Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 320: Công lược ngân long (31)


Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Cho đến khi dược hiệu qua đi, hắn vẫn còn tiếp tục, toàn bộ hành trình đều luôn hưng phấn, vừa làm vừa thì thầm nói vào tai Hạ Diệc Sơ.

"Nhiễm Nhiễm, ngươi biết không? Ta thật là cao hứng."

"..."

"Thật cao hứng, ngươi thế mà đồng ý cho ta."

"..."

"Ngươi biết không, lúc trước, ta chỉ muốn giam ngươi trong phòng tối."

"..."

"Để ngươi gặp một mình ta, nói chuyện với một mình ta."

"..."

"Ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, tắm rửa, mặc quần áo, nấu cơm..."

"Đừng nói nữa."

Hạ Diệc Sơ rốt cuộc chịu không nổi, mặt ửng hồng, chặn lời hắn.

Qua Hàn cười, tựa như gió xuân thoảng qua, mi mắt cong cong, thần sắc đắc ý.

"Ta biết như thế không đúng nên luôn áp chế mình, nên ngươi muốn ra khỏi Tu Di cảnh giới ta cũng không ngăn cản."

"Ta muốn tiến vào thân thể ngươi, muốn nghe âm thanh kiều suyễn của ngươi, muốn nhìn ngươi nở rộ dưới thân ta, muốn ngươi sinh hài tử cho ta."

Hắn nói xong những lời này, giống như được tiếp thêm năng lượng, động tác càng nhiệt tình đi lên.

Mãi một lúc sau, một trận khoái cảm mãnh liệt vọt ra từ phía sau lưng Qua Hàn, giao hết tinh khí vào thân thể Hạ Diệc Sơ, hắn mới ngã xuống bên cạnh nàng.

Qua Hàn ôn nhu hôn hôn Hạ Diệc Sơ: "Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đem nước ấm lại cho ngươi tắm rửa. Căn phòng này đã bày kết giới xung quanh, không cần sợ người khác phát hiện."

Vừa mới trải qua chuyện đó, giờ phút này, Hạ Diệc Sơ thấy toàn thân xụi lơ, ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Qua Hàn hẳn là cũng biết, không nghĩ tới lần đầu lại không khống chế được, áy náy cùng đau lòng, hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ lần nữa rồi mặc quần áo rời đi.

Chờ Qua Hàn quay lại, hắn ôm Hạ Diệc Sơ vào thùng tắm rửa, gột sạch thân thể nàng, nhìn da thịt trắng nõn lại đầy vết ấn ký, Qua Hàn vừa áy náy lại vừa vui vẻ, sung sướng.

Qua Hàn xoa xoa da thịt bóng loáng, nghĩ đến tràng tình vừa qua, hô hấp lại không tự chủ được trở nên dồn dập nóng rực, miệng đắng lưỡi khô.

Cố gắng khắc chế, hắn ôm Hạ Diệc Sơ ra khỏi nước, nhanh tay dọn giường, trải ga giường mới rồi để Hạ Diệc Sơ nằm lên, kéo chăn đắp lại.

Hạ Diệc Sơ ngủ không bao lâu, đột nhiên tỉnh lại cảm thấy một dòng nước ấm du tẩu trong thân thể, dòng nước chảy dọc theo kinh mạch, cuối cùng dừng ở đan điền. Cấp bậc tu luyện của nàng cũng nhanh chóng đột phá hai tầng.

Hạ Diệc Sơ sắc mặt hồng hào, lấy quần áo mới từ không gian mặc vào, đi xuống giường.

Qua Hàn nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc, quần áo, hủy thi diệt tích.

Tu vi được tăng cao, Hạ Diệc Sơ có thể nhìn thấy kết giới mà Qua Hàn lập ra quanh căn phòng này. Hơn nữa, nàng còn cảm nhận được ám vệ mai phục bốn phía.

"Nhiễm Nhiễm."

"Uh, đi thôi, chúng ta ra ngoài xem." Hạ Diệc Sơ gật đầu, kéo bàn tay Qua Hàn.

Cúi đầu nhìn tay trong tay, Qua Hàn vui cười:

"Được!"

================================
 
Chương 321: Công lược ngân long (32)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Cửa phòng mở ra, Hạ Diệc Sơ sóng vai cùng Qua Hàn đi từ bên trong ra, đã thấy một đám người đứng ngoài.

Đám người đó mặc khôi giáp, tay cầm vũ khí, thấy Hạ Diệc Sơ cùng Qua Hàn bước ra, theo bản năng giương vũ khí lên, sát ý nồng đậm.

"Muội muội, không ngờ lại là ngươi. Ngươi thật quá không hiểu chuyện, như thế nào trước mặt Hoàng thượng đáp ứng tứ hôn cùng Đại hoàng tử, sau lưng người lập tức làm ra chuyện như vậy. Nếu ngươi không bằng lòng hôn sự này, có thể trực tiếp nói với Hoàng thượng, hoặc về nhà nhờ cha mẹ nói."

Tô Nguyệt Ngôn một thân áo hồng từ trong đám thị vệ đi ra, giọng nói kiều nhu vang lên.

"Ta xảy ra chuyện gì? Ta khi nào đáp ứng tứ hôn của Hoàng thượng?" Hạ Diệc Sơ dừng mắt trên người Tô Nguyệt Ngôn, ánh mắt trong trẻo khiến Tô Nguyệt Ngôn chột dạ.

"Nghiệt nữ! Việc ngươi làm ra ngươi không biết sao? Quả thực bôi tro trát trấu vào mặt Tô gia."

Một tiếng rống giận truyền đến, lại một bóng người từ phía sau đi ra. Chính là dưỡng phụ của nguyên chủ - Tô Phó Thành.

Ngay lúc này, Hoàng thượng xuất hiện khiến ai nấy cúi đầu thần phục.

"Vi thần tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Ai nấy mau chóng quỳ xuống hành lễ, Hạ Diệc Sơ nắm tay Qua Hàn không có ý muốn quỳ.

Hạ Diệc Sơ thản nhiên nhìn Hoàng thượng từ đại môn đi tới.

Tuy rằng Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn vừa rồi ở trong bày trận yêu tinh đánh nhau lâu như vậy, thực ra cũng chỉ qua ba bốn giờ mà thôi.

"Tô nha đầu, ngươi thật làm trẫm quá thất vọng rồi." Hoàng thượng nhìn Hạ Diệc Sơ, dừng mắt trên bàn tay đang nắm tay của Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn.

Hạ Diệc Sơ nghe được lời này, không khỏi suy nghĩ, không phải trò hạ dược này là do Hoàng thượng bày ra hay sao.

Rốt cuộc, hắn là quân vương, một bên thân mật đối đãi, một bên tạo áp lực, hơn nữa đến Ngự Hoa viên cũng là do ông ta đề nghị. Cho nên hiềm nghi lớn nhất vẫn là Hoàng thượng đi.

Bây giờ, Hoàng thượng cũng nói như vậy, làm cho Hạ Diệc Sơ phải suy nghĩ lại về kẻ chủ mưu này.

"Hoàng thượng, việc hôm nay Tô Nhiễm làm, tất cả là do phụ thân như thần không biết dạy, trách nhiệm vi thần xin gánh tội." Tô Phó Thành quỳ nói.

Hạ Diệc Sơ có chút nghi hoặc, vì sao hôm nay Tô Phó Thành lại thay nàng nói chuyện. Chẳng phải hắn vốn không màng sống chết của nàng sao.

Quả nhiên, Tô Nguyệt Ngôn lập tức tiếp lời:

"Cha, ngũ muội đã lớn, ba năm trước bỏ nhà đi không nói một lời, ba năm sau quay về Hoàng cung nháo ra chuyện mất mặt như vầy, rõ ràng nàng đã sai, vì sao người muốn gánh vác."

"Nguyệt Ngôn!" Tô Phó Thành quay đầu kêu Tô Nguyệt Ngôn một tiếng, sau đó nhìn Hoàng thượng cầu tình.

Hoàng thượng cũng rộng rãi, không có ý giận chó đánh mèo:

"Đứa con gái này của ngươi là đích nữ? Nguyệt Ngôn, tên này cũng dễ nghe. Đứng lên hết đi."

"Tạ Hoàng thượng."

"Tô Nhiễm không giữ đạo, vũ nhục Hoàng tộc, lệnh cho các ngươi đem nàng treo cổ."

"Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!"

Thị vệ bốn phía giương cung bạt kiếm nhắm vào Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ đứng yên không nhúc nhích, Qua Hàn buông lỏng tay nàng ra, dưới chân vô số sương trắng xuất hiện.

Trận sương trắng kia nhanh chóng che lấp thân thể Qua Hàn, thân hình hắn kéo dài, tứ chi thô to vươn ra, chớp mắt biến thành rồng bạc khổng lồ.

Mũi tên đánh vào người Qua Hàn như rơi vào vải bông, không hề tổn thương hắn.

Hắn đập cánh, gió lốc quét tới, thổi tung những người này đến đầu tóc hỗn độn.

Chờ khi mọi người nhìn lại, Qua Hàn đã mang Hạ Diệc Sơ bay vào không trung. Cả hai nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tô Nguyệt Ngôn nhìn Hạ Diệc Sơ cứ thế chạy thoát, đáy mắt hiện lên sự phẫn hận.

Bất quá, dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của Thiên tử, Hoàng thượng sẽ không dễ buông tha Hạ Diệc Sơ, lập tức phát lệnh truy nã. Phàm là bắt được Hạ Diệc Sơ hay khế ước thú của nàng đều được trọng thưởng.

==================================

Đã hết giới hạn 200 chương của Wattpad rồi, mình chuyển nhà nha các bạn. Các bạn bấm nút theo dõi mình để khi có Quyển 3 mọi người sẽ nhận được thông báo nhé.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
 
Chương 322: Công lược ngân long (33)


Chào mừng các bạn đến với Quyển 3! Rất vui lòng nhận các đóng góp mang tính xây dựng, sửa lỗi sai và bình luận về truyện.

Các bạn có thể xem lại Quyển 1 và Quyển 2 trong Danh sách đọc "Mau xuyên hệ thống: Công lược lang tính boss" của mình.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và giữ sức khỏe tốt trong thời gian này.

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Mệnh lệnh Hoàng thượng ban ra lập tức truyền đi toàn bộ kinh thành, Tả Thừa tướng và Tô phủ cũng cử người đi tìm Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn.

Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn đến vùng ngoài ô mua một căn nhà rộng rãi, khang trang, có thể vào ở ngay.

Đêm khuya, hai người qua mặt thị vệ đi tuần, một đường tới tẩm cung của Hoàng thượng.

Giữa tẩm cung to lớn, tĩnh mịch, Hoàng thượng ngồi bên thư án đọc sách.

Khi tiến vào, rõ ràng cảm giác được ám vệ bốn phía nhưng họ lại không công kích hai người.

"Hoàng thượng!"

"Quả nhiên là ngươi sẽ tới." Hoàng thượng bỏ sách xuống, nhìn Hạ Diệc Sơ có ý khen ngợi.

Lúc ấy ông ta chỉ khẽ ra khẩu hình với Hạ Diệc Sơ, ám chỉ đêm khuya hãy đến, không ngờ nàng hiểu được còn đến đúng giờ như vậy.

Câu chuyện kế tiếp cũng không làm Hạ Diệc Sơ quá bất ngờ.

Khi Hoàng thượng đăng cơ, quyền thế không ổn định, luôn bị quản chế bởi các đại thần. Đã hai mươi năm qua đi, Hoàng thượng đã xử lý rất tốt những kẻ thao túng quyền hành kia. Chỉ có Tả Thừa tướng là ngoại lệ, rất nhiều lần hắn đều thoát tội thành công.

Đặc biệt mấy năm gần đây, Tả Thừa tướng càng lộng hành, vô pháp vô thiên, còn ngầm huấn luyện binh mã, ý đồ đã quá rõ ràng.

Hoàng thượng thực muốn Hạ Diệc Sơ giúp ông ta giăng bẫy Tả Thừa tướng.

"Việc này quá nguy hiểm, thủ hạ của Hoàng thượng nhiều như vậy, vẫn nên tìm người khác thì hơn." Hạ Diệc Sơ cự tuyệt.

Nếu ông ta có thể tìm người khác, cũng đâu cần chờ tới bây giờ, ông ta cũng bất đắc dĩ.

Ông ta muốn Hạ Diệc Sơ làm bởi vì đã biết được ân oán giữa Tô phủ và Thừa tướng phủ ngày trước, cũng biết Thừa tướng hận Hạ Diệc Sơ như thế nào.

"Nói đi, ngươi muốn gì, chỉ cần trẫm có đều sẽ đáp ứng ngươi." Hoàng thượng thỏa hiệp.

Hạ Diệc Sơ cười cười, nói ra mấy thứ mình muốn, tất cả đều là trân bảo mà quốc khố có.

Hoàng thượng có chút đau lòng nhưng nghĩ đến bao nhiêu đó đổi lấy một Tả Thừa tướng cũng là xứng đáng.

Đêm khuya, Hoàng thượng và Hạ Diệc Sơ bước đầu đạt được thỏa thuận chung.

Sau khi thương lượng kế sách, cả hai rời khỏi hoàng cung.

Vừa ra đường lớn, phía sau lại mọc ra vài cái đuôi.

================================

Wikidich thì lỗi, Wattpad thì phải dùng VPN để vào, máy tính đang yên lành lại tự nhiên shut down. Đen!:(
 
Chương 323: Công lược ngân long (34)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Mấy cái đuôi đó hẳn là tay chân của Tả Thừa tướng. Dám tiếp lệnh truy nã, xem ra bọn họ tu vi cũng không tầm thường.

Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn không muốn to chuyện chỉ giáo huấn bọn họ một chút, nhanh chóng cắt đuôi rồi trở về.

Mấy ngày sau, Hạ Diệc Sơ cố ý thả tin tức của mình đến phủ Thừa tướng.

Triệu Thụy từ ngoài bước vào, nổi giận đùng đùng, xông thẳng vào thư phòng:

"Cha, mấy ngày rồi, còn không bắt con tiện nhân kia về sao?"

Tả Thừa tướng Triệu Lập Kỳ nhìn con trai hắn, trả lời:

"Con trai, cha đã dùng toàn lực, chỉ cần phát hiện ra nó, lập tức bắt về treo cổ, không hạ thủ lưu tình."

"Đã ba ngày rồi!" Triệu Thụy không kiên nhẫn.

Sự việc năm đó, tuy đã xử lý gần hết người liên quan, nhưng Triệu Thụy vẫn không thể quên sự sỉ nhục đó.

Không chỉ Triệu Thụy mà Triệu Lập kỳ cũng muốn đem Hạ Diệc Sơ băm thây vạn đoạn.

Nhưng mà mong muốn với thực tế có hơi chênh lệch, Hạ Diệc Sơ dù sao cũng là Huyễn Thú Sư, muốn bắt nàng, thật sự không đơn giản.

Triệu Lập Kỳ thở dài, "Con ráng chờ thêm một chút, chúng ta đã đợi được ba năm, vài ngày nữa há không đợi được sao?"

"Phụ thân, không phải con gấp, mà kỳ thật có rất nhiều người bên ngoài muốn giết ả nhưng bên trong lại nhân cơ hội này tiếp cận ả, muốn nhờ cậy ả. Ngay cả Hoàng thượng cũng phái Hộ Long vệ ra truy tìm ả. Chúng ta làm sao mới ra tay được đây?"

"Con nói cái gì? Hoàng thượng phái Hộ Long vệ đi à?" Ánh mắt Triệu Lập Kỳ hơi lóe.

"Đúng vậy! Con tận mắt trông thấy."

Triệu Lập Kỳ nghe xong lời này, không đáp, mà chìm vào suy tư.

Triệu Lập Kỳ cho ám vệ hẹn các đại thần khác gặp mặt vào buổi tối, thương lượng chuyện bức vua thoái vị, dù sao bọn họ chuẩn bị cũng đã lâu, không phải mới một hai ngày. Chẳng qua bọn họ chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Mà hiện giờ nghe được câu kia của Triệu Thụy, cũng không phải là không có cơ hội.

Hộ Long vệ đều đã ra ngoài truy nã tội phạm. Hai tướng quân nắm nhiều binh lực nhất lại ở biên ải xa xôi. Lúc này tấn công, sẽ không có nhiều thế lực đối kháng.

Bọn họ chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

Tô Phó Thành cũng nằm trong số đó, chỉ nghĩ đến ngày sau vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, hai mắt sáng lên, quên mất tầng tầng nguy cơ...

==================================
 
Chương 324: Công lược ngân long (35)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Ngày bức vua thoái vị, Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn đứng trên cao nhìn xuống, đèn đuốc sáng trưng, âm thanh la hét chói tai, máu tươi đầy đất.

Chẳng qua Triệu Lập Kỳ không biết, khi Hạ Diệc Sơ thấy người của phủ Thừa tướng theo đuôi mình ít đi là đã biết hắn chuẩn bị động thủ. Lập tức bên kia Hoàng thượng cũng rút người về.

Kế hoạch này của Triệu Lập Kỳ thất bại là không thể nghi ngờ.

Tô Phó Thành cũng có một chân trong kế hoạch, khi thất bại, cả Tô phủ đều trở thành tội nhân.

Hạ Diệc Sơ cũng không cầu tình cho Tô phủ. Ơn giáo dưỡng của Tô phủ với nguyên chủ, đời trước nguyên chủ đã trả rồi. Nàng tới chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi.

Hạ Diệc Sơ lấy được đồ vật mình muốn từ chỗ Hoàng thượng xong liền dọn dẹp một chút rồi cùng Qua Hàn rời kinh thành.

Hai người trở về Tu Di cảnh giới.

Sơn động vẫn như thế, không thay đổi gì từ khi bọn họ rời đi.

Qua Hàn trở về, việc đầu tiên chính là bỏ chiếc giường đơn của Hạ Diệc Sơ đi, thay vào đó là một chiếc giường đôi.

Hai người bây giờ đã trở thành bạn lữ, mối quan hệ trở nên thân mật hơn trước kia rất nhiều.

Qua Hàn dính lấy Hạ Diệc Sơ càng ngày càng nhiều, đặc biệt là buổi tối... Lượng vận động lớn, thời gian cũng kéo dài, khiến Hạ Diệc Sơ phải mở miệng xin tha. Qua Hàn nghe được cũng chỉ là nghe được mà thôi, thế nên Hạ Diệc Sơ ba ngày thì hai ngày lưng đau, eo đau.

Vì thân thể của mình suy nghĩ, cuối cùng Hạ Diệc Sơ ra phương án: chủ nhật, ba năm bảy ooxx, hai tư sáu nghỉ ngơi.

Qua Hàn rất bất mãn, nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, vừa quật cường vừa ủy khuất. Dung mạo tuấn mỹ phi phàm làm người ta không đành lòng, chỉ muốn đem tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đổi lấy một nụ cười của hắn.

Quá phạm quy!

Đương nhiên, cuối cùng Qua Hàn cũng phải thỏa hiệp.

Hai người vẫn luôn ở lại Tu Di cảnh giới, lâu lâu sẽ ra ngoài một lần xem thi đấu hoặc làm từ thiện một chút.

Tóm lại đều làm một ít sự việc khiến tên Tô Nhiễm vang danh vạn dặm, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.

Hạ Diệc Sơ ở vị diện này lâu hơn một chút, đến sáu mươi tuổi, thăng cấp thành Đấu thánh, trở thành Đấu thánh trẻ tuổi nhất.

Phải biết rằng, tu luyện để thực lực cường đại, tu vi cao hơn cũng có thể kéo dài tuổi thọ của mình.

Mọi người còn mong đến ngày Hạ Diệc Sơ đột phá từ Đấu Thánh hóa tiên, song chờ một năm lại một năm đều không thấy tin tức gì của nàng.

Nàng cứ như vậy trở thành truyền thuyết, tồn tại trong tâm trí mọi người.

Chỉ có nàng biết mình đã đi đến đỉnh núi, đã tới hồi bình cảnh, không đột phá được nữa, có lẽ là do pháp tắc thiên địa của thế giới này.

Dù sao đây cũng là thân thể của Tô Nhiễm, Hạ Diệc Sơ chỉ là một cái bug. Pháp tắc thiên địa có thể dung túng nàng trưởng thành đến bây giờ cũng đã rộng lượng lắm rồi.

====================HOÀN=========================
 
Chương 325: Long chi bảo hộ


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Khi biết tu vi mình không tiến triển nữa, Hạ Diệc Sơ cũng không quá trầm mê tu luyện, bắt đầu trở nên nhàn rỗi.

Qua Hàn thấy thế cũng hơi nghi hoặc nhưng không hỏi. Đa phần thời gian nàng đều dành để tu luyện, bây giờ không tu luyện nữa, vậy toàn bộ thời gian đều dành cho hắn.

Hạ Diệc Sơ sống đến hai trăm tuổi đột nhiên trở nên lão hóa với tốc độ nhanh chóng mà mắt thường có thể thấy được. Từ một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi bỗng chốc hóa thành bà lão tóc bạc. Mà đứng cạnh nàng vẫn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Qua Hàn phát sinh lo sợ, cảm thấy khủng hoảng sẽ mất đi nàng. Hạ Diệc Sơ tiếp nhận chuyện này vô cùng bình đạm, vốn dĩ nàng cũng không phải người của thế giới này.

Hạ Diệc Sơ cười, đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú của Qua Hàn, trấn an hắn.

Qua Hàn mang Hạ Diệc Sơ vào tận cùng phía trong sơn động, phác tay một cái, vách tường lách qua để lộ một mật thất bên trong.

Mật thất rộng rãi chỉ có một khối băng quan*, ngoài ra không có gì khác.

(*Băng quan: quan tài bằng băng)

Qua Hàn ôm Hạ Diệc Sơ vào người, nàng cười, nhẹ nhàng nói:

"Ta muốn ngủ một lát."

Không đợi Qua Hàn trả lời, nàng đã nhắm mắt nặng nề ngủ.

Qua Hàn cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ một hồi lâu, sau đó cẩn thận đem long hồn chi lực trong thân thể truyền vào thân thể Hạ Diệc Sơ. Gương mặt đầy nếp nhăn của Hạ Diệc Sơ bỗng trở thành thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi như ngày nào.

Qua Hàn cúi đầu hôn cánh môi hồng nhuận nhưng lạnh băng của Hạ Diệc Sơ, cẩn thận đặt nàng vào trong băng quan.

Sương trắng nổi lên, Qua Hàn biến thành rồng khổng lồ, mở cánh ra ôm lấy tòa băng quan, đuôi cuộn tròn bốn phía băng quan, tựa như muốn dung hợp cùng người bên trong.

Đầu rồng nằm dựa vào mặt trên băng quan, đôi mắt vàng chậm rãi khép lại. Khi Quan Hàn ngủ say, kết giới trong suốt lấy Qua Hàn làm tâm khuếch tán về bốn phía, bao bọc cả sơn động.

- --------------------------------------------

Linh hồn Hạ Diệc Sơ trở lại 3000 thế giới, nàng nhìn tư liệu của mình trên màn hình:

【 Tư liệu ký chủ:

Tên họ: Hạ Diệc Sơ

Giới tính: Nữ

Tuổi: -

Bên ngoài: -

Trí lực: -

Thanh âm: -

Khí chất: -

Thể lực: -

May mắn: -

Kỹ năng: Dịch Cân Kinh, Tây y, Kinh thương, Long chi bảo hộ.

Khen thưởng: Hoả tiễn, Lư hương ngủ yên hàng đêm.

Đã hoàn thành nhiệm vụ số: 8

Nhưng dùng tích phân: 2260

Công đức lượng: 3880】

"Hệ thống, Long chi bảo hộ là gì?"

Hệ thống phát lệnh, trên màn hình hiện lên một bức tranh. Giữa sơn động to lớn, một con trồng bạc ngủ say, loáng thoáng có thể thấy băng quan dưới chân nó. Mặc cho đất rung núi chuyển, thế hệ này qua thế hệ khác, Tu Di cảnh giới bị loài người phát hiện, hắn vẫn như không tồn tại với loài người. Bên ngoài biến hóa, hắn vẫn thiên trường địa cửu nằm đó, ôm tòa băng quan.

Hạ Diệc Sơ nhìn hình ảnh đó không khỏi bồi hồi.

"Ký chủ, Qua Hàn dùng Long hồn chi lực của bản thân làm cho thân thể cô ở thế giới kia vĩnh viễn không tan rã."

=================================
 
Chương 326: Xuyên qua thời không mà đến (1)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Tiểu thư, mời xuống xe!"

Vừa mở mắt ra đã nghe thấy lời này, Hạ Diệc Sơ híp mắt, nhấc chân đi xuống. Hạ Diệc Sơ đánh giá địa điểm xung quanh mình.

Trước mặt cô là tòa biệt thự to lớn, từ cổng rào đến cửa lớn còn một khoảng cách nữa. Cây cối hai bên đường xanh ngắt, mọi thứ đều chỉnh tề, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

"Tiểu thư, có gì sai bảo ạ?" Người hầu trong nhà đi ra hỏi.

"À, không có." Hạ Diệc Sơ thu hồi tầm mắt, lại nhìn đến xích đu phía bên kia.

"Các ngươi làm việc của mình đi, ta đến xích đu ngồi xem mặt trời lặn."

"Vâng!" Người hầu gái trả lời rồi đi vào trong.

Hạ Diệc Sơ ngồi yên tĩnh trên xích đu, tiếp thu cốt truyện lần này.

Thân thể này là một vị thiên kim tiểu thư, tên là Thích Minh Nguyệt. Có điều, sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh.

Cha Thích và mẹ Thích vốn là thanh mai trúc mã, lại thật lòng yêu nhau, liên hôn lại càng có lợi cho thương nghiệp hai nhà. Tuổi trẻ bận rộn công việc nên đến ba mươi sáu tuổi mẹ Thích mới mang thai đứa con đầu lòng là Thích Minh Nguyệt đây.

Khi biết Thích Minh Nguyệt có bệnh, cha mẹ Thích vô cùng buồn rầu, còn tự trách mình đã thụ thai con khi lớn tuổi làm ảnh hưởng đến đứa bé.

Sau này, cha mẹ Thích làm thụ tinh trong ống nghiệm, sinh được một bé trai, đặt tên Thích Tẫn.

Tuy rằng có Thích Tẫn nhưng cha mẹ Thích vẫn một mực yêu thương Thích Minh Nguyệt hơn cả, lại thường xuyên lãnh đạm với Thích Tẫn.

Thời điểm Thích Minh Nguyệt hai mươi tuổi, thân thể đột nhiên suy kiệt, cha mẹ Thích sắp xếp để Thích Tẫn hiến tim cho Thích Minh Nguyệt.

Nhưng cuộc giải phẫu không thành công, cả hai cùng mất mạng.

(Editor: cặp cha mẹ biến thái, giết một đứa con khỏe mạnh để cứu một đứa con bệnh tật)

Tâm nguyện của Thích Minh Nguyệt khá đơn giản, cô muốn bồi thường cho em trai, bản thân cô cũng không hề biết sẽ có việc đổi tim này. Rốt cuộc, nếu không phẫu thuật, cô có chết, Thích Tẫn vẫn sống tốt, cha mẹ Thích về già vẫn còn phải dựa vào Thích Tẫn.

Cuối cùng, cô muốn Hạ Diệc Sơ thay thế cô chơi game "Thịnh Thế".

================================
 
Chương 327: Xuyên qua thời không mà đến (2)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Tiểu thư, cô về phòng nghỉ một lát đi, bữa tối sẽ làm xong ngay."

Hạ Diệc Sơ suy tư ở xích đu hơi lâu, khiến người trong nhà không khỏi lo lắng.

"Ừ!" Hạ Diệc Sơ học theo tính cách nguyên chủ, nhỏ nhẹ nói, bước vào nhà.

Cô đổi giày rồi đi lên lầu theo trí nhớ của nguyên chủ về phòng mình. Ngay lối ngoặt cầu thang, một người mặc đồ thể thao đen đi xuống. Đối phương cúi thấp đầu, dựa gần vách tường, khiến Hạ Diệc Sơ không nhìn rõ khuôn mặt hắn. Người này chính là Thích Tẫn.

Hạ Diệc Sơ về phòng, mở laptop, tìm kiếm thông tin về trò chơi Thịnh Thế.

Thịnh Thế là trò chơi thực tế ảo số một toàn cầu do công ty M.R tâm huyết suốt mười năm phát triển nên.

Chỉ cần có mũ thực tế ảo Thịnh Thế và dịch dinh dưỡng là có thể chơi trò chơi này.

Trò chơi này vừa tung ra đã thịnh hành khắp Hoa Hạ*, thậm chí là toàn cầu. Sau này phát triển đến đỉnh cao nhất có thể thu nạp linh hồn người chết, dù trong thế giới thực đã chết, vẫn có thể tồn tại trong game.

(*Hoa Hạ: là danh từ dùng để chỉ một chủ nghĩa văn minh, ám chỉ đến Trung Quốc hoặc các quốc gia tôn sùng nền văn minh Trung Quốc.)

Sinh thời, Thích Minh Nguyệt không chơi trò này, cũng không biết nó có thể thu nạp linh hồn người chết. Điều này là do hệ thống nói cho cô ấy biết.

Thích Minh Nguyệt muốn Hạ Diệc Sơ chơi trò này có lẽ muốn thể nghiệm một cách sống mới.

Bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, được người nhà nâng như nâng trứng, nên Thích Minh Nguyệt không tiếp xúc với nhiều người, không được chơi trò chơi, không được xúc động mạnh nên dường như lúc nào cô cũng ở trạng thái không vui, không buồn.

Đối với Thích Tẫn, cả năm Thích Minh Nguyệt cũng không nói chuyện được mấy câu, nhưng có đồ tốt vẫn luôn cho hắn.

Hạ Diệc Sơ tiếp tục nghiên cứu trò chơi. Lúc này, trò chơi mới được quảng cáo, còn vài ngày nữa sẽ chính thức phát hành.

Không lâu sau, có người hầu mời cô xuống ăn cơm chiều.

Hạ Diệc Sơ xuống thì đã thấy cha mẹ Thích ngồi ở bàn ăn.

"Minh Nguyệt, mau đến đây." Mẹ Thích dung mạo tinh xảo, sủng nịch ý cười vẫy vẫy tay.

"Ba, mẹ, công việc hôm nay thuận lợi sao?" Hạ Diệc Sơ mỉm cười, xoa xoa vai cho mẹ Thích.

Lúc trước, Thích Minh Nguyệt cũng hay làm như thế với cha mẹ nên hiện giờ mẹ Thích không lấy làm lạ.

"Minh Nguyệt, kỹ thuật ngày càng tốt nha."

"Hừ! Con gái chỉ biết mẹ thôi, không biết ai mới là trụ cột cái nhà này." Cha Thích ghen ghét.

"Ông ý kiến cái gì. Mai tôi ở nhà, không đi làm nữa, thì khi ông về tôi tự đấm bóp cho ông vừa lòng, được chưa?"

"Được rồi, tôi sai, nói đùa mà, công ty không thể không có bà..."

Hạ Diệc Sơ cong cong mí mắt, buồn cười một hồi, tình cảm hai người này vẫn thật tốt. Hạ Diệc Sơ không muốn thấy cha Thích rối rắm, nhanh chóng hòa giải:

"Được rồi, công ty không thể thiếu hai người. Trùng hợp con cũng vừa học được một số chiêu xoa bóp. Lát nữa ăn cơm xong, ba mẹ đều đến thử tay nghề xem thế nào."

Một nhà ba người ngâm ngâm ý cười, hòa thuận vui vẻ, Hạ Diệc Sơ nhìn Thích Tẫn ngồi cạnh cúi đầu, không nói tiếng nào.

===============================
 
Chương 328: Xuyên qua thời không mà đến (3)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Thích Tẫn yên lặng ngồi ở góc bàn, yên lặng ăn cơm, cả buổi cúi đầu, thức ăn cũng chỉ gắp món gần nhất.

Ăn cơm xong hắn cũng không cùng ba người Hạ Diệc Sơ ra sô pha ăn trái cây mà lặng lẽ về phòng.

Suốt mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn như vậy.

Hạ Diệc Sơ muốn cải thiện quan hệ với hắn, cũng không thể nóng vội, chỉ có thể chờ cơ hội thích hợp.

Nhân lúc ba người vui vẻ, Hạ Diệc Sơ nói mình muốn một chiếc mũ thực thế ảo của Thịnh Thế.

Cha mẹ Thích có chút kinh ngạc nhưng được Hạ Diệc Sơ giải thích một lượt game này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe nên cũng đồng ý. Nhưng họ cũng ra điều kiện, mỗi tháng phải kiểm tra sức khỏe một lần, nếu chuyển biến không tốt cô sẽ không được chơi nữa.

Cha mẹ Thích làm việc siêu hiệu quả, dù game chưa mở bán nhưng chiều hôm sau đã có người chuyển đến hai chiếc mũ thực tế ảo loại cao cấp nhất và dịch dinh dưỡng.

Hạ Diệc Sơ cho người đem đồ vật lên lầu, một cái để vào phòng mình, một cái khác để vào phòng Thích Tẫn.

Thích Tẫn đứng cách đó không xa, nhìn đám nhân viên lắp đặt chằm chằm.

Hạ Diệc Sơ đi đến gần hắn, hắn quay đầu nhìn cô rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Trong chốc lát đó, Hạ Diệc Sơ sửng sốt khi cảm thấy sát ý tràn lan đối với mình. Đôi mắt kia của hắn không phải là đôi mắt một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi nên có. Hạ Diệc Sơ chỉ cho rằng mình gặp ảo giác.

"Em thích trò chơi này không?"

"Có xem qua quảng cáo."

Thích Tẫn trả lời ngắn gọn. Không nói không thích, chính là thích.

"Chị cũng xem qua quảng cáo, thấy hay nên quyết định mua chơi xem cảm giác mới lạ thế nào. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau chơi thử."

"Ừ."

Thời gian chẫm rãi trôi qua, Hạ Diệc Sơ cuối cùng cũng biết thân thể này yếu ớt bao nhiêu, chạy bộ không nổi đã đành, sáng sớm vòng quanh biệt thự hai mươi phút cũng mệt đến vã mồ hôi, thở hổn hển, thân thể vô lực, tùy thời đều có thể phát bệnh.

Hạ Diệc Sơ mỗi ngày đều sử dụng Dịch Cân Kinh để chữa trị bệnh cho mình, dù không trị được tận gốc cũng có thể giúp cô sống dễ dàng hơn.

Hiện giờ là mùa hè, cả hai đều không đi học nên mỗi ngày, vô tình hay cố ý, cô sẽ gặp Thích Tẫn vài lần. Lần nào cô cũng nhẹ cười với hắn, còn hắn chỉ cúi đầu bỏ đi. Nhưng mà số lần đụng mặt của cả hai dần dần nhiều lên.

Lúc ở hoa viên phơi nắng, nếu như là trước kia, Thích Tẫn nhất định sẽ cúi đầu bỏ đi, mà hiện giờ hắn lại đi đến gần Hạ Diệc Sơ, nở nụ cười rồi mới trở về phòng.

=================================
 
Chương 329: Xuyên qua thời không mà đến (4)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Thích Tẫn đích thị là trạch nam, ngoài ở nhà và ở trường ra thì không đi đâu, lâu lâu mới ra ngoài một lần. Ở nhà thì bị lạnh nhạt, ở trường cũng trầm mặc ít lời, không tham gia hội nhóm gì nên bạn bè cũng không có. Hiện giờ, Hạ Diệc quan tâm hắn, trong lòng hắn quả thật rất vui.

Hạ Diệc Sơ ngồi cạnh bể bơi nhà mình, uống nước trái cây thư giãn, nghĩ đến kết cuộc đời trước của Thích Tẫn mà xót xa.

Ngồi một lúc, cô tính đứng dậy về phòng, không biết thế nào lại trượt chân ngã vào bể bơi.

Hạ Diệc Sơ biết bơi nhưng thân thể này thì không, chân trái lại bị chuột rút không thể bơi được, bị sặc nước, hô hấp không thông, khó chịu đến cực điểm.

Căn bản không có cách nào thoát ra, theo bản năng, cô ngửa đầu giãy giụa, loáng thoáng thấy được bên cạnh hồ bơi có một thân ảnh.

Thích Tẫn đứng cạnh bể bơi, nhìn Hạ Diệc Sơ giãy giụa trong nước, dung mạo tinh xảo nhưng lạnh như băng.

Hắn vốn được sinh ra chỉ để bảo tồn mạng sống cho người này, chỉ cần cô chết, những việc phía sau sẽ không bao giờ xảy ra, coi như báo thù cho kiếp trước.

Thích Tẫn nghĩ như vậy, giữa chân mày một mảnh hàn ý.

Thời điểm Hạ Diệc Sơ chìm dần xuống nước, trong đầu Thích Tẫn hiện lên hình ảnh Hạ Diệc Sơ vui vẻ, ân cần với hắn gần đây, sắc mặt tối sầm lại, không tự chủ được nhanh chóng nhảy xuống nước lôi Hạ Diệc Sơ lên.

Hạ Diệc Sơ thần sắc tái nhợt, đã ở vào hôn mê bất tỉnh trạng thái.

Người nhà lập tức gọi bác sỹ đến, quản gia người hầu xông vào muốn ôm Hạ Diệc Sơ về phòng thay quần áo, cũng không quan tâm đến Thích Tẫn như thế nào.

Thích Tẫn bò ra khỏi bể bơi, mày nhăn lại, quát lớn:

"Đứng lại!"

"Thiếu gia???" Đám người hầu bất mãn, thấy Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ đi lại càng không vui.

"Câm miệng!" Thích Tẫn đặt Hạ Diệc Sơ lên ghế dài, bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại nhảy vào bể bơi cứu cô, đã lỡ làm người tốt rồi phải làm trọn bộ. Nếu cô chết cũng lãng phí công sức nhảy xuống bể bơi cứu người của hắn.

Thích Tẫn nâng cằm Hạ Diệc Sơ, cúi đầu xuống làm hô hấp nhân tạo, sau đó lại dùng tay ấn ấn lồng ngực cô.

Qua một lúc, Hạ Diệc Sơ đột nhiên "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm nước, rồi ho khan.

Lúc này, hốc mắt cô đã đỏ lên, thần sắc tái nhợt.

=============================
 
Chương 330: Xuyên qua thời không mà đến (5)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh, tức khắc một đám người hầu xông tới, mồm năm miệng mười quan tâm cô.

Thích Tẫn lại lẻ loi đứng phía sau, im lặng không nói,

Hạ Diệc Sơ nghe hỏi thăm mà đau cả đầu, nhăn mày nói:

"Tránh ra hết đi, đỡ tôi về phòng thay quần áo!"

Hai người đỡ Hạ Diệc Sơ lên, đi ngang qua Thích Tẫn, cô hơi mỉm cười, buông người hầu gái ra, một tay kéo thích Thích Tẫn.

"Em trai, cảm ơn! Mau thay quần áo đi rồi xuống uống canh gừng."

Thích Tẫn không ngờ Hạ Diệc Sơ gọi mình hai tiếng "em trai", lại còn kéo tay hắn, thân mật như thế.

Đôi mắc hắc trầm tan đi u tối, chỉ còn lại một tia ngượng ngùng, hắn gật gật đầu, một bên đỡ Hạ Diệc Sơ lên lầu, cho tới khi tới trước cửa phòng cô mới buông tay ra.

"Chị, chị mau thay quần áo đi."

Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc hồn nhiên đến kỳ cục, so với vẻ lãnh lệ ban nãy, dường như là hai người khác nhau.

Cha mẹ Thích cũng từ công ty gấp gáp về tới xem bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha uống canh gừng, bên ngoài, cha mẹ Thích đang trò chuyện với bác sỹ.

May mà sức khỏe của cô cô cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa bác sỹ còn phát hiện sức khỏe của cô tốt hơn trước một ít.

Cha mẹ Thích hỏi han ân cần việc Hạ Diệc Sơ té ngã là thế nào, lúc đó xung quanh không có một người nào, kể cả camera quan sát cũng bị hư trước đó.

Hạ Diệc Sơ chỉ nói mình hoa mắt, trượt chân té, trọng điểm là Thích Tẫn đã cứu cô kịp lúc.

Thích Tẫn ngồi bên kia cảm thấy ngưng trọng, nghi kỵ. Hắn nên thấy may mắn vì lúc đó cô không nhìn thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên bể bơi sao? Nếu không, cô sẽ không nói dối cha mẹ Thích như thế.

Lúc này, che mẹ Thích mới nhìn đến thân hình mảnh khảnh,mặc bộ quần áo thể thao màu xanh ngọc, đang uống canh gừng bên kia.

Nam tử tuấn tú, tóc đen lòa xòa nghịch ngợm, cần cổ trắng nõn, thoạt nhìn thuần lương vô hại. Bây giờ họ mới phát hiện ra đứa con trai họ vẫn luôn cố tình bỏ qua, cư nhiên đã lớn như thế.

Nghĩ đến nhiều năm qua, bọn họ coi thường Thích Tẫn, cùng với việc hắn cứu Thích Minh Nguyệt, mẹ Thích cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

============================
 
Chương 331: Xuyên qua thời không mà đến (6)


Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Hạ Diệc Sơ cả ngày đều cùng Thích Tẫn xem TV, tán gẫu, đi dạo hoa viên, trên bàn ăn cũng ngồi cạnh hắn, gắp đồ ăn cho hắn, nghiễm nhiên trở thành một người chị mẫu mực.

Cha mẹ Thích cũng không muốn Hạ Diệc Sơ quá thân thiết với Thích Tẫn, nhưng nhìn con gái tươi cười lại không nỡ ngăn cản.

Chờ một ngày Hạ Diệc Sơ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, cha mẹ Thích gọi Thích Tẫn vào thư phòng.

Thật sự thì ông Thích một chút cũng không thích đứa con trai này. Không phải chỉ vì nguyên nhân ở Thích Minh Nguyệt, mà từ nhỏ Thích Tẫn đã lạnh nhạt, không bao giờ thể hiện cảm xúc, vui không cười, đau không khóc.

Một lần ông Thích đưa cả nhà ra ngoài chơi thì gặp phải tai nạn xe cộ thương tâm, người kia máu me be bét. Mà ngẫu nhiên Thích Tẫn lúc đó năm tuổi, lại ngồi cạnh cửa sổ, trông thấy một màn đó không kinh hoảng sợ hãi, khuôn mặt tinh xỏa hoàn mỹ vẫn lạnh nhạt, đôi mắt hắc trầm vô bi vô hỉ, làm cha Thích kinh hãi.

Chính từ đó, Thích Tẫn và cha Thích có một màn ngăn cách không nói ra.

Sự việc Thích Tẫn cứu Hạ Diệc Sơ, có thể mẹ Thích sinh ra hảo cảm với hắn nhưng cha Thích tuyệt đối không tin có sự trùng hợp như thế.

Cha Thích ngồi trên ghế, nhìn Thích Tẫn cúi đầu đứng cách đó không xa, một lúc sau mới nói chuyện:

"Thích Tẫn, mặc kệ con cứu Minh Nguyệt vì lý do gì, tóm lại con nhớ kỹ thân phận của mình, nếu con làm điều gì bất lợi cho Minh Nguyệt, ta sẽ không tha thứ cho con."

Lời này của cha Thích không thể nghi ngờ vô cùng thương tổn người nghe nhưng Thích Tẫn mặt vẫn không cảm xúc, ra khỏi phòng.

Mãi đến khi trở về phòng mình Thích Tẫn mới nhếch môi, tựa hồ rất khinh thường lời nói của cha Thích, lại nhìn đến mũ trò chơi thực tế ảo, ánh mắt trống rỗng.

Hạ Diệc Sơ trở về liền tìm Thích Tẫn, hẹn tám giờ tối nay gặp nhau trong trò chơi.

Chờ Hạ Diệc Sơ đi khỏi, vẻ mặt ngoan ngoãn của Thích Tẫn liền biến mất. Hắn nhìn video giới thiệu Thịnh Thế trên máy tính, khẽ cười. Thân là người ra quyết sách cũng như đầu tư cho Thịnh Thế, đối với hắn, trò chơi này không có gì bí ẩn.

Tám giờ tối nay trò chơi Thịnh Thế sẽ phát hành.

===============================
 
Chương 332: Xuyên qua thời không mà đến (7)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Tám giờ tối, Hạ Diệc Sơ mang mũ thực tế ảo vào, nằm vào khoang trò chơi, âm thanh máy móc vang lên:

"Rà quét thân phận. Thân phận được chứng thực."

Cảm giác trôi nổi truyền đến, giống như cảm giác khi ở 3000 thế giới.

Khi mở mắt ra, cô đã đứng ở một nơi khác, bốn phái trắng xóa, chỉ có một tiểu tinh linh màu xanh nhỏ bay xung quanh, âm thanh giòn tan:

"Hoan nghênh người chơi tiến vào Thịnh Thế, mời ngài đăng ký tài khoản."

"Tên họ" - "Mai Vũ Độ Xuyên"

"Tên họ không trùng lặp, mời lựa chọn điều chỉnh tướng mạo, biên độ điều chỉnh 10%"

Thân thể bây giờ của Hạ Diệc Sơ cũng không khá thanh tú nên cô chọn không thay đổi.

"Chủng tộc, chức nghiệp" - "Nhân tộc, thuật sĩ."

"Đinh! Thiết lập thành công, tiến vào Tân Thủ thôn, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng."

Hạ Diệc Sơ nhìn điểm thiết lập của mình, hơi nhướng mày.

【 Người chơi: Mai Vũ Độ Xuyên

Thể chất: 1

Lực lượng: 2

Tinh thần lực: 10

Nhanh nhẹn: 3

Mị lực: 2

Trí lực: 4】

Cô nhìn Tân Thủ thôn càng ngày nhiều người, quyết định đi về phía rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Sau đó, cô quay lại đi thẳng đến nhà thôn trưởng:

"Chào ông, thôn trưởng, ta có thể vào không?"

"Rốt cuộc cũng có người tới, mau vào uống trà."

"Cảm ơn thôn trưởng." Hạ Diệc Sơ cong mắt cười cười, nhấc chân đi vào.

"Nha đầu này, ta xem thuận mắt, không như đám người ồn ào ngoài kia."

"Ta ở một nơi rất xa đến đây, phát hiện trấn nhỏ này rất xinh đẹp. Ở chỗ tôi không có cảnh đẹp được như vầy."

"Ngươi thật tinh mắt!" Thôn trưởng cười ha ha.

"Ta có việc này, không biết ngươi có hỗ trợ được không?"

Đây chính là phát nhiệm vụ mà, Hạ Diệc Sơ thu liễm, đáp lời:

"Ngài cứ nói, chỉ cần làm được, ta nhất định hoàn thành."

"Tốt lắm. Lần trước, bà lão nhà ta muốn ta bắt mấy con thỏ lấy lông cho bà ấy dùng có việc. Ngươi có thể giúp không?"

=================================
 
Chương 333: Xuyên qua thời không mà đến (8)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Bao nhiêu bộ?"

"Ba bộ, trong khu rừng cách đây không xa có thỏ đấy."

"Vâng." Hạ Diệc Sơ lôi từ trong ba lô ra ba con thỏ trắng, " Thôn trưởng, trùng hợp ta có đây."

"Nha đầu giúp ta cắt ít cỏ xanh ngoài đồng được không?"

"Được." Hạ Diệc Sơ lại lôi một đống cỏ trong ba lô ra.

Thôn trưởng lại đưa ra một đống yêu cầu, cần gà rừng, nấu canh, làm bánh, cái gì lung tung hết cả.

Hạ Diệc Sơ đều đã chuẩn bị đủ, cần gì có đó.

Trước đây, Thích Minh Nguyệt chưa từng chơi qua trò này, nhưng Hạ Diệc Sơ có Hệ thống 233, xem như gian lận một tí.

Ngoài dự kiến là, theo quy định của trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tăng điểm kinh nghiệm, nhưng nãy giờ cô hoàn thành tám chín nhiệm vụ, cũng không có chút điểm kinh nghiệm nào.

Hạ Diệc Sơ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng các loại yêu cầu quái lạ của thôn trưởng. Những người chơi bên ngoài tò mò nhìn Hạ Diệc Sơ, đã lâu như thế cũng chưa bị thôn trưởng tống ra ngoài.

"Ba lô của ngươi, còn thứ gì không?" Thôn trưởng hỏi.

"Cái này?" Hạ Diệc Sơ cười khổ, đem cái chủy thủ trong ba lô ra.

"Ha ha, còn một chuyện nữa. Nha đầu, dùng một từ hình dung về tình yêu, ngươi nói xem là từ nào?"

Hạ Diệc Sơ muốn phun tào, cái này quan hệ gì với game???

Trong lòng không tự chủ được lại nhớ tới nam nhân vẫn luôn cùng cô ở mỗi thế giới, buộc miệng đáp: "Chờ đợi."

"Chúc mừng ngươi hoàn thành mười ba nhiệm vụ liên hoàn, khen thưởng đây, cầm đi."

Thôn trưởng ném ra một đạo ánh sáng, rơi trên người Hạ Diệc Sơ, quang mang phát ra mươi lần mới ngưng lại.

Hạ Diệc Sơ từ tân thủ cấp 0 đã tăng lên cấp 10 thái điểu.

"Cảm ơn thôn trưởng."

Màn hình hiện lên nhiệm vụ cấp S, hỏi người chơi có nhận hay không. Thịnh Thế có các nhiệm vụ cấp A đến D, cấp D là thấp nhất, trên cấp A còn có S, SS, SSS.

Hạ Diệc Sơ lựa chọn chấp nhận, trò chơi vang lên nhắc nhở:

"Chúc mừng người chơi nhận nhiệm vụ Tam thế tình duyên."

Đây là nhiệm vụ liên hoàn cấp S, không hạn chế thời gian, chỉ cần tiếp nhận, khi nào làm cũng được. Trước khi rời đi, thôn trưởng còn dặn dò:

"Vạn nhất gặp phải cô nương tên Đào Tiểu Anh, nhắn rằng ta muốn cùng nàng ấy ngắm hoa đào."

Hạ Diệc Sơ sửng sốt, có lẽ các nhân vật trong trò chơi đều là một dãy số liệu nhưng trong chính thế giới đó, bọn họ lại chân thật tồn tại, cô nghiêm túc trả lời:

"Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời."

==================================
 
Chương 334: Xuyên qua thời không mà đến (9)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ rời Tân thủ thôn, đến Phong Diệp thành, người ở đây đều được trang bị tốt.

Hạ Diệc Sơ tìm được Liên minh thuật sỹ, học kỹ năng xong liền ra ngoài, tiếp nhận các nhiệm vụ đánh quái tăng cấp, nhận trang bị.

Đánh vài vòng, Hạ Diệc Sơ đạt được cấp 12, có được mấy chục đồng bạc lận lưng, cô dùng mấy đồng bạc này đổi thêm vũ khí và lương thực.

Ngay lúc này, cô nhận được tin nhắn:

[Mật ngữ] Linh Hạ Vy Quang: Chị, chị ra khỏi Tân thủ thôn rồi sao? Chị đang ở đâu, em tới?

Linh Hạ Vy Quang này chính là tên trong trò chơi của Thích Tẫn.

[Mật ngữ] Mai Vũ Độ Xuyên: Phong Diệp Thành.

Hạ Diệc Sơ bấm đồng ý kết bạn với Thích Tẫn rồi chia sẻ tọa độ cho hắn.

Linh Hạ Vy Quang cấp 15, cưỡi ngựa trắng đến, lưu loát xuống ngựa, đến trước mặt cô. Hắn chọn Nhân tộc, chức nghiệp: Mục sư.

Ngựa trong trò chơi này mấy ngày nữa mới mở ra, sao giờ hắn đã có rồi.

"Con ngựa này..." Hạ Diệc Sơ tò mò hỏi.

"Vì em là người đầu tiên đăng nhập hệ thống trò chơi nên được tặng."

Hai người thương lượng lộ tuyến kế tiếp, Thích Tẫn đã làm xong các nhiệm vụ trong thành, Hạ Diệc Sơ thì không muốn quấy rầy hắn làm lại nhiệm vụ đã làm. Cuối cùng, hai người quyết định xoát quía ngoài thành.

===================================

Vị diện này tác giả viết võng du mà mình thấy chả ra võng du, edit chán cả lên, mấy bạn chê mình cũng chịu.
 
Chương 335: Xuyên qua thời không mà đến (10)


Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Hai người đi đến rừng cây nhỏ, nơi này thường có nhiều tiểu quái, càng vào sâu cấp bậc càng cao, nói không chừng sẽ gặp được Boss.

Vì chức nghiệp của mình có khả năng khôi phục gấp hai ba lần người khác, nhưng lượng máu lại ít hơn một nửa, nên Hạ Diệc Sơ không bao giờ chính diện xung đột với đám quái.

Còn chức nghiệp mục sư của Thích Tẫn có thể tăng sức mạnh cho đồng đội, thường đứng phía sau hỗ trợ khi đánh quái. Nhưng khi đi cùng Hạ Diệc Sơ hắn luôn công kích trực diện.

Thích Tấn phía trước đánh quái, Hạ Diệc Sơ đi theo nhặt đồ.

Hạ Diệc Sơ lên cấp 14, Thích Tẫn lên cấp 16.

"Xong rồi, giờ đi đâu?" Hạ Diệc Sơ hỏi.

"Đi dạo xung quanh đây."

"Được, em đi đi, chị đi bán mấy thứ nhặt được, tiền chia đôi."

"Không cần, em có nhiều rồi, hơn nữa đánh quái em cũng không nhặt mấy thứ đó.

Hạ Diệc Sơ bị lời này làm cho nghẹn, cô quên mất thằng em này là một thổ hào.

Về thành, Hạ Diệc Sơ làm thêm nhiệm vụ, tăng lên cấp 16, đổi được tiền và một ít sách kỹ năng, bản đồ...

Cô gửi tiền và sách kỹ năng cho Thích Tẫn. Thích Tẫn tuy nói không cần nhưng vẫn nhận.

Lúc này, Thích Tẫn đang xoát quái cùng với tổ đội của hắn, thành viên tổ đội này chiếm mười vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.

=================================
 
Chương 336: Xuyên qua thời không mà đến (11)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Thích Tẫn đổi năm xu tiền mua mặt nạ, che dấu khuôn mặt của mình, tất cả những người khác trong tổ đội của hắn đều là thích khách.

Tổ đội đang đánh thủy quái, mỗi đợt sóng biển dâng lên, từng hàng từng hàng tiểu quái tràn lên bờ. Tiểu quái ở đây toàn cấp 15 trở lên, coi như cũng là tiểu Boss rồi.

Nếu Hạ Diệc Sơ ở đây sẽ phát hiện ra chiêu thức của năm vị thích khách này đề mang theo kỹ xỏa, động tác lưu loát, không phải một sớm một chiều có được, mà phải trải qua kinh nghiệm thức chiến rất nhiều.

Thích Tẫn mỗi lần ra tay đều một chiêu hạ gục một tên tiểu quá, có vẻ như hắn là thủ lĩnh của tổ đội sáu người này.

Cách đó không xa, xuất hiện tổ đội ba người, một nữ hai nam, nữ chức nghiệp điệp vũ, một nam là dược sư, một nam là pháp sư.

Ba người này tới tìm Thích Tẫn, kiên nhẫn đợi Thích Tẫn xoát quái xong mới đi tới. Người mang chức nghiệp dược sư thay vị trí Thích Tẫn trong tổ đội sáu người, để Thích Tẫn ở lại với hai người kìa.

Người chơi nữ tên Nguyệt Quang Miêu, người còn lại là Hà Kỳ Sự.

"Lão đại." Hai người kia gọi Thích Tẫn.

"Kinh doanh thế nào?"

"Lão đại, đã mua bất động sản ở Nam Uyển và Phong Diệp thành, chuẩn bị mở cửa hàng."

"Trước mắt, mở tửu lầu và tiệm đấu giá, sau đó tính đến các mặt hàng khác."

"Ít quá, thêm cửa hàng vũ khí và trang bị." Tới đây, Thích Tẫn mới nói.

Những người này ở bên ngoài là thủ hạ của hắn, trong trò chơi cũng vẫn như thế, mặc dù tính ra tuổi tác của họ có thể lớn hơn Thích Tẫn nhiều, bản lĩnh cũng không kém.

================================
 
Chương 337: Xuyên qua thời không mà đến (12)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ tính làm nhiệm vụ liên hoàn cấp S ban nãy, khi mở chọn nhiệm vụ, lại nhận được thông báo:

"Người chơi cấp bậc 20 trở lên mới có thể mở nhiệm vụ."

Tạm thời chỉ có cấp bậc 16 Hạ Diệc Sơ: "..."

Hạ Diệc Sơ đến với trò chơi này bởi vì nguyện vọng của nguyên chủ Thích Minh Nguyệt chứ không phải vì cấp bậc, nên nghe thông báo này xong liền bỏ đi.

So với thăng cấp, hiện giờ Hạ Diệc Sơ cảm thấy hứng thú hơn cả là bản vẽ trong tay. Hạ Diệc Sơ quyết định học rèn để rèn ra cái chủy thủ.

Hạ Diệc Sơ nộp hai đồng tiền vàng để học rèn, toàn tâm toàn ý chế tạo vũ khí.

Suốt sáu tiếng đồng hồ, rốt cuộc Hạ Diệc Sơ cũng chế ra được chủy thủ. Thấy còn lại một phần ba nguyên liệu, Hạ Diệc Sơ làm tiếp cái chủy thủ thứ hai. Cô cũng trở thành chú tạo sư sơ cấp.

Hạ Diệc Sơ mở bản đồ tìm vị trí Thích Tẫn nhưng không thấy. Nếu đã kết bạn thì có thể xem thấy vị trí của hau, trừ phi người đó không cho phép thể hiện vị trí của mình hoặc không ở cùng một thành. Như vậy, Thích Tẫn không có ở Phong Diệp thành.

Lúc này có người kêu gọi vào tổ đọi xoát Boss cấp 15, Hạ Diệc nhanh chóng vào đội ngũ.

Đội ngũ kể cả cô có hết thảy bảy người, chỉ có cô cùng một cô gái khác tên Hồ Điêp Phiên Phiên chơi chức nghiệp mục sư, còn lại đều là nam.

"Phong ca, sao ngươi lại kéo thuật sỹ vào, lại còn là nữ? Kéo nam mục sư vào phải hơn không?" Hồ Điệp Phiên Phiên không vui nói.

Chưa gì vừa vào nhóm đã bị ghét bỏ.

"Đi thôi." Đội trưởng Phong Lương nói xong nhanh chóng dẫn đoàn người ra khỏi thành.

Đội trưởng và ba người khác mở đường phía trước, Hạ Diệc Sơ và Hồ Điệp Phiên Phiên đi phía sau, có một kiếm sỹ đi bên cạnh Hồ Điệp Phiên Phiên, ngẫu nhiên ra tay tiêu diệt mấy con tiểu quái đột nhiên xông ra.

Kỳ thật, dã lang tiểu quái không khó tiêu diệt, lực công kích yếu, ít máu nhưng số lượng khá nhiều.

Theo lý mà nói, mọi người cùng đánh tới thì không có, chỉ có điều không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

"A a a a! Các ngươi đi chậm một chút, không cần đánh như vậy mau a! Có sói đuổi theo a!!!" Hồ Điệp Phiên Phiên kêu to.

Hạ Diệc Sơ cầm chủy thủ, lưu loát giải quyết sói trước mặt, quay đầu nhìn lại phát hiện Hồ Điệp Phiên Phiên đang bị một con sói dí theo, càng chạy càng xa.

Mọi người lo chém giết, không ai để ý đến Hồ Điệp Phiên Phiên, sói lao lên cắn một cái, Hồ Điệp Phiên Phiên ngã xuống đất mà chết.

==================================
 
Chương 338: Xuyên qua thời không mà đến (13)


Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

"Hồ Điệp Phiên Phiên, đi hồi sinh đi, chúng ta đợi ở đây." Phong Lương lên tiếng.

Hồ Điệp Phiên Phiên nháy mắt không thấy đâu, chắc là đến điểm hồi sinh.

Hồ Điệp Phiên Phiên đi rồi, Phong Lương nói với tổ đội: "Xin lỗi, chúng ta dừng lại một chút, đợi cô ấy."

Mọi người không ý kiế, cho dù có ý kiến cũng không ai nói ra, đi theo Phong Lương đợi ở một bên.

Hồ Điệp Phiên Phiên kia không biết có đi tới điểm hồi sinh không, chỉ biết ả lên Kênh Thế Giới chửi ầm ĩ:

[Thế giới] Hồ Điệp Phiên Phiên: Rác rưởi! Toàn bộ đều là rác rưởi! Nói đi đánh Boss Sói hoang, kết quả người ta chưa đến cửa động đã bị tiểu quái giết chết!

[Thế giới] Hồ Điệp Phiên Phiên: Một đội ngũ như thế còn không bảo vệ được một mục sư nho nhỏ như ta, còn tư cách gì đánh quái?

[Thế giới] Hồ Điệp Phiên Phiên: Phong Lương, Mai Vũ Độ Xuyên, hai kẻ rác rưởi các người! Sau này, ta không bao giờ cùng tổ đội với các người.

Không biết cô nương này bị chập dây thần kinh nào. Bản thân là mục sư không khôi phục máu cho mình còn trách tội người khác. Thiểu năng!

Hồ Điệp Phiên Phiên ầm ĩ như vậy, quần chúng ăn dưa càng vây xem, Hạ Diệc Sơ đối với loại người này, căn bản không muốn nói lý, cùng lắm thì thấy một lần giết một lần.

"Nếu cô ta không tới, chúng ta tiếp tục đi." Phong Lương hiển nhiên cũng thấy được những lời lẽ đó trên Kênh Thế giới, hắn cũng không muốn tranh luận gì.

Không có Hồ Điệp Phiên Phiên kéo chân, mọi người đều đi rất nhanh.

Mọi người vào động, đụng phải Lang vương đại Boss cấp 15.

Ngoài Hạ Diệc Sơ và một thích khách cấp 16, mọi người còn lại đều cấp 18 trở lên nên chẳng bao lâu, Lang vương liền chết trong tay mọi người.

Mọi người thu thập được không ít đồ vật và tiền rơi ra, Phong Lương căn cứ theo điểm số mà phân phát đồ cho các thành viên.

Nhiệm vụ làm xong, đường ai nấy đi.

Hạ Diệc Sơ một mình đi giết thỏ tinh kiếm điểm kinh nghiệm. Cô đang chuyên tâm xoát quái thì đột nhiên thấy thân ảnh có chút quen mắt. Cẩn thận nhìn lại, trong hai người đang đi tới không phải có một người là Hồ Điệp Phiên Phiên sao?

Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng nhảy lên cành cây đại thụ, đứng trên cao nhìn xuống.

"Đừng đi nữa, ở đây được rồi." Nam kiếm khách đi cùng duỗi tay kéo Hồ Điệp Phiên Phiên.

==================================
 
Chương 339: Xuyên qua thời không mà đến (14)


Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Hổ đại ca, ngươi sẽ giúp ta sao?"

Hạ Diệc Sơ giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Tên Hổ Hổ Sinh Uy kia ôm Hồ Điệp Phiên Phiên vào ngực, không đứng đắn nói:

"Đương nhiên, ta nói là giữ lời, Hồ Điệp muội muội ngoan, cho ta hôn trước một cái..."

Hai người thân thiết, Hổ Hổ Sinh Uy kích động, vội vàng di chuyển tay trên hông Hồ Điêp Phien Phiên, cô ta cũng không phản khắng, vẻ mặt trầm mê, phát ra âm thanh ưm a trong miệng.

Hạ Diệc Sơ không nghĩ tới hai người này tìm nơi rừng núi hoang vắng thế này để hành sự.

Hổ Hổ Sinh Uy đem Hồ Điệp Phiên Phiên áp lên cây đại thụ, dưới dân vừa động, Hồ Điệp Phiên Phiên ăn đau kêu một tiếng, đôi tay lại ôm lấy cổ hắn.

Hổ Hổ Sinh Uy đặt chân cô ta vòng qua eo mình, cố định thân hình cô ta, hai người trầm mê trong loại vận động không thể miêu tả.

Âm thanh ái muội không ngừng từ phía dưới truyền đến khiến Hạ Diệc Sơ chịu đủ giày vò, không nghĩ hai người này vừa vào game mấy ngày đã làm trò cay mắt như thế.

Hạ Diệc Sơ vừa muốn offline thì nhận được tin nhắn của Thích Tẫn.

[Mật ngữ] Linh Hạ Vy Quang: Chị, sao đứng bất động một chỗ lâu như vậy? Có chuyện gì? Chờ em đến tìm chị.

Thích Tẫn đã quay về Phong Diệp thành, hơn nữa còn ở cách đây không xa, Hạ Diệc Sơ khó nói ra tình huống của mình, nhắn lại.

[Mật ngữ] Mai Vũ Độ Xuyên: Không cần, chị offline đây, có gì ra khỏi game nói.

Từ khoang trò chơi bò ra, Hạ Diệc Sơ thở ra một hơi.

Hạ Diệc Sơ vào phòng tắm thay quần áo, đi ra mới thấy đã là 7 giờ sáng hôm sau.

Tuy một đêm không ngủ nhưng Hạ Diệc Sơ cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Cô mở cửa, xuống lầu ăn sáng.

Cửa vừa mở thì phòng đối diện cũng mở cửa ra, Thích Tẫn đầu tóc hơi ướt, chắc là vừa tắm xong. Hắn cũng bất ngờ, sau đó ngoan ngoãn cười:

"Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành. Em cũng offline à?"

"Chị đột nhiên offline, em sợ có việc gì nên cũng off luôn."

"Làm sao có chuyện gì được. Xuống ăn sáng rồi cùng đi dạo chứ?"

"Được, ra ngoài dạo phố đi."

"Tốt, lát nữa chị có chút đồ muốn đưa cho em."

Hai người xuống lầu ăn cơm, thời gian nửa tháng thôi mà chị em đã thân thiết như vậy rồi.

=================================

Tác giả muốn có cảnh H là cứ nhét vào chả có logic cm gì hết. Đang ở trong game thực tế ảo ạ. Quỳ luôn!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom