Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1641


Cộng thêm với cách miêu tả trong bài viết, khi đọc lời văn đã có thể khiến cho người liên tưởng đến một cảnh ân ái nóng bỏng trên giường.

 

Rất nhiều bình luận phía dưới nói rằng con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

 

Hình tượng trước đây mà Giang Mạt Hàn cho người khác là một người đàn ông cao lớn và ngay thẳng, lạnh lùng theo cách biết giữ mình, tin tức này đã trực tiếp đánh tan đi hình tượng trước kia của anh ấy.

 

Điều này vẫn chưa phải quan trọng, điều quan trọng là bởi vì tin tức của anh ấy, mà dẫn đến cổ phiếu của công ty xảy ra biến động lớn, còn có xu hướng rớt giá.

 

Trên mặt Giang Mạt Hàn không có gì biểu hiện gì, đây hẳn là mục tiêu của cô ấy.

 

“Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi của cô Hi, cô ấy nói rằng vẫn còn một khoản tiền cuối cùng để đầu tư vào phương án thu mua.” Nam Thành nhìn anh ấy: “Lần này chúng ta đã thiệt hại quá nhiều rồi.”

 

Giang Mạt Hàn vén chăn bước xuống, cũng không buồn tiếc vì số tiền bị tổn thất, mà nói: “Tôi nợ cô ấy.”

 

Nam Thành há mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể nói ra được lời thuyết phục.

 

“Chuyện tôi bảo anh đi điều tra thế nào rồi?” Ánh mắt thâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm vào một khoảng xa xăm, xuyên qua tấm kính không có mục đích mà nhìn về một nơi nào đó.

 

Nam Thành mím thành thực nói, được điều tra gần xong rồi, thật ra không hề dễ để điều tra ra những chuyện đã xảy ra cách đây lâu như vậy, nhưng Quan Kình có âm thầm dẫn dắt phương hướng, còn thường xuyên tung ra manh mối.

 

Anh ta cố tình để cho Giang Mạt Hàn phát hiện, chính là muốn anh ấy đi nhìn rõ nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn năm đó.

 

Vì không muốn anh ấy hận nhầm người.

 

Anh ấy tưởng rằng người nhà họ Tông đã sai, tưởng rằng khoản tiền bồi thường năm đó là tiền để mua mạng người, thật ra đó chỉ là tiền đền bù cho bọn họ, tất cả mọi người trong vụ tai nạn xe hơi năm đó đều là vô tội.

 

Anh ấy không nên cố chấp đi hận những người đã được may mắn sống sót sau vụ tai nạn xe đó như vậy.

 

Càng không nên vì chuyện năm đó mà nảy sinh ra lòng trả thù.

 

Quan Kình chính là muốn anh ấy nhìn rõ chuyện này.

 

Nên mới lập kế hoạch cho những chuyện này.

 

Cho nên khi Nam Thành đi điều tra, mới có thể dễ dàng tìm được manh mối như vậy.

 

Nhưng bây giờ anh ta vẫn biết nên nói chuyện này với Giang Mạt Hàn như thế nào.

 

“Chuyện xảy ra đã lâu, nên không dễ điều tra ra được.” Nam Thành nói dối nói.

 

Giang Mạt Hàn cũng không có hoài nghi điều gì, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ấy biết rõ rằng cần phải có thời gian để điều tra.

 

Anh ấy nói lại một lần nữa: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện và mang cho tôi một bộ quần áo sạch.”

 

Nam Thành nói được, sau đó đi ra khỏi phòng.

 

Sau khi Giang Mạt Hàn xuất viện, anh ấy không đến công ty giải quyết công việc tích lũy mấy ngày qua mà là đi đến tìm Tông Ngôn Hi.

 

Nếu như đã phơi bày hết mọi chuyện, anh ấy muốn tìm đến nghiêm túc nói chuyện với cô ấy.

 

Thế nhưng Tông Ngôn Hi lại không có ở khách sạn.

 

Điện thoại cũng đã tắt máy, Giang Mạt Hàn không tìm được cô ấy, nên cuối cùng chỉ có thể quay trở lại công ty xử lý công việc.

 

Điền Khởi Phong đến tập đoàn Hằng Khang.

 

Giang Mạt Hàn biết anh ta là người thân cận bên Tông Ngôn Hi, liền đồng ý gặp anh ta.

 

“Tôi thay mặt cho cô Hi đến đây.” Điền Khởi Phong kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc.

 

“Cô ấy ở đâu?”

 

Giang Mạt Hàn hỏi ra điều mình muốn biết nhất.

 

“Cô Hi đã trở lại trụ sở chính, tôi sẽ tiếp quản công việc ở đây, anh có thể thương lượng chuyện tiếp theo với tôi là được.”

 

Giang Mạt Hàn ngả người ra sau, nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ngay từ đầu đều là do cô ấy đàm luận với tôi về mối hợp tác này, bây giờ đổi người giữa chừng là không tôn trọng tôi.”

 

“Tổng giám đốc Giang nghiêm trọng rồi đấy?” Điền Khởi Phong cười nói.

 

Vẻ mặt Giang Mạt Hàn trông rất nghiêm túc: “Các người không có thông qua sự đồng ý của tôi mà đã đổi người, về sau tôi sẽ không đầu tư thêm một khoản tiền nào nữa. Hơn nữa, tôi cũng sẽ đến quý công ty đòi lại những tổn thất mà tôi đã đầu tư vào trước đó.”
 
Chương 1642


Điền Khởi Phong chỉ coi anh ấy đang nói lời tức giận: “Hợp đồng đã được ký kết, anh không có lý do.”

 

“Nếu nửa chừng đổi đối tác chính là vi phạm hợp đồng.” Giang Mạt Hàn nhìn anh ta: “Tôi không có nói đùa với anh.”

 

“Anh là muốn gặp cô Hi phải không?” Điền Khởi Phong nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy nói.

 

Giang Mạt Hàn không phủ nhận.

 

Thân phận đã được phơi bày, cô ấy thì trốn tránh mình, điều này khiến anh ấy rất không vui.

 

Anh ấy không phủ nhận những sai lầm mà mình từng phạm phải, nhưng ít nhất hãy để cho anh ấy nói một lời giải thích.

 

Anh ấy không thể chấp nhận được hành vi trốn tránh như vậy.

 

“Anh có biết là bởi vì cô ấy gây nên tin tức đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi của tôi, tôi nghĩ anh cũng nên phát hiện ra điều này.”

 

Điền Khởi Phong im lặng, tất nhiên anh ta biết, anh ta luôn quan sát động tĩnh và sau đó báo cáo cho Tông Ngôn Hi biết.

 

Bởi vì tin tức đó mà cổ phiếu của tập đoàn Hằng Khang bị rớt giá, cho đến nay đã mất hơn mấy chục tỷ.

 

“Về việc thay người, tôi cần phải giải thích với anh một chút, sở dĩ cô Hi giao phó cho tôi là bởi vì cô ấy không khỏe, cho nên mới phải tạm thời trở về điều trị trước.”

 

“Cô ấy bị sao vậy?” Lời Điền Khởi Phong còn chưa nói xong, thì đã bị Giang Mạt Hàn ngắt lời.

 

Anh ấy lo lắng hỏi.

 

Sức khỏe của Tông Ngôn Hi rất tốt, chỉ là phải trở về chỉnh lại mặt mũi của mình, bây giờ Giang Mạt Hàn đã biết được thân phận của cô ấy rồi, nên cô ấy cũng không cần thiết phải ngụy trang nữa, bởi vì cô ấy muốn đợi đến mọi chuyện kết thúc được kết thúc thì sẽ trở về Thái Lan, cho nên cô ấy cần phải chỉnh lại dung mạo của mình mới có thể trở về gặp bố mẹ.

 

Thân thể tóc da là thứ nhận của bố mẹ, cô ấy làm sao có thể tùy tiện thay đổi.

 

Thế nhưng Điền Khởi Phong lại không nói, mà lại cố tình nói dối: “Sức khỏe của cô ấy không được tốt, cũng là di chứng do vụ hỏa hoạn lần đó để lại. Cô ấy không có trốn tránh anh, mà chỉ là do sức khỏe không cho phép, nên cần phải về chữa trị, đợi khi cô ấy khỏe lại thì sẽ trở về thôi. Cô ấy nói là chuyện giữa cô ấy và Tổng giám đốc Giang vẫn chưa được giải quyết, nên sẽ không cố tình trốn tránh anh đâu.”

 

Trái tim Giang Mạt Hàn càng thắt lại.

 

Di chứng do vụ hỏa hoạn lần đó để lại, tức là nói trong vụ hỏa hoạn lần đó cô ấy đã bị thương.

 

“Cô ấy đang ở bệnh viện nào?” Giang Mạt Hàn hỏi.

 

Điền Khởi Phong vừa nghe lời anh ấy nói hình như là có ý muốn đến thăm cô ấy?

 

Anh ta đã hứa với Tông Ngôn Hi rằng không thể để Giang Mạt Hàn đến làm phiền cô ấy.

 

“Cô ấy không sao cả, nhiều nhất là một tháng nữa cô ấy có thể trở lại, Tổng giám đốc Giang không phải lo lắng.”

 

“Tôi hỏi lại anh, cô ấy đang ở bệnh viện nào.” Thái độ của Giang Mạt Hàn rất rõ ràng, anh ấy muốn gặp cô ấy.

 

Tâm trí của Điền Khởi Phong nhanh chóng chuyển động: “Tổng giám đốc Giang, cô Hi đã nói là không muốn bị quấy rầy. Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên đợi cô ấy khỏe lại, rồi hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện với nhau sau. Bây giờ tôi đang thay mặt cho cô ấy, nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô ấy, thì đừng làm tôi khó xử, hãy đem trả lại những gì mình đã nợ cô ấy.”

 

Giang Mạt Hàn híp mắt lại: “Nếu đã là tôi nợ cô ấy, thế thì liên quan gì đến anh.”

 

Anh ấy cố chấp từ chối nói chuyện với Điền Khởi Phong, một lòng một dạ chỉ muốn gặp được Tông Ngôn Hi, muốn biết cô ấy bây giờ như thế nào.

 

Điền Khởi Phong khẽ cau mày: “Nếu anh đến gặp cô ấy, chỉ khiến cô ấy không thể yên tâm chữa trị. Lẽ nào anh không muốn cô ấy mau chóng khỏi bệnh sao?”

 

Giang Mạt Hàn nắm chặt hai tay, anh ấy không có ý này, anh ấy chỉ là đang quan tâm cô ấy thôi.

 

“Cho tôi thời gian đi, cần đến bao lâu.” Giang Mạt Hàn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

 

Câu nói sẽ chỉ khiến cô không thể yên tâm chữa trị của Điền Khởi Phong, anh ấy đã nghe lọt tai rồi.

 

Anh ấy không muốn làm những điều tổn thương đến cô ấy.

 

“Một tháng.”

 

Điền Khởi Phong nói.

 

Đây là thời gian mà Tông Ngôn Hi nói với anh ta.

 

Cô ấy nói rằng cô ấy rời đi nhiều nhất là một tháng sẽ có thể quay trở lại.”

 

Điền Khởi Phong đang tận lực tranh thủ thời gian.
 
Chương 1643


Giang Mạt Hàn đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

 

Bây giờ cô vẫn còn sống đã là may mắn lớn nhất đối với anh, anh không nên vì tình cảm mà khiến cô bất an.

 

Nhưng thời gian một tháng quả thật khó nhịn, một năm đã qua rồi, mỗi ngày trôi qua lại giống như một năm.

 

Phần lớn thời gian anh ngồi ngốc trong công ty đến khuya.

 

Đôi khi sẽ vùi đầu vào công việc liên tiếp mấy ngày, việc lớn nhỏ gì cũng tự thân ôm lấy.

 

Vốn bởi vì tin tức của Giang Mạt Hàn khiến cổ phiếu tuột dốc, khiến nhân sự trong công ty trở nên lo lắng, thấy anh luôn ở công ty giải quyết công việc nên họ cũng mới an ổn.

 

Bọn họ đều nghĩ rằng Giang Mạt Hàn đang bù đắp tổn thất.

 

Kì thực, Giang Mạt Hàn không cách nào ngủ được.

 

Tới ngày cuối cùng trong tháng, Giang Mạt Hàn trở lại biệt thự, quần áo trên người mấy ngày không thay nên anh cần tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ.

 

Có lẽ vì biết Tông Ngôn Hi còn sống nên anh tình nguyện nhìn đến phòng ngủ mà bọn họ đã từng trải qua bao đêm.

 

Anh tắm rửa, lúc đến tủ đồ tìm quần áo thì phát hiện một tờ giấy dưới xấp quần áo trong ngăn kéo, lòng hiếu kỳ dấy lên khiến anh đưa tay cầm lấy.

 

Khi mở tờ giấy ra, anh nhìn thấy rõ ràng —— một bản siêu âm.

 

Ngày tháng phía trên rơi vào tầm năm trước, đó là ngày anh đưa giấy ly hôn.

 

Con ngươi của anh dần đen nhánh, đọc kỹ từng chữ trên giấy.

 

Tên viết trên giấy là Tông Ngôn Hi, kết quả siêu âm là tu cung có dấu hiệu mang thai, đã mang thai được bảy tuần.

 

Giang Mạt Hàn cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, hô hấp trở nên nhỏ dần.

 

Ngón tay của anh khẽ run, hầu kết di chuyển lên xuống.

 

Em ấy, mang thai?

 

Anh chấn kinh vì tin tức này, đồng thời lại vô cùng bất an, sau khi anh tổn thương cô nhiều như thế, vậy cô có sinh đứa con này không?

 

Anh chợt cảm thấy tim đau nhói.

 

Thân thể thẳng tắp cong xuống, anh một tay đỡ mép giường, chậm rãi cúi người.

 

Dù vậy vẫn không thể làm dịu đi cơn đau nhói trong tim.

 

Anh vừa đau đớn vừa hận cô, tại sao em ấy không nói với mình?

 

Nếu biết được, có lẽ anh sẽ không…

 

Ting ting ——

 

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường lấp lóe rung lên.

 

Dường như Giang Mạt Hàn không nghe thấy, mặc cho nó rung mãi, anh vẫn không hề nhúc nhích, đắm chìm trong cảm xúc hối hận và thống khổ, thật lâu không thể thoát ra.

 

Đại khái hơn một tiếng đã trôi qua, anh vẫn như cũ không thể điều chỉnh lại cảm xúc, thế nhưng chuông cửa chợt vang lên.

 

Một tiếng, hai tiếng.

 

Cuộc gọi khi nãy là do Nam Thành gọi cho Giang Mạt Hàn, nhưng anh không nhận, Nam Thành chạy đến công ty, thư ký nói anh đã về biệt thự, anh ta liền lái xe đến đây.

 

Xe của Giang Mạt Hàn còn đỗ tại cổng cho thấy anh vẫn còn ở trong biệt thự.

 

Anh ta liên tục nhấn chuông cửa.

 

Trong lòng bắt đầu lo lắng, sợ trong khoảng thời gian này Giang Mạt Hàn lao đầu vào công việc cả đêm lẫn ngày làm tổn thương thân thể, có lẽ té xỉu trong phòng mà không ai biết.

 

Anh ta ấn thêm hai lần, vẫn như cũ không ai mở cửa, liền lấy điện thoại cảm ứng ra, lúc chuẩn bị gọi thì cửa phòng bỗng nhiên được kéo ra từ bên trong.

 

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Mạt Hàn liền hỏi: “Tổng giám đốc Giang, anh không sao chứ?”

 

Giang Mạt Hàn vì tiếng chuông cửa nãy giờ mà thoát ra được từ cảm xúc đau lòng, lúc này đã dần ổn định được cảm xúc.

 

“Cậu tới làm gì?”

 

Giọng của anh khô khốc, khàn khàn.
 
Chương 1644


Nam Thành nhìn anh: “Anh không thoải mái sao? Tôi thấy sắc mặt của anh không tốt lắm.”

 

Giang Mạt Hàn không muốn nhiều lời với anh ta: “Không có việc gì thì đi thôi.”

 

Anh muốn ở một mình một lúc, không muốn gặp ai cả.

 

Nam Thành đã điều tra rõ ràng về chân tướng việc tai nạn xe ấy.

 

Cân nhắc thật lâu mới quyết định nói rõ cho anh biết.

 

“Việc mà anh giao tôi đã điều tra rõ ràng.”

 

Giang Mạt Hàn bỗng nhiên xoay người nhìn anh ta.

 

Nam Thành điều chỉnh một chút tâm tình nói: “Lái xe khi ấy đúng là Thẩm Bồi Xuyên.”

 

Điều ấy Giang Mạt Hàn cũng biết.

 

Giang Mạt Hàn biết là Thẩm Bồi Xuyên lái xe, còn biết bên trong có Tông Ngôn Hi và mẹ của cô.

 

Trận tai nạn xe ấy vô cùng nặng, xe từ rớt từ trên cầu xuống, có thể còn sống thì thật là kỳ tích.

 

Thế nhưng, lúc nào cũng là Thẩm Bồi Xuyên và Tông Ngôn Hi còn sống, chỉ có mẹ của anh làm vú nuôi là chết rồi.

 

Sau đó Tông Triển Bạch đưa một khoản tiền.

 

Lúc ấy Tông Triển Bạch nghĩ rằng đền bù cho người nhà của nạn nhân, dù sao vú nuôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong nhà ông ta, nên muốn an ủi cho thân nhân một khoản bồi thường không hề nhỏ.

 

Lúc ấy Giang Mạt Hàn còn nhỏ, anh biết không nhiều, chỉ biết mẹ của anh đã chết, là chết trong xe của chủ nhà, chủ nhà vì trốn thoát tội danh đã đền cho anh một khoản tiền lớn.

 

Ý nghĩ này một mực chôn sâu dưới đáy lòng của anh, cộng thêm sau khi mẹ anh chết không bao lâu, anh gặp lại Tông Ngôn Hi, cô đi cùng Bố mẹ, gương mặt ngây thơ tươi cười bước vào trường học, mà anh thì đã mất người thân yêu nhất.

 

Hạt giống trả thù được gieo xuống trong thời khắc ấy, theo thời gian trôi qua, hạt giống ấy dần nảy mầm trong lòng anh.

 

Sự trả thù trong lòng cũng càng lúc càng lớn hơn, anh âm mưu tiếp cận cô, yêu đương với cô, cưới cô làm vợ, từng bước một thực hiện trả thù.

 

Nam Thành nhìn sắc mặt của anh quá tái nhợt, nói: “Anh muốn đến bệnh viện khám chút hay không, tôi nhìn mặt của anh giống như đang ngã bệnh.”

 

Giang Mạt Hàn hai chân như nhũn ra, có chút đứng không vững, anh ngồi vào ghế sô pha bên trong, lãnh đạm nói: “Tôi rất khỏe, nói toàn bộ sự việc mà cậu điều tra được cho tôi.”

 

Nam Thành thoáng nhấp môi, mở miệng nói: “Theo tôi điều tra, lần ấy xe bị mất khống chế rớt xuống sông là do có người đã động tay động chân.””

 

Gương mặt tuấn tú vốn dĩ không có huyết sắc của Giang Mạt Hàn càng trở nên băng lãnh: “Là ai đã động tay động chân?”

 

Nam Thành nhìn anh nói: “Đã sớm bỏ quên nhà họ Cố, đương thời nhà họ Cố có xích mích với nhà họ Tông, người đã giở trò trên xe của Tông Triển Bạch, vốn dĩ người muốn hại là Tông Triển Bạch, nhưng lại…”

 

Anh ta dừng lại, không biết nên nói tiếp thế nào.

 

Quan Kình cố ý để Nam Thành tra được chuyện năm đó, mà còn tra được vô cùng rõ ràng, trải qua thời gian lâu như vậy, người biết được chân tướng sự việc cũng chỉ còn mấy người bọn họ, nhưng ông ta sai người giả mạo người hầu của nhà họ Tông.

 

Lúc ấy, người hầu biết được chỉ có mỗi mẹ, nhưng sau khi mẹ qua đời mấy năm, Quan Kình tìm một bà già giả mạo người hầu của nhà họ Tông, lại để thông qua miệng bà ấy giúp Nam Thành biết được chân tướng sự việc.

 

Người hầu là giả, nhưng những lời nói ra đều là thật.

 

Đương nhiên, Nam Thành đã nghĩ rằng bản thân đã điều tra được từ người hầu của nhà họ Tông.

 

Gừng càng già càng cay, có Quan Kình thao túng đằng sau khiến anh ta không thể phát hiện ra chỗ nào không đúng.

 

Giang Mạt Hàn không kiên nhẫn: “Nhưng cái gì? Đừng ấp ấp mở mở với tôi.”

 

“Lần ấy là do Thẩm Bồi Xuyên lái xe, là do Tông Ngôn Hi biết hôm đó là sinh nhật của dì Vương, nhưng ngày đó Tông Triển Bạch không có nhà, Thẩm Bồi Xuyên liền lái xe chở bọn họ đi vào thành phố, định bụng mua một cái bánh kem thì trên đường xảy ra tai nạn xe cộ.” Nam Thành một hơi dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để thuật lại.

 

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì ngày đó là sinh nhật của mẹ anh, Tông Ngôn Hi muốn mua bánh kem cho mẹ của anh, tai nạn lần ấy là có kẻ chủ mưu, Tông Ngôn Hi và Thẩm Bồi Xuyên là người bị hại, chỉ là bọn họ mạng lớn…”

 

“Đừng nói nữa.” Bỗng nhiên Giang Mạt Hàn cắt đứt lời của anh ta, anh cực lực nhẫn nại nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy đằng sau lời nói: “Cậu ra ngoài đi.”

 

Nam Thành không nhúc nhích, khuyên giải: “Anh đừng tự trách, cũng may mà bà chủ không có việc gì…”

 

“Ra ngoài!” Giang Mạt Hàn đột nhiên quát lớn một tiếng, nhưng giây tiếp theo giọng của anh trở nên nhỏ dần: “Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút.”
 
Chương 1645


Giờ phút này anh luống cuống, lại yếu ớt, không còn là một Giang Mạt Hàn cường thế mạnh mẽ, tỏa khí người sống chớ đến kia nữa.

 

Chỉ là một kẻ đã làm chuyện sai trái, không biết làm cách nào để bù đắp sai trái ấy.

 

Nam Thành không dám đi, nhìn thấy dáng vẻ của anh rất không ổn, khuyên: “Bà chủ đã không có việc gì, vẫn còn cơ hội để bù đắp.”

 

Giang Mạt Hàn nhìn anh ta, trong mắt ân ẩn hơi nước: “Cậu thì biết cái gì?”

 

“Cậu thì biết cái gì?!”

 

Anh lớn tiếng gầm thét, anh tức giận, anh buồn bực, anh cáu bẳn, đối với bản thân anh.

 

Anh sợ hãi rằng Tông Ngôn Hi sẽ không tha thứ cho anh, còn sợ hơn rằng, đã làm mất đi đứa con của anh!

 

Sau khi mất đi mẹ, anh liền không biết cảm giác ấm cúng của gia đình là gì, trong khoảng thời gian sống chung với Tông Ngôn Hi, anh vì thù hận mà không để ý đến phần ấm áp nho nhỏ ấy.

 

Vài lần trong phút chốc, anh đã từng nghĩ, có thể sinh một đứa con.

 

Nhưng mà anh có đã có rồi, chỉ là không biết nó còn sống hay không.

 

Nam Thành biết khi anh biết được sự thật sẽ có tâm trạng bất ổn, nhưng dựa theo tính cách của anh thì có thể ổn định lại được.

 

Tức giận thống khổ đến như vậy, quả thật Nam Thành không ngờ tới.

 

Giang Mạt Hàn đứng lên, có lẽ vì động tác quá nhanh, hoặc có lẽ vì chân đứng không vững, anh khuỵu xuống bên bàn trà, Nam Thành muốn tiến lên đỡ lấy anh lại bị anh vung tay hất ra, cất những bước loạng choạng đi lên lầu.

 

Nam Thành không yên lòng, cùng lên theo: “Tổng giám đốc Giang…”

 

“Để mặc tôi một lát đi, có được không?” Giang Mạt Hàn nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

 

Nam Thành nói: “Tôi ở dưới lầu, anh có chuyện gì thì gọi tôi.”

 

Giang Mạt Hàn không để ý đến, sau khi lên lầu đi vào căn phòng, trên giường còn đặt vào tờ siêu âm kia.

 

Anh cất bước đi qua, từng bước, lúc tới nơi thì chân mềm nhũn quỳ một gối xuống cạnh đó, khí lực toàn thân như trống rỗng, muốn đứng lên cũng không thể.

 

Anh một tay nắm chặt tờ giấy kia ngồi liệt ngay bên giường.

 

Trong mắt người ngoài, người đàn ông như sắt thép giờ phút này đỏ hoen vành mắt.

 

Oán hận mấy năm trời, giờ phút này lại nói với anh, đó không phải là thật.

 

Anh sai.

 

Chẳng những sai, còn đã tổn thương người phụ nữ thực lòng yêu anh.

 

Đã đánh mất vật trân quý nhất.

 

Dưới lầu, Nam Thành ngồi trên ghế sô pha, thoáng nhìn trên lầu, muốn đi lên nhìn xem tình huống thế nào nhưng sợ quấy rầy anh, chỉ có thể ngồi chờ ở phía dưới.

 

Trời sáng đến tối, lại đến sáng.

 

Nam Thành vẫn luôn túc trực trong biệt thự, chưa từng rời đi.

 

Lúc này, sân bay quốc tế.

 

Tông Ngôn Hi bước ra từ lối đi.

 

Dung nhan đã chỉnh sửa của cô rất đẹp, còn đẹp hơn hình ảnh lúc trước, khiến người khác cảm thấy ấm áp.

 

Điền Khởi Phong nhanh tay đón lấy hành lý trong tay cô, hỏi: “Thuận lợi không?”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu, hỏi thăm về những chuyện xảy ra trong nước trong một tháng cô không ở đó.

 

“Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, Giang Mạt Hàn rốt cuộc đã đầu tư một khoản tài chính, theo như tôi tính toán, đã đầu tư một khoản hơn ba tỷ so với hai lần trước cộng lại, cộng với cổ phiếu tụt dốc khiến hắn hao tổn không ít, sau đó, sau khi cô đi hắn vẫn luôn đắm chìm trong công việc. Thế nhưng nghe người trong công ty bọn hắn nói, hắn đã rất chịu khó, phần lớn thời gian đều ở công ty xã giao, chỉ là hai ngày gần nhất không thấy hắn đến công ty.”

 

Tông Ngôn Hi trên mặt không biểu lộ bất cứ gì, nói: “Dựa theo kế hoạch, lúc này công ty Lâm Hải nên tuyên bố phá sản.”

 

Việc này đồng nghĩa những khoản đầu tư tài chính cho Lâm Hải trước đó nay đã mất trắng, dẫu có thu mua thành công cũng chỉ là một cái công ty rỗng tuếch.

 

“Ân oán giữa tôi và hắn nên kết thúc rồi.” Tông Ngôn Hi tỉnh như sáo.

 

Không hề hành động theo cảm tính, cũng không hề khăng khăng giữ lấy thù hận trong lòng.
 
Chương 1646


Cố rất rõ bản thân muốn cái gì.

 

Đi ra sân bay, Nam Thành giúp cô mở cửa xe.

 

Cô khom người ngồi vào trong.

 

Điền Khởi Phong ngồi vào vị trí ghế lái.

 

Không lập tức khởi động xe, mà là quay về sau nhìn cô: “Nhìn cô giống như rất quả quyết, nhưng tại sao tôi thấy cô vẫn còn lưu luyến hắn?”

 

Tông Ngôn Hi nhìn thẳng anh ta: “Anh nhìn vào đâu mà thấy tôi còn lưu luyến với hắn?”

 

“Không phải cô thay đổi dung mạo là vì hắn ư?”

 

Tông Ngôn Hi khẽ cười một tiếng: “Tôi trở về hình dáng lúc trước là muốn dùng hình dáng lúc đầu kết thúc với hắn.”

 

Không hề che giấu bất kỳ điều gì, Tông Ngôn Hi cô, dùng họ cũ, dùng tên cũ, dùng hình dáng cũ khi hai người quen nhau.

 

Khi kết thúc hẳn nên dùng hình dáng khi hai người quen nhau.

 

Đã từng yêu anh, chân tâm chân ý đối đãi anh.

 

Hiện tại, chính cô sẽ tự tay cắt đứt tất cả dây dưa còn lại.”

 

Điền Khởi Phong nháy mắt, hỏi: “Có phải người đàn ông mỗi khi sai lầm chuyện gì đều không thể tha thứ không?”

 

Tông Ngôn Hi nhanh chóng hiếu kì, không phải lần đầu anh ta hỏi cô những câu như thế, rốt cuộc là vì điều gì?

 

“Chẳng lẽ anh muốn tôi hòa hảo với hắn?”

 

Điền Khởi Phong ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ muốn biết đàn ông phải phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, vậy sự tha thứ trong lời nói của cô là dành cho những sai lầm vô bổ ư.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Đùa một chút thôi.” Anh ta khởi động xe: “Quay lại khách sạn ư?”

 

“Không, đi đến tập đoàn Hằng Khang.” Tông Ngôn Hi nói.

 

“Chuyện công việc ngày mai có thể bàn bạc, hôm nay nghỉ ngơi trước một chút đi.” Điền Khởi Phong nói, anh ta lo Tông Ngôn Hi quá mệt mỏi, xuống máy bay một tý đã phải đối mặt với Giang Mạt Hàn thì phí sức quá.

 

Tông Ngôn Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Vẫn nên đến Hằng Khang đi.”

 

Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, Bố mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô, cô muốn trở về thăm bọn họ.

 

Bởi vì cô muốn trả thù Giang Mạt Hàn nên một năm này vẫn luôn trốn tránh Bố mẹ, Bố mẹ cũng biết ý không xuất hiện, cô biết, bọn họ vẫn luôn ngóng trông cô.

 

Cô cũng không muốn ở đây nữa, chỉ muốn kết thúc hết mọi chuyện ở đây, một lần nữa bắt đầu lại.

 

Cô không thể để quá khứ cản trở cả đời mình.

 

Đoạn đường đằng sau còn rất dài.

 

Điền Khởi Lãng nói: “Không biết Giang Mạt Hàn có ở công ty hay không, tôi hỏi thăm trước đã.”

 

Nói xong anh ta gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Giang Mạt Hàn có ở đó hay không.

 

Thư ký nói: “Tổng giám đốc Giang không ở đây.”

 

“Cô Lâm đã trở về, có việc muốn bàn với anh ta.” Điền Khởi Phong nói.

 

Thư ký trầm mặc một chút rồi đáp lại: “Vậy tôi giúp anh hỏi thăm một chút nhé?”

 

“Có thể.”

 

Điện thoại cúp máy, thư ký liên hệ cho Nam Thành.

 

Nam Thành đã sắp sửa không giữ được bình tĩnh, lòng muốn đi lên trông Giang Mạt Hàn một chút, anh ngốc ở trên đó quá lâu, lâu đến mức anh ta dằn lắm mới không xông lên đó.

 

Trước mặt đặt xuống một ly nước trống không, anh ta dưới lầu khát còn có thể uống nước, nhưng Giang Mạt Hàn trên lầu không uống giọt nước nào, cứ ngây người ở trên lầu mãi một ngày một đêm.

 

Anh ta thực sự lo lắng.

 

Đúng lúc này, khi tiếng chuông vang lên là lúc thư ký gọi tới hỏi thăm anh ta về Giang Mạt Hàn: “Ngài Điền phụ trách bên công ty Nhuận Mỹ vừa mới gọi nói rằng cô Lâm đã trở về, muốn gặp tổng giám đốc Giang, anh biết tổng giám đốc Giang ở đâu không ?”

 

“Cô ấy trở về rồi?” Nam Thành kích động hỏi.

 

Lúc này có lẽ chỉ có cô mới có thể khiến Giang Mạt Hàn ổn định tinh thần?
 
Chương 1647


Bên kia thư ký sửng sốt một chút, giọng của Nam Thành quá mức kinh hỉ, đến mức khiến cô ta thấy kinh ngạc: “Đúng vậy, cô Lâm bên Nhuận Mỹ muốn gặp Tổng giám đốc Giang.”

 

“Tôi biết rồi, mời cô ấy đến công ty, lát nữa tổng giám đốc Giang sẽ đến.”

 

“Được.”

 

Nam Thành cúp điện thoại liền chạy nhanh lên lầu, vọt tới cửa phòng, nhìn thấy Giang Mạt Hàn ngồi bệt dưới đất dựa vào thành giường, dường như trong tay đang cầm một tờ giấy.

 

Nam Thành sững sờ tại cửa.

 

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Mạt Hàn chật vật như vậy.

 

Bước chân chậm dần, nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói: “Cô ấy đã trở về.”

 

Giang Mạt Hàn ngẩng đầu, Nam Thành lại lặp lại một lần: “Bà chủ đã trở về, cô ấy đang ở công ty chờ anh.”

 

Trước đó anh rất muốn gặp lại cô, nhưng giờ phút này, lại sợ.

 

Không dám đối mặt với cô, lại không dám hỏi, đứa bé kia còn sống hay không.

 

Nam Thành ngồi xuống: “Cơ hội cuối cùng để anh xin lỗi cô ấy, có lẽ vẫn còn cứu vãn được.”

 

Giang Mạt Hàn nhìn anh ta, hỏi: “Tôi còn hi vọng?”

 

Nội tâm của anh không một chút chắc chắn.

 

Giờ phút này anh hỏi Nam Thành, kỳ thật càng giống anh đang hỏi chính mình.

 

Nam Thành trả lời đầy khẳng định: “Cô ấy đã từng yêu anh như thế, chắc chắn sẽ cho anh một cơ hội.”

 

“Thật sao?” Giang Mạt Hàn không tin, nếu như anh bị tổn thương như thế thì anh chắc chắn không thể tha thứ và xóa bỏ hiềm khích lúc trước đâu.

 

“Em ấy trở về rồi, tôi phải đến gặp em ấy.” Anh đứng lên, bởi vì ngồi quá lâu, một nửa thân thể đã chết lặng khiến anh không thể đứng vững, cả người lung lay, Nam Thành nhanh tay đỡ lấy anh, lại bị anh giằng ra: “Không cần, tôi rất khỏe.”

 

“Cậu xuống lầu chờ tôi.”

 

Anh cần rửa mặt một chút, đi gặp cô, ít nhất anh phải ăn mặc chỉnh tề, dùng trạng thái tốt nhất để gặp mắt cô.

 

Nam Thành gật đầu, quay người đi ra ngoài.

 

Giang Mạt Hàn tắm rửa, đổi đi quần áo đã nhàu nhĩ, mặc vào một bộ tây trang màu đen, vốn dĩ được cắt may theo số đo của anh mà bây giờ đã rộng ra một chút. Hóa ra chỉ trong một ngày ngắn ngủi, anh đã gầy đi.

 

Dù anh đã cố gắng giấu đi sắc mặt của mình nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét tiều tụy khó giấu kia.

 

Anh đi xuống lầu, Nam Thành đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy anh có thể chấn chỉnh tinh thần, trong lòng thở dài một hơi.

 

“Tôi đi lấy xe.” Anh ta đi ra ngoài trước.

 

Giang Mạt Hàn đi xuống lầu, đứng tại phòng khách, nhìn khắp bốn phía trong phòng một vòng, nơi quen thuộc này anh đã chung sống với cô được ba năm.

 

Gánh chịu rất nhiều hồi ức khó mà quên được.

 

Một năm nay cô đã rời đi, anh không dám bước vào nơi này, là bởi vì không dám đối mặt với những thứ mà hai người từng chung đụng.

 

Anh khẽ vuốt cằm, hiện tại, anh muốn một lần nữa khiến cô trở lại.

 

Nghĩ tới đây, anh cất bước đi ra ngoài.

 

Tại cổng, Nam Thành đã ngồi trong xe khởi động động cơ.

 

Giang Mạt Hàn lên xe, anh ta lập tức lái xe đi.

 

Trên đường đi anh thỉnh thoảng nhìn kính để quan sát Giang Mạt Hàn, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói được bất kỳ câu nào.

 

Một đường phóng ga, xe dừng tại phía dưới tập đoàn Hằng Khang.

 

Nam Thành xuống xe chạy ra đằng sau, lúc đang muốn giúp anh mở cửa xe thì anh đã đẩy cửa xe bước xuống.

 

Anh đứng ngay dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn thoáng lên đó rồi lập tức cất bước đi vào.

 

Nam Thành cùng lên theo, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Tông Ngôn Hi đang ở đâu.

 

Thư ký nói đang ở trong phòng khách.

 

Thang máy mở ra, hai người đi vào thang máy, Nam Thành nói: “Bà chủ đang ở trong phòng khách.”
 
Chương 1648


Giang Mạt Hàn không đáp, trên mặt cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, thế nhưng cánh tay xuôi bên người lại nắm chặt thành quyền.

 

Đinh một tiếng thang máy dừng lại.

 

Bước chân của anh chần chờ một chút mới đi tiếp.

 

Anh đi đến phòng khách.

 

Nam Thành thì đến phòng thư ký, bảo rằng hôm nay dù có bất cứ việc gì cũng không được đi gọi Giang Mạt Hàn.

 

Thư ký không hiểu: “Nếu như trong công tác có chuyện tương đối khẩn cấp thì sao?”

 

“Vậy cũng không được, nếu vậy hãy nhanh chóng tìm tôi, tóm lại, hôm nay Tổng giám đốc Giang không muốn gặp ai, không cho phép bất cứ ai quấy rầy, hiểu không?”

 

Thư ký gật đầu: “Đã hiểu.”

 

Tại cửa phòng khách, Giang Mạt Hàn đứng tại cửa, hàm dưới kéo căng thành một đường thẳng, anh nắm tay thành quyền hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào.

 

Tông Ngôn Hi ngồi quay lưng về phía anh, Giang Mạt Hàn đưa mắt tới đã nhìn thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc.”

 

Tông Ngôn Hi nghe tiếng động thì trong đầu đại khái suy đoán là anh nên không xoay người lại.

 

Giang Mạt Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chậm rãi đi tới, khi đi đến chiếc ghế đối diện cô thì không tự chủ được nhìn sang cô.

 

Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy.

 

Theo bản năng gọi một tiếng: “Ngôn Hi.”

 

Tông Ngôn Hi ngước mắt, ánh mắt không biểu lộ một gợn sóng: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Xưng hô xa cách và lạnh lùng.

 

Giang Mạt Hàn ngồi xuống đối diện với cô: “Hiện tại chúng ta vẫn lạnh nhạt như thế sao?”

 

Cô cười: “Chúng ta quen nhau sao? Chung chăn gối ba năm, anh vẫn luôn không hiểu tôi, tôi vẫn luôn không thể bước vào trái tim anh, chẳng phải chúng ta vẫn luôn lạnh nhạt ư?”

 

Giang Mạt Hàn si mê nhìn cô: “Trước kia…”

 

“Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để nói chuyện trước kia, nói chuyện hiện đi.” Cô đẩy tờ báo trên tay đến trước mặt anh, tiêu đề hiện rõ mẩu tin oanh tạc hiện giờ.

 

Ngay sau khi được Hằng Khang đầu tư tài chính, chứng khoán Lâm Hải tuyên bố phá sản.

 

Đồng nghĩa với việc số tiền đầu tư trước đó đã đổ sông đổ bể.

 

Đương nhiên đây chỉ là mặt nổi.

 

Số tiền kia sẽ dùng thân phận khác để rót cho Nhuận Mỹ.

 

Kết quả thế này hai người đều rõ, Giang Mạt Hàn cũng mười phần bình tĩnh, anh chỉ nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là anh nợ em.”

 

Đôi con ngươi bình tĩnh của Tông Ngôn Hi gợn chút cảm xúc, cô mở miệng: “Thứ anh thiếu tôi chỉ có tiền thôi sao?”

 

Giang Mạt Hàn trầm mặc.

 

Bàn tay đặt lên bàn không ngừng nắm chặt.

 

Tông Ngôn Hi đứng lên: “Anh thiếu tôi một tính mạng, không, là hai mạng, trấn cháy năm đó vốn là hai mạng, nhưng lại cố tình để tôi sống, Giang Mạt Hàn, những thứ anh nợ tôi cả đời này anh không hiểu đâu.”

 

Nói xong cô quay người rời đi, lúc đi tới cửa, cô dừng bước, đưa lưng về phía anh: “Giang Mạt Hàn, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”

 

Nói xong cổ sải bước rời đi.

 

“Chờ một chút.” Nương theo giọng nói của anh, bàn tay của Tông Ngôn Hi bị bắt lấy, con ngươi anh ánh đỏ, hầu kết lên xuống không ngừng: “Tại sao không nói cho anh biết?”

 

Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Nói gì?”

 

“Con chúng ta.” Giọng anh khàn khàn.

 

Tông Ngôn Hi cười, cười đỏ ngầu cả mắt, hỏi lại anh: “Anh cho tôi cơ hội để nói sao? Anh đã quên anh quyết tuyệt thế nào ư? Có muốn tôi nhắc lại cho anh nghe chút không?”

 

Giang Mạt Hàn không phản bác được, chỉ cảm thấy tim đau.

 

Đau đến không thở nổi.

 

Đứa nhỏ không còn là do chính anh.
 
Chương 1649


Thế nhưng anh vẫn còn ôm chút may mắn: “Là do em muốn trả thù anh, muốn gạt anh đúng không?”

 

“Cho dù tôi hận anh, hận đến mức muốn anh chết đi, nhưng tôi sẽ không bao giờ nguyền rủa con chúng ta, bởi vì anh không xứng!” Cô từng chữ nói ra lời cuối cùng.

 

Giang Mạt Hàn nhìn thấy con ngươi của cô không ngừng rung động, lông mi đen dài hoen đẩy nước: “Là anh, hại chết con của chúng ta?”

 

Giờ khắc này anh rất mong cô sẽ đáp không phải.

 

Nhưng, sự thực là anh đã hại chết con của mình.

 

“Có lỗi với —— “

 

Anh không biết mình còn có thể nói gì đây.

 

Tông Ngôn Hi dùng sức kéo tay của anh: “Tôi không cần anh thành tâm xin lỗi, tôi chỉ nguyền rủa anh cả đời này không có được tình yêu, không hưởng được mái ấm gia đình, cô độc cả đời!”

 

Nói xong cô đi nhanh ra.

 

Giang Mạt Hàn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn bóng lưng cô rời đi.

 

Trái tim bị dao găm sắc nhất, đâm đến chỗ sâu nhất.

 

Anh vịn khung cửa mới có thể đứng nổi.

 

“Tổng giám đốc Giang.” Nam Thành đứng cách đó không xa, nhìn thấy Giang Mạt Hàn tựa hồ quá bất ổn nên bước nhanh tới, còn chưa chạm đến anh thì anh đã nhanh chóng đuổi theo Tông Ngôn Hi đi ra ngoài.

 

Lúc này Tông Ngôn Hi đã ngồi lên xe, Điền Khởi Phong từ kính bên thấy được Giang Mạt Hàn đang lao từ trong ra, nhưng anh ta không chờ mà lập tức đạp ga rời đi.

 

Xe như mũi tên phóng ra ngoài.

 

Giang Mạt Hàn nhìn thấy chiếc xe chở Tông Ngôn Hi liền nhanh chân đuổi theo.

 

Cô hận cũng được, oán cũng được, anh đều nhận lấy.

 

Nhưng anh hi vọng cô trở lại bên anh, điên cuồng hi vọng cô trở lại bên anh.

 

Trên đường chạy ngựa xe như nước.

 

Điền Khởi Phong phóng xe thật nhanh, dựa vào chân người khó có thể đuổi kịp, nhưng anh không chịu từ bỏ, chấp nhất lại điên cuồng chạy trên đường.

 

Giang Mạt Hàn nhìn thấy xe sắp rẽ phải tiến vào đường hầm, anh cực kỳ muốn bắt kịp, liền nhảy xuống từ bên trái cầu vượt, lúc này, bên trái trong đường hầm chợt có một chiếc xe chạy đến, người lái xe phóng nhanh, lại vì trong đường hầm ánh sáng không rõ nên đợi đến lúc nhìn thấy có người đằng trước thì đã không thể phanh lại, người lái xe sợ đến xanh mặt: “Tránh ra, tránh ra nhanh lên!”

 

Giang Mạt Hàn nghe tiếng liền nhìn sang, xe đã gần trong gang tấc, anh hết sức muốn tránh sang một bên nhưng đã chậm một bước, xe vọt tới tông trúng người anh, nơi này gần với cửa vào đường hầm, cả người anh bị tông mạnh như một vòng cung đập mạnh vào cửa đường hầm rồi ngã xuống.

 

Xe chạy thêm vài mét ra ngoài mới dừng lại.

 

Giang Mạt Hàn nằm trên đất, chỉ cảm thấy một chất chất lỏng ấm nóng chảy trên mặt, ánh mắt dần dần mơ hồ: “Ngôn Hi… Anh yêu em, anh muốn giữ em lại… Bên cạnh…”

 

Tầm mắt của anh rơi vào mảng tối đen, ý thức dần mất đi.

 

Tông Ngôn Hi rời đi không biết Giang Mạt Hàn đã đuổi theo, cô cúi đầu chăm chú dùng điện thoại đặt vé máy bay.

 

Điền Khởi Phong từ kính chiếu hậu nhìn cô: “Vừa nãy hình như Giang Mạt Hàn đuổi theo cô, tôi đã cho hắn hít khói.”

 

Tông Ngôn Hi ngẩng đầu, thoáng nhìn về sau nhưng không thấy gì cả.

 

“Muốn tôi dừng xe không?” Điền Khởi Phong  hỏi.

 

“Không cần, anh làm rất tốt, tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”

 

Điền Khởi Phong tranh công nói: “Có phải tôi dần trở nên thông minh hay không?”

 

“Anh vốn dĩ cũng đâu ngu ngốc?” Tông Ngôn Hi cất điện thoại di động vào túi, nói xong câu đó thì nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng không muốn nói thêm.

 

Điền Khởi Phong  lái xe hơi về hướng sân bay, nhìn thấy cô không muốn nói chuyện nên không quấy rầy cô.

 

Nửa giờ sau xe dừng ở sân bay, Điền Khởi Phong tiễn cô lên máy bay: “Lần này chia tay, không biết còn cơ hội gặp lại hay không.”

 

Xong chuyện bên này, anh ta và em trai muốn rời đi. Thế nhưng anh ta không tiện đường cùng Tông Ngôn Hi, cô đi Thái Lan, còn anh ta thì muốn đi một chuyến đến nước Mỹ, đến bên đó nói chuyện về tình hình bên này với Quan Kình, sau đó vào lại quân đội.

 

Bọn họ vốn dĩ xuất thân từ quân đội.

 

Tông Ngôn Hi cầm lấy hành lý đơn giản, nhìn anh ta nói: “Thời gian chúng ta quen nhau không dài, nhưng tôi rất biết ơn anh em hai người đã quan tâm tôi, cảm ơn.”
 
Chương 1650


Cô hơi cúi người về hướng Điền Khởi Phong: “Thay tôi tạm biệt với em trai của anh.”

 

Điền Khởi Lãng hiện không ở cùng với bọn họ.

 

“Tôi biết, tôi cũng rất hân hạnh được quen cô, về sau cô cần vệ sĩ thì tới tìm tôi, cô liên lạc với tổng giám đốc Quan thì có gặp được tôi.” Điền Khởi Phong  nói.

 

“Tôi biết rồi.” Cô vẫy tay với Điền Khởi Phong: “Hẹn gặp lại.”

 

“Hẹn gặp lại.”

 

Tông Ngôn Hi cầm hành lý tinh gọn đi về hướng máy bay, lúc đi đến cửa vào, cô nhìn thoáng quan khung cảnh những người chờ đợi ở sảnh chờ, kẻ đến người đi, có những người ôm nhau tha thiết, có những người nắm tay lưu luyến không rời, còn có những gương mặt tươi cười đưa tiễn.

 

Thế giới ấy chứa vô vàn loại tình cảm, tình yêu, tình bạn, tình thân.

 

Cô chỉ cúi đầu xoay người đi vào.”

 

Máy bay xẹt qua bầu trời lưu lại một dải sương mù màu trắng.

 

Tông Ngôn Hi không nói cho bất cứ ai biết, ngay cả Trang Gia Văn thường hay liên hệ cũng không, một thân một mình đến đây.

 

Cô biết nơi ở của Bố mẹ nên sau khi máy bay hạ cánh liền lên xe đi thẳng tới đó.

 

Lúc xuống máy bay đã là ban đêm, cô thấy người hơi mỏi mệt, cô bay về không nghỉ ngơi chút nào đã đối mặt với Giang Mạt Hàn, sau đó lại bay thẳng đến đây, nên bây giờ đã thoáng mệt mỏi.

 

Cô suy tính đến đi gấp rút như vậy.

 

Để khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của mình thì Bố mẹ sẽ không trách cứ hay tức giận với cô.

 

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì hai người chắc chắn sẽ đau lòng, sẽ không tra hỏi chuyện lúc trước, nên cô đã suy tính kế hoạch thế này.

 

Rất nhanh xe đã dừng lại, Tông Ngôn Hi trả tiền rồi xuống xe, cô xuống xe nhìn phía trước là một con sông nhỏ, muốn sang sông phải ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, bên kia sông có cầu nhưng cách nơi này hơi xa, muốn đến đó phải băng qua rất nhiều đường mới có thể qua cầu, thế nên cô không muốn đi đến đó.

 

Cô đưa tay thoáng xem thời gian, đã hơn tám giờ, giờ này vẫn còn thuyền, cô đi tới bến thuyền.

 

Nhưng hôm nay có chút ngoài dự định, không một bóng thuyền đầu trên sông.

 

Cô đứng tại bờ sông thầm nghĩ đã tính sai.

 

Thở dài một hơi, chỉ có thể đi bộ đi qua cầu nhỏ, đi vòng qua phía đối diện, mặc dù sẽ mệt một lúc lâu nhưng vẫn tốt hơn là đứng ngốc ở nơi đây.

 

Hai bên bờ sông được che phủ bởi cỏ cây xanh biếc, mấy cây chuối kiểng đan vào nhau ven bờ, thời tiết nơi đây nóng hơn trong nước rất nhiều.

 

Ban đêm tháng này trong nước đã không còn nóng, mà nơi đây vẫn còn rất nóng.

 

Cách cầu chỉ còn một đoạn đường, cô đi bộ đến mệt nhoài, cả người đầy mồ hôi.

 

Cô tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ một lát, khi lấy điện thoại di động ra thì trong đầu chợt xuất hiện gương mặt của Giang Mạt Hàn, tim tự nhiên thoáng đau nhói.

 

Bề ngoài cô giả bộ bình tĩnh nhưng lại không xóa được đoạn tình cảm cô dành cho anh, cô yêu anh ba năm, không, chính xác còn sớm hơn, trước khi gả cho anh đã yêu anh rồi, nếu không sẽ không đồng ý gả cho anh.

 

Đoạn tình cảm này cô đã dùng hết can đảm, dùng hết chân tình, nhưng cuối cùng là dẫn đến kết cục thế này.

 

Cô vốn định lướt mạng một chút nhưng giờ cũng mất hứng, cố gắng lắc đầu muốn vứt đi những suy nghĩ lung tung rối rắm kia.

 

Sau này, suốt cuộc đời này của cô đã không còn bóng dáng của người đó!

 

Cô đứng dậy định tiếp tục đi, trong bụi cỏ giống như có gì đó đang quẫy loạn, vang lên loạt xoạt, bụi cỏ lay động, cô đi qua, men theo ánh đèn đường đẩy bụi cỏ ra thì nhìn thấy một con cún nhỏ, bộ lông màu nâu xoăn tít, đôi mắt to tròn mở to, trên cổ còn đeo một vòng cổ màu đỏ, trông dáng vẻ là có người nuôi nhưng lại nghịch ngợm chạy ra ngoài.

 

Cô vươn tay sờ nhẹ đầu của nó: “Cưng thật đáng yêu nha.”

 

Trước kia cô cũng có một con chó, nhưng con chó kia của cô có bộ lông trắng muốt, lại thuộc dạng chó lớn, lớn hơn cún nhỏ này rất nhiều.

 

Về sau bởi vì quá già nên chết rồi, cuối cùng cô không thể nuôi cún nữa.

 

Bởi vì không muốn lại trải qua cảm giác chia lìa sinh tử.

 

Cô vươn tay nhấc chó con ôm ra: “Chủ nhân của cưng đâu?”

 

Cún nhỏ thành thật không giãy dụa, tựa như không sợ người lạ, còn đùa giỡn cọ vẫy lên ngực của Tông Ngôn Hi khiến cô bật cười: “Sao cưng như em bé thích dính người như thế, không sợ bị người lạ ôm đi rồi không gặp lại chủ nhân nữa sao?”
 
Chương 1651


“Torah.” Một giọng trẻ con non nớt vang lên, cún nhỏ gâu một tiếng nhảy từ người cô xuống đất, chạy đến phía cô bé nhỏ đang đứng đằng kia.

 

Cô bé nhìn qua chừng bốn năm tuổi, mặc chiếc váy tay phồng màu trắng, hai bím tóc được cài bởi hai chiếc kẹp vàng, dưới ánh đèn có thể thấy rõ nàng đường nét trên mặt cô bé, gương mặt sắc nét, ánh mắt linh hoạt, làn da trắng như sữa, kỳ thật người Thái Lan không quá trắng nhưng cô bé này lại rất trắng, có chút giống con lai, tay cô bé cầm một chiếc xích chó, ôm lấy chú cún nhỏ, sờ đầu nó rồi nói bằng tiếng Thái: “Mày chạy đi đâu làm tao tìm hoài à.”

 

Nói xong cô bé ngẩng đầu nhìn Tông Ngôn Hi.

 

Tông Ngôn Hi không thạo tiếng Thái lắm nhưng có thể nghe hiểu những câu đơn giản, hoặc chỉ hiểu được một hai câu, câu thứ ba thì không.

 

Cô dùng tiếng Thái không lưu loát, thậm chí có hơi bập bẹ, hỏi: “Đây là chó của em hả?”

 

Cô bé được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Chị là ai? Vì sao lại ôm Torah của em?”

 

Tông Ngôn Hi cảm thấy ù ù cạc cạc, bởi vì cô không nghe hiểu lắm, nhưng cô sắp phải đi rồi.

 

Cô nhìn cô bé rồi nhẹ cười, đưa tay làm một động tác cún nhỏ rất đáng yêu rồi rời đi.

 

Cô bé nhìn cô một lát rồi nhanh chóng ngồi xuống dùng tra xích vào vòng cổ của cún con, kéo nó: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

 

Cô bé đi theo sau lưng Tông Ngôn Hi.

 

Tông Ngôn Hi phát hiện cô bé đi theo mình nhưng cũng không nói gì, đi một đoạn ngắn mới phát hiện cô bé vẫn dắt chó đi theo mình nên dừng lại, nhìn cô bé hỏi: “Nhà… nhà của em ở đâu?”

 

Ngôn ngữ không thạo thì khua tay vậy.

 

Khoa tay lung tung nhưng cô bé lại hiểu, chỉ vào bên kia bờ sông, chỉ vào một tòa nhà tráng lệ: “Nhà em.”

 

Tông Ngôn Hi hiểu rõ, hóa ra nhà của cô bé cũng ở bên kia bờ sông.

 

Chỉ là trời đã tối, một đứa bé đi lang thang như vậy mà không ai đi theo trông chừng sao?

 

Cô đi tới: “Chị đi với em.”

 

Dù sao cô cũng muốn đến bờ bên kia nên thuận tiện đi chung với cô bé.

 

Cô bé và chú cún giống hệt nhau không sợ người lắm, ngoan ngoãn để Tông Ngôn Hi nắm tay.

 

Tông Ngôn Hi thầm nghĩ, không có lòng đề phòng như thế nhỡ gặp phải người xấu thì sao?

 

Bố mẹ của cô bé này không mấy quan tâm con cái.

 

Đi đến cầu nhỏ, cô bé bỗng nhiên không đi nữa: “Em mệt.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn cô bé rồi cũng không nói gì.

 

Bởi vì tiếng Thái của cô không tốt nên cản trở khi nói chuyện.

 

Nên dứt khoát không nói.

 

Cô bé ôm chân, rồi nắm lấy cánh tay của cô: “Ôm em đi.”

 

Tông Ngôn Hi: “…””

 

Dáng vẻ nũng nịu của cô bé rất đáng yêu, Tông Ngôn Hi không đành lòng cự tuyệt nên ôm lấy cô bé.

 

Cô bé dùng cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ của cô, cười tủm tỉm.

 

Đứa nhỏ dường như quá thân thiết, tuyệt nhiên không sợ người lạ, tính cách này cũng không quá tốt.

 

Mặc dù khiến người khác yêu thích nhưng dù sao trên thế giới này không phải chỉ có người tốt, còn có rất nhiều người xấu.

 

Lỡ như bị bọn buôn người bắt cóc thì rất có khả năng bị hủy hoại một đời.

 

Chiếc cầu đá cong cong hình vòm, Tông Ngôn Hi ôm cô bé đi đến đỉnh cao nhất, lúc đi xuống dưới thì không cẩn thận trẹo chân, nơi mắt cá chân chợt đau thấu xương, thân thể cũng lung lay theo, cô nhanh tay lẹ mặt vịn lấy lan can.

 

“Chị sao vậy?” Cô bé giật nảy mình, hai tay nắm thật chặt cổ áo của cô, sợ cô sẽ vứt bé xuống.

 

Suýt chút nữa thì vồ ếch rồi.

 

Tông Ngôn Hi không mấy để ý mà chỉ cố gắng bước một bước trên đường, nhưng mà chỉ hơi dùng lực đã thấy đau nhói, không cách nào  đi được.

 

“Buông em xuống đi, đi thêm nữa sẽ té đó.” Cô bé giãy.

 

Tông Ngôn Hi khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”

 

Cô đưa tay trấn tĩnh chính bản thân, đợi cho cô bé không giằng nữa thì vỗ nhẹ cô bé.

 

Dường như cô bé có thể nghe hiểu cô nên nghiêm túc ngồi yên.
 
Chương 1652


Tông Ngôn Hi cúi người để cô bé xuống.

 

Cô bé đứng vững hai chân trên bậc thang, ngẩng đầu nói: “Em đi gọi người.”

 

Nói xong không đợi Tông Ngôn Hi trả lời liền nện những bước chân nhỏ chạy xuống cầu.

 

Cô nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô bé thì không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này thật quá hấp tấp.

 

Bóng dáng của cô bé nhanh chóng biến mất, cô không chờ thêm mà vịn lan can chậm rãi đi xuống, cố gắng không chạm đến bàn chân kia.

 

Đi khỏi cây cầu một chút, cô khập khiễng lê chân đi đến căn nhà ở xa xa.

 

Đánh đổi một khoảng thời gian dài nhưng may mắn là đã đến, chỉ có điều tất cả cánh cửa đã khóa chặt.

 

Chỉ lóe lên ánh đèn ở cổng, trong phòng tối đen giống như không có người.

 

Tông Ngôn Hi thoáng ngạc nhiên.

 

Mọi người đâu rồi?

 

Cô tiến lên gõ cửa nhưng không ai đáp lại.

 

“…”

 

Đã xảy ra chuyện gì?

 

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liên lạc Trang Gia Văn.

 

Điện thoại cũng không lập tức kết nối, lúc tiếng chuông thứ hai vang lên thì mới được kết nối.

 

Cô nóng nảy hỏi: “Bố mẹ đâu rồi?”

 

Trang Gia Văn không hiểu rõ: “Đang ở nhà mà.”

 

“Đèn trong nhà không mở một cái, người đi đâu rồi?”

 

Trang Gia Văn: “…”

 

“Chị đang ở đâu vậy?” Anh ấy hỏi.

 

Tông Ngôn Hi không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đang tại nơi ở của bố mẹ.”

 

Lúc này Trang Gia Văn mới hiểu được: “Chị đi Thái Lan rồi à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Trang Gia Văn nói: “Chị đi đến đó sao không báo với ai một tiếng?”

 

Tông Ngôn Hi ngồi trên đồng cỏ, tầm mắt hạ thật thấp rồi không nói gì.

 

Đương nhiên là cô không muốn nói nên mới không nói.

 

“Sinh nhật của Dì Tần sắp đến, cộng với em sắp kết hôn nên mẹ đã trở về mua sắm và sắp xếp việc hôn lễ, cho nên đã về cùng lúc với em rồi.”

 

“Ra vậy…”

 

“Đương nhiên là còn muốn trở về gặp chị, ngược lại thật tốt, chúng ta còn sợ chị không chịu gặp mặt nhưng vì sao chị lại không nói với mọi người một tiếng?”

 

Tông Ngôn Hi không nghĩ tới.

 

“Chị trở về đi, vừa vặn còn có thể kịp ngày sinh nhật của Dì Tần.”

 

Tông Ngôn Hi kéo váy lên nhìn đến mắt cá chân đã sưng đỏ: “Chị sợ là không thể quay về.”

 

“Sao lại hối hận rồi?” Không đợi Tông Ngôn Hi trả lời, Trang Gia Văn ngập ngừng một lát rồi bắt đầu thuyết giáo: “Chị đang muốn làm gì? Đã từ lâu rồi mọi người luôn chiều theo ý chị, chị muốn làm gì thì cũng đều chiều theo ý chị, hiện tại chị cũng muốn trở về gặp bố meh, tại sao giờ lại lật lọng không muốn trở về, rốt cuộc chị đang nghĩ cái gì?”

 

“Em nói xong chưa?” Tông Ngôn Hi bình tĩnh hỏi.

 

Trang Gia Văn tức giận: “Nói xong rồi.”

 

“Chị không phải không muốn trở về, chỉ là không cẩn thận bị trật chân rồi.”

 

Trang Gia Văn ho nhẹ một tiếng: “A, thì ra không phải chị lật lọng, vậy chị đến bệnh viện khám đi, em sẽ nói tình hình hiện giờ của chị với bố mẹ.”

 

Tông Ngôn Hi phủi đất cỏ: “Đừng nói với bố mẹ sẽ khiến họ lo lắng cho chị, vết thương nhỏ thôi, chị chữa khỏi sẽ về ngay mà.”

 

“Vậy được, về sau có chuyện gì thì phải liên hệ em kịp thời.”

 

Trang Gia Văn dặn dò: “Trước tiên đến bệnh viện khám đi.”

 

“Được, vậy chị cúp máy nha.”
 
Chương 1653


“Ừm.”

 

Cô cất điện thoại vào trong túi.

 

Hai tay chống đất chuẩn bị đứng lên, đúng lúc này chợt xuất hiện một bóng đen: “Xin chào.”

 

Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là người đàn ông với mái tóc ngắn, ngũ quan lập thể rõ ràng, trên người đeo một chiếc thắt lưng quân đội màu xanh ô liu, một đôi boot da màu đen, thân hình thẳng tắp toát ra một loạt khí thế mạnh mẽ bức người.

 

“Bố, chính là chị ấy.” Cô bé chỉ vào Tông Ngôn Hi: “Chị ấy ôm con nên bị trặc chân.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn về phía Cô bé, lại nhìn sang người đàn ông trước mặt, tuy cô không quá nghe hiểu nhưng có thể nghe hiểu một chữ bố trong đó.

 

Biết được quan hệ của cả hai là bố và con gái.

 

“Xin, xin chào.” Cô gượng chào hỏi.

 

“Để tôi xem vết thương của cô thế nào.”

 

Người đàn ông lại nói tiếng quốc ngữ, Tông Ngôn Hi mở to hai mắt: “Anh biết tôi là người nước nào ư?”

 

Người đàn ông nhìn thoáng qua căn nhà sau lưng cô: “Tôi đoán cô muốn đến đây?”

 

Tông Ngôn Hi xoay người nhìn thoáng qua trả lời: “Vâng.”

 

“Bố mẹ của cô?” Người đàn ông hỏi.

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Vâng.”

 

“Nhìn cô giống với họ.” Người đàn ông nói thêm.

 

Tông Ngôn Hi sờ mặt, thì ra anh ta phán đoán dựa vào tướng mạo, cô nhìn về nơi xa mà lúc nãy cô bé vừa chỉ, chỗ đấy cách không xa mấy so với nơi này, bộ mẹ đã sống ở đây lâu nên chắc hẳn đã quen nhau.

 

“Chị ơi, cùng về nhà em đi.” Lúc này Cô bé giữ chặt cánh tay của cô.

 

Tông Ngôn Hi cười nói: “Không được.”

 

“Bọn họ đã trở về nước, chung quanh nơi này không có khách sạn, nếu như cô không ngại thì để tôi xem vết thương của cô, ở nhà tôi một đêm, lúc bố mẹ cô ở đây đã rất quan tâm tới con gái của tôi.” Người đàn ông mười phần thành khẩn nói.

 

Tông Ngôn Hi vẫn là cự tuyệt: “Vậy, nếu như có thể, vậy làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện đi.”

 

Trời đã khuya rồi, cô đành ở lại bệnh viện một đêm đợi mai cô sẽ thu xếp sau.”

 

“Chị đến nhà em đi.” Cô bé lôi kéo cô, Cô bé không cho cô từ chối mà khăng khăng nắm lấy tay cô, dùng tiếng quốc ngữ nói: “Dù sao chị cũng không có nơi ở mà.”

 

Người đàn ông nhíu mày nhìn đôi tay của con gái.

 

Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, chỉ cần cô bé thích, thấy ai xinh đẹp đều muốn dẫn về nhà.

 

Tông Ngôn Hi cúi đầu kinh ngạc nhìn Cô bé, thế mà bé cũng biết nói tiếng quốc ngữ.

 

Người đàn ông thấy cô kinh ngạc nên giải thích nói: “Bé thường đến đây chơi, là mẹ của cô dạy cho bé.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu.

 

“Đi thôi, đi thôi.” Cô bé rất nhiệt tình.

 

Tông Ngôn Hi mấp máy môi, nhìn về phía người đàn ông: “Vậy làm phiền hai người rồi.”

 

“Không phiền đâu, cô có thể đi được không?” Người đàn ông nhìn cô: “Chân bên nào?”

 

“Chân trái.” Cô trả lời.

 

Người đàn ông ngồi xuống: “Tôi xem một chút.”

 

Tông Ngôn Hi theo bản năng lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì không đứng vững, cảm giác có hơi không quen, nhìn anh ta đầy đề phòng.

 

“Tôi hiểu ít y thuật, chỉ muốn giúp cô xem vết thương có động đến xương cốt hay không, không có ý đồ khác đâu.” Người đàn ông nói.

 

Tông Ngôn Hi nhìn anh ta không giống người xấu thì xấu hổ lộ ra cái răng nhỏ, cô kéo váy lên để lộ mắt cá chân.

 

Người đàn ông đưa tay sờ nhẹ, một lát sau nói: “Không có bị thương xương cốt, mắt cá chân có chút sưng đỏ, chườm lạnh một lát thì mấy ngày sau sẽ ổn thôi.”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Cảm ơn.”

 

“Không có việc gì thì đi thôi.” Cô bé nói.
 
Chương 1654


Tông Ngôn Hi nhìn cô bé, dáng vẻ vô cùng thân thiết không hề sợ người lạ, nói với bố của bé: “Con gái của anh rất đáng yêu, lại không sợ người lại, tốt nhất nên có người theo cạnh, ngộ nhỡ gặp người xấu thì phiền toái.”

 

Người đàn ông vốn biết tính cách này của con gái, chẳng qua có để người hầu đi theo cô bé nhưng tính bé tinh nghịch lại thường xuyên trốn thoát người đi theo bé.

 

“Tôi sẽ chú ý.” Nói xong anh ta duỗi cánh tay ra, nghiêm túc nói: “Vịn vào tôi đi.”

 

Tông Ngôn Hi vịn cánh tay của anh ta: “Cảm ơn, tôi tên Tông Ngôn Hi, anh tên là gì vậy?”

 

“Song Eun Mutisha.” Người đàn ông nói.

 

Tên của bọn họ trái ngược với chúng ta, chúng ta là họ trước tên sau, mà bọn họ là tên trước họ sau.

 

Nơi đây cách thành phố phồn hoa một đoạn đường ngắn, sở dĩ anh ta còn ở lại đây là bởi vì tòa nhà nơi anh ta ở được tổ tiên truyền lại.

 

Có thể được thừa kế tước vị thì ở thế kỷ trước đã là quý tộc, vẫn luôn kéo dài đến nay.

 

Anh ta thừa kế tước vị, có trách nhiệm bảo vệ vinh quang cho gia tộc Mutisha và khối tài sản kếch xù mà tổ tiên đã tích lũy.

 

Theo tin đồn ở ngoài thì khối tài sản mà gia tộc Mutisha đã tích lũy được có thể phú khả địch quốc.

 

Theo thời gian đổi thay, thành phố phát triển theo hướng Nam, càng đi về phía Nam càng phồn hoa, hiện bờ Bắc chỉ còn tòa nhà, đều là những lâu đài mà gia tộc lớn muốn bảo tồn.

 

Có vài gia tộc nghèo đem nó bán lấy tiền, cũng vài gia tộc luôn tu sửa bảo tồn để hậu nhân có thể chiêm ngưỡng.

 

Nhưng người ở lại đây không nhiều, trải qua một khoảng thời gian như thế, nơi này trở nên rất vắng vẻ.

 

Đây lại là địa phương yêu thích của những người thích yên tĩnh.

 

Đương nhiên, có thể mua một tòa nhà ở nơi đây cũng không phải người đơn giản, những tòa nhà này rất giá trị, người bình thường không thể mua được.

 

Đi một lúc thì đến.

 

Một tòa lâu đài màu vàng chiếm diện tích cực lớn, trông bộ dáng đã được bảo vệ rất tốt, mặc dù không có những thiết kế phong phú như kiến trúc hiện đại nhưng vẫn lưu giữ được nét phồn hoa của niên đại.

 

Càng vào trong càng có thể cảm nhận được phong thái quý tộc của tòa lâu đài, cánh cửa cao gầy hình vòm, được trang trí bởi những kim loại thuần túy tinh xảo, màn nhung màu đỏ thẳng tắp phủ xuống hai bên cửa, mỗi một cửa kính đều được lau trong suốt, đứng trong đại sảnh khiến người ta như đặt mình ở trong cung điện.

 

Người Thái Lan chuộng kim loại, bộ chén đĩa bằng lưu ly đều được khảm viền vàng đầy tinh xảo.”

 

Bọn họ vừa bước vào lâu đài, một người hầu gái mặc trang phục truyền thống Thái đi tới đón lấy mũ của Song Eun.

 

“Lấy ít đá lạnh đến đây.” Song Eun phân phó.

 

Người hầu gái mười phần cung kính nói vâng, sau đó lui xuống.

 

Tông Ngôn Hi luôn cảm thấy đã làm phiền bọn họ, nói: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”

 

Song Eun đỡ cô ngồi lên ghế sô pha: “Kỳ thật, tôi quen biết cha của cô.”

 

Cô ngẩng đầu.

 

Song Eun cũng không nói chi tiết: “Tôi đi thay quần áo.”

 

“Được.” Tông Ngôn Hi cảm thấy bản thân đã rất quấy rầy bọn họ nên không muốn đòi thêm yêu cầu khác, càng không muốn làm phiền người khác.

 

Cô bé nắm tay bố ngồi vào ghế sô pha đối diện cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

 

“Sao lại nhìn chị như vậy.” Tông Ngôn Hi nhìn thoáng lên lầu: “Mẹ của em đâu?”

 

Sau đó Cô bé cười tủm tỉm, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chị làm mẹ em đi.”

 

Tông Ngôn Hi kinh hãi trắng bệch cả mặt, không sợ người lạ thì thôi, tại sao còn nhận mẹ lung tung?

 

Chẳng lẽ là đầu óc không minh mẫn?

 

Thế nhưng cô bé trông rất bình thường, hơn nữa còn mang dáng vẻ rất thông minh.

 

Cô bé chỉ tay lên trên, rất thần bí nói: “Người đàn ông ấy không có vợ.”

 

Tông Ngôn Hi theo ngón tay của cô bé nhìn thoáng lên trên, dường như đã hiểu ý của cô bé, nhưng càng hiểu ý lại càng hồ đồ.

 

Anh ta không có vợ thì làm sao có được cô bé chứ?

 

Thế nhưng cô không tò mò chuyện riêng tư của nhà người khác nên thay đổi chủ đề: “Chị còn chưa biết tên của em.”

 

“Chị gọi em là Niya đi.” Cô bé chạy tới kéo tay của cô: “Có được hay không.”
 
Chương 1655


“Ừm?”

 

“Nhưng chị…”

 

“Niya.” Lúc này Song Eun gọi tên cô bé, Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn thấy mặc một chiếc áo màu trắng và quần thường ngày màu vàng nhạt, cởi ra một bộ quân trang kính úy khiến người khác cảm thấy anh ta không quá nghiêm túc, mà bình dị gần gũi hơn nhiều.

 

“Sally dẫn bé đi tắm rửa.” Anh ta phân phó người hầu gái.

 

Niya thật không muốn nhưng vẫn nghe lời đi theo người hầu gái.

 

Song Eun cầm một cái khăn lông rồi đặt mớ đá lạnh mà người hầu gái đem đếm vào trong khăn, Tông Ngôn Hi biết anh ta định làm gì liền vươn tay: “Để tôi tự làm được rồi.”

 

Song Eun đưa cho cô, không miễn cưỡng cô nữa: “Cô đừng để ý những lời Niya vừa nói.”

 

Tông Ngôn Hi quấn khăn tại nơi sưng đỏ ở mắt cá chân, nói: “Tôi không để ý đâu, chỉ là cô bé…”

 

Chẳng lẽ cô bé gặp phụ nữ sẽ luôn nói “Chị làm mẹ em đi?’

 

Như vậy. . .

 

“Mạo muội hỏi một câu, vợ của anh không ở đây hả?” Tông Ngôn Hi khéo léo hỏi.

 

Song Eun rót một ly nước, nói: “Tôi còn chưa cưới vợ.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Vậy thì Niya đến từ đâu?

 

Ngoài ý muốn?

 

Thế nhưng anh ta trông rất đạo mạo, không quá giống những người đàn ông hay làm loạn bên ngoài.

 

Không, kỳ thật không thể nhìn bề ngoài con người.

 

Có lẽ anh ta chỉ giống người tốt nhưng thật ra là một thằng cặn bã giống như Giang Mạt Hàn, đừng trông mặt mà bắt hình dong.

 

Mà lúc này tại thành phố B.

 

Bệnh viện.

 

Trong phòng bệnh VIP, Giang Mạt Hàn mới vừa tỉnh dậy.

 

Bên cạnh giường bệnh đứng đầy một nhóm người mặc y phục bệnh nhân, Nam Thành cũng ở đó.

 

Chính là anh ta gọi điện thoại đưa Giang Mạt Hàn đến bệnh viện.

 

Đã trải qua trị liệu nên không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại cần chính anh quyết định, chân của anh bị thương nặng nên cần giải phẫu, nhưng thời gian phục hồi mất ít nhất là nửa năm, nếu nhanh nhất cũng phải tầm ba đến năm tháng.

 

Tuy anh có người thân nhưng không hòa thuận với người thân, cũng không thuận với người em cùng cha khác mẹ, ký đồng ý giải phẫu phải cần người nhà.

 

Nếu như tình huống khẩn cấp thì Nam Thành có thể ký, nhưng hiện tại Giang Mạt Hàn cũng không nguy hiểm tính mạng, cho nên việc kỳ đồng ý giải phẫu này liền để anh quyết định.

 

Giang Mạt Hàn đơn giản nhìn thoáng qua rồi ký tên: “Tôi có thể hồi phục trong vòng một tháng không?”

 

Bác sĩ khó xử: “Gãy xương cần băng bó một trăm ngày, đây cũng không phải vấn đề lớn nhưng phải cần thời gian tĩnh dưỡng hồi phục, trong một tháng thì không thể được.”

 

Nam Thành biết tại sao anh gấp gáp muốn khôi phục bình thường như vậy, khuyên: “Kỳ thật trong khoảng thời gian này để bà chủ yên tĩnh một chút cũng tốt.”

 

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn bắn về phía anh ta, anh không muốn chờ, một khắc cũng không muốn chờ!

 

Chỉ muốn nhanh chóng tìm cô trở về, anh sợ, sợ mất cô một lần nữa.

 

Anh đã mất đi một lần nên anh đã cảm nhận được nỗi khổ nhớ nhung ấy.

 

“Hai tháng.”

 

“Ít nhất là ba tháng.” Bác sĩ không dám nói khoác, chốt hạ khoảng thời gian ngắn nhất.

 

“Anh què rồi còn có thể đi níu kéo bà chủ sao? Quan trọng nhất vẫn là kế sách.” Nam Thành không sợ sắc mặt lạnh lùng của anh: “Bác sĩ chuẩn bị giải phẫu đi.”

 

Giang Mạt Hàn dần tỉnh táo: “Cậu đi điều tra em ấy đang ở đâu, tôi muốn biết hành tung hiện giờ của em ấy.”

 

Nam Thành nói: “Vâng.”

 

Một giờ sau, Giang Mạt Hàn được đưa vào phòng giải phẫu, trong thời gian này chỉ có Nam Thành canh giữ bên ngoài phòng giải phẫu.
 
Chương 1656


Mặc dù nói đây không phải cuộc giải phẫu sinh tử nhưng rõ ràng có người thân nhưng không một ai chịu đến đây thì có hơi buồn bã.

 

Nam Thành cũng hi vọng Tông Ngôn Hi có thể tha thứ cho Giang Mạt Hàn.

 

Cảm thấy kỳ thật tuổi thơ của Giang Mạt Hàn quá đỗi bất hạnh, nếu như sau khi mẹ mất mà bố của anh có thể thương yêu anh thì anh sẽ không mãi hoài niệm về sự ấm áp bên cạnh mẹ rồi một lòng khăng khăng muốn trả thù cho mẹ, bị thù hận che mờ đôi mắt.

 

Nam Thành chỉ biết Giang Mạt Hàn muốn theo đuổi lại Tông Ngôn Hi nhưng làm sao biết sự thống khổ của Giang Mạt Hàn.

 

Anh không những tổn thương người anh yêu nhất mà còn hại chết cả con mình.

 

Dưới một bầu trời, khác biệt quốc gia, khác biệt địa điểm.

 

Tông Ngôn Hi nằm trên giường, gian phòng rất sạch sẽ, có thể đoán được nơi này có muỗi nên trên giường có mắc màn, tấm vải mỏng mềm được thêu thêm mấy tầng.

 

Cả người cảm thấy mệt nhoài nhưng cô lại không mấy buồn ngủ, nên muốn ngủ chẳng ngủ được.

 

Lạch cạch, chốt cửa bỗng nhúc nhích, Niya ôm chó con đẩy cửa tiến vào: “Chị đã ngủ chưa?”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Còn chưa.”

 

Cô bé đóng cửa rồi chạy tới, bò lên trên giường của cô, nhìn cô rồi nói: “Em cũng không ngủ được.”

 

Tông Ngôn Hi cười, vươn tay sờ nhẹ đầu của bé, cô bé này rất đáng yêu, chỉ có mỗi điểm quá thân thiết với người lạ nên không tốt lắm.

 

“Quên giới thiệu cho chị, nó tên là Torah.”

 

Niya chỉ vào cún con.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Là em đặt tên này cho nó?”

 

Niya dùng sức nhẹ gật đầu, hỏi: “Nghe hay không?”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Rất hay.”

 

Bởi vì xác thực cũng không tồi lắm.

 

“Chuyện mà em nói với chị lúc nãy chị đã nghĩ kỹ chưa?” Lời nói vừa nãy bị Song Eun cắt ngang nên Niya nói lại một lần nữa: “Làm mẹ của em đi.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Chị còn quá trẻ nên không thể làm mẹ của em được, hơn nữa đây là lần đầu tiên chị gặp bố của em.” Tông Ngôn Hi thầm nghĩ, người đàn ông này thật vô trách nhiệm, đã có con rồi thì nên cưới mẹ của con đi, dẫu là không thích thì phải suy nghĩ vì con trẻ chứ.

 

Nếu đứa trẻ không được lớn lên trong một gia đình đầy đủ thì tính cách sẽ có khiếm khuyết.

 

Vả lại cô cảm thấy Niya hiện tại quả thật thiếu thốn, nếu không thì tại sao vừa gặp một người lạ liền muốn rủ người đó làm mẹ.

 

Niya chững chạc nghiêm túc nói: “Bởi vì em thấy chị xinh đẹp nên muốn chị làm mẹ em, các cô gái muốn làm mẹ của em có rất nhiều nhưng bố em không thích, mà em cũng không thích.”

 

Cô dẫu cánh môi: “Lần đầu tiên gặp bố em thì sao chứ? Chẳng lẽ bố của em không đẹp trai ư? Bố em rất là đẹp trai đó, em giới thiệu một chút với chị thì chị sẽ thân với bố em ngay. Bố tên là Song Eun Mutisha, năm nay 29 tuổi, mọi người hay kính cẩn gọi bố là hầu tước Mutisha, có một phòng lớn đầy châu báu nên có thể nuôi được chị nha.”

 

Mutisha là tước vị phong hào, phần lớn là biểu thị quan hệ dòng họ.

 

Tông Ngôn Hi: “…””

 

Bé con này trưởng thành hơi sớm rồi đó?

 

Một đứa bé bốn năm tuổi có thể nói được mấy lời này sao?

 

Tông Ngôn Hi hoài nghi sâu sắc.

 

Cô xoay người: “Chị buồn ngủ, buồn ngủ lắm.”

 

Niya bò lên người cô, chui vào trong lòng cô: “Chị suy nghĩ một lát nha.”

 

Tông Ngôn Hi không biết nên nói với cô bé thế nào nên dứt khoát xoay người giả vờ ngủ.

 

Niya lắc nhẹ cô nhưng cô bất động không lên tiếng, lặp lại thêm mấy lần thì Niya không thấy thú vị nữa nên buông tay ra, nằm trong lòng cô hờn dỗi: “Sớm như vậy mà chị đã buồn ngủ.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô thầm chỉ trích, đã rất muộn rồi đó nha?

 

Một lát sau Niya vô thức ngủ thiếp đi, cún nhỏ Torah thấy thế liền chui vào một góc bên người cô ngủ say, Tông Ngôn Hi thầm nghĩ cún con và chủ nó quả thực rất giống nhau.

 

Nhìn thấy Niya đã an tĩnh ngủ, cô cũng không nhúc nhích mà để cô bé nằm ngủ trong lòng mình.
 
Chương 1657


Về sau cô cũng chầm chậm ngủ.

 

Có lẽ bởi vì nằm ngủ ở nơi lạ nên cô ngủ không thẳng giấc, nửa đêm cứ chập chờn thức giấc mấy lần, mãi cho đến sáng.

 

Cô thả nhẹ Niya ra rồi rời giường, ngồi trên giường xoa n4n cánh tay đau nhức, sợ Niya thức giấc nên cả tối qua cô không đổi tay khác nên một cánh tay bị gối mãi đến tê.

 

Cốc cốc ——

 

Cửa phòng bị gõ vang.

 

Tông Ngôn Hi nói vào đi, sau đó cửa phòng được đẩy ra, cô nghĩ đến sớm như thế ắt hẳn là người hâu, nhưng hóa ra là Song Eun, ánh mắt của anh lướt qua sau lưng cô nhìn đến cô bé đang say ngủ, mày chau lại: “Tôi qua con bé quấy rầy cô ngủ ư?”

 

“Không có.” Tông Ngôn Hi đáp.

 

Song Eun mười phần nghiêm túc phá vỡ lời nói dối: “Vậy tại sao cô ngủ không ngon giấc?”

 

Tông Ngôn Hi nháy mắt mấy cái.

 

Anh ta nói: “Mắt cô có quầng thâm kìa.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô thầm nghĩ tên đàn ông này không những cặn bã mà còn không có EQ.

 

“Tôi đỡ cô.” Song Eun đi đến bên giường.

 

“Không cần.” Tông Ngôn Hi vội vàng khoát tay, từ khi cảm thấy Niya là con riêng của anh ta thì cô liền không mấy hảo cảm với anh ta.

 

“Tự tôi đứng dậy được.” Cô ngồi trên thành giường duỗi chân xuống mang dép rồi dùng chân không bị thương làm trụ đứng lên.

 

Song Eun không miễn cưỡng cô, nói: “Vậy được, cô cần cẩn thận một chút.”

 

Nói xong anh quay người chuẩn bị đi, Tông Ngôn Hi gọi anh ta lại: “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”

 

“Chuyện gì?”

 

“Nếu hôm nay có thể thì anh dẫn tôi vào trong thành phố một lát.” Cô không thể ở mãi nơi này, mấy ngày nữa chân của cô sẽ khỏi nên cô sẽ ở tạm khách sạn vậy.

 

“Vết thương của cô chưa lành hẳn đâu.” Song Eun nói.

 

“Ừm, vì tôi có chút chuyện, cho nên…”

 

“Chị có chuyện gì ạ?” Niya mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy giọng của cô thì cơn ngái ngủ bay biến, ngồi dậy nhìn cô hỏi.

 

Tông Ngôn Hi xoay người, tại sao bé thích dính người này tỉnh lại rồi?

 

Niya khẽ dụi hai mắt: “Không phải chị nói muốn làm mẹ của em sao? Tại sao lại đi rồi?”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô nói vậy khi nào?

 

“Em chưa tỉnh ngủ đấy à?” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

Niya ngẩng cái đầu nhỏ, mái tóc rối bời không che nổi gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn: “Em rất tỉnh ạ.”

 

“Vậy là em mơ rồi, chị không có đồng ý làm mẹ của em đâu.” Việc như này không thể đồng tình được.

 

Mặc dù cô bé khiến người khác rất thích, lại khiến người khác thấy đau lòng vì không có mẹ, rồi rất ước ao có mẹ, nhưng không thể tùy tiện đồng ý những chuyện như vậy.

 

Niya chớp mắt, vành mắt hơi hồng hồng.

 

Trong lúc nhất thời Tông Ngôn Hi quơ loạn tay chân: “Việc này em phải hỏi bố em muốn mẹ như thế nào, chị không thể làm mẹ của em được đâu.”

 

Song Eun đi tới ôm lấy Niya: “Sally.”

 

Người hầu gái lập tức chạy vào: “Thưa ngài.”

 

“Ôm con bé về phòng ngủ rồi thay quần áo cho nó.”

 

Niya vòng lấy cổ Song Eun không chịu buông tay: “Bố à.”

 

“Nghe lời.” Song Eun vỗ đầu của cô bé: “Không phải con thích đến công viên trò chơi sao? Hôm nay bố dẫn con đi, nên con phải ngoan ngoãn nghe lời.”

 

“Thật ạ?” Niya mở đôi mắt tròn xoe, trong mắt còn vương một làn nước mỏng, nhưng gương mặt tràn đầy vui vẻ.

 

“Thật.” Song Eun khẳng định đáp.
 
Chương 1658


“Cảm ơn bố, con yêu bố.” Nói xong cô bé hôn lên mặt Song Eun một cái rồi ngoan ngoãn đi theo người hầu gái.

 

Đợi cho Niya rời đi, Song Eun mới mở miệng nói: “Bởi vì con bé không có mẹ cho nên…”

 

“Cho nên anh phải cưới mẹ của bé, không được để tính cách của bé con có khiếm khuyết, tôi cảm thấy đàn ông như anh cần phải có trách nhiệm.”

 

Tông Ngôn Hi cắt ngang lời của anh ta, chậm rãi thuyết giáo.

 

Song Eun lẳng lặng nhìn cô tận hai phút.

 

Tông Ngôn Hi bị anh ta nhìn đều tê cả da đầu, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái quái gì.

 

Chẳng lẽ anh ta giận cô rồi à?

 

Thế nhưng anh ta làm một người con gái mang thai, lại không cần người phụ nữ đó mà chỉ cần đứa con, hành vi này rất vô đạo đức à.

 

“À, ý của tôi là… Là…”

 

Tông Ngôn Hi giải thích nửa ngày cũng không thể giải thích cặn kẽ vế sau được.

 

“Bữa sáng đã dọn xong, cô rửa mặt đi.” Nói xong anh ta quay người rời đi.

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Có phải cô đã đắc tội với người đã cho cô ở nhờ một đêm không?

 

Có thể coi là anh ta chứa chấp cô một đêm nhưng nhân phẩm của anh ta xác thực có vấn đề.

 

Cô khập khiễng đi vào toilet, bên trong đã chuẩn bị sẵn dụng cụ vệ sinh cá nhân, cô rửa mặt xong rồi thì khập khiễng đi ra.

 

Niya đã mặc quần áo chỉnh tề, tóc chải thành hai bím tóc, còn cài thêm một cái kẹp hình hoa, váy viền dải ren màu hồng, đôi mắt tròn xoe, lông mi lấp lánh chớp như một búp bê.

 

Tông Ngôn Hi nhìn gương mặt của cô bé thì cảm thấy mẹ của bé không phải người Thái Lan, có lẽ là một người quốc tịch phương Tây.”

 

Niya nhìn thấy Tông Ngôn Hi liền cười hi ha, chạy tới vịn nàng: “Em đỡ chị.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn cô bé rồi cảm thấy vừa nãy bản thân quá trực tiếp, bé vẫn là con nít nên thích có mẹ là điều không sai, cô không thể nói thẳng như vậy mà hẳn nên khéo léo từ chối để cô bé không bị tổn thương.

 

“Bình thường bố của em không dành thời gian cho em sao?” Tông Ngôn Hi cảm thấy cô bé rất dễ thỏa mãn, Song Eun nói dẫn bé đi công viên trò chơi thì bé liền vui sướng thành như vậy.

 

Niya gật đầu: “Bố bận rất nhiều việc nên không có thời gian ạ.”

 

Tông Ngôn Hi nghĩ thầm, không có thời gian ở với con bé, lại còn là một đứa bé thiếu mẹ nữa.

 

“Bố đã rất cố gắng làm bạn của em.” Niya cúi đầu, cảm xúc chợt chùng xuống.

 

Tông Ngôn Hi không biết làm thế nào, cô nói sai gì rồi ư?

 

Tại sao mới đó đã buồn rồi?

 

Cảm xúc này chuyển biến quá nhanh rồi, nhanh đến mức khiến người khác không kịp chuẩn bị.

 

“Lúc nãy, Niya…”

 

Niya ngẩng đầu nhìn cô: “Em không sao.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Đứa nhỏ này…

 

“Bố mẹ ruột của em đều mất rồi, là bố đã nuôi dưỡng em.” Niya nói.

 

Tông Ngôn Hi nhìn cô bé hồi lâu, nói cách khác, cô đã sai rồi sao?

 

Kỳ thật cô bé không phải là con riêng của Song Eun?

 

Anh ta cũng không phải kẻ rũ bỏ trách nhiệm?

 

“Bố mẹ ruột không còn, ông bà ngoại cũng không chịu nuôi em, em liền trở thành một đứa con rơi không ai thèm, là bố dẫn em về nhà này, rồi làm bố của em…”

 

Cô bé chớp mắt: “Kỳ thật bố cũng đáng thương.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Song Eun đáng thương?

 

Anh ta đáng thương chỗ nào chứ?

 

Có thân thế, có tiền, tồn tại vừa danh vừa quyền vừa tiền thì đáng thương lắm à?

 

Cô bé hiểu từ đáng thương thành cái gì rồi?

 

Nếu như theo lời nói là đáng thương vẫn những người dân bình thường chân lắm tay bùn sẽ càng đáng thương hơn sao?

 

“Bố bận rộn không có thời gian tìm vợ, không phải đáng thương sao ạ?” Niya chớp mắt.

 
 
Chương 1659


Chương 1659:

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cho nên cô bé liền đi tìm mẹ, là muốn tìm vợ cho anh ta?

 

Đứa nhỏ này…

 

Tông Ngôn Hi không biết đánh giá cô bé thế nào.

 

“Niya.” Song Eun đi tới: “Lại đây.”

 

Anh ta vẫy tay.

 

Niya lập tức chạy tới, ngẩng đầu lên ngọt ngào gọi: “Bố ơi.”

 

Song Eun ôm lấy cô bé đi thẳng tới bàn ăn, bàn ăn rất dài, có thể chứa ít nhất hai mươi người dùng cơm.

 

“Mời cô Tông dùng cơm.” Song Eun rất lịch sự kéo ghế giúp cô.

 

Tông Ngôn Hi biết Niya không phải con riêng của anh ta thì rất xấu hổ với suy nghĩ lúc trước của mình, tại sao có thể tự tiện đánh giá nhân phẩm của người khác chứ?

 

Hơn nữa còn nói những lời đó với anh ta.

 

“Tôi còn tưởng rằng Niya là con…”

 

Ý thức được Niya còn đang ngồi bên cạnh, cô vội vàng ngậm miệng, không thể nói những lời như thế trước mặt cô bé.

 

Song Eun biết cô muốn nói gì, cũng là cố kỵ Niya ở đây nên không nói tiếp, đổi sang chủ đề khác: “Không biết những món này có hợp khẩu vị của cô không?”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Tôi không kén ăn.”

 

Biết anh ta không phải những gã rũ bỏ trách nhiệm nên cô nhìn anh ta cũng không hề đáng ghét.

 

Thành phố B.

 

Giang Mạt Hàn giải phẫu rất thành công.

 

Chỉ là cần tĩnh dưỡng trên giường, hai chân không thể xuống đất đi lại, bên cạnh chỉ có Nam Thành.

 

“Lăng Vi còn sống không?” Giang Mạt Hàn nằm trên giường bệnh đột nhiên hỏi.

 

Nam Thành không biết tại sao anh lại chợt nhớ tới Lăng Vi, nói: “Vẫn còn ở trong đó, còn sống.”

 

“Cô ta đáng chết.” Giang Mạt Hàn mặt không biểu tình nhưng lời nói đầy lạnh lùng.

 

“Cũng may bà chủ không có chuyện gì, cô ta cũng đã nhận trừng phạt.” Nam Thành không biết Tông Ngôn Hi đã mất đi đứa con trong trận cháy năm đó.

 

Cho nên mới không rõ tại sao Giang Mạt Hàn bỗng nhiên nhắc đến cô ta.

 

“Bởi vì cô ta thật sự yêu anh, phạm phải sai lầm lớn nhưng tội không đáng chết, nếu như cô ta tình nguyện sửa đổi thì chi bằng cho cô ta một cơ hội sửa sai để làm lại cuộc đời.”

 

“Cậu nói gì?” Nam Thành còn chưa nói xong đã bị Giang Mạt Hàn cắt đứt: “Tội của cô ta không đáng chết?”

 

Đối diện với con ngươi âm trầm của anh, Nam Thành nuốt từng ngụm nước bọt: “Đó, tôi không phải biện hộ cho cô ta, chỉ là… chỉ là…”

 

Giải thích nửa ngày cũng không thể giải thích vế sau.

 

Giang Mạt Hàn nhắm mắt lại, giấu đi tất cả cảm xúc: “Cô ta không xứng đáng để sống, để cô ta chôn cùng đi.”

 

Nam Thành ngẩn người, là nghĩa mà anh ta đang nghĩ đến sao?

 

Cô ta muốn hại chết Tông Ngôn Hi, thế nhưng Tông Ngôn Hi vẫn đang sống tốt, để cô ta chôn cùng với ai chứ?

 

Hiện tại cô ta đã ngồi tù, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.

 

“Vậy…”

 

“Nam Thành, đừng biện hộ cho cô ta, cô ta không xứng, cô ta còn ác độc hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, nghe lệnh tôi xử lý đi.” Giang Mạt Hàn vẫn như cũ không mở mắt, chỉ là hơi tựa đầu lên thành cửa sổ bên kia.

 

Nam Thành trầm mặc một lúc mới nói: “Vậy tôi đi xử lý.”

 

Lăng Vi, Nam Thành lặp lại hai chữ này.

 

Mặc dù không hiểu nhưng anh ta vẫn đi xử lý.

 

Thế nhưng, anh ta không gặp được người, không gặp được Lăng Vi.
 
Chương 1660


Đã xảy ra chuyện gì?

 

Anh ta lập tức đi tìm Cục trưởng Ngô muốn hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng Cục trưởng Ngô cũng không rõ, còn nói: “Không có khả năng.”

 

“Quả thật tôi không thấy người, nếu không tôi cũng không đến gặp ông.” Nam Thành nhìn ông ta nói: “Không phải đã chạy thoát chứ?”

 

“Nói đùa gì vậy? Nơi đây muốn chạy trốn là có thể chạy trốn sao?” Cục trưởng Ngô mười phần thận trọng, dù sao không thấy cô ta thì ông ta cũng phải gánh trách nhiệm.

 

Ông ta đã hứa với Quan Kình nhất định sẽ trông coi cô ta thật kỹ, để cô ta chết già trong tù.

 

Nhưng hiện tại không thấy thì ông ta biết ăn nói thế nào?

 

“Đến đó xem xem.” Cục trưởng Ngô dẫn đầu đi ra ngoài.

 

Nam Thành đuổi theo.”

 

Từ cục đến nhà tù phải đi một chặng đường, trong khoảng thời gian này Nam Thành hỏi: “Cục trưởng Ngô, ngài thật sự không biết chuyện này sao?”

 

Nam Thành cảm thấy thật không có khả năng, người vẫn ở yên bên trong thì tạo sao lại không thấy?

 

Cô ta luôn dựa dẫm vào Giang Mạt Hàn, ngoại trừ bên ngoài có Giang Mạt Hàn thì vốn dĩ không ai có thể giúp cô ta.

 

Ngục tù, chốn này có thể tự tiện ra vô ư?

 

Trong lòng của anh ta không khỏi nghi hoặc, cảm thấy có thể để cô ta ra ngoài không ngoài cục trưởng Ngô thì là chính anh ta.

 

Cục trưởng Ngô nhàn nhạt liếc anh ta một cái rồi không giải thích gì.

 

Bởi vì ông ta không cần thiết phải giải thích với anh ta.

 

Người đã trốn thoát đã ngoài dự liệu của ông ta, so với anh ta thì ông ta càng nóng vội hơn hết.

 

Một lát sau xe dừng lại, Cục trưởng Ngô giả vờ điệu bộ như không biết rõ tình hình nói muốn thẩm tra một người nên nhờ trưởng phòng giam dẫn đi.

 

Vừa nghe xong tên thì trưởng phòng giam nói rằng: “Phạm nhân nữ này ngã bệnh nên đang chữa trị ở bệnh viện.” Nam Thành nghe xong lập tức nhìn về phía Cục trưởng Ngô, không phải ông ta nói là không biết sao?

 

“Tại sao tôi không biết?” Việc trong này đều phải do ông ta phê chuẩn nhưng sao việc này ông ta lại không nhận được một văn kiện nào?

 

Còn đang ngã bệnh, muốn được điều trị ở bệnh viện bên ngoài nhà tù?

 

Ông không nhìn đến ánh mắt của Nam Thành mà nghiêm nghị nói với trưởng phòng giam: “Vậy lập tức dẫn tôi tới đó.”

 

“Vâng.” Trưởng phòng giam nghe xong, không đúng, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.

 

Đám người bọn họ rời đi, trên đường đến bệnh viện thì Trưởng phòng giam nói: “Cục trưởng Ngô, ngài thật không biết sao?”

 

Cục trưởng Ngô híp đôi mắt: “Ý của cậu là gì?”

 

“Bởi vì ngài phân phó chúng tôi trông coi cô ấy cẩn thận nhưng lần này cô ta được ra ngoài là do cậu Tiểu Vương bên cạnh người đến phân phó, nên tôi tưởng là ý của ngài.”

 

Cục trưởng Ngô bỗng nhiên nhíu mày, mấy tháng trước Tiểu Vương có quen với tội phạm nên tìm ông ta định đi cửa sau nhưng bởi vì tình tiết phạm tội nghiêm trọng nên Cục trưởng Ngô cảm thấy phải nghiêm trị người này mới không đồng ý với cậu ta.

 

Sau đó Tiểu Vương lại đề cập mấy lần, Cục trưởng Ngô tức giận nên giáo huấn cậu ta: “Chúng ta là những người gánh trọng trách nặng nề, muốn đứng vững với nghề thì tuyệt đối không thể nhân nhượng với những kẻ nguy hại tới xã hội. Mặc dù là người thân của cậu nhưng đã phạm tội, làm điều sai trái thì phải nhận hình phạt tương ứng. Không thể vì là người thân của cậu mà muốn tôi phá một mặt lưới.”

 

Sau khi bị giáo huấn như thế thì Tiểu Vương không nhắc đến nữa.

 

Vẫn luôn an phận làm việc.

 

Chẳng lẽ là ngoài mặt vâng dạ nhưng trong lòng không phục?

 

Cục trưởng Ngô sắc mặt u ám.

 

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trưởng phòng giam dẫn bọn họ đến phòng chăm sóc đặc biệt, theo tình trạng của phạm nhân này dù có đổ bệnh nặng cần chữa trị tại bệnh viện thì phải có hai người cảnh sát trông coi bên cạnh, để đề phòng chạy trốn. Việc này trưởng phòng giam đã bố trí, ngày hôm qua còn tự mình đến xem xét.

 

Hôm nay lúc đến cửa phòng bệnh lại không thấy ai, Trưởng phòng giam tiến lên hỏi thăm, có người đáp là bệnh nhân đang đi khám bệnh, một nhóm người liền đến phòng xét nghiệm, nhìn thấy y tá túc trực trước phòng xét nghiệm liền tra hỏi là Lăng Vi đang khám bệnh gì tại phòng xét nghiệm.

 

Y tá lật một lượt hồ sơ thì nói là phòng siêu âm, Nam Thành hỏi thêm một câu: “Cô ta bị bệnh gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom