Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 682


Dung Chiêu uống sữa, không để ý tới hắn, chỉ nhìn vào bát, chậm rãi nói...

"Công dụng của sữa bột rất rộng, tương lai còn có thể thông qua thương mại biển tiêu thụ ra ngoài, sẽ cần rất nhiều bò dê và thảo nguyên rộng lớn để chăn nuôi, cùng với vô số dân du mục."

"Ta đã xác định có thể xây dựng dây chuyền sản xuất, cũng có thể xây dựng một số nhà máy sữa bột, tương lai các đồng cỏ rộng lớn sẽ chăn nuôi bò và dê, vắt sữa để bán cho các nhà máy sữa bột, vô số người định cư xung quanh các nhà máy sẽ tập trung vào chăn nuôi gia súc."

"Ngoài ra, thịt khô, sản phẩm lông thú, da bò da dê đều có thể thu mua làm thành sản phẩm, những người chăn nuôi có thể làm giàu, cứ thế, nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua sẽ là thứ bảo đảm sinh tồn cho bọn họ."

Khóe miệng cô nhếch lên, uống hết sữa, đem bát đặt trên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng trên triều đã an tĩnh đến cực điểm, tiếng động này rất rõ ràng.

"Đến lúc đó, nếu dân du mục khiến Đại Nhạn ta không vui, không cần động võ, chỉ cần dừng lại tất cả nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua là được."

Bọn họ sống bằng nghề này, đương nhiên sẽ nuôi rất nhiều bò và dê.

Một khi dừng lại, không chỉ dừng lại nguồn thu nhập của bọn họ, thảo nguyên bao la không chỗ nào có thể tiêu thụ bò dê đều trở thành gánh nặng của bọn họ.

Mà một khi đã quen sống tốt, sẽ muốn trở lại cuộc sống ăn không đủ no trước đây sao?

Đây là một tính toán đôi bân cùng có lợi.

Dung Chiêu đứng trên triều, một thân hồng trang thập phần bắt mắt.

Từ sau khi cô mặc hồng trang xuất hiện, tất cả mọi người nhìn thấy màu đỏ đều theo bản năng nghĩ đến cô, chói mắt làm cho người ta vô cùng khó quên.

Lúc này cô vuốt mái tóc mềm mại, khóe miệng mỉm cười, mi tâm một nốt ruồi đỏ cùng trang phục đỏ nổi bật, rực rỡ loá mắt.

Người ôn hòa như vậy, ngữ khí mang theo ý cười, dùng mưu kệ giải quyết nan đề phương bắc quấy nhiễu triều đình Trung Nguyên mấy trăm năm. "Nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua là liên doanh, 50% cổ phần nên thuộc về triều đình, đời đời lệ thuộc về Đại Nhạn."

Dung Chiêu giơ tay, gương mặt mỉm cười, nốt ruồi đỏ ửng...

"50% cổ phần còn lại thuộc về Bắc Yến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-682.html.]

Tay áo màu đỏ phô trương, ngón tay thon dài mảnh khảnh vươn ra, chữa thẳng về phương bắc!...

Đây là làm ăn?

Không, đây là dương mưu xâm chiếm Bắc Yến.

Một sinh ý có thể làm cho Bắc Yến giàu có và sung túc, Bắc Yến cam lòng bỏ qua sao?

Mà Bắc Yến giàu có sung túc, Đại Nhạn Triều sẽ sợ sao?

Sẽ không, bởi vì nguồn kinh tế làm cho bọn chúng giàu có nắm trên tay Đại Nhạn.

Sữa bột, sản phẩm lông cừu, da trâu da dê, nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua muốn phát triển phải có thị trường khổng lồ, thị trường này ở Đại Nhạn và hải ngoại.

Thị trường nằm trên tay Đại Nhạn, mậu dịch biển cũng nằm trên tay Đại Nhạn.

Đại Nhạn có thể ra hải ngoại, có thể xây dựng nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua ở các châu quận khác, nhưng Bắc Yến không thể vượt qua triều đại Đại Nhạn đi tìm thị trường mới.

Huống hồ, những nhà máy này không cần người sao?

Nhà máy khởi công, sẽ có bao nhiêu người Bắc Yến chinh chiến trên ngựa được ổn định, không thể tập kích quấy nhiễu biên quan nữa?

Mọi người nhìn Dung Chiêu, tất cả đều trầm mặc.

Đây là biện pháp vượt ra ngoài suy nghĩ bọn họ, nhưng chắc chắn thực sự là một cách hữu ích.

Tựa như trước đó bọn họ không dám để cho Dung Chiêu chết, tương lai dân du mục Bắc Yến nhất định cũng sẽ duy trì nhà máy sữa bột và nhà máy thu mua chế tạo.

Không đánh mà thắng, còn có thể hoàn toàn giải quyết nguy cơ Bắc Yến.

Sau ngân hàng, Dung Chiêu quả thật không còn nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa, tiền đã đủ nhiều, việc làm ăn của cô đơn giản nhưng lại cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể bằng thiên quân vạn mã.
 
Chương 683


Lại nhìn Dung Chiêu, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp.

Dung thế tử nhìn như ôn hòa, trên tay chỉ có kinh doanh, nhưng lại có thể mang đến tiền tài cuồn cuộn, còn có thể giải quyết nan đề suốt mấy trăm năm!

Dung Chiêu bắt đầu kinh doanh từ khi nào?

Là lúc biên quan còn chưa thắng lợi.

Khi đó, Dung Chiêu đã chuẩn bị cho hiện tại sao?

Trương thừa tướng cũng không thể chống lại cảm giác hô hấp dồn dập.

Dung Chiêu không vào triều, bỏ ra ngoài nghiên cứu làm ăn gì đó, mọi người mặt ngoài không dám nói, nhưng lại nói thầm cô nhát gan, chỉ là nữ tử vân vân.

Nhưng cô đột nhiên xuất hiện liền hạ thấp việc bọn họ ngày ngày cần cù chăm chỉ vào triều!

Loại cảm giác này làm cho bá quan không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót.

Bên trên, Vĩnh Minh Đế nhẹ giọng hỏi: "A Chiêu, ngươi là muốn bọn họ dùng gấp năm lần dê bò ngựa mua 50% cổ phần?"

Dung Chiêu cười khẽ: "Không, còn phải thêm điều kiện mua ngựa giá thấp hàng năm."

50% cổ phần, tuyệt đối xứng đáng!

Công nghệ của nhà máy sữa bột và nhà máy sản xuất thu mua, xứng đáng cái giá này.

Bắc Yến chỉ cần có sức phán đoán, cơ bản không thể không đồng ý.

Nhà máy sữa bột không chỉ là thu nhập khổng lồ, còn có thể khiến cho dân du mục có thể sống những ngày tốt lành.

Từ chối như thế nào?

Song phương hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần không làm loạn, Đại Nhạn cũng sẽ không động võ với Bắc Yến.

Cùng có lợi cùng thắng, chỉ cần hợp tác đều có lời.

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười vui sướng như lúc biên quan đại thắng.

Sữa trên tay đã lạnh, nhưng hắn uống một ngụm, cất giọng khen: "Ngon lắm là đồ tốt A Chiêu quả nhiên đại tài đúng là cánh tay của Đại Nhạn."

Các quan viên liếc mắt nhìn nhau, lập tức mạnh mẽ rời khỏi hàng... đi bưng bát.

Trịnh đại nhân sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, nhưng đã chậm.

Trên bàn chỉ còn lại một đống bát rỗng.

Chỉ có mấy đại quan phía trước lấy được, lúc này đang uống, tất cả đều lớn tiếng tán dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-683.html.]

"Ngon quá."

"Quả nhiên là vật tốt, sau này nhất định phải mua một ít.

"Ta cảm thấy uống xong một chén, tinh thần sảng khoái a.

"Ha ha ha, đồ tốt uống ngon lắm!"...

Trịnh đại nhân ngẫm lại lời nói vừa rồi của Dung Chiêu, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình...

Hắn kéo ra một nụ cười, lớn tiếng nói: "Nhìn là biết ngon rồi, nhất định là vật tốt!"

Uống ngon như vậy sao?

Không quan trọng!

Trên triều hiện tại rất giống chợ, tất cả mọi người vây quanh một cái bàn.

Trương Trường Hành lặng lẽ tiến lên trước mặt cha mình,"Cha, cho con uống một chút."

Hắn đứng sau cùng, làm sao cướp được?

Trương thừa tướng uống một ngụm, khẽ mỉm cười: "Hết rồi, lát nữa tự mình đi tìm Dung thế tử đi."

Trương Trường Hành: "..."

Lại nhìn phía sau, Quan đại nhân đưa bát cho Quan Mộng Sinh.

Quả nhiên, cha hắn không đáng tin!

Vĩnh Minh Đế bên trên đưa bát cho thái giám, nhìn xuống phía dưới, một thân hồng trang trên triều thật sự rất chói mắt.

Lúc này hắn nhìn cô, thấy thế nào cũng hài lòng.

Muốn tiền liền cho tiền, có phiền toái trực tiếp đưa ra biện pháp, chỉ hời hợt nói một câu đã giải quyết xong.

Hơn nữa còn là nữ tử, không về phe ai, không uy h.i.ế.p chính mình. Vĩnh Minh Đế thật sự hài lòng tới cực điểm.

Dung Chiêu thấy Vĩnh Minh Đế nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Hoàng thượng, thần nghiên cứu sữa bột, mua bò dê, tìm thợ thủ công và người chăn nuôi, tốn không ít tiền đâu! Hoàng thượng thanh toán cho thần đi."

Cổ phần của hai nhà máy này cô không chuẩn bị nhận.

Việc liên quan đến hai nước, cô cũng sống không được cả đời, cần gì xen vào?

Hơn nữa, đối với Dung Chiêu hiện tại mà nói, tiền này cũng không tính là gì, ngân hàng và hải mậu đã cho cô tài phú địch quốc, lấy thêm cổ phần của hai nhà máy, thuần túy là tự tìm phiền toái.

Cô chỉ cần đình chiến và công nghiệp hóa.
 
Chương 683


Lại nhìn Dung Chiêu, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp.

Dung thế tử nhìn như ôn hòa, trên tay chỉ có kinh doanh, nhưng lại có thể mang đến tiền tài cuồn cuộn, còn có thể giải quyết nan đề suốt mấy trăm năm!

Dung Chiêu bắt đầu kinh doanh từ khi nào?

Là lúc biên quan còn chưa thắng lợi.

Khi đó, Dung Chiêu đã chuẩn bị cho hiện tại sao?

Trương thừa tướng cũng không thể chống lại cảm giác hô hấp dồn dập.

Dung Chiêu không vào triều, bỏ ra ngoài nghiên cứu làm ăn gì đó, mọi người mặt ngoài không dám nói, nhưng lại nói thầm cô nhát gan, chỉ là nữ tử vân vân.

Nhưng cô đột nhiên xuất hiện liền hạ thấp việc bọn họ ngày ngày cần cù chăm chỉ vào triều!

Loại cảm giác này làm cho bá quan không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót.

Bên trên, Vĩnh Minh Đế nhẹ giọng hỏi: "A Chiêu, ngươi là muốn bọn họ dùng gấp năm lần dê bò ngựa mua 50% cổ phần?"

Dung Chiêu cười khẽ: "Không, còn phải thêm điều kiện mua ngựa giá thấp hàng năm."

50% cổ phần, tuyệt đối xứng đáng!

Công nghệ của nhà máy sữa bột và nhà máy sản xuất thu mua, xứng đáng cái giá này.

Bắc Yến chỉ cần có sức phán đoán, cơ bản không thể không đồng ý.

Nhà máy sữa bột không chỉ là thu nhập khổng lồ, còn có thể khiến cho dân du mục có thể sống những ngày tốt lành.

Từ chối như thế nào?

Song phương hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần không làm loạn, Đại Nhạn cũng sẽ không động võ với Bắc Yến.

Cùng có lợi cùng thắng, chỉ cần hợp tác đều có lời.

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười vui sướng như lúc biên quan đại thắng.

Sữa trên tay đã lạnh, nhưng hắn uống một ngụm, cất giọng khen: "Ngon lắm là đồ tốt A Chiêu quả nhiên đại tài đúng là cánh tay của Đại Nhạn."

Các quan viên liếc mắt nhìn nhau, lập tức mạnh mẽ rời khỏi hàng... đi bưng bát.

Trịnh đại nhân sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, nhưng đã chậm.

Trên bàn chỉ còn lại một đống bát rỗng.

Chỉ có mấy đại quan phía trước lấy được, lúc này đang uống, tất cả đều lớn tiếng tán dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-683.html.]

"Ngon quá."

"Quả nhiên là vật tốt, sau này nhất định phải mua một ít.

"Ta cảm thấy uống xong một chén, tinh thần sảng khoái a.

"Ha ha ha, đồ tốt uống ngon lắm!"...

Trịnh đại nhân ngẫm lại lời nói vừa rồi của Dung Chiêu, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình...

Hắn kéo ra một nụ cười, lớn tiếng nói: "Nhìn là biết ngon rồi, nhất định là vật tốt!"

Uống ngon như vậy sao?

Không quan trọng!

Trên triều hiện tại rất giống chợ, tất cả mọi người vây quanh một cái bàn.

Trương Trường Hành lặng lẽ tiến lên trước mặt cha mình,"Cha, cho con uống một chút."

Hắn đứng sau cùng, làm sao cướp được?

Trương thừa tướng uống một ngụm, khẽ mỉm cười: "Hết rồi, lát nữa tự mình đi tìm Dung thế tử đi."

Trương Trường Hành: "..."

Lại nhìn phía sau, Quan đại nhân đưa bát cho Quan Mộng Sinh.

Quả nhiên, cha hắn không đáng tin!

Vĩnh Minh Đế bên trên đưa bát cho thái giám, nhìn xuống phía dưới, một thân hồng trang trên triều thật sự rất chói mắt.

Lúc này hắn nhìn cô, thấy thế nào cũng hài lòng.

Muốn tiền liền cho tiền, có phiền toái trực tiếp đưa ra biện pháp, chỉ hời hợt nói một câu đã giải quyết xong.

Hơn nữa còn là nữ tử, không về phe ai, không uy h.i.ế.p chính mình. Vĩnh Minh Đế thật sự hài lòng tới cực điểm.

Dung Chiêu thấy Vĩnh Minh Đế nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Hoàng thượng, thần nghiên cứu sữa bột, mua bò dê, tìm thợ thủ công và người chăn nuôi, tốn không ít tiền đâu! Hoàng thượng thanh toán cho thần đi."

Cổ phần của hai nhà máy này cô không chuẩn bị nhận.

Việc liên quan đến hai nước, cô cũng sống không được cả đời, cần gì xen vào?

Hơn nữa, đối với Dung Chiêu hiện tại mà nói, tiền này cũng không tính là gì, ngân hàng và hải mậu đã cho cô tài phú địch quốc, lấy thêm cổ phần của hai nhà máy, thuần túy là tự tìm phiền toái.

Cô chỉ cần đình chiến và công nghiệp hóa.
 
Chương 683


Lại nhìn Dung Chiêu, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp.

Dung thế tử nhìn như ôn hòa, trên tay chỉ có kinh doanh, nhưng lại có thể mang đến tiền tài cuồn cuộn, còn có thể giải quyết nan đề suốt mấy trăm năm!

Dung Chiêu bắt đầu kinh doanh từ khi nào?

Là lúc biên quan còn chưa thắng lợi.

Khi đó, Dung Chiêu đã chuẩn bị cho hiện tại sao?

Trương thừa tướng cũng không thể chống lại cảm giác hô hấp dồn dập.

Dung Chiêu không vào triều, bỏ ra ngoài nghiên cứu làm ăn gì đó, mọi người mặt ngoài không dám nói, nhưng lại nói thầm cô nhát gan, chỉ là nữ tử vân vân.

Nhưng cô đột nhiên xuất hiện liền hạ thấp việc bọn họ ngày ngày cần cù chăm chỉ vào triều!

Loại cảm giác này làm cho bá quan không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót.

Bên trên, Vĩnh Minh Đế nhẹ giọng hỏi: "A Chiêu, ngươi là muốn bọn họ dùng gấp năm lần dê bò ngựa mua 50% cổ phần?"

Dung Chiêu cười khẽ: "Không, còn phải thêm điều kiện mua ngựa giá thấp hàng năm."

50% cổ phần, tuyệt đối xứng đáng!

Công nghệ của nhà máy sữa bột và nhà máy sản xuất thu mua, xứng đáng cái giá này.

Bắc Yến chỉ cần có sức phán đoán, cơ bản không thể không đồng ý.

Nhà máy sữa bột không chỉ là thu nhập khổng lồ, còn có thể khiến cho dân du mục có thể sống những ngày tốt lành.

Từ chối như thế nào?

Song phương hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần không làm loạn, Đại Nhạn cũng sẽ không động võ với Bắc Yến.

Cùng có lợi cùng thắng, chỉ cần hợp tác đều có lời.

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười vui sướng như lúc biên quan đại thắng.

Sữa trên tay đã lạnh, nhưng hắn uống một ngụm, cất giọng khen: "Ngon lắm là đồ tốt A Chiêu quả nhiên đại tài đúng là cánh tay của Đại Nhạn."

Các quan viên liếc mắt nhìn nhau, lập tức mạnh mẽ rời khỏi hàng... đi bưng bát.

Trịnh đại nhân sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, nhưng đã chậm.

Trên bàn chỉ còn lại một đống bát rỗng.

Chỉ có mấy đại quan phía trước lấy được, lúc này đang uống, tất cả đều lớn tiếng tán dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-683.html.]

"Ngon quá."

"Quả nhiên là vật tốt, sau này nhất định phải mua một ít.

"Ta cảm thấy uống xong một chén, tinh thần sảng khoái a.

"Ha ha ha, đồ tốt uống ngon lắm!"...

Trịnh đại nhân ngẫm lại lời nói vừa rồi của Dung Chiêu, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình...

Hắn kéo ra một nụ cười, lớn tiếng nói: "Nhìn là biết ngon rồi, nhất định là vật tốt!"

Uống ngon như vậy sao?

Không quan trọng!

Trên triều hiện tại rất giống chợ, tất cả mọi người vây quanh một cái bàn.

Trương Trường Hành lặng lẽ tiến lên trước mặt cha mình,"Cha, cho con uống một chút."

Hắn đứng sau cùng, làm sao cướp được?

Trương thừa tướng uống một ngụm, khẽ mỉm cười: "Hết rồi, lát nữa tự mình đi tìm Dung thế tử đi."

Trương Trường Hành: "..."

Lại nhìn phía sau, Quan đại nhân đưa bát cho Quan Mộng Sinh.

Quả nhiên, cha hắn không đáng tin!

Vĩnh Minh Đế bên trên đưa bát cho thái giám, nhìn xuống phía dưới, một thân hồng trang trên triều thật sự rất chói mắt.

Lúc này hắn nhìn cô, thấy thế nào cũng hài lòng.

Muốn tiền liền cho tiền, có phiền toái trực tiếp đưa ra biện pháp, chỉ hời hợt nói một câu đã giải quyết xong.

Hơn nữa còn là nữ tử, không về phe ai, không uy h.i.ế.p chính mình. Vĩnh Minh Đế thật sự hài lòng tới cực điểm.

Dung Chiêu thấy Vĩnh Minh Đế nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Hoàng thượng, thần nghiên cứu sữa bột, mua bò dê, tìm thợ thủ công và người chăn nuôi, tốn không ít tiền đâu! Hoàng thượng thanh toán cho thần đi."

Cổ phần của hai nhà máy này cô không chuẩn bị nhận.

Việc liên quan đến hai nước, cô cũng sống không được cả đời, cần gì xen vào?

Hơn nữa, đối với Dung Chiêu hiện tại mà nói, tiền này cũng không tính là gì, ngân hàng và hải mậu đã cho cô tài phú địch quốc, lấy thêm cổ phần của hai nhà máy, thuần túy là tự tìm phiền toái.

Cô chỉ cần đình chiến và công nghiệp hóa.
 
Chương 684


Mọi người: "..."

Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!

Trên ghế, Vĩnh Minh Đế cười gật đầu: "Ngươi chớ lừa trẫm, khố phòng An Khánh Vương phủ của ngươi chỉ sợ còn có tiền hơn trẫm, tiền này ngươi bỏ ra."

Dung Chiêu lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất.

Dẫn tới không ít người bật cười.

Vĩnh Minh Đế mở miệng lần nữa: "Trẫm cho ngươi một phần thưởng, gia phong An Khánh Vương thế tử, Hộ bộ thị lang Dung Chiêu là Thái phó của Thái tử."

Cả triều văn võ đều ngẩn người, mãnh liệt ngẩng đầu lên.

Hiện giờ Thái tử còn chưa định, vẫn đang tranh đoạt, thế mà trước tiên lập Dung Chiêu làm Thái phó cho Thái tử!

Thái phó Thái tử là tòng nhất phẩm, cuối năm Dung Chiêu sẽ là chính nhất phẩm Lại bộ thượng thư, tương lai còn là vương gia khác họ duy nhất, An Khánh Vương.

Tước vị, thực quyền, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Một nữ tử lại nắm giữ quyền lực cực lớn, quyền khuynh triều dã.

Mà cô bây giờ, bất quá mười tám tuổi.

Dung Chiêu lại rất bình tĩnh, công lao lần này của cô Vĩnh Minh Đế không thể không thưởng, tuy rằng hào phóng hơn so với cô tưởng tượng, nhưng cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Dung Chiêu giơ tay hành lễ: "Tạ Hoàng thượng!"...

Tin tức ngày đó liền truyền khắp kinh thành.

"Nghe nói Dung thế tử lập công, Hoàng thượng phong làm Thái phó cho Thái tử."

"Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!"

"Công gì các ngươi biết không?"

"Không biết, nhưng cũng không quan trọng, Dung thái phó công lao nhiều như vậy, phong nhiều hơn cũng không phải không được."

"Ngươi lại quên mất Dung thế tử là nữ tử..."

"Vậy thì sao? Dung thế tử thật sự có năng lực, ngươi đừng coi thường Dân chúng vô cùng thích Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-684.html.]

Trong mắt bọn họ, phong cho Dung Chiêu bao nhiêu quan vị đều xứng đáng.

"Dung đại nhân hiện giờ được phong làm Thái phó, tuy rằng chỉ là hư hàm, nhưng cũng nói rõ thái độ của Hoàng thượng." Thang tiên sinh nhẹ nhàng nói.

Cẩn vương chậm rãi gật đầu,"Là muốn đoạt đích không liên lụy đến A Chiêu, cô là người của Thái tử tương lai."

Thái tử tương lai, chính là Hoàng đế tương lai.

Vĩnh Minh Đế tuy rằng đã già, cố chấp, điên cuồng, lòng ngờ vực nặng nề, nhưng hắn vẫn là Hoàng đế, thần tử tốt như vậy hắn phải bảo vệ cho triều sau, để Dung Chiêu tiếp tục dốc sức cho Hoàng đế tương lai.

Thang tiên sinh nhìn Cẩn vương, nhẹ giọng nói: "Dung thái phó có tài."

Thôi thái phó là chính nhất phẩm, Dung thái phó là tòng nhất phẩm.

Nhưng Thôi thái phó trở thành thái phó mất bao lâu, Dung Chiêu mới bao lâu?

Bất quá hai năm mà thôi.

Nhưng đoạn đường này cô đi quá ổn định.

Chức vị An Khánh Vương tương lai chắc chắn là của cô.

Hộ bộ thị lang là bởi vì Hộ bộ thiếu tiền cho nên phái cô tới gánh vác nhiệm vụ trọng yếu.

Mà cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ này, còn hoàn thành rất xuất sắc.

Hộ bộ bây giờ chân chính chưởng quản tiền bạc thiên hạ, vị trí này không ai dám ngồi, cô cho dù không trở thành Hộ bộ thượng thư, cũng là người nắm giữ kinh tế quốc gia!

Chức vị Hộ bộ thượng thư, cô xứng đáng.

Vậy Thái phó Thái tử thì sao?

Đồng dạng không ai có thể nói ra lời phản đối, không đơn giản là bởi vì đây chỉ là hư hàm, cũng không đơn giản là bởi vì các công tích của cô, hay bởi vì cô là tâm phúc mà Vĩnh Minh Đế lưu lại cho Hoàng đế tương lai.

Mỗi một bước, mỗi một chức quan đều rất xứng đáng, làm cho người ta không thể phản bác.

Khen một câu Dung thái phó có đại tài đã là thật tâm kính phục....

Nôi dung hòa đàm đã thav đổi. Sứ giả Bắc Yến không làm chủ được, ra roi thúc ngựa chạy về Bắc Yến, đi thương lượng với Bắc Yến Vương.

Ngày 15 tháng 7, Bắc Yến phái sứ giả có địa vị hơn, ra roi thúc ngựa vào kinh thành, đồng ý nội dung hòa đàm, mang hiệp ước đồng minh về cho Bắc Yến Vương đóng dấu, cùng với hiệp ước nhà xưởng song phương.
 
Chương 684


Mọi người: "..."

Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!

Trên ghế, Vĩnh Minh Đế cười gật đầu: "Ngươi chớ lừa trẫm, khố phòng An Khánh Vương phủ của ngươi chỉ sợ còn có tiền hơn trẫm, tiền này ngươi bỏ ra."

Dung Chiêu lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất.

Dẫn tới không ít người bật cười.

Vĩnh Minh Đế mở miệng lần nữa: "Trẫm cho ngươi một phần thưởng, gia phong An Khánh Vương thế tử, Hộ bộ thị lang Dung Chiêu là Thái phó của Thái tử."

Cả triều văn võ đều ngẩn người, mãnh liệt ngẩng đầu lên.

Hiện giờ Thái tử còn chưa định, vẫn đang tranh đoạt, thế mà trước tiên lập Dung Chiêu làm Thái phó cho Thái tử!

Thái phó Thái tử là tòng nhất phẩm, cuối năm Dung Chiêu sẽ là chính nhất phẩm Lại bộ thượng thư, tương lai còn là vương gia khác họ duy nhất, An Khánh Vương.

Tước vị, thực quyền, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Một nữ tử lại nắm giữ quyền lực cực lớn, quyền khuynh triều dã.

Mà cô bây giờ, bất quá mười tám tuổi.

Dung Chiêu lại rất bình tĩnh, công lao lần này của cô Vĩnh Minh Đế không thể không thưởng, tuy rằng hào phóng hơn so với cô tưởng tượng, nhưng cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Dung Chiêu giơ tay hành lễ: "Tạ Hoàng thượng!"...

Tin tức ngày đó liền truyền khắp kinh thành.

"Nghe nói Dung thế tử lập công, Hoàng thượng phong làm Thái phó cho Thái tử."

"Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!"

"Công gì các ngươi biết không?"

"Không biết, nhưng cũng không quan trọng, Dung thái phó công lao nhiều như vậy, phong nhiều hơn cũng không phải không được."

"Ngươi lại quên mất Dung thế tử là nữ tử..."

"Vậy thì sao? Dung thế tử thật sự có năng lực, ngươi đừng coi thường Dân chúng vô cùng thích Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-684.html.]

Trong mắt bọn họ, phong cho Dung Chiêu bao nhiêu quan vị đều xứng đáng.

"Dung đại nhân hiện giờ được phong làm Thái phó, tuy rằng chỉ là hư hàm, nhưng cũng nói rõ thái độ của Hoàng thượng." Thang tiên sinh nhẹ nhàng nói.

Cẩn vương chậm rãi gật đầu,"Là muốn đoạt đích không liên lụy đến A Chiêu, cô là người của Thái tử tương lai."

Thái tử tương lai, chính là Hoàng đế tương lai.

Vĩnh Minh Đế tuy rằng đã già, cố chấp, điên cuồng, lòng ngờ vực nặng nề, nhưng hắn vẫn là Hoàng đế, thần tử tốt như vậy hắn phải bảo vệ cho triều sau, để Dung Chiêu tiếp tục dốc sức cho Hoàng đế tương lai.

Thang tiên sinh nhìn Cẩn vương, nhẹ giọng nói: "Dung thái phó có tài."

Thôi thái phó là chính nhất phẩm, Dung thái phó là tòng nhất phẩm.

Nhưng Thôi thái phó trở thành thái phó mất bao lâu, Dung Chiêu mới bao lâu?

Bất quá hai năm mà thôi.

Nhưng đoạn đường này cô đi quá ổn định.

Chức vị An Khánh Vương tương lai chắc chắn là của cô.

Hộ bộ thị lang là bởi vì Hộ bộ thiếu tiền cho nên phái cô tới gánh vác nhiệm vụ trọng yếu.

Mà cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ này, còn hoàn thành rất xuất sắc.

Hộ bộ bây giờ chân chính chưởng quản tiền bạc thiên hạ, vị trí này không ai dám ngồi, cô cho dù không trở thành Hộ bộ thượng thư, cũng là người nắm giữ kinh tế quốc gia!

Chức vị Hộ bộ thượng thư, cô xứng đáng.

Vậy Thái phó Thái tử thì sao?

Đồng dạng không ai có thể nói ra lời phản đối, không đơn giản là bởi vì đây chỉ là hư hàm, cũng không đơn giản là bởi vì các công tích của cô, hay bởi vì cô là tâm phúc mà Vĩnh Minh Đế lưu lại cho Hoàng đế tương lai.

Mỗi một bước, mỗi một chức quan đều rất xứng đáng, làm cho người ta không thể phản bác.

Khen một câu Dung thái phó có đại tài đã là thật tâm kính phục....

Nôi dung hòa đàm đã thav đổi. Sứ giả Bắc Yến không làm chủ được, ra roi thúc ngựa chạy về Bắc Yến, đi thương lượng với Bắc Yến Vương.

Ngày 15 tháng 7, Bắc Yến phái sứ giả có địa vị hơn, ra roi thúc ngựa vào kinh thành, đồng ý nội dung hòa đàm, mang hiệp ước đồng minh về cho Bắc Yến Vương đóng dấu, cùng với hiệp ước nhà xưởng song phương.
 
Chương 684


Mọi người: "..."

Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!

Trên ghế, Vĩnh Minh Đế cười gật đầu: "Ngươi chớ lừa trẫm, khố phòng An Khánh Vương phủ của ngươi chỉ sợ còn có tiền hơn trẫm, tiền này ngươi bỏ ra."

Dung Chiêu lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất.

Dẫn tới không ít người bật cười.

Vĩnh Minh Đế mở miệng lần nữa: "Trẫm cho ngươi một phần thưởng, gia phong An Khánh Vương thế tử, Hộ bộ thị lang Dung Chiêu là Thái phó của Thái tử."

Cả triều văn võ đều ngẩn người, mãnh liệt ngẩng đầu lên.

Hiện giờ Thái tử còn chưa định, vẫn đang tranh đoạt, thế mà trước tiên lập Dung Chiêu làm Thái phó cho Thái tử!

Thái phó Thái tử là tòng nhất phẩm, cuối năm Dung Chiêu sẽ là chính nhất phẩm Lại bộ thượng thư, tương lai còn là vương gia khác họ duy nhất, An Khánh Vương.

Tước vị, thực quyền, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Một nữ tử lại nắm giữ quyền lực cực lớn, quyền khuynh triều dã.

Mà cô bây giờ, bất quá mười tám tuổi.

Dung Chiêu lại rất bình tĩnh, công lao lần này của cô Vĩnh Minh Đế không thể không thưởng, tuy rằng hào phóng hơn so với cô tưởng tượng, nhưng cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Dung Chiêu giơ tay hành lễ: "Tạ Hoàng thượng!"...

Tin tức ngày đó liền truyền khắp kinh thành.

"Nghe nói Dung thế tử lập công, Hoàng thượng phong làm Thái phó cho Thái tử."

"Chậc, quả nhiên không hổ là Dung thế tử!"

"Công gì các ngươi biết không?"

"Không biết, nhưng cũng không quan trọng, Dung thái phó công lao nhiều như vậy, phong nhiều hơn cũng không phải không được."

"Ngươi lại quên mất Dung thế tử là nữ tử..."

"Vậy thì sao? Dung thế tử thật sự có năng lực, ngươi đừng coi thường Dân chúng vô cùng thích Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-684.html.]

Trong mắt bọn họ, phong cho Dung Chiêu bao nhiêu quan vị đều xứng đáng.

"Dung đại nhân hiện giờ được phong làm Thái phó, tuy rằng chỉ là hư hàm, nhưng cũng nói rõ thái độ của Hoàng thượng." Thang tiên sinh nhẹ nhàng nói.

Cẩn vương chậm rãi gật đầu,"Là muốn đoạt đích không liên lụy đến A Chiêu, cô là người của Thái tử tương lai."

Thái tử tương lai, chính là Hoàng đế tương lai.

Vĩnh Minh Đế tuy rằng đã già, cố chấp, điên cuồng, lòng ngờ vực nặng nề, nhưng hắn vẫn là Hoàng đế, thần tử tốt như vậy hắn phải bảo vệ cho triều sau, để Dung Chiêu tiếp tục dốc sức cho Hoàng đế tương lai.

Thang tiên sinh nhìn Cẩn vương, nhẹ giọng nói: "Dung thái phó có tài."

Thôi thái phó là chính nhất phẩm, Dung thái phó là tòng nhất phẩm.

Nhưng Thôi thái phó trở thành thái phó mất bao lâu, Dung Chiêu mới bao lâu?

Bất quá hai năm mà thôi.

Nhưng đoạn đường này cô đi quá ổn định.

Chức vị An Khánh Vương tương lai chắc chắn là của cô.

Hộ bộ thị lang là bởi vì Hộ bộ thiếu tiền cho nên phái cô tới gánh vác nhiệm vụ trọng yếu.

Mà cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ này, còn hoàn thành rất xuất sắc.

Hộ bộ bây giờ chân chính chưởng quản tiền bạc thiên hạ, vị trí này không ai dám ngồi, cô cho dù không trở thành Hộ bộ thượng thư, cũng là người nắm giữ kinh tế quốc gia!

Chức vị Hộ bộ thượng thư, cô xứng đáng.

Vậy Thái phó Thái tử thì sao?

Đồng dạng không ai có thể nói ra lời phản đối, không đơn giản là bởi vì đây chỉ là hư hàm, cũng không đơn giản là bởi vì các công tích của cô, hay bởi vì cô là tâm phúc mà Vĩnh Minh Đế lưu lại cho Hoàng đế tương lai.

Mỗi một bước, mỗi một chức quan đều rất xứng đáng, làm cho người ta không thể phản bác.

Khen một câu Dung thái phó có đại tài đã là thật tâm kính phục....

Nôi dung hòa đàm đã thav đổi. Sứ giả Bắc Yến không làm chủ được, ra roi thúc ngựa chạy về Bắc Yến, đi thương lượng với Bắc Yến Vương.

Ngày 15 tháng 7, Bắc Yến phái sứ giả có địa vị hơn, ra roi thúc ngựa vào kinh thành, đồng ý nội dung hòa đàm, mang hiệp ước đồng minh về cho Bắc Yến Vương đóng dấu, cùng với hiệp ước nhà xưởng song phương.
 
Chương 685


Ngày 18 tháng 7, do Du thân vương tự mình dẫn đội, Quan Mộng Sinh, quan viên Hộ bộ, quan viên Công bộ, sứ giả Bắc Yến đồng hành, cùng với toàn bộ đoàn đội trong dây chuyền sản xuất của Dung Chiêu đi biên quan.

Bọn họ muốn thành lập nhà máy sữa bột cùng nhà máy thu mua chế tạo ở Tầm Châu và thảo nguyên, mà bên kia Bắc Yến Vương đã mong ngóng chờ đợi.

Sắp bắt đầu một chương mới sau khi chiến tranh kết thúc.

An vương còn đang trấn thủ biên quan, cần ở lại một đoạn thời gian, chờ đợi biên quan bàn bạc thuận lợi.

Nhưng cũng không ở lại bao lâu, An vương có thể hồi kinh.

Tây Bát Vương bối rối.

Huynh đệ, ta vừa mới giúp ngươi đối phó Đại Nhạn, quay đầu ngươi liền cùng địch quân hợp tác?

Tình bạn ở đâu?

Đạo đức ở chỗ nào?!

Bắc Yến Vương và Tây Bát Vương là tự phong, tuy là tiểu quốc, nhưng cũng có vua của mình, Bắc Yến thuộc về Bắc Yến Vương, Tây Bát thuộc về Tây Bát Vương.

Thời điểm tiền triều, Hoàng đế còn muốn lôi kéo lấy lòng bọn họ.

Điều này hoàn toàn khác với thân vương triều Đại Nhạn.

Bắc Yến Vương cùng Tây Bát Vương có địa bàn của mình, mà thân vương như An Khánh Vương chỉ là tước vị, tượng trưng cho địa vị, không có địa bàn.

Vô luận là tiền triều hay Đại Nhạn triều đều chưa từng có thân vương có địa bàn riêng mình.

Hoàng đế cũng không phong.

Dù sao có địa bàn riêng, thân vương và Hoàng thượng cũng không có gì khác nhau.

Cho nên, Tây Bát Vương mặc dù là "Vương", nhưng cũng là "Vua", hắn phải chịu trách nhiệm cho quốc gia của mình.

Hiện tại Bắc Yến chiến bại, nhưng Tây Bát cũng xen vào một cước, hơn nữa cũng thua thê thảm

Bắc Yến và Đại Nhạn hợp tác, Tây Bát bọn họ phải làm sao? Sau khi Tây Bát Vương bối rối một hồi, sợ hãi, lập tức phái sứ giả vào kinh, ý đồ truyền đạt ý tứ của bọn họ... Đừng đánh ta, ta nhận thua.

Cùng lúc đó, vì tỏ thành ý, bọn họ đã diệt trừ Tạ gia đầu nhập vào mình lúc trước.

Đây chính là nguy hiểm khi làm cỏ đầu tường ở thời cổ đại.

Tạ gia đầu nhập vào Tây Bát, không nghĩ tới Đại Nhạn triều đại thắng, Bắc Yến còn cùng Đại Nhạn kết thành đồng minh, Tây Bát nhận thua, Tạ gia không phải phải xui xẻo sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-685.html.]

Đương nhiên, nói với bên ngoài là diệt trừ, trên thực tế còn có người được giữ mạng hay không, ngoại trừ Tây Bát và Tạ gia, không ai biết.

Vĩnh Minh Đế mừng rỡ.

Ngự thư phòng.

Dung Chiêu ngồi đối diện, thái giám đưa bánh ngọt và nước trà lên,"Thái phó, đây là điểm tâm Hoàng thượng cố ý chuẩn bị cho ngài, đều là khẩu vị ngài thích, thái phó nếm thử xem?"

Dung Chiêu lúc này lộ ra nụ cười,"Đúng lúc ta đói bụng."

Cô cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, hài lòng gật đầu: "Ngon lắm."

Vĩnh Minh Đế được người đỡ vào, Dung Chiêu vội vàng đứng lên hành lễ.

Hắn khoát tay bảo: "Ngồi xuống đi, không cần đa lễ."

Dung Chiêu hành lễ xong, chờ Vĩnh Minh Đế ngồi xuống mới ngồi ở đối diện.

Vĩnh Minh Đế ngồi có chút gian nan.

Dung Chiêu tuy rằng cúi đầu, nhưng dư quang có thể chú ý tới Vĩnh Minh Đế có một giây nắm c.h.ặ.t t.a.y thái giám.

So với lúc trước...

Vĩnh Minh Đế lại già thêm rồi.

Nhưng hắn là người mạnh mẽ, không chịu để lộ ra một tia mệt mỏi, thủy chung cố gắng chống đỡ.

Mà chống đỡ chỉ làm hao tổn tuổi thọ.

Dung Chiêu rũ mắt.

Vĩnh Minh Đế thấy cô ngồi xuống, cười nói: "Tiếp tục ăn đi, đều là khẩu vị mà ngươi thích, trẫm bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi."

Dung Chiêu lộ ra nụ cười giống như thường ngày,"Thần tạ ơn Hoàng không thể tâm đầu đồ địa, dốc hết tâm huyết đến c.h.ế.t mới thôi..."

Vĩnh Minh Đế giơ tay ngắt lời cô, tức giận nói: "Ngươi sống cho tốt đi, trẫm cho người chuẩn bị bánh ngọt là để ngươi thường xuyên đến ngự thư phòng, đừng trốn việc là được rồi."

Dung Chiêu cười không đáp.

Không, nên trốn vẫn phải trốn.

Cũng không thể vì hai miếng bánh ngọt mà giương mắt nhìn một đống chuyện xấu kia chứ?
 
Chương 685


Ngày 18 tháng 7, do Du thân vương tự mình dẫn đội, Quan Mộng Sinh, quan viên Hộ bộ, quan viên Công bộ, sứ giả Bắc Yến đồng hành, cùng với toàn bộ đoàn đội trong dây chuyền sản xuất của Dung Chiêu đi biên quan.

Bọn họ muốn thành lập nhà máy sữa bột cùng nhà máy thu mua chế tạo ở Tầm Châu và thảo nguyên, mà bên kia Bắc Yến Vương đã mong ngóng chờ đợi.

Sắp bắt đầu một chương mới sau khi chiến tranh kết thúc.

An vương còn đang trấn thủ biên quan, cần ở lại một đoạn thời gian, chờ đợi biên quan bàn bạc thuận lợi.

Nhưng cũng không ở lại bao lâu, An vương có thể hồi kinh.

Tây Bát Vương bối rối.

Huynh đệ, ta vừa mới giúp ngươi đối phó Đại Nhạn, quay đầu ngươi liền cùng địch quân hợp tác?

Tình bạn ở đâu?

Đạo đức ở chỗ nào?!

Bắc Yến Vương và Tây Bát Vương là tự phong, tuy là tiểu quốc, nhưng cũng có vua của mình, Bắc Yến thuộc về Bắc Yến Vương, Tây Bát thuộc về Tây Bát Vương.

Thời điểm tiền triều, Hoàng đế còn muốn lôi kéo lấy lòng bọn họ.

Điều này hoàn toàn khác với thân vương triều Đại Nhạn.

Bắc Yến Vương cùng Tây Bát Vương có địa bàn của mình, mà thân vương như An Khánh Vương chỉ là tước vị, tượng trưng cho địa vị, không có địa bàn.

Vô luận là tiền triều hay Đại Nhạn triều đều chưa từng có thân vương có địa bàn riêng mình.

Hoàng đế cũng không phong.

Dù sao có địa bàn riêng, thân vương và Hoàng thượng cũng không có gì khác nhau.

Cho nên, Tây Bát Vương mặc dù là "Vương", nhưng cũng là "Vua", hắn phải chịu trách nhiệm cho quốc gia của mình.

Hiện tại Bắc Yến chiến bại, nhưng Tây Bát cũng xen vào một cước, hơn nữa cũng thua thê thảm

Bắc Yến và Đại Nhạn hợp tác, Tây Bát bọn họ phải làm sao? Sau khi Tây Bát Vương bối rối một hồi, sợ hãi, lập tức phái sứ giả vào kinh, ý đồ truyền đạt ý tứ của bọn họ... Đừng đánh ta, ta nhận thua.

Cùng lúc đó, vì tỏ thành ý, bọn họ đã diệt trừ Tạ gia đầu nhập vào mình lúc trước.

Đây chính là nguy hiểm khi làm cỏ đầu tường ở thời cổ đại.

Tạ gia đầu nhập vào Tây Bát, không nghĩ tới Đại Nhạn triều đại thắng, Bắc Yến còn cùng Đại Nhạn kết thành đồng minh, Tây Bát nhận thua, Tạ gia không phải phải xui xẻo sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-685.html.]

Đương nhiên, nói với bên ngoài là diệt trừ, trên thực tế còn có người được giữ mạng hay không, ngoại trừ Tây Bát và Tạ gia, không ai biết.

Vĩnh Minh Đế mừng rỡ.

Ngự thư phòng.

Dung Chiêu ngồi đối diện, thái giám đưa bánh ngọt và nước trà lên,"Thái phó, đây là điểm tâm Hoàng thượng cố ý chuẩn bị cho ngài, đều là khẩu vị ngài thích, thái phó nếm thử xem?"

Dung Chiêu lúc này lộ ra nụ cười,"Đúng lúc ta đói bụng."

Cô cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, hài lòng gật đầu: "Ngon lắm."

Vĩnh Minh Đế được người đỡ vào, Dung Chiêu vội vàng đứng lên hành lễ.

Hắn khoát tay bảo: "Ngồi xuống đi, không cần đa lễ."

Dung Chiêu hành lễ xong, chờ Vĩnh Minh Đế ngồi xuống mới ngồi ở đối diện.

Vĩnh Minh Đế ngồi có chút gian nan.

Dung Chiêu tuy rằng cúi đầu, nhưng dư quang có thể chú ý tới Vĩnh Minh Đế có một giây nắm c.h.ặ.t t.a.y thái giám.

So với lúc trước...

Vĩnh Minh Đế lại già thêm rồi.

Nhưng hắn là người mạnh mẽ, không chịu để lộ ra một tia mệt mỏi, thủy chung cố gắng chống đỡ.

Mà chống đỡ chỉ làm hao tổn tuổi thọ.

Dung Chiêu rũ mắt.

Vĩnh Minh Đế thấy cô ngồi xuống, cười nói: "Tiếp tục ăn đi, đều là khẩu vị mà ngươi thích, trẫm bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi."

Dung Chiêu lộ ra nụ cười giống như thường ngày,"Thần tạ ơn Hoàng không thể tâm đầu đồ địa, dốc hết tâm huyết đến c.h.ế.t mới thôi..."

Vĩnh Minh Đế giơ tay ngắt lời cô, tức giận nói: "Ngươi sống cho tốt đi, trẫm cho người chuẩn bị bánh ngọt là để ngươi thường xuyên đến ngự thư phòng, đừng trốn việc là được rồi."

Dung Chiêu cười không đáp.

Không, nên trốn vẫn phải trốn.

Cũng không thể vì hai miếng bánh ngọt mà giương mắt nhìn một đống chuyện xấu kia chứ?
 
Chương 685


Ngày 18 tháng 7, do Du thân vương tự mình dẫn đội, Quan Mộng Sinh, quan viên Hộ bộ, quan viên Công bộ, sứ giả Bắc Yến đồng hành, cùng với toàn bộ đoàn đội trong dây chuyền sản xuất của Dung Chiêu đi biên quan.

Bọn họ muốn thành lập nhà máy sữa bột cùng nhà máy thu mua chế tạo ở Tầm Châu và thảo nguyên, mà bên kia Bắc Yến Vương đã mong ngóng chờ đợi.

Sắp bắt đầu một chương mới sau khi chiến tranh kết thúc.

An vương còn đang trấn thủ biên quan, cần ở lại một đoạn thời gian, chờ đợi biên quan bàn bạc thuận lợi.

Nhưng cũng không ở lại bao lâu, An vương có thể hồi kinh.

Tây Bát Vương bối rối.

Huynh đệ, ta vừa mới giúp ngươi đối phó Đại Nhạn, quay đầu ngươi liền cùng địch quân hợp tác?

Tình bạn ở đâu?

Đạo đức ở chỗ nào?!

Bắc Yến Vương và Tây Bát Vương là tự phong, tuy là tiểu quốc, nhưng cũng có vua của mình, Bắc Yến thuộc về Bắc Yến Vương, Tây Bát thuộc về Tây Bát Vương.

Thời điểm tiền triều, Hoàng đế còn muốn lôi kéo lấy lòng bọn họ.

Điều này hoàn toàn khác với thân vương triều Đại Nhạn.

Bắc Yến Vương cùng Tây Bát Vương có địa bàn của mình, mà thân vương như An Khánh Vương chỉ là tước vị, tượng trưng cho địa vị, không có địa bàn.

Vô luận là tiền triều hay Đại Nhạn triều đều chưa từng có thân vương có địa bàn riêng mình.

Hoàng đế cũng không phong.

Dù sao có địa bàn riêng, thân vương và Hoàng thượng cũng không có gì khác nhau.

Cho nên, Tây Bát Vương mặc dù là "Vương", nhưng cũng là "Vua", hắn phải chịu trách nhiệm cho quốc gia của mình.

Hiện tại Bắc Yến chiến bại, nhưng Tây Bát cũng xen vào một cước, hơn nữa cũng thua thê thảm

Bắc Yến và Đại Nhạn hợp tác, Tây Bát bọn họ phải làm sao? Sau khi Tây Bát Vương bối rối một hồi, sợ hãi, lập tức phái sứ giả vào kinh, ý đồ truyền đạt ý tứ của bọn họ... Đừng đánh ta, ta nhận thua.

Cùng lúc đó, vì tỏ thành ý, bọn họ đã diệt trừ Tạ gia đầu nhập vào mình lúc trước.

Đây chính là nguy hiểm khi làm cỏ đầu tường ở thời cổ đại.

Tạ gia đầu nhập vào Tây Bát, không nghĩ tới Đại Nhạn triều đại thắng, Bắc Yến còn cùng Đại Nhạn kết thành đồng minh, Tây Bát nhận thua, Tạ gia không phải phải xui xẻo sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-685.html.]

Đương nhiên, nói với bên ngoài là diệt trừ, trên thực tế còn có người được giữ mạng hay không, ngoại trừ Tây Bát và Tạ gia, không ai biết.

Vĩnh Minh Đế mừng rỡ.

Ngự thư phòng.

Dung Chiêu ngồi đối diện, thái giám đưa bánh ngọt và nước trà lên,"Thái phó, đây là điểm tâm Hoàng thượng cố ý chuẩn bị cho ngài, đều là khẩu vị ngài thích, thái phó nếm thử xem?"

Dung Chiêu lúc này lộ ra nụ cười,"Đúng lúc ta đói bụng."

Cô cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, hài lòng gật đầu: "Ngon lắm."

Vĩnh Minh Đế được người đỡ vào, Dung Chiêu vội vàng đứng lên hành lễ.

Hắn khoát tay bảo: "Ngồi xuống đi, không cần đa lễ."

Dung Chiêu hành lễ xong, chờ Vĩnh Minh Đế ngồi xuống mới ngồi ở đối diện.

Vĩnh Minh Đế ngồi có chút gian nan.

Dung Chiêu tuy rằng cúi đầu, nhưng dư quang có thể chú ý tới Vĩnh Minh Đế có một giây nắm c.h.ặ.t t.a.y thái giám.

So với lúc trước...

Vĩnh Minh Đế lại già thêm rồi.

Nhưng hắn là người mạnh mẽ, không chịu để lộ ra một tia mệt mỏi, thủy chung cố gắng chống đỡ.

Mà chống đỡ chỉ làm hao tổn tuổi thọ.

Dung Chiêu rũ mắt.

Vĩnh Minh Đế thấy cô ngồi xuống, cười nói: "Tiếp tục ăn đi, đều là khẩu vị mà ngươi thích, trẫm bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi."

Dung Chiêu lộ ra nụ cười giống như thường ngày,"Thần tạ ơn Hoàng không thể tâm đầu đồ địa, dốc hết tâm huyết đến c.h.ế.t mới thôi..."

Vĩnh Minh Đế giơ tay ngắt lời cô, tức giận nói: "Ngươi sống cho tốt đi, trẫm cho người chuẩn bị bánh ngọt là để ngươi thường xuyên đến ngự thư phòng, đừng trốn việc là được rồi."

Dung Chiêu cười không đáp.

Không, nên trốn vẫn phải trốn.

Cũng không thể vì hai miếng bánh ngọt mà giương mắt nhìn một đống chuyện xấu kia chứ?
 
Chương 686


Vĩnh Minh Đế lắc đầu, nói đến chính sự: "Chuyện Tây Bát, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn cố ý gọi Dung Chiêu vào cung, đương nhiên là vì chính sự.

Chuyện Tây Bát cũng giống như Bắc Yến lúc trước, An vương đảng chủ hòa, Lộc vương đảng chủ chiến, hai bên tranh cãi, không có an bình, Vĩnh Minh Đế chỉ muốn biện pháp giải quyết.

Mà Tây Bát cũng rất phiền toái.

Phía bắc là đại thảo nguyên bao la, phía tây là cao nguyên, đánh nhau cũng không thoải mái.

Nhưng từ bỏ lại cảm thấy nghẹn khuất.

Lúc trước Tây Bát xuất binh đã hung hăng cho Đại Nhạn một bạt tai, khiến Đại Nhạn tổn thất thảm trọng.

Vĩnh Minh Đế đã già, đánh không nổi, nhưng cũng không muốn buông tha bọn họ.

Dung Chiêu dừng lại, lập tức buông bánh ngọt, nhấp một ngụm nước trà, Vĩnh Minh Đế thủy chung nhìn chằm chằm cô.

Dung Chiêu hắng giọng, khẽ thở dài: "Hoàng thượng hiểu thần, cái khác không nói, thần không thích chiến tranh, vô luận là đánh Bắc Yến hay là Tây Bát, cho dù thắng lợi thì tổn thất cũng không nhỏ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Thật sự buông tha bọn họ như thế?"

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thế gian này có một loại chiến, không phải là đao thật s.ú.n.g thật, mà là kinh tế."

Vĩnh Minh Đế nghi hoặc nhìn Dung Chiêu, không hiểu.

Dung Chiêu: "Chiến tranh kinh tế, tên như ý nghĩa, lấy kinh tế làm chiến, Tây Bát ở phía tây, gần Bắc Yến cùng Đại Nhạn triều, hiện giờ Đại Nhạn triều cùng Bắc Yến đồng minh, chỉ cần trong kinh doanh cùng nhau chế tài Tây Bát..."

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, hỏi: "Cắt đứt quan hệ làm ăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-686.html.]

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, là hạn chế, nói thí dụ như bán đồ cho bọn họ thì nâng giá, mua đồ của bọn họ thì ép giá, Tây Bát chủ yếu lấy dược liệu làm sản nghiệp, vậy thì trọng điểm bắt đầu từ dược liệu."

Hai mắt Vĩnh Minh Đế sáng lên, trên mặt mang theo vui sướng,"Nếu liên hợp Bắc Yến, như thế Tây Bát tất nhiên dân chúng lầm than!" Nhưng Dung Chiêu vẫn lắc đầu, lại bổ sung: "Hoàng thượng, Tây Bát không tìm được đường ra từ chỗ chúng ta, nhất định phải nghĩ biện pháp khác, chúng ta không tiệt được đường lui của bọn họ. Cho nên, chúng ta còn phải cho bọn họ một con đường mà chúng ta đã vạch ra."

"Có ý gì?"

Ngón tay Dung Chiêu khoanh tròn trên mặt bàn, giọng nói ung dung: "Vị trí Tây Bát ở phía tây, kỳ thực cũng không có lợi cho cuộc sống của dân chúng, người bình thường đi đến Tây Bát đều khó thở, thậm chí còn có người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."

Bản đồ tương tự với bản đồ trong trí nhớ Dung Chiêu, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Giống như mỗi một đại lục đều thu nhỏ lại.

Mà cao nguyên ở Tây Bát, độ cao so với mực nước biển càng cao.

Cũng bởi vậy, cho dù địa bàn bọn họ không lớn, nhân khẩu ít, điểm lại lịch sử cũng chưa từng có người đánh chiếm Tây Bát.

"Tây Bát kỳ thật cũng không có lợi cho sinh tồn, chúng ta trừng phạt kinh tế bọn họ, đồng thời cũng nên cho bọn họ một hy vọng. Ngoại trừ Tây Bát, Tây Châu cũng có thể sản xuất dược liệu, hiện giờ căn cơ ở Tây Châu của Tạ gia đã không còn, Đại Nhạn triều ở Tây Châu trồng dược liệu, mời người Tây Bát đến làm việc, tiền công..." Dung Chiêu chậm rãi nói.

Tây Bát không có lợi cho sinh tồn, người Tây Bát nổi tiếng tuổi thọ ngắn, hoàn cảnh áp suất cao như vậy, làm sao có thể không tổn hại đến tuổi thọ?

Tây Châu hiện giờ trống trải, tuyển dụng bọn họ là vẹn toàn đôi bên.

Vĩnh Minh Đế trong nháy mắt kích động.

Tay hắn vỗ lên bàn, thanh âm hưng phấn...

"Cuộc sống Tây Bát khó khăn, sẽ có càng ngày càng nhiều người Tây Bát chuyển đến Tây Châu, trẫm chỉ cần để Tây Châu thu người, cấp hộ tịch cho bọn họ, cấp đất đai và bảo đảm sinh tồn cho bọn họ, người Tây Bát liền thành người Tây Châu, cứ thế Tây Bát không chiến mà bại!"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu, ngươi là một người đại tài, thủ đoạn rất cao, đồng thời đối với mỗi người đều khoan dung, nhân từ"
 
Chương 686


Vĩnh Minh Đế lắc đầu, nói đến chính sự: "Chuyện Tây Bát, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn cố ý gọi Dung Chiêu vào cung, đương nhiên là vì chính sự.

Chuyện Tây Bát cũng giống như Bắc Yến lúc trước, An vương đảng chủ hòa, Lộc vương đảng chủ chiến, hai bên tranh cãi, không có an bình, Vĩnh Minh Đế chỉ muốn biện pháp giải quyết.

Mà Tây Bát cũng rất phiền toái.

Phía bắc là đại thảo nguyên bao la, phía tây là cao nguyên, đánh nhau cũng không thoải mái.

Nhưng từ bỏ lại cảm thấy nghẹn khuất.

Lúc trước Tây Bát xuất binh đã hung hăng cho Đại Nhạn một bạt tai, khiến Đại Nhạn tổn thất thảm trọng.

Vĩnh Minh Đế đã già, đánh không nổi, nhưng cũng không muốn buông tha bọn họ.

Dung Chiêu dừng lại, lập tức buông bánh ngọt, nhấp một ngụm nước trà, Vĩnh Minh Đế thủy chung nhìn chằm chằm cô.

Dung Chiêu hắng giọng, khẽ thở dài: "Hoàng thượng hiểu thần, cái khác không nói, thần không thích chiến tranh, vô luận là đánh Bắc Yến hay là Tây Bát, cho dù thắng lợi thì tổn thất cũng không nhỏ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Thật sự buông tha bọn họ như thế?"

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thế gian này có một loại chiến, không phải là đao thật s.ú.n.g thật, mà là kinh tế."

Vĩnh Minh Đế nghi hoặc nhìn Dung Chiêu, không hiểu.

Dung Chiêu: "Chiến tranh kinh tế, tên như ý nghĩa, lấy kinh tế làm chiến, Tây Bát ở phía tây, gần Bắc Yến cùng Đại Nhạn triều, hiện giờ Đại Nhạn triều cùng Bắc Yến đồng minh, chỉ cần trong kinh doanh cùng nhau chế tài Tây Bát..."

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, hỏi: "Cắt đứt quan hệ làm ăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-686.html.]

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, là hạn chế, nói thí dụ như bán đồ cho bọn họ thì nâng giá, mua đồ của bọn họ thì ép giá, Tây Bát chủ yếu lấy dược liệu làm sản nghiệp, vậy thì trọng điểm bắt đầu từ dược liệu."

Hai mắt Vĩnh Minh Đế sáng lên, trên mặt mang theo vui sướng,"Nếu liên hợp Bắc Yến, như thế Tây Bát tất nhiên dân chúng lầm than!" Nhưng Dung Chiêu vẫn lắc đầu, lại bổ sung: "Hoàng thượng, Tây Bát không tìm được đường ra từ chỗ chúng ta, nhất định phải nghĩ biện pháp khác, chúng ta không tiệt được đường lui của bọn họ. Cho nên, chúng ta còn phải cho bọn họ một con đường mà chúng ta đã vạch ra."

"Có ý gì?"

Ngón tay Dung Chiêu khoanh tròn trên mặt bàn, giọng nói ung dung: "Vị trí Tây Bát ở phía tây, kỳ thực cũng không có lợi cho cuộc sống của dân chúng, người bình thường đi đến Tây Bát đều khó thở, thậm chí còn có người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."

Bản đồ tương tự với bản đồ trong trí nhớ Dung Chiêu, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Giống như mỗi một đại lục đều thu nhỏ lại.

Mà cao nguyên ở Tây Bát, độ cao so với mực nước biển càng cao.

Cũng bởi vậy, cho dù địa bàn bọn họ không lớn, nhân khẩu ít, điểm lại lịch sử cũng chưa từng có người đánh chiếm Tây Bát.

"Tây Bát kỳ thật cũng không có lợi cho sinh tồn, chúng ta trừng phạt kinh tế bọn họ, đồng thời cũng nên cho bọn họ một hy vọng. Ngoại trừ Tây Bát, Tây Châu cũng có thể sản xuất dược liệu, hiện giờ căn cơ ở Tây Châu của Tạ gia đã không còn, Đại Nhạn triều ở Tây Châu trồng dược liệu, mời người Tây Bát đến làm việc, tiền công..." Dung Chiêu chậm rãi nói.

Tây Bát không có lợi cho sinh tồn, người Tây Bát nổi tiếng tuổi thọ ngắn, hoàn cảnh áp suất cao như vậy, làm sao có thể không tổn hại đến tuổi thọ?

Tây Châu hiện giờ trống trải, tuyển dụng bọn họ là vẹn toàn đôi bên.

Vĩnh Minh Đế trong nháy mắt kích động.

Tay hắn vỗ lên bàn, thanh âm hưng phấn...

"Cuộc sống Tây Bát khó khăn, sẽ có càng ngày càng nhiều người Tây Bát chuyển đến Tây Châu, trẫm chỉ cần để Tây Châu thu người, cấp hộ tịch cho bọn họ, cấp đất đai và bảo đảm sinh tồn cho bọn họ, người Tây Bát liền thành người Tây Châu, cứ thế Tây Bát không chiến mà bại!"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu, ngươi là một người đại tài, thủ đoạn rất cao, đồng thời đối với mỗi người đều khoan dung, nhân từ"
 
Chương 686


Vĩnh Minh Đế lắc đầu, nói đến chính sự: "Chuyện Tây Bát, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn cố ý gọi Dung Chiêu vào cung, đương nhiên là vì chính sự.

Chuyện Tây Bát cũng giống như Bắc Yến lúc trước, An vương đảng chủ hòa, Lộc vương đảng chủ chiến, hai bên tranh cãi, không có an bình, Vĩnh Minh Đế chỉ muốn biện pháp giải quyết.

Mà Tây Bát cũng rất phiền toái.

Phía bắc là đại thảo nguyên bao la, phía tây là cao nguyên, đánh nhau cũng không thoải mái.

Nhưng từ bỏ lại cảm thấy nghẹn khuất.

Lúc trước Tây Bát xuất binh đã hung hăng cho Đại Nhạn một bạt tai, khiến Đại Nhạn tổn thất thảm trọng.

Vĩnh Minh Đế đã già, đánh không nổi, nhưng cũng không muốn buông tha bọn họ.

Dung Chiêu dừng lại, lập tức buông bánh ngọt, nhấp một ngụm nước trà, Vĩnh Minh Đế thủy chung nhìn chằm chằm cô.

Dung Chiêu hắng giọng, khẽ thở dài: "Hoàng thượng hiểu thần, cái khác không nói, thần không thích chiến tranh, vô luận là đánh Bắc Yến hay là Tây Bát, cho dù thắng lợi thì tổn thất cũng không nhỏ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Thật sự buông tha bọn họ như thế?"

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thế gian này có một loại chiến, không phải là đao thật s.ú.n.g thật, mà là kinh tế."

Vĩnh Minh Đế nghi hoặc nhìn Dung Chiêu, không hiểu.

Dung Chiêu: "Chiến tranh kinh tế, tên như ý nghĩa, lấy kinh tế làm chiến, Tây Bát ở phía tây, gần Bắc Yến cùng Đại Nhạn triều, hiện giờ Đại Nhạn triều cùng Bắc Yến đồng minh, chỉ cần trong kinh doanh cùng nhau chế tài Tây Bát..."

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, hỏi: "Cắt đứt quan hệ làm ăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-686.html.]

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, là hạn chế, nói thí dụ như bán đồ cho bọn họ thì nâng giá, mua đồ của bọn họ thì ép giá, Tây Bát chủ yếu lấy dược liệu làm sản nghiệp, vậy thì trọng điểm bắt đầu từ dược liệu."

Hai mắt Vĩnh Minh Đế sáng lên, trên mặt mang theo vui sướng,"Nếu liên hợp Bắc Yến, như thế Tây Bát tất nhiên dân chúng lầm than!" Nhưng Dung Chiêu vẫn lắc đầu, lại bổ sung: "Hoàng thượng, Tây Bát không tìm được đường ra từ chỗ chúng ta, nhất định phải nghĩ biện pháp khác, chúng ta không tiệt được đường lui của bọn họ. Cho nên, chúng ta còn phải cho bọn họ một con đường mà chúng ta đã vạch ra."

"Có ý gì?"

Ngón tay Dung Chiêu khoanh tròn trên mặt bàn, giọng nói ung dung: "Vị trí Tây Bát ở phía tây, kỳ thực cũng không có lợi cho cuộc sống của dân chúng, người bình thường đi đến Tây Bát đều khó thở, thậm chí còn có người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."

Bản đồ tương tự với bản đồ trong trí nhớ Dung Chiêu, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Giống như mỗi một đại lục đều thu nhỏ lại.

Mà cao nguyên ở Tây Bát, độ cao so với mực nước biển càng cao.

Cũng bởi vậy, cho dù địa bàn bọn họ không lớn, nhân khẩu ít, điểm lại lịch sử cũng chưa từng có người đánh chiếm Tây Bát.

"Tây Bát kỳ thật cũng không có lợi cho sinh tồn, chúng ta trừng phạt kinh tế bọn họ, đồng thời cũng nên cho bọn họ một hy vọng. Ngoại trừ Tây Bát, Tây Châu cũng có thể sản xuất dược liệu, hiện giờ căn cơ ở Tây Châu của Tạ gia đã không còn, Đại Nhạn triều ở Tây Châu trồng dược liệu, mời người Tây Bát đến làm việc, tiền công..." Dung Chiêu chậm rãi nói.

Tây Bát không có lợi cho sinh tồn, người Tây Bát nổi tiếng tuổi thọ ngắn, hoàn cảnh áp suất cao như vậy, làm sao có thể không tổn hại đến tuổi thọ?

Tây Châu hiện giờ trống trải, tuyển dụng bọn họ là vẹn toàn đôi bên.

Vĩnh Minh Đế trong nháy mắt kích động.

Tay hắn vỗ lên bàn, thanh âm hưng phấn...

"Cuộc sống Tây Bát khó khăn, sẽ có càng ngày càng nhiều người Tây Bát chuyển đến Tây Châu, trẫm chỉ cần để Tây Châu thu người, cấp hộ tịch cho bọn họ, cấp đất đai và bảo đảm sinh tồn cho bọn họ, người Tây Bát liền thành người Tây Châu, cứ thế Tây Bát không chiến mà bại!"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu, ngươi là một người đại tài, thủ đoạn rất cao, đồng thời đối với mỗi người đều khoan dung, nhân từ"
 
Chương 687


Chuyện thế gian cho tới bây giờ khó lưỡng toàn, Dung Chiêu vẫn luôn cố gắng lưỡng toàn.

Luôn cố gắng hết sức để mọi người đều tốt.

Vô luận là sách lược cho Bắc Yến, hay là cách đối phó Tây Bát đều là phương pháp lưỡng toàn.

Chỉ cần tất cả mọi người an phận thủ thường sống qua ngày, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt.

Dung Chiêu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đại khái bởi vì thần đã gặp qua rất nhiều dân chúng bình thường."

Dung Chiêu là người xuyên việt.

Cô không phải là Lục nương tử sinh ra và lớn lên ở An Khánh Vương phủ.

Kiếp trước, cô một đời kinh doanh, từ gia đình bần hàn từng bước một leo lên đỉnh xã hội.

Cô đã quen nhìn cuộc sống của tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng biết cuộc sống của người bình thường là như thế nào.

Đi tới Đại Nhạn triều, cô vẫn là Dung Chiêu.

Con người đầu tiên phải có xương chống đỡ mình, mới có thể vẫn là mình.

Cô cả đời này nếu chỉ đơn giản là vì quyền vì thế, vì tình vì yêu, cô không phải Dung Chiêu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, đột nhiên nói: "Dung Chiêu, Chiêu trong Chiêu Như Nhật Tỉnh."

Dung Chiêu nhân từ, nhưng cũng quyết đoán sát phạt, nếu như cô là nam tử, nếu như cô tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình thì sẽ có năng lực làm đế vương.

Đáng tiếc, đế vương không thể nhân từ nương tay.

Cô như vậy cũng tốt, có thể làm Tể tướng, cũng có thể làm... Hậu.

Dung Chiêu không biết Vĩnh Minh Đế đang suy nghĩ gì.

Đương nhiên, cho dù biết cũng không quan trọng, cô đối với kế hoạch tương lai của mình rất rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ phối.

Dung Chiêu cười cười: "Chuyện Tây Bát chỉ là lời của một mình thần, Hoàng thượng có thể tham khảo thử." Nhắc tới Tây Bát, Vĩnh Minh Đế lại cười, gật đầu: "Biện pháp của ngươi rất tốt."

Hắn còn muốn nói cái gì nữa, ngoài cửa sổ gió lớn thổi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-687.html.]

Hôm nay bên ngoài trời đang mưa to, mùa mưa đã đến, năm nay mưa dường như đặc biệt nhiều, cho nên mới tháng bảy mà thời tiết đã lạnh lão, gió rất lớn.

Vĩnh Minh Đế kịch liệt ho khan.

Thái giám bên cạnh sắc mặt đại biến, khẩn trương tiến lên, Dung Chiêu cũng vẻ mặt lo lắng: "Hoàng thượng?"

"Khụ khụ!" Vĩnh Minh Đế khoát tay, dùng khăn tay chặn mũi và miệng, đã có thái giám đi đóng cửa sổ, nhưng hắn ho khan dữ dội như cũ,"Ngươi... Khụ khụ, về trước đi."

"Vâng." Dung Chiêu đứng lên hành lễ,"Thần cáo lui, Hoàng thượng bảo trọng long thể."

Nói xong, cô liền muốn rời đi.

Vĩnh Minh Đế cầm khăn tay nhuộm một vệt đỏ, sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, lập tức coi như không thấy, quyết đoán xoay người rời đi.

Đợi đến khi rời khỏi ngự thư phòng.

Thái giám đưa ô lên, Dung Chiêu đang muốn nhấc chân rời đi.

Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đi tới.

Cách cơn mưa to, Dung Chiêu cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra... Là Cẩn vương và thủ hạ.

Bùi Hoài Bi rất nhanh đi đến trước mặt, nhìn thấy Dung Chiêu, hắn tựa hồ cũng rất kinh ngạc: "Dung thái phó?"

Dung Chiêu cười hành lễ.

Giọng cô nhẹ nhàng: "Cẩn vương điện hạ vội vàng, đây là làm gì?"

Hiện giờ trong điện chỉ sợ không thích hợp để Cẩn vương đi vào...

Hoàng tôn đụng phải thời điểm Hoàng thượng yếu ớt nhất cũng không phải chuyện tốt gì.

Dung Chiêu đáp hai câu, giảm bớt thời gian cho Vĩnh Minh Đế bên trong.

Bùi Hoài Bi nghe vậy, lông mày vốn nhíu chặt hơi buông lỏng, hắn nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày gần đây liên tục mưa to, người của ta ở Minh Châu đưa tới tin tức, Minh Châu lũ lụt, năm nay chỉ sợ nghiêm trọng hơn năm trước..." Trong lòng Dung Chiêu cũng trầm xuống.

Minh Châu từ trước đến nay lũ lụt nghiêm trọng, năm nay mưa to, tình hình Minh Châu chỉ sợ càng thêm trầm trọng, tháng tám năm ngoái Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, trách không được có thể nhanh như vậy nhận được tin tức.

Bùi Hoài Bi một đường che dù đi tới, nhưng vẫn bị ướt.

Hắn nhìn mưa vẫn chưa nhỏ đi, dặn dò: "Dung thái phó vẫn nên ở trong cung chờ một lúc, đợi mưa nhỏ mới nên rời đi."
 
Chương 687


Chuyện thế gian cho tới bây giờ khó lưỡng toàn, Dung Chiêu vẫn luôn cố gắng lưỡng toàn.

Luôn cố gắng hết sức để mọi người đều tốt.

Vô luận là sách lược cho Bắc Yến, hay là cách đối phó Tây Bát đều là phương pháp lưỡng toàn.

Chỉ cần tất cả mọi người an phận thủ thường sống qua ngày, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt.

Dung Chiêu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đại khái bởi vì thần đã gặp qua rất nhiều dân chúng bình thường."

Dung Chiêu là người xuyên việt.

Cô không phải là Lục nương tử sinh ra và lớn lên ở An Khánh Vương phủ.

Kiếp trước, cô một đời kinh doanh, từ gia đình bần hàn từng bước một leo lên đỉnh xã hội.

Cô đã quen nhìn cuộc sống của tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng biết cuộc sống của người bình thường là như thế nào.

Đi tới Đại Nhạn triều, cô vẫn là Dung Chiêu.

Con người đầu tiên phải có xương chống đỡ mình, mới có thể vẫn là mình.

Cô cả đời này nếu chỉ đơn giản là vì quyền vì thế, vì tình vì yêu, cô không phải Dung Chiêu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, đột nhiên nói: "Dung Chiêu, Chiêu trong Chiêu Như Nhật Tỉnh."

Dung Chiêu nhân từ, nhưng cũng quyết đoán sát phạt, nếu như cô là nam tử, nếu như cô tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình thì sẽ có năng lực làm đế vương.

Đáng tiếc, đế vương không thể nhân từ nương tay.

Cô như vậy cũng tốt, có thể làm Tể tướng, cũng có thể làm... Hậu.

Dung Chiêu không biết Vĩnh Minh Đế đang suy nghĩ gì.

Đương nhiên, cho dù biết cũng không quan trọng, cô đối với kế hoạch tương lai của mình rất rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ phối.

Dung Chiêu cười cười: "Chuyện Tây Bát chỉ là lời của một mình thần, Hoàng thượng có thể tham khảo thử." Nhắc tới Tây Bát, Vĩnh Minh Đế lại cười, gật đầu: "Biện pháp của ngươi rất tốt."

Hắn còn muốn nói cái gì nữa, ngoài cửa sổ gió lớn thổi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-687.html.]

Hôm nay bên ngoài trời đang mưa to, mùa mưa đã đến, năm nay mưa dường như đặc biệt nhiều, cho nên mới tháng bảy mà thời tiết đã lạnh lão, gió rất lớn.

Vĩnh Minh Đế kịch liệt ho khan.

Thái giám bên cạnh sắc mặt đại biến, khẩn trương tiến lên, Dung Chiêu cũng vẻ mặt lo lắng: "Hoàng thượng?"

"Khụ khụ!" Vĩnh Minh Đế khoát tay, dùng khăn tay chặn mũi và miệng, đã có thái giám đi đóng cửa sổ, nhưng hắn ho khan dữ dội như cũ,"Ngươi... Khụ khụ, về trước đi."

"Vâng." Dung Chiêu đứng lên hành lễ,"Thần cáo lui, Hoàng thượng bảo trọng long thể."

Nói xong, cô liền muốn rời đi.

Vĩnh Minh Đế cầm khăn tay nhuộm một vệt đỏ, sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, lập tức coi như không thấy, quyết đoán xoay người rời đi.

Đợi đến khi rời khỏi ngự thư phòng.

Thái giám đưa ô lên, Dung Chiêu đang muốn nhấc chân rời đi.

Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đi tới.

Cách cơn mưa to, Dung Chiêu cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra... Là Cẩn vương và thủ hạ.

Bùi Hoài Bi rất nhanh đi đến trước mặt, nhìn thấy Dung Chiêu, hắn tựa hồ cũng rất kinh ngạc: "Dung thái phó?"

Dung Chiêu cười hành lễ.

Giọng cô nhẹ nhàng: "Cẩn vương điện hạ vội vàng, đây là làm gì?"

Hiện giờ trong điện chỉ sợ không thích hợp để Cẩn vương đi vào...

Hoàng tôn đụng phải thời điểm Hoàng thượng yếu ớt nhất cũng không phải chuyện tốt gì.

Dung Chiêu đáp hai câu, giảm bớt thời gian cho Vĩnh Minh Đế bên trong.

Bùi Hoài Bi nghe vậy, lông mày vốn nhíu chặt hơi buông lỏng, hắn nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày gần đây liên tục mưa to, người của ta ở Minh Châu đưa tới tin tức, Minh Châu lũ lụt, năm nay chỉ sợ nghiêm trọng hơn năm trước..." Trong lòng Dung Chiêu cũng trầm xuống.

Minh Châu từ trước đến nay lũ lụt nghiêm trọng, năm nay mưa to, tình hình Minh Châu chỉ sợ càng thêm trầm trọng, tháng tám năm ngoái Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, trách không được có thể nhanh như vậy nhận được tin tức.

Bùi Hoài Bi một đường che dù đi tới, nhưng vẫn bị ướt.

Hắn nhìn mưa vẫn chưa nhỏ đi, dặn dò: "Dung thái phó vẫn nên ở trong cung chờ một lúc, đợi mưa nhỏ mới nên rời đi."
 
Chương 687


Chuyện thế gian cho tới bây giờ khó lưỡng toàn, Dung Chiêu vẫn luôn cố gắng lưỡng toàn.

Luôn cố gắng hết sức để mọi người đều tốt.

Vô luận là sách lược cho Bắc Yến, hay là cách đối phó Tây Bát đều là phương pháp lưỡng toàn.

Chỉ cần tất cả mọi người an phận thủ thường sống qua ngày, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt.

Dung Chiêu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đại khái bởi vì thần đã gặp qua rất nhiều dân chúng bình thường."

Dung Chiêu là người xuyên việt.

Cô không phải là Lục nương tử sinh ra và lớn lên ở An Khánh Vương phủ.

Kiếp trước, cô một đời kinh doanh, từ gia đình bần hàn từng bước một leo lên đỉnh xã hội.

Cô đã quen nhìn cuộc sống của tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng biết cuộc sống của người bình thường là như thế nào.

Đi tới Đại Nhạn triều, cô vẫn là Dung Chiêu.

Con người đầu tiên phải có xương chống đỡ mình, mới có thể vẫn là mình.

Cô cả đời này nếu chỉ đơn giản là vì quyền vì thế, vì tình vì yêu, cô không phải Dung Chiêu.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô, đột nhiên nói: "Dung Chiêu, Chiêu trong Chiêu Như Nhật Tỉnh."

Dung Chiêu nhân từ, nhưng cũng quyết đoán sát phạt, nếu như cô là nam tử, nếu như cô tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình thì sẽ có năng lực làm đế vương.

Đáng tiếc, đế vương không thể nhân từ nương tay.

Cô như vậy cũng tốt, có thể làm Tể tướng, cũng có thể làm... Hậu.

Dung Chiêu không biết Vĩnh Minh Đế đang suy nghĩ gì.

Đương nhiên, cho dù biết cũng không quan trọng, cô đối với kế hoạch tương lai của mình rất rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ phối.

Dung Chiêu cười cười: "Chuyện Tây Bát chỉ là lời của một mình thần, Hoàng thượng có thể tham khảo thử." Nhắc tới Tây Bát, Vĩnh Minh Đế lại cười, gật đầu: "Biện pháp của ngươi rất tốt."

Hắn còn muốn nói cái gì nữa, ngoài cửa sổ gió lớn thổi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-687.html.]

Hôm nay bên ngoài trời đang mưa to, mùa mưa đã đến, năm nay mưa dường như đặc biệt nhiều, cho nên mới tháng bảy mà thời tiết đã lạnh lão, gió rất lớn.

Vĩnh Minh Đế kịch liệt ho khan.

Thái giám bên cạnh sắc mặt đại biến, khẩn trương tiến lên, Dung Chiêu cũng vẻ mặt lo lắng: "Hoàng thượng?"

"Khụ khụ!" Vĩnh Minh Đế khoát tay, dùng khăn tay chặn mũi và miệng, đã có thái giám đi đóng cửa sổ, nhưng hắn ho khan dữ dội như cũ,"Ngươi... Khụ khụ, về trước đi."

"Vâng." Dung Chiêu đứng lên hành lễ,"Thần cáo lui, Hoàng thượng bảo trọng long thể."

Nói xong, cô liền muốn rời đi.

Vĩnh Minh Đế cầm khăn tay nhuộm một vệt đỏ, sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, lập tức coi như không thấy, quyết đoán xoay người rời đi.

Đợi đến khi rời khỏi ngự thư phòng.

Thái giám đưa ô lên, Dung Chiêu đang muốn nhấc chân rời đi.

Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đi tới.

Cách cơn mưa to, Dung Chiêu cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra... Là Cẩn vương và thủ hạ.

Bùi Hoài Bi rất nhanh đi đến trước mặt, nhìn thấy Dung Chiêu, hắn tựa hồ cũng rất kinh ngạc: "Dung thái phó?"

Dung Chiêu cười hành lễ.

Giọng cô nhẹ nhàng: "Cẩn vương điện hạ vội vàng, đây là làm gì?"

Hiện giờ trong điện chỉ sợ không thích hợp để Cẩn vương đi vào...

Hoàng tôn đụng phải thời điểm Hoàng thượng yếu ớt nhất cũng không phải chuyện tốt gì.

Dung Chiêu đáp hai câu, giảm bớt thời gian cho Vĩnh Minh Đế bên trong.

Bùi Hoài Bi nghe vậy, lông mày vốn nhíu chặt hơi buông lỏng, hắn nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày gần đây liên tục mưa to, người của ta ở Minh Châu đưa tới tin tức, Minh Châu lũ lụt, năm nay chỉ sợ nghiêm trọng hơn năm trước..." Trong lòng Dung Chiêu cũng trầm xuống.

Minh Châu từ trước đến nay lũ lụt nghiêm trọng, năm nay mưa to, tình hình Minh Châu chỉ sợ càng thêm trầm trọng, tháng tám năm ngoái Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, trách không được có thể nhanh như vậy nhận được tin tức.

Bùi Hoài Bi một đường che dù đi tới, nhưng vẫn bị ướt.

Hắn nhìn mưa vẫn chưa nhỏ đi, dặn dò: "Dung thái phó vẫn nên ở trong cung chờ một lúc, đợi mưa nhỏ mới nên rời đi."
 
Chương 688


Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Trong điện, thái giám đi ra, cung kính nói: "Cẩn vương điện hạ, Hoàng thượng mời điện hạ vào."

Xem ra đã điều chỉnh tốt rồi.

Bùi Hoài Bi gật đầu, có chút chần chờ, rốt cuộc không yên lòng, lại dặn dò thái giám một câu: "Mưa lớn như vậy, dẫn thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chờ mưa ngừng lại đưa thái phó rời đi."

"Vâng." Thái giám đáp lời.

Lúc này Cẩn vương mới đi vào.

Thái giám nhìn Dung Chiêu, cười gật đầu, phân phó thị vệ: "Dẫn Dung thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chuẩn bị nước trà điểm tâm."

Nói xong, hắn vội vàng đi vào đóng cửa lại.

Thị vệ cung kính nói: "Thái phó, mời qua bên này."

Nhưng Dung Chiêu lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần, ta đi trước."

Nói xong, cô vươn tay nhận lấy ô, mở ra.

"Dung thái phó..."

Dung Chiêu đã che dù sải bước rời đi vào giữa mưa to, bước chân kiên định, bóng lưng dần đi xa.

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu vừa trở về, Dung Vĩ lập tức cho người nấu nước, lau tóc thay quần áo cho Dung Chiêu.

Trên mặt ông mang theo bất mãn: "Con làm gì vậy? Mưa lớn như vậy, nên chờ mưa tạnh mới trở về chứ."

Bạch thị mỗi ngày đều đến tòa soạn báo, mặc kệ mưa mặc gió.

Lâm thị càng bận rộn, mỗi ngày mang theo một đám nữ quyến tính sổ, sắp xếp lại sổ sách.

Tiền của Dung Chiêu quá nhiều, quản tiền liền bận tối mày tối mặt.

Huyện chủ Dung Ngũ Nương căn bản không ở kinh thành, đi tuần tra ngân hàng rồi!

Triệu thị lại chỉ để ý niệm kinh.

Vì thế, Dung Vĩ là nam nhân nhàn rỗi nhất An Khánh Vương phủ, trở thành người chủ quản nội vụ của An Khánh Vương phủ. Dung Chiêu lắc đầu: "Hôm nay mưa cũng sẽ không ngừng, rời đi lúc nào cũng như nhau."

Ngoài cửa sổ, mưa cũng không nhỏ hơn, ngược lại càng ngày càng lớn.

Xem tư thế này, hôm nay chỉ sợ thật sự không ngừng.

Dung Vĩ nghe vậy, đành phải thở dài.

Dung Chiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: "Cha, chỉ sợ mưa to thật sự sắp tới."

Vĩnh Minh Đế hôm nay đã ho ra máu, còn có thể sống bao lâu?

Phủ Trương thừa tướng.

"Lão Tam, sao hôm nay đệ không đi tìm Dung Chiêu?" Trương Trường Hành nghỉ hoặc.

Trương Trường Ngôn thở dài: "A Chiêu bị Hoàng thượng chiêu tiến cung, mưa lớn như vậy, Hoàng thượng cũng thật là..."

Trương thừa tướng lập tức quát lớn: "Câm miệng, nói bậy! Hoàng thượng cũng có thể chỉ trích sao?"

Trương Trường Ngôn lập tức câm miệng, rụt cổ lại.

Trương Trường Hành nhìn Trương Trường Ngôn, lại nhìn Trương thừa tướng, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Dung Chiêu, không đúng, là Dung thái phó hiện giờ rất được Hoàng thượng coi trọng, Thái phó tuổi còn trẻ như vậy, đừng nói nữ tử, cho dù là nam tử cũng chưa từng có."

Trương Trường Tri gật gật đầu, ánh mắt kính ngưỡng,"Ngày khác nếu tân đế đăng cơ, nhất định còn có thể gia phong, thái phó... thật sự là người đệ nhất triều Đại Nhạn."

Trương Trường Ngôn yên lặng bổ sung: "Hiện giờ cũng vậy."

Trương thừa tướng nhìn ba đứa con trai của mình.

Ba tên này cộng lại cũng không bằng một nữ nhi của Dung Vĩ, lão im lặng thở dài.

Dung Vĩ đúng là biết sinh.

Sáu đứa con gái, đứa thứ sáu còn là nữ cải nam trang, tình huống như vậy còn có thể lật ngược tình thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-688.html.]

Đây thật đúng là... mệnh tốt.

Lúc trước dựa vào phụ thân cùng các ca ca, đè đầu lão.

Hiện tại dựa vào nữ nhi cũng có thể đè đầu lão, thật sự là không nói lý lế. Trương thừa tướng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lão hỏi Trương Trường Ngôn: "Lão tam, ta chuẩn bị cho người tiến cử con vào triều làm quan, con có bằng lòng không?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Không muốn!"

Trương Trường Hành cũng nói: "Phụ thân, lão tam vào triều làm quan làm gì? Hắn bây giờ đi theo Dung thế tử không tốt sao? Nếu sau này có thể gả cho, à không, là cưới Dung thế tử, chẳng phải là càng tốt à?"

Trương thừa tướng lắc đầu, lão trước kia sao lại không có suy nghĩ này, nhưng hết cách, chênh lệch quá lớn.

Lão thở dài: "Nếu như trước đây còn có khả năng, ngươi xem hôm nay, Dung Chiêu đã là tòng nhất phẩm, sắp trở thành Hộ bộ thượng thư chính nhất phẩm, trước đó chỉ là quản tiền, bây giờ lại tham dự quốc gia đại sự, hơn nữa việc nào cũng thành, có tài làm Tể tướng."

Lại nhìn đứa con trai này, cho dù lão dùng ánh mắt lão phụ thân nhìn, cũng cảm thấy hắn không xứng với Dung Chiêu.

Thừa tướng còn nói Dung Chiêu có thể làm Tể tướng...

Trương Trường Hành hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lão tam áp lực trùng trùng.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Mặc kệ, dù sao con không vào triều làm quan, bây giờ giúp A Chiêu quản lý sản nghiệp đã tốt lắm rồi."

Những sản nghiệp khác của Dung Chiêu đều là hắn quản lý, thỉnh thoảng cô quá bận, hắn cũng phải chạy đi ngân hàng hỗ trợ.

Hắn còn rất thích làm những chuyện này.

Hơn nữa đi theo Dung Chiêu đã lâu, học được thái độ cùng cách hành sự của Dung Chiêu, so với chính trị, dường như cũng thích làm thương nhân hơn.

Còn nữa, tính cách của Dung Chiêu như vậy, lại còn trẻ, ai biết sau này sẽ như thế nào?

Hắn chỉ cần không vào triều, Dung Chiêu đi đâu, đi làm gì, hắn đều có thể đi theo.

Trương thừa tướng nhướng mày, trực tiếp mắng: "Ngươi là đồ bất tài, ÿ có ta có hai ca ca của ngươi thì không chịu tiến bộ..."

Trương Trường Ngôn hùng hổ nói: "Mọi người tiến bộ là được, con không thích tiến bộ."

Trương thừa tướng còn muốn tiếp tục mắng. Trương Trường Hành vội vàng nói: "Cha, cũng đừng cưỡng cầu lão tam, hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, nhìn thì hắn không xứng với Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu cho dù là thái phó, thượng thư, hay là tể tướng, tóm lại đều là đại quan."

Hắn cười híp mắt, xoa xoa tay: "Lão tam học quản gia cho tốt, sau này gả cho Dung Chiêu, làm quản gia cho Dung Chiêu không phải cũng rất tốt sao?"

Lời này quả thực ly kinh phản đạo!

Trương thừa tướng trừng mắt: "Đó là làm cho người Trương gia ta mất mặt, làm cho nam nhỉ thiên hạ mất mặt!"

"Nhưng người đó là Dung Chiêu." Trương Trường Hành cãi lại.

Đúng vậy, đó là Dung Chiêu.

Nhưng Trương thừa tướng vẫn thở dài, lắc đầu, thanh âm bất đắc dĩ: "Dung Chiêu nếu chỉ làm Tể tướng, ngược lại cũng không sao, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm... Hoàng hậu."

Ba huynh đệ Trương gia đều ngẩn ra.

Trương Trường Hành chợt nghĩ, Lộc vương đã thành thân, nhưng An vương và Cẩn vương còn chưa.

Nếu người đăng cơ không phải Lộc vương, mà là An vương và Cẩn vương...

Vị trí hoàng hậu, chỉ sợ thật sự phải cho Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Không, A Chiêu sẽ không làm hoàng hậu."

Trương thừa tướng nhíu mày: "Vì sao?"

Trương Trường Ngôn thập phần kiên định: "Bởi vì cô ấy không muốn."

Trương thừa tướng cười nhạo: "Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, tương lai nếu sinh hạ trưởng tử chính là thái tử, vị trí như vậy sao lại không muốn?"

Lão chỉ cảm thấy lão tam điên rồi.

Trương Trường Ngôn vẫn nói: "A Chiêu sẽ không đồng ý."

Kỳ thật Dung Chiêu ngay cả quan cũng không muốn làm, làm sao có thể đi làm hoàng hậu?

Người như cô, lòng mang thiên hạ, cũng không phải là người có thể đứng ở phía sau người khác....

Ngày 1 tháng 8 năm Vĩnh Minh 27. Vừa mới giải quyết Bắc Yến và Tây Bát, An vương còn đang ở Tầm Châu chưa hồi kinh.

Mọi người còn chưa kịp thở một hơi, Hoàng Hà vỡ đê, Minh Châu lũ lụt.
 
Chương 688


Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Trong điện, thái giám đi ra, cung kính nói: "Cẩn vương điện hạ, Hoàng thượng mời điện hạ vào."

Xem ra đã điều chỉnh tốt rồi.

Bùi Hoài Bi gật đầu, có chút chần chờ, rốt cuộc không yên lòng, lại dặn dò thái giám một câu: "Mưa lớn như vậy, dẫn thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chờ mưa ngừng lại đưa thái phó rời đi."

"Vâng." Thái giám đáp lời.

Lúc này Cẩn vương mới đi vào.

Thái giám nhìn Dung Chiêu, cười gật đầu, phân phó thị vệ: "Dẫn Dung thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chuẩn bị nước trà điểm tâm."

Nói xong, hắn vội vàng đi vào đóng cửa lại.

Thị vệ cung kính nói: "Thái phó, mời qua bên này."

Nhưng Dung Chiêu lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần, ta đi trước."

Nói xong, cô vươn tay nhận lấy ô, mở ra.

"Dung thái phó..."

Dung Chiêu đã che dù sải bước rời đi vào giữa mưa to, bước chân kiên định, bóng lưng dần đi xa.

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu vừa trở về, Dung Vĩ lập tức cho người nấu nước, lau tóc thay quần áo cho Dung Chiêu.

Trên mặt ông mang theo bất mãn: "Con làm gì vậy? Mưa lớn như vậy, nên chờ mưa tạnh mới trở về chứ."

Bạch thị mỗi ngày đều đến tòa soạn báo, mặc kệ mưa mặc gió.

Lâm thị càng bận rộn, mỗi ngày mang theo một đám nữ quyến tính sổ, sắp xếp lại sổ sách.

Tiền của Dung Chiêu quá nhiều, quản tiền liền bận tối mày tối mặt.

Huyện chủ Dung Ngũ Nương căn bản không ở kinh thành, đi tuần tra ngân hàng rồi!

Triệu thị lại chỉ để ý niệm kinh.

Vì thế, Dung Vĩ là nam nhân nhàn rỗi nhất An Khánh Vương phủ, trở thành người chủ quản nội vụ của An Khánh Vương phủ. Dung Chiêu lắc đầu: "Hôm nay mưa cũng sẽ không ngừng, rời đi lúc nào cũng như nhau."

Ngoài cửa sổ, mưa cũng không nhỏ hơn, ngược lại càng ngày càng lớn.

Xem tư thế này, hôm nay chỉ sợ thật sự không ngừng.

Dung Vĩ nghe vậy, đành phải thở dài.

Dung Chiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: "Cha, chỉ sợ mưa to thật sự sắp tới."

Vĩnh Minh Đế hôm nay đã ho ra máu, còn có thể sống bao lâu?

Phủ Trương thừa tướng.

"Lão Tam, sao hôm nay đệ không đi tìm Dung Chiêu?" Trương Trường Hành nghỉ hoặc.

Trương Trường Ngôn thở dài: "A Chiêu bị Hoàng thượng chiêu tiến cung, mưa lớn như vậy, Hoàng thượng cũng thật là..."

Trương thừa tướng lập tức quát lớn: "Câm miệng, nói bậy! Hoàng thượng cũng có thể chỉ trích sao?"

Trương Trường Ngôn lập tức câm miệng, rụt cổ lại.

Trương Trường Hành nhìn Trương Trường Ngôn, lại nhìn Trương thừa tướng, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Dung Chiêu, không đúng, là Dung thái phó hiện giờ rất được Hoàng thượng coi trọng, Thái phó tuổi còn trẻ như vậy, đừng nói nữ tử, cho dù là nam tử cũng chưa từng có."

Trương Trường Tri gật gật đầu, ánh mắt kính ngưỡng,"Ngày khác nếu tân đế đăng cơ, nhất định còn có thể gia phong, thái phó... thật sự là người đệ nhất triều Đại Nhạn."

Trương Trường Ngôn yên lặng bổ sung: "Hiện giờ cũng vậy."

Trương thừa tướng nhìn ba đứa con trai của mình.

Ba tên này cộng lại cũng không bằng một nữ nhi của Dung Vĩ, lão im lặng thở dài.

Dung Vĩ đúng là biết sinh.

Sáu đứa con gái, đứa thứ sáu còn là nữ cải nam trang, tình huống như vậy còn có thể lật ngược tình thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-688.html.]

Đây thật đúng là... mệnh tốt.

Lúc trước dựa vào phụ thân cùng các ca ca, đè đầu lão.

Hiện tại dựa vào nữ nhi cũng có thể đè đầu lão, thật sự là không nói lý lế. Trương thừa tướng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lão hỏi Trương Trường Ngôn: "Lão tam, ta chuẩn bị cho người tiến cử con vào triều làm quan, con có bằng lòng không?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Không muốn!"

Trương Trường Hành cũng nói: "Phụ thân, lão tam vào triều làm quan làm gì? Hắn bây giờ đi theo Dung thế tử không tốt sao? Nếu sau này có thể gả cho, à không, là cưới Dung thế tử, chẳng phải là càng tốt à?"

Trương thừa tướng lắc đầu, lão trước kia sao lại không có suy nghĩ này, nhưng hết cách, chênh lệch quá lớn.

Lão thở dài: "Nếu như trước đây còn có khả năng, ngươi xem hôm nay, Dung Chiêu đã là tòng nhất phẩm, sắp trở thành Hộ bộ thượng thư chính nhất phẩm, trước đó chỉ là quản tiền, bây giờ lại tham dự quốc gia đại sự, hơn nữa việc nào cũng thành, có tài làm Tể tướng."

Lại nhìn đứa con trai này, cho dù lão dùng ánh mắt lão phụ thân nhìn, cũng cảm thấy hắn không xứng với Dung Chiêu.

Thừa tướng còn nói Dung Chiêu có thể làm Tể tướng...

Trương Trường Hành hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lão tam áp lực trùng trùng.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Mặc kệ, dù sao con không vào triều làm quan, bây giờ giúp A Chiêu quản lý sản nghiệp đã tốt lắm rồi."

Những sản nghiệp khác của Dung Chiêu đều là hắn quản lý, thỉnh thoảng cô quá bận, hắn cũng phải chạy đi ngân hàng hỗ trợ.

Hắn còn rất thích làm những chuyện này.

Hơn nữa đi theo Dung Chiêu đã lâu, học được thái độ cùng cách hành sự của Dung Chiêu, so với chính trị, dường như cũng thích làm thương nhân hơn.

Còn nữa, tính cách của Dung Chiêu như vậy, lại còn trẻ, ai biết sau này sẽ như thế nào?

Hắn chỉ cần không vào triều, Dung Chiêu đi đâu, đi làm gì, hắn đều có thể đi theo.

Trương thừa tướng nhướng mày, trực tiếp mắng: "Ngươi là đồ bất tài, ÿ có ta có hai ca ca của ngươi thì không chịu tiến bộ..."

Trương Trường Ngôn hùng hổ nói: "Mọi người tiến bộ là được, con không thích tiến bộ."

Trương thừa tướng còn muốn tiếp tục mắng. Trương Trường Hành vội vàng nói: "Cha, cũng đừng cưỡng cầu lão tam, hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, nhìn thì hắn không xứng với Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu cho dù là thái phó, thượng thư, hay là tể tướng, tóm lại đều là đại quan."

Hắn cười híp mắt, xoa xoa tay: "Lão tam học quản gia cho tốt, sau này gả cho Dung Chiêu, làm quản gia cho Dung Chiêu không phải cũng rất tốt sao?"

Lời này quả thực ly kinh phản đạo!

Trương thừa tướng trừng mắt: "Đó là làm cho người Trương gia ta mất mặt, làm cho nam nhỉ thiên hạ mất mặt!"

"Nhưng người đó là Dung Chiêu." Trương Trường Hành cãi lại.

Đúng vậy, đó là Dung Chiêu.

Nhưng Trương thừa tướng vẫn thở dài, lắc đầu, thanh âm bất đắc dĩ: "Dung Chiêu nếu chỉ làm Tể tướng, ngược lại cũng không sao, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm... Hoàng hậu."

Ba huynh đệ Trương gia đều ngẩn ra.

Trương Trường Hành chợt nghĩ, Lộc vương đã thành thân, nhưng An vương và Cẩn vương còn chưa.

Nếu người đăng cơ không phải Lộc vương, mà là An vương và Cẩn vương...

Vị trí hoàng hậu, chỉ sợ thật sự phải cho Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Không, A Chiêu sẽ không làm hoàng hậu."

Trương thừa tướng nhíu mày: "Vì sao?"

Trương Trường Ngôn thập phần kiên định: "Bởi vì cô ấy không muốn."

Trương thừa tướng cười nhạo: "Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, tương lai nếu sinh hạ trưởng tử chính là thái tử, vị trí như vậy sao lại không muốn?"

Lão chỉ cảm thấy lão tam điên rồi.

Trương Trường Ngôn vẫn nói: "A Chiêu sẽ không đồng ý."

Kỳ thật Dung Chiêu ngay cả quan cũng không muốn làm, làm sao có thể đi làm hoàng hậu?

Người như cô, lòng mang thiên hạ, cũng không phải là người có thể đứng ở phía sau người khác....

Ngày 1 tháng 8 năm Vĩnh Minh 27. Vừa mới giải quyết Bắc Yến và Tây Bát, An vương còn đang ở Tầm Châu chưa hồi kinh.

Mọi người còn chưa kịp thở một hơi, Hoàng Hà vỡ đê, Minh Châu lũ lụt.
 
Chương 688


Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Trong điện, thái giám đi ra, cung kính nói: "Cẩn vương điện hạ, Hoàng thượng mời điện hạ vào."

Xem ra đã điều chỉnh tốt rồi.

Bùi Hoài Bi gật đầu, có chút chần chờ, rốt cuộc không yên lòng, lại dặn dò thái giám một câu: "Mưa lớn như vậy, dẫn thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chờ mưa ngừng lại đưa thái phó rời đi."

"Vâng." Thái giám đáp lời.

Lúc này Cẩn vương mới đi vào.

Thái giám nhìn Dung Chiêu, cười gật đầu, phân phó thị vệ: "Dẫn Dung thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chuẩn bị nước trà điểm tâm."

Nói xong, hắn vội vàng đi vào đóng cửa lại.

Thị vệ cung kính nói: "Thái phó, mời qua bên này."

Nhưng Dung Chiêu lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần, ta đi trước."

Nói xong, cô vươn tay nhận lấy ô, mở ra.

"Dung thái phó..."

Dung Chiêu đã che dù sải bước rời đi vào giữa mưa to, bước chân kiên định, bóng lưng dần đi xa.

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu vừa trở về, Dung Vĩ lập tức cho người nấu nước, lau tóc thay quần áo cho Dung Chiêu.

Trên mặt ông mang theo bất mãn: "Con làm gì vậy? Mưa lớn như vậy, nên chờ mưa tạnh mới trở về chứ."

Bạch thị mỗi ngày đều đến tòa soạn báo, mặc kệ mưa mặc gió.

Lâm thị càng bận rộn, mỗi ngày mang theo một đám nữ quyến tính sổ, sắp xếp lại sổ sách.

Tiền của Dung Chiêu quá nhiều, quản tiền liền bận tối mày tối mặt.

Huyện chủ Dung Ngũ Nương căn bản không ở kinh thành, đi tuần tra ngân hàng rồi!

Triệu thị lại chỉ để ý niệm kinh.

Vì thế, Dung Vĩ là nam nhân nhàn rỗi nhất An Khánh Vương phủ, trở thành người chủ quản nội vụ của An Khánh Vương phủ. Dung Chiêu lắc đầu: "Hôm nay mưa cũng sẽ không ngừng, rời đi lúc nào cũng như nhau."

Ngoài cửa sổ, mưa cũng không nhỏ hơn, ngược lại càng ngày càng lớn.

Xem tư thế này, hôm nay chỉ sợ thật sự không ngừng.

Dung Vĩ nghe vậy, đành phải thở dài.

Dung Chiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: "Cha, chỉ sợ mưa to thật sự sắp tới."

Vĩnh Minh Đế hôm nay đã ho ra máu, còn có thể sống bao lâu?

Phủ Trương thừa tướng.

"Lão Tam, sao hôm nay đệ không đi tìm Dung Chiêu?" Trương Trường Hành nghỉ hoặc.

Trương Trường Ngôn thở dài: "A Chiêu bị Hoàng thượng chiêu tiến cung, mưa lớn như vậy, Hoàng thượng cũng thật là..."

Trương thừa tướng lập tức quát lớn: "Câm miệng, nói bậy! Hoàng thượng cũng có thể chỉ trích sao?"

Trương Trường Ngôn lập tức câm miệng, rụt cổ lại.

Trương Trường Hành nhìn Trương Trường Ngôn, lại nhìn Trương thừa tướng, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Dung Chiêu, không đúng, là Dung thái phó hiện giờ rất được Hoàng thượng coi trọng, Thái phó tuổi còn trẻ như vậy, đừng nói nữ tử, cho dù là nam tử cũng chưa từng có."

Trương Trường Tri gật gật đầu, ánh mắt kính ngưỡng,"Ngày khác nếu tân đế đăng cơ, nhất định còn có thể gia phong, thái phó... thật sự là người đệ nhất triều Đại Nhạn."

Trương Trường Ngôn yên lặng bổ sung: "Hiện giờ cũng vậy."

Trương thừa tướng nhìn ba đứa con trai của mình.

Ba tên này cộng lại cũng không bằng một nữ nhi của Dung Vĩ, lão im lặng thở dài.

Dung Vĩ đúng là biết sinh.

Sáu đứa con gái, đứa thứ sáu còn là nữ cải nam trang, tình huống như vậy còn có thể lật ngược tình thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-688.html.]

Đây thật đúng là... mệnh tốt.

Lúc trước dựa vào phụ thân cùng các ca ca, đè đầu lão.

Hiện tại dựa vào nữ nhi cũng có thể đè đầu lão, thật sự là không nói lý lế. Trương thừa tướng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lão hỏi Trương Trường Ngôn: "Lão tam, ta chuẩn bị cho người tiến cử con vào triều làm quan, con có bằng lòng không?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Không muốn!"

Trương Trường Hành cũng nói: "Phụ thân, lão tam vào triều làm quan làm gì? Hắn bây giờ đi theo Dung thế tử không tốt sao? Nếu sau này có thể gả cho, à không, là cưới Dung thế tử, chẳng phải là càng tốt à?"

Trương thừa tướng lắc đầu, lão trước kia sao lại không có suy nghĩ này, nhưng hết cách, chênh lệch quá lớn.

Lão thở dài: "Nếu như trước đây còn có khả năng, ngươi xem hôm nay, Dung Chiêu đã là tòng nhất phẩm, sắp trở thành Hộ bộ thượng thư chính nhất phẩm, trước đó chỉ là quản tiền, bây giờ lại tham dự quốc gia đại sự, hơn nữa việc nào cũng thành, có tài làm Tể tướng."

Lại nhìn đứa con trai này, cho dù lão dùng ánh mắt lão phụ thân nhìn, cũng cảm thấy hắn không xứng với Dung Chiêu.

Thừa tướng còn nói Dung Chiêu có thể làm Tể tướng...

Trương Trường Hành hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lão tam áp lực trùng trùng.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Mặc kệ, dù sao con không vào triều làm quan, bây giờ giúp A Chiêu quản lý sản nghiệp đã tốt lắm rồi."

Những sản nghiệp khác của Dung Chiêu đều là hắn quản lý, thỉnh thoảng cô quá bận, hắn cũng phải chạy đi ngân hàng hỗ trợ.

Hắn còn rất thích làm những chuyện này.

Hơn nữa đi theo Dung Chiêu đã lâu, học được thái độ cùng cách hành sự của Dung Chiêu, so với chính trị, dường như cũng thích làm thương nhân hơn.

Còn nữa, tính cách của Dung Chiêu như vậy, lại còn trẻ, ai biết sau này sẽ như thế nào?

Hắn chỉ cần không vào triều, Dung Chiêu đi đâu, đi làm gì, hắn đều có thể đi theo.

Trương thừa tướng nhướng mày, trực tiếp mắng: "Ngươi là đồ bất tài, ÿ có ta có hai ca ca của ngươi thì không chịu tiến bộ..."

Trương Trường Ngôn hùng hổ nói: "Mọi người tiến bộ là được, con không thích tiến bộ."

Trương thừa tướng còn muốn tiếp tục mắng. Trương Trường Hành vội vàng nói: "Cha, cũng đừng cưỡng cầu lão tam, hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, nhìn thì hắn không xứng với Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu cho dù là thái phó, thượng thư, hay là tể tướng, tóm lại đều là đại quan."

Hắn cười híp mắt, xoa xoa tay: "Lão tam học quản gia cho tốt, sau này gả cho Dung Chiêu, làm quản gia cho Dung Chiêu không phải cũng rất tốt sao?"

Lời này quả thực ly kinh phản đạo!

Trương thừa tướng trừng mắt: "Đó là làm cho người Trương gia ta mất mặt, làm cho nam nhỉ thiên hạ mất mặt!"

"Nhưng người đó là Dung Chiêu." Trương Trường Hành cãi lại.

Đúng vậy, đó là Dung Chiêu.

Nhưng Trương thừa tướng vẫn thở dài, lắc đầu, thanh âm bất đắc dĩ: "Dung Chiêu nếu chỉ làm Tể tướng, ngược lại cũng không sao, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm... Hoàng hậu."

Ba huynh đệ Trương gia đều ngẩn ra.

Trương Trường Hành chợt nghĩ, Lộc vương đã thành thân, nhưng An vương và Cẩn vương còn chưa.

Nếu người đăng cơ không phải Lộc vương, mà là An vương và Cẩn vương...

Vị trí hoàng hậu, chỉ sợ thật sự phải cho Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Không, A Chiêu sẽ không làm hoàng hậu."

Trương thừa tướng nhíu mày: "Vì sao?"

Trương Trường Ngôn thập phần kiên định: "Bởi vì cô ấy không muốn."

Trương thừa tướng cười nhạo: "Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, tương lai nếu sinh hạ trưởng tử chính là thái tử, vị trí như vậy sao lại không muốn?"

Lão chỉ cảm thấy lão tam điên rồi.

Trương Trường Ngôn vẫn nói: "A Chiêu sẽ không đồng ý."

Kỳ thật Dung Chiêu ngay cả quan cũng không muốn làm, làm sao có thể đi làm hoàng hậu?

Người như cô, lòng mang thiên hạ, cũng không phải là người có thể đứng ở phía sau người khác....

Ngày 1 tháng 8 năm Vĩnh Minh 27. Vừa mới giải quyết Bắc Yến và Tây Bát, An vương còn đang ở Tầm Châu chưa hồi kinh.

Mọi người còn chưa kịp thở một hơi, Hoàng Hà vỡ đê, Minh Châu lũ lụt.
 
Chương 689


Lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, tri châu Minh Châu ngoài mặt là người của Hoàng đế, nhưng thực tế là người của Cẩn vương, sau khi Minh Châu mưa to, hắn lập tức đi đê đập Hoàng Hà kiểm tra, tổ chức cứu tế.

Tuy nhiên lũ lụt ở Minh Châu, Hoàng Hà vỡ đê, tri châu Minh Châu mất tích, hiện tại tung tích không rõ.

Cẩn vương nhận được tin tức lập tức tiến cung.

Vĩnh Minh Đế thân thể không khỏe, cho người đè nén tin tức.

Không đợi xử lý chuyện này, đêm đó gió lạnh, Vĩnh Minh Đế bị bệnh một hồi, ngày hôm sau bãi triều một ngày.

Long thể Vĩnh Minh Đế có bệnh nhẹ, thái y mỗi ngày ra vào, tin tức căn bản không áp chế được.

Sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động, thế cục khẩn trương.

Giống như miệng núi lửa chỉ vận sức chờ phát động, dưới lớp vỏ bình tĩnh cất giấu ngọn lửa xao động.

Thiên tai sẽ không bởi vì thế cục mà tạm dừng, ngắn ngủi ba ngày, mưa to dẫn đến Minh Châu tổn thất thảm trọng, dìm c.h.ế.t vô số dân chúng, một huyện ở hạ du đã toàn bộ bị ngập.

Sau khi tin báo đưa đến kinh thành, các bá quan nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Cẩn vương và Lộc vương.

Vĩnh Minh Đế một khi xảy ra chuyện, người thừa kế liền nằm trong số ba vương.

Lúc này để cho bọn họ quyết định cũng là bình thường.

Cẩn vương: "Việc này phải lập tức báo lên Hoàng gia gia, tình hình thiên tai cấp bách, không dám chậm trễ."

Lộc vương nhìn hắn, thản nhiên nói: "Phụ hoàng long thể có bệnh, thái y nói không thể vất vả, không thể kích thích, nếu cấp báo tổn thương long thể, ai sẽ gánh vác?"

Cẩn vương giật giật khóe miệng, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía Lộc vương: "Vậy Lộc vương thúc nghĩ nên làm thế nào?"

Sau khi Vĩnh Minh Đế ngã bệnh, An vương còn chưa hồi kinh, Lộc vương cắn c.h.ế.t Cẩn vương, đã có chút điên cuồng.

Lộc vương: "Phụ hoàng lúc trước đã hạ lệnh để cho người trị thủy, không bằng tăng thêm người và đốc thúc cứu nạn thiên tai" Cẩn vương nhíu chặt mày: "Hiện giờ đã không phải tăng thêm người và lương thực là có thể xử lý, thiên tai ở Minh Châu lần này tình hình không tầm thường, nếu không mau chóng khống chế, chỉ sợ dân chúng khắp nơi c.h.ế.t đói, lưu dân tràn về châu quận khác..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-689.html.]

Trên mặt Lộc vương lạnh lùng, đôi mắt sắc bén,"Vậy còn có thể làm sao? Cứu trợ thiên tai đơn giản chỉ là tiền và lương thực, nếu Cẩn vương có chủ ý khác, bằng không thì tự mình đi Minh Châu trị thiên tai đi."

Thôi thái phó vuốt râu, nhẹ giọng đáp: "Năm ngoái lũ lụt Minh Châu chính là Cẩn vương đi trị, chuyện lũ lụt chỉ sợ Cẩn vương càng có biện pháp."

Lúc này, tiếng phụ họa càng nhiều.

"Đúng vậy, việc trị thủy vẫn nên giao cho Cẩn vương."

"Cẩn vương lo lắng Minh Châu, nếu có thể đích thân đi Minh Châu thì càng tốt."

"Đúng vậy, Cẩn vương lo lắng cho dân chúng..."...

Trương thừa tướng cúi đầu, che giấu sự bất đắc dĩ trong mắt.

Lộc vương là cố ý!

Lấy lùi làm tiến, để Bùi Hoài Bi biểu lộ thái độ, sau đó lại nâng hắn lên...

Đây là bức bách Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy!

Thế cục hôm nay, Vĩnh Minh Đế nằm trên giường, bên ngoài chỉ cho là hắn bị phong hàn, người tin tức linh thông đều biết... Vĩnh Minh Đế đã không còn thanh tỉnh, thường xuyên ngất xỉu.

Nếu Vĩnh Minh Đế bệnh không dậy nổi, An vương còn chưa trở về, Cẩn vương xuất kinh, Lộc vương không phải là tân đế chắc như đinh đóng cột sao?

Thời điểm mấu chốt này đều là nghĩ biện pháp hồi kinh, nào có đạo lý đi ra ngoài trị thủy!

Kinh thành phủ doãn Triệu đại nhân nói: "Cẩn vương điện hạ long tử phượng tôn, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm, trị tai vẫn nên phái lão Lại có kinh nghiệm."

Lộc vương nhìn Triệu đại nhân thật sâu.

Lúc này giúp Cẩn vương nói chuyện, mặc kệ là thái độ gì, ít nhất không phải là người ủng hộ Lộc vương.

Văn đại nhân trả lời: "Không phải Lộc vương điện hạ có nói phái thêm nhân thủ cho Cẩn vương điện hạ không có đạo lý phản đối"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom