Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1580


Đôi môi của Lăng Vi run rẩy: “Tôi đây là không nỡ rời xa anh.”

 

“Hơ, nếu như bây giờ cô chết ngay, may ra tôi còn có thể nhớ được cô.”

 

Chết? Từ đó nói thì rất dễ dàng, nhưng lại có mấy ai thực sự quyết tâm được như vậy?

 

Bình thường nói thôi thì không có gì, nhưng đến khi kết thúc cuộc sống này thật sự rồi, khi không còn có thể nhìn thấy được thế giới này nữa thì sẽ cảm thấy ghê rợn, cảm thấy sợ hãi.

 

“Mặt Hàn…”

 

Một lời nói rất lạnh lùng thốt ra từ trong cổ họng của Giang Mạt Hàn: “Lăng Vi, tình yêu của cô chỉ là do cô tự cho là như vậy mà thôi.”

 

“Không phải.” Lăng Vi lắc đầu, cô ta yêu anh ấy: “Chết, nếu như chết đi rồi thì tôi sẽ không được nhìn thấy anh nữa…”

 

“Nhưng nếu như cô chết đi rồi, tôi sẽ nhớ được cô. Cô còn sống mã tôi cũng không yêu cô, không phải là cô yêu tôi lắm sao? Cô không muốn tôi nhớ cô sao?” Giọng nói của Giang Mạt Hàn gần như là vô tình, điều đó khiến cho Lăng Vi e sợ và khủng hoảng: “Anh cứu tôi được không?”

 

Giang Mạt Hàn như ngay thấy được lời đùa siêu to gì đó, anh ấy lạnh lùng để lại hai chữ: “Đừng mơ!”

 

“Nam Thành.” Giang Mạt Hàn quay người lại: “Tôi muốn cô ta chết!”

 

Nam Thành liền cúi đầu nói: “Có lẽ là cô ta bị…”

 

Một ánh mắt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn đưa qua, Nam Thành liền câm mồm: “Tôi biết rồi.”

 

Lăng Vi tưởng rằng anh ấy đến thăm cô ta là để cứu cô ta. Nhưng không thể ngờ được anh ấy đến rồi cô ta lại gần cái chết hơn một bước nữa.

 

Cô ta không hiểu, không thể suy nghĩ ra được, tại sao Giang Mặc Thành lại biết được?

 

Là Lâm Huệ Tinh?

 

Rốt cuộc cô ấy là ai?

 

Không lẽ là… Tông Ngôn Hi?

 

Không, cô ta không dám tin.

 

Rõ ràng là cô ấy đã chết đi trong trận lửa lớn kia rồi.

 

Cô ấy không thể nào còn sống được.

 

Không thể nào!

 

Cô ta không dám tin rằng Tông Ngôn Hi còn sống!

 

Người mà bản thân cô ta căm hận nhất, là cô ấy đã giành đi người cô ta yếu nhất.

 

Sau khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Nam Thành nhìn Giang Mạt Hàn: “Chỉ với mấy câu nói của người đàn ông đó thôi mà anh đã tin là Lăng Vi giết người rồi sao?”

 

Giang Mạt Hàn không trả lời mà nói là: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

 

Nam Thành lo lắng: “Anh đi đâu, để tôi đưa anh đi.”

 

Tâm trạng của anh ấy không tốt, anh ta không yên tâm để cho anh ấy một mình.

 

“Đưa đây!” Anh ấy đột nhiên nổi giận, về sau anh ấy biết được bản thân anh ấy không nên nổi giận với anh ta: “Tâm trạng của tôi không tốt.”

 

Nam Thành đưa chìa khóa xe cho anh ấy: “Nếu như anh cảm thấy khó chịu, để tôi đi uống vài ly với anh?”

 

Giang Mạt Hàn giương mắt nhìn anh ta.

 

Nam Thành nói: “Thay vì anh một mình thì hãy để cho tôi đi với anh đi. Tôi biết có một quán không tệ, rất yên tĩnh, sẽ không có người làm phiền.”

 

“Tôi muốn ở yên một mình.” Anh ấy bấm nút mở khóa rồi bước lên trên xe.

 

Rất nhanh sau đó chiếc xe được lái đi.

 

Nam Thành thở một hơi dài, anh ta cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá đột ngột đi, với lại bên trong đó có rất nhiều chỗ anh ta không thể hiểu được.

 

Lăng Vi bị bắt giữ vì nghi ngờ phạm tội giết người, làm sao chuyện của một năm trước lại được túm ra như vậy? Với lại bên phía cảnh sát đã nắm giữ được chứng cứ giết người của cô ta, và đồng thời bắt giữ?

 

Anh ta nhất định phải là rõ chuyện này, anh ta chạy ra bên vỉa hè bắt xe rời đi.

 

Khách sạn.

 

Tông Ngôn Hi nhận được tin nhắn đến từ Trang Gia Văn.
 
Chương 1581


“Chuyện chị nhờ em điều tra đã có kết quả rồi.”

 

Cô ấy trả lời lại ngay: “Có liên quan đến cô bạn gái trước khi kết hôn của chú Quan không? Là ai? Bây giờ đang ở đâu?”

 

Cô ấy kích động mà chờ đợi tin nhắn trả lời, nhưng qua được một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy câu trả lời.

 

Cô ấy không nhịn được lại nhắn thêm một tin nhắn: “Sao không nói chuyện rồi?”

 

“Bây giờ chú Quan là người đã có gia đình rồi, tại sao chị lại phải đi điều tra trước đó chú ta chứ? Chị không sợ gia đình bây giờ của chú ta tan nát vì chuyện của quá khứ sao?”

 

Đó là một câu hỏi thực tế.

 

Nếu như anh ta với Cố Hiềm thật sự có quan hệ gì đó chắc chắn sẽ dính líu đến tình cảm.

 

Cô ấy thực sự đã suy nghĩ không đến nơi đến chốn.

 

“Vậy em điều tra ra được gì chưa?” Cô ấy hỏi.

 

Cô ấy vẫn muốn biết, dù cho cô ấy tạm thời không muốn nói cho Cố Hiềm nghe.

 

“Hay là, chị tự đi hỏi anh ấy đi?”

 

“Ý của em là sao?”

 

“Thực ra trong lòng của chị đã hiểu rồi, chuyện lớn như vậy thì làm sao có thể che giấu được? Không có người đâm chuyện đó ra là vì e sợ chị, sợ chị cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với chúng mình. Nhưng mà chị sớm muộn cũng phải đối diện mà? Không lẽ chị phải né tránh cả đời?”

 

Tông Ngôn Hi biết, từ khi cô ấy vào trong Nhuận Mỹ một cách thuận lợi như vậy đã bắt đầu nghi ngờ rồi, mọi thứ cô muốn có cũng quá thuận lợi đi.

 

Sao cô ấy lại không cảm nhận được?

 

Chỉ là cô đang cố tình phớt lờ nó đi, không dám thừa nhận mà thôi.

 

Kế đến lại có thêm một tin nhắn mới: “Bố đã rửa chân cho mẹ một năm rồi, đó chỉ là vì trước đó bố nói với mẹ một câu rằng Giang Mạt Hàn sẽ yêu chị mà mà bây giờ mẹ vẫn chưa bỏ qua cho bố đấy. Bây giờ mẹ còn không thèm quan tâm đến bố nữa cơ.”

 

Trước đó thân phận của Giang Mạt Hàn không phải là bí mật, điều này cả Tông Triển Bạch với Lâm Tử Lạp đều biết được, chính là bởi vì như vậy mới không đồng ý cho bọn họ kết hôn, cả bọn họ cũng biết được là Tông Ngôn Hi thích Giang Mạt Hàn.

 

Lúc đó thái độ của Tông Ngôn Hi rất kiên quyết, với lại mặc kệ ý kiến của người nhà, thái độ đó cứng đến mức khiến người khác muốn đánh cô ấy một trận.

 

Nhưng không có ai dám đánh thật.

 

Về sau cứng rắn với nhau một khoảng thời gian dài rồi, Tống Cảnh Hạo mới nói với Lâm Tử Lạp: “Nó nhất định sẽ thích con gái của chúng ta.”

 

Anh còn rất tự tin nữa.

 

Đó là khả năng nắm bắt được con gái của anh.

 

Kết quả anh tính sai rồi.

 

Suýt chút nữa là Tông Ngôn Hi mất đi sinh mạng vì chuyện này.

 

Và bởi vì chuyện này, Lâm Tử Lạp đã mãi không chịu nói chuyện với anh.

 

Tông Ngôn Hi cuốn người ở trên ghế sofa và trả lời rằng: “Em đi thăm bố mẹ rồi à?”

 

“Ừm.”

 

“Cơ thể của mẹ vẫn khỏe chứ?”

 

“Chúng ta đều biết rất rõ chuyện lần này gây hại đến sức khỏe của mẹ rất nhiều. Nhưng bố đã chăm sóc cho mẹ rất tốt, chị không cần lo lắng, bây giờ chị mới khiến người khác lo lắng này.”

 

Tông Ngôn Hi cúi mắt.

 

“Đợi thêm chút nữa.”

 

Chuyện cô ấy muốn làm vẫn chưa làm xong được, cô ấy không muốn gặp bọn họ.

 

Cô ấy vẫn chưa suy nghĩ ra được phải đối diện với bọn họ bằng cách nào.

 

“Được thôi.” Trang Gia Văn không ép buộc cô ấy.

 

Tông Ngôn Hi lại nhắc đến chủ đề sơ khai nhất.

 

“Em nói những gì em điều tra được cho chị nghe, chị sẽ không làm bừa để gây khó xử cho chú Quan đâu, chị chỉ muốn biết thôi.”
 
Chương 1582


Cốc cốc cốc…

 

Có ai đó gõ cửa phòng, cô bỏ điện thoại xuống và đứng dậy mở cửa.”

 

Cánh cửa phòng mở ra là Cố Hiềm đang đứng ở bên ngoài, trong tay của anh ấy cầm theo một túi đồ ăn với lại một chai rượu trắng.

 

Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một cái: “Anh… anh đến đây để làm gì?”

 

“Đi uống một ly với tôi?” Cố Hiềm bước ngang cô ấy để vào trong nhà.

 

Tông Ngôn Hi đóng cánh cửa lại và bước vào, cô ấy nhìn chằm chằm anh ấy và phát hiện ra anh ấy như có gì đó không đúng lắm?

 

“Cố Hiềm, anh bị gì vậy?” Cô ấy hỏi.

 

Cố Hiềm lấy đồ ra để lên trên bàn

 

Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, là thông báo tin nhắn chờ của Trang Gia Văn.

 

Cố Hiềm cúi đầu nhìn xuống và hỏi cô ấy rằng: “Đang nói chuyện với ai đấy?”

 

Tông Ngôn Hi đi đến và cầm điện thoại lên và bấm mở tin nhắn.

 

“Chú Quan ở phòng 908, chị có thể tự sang đó để hỏi.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Thực ra trong lòng của chị đã biết rằng, có người đang thầm giúp đỡ ở phía sau chị, chỉ là người đó không lộ mặt.”

 

“Ai vậy?” Cố Hiềm chui đầu qua xem.

 

Tông Ngôn Hi để điện thoại ra sau lưng cô ấy theo ý thức, cô ấy không muốn anh ấy nhìn thấy được nội dung đó.

 

“Bí mật gì vậy? Cả tôi cũng giấu nữa à?” Cố Hiềm rất không vui và nói, anh ấy ngồi lên trên ghế sofa: “Bản tính đã không vui rồi, nghĩ rằng cô có thể an ủi cho tôi. Kết quả lại thêm buồn.”

 

Tông Ngôn Hi ngồi xuống rồi quay đầu nhìn sang anh ấy: “Sao anh lại không vui?”

 

Cố Nhật Nam mở đồ ăn ra, vặn nắp chai ra nói: “Hôm nay tôi như gặp được người đó rồi.”

 

“Ai?” Tông Ngôn Hi ngây người ra rồi, cô ấy hoàn toàn không biết anh ấy nói gì cả.

 

Cố Hiềm có chút bực bội nói: “Ông ta đấy.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Ông ta là ai?

 

Cô ấy chớp chớp đôi mắt của mình: “Tôi uống với anh.”

 

Cố Hiềm nhìn sang cô ấy một hồi rồi nói: “Chính là người đó, người rất giống bố của tôi.”

 

Tông Ngôn Hi trừng to mắt của mình ra: “Anh nhìn thấy ông ta rồi?”

 

Cố Hiềm gật đầu: “Chỉ là nhìn khuôn mặt rất giống.”

 

“Anh gặp ông ta ở đâu?“ Tông Ngôn Hi cẩn thận hỏi.

 

“Ở bên ngoài khách sạn.” Cố Hiềm nói.

 

Tông Ngôn Hi hít một hơi.

 

Lúc này chú Quan đang ở trong khách sạn này, mà còn cách cô ấy không xa nữa.

 

“Ừm… Cố Hiềm.” Cô ấy suy nghĩ một lại: “Nếu như sự xuất hiện của anh sẽ khiến cho gia đình của ông ta bị quấy nhiễu, vậy thì anh có còn muốn gặp ông ta, hoặc là nhận nhau với ông ta không?”

 

“Tôi không biết.” Anh ấy vẫn chưa suy nghĩ nhiều đến như vậy.

 

Từ trước đến nay anh ấy chỉ muốn tìm ra được ông ta, cũng muốn biết được người đó.

 

Cụ thể là thế nào thì anh ấy vẫn chưa từng suy nghĩ qua.

 

Và cũng chưa từng suy nghĩ là có nên nhận nhau hay không.

 

“Cô biết không? Thực ra tôi mâu thuẫn lắm đấy. Trong lòng của tôi có thể là không ưng ông ta, hoặc có thể nói là tôi hơi ghét ông ta, nhưng mà tôi vẫn muốn biết ông ta là một người như thế nào, vì dù sao đi chăng nữa ông ta vẫn là bố của tôi.”

 

Tông Ngôn Hi chưa từng trải qua nên không thể hiểu thấu được cảm nhận đó.

 

Cô ấy không thể hiểu được hoàn toàn cảm nhận của anh vào lúc này.
 
Chương 1583


Cô ấy cầm chai rượu lên và rót cho bản thân cô ấy một ly, cũng rót cho anh ấy một ly, hai người cầm ly rượu và cụng một cái: “Đừng suy nghĩ nữa.”

 

Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Cô không thèm an ủi tôi luôn sao?”

 

“Tôi không biết an ủi anh như thế nào.” Tông Ngôn Hi nói thật: “Từ nhỏ tôi đã được lớn lên ở trong một gia đình hạnh phúc, tôi không thể hiểu được cảm xúc của anh vào lúc này.”

 

“Cô có thể đừng khiêu khích tôi nữa không?” Cố Hiềm trợn một tròng trắng mắt.

 

Tông Ngôn Hi đưa hai tay ra: “Không còn cách nào khác, tôi thật sự không thể hiểu được cảm xúc của anh.”

 

“Rốt cuộc tôi còn có thể nói chuyện vui vẻ với cô không đấy?” Cố Hiềm đứng bật dậy.

 

Lúc này tâm trạng của anh ấy rất không tốt, đừng khiêu khích anh ấy nữa!

 

Tông Ngôn Hi liền gấp rút kéo anh lại, cô ấy khẽ thở dài một cái: “Tôi biết rồi, là tôi sai rồi. Tôi an ủi anh.”

 

Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Thật sao?”

 

“Thật, anh muốn tôi làm gì cũng được.”

 

“Ôm cũng được sao?”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Xem… xem như nể mặt anh đáng thương, tôi hi sinh một chút đấy.”

 

Cố Hiềm chớp chớp mắt: “Cô cũng cảm thấy thôi đáng thương sao?”

 

Tông Ngôn Hi đứng dậy ôm anh ấy: “Đương nhiên đứa con không có ba là đáng thương rồi.”

 

“Nếu như tôi muốn hận ông ta thì sao?” Cố Hiềm nói.

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô ấy phát hiện ra hôm nay cô ấy có nói cái gì cũng không đúng.

 

“Ừm… chúng mình uống rượu đi.” Tông Ngôn Hi kéo anh ấy lên trên ghế sofa ngồi.

 

Cô ấy đứa cái ly cho Cố Hiềm: “Uống rượu đi, một cơn sau giải quyết ngàn cơn sầu.”

 

Cố Hiềm nhận lấy ly rượu ngẩng đầu uống hết ly

 

Tông Ngôn Hi tiếp tục rót cho anh ấy.

 

Cố Hiềm không ăn bất kỳ một món nào trong những món ăn anh ấy mua đến, chỉ uống mãi như thế thôi. Tông Ngôn Hi không chịu được vị cay của rượu nên đã uống một chút!”

 

Một chai rượu trắng đã được uống đi một nửa, nhưng hầu hết đều là Cố Hiềm uống đấy.

 

Tông Ngôn Hi muốn nói với anh ấy đừng uống nữa, nhưng khi cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy liền không biết khuyên nhủ thế nào.

 

Về sau Cố Hiềm uống say rồi, Tông Ngôn Hi đỡ cho anh ấy nằm ở trên sofa, cô ấy nhìn anh ấy nói: “Tôi giúp anh.”

 

Cô ấy đứng dậy dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn, sau đó đi lấy một tấm thảm để đắp cho anh ấy.

 

Cố Hiềm rất đau đầu, anh ấy nói trong mơ màng: “Tối nay tôi có thể ở chỗ của cô không?”

 

Tông Ngôn Hi nói được.

 

“Khát không?” Thông thường người uống rượu xong luôn thấy khô miệng.

 

Anh ấy ừm một tiếng rất nhẹ.

 

Tông Ngôn Hi đổ một ly nước sang.

 

Cô ấy đỡ Tông Ngôn Hi dậy và đưa ly nước cho anh ấy.

 

Anh ấy cầm cái ly đi uống không ngừng, rất nhanh sau đó ly nước đó đã hết sạch.

 

Tông Ngôn Hi nhận lấy ly nước anh ấy đã uống xong để lên trên bàn.

 

Sau đó Tông Ngôn Hi lạ đỡ cho anh ấy nằm xuống: “Ngủ một hồi sẽ hết thôi.”

 

Cố Hiềm không lên tiếng, anh ấy lật người lại và đi ngủ.

 

Tông Ngôn Hi ngồi được một lát biết được anh ấy ngủ thiếp đi rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy và đi ra khỏi phòng.

 

Cô nhẹ nhàng đóng cảnh cửa phòng lại, bước vào trong thang máy bấm nút số chín.
 
Chương 1584


Rất nhanh sau đó thang máy đã dừng lại rồi, cô bước từ bên trong thang máy ra và tìm thấy căn phòng 908 rất dễ dàng.

 

Cô đứng ở trước của hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.”

 

Đợi thời gian cửa mở lâu, nhưng Tông Ngôn Hi lại vô cùng căng thẳng, lo lắng đối mặt với các bậc cha chú.

 

Chú Quan này cũng là người đã dõi theo cô từ nhỏ đến lớn.

 

Một năm không dài cũng không ngắn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tâm trạng cũng nhiều thay đổi, cô có thể thấy thế giới này có rất nhiều mặt tối.

 

Một lúc sau, cửa phòng mở ra.

 

Quan Kình mặc một bộ vest giống như khi còn trẻ, nếu có sự thay đổi, thì chính là dấu vết của thời gian trên khuôn mặt của anh ta, xem ra Tông Ngôn Hi cũng không ngạc nhiên mấy.

 

Quay người lại: “ Mời vào. “

 

Tông Ngôn Hi mím môi và thấp giọng hét lên: “ Chú Quan. “

 

Quan Kình nói 1 câu.

 

Cô từng bước từng bước đi vào.

 

Cách bài trí của căn phòng giống như nơi cô ở, nhưng sàn nhà thì khác.

 

“ Cái đó … “

 

“ Muốn biết gì thì cứ hỏi. ” Quan Kình trực tiếp nhìn vào cô, khẽ thở dài: “ Cái con bé này, cứ làm cho người khác lo lắng, người xưa nói rất đúng cá không ăn muối cá ươn con cãi cha mẹ trăm đường con hư… “

 

Tông Ngôn Hi hơi cúi đầu xuống.

 

Cô biết khi nhìn thấy anh ta, cô nhất định sẽ bị nghe giảng trước.

 

“ Chú Quan. ” Cô ngẩng đầu cười: “ Những chuyện trước đây chúng ta đừng nói nữa, có được không? ”

 

Quan Kình ngồi xuống nói : “ Muốn hiểu rõ không? Vậy thì tôi sẽ giải quyết vấn đề ở đây, con trả lời trước đi … “

 

“ Chú Quan. ” Tông Ngôn Hi ngắt lời anh ta: “ Làm sao có thể để chú giải quyết những rắc rối của con được? Con là người lớn, có thể tự mình giải quyết vấn đề của mình. ”

 

Quan Kình liếc nhìn thoáng qua cô trong vài giây.

 

Tông Ngôn Hi rợn tóc gáy khi nhìn thấy điều đó.

 

“ Chú Quan? “

 

Quan Kình đứng dậy, lấy ổ USB flash từ tủ khóa ra, bước đến và đưa cho cô.

 

Tông Ngôn Hi đưa tay ra nhận lấy và hỏi : “ Đây là cái gì? “

 

“ Con tự xem đi. ” Quan Kình đẩy laptop đến trước mặt cô.

 

Với cảm giác bối rối, cô nhấn đĩa U vào giao diện và mở tệp.

 

Bức ảnh nhanh chóng xuất hiện, Tông Ngôn Hi trợn tròn mắt.

 

“ Đây không phải là … “

 

Nội dung trong bức tranh là hình ảnh Lăng Vi đã bắt cóc cô ra khỏi biệt thự một năm trước.

 

“ Tại sao chú lại có cái này? ” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

“ Biết con xảy ra chuyện, chúng ta đến có chút muộn, cũng may con được cứu sống, còn bị yêu cầu giả mạo ADN của người quá cố để làm cái chết giả, nhưng cơ sở và mối liên hệ của người mà con giao phó là ai? Sao có thể làm một điều như vậy? “

 

Sau đó, cô cũng biết Cố Hiềm không thể che đậy chuyện này mà không chút lưu tình, ngay cả Giang Mạt Hàn cũng có thể lừa được.

 

Cũng là sau khi việc xảy ra mới được nhận thấy.

 

“ Mà này, chú Quan, chuyện gì xảy ra với một nam một nữ bị chết cháy vậy? “

 

“ 2 người chịu trách nhiệm bắt cóc con được biết là 1 nam 1 nữ, nhưng 1 trong 2 người nên được dùng để che giấu thân phận của con. ” Khi Quan Kình nói điều này, anh ta cũng nhớ đến vẻ mặt kinh hãi của Tông Ngôn Hi lúc đó, anh ta đi theo Tông Ngôn Hi hầu như gần hết cuộc đời, có cái dạng gì mà chưa từng thấy qua?

 

Đó là lần duy nhất, tuyệt vọng đến mức không màng tất cả mà muốn giết người.

 

Về phần chết trong biển lửa, đương nhiên là muốn bọn họ thử mùi vị bị thiêu.
 
Chương 1585


“ Người phụ nữ này không động đến cô ta, là bởi vì con. ” Quan Kình uống một ngụm nước.

 

Sau vụ tai nạn của Tông Ngôn Hi, họ đã làm rất nhiều điều để che đậy sự thật cô chưa chết, tìm ra bằng chứng về vụ giết người của cô, liên lạc với cô đến bệnh viện, bao gồm cả việc đột nhập vào Nhuận Mỹ.

 

Thân phận của Giang Mạt Hàn, bọn họ sáng sớm đã biết, rất nhiều lần muốn nói cho cô biết, nhưng mỗi một cuộc trò chuyện đều rất khó chịu, cô cái gì cũng không nghe, cũng không thèm nói chuyện.

 

Sau đó, thấy cô thực sự thích Giang Mạt Hàn, thích đến mức có thể không màng tất cả mà tuyệt vọng.

 

Nói với cô rằng ý định ban đầu của cô cũng đã thay đổi.

 

Tông Ngôn Hi cũng đã làm rất nhiều việc cho việc này, chẳng hạn như để tập đoàn Vạn Việt lại cho cô, nhưng lúc đó phần lớn công việc kinh doanh chính đã được sáp nhập vào một chi nhánh nước ngoài của Nhuận Mỹ.

 

Sau này tập đoàn Vạn Việt chỉ là một cái vỏ rỗng khổng lồ, không có hoạt động kinh doanh cốt lõi.

 

Tông Ngôn Hi có thể vào Nhuận Mỹ và hợp tác với tập đoàn Vạn Việt, đều là vì bọn họ đã sắp xếp cho Tông Ngôn Hi.

 

Chỉ là cô không biết Nhuận Mỹ là do anh phụ trách.

 

Cô thậm chí không biết rằng đây là tài sản của gia tộc.

 

Quan Kình nói với những lời chân thành và nghiêm túc: “ Thực ra như vậy cũng tốt, con không trải qua điều gì đó, làm sao có thể cảm nhận được trái tim của con người rất nham hiểm? Khi bố mẹ con còn trẻ, họ đã trải qua nhiều điều hơn. Tôi hy vọng con sẽ trưởng thành trong sự việc lần này “.

 

“ Tại sao lại che đậy việc con vẫn còn sống? “

 

“ Con sẽ an toàn hơn nếu như đã chết, có phải không? ” Quan Kình hỏi ngược lại.

 

Đây cũng là quyết định của Tông Ngôn Hi khi biết cô có ý định che đậy sự thật về cuộc đời mình, nên đã giúp cô che đậy sự thật này.

 

Khiến mọi người nghĩ rằng cô thật sự đã chết.

 

Sau khi cô xuất hiện lại ở thành phố này, sẽ không có ai làm hại cô, cô cũng sẽ được an toàn.

 

Thật dễ dàng để làm những gì mà cô muốn.

 

“ Tông tổng, tôi nghĩ Giang Mạt Hàn sẽ yêu con, cho dù trong lòng vẫn còn oán hận, nhiều nhất sẽ đoạt lấy công ty từ tay con. Điều mà tôi không ngờ là bên cạnh hắn ta lại có một người phụ nữ xấu số như vậy. Vì chuyện này, bố mẹ con đã đấu tranh suốt một năm trời, chỉ vì đã hứa sẽ gả con cho hắn ta. “

 

Tông Ngôn Hi mím môi và không nói gì.

 

“ Này, con có nhớ sự việc ở bữa tiệc từ thiện không? ” Quan Kình nhìn cô và nói với cô mọi chuyện: “ Chúng tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn ngay tại chỗ. ”

 

“ Chú là người ra giá sao? ” Tông Ngôn Hi lần này nhanh chóng phản ứng.

 

“ Ừm, tôi chỉ muốn biết liệu người đàn ông mù quáng vì hận thù này có còn chút nhân tính hay không, có vẻ như nhân tính của anh ta vẫn chưa bị xóa sổ, tuy nhiên, tôi cũng đã giết anh ta một cách dã man và tặng cho những người cần tiền. ” Quan Kình dựa vào ghế sô pha.

 

Tang Du là người đã sáng lập Quỹ ước mơ.

 

Nhờ kinh nghiệm sống của bản thân, cô đã tạo ra Quỹ Hiện thực hóa ước mơ này, với sự giúp đỡ của Thẩm Bồi Xuyên, và khoản đầu tư vốn ban đầu của Tông Ngôn Hi đã phát triển rất tốt.

 

Cũng nổi tiếng và đã giúp đỡ nhiều người.

 

Ngôi trường tiểu học nơi Tang Du từng ở hiện nay là một trường giáo dục có năng lực lẫn chính trị, có đội ngũ giáo viên giỏi chuyên giúp đỡ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường.

 

Ngoài việc sinh hai đứa con cho Thẩm Bồi Xuyên, thành công nhất của Tang Du là việc tạo ra Quỹ ước mơ, hiện thực hóa mong muốn của cô.

 

Tông Ngôn Hi cũng hiểu rằng sự trả thù mà cô nghĩ thực ra là một con đường trải nhựa, miễn là cô đi theo nó là được.

 

Trong lòng cô đột nhiên có chút buồn chán, từ nhỏ đã được ôm trong tay, chưa từng lo lắng muốn thế nào, sau khi xảy ra chuyện này, lần đầu tiên cô muốn dựa vào chính mình.

 

Kết quả là, cô còn cho rằng bản thân dựa vào chính mình, thì ra cũng là được người khác được bảo vệ.

 

Cô rất hiếu thắng, sau khi chuyện này xảy ra, cô đã giả vờ như không có chuyện gì.

 

Quan Kình không ngờ rằng cô sẽ đến tìm mình sớm như vậy.

 

Đó không phải là Cố Hiềm, Tông Ngôn Hi thực sự sẽ không đến sớm như vậy để tìm anh ta.

 

Nhưng cô rất may mắn vì cô đã đến và biết mọi thứ.

 

Chờ đã, cô đã quên mất mục đích của mình.

 

Nghĩ đến cảnh Cố Hiềm say khướt trong phòng, Tông Ngôn Hi không biết phải làm gì.

 

Quan Kình bây giờ đã là một thành viên trong gia đình, còn có những đứa trẻ.
 
Chương 1586


“ Chú Quan, khi nào chú về? ” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

“ Chuyện ở đây vẫn chưa được giải quyết. ” Quan Kình nhìn cô: “ Con quan tâm đến chú sao? ”

 

“ Con chỉ sợ việc chú bỏ nhà đi lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. “

 

Quan Kình: “… “

 

“ Con quan tâm chú nhiều như vậy sao? ” Có được sủng ái mà lo sợ, quan tâm đến quan hệ của anh với vợ sao?

 

Tông Ngôn Hi cười nhạt 1 tiếng, tại sao cô lại mở miệng hỏi chứ?”

 

Hỏi, chú Quan, chú có nói về bạn gái trước khi cưới không?

 

Có quá đột ngột không?

 

Nhưng mà không hỏi, làm thế nào có thể giúp Cố Hiềm xác nhận thân phận của mình chứ?

 

Vẻ ngoài của anh ấy cũng khá mâu thuẫn và khó chịu.

 

“ Cái kia, chú Quan, khi chú còn trẻ, cái cảm tình kia có hoạt động tốt không? “

 

Quan Kình nhìn cô một lúc lâu không nói gì, luôn cảm thấy câu hỏi của cô rất có ý tứ.

 

Nếu không làm thế nào có thể hỏi anh ta về sự việc tuổi trẻ của anh chứ?

 

“ Ngôn Hi, tại sao con lại quan tâm đến chuyện của chú? “

 

“Cái đó … “

 

Cô ho nhẹ một tiếng, cười nói : “ Không phải, là quan hệ của con hoạt động không được tốt lắm, cho nên con muốn hỏi chú, khi còn trẻ có phải cái đó đã từng bị thương hay không. “

 

Quan Kình không ngần ngại nói : “ Chú không xem trọng nó trước khi kết hôn, chú chỉ chăm sóc nó sau khi kết hôn. “

 

Tông Ngôn Hi: “… “

 

Vẫn chưa nghiêm túc sao?

 

Điều đó có nghĩa là ngay cả khi Cố Hiềm thực sự là con trai của anh ta, vậy anh với mẹ của mình không phải là thật sao?

 

Cô chợt cảm thấy Cố Hiềm thật đáng thương.

 

“ Có điều gì làm chú ấn tượng không? ” Tông Ngôn Hi thận trọng hỏi.

 

Cô thực sự muốn biết.

 

Quan Kình nhìn cô chằm chằm: “ Ngôn Hi, chú như thế nào lại cảm thấy con đang hỏi về quá khứ của chú? “

 

Tông Ngôn Hi: “… “

 

“ Này này, không phải con đã giải thích rồi sao, con muốn biết hồi đó chú có buồn bực về tình cảm không, để con cân bằng tâm trạng. “

 

“ Con nhóc này. ” Quan Kình đứng lên: “ Khi còn trẻ, góp vui lấy lệ là điều không thể tránh khỏi, không nghiêm túc, cũng không vướng bận tình cảm. Hơn nữa, chú thông minh như vậy, còn có thể bị tổn thất tình cảm sao? ”

 

Tông Ngôn Hi: “… “

 

Cô đồng cảm với Cố Hiềm ngàn vạn lần trong lòng cô, anh ấy thật sự là một đứa trẻ tội nghiệp.

 

Mẹ đặt cho cái tên là Cố Hiềm, thật không có gì đáng xấu hổ khi giải thích từ này, bố thậm chí còn không biết rằng có một đứa con trai như vậy, hơn nữa đối với mẹ của anh chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi.

 

Cơ duyên gì đây?

 

So với anh ta, Tông Ngôn Hi cảm thấy số phận của bản thân siêu tốt !

 

Ngoài việc yêu nhầm Giang Mạt Hàn một cách mù quáng, cô hầu như không làm điều gì xấu trong đời.

 

“ Cái này, chú sẽ để người đưa cho Giang Mạt Hàn. ” Quan Kình lấy đĩa U trong máy tính.

 

Tông Ngôn Hi không nói gì, cô nghĩ như vậy rất tốt.

 

Có một số Hâm Dao ta phải biết.

 

Và…

 

“ Chú Quan, giải quyết chuyện của Giang Mạt Hàn, con muốn dựa vào chính mình. ” Tông Ngôn Hi vẫn muốn lấy lại những gì mà Giang Mạt Hàn nợ cô !
 
Chương 1587


“ Ngôn Hi… “

 

“ Chú Quan, con đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ lên ba nữa, con tự mình quyết định, tự mình gánh lấy hậu quả. Nếu lúc nào cũng dựa vào chú, một ngày nào đó chú già đi, con phải dựa vào ai đây? Cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. “

 

Quan Kình suy nghĩ một lúc rồi nói : “ Chú phải nghĩ thêm về điều này. “

 

Tông Ngôn Hi không lập tức hỏi câu trả lời, đứng dậy nói : “ Vậy chú Quan nghỉ ngơi sớm đi. “

 

Quan Kình gật đầu, đứng dậy: “ Chú tiễn con trở về. “

 

“ Con ở rất gần chú không cần phải tiễn đâu. ” Tông Ngôn Hi vừa đi vừa nói, khi đến cửa, Quan Kình lại nói với cô: “ Được rồi, nếu có thắc mắc, hãy liên hệ với chú bất cứ lúc nào. ”

 

“ Vâng. “

 

Tông Ngôn Hi mếu máo : “ Chà, chú Quan, nếu chú gặp lại một người phụ nữ mà chú từng mua vui và sinh con, chú có nhận ra không? “

 

Quan Kình: “… “

 

Đứa trẻ này…

 

“ Con rất kỳ lạ, nói đi, có phải con đã biết chuyện gì rồi không? ” Bằng không, tại sao cô lại luôn ôm vấn đề tình cảm của anh ta như vậy?

 

Đứa trẻ sao?

 

Trước đây là buôn tiền, bán hàng, không có chuyện sinh con.

 

“ Con còn có thể biết được chuyện gì? Con rất bận việc riêng. “ Tông Ngôn Hi xua tay: “ Vậy con đi về trước đây. “

 

Cô đi về phía thang máy.

 

Nhấn nút tầng, Quan Kình không đi vào mà đứng ở cửa nhìn cô, cô vẫy tay về phía Quan Kình: “ Chú Quan nghỉ ngơi sớm nhé. “

 

Quan Kình ậm ừ, cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Tông Ngôn Hi dập tắt.

 

Khi chú Quan còn trẻ, sao có thể như vậy được?

 

Tán tỉnh?

 

Đó là tất cả những cái cớ để những kẻ cặn bã tự luyến !

 

Thang máy dừng lại, cô bước xuống.

 

Đi về phía cửa.

 

Mở cửa bước vào, nhưng nhìn thấy Cố Hiềm đang nằm trên mặt đất.

 

Cô bước nhanh tới: “ Cố Hiềm. “

 

Cố Hiềm ậm ừ như thể không thoải mái, Tông Ngôn Hi cũng không thể gạt anh ta ra.

 

“ Tại sao tửu lượng của anh lại kém thế? ” Tông Ngôn Hi giống như không nhịn được.

 

“ Hmm – cô là ai? ” Cố Hiềm nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên.

 

“ Tôi còn có thể nói ai nữa? Đứng dậy, nằm xuống ghế sô pha đi. ” Cô đỡ anh.

 

Anh không di chuyển, như thể tôi không muốn di chuyển: “ Anh đã đi đâu? “

 

Anh khó chịu đến mức không thể uống tiếp được nữa.

 

Không ai đáp lại lời kêu gọi anh tôi muốn đi xuống nhưng tôi bị trượt chân và ngã xuống đất.

 

“ Đứng dậy trước đã. ” Tông Ngôn Hi đỡ anh: “ Sao anh lại ngã trên mặt đất? ”

 

“ Tôi muốn uống nước. ” Cố Hiềm đáng thương nói.

 

“ Anh ngồi đi, tôi đi rót nước cho anh. ” Tông Ngôn Hi để chăn trên đất đặt lên sô pha, đi rót nước.

 

Gương mặt của Cố Hiềm vẫn đỏ bừng, trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu.

 

“ Nè. “

 

Tông Ngôn Hi đưa nước cho anh.

 

Anh nhận lấy, đổ vào miệng.

 

“ Tỉnh rượu rồi à? “
 
Chương 1588


“ Tốt hơn rồi. ” Cố Hiềm đặt cốc nước xuống, quay lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “ Em vừa đến đó à? Để anh ở đây một mình. ”

 

Tông Ngôn Hi gãi đầu: “ Tôi muốn đi mua một ít đồ ăn. “

 

Cố Hiềm nhìn xung quanh và hỏi : “ Em đã ăn rồi sao? “

 

“ Đã ăn xong rồi. “

 

Cố Hiềm: “… “

 

“ Em không có lương tâm sao. ” Anh cảm thấy bản thân thật buồn.

 

Anh uống say không ai chăm sóc, là bạn bè, đi ăn cũng không mua về cho anh.

 

“ Làm sao tôi lại phát hiện ra rằng cuộc đời mình thật cay đắng? “

 

Tông Ngôn Hi lại an ủi: “ Hay là bây giờ tôi đi mua cho anh? “

 

“ Không cần. ” Cố Hiềm di chuyển tới ghế sô pha: “ Lúc tôi ngủ đừng quấy rầy. ”

 

Tông Ngôn Hi nhìn thân hình đáng thương của anh, không đuổi anh đi, để anh nằm trên sô pha.

 

Cô vào phòng ngủ tắm rửa rồi ngủ.

 

Buổi sáng.

 

Nắng sớm rơi nhẹ dịu dàng.

 

Bức màn xuyên qua một khe hở, tia sáng chiếu vào.

 

Cố Hiềm đã dậy trước, gõ cửa phòng Tông Ngôn Hi: “ Đã đến lúc phải dậy rồi, dẫn tôi đi đến phòng tắm của em để tắm rửa đi. “

 

Anh đã uống rượu, ngủ trên ghế sô pha cả đêm, bây giờ lại cảm thấy vô cùng khó chịu nên phải đi tắm.

 

Tông Ngôn Hi bị đánh thức, nghĩ rằng Cố Hiềm đã ở đây, cô tỉnh táo một chút, ngồi dậy ra khỏi giường.

 

Một lúc sau, cô hoàn toàn tỉnh dậy, nhìn xuống thấy bộ đồ ngủ đang mặc là bảo bối, không có chuyện gì, liền xuống giường mở cửa.

 

Cố Hiềm đứng ở cửa: “ Giúp tôi một việc. “

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “ Anh nói đi. “

 

“ Phòng tắm của em hãy để tôi dùng, để tôi đi tắm trước đã, tôi thực sự rất khó chịu. “

 

Tông Ngôn Hi biết tối hôm qua ngủ quên không tắm rửa, gật đầu đồng ý, cô vào phòng tắm lấy bộ quần áo đã thay hôm qua, cất khăn tắm đã dùng đi, lấy khăn tắm sạch sẽ đem ra ngoài: “ Anh vào đi. “

 

Sau khi Cố Hiềm đi vào trong, Tông Ngôn Hi ngồi trên ghế sofa và nhấc điện thoại gọi bữa sáng.

 

Đặt điện thoại xuống, cửa vang lên, cô bước tới mở cửa.

 

Ai vào sáng sớm đã đến gõ cửa?

 

Có phải là chú Quan không?

 

Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn phòng tắm trong nhà.

 

Làm thế nào bây giờ?

 

Sẽ không bị bắt gặp chứ?

 

Nếu bị bắt gặp cô phải nói gì đây?

 

Làm thế nào để giới thiệu thân phận của Cố Hiềm bây giờ?

 

Và còn nhiều thứ khác nữa …

 

Cố Hiềm nói rằng anh đã từng gặp chú Quan.”

 

Tông Ngôn Hi không biết phải làm gì trong một lúc, cô sẽ giới thiệu anh với chú Quan như thế nào đây?

 

Cô bình tĩnh bước tới mở cửa, nhưng… ở ngoài cửa không phải là Quan Kình, mà là Giang Mạt Hàn.

 

“ Anh biết Lăng Vi đã làm tổn thương em, anh muốn đích thân tới xin lỗi em. “

 

Tông Ngôn Hi vẻ mặt nghiêm túc: “ Anh thật sự muốn xin lỗi tôi sao, dù sao thì tôi cũng suýt chút nữa đã bị giết bởi vì anh. “

 

Cô dừng lại: “ Vậy thì Tổng giám đốc Giang, chuẩn bị 1 lời xin lỗi là vì muốn nhận lời tha thứ từ tôi sao? “

 

“ Tội lỗi của cô ta phạm phải tự nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị. ” Giang Mạt Hàn lạnh lùng nói.

 

“ Cô ta là người của anh… “
 
Chương 1589


“ Quan hệ giữa anh với cô ta. ” Tông Ngôn Hi còn chưa kịp nói xong, Giang Mạt Hàn đã ngắt lời cô và giải thích.

 

Tông Ngôn Hi cong môi, chỉ nghĩ rằng người đàn ông này thực sự máu lạnh và tàn nhẫn, Lăng Vi thích anh ta đến vậy.

 

Bây giờ nói vứt đi liền vứt đi, 1 chút cũng không thèm quan tâm tới, thực sự lạnh lùng giống hệt như trước đây.

 

“Cô Lâm, có thể ăn cùng tôi rồi… “

 

“ Đó là ai? “

 

Cố Hiềm bị quấn khăn tắm dưới người, nửa thân trên trần trụi, giọt nước pha lê chảy xuống cơ ngực săn chắc khiến anh trông đầy nam tính quyến rũ.

 

Anh đến trong khi lau mái tóc ướt của mình.

 

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Mạt Hàn thay đổi khi nghe thấy có người nói chuyện, khi nhìn thấy Cố Hiềm chỉ có một chiếc khăn tắm trên người, trời đã tối sầm lại.

 

Nhìn thấy đó là Giang Mạt Hàn, Cố Hiềm duỗi tay ôm Tông Ngôn Hi và cười: “ Anh Giang, sớm như vậy đến gặp bạn gái của tôi để làm gì? “

 

Tông Ngôn Hi muốn động đậy, nhưng Cố Hiềm siết chặt vai cô, không cho phép cô di chuyển.

 

“ Chủ tịch Cố và cô Lâm là quan hệ bạn trai và bạn gái sao? “ Giang Mạt Hàn hạ hai tay xuống, từ từ thu thập lại: “ Cô Lâm không phải luôn ở nước ngoài sao? Làm thế nào mà cô ấy có thể luôn gặp chủ tịch Cố chứ? “

 

“ Trước khi đến Trung Quốc, tôi đã ở nước ngoài. Chúng tôi đã gặp nhau từ sớm, cô ấy trở về Trung Quốc lần này là vì tôi. Nếu không, cô ấy không có người thân ở Trung Quốc, vậy tại sao cô ấy phải đến đây một mình? ” Cố Hiềm cố ý ôm chặt Tông Ngôn Hi: “ Nếu lần sau Tổng giám đốc Giang muốn mời cơm tối, bạn gái của tôi tối hôm qua quá mệt mỏi, cả đêm không ngủ nhiều, tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn. “

 

Tông Ngôn Hi: “… “

 

Kẻ ngốc có thể nghe được ý nghĩa của lời nói của anh.

 

Giang Mạt Hàn mím môi không đáp, ngược lại là ánh mắt rơi vào trên người Tông Ngôn Hi.

 

“ Tổng giám đốc Giang, lần sau chúng ta gặp lại nhau nhé? ” Cô nhẹ giọng nói.

 

Không biết tại sao, Giang Mạt Hàn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khó chịu, hắn không biết tại sao lại khó chịu.

 

Anh quay đầu, bỏ đi với một tiếng ậm ừ.

 

Không muốn nhìn thấy vòng tay của Cố Hiềm ôm chặt Tông Ngôn Hi.

 

Nhìn thấy anh ta lên thang máy, Tông Ngôn Hi đóng cửa lại, đẩy Cố Hiềm sang một bên: “ Cậu còn chưa tỉnh sao? “

 

Cố Hiềm cười nói : “ Đã tỉnh từ sớm rồi. “

 

“ Vậy thì tại sao cậu lại phát điên như vậy? ” Tông Ngôn Hi liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Làm phiền cậu rồi, mặc quần áo vào đã. ”

 

Đôi mắt của cô nhìn Cố Hiềm có chút sắc bén, cô cúi đầu nhìn bộ dáng của anh, làn da trắng nõn, có cơ bắp, lại còn trẻ, áp dụng một câu bình dân hiện đại, đúng là một miếng thịt tươi.

 

Cô không hề e dè hay cảm kích.

 

Anh ta thực sự tệ đến vậy sao?

 

“ Tôi rất xấu sao? “

 

“ Không xấu. ” Tông Ngôn Hi đi đến ghế sô pha, quay lưng lại với anh và ngồi xuống.

 

“ Vậy thì tại sao cậu lại không ngại ngùng? ” Cố Hiềm cảm thấy rằng khi các cô gái nhìn thấy anh như thế này, họ sẽ đỏ mặt, tai đỏ bừng, nhịp tim của họ cũng sẽ không bình thường.

 

“ Tôi chưa bao giờ coi cậu là phụ nữ. ” Tông Ngôn Hi không nhìn anh. “ Mau mặc quần áo vào, nếu không tôi sẽ đuổi anh đi. ”

 

Cố Hiềm đi tới: “ Tôi vừa nhìn thấy Giang Mạt Hàn đã khó chịu, muốn chọc giận anh ta, nhưng tôi nghĩ nó thực sự rất có tác dụng, anh ta thực sự không vui, nhưng mà, nếu anh ta không vui, tôi sẽ rất vui, haha ​​… … “

 

“ Cậu có thù với anh ta sao? ” Tông Ngôn Hi buồn cười nói.

 

Cố Hiềm nghiêm túc nói: “ Cậu có thù với anh ta, kẻ thù của cậu cũng chính là kẻ thù của tôi. “”

 

Vậy mà Tông Ngôn Hi lại cảm thấy câu này khá ấm áp?

 

Tức là thực lòng coi cô là bạn, cho nên mới đứng ở lập trường của cô mà suy nghĩ cho cô.

 

Lại nghĩ, không biết trước kia cô toàn có mấy đứa bạn kiểu gì?

 

Đột nhiên, cô cúi đầu, cười nhạo bản thân một tiếng.
 
Chương 1590


Cố Hiềm không biết cô làm sao, còn cúi đầu vẻ rất buồn bã chán nản, còn tưởng cô tức giận, hỏi: “Cô giận hả?”

 

“Không, tôi có gì đáng mà tức chứ?” Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ thì lại nhìn sang chỗ khác: “Mau mặc lại áo đi, đợi chút nữa có người đem đồ ăn sáng đến, trông anh thế này…”

 

Không đợi Tông Ngôn Hi nói xong, Cố Hiềm đã ngắt lời cô: “Tôi trông làm sao chư? Còn đẹp hơn khối em trai trên phim truyền hình đấy, mấy minh tinh đó chỉ toàn được cái mã ngoài thôi, nhìn đẹp mà vô tích sự, c0i quần áo ra có khi toàn nước lèo bụng mỡ, cô trông tôi khoẻ khoắn biết bao!”

 

Tông Ngôn Hi đứng lên: “Anh có mặc quần áo hay không? Không mặc thì tôi vào phòng vệ sinh đây?”

 

Cố Hiềm: “…”

 

Thế là thái độ gì?

 

Chẳng nhẽ trông mình xấu thật?

 

Cố Hiềm cúi đầu nhìn, trông đẹp thật mà.

 

“Cơ thể khoẻ mạnh của anh thì giữ cho bạn gái sau này của anh được không?” lnj đẩy anh một cái: “Cất giấu cơ thể đẹp đẽ của anh kĩ càng đi.”

 

Cố Hiềm cười đi vào phòng: “Đúng là phải giấu đi, để người khác nhìn thấy rồi thì tôi lại không muốn bị theo đuổi đâu.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Đúng là quá tự luyến, chú Quan còn không tự luyến như thế.

 

Anh ta thực sự là con trai của chú Quan sao?

 

Cô tỏ vẻ hơi hoài nghi.

 

“Tông Ngôn Hi.” Cửa phòng vừa đóng lại đột nhiên mở ra, Cố Hiềm thò đầu vào: “Quần áo hôm qua cởi ra, tôi không mặc nổi thật, toàn mùi rượu, khó ngửi lắm.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Anh có ý gì?” Cô khoanh tay trước ngực.

 

“Hê hê, cô đi mua hộ tôi đi? Tiện thể mua hộ tôi một chiếc quần lót nam.” Cố Hiềm cười.

 

Tông Ngôn Hi cầm lấy chiếc gối ôm trên sô pha ném qua đó: “Anh không mặc thì cứ cởi truồng đi, đằng nào tôi cũng có quần áo, chút nữa tôi đi ra ngoài.”

 

“Chúng ta không phải bạn bè sao? Sao cô nhỏ mọn thế?”

 

“Xin lỗi, tôi không hào phóng nổi.”

 

Mua quần lót?

 

Vậy mà cũng nghĩ ra được.

 

Cuối cùng Cố Hiềm vẫn phải mặc quần áo từ hôm qua.

 

Hai người thu dọn xong thì khách sạn đưa cơm lên.

 

Rèm trong phòng đều được kéo ra, mở cửa sổ để thêm chút không khí trong lành, hai người ngồi ăn sáng trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

 

“Cô có thần tượng nam không?” Cố Hiềm hỏi.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Không.”

 

“Đúng là vô vị.”

 

Tông Ngôn Hi: “???”

 

“Cô có thần tượng nữ nào không?” Tông Ngôn Hi hỏi ngược lại.

 

“Có.”

 

“Ai?”

 

“Không nói cho anh.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô uống một hớp sữa: “Tôi còn không thèm biết í chứ.”

 

Cố Hiềm cười, đặt một miếng khoai tây chiên trong đĩa của mình lên đĩa của cô: “Cái này ngon này.”

 

Tông Ngôn Hi gắp lên cho vào miệng.
 
Chương 1591


Hương vị quả thực không tồi, có sự mềm mại của khoai tây, thêm vỏ ngoài giòn rụm.

 

Ở nơi khác, Giang Mạt Hàn đang đi ra từ khách sạn, sắc mặt lạnh lùng, chưa ăn sáng đã rời đi.

 

Tăng hết tốc độ, bây giờ chưa đến thời gian đi làm, trên đường ít xe, nếu không thì muốn nhanh cũng không nhanh được.

 

Đến công ty, anh lập tức bảo thư kí thông báo họp đến các phòng ban.

 

Hình như chỉ có để bản thân làm việc thì mới không nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, Cố Hiềm ôm Lâm Huệ Tinh.

 

Anh cũng không biết mình làm sao nữa.

 

Thực ra, anh thực sự, thực sự rất không thích cảm giác này.

 

Không thích bản thân không có cảm giác khác lạ với những người phụ nữ không phải Tông Ngôn Hi.

 

Anh cảm thấy mình đang phản bội cô.

 

Tuy rằng anh từng hận cô, oán giận cô.

 

Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc sau này bản thân sẽ có tình cảm với một người phụ nữ khác.

 

Một buổi sáng đều họp, Giang Mạt Hàn giao rất nhiều nhiệm vụ, khiến không khí của công ty vốn đang bận rộn lại trở nên căng thẳng hơn nữa.

 

Mọi người đều phát hiện ra được tâm trạng anh không tốt lắm, cũng không ai dám ho he gì, đều thục mạng làm việc.

 

Không ai dám tám chuyện.

 

Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

 

Đến gần trưa, thư kí cầm một chiếc hộp, gõ cửa phòng làm việc.

 

Giang Mạt Hàn c0i đồ Tây ra, hai khuy áo trên cùng của áo sơ mi được tháo ra, lộ ra chiếc cổ thon thả, chiếc cà vạt tháo hờ trên người, không còn vẻ nghiêm túc như ngày trước, rõ ràng đang hơi phiền muộn.

 

Nghe thấy tiếng gõ cửa thì thấp giọng nói: “Vào đi.”

 

Từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên.

 

Thư kí nhanh chóng mở cửa đi vào, đến trước bàn làm việc thì dừng lại: “Đây là đồ chuyển phát được gửi tới khi anh họp vào sáng nay.”

 

Đồ chuyển phát?

 

Giang Mạt Hàn ngẩng đầu.

 

Thư kí đẩy chiếc hộp qua: “Tên người nhận hàng là anh.”

 

Giang Mạt Hàn không mua hàng trên mạng, ai gửi đồ cho anh?

 

“Bên trong là gì?” Anh hỏi.

 

Thư kí lắc đầu, trong lòng nghĩ tôi có dám mở ra đâu, sao mà biết được?

 

“Không biết bên trong đựng gì, cầm lên thấy rất nhẹ.”

 

“Để đó đi.” Anh nhàn nhạt nói.

 

Thư kí đặt đồ lên bàn rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

 

Giang Mạt Hàn cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, nhưng lại không thể bình tĩnh được, anh gấp văn kiện lại, nhìn chiếc hộp chuyển phát trên bàn, một lúc sau thì mới giơ tay cầm lấy, dùng đầu bút rạch băng dính ra, bên trong là một chiếc USB.

 

Lần trước Lý Thành Kiệt cũng gửi cho anh một chiếc USB, vậy lần này là thế nào?”

 

Anh lấy USB từ bên trong ra, tiện tay vứt chiếc hộp vào trong thùng rác.

 

Ngẫm nghĩ một lúc, anh vẫn cắm USB vào máy tính rồi mở tệp tài liệu ra, anh muốn xem xem rốt cuộc là người nào và gửi cho anh thứ gì.

 

Anh điều khiển chuột mở ra một file video, hình ảnh bên trong hiện ra rất nhanh, là cảnh tượng anh rời khỏi biệt thự.

 

Sau khi anh đi không bao lâu liền có hai người đi vào, giả mạo danh nghĩa của anh để ép Tông Ngôn Hi ký thỏa thuận ly hôn.

 

Ánh mắt anh trở nên âm trầm

 

Hai người này chính là người của Lăng Vi?

 

Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm.

 

Tông Ngôn Hi cầm bút lên, cúi đầu ký thỏa thuận.
 
Chương 1592


Tuy rằng không nhìn rõ được vẻ mặt của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô thông qua màn hình máy tính.

 

Trái tim anh trong phút chốc như bị bóp chặt, lúc đó anh không cảm thấy thế nào cả, nhưng một năm sau xem lại cảnh tượng này trái tim anh vừa nghẹn vừa đau.

 

Tận mắt nhìn thấy cô bị đưa đi so với chỉ nghe kể lại quá trình cô bị hại, cảm giác không hề giống nhau.

 

Sự hoảng sợ, căm hận, sự tuyệt vọng và sợ hãi của cô anh đều có thể nhìn rõ ràng thông qua màn hình máy tính.

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, đột nhiên anh đứng phắt dậy, hai tay hất đổ hết những đồ vật được bày ở trên bàn làm chúng rơi loảng xoảng xuống đất.

 

Thư ký nghe thấy tiếng động liền mở cửa chạy vào, nhìn thấy một đống hỗn độn dưới đất thì sợ hãi đứng sững sờ ở cửa, không dám động đậy.

 

Anh trầm giọng quát: “Ra ngoài!”

 

Thư ký lập tức lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

 

Giang Mạt Hàn ôm lấy ngực trái ngồi trở lại trên ghế, nơi đó giống như thiếu mất một mảnh ghép, trống rỗng đến đau đớn.

 

Anh ngồi một mình ở đó rất lâu mới cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại nội bộ, bảo thư ký gọi Nam Thành đến.

 

Không bao lâu sau Nam Thành liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Giang.”

 

“Nam Thành.”

 

Giang Mạt Hàn ngẩng đầu: “Giúp tôi hẹn một người.”

 

Nam Thành gật đầu: “Anh muốn gặp ai?”

 

“Đội trưởng của đồn cảnh sát.”

 

“… Vâng.” Nam Thành do dự một lúc, bởi vì anh ta đã biết vì sao Giang Mạt Hàn muốn Lăng Vi chết.

 

Vì Tông Ngôn Hi đã bị chính Lăng Vi hại chết.

 

Anh ta biết được chuyện này từ miệng của Lý Thành Kiệt, bời vì hành động của Giang Mạt Hàn vượt quá dự liệu của anh ta.

 

Cho nên ngày hôm qua sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta liền đi tìm Lý Thành Kiệt.

 

“Bà chủ cũng đã chết rồi, chi bằng cho Lăng Vi một cơ hội…”

 

Giang Mạt Hàn quắc mắt, lạnh giọng hỏi: “Cô ta đã giết người thì chính là tội phạm giết người, làm sao tôi có thể bỏ qua cho cô ta?”

 

Hơn nữa người cô ta giết chính là Tông Ngôn Hi, nếu như là người khác thì có lẽ anh còn suy nghĩ lại.

 

Nhưng Tông Ngôn Hi không phải là người khác.

 

“Cô ta, nhất định phải chết!”

 

Giọng nói của anh u ám và lạnh lẽo, không hề có chút độ ấm nào, càng không có bất kỳ chút tình người nào.

 

Nam Thành nhẹ cụp mắt: “Vâng, tôi đi làm ngay.”

 

Bốn giờ chiều, Quan Kình xuất hiện tại đồn cảnh sát, chính là vì vụ án của Lăng Vi.

 

Bây giờ chứng cứ đã xác thực, nhân chứng vật chứng đều có đủ, đội trưởng hiện tại là người do Thẩm Bồi Xuyên đề cử, biết Quan Kình và Thẩm Bồi Xuyên có quan hệ, cho nên rất gần gũi.

 

“Tôi sẽ cố hết sức xét xử vụ án này trong vòng một tuần, với tội cố ý giết người và chưa thực hiện được hành vi cố ý giết người thì cho cô ta ngồi tù cả đời cũng không thành vấn đề, tôi sẽ không để cho cô ta ở trong đó được nhẹ nhàng đâu.”

 

Quan Kình gật đầu: “Chuyện này phải làm anh tốn sức rồi.”

 

“Không cần khách sáo với tôi.” Anh ta là người của Thẩm Bồi Xuyên, đương nhiên cũng biết rằng Thẩm Bồi Xuyên có mối quan hệ gần gũi với ai.

 

“Đúng rồi, chủ tịch Mạt Hàn của tập đoàn Hằng Khang muốn gặp tôi, Lăng Vi này trước nay luôn ở công ty của anh ta, hai người hình như cũng không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường, bây giờ muốn gặp tôi e là muốn cứu người.

 

“Anh đồng ý gặp chưa?” Quan Kình hỏi.

 

“Tôi vẫn chưa trả lời.”

 

“Gặp đi.” Quan Kình nhìn đội trưởng Ngô: “Chỉ cần anh không đồng ý là được rồi, còn nữa, gặp mặt ở đâu thì gửi địa chỉ cho tôi.”
 
Chương 1593


“Ông Quan Kình đây là có ý gì?” Đội trường Ngô không hiểu rõ dụng ý của ông ấy.

 

“Nếu anh ta tìm anh thật sự là để cứu Lăng Vi thì tôi liền dẫn người đến cho anh ta một trận!”

 

Lăng Vi chính là người muốn giết Tông Ngôn Hi, anh ta xem video có lẽ cũng đã thấy rõ, nếu như vẫn còn muốn cứu Lăng Vi, vậy thì người đàn ông này quá bạc tình bạc nghĩa rồi, nhất định ông phải thay Tông Ngôn Hi trút cơn giận này.

 

Đội trưởng Ngô ngay lập tức hiểu rõ: “Vậy sau khi hẹn địa điểm tôi sẽ liên lạc với anh.”

 

“Được.”

 

Quan Kình từ đồn cảnh sát đi ra. Bởi vì Nam Thành gọi điện thoại cho bên này không có hồi âm, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, anh ta sợ rằng đội trưởng Ngô không gặp cho nên liền tự mình đến đây tìm anh ta.

 

Nhìn thấy Nam Thành đi vào đồn cảnh sát, Quan Kình liền núp vào phía sau cây cột ở đại sảnh đồn cảnh sát, đợi cho Nam Thành đi qua rồi mới bước ra, nheo mắt nhìn theo bóng lưng anh ta.

 

Nam Thành hoàn toàn không biết sau lưng có người đang âm thầm nhìn mình, chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh mà không nói rõ được vì sao.

 

Anh ta nghĩ rằng có lẽ là do nơi này quá uy nghiêm nên lạnh chăng?

 

Sau khi Quan Kình rời đi thì đội trưởng Thẩm quay lại văn phòng xử lý công việc trong tay, cùng với cấp dưới của mình gõ cửa đến thông báo.

 

“Đội trưởng Ngô, Nam Thành của tập đoàn Hằng Khang muốn gặp anh.”

 

Đội trưởng Ngô nói: “Để anh ta vào đi.”

 

Người kia rất nhanh đã thông báo cho Nam Thành: “Đội trưởng Ngô đang ở trong phòng làm việc, anh vào trong đi.”

 

“Cảm ơn.” Nam Thành nói một tiếng cảm ơn với người thông báo rồi mới bước vào.

 

“Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

 

Nam Thành vừa mới bước vào, đội trưởng Ngô liền mở miệng, trong lòng đoán rằng có lẽ anh ta có khả năng đến đây để nói giúp cho Lăng Vi, nhưng lại giả vờ như không biết gì cả.”

 

Là chủ tịch của chúng tôi muốn gặp anh.” Nam Thành nói.

 

Đội trưởng Ngô rất tự nhiên nói: “Ông chủ của Hằng Khang mời khách, tôi phải nể mặt chứ, nói đi, muốn gặp ở đâu?”

 

“Hoàng Thành, phòng VIP tầng trên cùng, bảy giờ chủ tịch của chúng tôi sẽ đợi ngài ở đó.”

 

“Được, cậu nói lại với chủ tịch Giang tôi nhất định sẽ tới.”

 

“Được, bây giờ tôi liền về nói với chủ tịch, người sảng khoái như đội trưởng Ngô sau này có nơi nào có thể dùng đến tôi xin cứ tự nhiên mở miệng.”

 

Đội trưởng Ngô phất phất tay: “Cái này để sau rồi nói.”

 

Nam Thành nói: “Vậy được, tôi đi trước nhé.”

 

Đội trưởng Ngô đáp một tiếng.

 

Bảy giờ.

 

Trong phòng VIP có quan cảnh đẹp nhất của tầng cao nhất Hoàng Thành, Giang Mạt Hàn đã đến trước.

 

Phòng VIP này thiết kế ở vị trí đẹp nhất, cả một bức tường là cửa sổ sát đất, bàn ăn được đặt bên cửa sổ, ngồi ở đây có thể thu hết được cảnh đêm của thành phố này vào mắt.

 

Bảy giờ, đội trưởng Ngô đến theo giờ hẹn, Nam Thành đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy anh ta đến liền lập tức nghênh đón, nhiệt tình nói: “Đội trưởng Ngô.”

 

Đội trưởng Ngô gật đầu.

 

“Chủ tịch đã ở trong phòng VIP rồi.”

 

Nam Thành dẫn đội trưởng Ngô đi về phía phòng VIP.

 

Rất nhanh đã đến cửa phòng VIP, Nam Thành đẩy cửa phòng, hướng về phía anh ta làm động tác mời: “Đội trưởng Ngô, mời.”

 

Đội trưởng Ngô bước vào trong.

 

Giang Mạt Hàn từ chỗ ngồi đứng lên chào hỏi trước: “Đội trưởng Ngô.”

 

Đội trưởng Ngô bước đến: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Hai người bắt tay nhau, lúc Giang Mạt Hàn thu tay lại thì nói: “Đội trưởng Ngô, mời ngồi.”

 

Đội trưởng Ngô ngồi xuống, đồng thời nói thẳng: “Tổng giám đốc Giang tìm tôi là vì chuyện của cô Lăng Vi sao?”
 
Chương 1594


Giang Mạt Hàn ngồi xuống, cũng không giấu giếm trả lời: “Đúng.”

 

“Vậy Tổng giám đốc Giang muốn thế nào? Hoặc là muốn tôi làm gì?” Đội trưởng Ngô bưng cốc nước trước mặt lên uống một hơi: “Là muốn tôi hạ thủ lưu tình?”

 

Dù sao Lăng Vi cũng là người của anh ta, điều này cũng không phải là bí mật gì.

 

Nếu không anh ta cũng sẽ không chủ động tìm mình nhỉ?

 

Giang Mạt Hàn nói: “Không phải.”

 

Đội trưởng Ngô nhướng mày: “Ồ, vậy Tổng giám đốc Giang muốn tìm tôi để làm gì?”

 

“Giết người là phạm pháp, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi mong muốn cô ta có thể bị xử tử hình.”

 

Đội trưởng Ngô lại có phần bất ngờ, còn tưởng rằng là anh muốn cứu người, hóa ra là ngược lại.

 

“Theo như tôi được biết, cô Lăng Vi này đã ở bên cạnh Tổng giám đốc Giang từ rất lâu rồi, lẽ nào anh không niệm tình xưa sao?”

 

Lúc này ở khách sạn.

 

Sau khi đội trưởng Ngô có được địa chỉ liền nói với Quan Kình, Quan Kình đã lén đặt trước máy nghe trộm ở trong phòng VIP, cuộc nói chuyện của bọn họ ở trong phòng Quan Kình đều nghe rõ mồn một.

 

Ông đã chuẩn bị xong việc đi đánh người rồi, kết quả Giang Mạt Hàn lại không hề nói giúp cho Lăng Vi.

 

Điều này làm ông không còn quá tức giận như vậy nữa.

 

Cùng may là anh ta chưa đến mức tán tận lương tâm, không phân biệt được phải trái.

 

Không, anh ta chính là một người không phân biệt phải trái!

 

Nếu không thì cũng sẽ không vì chuyện ban đầu mà mang lòng báo thù.

 

Trong phòng VIP.

 

Giang Mạt Hàn rót nước cho đội trưởng Ngô: “Không hẳn là người của tôi, chỉ là người làm trong công ty.”

 

“Vụ án lần này còn là vụ án được lôi ra từ một năm trước, là sự việc liên quan đến vợ của anh, có lẽ Tổng giám đốc Giang đã biết rồi chứ? Trận hỏa hoạn lúc trước không phải là để tự sát, mà là do tội phạm tình nghi Lăng Vi phóng hỏa, không biết Tổng giám đốc Giang nghĩ sao về chuyện này?”

 

Tay Giang Mạt Hàn đang để trên bàn chầm chậm đan chéo vào nhau, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra là anh đang giả vờ trấn định.

 

“Cuộc hôn nhân ba năm của tôi và vợ…” Nhắc đến cô ấy, trong lòng Giang Mạt Hàn càng lúc càng không thể bình tĩnh, anh ngừng một lúc rồi mới nói: “Tôi rất yêu cô ấy, cô ấy qua đời tôi rất đau lòng, tôi hi vọng người hại cô ấy phải chịu hình phạt thích đáng, như vậy mới có thể an ủi linh hồn của cô ấy ở trên trời.”

 

Đội trưởng Ngô khẽ nhướng mày: “Tôi nhớ lúc đó hai người đã làm thủ tục ly hôn rồi?”

 

Giang Mạt Hàn khẽ cụp mắt, lông mi run run: “Đúng vậy.”

 

“Cho dù chúng tôi ly hôn, nhưng cũng đã từng yêu nhau, nếu không sẽ không kết hôn.” Giọng nói của anh không còn lạnh nhạt mang theo sự mạnh mẽ của ngày thường, mà lại có phần run rẩy.

 

Nếu như lúc đầu chỉ là yêu thích đơn thuần, có lẽ bây giờ bọn họ đã sống cùng nhau rất hạnh phúc.

 

“Đội trưởng Ngô, có thể tiết lộ một chút sẽ phán quyết thế nào không?”

 

“Giết người đền mạng, hơn nữa còn lên kế hoạch phạm tội tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng, cho dù không tử hình thì cũng là tù chung thân, tôi cảm thấy tước đoạt đi tự do cả đời của một người so ra còn dày vò hơn cả làm cho cô ta chết, Tổng giám đốc Giang thấy sao?”

 

“Vậy tôi muốn nhờ đội trưởng Ngô giúp tôi một việc.” Giang Mạt Hàn nhìn anh ta.

 

“Tổng giám đốc Giang cứ nói, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ không thoái thác, bây giờ Tổng giám đốc Giang chính là người nổi tiếng của thành phố chúng ta, tôi nhất định sẽ nể mặt anh.”

 

“Tôi sẽ không để cho đội trưởng Ngô phải giúp không đâu, đội trưởng Ngô nếu khi nào có việc cần đến tôi thì cứ nói.”

 

Hai người cùng nói mấy câu khách sáo với nhau.

 

“Tôi không muốn cô ta ở trong đó sống quá yên ổn.” Giang Mạt Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn về ánh đèn rực rỡ đằng xa, trong đáy mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

 

“Được.”

 

Đội trưởng Ngô sảng khoái nhận lời, cho dù Giang Mạt Hàn không đưa ra yêu cầu này, anh ta cũng sẽ làm như vậy.

 

“Vậy tôi còn có việc, đi trước nhé.” Đội trưởng Ngô đứng dậy.

 

Giang Mạt Hàn cũng đứng dậy: “Đội trưởng Ngô vẫn chưa nói cần tôi làm gì.”
 
Chương 1595


“Vậy coi như Tổng giám đốc Giang nợ tôi một ân tình, tương lai nếu có việc gì cần Tổng giám đốc Giang giúp đỡ thì hi vọng anh sẽ không từ chối.”

 

“Đương nhiên rồi.”

 

“Vậy tôi không ăn bữa tối nhé, quả thật là tôi còn có chuyện, Tổng giám đốc Giang không cần tiễn đâu.” Đội trưởng Ngô vẫy tay.

 

Giang Mạt Hàn gọi: “Nam Thành, tiễn đội trưởng Ngô.”

 

Nam Thành đẩy cửa bước vào.

 

Đội trưởng Ngô bước ra ngoài, Nam Thành đi theo anh ta: “Tôi tiễn đội trưởng Ngô xuống lầu.”

 

Đội trưởng Ngô nói: “Không cần, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

 

Tuy rằng đội trưởng Ngô nói như vậy nhưng Nam Thành vẫn tiễn anh ta đến thang máy mới quay trở lại phòng VIP.

 

Trong phòng VIP, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng, ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào trong, rực rỡ nhiều màu sắc, dường như làm cho căn phòng đắm chìm trong biển sắc màu rực rỡ.

 

Giang Mạt Hàn đứng trước cửa sổ, mặt hướng về bên ngoài cửa sổ, thân hình thon dài hiện rõ vẻ hiu quạnh và cô đơn.

 

Nam Thành đẩy cửa bước vào, nhìn anh một lúc lâu mới mở miệng: “Lăng… Vi sẽ chết sao?”

 

Giang Mạt Hàn chầm chậm xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Nam Thành, một lúc sau mới nói: “Cậu đang quan tâm cô ta sao?”

 

Nam Thành cụp mắt: “Tôi và cô ấy cùng ở bên cạnh anh, trước nay luôn xem cô ấy là bạn, chỉ là có hơi bùi ngùi.”

 

“Cô ta… đáng chết.”

 

Nói xong Giang Mạt Hàn lại xoay người đi một lần nữa, thành phố vẫn phồn hoa như cũ, ánh đèn neon vẫn lấp lánh như vậy, đường phố vẫn đông đúc không ngừng nghỉ như vậy, không bởi vì thiếu đi một ai mà trở nên khác đi, chỉ có trái tim sẽ thay đổi.

 

Giống như anh giờ phút này.

 

Giống như một cái xác biết đi vậy.

 

Không có linh hồn, chỉ có thể xác này.

 

“Nam Thành, cậu có từng làm qua chuyện gì vô cùng hối hận không?” Anh dùng giọng nói trầm thấp hỏi.

 

Nam Thành trả lời anh: “Có.”

 

“Nói ra nghe thử xem.”

 

Lời nói này của anh giống như là đang tìm cảm giác cân bằng.

 

Cũng có người giống như anh vậy, hối hận, tiếc nuối.

 

“Đã từng thích một cô gái, có điều cô ấy không thích tôi.” Nam Thành trả lời ngắn gọn trực tiếp.

 

“Vì sao không theo đuổi?” Giang Mạt Hàn xoay người lại hỏi anh ta.

 

Hạnh phúc không phải là dựa vào bản thân tự mình theo đuổi mà có sao?

 

Nam Thành lắc đầu: “Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy, cũng không muốn cô ấy phải khó xử, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tôi vui rồi, nếu có một ngày cô ấy không hạnh phúc, quay về tìm tôi thì tôi cũng sẵn lòng chấp nhận.”

 

Giang Mạt Hàn nhìn anh ta thật lâu, cô ấy hạnh phúc thì cậu ấy sẽ hạnh phúc?

 

Nếu như không được ở bên người mình thích, nhìn cô ấy ân ái với người đàn ông khác, thật sự có thể hạnh phúc mà không có chút tiếc nuối nào sao?

 

Nghe thấy lời nói của Nam Thành, anh cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ.

 

Nếu như anh thích một người, anh hi vọng sẽ được ở bên người đó.

 

Anh vẫn thường nghĩ, nếu như cô ấy vẫn có thể còn sống, anh nhất định sẽ giữ chặt cô bên cạnh mình một lần nữa.

 

Thế nhưng… cô sẽ không còn xuất hiện trên thế giới ngày nữa rồi nhỉ?

 

Là anh đã hại chết cô.

 

Nếu như anh không đề nghị ly hôn, Lăng Vi cũng sẽ không dám ra tay.

 

Anh hối hận, vô cùng hối hận.

 

Nhưng, chuyện duy nhất không thể thay đổi được chính là chuyện đã xảy ra.
 
Chương 1596


“Tổng giám đốc Giang, chuyện đã qua rồi, anh đừng nghĩ nữa.” Nam Thành cũng không biết làm sao để an ủi anh.

 

Chỉ là không muốn nhìn thấy anh như vậy.

 

“Trái tim, làm sao có thể điều khiển được?” Càng là việc không muốn nhớ đến thì lại càng rõ ràng.

 

“Đi thôi.” Anh vừa cất bước đi, nam Thành liền theo sau.

 

Bên kia Cố Hiềm và Tông Ngôn Hi vừa ăn sáng xong, lúc Cố Hiềm chuẩn bị đi thì nhìn cô: “Hôm nay chị có lịch trình gì không?”

 

Tông Ngôn Hi nói qua loa: “Vẫn chưa làm xong phương án kế hoạch, ở khách sạn làm việc thôi.”

 

Cố Hiềm cười: “Vậy tối nay em tan làm chúng ta hẹn nhau đi ăn tối nhé? Dù sao sáng nay cũng là chị mời.”

 

Tông Ngôn Hi tựa người vào mép cửa: “Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới việc ăn thôi hả? Vừa mới ăn sáng xong liền nghĩ đến buổi tối ăn gì, có biết rằng cậu là cái gì không?”

 

Cố Hiềm hỏi: “Cái gì?”

 

“Thùng cơm.”

 

Thùng cơm?

 

Lời này sao nghe có vẻ không giống lời tốt đẹp gì nhỉ?

 

Tuy rằng cậu đã học được rất nhiều thứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều câu từ cậu không hiểu, ngôn ngữ mẹ đẻ này quả thực là quá uyên thâm, có khi chỉ một chữ thôi cũng đã có mấy nghĩa rồi.

 

Cậu nhìn Tông Ngôn Hi một cái, lấy điện thoại ra search ý nghĩa của hai chữ thùng cơm này, xem xong thì xụ mặt hỏi ngược lại: “Chị đã từng gặp qua cái thùng cơm nào phong độ ngời ngời như em chưa?”

 

Tông Ngôn Hi trề trề môi: “Cậu không phải sao?”

 

Cố Hiềm: “…”

 

“Không nói với chị nữa.” Trên phương diện tiếng mẹ đẻ này cậu nói không lại cô, bởi vì không hiểu nhiều câu từ bằng cô.

 

Đặc biệt là mấy từ ngữ ám chỉ để mắng người.

 

“Em đi đây.”

 

Cố Hiềm đi ra ngoài, Tông Ngôn Hi cười cười: “Vậy chị không tiễn cậu nữa nhé?”

 

“Quả thật là một con người vô tình vô nghĩa, em chính là ân nhân cứu mạng của chị đấy, một chút cũng không biết báo đáp, uổng công cứu chị rồi.” Cậu hừ lạnh một tiếng.

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô vẫn luôn nhớ đến ân tình này đó có được không vậy?

 

Nếu không cô sẽ xem cậu như em trai sao?

 

Phòng tắm và phòng ngủ của cô từ trước đến nay không cho ai mượn, đặc biệt là người khác giới.

 

Cố Hiềm đứng ở trước thang máy ấn nút.

 

Một lúc sau cửa thang máy mở ra, lúc cậu vừa muốn bước vào thì bên trong đã có ba người bước ra, người đi trước là Quan Kình.

 

Cố Hiềm sửng sốt, sau đó có hơi luống cuống, đứng trước thang máy không biết nên làm gì.

 

Người đàn ông này không phải là…

 

Quan Kình nhìn cậu một cái, nhưng không quá để ý, chỉ là cảm thấy cậu kỳ quái, ông đã bước ra rồi mà cậu còn không vào thang máy.

 

Ông mang theo hai người đi đến căn phòng Tông Ngôn Hi đang ở gõ cửa.

 

Cố Hiềm nhìn thấy ông gõ cửa, đôi mắt lập tức trừng lớn.

 

Sao ông ta lại đi đến gõ cửa phòng của Tông Ngôn Hi?

 

Ông ta là người xấu hay là người tốt?

 

Có phải là người muốn hại cô không nhỉ?

 

Lúc này trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.

 

Ngay vào lúc cửa phòng mở ra, cậu nhanh chóng ấn nút vào thang máy đang đóng lại, đồng thời nhanh chân bước vào.
 
Chương 1597


Rất nhanh sau đó cửa thang máy liền đóng lại, cậu không ấn nút xuống tầng một mà ấn nút xuống dưới tầng này một tầng, cậu bước ra khỏi thang máy tìm đến cầu thang bộ, lại bước lên trên, đồng thời trong cả quá trình này đều gọi điện thoại cho Tông Ngôn Hi.

 

Sợ cô gặp phải người xấu, nếu như không có ai bắt máy, cậu sẽ báo cảnh sát hoặc là xông vào.

 

Nếu như có người bắt máy tức là người kia không phải đến làm hại cô.

 

Nhưng nếu như không phải người hại cô, vậy thì sao cô lại quen biết người đàn ông đó?

 

Cậu đã từng đưa ảnh cho cô xem rồi.

 

Trong lòng cậu có rất nhiều rất nhiều suy nghĩ.

 

Tông Ngôn Hi còn tưởng rằng là Cố Hiềm đã đi rồi lại quay về, mở cửa phòng nói: “Sao cậu lại…”

 

Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Quan Kình.

 

“Chú Quan.”

 

Quan Kình nhìn cô hỏi: “Tưởng rằng chú là ai?”

 

Nói rồi ánh mắt liền quét vào trong phòng, đồ ăn sáng vừa ăn xong còn đặt trên bàn chưa dọn, có hai phần thức ăn, rõ ràng là hai người cùng nhau ăn.

 

Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, mới 6 giờ 49 phút.

 

Không giống như là đến để ăn sáng.

 

Có người qua đêm ở đây?”

 

Tông Ngôn Hi cảm nhận được ánh mắt của Quan Kình, quay đầu lại nhìn một cái, giải thích: “Một người bạn của cháu.”

 

Quan Kình hỏi: “Nam hay nữ?”

 

Tông Ngôn Hi gãi gãi đầu, vẫn trả lời đúng sự thật: “Nam.”

 

Quan Kình bảo hai người đi theo ông đến đứng đợi ngoài cửa, còn ông thì bước vào, tiếp tục hỏi: “Qua đêm ở đây à?”

 

Tông Ngôn Hi đóng cửa, thành thật trả lời: “Vâng.”

 

Quan Kình nhìn cô, rõ ràng là vẻ mặt rất bất ngờ.

 

Tông Ngôn Hi đỡ trán, vừa nhìn vẻ mặt của ông liền biết chắc chắn là ông lại nghĩ nhiều rồi.

 

“Một người bạn của cháu, chính là người cứu cháu ấy, tối qua tâm trạng cậu ấy không tốt nên đến tìm cháu uống rượu, kết quả là cậu ta uống hơi nhiều, cháu lại không yên tâm để cậu ta đi về một mình nên mới bảo cậu ta ở lại đây một đêm.” Nói rồi cô chỉ chỉ sô pha, chăn lông bên trên cô vẫn chưa thu dọn, nhìn có vẻ là có người đã ngủ.

 

Quan kình cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, cô là người đã từng chịu tổn thương về mặt tình cảm, sẽ không làm ra những chuyện bồng bột.

 

Ông ngồi xuống.

 

Tông Ngôn Hi hỏi: “Chú Quan ăn sáng chưa?”

 

Quan Kình nói rằng ăn rồi.

 

“Cháu thấy chú dẫn theo hai người, bọn họ là ai?”

 

Tông Ngôn Hi hỏi, lúc này chiếc điện thoại cô đặt trên bàn kêu lên, cô cầm lên xem, trên màn hình hiển thị tên của Cố Hiềm, cô nhướng nhướng mày, người này không phải vừa mới đi rồi sao?

 

Cô nhận điện thoại.

 

“Ngôn Hi chị không sao chứ?”

 

Điện thoại vừa thông ngay lập tức truyền đến giọng nói của Cố Hiềm.

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Đầu cô một mảnh mờ mịt.

 

“Cố Hiềm, cậu làm sao vậy?”

 

“À, không, không có gì.” Lúc này Cố Hiềm đã đi đến tầng này, nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa, lại nghe ngữ khí bình tĩnh của cô, không giống như gặp phải chuyện gì, thử thăm dò hỏi: “Chị có muốn ra ngoài không?”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Không phải tôi đã nói là tôi phải ở trong khách sạn làm việc hả?”

 

“Ồ, em quên mất, bây giờ chị đang ở trong phòng một mình hả?”

 

Tông Ngôn Hi nhận ra điểm bất thường: “Cố Hiềm, rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
 
Chương 1598


“Không có gì, chỉ là em sợ chị ở trong phòng một mình sẽ buồn chán, có muốn em mời chị đi xem phim buổi trưa không?”

 

“Không cần đâu, tôi còn có việc, cúp máy trước đây…”

 

“Chờ cút, cậu thật sự không có việc gì chứ?”

 

“Không có thì tôi cúp máy nhé?”

 

“Ờ.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’, Cố Hiềm đứng tại ngã rẽ nhìn cánh cửa, không rời đi. Cậu muốn xác nhận xem người đàn ông vừa nãy gõ cửa là ai, có phải đi ra từ phòng Tông Ngôn Hi hay không.

 

Như vậy cậu có thể xác nhận được rốt cuộc là Tông Ngôn Nhi có quen biết ông ta hay không.

 

Nếu như quen biết, vậy tại sao hôm qua lúc cậu nói gặp ông ta cô lại không nói là mình có quen biết.

 

Trong phòng, Tông Ngôn Hi đặt điện thoại xuống.

 

Quan Kình hỏi: “Là người bạn tâm trạng không tốt của cháu à?”

 

Tông Ngôn Hi nói phải, lúc nói ra cô hơi cúi đầu.

 

Dẫu sao cô cũng biết được thân phận của Cố Hiềm, nhưng lại giấu cả hai bên.

 

Trong lòng cô thật sự rất đắn đo không biết có nên nói với Quan Kình hay không.

 

Quan Kình đột nhiên nói: “Chuyện lần trước cháu nói, chú đã suy nghĩ rồi.”

 

Thực ra là đã hỏi Tống Cảnh hạo rồi.

 

“Chuyện liên quan đến Giang Mạt Hàn, chú có thể không nhúng tay vào, cháu có thể làm theo suy nghĩ của cháu, có điều, hai người ở ngoài cửa cháu phải giữ lại bên cạnh.”

 

Trong lòng Tông Ngôn Hi hiểu rõ, lần trước Quan Kình nói sẽ suy nghĩ, thực ra là đi hỏi ý kiến của bố mẹ cô.

 

Haizz… Cũng vì chút lòng tự trọng đó của cô.

 

“Cảm ơn chú Quan.” Tông Ngôn Hi cười nói.

 

Quan Kình quay trở lại chuyện chính: “Cháu gọi hai người ở ngoài cửa vào đây, các cháu làm quen nhau một chút, hai người bọn họ thân thủ không tệ, cháu dẫn theo bên người, một mặt là để bảo vệ cháu, mặt khác cũng có thể giúp đỡ cháu, cháu có chuyện gì không tiện ra mặt đều có thể bảo bọn họ làm.”

 

Tông Ngôn Hi không từ chối, bởi vì cô biết rằng, nếu như Quan Kình không ở lại đây giúp đỡ cô, vậy thì hai người kia cô bắt buộc phải giữ lại, nếu không có thể sẽ không đồng ý một mình cô ở đây tìm Giang Mạt Hàn báo thù.

 

Cô đứng dậy đi mở cửa.”

 

Hai người vào đây đi.” Tông Ngôn Hi nói với hai người ngoài cửa.

 

Hai người đàn ông hơi cúi người chào cô, nói: “Cô chủ.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu, nghiêng người nhường đường cho bọn họ vào phòng.

 

Chờ đến khi hai người đàn ông vào phòng xong Tông Ngôn Hi liền đóng cửa lại.

 

Cố Hiềm đang trốn ở trong ngã quẹo tận mắt nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra.

 

Bây giờ cậu có thể khẳng định rằng Tông Ngôn Hi quen biết người kia.

 

Nhưng nếu như cô có quen biết, vậy tại sao cô lại không nói cho cậu?

 

Tại sao cô lại cố tình che giấu? Rốt cuộc có xem cậu là bạn bè hay không?

 

Trong lòng cậu biết rất rõ Tông Ngôn Hi, nhưng lại không vui vì cô không hề nhắc đến chữ nào với mình.

 

Trong phòng.

 

Quan Kình giới thiệu hai người với Tông Ngôn Hi, ông chỉ vào một người trong hai người đàn ông: “Cậu ấy tên là Điền Khởi Phong, là anh.”

 

Tiếp đến ông lại chỉ vào người còn lại: “Cậu ấy tên là Điền Khởi Lãng, là em, hai người bọn họ là anh em sinh đôi, trước đây đều đã từng làm lính đặc chủng trong quân đội, thân thủ rất tốt, đi theo bên cạnh cháu bọn ta cũng có thể yên tâm.

 

Nghe thấy Quan Kình nói bọn họ là anh em, Tông Ngôn Hi đánh giá trên dưới hai người, anh em sinh đôi bình thường chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn ra là anh em sinh đôi, nhưng hai người này không hề giống nhau, đến chiều cao cũng là em trai cao hơn.

 

“Chúng tôi là sinh đôi khác trứng.” Anh trai Điền Khởi Phong nhìn ra được nghi hoặc của Tông Ngôn Hi, giải thích nói: “Nghe nói cô cô chủ có một người anh trai, hai người cũng là anh em sinh đôi.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu nói: “Chúng tôi lúc nhỏ rất giống nhau.”
 
Chương 1599


Cho dù là trưởng thành rồi cũng rất giống nhau, chỉ là bởi vì cô là giới tính nữ, cho nên thấp hơn anh trai cô không ít, nhưng bọn họ vẫn rất giống bố.

 

Đặc biệt là Tông Ngôn Thần.

 

“Vậy có lẽ hai người là sinh đôi cùng trứng.” Điền Khởi Phong nói.

 

Sinh đôi cùng trứng chính là một tế bào trứng thụ tinh với hai tinh trùng, sau đó phân tách thành hai phôi thai, những cặp sinh đôi như thế này hai người sẽ rất giống nhau.

 

Mà sinh đôi khác trứng thì là hai tế bào trứng thụ tinh với hai tinh trùng, nhiễm sắc thể của cặp sinh đôi khác trứng cơ bản là khác nhau, cho nên vẻ ngoài có khác biệt rất lớn.

 

Có điều cũng có ngoại lệ, sinh đôi khác trứng lại có vẻ ngoài giống nhau, nhưng đó là số ít.

 

“Sau này bọn họ chính là vệ sĩ bên cạnh cháu.” Quan Kình nói.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Vâng ạ.”

 

Cô nhìn về phía hai người: “Sau này làm phiền hai người rồi.”

 

Hai anh em đều khác thành thật: “Đây là điều mà chúng tôi nên làm.”

 

Quan Kỳ đứng dậy: “Chú đến đây cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nên quay về rồi, vụ án của Lăng Vi đã chắc như đinh đóng cột rồi, lần này cô ta không có cơ hội để ra ngoài tác oai tác quái nữa rồi.”

 

“Chú nhanh vậy mà đã muốn đi rồi ạ?” Tông Ngôn Hi cảm thấy có hơi nhanh, cô còn chưa nghĩ ra được có nên nói chuyện của Cố Hiềm cho ông hay không.

 

“Ừm, không muốn chú đi à?” Quan Kình cười nói.

 

Tông Ngôn Hi suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, cháu gọi thêm một người bạn đến.”

 

Quan Kình vui vẻ nhận lời: “Được.”

 

“Chú còn có việc khác, hai người bọn họ từ bây giờ trở đi sẽ đi theo cháu, đúng rồi.” Ông lấy ra một chiếc chìa khóa xe từ trong túi, đưa qua cho cô: “Cháu dùng đi, không có xe rất bất tiện.”

 

Tông Ngôn Hi nhận chìa khóa, cô tiễn Quan Kình ra cửa.

 

“Tối nay mấy giờ thì gọi điện thoại cho chú.” Quan Kình nói.

 

“Vâng, cháu sắp xếp xong rồi sẽ gọi điện thoại cho chú.”

 

Cô đứng ở cửa nhìn Quan Kình bước vào thang máy, đúng lúc cô xoay người bước vào phòng, Cố Hiềm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng cô, một tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

 

Tông Ngôn Hi bị dọa một trận, vừa muốn hét lên quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Hiềm, cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu đi đến công ty rồi hả? Sao lại còn ở đây?”

 

Vẻ mặt Cố Hiềm âm trầm nhìn cô chất vấn: “Chị có xem tôi là bạn bè không?”

 

“Đương nhiên rồi.” Tông Ngôn Hi nói.

 

“Ha, phải không? Vậy rõ ràng là chị quen biết ông ta, vậy tại sao không nói cho tôi?!” Cố Hiềm thất vọng vung tay cô ra.

 

Cậu là thật lòng thật dạ làm bạn bè với cô, mà cô rõ ràng biết rằng bố của cậu là ai, lại không nói cho cậu.

 

“Cái gì…” Rất nhanh Tông Ngôn Hi đã ý thức được ý nghĩa trong lời nói của cậu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quan Kình ở trong thang máy, đôi mắt dần dần mở to, cậu ấy đã nhìn thấy rồi ư?

 

Nhất định là như vậy, nếu không cậu sẽ không tức giận như vậy.

 

“Cố Hiềm cậu nghe tôi giải thích…”

 

“Còn có cái gì để mà giải thích? Nhìn dáng vẻ của các người rất quen thuộc có lẽ không phải là vừa mới quen, mà cô có rất nhiều cơ hội để nói với tôi, nhưng cô lại không nói.” Nói rồi cậu xoay người rời đi.

 

“Cố Hiềm!” Tông Ngôn Hi đuổi theo: “Cậu nghe tôi giải thích…”

 

“Giải thích chính là che giấu, cô không nói với tôi là sự thật, còn có gì đáng giải thích chứ?” Cố Hiềm hoàn toàn không cho cô cơ hội để giải thích, nhân lúc thang máy bên cạnh vừa mở liền nhanh chân bước vào.”

 

Tông Ngôn Hi muốn đi theo sau, chợt phát hiện mình vẫn mặc áo ngủ, dừng chân lại, nói với anh ta: “Em không phải cố ý giấu giếm anh, tùy anh tin hay không cũng được.”

 

Nói xong cô đi vào nhà.

 

Cố Hiềm,…

 

Cô sai rồi, như thế nào còn cùng chính mình oan uổng nàng giống nhau?

 

Cô cứ thế về phòng sao? Rốt cuộc cô có xem anh là bạn?

 

Tại sao không đuổi theo anh?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom