Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 562


"Dù sao vẫn không ổn, chức vụ trưởng thương hội quá quan trọng, có thể quản lý hậu trạch chưa chắc có thể quản lý một quốc gia."

"Nếu không làm được, ngược lại phiền toái."

"Đúng vậy, vẫn nên chọn một quan viên có kinh nghiệm thì hơn."...

Vĩnh Minh Đế hôm qua cũng đã bị Dung Chiêu thuyết phục, cũng đáp ứng "yêu cầu nhỏ" của Dung Chiêu, hôm nay chỉ là phối hợp với cô diễn kịch, hắn nguyện ý phong Lưu Uyển Quân làm trưởng thương hội.

Vừa rồi tuy rằng có chút d.a.o động, nhưng nghe Dung Chiêu giải thích, được Lưu Uyển Quân hứa hẹn, Vĩnh Minh Đế cũng yên tâm không ít.

Hiện tại phần lớn các triều thần bởi vì các loại nguyên nhân mà câm miệng, còn một vài người phản đối nhưng Hoàng đế cũng không quan tâm.

Vĩnh Minh Đế nhìn nữ tử bên dưới, chậm rãi mở miệng: "Lưu Uyển Quân, ngươi tạm thời đảm nhiệm chức trưởng thương hội, phụ trách cho đại biểu tuyển cử thương hội tháng chín, nếu làm tốt ngươi vẫn tiếp tục, nếu làm không tốt liền phải trở về nhà, ngươi thấy thế nào?"

Nghe vậy, rất nhiều người hít vào một hơi khí lạnh.

Nữ tử làm trưởng thương hội vốn đã vô cùng "khác người", sau tháng chín, Lưu Uyển Quân nếu bị đuổi về nhà thì đúng là mất sạch mặt mũi a.

Đến lúc đó đừng nói cái gì "Kinh thành đệ nhất nữ thế gia", chỉ sợ thanh danh cũng không còn.

Hoàng thượng quả nhiên âm hiểm.

Nhưng Lưu Uyển Quân không hề chần chờ, dập đầu nói: "Tạ ơn Hoàng thượng!"

Hoàng thượng hỏi Lưu Uyển Quân có nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm hay không, Lưu Uyển Quân nói tạ ơn Hoàng thượng, có thể thấy là đã nhận nhiệm vụ cùng khảo nghiệm này.

Từ động tác đến thanh âm đều không có nửa phần lo lắng cùng chần chờ, quyết tâm này của Lưu Uyển Quân thập phần khó có được.

Trên triều yên tĩnh lại.

Đại triều hội kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-562.html.]

Văn võ rời triều đều mang theo tâm tình phức tạp, triều hội hôm nay thật sự rất náo nhiệt, chức trưởng thương hội lại giao cho một nữ tử!

Đây chính là nữ quan ngũ phẩm. Mặc dù không có thực quyền, chỉ là người chưởng quản quốc khố nhưng dù sao cũng rất hiếm thấy.

Dung Chiêu đi đằng sau nghe các quan viên bàn tán, cô cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu.

Đợi đến khi ra khỏi cửa cung không xa, cô nhìn thấy Lưu Uyển Quân đang chờ mình.

Lưu Uyển Quân đã là trưởng thương hội, chỉ chờ sắc phong, nhưng trưởng thương hội này không có tư cách vào triều, cho nên cô ấy đã sớm rời khỏi cung, không tham dự triều sự lúc sau.

Dung Chiêu bước nhanh hơn.

Lưu Uyển Quân chờ Dung Chiêu đến gần, hốc mắt đỏ bừng, quỳ gối hành lễ: "Uyển Quân tạ ơn Dung đại nhân."

Lưu Uyển Quân không đội mũ che, thản nhiên đứng ngoài cửa cung.

Hiện giờ cô ấy đã là trưởng thương hội, không thể không xuất đầu lộ diện, tác phong làm việc phải thay đổi.

Dung Chiêu giơ tay đỡ Lưu Uyển Quân,"Nếu ngươi muốn làm trưởng thương hội, ngươi nên biết mình sẽ đối mặt với khó khăn cỡ nào, sẽ có bao nhiêu lời đồn vô cớ nhắm vào ngươi, cái giá phải trả là rất đắt, nhưng thu hoạch lại có thể ít đến thảm thương, ngươi không sợ ủy khuất?"

"Không sợ." Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn,"Bởi vì ta biết tất cả nỗ lực hiện tại của ta đều có ý nghĩa, có ta, còn có người khác. Ta đi một bước, những nữ tử khác có thể đi ít hơn một bước."

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn trời, Đại Nhạn họp triều rất sớm, lúc này vẫn còn đang buổi sáng, mặt trời ở phía đông.

Xuân về hoa nở, mặt trời ấm áp lên cao.

Cô thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn Dung Chiêu, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung đại nhân, ngài từng hỏi lý tưởng và mục tiêu của Uyển Quân là gì, khi đó ta không biết, hôm nay lại biết."

"Nhìn cách đại nhân làm việc, Uyển Quân biết đại nhân muốn thiên hạ thái bình, muốn trời yên sông lặng, muốn trợ giúp mỗi người con của Đại Nhạn triều, bất kể nam nữ."

"Uyển Quân không cao nghĩa bằng đại nhân, nhưng hôm nay cũng có lý tưởng, ta muốn nữ tử thế gian này cũng có thể đứng trên triều."
 
Chương 563


Dung Chiêu nở nụ cười, mắt phượng cong cong: "Vậy ngươi không cần cảm ơn ta, hãy tự cảm ơn chính ngươi."

Nói xong Dung Chiêu chậm rãi giơ tay hành lễ với Lưu Uyển Quân, miệng gọi cô: "Lưu đại nhân."

Hốc mắt Lưu Uyển Quân ươn ướt, muốn cười lại muốn khóc, cô cũng ôn nhu đáp lễ: "Dung đại nhân."

Hai người lên hai cỗ xe ngựa, một trước một sau rời khỏi cửa cung.

Không đồng hành, nhưng các cô chung một đường....

Trước khi tỉn tức trưởng thương hội là nữ tử được truyền ra, Bùi Ngọc đã mang theo Lưu Uyển Quân bái phỏng rất nhiều thế gia làm ăn lớn.

Thậm chí Lưu Uyển Quân cũng sớm đi thông báo tin tức này cho một vài đại thương nhân.

Vì vậy, tin tức đã được đưa ra ngay trong ngày hôm đó.

Các thương nhân vốn là người phản đối lợi hại nhất, ngược lại không có ai lên tiếng phản đối.

So với một nam tử không biết có lập trường gì, bọn họ hiển nhiên càng nguyện ý tiếp nhận trưởng thương hội là một nữ thế gia bên ngoài có mỹ danh, bọn họ cảm thấy nữ tử có lẽ sẽ càng thêm nhân từ, cẩn thận.

Đương nhiên cũng có kẻ khinh thường.

Nhưng dù sao cũng là triều đình lựa chọn, các thương nhân không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Sau bọn họ, nhật báo mới đưa tin chuyện này, trong giây lát, toàn bộ kinh thành chấn động.

"Cái gì? Trưởng thương hội là nữ tử, nữ tử còn có thể làm quan?!"

"Không phải làm quan, ngươi không thấy trên báo có giải thích sao? Chỉ là giúp đỡ quản tiền và quản lý thương hội, chức quan ngũ phẩm là vì để thuận tiện gặp Hoàng thượng, nhưng căn bản không thể vào triều, cũng không thể nghị luận triều chính."

"À, thì ra là thế."...

Cũng có người phản đối gay gắt, lúc này lực lượng của các nữ tử liền xuất hiện.

"Nữ tử sao có thể làm trưởng thương hội được chứ? Bọn họ biết quản lý sổ sách, nhưng cũng không có bao nhiêu bản lĩnh." "Lão gia, phu nhân bảo hạ nhân đưa sổ sách tới, phu nhân nghe nói lão gia cảm thấy việc quản lý rất dễ cho nên nói lão gia làm giúp phu nhân."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-563.html.]

Các nam tử bị một đám nữ tử chặn đến á khẩu không trả lời được.

Trong đình nghỉ mát bí ẩn nào đó.

Trường Vũ công chúa cười khẽ: "Ngày đó Lưu Uyển Quân gõ cửa phủ công chúa, thuyết phục bản cung làm chỗ dựa cho nữ biên tập tòa soạn báo, ta liền biết Lưu Uyển Quân không tầm thường."

Đối diện, Bùi Hoài Bi cười mà không nói.

Trường Vũ công chúa hạ giọng: "Nghe nói ngươi ở trên triều nói Lưu Uyển Quân nghi thất nghi gia, ngươi có ý với Uyển Quân?"

Cẩn vương nhìn Trường Vũ, bất đắc dĩ trả lời: "Cô cô, ta chỉ vì muốn Lộc vương đồng ý mới nói như vậy, ta không có ý với Lưu tiểu thư."

Như là nghĩ đến cái gì, hắn nhìn chén trà, ánh mắt có chút xuất thần.

Trường Vũ công chúa không chú ý, lại nói: "Còn thế tử Dung Chiêu kia nữa, hắn cũng là một nhân tài, nếu tương lai ngươi làm vua, hắn có thể làm tướng, phò tá ngươi thống trị giang sơn."

Cẩn vương lấy lại tinh thần, lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Dung Chiêu chưa chắc nguyện ý.

Trường Vũ công chúa lại nói chuyện khác, Bùi Hoài Bi cùng công chúa thấp giọng trao đổi.

Công chúa đã từng đóng cửa không ra ngoài, nhưng hôm nay lại khác, cháu trai công chúa đã trở lại, Trường Vũ đương nhiên đứng sau làm thế lực của Cẩn vương.

Bên ngoài trầm lắng vẫn không che giấu được sóng ngầm đang khởi động....

Một nữ quan, còn là một vị nữ quan tượng trưng, dân gian nghị luận vài ngày cũng quăng ra sau đầu.

Mỗi ngày nhiều chuyện mới mẻ như vậy, chuyện này náo nhiệt một hồi cũng không còn mới mẻ nữa.

Cho dù tiếp tục phản đối thì hiện tại cũng không có biện pháp để Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Chỉ có thể chờ tới tháng chín, xem tân nhậm trưởng thương hội Lưu Uyển Quân đại nhân rốt cuộc có thể làm tốt hay không?

Hiện tại đang là tháng ba, chính là lúc xuân hồi đại địa, mỗi ngày đều
 
Chương 563


Dung Chiêu nở nụ cười, mắt phượng cong cong: "Vậy ngươi không cần cảm ơn ta, hãy tự cảm ơn chính ngươi."

Nói xong Dung Chiêu chậm rãi giơ tay hành lễ với Lưu Uyển Quân, miệng gọi cô: "Lưu đại nhân."

Hốc mắt Lưu Uyển Quân ươn ướt, muốn cười lại muốn khóc, cô cũng ôn nhu đáp lễ: "Dung đại nhân."

Hai người lên hai cỗ xe ngựa, một trước một sau rời khỏi cửa cung.

Không đồng hành, nhưng các cô chung một đường....

Trước khi tỉn tức trưởng thương hội là nữ tử được truyền ra, Bùi Ngọc đã mang theo Lưu Uyển Quân bái phỏng rất nhiều thế gia làm ăn lớn.

Thậm chí Lưu Uyển Quân cũng sớm đi thông báo tin tức này cho một vài đại thương nhân.

Vì vậy, tin tức đã được đưa ra ngay trong ngày hôm đó.

Các thương nhân vốn là người phản đối lợi hại nhất, ngược lại không có ai lên tiếng phản đối.

So với một nam tử không biết có lập trường gì, bọn họ hiển nhiên càng nguyện ý tiếp nhận trưởng thương hội là một nữ thế gia bên ngoài có mỹ danh, bọn họ cảm thấy nữ tử có lẽ sẽ càng thêm nhân từ, cẩn thận.

Đương nhiên cũng có kẻ khinh thường.

Nhưng dù sao cũng là triều đình lựa chọn, các thương nhân không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Sau bọn họ, nhật báo mới đưa tin chuyện này, trong giây lát, toàn bộ kinh thành chấn động.

"Cái gì? Trưởng thương hội là nữ tử, nữ tử còn có thể làm quan?!"

"Không phải làm quan, ngươi không thấy trên báo có giải thích sao? Chỉ là giúp đỡ quản tiền và quản lý thương hội, chức quan ngũ phẩm là vì để thuận tiện gặp Hoàng thượng, nhưng căn bản không thể vào triều, cũng không thể nghị luận triều chính."

"À, thì ra là thế."...

Cũng có người phản đối gay gắt, lúc này lực lượng của các nữ tử liền xuất hiện.

"Nữ tử sao có thể làm trưởng thương hội được chứ? Bọn họ biết quản lý sổ sách, nhưng cũng không có bao nhiêu bản lĩnh." "Lão gia, phu nhân bảo hạ nhân đưa sổ sách tới, phu nhân nghe nói lão gia cảm thấy việc quản lý rất dễ cho nên nói lão gia làm giúp phu nhân."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-563.html.]

Các nam tử bị một đám nữ tử chặn đến á khẩu không trả lời được.

Trong đình nghỉ mát bí ẩn nào đó.

Trường Vũ công chúa cười khẽ: "Ngày đó Lưu Uyển Quân gõ cửa phủ công chúa, thuyết phục bản cung làm chỗ dựa cho nữ biên tập tòa soạn báo, ta liền biết Lưu Uyển Quân không tầm thường."

Đối diện, Bùi Hoài Bi cười mà không nói.

Trường Vũ công chúa hạ giọng: "Nghe nói ngươi ở trên triều nói Lưu Uyển Quân nghi thất nghi gia, ngươi có ý với Uyển Quân?"

Cẩn vương nhìn Trường Vũ, bất đắc dĩ trả lời: "Cô cô, ta chỉ vì muốn Lộc vương đồng ý mới nói như vậy, ta không có ý với Lưu tiểu thư."

Như là nghĩ đến cái gì, hắn nhìn chén trà, ánh mắt có chút xuất thần.

Trường Vũ công chúa không chú ý, lại nói: "Còn thế tử Dung Chiêu kia nữa, hắn cũng là một nhân tài, nếu tương lai ngươi làm vua, hắn có thể làm tướng, phò tá ngươi thống trị giang sơn."

Cẩn vương lấy lại tinh thần, lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Dung Chiêu chưa chắc nguyện ý.

Trường Vũ công chúa lại nói chuyện khác, Bùi Hoài Bi cùng công chúa thấp giọng trao đổi.

Công chúa đã từng đóng cửa không ra ngoài, nhưng hôm nay lại khác, cháu trai công chúa đã trở lại, Trường Vũ đương nhiên đứng sau làm thế lực của Cẩn vương.

Bên ngoài trầm lắng vẫn không che giấu được sóng ngầm đang khởi động....

Một nữ quan, còn là một vị nữ quan tượng trưng, dân gian nghị luận vài ngày cũng quăng ra sau đầu.

Mỗi ngày nhiều chuyện mới mẻ như vậy, chuyện này náo nhiệt một hồi cũng không còn mới mẻ nữa.

Cho dù tiếp tục phản đối thì hiện tại cũng không có biện pháp để Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Chỉ có thể chờ tới tháng chín, xem tân nhậm trưởng thương hội Lưu Uyển Quân đại nhân rốt cuộc có thể làm tốt hay không?

Hiện tại đang là tháng ba, chính là lúc xuân hồi đại địa, mỗi ngày đều
 
Chương 563


Dung Chiêu nở nụ cười, mắt phượng cong cong: "Vậy ngươi không cần cảm ơn ta, hãy tự cảm ơn chính ngươi."

Nói xong Dung Chiêu chậm rãi giơ tay hành lễ với Lưu Uyển Quân, miệng gọi cô: "Lưu đại nhân."

Hốc mắt Lưu Uyển Quân ươn ướt, muốn cười lại muốn khóc, cô cũng ôn nhu đáp lễ: "Dung đại nhân."

Hai người lên hai cỗ xe ngựa, một trước một sau rời khỏi cửa cung.

Không đồng hành, nhưng các cô chung một đường....

Trước khi tỉn tức trưởng thương hội là nữ tử được truyền ra, Bùi Ngọc đã mang theo Lưu Uyển Quân bái phỏng rất nhiều thế gia làm ăn lớn.

Thậm chí Lưu Uyển Quân cũng sớm đi thông báo tin tức này cho một vài đại thương nhân.

Vì vậy, tin tức đã được đưa ra ngay trong ngày hôm đó.

Các thương nhân vốn là người phản đối lợi hại nhất, ngược lại không có ai lên tiếng phản đối.

So với một nam tử không biết có lập trường gì, bọn họ hiển nhiên càng nguyện ý tiếp nhận trưởng thương hội là một nữ thế gia bên ngoài có mỹ danh, bọn họ cảm thấy nữ tử có lẽ sẽ càng thêm nhân từ, cẩn thận.

Đương nhiên cũng có kẻ khinh thường.

Nhưng dù sao cũng là triều đình lựa chọn, các thương nhân không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Sau bọn họ, nhật báo mới đưa tin chuyện này, trong giây lát, toàn bộ kinh thành chấn động.

"Cái gì? Trưởng thương hội là nữ tử, nữ tử còn có thể làm quan?!"

"Không phải làm quan, ngươi không thấy trên báo có giải thích sao? Chỉ là giúp đỡ quản tiền và quản lý thương hội, chức quan ngũ phẩm là vì để thuận tiện gặp Hoàng thượng, nhưng căn bản không thể vào triều, cũng không thể nghị luận triều chính."

"À, thì ra là thế."...

Cũng có người phản đối gay gắt, lúc này lực lượng của các nữ tử liền xuất hiện.

"Nữ tử sao có thể làm trưởng thương hội được chứ? Bọn họ biết quản lý sổ sách, nhưng cũng không có bao nhiêu bản lĩnh." "Lão gia, phu nhân bảo hạ nhân đưa sổ sách tới, phu nhân nghe nói lão gia cảm thấy việc quản lý rất dễ cho nên nói lão gia làm giúp phu nhân."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-563.html.]

Các nam tử bị một đám nữ tử chặn đến á khẩu không trả lời được.

Trong đình nghỉ mát bí ẩn nào đó.

Trường Vũ công chúa cười khẽ: "Ngày đó Lưu Uyển Quân gõ cửa phủ công chúa, thuyết phục bản cung làm chỗ dựa cho nữ biên tập tòa soạn báo, ta liền biết Lưu Uyển Quân không tầm thường."

Đối diện, Bùi Hoài Bi cười mà không nói.

Trường Vũ công chúa hạ giọng: "Nghe nói ngươi ở trên triều nói Lưu Uyển Quân nghi thất nghi gia, ngươi có ý với Uyển Quân?"

Cẩn vương nhìn Trường Vũ, bất đắc dĩ trả lời: "Cô cô, ta chỉ vì muốn Lộc vương đồng ý mới nói như vậy, ta không có ý với Lưu tiểu thư."

Như là nghĩ đến cái gì, hắn nhìn chén trà, ánh mắt có chút xuất thần.

Trường Vũ công chúa không chú ý, lại nói: "Còn thế tử Dung Chiêu kia nữa, hắn cũng là một nhân tài, nếu tương lai ngươi làm vua, hắn có thể làm tướng, phò tá ngươi thống trị giang sơn."

Cẩn vương lấy lại tinh thần, lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Dung Chiêu chưa chắc nguyện ý.

Trường Vũ công chúa lại nói chuyện khác, Bùi Hoài Bi cùng công chúa thấp giọng trao đổi.

Công chúa đã từng đóng cửa không ra ngoài, nhưng hôm nay lại khác, cháu trai công chúa đã trở lại, Trường Vũ đương nhiên đứng sau làm thế lực của Cẩn vương.

Bên ngoài trầm lắng vẫn không che giấu được sóng ngầm đang khởi động....

Một nữ quan, còn là một vị nữ quan tượng trưng, dân gian nghị luận vài ngày cũng quăng ra sau đầu.

Mỗi ngày nhiều chuyện mới mẻ như vậy, chuyện này náo nhiệt một hồi cũng không còn mới mẻ nữa.

Cho dù tiếp tục phản đối thì hiện tại cũng không có biện pháp để Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Chỉ có thể chờ tới tháng chín, xem tân nhậm trưởng thương hội Lưu Uyển Quân đại nhân rốt cuộc có thể làm tốt hay không?

Hiện tại đang là tháng ba, chính là lúc xuân hồi đại địa, mỗi ngày đều
 
Chương 564


Mà Dung Chiêu thì lại đang bận rộn chuẩn bị cho sản nghiệp quan trọng nhất của cô.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế mang theo hoang mang khó hiểu mở miệng: "A Chiêu, kế hoạch này của ngươi quá phức tạp, trẫm có vài chỗ không rõ lắm, ngươi giải thích cặn kẽ lại cho trẫm."

Dung Chiêu cung kính nói: "Mời Hoàng thượng nói."

Vĩnh Minh Đế đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại hai thái giám được tín nhiệm nhất ở bên trong hầu hạ, có thể thấy được tính riêng tư của cuộc nói chuyện này.

Vĩnh Minh Đế chần chờ: "Việc làm ăn này của ngươi là... tiền trang?"

Dung Chiêu lắc đầu, lộ ra nụ cười: "Không, cái này gọi là ngân hàng, ngân hàng Đại Nhạn."

Cô bưng chén trà lên uống một ngụm, bên cạnh bày điểm tâm, thân thể cô thoáng thả lỏng, để cho mình bảo trì trạng thái thoải mái, thuận tiện để đào hố thời gian dài...

À không, là trình bày khái niệm cùng với tìm kiếm nhà đầu tư thiên thần.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng Đại Nhạn? Nhưng trẫm thấy nghiệp vụ này rất giống tiền trang."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nếu là tiền trang thì không hẳn là không thể."

Tiền trang đương thời đều thuộc về thế gia cực lớn, tỷ như Dung Chiêu muốn đổi ngân phiếu sẽ đi Vĩnh Nghiệp tiền trang, tiền trang này thuộc về kinh thành thế gia, Đặng gia.

Cũng chính là nhà mẹ của Đặng Thường Nam.

Tiền trang đều ở trong tay đại thế gia, người bình thường không dám nhúng tay.

Dù sao tiền trang là nơi bọn họ gửi tiền, đem ngân lượng đổi thành ngân phiếu, khi cần lại mang ngân phiếu đổi thành ngân lượng.

Liên quan đến ngân lượng, người không có bản lĩnh tuyệt đối không làm được.

Mà khi đổi ngân phiếu cũng phải đưa tiền cho tiền trang, tương tự như nhí bản quản. Tiền trang cũng không thể giữ tiền không công cho các ngươi a?

Người cần đến ngân phiếu đều không phải người bình thường, tiền trang bình thường cũng không dám làm mất tiền của bọn họ, tác dụng chính là hỗ trợ bảo quản ngân lượng.

Mấy năm nay bọn họ cũng có nghiệp vụ cho vay, có điều lợi tức giống như vay nặng lãi.

Tiền trang triều Đại Nhạn và tiền trang trong trí nhớ của Dung Chiêu không giống nhau, bởi vì tiền trang cũng không kiếm được nhiều tiền, cho vay cũng không nhiều, cho nên bọn họ còn kèm theo một sản nghiệp là... hiệu cầm đồ.

Dung Chiêu nếu như muốn mở tiền trang, Vĩnh Minh Đế ngược lại không phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-564.html.]

Mượn cái này phát hành ngân phiếu, bảo quản tiền ở chỗ mình cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Dung Chiêu lại lắc đầu, nhấn mạnh: "Ngân hàng là ngân hàng, tiền trang là tiền trang, Hoàng thượng có nhìn thấy mấy nghiệp vụ trên bản kế hoạch của ta không?"

Cô mở ra vài trang trong bản kế hoạch cho Vĩnh Minh Đế xem, đồng thời giải thích: "Đây là nghiệp vụ của ngân hàng, gửi tiền thì giống tiền trang, chỉ là tiền trang đổi thành ngân phiếu, khi rút cần đưa phí bảo quản."

"Nhưng ngân hàng thì khác, tiền để trong ngân hàng chỉ cần lấy phiếu gửi tiền, căn cứ vào số lượng tiền gửi, mỗi ngày có thể nhận được một ít lãi suất, nếu gửi định kỳ thì lãi suất càng cao."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng bảo quản bạc, nhưng lại cho người bảo quản tiền lãi?"

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu: "Tiền của bọn họ để ở chỗ chúng ta, chúng ta cầm đi dùng, tương đương với mượn tiền của bọn họ, sao có thể không trả lãi?"

Vĩnh Minh Đế vẫn cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cách này của ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ chỉ gửi tiền ở ngân hàng, lúc nào cũng có thể rút ra, nếu ngân hàng lấy dùng thì lấy gì trả lại cho bọn họ?"

Đây là điều Vĩnh Minh Đế không hiểu được.

Dùng lợi tức thu hút người ta gửi tiền, nhưng đợi đến khi đối phương rút tiền thì ngân hàng phải đưa cho bọn họ nhiều hơn số tiền gửi vào!

Dung Chiêu cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Bọn họ không có khả năng cùng lúc rút hết tiền hơn nữa có lãi suất sẽ có người đi tiết kiệm định kỳ nửa năm, một năm. Có thể đảo đảm bọn họ trong vòng nửa năm, một năm sẽ không sử dụng số tiền này."

"Hoàng thượng, người xem nghiệp vụ cho vay này đi, ngân hàng cũng lấy tiền của người gửi tiết kiệm đem cho vay, tiền lãi cao hơn tiền lãi gửi tiền, có ra có vào, đây chính là thu nhập của ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Một lát sau, hắn hỏi: "Ngân hàng kiếm tiền bằng cách ăn tiền chênh lệch giữa lãi suất cho vay và tiền gửi?"

Dung Chiêu lại lắc đầu.

Cô lật kế hoạch sang trang khác, cười nói: "Ngân hàng cũng có bộ phận thương mại riêng, thần gọi nó là thị trường giao dịch."

Vĩnh Minh Đế càng hoang mang.

"Thị trường giao dịch là nơi do ngân hàng cung cấp, dùng để giao dịch hàng hóa lớn, giá cả ổn định. Tỷ như gần đây kinh thành thiếu lương thực, mỗi ngày đều có thương nhân vận chuyển lương thực vào kinh, lương thực của bọn họ ở kinh thành tìm bán cho người mua lớn, sau đó lại mua những hàng hóa bọn họ muốn mua ở kinh thành, vận chuyển đến nơi khác bán, cứ như vậy thương đội mới có lời." Dung Chiêu kiên nhẫn giải thích cho Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

Hắn không hiểu rõ lắm chuyện kinh doanh, nhưng hắn có thể nghe hiểu lời giải thích của Dung Chiêu.

Huống hồ gần đây lương thảo đều bị người của Hộ bộ mua hết, thời gian trước thiếu tiền, mỗi ngày Từ thượng thư đều cằn nhằn lương thảo khó mua, giá cả lại đắt đỏ.

Dung Chiêu tiếp tục: "Thị trường giao dịch chính là nơi bọn họ có thể trực tiếp treo đơn mua bán hàng hóa lớn, sau khi vận chuyển hàng hóa tới, trực tiếp đưa lên thị trường giao dịch, các thương nhân khác và thương nhân bản địa có thể trực tiếp mua ở thị trường giao dịch, bọn họ bán xong hàng hoa lại mua hàng hóa cần thiết từ người khác, thị trường giao dịch sẽ rút một phần doanh thu cực thấp từ chỗ người bán."

"Nếu còn cần hàng hóa khác, hoặc là mua bán lớn khác, bọn họ còn có thể ở thị trường giao dịch trao đổi, lập khế ước ngân hàng, được ngân hàng bảo lãnh. Nếu có một bên vi phạm hợp đồng, bên kia cũng có thể dựa theo khế ước từ ngân hàng lấy đi tiền ký quỹ thế chấp của bên vi phạm hợp đồng, ngân hàng sẽ đảm bảo hợp tác cho bọn họ, bọn họ dựa theo tỷ lệ chia tiền hoa hồng cho ngân hàng." nhân giao dịch đều rất cẩn thận, phần lớn đều là mang theo hàng hóa trực tiếp mua bán và giao dịch.
 
Chương 564


Mà Dung Chiêu thì lại đang bận rộn chuẩn bị cho sản nghiệp quan trọng nhất của cô.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế mang theo hoang mang khó hiểu mở miệng: "A Chiêu, kế hoạch này của ngươi quá phức tạp, trẫm có vài chỗ không rõ lắm, ngươi giải thích cặn kẽ lại cho trẫm."

Dung Chiêu cung kính nói: "Mời Hoàng thượng nói."

Vĩnh Minh Đế đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại hai thái giám được tín nhiệm nhất ở bên trong hầu hạ, có thể thấy được tính riêng tư của cuộc nói chuyện này.

Vĩnh Minh Đế chần chờ: "Việc làm ăn này của ngươi là... tiền trang?"

Dung Chiêu lắc đầu, lộ ra nụ cười: "Không, cái này gọi là ngân hàng, ngân hàng Đại Nhạn."

Cô bưng chén trà lên uống một ngụm, bên cạnh bày điểm tâm, thân thể cô thoáng thả lỏng, để cho mình bảo trì trạng thái thoải mái, thuận tiện để đào hố thời gian dài...

À không, là trình bày khái niệm cùng với tìm kiếm nhà đầu tư thiên thần.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng Đại Nhạn? Nhưng trẫm thấy nghiệp vụ này rất giống tiền trang."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nếu là tiền trang thì không hẳn là không thể."

Tiền trang đương thời đều thuộc về thế gia cực lớn, tỷ như Dung Chiêu muốn đổi ngân phiếu sẽ đi Vĩnh Nghiệp tiền trang, tiền trang này thuộc về kinh thành thế gia, Đặng gia.

Cũng chính là nhà mẹ của Đặng Thường Nam.

Tiền trang đều ở trong tay đại thế gia, người bình thường không dám nhúng tay.

Dù sao tiền trang là nơi bọn họ gửi tiền, đem ngân lượng đổi thành ngân phiếu, khi cần lại mang ngân phiếu đổi thành ngân lượng.

Liên quan đến ngân lượng, người không có bản lĩnh tuyệt đối không làm được.

Mà khi đổi ngân phiếu cũng phải đưa tiền cho tiền trang, tương tự như nhí bản quản. Tiền trang cũng không thể giữ tiền không công cho các ngươi a?

Người cần đến ngân phiếu đều không phải người bình thường, tiền trang bình thường cũng không dám làm mất tiền của bọn họ, tác dụng chính là hỗ trợ bảo quản ngân lượng.

Mấy năm nay bọn họ cũng có nghiệp vụ cho vay, có điều lợi tức giống như vay nặng lãi.

Tiền trang triều Đại Nhạn và tiền trang trong trí nhớ của Dung Chiêu không giống nhau, bởi vì tiền trang cũng không kiếm được nhiều tiền, cho vay cũng không nhiều, cho nên bọn họ còn kèm theo một sản nghiệp là... hiệu cầm đồ.

Dung Chiêu nếu như muốn mở tiền trang, Vĩnh Minh Đế ngược lại không phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-564.html.]

Mượn cái này phát hành ngân phiếu, bảo quản tiền ở chỗ mình cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Dung Chiêu lại lắc đầu, nhấn mạnh: "Ngân hàng là ngân hàng, tiền trang là tiền trang, Hoàng thượng có nhìn thấy mấy nghiệp vụ trên bản kế hoạch của ta không?"

Cô mở ra vài trang trong bản kế hoạch cho Vĩnh Minh Đế xem, đồng thời giải thích: "Đây là nghiệp vụ của ngân hàng, gửi tiền thì giống tiền trang, chỉ là tiền trang đổi thành ngân phiếu, khi rút cần đưa phí bảo quản."

"Nhưng ngân hàng thì khác, tiền để trong ngân hàng chỉ cần lấy phiếu gửi tiền, căn cứ vào số lượng tiền gửi, mỗi ngày có thể nhận được một ít lãi suất, nếu gửi định kỳ thì lãi suất càng cao."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng bảo quản bạc, nhưng lại cho người bảo quản tiền lãi?"

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu: "Tiền của bọn họ để ở chỗ chúng ta, chúng ta cầm đi dùng, tương đương với mượn tiền của bọn họ, sao có thể không trả lãi?"

Vĩnh Minh Đế vẫn cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cách này của ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ chỉ gửi tiền ở ngân hàng, lúc nào cũng có thể rút ra, nếu ngân hàng lấy dùng thì lấy gì trả lại cho bọn họ?"

Đây là điều Vĩnh Minh Đế không hiểu được.

Dùng lợi tức thu hút người ta gửi tiền, nhưng đợi đến khi đối phương rút tiền thì ngân hàng phải đưa cho bọn họ nhiều hơn số tiền gửi vào!

Dung Chiêu cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Bọn họ không có khả năng cùng lúc rút hết tiền hơn nữa có lãi suất sẽ có người đi tiết kiệm định kỳ nửa năm, một năm. Có thể đảo đảm bọn họ trong vòng nửa năm, một năm sẽ không sử dụng số tiền này."

"Hoàng thượng, người xem nghiệp vụ cho vay này đi, ngân hàng cũng lấy tiền của người gửi tiết kiệm đem cho vay, tiền lãi cao hơn tiền lãi gửi tiền, có ra có vào, đây chính là thu nhập của ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Một lát sau, hắn hỏi: "Ngân hàng kiếm tiền bằng cách ăn tiền chênh lệch giữa lãi suất cho vay và tiền gửi?"

Dung Chiêu lại lắc đầu.

Cô lật kế hoạch sang trang khác, cười nói: "Ngân hàng cũng có bộ phận thương mại riêng, thần gọi nó là thị trường giao dịch."

Vĩnh Minh Đế càng hoang mang.

"Thị trường giao dịch là nơi do ngân hàng cung cấp, dùng để giao dịch hàng hóa lớn, giá cả ổn định. Tỷ như gần đây kinh thành thiếu lương thực, mỗi ngày đều có thương nhân vận chuyển lương thực vào kinh, lương thực của bọn họ ở kinh thành tìm bán cho người mua lớn, sau đó lại mua những hàng hóa bọn họ muốn mua ở kinh thành, vận chuyển đến nơi khác bán, cứ như vậy thương đội mới có lời." Dung Chiêu kiên nhẫn giải thích cho Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

Hắn không hiểu rõ lắm chuyện kinh doanh, nhưng hắn có thể nghe hiểu lời giải thích của Dung Chiêu.

Huống hồ gần đây lương thảo đều bị người của Hộ bộ mua hết, thời gian trước thiếu tiền, mỗi ngày Từ thượng thư đều cằn nhằn lương thảo khó mua, giá cả lại đắt đỏ.

Dung Chiêu tiếp tục: "Thị trường giao dịch chính là nơi bọn họ có thể trực tiếp treo đơn mua bán hàng hóa lớn, sau khi vận chuyển hàng hóa tới, trực tiếp đưa lên thị trường giao dịch, các thương nhân khác và thương nhân bản địa có thể trực tiếp mua ở thị trường giao dịch, bọn họ bán xong hàng hoa lại mua hàng hóa cần thiết từ người khác, thị trường giao dịch sẽ rút một phần doanh thu cực thấp từ chỗ người bán."

"Nếu còn cần hàng hóa khác, hoặc là mua bán lớn khác, bọn họ còn có thể ở thị trường giao dịch trao đổi, lập khế ước ngân hàng, được ngân hàng bảo lãnh. Nếu có một bên vi phạm hợp đồng, bên kia cũng có thể dựa theo khế ước từ ngân hàng lấy đi tiền ký quỹ thế chấp của bên vi phạm hợp đồng, ngân hàng sẽ đảm bảo hợp tác cho bọn họ, bọn họ dựa theo tỷ lệ chia tiền hoa hồng cho ngân hàng." nhân giao dịch đều rất cẩn thận, phần lớn đều là mang theo hàng hóa trực tiếp mua bán và giao dịch.
 
Chương 564


Mà Dung Chiêu thì lại đang bận rộn chuẩn bị cho sản nghiệp quan trọng nhất của cô.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế mang theo hoang mang khó hiểu mở miệng: "A Chiêu, kế hoạch này của ngươi quá phức tạp, trẫm có vài chỗ không rõ lắm, ngươi giải thích cặn kẽ lại cho trẫm."

Dung Chiêu cung kính nói: "Mời Hoàng thượng nói."

Vĩnh Minh Đế đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại hai thái giám được tín nhiệm nhất ở bên trong hầu hạ, có thể thấy được tính riêng tư của cuộc nói chuyện này.

Vĩnh Minh Đế chần chờ: "Việc làm ăn này của ngươi là... tiền trang?"

Dung Chiêu lắc đầu, lộ ra nụ cười: "Không, cái này gọi là ngân hàng, ngân hàng Đại Nhạn."

Cô bưng chén trà lên uống một ngụm, bên cạnh bày điểm tâm, thân thể cô thoáng thả lỏng, để cho mình bảo trì trạng thái thoải mái, thuận tiện để đào hố thời gian dài...

À không, là trình bày khái niệm cùng với tìm kiếm nhà đầu tư thiên thần.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng Đại Nhạn? Nhưng trẫm thấy nghiệp vụ này rất giống tiền trang."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nếu là tiền trang thì không hẳn là không thể."

Tiền trang đương thời đều thuộc về thế gia cực lớn, tỷ như Dung Chiêu muốn đổi ngân phiếu sẽ đi Vĩnh Nghiệp tiền trang, tiền trang này thuộc về kinh thành thế gia, Đặng gia.

Cũng chính là nhà mẹ của Đặng Thường Nam.

Tiền trang đều ở trong tay đại thế gia, người bình thường không dám nhúng tay.

Dù sao tiền trang là nơi bọn họ gửi tiền, đem ngân lượng đổi thành ngân phiếu, khi cần lại mang ngân phiếu đổi thành ngân lượng.

Liên quan đến ngân lượng, người không có bản lĩnh tuyệt đối không làm được.

Mà khi đổi ngân phiếu cũng phải đưa tiền cho tiền trang, tương tự như nhí bản quản. Tiền trang cũng không thể giữ tiền không công cho các ngươi a?

Người cần đến ngân phiếu đều không phải người bình thường, tiền trang bình thường cũng không dám làm mất tiền của bọn họ, tác dụng chính là hỗ trợ bảo quản ngân lượng.

Mấy năm nay bọn họ cũng có nghiệp vụ cho vay, có điều lợi tức giống như vay nặng lãi.

Tiền trang triều Đại Nhạn và tiền trang trong trí nhớ của Dung Chiêu không giống nhau, bởi vì tiền trang cũng không kiếm được nhiều tiền, cho vay cũng không nhiều, cho nên bọn họ còn kèm theo một sản nghiệp là... hiệu cầm đồ.

Dung Chiêu nếu như muốn mở tiền trang, Vĩnh Minh Đế ngược lại không phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-564.html.]

Mượn cái này phát hành ngân phiếu, bảo quản tiền ở chỗ mình cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Dung Chiêu lại lắc đầu, nhấn mạnh: "Ngân hàng là ngân hàng, tiền trang là tiền trang, Hoàng thượng có nhìn thấy mấy nghiệp vụ trên bản kế hoạch của ta không?"

Cô mở ra vài trang trong bản kế hoạch cho Vĩnh Minh Đế xem, đồng thời giải thích: "Đây là nghiệp vụ của ngân hàng, gửi tiền thì giống tiền trang, chỉ là tiền trang đổi thành ngân phiếu, khi rút cần đưa phí bảo quản."

"Nhưng ngân hàng thì khác, tiền để trong ngân hàng chỉ cần lấy phiếu gửi tiền, căn cứ vào số lượng tiền gửi, mỗi ngày có thể nhận được một ít lãi suất, nếu gửi định kỳ thì lãi suất càng cao."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng bảo quản bạc, nhưng lại cho người bảo quản tiền lãi?"

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu: "Tiền của bọn họ để ở chỗ chúng ta, chúng ta cầm đi dùng, tương đương với mượn tiền của bọn họ, sao có thể không trả lãi?"

Vĩnh Minh Đế vẫn cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cách này của ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ chỉ gửi tiền ở ngân hàng, lúc nào cũng có thể rút ra, nếu ngân hàng lấy dùng thì lấy gì trả lại cho bọn họ?"

Đây là điều Vĩnh Minh Đế không hiểu được.

Dùng lợi tức thu hút người ta gửi tiền, nhưng đợi đến khi đối phương rút tiền thì ngân hàng phải đưa cho bọn họ nhiều hơn số tiền gửi vào!

Dung Chiêu cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Bọn họ không có khả năng cùng lúc rút hết tiền hơn nữa có lãi suất sẽ có người đi tiết kiệm định kỳ nửa năm, một năm. Có thể đảo đảm bọn họ trong vòng nửa năm, một năm sẽ không sử dụng số tiền này."

"Hoàng thượng, người xem nghiệp vụ cho vay này đi, ngân hàng cũng lấy tiền của người gửi tiết kiệm đem cho vay, tiền lãi cao hơn tiền lãi gửi tiền, có ra có vào, đây chính là thu nhập của ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Một lát sau, hắn hỏi: "Ngân hàng kiếm tiền bằng cách ăn tiền chênh lệch giữa lãi suất cho vay và tiền gửi?"

Dung Chiêu lại lắc đầu.

Cô lật kế hoạch sang trang khác, cười nói: "Ngân hàng cũng có bộ phận thương mại riêng, thần gọi nó là thị trường giao dịch."

Vĩnh Minh Đế càng hoang mang.

"Thị trường giao dịch là nơi do ngân hàng cung cấp, dùng để giao dịch hàng hóa lớn, giá cả ổn định. Tỷ như gần đây kinh thành thiếu lương thực, mỗi ngày đều có thương nhân vận chuyển lương thực vào kinh, lương thực của bọn họ ở kinh thành tìm bán cho người mua lớn, sau đó lại mua những hàng hóa bọn họ muốn mua ở kinh thành, vận chuyển đến nơi khác bán, cứ như vậy thương đội mới có lời." Dung Chiêu kiên nhẫn giải thích cho Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

Hắn không hiểu rõ lắm chuyện kinh doanh, nhưng hắn có thể nghe hiểu lời giải thích của Dung Chiêu.

Huống hồ gần đây lương thảo đều bị người của Hộ bộ mua hết, thời gian trước thiếu tiền, mỗi ngày Từ thượng thư đều cằn nhằn lương thảo khó mua, giá cả lại đắt đỏ.

Dung Chiêu tiếp tục: "Thị trường giao dịch chính là nơi bọn họ có thể trực tiếp treo đơn mua bán hàng hóa lớn, sau khi vận chuyển hàng hóa tới, trực tiếp đưa lên thị trường giao dịch, các thương nhân khác và thương nhân bản địa có thể trực tiếp mua ở thị trường giao dịch, bọn họ bán xong hàng hoa lại mua hàng hóa cần thiết từ người khác, thị trường giao dịch sẽ rút một phần doanh thu cực thấp từ chỗ người bán."

"Nếu còn cần hàng hóa khác, hoặc là mua bán lớn khác, bọn họ còn có thể ở thị trường giao dịch trao đổi, lập khế ước ngân hàng, được ngân hàng bảo lãnh. Nếu có một bên vi phạm hợp đồng, bên kia cũng có thể dựa theo khế ước từ ngân hàng lấy đi tiền ký quỹ thế chấp của bên vi phạm hợp đồng, ngân hàng sẽ đảm bảo hợp tác cho bọn họ, bọn họ dựa theo tỷ lệ chia tiền hoa hồng cho ngân hàng." nhân giao dịch đều rất cẩn thận, phần lớn đều là mang theo hàng hóa trực tiếp mua bán và giao dịch.
 
Chương 565


Như vậy khó tránh khỏi bất tiện, vả lại bởi vì hàng hóa tổn thất mà có thể bán với giá thấp, hoặc có khi chỉ mua được hàng hóa giá cao.

Nếu có thể thương lượng trước mà không lo đối phương vi phạm hợp đồng, giao dịch đúng giờ đúng địa điểm, không chỉ thuận tiện mà còn dễ kiếm tiền hơn, giảm thiểu tổn thất hàng hóa và tính không xác định.

Đối với địa điểm giao dịch, ngân hàng sẽ nằm rải rác khắp Đại Nhạn, thị trường giao dịch cũng sẽ nằm rải rác khắp các châu.

Không phải cực kỳ thuận tiện sao?

Vĩnh Minh Đế nghe đến nhập thần, cau mày.

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tiếp tục: "Kinh thành là quốc đô của Đại Nhạn triều, các châu lại có đặc sắc của các châu, thị trường giao dịch này nhất định có thể thực hiện được, nhất là ở thành phố cảng, thần khẳng định thị trường giao dịch lớn nhất sẽ ở Giao Châu."

"Thị trường giao dịch và ngân hàng là một thể, hỗ trợ lẫn nhau, hàng hóa lớn của thương nhân đều giao dịch ở thị trường giao dịch, bọn họ còn có thể mang ngân lượng trên người sao? Cho dù là mang đi gửi hay làm tiền ký quỹ, hoặc là rút tiền, dùng để mua hàng hóa ở ngân hàng, bọn họ đều sẽ mang tiền đặt ở ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lúc rõ lúc không, mày nhíu chặt hơn.

Dung Chiêu rót cho mình một ly trà, sau đó cười nói: "Hoàng thượng, người cứ coi tiền trong ngân hàng là một ly trà, mà đáy cốc có một lỗ hổng, nước trà sẽ chảy ra ngoài, nhưng chỉ cần phía trên rót trà, ly trà này vẫn luôn đầy."

Chân mày Vĩnh Minh Đế buông lỏng, hắn hiểu rồi.

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Cho nên ngân hàng mỗi ngày đều có một lượng lớn ngân lượng đi vào, nhưng cũng có một lượng lớn tiền bạc phải đi ra, nhưng chỉ cần chúng ta linh hoạt thì sẽ có một số tiền lớn không thay đổi có thể sử dụng?"

Dung Chiêu cười gật đầu, lại lắc đầu.

Vĩnh Minh Đế không hiểu.

Dung Chiêu nói: "Nhưng như vậy còn xa mới đủ, khoản tiền này vĩnh viễn đều ở ngân hàng, nó không phải tiền thuộc về ngân hàng, mà là thuộc về dân chúng. Tiền gửi, chênh lệch lãi suất cho vay, hoa hồng của thị trường giao dịch, tuy có lợi nhuận, nhưng thần cảm thấy còn chưa đủ." Nụ cười trên môi Dung Chiêu càng sâu, tự tin nói,"Số tiền này không thuộc về ngân hàng, nhưng nó ở ngân hàng, ngân hàng có thể dùng nó kiếm tiền."

Dung Chiêu lật đến một trang khác của bản kế hoạch, chỉ vào bản đồ hình bánh vẽ trên đó, lộ ra nụ cười: "Tiền này chia làm hai phần, một phần dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng, mà một phần khác thì dùng để thương mại, phần thương mại này phải kiếm lại tất cả tiền, hơn nữa còn phải kiếm tiền."

"Mậu dịch?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Hắn lại hỏi: "Làm sao có thể đảm bảo kiếm tiền từ thương mại?"

Tiền là một cái bánh, chỉ chia một phần đi mậu dịch lại muốn kiếm được toàn bộ tiền bánh, thậm chí là nhiều hơn, có thể được sao?

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng còn nhớ lúc trước thần từng nói hải ngoại còn có vô số đại lục không?"

Vĩnh Minh Đế đương nhiên nhớ rõ.

Đó là lúc tòa soạn báo vừa mới xác định nữ biên tập, cũng là lần đầu tiên Dung Chiêu lên triều.

Cô nhắc đến nguy cơ Bắc Yến Tây Bát, cũng nhắc đến hải ngoại đại lục.

Hắn gật đầu.

Dung Chiêu lại nói: "Ngân hàng phải làm thương mại trên nước và trên biển, lợi nhuận thương mại trên nước không tính là quá cao, nhưng ổn định. Thương mại trên biển không tính là quá ổn định, nhưng lãi kếch sù."

Cô chưa bao giờ từ bỏ hải mậu.

Vĩnh Minh Đế cau mày, lập tức phản đối: "Thủy mậu khả thi, hải mậu cũng chỉ có thể đi Cao Ly, xuất hải không được, tiền triều ba lần xuất hải đều thất bại."

Gần đây có đại thương nhân Kha gia đi đường biển và đường thủy, từ Cao Lệ vận chuyển rất nhiều lương thực trở về, khiến tình cảnh thiếu lương thực của Đại Nhạn trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng họ chỉ dám đi dọc theo bờ biển đến Cao Lệ, không dám thực sự ra khơi.

Dung Chiêu lắc đầu, cô lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy, sau đó nói với Vĩnh Minh Đế: "Ba lần xuất hải trước không phải đều thất bại, lần thứ ba thật sự đã thành công, tin đồn Giao Châu không phải là giả, năm ngoái thần đã phái người đi Giao Châu điều tra, trằn trọc mấy tháng rốt cuộc xác định Vĩnh Minh Đế lật qua mấy tờ giấy Dung Chiêu đưa tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-565.html.]

Trong đó có một phong thư cũ kỹ đến từ một thuyền viên ra khơi ở lần thứ ba, tờ tiếp theo là chứng cứ điều tra xác định phong thư này là thật.

Nội dung phong thư này rất đơn giản, nói cách khác bọn họ bị hải tặc cướp, người này bèn viết thư cho vợ con trong nhà bàn giao hậu sự, đồng thời hi vọng người nhìn thấy thư đi báo quan, hải tặc đã cướp đi ngân lượng kếch xù.

Tờ tiếp theo là kết quả thẩm vấn của một lão hải tặc.

Dung Chiêu: "Đây là chuyện tiền triều cuối kỳ, cho nên còn có dấu vết có thể lần theo, hải ngoại đích xác có đại lục, hơn nữa lợi nhuận của hải mậu từ mấy chục, trăm lần trở lên!"

Con số này quả thật rất hấp dẫn, nhưng Vĩnh Minh Đế nhìn cô chằm chằm: "Nhưng tiền triều ba lần đầu thất bại."

Lời này hắn đã nói qua, nhưng lần này ý tứ bất đồng.

Tiền triều ba lần đều thất bại, ngươi liền có thể thành công?

Đôi mắt Dung Chiêu ánh lên nghiêm túc trước nay chưa từng có, cô kiên định đáp: "Đúng vậy, thần nhất định sẽ thành công, tiền triều thất bại là ở thuyền, thần muốn xây dựng xưởng đóng tàu ở Giao Châu, cùng với pháo mà Công bộ của Cẩn vương đang nghiên cứu, đảm bảo mậu dịch biển có thể thuận lợi."

"Cho nên thần nói, thị trường giao dịch lớn nhất nhất định ở Giao Châu, lợi ích mậu dịch biển mang lại tuyệt đối vượt quá tưởng tượng."

Giao Châu là châu quận cực nam của Đại Nhạn triều, gần biển.

Vĩnh Minh Đế vẫn lắc đầu: "Xây xưởng đóng tàu rất tốn kém, mà một khi xuất hải thất bại, ngươi dùng hết cái bánh này cũng không bù được."

Dung Chiêu thập phần chắc chắn,"Ngoại trừ mậu dịch biển, còn có lợi nhuận mậu dịch trên nước, cùng với lợi nhuận của ngân hàng, mấy phần lợi nhuận này cũng đủ ứng phó."

"Và phần chỉ tiêu là tiền đóng tàu, để chia sẻ áp lực, sẽ có một thỏa thuận mua bán dài hạn trên thị trường thương mại, được gọi là - cổ phần trong thương mại hàng hải."

"Tính toán ngân sách dùng để đầu tư của một con tàu, người đầu tư nhập cổ phần theo tỷ lệ, khi tàu quay lại, lợi nhuận được chia theo tỷ lệ nhập cổ phần."

Vĩnh Minh Đế chăm chú nhìn cô: "Sẽ có người đầu tư tiền vào chuyện này?" có người dám."

Dung Chiêu ngồi đó, rõ ràng lười nhác lại tự có một cỗ khí độ cùng tự tin, khóe miệng cô mang theo nụ cười, mắt phượng sâu không thấy đáy, thanh âm thong dong tỉnh táo: "Huống hồ, mỗi một chiếc thuyền đều có một phần ba đầu tư đều đến từ An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, thần muốn làm đại sinh ý này, còn muốn xem có bao nhiêu thế gia, thương nhân, quan viên triều đình nguyện ý lên thuyền!"

Cô muốn kinh doanh.

Phải xem bao nhiêu người tin tưởng cô, nguyện ý dám lên thuyền của cô.

Mà phần tự tin này cùng với bảo đảm, đến từ tất cả kinh doanh lúc trước của cô, đến từ Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, tòa soạn báo, Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường.

Cô tốn thời gian lâu như vậy, đưa ấn tượng "đi theo Dung Chiêu có thể kiếm tiền" cắm vào trong lòng mọi người.

Chính là vì ngày này.

Ngân hàng là cửa ải cuối cùng.

Cô muốn Phúc Lộc Hiên cùng Phúc Lộc Trang lót đường ở phía trước, cô muốn Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường hộ giá, còn muốn tòa soạn báo giám sát.

Chuyện ngân hàng, chỉ cần một sai lầm là có thể hại nước.

Cô cần phải chuẩn bị chu đáo.

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt, hắn không nghĩ Dung Chiêu rốt cuộc có thể để cho bao nhiêu người đầu tư tiền.

Hắn mở mắt, hỏi: "Việc làm ăn này của ngươi cũng không kiếm được tiền cho triều đình, ngươi nói nó nhiều tiền hơn thương hội ở đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, nở nụ cười: "Hoàng thượng có phải không xem trang cuối cùng của bản kế hoạch?"

Cô vươn tay giúp hắn mở ra một trang cuối cùng,"Ngân hàng cũng là thuộc về triều đình, triều đình muốn tiền có thể dùng ngân hàng phát hành - quốc trái."
 
Chương 565


Như vậy khó tránh khỏi bất tiện, vả lại bởi vì hàng hóa tổn thất mà có thể bán với giá thấp, hoặc có khi chỉ mua được hàng hóa giá cao.

Nếu có thể thương lượng trước mà không lo đối phương vi phạm hợp đồng, giao dịch đúng giờ đúng địa điểm, không chỉ thuận tiện mà còn dễ kiếm tiền hơn, giảm thiểu tổn thất hàng hóa và tính không xác định.

Đối với địa điểm giao dịch, ngân hàng sẽ nằm rải rác khắp Đại Nhạn, thị trường giao dịch cũng sẽ nằm rải rác khắp các châu.

Không phải cực kỳ thuận tiện sao?

Vĩnh Minh Đế nghe đến nhập thần, cau mày.

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tiếp tục: "Kinh thành là quốc đô của Đại Nhạn triều, các châu lại có đặc sắc của các châu, thị trường giao dịch này nhất định có thể thực hiện được, nhất là ở thành phố cảng, thần khẳng định thị trường giao dịch lớn nhất sẽ ở Giao Châu."

"Thị trường giao dịch và ngân hàng là một thể, hỗ trợ lẫn nhau, hàng hóa lớn của thương nhân đều giao dịch ở thị trường giao dịch, bọn họ còn có thể mang ngân lượng trên người sao? Cho dù là mang đi gửi hay làm tiền ký quỹ, hoặc là rút tiền, dùng để mua hàng hóa ở ngân hàng, bọn họ đều sẽ mang tiền đặt ở ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lúc rõ lúc không, mày nhíu chặt hơn.

Dung Chiêu rót cho mình một ly trà, sau đó cười nói: "Hoàng thượng, người cứ coi tiền trong ngân hàng là một ly trà, mà đáy cốc có một lỗ hổng, nước trà sẽ chảy ra ngoài, nhưng chỉ cần phía trên rót trà, ly trà này vẫn luôn đầy."

Chân mày Vĩnh Minh Đế buông lỏng, hắn hiểu rồi.

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Cho nên ngân hàng mỗi ngày đều có một lượng lớn ngân lượng đi vào, nhưng cũng có một lượng lớn tiền bạc phải đi ra, nhưng chỉ cần chúng ta linh hoạt thì sẽ có một số tiền lớn không thay đổi có thể sử dụng?"

Dung Chiêu cười gật đầu, lại lắc đầu.

Vĩnh Minh Đế không hiểu.

Dung Chiêu nói: "Nhưng như vậy còn xa mới đủ, khoản tiền này vĩnh viễn đều ở ngân hàng, nó không phải tiền thuộc về ngân hàng, mà là thuộc về dân chúng. Tiền gửi, chênh lệch lãi suất cho vay, hoa hồng của thị trường giao dịch, tuy có lợi nhuận, nhưng thần cảm thấy còn chưa đủ." Nụ cười trên môi Dung Chiêu càng sâu, tự tin nói,"Số tiền này không thuộc về ngân hàng, nhưng nó ở ngân hàng, ngân hàng có thể dùng nó kiếm tiền."

Dung Chiêu lật đến một trang khác của bản kế hoạch, chỉ vào bản đồ hình bánh vẽ trên đó, lộ ra nụ cười: "Tiền này chia làm hai phần, một phần dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng, mà một phần khác thì dùng để thương mại, phần thương mại này phải kiếm lại tất cả tiền, hơn nữa còn phải kiếm tiền."

"Mậu dịch?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Hắn lại hỏi: "Làm sao có thể đảm bảo kiếm tiền từ thương mại?"

Tiền là một cái bánh, chỉ chia một phần đi mậu dịch lại muốn kiếm được toàn bộ tiền bánh, thậm chí là nhiều hơn, có thể được sao?

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng còn nhớ lúc trước thần từng nói hải ngoại còn có vô số đại lục không?"

Vĩnh Minh Đế đương nhiên nhớ rõ.

Đó là lúc tòa soạn báo vừa mới xác định nữ biên tập, cũng là lần đầu tiên Dung Chiêu lên triều.

Cô nhắc đến nguy cơ Bắc Yến Tây Bát, cũng nhắc đến hải ngoại đại lục.

Hắn gật đầu.

Dung Chiêu lại nói: "Ngân hàng phải làm thương mại trên nước và trên biển, lợi nhuận thương mại trên nước không tính là quá cao, nhưng ổn định. Thương mại trên biển không tính là quá ổn định, nhưng lãi kếch sù."

Cô chưa bao giờ từ bỏ hải mậu.

Vĩnh Minh Đế cau mày, lập tức phản đối: "Thủy mậu khả thi, hải mậu cũng chỉ có thể đi Cao Ly, xuất hải không được, tiền triều ba lần xuất hải đều thất bại."

Gần đây có đại thương nhân Kha gia đi đường biển và đường thủy, từ Cao Lệ vận chuyển rất nhiều lương thực trở về, khiến tình cảnh thiếu lương thực của Đại Nhạn trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng họ chỉ dám đi dọc theo bờ biển đến Cao Lệ, không dám thực sự ra khơi.

Dung Chiêu lắc đầu, cô lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy, sau đó nói với Vĩnh Minh Đế: "Ba lần xuất hải trước không phải đều thất bại, lần thứ ba thật sự đã thành công, tin đồn Giao Châu không phải là giả, năm ngoái thần đã phái người đi Giao Châu điều tra, trằn trọc mấy tháng rốt cuộc xác định Vĩnh Minh Đế lật qua mấy tờ giấy Dung Chiêu đưa tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-565.html.]

Trong đó có một phong thư cũ kỹ đến từ một thuyền viên ra khơi ở lần thứ ba, tờ tiếp theo là chứng cứ điều tra xác định phong thư này là thật.

Nội dung phong thư này rất đơn giản, nói cách khác bọn họ bị hải tặc cướp, người này bèn viết thư cho vợ con trong nhà bàn giao hậu sự, đồng thời hi vọng người nhìn thấy thư đi báo quan, hải tặc đã cướp đi ngân lượng kếch xù.

Tờ tiếp theo là kết quả thẩm vấn của một lão hải tặc.

Dung Chiêu: "Đây là chuyện tiền triều cuối kỳ, cho nên còn có dấu vết có thể lần theo, hải ngoại đích xác có đại lục, hơn nữa lợi nhuận của hải mậu từ mấy chục, trăm lần trở lên!"

Con số này quả thật rất hấp dẫn, nhưng Vĩnh Minh Đế nhìn cô chằm chằm: "Nhưng tiền triều ba lần đầu thất bại."

Lời này hắn đã nói qua, nhưng lần này ý tứ bất đồng.

Tiền triều ba lần đều thất bại, ngươi liền có thể thành công?

Đôi mắt Dung Chiêu ánh lên nghiêm túc trước nay chưa từng có, cô kiên định đáp: "Đúng vậy, thần nhất định sẽ thành công, tiền triều thất bại là ở thuyền, thần muốn xây dựng xưởng đóng tàu ở Giao Châu, cùng với pháo mà Công bộ của Cẩn vương đang nghiên cứu, đảm bảo mậu dịch biển có thể thuận lợi."

"Cho nên thần nói, thị trường giao dịch lớn nhất nhất định ở Giao Châu, lợi ích mậu dịch biển mang lại tuyệt đối vượt quá tưởng tượng."

Giao Châu là châu quận cực nam của Đại Nhạn triều, gần biển.

Vĩnh Minh Đế vẫn lắc đầu: "Xây xưởng đóng tàu rất tốn kém, mà một khi xuất hải thất bại, ngươi dùng hết cái bánh này cũng không bù được."

Dung Chiêu thập phần chắc chắn,"Ngoại trừ mậu dịch biển, còn có lợi nhuận mậu dịch trên nước, cùng với lợi nhuận của ngân hàng, mấy phần lợi nhuận này cũng đủ ứng phó."

"Và phần chỉ tiêu là tiền đóng tàu, để chia sẻ áp lực, sẽ có một thỏa thuận mua bán dài hạn trên thị trường thương mại, được gọi là - cổ phần trong thương mại hàng hải."

"Tính toán ngân sách dùng để đầu tư của một con tàu, người đầu tư nhập cổ phần theo tỷ lệ, khi tàu quay lại, lợi nhuận được chia theo tỷ lệ nhập cổ phần."

Vĩnh Minh Đế chăm chú nhìn cô: "Sẽ có người đầu tư tiền vào chuyện này?" có người dám."

Dung Chiêu ngồi đó, rõ ràng lười nhác lại tự có một cỗ khí độ cùng tự tin, khóe miệng cô mang theo nụ cười, mắt phượng sâu không thấy đáy, thanh âm thong dong tỉnh táo: "Huống hồ, mỗi một chiếc thuyền đều có một phần ba đầu tư đều đến từ An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, thần muốn làm đại sinh ý này, còn muốn xem có bao nhiêu thế gia, thương nhân, quan viên triều đình nguyện ý lên thuyền!"

Cô muốn kinh doanh.

Phải xem bao nhiêu người tin tưởng cô, nguyện ý dám lên thuyền của cô.

Mà phần tự tin này cùng với bảo đảm, đến từ tất cả kinh doanh lúc trước của cô, đến từ Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, tòa soạn báo, Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường.

Cô tốn thời gian lâu như vậy, đưa ấn tượng "đi theo Dung Chiêu có thể kiếm tiền" cắm vào trong lòng mọi người.

Chính là vì ngày này.

Ngân hàng là cửa ải cuối cùng.

Cô muốn Phúc Lộc Hiên cùng Phúc Lộc Trang lót đường ở phía trước, cô muốn Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường hộ giá, còn muốn tòa soạn báo giám sát.

Chuyện ngân hàng, chỉ cần một sai lầm là có thể hại nước.

Cô cần phải chuẩn bị chu đáo.

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt, hắn không nghĩ Dung Chiêu rốt cuộc có thể để cho bao nhiêu người đầu tư tiền.

Hắn mở mắt, hỏi: "Việc làm ăn này của ngươi cũng không kiếm được tiền cho triều đình, ngươi nói nó nhiều tiền hơn thương hội ở đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, nở nụ cười: "Hoàng thượng có phải không xem trang cuối cùng của bản kế hoạch?"

Cô vươn tay giúp hắn mở ra một trang cuối cùng,"Ngân hàng cũng là thuộc về triều đình, triều đình muốn tiền có thể dùng ngân hàng phát hành - quốc trái."
 
Chương 565


Như vậy khó tránh khỏi bất tiện, vả lại bởi vì hàng hóa tổn thất mà có thể bán với giá thấp, hoặc có khi chỉ mua được hàng hóa giá cao.

Nếu có thể thương lượng trước mà không lo đối phương vi phạm hợp đồng, giao dịch đúng giờ đúng địa điểm, không chỉ thuận tiện mà còn dễ kiếm tiền hơn, giảm thiểu tổn thất hàng hóa và tính không xác định.

Đối với địa điểm giao dịch, ngân hàng sẽ nằm rải rác khắp Đại Nhạn, thị trường giao dịch cũng sẽ nằm rải rác khắp các châu.

Không phải cực kỳ thuận tiện sao?

Vĩnh Minh Đế nghe đến nhập thần, cau mày.

Dung Chiêu uống một ngụm trà, tiếp tục: "Kinh thành là quốc đô của Đại Nhạn triều, các châu lại có đặc sắc của các châu, thị trường giao dịch này nhất định có thể thực hiện được, nhất là ở thành phố cảng, thần khẳng định thị trường giao dịch lớn nhất sẽ ở Giao Châu."

"Thị trường giao dịch và ngân hàng là một thể, hỗ trợ lẫn nhau, hàng hóa lớn của thương nhân đều giao dịch ở thị trường giao dịch, bọn họ còn có thể mang ngân lượng trên người sao? Cho dù là mang đi gửi hay làm tiền ký quỹ, hoặc là rút tiền, dùng để mua hàng hóa ở ngân hàng, bọn họ đều sẽ mang tiền đặt ở ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lúc rõ lúc không, mày nhíu chặt hơn.

Dung Chiêu rót cho mình một ly trà, sau đó cười nói: "Hoàng thượng, người cứ coi tiền trong ngân hàng là một ly trà, mà đáy cốc có một lỗ hổng, nước trà sẽ chảy ra ngoài, nhưng chỉ cần phía trên rót trà, ly trà này vẫn luôn đầy."

Chân mày Vĩnh Minh Đế buông lỏng, hắn hiểu rồi.

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Cho nên ngân hàng mỗi ngày đều có một lượng lớn ngân lượng đi vào, nhưng cũng có một lượng lớn tiền bạc phải đi ra, nhưng chỉ cần chúng ta linh hoạt thì sẽ có một số tiền lớn không thay đổi có thể sử dụng?"

Dung Chiêu cười gật đầu, lại lắc đầu.

Vĩnh Minh Đế không hiểu.

Dung Chiêu nói: "Nhưng như vậy còn xa mới đủ, khoản tiền này vĩnh viễn đều ở ngân hàng, nó không phải tiền thuộc về ngân hàng, mà là thuộc về dân chúng. Tiền gửi, chênh lệch lãi suất cho vay, hoa hồng của thị trường giao dịch, tuy có lợi nhuận, nhưng thần cảm thấy còn chưa đủ." Nụ cười trên môi Dung Chiêu càng sâu, tự tin nói,"Số tiền này không thuộc về ngân hàng, nhưng nó ở ngân hàng, ngân hàng có thể dùng nó kiếm tiền."

Dung Chiêu lật đến một trang khác của bản kế hoạch, chỉ vào bản đồ hình bánh vẽ trên đó, lộ ra nụ cười: "Tiền này chia làm hai phần, một phần dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng, mà một phần khác thì dùng để thương mại, phần thương mại này phải kiếm lại tất cả tiền, hơn nữa còn phải kiếm tiền."

"Mậu dịch?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Hắn lại hỏi: "Làm sao có thể đảm bảo kiếm tiền từ thương mại?"

Tiền là một cái bánh, chỉ chia một phần đi mậu dịch lại muốn kiếm được toàn bộ tiền bánh, thậm chí là nhiều hơn, có thể được sao?

Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng còn nhớ lúc trước thần từng nói hải ngoại còn có vô số đại lục không?"

Vĩnh Minh Đế đương nhiên nhớ rõ.

Đó là lúc tòa soạn báo vừa mới xác định nữ biên tập, cũng là lần đầu tiên Dung Chiêu lên triều.

Cô nhắc đến nguy cơ Bắc Yến Tây Bát, cũng nhắc đến hải ngoại đại lục.

Hắn gật đầu.

Dung Chiêu lại nói: "Ngân hàng phải làm thương mại trên nước và trên biển, lợi nhuận thương mại trên nước không tính là quá cao, nhưng ổn định. Thương mại trên biển không tính là quá ổn định, nhưng lãi kếch sù."

Cô chưa bao giờ từ bỏ hải mậu.

Vĩnh Minh Đế cau mày, lập tức phản đối: "Thủy mậu khả thi, hải mậu cũng chỉ có thể đi Cao Ly, xuất hải không được, tiền triều ba lần xuất hải đều thất bại."

Gần đây có đại thương nhân Kha gia đi đường biển và đường thủy, từ Cao Lệ vận chuyển rất nhiều lương thực trở về, khiến tình cảnh thiếu lương thực của Đại Nhạn trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng họ chỉ dám đi dọc theo bờ biển đến Cao Lệ, không dám thực sự ra khơi.

Dung Chiêu lắc đầu, cô lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy, sau đó nói với Vĩnh Minh Đế: "Ba lần xuất hải trước không phải đều thất bại, lần thứ ba thật sự đã thành công, tin đồn Giao Châu không phải là giả, năm ngoái thần đã phái người đi Giao Châu điều tra, trằn trọc mấy tháng rốt cuộc xác định Vĩnh Minh Đế lật qua mấy tờ giấy Dung Chiêu đưa tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-565.html.]

Trong đó có một phong thư cũ kỹ đến từ một thuyền viên ra khơi ở lần thứ ba, tờ tiếp theo là chứng cứ điều tra xác định phong thư này là thật.

Nội dung phong thư này rất đơn giản, nói cách khác bọn họ bị hải tặc cướp, người này bèn viết thư cho vợ con trong nhà bàn giao hậu sự, đồng thời hi vọng người nhìn thấy thư đi báo quan, hải tặc đã cướp đi ngân lượng kếch xù.

Tờ tiếp theo là kết quả thẩm vấn của một lão hải tặc.

Dung Chiêu: "Đây là chuyện tiền triều cuối kỳ, cho nên còn có dấu vết có thể lần theo, hải ngoại đích xác có đại lục, hơn nữa lợi nhuận của hải mậu từ mấy chục, trăm lần trở lên!"

Con số này quả thật rất hấp dẫn, nhưng Vĩnh Minh Đế nhìn cô chằm chằm: "Nhưng tiền triều ba lần đầu thất bại."

Lời này hắn đã nói qua, nhưng lần này ý tứ bất đồng.

Tiền triều ba lần đều thất bại, ngươi liền có thể thành công?

Đôi mắt Dung Chiêu ánh lên nghiêm túc trước nay chưa từng có, cô kiên định đáp: "Đúng vậy, thần nhất định sẽ thành công, tiền triều thất bại là ở thuyền, thần muốn xây dựng xưởng đóng tàu ở Giao Châu, cùng với pháo mà Công bộ của Cẩn vương đang nghiên cứu, đảm bảo mậu dịch biển có thể thuận lợi."

"Cho nên thần nói, thị trường giao dịch lớn nhất nhất định ở Giao Châu, lợi ích mậu dịch biển mang lại tuyệt đối vượt quá tưởng tượng."

Giao Châu là châu quận cực nam của Đại Nhạn triều, gần biển.

Vĩnh Minh Đế vẫn lắc đầu: "Xây xưởng đóng tàu rất tốn kém, mà một khi xuất hải thất bại, ngươi dùng hết cái bánh này cũng không bù được."

Dung Chiêu thập phần chắc chắn,"Ngoại trừ mậu dịch biển, còn có lợi nhuận mậu dịch trên nước, cùng với lợi nhuận của ngân hàng, mấy phần lợi nhuận này cũng đủ ứng phó."

"Và phần chỉ tiêu là tiền đóng tàu, để chia sẻ áp lực, sẽ có một thỏa thuận mua bán dài hạn trên thị trường thương mại, được gọi là - cổ phần trong thương mại hàng hải."

"Tính toán ngân sách dùng để đầu tư của một con tàu, người đầu tư nhập cổ phần theo tỷ lệ, khi tàu quay lại, lợi nhuận được chia theo tỷ lệ nhập cổ phần."

Vĩnh Minh Đế chăm chú nhìn cô: "Sẽ có người đầu tư tiền vào chuyện này?" có người dám."

Dung Chiêu ngồi đó, rõ ràng lười nhác lại tự có một cỗ khí độ cùng tự tin, khóe miệng cô mang theo nụ cười, mắt phượng sâu không thấy đáy, thanh âm thong dong tỉnh táo: "Huống hồ, mỗi một chiếc thuyền đều có một phần ba đầu tư đều đến từ An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, thần muốn làm đại sinh ý này, còn muốn xem có bao nhiêu thế gia, thương nhân, quan viên triều đình nguyện ý lên thuyền!"

Cô muốn kinh doanh.

Phải xem bao nhiêu người tin tưởng cô, nguyện ý dám lên thuyền của cô.

Mà phần tự tin này cùng với bảo đảm, đến từ tất cả kinh doanh lúc trước của cô, đến từ Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, tòa soạn báo, Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường.

Cô tốn thời gian lâu như vậy, đưa ấn tượng "đi theo Dung Chiêu có thể kiếm tiền" cắm vào trong lòng mọi người.

Chính là vì ngày này.

Ngân hàng là cửa ải cuối cùng.

Cô muốn Phúc Lộc Hiên cùng Phúc Lộc Trang lót đường ở phía trước, cô muốn Đoàn Đoàn cùng Vân Dung Phường hộ giá, còn muốn tòa soạn báo giám sát.

Chuyện ngân hàng, chỉ cần một sai lầm là có thể hại nước.

Cô cần phải chuẩn bị chu đáo.

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt, hắn không nghĩ Dung Chiêu rốt cuộc có thể để cho bao nhiêu người đầu tư tiền.

Hắn mở mắt, hỏi: "Việc làm ăn này của ngươi cũng không kiếm được tiền cho triều đình, ngươi nói nó nhiều tiền hơn thương hội ở đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, nở nụ cười: "Hoàng thượng có phải không xem trang cuối cùng của bản kế hoạch?"

Cô vươn tay giúp hắn mở ra một trang cuối cùng,"Ngân hàng cũng là thuộc về triều đình, triều đình muốn tiền có thể dùng ngân hàng phát hành - quốc trái."
 
Chương 566


Quốc trái?" Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, ánh mắt hoang mang.

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Vĩnh Minh Đế cầm bản kế hoạch lại gần, cẩn thận nhìn trang cuối cùng.

Nội dung kế hoạch này có chút sâu sắc, có rất nhiều thứ Vĩnh Minh Đế xem không hiểu cho nên hắn chỉ đơn giản xem lướt qua, cũng không lý giải từng chữ.

Đương nhiên, nếu như hắn có thể xem hiểu, sẽ không có không gian cho Dung Chiêu phát huy hôm nay.

Nội dung khó hiểu mới có vẻ cao cấp.

Nhà đầu tư không hiểu mới dễ lừa.

Dung Chiêu hiện tại đã giải thích cho Vĩnh Minh Đế khái niệm "ngân hàng", lại nhìn trang này, nội dung có vẻ dễ hiểu hơn rất nhiều, hắn xem rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

Dung Chiêu an tĩnh ngồi đối diện uống vài ngụm nước.

Vĩnh Minh Đế càng nhìn càng kinh hãi.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi buông bản kế hoạch trên tay xuống, thanh âm khàn khàn: "Chuyện quốc trái quả thật quan trọng hơn thương hội, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng lấy tín dụng của quốc gia ra làm bảo đảm có ý nghĩa vô cùng trọng đại, không thể phạm sai lầm."

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Đây là tầm mắt của Hoàng đế, dù hắn không biết quốc trái là gì, nhưng cũng có thể nhìn ra ý nghĩa quan trọng trong đó.

Mà phần quan trọng này lớn đến mức không thể phạm sai lầm.

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Đúng vậy, không thể phạm sai lầm, nhưng thần tin tưởng có Hoàng thượng, có thần, có ngân hàng, chuyện quốc trái tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm."

Vĩnh Minh Đế không nói gì.

Một lát sau, hắn lại hỏi: "Quốc trái trả như thế nào? Trẫm có thể lưu lại cơ nghiệp lớn cho hậu bối, nhưng không thể lưu lại một món nợ cho hậu thế."

Đây là lần đầu tiên Vĩnh Minh Đế đề cập đến "tương lai", đề cập đến... Người kế nhiệm. Nội tâm Dung Chiêu trong nháy mắt căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ung dung,"Sẽ không để lại nợ xấu, ngân hàng Đại Nhạn thành lập, tương lai nhất định thịnh vượng chứ không phải nợ xấu."

"Hộ bộ và quốc khố hàng năm đều có thu nhập, những thứ này đều có thể trả nợ, khi ngân hàng khai trương sẽ in ngân phiếu, có bao nhiêu ngân phiếu ở bên ngoài lưu động, ngân hàng có thể thu về bấy nhiêu tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-566.html.]

"Ngoài ra, tất cả lợi nhuận của ngân hàng đều thuộc về quốc gia".

Ngân hàng Đại Nhạn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn lâu mới đủ.

Dung Chiêu trước đó đã nói thu nhập lớn nhất của ngân hàng tương lai nằm ở mậu dịch, bao gồm thủy mậu và hải mậu.

Vĩnh Minh Đế trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nói: "Dùng tiền mượn được đi đánh cược hải mậu kia của ngươi?"

Dung Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn đối diện, lắc đầu: "Không phải đánh cược, là xem nhà đầu tư có nguyện ý tin tưởng thực lực của thần hay không."

Cô nhìn Vĩnh Minh Đế, cung kính rồi lại tự tin cười nói: "Cho nên Hoàng thượng có tin tưởng thần không?"

Vĩnh Minh Đế lại trầm mặc hồi lâu.

Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám đi vào.

Vĩnh Minh Đế lúc này nhíu mày, ánh mắt không vui: "Chuyện gì?"

Thái giám cúi đầu: "Cẩn vương cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo, còn cầu xin Hoàng thượng nhất định gặp hắn."

Vĩnh Minh Đế muốn cự tuyệt.

Chuyện hiện tại Vĩnh Minh Đế coi trọng nhất chính là chuyện Dung Chiêu đang nói.

Dung Chiêu lại nói: "Hoàng thượng, hay là gặp một lần đi, thần không vội."

Vĩnh Minh Đế gật đầu.

Thái giám rất nhanh dẫn Cẩn vương đi vào, Cẩn vương hành lễ.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ với Cẩn vương, thái độ hai người hết sức khách khí xa cách.

Vĩnh Minh Đế: "Có chuyện gì?"

Hắn vừa rồi rõ ràng là không vui, nhưng lúc này Cẩn vương mở miệng, hắn lại khôi phục bộ dáng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Cẩn vương tựa hồ cũng không để ý Dung Chiêu ở đây, cung kính nói: "Hoàng gia gia, Công bộ đã nghiên cứu ra thuốc nổ, Tuân đạo trưởng và nghệ nhân Công bộ cùng hợp lực chế tạo, hiện tại đã có thể sử dụng."

Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo cao hứng.

Trách không được hắn hiện tại muốn gặp Hoàng đế, hóa ra là vì báo tin vui.
 
Chương 566


Quốc trái?" Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, ánh mắt hoang mang.

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Vĩnh Minh Đế cầm bản kế hoạch lại gần, cẩn thận nhìn trang cuối cùng.

Nội dung kế hoạch này có chút sâu sắc, có rất nhiều thứ Vĩnh Minh Đế xem không hiểu cho nên hắn chỉ đơn giản xem lướt qua, cũng không lý giải từng chữ.

Đương nhiên, nếu như hắn có thể xem hiểu, sẽ không có không gian cho Dung Chiêu phát huy hôm nay.

Nội dung khó hiểu mới có vẻ cao cấp.

Nhà đầu tư không hiểu mới dễ lừa.

Dung Chiêu hiện tại đã giải thích cho Vĩnh Minh Đế khái niệm "ngân hàng", lại nhìn trang này, nội dung có vẻ dễ hiểu hơn rất nhiều, hắn xem rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

Dung Chiêu an tĩnh ngồi đối diện uống vài ngụm nước.

Vĩnh Minh Đế càng nhìn càng kinh hãi.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi buông bản kế hoạch trên tay xuống, thanh âm khàn khàn: "Chuyện quốc trái quả thật quan trọng hơn thương hội, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng lấy tín dụng của quốc gia ra làm bảo đảm có ý nghĩa vô cùng trọng đại, không thể phạm sai lầm."

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Đây là tầm mắt của Hoàng đế, dù hắn không biết quốc trái là gì, nhưng cũng có thể nhìn ra ý nghĩa quan trọng trong đó.

Mà phần quan trọng này lớn đến mức không thể phạm sai lầm.

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Đúng vậy, không thể phạm sai lầm, nhưng thần tin tưởng có Hoàng thượng, có thần, có ngân hàng, chuyện quốc trái tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm."

Vĩnh Minh Đế không nói gì.

Một lát sau, hắn lại hỏi: "Quốc trái trả như thế nào? Trẫm có thể lưu lại cơ nghiệp lớn cho hậu bối, nhưng không thể lưu lại một món nợ cho hậu thế."

Đây là lần đầu tiên Vĩnh Minh Đế đề cập đến "tương lai", đề cập đến... Người kế nhiệm. Nội tâm Dung Chiêu trong nháy mắt căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ung dung,"Sẽ không để lại nợ xấu, ngân hàng Đại Nhạn thành lập, tương lai nhất định thịnh vượng chứ không phải nợ xấu."

"Hộ bộ và quốc khố hàng năm đều có thu nhập, những thứ này đều có thể trả nợ, khi ngân hàng khai trương sẽ in ngân phiếu, có bao nhiêu ngân phiếu ở bên ngoài lưu động, ngân hàng có thể thu về bấy nhiêu tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-566.html.]

"Ngoài ra, tất cả lợi nhuận của ngân hàng đều thuộc về quốc gia".

Ngân hàng Đại Nhạn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn lâu mới đủ.

Dung Chiêu trước đó đã nói thu nhập lớn nhất của ngân hàng tương lai nằm ở mậu dịch, bao gồm thủy mậu và hải mậu.

Vĩnh Minh Đế trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nói: "Dùng tiền mượn được đi đánh cược hải mậu kia của ngươi?"

Dung Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn đối diện, lắc đầu: "Không phải đánh cược, là xem nhà đầu tư có nguyện ý tin tưởng thực lực của thần hay không."

Cô nhìn Vĩnh Minh Đế, cung kính rồi lại tự tin cười nói: "Cho nên Hoàng thượng có tin tưởng thần không?"

Vĩnh Minh Đế lại trầm mặc hồi lâu.

Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám đi vào.

Vĩnh Minh Đế lúc này nhíu mày, ánh mắt không vui: "Chuyện gì?"

Thái giám cúi đầu: "Cẩn vương cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo, còn cầu xin Hoàng thượng nhất định gặp hắn."

Vĩnh Minh Đế muốn cự tuyệt.

Chuyện hiện tại Vĩnh Minh Đế coi trọng nhất chính là chuyện Dung Chiêu đang nói.

Dung Chiêu lại nói: "Hoàng thượng, hay là gặp một lần đi, thần không vội."

Vĩnh Minh Đế gật đầu.

Thái giám rất nhanh dẫn Cẩn vương đi vào, Cẩn vương hành lễ.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ với Cẩn vương, thái độ hai người hết sức khách khí xa cách.

Vĩnh Minh Đế: "Có chuyện gì?"

Hắn vừa rồi rõ ràng là không vui, nhưng lúc này Cẩn vương mở miệng, hắn lại khôi phục bộ dáng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Cẩn vương tựa hồ cũng không để ý Dung Chiêu ở đây, cung kính nói: "Hoàng gia gia, Công bộ đã nghiên cứu ra thuốc nổ, Tuân đạo trưởng và nghệ nhân Công bộ cùng hợp lực chế tạo, hiện tại đã có thể sử dụng."

Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo cao hứng.

Trách không được hắn hiện tại muốn gặp Hoàng đế, hóa ra là vì báo tin vui.
 
Chương 566


Quốc trái?" Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, ánh mắt hoang mang.

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.

Vĩnh Minh Đế cầm bản kế hoạch lại gần, cẩn thận nhìn trang cuối cùng.

Nội dung kế hoạch này có chút sâu sắc, có rất nhiều thứ Vĩnh Minh Đế xem không hiểu cho nên hắn chỉ đơn giản xem lướt qua, cũng không lý giải từng chữ.

Đương nhiên, nếu như hắn có thể xem hiểu, sẽ không có không gian cho Dung Chiêu phát huy hôm nay.

Nội dung khó hiểu mới có vẻ cao cấp.

Nhà đầu tư không hiểu mới dễ lừa.

Dung Chiêu hiện tại đã giải thích cho Vĩnh Minh Đế khái niệm "ngân hàng", lại nhìn trang này, nội dung có vẻ dễ hiểu hơn rất nhiều, hắn xem rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

Dung Chiêu an tĩnh ngồi đối diện uống vài ngụm nước.

Vĩnh Minh Đế càng nhìn càng kinh hãi.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi buông bản kế hoạch trên tay xuống, thanh âm khàn khàn: "Chuyện quốc trái quả thật quan trọng hơn thương hội, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng lấy tín dụng của quốc gia ra làm bảo đảm có ý nghĩa vô cùng trọng đại, không thể phạm sai lầm."

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Đây là tầm mắt của Hoàng đế, dù hắn không biết quốc trái là gì, nhưng cũng có thể nhìn ra ý nghĩa quan trọng trong đó.

Mà phần quan trọng này lớn đến mức không thể phạm sai lầm.

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Đúng vậy, không thể phạm sai lầm, nhưng thần tin tưởng có Hoàng thượng, có thần, có ngân hàng, chuyện quốc trái tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm."

Vĩnh Minh Đế không nói gì.

Một lát sau, hắn lại hỏi: "Quốc trái trả như thế nào? Trẫm có thể lưu lại cơ nghiệp lớn cho hậu bối, nhưng không thể lưu lại một món nợ cho hậu thế."

Đây là lần đầu tiên Vĩnh Minh Đế đề cập đến "tương lai", đề cập đến... Người kế nhiệm. Nội tâm Dung Chiêu trong nháy mắt căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ung dung,"Sẽ không để lại nợ xấu, ngân hàng Đại Nhạn thành lập, tương lai nhất định thịnh vượng chứ không phải nợ xấu."

"Hộ bộ và quốc khố hàng năm đều có thu nhập, những thứ này đều có thể trả nợ, khi ngân hàng khai trương sẽ in ngân phiếu, có bao nhiêu ngân phiếu ở bên ngoài lưu động, ngân hàng có thể thu về bấy nhiêu tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-566.html.]

"Ngoài ra, tất cả lợi nhuận của ngân hàng đều thuộc về quốc gia".

Ngân hàng Đại Nhạn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn lâu mới đủ.

Dung Chiêu trước đó đã nói thu nhập lớn nhất của ngân hàng tương lai nằm ở mậu dịch, bao gồm thủy mậu và hải mậu.

Vĩnh Minh Đế trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nói: "Dùng tiền mượn được đi đánh cược hải mậu kia của ngươi?"

Dung Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn đối diện, lắc đầu: "Không phải đánh cược, là xem nhà đầu tư có nguyện ý tin tưởng thực lực của thần hay không."

Cô nhìn Vĩnh Minh Đế, cung kính rồi lại tự tin cười nói: "Cho nên Hoàng thượng có tin tưởng thần không?"

Vĩnh Minh Đế lại trầm mặc hồi lâu.

Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám đi vào.

Vĩnh Minh Đế lúc này nhíu mày, ánh mắt không vui: "Chuyện gì?"

Thái giám cúi đầu: "Cẩn vương cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo, còn cầu xin Hoàng thượng nhất định gặp hắn."

Vĩnh Minh Đế muốn cự tuyệt.

Chuyện hiện tại Vĩnh Minh Đế coi trọng nhất chính là chuyện Dung Chiêu đang nói.

Dung Chiêu lại nói: "Hoàng thượng, hay là gặp một lần đi, thần không vội."

Vĩnh Minh Đế gật đầu.

Thái giám rất nhanh dẫn Cẩn vương đi vào, Cẩn vương hành lễ.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ với Cẩn vương, thái độ hai người hết sức khách khí xa cách.

Vĩnh Minh Đế: "Có chuyện gì?"

Hắn vừa rồi rõ ràng là không vui, nhưng lúc này Cẩn vương mở miệng, hắn lại khôi phục bộ dáng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Cẩn vương tựa hồ cũng không để ý Dung Chiêu ở đây, cung kính nói: "Hoàng gia gia, Công bộ đã nghiên cứu ra thuốc nổ, Tuân đạo trưởng và nghệ nhân Công bộ cùng hợp lực chế tạo, hiện tại đã có thể sử dụng."

Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo cao hứng.

Trách không được hắn hiện tại muốn gặp Hoàng đế, hóa ra là vì báo tin vui.
 
Chương 567


Tuy nhiên vì sao không đợi Dung Chiêu rời đi mới bẩm báo, chỉ sợ chỉ có chính hắn biết.

"Thật sao?!" Vĩnh Minh Đế lúc này hưng phấn.

Hắn muốn đứng lên, nhưng đại khái bởi vì sức khỏe nên không thể đứng lên, lúc này ánh mắt liền trầm xuống.

Cho dù giả bộ tốt hơn nữa thì hắn cũng già rồi.

Dung Chiêu và Bùi Hoài Bi đồng thời cúi đầu.

Thời điểm này, thay vì biểu đạt quan tâm còn không bằng bảo trì im lặng, vờ như cái gì cũng không nhận ra.

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế vẫn chưa đứng lên, mà là trầm ổn ngồi một chỗ, thanh âm bình tĩnh: "Hạ lệnh cho Công bộ chế tạo, chuyện này giữ bí mật, chờ chế tạo xong thì âm thầm đưa đến biên quan giao cho An vương."

"Vâng." Cẩn vương lập tức đáp ứng.

Vài giây sau hắn lại nói: "Hoàng gia gia, thuốc nổ có tác dụng, nhưng chỉ sợ tác dụng có hạn, Bắc Yến sắp chỉnh chiến, thuốc nổ sợ là không thể hoàn toàn đánh hạ Bắc Yến, còn cần phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo pháo cùng đạn pháo."

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Nên tiếp tục nghiên cứu, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào."

Cẩn vương dừng lại, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, nhưng nghiên cứu chế tạo tốn rất nhiều tiền, chế tạo thuốc nổ cũng cần rất nhiều tiền, chỉ sợ phải lấy thêm một lượng lớn ngân lượng từ Hộ bộ."

Dung Chiêu liếc nhìn Bùi Hoài Bi.

Trùng hợp rồi, người này lúc nào cũng đưa than sưởi ấm cho cô.

Vĩnh Minh Đế quả nhiên vẫn gật đầu: "Cần dùng thì nên dùng, ngươi cũng ngồi xuống xem bản kế hoạch của Dung Thị Lang đi."

Cần vương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Vĩnh Minh Đế ném bản kế hoạch cho hắn, sau đó nhìn về phía Dung Chiêu: "Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn xem trẫm có tin tưởng kế hoạch hải mậu còn chưa có bóng dáng của ngươi, tin tưởng ngươi có thể kiếm tiền hay không?"

Dung Chiêu mặt mày cong cong: "Vậy Hoàng thượng có tin không?"

Vĩnh Minh Đế: "Làm." Hắn chỉ nói một chữ, thái độ đã rõ ràng.

Tiền, tiền, ở đâu cũng cần tiền.

Căn bản không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội suy nghĩ cẩn thận, không có tiền, trận chiến này sẽ không nhanh chóng giành thắng lợi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-567.html.]

Hắn sợ mình không sống được đến ngày chiến thắng.

Vĩnh Minh Đế lựa chọn tin tưởng Dung Chiêu.

Nếu như không tin năng lực của Dung Chiêu, đừng nói quốc trái phải trả thế nào, ngân hàng cũng sẽ không tồn tại.

Bởi vì tin tưởng vào năng lực phán đoán của Dung Chiêu, cho nên mới có những thứ phía sau.

Dung Chiêu đã thuyết phục Vĩnh Minh Đế thành công.

Dung Chiêu lúc này nở nụ cười,"Hoàng thượng tin tưởng thần, văn võ bá quan cùng với thế gia và thương nhân thiên hạ đều sẽ tin tưởng, kế hoạch hải mậu này của thần sẽ không thất bại."

Cô cười đường hoàng lại tự tin.

Vĩnh Minh Đế: "Ngân hàng cần chuẩn bị những gì?"

Dung Chiêu vẫn tươi cười rạng rỡ, giơ tay lên, hai ngón tay xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là... đầu tư rồi."

"Bao nhiêu?"

"Một trăm vạn lượng."

Vĩnh Minh Đế: ".."

Hắn mặt không chút thay đổi: "Bá quan nói đúng, ngươi là thần tài nhưng cũng là tán tài đồng tử, Hộ bộ hiện tại lấy không ra một trăm vạn lượng."

Ngân hàng gì đó tiền còn chưa kiếm được đã xuất ra một trăm vạn lượng.

Ai nhịn cho được?

Dung Chiêu khoát tay, không hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng của Vĩnh Minh Đế, ngược lại còn ghé sát vào, nghiêm túc nói: "Tiền này không thể giao hết cho Hộ bộ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày,"Trẫm không muốn dùng lý luận đầu tư của ngươi, ngân hàng thuộc về quốc gia, tuyệt đối không thể để cho những người khác nhúng tay. Ngươi là người sáng lập ngân hàng, trẫm cho ngươi 20% cổ phần ngân hàng."

Hắn biết hình thức kinh doanh của Dung Chiêu! cñna biết thêm vài nhà đầu tư, tiền mỗi người bỏ ra có thể ít đi.

Nhưng loại tồn tại chính thức như ngân hàng Đại Nhạn này, không thể trộn lẫn với tư nhân, không thể dùng khái niệm chia cổ phần công ty để phân chia.

Mà hắn sở dĩ nguyện ý cho Dung Chiêu hai mươi phần trăm là vì muốn khen thưởng, để cho Dung Chiêu cống hiến phát triển ngân hàng, dù sao đây là một mối làm ăn, một khi phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng cả một quốc gia.
 
Chương 567


Tuy nhiên vì sao không đợi Dung Chiêu rời đi mới bẩm báo, chỉ sợ chỉ có chính hắn biết.

"Thật sao?!" Vĩnh Minh Đế lúc này hưng phấn.

Hắn muốn đứng lên, nhưng đại khái bởi vì sức khỏe nên không thể đứng lên, lúc này ánh mắt liền trầm xuống.

Cho dù giả bộ tốt hơn nữa thì hắn cũng già rồi.

Dung Chiêu và Bùi Hoài Bi đồng thời cúi đầu.

Thời điểm này, thay vì biểu đạt quan tâm còn không bằng bảo trì im lặng, vờ như cái gì cũng không nhận ra.

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế vẫn chưa đứng lên, mà là trầm ổn ngồi một chỗ, thanh âm bình tĩnh: "Hạ lệnh cho Công bộ chế tạo, chuyện này giữ bí mật, chờ chế tạo xong thì âm thầm đưa đến biên quan giao cho An vương."

"Vâng." Cẩn vương lập tức đáp ứng.

Vài giây sau hắn lại nói: "Hoàng gia gia, thuốc nổ có tác dụng, nhưng chỉ sợ tác dụng có hạn, Bắc Yến sắp chỉnh chiến, thuốc nổ sợ là không thể hoàn toàn đánh hạ Bắc Yến, còn cần phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo pháo cùng đạn pháo."

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Nên tiếp tục nghiên cứu, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào."

Cẩn vương dừng lại, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, nhưng nghiên cứu chế tạo tốn rất nhiều tiền, chế tạo thuốc nổ cũng cần rất nhiều tiền, chỉ sợ phải lấy thêm một lượng lớn ngân lượng từ Hộ bộ."

Dung Chiêu liếc nhìn Bùi Hoài Bi.

Trùng hợp rồi, người này lúc nào cũng đưa than sưởi ấm cho cô.

Vĩnh Minh Đế quả nhiên vẫn gật đầu: "Cần dùng thì nên dùng, ngươi cũng ngồi xuống xem bản kế hoạch của Dung Thị Lang đi."

Cần vương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Vĩnh Minh Đế ném bản kế hoạch cho hắn, sau đó nhìn về phía Dung Chiêu: "Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn xem trẫm có tin tưởng kế hoạch hải mậu còn chưa có bóng dáng của ngươi, tin tưởng ngươi có thể kiếm tiền hay không?"

Dung Chiêu mặt mày cong cong: "Vậy Hoàng thượng có tin không?"

Vĩnh Minh Đế: "Làm." Hắn chỉ nói một chữ, thái độ đã rõ ràng.

Tiền, tiền, ở đâu cũng cần tiền.

Căn bản không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội suy nghĩ cẩn thận, không có tiền, trận chiến này sẽ không nhanh chóng giành thắng lợi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-567.html.]

Hắn sợ mình không sống được đến ngày chiến thắng.

Vĩnh Minh Đế lựa chọn tin tưởng Dung Chiêu.

Nếu như không tin năng lực của Dung Chiêu, đừng nói quốc trái phải trả thế nào, ngân hàng cũng sẽ không tồn tại.

Bởi vì tin tưởng vào năng lực phán đoán của Dung Chiêu, cho nên mới có những thứ phía sau.

Dung Chiêu đã thuyết phục Vĩnh Minh Đế thành công.

Dung Chiêu lúc này nở nụ cười,"Hoàng thượng tin tưởng thần, văn võ bá quan cùng với thế gia và thương nhân thiên hạ đều sẽ tin tưởng, kế hoạch hải mậu này của thần sẽ không thất bại."

Cô cười đường hoàng lại tự tin.

Vĩnh Minh Đế: "Ngân hàng cần chuẩn bị những gì?"

Dung Chiêu vẫn tươi cười rạng rỡ, giơ tay lên, hai ngón tay xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là... đầu tư rồi."

"Bao nhiêu?"

"Một trăm vạn lượng."

Vĩnh Minh Đế: ".."

Hắn mặt không chút thay đổi: "Bá quan nói đúng, ngươi là thần tài nhưng cũng là tán tài đồng tử, Hộ bộ hiện tại lấy không ra một trăm vạn lượng."

Ngân hàng gì đó tiền còn chưa kiếm được đã xuất ra một trăm vạn lượng.

Ai nhịn cho được?

Dung Chiêu khoát tay, không hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng của Vĩnh Minh Đế, ngược lại còn ghé sát vào, nghiêm túc nói: "Tiền này không thể giao hết cho Hộ bộ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày,"Trẫm không muốn dùng lý luận đầu tư của ngươi, ngân hàng thuộc về quốc gia, tuyệt đối không thể để cho những người khác nhúng tay. Ngươi là người sáng lập ngân hàng, trẫm cho ngươi 20% cổ phần ngân hàng."

Hắn biết hình thức kinh doanh của Dung Chiêu! cñna biết thêm vài nhà đầu tư, tiền mỗi người bỏ ra có thể ít đi.

Nhưng loại tồn tại chính thức như ngân hàng Đại Nhạn này, không thể trộn lẫn với tư nhân, không thể dùng khái niệm chia cổ phần công ty để phân chia.

Mà hắn sở dĩ nguyện ý cho Dung Chiêu hai mươi phần trăm là vì muốn khen thưởng, để cho Dung Chiêu cống hiến phát triển ngân hàng, dù sao đây là một mối làm ăn, một khi phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng cả một quốc gia.
 
Chương 567


Tuy nhiên vì sao không đợi Dung Chiêu rời đi mới bẩm báo, chỉ sợ chỉ có chính hắn biết.

"Thật sao?!" Vĩnh Minh Đế lúc này hưng phấn.

Hắn muốn đứng lên, nhưng đại khái bởi vì sức khỏe nên không thể đứng lên, lúc này ánh mắt liền trầm xuống.

Cho dù giả bộ tốt hơn nữa thì hắn cũng già rồi.

Dung Chiêu và Bùi Hoài Bi đồng thời cúi đầu.

Thời điểm này, thay vì biểu đạt quan tâm còn không bằng bảo trì im lặng, vờ như cái gì cũng không nhận ra.

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế vẫn chưa đứng lên, mà là trầm ổn ngồi một chỗ, thanh âm bình tĩnh: "Hạ lệnh cho Công bộ chế tạo, chuyện này giữ bí mật, chờ chế tạo xong thì âm thầm đưa đến biên quan giao cho An vương."

"Vâng." Cẩn vương lập tức đáp ứng.

Vài giây sau hắn lại nói: "Hoàng gia gia, thuốc nổ có tác dụng, nhưng chỉ sợ tác dụng có hạn, Bắc Yến sắp chỉnh chiến, thuốc nổ sợ là không thể hoàn toàn đánh hạ Bắc Yến, còn cần phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo pháo cùng đạn pháo."

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Nên tiếp tục nghiên cứu, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào."

Cẩn vương dừng lại, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, nhưng nghiên cứu chế tạo tốn rất nhiều tiền, chế tạo thuốc nổ cũng cần rất nhiều tiền, chỉ sợ phải lấy thêm một lượng lớn ngân lượng từ Hộ bộ."

Dung Chiêu liếc nhìn Bùi Hoài Bi.

Trùng hợp rồi, người này lúc nào cũng đưa than sưởi ấm cho cô.

Vĩnh Minh Đế quả nhiên vẫn gật đầu: "Cần dùng thì nên dùng, ngươi cũng ngồi xuống xem bản kế hoạch của Dung Thị Lang đi."

Cần vương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Vĩnh Minh Đế ném bản kế hoạch cho hắn, sau đó nhìn về phía Dung Chiêu: "Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn xem trẫm có tin tưởng kế hoạch hải mậu còn chưa có bóng dáng của ngươi, tin tưởng ngươi có thể kiếm tiền hay không?"

Dung Chiêu mặt mày cong cong: "Vậy Hoàng thượng có tin không?"

Vĩnh Minh Đế: "Làm." Hắn chỉ nói một chữ, thái độ đã rõ ràng.

Tiền, tiền, ở đâu cũng cần tiền.

Căn bản không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội suy nghĩ cẩn thận, không có tiền, trận chiến này sẽ không nhanh chóng giành thắng lợi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-567.html.]

Hắn sợ mình không sống được đến ngày chiến thắng.

Vĩnh Minh Đế lựa chọn tin tưởng Dung Chiêu.

Nếu như không tin năng lực của Dung Chiêu, đừng nói quốc trái phải trả thế nào, ngân hàng cũng sẽ không tồn tại.

Bởi vì tin tưởng vào năng lực phán đoán của Dung Chiêu, cho nên mới có những thứ phía sau.

Dung Chiêu đã thuyết phục Vĩnh Minh Đế thành công.

Dung Chiêu lúc này nở nụ cười,"Hoàng thượng tin tưởng thần, văn võ bá quan cùng với thế gia và thương nhân thiên hạ đều sẽ tin tưởng, kế hoạch hải mậu này của thần sẽ không thất bại."

Cô cười đường hoàng lại tự tin.

Vĩnh Minh Đế: "Ngân hàng cần chuẩn bị những gì?"

Dung Chiêu vẫn tươi cười rạng rỡ, giơ tay lên, hai ngón tay xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là... đầu tư rồi."

"Bao nhiêu?"

"Một trăm vạn lượng."

Vĩnh Minh Đế: ".."

Hắn mặt không chút thay đổi: "Bá quan nói đúng, ngươi là thần tài nhưng cũng là tán tài đồng tử, Hộ bộ hiện tại lấy không ra một trăm vạn lượng."

Ngân hàng gì đó tiền còn chưa kiếm được đã xuất ra một trăm vạn lượng.

Ai nhịn cho được?

Dung Chiêu khoát tay, không hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng của Vĩnh Minh Đế, ngược lại còn ghé sát vào, nghiêm túc nói: "Tiền này không thể giao hết cho Hộ bộ."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày,"Trẫm không muốn dùng lý luận đầu tư của ngươi, ngân hàng thuộc về quốc gia, tuyệt đối không thể để cho những người khác nhúng tay. Ngươi là người sáng lập ngân hàng, trẫm cho ngươi 20% cổ phần ngân hàng."

Hắn biết hình thức kinh doanh của Dung Chiêu! cñna biết thêm vài nhà đầu tư, tiền mỗi người bỏ ra có thể ít đi.

Nhưng loại tồn tại chính thức như ngân hàng Đại Nhạn này, không thể trộn lẫn với tư nhân, không thể dùng khái niệm chia cổ phần công ty để phân chia.

Mà hắn sở dĩ nguyện ý cho Dung Chiêu hai mươi phần trăm là vì muốn khen thưởng, để cho Dung Chiêu cống hiến phát triển ngân hàng, dù sao đây là một mối làm ăn, một khi phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng cả một quốc gia.
 
Chương 568


Đương nhiên cũng bởi vì một khi thành công có thể lợi nước lợi dân, cho nên hắn mới đồng ý.

Nếu không trong số những khái niệm Dung Chiêu đưa ra, chỉ sợ Vĩnh Minh Đế chỉ đáp ứng một cái "quốc trái".

"Tạ ơn Hoàng thượng cho thần 20% cổ phần, thần cũng sẽ bỏ vốn hai mươi vạn lượng, như thế mới danh chính ngôn thuận." Dung Chiêu lập tức nói, cô mới không đẩy cổ phần ra ngoài.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đúng là rất có tiền."

Vẻ mặt Dung Chiêu lập tức khổ sở,"Đây là toàn bộ gia sản của thần và An Khánh Vương phủ, ngân lượng khác đều ở trong sản nghiệp..."

Cô muốn tiền gì!

Cô có tiền thì phải tiêu hết, tiêu sạch sẽ, chỉ để lại sản nghiệp và cổ phần.

Vĩnh Minh Đế cũng không nghĩ tới Dung Chiêu còn có hai mươi vạn lượng, người này kiếm tiền rất lợi hại, nhưng tiêu tiền cũng lợi hại, hai mươi vạn lượng này có thể thật đúng là toàn bộ gia sản của cô.

"Ngươi cam lòng là được." Vĩnh Minh Đế không phản đối.

Dung Chiêu nguyện ý vét sạch của cải đầu tư vào ngân hàng, đầu tiên có thể xác định Dung Chiêu thật sự có lòng tin làm tốt ngân hàng này.

Vĩnh Minh Đế còn nói: "Tám mươi vạn lượng còn lại Hộ bộ cũng không lấy ra được."

Cũng không phải hoàn toàn không lấy ra được, mà là con số tám mươi vạn lượng này quá lớn, khoản tiền này nếu xuất ra, các bộ phận khác phải làm sao? Chiến sĩ biên quan phải làm sao?

Dung Chiêu mới kiếm cho hắn hơn một trăm vạn lượng, lúc này muốn lấy đi tám mươi vạn?

Dung Chiêu khoát tay,"Hoàng thượng, không phải, Hộ bộ không cần ra tám mươi vạn lượng, ra bốn mươi vạn lượng là được rồi. Bốn mươi vạn này đầu tư một thời gian ngắn, chờ ngân hàng khởi động, có người gửi tiền, có người giao dịch, quốc trái có người mua, lập tức sẽ hồi vốn."

"Còn bốn mươi vạn, ai ra?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Dung Chiêu: "Hoàng thượng ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-568.html.]

Vĩnh Minh Đế kinh ngạc.

Dung Chiêu nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt khiếp sợ của Vĩnh Minh Đế, cô nhẹ giọng nói: "Hộ bộ là triều đình, là quan viên, ngân hàng làm sao có thể hoàn toàn thuộc về quan viên được? Hoàng thượng, bốn mươi phần trăm cổ phần nên thuộc về Hoàng thượng..."

Lời này rất nhẹ, nhìn như không có phân lượng nhưng lại rất nặng!

Đúng vậy, Hộ bộ là quan.

Ngân hàng thuộc về triều đình, chính là thuộc về quan.

Hiện giờ Vĩnh Minh Đế đang áp chế triều đình, nếu tương lai trong số các Hoàng đế không có người áp chế được triều đình thì sao?

Vạn nhất trong hậu bối của hắn, hoàng quyền bị tướng quyền áp chế thì sao?

Ngân hàng nếu có thể thành công, vậy đúng là thiên thu vạn đại...

Hoàng đế và triều đình mỗi người chiếm một nửa.

Nếu Hoàng đế cường thế, một nửa bá quan kia có thể cân bằng thế cục. Nếu Hoàng đế yếu thế, còn có một nửa cổ phần trong tay. Nếu là quân thần tương hòa, vậy ngân hàng thuộc về toàn bộ quốc gia, cũng không có khác biệt.

Dung Chiêu lựa đúng thời cơ dụ dỗ nói: "Hoàng thượng, ngân hàng là công tích của thời Vĩnh Minh lưu lại cho Đại Nhạn, mà bốn mươi phần trăm trên tay Hoàng thượng chính là sự đảm bảo lưu lại cho hậu thế. Đây là sản nghiệp lớn nhất, độc nhất từ xưa đến nay dưới danh nghĩa Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, tâm triều rung chuyển.

Một lát sau, hắn rốt cục vững vàng hô hấp, thanh âm khàn khàn: "Tư khố của trẫm có rất ít ngân lượng, đều là một ít trân bảo do các Hoàng đế trước kia lưu lại..."

Trên thực tế, trân bảo ở tư khố cũng không nhiều.

Dù sao, Vĩnh Minh Đế là đời thứ hai của triều Đại Nhạn, tiền triều mạt kỳ hỗn loạn, đừng nói tư khố của Hoàng đế tiền triều, cho dù là quốc khố cũng không có bao nhiêu bảo vật.

Lúc tiên đế tiến vào hoàng cung, tư khố của Hoàng đế căn bản không có thứ gì, hiện tại rất nhiều thứ còn là sau này tích cóp được.

Hàng năm đều có hiến lễ, cũng có thánh thọ, bách quan tặng lễ vật.
 
Chương 568


Đương nhiên cũng bởi vì một khi thành công có thể lợi nước lợi dân, cho nên hắn mới đồng ý.

Nếu không trong số những khái niệm Dung Chiêu đưa ra, chỉ sợ Vĩnh Minh Đế chỉ đáp ứng một cái "quốc trái".

"Tạ ơn Hoàng thượng cho thần 20% cổ phần, thần cũng sẽ bỏ vốn hai mươi vạn lượng, như thế mới danh chính ngôn thuận." Dung Chiêu lập tức nói, cô mới không đẩy cổ phần ra ngoài.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đúng là rất có tiền."

Vẻ mặt Dung Chiêu lập tức khổ sở,"Đây là toàn bộ gia sản của thần và An Khánh Vương phủ, ngân lượng khác đều ở trong sản nghiệp..."

Cô muốn tiền gì!

Cô có tiền thì phải tiêu hết, tiêu sạch sẽ, chỉ để lại sản nghiệp và cổ phần.

Vĩnh Minh Đế cũng không nghĩ tới Dung Chiêu còn có hai mươi vạn lượng, người này kiếm tiền rất lợi hại, nhưng tiêu tiền cũng lợi hại, hai mươi vạn lượng này có thể thật đúng là toàn bộ gia sản của cô.

"Ngươi cam lòng là được." Vĩnh Minh Đế không phản đối.

Dung Chiêu nguyện ý vét sạch của cải đầu tư vào ngân hàng, đầu tiên có thể xác định Dung Chiêu thật sự có lòng tin làm tốt ngân hàng này.

Vĩnh Minh Đế còn nói: "Tám mươi vạn lượng còn lại Hộ bộ cũng không lấy ra được."

Cũng không phải hoàn toàn không lấy ra được, mà là con số tám mươi vạn lượng này quá lớn, khoản tiền này nếu xuất ra, các bộ phận khác phải làm sao? Chiến sĩ biên quan phải làm sao?

Dung Chiêu mới kiếm cho hắn hơn một trăm vạn lượng, lúc này muốn lấy đi tám mươi vạn?

Dung Chiêu khoát tay,"Hoàng thượng, không phải, Hộ bộ không cần ra tám mươi vạn lượng, ra bốn mươi vạn lượng là được rồi. Bốn mươi vạn này đầu tư một thời gian ngắn, chờ ngân hàng khởi động, có người gửi tiền, có người giao dịch, quốc trái có người mua, lập tức sẽ hồi vốn."

"Còn bốn mươi vạn, ai ra?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Dung Chiêu: "Hoàng thượng ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-568.html.]

Vĩnh Minh Đế kinh ngạc.

Dung Chiêu nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt khiếp sợ của Vĩnh Minh Đế, cô nhẹ giọng nói: "Hộ bộ là triều đình, là quan viên, ngân hàng làm sao có thể hoàn toàn thuộc về quan viên được? Hoàng thượng, bốn mươi phần trăm cổ phần nên thuộc về Hoàng thượng..."

Lời này rất nhẹ, nhìn như không có phân lượng nhưng lại rất nặng!

Đúng vậy, Hộ bộ là quan.

Ngân hàng thuộc về triều đình, chính là thuộc về quan.

Hiện giờ Vĩnh Minh Đế đang áp chế triều đình, nếu tương lai trong số các Hoàng đế không có người áp chế được triều đình thì sao?

Vạn nhất trong hậu bối của hắn, hoàng quyền bị tướng quyền áp chế thì sao?

Ngân hàng nếu có thể thành công, vậy đúng là thiên thu vạn đại...

Hoàng đế và triều đình mỗi người chiếm một nửa.

Nếu Hoàng đế cường thế, một nửa bá quan kia có thể cân bằng thế cục. Nếu Hoàng đế yếu thế, còn có một nửa cổ phần trong tay. Nếu là quân thần tương hòa, vậy ngân hàng thuộc về toàn bộ quốc gia, cũng không có khác biệt.

Dung Chiêu lựa đúng thời cơ dụ dỗ nói: "Hoàng thượng, ngân hàng là công tích của thời Vĩnh Minh lưu lại cho Đại Nhạn, mà bốn mươi phần trăm trên tay Hoàng thượng chính là sự đảm bảo lưu lại cho hậu thế. Đây là sản nghiệp lớn nhất, độc nhất từ xưa đến nay dưới danh nghĩa Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, tâm triều rung chuyển.

Một lát sau, hắn rốt cục vững vàng hô hấp, thanh âm khàn khàn: "Tư khố của trẫm có rất ít ngân lượng, đều là một ít trân bảo do các Hoàng đế trước kia lưu lại..."

Trên thực tế, trân bảo ở tư khố cũng không nhiều.

Dù sao, Vĩnh Minh Đế là đời thứ hai của triều Đại Nhạn, tiền triều mạt kỳ hỗn loạn, đừng nói tư khố của Hoàng đế tiền triều, cho dù là quốc khố cũng không có bao nhiêu bảo vật.

Lúc tiên đế tiến vào hoàng cung, tư khố của Hoàng đế căn bản không có thứ gì, hiện tại rất nhiều thứ còn là sau này tích cóp được.

Hàng năm đều có hiến lễ, cũng có thánh thọ, bách quan tặng lễ vật.
 
Chương 568


Đương nhiên cũng bởi vì một khi thành công có thể lợi nước lợi dân, cho nên hắn mới đồng ý.

Nếu không trong số những khái niệm Dung Chiêu đưa ra, chỉ sợ Vĩnh Minh Đế chỉ đáp ứng một cái "quốc trái".

"Tạ ơn Hoàng thượng cho thần 20% cổ phần, thần cũng sẽ bỏ vốn hai mươi vạn lượng, như thế mới danh chính ngôn thuận." Dung Chiêu lập tức nói, cô mới không đẩy cổ phần ra ngoài.

Vĩnh Minh Đế nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ngươi đúng là rất có tiền."

Vẻ mặt Dung Chiêu lập tức khổ sở,"Đây là toàn bộ gia sản của thần và An Khánh Vương phủ, ngân lượng khác đều ở trong sản nghiệp..."

Cô muốn tiền gì!

Cô có tiền thì phải tiêu hết, tiêu sạch sẽ, chỉ để lại sản nghiệp và cổ phần.

Vĩnh Minh Đế cũng không nghĩ tới Dung Chiêu còn có hai mươi vạn lượng, người này kiếm tiền rất lợi hại, nhưng tiêu tiền cũng lợi hại, hai mươi vạn lượng này có thể thật đúng là toàn bộ gia sản của cô.

"Ngươi cam lòng là được." Vĩnh Minh Đế không phản đối.

Dung Chiêu nguyện ý vét sạch của cải đầu tư vào ngân hàng, đầu tiên có thể xác định Dung Chiêu thật sự có lòng tin làm tốt ngân hàng này.

Vĩnh Minh Đế còn nói: "Tám mươi vạn lượng còn lại Hộ bộ cũng không lấy ra được."

Cũng không phải hoàn toàn không lấy ra được, mà là con số tám mươi vạn lượng này quá lớn, khoản tiền này nếu xuất ra, các bộ phận khác phải làm sao? Chiến sĩ biên quan phải làm sao?

Dung Chiêu mới kiếm cho hắn hơn một trăm vạn lượng, lúc này muốn lấy đi tám mươi vạn?

Dung Chiêu khoát tay,"Hoàng thượng, không phải, Hộ bộ không cần ra tám mươi vạn lượng, ra bốn mươi vạn lượng là được rồi. Bốn mươi vạn này đầu tư một thời gian ngắn, chờ ngân hàng khởi động, có người gửi tiền, có người giao dịch, quốc trái có người mua, lập tức sẽ hồi vốn."

"Còn bốn mươi vạn, ai ra?" Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Dung Chiêu: "Hoàng thượng ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-568.html.]

Vĩnh Minh Đế kinh ngạc.

Dung Chiêu nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt khiếp sợ của Vĩnh Minh Đế, cô nhẹ giọng nói: "Hộ bộ là triều đình, là quan viên, ngân hàng làm sao có thể hoàn toàn thuộc về quan viên được? Hoàng thượng, bốn mươi phần trăm cổ phần nên thuộc về Hoàng thượng..."

Lời này rất nhẹ, nhìn như không có phân lượng nhưng lại rất nặng!

Đúng vậy, Hộ bộ là quan.

Ngân hàng thuộc về triều đình, chính là thuộc về quan.

Hiện giờ Vĩnh Minh Đế đang áp chế triều đình, nếu tương lai trong số các Hoàng đế không có người áp chế được triều đình thì sao?

Vạn nhất trong hậu bối của hắn, hoàng quyền bị tướng quyền áp chế thì sao?

Ngân hàng nếu có thể thành công, vậy đúng là thiên thu vạn đại...

Hoàng đế và triều đình mỗi người chiếm một nửa.

Nếu Hoàng đế cường thế, một nửa bá quan kia có thể cân bằng thế cục. Nếu Hoàng đế yếu thế, còn có một nửa cổ phần trong tay. Nếu là quân thần tương hòa, vậy ngân hàng thuộc về toàn bộ quốc gia, cũng không có khác biệt.

Dung Chiêu lựa đúng thời cơ dụ dỗ nói: "Hoàng thượng, ngân hàng là công tích của thời Vĩnh Minh lưu lại cho Đại Nhạn, mà bốn mươi phần trăm trên tay Hoàng thượng chính là sự đảm bảo lưu lại cho hậu thế. Đây là sản nghiệp lớn nhất, độc nhất từ xưa đến nay dưới danh nghĩa Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, tâm triều rung chuyển.

Một lát sau, hắn rốt cục vững vàng hô hấp, thanh âm khàn khàn: "Tư khố của trẫm có rất ít ngân lượng, đều là một ít trân bảo do các Hoàng đế trước kia lưu lại..."

Trên thực tế, trân bảo ở tư khố cũng không nhiều.

Dù sao, Vĩnh Minh Đế là đời thứ hai của triều Đại Nhạn, tiền triều mạt kỳ hỗn loạn, đừng nói tư khố của Hoàng đế tiền triều, cho dù là quốc khố cũng không có bao nhiêu bảo vật.

Lúc tiên đế tiến vào hoàng cung, tư khố của Hoàng đế căn bản không có thứ gì, hiện tại rất nhiều thứ còn là sau này tích cóp được.

Hàng năm đều có hiến lễ, cũng có thánh thọ, bách quan tặng lễ vật.
 
Chương 569


Nhưng Hoàng đế cũng phải thưởng người, thưởng hậu cung, thưởng nhi tử, còn phải thưởng "ái khanh"...

Tổng kết, người Bùi gia ngồi hưởng thiên hạ, nhưng bất kể là Hoàng đế hay thân vương đều rất nghèo.

Đây không phải là hạ thấp, mà là một hình thức khen ngợi khác.

Dung Chiêu làm sao có thể không nghĩ tới?

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Hoàng thượng, tiền trang bình thường đều kèm theo dịch vụ cầm đồ, thị trường giao dịch của ngân hàng, ngoại trừ những giao dịch mà thần nói qua, còn có mấy hạng mục khác thần đều viết vào bản kế hoạch, thí dụ như... đấu giá."

Không có tiền cũng không sao, có thể bán đồ mà!

Đấu giá nghe cao cấp hơn cầm đồ nhiều!

Ánh mắt Vĩnh Minh Đế nghi hoặc.

Dung Chiêu lập tức giải thích: "Đem trân bảo đi bán đấu giá, tất cả người muốn mua cùng ra giá, người có giá cao sẽ mua được. Ngân hàng bán đấu giá đồ người khác gửi, rút tiền hoa hồng, cũng bán đấu giá đồ không chuộc được, đổi thành hiện kim."

"Trước khi ngân hàng khai trương phải tổ chức một buổi đấu giá, ngược lại có thể mượn cơ hội để lăng xê... à, tuyên dương ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế hiểu, trầm ngâm một lát mới gật đầu: "Đi làm đi, ngân hàng đầu tư lớn như vậy, phải mở rộng nhanh hơn sản nghiệp của ngươi mới tốt."

Dung Chiêu gật đầu: "Thần sẽ lập tức đi chuẩn bị cho ngân hàng Đại Nhạn chi nhánh kinh thành và Giao Châu, một khi khai trương sẽ lập tức mở rộng, ngân hàng sẽ nhanh hơn Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, Đoàn Đoàn, tòa soạn báo và Vân Dung Phường."

Vĩnh Minh Đế phất phất tay, bảo Dung Chiêu rời đi trước.

Hôm nay Dung Chiêu cho hắn trùng kích rất lớn, hắn cần thời gian để tiêu hóa những nội dung này.

Kể cả bản kế hoạch cũng phải xem lại, Dung Chiêu giảng giải xong, hắn hẳn là có thể xem rõ.

Dung Chiêu cung kính cáo lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-569.html.]

Mà sau khi cô rời đi, Vĩnh Minh Đế nhìn về phía Bùi Hoài Bi: "Cẩn Vương xem xong chưa " Bùi Hoài Bi chậm rãi gật đầu: "Tôn nhi xem xong rồi, nhưng có rất nhiều điều không hiểu."

Vĩnh Minh Đế không có giải thích cho hắn, ngược lại hỏi hắn: "Ngươi đối với lời Dung Chiêu nói thấy thế nào? Ngân hàng này ảnh hưởng rất lớn, nhưng quá mức rườm rà, nếu chỉ cần tiền, ngược lại có thể chỉ giữ lại quốc trái, để Hộ bộ phát hành quốc trái là được."

Cẩn vương lắc đầu: "Quốc trái là vay tiền, vay tiền thì phải trả, không có Dung Chiêu thì không trả được."

Vĩnh Minh Đế nhìn hắn: "Chuyện này nếu làm hỏng sẽ ảnh hưởng toàn bộ triều Đại Nhạn, ngươi cảm thấy nên tin tưởng Dung Chiêu không?"

Cẩn vương hơi cụp mắt, thanh âm bình tĩnh: "Nghi người chớ dùng, dùng người chớ nghi, Dung thị lang cho tới nay chưa từng mắc sai lầm, nếu đã lựa chọn tin tưởng thì nên buông tay cho hắn làm."

Dừng một chút, Cẩn vương bổ sung: "Cùng lắm là mất tám mươi vạn lượng, thuế của thương hội vẫn đang thu liên tục, nếu xảy ra sai sót sẽ lập tức dừng lại, hậu quả cũng không phải không gánh nổi."

Vĩnh Minh Đế nghe vậy, không lên tiếng.

Lại một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Nếu trẫm không thể sống đến ngày thực hiện quốc trái, để lại món nợ cho đế vương triều sau, hắn có trách trẫm không?"

Bùi Hoài Bi cúi thấp đầu, thanh âm rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng: "Hoàng gia gia có thể lưu lại Yến Vân tam châu cùng với lãnh thổ Bắc Yến."

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười.

Tại sao hắn lại đồng ý cho Dung Chiêu làm ăn mạo hiểm như vậy?

Tại sao hắn lại điên cuồng kiếm tiền như vậy, bất kể giá nào?

Vẫn là lý do kia... Yến Vân tam châu nhất định phải thu hồi ở trên tay Vĩnh Minh Đế!

Sau khi tiên thái tử chết, trận chiến thất bại kia là một sự sỉ nhục. Chỉ có đại thắng, thu hồi Yến Vân tam châu thì Vĩnh Minh Đế mới có thể cam tâm nhắm mắt, mà vì mục đích này, hắn có thể trả giá hết thảy....

Dung Chiêu rời khỏi hoàng cung, lập tức bắt đầu chuẩn bị thành lập ngân hàng.

Phải tìm nơi có thể cải tạo thành ngân hàng, mua nhà, còn phải cho người ta cải tạo, định chế tủ và đồ đạc bên trong.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom