Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 596


"Mỗi chiếc thuyền xây xong sẽ chiết tính một bộ phận chỉ phí đóng thuyền, hàng hóa và nhân lực, dựa theo tỉ lệ đầu tư, chờ thuyền ra khơi mậu dịch trở về, kiếm được bao nhiêu sẽ phân chia dựa theo tỉ lệ, tỷ lệ tiền lời do Hộ bộ thống kê. Nói cách khác, đại nhân hiện tại đầu tư 10 lượng, đợi đến khi thuyền trở về liền có thể có một trăm lượng đến một ngàn lượng tiền lời!"

Kha Thịnh An nghe hiểu, lúc này nhíu mày: "Không nói đến hải ngoại có đại lục, giao dịch có thể kiếm được tiền, thuyền lớn có thể thuận lợi ra khơi hay không... Hiện tại thuyền còn chưa có đã phải trả tiền trước?"

Tiểu tử không thấy bất ngờ với nghi vấn của hắn, lắc đầu...

"Đại nhân, đợi thuyền làm xong xuất hành ra khơi mới đầu tư thì đã muộn rồi! Cũng giống đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên vậy, chúng ta phải đặt sớm, thị trường giao dịch khai trương không đến một tháng, hiện giờ đại khái đã xếp đến chiếc thuyền thứ năm rồi, đại nhân cho dù hiện tại đầu tư, lúc ra khơi cũng là chiếc thuyền thứ năm, hơn nữa đầu tư này đến chiếc thuyền thứ mười sẽ tạm dừng."

"Về phần đại nhân lo lắng hải mậu có thành công hay không, Dung thế tử đã sớm cân nhắc, lúc đầu tư hải mậu còn có một lựa chọn là bảo hiểm."

"Bảo hiểm gì?" Kha Thịnh An kinh ngạc.

Tiểu tử giải thích: "Đầu tư hải mậu có thể thuận tiện mua một phần bảo hiểm của Dung thế tử, phí bảo hiểm bằng một phần mười phí đầu tư, giả sử đại nhân đầu tư một trăm lượng, có thể dùng thêm mười lượng bạc mua bảo hiểm."

"Mua bảo hiểm sẽ có giấy nợ bảo hiểm đóng con dấu của An Khánh Vương thế tử, nếu thuyền của đại nhân trong vòng ba năm không xuất phát, sẽ trả lại tiền đầu từ cùng tiền bảo hiểm cho đại nhân, lại bồi thường một phần mười tiền đầu tư, nếu thuyền ra khơi nhưng trong vòng hai năm không có thuận lợi, có giấy nợ bảo hiểm, tiền đầu tư đều trả lại cho đại nhân."

Kha Thịnh An: "... I!"

Hắn kinh ngạc,"Đây chẳng phải là nếu có lời ta hưởng, không có lời Dung thế tử phải bồi thường, mà ta chỉ cần trả một phần mười phí bảo hiểm?"

"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đầu tư vào hải mậu, mười chiếc thuyền rất nhanh sẽ đầy." Tiểu tử thập phần chắc chắn. Tiểu tử: "Ta đầu tư mười lượng ở chiếc thuyền thứ hai, nhà ta không có tiền nên chỉ dám đầu tư chừng đó, Hoàng thượng còn đầu tư hẳn hai mươi vạn lượng!"

Kha Thịnh An cả kinh: "Hoàng thượng đầu tư hai mươi vạn lượng?"

"Đúng vậy." Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn bức tường, lại nói "Mỗi chiếc thuyền còn có một phần ba đầu tư của Dung thế tử, hai phần ba còn lại mới là chúng ta chia sẻ."

Hắn còn chưa nói xong, Kha Thịnh An đã đi về phía phòng đăng ký.

"Đại nhân..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-596.html.]

Tiểu tử theo sau, nghe Kha Thịnh An nói: "Ta bỏ ra một vạn lượng."

Tiểu tử kinh hãi: "Đại nhân! Sao lại đầu tư nhiều vậy?"

Kha Thịnh An: "Sinh ý có lời của ta, nguy hiểm có người gánh vác, tại sao lại không làm?"

"Vậy đại nhân muốn mua bảo hiểm không?"

"Không mua."

"Hả?"

Kha Thịnh An cười vang nói: "Dung thế tử dám bảo đảm, chứng tỏ hắn nắm chắc mười phần! Đây chính là việc làm ăn của Dung thế tử đại danh đỉnh đỉnh, việc làm ăn của Dung thế tử có từng xảy ra sai sót không? Đây có lẽ là lần duy nhất chúng ta có thể theo hắn kiếm tiền, làm sao có thể bỏ qua?"

Tỉ mỉ ngẫm lại từng chuyện làm ăn của Dung Chiêu, vô luận nghe thái quá cỡ nào, cuối cùng đều đặc biệt kiếm lời.

Ai nói hải mậu không kiếm?

Huống hồ chuyện bảo hiểm kia cũng đủ chứng minh tự tin của Dung thế tử.

Hải mậu tuyệt đối có triển vọng....

Không ít người suy nghĩ giống Kha Thịnh An, nhất là nghe nói mỗi chiếc thuyền có một phần ba đầu tư của Dung Chiêu, lại nghe nói Vĩnh Minh Đế đầu tư hai mươi vạn lượng, Cẩn Vương đầu tư năm vạn lượng, còn có bảo hiểm...

Còn chần chờ cái gì?

Đầu tư

Phải đầu tư!
 
Chương 596


"Mỗi chiếc thuyền xây xong sẽ chiết tính một bộ phận chỉ phí đóng thuyền, hàng hóa và nhân lực, dựa theo tỉ lệ đầu tư, chờ thuyền ra khơi mậu dịch trở về, kiếm được bao nhiêu sẽ phân chia dựa theo tỉ lệ, tỷ lệ tiền lời do Hộ bộ thống kê. Nói cách khác, đại nhân hiện tại đầu tư 10 lượng, đợi đến khi thuyền trở về liền có thể có một trăm lượng đến một ngàn lượng tiền lời!"

Kha Thịnh An nghe hiểu, lúc này nhíu mày: "Không nói đến hải ngoại có đại lục, giao dịch có thể kiếm được tiền, thuyền lớn có thể thuận lợi ra khơi hay không... Hiện tại thuyền còn chưa có đã phải trả tiền trước?"

Tiểu tử không thấy bất ngờ với nghi vấn của hắn, lắc đầu...

"Đại nhân, đợi thuyền làm xong xuất hành ra khơi mới đầu tư thì đã muộn rồi! Cũng giống đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên vậy, chúng ta phải đặt sớm, thị trường giao dịch khai trương không đến một tháng, hiện giờ đại khái đã xếp đến chiếc thuyền thứ năm rồi, đại nhân cho dù hiện tại đầu tư, lúc ra khơi cũng là chiếc thuyền thứ năm, hơn nữa đầu tư này đến chiếc thuyền thứ mười sẽ tạm dừng."

"Về phần đại nhân lo lắng hải mậu có thành công hay không, Dung thế tử đã sớm cân nhắc, lúc đầu tư hải mậu còn có một lựa chọn là bảo hiểm."

"Bảo hiểm gì?" Kha Thịnh An kinh ngạc.

Tiểu tử giải thích: "Đầu tư hải mậu có thể thuận tiện mua một phần bảo hiểm của Dung thế tử, phí bảo hiểm bằng một phần mười phí đầu tư, giả sử đại nhân đầu tư một trăm lượng, có thể dùng thêm mười lượng bạc mua bảo hiểm."

"Mua bảo hiểm sẽ có giấy nợ bảo hiểm đóng con dấu của An Khánh Vương thế tử, nếu thuyền của đại nhân trong vòng ba năm không xuất phát, sẽ trả lại tiền đầu từ cùng tiền bảo hiểm cho đại nhân, lại bồi thường một phần mười tiền đầu tư, nếu thuyền ra khơi nhưng trong vòng hai năm không có thuận lợi, có giấy nợ bảo hiểm, tiền đầu tư đều trả lại cho đại nhân."

Kha Thịnh An: "... I!"

Hắn kinh ngạc,"Đây chẳng phải là nếu có lời ta hưởng, không có lời Dung thế tử phải bồi thường, mà ta chỉ cần trả một phần mười phí bảo hiểm?"

"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đầu tư vào hải mậu, mười chiếc thuyền rất nhanh sẽ đầy." Tiểu tử thập phần chắc chắn. Tiểu tử: "Ta đầu tư mười lượng ở chiếc thuyền thứ hai, nhà ta không có tiền nên chỉ dám đầu tư chừng đó, Hoàng thượng còn đầu tư hẳn hai mươi vạn lượng!"

Kha Thịnh An cả kinh: "Hoàng thượng đầu tư hai mươi vạn lượng?"

"Đúng vậy." Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn bức tường, lại nói "Mỗi chiếc thuyền còn có một phần ba đầu tư của Dung thế tử, hai phần ba còn lại mới là chúng ta chia sẻ."

Hắn còn chưa nói xong, Kha Thịnh An đã đi về phía phòng đăng ký.

"Đại nhân..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-596.html.]

Tiểu tử theo sau, nghe Kha Thịnh An nói: "Ta bỏ ra một vạn lượng."

Tiểu tử kinh hãi: "Đại nhân! Sao lại đầu tư nhiều vậy?"

Kha Thịnh An: "Sinh ý có lời của ta, nguy hiểm có người gánh vác, tại sao lại không làm?"

"Vậy đại nhân muốn mua bảo hiểm không?"

"Không mua."

"Hả?"

Kha Thịnh An cười vang nói: "Dung thế tử dám bảo đảm, chứng tỏ hắn nắm chắc mười phần! Đây chính là việc làm ăn của Dung thế tử đại danh đỉnh đỉnh, việc làm ăn của Dung thế tử có từng xảy ra sai sót không? Đây có lẽ là lần duy nhất chúng ta có thể theo hắn kiếm tiền, làm sao có thể bỏ qua?"

Tỉ mỉ ngẫm lại từng chuyện làm ăn của Dung Chiêu, vô luận nghe thái quá cỡ nào, cuối cùng đều đặc biệt kiếm lời.

Ai nói hải mậu không kiếm?

Huống hồ chuyện bảo hiểm kia cũng đủ chứng minh tự tin của Dung thế tử.

Hải mậu tuyệt đối có triển vọng....

Không ít người suy nghĩ giống Kha Thịnh An, nhất là nghe nói mỗi chiếc thuyền có một phần ba đầu tư của Dung Chiêu, lại nghe nói Vĩnh Minh Đế đầu tư hai mươi vạn lượng, Cẩn Vương đầu tư năm vạn lượng, còn có bảo hiểm...

Còn chần chờ cái gì?

Đầu tư

Phải đầu tư!
 
Chương 596


"Mỗi chiếc thuyền xây xong sẽ chiết tính một bộ phận chỉ phí đóng thuyền, hàng hóa và nhân lực, dựa theo tỉ lệ đầu tư, chờ thuyền ra khơi mậu dịch trở về, kiếm được bao nhiêu sẽ phân chia dựa theo tỉ lệ, tỷ lệ tiền lời do Hộ bộ thống kê. Nói cách khác, đại nhân hiện tại đầu tư 10 lượng, đợi đến khi thuyền trở về liền có thể có một trăm lượng đến một ngàn lượng tiền lời!"

Kha Thịnh An nghe hiểu, lúc này nhíu mày: "Không nói đến hải ngoại có đại lục, giao dịch có thể kiếm được tiền, thuyền lớn có thể thuận lợi ra khơi hay không... Hiện tại thuyền còn chưa có đã phải trả tiền trước?"

Tiểu tử không thấy bất ngờ với nghi vấn của hắn, lắc đầu...

"Đại nhân, đợi thuyền làm xong xuất hành ra khơi mới đầu tư thì đã muộn rồi! Cũng giống đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên vậy, chúng ta phải đặt sớm, thị trường giao dịch khai trương không đến một tháng, hiện giờ đại khái đã xếp đến chiếc thuyền thứ năm rồi, đại nhân cho dù hiện tại đầu tư, lúc ra khơi cũng là chiếc thuyền thứ năm, hơn nữa đầu tư này đến chiếc thuyền thứ mười sẽ tạm dừng."

"Về phần đại nhân lo lắng hải mậu có thành công hay không, Dung thế tử đã sớm cân nhắc, lúc đầu tư hải mậu còn có một lựa chọn là bảo hiểm."

"Bảo hiểm gì?" Kha Thịnh An kinh ngạc.

Tiểu tử giải thích: "Đầu tư hải mậu có thể thuận tiện mua một phần bảo hiểm của Dung thế tử, phí bảo hiểm bằng một phần mười phí đầu tư, giả sử đại nhân đầu tư một trăm lượng, có thể dùng thêm mười lượng bạc mua bảo hiểm."

"Mua bảo hiểm sẽ có giấy nợ bảo hiểm đóng con dấu của An Khánh Vương thế tử, nếu thuyền của đại nhân trong vòng ba năm không xuất phát, sẽ trả lại tiền đầu từ cùng tiền bảo hiểm cho đại nhân, lại bồi thường một phần mười tiền đầu tư, nếu thuyền ra khơi nhưng trong vòng hai năm không có thuận lợi, có giấy nợ bảo hiểm, tiền đầu tư đều trả lại cho đại nhân."

Kha Thịnh An: "... I!"

Hắn kinh ngạc,"Đây chẳng phải là nếu có lời ta hưởng, không có lời Dung thế tử phải bồi thường, mà ta chỉ cần trả một phần mười phí bảo hiểm?"

"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đầu tư vào hải mậu, mười chiếc thuyền rất nhanh sẽ đầy." Tiểu tử thập phần chắc chắn. Tiểu tử: "Ta đầu tư mười lượng ở chiếc thuyền thứ hai, nhà ta không có tiền nên chỉ dám đầu tư chừng đó, Hoàng thượng còn đầu tư hẳn hai mươi vạn lượng!"

Kha Thịnh An cả kinh: "Hoàng thượng đầu tư hai mươi vạn lượng?"

"Đúng vậy." Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn bức tường, lại nói "Mỗi chiếc thuyền còn có một phần ba đầu tư của Dung thế tử, hai phần ba còn lại mới là chúng ta chia sẻ."

Hắn còn chưa nói xong, Kha Thịnh An đã đi về phía phòng đăng ký.

"Đại nhân..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-596.html.]

Tiểu tử theo sau, nghe Kha Thịnh An nói: "Ta bỏ ra một vạn lượng."

Tiểu tử kinh hãi: "Đại nhân! Sao lại đầu tư nhiều vậy?"

Kha Thịnh An: "Sinh ý có lời của ta, nguy hiểm có người gánh vác, tại sao lại không làm?"

"Vậy đại nhân muốn mua bảo hiểm không?"

"Không mua."

"Hả?"

Kha Thịnh An cười vang nói: "Dung thế tử dám bảo đảm, chứng tỏ hắn nắm chắc mười phần! Đây chính là việc làm ăn của Dung thế tử đại danh đỉnh đỉnh, việc làm ăn của Dung thế tử có từng xảy ra sai sót không? Đây có lẽ là lần duy nhất chúng ta có thể theo hắn kiếm tiền, làm sao có thể bỏ qua?"

Tỉ mỉ ngẫm lại từng chuyện làm ăn của Dung Chiêu, vô luận nghe thái quá cỡ nào, cuối cùng đều đặc biệt kiếm lời.

Ai nói hải mậu không kiếm?

Huống hồ chuyện bảo hiểm kia cũng đủ chứng minh tự tin của Dung thế tử.

Hải mậu tuyệt đối có triển vọng....

Không ít người suy nghĩ giống Kha Thịnh An, nhất là nghe nói mỗi chiếc thuyền có một phần ba đầu tư của Dung Chiêu, lại nghe nói Vĩnh Minh Đế đầu tư hai mươi vạn lượng, Cẩn Vương đầu tư năm vạn lượng, còn có bảo hiểm...

Còn chần chờ cái gì?

Đầu tư

Phải đầu tư!
 
Chương 597


Quan đại nhân cũng đầu tư, lúc trước hắn đã muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.

Lần này cuối cùng cũng có.

Hải mậu nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đây là việc làm ăn Dung Chiêu muốn làm, cho dù không đáng tin cậy, nhưng ở trong tay cô, dường như đều có thể trở nên đáng tin cậy.

Đừng nói Quan đại nhân, cả triều văn võ đều đầu tư.

Hiện giờ quan viên kiếm tiền cũng không dễ dàng, một cơ hội tốt như vậy, ai có thể bỏ qua?

Hôm nay hạ triều, tất cả mọi người đều đang nghị luận...

"Ngươi đầu tư bao nhiêu?"

"Ta đầu tư một vạn lượng, vét sạch của cải trong nhà!"

"Ta cũng đầu tư năm ngàn lượng và năm trăm lượng phí bảo hiểm, phí bảo hiểm này thật sự không rẻ."

"Nhưng có lời a, lời thì tính chúng ta, lỗ thì tính Dung đại nhân, ha ha."

"Dung đại nhân rốt cuộc còn trẻ, lá gan thật lớn, nếu hải mậu xảy ra vấn đề, hắn cả đời này đều phải trả nợ."

"Chính bởi vì hắn còn trẻ nên mới hăng hái kiếm tiền, ta dám đầu tư thì không sợ xảy ra chuyện, chỉ cần hắn còn sống liền nhất định có thể kiếm tiền trả cho chúng ta."

"Cũng đúng, thuyền của ta là chiếc thứ năm, không biết khi nào mới có thể ra khơi."

"Ta còn là thuyền thứ tám đây!"

"Đành chờ thôi, bản thân Dung Chiêu còn đầu tư nhiều tiền vào đó, nghe nói tất cả tiền hắn kiếm được đều ném vào sửa đường cùng xưởng đóng tàu, thu bao nhiêu đầu tư bấy nhiêu, một chút cũng không để lại."

"Người trẻ tuổi đúng là quyết đoán."

"Đợi đến khi thuyền trở về, bảo đảm tiền lời gấp mười lần, năm ngàn lượng của ta sẽ là năm vạn lượng, ha ha!"...

Trương thừa tướng đi theo phía sau, đột nhiên động tâm.

Đây thật đúng là món lãi kếch sù a.

Chẳng qua lão nghĩ đến người nọ họ Dung bèn nhịn xuống, vung ống tav án nói: "HX. các naưới tin tưởng Dung Chiêu nhị vây nếu hắn vầy ra chuyện gì, tiền của các ngươi tìm ai đòi?"

Nói xong, lão sải bước rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-597.html.]

Để lại một đống quan viên sửng sốt.

Một lát sau, bọn họ nhẹ giọng nói...

"Không thể nào? Dung Chiêu còn trẻ như vậy."

"Đúng vậy, hắn còn trẻ như vậy, ít nhất còn phải sống thêm năm mươi năm!"

"Một trăm hộ vệ kia của hắn còn mang theo không?

"Mỗi ngày đều mang theo, yên tâm."...

Quan viên tính toán tuổi tác của Dung Chiêu, lại nhớ đến sức chiến đấu ngày thường của cô...

Ừm, thân thể rất tốt, trong vòng ba mươi lăm năm không c.h.ế.t được.

Chỉ là hơi gầy, cái này dễ, lần sau nhắc nhở Dung thế tử ăn nhiều một chút.

Nghĩ tới đây, mọi người an tâm, tiếp tục vừa đi ra ngoài vừa tưởng tượng lợi nhuận của mậu dịch biển....

Cùng lúc đó.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế nhìn Dung Chiêu, khó hiểu: "Ngươi vì sao phải bảo đảm cho bọn họ, hải mậu rốt cuộc có thể kiếm được hay không cũng không có chứng cứ thực tế, ngươi bảo đảm cho bọn họ, nếu xảy ra sơ sót không phải ngươi là người gánh chịu sao?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, lập tức thở dài: "Thần nếu không bảo đảm cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể yên tâm đầu tư hải mậu đây? Hơn nữa, mỗi thuyền thần chiếm một phần ba, nếu không thu phí bảo hiểm, thần cũng không có tiền đầu tư nha."

Những người này hoàn toàn không hiểu bảo hiểm!

Bọn họ cho cô một khoản tiền, lại cho cô một phần mười số tiền này làm phí bảo hiểm, khoảng cách thời gian còn là năm năm.

Trong vòng ba năm không ra khơi, cô bồi thường cho bọn họ một phần mười.

Nhưng số tiền này ở trong tay cô ba năm, cô hoàn toàn có biện pháp kiếm được gấp mười lần!

Năm năm sau tàu không trở lại, vậy thì cô sẽ trả lại khoản đầu tư cho bon ho. Cô có lòng tin trong vòng năm năm sẽ đem khoản phí bảo hiểm kia tăng gấp mười lần, lấp đầy chỗ trống.

Mà đây là cục diện tồi tệ nhất.

Dung Chiêu rất có lòng tin đối với hải mậu, cục diện tồi tệ nhất tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Đương nhiên, những thứ này cũng không phải là nguyên nhân cô làm bảo hiểm.
 
Chương 597


Quan đại nhân cũng đầu tư, lúc trước hắn đã muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.

Lần này cuối cùng cũng có.

Hải mậu nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đây là việc làm ăn Dung Chiêu muốn làm, cho dù không đáng tin cậy, nhưng ở trong tay cô, dường như đều có thể trở nên đáng tin cậy.

Đừng nói Quan đại nhân, cả triều văn võ đều đầu tư.

Hiện giờ quan viên kiếm tiền cũng không dễ dàng, một cơ hội tốt như vậy, ai có thể bỏ qua?

Hôm nay hạ triều, tất cả mọi người đều đang nghị luận...

"Ngươi đầu tư bao nhiêu?"

"Ta đầu tư một vạn lượng, vét sạch của cải trong nhà!"

"Ta cũng đầu tư năm ngàn lượng và năm trăm lượng phí bảo hiểm, phí bảo hiểm này thật sự không rẻ."

"Nhưng có lời a, lời thì tính chúng ta, lỗ thì tính Dung đại nhân, ha ha."

"Dung đại nhân rốt cuộc còn trẻ, lá gan thật lớn, nếu hải mậu xảy ra vấn đề, hắn cả đời này đều phải trả nợ."

"Chính bởi vì hắn còn trẻ nên mới hăng hái kiếm tiền, ta dám đầu tư thì không sợ xảy ra chuyện, chỉ cần hắn còn sống liền nhất định có thể kiếm tiền trả cho chúng ta."

"Cũng đúng, thuyền của ta là chiếc thứ năm, không biết khi nào mới có thể ra khơi."

"Ta còn là thuyền thứ tám đây!"

"Đành chờ thôi, bản thân Dung Chiêu còn đầu tư nhiều tiền vào đó, nghe nói tất cả tiền hắn kiếm được đều ném vào sửa đường cùng xưởng đóng tàu, thu bao nhiêu đầu tư bấy nhiêu, một chút cũng không để lại."

"Người trẻ tuổi đúng là quyết đoán."

"Đợi đến khi thuyền trở về, bảo đảm tiền lời gấp mười lần, năm ngàn lượng của ta sẽ là năm vạn lượng, ha ha!"...

Trương thừa tướng đi theo phía sau, đột nhiên động tâm.

Đây thật đúng là món lãi kếch sù a.

Chẳng qua lão nghĩ đến người nọ họ Dung bèn nhịn xuống, vung ống tav án nói: "HX. các naưới tin tưởng Dung Chiêu nhị vây nếu hắn vầy ra chuyện gì, tiền của các ngươi tìm ai đòi?"

Nói xong, lão sải bước rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-597.html.]

Để lại một đống quan viên sửng sốt.

Một lát sau, bọn họ nhẹ giọng nói...

"Không thể nào? Dung Chiêu còn trẻ như vậy."

"Đúng vậy, hắn còn trẻ như vậy, ít nhất còn phải sống thêm năm mươi năm!"

"Một trăm hộ vệ kia của hắn còn mang theo không?

"Mỗi ngày đều mang theo, yên tâm."...

Quan viên tính toán tuổi tác của Dung Chiêu, lại nhớ đến sức chiến đấu ngày thường của cô...

Ừm, thân thể rất tốt, trong vòng ba mươi lăm năm không c.h.ế.t được.

Chỉ là hơi gầy, cái này dễ, lần sau nhắc nhở Dung thế tử ăn nhiều một chút.

Nghĩ tới đây, mọi người an tâm, tiếp tục vừa đi ra ngoài vừa tưởng tượng lợi nhuận của mậu dịch biển....

Cùng lúc đó.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế nhìn Dung Chiêu, khó hiểu: "Ngươi vì sao phải bảo đảm cho bọn họ, hải mậu rốt cuộc có thể kiếm được hay không cũng không có chứng cứ thực tế, ngươi bảo đảm cho bọn họ, nếu xảy ra sơ sót không phải ngươi là người gánh chịu sao?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, lập tức thở dài: "Thần nếu không bảo đảm cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể yên tâm đầu tư hải mậu đây? Hơn nữa, mỗi thuyền thần chiếm một phần ba, nếu không thu phí bảo hiểm, thần cũng không có tiền đầu tư nha."

Những người này hoàn toàn không hiểu bảo hiểm!

Bọn họ cho cô một khoản tiền, lại cho cô một phần mười số tiền này làm phí bảo hiểm, khoảng cách thời gian còn là năm năm.

Trong vòng ba năm không ra khơi, cô bồi thường cho bọn họ một phần mười.

Nhưng số tiền này ở trong tay cô ba năm, cô hoàn toàn có biện pháp kiếm được gấp mười lần!

Năm năm sau tàu không trở lại, vậy thì cô sẽ trả lại khoản đầu tư cho bon ho. Cô có lòng tin trong vòng năm năm sẽ đem khoản phí bảo hiểm kia tăng gấp mười lần, lấp đầy chỗ trống.

Mà đây là cục diện tồi tệ nhất.

Dung Chiêu rất có lòng tin đối với hải mậu, cục diện tồi tệ nhất tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Đương nhiên, những thứ này cũng không phải là nguyên nhân cô làm bảo hiểm.
 
Chương 597


Quan đại nhân cũng đầu tư, lúc trước hắn đã muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.

Lần này cuối cùng cũng có.

Hải mậu nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đây là việc làm ăn Dung Chiêu muốn làm, cho dù không đáng tin cậy, nhưng ở trong tay cô, dường như đều có thể trở nên đáng tin cậy.

Đừng nói Quan đại nhân, cả triều văn võ đều đầu tư.

Hiện giờ quan viên kiếm tiền cũng không dễ dàng, một cơ hội tốt như vậy, ai có thể bỏ qua?

Hôm nay hạ triều, tất cả mọi người đều đang nghị luận...

"Ngươi đầu tư bao nhiêu?"

"Ta đầu tư một vạn lượng, vét sạch của cải trong nhà!"

"Ta cũng đầu tư năm ngàn lượng và năm trăm lượng phí bảo hiểm, phí bảo hiểm này thật sự không rẻ."

"Nhưng có lời a, lời thì tính chúng ta, lỗ thì tính Dung đại nhân, ha ha."

"Dung đại nhân rốt cuộc còn trẻ, lá gan thật lớn, nếu hải mậu xảy ra vấn đề, hắn cả đời này đều phải trả nợ."

"Chính bởi vì hắn còn trẻ nên mới hăng hái kiếm tiền, ta dám đầu tư thì không sợ xảy ra chuyện, chỉ cần hắn còn sống liền nhất định có thể kiếm tiền trả cho chúng ta."

"Cũng đúng, thuyền của ta là chiếc thứ năm, không biết khi nào mới có thể ra khơi."

"Ta còn là thuyền thứ tám đây!"

"Đành chờ thôi, bản thân Dung Chiêu còn đầu tư nhiều tiền vào đó, nghe nói tất cả tiền hắn kiếm được đều ném vào sửa đường cùng xưởng đóng tàu, thu bao nhiêu đầu tư bấy nhiêu, một chút cũng không để lại."

"Người trẻ tuổi đúng là quyết đoán."

"Đợi đến khi thuyền trở về, bảo đảm tiền lời gấp mười lần, năm ngàn lượng của ta sẽ là năm vạn lượng, ha ha!"...

Trương thừa tướng đi theo phía sau, đột nhiên động tâm.

Đây thật đúng là món lãi kếch sù a.

Chẳng qua lão nghĩ đến người nọ họ Dung bèn nhịn xuống, vung ống tav án nói: "HX. các naưới tin tưởng Dung Chiêu nhị vây nếu hắn vầy ra chuyện gì, tiền của các ngươi tìm ai đòi?"

Nói xong, lão sải bước rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-597.html.]

Để lại một đống quan viên sửng sốt.

Một lát sau, bọn họ nhẹ giọng nói...

"Không thể nào? Dung Chiêu còn trẻ như vậy."

"Đúng vậy, hắn còn trẻ như vậy, ít nhất còn phải sống thêm năm mươi năm!"

"Một trăm hộ vệ kia của hắn còn mang theo không?

"Mỗi ngày đều mang theo, yên tâm."...

Quan viên tính toán tuổi tác của Dung Chiêu, lại nhớ đến sức chiến đấu ngày thường của cô...

Ừm, thân thể rất tốt, trong vòng ba mươi lăm năm không c.h.ế.t được.

Chỉ là hơi gầy, cái này dễ, lần sau nhắc nhở Dung thế tử ăn nhiều một chút.

Nghĩ tới đây, mọi người an tâm, tiếp tục vừa đi ra ngoài vừa tưởng tượng lợi nhuận của mậu dịch biển....

Cùng lúc đó.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế nhìn Dung Chiêu, khó hiểu: "Ngươi vì sao phải bảo đảm cho bọn họ, hải mậu rốt cuộc có thể kiếm được hay không cũng không có chứng cứ thực tế, ngươi bảo đảm cho bọn họ, nếu xảy ra sơ sót không phải ngươi là người gánh chịu sao?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, lập tức thở dài: "Thần nếu không bảo đảm cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể yên tâm đầu tư hải mậu đây? Hơn nữa, mỗi thuyền thần chiếm một phần ba, nếu không thu phí bảo hiểm, thần cũng không có tiền đầu tư nha."

Những người này hoàn toàn không hiểu bảo hiểm!

Bọn họ cho cô một khoản tiền, lại cho cô một phần mười số tiền này làm phí bảo hiểm, khoảng cách thời gian còn là năm năm.

Trong vòng ba năm không ra khơi, cô bồi thường cho bọn họ một phần mười.

Nhưng số tiền này ở trong tay cô ba năm, cô hoàn toàn có biện pháp kiếm được gấp mười lần!

Năm năm sau tàu không trở lại, vậy thì cô sẽ trả lại khoản đầu tư cho bon ho. Cô có lòng tin trong vòng năm năm sẽ đem khoản phí bảo hiểm kia tăng gấp mười lần, lấp đầy chỗ trống.

Mà đây là cục diện tồi tệ nhất.

Dung Chiêu rất có lòng tin đối với hải mậu, cục diện tồi tệ nhất tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Đương nhiên, những thứ này cũng không phải là nguyên nhân cô làm bảo hiểm.
 
Chương 598


Nhưng cô sẽ không giải thích cho bất luận kẻ nào.

Cô sẽ không thua lỗ, còn có thể thả ra vô số giấy nợ.

Khuyết điểm duy nhất chính là, đại khái trong vòng năm năm, chủ nợ đều sợ cô chết.

Vĩnh Minh Đế không biết suy nghĩ trong lòng cô, lông mày vẫn nhíu chặt: "Những sản nghiệp trên danh nghĩa của ngươi đều có thể kiếm tiền, sao có thể không gom được một phần ba tiền đầu tư? Cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

Dung Chiêu cười nói: "Cũng không mạo hiểm, Hoàng thượng, hải mậu chắc chắn sẽ thành công.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Một lát sau, hắn nói: "Dù sao là ngươi bày ra, ngươi phải thu thập cục diện cho trẫm."

Tuy rằng hiện tại quốc khố có rất nhiều tiền, tiền của ngân hàng hắn cũng có thể điều hành không ít, Đại Nhạn triều hiện tại đánh trận không thiếu tiền.

Nhưng cục diện thật sự rất phức tạp và hỗn loạn, đừng nói hắn, cho dù là toàn Hộ bộ cùng triều đình cũng không dám đảm nhận ngân hàng và thị trường giao dịch.

Chỉ có thể để Dung Chiêu thu thập tốt cục diện này.

Mà một khi sụp đổ, thật sự rất dọa người, Vĩnh Minh Đế đau đầu xoa xoa mi tâm.....

Dung Chiêu rời khỏi ngự thư phòng liền đi Hộ bộ.

Bởi vì chuyện ngân hàng, Dung Chiêu thường phải "đi công tác", căn bản không ở kinh thành, tự nhiên không cần suy nghĩ có cần đi làm hay không.

Thậm chí cho dù cô ở kinh thành cũng thường xuyên không đến Hộ bộ, không vào triều sớm.

Vĩnh Minh Đế không nói, những người khác còn có thể nói cái gì?

Từ thượng thư ngược lại rất oán hận, nhưng chung quy không tiện nói, chỉ ám chỉ Hoàng đế hai lần, đối phương trực tiếp làm ngơ, lão có thể làm gì được?

Trước khi Dung Chiêu vào Hộ bộ, Hộ bộ ai nấy đều bận rộn xoay tiền.. bận rộn đếm tiền!

Từ thượng thư lúc này đang xem sổ sách, càng xem càng kinh hãi,"Nhiều tiền như vậy!"

Quan viên Hộ bộ trên mặt lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, hiện tại tiền trong quốc khố đã chạm tới con số trước nay chưa từng có, ngân hàng Đại Nhạn của Dung đại nhân quả thật lợi hại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-598.html.]

Từ thượng thư theo bản năng gật gật đầu.

Còn không lợi hại?

Ngân hàng chạy đến đâu, quốc khố thu tiền đến đó, nếu tiếp tục như vậy, quốc khố có khi nào nhét không nổi hay không?

Nghĩ đến hình ảnh kia, Từ thượng thư theo bản năng nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Không quan tâm lão ghét Dung Chiêu đến đâu, là một Thượng thư nghèo khổ quanh năm bị người ta đòi tiền, lão rất muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

Có một chủ sự cảm thán: "Còn hải mậu kia nữa, còn chưa thấy bóng dáng đã có nhiều người ném tiền đầu tư, lúc này mới bao lâu mà mười chiếc thuyền sắp đầu tư hết rồi, tám triệu lượng đó!"

Một người khác cười nói: "Người cẩn thận như ngươi còn đầu tư, người bên ngoài sao có thể không đầu tư chứ?"

Hắn nhìn Từ đại nhân, lại nói: "Thiệt hại do Dung đại nhân gánh vác, Hộ bộ chúng ta chỉ cần thu tiền là được."

Hải mậu có thành công hay không cũng không liên quan đến Hộ bộ.

Dù sao cũng có Dung Chiêu gánh vác.

Quả nhiên, Từ thượng thư cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một một đường thẳng, ngón tay gõ trên đầu gối.

Lão cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi được rồi.

Quốc khố cuối cùng không thiếu tiền nữa!

Về phần gánh nặng trên người Dung Chiêu...

Vậy thì liên quan gì đến lão?

"Dung đại nhân đến rồi!"Có người chạy vào bẩm báo.

Dung Chiêu là Hộ bộ thị lang, nhưng hiện tại cũng là khách quý của Hộ bộ, rất nhiều người đều nhìn về phía cửa, bao gồm Từ thượng thư.

Rất nhanh, Dung Chiêu bước vào. nặng lớn, nhưng thoạt nhìn càng thêm tiêu sái ngang ngạnh, thập phần tự do.

Từ thượng thư nhịn không được ganh ghét nói: "Dung đại nhân hôm nay sao lại nhớ tới Hộ bộ? Quan viên Hộ bộ chúng ta chắc cũng đã nhiều ngày không gặp Thị lang đại nhân rồi."
 
Chương 598


Nhưng cô sẽ không giải thích cho bất luận kẻ nào.

Cô sẽ không thua lỗ, còn có thể thả ra vô số giấy nợ.

Khuyết điểm duy nhất chính là, đại khái trong vòng năm năm, chủ nợ đều sợ cô chết.

Vĩnh Minh Đế không biết suy nghĩ trong lòng cô, lông mày vẫn nhíu chặt: "Những sản nghiệp trên danh nghĩa của ngươi đều có thể kiếm tiền, sao có thể không gom được một phần ba tiền đầu tư? Cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

Dung Chiêu cười nói: "Cũng không mạo hiểm, Hoàng thượng, hải mậu chắc chắn sẽ thành công.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Một lát sau, hắn nói: "Dù sao là ngươi bày ra, ngươi phải thu thập cục diện cho trẫm."

Tuy rằng hiện tại quốc khố có rất nhiều tiền, tiền của ngân hàng hắn cũng có thể điều hành không ít, Đại Nhạn triều hiện tại đánh trận không thiếu tiền.

Nhưng cục diện thật sự rất phức tạp và hỗn loạn, đừng nói hắn, cho dù là toàn Hộ bộ cùng triều đình cũng không dám đảm nhận ngân hàng và thị trường giao dịch.

Chỉ có thể để Dung Chiêu thu thập tốt cục diện này.

Mà một khi sụp đổ, thật sự rất dọa người, Vĩnh Minh Đế đau đầu xoa xoa mi tâm.....

Dung Chiêu rời khỏi ngự thư phòng liền đi Hộ bộ.

Bởi vì chuyện ngân hàng, Dung Chiêu thường phải "đi công tác", căn bản không ở kinh thành, tự nhiên không cần suy nghĩ có cần đi làm hay không.

Thậm chí cho dù cô ở kinh thành cũng thường xuyên không đến Hộ bộ, không vào triều sớm.

Vĩnh Minh Đế không nói, những người khác còn có thể nói cái gì?

Từ thượng thư ngược lại rất oán hận, nhưng chung quy không tiện nói, chỉ ám chỉ Hoàng đế hai lần, đối phương trực tiếp làm ngơ, lão có thể làm gì được?

Trước khi Dung Chiêu vào Hộ bộ, Hộ bộ ai nấy đều bận rộn xoay tiền.. bận rộn đếm tiền!

Từ thượng thư lúc này đang xem sổ sách, càng xem càng kinh hãi,"Nhiều tiền như vậy!"

Quan viên Hộ bộ trên mặt lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, hiện tại tiền trong quốc khố đã chạm tới con số trước nay chưa từng có, ngân hàng Đại Nhạn của Dung đại nhân quả thật lợi hại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-598.html.]

Từ thượng thư theo bản năng gật gật đầu.

Còn không lợi hại?

Ngân hàng chạy đến đâu, quốc khố thu tiền đến đó, nếu tiếp tục như vậy, quốc khố có khi nào nhét không nổi hay không?

Nghĩ đến hình ảnh kia, Từ thượng thư theo bản năng nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Không quan tâm lão ghét Dung Chiêu đến đâu, là một Thượng thư nghèo khổ quanh năm bị người ta đòi tiền, lão rất muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

Có một chủ sự cảm thán: "Còn hải mậu kia nữa, còn chưa thấy bóng dáng đã có nhiều người ném tiền đầu tư, lúc này mới bao lâu mà mười chiếc thuyền sắp đầu tư hết rồi, tám triệu lượng đó!"

Một người khác cười nói: "Người cẩn thận như ngươi còn đầu tư, người bên ngoài sao có thể không đầu tư chứ?"

Hắn nhìn Từ đại nhân, lại nói: "Thiệt hại do Dung đại nhân gánh vác, Hộ bộ chúng ta chỉ cần thu tiền là được."

Hải mậu có thành công hay không cũng không liên quan đến Hộ bộ.

Dù sao cũng có Dung Chiêu gánh vác.

Quả nhiên, Từ thượng thư cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một một đường thẳng, ngón tay gõ trên đầu gối.

Lão cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi được rồi.

Quốc khố cuối cùng không thiếu tiền nữa!

Về phần gánh nặng trên người Dung Chiêu...

Vậy thì liên quan gì đến lão?

"Dung đại nhân đến rồi!"Có người chạy vào bẩm báo.

Dung Chiêu là Hộ bộ thị lang, nhưng hiện tại cũng là khách quý của Hộ bộ, rất nhiều người đều nhìn về phía cửa, bao gồm Từ thượng thư.

Rất nhanh, Dung Chiêu bước vào. nặng lớn, nhưng thoạt nhìn càng thêm tiêu sái ngang ngạnh, thập phần tự do.

Từ thượng thư nhịn không được ganh ghét nói: "Dung đại nhân hôm nay sao lại nhớ tới Hộ bộ? Quan viên Hộ bộ chúng ta chắc cũng đã nhiều ngày không gặp Thị lang đại nhân rồi."
 
Chương 598


Nhưng cô sẽ không giải thích cho bất luận kẻ nào.

Cô sẽ không thua lỗ, còn có thể thả ra vô số giấy nợ.

Khuyết điểm duy nhất chính là, đại khái trong vòng năm năm, chủ nợ đều sợ cô chết.

Vĩnh Minh Đế không biết suy nghĩ trong lòng cô, lông mày vẫn nhíu chặt: "Những sản nghiệp trên danh nghĩa của ngươi đều có thể kiếm tiền, sao có thể không gom được một phần ba tiền đầu tư? Cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

Dung Chiêu cười nói: "Cũng không mạo hiểm, Hoàng thượng, hải mậu chắc chắn sẽ thành công.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Một lát sau, hắn nói: "Dù sao là ngươi bày ra, ngươi phải thu thập cục diện cho trẫm."

Tuy rằng hiện tại quốc khố có rất nhiều tiền, tiền của ngân hàng hắn cũng có thể điều hành không ít, Đại Nhạn triều hiện tại đánh trận không thiếu tiền.

Nhưng cục diện thật sự rất phức tạp và hỗn loạn, đừng nói hắn, cho dù là toàn Hộ bộ cùng triều đình cũng không dám đảm nhận ngân hàng và thị trường giao dịch.

Chỉ có thể để Dung Chiêu thu thập tốt cục diện này.

Mà một khi sụp đổ, thật sự rất dọa người, Vĩnh Minh Đế đau đầu xoa xoa mi tâm.....

Dung Chiêu rời khỏi ngự thư phòng liền đi Hộ bộ.

Bởi vì chuyện ngân hàng, Dung Chiêu thường phải "đi công tác", căn bản không ở kinh thành, tự nhiên không cần suy nghĩ có cần đi làm hay không.

Thậm chí cho dù cô ở kinh thành cũng thường xuyên không đến Hộ bộ, không vào triều sớm.

Vĩnh Minh Đế không nói, những người khác còn có thể nói cái gì?

Từ thượng thư ngược lại rất oán hận, nhưng chung quy không tiện nói, chỉ ám chỉ Hoàng đế hai lần, đối phương trực tiếp làm ngơ, lão có thể làm gì được?

Trước khi Dung Chiêu vào Hộ bộ, Hộ bộ ai nấy đều bận rộn xoay tiền.. bận rộn đếm tiền!

Từ thượng thư lúc này đang xem sổ sách, càng xem càng kinh hãi,"Nhiều tiền như vậy!"

Quan viên Hộ bộ trên mặt lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, hiện tại tiền trong quốc khố đã chạm tới con số trước nay chưa từng có, ngân hàng Đại Nhạn của Dung đại nhân quả thật lợi hại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-598.html.]

Từ thượng thư theo bản năng gật gật đầu.

Còn không lợi hại?

Ngân hàng chạy đến đâu, quốc khố thu tiền đến đó, nếu tiếp tục như vậy, quốc khố có khi nào nhét không nổi hay không?

Nghĩ đến hình ảnh kia, Từ thượng thư theo bản năng nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Không quan tâm lão ghét Dung Chiêu đến đâu, là một Thượng thư nghèo khổ quanh năm bị người ta đòi tiền, lão rất muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

Có một chủ sự cảm thán: "Còn hải mậu kia nữa, còn chưa thấy bóng dáng đã có nhiều người ném tiền đầu tư, lúc này mới bao lâu mà mười chiếc thuyền sắp đầu tư hết rồi, tám triệu lượng đó!"

Một người khác cười nói: "Người cẩn thận như ngươi còn đầu tư, người bên ngoài sao có thể không đầu tư chứ?"

Hắn nhìn Từ đại nhân, lại nói: "Thiệt hại do Dung đại nhân gánh vác, Hộ bộ chúng ta chỉ cần thu tiền là được."

Hải mậu có thành công hay không cũng không liên quan đến Hộ bộ.

Dù sao cũng có Dung Chiêu gánh vác.

Quả nhiên, Từ thượng thư cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một một đường thẳng, ngón tay gõ trên đầu gối.

Lão cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi được rồi.

Quốc khố cuối cùng không thiếu tiền nữa!

Về phần gánh nặng trên người Dung Chiêu...

Vậy thì liên quan gì đến lão?

"Dung đại nhân đến rồi!"Có người chạy vào bẩm báo.

Dung Chiêu là Hộ bộ thị lang, nhưng hiện tại cũng là khách quý của Hộ bộ, rất nhiều người đều nhìn về phía cửa, bao gồm Từ thượng thư.

Rất nhanh, Dung Chiêu bước vào. nặng lớn, nhưng thoạt nhìn càng thêm tiêu sái ngang ngạnh, thập phần tự do.

Từ thượng thư nhịn không được ganh ghét nói: "Dung đại nhân hôm nay sao lại nhớ tới Hộ bộ? Quan viên Hộ bộ chúng ta chắc cũng đã nhiều ngày không gặp Thị lang đại nhân rồi."
 
Chương 599


Thượng thư lại muốn gây sự với Thị lang, một người là quan lớn, một người có năng lực được sủng ái, những người còn lại trong Hộ bộ đều an tĩnh như gà, một người cũng không dám xen vào.

Dung Chiêu căn bản không quan tâm, sau khi tiến vào tùy ý hành lễ, cười nói: "Hạ quan vừa mới gặp Hoàng thượng, nhớ tới Hộ bộ còn có một số việc cho nên tới đây một chuyến."

Được, không phải tới đi làm, là tới làm việc.

Từ thượng thư hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

"Đương nhiên là an bài tiền trong ngân hàng và thị trường giao dịch." Dung Chiêu tiến lên,"Từ đại nhân, sổ sách ở đâu vậy, ta muốn xem."

Từ thượng thư: "..."

Ngân hàng, thị trường giao dịch và quốc trái, kỳ thật trong ngoài đều là chuyện của Dung Chiêu, sắp xếp như thế nào cũng là do hắn thao tác.

Hộ bộ thượng thư như lão cũng không thể can thiệp.

Đương nhiên, lão cũng không muốn can thiệp.

Thứ này hiện tại đáng sợ như vậy, ai dám đụng vào?

Từ thượng thư đẩy sổ sách về phía trước: "Tiền quốc trái, tiền đầu tư của hải mậu cùng với tiền gửi ngân hàng, ngoại trừ một ít tiền đặt ở mấy ngân hàng, những thứ khác đều ở quốc khố."

"Hướng đi của các dòng tiền ngươi không cần lo lắng, tất cả đều dựa theo ngươi phân phó, chỉ phí sửa đường đã giao đúng hạn, tiền đầu tư hải mậu cũng đủ cho xưởng đóng tàu dùng..."

Dừng một chút, Từ thượng thư vẫn nói: "Xưởng đóng tàu cần nhiều tiền như vậy sao? Hiện tại tổng đầu tư có tám triệu lượng, cũng không thể đưa hết cho xưởng đóng tàu dùng chứ?"

Dung Chiêu: "Ta hôm nay tới chính là vì việc này, ta cảm thấy xưởng đóng tàu đầu tư còn ít, qua một thời gian nữa ta muốn tự mình đi Giao Châu một chuyến, sẽ mang một số bạc đi cùng."

Từ thượng thư: "...?"

Lão lúc này nhíu mày: "Xưởng đóng tàu đầu tư còn ít? Ngươi tuyển bao nhiêu thợ thủ công vậy?"

Dung Chiêu tùy ý khoát tay: "Thợ đóng tàu không ngại nhiều, bọn họ nghiên cứu chế tạo thuyền vốn tốn rất nhiều, tiền này không thể tiết kiệm." thể dùng?"

Chủ sự: "Tiền gửi linh hoạt tốt nhất không nên động, số còn lại đại khái một ngàn hai trăm vạn lượng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-599.html.]

Dung Chiêu gật đầu: "Vậy để lại cho Hoàng thượng hai trăm vạn lượng tiền khẩn cấp, dù sao ngân hàng mỗi ngày đều nhập sổ, còn lại một ngàn vạn lượng đưa vào xưởng đóng tàu đi."

Quan chức Hộ bộ: "2???"

Trong nháy mắt đó, bọn họ hoài nghỉ mình nghe lầm.

Từ thượng thư trừng to mắt, không thể tin: "Một ngàn vạn lượng?!"

Đó là một ngàn vạn lượng, không phải một ngàn lượng a!

Dung Chiêu thản nhiên nói: "Ta biết, ta đã nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói đều giao cho ta xử lý, Hộ bộ chuẩn bị một chút, đến lúc đó có thể còn cần một đội ngũ vận chuyển ngân lượng đi tới Giao Châu."

Quan viên Hộ bộ: "..."

Từ thượng thư phát hiện Dung Chiêu đang nói thật.

Lão nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, trừng mắt thành chuông đồng, tê tâm liệt phế hét: "Một ngàn vạn lượng! Dung Chiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chuyện gì cần tiêu một ngàn vạn lượng?"

"Đóng thuyền a, đóng thuyền vốn đã tốn tiền, hơn nữa ta còn nôn nóng muốn nhanh chóng xây xong cho thuyền ra khơi."

Dừng một chút, Dung Chiêu bổ sung: "Ta đã nói qua với Hoàng thượng, người sẽ phái một võ tướng Giao Châu đi theo, xưởng đóng tàu còn cần tuyển thêm một nhóm thủy thủ để sau này thuận tiện ra khơi, tiền này còn phải nuôi bọn họ."

Vậy cũng không tốn tới một ngàn vạn lượng a!

Lão cắn răng hỏi: "Ngươi nuôi bao nhiêu thủy thủ lại cần nhiều tiền như vậy?"

Dung Chiêu: "Nuôi trước hai mươi ngàn."

Từ thượng thư: "??2"

Hai mươi ngàn?

Đây là thủy thủ hay hải quân?!

Dung Chiêu khoát tay: "Được rồi, các ngươi mau chuẩn bị tiền, ta về nhà thu dọn, qua một thời gian nữa sẽ xuất phát."

Thái độ của cô rất rõ ràng. Tiền ngân hàng đều thuộc về cô, cô có tư cách quyết định. Dung Chiêu nói xong, xoay người rời khỏi Hộ bộ.
 
Chương 599


Thượng thư lại muốn gây sự với Thị lang, một người là quan lớn, một người có năng lực được sủng ái, những người còn lại trong Hộ bộ đều an tĩnh như gà, một người cũng không dám xen vào.

Dung Chiêu căn bản không quan tâm, sau khi tiến vào tùy ý hành lễ, cười nói: "Hạ quan vừa mới gặp Hoàng thượng, nhớ tới Hộ bộ còn có một số việc cho nên tới đây một chuyến."

Được, không phải tới đi làm, là tới làm việc.

Từ thượng thư hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

"Đương nhiên là an bài tiền trong ngân hàng và thị trường giao dịch." Dung Chiêu tiến lên,"Từ đại nhân, sổ sách ở đâu vậy, ta muốn xem."

Từ thượng thư: "..."

Ngân hàng, thị trường giao dịch và quốc trái, kỳ thật trong ngoài đều là chuyện của Dung Chiêu, sắp xếp như thế nào cũng là do hắn thao tác.

Hộ bộ thượng thư như lão cũng không thể can thiệp.

Đương nhiên, lão cũng không muốn can thiệp.

Thứ này hiện tại đáng sợ như vậy, ai dám đụng vào?

Từ thượng thư đẩy sổ sách về phía trước: "Tiền quốc trái, tiền đầu tư của hải mậu cùng với tiền gửi ngân hàng, ngoại trừ một ít tiền đặt ở mấy ngân hàng, những thứ khác đều ở quốc khố."

"Hướng đi của các dòng tiền ngươi không cần lo lắng, tất cả đều dựa theo ngươi phân phó, chỉ phí sửa đường đã giao đúng hạn, tiền đầu tư hải mậu cũng đủ cho xưởng đóng tàu dùng..."

Dừng một chút, Từ thượng thư vẫn nói: "Xưởng đóng tàu cần nhiều tiền như vậy sao? Hiện tại tổng đầu tư có tám triệu lượng, cũng không thể đưa hết cho xưởng đóng tàu dùng chứ?"

Dung Chiêu: "Ta hôm nay tới chính là vì việc này, ta cảm thấy xưởng đóng tàu đầu tư còn ít, qua một thời gian nữa ta muốn tự mình đi Giao Châu một chuyến, sẽ mang một số bạc đi cùng."

Từ thượng thư: "...?"

Lão lúc này nhíu mày: "Xưởng đóng tàu đầu tư còn ít? Ngươi tuyển bao nhiêu thợ thủ công vậy?"

Dung Chiêu tùy ý khoát tay: "Thợ đóng tàu không ngại nhiều, bọn họ nghiên cứu chế tạo thuyền vốn tốn rất nhiều, tiền này không thể tiết kiệm." thể dùng?"

Chủ sự: "Tiền gửi linh hoạt tốt nhất không nên động, số còn lại đại khái một ngàn hai trăm vạn lượng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-599.html.]

Dung Chiêu gật đầu: "Vậy để lại cho Hoàng thượng hai trăm vạn lượng tiền khẩn cấp, dù sao ngân hàng mỗi ngày đều nhập sổ, còn lại một ngàn vạn lượng đưa vào xưởng đóng tàu đi."

Quan chức Hộ bộ: "2???"

Trong nháy mắt đó, bọn họ hoài nghỉ mình nghe lầm.

Từ thượng thư trừng to mắt, không thể tin: "Một ngàn vạn lượng?!"

Đó là một ngàn vạn lượng, không phải một ngàn lượng a!

Dung Chiêu thản nhiên nói: "Ta biết, ta đã nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói đều giao cho ta xử lý, Hộ bộ chuẩn bị một chút, đến lúc đó có thể còn cần một đội ngũ vận chuyển ngân lượng đi tới Giao Châu."

Quan viên Hộ bộ: "..."

Từ thượng thư phát hiện Dung Chiêu đang nói thật.

Lão nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, trừng mắt thành chuông đồng, tê tâm liệt phế hét: "Một ngàn vạn lượng! Dung Chiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chuyện gì cần tiêu một ngàn vạn lượng?"

"Đóng thuyền a, đóng thuyền vốn đã tốn tiền, hơn nữa ta còn nôn nóng muốn nhanh chóng xây xong cho thuyền ra khơi."

Dừng một chút, Dung Chiêu bổ sung: "Ta đã nói qua với Hoàng thượng, người sẽ phái một võ tướng Giao Châu đi theo, xưởng đóng tàu còn cần tuyển thêm một nhóm thủy thủ để sau này thuận tiện ra khơi, tiền này còn phải nuôi bọn họ."

Vậy cũng không tốn tới một ngàn vạn lượng a!

Lão cắn răng hỏi: "Ngươi nuôi bao nhiêu thủy thủ lại cần nhiều tiền như vậy?"

Dung Chiêu: "Nuôi trước hai mươi ngàn."

Từ thượng thư: "??2"

Hai mươi ngàn?

Đây là thủy thủ hay hải quân?!

Dung Chiêu khoát tay: "Được rồi, các ngươi mau chuẩn bị tiền, ta về nhà thu dọn, qua một thời gian nữa sẽ xuất phát."

Thái độ của cô rất rõ ràng. Tiền ngân hàng đều thuộc về cô, cô có tư cách quyết định. Dung Chiêu nói xong, xoay người rời khỏi Hộ bộ.
 
Chương 599


Thượng thư lại muốn gây sự với Thị lang, một người là quan lớn, một người có năng lực được sủng ái, những người còn lại trong Hộ bộ đều an tĩnh như gà, một người cũng không dám xen vào.

Dung Chiêu căn bản không quan tâm, sau khi tiến vào tùy ý hành lễ, cười nói: "Hạ quan vừa mới gặp Hoàng thượng, nhớ tới Hộ bộ còn có một số việc cho nên tới đây một chuyến."

Được, không phải tới đi làm, là tới làm việc.

Từ thượng thư hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

"Đương nhiên là an bài tiền trong ngân hàng và thị trường giao dịch." Dung Chiêu tiến lên,"Từ đại nhân, sổ sách ở đâu vậy, ta muốn xem."

Từ thượng thư: "..."

Ngân hàng, thị trường giao dịch và quốc trái, kỳ thật trong ngoài đều là chuyện của Dung Chiêu, sắp xếp như thế nào cũng là do hắn thao tác.

Hộ bộ thượng thư như lão cũng không thể can thiệp.

Đương nhiên, lão cũng không muốn can thiệp.

Thứ này hiện tại đáng sợ như vậy, ai dám đụng vào?

Từ thượng thư đẩy sổ sách về phía trước: "Tiền quốc trái, tiền đầu tư của hải mậu cùng với tiền gửi ngân hàng, ngoại trừ một ít tiền đặt ở mấy ngân hàng, những thứ khác đều ở quốc khố."

"Hướng đi của các dòng tiền ngươi không cần lo lắng, tất cả đều dựa theo ngươi phân phó, chỉ phí sửa đường đã giao đúng hạn, tiền đầu tư hải mậu cũng đủ cho xưởng đóng tàu dùng..."

Dừng một chút, Từ thượng thư vẫn nói: "Xưởng đóng tàu cần nhiều tiền như vậy sao? Hiện tại tổng đầu tư có tám triệu lượng, cũng không thể đưa hết cho xưởng đóng tàu dùng chứ?"

Dung Chiêu: "Ta hôm nay tới chính là vì việc này, ta cảm thấy xưởng đóng tàu đầu tư còn ít, qua một thời gian nữa ta muốn tự mình đi Giao Châu một chuyến, sẽ mang một số bạc đi cùng."

Từ thượng thư: "...?"

Lão lúc này nhíu mày: "Xưởng đóng tàu đầu tư còn ít? Ngươi tuyển bao nhiêu thợ thủ công vậy?"

Dung Chiêu tùy ý khoát tay: "Thợ đóng tàu không ngại nhiều, bọn họ nghiên cứu chế tạo thuyền vốn tốn rất nhiều, tiền này không thể tiết kiệm." thể dùng?"

Chủ sự: "Tiền gửi linh hoạt tốt nhất không nên động, số còn lại đại khái một ngàn hai trăm vạn lượng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-599.html.]

Dung Chiêu gật đầu: "Vậy để lại cho Hoàng thượng hai trăm vạn lượng tiền khẩn cấp, dù sao ngân hàng mỗi ngày đều nhập sổ, còn lại một ngàn vạn lượng đưa vào xưởng đóng tàu đi."

Quan chức Hộ bộ: "2???"

Trong nháy mắt đó, bọn họ hoài nghỉ mình nghe lầm.

Từ thượng thư trừng to mắt, không thể tin: "Một ngàn vạn lượng?!"

Đó là một ngàn vạn lượng, không phải một ngàn lượng a!

Dung Chiêu thản nhiên nói: "Ta biết, ta đã nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói đều giao cho ta xử lý, Hộ bộ chuẩn bị một chút, đến lúc đó có thể còn cần một đội ngũ vận chuyển ngân lượng đi tới Giao Châu."

Quan viên Hộ bộ: "..."

Từ thượng thư phát hiện Dung Chiêu đang nói thật.

Lão nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, trừng mắt thành chuông đồng, tê tâm liệt phế hét: "Một ngàn vạn lượng! Dung Chiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chuyện gì cần tiêu một ngàn vạn lượng?"

"Đóng thuyền a, đóng thuyền vốn đã tốn tiền, hơn nữa ta còn nôn nóng muốn nhanh chóng xây xong cho thuyền ra khơi."

Dừng một chút, Dung Chiêu bổ sung: "Ta đã nói qua với Hoàng thượng, người sẽ phái một võ tướng Giao Châu đi theo, xưởng đóng tàu còn cần tuyển thêm một nhóm thủy thủ để sau này thuận tiện ra khơi, tiền này còn phải nuôi bọn họ."

Vậy cũng không tốn tới một ngàn vạn lượng a!

Lão cắn răng hỏi: "Ngươi nuôi bao nhiêu thủy thủ lại cần nhiều tiền như vậy?"

Dung Chiêu: "Nuôi trước hai mươi ngàn."

Từ thượng thư: "??2"

Hai mươi ngàn?

Đây là thủy thủ hay hải quân?!

Dung Chiêu khoát tay: "Được rồi, các ngươi mau chuẩn bị tiền, ta về nhà thu dọn, qua một thời gian nữa sẽ xuất phát."

Thái độ của cô rất rõ ràng. Tiền ngân hàng đều thuộc về cô, cô có tư cách quyết định. Dung Chiêu nói xong, xoay người rời khỏi Hộ bộ.
 
Chương 600


An Vương đoạt được một châu, hiện giờ đang giành lại châu thứ hai, gần đây triều đình không an ổn, nếu cô ở kinh thành cũng không tiện ngày nào cũng không lên triều, lên triều dậy sớm không nói, còn phải nghe một ít ồn ào không muốn nghe.

Còn không bằng nhân cơ hội đi công tác

Dung Chiêu đã quyết định, vội vàng trở về An Khánh Vương phủ.

Để lại Hộ bộ Từ thượng thư đang nhéo nhân trung, miễn cho chính mình ngất xỉu.

Dung Chiêu kiếm tiền nhanh, nhưng con mẹ nó tiêu tiền còn nhanh hơn!

Quốc khố vất vả lắm mới đầy, hắn lại muốn dọn sạch!

Từ thượng thư bình ổn cảm xúc, chạy vọt vào hoàng cung, lòng đầy căm phẫn đi tìm Vĩnh Minh Đế.

Không đến nửa canh giờ, lão bị Vĩnh Minh Đế đuổi ra ngoài.

Dung Chiêu nói ra khơi không an toàn, hơn nữa cũng không biết sức chiến đấu của các quốc gia ở nước ngoài như thế nào, nếu không có lực lượng hải quân, hải mậu sẽ thất bại, hải mậu nếu thất bại sẽ không có tiền trả cho các nhà đầu tư, ngân hàng sẽ sụp đổ...

Từ thượng thư câm rồi.

Dung Chiêu còn nói, dựa theo kế hoạch này, hắn có tự tin trăm phần trăm thành công, nhưng nếu không làm theo kế hoạch, cục diện này cũng chỉ có thể đổi người tiếp nhận.

Từ thượng thư rụt cổ.

Hoàng thượng còn nói, Dung Chiêu chỉ là đi Giap Châu tiêu tiền, hai vạn "thủy thủ" đều giao cho võ quan mà Hoàng thượng chỉ định, tiền này nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xui xẻo chính là Dung Chiêu, hành động này của Dung Chiêu là không có tư tâm.

Từ thượng thư hoàn toàn ỉu xìu, bị Hoàng đế đuổi ra ngoài.

Kỳ thật tâm tình Vĩnh Minh Đế cũng không tốt.

Phương thức tiêu tiền này của Dung Chiêu, ai nhìn mà không sợ?

Nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại không ai dám tiếp tay nhận việc làm ăn của Dung Chiêu, thậm chí Vĩnh Minh Đế cũng không dám.

Dung Chiêu nói, việc này nhất định phải làm. Cho dù trong lòng Vĩnh Minh Đế cảm thấy không đúng, hắn cũng không có biện pháp phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-600.html.]

Hiện tại cục diện phức tạp như vậy, nếu hắn phản đối dẫn đến thất bại, chưa bàn đến hậu quả thì cả triều văn võ và bách tính thiên hạ không phải đều oán hận hắn hay sao?

Chiến sự biên quan phải làm thế nào?

Bởi vì tin tưởng Dung Chiêu cho nên mới hùa với Dung Chiêu, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục tin tưởng!

Hơn nữa, Dung Chiêu ban đầu đưa ra kế hoạch đã nói, tiền đầu tư của hải mậu là dùng cho hải mậu, tiền trong ngân hàng có thể rút ra để sửa đường, cũng tiêu vào việc đóng thuyền...

Hành động hiện tại của Dung Chiêu không sai, là dựa theo kế hoạch.

Chẳng qua Vĩnh Minh Đế và Hộ bộ đều không nghĩ tới, Dung Chiêu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Vĩnh Minh Đế thở dài.

Suy nghĩ một chút, hắn phân phó: "Lần này Dung Chiêu vận chuyển bạc, các ngươi phái thêm ít người hộ tống, ngoài ra lại cho hắn mười, không, ba mươi ám vệ, thề sống c.h.ế.t bảo vệ hắn an toàn."...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ gãi đầu, cảm thấy vô cùng đau đầu,"Con thật sự muốn tiêu hết một ngàn vạn lượng?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tương đối bình tĩnh: "Phụ thân, bình tĩnh đi, có thể còn tiêu nhiều hơn."

Dung Vĩ: "..." Bình tĩnh không được.

Ông hít sâu một hơi, lại hỏi: "Hai vạn thủy thủ có phải là quá nhiều rồi không? Con không thể vì muốn tiêu tiền mà tiêu tiền a?"

Ông biết Dung Chiêu phải tiêu tiền mới an toàn, nhưng cũng không thể tiêu lung tung.

Dung Chiêu nghe vậy, lại nghiêm túc lắc đầu: "Không nhiều, sau này sẽ nhiều hơn, sau khi thuyền giương buồm ra khơi, khi Đại Nhạn triều biết thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, sẽ biết hai vạn còn lâu mới đủ."

Cô xác định được bản đồ địa lý thời đại này chênh lệch không quá lớn, hải ngoại còn có rất nhiều đại lục và quốc gia, thủy thủ nhất định phải có.

Hôm nay cô đặt nền móng, tương lai mới có thể phát triển mạnh mẽ.

Dung Vĩ không hiểu. chúng ta không thể đi ra ngoài, tất có một ngày, người bên ngoài sẽ đi vào."
 
Chương 600


An Vương đoạt được một châu, hiện giờ đang giành lại châu thứ hai, gần đây triều đình không an ổn, nếu cô ở kinh thành cũng không tiện ngày nào cũng không lên triều, lên triều dậy sớm không nói, còn phải nghe một ít ồn ào không muốn nghe.

Còn không bằng nhân cơ hội đi công tác

Dung Chiêu đã quyết định, vội vàng trở về An Khánh Vương phủ.

Để lại Hộ bộ Từ thượng thư đang nhéo nhân trung, miễn cho chính mình ngất xỉu.

Dung Chiêu kiếm tiền nhanh, nhưng con mẹ nó tiêu tiền còn nhanh hơn!

Quốc khố vất vả lắm mới đầy, hắn lại muốn dọn sạch!

Từ thượng thư bình ổn cảm xúc, chạy vọt vào hoàng cung, lòng đầy căm phẫn đi tìm Vĩnh Minh Đế.

Không đến nửa canh giờ, lão bị Vĩnh Minh Đế đuổi ra ngoài.

Dung Chiêu nói ra khơi không an toàn, hơn nữa cũng không biết sức chiến đấu của các quốc gia ở nước ngoài như thế nào, nếu không có lực lượng hải quân, hải mậu sẽ thất bại, hải mậu nếu thất bại sẽ không có tiền trả cho các nhà đầu tư, ngân hàng sẽ sụp đổ...

Từ thượng thư câm rồi.

Dung Chiêu còn nói, dựa theo kế hoạch này, hắn có tự tin trăm phần trăm thành công, nhưng nếu không làm theo kế hoạch, cục diện này cũng chỉ có thể đổi người tiếp nhận.

Từ thượng thư rụt cổ.

Hoàng thượng còn nói, Dung Chiêu chỉ là đi Giap Châu tiêu tiền, hai vạn "thủy thủ" đều giao cho võ quan mà Hoàng thượng chỉ định, tiền này nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xui xẻo chính là Dung Chiêu, hành động này của Dung Chiêu là không có tư tâm.

Từ thượng thư hoàn toàn ỉu xìu, bị Hoàng đế đuổi ra ngoài.

Kỳ thật tâm tình Vĩnh Minh Đế cũng không tốt.

Phương thức tiêu tiền này của Dung Chiêu, ai nhìn mà không sợ?

Nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại không ai dám tiếp tay nhận việc làm ăn của Dung Chiêu, thậm chí Vĩnh Minh Đế cũng không dám.

Dung Chiêu nói, việc này nhất định phải làm. Cho dù trong lòng Vĩnh Minh Đế cảm thấy không đúng, hắn cũng không có biện pháp phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-600.html.]

Hiện tại cục diện phức tạp như vậy, nếu hắn phản đối dẫn đến thất bại, chưa bàn đến hậu quả thì cả triều văn võ và bách tính thiên hạ không phải đều oán hận hắn hay sao?

Chiến sự biên quan phải làm thế nào?

Bởi vì tin tưởng Dung Chiêu cho nên mới hùa với Dung Chiêu, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục tin tưởng!

Hơn nữa, Dung Chiêu ban đầu đưa ra kế hoạch đã nói, tiền đầu tư của hải mậu là dùng cho hải mậu, tiền trong ngân hàng có thể rút ra để sửa đường, cũng tiêu vào việc đóng thuyền...

Hành động hiện tại của Dung Chiêu không sai, là dựa theo kế hoạch.

Chẳng qua Vĩnh Minh Đế và Hộ bộ đều không nghĩ tới, Dung Chiêu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Vĩnh Minh Đế thở dài.

Suy nghĩ một chút, hắn phân phó: "Lần này Dung Chiêu vận chuyển bạc, các ngươi phái thêm ít người hộ tống, ngoài ra lại cho hắn mười, không, ba mươi ám vệ, thề sống c.h.ế.t bảo vệ hắn an toàn."...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ gãi đầu, cảm thấy vô cùng đau đầu,"Con thật sự muốn tiêu hết một ngàn vạn lượng?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tương đối bình tĩnh: "Phụ thân, bình tĩnh đi, có thể còn tiêu nhiều hơn."

Dung Vĩ: "..." Bình tĩnh không được.

Ông hít sâu một hơi, lại hỏi: "Hai vạn thủy thủ có phải là quá nhiều rồi không? Con không thể vì muốn tiêu tiền mà tiêu tiền a?"

Ông biết Dung Chiêu phải tiêu tiền mới an toàn, nhưng cũng không thể tiêu lung tung.

Dung Chiêu nghe vậy, lại nghiêm túc lắc đầu: "Không nhiều, sau này sẽ nhiều hơn, sau khi thuyền giương buồm ra khơi, khi Đại Nhạn triều biết thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, sẽ biết hai vạn còn lâu mới đủ."

Cô xác định được bản đồ địa lý thời đại này chênh lệch không quá lớn, hải ngoại còn có rất nhiều đại lục và quốc gia, thủy thủ nhất định phải có.

Hôm nay cô đặt nền móng, tương lai mới có thể phát triển mạnh mẽ.

Dung Vĩ không hiểu. chúng ta không thể đi ra ngoài, tất có một ngày, người bên ngoài sẽ đi vào."
 
Chương 600


An Vương đoạt được một châu, hiện giờ đang giành lại châu thứ hai, gần đây triều đình không an ổn, nếu cô ở kinh thành cũng không tiện ngày nào cũng không lên triều, lên triều dậy sớm không nói, còn phải nghe một ít ồn ào không muốn nghe.

Còn không bằng nhân cơ hội đi công tác

Dung Chiêu đã quyết định, vội vàng trở về An Khánh Vương phủ.

Để lại Hộ bộ Từ thượng thư đang nhéo nhân trung, miễn cho chính mình ngất xỉu.

Dung Chiêu kiếm tiền nhanh, nhưng con mẹ nó tiêu tiền còn nhanh hơn!

Quốc khố vất vả lắm mới đầy, hắn lại muốn dọn sạch!

Từ thượng thư bình ổn cảm xúc, chạy vọt vào hoàng cung, lòng đầy căm phẫn đi tìm Vĩnh Minh Đế.

Không đến nửa canh giờ, lão bị Vĩnh Minh Đế đuổi ra ngoài.

Dung Chiêu nói ra khơi không an toàn, hơn nữa cũng không biết sức chiến đấu của các quốc gia ở nước ngoài như thế nào, nếu không có lực lượng hải quân, hải mậu sẽ thất bại, hải mậu nếu thất bại sẽ không có tiền trả cho các nhà đầu tư, ngân hàng sẽ sụp đổ...

Từ thượng thư câm rồi.

Dung Chiêu còn nói, dựa theo kế hoạch này, hắn có tự tin trăm phần trăm thành công, nhưng nếu không làm theo kế hoạch, cục diện này cũng chỉ có thể đổi người tiếp nhận.

Từ thượng thư rụt cổ.

Hoàng thượng còn nói, Dung Chiêu chỉ là đi Giap Châu tiêu tiền, hai vạn "thủy thủ" đều giao cho võ quan mà Hoàng thượng chỉ định, tiền này nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xui xẻo chính là Dung Chiêu, hành động này của Dung Chiêu là không có tư tâm.

Từ thượng thư hoàn toàn ỉu xìu, bị Hoàng đế đuổi ra ngoài.

Kỳ thật tâm tình Vĩnh Minh Đế cũng không tốt.

Phương thức tiêu tiền này của Dung Chiêu, ai nhìn mà không sợ?

Nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại không ai dám tiếp tay nhận việc làm ăn của Dung Chiêu, thậm chí Vĩnh Minh Đế cũng không dám.

Dung Chiêu nói, việc này nhất định phải làm. Cho dù trong lòng Vĩnh Minh Đế cảm thấy không đúng, hắn cũng không có biện pháp phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-600.html.]

Hiện tại cục diện phức tạp như vậy, nếu hắn phản đối dẫn đến thất bại, chưa bàn đến hậu quả thì cả triều văn võ và bách tính thiên hạ không phải đều oán hận hắn hay sao?

Chiến sự biên quan phải làm thế nào?

Bởi vì tin tưởng Dung Chiêu cho nên mới hùa với Dung Chiêu, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục tin tưởng!

Hơn nữa, Dung Chiêu ban đầu đưa ra kế hoạch đã nói, tiền đầu tư của hải mậu là dùng cho hải mậu, tiền trong ngân hàng có thể rút ra để sửa đường, cũng tiêu vào việc đóng thuyền...

Hành động hiện tại của Dung Chiêu không sai, là dựa theo kế hoạch.

Chẳng qua Vĩnh Minh Đế và Hộ bộ đều không nghĩ tới, Dung Chiêu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Vĩnh Minh Đế thở dài.

Suy nghĩ một chút, hắn phân phó: "Lần này Dung Chiêu vận chuyển bạc, các ngươi phái thêm ít người hộ tống, ngoài ra lại cho hắn mười, không, ba mươi ám vệ, thề sống c.h.ế.t bảo vệ hắn an toàn."...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ gãi đầu, cảm thấy vô cùng đau đầu,"Con thật sự muốn tiêu hết một ngàn vạn lượng?"

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tương đối bình tĩnh: "Phụ thân, bình tĩnh đi, có thể còn tiêu nhiều hơn."

Dung Vĩ: "..." Bình tĩnh không được.

Ông hít sâu một hơi, lại hỏi: "Hai vạn thủy thủ có phải là quá nhiều rồi không? Con không thể vì muốn tiêu tiền mà tiêu tiền a?"

Ông biết Dung Chiêu phải tiêu tiền mới an toàn, nhưng cũng không thể tiêu lung tung.

Dung Chiêu nghe vậy, lại nghiêm túc lắc đầu: "Không nhiều, sau này sẽ nhiều hơn, sau khi thuyền giương buồm ra khơi, khi Đại Nhạn triều biết thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, sẽ biết hai vạn còn lâu mới đủ."

Cô xác định được bản đồ địa lý thời đại này chênh lệch không quá lớn, hải ngoại còn có rất nhiều đại lục và quốc gia, thủy thủ nhất định phải có.

Hôm nay cô đặt nền móng, tương lai mới có thể phát triển mạnh mẽ.

Dung Vĩ không hiểu. chúng ta không thể đi ra ngoài, tất có một ngày, người bên ngoài sẽ đi vào."
 
Chương 601


Dung Vĩ sửng sốt.

Dung Chiêu không giải thích nữa.

Một số điều không thể giải thích rõ ràng, những người khác cũng sẽ không hiểu....

Tháng sáu, Dung Chiêu đi chủ trì khai trương hai ngân hàng Thanh Châu, Xương Châu.

Có tuyến đường Nam Bắc, tốc độ di chuyển của cô nhanh hơn rất nhiều.

Ngân hàng Nghi Châu và Mã Châu cũng đang chuẩn bị, nhưng phải đợi cô đi Giao Châu xử lý tốt chuyện ngân hàng và xưởng đóng tàu mới có thể đi tới đó chủ trì khai trương.

Mà sau khi thời tiết dần nóng bức, chiến sự biên quan đi vào giằng co.

Lực sát thương của thuốc nổ hiện tại không lớn, lần thứ nhất kinh lôi có tác dụng, lần thứ hai phe địch không mắc mưu, hai bên giằng co.

Có điều hiện giờ Đại Nhạn triều không thiếu tiền, trận so kè này ngược lại đối với Đại Nhạn càng có lợi.

Bắc Yến không có Dung Chiêu, không kiếm được nhiều tiền duy trì chiến sự.

Hai bên giằng co có thể giảm bớt số người chết, trong nước còn có ngân hàng không ngừng khai trương, tiền tài liên tục chảy vào quốc khố, Bắc Yến không có, kéo dài một ngày, Bắc Yến liền cách thất bại gần hơn một ngày.

Đây còn là đề nghị của An vương.

An Vương tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng tích cách trầm ổn, không nóng vội, cũng không lo lắng quân công, cục diện biên quan ổn định, hơn nữa càng ngày càng có lợi.

Nhưng trên triều lại không an ổn.

Lộc vương đảng nôn nóng muốn triệt để hạ bệ An vương đảng và Tam hoàng tử đảng, Cẩn vương lại quấy nhiễu, trên triều không có một ngày an bình.

Dung Chiêu từ Xương Châu trở về, có lên triều một ngày, toàn bộ quá trình mở to mắt ngủ, bên tai là tiếng cãi nhau ong ong của bọn họ.

Lúc thì buộc tội người này, lúc thì phải thay người kia, lúc thì người này có công nên thăng ñtlan- Cãi nhau túi bụi.

Cũng bởi vì tầm quan trọng của Dung Chiêu hiện tại, ai cũng muốn lôi kéo Dung Chiêu lên tiếng nói giúp, một buổi họp triều cô bị réo mười lần, phiền muốn chết.

Lên triều xong, Dung Chiêu liền gom hết bạc của Hộ bộ, mang theo một đội ngũ khổng lồ trùng trùng điệp điệp đi tới Giao Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-601.html.]

Lúc này đã là tháng bảy.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn ra ngoài, lại dưới nhiệt độ của mặt trời nóng bỏng rụt đầu về, nói thầm: "Quả nhiên là đội ngũ vận chuyển ngân lượng, một trăm hộ vệ của ngươi cộng thêm hai trăm người của Hoàng thượng, còn có ám vệ... Cũng đúng, một ngàn vạn lượng, quả thật không thể xảy ra chuyện."

Dung Chiêu cười phe phẩy quạt,"Có lẽ bọn họ không phải bảo vệ bạc, là bảo vệ ta."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn sửng sốt một lúc, lập tức nghĩ cũng đúng,"Đúng nha, ngươi hiện tại cũng không thể xảy ra chuyện, cha ta lúc trước luôn muốn hãm hại ngươi, hiện tại một chữ cũng không đề cập tới."

Dung Chiêu mỉm cười: "Cho nên Trương Tam công tử giải thích cho ta, tại sao phải theo ta tới Giao Châu?"

Trương Tam dừng lại, lập tức rụt cổ: "Không phải là ở kinh thành cũng không có gì làm, đi theo ngươi ra ngoài thăm thú sao."

Hắn vội vàng bổ sung: "Sản nghiệp của ngươi ta quản lý rất tốt, đi hai ba tháng cũng không có ảnh hưởng gì, ngươi yên tâm."

Hắn quạt cho cô, vẻ mặt lấy lòng.

Nghĩ đến hai ba tháng không gặp được Dung Chiêu, hắn liền nhịn không được lên xe ngựa...

Không biết sau khi trở về cha hắn có thể đánh c.h.ế.t hắn hay không?

Dung Chiêu không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Vậy ngươi theo ta đi Giao Châu, vừa lúc học hỏi nhiều một chút, chuyện hải mậu ảnh hưởng sâu xa."

Trương Trường Ngôn lập tức nghiêm mặt.

Dung Chiêu lẩm bẩm: "Hy vọng lần này đi Giao Châu có thể phát hiện một vài nhân tài, Giao Châu gần biển, hẳn là có thể gặp được không ít người tài năng..."

Trương Trường Ngôn thấy cô lại lâm vào trầm tư. Hắn lắc đầu, quạt cho cô.

Cùng lúc đó.

Cẩn vương cùng Thang tiên sinh và mấy người khác đang mật đàm trong Cẩn vương phủ.

Bùi Hoài Bi nhìn chén trà, có chút xuất thần.

"Điện hạ?" Thang tiên sinh nhẹ giọng gọi hắn.
 
Chương 601


Dung Vĩ sửng sốt.

Dung Chiêu không giải thích nữa.

Một số điều không thể giải thích rõ ràng, những người khác cũng sẽ không hiểu....

Tháng sáu, Dung Chiêu đi chủ trì khai trương hai ngân hàng Thanh Châu, Xương Châu.

Có tuyến đường Nam Bắc, tốc độ di chuyển của cô nhanh hơn rất nhiều.

Ngân hàng Nghi Châu và Mã Châu cũng đang chuẩn bị, nhưng phải đợi cô đi Giao Châu xử lý tốt chuyện ngân hàng và xưởng đóng tàu mới có thể đi tới đó chủ trì khai trương.

Mà sau khi thời tiết dần nóng bức, chiến sự biên quan đi vào giằng co.

Lực sát thương của thuốc nổ hiện tại không lớn, lần thứ nhất kinh lôi có tác dụng, lần thứ hai phe địch không mắc mưu, hai bên giằng co.

Có điều hiện giờ Đại Nhạn triều không thiếu tiền, trận so kè này ngược lại đối với Đại Nhạn càng có lợi.

Bắc Yến không có Dung Chiêu, không kiếm được nhiều tiền duy trì chiến sự.

Hai bên giằng co có thể giảm bớt số người chết, trong nước còn có ngân hàng không ngừng khai trương, tiền tài liên tục chảy vào quốc khố, Bắc Yến không có, kéo dài một ngày, Bắc Yến liền cách thất bại gần hơn một ngày.

Đây còn là đề nghị của An vương.

An Vương tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng tích cách trầm ổn, không nóng vội, cũng không lo lắng quân công, cục diện biên quan ổn định, hơn nữa càng ngày càng có lợi.

Nhưng trên triều lại không an ổn.

Lộc vương đảng nôn nóng muốn triệt để hạ bệ An vương đảng và Tam hoàng tử đảng, Cẩn vương lại quấy nhiễu, trên triều không có một ngày an bình.

Dung Chiêu từ Xương Châu trở về, có lên triều một ngày, toàn bộ quá trình mở to mắt ngủ, bên tai là tiếng cãi nhau ong ong của bọn họ.

Lúc thì buộc tội người này, lúc thì phải thay người kia, lúc thì người này có công nên thăng ñtlan- Cãi nhau túi bụi.

Cũng bởi vì tầm quan trọng của Dung Chiêu hiện tại, ai cũng muốn lôi kéo Dung Chiêu lên tiếng nói giúp, một buổi họp triều cô bị réo mười lần, phiền muốn chết.

Lên triều xong, Dung Chiêu liền gom hết bạc của Hộ bộ, mang theo một đội ngũ khổng lồ trùng trùng điệp điệp đi tới Giao Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-601.html.]

Lúc này đã là tháng bảy.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn ra ngoài, lại dưới nhiệt độ của mặt trời nóng bỏng rụt đầu về, nói thầm: "Quả nhiên là đội ngũ vận chuyển ngân lượng, một trăm hộ vệ của ngươi cộng thêm hai trăm người của Hoàng thượng, còn có ám vệ... Cũng đúng, một ngàn vạn lượng, quả thật không thể xảy ra chuyện."

Dung Chiêu cười phe phẩy quạt,"Có lẽ bọn họ không phải bảo vệ bạc, là bảo vệ ta."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn sửng sốt một lúc, lập tức nghĩ cũng đúng,"Đúng nha, ngươi hiện tại cũng không thể xảy ra chuyện, cha ta lúc trước luôn muốn hãm hại ngươi, hiện tại một chữ cũng không đề cập tới."

Dung Chiêu mỉm cười: "Cho nên Trương Tam công tử giải thích cho ta, tại sao phải theo ta tới Giao Châu?"

Trương Tam dừng lại, lập tức rụt cổ: "Không phải là ở kinh thành cũng không có gì làm, đi theo ngươi ra ngoài thăm thú sao."

Hắn vội vàng bổ sung: "Sản nghiệp của ngươi ta quản lý rất tốt, đi hai ba tháng cũng không có ảnh hưởng gì, ngươi yên tâm."

Hắn quạt cho cô, vẻ mặt lấy lòng.

Nghĩ đến hai ba tháng không gặp được Dung Chiêu, hắn liền nhịn không được lên xe ngựa...

Không biết sau khi trở về cha hắn có thể đánh c.h.ế.t hắn hay không?

Dung Chiêu không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Vậy ngươi theo ta đi Giao Châu, vừa lúc học hỏi nhiều một chút, chuyện hải mậu ảnh hưởng sâu xa."

Trương Trường Ngôn lập tức nghiêm mặt.

Dung Chiêu lẩm bẩm: "Hy vọng lần này đi Giao Châu có thể phát hiện một vài nhân tài, Giao Châu gần biển, hẳn là có thể gặp được không ít người tài năng..."

Trương Trường Ngôn thấy cô lại lâm vào trầm tư. Hắn lắc đầu, quạt cho cô.

Cùng lúc đó.

Cẩn vương cùng Thang tiên sinh và mấy người khác đang mật đàm trong Cẩn vương phủ.

Bùi Hoài Bi nhìn chén trà, có chút xuất thần.

"Điện hạ?" Thang tiên sinh nhẹ giọng gọi hắn.
 
Chương 601


Dung Vĩ sửng sốt.

Dung Chiêu không giải thích nữa.

Một số điều không thể giải thích rõ ràng, những người khác cũng sẽ không hiểu....

Tháng sáu, Dung Chiêu đi chủ trì khai trương hai ngân hàng Thanh Châu, Xương Châu.

Có tuyến đường Nam Bắc, tốc độ di chuyển của cô nhanh hơn rất nhiều.

Ngân hàng Nghi Châu và Mã Châu cũng đang chuẩn bị, nhưng phải đợi cô đi Giao Châu xử lý tốt chuyện ngân hàng và xưởng đóng tàu mới có thể đi tới đó chủ trì khai trương.

Mà sau khi thời tiết dần nóng bức, chiến sự biên quan đi vào giằng co.

Lực sát thương của thuốc nổ hiện tại không lớn, lần thứ nhất kinh lôi có tác dụng, lần thứ hai phe địch không mắc mưu, hai bên giằng co.

Có điều hiện giờ Đại Nhạn triều không thiếu tiền, trận so kè này ngược lại đối với Đại Nhạn càng có lợi.

Bắc Yến không có Dung Chiêu, không kiếm được nhiều tiền duy trì chiến sự.

Hai bên giằng co có thể giảm bớt số người chết, trong nước còn có ngân hàng không ngừng khai trương, tiền tài liên tục chảy vào quốc khố, Bắc Yến không có, kéo dài một ngày, Bắc Yến liền cách thất bại gần hơn một ngày.

Đây còn là đề nghị của An vương.

An Vương tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng tích cách trầm ổn, không nóng vội, cũng không lo lắng quân công, cục diện biên quan ổn định, hơn nữa càng ngày càng có lợi.

Nhưng trên triều lại không an ổn.

Lộc vương đảng nôn nóng muốn triệt để hạ bệ An vương đảng và Tam hoàng tử đảng, Cẩn vương lại quấy nhiễu, trên triều không có một ngày an bình.

Dung Chiêu từ Xương Châu trở về, có lên triều một ngày, toàn bộ quá trình mở to mắt ngủ, bên tai là tiếng cãi nhau ong ong của bọn họ.

Lúc thì buộc tội người này, lúc thì phải thay người kia, lúc thì người này có công nên thăng ñtlan- Cãi nhau túi bụi.

Cũng bởi vì tầm quan trọng của Dung Chiêu hiện tại, ai cũng muốn lôi kéo Dung Chiêu lên tiếng nói giúp, một buổi họp triều cô bị réo mười lần, phiền muốn chết.

Lên triều xong, Dung Chiêu liền gom hết bạc của Hộ bộ, mang theo một đội ngũ khổng lồ trùng trùng điệp điệp đi tới Giao Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-601.html.]

Lúc này đã là tháng bảy.

Trên xe ngựa, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn ra ngoài, lại dưới nhiệt độ của mặt trời nóng bỏng rụt đầu về, nói thầm: "Quả nhiên là đội ngũ vận chuyển ngân lượng, một trăm hộ vệ của ngươi cộng thêm hai trăm người của Hoàng thượng, còn có ám vệ... Cũng đúng, một ngàn vạn lượng, quả thật không thể xảy ra chuyện."

Dung Chiêu cười phe phẩy quạt,"Có lẽ bọn họ không phải bảo vệ bạc, là bảo vệ ta."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn sửng sốt một lúc, lập tức nghĩ cũng đúng,"Đúng nha, ngươi hiện tại cũng không thể xảy ra chuyện, cha ta lúc trước luôn muốn hãm hại ngươi, hiện tại một chữ cũng không đề cập tới."

Dung Chiêu mỉm cười: "Cho nên Trương Tam công tử giải thích cho ta, tại sao phải theo ta tới Giao Châu?"

Trương Tam dừng lại, lập tức rụt cổ: "Không phải là ở kinh thành cũng không có gì làm, đi theo ngươi ra ngoài thăm thú sao."

Hắn vội vàng bổ sung: "Sản nghiệp của ngươi ta quản lý rất tốt, đi hai ba tháng cũng không có ảnh hưởng gì, ngươi yên tâm."

Hắn quạt cho cô, vẻ mặt lấy lòng.

Nghĩ đến hai ba tháng không gặp được Dung Chiêu, hắn liền nhịn không được lên xe ngựa...

Không biết sau khi trở về cha hắn có thể đánh c.h.ế.t hắn hay không?

Dung Chiêu không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Vậy ngươi theo ta đi Giao Châu, vừa lúc học hỏi nhiều một chút, chuyện hải mậu ảnh hưởng sâu xa."

Trương Trường Ngôn lập tức nghiêm mặt.

Dung Chiêu lẩm bẩm: "Hy vọng lần này đi Giao Châu có thể phát hiện một vài nhân tài, Giao Châu gần biển, hẳn là có thể gặp được không ít người tài năng..."

Trương Trường Ngôn thấy cô lại lâm vào trầm tư. Hắn lắc đầu, quạt cho cô.

Cùng lúc đó.

Cẩn vương cùng Thang tiên sinh và mấy người khác đang mật đàm trong Cẩn vương phủ.

Bùi Hoài Bi nhìn chén trà, có chút xuất thần.

"Điện hạ?" Thang tiên sinh nhẹ giọng gọi hắn.
 
Chương 602


Cẩn Vương mãnh liệt phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta nghe thấy rồi, có thể, chỉ bất quá trước mắt..."

Hắn vẫn bình tĩnh cùng người khác trao đổi đại sự, chẳng qua tư vị trong lòng chỉ có chính hắn biết.

An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hôm nay xuất kinh, lần này đi ít nhất hai tháng.

Trương gia tam công tử đi theo.......

Tháng bảy năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu, Dung thế tử đi Giao Châu.

Nhất cử nhất động hiện tại của Dung Chiêu được vô số người chú ý, cơ hồ mỗi mấy ngày sẽ có tin tức truyền về kinh thành, có nội dung viết trên nhật báo, có nội dung lưu truyền trong dân chúng.

"Thật ư? Dung thế tử đến Giao Châu không lâu đã sắp làm xong thuyền rồi?"

"Đúng đó, ai bảo Dung thế tử chịu vung tiền, ngươi biết xưởng đóng tàu ở Giao Châu to cỡ nào không? Nghe nói không chỉ chứa được hai vạn thủy thủ, bên trong xưởng, chỉ riêng thợ thủ công đã có hơn một ngàn người!"

"Trời ạ, nhiều như vậy?"

"Đương nhiên rồi, hơn một ngàn thợ thủ công làm việc, Dung thế tử lại đưa ra ý kiến, rất nhanh đã xác định được bản vẽ thuyền, hơn một ngàn thợ thủ công cùng nhau đóng thuyền, còn chiêu mộ vô số công nhân ở Giao Châu, chiếc thuyền thứ nhất, ba tháng đã có thể kiến thành!"

"Chẳng phải là tháng mười có thể ra khơi sao?"

"Làm sao có thể? Thuyền còn phải chạy thử, tuy thuyền này khẳng định tốt hơn thuyền của tiền triều, nhưng Dung thế tử nhất định phải đảm bảo thành công, đương nhiên phải phí nhiều tâm tư hơn."

"Không biết phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Không cần tiếc tiền, dù sao đến lúc đó kiếm về không ít."

"Ta căn bản không đầu tư vào hải mậu! Thị trường giao dịch nói phải đợi thuyền đầu tiên quay về mới có thể mở đầu tư tiếp, tức c.h.ế.t ta rồi."...

Cuối tháng 7 năm Vĩnh Minh thứ 26, lũ lụt Hoàng Hà ở Minh Châu.

Triều đình không thiếu tiền, Vĩnh Minh Đế lập tức phân tiền cứu trợ thiên tai, Cẩn vương chủ động xin đi cứu trợ. ngợi, phong làm Ninh vương.

Giữa tháng tám, Minh Châu cứu trợ có hiệu quả, lòng dân yên định, Cần vương hồi kinh, Hoàng thượng mừng rỡ, ngày ngày mang Cẩn vương theo bên người.

Cuối tháng tám, Bắc Yến không chịu nổi nữa, liên tiếp phạm sai lầm, An vương cùng Trấn An tướng quân không cần tốn nhiều sức đã đoạt lại một nửa Đan Châu, Yến Vân tam châu đã trở về một nửa, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ, phong Trịnh phi làm Trịnh quý phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-602.html.]

Dung Chiêu nhìn từng phong thư, hít sâu một hơi: "Hồi kinh thôi..." Kinh thành sắp loạn rồi.

Trương Trường Ngôn bị phơi nắng đen mấy tông, hắn hỏi: "Ngươi trở về là vì áp trận cho trưởng thương hội sao?"

Dung Chiêu: "..."

Cô mặt không chút thay đổi: "Không phải, chọn thương hội đại biểu mà thôi, Uyển Quân không cần ta hỗ trợ."

Trương Trường Ngôn trừng to mắt, tiến lên phía trước, biểu tình quái dị không được tự nhiên,"Uyển Quân? Này, ngươi sẽ không thích Lưu Uyển Quân chứ?"

"Ngươi nói đi, có phải ngươi muốn cưới cô ấy không?"

"Lưu tiểu thư quả thật xinh đẹp có tài, bây giờ lại là nữ quan ngũ phẩm, nhưng Hoàng thượng nói trưởng thương hội không thể tự ý thành thân, ngươi vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này đi."

"Cũng đúng, thân phận của ngươi cũng không tầm thường, ngươi muốn cưới cô ấy, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ đồng ý..."

"Câm miệng! Ngươi thật sự ồn muốn chết!"... Cho nên, rốt cuộc ngươi có muốn cưới cô ấy hay không?"

Dung Chiêu tính toán không sai, lúc cô hồi kinh thì tuyển cử thương hội đã kết thúc, Lưu Uyển Quân hoàn thành xuất sắc.

Trong kinh có một ít lời nghị luận, nhưng đều là khen ngợi.

Dung Chiêu hồi kinh, sai người đuổi Trương Tam lắp bắp không dám trở về phủ Trương thừa tướng xong, chỉ kịp rửa mặt liền lập tức phải thay Vừa mới bước vào cửa cung, cách đó không xa, Cẩn Vương mỉm cười nhìn cô.

Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy tỉnh thần cô rất tốt, cũng không tiểu tụy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Về rồi sao..."

Dung Chiêu hơi dừng lại, lập tức giơ tay hành lễ: "Bái kiến Cẩn vương điện hạ."

Nụ cười trên môi Bùi Hoài Bi hạ xuống.

Lập tức, hắn nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia bảo ta tới đón ngươi, đi thôi."

Dung Chiêu cười gật đầu, khách khí xa cách: "Làm phiền điện hạ."

Hai người đi song song.

Cẩn vương đột nhiên nói: "A Chiêu, pháo sắp chế tác rồi, ngươi trở về đúng lúc lắm, ngày mai Hoàng thượng muốn cùng Công bộ thử pháo, ngươi có thể cùng đi xem."
 
Chương 602


Cẩn Vương mãnh liệt phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta nghe thấy rồi, có thể, chỉ bất quá trước mắt..."

Hắn vẫn bình tĩnh cùng người khác trao đổi đại sự, chẳng qua tư vị trong lòng chỉ có chính hắn biết.

An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hôm nay xuất kinh, lần này đi ít nhất hai tháng.

Trương gia tam công tử đi theo.......

Tháng bảy năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu, Dung thế tử đi Giao Châu.

Nhất cử nhất động hiện tại của Dung Chiêu được vô số người chú ý, cơ hồ mỗi mấy ngày sẽ có tin tức truyền về kinh thành, có nội dung viết trên nhật báo, có nội dung lưu truyền trong dân chúng.

"Thật ư? Dung thế tử đến Giao Châu không lâu đã sắp làm xong thuyền rồi?"

"Đúng đó, ai bảo Dung thế tử chịu vung tiền, ngươi biết xưởng đóng tàu ở Giao Châu to cỡ nào không? Nghe nói không chỉ chứa được hai vạn thủy thủ, bên trong xưởng, chỉ riêng thợ thủ công đã có hơn một ngàn người!"

"Trời ạ, nhiều như vậy?"

"Đương nhiên rồi, hơn một ngàn thợ thủ công làm việc, Dung thế tử lại đưa ra ý kiến, rất nhanh đã xác định được bản vẽ thuyền, hơn một ngàn thợ thủ công cùng nhau đóng thuyền, còn chiêu mộ vô số công nhân ở Giao Châu, chiếc thuyền thứ nhất, ba tháng đã có thể kiến thành!"

"Chẳng phải là tháng mười có thể ra khơi sao?"

"Làm sao có thể? Thuyền còn phải chạy thử, tuy thuyền này khẳng định tốt hơn thuyền của tiền triều, nhưng Dung thế tử nhất định phải đảm bảo thành công, đương nhiên phải phí nhiều tâm tư hơn."

"Không biết phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Không cần tiếc tiền, dù sao đến lúc đó kiếm về không ít."

"Ta căn bản không đầu tư vào hải mậu! Thị trường giao dịch nói phải đợi thuyền đầu tiên quay về mới có thể mở đầu tư tiếp, tức c.h.ế.t ta rồi."...

Cuối tháng 7 năm Vĩnh Minh thứ 26, lũ lụt Hoàng Hà ở Minh Châu.

Triều đình không thiếu tiền, Vĩnh Minh Đế lập tức phân tiền cứu trợ thiên tai, Cẩn vương chủ động xin đi cứu trợ. ngợi, phong làm Ninh vương.

Giữa tháng tám, Minh Châu cứu trợ có hiệu quả, lòng dân yên định, Cần vương hồi kinh, Hoàng thượng mừng rỡ, ngày ngày mang Cẩn vương theo bên người.

Cuối tháng tám, Bắc Yến không chịu nổi nữa, liên tiếp phạm sai lầm, An vương cùng Trấn An tướng quân không cần tốn nhiều sức đã đoạt lại một nửa Đan Châu, Yến Vân tam châu đã trở về một nửa, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ, phong Trịnh phi làm Trịnh quý phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-602.html.]

Dung Chiêu nhìn từng phong thư, hít sâu một hơi: "Hồi kinh thôi..." Kinh thành sắp loạn rồi.

Trương Trường Ngôn bị phơi nắng đen mấy tông, hắn hỏi: "Ngươi trở về là vì áp trận cho trưởng thương hội sao?"

Dung Chiêu: "..."

Cô mặt không chút thay đổi: "Không phải, chọn thương hội đại biểu mà thôi, Uyển Quân không cần ta hỗ trợ."

Trương Trường Ngôn trừng to mắt, tiến lên phía trước, biểu tình quái dị không được tự nhiên,"Uyển Quân? Này, ngươi sẽ không thích Lưu Uyển Quân chứ?"

"Ngươi nói đi, có phải ngươi muốn cưới cô ấy không?"

"Lưu tiểu thư quả thật xinh đẹp có tài, bây giờ lại là nữ quan ngũ phẩm, nhưng Hoàng thượng nói trưởng thương hội không thể tự ý thành thân, ngươi vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này đi."

"Cũng đúng, thân phận của ngươi cũng không tầm thường, ngươi muốn cưới cô ấy, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ đồng ý..."

"Câm miệng! Ngươi thật sự ồn muốn chết!"... Cho nên, rốt cuộc ngươi có muốn cưới cô ấy hay không?"

Dung Chiêu tính toán không sai, lúc cô hồi kinh thì tuyển cử thương hội đã kết thúc, Lưu Uyển Quân hoàn thành xuất sắc.

Trong kinh có một ít lời nghị luận, nhưng đều là khen ngợi.

Dung Chiêu hồi kinh, sai người đuổi Trương Tam lắp bắp không dám trở về phủ Trương thừa tướng xong, chỉ kịp rửa mặt liền lập tức phải thay Vừa mới bước vào cửa cung, cách đó không xa, Cẩn Vương mỉm cười nhìn cô.

Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy tỉnh thần cô rất tốt, cũng không tiểu tụy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Về rồi sao..."

Dung Chiêu hơi dừng lại, lập tức giơ tay hành lễ: "Bái kiến Cẩn vương điện hạ."

Nụ cười trên môi Bùi Hoài Bi hạ xuống.

Lập tức, hắn nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia bảo ta tới đón ngươi, đi thôi."

Dung Chiêu cười gật đầu, khách khí xa cách: "Làm phiền điện hạ."

Hai người đi song song.

Cẩn vương đột nhiên nói: "A Chiêu, pháo sắp chế tác rồi, ngươi trở về đúng lúc lắm, ngày mai Hoàng thượng muốn cùng Công bộ thử pháo, ngươi có thể cùng đi xem."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom