Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full [Mau Xuyên Hệ Thống] Thanh Mai Trúc Mã Nhà Bên

Chương 20


"Khó coi chết đi được." Tử Bạch tuôn ra một câu, không xem ohanr ứng Vương Tiêm trực tiếp đi vào phòng.

" A?" Vương Tiêm có chút phản ứng không kịp, tuy rằng hiện tại cô còn có chút béo, nhưng bộ dáng hiện tại cũng thanh tú so với quá khứ, cô lập tức chưa từ bỏ ý định hỏi:" Tớ hiện tại thật sự khó xem sao?"

" Ân, thiếu thịt." Tử Bạch nghe thấy âm thanh phía sau, thuận miệng trả lời.

Cái gì! Cô thiếu thịt? Chẳng lẽ ánh mắt Tử Bạch là loại Dương Quý Phi này sao?

" Tử Bạch, cậu thích mập mạp?" Vương Tiêm chạy nhanh đến bên người Tử Bạch, cố ý nâng mặt có một ít thịt.

" Cái này xem người mà định.: Tử Bạch nhìn Vương Tiêm, bộ dáng trước kia thật tốt, hiện tại lại gầy như vậy.

" Tớ thuộc về trường phái có thịt mới đẹp sao?" Vương Tiêm trợn mắt há hốc mồm, nhưng nếu Tử Bạch nói thích cô cũng có thể béo trở lại.

Tử Bạch không nói lời nào, trong lòng nhớ về cảm giác trước kia.

" Kỳ thật, Tử Bạch." Vương Tiêm nhìn thẳng vào mắt Tử Bạch," Cậu biết nếu tớ béo mà đi bên cạnh cậu, tớ có áp lực rất lớn." Nói xong bất đắc dĩ nhún nhún vai.

" Áp lực?" Tử Bạch nghi hoặc nhìn Vương Tiêm.

" Cậu lớn lên là một chàng trai tinh anh, khuôn mặt so với con gái còn tốt hơn, là da còn trắng hơn, đôi mắt cũng to hơn, nếu tớ là bà béo đứng bên cạnh cậu, thì mấy người thấy chúng ta không cân xứng, nếu không thì cũng nói xấu tớ." Cô nghiêm túc nói về một chút sự việc sẽ phát sinh.

" Tớ thích là được, cần chi để ý đến người khác." Một âm thanh từ trên vọng xuống, làm Vương Tiêm có chút không phản ứng kịp.

" Tử Bạch, cậu, cậu thích tớ?" Vương Tiêm run rẩy chỉ vào mình, có chút không thể tin thông tin này.

Tử Bạch mới phản ứng lại câu mình nói, thấy Vương Tiêm nhìn hắn không rời mắt, nếu như hắn cự tuyệt, Vương Tiêm khảng định sẽ rất thương tâm, nhưng Tử Bạch không trả lời vấn đề này, mà dò hỏi một vấn đề hắn nghe được trên phi cơ," Cậu có phải hay không thích kẻ có tiền?"

"A?" Tử Bạch nói sang chuyện khác, cô không phẩn ứng kịp." Tớ khi nào nói thích kẻ có tiền? Huống chi tớ với Trương Vũ như nước với lửa!" Vương Tiêm giải thích nói.

" Vậy cậu ở trên phi cơ nói sung bái Trương Vũ có tiền là sao?"

" Đó là tớ châm chọc hắn, ai biểu hắn khoe khoang như vậy." Nghĩ đến mặt đắc ý của Trương Vũ, Vương Tiêm liền nghiến răng nghiến lợi, nhưng đảo mắt ngẫm lại," Tử Bạch có phải là cậu ghen không?" Cô lập tức nở nụ cười.

" Không có, được, cậu mau trở về đi, tớ muốn tắm rửa." Tử Bạch thúc giục Vương Tiêm, duỗi tay đẩy cô đến trước cửa, liền nói câu ngủ ngon, trong ánh mắt bất mãn của Vương Tiêm đóng cửa lại.

Tử Bạch đứng trước cửa khóe miệng cong lên, tở vẻ tâm tình hắn không tồi.

" Cái này Tử Bạch!" Vương Tiêm lẩm bẩm một câu, chỉ có thể trở về phòng mình.

Cô liền sắp xếp lại đồ, quen thuộc hoàn cảnh của khách sạn, buổi trưa Vương Tiêm mới có thời gian đi cùng Tử Bạch, hiện tại có chút buồn ngủ, chỉ có thể về tắm rửa một cái, thoải mái dễ chịu nằm trên gường lớn.

Nhưng suy nghĩ lại những chuyện hôm nay, cái đầu gỗ này của cô mỗi ngày suy nghĩ cái gì không biết!
 
Chương 21


Vương Tiêm mơ màng ngủ tới tối, khi Tử Tuệ gõ cửa cô mới biết Tử Tuệ thi xong rồi, hơn nữa thành tích không tồi, đạt hạng nhất, hiện tại kêu Vương Tiêm xuống ăn cơm.

Vương Tiêm gật gật đầu, xoa đôi mắt mơ mơ màng màng nói:" Đã biết, cậu thi tốt phải chúc mừng một phen mới được."

" Bọn họ đều đã chuẩn bị xong còn thiếu cậu không, vốn dĩ Tử Bạch muốn tới tìm cậu, nhưng hắn đoán được cậu khi tỉnh lại sẽ bộ dạng như vây." Tử Tuệ đánh giá Vương Tiêm từ đầu đến chân, một tiếng hắc hắc," Cho nên rất hiểu biết liền kêu tớ tới."

Lúc này Vương Tiêm mặc một bộ váy ngủ, hơn nữa còn chưa tới đầu gối, bả vai bị lộ một bên, hơn nữa mỗi lần tắm cô đều nhân tiện gội đầu, lúc này xõa tóc.

" Cậu xuống trước đi, chút nữa tớ xuống." Vương Tiêm ngáp xong liền đóng cửa.

" Không được! Tử Bạch cũng nói, phải xem cậu đánh răng rửa mặt, chờ cậu chuẩn bị xong chúng ta liền đi xuống." Tử Tuệ không chút suy nghĩ lắc đầu.

Vương Tiêm lúc này mới mở một tia mắt phùng, lung lay nhìn tử tuệ: "Vậy cậuvào đi." Nói xong cô liền đi vào

" Thật ra tớ cũng không muốn làm khó cậu, nhưng Tử Bạch nói nếu bây giờ cậu ngủ, nữa đêm sẽ không ngủ được nữa, cho nên vì tất cả mọi người có thể ngủ nên phải làm cậu bây giờ không ngủ." Tử Tuệ đi theo Vương Tiêm vào phòng tắm, nhìn cô đánh răng.

Bị Tử Bạch nói như vậy, cũng vì lúc trước phát sinh nhiều chuyện như thế.

Lúc lớp 5 tiểu học, lần đó gia đình tụ họp, phụ huynh bốn nhà đều tới, cơm nước xong mọi người liền đề nghị đi KTV ( phòng karaoke), con người Vương Tiêm cũng lạ, nơi nào càng náo nhiệt thì càng mệt rã rời, cho nên cuối cùng nằm trên ghế ngủ.

Tử Bạch lúc ấy sợ Vương Tiêm lạnh, đem áo mình khoác trên người cô, nhưng sau khi trở về, Tử Bạch vốn dĩ đẫ lăn lộn một ngày, Tắm rửa xong liền muốn đi ngủ, nhưng lúc này cửa sổ ban công bị mở ra. Hắn quay đầu lại nhìn, đó là Vương Tiêm đã tỉnh.

Hắn ngáp hỏi cô có chuyện gì, Vương Tiêm nói mệt, Tử Bạch còn tưởng rằng chỉ là cô hiện tại nói vậy, chính là lăn lộn nữa đêm, làm cho ngày mai Tử Bạch lần đầu tiên đi học trễ.

Mà làm Vương Tiêm chạy nhanh trở về đánh răng, nhưng nha đầu này tiếp tục trở về nằm, cho nên muộn một buổi sáng.

Về sau lại đã xảy ra một ít chuyện như vậy.

Cho nên lần này Tử Bạch không nhìn thấy Vương Tiêm, liền biết đang ngủ, vốn dĩ Trương Vỉ cùng Tử Tuệ đều nói để Vương Tiêm ngủ, Tử Bạch liên tục không cho, ngày mai hắn còn thi đấu, nha đầu này đến lúc đó lại tới như vậy một lần nữa, ngày mai thi đấu thì xác định chắc là thua.

Tử Tuệ chỉ có thể đi lên kêu, hiện tại thấy Vương Tiêm chậm rì rì như vậy, trong lòng có chút lo lắng, cũng hiểu vì cái gì mà Tử Bạch muốn cô giám sát Vương Tiêm đánh răng, bởi vì Vương Tiêm chưa thoát khỏi suy nghĩ muốn nằm trên gường, Tử Tuệ phải gọi rất nhiều lần.

Chỉ có thể thúc giục Vương Tiêm nhanh lên, bọn Tử Bạch ở dưới phải đợi sốt ruột.

Rốt cuộc lăn lộn một giờ, Vương Tiêm đã mặc xong quần áo, nhưng mắt vẫn chưa mở toàn bộ ra.

Đi vào nhà ăn, thấy chờ sốt ruột là Trương Vũ, mà Tử Bạch mang vẻ mặt đúng với như dự kiến của hắn.

" Như thế nào mà chậm như vậy, đồ ăn đã mang lên một hồi rồi, tớ còn cố ý gọi thêm mấy món." Trương Vũ thấy người quen thuộc tới trước mắt, sắc mặt mới chậm rãi khôi phục.
 
Chương 22


" Chậm một chút thôi mà, gấp cái gì." Vương Tiêm đánh ngáp, ngồi ở bên cânhj Tử Bạch, theo thói quen liền dựa lên vai hắn.

" Chỉ một chút? Cậu xác định vạy? Lúc Tử Tuệ lên chỉ mới 7 giờ, hiện tại đã 8 giở rưỡi rồi!" Trương Vũ đứng dậy vương tay, chỉ vào đồng hồ.

" Hừ!" Vương Tiêm không để ý tới, dùng đầu cọ cọ bả vai Tử Bạch.

" Được được, nhanh ăn đi, ăn rồi không nói nữa." Tử Tuệ trực tiếp cầm quả nho nhét vào miệng Trương Vũ.

Trương Vũ bị hành động thân mật như vậy làm cho mặt đỏ lên, cứng đờ tại chỗ.

" Tử Tuệ, cậu đừng để ý hắn, hắn chính là cố ý muốn như vậy." Vương Tiêm bĩu môi.

" Mới....mới không có!" Trương Vũ lắp bắp, lại cuống quít ngồi lại ghế mình.

" Giờ đồ ăn đã nguội bớt rồi." Tử Tuệ gắp miếng thịt thử.

" Tử Tuệ, cậu chơd chút, tớ gọi phục vụ ra đổi cho." Trương vũ nói xong liền ấn nút, lúc này một người phục vụ liền đến.

" Xin hỏi ngài cần hỗ trợ gì sao?" Người phục vụ lễ phép nói.

" Giúp tôi đem đồ ăn này đổi đi, đã nguội hết rồi." Trương Vũ khôi phục lại khí thế thiếu gia, chỉ đồ ăn ở trên bàn.

" Được, ngài chờ một lát." Người phục vụ ra ngoài gọi mấy người phục vụ khác tiến vào, một hồi liền mang đồ ăn đi, thực mau hâm nóng lại thức ăn.

" Tử Bạch, việc cậu nói hôm nay là thật sao?" Vương Tiêm cẩn thận hỏi.

Tử Bạch đang nghĩ xem chuyện gì, sau đó đảo mắt suy nghĩ, sắc mặt không rõ hồng nhuận tiếp tục ăn.

Câu này vừa vặn bị Trương Vũ nghe được, thò qua hỏi:" Chuyện gì a?"

" Chính là..." Vương Tiêm phản xạ có điều kiện liền nói ra, quay đầu thấy vẻ mặt tò mò của Trương Vũ, lập tức xụ mặt"" Liên quan gì đến cậu."

" Hứ, tôi cũng không muốn biết đâu." Trương Vũ vẻ mặt ghét bỏ ngồi thẳng người.

" Tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết đâu." Vương Tiêm cũng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.

Nhưng Tử Tuệ ngồi một bên thấy rất rõ ràng, Tử Bạch vốn là người luôn bình tĩnh, nhưng lúc này hắn không được bình tĩnh như vậy.

Vương Tiêm bị Trương Vũ cắt ngang nên quên mất chuyện dò hỏi Tử Bạch một lần nữa.

Vương Tiêm muốn qua phòng Tử Bạch ngủ cùng, chuyện này làm cho Trương Vũ bị dọa sợ.

" Vương Tiêm, cậu có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không."

" Chờ cậu suy xét chuyện này, thì vợ cậu đã sớm cưới cùng người khác rồi."

Trương Vũ bỗng tỉnh ngộ, ánh mắt hơi hơi ngắm hướng Tử Tuệ bên cạnh, nhưng Tử Tuệ không cho hắn cơ hội này, trực tiếp trở về phòng mình.

" Đừng nháo, đêm nay cậu hảo hảo ngủ, đừng đá chăn." Tử Bạch ở của dặn dò, chính là không cho nữ sinh trước mắt tiến vào phòng.

" Tử Bạch ca ca ~." Âm thanh nhu nhuyễn.

Thần trí Tử Bạch bỗng nhộn nhạo, nhưng vẫn thủ vững cương vị.

Cuối cùng, đương nhiên là Vương Tiêm không thành công, ở nhà còn được, không ai biết, ở đây Tử Bạch không da mặt dày đến vậy.

Vương Tiêm trở về phòng mình, nằm trên gường lạnh lẽo, nghĩ nghĩ vẫn là đi tắm rửa, trên người ấm áp liền nằm vào chăn, lần này không lạnh nữa.

Thể chất hiện tại của Vương Tiêm sợ nhất là lạnh, cho nên làm nhiệm vụ cùng thân thẻ này có điểm bất đắc dĩ, vốn dĩ gần Tử Bạch rất ấm áp, mà hắn không cho cô vào, đêm nay chỉ có thể ngủ một mình.
 
Chương 23


Một đêm qua đi.

Lần này Vương Tiêm dậy rất sớm, khi cô ra khỏi phòng vừa vặn cũng thấy Tử Bạch.

" Tử Bạch!" Vương Tiêm vội vàng đi lên trước, một tay câu lấy cánh tay Tử Bạch, cười với hắn:" Chào buổi sáng."

" Chào buổi sáng." Tử Bạch cũng hướng cô cười:" Chúng ta xuống ăn sớm một chút đi."

" Ân ân." Vương Tiêm gật gật đầu.

Đi xuống lầu, thấy hai người quen, đó cũng chính là Tử Tuệ và Trương Vũ, bọn bọ thấy bọn Vương Tiêm cũng chào hỏi.

" Các cậu cũng dậy sớm vậy?" Vương Tiêm dò hỏi Tử Tuệ.

" Hôm nay Tử Bạch thi đấu, dù sao cũng không có việc gì, liền tính là đi theo các cậu xem." Tử Tuệ ăn salad, không quen với hương vị này khẽ nhíu mày.

"Tử Bạch, tớ muốn ăn cháo, không muốn ăn cái này." Vương Tiêm chỉ chỉ trên bàn cơm tây, toàn rau xanh.

" Được, có phải cháo tôm hay không? Có muốn thêm chút thịt nạt không?" Tử Bạch cười hỏi.

" Ân ân, Tử Bạch là tốt nhất." Vương Tiêm cười càng thêm sáng lạn.

" Uy uy uy! Người trả tiền là tôi, cậu có phải hay không nên thỉnh cầu tôi a?" Trương Vũ ở bên kia vội nói.

" Tấm tắc, cậu xem Tử Tuệ xem, vẻ mặt ăn có chút không quen, người nào đó còn không nhìn thấy, vậy mà có tâm tình cùng tôi đấu võ mồm sao." Vương Tiêm phiết miệng.

Trương Vũ lập tức nhìn về phía Tử Tuệ, thấy salat trên bàn Tử Tuệ không động vàp, hoa quả chỉ ăn một chút.

" Tớ cũng muốn hai phần, Tử Bạch cậu làm bốn phần đi, mỗi người một phần." Trương Vũ sốt ruột nhìn về phía Tử Bạch.

" Biết rồi." Tử Bạch bất đắc dĩ cười, lại nhìn Vương Tiêm." Cậu lại đây ngồi đi, tớ lập tức mang tới."

" Ân ân." Vương Tiêm ngoan ngoãn gật đầu rồi vào chỗ ngồi.

Một bàn giờ chỉ còn ba người, Vương Tiêm nhàm chán nhìn rau xanh trước mặt, vẻ mặt ghét bỏ đem mâm đẩy ra xa.

" Vương Tiêm, Tử Bạch là một chàng trai đàng hoàng." Tử Tuệ trêu ghẹo nói.

" Hắc hắc, tớ về sau nhất định phải gả cho hắn.: Vương Tiêm phủng mặt meo meo cười.

" Thích hắn tới nư vậy?" Tử Tuệ có chút kinh ngạc, tuy rằng cô biết Vương Tiêm thích Tử Bạch, nhưng nghe thấy câu nói đó có chút khiếp sợ.

" Đúng vậy, thích nhất."

Trương Vũ một bên cũng bị Vương Tiêm cảm nhiễm, kích động nói: " Tớ cũng thích Tử Tuệ nhất."

...........

Trương Vũ nói xong liền phản ứng lại, sắc mặt có chút hồng, ánh mắt thấp thỏm không dám nhìn, một hồi, không chịu được không khi yên tĩnh này, cuống quít đứng dậy." Tớ đi xem Tử Bạch, các cậu ở lại chờ đi." Hắn nói xong liền vội vàng rời đi.

" Phốc! ha ha ha ha ha ha!" Vương Tiêm ôm bụng bắt đầu cười, Trương Vũ này thật biết chơi a, ha ha ha!

Tử Tuệ vốn dĩ có điểm xấu hổ, nhưng lúc này bị tâm tình Vương Tiêm cảm nhiễm, cũng nhẹ giọng nở nụ cười.

"Này ngốc...... Tử...... Ha ha ha ha!" Vương Tiêm cười ra nước mắt.

"Đừng cười, mặt hắn mỏng, huống chi uổi tác hắn còn nhỏ, cũng chỉ nói chơi mà thôi." Tử tuệ khuyên Vương Tiêm còn đang cười.

Vương Tiêm nghe thấy thế lập tức không phục lại bình thường, nhìn Tử Tuệ nói:" Kỳ thât tới cảm thấy Trương Vũ rất thích cậu, từ nhỏ đến lớn đều thích cậu, Tử Tuệ còn cậu thì sao?" Tuy rằng chán ghét tv, nhưng hiện tại phải làm mai cho bọn họ, như vậy cô mới có cơ hội, tuy rằng cơ hôi bây giờ đã rất lớn.

" Bây giờ nói thích cái gì, chỉ là trẻ con thôi, về sau hắn đến thế giới bên ngoài sẽ gặp được cô gái tốt." Tử Tuệ lắc đầu
 
Chương 24


" không thể nói như vậy, từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung không phải có nhiều nữ sinh lắm sao? Huống chi nhà hắn lại có tiền như vậy, bên người nhất định có nữ sinh tiếp cận, nhưng hắn vẫn luôn thích cậu, tớ nói với cậu rằng hắn từ học nhà trẻ đã thích cậu." Vương Tiêm rất là tẫn trách đem lời hay nói giúp cho Trương Vũ, tuy ràng cô với Trương Vũ như nước với lửa, nhưng đó là mối quan hệ vui vẻ.

" Cậu không phải không vừa mắt hắn sao? Sao mà hôm nay nói tốt cho hắn vậy?" Tử Tuệ bị Vương Tiêm nói đến dở khóc dở cười.

" Không vừa mắt hắn là một việc khác, còn chuyện của cậu với hắn là một chuyện khác không phải sao? " Cô nhún nhún đôi tay.

" Bây giờ còn quá nhỏ, về sau hãy nói đến." Tử Tuệ xuất thần nhìn salad.

Vương Tiêm thấy vậy nên không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng chờ đợi cháo.

Bên kia, Trương Vũ lảo đảo tìm được Tử Bạch, sắc mặt hắn còn chưa khôi phục, chỉ nói lắp dò hỏi Tử Bạch.

" Đã xong, chúng ta đi thôi." Tử Bạch cho rằng Trương Vũ tới tìm hắn là hỏi đến cháo, chỉ chỉ người phục vụ đằng sau đang bưng cháo nói.

" Xong? Nhanh như vậy?"

" Ân, cậu nói với tớ vài câu được không, cháo cứ để phục vụ mang đến." Trương Vũ đáng thương hề hề nhìn Tử Bạch.

Tử Bạch nhíu mày, biểu tình này hắn thấy Vương Tiêm làm thực thư thái, còn Trương Vũ làm thì khó coi chết được.

" Chuyện gì mà gấp vậy?" Tử Bạch bị Trương Vũ kéo đến một chỗ không có người, có chút bất đắc dĩ.

" Tớ...tớ...tớ muốn tỏ tình." Trương Vũ bắt đầu lắp bắp, khẩn trương nhìn bốn phía, lại nhìn về phía Tử Bạch.

" Ân? Tỏ tình thì sao?" Tử Bạch bất đắc dĩ nói.

" Chính là...." Trương Vũ tạm dừng một chút, liền bắt đầu kể việc vừa rồi cho Tử Bạch.

Trong lòng Tử Bạch tức khắc có sóng gió mãnh liệt, không phải bởi vì việc của Trương Vũ, mà là nha đầu kia trước mặt người khác nói lời này, làm cho hắn cũng một phen...kích động.

" Làm sao bây giờ a!" Trương Vũ phe phẩy tay Tử Bạch, nhưng bị Tử Bạch hất ra.

Trương Vũ bị hành động này làm đả kích có điểm hoài nghi nhân sinh, đứng ở một nơi không nói nữa.

" Tớ không thích bị đụng chạm, cậu nói là được." Tử Bạch giải thích nói.

" khi Vương Tiêm ôm cậu sao cậu không phản ứng như này a!" Trương Vũ có điểm không tin phản kích.

" Cậu ấy không giống với cậu."

" Chỗ nào không giống! ngoại trừ tớ là nam, cậu ấy là nữ!" Trương Vũ lại hô to.

" Đúng vậy, chính là sự bất đồng này." Tử Bạch sờ sờ cái mũi.

Trương Vũ nghe xong trong lòng liền hiểu ra, mặt một chút liền kéo xuống:" chúc các cậu răng long đầu bạc, tớ đi đây." Nói xong liền định trở về.

" Kỳ thật chuyện cậu nói là chuyện tốt" Âm thanh Tử Bạch từ phía sau vang lên.

" Vì cái gì?" Trương Vũ lại đi lên trước dò hỏi.

" Như vậy Tử Tuệ liền đối với cậu chú ý một chút." Tử Bạch không được tự nhiên có điểm ngửa đầu.

" Thật vậy không?" Trương Vũ có chút không tin.

" Tin hay không tùy cậu." Tử Bạch nói xong liền đi, dù sao hắn cũng tin, vì từ nhỏ bị Vương Tiêm thông báo, vốn dĩ không để ý đến, thế nhưng giờ lại giống với ý muốn của Vương Tiêm.

" Ai, Tử Bạch, cậu nói rõ ràng một chút a!" Trương Vũ chưa từ bỏ ý định đuổi theo trước, một đường dò hỏi đến nhà ăn.

" Các cậu làm gì mà lâu vậy, cháo đều đã nguội, Tử Bạch nhanh ăn đi." Vương Tiêm hướng Tử Bạch vẫy tay.

" Ân." Tử Bạch ngồi kế bên Vương Tiêm.
 
Chương 25


Sắp thi đấu, Vương Tiêm cảm thấy ăn cháo có lẽ Tử Bạch không no, nên nói với người phục vụ mang thêm một chén cơm cho hắn.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị xong đi ra ngoài, lần thi đấu này ở sân vận động, cho nên mọi người đều lên xe nhanh đến nơi.

" Trương Vũ, cậu đừng khẩn trương, vạn lần đừng khẩn trương." Vương Tiêm gắt gao lôi kéo tay Tử Bạch, vẻ mặt lo lắng nhìn Tử Bạch.

" Ân, tớ không khẩn trương, cậu cũng đừng khẩn trương." Tử Bạch sờ sờ đầu Vương Tiêm, hắn có thể được bàn tay đang kéo hắn đang ra mồ hôi, nha đầu này.

" Tớ không khẩn trương." Vương Tiêm lắc đầu, nhưng trong lòng cô rất là lo lắng cho Tử Bạch.

" Được, tớ đi đây." Tử Bạch gật đầu, buông tay hai người đang nắm ra.

Tử Bạch đi đến khu vực chờ, còn bọn Vương Tiêm đi vào chỗ cổ vũ.

" Miêu Miêu, hắn có thắng không?" Vương Tiêm triệu hoán hệ thống.

" Chủ nhân, muốn có đáp án thì phải trừ đi 100 tích phân." Miêu Miêu giọng máy móc nói.

" Cái gì! Quý như vậy hả?" Vương Tiêm không cẩn thận rống lên, làm cho Tử Tuệ cùng Trương Vũ bên cạnh vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

" Ha ha, tớ nói là sao nhiều người như vậy, tớ cho rằng thi đấu thì chỉ ít người mà thôi." Vương Tiêm ngượng ngùng giải thích nói.

" Nói cậu ngu ngốc, cậu còn không thừa nhận. Đây là thi đấu cấp quốc gia, Tử Bạch là thí sinh đại biểu cho tỉnh chúng ta, nói xem sao không nhiều cho được? Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp trên TV." Trương Vũ vẻ mặt viết cậu ngu xuẩn nhìn Vương Tiêm.

Vương Tiêm lần này đuối lý, liền không để ý tới hắn nữa, chỉ trong lòng đem Miêu Miêu mắng đến chết, " Miêu Miêu chết tiệt, đây không phải chỉ là một vấn đề thôi sao! Sao mà quý như vậy!" Huống chi hiện tâij cô chỉ còn có 100 tích phân.

" Chủ nhân, bởi vì vấn đề này liên quan đến quan hệ về sau của nam chủ, cũng coi như là một bàn tay vàng, cho nên phải trừ điểm tích phân."

Vương Tiêm nghe thấy vậy tâm liền động, nghĩ nghĩ thấy cũng không sao," Tôi sẽ không bị sao chứ?"

" Sẽ không sao, chủ nhân."

" Vậy nói đáp án cho tôi biết đi." Dù sao 100 tích phân cũng không tính là nhiều, mất thì liền mất thôi.

" Khấu trừ thành công, mở ra chi nhánh, nam chủ lần này sẽ thắng, nhưng sẽ bị thương, hơn nữa rất nghiêm trọng, cho nên không thể luyện tập võ được nữa, điều này không thể thay đổi được."

" Không còn cách nào khác a?" Vương Tiêm sốt ruột hỏi

" Không biết."

" Không thể nào! Vì điều này mà trừ tôi 100 tích phân! Hơn nữa cuối cùng phát triển nhận được chủ tuyến? Cái này không phải lừa gạt người sao! Trả tích phân cho tôi!" Vương Tiêm lại kích động đứng lên, lần này bởi vì cuộc thi đấu đã bắt đầu, nên không có người chú ý đến hành vi của Vương Tiêm, cô đứng lên thì người khác cũng cho rằng cô xem thi đấu đến kích động.

" Chủ nhân, đây là qui định, nhất định phải trừ tích phân, tôi cũng không thể làm gì được." Âm thanh máy móc mang theo nhè nhẹ ủy khuất.

" Được rồi!" Vương Tiêm nhục chí trở lại vị trí ngồi, bởi cái này đúng là không thay đổi được,

Nhưng nam chủ bị thương cô có thể dùng điều này để tiến tới, nhưng Tử Bạch bị thương cô cũng rất đau lòng.

" Lần này dự thi đều là cao thủ cả nước, không biết Tử Bạch có thể thắng hay không." Trương Vũ bên cạnh lên tiếng.

Đã biết kết quẩ nên Vương Tiêm rất quyết đoán nói:" Tử Bạch sẽ thắng, nên các cậu yên tâm đi."

Trương Vũ và Tử Tuệ cho rằng Vương Tiêm thích Tử Bạch nên mới nói vậy, nên cũng không phản ứng gì.

Nhưng một ít người cổ vũ của các thí sinh khác nghe được lời Vương Tiêm nói thì rất kinh thường.
 
Chương 26


Đã tới lược của Tử Bạch, đối thủ của hắn chính là quán quân của thành phố A, thấy hai người bọn họ bước ra, Trương Vũ cùng Tử Tuệ đều có điểm nhíu mày."

" Đối thủ của hắn nhìn thấy thật khó đối phó." Trương Vũ nhìn trên sân, lúc này Tử Bạch đã thay quần áo, hắn đứng đối diện với một nam sinh to lớn.

" Yên tâm đi, Tử Bạch sẽ thắng." Chẳng qua thắng có chút khó khăn thôi, Vương Tiêm nghĩ thầm.

" Cậu tin tưởng Tử Bạch sẽ thắng sao?" Trương Vũ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Vương Tiêm.

" Đúng vậy, hắn nhất định sẽ thắng!" Vương Tiêm gật gật đầu.

" Cậu biết đối thủ của hắn là ai không? Tôi biết Tử Bạch rất giỏi, nhưng hiện ại cũng không dám khẳng định Tử Bạch sẽ thắng." Trương Vũ vẻ mặt ghét bỏ.

" Vậy tôi với cậu đánh cược đi." Trương Vũ không để ý nữa,quay đầu lại nhìn về phía sân.

" Hừ, cậu nhát gan." Vương Tiêm tấm tắc miệng.

Cuộc thi đấu bắt đầu, đối thủ công kích trước, một cái đã đá về phia Tử Bạch, Tử Bạch ỷ vào thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, nên lui lại phía sau tránh được công kích, hắn cũng bắt đầu phản kích, quay đầu liền đá một cái, đối thủ phòng ngự lại, hai người tiếp xúc một hồi liền tách ra.

" Không tồi a." Ánh mắt đối thủ sáng rọi.

" Mong tiền bối chỉ giáo." Trương Vũ lễ phép chào hỏi.

Hai người đồng thời công kích, đối thủ lần này đề cao cảnh giác, mỗi lần đều chú ý tay Tử Bạch, mà dưới chân cũng đánh lén để thoát khỏi.

Làm cho Tử Bạch mấy lần vồ hụt, mà sức lực đối thủ không tiêu hao bao nhiêu.

" Người này thật đê tiện a! Sao không quang minh chính đại mà đánh!." Vương Tiêm xem đến tức giận, làm cô muốn đứng lên đánh hắn.

Trương Vũ cũng nhận ra tình cảnh hiện tại, vội vành thay đổi phương án, đối thủ đánh lén lần này không toàn lực ứng phó nữa mà nhảy lên không trung, ánh mắt đối thủ cả kinh, vì không biết lực nhảy của Tử Bạch có thể mạnh như vậy.

Tử Bạch bay lên không trung rồi đá, đối thủ chưa phản ứng kịp nên đá vào ngực đối thủ, đối thủ phòng ngự không được nên lảo đảo lùi lại.

Ánh mắt đối thủ sắc bén, nhanh cóng chạy phía trước, đá nột cái lên, tay Tử Bạch phòng ngự, nghiêng người đá phản kích.

Đối thủ hướng lên không trung nhảy lên, xoay người đá tròn, Tử Bạch bị chắn phản kích, lại phòng ngự không kịp nên bị đá lăn dưới đất.

" A! Tử Bạch!" Vương Tiêm biết Tử Bạch sẽ bị thương, nhưng thật sự bị thương thì lòng cô rất lo lắng.

Tử Bạch nghe được thấy âm thanh này, quay đầu nhìn qua, hướng phía trước cười một chút liền chậm rãi bò dậy.

Lúc này trọng tài bên cạnh đếm tới số tám thì Tử Bạch liền đứng lên.

" Có khả năng là Tử Bạch thua." Tử Tuệ cũng mang vẻ mặt lo lắng.

" Sẽ không, Tử Bạch sẽ không thua!" Vương Tiêm la lonws.

Biết được tâm tình của Vương Tiêm, Tử Tuệ thầm hô một chút, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, trọng tài nói bắt đầu.

Tử Bạch chờ đối thủ công kích, hắn nhắm mắt, cảm nhận âm thanh cùng hương gió bống phía, lúc này thấy được lực đạo gió rõ ràng, Tử Bạch đột nhiên mở mắt, chân pahir trực tiếp phòng ngự, chân trái trực tiếp đá một cước.

Đối thủ không biết Tử Bạch có khả năng đá chân trái, hơn nữa lực không nhỉ hơn chân phải là bao nhiêu, trong lòng cả kinh, muốn phòng ngự, nhưng chưa thu hồi kịp, ngực xuất hiện một lực đạo, đem hắn đá xuống đài.

" Tiền bối, đã đắc tội rồi." Tử Bạch lại lần nữa hành lễ.

Trọng tài thấy thắng bại đã phân, lập tức nói, tỉnh Tử Bạch giành thắng lợi.

Vừa nói xong, Tử Bạch liền ngã trên mặt đất.
 
Chương 27


" Tử Bạch!" Vương Tiêm thấy Tử Bạch ngã trên mặt đất, liền bị dọa sợ, cô muốn đi tới đó, thì đột nhiên có người giữ chặt.

" Vương Tiêm đừng gấp, nơi đó không qua được, chúng ta đi từ phía sao vào." Tử Tuệ tuy rằng cũng rất sốt ruột, nhưng cũng có lý trí.

" Đúng vậy, từ đây ra bên kia sẽ bị bảo vệ ngăn lại." Trương Vũ cũng khuyên.

Một hồi ba người rời khỏi hậu đài đi vào khu chờ, thấy Trương Vũ nằm ở trên gường.

" Làm sao vậy! Không phải chỉ bị đá một cú thôi sao? Như thế nào lại thành ra như vậy!" Vương Tiêm trong lòng dò hỏi Miêu Miêu.

" Chủ nhân, đây là quy định, tuy rằng chỉ bị đá một cú, nhưng lại dẫm đứt dây chằn ở xương sườn hắn, hơn nữa nội tạng xuất huyết, đối với luyện võ, về sau sẽ có hậu di chứng, khi tập liền khó thở." Miêu Miêu nói.

" Nghiêm trọng như vậy!" Vương Tiêm lúc này nhìn Tử Bạch ở bên cạnh, khuôn mặt hắn tái nhợt, bộ ngực thật sự có cảm giác lõm vào một chút, cô có chút đau lòng không dám đụng vào người Tử Bạch.

Lần này Miêu Miêu không nói nữa.

Xe cứu thương rất nhanh liền tới, bởi vì thi đấu bị thương, cho nên người phụ trách của đối thủ kia cũng tới, đối thủ cũng là vẻ mặt xin lỗi, hắn cảm thấy sức chân hắn không quá lớn, như thế nào đem người đá thành như vậy.

Một phen cấp cứu, bác sĩ ra nói yên tâm, đã không có chuyện gì, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng, còn nói cho Vương Tiêm biết, Tử Bạch về sau không thể tập võ được nữa.

Đối thủ cũng còn nhỏ, lúc này sợ tới mức ngồi dưới đất, còn người phụ trách đi nộp phí.

Bởi vì Tử Bạch bị đối thủ đá thành ra như vậy, bọn Trương Vũ sắc mặt cũng không tốt, đặc biết là Vương Tiêm trực tiếp đi qua dội một cái tát vang lên.

Đối thủ không kịp trở tay, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Sau một hồi, ba mẹ Tử Bạch đã tới, đi cùng còn có phụ huynh ba nhà, dù sau cũng có con họ ở đây, huống chi họ nhìn Tử Bạch từ nhỏ tới lớn, chuyện lớn như vậy, đều bị dọa.

" Tử Bạch, con thế nào lại thành ra như vậy."

Tử Bạch vừa mới tỉnh liền thấy mẹ mình ở méo gường, hắn kéo kéo miệng:"Mẹ, con không sao."

" Đã thành ra như vậy còn nói là không sao."

Vừa nãy bác sĩ đã nói, lúc bị đá tới bệnh viện ngay sẽ không có việc gì nghiêm trọng, nhưng mà lại lần nữa sử dụng sức lực nên bị thương càng nặng hơn.

" Mẹ, sao mọi người đến nhanh như vậy?" Tử Tuệ không hề nói đến vết thương trên người mình.

" Là bâ của Trương Vũ đưa đến đây."

" Nga? Vậy chú Trương đâu?" Tử Bạch nhìn bốn phía không thấy ba Trương Vũ.

" Hắn cùng ba con đi giải quyết chuyện này, chuyện này nhất định không thể tha cho bọn họ!" Sắc mặt mẹ Tử Bạch nháy mắt không vui.

Tử Bạch bất dắc dĩ, thấy Vương Tiêm ở một bên, khóe miệng nhè nhẹ ôn nhu, lôi kéo cô nói:" bị dọa sợ rồi sao?"

" Ân, làm tớ sợ muốn chết." Nước mắt Vương Tiêm rơi xuống.

" Không phải tớ không có việc gì sao? Đừng khóc." Tử Bạch nhè nhẹ đau lòng, xoa khuôn mặt cô, cảm giác lại gầy đi.

" Chúng ta không luyện võ nữa, không muốn luyện nữa, Tử Bạch chúng ta không luyện nữa được không?" Vương Tiêm khẩn trương nắm tay Tử Bạch
 
Chương 28


"Ân, được, không luyện nữa." Tử Bạch ôn nhu gật đầu, vốn dĩ luyện tập để thân thể khỏe mạnh, đi thi đấu bởi vì hắn có thời gian mà thôi.

Vương Tiêm nghe thế liền không để ý đến mọi người xung quanh, một phen nhào vào lòng Tử Bạch, gao gắt ôm.

Mẹ Tử Bạch bị hành động này làm cho có chút kinh hách, hơn nữa thấy con trai mình không bài xích khi Vương Tiêm đụng chạm, mà còn thuận theo phản xạ ôm lấy.

Trương Vũ thấy động tác của Vương Tiêm như vậy cũng chấn động, loại dũng khí này hắn làm với Tử Tuệ cũng không dám làm.

Ba Trương Vũ đã trở lại, việc cũng đã giải quyết xong, còn giải quyết như thế nào thì trẻ con bọn họ cũng không biết, chỉ là thấy mọi người tâm tình không tồi.

Lúc xuất việc, người phụ trách cũng tới, lần này cũng xin lỗi với chi phí thuốc họ cũng phụ trách toàn bộ, cho nên tất cả mọi người ngồi trên phi cơ nhà Trương Vũ cùng nhau về.

Trường học biết được chuyện này, cũng cho Tử Bạch ở nhà nghỉ ngơi, Vương Tiêm cũng muốn xin nghỉ để chăm sóc hắn, nhưng người phản đối nhiều nhất chính là Tử Bạch.

Hắn nghe Vương Tiêm định xin nghỉ để chăm sóc hắn, rất nhanh liền phản đối vì thứ nhất là học, thứ hai là hắn không cần người chăm sóc, hiện tại đã hồi phục rất nhiều rồi.

Vương Tiêm không muốn, Tử Bạch cũng không thoái nhượng, đi học vẫn là đi học, tan học thì có thể qua thăm hắn.

Hôm nay Vương Tiêm cùng Tử Tuệ đi học, trong miệng nhất định oán giận việc này.

Tử Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu:" Tử Bạch không cho cậu nghỉ cũng là hy vọng cậu đừng vì hắn mà chậm trễ việc học, tan học liền có thể đi thăm hắn, cậu đừng giận hắn."

" Đã biết." Vương Tiêm yên lặng gật đầu.

Sau đó ngoài thời gian đi học, thì chỉ cần có thời gian Vương Tiêm chạy đến chỗ hắn, tan học cũng chạy nhanh đến, buổi liền như dọn vào nhà Tử Bạch.

Có một ngày, Tử Bạch có cảm giác mỗi đêm phải cùng người nào đó đoạt chăn mới được, hắn rốt cuộc cũng tìm Vương Tiêm, còn nói rất là mờ mịt, là không chăn ngủ, buổi tối thực lạnh.

Đáng tiếc Vương Tiêm hiểu sai ý, vào lúc nửa đêm đem chăn nhà mình tới, đắp toàn bộ lên người Tử Bạch, đêm này, Tử Bạch liền bị nóng làm cho tỉnh.

Không quá mấy ngày hành vi của Vương Tiêm bị Vương ba biết, có một buổi tối tự mình tới bắt người, chính là đem Vương Tiêm trên gường Tử Bạch ra.

Vương ba còn cùng Vương Tiêm thuyết giáo, hiện tại đều là nam nữ trưởng thành, nên tránh lánh, con gái không thẹn thùng, thì dù sao Tử Bạch cũng thẹn thùng.

Vương Tiêm nghĩ thầm, hắn thẹn thùng nhưng thật ra hảo, nhưng rốt cuộc ba mình mồm mép, nên cô đành đáp ứng.

Vương ba rất vừa lòng vỗ vỗ đầu Vương Tiêm:" Con gái phải nghe lời ba dặn, tuy rằng ba rất vừa lòng với Tử Bạch, hy vọng hắn có thể thành con rể ba, nhưng sợ hiện tại hắn tốt với con, về sau lại ghét bỏ con, là con gái nên phải rụt rè một chút."

" Ba yên tâm, con nhất định sẽ đem hắn về làm con rể ba." Vương Tiêm cũng rất sảng khoái nhướng mày.

Tử Bạch nằm trên gường tức khắc hắt xì một cái, mẹ Tử Bạch mang đò ăn vào thấy vậy, vội vàng đem đồ ăn đặt xuống, đến ban công đóng cửa sổ lại.

" Trời lạnh đừng mở cửa sổ, không thì đến lúc đó lại bệnh cảm."

" Con biết rồi mẹ." Tử bạch nghe lời gật gật đầu.
 
Chương 29


Cũng đã một thời gian, thân thể Tử Bạch đã khỏe hơn, còn về môn võ thì hai người không tập nữa, thầy thấy Tử Bạch như vậy cũng có phần áy náy, cũng có chút đáng tiếc vì Tử Bạch rất tinh thông. Nếu không có chuyện này thì sau nhất định là quán quân thế giới không chừng.

Tử Bạch khỏe lại, Vương Tiêm đi với hắn đến võ quán để tạm biệt những người đã cùng nhau tập luyện.

Tất cả mọi người vẫn rất lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi.

" Về sau tớ muốn kiếm nhiề tiền."Mục tiêu hiện tại chỉ có việc này.

" Vì sao muốn kiếm nhiều tiền?" Vương Tiêm tuy biết rằng về sau Tử Bạch là phú hào, thì ra hiện giờ đã có mục tiêu.

" Bí mật." Tử Bạch giơ cao khóe miệng, về sau hắn nhất định phải có tiền nhiều hơn Trương Vũ, để sau này nha đầu này thiệt tình sùng bái hắn.

" Nói cho tớ biết đi, tớ đảm bảo không cho người khác biết." Vương Tiêm bắt đầu hình thức làm nũng.

Tử Bạch đương nhiên sẽ không nói, chỉ có thể nói tránh sang chuyện khác, đương nhiên Vương Tiêm thật đúng là bị dời lực chú ý.

Thời gian học sơ trung nhất nhanh liền đi qua.

Kỳ thi tuyển sinh đối với Vương Tiêm không tính là quá khó, đương nhiên là cô nhận được phiếu trúng tuyển, nhưng có một đã kích đến với Vương Tiêm là cô với Tử Bạch không thi cùng trường với nhau.

Bây giờ Trương Vũ với Vương Tiêm cùng một trường, Tử Bạch và Tử Tuệ cùng một trường. Thật không hổ là nam xứng,nữ xứng cùng chênh lệch với nam chủ và nữ chủ.

"Như thế nào lại thiếu một điểm!" Vương Tiêm cầm phiếu trúng tuyển, trong lòng có chút tan vỡ.

Sau đó một phen nước mắt, nước mũi chạy qua nhà Tử Bạch.

" Thiếu điểm?" Tử Bạch không nhìn phiếu điểm của Vương Tiêm, dần dần nhíu mày.

" Ân, ô ô, thiếu một điểm!" Vương Tiêm một chút nhào vào lòng Tử Bạch.

Tử Bạch hiện tại cũng có chút không vui, vừa mới nhận được phiếu điểm mà nha đầu không được nhận chung trường.

" Không sao, dù sao hai trường cũng không xa." Tử Bạch nhìn trường trên phiếu trúng tuyển, phát hiện hai trường cách nhau không xa, thời gian đi qua cũng chỉ mười phút.

" Nhưng vẫn là không học chung trường với cậu, nếu cậu bị người khác để ý đến thì sao bây giờ." Cô thật vất vả mới có Tử Bạch, nếu trường học kia có người tốt hơn thì làm sao bây giờ.

Tử Bạch nghe nữ sinh trong ngực nói, có điểm bất đắc dĩ.

" Cậu cho rằng tớ đối xử với người khác giống như cậu?"

" Chẳng lẽ không phải sao?" Vương Tiêm nhìn chằm chằm, hai mắt đều đã hồng lên, Tử Bạch có lòng tốt với người khác từ nhỏ, hiện tại cũng không sửa.

Tử Bạch không nói lời nào, dùng sức ôm Vương Tiêm, trong lòng hắn cũng rất là tiếc nuối.

Buổi tối, Vương Tiêm rốt cuộc cũng được hắn trấn an xong, trên mặt mang theo tươi cười.

Lúc ăn cơm, Tử Bạch nhịn không được liền nói với ba mẹ hắn, tuy rằng trấn an được t, nhưng hắn cũng mong hai người học cùng trường, Vương Tiêm lo lắng hắn đối tốt với người khác, nhưng hắn cũng lo lắng có người đem cô bắt đi khỏi hắn.

" Ba, con đổi trường học được không?"

" Làm sao vậy? Đó là trường tốt nhất của tỉnh." Ba Tử Bạch đối với việc Tử Bạch muốn chuyển trường rất là nghi hoặc.

" Không có, chỉ là cảm thấy nó hơi xa nhà." Tử Bạch không thèm để ý tiếp tục ăn cơm.

"Chẳng lẽ là con tưởng ở nhà hả? Cao trung đều có tiết tự học vào buổi tối, con phải ở nơi gần trường học."
 
Chương 30


Tử Bạch vốn muốn đổi trường nhưng bị ba mẹ hắn cự tuyệt, cho nên kì nghỉ hè của bốn người không thể nào vui vẻ.

Đặc biệt là Trương Vũ, bởi vì nhà hắn có tiền, muốn tốn chút tiền đến trường Tử Tuệ học, nhưng vừa mới nghĩ ra ý này lại bị Tử Tuệ ghét bỏ, Tử Tuệ lập tức đem ý nghĩ đó vứt bỏ.

Thời gian nghỉ hè rất nhanh liền trôi qua, thời tiết nóng lên, ba mẹ bốn nhà đuổi họ đi theo Trương Vũ du lịch một lần.

Vương Tiêm bởi vì không cùng trường với Tử Bạch, cho nên kì nghỉ hè liền lẽo đẽo theo hắn, chính là muốn tăng thêm ấn tượng cho hắn.

" Tử Bạch, cậu sẽ không quên tớ chứ?" Đây là lần thứ 109 cô hỏi Tử Bạch câu này.

" Bộ dáng này của cậu suốt đời tớ sẽ không quên." Tử Bạch rất bất đắc dĩ nhìn cô.

" Như vậy là tốt nhất!" Vương Tiêm hì hì cười rộ lên.

Lại một đoạn thời gian, kì nghỉ hè chính thức kết thúc, bốn người liền kéo hành lý bắt đầu xuất phát, các trường cao trung đều có tiết tự học buổi tối, cho nên hành lý của bốn người mang theo rất nhiều, để vào xe của Trương Vũ.

Trương Vũ vốn muốn đi tới trường Tử Tuệ trước, nhưng bị Tử Bạch cự tuyệt, cho nên đoàn người đi cùng Trương Vũ và Vương Tiêm tới trường bọn họ.

Trường này tuy không lớn bằng trường Tử Bạch, nhưng cũng là trường cao trung trọng điểm của tỉnh, hôm nay rất nhiều người đến báo danh.

Nhìn thông báo, thì Vương Tiêm cùng lớp với Trương Vũ, nên lại danh sách lớp ký tên.

Phát hiện KTX có hai khu, nam một phía, nữ một phía.

Tất cả mọi người đều đi vào KTX nữ, vì lúc báo danh cho nên nam sinh có thể lên hỗ trợ, trên đường còn thấy có phụ huynh.

Bởi vì có hai nam sinh Tử Bạch và Trương Vũ, cho nên làm nữ sinh trong KTX rất chú ý. Vương Tiêm còn nghe thấy được có nữ sinh hỏi Tử Bạch học ban nào.

Phòng của Vương Tiêm ở lầu ba, một phòng có bốn người, trước mắt là Vương Tiêm tới sớm nhất.

Mọi người đồng tâm hiệp lực đem gường đệm sạch thay cho Vương Tiêm, Tử Bạch có ý lấy trong hành lý mình tấm thảm lông dày lót bên dưới, hắn biết nha đầu này rất sợ lạnh.

" Căn phòng này được, phía ngoài cửa sổ là công viên, tuy buổi tối có chút ầm ĩ, nhưng đó cũng rất tốt." Tử Bạch quan sát bốn phía, đây có thể là lần duy nhất có thể đi vào phòng này, cho nên hắn muốn xem rõ ràng.

Ba người đã sắp xếp xong phòng ngủ cho Vương Tiêm, chuẩn bị sang phòng của Trương Vũ, nam sinh vốn dĩ không nhiều đồ, cho nên sắp xếp rất nhanh.

Trương Vũ muốn chở bọn Tử Bạch về trường học, Vương Tiêm cũng muốn đi nhìn xem, cho nên bốn người lại lên xe.

Lần này vốn dĩ ba mẹ bốn người muốn đến, nhưng bọn họ nói không cần đi theo, vì thật sự rất phiền toái, đặc biệt là Trương Vũ, nếu ba hắn tới, chuyện đầu tiên chính là gặp hiệu trưởng.

Lại đi vào trường học của Tử Bạch, thoạt nhìn so với trường của Vương Tiêm khí phách, hơn nữa không có nhiều người, lục tục chỉ có một ít người đi vào.

Trường này rất lớn, nên bảng thông báo phải dò hỏi các học tỷ tình nguyện mới biết nơi.

Bởi vì có hai nam sinh tương đối tuấn tiếu, các học tỷ rất tốt, đem các thông tin cần thiết nói cho bọn họ một lần.

Việc này làm Vương Tiêm rất là chua, một đường gao gắt kéo tay Tử Bạch, tuy Tử Tuệ không phản ứng gì, nhưng ánh mắt cũng có chút không vui.
 
Chương 31


Đi vào KTX, hai vị học tỷ định rời đi thì quay lại nhìn họ cười:"Học đệ nếu có việc gì thì đến hội học sinh tìm chúng tôi, đến lúc nhập học thì có thể gia nhập hội học sinh."

Tử Bạch rất lễ phép nói cảm ơn.

Chờ hai vị học tỷ kìa đi, Vương Tiêm liền đóng của lại, lúc này ở KTX nữ thì Tử Tuệ cũng coi là tới sớm nhất.

" Hừ, Tử Bạch, cậu nhập học không được gia nhập hội học sinh kia biết không?" Vương Tiêm đi đến trước mặt Tử Bạch, rất nghiêm túc dặn dò.

" Ân, sẽ không tham gia." Tử Bạch gật đầu.

" Tử Tuệ, cậu cũng vậy đừng gia nhập hội học sinh kia." Trương Vũ cũng đứng nói với Tử Tuệ.

" Tớ không như người nào đó hứng thú với các chị ấy." Tử Tuệ biểu tình lạnh nhạt bắt đầu sắp xếp lại gường.

" Người nào đó? Tử Tuệ cậu nói ai nha? Ai đối với các chị ấy hứng thú? Chẳng lẽ Tử Bạch sao?" Trương Vũ khó hiểu tiến lên hỏi. nhưng Tử Tuệ không đáp lại gì.

" Đừng quấy rày, đừng cản trở tớ xếp đồ." Tử Tuệ nói xong liền đẩy Trương Vũ ra.

Trương Vũ đột nhiên không biết Tử Tuệ sao lại như vậy, có điểm lưỡng lực hỏi Tử Bạch:"Tử Tuệ sao lại đột nhiên tức giận vậy?"

" Nga, cậu đối với các học tỷ kia nhiệt tình, vậy cậu nói xem vì cái gì mà Tử Tuệ tức giận." Tử Bạch bất đắc dĩ nhún nhún vai.

" Tử Bạch, cậu không có việc gì thì tới giúp đi!" Tử Tuệ ném một cai giẻ lau lại, thiếu chút nữa vào mặt Tử Bạch.

" Tớ cũng tới đây." Vương Tiêm nghẹn cười đến bên cạnh Tử Tuệ.

Sắp xếp toàn bộ xong, Trương Vũ cũng chưa hiểu ra được, chỉ vẻ mặt hề hề đáng thương đứng ở một bên.

Vương Tiêm làm bộ dáng từng trải đi qua, vỗ vỗ bờ vai hắn: " Về sau đừng quá nhiệt tình với con gái, Tử Tuệ nhất định sẽ không tức giận, nghe tôi không bao giờ sai."

" Thật như vây hả?" Trương Vũ không có phản ứng lại, còn ngốc nhiên hỏi.

Vương Tiêm không nói nữa, lôi kéo Tử Bạch nhỏ giọng nói: " Việc này chúng ta đừng động, so với cậu còn đầu gỗ hơn."

" Ân, được." Tử Bạch gật gật đầu, nhưng câu cuối cùng gì mà so với hắn còn đầu gỗ hơn, nhũng lời này hắn có điểm không tán đồng.

Bốn người đi vào phòng của Tử Bạch, lần này phòng hắn đã có hai người, phòng ngủ này cũng là bốn người một phòng.

Tất cả mọi người đều đến tiếp đón, hai người nam sinh tiến gần tới Tử Bạch.

" Các cậu là người yêu sao?" Một nam sinh trong đó dò hỏi.

" Đúng vậy, bị cậu phát hiện rồi." Vương Tiêm trả lời rất nhanh, thuận tiện dắt vọi Tử Bạch đi.

Trả lời trực tiếp như vậy làm Tử Bạch có chút lao đảo, cũng không cự tuyệt, trên mặt có chút hồng.

Nhưng Tử Tuệ bên cạnh rất nhanh cự tuyệt, ánh mắt đều không nhìn Trương Vũ: " không phải, cậu nhìn lầm rồi."

Nghe thấy thế, Trương Vũ đứng đằng sau cũng trầm mặc không lên tiếng.

" Nga, các cậu chính là một đôi, tấm tắc Tử Bạch, hiện tại trong phòng đây chỉ có mình cậu là hoa có chủ thôi, thật hâm mộ." Nam sinh kia cảm thán nói.

" Dù sao cũng mới năm nhất cao trung, các cậu còn nhiều thời gian." Vương Tiêm bộ mặc sốt ruột, an ủi nam sinh kia.

" Đúng vậy! Cao trung chỉ mới bắt đầu!" Một nam sinh khác cũng mở miệng nói.

Tử Bạch sắp xếp gường xong, cùng hai nam sinh trong phòng chào hỏi một cái liền ra cổng trường, hiện tại đã là giữa trưa, bọn họ chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi để ăn cơm.
 
Chương 32


Ngày báo danh là thứ bảy, nên ngày mai họ được nghỉ, và thứ hai tuần sau đã bắt đầu vào học. Tuy rằng từ trường về đến nhà khá xa, nhưng nhà Trương Vũ có xe, cho nên đêm nay bọn họ về nhà một chuyến.

Đi vào nhà Vương Tiêm phát hiện không có ba mình ở nhà, liền nghĩ là chắc ba cô ở công viên khiêu vũ, nghĩ như vậy cô có chút trống vắng, con gái mình hôm nay đi báo danh mà ba lại lập tức đi khiêu vũ.

Vì ba không có ở nhà nên Vương Tiêm lập tức đến ban công trèo qua phòng Tử Bạch, nhưng phát hiện cửa sổ ban công bị khóa lại, đó là tình huống chưa bao giờ xảy ra.

Cô lập tức nghĩ là nên đi cửa chính vào, nhưng chưa kịp xoay người đã thấy cửa sổ đã được kéo ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tử Bạch.

Tử Bạch mở cửa, Vương Tiêm liền nhảy vào, ngồi lên gường hắn.

" Ba tớ không có ở nhà, nên tớ liền tới đây."

" Ba mẹ tớ cũng không có nhà, họ để lại tờ giấy ghi là họ đi ra ngoài ăn cơm rồi." Tử Bạch tỏ vẻ biết chuyện này.

" A? ăn cơm? Tớ còn tưởng ba tớ đi khiêu vũ."

Tử Bạch không nói lời nào, ngồi trên ghế bắt đầu gõ bàn phím máy tính.

" Tử Bạch." Vương Tiêm hô lên một tiếng.

" Ân."

" Chúng ta học cao trung rồi."

" Ừm, học cao trung rồi."

" Hiện tại yêu đương cũng không tính là sớm." Vương Tiêm nói thêm một câu nữa.

"....." Tử Bạch không nói.

" Cậu có đồng ý không, hôm nay lúc tớ nói cậu là bạn trai tớ cậu cũng không từ chối, bây giờ cậu phản đối cũng đã trễ rồi!" Vương Tiêm thấy Tử Bạch không nói, có chút bối rối.

Tử Bạch nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ là âm thanh bàn phím gõ nhỏ lại một chút.

Vương Tiêm ngồi trên gường lại càng thêm sốt ruột, lập tức đi lại bên cạnh Tử Bạch: "Nếu cậu thấy hiện tại là yêu sớm, thì tớ sẽ chờ một năm, hoặc chờ đến năm ba cao trung cũng được."

Tim Tử Bạch lúc này đập rất nhanh, Vương Tiêm muốn bắt lấy tay hắn, nhưng hiện tại cô không dám đụng vào.

Năm phút trôi qua, Vương Tiêm cảm thấy có phải cô qua nóng vội, nhưng đột nhiên cô cảm giác được mắt nhoáng lên, vốn dĩ đang đứng mà bây giờ đang nằm trên gường, hai tay Tử Bạch chống ở hai bên, một đôi mắt đen nhánh.

" Tớ không phải là đầu gỗ." Tử Bạch nhẹ nhàng nói ra một tiếng.

" Tớ biết cậu không phaiar là đầu gỗ." Vương Tiêm lần đầu tiên thấy Tử Bạch chủ động như vậy, có chút hoảng loạn.

" Cho nên..." Tử Bạch xuống thấp đầu một ít, " Tớ cũng thích cậu, cậu không phải vẫn luôn biết điều đó?"

" Tớ.... Ngô." Vương Tiêm chưa kịp mở miệng nói, miệng đã bị một đôi môi ngăn chặn lại.

Hai môi chạm vào nhau, hắn cảm nhận được thân thể nhue bị điện giật, đặc biệt là trên môi, một mảnh mềm mại va chạm tim hắn.

" Tớ...." Tử Bạch nhẹ nhàng rời đi một chút, hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi môi kia cảm giác được sự khô khát của mình, lúc nãy làm ra việc kia, nên bây giờ hắn rất sợ ánh mắt Vương Tiêm.

Vương Tiêm sao có thể mới vừa nếm mỹ vị lại cho hắn trốn được, trực tiếp duỗi tay mình ấn đầu hắn về phía mình, một phen hôn.

Tử Bạch tức khắc kinh ngạc đến ngây người, lại cảm giác được một mảnh ướt át ở trong miệng hắn, từ bị động thành chủ động, hai người thật sâu mà nạm vào bên trong gường.

Qua một hồi lâu, Vương Tiêm cảm giác hô hấp khó khăn mới dừng lại bắt đầu thở phì phò, còn một lần thở một lần nói:" Hiện tại cậu chiếm tiện nghi tớ, cho nên phải phụ trách tớ, cả đời này đều phải phụ trách."
 
Chương 33


Vương Tiêm trở lại phòng mình, nằm trên gường, trên mặt nở nụ cười.

" Miêu Miêu, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành được bao nhiêu tiến độ rồi?"

" < thanh mai trúc mã nhà bên> hoàn thành được 80 tiến độ rồi, mong chủ nhân cần nỗ lực thêm." Âm thanh máy móc trong đầu vang lên.

Sáng hôm sau, Vương Tiêm còn nằm trên gường, mãi tới giữa trưa, Tử Tuệ mới đến tìm cô, Vương Tiêm chầm chậm rời gường.

Tử Tuệ nói hôm nay phải đi mua vài thứ để lúc nhập học còn dùng, vừa lúc cơm trưa nên cũng ăn cơm bên ngoài.

Vương Tiêm chuẩn bị xonng liền ôm Tử Bạch cọ cọ, lần này quang minh chính đại, tuy rằng trước kia cũng có chút quang minh.

" Câc cậu là sao không giống với hôm qua?" Trương Vũ ngồi trên xe nhìn hai người đang rải cẩu lương, có chút không khống chế được liền hỏi.

" Có chỗ nào không giống, đúng không? Tử Bạch." Vương Tiêm ôm eo Tử Bạch, ghé vào trên người hắn."

" Ân, cậu ngủ chút đi, tới nơi tớ sẽ gọi." Tử Bạch vẻ mặt ôn nhu nhìn người bên cạnh.

" Phốc!" Trương Vũ bị sặc: " Các cậu sao lại ngọt ngào như vậy, trước kia đâu có như thế."

" Chúng tôi hiện tại là quan hệ yêu đương, đương nhiên muốn ngọt ngào một chút." Vương Tiêm ngẩng đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trương Vũ.

" A? Đang yêu đương?" Trương Vũ có chút phản ứng không kịp, vẻ mặt hoảng sợ nhìn họ: "Các cậu....các cậu yêu nhau rồi?"

" Đúng vậy, nói cậu ngốc cậu không thừa nhận." Vương Tiêm đem những lời này trả lại cho Trương Vũ.

" Không thể nào, nhanh như vậy sao?"

" Nhanh? Tôi đã theo đuổi Tử Bạch mười mấy năm rồi."

" Khụ khụ!" Lần này đến phiên Tử Bạch sặc, có điểm bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh:" Đừng trêu hắn nữa, ngoan nhắm mắt đi."

" Ân ân." Vương Tiêm ngẩng mặt hôn hắn một cái, xong trở về nhắm mắt.

Tử Bạch bị như vậy, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, khóe miệng giơ lên, biểu thị tâm tình không tồi.

" Cậu....Các cậu! Tớ....Tớ chán ghét các cậu!" Trương Vũ thấy tình huống này, vẻ mặt bi thương nhìn ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn ngắm về phía ghế phụ, từ ngày hôm qua Tử Tuệ căn bản không để ý hắn.

Bốn người trước kia vốn rất náo nhiệt, nhưng hôm nay thực yên lặng, tới khu mua sắm, Trương Vũ rất nhiệt tình dẫn dắt, nhưng Tử Bạch với Vương Tiêm không cần, còn lại Tử Tuệ, nhưng Tử Tuệ chỉ để lại một ánh mắt lướt qua hắn.

" Tử Tuệ, tớ làm sai chỗ nào? Vì sao cậu không để ý tới tớ." Trương Vũ chờ khi còn hai người bọn họ, nhỏ giọng dò hỏi.

" Không có a, cậu muốn nói gì sao?" Tử Tuệ vẻ mặt đạm mạc nhìn qua.

"Không phải, không phải như vậy." Trương Vũ sau bối rối, " Tớ không làm gì sai thì cậu nói ra đi, tớ nhất định sẽ sửa, nhưng cậu đừng không để ý tới tớ được không."

" Không có a, cậu rất tốt, không có việc gì thì cậu đi đi, tớ còn mấy thứ muốn mua." Tử Tuệ tùy ý xua xua tay với Trương Vũ.

Trương Vũ thấy không còn cách nào khác, hắn tiến tớ phía sau Tử Tuệ ôm lấy cô.

" Cậu là gì vậy, buông tay!" Tử Tuệ đột nhiên bị ôm lấy nên có chút khẩn trương, vội vàng giãy giụa ra.

" Đừng nhúc nhích, Tử Tuệ, tớ thực sự thích cậu, tớ làm không đúng chỗ nào, cậu nói đi, tớ nhất định sửa, nhưng đừng không để ý tới tớ." Trương Vũ càng ôm chặt cô, âm thanh có chút run rẩy.

Tử Tuệ nghe được liền bất động, chỉ đảo mắt nhìn người phía sau, Tử Tuệ vốn dĩ tương đối tuấn tú, hiện tại rất tái nhợt, trong mắt có phần kiên định cũng cẩn thận.
 
Chương 34


" Đừng không để ý tới tớ được không?" Trương Vũ thấy cô đang nhìn hắn, tức khắc có chút đỏ mặt cùng khẩn trương, lại chịu đựng không dám nhìn thẳng vào Tử Tuệ.

" Cậu thật sự không biết vì sao tớ không để ý tới cậu sao?"

" Thật sự không biết, tối qua đã suy nghĩ cả đêm rồi." Trương Vũ rất nghiêm túc lắc đầu.

" Cậu buông ra trước."

" Không được, cậu phải đồng ý không được không để ý tới tớ, tớ sẽ buông."

" Được được được, tớ đáp ứng cậu." Tử Tuệ thấy có người đi ngang qua, đều nhìn về hướng này, lập tức đáp ứng.

Trương Vũ nghe thấy thế liền buông lỏng tay ra, tuy rằng hắn rất muốn ôm cô.

" Chuyện này lúc về hãy nới, tớ đi mua đồ trước, bọn Tử Bạch không biết đi đâu lâu như vậy còn chưa thấy." Tử Tuệ tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Trương Vũ, có chút mất tự nhiên nhìn về phía khác.

Thật ra là Vương Tiêm cùng Tử Bạch đứng ở một chỗ nhìn lén bọn họ, đặc biết lúc Trương Vũ ôm Tử Tuệ, Trương Vũ xem thiếu chút nữa liền kêu lên.

"Tử Tuệ, Trương Vũ này thật lớn mật."

" Người bị ép buộc đến nóng nảy, việc gì cũng làm được." Tử Bạch có điểm đồng cảm nhìn Trương Vũ.

Một hồi thấy bên Trương Vũ không có việc gì nữa, họ mới xuất hiện.

Mua đồ xong mọi người về nhà, chẳng qua lần này ở trong xe lại náo nhiệt lên, mà Tử Tuệ từ ghế phụ chuyển xuống ghế sau, vốn dĩ xe lớn, hai người ngồi một bên được.

Cơm nước xong, buổi chiều liền đi về trường, lần này được cha mẹ chở đi, Vương Tiêm không tìm được thời gian để thân mật với Tử Bạch, rất là thất vọng.

Chẳng qua lúc đến trường học bọn họ lại gặp nhau, Vương Tiêm đến trường bọn Tử Bạch, vì Trương Vũ có tài xế cố định, nên chở bọn họ tới đây, cũng chỉ mất mười phút.

Buổi tối. mọi người cùng nhau ăn cơm, lần này sắc mặt Trương Vũ rất vui vẻ, tuy Tử Tuệ không tỏ ra điều gì nhưng hai người ở chung đều thân mật hơn một chút.

" Tử Bạch, ngày mai phải vào học rồi, nhưng thời khóa biểu của tớ viết ngày đầu tiên chưa chính thức, chắc xếp lớp gì đó a." Vương Tiêm mở màn hình di động, xem thời khóa biểu.

" Cậu đem thời khóa biểu gửi cho tớ đi."

" Được." Vương Tiêm gửi thời khóa biểu qua di động Tử Bạch, cô có chút nghi vấn dò hỏi:" Tử Bạch, cậu muốn lấy thời khóa biểu làm gì vậy?"

" Xem thời khóa biểu tớ với cậu có gì khác nhau không." Tử Bạch vô tình nói.

" Nga nga."

Ăn cơm xong liền phải trở về, nhưng Vương Tiêm không muốn tách ra với Tử Bạch, cho nên quấn hắn không cho đi.

" Cậu về đi, này mai lúc tan học tớ tới tìm cậu." Tử Bạch sờ sờ đầu cô, nhìn gương mặt kia nhéo nhéo hai má.

" Thật vậy không? Cậu không cần tới, tới cùng Trương Vũ đi tới trường cậu, dù sao hắn có xe."

" Ân, cậu đừng nói cho hắn biết, tìm tài xế nói."

" Ân ân, đã biết rồi."

Một hồi hai người tách ra, nhưng bên Trương Vũ không có động tĩnh gì.

" Trương Vũ, có đi hay không!" Vương Tiêm hô to một tiếng.

Trương Vũ lưu luyến theo Vương Tiêm rời đi.

Trên đường trở về, Tử Tuệ cùng Tử Bạch đi cùng một chỗ.

" Bốn người chúng ta về sau sẽ còn gặp nhau nhiều." Tử Bạch nhìn trường học cách đó không xa.

" Ân, tốt nhất là như vậy."

Tử Bạch nghe thấy thế quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ Tử Tuệ đang dần tiếp nhận Trương Vũ, kết quả này rất tốt.
 
Chương 35


Thời gian học cao trung ngoại trừ lúc học thì thời gian nghỉ học đều ở bên nhau.

Mà trong khoảng thời gian này cũng có xảy ra một chút chuyện, như là Tử Bạch vẫn tiến vào hội học sinh, nhưng không phải hội viên bình thường mà trực tiếp lên chủ tích hội học sinh, thành tích của Tử Tuệ ở trường cũng rất cao. Tuy rằng hạng nhất là Tử Bạch, nhưng cô cũng xếp ở hạng hai.

Lúc ấy Tử Tuệ với Tử Bạch cùng lớp, nhìn tên hai người cong tưởng rằng chị em, cuối cùng biết không có chút quan hệ liền chuyển thành người yêu, nhưng Trương Vũ với Vương Tiêm cùng đến trường học dập tan tin đồn đó.

Ở trường học Vương Tiêm, Trương Vũ thành nam thần, bời vì nhà hắn giàu, và là hình tường theo đuổi của các nữ sinh, nhưng Vương Tiêm ở bên cạnh hắn, không việc gì cũng biến cô thành bình phong.

Còn Vương Tiêm, cô ở trường cũng rất bình đạm, thành tích cũng được, mà khuôn mặt thanh tú, cho nên ở đây cùng không tồi.

Có một ngày, bởi vi hai trường đương đối gần nhau, cho nên hai trường liền tổ chức tiệc văn nghệ, nghe được tin tức này Vương Tiêm cùng Trương Vũ rất cao hứng, lập tức lái xe đến trường kia.

Đi vào trường tìm Tử Bạch với Tử Tuệ,Tử Tuệ thấy người trong lòng tới, trên mặt nhàn nhạt mang theo ý cười.

" Tử Tuệ, Tử Bạch đang ở chỗ nào vậy?" Vương Tiêm nhìn bốn phía không thấy Tử Bạch.

" Hắn a, hiện tại là người rất bận rộn, hiện tại mở tiệc mà hắn là chủ tịch, nên phải ở đó sắp xếp."

" A..... Đã kêu là đừng tham gia hội học sinh gì mà." Mặt Vương Tiêm một chút liền kéo xuống, tức khắc không vui nổi.

" Tớ thấy giờ cậu đi xem Tử Bạch xem, gần đây nghe nói có một chút tin đồn nhảm nhí." Tử Tuệ như vô tình nói.

" Cái gì! Tin đồn gì vậy? Tớ liền đi tìm hắn!" Đi phía trước nghe thấy thế cô lập tức chạy nhanh, dò hỏi người trên đường có thấy Tử Bạch không, nghe được đáp án liền nhanh tới nơi đó.

Trương Vũ thấy Vương Tiêm đang chạy xa: "Cảm giác Tử Bạch phải chịu khổ rất nhiều."

"Hừ, còn cậu? Nghe nói ở trường cậu rất được hoan nghênh? Nam thần đại nhân nha~" Tử Tuệ toan một ngụm.

" Không có không có, các cậu ấy đều biết tớ có bạn gái, huống chi không phải có vr giám sát sao? Chuyện của tớ cậu ấy đều biết." Trương Vũ ôm Tử Tuệ vaoa ngực, gương mặt cọ cọ phần cổ của người trong ngực.

" Cậu buông ra, có người nhìn kài." Tử Tuệ bị như vậy, trái tim đập nhảy dựng lên, người đi ngang qua thấy Trương Vũ soái như vậy nên nhìn xem, thấy soái ca này ôm một nữ sinh, còn như tiểu hai tử đáng yêu, có điểm trợn mắt há hốc mồm.

" Tử Tuệ, đã lâu tới không gặp cậu rồi, tớ rất nhớ cậu, cậu có nhớ tớ không?" Thật ra cũng đã ba ngày không gặp rồi.

" Có nhớ, chúng ta qua công viên ngồi nhé." Tử Tuệ có điểm thẹn thùng cúi đầu chôn vào ngực Trương Vũ.

" Được."

Bên kia, tìm được Tử Bạch, Vương Tiêm đứng ở một góc.

Cô nhìn Tử Bạch rất nghiêm túc cùng với mấy người trên sân khấu, mặc đồ trắng xanh, trên chân hắn đi đôi giày chơi bóng cô tặng, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đang nhìn hắn, nhưng đầu gỗ này lại không biết, vẫn luôn luôn làm việc.

" Tử Bạch" Vương Tiêm nhẹ nhàng hô lên một tiếng.

Nghe được một tiếng gọi nhẹ nhàng, Tử Bạch quay đầu lại thấy Vương Tiêm, ánh mắt lập tức mang theo cẻ sủng nịch, khóe miệng cũng nhu hòa lên.
 
Chương 36


Vương Tiêm lập tức chạy đến bên Tử Bạch, đại đại ôm một cái.

" Tớ nhớ cậu muốn chết!"

" Ân, tớ cũng nhớ cậu." Tử Bạch che chở Vương Tiêm nhào vào ôm ấp hắn, cúi đầu nghe hơi thở quen thuộc, nhẹ nhàng cười.

Một ít nữ sinh mơ ước Tử Bạch thấy một màn như vậy, trong lòng bắt đầu xôn xao.

" Chủ tịch, đây là bạn gái cậu?" Một nữ sinh chưa từ bỏ ý định hỏi.

Tử Bạch nghe được ngẩng đầu lên, trên mặt đổi thành lễ phép cùng xa cách:"Bên tôi đã chuẩn bị xong, phiền các cậu giải quyết lại một chút, tôi rời đi trước."

" Được, chủ tịch."

Tử Bạch lôi kéo Vương Tiêm xoay người rời đi, không để ý tới ánh mắt của đám người phía sau.

" Tử Bạch, nhanh từ chức chủ tịch đi."

" Tớ cũng không muốn làm, chẳng qua bây giờ không tìm thấy ai để thay vị trí của tớ, học kỳ sau có học sinh mới nhập học chắc hẳn sẽ có người." Tử Bạch xoa xoa mặt không vui của Vương Tiêm.

" Những nữ sinh đó thật đáng giận! Đều biết cậu có bạn gái mà vẫn nhìn chằm chằm cậu."

Tử Bạch không nói, bình dấm nhỏ này, chỉ thấy Vương Tiêm ghen tâm tình hắn không tồi.

Hai người một hồi liền tìm tới Trương Vũ, định thay quần áo, hôm nay có một ngày, cho nên thời gian rất nhiều.

Tất cả mọi người sửa sang lại xong, Vương Tiêm mặc chính là một chiếc váy dài màu xanh da trời, tóc được xõa xuống dưới, trang điểm nhẹ.

Tử Bạch mặc một bộ tây trang màu đen, bởi vì đêm nay hắn là người chủ trì, tóc mái trên trán đều được loát lên.

" Tử Bạch, cậu thật soái!" Vương Tiêm mang giày cao liền muốn chạy tới, Tử Bạch sợ nàng té nên dẫn ôm váy theo người.

" Mang giày này mà còn chạy loạn." Tử Bạch điểm nhẹ lên trán cô.

Trương Vũ cùng Tử Tuệ cũng ra tới, chỉ thấy hai người mặc đồ đôi.

" Do Tử Bạch là chủ tịch, bằng không chúng ta có thể mặc đồ đôi rồi."Vương Tiêm có điểm đỏ mắt.

Tử Bạch cũng muốn nhanh chóng đem vị trí chủ tịch này cho người khác.

Bốn người đi vào trường Tử Bạch, lần này trường hắn mở, một cái sân khấu lớn ở sân, người bên cạnh lui tới là toàn người xinh đẹp soái khí.

Tử Bạch cùng Trương Vũ đã khiến nơi đó xôn xao.

" Ai, cậu xem nữ sinh nắm tay nam sinh không phải học trường ta sao? Thật soái!"

" Soái cũng vô vụng, cậu xem người ta mặc đồ tình nhân, bên cạnh chính là bạn gái hắn."

" Oa, đó là chủ tịch của chúng ta sao?"

" Hình như là vậy a!"

Tử Bạch bị người vây quanh, nhưng Tử Bạch sợ có người đụng phải Vương Tiêm, hơi chút ôm sát cô.

" Chủ tịch, đó là bạn gái a? Lớn lên không tồi a!"

" Thì ra chủ tịch thật sự có bạn gái, đám nữ sinh trong trường khóc mất."

" Ha ha ha!"

Tử Bạch có điểm bất đắc dĩ, nhưng vẫn lễ phép nói:" Các cậu đi trước đi, chút nữa tôi tìm các cậu."

" Được rồi!" Một đám người tản ra.

Tử Bạch đem Vương Tiêm tới chỗ ngồi, bên cạnh không thấy bọn Trương Vũ nữa.

" Vương Tiêm, đợi lát nữa tớ lên chủ trì, cậu đừng chạy loạn, tớ lên đó mười phút rồi sẽ xuống tìm cậu."

" Ân ân, biết rồi, cậu đi đi, tớ sẽ không chạy loạn." Vương Tiêm rất nghe lời gật đầu.

" Tớ đi đây." Tử Bạch xoa đầu cô, tức khắc ngồi xổm xuống hôn một cái, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai Vương Tiêm:" Cậu đêm nay rất xinh đẹp."

Vương Tiêm nhìn hắn trên sân khấu,vẻ mặt hạnh phúc.

Hắn đúng thật chỉ đi mười phút, liền trở về, còn có chủ trì tiết mục đầu tiên liền xuống dưới.

Vương Tiêm nhìn Tử Bạch đang đi tới, cũng đứng lên đi qua đám người, liền như Ngưu Lang Chức Nữ đang tìm kiếm đối phương
 
Chương 37


Thời gian trôi qua nhanh, họ đã tốt nghiệp cao trung, lần này bốn người cùng báo danh chung một trường đại học. Gần đến thời điểm thi đại học, Tử Tuệ và Tử Tuệ không muốn lại giống như hồi cao trung nên lôi kéo hai người bắt đầu ôn tập, Vương Tiêm và Trương Vũ cũng sống chết một thời gian thì thành tích cũng tăng lên nhiều. Đến kì thi, Vương Tiêm cùng Trương Vũ trực tiếp xông thẳng lên top 10 của trường. Chủ nhiệm lớp sợ tới mức gọi bọn họ vào phòng nói chuyện một phen.

Đúng như ý bọn họ, bốn người được nhận chung một trường, bốn nhà mở tiệc ăn mừng, mời rất nhiều người thân đến dự.

Tại đây bốn người công khai mối quan hệ với cha mẹ mình, ba Trương Vũ rất khó tin việc con trai mình có thể quen được cô gái ngoan ngoãn như Tử Tuệ, mà bên Tử Bạch và Vương Tiêm cũng được hai nhà duy trì từ nhỏ.

" Con trai, con xác định không đi du học à?" ba Trương Vũ lôi kéo con trai mình vào một góc dò hỏi.

" Ba, con không muốn đi, hơn nữa trường đại học này là trường trọng điểm ở chỗ chúng ta." Trương Vũ thực nghiêm túc lắc đầu.

" Sách, con chính là luyến tiếc Tử Tuệ người ta, còn nói giọng nghiêm túc như vậy."

" Hắc hắc, nguyên nhân lớn nhất là có cô ấy." Trương Vũ ngượng ngùng gãi đầu.

" Với Tử Tuệ ba không phản đối, dù sao cũng là ba nhìn thấy nói từ nhỏ đến lớn, về sau con nhớ đối tốt với người ta." Ba Trương Vũ lần đầu tiên thực nghiêm túc thuyết giáo Trương Vũ: " Nhà chúng ta có tiền, cho nên sợ con có thói quen không tốt, nhưng từ nhỏ con đã chơi với bọn Tử Bạch nên không xảy ra điều đó, điểm này thực là phải cảm tạ bọn họ."

"Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tử Tuệ." Trương Vũ thề son sắt.

" Vậy được rồi, quay trở lại đi, không đi du học nữa." ba Trương Vũ gật gật đầu, vỗ bả vai Trương Vũ.

" Vâng!" Trương Vũ cười gật đầu liền đi vào bên trong tìm bóng dáng quen thuộc.

Mà bên Tử Bạch.

" Hai người các con phải thật tốt, mẹ cùng ba con mới có thể yên tâm." Đôi mắt mẹ Tử Bạch có điểm ướt át.

" Vâng, nhất định là như vậy." Tử Bạch tuy rằng nhìn như lãnh đạm, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương, sợ ba mẹ mình không đồng ý.

Vương Tiêm ngồi bên cạnh ba cô, ánh mắt Vương ba lóe sáng.

" Con gái, có thật là hai đứa đang quen nhau không?"

" Thật sự, hắn muốn trở thành con rể ba." Vương Tiêm đẹ thập biến trả lời.

" Ba biết con gái ba lợi hại mà, ha ha!"

"Ha ha ~ ha ha ~" Vương Tiêm theo cười hai tiếng, lập tức đứng lên muốn trốn đi.

Bốn người tụ tập bên nhau, hiện tại chỉ hai người một bên.

" Tớ không đi du học, nên các cậu cứ yên tâm." Trương Vũ thấy mọi người đã đông đủ liền nói.

Lúc tất cả nghe được Trương Vũ phải đi du học, thì không khí rất trầm trọng, đặc biệt là Tử Tuệ phải âm thầm đau thương.

" Nếu cậu dám đi du học, tớ lập tức tìm cho Tử Tuệ một soái ca khác. Đem cậu trôi vào quên lãng luôn." Vương Tiêm hừ lạnh một tiếng.

" Cậu đừng dạy hư Tử Tuệ của tớ!" Trương Vũ lập tức gao gắt ôm người bên cạnh, nhưng hắn vừa mới nói xong; " Ai da!" Trương Vũ đã bị người nào đó gõ một cái.

" Tử Bạch, cậu không nên bảo vệ người như vậy!" Trương Vũ lập tức ngẩng đầu, nhìn người đứng đối diện.

" Chỉ có cậu được che chở, tớ không được che chở à?" Ánh mắt Tử Bạch nhàn nhạt nhìn qua.

" Hắc hắc, Tử Bạch hôn một cái." Vương Tiêm bĩu môi liền tiến lên, đáng tiếc hiện tại Tử Bạch cao 1m87, mà cô chỉ có 1m65 nên không với tới được.

Tử Bạch nhìn Vương Tiêm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn thực nghe lời hôn một cái.

" Mỗi ngày thấy người ta ân ân ái ái, thật là mệt tâm." Trương Vũ trào phúng nói một tiếng, nhưng cũng rất nhanh hôn trên mặt Tử Tuệ một cái.

Tử Tuệ cũng bất đắc dĩ với tính trẻ con của Trương Vũ, nhưng cô rất thích tính cách này của hắn.
 
Chương 38: (Đại kết cục)


Thời gian học đại học đã đến, vì đại học ở ngoài tỉnh, lần này có cha mẹ bốn nhà ngồi trong phi cơ vi họ cũng muốn đến đây xem trường trong như thế nào.

Lại một đoạn thời gian trôi qua, bốn năm học đại học cũng đã xảy ra một chút chuyện, Tử Bạch học năm hai liền nhận được bằng tốt nghiệp nên làm công ty, Trương Vũ cũng học ba năm liền về quản lý công ty nhà mình, chỉ có Tử Tuệ và Vương Tiêm học xong bốn năm.

Vương Tiêm theo ngành phát thanh viên, cô cũng chỉ học chơi chơi, nhưng cũng vì cô có giọng nói dễ nghe, trừ khi quảng bá ở trường, cô cũng có đôi lúc thực tập ở đài truyền hình.

Còn Tử Tuệ theo ngành tài chính, bởi vì cô muốn cùng Trương Vũ đem công ty Trương Vũ trở nên lớn mạnh hơn.

Ở bốn năm đó, bốn người cũng đồng thời đính hôn, khi vừa đủ tuổi theo pháp luật, vì ở bên ngoài đi làm nên hai nam sinh muốn đem Vương Tiêm và Tử Tuệ cột lấy.

Lúc đính hôn không có mời nhiều người, chỉ có người trong nhà làm bữa tiệc nhỏ.

Năm tư đại học,cũng đến kì thực tập, Tử Tuệ ở học kì một đã bị Trương Vũ kéo về công ty bọn họ, còn Vương Tiêm tùy tiện tìm một đài truyền hình làm.

Công ty Tử Bạch ngày càng lớn mạnh, rất nhiều ngành sản xuất đều có bóng dáng hắn, từ một công ty tổng giờ đã thêm ba công ty con.

Vương Tiêm là vị hôn thê của tổng tài, cho nên đến chỗ nào cũng rất gây chú ý.

Ngày Vương Tiêm được nghỉ, không có nơi nào để đi chơi, cô liền tới công ty Tử Bạch, bởi vì mọi người đều biết cô nên cô rất nhanh được đi vào trong,

Cô trực tiếp mở cửa tiến vào, Vương Tiêm còn tưởng rằng sẽ thấy Tử Bạch thực nghiêm túc, nhưng thấy được người bên trong, một cô gái tóc xoăn cuộn sóng nhìn cô.

Vương Tiêm đến làm cho Tử Bạch được thả lỏng hơn, hắn đi đi nắm tay Vương Tiêm trước mặt cô gái kia:" Vương tổng, đây là vị hôn thê của tôi, hôm nay chắc không thể nói được, lần sau tôi sẽ phái người đến công ty cô đàm phán."

" Nga? Vị hôn thê?" Cô gái gợi cảm đi tới, nghiêm túc nhìn Vương Tiêm, " Thì ra khẩu vị của tổng tài là dạng này."

Tử Bạch nghe thấy thì sắc mặt trầm xuống:" Vương tổng không có việc gì thì cô có thể đi rồi, trợ lý Từ!"

" Vâng, tổng tài." Một người ngoài cửa đi vào.

" Tiễn khách." Tử Bạch nói xong liền nắm tay cô đi vào phòng bên trong, đóng cửa lại.

Bên ngoài Vương tổng hừ lạnh một tiếng, liền đi ra khỏi văn phòng.

Vương Tiêm bị Tử Bạch đè ở trên tường, giọng trầm thấp vang bên tai Vương Tiêm:"Sao em đến đây."

" Như thế nào. một cái đại ngực muội đều thỏa mãn không được anh?" Vương Tiêm bĩu môi không nhìn Tử Bạch.

Một tiếng cười vui sướng truyền đến, mang theo khí nóng truyền đến tai Vương Tiêm, thân hình cô lập tức mềm nhũng.

" Vương Tiêm nhà ta đang ghen tị?" Tử Bạch ngẩng đầu, trán dựa vào trán cô.

" Mới không có!" Vương Tiêm miệng ngoan cố.

" Có." Tử Bạch cười một cái, lại nhẹ nhàng cắn miệng kia.

" Anh tránh ra." Vương Tiêm đẩy người trên ra.

Tử Bạch trực tiếp ngậm lấy môi cô, lại chậm trãi tiến vào miệng cô, như trực tiếp nuốt sống Vương Tiêm.

" Vương Tiêm gả cho anh đi." Tử Bạch rốt cuộc cũng buông miệng Vương Tiêm ra, ánh mắt lần này rất nồng đậm tình yêu.

Lúc này đầu Vương Tiêm trống rỗng, cô thở phì phò, cong không nghe rõ hắn nói cái gì.

" Sao? Gả hay không gả cho anh đây?" Tử Bạch áp về phía trước, âm thanh khàn khàn quấn quanh Vương Tiêm, đem không khí Vương Tiêm vất vả mới có hút sạch.

" Gả, gả." Vương Tiêm chỉ có thể đáp ứng, cô cảm thất có sắp tử vong.

___

Hôm nay, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, phía dưới là biển nước xanh thẳm, có một đảo nhỏ ở đây.

Lúc này đảo đã kín hết chỗ, trên mặt mỗi người đều mang theo tia vui sướng, đặc biệt là ba mẹ Tử Bạch với Vương Tiêm trên mặt tươi cười như hoa.

Một hồi, cô dâu đến là Vương Tiêm, cô mặt áo cưới Tử Bạch cố ý đặt, lúc cô thấy may mắn hiện tại đã gầy xuống, rất vừa vặn và nóng bỏng, còn Tử Bạch mặt áo bành tô ở một bên rất hối hận muốn che lấp đi một chút.

Phù dâu là Tử Tuệ, còn phù rể là Trương Vũ, hiện tại sắc mặt hắn không tốt, vì họ kết hôn trước hắn, mới mấy ngày hôm trước hắn mới hướng cầu hôn Tử Tuệ xong.

" Cậu làm gì mà nhanh chóng vây!" Trương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

" Nếu không nhanh, nha đầu này cùng người khác đi mất."

Đúng, Vương Tiêm thích nhìn soái ca, tuy rằng không soái bằng Tử Bạch, nhưng gặp phải người đẹp cô vẫn là hoa si, điều này làm Tử Bạch rất buồn bực, có thứ thật sự khó thở trước tiên đem cô cấp làm, tuy rằng khi đó rất đau lòng vì cô, chính là cô tuy ngoài miệng đáp ứng nhưng vẫn không thay đổi.

Nghi thức rất nhanh bắt đầu, hắn nắm tay Vương Tiêm nhìn mục sư.

" Con nguyện ý lấy Vương Tiêm làm vợ không? Từ đây tôn trọng nhau, không rời bỏ, trung thành cả đời, bất kể là giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, thành công hay thất bại, đều sẽ không rời bỏ."

Tử Bạch thâm tình nhìn Vương Tiêm:"Con nguyện ý."

Không đợi mục sư nói tiếp, Vương Tiêm cũng kích động nói nhanh:"Con cũng nguyện ý!"

Chọc mọi người cười không thôi.

" Chú rể hiện tại có thể hôn cô dâu rồi." Mục sư tự giác nhìn phía dưới nói.

Hai người hôn môi, tại đây mọi người chứng kiến họ, biển cả và bầu trời cũng chứng kiến cho họ!
 
Chương 39: Phiên ngoại 1


Vương Tiêm cùng Tử Bạch kết hôn đã hai năm, lúc này một nhà ở trong bệnh viện.

"A! Tử Bạch! Em không sinh! Không sinh! Đau qua a!" Một đạo âm thanh tê tâm liệt phế trong phòng truyền đến.

Tử Bạch nghe được liền chạy vọt vào, đến bên cạnh Vương Tiêm gắt gao giữ chặt.

" Sao sinh con lại đau như vậy! không thấy vợ tôi ở bên trong kêu sao!" Tử Bạch dùng sức thoát tay Trương Vũ: " Cậu buông tôi ra!"

" Một người đàn ông chạy vào đó làm gì! Sinh con là như vậy, khi đó vợ tôi còn kêu thảm thiết hơn." Trương Vũ hướng hắn quát.

" Chính là..." Tử Bạch suy sút, ngồi xổm dưới đất dùng sức gãi đầu, lại đến trước cửa, Trương Vũ lại lại chạy nhanh giữ chặt hắn.

" Tôi không đi vào, tôi chỉ ở cửa nghe thôi." Tử Bạch muốn ném tay Trương Vũ ra, nhưng Trương Vũ nghe được vẫn không buông, làm bộ dáng cậu muốn nghe thì nghe đi, tôi cần phải giữ chặt.

Tử Bạch không cố với Trương Vũ nữa, bởi vì lúc này bên trong lại xuất hiện tiếng la.

" Chồng ơi! Em đau! Đau quá a!" Lần này Vương Tiêm mang theo tiếng khóc nức nở.

" Đừng khóc đừng khóc, Vương Tiêm, chúng ta sinh đứa này thôi, về sao không sinh nữa! thật sự không sinh nữa!" Tử Bạch ở bên ngoài gào thét.

Có thể âm thanh Tử Bạch hữu dụng, âm thanh Vương Tiêm bên trong nhỏ dần.

Bốn vị phụ huynh ở đây còn có Tử Tuệ với Trương Vũ, nhìn bộ dáng Tử Bạch tựa như hắn cũng muốn sinh.

Tử Tuệ lúc này ôm một em bé trong ngực, vẻ mặt cười khổ nhìn hai người đàn ông ở trước cửa.

Nửa giờ đi qua, âm thanh Vương Tiêm ở bên trong càng ngày càng nhỏ, Tử Bạch càng sốt ruột, đứng ở cửa tựa như muốn vọt vào xem, vốn dĩ hắn đã đi vào,thấy Vương Tiêm đau không thôi, hắn ở bên cạnh lo lắng suông, vẫn luôn làm trở ngại chứ không giúp gì được, bị bác sĩ đuổi ra ngoài.

Rốt cuộc đèn đỏ ở bảng cũng đã tắt, cửa cũng mở, một người ôm hai rm bé ra tới, nhưng Tử Bạch trực tiếp chạy đến mép gường xem Vương Tiêm.

" Vợ, bà xã, Vương Tiêm." Tử Bạch nhìn Vương Tiêm trên gường nhắm mắt, trong lòng đau đớn không thôi, nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái.

" Sản phụ bình thường, đứa trẻ cũng bình thường, cho nên không cần lo lắng." Dọn dẹp xong đồ, một bác sĩ bên cạnh nói.

" Vâng, cảm ơn bác sĩ." Tử Bạch đứng trong phòng hướng mọi người khom lưng.

Vương Tiêm được chuyển vào phòng hồi sức, Tử Bạch ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn, đột nhiên nghĩ tới gì đứng lên.

" Đứa nhỏ đâu?"

" Giờ mới nhớ tới con sao? Mẹ cho rằng trong lòng con chỉ có vợ co thôi," mẹ Tử Bạch trên tay ôm một đứa nhỏ.

Tử Bạch vội vàng đi qua, nhìn thịt cầu phấn nộn, trên mặt ngăn không nổi sự vui sướng:" Con con, con con cùng với Vương Tiêm."

" Đây là con gái."

" Con gái càng tốt, về sau lớn lên xinh đẹp giống mẹ nó!" Tử Bạch ôm đứa nhỏ đi đến méo gường." Bà xã, đây là con gái chúng ta, chờ em tỉnh dậy rồi đặt tên cho nó."

" Muốn con gái liền không cần con trai?" ba Vương Tiêm cũng đi đến.

" A? Con trai?" Tử Bạch chậm một phách nhìn qua, quay lại thấy đứa nhỏ trên tay Vương ba, ánh mắt có điểm nghi hoặc.

" Vương Tiêm sinh long phượng thai! Tiểu tử ngốc này!" ba Tử Bạch bên cạnh nhìn không được.

" Long phượng thai? Thật sự?" Tử Bạch nhanh chóng ôm đứa nhỏ, tren mặt càng mừng như điên không thôi.

" Cậu thật là! Một lần liền ôm hai đứa! mà lại là long phương thai!" Trương Vũ rất tức giận nói, ánh mắt hâm mộ không thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom