Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 180: Đại lão sắp hắc hóa (23)


Edit: Ulies

Beta: Ư Ư

Tiểu Hoa nghe xong lại đần mặt ra, "Ký, ký chủ? Cô nói đứa bé kia là nam chính của thế giới nào cơ?"

Tô Yên giật giật môi, rầu rĩ, "Tất cả."

Nội tâm Tiểu Hoa loạn như cái ổ gà~~

Mèn đét ơi!!!!!! x n!!!!!!!

Vậy là.., nam chính trong cả ba thế giới đều là một người?

Tại sao nó không biết?

Không đúng, trong tư liệu không có nói cái này mà!

Tiểu Hoa ngu người một lúc lâu.

Nó thậm chí không biết phải hỏi từ đâu.

Một lúc lâu sau, mới cẩn thận hỏi, "Tại sao ký chủ lại biết họ đều là một người?"

Tô Yên chạm vào viên đá quý kia, "Nếu gặp được người ấy, vật này sẽ xuất hiện cộng minh."

Thế giới đầu tiên, bởi vì năng lượng của cô quá yếu, lúc ấy viên ruby có cộng minh, nhưng lại bị cô vô tình bỏ qua.

Thế giới thứ hai, máu của anh dính vào nó, cộng minh càng mãnh liệt hơn.

Thế giới này, chỉ cần tới gần Quyền Từ, thủy tinh sẽ hơi rung và phát sáng.

Cô biết, đó là anh.

Cho nên, từ lúc bắt đầu, Tô Yên chưa bao giờ phòng bị Quyền Từ.

Tuy rằng, sát khí trên người anh rất nặng.

Nhưng cô vẫn thích ở bên cạnh anh.

Hơn nữa, càng ngày càng thích.

Túm túm khăn trải giường, đứng dậy.

Đang định đi vào phòng tắm thì điện thoại rung lên.

Cô hơi dừng lại, cầm lấy chiếc di động đặt trên đầu giường.

Là Kevin gọi tới.

Cô ấn nghe, còn chưa kịp trả lời thì người ở đầu bên kia đã bắt đầu mắng chửi, âm thanh hỗn loạn vô cùng tức giận, "Tô Yên! Cô định làm gì vậy hả?! Tại sao lúc sáng không đến đoàn phim? Cô tính chơi trò gì với tôi?!! Cô để cho tất cả người trong đoàn phim đều phải chờ cô? Cô là cái quái gì cơ chứ? Không muốn quay thì nói một câu, chứ bây giờ còn giả lả với tôi làm gì?!"

Tô Yên đẩy điện thoại ra xa, chờ khi Kevin chửi đã miệng rồi, đang bận thở hổn hển lấy sức.

Cô mới đặt lên tai lần nữa, lên tiếng, "Tôi ngủ quên."

Giọng cô có chút khàn khàn.

Kevin là một kẻ già đời trong cái giới giải trí này.

Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Yên là biết đêm qua vừa làm ra chuyện xấu gì rồi.

Cho nên vừa mở mồm ra là mắng tiếp, "Tô Yên tôi nói cho cô biết! Chuyện đời tư của cô thế nào, play play thế nào thì đó là chuyện của cô, nhưng bây giờ cô lại để nó gây ảnh hưởng tới chuyện đóng phim."

Kevin rất tức giận, ngồi lải nhải.

Cuối cùng mới nói: "Được rồi, chiều nay không cần đi, buổi tối tôi sẽ tổ chức tiệc rượu, khi đó nhớ tiếp đãi đạo diễn một chút."

Nói xong, rập một tiếng, cúp máy.

Tô Yên nhìn điện thoại, rồi nhìn thời gian hiển thị trên đó.

Gần đến buổi chiều.

Thì ra ngủ lâu như vậy.

Cô đứng dậy, rửa mặt xong rồi mới đi xuống tầng.

Cô đã đói đến mức bẹp lép, phải nhờ hai viên kẹo dâu sữa để kéo dài hơi tàn.

Đi xuống tầng trệt, nhìn đồ ăn được để dành lại cho cô đặt ở trên bàn, đi qua.

Dường như Quyền Từ không thích trong nhà có nhiều người cho nên trong nhà chỉ có bảo mẫu và đầu bếp sẽ dựa theo giờ làm việc đến làm thì trong nhà hoàn toàn không có ai.

Tô Yên cầm đũa, ăn.

Chưa ăn được bao nhiêu đã nghe thấy âm thanh trò chuyện ở ngoài cửa.

Là An Nguyên Phi, "Trong nhà cậu giấu thứ gì tốt à? Không chịu làm ăn? Đó chính là tiền đấy, một đống RMB đang chờ cậu đến chinh phục đấy."

Khi nói chuyện, cửa mở ra.

Quyền Từ đi vào trước, sau đó đã thấy Tô Yên đang ngồi trước bàn ăn gì đó.

Ánh mắt Quyền Từ sâu thăm thẳm.

Đầu An Nguyên Phi vừa mới thò vào, giây tiếp theo, đã bị Quyền Từ đá thẳng ra cửa.

Ầm một tiếng, cửa bị đóng chặt lại. 
 
Chương 181: Đại lão sắp hắc hóa (24)


Edit: Ư Ư

Đồng chí An Nguyên Phi bị nhốt ngoài cửa lớn.

Tô Yên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, "Anh đã về rồi à?"

Nói xong câu này không biết là xuất phát từ trong lòng hay là khách sáo.

Lại cúi đầu ăn cơm.

Quyền Từ đi qua.

Nhìn nàng mặc áo ngủ hai dây.

Trên làn da trắng nõn còn mang theo dấu hôn xanh tím làm anh biết đêm qua hai người kịch liệt như thế nào.

Quyền Từ đi qua đó, ánh mắt tối lại, "Dậy từ bao giờ?"

"Vừa nãy, chưa lâu lắm,"

Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chú ý tới thức ăn trên bàn.

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng cũng không còn cảm thấy đói nữa.

Cũng chậm rãi phát hiện ra ánh mắt đen nhánh nóng rực của anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, chưa bao giờ rời đi.

Tô Yên vừa ngẩng đầu còn chưa nói người gì thì đã bị người kia bắt nạt.

Anh nghĩ mình hẳn là nên khắc chế lại.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là muốn chạm vào cô, hôn lên môi cô.

Toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang ngo ngoe rục rịch.

Hơn nữa sau khi cảm nhận được cảm giác đó, không những không có ngừng nghỉ mà lại càng thêm trầm trọng, càng muốn đặt cô ở bên cạnh mình.

Yết hầu anh lên lên xuống xuống, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, "Không đi đóng phim?"

Lời nói không liên quan lắm nhưng bàn tay lại di chuyển khắp nơi vây người vào trong ngực mình.

Tô Yên lắc đầu, "Buổi tối đi."

Quyền Từ vừa nghe thấy cô nói buổi tối phải đi đóng phim, bàn tay hơi dừng lại, "Em có thể không đi."

Tô Yên nghĩ tới lời nói của người đại diện, khẽ liếm môi, "Vẫn nên đi."

Cái nhân vật kia vẫn phải đóng, La Nguyên Kiệt cũng ở, cô còn phải báo thù cho nguyên thân nữa.

Hừm, nhiều việc quá.

Quyền Từ nghe, không nói gì nữa mà chỉ ôm cô hôn một lúc lâu.

Ngoài cửa lớn, An Nguyên Phi che đầu lại ngây người một lúc lâu

Đây là... bị nhốt ngoài cửa à?

Có ý gì ta?

Bên trong xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Hình như vừa nãy trên bàn ăn có người?

Sau khi suy nghĩ miên man một lúc, An Nguyên Phi bắt đầu hùng hổ đập cửa

Nhưng người hắn gọi không phải Quyền Từ mà là Tô Yên, "Tiểu Tô Yên, tôi là An Nguyên Phi, mở cửa cho tôi đi."

Tuy hắn không nhìn rõ người trên bàn ăn là ai nhưng người có thể làm khuôn mặt Quyền Từ xuất hiện biểu tình thì chỉ có Tô Yên.

Tô Yên đẩy đẩy người đang đè trên người cô, "Ưm..., An Nguyên Phi ở bên ngoài."

Quyền Từ ôm eo nhỏ của cô kéo người lại, "Không cần phải quan tâm đến cậu ta."

Một lát sau, Tô Yên lại giãy giụa, lúc thoát khỏi thì nhanh chóng che miệng lại.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa, "Không được hôn nữa."

Làm môi cô vừa đau vừa tê.

Cô không muốn hôn anh chút nào

Nhìn biểu tình oán giận của cô Quyền Từ mới lấy lại tinh thần.

Hít sâu một hơi thả làn váy đang bị anh vén lên xuống.

Nhìn dáng người như ẩn như hiện kia.

Chậc.

Cởi áo khoác tây trang phủ lên.

Cài từng nút từng nút.

Những thứ cần che tất cả đều được bịt kín.

Lúc này mới đứng dậy, đi tới cửa.

Cửa được mở ra.

An Nguyên Phi cười tủm tỉm, "Chào em nha Tiểu Tô..."

Còn chưa nhìn kỹ thì Quyền Từ đã đi ra ngoài.

Sau đó cửa lại bị đóng lại.

An Nguyên Phi đột nhiên ngậm miệng.

Hắn tỏ vẻ không phục, "Tớ chỉ chào Tiểu Tô Yên một tí thôi mà, cậu nhìn cậu kìa, làm miệng nhỏ của người ta vừa hồng vừa sưng, người ta còn phải đi đóng phim đấy nhé."

Quyền Từ híp híp mắt, đảo qua An Nguyên Phi.

An Nguyên Phi lập tức cười xuề xòa, "Đã lâu không gặp, Tiểu Tô Yên đẹp hơn nhiều. Ít nhiều cũng nhờ có công lao của cậu ~~"
 
Chương 182: Đại lão sắp hắc hóa (25)


Edit: Ư Ư

Tô Yên ở trong phòng nghe thấy tiếng xe rời đi.

Cô không nhịn được túm túm áo khoác trên người.

Đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hình như đã lâu không nhìn thấy Tiểu Hồng.

Cô đứng ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.

Chỉ một lát sau, một con rắn đã xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Tô Yên mở cửa sổ ra, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng tê tê tê phun lưỡi rắn.

Rất hưởng thụ khi được Tô Yên vuốt ve, cô nhìn xung quanh rồi lên tiếng, "Tiểu Hồng, có phải dạo này em ăn nhiều quá không, hình như béo hơn rồi?"

Tiểu Hồng vừa nghe, lắc lắc cái đuôi, "Tê tê tê tê tê."

Em không ăn nhiều, không béo chút nào.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, trước kia nó bò trên mặt cỏ không dễ bị phát hiện

Nhưng mà bây giờ, nhìn cái cơ thể hùng vĩ của nó đi, sao có thể không bị phát hiện?

Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại nhưng lại rất nghiêm túc, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu, "Tê tê tê tê tê!"

Tràn đầy kháng cự.

Nó là rắn, không phải người, không cần giảm béo, mập mạp mới có thể làm người ta sợ hơn.

Tiểu Hồng rất vừa lòng với dáng người của mình.

Chỉ là...Tô Yên có hơi buồn rầu, "Em béo như vậy thì tôi mang eo tới tiệc như thế nào?"

Căn bản không thể giấu được.

"Tê tê tê tê tê"

Đặt ở trong không gian.

Vừa nghĩ Tô Yên vừa thả Cổ vương trong không gian ra luôn.

Đặt nó lên trên cửa sổ.

Nó thật sự là quá nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.

Giống như một chấm đen vậy.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Ăn thịt ăn thịt! Dẫn ông đi ăn thịt!

Tô Yên nhìn nó, "Sâu nhỏ, ta đặt mi vào trong cơ thể một người nhưng anh không thể ăn gã chết luôn. Được không?"

Tô Yên chậm rãi thương lượng.

Cổ vương đối với chuyện Tô Yên gọi nó là sâu nhỏ, từ lúc bắt đầu kiên quyết kháng cự mâu thuẫn, đến bây giờ đã cạn lời cam chịu.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Nếu ông đói bụng thì sao?

Tô Yên chớp chớp mắt, "Vậy mi có thể ăn ít một chút, chỉ cần bảo đảm gã còn sống là được."

Cổ vương không tình nguyện, ăn mà còn phải nhịn, đúng thật là không muốn lắm.

Nhưng so với cái không gian đen xì kia thì nó vẫn muốn ngốc trong cơ thể người.

Lúc nào không vui thì cắn hai miếng xả xì trét.

Tô Yên vừa thấy sâu nhỏ đồng ý, vui mừng ra mặt, "Vậy mi phải cẩn thận lắng nghe gã nói những gì, sau này ta sẽ hỏi ngươi đó."

"Mắng mắng!"

Hừ, chỉ biết bắt ông làm mấy việc này!

Cuối cùng Cổ vương vẫn không tình nguyện đồng ý..

Tiểu Hồng ghé vào vách tường bên ngoài, lè lưỡi ra.

Nó biết, Tô Yên đang nói chuyện với một con vật khác.

Con vật kia cũng luôn ở trong không gian với nó,

Nhưng mà Tiểu Hồng không nhìn thấy nó.

Thân là một con rắn độc thì mắt bị cận là điều đương nhiên.

Con sâu kia quá nhỏ.

Đối với Tiểu Hồng mà nói thì không khác gì không khí cả.

Nó phun phun lưỡi rắn chờ Tô Yên dặn dò.

Giao lưu với sâu nhỏ xong, Tô Yên lại ném nó vào không gian.

Nhìn Tiểu Hồng bếu ú, Tô Yên lời nói thấm thía, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng vừa nghe, phản ứng kịch liệt, "Tê tê tê tê tê tê tê!"

Trong loài rắn thì càng béo càng có tôn nghiêm!

Nó không cần giảm béo!!

Nói xong Tiểu Hồng ghé vào vách tường nhẹ nhàng bò đi mất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lát sau đã tới tối.
 
Chương 183: Đại lão sắp hắc hóa (26)


Edit: Ư Ư

Theo yêu cầu của người đại diện.

Cô mặc quần dài áo dài có thể che được toàn thân rồi đi.

Chờ tới khi tới cửa khách sạn

Kevin nhìn Tô Yên mặc bộ quần áo này, hận rèn sắt không thành thép, "Cô mặc thứ này tới đây?!"

Tô Yên thấy Kevin lại định mắng mình, hơi hơi nhíu mày.

Làm chủ thần lâu rồi, đã lâu chưa bị mắng đi mắng lại nhiều lần như vậy.

Cô ngẩng đầu, nhìn Kevin, "Anh chỉ là người đại diện của tôi thôi, đúng không?"

Giọng nói của cô rất mềm nhưng lại mang theo khí thế không thể cãi lại.

Câu mắng đến bên miệng bị nghẹn lại

Hai tay ôm ngực mắt trợn trắng, "Đi đi đi, đi vào đi vào."

Vừa nói xong thì bên cạnh cũng có một chiếc xe dừng lại.

Long Lị Lị từ trong xe đi ra, nhìn thấy Tô Yên đứng bên ngoài, ánh mắt hơi ngẩn ra nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Tô Yên."

Nghe được tiếng gọi, Tô Yên quay đầu lại, còn chưa nói gì thì Kevin đứng ben cạnh đã sáng mắt lắc mông đi về phía Long Lị Lị.

"Lily, cô đến sớm vậy, các vị đạo diễn đâu? Nghe nói ảnh đế cũng tới à?"

Hắn ta cười tràn đầy nịnh nọt lấy lòng, rõ ràng là một người đàn ông nhưng vặn vẹo còn giỏi hơn cả Tiểu Hồng.

Long Lị Lị nở một nụ cười khéo léo, "Cái này thì tôi không biết."

Vừa nói Long Lị Lị vừa tiến lên phía trước, muốn kéo cánh tay Tô Yên nhưng lại bị Tô Yên trốn thoát.

Tô Yên khó hiểu, "Có chuyện gì à?"

Long Lị Lị hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã bình thường lại, "Không có gì, chúng ta đi thôi."

Tô Yên gật gật đầu.

Cũng không biết vì sao Kevin không đi theo mà đứng ngoài cửa khách sạn, như đang chào ai đó.

Tô Yên và Long Lị Lị đi vào thang máy, ấn tầng 19.

Hai người đều im lặng

Ngay lúc sắp lên đến tầng 19, Long Lị Lị bỗng nhiên lên tiếng, "Cô cảm thấy Quyền Từ thế nào?"

Tô Yên không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi chuyện này.

Vậy nên nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Thích cắn người, ngoại trừ chuyện này, những cái khác khá tốt."

Long Lị Lị nghe, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc.

Sau đó cô ta cẩn thận nhìn Tô Yên.

Tầm mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ kia một lát.

Long Lị Lị nắm chặt túi xách.

Đang muốn hỏi lại thì đinh một tiếng, thang máy đã lên đến nơi.

Bữa tiệc này thật ra cũng chỉ là một bữa liên hoan của người trong đoàn phim.

Sau khi Long Lị Lị và Tô Yên tới, những người khác cũng dần dần tới đủ.

Đạo diễn, nhà làm phim, La Nguyên Kiệt, còn có Kevin.

Chờ đến khi mọi người ngồi xuống kính rượu ba vòng, không khí trong phòng bao lập tức trở nên thoải mái.

Kevin kéo Tô Yên đi xin lỗi từng người từng người.

Tô Yên không có danh tiếng gì.

Lại bởi vì phạm sai lầm, Kevin kéo cô đi xin lỗi biểu đạt thành ý, vậy tự nhiên là người dễ bắt nạt.

Nhà làm phim nhìn Tô Yên một cái, cố ý làm khó dễ.

Lấy một chai bia từ bên cạnh tới mở ra, sau đó, rượu trắng, rượu vang đỏ, các loại rượu hỗn hợp được đổ vào trong ba cốc dài.

Chỉ ngửi đã biết không thể uống.

Tên nhà làm phim kia ưỡn cái bụng to ngồi im, "Cô không định uống thử?"

Lời nói mờ mịt.

Nhưng phàm là người ở đây đều hiểu, Tô Yên phải uống sạch.

Mà đồng chí Tô Yên là người duy nhất không hiểu ở đây, "Không."

Cô dứt khoát từ chối.

Tên nhà làm phim kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Kevin ở bên cạnh vội vàng hoà giải, "Cô ấy chỉ nói đùa thôi ấy mà."

Vừa nói vừa túm cánh tay Tô Yên ý bảo cô uống.
 
Chương 184: Đại lão sắp hắc hóa (27)


Edit: Ư Ư

Kevin túm lấy cánh tay của nàng, dùng sức.

Tô Yên chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc, "Tôi không muốn uống."

Tên nhà làm phim to béo kia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lần.

Vẫn còn quá non.

Một người mới, góc cạnh còn chưa được mài sạch sẽ.

Lời nói cũng làm người cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Không muốn uống?

Không muốn uống cũng phải uống.

Kevin vừa cười làm lành vừa duỗi tay cầm một ly rượu từ trong số đó lên đặt bên môi Tô Yên.

Hắn ta nói cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Cô là người gây họa, hôm nay dù chết ở đây cũng phải uống hết ba ly này!"

Không khí giằng co dọa người.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía Kevin.

Cô mím môi dùng sức rút cánh tay của mình ra.

Đang định nói thì La Nguyên Kiệt bên cạnh đã lên tiếng, "Nhà làm phim Phương, nếu uống ba ly rượu này thì chỉ sợ ngày mai người này sẽ không đóng phim được."

Tên nhà làm phim kia không nghĩ tới La Nguyên Kiệt sẽ lên tiếng, ánh mắt giật giật.

Sau đó La Nguyên Kiệt đứng lên, cầm một ly rượu nho, "Như vậy đi, ly rượu này xem như tôi nhận lỗi thay cho người mới này."

Nói xong cũng không đợi tên nhà làm phim kia lên tiếng, La Nguyên Kiệt đã uống xong ly rượu đó.

Tên nhà làm phim đó cũng im lặng, nếu ảnh đế đã lên tiếng tiếng thì ông ta cũng không thể làm khó.

Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, cười ha hả nói: "Ảnh đế nói gì vậy, tôi còn phải cảm ơn cậu đã tham gia bộ phim này mới đúng."

Nói xong tên nhà làm phim cũng uống một ly

Chuyện này dường nhà đã được bỏ qua.

Kevin trừng mắt nhìn Tô Yên, "Cái thứ không biết cố gắng."

Nếu gặp được một người biết điều thì người đó đã biết những lúc thế này phải làm gì.

Nếu dỗ được tên nhà làm phim này vui vẻ, nói không chừng bộ phim tiếp theo sẽ được làm nữ chính

Kết quả Tô Yên lại làm vậy, đúng là càng nhìn càng thấy vô dụng.

Hai người về chỗ ngồi.

Mọi người lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.

Còn có thể nghe thấy nhà làm phim khen Long Lị Lị hai câu, "Kỹ thuật diễn của cô Long rất tốt, tôi thấy bộ phim này có cô và ảnh đế duy trì, nhất định có thể nổi tiếng."

Long Lị Lị bị khen đến ngượng ngùng, khiêm tốn vài câu, "Đây đều là công của ảnh đế, không liên quan gì tới tôi."

Sau đó, lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.

Trời biết, bộ phim này mới quay được một ngày, làm sao nhìn ra kỹ thuật diễn với tương lai của nó.

Ăn một chốc lát, di động của Tô Yên vẫn luôn rung rung

Cô nhìn thoáng qua người gọi đến, sau đó đi ra ngoài phòng bao

Là Quyền Từ gọi.

Đi tới cửa sổ trên hành lang dài, nghe máy, "Alo?"

Đầu bên kia là Quyền Từ đã về nhà từ sớm nhưng lại nhìn thấy ngôi nhà đen sì không có bóng người.

Khuôn mặt lập tức trầm xuống, mang theo lệ khí ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, "Bao giờ em về?"

Anh cố gắng khắc chế cảm xúc táo bạo của mình, biểu hiện một cách bình thường.

Tô Yên nhìn về phía phòng bao ồn ào, "Em cũng không biết nữa."

Quyền Từ nghe âm thanh ầm ĩ của bên kia, hơi nhíu mày, "Em đang ở đâu?"

Cô thành thành thật thật trả lời, "Khách sạn Kim Ngọc."

"Vì sao lại ở đấy?"

"Hôm nay em dậy muộn không đi quay phim được, người đại diện bảo em đến uống rượu xin lỗi."
 
Chương 185: Đại lão sắp hắc hóa (28)


Edit: Ư Ư

Vừa nói tới chuyện này là Tô Yên cảm thấy bực bội.

Tức giận, muốn xốc cái bàn chạy lấy người.

Nhưng mà hình như chuyện này... là do lỗi của cô.

Vừa nghe thấy bốn chữ uống rượu xin lỗi, lệ khí mà Quyền Từ khắc chế lại không nhịn được mà tràn ra.

Anh im lặng ngồi trên ghế nắm chặt điện thoại.

Anh lặp lại một lần nữa, "Uống rượu xin lỗi?"

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bọn họ muốn em uống rượu, em không muốn uống thì lại ép em uống."

Muốn làm Tiểu Hồng cắn bọn họ ~

Có lẽ Quyền Từ đối với Tô Yên mà nói, không giống như những người khác

Cô chưa từng phòng bị anh, vậy nên đã không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng mình ra.

Hơn nữa giọng nói kia nghe giống như đang làm nũng.

Đang nói thì một giọng nói lại truyền đến từ phía sau Tô Yên, "Em là Tô Yên?"

Giọng nói nam tính quyến rũ mang theo một tia khiêu khích truyền tới bên tai cô.

Cô không thích người khác tới gần, đặc biệt là dưới loại tình huống cô không biết là ai này.

Cô mím môi lùi về phía sau hai bước.

Thấy rõ người tới, là cái người tên La Nguyên Kiệt kia.

Chỉ là hình như... La Nguyên Kiệt cũng không cảm thấy bản thân đang bị ghét bỏ.

Ngược lại lộ ra một nụ cười mà gã cho là đẹp trai quyến rũ, dứt khoát tới gần, "Đúng là một cái tên hay, giống như con người của em vậy.."

Tô Yên có chút buồn bực, "Anh có thể cách xa tôi một chút không?"

La Nguyên Kiệt cười, cực kỳ quyến rũ.

Tiếng nói của hai người được rõ ràng truyền đạt tới trong tai Quyền Từ trong ở đầu bên kia điện thoại.

Sau đó, điện thoại bị cúp.

Quyền Từ, đồng chí vừa về nhà chưa được bao lâu đã mang theo bộ mặt hung dữ đi ra ngoài.

Trong tay La Nguyên Kiệt cầm một ly rượu vang đỏ.

Đưa tới trước mặt Tô Yên rồi gã dựa vào tường, "Tô Yên, dù nói thế nào thì lúc nãy tôi đã cứu em. Có phải em nên cảm ơn tôi không?"

Vừa nói gã vừa duỗi tay đưa ly rượu vang đỏ đó tới trước mặt Tô Yên.

Trong ánh mắt gã có những cảm xúc không biết tên, giọng nói bắt đầu trở nên mờ ám, "Uống ly rượu này xem như lời cảm ơn của em với tôi."

Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nhìn thoáng qua ly rượu vang đỏ này.

Cô đặt gần bên môi khẽ ngửi ngửi.

Trong mùi của rượu vàng đỏ còn có một mùi hương của bạch quá, mang theo vị hơi hơi chua xót.

Gã bỏ thuốc làm thần kinh trở nên hưng phấn.

Tuy Tô Yên chưa từng trải qua nhưng Tiểu Hoa đã cho cô đọc không ít sách đấy nhé

Đây là muốn hại cô à?

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô đặt ly rượu vang đỏ xuống cửa sổ, đi vào trong phòng bao lấy một ly rượu vang đỏ khác ra.

Sau đó bàn tay lướt qua ly rượu vang đỏ đó.

Nhỏ giọng dặn dò một câu, "Không được ăn gã chết ngay đâu nhé."

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Ăn thịt người, ông là dân chuyên nghiệp đấy nhé.

Muốn ăn nửa chết nửa sống, hay là muốn ăn đến hơi thở cuối cùng ông cũng làm được

Buồn cười, đường đường Cổ vương như ông, đó là những con sâu bình thường có thể làm à?

Cô cầm một ly rượu đi tới bên cạnh La Nguyên Kiệt, đặt ly rượu này vào trong tay La Nguyên Kiệt.

Sau đó cầm ly rượu lúc nãy cô đặt lên trên cửa sổ lên, "Tôi kính anh một ly"

Cô nói từng câu từng chữ.

La Nguyên Kiệt cười càng thêm quyến rũ.

Một người nhìn qua ngây thơ như vậy, cũng không biết cảm giác trên giường thế nào

Nhưng mà...gã rất nhanh sẽ được biết thôi.

Vừa nghĩ gã vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Xuân dược gã thêm vào ly rượu kia rất ít, chỉ để làm trợ hứng mà thôi.

Lấy điều kiện của gã, không cần cưỡng bách người khác, chỉ cần đứng ở chỗ đó, người muốn lên giường với gã phải xếp từ thành phố phía Đông tới phía Tây.

Nhưng mà cô gái tên Tô Yên có điểm cứng rắn, lỡ như đến lúc đó không muốn lên giường với gã thì không vui.
 
Chương 186: Đại lão sắp hắc hóa (29)


Edit: Ư Ư

Cho nên mới cho ít thuốc kích dục vào, đến lúc đó cô tình tôi nguyện, xuống giường chia tay, sạch sẽ.

Chỉ là..., La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên vẫn cầm ly rượu vang đỏ kia mà không uống.

Gã sửng sốt, "Em không uống?"

Tô Yên chớp chớp mắt, cầm ly rượu kia nói: "Tôi không uống rượu."

Đôi mắt La Nguyên Kiệt lập tức hiện lên một tia âm trầm.

Quả nhiên.

Trên thế giới này nào có nhiều người ngây thơ như vậy.

Phần lớn đều là bên ngoài ngây thơ thuần khiết bên trong dâm đãng

La Nguyên Kiệt đặt ly rượu xuống cửa sổ, đang định hành động thì lại nhìn thấy Tô Yễn cũng đặt ly rượu kia xuống cửa sổ, sau đó không thèm nhìn gã mà đi vào trong phòng.

Gã cứng người lại, cảm thấy quá mất mặt.

Nhưng mà chỉ một lát sau La Nguyên Kiệt đã dựa vào vách tường cười.

Đây là muốn làm gã chú ý à?

Không thể không nói, Tô Yên thành công làm được.

Hứng thú của gã với cô không chỉ nhiều thêm một chút.

Một lát sau gã nâng chân đi vào trong phòng.

Gã ngồi xuống, nhà làm phim lại bắt đầu bắt chuyện, "Nguyên Kiệt a, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu vì đã tham gia bộ phim này."

Vừa nói vừa nâng ly với La Nguyên Kiệt.

La Nguyên Kiệt cũng nâng ly nói vài câu.

Sau đó ánh mắt gã bắt đầu chuyển hướng về phía Tô Yên, "Tô Yên, từ khi vào phòng cô không nói chuyện với ai, cũng không uống rượu, còn đại bài hơn cả tôi nhiều."

Gã cười ngâm ngâm giống như chỉ đang nói đùa.

Nhưng ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc và bức bách trong đó.

Ban đầu mọi người cho rằng La Nguyên Kiệt muốn che chở Tô Yên.

Nhưng bây giờ... hình như tình hình đã thay đổi

Kevin ngồi bên cạnh vừa nghe vậy thì lập tức đặt chén rượu tới trước mặt Tô Yến, lấy lòng nói: "Cô ấy nào dám đại bài hơn ảnh đế, cô ấy chỉ thẹn thùng, thẹn thùng thôi."

Ánh mắt La Nguyên Kiệt vô tình đảo qua nhà làm phim họ Phương.

Đều là tay già đời thì làm sao lại không hiểu?

Nhà làm phim họ Phương cũng đã sớm muốn dạy dỗ Tô Yên từ lúc nãy rồi.

Kết quả là ông ta lên tiếng, "Hôm nay vì một mình cô mà chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn. Cô cũng không thèm nói một câu xin lỗi?"

Tô Yên nhìn nhà làm phim họ Phương kia, nhìn ông ta cũng không phải người tốt lành gì.

Nhưng thật sự là do lỗi của cô.

Cô thành thành thật thật đứng dậy, cầm một ly rượu vang đỏ lên đang định nói xin lỗi thì lại thấy ông ta nâng tay chỉ chỉ ba ly rượu lúc nãy, "Uống cái này, mới biểu hiện được thành ý của cô."

Ý của nhà làm phim họ Phương rõ như ban ngày.

Nhìn cô không vừa mắt nên muốn dạy dỗ cô đấy, cô làm được gì tôi?

Ở đây phần lớn là đàn ông, chỉ có Long Lị Lị, Tô Yên, còn có một cô gái đóng vai nữ phụ.

Chỉ là Long Lị Lị và nữ diễn viên kia đều không ở đây

Vậy nên trên bàn cũng chỉ còn lại một mình Tô Yên là nữ.

Nhà làm phim họ Phương kia cũng đã uống mấy ly rượu, nhìn bộ dáng thờ ơ của Tô Yên, nói chuyện cũng không thèm cố kỵ

Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy khinh thường, "Hừ, một người đàn bà không lên được mặt bàn như cô, đúng là không nhìn ra, tuổi còn nhỏ mà đúng là đầy tâm cơ."

Tô Yên nhìn nhà làm phim, liếm liếm khóe môi, cô chán ghét người này, "Ông chỉ là nhà làm phim, cũng chỉ như thế mà thôi."

(*) Đại bài: Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, khinh thường người khác.
 
Chương 187: Đại lão sắp hắc hóa (30)


Edit: Ư Ư

Giọng nói của cô bình tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào.

Không phải coi rẻ, cũng không phải lấy lòng.

Mà cô càng như vậy lại làm nhà làm phim họ Phương càng thêm tức giận.

Ông già làm phim họ Phương kia tức giận vỗ bàn nói: "Tôi nói cho cô biết, Tô Yên, nếu cô không uống hết ba ly rượu này, cô cho rằng tôi sẽ cho cô đi ra khỏi căn phòng này chắc?"

Ông già này tháo tháo cà vạt nổi giận đùng đùng.

Ông ta không tin hôm nay ông ta không dạy dỗ được cô.

Tô Yên nghĩ ông ta làm thế nào để nhốt mình trong căn phòng này nhở?

Dùng sức mạnh ép cô à?

Nhưng tất cả người trong căn phòng lại cộng lại cũng không đánh lại cô.

Kevin bên cạnh đã sớm muốn ngất xỉu vì bị Tô Yên làm cho tức giận.

Hắn ta đứng lên vừa nhận lỗi với ông gia làm phim vừa kéo cánh tay túm Tô Yên, cao giọng quát lớn, "Tô Yên! Còn không xin lỗi nhanh lên?!"

Tô Yên mím môi, vứt cánh tay của Kevin xuống, "Anh thật phiền."

Bộ dáng không chịu quản giáo của cô rơi vào trong mắt ông già làm phim họ Phương, ông ta cười lạnh một tiếng, "Kevin, người của mình mà không biết dạy dỗ thì là lỗi của ai?"

Kevin giơ tay hoa lan chỉ, lắc mông, liếc mắt đưa tình với ông già làm phim họ Phương, "Ai da, anh cũng đừng so đo với cô ấy."

Người kia cầm một trong ba ly rượu kia lên, cười, sau đó bỗng nhiên há mồm, nhổ nước bọt vào trong ly rượu đó, "Được thôi, có thể không so đo, uống hết ly rượu này đi."

Sắc mặt Kevin cứng đờ đang định nói thêm gì ông già kia nhìn về phía Tô Yên nói: "Cô uống."

La Nguyên Kiệt ngồi bên cạnh đốt một điếu thuốc cong môi cười.

Đây là kết quả của người đối nghịch với gã.

Tô Yên, tôi muốn nhìn xem lúc này cô sẽ làm gì

Ông già kia vẫn chưa nói hết, cầm ly rượu lên đung đưa, "Bộ phim này là bộ phim được nhiều người mong chờ, nếu cô không uống, thì nhân vật của cô vẫn có rất nhiều người muốn. Nếu còn có người dám dùng cô thì sẽ đối nghịch với tôi."

Ông ta dùng tài nguyên trên tay mình để uy hiếp cô.

Ý tứ đơn giản, nếu Tô Yên không uống vậy thì con đường diễn viên này không thể đi được nữa.

Ngoài cửa, Long Lị Lị và một nữ diễn viên đang đứng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong.

Nữ diễn viên kia đáng tiếc thở dài, "Chỉ sợ Tô Yên này xem như xong rồi."

Vừa nói xong thì hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Còn có một người đàn ông đang hót ríu rít, "Này này này, tối như vậy rồi cậu còn phát bệnh nữa à, cái khách sạn tồi tàn này có gì mà lại mua?"

An Nguyên Phi lau mặt, mặc một bộ đồ khá thoải mái.

Hắn đang chuẩn bị tới hộp đêm happy một xíu mà lại bị gọi tới đây.

Quyền Từ lạnh mặt không nói gì.

An Nguyên Phi líu lưỡi, thông minh lựa chọn ngậm miệng.

Tuy rằng không biết bị ai chọc giận, nhưng mà... An Nguyên Phi chân thành hy vọng thế giới hoà bình....

Vừa nghĩ vừa chắp hai tay bái bái mấy lần.

Long Lị Lị nhìn tiếng bước chân dày đặc và người đàn ông tàn nhẫn cô ta đã từng gặp một lần.

Long Lị Lị nắm chặt túi duỗi tay đẩy cửa phòng ra, "Dừng lại."

Nữ diễn viên bên cạnh Long Lị Lị không kịp cản thì cô ta đã đi vào

Mọi người đồng thời nhìn lại, Long Lị Lị đi đến bên cạnh Tô Yên, giọng nói nghiêm túc, " Nhà làm phim, ông đang sỉ nhục nhân cách của con người."

Ý tứ muốn che chở Tô Yên cực kỳ rõ ràng.

Tô Yên nhìn Long Lị Lị.
 
Chương 188: Đại lão sắp hắc hóa (31)


Edit: Ư Ư

Trong mắt hiện lên một tia khó hiểu

Cô ta đang giúp mình à?

Không phải vừa nãy đứng ngoài cửa nghe mà không vào à?

Dung lượng não của cô có hạn chứ không phải là người ngu ngốc.

Hành động này của Long Lị Lị có chút kỳ quái.

Ông già làm phim họ Phương kia vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ.

Mọi người cùng nhìn lại.

Một người được mọi người vây quanh bước vào.

Người nọ mặc một chiếc ác sơ mi màu trắng, dáng người cân xứng, vậy nên bộ tây trang mặc trên người càng tôn lên khí chất của anh.

Khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa mang theo cảm xúc người khác không hiểu, khóe môi lạnh nhạt,

Nhưng giây tiếp theo lại thấy anh nở một nụ cười đảo mắt nhìn những người trong phòng

Giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ sâu xa, "Nơi này đúng là náo nhiệt nhỉ."

Ánh mắt Tô Yên sáng lên, là Quyền Từ.

Hành động không có lễ phép như vậy nhưng những người ở đây lại không dám lên tiếng nói gì.

Không có nhiều lí do, chỉ vì Quyền Từ vừa đứng lại thì những bảo tiêu đang đứng xung quanh anh đã nhanh chóng vây kín toàn bộ căn phòng.

Những người đi theo Quyền Từ thì có thể là người hiền lành không?

Đứng im không nói một câu, trên người lại mang theo sát khí, mọi người đều biết đối phương không có ý tốt.

An Nguyên Phi nhìn thấy Tô Yên ở đây có hơi kinh ngạc, nhưng mà nghĩ nghĩ, hóa ra đây là lý do Quyền Từ tức giận như vậy.

Nếu là bởi vì Tô Yên thì không có gì kỳ quái cả.

Tại bầu không khí căng thẳng này, Long Lị Lị lại hào phóng khéo léo mở miệng, "Vị tiên sinh này, vì sao lại tự ý xâm nhập phòng bao của chúng tôi như vậy?"

Không kiêu ngạo không nịnh nọt không có ác ý.

Quyền Từ liếc nhìn cô ta một cái, tầm mắt lại trở lại trên người Tô Yên.

Nhìn bộ dáng mềm mại của cô, rõ ràng là để người ta bắt nạt mà.

Đúng là ngoại trừ làm gối ôm thì không còn tác dụng gì cả, "Còn không tới đây?"

Tô Yên không còn bộ dáng không kiên nhẫn như lúc nãy nữa, đi đến trước mặt anh.

Còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Tiểu Hoa dõng dạc hùng hồn nói: "Ký chủ! Nói tất cả những chuyện lúc nãy cho anh ý biết để anh ý còn báo thù cho ngài, còn nữa, phải nói anh ý cho ngài ngủ sớm hơn nữa nhé!"

Hừ, nếu không phải Quyền Từ bắt nạt ký chủ tới gần sáng, làm cho ký chủ ngủ đến giữa trưa thì sao lại xảy ra chuyện này được?

Không, không đúng, mấy người xấu này đáng ghét như nhau cả!

Vì thế Tiểu Hoa lại bổ sung một câu, "Ký chủ! Những người này quá đáng ghét! Bọn họ bắt nạt ngài!!"

Anh duỗi tay ra ôm "gối ôm nhỏ" đang cúi đầu, nhìn qua đang bị bắt nạt này vào trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn về phía những người này, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Kevin thấy người tới có quan hệ khá thân mật với Tô Yên, đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó cười nịnh nọt muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng lúc này.

Nào biết còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Quyền Từ, "Ai bắt em uống rượu?"

Tô Yên vừa nghe bèn ngẩng đầu lên, sau đó chỉ vào ông già làm phim to béo kia, "Ông ta."

Nói xong lại cảm thấy hành vi cáo trạng của mình không được tốt lắm, bèn nắm lấy vạt áo Quyền Từ, nhón chân lên nhỏ giọng nói bên tai anh, "Ông ta trộn mấy loại rượu vào nhau, còn nhổ nữa bọt vào bên trong bắt em uống, nếu không uống sẽ không được về nhà."

Vừa nói đến chuyện này, Tô Yên mím mím môi không nhịn được nhìn về phía ông già làm phim đang luống cuống không biết làm gì kia.

Cô nghĩ, nếu Quyền Từ không giúp cô thì cô sẽ đánh ông ta một trận sau đó bắt ông ta uống hết ly rượu đó.
 
Chương 189: Đại lão sắp hắc hóa (32)


Edit: Ư Ư

Câu nói này của Tô Yên rơi vào lỗ tai Quyền Từ, mềm mại, giống như đang làm nũng, lại mang theo uất ức và tức giận

Anh ôm người vào trong ngực, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua con heo kia.

Ông già làm phim xua xua tay, nhìn đối phương định hành động mà cố gắng giải thích, "Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."

Chỉ là còn chưa nói xong thì đã có hai bảo tiêu đi tới ấn ông ta ngồi xuống ghế.

Quyền Từ ngoắc ngoắc môi, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ kia làm người liên tiếp ngây người, giọng nói lại cực kỳ tàn nhẫn, "Bẻ miệng ra, rót."

Ba ly rượu hỗn tạp lúc nãy được rót vào mồm con heo già kia.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là đang xả giận cho Tô Yên, bắt ông ta uống hết ba ly rượu kia là xong.

Lại không biết rằng một vị bảo tiêu tiếp tục mở một lọ rượu trắng 65 độ ra bóp miệng con heo già kia rót vào.

Một lọ rượu trắng, một lọ rượu vang, lại thêm một lọ rượu trắng...

Thời gian lẳng lặng trôi qua, chỉ một lát sau bụng ông già lam phim kia đã to như đang mang thai, trợn trắng mắt.

Nhưng vẫn chưa xong, nhìn ông già kia muốn nôn ra, hai anh bảo tiêu đẹp trai thuần thục kéo ông ta ra ngoài, chờ tới khi ông ta nôn xong lại kéo vào phòng rót tiếp.

Mùi rượu nồng tràn ngập căn phòng.

Quyền Từ không thèm nhìn mà chỉ cúi đầu vuốt tóc Tô Yên, giống như đang an ủi cô.

Anh hạ giọng hỏi, "Còn ai nữa?"

Anh đứng rất gần cô nên rất dễ dàng cúi đầu hôn hôn vài cái, hoặc là nói, nhớ thương một cả một buổi chiều cuối cùng cũng được hôn.

Khi Quyền Tử hỏi câu này, La Nguyên Kiệt lập tức cảm thấy căng thẳng, sống lưng cứng đờ.

Tô Yên nghĩ nghĩ, ưm..., không còn.

Cô lắc đầu.

Thấy cô như thế La Nguyên Kiệt mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra.

Quyền Từ thấy nàng lắc đầu lại nhìn cô chằm chằm, "Không còn ai nữa?"

Tô Yên gật gật đầu.

Anh nhéo cằm cô, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc đang quay cuồng, đen tối không rõ, "Là bị dọa sợ nên không dám nói?"

Ông già làm phim đã đã bị rót rượu nên không người nào ở đây dám mở miệng, sợ người tiếp theo bị rót rượu chính là mình.

Người nào cũng tái mặt sợ hãi.

Tô Yên nghiêm túc nói, "Không có."

Cô không bị dọa sợ, nhưng mà nhìn ông già làm phim bị rót rượu mà giờ tròn như quả bóng kia, có chút xíu đáng thương.

Nhưng Quyền Từ vẫn nhớ người đàn ông tới gần cô lúc cô đang gọi điện thoại với anh.

Người của anh, cũng dám nhìn trộm.

Chỉ nghĩ vậy thôi mà cảm xúc tối tăm trong lòng đã không ngừng quay cuồng.

Mà đối với Tô Yên mà nói chuyện La Nguyên Kiệt muốn hạ thuốc cô, cô không uống mà đã đút sâu nhỏ cho gã uống.

Vậy thì làm sâu nhỏ cắn gã ta thêm hai cái để hả giận là được ~~~

An Nguyên Phi sờ sờ mặt nhìn ông già kia đã sắp tắt thở.

Từ trước đến nay Quyền Từ đã có tiếng tàn nhẫn, hẳn là muốn giết chết ông già này luôn. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy mà giết chết ông ta thì sau nãy sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện.

Đương nhiên Quyền Từ không sao cả, chỉ có hắn là người vất vả mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này, An Nguyên Phi cười hì hì dán tới gần Tô Yên, "Tô Yên dễ thương~~, có phải cảm thấy không khí trong phòng rất bức bối không? Em cảm thấy ông già kia nên xử lý thế nào?"

An Nguyên Phi vừa cắm miệng vào thì Quyền Từ đã liếc qua.
 
Chương 190: Đại lão sắp hắc hóa (33)


Edit: Ư Ư

An Nguyên Phi rụt rụt cổ.

Nhưng nghĩ tới mình sẽ phải mệt như chó trong mười ngày tiếp theo, vẫn cảm thấy... xứng đáng!

Tô Yên đang nhìn ông già làm phim kia thì đột nhiên được An Nguyên Phi nhắc nhở, cô cũng nhớ mình còn phải đóng phim nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, "Em còn phải đóng phim nữa, ông ta vẫn phải sống."

Ông ta chết thì ai đầu tư?

Không có đầu tư thì đóng phim bằng cách nào?

Quyền Từ ôm cô rồi nghiêng người đi chặn tất cả những tầm mắt đang nhìn về phía cô đi, cặp mắt đào hoa kia hiện lên một tia sáng che đi lệ khí tối tăm trong đáy mắt, "Muốn ông ta sống?"

Tô Yên gật gật đầu, rất là thành khẩn.

Anh rũ mắt suy nghĩ không nói gì.

Tô Yên nắm lấy cánh tay anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú.

Trong đôi mắt trong suốt kia chỉ có hình bóng của anh.

Lệ khí quanh người anh có vẻ giảm bớt đi một chút xíu, nhìn qua, không làm người run rẩy như lúc mới bước vào.

Trong đầu chợt hiện lên bộ dáng khóc lóc thút thít của cô tối qua.

Trong mắt xuất hiện một tia tình dục, anh cúi người xuống ôm cô, mở miệng ra khẽ cắn vành tai đáng yêu kia.

Tô Yên đẩy đẩy nhưng anh không buông tha cho cô mà vẫn tiếp tục hành động của mình, "Đừng nhúc nhích."

Giọng nói vẫn trầm thấp như vậy nhưng lại trở nên vô cùng quyến rũ mê người.

Đừng nói tới Tô Yên, mà ngay cả Long Lị Lị đang khẩn trương đứng im một chỗ và nữ diễn viên kia cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Một người đàn ông đầy khí thế lại mang một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ nói ra câu nói mờ ám quyến rũ như thế, có người nào chịu được?

An Nguyên Phi trừng đôi mắt to nhìn Quyền Từ.

Chuyện còn chưa xử lý xong đã tình chàng ý thiếp trước mặt mọi người, cái đồ đồi phong bại tục!

Nhìn ông già làm phim kia đi, không biết đã bị kéo ra ngoài nôn lần thứ mấy rồi.

Trong lúc đó có bị hôn mê vài lần nhưng lại bị hất rượu cho tỉnh lại.

Trong miệng đầu máu loãng và dịch rượu, cả người đã bắt đầu trắng xanh, nhìn dáng vẻ đã bị ngộ độc rượu rồi, nếu mà uống tiếp chắc chắn sẽ mất mạng ở đây.

An Nguyên Phi sờ soạng mặt, không nhịn được mà hối hận.

Vì sao hắn lại nghe điện thoại?

Vì sao chứ?

Vừa nghĩ thì An Nguyên Phi bỗng nhiên nghĩ ra một cách, hắn khẽ meo meo rón rén đi tới bên cạnh Quyền Từ, dùng hành động ám chỉ với Tô Yên.

Tô Yên đang bận đấu tranh với con người đang cắn lỗ tai cô không buông này.

Sau đó nhìn thấy An Nguyên Phi ra dấu bèn nghiêng đầu nhìn.

Lại thấy An Nguyên Phi cứ ngượng ngùng xoắn xít, sau đó nâng hai tay lên chu mỏ hôn một cái

Tô Yên chớp chớp mắt, muốn cô hôn Quyền Từ à?

An Nguyên Phi liên tục lặp lại động tác này giống như một thằng ngốc.

Thấy hắn liều mạng như vậy.

Cô liếm liếm môi, đúng là không có cách nào với người này.

Cô giật giật góc áo Quyền Từ, mềm mại gọi một tiếng, "Quyền Từ."

Người nào đó dừng lại, "Ừ."

Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.

An Nguyên Phi đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nuốt nuốt nước bọt.

Mẹ nó, thằng nhãi này quá yêu nghiệt, nam nữ già trẻ ăn hết.

Cô hơi đẩy đẩy, cuối cùng cũng làm hai người tách ra một chút. Sau đó, nhìn đôi môi mang theo ý cười của anh và bộ dáng quyến rũ này bèn thò lại gần, bẹp, hôn một cái.

Vốn dĩ Tô Yên chỉ định hôn một xíu thôi nhưng môi anh lại hơi lạnh lẽo làm cô không nhịn được mút mút mấy cái mới buông ra.

Quyền Từ hơi cứng người lại.

Nhìn cái gối ôm nhỏ đột nhiên chủ động hôn mình này.
 
Chương 191: Đại lão sắp hắc hóa (34)


Edit: Ư Ư

Giọng nói trầm thấp mà quyến rũ, anh nhẹ giọng nói một câu, "Đây là do em trêu chọc tôi trước."

Giây tiếp theo anh trực tiếp bế Tô Yên lên sải bước đi ra ngoài.

Bàn tay Long Lị Lị nắm chặt.

An Nguyên Phi nhìn cục diện rối rắm hỗn loạn trong căn phòng, đỡ trán.

Phù.

Thở ra một hơi.

Hai con người kia chỉ biết anh anh em em với nhau mà không quan tâm sự sống chết của mấy người trong phòng này.

Sau đó hắn kéo một cái ghế ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đầu tiên là nhìn về phía hai cô gái đã bị dọa sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Cười hì hì, "Hai người đẹp bị dọa sợ rồi à?"

Lại tiếp tục nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ làm khó phụ nữ, đặc biệt là những người xinh đẹp. Nếu hai người đẹp đã ăn xong thì có thể rời đi rồi."

Hắn vừa nói vừa cười giống như chỉ là trêu đùa, sau đó bày ra từ thế mời.

Long Lị Lị lấy lại bình tĩnh nhưng cô diễn viên bên cạnh nào còn có tâm trạng ở trong căn phòng đáng sợ này nữa.

Vừa nghe thấy được rời khỏi đây đã vội vàng kéo cánh tay Long Lị Lị đi ra ngoài, giống như phía sau có thú dữ vậy.

Lúc Long Lị Lị bị kéo rời khỏi phòng bao thì lại nhìn thấy một cái túi xách màu trắng, vội vàng cầm lấy rồi bị nữ diễn viên kia kéo ra ngoài.

Nữ diễn viên kia là Trương Mân.

Tuy đã diễn nhiều cảnh có đao kiếm nhưng làm gì đã chứng kiến cảnh tượng này trong thực tế?

Vừa ra cửa phòng đã sợ đến nỗi run cả chân.

Cho đến khi đi qua hành lang dài mới thở phào ngồi bệt xuống dưới đất.

So sánh với phản ứng của Trương Mân thì Long Lị Lị bình tĩnh hơn khá nhiều nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, xem chừng cũng bị dọa sợ.

Trương Mân vỗ vỗ ngực, hổn hển nói: "May mà tôi chạy nhanh, nếu còn ở đó một lúc nữa chắc tôi sẽ nằm liệt ở đó mấy"

Cô ấy nói được một lúc mà vẫn không thấy Lị Lị trả lời nên lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Lại thấy Long Lị Lị quay đầu lại nhìn về phía phòng bao, có chút do dự, "Chúng ta đi ra ngoài trước như vậy có phải không tốt lắm không?"

Trương Mân vừa nghe cũng không biết nên tức giận hay là nên bất đắc dĩ, "Lily, cô cũng quá tốt rồi, thiếu chút nữa đã chết trong đấy mà còn quan tâm tới người khác?"

Một bữa tiệc mà thôi, huống hồ cũng chỉ là sơ giao, căn bản không có nhiều tình cảm.

Hai tay Long Lị Lị cầm một chiếc túi xách màu trắng, động tác của cô ta lúc nãy cũng làm Trương Mân phát hiện ra chiếc túi xách này, "Cái túi xách này... hình như là của Tô Yên?"

Lúc nói cũng không chắc chắc, vừa nói vừa nhìn về phía Long Lị Lị.

Lúc này Long Lị Lị mới bừng tỉnh, "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này."

Nói xong cô ta lập tức cầm cái túi xách màu trắng kia chạy xuống bên dưới.

Trong một diễn biến khác, Tô Yên được Quyền Từ trực tiếp ôm tới trên chiếc xe Maserati kia.

Mở ghế phụ ra, thả người xuống.

Điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống giống như một cái giường nhỏ.

Sau đó Quyền Từ bắt đầu đè lên ứ ừ ư.

Cắn cằm cô, từng nụ hôn hạ xuống, cọ xát, "Ưm ~"

Tô Yên bị kích thích làm cho thở hồng hộc, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng.

Anh càng nhìn thì ánh mắt càng tối lại, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo tình dục, hơi thở gấp gáp, có chút không thể nhịn được.

Bàn tay phủ lên vòng eo cô vén áo lên, nhéo nhéo thịt mềm trên cơ thể cô.

Anh đè nặng cô, thân dưới dùng sức đỉnh lên, một đôi mắt đào hoa vừa hung dữ vừa tràn đầy dục vọng, cổ họng lên xuống, giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi nỉ non, "Thật muốn nuốt sống em."
 
Chương 192: Đại lão sắp hắc hóa (34)


Edit: Ư Ư

Nói xong đã cúi người cắn một miếng vào đôi môi đỏ bừng kia.

"Ưm...!"

Anh dùng sức cắn làm Tô Yên đang đắm chìm trong nụ hôn kia chợt bừng tỉnh.

Đôi mắt ngập nước tràn đầy sự lên án, sau đó duỗi tay che miệng lại nhỏ giọng nói: "Về nhà."

Quyền Từ hít sâu một hơi.

Cũng may anh còn một tia lý trí biết vẫn ở bên ngoài khách sạn.

Người đến người đi đã có người xem.

Lại thấy cô kháng cự nụ hôn của mình làm trong lòng bực bội.

Anh không muốn cô có bất kỳ sự kháng cự nào với mình.

Cho dù là cắn đau cũng không cho che.

Đôi môi mỏng lạnh kia ngoéo một cái, giây tiếp theo lại dán tới cắn xuống.

"Đau!"

Trên mu bàn tay Tô Yên có một dấu răng thật sâu.

Cô vừa thả lỏng tay thì người kia đã nâng cằm cô lên, không cho cô kháng cự mà tiếp tục hôn.

Một lúc sau.

Nhìn cô thở hồng hộc không còn sức phản kháng, bộ dáng mặc cho người xâu xé mới cảm thấy mỹ mãn.

Đi ra ghế phụ rồi vòng qua ghế lại.

Tiếng khởi động xe vang lên, anh dẫm chân ga nhưng còn chưa đi được mười mét đã nghe thấy một tiếng gọi, "Tô Yên!"

Sau đó nhìn thấy một cô gái có vẻ sốt ruột chạy từ bên trong khách sạn ra.

May mà Quyền Từ phản ứng nhanh dẫm phanh kịp.

Chỉ là..., "A!"

Vẫn làm cô gái kia ngã xuống đất.

Quyền Từ khẽ nâng mí mắt liếc nhìn một cái, dục vọng giữa mày bởi vì chuyện này tan đi một chút nhưng lại thêm vài phần không kiên nhẫn

Tô Yên đi xuống từ ghế lái phụ nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, là Long Lị Lị, "Cô không sao chứ?"

Cô hỏi một câu sau đó duỗi tay đỡ cô ta dậy.

Một cánh tay của Long Lị Lị được Tô Yên đỡ, bàn tay bên kia thì dựa vào đầu xe để lấy sức đứng lên, nhưng vừa đứng thì đã cố nén nhưng vẫn không nhịn được mà kêu đau, "Hình như bị trật chân rồi."

Long Lị Lị đau đến nỗi run rẩy cả người.

Tô Yên liếm liếm môi, muốn nói lại thôi.

Cô nhìn Long Lị Lị một lúc nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Thật sự rất đau à?"

Trong giọng nói của cô mang theo sự khó hiểu.

Long Lị Lị gật gật đầu.

Lúc đó xe vừa khởi động nên tốc độ vẫn còn chậm, hơn nữa nghe thấy giọng nói của Long Lị Lị và nhìn thấy cô ta chạy tới là Quyền Từ đã dẫm phanh lại rồi.

Nếu lúc đó cô không nhìn nhầm thì... Long Lị Lị đâm tới thì xe đã dừng lại.

Sao có thể ngã nặng như vậy?

Lúc này Quyền Từ với vẻ mặt tối tăm cũng đi xuống bên dưới.

Long Lị Lị không nhịn được mà nhìn anh, cố nhịn đau nở một nụ cười, "Tôi định đuổi theo để đưa túi xách cho cô, cô để quên trong phòng bao."

Nói rồi đặt túi xách vào trong tay Tô Yên.

Sau đó cô ta đứng thẳng người dậy như không muốn làm phiền bọn họ mà rời đi, chỉ là vừa đi được một bước thì đã kêu một tiếng, "A!" rồi nắm lấy cánh tay Tô Yên.

Cô ta có chút bất đắc dĩ, sắc mặt có chút tái nhợt, "Tôi, có thể làm phiền cô đưa tôi tới bệnh viện không, hình như chân của tôi bị trật khớp rồi."

Đang nói thì có hai anh bảo tiêu đẹp trai đi tới, "Quyền Tam gia."

Quyền Từ đứng ở một bên không nói chuyện.

Ánh mắt bễ nghễ lạnh lùng, cân nhắc..., vừa nãy đúng là không nên phanh lại mà nên cán chết luôn, bây giờ không cần phiền phức đưa người tới bệnh viện nữa.

Người như anh cực kỳ không thích người khác giở trò trước mặt anh, đặc biệt là loại người này, thấp kém thì vẫn là thấp kém mà thôi, anh cũng chả muốn quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này.

Quyền Từ đi đến trước mắt Tô Yên duỗi tay gẩy gẩy cánh tay của Long Lị Lị xuống.
 
Chương 193: Đại lão sắp hắc hóa (35)


Edit: Ư Ư

Ngữ khí lạnh lẽo chậm rãi nói: "Dẫn người này tới bệnh viện, nếu bị thương thì chữa, nếu không sao... thì mang chân trái của cô ta về đây."

Anh vừa nói xong thì Long Lị Lị đã ngẩn ra, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả lúc trước, cơ thể lung lay không đứng vững.

Một lúc sau cô ta mới khó khăn nở một nụ cười, "Cảm ơn."

Sau đó được hai anh bảo tiêu đỡ tới chiếc xe phía sau.

Còn Quyền Từ thì nhét Tô Yên vào trong xe.

"Về nhà."

············

Ngày hôm sau Tô Yên xuất hiện trong đoàn phim đúng tám giờ sáng.

Vừa đi đi vào đã nghe thấy phó đạo diễn và nhân viên trong đoàn nói chuyện,

"Nghe nói đoàn phim đổi người đầu tư?"

"Chậc! Đầu tư phương nói đổi là đổi ngay, cô đoán xem có thể là ai?"

"Công ty giải trí An thị."

"Quả nhiên, không hổ là công ty giải trí lớn nhất."

Đang cảm thán thì lại nghe thấy phó đạo diễn nói: "Đâu chỉ đổi mỗi nhà đầu tư, đạo diễn cũng được đổi thành đạo diễn Triệu."

"Không chỉ như thế, nghe nói... tối qua nhà làm phim đạo diễn tụ tập, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mà làm phim bị đưa vào trong phòng cấp cứu, ngộ độc rượu nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn đang cấp cứu đấy."

Vừa nói đến việc này thì phó đạo diễn đã lắc đầu.

Vài người vừa nói chuyện vừa làm việc.

Chỉ là... mấy diễn viên chính, ngoại trừ Tô Yên tới thì chưa thấy ai cả.

Cho đến khi gần mười một giờ thì La Nguyên Kiệt mới tới, khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, "Xin lỗi, tôi tới muộn."

Sau đó đi tìm đạo diễn nói chuyện một lúc rồi ra ngoài ngồi xuống ghế gấp.

Trợ lý đưa một cốc nước ấm tới, "Anh La uống nước."

La Nguyên Kiệt cầm lấy đang định uống thì đôi mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Tô Yên - người đang nghiêm túc đọc kịch bản.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, La Nguyên Kiệt im lặng suy nghĩ.

Tô Yên bên kia thì đang lắp bắp nhớ lời thoại.

Học thuộc câu sau thì lại quên câu trước, vừa học vừa ăn kẹo để giảm đau.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện chặn ánh sáng của cô.

Ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy La Nguyên Kiệt.

Khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, và nghiêm túc "Tô Yên, cô có biết người đàn ông đêm qua là ai không?"

Tô Yên khó hiểu vì lời nói của gã nhưng vẫn thành thật trả lời, "Biết."

La Nguyên Kiệt nói không ngừng, "Người đàn ông kia không phải người như tôi và em có thể trêu chọc đến."

Lời nói của gã có vẻ rất nghiêm trọng.

Tô Yên nhìn gã, "Anh muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói, nếu cô muốn tiền, muốn tìm một người nâng đỡ cô thì cô có thể tìm bất cứ ai, nhưng anh ta thì không thể."

Lực chú ý của Tô Yên chỉ đặt trên câu nói cuối cùng kia, "Vì sao?"

La Nguyên Kiệt có chút tức giận, "Chuyện đêm qua cô cũng nhìn thấy rồi, cô nghĩ nếu một người tàn nhẫn như anh ta vứt bỏ cô như vứt rác rưởi thì cô có thể hoàn hảo thoát khỏi à?!"

Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ.

Sau đó ngẩng đầu, "Tôi sẽ không để anh ấy vứt bỏ tôi."

Dừng một lúc, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi cũng không phải rác rưởi."

Vậy chuyện này sẽ không xảy ra.

Lại nói, Quyền Từ chỉ xuống tay nặng một chút, nhưng anh... không làm sai mà.
 
Chương 194: Đại lão sắp hắc hóa (35)


Edit: Ư Ư

Tô Yên không cảm thấy quá tàn nhẫn.

Tuy rằng hôm qua ông già làm phim họ Phương bị rót rượu vào mồm có chút đáng thương.

Nhưng khi nghĩ tới chuyện ông ta bắt cô uống ly rượu mà ông ta đã nhổ nước bọt vào là cô cảm thấy xứng đáng.

Mà lúc này đồng chí Cổ vương trong bụng La Nguyên Kiệt đang phát ra âm thanh, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Ông muốn uống nước ấm!

Loại nóng nhất đấy nhé!

Tô Yên nhìn chằm chằm bụng La Nguyên Kiệt một lúc lâu.

Ách..., hóa ra sâu nhỏ này cũng muốn uống nước?

Thật ra cũng không phải.

Cổ vương đã từng ăn vô số người, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng nếu phải chọn một nhược điểm, thì nó sợ cồn.

Tuy cồn không giết được nó nhưng sẽ làm hành động của nó trở nên vô cùng chậm chạp, cũng sẽ rất dễ nổi nóng!

Ví dụ như dưới điều kiện bình thường, Cổ vương ăn một người cần một ngày.

Nhưng khi người kia uống nhiều rượu thì nó sẽ ăn trong tận một năm.

La Nguyên Kiệt nghe thấy Tô Yên nói, chỉ cảm thấy cô không biết điều, cũng lười không muốn nói thêm nữa.

Đồng chí Cổ vương, "Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"

"Nếu ngươi không cho ta uống ta sẽ cắn chết hắn luôn! Nước ấm! Ông muốn uống nước ấm!!"

Cổ vương nóng nảy.

Tô Yên cầm cái cốc vừa rót nước ấm của mình tới trước mặt La Nguyên Kiệt, "Uống đi."

Tuy động tác rất mạnh bạo nhưng khi nghe giọng nói mềm mại của cô lại giống như đang lo cho gã vì hôm qua gã cũng uống khá nhiều rượu.

La Nguyên Kiệt đang định đi thì lại nghe thấy giọng nói của cô, gã nhướng mày.

Nghĩ đến đêm qua, nếu không có đám người kia đột nhiên xuất hiện thì có lẽ... bây giờ Tô Yên đã sớm triền miên trên giường với gã rồi.

Giữa mày mang theo một tia kiêu ngạo cầm cốc nước ấm trong tay cô.

Gã không phủ nhận chuyện gã có hứng thú với Tô Yên.

Đây cũng là lý do gã nói câu lúc nãy với cô mặc dù gã là người không thích lo chuyện bao đồng.

Tô Yên thấy gã cứ cầm cái cốc mà không uống bèn thúc giục, "Uống đi."

Gã không để ý mà uống mấy ngụm hết cốc nước nóng cô đưa.

Uống xong bị nóng suýt nữa chảy nước mắt.

Lực chú ý của gã ở trên người Tô Yên cho nên không chú ý tới cốc nước cô đưa là cốc nước sôi vừa mới để nguội được một lát.

Lưỡi gã bỏng rát, cổ họng đau đớn.

Tô Yên nhìn thoáng qua cái cốc, "Uống xong rồi à?"

La Nguyên Kiệt đưa cái cốc cho Tô Yên, giọng nói mờ ám, "Quả nhiên em có ý với tôi."

Gã không cố kỵ mà duỗi tay muốn vuốt mặt cô.

Gã có hứng thú với Tô Yên là sự thật, nhưng gã cũng chỉ muốn chơi đùa, nhìn xem người này ở trên giường còn có thể giả vờ ngây thơ như vậy được không.

Bởi vì gã cho rằng một con đàn bà bán thân thể để đổi danh tiếng và tiền tài như cô thì cũng chẳng phải dạng vừa.

Duỗi tay ngoắc ngoắc là ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Chỉ là bàn tay còn chưa chạm vào mặt Tô Yên thì đã bang một tiếng bị cô hất ra.

Sau đó lại nhìn thấy cô cầm cái cốc đó ném vào trong thùng rác.

Sắc mặt La Nguyên Kiệt lập tức trầm xuống

Có ý gì?

Thấy gã bẩn thỉu à?

Gã nắm lấy cánh tay Tô Yên, "Còn giả vờ làm gì nữa? Dục cự còn nghênh dùng nhiều thì không thú vị nữa đâu."

Tô Yên nhìn thoáng qua bụng gã, thấy sâu nhỏ cũng không kêu gào nữa bèn nâng bàn tay còn lại lên nhéo lấy cổ tay gã.

Sau đó, cổ tay gã đau đớn, giây tiếp theo đã bị đẩy ra.

Cô nghiêm túc nói, "Lần sau nếu không hỏi mà đã chạm vào tôi, tôi sẽ đánh chết anh."
 
Chương 195: Đại lão sắp hắc hóa (36)


Edit: Ư Ư

La Nguyên Kiệt có chút chật vật, bước chân khó khăn lắm mới ổn định lại.

Ánh mắt gã nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt sáng tối không rõ lại có chút phức tạp.

Tô Yên lại không hề quan tâm tới gã mà ngồi xuống cầm kịch bản tiếp tục đọc.

Khó nhớ quá đi mất.

Vừa nghĩ vừa móc kẹo ra cắn cắn hai miếng.

Hai ngày sau Tô Yên vẫn chưa gặp Long Lị Lị.

Cho đến ngày thứ tư, Long Lị Lị mới xuất hiện.

Ngồi trên xe lăn được trợ lý đẩy tới.

Khi đi vào đoàn phim, cô ta lại không muốn ngồi xe lăn, từng bước từng bước đi tới trước mặt đạo diễn.

Nhìn mắt cá chân của cô ta quấn băng gạc, là thật sự bị thương.

Tô Yên có chút kinh ngạc.

Hóa ra đâm vào xe đã dừng lại cũng có thể bị thương.

Long Lị Lị không biết nói với đạo diễn những gì, sau khi nói vài câu thì Long Lị Lị mới đi tới nơi nghỉ ngơi của mình

Đi ngang qua Tô Yên, nhìn nhau, Long Lị Lị vẻ mặt ôn hòa cười ôn nhu như lúc đầu, "Tô Yên, mấy ngày sau hai người chúng ta có cảnh quay với nhau, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho cô."

Tô Yên gật gật đầu, sau đó tầm mắt nhìn về phía chân của cô ta tò mò hỏi, "Vết thương có nghiêm trọng không?"

Long Lị Lị lắc đầu, ý bảo trợ lý không cần đỡ, ít nhất nếu cô ta đi chậm thì cũng khá vững vàng.

"Chỉ bị thương ở dây chằng thôi, tôi cũng đã ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi, chỉ là bác sĩ nói nên đi ít lại."

Sắc mặt nhẹ nhàng nhưng bàn tay lại nắm chặt ống tay áo.

Vết thương này của cô ta, đương nhiên là thật.

Chỉ là không phải bị Quyền Từ.

Là lúc xuống xe vào bệnh viện cô ta cố ý ngã để bị thương.

Bởi vì cô ta biết, câu nói của Quyền Từ lúc trước không phải nói đùa.

Bắt cô ta phải làm mình bị thương.

Nhưng càng như vậy Long Lị Lị càng cảm thấy người đàn ông này hấp dẫn, làm cô ta rung động.

Cô ta biết người đàn ông này không thích cô ta.

Nhưng mà không cần nóng nảy, cô ta sẽ dùng thời gian để công chiếm trái tim anh.

Chỉ là...

Long Lị Lị nhìn Tô Yên.

Bộ dáng ngây ngốc này, ánh mắt trong suốt này.

Làm cô ta không thể nhịn được sự ghen ghét trong lòng.

Thật là ghen ghét.

Người Quyền Từ thích lại là ngốc bạch ngọt vớ vẩn này.

Dựa vào cái gì mà nó có thể lấy được trái tim của Quyền Từ?

Mấy ngày nay Long Lị Lị vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Là bởi vì, người như Quyền Từ đã nhìn quen cảnh âm mưu máu tanh cho nên mới sẽ thích người ngu ngốc ngây thơ như vậy sao?

Nhưng thích thì thế nào?

Bọn họ không thích hợp ở bên nhau, lại càng không thể đến với nhau.

Chỉ cần cô ta có đủ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, Quyền Từ sẽ biết, ai mới là người thích hợp với anh nhất.

Ngẩng đầu, biểu tình của Long Lị Lị đã trở lại bình thường.

Lúc này điện thoại của Tô Yên vang lên.

Cô ta nhìn thấy Tô Yên vui vẻ nghe máy mềm mại gọi, "Quyền Từ."

Đầu bên kia lên tiếng, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh đi đón em."

Cô rối rắm, "Nhưng, đạo diễn nói tối nay phải đêm diễn. Không biết phải quay đến mấy giờ."

"Xin nghỉ."

Ngữ khí rất cứng rắn, xem ra bên kia kiên quyết muốn ăn cơm tối với cô.

Tô Yên càng rối rắm, "Hợp đồng nói, không có kỳ nghỉ."

Ở đoàn phim tổng cộng tám mươi bảy ngày, điều lệ rõ ràng, đã ghi chú rõ, diễn viên ngoại trừ bị thương nằm viện nếu không xin nghỉ là vi phạm hợp đồng.
 
Chương 196: Đại lão sắp hắc hóa (37)


Edit: Ư Ư

Chờ đến khi cô nói xong thì đầu điện thoại bên kia lại im lặng.

Sau đó, lại nghe thấy một giọng cười quyến rũ truyền tới, "Không sao cả, em muốn quay đến mấy giờ cũng được."

Tô Yên nghe vậy bèn nhìn thoáng qua điện thoại.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ tức giận rồi lúc về nhà sẽ cắn cô đấy.

Khó có khi anh dễ tính thế này, Tô Yên vui vẻ gật gật đầu.

Nghĩ đến chuyện anh không nhìn thấy mới lên tiếng trả lời, "Được. "

Năm giờ chiều, Tô Yên chụp xong một cảnh quay.

Nghe đạo diễn ngồi ở trước máy quay hô một tiếng, "Cắt. "

Tô Yên lập tức thả cánh tay đang kéo Long Lị Lị ra.

Sau đó lại nhìn thấy đạo diễn đi tới trước mặt bọn họ.

Đầu tiên là im lặng suy nghĩ, sau đó tầm mắt dừng trên người Tô Yên lên tiếng, "Cô là Tô Yên?"

Bởi vì thay đổi đạo diễn nên mọi người đều chưa quá quen thuộc.

Tô Yên gật đầu, "Đúng vậy. "

Đạo diễn kia như đang suy tư gì đó mà gật gật đầu.

Mà ngay lúc này phó đạo diễn lại chạy tới, "Đạo diễn, chúng ta có cần chuẩn bị diễn đêm không?"

Lại nhìn thấy đạo diễn kia xua xua tay, "Kết thúc công việc, hôm nay không quay nữa."

Không chỉ là phó đạo diễn mà tất cả mọi người đều sửng sốt, "Đạo diễn, không quay nữa sao??"

Sau đó đạo diễn không nói thêm gì mà chỉ đi về ghế của mình ngồi xuống.

Trợ lý của Tô Yên đi tới nhỏ giọng nói: "Chị Tô Yên, chị có điện thoại này."

Tô Yên cầm lấy, lại sửng sốt khi nhìn thấy tên Quyền Từ trên màn hình di động.

Nghe điện thoại, "Alo? Quyền Từ."

Giọng nói mềm mại ấm áp hấp dẫn sự chú ý của Long Lị Lị bên cạnh.

Long Lị Lị đang uống nước nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.

Đầu điện thoại bên kia, Quyền Từ đang gõ gõ bàn, "Kết thúc công việc rồi à? Đi ra ngoài đi, tôi đang ở bên ngoài đoàn phim chờ em."

Tô Yên nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ, "Được."

Sau khi đồng ý thì cúp máy.

Nhưng mà Tô Yên chậm rãi phản ứng lại, cô không hiểu lắm.

Sao anh lại biết cô đã quay xong?

Rõ ràng... vừa nãy cô đã nói đêm nay mình còn phải quay phim mà.

Nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì mà đút điện thoại vào trong túi, xoay người lại định đi ra ngoài.

Lạch cạch, không biết Long Lị Lị đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào.

Bởi vì cô xoay người lại nên đụng phải Long Lị Lị đang đứng uống nước.

Làm cho cả cốc nước đều đổ vào trên người cô ta, "A!"

Cốc nước kia lại còn mang theo khí nóng làm phần da ở cổ Long Lị Lị đỏ bừng một mảng.

Tô Yên ngốc.

Trợ lý của Long Lị Lị vội vàng lấy giấy thấm bớt nước, "Chị Lily, chị không sao chứ?"

Hốc mắt Long Lị Lị rưng rưng, lắc đầu, "Tôi không sao, cũng không đau lắm."

Vừa nói vừa dùng giấy lau nhưng thân thể lại co về phía sau.

Trợ lý của Long Lị Lị buồn bực trừng mắt nhìn Tô Yên, "Này! Cô không có mắt à!"

Tô Yên còn chưa nói gì thì Long Lị Lị đã mở miệng ngăn cản, "Em đừng như vậy? Tô Yên không nhìn thấy chị đứng ở phía sau, cô ấy không cố ý đâu."

Vừa nói Long Lị Lị vừa tỏ vẻ có lỗi, "Tôi đứng ở phía sau cô cũng làm cô giật mình đúng không?"

Tô Yên liếm liếm khóe môi nhìn Long Lị Lị, cảm thấy trên người vô gái này có một tia hơi thở âm trầm.

Chẳng sợ ngôn ngữ động tác của cô ta đều rất ôn nhu, hoàn mỹ không có chút sơ hở nào.

Nhưng Tô Yên bản thân là Chủ Thần nên cô cực kỳ mẫn cảm với những thứ có hơi âm u.

Trên người Long Lị Lị đang tràn đầy hơi thở âm u nhưng bây giờ vẫn còn rất nhạt.

Cô mở miệng nghiêm túc nói: "Cô nên bao dung hơn một chút, đừng nên tính toán chi li."

Như vậy sẽ không đi vào ngõ cụt làm bản thân bị mặt trái cảm xúc khống chế.
 
Chương 197: Đại lão sắp hắc hóa (38)


Edit: Ư Ư

Người có thất tình lục dục, bi thương, vui sướng, đây đều là chuyện bình thường của con người.

Chỉ cần ở trong phạm vi bình thường thì trên người Long Lị Lị sẽ không xuất hiện loại hơi thở này.

Chỉ là có lẽ bây giờ cô ta đã có chút cố chấp, hoặc cũng có thể là chịu kích thích, làm cho mặt trái cảm xúc của cô ta vượt qua người bình thường quá nhiều.

Lời nói của Tô Yên làm Long Lị Lị sửng sốt.

Nhưng trợ lý của Long Lị Lị lại tức giận, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Là cô đụng vào chị Lily, chẳng những không xin lỗi mà còn có thái độ này!"

Tô Yên liếm liếm môi nghiêm túc nhìn Long Lị Lị, "Xin lỗi vì lúc nãy đã đụng phải cô làm cô bị bỏng."

Nói xong cô hơi dừng lại, "Nhưng mà câu nói lúc nãy chắc cô có thể hiểu, ít nhất cô đừng nên cố chấp như vậy."

Biểu tình trên mặt Long Lị Lị đã cứng đờ.

Bởi vì câu nói này ai nghe thấy cũng đều rất... khó có thể chịu đựng.

Trợ lý của Long Lị Lị nhìn Tô Yên như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Tức giận.

Người này có biết nói chuyện không vậy??

Sau khi nói xong Tô Yên cầm di động rời đi.

Trở lại phòng trang điểm, tháo trang sức, thay quần áo.

Sau đó đi ra ngoài đoàn phim.

Điện thoại lại vang lên.

Quyền Từ dò hỏi, giọng nói của anh rất bình tĩnh không có chút không kiên nhẫn nào, "Ra ngoài chưa?"

"Đã sắp đi ra ngoài rồi."

Sau đó đầu bên kia đột nhiên im lặng, sau đó bỗng nhiên lên tiếng, "Tô Yên."

"Sao vậy?"

"Hai phút, nếu không nhìn thấy em thì tối hôm nay em sẽ bị tôi làm cho đến khi hôn mê."

Lời nói ác liệt nhưng giọng nói lại trầm thấp quyến rũ che giấu tâm trạng nóng nảy.

Sau đó, điện thoại bị cắt đứt.

Tô Yên chớp chớp mắt im lặng một lát.

Giây tiếp theo lập tức ôm di động chạy ra bên ngoài.

Tuy dung lượng não bị hạn chế nhưng cô biết mình không muốn bị làm ngất xỉu ở trên giường.

Giá trị thể lực của cô rất tỉ, chỉ có sáu điểm thôi.

Vì thế... chạy được một nửa lại đỡ tường nghỉ ngơi một chút.

Khuyên tai truyền đến một giọng nói hơi hơi hưng phấn, "Ký chủ! Còn 69 giây thôi, nếu ngài không nhìn thấy Quyền Từ, sẽ bị như vậy như vậy, như vậy như vậy áu áu ~~~"

Tô Yên vừa nghe bèn bóc một cái kẹo cho vào miệng rồi lập tức chạy ra bên ngoài.

Chờ đến khi nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang định đi qua đường đi tới đó thì...

"Tô Yên."

Giọng nói của trợ lý Long Lị Lị vang lên.

Bước chân Tô Yên hơi dừng lại nghiêng đầu nhìn.

Trợ lý của Long Lị Lị trợ lý đi tới, "Tôi có chút việc phải đi về trước, chân của chị Lily không tiện, cô đưa chị ấy về nhà đi."

Nói xong, nghĩ nghĩ bèn bổ sung thêm, "Hôm nay cô làm đổ nước vào người chị Lily, cũng nên làm chuyện gì đó chứ."

Nói xong thì Long Lị Lị đã đi tới.

Long Lị Lị cười lắc đầu có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Thật ra tôi có thể tự đi về nhưng trợ lý của tôi không yên tâm."

Khuyên tai, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Còn hai mươi giây ~"

Tô Yên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía xe Maserati kia rồi lại nhìn về phía Long Lị Lị và trợ lý của cô ta, "Tôi không có xe."

Cô nghiêm túc nói.

Dừng một chút, lại nói: "Nếu cô muốn bồi thường, có thể. Ngày mai cô có thể nói với tôi, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi."

Nói xong cô định đi thì lại bị người trợ lý kia túm chặt "Ai ai ai ai, cô có thái độ gì vậy? Chỉ cần cô đưa chị Lily về thôi mà. Tôi chưa thấy người nào như cô đó."

Tô Yên muốn rút tay về nhưng trợ lý kia có vẻ rất kích động nên dùng rất nhiều sức.

Cho đến khi Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, đã qua hai phút."
 
Chương 198: Đại lão sắp hắc hóa (39)


Edit: Ư Ư

Tô Yên đang vội vàng muốn băng qua đường thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, lập tức dừng lại.

Chớp chớp mắt.

Lại nhìn trợ lý đang túm cánh tay mình kia.

Cô mím mím môi rút tay về.

Nhìn người trợ lý kia, ngữ khí vẫn mềm mại thong thả nói: "Vừa nãy tôi đã nói chưa đủ rõ ràng à? Tôi không có xe. Cô có hiểu không?"

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói.

Yên lặng nuốt nuốt nước bọt.

Đi theo ký chủ lâu như vậy nó cũng đại khái hiểu biết được một chút.

Mỗi một lần ký chủ như vậy, ngài ấy sẽ làm ra vài chuyện hung tàn... ách... không phù hợp với bề ngoài ngoan ngoãn của ngài ấy.

Trợ lý kia sửng sốt sau đó hai tay ôm ngực "xùy" một tiếng.

Liếc nhìn đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, "Tôi chưa từng thấy người nào giống như cô vậy. Tôi bảo cô tốt với chị Lily một chút, cô không biết là tôi đang giúp cô à?"

Có vẻ trợ lý rất bất mãn với Tô Yên vậy nên lải nhải rất nhiều.

Tô Yên nghe vậy hơi nhíu mày.

Sao người này lại nói nhiều vậy chứ?

Hơn nữa vừa nãy cô cũng đã nói rõ ràng rồi cơ mà.

Sao cứ lì lợm la liếm như vậy, thật phiền phức.

Đối diện đường cái, Quyền Từ từ trên xe đi xuống.

Anh dựa vào cửa xe, một đôi mắt đào hoa nâng lên, cách đường cái nhìn ba người đối diện.

Khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đen nhánh, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Người đầu tiên nhìn Quyền Từ đi xuống vẫn là Long Lị Lị.

Cô ta nở một nụ cười ôn nhu, duỗi tay, kéo trợ lý của mình lại, "Thôi, em gọi giúp chị một cái xe taxi, chị có thể tự về mà."

Trợ lý tựa hồ vẫn có chút tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Yên, "Thật là, tôi chưa gặp người nào ích kỷ như cô... "

Còn chưa kịp nói xong thì Tô Yên đã rũ mắt cầm một chai nước khoáng từ trong túi ra uống hai ngụm.

Mở nắp, nâng tay lên.

Một lọ nước khoáng đều được vị trợ lý kia hứng trọn.

Trợ lý kia đầu tiên là sửng sốt không thể tin tưởng, sau đó bắt đầu hét to, "Tô Yên! Cô bị điên à!"

Tô Yên yên lặng đóng nắp chai, nghiêm túc nói: "Tôi thấy cô có vẻ không được bình tĩnh nên làm cô bình tĩnh một chút."

Cô nói rất nghiêm túc, không có chút châm chọc nào.

Nói xong, cô nhìn hai người đó.

Long Lị Lị đã ngây người.

Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm ra chuyện như vậy.

Cô liếm môi, nhìn người trợ lý cuối cùng cũng im lặng này một cái rồi đi qua đường.

Tiểu Hoa cười vui vẻ, "Ký chủ ~~, ngài đã quá hai phút rất nhiều áu áu ~~"

Tô Yên vừa nghe, liếm liếm môi.

Quyền Từ nhìn.

Khó có khi gối ôm nhỏ ngoan ngoãn nhìn mình như vậy.

Anh duỗi tay ấn người vào trong lòng, cuối cùng cảm góc tối tăm cũng tan đi không ít.

Cúi người, cắn một miếng.

Đau đến nỗi làm cô rụt người về phía sau.

Người này rất thích cắn cô.

Trên người chỗ nào cũng có dấu răng của anh.

Anh mỉm cười ôm người vào trong lòng, "Sao lại ngoan như vậy?"

Tô Yên nuốt nuốt nước bọt, thành thành thật thật gật đầu, "Ừm."

Cô vốn rất ngoan mà.

Dường như Quyền Từ nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngữ khí sâu xa nói: "Em đến muộn."

Tô Yên có chút buồn rầu nhưng lại rất thành thật gật gật đầu, "Ừm."
 
Chương 199: Đại lão sắp hắc hóa (40)


Edit: Ư Ư

Đều do cái trợ lý kia kéo cô lại nói một đống thứ vô nghĩa.

Cô ngoan ngoãn như vậy, đồ ăn đã đưa tới tận cửa, nếu anh không ăn thì rất có lỗi với lương tâm.

Anh không nói gì mà ôm cô đi sang ghế lái phụ, đặt cô ngồi xuống, thắt dây an toàn, vòng đến ghế lái.

Quyền Từ nhạy bén phát hiện một tầm mắt đang nhìn chằm chằm hai người họ bèn nghiêng đầu nhìn qua.

Lại nhìn thấy Long Lị Lị và trợ lý của cô ta đứng ở đối diện.

Quyền Từ đương nhiên không quen Long Lị Lị.

Nhưng mà người này...

Đôi mắt anh liếc qua rồi lập tức dẫm chân ga.

Cơm chiều còn được được ăn no đã bị người kia khiêng vào trong phòng ngủ.

Đêm xuân khó nhịn, thể lực của Tô Yên vốn đã không tốt làm sao chịu được lâu.

Kết quả là làm mấy hiệp đã ngất xỉu.

Sáng sớm hôm sau, Tô Yên eo đau chân đau cánh tay đau chỗ nào cũng đau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái là Tô Yên đã quay được hơn một tháng.

Người trong đoàn phim cũng bắt đầu quen thuộc.

Chỉ có một mình Tô Yên vẫn độc lai độc vãng, ăn cơm, đọc kịch bản.

Buổi tối ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ đến đón cô về nhà.

Cũng không biết ai truyền tin Tô Yên được bao dưỡng.

Nói cô đập tiền vào đoàn phim, ngủ đạo diễn, bây giờ còn dựa vào chuyện mình được quay phim với ảnh đế mà theo đuổi người ta.

Càng truyền càng thêm xấu xú.

Hơn nữa vai diễn của Tô Yên là người ở giữa phim thích vai nam chính mà La Nguyên Kiệt đóng.

Vẫn luôn yên lặng thích, yêu thầm.

Nếu ảnh đế uống rượu thì ngày hôm sau chắc chắn Tô Yên sẽ cầm một cốc nước ấm tới tìm gã.

Làm cho chuyện này càng truyền càng thật.

Đối với Tô Yên mà nói thì chuyện này chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô cả.

Mà cô cũng không biết mấy lời đồn này.

Vẫn ăn cơm đọc kịch bản như bình thường.

Ngược lại là La Nguyên Kiệt, không biết vì sao mà gần đây rất hay đi tìm cô. 

Nghe đạo diễn nói: "Tô Yên, lát nữa cô trốn phía sau Lily trộm nhìn La Nguyên Kiệt, nhất định phải biểu hiện được cảm xúc thẹn thùng. Cô cứ nghĩ tới người mình thích là được."

Tô Yên gật đầu, "Được."

La Nguyên Kiệt cũng ở trước mặt, gã nhìn Tô Yên mang theo sự nóng bỏng khó hiểu.

Chờ tới khi đạo diễn đi thì La Nguyên Kiệt đột nhiên dán sát Tô Yên, gã cười, nhìn như đàng nói chuyện phiếm, "Em có biết lời đồn trong đoàn phim không?"

Tô Yên ngẩng đầu, mờ mịt, "Anh muốn nói gì?"

La Nguyên Kiệt như suy nghĩ tới chuyện gì đó đột nhiên tới gần Tô Yên.

Chỉ là không chạm vào cô được vì có một bàn tay đang cản lại.

Cản trở gã tới gần.

Đôi mắt gã đen tối, lấy ra một cái thẻ phòng đưa cho Tô Yên, "Tám giờ tối này, khách sạn Hoàng Gia."

Tô Yên nhìn tấm thẻ rồi lại nhìn gã.

Tô Yên không có kinh nghiệm nhưng Tiểu Hoa thì có rất nhiều.

Liếc mắt một cái đã biết thằng chóa này không có ý tốt, "Ký chủ! Gã ta muốn có một đêm xuân với ngài!"

Tiểu Hoa hầm hừ, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ.

Cô còn chưa nói gì đã nghe thấy La Nguyên Kiệt mờ ám nói: "Tôi biết là em thích tôi. Như vậy đi, tôi cũng sẽ không tạo thành gánh nặng cho em, sau đêm nay, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?"

Tô Yên nghiêm túc, "Chẳng ra gì."

Sắc mặt La Nguyên Kiệt cứng đờ.

Gã cười cười, "Quá tham lam thì không tốt đâu, nên từ từ tới có đúng không?"

Tô Yên liếc nhìn La Nguyên Kiệt một cái, bị gã làm cho không còn kiên nhẫn.

Cô nhìn chằm chằm vị trí trí tim của La Nguyên Kiệt, chậm rãi nói: "Em cắn gã hai miếng để gã tỉnh táo lại."

Cô nói nhỏ, lại đang cúi đầu nên La Nguyên Kiệt không nghe thấy cô đang nói gì.

Nhưng lại cảm thấy trái tim đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom