Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mặc Trạc

Chương 180: Bị hôn


Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo lại bắt đầu tiến lên, vừa đi được hai bước cô lại quay đầu nhìn lại thì phát hiện bạch xà không biết đã đi đâu mất. Cô nhớ vừa rồi mình xem hết sạch bạch xà thì không khỏi đỏ bừng khuôn mặt. Nhưng mà Tiểu Bạch quả nhiên trắng vô cùng, làn da trơn mịn dáng người cũng không tệ lắm, cơ bắp đều đầy đủ…..

Duy Bảo Bảo bay ở phía sau vô lực nhìn xem mẹ mình, nó phát hiện lão mẹ càng ngày càng trở thành sắc nữ.

Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo ở trong dãy núi tìm cả ngày trời nhưng cũng không có tìm được linh thảo.

Duy Nhược Hề bất đắc dĩ phải cùng Bảo Bảo trở ra bên ngoài để ngày mai tiếp tục trở lại tìm. Ra bên ngoài thì trời đã tối, Duy mẹ đang tại phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, thấy Nhược Hề đi ra thì bà vội vàng kéo Nhược Hề sang một bên hỏi thăm.

“Tiểu Hề thế nào? Có tìm được không con?” Duy mẹ vừa hỏi vừa nhìn lại hai tay của Nhược Hề phát hiện cái gì cũng không có thì khẽ thất vọng.

Duy Nhược Hề lắc đầu mở miệng nói:” Dạ, hôm nay còn chưa tìm được, diện tích trong không gian quá lớn cho nên hẳn là cần đến vài ngày. Mẹ đừng lo lắng quá, con nghĩ trong không gian hẳn là có linh thảo.” Nhược Hề tin tưởng như thế, mặc trạc vốn là thần khí được hình thành từ thời hồng hoang thì khẳng định trong dãy núi kia có tồn tại linh thảo, việc tìm ra được nó chỉ là sớm muộn mà thôi.

Duy mẹ nghe thế thì gật đầu, chẳng qua bà có chút lo lắng: “Tiểu Hề, thực có hy vọng tìm được linh thảo sao?” Em gái của bà một ngày nay ở nhà đều trông mong, bà nhìn thấy em gái như vậy thì cũng xót xa theo.

Nhược Hề cười nói: “Mẹ, hẳn là có thể tìm được chỉ cần thời gian thôi, à mẹ đợi con một chút.” Nhược Hề bỗng nhớ đến cây nhân sâm còn để quên trong không gian thì chạy nhanh đi lấy gốc nhân sâm ra giao cho Duy mẹ.

Duy mẹ nhìn thom lom gốc nhân sâm sắp thành hình người kia không dám tin tưởng đây là sự thật, “Tiểu Hề, cái này...này là nhân sâm?” khi nãy Duy mẹ cũng nghe Nhược Hề nói quay trở lại không gian để lấy nhân sâm nhưng mà nghe là một chuyện còn nhìn thấy thì là chuyện khác. Trước đây trên TV hay sách báo bà vẫn nhìn thấy nhưng mà cho đến tận bây giờ mới chứng kiến một gốc nhân sâm thế này mà còn là một gốc nhân sâm sắp thành hình người nữa chứ.

Duy Nhược Hề cười: “Mẹ, cái này thật là nhân sâm chỉ là con không biết tuổi thọ của nó là bao nhiêu. Một chút nữa mẹ cắt thành lát mỏng rồi hầm canh cấp cho dượng uống. Nhưng mà mẹ nhớ là chỉ cần lát mỏng thôi nhé.” Nhược Hề đoán tuổi thọ của gốc nhân sâm này hẳn là rất cao cho nên không thể trực tiếp một lần ăn nhiều lắm, bởi vì bổ quá thành hư cho nên chỉ cần lát mỏng là đủ rồi.

Duy mẹ nghe xong thì kích động gật đầu, bởi vì bác sĩ cũng nói nếu Nghiêm Liêm thường xuyên ăn nhân sâm ngàn năm thì tình hình bệnh tật cũng được cải thiện.

“Mẹ, để con tiến không gian bắt thêm con gà đi ra.” Trong không gian của Nhược Hề bây giờ đã dưỡng khá nhiều tiểu động vật như là gà, thỏ, vị trời, hơn nữa gà còn đẻ trứng. Nhược Hề đem chúng nó ấp ra thêm một đám gà con. Chính vì vậy mà hiện tại Nhược Hề căn bản không thiếu thịt để ăn. Và một điều đương nhiên rằng thịt trong không gian ăn ngon hơn ngàn lần so với thịt nhân tạo được bày bán ở bên ngoài.

Duy mẹ gật đầu rồi cao hứng cầm gốc nhân sâm tiến thẳng phòng bếp.

Lúc từ trong không gian trở ra Nhược Hề lại phát hiện phòng khách có thêm một người vừa đi tiễn Duy Hạo trở lại, chính là Cẩn Du.

“Nhược Hề!” Cẩn Du mỉm cười chào hỏi cô sau đó lại tiếp nhận con gà trong tay cô.

“Tiểu Hạo đã trở lại đến bộ đội rồi sao?”

Cẩn Du gật đầu, “Lúc nãy vừa mới lên phi thuyền.” Buổi sáng anh cùng Duy Hạo đi lượn một vòng và tán gẫu một chút sau đó Duy Hạo lại nhờ hắn nhớ chiếu cố giúp Nhược Hề. Đương nhiên là Cẩn Du vô cùng đồng ý.

“Đi vào phòng bếp thôi, tôi giúp cô giết gà.” Cẩn Du lôi kéo Nhược Hề. Phòng bếp nhà Nhược Hề vô cùng lớn, ở bên trong Duy mẹ đang cắt mỏng một lát nhân sâm, thấy Cẩn Du tiến vào bà lại càng vui vẻ.

Không một hồi mọi thứ đã được làm xong, các món ăn cho buổi tối vô cùng phong phú. Món gà hầm nhân sâm cùng táo đỏ bưng lên cho Nghiêm Liêm xong thì mọi người bắt đầu ăn tối.

Tề Tiểu Mỹ thấy một bàn tràn đầy thưc ăn thì nước mắt lại chảy ra, “Dì không biết phải cảm ơn Tiểu Hề thế nào,nếu không có con thì chỉ sợ đời này Nghiêm Liêm hội tàn tật suốt đời.” Tề Tiểu Mỹ đương nhiên biết giá trị của gốc nhân sâm kia. Nếu không có Nhược Hề cô khẳng định không thể mua nổi một gốc nhân sâm như vậy.

“Dì út, chúng ta là người một nhà thì cần gì nói lời cảm tạ.” Duy Nhược Hề thấy dì út đỏ hồng đôi mắt không biết tại sao cô lại có cảm giác lần bị thương này của dượng có liên quan đến bản thân cô, cái ý tưởng này càng ngày lại càng mảnh liệt.

“Nhược Hề nói đúng đó Tiểu Mỹ, từ nhỏ em đã vô cùng thương yêu Duy Hạo cùng Nhược Hề thì bây giờ Nhược Hề giúp đỡ em được một chút thì tính cái gì, chúng ta đều là người một nhà cả.” Duy mẹ cũng nói an ủi Tiểu Mỹ.

“Dạ, em biết rồi.”

“Nào mọi người ăn cơm, Cẩn Du, Tiểu Tâm ăn nhiều một chút....” bởi vì gà nấu nhân sâm cũng nấu khá nhiều cho nên ai cũng có phần nhằm bồi bổ thân thể.

Ăn cơm xong Nhược Hề nói cho Duy mẹ nghe có thể cắt lát nhân sâm thành từng sợi rồi cho dượng ăn luôn cả xác, như vậy có thể giúp bồi bổ nguyên khí.

Trò chuyện một lúc Nhược Hề lại lấy xe chở Cẩn Du trở về dị tổ thật không ngờ vừa mới ra cổng khu thì lại đụng phải Mặc Diễm.

Mặc DIễm vừa nhìn thấy Nhược Hề thì vội vã tiến lại, một thân quần áo đen cùng khuôn mặt tuấn lãnh dưới ánh đèn hiện lên một tầng thần bí giống như tinh linh trong đêm tối. Nhìn thấy như vậy Nhược Hề cảm thấy hô hấp trở nên khẩn trương hơn nhiều.

Mặc Diễm đến xe Nhược Hề thì thấy bên trong còn có Cẩn Du thì anh bỗng dưng trở nên lạnh lùng rồi nhìn Nhược Hề một cái.

Nhược Hề thì lại chẳng hiểu cái gì, vừa rồi rõ ràng khi anh nhìn thấy cô thì rất ôn hòa kia mà, không hiểu tại sao bỗng dưng thời tiết thay đổi nha.

Bị Mặc Diễm trừng Nhược Hề cảm thấy không chút tự nhiên thì sờ sờ cái mũi lại hỏi, “Mặc Diễm, sao lại ở chỗ này?”

“Có việc.” Kẻ mặc lạnh nào đó phun ra được hai chữ rồi lại nhìn thấy ánh mắt Nhược Hề một bộ mê mang thì thầm than một tiếng rồi tiếp tục phun thêm hai chữ, “Tìm cô.”

“Chuyện gì?”

Mặc Diễm nghe xong cũng không trả lởi chỉ là nhìn xem Cẩn Du, Cẩn Du cũng trả lại cho anh một cái mỉm cười nhưng cũng không có nói chuyện.

“Hai người chuẩn bị đi nơi nào?” Mặc Diễm nhíu mày hỏi.

“Hôm nay Cẩn Du đến tiễn Tiểu Hạo về bộ đội xong thì quay lại nhà tôi ăn cơm, bây giờ tôi phải đưa anh ấy trở về.” Nhược Hề cũng không hiểu tại sao cô phải giải thích dài dòng như thế cho Mặc Diễm nghe. Chỉ có điều Nhược Hề không có chú ý đến khi cô giải thích với Mặc Diễm thì trong mắt Cẩn Du hiện lên một tia đau xót.

“Vậy cô trước tiên đưa cậu ấy trở về đi.” Nói xong Mặc Diễm cũng theo lên xe.

Nhược Hề nga một tiếng sau đó khởi động xe một đường trầm mặc đem Cẩn Du trở lại ổ của Dị tổ.

Đến nơi rồi Cẩn Du một bộ ôn nhu nói: “Nhược Hề, tôi vào trước, trên đường cẩn thận nhé.”

Nhược Hề gật đầu, “Có thời gian nhớ ghé nhà tôi ăn cơm nhé.”

“Được!” Cẩn Du một ngụm đáp ứng sau đó lại hành động vô cùng nhanh đi đến trước mặt rồi hôn lên trán Nhược Hề.

Nhược Hề lập tức ngây dại còn Cẩn Du thì lại cười cười, “Đây là nụ hôn tạm biệt, tôi vào trước nhé Nhược Hề.” Nói xong anh quay người không quan tâm đến vẻ mặt của Nhược Hề cùng Mặc Diễm.
 
Chương 181: Bị đánh


Duy Nhược Hề ngơ ngác, vừa rồi Cẩn Du hôn cô? Nhược Hề cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng và cô cũng không hề nhìn thấy Mặc Diễm ở bên cạnh đang có biểu tình lạnh như băng.

Phải qua một lúc Nhược Hề mới nghe được âm thanh từ bên cạnh truyền đến “Đi rồi!”

Nghe được âm thanh Nhược Hề mới từ bên trong tỉnh lại sau đó cô quay nhìn Mặc Diễm, lại phát hiện một gương mặt không biểu cảm gì cả.

“Đi về thôi.” Mặc Diễm nhẹ nhàng nói ra, chỉ là không biết thế nào mà Nhược Hề lại có ảo giác rằng giống như cô vừa nghe được một tiếng thở dài.

Hai người lên xe cùng trở lại Duy gia.

Đến Duy gia Mặc Diễm cũng ghe được mọi người nói về tình trạng của Nghiêm Liêm.

Hiện tại Nghiêm Liêm đang nằm trên giường còn Tề Tiểu Mỹ đang chuẩn bị thay băng gạc giúp ông. Lúc nhìn thấy được miệng vết thương thì Mặc Diễm đột nhiên nói, “Xin đợi một chút!”

Tề Tiểu Mỹ nghe thế thì dừng lại động tác sau đó mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía Mặc Diễm.

“Mặc Diễm, sao vậy?” Duy Nhược Hề nhìn thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Mặc Diễm. Chẳng lẽ miệng vết thương của Nghiêm Liêm có vấn đề sao chứ? Nhược Hề cảm thấy một tia bất an.

Mặc Diễm dường như cũng biết mọi người đang lo lắng sau đó lại tiếp tục nói:” Đừng lo lắng, miệng vết thương không có vấn đề gì cả chỉ là con cảm thấy miệng vết thương có chút kỳ quái.”

Mọi người lại ngẩn ra, miệng vết thương kỳ quái?

Mặc Diễm nhìn Tề Tiểu Mỹ hỏi: “Có thể cho con nhìn rõ miệng vết thương của Chú Nghiêm được không?”

Tề Tiểu Mỹ thoáng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nghiêm Liêm rồi gật đầu.

Mặc Diễm ngồi xuống kiểm tra kỹ càng miệng vết thương sau đó nhíu mài nói: “Miệng viết thương của chú Nghiêm không giống như bị ngộ thương!”

Mọi người nghe thế thì ngẩn ra, sau đó Tề Tiểu Mỹ lại vội vàng hỏi:” Không phải bị ngộ thương là ý gì?” Chẳng lẽ là bị người khác cố tình gây thương tích? Nhưng mà là ai chứ? Chồng của cô có kẻ thù sao?

“Mặc Diễm, chẳng lẽ là có người cố tình tạo ra vết thương như vậy sao?” Duy Nhược Hề cũng mở miệng hỏi, trong lòng cô lại bất an, chẳng lẽ giống như suy nghĩ của cô sao?

Mặc Diễm lại tiếp tục:” vết thương của chú Nghiêm là do một người có thể thuật vô cùng lợi hại gây nên. Dấu hiệu của độ nông sâu cùng miệng vết thương đều là một nhát gây nên. Trên đùi của chú Nghiêm cũng thể, cũng là một quyền nện xuống làm gãy xương. Với thủ pháp thế này thì một người thường không cách nào tạo được.”

Mọi người nghe xong thì toàn bộ ngây dại, Tề Tiễu Mỹ cũng thất thần tựa hồ không dám tin run rẩy hỏi: “Ý của con là Nghiêm Liêm bị thương là có người cố ý gây nên cũng không phải là trong lúc vô ý mà bị thương?”

Mặc Diễm gật đầu.

Duy Nhược Hề ở bên cạnh cảm giác đại não trống rỗng, quả nhiên là dượng bị người khác cố ý tổn hại nhưng mà theo như lời dượng nói thì ông ấy không có cừu nhân cho nên việc này hẳn là cùng cô có quan hệ. Nhưng mà rốt cuộc là ai? Nhươc Hề càng nghĩ thì càng đau đầu, các cảm giác bắt đầu hết thảy mơ hồ.

Nghiêm Liêm ở trên giường đột nhiên lại mở miệng: “Mọi người đừng lo lắng quá, mặc kệ là vô tình hay có người cố ý gây thương tổn thì hiện tại có nhân sâm của Nhược Hề rồi. Chỉ cần một chút thời gian thì tôi sẽ khan phục trở lại thôi.” Sau khi bị thương Nghiêm Liêm đã quyết định đợi cho thương thế tốt hơn thì đem công ty chuyển cho người khác quản lý còn ông thì thư thư phục phục cùng người nhà an ổn qua cả đời không cần chạy từ đông sang tây từ bắc xuống nam suốt ngày như thế nữa. Sẽ cùng vợ và con gái vui vẻ với nhau. Trải qua chuyện lần này ông đã biết rõ bản thân cần cái gì nhất.

Mọi người nghe Nghiêm Liêm nói xong thì cũng bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng đúng, dù sao vết thương hẳn là có cơ hội hoàn toàn khang phục thì so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nhưng chỉ có một mình Duy Nhược Hề không nghĩ như vậy, cô cần phải tra rõ ràng việc này rốt cuộc là ai làm. Nếu không cô sợ lần tới chính là bản thân ba mẹ cô.

Mặc Diễm dường như phát hiện ra Nhược Hề dị thường cho nên đem cô kéo trở về phòng.

Nhờ có Mặc Diễm kêu goi mà Nhược Hề mới chậm rãi khôi phục trở lại.

“Tinh thần lực của cô so với người khác bất đồng cho nên không thể để cho tâm tình biến động quá lớn.”

Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm nói xong mới sợ hãi gật đầu. Vừa rồi tâm tình của cô biến động quá lớn thiếu chút nữa không khống chế được. May mắn Mặc Diễm gọi cô.

Mặc Diễm lúc này mới phát hiện trong phòng Nhược Hề có hai chậu hoa hồng đặt ngay cửa sửa, hai chậu hoa đang thời kỳ rực rỡ, kết đầy các đóa hoa.

Mặc Diễm đứng trước hai bồn hoa rồi nhìn thấy bùn đất bên trong lại mở miệng: “Dùng đất bên trong không gian gieo trồng hay sao?”

“Ân” Duy Nhược Hề gật đầu.

“Đúng rồi, khi nãy anh nói tìm tôi có việc gì sao?” Nhược Hề nhớ lúc nãy khi ngoài cổng tiểu khu Mặc Diễm nói là tìm cô có việc.

“Mẹ tôi nói muốn ăn đồ ăn chỗ cô cho nên tôi tìm tới định lấy một ít trở về.” Mặc mẹ biết Nhược Hề có nguồn cung cấp thức ăn rất ngon nhưng là cũng không biết cô có không gian bởi vì Mặc Diễm cũng không hề nói qua.

“......”

Sau đó Mặc Diễm lại muốn cùng Nhược Hề tiến vào không gian đi lấy đồ ăn thế là hai người lại đi vào trong.

Vào đến không gian Mặc Diễm không vội đi lấy đồ ăn mà lại đi dạo một chút chung quanh trước rồi sau đó mới hái đồ ăn rồi bỏ vào nhẫn không gian đem về cho Mặc mẹ. Kế đó anh lại bắt thêm gà vị, tôm, cá mỗi thứ một ít cũng thu vào.

Nhược Hề đi phía sau anh thì phát hiện khi thu động vật sống vào thì trước đó từ bàn tay anh xuất hiện một đám sương mù màu lam rồi trong khoảnh khắc mấy thứ tôm cá kia bị cấp đóng băng hết.

Duy nhược hề:"......"

Rời khỏi không gian thì thời gian cũng không còn sớm Mặc Diễm lại chào hỏi mọi người ra về. Duy mẹ bắt Nhược Hề phải đưa anh một đoạn nên cô cũng cùng Mặc Diễm đi đến cổng tiểu khu.

Lúc Nhược Hề chuẩn bị đi vào thì Mặc Diễm lại gọi cô, “Nhược Hề, trong khoản thời gian này phải cẩn thận một chút, giống như có ai đó đang giám thị nhà cô.” Bởi vì thường xuyên săn lùng quái vật cho nên Mặc Diễm khá mẫn cảm với loại theo dõi này. Hôm nay bước vào Duy gia anh bỗng nhiên phát hiện ra giống như đang có người rình coi mọi hoạt động đang diễn ra trong Duy gia.

Duy Nhược Hề cũng bất ngờ khi biết việc này, có người giám thị nhà cô? Vì cái gì cô lại không hề có cảm giác?

“Tôi đi về trước, trong khoản thời gian này nhớ chú ý một chút.” Mặc Diễm nói xong thì xoay người rời đi chỉ còn lại một mình cô đứng ở cổng tiểu khu không biết đang nghĩ cái gì.

Đến một lúc sau Nhược Hề lấy lại tinh thần thì cũng dùng tinh thần lực điều tra chung quanh nhưng chẳng có phát hiện gì.

Cô thu hồi tinh thần lực âm thầm nhíu mày, chẳng tra được gì cả. Người giám thị nhà cô rốt cuộc ở nơi nào?

Sáng sớm hôm sau Nhược Hề rời giường lại cùng Bảo Bảo vào không gian tìm linh thảo.

Nhược Hề đi đến vị trí ngày hôm qua rồi bắt đầu từ đó tìm tiếp.

Đến nơi Nhược Hề lại phát hiện giống như cô đang dẫm lên cái gì đó mềm mềm, trơn trơn thế là toàn thân cô nổi hết da gà, da đầu cũng bắt đầu run lên.
 
Chương 182: Hiệu qủa


“Này!” Duy Nhược Hề đột nhiên nghe được thanh âm từ dưới chân truyền ra, một thanh âm vô cùng quen thuộc.

Nhược Hề lấy tay lau mồ hôi đang ào ào chảy xuống sau đó cuối đầu, quả nhiên là Bạch xà.

“A, thực xin lỗi Tiểu Bạch, ta không cố ý a.” Nhược Hề lập tức hô lên, cô thực sợ Tiểu Bạch lại biến thành một tên lỏa nam ra hù dọa cô.

Tiểu Bạch lại hừ một tiếng sau đó uốn éo trườn đi mất. Nhược Hề lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm linh thảo cùng Bảo Bảo nhưng là sau một ngày cũng không có thu hoạch gì. Nhưng là hôm nay thu hoạch cũng khá tốt, cô tìm được vài gốc nhân sâm. Cũng giống như gốc nhân sâm lúc trước, Nhược Hề vẫn đoán không được tuổi của nó, bởi vì ngốc nhân sâm ở nhà vẫn chưa ăn xong cho nên Nhược Hề chỉ nhớ lại vị trí mà không nhổ lên, cô đợi ăn xong gốc nhân sâm kia thì hãy nhổ tiếp còn không muộn.

Ngoài ra ngày hôm nay cô còn tìm được ít thảo dược trân quý và cả linh thảo nữa nhưng tiếc rằng không phải loại linh thảo mà Nhược Hề cần.

Hai ngày rất nhanh trôi đi...

Rồi lại ba ngày.....nhưng vẫn như trước không tìm được linh thảo mà Nhược Hề cần. Thẳng cho đến ngày thứ tư, tại một mảnh đất khô ráo Nhược Hề thấy được một gốc cây trông giống như hải tảo.

“A, Hải linh thảo!” Nhược Hề nhìn gốc thực vật nho nhỏ màu xanh biếc cách đó không xa kích động lên tiếng. Rốt cuộc có thể tìm thấy một gốc linh thảo có thể chữa trị cho dượng cho nên Nhược Hề vô cùng kích động. Mấy ngày liên tục ở trong không gian loạn chuyện, trên chân mọc không biết bao nhiêu vết phồng rốt cuộc cũng tìm được thứ cần thiết.

Duy Bảo Bảo nhìn nhìn gốc linh thảo rồi đang chuẩn bị mở miệng đánh tỉnh Duy Nhược Hề, kết quả nó còn chưa nói ra thì Duy Nhược Hề đã vọt lên phía trước.

Nhược Hề tiến lên đang chuẩn bị động thủ hái gốc linh thảo thì bỗng cảm giác trên tay truyền đến từng trận đau đớn. Sau đó lại tiếp tục thấy một cái lá cây màu xanh biếc đang phóng tới chỗ cô.

Sao lại thế này? Nhược Hề lăng lăng nhìn miệng vết thương trên tay? Ai đã công kích cô? Nhược Hề lại thoáng nhìn gốc linh thảo trước mặt...? Di? Linh Thảo? Hải Linh Thảo? Sao lại không thấy?

Nhược Hề xoa xao ánh mắt tựa hồ không dám tin gốc linh thảo lại không cánh mà bay.

“Mụ mụ...nó ở bên kia!” Thanh âm của Duy Bảo Bảo truyền vào trong đầu óc của Nhược Hề.

Nhược Hề theo bản năng nhìn lại phát hiện bên trái một gốc Hải Linh thảo đang lẳng lặng đứng ở đó, cô nhìn kỹ lại thì phát hiện nhan sắc cùng độ lớn nhỏ hệt gốc vừa rồi cô nhìn thấy.

Thế nào lại chạy đến bên kia? Nhược Hề trừng mắt mà nhìn, chẳng lẽ nó biết chạy sao chứ?

“Mụ mụ, nó là gốc Hải Linh Thảo khi nãy, vừa rồi mụ mụ dọa nó sợ.” Bảo Bảo biết gốc Hải Linh Thảo này đã thành tinh, hoàn toàn có khả năng hành tẩu trong đất.

“Nó từ bên kia chạy sang bên này sao?” Nhược Hề không rõ cho nên phải dùng tinh thần lực cùng Bảo Bảo câu thông, cô lại sợ dọa đến gốc linh thảo kia nữa.

“Mụ mụ, nó đã thành tinh cho nên biết chạy cũng là chuyện bình thường, gốc Hải linh thảo này đã có được bản thân ý thức cho nên mụ mụ muốn bắt lấy hắn thì sẽ gặp chút khó khăn.”

“Vậy ta nên làm sao bây giờ?” Duy Nhược Hề tiếp tục giương mắt nhìn gốc hải linh thảo kia, cô sợ chỉ chớp mắt một cái là nó chạy mất.

“Mụ mụ hãy liên hệ với nó sau đó dụ dỗ nó hiến cho mụ mụ một bộ phận trên thân thể. Gốc Hải linh thảo này có đến mấy ngàn năm cho lên chỉ cần một ít lá là có thể chữa khỏi bệnh cho Nghiêm thúc. Hơn nữa linh thảo rất tìm bởi vì nếu chúng không thành tinh thì cũng có linh thú ở bên cạnh bảo hộ rất khó lấy được. Không bằng mụ mụ liên hệ rồi làm bạn với nó, sau này cần cũng dễ tìm hơn.”

Duy Nhược Hề gật đầu sau đó chậm rãi ngồi xuống, cô phát hiện gốc linh thảo kia đang run thân mình một cách kịch liệt. Xem ra gốc linh thảo này lá gan thật nhỏ nha.

Lộ ra một nụ cười thật tươi sau đó Nhược Hề dùng tinh thần lực chậm rãi cảm thụ tư tưởng của gốc linh thảo trước mắt. Qua một lúc lâu cuối cùng Nhược Hề cũng cảm nhận được một tia ý thức của gốc thực vật này.

“Oa ao.... cái gì thật đáng sợ a! Trước giờ vẫn chưa gặp qua a....oa oa....” Hải linh thảo run thân mình một cách lợi hại khi phát hiện Duy Nhược Hề ở trước mặt nó.

Còn Duy Nhược Hề lúc này thì đầu đầy hắc tuyến khi nghe được ý thức của gốc linh thảo kia. Cô có đáng sợ vậy không?

Cô làm sao là cái gì chứ? Cô rõ ràng không phải là cái gì được không. Phi phi phi...cô rõ ràng là một con người thì làm sao là cái gì được chứ.

“Oa oa... mình có cần phải chạy trốn hay không, cái gì kia rất là khủng bố.”

Nghe được ý tưởng của gốc hải linh thảo Nhược Hề không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô đâu có khủng bố vậy chứ. Kế tiếp Nhược Hề lại tập trung tinh thần lực để câu thông với gốc linh thảo kia.

“Chào ngươi, ta là Duy Nhược Hề, ngươi có thể đem vài phiến lá cây trên người cho ta được không?” Duy Nhược Hề tự nhận cô cười lên là vô cùng ôn nhu.

Hải linh thảo lại tiếp tục run lên, “Oa oa.....quái vật cũng biết nói chuyện!”

“... ...”

Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẫn nại tiếp tục câu thông, “Ngoan, ta không phải quái vật nga, ta là nhân loại, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Hề, hoặc là gọi Duy Nhược Hề cũng được. Đương nhiên nếu ngươi nguyện ý thì gọi ta là Tiểu Hề tỷ tỷ cũng được. Cho nên ngươi có thể nguyện ý cấp tỷ tỷ hai cái lá cây được không?” Duy Nhược Hề giống như đang dụ con nít. Mặc dù gốc linh thảo này đã được mấy ngàn năm nhưng mà trí tuệ lại tương đương với trẻ con ba bốn tuổi cho nên gọi cô bằng tỷ tỷ cũng không có việc gì.

“Nhân loại? Hải linh thảo nghi hoặc, “Nhân loại là cái gì?”

“Nhân loại không phải là cái gì”, nhân loại là nhân loại thôi, cùng các ngươi không giống về chủng loại. “Này, cho ta hái cái lá cây trên người của ngươi nha.” Nhược Hề nhịn không được định đưa tay bắt lấy.

“Lá cây? Cho ngươi? Vì cái gì phải cho ngươi?” Hải linh thảo lại rơi vào mê hoặc. Cái nhân loại này thật là kỳ quái.

Duy Nhược Hề lại nhếch miệng cười, “Bởi vì nơi này chính là không gian của ta.” Cái gốc linh thảo này vì sao lại phiền toái như vậy chứ, cứ tiếp tục thế này còn không bằng cường đoạt đi.

“Oa oa....bại hoại, nơi này rõ ràng là nhà của ta nha!” Hải Linh thảo mặc kệ.

Đầu của Duy Nhược Hề lại bắt đầu đau lên, tay cũng càng ngày càng gần gốc linh thảo kia, “Đem hai cái lá cây cho ta đi!” Nếu nó không chịu đáp ứng thì một lát nữa Nhược Hề nhất định bạt hết lá của nó.

Hải Linh Thảo lắc lắc thân mình, “Vậy ngươi cho ta cái gì ăn đi! Trên người của ngươi có mùi của đồ ăn.”

Đồ ăn? Duy Nhược Hề nghi hoặc? Nó muốn ăn cái gì? Với lại một gốc cây làm sao có thể ăn được a? Nhược Hề cảm thấy bản thân bị một gốc cây lừa dối.

“Mụ mụ, nó không có lừa dối người, nó muốn ăn chính là tinh thần lực của mụ mụ, mụ mụ có thể đem tinh thần lực quán chú đến trên thân nó là được.” Bảo Bảo giải đáp nghi vấn giúp Nhược Hề.

Lúc này Duy Nhược Hề mới giật mình hiểu ra sau đó vội vàng đem tinh thần lực quán trên gốc linh thảo, lập tức Nhược Hề chợt nghe gốc linh thảo kia bắt đầu thoải mái lên tiếng, “Oa...thật là thoải mái nha, ăn thật ngon....nhiều một chút...nhiều một chút.....”

“Oa..nấc...no rồi!”

Duy Nhược Hề vừa nghe được gốc linh thảo bảo no lập tức thu hồi tinh thần lực. Trong lúc thu hồi tinh thần lực Nhược Hề còn nghe thấy gốc linh thảo phát ra không tha thanh âm, “Ăn no thật tốt, phải chi lúc nào cũng được thế này.”

“Được rồi, hiện tại có thể cho ta vài miếng lá cây được chưa.”

Hải linh thảo lúc này lắc lắc thân mình lớn tiếng nói: “Ân, cho thêm vài cái lá cây nữa cũng không có vấn đề gì.”

Duy Nhược Hề phen cái xem thường sau đó xoát xoát lấy vài cái lá cây trên thân nó.

Hái lá cây xong Nhược Hề liền mang theo Bảo Bảo trở về. Lúc chuẩn bị đi về trong đầu cô còn hiện lên thanh âm của Hải Linh Thảo, “Tiểu Hề tỷ tỷ, lần sau nhớ đến tìm ta nha.”

Nghe được thanh âm kém chút nữa là Nhược Hề bị rớt từ trên lưng Bảo Bảo xuống đất. Xem ra vài cái lá cây là không có ảnh hưởng gì đến gốc linh thảo kia.

Sau khi trở về Nhược Hề đem linh thảo đưa cho Duy mẹ đưa cho Tề Tiểu Mỹ. Bởi vì bác sĩ nói có thể trực tiếp ăn cho nên Nhược Hề cùng Duy mẹ tiến vào phòng của Nghiêm Liêm.

Bỗng lúc này Nhược Hề cảm thấy một cỗ kỳ dị năng lượng dao động, chẳng qua trong nháy mắt nó liền biến mất vô ảnh vô tung. Duy Nhược Hề ngốc lăng, sao thế này? Khẳng định không phải là ảo giác.

Xem ra Mặc Diễm nói không sai, quả thật có người giám thị Duy gia, hơn nữa lúc nãy cô vừa xuất ra linh thảo chuẩn bị cho dượng dùng. Duy Nhược Hề cười thầm, trong lòng giật mình hiểu ra, xem ra hết thảy đều hướng về linh thảo mà đến.

“Liêm, thế nào? Có cảm giác gì hay không?”

Trong lúc Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ xem ai đang giám thị nhà cô thì chợt nghe bên cạnh giọng nói của dì, phát hiện dì đã cho dượng ăn xong linh thảo.

Nghiêm Liêm cười cười nói, “Tiểu Mỹ, vừa mới ăn, thuốc tiên cũng không có nhanh đến vậy.”

“Bởi vì nó là linh thảo nha, cho nên ta mới nghĩ hiệu quả sẽ xuất hiện liền.” Bởi vì đã có Linh Thảo cho nên giọng nói của Tề Tiểu Mỹ cũng vui vẻ hẳn lên.

“DI”. Nghiêm Liêm chợt la lên một tiếng, “giống như có cảm giác.”

“Cảm giác gì?” mọi người vội vàng tiến lên phía trước muốn nhìn rõ miệng vết thương của Nghiêm Liêm xem có cái gì biến hóa.

“Cảm giác miệng vết thương nong nóng, nhột nhột nhưng lại thoải mái không thấy đau nữa.” Cảm giác rất kỳ diệu, Nghiêm Liêm cũng không rõ ràng lắm.

Duy Nhược Hề nghe xong âm thầm thở dài một hơi, xem ra dượng ăn linh thảo xong đã bắt đầu sinh ra dược tính, xem ra chỉ cần vài ngày là thương tật của dượng hoàn toàn tốt lên.

Cho nên vấn đề lo lắng nhất hiện tại là xem ra rốt cuộc ai đang giám thị Duy gia, ai đem dượng làm thành nông nỗi này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom