Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1340


Tần Nhã rất chắc chắn đáp: “Vâng.”

 

Cô ấy quay đầu nhìn trên giường, người nằm trên giường không có  chút động tĩnh gì cả, giống như đang ngủ, ngay cả đến bà cụ khóc đến đau lòng như vậy, nhưng anh ta không hề động đậy một chút nào.

 

Tần Nhã đáy lòng không biết có cảm xúc gì, không biết khi nào thì anh ấy sẽ tỉnh lại.

 

Cô ấy không nghĩ nhiều, nhưng cũng không muốn Tô Trạm lại bị kẹt ở giữa: “Nếu anh ấy có thể sớm ngày tỉnh lại, con bằng lòng bằng lòng để anh ấy tìm người mang thai hộ.”

 

Cô ấy vượt qua giới hạn của bản thân mình, cô ấy vốn dĩ không thể chấp nhận chuyện người khác sinh con cho mình, cho dù là trứng của cô ấy và tinh trùng của Tô Trạm kết hợp, chỉ là mượn bụng người khác để ở đó, cô ấy cũng không bằng lòng. Đối với cô ấy thì thà nhận nuôi một đứa bé khác còn hơn.

 

Bà cụ sững sờ hồi lâu, có vẻ ngạc nhiên không hiểu, nắm tay Tần Nhã không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới nói: “Cám ơn, cám ơn con.”

 

Ngay cả đến lúc này, bà cụ vẫn đang lo lắng nhà họ Tô không thể không có người nối dõi.

 

Có thể thấy, nhà họ Tô có thể có người nối dõi hay không đối với bà cụ mà nói, quan trọng đến cỡ nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên đã đứng bên ngoài một lúc, anh ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, anh ấy hít một hơi thật sâu.

 

Anh ấy đi vào: “Tần Nhã, cô đưa bà cụ đi ăn chút gì đi, cô cũng ăn chút gì đi, tôi sẽ trông nom chỗ này cho.”

 

Tần Nhã nói: “Anh đưa bà cụ đi ăn đi, tôi sẽ ở lại đây.”

 

“Cô còn chưa ăn cái gì, buổi tối cô còn phải canh đêm nữa, sẽ mệt đấy. Nghe lời tôi đi nghỉ ngơi đi, ăn chút gì đi, buổi tối lại quay về đây.” Thẩm Bồi Xuyên kéo cô ấy.

 

Tần Nhã chỉ có thể đồng ý, nói: “Vậy anh muốn ăn gì không, tôi mang về cho anh.”

 

“Tôi quay về rồi ăn cũng được.” Thẩm Bồi Xuyên nghĩ đến Tang Du sẽ ở nhà.

 

Tần Nhã nói: “Được thôi.”

 

Cô ấy đỡ bà cụ ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên nhìn bọn họ đã đi xa rồi, đóng cửa lại, đi tới bên giường, đưa tay đập Tô Trạm một cái: “Đừng có giả bộ nữa, người ta đi rồi.”

 

Anh ấy thật sự rất khâm phục mạch não của Tô Trạm, bị thương thành như thế này rồi mà lại có thể nảy ra ý tưởng như vậy.

 

Đêm đó, anh và Tống Cảnh Hạo đã đợi ở đây, khi anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.

 

Tô Trạm cau mày: “Cậu đập tôi sẽ đau đó.”

 

Anh ta thực sự bị thương, vết thương còn khá nghiêm trọng, chỉ là anh ta không bị nguy hiểm đến tính mạng và anh ta cũng không bất tỉnh.

 

Tất cả đây đều là kế hoạch của anh ta, anh ta muốn Tần Nhã và bà cụ nhượng bộ.

 

Bất quá, Tần Nhã lại là người nhượng bộ trước.

 

Anh ta thở dài trong lòng, nhất định anh phải đối xử thật tốt với Tần Nhã.

 

Thẩm Bồi Xuyên kéo ghế ngồi xuống: “Nhìn đức hạnh của cậu đi.”

 

Tô Trạm nở nụ cười: “Vẫn là Tần Nhã mềm lòng trước, bà cụ nhà tôi lòng cứng như đá vậy. Tôi thành ra thế này rồi, cũng không chịu buông tha.”

 

Thẩm Bồi Xuyên chọc anh ta: “Cậu đừng có được lợi còn khoe mẽ.”

 

“Ấy đừng chết tiệt, tôi đau thật đó.” Tô Trạm nhíu mày, đau đớn kêu lên.

 

Thẩm Bồi Xuyên buông tay hỏi: “Khi nào thì cậu tính tỉnh lại? Ý định của cậu đã đạt được rồi.”

 

Tô Trạm trầm tư nói: “Kỳ thực để giống như thật một chút, tôi không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Nếu không bọn họ sẽ phát hiện là tôi đang giả bộ, cho nên tôi phải đợi hai ba ngày nữa.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta: “Cái thằng nhãi nhà cậu, làm sao chủ ý gì cậu cũng nghĩ ra được vậy?”

 

“Tôi là thông minh, cậu hiểu không, là thông minh đó?” Tô Trạm hiện tại rất tự mãn, sau này không cần phải chịu tức giận lại có thể ôm lấy mỹ nhân.

 

“Tôi bây giờ đi nói cho Tần Nhã và bà cụ biết, tôi cho cậu khoe khoang này.” Thẩm Bồi Xuyên giả vờ rời đi.

 

Tô Trạm bắt lấy anh ấy: “Đừng đi, đừng đi, tôi sai rồi.”

 

“Đúng thế, được rồi. Khi nào cậu khỏe lại thì phải mời tôi đi ăn tối và uống Lafite năm 1982.” Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn nhớ lần trước anh ta làm thịt mình, bây giờ mới có cơ hội làm thịt lại anh ta.

 

Tô Trạm nói: “Được, tôi mời cậu uống hai chai luôn.”

 

Vấn đề lớn đã được giải quyết, tiêu ít tiền này thì tính là gì.
 
Chương 1341


Thẩm Bồi Xuyên khịt mũi: “Đây có phải đại nạn không chết ắt sẽ có hạnh phúc không?”

 

Tô Trạm thản nhiên nói: “Có lẽ là như vậy.”

 

“Cái đức hạnh của cậu.” Thẩm Bồi Xuyên không thể chịu nổi bộ dạng khoe khoang của Tô Trạm.

 

Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc và nói: “Nhân tiện, bằng lái xe của cậu phải bị thu hồi, phải nộp hai trăm mười triệu.”

 

Người bên kia cũng bị thương, xe gửi vào tiệm sửa xe, đều là dùng tiền của Tô Trạm, uống rượu lái xe, công ty bảo hiểm cũng không phải đền tiền.

 

Tô Trạm nói. “Biết, đó là những chuyện nhỏ.”

 

Anh ta ngay cả vấn đề khó nhất cũng giải quyết được được rồi, còn quan tâm đến điều nhỏ này làm gì? Đối với anh ta mà nói đó đều không quan trọng.

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Cậu muốn ăn gì …”

 

Két…

 

Lúc này cửa phòng mở ra.”

 

Thẩm Bồi Xuyên kịp thời ngừng lại nhưng Tần Nhã vừa mới bước vào vẫn nghe thấy tiếng, cô ấy liếc nhìn xung quanh căn phòng thấy không còn ai khác vì vậy lên tiếng hỏi: “Anh vừa mới nói chuyện với ai vậy.”

 

“Anh, anh có nói chuyện sao?” Thẩm Bồi Xuyên cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Tần Nhã gật đầu đầy chắc chắn: “Anh có nói mà, nói là ăn cái gì cậu đói chưa?”

 

“Không có em nghe nhầm rồi.” Thẩm Bồi Xuyên sờ mũi phủ nhận, Tần Nhã cảm thấy kỳ quái cô ấy không hề có nghe nhầm mà rõ ràng là anh ấy đã nói chuyện.

 

Cô ấy cúi đầu nhìn Tô Trạm đang nằm trên giường, anh ta vẫn còn đang hôn mê.

 

“Sao em lại trở về rồi? Ăn cơm sớm như vậy à?” Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu xem thời gian mới khoảng mười phút thôi rõ ràng là không đủ thời gian ăn cơm.

 

Thực ra Tần Nhã đã đến nhà hàng chỉ là cô ấy quên mang theo ví tiền và di động nên quay về để lấy đồ, bà cụ vẫn còn đang ở đó không muốn ăn vì vậy cô phải khuyên nhủ bà ấy một chút.

 

“Vẫn chưa ạ.” Tần Nhã cầm điện thoại và ví tiền trên bàn đưa cho anh ấy xem: “Em đến nhà hàng thì mới phát hiện không có tiền để thanh toán.”

 

Thẩm Bồi Xuyên hiểu ra: “Vậy em mau đi đi để anh trông ở đây cho.”

 

Tần Nhã gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn về phía giường một chút. Tô Trạm vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cô ấy cảm thấy khó hiểu rõ ràng là vừa rồi Thẩm Bồi Xuyên đã mở miệng nói chuyện.

 

“Anh Thẩm anh muốn ăn gì không? Em mua về cho anh?” Tần Nhã lên tiếng.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Thật sự không cần đâu trong nhà anh vẫn còn có người nữa.”

 

Cô ấy mỉm cười: “Quên mất anh Thẩm bây giờ đã là người có gia đình rồi, trước kia em không có mặt nên bây giờ nói một tiếng chúc phúc muộn màng, anh Thẩm tân hôn vui vẻ nhé!”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cảm ơn!”

 

Cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Anh thật sự không ăn thì em đi đây.”

 

Nhưng anh ấy vẫn nói không cần, sau khi Tần Nhã rời khỏi Thẩm Bồi Xuyên mới thở dài một hơi.

 

Lần này nhìn Tần Nhã đi xa anh ấy mới đụng một chút vào Tô Trạm: “Người đã đi rồi có phải lúc nãy cô ấy đã nghi ngờ hay không?”

 

Tô Trạm mở mắt ra: “Cậu làm sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ cũng không lừa nổi?”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Tại sao bây giờ lại đổ cho anh ấy vậy?

 

“Tô Trạm, mẹ kiếp lương tâm của cậu bị chó ăn rồi phải không? Có tin hay không bây giờ tôi đi nói với bà cụ và Tần Nhã là cậu đang giả vờ? Để cho cậu chết ở đây mà không ai thèm quan tâm đến?”

 

“Hi hi, chẳng qua tôi lo lắng mà thôi.” Tô Trạm lập tức nhận thua, đúng là sợ Thẩm Bồi Xuyên vạch trần anh ta đến lúc đó anh ta thật sự không có cách nào cứu vãn.

 

Thẩm Bồi Xuyên hừ một tiếng và ngồi xuống ghế rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực một chút, lừa người ta lâu rồi nếu bị phát hiện thì cậu cũng không có quả ngọt mà ăn đâu, tốt nhất thấy đủ thì dừng lại.”

 

Anh ta nói: “Tôi biết rồi tôi sẽ nhìn mà làm có thể rót cho tôi cốc nước được không? Tôi khát quá.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy rót nước cho anh ta và hỏi: “Cậu muốn ăn gì không?”

 

Tô Trạm nói: “Tôi không đói.”

 

Anh ấy gật đầu và đỡ anh ta dậy rồi đưa nước cho anh ta.

 

Anh ta lắc đầu: “Tay tôi không cử động được cậu không giúp tôi à.”
 
Chương 1342


Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

“Đừng giả vờ với tôi.”

 

“Thật mà.” Tô Trạm không phải là không thể động mà là anh ta không muốn, hễ cử động là toàn thân lại đau nhức.

 

Thẩm Bồi Xuyên đưa nước đến bên miệng anh ta: “Cho cậu sặc chết.”

 

Anh ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu cái người này sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Tôi chết rồi thì cậu có lợi gì chứ?”

 

“Tôi có thể yên tĩnh.” Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cậu mau uống đi, uống xong rồi thì nằm xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.”

 

“Không đâu, lúc này sẽ không có ai tới nữa đâu.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cố ý buông tay đột ngột, phía sau lưng không có người đỡ nên Tô Trạm ngã về phía sau và đụng phải vết thương trên người đau đến mức nhăn nhó: “Thẩm Phồn Xuyên ông nội nhà cậu có phải muốn để tôi ngã chết hay không?”

 

Anh ấy đặt chiếc cốc xuống: “Tôi cũng muốn lắm chứ.”

 

“Cậu cút đi mau đi đi.” Dáng vẻ của Tô Trạm dường như rất đau đớn.

 

Thẩm Bồi Xuyên bật cười: “Đau thật à?”

 

Tô Trạm trừng mắt với anh ấy: “Cậu nói thử xem?”

 

Thẩm Bồi Xuyên thu lại ý cười: “Nếu cậu thật sự cảm thấy đau thì tôi yên tâm rồi.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh, anh ấy đang đùa gì vậy?

 

Có còn là anh em tốt nữa hay không?

 

Lương tâm bị chó gặm rồi à?

 

Độc ác như vậy?

 

Thẩm Bồi Xuyên thong thả lên tiếng: “Cậu lừa gạt Tần Nhã và bà cụ nên tôi không thể đòi lại một chút giúp họ à?”

 

Tô Trạm: “…”

 

“Cậu, cậu, cậu rốt cuộc đứng về phía ai vậy?”

 

“Tôi chỉ đứng về phía kẻ yếu.”

 

Tô Trạm: “…”

 

“Tôi không phải kẻ yếu hay sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu mà yếu ớt à? Cậu chắc chắn chứ, cậu không phải là kẻ chủ mưu sao?”

 

Tô Trạm: “…”

 

Không còn gì để nói nữa rồi.

 

Thẩm Bồi Xuyên không đấu võ mồm cùng anh ta nữa mà để cho anh ta nghỉ ngơi.

 

Anh ấy ngồi yên tĩnh bên cạnh, không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên là Tang Du gọi đến nói là đưa đồ ăn qua.

 

Cô ấy hỏi anh ấy ở phòng bệnh nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói cho cô ấy biết số phòng.

 

“Ai đến vậy?” Tô Trạm hỏi.

 

“Tang Du.” Anh ấy đáp lại.

 

“Ồ là cô ấy à.” Anh ta còn tưởng là Tần Nhã và bà cụ đã quay lại cơ.

 

Thẩm Bồi Xuyên gác chân lên nhau và thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Cô ấy là ai?”

 

Anh ta chớp mắt: “Cô ấy chính là Tang Du, vợ của cậu đó.”

 

“Còn gì nữa?” Lúc này khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc.

 

Sao Tô Trạm lại không nhìn ra anh ấy đang không vui chứ?

 

Anh ta hắng giọng: “Tôi có nói sai sao? Chẳng lẽ không phải là vợ cậu à?”
 
Chương 1343


“Giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi.” Thẩm Bồi Xuyên bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa tôi đi nói cho Tần Nhã nên xưng hô thế nào.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Đe dọa, đây chính là đe dọa một cách trần trụi.

 

Anh ấy có còn là con người nữa không?

 

Anh ta đã bị thương như vậy rồi còn bắt nạt anh ta?

 

Lần sau nếu như anh ta có cơ hội uống rượu lái xe thì nhất định sẽ dẫn theo Thẩm Bồi Xuyên đi cùng để cho anh ấy nếm thử cảm giác bị thương, hừ!

 

Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh khẽ bị đẩy ra Tang Du xách hộp cơm đi vào.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao em lại tới đây vậy?”

 

Tang Du nói: “Em đến thăm Tô Trạm, thuận tiện mang đồ ăn tới cho anh, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Anh định sẽ về ăn sau.”

 

“Em mang tới cho anh đây.” Tang Du đi vào bên trong.

 

Tô Trạm nói: “Em dâu à, em đến xem vết thương của anh hay là đến gặp Thẩm Bồi Xuyên nhà em hả? Nếu mà định biểu diễn tình cảm thì mời các người về nhà mà thể hiện. Các người thể hiện tình cảm trước mặt một người đang bị thương như tôi không thấy trong lòng cắn rứt à?”

 

Trước kia, từ em dâu là Tô Trạm gọi Lâm Tử Lạp. Hiện tại, anh ta lại gọi Tang Du như vậy.

 

Tang Du còn nhỏ hơn so với Tần Nhã.

 

Đối với anh ta càng nhỏ tuổi hơn nữa.

 

Gọi cô ấy.

 

Ai…

 

Trong lòng Tô Trạm cảm thấy dày vò.

 

Tang Du bị gọi như vậy thì mặt đỏ lên, cô ấy cúi mặt xuống đặt hộp cơm lên trên bàn: “Đến xem người bị thương nên cũng gặp luôn người chăm bệnh.”

 

Tô Trạm cười: “Mang tới đồ ăn ngon gì vậy?”

 

Tang Du liếc nhìn anh ta một cái, tâm trạng khá tốt, nhưng mà sắc mặt không được ổn lắm: “Bồi Xuyên nói anh không sao, thế này đúng là không có chuyện gì rồi.”

 

“Dĩ nhiên rồi, anh đây có thần bảo vệ, ai cũng không thể gây tổn thương đến anh.” Tô Trạm ngắm nghía hộp cơm.

 

Thẩm Bồi Xuyên không có biểu cảm gì, chỉ vươn tay ra chọc vào vết thương của anh ta, thậm chí thấy anh ta hét lên, thế mà kêu có thần bảo vệ sao? Tại sao không nói luôn anh ta có sức mạnh siêu nhiên?

 

A!

 

Tô Trạm đau đớn kêu to: “Thẩm Bồi Xuyên, cái tên này.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cười: “Không phải anh có thần bảo vệ hay sao? Tại sao lại thấy đau đớn vậy?”

 

Tô Trạm: “…”

 

Tang Du nhịn không được cười, bọn họ cùng nhau chơi rất vui vẻ.

 

“Tôi mặc kệ anh.” Tô Trạm quay đầu thì thấy Tang Du ăn cơm, ngửi mùi hương, bỗng nhiên anh ta cũng muốn ăn.

 

“Em dâu, đây là mùi thơm của món gì vậy?”

 

Một tiếng kêu em dâu khiến cho Tang Du không được tự nhiên, cô ấy cúi đầu xuống nói: “Là xương bò nấu bằng nồi đất.”

 

“Cho anh một bát đi.” Tô Trạm nói.

 

Tang Du nói: “Cái này chính là để cho anh.”

 

Tô Trạm cười nói: “Vẫn là em dâu có lòng tốt, không giống như người nào đó, lòng tốt bị chó tha mất rồi.”

 

“Anh đang nói ai chứ?” Tang Du hỏi.

 

Ngay lập tức, Tô Trạm sửa lại lời: “Anh nói Tông Triển Bạch đấy, không có đến thăm anh.”

 

Người ta là người một nhà. Ở trước mặt cô ấy, anh ta lại dám nói xấu chồng cô ấy thì còn muốn uống canh nữa hay không?

 

Tang Du múc canh vào bát, hỏi anh ta: “Anh có thể ngồi dậy không?”
 
Chương 1344


Tô Trạm thử ngồi, lúc này, Tần Nhã đỡ bà trở về. Trong nháy mắt, Tô Trạm vội nằm xuống còn nhắm mắt lại nữa.

 

Tang Du ngạc nhiên nhìn, chuyện gì thế này?

 

“Cô đến rồi hả?” Tần Nhã thấy Tang Du thì chào hỏi.

 

“Ừ, tôi mang đồ ăn tới đây…”

 

“Cô ấy sợ tôi đói nên mang cơm tới đây.” Thẩm Bồi Xuyên cầm lấy tay của Tang Du.

 

Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, dường như cô hiểu được ý của anh ấy.

 

Tô Trạm đang giả bộ bị hôn mê đúng không?

 

Cô trừng mắt lên nhìn, rất hợp tác nói: “Buổi trưa anh ấy không ăn nhiều, tôi sợ anh ấy bị đói nên mang đồ ăn tới đây, thuận tiệp đến thăm Tô Trạm luôn.”

 

Bà cụ vì chuyện của Tô Trạm nên vẫn chưa nhìn tới Tang Du, nếu như là bình thường thì khẳng định bà sẽ kéo lấy cô ấy nói rất nhiều chuyện. Giờ phút này chỉ hỏi Thẩm Bồi Xuyên cô ấy là ai.

 

Hiện tại, bọn họ đã đăng ký kết hôn, là danh chính ngôn thuận rồi, vì vậy không cần phải kiêng dè gì, ăn ngay nói thật, Tang Du chính là vợ của anh ấy.

 

Bà cụ đánh giá trên dưới Tang Du nói: “Thật trẻ, nhìn rất xinh đẹp,  rất xứng đôi với lại Bồi Xuyên. Đừng giống như Tô Trạm làm mấy chuyện ngu ngốc thế này.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Vâng ạ.”

 

Tô Trạm đang nằm trên giường, trong lòng cảm thấy khổ sở. Chuyện từ những năm trước rồi, đừng lôi việc anh ta làm chuyện ngốc ra nói với người khác chứ, anh ta còn biết để mặt đi chỗ nào chứ?

 

“Anh Bồi Xuyên, đừng để canh bị nguội.” Tần Nhã nhắc nhở.

 

Tang Du nói: “Mọi người có muốn ăn không? Tôi mang tới nhiều lắm, mọi người cũng uống một chút nhé.”

 

Tần Nhã nói: “Không cần đâu, chúng tôi vừa mới ăn rồi.” Chỉ ăn một chút thôi, bà cụ và cô ấy không có tâm trạng ăn uống gì.

 

Thẩm Bồi Xuyên ngồi cạnh giường nói: “Để anh uống canh.”

 

Không thể để cho Tần Nhã nghi ngờ đây là canh dành cho Tô Trạm được.

 

Lần này, Tang Du đã ninh trong ba giờ đồng hồ, nước canh có màu trắng đục sữa, không bị váng dầu, tất cả là hương của xương tủy.

 

Bên trong không cho nhiều gia vị lắm nhưng canh rất ngon miệng.

 

Thẩm Bồi Xuyên biết Tô Trạm đang rất thèm ăn, anh ấy cố ý làm chuyện xấu, theo hướng mũi của anh ta còn nói mùi vị canh rất ngon.

 

Tô Trạm: “…”

 

Tang Du đứng bên cạnh, biết rằng Tô Trạm đang giả bộ hôn mê, cô ấy nhìn động tác của Thẩm Bồi Xuyên, nhịn cười, tay đặt lên vai anh ấy, ý bảo anh ấy đừng trêu chọc Tô Trạm nữa, nhìn anh ta thật đáng thương.

 

Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: “Anh ta hôn mê đến giờ vẫn chưa ăn gì. Tôi để anh ta ngửi mùi hương không biết chừng ngửi thấy rồi anh ta có thể tỉnh lại đấy.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Ở trong lòng anh ta đang phát điên, tỉnh lại cái đầu anh!

 

Tần Nhã nhìn tư thế nằm của Tô Trạm, trong lòng hơi có chút nghi ngờ.

 

Hình như là trước khi cô đi vào, anh ta khoogn có nằm như vậy, tay cũng không để bên ngoài.

 

Chẳng lẽ là do Thẩm Bồi Xuyên chạm vào anh ta?

 

“Anh Thẩm, anh về đi, đưa vợ anh và bà nội vè cùng. Ở đây tối không có chỗ để nghỉ ngơi đâu.” Tần Nhã nói.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”

 

Bà cụ không muốn: “Tôi không đi đâu, tôi phải chăm sóc cho nó.” Bà túm lấy tay của Tô Trạm, chạm vào vết thương trên người anh ta khiến Tô Trạm đau đớn nhưng vẫn phải giả bộ bất tỉnh.

 

Anh ta quá khó khăn rồi.

 

Khổ nói không lên lời chính là thế này.

 

Không nói được, không thể nói ra.”

 

Thẩm Bồi Xuyên uống hết chén canh nói: “Bà ơi, cháu đưa bà trở về nhé.”

 

Nói cái gì bà cụ cũng không chịu đi, cứ ngồi ở đây, bà nói ngày nào Tô Trạm vẫn chưa tỉnh lại thì bà sẽ ở đây một ngày.
 
Chương 1345


Thẩm Bồi Xuyên khuyên nhủ: “Bà ở đây cũng không giúp được gì, còn không có cả chỗ để nghỉ ngơi nữa. Tần Nhã phải chăm sóc cho Tô Trạm, bà đi đứng hơi bất tiện, cô ấy lại phải chăm sóc thêm cả bà nữa. Như vậy thì cô ấy sẽ rất mệt mỏi, để cháu đưa bà trở về bệnh viện đi.”

 

Bà cụ nói: “Bà không trở về bệnh viện đâu, tôi đã khỏe rồi, không cần tiếp tục trị liệu nữa đâu.”

 

“Cháu đưa bà đi làm thủ tục xuất viện. Hôm nay, cháu đưa bà về trước đã, nơi này không thể ở lại.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

 

Bà cụ không muốn rời đi, cháu trai vẫn còn đang hôn mê không tỉnh, bà về rồi cũng không thể ngủ được.

 

“Bà muốn ở đây chờ nó tỉnh lại, bà muốn được biết đầu tiên.” Bà cụ nhìn về phía cháu trai, khẽ thở dài, sắc thái của nó kém không ít.

 

Tần Nhã nói: “Anh ấy tỉnh lại thì cháu sẽ thông báo cho ngày đầu tiên mà.”

 

Bà cụ nhìn Tần Nhã, cuối cùng chỉ có thể đồng ý. Bà đi đứng không tiện lại phải phiền tới Tần Nhã chăm sóc, đúng là bà không thể giúp gì được.

 

Bà dặn dò: “Nếu nó tỉnh lại thì cháu nhất định phải báo cho bà biết trước đó.”

 

Tần Nhã nói: “Vâng cháu sẽ.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đỡ lấy bà cụ còn Tang Du thì cầm theo cặp lồng.

 

Vẫn không quên nhìn lại chiếc giường.

 

Trong lòng cô ấy nghĩ, khả năng tập trung của Tô Trạm thật tốt, vẫn có thể giả bộ được.

 

“Chúng tôi đi trước đây.” Tang Du nói với Tần Nhã.

 

Tần Nhã tiễn bọn họ tới cửa.

 

Thầm Bồi Xuyên đưa bà cụ lên trên xe, chở bà về bệnh viện.

 

Bà cụ nói: “Bồi Xuyên à, bà nhờ cháu một việc.”

 

Thẩm Bồi Xuyên giúp bà cố định, để cho Tang Du chăm sóc nói: “Có chuyện gì bà cứ nói đi ạ.”

 

“Ngày mai bà xuất viện, cháu giúp bà tìm một người giúp việc.”

 

Những người giúp việc trước kia ở nhà đều đã rời đi hết rồi. Trong bệnh viện có hộ lý nhưng mà bà không thích lắm, bà đi đứng không tiện, không thể nào chăm sóc cho Tô Trạm cũng không thể khiến cho Tần Nhã thêm phiền phức nữa.

 

Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Chờ tới khi xuất viện xong, cháu đưa bà đi tìm, để bà tự mình chọn nhé.”

 

Bà cụ: “Cảm ơn cháu.”

 

“Không cần cảm ơn đâu ạ, với quan hệ của cháu và Tô Trạm thì bà cũng giống như bà nội của cháu mà.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi vào vị trí lái khởi động xe, lái xe ra khỏi bệnh viện đi tới một bệnh viện khác.

 

Đưa bà cụ trở về, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Bà nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ nói khả năng Tô Trạm tỉnh lại là rất cao, bà không cần phải quá lo lắng đâu.”

 

Bà cụ gật đầu: “Hiện tại, nguyện vọng duy nhất của bà là Tô Trạm mau chóng tỉnh lại.”

 

Thẩm Bồi Xuyên an ủi nói: “Chắc chắn ạ.”

 

Sắp xếp cho bà cụ ổn thỏa, anh ấy đưa Tang Du rời đi.

 

Tang Du vẫn nhịn trong lòng, giờ không còn ai bên cạnh, cô ấy mới không lo người khác nghe được hỏi: “Tại sao Tô Trạm phải giả bộ hôn mê như vậy?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng không giấu diếm cô ấy, nói ra tình huống của Tô Trạm bị mắc kẹt giữa hai người phụ nữ, anh ta không có cách nào đành phải làm ra hạ sách này.

 

“Tại sao bà cụ lại không chấp nhận Tần Nhã chứ?” Cô ấy thấy bà cụ rất thích Tần Nhã mà.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy một cái, mím môi lái xe, Tang Du đang ngồi trên ghế phó lái, quay đầu sang nhìn anh ấy: “Không thể nói sao?”

 

“Không phải.”

 

Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát, Tang Du cũng không phải là người ngoài mới nói chuyện Tần Nhã không thể sinh con ra.

 

Tang Du không thể tin được, mở to mắt nói: “Hiện tại, kỹ thuật chữa bệnh đã phát triển, có nhiều bệnh của phụ nữ đều có thể chữa trị được.”

 

Thẩm Bồi Xuyên vừa lái xe vừa nói: “Chuyện này không có đơn giản như vậy đâu.”

 

“Vậy anh nói cho em biết tại sao đi, em sẽ không nói ra đâu. Hiện tại, em là vợ của anh, anh không nên giấu diếm em chuyện gì.” Tang Du dựa đầu vào vai của anh ấy.

 

Thầm Bồi Xuyên tự nhủ một chút rồi nói: “Trước kia, cô ấy bị thương nghiêm trọng, lúc ấy cô ấy đã mang thai, là con của Tô Trạm. Nhưng vì bị thương nên đứa nhỏ không còn nữa, cũng khiến cô ấy không thể mang thai, bác sĩ cũng không có cách nào để chữa trị.”

 

“Cô ấy bị thương bởi vì Tô Trạm phải không?” Tang Du đại khái có thể đoán được.
 
Chương 1346


Bởi vì bà cụ đã nói Tô Trạm thật ngu ngốc, làm chuyện sai nên cô ấy đoán chuyện này có liên quan tới Tô Trạm.

 

Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.

 

“Lẽ ra bà cụ nên chấp nhận Tần Nhã mới phải. Cô ấy bị như vậy là do Tô Trạm gây ra mà không phải sao?” Tang Du cảm thấy bà cụ không hề đối xử công bằng đối với Tần Nhã.

 

Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng người bị thương là Tần Nhã, tại sao mọi thứ đều đổ lên người cô ấy?

 

“Tư tưởng của bà cụ bảo thủ, Tô Trạm là đứa nhỏ duy nhất của nhà họ Tô, bà ấy không chấp nhận được sau này…”

 

Vì vậy mà bà ấy có thể tổn thương người khác sao?

 

Tang Du thấy việc bà cụ tổn thương với Tần Nhã, một người phụ nữ không thể có con, cô ấy cũng rất đau khổ mà bà cụ còn như vậy thì trong lòng cô ấy có bao nhiêu khó chịu đây?

 

Tang Du ngồi thẳng lên hỏi: “Anh cũng sẽ như vậy hả?”

 

Thẩm Bồi Xuyên không phản ứng kịp hỏi: “Cái gì cơ?”

 

“Anh có muốn có con không?” Tang Du hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên hiểu được, một tay ôm lấy cô vào trong ngực: “Cô gái nhỏ hay suy nghĩ linh tinh.”

 

Tang Du ở trong ngực của anh ấy nói: “Vậy nếu như em không thể nào sinh con thì anh sẽ bỏ rơi em đúng không?”

 

“Đó là suy nghĩ của người già, Tô Trạm có thể chấp nhận không sinh con thì anh cũng có thể. Không sinh được thì đi nhận nuôi còn nếu như em không muốn thì chúng ta vẫn sẽ sống một cuộc sống của hai người thôi.”

 

“Em thích trẻ con.” Tang Du ngửa đầu ra. Cô ấy thích trẻ con, nếu như cô ấy có con thì cô ấy sẽ nuôi nó bên người, dùng tất cả yêu thương cho nó, không để nó phải chịu tổn thương nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Vậy thì sinh.”

 

Tang Du cười hỏi: “Khi nào thì sinh vậy?”

 

Chủ đề nói chuyện của hai người càng lúc càng mập mờ, vẻ mặt Thẩm Bồi Xuyên vô cùng kiên định, vòng tay ôm cô chặt hơn một chút nói: “Chờ em tốt nghiệp đã.”

 

Tang Du hôn lên mặt anh một cái, nói: “Chờ em tốt nghiệp thì anh đã bao nhiêu tuổi mất rồi? Hơn nữa cũng không phải chúng ta muốn có thai là sẽ có thai được luôn. Nếu như phải đến một hoặc hai năm sau mới có, lại thêm một năm mang thai, đến lúc đó có phải anh già lắm rồi mới có một đứa con không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô nói: “Nói bậy, câu ‘già rồi mới có con’ là chỉ những người bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi, dù có chậm trễ lâu như thế nào, tính đi tính lại, anh còn chưa đến bốn mươi tuổi, sao có thể gọi là ‘già rồi mới có con’ được chứ?”

 

Tang Du cười, vươn tay ra xoa cằm anh: “Thực sự nhìn không ra, anh cũng rất thích tuổi trẻ đó nha, còn tính toán chính xác như vậy.”

 

Thẩm Bồi Xuyên bảo cô đừng nghịch ngợm nữa: “Anh đang lái xe đó.”

 

Tang Du nghe lời anh ngoan ngoãn ngồi yên.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không phải anh muốn tính toán, là vì em còn quá trẻ, nên anh không thể già được.”

 

Tang Du không hiểu sao lại cảm thấy câu nói này của anh thật buồn cười. Cô cảm thấy anh nói câu này thật đáng yêu.

 

“Anh cũng đâu có già.” Chỉ là rất có khí phách nam nhân mà thôi.

 

Tính tình anh thận trọng, trông trưởng thành hơn, nên đem lại cảm giác có tuổi mà thôi.

 

Tang Du yên lặng ngồi, không bao lâu sau, xe đã đến nơi hai người ở. Thẩm Bồi Xuyên đỗ xe dưới hầm, họ đi thang máy từ tầng hầm lên tầng dân cư.

 

Thẩm Bồi Xuyên mở cửa, sau khi vào phòng, Tang Du cầm hộp cơm đi vào bếp, bên trong vẫn còn một bát canh chưa uống hết, Tang Du nói: “Vẫn còn dư một ít canh, anh uống đi, nếu không để lại sẽ rất lãng phí.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đi đến, nói: “Em không uống sao?”

 

Tang Du dứt khoát lắc đầu: “Muộn lắm rồi, ăn đêm dễ béo lắm.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em có béo đâu, dù có béo cũng không thành vấn đề gì.”

 

“Em không uống, em không muốn tăng cân.” Con gái bây giờ, không ai muốn mình béo, huống hồ cô vừa mới kết hôn, cô phải giữ gìn vóc dáng, không vì cái gì khác, chỉ vì để người đàn ông của mình nhìn vào thấy thoải mái.

 

Thẩm Bồi Xuyên uống hết bát canh đó, đưa bát lại cho cô: “Anh đi tắm đây.” Cả người anh ấy đều là mồ hôi.

 

Tang Du nói: “Anh đi tắm đi, để em rửa bát cho.”

 

Thẩm Bồi Xuyên thâm trầm nhìn cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
 
Chương 1347


Anh đi lấy quần áo vào phòng tắm.

 

Tang Du đặt hộp cơm vào bồn rửa, vặn vòi nước, đổ nước rửa bát nên lên búi rửa bát và bắt đầu rửa, dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô bước ra khỏi phòng bếp. Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa tắm xong, quần áo phơi ngoài ban công đều đã khô, vẫn chưa thu xuống.

 

Cô kéo dàn phơi xuống, và cất quần áo đi.

 

Đang định gấp quần áo trên ghế sô pha trong phòng khách, eo cô đột nhiên bị một cánh tay vòng qua ghì chặt, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên.

 

Anh vừa tắm xong, cơ thể thoang thoảng mùi thơm mát của sữa tắm, rất dễ chịu, tóc anh vẫn còn ướt, sau khi gội xong cũng không dùng máy sấy, mà chỉ lau qua bằng khăn khô.

 

Tang Du nín thở, lưng cô dán lên lồng ngực của anh, không nhịn được nuốt nước miếng: “Em, để yên cho em gấp quần áo.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cầm lấy quần áo trên tay cô, tiện tay đặt lên mặt bàn, vươn tay nâng cằm cô lên.

 

Tang Du ngẩng đầu, đối mắt với anh, trong mắt anh như có lửa, như thiêu đốt, ở khoảng cách quá gần anh, khiến cô cũng trở nên khô nóng theo.

 

Đôi mắt đẹp long lanh như ánh sao, cô đưa tay vòng qua cổ anh, kiễng chân lên định hôn anh. Song, Thẩm Bồi Xuyên đột nhiên siết chặt cánh tay, đồng thời, dùng sức hôn cô.

 

Cô muốn đáp lại, nhưng sức lực anh quá nặng, ôm cô quát chặt, cô chỉ có thể để cho anh chủ động.

 

Anh hôn cô một cách bá đạo, Tang Du cảm thấy có chút đau, môi cô muốn tê cứng luôn rồi, cơ thể bất giác muốn lùi về phía sau, lại vô tình chạm phải chậu cây ngoài ban công, phát ra tiếng động.

 

Động tác của Thẩm Bồi Xuyên dừng lại, Tang Du ôm lấy anh, hôn lên môi anh lần nữa, cơ thể cô bị áp lên cửa kính ban công, rèm cửa vẫn chưa kéo xuống, đèn cũng chưa tắt, cô thở hổn hển nói: “Chúng ta vào phòng đã, được không?”

 

Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên tối trầm xuống, cúi người ôm cô lên, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

 

Quần áo hai người sớm đã không còn ngay ngắn.

 

Tang Du cắn môi: “Em vẫn chưa tắm.”

 

“Không cần tắm.” Thẩm Bồi Xuyên nắm lấy vạt áo của cô, cuộn lên trên, Tang Du hơi cong người phối hợp với anh, quần áo của cô rất nhanh liền bị cởi ra.

 

Tang Du hỏi: “Anh sẽ đối xử tốt với em chứ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên thấp giọng đồng ý, giọng anh đã khàn hơn một chút.

 

Tang Du nắm lấy tay anh, đặt xuống cúc quần, hướng về phía anh nói: “Em tin anh.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nằm trên người cô, nhìn cô hồi lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ấm áp nói: “Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng thôi.”

 

Tang Du căng thẳng nắm lấy chiếc chăn bên dưới, dùng sức gật đầu.

 

Thẩm Bồi Xuyên cởi từng chiếc cúc, đôi chân của Tang Du rất trắng, rất mảnh, mặc dù cô không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể lại rất đẹp.

 

Cơ thể cô hơi co lại, lần đầu tiên luôn có chút khó chịu, gương mặt cô đỏ bừng.

 

Cô cắn môi dưới: “Anh, anh làm nhẹ một chút, em đây là lần đầu tiên của em.”

 

Khuôn mặt và cổ anh thu gọn thành một đường thẳng, đây cũng là lần đầu tiên của anh.

 

Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ và cằm cô, cũng không vội làm gì, cố gắng hết sức kiềm chế ngọn lửa trong người, giúp cô thích ứng hơn.

 

Cơ thể Tang Du dần dần mềm xuống, thở hổn hển, cô lại cảm thấy rất xấu hổ, dùng sức cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra âm thanh.

 

Thẩm Bồi Xuyên để cô thả lỏng.

 

“Em không…căng thẳng.” Tang Du nói.

 

Thẩm Bồi Xuyên hôn lên trán cô, rõ ràng trong phòng rất lạnh, nhưng hai bên trán cô lại lấm tấm mồ hôi.

 

Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng rất căng thẳng.”

 

Tang Du chỉ muốn nói anh là kẻ lừa gạt, anh là đàn ông, anh căng thẳng cái gì? Thì nhìn thấy những đường gân xanh trên cổ anh nổi lên.

 

Rõ ràng anh vừa tắm xong, mà cơ thể đã chảy rất nhiều mồ hôi rồi.

 

Thẩm Bồi Xuyên chạm vào má cô: “Anh lo sẽ làm em sợ.”

 

Tang Du dè dặt nhìn anh, rõ ràng anh rất muốn, nhưng vẫn cố khống chế bản thân, tim cô cũng trở nên mềm mại, chủ động ôm lấy anh: “Em không sợ anh một chút nào.”

 

Cô ghé vào tai anh, mềm mại nói: “Em đã là người của anh rồi…”
 
Chương 1348


Khi cả hai người đều đã sẵn sàng, không khí cũng cũng vừa vặn, để trở thành cặp vợ chồng thực sự, thì cả hai đều choáng váng.

 

Tang Du nhìn xuống cơ thể mình, từ trên giường đột ngột đứng dậy chạy vào nhà tắm.

 

Thẩm Bồi Xuyên ngây người nhìn vết máu trên giường, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

 

Một lúc sau anh mới bình tĩnh trở lại, mặc dù sự kích động trong cơ thể vẫn chưa giảm bớt, nhưng não anh đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

 

Một lúc sau, Tang Du mặc quần áo đi ra, cô cúi thấp đầu, hai tay nắm vạt áo: “Xin lỗi, bình thường em không bị vào lúc này, không biết sao tháng này lại bị sớm…”

 

Thẩm Bồi Xuyên ngồi bên mép giường, gấp lại áo choàng tắm, nói: “Không sao, không phải lỗi của em.”

 

Nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên khó chịu, trong lòng cô rất áy náy, cô bước đến: “Để em dọn lại giường.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không cần, em ngồi xuống đi, để anh dọn cho.”

 

Thẩm Bồi Xuyên mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào khác, cũng không thể nào làm “cuộc chiến đẫm máu”.

 

Tang Du đứng ở một bên, cụp mắt xuống, trong lòng nghĩ đến “bà dì”, tại sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này cơ chứ?

 

Bầu không khí hôm nay rõ ràng rất tốt, nhưng lại bị “vị khách không mời” hủy hoại như thế.

 

Cô cắn môi, giật lấy ga giường trong thay Thẩm Bồi Xuyên: “Chân tay anh vụng về, làm không tốt bằng em, để em dọn cho.”

 

Cô nhanh chóng tháo chiếc ga giường dính máu xuống, đổi lại bộ chăn ga sạch sẽ.

 

Cô cho ga giường vào máy giặt giặt sạch, để Thẩm Bồi Xuyên ngủ, cô đi đến phòng khách gấp gọn đống quần áo khi nãy.

 

Cô ngồi trên ghế sô pha, từng bộ quần áo được gấp ngay ngắn, gọn gàng, cô ngây người nhìn chồng quần áo đặt trên bàn.

 

Thẩm Bồi Xuyên đến bên ghế sô pha, ôm lấy cô, nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

 

Tang Du cụp mắt xuống, cô luôn cảm thấy trách bản thân. Trong lòng càng cảm thấy có lỗi với anh. Thà rằng không bắt đầu, rõ ràng mọi thứ diễn ra rất thuận lợi…

 

Thẩm Bồi Xuyên véo má cô: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

 

Tang Du ngước đầu nhìn anh: “Anh có ngủ được không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ: “Anh vừa uống một chai nước đá, có chút buồn ngủ rồi.”

 

Tang Du bĩu môi: “Nhưng em không ngủ được.”

 

Thẩm Bồi Xuyên gãi nhẹ mũi cô: “Em tự gây khó dễ cho bản thân sao?”

 

Tang Du dùng sức gật đầu: “Em chính là tự gây khó dễ cho bản thân, rõ ràng trước đây đều đến rất đúng ngày, thỉnh thoảng có bất thường cũng là chậm vài hôm, lần này tự nhiên lại đến sớm, không phải chống đối em thì là gì?”

 

Thẩm Bồi Xuyên ôm cô lên: “Được rồi, em đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”

 

Đặt cô lên giường, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô: “Muộn lắm rồi em.”

 

Tang Du lật người, nép vào vòng tay anh, nhắm mắt, ở trong vòng tay anh cô có thể bĩnh tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn chưa thể vượt qua sự việc ngày hôm nay, nhưng tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.

 

Tang Du ngủ rất muộn, Thẩm Bồi Xuyên ngủ sớm hơn cô một chút, buổi sáng anh cũng thức dậy trước. Lúc anh thức dậy, Tang Du vẫn đang ngủ say, anh cũng không đánh thức cô, mà nhẹ nhàng ra khỏi giường.

 

Anh đem ga giường đã giặt hôm qua phơi lên, độc thân lâu như thế, trừ việc không biết nấu cơm, có rất nhiều việc anh có thể làm tốt.

 

Trên đường mua đồ ăn sáng về, anh đi qua siêu thị, liền bước vào mua thêm túi đường nâu.

 

Sau khi trở về, Tang Du vẫn đang ngủ, hơn nữa cũng không có động tĩnh là đã tỉnh dậy, Thẩm Bồi Xuyên đặt đồ ăn sáng lên bàn, đường nâu cũng đặt lên bàn, anh đun một ấm nước sôi, đổ vào bình giữ nhiệt, làm xong mọi việc mà Tang Du vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

 

Anh mặc quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

 

Hôm nay trên cục rất bận, chuyện của bà, phải đợi đến lúc anh tan làm mới có thể giải quyết.

 

Bởi vì Tống Cục từ chức, hiện giờ mọi chuyện trong cục tạm thời do Thẩm Bồi Xuyên xử lý, công việc Tổng Cục để lại cho anh không ít, hiện tại đều do anh xử lý, đến khi nào cấp trên chọn được người tiếp quản vị trí.

 

Bệnh viện.

 

Tần Nhã thuận tiện ở lại chăm sóc Tô Trạm, cũng không kê thêm giường, cô ngồi luôn trên ghế cạnh giường nghỉ ngơi.

 

Bởi vì ban đêm phải thức dậy nhiều lần để kiểm tra tình hình của Tô Trạm, vì vậy đã tám giờ rồi cô vẫn chưa tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô mới tỉnh dậy, là bác sĩ đến phòng kiểm tra.
 
Chương 1349


Tần Nhã vào nhà vệ sinh rửa mặt, bác sĩ kiểm tra vết thương trên người Tô Trạm, vẫn cần phải nằm theo dõi thêm một thời gian, chưa được một tuần không được xuống giường đi lại.

 

Tân Na đi đến, hỏi: “Anh ấy khi nào có thể tỉnh lại?”

 

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, nhìn người nằm trên giường một cái, nói: “Điều này cũng không thể nói chính xác được, cô nói chuyện với anh ấy nhiều một chút, không chừng có thể đánh thức ý thức của anh ấy.”

 

Thực ra bác sĩ muốn nói, nói chuyện với anh ấy nhiều chút, để xem liệu có thể khơi dậy lương tâm của anh, ngừng hành hạ những người yêu thương anh hay không?

 

Tần Nhã nói: “Tôi hiểu rồi.”

 

“Cố gắng chăm sóc anh ấy, có việc gì cô cứ đến bàn y tá gọi tôi.” Bác sĩ nói.

 

Tần Nhã gật đầu, tiễn bác sĩ đi, cô quay lại ngồi lên ghế trong phòng bệnh, yên tĩnh nhìn  anh.

 

Khẽ mở miệng, cổ họng không biết bởi vì vừa thức dậy, hay là do khóc vì buồn, mà rất khàn: “Tô Trạm, em đã không làm khó anh nữa rồi, khi nào anh mới tỉnh lại? Bà nội tuổi đã cao, không chịu nổi anh dày vò như thế đâu. Anh mau tỉnh lại đi.”

 

Tô Trạm không muốn Tần Nhã đau lòng, nhưng nếu đột nhiên tỉnh lại như thế, thì quá đột ngột, chỉ có thể tiếp tục giả bộ, anh không thể để mọi cố gắng thành công cốc được.

 

Nhất định phải tận dụng cơ hội này, giải quyết triệt để vấn đề.

 

Nhất định phải để bọn họ biết, sinh mệnh rất mong manh, nếu bọn họ không biết quý trọng, thật sự sẽ có một ngày anh cứ hôm mê như thế mà rời đi.

 

Đối mặt với sự sống và cái chết, những mâu thuẫn trước đây đều nhỏ nhặt đến mức nào?

 

Tô Trạm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Nhã không giấu được có chút thất vọng, cô xoa xoa mặt mình, để bản thân phấn chấn trở lại, chuẩn bị đi lấy nước rửa mặt rửa tay cho Tô Trạm.

 

Lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông, cô cầm lên, phía trên hiển thị số điện thoại của Thiệu Vân.

 

Cô ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai: “Chú hai.”

 

Thiệu Vân nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi thăm chút tình hình của Tô Trạm thế nào rồi?”

 

Tần Nhã nhìn anh: “Vẫn đang hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.”

 

“Cháu không được nghỉ ngơi đúng không? Cũng không được ăn uống đầy đủ đúng không?” Thiệu Vân quan tâm nói: “Chú nghe giọng của cháu yếu đi rất nhiều, đừng để đến lúc Tô Trạm khỏe rồi, cháu lại đổ bệnh, dù là lúc nào cũng không được vì đàn ông mà làm bản thân trở nên nhếch nhác, cháu biết chưa?”

 

Tần Nhã tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nói: “Cháu biết rồi ạ.”

 

“Cháu nói cho chú biết địa chỉ bệnh viện, chú gọi đồ đến ăn cho.” Thiệu Vân nói.

 

Tần Nhã cười: “Chú hai, chú đừng nói đùa nữa, chú ở thành phố C cơ mà…”

 

“Chỉ cần chú ở trên trái đất này, đều có thể gọi đồ ăn cho cháu, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được ngay, cháu đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.”

 

Tần Nhã cười: “Đến khi nào chú mới có thể nghiêm túc một chút?”

 

Tô Tạm nhẹ nhàng mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Tần Nhã đang đứng trước cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng có thể cảm nhận được, cuộc nói chuyện giữa cô và Thiệu Vân rất tự nhiên, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều.

 

“Chú luôn rất nghiêm túc, chỉ có cháu cảm thấy chú không nghiêm túc, là bởi vì chú thích mặc quần áo hoa, nhưng mà quần áo hoa thì trông trẻ trung hơn mà.”

 

Tần Nhã: “….”

 

Quần áo hoa sao có thể nói là trông trẻ trung hơn được?”

 

“Những người thích quần áo hoa đều là những người lớn tuổi, cái gọi là già vẫn thích xinh đẹp.”

 

“Không cần cười nhạo quần áo của chú!” Thiệu Vân bên kia rít gào.

 

Rõ ràng là lời nói của Tần Nhã đã chọc giận ông ấy.

 

Tần Nhã cười: “Được rồi, cháu không nói nữa được chưa?”

 

“Này còn khá tốt, nhanh gửi địa chỉ cho chú đi.” Vốn Thiệu Vân cũng không thật sự tức giận, ông ấy tỏ ra như vậy cũng chỉ để làm sinh động bầu không khí thôi, biết cô ấy ở bên này phải chăm sóc Tô Trạm nên tâm trạng không được tốt, muốn để cô ấy vui vẻ hơn.

 

Tần Nhã bèn đọc địa chỉ cho ông ấy.

 

Thiệu Vân nói đã biết, hai người nói câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.

 

Tần Nhã xoay người, Tô Trạm nhắm hai mắt lại, trong lòng lo lắng không thôi.

 

Trực giác này không chỉ phụ nữ mới có, đàn ông cũng có, Tô Trạm đã bắt đầu cảm thấy nguy cơ.

 

Thật không phải anh ta không tin Tần Nhã, mà là sợ hãi lâu ngày sinh tình.
 
Chương 1350


Lúc ở thành phố C, cô ấy luôn ở cùng Thiệu Vân, khẳng định có nảy sinh tình cảm, cho dù đó không phải tình cảm nam nữ, đây vốn là bản tính của con người.

 

Tần Nhã đi lấy nước, quay về bèn lau mặt và tay cho Tô Trạm.

 

Tô Trạm cố ý giả vờ giật giật ngón tay, anh ta không thể tiếp tục giả vờ chưa tỉnh được nữa, chẳng may dọa Tần Nhã chạy mất thì phải làm sao bây giờ?

 

Như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được à?

 

Tần Nhã phát hiện tay anh ta giật giật, lập tức kích động nắm lấy tay anh ta: “Tô Trạm, Tô Trạm!”

 

Tô Trạm không phản ứng, Tần Nhã còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, cẩn thật quan sát tay anh ta, một lúc sau lại thấy tay anh ta giật giật lần nữa, nhưng lần này anh ta cố ý giật mạnh hơn.

 

Lần này Tần Nhã xác định mình đã nhìn thấy, vội vàng đi gọi bác sĩ đến xem.

 

Bác sĩ đi đến kiểm tra, thầm nghĩ đã tỉnh thì cứ tỉnh đi, còn giả vờ hôn mê như thật, không đi làm diễn viên cũng thật đáng tiếc.

 

Nhưng đã bị hối lộ, anh ta cũng chỉ có thể phối hợp đóng kịch.

 

Tần Nhã đứng ở bên cạnh, khẩn trương khỏi: “Có phải anh ấy sắp tỉnh rồi không?”

 

Lúc này, Tô Trạm lén kéo tay áo của bác sĩ, bác sĩ hiểu ý nói: “Người bệnh có thể cử động như vậy chứng tỏ anh ta đã có ý thức.”

 

Tần Nhã gật đầu, lại hỏi: “Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?”

 

Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể là bất cứ khi nào.”

 

Tần Nhã gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

“Có việc lại gọi tôi.” Bác sĩ nói.

 

Tần Nhã trả lời: “Vâng, cảm ơn anh.”

 

Trong lòng bác sĩ không tránh khỏi ánh náy: “Không cần cảm ơn, đây đều là trách nhiệm của tôi.”

 

Bác sĩ đi rồi, Tần Nhã tiếp tục rửa mặt cho Tô Trạm.

 

Cô ấy đi đổi nước, quay trở về phát hiện Tô Trạm đã tỉnh.

 

Tôi Trạm khẽ gọi: “Tần Nhã.”

 

Lúc này, anh ta giả vờ quả thật rất giống như người suy yếu do vừa mới tỉnh lại.

 

Tần Nhã cầm tay anh ta: “Anh tỉnh rồi.”

 

Tô Trạm nhìn cô ấy: “Em làm sao vậy?”

 

“Anh xảy ra tai nạn xe cộ, em có thể không tới sao? Nhưng mà anh tỉnh lại là tốt rồi.” Tần Nhã nói với giọng khàn khàn, nước mắt chảy ra, là bởi vì cô ấy quá mức vui sướng.

 

Tô Trạm ngẩng đầu lau nước mắt cho cô ấy: “Anh không sao rồi, em còn khóc cái gì?”

 

Tần Nhã không nói lời nào, chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng khó chịu cái gì thì cô ấy cũng không nói rõ được.

 

Tô Trạm áy náy, vươn tay ôm cô ấy: “Xin lỗi em.”

 

Tần Nhã nằm trong ngực Tô Trạm, bả vai run run.

 

Cô ấy không nói lời nào.

 

Giống như không có lời nào có thể diễn tả được nội tâm đầy tủi hờn của cô ấy.

 

Nhưng tủi thân cái gì, chính cô ấy cũng rất mơ hồ.

 

Cốc cốc.

 

Lúc này, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, Tần Nhã đứng dậy lau mặt rồi đi mở cửa, là nhân viên giao hàng, ngoài trời khác nóng, đầu cậu ta đầy mồ hôi.

 

“Xin hỏi, là cô Tần đúng không?” Nhân viên giao hàng hỏi.

 

Tần Nhã nói phải.

 

“Đây là đồ ăn của chị.” Nhân viên giao hàng lấy đồ ăn ra.

 

Tần Nhã nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Nhân viên giao hàng cười cười, sau đó mang theo túi rời đi.

 

Có lẽ Thiệu Vân lo lắng cô không chịu ăn uống nên đã đặt cơm giúp cô, đồ ăn nhẹ, nhưng khá nhiều món, tổng cộng có sáu bảy món rau.

 

Tô Trạm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Đây là em đặt à?”
 
Chương 1351


Tần Nhã thuận miệng ừ một tiếng, không muốn nói rõ cho anh ta biết.

 

Bởi vì nếu cô ấy nói là Thiệu Vân đặt, nhất định Tô Trạm sẽ hỏi Thiệu Vân ở thành phố B à?

 

Nếu cô ấy nói không ở.

 

Tô Trạm sẽ nói ông ấy ở thành phố C, xa như vậy mà còn đặt cơm cho em?

 

Tô Trạm nhìn cô ấy, không rõ vì sao cô ấy lại không nói, trong lòng anh ta có chút hoảng: “Tần Nhã.”

 

Tần Nhã quay đầu: “Vâng.”

 

Anh ta cầm lấy tay Tần Nhã: “Em lại đây.”

 

Tần Nhã đặt hộp cơm xuống, đi tới nhẹ giọng hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy, không thoải mái à?”

 

Tô Trạm lắc đầu: “Không phải.” Anh ta dừng vài giây, ôm Tần Nhã vào lòng rồi nói: “Anh sợ mất em.”

 

Tô Nhã nói: “Anh chỉ cần sống khỏe mạnh thì sẽ không mất em được.”

 

Trong lòng Tô Trạm vẫn bất an, bèn cứ ôm chặt cô ấy mãi.

 

“Anh ăn gì đó trước đi, em còn muốn gọi điện thoại cho bà nội, bằng không bà lại lo lắng cho anh.” Tần Nhã thử đứng lên, cũng không dám làm động tác quá mạnh, sợ đụng phải vết thương của anh ta.

 

Tô Trạm nói: “Gọi điện thì có thể để tối nay gọi, cơm cũng có thể để đến tối ăn, giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

 

Khi xảy ra tai nạn xe cộ, thật sự rất nguy hiểm, lúc ấy anh ta cũng sợ hãi, sợ hãi thật sự sẽ chết đi, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tần Nhã, anh ta sợ mình sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa.

 

Tần Nhã im lặng đứng thẳng người lên.

 

Tô Trạm nhanh chóng ôm chặt hơn: “Em đồng ý với anh, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không rời khỏi anh, có được không?”

 

Tần Nhã không có kiên nhẫn nói nhiều với anh ta: “Được rồi, đây là bệnh viện, để người khác nhìn thấy thì không tốt, anh nên ăn chút gì đi.”

 

Tô Trạm nghĩ, cô ấy còn chưa ăn cơm, bèn buông tay ra.”

 

Tần Nhã thoát khỏi lồng ngực anh ta, đi lấy đồ ăn lại đây.

 

Tô Trạm nói: “Anh không ăn đâu.”

 

Tần Nhã đứng nhìn anh ta: “Là vì vừa mới tỉnh lại nên không muốn ăn sao?”

 

Tô Trạm nói: “Có lẽ là như vậy, miệng anh khô lắm.”

 

Tần Nhã đặt đồ ăn xuống, đi rót một cốc nước cho anh ta.

 

Tô Trạm nhận lấy, đưa đến bên miệng rồi uống hết nước trong cốc, quả thật miệng anh ta rất khô, uống hết cả cốc nước mới thấy đỡ phần nào.

 

Tần Nhã nhận lấy cốc nước trống không, Tô Trạm ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em còn chưa ăn sáng, em ăn chút gì trước đi.”

 

Tần Nhã đặt chén lên bàn rồi ngồi xuống ghế, nhưng cô ấy lại không muốn ăn gì, cầm đũa trong tay mà không gắp gì cả, chỉ không ngừng và cơm vào miệng.

 

Lòng cô ấy không ngừng đắn đo, cuối cùng vẫn nói: “Em nói với bà nội rồi, em đồng ý mang thai hộ.”

 

Lúc còn hôn mê, Tô Trạm đã nghe được rồi, nhưng giờ phút này nghe chính miệng cô ấy nói ra, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng chua xót.

 

Ban đầu cô ấy không chấp nhận.

 

Dù không phải là con gái nhưng anh cũng biết lý do của việc này.

 

Thế mà bây giờ cô ấy lại đồng ý vì anh.

 

Tô Trạm muốn bước xuống giường bệnh, Tần Nhã vội tiến đến dìu anh ta: “Anh còn đang bị bệnh, hiện tại vẫn chưa thể xuống giường được.”

 

Tô Trạm nói không có việc gì, anh ta không thể nói ra lời cảm ơn, đối với Tần Nhã mà nói, lời cảm an cũng không thể bù đắp hay trấn an cô được.

 

Điều anh ta có thể làm chính là ôm cô ấy vào ngực, nói cho cô ấy, em còn có chỗ dựa.

 

Sau khi bình tĩnh, Tần Nhã gọi điện thoại cho ba cụ, nói bà Tô Trạm đã tỉnh, lúc này bà cũ cũng sắp đến đây rồi.

 

Cũng nói xong rồi, dưới sự giúp đỡ của hộ sĩ, bà cụ nói hôm nay bà có thể xuất viện, bởi vì hôm nay Thẩm Bồi Xuyên không có thời gian, còn chưa giúp bà đi làm thủ tục xuất viện, Tần Nhã bèn nói để cô ấy đi làm.

 

Bà cụ lôi kéo tay Tần Nhã: “Cảm ơn cháu.”

 

Tô Trạm nhìn hai người làm lành, trong lòng thoải mái hơn không ít, cũng không cảm thấy khó xử vì bị kẹp ở giữa: “Chúng ta là người một nhà.”
 
Chương 1352


Nói xong, anh ta nhìn về phía Tần Nhã: “Cô ấy vì cháu mà phải hy sinh rất nhiều, bà nội, sau này bà đối xử tốt hơn với cô ấy nhé.”

 

Bà cụ đột nhiên đỏ mắt, hung hăng lườm Tô Trạm: “Trong lòng cháu bà là người không tốt như vậy à?”

 

Trước kia bà rất thích Tần Nhã, hiện tại cũng trước sau như một, nội tâm lại càng thêm áy náy, bà chịu tất cả những áp lực này là vì cái gì? Còn không phải là muốn để Tô Trạm có được đứa con ruột sao?

 

Hiện tại Tô Trạm còn muốn trách bà?

 

Tần Nhã vội giải thích thay Tô Trạm: “Tô Trạm không có ý này đâu ạ?”

 

Bà cụ lau nước mắt: “Không cần biết nó có ý này hay không, cái dành người xấu này bà định rồi, bởi vì bà không quan tâm đến sức khỏe của cháu không tốt, không nên vì chuyện đứa con, chính là bà sai, nhưng…”

 

Bà cụ đỏ mắt nhìn Tần Nhã: “Bà không hối hận, chẳng sợ trong lòng cháu hận bà, bà cũng phải làm như vậy, bà không thể…”

 

“Cháu biết, bà nội, bà không cần nói nữa, cháu hiểu tâm tư của bà, cho nên cháu đồng ý lùi một bước.” Tần Nhã rũ mắt, nhìn Tô Trạm nằm trên giường, không biết từ lúc nào, hai người đã rất ít khi xảy ra tranh cãi.

 

Nếu Tô Trạm không còn, tranh cãi cũng không có ý nghĩa, còn lại chỉ sợ chỉ có hối hận.

 

Cô sợ chính mình sẽ hối hận, cho nên lúc Tô Trạm còn hôn mê, cô đã nói ra lời nhượng bộ, cô đồng ý mang thai hộ.

 

Có đôi khi cô cẩn thận suy nghĩ, thật ra tìm người mang thai hộ cũng không phải không thể, ít nhất giống như bà nói, sau khi Tô Trạm có con.

 

Đứa bé cũng sẽ gọi cô là mẹ, coi như bù lại khuyết điểm không thể làm mẹ của cô.

 

“Cháu vẫn luôn là đứa bé ngoan.” Bà cụ đỏ mắt nói.

 

Tần Nhã im lặng không nói gì.

 

Đứa bé ngoan?

 

Cô không nghĩ rằng mình tốt.

 

Nếu tốt, lúc trước cũng không ích kỷ chỉ lo cho cảm nhận của bản thân, không cho Tô Trạm có con.

 

Cô không tốt.

 

Bởi vì Tô Trạm đã tỉnh lại, không cần ai túc trực bên cạnh nữa, có gì không thoải mái đều có thể gọi y tá hoặc bác sĩ, Tần Nhã đi làm thủ tục xuất viện cho bà cụ, còn phải trả tiền cho hộ sĩ của bệnh viện, người giúp việc trong nhà đã rời đi, lại phải tìm người giúp việc mới.

 

Bên người bà cụ không thể không có người chăm sóc được.

 

Tần Nhã không quen ai ở đây, không biết nên đi đâu tìm, chỉ có thể nhờ Lâm Tử Lạp giúp đỡ, hiện tại Lâm Tử Lạp cũng không thể ra ngoài, cô đành nhờ Tông Triển Bạch giúp bạn.

 

Lúc này Tông Triển Bạch cũng đang rất bận, Quan Kình muốn từ chức, lần này là thật sự từ chức, nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

 

Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Việt, không khí đã như đông lại thật lâu, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, không ai dám lên tiếng, Tông Triển Bạch nhìn đơn xin từ chức của Quan Kình một hồi lâu.

 

“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Anh chậm rãi ngước mắt nhìn.

 

Quan Kình nói: “Vâng, nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn luôn bận rộn, chưa từng nghiêm túc nghỉ ngơi, bây giờ muốn ra ngoài thả lỏng một chuyến.”

 

Từ sau khi Cố Tuệ Nguyên ra đi, anh ta thường xuyên thất thần khi đang làm việc, lần trước còn gây ra sai lầm khiến công ty tổn thất không ít, anh ta cũng không rõ mình bị sao, chỉ là không thể tập trung tình thần, còn thường xuyên nhớ tới người phụ nữ kia.

 

Anh ta từng thử rất nhiều cách, thậm chí đi tìm người phụ nữ khác để kéo sự chú ý của mình đi nhưng cũng không có tác dụng.

 

Anh ta cảm thấy mình cần phải bình lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ càng mắc nhiều sai lầm hơn.

 

Tông Triển Bạch đặt đơn từ chức sang một bên.

 

Đồng ý để anh ta ra ngoài giải sầu nhưng lại không lập tức đồng ý để anh ta từ chức: “Cho cậu nghỉ ba tháng, đi chơi vui vẻ, nếu sau ba tháng mà cậu vẫn kiên trì muốn từ chức, tôi sẽ để cậu đi.”

 

Quan Kình biết lúc này Tông Triển Bạch cần có người trợ giúp, Lâm Tử Lạp sắp đến ngày sinh, anh bèn dành rất nhiều thời gian ở bệnh viện, ít khi đến công ty.

 

Lúc này đi lại thật không hợp lý, nhưng anh ta ở lại cũng không thể chú tâm làm việc được, anh ta thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy rất có lỗi.”

 

“Được rồi.” Tông Cảnh Họa xua tay: “Cậu đến bộ phận tài vụ nhận tiền đi, cậu chưa bao giờ xin nghỉ, số tiền này công ty sẽ bỏ.”

 

“Nhưng…” Quan Kình định nói không cần, anh ta vừa làm mất tiền của công ty, hiện tại không thể nhận số tiền này được, thế nhưng Tông Triển Bạch đã không kiên nhẫn xua xua tay: “Cho cậu vay, đừng có lề mề.”

 

Quan Kình chỉ có thể chấp nhận.
 
Chương 1353


Anh ta nói: “Tôi đi trước đây.”

 

Tông Cảm Hạo vẫy tay, lúc này điện thoại di động trên bàn đổ chuông, anh cầm lấy xem, là Lâm Tử Lạp gọi đến.”

 

Nói là nhờ anh giúp Tần Nhã một việc, bây giờ Quan Kình rời khỏi công ty nên chuyện này phải qua tay anh.

 

Bây giờ phải giải quyết công việc do Quan Kình để lại, sao anh có thời gian đi tìm hộ lý điều dưỡng?

 

Huống chi, anh chưa từng làm những chuyện như vậy bao giờ.

 

“Quan Kình”.

 

Anh gọi Quan Kình đang mở cửa lại: “Giúp tôi một việc.”

 

Quan Kình nói: “Được, anh nói đi.”

 

Tông Triển Bạch nhờ Quan Kình tìm Tần Nhã, giúp cô ấy tìm một hộ lý điều dưỡng đáng tin cậy.

 

Quan Kình nói không thành vấn đề gì, sau đó đi luôn.

 

Tần Nhã không đến bệnh viện gặp Lâm Tử Lạp, bây giờ bà cụ đã xuất viện, không có ai bên cạnh, nên cô ấy tạm thời phải trông nom. Chân bà đi đứng bất tiện, bên cạnh không thể không có người nào, đưa bà cụ đến, lại sợ làm phiền Lâm Tử Lạp nghỉ ngơi.

 

Vì vậy, đợi ở bệnh viện nơi bà cụ được xuất viện.

 

Quan Kình lái xe đi tìm họ.

 

“Đi với tôi đi, tôi đưa hai người đến đó.” Quan Kình đi tới nói.

 

Tần Nhã nói: “Vậy, làm phiền anh”.

 

Quan Kình nói không phiền, đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện, giúp Tần Nhã đưa bà cụ lên xe, anh ngồi vào vị trí lái xe: “Tôi biết một công ty quản gia rất đáng tin cậy. Người trong công ty bọn họ đều đã qua đào tạo, hơn nữa tư chất cao, chắc chắn cô có thể tìm được người phù hợp”.

 

Tần Nhã nói: “Tôi không rõ nơi này cho lắm, vậy nên còn phải cảm ơn anh giúp đỡ.”

 

“Cảm ơn làm gì, giám đốc Hạo đã giao phó, tôi nhất định sẽ khiến hai người hài lòng.”

 

Quan Kình cười nói.

 

Tần Nhã không nói nữa, trong xe nhanh chóng trở nên yên lặng, mọi người đều không nói chuyện. Ban ngày đi đường có rất nhiều xe, thường xuyên bị tắc, đến công ty mà Quan Kình nói phải mất gần một giờ.

 

Quan Kình đã quen mặt chỗ này, vừa bước vào đã được đưa phòng tổng giám đốc tiếp đón, biết rằng anh ta là khách hàng lớn.

 

“Lần này là cần gì vậy?”Giám đốc nhiệt tình rót nước.

 

Quan Kình nói không phải anh ta cần: “Cô Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói với anh ấy, anh ấy sẽ giúp cô tìm được người thích hợp.”

 

Tần Nhã không tự quyết mà hỏi bà cụ, dù sao mục đích cô ấy tìm hộ lý điều dưỡng cũng để chăm sóc bà ấy, phải để bà ấy thích mới được.

 

Tổng giám đốc mỉm cười: “Cô có yêu cầu gì cứ nói. Nhân viên ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp.”

 

Bà cụ nói: “Nhất định phải siêng năng, thứ hai là tính cách phải hoạt bát”.

 

Bà ấy không cử động được chân, phần lớn thời gian đều ở nhà, không có ai trò chuyện nên rất nhàm chán, nên mong có ai đó bầu bạn, vừa siêng lại thích nói chuyện.

 

“Có yêu cầu gì về tuổi tác không?” Tổng giám đốc hỏi.

 

Bà lão suy nghĩ một chút, nói: “Không yêu cầu về mặt này.”

 

Tuổi tác đối với bà mà nói không quan trọng, quan trọng là có sở hữu những gì bà đề cập không.

 

Giám đốc cười nói: “Vậy mọi người chờ ở đây một lát, ta chọn mấy người phù hợp tới, để anh, chị và bà xem thử.”

 

Quan Kình nói được.

 

Tổng giám đốc đi ra ngoài một lúc, dẫn theo năm người, đều là phụ nữ, đều đã ngoài bốn mươi tuổi. Chỉ có người đứng ở cuối là ngoại lệ, người này rất trẻ, tóc vừa đen vừa dài, thắt bím đuôi sam. Dáng dấp cũng mặn mà, đứng giữa một hàng phụ nữ trung niên, đặc biệt nổi bật.

 

Ngài tổng giám đốc còn  giới thiệu đặc biệt: “Cô ấy là người miền núi, là con cả trong nhà, bên dưới còn có hai em trai và một em gái. Vì nhà nghèo nên cô ấy phải bỏ học đi làm, rất siêng năng, cũng rất giỏi ăn nói.”

 

Quan Kình xua tay: “Cái này không cần thiết.”

 

Không phải xem thường, cũng không phải không cho cơ hội, mà cảm thấy tìm hộ lý chăm sóc người da không thể tìm người quá trẻ được. Tìm hộ lý là phải tìm người làm được việc, đưa một cô gái trẻ đẹp đến trước mặt anh ta làm cái gì?
 
Chương 1354


Trên TV có bao nhiêu trường hợp ông chủ nhà vào cô giúp việc lập lờ ra trò rồi.

 

Đương nhiên anh ta không nhằm vào Tô Trạm, chỉ có điều anh ta cảm thấy không ổn lắm thôi

 

Bà cụ nói: “Bà thấy rất được mà. Bà hỏi một câu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”.

 

Cô hộ lý trẻ nói: “Năm nay cháu mười chín tuổi.”

 

Cô gái có giọng nói trong trẻo, nói năng rõ ràng, bà cụ có rất có thiện crm.

 

“Còn trẻ thật đấy, cháu tên gì?” Bà cụ lại hỏi.

 

“Cháu tên là Trần Tuyết.” Cô ta cười trả lời.

 

Bà cụ gật đầu.

 

Tổng giám đốc không dám thúc ép bà. Cô gái này là do một người bạn giới thiệu. Vì còn trẻ nên khi đến nhiều người không muốn nhận, chê trẻ quá, hơn nữa còn có dáng dấp.

 

Gia đình có thể thuê hộ lý điều dưỡng, thường điều kiện đều khá tốt, nhận người trẻ vào làm việc, lại sợ xảy ra mấy chuyện ngoại tình máu chó, cho nên hộ lý trẻ không được ưa chuộng.

 

Tổng giám đốc mỗi lần giới thiệu sẽ thêm cô ta vào, chỉ muốn nhanh chóng thu xếp cho cô ta.

 

Tuy nhiên, nhìn thái độ vừa rồi của Quan Kình, có vẻ như thấy cô ta còn trẻ quá, không dám chào mời cô gái này, đành giới thiệu với họ vài người khác: “Những người này đã có kinh nghiệm chăm sóc người già, siêng năng, cũng biết cách nói chuyện để người khác vui lòng”.

 

Trần Tuyết cũng biết tình cảnh của mình. Cô ta không có bằng cấp, làm việc gì lương cũng rất thấp, bây giờ lương hộ lý điều, bảo mẫu khá cao, đặc biệt là nhân viên ở đây cao hơn ngoài thị trường nhiều. Bởi vì danh tiếng tốt, nhân viên trong công ty đi ra ngoài đều đều kiếm được công việc ổn. Cô ta là do người quen giới thiệu vào công ty này, nếu không ai cần, có lẽ cô ta phải rời khỏi đây.

 

Cơ hội ngày càng ít đi, có lần nào phải cố gắng lần đấy.

 

Cô ta chủ động bước tới: “Cháu nghĩ bà cũng trạc tuổi bà nội cháu, vậy cháu gọi bà là bà nội nhé. Cháu ở đây được gần ba tháng rồi. Nhiều nhà thấy cháu còn trẻ, sợ cháu làm việc không tốt, nhưng cháu rất chăm chỉ, gì cũng làm được.”

 

Lúc bình thường tổng giám đốc sẽ không cho bọn họ nói chuyện, nhưng đây đây là củ khoai nóng phỏng tay cần phải ném gấp, cho nên dung túng cô ta, hi vọng cô ấy có thể gây ấn tượng với bà cụ, để bà thuê cô ta.

 

Bà cụ quay đầu nhìn Tần Nhã: “Nhã, cháu thấy thế nào?”

 

“Bà nội, bà thích là được.” Tần Nhã không xen vào, không tác động đến suy nghĩ của bà cụ. Bà ấy tầm này tuổi rồi, sống vui vẻ là được.

 

“Bà thấy rất được, nhà nghèo, tìm việc không dễ gì, chúng ta coi như làm việc thiện, cháu nghĩ thế nào?” Bà lão nhìn Tần Nhã hỏi.

 

Tần Nhã nói: “Cháu nghe bà.”

 

“Vậy thì cô ấy đi.” Bà cụ quyết định.

 

Tổng giám đốc thở ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng xong xuôi, nếu không anh ta lại phiền.

 

“Vậy thì chúng ta làm thủ tục nhé?” Tổng giám đốc vui vẻ rạng rỡ.

 

Quan Kình đứng lên, Tần Nhã cũng đứng lên nói: “Để tôi đi làm.”

 

Quan Kình nói để anh đi cùng cô. Họ đi theo tổng giám đốc để làm thủ tục. Quan Kình nói: “Tôi thấy mấy người khác không tệ, cô gái còn quá trẻ, có chắc làm được việc không?”

 

“Bà thích cô ấy, tôi cũng không tiện nói.” Tần Nhã nói.

 

Quan Kình gật đầu: “Đúng vậy, với người già, quan trọng nhất là phải vui vẻ.”

 

“Đây là hợp đồng.” Giám đốc đưa tới.

 

Tần Nhã vươn tay nhận lấy, Quan Kình nói. “Tôi sẽ xem giúp cô.”

 

Tần Nhã đưa bản hợp đồng cho anh ta.

 

Sau khi thấy không có vấn đề gì, Tần Nhã ký hợp đồng. Mức lương hàng tháng là 30 triệu, bao gồm cả tiền ăn và ở.

 

Cái giá này nhờ nể mặt Quan Kình nên mới được giảm.

 

Nói chung, những hộ lý, hay bảo mẫu ở công ty này đều phải từ 35 triệu một tháng trở lên.

 

Mức lương không thấp, so với mặt bằng chung cũng khá cao.

 

Sau khi rời khỏi công ty dịch vụ giúp việc, Quan Kình đưa họ trở lại nhà họ Tô.”

 

Bởi vì Tô Trạm còn ở bệnh viện, Tần Nhã phải trở lại bệnh viện chăm sóc Tô Trạm, nên ở nhà không được bao lâu, bà cụ nói: “Cháu yên tâm đi, bây giờ trong nhà có người rồi”.

 

Tần Nhã gật đầu, bảo hộ lý mới đến chăm sóc bà cụ.
 
Chương 1355


“Em sẽ chăm sóc bà, chị yên tâm đi.” Trần Tuyết nói.

 

Tần Nhã đi rồi, Quan Kình vẫn chưa đi, nhân tiện đưa cô ấy đến bệnh viện.

 

Khi đến bệnh viện, cô ấy phát hiện Thẩm Bồi Xuyên đang ở đó. Vốn hôm nay những chuyện này là Thẩm Bồi Xuyên làm, tuy nhiên sau khi cục trưởng Tống đi, anh ấy càng nhiều việc, phải đợi sau khi tan làm mới có chút thời gian ra ngoài.

 

Sau khi đến bệnh viện, anh ấy mới biết bà cụ đã xuất viện nên đến thăm Tô Trạm.

 

Tô Trạm nói với anh ấy, Tần Nhã đã xử lý xong mọi chuyện.

 

Thẩm Bồi Xuyên lúc này mới yên tâm tới, nhìn anh ta, nói đùa: “Không giả vờ à?”

 

Tô Trạm cười khổ một tiếng: “Cứ giả vờ nữa, tôi sợ xôi hỏng bỏng không.”

 

“Làm sao, bị phát hiện à?” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu ý của anh ta.

 

Tô Trạm không thể nói thể giải thích được, nhưng không giải thích lại thấy không ổn: “Không…”

 

Ngay lúc này Tần Nhã mở cửa đi vào, hỏi anh ta: “Không cái gì?”

 

Tô Trạm nói: “Không có gì, vừa hỏi cậu ta tân hôn ổn không.” Anh ta cố ý đổi chủ đề, dùng Thẩm Bồi Xuyên đánh lạc hướng.

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Tần Nhã nói: “Anh Bồi Xuyên đột nhiên kết hôn, chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả.”

 

“Sau này em có thể bù lại cho anh.” Thẩm Bồi Xuyên nói: “Nếu em đến rồi, vậy anh đi đây.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy, nghĩ  để lại không gian cho họ.

 

Tô Trạm cố ý trêu chọc anh ấy: “Bởi vì có người ở nhà đợi, nên chắc muốn nhanh về nhà làm nóng người.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cực kỳ muốn xé miệng anh ta, anh ấy hừ lạnh: “Hôm nay tôi nể mặt Tần Nhã, nên bỏ qua cho cậu.”

 

Tô Trạm cười: “Không phải anh thấy tôi là người bệnh, thương tích đầy mình, nên mới bỏ qua cho tôi sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu chưa đạt cái tầm đó”.

 

Nói xong, anh ấy chào hỏi Tần Nhã rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Tần Nhã đi tới, hỏi Tô Trạm có khá hơn không.

 

Tô Trạm nói cảm thấy khỏe hơn rồi, kéo Tần Nhã ngồi ở bên giường: “Có mệt không?”

 

Tần Nhã lắc đầu nói: “Không mệt.”

 

“Anh thấy em rất mệt mỏi.”

 

Tô Trạm thấy sắc mặt Tần Nhã không tốt, mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi. Anh xoa xoa mu bàn tay cô: “Tiểu Nhã, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, sau đó về nhà đi.”

 

Lần trước chỉ  tổ chức đám cưới, nhưng chưa đi đăng ký.

 

“Anh vẫn đang bị thương.” Tần Nhã bảo anh ta đừng nghĩ vớ vẩn nữa.

 

“Không sao. Ở nhà hồi phục cũng vậy, chỉ khác là vết thương ở đầu nặng hơn chút, mấy ngày nữa đi tháo băng là được. Ở trong bệnh viện thật sự chán quá rồi.”

 

“Bác sĩ nói có thể không?” Tần Nhã hỏi.

 

Tô Trạm đáp: “Anh hỏi rồi, bác sĩ nói có thể.”

 

Tần Nhã nói vậy thì theo ý anh.

 

“Tiểu Nhã, em thật tốt.” Tô Trạm nắm lấy tay cô ấy, hôn lên môi cô ấy: “Anh không chăm sóc em, lại phải để em bận lòng chăm sóc anh. Việc này khiến anh cảm thấy rất có lỗi.”

 

Tần Nhã mím môi, một lúc sau mới nói: “Chúng ta không phải là người nhà sao? Cần gì phải khách sáo với em như vậy? Nếu như thực sự thấy có lỗi với em, vậy anh đối xử với em tốt hơn là được.”

 

Tô Trạm ngồi dậy, động đến vết thương trên người, có chút đau nhưng cũng không biểu hiện ra, vùi đầu vào trong vòng tay của Tần Nhã. Tần Nhã không dám chạm anh vì sợ đụng vào vết thương của anh nên chỉ ngồi, nói: “Tô Trạm, sao anh giống như một đứa trẻ vậy.”

 

Tô Trạm úp mặt trong ngực cô mè nheo: “Vậy sau này em xem anh là con trai em đi.”

 

Tần Nhã: “…”

 

“Vớ vẩn.” Tần Nhã không nhịn được cười, vươn tay vỗ lưng Tô Trạm, không dùng lực nhưng Tô Trạm vẫn nũng nĩu nói: “Đau quá, xoa cho anh đi”.
 
Chương 1356


“Đây là bệnh viện, anh đừng mè nheo.” Tần Nhã kêu anh ta dậy, Tô Trạm cũng ngoan ngoãn đứng dậy. “Anh gọi y tá vào kê thêm giường. Buổi tối em nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy hôm nay em ngủ không ngon, mắt thâm quầng rồi.”

 

Tần Nhã ừ một tiếng.

 

Buổi tối, Tần Nhã ngủ trên giường đã kê thêm, mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt nên buổi tối cô ngủ rất sâu. Nhưng Tô Trạm lại mất ngủ, anh ta xuống giường đi đến giường của Tần Nhã, mượn ánh sáng nhìn cô ấy.

 

Anh biết roc, Tần Nhã đã nhượng bộ trong chuyện đứa trẻ, nhưng thực tế, là cô tủi thân.

 

Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tóc Tần Nhã, sau đó hơi nhếch khóe môi mỉm cười. Cô ấy bằng lòng nhượng bộ, cho thấy cô ấy yêu anh, quan tâm anh, không đành lòng thấy cô bị bà cụ hành hạ.

 

Đêm khuya, Tô Trạm nằm ở bên cạnh Tần Nhã ngủ.

 

Lúc này Tông Triển Bạch mới xã giao xong. Dự án này vốn do Quan Kình đảm nhận, nhưng vì Quan Kình từ chức, Tông Triển Bạch lại không tìm được người thay thế nên chỉ có thể một mình làm.

 

Vì vậy, về muộn.

 

Lúc này, Lâm Tử Lạp vẫn chưa ngủ, chờ anh, ban ngày ngủ nhiều, nên ban đêm không buồn ngủ.

 

“Không cần chờ anh, em ngủ sớm đi.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Tôi đợi anh vì có chuyện muốn nói với anh”.

 

“Có chuyện gì?” Tông Triển Bạch cởi áo khoác, chống tay vào lưng ghế, bước tới hỏi.

 

Lâm Tử Lạp đưa cho anh ta tấm thiệp mời trên bàn: “Anh xem đi.”

 

Trông giống như thiệp mời đám cưới, dùng màu hồng làm chủ đạo. Anh mở nó ra. Quả nhiên là thiệp mời đám cưới, thời gian tổ chức là ngày mai, mời Anh và Lâm Tử Lạp tham gia.

 

Anh hơi nhíu mày: “Sức khỏe của em…”

 

“Nhưng không đi không ổn.” Lâm Tử Lạp tròn mắt, kề sát nhìn anh.

 

Tông Triển Bạch đặt thiếp mời xuống, ngồi xuống bên giường, kéo cổ áo. Lâm Tử Lạp đưa tay giúp anh: “Hôm nay anh bận lắm sao? Anh uống rượu à?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Anh chỉ uống một chút, xã giao mà, không uống rượu không được. Quan Kình từ chức, chưa tìm được ai thể thay thế anh ấy trong thời gian này.”

 

Lâm Tử Lạp rất ngạc nhiên, đang yên đang lành, sao anh ta lại từ chức?

 

Nguyên nhân Tông Triển Bạch không rõ lắm, nhưng thấy tinh thần cậu ta không ổn lắm, công việc lại trục trặc, có thể thấy cậu ta nên nghỉ ngơi một chút.

 

“Em nghĩ thế nào?” Tông Triển Bạch nhận ra, cô muốn đi.

 

Lâm Tử Lạp cũng lo lắng, dù sao thì thân thể không ổn, sắp sinh rồi.

 

Mài Tông Triển Bạch cũng bận, cô không muốn làm phiền anh.

 

“Sáng mai em sẽ gọi điện thoại.” Lâm Tử Lạp giúp anh cởi áo: “Anh đi tắm rồi đi ngủ đi, muộn lắm rồi.

 

Tông Triển Bạch chốc lát nhìn cô thật sâu, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa.

 

Tắm rửa xong trở ra sớm, Lâm Tử Lạp đã mơ màng muốn ngủ. Lúc này điều hòa không ở chế độ làm lạnh , cô thấy ấm, không đắp chăn, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, nằm úp sấp, bụng đã nhô cao. Anh bước tới, cúi người đưa tay vuốt nhẹ bụng cô.

 

Lâm Tử Lạp vươn tay nắm lấy góc áo của anh.

 

Tông Triển Bạch nhìn tay cô, hỏi: “Thế là có ý gì? Không cho anh chạm vào sao?”

 

Lâm Tử Lạp cười, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải, em cảm thấy ngứa.””

 

Tông Triển Bạch mỉm cười, ngón tay đi lên, cuối cùng dừng trước ngực cô, hỏi: “Ở đây có ngứa không?”

 

Lâm Tử Lạp nắm lấy tay anh, bảo anh đừng đùa nữa.

 

Tông Triển Bạch cười khẽ: “Rõ ràng là em làm phiền anh.”

 

Lâm Tử Lạp cử động thân thể, tìm một tư thế thoải mái, cười hỏi: “Em làm phiền anh lúc nào?”

 

Tông Triển Bạch cong môi: “Em nói thử xem?”

 

“Em không biết, anh nói cho em biết đi.” Lâm Tử Lạp tinh nghịch nói.

 

Tông Triển Bạch cười bất lực, vươn tay nhéo mũi cô: “Em … thật là một tiểu yêu tinh.”

 

Lâm Tử Lạp vỗ tay: “Đau.”

 

Tông Triển Bạch buông cô ra, nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào mông cô: “Khỏe mạnh sinh con chúng mình ra.”
 
Chương 1357


Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, hôn lên cằm anh, nói: “Con của chúng mình sẽ bình an ra đời.”

 

Sau đó, cô không nói nữa, Tông Triển Bạch cũng mệt, sớm ngủ thiếp đi.

 

Lâm Tử Lạp thức dậy lúc sáu giờ sáng, cô lấy điện thoại di động gọi cho Văn Hiểu Tịch, muốn bảo với anh ấy, cô không thể tham dự đám cưới của anh ấy.

 

Kể từ sau đám cưới, cô thường xuyên liên lạc với Văn Hiểu Tịch, hai người thường xuyên nhắn tin hỏi thăm nhau.

 

Anh ấy cũng  quan tâm đến việc khi nào Lâm Tử Lạp sẽ sinh.

 

Lâm Tử Lạp không nói với anh ấy về tình hình của mình, cũng không muốn khiến mọi người lo lắng về cô, huống chi anh ấy ở trong quân đội rất bận rộn.

 

Ít khi có thời gian trở về, đám cưới này cũng phải được phê chuẩn nghỉ phép mới có thời gian tổ chức.

 

Lâm Tử Lạp cũng muốn đi, không phải là thế nào với Văn Khuynh, đối với Văn Hiểu Tịch, bọn họ không nên tiếp tục sai lầm của thế hệ trước.

 

Nhưng không thể không để ý đến tình trạng của mình.

 

Chẳng mấy chốc đã gọi được, Lâm Tử Lạp còn chưa kịp nói, Văn Hiểu Tịch đã nói: “Khi nào thì tới? Có cần anh đi đón không?”

 

Lâm Tử Lạp định nói, nhất thời nghẹn lại, không biết phải trả lời như thế nào.

 

“Sao không nói gì?”

 

Văn Hiểu Tịch ngửi được có gì đó khác thường: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Lâm Tử Lạp vội vàng nói: “Không, chỉ là… Hiểu Tịch, em sợ em không thể đến dự đám cưới của anh, em…”

 

“Tại sao?” Cô chưa kịp nói hết lời, Văn Hiểu Tịch đã ngắt lời cô, thất vọng hỏi: “Vì bố anh?

 

Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống: “Không phải…”

 

“Thế thì là sao?”

 

“Thân thể của em không ổn lắm…”

 

“Không thể nào!” Văn Hiểu Tịch hoàn toàn không tin lời Lâm Tử Lạp. Trước đây cô chưa từng nói sức khỏe của mình không tốt, thỉnh thoảng anh hỏi thăm tình trạng của cô, cô cũng nói không sao. Sao bảo cô tới tham dự hôn lễ của anh ấy, cô lại bảo mình không khỏe?

 

Còn không phải muốn tránh né bọn họ sao?

 

Anh ấy cứ nghĩ họ không còn cần bận tâm về chuyện của thế hệ trước nữa, họ chỉ cần trân trọng hiện tại. Những người trước đây và những việc trước đây đều không liên quan đến họ.

 

“Em không đến được, anh rất thất vọng. Chúng ta đã lâu không gặp nhau. Anh muốn nhân cơ hội này để gặp em. Anh cũng muốn tại thời điểm quan trọng trong cuộc đời anh, em có mặt.”

 

Lâm Tử Lạp mím môi, “Em xin lỗi…”

 

“Anh không muốn em xin lỗi, mà em cũng không có gì phải xin lỗi anh cả. Ngược lại là nhà anh nợ em. Nhưng… anh thực sự muốn em đến. Nếu em có gì khó xử cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết. Nếu em không muốn thấy bố anh, anh có thể không để ông ấy… “

 

“Hiểu Tịch…”

 

Lâm Tử Lạp ngắt lời anh ấy, không phải vì Văn Khuynh. Tông Triển Bạch đã bỏ qua rồi, cô sẽ không truy cứu nữa, Văn Khuynh cũng đã bị trừng phạt.

 

Cô cảm thấy không biết làm sao.

 

“Chín giờ anh sẽ đón em.” Văn Hiểu Tịch nói xong thì cúp máy.

 

Lâm Tử Lạp thở dài, cầm điện thoại không biết phải làm sao.

 

“Anh sẽ nói chuyện với anh ấy.” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền vào tai. Lâm Tử Lạp quay đầu lại và thấy Tông Triển Bạch đang nhìn mình.

 

“Anh tỉnh rồi à?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Tông Triển Bạch ngồi dậy, chầm chậm quay đầu nhìn sang. Lâm Tử Lạp mím môi nói: “Anh nghe thấy à?”

 

Anh gật đầu, sau đó ngồi dậy.

 

Lâm Tử Lạp nằm xuống, cảm thấy có chút mâu thuẫn.

 

Một lúc sau, Tông Triển Bạch tắm rửa sạch sẽ, đi ra ngoài mặc quần áo. Lâm Tử Lạp nhìn anh nói: “Hôm nay anh có bận không?”

 

Tông Triển Bạch nhìn cô, như thể anh biết cô sẽ nói gì tiếp theo, không trả lời cô ngay lập tức, mà thay vào đó anh dán chặt mắt vào cô không rời.

 

Lâm Tử Lạp giật giật khóe môi: “Anh và em cùng đi?”
 
Chương 1358


Tông Triển Bạch cài cúc tay áo rồi bước tới. Trong lòng anh không muốn cô đi. Cô sắp sinh đến nơi rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?

 

Lâm Tử Lạp thấy anh im lặng, cũng biết anh có ý gì, đưa tay ra bắt tay anh lắc lắc, ân cần nói: “Em cũng muốn đến. Kết hôn là chuyện trọng đại. Anh ấy chỉ có một lần trong đời, muốn em tham dự. Em không đi, có vẻ không hay lắm”.

 

Tông Triển Bạch nhìn cô nắm tay mình, như không đồng ý: “Tình trạng của em, em còn không biết sao?”

 

Lâm Tử Lạp lập tức gật đầu: “Em biết.”

 

“Em biết mà vẫn còn muốn đi?” Giọng Tông Triển Bạch trầm xuống.

 

Ở giai đoạn này của thai kỳ đã rất nguy hiểm, cô mà đi, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

 

Nếu khỏe thì anh sẽ không can thiệp, hơn nữa anh cũng có thể đi cùng cô, với điều kiện là cô khỏe mạnh. Nhưng tình hình hiện tại như thế nào? Không chỉ cô, mà còn cả con của họ.

 

Anh không sẵn sàng chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.

 

Lâm Tử Lạp buông tay, biết anh sẽ không đồng ý.”

 

Tông Triển Bạch hỏi: “Em giận à?”

 

Lâm Tử Lạp lắc đầu, nói: “Không.”

 

Nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.

 

Trang Kha Nguyệt mang bữa sáng đến. Tông Triển Bạch nhấc chăn lên, bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau cô quay lại đặt cô ngồi trên ghế trước bàn. Lâm Tử Lạp nói: “Hiện tại em không muốn ăn, đặt em lên giường đi.”

 

Tông Triển Bạch đặt cô lên giường, cô kéo chăn quay lưng về phía anh: “Anh ăn trước đi, em hơi buồn ngủ, em ăn sau.”

 

Trang Kha Nguyệt sắp xếp đồ ăn rồi bước tới: “Ban ngày con ngủ, buổi tối lại ngủ. Bây giờ vẫn còn ngủ được? Ăn trước đi, để lát nữa thì nguội mât.”

 

Bà không biết Lâm Tử Lạp đang giận Tông Triển Bạch.

 

Đi tới, thuyết phục Lâm Tử Lạp: “Con ăn không phải cho mỗi con, còn phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ. Mau đứng dậy ăn cơm đi.”

 

Lâm Tử Lạp không nói lời nào.

 

Tông Triển Bạch đứng bất động, mặt không cảm xúc nhìn cô.

 

Trang Kha Nguyệt nhìn đi nhìn lại hai người, tựa như nhận ra họ đang cãi nhau.

 

Bà không biết ai đúng ai sai, nhưng bà nghiêng về Lâm Tử Lạp trước: “Hai đứa cãi nhau à? Sức khỏe của Ngôn Ngôn bây giờ thế nào anh biết rõ nhất, anh vẫn còn cãi nhau với con bé?”

 

Tông Triển Bạch không giải thích, anh chỉ nhìn Lâm Tử Lạp.

 

Trang Kha Nguyệt chắc chắn lần này bọn họ cãi nhau thật. Lâm Tâm Thâm đang bụng mang dạ chửa, nên đương nhiên bênh cô: “Hiện tại là lúc nào mà anh còn cãi nhau với Ngôn Ngôn? Con bé phải mạo hiểm sinh con cho anh, anh còn khiến con bé tức giận?”

 

Trang Kha Nguyệt càng lúc càng nặng lời: “Anh thật sự quá đáng…”

 

“Không, chúng con không cãi nhau.” Lâm Tử Lạp không chịu nổi những lời Trang Kha Nguyệt nói về Tông Triển Bạch, cô nhấc chăn lên rồi nói: “Con đi ăn.

 

Trang Kha Nguyệt không biết tại sao: “Hai người không cãi nhau, vậy tại sao con lại tức giận?”

 

Còn không thèm ăn cơm?

 

“Con giận chỗ nào?” Lâm Tử Lạp không thừa nhận.

 

“Nhìn xem, giống như có người nợ con 8 tỷ, còn bảo không giận?” Trang Kha Nguyệt bước đi ra: “Đi ăn cơm đi.

 

Tông Triển Bạch bế cô lên rồi đặt cô xuống ghế. Lâm Tử Lạp cầm thìa lên, định ăn cháo thì thấy Tông Triển Bạch vẫn chưa ngồi xuống, cô ngẩng đầu lên: “Anh không ăn à?”

 

Tông Triển Bạch không nói gì, chỉ cảm thấy đau não, bị người phụ nữ này chọc tức.

 

Dễ dàng tùy hứng, thỉnh thoảng lại tùy hứng một lần, không có việc gì còn phải phải dỗ dành.

 

Lâm Tử Lạp biết mình không đúng, vươn tay kéo anh: “Em sai rồi, mau ăn cơm đi, lát nữa anh phải đến công ty.

 

Tông Triển Bạch ngồi xuống: “Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị em làm cho tức chết.”

 

Lâm Tử Lạp: “…”

 

Cô cầm một thìa cháo đưa lên miệng anh: “Em sai rồi, sau này em sẽ thay đổi, anh đừng giận nữa.”

 

Tông Triển Bạch vừa tức vừa buồn cười, người phụ nữ này từ bao giờ biết dỗ dành người khác thế?

 

Trang Kha Nguyệt nhìn thấy, mỉm cười đóng cửa lại.
 
Chương 1359


Tông Triển Bạch gạt tay cô ra: “Thôi đi, anh sẽ không ăn của em.”

 

Lâm Tử Lạp không chịu, lại đè lên môi anh, cháo trên thìa chạm vào môi: “Không ăn của em cũng không sao, cơm phải ăn, anh cũng thể hít không khí để sống chứ.”

 

Tông Triển Bạch: “…”

 

Anh tức giận bóp mặt cô: “Em cố ý đúng không?”

 

“Đau…”

 

Lâm Tử Lạp quay đầu lại để không cho anh véo.

 

Tông Triển Bạch ăn cháo mà cô bón, cảm giác khó chịu cứ thế trôi qua.

 

Ăn cơm xong, Tông Triển Bạch đưa cô trở lại giường rồi đi.

 

Trang Kha Nguyệt đi tới dọn dẹp bát đĩa, hỏi cô: “Hai đứa cãi nhau à?”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Không.”

 

“Không?” Trang Kha Nguyệt hiển nhiên không tin.

 

Lâm Tử Lạp liền kể cho bà chuyện khi nãy. Vừa nghe Lâm Tử Lạp muốn đi ra ngoài, Trang Kha Nguyệt ngay lập tức nói cô: “Chuyện này con không đúng rồi. Bình thường con muốn ra ngoài, ai ngăn con làm gì. Nhưng hiện giờ con thế nào? Sao lại tùy tiện thế hả? Chẳng trách Cảnh Hạo rất tức giận. Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ tức giận.”

 

Lâm Tử Lạp: “…”

 

Cô phẫn hận nói: “Mẹ là mẹ con hay mẹ anh ấy? Sao lại bênh anh ấy?”

 

“Mẹ bênh người có lý.” Trang Kha Nguyệt liếc cô một cái: “Tự kiểm điểm cho tốt.”

 

Lâm Tử Lạp: “…”

 

Cô tủi thân nằm xuống, vừa ăn xong liền nằm xuống, bụng khá khó chịu, cô lại ngồi dậy.

 

Lúc này Tông Triển Bạch bước vào, Lâm Tử Lạp nhìn anh: “Anh không đến công ty à?”

 

Tông Triển Bạch nói anh ấy không đi.

 

“Vậy nãy đi đâu?”

 

Tông Triển Bạch: “Anh đến gặp bác sĩ.”

 

Lâm Tử Lạp chớp mắt, lo lắng hỏi: “Em có vấn đề gì sao?”

 

“Anh nói anh phải dẫn em ra ngoài.” Tông Triển Bạch bước tới.

 

Lâm Tử Lạp đơ ra một lúc, sau khi phục hồi tinh thần, vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn anh”.

 

Tông Triển Bạch hừ một tiếng: “Bây giờ biết ra vẻ với anh rồi, sao anh dám trái ý em?”

 

Lâm Tử Lạp vươn hai cánh tay trắng nõn, nhỏ nhắn ôm eo anh, làm nũng: “Em đã xin lỗi rồi, sao anh cứ nhắc mãi thế. Đây không phải việc đàn ông nên làm đâu”.

 

Tông Triển Bạch: “…”

 

Anh không phải đàn ông, chẳng nhẽ là đàn bà sao?

 

Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Cảm ơn anh”.

 

Tông Triển Bạch không cần cô cảm ơn: “Chúng mình gần trưa mới đi.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”

 

Chỉ cần để cô đi là được.

 

Cô gọi điện cho Văn Hiểu Tịch, bảo anh đừng đến đón.

 

Tô Trạm sáng nay đã xuất viện, nhưng bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi ở nhà. Ra viện, Tô Trạm quấy lấy Tần Nhã đi đăng ký kết hôn.

 

Tần Nhã nói khi nào khỏe hơn sẽ đi, Tô Trạm không đồng ý, hiện tại phải đi. Tần Nhã thấy anh bị thương nên đồng ý.

 

Chỉ một tiếng là làm xong xuôi, sau khi rời khỏi cục dân chính, họ  bắt xe về nhà. Hai người họ đã nói trước với bà cụ, để bà cụ đã bảo Trần Tuyết dọn dẹp nhà cửa, cửa sổ phòng ngủ được mở cho thông thoáng, giường đều được thay bằng chăn mới .”

 

Tần Nhã đỡ Tô Trạm, bấm chuông cửa. Bà cụ không đi được, ngồi xe lăn không tiện, Trần Tuyết ra mở cửa.

 

Ở nhà có người lạ, Tô Trạm hỏi: “Cô là ai?”

 

Tần Nhã đáp: “Người mới tới để chăm sóc bà nội”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom