Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3144: Quả Trám (65)


Cô ấy chịu đựng tức giận, đưa thuốc cho tôi, nói, “Người bán thuốc nói, nếu mang thai không bao lâu, có thể dùng phương thức uống thuốc. Hạ Thuần, cậu còn nhớ rõ kỳ sinh lý lần trước đến lúc nào không?”

Tôi ngập ngừng nói, “… Tháng trước.”

Hàn Tiêu nhìn hộp thuốc, lập tức nói, “Cậu về nhà uống thuốc này thử xem! Nhưng mà nghe nói, nếu uống thuốc, sẽ rất đau, người bán thuốc nói, uống thuốc rồi, sẽ ra cục máu nho nhỏ, đó là thai nhi, nếu ra cái đó, thì sẩy thai thành công.”

Tôi cầm lấy thuốc, bối rối hỏi, “Thuốc này bao nhiêu tiền? Tớ trả cho cậu.”

“Không cần, không đắt.”

Cô ấy khoát tay, nói, “Cậu nhanh chóng uống đi! Bọn họ nói, càng sớm càng tốt, tổn thương với thân thể sẽ ít đi một chút.”

Tôi gật gật đầu.

Về đến nhà, mới vừa mở cửa, Đông Vũ còn chưa trở về, tôi cầm chặt hộp thuốc, vào thư phòng, đóng cửa lại, cẩn thận lấy thuốc ra, cẩn thận đọc hướng dẫn trên hộp thuốc.

Tôi đọc cẩn thận hướng dẫn, có chỗ hiểu có chỗ không, lúc đang không hiểu, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi sợ hãi luống cuống tay chân nhét hộp thuốc vào trong ngăn kéo, dấu đi, quay đầu lại, thấy là Đông Vũ, trên mặt càng khó xử.

“Anh…”

Tôi nhỏ giọng gọi anh, bộ dạng ra vẻ làm như không có việc gì.

Đông Vũ nhìn chăm chú tôi một lúc lâu, đột nhiên chất vấn tôi, “Vừa rồi em cầm cái gì trong tay thế?”

“Thuốc…” Tôi nói lỡ miệng theo bản năng, lập tức cắn môi, im miệng không nói.

Đôi mi đẹp của anh nhếch lên, càng lúc càng nghi ngờ, “Thuốc sao?”

“Ừm… Là thuốc cảm.”

Vẻ mặt anh lập tức khẩn trương đi tới, đưa tay muốn sờ trán tôi, “Bị cảm sao?”

Tôi tránh anh như tránh rắn rết, hất tay anh ra, kháng cự, “Đừng chạm vào em!”

Vẻ mặt anh cứng đờ, đôi mắt có chút lạnh lùng.

Tôi lập tức nói, “Anh đừng lo cho em, được không? Em có thể tự chăm sóc mình được.”

Đông Vũ lẳng lặng đánh giá tôi một lúc lâu, không nói cái gì, xoay người rời khỏi thư phòng.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Tôi máy móc xoay người, chậm rãi mở ngăn kéo ra, nhìn hộp thuốc lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, tâm loạn như ma.

Không lâu sau, cha và mẹ đều đã tan làm về nhà, làm xong bài tập, ăn xong cơm tối, tôi trốn vào phòng vệ sinh, vừa định chuẩn bị uống thuốc, nhưng ngoài cửa không ngừng có tiếng bước chân đi tới đi lui, trái tim tôi lại càng đập nhanh hơn, chột dạ không thôi.

Ngày hôm sau, trong thời gian tự học, Hàn Tiêu đưa tờ giấy hỏi, “Ngày hôm qua cậu uống thuốc chưa? Thế nào? Toàn bộ đều thuận lợi chứ?”

Tôi nhìn chữ viết xinh đẹp trên giấy, tâm tình phức tạp vo tròn tờ giấy.

Khi tan học, Hàn Tiêu đến tìm tôi, hỏi tôi vì sao không trả lời cô ấy.

Tôi nói, “Tối hôm qua người trong nhà đều có ở đó, không tiện.”

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không uống sớm một chút, có thể không có hiệu quả hay không?” Hàn Tiêu cực kỳ lo lắng.

Tôi đứng cạnh tường, cúi đầu, đôi mắt nhìn vào khoảng không.

Lại nghe cô ấy đột nhiên nói, “Hay là tối nay cậu đến nhà tớ, tớ sẽ nói với mẹ cậu là đến nhà tớ làm bài tập, sau đó… Tớ yểm trợ cho cậu, để cậu uống thuốc.”

Tôi vẫn trầm mặc không nói.

Hàn Tiêu cũng im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Không phải là cậu không nỡ bỏ đứa bé đấy chứ?”

“Làm sao có thể?”

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói, “Tớ chỉ mong sao đứa bé này… Tớ chỉ mong sao đứa bé này không tồn tại! Làm sao có thể không nỡ?”

Hàn Tiêu thấy cảm xúc của tôi không khống chế được, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
 
Chương 3145: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (1)


Đều nói chỉ có trải qua mười tháng mang thai, tự mình ở bên cạnh vợ mang thai, chuẩn bị sinh sản, còn ở trong thời kỳ vợ nuôi con bằng sữa mẹ, chăm sóc vợ và con thật tốt, mới chính thức thăng chức thành bảo mẫu đủ tư cách.

Người đàn ông nào đó, tuy lão luyện trong việc buôn bán, nhưng mà trong ranh giới bảo mẫu, vẫn chỉ là người mới!

Hiện giờ, đã là bảo mẫu của ba đứa bé, người này lần đầu tiên trải qua kỳ nuôi con bằng sữa, cho dù lúc trước đã học một khóa lớn, nhưng mà lúc chân chính khiêng súng lên chiến trường, Mộ Nhã Triết vẫn bị đánh cho “Trở tay không kịp”!

“Hu oa oa - - hu oa oa - -!”

Đêm hôm khuya khoắt, trong giường trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao giãy giụa một lát, đột nhiên trừng mắt gào khóc lên.

Bất tri bất giác, Tiểu Nguyệt Dao đã được năm tháng, từ giữa tháng Mộ Nhã Triết đã bắt đầu suy tính thật lâu, cuối cùng đem giường trẻ sơ sinh để ở phòng ngủ.

Phòng ngủ chính rất rộng, có phòng tiếp khách, có thư phòng, còn có phòng vệ sinh riêng, được thiết kế giống như phòng tổng thống trong khách sạn.

Đối với vị trí đặt giường trẻ sơ sinh, không hy vọng Tiểu Nguyệt Dao quấy rầy “cuộc sống vợ chồng” anh chờ đợi đã lâu, không dễ dàng gì mới qua mười tháng mang thai, lại chịu đựng quá trình sinh, qua tháng ở cữ, người đàn ông nào đó sớm đã nhịn đến cực hạn, chứa chan tâm trí mạnh mẽ, rốt cuộc cũng có thể sinh hoạt vợ chồng, anh ngầm cảm khái không dễ dàng.

Nhưng mà nếu đặt giường trẻ sơ sinh ở vị trí khác, ngăn cách cửa, nhỡ đâu nửa đêm không nghe được tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao thì làm sao bây giờ?

Có đôi khi, công chúa nhỏ đói bụng, nửa đêm cần phải uống sữa.

Mộ Nhã Triết suy nghĩ thật lâu, quyết định tạm thời đặt giường trẻ sơ sinh ở trong phòng ngủ.

Mấy ngày gần đây, bởi vì chuẩn bị chuyện hôn lễ, anh đang vắt hết óc, ban ngày vội vàng đến công ty làm việc, buổi tối về đến nhà, lại tự mình tham gia thiết kế hôn lễ, không gì không đủ, anh đều muốn tự mình xem qua mới được!

Một phương án, anh sửa đi sửa lại vài lần, mới được thông qua.

Đến buổi tối, đúng hai giờ sáng, Tiểu Nguyệt Dao nhất định sẽ giãy giụa muống uống sữa.

Đứa bé giống như đến, là vì vắt kiệt tinh lực của anh!

Vân Thi Thi rất khó rời giường cho bé uống sữa, thể chất cô không tốt lắm, nếu nửa đêm đi tiểu mà nói, rốt cuộc sẽ ngủ không được.

Qua giai đoạn ở cữ, vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng một chút, dù sao, sinh nở đối với phụ nữ mà nói, tổn thương rất nhiều nguyên khí!

Vì thế, mỗi tối trước khi đi ngủ, Vân Thi Thi luôn dùng máy hút sữa hút sữa ra bình, để ở trong tủ lạnh, khi nào Tiểu Nguyệt Dao muốn uống sữa, Mộ Nhã Triết liền hâm nóng là được.

Mà cô, chỉ cần yên tâm đeo bịt tai, cố gắng nghỉ ngơi là được.

Mới đầu, Mộ Nhã Triết nói buổi tối anh sẽ cho bé con uống sữa, Vân Thi Thi còn có chút lo lắng!

Dù sao công việc của anh cũng không thoải mái, nửa đêm còn phải thức dậy chăm sóc bé con, quá mệt nhọc rồi.

Mộ Nhã Triết lại nói, Vân Thi Thi mới làm xong phẫu thuật, còn cần phải điều dưỡng, ‘Công việc’ nhiệt tình yêu thương như thế này, anh rất hưởng thụ!

Nhưng mà, trong lòng người đàn ông nào đó bắt đầu tính toán!

Đều nói đứa nhỏ lúc này, đã bắt đầu nhận thúc rồi.

Anh chăm sóc bé con nhiều như vậy, đợi khi bé con chậm rãi lớn lên, nhất định sẽ thân thiết với anh nhất!

Vì thế, ôm một phần tâm tư này, một bảo mẫu mới nào đó bắt đầu cuộc sống vú em chân chính!

Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.
 
Chương 3146: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (2)


Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.

Thường thường, lúc hai giờ sáng, công chúa nhỏ sẽ đói bụng, đồng hồ sinh học cũng chuẩn quá mức, sớm một phút đồng hồ cũng không được, trễ một phút đồng hồ cũng không được.

Hơn nữa, Tiểu Nguyệt Dao này cũng có chút ý tứ, còn nhỏ như nắm gạo nếp vậy, nhưng mà tuyệt đối có khí phách của nữ vương, chỉ cần bé con vừa khóc, nếu anh không lập tức đi đến, ôm bé con vào lòng dụ dỗ một phen, trễ vài phút, tiếng khóc của bé con sẽ cao thêm mấy dB!

Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng bé con khóc, lập tức thức dậy, từ trên giường đứng dậy, mái tóc đen hỗn loạn, giống như mộng du vậy, quen thuộc đi đến bên giường trẻ sơ sinh.

Con đường này, anh đi một cách vô thức, vừa nghe tiếng khóc, anh đi đến đó theo bản năng quen thuộc, không bật đèn cũng có thể đi đến đó.

Tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao lớn hơn một chút.

Mộ Nhã Triết híp đôi mắt mệt mỏi ôm bé con mềm mềm vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ, “Dạ, dạ… Nữ vương đại nhân, thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, thần biết sai rồi, thỉnh Nữ vương đại nhân tha tội!”

Anh há miệng, khàn khàn dụ dỗ.

Đèn tường cảm ứng sáng lên, anh cúi đầu, thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giống như bị ấm ức rất lớn!

Mộ Nhã Triết ôm bé con, đi tới phòng khách, trong phòng khách còn đặt một cái giường sơ sinh khác, anh đặt bé con vào bên trong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lấy bình sữa trong tủ lạnh ra, nhanh chóng tăng nhiệt độ, sau khi lắc lắc, đi tới trước giường trẻ sơ sinh, bế Nguyệt Dao lên.

Bé con vẫn khóc như cũ, cái miệng nhỏ mở lớn, Mộ Nhã Triết thấy đúng giờ, nhét núm cao su vào trong miệng bé con.

Tiểu Nguyệt Dao hầu như ngậm chặt núm cao sư theo bản năng, hai bàn tay nhỏ non mềm ôm chặt lấy bình sữa, hút sữa.

Ngay từ đầu, lúc đổi thành bình sữa, Tiểu Nguyệt Dao còn có chút không vừa ý, nhét vào trong miệng, bé con thường quay đầu, cọ tới cọ lui, không chịu ngoan ngoãn uống sữa.

Bú bằng bình và bú trực tiếp vẫn có chút khác nhau!

Bởi vậy, Tiểu Nguyệt Dao thật sự ghét bỏ bình sữa.

Nhưng mà Hữu Hữu rất thông minh, cậu tìm bình sữa dự phòng, rót coca vào bên trong, sau đó đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, trước mặt Tiểu Nguyệt Dao, bắt đầu ôm bình sữa uống coca ngon lành!

Nếu không làm sao lại có câu nói, nồi của người khác ăn ngon!

Tiểu Nguyệt Dao mới mấy tháng, đã biết được điểm này, cho nên lúc bé con nhìn thấy cậu ôm bình sữa uống hăng say, đôi mắt vốn hàm chứa nước mắt, lập tức phát sáng!

Bé con tò mò mở to hai mắt nhìn, nâng mắt nhìn Hữu Hữu hút coca trong bình sữa, lập tức tham lam, vì thế vươn hai tay nhỏ đầy thịt ra, muốn uống!

Hữu Hữu cố ý không cho, Tiểu Nguyệt Dao giơ hai tay lên cao, muốn cậu cho bé.

Hữu Hữu giơ giơ bình sữa trong tay lên, bộ dạng ngạo mạn, không cho uống.

Tiểu Nguyệt Dao sốt ruột, gào khóc, thừa dịp lúc này, Hữu Hữu đánh tráo bình sữa, sau đó nhét vào lòng bé con.

Một lát sau, Tiểu Nguyệt Dao thỏa mãn, ôm bình sữa, không khóc nữa cười rưng rưng, Mộ Nhã Triết còn khẩn trương nhận lấy bình sữa, khẩn trương cho bé con uống.

Từ sau đó, Tiểu Nguyệt Dao biết dùng bình sữa uống, có đôi khi, bé con còn quấy phá, Vân Thi Thi tự mình cho bú sữa, bé con không cần, muốn uống bằng bình.
 
Chương 3147: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (3)


Vì thế, bị ép rơi vào đường cùng, Vân Thi Thi đành phải hút sữa ra bình, cất giữ trước, bỏ vào trong ngăn lạnh để bảo vệ.

Như vậy cũng là chuyện tốt!

Dù sao lúc Tiểu Nguyệt Dao bú sữa, thường sẽ làm đau cô, dùng máy hút sữa hút sữa ra, trái lại còn dễ chịu hơn một chút.

Vì thế, dần dần, Tiểu Nguyệt Dao bắt đầu dùng bình sữa uống sữa.

Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao đi đến ghế sofa, cúi đầu, nhìn bé con bú sữa, Tiểu Nguyệt Dao vừa mới khóc, đôi mắt đỏ đỏ, giống như bôi son, khóe mắt hàm chứa nước mắt, ôm bình sữa, giống như dạo chơi trên sa mạc mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc cũng chạm vào được ao nước, giống như đói uống từng ngụm từng ngụm!

Đúng là con mèo ham ăn!

Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của bé con, trong lòng giống như được nhét thêm vào thứ gì đó tràn đầy!

Vừa uống sữa, bé con vừa trợn tròn mắt nhìn anh, thấy anh dịu dàng nhìn mình, Tiểu Nguyệt Dao hàm chứa nước mắt, nở nụ cười!

Nụ cười này, toàn bộ thế giới đều sáng ngời rực rỡ!

Nhất là khóe mắt rưng rưng, lúc đôi mắt còn hồng hồng, cười rộ lên, lại có cảm giác trăm vẻ đẹp phát sinh!

Bé con còn là đứa trẻ con đó!

Có thể cười đẹp như vậy sao?

Đôi mắt này, trái lại tăng thêm không ít!

Trắng đen rõ ràng, tròn tròn, to to, dựa vào đường nét hình dáng, đoán trước được, sau này đôi mắt cực kỳ giống mẹ, cực kỳ hút hồn người khác!

Ôm đứa nhóc vào ngực, trong lòng Mộ Nhã Triết lại có cảm giác thành tựu!

Cảm giác thành tựu như vậy, tuyệt đối không thể so sánh với mấy đơn đặt hàng hàng tỉ.

Lúc ôm bé con, anh liền cảm thấy, anh giống như có được toàn bộ thế giới!

Đây chắc là cảm thụ của người làm cha!

Mộ Nhã Triết có một loại kích thích, muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này tặng cho bé con!

Trước đây, về mặt sự nghiệp anh luôn luôn ngoan độc, hoàn toàn dựa vào dã tâm cùng với vận mệnh đấu tranh, xuất sắc bước từng bước trong gia tộc cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng mà hiện giờ, về mặt sự nghiệp anh ngoan độc, cũng vì một mục đích kiên định mới.

Dã tâm của anh, là vì cho vợ con có cuộc sống tốt hơn!

Hiện giờ, anh có vợ yêu, cùng với ba đứa bé đáng yêu, vì cho bọn họ cuộc sống tốt nhất trên thế giới này, tất nhiên phải lấy ra 12 vạn phần nhiệt tình!

Bởi vậy, hiện giờ Mộ Nhã Triết trên công việc, càng có động lực hơn trước đây.

Nhưng mà anh cũng không vì Tiểu Nguyệt Dao sinh ra, mà xem nhẹ hai đứa con trai khác, và vợ nữa.

Anh hiểu rõ, cuộc sống hạnh phúc hiện giờ, gia đình đầy đủ, tất cả đều do người phụ nữ này cho!

Bởi vậy, anh càng cưng chiều cô hơn trước đây, chỉ vì đợi lúc tóc bọn họ trắng xóa, anh nắm tay cô, hỏi cô ở bên anh cả đời này, có hạnh phúc hay không.

Cô có thể không chút do dự thốt lên, “Hạnh phúc!”

Chuyện này đối với anh mà nói, mới chân chính là thành tựu cả đời!

Người đàn ông này, coi trọng mỗi người, vị trí đều rất rõ ràng.

Hữu Hữu cũng được, Tiểu Dịch Thần cũng được, thậm chí Tiểu Nguyệt Dao cũng được, là người thân của anh, nhưng mà bọn họ nhất định là khách qua đường, nhất định là khách du lịch, đợi đến một ngày trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ có một nửa của mình, Hữu Hữu và ts sẽ gặp tình cảm chân thành trong sinh mệnh của mình, mà Tiểu Nguyệt Dao, cũng sẽ có người bầu bạn nhân sinh của mình.

Chân chính làm bạn đi đến cuối cùng với anh, chỉ có Vân Thi Thi.
 
Chương 3148: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (4)


Lúc cho bé con bú sữa, Hữu Hữu rời giường đi vệ sinh, vừa ra khỏi cửa phòng, khi đi ngang qua phòng khách, thấy Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế sofa, ôm Nguyệt Dao uống sữa, cậu thanh tỉnh, sâu ngủ chạy hết sạch, chạy tới bên người Mộ Nhã Triết, rúc vào bên cạnh Mộ Nhã Triết nhìn Tiểu Nguyệt Dao ôm bình sữa uống hăng say.

Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua Hữu Hữu, thấy cậu còn buồn ngủ, một con mắt mở to, một con mắt híp lại, mí mắt sưng tấy, mờ mờ ảo ảo, mắt sắp mở không ra, anh tức giận nói, “Buồn ngủ thì đi ngủ đi!”

“Không không! Con muốn ở cạnh em gái!”

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, che chở Tiểu Nguyệt Dao, “Con cũng không phải không có cơ hội nhìn! Đâu như cha, chỉ có vào buổi tối, mới có thể ôm nhiều một lát!”

Hữu Hữu nhìn nhìn anh, từ trong lời nói của anh, cảm giác cha nhà mình hình như có chút ý tứ ghen tị!

Chắc là bình thường cậu ôm Tiểu Nguyệt Dao không buông tay, không cho anh ôm, cho nên hiếm khi mới có cơ hội ôm công chúa nhỏ, vẻ mặt phòng bị giống như đề phòng cướp vậy, giống như một giây sau cậu sẽ cướp lấy Tiểu Nguyệt Dao chạy vội đi!

Thực ngây thơ!

“Cha à, cha cũng lớn tuổi rồi, sao vẫn còn giống như đứa trẻ vậy! Cha ôm đi, không ai cướp với cha đâu.”

Mộ Nhã Triết, “…”

Thằng nhóc này!



Tức lúc Tiểu Nguyệt Dao được năm tháng, lệnh cấm thăm hỏi được giải trừ.

Khi giữa tháng Vân Thi Thi về nhà, không ít người gọi điện thoại, nói muốn tới thăm cô, Mộ Nhã Triết lại nói, đứa bé quá nhỏ, không tiện thăm hỏi, thực tế thì sao?

Anh ôm tư tâm!

Con gái mình vừa sinh ra, mình còn chưa nhìn đủ, nghĩ đến những người khách đi tới đi lui, anh sẽ phải phụ trách chiêu đãi, cứ như vậy, sẽ mất thời gian làm bạn với đứa bé!

Anh chẳng muốn đối phó với khách đến thăm, vì thế, ra lệnh cấm, ở trạng thái từ chối tiếp khách.

Đợi Tiểu Nguyệt Dao lớn một chút, anh lấy cớ đó, cũng không đủ để thành lập rồi!

Vì thế, ngày đầu tiên lệnh cấm được giải trừ, Khương Thân và Lục Cận Dự thừa dịp công ty nghỉ trưa, mang theo bao lớn bao nhỏ chạy đến!

Vân Thi Thi còn chưa kịp mời nhóm bọn họ dùng trà, bọn họ đã nhanh chóng chạy đến giường trẻ sơ sinh, vây quanh lan can giường trẻ sơ sinh, độc chiếm nữ vương nhỏ!

Tiểu Nguyệt Dao giơ chân lên, đều nói đứa bé được vài tháng, xương cốt thật sự rất mềm, bé con có thể nâng cả chân lên, hai tay nắm lấy bàn chân, lăn tới lăn lui, rất thoải mái vui vẻ!

Nhìn thấy anh ta, Tiểu Nguyệt Dao không sợ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, giống như nhìn kỹ anh ta!

Khương Thân vừa nhìn công chúa nhỏ, kêu lên một tiếng, che miệng, trái tim đều sắp hòa tan!

“Thật đáng yêu thật đáng yêu! A a a a - -!”

Khương Thân có tiếng là thích loli, Lục Cận Dự cười anh ta, sau này sinh con gái, anh ta tuyệt đối sẽ là nô lệ của con gái!

Anh ta thích nhất công chúa nhỏ xinh đẹp, nhìn thấy Tiểu Nguyệt Dao, lại giống như mất sinh mệnh!

Bộ dạng hiện giờ của Tiểu Nguyệt Dao đã nẩy nở, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, giống như trứng vừa mới bóc vỏ, vô cùng trắng nõn, giữa lông mày, ngoại lông mi dày dọa người, càng giống Vân Thi Thi nhiều một chút, cái mũi rất cao, di truyền sống mũi cao của Mộ Nhã Triết, rất tinh xảo.

Cái miệng nho nhỏ, giống như anh đào, giống hệt Vân Thi Thi!

Khương Thân muốn ôm Tiểu Nguyệt Dao, nhưng mà trước đó, còn không quên tự mình hỏi ý kiến Vân Thi Thi.
 
Chương 3149: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (5)


Bọn họ đặc biệt thừa dịp Mộ Nhã Triết ở công ty họp chạy đến, nếu Mộ Nhã Triết ở đây, tám phần là sẽ không cho bọn họ động vào một cọng tóc.

Vân Thi Thi thấy bộ dạng mong chờ của Khương Thân, lại nhìn Lục Cận Dự ở một bên, ánh mắt lấp lánh, đâu nỡ nhẫn tâm từ chối?

“Chỉ là hai người ôm đứa bé bao giờ chưa? Đứa bé mới hơn năm tháng, xương cốt rất mềm, ôm phải cẩn thận một chút.”

“Biết ạ! Em từng ôm rồi, cho nên biết cách ôm đứa bé như thế nào!”

Chị gái Khương Thân sinh thai lần hai, anh ta ôm đứa bé, cũng do chị gái dạy dỗ cách ôm, bởi vậy đối với chuyện ôm đứa bé, anh ta tương đối tin tưởng!

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở một bên mở to mắt nhìn chằm chằm, mãi đến khi Tiểu Nguyệt Dao được Khương Thân thuận lợi ôm vào ngực, Hữu Hữu cẩn thận nhìn, thấy Khương Thân quả thật biết cách ôm đứa bé, mới thật sự yên tâm!

Chi tiết nho nhỏ này, rơi vào trong mắt Vân Thi Thi, biến thành cô có chút dở khóc dở cười!

Hai thằng nhóc này, sẽ không noi theo cha bọn chúng, từ nay về sau thăng chức cuồng em gái đấy chứ?

Nhưng mà Khương Thân ôm công chúa nhỏ chưa được bao lâu, lại thấy Tiểu Nguyệt Dao nằm trong lòng anh ta không di chuyển, cứ như vậy nâng mắt nhìn anh ta, đột nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi đứng ở một bên mỉm cười với mình, khóe miệng mím lại, cảm giác mưa gió sắp tới, mặt ngoài coi như bình tĩnh, nhưng bên trong lại gió lớn mưa rào!

Khương Thân thấy khuôn mặt bé con vặn vẹo, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một giây sau, Tiểu Nguyệt Dao mở to miệng khóc lên!

“Hu oa oa - -!”

Cho đến bây giờ Tiểu Nguyệt Dao không thích khóc, nhưng mà một khi có người lạ ôm bé, bé con cực kỳ sợ người lạ, giãy giụa vô dụng, liền dùng tiếng khóc để bày tỏ bất mãn!

Nếu không, sao lại nói bé con là nữ vương nhỏ cao quý?

Hiện giờ, bé con nhận thức được, ngoại trừ Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, cùng với Vân Thi Thi, ngay cả Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, được hai thằng nhóc ôm, bé con giống như hạ mình, thời gian ngắn một chút còn được, nếu lâu một chút, bé con sẽ không có kiên nhẫn, khóc rất lợi hại!

Tiểu Nguyệt Dao này, người bình thường không thể khống chế được!

Dù là Vân Thi Thi đều cảm thấy ngạc nhiên!

Hữu Hữu trước đây, cũng không có như vậy!

Khi đó, cho dù là người xa lạ ôm cậu, cậu chỉ không cười, nghiêm mặt, lại không dễ dàng khóc như vậy!

Nhưng mà Nguyệt Dao cực kỳ kiêu ngạo, Mộ Nhã Triết ôm bé, Cung Kiệt ôm bé, trái lại không có vấn đề gì!

Ngay cả Hoa Cẩm, ôm bé con, bé con cũng cực kỳ bài xích!

Vân Thi Thi nói, “Hoa Cẩm, em không cho bé uống sữa, không thay tã không thấm, Nguyệt Dao tất nhiên là không thích em rồi!”

Hoa Cẩm cảm thấy cực kỳ ấm ức!

Anh ta rất muốn thay mà, nhưng mà công việc thay tã không thấm, đều có người xếp hàng cướp làm.

Ví dụ như Mộ Nhã Triết, ví dụ như Cung Kiệt, ví dụ như Vân Thi Thi, đâu đến lượt anh ta chứ?

Anh ta lại không có kinh nghiệm làm bảo mẫu, đều ngại anh ta chân tay vụng về, ai mà chẳng có quá trình trải nghiệm chứ?

Hơn nữa có một khoảng thời gian dài, Hoa Cẩm đi quay phim, nói muốn kiếm tiền mua sữa cho Tiểu Nguyệt Dao.

Mộ Nhã Triết lại nhấn mạnh, “Tiền sữa bột anh kiếm được!”

“Em đây là tranh mua đồ chơi cho Nguyệt Dao, được chưa?”

Hoa Cẩm cảm thấy mình bị xa lánh, không có địa vị gì ở trong nhà này, cực kỳ ấm ức!
 
Chương 3150: Phiên Ngoại: Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (6)


Nhưng Khương Thân cảm thấy cực kỳ ấm ức.

Anh ta mới ôm được bao lâu chứ? Nửa phút cũng chưa được, sao bé con lại khóc lợi hại như vậy?

Quá không nể mặt rồi!

Hữu Hữu thấy, trong lòng rốt cuộc cũng hài lòng!

Cậu ở một bên vui vẻ nói, “Ha ha! Cháu đã nói rồi, em gái đâu dễ ôm như vậy? Em gái nhà cháu cực kỳ kiêu ngạo, không phải ai ôm cũng được! Em ấy cực kỳ sợ người lạ, không thích, ôm một giây cũng không được!”

Cậu nhấn mạnh câu ‘Không thích’, Khương Thân cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, vô tội kháng nghị, “Chú mới gặp công chúa nhỏ lần đầu! Nếu lão đại không che giấu, chú đã sớm chiếm được sự yêu mến của công chúa nhỏ rồi! Hữu Hữu, cháu tuyệt đối không có đáng yêu, không an ủi chú Khương Thân thì thôi, còn ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa!”

“Bởi vì em ấy ôm em gái cũng không được lâu, ôm lâu, em gái sẽ khóc, tuyệt đối không nể tình.”

Tiểu Dịch Thần ở một bên châm chọc.

Khuôn mặt vốn đang đắc ý của Hữu Hữu lập tức đen xì, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét suy sụp, lên án công khai Tiểu Dịch Thần, “Anh muốn phá em sao? Anh nói giống như anh có thể ôm được em ấy lâu vậy!”

“Lần trước anh đặc biệt tính thời gian rồi!” Tiểu Dịch Thần đúng lý hợp tình nói, “Anh ôm Nguyệt Dao được ba phút 11 giây mới khóc!”

Vân Thi Thi cảm thấy thú vị, truy hỏi, “Vậy Hữu Hữu ôm em gái được bao lâu?”

“Một phút 59 giây!” Tiểu Dịch Thần chống nạnh nói.

Mặt Hữu Hữu lại đen hơn một chút, thở hổn hển trừng Tiểu Dịch Thần.

Lục Cận Dự cảm thấy hai thằng nhóc này quá đáng yêu, bị ngữ khí nghiêm túc của Tiểu Dịch Thần chọc cười ngửa tới ngửa lui, cảm thấy hai thằng nhóc này đúng là dễ gây cười!

Tiểu Nguyệt Dao thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, giống như xem nhẹ mình, khóc càng lớn tiếng hơn!

Vân Thi Thi vừa mới chuẩn bị nhận lấy bé, Lục Cận Dự ở một bên xung phong nhận việc, “Đến lượt tôi ôm thử xem!”

Khương Thân không chịu.

Lục Cận Dự nói, “Nhất định là anh cảm thấy đến lượt tôi ôm, nếu Nguyệt Dao nở nụ cười anh sẽ mất mặt, sợ phải không?”

“Ai nói tôi sợ chứ? Cận Dự, anh ôm cũng như vậy thôi, đứa bé này nhận thức rất tốt, không tin cậu thử xem!”

Lục Cận Dự tất nhiên không chịu thua, đi lên phía trước, cẩn thận nhận lấy Tiểu Nguyệt Dao trong tay anh ta, mới vừa ôm trong tay, Nguyệt Dao thấy đổi người, nhưng mở to mắt thấy không phải là người mình muốn, giống như tức giận, khóc càng lợi hại hơn, thậm chí nâng hai chân nhỏ lên, oán hận giẫm đạp Lục Cận Dự.

Trở sơ sinh năm tháng, chân có bao nhiêu sức lực chứ?

Huống chi Lục Cận Dự thường xuyên tập thể hình, sức lực cánh tay rất lớn, bé con giẫm lên, căn bản không đau, một chút cảm giác cũng không có, nhưng nhìn ra được, đứa nhỏ này cực kỳ bài xích anh ta.

Khương Thân thấy, ra vẻ nói, “Xem đi! Tôi nói rồi mà, Tiểu Nguyệt Dao nhận thức, anh ôm bé con cũng không như vậy thôi!”

Lục Cận Dự không phục, “Chỉ biết nói mát!”

Vân Thi Thi nhìn không được, thấy Nguyệt Dao khóc rất lợi hại, khàn cả giọng, sợ bé con khóc đến mức không thở nổi, lập tức đi lên trước nói, “Đến lượt tôi ôm đi!

“Cứu tinh đến rồi cứu tinh đến rồi!”

Lục Cận Dự chảy mồ hôi lạnh nói.

Thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc kinh thiên động địa như vậy, anh ta cũng đau đầu, anh ta không biết cách dỗ đứa bé, quan trọng là, Tiểu Nguyệt Dao khóc lợi hại như vậy, nếu để cho lão đại biết, tiền thưởng tháng này lại không có!
 
Chương 3151: Quả Trám 66


Hàn Tiêu thấy cảm xúc của tôi trở nên kích động, vội ôm nhẹ vai tôi.

"Tất cả đều đã qua rồi! Mặc dù... Mặc dù tớ không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà, Hạ Thuần... Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!"

"Hàn Tiêu, cậu có khinh thường tớ không?"

Tôi nghẹn ngào hỏi: "Tớ thật sự không biết... Tớ không biết... Tớ cảm thấy bản thân mình rất thất bại, rất dơ bẩn! Mấy người ở tiệm thuốc nói, cuộc đời tớ coi như xong rồi... Không có cách nào... Tớ phải làm sao bây giờ?"

Hàn Tiêu thấy tôi khổ sở khóc, hai mắt cô ấy cũng đỏ lên, nói: "Hạ Thuần, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ... Cậu cứ yên t6m, mặc kệ có chuyện gì xảy ra... Tớ đều sẽ tin tưởng cậu..."

...

Thai ngoài tử cung, đối với phụ nữ mà nói, là một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết thai ngoài tử cung là cái gì, cũng không biết, thai ngoài tử cung thì không giữ lại được, nếu không sẽ mất mạng.

Khi đó, bởi vì cảm thấy xấu hổ, tôi không dám vào bệnh viện, trong suy nghĩ của tôi, bác sĩ là người giống như thần thánh, tôi khó mà tưởng tượng được, lúc mình đứng trong phòng khám bệnh, bác sĩ sẽ dùng những thủ đoạn gì để kiểm tra thân thể của tôi, rồi lại dùng ánh mắt đánh giá như thế nào mà nhìn tôi.

Có lẽ tôi đã có cơ hội để tránh được những tổn thương sâu sắc.

Nhưng lúc đó tôi bị lạc lõng giữa dòng đời, không có ai dẫn dắt tôi, kéo tôi ra khỏi vũng đầm lầy.

Hàn Tiêu dẫn tôi về nhà, cha mẹ cô ấy rất nhiệt tình mời tôi ăn cơm tối, sau khi ăn xong, Hàn Tiêu gợi ý bọn họ ra ngoài đi dạo, cứ như vậy, tôi liền có cơ hội.

Cô ấy kéo tôi vào nhà vệ sinh, thúc giục: "Mau uống thuốc đi! Thừa dịp ba mẹ tớ còn chưa về nhà!"

"Có phải sẽ ra rất nhiều máu không?" Tôi có chút lo lắng hỏi cô ấy.

"Có ra máu, nhưng ở tiệm thuốc người ta nói, nếu sử dụng đúng mục đích, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Hàn Tiêu do dự nói: "Thật ra tốt nhất là vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra thử, xem bác sĩ hướng dẫn thế nào. Chỉ có điều, tớ biết chắc là cậu sẽ không chịu đi!"

"Tớ không đi bệnh viện!"

Tôi vừa nghe đến bệnh viện, toàn thân liền phát run.

Hàn Tiêu nhanh chóng an ủi tôi: "Không sao đâu, Hạ Thuần, không cần nhạy cảm như vậy, cậu đâu phải là tội phạm, chẳng lẽ tớ sẽ cưỡng ép cậu đi bệnh viện sao?"

Tôi nhìn cô ấy, thầm cảm kích từ sâu trong đáy lòng: "Cảm ơn cậu, Hàn Tiêu!"

Cô ấy gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.

Tôi ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, mở hộp thuốc ra, nhanh chóng nhìn lướt qua tờ hướng dẫn sử dụng, uống một ngụm nước ấm, nuốt viên thuốc xuống.

Lúc đầu vừa mới uống thuốc xong, vẫn chưa có phản ứng gì, cho nên tôi suy nghĩ không biết thuốc này có tác dụng không, mười mấy phút sau, tôi đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, trong bụng liền cảm thấy quặng đau!

Không giống như đau bụng lúc kỳ sinh lý tới, loại cảm giác đau này, giống như có cái gì trong bụng tôi không ngừng hung hăng giằng co qua lại, co rút liên hồi!

Tôi lập tức ngồi sụp xuống đất, ôm bụng quỳ tại chỗ, đau đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Tôi nhanh chóng lót băng vệ sinh vào, máu ra rất nhiều, tôi cảm thấy như đáy quần mình đã ướt đẫm rồi.

Cúi đầu, tôi nhìn theo mấy giọt máu chảy xuống theo ống quần bộ đồng phục, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, tôi sợ dơ nhà vệ sinh của Hàn Tiêu nên vội vàng tìm giấy vệ sinh, cứ quỳ trên mặt đất mà luống cuống tay chân lau lau sàn nhà.
 
Chương 3152: Quả Trám 67


"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Tôi hoảng loạng nói xin lỗi, nhưng cũng không rõ ràng, rốt cuộc là mình đang xin lỗi ai.

Xin lỗi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng tôi sao?

Hay là xin lỗi cái nhà vệ sinh này.

Tôi đau đớn xoa xoa bụng, vừa mới lau sạch chỗ này, chỗ khác lại dơ, tôi lại cầm giấy vệ sinh lau đi, động tác càng lúc càng gấp gáp, bụng càng lúc càng đau!

Tôi níu chặt quần áo mình, không dám cởi quần ra, cũng không dám đối mặt với tình trạng thân thể của mình bây giờ, tôi muốn gọi Hàn Tiêu, nhưng lại sợ cô ấy nhìn thấy tình huống chật vật này của mình.

Lúc đó, cả thế giới như bị rung chuyển, mọi thứ xung quanh tôi, đều trở nên mơ hồ xa lạ.

Tôi nỗ lực đứng dậy, nhưng đau quá lại quỳ xuống đất, cả người giống như con tôm cuộn tròn, lạnh run, toàn thân lạnh lẽo!

Cả người tôi rét run lên.

Ngoài cửa, Hàn Tiêu đột nhiên gõ cửa.

"Hạ Thuần, sao rồi? Được không? Ba mẹ tớ sắp về nhà rồi!"

"Tớ... Tớ còn chưa xong..."

Đột nhiên tôi khóc nức nở nói: "Hàn Tiêu... Thật xin lỗi... Tớ... Hình như tớ làm dơ nhà vệ sinh, để tớ lau sạch sẽ rồi... Sẽ mở cửa."

Hàn Tiêu sững sờ một lát, bỗng nhiên đập cửa dồn dập: "Chảy rất nhiều máu sao? Hạ Thuần! Mở cửa! Mau mở cửa!"

Tôi không dám mở cửa, tôi sợ mình mở cửa, Hàn Tiêu nhìn thấy, cô ấy sẽ chán ghét tôi.

Một lát sau, Hàn Tiêu không gõ cửa nữa, vội vàng bỏ đi, sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của hai người, một người trước một người sau.

"Hả? Tiêu Tiêu, bạn của con sao?"

"Ở đây... Trong nhà vệ sinh!"

"A...!"

Tôi nghĩ, nhất định là ba mẹ cô ấy đã về nhà, nhưng tôi không có cách nào mở cửa được, tôi còn chưa thu dọn sạch sẽ nhà vệ sinh xong.

Tôi chống tường đứng dậy, lại thấy trên mặt đất, lúc tôi không để ý, đã chảy xuống một vũng máu.

Cánh môi tôi run rẩy, muốn lấy cái khăn sạch, nhưng càng hoảng loạng lại càng vụng về, tôi miễn cưỡng dựa vào tường, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tôi nhanh chóng mất đi tri giác.

Đến khi tôi mở mắt ra, ngoài cửa, là tiếng gõ cửa ầm ầm của Hàn Tiêu.

"Hạ Thuần! Hạ Thuần! Mở cửa đi!"

"Tiêu Tiêu, sao bạn con ở trong nhà vệ sinh lâu quá vậy, có phải trong người thấy không thoải mái không?"

"Ba, mẹ, hai người về phòng đi! Để con chăm sóc cậu ấy là được rồi!"

"Này..."

Tôi lại mông lung mất đi ý thức.

Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, là do âm thanh loảng xoảng đánh thức.

Ngoài cửa vang lên giọng nói vội vàng của Tô Kỳ: "Cô ấy ở trong đó lâu như vậy mà còn không chịu mở cửa, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi! Sao từ nãy giờ cậu mới gọi điện thoại cho tớ?"

"Tớ... Tớ cũng không biết..."

"Tránh ra! Tớ sẽ phá cửa!"

Tôi khàn khàn nói: "Đừng phá cửa..."

Tôi mới vừa đưa tay ra, một giây sau, cánh cửa "loảng xoảng" một tiếng, bị Tô Kỳ đá văng.

Anh ta vọt vào trong nhà vệ sinh, cúi đầu thấy tôi dựa vào cạnh tường, bộ dạng yếu ớt, trong ánh mắt mơ hồ của tôi, chính là gương mặt cực kỳ hoảng loạng của anh ta.

"Hạ Thuần! Em bị làm sao vậy?"

Hàn Tiêu vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này của tôi, bị dọa sợ không nhẹ, hai mắt lập tức đỏ lên: "Mau đưa đến bệnh viện! Mau đưa đến bệnh viện!"

"Sao lại thế này?" Tô Kỳ trầm giọng chất vấn: "Sao cô ấy lại thành ra như vậy?"

"Tô Kỳ, bây giờ đừng hỏi, mau đi bệnh viện đã!"

Tô Kỳ ngồi xổm xuống ôm vai tôi, cánh tay còn lại luồng qua đầu gối tôi, dịu dàng nói: "Hạ Thuần, đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng đưa em đến bệnh viện!"
 
Chương 3153: Quả Trám 68


"Em không cần... Em không cần đi bệnh viện..."

Tô Kỳ nhíu mày, giận dữ nói: "Em nói lung tung cái gì vậy!"

Hàn Tiêu đứng bên cạnh thúc giục: "Tô Kỳ, cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chỗ này cứ giaio cho tớ xử lý là được rồi!"

Tô Kỳ gật đầu, ôm tôi chạy ra ngoài.

Tôi cảm thấy máu trong người mình vẫn đang không ngừng chảy ra, thấm ướt ống tay áo anh ta.

Tôi nắm chặt vạt áo anh ta, nói: "Tô Kỳ, anh không cần lo cho em, có được không?"

Vẻ mặt Tô Kỳ căng thẳng, không nói gì, trong lúc này mà anh ta còn giữ vững được bình tĩnh, ôm tôi đi xuống lầu, đã là cố gắng lắm rồi!

Anh ta lái xe tới đây, về sau tôi mới biết, lúc tôi ngất đi, Hàn Tiêu sợ tôi xảy ra chuyện gì, quá sợ hãi cho nên mới gọi điện thoại cho Tô Kỳ.

Tô Kỳ vừa nhận được điện thoại liền chạy như bay đến, bởi vì buổi tối cho nên cũng không sợ cảnh sát giao thông kiểm tra camera.

Anh ta ôm tôi lên xe, lại phát hiện trên cái quần trắng của tôi bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, có chút bối rối: "Đừng... Làm bẩn xe anh rồi..."

"Doãn Hạ Thuần!"

Tô Kỳ ôm chặt vai tôi, mất kiên nhẫn, tôi nhìn mắt anh ta, trong đó đầy tơ máu, giống như đang nhẫn nại cái gì, anh ta nói gằn từng chữ: "Anh cầu xin em, có được không? Đợi khi nào em khỏe lại, em nói cái gì anh cũng nghe theo em! Nhưng bây giờ, để cho anh xác định xem em có bình an vô sự trước hay không đã! Nếu không, anh nhất định sẽ không tha thứ cho em, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!"

Cánh môi tôi kịch liệt run rẩy, khóc thất thanh.

Tô Kỳ nhìn thấy tôi khóc, giọng nói cũng bình tĩnh trở lại: "Anh đưa em đến bệnh viện trước đã!"

Sau đó, anh ta thắt dây an toàn cho tôi, đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái, bàn tay run run gắn chìa khóa vào, khởi động xe.

Dọc theo đường đi, tôi ôm bụng, đau đến nhăn mặt, cuối cùng, tôi đau đến nỗi thật sự không chịu được nữa, nhỏ giọng khóc lên.

Anh ta nghe thấy tôi khóc, mím môi, hai mắt đỏ lên, cũng im lặng chảy nước mắt.

Vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng tới bệnh viện, còn không kịp lái xe vào trong bãi đậu xe, chỉ dừng lại ở ven đường, anh ta ôm tôi, chạy vào trong bệnh viện, đừng ở lối ra vào lớn tiếng kêu to: "Bác sĩ? Cứu cô ấy, mau cứu cô ấy! Cô ấy chảy rất nhiều máu!"

Tôi biết, anh ta rất ít khi đến bệnh viện, anh ta từng vỗ ngực khoe với tôi, từ nhỏ cơ thể đã rất khỏe mạnh, rất ít khi phát sốt hay bị cảm, cho nên hiếm khi phải vào bệnh viện.

Bởi vậy, anh ta không biết, lúc đó nên đi đăng ký trước hay là trực tiếp đưa tôi vào phòng cấp cứu.

Tôi đột nhiên níu chặt tay anh ta, năn nỉ: "Tô Kỳ... Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được nói cho Doãn Đông Vũ biết, có được không?"

Nói xong một câu đó, tôi đau đến nỗi nói không ra lời nữa rồi, tôi cuộn mình trong lòng anh ta, ý thức lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, cảm giác quặng đau trong bụng càng lúc càng rõ ràng.

Sau đó như thế nào, tôi cũng không còn ý thức được nữa.

Chỉ biết là lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh.

Tôi mở to mắt, Tô Kỳ đã canh giữ cạnh giường suốt một đêm vừa thấy tôi tỉnh lại, gương mặt liền lộ vẻ mừng rỡ.

"Hạ Thuần, em tỉnh lại rồi!"

"Ừ..."

Tôi nhìn bên cạnh, có treo một túi máu.

Tô Kỳ lập tức nắm tay tôi, lòng bàn tay anh ta ấm áp, làm tôi cảm thấy nóng quá, vô thức rút tay lại.

Tôi nói: "Em... Em bị sao vậy?"

"Bác sĩ nói..."

Sắc mặt Tô Kỳ liền trở nên ảm đạm: "Bác sĩ nói, mang thai ngoài tử cung, dùng thuốc không thích hợp sẽ gây mất nhiều máu."
 
Chương 3154: Quả Trám 69


"À..." Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, cong khóe môi, ở trước mặt anh ta, tôi không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc, giả bộ thoải mái hỏi: "Vậy thì... Đứa bé trong bụng cũng chảy ra rồi sao?"

Ánh mắt Tô Kỳ không khỏi có chút xa lạ, yên lặng nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hạ Thuần, em mang thai sao? Tại sao em không nói cho anh biết? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đứa bé... Là con của ai?"

Tôi nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: "Đứa bé chảy mất rồi sao?"

Tô Kỳ thấy tôi cố gắng tránh né đề tài này, muốn nói lại thôi, có lẽ là anh ta thông cảm cho tôi, trong tình huống như vậy, cũng không có cách nào mà hỏi cho ra lẽ mấy chuyện này, chỉ nói: "Không có, thai ngoài tử cung, cần phải làm giải phẫu."

Gương mặt anh ta tối sầm, có chút không biết phải nói tiếp như thế nào.

"Cái đó..."

Tôi mấp máy môi, có chút không chịu nổi, nhưng không thể không mặt dày mà nói: "Anh có thể cho em mượn tiền không?"

"..."

"Đợi khi nào sức khỏe em khá hơn rồi, em sẽ đi làm thêm, mặc kệ như thế nào, em nhất định sẽ trả đủ cho anh."

Tô Kỳ mất khống chế nói: "Ai cần em trả tiền cho anh? Em xa lạ đối với anh như vậy sao?"

"Không được, phải trả."

Tôi nhàn nhạt nói: "Em không muốn mắc nợ anh bất cứ thứ gì."

Tô Kỳ lại trầm mặc thật lâu.

Anh ta vô lực che hai mắt, hít một hơi thật sâu, mới nghẹn ngào nói: "Hạ Thuần... Đó là lý do vì sao em tránh né anh sao?"

"..."

"Cho nên, em không muốn tiếp tục qua lại với anh? Em cho rằng, anh sẽ chán ghét em sao?"

"..."

Tôi yên lặng níu chặt chăn, nhìn tấm chăn trắng muốt, có vẻ thờ ơ.

"Tô Kỳ, anh không cần lo lắng cho em, anh không có nợ em cái gì, không cần phải vì em mà trả giá nhiều như vậy."

"Hạ Thuần, em đừng tra tấn anh, có được không?"

Tô Kỳ ôm chặt tôi, ánh mắt đỏ ngầu, đột nhiên anh ta chớp chớp mắt, rồi lại cúi đầu, che giấu đôi mắt ẩm ướt, không nhìn tôi nữa, làm tôi cảm thấy như mình đã quá sai rồi.

Trước giờ anh ta đều nói, làm một người đàn ông, đổ máu chứ không chảy nước mắt, lúc ở trước mặt tôi, anh ta luôn là ánh mặt trời chói lọi, rất ít khi biểu hiện sự bất lực như bây giờ.

Tôi miễn cưỡng cười: "Làm sao vậy? Tô Kỳ, em thật sự không sao cả."

"Không sao cả?"

Anh ta nhìn tôi, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, khóc cầm tay tôi: "Anh thật sự... Thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ nữa! Anh chỉ biết là, lúc biết chuyện em mang thai, lại còn lén lút uống thuốc, anh vô cùng hận bản thân mình! Vậy mà em lại nói là, không cần anh quan tâm, em không nợ anh, anh cũng không nợ em."

Anh ta nói tới đây, nghẹn ngào, bất lực nói: "Doãn Hạ Thuần, đừng tra tấn anh nữa, có được không? Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả. Tại sao em lại muốn trốn tránh anh? Em thật sự chán ghét anh lắm sao?"

Tôi nuốt nước mắt, gian nan nở nụ cười: "Tô Kỳ, cảm ơn anh... Nhưng mà, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, em rất khó mà giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục làm bạn gái của anh được. Nếu anh thật sự tốt với em, có thể giúp em một việc được không?"

"Giúp cái gì?"

"Chuyện này, em không muốn người nhà em biết."

Tôi nhíu chặt tấm chăn, khó khăn nói: "Anh cũng biết đó... Xảy ra chuyện như vậy, người nhà em chắc chắn sẽ rất tức giận! Em... Em muốn nhờ anh nghĩ cách giúp em."

Tô Kỳ hỏi: "Em không muốn để người nhà biết, hay là không muốn để cho Đông Vũ biết?"

Tôi cười u ám: "Cả hai."
 
Chương 3155: Quả Trám 70


Tô Kỳ trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Hạ Thuần, em có biết không? Nếu, có kiếp sau, mặc kệ em thích người nào, cho dù là lợi dụng anh, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để cho em lợi dụng anh tới cùng. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không, sẽ không bao giờ buông tay em."

Trong lòng tôi chấn động.

Liền nghe anh ta nói: "Lúc nãy Hàn Tiêu gọi điện thoại cho Đông Vũ, nói em ở nhà cô ấy. Chuyện lúc sau, anh sẽ thu xếp, giúp em xin nghỉ ở trường, còn về người nhà em, để anh nghĩ cách."

Đối phó với trường học, thật ra là chuyện rất đơn giản, anh ta tìm mấy người thành thạo, giả bộ làm phụ huynh học sinh, gọi điện thoại vào trường nói là tôi bị bệnh nên xin nghỉ, hơn nữa còn nhờ Hàn Tiêu mang đơn xin phép vào.

Còn về người nhà tôi, tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp để đối phó.

Trước khi làm phẫu thuật, trong lúc tôi còn ở bệnh viện, chỉ cần uống thuốc xong, đợi cho mấy cô y tá đi rồi, tôi thay quần áo, lén lút về nhà, đến sáng ngày hôm sau, tôi sẽ giả vờ như đi học, sau đó quay trở lại bệnh viện.

Y tá không có quản lý tôi quá nghiêm ngặt, vì vậy sau khi làm kiểm tra buổi chiều xong, tôi lập tức thay quần áo, lén bắt xe về nhà.

Chiều hôm đó về đến nhà, tôi đẩy cửa ra, thấy mẹ đã nấu cơm chiều xong, nhưng điều làm tôi ngoài ý muốn chính là, Lily cũng có mặt ở đây.

Cô ta ngồi trên ghế sofa, Đông Vũ đang thu dọn chén dĩa, nhìn trên bàn bừa bãi, cũng đoán được là bọn họ đã ăn cơm chiều rồi.

Lily đang nói chuyện với ba tôi, tôi đứng trước cửa, có chút ngạc nhiên.

Liền nghe thấy tiếng mẹ tôi vừa dọn bàn xong đi tới, nhiệt tình rót cho Lily một ly trà, cười nói: "Lily, đừng khách sao! Cứ coi ở đây như nhà mình đi!"

Tôi vốn cho rằng, một ngày nay tôi không về nhà, mọi người trong nhà phải nên lo lắng mới phải.

Nhưng bọn họ lại xem tôi như không hề tồn tại.

Lily vui vẻ nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười cười: "Cảm ơn dì!"

Mẹ tôi nở nụ cười: "Khách khí vậy sao?"

Nói xong, bà ấy nhìn ba tôi cười: "Ông xem, con bé Lily thật là đáng yêu, nghe nói thành tích học tập cũng rất tốt, là học sinh giỏi trong ban! Sau này, đậu đại học cũng không thành vấn đề!"

"Đúng vậy đó!" Ba tôi cũng nói theo.

Mẹ tôi nửa đùa nửa thật nói: "Lily à, sau này thường xuyên đến đây chơi đi! Rất hiếm khi Đông Vũ dẫn bạn học là nữ về nhà chơi, nếu là bạn tốt, thì phải nhớ thường xuyên đến đây!... Ai chà, nếu sau này con dâu của dì mà cũng được giống như cháu vậy, chắc dì có nằm mơ cũng cười đấy!"

"Mẹ..."

Đông Vũ đứng một bên nhíu mày, ánh mắt không thể nghi ngờ liếc nhìn về phía cánh cửa, rơi vào trên người tôi, động tác trên tay lập tức dừng lại.

Lily lại cười: "Dì à, dì... Dì đừng nói như vậy!"

Tôi ôm chặt cặp sách, yên lặng đi về phòng.

Có lẽ là tôi phát ra tiếng động quá nhỏ, cho nên mãi đến khi tôi xuất hiện ở phòng khách, mọi người mới chú ý tới tôi.

Mẹ quay đầu nhìn về phía tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, châm chọc: "A, cô mà cũng biết về nhà sao? Thật uổng công cô có một gia đình như vầy! Con nhỏ chết tiệt kia!"

Đông Vũ nhìn thấy tôi, bỏ mấy thứ đang cầm trên tay xuống đi tới, cúi đầu hỏi tôi: "Mấy ngày nay em đi đâu?"

Tôi xoay mặt, không thèm nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Em về phòng đây."

Nói xong, tôi đi vòng qua anh ta về phòng mình.

Anh ta đuổi theo mấy bước, kéo tay tôi lại, nhìn thấy sắc mặt bệnh hoạng trắng xanh của tôi, chân mày nhíu lại: "Sao sắc mặt em lại kém như vậy?"

Tôi càng cúi thấp đầu, không dám nhìn anh ta.
 
Chương 3156: Quả Trám 71


"Đông Vũ, con mặc kệ nó đi!"

Mẹ tức giận nói: "Có nhà mà không về, không biết nó đi chỗ nào lêu lổng nữa! Mới mười mấy tuổi mà muốn làm cái gì là làm cái đó, đủ lông đủ cánh rồi có phải không! Sắp tới phải thi rồi, để xem cô làm thế nào! Nếu mà thi không đậu trung học, vậy thì cô cũng tự sinh tự diệt luôn đi!"

Tôi nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Đông Vũ không vui nói: "Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi, Hạ Thuần lớn rồi, cũng có chủ kiến của nó."

Mẹ không nói gì nữa.

Đông Vũ kéo tay tôi đi vào phòng sách, đóng cửa lại, anh ta cúi đầu nhìn kỹ mặt tôi, ngó trái ngó phải, trầm giọng hỏi: "Mấy ngày nay rốt cuộc em đã đi đâu?"

"Em... Em ở nhà của Hàn Tiêu."

"Em nói dối."

Đông Vũ liếc mắt một cái xuyên thủng lời nói dối của tôi: "Em có thể gạt người nào, chứ không thể gạt anh được. Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói!"

Tôi dùng sức đẩy anh ấy ra, giận dỗi nói: "Doãn Đông Vũ, đủ rồi đó! Người muốn giữ khoảng cách với em là anh, bây giờ anh còn muốn làm cái gì!"

Vẻ mặt Đông Vũ xanh mét hỏi tôi: "Em là em gái của anh, anh quan tâm đến em, là trách nhiệm!"

Tôi cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh ấy, để cặp sách lên bàn, lấy ra một quyển tập.

Đó là quyển tập anh ấy cho tôi mượn để chép bài.

Tôi cầm quyển tập cọ cọ trên quần mình, mãi đến khi tôi cho rằng nó đã sạch sẽ, không có làm bẩn tay anh ấy, mới đưa quyển tập qua.

"Trả lại cho anh."

Tôi không có nhìn mặt anh ấy, nhưng chỉ nghe giọng nói thôi mà cũng lạnh cả người: "Chép xong rồi sao?"

"Ừ."

"Có hiểu hết không?"

"Có."

"Cái đó..."

Đông Vũ thấy thái độ tôi lãnh đạm, nói từ nãy tới giờ, tôi cũng không nói với anh ấy được mấy câu, anh ấy hít sâu một hơi, liền nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

Mãi đến khi anh ấy rời khỏi phòng, tôi mới mở ngăn kéo ra, lấy quyển nhật ký, lật qua một xấp giấy thật dày, viết nhật ký hôm nay.

Thói quen viết nhật ký này đã bắt đầu từ năm học lớp bốn, lúc đó, tôi có cái gì hài lòng, không hài lòng, vui vẻ, không vui, hay quan hệ bí mật với Đông Vũ, tôi đều viết lại mọi thứ vào trong nhật ký.

Đối với tôi mà nói, viết nhật ký giống như là thổ lộ tất cả những bí mật không bao giờ được tiết lộ ra ngoài với một cái hốc cây.

Quyển nhật ký chính là cái hốc cây của tôi.

Mỗi lúc trời tối, trước khi ngủ, tôi đều sẽ trốn vào trong cái hốc cây này, yên lặng tâm sự, kể hết mọi chuyện cho nó nghe.

Bởi vì, trên đời này, dường như chỉ có nói chuyện một mình, mói có thể giải bày những tâm sự thầm kín trong lòng.

Kể từ lúc nào, mà ngay cả Đông Vũ, tôi cũng không có cách nào trò chuyện được.

Con người ta lớn dần, giống như tự xây cho mình một bức tường bao quanh thật dày, giấu bản thân mình trong đó, dường như chỉ có thể ở trong thành lũy chắc chắn, người ta mới cảm thấy mình có cảm giác an toàn, càng lớn lên, lòng phòng bị cũng càng mạnh mẽ, cũng càng khó gần gũi với người khác.

Lúc trước, cho dù là bạn bè như thế nào, tôi đều nói rất nhiều chuyện với bọn họ, như chú chim nhỏ tung tăng, không giấu được tâm sự của mình.

Nhưng càng lớn lên tôi lại càng phát hiện, người thân bên cạnh mình, càng ngày càng ít, bí mật trong lòng càng ngày càng nhiều, mà gánh nặng trên vai, cũng càng thêm trầm trọng.

Cứ như vậy, tôi không đi nổi nữa rồi.

Người ta thường nói con người có bản năng sinh tồn rất mạnh mẽ.

Ngón tay chạm tới lửa, theo bản năng sẽ tự động rút về.

Nhưng hình như bản năng của tôi không được mạnh mẽ như người khác, bằng không sao tôi lại mang chồng chất nhiều vết thương, tan nát, mà vẫn gắt gao giữ chặt chấp niệm kia mãi không buông.
 
Chương 3157: Quả Trám 72


Có đôi khi tôi cảm thấy mình là một người cố chấp đến ngu ngốc, liều mạng giữ lấy lưỡi dao, mặc cho đôi tay đầy máu, cũng kiên trì không chịu từ bỏ.

Mở quyển nhật ký ra, lật qua một trang mới, tôi khó khăn đặt bút xuống viết: "Thích một người không nên thích, giống như lội ngược dòng nước mà không biết khi nào mới kết thúc, tiến thoái lưỡng nan. Thích và yêu là hai chuyện khác nhau, bí mật không thể nói ra, nên từ bỏ, cũng đã từ bỏ. Nếu như thích một người mà phải chịu đau khổ, tôi tình nguyện từ bỏ tất cả."

Tôi khép lại quyển nhật ký, ôm chặt trong lòng, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Buổi sáng hôm sau, tôi giả vờ như không có chuyện gì mà ôm cặp đi học, trước giờ tôi đều đi cùng với Đông Vũ, nhưng hôm nay lúc ra khỏi cửa, tôi và Đông Vũ mỗi người đi một ngã, anh ấy đi tuốt ở đằng trước, tôi thừa dịp anh ấy không chú ý, nhanh chóng bắt xe tới bệnh viện.

Tô Kỳ đưa cho tôi mấy trăm đồng, lúc tôi nhận tiền, trên mặt cảm thấy nóng rát, nếu tôi có năng lực, tuyệt đối sẽ không nhận khoản tiền này.

Sau khi tới bệnh viện, tôi ngoan ngoãn quay về phòng bệnh nằm.

Hai ngày sau cũng giống như vậy, buổi tối lén về nhà, buổi sáng lại lén vào bệnh viện, sau khi Tô Kỳ tan học, sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho tôi.

Hàn Tiêu cũng tới, ngày đó xảy ra chuyện như vậy ở nhà cô ấy, tôi nhìn thấy gương mặt cô ấy có vết màu hồng hồng, sưng tấy, hình như là bị đánh, trong lòng tôi càng thêm áy náy.

Hai ngày sau, tôi phải làm phẫu thuật.

Tô Kỳ ứng trước cho tôi tất cả tiền thuốc men.

Trước khi vào phòng giải phẫu, Tô Kỳ đi cùng tôi tới trước cửa, anh ta cầm chặt tay tôi, cứ mãi nói: "Đừng khẩn trương, bác sĩ nói ca phẫu thuật này rất nhỏ, anh sẽ không đi đâu hết, chờ em ở ngoài này."

"Ừ."

Tôi nhắm mắt lại, để mặc người ta đẩy mình vào trong phòng giải phẫu.

Ngoài cửa có để mấy cái giường phẫu thuật, làm tôi cảm thấy như bị cảm giác, giống như là, nơi này không phải là phòng giải phẫu, mà là lò sát sinh, nói như vậy, có thể có chút không phúc hậu, nhưng đó là vì tôi nhìn thấy cảnh mấy vị bác sĩ ở đây vẻ mặt không lo lắng gì mà ngồi ngoài trước cửa, dựa vào tường, không thèm quan tâm quần áo mình còn đang dính vết máu, lại có thể vô tư trò chuyện, vẻ mặt tươi cười.

Có thể bọn họ đã thấy nhiều người chết rồi, cho nên đối với ca phẫu thuật của tôi, bọn họ cũng thấy rất đơn giản.

Sau khi tiêm thuốc tê xong, tôi liền không hay biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.

Tôi mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trống trơn.

"Tô Kỳ?"

Thuốc tê vừa hết, cảm giác đau đớn liền ập tới.

Tôi miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, lúc này tôi mới thấy trong phòng có đầy người.

Có Đông Vũ, có ba, có mẹ, có Tô Kỳ, có Hàn Tiêu...

Tôi lập tức bị cảnh tượng này dọa sợ, không biết là mình đang nằm mơ hay đang ở hiện thực, tôi không biết tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này!

Tô Kỳ đứng một bên, vẻ mặt u ám, Đông Vũ ngồi bên cạnh giường, không nói một câu.

"Mẹ..."

Tôi sững sờ há miệng thở dốc, khó khăn nói được một chữ.

Thấy tôi tỉnh lại, vốn là mẹ đã bình tĩnh, cơn giận lại bùng phát trở lại, một giây sau, bà ấy hùng hổ xông tới nắm tóc tôi, tán tôi hai bạt tai!

"Doãn Hạ Thuần! Cô muốn chọc giận tôi có phải không? Sao cô lại mang thai? Cô còn đang là học sinh cấp hai, cô còn đi học cấp hai đó! Cô còn nhỏ mà lại không biết có chừng mực như vậy sao? Không phải tôi đã từng nói với cô, con gái phải biết tự ái, cô coi lời nói của tôi như gió thoảng mây bay có phải không?"

Tôi che mặt, gương mặt nóng rát, nhưng trong lòng lại thấy vô cảm.
 
Chương 3158: Quả Trám 73


Hiển nhiên là mẹ đã bị tôi chọc tức rồi, bà ấy chỉ vào người tôi, vừa đánh vừa chửi: "Tại sao cô lại thấp hèn như vậy? Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như cô vậy? Con gái nhà người ta ai cũng ngoan ngoãn, tại sao tôi lại phải gặp một người như cô chứ! Cô muốn chọc cho tôi giận chết, chọc cho cha cô tức chết có phải không?"

Đông Vũ đi tới, giữ bà ấy lại: "Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút, Hạ Thuần còn chưa hiểu chuyện, mẹ không nên trách nó!"

"Mẹ không trách nó thì trách ai đây?"

Mẹ đẩy anh ấy ra: "Con đứng qua một bên cho mẹ đi!"

Nói xong, bà ấy lại giữ chặt cánh tay tôi, túm tôi kéo xuống giường, tức giận níu quần áo tôi lại mà đánh: "Cô xem hôm nay tôi sẽ chỉnh đốn cô như thế nào! Đánh cô thì làm sao? Tôi không cần đứa con gái như vậy! Đánh cho chết đi! Xong hết mọi chuyện!"

Bà ấy hùng hổ đánh tôi.

Tô Kỳ nhanh chóng xông lên đằng trước bảo vệ tôi, khóc nói: "Dì, Hạ Thuần mới làm phẫu thuật xong, dì đừng đánh cô ấy! Cơ thể cô ấy không được khỏe!"

"Cậu che chở cho nó, có tin tôi đánh luôn cả hai người hay không?"

Mẹ điên cuồng la to: "Nếu tôi biết cô hư hỏng như vậy, làm tôi mất mặt như vậy, lúc mang thai cô, tôi nên phá thai mới phải! Tôi không nên giữ lại cô! Nếu mà tôi đã phá thai thì tốt rồi! Tôi không có đứa con như cô, tôi không có đứa con như cô!"

Tôi nghe vậy, cả người run rẩy, vẻ mặt vô cảm quỳ dưới đất, quỳ gối trước mặt bà ấy.

"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ cứ đánh con đi? Đánh chết con cũng không nói một câu oán hận! Nhưng mà... Mẹ đừng mắng con có được không?"

Tôi cũng biết nhục nhã, tôi cũng biết hổ thẹn.

Tôi tình nguyện bị bà ấy đánh đập, chứ cũng không muốn phải nghe những lời nói tàn nhẫn này.

Đông Vũ nghe vậy, giống như bị tổn thương, vọt đến trước mặt bà ấy, đẩy mạnh bà ấy ra, quát to: "Mẹ, mẹ im đi! Vừa phải thôi chứ!"

Anh ấy xoay người nhìn tôi, sự đau lòng hiện lên trong ánh mắt, xiết chặt quả đấm nói: "Nó là em của con, cũng là con gái của mẹ! Mẹ không biết mình nói như vậy là tàn nhẫn lắm sao?"

"Con..."

Mẹ hoảng hốt nhìn anh ấy, đại khái là không thể nào tin nỗi, một người luôn luôn nghe lời như Đông Vũ, cũng sẽ phản bác lại bà ấy như vậy!

Cha đứng một bên, than thở, chất vấn tôi: "Vậy con nói đi, cha của đứa bé là ai? Là ai biến con thành bộ dạng này?"

Tôi không nói lời nào.

Đông Vũ khẩn trương nhìn tôi, bỗng nhiên quỳ gối bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, nói với ba: "Cha, cha đừng ép em ấy! Em ấy không muốn nói, cha cũng đừng hỏi nữa."

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ cha hỏi một chút cũng không được sao?"

Cha tức giận nói: "Nếu như nó không chịu nói ra thằng đó là ai, vậy thì nó vĩnh viễn cũng đừng bước chân về nhà nữa!"

Tô Kỳ bỗng nhiên đứng dậy: "Là cháu!"

Mẹ kinh ngạc nhìn anh ta: "Là cậu sao?"

Đông Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận nhìn anh ta, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu đỏ tươi: "Tô Kỳ, thật sự là cậu sao?"

"Là tớ."

Tô Kỳ gật đầu, cắn răng nói: "Cho nên, tớ sẽ phụ trách."

Đông Vũ chợt đứng dậy, "ầm" một tiếng, nên một quyền trên mặt Tô Kỳ.

"Tô Kỳ, cậu là thằng khốn!"

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Đông Vũ tức giận như vậy, giống như biến thành một con mãnh thú, đè Tô Kỳ trên giường, hết lần này tới lần khác đấm mạnh vào mặt anh ta!

Khung cảnh trở nên hỗn loạn!

Mặc dù tôi ở ngay bên cạnh, nhưng một hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng kịp!
 
Chương 3159: Quả Trám 74


Khung cảnh trở nên hỗn loạn!

Mặc dù tôi ở ngay bên cạnh, nhưng một hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng kịp!

Cha lập tức tiến lên ngăn trở, Tô Kỳ đẩy mạnh Đông Vũ, tức giận nói, “Doãn Đông Vũ, cậu bình tĩnh một chút cho tớ đi!”

Đông Vũ lại hung hăng níu cổ áo anh ta, gắt gao giữ chặt, giận dữ hét, “Tớ đã cảnh cáo cậu, tớ đã cảnh cáo cậu rồi!”

“Tô Kỳ!”

Ta che tai kêu lên một tiếng, “Đừng đánh!”

Mọi người ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn ta.

Tôi run rẩy muốn té xuống đất, yếu ớt phát ra tiếng, “Không phải anh ấy...”

“Cái gì?”

Đông Vũ cũng giật mình.

Tô Kỳ nhíu mày, còn không kịp ngăn cản, tôi lại nói, “Không phải anh ấy, thật sự không phải anh ấy... Cho nên, đừng đánh, đừng đánh...”

Hàn Tiêu nhịn không được, chạy lại ôm ôm vào trong ngực, cũng khẩn cầu nói, “Chú à, dì à, cháu biết cháu không có tư cách gì để nói chuyện! Đây là chuyện riêng của gia đình mọi người, nhưng mà, Hạ Thuần cậu ấy cũng biết sai rồi! Chính là, cậu ấy có thể biết cái gì!? Mọi người có dành thời gian quan tâm tới cậu ấy không? Cái gì cậu ấy cũng đều không hiểu, phạm phải sai lầm, mọi người chỉ biết đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, chứ có ai thật sự quan tâm tới cậu ấy đâu?”

Hàn Tiêu khóc lên, “Nếu nói là làm sai chuyện gì, phải trả giá đắt, thì Hạ Thuần đã phải trả giá rồi! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Cái giá đắt như vậy còn chưa đủ thê thảm sao?! Rốt cuộc là mọi người đau lòng vì cậu ấy, hay là chỉ vì đau lòng vì mặt của mình!?”

Ta gắt gao cắn môi, ngăn không cho nước mắt trào ra.

Bởi vì trước kia những lúc phạm phải sai lầm, chỉ cần tôi rớt nước mắt, mẹ sẽ rất tức giận mà chất vấn tôi, làm sai còn có mặt mũi khóc sao.

Tôi không có mặt mũi khóc, cho nên tôi cố gắng không để lộ nước mắt.

Ta không muốn chọc cho bọn họ lại tức giận.

Một chút cũng không muốn.

Chuyện lúc sau kết thúc như thế nào, tôi cũng không biết, chỉ biết là cha mẹ kiên quyết trả tiền thuốc men lại cho Tô Kỳ, sau đó về nhà.

Chỉ có Đông Vũ và Tô Kỳ ở lại chăm sóc tôi.

Tôi không biết, lúc đó, đông vũ ngồi ở mép giường canh chừng tôi, trong lòng anh ấy nghĩ cái gì,dùng loại ánh mắt gì mà nhìn tôi.

Tôi chỉ biết là, giữa khuya đang ngủ, tôi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, anh ấy nằm bên cạnh tôi, dùng sức ôm chặt tôi, mặc dù là đang ngủ, cũng vô thức ôm lấy tôi, giống như muốn cố hết khả năng mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

Tôi nhìn mặt anh ấy, hai mắt nhắm lại, thần sắc an tĩnh, nhưng chân mày hơi nhíu lại, dù đang ngủ cũng khó mà vuốt thẳng.

Tôi cũng rất muốn ôm lại anh ấy, nhưng mỗi khi cánh tay vươn lên giữa không trung, lại không kiềm lòng rút tay về.

Không thể ôm anh ấy.

Không tiếp xúc, thì sẽ không có nhớ nhung.

Không chạm vào, trong lòng sẽ không gợn sóng.

Chúng tôi không có khả năng trở về lúc còn nhỏ, hồi còn ở quê, tôi ôm anh ấy, thường nhéo mũi anh ấy, giày vò tóc của anh ấy, sau đó, lại dựa lên người anh ấy, nghe anh ấy kể chuyện cổ tích.

Bây giờ, chúng tôi không làm như vậy được nữa rồi.

Sau khi xuất viện, cha tôi tới trường xin phép, nói là tôi bị bệnh, làm đơn xin phép tạm nghỉ học.

Tôi nghỉ ở nhà, giam bản thân mình ở trong phòng, ăn rất ít, thỉnh thoảng đọc sách, viết nhật ký.

Mỗi lần Đông Vũ tan học về đến nhà, sẽ liền vào phòng tôi, ngồi bên cạnh, yên lặng trông giữ tôi.

Anh ấy không nói nhiều, tôi cũng rất ít nói chuyện với anh ấy, cứ như vậy mà ôm bàn vẽ, mặc sức mà vẽ tranh.

Có lúc anh ấy sẽ lại gần, ôm chặt vai tôi, nói gì đó với tôi, nhưng dường như tôi không hề nghe thấy.

Lúc đó xảy ra biến cố như vậy, đối với tôi mà nói, là sự hủy hoại hoàn toàn cuộc đời mình.
 
Chương 3160: Quả Trám 75


Tôi đóng kín bản thân mình, giấu mình ở một nơi thật nhỏ hẹp, trốn tránh không chịu đi ra ngoài.

Thỉnh thoảng Tô Kỳ cũng sẽ đến tìm tôi, nhưng cha mẹ ra lệnh, cấm chúng tôi gặp mặt.

Anh ta sẽ gọi vào điện thoại bàn nhà tôi, trong phòng tôi không có điện thoại, mẹ nhận được điện thoại của anh ấy, mắng chửi vài câu, rồi cúp máy.

Nhưng anh ấy lại không chịu buông tha, cha ngày hai bữa gọi điện thoại tới.

Còn tôi, giống như người mất hồn, ôm quyển nhật ký, viết viết, rơi nước mắt, lau sạch sẽ, lại tiếp ghi chép.

Tôi hỏi anh ấy trong quyển nhật ký, Đông Vũ, dù chỉ một chút thôi, anh có từng thích em không?

Nếu chúng ta không phải anh em thì có tốt không?

Nếu anh không phải Doãn Đông Vũ, hoặc em không tên Doãn Hạ Thuần, chúng ta tình cờ gặp được nhau, vậy những trở ngại kia, liền có thể thực hiện được rồi!

Nhưng mà, nếu anh không phải Doãn Đông Vũ, em không phải Doãn Hạ Thuần, thế giới của chúng ta có liên quan với nhau sao?

Thích một người không nên thích, thật sự là một chuyện rất đáng xấu hổ sao?

...

Tôi biết rõ là mình sẽ không nhận được câu trả lời, những vẫn viết ra tất cả những câu hỏi của mình vào trong quyển nhật ký.

Ngày nào cũng cứ như vậy mà trôi qua, mãi đến một ngày, tôi nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng động khác thường.

“Đông Vũ ——!? Con làm sao vậy?!”

“Ông ơi, mau lại đây! Cả người Đông Vũ đầy vết thương!”

Tôi nghe vậy, khẩn trương mở cửa đi ra ngoài, lại thấy trong phòng khách, Đông Vũ bị thương đầy người quỳ trên mặt đất, gương mặt có nhiều vết bầm, đặc biệt là khóe mắt bị bầm rất nghiêm trọng, giống như bị người khác đấm rất mạnh!

Tôi vừa nhìn thấy, giống như phát điên bổ nhào lên người anh ấy, kinh hoảng la to: "Anh... Anh bị làm sao vậy?”

Đông Vũ ngước mắt nhìn ta, khóe môi dịu dàng cong lên.

“Thằng đó tên là Phương Lương, có phải không?”

Tôi như bị sét đánh mà sửng sốt!

Anh ấy ôm vai tôi, áp vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa lưng tôi, khó khăn cong khóe miệng, ôn nhu an ủi tôi: “Đừng sợ, được không? Anh đã thay em hung hăng giáo huấn thằng đó rồi!”

Anh ấy nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, càng dùng sức mà ôm chặt tôi: “Không cần phải sợ, cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Tôi thấy anh ấy rơi nước mắt, trong lòng đau đến hít thở không thông.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Cha mẹ đứng bên cạnh gấp gáp tới nỗi luống cuống tay chân.

Ngoài cửa, Tô Kỳ đuổi theo tiến vào, cả người anh ta cũng đầy vết thương, bộ đồng phục trên bị xé rách mấy chỗ, mà trên mặt, cũng có dấu vết bị người ta đánh, anh ta đi đến trước mặt Đông Vũ, bộ dạng xốc xếch, nhìn tôi, siết chặt nắm tay, lại yên lặng mà buông ra.

Tôi lập tức ý thức được, xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi, lập tức ngồi xụi lơ trên mặt đất, trong ngực quặng đau!

Chuyện là, Tô Kỳ và Đông Vũ trên đường về nhà, cùng một đám thanh niên không hẹn mà gặp.

Trong đó cũng có Phương Lương.

Phương Lương nói với tô kỳ, anh ta muốn đến quán bar chơi, nhưng xe bị người nhà lấy rồi, cho nên tìm Tô Kỳ để mượn xe.

Tô Kỳ nói chìa khóa ở nhà, Phương Lương liền nói vậy thì về nhà lấy.

Trên đường đi, Tô Kỳ vô tình nhắc tới tên tôi, bởi vì tôi bị nhốt lại, dường như không thể ra cửa, anh ta chỉ có thể từ Đông Vũ mà biết được tin tức của tôi.

Phương Lương nghe thấy tên tôi, cảm thấy quen thuộc, hỏi một hồi, bỗng nhiên cười khinh miệt, sau đó nói: “À, thì ra là con nhỏ đó!”

Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, hỏi anh ta làm sao lại biết tôi.
 
Chương 3161: Quả Trám 76


"Anh quên rồi sao? Ngày đó còn hẹn nhau đi KTV hát, bạn gái nhỏ của anh của có mặt mà. Sao hả? Không phải các người chia tay rồi chứ?"

Tô Kỳ hồ đồ.

Bỗng nhiên Phương Lương cười mờ ám, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tô Kỳ, anh vậy là không được, nói chuyện lâu như vậy còn chưa khui hàng đã chia tay, không phải quá đáng tiếc sao. Nhưng mà, làm anh em thì tôi sẽ giúp anh."

Anh ta vừa dứt lời, Tô Kỳ vẫn chưa phản ứng lại, mặt Đông Vũ đã xanh mét nắm cổ áo của anh ta, lửa giận như có thể huỷ diệt tất cả, một nắm tay hung hăng nện vào mặt của anh ta.

Mấy thanh niên lêu lổng sát người Phương Lương thấy vậy thì bao vây đánh anh, Tô Kỳ phản ứng kịp, một đám người xoay vặn đánh nhau.

Chẳng qua, Tô Kỳ và Đông Vũ luôn luôn ân oán rõ ràng, bọn họ biến thành vết thương chồng chất, nhưng Phương Lương cũng bị đánh trọng thương.

Xương sườn bị gãy, xương tay cũng gãy, phần mềm bị thương, não chấn động trung bình.

Đông Vũ ôm tôi, không ngừng thì thào, "Vì sao em gạt anh? Sao em lại gạt anh?"

Tôi luống cuống chân tay ôm lấy eo của anh, nước mắt đầy mặt.

Không lâu sau, cảnh sát tới, bắt Tô Kỳ và Đông Vũ về cục cảnh sát điều tra.

Tôi lên xe của ba mẹ, chạy tới cục cảnh sát, mới biết Phương Lương bị đánh trọng thương.

Bởi vì bị trọng thương, cho nên, việc này không còn là học sinh đánh nhau bình thường, cho dù chỉ có vết thương nhẹ, cũng đã thành vụ án hình sự.

Rất nhanh sau đó, người nhà Phương Lương chạy tới, một người đàn ông, một người phụ nữ, người đàn ông là anh trai của Phương Lương, mà người phụ nữ là mẹ Phương Lương, hai người kiêu ngạo hung hãn, diễu võ giương oai trong Cục Cảnh Sát, nói là phải nghiêm trị hai tên tội phạm Tô Kỳ và Đông Vũ!

"Tuổi còn trẻ, đã ra tay đánh người rồi sao?!"

Mẹ Phương Lương ăn mặc rất sang trọng quý phái, nghe nói, nhà họ Phương cũng coi như có chức có quyền trong thủ đô, vốn là nhà làm quan, có thể nói là lai lịch không nhỏ.

Sau này tôi mới biết được, những lời có liên quan tới Tô Kỳ lúc trước, có người thấy Tô Kỳ cùng một bé gái đi bệnh viện phá thai, tôi cũng đã từng hỏi Tô Kỳ, Tô Kỳ nói nữ sinh đó mang thai, nhưng không phải của anh, anh ta lại không chịu nói là ai làm ra, nói là phải giữ bí mật.

Lúc đó tôi mới biết, người này là Phương Lương.

Có lẽ là ỷ vào gia đình mình có quyền, cha có lai lịch lớn, trên cơ bản, không có ai dám đắc tội nhà họ Phương.

Phương Lương lại là con trai một trong nhà, bởi vậy, từ nhỏ đã được cưng chiều, lúc học sơ trung đã lăn lộn với thanh niên xấu, đến trung học, ngày thì lái xe ra ngoài quán ăn, đêm thì đi quán bar.

Cha anh ta muốn sắp xếp cho anh ta một tương lai tương sáng, dùng quan hệ của mình, đưa anh đến một trường đại học có tiếng.

Nhưng anh ta không có lòng dạ nào trên việc học tập, học hai năm, thì tạm nghỉ học ở nhà.

Hiện giờ, Phương Lương bị thương nặng nằm viện, người nhà họ Phương thẹn quá thành giận, bởi vậy lúc tới Cục Cảnh Sát, thì hùng hùng hổ hổ.

"Hai học sinh đánh em tôi đâu?! Đứng ra cho tôi! Hôm nay tôi phải đánh gãy chân bọn chúng!"

Cảnh sát thì bề ngoài ra vẻ uy nghiêm quát bảo ngưng lại, nhưng thực chất cũng không ngăn cản, hình như cũng lo sợ vì thế lực của nhà họ Phương.

Có nhiều lần, biết chúng tôi là người nhà của Đông Vũ, anh của Phương Lương làm bộ muốn xông lên, nếu không phải cảnh sát ngăn cản, sợ là nắm tay của anh ta sẽ vung lên.

Mẹ sợ tới mức lạnh run, hoang mang lo sợ.

Tôi thì lo lắng cho Đông Vũ, hiện giờ anh và Tô Kỳ còn đang trong quá trình lấy lời khai, theo hoàn cảnh trước mắt, nếu là nhà họ Phương không chịu giảng hòa, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của Đông Vũ và Tô Kỳ trước pháp luật!
 
Chương 3162: Quả Trám 77


Đang lúc lo lắng đề phòng, tôi nghe thấy mẹ Phương Lương ở ngoài cửa thở phì phì nói: "Con của tôi từ bé đến giờ luôn là cục cưng trong nhà, từ nhỏ đến lớn, không ai dám động một đầu ngón tay của con tôi! Bây giờ thì sao, nằm trong phòng bệnh nặng, sống chết không rõ!..."

"Phải phạt, kiên quyết trừng phạt! Tuổi còn nhỏ như vậy, ra tay đã độc ác đến thế, lớn lên còn không thành tội phạm giết người hả?! Hai học sinh này nhất định là cặn bã của xã hội, phán tử hình còn chưa đủ!!..."

"Nếu như pháp luật không thể phạt, nhà họ Phương tôi cũng không phải ngồi không! Cứ chờ xem!!"

Tôi nghe xong, trong lòng giãy giụa thật lâu, bỗng nhiên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu.

Bỗng nhiên, tôi đứng dậy, đi đến ngoài cửa, mãi đến lúc đi đến trước mặt người phụ nữ kia mới dừng lại.

Bà ta nhìn tôi, nhíu mày, tôi lên tiếng trước: "Dì Phương, chuyện này, tôi đề nghị dì nên ra mặt giảng hòa với nhà chúng tôi thì tốt hơn!"

"A..., cô là là em gái của học sinh đánh người kia đúng không?! Nói năng thật kiêu căng! Cút sang một bên đi!"

Bên cạnh bà ta, người đàn ông kia nói, "Khởi tố hai học sinh kia cố ý gây thương tích, đều đã trưởng thành rồi đúng không? Sẽ xử không nhẹ đâu!"

Tôi nghe xong, xiết chặt quả đấm, ra vẻ bình tĩnh nói, "Nếu các người dám khởi tố anh tôi cố ý gây thương tích, vậy thì, tôi sẽ khởi tố Phương Lương, hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên!"

Ba mẹ tôi chạy tới, nghe câu nói này, ngẩn người tại chỗ.

Mẹ căng thẳng đi lên kéo tôi, tôi bỏ tay bà ta, nhìn mẹ Phương Lương chằm chằm.

"Hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên?"

Tôi nắm chặt nắm tay, hít sâu, gằn từng chữ nói, "Mấy hôm trước, tôi mới vừa phẫu thuật phá thai. Phương Lương thừa dịp tôi uống rượu sau, mang tôi đến khách sạn mướn phòng. Bà không biết chuyện này đúng không!?"

"..."

"Phương Lương hẳn là có hai mươi tuổi rồi nhỉ? Vậy là đã trưởng thành rồi, như thế, hiếp dâm thiếu nữ vị thành niên, tội danh hẳn là nghiêm trọng hơn cố ý gây thương tích nhiều!? Nếu bà muốn làm lớn chuyện, tôi cũng không ngại theo tới cùng!"

Mẹ Phương Lương giận dữ nói, "Dựa vào lời nói từ phía mày, có chứng cớ gì nói con tao *** mày?"

"Là hiếp dâm, dì à."

Tôi cố nén sự nhục nhã trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhưng từng chữ như trích máu, "Nếu bà không tin, tôi nghĩ là, khách sạn có ghi lại họ tên và chứng minh nhân dân của người mướn phòng."

"..."

"Với lại, nếu lập án điều tra, tôi cũng sẽ phối hợp toàn bộ! Mặc kệ phải thu thập chứng cứ thế nào, tôi cũng chấp nhận."

"Cái gì?"

"Tôi biết, thế lực nhà họ Phương không nhỏ, chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, khó có thể đối kháng với các ngươi."

Dừng một chút, giọng của tôi mang theo tiếng khóc nức nở, chữ chữ như châu ngọc, "Nhưng nếu là tôi nói với truyền thông thì sao! Các ngươi có bản lĩnh ép xuống không?!"

"Mày..."

Mẹ Phương Lương tới gần tôi vài bước, nghiến răng nghiến lợi, "Mày cho rằng, một đứa con gái chuyên lừa đảo như mày, có thể uy hiếp tao sao? Hay là mày không biết tự lượng sức mình, muốn đấu với tao!"

"Phải! Là tôi không biết tự lượng sức mình! Chúng ta cùng chờ xem đi! Cho dù có phải liều cái mạnh này, tôi cũng tuyệt không cho phép các người động vào một sợi tóc của anh trai tôi!"

Bà ta cả vú lấp miệng em, tư thái của tôi cứng rắn kiên định, bà ta ngơ ngẩn nhìn tôi một lúc lâu, đại khái là ánh mắt của tôi quá kiên định quyết liệt, uy hiếp được bà ta, bỗng dưng cắn răng gật gật đầu, "Được, được! Xem như mày giỏi!"

Nói xong, bà ta kéo người đàn ông kia, nghênh ngang đi mất!

Mẹ xông tới đau lòng ôm lấy tôi, từ đoạn đối thoại lúc nãy, lúc này bà mới biết, đứa bé kia, cuối cùng đến từ đâu!
 
Chương 3163: Quả Trám 78


Đông Vũ lấy lời khai xong, đã được đón về nhà.

Hai ngày kinh hồn bạt vía đi qua, Cục Cảnh Sát gọi điện thoại tới, nói là người nhà họ Phương đồng ý giải hòa.

"Các người thật may mắn! Đắc tội Phương gia, vậy mà còn có bản lĩnh ép bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt!"

Biết được Đông Vũ và Tô Kỳ bình an vô sự, chỉ bị thương một chút, người nhà họ Phương không truy cứu, hẳn là sợ tôi làm lớn chuyện.

Tôi thật sự không biết, lúc ấy, tại sao tôi có nhiều dũng khí như vậy, dám đứng trước mặt bọn họ, thái độ cứng rắn địa đối kháng với bọn họ.

Tôi chỉ biết là, lúc ấy vì bảo vệ Đông Vũ, cho dù tôi dùng hết tính mạng, tôi cũng bằng lòng.

Nhưng mà, Đông Vũ đánh nhau với người ta, là sự thật, trường học biết được chuyện này, quyết định khai trừ anh.

Đông Vũ học cấp ba, thành tích vô cùng ưu tú, tuyệt đối có thể thi vào đại học nổi tiếng của nước ngoài.

Mẹ và cha cố gắng tích góp tiền, một lòng hy vọng anh có thể thi vào đại học Stanford, nhưng một quả bom rơi xuống, đánh mạnh vào bọn họ.

Lúc đó, các trường đại học yêu cầu học bạ vô cùng khắc nghiệt, nếu hạng b, phần lớn sẽ không hội trúng tuyển.

Rất nhiều đại học nổi tiếng, chỉ nhận mấy người, mặc dù chọn ít, nhưng chỉ chọn người ưu tú, cũng suy xét nhân phẩm nghiêm ngặt.

Mà bị xử phạt vì trái pháp luật, ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Cha vô cùng giận, dùng quan hệ khắp nơi, rất không dễ dàng mới hẹn được hiệu trưởng Trường Số 1, luôn mãi đảm bảo, nửa học kỳ sau, tuyệt đối không có bất kì hành vi trái pháp luật nào.

Vì thế, thầy làm một dấu hiệu, nếu là đến lúc thi vào trường cao đẳng, biểu hiện của Đông Vũ tốt, sẽ bỏ qua.

Nhưng mà, tình huống của tôi thì không xong.

Bên trường học gửi tin về, nói là bảo tôi chuyển trường đi.

Tiến độ học tập của tôi đã chậm hơn mọi người, thêm vào trốn học, đêm không về ngủ, trường học có ý muốn tôi nghỉ học.

Mẹ một mực xoắn xuýt chuyện tôi chuyển trường.

Mãi đến một ngày kia, tôi tắm rửa xong, trở về phòng, lại thấy mẹ ngồi trong phòng của tôi, trong tay cầm nhật kí của tôi, mắt nhìn chằm chằm, cả người đã giận đến phát run.

Tim tôi như ngừng đập, vội vàng xông lên, đoạt nhật kí về, gắt gao ôm vào trong lòng.

"Mẹ, nhật kí là của con **, sao mẹ có thể nhìn lén!?"

"**?! Nhìn lén?!"

Mẹ đứng lên, ánh mắt rét run, "Là của con **, cũng may mẹ nhìn lén! Bằng không, mẹ còn không biết, con lại có ý nghĩ xấu xa như thế với Đông Vũ!"

Xấu xa...

Từ này, hoàn toàn khiến tôi quân lính tan rã!

Tôi gắt gao ôm chặt nhật kí, nước mắt lập tức tràn mi!

"Doãn Hạ Thuần, con có biết thế nào là cảm thấy thẹn hay không? Đông Vũ là gì của con? Đó là của anh ruột của con! Sao con có thể có cách nghĩ như vậy với anh con? Con không mặt đỏ sao? Con không cảm thấy xấu hổ hả?"

Nói đến một nửa, bà tức giận lau nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, tức giận đến khóc ra.

Tôi thấy vậy, hổ thẹn đứng một bên, muốn giải thích, lại nói không nên lời.

"Con có biết, đây là loạn luân không?"

Tôi cơ hồ là thét chói tai ra, "Con biết!"

Bà ngớ ra, sau đó, giữa chúng tôi là sự im lặng kì lạ.

Tôi không dám nhìn bà, chỉ là co quắp đứng dựa vào tường, gắt gao ngậm miệng khóc.

Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh nói với tôi, "Vừa lúc, mấy ngày hôm trước mẹ mới bàn bạc với bác của con, đưa con ra nước ngoài học tiếp, mẹ thấy con váng đầu rồi, nên đưa con ra nước ngoài, để tỉnh táo lại!"

Tôi nghe xong, ngẩn ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom