Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1220


Anh ấy tuyệt đối không thể phụ lòng cũng thể làm tổn thương Tang Du.

 

Tang Du không có gì cả, đến bây giờ cũng chỉ có một mình anh ấy mà thôi.

 

“Thế cậu nói xem tôi nên làm gì?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

 

Bây giờ anh ấy cũng không chú ý nữa.

 

Tô Trạm tự tin nói: “Cách thì tôi đã nghĩ xong cho cậu cả rồi, không phải tôi đã nói rồi sao. Gia đình của cục trưởng Tống cũng chỉ có một mình cục trưởng Tống là người tốt thôi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên giả vờ như không nghe thấy, dù sao anh ấy vẫn luôn rất kính trọng cục trưởng Tống. Nhưng Tô Trạm bỗng nhiên tỏ ra chán ghét những người nhà họ Tống chắc chắn có lý của anh ta.

 

“Tôi không nói cho người họ Tống là đã tìm được cậu, tôi đoán rằng bây giờ nhà họ Tống cũng đã cho rằng cậu chết trôi trên sông rồi.” Anh ta nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Biện pháp của tôi chính là hai tháng này cậu không nên xuất hiện, chỉ cần ở yên ở đây là được rồi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Biện pháp này của cậu là sao chứ?”

 

“Hai tháng sau, nếu Tống Nhã Hinh vẫn còn nhớ cậu thì tôi sẽ tin là cô ấy thật lòng yêu cậu. Nếu chưa tới hai tháng mà cô ấy đã vội vàng đi tìm tình yêu mới thì chỉ có thể nói là cô ấy không quá yêu cậu. Chẳng qua là vì vì điều kiện và con người cậu tốt nên mới yêu cậu. Nếu cô ấy đã tìm được tình yêu mới thì khi đố cậu có xuất hiện lại cô ấy cũng không có lý do gì để bám lấy cậu nữa.”

 

Thẩm Bồi Xuyên có hơi do dự: “Nếu trong hai tháng đó cô ấy không đi tìm thì sao?”

 

Chẳng lẽ cứ bắt anh phải ở đây mãi sao?”

 

“Vậy thì nói với cô ấy rằng cậu đã chết rồi, cô ấy có thể vì cậu mà thủ tiết cả đời sao?” Tô Trạm hừ lạnh. Anh ta cảm thấy Tống Nhã Hinh sẽ không kiên trì nổi trong vòng hai tháng, nhất định cô ấy sẽ nhanh chóng tìm được một người thích hợp để về cùng một nhà.

 

Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Như thế là lừa người…”

 

“Lừa người cái gì chứ? Tống Nhã Hinh đó đã kết hôn rồi thì dựa vào cái gì mà cứ dính lấy cậu chứ?” Tô Trạm vừa nghe thấy đã nổi nóng.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày, trong lòng anh ấy cũng đã đồng ý với cách của Tô Trạm, chẳng qua anh chỉ thấy làm như vậy là lừa gạt người khiến, khiến anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cục trưởng Tống.

 

“Trước mắt cứ làm như thế đi.” Thẩm Bồi Xuyên xem như đã đồng ý với ý kiến của Tô Trạm.

 

Nhìn cái tên máy móc Thẩm Bồi Xuyên này, có thể vượt qua được tinh thần trách nhiệm, đồng ý nhanh như thế. Xem ra anh ấy không hề có chút cảm giác nào với Tống Nhã Hinh.

 

Anh ta đi tới gần Thẩm Bồi Xuyên hơn một chút, lúc nói chuyện hơi nóng phả lên mặt Thẩm Bồi Xuyên: “Quan hệ giữa anh và Tang Du đã chắc chắn rồi chứ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên rụt người lại, ừ nhẹ một tiếng.

 

Tô Trạm cười nói: “Chết tiệt, mẹ kiếp, cậu cũng nhanh thật đấy. Cậu có câu gặp đại nạn mà không chết sẽ gặp được hậu phúc không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên không muốn nói vớ vẩn với anh ta, nghiêm túc lên tiếng: “Tôi thật sự thích cô ấy, thật lòng muốn chăm sóc cô ấy.”

 

Tô Trạm cười: “Không phải là cậu thấy người ta đáng thương nên cảm thấy thương hại đó chứ? Trước đây không phải cậu vẫn luôn cho rằng người ta vẫn còn nhỏ sao? Sao lúc này lại không chê người ta nhỏ nữa rồi?”

 

Thẩm Bồi Xuyên liếc anh ta một cái, đúng là anh ấy vẫn luôn cho rằng tuổi tác của Tang Du và anh ấy không hợp nhau.

 

Cho dù lúc tiếp xúc có chút cảm giác thì anh vẫn sẽ dùng lý do tuổi tác không hợp để bác bỏ.

 

Lần này, khi anh ấy thấy có người theo đuổi Tang Du, lại sợ cô sẽ đối xử tốt với người đó hơn.

 

Thật ra thì anh ấy cảm thấy rất vui vẻ.

 

“Khi nào cậu về?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.”

 

Tô Trạm nhìn anh ấy, giả vờ nổi nóng. Ý của Thẩm Bồi Xuyên vô cùng rõ ràng, anh ta cố tình lớn tiếng chất vấn: “Thẩm Bồi Xuyên, cậu có ý gì đó? Tôi chỉ vừa mới tới thôi, còn chưa uống được miếng nước nào, cậu liền hỏi khi nào tôi đi sao? Sao, cậu sợ tôi quấy rầy cô bạn gái nhỏ bé của cậu sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên thật sự không có ý đó, chỉ là vì điều kiện nơi này có hạn, sợ anh ta sẽ không có chỗ để nghỉ ngơi.

 

“Thế cậu nghĩ thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy.

 

Tô Trạm bật cười: “Tôi đùa một chút mà cậu đã tức giận thế rồi sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng lười để ý đến anh ta, đi về phía phòng học. Nếu Tô Trạm đã tới đây thì anh ấy sẽ nhân cơ hội này mà giới thiệu Tô Trạm với Tang Du.

 

Mặc dù hai người họ đã biết nhau trước nhưng quan hệ trước kia lại không mấy vui vẻ. Nhưng bây giờ quan hệ đã thay đổi, cho nên anh ấy muốn giới thiệu lại một cách chính thức.

 

Tô Trạm đi theo anh ấy: “Tôi lái xe tới đây, buổi tối bật máy điều hòa không khí, cũng có thể ở tạm.”

 

Anh ta nhìn xung quanh: “Nơi này cũng không tệ lắm.”
 
Chương 1221


Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi video call cho Tần Nhã, bên kia nhanh chóng bắt máy. Anh ta giơ điện thoại ra trước mặt mình: “Em đoán xem anh mới tới đâu?”

 

Anh ta bỏ qua Thẩm Bồi Xuyên, di chuyển điện thoại để Tần Nhã có thể nhìn thấy cảnh sắc xung quanh.

 

Tần Nhã đang ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại di động. Từ trong video có thể thấy Tô Trạm đang ở nông thôn, cô ấy cảm thấy Tô Trạm thật ngây thơ: “Tô Trạm, anh rảnh lắm sao?”

 

Tô Trạm mỉm cười với màn hình: “Anh không thể báo cáo tình hình cho em mọi lúc mọi nơi được.”

 

Tần Nhã cầm tách cà phê, uống một ngụm, thản nhiên lên tiếng: “Anh nói mau, anh muốn làm gì? Nếu không em cúp máy đấy.”

 

Suốt ngày chỉ biết lảm nhảm và càn rỡ.

 

Tô Trạm thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, nghiêm túc nói: “Không phải anh đã nói với em về chuyện của Thẩm Bồi Xuyên rồi mà, anh tới đây để tìm anh ấy.”

 

Anh ta di chuyển camera về phía bóng lưng của Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn anh ta một cái, không nói gì mà nhanh chóng quay vào phòng học.

 

Anh tắt camera, đổi thành nhắn tin: “Em có biết bây giờ Thẩm Bồi Xuyên làm gì không?”

 

Tần Nhã hỏi: “Không biết, anh ấy đang làm gì?”

 

“Chính thức giới thiệu anh với bạn gái anh ấy.” Tô Trạm trả lời.

 

Trong đầu Tần Nhã xuất hiện một cái dấu chấm hỏi vô cùng lớn, không phải anh ấy đã giới thiệu một lần rồi sao? Lúc ấy Tô Trạm còn cho Tần Nhã xem hình, còn nói trông hai người không hợp.

 

Thế sao bây giờ lại giới thiệu gì nữa chứ?

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Tô Trạm, anh nói rõ ràng cho em biết, cái gì mà bạn gái Thẩm Bồi Xuyên?”

 

Tô Trạm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại cười, biết Tần Nhã vô cùng tò mò vì thế cố ý không nói: “Em đoán xem.”

 

Tần Nhã không trả lời lại, đặt di động xuống bên cạnh, cô ấy biết Tô Trạm cố ý vì thế cô ấy sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa.

 

Tô Trạm đợi mãi mà không thấy Tần Nhã trả lời lại, anh ta cảm thấy có hơi mất mác, nhanh chóng chủ động trả lời cô ấy: “Lần này, Thẩm Bồi Xuyên thật sự yêu rồi.”

 

Sau đó, anh ta tiếp tục đợi người kia trả lời.

 

Nhưng vẫn không thấy cô ấy trả lời lại.

 

“Tô Trạm.” Lúc này, Thẩm Bồi Xuyên đưa Tang Du rời khỏi phòng học.

 

Ánh mắt Tô Trạm rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tang Du, chào cô.”

 

Tang Du cười nói: “Đã lâu không gặp.”

 

Tô Trạm cười nói: “Chứ không phải là vừa nhìn thấy mặt, cô đã muốn bắt cóc anh em tốt của tôi rồi sao?”

 

Tang Du ngượng ngùng cúi đầu.

 

Thẩm Bồi Xuyên lên tiếng: “Ở đây hơi nóng, chúng ta vào phòng trước đi.”

 

Tô Trạm nói xong.

 

Sau đó, Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đi trước dẫn đường.

 

Tô Trạm ở đằng sau cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn chưa thấy Tần Nhã trả lời.

 

Vẫn không có ai trả lời anh ta.

 

Anh ta nháy mắt một cái. Cô ấy đang giận mình sao?

 

Anh ta lại gửi một tin nhắn khác: “Tiểu Nhã.”

 

Sau đó lại: “Em yêu.”

 

“Em trả lời anh đi, để anh biết em có đang xem không.”

 

Lúc vào phòng, Thẩm Bồi Xuyên mang cho anh ta một cái ghế nhỏ, anh ta ngồi xuống, thế nhưng Tần Nhã vẫn không trả lời anh ta, Tô Trạm bắt đầu có chút căng thẳng.

 

Anh ta nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: “Tiểu Nhã, anh không đùa nữa đâu. Anh sai rồi, em mau trả lời anh đi.””

 

Tô Trạm căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không biết Thẩm Bồi Xuyên đã đứng cạnh từ lúc nào. Vì thế, lúc anh ta ngẩng đầu thì sợ hết hồn, cơ thể ngả về sau một cái, cái ghế nghiêng qua một cái, anh ta té xuống đất.

 

Ngay sau đó, Tô Trạm trợn tròn hai mắt: “Thẩm Bồi Xuyên, cậu làm gì thế?”
 
Chương 1222


Thẩm Bồi Xuyên đứng đó, từ trên cao nhìn anh ta: “Cậu làm chuyện gì trái lương tâm sao? Nếu không thì làm sao lại bị sợ tới mức này chứ?”

 

“Cậu mới làm chuyện trái lương tâm đấy.” Tô Trạm trừng mắt nhìn anh ấy. Đứng dậy phủi mông, sau đó dựng cái ghế dậy, nhưng anh ta không ngồi xuống nữa. Băng ghế này quá nhỏ vì thế anh ta không thoải mái. Thật lòng mà nói thì cái ghế này không thích hợp cho những người cao ngồi, nếu ngồi thì hai chân sẽ rất cong khiến tư thế không được thoải mái.

 

Tang Du rót cho anh ta một ly nước: “Uống miếng nước đi.”

 

Tô Trạm đưa tay nhận lấy, không uống ngay mà quay sang hỏi: “Nếu Thẩm Bồi Xuyên chọc tức cô thì cô có tức giận không, có không để ý tới không?”

 

Tang Du nháy mắt một cái: “Anh ấy là kiểu người sẽ chọc tức người khác sao?”

 

Tô Trạm: “…”

 

Đúng như thế, kiểu người cứng như gỗ, Thẩm Bồi Xuyên này làm gì biết cái gì gọi là trêu chọc đâu chứ.

 

“Anh chọc tức bạn gái mình, nên bây giờ cô ấy không để ý tới anh sao?” Tang Du nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tô Trạm, lên tiếng suy đoán.

 

Tô Trạm cười, giải thích: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt, chắc chắn là vì cô ấy không có thời gian trả lời tôi mà thôi.”

 

Anh không muốn để lộ địa vị của mình khi yêu cho người ngoài biết được.

 

“Tôi thấy anh đang rất căng thẳng.” Tang Du nói thật. Vừa rồi, anh ta nhìn điện thoại một cách nhập thần, nếu không cũng sẽ không bị Thẩm Bồi Xuyên hù như thế.

 

“Căng thẳng sao?” Tô Trạm điều chỉnh vẻ mặt mình: “Tôi căng thẳng sao?”

 

Nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Tô Trạm, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

 

Tang Du cố nhịn cười, lắc đầu lên tiếng: “Anh không căng thẳng, anh chỉ có chút sốt ruột mà thôi.”

 

Bởi vì bạn gái không trả lời tin nhắn mà sốt ruột.

 

Tô Trạm cười nhẹ, anh ta không thể che giấu được sự lo lắng của mình, anh ta quay sang nhìn Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du: “Hôm nay, hai người phải chiêu đãi tôi thật tốt, tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút.”

 

Nói xong, Tô Trạm nhanh chóng ra khỏi phòng, bấm số điện thoại của Tần Nhã, vất vả lắm mới gương vỡ lại lành được. Dù Tần Nhã chỉ có một chút khác thường cũng có thể khiến anh ta căng thẳng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Thật ra thì Tần Nhã cũng không phải cố ý không để ý tới anh. Bởi vì trong tiệm có khách vì thế cô ấy phải đi tiếp khách, nhưng lại bỏ điện thoại trên bàn làm việc. Sau khi cho khách chọn kiểu dáng xong thì cô ấy mới đưa khách trở về phòng làm việc. Lúc này điện thoại cô ấy đã vang tới lần thứ ba, cô ấy mới nhận.

 

“Tần Nhã?”

 

Tần Nhã cau mày: “Là em đây.”

 

“Em đang làm gì thế? Tại sao không trả lời tin nhắn của anh? Điện thoại cũng không nghe, em làm anh sợ chết mất.” Anh ta có chút oan ức lên tiếng.

 

“Em bận đi tiếp khách, sao anh cứ gọi cho em mãi thế.”

 

“Em không nghe điện khiến anh lo lắng.” Vẻ mặt Tô Trạm hiện ý cười.

 

Tang Du đứng trong phòng cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của Tô Trạm, nhưng lại không nghe được anh ta đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy bạn gái anh ta đã nghe điện thoại của anh ta.

 

“Tô Trạm thích bạn gái của mình chứ?” Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô ấy lại nhận ra Tô Trạm rất quan tâm tới bạn gái mình.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Ừ, bọn họ có thể đến được với nhau lần nữa thật sự không dễ dàng chút nào.”

 

Tang Du cảm thấy hơi tò mò: “Anh kể em nghe một chút đi.”

 

“Chuyện này không phải một hai câu là có thể nói hết được, tóm lại là tình cảm giữa hai người họ gặp rất nhiều trắc trở. Nếu nói ra thì có thể em sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi đâu.” Thẩm Bồi Xuyên biết tâm trạng của Tô Trạm.

 

Tang Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Các anh có rất nhiều chuyện sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Cứ cho là thế đi, thật sự rất nhiều.”

 

Tang Du rũ mắt: “Anh đi nói chuyện phiếm với bạn anh đi, em ở đây chuẩn bị bữa trưa.”

 

Cô ấy cảm thấy trong lòng có chút mất mác, cảm thấy bản thân mình biết quá ít chuyện về Thẩm Bồi Xuyên.

 

Lúc này, Tô Trạm vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, đoán rằng là vì không khí bên ngoài quá oi bức vì thế anh ta chạy đến chiếc xe cách đó không xa, nhanh chóng ngồi vào đóng cửa lại, bật điều hòa.

 

Thẩm Bồi Xuyên không định quấy rầy anh ta nói chuyện điện thoại với Tần Nhã, anh đi theo Tang Du: “Anh giúp em.”

 

Tang Du nói: “Không cần.”

 

Thẩm Bồi Xuyên có ngốc đến mất cũng nhận ra Tang Du không được vui cho lắm: “Em sao thế? Anh nói gì sai sao?”
 
Chương 1223


“Không có.” Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em chỉ cảm thấy mình biết quá ít chuyện.”

 

Thật ra thì không phải cô muốn biết về quá khứ của Thẩm Bồi Xuyên cũng như chuyện riêng tư của anh, chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân biết quá ít chuyện về anh.

 

Cô ấy thật sự thích người đàn ông này, vì thế cũng muốn bước vào thế giới của anh, bước vào vòng bạn bè của anh.

 

Không ngờ tới khi hai người ở bên nhau, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống một người ngoài cuộc vậy.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói thẳng: “Em muốn biết chuyện gì, anh đều nói cho em nghe hết.”

 

Tang Du cười: “Em sẽ dùng phần đời còn lại để nghe chuyện của hai chúng ta. Chỉ cần anh không bỏ rơi em giữa đường thì em chắc chắn sẽ làm người cuối cùng.”

 

“Ha ha.” Tô Trạm không biết đã trở lại từ lúc này, vừa bước vào đã nghe câu nói kia của Tang Du, không khỏi lên tiếng trêu chọc: “Không hổ danh là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, lời tỏ tình cũng sâu sắc như thế.”

 

Tang Du không hề cảm thấy ngượng ngùng, cười hỏi ngược lại: “Bạn gái anh đã hết giận anh chưa?”

 

“Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, cô ấy không hề giận tôi.” Lúc này, Tô Trạm lại cảm thấy vui vẻ hơn, quay về với dáng vẻ phách lối: “Chúng tôi không khác nhau là mấy.”

 

Tang Du không biết Tô Trạm, nhưng Thẩm Bồi Xuyên biết, Tần Nhã đã hứa sẽ quay lại với anh ta. Trong khoảng thời gian đó, Tô Trạm đã trải qua biết bao tuyệt vọng rồi chứ.

 

“Những lời này tôi có thể nói cho Tần Nhã nghe được không đây?” Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng, Tô Trạm như nghe được lời cảnh cáo.

 

Tô Trạm lập tức đứng thẳng người, “Sao lại đáng ghét như vậy chứ? Sao còn học được cách đi báo cáo thế này? Học từ bạn gái nhỏ của anh sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên đi, ban đầu là vì tuổi tác mà không nhìn rõ lòng mình, vì thế luôn bị Tô Trạm dùng bạn gái nhỏ để chọc anh ấy, anh ấy thật sự cảm thấy không được tự nhiên lắm, giống như anh đã làm chuyện xấu gì vậy.

 

Anh ấy nghiêm túc nhìn Tô Trạm: “Ai lớn hơn?”

 

“Cậu.” Nói xong, Tô Trạm liền hiểu ý, thiếu tự tin nói: “Cậu vẫn chưa kết hôn mà, kết hôn rồi, tôi sẽ không nói thế nữa.”

 

Thật nhỏ bé.

 

“Lâm Tử Lạp gọi cậu tới đây?” Lúc Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch gặp nhau thì Tang Du vẫn còn nhỏ.

 

Tô Trạm biện hộ: “Không giống nhau.”

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Thế nó khác nhau ở đâu?”

 

Tô Trạm gãi đầu: “Vậy thì, Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không phải vợ chồng nghiêm túc sao? Thế thì đương nhiên phải có xưng hô rồi, huống chi Tiểu Nhã cũng có quan hệ với Lâm Tử Lạp.”

 

Thẩm Bồi Xuyên không cần biết anh ta làm sao: “Dù sao thì cậu vẫn là người nhỏ nhất, bây giờ tôi không so đo với cậu. Tương lai khi chúng tôi kết hôn rồi thì cậu cũng phải xưng hô như thế với Tang Du, vị trí phải rạch ròi.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ta chớp mắt nhìn Tang Du, nói: “Chờ hai người kết hôn rồi nói sau.”

 

Nói xong anh ta nhanh chóng ra ngoài: “Tôi đi ngắm cảnh một chút.”

 

Tang Du có thể biết được chút tin tức từ cuộc nói chuyện của hai người họ, cô ấy cũng đã gặp Tông Triển Bạch, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Dù sao anh cũng là một nhân vật lớn, vì thế khiến những người đã gặp không thể nào quên được.

 

“Tuổi của vợ bạn anh không lớn lắm sao?” Tang Du hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Ừ, chờ tới khi hai ta về, anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.”

 

Tang Du gật đầu: “Thế còn tuổi của bạn gái Tô Trạm thì sao?”

 

Cô không hiểu sao trong lòng lại thở dài một hơi, trước đó còn sợ không thể hòa vào vòng bạn bè của anh được, bây giờ cô biết mình không phải là duy nhất, cũng yên lòng nhiều, dù sao vợ của bạn anh ấy tuổi cũng không lớn.

 

Bị Tang Du hỏi, Thẩm Bồi Xuyên phát hiện ra một việc, hình như ba người bọn họ đều tìm bạn gái còn hơi nhỏ tuổi.”

 

“Sao anh không nói chuyện?” Tang Du nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang ngẩn người thì hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên vội nói: “Không có gì, chỉ là anh đang suy nghĩ mấy việc mà thôi.”

 

Tang Du không hỏi thêm gì nữa.

 

Hôm nay đi ra ngoài nên mua rất nhiều đồ ăn, lát nữa bạn của Thẩm Bồi Xuyên sẽ đến, Tang Du chuẩn bị nấu thêm vài món để tiếp đãi Tô Trạm.

 

Thẩm Bồi Xuyên sống một người nên không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ biết úp mì mà thôi. Anh ấy rửa rau rồi còn lại giao hết cho Tang Du.
 
Chương 1224


Trời nắng nóng nên Tô Trạm cũng không đi xa mà chỉ dạo xung quanh một vòng rồi cuối cùng dừng chân ở trường học, những đứa bé ở nơi đây rất giản dị và mộc mạc. Tô Trạm nghĩ đến chuyện mình và tn không thể có con thì rất buồn bã.

 

Điều này là sự tiếc nuối lớn nhất cuộc đời Tô Trạm và Tần Nhã.

 

Người ta đều nói con cái là kết tinh của tình yêu, vậy thì không con có phải cũng có nghĩa là tình yêu của anh ta và Tần Nhã chỉ nở hoa mà không kết quả không?

 

Anh ta không dám thể hiện ra niềm vui thích trẻ em trước mặt Tần Nhã. Bởi vì Tô Trạm sợ rằng Tần Nhã sẽ buồn.

 

Người buồn bã nhất là Tần Nhã.

 

Tô Trạm càng nghĩ càng buồn, anh ta lấy điện thoại ra rồi gửi cho Tần Nhã một tin nhắn: “Tiểu Nhã, anh nhớ em.”

 

Đây là câu nói từ sâu thẳm trong lòng Tô Trạm.

 

Thành phố C.

 

Thiệu Vân dẫn Tần Nhã đến một nhà hàng rất có phong cách ăn cơm, ông ấy cười nói: “Chỗ này đáng để cháu và Tô Trạm đến đấy, nhưng cậu ta không hiểu rõ thành phố C này lắm, cũng không biết chỗ nào ngon. Sườn dê của nhà hàng này rất ngon, chú đảm bảo là cháu ăn một lần là sẽ muốn ăn lần hai.”

 

Tần Nhã cười nói: “Chú hai à, chú nên tìm một người bạn gái đi, nếu không thì cô đơn cả đời đáng thương lắm.”

 

“Ở một mình thoải mái lắm, thay gái như thay áo, nếu như tìm bạn gái chính thức thì làm gì cũng bị quản, chú chưa điên.” Thiệu Vân cũng đã quen rồi, một người đàn ông bình thường như ông ấy thì chắc chắn thỉnh thoảng cũng sẽ có nhu cầu tình dục, có tiền thì muốn gì chẳng có?

 

Thiệu Vân không thể tự tìm phiền phức cho mình, cũng không thể phụ lòng tin tưởng và gửi gắm của người đã mất.

 

“Chúng ta ngồi đây.” Thiệu Vân kéo ghế cho Tần Nhã ngồi xuống, cô ấy nói cảm ơn.

 

“Khách sáo là gì.” Thiệu Vân ngồi xuống đối diện.

 

Có một nhân viên phục vụ đi tới, Thiệu Vân gọi mấy món đặc sắc.

 

“Uống rượu không?” Thiệu Vân hỏi: “Chú có giấu một bình rượu vang đỏ ở đây, cháu có muốn nếm thử không?”

 

“Có ạ, có người mời ăn cơm còn có rượu ngon uống, nếu cháu mà từ chối thì ngốc quá rồi.” Tần Nhã cười nói.

 

Thiệu Vân giơ ngón tay cái lên khen Tần Nhã: “Chú thích cái tính này của cháu, nhưng mà cháu mới làm lành với Tô Trạm mà lại chia tay thì cũng không hay lắm.”

 

Tần Nhã nói: “Làm lành rồi thì cũng phải thử thách anh ấy một chút.”

 

Tần Nhã biết Tô Trạm không có bố mẹ, chỉ có một bà nội hơn nữa bà nội ấy lại rất muốn ôm chắt trai. Cô ấy không sinh được chính là để Tô Trạm không có con cháu, Tần Nhã không tưởng tượng ra được bà ấy sẽ có phản ứng như thế nào lúc biết tình huống của cô ấy.

 

Sẽ phản đối? Hay là yêu cầu tìm người đẻ thuê?

 

“Thử thách một chút cũng tốt, dù sao cũng muốn chung sống với nhau cả đời.” Thiệu Vân gật đầu.

 

“Chú thấy Tô Trạm không tệ, hợp với cháu đấy.” Thiệu Vân nói. Đúng lúc này thì phục vụ mang thức ăn và rượu lên, Thiệu Vân mở nắp chai rượu ra rồi rót cho Tần Nhã một chén.

 

Tần Nhã cần ly rượu vang lên đang định nếm thử vị rượu thế nào thì có âm báo tin nhắn đến. Cô ấy lấy điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Tô Trạm, anh ta nói nhớ cô ấy.

 

Vẻ mặt cô ấy đen lại, trả lời rằng: “Vậy thì đến đây gặp em.”

 

Tô Trạm bị Thẩm Bồi Xuyên gọi về, anh ta ngồi vào ghế. Tang Du làm mấy món ăn ngon miệng, Tô Trạm vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại là rút ra đọc ngay, anh ta nhìn thấy câu trả lời của Tần Nhã thì vui đến nỗi cười ngu ngốc.

 

“Chuyện gì mà vui thế?” Tang Du lấy chén cho anh ta.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Bình thường nếu như cậu ta lộ ra vẻ mặt này thì hẳn là được Tần Nhã gọi đi gặp mặt, như Hoàng đế cổ đại gọi Phi tần ấy.”

 

“…”

 

“Sao tôi lại có cảm giác là cậu đang mắng tôi nhỉ?” Tô Trạm nhíu mày, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn tốt như cũ. Tần Nhã gọi mình tới thì có phải là cũng nhớ mình rồi không?

 

“Ăn cơm.” Tô Trạm bưng chén đũa lên rồi và cơm vào miệng, anh ta đói bụng thật sự. Củ niễng hầm, thịt kho tàu, trứng cà chua, xương sườn hầm củ cải, tất cả đều là mấy món ăn thường ngày thôi nhưng mùi vị rất ngon miệng. Tô Trạm kẹp một đũa thịt kho tàu rồi nói: “Cậu tìm bạn gái giỏi đấy, sau này cậu có lộc ăn rồi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta: “Ăn cơm của cậu đi, cơm cũng không chặn nổi miệng cậu.”

 

“Đang khen cậu có mắt nhìn người đấy.” Tô Trạm nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Chiều nay tôi đi, cậu có cần gì thì nói với tôi nhanh đi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói thẳng: “Tôi chỉ cần tiền thôi.”

 

Tô Trạm nhìn anh ấy: “Cậu không có đồng nào còn dựa vào Tang Du nuôi à?”
 
Chương 1225


Thẩm Bồi Xuyên chẳng quan tâm tới Tô Trạm, anh ấy mất cả điện nói chứ nói chi là tiền, còn sống được là vui lắm rồi.

 

“Trên người tôi không có tiền mặt, đưa thẻ cho cậu vậy.” Tô Trạm vội vã đi gặp Tần Nhã nên chỉ một chốc và sạch mấy chén cơm. Anh ta múc một chén canh nhưng hơi nóng nên để trên bàn rồi móc một tấm thẻ từ trong cặp da đưa cho Thẩm Bồi Xuyên.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy rồi nói: “Trở về rồi trả cho cậu.”

 

“Đừng nói với tôi mấy câu như thế.” Tô Trạm lau miệng: “Tôi không có về thành phố B đâu, tôi đi thành phố C rồi sẽ từ thành phố C để về thành phố B. Nếu cậu có rảnh thì đi mua cái điện thoại để còn liên lạc.”

 

Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.

 

Tô Trạm ăn trưa xong thì đi luôn.

 

Thành phố B.

 

Nhà họ Tống.

 

Thẩm Bồi Xuyên đã mất tích gần một tuần lễ, trừ bà Tống ra thì cục trưởng Tống cũng đã tin tưởng vào khả năng Thẩm Bồi Xuyên đã chết.

 

Dù sao thì tình huống lúc đó nguy hiểm đến thế, công việc tìm kiếm cũng đã tiến hành sau ngày trời.

 

“Nhã Hinh, con đừng suy nghĩ nữa, từ bỏ đi.” Bà Tống khuyên bảo con gái mình, bà thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Con và cậu ta không có duyên phận, lần thứ nhất con không đồng ý, lần thứ hai thì cậu ta mất tích. Đây chính là duyên phận, con nên tìm người khác đi thôi.”

 

Tống Nhã Hinh rất bực bội: “Mẹ đừng nói nữa được không.”

 

“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi…”

 

“Con không cần mẹ tốt với con.” Cô ấy nói xong rồi xách túi đi thẳng ra cửa.

 

“Nhã Hinh…”

 

“Kệ con bé đi, vừa về đã lải nhải, tôi còn phiền chứ nói gì con bé.” Tinh thần của cục trưởng Tống không được tốt lắm.

 

Bà Tống cảm thấy mình không có sai: “Tôi còn không phải là vì con bé à?”

 

“Thôi đừng nói nữa.” cục trưởng Tống vuốt mặt với vẻ mệt mỏi, ông không muốn nghe thêm một câu nào nữa.

 

“Con gái đi đâu chứ?” Bà Tống có chút lo lắng.

 

“Con bé đã lớn rồi, bà cũng không nên quan tâm quá nhiều.” cục trưởng Tống nói: “Càng quan tâm nhiều thì con bé sẽ càng không vui. Cứ kệ nó đi.”

 

Bà Tống cảm thấy chuyện của con cái thì vẫn nên có bố mẹ đứng ra, dù cho con bé có là người lớn rồi, nhưng bà vừa định mở miệng thì đã bị cục trưởng Tống quát: “Bà nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài đi.”

 

Ông cũng tức giận.

 

Bà Tống che miệng mà khóc.

 

cục trưởng Tống bực tức đứng dậy đi vào phòng.

 

Tống Nhã Hinh đi ra khỏi cửa tới biệt thự.”

 

Tống Nhã Hinh đến cửa biệt thự rồi dừng xe ở ven đường, cô ấy không xuống xe ngay mà hạ cửa sổ xuống nhìn về phía ngôi biệt thự. Tống Nhã Hinh phát hiện ra Tô Trạm cũng không ở thành phố B, Tông Triển Bạch cũng không còn sốt ruột như trước.

 

Là đã từ bỏ hay có chuyện gì khác?

 

Cô ấy xoa nhẹ tay lái, trong lòng đang suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra.

 

Nhưng Tống Nhã Hinh nghĩ mãi vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt nên cô ấy quyết định đi tìm Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch để hỏi. Cô ấy thở dài một hơi rồi cất chìa khóa vào túi, bước về phía biệt thự.

 

Đi đến cổng, Tống Nhã Hinh đưa tay nhấn chuông.

 

Một lát sau thì có người mở cửa, vú Vu đứng ở cổng hỏi: “Cô tìm ai?”

 

“Tôi tìm tổng giám đốc Tông và vợ anh ấy, hai người họ có ở đây không?” Tống Nhã Hinh hỏi.

 

“Cô chờ một chút, tôi đi truyền lời.” Vú Vu cũng không để cho người lạ vào nhà, bà ấy chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ. Tông Triển Bạch cũng đã thông báo rằng không được cho người không quen biết vào nhà.

 

Từ lúc tôi gặp chuyện tới nay thì tinh thần lẫn tâm trạng đều không tốt lắm, Tông Triển Bạch sợ rằng trong nhà có người lạ sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô bé.

 

“Được rồi, bà nhanh lên nhé, ngoài này nóng lắm.” Tống Nhã Hinh nói.

 

Vú Vu gật đầu, bà hỏi: “Cô tên là gì?”

 

Tống Nhã Hinh trả lời: “Tôi họ Tống, tên Nhã Hinh.”
 
Chương 1226


“Được rồi.” Vú Vu đóng cửa rồi đi lên lầu.

 

Bây giờ trong nhà không có người, chỉ có Lâm Tử Lạp ở nhà với Tông Ngôn Hi mà thôi. Còn Tông Khải Phong, Trịnh Dục Ôn dẫn Tông Ngôn Thần đi nhà cũ, Tông Triển Bạch cũng không có ở nhà. Dù gì thì dì Vương cũng là xảy ra chuyện lúc đang làm bảo mẫu của nhà họ, họ nên chịu trách nhiệm, Tông Triển Bạch đi bàn bạc giải quyết chuyện này với người nhà của dì Vương rồi.

 

Trong phòng, Tông Ngôn Hi ghé vào lòng Lâm Tử Lạp im lặng không nói chuyện, cô bé níu cổ áo của cô, sợ cô đi mất.

 

Cho dù ngủ cũng không bỏ tay ra.

 

Một đêm cũng bừng tỉnh rất nhiều lần.

 

Trong lòng cứ không yên.

 

Vú Vu sợ dọa Tông Ngôn Hi nên đẩy cửa một cách rất nhẹ nhàng rồi thủ thỉ: “Tiểu Nhụy ngủ chưa?”

 

Lâm Tử Lạp bảo chưa.

 

Vú Vu nói: “Dưới lầu có một cô họ Tống, tới tìm cô, cô có biết không.”

 

Mấy ngày nay tinh thần của Lâm Tử Lạp cũng không được tốt lắm, ban đầu là lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ là lo lắng cho Tông Ngôn Hi, sợ rằng sẽ tạo thành vết thương lòng cho con bé. Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng càng lúc càng lớn, cơ thể của cô cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.

 

Lúc nghe thấy họ Tống thì Lâm Tử Lạp vẫn chưa kịp nhớ ra là ai, dù sao chỉ mới gặp mặt có một lần. Cô nằm ngửa trên giường, Tông Ngôn Hi gối lên tay của cô khiến cho tay cô hơi tê: “Có nói là tới làm gì không?”

 

Vú Vu lắc đầu: “Chỉ nói là tới tìm cô cậu.”

 

“Vú xuống nói là giờ tôi không tiện tiếp khách.” Lâm Tử Lạp nói.

 

Vú Vu vâng một tiếng.

 

Lâm Tử Lạp hỏi thêm một câu: “Cô ấy có bảo mình tên là gì không?”

 

“Tên là Nhã Hinh.” Vú Vu trả lời.

 

Tống Nhã Hinh, không phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên sao? Cô bóp trán, hóa ra là cô ấy, cô ấy đến đây làm gì chứ?

 

Dù sao cũng là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên, để người ta ở ngoài cửa cũng không tốt lắm.

 

“Để cho cô ấy vào đi.”

 

Lâm Tử Lạp nói rồi ngồi dậy, vú Vu thấy cô ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên muốn đưa tay qua bế cô bé. Ai ngờ vừa mới đụng vào người Tông Ngôn Hi thì cô bé đã ôm chặt cổ của Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp vỗ lưng cô bé rồi an ủi: “Ngoan, mẹ không đi, con thả lỏng ra nào, mẹ sắp nghẹt thở rồi này.”

 

Tông Ngôn Hi nới lỏng tay ra một chút, nhưng người cô bé vẫn căng cứng lên, sợ vú Vu sẽ ôm mình.

 

Lâm Tử Lạp vuốt ve tóc của con gái, cô biết rằng con mình đang sợ nên nói với vú Vu rằng: “Vú đi xuống trước đi, lát nữa tôi xuống.”

 

Vú Vu gật đầu.

 

Lâm Tử Lạp xoa lưng cho Tông Ngôn Hi: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, không sao đâu.”

 

Tông Ngôn Hi cũng không nói gì mà cứ ôm lấy cổ Lâm Tử Lạp, cô hôn lên trán của cô bé rồi nói: “Dưới lầu có khách, mẹ ôm con xuống nhé?”

 

Tông Ngôn Hi không nói lời nào, cứ ôm cổ mẹ mình.

 

Lâm Tử Lạp sờ đầu cô bé rồi ôm cô bé đứng lên. Bây giờ Tông Ngôn Hi đã nặng hơn nhiều, cô sợ đi không vững lên một tay ôm con gái, tay còn lại vịn tay cầm câu thang mà đi xuống.

 

Tống Nhã Hinh đã được vú Vu mời vào phòng khách, cô ấy thấy Lâm Tử Lạp ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên định qua giúp đỡ: “Tiểu Nhụy, mẹ cháu đang mang thai, cháu để dì ôm nhé.”

 

Cô ấy nói rồi đưa tay bế Tông Ngôn Hi, Lâm Tử Lạp nói: “Không cần, con bé không thích người khác ôm…”

 

Lâm Tử Lạp còn chưa nói xong thì Tông Ngôn Hi đã òa khóc.

 

Tống Nhã Hinh vội vàng rụt tay lại.

 

Vú Vu đang rót nước cho Tống Nhã Hinh, bà ấy nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới hỏi: “Sao vậy.”

 

Tống Nhã Hinh có hơi ngượng ngùng, cô ấy vốn định giúp đỡ.

 

“Tôi không biết là con bé sẽ khóc.” Tống Nhã Hinh giải thích.

 

Vú Vu liếc cô ấy một cái rồi đỡ Lâm Tử Lạp ngồi xuống: “Cô chậm thôi.”

 

Lâm Tử Lạp vỗ lưng con gái rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Con bé bị sợ, không muốn người khác đụng vào mình.”
 
Chương 1227


“Thế à.” Tống Nhã Hinh ngồi lại vào ghế salon.

 

Lâm Tử Lạp để con gái ngồi lên đùi mình rồi hỏi Tống Nhã Hinh: “Cô tới đây có chuyện gì không?”

 

“Hai hôm nay tôi không thấy Tô Trạm, không biết là anh ta đi làm cái gì rồi?” Tống Nhã Hinh hỏi.

 

Lúc Tô Trạm đi gặp Thẩm Bồi Xuyên thì anh ta không có nói chuyện đã tìm tới Thẩm Bồi Xuyên cho nhà họ Tống biết, cũng dặn Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đừng nói.

 

Tô Trạm nói là Tống Nhã Hinh và Thẩm Bồi Xuyên không hợp nhau.

 

Lâm Tử Lạp cũng không biết có giấu được không nhưng cô cảm thấy Tô Trạm nói đúng. Nếu như Tống Nhã Hinh thật sự yêu Thẩm Bồi Xuyên thì hẳn là có thể chờ anh ấy hai tháng.

 

Bây giờ cô nghĩ lại, chắc chắn là Tô Trạm muốn thử xem tình cảm của Tống Nhã Hinh đối với Thẩm Bồi Xuyên sâu đậm tới đâu.

 

Mặc dù Lâm Tử Lạp cảm thấy không nên lừa người khác nhưng đã đồng ý rồi thì cũng không thể đổi ý được.

 

“Không phải là cậu ta đi tìm Bồi Xuyên à?” Lúc Lâm Tử Lạp nói chuyện thì cô cúi mặt xuống.

 

Cô mượn động tác vỗ con gái mà bỏ qua ánh mắt thăm dò của Tống Nhã Hinh.

 

Tô Trạm đi tìm Thẩm Bồi Xuyên ư?

 

Tống Nhã Hinh nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán sai à, bọn họ vẫn đang cố gắng tìm kiếm Thẩm Bồi Xuyên? Chỉ là mở rộng phạm vi? Vì thế nên mình mới không thấy Tô Trạm?

 

Nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Tử Lạp lại như đang né tránh mình vậy.

 

Nếu như quả thật là đi tìm Thẩm Bồi Xuyên thì cần gì phải né tránh chứ?

 

Cô ấy cúi đầu: “Tôi biết các cô chắc chắn đều cảm thấy là tôi không hợp với Thẩm Bồi Xuyên, bởi vì tôi đã kết hôn. Nhưng tôi thật sự rất yêu anh ấy, trước kia từng bỏ qua một lần là bởi vì tôi nhìn người không rõ. Nhưng khi biết sau này anh ấy vẫn có thể tiếp nhận tôi thì tôi rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ. Bây giờ anh ấy mất tích, tôi lo tới nổi ăn không ngon ngủ không yên. Anh ấy gọi cô là chị dâu, tôi nghĩ cô rất hiểu anh ấy, biết anh ấy là người như thế nào.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Tôi biết, cậu ấy rất tốt.”

 

“Bây giờ tôi rất mờ mịt, tôi không biết nên làm sao mới được. Cô có thể cho tôi ý kiến được không?” Tống Nhã Hinh cầm tay Lâm Tử Lạp: “Mẹ tôi khuyên tôi từ bỏ, nhưng tôi lại không muốn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.””

 

Lâm Tử Lạp có thể hiểu được suy nghĩ của Tống Nhã Hinh lúc này.

 

Nhưng cũng không thể nóng vội nói với cô Thẩm Bồi Xuyên vẫn ổn được.

 

Lâm Tử Lạp đối mặt với Tống Nhã Hinh, cảm giác hơi có lỗi.

 

“Tôi có thể giúp được gì cho cô?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Tống Nhã Hinh chậm rãi đứng lên, ngồi lại ghế sô pha: “Cô không cần giúp gì cả, chuyện này tôi sẽ tự làm lấy, nhưng nếu có có tin tức của Bồi Xuyên, cô phải báo với tôi, được không?”.

 

Lâm Tử Lạp nắm chặt tay: “Tất nhiên rồi.”

 

Tay cô nằm ngoài tầm mắt của Tống Nhã Hinh, nên Tống Nhã Hinh không biết cô đang nắm chặt tay mình vì nói dối.

 

Tống Nhã Hinh mím môi, ngập ngừng hỏi: “Cô cũng cho là tôi và Bồi Xuyên không hợp nhau ư?”

 

“Nếu đủ chân thành thì sao cô phải quan tâm đến ý kiến của người khác?” Lâm Tử Lạp không thích thái độ dụ dỗ người khác an ủi của Tống Nhã Hinh: “Bạn bè có thân tới đâu cũng không nên xen vào chuyện tình cảm của nhau, chỉ cần hai người yêu nhau, cảm thấy thoải mái, phù hợp khi ở với nhau thì ý kiến người khác không quan trọng.”

 

Tống Nhã Hinh có thể cảm giác được giọng khó chịu của Lâm Tử Lạp qua những lời nói ấy, cô cũng không muốn làm cô ấy ghét mình, nhưng Tô Trạm lại ghét cô ra mặt, cô sợ Tô Trạm sẽ nói những điều không tốt về cô trước mặt Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp.

 

“Tôi không có ý gì khác, chẳng qua tôi sợ người khác nói tôi…”

 

“Làm theo điều trái tim mách bảo, không thẹn với lương tâm là được, còn lại cô không cần quan tâm đến ý kiến và suy nghĩ của người khác.” Lâm Tử Lạp ngắt lời cô, thấy không có gì phải giải thích.

 

Nhưng Lâm Tử Lạp thấy Tống Nhã Hinh cũng không phải hoàn toàn vô tội.

 

Không những thế còn có khá nhiều mưu kế.

 

Tống Nhã Hinh giờ mới thấy hối hận khi đến đây, Lâm Tử Lạp này nhìn có vẻ không lớn lắm, nhưng nói năng lại không hề khoan nhượng, có chính kiến và suy nghĩ riêng.

 

Ngẫm lại cũng đúng, người như Tông Triển Bạch, loại phụ nữ nào chưa thấy qua, người phụ nữ của anh chắc chắn rất xuất sắc.

 

Lâm Tử Lạp cuối cùng có thể lên làm bà Tống, chứng tỏ cô ta có điều gì đó phi thường.

 

“Tôi không nói gì làm cô khó chịu chứ?” Cả hai đã nhìn thấu nhau, cũng không cần che lấp nữa.
 
Chương 1228


“Không đâu.”Lâm Tử Lạp mỉm cười.

 

Thật ra chính cô cũng có chỗ không đúng, cô đang nói dối Tống Nhã Hinh.

 

“Tối nay về nhà tôi lại bị mẹ tôi lải nhải mất, nên tôi có thể ở lại ăn tối không? Tôi cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên đi lại khá gần với cô, tôi cũng muốn làm bạn với cô nữa, cô có phiền không?” Tống Nhã Hinh nói, đằng nào cũng hiểu thấu, cứ thẳng thắn có lẽ sẽ tốt hơn.

 

Cô ta đã nói đến nước này, Lâm Tử Lạp đành phải đồng ý.

 

“Vậy ở lại ăn tối đi.” Cô quay đầu lại nhìn vú Vu “Vú Vu, bà chuẩn bị thêm bữa tối nhé.”

 

“Được” Vú Vu nói.

 

“Làm phiền vú rồi.” Tống Nhã Hinh nói với vú Vu.

 

Vú Vu cười nói: “ Không phiền đâu, không phiền đâu.” Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, người này trông có vẻ thông minh vậy mà sao mặt dày thế cơ chứ.

 

Lâm Tử Lạp đang mang thai, Tông Ngôn Hi rất bám lấy cô, cô đành phải ở lại, đã thế cô ta còn muốn ở lại ăn tối, rõ là làm phiền vào thời gian nghỉ ngơi của  người khác.

 

Trong lòng cô thấy rất phiền phức.

 

Tuy nhiên, giữ khư khư thân mình và phớt lờ cảm xúc của người khác là hành động ích kỷ.

 

“Tô Trạm đi đâu tìm rồi?” Tống Nhã Hinh hỏi lời này không phải để thăm dò, cô thấy ngồi không rất nhàm chán, nếu không nói chuyện với Lâm Tử Lạp cô sẽ cảm giác rất xấu hổ.

 

Lân Tân Ngôn sững sờ một lúc, trong lúc cấp bách chưa tìm được lý do nào chính đáng, cô sợ nói nhiều quá sẽ lộ ra chuyện khác: “Cậu ấy…”

 

Cạch, cửa mở, Tông Triển Bạch bước vào, Tống Nhã Hinh thấy anh về, đứng lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Tông.”

 

Tông Triển Bạch khẽ gật đầu đáp lại, anh bước đến bên Lâm Tử Lạp hỏi cô: “Lại ngủ rồi?”

 

Lâm Tử Lạp khẽ gật: “ Con bé giờ không nói chuyện với ai, anh cũng biết mà.”

 

Tông Triển Bạch đưa tay ôm con gái, con bé ngủ thiếp trong lòng Lâm Tử Lạp khi cô đang nói chuyện với Tống Nhã Hinh, bị anh làm thức giấc.

 

“Là bố, để bố ôm con.” Tông Triển Bạch nhẹ nhàng an ủi con gái, Tông Ngôn Hi khẽ hé mắt, thấy Tông Triển Bạch, không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.

 

Tông Triển Bạch bế con gái lên, vỗ nhẹ vào lưng: “Lên lầu ngủ đi.”

 

Tông Ngôn Hi không nói chuyện, nhưng con bé cũng không chối, nên anh coi như đồng ý rồi.

 

Lâm Tử Lạp xoa cánh tay đã tê cóng, thấy Tống Nhã Hinh đi tới: “Có cần tôi giúp cô không?”

 

Tông Triển Bạch đi lên cầu thang, nghe thấy cô ta nói như vậy, quay lại khẽ liếc cô ta, ánh mắt không rõ, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không hề để ý tiếp tục lên lầu.

 

Lâm Tử Lạp nói không nên lời: “Cô khách sáo quá rồi.”

 

Lễ phép quá làm cô hơi khó chịu.

 

Chúng ta mới nhìn thấy có một lần, lần này là lần thứ hai, sao để cho cô ta xoa cánh tay được chứ.

 

Tống Nhã Hinh ngồi lại chỗ cũ, nhìn lên lầu hai: “Tổng giám đốc Tông rất yêu con gái, nhỉ.”

 

Lâm Tử Lạp cũng quay đầu nhìn lên lầu, Tông Triển Bạch đã ôm Tông Ngôn Hi vào phòng ngủ, cầu thang trống rỗng.

 

Cô quay lại, nói: “Con gái hay thích làm nũng thôi.”

 

“Nghe nói con gái là người tình kiếp trước trước của bố, tôi nghĩ khá đúng với Tổng giám đốc Tông đó.” Tống Nhã Hinh cười nói.

 

Lâm Tử Lạp nhìn xuống, nói: “Đó chỉ là nói vui thôi, sao có kiếp trước kiếp này được.”

 

Đúng đấy, tôi cũng không tin có kiếp trước với kiếp này.” Tống Nhã Hinh cười cười.

 

“Mợ chủ.” Vú Vu bước tới: “Nguyên liệu nấu canh lần trước ở đâu? Tôi muốn nấu một món canh mà không đủ nguyên liệu.”

 

Lâm Tử Lạp gần đây không nấu ăn, cũng không nấu canh, nhưng thấy vú Vu nháy mắt, nhanh phản ứng lại: “Ồ, để tôi tìm cho.”

 

Sau đó, cô đứng dậy và nói với Tống Nhã Hinh: “Cô ngồi một chút, tôi vào tìm với bà ấy.”

 

Tống Nhã Hinh gật đầu, nhưng trong lòng khinh bỉ Lâm Tử Lạp đạo đức giả, bà ta chỉ là người hầu nhưng lại được cô đối xử như người nhà.

 

Lâm Tử Lạp đi về phía phòng bếp, cũng không để ý đến ánh mắt khinh thường của Tống Nhã Hinh, nhưng vú Vu lại vô tình nhìn thấy, bà cúi đầu vào phòng bếp.

 

Lâm Tử Lạp vào bếp hỏi bà: “Bà muốn hỏi tôi gì ạ?”
 
Chương 1229


Vú Vu không trả lời cô ngay mà đi chuyển ghế từ bên ngoài vào, Lâm Tử Lạp bối rối, không biết bà định làm gì.

 

“Vú Vu…”

 

“Mợ chủ.” Vú Vu đỡ cô ngồi xuống ghế, cô thuận theo ngồi xuống

 

“Vú Vu, bà sao vậy?”

 

Vú Vu nhìn ra ngoài, thì thầm hỏi cô: “Cô gái họ Tống bên ngoài là ai vậy?”

 

Lâm Tử Lạp trả lời: “Là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên.’’

 

Vú Vu mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Gì cơ? Bạn gái Bồi Xuyên?”

 

Nhận thấy mình nói hơi to, bà vội che miệng lại.

 

Lâm Tử Lạp không hiểu sao bà lại nói ầm lên, hỏi lại: “Đúng, sao vậy? Sao trông bà có vẻ ngạc nhiên thế?”

 

Vú Vu chắp tay: “Làm ơn, cô ta sao xứng với Bồi Xuyên được.”

 

Lâm Tử Lạp hỏi một cách thích thú: “ Sao cô ta lại không xứng?’

 

Vú Vu phân tích: “Mợ chủ nghĩ mà xem, Bồi Xuyên thật thà cỡ nào, còn rất tốt với mọi người nữa. Cô ta nhìn đã thấy khôn ngoan, sáng suốt thế mà thấy mợ chủ bụng lớn ôm đứa nhỏ, còn cố lôi kéo cô nói chuyện với cô ta, tôi ngồi nhìn không được nên mới ra gọi cô vào.”

 

Lâm Tử Lạp thở dài: “Vú chỉ nên nói chuyện này với tôi thôi, đừng để người khác nghe thấy, dù gì Bồi Xuyên cũng giới thiệu cô ấy với chúng tôi rồi, chúng tôi không tôn trọng người khác thì cũng phải nể mặt Bồi Xuyên đối xử tốt với cô ấy.”

 

Nếu như là Tông Triển Bạch bị mất tích như Thẩm Bồi Xuyên thì chắc chắn là Lâm Tử Lạp không có tâm trạng chạy đến nhà khác còn chủ động yêu cầu ở lại ăn cơm tối như Tống Nhã Hinh.

 

“Haiz…” Lâm Tử Lạp thở dài một tiếng: “Lần này Bồi Xuyên bởi vì chúng ta mới bị như thế, vú Vu nể mặt Bồi Xuyên mà nhiệt tình với người ta một chút.”

 

Vú Vu nói: “Tôi biết, tôi sẽ không để cho cô ấy nhận ra rằng mình không thích cô ấy.”

 

Vú Vu tiếp tục cắt đồ ăn: “Chỉ là tôi đang cảm thấy không đáng cho Thẩm Bồi Xuyên mà thôi.”

 

Vú Vu biết Thẩm Bồi Xuyên còn sớm hơn Lâm Tử Lạp, tất nhiên là cũng hiểu rất rõ anh ấy.

 

“Trước kia tôi còn nghĩ rằng chắc chắn cậu ấy sẽ gặp được một cô gái rất tốt, ai mà biết… Mặt mũi xinh xắn đấy, chỉ là mang lại cho người khác một cảm giác không tốt.” Vú Vu thấy Tống Nhã Hinh không xứng với Thẩm Bồi Xuyên.

 

Lâm Tử Lạp nhìn bóng dáng thái thịt của vú Vu thì không kiềm chế được mà cười, nếu như bà ấy biết Tống Nhã Hinh đã từng kết hôn thì chắc chắn sẽ càng thêm cảm thấy cô ấy không xứng với Thẩm Bồi Xuyên nhỉ?

 

“Vú Vu hầm nồi canh bổ đi.” Mấy ngày nay Tông Triển Bạch cũng không có rảnh rỗi, anh không ngủ đủ giấc nên vẻ mặt có hơi mệt mỏi.

 

“Được.” Vú Vu đáp.

 

Lâm Tử Lạp đứng dậy.

 

Vú Vu hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài à?”

 

“Để người ta ngồi một mình cũng không ổn lắm.” Lâm Tử Lạp vỗ vai vú Vu: “Người ta sẽ nghĩ chúng ta không có lễ phép.”

 

Lâm Tử Lạp nói đúng, vú Vu gật đầu rồi nói: “Khó cho cô rồi, rõ ràng là chẳng biết nói gì lại còn phải ngồi đó.”

 

Lâm Tử Lạp cười cười.

 

Đúng là cô nói chuyện với Tống Nhã Hinh không được hợp lắm.

 

Lâm Tử Lạp đi ra khỏi phòng bếp, Tống Nhã Hinh không có ngồi trên ghế salon mà là đứng trước tủ rượu, tỏ vẻ như mình rất hiểu. Lâm Tử Lạp đi qua hỏi: “Cô thích rượu vang đỏ lắm à?”

 

Lúc này Tống Nhã Hinh đang cầm một bình rượu đỏ trong tay, Lâm Tử Lạp không biết đó là rượu gì.

 

Tống Nhã Hinh thấy cô tới thì bỏ rượu lại chỗ cũ: “Tìm được rồi à?”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu rồi nhìn qua bình rượu mới bị Tống Nhã Hinh lấy ra kia: “Cô có nghiên cứu về rượu đỏ à?”

 

“Hiểu sơ, chai rượu này là bản số lượng có hạn, được sản xuất tại trang trại rượu Podor ở nước F, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trên thế giới. Mùi rượu của nó rất phức tạp nhưng rất cân bằng, lại kéo dài, khiến người ta muốn uống thêm ngụm nữa.” Tống Nhã Hinh nói với vẻ rất thông thạo.

 

Mặc dù trước đây Lâm Tử Lạp thỉnh thoảng cũng uống rượu đỏ nhưng không nghiên cứu qua, sau khi mang thai thì cô không uống nữa.

 

Cô cũng không nhìn ra được cái gì, lúc Lâm Tử Lạp đang định cất rượu vào tủ thì Tống Nhã Hinh hỏi: “Đây là do tổng giám đốc Tông sưu tầm à?”

 

Tủ rượu này vẫn luôn đầy rượu, từ lúc cô ở bên Tông Triển Bạch thì rất ít khi thấy anh uống rượu.
 
Chương 1230


Trong nhà làm một tủ riêng để đựng rượu như thế thì chắc chắn rất thích, cũng như trong nhà xe có rất nhiều chiếc xe bản số lượng có hạn, dù là anh rất ít khi lái nhưng vẫn mua. Người đàn ông nào cũng rất thích xe, có lẽ rượu cũng thế.

 

“Khi trong nhà có khách thì cũng cần dùng, không tính là sưu tầm.” Lâm Tử Lạp cũng không nhắc tới Tông Triển Bạch.

 

Tống Nhã Hinh cười cười.

 

“Cô khát không?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Tống Nhã Hinh nói: “Không khát.”

 

“Trang trí ở đây rất đẹp, tôi thấy mỗi đồ vật đều có một nét đẹp riêng, mà lại rất hài hòa, do cô sắp xếp ư?” Tống Nhã Hinh rất thích bố cục và trang trí của ngôi biệt thự.

 

“Tìm chuyên gia thiết kế trang trí.” Mặc dù lúc Lâm Tử Lạp dọn vào ở đã như thế rồi nhưng cô cảm thấy Tông Triển Bạch cũng không có thời gian tự mình trang trí sắp xếp.

 

“Cơm chín rồi ạ.” Vú Vu đi tới và nói.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Vú dẫn cô Tống đi rửa tay đi.”

 

Vú Vu gậy đầu rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Cô Tống, đi về phía bên này.”

 

Tống Nhã Hinh đi theo vú Vu tới nhà vệ sinh.

 

Lâm Tử Lạp thở dài một hơi rồi đi lên lầu hai, cô đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Tông Triển Bạch đang nằm trên giường ôm con gái, đang đọc “Chú heo ụt ịt” cho con gái nghe.

 

Tông Ngôn Hi trợn tròn mặt, lông mi cong dài thỉnh thoảng chớp chớp, nghe một cách rất chăm chú.

 

Hình ảnh yên bình như thế khiến cho tâm trạng của Lâm Tử Lạp cũng bình tĩnh lại, cô nở một nụ cười rồi nói: “Ăn cơm.”

 

Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tử Lạp đứng ở cửa, anh buông sách xuống rồi hôn lên mặt con gái: “Chúng ta xuống dưới ăn cơm.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu.

 

Tông Triển Bạch vò má cô bé: “Con muốn tự đi hay là bố ôm con?”

 

Tông Ngôn Hi đưa tay lên ý muốn ôm, Tông Triển Bạch đưa tay ôm con gái: “Bố có thể ôm con nhưng con không được đòi mẹ ôm, đồng ý không?”

 

Tống Nhã Hinh ôm anh không nói gì.

 

“Con không nói gì thì bố xem như con đồng ý nhé.” Tông Triển Bạch ôm cô bé đi xuống, lúc đi ngang qua Lâm Tử Lạp thì đưa tay sờ bụng cô rồi nói: “Sau này đừng ôm con bé.”

 

Bụng của Lâm Tử Lạp càng lúc càng lớn, ôm như thế rất dễ ép bụng của cô.

 

Lâm Tử Lạp vội vàng đẩy tay anh ra rồi nhắc nhở: “Trong nhà có khách.”

 

Tông Triển Bạch nhíu mày: “Cô ta không đi à?””

 

Lâm Tử Lạp gật đầu.

 

Tông Triển Bạch nói: “Cô ta tới làm gì?”

 

“Cô ấy thấy Tô Trạm không ở đây nên tới thăm dò em, nói là rất lo lắng cho Bồi Xuyên, nhưng em thấy không chỉ vì mỗi Bồi Xuyên thôi đâu.”

 

Cô đang lo lắng sau này Thẩm Bồi Xuyên chung sống với Tống Nhã Hinh sẽ xuất hiện mâu thuẫn.

 

Tông Triển Bạch nói: “Đừng quan tâm.”

 

Mấy ngày trước Thẩm Bồi Xuyên mất tích, tăng thêm chuyện Tông Ngôn Hi bị kích thích nữa nên bọn họ rất bận rộn, Lâm Tử Lạp cũng đã gầy đi nhiều, anh không muốn cô quan tâm chuyện tình cảm của người khác nữa.

 

“Bồi Xuyên đã là người trưởng thành rồi, không cần chúng ta phải quan tâm quá nhiều.” Tông Triển Bạch nói, thật ra anh đang âm thầm điều tra cô ta.

 

“Đúng rồi, vì sao Tô Trạm không để cho Bồi Xuyên về, cậu ấy muốn làm gì? Giờ Bồi Xuyên đang ở đâu? Có bị thương không?” Lâm Tử Lạp nghĩ đến chuyện Tô Trạm để cho hai người giấu diếm nhà họ Tống, lúc đó anh ta cũng không nói lý do nên dù có tò mò cô cũng kiềm chế.

 

Lúc đó Tông Triển Bạch cũng không biết, nhưng hôm nay anh có nhận được tin nhắn Tô Trạm gửi, biết tình huống hiện tại của Thẩm Bồi Xuyên và quan hệ giữa anh ấy với Tang Du. Tô Trạm còn cố ý dặn dò rằng không nên nói cho Tống Nhã Hinh biết Thẩm Bồi Xuyên không sao, cũng có nghĩa là Thẩm Bồi Xuyên không biết chuyện này.

 

“Chờ tối rồi anh nói với em.”

 

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, dù sao Tống Nhã Hinh đang ở dưới lầu.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, cô không hỏi thêm gì nữa. Hai người đi xuống lầu thì thấy Tống Nhã Hinh đã ngồi trên bàn ăn. Cô ta thấy hai người đi xuống thì đứng dậy nói: “Làm phiền hai người rồi.”

 

Tông Triển Bạch ôm con gái ngồi vào ghế chủ, Lâm Tử Lạp ngồi xuống bên cạnh anh.
 
Chương 1231


Cô cười rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Tới đây thì không cần khách sáo thế.”

 

Tống Nhã Hinh cười một cái rồi ngồi xuống, cô ta nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Tiểu Nhụy cần đi khám bác sĩ tâm lý nhỉ.”

 

Tông Triển Bạch không trả lời.

 

Lâm Tử Lạp vội vàng nói đỡ: “Đã khám rồi, chỉ là sợ quá mà thôi, qua mấy tháng là khỏe. Cô Tống thích rượu đỏ nhỉ, có muốn uống một chút không?”

 

Tống Nhã Hinh cười nói: “Không cần.”

 

“Cũng đúng, xin lỗi nhé, bây giờ Bồi Xuyên vẫn chưa có tung tích, sao chúng ta có thể yên tâm mà ăn cơm uống rượu chứ.” Lâm Tử Lạp hỏi vú Vu: “Canh bổ tôi nói vú hầm xong chưa.”

 

Vú Vu trả lời: “Sắp xong rồi.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Đợi lát nữa múc cho cô Tống một chén, chắc chắn mấy ngày nay cô ấy cũng không nghỉ ngơi tốt.”

 

Vú Vu nhìn sang Tống Nhã Hinh một chút, sắt mặt của cô ta cũng không hề có vẻ nghỉ ngơi không tốt, bà ấy không vui trong lòng nên ừ một tiếng rồi quay vào phòng bếp.

 

Bỗng nhiên Tống Nhã Hinh nhận ra rằng có lẽ biểu hiện của mình nhiệt tình quá mức, lại thiếu quan tâm tới chuyện của Thẩm Bồi Xuyên nên Lâm Tử Lạp mới nói mấy lời lúc nãy cho mình nghe không?

 

Trong lòng cô ta cứng lại.

 

Tay nghề của vú Vu rất tốt, nấu ăn đầy đủ sắc hương vị.

 

Nhưng lúc này Tống Nhã Hinh không có hứng ăn.

 

Vú Vu múc một chén canh cho Lâm Tử Lạp rồi bưng một bát tới cho Tống Nhã Hinh với vẻ không bằng lòng: “Cô Tống cẩn thận bỏng.”

 

Tống Nhã Hinh có hơi xấu hổ, cô ta cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

 

“Không cần khách khí.” Vú Vu lạnh nhạt nói.

 

Lâm Tử Lạp cảm thấy đau đầu, cũng lười nói lại, người thông minh như Tống Nhã Hinh chắc chắn có thể cảm nhận được vú Vu không thích cô ấy.

 

Nhưng mà, miễn cưỡng một người đi thích người mà mình không thích cũng là một chuyện rất khó.

 

Cô theo vú Vu mang món canh lên, đặt trước mặt Tông Triển Bạch : “Em thấy anh mấy đêm nay ngủ không ngon.”

 

Tông Triển Bạch nhướng mắt: “Anh làm em thức giấc hả?”

 

Bởi vì Tông Ngôn Hi nên ban đêm anh ấy ngủ không yên.

 

Một đêm thức giấc mấy lần để trông con gái.

 

Lâm Tử Lạp nói: “Không có.”

 

Tông Triển Bạch chau mày, trong lòng em nghĩ anh là thằng ngốc sao? Em không tỉnh lại làm sao biết anh nửa đêm tỉnh giấc?

 

Lâm Tử Lạp cũng nói xong rồi mới ý thức được lời nói của mình không hề có sức thuyết phục.

 

Tống Nhã Hinh cúi đầu, giống như sự tồn tại của mình là dư thừa, bản thân cô ấy cũng cảm thấy điều không thích hợp.

 

“Mợ Tông…” Tống Nhã Hinh đột nhiên mở miệng: “Tôi ăn không nhiều, hôm nay tôi xin phép về trước, cảm ơn cô đã tiếp đãi.”

 

Nói xong Tống Nhã Hinh liền đứng dậy.

 

Lâm Tử Lạp cũng đứng lên hỏi: “Là vì chuyện của Bồi Xuyên mà ăn không nổi sao?”

 

“Đúng vậy, hiện tại không rõ anh ấy sống chết ra sao, sao tôi có thể ăn nổi chứ.” Tống Nhã Hinh tỏ ra vô cùng buồn bã.

 

Lâm Tử Lạp nói: “Vậy tôi cũng không miễn cưỡng cô ở lại.”

 

Tống Nhã Hinh rời khỏi chỗ ngồi, Lâm Tử Lạp tiễn cô ra cửa.

 

“Có cần tôi gọi tài xế đưa cô về không?” Lâm Tử Lạp khách sáo hỏi.

 

Tống Nhã Hinh khoát tay nói: “Không cần đâu, tôi lái xe đến, cô vào nhà đi.”

 

Sau khi nhìn cô ấy rời khỏi, Lâm Tử Lạp đóng cửa lại đi vào trong, ngồi vào trước bàn ăn nói: “Anh thái độ gì với người ta vậy, người ta nói chuyện với anh anh cũng không đáp, thật là bất lịch sự, nói thế nào thì cô ấy cũng là bạn gái của Bồi Xuyên, em phát hiện anh với Tô Trạm đều không thích cô ấy lắm?”

 

Tông Triển Bạch đưa mắt nhìn cô: “Em thích cô ấy?”

 

Cô bị nói trúng điểm yếu, cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy cô ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài.
 
Chương 1232


Biết cô ấy đã từng kết hôn, lại còn là người từng từ chối Thẩm Bồi Xuyên, anh đã cho người âm thầm điều tra.

 

Chuyện anh điều tra ra được e là Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết.

 

Anh nhướng mày: “Cô ta và Bồi Xuyên không hợp nhau.”

 

Nói xong liền đặt điện thoại trước mặt Lâm Tử Lạp: “Em tự xem đi.”

 

Lâm Tử Lạp một bụng hoài nghi cầm lấy điện thoại lướt mở màn hình.”

 

Tông Triển Bạch nhắc nhở một câu: “Hòm thư e-mail.”

 

Lâm Tử Lạp ừm một tiếng.

 

Không có tiêu đề, cô bấm vào, xem lướt qua.

 

Nội dung là Tống Nhã Hinh đi đến khoa phụ sản, cũng thấy được thời gian địa điểm, bác sỹ nào đó đưa cô ấy xem.

 

Mới bắt đầu cô còn không để trong lòng, nhanh chóng xem phía dưới, là bản photo bệnh án, mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện đều có lưu lại bệnh án, lúc đó cuộc phẫu thuật mà Tống Nhã Hinh làm chính là phẫu thuật phá thai.

 

Lâm Tử Lạp chau mày: “Cô ấy và chồng trước có con rồi ly hôn?”

 

Tông Triển Bạch bảo cô tiếp tục xem.

 

Tâm tình Lâm Tử Lạp càng ngày càng thấp thỏm, không phải Thẩm Bồi Xuyên nói Tống Nhã Hinh và chồng trước không có con, hơn nữa là vì chồng trước ngoại tình nên mới ly hôn sao?

 

Thời gian phá thai lại không lâu, hơn hai tháng trước.

 

Cô tiếp tục xem phía dưới, lúc này Lâm Tử Lạp không thể điềm tĩnh được nữa.

 

Cô mở to mắt, phía dưới là bằng chứng cứ Tống Nhã Hinh phá thai, bản ghi chép cô ấy và người tình đi vào quán rượu, Tống Nhã Hinh cũng ngoại tình trong hôn nhân?

 

Không phải chồng trước cô ấy ngoại tình sao?

 

Cô ngẩng đầu hỏi Tông Triển Bạch: “Đây là thật sao?”

 

“Là sự thật, Quan Kình đích thân đi điều tra, bây giờ điều duy nhất chưa làm rõ chính là cô ấy làm thế nào để cho người chồng chịu gánh cái danh này, đến bố mẹ cô ấy cũng bị che mắt.”

 

Lâm Tử Lạp quả thực kinh ngạc, cô không phải là rất thích Tống Nhã Hinh, nhưng cũng không nghĩ đến cô ấy có thể lừa dối người khác chuyện như vậy.

 

Điều này rõ ràng là nhân phẩm có vấn đề.

 

Đây không phải là lừa dối Thẩm Bồi Xuyên sao?

 

Lâm Tử Lạp cảm thấy tam quan của mình bị thay đổi cả rồi.

 

Sao mà có thể quá đáng như vậy chứ, đến bố mẹ mình mà cũng lừa gạt.

 

Sau khi ngạc nhiên thì Lâm Tử Lạp bắt đầu lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên, đây là người anh ấy chính miệng giới thiệu cho bọn họ làm quen, đồng thời cũng là người bạn gái được công nhận.

 

Nếu như Thẩm Bồi Xuyên biết được thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?

 

Thẩm Bồi Xuyên phải làm sao?

 

Tông Triển Bạch thở dài, biết cô lại lo lắng, lấy điện thoại tìm hình ảnh và tin nhắn mà Tô Trạm gửi cho anh, trong hình là cảnh lúc Tang Du đang nấu cơm còn Thẩm Bồi Xuyên đang đứng phụ ở bên cạnh, Tô Trạm đứng ở cửa chụp lại.

 

“Em xem đi.” Lâm Tử Lạp không nghi ngờ gì cầm lấy, lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó.

 

Cô gái này là ai?

 

Cô nhìn tin nhắn Tô Trạm gửi, biết được Thẩm Bồi Xuyên và cô gái này đang ở cùng nhau, nhận thức của Lâm Tử Lạp lại một lần nữa được đổi mới.

 

Cô không hề ngờ tới, Thẩm Bồi Xuyên “một chân đạp hai thuyền”, phía Tống Nhã Hinh bên này còn chưa giải quyết, bên kia đã cùng người con gái khác bên nhau rồi.

 

Xem hết số tin nhắn mà Tô Trạm gửi, Lâm Tử Lạp đại khái cũng đã biết được chuyện gì đang xảy ra rồi, người Thẩm Bồi Xuyên thích là người con gái hiện giờ đang ở với anh ấy.

 

Không trở về, đồng thời lừa Tống Nhã Hinh là để cô ấy chủ động buông tay.

 

Lâm Tử Lạp đưa điện thoại lại cho Tông Triển Bạch: “Em không ngờ, Thẩm Bồi Xuyên lại có nhiều tâm tư như vậy.”

 

Lần trước cũng là từ miệng Tô Trạm nghe được cái tên Tang Du này, bây giờ cũng xem như thấy người thật rồi.

 

“Em nghĩ Bồi Xuyên làm như vậy không thỏa đáng, đây không phải là dây dưa với người ta sao, anh ấy nên về đây nói rõ với Tống Nhã Hinh.”
 
Chương 1233


Nếu như sau hai tháng mà Tống Nhã Hinh vẫn không chịu từ bỏ, vậy Thẩm Bồi Xuyên làm thế nào?

 

Làm sao ăn nói với người ta?

 

Suy cho cùng thì chính anh ấy đồng ý trước.

 

“Em cho rằng anh ấy có thể nghĩ ra cách này? Theo như tính cách của anh ấy thì đã sớm quay về xử lí rồi, tám chín phần là Tô Trạm đưa ra chủ ý này.” Tông Triển Bạch rất hiểu tính tình của hai người đó.

 

Lâm Tử Lạp thấy cũng đúng, chắc chắn là chủ ý của Tô Trạm, với tính cách thẳng thắng đó của Thẩm Bồi Xuyên, khẳng định sẽ lập tức trở về nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.

 

“Việc anh điều tra được có nói với Bồi Xuyên không?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Cô nghĩ rằng nên cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cũng có lợi cho việc kết thúc quan hệ với Tống Nhã Hinh.

 

Tông Triển Bạch gật đầu: “Anh sẽ nói với anh ấy, còn lại xử lí như thế nào thì để anh ấy tự quyết định.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, cảm thấy như thế là thích hợp nhất.

 

Tông Triển Bạch uống hết bát canh đó, Lâm Tử Lạp hỏi: “Anh uống nữa không?”

 

Anh lắc đầu: “Đủ rồi.”

 

Lâm Tử Lạp nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh thích sưu tầm rượu vang đỏ không?”

 

Tông Triển Bạch nhíu mày, câu hỏi này là ý gì?

 

Lâm Tử Lạp bĩu môi, bảo anh nhìn tủ rượu: “Nhiều rượu như vậy là anh đặc biệt sưu tầm?”

 

“Không phải, đa số là người khác tặng, có chuyện gì sao?” Tông Triển Bạch bị cô hỏi như vậy trong lòng có chút sợ, những chai rượu vẫn luôn đặt ở đó, trước giờ cô chưa từng hỏi tới, hôm nay sao lại hỏi thế?

 

Lâm Tử Lạp cười cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên hiếu kì, em lên trước đây.”

 

Cô buông đũa đứng dậy.

 

Hiện tại Tông Ngôn Hi luôn ngủ với cô, cô muốn lên tắm trước, đợi một lát con gái tắm xong rồi liền có thể ôm cô ngủ.

 

Lâm Tử Lạp tắm xong mặc vào đồ ngủ rộng rãi, nửa nằm ở trên giường, cầm điện thoại lên, có lúc sẽ nói chuyện với Tần Nhã, đều là nói về chuyện của cửa hàng.

 

Hiện tại đều là do Tần Nhã kinh doanh, hơn nữa còn phát triển khá tốt, cô lại tuyển vài nhà thiết kế, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân tìm được vài người thợ may và thợ thêu tay nghề giỏi.

 

Việc thiết kế và hoàn chỉnh trang phục có yêu cầu khá cao đối với người thợ may, thợ may thông thường không có cách nào hoàn thành được vài thiết kế đặc biệt.

 

Cô gửi cho Tần Nhã một tin nhắn, nhưng không có ai trả lời.

 

Cô nghĩ Tần Nhã có thể đang bận, cô bèn bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị nằm thì Tông Triển Bạch bế con gái vào, Tông Ngôn Hi đã tắm xong xuôi, mặc một bộ đồ ngủ áo ngắn tay quần đùi làm bằng vải tơ tằm màu hồng có viền ren, Tông Triển Bạch đặt con gái xuống giường, cô bé liền chui vào vòng tay của Lâm Tử Lạp, anh đứng bên giường nhìn con gái, trong lòng nghĩ con gái đến khi nào mới có thể khỏe hơn?

 

Cứ dính người như vậy khiến cho người ta không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.

 

Lâm Tử Lạp nhìn anh một cái: “Đứng ở đây làm gì? Anh không đi tắm à?”

 

Tông Triển Bạch một tay cởi cúc áo sơ mi: “Ngày mai anh đưa theo con đến công ty.”

 

Như vậy Lâm Tử Lạp có thể nghỉ ngơi một chút.

 

Lúc anh không ở nhà đều là một tay cô ôm con.

 

Lần nào nhìn anh cũng sốc, Tông Ngôn Hi sắp vào lớp một rồi, con bé cao lên rất nhiều, hơn nữa cũng mập hơn, cứ ôm nó mãi rất mệt người.

 

Vả lại thân hình này của cô bây giờ.

 

Vẫn là đem con đến công ty thì tốt hơn.

 

Lâm Tử Lạp cạn lời: “Anh dẫn theo con làm gì?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Để con bé gặp nhiều người, có lợi cho việc hồi phục.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn bố chớp chớp mắt, nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Lâm Tử Lạp, giống như là dùng cách thức này để phản đối hành vi của anh.

 

Tông Triển Bạch giả vờ không nhìn thấy, xoay người đi vào phòng tắm.

 

Lâm Tử Lạp nằm xuống, ôm con gái vào lòng, vỗ vỗ lưng cô bé: “Con buồn ngủ không?”

 

Tông Ngôn Hi lắc đầu.

 

Lâm Tử Lạp lấy quyển sách “Chú heo nhỏ ngáy khò khò” đặt trên bàn tới: “Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu.
 
Chương 1234


Cô cúi đầu hôn lên trán con gái, trước đây con hoạt bát vui tươi như thế, lúc này lại trở nên an tĩnh như vậy, cô rất lo lắng.

 

Tông Triển Bạch tắm xong đi ra, Lâm Tử Lạp vẫn chưa ngủ, cô nhích vào trong một chút nhường chỗ cho anh, anh bước đến bên giường ngồi xuống, giơ tay lấy cuốn sách trong tay cô: “Để anh đọc cho.”

 

Đúng lúc Lâm Tử Lạp có chút buồn ngủ liền gật gật đầu, Tông Triển Bạch tự mình ôm con gái qua, thật ra anh đã nghe được cô đọc đến đoạn nào rồi nhưng vẫn cố ý hỏi con gái: “Mẹ con đọc đến đâu rồi?”

 

Tông Ngôn Hi chỉ vào một hàng trong cuốn sách.

 

Tông Triển Bạch dịu dàng nói: “Tiểu Nhụy nói cho bố nghe đọc đến đâu đi, bố muốn nghe Tiểu Nhụy nói chuyện.”

 

Cô bé rúc vào lòng anh, không nói tiếng nào.

 

Anh sờ sờ đầu con gái, thở dài một hơi, tiếp tục đọc truyện cho con nghe.

 

Đợi đến lúc Tông Ngôn Hi nghe kể chuyện rồi ngủ say đã là hai tiếng sau, Lâm Tử Lạp đã ngủ rồi, anh đặt sách xuống, tắt đèn ở đầu giường.

 

Trong đêm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng của Lâm Tử Lạp.

 

“ Ôi, đau quá…”

 

Sắp sinh rồi à?

 

Cơn buồn ngủ của Tông Triển Bạch ngay lập tức bị xua tan, anh bật đèn ngủ lên và nhìn cô đầy lo lắng: “Có phải đau bụng không?”

 

Lâm Tử Lạp cau mày tỏ vẻ khó chịu. Tông Triển Bạch không quan tâm mang giày khi đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

 

Khi anh cúi xuống ôm cô, Lâm Tử Lạp nắm lấy tay anh lắc đầu: “Không, không phải là đau bụng.”

 

Cô không thể cử động, cơ thể cô cứng đờ, và hai chân đột nhiên co quắp.

 

“Chân em bị chuột rút.” Cô nói một cách khó chịu.

 

Tông Triển Bạch vén chăn bông lên, nhìn vào chân cô, bộ đồ ngủ cuộn lên, hai chân trắng nõn mỏng manh lộ ra trước mặt anh: “Chân nào bị chuột rút?”

 

“Bên trái.” Chân mày cô nhíu lại càng ngày càng sâu, gân cốt đau như thắt lại. Cô nắm lấy chăn bông nói: “A…đau quá.”

 

Vẻ mặt Tông Triển Bạch căng thẳng, xoa xoa cái chân co quắp của cô, không theo phương pháp nào, chỉ là để cô bớt đau.

 

Phải mất một lúc mới giảm bớt được cơn co rút, Lâm Tử Lạp mới ngẩng đầu lên nói: “Anh ngủ đi, tốt hơn nhiều rồi.”

 

Tông Triển Bạch ngồi ở mép giường, đưa chân cô gác lên mình rồi tiếp tục xoa bóp.

 

“Ngày mai chúng ta hãy đến bệnh viện xem thế nào.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Chuyện này là bình thường, nó sẽ xảy ra khi tuổi thai lớn.”

 

Tông Triển Bạch mím môi không nói gì, anh không thể thay thế được loại đau đớn này, điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng hết sức để cô bớt khó chịu.

 

Lâm Tử Lạp di chuyển chân của mình và làm nũng với anh: “Có phải đau lòng không?”

 

Tông Triển Bạch vỗ đùi cô: “Không đau lòng.”

 

Lâm Tử Lạp rút chân ra, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, không cho anh xoa cho em.”

 

Tông Triển Bạch nắm lấy mắt cá chân của cô: “Đừng làm loạn, ngoan, anh xoa cho em sẽ không đau nữa.”

 

“Anh có thấy đau lòng vì em đâu, nên em sẽ không để anh xoa.” Lâm Tử Lạp cong chân lên và cố gắng tách ra khỏi anh.

 

Tông Triển Bạch cười nhẹ: “Tùy hứng.”

 

Lâm Tử Lạp bĩu môi nói: “Em tùy hứng đấy, sau này em còn muốn để anh nuôi em.”

 

“Nuôi.” Tông Triển Bạch cưng chiều nắn bóp đùi cô một chút, Lâm Tử Lạp nũng nịu nói: “Đau quá.”

 

Tông Triển Bạch hỏi: “Chỗ nào đâu?”

 

Lâm Tử Lạp chỉ vào chân.

 

Tông Triển Bạch đi tới, Lâm Tử Lạp nhận ra anh định hôn mình, vội vàng thu chân lại, nói nhỏ với anh, “Tông Triển Bạch.”

 

“Sợ anh hôn em sao?” Tông Triển Bạch nhìn cô qua ánh đèn với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đây là con trai, gửi nó đến thành phố C thì sao?

 

Lâm Tử Lạp cảm thấy khó hiểu.
 
Chương 1235


Cô không hiểu anh ta muốn nói gì.

 

“Nếu là con gái thì sao?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

“Vậy thì nó nhất định phải ở bên cạnh anh.”

 

Lâm Tử Lạp ngồi dậy, kích động hỏi: “Ý anh là gì? Chẳng lẽ là con trai thì anh không muốn sao? Anh cứ vậy mà bỏ mặc con trai à?”

 

“Con của anh thì tại sao anh lại không muốn?” Tông Triển Bạch ngồi lại ôm cô vào lòng: “Anh nghĩ, nếu là con trai, hãy để nó theo họ của em. Xem như để lại hậu nhân cho bố của em, em cũng không phải đổi họ nữa.”

 

Tông Triển Bạch này nói như vậy, Lâm Tử Lạp có thể hiểu và thông cảm.

 

Nhưng sự thay đổi họ này có liên quan gì đến giới tính?

 

“Nếu đó là con gái, tại sao anh không thể cho nó lấy họ của em?” Lâm Tử Lạp nhanh chóng nhớ tới anh ấy nói anh ấy thích con gái hơn.

 

Bất giác cong môi, “Người khác chẳng phải trọng nam khinh nữ sao? Sao giờ anh lại trọng nữ khinh nam rồi?”

 

Lúc này, điện thoại của Lâm Tử Lạp rung lên.

 

Tông Triển Bạch nhặt nó lên và thấy một tin nhắn ngắn từ một chuỗi số không tên.

 

“Ai, là Tần Nhã sao?” Lâm Tử Lạp tiếp nhận: “Trước khi đi ngủ em gửi một tin nhắn cho Tần Nhã, cô ấy vẫn chưa trả lời em.”

 

Đang nói chuyện, cô bấm vào tin nhắn.

 

Tông Triển Bạch không biết, anh đưa điện thoại cho cô trước khi xem thông tin trên đó.

 

Vào lúc này, Tông Thần Hi run run cơ thể, giống như cảm thấy không có ai ở xung quanh, và muốn mở mắt, Tông Triển Bạch lật cánh tay từ Lâm Tử Lạp của cô ấy, bế cô bé lên, nhẹ nhàng vỗ về cô bé: “Bố ở đây rồi.”

 

Tông Thần Hi tay ra sờ sờ, cảm nhận được là ba mình, thì dán vào ngực anh tiếp tục ngủ.

 

Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm vào điện thoại và không thể không nheo mắt lại.

 

Nội dung tin nhắn là: “Hôm nay chồng cô mặc một bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi trắng và cà vạt đen. Quả là một người đàn ông mặc trang trọng rất hấp dẫn.”

 

“Ai đã gửi tin nhắn?” Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên và nhỏ giọng hỏi khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp đã xóa tin nhắn, cho rằng đó là một trò đùa, và nhàn nhạt nói: “Không có gì, tin nhắn rác.”

 

Cô nằm xuống, nghiêng người nằm nghiêng, gác chân lên người của Tông Triển Bạch, tuổi thai càng lớn cô sẽ càng khó ngủ, nằm ngang sẽ ép tim, cô phải kê cao hai chân nằm nghiêng mới thoải mái.

 

Tông Triển Bạch đặt tay lên đùi cô và nói: “Ngủ đi.”

 

Lâm Tử Lạp nhẹ nhắm mắt lại, cũng không lo lắng về tin nhắn, dù gì ai cũng có thể thấy được anh đang mặc cái gì, chuyện này là bình thường, cô chuyển sang tìm vị trí thoải mái hơn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Khi Tông Triển Bạch thức dậy vào buổi sáng, Lâm Tử Lạp và Tông Thần Hi vẫn đang ngủ, khi anh dậy thì di chuyển rất nhẹ, sợ đánh thức họ.

 

Lúc anh ấy chuẩn bị vào phòng tắm, điện thoại trên bàn rung lên, vì Tông Thần Hi sợ hãi nên anh ấy sẽ đặt điện thoại rung vào ban đêm, đề phòng ban đêm điện thoại reo.

 

Anh nhấc máy lên, trên đó không có tên, một dãy số, anh chần chừ rồi bước vào nhà gọi điện thoại bên ngoài.

 

Anh ấn nút trả lời vào tai, xỏ dép lê xuống lầu.

 

“Alo.”

 

“Là tôi.” Sau khi Thẩm Bồi Xuyên mua điện thoại di động, anh ta lập tức liên lạc với Tông Triển Bạch.

 

“Tôi không sao, mọi chuyện đều ổn, đừng lo lắng cho tôi, nhưng tôi tạm thời sẽ không về.”

 

Tông Triển Bạch bước tới bàn, rót một cốc nước trắng, “Đây là điện thoại của anh?”

 

“Ừ.” Thẩm Bồi Xuyên đáp.

 

“Đợi một lát, tôi gửi cho anh thứ này, xem anh có quyết định quay lại hay không.” Tông Triển Bạch cầm ly nước trắng lên uống hai ngụm.

 

“Thứ gì?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Tự mình xem đi.”

 

Sau khi nói xong, anh cúp điện thoại và gửi những gì Quan Kình tìm thấy cho Thẩm Bồi Xuyên.

 

Muốn là thế nào, anh ấy tự quyết định.
 
Chương 1236


Lúc này Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi tít dưới gốc cây, nghe thấy tiếng cúp máy cũng cúp máy theo, nhưng ngay sau đó nhận được một email, anh ta bấm vào để xem.

 

Anh cau mày lại, và cái cau mày ngày càng chặt hơn.

 

Hình tượng Tống Nhã Hinh trong lòng anh thật ra khá tốt, tuy rằng không thích cô, nhưng cũng không ghét.

 

Trong tiềm thức nghĩ rằng cục trưởng Tống là một người tốt như vậy, và tính cách của con gái cô ấy không phải là xấu.

 

Vì vậy, anh luôn nghĩ rằng Tống Nhã Hinh giống như cục trưởng Tống.

 

Nhưng không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ …

 

cục trưởng Tống là người ngay thẳng, sao cô ấy có thể ích kỷ làm tổn thương người khác như vậy?

 

Rõ ràng là cô ấy có sai trước, và cô ấy đã đổ hết lỗi lên đầu chồng cũ.

 

Khiến chồng cũ của cô trở thành mục tiêu, và cô cải trang thành nạn nhân.

 

Đây là loại người nào?

 

Nếu email này do người khác gửi, anh nhất định sẽ không tin, nhưng là do Tông Triển Bạch gửi cho anh, chuyện này hẳn phải được điều tra rõ ràng, nếu không, theo tính cách của Tông Triển Bạch thì không, anh ấy sẽ hấp tấp nói cho anh biết chuyện này.

 

“Nhìn cái gì vậy?” Tang Du từ phía sau vòng tay qua cổ anh, nằm ngửa, cằm dựa vào vai cô nhìn điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng lật điện thoại trở lại trang chính.

 

Tang Du ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng hỏi: “Thứ gì, làm sao lại sợ em nhìn thấy như vậy?””

 

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì, anh sẽ giải quyết, Tang Du, chúng ta quay về đi.”

 

Vẻ mặt của Tang Du ngưng lại, nhanh chóng kéo ra một nụ cười và nói: “Em nghe lời anh.”

 

Cô đứng dậy sau lưng Thẩm Bồi Xuyên: “Em đi thu dọn đồ đạc và chia tay bọn trẻ. Nhân tiện, em đến đây để rủ anh đi ăn sáng.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy khỏi phiến đá, cất điện thoại vào túi rồi theo cô vào nhà.

 

Giọng Tang Du phát ra từ trong nhà: “Em không nỡ bỏ những đứa trẻ này.”

 

“Sau này em có thể quay lại gặp chúng.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

 

“Anh nói muốn giúp bọn chúng, đừng quên đấy.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh sẽ không quên không quên.”

 

Thành phố B.

 

Khi Lâm Tử Lạp tỉnh dậy, Tông Triển Bạch đã không còn ở đó, Lâm Thần Hi vẫn đang ngủ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cô đi xuống nhà và thấy Tông Triển Bạch vẫn đang ở trong phòng khách, cô nghĩ anh đã đến công ty.

 

Cô bước xuống vòng tay ôm lấy vòng eo gầy của anh từ phía sau: “Dậy sớm vậy.”

 

Tông Triển Bạch đặt chiếc cốc đựng nước trên tay xuống, quay lại nhìn cô: “Sao em không ngủ thêm một chút?”

 

Lâm Tử Lạp áp vào lưng anh nói: “Không ngủ được.”

 

Tông Triển Bạch liếc nhìn vú Vu đang ở cạnh tủ rượu, và khi chắc chắn rằng bà sẽ không nhìn vào đây, anh quay lại và kéo Lâm Tử Lạp vào lòng và cúi xuống hôn lên môi cô, Lâm Tử Lạp lúng túng vì sợ vú Vu nhìn thấy.

 

Tông Triển Bạch không cho phép cô rút lui, ôm đầu cô vừa vặn.

 

Lâm Tử Lạp biết mình không mạnh bằng anh nên liền phối hợp theo.

 

Khi Tông Triển Bạch thả lỏng cô, cô ôm chặt cổ anh, cắn vào vai anh qua bộ đồ ngủ, cô cố ý dùng sức, biết vú Vu đang ở đó, anh không dám kêu lên vì đau.

 

Ngay sau khi cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tông Triển Bạch, cô liền cảm thấy hài lòng.

 

Tông Triển Bạch kéo mở cổ áo ra và nhìn vào vai mình, hàng dấu răng ngay ngắn sắp rỉ máu

 

Anh chớp mắt: “Em định giết chồng mình à?”

 

Lâm Tử Lạp không tin lắm: “Em không có dùng sức.”

 

“Dùng sức thì sẽ thế nào?” Tông Triển Bạch nghi ngờ lỗ tai của mình, cắn chảy máu mà chưa dùng sức sao?

 

Lâm Tử Lạp thấy anh thật sự đau, cô vươn tay kéo cổ áo anh, vết răng trên vai không chỉ sâu mà còn thật sự chảy máu, cô không biết mình sẽ dùng nhiều lực như vậy.

 

“Xin lỗi, em không phải cố ý, em tìm cho anh hộp thuốc…”

 

Tông Triển Bạch kéo cô lại: “Không cần.”
 
Chương 1237


Lâm Tử Lạp không muốn cắn anh bị thương, tự trách bản thân không biết nặng nhẹ: “Có đau không …”

 

“Không sao đâu, cứ coi như dấu ấn em để lại cho anh, sau này anh sẽ để lại cho em một cái …”

 

“Em không muốn.” Lâm Tử Lạp không ngốc, cắn đau như vậy, cô không muốn ấn ký đâu.

 

“Không muốn cũng không được.” Tông Triển Bạch ôm cô và cố ý kéo cổ cô, không hẳn là muốn cắn cô, mà chỉ là muốn đùa với cô.

 

Lâm Tử Lạp ngứa quá không nhịn được cười.

 

Vú Vu nghe thấy tiếng động liền nhìn sang đây, bà thấy Tông Triển Bạch đang ôm Lâm Tử Lạp trong tư thế mập mờ, bà vội vàng quay người lại, có lẽ là do bà di chuyển quá nhanh, hoặc do bà quá hoảng sợ, tay bị trượt, bình rượu vang chưa kịp khui rơi trên mặt đất, phát ra tiếng choang! Sau âm thanh, chai rượu bị vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tươi chảy khắp sàn.

 

Không khí lập tức tràn ngập mùi rượu đỏ thơm thoang thoảng.

 

Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp đồng thời nhìn qua, vú Vu đứng cứng đờ, cười ngượng ngùng: “Cô cậu cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi, tôi chưa thấy gì, tôi lập tức thu dọn.”

 

Lâm Tử Lạp đỏ mặt đẩy Tông Triển Bạch một chút, cô bước tới, nhìn thấy chai rượu đỏ mà Tống Nhã Hinh vừa nói lúc nãy đã bị vỡ, cô không khỏi cảm thán: “Rượu ngon như vậy thật đáng tiếc. “

 

Tông Triển Bạch nhìn cô: “Em có biết đây là loại rượu gì không?”

 

Anh nhớ rằng Lâm Tử Lạp không học về rượu, đúng không?

 

Những loại rượu này đã được cất giữ ở đây lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua, cũng chỉ biết những loại rượu trong nước nổi tiếng hơn.

 

“Tống Nhã Hinh nói, cô ấy có rất nhiều nghiên cứu về rượu vang đỏ.” Lâm Tử Lạp nói, nghĩ rằng cô ấy luôn nói chuyện với Tông Triển Bạch, cô ấy không ngạc nhiên.

 

Tông Triển Bạch khịt mũi lạnh lùng từ trong khoang mũi của anh ta hiển nhiên không có tình cảm với người phụ nữ đó, thậm chí còn khinh thường cô ta.

 

Một cánh tay rắn chắc ôm lấy Lâm Tử Lạp ôm cô lên lầu: “Sau khi cô ta đến, thì lấy cớ là có việc. Đừng để cô ta vào, để không làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của em.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Em biết rồi.”

 

“Nhưng mà anh không nghĩ sau này cô ta sẽ tới đây đâu. Anh đã nói với Thẩm Bồi Xuyên chuyện kia. Theo tính cách của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ quay lại và nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên trở về xử lý là đúng, kéo lấy người ta không buông thì sẽ càng thêm rắc rối.

 

Khi cô ấy và Thẩm Bồi Xuyên không có gì với nhau, tự nhiên cô ấy sẽ không bao giờ đến biệt thự nữa.

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng, cổ tạo thành một đường vòng cung tao nhã, làn da anh rất trắng, sống mũi cao hơn nữa khi nhìn từ bên cạnh, ngay cả lông mi cũng dài đến mức khiến người ta ghen tị. Cô bĩu môi: “Trong công ty của anh, có cô gái nào thầm mến anh không?”

 

Tông Triển Bạch đột nhiên nhìn sang, không hiểu hỏi lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”

 

Lâm Tử Lạp nghĩ về tin nhắn mà cô nhận được đêm qua và nói: “Chỉ là có ai đó khen anh hấp dẫn, công việc thường có nhiều phụ nữ, cách xa bọn họ một chút.”

 

Tông Triển Bạch thấy buồn cười: “Sao, ghen à?”

 

Lâm Tử Lạp liếc nhìn anh mà không nói gì.

 

Tông Triển Bạch giảm bớt nụ cười và chỉ muốn hỏi cô là ai đã nói điều đó, Tông Ngôn Hi lúc này tỉnh dậy và thấy xung quanh không có ai, cô bé sắp khóc ngay lập tức Lâm Tử Lạp vươn tay ôm cô bé, Tông Triển Bạch nói: “Để anh bế.”

 

Tông Ngôn Hi vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, nằm trên vai Tông Triển Bạch và dụi mắt.

 

Lâm Tử Lạp đi tìm quần áo cho con gái trong tủ.

 

Tông Triển Bạch ôm Tông Ngôn Hi vào phòng tắm rửa mặt, Lâm Tử Lạp tìm bộ quần áo con gái mình sẽ mặc hôm nay rồi đặt lên giường, lúc này điện thoại cô đặt ở đầu giường rung lên, cô đưa tay cầm lên.

 

Vẫn là tin nhắn từ số đó đêm qua.

 

Cô cau mày và mở ra.”

 

Nội xung là: “Buổi sáng tốt lành!”

 

Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, nếu như nói tin nhắn đêm qua là có người đùa ác, hoặc là tùy tiện gửi.

 

Như vậy tin nhắn sáng nay là có ý gì?

 

Tông Triển Bạch giúp con gái rửa mặt mũi sạch sẽ xong đi tới, nhìn thấy Lâm Tử Lạp đứng bên giường nhìn điện thoại thì đi qua. Lâm Tử Lạp nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện Tông Triển Bạch đang đứng phía sau mình, Tông Cảnh Ngạo lên tiếng hỏi ai gửi tin nhắn cho cô, dọa cô giật mình kêu to lên.

 

“Anh đi kiểu gì mà không có tiếng vậy?” Lâm Tử Lạp ôm ngực, trái tim vẫn còn đập nhanh.
 
Chương 1238


Tông Triển Bạch nhìn cô: “Không phải anh đi đường không có tiếng động, mà là em quá nhập tâm, ai gửi tin nhắn cho em vậy?”

 

Buổi sáng tốt lành?

 

Ai?

 

Bạch Dận Ninh?

 

Đến bây giờ anh ta vẫn còn không hết ý với cô?

 

Lâm Tử Lạp ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Tông Triển Bạch cũng nhìn lại: “Sao lại không nói gì?”

 

Lâm Tử Lạp mở tin nhắn ra, mấp máy môi: “Kỳ lạ lắm, từ hôm qua liền có người nhắn tin với nội dung khó hiểu cho em, em cũng không biết người này có ý gì, muốn làm gì nữa?”

 

Tông Triển Bạch cầm lấy điện thoại của cô, liếc nhìn một cái, sau đó cau mày, hình như cũng ngạc nhiên không hiểu.

 

“Anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?” Lâm Tử Lạp nhướng mày, không phải cố ý nghi ngờ anh, chỉ là thật sự không nghĩ ra ai lại làm như vậy, tìm không được lý do thích hợp.

 

Tông Cảnh Ngạo nhìn cô một cái, không nói gì, chép số điện thoại đã gửi tin nhắn cho cô sang máy mình: “Anh sẽ điều tra được, em đừng nghĩ bậy bạ.”

 

Lâm Tử Lạp cụp mắt: “Em không nghĩ lung tung, chỉ là cảm thấy có chút bất an, ai sẽ làm như vậy chứ?”

 

“Anh sẽ tra rõ ràng.” Tông Triển Bạch lạnh lùng nói, còn ẩn ẩn sự tức giận trong đó.

 

Tâm trạng buổi sáng đang tốt, tự nhiên bị vậy làm cho cô không cách nào bình tĩnh được.

 

Cô sợ, thật sự sợ sẽ xuất hiện một con thiêu thân nào đó, lần này chuyện của Bồi Thẩm Xuyên trong hiểm có may, lần sau thì sao?

 

“Cố Bắc sao rồi?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Lần  trước chính là anh ta.

 

“Kết án rồi.” Cố Bắc tự hại mình rồi, lúc đầu anh ta có cơ hội ra nước ngoài, miễn được họa đi tù, bây giờ anh ta tự mình tìm đến đường chết, ai cũng không cứu được.

 

Lâm Tử Lạp cụp mắt: “Vậy thì không phải là anh ta rồi.”

 

Tông Triển Bạch vì để cho cô yên tâm nên nói lái sang chuyện khác: “Anh sẽ tra rõ ràng, con gái của em đói rồi, chung ta xuống ăn cơm thôi.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, đưa tay xoa mặt con gái: “Hôm nay để Ngôn Thần về đi, còn chơi với con bé được, trong nhà không có ai, hiu quạnh lắm.”

 

Trước đó còn có Tần Nhã, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn, bây giờ bọn họ không ở nữa, biệt thự liền trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo.

 

Lúc đầu Tông Triển Bạch muốn đưa Tông Ngôn Hi tới công ty, gặp nhìn người sẽ có lợi cho cô bé hồi phục, nhưng mà lại xảy ra cái chuyện tin nhắn này, anh liền bỏ suy nghĩ đó đi.

 

Bây giờ quan trọng là phải biết rõ ai là người gửi những tin nhắn vớ vẩn đó cho Lâm Tử Lạp.

 

“Ăn cơm xong anh đi đón nó.” Tông Triển Bạch nói.

 

Lâm Tử Lạp gật nhẹ đầu.

 

Vú Vu đã quét dọn qua phòng, nhưng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, Tông Triển Bạch liền bảo vú Vu mở cửa thông gió.

 

Vú Vu nói: “Cửa sổ đều mở, nhưng mà vẫn không làm mất đi được mùi đó.”

 

“Nếu em không ngửi được thì lên phòng trên lầu đi.” Tông Cảnh Hảo nhìn về phía Lâm Tử Lạp nói.

 

Cô không có khẩu vị, chầm chậm nhai thức ăn trong miệng.

 

Có lẽ vì đang nghĩ nên không chú ý lời của Tông Triển Bạch.

 

Cho nên không lên tiếng trả lời.

 

Tông Triển Bạch nhìn cô.

 

Biết rằng mặc dù đã hứa là sẽ không nghĩ gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không dứt ra được.

 

Anh thở dài: “Vì sao không chịu nghe lời một chút?”

 

“Hả?”

 

Lâm Tử Lạp hoàn hồn, cũng không nghe rõ anh nói gì.

 

Tông Triển Bạch cũng mất khẩu vị, chờ đến khi Lâm Tử Lạp cơm nước xong xuôi mới đưa Tông Ngôn Hi cho cô.

 

Anh rời biệt thự đi đón Tông Ngôn Thần.
 
Chương 1239


Thuận tiện đưa Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn cùng về biệt thự. Trong nhà có người, có thể giúp Lâm Tử Lạp trông Tông Ngôn Hi. Bây giờ Tông Ngôn Hi vẫn theo mẹ cả ngày, lúc anh không có ở đây, chỉ có một mình cô,  mà bụng cô cũng lớn rồi nên bất tiện.

 

Lúc chín giờ, Tông Triển Bạch đón bọn họ về.

 

“Mẹ.” Tông Ngôn Thần chạy tới ghé vào đùi cô, nhìn em gái của mình: “Còn chưa khỏe sao?”

 

Lâm Tử Lạp đưa tay xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, cho nên gọi con về chơi với em.”

 

Tông Ngôn Thần vẫn luôn hiểu chuyện, dùng sức gật đầu, sau đó nói chuyện không ngừng với em gái: “Em ơi, anh có đồ cho em này, em có muốn xem không?”

 

Tông Ngôn Hi chớp mắt nhìn cậu, không nói gì.

 

Tông Ngôn Thần cũng không nản chí, tiếp tục trò chuyện: “Em thật sự không muốn xem à? Vậy anh tặng người khác nhé?”

 

Tông Ngôn Hi vẫn không nói gì như cũ.

 

Xem ra đồ chơi không dụ được cô bé, Tông Ngôn Hi còn đi tới ôm tất cả đồ chơi của mình tới.

 

Thật ra hôm nay Tông Triển Bạch không tới biệt thự đón bọn họ, bọn họ cũng dự tính trở về, những đồ chơi này đều là hôm qua anh đặc biệt mua.

 

Tông Ngôn Hi cứ chơi đồ chơi gia đình, Tông Ngôn Thần luôn cảm thấy trò đó rất trẻ con, nên không muốn chơi cùng.

 

Lần này, em gái bị hù dọa làm cho tinh thần không tốt, cậu bé không quan tâm nữa, chỉ cần em gái có thể khỏe lại, thì cái gì cậu cũng bằng lòng làm.

 

Tông Khải Phong đi tới: “Tiểu Nhụy, đến đây ông nội ôm một cái nào.”

 

Tông Ngôn Hi chui vào trong lòng Lâm Tử Lạp, dùng hành động để biểu thị không nguyện ý.

 

“Ông ơi, chúng ta tới chơi nhà chòi đi.” Tông Ngôn Thần kéo Tông Khải Phong ngồi trên thảm, Trình Dục Ôn cũng gia nhập.

 

Tông Ngôn Hi chớp mắt nhìn bọn họ, Tông Ngôn Thần bày xong đống đồ chơi ra, đặc biệt là đầy đủ các đồ chơi dụng cụ phòng bếp, đủ có loại nguyên liệu nấu ăn, còn có nồi, bát, có thể thái thịt xào rau, căn nhà mini, bên trong có công chúa búp bê mà cô bé vẫn luôn muốn chơi.

 

Một lát sau, cô bé chủ động rời khỏi ngực Lâm Tử Lạp, gia nhập bọn họ.

 

Lâm Tử Lạp thở dài một hơi.

 

Cũng may cô bé có thể thay đổi một chút, mặc dù vẫn không nói lời nào, nhưng mà cùng người khác chơi đùa là được rồi.

 

Tông Triển Bạch đến công ty, sau khi tiến vào văn phòng thì ấn gọi điện thoại nội bộ: “Gọi Quan Kình đến phong làm việc của tôi một chuyến.”

 

“Vâng, tổng giám đốc.”

 

Anh nói lỏng cà vạt, ngồi vào bàn làm việc.

 

Quan Kình nhận điện thoại của thư ký, liền chạy vào phòng làm việc, khi anh ta đi tới cửa thì không gõ cửa ngay mà đứng im một lúc, rồi mới gõ.

 

Giọng nói của Tông Triển Bạch nhanh chóng truyền tới.

 

Quan Kình đẩy cửa tiến vào.

 

“Anh tra số này cho tôi.”

 

Tông Triển Bạch đưa một dãy số điện thoại cho Quan Kình.

 

Quan Kình lấy xong thì cúi đầu nói: “Vâng.”

 

“Chờ đã.”

 

Ngay khi Quan Kình vừa đi, Tông Triển Bạch liền gọi anh ta lại: “Gần đây bận lắm sao?”

 

Bộ dạng giống như quả cà chua héo, không giống như Quan Kình thường ngày.

 

Quan Kình lắc đầu: “Không có.”

 

“Nghỉ đông năm nay cho anh thêm một tuần lễ.” Tông Triển Bạch lật đống văn kiện cần ký trên bàn ra.

 

Quan Kình muốn nói lại thôi, có chuyện muốn nói với anh nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, cuối cùng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc.””

 

Quan Kình đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cúi đầu nhìn dãy số trong tay, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

 

Bởi vì anh ta không cần đi điều tra cũng biết là ai làm.

 

“Trợ lý Quan.” Thư ký đi từ phòng nước tới, nhìn thấy Quan Kình thì đi tới trước mặt anh ta chào hỏi.

 

Quan Kình vì quá nhập tâm, không chú ý có người đi đến, bỗng nhiên lại có người đứng trước mặt làm anh ta giật mình hét to một tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom