạnh băng từ trên chiếc xe đối diện kia cũng đi xuống.

Là Hồng Dạ.

Hồng Dạ lên tiếng

"Tô Yên tiểu thư, thiếu gia mời cô ngồi lên xe bên này."

Tô Yên gật gật đầu

"Được"

Cô tháo dây an toàn, đi xuống xe.

Tuyên Vân Chi nhìn thấy Tô Yên rời đi.

Tiến lên kéo người lại một phen.

"Này, vừa nãy còn muốn tôi đưa cô về. Sao mới có một tí mà cô đã bò lên xe người khác vậy?"

_____

Tình hình là mai ta sẽ bạo chương các nàng ạ.

Đó là tin vui.

Còn tin buồn là team Edit mới tạm biệt hai bạn. Hiện giờ ta rất mong mỏi có ai hứng thú edit để gia nhập vào team hông á. Không có kinh nghiệm cũng oke hết nha.
 
Chương 875: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (31)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Vân Chi.

"Tôi có một số việc muốn nói với hắn."

Tuyên Vân Chi nghe được lời này, vừa lòng, buông lỏng tay ra

"Khi nào nói xong, tôi đưa cô trở về."

Cô ấy nói chuyện rất là tự nhiên.

Giống như là bạn bè thân thiết lâu năm vậy.

Không phải mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần thôi sao.

Tuyên Vân Chi cúi người, lấy kẹo cao su ở trong xe.

Lấy ra hai viên.

Vừa nhai, vừa lấy kính râm che đậy đôi mắt, quét một vòng xung quanh.

Lúc này.

Vốn dĩ đang ngồi trên xe, Phượng Dung lại ngồi trên xe lăn, ra khỏi xe.

Trên người hắn vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân.

Nhìn qua sắc mặt so người bình thường là Tô Yên đây còn muốn tốt hơn.

Tô Yên đi qua, Phượng Dung nâng mí mắt lên một chút

"Cô muốn nói với tôi cái gì?"

Giọng hắn chậm rãi vang lên.

Vốn dĩ ở một bên xem xét khắp nơi, Tuyên Vân Chi bỗng nhiên chuyển dời ánh mắt đến trên người Phượng Dung.

Kính râm che mất cảm xúc trong mắt của cô.

Tô Yên trả lời

"Em hết kẹo rồi, không cách nào trả nợ anh được."

Phượng Dung ngẩng đầu, nhìn Tô Yên.

Duỗi tay muốn kéo cô.

Bàn tay trắng nõn kia, bị hắn gắt gao nắm lấy.

Vuốt ve.

Giống như tìm thấy được báu vật.

Không ngừng vuốt ve.

Hắn vừa nắm, vừa chậm rãi lên tiếng

"Vậy phải làm sao bây giờ? Kẹo đã không có, nhưng cũng không thể cứ khất nợ mãi vậy được."

Tô Yên nghiêm túc

"Ngày mai em có thể mang tiền trả cho anh."

Ý cười của Phượng Dung gia tăng không ít

"Được a, cô mượn tôi bao nhiêu tiền?"

"Một trăm tệ."

"Bởi vì cô khất nợ, chậm trễ việc tôi tiêu tiền, có phải nên tính chút lãi hay không?"

"···Ừ"

"Tiền lãi có phải do bên cho vay quy định hay không?"

"···Ừ"

Phượng Dung cười

"Vậy thì tiền lãi ở chỗ tôi, tính theo phút."

Tô Yên

"·····"

Phượng Dung thật thản nhiên tiếp tục đàm phán

"Mượn được bao lâu? Ngày mai khi nào tới?"

" 6 giờ buổi sáng."

"Đó chính là lúc mượn....."

"Mười ba tiếng đồng hồ."

"Mười ba tiếng đồng hồ là bao nhiêu phút?"

"780 phút."

Phượng Dung nghe Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Nhịn không được kéo tay cô lại gần môi, đặt lên đó một nụ hôn.

"Tiền lãi ở chỗ tôi, được tính là 200% mỗi phút. Cô nói xem, chờ đến buổi sáng ngày mai sẽ nợ tôi bao nhiêu tiền?"

"15 vạn 6 nghìn tệ."

Tô Yên nói đến đây, dừng lại một chút.

Phượng Dung gật đầu

"Đây là tiền lãi. Vì xem cô là mẹ kế, nên một trăm tệ mà ban đầu cô nợ không cần trả nữa, coi như tôi cho cô."

Hắn ung dung thong thả nói.

Tô Yên trầm mặc không nói lời nào.

Phượng Dung một bộ dạng thiện giải nhân ý. (*)

* Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.

"Trả không được?"

Tô Yên gật gật đầu

"Em không có tiền."

Phượng Dung đánh giá trên dưới Tô Yên một lượt, ra vẻ bộ buồn rầu

"Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu nợ thì phải trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*) đúng không?"

* Thiên kinh địa nghĩa: Nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.

"Đúng."

"Nếu đã không có tiền để trả, vậy dùng cái khác trả đi."

Hắn một bộ dạng hết mực khoan hồng độ lượng.

Tô Yên nhỏ giọng thưa dạ một hồi.

Nhưng âm thanh quá nhỏ, Phượng Dung không nghe thấy được.

Lại nhìn đến cánh môi giật giật của cô.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười.

Đưa tay chống cằm,

"Ừ? Cô còn có chủ ý tốt hơn?"

"Pháp luật có nói, hành vi cho vay nặng lãi là không được phép.

Chúng ta không có ký kết vào bất cứ bản hiệp ước cũng như không có bất cứ giao đổi gì về việc thiếu nợ trước đó.

Nếu em không thừa nhận, đồng nghĩa với việc giữa chúng ta chưa từng phát sinh hành vi vay mượn nào cả."

Phượng Dung khẽ nhướn mày.

Con ngươi nhìn Tô Yên, trong ánh mắt nóng rực cứ như vậy từng chút từng chút sáng lên.
 
Chương 876: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (32)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Yết hầu hắn lên xuống một lần

"Xem ra cô là không muốn nhận nợ?"

Tô Yên không nói chuyện.

Tỏ vẻ cam chịu.

Phượng Dung kéo tay cô, giọng nói đè thấp

"Những lời này học được từ đâu?"

Tô Yên nhìn hắn.

Bởi vì động tác lôi kéo của hắn, làm cho cô chậm rãi hạ thấp thân mình xuống.

Cô đáp

"Đây là pháp luật của quốc gia."

Phượng Dung cười

"Pháp luật?"

Ở nơi của hắn, hắn chính là pháp luật.

Hắn nhìn khuôn mặt càng lúc dựa càng gần.

Đôi mắt cô sáng ngời, tất cả lực chú ý đều dừng ở trên người hắn.

Hắn duỗi tay, ôm lấy eo của Tô Yên.

Kéo cô vào lồng ngực.

Tay Tô Yên đặt ở vai hắn.

Chân quỳ vào đầu gối của hắn.

Mái tóc rũ xuống.

Đôi môi mỏng lạnh hôn lên cặp môi hồng căng mọng kia.

Hai bên hòa quyện vào nhau.

Nụ hôn nóng bỏng đánh úp lại.

"Ưm ~"

Tuyên Vân Chi dựa ở trước xe thể thao.

Nhịn không được huýt sáo một tiếng.

Làm tốt lắm.

Nhưng mà thật đáng tiếc, lại là một người què?

Lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."

Tô Yên nghe thấy thông báo này, vừa vặn nụ hôn môi cũng kết thúc.

Lần này, Phượng Dung cầm tay Tô Yên không có ý định bỏ ra.

" Đi theo tôi."

Ngữ khí hắn chậm rãi, đôi mắt nóng rực.

Tô Yên

"Ách... em đã đáp ứng cô ấy, đi cùng cô ấy về rồi."

Nghe vậy ánh mắt Phượng Dung nhìn phía người phụ nữ đứng bên cạnh xe thể thao kia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phượng Dung người này.

Từ trước đến nay rất thích bắt bẻ.

Đối với những người khác, theo một loại bản năng vô cùng bài xích và chán ghét.

Nhìn thấy người phụ nữ kia, hiếm khi lại thấy không chán ghét.

Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Đang nghe đến việc Tô Yên muốn đi cùng người phụ nữ kia.

Mí mắt rũ xuống, chớp một cái.

Lúc này, Tuyên Vân Chi vẫn luôn nhàn nhã không nói gì, bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía sau.

Sau đó xoay người nhảy lên xe.

Đạp chân ga

"Tô Yên, nhớ gọi điện thoại. Tôi đi trước đây."

Lời nói vừa dứt, Tuyên Vân Chi trực tiếp lái chiếc xe thể thao lên bãi cỏ bên cạnh.

Băng qua bãi cỏ này là có thể ra tới một con đường khác.

Rất nhanh biến mất ở chỗ ngoặt.

Tuyên Vân Chi bên kia vừa đi mất.

Đồng chí Tô Yên bên này đã bị mang đi.

Đi đâu ư?

Bệnh viện.

Phòng VIP ở bệnh viện, giường chỉ có thể chứa được hai người.

Bên trong phòng bệnh.

Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn.

Chỉ vào một bên giường.

"Buổi tối hôm nay, em sẽ ngủ ở nơi này."

Phượng Dung nói xong.

Thật thản nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Hiện tại, tôi muốn đi tắm."

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Sau đó gật gật đầu.

Đẩy Phượng Dung vào phòng tắm, nói

"Em ở bên ngoài chờ anh."

Dứt lời liền muốn đi ra ngoài.

Mà Phượng Dung vốn dĩ vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn, chợt đứng lên.

Kéo Tô Yên lại.

"Chân tôi bị thương, tắm thế nào được?"

Tô Yên nhìn hắn.

"Tắm rửa bằng tay."

Phượng Dung vẫn giữ chặt không cho cô đi.

"Không được."

Tiếp đó, đặt tay cô lên chỗ cổ áo của hắn.

"Em tắm cho tôi."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Kỳ thật thì quần áo trên người Phượng Dung đã được hắn cởi gần hết.

Tô Yên duỗi tay, yên lặng cởi từng cúc áo cho hắn.

"Tắm rửa sẽ làm miệng vết thương bị nhiễm trùng."

"Không sao."

"Có sao."

Nói xong, Tô Yên giữ chặt cánh tay hắn.

Đem hơn nửa trọng lượng cơ thể hắn đè lên trên người cô.

Sau đó, mang người đi ra khỏi phòng tắm.

Cái người mới vừa rồi còn vô cùng kiên quyết muốn đi tắm rửa.

Đảo mắt đã thành thành thật thật để Tô Yên nâng đi.

Hắn gần như không hề có chút phản kháng nào.
 
Chương 877: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (33)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Vào đêm.

Tô Yên nằm ở trên giường, nhìn Phượng Dung đã ngủ.

Nhắm mắt lại, vốn cũng muốn ngủ.

Kết quả, người bên cạnh phát ra một âm thanh thống khổ.

Rồi hắn bỗng nhiên nắm lấy tay cô.

Sức lực rất lớn.

Hận không thể bẻ gãy cổ tay của cô.

Tô Yên mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Nhờ ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn thấy trán hắn đầy mồ hôi.

Mới ngủ được có hơn hai mươi phút.

Mà hắn nhíu mày thật chặt, không biết là mơ thấy cái gì.

Nháy mắt đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Tô Yên nhìn thấy một ánh sáng vàng hiện lên.

Mí mắt cô buông xuống.

"Mộng Yểm, cách hắn xa một chút."

Giọng điệu của cô không tính là uy hiếp.

Vẫn bình đạm như thường.

Mà dưới ánh trăng nhạt nhẽo, ánh sáng màu vàng kia càng ngày càng tỏa rõ.

Cuối cùng, biến thành một người.

Người nọ một thân trường bào trắng, ngoại trừ đôi mắt có chút ánh sáng.

Thì từ trên xuống dưới đều bị che đậy kín mít, cái gì cũng không nhìn được.

Một trong chín đại Chủ Thần, đứng ở hàng thứ tám, Mộng Yểm.

Mộng Yểm khom lưng,

"Đại nhân."

Tô Yên từ trên giường ngồi dậy.

Nhưng bởi vì cổ tay của cô còn bị Phượng Dung nắm chặt.

Thế cho nên cô không xuống giường được.

Âm thanh cô nhàn nhạt

"Vì sao lại đến?"

Mộng Yểm cúi đầu

"Nhận lệnh của Diệp Thiên Linh."

"Lý do?"

" Thần yêu thù đồ*. Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực từ lúc khai thiên lập địa, đã là hai phe đối lập."

*Thù Đồ: khác đường.

Tô Yên nghe xong.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộng Yểm

"Cô ấy dạy cậu nói?"

Mộng Yểm do dự chớp mắt một cái, theo đó, thân thể giật giật.

Vốn dĩ nhìn qua rất có dáng vẻ thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm.

Không biết thế nào, cảm xúc kia trong nháy mắt, héo.

"Vâng."

Tô Yên buông mí mắt xuống

"Một vạn năm trước, thần trí của cậu là tám tuổi. Hiện giờ đã một vạn năm qua đi, thần trí của cậu, trưởng thành hơn bao nhiêu rồi, hử?"

Mộng Yểm không nói lời nào.

Cứ đứng ở chỗ đó.

Thật lâu sau.

Tô Yên lại lên tiếng

"Nói"

Sau đó liền nghe thấy một giọng nói thâm trầm của đàn ông vang lên

"Tám tuổi rưỡi."

Ngay khi hắn dứt lời.

Tiểu Hoa thiếu chút nữa cười phun ra.

Chủ Thần tám tuổi rưỡi?

Cái vị mà được xưng là đi được vào trong mộng, giết người hung tàn trong đêm, Chủ Thần Mộng Yểm??

Tô Yên nhắm mắt lại

"Hiện giờ có thể khống chế được chính mình, dựa theo quy tắc tới đây?"

Đồng chí Mộng Yểm lại lần nữa trầm mặc.

Tô Yên giương mắt, nhìn về phía hắn

"Muốn tỷ thí với ta?"

Rốt cuộc, Mộng Yểm cũng mở miệng

"Vâng"

Mục đích hắn tới chỗ này, chính là muốn cùng Tô Yên đánh một hồi.

Không đánh, không chịu được.

Tô Yên gật đầu

"Có thể."

Nghe được Tô Yên gật đầu, Mộng Yểm khẽ lắc lư thân thể một chút.

Bả vai thành công hơi nhướn lên.

Tô Yên nói tiếp

"Hai điều kiện."

"Ngài nói"

"Cách xa hắn một chút."

Mộng Yểm gật gật đầu, không chút do dự.

Giọng nói trầm thấp

"Cái thứ hai là gì?"

"Đây là vị diện thế giới, muốn đánh. Phải phối hợp theo quy tắc của thế giới này.

Dựa theo thực lực của mình thu nhỏ tỉ lệ thân thể lại, để phù hợp với thế giới này."

Mộng Yểm trầm mặc.

Tô Yên liếc hắn một cái

"Nghe không hiểu?"

Mộng Yểm không nói chuyện.

Tô Yên lại tiếp tục thảo luận

"Phải biến thành người thường của thế giới này. Chúng ta mới có thể tỉ thí."

Mộng Yểm

"Vì sao?"

"Như vậy mới công bằng."

Nghe thấy thế, Mộng Yểm cuối cùng cũng không có nói gì nữa.

Gật đầu đồng ý

"Được."

Mộng Yểm hỏi

"Nếu ta thắng, ngài có thể cho ta cái gì?"

Tô Yên nhìn hắn

"Cái gì cũng không thể đáp ứng. Ngược lại nếu ta thắng, chính cậu phải bế quan hai vạn năm, không cho phép không được tiến vào các thế giới nhỏ.

Tự niêm phong tám phần thần lực của chính mình, trước khi được mười lăm tuổi, không được phép giải trừ."

Tiểu Hoa nghe

"Ký chủ, hắn hình như hơi bị thiệt.

Cảm giác hắn dù có thắng được trận này thì vẫn bị thiệt.

Người ta có đồng ý không?

Mộng Yểm

"Được."
 
Chương 878: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (34)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nhìn người đàn ông thánh khiết uy nghiêm lơ lửng ở giữa không trung.

Yên lặng dời tầm mắt đi.

Trước kia, bởi vì ký chủ của chính mình quá ngoan.

Nó sợ ký chủ bị người khác lừa.

Nhưng, kiến thức của nó chỉ dừng đến có một hai vị Chủ Thần.

Nó cảm thấy ký chủ nhà mình tuy rằng không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng lại có một bộ não phi thường thông minh.

Chỉ cần dẫn đường thật tốt, về sau khẳng định sẽ càng ngày càng ưu tú.

Rốt cuộc thì không phải vị Chủ Thần nào cũng có thể làm được.

Nhìn cái vị này là biết rồi, Chủ Thần tám tuổi rưỡi, sống được mấy vạn năm.

Ai có thể nghĩ đến cơ chứ?

Nếu ký chủ nhà mình cũng là cái dạng này....

Tiểu Hoa vội vàng đánh gãy ý tưởng như phim kinh dị của chính mình.

Tô Yên lại lần nữa lên tiếng

"Cậu đi đi."

"Được"

Giây sau, thân ảnh Mộng Yểm liền biến mất sạch sẽ.

Phượng Dung nằm ở trên giường dần dần bình tĩnh lại.

Ít nhất thân thể không hề căng chặt như vừa nãy.

Vẫn còn cau mày, có vẻ như bị kẹt trong ác mộng, chậm chạp không thoát ra được.

Tô Yên nhấc góc chăn lên, nằm xuống, ôm lấy hắn.

Ngay cả khi cô chạm đến, hắn cũng không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng mà hình như hành động này của cô có chút hữu ích.

Đôi mày nhíu chặt kia của Phượng Dung cũng dần dần giãn lỏng ra.

Lông mi khẽ rung.

Mở mắt.

Con ngươi đen nhánh, viền mắt đỏ hoe.

Hắn cứ như vậy nhìn Tô Yên.

Nhìn cô thật lâu.

Cho đến khi vòng tay ôm lấy Tô Yên.

Mí mắt cụp xuống, lại lần nữa lâm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Yên thức dậy, Phượng Dung đã tỉnh.

Hắn ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một văn kiện.

Đeo tai nghe Bluetooth đang phân phó chuyện gì đó với đối phương ở đầu dây bên kia.

Tô Yên tỉnh lại, chống thân thể.

Phượng Dung nâng mí mắt lên nhìn cô một cái.

Nhanh chóng ứng phó vài câu với người kia.

Buông văn kiện trong tay xuống.

Hắn tháo tai nghe ra.

"Tỉnh?"

Tô Yên chớp chớp chớp mắt

"Ừm"

Giọng nói còn mang theo ngái ngủ.

Lúc này, âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài còn ba ngày đếm ngược để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh."

Tô Yên ngồi bật dậy, hỏi

"Cái gì?"

"Ký chủ, chị quên rồi à? Chị phải hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ nha."

"Vì sao lại có đếm ngược?"

"Ký chủ, chị còn nhớ rõ cái túi gấm phúc họa tương y (*) kia không?"

* Phúc họa tương y: phúc họa nương tựa vào nhau. Là câu nói nổi danh nhất trong "đạo đức kinh" của Lão Tử.

"Ừ, nhớ rõ."

"Ai nha, ký chủ, cái chị chọn chính là họa đấy."

Tô Yên

"... Không phải là phúc họa tương y sao?"

Dựa theo cách hiểu thông thường, có họa lại có phúc mà?

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị lý giải cũng đúng, nhưng mà cái túi gấm phúc họa tương y kia chia làm túi gấm may mắn và túi gấm xui xẻo.

Chị chọn trúng túi gấm xui xẻo, vậy nên chị sẽ gặp tai hoạ nhiều hơn phúc khí."

Hóa ra, túi gấm này có nghĩa là vậy?

Tô Yên đang nghĩ ngợi,

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, chờ đến nhiệm vụ thành công, chị sẽ được thêm ba điểm giá trị."

"Đây là phúc khí?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Nghe như vậy, cái túi gấm này cũng thật tốt.

Nghĩ đến đây.

Trên má đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn.

Mở to mắt, phát hiện người nào đó dùng hai ngón tay nhéo mặt cô.

Một khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mắt.

Người nào đó câu môi cười, dựa gần vào cô

"Nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

Tô Yên lắc đầu.

Người nào đó lại không biết vì sao, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.

Đảo mắt đã đè cô lên giường.

Hắn hôn lên môi cặp môi tươi hồng kia.

Một chút một chút, cọ xát trằn trọc.
 
Chương 879: Nam Chủ Đại Nhân Quá Xấu Rồi (35)


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Mãi lúc lâu sau, nghe thấy giọng nói của hắn không biết đã trở nên khàn khan từ lúc nào

"Em thật sự thích tôi?"

Tô Yên nghe hắn hỏi vấn đề này.

Trong mắt hắn mang theo một tia cẩn thận.

Cong môi cười, nhìn qua thì thấy không thèm để ý.

Nhưng thật ra hai con ngươi đen nhánh kia, đã dấy lên một ngọn lửa.

Muốn đem cô thiêu đốt hết mới bằng lòng bỏ qua.

Tô Yên gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc

"Ừ, thích."

Hắn cười, thấp giọng hỏi

"Thích bao nhiêu?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Cô cũng không biết rốt cuộc thích bao nhiêu.

Nói

"Thích nhất."

Không có bất cứ một người nào, một thứ gì có thể thay thế được.

Phượng Dung tựa hồ đã bị lấy lòng.

Đầu gác lên bả vai cô, bật cười.

Chờ cười đủ rồi.

Nụ cười trên mặt Phượng Dung dần dần phai nhạt đi.

Hắn nhìn Tô Yên, trong con ngươi mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nào đó.

Nhưng lại không nói gì thêm.

Từ trên giường ngồi dậy.

Tô Yên ở bệnh viện chăm sóc Phượng Dung cả một buổi sáng.

Đến giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi mới cầm tiền mượn được từ chỗ hắn bắt xe về nhà.

Tô Yên nghĩ đến nhiệm vụ kia.

Chuẩn bị quà tặng đưa cho người nguyên chủ yêu nhất?

Người nguyên chủ yêu nhất tên là gì?

Tiểu Hoa trả lời

"Ký chủ, người nguyên chủ yêu nhất tên là Thù Trạch.

Sinh viên năm cuối khoa nhiếp ảnh. Là học trưởng của nguyên chủ."

Nguyên chủ cùng với người tên Thù Trạch này chỉ trùng hợp gặp nhau có một lần.

Thù Trạch là đội trưởng đội bóng rổ của trường, có một lần nguyên chủ tình cờ đi ngang qua, thiếu chút nữa bị quả bóng rổ đập vào đầu.

Là Thù Trạch cứu nguyên chủ.

Còn cực kỳ tri kỷ xoa xoa đầu nguyên chủ, an ủi cô ấy.

Khiến cho nguyên chủ yêu đơn phương vị này không thể cứu vãn nổi.

Tiểu Hoa ân cần nói

"Ký chủ, đồ mà chị phải tặng cho Thù Trạch được nguyên chủ bảo quản rất cẩn thận dưới gầm giường trong phòng đi thuê."

"Được"

Tiểu Hoa tò mò

"Ký chủ định khi nào thì đi?"

"Hiện tại."

"Hiện tại??"

"Ừ, kết thúc sớm một chút sẽ tốt hơn."

Tô Yên ngoan ngoãn nói chuyện, lời nói tuy rằng không nhắc đến bất cứ ai.

Nhưng Tiểu Hoa nghe phát là nghĩ ngay tới Phượng Dung đại nhân đang trong bệnh viện.

Ký chủ đây là sợ Phượng Dung đại nhân biết?

Nghĩ đến Phượng Dung sớm nắng chiều mưa, Tiểu Hoa cũng thật nhanh gật đầu

"Đúng đúng đúng, xong sớm yên tâm hơn."

Vì vậy vừa đến ngôi nhà đi thuê kia, Tô Yên liền đi thẳng vào phòng ngủ, lấy đồ được giấu dưới gầm giường ra.

Một cái hộp màu xám.

Rất bình thường.

Mở ra thì thấy.

Bên trong là một quả bóng rổ.

Tô Yên nhìn thoáng qua rồi đóng nắp lại.

Ôm cái hộp màu xám kia đi ra ngoài.

Trở lại trường học.

Cô đi đến đến câu lạc bộ bóng rổ.

Tô Yên dẫu sao cũng là một cô gái xinh xắn trắng trẻo như vậy.

Đứng ở ngay cửa câu lạc bộ bóng rổ.

Rất hấp dẫn người nhìn a.

Những người đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn nhiều hơn hai lần.

Một thành viên của đội bóng rổ vừa vặn đi ngang qua, tươi cười hỏi thăm

"Cô gái nhỏ, em tìm ai?"

Tô Yên đáp

"Tôi tìm Thù Trạch."

"Em tìm A Trạch a??."

Người nọ có vẻ như rất thân với Thù Trạch.

Khi nói chuyện còn mang theo giọng điệu quen thuộc.

Thành viên kia liếc nhìn chiếc hộp trong tay Tô Yên.

Bộ dạng hiểu rõ rồi.

"Tặng quà cho A Trạch à?"

"Ừ"

Tên kia chép miệng chậc chậc chậc.

"Cô gái nhỏ, Thù Trạch không nhận thư tình cũng không nhận bất cứ lời thổ lộ của ai đâu a."

Tô Yên lắc đầu

"Tôi không phải muốn tỏ tình với hắn, chỉ muốn đưa thứ này cho hắn."

Thành viên một mực không tin tưởng.

Nhưng mà nhìn Tô Yên nói chuyện thành khẩn như vậy, cuối cùng cũng chịu giúp

"Nếu không, tôi giúp em tặng? Quy định của đội không cho phép người ngoài vào."
 
Chương 880: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 36


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu

"Được."

Đưa hộp tới tay hắn

"Cảm ơn"

Nói xong, liền xoay người rời đi

Thành viên còn muốn hỏi có phải nói cho Thù Trạch hay không.

Kết quả, còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương liền đi rồi.

Người kia gõ hộp, lắc đầu cười, đi vào bên trong.

Tô Yên đi đến trường học.

Cô là sinh viên năm 3.

Ba Tô vì để cô yên tâm gả cho Phượng Quốc Nguyên.

Trực tiếp cho cô tạm nghỉ học một năm.

Cho nên hiện tại cô cũng không cần phải đi học.

Tô Yên đứng ở cổng trường.

Đào đào trong túi mình.

Vừa mở miệng túi, có ba đồng tiền.

Nắm lấy ba đồng xu kia, cô đứng ở chỗ đó một hồi lâu.

Cuối cùng lấy di động ra.

Ấn một dãy số.

Một lúc sau, âm thanh điện thoại bên kia truyền đến

"Như thế nào?"

Là Phượng Dung.

Tô Yên ngồi trên tảng đá trước cửa Đại học.

"Em, không trở về được."

Cô lên tiếng

Phượng Dung nhướng mày

"Ở đâu?"

" Trước cửa đại học X."

"Tới chỗ đó làm gì?"

"Tìm người."

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Phượng Dung cũng không có hỏi nhiều.

"Để Hồng Dạ đi đón em."

"Được."

Tô Yên đáp ứng.

Sau đó liền thành thành thật thật chờ ở cổng.

Mặt khác, ở trong xe.

Phượng Dung ngồi ở bên trong.

Treo điện thoại, cong môi cười ra tiếng

"Hồng Dạ, đi đại học X."

"Vâng, thiếu gia."

Vốn là đang đi, nửa đường liền quay đầu.

Căn bản là hắn muốn đến nhà Tô Yên.

Vừa vặn, từ nhà Tô Yên đến đại học X cũng gần.

Ở chỗ này quay đầu, đi 5 phút là tới rồi.

Tô Yên cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị có tổn thương lòng tự tôn hay không."

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

"Không có tiền, chỉ có thể sống nhờ tiền của nam nhân, có cảm thấy trong lòng chua xót hay không?"

Tô Yên lắc đầu

"Sẽ không."

Cô dứt khoát trả lời

Tiếp theo lại bổ sung một câu

"Hắn không phải nam nhân khác."

Tiểu Hoa nghe xong, lại quay đầu nhìn ký chủ một cái.

Không phải nam nhân khác, bởi vì đây là nam chủ?

Ân, có đạo lý a.

Đột nhiên.

Điện thoại trong tay Tô yên vang lên.

Nhìn thoáng qua dãy số, cô cũng không nhận ra là ai.

Liền tùy tiện ấn hủy.

Điện thoại lại vang lần nữa.

Cuối cùng, cô vẫn phải nghe

"Alo?"

Cô vừa nói, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sắc nhọn đến chói tai

"Tô Yên! Cái đồ đê tiện! Trong nhà vì mày mà nháo long trời lở đất, buổi tối hôm nay cút trở về cho tao."

Âm thanh sắc nhọn kia chính là mẹ Tô, người phụ nữ dịu dàng hôm qua.

Hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh đều thay đổi.

Tô Yên nghe xong, xoạch, cúp điện thoại.

Quay trở về?

Cô sẽ không.

Còn đang nghĩ ngợi.

Phía sau truyền đến một tiếng nói

"Xin hỏi, cô là người vừa mới đưa bóng rổ cho tôi sao?"

Tô Yên nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại.

Liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ màu trắng đứng dưới ánh mặt trời.

Cô nhìn thoáng qua người kia đang ôm trong tay một cái hộp màu xám

"Có việc gì sao?"

Người kia cười nói

"Món quà này cũng quá quý trọng, tôi không thể nhận, cái này trả lại cho cô."

Lời chàng trai kia nói, thêm cả ký ức của nguyên thân.

Thực mau Tô Yên liền nhận ra.

Là Thù Trạch.

Tô Yên cũng đứng lên

"Không quý trọng, không cần trả lại cho tôi."

Thù Trạch vẫn kiên trì

"Lễ vật này tôi không thể nhận."

Nhìn ra được, người này là một người rất có nguyên tắc.

Tiếp theo, liền nghe Thù Trạch cười nói thêm một câu

"Nhưng mà thư của cô, tôi sẽ nhận lấy. Cảm ơn cô."

_____

Đến đây là hết Q4 rùi nha các tình yêuuuu.

Mọi người vào tường nhà ta để add Q5 nhaaaa.
 
Chương 881: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 37


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, hắn đưa hộp lễ vật kia vào lòng ngực Tô Yên.

Tô Yên đẩy ra.

Thật vất vả mới đưa được, giờ còn muốn trả lại?

Không có khả năng.

Tô Yên giữ tay, không nghĩ sẽ nhận lấy.

Mà lúc này, Thù Trạch đã đưa tới trong lòng Tô Yên.

Hắn buông tay.

Cái rương nghiêng lệch.

Qủa bóng rổ bên trong chậm rãi lăn xuống đường.

Thù Trạch vừa thấy, đại khái là niềm yêu quý với bóng rổ.

Thực mau liền chạy qua.

Cũng may, bóng rổ vừa lúc lăn xuống, dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen.

Bị xe ngăn trở, bóng rổ không có lăn xuống đường lớn.

Thù Trạch xoay người nhặt nó lên.

Nhưng một bàn tay khác càng nhanh hơn, ôm lấy bóng rổ.

Thù Trạch sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Liền nhìn đến nam nhân mặc tây trang tinh tế đứng trước mặt hắn

"Thiếu gia"

Thù Trạch nhìn về phía cửa xe.

Cửa sổ xe chỉ hạ một nửa.

Lộ ra một nửa khuôn mặt của người bên trong.

Tầm mắt đen nhánh, vừa đối diện, lòng Thù Trạch liền cả kinh.

Lúc sau, nam tử kia buông hạ mí mắt.

Cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống.

Lộ ra một dung nhan hoàn mỹ.

Tất nhiên là người tới đón Tô Yên- Phượng Dung.

Hắn chớp mắt, môi mỏng gợi lên

"Đi xem trong rương còn có cái gì nữa."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng."

Ngay khi thấy Phượng Dung tới, trong đầu Tô Yên thổi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc cũng có thể trở về.

Sau đó, lúc nhìn Hồng Dạ ôm bóng rổ.

Cũng không biết vì sao, cô luôn có cảm giác bị bắt quả tang.

Tuy rằng, cô là quang minh chính đại tặng đồ.

Nhưng như thế nào, lại có chút khẩn trương.

Nghĩ như vậy, tầm mắt của Tô Yên cũng hướng về phía cái rương.

Trong rương cái gì cũng không có.

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, có phải nhẹ nhàng thở ra hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Mà Hồng Dạ đã đi tới bên xe.

Phượng Dung ngồi xe lăn, từ trên xe đi xuống dưới.

Hắn hạ mắt, một câu đều không nói.

Hồng Dạ cũng kiểm tra xong, đi đến chỗ Phượng Dung.

Tô Yên cũng đi qua theo.

Hắn không nhanh không chậm lên tiếng

"Đưa bóng rổ?"

Khi nói, Phượng Dung đã cầm bóng rổ ở trong tay thưởng thức.

Ở trên quả bóng rổ, có một chữ ký màu đen lưu lại.

Là một cái tên nổi tiếng.

Phượng Dung cong môi cười nhạt, con ngươi sâu kín nhìn Tô Yên

"Tôi cầm lễ vật này của em, em lo lắng?"

Tô Yên lập tức lắc đầu

"Em không lo lắng."

Phượng Dung đặt bóng rổ trên đùi, một bàn tay đặt ở mặt trên.

Âm thanh thực nhẹ.

"Em thích hắn?"

Tô Yên thực mau trả lời

"Không thích."

Thù Trạch bên cạnh nhận ra hai người này có quan hệ này không bình thường, cho nên vẫn không nói chuyện.

Lại nghe được Tô Yên nhanh nhẹn trả lời, nghĩ đến lá thư trong túi mình.

Cảm thấy nghẹn lời.

Bất quá lại nghĩ lại, bọn họ không có quan hệ gì với hắn.

Thù Trạch lên tiếng

"Lễ vật tôi cũng đã trả, không quấy rầy hai vị."

Nói xong xoay người liền rời đi.

Lúc hắn quay người, mắt Phượng Dung lại đảo qua phong thư màu hồng nhạt trong túi quần của Thù Trạch.

"Từ từ."

Thù Trạch sửng sốt

"Còn có việc?"

Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm đồ vật trong quần hắn.

Yết hầu lăn lộn, tầm mắt nhìn chằm chằm, khí thể quanh thân trở nên có chút tối tăm.

"Hồng Dạ."
 
Chương 882: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 38


Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Hai chữ vừa ra.

Liền có một bàn tay trắng nõn mau hơn một bước.

Đảo mắt liền rút phong thư trong túi Thù Trạch ra.

Xé nát.

Phong thư bay theo gió tứ tán, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Tô Yên đứng chỗ đó, cắn cắn môi.

Phượng Dung sắc mặt âm trầm, con ngươi đen nhánh nhìn cô.

Hồi lâu sau, hắn cười nhạo một tiếng

"Mẹ kế nhỏ, tôi có phải tới không đúng lúc hay không? Quấy rầy em cùng nam nhân khác tán tỉnh?"

Thù Trạch nghe ba chữ mẹ kế nhỏ.

Trong mắt kinh ngạc

"Cô, các người...."

Tô Yên nhìn bóng rổ trong tay Phượng Dung

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ?"

"Nhiệm vụ xem như hoàn thành sao?"

"Thù Trạch không có tiếp thu lễ vật, chị phải để hắn cầm quả bóng rổ kia, thì nhiệm vụ mới hoàn thành."

Tô Yên trầm mặc.

Bị phát hiện, hắn khẳng định rất tức giận.

Mà chọc hắn tức giận, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Nếu về sau đưa thêm một lần lại bị hắn phát hiện, hắn khẳng định càng tức giận hơn.

Cho rằng cô còn cùng cái cậu tên Trạch gì gì này "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"?

Tô Yên rối rắm.

Cuối cùng, dừng ở tầm mắt âm trầm kia, cô đi đến trước mặt Phượng Dung.

Cúi người ở bên tai hắn, lên tiếng

"Bóng rổ này, có thể cho em hay không? Em trở về sẽ cùng anh giải thích?"

Khuôn mặt Phượng Dung âm trầm, không nói chuyện.

Tô Yên thử duỗi tay, lấy lại bóng rổ kia.

Cánh tay hắn đè nặng, không cho lấy ra.

Cô chớp chớp mắt.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Người nọ trên mặt liền viết bốn chữ.

"Tôi thực tức giận".

Cô thò lại gần, ở trên má hắn bẹp một ngụm.

Hôn lên.

Nhỏ giọng nói

"Chuyện này có chút phức tạp, em trở về sẽ giải thích cùng anh được không?"

Mỗi một lần Tô Yên nói chuyện cùng Phượng Dung.

Đều thực nghiêm túc.

Một lời một câu đều là dụng tâm, không phải làm cho có lệ.

Đại khái thái độ này của cô, làm hỏa khí của hắn giảm bớt.

Mí mắt buông xuống một chút.

Tô Yên lúc này đi lấy bóng rổ, thực nhẹ nhàng cầm đi qua.

Cô lộ ra tươi cười.

Ôm bóng rổ đưa cho Thù Trạch

"Cậu mang đi đi."

Thù Trạch lắc đầu

"Lễ vật này quá quý trọng, tôi không nhận được."

So sánh với lễ vật này, điều làm Thù Trạch khiếp sợ đó chính là Tô Yên cùng người nam nhân này ở chung.

Vừa mới..... người kia còn kêu Tô Yên là mẹ kế nhỏ.

Cũng chính là quan hệ mẹ kế cùng con riêng?

Nhưng là, Tô Yên vừa mới hôn người nam nhân này a.

Ý tứ này là gì?

Cấm kỵ??

Càng quan trọng là, nếu hắn không lầm, Tô Yên cầm bóng rổ, còn có một phong thư tình thổ lộ với hắn.

Đúng là tác phong như thế này, chưa bao giờ gặp qua.

Một loạt hành vi của Tô Yên làm Thù Trạch chấn động.

Tô Yên thấy hắn vẫn không cầm, vẫn luôn cự tuyệt, nhăn mày

"Nếu cậu không thích chữ ký này, tôi có thể lau.

Nếu hiện tại không nhận, về sau tôi còn phải đưa cậu, thật phiền toái."

Tô Yên lần nữa đưa bóng rổ cho Thù Trạch.

Sắc mặt Phượng Dung vừa chuyển biến tốt đẹp vì cái hôn kia, giờ lại bắt đầu trở nên âm trầm.

Cô nói một câu, sắc mặt Phượng Dung lại âm trầm một phân.

Thù Trạch nhìn bầu không khí hiện tại.

Hắn nâng tay lên, bất đăc dĩ nói

"Được, bóng rổ này tôi cầm, nếu cô cảm thấy muốn lấy lại liền tùy ý."

Thời điểm Thù Trạch nói xong, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh thành công."

Tô Yên lúc này mới gật gật đầu.

Thù Trạch lên tiếng

"Vậy, tôi đi trước."

Nói xong, Thù Trạch tính toán rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom