Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2864: Một Khắc Mạo Hiểm


Cô ta dùng được súng lục, nhưng phải luyện tập rất lâu!

Vân Na đau cả hai tay nên không còn cách nào để nhúc nhích, không khác gì một xác chết di động, chậm rãi bò đến chỗ cô, làm cho cô ngã!

Lần thứ hai Vân Thi Thi muốn bóp cò thì phát hiện, hết đạn!

Súng lục này, chỉ có 6 phát đạn!?

Cô vừa sợ lại vừa hoảng, Vân Na đè trên người cô, bởi vì thẹn quá hóa giận, như một con chó điên, há miệng ra, tàn nhẫn cắn vai cô!

“A...”

Vân Thi Thi kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh chảy khắp cả người.

Cô đột nhiên đưa tay bóp lấy cái cổ của Vân Na, khi lý trí bị tan vỡ, cô cũng chẳng cần phải kiêng dè gì cả, tay còn lại thì tàn nhẫn chọc vào mắt cô ta!

Bởi vì quá đau đớn nên Vân Na điên cuồng kêu lên, lật ngửa người sang một bên!

Cô ta quá cấp bách.

Cô ta muốn trừ khử Vân Thi Thi quá cấp bách!

Nhưng trái lại, bởi vì như vậy nên dẫn đến rối loạn kế hoạch!

Vân Thi Thi lập tức bò dậy, lại nhào tới, lần thứ hai bóp cổ Vân Na, vừa giận lại vừa tuyệt vọng, hò hét khàn cả cổ: “Vân Na! Sao mày lại tàn nhẫn như thế!?”

Vân Na bị siết không thở nổi, vì thiếu khí nên khuôn mặt đỏ như máu!

Hai mắt lồi lên, gân xanh lộ rõ!

Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi: “Tao hận mày! Tao hận mày! Là mày phá hủy cái gia đình này! Mày đáng chết! Người chết không bao giờ là tao cả! Là mày! Là mày hại cha ra nông nỗi này! Ông ấy là cha của mày! Sao mày có thể đối xử tàn nhẫn đến như thế!?”

“Ông ta không phải!”

Vân Na tuyệt vọng gào thét: “Ông ta không phải ba tao, ông ta không phải! Vân Thi Thi, mày cướp đi những thứ vốn thuộc về tao! Dù tao có xuống địa ngục, cũng phải kéo theo mày cho vui!”

Cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Vân Nghiệp Trình, Vân Thi Thi lại càng căm hận người phụ nữ ác độc trước mặt này!

Cô bóp cổ Vân Na thật chặt, dùng hết sức!

Cô nghĩ, cô muốn giết cô ta!

Dù cho cô có phạm tội thì cô cũng không tiếc!

Người phụ nữ này điên rồi!

Không giết cô ta thì cô ta cũng sẽ giết cô, giết chết Tinh Trạch!

Cô tuyệt đối không thể chịu đựng cảnh cô ta tổn thương Tinh Trạch lần nữa!

Vân Thi Thi và Vân Na đang kịch liệt giằng co, phía sau, người đàn ông áo đen chậm rãi bò dậy, đầu gối hắn ta trúng đạn, một chân mất đi trọng lực, nhưng mà khi nhìn thấy Vân Na đang ở thế bị động, hắn ta gắng sức bò về phía chiếc xe.

Mở cốp xe, lấy một cây súng lục màu bạc.

Người đàn ông xoay người, ánh trăng chiếu xuống hắn, cây súng lục mang theo cảm giác lạnh lẽo, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cố Tinh Trạch!

Là súng!

Anh nhìn thấy tầm mắt của người đàn ông, nhìn thấy hắn ta đang từng bước ép sát Vân Thi Thi, tay phải dần giơ lên cao, nhanh nhẹn lên đạn, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò!

Không được!

Cố Tinh Trạch không chút nghĩ ngợi, không để ý vết thương phần bụng và phần lưng, máu chảy ròng ròng, thân thể cố gắng lết đến chỗ hắn ta, ngay lúc người đàn ông giơ súng lên, bóp cò thì anh nhào tới chỗ hắn!

“A...!”

Người đàn ông không kịp chuẩn bị, bị Cố Tinh Trạch nhào ngã trên mặt đất, nhưng mà viên đạn đã bị lệch quỹ đạo!

Vốn dĩ, nếu không có gì xảy ra thì viên đạn đã bắn trúng gáy Vân Thi Thi rồi!

Nhưng vì bị Cố Tinh Trạch quấy rầy nên viên đạn bắn vào cửa xe.

“Ầm” một tiếng!

Ô tô phát ra âm thanh cảnh báo!

Kính vỡ vụn!
 
Chương 2865: Cái Gì Cũng Không Nhìn Thấy


Kính vỡ vụn!

Kính vỡ tung tóe làm xước gò má cô, thậm chí là chui vào trong mắt cô!

Con mắt là nơi yếu ớt nhất, mảnh kính rơi vào mắt, vô cùng đau nhói, khiến cho cô gào lên trong đau đớn.

Bởi vì bị vật sắc bén đâm vào nên Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng choáng váng, lập tức ngã ngửa về đằng sau!

Mắt cô...

Mắt cô đau quá!

Trời đất quay cuồng, đầu của cô đập xuống nền đất xi măng, đau đến thấu xương!

Những mảnh kính cửa xe rơi trên người cô.

“Thi Thi...!”

Dường như cô nghe được Cố Tinh Trạch đang gọi tên mình!

Nhưng mà dường như cô lại không thể nghe thấy.

Cảm giác đau đớn đã chiếm hết suy nghĩ của cô rồi!

Đau quá, mắt đau quá!

Vân Thi Thi vô cùng hoảng loạn. Lấy tay sờ sờ lên mắt, đầu ngón tay chạm đến dòng máu nhuộm dần lông mi cô, dọc theo gò má mà uốn lượn xuống, thấm ướt vạt áo cô.

Cô cố nén cơn đau nhức mà mở mắt, trước mắt chỉ toàn là máu tươi, như mảnh vải hồng bịt kín trước mắt, mông lung, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Tôi không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy...”

Vân Thi Thi nghẹn ngào khóc.

Cố Tinh Trạch nhíu lông mày, cắn chặt hàm răng, cố gắng nắm chặt con dao trên mặt đất.

Người đàn ông ở phía sau muốn bò dậy, muốn chống lại!

Nhưng Cố Tinh Trạch nào cho hắn ta cơ hội!

“Phập...” một tiếng!

Con dao tàn nhẫn đâm vào ngực hắn.

Đó là tim!

Cố Tinh Trạch biết rất rõ, đâm vào nơi này, thì coi như đời hắn ta tàn!

Người đàn ông bị đâm mạnh một nhát, hai con mắt trợn to, khó có thể tin, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo dữ tợn, có chút không thể nào suy đoán được người đàn ông trước mặt này!

Anh ta...

Anh ta bị trúng nhiều nhát dao như vậy rồi mà vẫn còn sức lực lớn đến như vậy!

Lại còn dùng dao đâm sâu như vậy!

Người đàn ông phun một ngụm máu, nhát dao này, coi như là nhát dao trí mạng, cả người hắn ta co quắp, trợn tròn đôi mắt, không còn sức giãy dụa!

Cố Tinh Trạch đứng lên, lảo đảo đi tới chỗ Vân Thi Thi, dùng tay nâng cô dậy.

Nhưng anh vừa dùng sức liền động tới vết thương, máu lại chảy ồ ồ!

Vân Thi Thi cảm giác có người đụng vào mình, bị dọa sợ, gào rít lên.

Cố Tinh Trạch lập tức dỗ dành: “Thi Thi, đừng sợ, là anh đây, Cố Tinh Trạch...”

Anh nhịn xuống dòng máu đang muốn chảy ra khỏi miệng mình, liếc mắt nhìn Vân Na đang ngất trên nền đất, lại tiếp tục nói: “Chúng ta đi bệnh viện, chúng ta...”

Lời còn chưa dứt, dưới chân anh đã mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Vân Thi Thi nghe thấy giọng của anh, nhịn đau, sờ soạng lung tung, cuối cùng cũng sờ được tay anh.

Cô lập tức nắm lấy tay anh thật chặt.

“Tinh Trạch, anh thế nào rồi!?! Anh... Anh có phải bị thương rất nghiêm trọng phải không? Chảy máu rất nhiều phải không?”

“Không có...”

Cố Tinh Trạch cố nén cảm giác thống khổ, cắn chặt hàm răng, giả vờ bình tĩnh mà mỉm cười: “Anh vẫn ổn.”

Vân Thi Thi không tin, tính vuốt nhẹ người anh, nhưng Cố Tinh Trạch đã cản lại.

“Mắt bị thương rồi... Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

“Được...”

Vân Thi Thi đau đớn quá mức, chạm đến vết máu sền sệt trên mặt lại càng khiến cô hoảng loạn.

Cái gì cô cũng không thấy...

Càng không nhìn thấy thương tích của Cố Tinh Trạch.
 
Chương 2866: Anh Rất Thích Em


Thấy cô hoảng loạn, Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây rồi, không sao đâu...”

“...”

“Không sao rồi, đừng sợ...”

Hai người tựa sát vào nhau cùng đứng dậy, Vân Thi Thi không nhìn thấy, mất đi phương hướng, không thể làm gì khác hơn đỡ lấy cánh tay của Cố Tinh Trạch, chống đỡ toàn bộ trọng lượng của anh.

Cố Tinh Trạch ôm lấy vai cô, đáy lòng hiểu rõ cô ngốc này muốn cho anh dựa vào.

Nhưng mà bản thân cô cũng bị thương rất nặng.

Anh không nỡ, thật sự không nỡ để cho cô gánh chịu toàn bộ trọng lượng của anh.

Nghĩ là làm, anh để trọng tâm sang một bên khác, một tay ôm cô, một tay che vết thương đang ứa máu, chậm rãi đi về phía đường nhiều người qua lại.

Mắt của Vân Thi Thi không thể nhìn thấy, chính bởi vì mất đi thị lực nên cô không thể nhìn thấy giờ phút này, sắc mặt của anh có bao nhiêu tái nhợt.

Mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Đặc biệt là bờ môi vốn hồng hào kia, bởi vì mất máu quá nhiều, mà mất đi vẻ vốn có.

Cũng chính bởi vì cô không nhìn thấy nên cô không thể thấy được ánh mắt Cố Tinh Trạch nhìn cô có bao nhiêu ôn nhu, dịu dàng.

Như muốn khắc vào xương tủy.

Nếu như có thể, anh muốn làm hết sức mình vì cô.

Anh muốn in dấu lên khuôn mặt của cô.

Nếu như có thể, anh mong thời gian hãy ngừng trôi để có thể lẳng lặng nhìn cô, mãi đến khi anh chán mới thôi.

Nếu như có thể, anh lại nghĩ về ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Anh nhất định sẽ dùng sức mà ôm cô vào trong ngực.

Trở thành người đàn ông chiếm cứ toàn bộ trái tim cô...

Bờ môi Cố Tinh Trạch bỗng nhiên run rẩy.

Nhìn Vân Thi Thi đang đau đớn, anh càng không nỡ buông tay, trong lúc nhất thời, viền mắt rưng rưng.

“Thi Thi...”

“Ừm...”

“Anh nghĩ tới...”

Cố Tinh Trạch cố gắng mở to hai mắt, ngăn dòng lệ rơi, hầu kết khẽ ực, khóe môi mỉm cười: “Anh muốn nói rằng chúc em hạnh phúc... Chúc em vĩnh viễn hạnh phúc... Nhưng mà, anh lại ích kỷ nghĩ rằng, anh không có cách nào....Không có cách nào có thể dễ dàng chúc phúc cho em cả...”

Biểu hiện của Vân Thi Thi đột nhiên cứng đờ.

“Anh lại hy vọng rất nhiều, không có anh, em sẽ sống không nổi.”

“Tinh Trạch...”

“Anh rất thích em.”

Cố Tinh Trạch cố nén cảm giác thống khổ, âm thanh nhè nhẹ như gió: “Anh thật sự thích em... Khục...”

Anh cố gắng cười: “Rất thích em...”

Lần đầu tiên trong đời, anh lại thích một người như vậy, yêu như thế, yêu đến ghi lòng tạc dạ.

Anh không cam lòng, không cam lòng, từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên muốn có một người, đánh đổi tất cả nhưng chung quy lại không chiếm được!

Không cam lòng...

“Anh vẫn hy vọng em hạnh phúc.”

Cố Tinh Trạch lẩm bẩm.

Thi Thi, em biết không?

Anh muốn hùng hồn chúc em hạnh phúc, nhưng lại ích kỷ hy vọng em vĩnh viễn không hạnh phúc, nhưng thấy em cô độc, anh lại không đành lòng!

Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy trọng lượng bên vai sụp xuống.

Chỉ nghe thấy một âm thanh rớt xuống, là tiếng người ngã xuống đất.

“Tinh Trạch...!”

Vân Thi Thi sợ đến mức khóc lớn: “Tinh Trạch, anh ở đâu?”

Cô lập tức ngồi xổm xuống, liều mạng sờ soạng, mãi đến khi thấy một cánh tay, cô ôm lấy Cố Tinh Trạch vào lòng.
 
Chương 2867: Dùng Mạng Em Đổi Lấy Mạng Anh Được Không?


Vân Thi Thi sợ đến mức khóc lớn: “Tinh Trạch, anh ở đâu...?”

Cô lập tức ngồi xổm xuống, liều mạng sờ soạng, mãi đến khi thấy một cánh tay, cô ôm lấy Cố Tinh Trạch vào lòng, nước mắt không ngừng tràn ra, hòa cùng dòng máu, nhỏ xuống lên người anh.

“Tinh Trạch, đừng làm em sợ... Anh đừng làm em sợ...”

Cô kinh hãi đến luống cuống tay chân, giống như cả thế giới đều sụp đổ.

Cô không nên hẹn anh!

Cô nên tàn nhẫn mà từ chối anh, như vậy, anh thất vọng mới có thể bình an vô sự mà lên máy bay đến Mỹ, chắc chắn sẽ không như này!

Cô sai rồi!

Ông trời ơi!

Cô biết sai rồi!

Cô thật sự biết sai rồi!

Thời gian có thể quay trở lại được không?

Có thể quay lại được không?

Cô không muốn anh xảy ra chuyện!!!

“Thi Thi...”

Hơi thở của Cố Tinh Trạch bỗng trở nên dồn dập, anh mở mắt ra, nhìn thấy cô khóc mà lòng đau như cắt: “Đừng khóc...”

“Tinh Trạch, đừng làm em sợ...”

“Không sao...”

Cố Tinh Trạch ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô: “Đối với anh, chuyện sống chết chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.”

Anh có bệnh trầm cảm, đối với chuyện sống chết cũng chẳng mấy quan tâm, từ đầu đến cuối, cố gắng nhốt mình, nhìn chính cô là ánh mặt trời khiến anh muốn vươn mình ra ngoài kia.

Cõi đời này, có một thứ anh không thể coi thường, đó chính là nước mắt của cô.

“Đều tại em không tốt! Đều tại em không tốt!”

Vân Thi Thi khóc rống lên: “Chúng ta đổi cho nhau được không? Dùng mạng em đổi lấy mạng anh! Van cầu anh, đừng chết, anh không thể chết, không thể tàn nhẫn mà bỏ mặc em như thế....”

“Em sẽ quên anh sao?” Cố Tinh Trạch hỏi.

Vân Thi Thi nghe được câu này, nước mắt lập tức rơi.

Anh tiện đà hỏi: “Nếu như anh chết rồi, ở trong trí nhớ của em, có lưu giữ gì về anh không?”

Vân Thi Thi đau lòng không ngớt, cố ý kích tướng anh: “Nếu như anh chết rồi, em nhất định sẽ quên anh, quên sạch sẽ càng tốt, vì thế...”

Cố Tinh Trạch nghe vậy, nhẹ nhàng đánh gãy lời cô.

“Ừm, thế là tốt nhất.”

“...”

Vân Thi Thi ngẩn người.

Cố Tinh Trạch nghe được rằng cô sẽ quên đi anh, trong con ngươi lại thêm mấy phần an ủi.

Thật sự rất an ủi.

Thế là đủ rồi!

Để cho cô không phải nhớ tới những ký ức đau khổ nữa.

“Anh cũng không hy vọng, thứ anh để lại cho em chỉ là những ký ức bi thương.”

Cố Tinh Trạch càng ngày càng khép chặt mắt, u ám cực kỳ, nhưng anh vẫn cố mỉm cười.

“Quên mất anh... Không còn cách nào tốt hơn...”

Anh dần dần khép chặt mắt, đôi tay trắng nõn nhuốm đầy máu, từ từ trượt xuống.

...

Không khí đột nhiên tĩnh mịch.

Bên tai, dường như là tiếng gọi của cái chết.

Cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thậm chí cũng không cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể của anh, chỉ thấy, nhiệt độ trên cơ thể anh càng ngày càng lạnh!

“Tinh Trạch?”

Cô cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt lạnh lẽo của anh.

“Tinh Trạch, anh nói chuyện với em có được hay không? Em muốn nói chuyện này, em rất sợ...”

“Em thật sự rất sợ...”

“...”

“Tên lừa đảo!”

Vân Thi Thi nhíu lông mày: “Không phải anh đã nói, có anh ở đây sẽ không để em phải sợ, nhưng mà anh lại bỏ em...”

Cố Tinh Trạch không có bất cứ phản ứng nào, cũng không có phát ra âm thanh gì.

Yên tĩnh đến mức đáng sợ.
 
Chương 2868: Gặp Được Em Thật Tốt


Cố Tinh Trạch không có bất kỳ phản ứng nào.

Mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt hiền từ, nhưng mà đó chỉ là thể xác trống trơn mà thôi, không còn bất kỳ cảm xúc nào tồn tại nữa!

“Không...”

Cô rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng loạn, nâng mặt anh lên, dùng trán dí sát vào gò má anh, cũng chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà thôi.

“Tinh Trạch, không... Cầu xin anh, em cầu xin anh, đừng rời bỏ em...”

Cô cầu xin trong sự tuyệt vọng, dùng hết tất cả sức lực, ôm ghì lấy bờ vai anh, nỗ lực truyền hơi ấm cho anh!

“Tinh Trạch, khi nãy là em lừa anh!”

Vân Thi Thi đau khổ nói: “Em lừa anh, muốn cho anh có động lực sống tiếp...Em lừa anh, em không bao giờ quên anh đâu, sao em nỡ lòng quên anh chứ...”

Những ký ức hiện lên rất rõ ràng.

Lần đầu gặp gỡ, anh mỉm cười đánh giá cô, một đôi môi đẹp đẽ, con mắt hơi cong lên, trên mặt còn có má lúm đồng tiền rất duyên.

“Dáng người cao ráo, lại đẹp, cớ sao lại đi làm trợ lý cho Tiểu Dã? Thật không có tiền đồ.”

“Khuôn mặt cô còn xinh đẹp hơn cô ta, nếu như tiến vào giới diễn viên, nhất định sẽ thắng lợi.”

“Khí chất này của cô rất vừa vặn với nữ chính trong lòng tôi.”

...

Vân Thi Thi không nhịn được mà nhớ đến những ký ức xa xôi ấy, khóc rống lên, chật vật ôm lấy thân thể lạnh lẽo của anh, khóc như một đứa trẻ, vô cùng tuyệt vọng.

“Tôi thích em, tôi thích em!”

“Thật ư!?”

Má lúm đồng tiền của Cố Tinh Trạch.

Tiệc rượu hằng năm của Hoàn Vũ, anh mời cô đến sàn nhảy.

Anh mặc đồ tây, cúi người với cô, đưa tay mời cô nhảy, như một quý tộc thân sĩ.

“Có thể mời anh cùng nhảy một bài được không?”

Anh mỉm cười, hàm răng trắng tinh, vô cùng quyến rũ.

Đời người như lần đầu gặp gỡ.

Vân Thi Thi cắn chặt hàm răng, ôm đầu anh, lệ như suối trào.

Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn anh thật rõ, nhưng càng mở lớn thì lại càng đau, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ ngòm, cái gì cũng không thấy rõ!

“Không được..”

Vân Thi Thi bất lực khóc ròng nói: “Để em ngắm anh thật kỹ.”

“Tinh Trạch, để em ngắm anh thật kỹ.”

“Cái gì em cũng không nhìn thấy.”

Vân Thi Thi nắm chặt vạt áo của anh, đau đến mức linh hồn như muốn nổ tung!

“Tinh Trạch...!!!”

Cô tuyệt vọng kêu lên tên anh, tiếng khóc không ngừng vang vọng cả bãi đậu xe.

...

“Thi Thi?”

Trong bóng tối, một bóng người cao gầy đang hướng về phía cô.

Vân Thi Thi mở choàng mắt, thế nhưng lại thấy đôi má lúm đồng tiền của Cố Tinh Trạch.

“Tinh Trạch!”

Cô trở nên kích động, đột nhiên ôm lấy anh.

“Anh không có chết! Anh không có chết!”

Cô vui mừng đến mức nói lung tung, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, đau lòng mà ôm lấy anh.

“Anh dọa em, em còn tưởng rằng anh thật sự bỏ em rồi...”

Vân Thi Thi càng khóc lớn: “Anh không thể bỏ em ở lại được...”

“Thi Thi, Thi Thi...”

Cố Tinh Trạch động viên cô bình tĩnh, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười nói: “Anh phải đi rồi.”

“Anh phải đi?”

“Ừm.”

“Đi chỗ nào?”

“Đi đến một nơi rất xa.”

Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng nói: “Coi như là một sự giải thoát!”

Đối với việc sống thống khổ thì việc chết đi lại là một sự giải thoát dành cho anh.

“Gặp được em, là chuyện may mắn nhất của cuộc đời anh.”
 
Chương 2869: Anh Không Hối Hận


“Gặp được em, là chuyện may mắn nhất của cuộc đời anh.”

“Nhưng gặp được em, cũng đã tiêu xài hết sự may mắn của anh rồi.”

Cố Tinh Trạch nhàn nhạt mỉm cười: “Thế nhưng anh không hối hận.”

Thế nhưng...

Anh không hối hận...

Cố Tinh Trạch bỗng nhiên xoay người, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Anh phải đi rồi.”

“Không được!”

Vân Thi Thi lập tức bò dậy, liều mạng đuổi theo anh: “Tinh Trạch, không được! Không được đi...”

Dường như Cố Tinh Trạch không nghe thấy lời cô nói, bóng lưng càng ngày càng xa khuất, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt cô.

Cô dùng chút sức lực cuối cùng, chạy theo anh, nhưng bất kể cách nào cũng không đuổi kịp được.

“A...”

Vân Thi Thi tỉnh dậy từ trong bóng tối, mở mắt lớn, xuyên qua tầm mắt, cô cảm nhận được có ánh đèn đang chiếu xuống đỉnh đầu cô!

“Không sao rồi, không sao rồi!”

Xung quanh ầm ĩ, tiếng người ồn ào.

Có hai người cẩn thận nhấc cô lên băng ca.

“Cẩn thận một chút!”

“Cẩn thận tay cô ấy, đừng đè ép.”

...

Đêm khuya, xe cảnh sát cùng xe cứu thương lập lòe ánh sáng.

Hành lang bệnh viện, bác sĩ và y tá sốt sắng đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

Vân Thi Thi nằm trên bàn mổ, hai mắt vô cùng đau nhức, rất khó thở.

Cô ngờ ngợ nghe được tiếng người ở bên trong, còn có cả tiếng khóc nữa.

Trong lúc tâm trí hỗn loạn, cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Thi Thi... Thi Thi?”

Là anh.

“Đau, đau quá...”

Cái gì cô cũng không nhìn thấy, vươn tay, rất nhanh đã có một bàn tay khác nắm chặt.

Bên tai, chính là giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết.

“Thi Thi, là anh...”

Lời còn chưa kịp nói xong, y tá đã đẩy anh sang một bên.

“Xin lỗi, anh này, mời anh đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật!”

Nói xong, một loạt các nhân viên y tế vội vã vào phòng phẫu thuật cho Vân Thi Thi.

Mộ Nhã Triết đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Hoa Cẩm nhanh chóng ôm Hữu Hữu chạy tới đây, Tiểu Dịch Thần chạy nhanh nhất, vọt tới trước cửa phòng phẫu thuật, ngẩng đầu, trông thấy đèn sáng lên, đột nhiên hút một ngụm khí lạnh!

“Mẹ...”

Cậu có chút bối rối mà đi tới trước cửa, nhìn qua khe cửa mong nhìn được vào bên trong.

Hoa Cẩm lập tức hỏi: “Anh rể, chị đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không rõ tình huống cho lắm.”

“Chị...”

“Mắt của cô ấy bị thương, tình huống cụ thể, anh phải phái người đi điều tra.”

Lúc trước anh cũng cử vệ sĩ đi theo cô, nhưng có thể lúc cô đi làm hoạt động cùng đoàn phim đều được đoàn đưa đón nên bọn họ cũng không có theo nữa.

Cho tới nay, cũng không xảy ra chuyện gì bất thường cả.

Bọn họ đều thả lỏng cảnh giác, Vân Thi Thi cũng không nói tình huống gì đặc biệt nào cả, nên cũng không cho bọn họ theo.

Thế nên bọn họ mới không đi theo cô nữa.

“Xin hỏi, anh là người thân của người đã mất sao?”

Cách cửa phòng cấp cứu không xa, âm thanh sợ sệt của một vị bác sĩ truyền đến.

Mộ Nhã Triết quay đầu lại, thấy Cố Cảnh Liên đã đứng ở phòng cấp cứu, biểu hiện dữ tợn, vô cùng khủng bố.

Đêm hôm khuya khoắt, anh ta nhận được điện thoại, nói rằng Cố Tinh Trạch đã xảy ra chuyện rồi.

Anh ta liền vội vã tới đây, trên đường đi vẫn không thể tin nổi.

Có chuyện?

Làm sao xảy ra chuyện được chứ?

Không phải nó có chuyện cần ra nước ngoài sao?

Rạng sáng mai nó sẽ đi Mỹ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, nó nói muốn quay về Mỹ, không trở lại nữa.
 
Chương 2870: Khó Có Thể Tin


Nó nói, nó muốn trở lại Mỹ, không quay lại nữa. Anh ta vốn nghĩ rằng nó chỉ nói cho có thôi.

Nhưng không nghĩ tới, đợi đến khi đêm hôm khuya khoắt lại nhận được tin dữ.

Vội vã chạy đến bệnh viện, đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ lại hỏi anh ta, có phải là người thân của người đã mất không!?

“Người chết!?”

Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức âm trầm: “Nó đang ở đâu?”

“Người đang trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đã tiến hành cấp cứu rồi nhưng trên đường đưa tới bệnh viện, nạn nhân đã không qua khỏi!”

Bác sĩ cực kỳ nuối tiếc.

Cố Cảnh Liên không tin: “Làm sao có thể chứ? Lang băm, có nhầm hay không?”

Bác sĩ nọ cực kỳ oan ức, ặc dù vậy nhưng vì kiêng kỵ thân phận của anh nên vẫn phải thấp giọng mà giải thích: “Tôi làm sao có thể nhầm chứ? Người chết khi còn sống là một minh tinh rất hot, một thần tượng, anh không thấy các y tá trong phòng cấp cứu đều khóc đến cạn cả nước mắt...”

Trên đường đưa tới bệnh viện, Cố Tinh Trạch đã không còn sống nữa.

Trên xe cứu thương, có nhân viên cứu hộ nhận ra anh.

Nhân viên này lại chính là fan của Cố Tinh Trạch, nhìn thấy tình cảnh này, cả người như bị sét đánh đến choáng váng!

Khó có thể tin được!

Một ngày trước còn tuyên bố rút khỏi giới giải trí, giờ đây chỉ còn là một nấm mồ lạnh lẽo.

Thời điểm đưa Cố Tinh Trạch vào bệnh viện, không ít các y tá đều kéo tới đây!

“Trời ạ!”

“Ông trời ơi! Đây không phải Tinh Trạch sao? Nhất định là tôi hoa mắt, tôi nhận sai, hoặc là...”

“Không phải là nằm mơ chứ!?”

Bên trong phòng cấp cứu tràn ngập tiếng khóc.

Tất cả mọi người đều không thể tin được, Cố Tinh Trạch chết rồi.

Rời khỏi thế giới này rồi!

Chuyện làm người ta đau lòng nhất, không phải là anh rời đi!

Mà là lúc bác sỹ bó tay, nhân viên y tế thay quần áo cho anh thì phát hiện trên người anh đầy rẫy vết thương!

Anh không chỉ rời đi trong cô độc mà còn phải chịu đựng nỗi đau khổ mà rời đi!

Mặc dù không phải fan của Cố Tinh Trạch nhưng nhìn cảnh tượng hiu quạnh như vậy, thương cảm đến đỏ cả vành mắt!

“Tránh ra!” Cố Cảnh Liên không kiên trì nghe tiếp, đột nhiên đẩy anh ta ra, một cước phá cửa mà vào!

Cửa lớn lập tức bị phá!

Cố Cảnh Liên lững thững đi vào, không ngờ phát hiện, bên trong phòng cấp cứu, một thân thể trên giường bệnh được phủ một lớp vải trắng.

Một đám y tá đang khóc rống!

Cố Cảnh Liên không khỏi phiền lòng, gầm lên: “Cút hết cho tôi!”

Một đám y tá nghe thấy giọng nói phẫn nộ của anh ta, lại nhìn đến vị bác sĩ, tất cả kéo nhau ra ngoài.

Phòng cấp cứu to lớn, giờ chỉ còn lại một giường bệnh đơn côi.

Các loại máy móc chữa bệnh, đều đặt ở một bên.

Dưới chân giường còn không ít đồ y tế bị nhiễm máu.

Cố Cảnh Liên đi tới bên giường, anh ta thật sự không tin, dưới tấm vải trắng này lại là Cố Tinh Trạch.

Anh xốc lên tấm vải trắng kia!

“Xoạt...”

Gương mặt không còn chút hồng hào nào của Cố Tinh Trạch đập vào mắt anh ta.

Con ngươi co rút, nhìn thấy cảnh này, tim của Cố Tinh Trạch đập chậm đi vài nhịp.

“Tinh Trạch...”

Thật sự chết rồi!?

Anh ta khó có thể tin được.

Bác Phúc chạy vọt tới phòng cấp cứu: “Cậu Tinh Trạch!”
 
Chương 2871: Vân Na Không Chết!


Bác Phúc cũng đã đi tới, trông thấy Cố Tinh Trạch ở trên giường, vành mắt đỏ một vòng, “Sao… Sao lại thế này… Người đang sống tốt lành, sao lại…”

Ông ta không phải không có cảm tình với Cố Tinh Trạch.

Tuy bác Phúc ở nhà họ Cố một lòng hầu hạ Cố Liên Thành, sau khi Cố Liên Thành qua đời, liền hầu hạ Cố Cảnh Liên.

Nhưng mà, trái tim của ông ta vô cùng dịu dàng.

Đối với Cố Tinh Trạch là đau lòng, cũng thương tiếc.

Cố Tinh Trạch sống ở nhà họ Cố một khoảng thời gian, lúc ấy, cũng chỉ có bác Phúc có khả năng gần gũi với anh ta.

Từ nhỏ, tính cách của Tinh Trạch có vẻ khép kín, rất ít khi trao đổi gì đó với người ngoài, luôn luôn chui vào trong thế giới của mình.

Anh ta thích trốn vào trong thư phòng nhất, sau đó yên lặng đọc sách, đọc tranh châm biếm.

Có thể trao đổi với anh ta nhiều hơn mấy câu, chắc là chỉ có bác Phúc.

Từ đầu đến cuối, dù sao có rất ít người có thể đi vào trong lòng anh ta.

Một khi đã đi vào, liền không đi ra được.

Anh ta nhớ đến tình cảm, cố chấp trong tình cảm.

Ở trong mắt bác Phúc, tuy đứa nhỏ này lạnh lùng, nhưng mà coi trọng tình cảm hơn cả sinh mạng.

Ông ta nhìn vẻ mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch, không tự chủ được rơi lệ, vội vàng lấy tay lau đi.

“Cậu Tinh Trạch, làm sao có thể…”

Mộ Nhã Triết cũng đi vào phòng cấp cứu.

Anh vốn chỉ tính canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi vợ của anh.

Lúc biết được chuyện này, anh vội vàng chạy đến, chỉ nhìn thấy Vân Thi Thi nằm ở trên giường, toàn thân là máu, cũng không biết máu trên quần áo, rốt cuộc là của cô, hay là của người khác!

Nhất là đôi mắt, tràn đầy máu loãng, anh nhìn, tim như bị dao cắt!

Đau lòng là tư vị gì?

Anh hận không thể thay cô chịu đau đớn.

Đôi mắt là nơi yếu ớt nhất của con người.

Bác sĩ nói, trong mắt cô có nhiều mảnh thủy tinh nhỏ bị vỡ, lúc này mới làm cho giác mạc xuất huyết!

Mảnh thủy tinh?

Những thứ chết tiệt này sao có thể chạy vào trong mắt cô?

Mộ Nhã Triết thực sự không nghĩ ra, cũng không kịp tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy, chỉ lo ở cạnh giường cô, khi đó, cô đã hôn mê, nói lảm nhảm, hình như muốn nói nhảm gì đó.

Anh để sát vào nghe, lại không nghe được rõ ràng.

Đợi đến khi cô không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại, mở to mắt, một giây sau, lại bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật!

Mộ Nhã Triết đành phải buộc mình bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh.

Nếu anh cũng rối rắm theo, chỉ sợ cục diện, sẽ hoàn toàn không khống chế được rồi!

Trước mắt, anh tất phải ở bên cô, đợi cô bình an rời khỏi phòng phẫu thuật mới thôi!

Đôi mắt thì sao, có mất đi thị lực hay không, anh không quan tâm!

Anh chỉ muốn cô không sao, dù cô không nhìn thấy, cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ để cô thấy lại ánh sáng!

Nhưng mà, Mộ Nhã Triết lại nhìn thấy Cố Cảnh Liên đi vào phòng cấp cứu, mới đầu anh cũng không thèm để ý, nhưng mà khi anh nghe được tiếng bác Phúc - - “Cậu Tinh Trạch…”

Đầu lông mày của anh nhăn lại, mơ hồ hoài nghi chút gì đó, vì thế đi tới phòng cấp cứu.

Lại thấy cảnh tượng thê lương.

Sắc mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch nằm trên giường bệnh, chính xác mà nói, đã là cái xác không hồn, nhiệt độ lạnh như băng.

Thân thể của anh ta đã lạnh rồi.

Tứ chi, cũng dần dần cứng ngắc rồi.

Một gương mặt tuấn tú, vết máu lây dính, nhưng mà bình tĩnh quỷ dị, giống như chỉ ngủ.

Một người bình thường, bị tổn thương nhiều như vậy, trước khi chết, vẻ mặt ắt phải vô cùng hung dữ.

Nhưng mà anh ta lại đặc biệt dịu dàng, yên lặng, giống như rời đi không có bất luận đau đớn gì.

Cố Cảnh Liên nâng mắt, cảm thấy rất bất ngờ vì anh xuất hiện.
 
Chương 2872: Vân Na Không Chết Sao?


Anh ta chưa từng nghĩ tới, hai người sẽ gặp nhau trong trường hợp như vậy.

Cố Cảnh Liên liếc mắt đánh giá anh, mặt không chút thay đổi hỏi, “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh ta làm sao vậy?”

Mộ Nhã Triết không trả lời mà hỏi lại.

Cố Cảnh Liên cúi đầu, nhìn thoáng qua Cố Tinh Trạch, vẻ mặt phủ một tầng băng tuyết.

“Ừm… Cậu ta đã chết.”

Rời đi rất bình tĩnh.

Anh ta vốn cho rằng, Cố Tinh Trạch có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, nội tâm của anh ta cũng không hề gợn sóng.

Nhưng mà không nghĩ tới, khi người rời đi, trái tim Cố Cảnh Liên, không dấu vết đau đớn vài phần.

Cố Tinh Trạch đã chết.

Trái tim của anh ta rất nặng nề.

Cố Cảnh Liên híp mắt, “Người nào làm?”

“… Ông chủ…”

“Người nào làm?”

Cố Cảnh Liên cầm chặt tay vịn, ánh mắt ngoan độc, “Là bút tích của người nào?”

Bác Phúc lập tức nói, “Vừa rồi tôi đã hỏi tình hình, nghe nói phạm nhân đã được khống chế, là một người phụ nữ. Một đồng bọn khác vì vết thương trí mạng, khi đến hiện trường, đã chết rồi!”

“Một người phụ nữ sao?”

Cố Cảnh Liên nhíu mày, “Phụ nữ?”

“Phụ nữ?”

Mộ Nhã Triết cũng phát biểu nghi ngờ.

Bác Phúc lập tức nói, “Nghe nói, trước khi cậu Tinh Trạch ra nước ngoài, muốn gặp mặt cô Vân Thi Thi lần cuối. Chắc là trên đường đến nơi hẹn, bị tập kích.”

“Cậu ta đắc tội người nào sao?”

Sắc mặt Cố Cảnh Liên càng lạnh hơn, “Tôi nhớ rõ, cậu ta chưa từng đắc tội người nào, sao có thể vô duyên vô cớ bị công kích?”

“Những chuyện này, cảnh sát đều cẩn thận điều tra, mới có thể cho ra kết luận! Tôi đã phái người đi gây áp lực với ngành khác, tin tưởng, lập tức có thể cho ra kết luận rồi!”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Có hỏi rõ hay không, người phụ nữ đó tên là gì?”

Bác Phúc nghe vậy, cùng Cố Cảnh Liên ăn ý quay đầu nhìn anh một cái.

Sau một lúc xoắn xuýt, lúc này ông ta mới chậm rãi nói, “Chỉ biết là người phụ nữ trẻ tuổi, dung mạo có chút tổn thương, họ Vân, tên Na, tôi chỉ tìm hiểu được có như vậy!”

Mộ Nhã Triết ngẩn người, thịt ở trên mặt nháy mắt căng chặt.

Vân Na…

Đúng là người phụ nữ này!

Anh híp híp mắt, có chút suy đoán được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi!



“Rầm” một tiếng!

Cửa phòng cấp cứu lập tức mở rộng.

Hoa Cẩm bị tiếng động đột ngột làm cho hoảng sợ, lập tức đứng dậy, đã thấy Mộ Nhã Triết lạnh lùng đi ra, bước đến trước mặt anh ta, dặn dò, “Cậu ở trong này, trông coi cô ấy thật tốt!”

“… Anh làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt anh vội vội vàng vàng, là muốn đi đâu sao?”

Hoa Cẩm có chút nghi ngờ.

Mộ Nhã Triết nói, “Tôi có chuyện quan trọng cần xử lý!”

“Cái gì…”

Anh ta chưa kịp hỏi xong, Mộ Nhã Triết cũng chẳng quan tâm nói với anh ta quá nhiều, chỉ nói anh ta canh giữ ở phòng cấp cứu, chăm sóc Vân Thi Thi tốt, xoay người vội vàng rời đi.

Cửa lớn bệnh viện, có vài xe cảnh sát đỗ lại, đưa người bị thương tới, ghi chép xong, cảnh sát đang định quay về.

Mộ Nhã Triết đi theo xe oto, mãi đến khi xe cảnh sát vào trụ sở, xe màu bạc của anh cũng đi vào!

Liếc mắt một cái, liền thấy Vân Na bị còng hai tay.

Hai tay cô ta bị còng tay khóa, hai chân bị xích chân khóa lại, cả người ngồi trên ghế dài, vô tri vô giác, mơ màng, quần áo cũng không biết dính vết máu từ lúc nào, tóc tán loạn, cả người như điên điên khùng khùng, giống như ma chướng!
 
Chương 2873: Nộp Tiền Bảo Lãnh Vân Na


Mộ Nhã Triết không phải liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta, nhưng mà lúc lơ đãng, phát hiện trên mặt cô ta có vết sẹo hung dữ đáng sợ.

Anh mơ hồ nhớ rõ, Hữu Hữu từng nói với anh, trên mặt Vân Na, vì đắc tội Lục Cảnh Điềm, bị cô ta tàn nhẫn hủy dung mạo.

Đúng là do dao rạch.

Trên mặt bị cắt máu tươi đầm đìa.

Mộ Nhã Triết nhíu mày, đến gần cô ta một chút.

Toàn thân Vân Na run rẩy, cúi đâu, nói nhảm linh tinh, giống như trúng tà, không biết rốt cuộc nói cái gì!

Lông mày tuấn tú của Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống.

Anh cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc anh chạy đến bệnh viện, Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch, một người hai mắt bị tổn hại, một người đã mất đi sinh mệnh trên đường đi đến bệnh viện!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Anh không thể hiểu hết!

Nhưng có thể phán đoán mơ hồ, không thể tránh khỏi liên quan đến Vân Na!

Sắc mặt Mộ Nhã Triết âm u tức giận, anh không biết, Vân Na còn sống, càng không biết, Vân Nghiệp Trình gặp bất trắc, cũng liên quan đến Vân Na!

Càng không biết, sở dĩ Lục Cảnh Điềm bị thiêu cháy, cũng là bút tích của Vân Na!

Cô ta trở về từ địa ngục, giống như quỷ vậy, tìm cách báo thù!

Phụ trách vụ án này có ba cảnh sát, cầm ghi chép đi tới, vừa thấy Mộ Nhã Triết đứng ở một bên, vốn sững sờ một lát, hiển nhiên không hề biết anh có thân phận gì.

“Anh có việc gì thế?”

Cảnh sát đặt câu hỏi.

Mộ Nhã Triết nhìn lướt qua, lạnh lùng nói, “Tôi là người nhà người bị hại.”

“Người nhà người bị hại sao?”

Cảnh sát nhìn thoáng qua anh, lại nhìn thoáng qua Vân Na, trong giây lát phản ứng lại, “Anh là người nhà của Vân Thi Thi?”

“Ừm.”

“Anh là gì của cô ấy? Có thân phận gì.”

“Chồng.”

“Chồng…”

Cảnh sát lập tức ngẩn ra.

Bọn họ tất nhiên không xa lạ gì về Vân Thi Thi!

Tiểu Hoa Đán diễn phim điện ảnh bùng nổ phòng bán vé, diễn phim truyền hình, tỉ lệ người xem TV không ngừng tăng lên.

Lúc trước cùng Kỷ Nhan làm xôn xao dư luận, công chúng cũng biết, chồng của cô ấy là người đứng đầu Mộ thị trước đây, hiện giờ là người sáng lập tập đoàn Thánh Ngự, Mộ Nhã Triết!

Bởi vậy, vừa nói chồng Vân Thi Thi, bọn họ lập tức biết được thân phận hiển hách của người đàn ông này, thái độ lập tức trở nên cung kính!

“Hóa ra là tổng giám đốc Mộ…”

Ba cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, cười áy náy.

Mộ Nhã Triết lại nhìn thoáng qua Vân Na, thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm một chỗ, giống như đang khép kín mình vào bên trong, thân thể lung lay, biểu tình đờ đẫn, không ngừng nhắc tới gì đó!

“Cô ta đang nói cái gì thế?”

Thấy anh ta đặt câu hỏi, một cảnh sát lập tức cười nói, “Anh đợi một chút, tôi đến gần nghe xem!”

Đội trưởng lập tức ngăn cản nhân viên đó, “Đừng đi, cẩn thận bị cô ta tóm lấy! Cũng không biết người phụ nữ này thật sự điên rồi, hay là giả ngây giả dại! Trên đường về cục cảnh sát, liền nói giống như bị trúng tà vậy, thật sự không bình thường!”

“Không phải là có bệnh tâm thần đấy chứ? Nếu có bệnh tâm thần, phải kiểm tra xem!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt một cái, người nọ lập tức không nói nhiều nữa.

“Tổng giám đốc Mộ, anh xem, anh đến là có chỉ thị gì sao?”

Mộ Nhã Triết liếc mắt đánh giá Vân Na một cái, đôi mắt âm u, lập tức nói, “Thay tôi làm trình tự nộp tiền bảo lãnh!”

“Chuyện này…”

“Nộp tiền bảo lãnh…”

“Án tử này còn chưa điều tra rõ ràng, trực tiếp nộp tiền bảo lãnh như vậy, chỉ sợ không thỏa đáng lắm?”
 
Chương 2874: Tinh Trạch, Mở Mắt Ra Đi


Trong lòng ba người hiểu rõ.

Mộ Nhã Triết muốn nộp tiền bảo lãnh một người, căn bản không cần hỏi qua ý kiến bọn họ, nhưng mà còn chưa thẩm vấn tội phạm, liền trực tiếp nộp tiền bảo lãnh, quả thật có chút trắng trợn!

“Cho các người mười phút để làm.”

Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức nâng mắt, lạnh lùng nói, “Thời gian của tôi cực kỳ quý giá.”

Ba người bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ, giật mình một cái, liếc mắt nhìn nhau một cái…



Trong bệnh viện.

Phòng cấp cứu đầy người vây quanh.

Tin tức Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có phải người bên trong bệnh viện truyền tin tức ra ngoài hay không, mà lan truyền đến tai truyền thông rất nhanh, rất nhiều truyền thông biết được Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không rõ sống chết, sau khi nghe ngóng được đưa đến bệnh viện, liền nhao nhao ngồi xổm canh giữ trước bệnh viện.

Hoàn Vũ cũng nhận được tin tức của nhà họ Cố, phái Qúy Lâm và Tần Chu đến đó.

Tần Chu đến bệnh viện trước tiên, vội vàng chạy vào nhà xác, nhà xác to như vậy, chỉ có một cái giường, đây là phòng đặc biệt của bệnh viện, dùng để bảo quản di thể của Cố Tinh Trạch.

Rất nhanh, liền có người chạy đến, vì Cố Tinh Trạch xử lý xử lý dung nhan của người chết.

Lúc Tần Chu đến nơi, quần áo của Cố Tinh Trạch đã được cởi, vết máu trên người cũng vừa mới được lau rửa sạch sẽ, chỉ là vết thương, vẫn nhìn thấy mà ghê người.

Anh ta vừa mới đi tới, liếc mắt một cái trông thấy Cố Tinh Trạch yên lặng nằm trên giường, cả người giống như bị sét đánh ngớ người ra!

Trong đầu trống rỗng vài giây, Tần Chu lập tức phản ứng kịp, hốt ha hốt hoảng nhào đến trước giường, chỉ thấy vẻ mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch.

“Tinh Trạch!”

Anh ta đau đớn kêu tên Tinh Trạch, nhưng mà khiến người ta thất vọng rồi, người đàn ông trên giường, sẽ không trả lời anh ta nữa rồi!

“Tinh Trạch…”

Tâm tình Tần Chu lập tức rớt xuống đáy cốc!

Trên đường đến đây, anh ta rất sốt ruột, chỉ một lòng hy vọng, tin tức này là giả!

Có lẽ trong quá trình truyền lời, có ý xuyên tạc cũng không biết chừng!

Không thể như vậy được, người một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, chết như vậy được sao?

Tần Chu hiển nhiên khó có thể tin.

Nhưng mãi đến khi đi đến bệnh viện, chân chính nhìn thấy Cố Tinh Trạch, mới giật mình phát hiện, hóa ra toàn bộ, đều không phải là giả dối.

Tinh Trạch thật sự…

Rời đi rồi.

Cho đến bây giờ Tần Chu rất ít khi rơi nước mắt, tính cách của anh ta đều có vẻ vui vẻ, cho dù là chuyện bi quan rơi vào người anh ta, cũng không thấy tổn thương bao nhiêu.

Nhưng mà gặp phải chuyện này, anh ta lại lập tức trở nên yếu ớt, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống vải trắng tinh.

Anh ta đau lòng khóc rống lên.

“Tinh Trạch, không phải anh nói anh muốn đi nước Mĩ sao? Đây là cái gì…”

Anh ta đột nhiên vươn tay ra, chạm vào những vết thương nhìn thấy mà ghê người, nước mắt chảy xuống như mưa, “Những vết thương này từ đâu ra vậy? Lúc trước anh còn nói, đến nước Mĩ sẽ lập tức liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng, anh đã ngồi trên khoang hạng nhất đi đến nước Mĩ rồi!”

Anh ta lập tức ôm lấy bả vai Cố Tinh Trạch, trong lòng tràn đầy thống khổ, không biết nên phát tiết như thế nào.

“Anh mau đứng dậy nói cho tôi biết, đây là vui đùa đi! Anh đang nói đùa với tôi… Được rồi, anh thắng rồi, tôi bị anh gạt rồi, Tinh Trạch, anh đừng nhắm mắt nữa, mở mắt ra nhìn tôi đi!”

Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý.
 
Chương 2875: Luyến Tiếc Tinh Trạch


Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý.

Thậm chí, có rất nhiều truyền thông tuyên truyền về hai người, đều nói Tần Chu và Cố Tinh Trạch có định hướng tình dục không bình thường.

Nhưng mà thực ra, nếu chỉ dùng từ ngữ ‘Thân như tay chân’ để hình dung quan hệ hai người, e là không đủ chính xác.

Tần Chu coi Tinh Trạch là người nhà, còn Cố Tinh Trạch coi anh ta là ngọn đèn hải đăng.

Anh ta gia nhập giới giải trí mười một năm, nếu không phải một tay Tần Chu nâng đỡ, e là khó có thể với tới địa vị huy hoàng như vậy.

Nhưng mà đối với anh ta mà nói, cảm ơn Tần Chu hơn một điểm, đó là người đàn ông này hiểu anh ta, cũng là người duy nhất có thể đi vào lòng anh ta.

Tần Chu hiển nhiên là khó có thể chấp nhận được sự thực này, anh ta nâng mặt Cố Tinh Trạch, chạm trán, lại chỉ có thể cảm nhận được làn da của anh ta cực kỳ lạnh lẽo.

Không có bất luận nhiệt độ gì.

Anh ta mất rồi.

Chỉ để lại một cái xác trống trơn!

Bất luận gọi anh ta như thế nào, anh ta cũng sẽ không tỉnh lại nữa rồi!

Tần Chu đau đớn nắm chặt khăn trải giường, hiển nhiên là khó có thể chấp nhận tin dữ này.

Cố Cảnh Liên đứng ở một bên, nhìn một màn này, trên mặt có một chút buông lỏng.

Sinh ly tử biệt, đủ để bất luận người có tâm địa sắt đá thế nào tràn đầy cảm xúc.

Qúy Lâm cũng đến rất nhanh.

Rất nhiêu cấp cao cũng theo sát sau đó, Qúy Lâm đi tới cửa, bảo bọn họ ở cửa, mình thì tiến vào.

Khi ông ta đi đến bên giường, thấy một màn như vậy, thịt trên mặt giật giật một phen.

“Sao lại thế này?”

Tần Chu đỏ mắt nhìn ông ta một cái, đôi môi không nhịn được run run.

Quý Lâm thấy anh ta liền nhíu mày, cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ nói, “Cậu tỉnh táo một chút, chuyện sau này, còn cần cậu xử lý.”

“Anh ấy… Là bạn thân quan trọng nhất của tôi! Tình cảm mười mấy năm, còn quan trọng hơn cả người nhà!”

Tần Chu nghẹn ngào nói, “Anh ấy đi rồi, sao tôi lại không đau lòng được? Sao có thể không khó chịu được? Ông bảo tôi tỉnh táo lại, tôi nên tỉnh táo thế nào đây?”

“Haizz…” Qúy Lâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tần Chu, ngoài cửa đều là truyền thông, tôi đã phái người phong tỏa bệnh viện, nhưng mà sợ là rất khó phòng những truyền thông này. Lần trước có đội chó săn vụng trộm lẻn vào nhà xác chụp di thể của Lục Cảnh Điềm, đăng lên internet! Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra trên người Tinh Trạch!”

Tần Chu xiết chặt tay thành nắm đấm.

“Tinh Trạch chết rồi, cuối cùng vẫn phải công bố với công chúng! Chuyện này, người ở bệnh viện đã truyền đi nhiều rồi, giấu diếm cũng không được bao lâu!”

“Chết tiệt!”

Tần Chu tức giận mắng một tiếng, “Rốt cuộc là tên khốn nạn nào truyền ra ngoài!”

“Tinh Trạch rất nổi tiếng ở trong nước, tùy tiện ném ở trên đường lớn, đều có thể dẫn đến xôn xao. Ở trong bệnh viện, chắc chắn cũng có không ít người thấy cậu ta quen mắt! Nhất là những y tá, trên đường tôi đến, nhìn thấy rất nhiều y tá đỏ mắt vây quanh hết nhìn đông lại nhìn tây, e là muốn đòi tiến vào phúng viếng di thể!”

Tần Chu lập tức nói rõ, “Ở đây không cho phép người ngoài tiến vào.”

“Cho nên, chuyện tiếp theo, còn cần cậu sắp xếp! Ít nhất, đừng để bi kịch tái diễn!”

“Được, tôi hiểu.” Tần Chu tỉnh táo lại một chút, đứng dậy, khi nhìn về phía Cố Tinh Trạch, đầu lông mày lại giật giật một phen.

Trái tim lại không đành lòng, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm.

Anh ta không nỡ.

Thật sự không nỡ.

Anh ta muốn nhìn thêm vài lần, cố gắng nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng mà càng nhìn, sẽ càng thêm đau lòng.
 
Chương 2876: Truyền Thông Vô Lương Tâm


Anh ta muốn nhìn thêm vài lần, cố gắng nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng mà càng nhìn, sẽ càng thêm đau lòng.

Anh ta thật sự, thật sự khó mà tiếp nhận được sự thực tàn nhẫn như vậy!

Tinh Trạch, thật sự đã chết sao?

Không lâu sau, sẽ giống như người chết vậy, ở nhà tang lễ, hóa thành một đống tro cốt nho nhỏ, chôn ở nơi âm u, không thấy mặt trời.

Tần Chu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, nước mắt lại càng khó dừng lại.

Anh ta không phải là một người yếu ớt, nhưng hôm nay, mãi đến khi khắc sâu một sự thật, Cố Tinh Trạch không thể trở lại, lúc này anh ta mới cảm nhận được đau đớn vì mất đi người bạn thân!

Tần Chu nhẫn nhịn, nhịn rồi lại nhịn, mới cố gắng bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng mà vươn tay, đem đôi mắt không nhắm chặt của Cố Tinh Trạch, đóng lại.

“Không phải anh vẫn nói, muốn ngủ một giấc thật ngon sao?”

Tần Chu nhìn anh ta, nhíu mày, miễn cưỡng cười vui, “Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, còn lại, liền giao cho tôi xử lý.”

Anh ta xoay người, chậm rãi rời đi.

Khi đi tới cửa, mấy cấp cao của Hoàn Vũ hướng mặt vào bên trong nhìn đông nhìn tây, Tần Chu ngăn bọn họ lại.

“Đừng nhìn nữa!”

Anh ta vừa nói, vừa khép cửa lại.

“Rốt cuộc Tinh Trạch xảy ra chuyện gì?”

“Chúng tôi nhận được tin tức, nói Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc sao lại thế này?”

Tần Chu nhìn bọn họ một cái, ánh mắt trống rỗng, nói, “Tinh Trạch ngủ rồi, các người đừng đánh thức anh ấy.”

“Chuyện này…”

Mấy cấp cao đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng đa số đều hiểu rõ, nghe Tần Chu nói như vậy, trong lòng chắc là đã đoán ra được.

Cố Tinh Trạch mất!

Vĩnh viễn ngủ say rồi!

Gia nhập giới giải trí mười năm, cho đến bây giờ đều là ngôi sao chói mắt, hiện giờ, lại thật sự giống như ngôi sao, ở trên bầu trời rồi!

- - Tinh Trạch ngủ rồi, đừng đánh thức anh ấy.

Từ trước đến nay anh ta luôn phàn nàn với Tần Chu, ban đêm luôn ngủ không ngon, Tần Chu biết trạng thái tinh thần của anh ta rất kém, cũng cực kỳ lo lắng.

Anh ta hiểu rõ, Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí mười một năm, quanh năm suốt tháng, luôn luôn theo đuổi thông cáo ở các nơi trên thế giới, giấc ngủ vô cùng tồi tệ.

Hơn nữa, kèm thêm suy nhược thần kinh cực kỳ nghiêm trọng và chứng uất ức, cho tới nay, đều luôn luôn phải uống thuốc.

Tuyên bố rời khỏi giới giải trí, là vì Vân Thi Thi, hơn nữa bác sĩ riêng của anh ta luôn khuyên bảo mãi, hi vọng anh ta đến nước Mĩ điều trị chứng uất ức.

Cố Tinh Trạch cũng buông tha, chỉ là tin tức rời khỏi giới giải trí tuyên bố quá đột ngột, biến thành Tần Chu có chút trở tay không kịp.

Sao anh ta lại yêu Vân Thi Thi?

Chắc là vì Vân Thi Thi là người duy nhất có thể vì anh ta chiếu ánh sáng rực rỡ, đuổi đi u ám từ đáy lòng.

Chỉ là có một số chuyện, thật sự không thể cưỡng cầu.

Thật sự không thể cưỡng cầu!

Nhưng mà anh ta nghĩ tới vô số khả năng, có liên quan đến nhân sinh tương lai của Cố Tinh Trạch.

Có lẽ đến nước Mĩ, điều trị chứng uất ức.

Có lẽ, tha hương ở nước khác, gặp được một cô gái thích hợp, cùng nhau yêu đương.

Có lẽ, hai năm sau, anh ta sẽ gặp và kết hôn với người phụ nữ anh ta yêu, sinh con, sống cuộc sống bình thường…

Nhưng mà anh ta nghĩ đến đủ loại nhân sinh tương lai của Cố Tinh Trạch, lại không thể tưởng tượng được, tin dữ như vậy lại đến.

Chuyện này bảo anh ta chấp nhận thế nào đây?

Tần Chu nhìn anh ta ngủ thiếp đi, có lẽ, đối với anh ta mà nói, đây cũng là một loại giải thoát!

Người chết không thể sống lại.

Chỉ hi vọng anh ta có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.



Tin Cố Tinh Trạch mất, bị lộ ra ngoài, cho dù bóng đêm đen như mực, rất nhiều truyền thông nghe tin tới đây, chấp nhận ngồi xổm canh giữ ở cửa.
 
Chương 2877: Ác Ý Bịa Đặt!


Cho dù bóng đêm đen như mực, rất nhiều truyền thông nghe tin tới đây, chấp nhận ngồi xổm canh giữ ở cửa, chỉ vì biết được tin tức quan trọng!

Truyền thông càng xấu xa, không có tìm tòi nghiên cứu rõ mọi chuyện, vì kháng nghị hành vi Hoàn Vũ phong tỏa bệnh viện, ở cửa bệnh viện viết bài.

Còn có truyền thông, tự mình đem tin tức đăng lên mạng.

Trên Microblogging rất nhanh có truyền thông mượn nền tảng, tuyên bố tin tức như vậy.

“Cố Tinh Trạch vì chứng uất ức, nhảy lầu bỏ mình!”

Tiêu đề này rất có mánh khóe.

Rất nhanh hấp dẫn không ít nhóm fan chú ý!

Nhưng mà fan đâu có tin lời nói một phía của truyền thông được?

Đã không có ảnh chụp, cũng không có chứng cứ, không có tin tức công bố chính thức, nhóm fan tất nhiên là sẽ không tin tưởng!

Chỉ coi đây là tuyên truyền!

Bởi vậy, rất nhanh có lượng lớn fan tụ tập lại Microblogging nhục mạ, chỉ trích, lên án truyền thông vô lương tâm, cố ý tung tin đồn ác ý!

Bịa đặt!

Đây là bịa đặt!

Rất nhanh, trên Microblogging của truyền thông này không chịu được nhóm fan của Cố Tinh Trạch giẫm đạp!

Trong mười tiếng ngắn ngủi, vậy mà hấp dẫn hơn mười vạn fan đọc, mấy vạn bình luận.

Chấn động một thời, biến thành sever Microblogging bị tê liệt!

Bộ phận kỹ thuật nhanh chóng xử lý, người đứng đầu sợ tới mức phải đóng chức năng bình luận.

Không ít fan bị dọa sợ.

Chắc là cũng biết được Microblogging ầm ĩ náo nhiệt, phía công ty không có chính thức đứng ra tuyên bố tin tức, trong lúc này tâm hoảng ý loạn, thật sự cảm thấy Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế chạy đến Microblogging của Cố Tinh Trạch, cầu xin anh đứng ra giải thích lời đồn.

Tin trên Microblogging cuối cùng của Cố Tinh Trạch, vẫn là thông báo Cố Tinh Trạch rời khỏi giới giải trí.

Nhóm fan đều trông mong hy vọng.

Nhưng mà nhóm fan không biết rằng, tài khoản Microblogging này, vĩnh viễn sẽ không có người cập nhật nữa.

Cho dù nhóm fan khóc rống như thế nào, trên Microblogging vẫn yên tĩnh như cũ.

Hoa Cẩm vẫn canh giữ trước cửa phòng mổ, bởi vì lo lắng cho Thi Thi, cả người đều mất hồn mất vía!

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh cũng cực kỳ lo lắng.

Bọn chúng không có chạy đến trước tiên, bởi vậy không biết rốt cuộc tình hình của mẹ thế nào!

Nhưng phòng phẫu thuật mở một lát, đóng một lát, một đám y tá ra ra vào vào, vẻ mặt vội vàng, không biết rốt cuộc là tình huống gì!

Sau đó, có một y tác mặc đồng phục hồng nhạt đi đến.

Hoa Cẩm lập tức đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc!

Đồng phục hồng nhạt?

Bệnh viện này, y tá duy nhất mặc đồng phục hồng nhạt, đến từ phụ khoa!

Anh ta trơ mắt nhìn mấy y tá phụ khoa đi vào, cửa phòng cấp cứu đóng lại lần hai.

Tiểu Dịch Thần gấp đến mức sắp khóc đến nơi, “Làm sao bây giờ? Mẹ có thể có nguy hiểm gì không? Đã lâu như vậy rồi, sao cón chưa ra ngoài nữa! Anh sợ!”

Hữu Hữu lập tức quát cậu, “Đừng nói bậy bạ! Mẹ sẽ tốt thôi!”

“Ừm…”

Trên mặt Tiểu Dịch Thần có nước mắt, cực kỳ ấm ức.

Tần Chu vừa mới đi ra nghe thấy giọng Tiểu Dịch Thần, tò mò đi tới, lại thấy bọn họ ở cùng một chỗ, trong lúc này lại càng mờ mịt, “Sao mọi người…”

“Tần Chu!”

Hoa Cẩm đứng bật dậy, Tần Chu là người đại diện của Thi Thi, nhìn thấy anh ta đến, trái tim lo âu của Hoa Cẩm rốt cuộc cũng bình tĩnh ngắn ngủi!

“Hoa Cẩm, anh…”

“Thi Thi đang phẫu thuật!”

Hoa Cẩm lo lắng nói, “Cô ấy và Tinh Trạch cùng được đưa đến đây! Tôi nhìn thấy Tinh Trạch được đưa vào phòng cấp cứu, sau đó lại được đẩy đi nơi khác! Anh ta thế nào rồi?”
 
Chương 2878: Cô Ấy Mang Thai, Các Người Không Biết Sao?


Tần Chu nghe Hoa Cẩm nhắc đến Cố Tinh Trạch, vẻ mặt u ám một phen, mày lập tức nhíu lại.

“Tinh Trạch… Đi rồi.”

Hoa Cẩm sững sờ vài giây, rất nhanh hiểu được ‘Đi rồi’ trong câu nói của anh ta có ý gì.

“Làm sao có thể?”

Anh ta khó có thể tin.

Hữu Hữu nghe vậy, vội vàng chạy đến, “Chú, chú nói cái gì vậy? Chú Tinh Trạch… đi rồi sao?”

“Ừ.”

Tần Chu cố nén đau đớn, trầm giọng nói, “Để cho chú ấy nghỉ ngơi đi! Mấy năm nay, anh ta đã cực kỳ đáng thương rồi.”

Mọi người đều im miệng không nói.

Hữu Hữu cũng lộ ra vẻ mặt thương tiếc.

Tần Chu nhớ tới những lời Hoa Cẩm vừa mới nói, đột nhiên giật mình tỉnh lại, “Anh vừa mới nói cái gì? Thi Thi ở trong phòng phẫu thuật? Tình hình cô ấy thế nào rồi!”

“Cô ấy và Tinh Trạch cùng được đưa vào!Tình huống cụ thể, tôi cũng không biết. Tôi đến không tính là sớm, nhưng mà nghe nói, trên mặt cô ấy đều là máu, không biết tổn thương ở chỗ nào!”

Tần Chu nghe vậy, trên mặt nghiêm túc hơn.

“Sao anh lại không gọi điện thoại báo cho tôi biết?”

“Tôi nghĩ anh biết!”

Hoa Cẩm có chút chán nản nói, “Vừa rồi tôi thấy anh đi vào bệnh viện, cùng một đám người vội vã đi về một hướng khác, còn tưởng rằng anh biết chuyện Thi Thi, không nghĩ tới, Tinh Trạch…”

“Thi Thi vào đó bao lâu rồi?”

“Chắc là hơn hai tiếng!”

“Vậy anh… Báo cho tổng giám đốc Mộ chưa?”

Hoa Cẩm lập tức nói, “Là anh ấy gọi báo cho tôi trước, sau đó, anh ấy nói có chuyện gấp, đi trước, bảo tôi ở chỗ này chăm sóc.”

“Sao cha còn chưa trở lại?” Tiểu Dịch Thần nghi ngờ than thở một câu.

Hữu Hữu lập tức nói, “Chắc là có chuyện gì quan trọng, không kịp giải thích quá nhiều với chúng ta.”

Tần Chu nhất thời cảm thấy khó giải quyết.

Trong một đêm, hai người đều xảy ra chuyện.

Chuyện Cố Tinh Trạch, anh ta còn không biết nên xử lý quan hệ xã hội thế nào, cũng không biết nên tuyên bố với công chúng tin dữ này thế nào.

Nhóm fan biết chuyện này, nhất định sẽ vô cùng đau lòng.

Nhưng lừa gạt, căn bản cũng không giấu diếm được bao lâu.

Trong bệnh viện có không ít người đã thấy được dung nhan Cố Tinh Trạch, cũng biết Cố Tinh Trạch đã chết, cho dù Hoàn Vũ không tuyên bố chính thức, rất nhanh, tin tức này cũng sẽ lan truyền nhanh chóng.

Đến lúc đó, có chút khó giải quyết rồi!

Tần Chu nhất định phải cân nhắc thật kĩ.

Chỉ là trước mắt, Vân Thi Thi lại xảy ra chuyện, anh ta lại càng cảm thấy hao tổn tinh thần!

Hoa Cẩm sốt ruột đầu đầy mồ hôi lạnh.

Tần Chu lập tức an ủi cảm xúc anh ta, “Anh đừng vội, anh đã ở đây với cô ấy, nếu anh rối rắm, người nào tới chăm sóc Thi Thi?”

“Sao tôi lại có thể không lo lắng được? Đã lâu như vậy rồi, còn chưa có ra ngoài!” Hoa Cẩm cuống đến phát khóc rồi.

Tần Chu vừa muốn nói gì, đã thấy cửa phòng cấp cứu đột nhiên được đẩy ra, các y tá lại đẩy cửa đi ra, bưng một cái khay trong tay, phía trên là băng gạc dính vết máu.

Hoa Cẩm nhìn thấy thì kinh hồn táng đảm, lập tức đến gần hỏi, “Y tá, tình hình bên trong thế nào rồi?”

Y tá liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, vội nói, “Anh là người nhà của cô ấy sao?”

“Vâng!” Hoa Cẩm gật gật đầu.

Y tá có chút tức giận hỏi, “Người bị thương mang thai, các người không biết chuyện này sao?”

“Cái… Cái gì?”

Hoa Cẩm quá sợ hãi, vẻ mặt Tần Chu càng ngạc nhiên hơn.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy như thế, lại càng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.

Tiểu Dịch Thần trừng to mắt, “Cái gì? Mẹ mang thai sao?”
 
Chương 2879: Đứa Bé Có Thể Giữ Được


Y tá có chút tức giận hỏi, “Người bị thương mang thai, các người không biết chuyện này sao?”

“Cái… Cái gì?”

Hoa Cẩm quá sợ hãi, vẻ mặt Tần Chu càng ngạc nhiên hơn.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy như thế, lại càng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.

Tiểu Dịch Thần trừng to mắt, “Cái gì? Mẹ mang thai sao?”

Vẻ mặt Hữu Hữu cũng hoảng sợ!

Y tá liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đối với biểu tình bất ngờ của bọn họ, hiển nhiên là cực kỳ khó hiểu, “Không thể nào? Người bị thương đều đã mang thai bảy tuần, các người không biết một chút gì sao?”

Hoa Cẩm nhíu mày, lo lắng nói, “Đúng là không biết chuyện! Bởi vì gần đây, cô ấy không có quá nhiều phản ứng khác thường, ví dụ như nôn mửa, cũng chưa thấy qua cô ấy có phản ứng nôn nghén gì!”

“Phản ứng nôn nghén, không phải ai cũng có, có phụ nữ có thai đều không có những phản ứng này. Huống hồ, bảy tuần thôi, sớm như vậy, chưa chắc sẽ có phản ứng mang thai. Nhưng mà người mang thai, và người thường vẫn có sự khác nhau rõ ràng! Ví dụ như, rất thích ngủ.”

Y tá nói xong, Hữu Hữu lập tức hỏi, “Chị y tá, mẹ em thế nào ạ? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Chị nói mẹ em mang thai, bé cưng trong bụng có giữ được không ạ?”

Vẻ mặt của cậu lo lắng.

Y tá thấy cậu đáng yêu, còn dịu dàng hiểu chuyện, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu của cậu, mỉm cười nói, “Mẹ em không có nguy hiểm đến tính mạng nha! Bé cưng trong bụng cũng không có gì sơ suất. Nhưng mà mắt cô ấy bị thương, có thể thị lực sẽ giảm đi! Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi.”

Tất cả mọi người không biết là, lúc ấy, cho dù Vân Thi Thi ngã xuống đất, cũng được Cố Tinh Trạch ôm chặt vào trong ngực.

Ngã nặng nhất, Cố Tinh Trạch dùng toàn bộ thân mình bảo vệ cô, thay cô nhận tất cả vết thương, bởi vậy có thể nói, bé cưng trong bụng Vân Thi Thi không có gì đáng ngại.

“Người không có việc gì là tốt rồi.”

Quan trọng là… Bé cưng trong bụng mẹ giữ được!

Cha không biết chuyện này đi?

Nếu cha biết mẹ mang thai, e là lại kích động, vừa khẩn trương, vừa lo lắng!

Nhất định là sẽ lo lắng đến phát điên.

Cậu vốn định lập tức nói chuyện này cho cha, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, nếu để cho cha biết, không biết sẽ rối rắm như thế nào!

Chỉ là, mẹ không có nguy hiểm là được rồi!

Trái tim Hữu Hữu vừa mới buông xuống, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhăn lần thứ hai, có chút nghi ngờ nói, “Chị y tá, chị nói, đôi mắt của mẹ em bị thương, thị lực bị giảm đi là có ý gì?”

Hoa Cẩm cũng khẩn trương theo, “Đúng vậy, y tá, tôi cũng muốn hỏi, đôi mắt bị thương là có ý gì, thị lực giảm đi là mức độ gì?”

“Vừa mới phẫu thuật, lấy ra được không ít mảnh vụn thủy tinh từ trong mắt của người bị thương, những mảnh thủy tinh này đã tiến vào trong mắt, đâm giác mạc bị thương, tạo thành tổn thương lớn. Giác mạc con người cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng có thể chữa trị được, nếu bị thương nghiêm trọng, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi thị lực.”

“Vĩnh viễn mất đi thị lực sao?”

Hoa Cẩm nhíu mày, nghi ngờ, “Có thể nói là mù không?”

“Có thể nói như vậy. Nếu muốn khôi phục thị lực, chỉ có thể cân nhắc đến việc ghép giác mạc.”



Y tá vộ vàng rời đi.

Hoa Cẩm và Hữu Hữu nhìn nhau, khuôn mặt đều âm u.

Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nghe thấy nửa hiểu nửa không, nhưng cũng mơ hồ nghe được, ‘Vĩnh viễn mất đi thị lực’, bị dọa không nhẹ!

“Mắt mẹ bị thương sao? Vậy sau này còn có thể nhìn thấy được không?”
 
Chương 2880: Mù Sao?


Hữu Hữu trợn tròn mắt.

Mù sao?

Làm sao có thể?

Ba người cúi đầu, đều có tâm tư, một nửa vui buồn.

Vui chính là, cô thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất người không sao, quan trọng hơn là, cốt nhục trong bụng cuối cùng có thể giữ được!

Buồn chính là, giác mạc của Vân Thi Thi bị tổn thương nghiêm trọng.

Thủy tinh thực cứng, giác mạc tổn thương không chỉ một chút.

Mắt yếu ớt như vậy, một hạt cát rơi vào cũng không chứa được, huống chi là mảnh vụn thủy tinh.

Hoa Cẩm cực kỳ đau lòng.

Hữu Hữu hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Me tuyệt đối không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy!

Nhất định là ai đó!

Nhất định là người nào đó ra tay!

Là ai làm hại mẹ?

Sau khi Hữu Hữu suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt.

Nhan Băng Thanh!

Nghĩ đến khuôn mặt Nhan Băng Thanh, Hữu Hữu nắm chặt tay lại!

Cho dù cậu thông minh, cũng không dự đoán được, đầu sỏ đứng phía sau gây ra mọi chuyện là Vân Na, cậu căn bản không biết, Vân Na còn sống, trở về thủ đô.

Ngày trước Kỷ Nhan và mẹ có tranh chấp không nhỏ, sau đó cậu điều tra chi tiết về Kỷ Nhan, quả thực đúng với phỏng đoán của cậu, Kỷ Nhan là Nhan Băng Thanh!

Vừa nghĩ đến đây, cậu liền giận không kìm nén được!

Bánh bao nhỏ nhận định Nhan Băng Thanh làm hại mẹ, bởi vậy, hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu lập tức đi đến một bên, lấy điện thoại ra, ấn số Lý Hàn Lâm.

Đêm hôm khuya khoắt, Lý Hàn Lâm bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh, biết được chuyện này, lập tức đồng ý phái người đem Nhan Băng Thanh, cũng là Kỷ Nhan khống chế!

Nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng mổ, Tần Chu vội vàng xử lý chuyện Cố Tinh Trạch.

Cửa phòng phẫu thuật lại đúng lúc mở ra.

Hữu Hữu lập tức đi lên trước tiên, thấy một đám y tá và bác sĩ đẩy giường phẫu thuật đi ra.

Hoa Cẩm lập tức đi lên trước, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng chạy đến bên giường phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng nhìn người nằm yên trên giường.

Vân Thi Thi bị thương ở tay, nằm thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ xấu, thảm như giấy trắng, đôi mắt bị băng gạc màu trắng che kín, chỉ là trên băng gạc có chút vết máu, nhưng mà khó che dấu, Hoa Cẩm nhìn thấy, lại càng lo lắng không thôi!

Nhất là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cực kỳ đau lòng.

Phẫu thuật có tiêm thuốc tê, hết công dụng rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật, Vân Thi Thi liền lập tức có phản ứng, cô nắm chặt khăn trải giường, ý đồ mở to mắt.

Nhưng mà khóe mắt dinh dính, giống như mí mắt bị dính vào nhau, mở ra rất đau đớn.

Hữu Hữu vừa định vươn tay ra, Hoa Cẩm lại cầm chặt tay cô trước cậu một bước.

“Thi Thi, không có việc gì rồi… Tôi ở đây, không có việc gì rồi…”

“Tinh Trạch…”

Vân Thi Thi bật ra một cái tên theo bản năng, nhưng mà làm anh ta hoảng sợ.

Hoa Cẩm ngớ người.

Lại nghe Vân Thi Thi khóc nức nở nói, “Tinh Trạch… Tinh Trạch thế nào rồi?”

Giọng nói của cô cực kỳ yếu ớt, hữu khí vô lực, dù vậy, lại cố chấp muốn biết Cố Tinh Trạch có bình yên vô sự hay không.

Hữu Hữu cắn môi, anh ta cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt, vẫn không nên cho cô biết mọi chuyện!

Mới ra khỏi phòng phẫu thuật, nên nghỉ ngơi thật tốt!

“Thi Thi, em tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, sắp vào phòng bệnh rồi, em ngủ một giấc trước, đừng nghĩ gì nữa! Tỉnh lại rồi nói sau!”

“Không được, tôi không thể đợi, tôi đợi không được…”
 
Chương 2881: Cảm Thấy Tội Lỗi


Vân Thi Thi cố chấp hỏi, “Tinh Trạch đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”

“Gặp anh ta sao?”

Bác sĩ nghe không được nữa, “Cô Vân, mắt của cô hiện giờ không thể nhìn mọi thứ bình thường, cô muốn gặp người nào, cũng phải đợi mắt cô tốt hơn rồi nói!”

“Mắt của tôi thế nào, không quan trọng! Quan trọng là…”

Vân Thi Thi không thể nói với bọn họ được, liền muốn đứng dậy.

Hoa Cẩm lập tức đè chặt cô.

“Thi Thi, nghe lời! Đừng làm bừa! Tình hình bây giờ của em, căn bản không thể xuống giường được!”

“Vì sao lại không nói cho tôi biết tình hình của Tinh Trạch?”

Vân Thi Thi nghiêng đầu về phía anh ta, môi run run, vô cùng trắng xanh, giống như quét một lớp phấn, “Có phải anh ấy… Có phải anh ấy hay không…”

Cô đột nhiên vươn tay, cầm chặt cổ tay Hoa Cẩm, một giọt nước mắt máu chảy ra, rất nhanh chảy xuống.

“Anh ấy có sao không? Cầu xin anh, nói cho tôi biết!”

Hoa Cẩm không đành lòng, không đành lòng nói mọi chuyện cho cô.

Hữu Hữu ở bên cạnh nổi lên dũng khí nói, “Mẹ, không nên hỏi nữa! Con vừa nghe thấy, chú Tinh Trạch đã vĩnh viễn ngủ say rồi!”

Trái tim đứa bé rất nhỏ, không dùng từ ‘Chết’ tàn nhẫn.

Đối với cậu mà nói, ‘Ngủ say’, chắc chắn là cách nói có thể tiếp nhận.

Vân Thi Thi nghe xong, vẻ mặt lập tức sửng sốt, toàn thân đều cứng đờ như đá, cũng không nhúc nhích.

Cô đột nhiên cười, hiển nhiên không cho là đúng, “Không có khả năng! Anh ấy không có khả năng đã chết… Các người đang gạt tôi…”

Hữu Hữu thấy bộ dạng cô như vậy, đau lòng hít thở không thông rồi!

Cậu tình nguyện cậu đến nhận đau khổ như vậy, cũng không nguyện nhìn thấy mẹ bị vây trong địa ngục tàn nhẫn.

“Anh ấy không có khả năng… Không có khả năng chết như vậy...”

Vân Thi Thi đột nhiên nhếch môi cười, biểu tình trên mặt lại cực kỳ trống rỗng, giống như một giây sau, hoàn toàn sụp đổ vậy.

Tất cả mọi người phát hiện ra cô ấy khác thường, đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, khó có thể chấp nhận.

Hoa Cẩm lại càng đau lòng chạm vào mu bàn tay cô, an ủi, “Thi Thi, em đừng đau khổ, việc cấp bách trước mắt, chính là em phải chăm sóc mình thật tốt!”

“Sao tôi có thể không cảm thấy tội lỗi được?” Cô không hề có dấu hiệu, giống như tâm thần khóc lên, “Đều do tôi hại anh ấy! Đều do tôi hại anh ấy! Không được… Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”

Cho dù gặp mặt lần cuối cũng được…

Vân Thi Thi đứng dậy, giường phẫu thuật rất cao, cô không chút nghĩ ngợi nhảy từ trên giường xuống, đột nhiên ngã trên mặt đất.

Kim truyền dịch trên tay rơi ra, máu tươi rơi lên đất.

Cô không quan tâm đau đớn, cuống quít bò trên mặt đất, miễn cưỡng đứng dậy, hai tay sờ loạn xạ.

Hoa Cẩm thấy vậy, lập tức đi lên phía trước, ôm lấy vai cô.

“Thi Thi, em bình tĩnh một chút! Em bình tĩnh một chút, có được không? Em đừng như vậy, em đừng trừng phạt mình như vậy nữa!”

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chạy tới, ôm lấy cánh tay cô.

“Mẹ… Đừng dọa Hữu Hữu! Mẹ đừng miễn cưỡng chính mình có được không?”

“Nếu chú Tinh Trạch còn sống, cũng nhất định không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!”

“Con đoán, chú Tinh Trạch nhất định là vì bảo vệ mẹ! Mẹ có thể bình yên vô sự, chú Tinh Trạch nhất định sẽ cảm thấy vui mừng! Cho nên, mẹ đừng phụ lòng chú Tinh Trạch dụng tâm lương khổ!”

Vân Thi Thi dần dần bình tĩnh trở lại, cắn chặt răng, khó có thể tha thứ cho mình như trước.
 
Chương 2882: Để Cho Anh Ấy Nghỉ Ngơi Thật Tốt


“Nếu không phải tôi, anh ấy sẽ không chết… Đều do tôi làm hại…”

Vân Thi Thi khóc rống lên.

Hữu Hữu nghe xong, lo lắng không thôi.

Chú Tinh Trạch đã chết, cậu càng lo lắng, mẹ vĩnh viễn sống trong cảm giác tội lỗi.

Trên đời này, trầm trọng nhất, gánh nặng không chịu nổi nhất, chính là cảm giác tội lỗi.

Cậu cảm kích Cố Tinh Trạch hi sinh, cũng đau lòng vì mối tình thắm thiết của chú Tinh Trạch dành cho mẹ.

Nhưng càng đau lòng, mẹ vĩnh viễn sống trong tự trách.

Vân Thi Thi mấp máy môi, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Ít nhất, để cho tôi thấy anh ấy lần cuối đi! Ít nhất, để cho tôi nhìn anh ấy, nhìn không thấy cũng không sao…”

Hoa Cẩm hít sâu một hơi khí lạnh, “Được, tôi sẽ nghĩ cách!”



20 phút sau.

Hoa Cẩm đưa Vân Thi Thi đến cửa nhà xác.

Dựa vào ‘Khẩu dụ’ của Tần Chu, hai người được vào trong, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên ngoài.

Vân Thi Thi không nhìn thấy gì, Hoa Cẩm đỡ cô đi đến một chỗ, liền dừng bước.

Cô biết, cạnh cô, chắc là nơi đặt Cố Tinh Trạch.

Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, vừa mới vươn tay ra, chậm rãi dò xét, đầu ngón tay lập tức chạm đến lạnh lẽo!

Rất lạnh.

Không thể tưởng tượng được.

Người sau khi mất, sau khi mất đi nhiệt độ cơ thể, làn da lại trở nên lạnh như vậy sao?

Chạm đến làn da lạnh như băng, Vân Thi Thi lại càng khó có thể kìm nén đau khổ trong lòng, nước mắt rơi xuống.

“Tinh Trạch…”

Thiên ngôn vạn ngữ, bật ra yết hầu, nhưng mà một câu ngưng tụ vô số áy náy, “Thực xin lỗi…”

Thân thể cô vô lực xụi lơ trên mặt đất, quỳ ở mép giường, cô sờ soạng nắm được tay anh, ngón tay thon dài, vô cùng lạnh lẽo, không có bất luận nhiệt độ.

Cô nắm tay anh, lại không nhận được đáp lại.

Trong lòng cô tràn đầy mong đợi, một giây sau, anh ta liền yên lặng nắm tay cô, sau đó, anh ta ngồi xuống giường, cho dù là cười nghịch ngợm, véo cái mũi của cô ấy, nói cho cô ấy biết, “Đùa em đó, bé ngốc!”

Cô cũng tuyệt đối không tức giận!

Nhưng mà, những chuyện này dường như đều là si tâm vọng tưởng!

Cô hiểu rõ, anh sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy.

Nhưng mà…

Cô còn rất nhiều lời muốn nói với anh ta.

Thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn ngào ở cổ họng, nói không nên lời, lại khó có thể nuốt xuống.

“Tinh Trạch…”

Vân Thi Thi nức nở nói, “Anh tỉnh lại đi, dù cho em vài giây, em chỉ muốn nói cho anh, em vĩnh viễn sẽ không quên anh!”

- - Em sẽ quên anh sao?

- - Ở trong lòng em, sẽ nhớ đến anh dù chỉ một giây không?



“Em sẽ nhớ, sẽ nhớ mà!”

Vân Thi Thi vô cùng hối hận, lúc trước, cô không nên nói như vậy, để cho anh ta hiểu lầm.

Nhưng cô cho rằng, cô nói như vậy, anh ta sẽ không cam lòng nhắm mắt, nhưng đâu đoán được, anh ta tin là thật, ôm nuối tiếc mà đi, cô không muốn, cô muốn nói cho anh ta - -

“Em sẽ không quên anh! Tinh Trạch, anh nghe thấy không? Anh có thể nghe thấy được không?”

Vân Thi Thi vô cùng hèn mọn nói, “Em nguyện ý dùng mười lăm năm tuổi thọ của em, đổi lấy anh liếc mắt một cái, mở mắt ra nhìn em có được không?”

Hoa Cẩm thấy, trái tim có chút không đành lòng.

Anh ta nghĩ, tên Cố Tinh Trạch này, chắc chắn sẽ khắc dấu vết trong lòng cô vĩnh viễn.

Đưa tay ôm lấy cô, lại nghe cô càng lúc càng tê tâm liệt phế khóc lên.

“Tinh Trạch… Tinh Trạch…”

Anh ta nghe thấy tiếng khóc của cô, không biết tại sao trái tim như bị dao cắt.

Hoa Cẩm cũng ẩm ướt vành mắt, ngồi xổm người xuống, nắm vai cô, “Thi Thi, em coi anh ấy ngủ thiếp đi rồi, để cho anh ấy ngủ ngon đi, đừng quấy rầy anh ấy nữa.”
 
Chương 2883: Đừng Tiếp Tục Trừng Phạt Mình Nữa!


“Đừng khổ sở, có được không? Nhìn em như vậy, tôi cực kỳ đau lòng.”

Vân Thi Thi vẫn khóc không ngừng, khóc thút thít.

Không khóc to lên, cô bám bên giường, hai tay nắm chặt khăn trải giường, làm khăn trải giường nhăn lại, cắn răng kìm nén nước mắt chảy ra, nhưng căn bản khó có thể khống chế.

Giống như thế giới hoàn toàn sụp đổ vậy!

Liếc mắt một cái liền biết, giờ phút này cô có bao nhiêu tuyệt vọng!

Cô cảm thấy được, toàn bộ mọi chuyện, nên là một giấc mộng, cô khóc đủ rồi, khóc đến khi giật mình tỉnh mộng, khi tỉnh lại, Cố Tinh Trạch còn sống!

Nhưng mà mỗi khi cô nhắm mắt lại, cảnh tượng ở bãi đỗ xe, lại tái hiện rõ ràng!

Mỗi khi cô nhớ đến Cố Tinh Trạch ở trong ngực cô, cố gắng trợn tròn mắt, khó khăn bật ra từng chữ một, trên mặt suy yếu cố gắng mỉm cười, giống như nói: Thi Thi, ngàn vạn lần đừng khổ sở, anh không hối hận.

Nhưng mà, em hối hận nha!

Cô khổ sở nha!

Cô sẽ tan vỡ!

Cô không tin Cố Tinh Trạch chết như vậy, thật sự chết như vậy!

Cô cũng không tin chuyện ma quỷ người sau khi chết sẽ lên thiên đường!

Người đã chết, thật sự không tồn tại rồi!

Nhưng mà, thế gian này còn có nhiều thứ tốt đẹp như vậy, anh ta cũng chưa từng thử mà!

Nhân sinh của anh ta, không nên dừng lại như vậy!

Anh ta bay đến nước Mĩ, có lẽ sẽ bắt đầu nhân sinh mới, có lẽ anh ta sẽ nghênh đón một cuộc sống mới, một cô gái yêu anh ta, anh ta cũng yêu cô gái đó, hai người từ quen biết, hiểu nhau, đến yêu nhau, cuối cùng nắm tay cả đời!

Trong cảm nhận của cô, Cố Tinh Trạch cho đến nay, đều để lại cho cô hình tượng tốt.

Anh ta nên nhận được hạnh phúc, anh ta nên nhận được hạnh phúc!

Nhưng hôm nay thì sao?

Quả thật Cố Tinh Trạch là như vậy. Lạnh lẽo đi đến trên đời này, lạnh lẽo còn sống, cuối cùng, lạnh lẽo ngủ, một đời cô độc.

Vân Thi Thi khóc đến điên rồi, khóc đến tuyệt vọng, cho dù cô khóc không phát ra tiếng khàn khàn, nhưng mà cả người đều sắp hư thoát!

Rốt cuộc thì Hoa Cẩm cũng không nhìn nổi nữa, đỏ mắt, quỳ gối cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, đau đớn nói, “Chị*, nếu em có thể thay chị nhận, em nguyện ý thay chị gánh vác! Nhưng mà chị đừng ép buộc mình như vậy, có được hay không?”

*Hoa Cẩm - Vân Thi Thi đã đổi xưng hô thành chị - em (tác giả đổi).

Từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên bờ vai cô.

Hoa Cẩm cũng thương tâm khóc lên.

“Người chết không thể sống lại! Ai cũng không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy! Em biết, tiền bối Tinh Trạch thích chị, nâng chị ở trong lòng, cho dù lặp lại chuyện này, em nghĩ anh ấy sẽ vẫn lựa chọn làm như vậy! Nhưng mà anh ấy nhất định không hy vọng, chị trừng phạt chính mình như vậy! Chuyện này không phải là chị sai! Vì sao chị lại không vượt qua, buông tha cho chính mình?”

Cô khóc, lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời.

Cô khóc, anh ta cũng khóc.

Cô khóc, là vì đau lòng Cố Tinh Trạch.

Anh ta khóc, nhưng mà nhận thức được, Cố Tinh Trạch nhất định sẽ trở thành một cái gai trong lòng cô.

Cái gai này, chắc chắn vĩnh viễn khó loại bỏ, còn cùng mỗi lần thở, đau đớn từ tận đáy lòng.

Nhưng mà, anh ta quyết không thể dung túng cô khóc tiếp như vậy!

Không nói đến đôi mắt cô không thể chảy nước mắt!

Vì lo lắng cho đứa bé trong bụng chưa thành hình của cô, cô không thể khóc tiếp nữa!

Hoa Cẩm quyết tâm, lập tức dựng thẳng tay lên, Vân Thi Thi cảm thấy sau gáy đau xót, trước mắt tối đen, liền ngất đi!

Cô ngã vào trong ngực anh ta, trên mặt vẫn còn rõ nước mắt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom