Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2744: Đi Về Phía Con Của Cô Ấy


Sở Hà lại xoay người, tiến lên, một tay túm áo La Thanh, tức giận hỏi: "Tiểu Bảo bị các người đưa đi đâu rồi?"

"Tiểu Bảo? Cô nói đứa bé mặt tròn tròn à?" La Thanh mờ mịt hỏi.

Hắn ta cũng không nhớ rõ tên đứa bé kia.

"Anh không cần biết! Đứa bé hôm đó bị các người đưa đi,các người bỏ nó ở đâu rồi, nói mau!" Giọng Sở Hà đầy khí thế.

Hai ngày hai đêm không hề có tin tức của Tiểu Bảo, khiến cho kiên nhẫn của cô ấy đã đến cực hạn.

La Thanh bị khuôn mặt hung ác của cô ấy dọa cho sợ tới mức cả người run lên: "Chuyện này... Đứa bé kia không phải do chúng tôi giấu đi! Chúng tôi... Chúng tôi cũng chỉ là làm việc cho người khác! Đứa bé đó... bị chúng tôi đưa đến thành phố... Sau đó, chúng tôi lấy được tiền liền đi ngay, bỏ đứa bé lại trong kho hàng, chúng tôi không đưa nó đi theo... Cũng không biết sau đó thì nó thế nào rồi..."

Hắn bởi vì khẩn trương và sợ hãi mà nói chuyện bừa bãi, mơ hồ không rõ.

Sở Hà không còn kiên nhẫn, hung hăng đá hắn ta một cú.

Một cú này, khí thế kinh người, suýt nữa khiến hắn ta trật cả khớp cằm.

La Thanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám phản kháng.

Hắn chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào đáng sợ như vậy!

Ánh mắt ấy, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi bọn hắn, giống hệt như dã thú!

Mạnh Tinh Tuyết xuống giường, tức giận hỏi: "Ngày đó các người xông vào trong nhà, nhét Sở Tiểu Bảo vào trong xe mang đi! Tại sao lại làm như vậy? Rốt cuộc là ai sai các người hả?"

Mãi đến lúc bọn hắn bị người của Mộ Yến Thừa trói lại đưa tới, cô ta mới tin tưởng, toàn bộ chuyện này không liên quan đến Mộ Yến Thừa!

Không phải anh ta, thì là ai?

"Chúng tôi cũng là làm việc cho kẻ khác, cô ta cho chúng tôi tiền, chúng tôi liền thay cô ta làm việc! Đúng là chúng tôi đưa đứa bé đi, nhưng cô ta bảo nó không phải người cô ta cần!"

"Sao lại thế này?" Mộ Yến Thừa thấy kỳ lạ.

"Cô ta nói, cô ta muốn... cô ta muốn..."

La Thanh vừa nói vừa run sợ nhìn Mạnh Tinh Tuyết, muốn nói lại thôi, dường như đang sợ hãi.

"Thành thật nói rõ ràng! Nếu không, đừng mong sống sót rời khỏi đây!" Mộ Yến Thừa quát lớn.

La Thanh "ầm" một cái, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt nói: "Xin tha mạng! Chúng tôi và cô không oán không hận, đúng là có người ra lệnh, cô ta muốn một đứa bé, chúng tôi đã nghe sai ý của cô ta, lúc đưa đứa bé đến, cô ta nói, cô ta muốn đứa bé trong bụng của cô..."

La Thanh nơm nớp lo sợ giải thích, nhìn Mạnh Tinh Tuyết.

Mặt Mạnh Tinh Tuyết trắng bệch, run sợ đưa tay che bụng.

Mộ Yến Thừa lạnh lùng nhíu mày: "Có ý gì?"

"Cô ta nói, cô ta muốn đứa bé trong bụng cô gái này, hoặc là làm đứa bé biến mất, hoặc là đưa người đến cho cô ta. Nhưng... chúng tôi nhất thời hồ đồ, nhận lầm đối tượng, cho nên mới đưa đứa bé kia đi."

Mạnh Tinh Tuyết lảo đảo, tim đập như sấm!

Cô đã sớm đoán được, hai tên này bụng dạ khó lường, rõ ràng là đã có người bày mưu đặt kế, hóa ra là vì đứa bé trong bụng cô mà tới!
 
Chương 2745: Không Có Lý Do Gì Không Nhổ Cỏ Tận Gốc


Mộ Yến Thừa tỉnh ngộ, ánh mắt đầy lửa giận, tựa hồ nổi lên gió lớn mưa rào, cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ hỏi, “Người thuê các người tên là gì?”

“Không… Không biết…” La Thanh cúi đầu, có vẻ chột dạ, “Người thuê chúng tôi, sao có thể dễ dàng nói cho chúng tôi biết tên được! Chuyện này vốn không phải là chuyện vẻ vang gì, chúng tôi không hỏi thân phận và tên cô ta, chỉ biết lai lịch của cô ta hình như không nhỏ, ra tay cực kỳ hào phóng, ra giá là 50 vạn, chỉ cần chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, liền cho chúng tôi 50 vạn thù lao!”

“50 vạn sao?”

Đứa bé của Mộ Yến Thừa, giá rẻ như vậy sao?

“Mấy người thật sự không biết tên cô ta, hay là cố ý giấu giếm?” Sở Hà đột nhiên lên tiếng chất vấn.

La Thanh im lặng không nói.

La Hạo ở bên cạnh đột nhiên nghĩ đến gì đó, lắp bắp nói, “Tôi… Tôi nhớ rõ, cô ta họ Tống, là một người phụ nữ cực kỳ trẻ tuổi, cách ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, trang điểm rất đậm, khẩu khí cực kỳ ngạo mạn, giống như thiên kim xuất thân danh môn.”

“Tống sao?”

Nhắc tới cái họ này, vẻ mặt Mộ Yến Thừa đều thay đổi, tựa hồ biết thân phận của người thuê này!

Tống Ân Nhã sao?

Là cô ta?

Nhưng mà nếu là Tống Ân Nhã, cô ta sẽ làm như vậy, cũng không bất ngờ gì.

Chắc cô ta biết rõ Mạnh Tinh Tuyết rời khỏi thủ đô, vụng trộm cắm rễ ở Yển Thành, cẩn thận dưỡng thai.

Đứa bé trong bụng Mạnh Tinh Tuyết là của anh ta, nếu Mạnh Tinh Tuyết vụng trộm sinh hạ đứa bé này ra, đối với cô ta mà nói, đúng là cục diện không có lợi!

Cô ta làm như vậy, anh ta cũng không bất ngờ gì!

Mạnh Tinh Tuyết giật mình, thấy vẻ mặt Mộ Yến Thừa có vẻ kỳ lạ, tâm tư của cô ta cũng nhanh nhạy, lập tức đoán được người thuê họ ‘Tống’ này, nhất định Mộ Yến Thừa đoán được là ai, còn rất quen thuộc, cho nên lúc nói ra họ này, vẻ mặt Mộ Yến Thừa lập tức thay đổi.

“Anh biết cô ta sao?” Mạnh Tinh Tuyết hỏi.

Mộ Yến Thừa trầm mặc không nói.

“Nói đi!”

Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt tay, lạnh lùng nói, “Chuyện cho tới bây giờ, anh còn muốn trốn tránh em, chuyện gì cũng gạt em sao? Mộ Yến Thừa, anh nhất định biết người thuê là ai, anh nói đi! Rốt cuộc là ai!”

Vẻ mặt Mộ Yến Thừa phức tạp nhìn cô ta một cái, lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, vô lực nói, “Tống… Tống Ân Nhã.”

“Tống Ân Nhã?” Tên này, Mạnh Tinh Tuyết tất nhiên cảm thấy xa lạ, nghi ngờ khó hiểu.

Mộ Yến Thừa lại đau đầu xoa mi tâm, lạnh nhạt giải thích, “Vợ chưa cưới của anh.”

“Bùm - -” một tiếng, đầu óc Mạnh Tinh Tuyết trống rỗng.

“Tối hôm đó, em rời khỏi thủ đô, gọi điện thoại cho anh, người phụ nữ nghe điện thoại, cũng là cô ta sao?” Mạnh Tinh Tuyết lớn mật suy đoán.

Mộ Yến Thừa không định che giấu, yên lặng gật gật đầu.

“A - -!”

Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, lạnh nhạt cười lạnh một tiếng, thất hồn lạc phách ngồi ở trên giường, trong lúc này, cảm thấy vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc!

Muốn khóc là vì, cô thiếu chút nữa vì một người phụ nữ như vậy, mất đi đứa bé trong bụng.

Buồn cười chính là, anh ta đường đường chính chính tuyên bố thân phận ‘vợ chưa cưới’ của Tống Ân Nhã!

Châm chọc như vậy!

Đúng vậy.

Tống Ân Nhã có lý do gì mà không làm như vậy.

Ở trong mắt Tống Ân Nhã, sự tồn tại của cô, chính là là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, là uy hiếp lớn, không có bất luận lý do gì không nhổ cỏ tận gốc!
 
Chương 2746: Cùng Nhau Về Thủ Đô!


Thân là vị hôn thê của Mộ Yến Thừa, mợ chủ tương lai danh chính ngôn thuận của nhà họ Mộ, người phụ nữ tên Tống Ân Nhã này, có lý do gì, mặc kệ cô ta trốn ở một chỗ xa lạ, lén lút sinh ra đứa bé của cô ta và Mộ Yến Thừa?

Đứa nhỏ này, là uy hiếp lớn nhất, đối với địa vị của Tống Ân Nhã!

Tống Ân Nhã không có bất luận lý do gì, mặc kệ không quan tâm.

Bởi vậy, thuê người giết cô ta, là hành động không thể chối từ.

Tống Ân Nhã muốn giết đứa bé trong bụng cô ta, đây là sinh mệnh chưa ra đời, vậy mà còn muốn giết chết!

Người phụ nữ tàn nhẫn như vậy!

Thủ đoạn độc ác như vậy!

Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng cười nói, “Được lắm!”

Người phụ nữ này, lòng dạ như vậy, tâm kế cũng khó lường như vậy, làm cô ta không rét mà run!

Nhưng mà cùng lúc đó, có một loại sức mạnh ở trong lòng cô ta, thức tỉnh!

Nếu người phụ nữ tên Tống Ân Nhã này, dùng thủ đoạn như vậy, tuyên chiến với cô ta, cô ta còn lý do gì, lùi bước vào trong góc, tham sống sợ chết?

Muốn nhổ cỏ tận gốc, sau đó cướp đi Mộ Yến Thừa bên người cô ta sao?

Nằm mơ đi!

Mạnh Tinh Tuyết quyết định, bất kể như thế nào, cô nhất định phải tranh đấu với Tống Ân Nhã đến cùng!

Đem những thứ vốn thuộc về cô, cho dù không thuộc cô, đều phải đoạt lại trong tay!

Nghĩ như vậy, Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng bật cười.

Mộ Yến Thừa thấy cô cười lạnh như vậy, còn tưởng rằng cô bị cái gì kích thích, vừa định đi qua, Mạnh Tinh Tuyết đẩy mạnh anh ta ra, nhìn La Thăng và La Hạo, hung dữ ép hỏi, “Vậy đứa bé đó bây giờ đang ở đâu?”

“Bà cô của tôi ơi, chúng tôi thật sự không biết mà! Cầm tiền, chúng tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, phủi tay rời đi rồi! Đứa bé đó, chúng tôi đâu có tâm tư đi quản nữa?”

“Cho nên, các người để đứa bé ở đó sao?”

“…” La Thanh không dám nói tiếp nữa.

“Các người mang đứa bé đi đâu rồi hả?”

Sở Hà thấy bọn họ không nói, nhấc chân đạp mạnh vào vai La Hạo, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, hình như là tiếng xương vai bị lệch, La Hạo ôm vai ngã trên mặt đất.

Cô ấy tiến lên một bước, xách áo hắn ta lên, lạnh lùng nói, “Không thành thật khai báo, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa! Nói!”

“Vứt trong một kho hàng cạnh thủ đô!”

La Hạo đau đớn kêu như heo bị chọc tiết, đôi môi run rẩy nói, “Giao dịch ở kho hàng ngoài ngoại ô, trước đây là khu công nghiệp nổi tiếng, sau đó bỏ hoang, tọa độ cụ thể, tôi thật sự… Thật sự không nhớ rõ lắm! Chỉ nhớ rõ bên đó có rất nhiều nhà xưởng bỏ hoang, lúc ấy đứa bé bị một người để lại ở trong kho hàng, sau đó, sau đó chúng tôi rời đi… Bà cô tha mạng, tha mạng…”

“Mẹ kiếp!” Sở Hà chửi bậy một câu, hận không thể băm thây hai người đàn ông này ra thành vạn đoạn!

“Vùng ngoại ô của thủ đô, hình như tôi biết nơi này, trước đây là một khu công nghiệp, sau này chính phủ cải cách, muốn cải tạo thành công viên sinh thái. Nhưng mà đất ở đó ô nhiễm quá nghiêm trọng, công trình bị gác lại, thành một vùng hoang vu không có người ở.” Mộ Yến Thừa cau mày nghĩ một lát.

Mạnh Tinh Tuyết cầm chặt cổ tay anh ta, vội vàng nói, “Ngày mai chúng ta trở về thủ đô, việc cấp bách trước mắt, là phải nhanh chóng tìm được Sở Tiểu Bảo! Có lẽ, đứa bé ở chỗ này cũng không chừng!”

“Ừm… Em thì sao?” Mộ Yến Thừa đột nhiên hỏi.

Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua Sở Hà, lại nhìn Mộ Yến Thừa.
 
Chương 2747: Có Một Số Việc Muốn Tự Mình Nghiệm Chứng


Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua Sở Hà, lại nhìn Mộ Yến Thừa, lập tức gật gật đầu, “Ừm! Em về thủ đô với anh!”

Mắt Mộ Yến Thừa sáng lên, “Thật sao? Em hồi tâm chuyển ý rồi hả?”

“Ừm.”

Mạnh Tinh Tuyết quyết định, đấu tranh chính diện với Tống Ân Nhã, Tống Ân Nhã ép sát khắp nơi, không để lại một chút đường sống, như vậy, cô cũng không cần thiết phải trốn tránh, thủ hạ lưu tình!

Mộ Yến Thừa, vốn là của cô!

Cô sẽ không yếu đuối nữa, cho dù không từ thủ đoạn, cũng phải đem thứ vốn thuộc về cô, đoạt lại!

Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt tay, lập tức nói với Sở Hà, “Sở Hà, cho dù phải trả giá lớn thế nào, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo! Chị yên tâm!”

Sở Hà nói, “Chị đi cùng hai người.”

Mộ Yến Thừa nhìn thoáng qua Mạnh Tinh Tuyết, thấy cô ta không có phản đối, lập tức gật đầu, “Chúng ta lập tức thu dọn một phen, chuẩn bị về thủ đô.”

“Ừm.”



Từ sau buổi tối Cố Cảnh Liên hung dữ với Sở Tiểu Bảo, Sở Tiểu Bảo không thích dán anh ta nữa, cũng không vui vẻ kêu “Chú... chú...” nữa rồi.

Lúc sáng, Sở Tiểu Bảo đã tỉnh lại, liền một mình ở lại trong phòng, bác Phúc thích cậu, liền đặc biệt chăm sóc cậu, mua cho cậu mấy quyển truyện.

Mấy quyển truyện này là bác Phúc cố ý mua.

Bác Phúc phát hiện, đứa nhỏ này, tựa hồ cảm thấy thích thú với lĩnh vực hội họa, bất luận không an phận thế nào, một khi đưa sách cho cậu, cậu lập tức yên lặng.

Vì thế, trọn vẹn một buổi sáng, Sở Tiểu Bảo làm tổ trong phòng, lẳng lặng lật truyện tranh.

Đến giờ ăn cơm trưa, cục cảnh sát gọi điện thoại đến, đầu bên kia, cục trưởng Phó cầm báo cáo xét nghiệm DNA, so sánh DNA trong kho dữ liệu, cầm ống nghe, trong đầu đều là một mảnh mờ mịt.

Ông ta không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, “DNA của Sở Tiểu Bảo đã có kết quả, ông xem, khi nào thì ông mang Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát một chuyến, lý giải một phen.”

“Tìm được người thân của đứa bé rồi sao?”

“Ừm… Nhưng mà tôi có chút hoài nghi với tính chân thật của kết quả này, có lẽ có khả năng hệ thống xảy ra sai lầm cũng không biết chừng. Cho nên… Ông thuận tiện nói cho tổng giám đốc Cố, để cậu ấy và Sở Tiểu Bảo tự mình tới cục cảnh sát một chuyến được không? Có chút tình huống cần cậu ấy ra mặt mới được.”

Bác Phúc nhíu mày, gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Tôi biết rồi.”

Cố Cảnh Liên vừa mới trở lại biệt thự nhà họ Cố, bác Phúc nhanh chóng ra đón, đem chuyện này nói với anh ta một phen.

“Vì sao lại muốn cháu đi?”

“Cục trưởng nói như vậy! Tổng giám đốc Cố, buổi chiều cậu có sắp xếp gì không?”

“Không có.”

Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nói, “Tôi với đứa bé đó không có bất luận kiên nhẫn gì, ông đưa đứa bé đến cục cảnh sát là được rồi.”

Dứt lời, anh ta vòng qua bác Phúc, đi vào thư phòng.

Bác Phúc đột nhiên cẩn thận theo đuôi, lo lắng nói, “Tổng giám đốc Cố… Tôi hoài nghi, cục trưởng sở dĩ bảo cậu tự mình đến đó, không phải ý tứ gì khác, mà là, cậu không đi… Không được.”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, sâu xa hỏi lại, “Lời này của ông là có ý gì?”

Bác Phúc ấp úng, tựa hồ có chút băn khoăn, “Tôi… Tôi cũng không nói rõ ràng được, bởi vì có chuyện, tôi cũng không thể chắc chắn. Tóm lại, ông chủ, chuyện này cậu nên đi đi, tự mình nghiệm chứng một phen, cũng không có bất luận cái gì không ổn!”

Cố Cảnh Liên nhíu mày, “Có gì không thể nói rõ? Nghe những lời ông nói, rõ ràng cho thấy có nghi ngờ gì đó.”
 
Chương 2748: Cháu Muốn Mẹ!


Bác Phúc đành phải mờ mịt giải thích, “Ý của cục trưởng Phó, tôi cũng không hiểu rõ ràng lắm, chỉ nói có một số việc cần cậu tự mình nghiệm chứng một phen, tôi hoài nghi, kết quả kiểm tra DNA, chắc là có liên quan đến cậu.”

“Liên quan đến tôi?”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt dần dần lạnh lẽo.

“Có quan hệ gì với tôi?”

Bác Phúc nâng mắt nhìn anh ta một cái, cẩn thận nói, “Có quan hệ cha con.”

“…”

Cố Cảnh Liên biến sắc, trái lại giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng thốt lên, “Ông đùa tôi sao.”

“Ông chủ, tôi không dám ạ! Tôi ăn tim gấu mật hổ, cũng tuyệt đối không lấy chuyện này ra nói đùa!” Bác Phúc cẩn thận nói, một bộ khóc tang, trên mặt ấm ức không hết.

Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, “Không có khả năng, thằng quỷ nhỏ đó, sao có thể là con của Cố Cảnh Liên tôi được. Lá gan nhỏ như vậy, còn ngu ngốc như thế, con trai của Cố Cảnh Liên tôi, tuyệt đối không ngốc như vậy.”

Trong lòng bác Phúc yên lặng nghĩ, lời này của ông chủ có phải nói quá sớm rồi không.

Nhỡ đâu sau này bị mất mặt thì làm sao bây giờ?

Trong phòng đột nhiên phát ra một chút động tĩnh, bác Phúc chẳng quan tâm vẻ mặt Cố Cảnh Liên, vội vàng đẩy cửa đi vào phòng, thấy Sở Tiểu Bảo đang nằm úp sấp trên giường, đôi chân trắng noãn cong lên, tựa hồ cảm thấy rất thích thú!

Mới vừa rồi xảy ra những động tĩnh này, là vì động tác của cậu có chút lớn, không cẩn thận làm rơi mấy quyển truyện xuống đất.

Lúc bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo tới, Sở Tiểu Bảo đang đọc dở quyển truyện, đọc đến đoạn cảm động, lại bị cắt ngang, ấm ức không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, bộ dạng khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà lúc bác Phúc ôm cậu tới, thằng nhóc đó vừa nâng mắt nhìn Cố Cảnh Liên lạnh lùng tựa vào cửa, hai tay ôm cánh tay, nhất là khi thằng nhóc tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảnh Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mưa gió sắp tới, lập tức hoàn toàn tan vỡ, nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng gào khóc, sợ tới mức khóc rống lên.

“Oa oa…”

Tâm tình Cố Cảnh Liên vốn không tốt, không hiểu ra sao cậu lại khóc, trên mặt nhất thời đầy tối tăm, như vậy, vẻ mặt càng có vẻ lạnh lùng khủng bố.

Sở Tiểu Bảo sợ hãi nổi da gà, cậu cầm chặt ống tay áo bác Phúc, vì sợ hãi, rốt cuộc không quan tâm đến kiên cường nữa, lớn tiếng khóc lên.

“Cháu phải về nhà! Mẹ!”

Cậu khóc rất lợi hại, ôm chặt lấy bác Phúc, nước mắt không ngừng rơi xuống má.

“Mẹ… Cháu muốn mẹ!”

Cố Cảnh Liên vì tiếng khóc của cậu mà đầu đau đớn muốn nứt ra, tức giận quát một tiếng, “Không cho phép khóc!”

Tiếng quát hung dữ này, làm Sở Tiểu Bảo càng sợ hơn, hai tay vung loạn, rõ ràng là muốn cách xa Cố Cảnh Liên một chút, giống như tìm kiếm người che chở, trông mong nhìn bác Phúc, nước mắt lưng tròng, làm cho người ta đau lòng.

“Hu hu… Cháu phải về nhà! Cháu không cần chú này…”

“Tiểu Bảo, đừng khóc, có được không? Ngoan một chút, bác mang cháu đi tìm mẹ.”

Bác Phúc lập tức dỗ dành an ủi tiếp, “Bác ôm, có được không?”

“Cháu không cần chú ấy, cháu không cần chú ấy đâu, chú này thật hung dữ, chú ấy nhất định sẽ ăn thịt cháu…”

Sở Tiểu Bảo không dễ dàng gì mới được bác Phúc dỗ ngừng rơi nước mắt, khóc thút thít vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhiều nếp nhăn như cũ, thút tha thút thít nói, “Chú ấy cực kỳ đáng sợ, giống như Ma vương vậy.”
 
Chương 2749: Giám Định Dna


“Cho dù chú ấy không ăn thịt cháu, cũng sẽ vặn gãy cổ của cháu, ném cho chó ăn… Hu hu hu… Tiểu Bảo không muốn chết…”

Cậu chết cũng không xong, những lời Cố Cảnh Liên uy hiếp tối qua, trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ.

Bác Phúc lừa gạt bất đắc dĩ, “Chú ấy không phải là thú dữ.”

Cố Cảnh Liên không chịu đựng nổi, nhẫn nại của anh ta đã đến cực hạn, phái người lái xe lại đây, lập tức nói với bác Phúc, “Nhanh chóng đưa thằng nhóc này đến cục cảnh sát đi!”

Nói xong, anh ta tâm phiền ý loạn đi vào thư phòng, đóng mạnh cửa lại, tiếng vang rung trời, bác Phúc hồi hộp nhún vai.

Bác Phúc đành phải một mình đưa Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát.

Xe chậm rãi đi vào cục cảnh sát, bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo xuống xe, đi vào cục cảnh sát, cục trưởng đã đợi ông ta từ lâu, thấy Cố Cảnh Liên không đi cùng, có chút bất ngờ.

“Tổng giám đốc Cố đâu?”

“Tổng giám đốc Cố bận rộn nhiều việc, cục trưởng Phó, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.”

Cục trưởng Phó nhíu mày, thở dài một tiếng, “Là như vầy, chúng tôi đem kết quả DNA của Tiểu Bảo so sánh với kho gen, trái lại hoàn toàn trùng khớp với tổng giám đốc Cố. Nói cách khác… Đứa nhỏ này, có khả năng là có quan hệ huyết thống với tổng giám đốc Cố.”

“Có khả năng sao?”

“Cũng không loại trừ khả năng hệ thống xảy ra sai lầm. Cho nên tôi muốn mời tổng giám đốc Cố tới, xem cậu ấy có đồng ý phối hợp hay không, tiến hành giám định DNA với Tiểu Bảo, như vậy, kết quả nhận được có thể chính xác hơn!”

Bác Phúc cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Tiểu Bảo run rẩy làm tổ trong ngực, ông ta nhíu mày, đột nhiên ‘A’ một tiếng, tựa hồ có chút băn khoăn.

Giống như trải qua đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, ông ta đột nhiên cẩn thận hỏi, “Tổng giám đốc Cố… Chưa có tới, nhưng mà giám định DNA, dùng tóc của cậu ấy cũng được chứ?”

Buổi sáng hôm nay lúc dọn dẹp phòng, ông ta cố ý lưu ý dưới gối một phen, ở trên giường Cố Cảnh Liên, hao phí rất nhiều thời gian mới tìm được một sợi tóc cực kỳ ngắn, vì thế nhặt lấy.

Không vì nguyên nhân nào khác.

Mà vì bộ dạng Sở Tiểu Bảo và Cố Cảnh Liên thật sự quá giống.

Trên thế giới này, căn bản không có hai chiếc lá giống nhau như đúc, càng không có lý do bộ dạng của hai người giống nhau như vậy.

Không thân không quen, chẳng những ngũ quan tương tự, thần thái giữa lông mày trong lúc vô tình biểu lộ, càng giống năm phần.

Ông ta đặc biệt lưu ý.

Vừa lúc buổi sáng cục trưởng Phó gọi điện thoại đến, nói cho ông ta kết quả này, bác Phúc lại càng thấy kỳ lạ, càng lúc càng hoài nghi Sở Tiểu Bảo và Cố Cảnh Liên có phải thật sự tồn tại quan hệ huyết thống hay không.

Không phải là, con riêng bên ngoài của ông chủ đấy chứ?

Vì thế, bác Phúc cẩn thận lấy một chiếc khăn tay bọc rất tỉ mỉ từ trong lồng ngực ra, mở khăn tay ra, một sợi tóc được cẩn thận bọc ở giữa, cục trưởng Phó hỏi, “Sợi tóc này chắc chắn là của tổng giám đốc Cố sao? Nếu như sai, sẽ ảnh hưởng đến kết quả!”

“Sẽ không sai! Kế tiếp, làm phiền cục trưởng Phó kiểm tra một phen rồi!”

Cục trưởng Phó gật gật đầu, “Việc nhỏ, buổi chiều có thể nhận được kết quả rồi!”

“Vậy…” Bác Phúc lập tức lại hỏi, “Mẹ của đứa bé tìm được không?”

“Chưa…”

“Chưa sao?”

Cục trưởng Phó gật gật đầu, “Chưa tìm được gen thích hợp trong kho, tóm lại, cần xem xét một thời gian, buổi chiều có kết quả, tôi lại gọi ông.”

Bác Phúc gật gật đầu, thừa dịp cục trưởng Phó xét nghiệm sợi tóc của Cố Cảnh Liên, ông ta liền dẫn Sở Tiểu Bảo đi chơi.
 
Chương 2750: Đối Với Sinh Mệnh Nhỏ Mơ Hồ Chờ Mong


Trên xe, Sở Tiểu Bảo buồn bực không vui ngồi trong lòng bác Phúc, bĩu môi lảm nhảm, “Bác, chú đó đối với bác rất hung dữ, bác không chán ghét chú ấy sao?”

“Tính tình ông chủ tuy có chút quái gở, nhưng mà đối với bác rất tốt, quan tâm của cậu ấy, tuy không lộ ra rõ ràng, nhưng mà có đôi khi, khi rảnh rỗi người ta sẽ lộ ra bộ dạng dịu dàng.”

Những lời bác Phúc nói, thằng nhóc đó không hiểu, vẻ mặt nghi ngờ nghiêng đầu, đôi mắt đen tuyền chớp chớp với ông ta, không hiểu ngôn ngữ của người lớn.

Trong cảm nhận của thằng nhóc đó, bác Phúc là người cực kỳ ôn nhu, đối với cậu lại tốt, lại quan tâm, so với chú có bộ dạng đẹp trai, tuy khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà tâm địa rất đen tối!

Hóa ra, người xấu không phải là người có bộ dạng xấu xí!

Cũng giống như cái chú đó vậy, tuy bộ dạng đẹp, nhưng mà thực chất là hung thần ác sát, giống như Ma vương vậy!

Trong cảm nhận ngây thơ của Sở Tiểu Bảo, hình tượng của Cố Cảnh Liên dĩ nhiên là đã được chứng thực - - Ma vương.

Nếu bác Phúc biết giờ phút này thằng nhóc đó lại yên lặng oán thầm cái gì, chắc là phải dở khóc dở cười, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười rồi!



Tối hôm qua, Mạnh Tinh Tuyết quyết định theo Mộ Yến Thừa cùng về thủ đô, mà Sở Hà, tất nhiên là cũng muốn đi theo, chiếm được manh mối trân quý, tất nhiên là muốn tự mình đi thủ đô, tìm Tiểu Bảo.

Vì thế, ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn, dù sao đối với Mạnh Tinh Tuyết mà nói, cũng không có nhiều thứ có ích, chỉ mang một số vật phẩm tùy thân và những thứ dùng trong sinh hoạt, những thứ còn lại về đến thủ đô, đều có thể mua một lần nữa.

Hiện giờ thời gian quan trọng hơn, những vật ngoài thân này không cần suy nghĩ quá nhiều!

Mạnh Tinh Tuyết và Mộ Yến Thừa ngồi một chiếc xe.

Mà Sở Hà lại ngồi một chiếc xe khác, hai ngày hai đêm cô ấy không chợp mắt, cực kỳ mệt mỏi, vì thế vừa mới lên xe, đi chưa được bao lâu, cô ấy liền dựa vào ghế, ngủ thiếp đi.

Mạnh Tinh Tuyết thì sao?

Cũng cực kỳ mệt mỏi.

Hai ba ngày liên tiếp lo lắng đề phòng, cho dù cô nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chưa từng ngủ ngon, dù sao trong lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng Sở Tiểu Bảo mất tích, bởi vậy không ngủ yên ổn.

Vì thế, sau khi lên xe, cô dựa vào vai Mộ Yến Thừa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, liền ngủ thiếp đi.

Mộ Yến Thừa cảm thấy bả vai hơi nặng, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cúi đầu xuống nhìn, nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, không biết có phải vì cô quá gầy hay không, cái bụng vẫn còn bằng phẳng, không có bất luận dấu hiệu hơi nhô lên nào.

Chắc là quá gầy!

Anh ta nhớ rõ, lúc chị anh ta mang thai, ba tháng, bụng đã hơi nhô lên, mà Tinh Tuyết thì sao?

Căn bản nhìn không ra dấu hiệu mang thai.

Anh ta liếc nhìn một cái, thấy cô ngủ an tĩnh, cúi mắt, ma xui quỷ khiến vươn bàn tay to ra, lòng bàn tay ấm áp, lập tức nhẹ nhàng dán lên bụng cô, động tác của anh ta cực kỳ dịu dàng, giống như sợ động tác quá mạnh, kinh động đến sinh mệnh nhỏ đang ngủ say trong bụng!

Ngăn cách cái bụng, tựa hồ cũng không cảm nhận được bất luận dấu hiệu của sinh mệnh!

Mang thai hơn ba tháng, hẳn là thai phải đạp rồi chứ?

Anh ta thường xuyên nhìn thấy một số người đàn ông kích động vì trở thành cha, kích động dán tai lên bụng nghe thai đạp, anh ta cảm thấy bộ dạng đó, cực kỳ buồn cười!

Nhưng mà hiện giờ, vậy mà anh ta muốn nhanh chóng cúi người xuống, vụng trộm nghe một chút, có phải sinh mệnh nhỏ đang đạp hay không.
 
Chương 2751: Tống Ân Nhã Gọi Đến Sao?


Chắc là rất buồn cười?

Nhưng mà, một sinh mệnh sinh ra, đúng là có thể làm thay đổi rất lớn tâm tính của một người đàn ông.

Mới đầu, biết được sinh mệnh nhỏ sinh ra, anh ta có chút lúng túng, thậm chí có chút hoài nghi.

Phải biết rằng, biện pháp tránh thai của anh ta luôn rất tốt, anh ta rất ít khi để Mạnh Tinh Tuyết uống thuốc, ở bên ngoài, cũng không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng mà sau khi mây mưa, anh ta đều giục phụ nữ uống thuốc, dù sao, người phụ nữ muốn mang thai con của anh ta, giống như một con sông lớn, anh ta tất nhiên sẽ không bỏ qua bất luận một con cá lọt lướt nào.

Nhưng về chuyện của Mạnh Tinh Tuyết, anh ta chủ động nhiều, giống như tự giác làm tốt biện pháp, có đôi khi, thật sự kìm lòng không nổi, không có chuẩn bị trước, sẽ để cho cô ấy bổ sung sau.

Nhưng mà rất là ít.

Dù sao anh ta cũng biết, phụ nữ uống thuốc này, sẽ có hại với thân thể.

Khi biết được anh ta và cô ấy có đứa bé, trước tiên, lại có chút khó có thể tiếp nhận.

Anh ta còn chưa chuẩn bị tốt để làm một người cha.

Người đàn ông hai mươi mấy tuổi, vẫn còn muốn chơi đùa, nhất là hiện giờ đang trong thời kì nguy cấp, Mộ thị xuất hiện khủng hoảng không nhỏ, anh ta lại càng sản sinh ra tâm tư bài xích.

Nhưng mà dần dần, mãi đến khi Mạnh Tinh Tuyết rời đi, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra đối với cô ấy, đã sinh ra nhiều chân tình không nên như vậy.

Đối với sinh mệnh nhỏ cô ấy đang mang, lại mơ hồ chờ mong.

Vậy mà cũng làm ra chuyện trước kia anh ta cho là ngu xuẩn.

Ví dụ như…

Mộ Yến Thừa cẩn thận nâng đầu cô ấy, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng dán tai vào bụng cô ấy, nhưng mà lắng nghe một lúc lâu, cũng không nghe được âm thanh đặc biệt nào khác.

Ba tháng, cái thai nên đạp rồi chứ nhỉ?

Mộ Yến Thừa nhíu mày, lẩm bẩm vài câu trong lòng, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhàn nhạt của Mạnh Tinh Tuyết.

“…!”

Cô ấy tỉnh dậy rồi?

Mộ Yến Thừa nghĩ đến hành vi ngu ngốc anh ta vừa mới làm, hoàn toàn bị cô ấy nhìn thấy hết, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khó tránh khỏi đứng ngồi không yên.

Cô ấy tỉnh từ lúc nào?

Không phải ngủ thiếp đi rồi sao?

Vậy…

Việc anh ta vừa làm, cô ấy nhìn thấy rồi hả?

Mộ Yến Thừa cắn môi.

Mạnh Tinh Tuyết hỏi anh ta, “Anh làm gì thế?”

“Khụ…” Mộ Yến Thừa nhíu mày, ra vẻ bình tĩnh nói, “Nhặt đồ…”

“Nhặt đồ, vì sao lỗ tai lại dán lên bụng của em?” Mạnh Tinh Tuyết cười hỏi.

Mộ Yến Thừa lại càng không biết nói cái gì rồi.

Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên nói, “Bây giờ còn sớm, nghe không được thai đạp đâu.”

“Anh…”

Mộ Yến Thừa không che giấu được, xấu hổ hắng giọng một cái, đôi má lại hồng mất tự nhiên.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Vẻ mặt Mộ Yến Thừa ngớ ra một phen, cầm lấy di động, thấy trên màn hình hiện lên một dãy số, số điện thoại không lưu tên, nhưng mà nhìn số, Mộ Yến Thừa liền biết, là số của Tống Ân Nhã.

Anh ta không đặc biệt lưu lại.

Mộ Yến Thừa trợn mắt nhìn số điện thoại đến ngẩn người, chần chừ một lúc lâu, anh ta đột nhiên tắt điện thoại.

Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cổ quái, hỏi, “Sao anh không nghe máy?”

“A… Không phải là số điện thoại quan trọng gì.”

“Là Tống Ân Nhã gọi đến sao?” Mạnh Tinh Tuyết hỏi.

Vẻ mặt Mộ Yến Thừa cứng ngắc lần hai, chưa kịp giải thích, chuông di động lại vang lên lần hai, Tống Ân Nhã bám riết không tha gọi tới, tiếng chuông dồn dập, từng tiếng một thúc giục anh ta!

Anh ta nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn!
 
Chương 2752: Anh Ta Và Mạnh Tinh Tuyết Ở Cạnh Nhau?


Mạnh Tinh Tuyết nhàn nhạt nói, “Không sao, anh nhận đi, cô ta gọi cho anh, nhất định là có chuyện gì quan trọng.”

Mộ Yến Thừa nói, “Anh không muốn nhận.”

“Nhưng mà, anh không nhận, cô ta vẫn gọi đến, tiếng chuông cực kỳ ầm ĩ.”

Mạnh Tinh Tuyết nói như vậy, Mộ Yến Thừa cũng không có lý do không nhận, anh ta lo lắng, Mạnh Tinh Tuyết để ý, nhưng nhìn bộ dạng chẳng thèm để ý của cô ấy, vì thế, anh ta lại nhấn nút nghe.

“Alo?”

“Yến Thừa! Sao vừa rồi anh lại tắt máy điện thoại vậy?” Đầu bên kia, truyền đến tiếng nói dịu dàng của Tống Ân Nhã, cô ta kiên nhẫn hỏi, nhưng từng chữ, lại biểu lộ rất bất mãn, “Không tiện sao?”

Mộ Yến Thừa nghe thấy giọng cô ta, trong lòng có chút phiền muộn!

Nghĩ đến người phụ nữ này nhẫn tâm làm Tinh Tuyết ra nông nỗi này, anh ta lại cảm thấy không thể nói lý.

Nhưng mà, một loạt chuyện, anh ta còn chưa rõ ràng, cũng không biết nên xử lý chuyện này thế nào.

“Có chuyện gì sao?”

Tống Ân Nhã không hài lòng vì ngữ khí của anh ta, nghe qua, có chút không kiên nhẫn, vì thế, cô ta cũng biến thành có chút không vui, “Nhất định phải có việc mới có thể gọi cho anh sao?”

“Không có việc gì, cũng không có gì hay để nói!” Thái độ của Mộ Yến Thừa có vẻ rất lạnh lùng, so với thái độ lạnh lùng trước đây, càng lạnh nhạt hơn nhiều.

Vì thế, cô ta có chút bất mãn nói, “Hai ngày nay rốt cuộc anh đi đâu? Điện thoại cũng không nhận, giống như bận rộn nhiều việc vậy!”

Tống Ân Nhã sao lại không biết Mộ Yến Thừa đi đâu.

Cô ta biết, Mộ Yến Thừa tự mình mang người đi Yển Thành, nhưng cô ta không biết, hiện giờ anh ta đang trên đường đưa Mạnh Tinh Tuyết về thủ đô.

“Tôi đi đâu, cô không cần thiết phải hỏi thăm nhiều như vậy?”

“Yến Thừa!”

Tống Ân Nhã có chút bất mãn, đồng thời, cũng có chút ấm ức nói, “Anh là vị hôn phu của tôi, là chồng tương lai của tôi! Cho dù anh tâm bất cam tình bất nguyện, cũng khó mà từ chối sự thực này! Là vị hôn thê của anh, anh đi đâu, chẳng lẽ tôi không có tư cách hỏi sao?”

Giọng nói của cô ta truyền qua điện thoại, rơi vào tai Mạnh Tinh Tuyết.

Mạnh Tinh Tuyết nhíu mày, mắt dần dần lạnh.

Mạnh Tinh Tuyết biết, hai người đàn ông đó là do cô ta sai bảo, mà cô ta, là đầu sỏ có ý đồ hại chết cốt nhục trong bụng mình, liền cực kỳ hận Tống Ân Nhã!

Đó là bản năng của người mẹ.

Bất luận người nào làm mẹ, trong mắt không thể có cát, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào gây ra tổn thương cho cốt nhục của mình.

Cho dù cô ấy không biết Tống Ân Nhã là người phương nào, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cô ấy và Tống Ân Nhã như nước với lửa khó chứa rồi.

Nghĩ đến đây, khóe môi cô ấy cong lên lạnh lùng, đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy tay Mộ Yến Thừa, mày nhíu lại, bộ dạng không thoải mái, nhẹ nhàng hừ vài tiếng.

Đầu bên kia, Tống Ân Nhã nắm di động, nghe bên kia mãi mà không có động tĩnh gì, thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, lại nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ nhỏ.

“Đau quá…”

Mạnh Tinh Tuyết nhẹ nhàng che bụng, vẻ mặt có chút đau đớn.

“Yến Thừa…”

Tống Ân Nhã tin tưởng những gì mình nghe được trong điện thoại, là giọng phụ nữ, trong lúc này lại khẩn trương lên, lập tức hoài nghi đến Mạnh Tinh Tuyết!

Anh ta và người phụ nữ đê tiện đó ở cạnh nhau sao?

Mạnh Tinh Tuyết?

Không phải người phụ nữ này, còn có thể là ai?

Lần này anh ta đi Yển Thành, là vì Mạnh Tinh Tuyết, chẳng lẽ, bây giờ anh ta đang ở cùng cô ấy, hay là hai người đang trên đường về thủ đô?
 
Chương 2753: Tuyên Chiến Trắng Trợn!


Không phải là anh ta đưa Mạnh Tinh Tuyết về thủ đô dưỡng thai đấy chứ?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Tống Ân Nhã đột nhiên hiện lên ngọn lửa vô danh, có một loại cảm giác nguy cơ lớn!

“Mộ Yến Thừa! Anh có nghe tôi nói chuyện không?”

Giờ phút này, Mộ Yến Thừa bị tiếng rên yếu ớt của Mạnh Tinh Tuyết làm hoảng sợ có chút khẩn trương, nhưng mà Tống Ân Nhã lớn tiếng nói trong điện thoại, càng làm anh ta không có kiên nhẫn, ngữ khí nôn nóng thêm vài phần, “Cái gì?”

“Mộ Yến Thừa, người phụ nữ bên cạnh anh là ai?” Tống Ân Nhã ép hỏi.

“Cô còn chất vấn tôi sao?” Mặt Mộ Yến Thừa không chút thay đổi trả lời một cách mỉa mai, “Tôi và người phụ nữ nào ở cạnh nhau, không đến lượt cô quản đâu? Quan tâm bản thân mình thật tốt ấy, đừng quan tâm đến chuyện của tôi!”

Dứt lời, vẻ mặt anh ta lo lắng nhìn về phía Mạnh Tinh Tuyết, thấy vẻ mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt lập tức trở nên bối rối, “Sao lại thế này?”

“Đau…”

Giọng nói của Mạnh Tinh Tuyết, càng giống như lời khiêu khích vô hình, cho dù vô cùng yếu ớt, vẫn không kiêng nể gì kích thích Tống Ân Nhã!

Nghĩ cũng không cần nghĩ, giọng nói này rốt cuộc là của ai!

Cô ta thậm chí nghe được, Mạnh Tinh Tuyết này, rõ ràng cố ý dời đi lực chú ý của Mộ Yến Thừa, đồng thời, thông qua di động, khiêu khích trắng trợn với cô ta!

Mạnh Tinh Tuyết này, nhất định là biết ai gọi điện thoại cho Mộ Yến Thừa, cho nên mới liều lĩnh khiêu khích như vậy?

Đáng chết!

“Mộ Yến Thừa!” Tống Ân Nhã tức giận nổi trận lôi đình, trán đầy gân xanh.

“Bây giờ tôi còn có việc!”

Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói xong, tắt điện thoại.

Tống Ân Nhã ngơ ngẩn nắm chặt di động, đầu bên kia truyền đến âm thanh đã tắt máy, khóe mắt giật giật mạnh một phen, cô ta tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất, vỡ tan!

“Đê tiện!”

Cô ta tức giận mắng một câu, giống như chưa hết lửa giận, lại nhặt di động lên, đập mạnh lần hai, coi điện thoại là Mạnh Tinh Tuyết chà đạp thật mạnh.

Mạnh Tinh Tuyết này, muốn tuyên chiến với cô ta sao?

Hành vi như vậy, ý là tuyên bố chủ quyền với cô ta sao?

Vừa nghĩ đến đây, Tống Ân Nhã tức giận khó mà kìm nén, sắc mặt xanh mét nắm chặt tay, đột nhiên khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, “Được lắm! Mạnh Tinh Tuyết! Cô đã muốn tuyên chiến với tôi, như vậy, tôi sẽ đấu với cô đến cùng!”



Mộ Yến Thừa tắt điện thoại, tất cả lực chú ý đều tập trung vào người Mạnh Tinh Tuyết, còn tưởng rằng cô ấy đau, bàn tay to cẩn thận chạm vào bụng cô ấy, khẩn trương hỏi, “Kiên trì thêm một chút nữa! Một lúc nữa là đến thủ đô rồi. Về đến thủ đô, anh sẽ làm thủ tục chuyển viện cho em.”

“Vừa rồi, bụng hơi đau một chút, bây giờ đỡ hơn một chút rồi!” Mạnh Tinh Tuyết mỉm cười suy yếu, thấy anh ta không chút do dự cắt đứt cuộc điện thoại của Tống Ân Nhã, trong lòng có chút thỏa mãn nho nhỏ!

Người đàn ông này, giữa cô ta và Tống Ân Nhã, cân tiểu ly rõ ràng cho thấy anh ta nghiêng về bên này!

Nhận thức này, làm cô ấy vui mừng khôn xiết!

Ít nhất, anh ta để ý cô ấy!

“Được rồi, anh đừng lo lắng, cũng đừng khẩn trương như vậy, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, không có gì đáng ngại mà?” Mạnh Tinh Tuyết có chút buồn cười trấn an.

Anh ta lo lắng dặn dò, “Nếu em cảm thấy không thoải mái, lập tức nói với anh, không được giấu diếm một chút gì.”

“Ừm, em biết rồi.” Mạnh Tinh Tuyết nói xong, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai anh ta, ở vị trí mà anh ta không nhìn thấy mình, ánh mắt Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên rét lạnh.
 
Chương 2754: Mang Cậu Đi Chơi


Bác Phúc mang Sở Tiểu Bảo đi dạo một vòng tòa nhà Vạn Bảo Đại.

Vạn Bảo Đại có một khu dành cho trẻ con chơi, gọi là ‘Vương quốc vui vẻ dành cho trẻ em’, bên trong có rất nhiều máy chơi game thích hợp với các em bé, Sở Tiểu Bảo chưa bao giờ thấy tòa nhà nào phồn hoa như vậy, càng không có thấy nơi nào phồn hoa như thế, bên trong có các sản phẩm dành cho các em bé từ 0 – 13 tuổi, có quần áo, có sữa bột, có can xi, còn có đồ chơi.

Tâm tình của Sở Tiểu Bảo vốn rất tệ, khi vừa bước vào cửa hàng “Vương quốc trẻ em”, lập tức bị các món đồ chơi trưng bày bên trong hấp dẫn.

Trong lúc này, tựa như con chuột nhỏ tiến vào thùng gạo, bỏ tất cả không vui ra sau đầu rồi!

“Bác, mau nhìn mau nhìn!” Sở Tiểu Bảo vội vàng chạy tới một máy chơi game đánh chuột, đôi mắt tỏa sáng, “Đây là cái gì ạ?”

Bác Phúc đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, kiên nhẫn nói, “Đây là máy chơi game! Nhìn thấy những con chuột nhỏ này không?”

Dừng một chút, bác Phúc cười cầm lấy cây búa màu đỏ treo ở một bên, đưa cho cậu, giải thích, “Lúc bắt đầu trò chơi, đầu những con chuột nhỏ này sẽ tự động chui ra khỏi hang, lúc này, cháu phải dùng cái búa nhỏ đập vào đầu con chuột nhỏ, như vậy là được một điểm!”

“Oa!” Trong mắt Sở Tiểu Bảo giống như có vô số ngôi sao nhỏ chuyển động.

Bộ dạng rất vui!

Trong mắt Sở Tiểu Bảo tràn ngập chờ mong, “Có phải trò chơi đó phải có tiền mới được chơi không ạ?”

Tuy thằng nhóc đó còn nhỏ tuổi, sớm đã biết đến khái niệm tiền.

Cậu hiểu được, ra ngoài cửa, có rất nhiều thứ phải cần đến tiền.

Nhưng mà mẹ cậu nhắc nhở cậu, không được phép đòi người khác.

Bởi vậy, cậu không đòi chơi, chỉ nâng mắt nhìn những ngọn đèn màu đỏ lóe ra trong máy chơi game, trên mặt vô cùng chờ mong.

Sao bác Phúc lại không nhìn ra được tâm tư của cậu, ông ta cười, lập tức gọi nhân viên cửa hàng để mua xèng, cầm xèng trở lại máy chơi game, thấy Sở Tiểu Bảo vẫn ôm cây búa nhỏ không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ chơi mới kỳ lạ, lập tức cố ý đùa cậu, “Tiểu Bảo, cháu có muốn chơi không?”

“Dạ!” Sở Tiểu Bảo không có phòng bị gì gật gật đầu, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, cẩn thận nói, “Trò chơi này phải dùng tiền! Thôi quên đi! Cháu chỉ nhìn thôi, không chơi đâu!”

“A!” Bác Phúc mở lòng bàn tay ra, Sở Tiểu Bảo nhìn qua, trong lòng bàn tay có mấy đồng xèng chơi game, kinh ngạc một phen, “Đây là gì vậy ạ?”

“Xèng chơi game! Chỉ cần bỏ xèng vào, là có thể chơi rồi!”

Vừa nghe nói có thể chơi trò chơi, Sở Tiểu Bảo hưng phấn một phen, trên mặt đỏ bừng, có chút kích động, thử thăm dò, “Cháu thật sự có thể chơi sao?”

“Ừ! Đương nhiên rồi!”

Bác Phúc cười hiểu ý, lập tức cho một đồng xèng vào máy chơi game, chỉ chốc lát sau, trên màn hình hiện chữ ‘start’, ông ta nhẹ nhàng thúc giục, “Tiểu Bảo, bắt đầu trò chơi rồi!”

“A!” Sở Tiểu Bảo lập tức giơ cây búa nhỏ trong tay lên, đập mạnh lên đầu con chuột nhỏ chui ra cửa hang!

“Chít chít - -!”

“Con chuột nhỏ” kêu lên sợ hãi, chui vào trong cái hang.

“Chơi rất vui! Chơi rất vui!”

Lần đầu tiên Sở Tiểu Bảo được chơi, bởi vậy, phản ứng không tính là nhanh nhẹn.
 
Chương 2755: Kết Quả Giám Định


Lần đầu tiên Sở Tiểu Bảo được chơi, bởi vậy, phản ứng không tính là nhanh nhẹn, cho dù lực trên tay mạnh, nhưng mà có đôi khi quá khẩn trương, trái lại đánh ra không tốt, vài nhát búa đều đánh trật.

Bác Phúc cũng khẩn trương theo, không ngừng chỉ trỏ, “Mau đánh bên đó!”

“Bên kia bên kia!”

“Chỗ này…!”

Sở Tiểu Bảo thở hồng hộc không ngừng dùng cây búa nhỏ đập vào.

Bác Phúc đứng ở một bên nhìn, trong lòng không khỏi yên lặng cảm thán.

Nhớ lại bộ dạng ông chủ trước đây, còn nhớ rõ lúc Cảnh Liên sáu tuổi, một lần đi đến khu vui chơi, lúc đó, khu vui chơi có một thuyền hải tặc rất lớn, lúc đó Cố Cảnh Liên còn nhỏ tuổi, mới sáu tuổi, thật sự rất ham chơi.

Anh ta ầm ĩ muốn chơi.

Sinh ra là người thừa kế tương lai nhà họ Cố, gia tộc kỳ vọng vào Cố Cảnh Liên rất cao.

Là con cả của nhà họ Cố, mỗi tiếng nói hành động của Cố Cảnh Liên, đều bị quản rất nghiêm khắc.

Lúc bốn tuổi, cũng đã bắt đầu nhận huấn luyện nghiêm khắc.

Bắn súng, karate, nhu thuật…

Còn nhớ rõ lần đầu tiên ở sân bắn súng, vì Cảnh Liên còn nhỏ không thích trường hợp nghiêm túc như vậy, ầm ĩ nổi cáu, kết quả bị người cha khắc nghiệt ném vào trong phòng giam phạt quỳ suốt cả buổi tối, quỳ ở trong phòng giam, không cho phép đứng dậy.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là bác Phúc tự mình ôm anh ta về phòng.

Đôi đầu gối sớm đã mất đi tri giác, không thể đứng thẳng.

Từ lúc đó, tính tình anh ta thay đổi lớn, trở nên không giống đứa bé bình thường tinh thần phấn chấn, tính tình cũng càng lúc càng u ám, không thích cùng bất luận kẻ nào gần gũi.

Lúc sáu tuổi, Cố Cảnh Liên đi theo cha chứng kiến vô số gió tanh mưa máu.

Một lần ở sòng bạc, Cố Cảnh Liên sáu tuổi trơ mắt nhìn một con bạc bị người của sòng bạc đấm liên tiếp đến khi tay bị tàn phế, máu tươi đầy đất lọt vào trong mắt anh ta, trên khuôn mặt non nớt, sớm đã không còn sợ hãi, không chút dao động, giống như nhìn thấy một cảnh tượng bình thường.

Bác Phúc nhìn Sở Tiểu Bảo, lại thổn thức.

Một ván kết thúc, thằng nhóc đó đập cho đến khi mồ hôi đầm đìa, vậy mà chỉ có mười điểm.

Nhân viên cửa hàng đứng ở một bên nhìn, biểu tình của Sở Tiểu Bảo rất vui khi được chơi trò chơi, cô ta nhịn không được nói, “Bạn nhỏ, đây là lần đầu tiên cháu chơi sao?”

Sở Tiểu Bảo sững sờ gật gật đầu, có chút thẹn thùng nhìn cô ta.

Nhân viên cửa hàng giới thiệu, “Nếu như có thể phá được kỷ lục cao nhất, sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng quan trọng nha?”

Trong mắt Sở Tiểu Bảo ngưng tụ vô số ngôi sao nhỏ, kích động hỏi, “Là phần thưởng gì vậy ạ?”

Nhân viên cửa hàng chỉ quy tắc trò chơi, nói ngắn gọn một phen.

Cuối cùng là phải thắng một trăm điểm, bác Phúc nhìn kỹ một phen, nếu như có thể phá kỷ lục, có thể nhận được người máy có năng lực và trí tuệ mới nhất do Nhạc Trí phát hành, đây chính là bản số lượng toàn cầu.

Chỉ là điều kiện tiền đề chính là, chơi trò chơi này, cha mẹ không được trợ giúp, phải để đứa bé dựa vào chính mình để thắng, mới có thể nhận được phần thưởng này.

Bác Phúc nói với Sở Tiểu Bảo, Sở Tiểu Bảo nắm chặt quả đấm, bộ dạng tình thế bắt buộc, “Cháu nhất định sẽ cố gắng, thắng được giải thưởng lớn!”

Bộ dạng như hổ rình mồi, trong mắt tràn đầy dã tâm.

Bác Phúc ở bên cạnh, có trách nhiệm bỏ xèng vào cho cậu, yên lặng trông cậu.

Chơi được nửa thời gian, cục cảnh sát gọi điện thoại đến.

Bác Phúc chắc chắn thằng nhóc đó sẽ không chạy đi, lúc này đang hưng trí bừng bừng chơi đùa, mới yên tâm.
 
Chương 2756: Chắc Chắn Là Quan Hệ Cha Con


Vì thế, ông ta đi đến một bên, nhận điện thoại, đầu bên kia, cục trưởng Phó có chút băn khoăn và phức tạp vì không hiểu.

“Kết quả giám định đã có rồi, cơ bản là chính xác.”

Bác Phúc nghe vậy, mày hơi nhíu lại.

“Ông chắc chắn sao?”

“Không có khả năng xảy ra sai lầm. Chỉ cần sợi tóc ông cung cấp không có vấn đề, cơ bản đã có thể chắc chắn rồi.”

Bác Phúc không khỏi hít vào một hơi.



Cuối cùng, chẳng quan tâm trò chơi, bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo vội vàng về nhà họ Cố, lập tức hỏi Cố Cảnh Liên đi đâu.

Thuộc hạ báo cáo, Cố Cảnh Liên vừa mới rời đi, đi thăm dò địa bàn rồi.

Nhà họ Cố cố ý đầu tư một mảnh đất, xây dựng trung tâm tài chính, địa bàn đó là lúc trước Cố Cảnh Liên vừa ý, thông qua cạnh tranh đấu thầu, mua được, đoạn đường không tính là phồn hoa, nhưng mà quỹ đạo giao thông cũng rất thuận tiện, tương lai sẽ phát triển thành phố tài chính, có tương lai vô cùng khả quan.

“Ông chủ có nói khi nào trở về không?”

Người nọ lắc đầu, “Không có, ông chủ không nói cái gì.”

Bác Phúc nhíu mày, ôm Sở Tiểu Bảo để ở một bên, đi qua đi lại vài vòng, đột nhiên lại hỏi, “A Diệc, cậu đi theo ông chủ, cậu có biết bên cạnh cậu ấy có người phụ nữ nào không?”

“A…” A Diệc có chút sợ sệt nhìn ông ta, hiển nhiên không hiểu vì sao ông ta lại hỏi vấn đề này.

“Bác Phúc, sao đột nhiên bác lại hỏi như vậy?”

“Tôi hỏi cậu như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân! Cậu cứ trả lời đi!”

A Diệc cũng nghi ngờ nói, “Nghị luận về việc riêng của ông chủ, hình như không được tốt lắm? Ông chủ kiêng kị chuyện này nhất, nếu anh ấy biết tôi lắm miệng, vậy chẳng phải là…”

“Cậu yên tâm! Cậu cứ nói, chuyện sau đó, không cần cậu lo lắng!”

A Diệc sờ sờ cằm, lập tức có chút bất đắc dĩ cảm khái.

“Phụ nữ bên cạnh ông chủ… Cũng không ít!” A Diệc nói như vậy.

Bác Phúc chưa từ bỏ ý định hỏi, “Quan hệ thân thiết có mấy người?”

“Không có mấy người.” A Diệc nhún vai, nhàn nhạt nói, “Phụ nữ bên cạnh ông chủ không ít, nhưng chưa từng thấy ai duy trì quan hệ thân thiết cả! Đa số, đều là tình một đêm, bác Phúc, bác cũng biết rồi đấy! Ông chủ đối với phụ nữ không thèm quan tâm, cho dù từng có không ít phụ nữ, đó cũng là nhu cầu sinh lý mà thôi! Đàn ông mà, hơn nữa bác cũng biết rồi đấy, anh ấy nói không kết hôn, cho nên, chuyện lớn cả đời của anh ấy, đều là tâm bệnh của trên dưới cả gia tộc!”

“Không có ngoại lệ sao?”

A Diệc lắc đầu, “Không có.”

Bác Phúc thở dài một tiếng, cảm thấy có chút không hiểu ra sao!

A Diệc nhìn thoáng qua vẻ mặt của ông ta, nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều.

Một tiếng sau, Cố Cảnh Liên trở lại, anh ta đi thăm dò địa bàn một phen, thấy không có vấn đề gì lớn, vì thế lên đường về nhà.

Mới vừa trở lại nhà họ Cố, vấn đề đầu tiên đó là, “Chưa đưa thằng quỷ nhỏ đó về nhà sao?”

Thuộc hạ lại thông báo, bác Phúc vừa mang thằng nhóc đó về nhà họ Cố rồi!

“Gọi ông già đó đến gặp tôi!”

Cố Cảnh Liên bực bội, kéo kéo cổ áo, liền đi lên lầu.

Bác Phúc vội vàng đi vào thư phòng, Cố Cảnh Liên hỏi thẳng ông ta, “Sao ông lại đưa thằng quỷ nhỏ đó về!”

“Ông chủ, tôi đang muốn nói với ông chuyện này đó!” Vẻ mặt bác Phúc khẩn trương, thế cho nên sắc mặt sung huyết đỏ bừng.
 
Chương 2757: Sở Tiểu Bảo Là Con Của Anh Ta


“Bên phía cục cảnh sát kiểm tra lần nữa, lấy tóc của cậu và máu trên người Sở Tiểu Bảo làm giám định DNA, kết quả cuối cùng của báo cáo cho thấy, Sở Tiểu Bảo và cậu tồn tại quan hệ cha con!”

“Cái gì?” Trong lúc này Cố Cảnh Liên khó mà chấp nhận nổi, cả kinh dứng dậy, nhìn chằm chằm ông ta, sắc mặt âm trầm, “Ông lấy tóc từ đâu ra?”

“Trên gối của cậu, bác sĩ nói, may mà trên tóc cậu còn chân tóc, cho nên, giám định mới có hiệu quả.”

Sắc mặt Cố Cảnh Liên cứng đờ, nhăn mày lại, “Không được phép lấy chuyện này ra đùa!”

“Ông chủ, sao tôi có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ?” Bác Phúc kêu oan uổng, vẻ mặt ấm ức nói, “Sự thật bày ra ngay trước mắt! Từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy đứa bé, tôi cũng hơi hoài nghi rồi! Ông chủ, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Bộ dạng đứa nhỏ này rất giống cậu! Đương nhiên, cũng không loại trừ trùng hợp ở trên thế giới này. Nhưng mà ngũ quan của đứa nhỏ này tương tự cậu, ngay cả đôi khi lộ rõ thần thái, cũng cực kỳ giống! Mà càng làm tôi chắc chắn hoài nghi, chính là tin tức ngày đó ở cục cảnh sát, bọn họ lấy mẫu DNA của Sở Tiểu Bảo, kiểm tra đối chiếu với số gen trong kho, cuối cùng, phù hợp với cậu bé, chính là cậu.”

“Cái gì?” Cố Cảnh Liên cảm thấy chuyện này quả thực là đầm rồng hang hổ.

Trên thế giới này tồn tại vô số sự trùng hợp làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng mà khó có thể tưởng tượng, một phần trùng hợp này, lại rơi lên người anh ta.

Nói như vậy, Sở Tiểu Bảo là con của anh ta?

Làm sao có thể!

Anh ta từng có phụ nữ, cho dù xảy ra quan hệ, đều làm tốt biện pháp phòng tránh.

Anh ta không thích đứa bé, thậm chí có thể nói là chán ghét, anh ta không có khả năng để cho bất luận người phụ nữ nào có cơ hội như vậy, mang thai con của anh ta!

Cho dù thật sự có cá lọt lưới, nhưng phàm là mang thai con của anh ta, những người phụ nữ tham lam này, nhất định sẽ đại chiến cờ trống ầm ĩ tới cửa, không từ thủ đoạn lấy danh nghĩa đứa bé, yêu cầu giá trên trời nuôi dưỡng, sao có thể ôm đứa bé trốn đến một huyện nhỏ được, sau đó không có bất luận tình huống gì kinh động đến nhà họ Cố, vụng trộm nuôi đứa bé đến năm tuổi?

Vớ vẩn.

“Chuyện hoang đường!”

Bác Phúc thở dài một tiếng, “Ông chủ, có một số việc, không phải cậu không thừa nhận, thì không làm! Sở Tiểu Bảo nhất định là con của cậu!”

Cố Cảnh Liên đột nhiên nhìn ông ta thâm thúy, lạnh lùng nhếch môi nói, “Kết quả giám định này, tôi không có ở đó, thì không tính. Trừ phi làm lại một lần nữa, tôi tận mắt thấy kết quả, mới có thể tin tưởng!”

Bác Phúc nói, “Nếu ông chủ đồng ý, lập tức có thể đến bệnh viện tiến hành kiểm tra tường tận…”

Còn chưa nói xong, cửa đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ.

Cố Cảnh Liên thấy hình như có người trốn ở cửa nghe lén, lạnh lùng quát một tiếng, “Ai đang ở cửa?”

“A…”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt.

Vẻ mặt Sở Tiểu Bảo ấm ức đứng ở cửa, cậu khẩn trương nắm góc áo, vừa rồi vụng trộm theo sau bác Phúc, cậu không dám đi vào, giống như con mèo nghe lén ở cửa, nhưng mà căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Chỉ mơ hồ nghe được, hình như cái chú xấu xa này hung dữ với bác Phúc.

Sở Tiểu Bảo còn tưởng rằng Cố Cảnh Liên trách tội bác Phúc vụng trộm mua vài bộ đồ mới cho cậu, tốn không ít tiền, vì thế, cảm thấy có chút áy náy.
 
Chương 2758: Lại Đây!


Cố Cảnh Liên thấy bộ dạng cậu chột dạ, nhíu mày, “Cháu trốn ở cửa làm gì?”

“Cháu… Cháu…”

Sở Tiểu Bảo ấp úng một lúc lâu, đột nhiên nói, “Không nên trách bác ấy! Tiền bác ấy mua quần áo cho cháu, tương lai cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chú!”

“…”

Có ý gì?

Cố Cảnh Liên nghe thấy rất bất ngờ.

Ngực bác Phúc ấm áp.

Hóa ra thằng nhóc này lo lắng ông ta tiêu tiền, bị ông chủ trách phạt, lúc này mới vụng trộm đi theo!

Tuy trong đó có chút hiểu lầm, nhưng mà đứa nhỏ lương thiện này, vẫn làm cho trái tim ông ta cảm thấy ấm áp.

Cố Cảnh Liên có chút không kiên nhẫn, nhưng mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh ta nhịn không được nhìn thằng nhóc này thêm vài lần, thấy vẻ mặt cậu ấm ức và không phục đứng tại chỗ, nắm chặt góc áo, có chút áy náy đánh giá anh ta.

Đột nhiên, anh ta ngồi lại trước bàn, vẫy tay với cậu.

“Lại đây!”

“Cái gì?”

“Lại đây!”

Sở Tiểu Bảo có chút sững sờ.

Chú xấu xa này đang gọi mình nha!

Nhưng mà nhìn chú ấy thật hung dữ, không phải là muốn mắng cậu đấy chứ?

Trái tim sợ hãi như vậy, Sở Tiểu Bảo không dám lại gần.

Bác Phúc thấy cậu cực kỳ sợ Cố Cảnh Liên, cười bất đắc dĩ, lập tức nói, “Tiểu Bảo, chú ấy gọi cháu qua đó!”

“Nhưng mà…”

“Đừng sợ, không phải có bác ở đây rồi sao?”

Bác Phúc cổ vũ cậu.

Sở Tiểu Bảo cắn môi, lúc này mới lấy hết dũng khí, chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt Cố Cảnh Liên, đứng nghiêm túc, chột dạ cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng anh ta.

Cố Cảnh Liên cẩn thận nhìn kỹ cậu, từ khuôn mặt, đến cái mũi nhỏ, ngũ quan xinh xắn, mỗi chi tiết, đều cẩn thận đánh giá.

Anh ta vươn tay ra, nhưng mà còn chưa chạm vào cậu, động tác đột ngột, lập tức kinh động đến đứa bé, Sở Tiểu Bảo liếc thấy anh ta vươn tay ra, còn tưởng rằng chú hư hỏng này muốn đánh cậu, sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khóc “Hu hu” một phen.

“Đừng đánh cháu mà… ~~!”

“…” Khóe môi Cố Cảnh Liên giật giật.

Ai muốn đánh cậu!

Sao lá gan của thằng quỷ nhỏ này bé như vậy?

Ngay từ đầu ở vùng hoang vu, một mình lưu lạc như vậy, cũng không thấy cậu khóc lóc, còn lớn gan như thế, leo lên xe của anh ta, hiện giờ trở nên nhát gan như vậy, anh ta chỉ mới duỗi tay ra, liền dọa cậu thành thế này rồi!

Bác Phúc muốn cười, lại đau lòng.

Chắc là tối hôm đó, Cố Cảnh Liên nói lời độc ác, dọa thằng nhóc đó sợ không nhẹ, bởi vậy đứng trước mặt anh ta, khó tránh khỏi trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính.

“Tiểu Bảo ngoan, không phải chú muốn đánh cháu!”

Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước mắt, thấy Cố Cảnh Liên lạnh lùng trừng cậu, bộ dạng thật sự không có ra tay, cũng không thấy hung thần ác sát trong ấn tượng, lúc này mới toàn thân run rẩy đứng dậy, bả vai co rúm như cũ.

“Tay chú không được phép nhúc nhích nhé!” Thằng nhóc đó khóc thút tha thút thít nói.

Cố Cảnh Liên hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới giữ vững cảm xúc của mình, ngữ khí cố gắng dịu đi, nhàn nhạt nói, “Lại đây! Để chú nhìn cháu!”

“Hu…”

Sở Tiểu Bảo có chút tâm bất cam tình bất nguyện, bác Phúc thấy thế, nhẹ nhàng đẩy cậu từ phía sau, lúc này Sở Tiểu Bảo mới ấm ức chu mỏ, đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn ánh mắt anh ta.

Cậu cảm thấy được, ánh mắt của chú này, giống như muốn ăn cậu vậy!
 
Chương 2759: Nhìn Chằm Chằm Cháu Làm Gì Thế?


Cố Cảnh Liên đến gần đánh giá cậu, vươn tay ra, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào mỗi ngũ quan của cậu, lòng ngón tay nhẹ nhàng vân vê mặt cậu, ánh mắt không khỏi run sợ.

Lúc trước, chưa từng thật sự đánh giá, mãi đến khi nhìn ở khoảng cách gần, mới rõ ràng phát hiện, khó trách bác Phúc sinh nghi.

Đứa nhỏ này đúng là rất giống bộ dạng anh ta khi còn bé.

Nhưng mà…

Con của anh ta?

Có khả năng sao?

Vậy mẹ của đứa bé là ai?

“Chú à… Chú nhìn chằm chằm cháu làm gì thế?”

Sở Tiểu Bảo nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi.

Cố Cảnh Liên trầm mặc không nói.

Bác Phúc ở phía sau cười nói, “Tiểu Bảo, không phải cháu vẫn nói, muốn tìm cha sao?”

Sở Tiểu Bảo xoay người, liếc nhìn bác Phúc một cái, nặng nề gật đầu, “Dạ! Từ nhỏ Tiểu Bảo đã không có cha, mẹ cũng không biết cha ở đâu, nhưng mà mẹ nói, Tiểu Bảo có cha, chỉ vì một số nguyên nhân, chia ly ngắn ngủi! Tiểu Bảo vẫn muốn tìm cha!”

Bác Phúc cố ý hỏi, “Nếu thật sự tìm được cha, cháu có đồng ý nhận cha không?”

“Đồng ý ạ!” Sở Tiểu Bảo gật đầu như giã tỏi, “Nếu có thể tìm được cha, cháu đương nhiên đồng ý nhận ông ấy! Bởi vì ông ấy là cha cháu! Không có cha thì không có Tiểu Bảo!”

Bác Phúc cười vui mừng, đi lên phía trước bế cậu lên, lập tức nói, “Tiểu Bảo, bác nói cho cháu một bí mật có được không?”

“Được ạ!” Sở Tiểu Bảo tới gần phía trước.

Bác Phúc ghé vào tai cậu, vụng trộm nói, “Cha cháu ở ngay trước mặt cháu đó!”

“… Có ý gì ạ?” Sở Tiểu Bảo không hiểu ra sao.

Ánh mắt bác Phúc ra hiệu, “Cái chú này, là cha cháu đó!”



Giữa trưa, ánh mắt trời cực kỳ chói mắt.

Cho dù bây giờ mới sang tháng tư, nhưng mà thời tiết đã dần dần chuyển sang nóng bức.

Mùa đông và mùa hạ, tựa hồ không có bất luận cái gì quá giới hạn, không hề dự đoán được chuyện gì sẽ giáng xuống.

Nhóm người Mộ Yến Thừa đến thủ đô, dựa theo manh mối và tọa độ La Thanh cung cấp, bọn họ tìm được vị trí chính xác, manh mối bọn họ cung cấp như vậy, ở vùng ngoại thành, đúng là có một khu công nghiệp bỏ hoang, khu công nghiệp được xây dựng hàng thế kỷ, bọn họ tìm được kho hàng đó, vừa mới đi vào, liền thấy mẩu bánh mì và ghế dựa rơi trên mặt đất.

Sở Hà đi qua, ngồi xổm trên mặt đất, nhặt mấy vụn bánh mì lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng, đã trở nên cứng ngắc, chắc là khoảng hai ngày rồi.

Cô ấy lại đi đến ghế dựa, nhìn một phen, ghế dựa làm bằng gỗ, trải qua nhiều năm mưa gió, còn có dấu vết ở trong kho hàng, rất nhiều chỗ đã mục nát, nhẹ nhàng bẻ là có thể gãy.

“La Thanh nói, trong kho hàng cực kỳ ẩm ướt, bọn họ lấy một cái ghế trói thằng bé vào, xem ra là nơi này.” Mạnh Tinh Tuyết nói.

Sở Hà nhíu mày, chậm rãi nói, “Nhưng mà Tiểu Bảo không ở trong này, đứa bé đi đâu rồi?”

“Có thể bị Tống Ân Nhã mang đi không?”

Mạnh Tinh Tuyết lo lắng hỏi.

“Không có khả năng.” Mộ Yến Thừa nói, “Nếu đứa nhỏ này không phải là người cô ta muốn, cô ta không thể mạo hiểm đưa đứa bé về! Dù sao ra tay với một đứa bé, đối với cô ta không có chỗ lợi, cô ta không có khả năng làm gì Tiểu Bảo.”

“Người phụ nữ như vậy, tâm ngoan thủ lạt, có chuyện gì mà cô ta không làm được?” Mạnh Tinh Tuyết oán hận nói.

“Cô ta không ngốc. Ra tay với một đứa bé, có thể có chỗ tốt gì?”
 
Chương 2760: Báo Cảnh Sát Đi!


Sở Hà đột nhiên đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lập tức nói, “Tiểu Bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Sắc mặt Mộ Yến Thừa ngẩn ra, “Có ý gì?”

Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trên mặt cũng có chút bất ngờ, “Sở Hà, sao chị lại chắc chắn như vậy?”

“Em nhìn cái ghế dựa này xem?” Mặt Sở Hà không chút thay đổi dùng chân đá ghế dựa trên đất, chậm rãi nói, “Không phải La Thanh đã nói, sau khi bọn chúng còng Sở Tiểu Bảo vào ghế, liền rời đi. Chị nhìn hiện trường một phen, không có bất luận dấu hiệu đánh nhau kịch liệt, chị vốn cho rằng, Tiểu Bảo sẽ bị người phụ nữ đó mang đi. Nhưng mãi đến khi chị nhìn cái ghế này, liền suy đoán, người phụ nữ đó cũng giống La Thanh và La Hạo, không quan tâm đứa bé, phủi tay rời đi rồi.”

Mạnh Tinh Tuyết đi tới cạnh Sở Hà, cúi đầu nhìn thoáng qua ghế dựa trên đất, chỉ thấy ghế dựa chịu va chạm mạnh, do đó gãy ra.

Cô ấy có chút khó hiểu, “Cái ghế này làm sao vậy?”

“Thấy không? Ghế dựa bị gãy, chia năm xẻ bảy, nhưng mà em nhìn chỗ này đi? Chỗ này có dấu vết của còng tay. Theo dấu vết như vậy phán đoán, chắc là thằng nhóc đó bị còng ở trên ghế, muốn chạy trốn, cho nên kéo ghế dựa di chuyển đến bên tường, sau đó quay lưng lại, lợi dụng va chạm mặt tường, lãm gãy ghế dựa. Cái ghế này nhìn thì cực kỳ chắc chắn, nhưng mà nhiều năm mưa gió thổi vào, bị ngâm nước quá lâu, cho nên sớm đã mục nát, chạm vào là gãy. Chắc là thằng nhóc đó bị người ta ném ở đây, sau đó nghĩ ra được phương thức thoát thân như vậy.”

Sở Hà cẩn thận giải thích một phen, Mạnh Tinh Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.

“Em hiểu ý của chị rồi! Nói cách khác, Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng… Chuyện này cũng khó nói!”

Sở Hà nhíu mày, cô ấy xoay người, đi tới cửa, nhìn xung quanh, nơi này là vùng ngoại thành, hẻo lánh hoang vắng, rất hiếm người ở, cho dù có thể chạy thoát từ đây, nhưng mà một đứa bé năm tuổi, sao có thể dựa vào năng lực chính mình, rời khỏi nơi này.

Sau khi đến thủ đô, xe đi đến nơi này, suốt đường đi, Sở Hà đều chú ý, nơi này hoang vu, căn bản không có bất luận người ở, ngay cả một người thanh niên, muốn rời khỏi vùng hoang vu như vậy, e là cũng cần phải đi bộ ba ngày ba đêm.

Với sức đôi bàn chân của Sở Tiểu Bảo, căn bản không ra được nơi này.

Sở Hà nhíu mày, nắm chặt tay lại, trong lúc này, cũng cảm thấy có chút mờ mịt.

Cô ấy muốn tìm Tiểu Bảo, nhưng mà không biết nên tìm thế nào.

Thủ đô rộng như vậy, muốn tìm một đứa bé, quả thực như mò kim đáy biển.

Cô ấy cũng không dám tưởng tượng đến hướng xấu, cũng không phải không lo lắng, Sở Tiểu Bảo ở vùng núi hoang vắng, rốt cuộc gặp chuyện gì!

Đổi lại là người phụ nữ của anh ta, lúc này chắc là bất lực đến tuyệt vọng, gào khóc, nhưng mà Sở Hà không có.

Mạnh Tinh Tuyết nói, “Hay là báo cảnh sát đi?”

“Báo cảnh sát?” Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ em không thấy hiệu suất năng lực làm việc của cảnh sát sao? Báo cảnh sát? Căn bản không có manh mối.”

“Nhưng mà còn hơn là ngồi nhìn rồi mặc kệ!” Mạnh Tinh Tuyết không cho là đúng nói, “Nhỡ đâu sau khi Sở Tiểu Bảo rời khỏi nơi này, ở trên đường gặp được người tốt bụng, đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, không đúng, báo cảnh sát, trái lại có thể có chút manh mối!”

Sở Hà yên lặng đồng ý với đề nghị này, vì thế gật gật đầu.
 
Chương 2761: Đối Chiếu Thông Tin


Sở Hà cũng yên lặng đồng ý với đề nghị này.

Cho dù Sở Tiểu Bảo thực sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn, báo cảnh sát như vậy, trái lại có thể có được tin tức của cậu, nếu không có tin tức, có thể là tin tức tốt nhất.

Nói tóm lại, cứ liên hệ với cảnh sát địa phương trước, lập hồ sơ đăng ký, nhỡ đâu có được manh mối thì sao?

Ôm hi vọng như vậy, Sở Hà lấy điện thoại gọi cho cục cảnh sát, sau khi cục cảnh sát nghe xong, đem một chút đặc điểm và tư liệu cơ bản của Sở Tiểu Bảo đăng ký trong hồ sơ, chỉ có thể chờ đợi.

Ngay lúc đoàn xe ô tô đi về phía trung tâm thành phố, Sở Hà đột nhiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát.

“Xin chào, xin hỏi cô là cô Sở sao? Tôi ở cục cảnh sát khu vực Nhạn Hồ, lúc trước cục cảnh sát có nhận điện thoại cô báo án, người báo án nói con của mình thất lạc, cung cấp họ tên là Sở Tiểu Bảo, có phải không?”

“Vâng!”

Sở Hà nghe vậy, bắt đầu có chút kích động, cô ấy nắm chặt di động, hỏi, “Xin hỏi, bên của anh có tin tức gì sao?”

“A… Là như vầy… Tên này ở chỗ tôi không tra ra được tư liệu gì. Nhưng mà tôi vào network tra xét, lúc trước cục công an cũng nhận được báo án, nói có một đứa bé đi lạc, giao cho cục công an tìm người nhà của đứa bé. Nhưng mà mười phút trước, người nhà gọi điện thoại đến nói muốn kết án, nghe nói, đứa bé đã tìm được người thân rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Sở Hà cứng đờ, mày nhíu chặt lại, “Anh cảnh sát, anh chắc chắn không?”

“Ừm, tôi chắc chắn.”

Làm sao có thể?

Sở Hà có chút đứng không vững, trong lúc này, có rất nhiều hoài nghi ở trong lòng.

Cô ấy cắn chặt răng, khó khăn nói ra một câu, “Có phải là giả mạo hay không?”

Cô ấy từng xem tin tức, có một số người giả mạo người thân của đứa bé, để đưa đứa bé đi, lúc trước Hải thị ầm ĩ một trận, vì mấy nhân viên cảnh sát ở cục công an lơ là sơ suất, đứa bé bị một người xa lạ mang đi, sau đó lừa bán đến vùng núi xa xôi.

Sau đó phát hiện ra đúng lúc, còn thông qua camera giám sát ở cục cảnh sát, bắt giữ được mấy người đó.

Cảnh sát lập tức nói, “Không có khả năng. Trên hồ sơ kết án viết, đứa bé và người thân cùng xét nghiệm DNA, chứng thực quan hệ ruột thịt, lúc này mới kết án!”

Mặt Sở Hà đột nhiên trở nên khó coi.

“Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng trùng tên, dù sao cô chỉ cung cấp tên và một ít tư liệu, cũng không có cung cấp manh mối khác. Bây giờ cô có tiện đến cục cảnh sát không? Thu thập DNA một chút, sau đó kiểm tra tường tận. Có lẽ cũng trùng khớp không biết chừng. Nhưng mà xin cô yên tâm, bên kết án đó nói, DNA của đứa bé và cha trùng khớp nhau, chưa có chắc chắn quan hệ huyết thống, chúng tôi sẽ không tùy tiện kết án.”

Vẻ mặt Sở Hà phức tạp tắt điện thoại, trong lúc này, giống như có vô số thứ mơ hồ nhảy điên cuồng lên mi tâm, đầu đau như muốn nứt ra.

Cô ấy xoa mi tâm, trán lại chẳng biết chảy ra mồ hôi lạnh lúc nào.

Mạnh Tinh Tuyết thấy vẻ mặt cô ấy khó coi, lo lắng đi lên phía trước, vô cùng lo lắng hỏi, “Sở Hà, phía Tiểu Bảo có tin tức gì sao?”

Sở Hà xoay người, dùng ánh mắt phức tạp yên lặng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lập tức thở dài, “Có tin tức rồi. Nhưng mà còn phải đi đến cục cảnh sát xác nhận một phen mới được.”
 
Chương 2762: Chờ Đợi Kết Quả


“Bên phía cảnh sát gọi điện thoại nói, lúc trước có đứa bé tên là ‘Sở Tiểu Bảo’ vì đi lạc, được đưa vào cục cảnh sát, nhưng mà sau đó trải qua điều tra, đã được người nhà đưa về nhà, vụ án chấm dứt rồi.”

“Người nhà sao?”

Mạnh Tinh Tuyết quá sợ hãi, “Làm sao có thể?”

“Chị cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ! Chuyện này quả thực là đầm rồng hang hổ!” Sở Hà nói.

Mộ Yến Thừa ở một bên nói, “Bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, bình tĩnh một chút, chúng ta nên đến cục cảnh sát xem, đừng ở đây mà rối loạn đầu trận tuyến!”

Sở Hà phá lệ không phản bác, chỉ gật gật đầu.

Xe chạy về phía cục công an khu vực Nhạn Hồ.

Cục công an khu vực Nhạn Hồ cách đường cao tốc không xa.

Đường cao tốc và tỉnh chéo với nhau, là nơi duy nhất đi ra vùng ngoại thành, cũng là khu công nghiệp bị bỏ hoang, mà khu vực Nhạn Hồ quản lý phụ trách khu vực này.

Bởi vậy, hơn hai mươi phút sau, Sở Hà liền đi đến cục cảnh sát, Mộ Yến Thừa có trách nhiệm ở bãi đậu xe, Mạnh Tinh Tuyết theo Sở Hà đi vào cục cảnh sát, nhân viên phụ trách vụ án này tiếp đón các cô.

Nhân viên cảnh sát đó đưa hồ sơ có con dấu đến, lời ít mà ý nhiều nói.

“Đứa bé đó, 120 cm, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, khoảng chừng năm tuổi, bởi vì hộ tịch trung tâm không tra ra được hồ sơ của đứa bé, hẳn là không có hộ khẩu. Buổi sáng ba ngày trước, một người đàn ông trung niên đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, nói là đứa bé đi lạc, nhờ cảnh sát tìm người nhà cho cậu bé. Nhưng mà cố gắng điều tra một phen, nhưng mà không tra ra được tin tức gì của đứa bé. Sau đó, làm giám định DNA cho đứa bé, đối chiếu DNA trong kho.”

“Ba ngày trước sao?”

Sở Hà cau mày, thời gian cơ bản ăn khớp.

“Đứa bé tìm được ở đâu?” Sở Hà hỏi.

Nhân viên cảnh sát lắc đầu nói, “Cũng không thấy nói gì. Người báo án chỉ nói là nhặt được ở trên đường. Lúc ấy trời đã khuya, đứa bé một mình đi ở vùng ngoại thành, giống như là lạc người nhà.”

“Vậy… Không phải anh nói, sau đó kiểm tra DNA, đối chiếu trong kho sao?” Sở Hà dừng một chút, có chút khẩn trương hỏi, “Kết quả thế nào?”

Nhân viên cảnh sát chỉ nói, “Không có ghi chú tường tận, chỉ nói sau đó tìm được cha đứa bé, còn đưa đứa bé về nhà, vụ án này liền kết thúc.”

“Đứa bé đó là con của tôi!” Sở Hà thề son sắt, “Nếu thật sự giống như vụ án này miêu tả, tất cả đặc điểm đều ăn khớp, thời gian địa điểm mất tích cũng trùng khớp, đứa bé đó là con tôi! Tên là Sở Tiểu Bảo! Đồng chí cảnh sát, anh có thể giúp tôi tìm đứa bé được không?”

“Chỉ dựa vào những lời cô nói, tất nhiên là không được. Cô có tiện làm kiểm tra DNA không? Nếu trùng khớp, chúng tôi sẽ dẫn cô đi gặp đứa bé.”

“…” Sở Hà cắn chặt răng, hít một hơi khí lạnh để mình tỉnh táo lại, hỏi lại, “Vậy điều kiện tiền đề là, nhỡ đâu xảy ra sai sót gì, người đàn ông đó và đứa bé không có quan hệ ruột thịt, an toàn của đứa bé có được đảm bảo không?”

“An toàn của đứa bé nhất định có thể được đảm bảo, cô yên tâm!”

“Được.” Sở Hà gật gật đầu, “Tôi ráng sức phối hợp với mọi người.”

“Cô yên tâm, cô chỉ cần phối hợp với chúng tôi giám định DNA, lập tức có câu trả lời cho cô rồi!”

 
Chương 2763: Cha Con Kiêu Ngạo


Bên kia, Sở Tiểu Bảo cảm thấy thế giới này vô cùng huyền ảo, vẻ mặt cậu run sợ đứng trước mặt Cố Cảnh Liên, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt tràn ngập hoài nghi.

Cậu nhìn Cố Cảnh Liên, lại cẩn thận nhìn bác Phúc, rất lâu sau, mới có thể miễn cưỡng tiêu hóa những lời bác Phúc nói.

Cậu lại nhìn Cố Cảnh Liên, ánh mắt có chút nghi ngờ và e ngại, cậu đi tới trước mặt bác Phúc, có chút ấm ức than thở, “Bác à, chuyện đùa này tuyệt đối không buồn cười đâu! Sao chú xấu xa này lại có thể là cha cháu được?”

Bác Phúc dở khóc dở cười, ngồi xổm người xuống, nắm vai cậu trịnh trọng nói, “Tiểu Bảo, bác không nói đùa với cháu! Đây là cha cháu mà?”

“Chú ấy tuyệt đối không giống cha cháu!”

Sở Tiểu Bảo ấm ức nắm chặt góc áo, có vẻ không tình nguyện.

Cậu thấy thế nào, cái chú này đều rất xấu, giống như Ma vương vậy, vừa xấu xa vừa khủng bố, chỉ một ánh mắt, liền làm người ta sởn gai ốc, không rét mà run!

Người cha trong ảo tưởng của cậu, là một hình tượng vô cùng tuyệt vời, không dịu dàng thì thôi đi…

Tính tình rõ ràng rất xấu.

Hơn nữa còn hung dữ với cậu, dùng ánh mắt ác liệt trừng cậu, không có một chút phong độ!

Cậu tất nhiên khó mà chấp nhận được chuyện này!

Cậu cảm thấy không được tự nhiên, sao Cố Cảnh Liên lại không giống vậy?

Đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc, chứng cứ đều chứng minh, thằng quỷ nhỏ năm tuổi trước mắt này là cốt nhục của anh ta, trong lúc này, anh ta có chút mê mang, tâm tình có chút u ám!

Anh ta căn bản chưa chuẩn bị làm một người cha.

Đối với đứa bé, anh ta ngoại trừ thấy phiền phức, còn chán ghét, không có bất luận kiên nhẫn gì.

Bởi vậy, cho dù trên dưới cả nhà họ Cố đều ôm nhiệt tình và hi vọng chuyện lớn cả đời của anh ta, nhưng đối với anh ta mà nói, anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn.

Không muốn có đứa bé.

Nhưng thằng quỷ nhỏ này từ trên trời giáng xuống, được bác Phúc đẩy đến trước mặt anh ta, bảo cậu gọi anh ta là cha, anh ta lập tức lúng túng, không hiểu sao lại chân tay luống cuống!

Tâm lý vốn có chút mâu thuẫn, lại nhìn Sở Tiểu Bảo cũng là vẻ mặt không được tự nhiên đánh giá anh ta, đối với người cha này, cũng cực kỳ không tình nguyện chấp nhận.

Hai cha con đứng mặt đối mặt, đều không được tự nhiên, giống hệt nhau!

Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, khó có thể tin như cũ, đột nhiên bật thốt ra một câu, “Sao con tôi có thể ngu ngốc như vậy!”

Sở Tiểu Bảo nghe được lời anh ta nói.

Không những nghe được, lại còn hiểu, tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo, liếc mắt nhìn anh ta một cái, không phục chống nạnh, lập tức vểnh môi trừng mắt với anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Cha cháu cũng không có khả năng hung dữ như vậy! Cháu còn lâu mới thừa nhận chú là cha của cháu!”

Vẻ mặt ghét bỏ, trong mắt là bài xích, miêu tả càng sinh động hơn!

Cố Cảnh Liên tức giận, trợn mắt lên, nếu không phải Sở Tiểu Bảo quen ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của anh ta, e là bị sắc mặt của anh ta dọa sợ run lên!

Nhưng mà hai ngày nay ở chung, đối với tính tình xấu của Cố Cảnh Liên, cậu cũng thích ứng hơn nhiều, trái lại nhướng mày khiêu khích nói, “Trừng mắt với cháu làm gì? Chú không muốn nhận cháu, cháu còn chưa muốn nhận chú đâu! Hừ!”

“Cháu…!”

Cố Cảnh Liên giận dữ im miệng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom