Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 642


Tứ đại thân vương, văn võ cả triều đều kiếng chân lên nhìn.

Xung quanh còn có không ít dân chúng đứng chờ, cũng là vẻ mặt tò mò, hiển nhiên muốn xem "người hải ngoại" trông như thế nào.

Bùi Quan Sơn tiến lên trước sự chú ý của vạn người.

Hắn sớm có chuẩn bị, ngược lại thấy nhiều người nghênh đón cũng không ngoài ý muốn, hít sâu một hơi, ổn định hơi thở, lúc này mới mang theo nụ cười sải bước tiến lên, dáng vẻ thong dong.

Người đón hắn đi đầu là tứ đại thân vương, Dung Chiêu là quan tam phẩm, đứng ở hàng đầu.

Bùi Quan Sơn trên môi nở nụ cười bình tĩnh, lướt mắt nhìn mọi người.

Rất nhanh, bình tĩnh trên mặt hắn toàn bộ biến mất, kinh ngạc nhìn nữ tử bên cạnh Từ thượng thư, trừng to mắt: "Dung Chiêu?"

Dung Chiêu mặc nữ trang, mỉm cười gật đầu.

Hắn chớp chớp mắt, lại nhìn qua, vẫn là hình ảnh đó.

Hắn lắc đầu, mở mắt, vẫn là hình ảnh đó.

Bùi Quan Sơn: "...?2?"

Hắn chỉ là ra khơi, tại sao ngay cả giới tính của Dung Chiêu cũng thay đổi?

Bùi Quan Sơn sợ hãi: "Thật sự là Dung Chiêu? Vì sao ngươi lại ăn mặc như nữ tử?"

Nói xong, hắn nhìn thấy các quan viên vẻ mặt bình tĩnh trả lời mình.

"Dung đại nhân vẫn luôn là nữ tử."

"Đúng vậy, Dung đại nhân lúc trước chỉ là ăn mặc như nam tử, bây giờ đổi về nữ trang."

"Bùi đại nhân chớ có ngạc nhiên."...

Bùi Quan Sơn: "..." Ngạc nhiên?

Hắn theo bản năng nhìn về phía cửa thành, cửa thành quen thuộc, kinh thành quen thuộc...

Hắn không có đi nhầm chỗ.

Bùi Quan Sơn trợn tròn mắt.

Hắn không nghĩ tới kinh thành nghênh đón hắn bằng một sư kiện ly kỳ như vậy. Mãi cho đến khi tiến cung, Bùi Quan Sơn vẫn còn hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-642.html.]

Trương Trường Hành hạ giọng: "Hắn không đọc báo sao?"

Bùi Thừa Quyết vui sướng khi người gặp họa: "Ít nhất không đọc bài báo vào ngày 27 tháng 2."

Hắn đi mấy tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, sau khi trở về,"hảo huynh đệ" biến thành "nữ nhân", thật đúng là khảo nghiệm năng lực thừa nhận của Bùi Quan Sơn.

Nhưng hôm nay cũng không có nhiều thời gian để cho hắn tiêu hóa chuyện này.

Vĩnh Minh Đế đang đợi.

Bùi Quan Sơn cùng quan viên vào điện, lập tức quỳ xuống.

Vĩnh Minh Đế vẫy tay: "Ái khanh mau đứng lên."

Bùi Quan Sơn đứng lên, dư quang chú ý tới Dung Chiêu, cô thật sự là người nổi bật nhất cả triều, quá mức dễ thấy.

Hắn vội vàng dời tầm mắt, hít sâu, để cho mình ném chuyện này ra sau đầu.

Lập tức, hắn cung kính đưa tấu chương lên: "Hoàng thượng, đây là những gì thần nhìn thấy và nghe thấy trên đường đi."

Thái giám dâng lên tấu chương.

Vĩnh Minh Đế đại khái lật xem, Bùi Quan Sơn giải thích: "Thần xuất phát từ Giao Châu, Dung, Dung đại nhân căn cứ vào ghi chép tiền triều, vạch cho thần lộ tuyến ra biển, thần theo lộ tuyến đi nửa tháng liền thấy được mội..."

".. Hòn đảo không có người ở, lại đi một tháng, thần gặp được một vùng đất có người sinh sống, người nơi đó tướng mạo không giống chúng ta, ngôn ngữ có chút tương tự Giao Châu, nhưng cũng không hoàn toàn giống..."

"Bởi vì có mang theo mấy trăm thủy sư, những người đó ngược lại không dám làm gì chúng thần, rất nhanh đã có thể cùng bọn họ miễn cưỡng khoa tay múa chân giao tiếp..."

"Nơi đây nóng bức cằn cỗi, thần xưng là Viêm Quốc, giao dịch tiền bạc với bọn họ ngược lại rất thuận lợi, đồ vật chúng ta mang theo trên thuyền, bọn họ đều rất yêu thích."

"Viêm Quốc tuy rằng cằn cỗi, nhưng cũng có chút đặc sản, gạo một năm thu hoạch ba lần..."

Bùi Ouan Sơn kể lại những kiến thức trên đường đi này còn Dung Chiêu cũng nghe rất chăm chú.

Từ những tin tức này, suy đoán lúc trước của Dung Chiêu không sai.

Bùi Quan Sơn đã thuận lợi đến khu vực Đông Nam Á.

Bất quá, hiển nhiên không chỉ có lịch sử phương Đông khác với những gì cô biết, Đông Nam Á cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn, thậm chí ngay cả khoảng cách cũng trở nên xa xôi.

Vậy Châu Mỹ xa hơn hay gần hơn?

Dung Chiêu lâm vào suy tư.
 
Chương 643


Bùi Quan Sơn rất nhanh kể xong chặng đường đã trải qua, hắn để lại mấy người ở Viêm Quốc, để cho bọn họ học tập ngôn ngữ địa phương, hiểu rõ tình huống Viêm Quốc, chuyến thuyền tiếp theo đi tới có thể thuận tiện hơn một chút.

Trên đường đi, bọn họ không phải không gặp nguy hiểm, những tiểu đảo kia không có bao nhiêu nông dân, nhưng có hải tặc, may mắn thuyền của bọn họ và thuyền của tiền triều không giống nhau, bọn họ có thể nã pháo.

Nhưng cho dù là thế, vẫn bởi vì một vài nguyên nhân mà ở trên biển mất đi một phần ba thành viên.

Tin tức này thoáng hòa tan vui sướng.

Xem ra bây giờ ra khơi vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

May mắn Dung Chiêu cho chế pháo, lại nuôi thủy quân, nếu không sợ là có ra biển cũng không về được.

Vĩnh Minh Đế cùng bá quan đều nhìn Dung Chiêu, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Nữ nhân này quả thật bất phàm.

Chuyện ra biển này, e rằng trước mắt chỉ có Dung Chiêu là có thể xoay chuyển.

Nói xong những gì đã trải qua, tiến vào trọng điểm.

Bùi Quan Sơn giơ tay hành lễ, cười nói: "Hoàng thượng, phong thái thần triều khiến Viêm Quốc kính ngưỡng, phái sứ thần đến yết kiến, trên đường thần đã sai người dạy bọn họ quy củ."

Vĩnh Minh Đế ngồi thẳng người.

Hắn là một vị Hoàng đế thanh danh tốt, giờ khắc này cũng biết việc này sẽ được ghi vào sử sách, gương mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc trang trọng, đương nhiên, nội tâm nhảy nhót chỉ có chính hắn biết.

"Tuyên sứ thần yết kiến!"

Sứ thần không ít, nhưng tiến cung gặp Hoàng đế chỉ có tám người, tất cả đều là nam tử, có hai người còn quấn khăn trùm đầu, đều rất khác với người triều Đại Nhạn, ăn mặc và dung mạo chênh lệch rất lớn.

Dung Chiêu vừa nhìn liền hiểu ra, đúng là người Đông Nam Á.

Về phần cụ thể là quốc gia nào, lịch sử đã không còn phù hợp với lịch e mà Dung Chiêu biết tr nhiên không cá cách nào vác đỉnh. Các triều thần đều đứng ở hai bên, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Từ thượng thư bên cạnh Dung Chiêu.

Bọn họ trầm mặt, ngay cả không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.

Dung Chiêu liếc mắt liền hiểu được đám người này đang khẩn trương.

"Tham "gia" Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tám người tiến vào, lập tức bị bầu không khí khẩn trương hù dọa, những lời đã chuẩn bị tốt đều trở nên lắp bắp, dập đầu rất vang.

Đại Nhạn triều trong mắt bọn họ thật sự là thần bí lại giàu có.

Vĩnh Minh Đế giơ tay: "Đứng lên."

Vẻ mặt hắn uy nghiêm.

Mà quan viên hai bên đều nghiêm mặt như cũ, cực kỳ nghiêm túc.

Dung Chiêu lại biết, bọn họ lúc này đang cười trộm trong lòng.

Sứ thần nhìn về phía Bùi Quan Sơn, Bùi Quan Sơn giơ tay, ý bảo bọn họ đứng lên, tám người lúc này mới hoang mang bối rối đứng dậy.

Vĩnh Minh Đế: "Các vị sứ thần trên đường đi có quen không?"

Sứ thần dập đầu: "Tạ Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Bùi Quan Sơn: "..."

Vĩnh Minh Đế: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-643.html.]

Quan viên có người nhịn không được, cười ra tiếng.

Trương thừa tướng lập tức quét mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, vẻ mặt đều viết: Nghiêm túc một chút, đừng làm mất mặt Đại Nhạn!

Dung Chiêu thầm nghĩ, nếu bọn họ còn tiếp tục nghiêm túc, mấy sứ thần này sẽ bị dọa khóc.

Chẳng qua, trong lòng cô khẽ thở dài.

Đây quả nhiên không phải là thế giới cô biết rõ, giữa các quốc gia và các đại lục lại chưa từng có trao đổi.

Cũng may, sau này sẽ không còn nữa.

Chỉ cần cô ở đây, sẽ để cho Đại Nhạn nắm giữ quyền chủ động đi thăm dò thế giới.

Vĩnh Minh Đế sai người đưa sứ thần xuống nghỉ ngơi.

Lần sau gặp mặt, phỏng chừng phải đợi đến khi bọn họ học được gặp.

Đợi sau khi sứ thần rời đi, triều đình vốn nghiêm túc lập tức thay đổi.

"Không ngờ người nước ngoài lại như vậy, cũng không khác chúng ta là bao."

"Không biết quốc gia bọn họ lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người?"...

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên, thanh âm mang theo ý cười: "Hải ngoại còn có đại lục khác, Đại Nhạn triều ta giàu có sung túc, sau này quốc gia đến yết kiến sẽ càng ngày càng nhiều."

Lúc này, bá quan khen ngợi...

"Cung chúc Ngô Hoàng vạn tuế!"

"Việc này tất phải ghi vào sử sách, là Ngô Hoàng anh minh."

"Triều Đại Nhạn ta bây giờ càng ngày càng cường thịnh, hải ngoại còn có quốc gia đến đây yết kiến, chỉ chờ đánh thắng Bắc Yến là sẽ thiên cổ công tích, Hoàng thượng anh minh!"...

Nhất thời, trên triều ca công tụng đức.

Từ thượng thư ra khỏi hàng, dệt hoa trên gấm vuốt m.ô.n.g ngựa cho Vĩnh Minh Đế,"Hoàng thượng, hiện giờ thực lực Đại Nhạn cường thịnh, Hộ bộ dưới sự dẫn dắt của Hoàng thượng, dưới sự vất vả của quan viên Hộ bộ, ngân lượng quốc khố đã đạt tới con số trước nay chưa từng có, quả thật là công lao muôn đời."

Hắn lại nhìn về phía các triều thần khác, cười nói: "Hiện giờ quốc khố không thiếu tiền, các bộ nếu cần ngân sách có thể tới Hộ bộ lấy."

Đã bao lâu rồi Hộ bộ không tự hào như thế này?

Đây chính là lần đầu tiên lão làm Hộ bộ thượng thư tới nay, tiền nhiều đến mức chủ động hỏi người khác có muốn hay không.

Đang lúc Từ thượng thư đắc ý, Dung Chiêu cười bước ra khỏi hàng.

Từ thượng thư lúc này trong lòng lộp bộp.

Xong đời, lại sắp hết tiền!...

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng, thần cho rằng ngân lượng lần này hải mậu mang về nên đầu tư cho xưởng đóng tàu Giao Châu, sản xuất thuyền tốt hơn, nuôi càng nhiều thủy sư."

Tiền quốc khố cơ bản đều là cô làm ra, ngân hàng còn có hai mươi cổ phần của cô, dùng số tiền này như thế nào, đề nghị của cô rất quan trọng.

Vĩnh Minh Đế trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên tiếp tục đóng thuyền, nhưng hai vạn thủy sư còn chưa đủ?" Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không đủ, còn lâu mới đủ, hải ngoại có quốc gia khác, chúng ta cần phải sớm đề phòng."

Từ thượng thư: "Viêm Quốc cẳn cỗi, một chiếc thuyền của chúng ta còn có thể dọa sợ bọn họ, cần gì đến..."

Dung Chiêu ngắt lời lão: "Hải ngoại không chỉ có Viêm Quốc, tương lai hải thuyền của Đại Nhạn triều đi dọc theo biển lớn đến nhiều nơi hơn, sẽ cần nhiều thủy quân hộ tống, hơn nữa còn có thể phòng bị các quốc gia khác, điều này vô cùng cần thiết."
 
Chương 643


Bùi Quan Sơn rất nhanh kể xong chặng đường đã trải qua, hắn để lại mấy người ở Viêm Quốc, để cho bọn họ học tập ngôn ngữ địa phương, hiểu rõ tình huống Viêm Quốc, chuyến thuyền tiếp theo đi tới có thể thuận tiện hơn một chút.

Trên đường đi, bọn họ không phải không gặp nguy hiểm, những tiểu đảo kia không có bao nhiêu nông dân, nhưng có hải tặc, may mắn thuyền của bọn họ và thuyền của tiền triều không giống nhau, bọn họ có thể nã pháo.

Nhưng cho dù là thế, vẫn bởi vì một vài nguyên nhân mà ở trên biển mất đi một phần ba thành viên.

Tin tức này thoáng hòa tan vui sướng.

Xem ra bây giờ ra khơi vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

May mắn Dung Chiêu cho chế pháo, lại nuôi thủy quân, nếu không sợ là có ra biển cũng không về được.

Vĩnh Minh Đế cùng bá quan đều nhìn Dung Chiêu, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Nữ nhân này quả thật bất phàm.

Chuyện ra biển này, e rằng trước mắt chỉ có Dung Chiêu là có thể xoay chuyển.

Nói xong những gì đã trải qua, tiến vào trọng điểm.

Bùi Quan Sơn giơ tay hành lễ, cười nói: "Hoàng thượng, phong thái thần triều khiến Viêm Quốc kính ngưỡng, phái sứ thần đến yết kiến, trên đường thần đã sai người dạy bọn họ quy củ."

Vĩnh Minh Đế ngồi thẳng người.

Hắn là một vị Hoàng đế thanh danh tốt, giờ khắc này cũng biết việc này sẽ được ghi vào sử sách, gương mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc trang trọng, đương nhiên, nội tâm nhảy nhót chỉ có chính hắn biết.

"Tuyên sứ thần yết kiến!"

Sứ thần không ít, nhưng tiến cung gặp Hoàng đế chỉ có tám người, tất cả đều là nam tử, có hai người còn quấn khăn trùm đầu, đều rất khác với người triều Đại Nhạn, ăn mặc và dung mạo chênh lệch rất lớn.

Dung Chiêu vừa nhìn liền hiểu ra, đúng là người Đông Nam Á.

Về phần cụ thể là quốc gia nào, lịch sử đã không còn phù hợp với lịch e mà Dung Chiêu biết tr nhiên không cá cách nào vác đỉnh. Các triều thần đều đứng ở hai bên, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Từ thượng thư bên cạnh Dung Chiêu.

Bọn họ trầm mặt, ngay cả không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.

Dung Chiêu liếc mắt liền hiểu được đám người này đang khẩn trương.

"Tham "gia" Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tám người tiến vào, lập tức bị bầu không khí khẩn trương hù dọa, những lời đã chuẩn bị tốt đều trở nên lắp bắp, dập đầu rất vang.

Đại Nhạn triều trong mắt bọn họ thật sự là thần bí lại giàu có.

Vĩnh Minh Đế giơ tay: "Đứng lên."

Vẻ mặt hắn uy nghiêm.

Mà quan viên hai bên đều nghiêm mặt như cũ, cực kỳ nghiêm túc.

Dung Chiêu lại biết, bọn họ lúc này đang cười trộm trong lòng.

Sứ thần nhìn về phía Bùi Quan Sơn, Bùi Quan Sơn giơ tay, ý bảo bọn họ đứng lên, tám người lúc này mới hoang mang bối rối đứng dậy.

Vĩnh Minh Đế: "Các vị sứ thần trên đường đi có quen không?"

Sứ thần dập đầu: "Tạ Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Bùi Quan Sơn: "..."

Vĩnh Minh Đế: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-643.html.]

Quan viên có người nhịn không được, cười ra tiếng.

Trương thừa tướng lập tức quét mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, vẻ mặt đều viết: Nghiêm túc một chút, đừng làm mất mặt Đại Nhạn!

Dung Chiêu thầm nghĩ, nếu bọn họ còn tiếp tục nghiêm túc, mấy sứ thần này sẽ bị dọa khóc.

Chẳng qua, trong lòng cô khẽ thở dài.

Đây quả nhiên không phải là thế giới cô biết rõ, giữa các quốc gia và các đại lục lại chưa từng có trao đổi.

Cũng may, sau này sẽ không còn nữa.

Chỉ cần cô ở đây, sẽ để cho Đại Nhạn nắm giữ quyền chủ động đi thăm dò thế giới.

Vĩnh Minh Đế sai người đưa sứ thần xuống nghỉ ngơi.

Lần sau gặp mặt, phỏng chừng phải đợi đến khi bọn họ học được gặp.

Đợi sau khi sứ thần rời đi, triều đình vốn nghiêm túc lập tức thay đổi.

"Không ngờ người nước ngoài lại như vậy, cũng không khác chúng ta là bao."

"Không biết quốc gia bọn họ lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người?"...

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên, thanh âm mang theo ý cười: "Hải ngoại còn có đại lục khác, Đại Nhạn triều ta giàu có sung túc, sau này quốc gia đến yết kiến sẽ càng ngày càng nhiều."

Lúc này, bá quan khen ngợi...

"Cung chúc Ngô Hoàng vạn tuế!"

"Việc này tất phải ghi vào sử sách, là Ngô Hoàng anh minh."

"Triều Đại Nhạn ta bây giờ càng ngày càng cường thịnh, hải ngoại còn có quốc gia đến đây yết kiến, chỉ chờ đánh thắng Bắc Yến là sẽ thiên cổ công tích, Hoàng thượng anh minh!"...

Nhất thời, trên triều ca công tụng đức.

Từ thượng thư ra khỏi hàng, dệt hoa trên gấm vuốt m.ô.n.g ngựa cho Vĩnh Minh Đế,"Hoàng thượng, hiện giờ thực lực Đại Nhạn cường thịnh, Hộ bộ dưới sự dẫn dắt của Hoàng thượng, dưới sự vất vả của quan viên Hộ bộ, ngân lượng quốc khố đã đạt tới con số trước nay chưa từng có, quả thật là công lao muôn đời."

Hắn lại nhìn về phía các triều thần khác, cười nói: "Hiện giờ quốc khố không thiếu tiền, các bộ nếu cần ngân sách có thể tới Hộ bộ lấy."

Đã bao lâu rồi Hộ bộ không tự hào như thế này?

Đây chính là lần đầu tiên lão làm Hộ bộ thượng thư tới nay, tiền nhiều đến mức chủ động hỏi người khác có muốn hay không.

Đang lúc Từ thượng thư đắc ý, Dung Chiêu cười bước ra khỏi hàng.

Từ thượng thư lúc này trong lòng lộp bộp.

Xong đời, lại sắp hết tiền!...

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng, thần cho rằng ngân lượng lần này hải mậu mang về nên đầu tư cho xưởng đóng tàu Giao Châu, sản xuất thuyền tốt hơn, nuôi càng nhiều thủy sư."

Tiền quốc khố cơ bản đều là cô làm ra, ngân hàng còn có hai mươi cổ phần của cô, dùng số tiền này như thế nào, đề nghị của cô rất quan trọng.

Vĩnh Minh Đế trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên tiếp tục đóng thuyền, nhưng hai vạn thủy sư còn chưa đủ?" Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không đủ, còn lâu mới đủ, hải ngoại có quốc gia khác, chúng ta cần phải sớm đề phòng."

Từ thượng thư: "Viêm Quốc cẳn cỗi, một chiếc thuyền của chúng ta còn có thể dọa sợ bọn họ, cần gì đến..."

Dung Chiêu ngắt lời lão: "Hải ngoại không chỉ có Viêm Quốc, tương lai hải thuyền của Đại Nhạn triều đi dọc theo biển lớn đến nhiều nơi hơn, sẽ cần nhiều thủy quân hộ tống, hơn nữa còn có thể phòng bị các quốc gia khác, điều này vô cùng cần thiết."
 
Chương 643


Bùi Quan Sơn rất nhanh kể xong chặng đường đã trải qua, hắn để lại mấy người ở Viêm Quốc, để cho bọn họ học tập ngôn ngữ địa phương, hiểu rõ tình huống Viêm Quốc, chuyến thuyền tiếp theo đi tới có thể thuận tiện hơn một chút.

Trên đường đi, bọn họ không phải không gặp nguy hiểm, những tiểu đảo kia không có bao nhiêu nông dân, nhưng có hải tặc, may mắn thuyền của bọn họ và thuyền của tiền triều không giống nhau, bọn họ có thể nã pháo.

Nhưng cho dù là thế, vẫn bởi vì một vài nguyên nhân mà ở trên biển mất đi một phần ba thành viên.

Tin tức này thoáng hòa tan vui sướng.

Xem ra bây giờ ra khơi vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

May mắn Dung Chiêu cho chế pháo, lại nuôi thủy quân, nếu không sợ là có ra biển cũng không về được.

Vĩnh Minh Đế cùng bá quan đều nhìn Dung Chiêu, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Nữ nhân này quả thật bất phàm.

Chuyện ra biển này, e rằng trước mắt chỉ có Dung Chiêu là có thể xoay chuyển.

Nói xong những gì đã trải qua, tiến vào trọng điểm.

Bùi Quan Sơn giơ tay hành lễ, cười nói: "Hoàng thượng, phong thái thần triều khiến Viêm Quốc kính ngưỡng, phái sứ thần đến yết kiến, trên đường thần đã sai người dạy bọn họ quy củ."

Vĩnh Minh Đế ngồi thẳng người.

Hắn là một vị Hoàng đế thanh danh tốt, giờ khắc này cũng biết việc này sẽ được ghi vào sử sách, gương mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc trang trọng, đương nhiên, nội tâm nhảy nhót chỉ có chính hắn biết.

"Tuyên sứ thần yết kiến!"

Sứ thần không ít, nhưng tiến cung gặp Hoàng đế chỉ có tám người, tất cả đều là nam tử, có hai người còn quấn khăn trùm đầu, đều rất khác với người triều Đại Nhạn, ăn mặc và dung mạo chênh lệch rất lớn.

Dung Chiêu vừa nhìn liền hiểu ra, đúng là người Đông Nam Á.

Về phần cụ thể là quốc gia nào, lịch sử đã không còn phù hợp với lịch e mà Dung Chiêu biết tr nhiên không cá cách nào vác đỉnh. Các triều thần đều đứng ở hai bên, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Từ thượng thư bên cạnh Dung Chiêu.

Bọn họ trầm mặt, ngay cả không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.

Dung Chiêu liếc mắt liền hiểu được đám người này đang khẩn trương.

"Tham "gia" Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tám người tiến vào, lập tức bị bầu không khí khẩn trương hù dọa, những lời đã chuẩn bị tốt đều trở nên lắp bắp, dập đầu rất vang.

Đại Nhạn triều trong mắt bọn họ thật sự là thần bí lại giàu có.

Vĩnh Minh Đế giơ tay: "Đứng lên."

Vẻ mặt hắn uy nghiêm.

Mà quan viên hai bên đều nghiêm mặt như cũ, cực kỳ nghiêm túc.

Dung Chiêu lại biết, bọn họ lúc này đang cười trộm trong lòng.

Sứ thần nhìn về phía Bùi Quan Sơn, Bùi Quan Sơn giơ tay, ý bảo bọn họ đứng lên, tám người lúc này mới hoang mang bối rối đứng dậy.

Vĩnh Minh Đế: "Các vị sứ thần trên đường đi có quen không?"

Sứ thần dập đầu: "Tạ Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Bùi Quan Sơn: "..."

Vĩnh Minh Đế: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-643.html.]

Quan viên có người nhịn không được, cười ra tiếng.

Trương thừa tướng lập tức quét mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, vẻ mặt đều viết: Nghiêm túc một chút, đừng làm mất mặt Đại Nhạn!

Dung Chiêu thầm nghĩ, nếu bọn họ còn tiếp tục nghiêm túc, mấy sứ thần này sẽ bị dọa khóc.

Chẳng qua, trong lòng cô khẽ thở dài.

Đây quả nhiên không phải là thế giới cô biết rõ, giữa các quốc gia và các đại lục lại chưa từng có trao đổi.

Cũng may, sau này sẽ không còn nữa.

Chỉ cần cô ở đây, sẽ để cho Đại Nhạn nắm giữ quyền chủ động đi thăm dò thế giới.

Vĩnh Minh Đế sai người đưa sứ thần xuống nghỉ ngơi.

Lần sau gặp mặt, phỏng chừng phải đợi đến khi bọn họ học được gặp.

Đợi sau khi sứ thần rời đi, triều đình vốn nghiêm túc lập tức thay đổi.

"Không ngờ người nước ngoài lại như vậy, cũng không khác chúng ta là bao."

"Không biết quốc gia bọn họ lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người?"...

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên, thanh âm mang theo ý cười: "Hải ngoại còn có đại lục khác, Đại Nhạn triều ta giàu có sung túc, sau này quốc gia đến yết kiến sẽ càng ngày càng nhiều."

Lúc này, bá quan khen ngợi...

"Cung chúc Ngô Hoàng vạn tuế!"

"Việc này tất phải ghi vào sử sách, là Ngô Hoàng anh minh."

"Triều Đại Nhạn ta bây giờ càng ngày càng cường thịnh, hải ngoại còn có quốc gia đến đây yết kiến, chỉ chờ đánh thắng Bắc Yến là sẽ thiên cổ công tích, Hoàng thượng anh minh!"...

Nhất thời, trên triều ca công tụng đức.

Từ thượng thư ra khỏi hàng, dệt hoa trên gấm vuốt m.ô.n.g ngựa cho Vĩnh Minh Đế,"Hoàng thượng, hiện giờ thực lực Đại Nhạn cường thịnh, Hộ bộ dưới sự dẫn dắt của Hoàng thượng, dưới sự vất vả của quan viên Hộ bộ, ngân lượng quốc khố đã đạt tới con số trước nay chưa từng có, quả thật là công lao muôn đời."

Hắn lại nhìn về phía các triều thần khác, cười nói: "Hiện giờ quốc khố không thiếu tiền, các bộ nếu cần ngân sách có thể tới Hộ bộ lấy."

Đã bao lâu rồi Hộ bộ không tự hào như thế này?

Đây chính là lần đầu tiên lão làm Hộ bộ thượng thư tới nay, tiền nhiều đến mức chủ động hỏi người khác có muốn hay không.

Đang lúc Từ thượng thư đắc ý, Dung Chiêu cười bước ra khỏi hàng.

Từ thượng thư lúc này trong lòng lộp bộp.

Xong đời, lại sắp hết tiền!...

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng, thần cho rằng ngân lượng lần này hải mậu mang về nên đầu tư cho xưởng đóng tàu Giao Châu, sản xuất thuyền tốt hơn, nuôi càng nhiều thủy sư."

Tiền quốc khố cơ bản đều là cô làm ra, ngân hàng còn có hai mươi cổ phần của cô, dùng số tiền này như thế nào, đề nghị của cô rất quan trọng.

Vĩnh Minh Đế trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên tiếp tục đóng thuyền, nhưng hai vạn thủy sư còn chưa đủ?" Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không đủ, còn lâu mới đủ, hải ngoại có quốc gia khác, chúng ta cần phải sớm đề phòng."

Từ thượng thư: "Viêm Quốc cẳn cỗi, một chiếc thuyền của chúng ta còn có thể dọa sợ bọn họ, cần gì đến..."

Dung Chiêu ngắt lời lão: "Hải ngoại không chỉ có Viêm Quốc, tương lai hải thuyền của Đại Nhạn triều đi dọc theo biển lớn đến nhiều nơi hơn, sẽ cần nhiều thủy quân hộ tống, hơn nữa còn có thể phòng bị các quốc gia khác, điều này vô cùng cần thiết."
 
Chương 644


Bùi Quan Sơn gật gật đầu, tiến lên một bước: "Viêm Quốc là quốc gia đầu tiên chúng ta gặp được, nhưng biển rộng bao la, vô cùng vô tận, còn có rất nhiều quốc gia ở xa hơn mà chúng ta không biết. Trên biển nguy hiểm, tương lai nếu muốn đi xa hơn còn cần phải cải tạo lại thuyền, thủy quân càng không thể thiếu."

Từ thượng thư: "Vậy ngươi muốn dùng bao nhiêu tiền?"

Dung Chiêu không giống với những người bộ phận khác đến Hộ bộ lĩnh mấy vạn, mấy chục vạn, người này vừa mở miệng có thể lấy một nửa tiền của Hộ bột!

Dung Chiêu: "90%."

Từ thượng thư: "??2"

Nói một nửa thật sự là quá đánh giá thấp ngươi, ngươi cũng biết tiêu tiền quá đi!!

Từ thượng thư trừng to mắt: "Dung đại nhân, ngươi có biết 90% là bao nhiêu không?"

Dung Chiêu: "Tiền đều từng qua tay ta, ta có thể không biết sao? Hơn nữa, lợi nhuận hải mậu còn có 30% của ta, tổng cộng có bao nhiêu tiền, ta làm sao không biết? Đóng thuyền, chế tạo pháo, nuôi binh đều tốn rất nhiều tiền, Từ đại nhân xin đừng keo kiệt."

Keo kiệt?

Đây là keo kiệt sao?

Là ngươi không đem tiền coi là tiền!

Từ thượng thư vừa nghĩ tới quốc khố khó khăn lắm mới lấp đầy lại sắp trống không, phẫn nộ hừ giọng: "Ngươi biết tốn tiền, vì sao không từ từ làm? Đổ một đống tiền vào, thực sự rất lãng phí!"

Dung Chiêu chỉ nói một câu: "Yên tâm, ta kiếm được."

Từ thượng thư: "..."

Lão tức giận đến run tay,"Số tiền này là dân chúng đặt ở ngân hàng, ngươi một nữ tử chớ nên quá cuồng vọng, nếu không trả được, ngươi giải quyết thế nào?"

Lão tức giận đến mức lấy thân phận nữ tử ra nói!

Dung Chiêu mỉm cười: "Ngươi ngay cả một nữ tử là ta cũng không bằng, còn cằn nhẳằn cái gì? Nếu Từ đại nhân có năng lực, bằng không tiền của Hê bê naân hàna hải mâu naufđi quản lý2" Ngươi được ngươi làm.

Từ thượng thư: "..."

Lão không thể, cho nên lại héo.

Ánh mắt mọi người nhìn Từ thượng thư nhất thời có chút khinh bỉ, không làm được còn cằn nhẳn, thật sự khiến người ta khinh thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-644.html.]

Từ thượng thư tức giận, trước mắt biến thành màu đen.

Chết tiệt, tại sao lão lại cãi nhau với Dung Chiêu?

Còn chưa ăn đủ thiệt thòi sao?!

Bên trên, Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng: "Chư vị ái khanh nghĩ sao?"

Hôm qua vừa mới chia tiền hoa hồng, lại sắp chia tiền của hải mậu, tương lai còn có nguồn thu nhập khổng lồ, hiện tại chính là lúc bách quan tín nhiệm Dung Chiêu nhất.

"Thần cho rằng dùng người chớ nghi ngờ, nếu tiền này là Dung đại nhân kiếm được, Dung đại nhân có thể quyết định tiêu như thế nào."

"Thần cũng cho là như thế, cho tới nay Dung đại nhân vẫn chưa phạm sai lầm, nên tin tưởng."

"Tiền tiêu ở xưởng đóng tàu, tương lai thương mại biển nhất định có thể kiếm lại."

"Dung đại nhân đại tài, lúc này không nên phân biệt nam nữ, chớ lấy nam nữ ra nói làm mất mặt nhỉ lang."...

Nghe vậy, không chỉ có Từ thượng thư, ngay cả mặt Trương thừa tướng cũng có chút cổ quái.

Mọi người hiện tại dường như đã tiếp nhận việc Dung Chiêu là nữ tử?

Còn tôn sùng cô như thế?

Bên trên, Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Đã như vậy, Dung Chiêu, ngươi liền viết một tấu chương trình lên, tháng năm bắt đầu trả quốc trái rồi, ngươi phải cam đoan có thể trả hết."

Dung Chiêu hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm."

Từ đại nhân vẫn là vẻ mặt không thể tin như cũ, lão không rõ, đây rõ ràng là 90% tiền trong quốc khố, một câu nói của Dung Chiêu liền tiêu sạch, các triều thần thế mà còn không có ý kiến?

Chẳng lẽ thật sự là lão không có kiến thức?

Từ đại nhân hoài nghi nhân sinh.

Sứ thần đã gặp, ngân lượng mang về cũng đã an bài xong. Một bộ phận hàng hóa ở Giao Châu, một bộ phận khác mang về kinh thành.

Lễ vật sứ thần mang đến đương nhiên vào tư khố của Hoàng đế.

Vĩnh Minh Đế nhắc một câu, Dung Chiêu nói: "Việc này thần cho rằng có thể giao cho trưởng thương hội xử lý, cũng phải cho thương hội lợi ích mới có thể hiệu lệnh thương nhân thiên hạ."
 
Chương 644


Bùi Quan Sơn gật gật đầu, tiến lên một bước: "Viêm Quốc là quốc gia đầu tiên chúng ta gặp được, nhưng biển rộng bao la, vô cùng vô tận, còn có rất nhiều quốc gia ở xa hơn mà chúng ta không biết. Trên biển nguy hiểm, tương lai nếu muốn đi xa hơn còn cần phải cải tạo lại thuyền, thủy quân càng không thể thiếu."

Từ thượng thư: "Vậy ngươi muốn dùng bao nhiêu tiền?"

Dung Chiêu không giống với những người bộ phận khác đến Hộ bộ lĩnh mấy vạn, mấy chục vạn, người này vừa mở miệng có thể lấy một nửa tiền của Hộ bột!

Dung Chiêu: "90%."

Từ thượng thư: "??2"

Nói một nửa thật sự là quá đánh giá thấp ngươi, ngươi cũng biết tiêu tiền quá đi!!

Từ thượng thư trừng to mắt: "Dung đại nhân, ngươi có biết 90% là bao nhiêu không?"

Dung Chiêu: "Tiền đều từng qua tay ta, ta có thể không biết sao? Hơn nữa, lợi nhuận hải mậu còn có 30% của ta, tổng cộng có bao nhiêu tiền, ta làm sao không biết? Đóng thuyền, chế tạo pháo, nuôi binh đều tốn rất nhiều tiền, Từ đại nhân xin đừng keo kiệt."

Keo kiệt?

Đây là keo kiệt sao?

Là ngươi không đem tiền coi là tiền!

Từ thượng thư vừa nghĩ tới quốc khố khó khăn lắm mới lấp đầy lại sắp trống không, phẫn nộ hừ giọng: "Ngươi biết tốn tiền, vì sao không từ từ làm? Đổ một đống tiền vào, thực sự rất lãng phí!"

Dung Chiêu chỉ nói một câu: "Yên tâm, ta kiếm được."

Từ thượng thư: "..."

Lão tức giận đến run tay,"Số tiền này là dân chúng đặt ở ngân hàng, ngươi một nữ tử chớ nên quá cuồng vọng, nếu không trả được, ngươi giải quyết thế nào?"

Lão tức giận đến mức lấy thân phận nữ tử ra nói!

Dung Chiêu mỉm cười: "Ngươi ngay cả một nữ tử là ta cũng không bằng, còn cằn nhẳằn cái gì? Nếu Từ đại nhân có năng lực, bằng không tiền của Hê bê naân hàna hải mâu naufđi quản lý2" Ngươi được ngươi làm.

Từ thượng thư: "..."

Lão không thể, cho nên lại héo.

Ánh mắt mọi người nhìn Từ thượng thư nhất thời có chút khinh bỉ, không làm được còn cằn nhẳn, thật sự khiến người ta khinh thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-644.html.]

Từ thượng thư tức giận, trước mắt biến thành màu đen.

Chết tiệt, tại sao lão lại cãi nhau với Dung Chiêu?

Còn chưa ăn đủ thiệt thòi sao?!

Bên trên, Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng: "Chư vị ái khanh nghĩ sao?"

Hôm qua vừa mới chia tiền hoa hồng, lại sắp chia tiền của hải mậu, tương lai còn có nguồn thu nhập khổng lồ, hiện tại chính là lúc bách quan tín nhiệm Dung Chiêu nhất.

"Thần cho rằng dùng người chớ nghi ngờ, nếu tiền này là Dung đại nhân kiếm được, Dung đại nhân có thể quyết định tiêu như thế nào."

"Thần cũng cho là như thế, cho tới nay Dung đại nhân vẫn chưa phạm sai lầm, nên tin tưởng."

"Tiền tiêu ở xưởng đóng tàu, tương lai thương mại biển nhất định có thể kiếm lại."

"Dung đại nhân đại tài, lúc này không nên phân biệt nam nữ, chớ lấy nam nữ ra nói làm mất mặt nhỉ lang."...

Nghe vậy, không chỉ có Từ thượng thư, ngay cả mặt Trương thừa tướng cũng có chút cổ quái.

Mọi người hiện tại dường như đã tiếp nhận việc Dung Chiêu là nữ tử?

Còn tôn sùng cô như thế?

Bên trên, Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Đã như vậy, Dung Chiêu, ngươi liền viết một tấu chương trình lên, tháng năm bắt đầu trả quốc trái rồi, ngươi phải cam đoan có thể trả hết."

Dung Chiêu hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm."

Từ đại nhân vẫn là vẻ mặt không thể tin như cũ, lão không rõ, đây rõ ràng là 90% tiền trong quốc khố, một câu nói của Dung Chiêu liền tiêu sạch, các triều thần thế mà còn không có ý kiến?

Chẳng lẽ thật sự là lão không có kiến thức?

Từ đại nhân hoài nghi nhân sinh.

Sứ thần đã gặp, ngân lượng mang về cũng đã an bài xong. Một bộ phận hàng hóa ở Giao Châu, một bộ phận khác mang về kinh thành.

Lễ vật sứ thần mang đến đương nhiên vào tư khố của Hoàng đế.

Vĩnh Minh Đế nhắc một câu, Dung Chiêu nói: "Việc này thần cho rằng có thể giao cho trưởng thương hội xử lý, cũng phải cho thương hội lợi ích mới có thể hiệu lệnh thương nhân thiên hạ."
 
Chương 644


Bùi Quan Sơn gật gật đầu, tiến lên một bước: "Viêm Quốc là quốc gia đầu tiên chúng ta gặp được, nhưng biển rộng bao la, vô cùng vô tận, còn có rất nhiều quốc gia ở xa hơn mà chúng ta không biết. Trên biển nguy hiểm, tương lai nếu muốn đi xa hơn còn cần phải cải tạo lại thuyền, thủy quân càng không thể thiếu."

Từ thượng thư: "Vậy ngươi muốn dùng bao nhiêu tiền?"

Dung Chiêu không giống với những người bộ phận khác đến Hộ bộ lĩnh mấy vạn, mấy chục vạn, người này vừa mở miệng có thể lấy một nửa tiền của Hộ bột!

Dung Chiêu: "90%."

Từ thượng thư: "??2"

Nói một nửa thật sự là quá đánh giá thấp ngươi, ngươi cũng biết tiêu tiền quá đi!!

Từ thượng thư trừng to mắt: "Dung đại nhân, ngươi có biết 90% là bao nhiêu không?"

Dung Chiêu: "Tiền đều từng qua tay ta, ta có thể không biết sao? Hơn nữa, lợi nhuận hải mậu còn có 30% của ta, tổng cộng có bao nhiêu tiền, ta làm sao không biết? Đóng thuyền, chế tạo pháo, nuôi binh đều tốn rất nhiều tiền, Từ đại nhân xin đừng keo kiệt."

Keo kiệt?

Đây là keo kiệt sao?

Là ngươi không đem tiền coi là tiền!

Từ thượng thư vừa nghĩ tới quốc khố khó khăn lắm mới lấp đầy lại sắp trống không, phẫn nộ hừ giọng: "Ngươi biết tốn tiền, vì sao không từ từ làm? Đổ một đống tiền vào, thực sự rất lãng phí!"

Dung Chiêu chỉ nói một câu: "Yên tâm, ta kiếm được."

Từ thượng thư: "..."

Lão tức giận đến run tay,"Số tiền này là dân chúng đặt ở ngân hàng, ngươi một nữ tử chớ nên quá cuồng vọng, nếu không trả được, ngươi giải quyết thế nào?"

Lão tức giận đến mức lấy thân phận nữ tử ra nói!

Dung Chiêu mỉm cười: "Ngươi ngay cả một nữ tử là ta cũng không bằng, còn cằn nhẳằn cái gì? Nếu Từ đại nhân có năng lực, bằng không tiền của Hê bê naân hàna hải mâu naufđi quản lý2" Ngươi được ngươi làm.

Từ thượng thư: "..."

Lão không thể, cho nên lại héo.

Ánh mắt mọi người nhìn Từ thượng thư nhất thời có chút khinh bỉ, không làm được còn cằn nhẳn, thật sự khiến người ta khinh thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-644.html.]

Từ thượng thư tức giận, trước mắt biến thành màu đen.

Chết tiệt, tại sao lão lại cãi nhau với Dung Chiêu?

Còn chưa ăn đủ thiệt thòi sao?!

Bên trên, Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng: "Chư vị ái khanh nghĩ sao?"

Hôm qua vừa mới chia tiền hoa hồng, lại sắp chia tiền của hải mậu, tương lai còn có nguồn thu nhập khổng lồ, hiện tại chính là lúc bách quan tín nhiệm Dung Chiêu nhất.

"Thần cho rằng dùng người chớ nghi ngờ, nếu tiền này là Dung đại nhân kiếm được, Dung đại nhân có thể quyết định tiêu như thế nào."

"Thần cũng cho là như thế, cho tới nay Dung đại nhân vẫn chưa phạm sai lầm, nên tin tưởng."

"Tiền tiêu ở xưởng đóng tàu, tương lai thương mại biển nhất định có thể kiếm lại."

"Dung đại nhân đại tài, lúc này không nên phân biệt nam nữ, chớ lấy nam nữ ra nói làm mất mặt nhỉ lang."...

Nghe vậy, không chỉ có Từ thượng thư, ngay cả mặt Trương thừa tướng cũng có chút cổ quái.

Mọi người hiện tại dường như đã tiếp nhận việc Dung Chiêu là nữ tử?

Còn tôn sùng cô như thế?

Bên trên, Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Đã như vậy, Dung Chiêu, ngươi liền viết một tấu chương trình lên, tháng năm bắt đầu trả quốc trái rồi, ngươi phải cam đoan có thể trả hết."

Dung Chiêu hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm."

Từ đại nhân vẫn là vẻ mặt không thể tin như cũ, lão không rõ, đây rõ ràng là 90% tiền trong quốc khố, một câu nói của Dung Chiêu liền tiêu sạch, các triều thần thế mà còn không có ý kiến?

Chẳng lẽ thật sự là lão không có kiến thức?

Từ đại nhân hoài nghi nhân sinh.

Sứ thần đã gặp, ngân lượng mang về cũng đã an bài xong. Một bộ phận hàng hóa ở Giao Châu, một bộ phận khác mang về kinh thành.

Lễ vật sứ thần mang đến đương nhiên vào tư khố của Hoàng đế.

Vĩnh Minh Đế nhắc một câu, Dung Chiêu nói: "Việc này thần cho rằng có thể giao cho trưởng thương hội xử lý, cũng phải cho thương hội lợi ích mới có thể hiệu lệnh thương nhân thiên hạ."
 
Chương 645


Vì thế, Vĩnh Minh Đế gọi Lưu Uyển Quân tới hỏi hai câu.

Đây cũng coi như là lần đầu tiên Lưu Uyển Quân lên triều.

Không tới hai ngày, Lưu Uyển Quân hồi bẩm lại chuyện của thương hội cùng hàng hóa, lại lên triều, hơn nữa cô ấy cũng không rời đi, đứng ở sau hàng ngũ nghe họp.

Thỉnh thoảng Lưu Uyển Quân còn nghĩ ra chủ ý, Vĩnh Minh Đế rất hài lòng, cảm thấy nữ tử cũng rất hữu dụng.

Sau đó, mỗi ngày Lưu Uyển Quân đều tới...

Các bá quan nhìn sau lưng, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Nhưng tầm mắt dời về phía trước, còn có một người còn nổi bật hơn đang đứng.

Bách quan: "..."

Cảm nhận được ánh mắt, Dung Chiêu quay đầu lại khẽ mỉm cười, sợ tới mức quan viên kia rụt cổ lại, không dám nhìn lung tung.

Đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hôm nay tiếp kiến sứ thần xong, nói xong chuyện hải mậu, Vĩnh Minh Đế mang Bùi Quan Sơn rời đi, những người còn lại thì tản ra.

Trời đã không còn sớm, đều tự về nhà.

Quan viên cực kỳ nhiệt tình vây quanh Dung Chiêu.

"Dung thế tử, đầu tư hải mậu rốt cuộc khi nào thì mở?"

"Khi nào ra biển lần thứ hai?"

"Đúng vậy, thuyền phía sau khi nào thì ra khơi?"...

Dung Chiêu trả lời: "Sắp rồi, lần đầu tư này không giống như trước, chư vị đến lúc đó xem qua chỉ tiết rồi mới quyết định có đầu tư hay không. Về phần những hải thuyền khác, gần đây sẽ an bài xuất hành, Viêm Quốc còn phải đi thêm hai chiếc thuyền nữa, ngoài ra sẽ có hai chiếc thuyền đi nơi khác..."

"Vậy chẳng phải là một lần sẽ xuất hành nhiều thuyền sao?!"

Dung Chiêu cười nói: "Sau này hải mậu phát triển, trên biển sẽ có rất nhiều thuyền của Đại Nhạn, một lần ra khơi nhiều thuyền là chuyện bình thường."

"Thuyền của ta là chiếc thứ sáu, vậy xem ra cũng sẽ không đợi quá lẦu" "Mau mở đầu tư đi, ta muốn đầu tư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-645.html.]

"Dung đại nhân, có thể..."...

Từ thượng thư nhìn Dung Chiêu mặc nữ trang lại được các quan viên vây quanh tâng bốc, nghiến răng: "Thật đáng giận!"

Bên cạnh, Trương thừa tướng gật đầu, châm chọc: "Chỉ là tiền bạc tục vật lại khiến những người này điên cuồng như vậy, thật sự mất thể thống."

Kỳ thật lão biết, những người này đuổi theo Dung Chiêu, mỗi ngày đi theo Dung Chiêu làm ăn, không đơn giản là bởi vì cô được Vĩnh Minh Đế coi trọng.

Cũng bởi vì bọn họ biết, Dung Chiêu ngay cả ở triều đại tiếp theo cũng sẽ rất quan trọng.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân, hiện giờ tuy rằng biên quan đang có chiến sự, ngân hàng và hải mậu chiếm được rất nhiều chú ý, nhưng chuyện đoạt đích cùng thông địch vẫn khiến cho bầu không khí triều đình khẩn trương như cũ.

Nếu không phải chuyện Dung Chiêu là nữ tử ảnh hưởng quá lớn, gần đây sẽ không yên bình như vậy.

Thế cục này, có một số quan viên không muốn chọn phe phái, dứt khoát lựa chọn quấy rầy Dung Chiêu, tận lực tránh phân tranh, bảo toàn chính mình...

Đương nhiên, lão biết không có nghĩa là lão không khinh bỉ.

Từ thượng thư: "90% ngân lượng, nói lấy là lấy, một nữ tử lại rất biết cách tiêu tiền!"

Trương thừa tướng: "...

Lão còn tưởng rằng Từ thượng thư cùng quan điểm với mình, kết quả cũng chỉ coi trọng tục vật.

Từ thượng thư: "Đúng rồi, Thừa tướng đại nhân, ngài vừa mới nói gì?"

Trương thừa tướng: "Hừ."

Lão vung ống tay áo rời đi.

Từ thượng thư sờ cằm, cảm thán: "Dung Chiêu lại làm Trương thừa tướng tức giận như vậy..."...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương hồi phủ, lập tức nói: "Chuẩn bị tốt năm vạn lượng bạc, hai ngày nữa thị trường giao dịch sẽ đầu tư hải mậu, bản vương nghe được một chút tin tức từ Dung Chiêu, tiền càng nhiều càng tốt." Vinh thân vương: "?22"

Hắn không thể tin: "Cái gì? Ba vạn lượng?!"

Quản gia lấy hóa đơn ra đưa cho hắn xem, vẻ mặt đau khổ: "Vương gia, Phúc Lộc Hiên tốn năm ngàn lượng, Phúc Lộc Trang tổ chức yến tiệc, ngài nói muốn làm lớn để Vinh thân vương phủ vẻ vang, tổng cộng là năm ngàn lượng, còn có quản lý tài chính tốn một vạn lượng, cho Vương phi cùng trắc phi..."
 
Chương 645


Vì thế, Vĩnh Minh Đế gọi Lưu Uyển Quân tới hỏi hai câu.

Đây cũng coi như là lần đầu tiên Lưu Uyển Quân lên triều.

Không tới hai ngày, Lưu Uyển Quân hồi bẩm lại chuyện của thương hội cùng hàng hóa, lại lên triều, hơn nữa cô ấy cũng không rời đi, đứng ở sau hàng ngũ nghe họp.

Thỉnh thoảng Lưu Uyển Quân còn nghĩ ra chủ ý, Vĩnh Minh Đế rất hài lòng, cảm thấy nữ tử cũng rất hữu dụng.

Sau đó, mỗi ngày Lưu Uyển Quân đều tới...

Các bá quan nhìn sau lưng, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Nhưng tầm mắt dời về phía trước, còn có một người còn nổi bật hơn đang đứng.

Bách quan: "..."

Cảm nhận được ánh mắt, Dung Chiêu quay đầu lại khẽ mỉm cười, sợ tới mức quan viên kia rụt cổ lại, không dám nhìn lung tung.

Đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hôm nay tiếp kiến sứ thần xong, nói xong chuyện hải mậu, Vĩnh Minh Đế mang Bùi Quan Sơn rời đi, những người còn lại thì tản ra.

Trời đã không còn sớm, đều tự về nhà.

Quan viên cực kỳ nhiệt tình vây quanh Dung Chiêu.

"Dung thế tử, đầu tư hải mậu rốt cuộc khi nào thì mở?"

"Khi nào ra biển lần thứ hai?"

"Đúng vậy, thuyền phía sau khi nào thì ra khơi?"...

Dung Chiêu trả lời: "Sắp rồi, lần đầu tư này không giống như trước, chư vị đến lúc đó xem qua chỉ tiết rồi mới quyết định có đầu tư hay không. Về phần những hải thuyền khác, gần đây sẽ an bài xuất hành, Viêm Quốc còn phải đi thêm hai chiếc thuyền nữa, ngoài ra sẽ có hai chiếc thuyền đi nơi khác..."

"Vậy chẳng phải là một lần sẽ xuất hành nhiều thuyền sao?!"

Dung Chiêu cười nói: "Sau này hải mậu phát triển, trên biển sẽ có rất nhiều thuyền của Đại Nhạn, một lần ra khơi nhiều thuyền là chuyện bình thường."

"Thuyền của ta là chiếc thứ sáu, vậy xem ra cũng sẽ không đợi quá lẦu" "Mau mở đầu tư đi, ta muốn đầu tư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-645.html.]

"Dung đại nhân, có thể..."...

Từ thượng thư nhìn Dung Chiêu mặc nữ trang lại được các quan viên vây quanh tâng bốc, nghiến răng: "Thật đáng giận!"

Bên cạnh, Trương thừa tướng gật đầu, châm chọc: "Chỉ là tiền bạc tục vật lại khiến những người này điên cuồng như vậy, thật sự mất thể thống."

Kỳ thật lão biết, những người này đuổi theo Dung Chiêu, mỗi ngày đi theo Dung Chiêu làm ăn, không đơn giản là bởi vì cô được Vĩnh Minh Đế coi trọng.

Cũng bởi vì bọn họ biết, Dung Chiêu ngay cả ở triều đại tiếp theo cũng sẽ rất quan trọng.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân, hiện giờ tuy rằng biên quan đang có chiến sự, ngân hàng và hải mậu chiếm được rất nhiều chú ý, nhưng chuyện đoạt đích cùng thông địch vẫn khiến cho bầu không khí triều đình khẩn trương như cũ.

Nếu không phải chuyện Dung Chiêu là nữ tử ảnh hưởng quá lớn, gần đây sẽ không yên bình như vậy.

Thế cục này, có một số quan viên không muốn chọn phe phái, dứt khoát lựa chọn quấy rầy Dung Chiêu, tận lực tránh phân tranh, bảo toàn chính mình...

Đương nhiên, lão biết không có nghĩa là lão không khinh bỉ.

Từ thượng thư: "90% ngân lượng, nói lấy là lấy, một nữ tử lại rất biết cách tiêu tiền!"

Trương thừa tướng: "...

Lão còn tưởng rằng Từ thượng thư cùng quan điểm với mình, kết quả cũng chỉ coi trọng tục vật.

Từ thượng thư: "Đúng rồi, Thừa tướng đại nhân, ngài vừa mới nói gì?"

Trương thừa tướng: "Hừ."

Lão vung ống tay áo rời đi.

Từ thượng thư sờ cằm, cảm thán: "Dung Chiêu lại làm Trương thừa tướng tức giận như vậy..."...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương hồi phủ, lập tức nói: "Chuẩn bị tốt năm vạn lượng bạc, hai ngày nữa thị trường giao dịch sẽ đầu tư hải mậu, bản vương nghe được một chút tin tức từ Dung Chiêu, tiền càng nhiều càng tốt." Vinh thân vương: "?22"

Hắn không thể tin: "Cái gì? Ba vạn lượng?!"

Quản gia lấy hóa đơn ra đưa cho hắn xem, vẻ mặt đau khổ: "Vương gia, Phúc Lộc Hiên tốn năm ngàn lượng, Phúc Lộc Trang tổ chức yến tiệc, ngài nói muốn làm lớn để Vinh thân vương phủ vẻ vang, tổng cộng là năm ngàn lượng, còn có quản lý tài chính tốn một vạn lượng, cho Vương phi cùng trắc phi..."
 
Chương 645


Vì thế, Vĩnh Minh Đế gọi Lưu Uyển Quân tới hỏi hai câu.

Đây cũng coi như là lần đầu tiên Lưu Uyển Quân lên triều.

Không tới hai ngày, Lưu Uyển Quân hồi bẩm lại chuyện của thương hội cùng hàng hóa, lại lên triều, hơn nữa cô ấy cũng không rời đi, đứng ở sau hàng ngũ nghe họp.

Thỉnh thoảng Lưu Uyển Quân còn nghĩ ra chủ ý, Vĩnh Minh Đế rất hài lòng, cảm thấy nữ tử cũng rất hữu dụng.

Sau đó, mỗi ngày Lưu Uyển Quân đều tới...

Các bá quan nhìn sau lưng, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Nhưng tầm mắt dời về phía trước, còn có một người còn nổi bật hơn đang đứng.

Bách quan: "..."

Cảm nhận được ánh mắt, Dung Chiêu quay đầu lại khẽ mỉm cười, sợ tới mức quan viên kia rụt cổ lại, không dám nhìn lung tung.

Đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hôm nay tiếp kiến sứ thần xong, nói xong chuyện hải mậu, Vĩnh Minh Đế mang Bùi Quan Sơn rời đi, những người còn lại thì tản ra.

Trời đã không còn sớm, đều tự về nhà.

Quan viên cực kỳ nhiệt tình vây quanh Dung Chiêu.

"Dung thế tử, đầu tư hải mậu rốt cuộc khi nào thì mở?"

"Khi nào ra biển lần thứ hai?"

"Đúng vậy, thuyền phía sau khi nào thì ra khơi?"...

Dung Chiêu trả lời: "Sắp rồi, lần đầu tư này không giống như trước, chư vị đến lúc đó xem qua chỉ tiết rồi mới quyết định có đầu tư hay không. Về phần những hải thuyền khác, gần đây sẽ an bài xuất hành, Viêm Quốc còn phải đi thêm hai chiếc thuyền nữa, ngoài ra sẽ có hai chiếc thuyền đi nơi khác..."

"Vậy chẳng phải là một lần sẽ xuất hành nhiều thuyền sao?!"

Dung Chiêu cười nói: "Sau này hải mậu phát triển, trên biển sẽ có rất nhiều thuyền của Đại Nhạn, một lần ra khơi nhiều thuyền là chuyện bình thường."

"Thuyền của ta là chiếc thứ sáu, vậy xem ra cũng sẽ không đợi quá lẦu" "Mau mở đầu tư đi, ta muốn đầu tư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-645.html.]

"Dung đại nhân, có thể..."...

Từ thượng thư nhìn Dung Chiêu mặc nữ trang lại được các quan viên vây quanh tâng bốc, nghiến răng: "Thật đáng giận!"

Bên cạnh, Trương thừa tướng gật đầu, châm chọc: "Chỉ là tiền bạc tục vật lại khiến những người này điên cuồng như vậy, thật sự mất thể thống."

Kỳ thật lão biết, những người này đuổi theo Dung Chiêu, mỗi ngày đi theo Dung Chiêu làm ăn, không đơn giản là bởi vì cô được Vĩnh Minh Đế coi trọng.

Cũng bởi vì bọn họ biết, Dung Chiêu ngay cả ở triều đại tiếp theo cũng sẽ rất quan trọng.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân, hiện giờ tuy rằng biên quan đang có chiến sự, ngân hàng và hải mậu chiếm được rất nhiều chú ý, nhưng chuyện đoạt đích cùng thông địch vẫn khiến cho bầu không khí triều đình khẩn trương như cũ.

Nếu không phải chuyện Dung Chiêu là nữ tử ảnh hưởng quá lớn, gần đây sẽ không yên bình như vậy.

Thế cục này, có một số quan viên không muốn chọn phe phái, dứt khoát lựa chọn quấy rầy Dung Chiêu, tận lực tránh phân tranh, bảo toàn chính mình...

Đương nhiên, lão biết không có nghĩa là lão không khinh bỉ.

Từ thượng thư: "90% ngân lượng, nói lấy là lấy, một nữ tử lại rất biết cách tiêu tiền!"

Trương thừa tướng: "...

Lão còn tưởng rằng Từ thượng thư cùng quan điểm với mình, kết quả cũng chỉ coi trọng tục vật.

Từ thượng thư: "Đúng rồi, Thừa tướng đại nhân, ngài vừa mới nói gì?"

Trương thừa tướng: "Hừ."

Lão vung ống tay áo rời đi.

Từ thượng thư sờ cằm, cảm thán: "Dung Chiêu lại làm Trương thừa tướng tức giận như vậy..."...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương hồi phủ, lập tức nói: "Chuẩn bị tốt năm vạn lượng bạc, hai ngày nữa thị trường giao dịch sẽ đầu tư hải mậu, bản vương nghe được một chút tin tức từ Dung Chiêu, tiền càng nhiều càng tốt." Vinh thân vương: "?22"

Hắn không thể tin: "Cái gì? Ba vạn lượng?!"

Quản gia lấy hóa đơn ra đưa cho hắn xem, vẻ mặt đau khổ: "Vương gia, Phúc Lộc Hiên tốn năm ngàn lượng, Phúc Lộc Trang tổ chức yến tiệc, ngài nói muốn làm lớn để Vinh thân vương phủ vẻ vang, tổng cộng là năm ngàn lượng, còn có quản lý tài chính tốn một vạn lượng, cho Vương phi cùng trắc phi..."
 
Chương 646


Vinh thân vương nghe xong mắt bốc sao băng.

Hơn bảy vạn lượng bạc nếu như bày ở trước mắt, đó là một đống rất lớn.

Mà hắn nhìn tiền càng ngày càng ít, khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng tiền này nằm trên hóa đơn, không nhìn thấy chỉ quan tâm tiêu, tiêu, tiêu!

Bất tri bất giác tiền đã không còn?

Một đống bạc của ta đâu!!

Lại bấm ngón tay tính toán, Dung Chiêu chia cho hắn bảy vạn tám, hắn đã tiêu hết bốn vạn tám vào sản nghiệp trên danh nghĩa của Dung Chiêu, còn ba vạn lượng muốn giữ lại đầu tư hải mậu ở thị trường giao dịch của Dung Chiêu...

Tại sao cảm thấy chia hoa hồng lại giống như không chia?

Vinh thân vương lâm vào trầm mặc....

Phủ Trương thừa tướng.

Ba huynh đệ Trương gia và Trương thừa tướng lại khác, ba người này cầm tiền, một văn cũng không tiêu.

Hóa đơn gửi tiền ở trên bàn, ba người vây quanh.

Trương Trường Hành: "Cha hình như không để ý tới chuyện này, nếu không chúng ta nhân cơ hội tiêu một chút?"

Trương Trường Ngôn hỏi: "Huynh muốn xài như thế nào?"

Trương Trường Hành: "Đi Phúc Lộc Hiên làm thẻ?

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản cơm, Phúc Lộc Hiên ăn cơm ghi sổ của Dung Chiêu, đồ ăn của các lầu kỳ thật không khác lắm, không cần phải tốn nhiều tiền lên lầu ăn."

Trương Trường Hành lại hỏi: "Vân Dung Phường?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản quần áo, quần áo Vân Dung công phường không cần lấy tiền mua, bộ sưu tập Vân Dung quá đắt, không cần thiết."

Trương Nhị trầm mặc.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không nghĩ ra tiêu tiền như thế nào...

Sau mật lác hắn chân thành cảm thán: “Thì ra chúng †a đều đước Dung Chiêu bao nuôi, lấy được tiền cũng không biết tiêu như thế nào!"

Trương Trường Tri nghiêm túc: "Vậy đừng tiêu, cha nói tiền này phải đưa cho cha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-646.html.]

Trương Nhị và Trương Tam cùng nhào tới ôm thật chặt hóa đơn, vẻ mặt đề phòng.

Trương Trường Hành: "Tiền này là chúng ta kiếm!"

Trương Trường Ngôn: "Cực khổ rất lâu mới đổi được!"

Lúc chưa ôm đùi Dung Chiêu, bọn họ từng nghèo đến mức ăn bánh ngô... Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.

Cho nên, dù là không biết tiêu như thế nào, tiền này bọn họ cũng phải giữ lại.

Lúc này, người hầu đi vào,"Ba vị công tử, lão gia đã trở lại, cho gọi các vị đến thư phòng."

"À, được."

Người hầu bổ sung: "Lão gia nói, mang theo tiền."

Có muốn không đưa thì vẫn bị huyết mạch đến từ phụ thân áp chế, ba huynh đệ Trương gia rưng rưng dâng hóa đơn lên.

Ngay cả Trương thừa tướng là người không yêu tiền, nhìn thấy con số kia cũng cả kinh.

Lập tức, lão nhíu mày: "Dung Chiêu sao lại mang các ngươi kiếm tiền?"

Lão đảo mắt qua ba huynh đệ, ánh mắt cảnh cáo: "Các ngươi cẩn thận cho ta, người này tâm tư thâm trầm, hai nhà Trương Dung có thù oán, các ngươi đừng để bị Dung Chiêu bán còn giúp cô ta đếm tiền."

Trương Trường Tri: "... Cha, thù oán cũ đã là chuyện quá khứ, Dung Chiêu muốn hàn gắn lại quan hệ hai nhà."

Trương Trường Hành phụ họa: "Đúng vậy, nếu Dung Chiêu muốn hại chúng ta, sao có thể mang theo chúng con kiếm tiền? Cha, cha đừng nghĩ xấu người khác."

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Dung Chiêu đối xử với chúng con rất tốt, căn bản không nhớ thù cũ, cha, người không nên lòng dạ hẹp hòi."

Trương thừa tướng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lại nhìn ba huynh đệ, người này biểu tình chân thành hơn người kia.

Trương thừa tướng: "..." không có con trai, nhưng ba người các ngươi cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Dung Chiêu! Dung Vĩ có thể sinh ra Dung Chiêu, tại sao ta lại sinh ra ba đứa không có tiền đồ! Khiến ta thua Dung VĩI"

Trương Trường Hành đột nhiên nói: "Cha, nhà chúng ta không có Dung Chiêu, nhưng có thể kết thân aI"

Trương thừa tướng ngẩn ra.

Trương Trường Tri đồng ý gật đầu: "Lão Tam và Dung thế tử quan hệ không tệ, hai nhà Trương Dung kết thân, oán hận của hai nhà tự nhiên có thể hóa giải, thậm chí còn trở thành thông gia tương thân tương ái."
 
Chương 646


Vinh thân vương nghe xong mắt bốc sao băng.

Hơn bảy vạn lượng bạc nếu như bày ở trước mắt, đó là một đống rất lớn.

Mà hắn nhìn tiền càng ngày càng ít, khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng tiền này nằm trên hóa đơn, không nhìn thấy chỉ quan tâm tiêu, tiêu, tiêu!

Bất tri bất giác tiền đã không còn?

Một đống bạc của ta đâu!!

Lại bấm ngón tay tính toán, Dung Chiêu chia cho hắn bảy vạn tám, hắn đã tiêu hết bốn vạn tám vào sản nghiệp trên danh nghĩa của Dung Chiêu, còn ba vạn lượng muốn giữ lại đầu tư hải mậu ở thị trường giao dịch của Dung Chiêu...

Tại sao cảm thấy chia hoa hồng lại giống như không chia?

Vinh thân vương lâm vào trầm mặc....

Phủ Trương thừa tướng.

Ba huynh đệ Trương gia và Trương thừa tướng lại khác, ba người này cầm tiền, một văn cũng không tiêu.

Hóa đơn gửi tiền ở trên bàn, ba người vây quanh.

Trương Trường Hành: "Cha hình như không để ý tới chuyện này, nếu không chúng ta nhân cơ hội tiêu một chút?"

Trương Trường Ngôn hỏi: "Huynh muốn xài như thế nào?"

Trương Trường Hành: "Đi Phúc Lộc Hiên làm thẻ?

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản cơm, Phúc Lộc Hiên ăn cơm ghi sổ của Dung Chiêu, đồ ăn của các lầu kỳ thật không khác lắm, không cần phải tốn nhiều tiền lên lầu ăn."

Trương Trường Hành lại hỏi: "Vân Dung Phường?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản quần áo, quần áo Vân Dung công phường không cần lấy tiền mua, bộ sưu tập Vân Dung quá đắt, không cần thiết."

Trương Nhị trầm mặc.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không nghĩ ra tiêu tiền như thế nào...

Sau mật lác hắn chân thành cảm thán: “Thì ra chúng †a đều đước Dung Chiêu bao nuôi, lấy được tiền cũng không biết tiêu như thế nào!"

Trương Trường Tri nghiêm túc: "Vậy đừng tiêu, cha nói tiền này phải đưa cho cha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-646.html.]

Trương Nhị và Trương Tam cùng nhào tới ôm thật chặt hóa đơn, vẻ mặt đề phòng.

Trương Trường Hành: "Tiền này là chúng ta kiếm!"

Trương Trường Ngôn: "Cực khổ rất lâu mới đổi được!"

Lúc chưa ôm đùi Dung Chiêu, bọn họ từng nghèo đến mức ăn bánh ngô... Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.

Cho nên, dù là không biết tiêu như thế nào, tiền này bọn họ cũng phải giữ lại.

Lúc này, người hầu đi vào,"Ba vị công tử, lão gia đã trở lại, cho gọi các vị đến thư phòng."

"À, được."

Người hầu bổ sung: "Lão gia nói, mang theo tiền."

Có muốn không đưa thì vẫn bị huyết mạch đến từ phụ thân áp chế, ba huynh đệ Trương gia rưng rưng dâng hóa đơn lên.

Ngay cả Trương thừa tướng là người không yêu tiền, nhìn thấy con số kia cũng cả kinh.

Lập tức, lão nhíu mày: "Dung Chiêu sao lại mang các ngươi kiếm tiền?"

Lão đảo mắt qua ba huynh đệ, ánh mắt cảnh cáo: "Các ngươi cẩn thận cho ta, người này tâm tư thâm trầm, hai nhà Trương Dung có thù oán, các ngươi đừng để bị Dung Chiêu bán còn giúp cô ta đếm tiền."

Trương Trường Tri: "... Cha, thù oán cũ đã là chuyện quá khứ, Dung Chiêu muốn hàn gắn lại quan hệ hai nhà."

Trương Trường Hành phụ họa: "Đúng vậy, nếu Dung Chiêu muốn hại chúng ta, sao có thể mang theo chúng con kiếm tiền? Cha, cha đừng nghĩ xấu người khác."

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Dung Chiêu đối xử với chúng con rất tốt, căn bản không nhớ thù cũ, cha, người không nên lòng dạ hẹp hòi."

Trương thừa tướng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lại nhìn ba huynh đệ, người này biểu tình chân thành hơn người kia.

Trương thừa tướng: "..." không có con trai, nhưng ba người các ngươi cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Dung Chiêu! Dung Vĩ có thể sinh ra Dung Chiêu, tại sao ta lại sinh ra ba đứa không có tiền đồ! Khiến ta thua Dung VĩI"

Trương Trường Hành đột nhiên nói: "Cha, nhà chúng ta không có Dung Chiêu, nhưng có thể kết thân aI"

Trương thừa tướng ngẩn ra.

Trương Trường Tri đồng ý gật đầu: "Lão Tam và Dung thế tử quan hệ không tệ, hai nhà Trương Dung kết thân, oán hận của hai nhà tự nhiên có thể hóa giải, thậm chí còn trở thành thông gia tương thân tương ái."
 
Chương 646


Vinh thân vương nghe xong mắt bốc sao băng.

Hơn bảy vạn lượng bạc nếu như bày ở trước mắt, đó là một đống rất lớn.

Mà hắn nhìn tiền càng ngày càng ít, khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng tiền này nằm trên hóa đơn, không nhìn thấy chỉ quan tâm tiêu, tiêu, tiêu!

Bất tri bất giác tiền đã không còn?

Một đống bạc của ta đâu!!

Lại bấm ngón tay tính toán, Dung Chiêu chia cho hắn bảy vạn tám, hắn đã tiêu hết bốn vạn tám vào sản nghiệp trên danh nghĩa của Dung Chiêu, còn ba vạn lượng muốn giữ lại đầu tư hải mậu ở thị trường giao dịch của Dung Chiêu...

Tại sao cảm thấy chia hoa hồng lại giống như không chia?

Vinh thân vương lâm vào trầm mặc....

Phủ Trương thừa tướng.

Ba huynh đệ Trương gia và Trương thừa tướng lại khác, ba người này cầm tiền, một văn cũng không tiêu.

Hóa đơn gửi tiền ở trên bàn, ba người vây quanh.

Trương Trường Hành: "Cha hình như không để ý tới chuyện này, nếu không chúng ta nhân cơ hội tiêu một chút?"

Trương Trường Ngôn hỏi: "Huynh muốn xài như thế nào?"

Trương Trường Hành: "Đi Phúc Lộc Hiên làm thẻ?

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản cơm, Phúc Lộc Hiên ăn cơm ghi sổ của Dung Chiêu, đồ ăn của các lầu kỳ thật không khác lắm, không cần phải tốn nhiều tiền lên lầu ăn."

Trương Trường Hành lại hỏi: "Vân Dung Phường?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu quản quần áo, quần áo Vân Dung công phường không cần lấy tiền mua, bộ sưu tập Vân Dung quá đắt, không cần thiết."

Trương Nhị trầm mặc.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không nghĩ ra tiêu tiền như thế nào...

Sau mật lác hắn chân thành cảm thán: “Thì ra chúng †a đều đước Dung Chiêu bao nuôi, lấy được tiền cũng không biết tiêu như thế nào!"

Trương Trường Tri nghiêm túc: "Vậy đừng tiêu, cha nói tiền này phải đưa cho cha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-646.html.]

Trương Nhị và Trương Tam cùng nhào tới ôm thật chặt hóa đơn, vẻ mặt đề phòng.

Trương Trường Hành: "Tiền này là chúng ta kiếm!"

Trương Trường Ngôn: "Cực khổ rất lâu mới đổi được!"

Lúc chưa ôm đùi Dung Chiêu, bọn họ từng nghèo đến mức ăn bánh ngô... Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.

Cho nên, dù là không biết tiêu như thế nào, tiền này bọn họ cũng phải giữ lại.

Lúc này, người hầu đi vào,"Ba vị công tử, lão gia đã trở lại, cho gọi các vị đến thư phòng."

"À, được."

Người hầu bổ sung: "Lão gia nói, mang theo tiền."

Có muốn không đưa thì vẫn bị huyết mạch đến từ phụ thân áp chế, ba huynh đệ Trương gia rưng rưng dâng hóa đơn lên.

Ngay cả Trương thừa tướng là người không yêu tiền, nhìn thấy con số kia cũng cả kinh.

Lập tức, lão nhíu mày: "Dung Chiêu sao lại mang các ngươi kiếm tiền?"

Lão đảo mắt qua ba huynh đệ, ánh mắt cảnh cáo: "Các ngươi cẩn thận cho ta, người này tâm tư thâm trầm, hai nhà Trương Dung có thù oán, các ngươi đừng để bị Dung Chiêu bán còn giúp cô ta đếm tiền."

Trương Trường Tri: "... Cha, thù oán cũ đã là chuyện quá khứ, Dung Chiêu muốn hàn gắn lại quan hệ hai nhà."

Trương Trường Hành phụ họa: "Đúng vậy, nếu Dung Chiêu muốn hại chúng ta, sao có thể mang theo chúng con kiếm tiền? Cha, cha đừng nghĩ xấu người khác."

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Dung Chiêu đối xử với chúng con rất tốt, căn bản không nhớ thù cũ, cha, người không nên lòng dạ hẹp hòi."

Trương thừa tướng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lại nhìn ba huynh đệ, người này biểu tình chân thành hơn người kia.

Trương thừa tướng: "..." không có con trai, nhưng ba người các ngươi cộng lại cũng không có tiền đồ bằng một Dung Chiêu! Dung Vĩ có thể sinh ra Dung Chiêu, tại sao ta lại sinh ra ba đứa không có tiền đồ! Khiến ta thua Dung VĩI"

Trương Trường Hành đột nhiên nói: "Cha, nhà chúng ta không có Dung Chiêu, nhưng có thể kết thân aI"

Trương thừa tướng ngẩn ra.

Trương Trường Tri đồng ý gật đầu: "Lão Tam và Dung thế tử quan hệ không tệ, hai nhà Trương Dung kết thân, oán hận của hai nhà tự nhiên có thể hóa giải, thậm chí còn trở thành thông gia tương thân tương ái."
 
Chương 647


Hai nhà Trương Dung kết thân?

Nếu là trước kia, Trương thừa tướng sẽ lập tức mắng chửi, nhưng...

Đây chính là Dung Chiêu!

Rất nhanh, Trương thừa tướng lạnh mặt: "Không được."

Trương Tam vốn đỏ mặt, lúc này nhíu mày: "Tại sao? Cha, người đừng nhớ thù..."

Trương thừa tướng: "Dung Chiêu có thể coi trọng lão Tam sao? Không thể nào."

Trương Trường Ngôn thanh âm im bặt, lập tức xù lông: "Con thì sao? Con có chỗ nào không tốt! Cha, người lại nói nhi tử của mình như vậy!"

Trương Tam rất tức giận.

Trương thừa tướng: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Trương Nhị: "Cha, lão Tam đúng là không xứng với Dung Chiêu..."

Trương Tam kinh ngạc nhìn Nhị ca.

Trương Trường Hành: "Nhưng Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, nhất định là muốn chiêu tế, lão Tam chúng ta không phải có cơ hội sao? Người khác không thể ở rể, hắn có thể nha."

Hắn giơ tay vỗ bả vai Trương Trường Ngôn: "Lão Tam, đệ cũng phải ra sức lên, hiện tại toàn bộ nhi lang kinh thành đều nhìn chằm chằm Dung thế tử."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, lâm vào trầm tư.

Ra sức...

Hắn nên làm như thế nào đây?

Trương thừa tướng lại nổi giận: "Ở rể? Các ngươi thật sự làm mất mặt Trương gia! Sau này đừng nhắc lại nữa, cút ra ngoài!"

Ba huynh đệ Trương gia đành phải rời khỏi thư phòng.

Trương thừa tướng nổi giận đùng đùng, một lát sau, lão lại không nhịn được nghĩ...

Lão có ba đứa con trai.

Hơn nữa, đây chính là Dung Chiêu...

Ngày thứ hai.

Dung Vĩ hùng hùng hổ hổ chạy về An Khánh Vương phủ vọt vào thư phòng, vẻ mặt kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-647.html.]

Dung Chiêu ngẩng đầu: "Cha, sao vậy?"

Dung Vĩ rót một chén trà lạnh, lúc này mới khiếp sợ nói: "Hôm nay lão Trương đột nhiên cười với ta, mẹ ơi, hù c.h.ế.t ta rồi!"

Nhớ lại khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Trương thừa tướng, Dung Vĩ cả người đều không khỏe.

Lão Trương...

Dung Chiêu: "Trương thừa tướng?"

Dung Vĩ gật mạnh đầu, lập tức nghiêm túc nói: "Con gần đây cẩn thận một chút, khẳng định có đại sự phát sinh, người này còn cười với ta, khẳng định không có cái rắm gì tốt, không chừng đang tính kế con!"

Dung Chiêu: "..."...

Bùi Quan Sơn hải mậu hồi kinh, hàng hóa đã bán hết, lại tính toán ngân lượng, khấu trừ chỉ phí hải thuyền cùng với chỉ phí xuất phát, thậm chí bao gồm cả tiền trợ cấp cho thủy thủ hy sinh, hải mậu thu lợi gấp 16 lần.

Lúc trước đã có tin tức, nhưng dù sao cũng chưa xác định, hôm nay xuất hiện thông báo này, mỗi người thật sự được chia gấp mười sáu lần tiền đầu tư.

Nhất thời, tất cả những người đầu tư vào tàu biển đều hưng phấn.

Lợi nhuận kếch sù!

Tuyệt đối là lợi nhuận kếch sù!

Cùng lúc đó, thị trường giao dịch thông báo hai tin tức...

Tin tức thứ nhất, nhóm tàu hải mậu thứ hai sắp xuất phát, chỉ chờ thương hội đem hàng hóa thu mua đưa đến Giao Châu, chín chiếc hải thuyền lần lượt xuất phát, đi tuyến đường khác nhau.

Nói cách khác, nhóm tàu hải mậu đầu tiên toàn bộ đã xuất phát.

Tất cả mọi người chỉ chờ chia tiền.

Văn võ cả triều cùng với các nhà đầu tư đầu tiên đều mừng như điên.

Những người không kịp tham dự nhóm đầu tiên, hoặc đầu tư ít tiền cũng đều hưng phấn, dù sao nhóm thuyền thứ nhất đã toàn bộ xuất phát, nhóm thứ hai có phải cũng nên bắt đầu rồi không?

Không để họ chờ lâu.

Tin tức thứ hai chính là đầu tư hải mậu, thị trường giao dịch đưa ra yêu cầu cho đợt đầu tư hải mậu thứ hai. Đợt đầu tư thứ hai không còn do thị trường giao dịch và Dung thế tử tổ chức nữa, mà giao cho người của Đại Nhạn triều.

Nếu có người muốn đầu tư hải mậu, có thể xin ngân hàng cho thuê thuyền ở xưởng đóng tàu Giao Châu, thuyền kích cỡ khác nhau giá cả bất đồng, thuê thuyền chỉ đi kèm một thuyền trưởng cùng hai thủy thủ, số người còn lại do bọn họ tự bỏ tiền thuê.

Thủy sư cũng là đối tượng bọn họ có thể thuê, muốn thuê bao nhiêu người, tự mình quyết định.

Thuyền trưởng sẽ đưa ra lời khuyên, nhưng tất cả vẫn do nhà đầu tư tự quyết định, bao gồm bán hàng hóa gì, đi tuyến đường nào, đều giao cho chính họ.
 
Chương 647


Hai nhà Trương Dung kết thân?

Nếu là trước kia, Trương thừa tướng sẽ lập tức mắng chửi, nhưng...

Đây chính là Dung Chiêu!

Rất nhanh, Trương thừa tướng lạnh mặt: "Không được."

Trương Tam vốn đỏ mặt, lúc này nhíu mày: "Tại sao? Cha, người đừng nhớ thù..."

Trương thừa tướng: "Dung Chiêu có thể coi trọng lão Tam sao? Không thể nào."

Trương Trường Ngôn thanh âm im bặt, lập tức xù lông: "Con thì sao? Con có chỗ nào không tốt! Cha, người lại nói nhi tử của mình như vậy!"

Trương Tam rất tức giận.

Trương thừa tướng: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Trương Nhị: "Cha, lão Tam đúng là không xứng với Dung Chiêu..."

Trương Tam kinh ngạc nhìn Nhị ca.

Trương Trường Hành: "Nhưng Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, nhất định là muốn chiêu tế, lão Tam chúng ta không phải có cơ hội sao? Người khác không thể ở rể, hắn có thể nha."

Hắn giơ tay vỗ bả vai Trương Trường Ngôn: "Lão Tam, đệ cũng phải ra sức lên, hiện tại toàn bộ nhi lang kinh thành đều nhìn chằm chằm Dung thế tử."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, lâm vào trầm tư.

Ra sức...

Hắn nên làm như thế nào đây?

Trương thừa tướng lại nổi giận: "Ở rể? Các ngươi thật sự làm mất mặt Trương gia! Sau này đừng nhắc lại nữa, cút ra ngoài!"

Ba huynh đệ Trương gia đành phải rời khỏi thư phòng.

Trương thừa tướng nổi giận đùng đùng, một lát sau, lão lại không nhịn được nghĩ...

Lão có ba đứa con trai.

Hơn nữa, đây chính là Dung Chiêu...

Ngày thứ hai.

Dung Vĩ hùng hùng hổ hổ chạy về An Khánh Vương phủ vọt vào thư phòng, vẻ mặt kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-647.html.]

Dung Chiêu ngẩng đầu: "Cha, sao vậy?"

Dung Vĩ rót một chén trà lạnh, lúc này mới khiếp sợ nói: "Hôm nay lão Trương đột nhiên cười với ta, mẹ ơi, hù c.h.ế.t ta rồi!"

Nhớ lại khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Trương thừa tướng, Dung Vĩ cả người đều không khỏe.

Lão Trương...

Dung Chiêu: "Trương thừa tướng?"

Dung Vĩ gật mạnh đầu, lập tức nghiêm túc nói: "Con gần đây cẩn thận một chút, khẳng định có đại sự phát sinh, người này còn cười với ta, khẳng định không có cái rắm gì tốt, không chừng đang tính kế con!"

Dung Chiêu: "..."...

Bùi Quan Sơn hải mậu hồi kinh, hàng hóa đã bán hết, lại tính toán ngân lượng, khấu trừ chỉ phí hải thuyền cùng với chỉ phí xuất phát, thậm chí bao gồm cả tiền trợ cấp cho thủy thủ hy sinh, hải mậu thu lợi gấp 16 lần.

Lúc trước đã có tin tức, nhưng dù sao cũng chưa xác định, hôm nay xuất hiện thông báo này, mỗi người thật sự được chia gấp mười sáu lần tiền đầu tư.

Nhất thời, tất cả những người đầu tư vào tàu biển đều hưng phấn.

Lợi nhuận kếch sù!

Tuyệt đối là lợi nhuận kếch sù!

Cùng lúc đó, thị trường giao dịch thông báo hai tin tức...

Tin tức thứ nhất, nhóm tàu hải mậu thứ hai sắp xuất phát, chỉ chờ thương hội đem hàng hóa thu mua đưa đến Giao Châu, chín chiếc hải thuyền lần lượt xuất phát, đi tuyến đường khác nhau.

Nói cách khác, nhóm tàu hải mậu đầu tiên toàn bộ đã xuất phát.

Tất cả mọi người chỉ chờ chia tiền.

Văn võ cả triều cùng với các nhà đầu tư đầu tiên đều mừng như điên.

Những người không kịp tham dự nhóm đầu tiên, hoặc đầu tư ít tiền cũng đều hưng phấn, dù sao nhóm thuyền thứ nhất đã toàn bộ xuất phát, nhóm thứ hai có phải cũng nên bắt đầu rồi không?

Không để họ chờ lâu.

Tin tức thứ hai chính là đầu tư hải mậu, thị trường giao dịch đưa ra yêu cầu cho đợt đầu tư hải mậu thứ hai. Đợt đầu tư thứ hai không còn do thị trường giao dịch và Dung thế tử tổ chức nữa, mà giao cho người của Đại Nhạn triều.

Nếu có người muốn đầu tư hải mậu, có thể xin ngân hàng cho thuê thuyền ở xưởng đóng tàu Giao Châu, thuyền kích cỡ khác nhau giá cả bất đồng, thuê thuyền chỉ đi kèm một thuyền trưởng cùng hai thủy thủ, số người còn lại do bọn họ tự bỏ tiền thuê.

Thủy sư cũng là đối tượng bọn họ có thể thuê, muốn thuê bao nhiêu người, tự mình quyết định.

Thuyền trưởng sẽ đưa ra lời khuyên, nhưng tất cả vẫn do nhà đầu tư tự quyết định, bao gồm bán hàng hóa gì, đi tuyến đường nào, đều giao cho chính họ.
 
Chương 647


Hai nhà Trương Dung kết thân?

Nếu là trước kia, Trương thừa tướng sẽ lập tức mắng chửi, nhưng...

Đây chính là Dung Chiêu!

Rất nhanh, Trương thừa tướng lạnh mặt: "Không được."

Trương Tam vốn đỏ mặt, lúc này nhíu mày: "Tại sao? Cha, người đừng nhớ thù..."

Trương thừa tướng: "Dung Chiêu có thể coi trọng lão Tam sao? Không thể nào."

Trương Trường Ngôn thanh âm im bặt, lập tức xù lông: "Con thì sao? Con có chỗ nào không tốt! Cha, người lại nói nhi tử của mình như vậy!"

Trương Tam rất tức giận.

Trương thừa tướng: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Trương Nhị: "Cha, lão Tam đúng là không xứng với Dung Chiêu..."

Trương Tam kinh ngạc nhìn Nhị ca.

Trương Trường Hành: "Nhưng Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, nhất định là muốn chiêu tế, lão Tam chúng ta không phải có cơ hội sao? Người khác không thể ở rể, hắn có thể nha."

Hắn giơ tay vỗ bả vai Trương Trường Ngôn: "Lão Tam, đệ cũng phải ra sức lên, hiện tại toàn bộ nhi lang kinh thành đều nhìn chằm chằm Dung thế tử."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, lâm vào trầm tư.

Ra sức...

Hắn nên làm như thế nào đây?

Trương thừa tướng lại nổi giận: "Ở rể? Các ngươi thật sự làm mất mặt Trương gia! Sau này đừng nhắc lại nữa, cút ra ngoài!"

Ba huynh đệ Trương gia đành phải rời khỏi thư phòng.

Trương thừa tướng nổi giận đùng đùng, một lát sau, lão lại không nhịn được nghĩ...

Lão có ba đứa con trai.

Hơn nữa, đây chính là Dung Chiêu...

Ngày thứ hai.

Dung Vĩ hùng hùng hổ hổ chạy về An Khánh Vương phủ vọt vào thư phòng, vẻ mặt kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-647.html.]

Dung Chiêu ngẩng đầu: "Cha, sao vậy?"

Dung Vĩ rót một chén trà lạnh, lúc này mới khiếp sợ nói: "Hôm nay lão Trương đột nhiên cười với ta, mẹ ơi, hù c.h.ế.t ta rồi!"

Nhớ lại khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Trương thừa tướng, Dung Vĩ cả người đều không khỏe.

Lão Trương...

Dung Chiêu: "Trương thừa tướng?"

Dung Vĩ gật mạnh đầu, lập tức nghiêm túc nói: "Con gần đây cẩn thận một chút, khẳng định có đại sự phát sinh, người này còn cười với ta, khẳng định không có cái rắm gì tốt, không chừng đang tính kế con!"

Dung Chiêu: "..."...

Bùi Quan Sơn hải mậu hồi kinh, hàng hóa đã bán hết, lại tính toán ngân lượng, khấu trừ chỉ phí hải thuyền cùng với chỉ phí xuất phát, thậm chí bao gồm cả tiền trợ cấp cho thủy thủ hy sinh, hải mậu thu lợi gấp 16 lần.

Lúc trước đã có tin tức, nhưng dù sao cũng chưa xác định, hôm nay xuất hiện thông báo này, mỗi người thật sự được chia gấp mười sáu lần tiền đầu tư.

Nhất thời, tất cả những người đầu tư vào tàu biển đều hưng phấn.

Lợi nhuận kếch sù!

Tuyệt đối là lợi nhuận kếch sù!

Cùng lúc đó, thị trường giao dịch thông báo hai tin tức...

Tin tức thứ nhất, nhóm tàu hải mậu thứ hai sắp xuất phát, chỉ chờ thương hội đem hàng hóa thu mua đưa đến Giao Châu, chín chiếc hải thuyền lần lượt xuất phát, đi tuyến đường khác nhau.

Nói cách khác, nhóm tàu hải mậu đầu tiên toàn bộ đã xuất phát.

Tất cả mọi người chỉ chờ chia tiền.

Văn võ cả triều cùng với các nhà đầu tư đầu tiên đều mừng như điên.

Những người không kịp tham dự nhóm đầu tiên, hoặc đầu tư ít tiền cũng đều hưng phấn, dù sao nhóm thuyền thứ nhất đã toàn bộ xuất phát, nhóm thứ hai có phải cũng nên bắt đầu rồi không?

Không để họ chờ lâu.

Tin tức thứ hai chính là đầu tư hải mậu, thị trường giao dịch đưa ra yêu cầu cho đợt đầu tư hải mậu thứ hai. Đợt đầu tư thứ hai không còn do thị trường giao dịch và Dung thế tử tổ chức nữa, mà giao cho người của Đại Nhạn triều.

Nếu có người muốn đầu tư hải mậu, có thể xin ngân hàng cho thuê thuyền ở xưởng đóng tàu Giao Châu, thuyền kích cỡ khác nhau giá cả bất đồng, thuê thuyền chỉ đi kèm một thuyền trưởng cùng hai thủy thủ, số người còn lại do bọn họ tự bỏ tiền thuê.

Thủy sư cũng là đối tượng bọn họ có thể thuê, muốn thuê bao nhiêu người, tự mình quyết định.

Thuyền trưởng sẽ đưa ra lời khuyên, nhưng tất cả vẫn do nhà đầu tư tự quyết định, bao gồm bán hàng hóa gì, đi tuyến đường nào, đều giao cho chính họ.
 
Chương 648


Đương nhiên, để đảm bảo thương mại biển thuận lợi, người tổ chức cần phải thế chấp ở ngân hàng, bất kể thế chấp cái gì, chỉ cần tương đương với giá trị của tàu biển là được.

Nếu không muốn tự mình làm hải mậu, hoặc là không có đội ngũ yên tâm, cũng có thể sử dụng đội ngũ thủy thủ của ngân hàng.

Nhưng lợi nhuận không giống lúc trước, lần này không chỉ cần khấu trừ chỉ phí, còn cần phải nộp hoa hồng cho ngân hàng, cuối cùng thu lợi đại khái là gấp ba đến tám lần, sẽ không vượt quá mười lần nữa.

Ngoài ra còn có một quy củ của triều đình, đó là hải mậu cần nộp thuế, gọi là thương thuế hải mậu.

Thuế suất không quá cao, nhưng cũng không thấp.

Tin tức vừa ra, tất cả mọi người nổ tung.

Lợi nhuận gấp mấy lần, thấy thế nào cũng là lợi nhuận kếch sù.

Dân chúng quan tâm lợi nhuận khi đi theo Dung thế tử làm ăn, mà thương nhân và thế gia đại tộc, thậm chí quan viên triều đình, những người có của cải có dã tâm lại càng quan tâm thuê thuyền biển, tự mình làm ăn.

"Chẳng phải là nói, sau này hải mậu hoàn toàn giao cho chúng ta, đầu tư và thu lợi đều là của chúng ta?"

"Chẳng phải là càng có thể kiếm tiền sao!"

"Đương nhiên, nguy hiểm cũng là chúng ta tự mình gánh vác."

"Chúng ta chịu rủi ro, cho dù khấu trừ thuế hải mậu cũng vẫn lời to."...

Hầu như tất cả những người có tham vọng đều phấn khích.

Thế gia đại tộc, ai mà không trả nổi tiền hải mậu?

Cho dù mạo hiểm rất lớn, nhưng mấy nhà cùng hợp tác, không phải tốt hơn sao?

Bán cái gì, mua cái gì, kiếm bao nhiêu, tất cả đều là của mình!

Điều này đối với bọn họ mà nói, kỳ thật so với lần đầu tiên còn tốt hơn, tự do hơn, cũng dễ dàng thu lợi hơn.

Các thương nhân cũng hưng phấn, chạy đi thông báo lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-648.html.]

"Thuê thuyền không đơn thuần là chỉ thuê một lần, có phải có thể giống như ở trên đất liền, tạo thành đội tàu, quanh năm đi tới đi lui trên biển, chuyên môn làm buôn bán hải mậu hay không?"

Điều này rất có triển vọng!" "Không chỉ vậy, ngươi xem trên đó viết, có thể phái người của chúng ta đi."

"Chẳng phải nói rõ, chúng ta có thể tự mình dẫn đội ra biển, về sau có thể ở trên biển kinh doanh, đi tới đi lui giữa Viêm Quốc và Đại Nhạn triều?"

"Không chỉ Viêm Quốc, còn có các quốc gia khác, buôn bán trên biển rất có triển vọng."

"Nếu chúng ta tự mình bồi dưỡng đội tàu, về sau có phải còn có thể mua một chiếc thuyền, chỉ cần nộp thuế hải mậu thì tất cả lợi nhuận đều là của chúng ta hay không?"

"Ha ha ha, Dung thế tử quả thật là phúc của thương nhân trong thiên hạ."

"Không, là phúc của vạn dân thiên hạ."...

Đây là việc Dung Chiêu đã sớm quyết định, cho nên ngân hàng kinh thành, cùng với ngân hàng ở các châu quận lân cận cùng lúc treo thông báo này.

Ngân hàng ở xa cũng sẽ lục tục treo thông báo trong thời gian sớm nhất.

Các thế gia và thương nhân ở kinh thành nhận được tin tức nhanh nhất, tất cả đều có hành động, tin tức nhanh chóng lan rộng, toàn bộ Đại Nhạn triều đều sinh động hẳn lên.

Gió nổi mây phun.

Bọn họ cần chuẩn bị hàng hóa ra khơi, có cầu tất sẽ kéo theo sản xuất.

Thậm chí dịch vụ cho vay của ngân hàng cũng trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

Vĩnh Minh Đế và quan viên triều đình còn chưa nhận ra ảnh hưởng sâu sắc, nhưng vô luận là thu nhập của quốc khố hay cuộc sống dân chúng, rất rõ ràng đều đang tăng trưởng, biên quan vẫn còn chiến sự, nhưng triều Đại Nhạn lại phồn vinh như cũ.

Càng đừng nói đến việc Dung Chiêu đã mang lợi nhuận đầu tư hải mậu trả cho Vĩnh Minh Đế!

Trong khoảnh khắc lấy được bạc, Vĩnh Minh Đế thậm chí còn nghĩ, lúc trước tại sao không đầu tư nhiều một chút?

Trên triều, Vĩnh Minh Đế tán dương Dung Chiêu: "Dung Chiêu quả nhiên có tài, rất hợp với Hộ bộ."

Đây là nói thằng Dung Chiêu có thể quản lý Hộ bộ.
 
Chương 648


Đương nhiên, để đảm bảo thương mại biển thuận lợi, người tổ chức cần phải thế chấp ở ngân hàng, bất kể thế chấp cái gì, chỉ cần tương đương với giá trị của tàu biển là được.

Nếu không muốn tự mình làm hải mậu, hoặc là không có đội ngũ yên tâm, cũng có thể sử dụng đội ngũ thủy thủ của ngân hàng.

Nhưng lợi nhuận không giống lúc trước, lần này không chỉ cần khấu trừ chỉ phí, còn cần phải nộp hoa hồng cho ngân hàng, cuối cùng thu lợi đại khái là gấp ba đến tám lần, sẽ không vượt quá mười lần nữa.

Ngoài ra còn có một quy củ của triều đình, đó là hải mậu cần nộp thuế, gọi là thương thuế hải mậu.

Thuế suất không quá cao, nhưng cũng không thấp.

Tin tức vừa ra, tất cả mọi người nổ tung.

Lợi nhuận gấp mấy lần, thấy thế nào cũng là lợi nhuận kếch sù.

Dân chúng quan tâm lợi nhuận khi đi theo Dung thế tử làm ăn, mà thương nhân và thế gia đại tộc, thậm chí quan viên triều đình, những người có của cải có dã tâm lại càng quan tâm thuê thuyền biển, tự mình làm ăn.

"Chẳng phải là nói, sau này hải mậu hoàn toàn giao cho chúng ta, đầu tư và thu lợi đều là của chúng ta?"

"Chẳng phải là càng có thể kiếm tiền sao!"

"Đương nhiên, nguy hiểm cũng là chúng ta tự mình gánh vác."

"Chúng ta chịu rủi ro, cho dù khấu trừ thuế hải mậu cũng vẫn lời to."...

Hầu như tất cả những người có tham vọng đều phấn khích.

Thế gia đại tộc, ai mà không trả nổi tiền hải mậu?

Cho dù mạo hiểm rất lớn, nhưng mấy nhà cùng hợp tác, không phải tốt hơn sao?

Bán cái gì, mua cái gì, kiếm bao nhiêu, tất cả đều là của mình!

Điều này đối với bọn họ mà nói, kỳ thật so với lần đầu tiên còn tốt hơn, tự do hơn, cũng dễ dàng thu lợi hơn.

Các thương nhân cũng hưng phấn, chạy đi thông báo lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-648.html.]

"Thuê thuyền không đơn thuần là chỉ thuê một lần, có phải có thể giống như ở trên đất liền, tạo thành đội tàu, quanh năm đi tới đi lui trên biển, chuyên môn làm buôn bán hải mậu hay không?"

Điều này rất có triển vọng!" "Không chỉ vậy, ngươi xem trên đó viết, có thể phái người của chúng ta đi."

"Chẳng phải nói rõ, chúng ta có thể tự mình dẫn đội ra biển, về sau có thể ở trên biển kinh doanh, đi tới đi lui giữa Viêm Quốc và Đại Nhạn triều?"

"Không chỉ Viêm Quốc, còn có các quốc gia khác, buôn bán trên biển rất có triển vọng."

"Nếu chúng ta tự mình bồi dưỡng đội tàu, về sau có phải còn có thể mua một chiếc thuyền, chỉ cần nộp thuế hải mậu thì tất cả lợi nhuận đều là của chúng ta hay không?"

"Ha ha ha, Dung thế tử quả thật là phúc của thương nhân trong thiên hạ."

"Không, là phúc của vạn dân thiên hạ."...

Đây là việc Dung Chiêu đã sớm quyết định, cho nên ngân hàng kinh thành, cùng với ngân hàng ở các châu quận lân cận cùng lúc treo thông báo này.

Ngân hàng ở xa cũng sẽ lục tục treo thông báo trong thời gian sớm nhất.

Các thế gia và thương nhân ở kinh thành nhận được tin tức nhanh nhất, tất cả đều có hành động, tin tức nhanh chóng lan rộng, toàn bộ Đại Nhạn triều đều sinh động hẳn lên.

Gió nổi mây phun.

Bọn họ cần chuẩn bị hàng hóa ra khơi, có cầu tất sẽ kéo theo sản xuất.

Thậm chí dịch vụ cho vay của ngân hàng cũng trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

Vĩnh Minh Đế và quan viên triều đình còn chưa nhận ra ảnh hưởng sâu sắc, nhưng vô luận là thu nhập của quốc khố hay cuộc sống dân chúng, rất rõ ràng đều đang tăng trưởng, biên quan vẫn còn chiến sự, nhưng triều Đại Nhạn lại phồn vinh như cũ.

Càng đừng nói đến việc Dung Chiêu đã mang lợi nhuận đầu tư hải mậu trả cho Vĩnh Minh Đế!

Trong khoảnh khắc lấy được bạc, Vĩnh Minh Đế thậm chí còn nghĩ, lúc trước tại sao không đầu tư nhiều một chút?

Trên triều, Vĩnh Minh Đế tán dương Dung Chiêu: "Dung Chiêu quả nhiên có tài, rất hợp với Hộ bộ."

Đây là nói thằng Dung Chiêu có thể quản lý Hộ bộ.
 
Chương 648


Đương nhiên, để đảm bảo thương mại biển thuận lợi, người tổ chức cần phải thế chấp ở ngân hàng, bất kể thế chấp cái gì, chỉ cần tương đương với giá trị của tàu biển là được.

Nếu không muốn tự mình làm hải mậu, hoặc là không có đội ngũ yên tâm, cũng có thể sử dụng đội ngũ thủy thủ của ngân hàng.

Nhưng lợi nhuận không giống lúc trước, lần này không chỉ cần khấu trừ chỉ phí, còn cần phải nộp hoa hồng cho ngân hàng, cuối cùng thu lợi đại khái là gấp ba đến tám lần, sẽ không vượt quá mười lần nữa.

Ngoài ra còn có một quy củ của triều đình, đó là hải mậu cần nộp thuế, gọi là thương thuế hải mậu.

Thuế suất không quá cao, nhưng cũng không thấp.

Tin tức vừa ra, tất cả mọi người nổ tung.

Lợi nhuận gấp mấy lần, thấy thế nào cũng là lợi nhuận kếch sù.

Dân chúng quan tâm lợi nhuận khi đi theo Dung thế tử làm ăn, mà thương nhân và thế gia đại tộc, thậm chí quan viên triều đình, những người có của cải có dã tâm lại càng quan tâm thuê thuyền biển, tự mình làm ăn.

"Chẳng phải là nói, sau này hải mậu hoàn toàn giao cho chúng ta, đầu tư và thu lợi đều là của chúng ta?"

"Chẳng phải là càng có thể kiếm tiền sao!"

"Đương nhiên, nguy hiểm cũng là chúng ta tự mình gánh vác."

"Chúng ta chịu rủi ro, cho dù khấu trừ thuế hải mậu cũng vẫn lời to."...

Hầu như tất cả những người có tham vọng đều phấn khích.

Thế gia đại tộc, ai mà không trả nổi tiền hải mậu?

Cho dù mạo hiểm rất lớn, nhưng mấy nhà cùng hợp tác, không phải tốt hơn sao?

Bán cái gì, mua cái gì, kiếm bao nhiêu, tất cả đều là của mình!

Điều này đối với bọn họ mà nói, kỳ thật so với lần đầu tiên còn tốt hơn, tự do hơn, cũng dễ dàng thu lợi hơn.

Các thương nhân cũng hưng phấn, chạy đi thông báo lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-648.html.]

"Thuê thuyền không đơn thuần là chỉ thuê một lần, có phải có thể giống như ở trên đất liền, tạo thành đội tàu, quanh năm đi tới đi lui trên biển, chuyên môn làm buôn bán hải mậu hay không?"

Điều này rất có triển vọng!" "Không chỉ vậy, ngươi xem trên đó viết, có thể phái người của chúng ta đi."

"Chẳng phải nói rõ, chúng ta có thể tự mình dẫn đội ra biển, về sau có thể ở trên biển kinh doanh, đi tới đi lui giữa Viêm Quốc và Đại Nhạn triều?"

"Không chỉ Viêm Quốc, còn có các quốc gia khác, buôn bán trên biển rất có triển vọng."

"Nếu chúng ta tự mình bồi dưỡng đội tàu, về sau có phải còn có thể mua một chiếc thuyền, chỉ cần nộp thuế hải mậu thì tất cả lợi nhuận đều là của chúng ta hay không?"

"Ha ha ha, Dung thế tử quả thật là phúc của thương nhân trong thiên hạ."

"Không, là phúc của vạn dân thiên hạ."...

Đây là việc Dung Chiêu đã sớm quyết định, cho nên ngân hàng kinh thành, cùng với ngân hàng ở các châu quận lân cận cùng lúc treo thông báo này.

Ngân hàng ở xa cũng sẽ lục tục treo thông báo trong thời gian sớm nhất.

Các thế gia và thương nhân ở kinh thành nhận được tin tức nhanh nhất, tất cả đều có hành động, tin tức nhanh chóng lan rộng, toàn bộ Đại Nhạn triều đều sinh động hẳn lên.

Gió nổi mây phun.

Bọn họ cần chuẩn bị hàng hóa ra khơi, có cầu tất sẽ kéo theo sản xuất.

Thậm chí dịch vụ cho vay của ngân hàng cũng trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

Vĩnh Minh Đế và quan viên triều đình còn chưa nhận ra ảnh hưởng sâu sắc, nhưng vô luận là thu nhập của quốc khố hay cuộc sống dân chúng, rất rõ ràng đều đang tăng trưởng, biên quan vẫn còn chiến sự, nhưng triều Đại Nhạn lại phồn vinh như cũ.

Càng đừng nói đến việc Dung Chiêu đã mang lợi nhuận đầu tư hải mậu trả cho Vĩnh Minh Đế!

Trong khoảnh khắc lấy được bạc, Vĩnh Minh Đế thậm chí còn nghĩ, lúc trước tại sao không đầu tư nhiều một chút?

Trên triều, Vĩnh Minh Đế tán dương Dung Chiêu: "Dung Chiêu quả nhiên có tài, rất hợp với Hộ bộ."

Đây là nói thằng Dung Chiêu có thể quản lý Hộ bộ.
 
Chương 649


Vị trí của cô không chỉ là Thị lang tam phẩm, chỉ chờ Từ thượng thư cáo lão, Hộ bộ triều Đại Nhạn sẽ giao cho Dung Chiêu.

Hộ bộ thượng thư, nhất phẩm đại quan.

Hiện tại đã không còn ai châm chọc thân phận nữ tử của cô, dù sao bản lĩnh cô ở đây, còn là nữ quan, tam phẩm và nhất phẩm có gì khác nhau?

Chỉ là, không ít quan viên trong lòng vẫn nhịn không được cảm thán.

Dung Chiêu lợi hại ở chỗ, cô từng bước một đi tới hôm nay, lại làm cho người ta không nói được nửa chữ phản bác.

Từ thượng thư ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lão cuối năm sẽ từ quan cáo lão, Hộ bộ này chỉ có thể giao cho Dung Chiêu tiếp nhận, lão vốn cũng chống đỡ không được bao lâu, từ lúc Dung Chiêu gia nhập Hộ bộ, ba lần bảy lượt bị kích thích...

Từ thượng thư cũng sợ mình sống không đến cuối năm, làm sao lại muốn chiếm đoạt chức quan không buông?

Tiếc nuối duy nhất là nhà bọn họ không người kế tục.

Trương thừa tướng gật đầu phụ họa: "Từ đại nhân bây giờ tuổi tác đã cao, nên để Dung đại nhân hỗ trợ chia sẻ một hai."

Trong thoáng chốc, Dung Chiêu cùng với bá quan đều có chút cổ quái nhìn Trương thừa tướng.

Gần đây không biết làm sao, Trương thừa tướng đối với Dung Chiêu rất là hữu hảo, Hoàng thượng mỗi lần khen ngợi cô lão đều phụ họa, thậm chí còn chủ động khen hai câu...

Hai nhà Trương Dung có thù oán, trước đây Trương thừa tướng còn nghĩ biện pháp hãm hại Dung Chiêu, hiện giờ thay đổi thái độ khiến người ta rất bất ngờ.

Tuy rằng cổ quái, nhưng bá quan vẫn phụ họa.

"Đúng vậy, Dung đại nhân có tài, từ khi Dung đại nhân vào Hộ bộ, Đại Nhạn triều càng ngày càng tốt."

"Đúng đó, quốc khố cũng không thiếu tiền."

"Lương thảo sung túc, còn có tiền nghiên cứu hỏa pháo, quả thật là công lao của Dung đại nhân."

"Chiến tranh không chỉ không tăng thuế, còn không ngừng giảm thuế, đây là công lao của Hoàng thượng cùng Dung đại nhân, thiên hạ..."... Từng chuyện xảy ra, Dung Chiêu hiện giờ hoàn toàn đứng vững gót chân trong triều đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-649.html.]

Nghe khen ngợi, khóe miệng cô mang theo nụ cười hòa khí, rũ mắt, không tiếng động thở dài.

Làm quan thật sự quá mệt mỏi.

Người khác đều cảm thấy cô có thể làm quan nhất phẩm nên cao hứng, kỳ thật Dung Chiêu cũng không mấy vui vẻ.

Kế tiếp trên triều lại bắt đầu nghị luận chiến sự biên quan, thương thuế hải mậu, cùng với sự tình thông địch trước đó, chuyện này đến bây giờ còn chưa thẩm ra kết quả, Hoàng đế nhất định muốn kết quả, các thế lực trên triều rơi vào phân tranh, giằng co.

Việc này lúc trước bởi vì Dung Chiêu là nữ tử mà chậm trễ, hôm nay lại một lần nữa nhắc tới.

Trên triều đình, các cổ thế lực xé nhau.

Đúng vậy, trong mắt Dung Chiêu, đây chính là xé nhau.

Rất nhiều người không quan tâm kẻ thật sự thông địch là ai, bọn họ chỉ muốn mượn chuyện này hạ bệ đối thủ, liên quan đến đoạt đích đều là gió tanh mưa máu.

Cũng may hôm nay không có ai kéo Dung Chiêu, cô liền tiếp tục giả chết....

Khi Dung Chiêu rời đi, Trương thừa tướng cách đó không xa giật giật khóe miệng, dường như... đang cười?

Dung Chiêu: "..."

Cô dường như hiểu vì sao Dung Vĩ phản ứng không đúng.

Trương thừa tướng trước nay luôn nghiêm túc, đối với bọn họ vẫn luôn lạnh mặt.

Cười với bọn họ, không chỉ khiến bọn họ không được tự nhiên, chính lão cũng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên cười đặc biệt kỳ quái.

Như là cố gắng biểu hiện hòa ái, rồi lại như là đang trào phúng, biểu tình vặn vẹo.

Phía sau, Bùi Quan Sơn hạ giọng: "Làm sao vậy? Ngươi lại đắc tội với Trương thừa tướng?"

Dung Chiêu buông tay: "Không biết."

Trong lúc nói chuyện, hai người cùng rời đi.

Hồng Lư Tự Khanh là quan tứ phẩm, Bùi Quan Sơn sau khi trở về bắt Đế coi trọng, ở trên triều ngược lại còn có chút địa vị. Hai người đi cùng một chỗ, cũng không có vẻ đột ngột.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom