Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 509


Bùi Khâm cũng cười, chỉ vào Dung Chiêu: "Tiểu tử này quả nhiên phong lưu."

Dung Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai chiếc thuyền đã lướt qua, Quan Mộng Sinh đại khái đã gặp được Triệu tiểu thư ở đối diện, hai má đỏ bừng, đột nhiên đứng lên nói: "Đưa sáo cho ta."

Người hầu rất nhanh đưa lên, Quan Mộng Sinh bắt đầu thổi sáo.

Những công tử đại gia tộc này, mỗi người đều là quân tử lục nghệ tinh thông, Quan Mộng Sinh hiển nhiên am hiểu sáo, thổi thập phần êm tai, đều ở cùng một hồ, Triệu tiểu thư ở đối diện tự nhiên cũng có thể nghe thấy.

Bọn họ mơ hồ còn nghe được tiếng cười khúc khích trên thuyền đối diện.

Quan Mộng Sinh đỏ mặt thổi xong sáo.

"Quan công tử, sao mặt người đỏ vậy?"

"Ha ha, giai điệu này là tặng cho Triệu tiểu thư đúng không?"

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."...

Trương Trường Hành dẫn đầu mọi người trêu chọc hắn.

Một lát sau, trên thuyền đối diện đột nhiên vang lên tiếng đàn, cô nương kia hiển nhiên rất có trình độ, làn điệu rung động lòng người, trên thuyền trong nháy mắt yên tĩnh.

Tiếng đàn kết thúc, dư âm lượn lờ.

"Hay thật."

"Không biết là cô nương nào?"

"Không quan tâm là cô nương nhà ai, đây rõ ràng là khiêu khích chúng ta!"

"Ha ha ha đúng đó, khúc nhạc kia là muốn cùng chúng ta so tài đây mà, Bùi nhị công tử, nhanh lên, chúng ta không thể thua một đám tiểu nương tử được."...

Bùi Thừa Quyết uống không ít rượu, tựa vào bên cạnh Dung Chiêu, vẻ mặt lười biếng,"Không muốn, ta lười."

Dung Chiêu chơi vui vẻ, cười cười chọc ghẹo: "Lên đi, đừng sợ, chiến thư đã hạ rồi, chúng ta không thể nhận thua."

Bùi Thừa Ouyết bất đắc dï đứng lên: "Được rầi lấy đàn tới đây" Trong khoang thuyền vẫn bày thức ăn và mỹ tửu, nhưng bên ngoài đã là "chiến trường", Bùi Thừa Quyết không hổ là kinh thành song kiệt, hắn chỉnh dây đàn, đầu ngón tay khẽ động, tiếng đàn du dương như suối chảy liền vang lên.

Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ trầm mê, khẽ nhắm mắt lắng nghe.

Bùi Thừa Quyết mặc một bộ trường sam màu trắng bạc ngồi ngay ngắn, khóe miệng mỉm cười, ngón tay khẽ lướt, ngọn đèn chiếu rọi phong độ khó quên.

Hắn chỉ đàn một đoạn, tiếng đàn tỳ bà đối diện đã vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-509.html.]

Có người kinh hô: "Là Lưu gia tiểu thư!"

Cầm và tỳ bà vốn không thích hợp song tấu, ngược lại đang phân cao thấp, hai người đấu nhạc làm cho người nghe rung động bồi hồi.

Thuyền nhỏ trên hồ cùng với du khách trên bờ toàn bộ đều dừng chân lắng nghe.

Hai người vẫn chưa phân thắng bại.

Một lát sau, đối diện vang lên tiếng sáo trợ giúp Lưu Uyển Quân.

Triệu công tử lẩm bẩm: "Là Gia Thành huyện chủ, ta từng may mắn được nghe, tiếng sáo này khó gặp đối thủ."

Bùi Thừa Quyết sắp thua.

Quan Mộng Sinh giậm chân: "Bọn họ ỷ người đông ức h.i.ế.p chúng ta!"

Bùi Quan Sơn đặt chén rượu xuống, khóe mắt bị hương rượu nhuộm đỏ, thanh âm khàn khàn vươn tay nói: "Tiêu."

Hạ nhân lập tức đưa tiêu lên.

Bùi Quan Sơn đi tới bên ngoài khoang thuyền, tiếng tiêu nổi lên cùng tiếng đàn ứng hòa, kinh thành song kiệt liên thủ cùng hai người đối diện đấu nhạc.

Một buổi thịnh yến cả về thính giác lẫn thị giác.

Dung Chiêu rất hưởng thụ, lại rót một ly rượu.

Bùi Khâm ngồi bên cạnh cô giơ tay ngăn lại, ánh mắt mỉm cười: "Rượu này rất mạnh, ngươi say rồi."

"Say thì say, đã lâu rồi không say." Dung Chiêu không để ý, cười uống một ngụm.

Bùi Khâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Đếi điên. tiếng tỳ bà dind lai. nhưng tiếng đàn hồ lai nổi lên. "Là Chu gia tiểu thư, Chu gia tiểu thư hồ cầm nhất tuyệt, hôm nay bọn họ nhất định muốn áp chúng ta một bậc sao?" Có người cười nói,"Đã như vậy cũng đừng trách chúng ta người đông thế mạnh!"

Bên ngoài, tiếng kê cầm dồn dập...

Sáo trúc, tiêu, cầm, tỳ bà, hồ cầm, khèn, nhị hồ...

Trên hồ đấu rất náo nhiệt.

Dung Chiêu nhìn Bùi Khâm: "Ngươi không đi?"

Bùi Khâm cười nói: "Nếu ngươi muốn nghe ta liền đi."

Nói xong, hắn cho người mang lên trống.

Dung Chiêu hơi kinh ngạc.
 
Chương 509


Bùi Khâm cũng cười, chỉ vào Dung Chiêu: "Tiểu tử này quả nhiên phong lưu."

Dung Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai chiếc thuyền đã lướt qua, Quan Mộng Sinh đại khái đã gặp được Triệu tiểu thư ở đối diện, hai má đỏ bừng, đột nhiên đứng lên nói: "Đưa sáo cho ta."

Người hầu rất nhanh đưa lên, Quan Mộng Sinh bắt đầu thổi sáo.

Những công tử đại gia tộc này, mỗi người đều là quân tử lục nghệ tinh thông, Quan Mộng Sinh hiển nhiên am hiểu sáo, thổi thập phần êm tai, đều ở cùng một hồ, Triệu tiểu thư ở đối diện tự nhiên cũng có thể nghe thấy.

Bọn họ mơ hồ còn nghe được tiếng cười khúc khích trên thuyền đối diện.

Quan Mộng Sinh đỏ mặt thổi xong sáo.

"Quan công tử, sao mặt người đỏ vậy?"

"Ha ha, giai điệu này là tặng cho Triệu tiểu thư đúng không?"

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."...

Trương Trường Hành dẫn đầu mọi người trêu chọc hắn.

Một lát sau, trên thuyền đối diện đột nhiên vang lên tiếng đàn, cô nương kia hiển nhiên rất có trình độ, làn điệu rung động lòng người, trên thuyền trong nháy mắt yên tĩnh.

Tiếng đàn kết thúc, dư âm lượn lờ.

"Hay thật."

"Không biết là cô nương nào?"

"Không quan tâm là cô nương nhà ai, đây rõ ràng là khiêu khích chúng ta!"

"Ha ha ha đúng đó, khúc nhạc kia là muốn cùng chúng ta so tài đây mà, Bùi nhị công tử, nhanh lên, chúng ta không thể thua một đám tiểu nương tử được."...

Bùi Thừa Quyết uống không ít rượu, tựa vào bên cạnh Dung Chiêu, vẻ mặt lười biếng,"Không muốn, ta lười."

Dung Chiêu chơi vui vẻ, cười cười chọc ghẹo: "Lên đi, đừng sợ, chiến thư đã hạ rồi, chúng ta không thể nhận thua."

Bùi Thừa Ouyết bất đắc dï đứng lên: "Được rầi lấy đàn tới đây" Trong khoang thuyền vẫn bày thức ăn và mỹ tửu, nhưng bên ngoài đã là "chiến trường", Bùi Thừa Quyết không hổ là kinh thành song kiệt, hắn chỉnh dây đàn, đầu ngón tay khẽ động, tiếng đàn du dương như suối chảy liền vang lên.

Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ trầm mê, khẽ nhắm mắt lắng nghe.

Bùi Thừa Quyết mặc một bộ trường sam màu trắng bạc ngồi ngay ngắn, khóe miệng mỉm cười, ngón tay khẽ lướt, ngọn đèn chiếu rọi phong độ khó quên.

Hắn chỉ đàn một đoạn, tiếng đàn tỳ bà đối diện đã vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-509.html.]

Có người kinh hô: "Là Lưu gia tiểu thư!"

Cầm và tỳ bà vốn không thích hợp song tấu, ngược lại đang phân cao thấp, hai người đấu nhạc làm cho người nghe rung động bồi hồi.

Thuyền nhỏ trên hồ cùng với du khách trên bờ toàn bộ đều dừng chân lắng nghe.

Hai người vẫn chưa phân thắng bại.

Một lát sau, đối diện vang lên tiếng sáo trợ giúp Lưu Uyển Quân.

Triệu công tử lẩm bẩm: "Là Gia Thành huyện chủ, ta từng may mắn được nghe, tiếng sáo này khó gặp đối thủ."

Bùi Thừa Quyết sắp thua.

Quan Mộng Sinh giậm chân: "Bọn họ ỷ người đông ức h.i.ế.p chúng ta!"

Bùi Quan Sơn đặt chén rượu xuống, khóe mắt bị hương rượu nhuộm đỏ, thanh âm khàn khàn vươn tay nói: "Tiêu."

Hạ nhân lập tức đưa tiêu lên.

Bùi Quan Sơn đi tới bên ngoài khoang thuyền, tiếng tiêu nổi lên cùng tiếng đàn ứng hòa, kinh thành song kiệt liên thủ cùng hai người đối diện đấu nhạc.

Một buổi thịnh yến cả về thính giác lẫn thị giác.

Dung Chiêu rất hưởng thụ, lại rót một ly rượu.

Bùi Khâm ngồi bên cạnh cô giơ tay ngăn lại, ánh mắt mỉm cười: "Rượu này rất mạnh, ngươi say rồi."

"Say thì say, đã lâu rồi không say." Dung Chiêu không để ý, cười uống một ngụm.

Bùi Khâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Đếi điên. tiếng tỳ bà dind lai. nhưng tiếng đàn hồ lai nổi lên. "Là Chu gia tiểu thư, Chu gia tiểu thư hồ cầm nhất tuyệt, hôm nay bọn họ nhất định muốn áp chúng ta một bậc sao?" Có người cười nói,"Đã như vậy cũng đừng trách chúng ta người đông thế mạnh!"

Bên ngoài, tiếng kê cầm dồn dập...

Sáo trúc, tiêu, cầm, tỳ bà, hồ cầm, khèn, nhị hồ...

Trên hồ đấu rất náo nhiệt.

Dung Chiêu nhìn Bùi Khâm: "Ngươi không đi?"

Bùi Khâm cười nói: "Nếu ngươi muốn nghe ta liền đi."

Nói xong, hắn cho người mang lên trống.

Dung Chiêu hơi kinh ngạc.
 
Chương 510


Tiếng trống vừa vang lên, trên hồ càng thêm huyên náo, hiếm khi có thịnh yến nhường này, Dung Chiêu nghe được vẻ mặt hưởng thụ.

Trương Trường Ngôn lề mề đi tới ngồi bên cạnh cô.

Giữa hai người còn cách một khoảng.

Dung Chiêu chếnh choáng say, nheo mắt lại: "Trương Tam, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trương Tam mím môi, hồi lâu mới thô lỗ nói: "Ngươi tránh xa Bùi Khâm một chút."

Giọng Dung Chiêu lười biếng: "Người đó là Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "Chính bởi vì hắn là Ngũ hoàng tử!"

Hắn trừng Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng tưởng rằng đầu là nam nhân thì không sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết Bùi Khâm nghĩ gì đâu, cẩn thận bị hắn hủy hoại thanh danh."

Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức rót cho hắn chén rượu, hiếm khi thật lòng nói một câu,"Ngươi nếu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng ngại cứ nói, ta giúp ngươi."

Trương Trường Ngôn đi theo Dung Chiêu đã lâu.

Dung Chiêu thường xuyên khi dễ hắn, nhưng cũng rất chiếu cố hắn.

Nhất là hôm nay một câu "Ta giúp ngươi" kia, nói rõ cho dù là chuyện gì, cho dù có không tốt thì cô cũng sẽ ra tay trợ giúp, đây là thật lòng xem hắn là bằng hữu.

Hốc mắt Trương Trường Ngôn không hiểu sao đỏ lên, thì thào: "Ngươi không giúp được ta."

Nói xong, hắn đưa tay tiếp nhận chén rượu kia, uống một ngụm, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự không sao, nguyên tiêu vui vẻ."

Dung Chiêu híp mắt nhìn hắn, lầm bầm một câu: "Nguyên tiêu vui vẻ."

Nói xong, cô tiếp tục uống rượu nghe nhạc.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp.

Dung thế tử phong quang tế nguyệt, là lang quân được hoan nghênh nhất kinh thành.

Tâm tư không thể cho người khác biết của hắn, ảnh hưởng chính mình là được, nhưng nếu ảnh hưởng đến Dung Chiêu... Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, dời thân thể sang một bên, duy trì khoảng cách xa hơ với Dung Chiêu, uống hết ly này đến ly khác, đem rượu ngon uống thành nước lã.

Đấu nhạc bên ngoài còn đang tiếp tục, nhưng người gia nhập ngày càng nhiều, tiếng nhạc cũng có chút hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-510.html.]

Có lúc là hợp tấu, có lúc là đấu nhạc.

Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, hai nhóm người trên thuyền đều tận hứng đàn tấu.

Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh và Trương Trường Hành lục tục trở về khoang thuyền, trước đó bọn họ cũng có chút say, chơi một lúc, lúc này lại càng say.

Trương Trường Hành vừa trở về liền hô to: "A Chiêu, sao ngươi không ra biểu diễn?"

Dung Chiêu xua tay: "Ta không biết những thứ này."

Trương Trường Hành: "Ta không tin, ngươi là muốn một mình uống rượu đúng không?"

Nói xong, hắn giơ vò rượu lên rót rượu cho mấy người,"Ngũ điện hạ, Bùi thế tử, Thừa Quyết, uống đi, đừng để cho hai người này trốn trong khoang thuyền lén lút uống hết."

Bùi Thừa Quyết chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Dung Chiêu cũng cười, cô xoay người ghé vào lan can hứng gió đêm, lắng nghe âm nhạc, tâm tình khó có được yên tĩnh cùng thả lỏng.

Thuyền ở trên hồ chầm chậm lay động.

Người phía trên hăng hái, tiếng cười nói vui vẻ, năm tháng yên tĩnh.

Dung Chiêu nửa say, nhìn thân thuyền phản chiếu trên mặt hồ, lại biết rõ đây chẳng qua là nửa ngày nhàn rỗi hiếm hoi, bọn họ chỉ tạm thời vứt bỏ phân tranh trên bờ.

Một khi rời khỏi thuyền, cũng giống như đêm cung yến mừng năm mới, tất cả đều là gió tanh mưa máu.

Đoạt đích từ trước đến nay đều là đạp lên hài cốt cùng m.á.u tươi.

Đằng sau năm tháng tĩnh lặng này là sóng ngầm tranh đấu, những ngày nhàn nhã bắt đầu lung lay sắp đổ....

Giờ Hợi.

Hơn phân nửa người trên thuyền đều uống say, những người ngã xuống được người hầu mang về phủ, những người còn đứng vững cũng có "Có ổn không? Có muốn ta đỡ ngươi không?" Bùi Khâm vươn tay.

Trương Trường Ngôn đã đặt tay lên tay Bùi Khâm trước, lộ ra hai hàng răng trắng,"Ngũ điện hạ đỡ ta đi, ta cũng uống say rồi."

Bùi Khâm cắn răng.

Bên cạnh, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn nhìn thấy đều nhịn cười.
 
Chương 510


Tiếng trống vừa vang lên, trên hồ càng thêm huyên náo, hiếm khi có thịnh yến nhường này, Dung Chiêu nghe được vẻ mặt hưởng thụ.

Trương Trường Ngôn lề mề đi tới ngồi bên cạnh cô.

Giữa hai người còn cách một khoảng.

Dung Chiêu chếnh choáng say, nheo mắt lại: "Trương Tam, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trương Tam mím môi, hồi lâu mới thô lỗ nói: "Ngươi tránh xa Bùi Khâm một chút."

Giọng Dung Chiêu lười biếng: "Người đó là Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "Chính bởi vì hắn là Ngũ hoàng tử!"

Hắn trừng Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng tưởng rằng đầu là nam nhân thì không sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết Bùi Khâm nghĩ gì đâu, cẩn thận bị hắn hủy hoại thanh danh."

Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức rót cho hắn chén rượu, hiếm khi thật lòng nói một câu,"Ngươi nếu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng ngại cứ nói, ta giúp ngươi."

Trương Trường Ngôn đi theo Dung Chiêu đã lâu.

Dung Chiêu thường xuyên khi dễ hắn, nhưng cũng rất chiếu cố hắn.

Nhất là hôm nay một câu "Ta giúp ngươi" kia, nói rõ cho dù là chuyện gì, cho dù có không tốt thì cô cũng sẽ ra tay trợ giúp, đây là thật lòng xem hắn là bằng hữu.

Hốc mắt Trương Trường Ngôn không hiểu sao đỏ lên, thì thào: "Ngươi không giúp được ta."

Nói xong, hắn đưa tay tiếp nhận chén rượu kia, uống một ngụm, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự không sao, nguyên tiêu vui vẻ."

Dung Chiêu híp mắt nhìn hắn, lầm bầm một câu: "Nguyên tiêu vui vẻ."

Nói xong, cô tiếp tục uống rượu nghe nhạc.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp.

Dung thế tử phong quang tế nguyệt, là lang quân được hoan nghênh nhất kinh thành.

Tâm tư không thể cho người khác biết của hắn, ảnh hưởng chính mình là được, nhưng nếu ảnh hưởng đến Dung Chiêu... Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, dời thân thể sang một bên, duy trì khoảng cách xa hơ với Dung Chiêu, uống hết ly này đến ly khác, đem rượu ngon uống thành nước lã.

Đấu nhạc bên ngoài còn đang tiếp tục, nhưng người gia nhập ngày càng nhiều, tiếng nhạc cũng có chút hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-510.html.]

Có lúc là hợp tấu, có lúc là đấu nhạc.

Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, hai nhóm người trên thuyền đều tận hứng đàn tấu.

Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh và Trương Trường Hành lục tục trở về khoang thuyền, trước đó bọn họ cũng có chút say, chơi một lúc, lúc này lại càng say.

Trương Trường Hành vừa trở về liền hô to: "A Chiêu, sao ngươi không ra biểu diễn?"

Dung Chiêu xua tay: "Ta không biết những thứ này."

Trương Trường Hành: "Ta không tin, ngươi là muốn một mình uống rượu đúng không?"

Nói xong, hắn giơ vò rượu lên rót rượu cho mấy người,"Ngũ điện hạ, Bùi thế tử, Thừa Quyết, uống đi, đừng để cho hai người này trốn trong khoang thuyền lén lút uống hết."

Bùi Thừa Quyết chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Dung Chiêu cũng cười, cô xoay người ghé vào lan can hứng gió đêm, lắng nghe âm nhạc, tâm tình khó có được yên tĩnh cùng thả lỏng.

Thuyền ở trên hồ chầm chậm lay động.

Người phía trên hăng hái, tiếng cười nói vui vẻ, năm tháng yên tĩnh.

Dung Chiêu nửa say, nhìn thân thuyền phản chiếu trên mặt hồ, lại biết rõ đây chẳng qua là nửa ngày nhàn rỗi hiếm hoi, bọn họ chỉ tạm thời vứt bỏ phân tranh trên bờ.

Một khi rời khỏi thuyền, cũng giống như đêm cung yến mừng năm mới, tất cả đều là gió tanh mưa máu.

Đoạt đích từ trước đến nay đều là đạp lên hài cốt cùng m.á.u tươi.

Đằng sau năm tháng tĩnh lặng này là sóng ngầm tranh đấu, những ngày nhàn nhã bắt đầu lung lay sắp đổ....

Giờ Hợi.

Hơn phân nửa người trên thuyền đều uống say, những người ngã xuống được người hầu mang về phủ, những người còn đứng vững cũng có "Có ổn không? Có muốn ta đỡ ngươi không?" Bùi Khâm vươn tay.

Trương Trường Ngôn đã đặt tay lên tay Bùi Khâm trước, lộ ra hai hàng răng trắng,"Ngũ điện hạ đỡ ta đi, ta cũng uống say rồi."

Bùi Khâm cắn răng.

Bên cạnh, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn nhìn thấy đều nhịn cười.
 
Chương 510


Tiếng trống vừa vang lên, trên hồ càng thêm huyên náo, hiếm khi có thịnh yến nhường này, Dung Chiêu nghe được vẻ mặt hưởng thụ.

Trương Trường Ngôn lề mề đi tới ngồi bên cạnh cô.

Giữa hai người còn cách một khoảng.

Dung Chiêu chếnh choáng say, nheo mắt lại: "Trương Tam, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trương Tam mím môi, hồi lâu mới thô lỗ nói: "Ngươi tránh xa Bùi Khâm một chút."

Giọng Dung Chiêu lười biếng: "Người đó là Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "Chính bởi vì hắn là Ngũ hoàng tử!"

Hắn trừng Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng tưởng rằng đầu là nam nhân thì không sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết Bùi Khâm nghĩ gì đâu, cẩn thận bị hắn hủy hoại thanh danh."

Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức rót cho hắn chén rượu, hiếm khi thật lòng nói một câu,"Ngươi nếu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng ngại cứ nói, ta giúp ngươi."

Trương Trường Ngôn đi theo Dung Chiêu đã lâu.

Dung Chiêu thường xuyên khi dễ hắn, nhưng cũng rất chiếu cố hắn.

Nhất là hôm nay một câu "Ta giúp ngươi" kia, nói rõ cho dù là chuyện gì, cho dù có không tốt thì cô cũng sẽ ra tay trợ giúp, đây là thật lòng xem hắn là bằng hữu.

Hốc mắt Trương Trường Ngôn không hiểu sao đỏ lên, thì thào: "Ngươi không giúp được ta."

Nói xong, hắn đưa tay tiếp nhận chén rượu kia, uống một ngụm, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự không sao, nguyên tiêu vui vẻ."

Dung Chiêu híp mắt nhìn hắn, lầm bầm một câu: "Nguyên tiêu vui vẻ."

Nói xong, cô tiếp tục uống rượu nghe nhạc.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp.

Dung thế tử phong quang tế nguyệt, là lang quân được hoan nghênh nhất kinh thành.

Tâm tư không thể cho người khác biết của hắn, ảnh hưởng chính mình là được, nhưng nếu ảnh hưởng đến Dung Chiêu... Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, dời thân thể sang một bên, duy trì khoảng cách xa hơ với Dung Chiêu, uống hết ly này đến ly khác, đem rượu ngon uống thành nước lã.

Đấu nhạc bên ngoài còn đang tiếp tục, nhưng người gia nhập ngày càng nhiều, tiếng nhạc cũng có chút hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-510.html.]

Có lúc là hợp tấu, có lúc là đấu nhạc.

Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, hai nhóm người trên thuyền đều tận hứng đàn tấu.

Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh và Trương Trường Hành lục tục trở về khoang thuyền, trước đó bọn họ cũng có chút say, chơi một lúc, lúc này lại càng say.

Trương Trường Hành vừa trở về liền hô to: "A Chiêu, sao ngươi không ra biểu diễn?"

Dung Chiêu xua tay: "Ta không biết những thứ này."

Trương Trường Hành: "Ta không tin, ngươi là muốn một mình uống rượu đúng không?"

Nói xong, hắn giơ vò rượu lên rót rượu cho mấy người,"Ngũ điện hạ, Bùi thế tử, Thừa Quyết, uống đi, đừng để cho hai người này trốn trong khoang thuyền lén lút uống hết."

Bùi Thừa Quyết chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Dung Chiêu cũng cười, cô xoay người ghé vào lan can hứng gió đêm, lắng nghe âm nhạc, tâm tình khó có được yên tĩnh cùng thả lỏng.

Thuyền ở trên hồ chầm chậm lay động.

Người phía trên hăng hái, tiếng cười nói vui vẻ, năm tháng yên tĩnh.

Dung Chiêu nửa say, nhìn thân thuyền phản chiếu trên mặt hồ, lại biết rõ đây chẳng qua là nửa ngày nhàn rỗi hiếm hoi, bọn họ chỉ tạm thời vứt bỏ phân tranh trên bờ.

Một khi rời khỏi thuyền, cũng giống như đêm cung yến mừng năm mới, tất cả đều là gió tanh mưa máu.

Đoạt đích từ trước đến nay đều là đạp lên hài cốt cùng m.á.u tươi.

Đằng sau năm tháng tĩnh lặng này là sóng ngầm tranh đấu, những ngày nhàn nhã bắt đầu lung lay sắp đổ....

Giờ Hợi.

Hơn phân nửa người trên thuyền đều uống say, những người ngã xuống được người hầu mang về phủ, những người còn đứng vững cũng có "Có ổn không? Có muốn ta đỡ ngươi không?" Bùi Khâm vươn tay.

Trương Trường Ngôn đã đặt tay lên tay Bùi Khâm trước, lộ ra hai hàng răng trắng,"Ngũ điện hạ đỡ ta đi, ta cũng uống say rồi."

Bùi Khâm cắn răng.

Bên cạnh, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn nhìn thấy đều nhịn cười.
 
Chương 511


Dung Chiêu không để cho bất luận kẻ nào đỡ cô, tự mình đi xuống thuyền, gió trên bờ thổi qua, cả người tựa hồ thanh tỉnh không ít.

Hôm nay không có lệnh giới nghiêm, lúc này trên bờ vẫn náo nhiệt như cũ.

Có một đôi vợ chồng đang bán đèn hoa sen, rao hàng nói: "Bán đèn hoa đây, thả xuống sông là có thể ước nguyện!"

Trên bờ sông, có một vài dân chúng đang thả đèn hoa sen.

Dung Chiêu đi qua, lấy ra bạc vụn,"Cho ta một cái."

Nữ tử sảng khoái đáp ứng, lúc nhận tiền thấy rõ bộ dáng của cô, lúc này lắc đầu,"Dung thế tử! Là Dung thế tử! Đèn hoa sen này tặng cho ngài, không, không cần tiền."

Nữ tử dường như rất kích động, trong mắt là kinh hỉ xen lẫn cảm kích, nói năng lộn xộn.

Dung Chiêu trong lúc vô tình đã giúp đỡ rất nhiều người.

Mà bọn họ luôn ghi lòng tạc dạ công ơn của Dung thế tử.

Dung Chiêu khoát tay, không thu lại tiền, chỉ cười nói: "Mua đồ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa."

"Nhiều rồi ạ."

"Không cần thối."

Dung Chiêu đã bước nhanh tới bờ sông.

Mấy người Bùi Thừa Quyết tò mò đi theo cô, nhìn cô ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng hỏa chiết tử đốt đèn hoa sen.

Quan Mộng Sinh trừng to mắt: "A Chiêu, ngươi lại tin tưởng cái này sao?"

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, thành kính đặt chiếc đèn hoa sen xuống nước, bởi vì uống say, giọng của cô có chút khàn khàn: "Nguyện vọng quá mức mãnh liệt, ta cái gì cũng tin."

Lời vừa dứt, tay cô nhẹ nhàng mở ra.

Đèn hoa sen theo nước sông trôi xa, cô vẫn dõi mắt nhìn ngọn đèn kia, sườn mặt dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.

Bùi Khâm đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "A Chiêu, nguyện vọng của ngươi là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-511.html.]

Đại khái là đã say đại khái là tối nay mọi người quá đơn giản. Đại khái là sáu người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh, Trương Nhị và Trương Tam đều là người cô có thể yên tâm...

Dung Chiêu nhìn đèn hoa sen trôi xa, thì thào: "Cầu cho người thân và bằng hữu của ta đều ở đây, cầu cho năm tháng tốt đẹp còn mãi, cầu cho trời yên sông lặng, cầu cho bách tính an cư, cầu cho người người sinh ra bình đẳng."

Đằng sau, mấy người trong cơn say thoáng chốc tỉnh táo.

Năm nguyện vọng, hai nguyện vọng trước là cầu cho tất cả bọn họ, hai nguyện vọng giữa là lý tưởng của Dung Chiêu, nguyện vọng cuối cùng...

Bùi Quan Sơn quát to một tiếng: "A Chiêu! Đừng nói bậy!"

Hắn quát Dung Chiêu nhưng lại nhìn chằm chằm Bùi Khâm.

Nhưng Bùi Khâm so với hắn còn khẩn trương hơn, hắn hô hấp dồn dập, theo bản năng xoay người nhìn lướt qua những người đằng sau, ánh mắt sắc bén: "A Chiêu uống say, say rượu nói bậy mà thôi."

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, qua tối nay, ai nói gì cũng sẽ không thừa nhận."

Bùi Khâm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn cũng có phản ứng tương tự.

Quan Mộng Sinh vẫn còn mơ hồ, khiếp sợ bởi lời nói của Dung Chiêu, hắn thì thào: "A Chiêu, nguyện vọng này của ngươi đúng là hùng vĩ, khó có thể..."

"Câm miệng!" Trương Trường Ngôn lạnh lùng nói.

Quan Mộng Sinh lập tức che miệng.

Dung Chiêu ở bên bờ sông chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía bọn họ.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Là ta nói bậy, uống say rồi."

Quan Mộng Sinh khoát tay, không để tâm nói: "Yên tâm, chỉ là say rượu mê sảng, chúng ta sẽ không nói ra ngoài."

Dung Chiêu nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bùi Khâm, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều là người thông minh, ba người nhìn cô thật sâu.

Trong miệng cô nói uống say, nhưng đứng ở nơi đó sống lưng thẳng tắp như tùng bách, đôi mắt sâu không thấy đáy, mi tâm một nốt ruồi son, làm cho cô có vẻ cao không thể với tới. Rốt cuộc phải có tư tưởng như thế nào mới có thể có nguyện vọng như vậy?

Giờ khắc này, bọn họ giống như lần đầu tiên quen biết cô, rồi lại giống như nhận ra... Cô vẫn như thế.
 
Chương 511


Dung Chiêu không để cho bất luận kẻ nào đỡ cô, tự mình đi xuống thuyền, gió trên bờ thổi qua, cả người tựa hồ thanh tỉnh không ít.

Hôm nay không có lệnh giới nghiêm, lúc này trên bờ vẫn náo nhiệt như cũ.

Có một đôi vợ chồng đang bán đèn hoa sen, rao hàng nói: "Bán đèn hoa đây, thả xuống sông là có thể ước nguyện!"

Trên bờ sông, có một vài dân chúng đang thả đèn hoa sen.

Dung Chiêu đi qua, lấy ra bạc vụn,"Cho ta một cái."

Nữ tử sảng khoái đáp ứng, lúc nhận tiền thấy rõ bộ dáng của cô, lúc này lắc đầu,"Dung thế tử! Là Dung thế tử! Đèn hoa sen này tặng cho ngài, không, không cần tiền."

Nữ tử dường như rất kích động, trong mắt là kinh hỉ xen lẫn cảm kích, nói năng lộn xộn.

Dung Chiêu trong lúc vô tình đã giúp đỡ rất nhiều người.

Mà bọn họ luôn ghi lòng tạc dạ công ơn của Dung thế tử.

Dung Chiêu khoát tay, không thu lại tiền, chỉ cười nói: "Mua đồ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa."

"Nhiều rồi ạ."

"Không cần thối."

Dung Chiêu đã bước nhanh tới bờ sông.

Mấy người Bùi Thừa Quyết tò mò đi theo cô, nhìn cô ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng hỏa chiết tử đốt đèn hoa sen.

Quan Mộng Sinh trừng to mắt: "A Chiêu, ngươi lại tin tưởng cái này sao?"

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, thành kính đặt chiếc đèn hoa sen xuống nước, bởi vì uống say, giọng của cô có chút khàn khàn: "Nguyện vọng quá mức mãnh liệt, ta cái gì cũng tin."

Lời vừa dứt, tay cô nhẹ nhàng mở ra.

Đèn hoa sen theo nước sông trôi xa, cô vẫn dõi mắt nhìn ngọn đèn kia, sườn mặt dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.

Bùi Khâm đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "A Chiêu, nguyện vọng của ngươi là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-511.html.]

Đại khái là đã say đại khái là tối nay mọi người quá đơn giản. Đại khái là sáu người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh, Trương Nhị và Trương Tam đều là người cô có thể yên tâm...

Dung Chiêu nhìn đèn hoa sen trôi xa, thì thào: "Cầu cho người thân và bằng hữu của ta đều ở đây, cầu cho năm tháng tốt đẹp còn mãi, cầu cho trời yên sông lặng, cầu cho bách tính an cư, cầu cho người người sinh ra bình đẳng."

Đằng sau, mấy người trong cơn say thoáng chốc tỉnh táo.

Năm nguyện vọng, hai nguyện vọng trước là cầu cho tất cả bọn họ, hai nguyện vọng giữa là lý tưởng của Dung Chiêu, nguyện vọng cuối cùng...

Bùi Quan Sơn quát to một tiếng: "A Chiêu! Đừng nói bậy!"

Hắn quát Dung Chiêu nhưng lại nhìn chằm chằm Bùi Khâm.

Nhưng Bùi Khâm so với hắn còn khẩn trương hơn, hắn hô hấp dồn dập, theo bản năng xoay người nhìn lướt qua những người đằng sau, ánh mắt sắc bén: "A Chiêu uống say, say rượu nói bậy mà thôi."

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, qua tối nay, ai nói gì cũng sẽ không thừa nhận."

Bùi Khâm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn cũng có phản ứng tương tự.

Quan Mộng Sinh vẫn còn mơ hồ, khiếp sợ bởi lời nói của Dung Chiêu, hắn thì thào: "A Chiêu, nguyện vọng này của ngươi đúng là hùng vĩ, khó có thể..."

"Câm miệng!" Trương Trường Ngôn lạnh lùng nói.

Quan Mộng Sinh lập tức che miệng.

Dung Chiêu ở bên bờ sông chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía bọn họ.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Là ta nói bậy, uống say rồi."

Quan Mộng Sinh khoát tay, không để tâm nói: "Yên tâm, chỉ là say rượu mê sảng, chúng ta sẽ không nói ra ngoài."

Dung Chiêu nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bùi Khâm, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều là người thông minh, ba người nhìn cô thật sâu.

Trong miệng cô nói uống say, nhưng đứng ở nơi đó sống lưng thẳng tắp như tùng bách, đôi mắt sâu không thấy đáy, mi tâm một nốt ruồi son, làm cho cô có vẻ cao không thể với tới. Rốt cuộc phải có tư tưởng như thế nào mới có thể có nguyện vọng như vậy?

Giờ khắc này, bọn họ giống như lần đầu tiên quen biết cô, rồi lại giống như nhận ra... Cô vẫn như thế.
 
Chương 511


Dung Chiêu không để cho bất luận kẻ nào đỡ cô, tự mình đi xuống thuyền, gió trên bờ thổi qua, cả người tựa hồ thanh tỉnh không ít.

Hôm nay không có lệnh giới nghiêm, lúc này trên bờ vẫn náo nhiệt như cũ.

Có một đôi vợ chồng đang bán đèn hoa sen, rao hàng nói: "Bán đèn hoa đây, thả xuống sông là có thể ước nguyện!"

Trên bờ sông, có một vài dân chúng đang thả đèn hoa sen.

Dung Chiêu đi qua, lấy ra bạc vụn,"Cho ta một cái."

Nữ tử sảng khoái đáp ứng, lúc nhận tiền thấy rõ bộ dáng của cô, lúc này lắc đầu,"Dung thế tử! Là Dung thế tử! Đèn hoa sen này tặng cho ngài, không, không cần tiền."

Nữ tử dường như rất kích động, trong mắt là kinh hỉ xen lẫn cảm kích, nói năng lộn xộn.

Dung Chiêu trong lúc vô tình đã giúp đỡ rất nhiều người.

Mà bọn họ luôn ghi lòng tạc dạ công ơn của Dung thế tử.

Dung Chiêu khoát tay, không thu lại tiền, chỉ cười nói: "Mua đồ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa."

"Nhiều rồi ạ."

"Không cần thối."

Dung Chiêu đã bước nhanh tới bờ sông.

Mấy người Bùi Thừa Quyết tò mò đi theo cô, nhìn cô ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng hỏa chiết tử đốt đèn hoa sen.

Quan Mộng Sinh trừng to mắt: "A Chiêu, ngươi lại tin tưởng cái này sao?"

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, thành kính đặt chiếc đèn hoa sen xuống nước, bởi vì uống say, giọng của cô có chút khàn khàn: "Nguyện vọng quá mức mãnh liệt, ta cái gì cũng tin."

Lời vừa dứt, tay cô nhẹ nhàng mở ra.

Đèn hoa sen theo nước sông trôi xa, cô vẫn dõi mắt nhìn ngọn đèn kia, sườn mặt dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.

Bùi Khâm đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "A Chiêu, nguyện vọng của ngươi là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-511.html.]

Đại khái là đã say đại khái là tối nay mọi người quá đơn giản. Đại khái là sáu người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh, Trương Nhị và Trương Tam đều là người cô có thể yên tâm...

Dung Chiêu nhìn đèn hoa sen trôi xa, thì thào: "Cầu cho người thân và bằng hữu của ta đều ở đây, cầu cho năm tháng tốt đẹp còn mãi, cầu cho trời yên sông lặng, cầu cho bách tính an cư, cầu cho người người sinh ra bình đẳng."

Đằng sau, mấy người trong cơn say thoáng chốc tỉnh táo.

Năm nguyện vọng, hai nguyện vọng trước là cầu cho tất cả bọn họ, hai nguyện vọng giữa là lý tưởng của Dung Chiêu, nguyện vọng cuối cùng...

Bùi Quan Sơn quát to một tiếng: "A Chiêu! Đừng nói bậy!"

Hắn quát Dung Chiêu nhưng lại nhìn chằm chằm Bùi Khâm.

Nhưng Bùi Khâm so với hắn còn khẩn trương hơn, hắn hô hấp dồn dập, theo bản năng xoay người nhìn lướt qua những người đằng sau, ánh mắt sắc bén: "A Chiêu uống say, say rượu nói bậy mà thôi."

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, qua tối nay, ai nói gì cũng sẽ không thừa nhận."

Bùi Khâm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn cũng có phản ứng tương tự.

Quan Mộng Sinh vẫn còn mơ hồ, khiếp sợ bởi lời nói của Dung Chiêu, hắn thì thào: "A Chiêu, nguyện vọng này của ngươi đúng là hùng vĩ, khó có thể..."

"Câm miệng!" Trương Trường Ngôn lạnh lùng nói.

Quan Mộng Sinh lập tức che miệng.

Dung Chiêu ở bên bờ sông chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía bọn họ.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Là ta nói bậy, uống say rồi."

Quan Mộng Sinh khoát tay, không để tâm nói: "Yên tâm, chỉ là say rượu mê sảng, chúng ta sẽ không nói ra ngoài."

Dung Chiêu nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bùi Khâm, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều là người thông minh, ba người nhìn cô thật sâu.

Trong miệng cô nói uống say, nhưng đứng ở nơi đó sống lưng thẳng tắp như tùng bách, đôi mắt sâu không thấy đáy, mi tâm một nốt ruồi son, làm cho cô có vẻ cao không thể với tới. Rốt cuộc phải có tư tưởng như thế nào mới có thể có nguyện vọng như vậy?

Giờ khắc này, bọn họ giống như lần đầu tiên quen biết cô, rồi lại giống như nhận ra... Cô vẫn như thế.
 
Chương 512


Đây chính là A Chiêu, An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu....

Mười sáu tháng giêng.

Sau trận say rượu vào tết nguyên tiêu, Dung Chiêu lại lao đầu bận rộn.

Mười sáu tháng giêng là ngày Vân Dung công phường chính thức tuyển người!

Những người muốn tìm một nghề nghiệp mưu sinh đã sớm chờ ở cửa Vân Dung công phường, vẻ mặt thấp thỏm.

Thím Phương lẩm bẩm: "Cũng không biết Vân Dung công phường tuyển bao nhiêu người, ta tay nghề kém cỏi, không biết bọn họ có cần hay không..."

Cô nương bên cạnh nghe được, trấn an cười cười: "Ta may vá cũng rất bình thường, không sợ, không cần thì xem như đi một chuyến, không sao."

Thím Phương vẫn rất lo lắng, nhìn chung quanh đếm một lúc, có gần trăm người!

Bà lại càng cảm thấy mình không được chọn, tâm trạng trở nên bất an.

Kỳ thật cô nương nọ cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn thấp giọng an ủi: "Đừng lo, lát nữa sẽ biết có được chọn hay không, trên báo nói sẽ tuyển rất nhiều người."

"Nhưng người ở đây cũng rất nhiều." Thím Phương thở dài.

Lúc này, cửa lớn Vân Dung công phường mở ra.

Đặng Thường Nam cùng Dung Hương Tích đi ra, thoáng chốc tất cả mọi người an tĩnh, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn bọn họ.

Dung Hương Tích cười nhìn Đặng Thường Nam.

Đặng Thường Nam gật đầu, sau đó cất tiếng nói: "Vân Dung công phường hôm nay tuyển người, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ, biết thêu thùa đơn giản, nhân phẩm đoan chính là được."

Người phía dưới cả kinh.

Thế mà không yêu cầu tay nghề tốt?!

Yêu cầu này của Vân Dung công phường cơ hồ là tất cả nữ tử tới ứng tuyển đều có thể thỏa mãn, nhưng cũng không làm cho người ta thả lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương.

Yêu cầu càng thấp, cạnh tranh càng khốc liệt.

Đặng Thường Nam: "Ngoài ra bởi vì Vân Dung Phường chú trọng chất lượng, cho nên tiền lương mỗi tháng một lượng bạc, nếu làm việc đều đặn còn có tiền thưởng, mỗi tháng bình chọn ba nhân viên ưu tú nhất cho thêm năm đồng tiền thưởng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-512.html.]

Thím Phương: "II"

Một lượng bạc đối với nữ tử mà nói đã phi thường khó có được, nếu thưởng bạc, còn có thể tăng thêm gần hai lượng bạc!

Tiền lương như vậy thật sự quá hiếm thấy.

Thím Phương kinh hỉ, nhưng lập tức lại mơ hồ lo lắng.

Tiền lương cao như vậy, chỉ sợ một vài nữ tử am hiểu thêu thùa cũng sẽ đến, chẳng phải là càng không có khả năng chọn mình?

Người như mình làm sao có thể lấy được tiền lương cao như thế?

Thím Phương rất lo lắng, lại nhìn tiểu nương tử bên cạnh, tiểu nương tử vốn coi như trầm ổn, lúc này cũng lo lắng theo, ánh mắt thấp thỏm bất an.

Bà thở dài, giơ tay vỗ vỗ tiểu nương tử.

Hai người đều cảm thấy mình không được chọn, thất vọng dựa vào nhau.

Nhưng Đặng Thường Nam ở phía trước cao giọng nói: "Vân Dung công phường tuyển nhóm nhân viên đầu tiên, một trăm người."

Thím Phương: "!II"

Bà lại mở to hai mắt, nữ lang bên cạnh cũng mở to hai mắt.

Chỗ này của bọn họ tuy rằng nhiều người, nhưng Vân Dung công phường lại muốn một trăm người, những người xếp hàng tuyệt đối không đủ một trăm người, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn không phải hai người kém nhất.

Hai người kích động liếc nhau, khó nén hưng phấn.

Người phía trước cũng xôn xao, ai nấy đều khó tin.

Có một nữ tử cẩn thận hỏi lại: "Thật sự tuyển một trăm người sao?"

Dung Hương Tích cất giọng cười nói: "Công xưởng Vân Dung ở kinh thành hiện giờ mới thành lập, chỉ vừa mới xây xong một bộ phận, quả thật chỉ cần một trăm người, nhưng phía sau còn đang mở rộng, chờ các ngươi thuần thục là có thể tuyển thêm người."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Bọn họ không cảm thấy một trăm người là ít, rõ ràng là cảm thấy quá nhiều! Nhưng nghe ý tứ của Vân Dung công phường, về sau không đơn thuần là một trăm người, bọn họ có thể sẽ tuyển nhiều hơn.

Tất cả mọi người đều rất sốc.

Đặng Thường Nam hạ giọng: "Dung Chiêu thuyết phục hoàng hậu và chúng ta liên thủ xây dựng Vân Dung công phường này, bản thân cũng không chỉ vì sinh ý, mà còn là vì để cho nữ tử cực khổ trong thiên hạ có được công ăn việc làm."
 
Chương 512


Đây chính là A Chiêu, An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu....

Mười sáu tháng giêng.

Sau trận say rượu vào tết nguyên tiêu, Dung Chiêu lại lao đầu bận rộn.

Mười sáu tháng giêng là ngày Vân Dung công phường chính thức tuyển người!

Những người muốn tìm một nghề nghiệp mưu sinh đã sớm chờ ở cửa Vân Dung công phường, vẻ mặt thấp thỏm.

Thím Phương lẩm bẩm: "Cũng không biết Vân Dung công phường tuyển bao nhiêu người, ta tay nghề kém cỏi, không biết bọn họ có cần hay không..."

Cô nương bên cạnh nghe được, trấn an cười cười: "Ta may vá cũng rất bình thường, không sợ, không cần thì xem như đi một chuyến, không sao."

Thím Phương vẫn rất lo lắng, nhìn chung quanh đếm một lúc, có gần trăm người!

Bà lại càng cảm thấy mình không được chọn, tâm trạng trở nên bất an.

Kỳ thật cô nương nọ cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn thấp giọng an ủi: "Đừng lo, lát nữa sẽ biết có được chọn hay không, trên báo nói sẽ tuyển rất nhiều người."

"Nhưng người ở đây cũng rất nhiều." Thím Phương thở dài.

Lúc này, cửa lớn Vân Dung công phường mở ra.

Đặng Thường Nam cùng Dung Hương Tích đi ra, thoáng chốc tất cả mọi người an tĩnh, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn bọn họ.

Dung Hương Tích cười nhìn Đặng Thường Nam.

Đặng Thường Nam gật đầu, sau đó cất tiếng nói: "Vân Dung công phường hôm nay tuyển người, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ, biết thêu thùa đơn giản, nhân phẩm đoan chính là được."

Người phía dưới cả kinh.

Thế mà không yêu cầu tay nghề tốt?!

Yêu cầu này của Vân Dung công phường cơ hồ là tất cả nữ tử tới ứng tuyển đều có thể thỏa mãn, nhưng cũng không làm cho người ta thả lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương.

Yêu cầu càng thấp, cạnh tranh càng khốc liệt.

Đặng Thường Nam: "Ngoài ra bởi vì Vân Dung Phường chú trọng chất lượng, cho nên tiền lương mỗi tháng một lượng bạc, nếu làm việc đều đặn còn có tiền thưởng, mỗi tháng bình chọn ba nhân viên ưu tú nhất cho thêm năm đồng tiền thưởng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-512.html.]

Thím Phương: "II"

Một lượng bạc đối với nữ tử mà nói đã phi thường khó có được, nếu thưởng bạc, còn có thể tăng thêm gần hai lượng bạc!

Tiền lương như vậy thật sự quá hiếm thấy.

Thím Phương kinh hỉ, nhưng lập tức lại mơ hồ lo lắng.

Tiền lương cao như vậy, chỉ sợ một vài nữ tử am hiểu thêu thùa cũng sẽ đến, chẳng phải là càng không có khả năng chọn mình?

Người như mình làm sao có thể lấy được tiền lương cao như thế?

Thím Phương rất lo lắng, lại nhìn tiểu nương tử bên cạnh, tiểu nương tử vốn coi như trầm ổn, lúc này cũng lo lắng theo, ánh mắt thấp thỏm bất an.

Bà thở dài, giơ tay vỗ vỗ tiểu nương tử.

Hai người đều cảm thấy mình không được chọn, thất vọng dựa vào nhau.

Nhưng Đặng Thường Nam ở phía trước cao giọng nói: "Vân Dung công phường tuyển nhóm nhân viên đầu tiên, một trăm người."

Thím Phương: "!II"

Bà lại mở to hai mắt, nữ lang bên cạnh cũng mở to hai mắt.

Chỗ này của bọn họ tuy rằng nhiều người, nhưng Vân Dung công phường lại muốn một trăm người, những người xếp hàng tuyệt đối không đủ một trăm người, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn không phải hai người kém nhất.

Hai người kích động liếc nhau, khó nén hưng phấn.

Người phía trước cũng xôn xao, ai nấy đều khó tin.

Có một nữ tử cẩn thận hỏi lại: "Thật sự tuyển một trăm người sao?"

Dung Hương Tích cất giọng cười nói: "Công xưởng Vân Dung ở kinh thành hiện giờ mới thành lập, chỉ vừa mới xây xong một bộ phận, quả thật chỉ cần một trăm người, nhưng phía sau còn đang mở rộng, chờ các ngươi thuần thục là có thể tuyển thêm người."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Bọn họ không cảm thấy một trăm người là ít, rõ ràng là cảm thấy quá nhiều! Nhưng nghe ý tứ của Vân Dung công phường, về sau không đơn thuần là một trăm người, bọn họ có thể sẽ tuyển nhiều hơn.

Tất cả mọi người đều rất sốc.

Đặng Thường Nam hạ giọng: "Dung Chiêu thuyết phục hoàng hậu và chúng ta liên thủ xây dựng Vân Dung công phường này, bản thân cũng không chỉ vì sinh ý, mà còn là vì để cho nữ tử cực khổ trong thiên hạ có được công ăn việc làm."
 
Chương 512


Đây chính là A Chiêu, An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu....

Mười sáu tháng giêng.

Sau trận say rượu vào tết nguyên tiêu, Dung Chiêu lại lao đầu bận rộn.

Mười sáu tháng giêng là ngày Vân Dung công phường chính thức tuyển người!

Những người muốn tìm một nghề nghiệp mưu sinh đã sớm chờ ở cửa Vân Dung công phường, vẻ mặt thấp thỏm.

Thím Phương lẩm bẩm: "Cũng không biết Vân Dung công phường tuyển bao nhiêu người, ta tay nghề kém cỏi, không biết bọn họ có cần hay không..."

Cô nương bên cạnh nghe được, trấn an cười cười: "Ta may vá cũng rất bình thường, không sợ, không cần thì xem như đi một chuyến, không sao."

Thím Phương vẫn rất lo lắng, nhìn chung quanh đếm một lúc, có gần trăm người!

Bà lại càng cảm thấy mình không được chọn, tâm trạng trở nên bất an.

Kỳ thật cô nương nọ cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn thấp giọng an ủi: "Đừng lo, lát nữa sẽ biết có được chọn hay không, trên báo nói sẽ tuyển rất nhiều người."

"Nhưng người ở đây cũng rất nhiều." Thím Phương thở dài.

Lúc này, cửa lớn Vân Dung công phường mở ra.

Đặng Thường Nam cùng Dung Hương Tích đi ra, thoáng chốc tất cả mọi người an tĩnh, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn bọn họ.

Dung Hương Tích cười nhìn Đặng Thường Nam.

Đặng Thường Nam gật đầu, sau đó cất tiếng nói: "Vân Dung công phường hôm nay tuyển người, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ, biết thêu thùa đơn giản, nhân phẩm đoan chính là được."

Người phía dưới cả kinh.

Thế mà không yêu cầu tay nghề tốt?!

Yêu cầu này của Vân Dung công phường cơ hồ là tất cả nữ tử tới ứng tuyển đều có thể thỏa mãn, nhưng cũng không làm cho người ta thả lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương.

Yêu cầu càng thấp, cạnh tranh càng khốc liệt.

Đặng Thường Nam: "Ngoài ra bởi vì Vân Dung Phường chú trọng chất lượng, cho nên tiền lương mỗi tháng một lượng bạc, nếu làm việc đều đặn còn có tiền thưởng, mỗi tháng bình chọn ba nhân viên ưu tú nhất cho thêm năm đồng tiền thưởng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-512.html.]

Thím Phương: "II"

Một lượng bạc đối với nữ tử mà nói đã phi thường khó có được, nếu thưởng bạc, còn có thể tăng thêm gần hai lượng bạc!

Tiền lương như vậy thật sự quá hiếm thấy.

Thím Phương kinh hỉ, nhưng lập tức lại mơ hồ lo lắng.

Tiền lương cao như vậy, chỉ sợ một vài nữ tử am hiểu thêu thùa cũng sẽ đến, chẳng phải là càng không có khả năng chọn mình?

Người như mình làm sao có thể lấy được tiền lương cao như thế?

Thím Phương rất lo lắng, lại nhìn tiểu nương tử bên cạnh, tiểu nương tử vốn coi như trầm ổn, lúc này cũng lo lắng theo, ánh mắt thấp thỏm bất an.

Bà thở dài, giơ tay vỗ vỗ tiểu nương tử.

Hai người đều cảm thấy mình không được chọn, thất vọng dựa vào nhau.

Nhưng Đặng Thường Nam ở phía trước cao giọng nói: "Vân Dung công phường tuyển nhóm nhân viên đầu tiên, một trăm người."

Thím Phương: "!II"

Bà lại mở to hai mắt, nữ lang bên cạnh cũng mở to hai mắt.

Chỗ này của bọn họ tuy rằng nhiều người, nhưng Vân Dung công phường lại muốn một trăm người, những người xếp hàng tuyệt đối không đủ một trăm người, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn không phải hai người kém nhất.

Hai người kích động liếc nhau, khó nén hưng phấn.

Người phía trước cũng xôn xao, ai nấy đều khó tin.

Có một nữ tử cẩn thận hỏi lại: "Thật sự tuyển một trăm người sao?"

Dung Hương Tích cất giọng cười nói: "Công xưởng Vân Dung ở kinh thành hiện giờ mới thành lập, chỉ vừa mới xây xong một bộ phận, quả thật chỉ cần một trăm người, nhưng phía sau còn đang mở rộng, chờ các ngươi thuần thục là có thể tuyển thêm người."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Bọn họ không cảm thấy một trăm người là ít, rõ ràng là cảm thấy quá nhiều! Nhưng nghe ý tứ của Vân Dung công phường, về sau không đơn thuần là một trăm người, bọn họ có thể sẽ tuyển nhiều hơn.

Tất cả mọi người đều rất sốc.

Đặng Thường Nam hạ giọng: "Dung Chiêu thuyết phục hoàng hậu và chúng ta liên thủ xây dựng Vân Dung công phường này, bản thân cũng không chỉ vì sinh ý, mà còn là vì để cho nữ tử cực khổ trong thiên hạ có được công ăn việc làm."
 
Chương 513


"Cho nên các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc ở đây, Vân Dung Phường sẽ cho các ngươi làm đến khi các ngươi muốn rời đi mới thôi."

Thím Phương nghe được lời này, cảm động rơi nước mắt.

Tiểu nương tử bên cạnh tay nắm chặt thành quyền, khắc chế không cho mình òa khóc.

Thế gian này có quá ít người nhận ra được sự vất vả của bọn họ, người nguyện ý cho bọn họ việc làm lại càng chưa bao giờ có.

Từ năm ngoái đến năm nay, Dung thế tử thật sự đã làm quá nhiều.

Hai chữ Dung Chiêu cũng đủ khiến cho bọn họ an tâm.

Dung Hương Tích cười nói: "Các ngươi theo ta vào trong, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đơn giản."

Nữ tử đứng ở bên ngoài lập tức bước vào đại môn Vân Dung công phường.

Bóng lưng bọn họ kiên định, tại một khắc bước vào đại môn kia, dường như có cảm giác...

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi....

Thím Phương trên đường trở về bước chân nhẹ nhàng.

Vừa mới vào thôn đã thấy Lưu tỷ đứng ở trong viện nhìn mình.

Thấy thím Phương trở về, Lưu tỷ lập tức đi ra hỏi: "Thế nào? Vân Dung công xưởng có chọn ngươi không?"

Thím Phương gật đầu thật mạnh: "Có, đã ký khế thư rồi."

Tay bà ôm chặt tờ giấy trong lòng như ôm cả thế giới.

Lưu tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, tiền lương thì sao? Tiền lương bao nhiêu?"

Nụ cười trên môi thím Phương càng sáng lạn: "Không thấp hơn một lượng bạc, nếu cần dùng tiền gấp để chăm lo gia đình thì có thể ứng trước một tháng lương, ta đã ứng rồi."

Lưu tỷ hít một hơi khí lạnh.

Trong thôn có rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-513.html.]

Ngay cả mẹ chồng thím Phương cũng chống gậy, dắt theo cháu ra ngoài. muội được Vân Dung công xưởng mời làm việc rồi, sau này sẽ có thu nhập ổn định, tiền lương một tháng một lượng!"

Lão thái thái nghe vậy hốc mắt đỏ lên.

Thím Phương vội vàng tiến lên đỡ lão thái thái, bà cụ nghẹn ngào nói: "Là nhà ta có lỗi với con, đứa con bất hiếu kia đã chết, để một mình con gánh vác cái nhà này, ta hận không thể c.h.ế.t tránh liên lụy con..."

Thím Phương nóng nảy: "Mẹ, đừng nói lung tung, mẹ không liên lụy conl"

Thím Phương đột nhiên nhận ra, dường như từ sau khi trượng phu mất, mẹ chồng ăn rất ít...

Đồng tử thím Phương co rụt lại, thậm chí giọng nói cũng có chút run rẩy: "Mẹ, phu quân đã đi rồi, mẹ không thể, mẹ không thể..."

Lão thái thái lau mắt, bắt lấy tay con dâu gật đầu thật mạnh, thanh âm kích động: "Ta sẽ ăn cơm đàng hoàng, ta không chết, con bây giờ có chỗ làm việc, ta phải giúp con chăm sóc hài tử, con cứ đến Vân Dung công phường làm việc, ta sẽ chăm sóc tốt cho Cẩu Nhi."

Lão thái thái chắp tay trước ngực: "Cảm tạ ông trời."

Thím Phương nín khóc mỉm cười: "Là cảm tạ Dung thế tử..."

Lão thái thái vội vàng nói: "Cảm tạ Dung thế tử đã cho nhà chúng ta một con đường sống."

Trong thôn cũng có rất nhiều người đi ra nghe ngóng, lúc này vội vã bàn tán, đều muốn đi tới Vân Dung công phường ứng tuyển....

Trong một ngõ nhỏ nào đó ở kinh thành.

Một phụ nhân từ bên ngoài trở về, vừa mới đi tới đầu hẻm đã thấy một đám người ngồi dưới tàng cây vừa làm việc vừa nghe người ta đọc báo.

Nhìn thấy phụ nhân, có người liền hỏi: "Vĩnh Nương về rồi à? Nghe nói ngươi đi Vân Dung công phường, thế nào rồi?"

Mẹ chồng Vĩnh Nương đang chăm cháu, nghe vậy ngẩng đầu nói,"Tay nghề của nó làm sao có thể được chọn?

Vĩnh Nương cười cười: "Được chọn rồi, Vân Dung công phường cần một trăm người."

"Nhiều như vậy? Sớm biết ta cũng đi!" Có người kinh hô.

Vĩnh Nương cười cười, cái gì cũng không nói.

Vẻ mặt mẹ chồng cô có chút phức tạp, cũng không nghe người ta đọc báo nữa, dẫn Vĩnh Nương về cẩn thận hỏi thăm. Vĩnh Nương gật gật đầu, lấy khế thư ra, đồng thời lại nói: "Có thể lấy trước một tháng lương, chẳng qua con nghĩ trong nhà còn chưa khó khăn lắm, chờ làm xong một tháng mới lĩnh."
 
Chương 513


"Cho nên các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc ở đây, Vân Dung Phường sẽ cho các ngươi làm đến khi các ngươi muốn rời đi mới thôi."

Thím Phương nghe được lời này, cảm động rơi nước mắt.

Tiểu nương tử bên cạnh tay nắm chặt thành quyền, khắc chế không cho mình òa khóc.

Thế gian này có quá ít người nhận ra được sự vất vả của bọn họ, người nguyện ý cho bọn họ việc làm lại càng chưa bao giờ có.

Từ năm ngoái đến năm nay, Dung thế tử thật sự đã làm quá nhiều.

Hai chữ Dung Chiêu cũng đủ khiến cho bọn họ an tâm.

Dung Hương Tích cười nói: "Các ngươi theo ta vào trong, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đơn giản."

Nữ tử đứng ở bên ngoài lập tức bước vào đại môn Vân Dung công phường.

Bóng lưng bọn họ kiên định, tại một khắc bước vào đại môn kia, dường như có cảm giác...

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi....

Thím Phương trên đường trở về bước chân nhẹ nhàng.

Vừa mới vào thôn đã thấy Lưu tỷ đứng ở trong viện nhìn mình.

Thấy thím Phương trở về, Lưu tỷ lập tức đi ra hỏi: "Thế nào? Vân Dung công xưởng có chọn ngươi không?"

Thím Phương gật đầu thật mạnh: "Có, đã ký khế thư rồi."

Tay bà ôm chặt tờ giấy trong lòng như ôm cả thế giới.

Lưu tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, tiền lương thì sao? Tiền lương bao nhiêu?"

Nụ cười trên môi thím Phương càng sáng lạn: "Không thấp hơn một lượng bạc, nếu cần dùng tiền gấp để chăm lo gia đình thì có thể ứng trước một tháng lương, ta đã ứng rồi."

Lưu tỷ hít một hơi khí lạnh.

Trong thôn có rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-513.html.]

Ngay cả mẹ chồng thím Phương cũng chống gậy, dắt theo cháu ra ngoài. muội được Vân Dung công xưởng mời làm việc rồi, sau này sẽ có thu nhập ổn định, tiền lương một tháng một lượng!"

Lão thái thái nghe vậy hốc mắt đỏ lên.

Thím Phương vội vàng tiến lên đỡ lão thái thái, bà cụ nghẹn ngào nói: "Là nhà ta có lỗi với con, đứa con bất hiếu kia đã chết, để một mình con gánh vác cái nhà này, ta hận không thể c.h.ế.t tránh liên lụy con..."

Thím Phương nóng nảy: "Mẹ, đừng nói lung tung, mẹ không liên lụy conl"

Thím Phương đột nhiên nhận ra, dường như từ sau khi trượng phu mất, mẹ chồng ăn rất ít...

Đồng tử thím Phương co rụt lại, thậm chí giọng nói cũng có chút run rẩy: "Mẹ, phu quân đã đi rồi, mẹ không thể, mẹ không thể..."

Lão thái thái lau mắt, bắt lấy tay con dâu gật đầu thật mạnh, thanh âm kích động: "Ta sẽ ăn cơm đàng hoàng, ta không chết, con bây giờ có chỗ làm việc, ta phải giúp con chăm sóc hài tử, con cứ đến Vân Dung công phường làm việc, ta sẽ chăm sóc tốt cho Cẩu Nhi."

Lão thái thái chắp tay trước ngực: "Cảm tạ ông trời."

Thím Phương nín khóc mỉm cười: "Là cảm tạ Dung thế tử..."

Lão thái thái vội vàng nói: "Cảm tạ Dung thế tử đã cho nhà chúng ta một con đường sống."

Trong thôn cũng có rất nhiều người đi ra nghe ngóng, lúc này vội vã bàn tán, đều muốn đi tới Vân Dung công phường ứng tuyển....

Trong một ngõ nhỏ nào đó ở kinh thành.

Một phụ nhân từ bên ngoài trở về, vừa mới đi tới đầu hẻm đã thấy một đám người ngồi dưới tàng cây vừa làm việc vừa nghe người ta đọc báo.

Nhìn thấy phụ nhân, có người liền hỏi: "Vĩnh Nương về rồi à? Nghe nói ngươi đi Vân Dung công phường, thế nào rồi?"

Mẹ chồng Vĩnh Nương đang chăm cháu, nghe vậy ngẩng đầu nói,"Tay nghề của nó làm sao có thể được chọn?

Vĩnh Nương cười cười: "Được chọn rồi, Vân Dung công phường cần một trăm người."

"Nhiều như vậy? Sớm biết ta cũng đi!" Có người kinh hô.

Vĩnh Nương cười cười, cái gì cũng không nói.

Vẻ mặt mẹ chồng cô có chút phức tạp, cũng không nghe người ta đọc báo nữa, dẫn Vĩnh Nương về cẩn thận hỏi thăm. Vĩnh Nương gật gật đầu, lấy khế thư ra, đồng thời lại nói: "Có thể lấy trước một tháng lương, chẳng qua con nghĩ trong nhà còn chưa khó khăn lắm, chờ làm xong một tháng mới lĩnh."
 
Chương 513


"Cho nên các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc ở đây, Vân Dung Phường sẽ cho các ngươi làm đến khi các ngươi muốn rời đi mới thôi."

Thím Phương nghe được lời này, cảm động rơi nước mắt.

Tiểu nương tử bên cạnh tay nắm chặt thành quyền, khắc chế không cho mình òa khóc.

Thế gian này có quá ít người nhận ra được sự vất vả của bọn họ, người nguyện ý cho bọn họ việc làm lại càng chưa bao giờ có.

Từ năm ngoái đến năm nay, Dung thế tử thật sự đã làm quá nhiều.

Hai chữ Dung Chiêu cũng đủ khiến cho bọn họ an tâm.

Dung Hương Tích cười nói: "Các ngươi theo ta vào trong, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đơn giản."

Nữ tử đứng ở bên ngoài lập tức bước vào đại môn Vân Dung công phường.

Bóng lưng bọn họ kiên định, tại một khắc bước vào đại môn kia, dường như có cảm giác...

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi....

Thím Phương trên đường trở về bước chân nhẹ nhàng.

Vừa mới vào thôn đã thấy Lưu tỷ đứng ở trong viện nhìn mình.

Thấy thím Phương trở về, Lưu tỷ lập tức đi ra hỏi: "Thế nào? Vân Dung công xưởng có chọn ngươi không?"

Thím Phương gật đầu thật mạnh: "Có, đã ký khế thư rồi."

Tay bà ôm chặt tờ giấy trong lòng như ôm cả thế giới.

Lưu tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, tiền lương thì sao? Tiền lương bao nhiêu?"

Nụ cười trên môi thím Phương càng sáng lạn: "Không thấp hơn một lượng bạc, nếu cần dùng tiền gấp để chăm lo gia đình thì có thể ứng trước một tháng lương, ta đã ứng rồi."

Lưu tỷ hít một hơi khí lạnh.

Trong thôn có rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-513.html.]

Ngay cả mẹ chồng thím Phương cũng chống gậy, dắt theo cháu ra ngoài. muội được Vân Dung công xưởng mời làm việc rồi, sau này sẽ có thu nhập ổn định, tiền lương một tháng một lượng!"

Lão thái thái nghe vậy hốc mắt đỏ lên.

Thím Phương vội vàng tiến lên đỡ lão thái thái, bà cụ nghẹn ngào nói: "Là nhà ta có lỗi với con, đứa con bất hiếu kia đã chết, để một mình con gánh vác cái nhà này, ta hận không thể c.h.ế.t tránh liên lụy con..."

Thím Phương nóng nảy: "Mẹ, đừng nói lung tung, mẹ không liên lụy conl"

Thím Phương đột nhiên nhận ra, dường như từ sau khi trượng phu mất, mẹ chồng ăn rất ít...

Đồng tử thím Phương co rụt lại, thậm chí giọng nói cũng có chút run rẩy: "Mẹ, phu quân đã đi rồi, mẹ không thể, mẹ không thể..."

Lão thái thái lau mắt, bắt lấy tay con dâu gật đầu thật mạnh, thanh âm kích động: "Ta sẽ ăn cơm đàng hoàng, ta không chết, con bây giờ có chỗ làm việc, ta phải giúp con chăm sóc hài tử, con cứ đến Vân Dung công phường làm việc, ta sẽ chăm sóc tốt cho Cẩu Nhi."

Lão thái thái chắp tay trước ngực: "Cảm tạ ông trời."

Thím Phương nín khóc mỉm cười: "Là cảm tạ Dung thế tử..."

Lão thái thái vội vàng nói: "Cảm tạ Dung thế tử đã cho nhà chúng ta một con đường sống."

Trong thôn cũng có rất nhiều người đi ra nghe ngóng, lúc này vội vã bàn tán, đều muốn đi tới Vân Dung công phường ứng tuyển....

Trong một ngõ nhỏ nào đó ở kinh thành.

Một phụ nhân từ bên ngoài trở về, vừa mới đi tới đầu hẻm đã thấy một đám người ngồi dưới tàng cây vừa làm việc vừa nghe người ta đọc báo.

Nhìn thấy phụ nhân, có người liền hỏi: "Vĩnh Nương về rồi à? Nghe nói ngươi đi Vân Dung công phường, thế nào rồi?"

Mẹ chồng Vĩnh Nương đang chăm cháu, nghe vậy ngẩng đầu nói,"Tay nghề của nó làm sao có thể được chọn?

Vĩnh Nương cười cười: "Được chọn rồi, Vân Dung công phường cần một trăm người."

"Nhiều như vậy? Sớm biết ta cũng đi!" Có người kinh hô.

Vĩnh Nương cười cười, cái gì cũng không nói.

Vẻ mặt mẹ chồng cô có chút phức tạp, cũng không nghe người ta đọc báo nữa, dẫn Vĩnh Nương về cẩn thận hỏi thăm. Vĩnh Nương gật gật đầu, lấy khế thư ra, đồng thời lại nói: "Có thể lấy trước một tháng lương, chẳng qua con nghĩ trong nhà còn chưa khó khăn lắm, chờ làm xong một tháng mới lĩnh."
 
Chương 514


Mẹ chồng gật đầu: "Công xưởng của Dung thế tử cũng không có gì phải lo lắng."

Dừng một chút, mẹ chồng lại nói một câu: "Dung thế tử chịu thu ngươi, lại trả ngươi tiền lương cao như vậy, ngươi phải làm việc cho tốt, nếu như bị đuổi ra ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Con biết rồi, nương." Vĩnh Nương đáp ứng.

Cô sao có thể không làm việc cho tốt được?

Đây là cơ hội có thể thay đổi cuộc đời cô.

Đêm đó, Vĩnh Nương theo thường lệ đi múc nước rửa chân cho mẹ chồng, mẹ chồng lại khoát tay: "Để đó đi, ngày mai ngươi còn phải đi làm, đêm nay ngủ sớm một chút, đừng làm lỡ việc ngày mai."

Vĩnh Nương biết mẹ chồng sợ cô đánh mất công việc mỗi tháng một lượng bạc.

Nhưng cô vẫn mỉm cười đặt chậu xuống, rời khỏi phòng mẹ chồng.

Tối hôm sau, Vĩnh Nương không đi hầu hạ mẹ chồng nữa, mẹ chồng cũng không mắng cô.

Vĩnh Nương biết một lượng bạc kia là sức mạnh của cô.

Ngày hôm sau bọn họ đi làm ở Vân Dung công phường, Vân Dung công phường quản cơm trưa, cơm rất ngon, Vĩnh Nương không nỡ ăn hết, để lại một cái bánh ngô mang về.

Hài tử rất vui, mẹ chồng cái gì cũng không nói, chỉ là lúc ăn cơm tự mình hâm nóng bánh ngô.

Ngày thứ năm làm việc tại Vân Dung công phường.

Mẹ chồng nói: "Trong nhà không thiếu bánh ngô, đừng vì một cái bánh mà đánh mất một lượng bạc, buổi trưa con ăn no một chút, làm việc cho tốt."

Ngày thứ sáu, Vĩnh Nương không mang bánh ngô về nữa, nhưng vẫn được ăn cơm canh nóng hổi.

Ngày thứ bảy, trượng phu hỏi Vĩnh Nương có vất vả hay không.

Ngày thứ tám, cô trở về sớm hơn thường ngày, mẹ chồng cũng không bắt cô phụ nấu cơm, ngược lại bảo cô dắt hài tử đi chơi một lát.

Ngày thứ chín, Vĩnh Nương lúc trở về mang theo một hộp bánh ngọt, công việc của bọn họ đã thuần thục, hơn nữa còn sản xuất được một lô Mẹ chồng hôm nay còn cười với cô.

Buổi tối cả nhà ăn bánh ngọt, Vĩnh Nương hỏi hài tử trong lòng: "Ngọt không?"

Hài tử vui vẻ đáp: "Ngọt!"

Mẹ chồng đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, nhíu mày: "Con ăn đi, đừng đưa hết cho nó."

Vĩnh Nương cầm một miếng lại đẩy về, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Mẹ chồng ngẩn người.

Kỳ thật, mẹ chồng cô cũng không phải là người đặc biệt xấu tính, chỉ là cuộc sống quá khổ, không có một chút ngọt ngào, có người sẽ dần trở nên cay nghiệt để phát tiết nỗi khổ trong cuộc sống.

Mà một khi có thành kiến với ai đó, chúng ta sẽ rất khó nhận ra điểm tốt của họ.

Khi cuộc sống được cải thiện, trong khổ có ngọt, con người cũng sẽ dần buông bỏ thành kiến, phát sinh một ít thay đổi.

Đó chính là cuộc sống.

Nếu còn vá lại được, vậy nó vẫn là một miếng vải hoàn chỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-514.html.]

Nếu không vá được, vậy sẽ giống như vải vụn trong công xưởng của bọn họ, hoàn toàn bị vứt bỏ....

Hai mươi lăm tháng giêng.

Cách ngày Vân Dung công phường khai trương đã mười ngày, ban đầu trên nhật báo viết tuyển một trăm nữ tử còn có rất nhiều người nghị luận sôi nổi, sau này lại bị chuyện khác dời đi lực chú ý, liền không có bao nhiêu người chú ý bọn họ.

Đám người Bùi Thừa Quyết mấy ngày gần đây đầu rất bận rộn, khó có một ngày rảnh rỗi được Dung Chiêu mời uống trà.

Vừa mới tiến vào nhã gian, Bùi Thừa Quyết liền cười nói: "Hiếm thấy ngươi chủ động mời chúng ta uống trà, ngươi gần đây không bận sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi đi tới,"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"

Sau đó, Trương Trường Ngôn cũng tới.

Dung Chiêu tươi cười, rót trà cho bọn họ trước, sau đó mới nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là mời các ngươi uống chén trà, thuận tiện đưa cho các ngươi một bộ quần áo của Vân Dung Phường." Dung Chiêu lấy quần áo ra, ba bộ phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng bắt mắt.

Bùi Thừa Quyết nhìn quần áo, hoài nghi nhìn Dung Chiêu: "Quần áo Vân Dung Phường các ngươi rất khó mua, mười bộ tháng này còn chưa mở bán đã có người chờ tới mùng một tháng sau đặt mua, tại sao lại đột nhiên đưa cho chúng ta?"

Bùi Quan Sơn lật quần áo, không nhìn ra vấn đề gì, ngược lại còn rất đẹp mắt.

Mặc dù không sang trọng và tỉnh xảo như bộ sưu tập Vân Dung lúc trước, nhưng tuyệt đối là y phục cực kỳ xuất chúng.

Bùi Quan Sơn lại càng nghi ngờ,"Ngươi thiếu tiền?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, nhàn nhã nói: "Yên tâm, ta cho dù thiếu tiền cũng sẽ không tìm các ngươi."

Ba người: "..."

Nói bọn họ nghèo, trong lòng có chút tổn thương.

Thấy ba người bọn họ thần sắc cổ quái, vẫn hoài nghỉ nhìn mình.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Các ngươi đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ta không thể rảnh rỗi tìm các ngươi uống trà?"

Bùi Quan Sơn chậm rãi mở miệng: "Sẽ không."

Bùi Thừa Quyết lành lạnh nói tiếp: "Ngươi quá bận rộn, không có việc gì không nhớ tới chúng ta, bình thường đều là có chuyện mới liên lạc chúng ta"

Dung Chiêu: "... Ta là loại người như vậy sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Đúng vậy."

Bùi Thừa Quyết không chút do dự: "Đúng vậy."

Dung Chiêu: "..."

Sau một hồi trằm mặc, trên mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, thở dài khoát tay nói: "Ai, ta vốn tốt bụng tặng quần áo, các ngươi lại hiểu lầm ta như thế, thật sự là tổn thương trái tim chân thành mà yếu ớt của ta a."

Cô kéo dài thanh âm, dường như rất ủy khuất.

Nhị Bùi đồng thời nhíu mày, cố ý bày ra mặt ghét bỏ, ánh mắt cũng rất bất đắc dĩ.

Trương Trường Ngôn nhìn quần áo, đột nhiên chen vào một câu: "Đây là quần áo Vân Dung công phường làm ra?"

Dung Chiêu ngược lại không ngừng gật đầu : “Đúng vậy là quần áo đầu tiên của Vân Dung công phường vừa ra ta liền lập tức đưa tới cho các ngươi, cho các ngươi mặc miễn phí, kích cỡ cũng vừa vặn, còn không hài lòng?"
 
Chương 514


Mẹ chồng gật đầu: "Công xưởng của Dung thế tử cũng không có gì phải lo lắng."

Dừng một chút, mẹ chồng lại nói một câu: "Dung thế tử chịu thu ngươi, lại trả ngươi tiền lương cao như vậy, ngươi phải làm việc cho tốt, nếu như bị đuổi ra ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Con biết rồi, nương." Vĩnh Nương đáp ứng.

Cô sao có thể không làm việc cho tốt được?

Đây là cơ hội có thể thay đổi cuộc đời cô.

Đêm đó, Vĩnh Nương theo thường lệ đi múc nước rửa chân cho mẹ chồng, mẹ chồng lại khoát tay: "Để đó đi, ngày mai ngươi còn phải đi làm, đêm nay ngủ sớm một chút, đừng làm lỡ việc ngày mai."

Vĩnh Nương biết mẹ chồng sợ cô đánh mất công việc mỗi tháng một lượng bạc.

Nhưng cô vẫn mỉm cười đặt chậu xuống, rời khỏi phòng mẹ chồng.

Tối hôm sau, Vĩnh Nương không đi hầu hạ mẹ chồng nữa, mẹ chồng cũng không mắng cô.

Vĩnh Nương biết một lượng bạc kia là sức mạnh của cô.

Ngày hôm sau bọn họ đi làm ở Vân Dung công phường, Vân Dung công phường quản cơm trưa, cơm rất ngon, Vĩnh Nương không nỡ ăn hết, để lại một cái bánh ngô mang về.

Hài tử rất vui, mẹ chồng cái gì cũng không nói, chỉ là lúc ăn cơm tự mình hâm nóng bánh ngô.

Ngày thứ năm làm việc tại Vân Dung công phường.

Mẹ chồng nói: "Trong nhà không thiếu bánh ngô, đừng vì một cái bánh mà đánh mất một lượng bạc, buổi trưa con ăn no một chút, làm việc cho tốt."

Ngày thứ sáu, Vĩnh Nương không mang bánh ngô về nữa, nhưng vẫn được ăn cơm canh nóng hổi.

Ngày thứ bảy, trượng phu hỏi Vĩnh Nương có vất vả hay không.

Ngày thứ tám, cô trở về sớm hơn thường ngày, mẹ chồng cũng không bắt cô phụ nấu cơm, ngược lại bảo cô dắt hài tử đi chơi một lát.

Ngày thứ chín, Vĩnh Nương lúc trở về mang theo một hộp bánh ngọt, công việc của bọn họ đã thuần thục, hơn nữa còn sản xuất được một lô Mẹ chồng hôm nay còn cười với cô.

Buổi tối cả nhà ăn bánh ngọt, Vĩnh Nương hỏi hài tử trong lòng: "Ngọt không?"

Hài tử vui vẻ đáp: "Ngọt!"

Mẹ chồng đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, nhíu mày: "Con ăn đi, đừng đưa hết cho nó."

Vĩnh Nương cầm một miếng lại đẩy về, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Mẹ chồng ngẩn người.

Kỳ thật, mẹ chồng cô cũng không phải là người đặc biệt xấu tính, chỉ là cuộc sống quá khổ, không có một chút ngọt ngào, có người sẽ dần trở nên cay nghiệt để phát tiết nỗi khổ trong cuộc sống.

Mà một khi có thành kiến với ai đó, chúng ta sẽ rất khó nhận ra điểm tốt của họ.

Khi cuộc sống được cải thiện, trong khổ có ngọt, con người cũng sẽ dần buông bỏ thành kiến, phát sinh một ít thay đổi.

Đó chính là cuộc sống.

Nếu còn vá lại được, vậy nó vẫn là một miếng vải hoàn chỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-514.html.]

Nếu không vá được, vậy sẽ giống như vải vụn trong công xưởng của bọn họ, hoàn toàn bị vứt bỏ....

Hai mươi lăm tháng giêng.

Cách ngày Vân Dung công phường khai trương đã mười ngày, ban đầu trên nhật báo viết tuyển một trăm nữ tử còn có rất nhiều người nghị luận sôi nổi, sau này lại bị chuyện khác dời đi lực chú ý, liền không có bao nhiêu người chú ý bọn họ.

Đám người Bùi Thừa Quyết mấy ngày gần đây đầu rất bận rộn, khó có một ngày rảnh rỗi được Dung Chiêu mời uống trà.

Vừa mới tiến vào nhã gian, Bùi Thừa Quyết liền cười nói: "Hiếm thấy ngươi chủ động mời chúng ta uống trà, ngươi gần đây không bận sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi đi tới,"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"

Sau đó, Trương Trường Ngôn cũng tới.

Dung Chiêu tươi cười, rót trà cho bọn họ trước, sau đó mới nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là mời các ngươi uống chén trà, thuận tiện đưa cho các ngươi một bộ quần áo của Vân Dung Phường." Dung Chiêu lấy quần áo ra, ba bộ phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng bắt mắt.

Bùi Thừa Quyết nhìn quần áo, hoài nghi nhìn Dung Chiêu: "Quần áo Vân Dung Phường các ngươi rất khó mua, mười bộ tháng này còn chưa mở bán đã có người chờ tới mùng một tháng sau đặt mua, tại sao lại đột nhiên đưa cho chúng ta?"

Bùi Quan Sơn lật quần áo, không nhìn ra vấn đề gì, ngược lại còn rất đẹp mắt.

Mặc dù không sang trọng và tỉnh xảo như bộ sưu tập Vân Dung lúc trước, nhưng tuyệt đối là y phục cực kỳ xuất chúng.

Bùi Quan Sơn lại càng nghi ngờ,"Ngươi thiếu tiền?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, nhàn nhã nói: "Yên tâm, ta cho dù thiếu tiền cũng sẽ không tìm các ngươi."

Ba người: "..."

Nói bọn họ nghèo, trong lòng có chút tổn thương.

Thấy ba người bọn họ thần sắc cổ quái, vẫn hoài nghỉ nhìn mình.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Các ngươi đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ta không thể rảnh rỗi tìm các ngươi uống trà?"

Bùi Quan Sơn chậm rãi mở miệng: "Sẽ không."

Bùi Thừa Quyết lành lạnh nói tiếp: "Ngươi quá bận rộn, không có việc gì không nhớ tới chúng ta, bình thường đều là có chuyện mới liên lạc chúng ta"

Dung Chiêu: "... Ta là loại người như vậy sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Đúng vậy."

Bùi Thừa Quyết không chút do dự: "Đúng vậy."

Dung Chiêu: "..."

Sau một hồi trằm mặc, trên mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, thở dài khoát tay nói: "Ai, ta vốn tốt bụng tặng quần áo, các ngươi lại hiểu lầm ta như thế, thật sự là tổn thương trái tim chân thành mà yếu ớt của ta a."

Cô kéo dài thanh âm, dường như rất ủy khuất.

Nhị Bùi đồng thời nhíu mày, cố ý bày ra mặt ghét bỏ, ánh mắt cũng rất bất đắc dĩ.

Trương Trường Ngôn nhìn quần áo, đột nhiên chen vào một câu: "Đây là quần áo Vân Dung công phường làm ra?"

Dung Chiêu ngược lại không ngừng gật đầu : “Đúng vậy là quần áo đầu tiên của Vân Dung công phường vừa ra ta liền lập tức đưa tới cho các ngươi, cho các ngươi mặc miễn phí, kích cỡ cũng vừa vặn, còn không hài lòng?"
 
Chương 514


Mẹ chồng gật đầu: "Công xưởng của Dung thế tử cũng không có gì phải lo lắng."

Dừng một chút, mẹ chồng lại nói một câu: "Dung thế tử chịu thu ngươi, lại trả ngươi tiền lương cao như vậy, ngươi phải làm việc cho tốt, nếu như bị đuổi ra ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Con biết rồi, nương." Vĩnh Nương đáp ứng.

Cô sao có thể không làm việc cho tốt được?

Đây là cơ hội có thể thay đổi cuộc đời cô.

Đêm đó, Vĩnh Nương theo thường lệ đi múc nước rửa chân cho mẹ chồng, mẹ chồng lại khoát tay: "Để đó đi, ngày mai ngươi còn phải đi làm, đêm nay ngủ sớm một chút, đừng làm lỡ việc ngày mai."

Vĩnh Nương biết mẹ chồng sợ cô đánh mất công việc mỗi tháng một lượng bạc.

Nhưng cô vẫn mỉm cười đặt chậu xuống, rời khỏi phòng mẹ chồng.

Tối hôm sau, Vĩnh Nương không đi hầu hạ mẹ chồng nữa, mẹ chồng cũng không mắng cô.

Vĩnh Nương biết một lượng bạc kia là sức mạnh của cô.

Ngày hôm sau bọn họ đi làm ở Vân Dung công phường, Vân Dung công phường quản cơm trưa, cơm rất ngon, Vĩnh Nương không nỡ ăn hết, để lại một cái bánh ngô mang về.

Hài tử rất vui, mẹ chồng cái gì cũng không nói, chỉ là lúc ăn cơm tự mình hâm nóng bánh ngô.

Ngày thứ năm làm việc tại Vân Dung công phường.

Mẹ chồng nói: "Trong nhà không thiếu bánh ngô, đừng vì một cái bánh mà đánh mất một lượng bạc, buổi trưa con ăn no một chút, làm việc cho tốt."

Ngày thứ sáu, Vĩnh Nương không mang bánh ngô về nữa, nhưng vẫn được ăn cơm canh nóng hổi.

Ngày thứ bảy, trượng phu hỏi Vĩnh Nương có vất vả hay không.

Ngày thứ tám, cô trở về sớm hơn thường ngày, mẹ chồng cũng không bắt cô phụ nấu cơm, ngược lại bảo cô dắt hài tử đi chơi một lát.

Ngày thứ chín, Vĩnh Nương lúc trở về mang theo một hộp bánh ngọt, công việc của bọn họ đã thuần thục, hơn nữa còn sản xuất được một lô Mẹ chồng hôm nay còn cười với cô.

Buổi tối cả nhà ăn bánh ngọt, Vĩnh Nương hỏi hài tử trong lòng: "Ngọt không?"

Hài tử vui vẻ đáp: "Ngọt!"

Mẹ chồng đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, nhíu mày: "Con ăn đi, đừng đưa hết cho nó."

Vĩnh Nương cầm một miếng lại đẩy về, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Mẹ chồng ngẩn người.

Kỳ thật, mẹ chồng cô cũng không phải là người đặc biệt xấu tính, chỉ là cuộc sống quá khổ, không có một chút ngọt ngào, có người sẽ dần trở nên cay nghiệt để phát tiết nỗi khổ trong cuộc sống.

Mà một khi có thành kiến với ai đó, chúng ta sẽ rất khó nhận ra điểm tốt của họ.

Khi cuộc sống được cải thiện, trong khổ có ngọt, con người cũng sẽ dần buông bỏ thành kiến, phát sinh một ít thay đổi.

Đó chính là cuộc sống.

Nếu còn vá lại được, vậy nó vẫn là một miếng vải hoàn chỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-514.html.]

Nếu không vá được, vậy sẽ giống như vải vụn trong công xưởng của bọn họ, hoàn toàn bị vứt bỏ....

Hai mươi lăm tháng giêng.

Cách ngày Vân Dung công phường khai trương đã mười ngày, ban đầu trên nhật báo viết tuyển một trăm nữ tử còn có rất nhiều người nghị luận sôi nổi, sau này lại bị chuyện khác dời đi lực chú ý, liền không có bao nhiêu người chú ý bọn họ.

Đám người Bùi Thừa Quyết mấy ngày gần đây đầu rất bận rộn, khó có một ngày rảnh rỗi được Dung Chiêu mời uống trà.

Vừa mới tiến vào nhã gian, Bùi Thừa Quyết liền cười nói: "Hiếm thấy ngươi chủ động mời chúng ta uống trà, ngươi gần đây không bận sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi đi tới,"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"

Sau đó, Trương Trường Ngôn cũng tới.

Dung Chiêu tươi cười, rót trà cho bọn họ trước, sau đó mới nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là mời các ngươi uống chén trà, thuận tiện đưa cho các ngươi một bộ quần áo của Vân Dung Phường." Dung Chiêu lấy quần áo ra, ba bộ phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng bắt mắt.

Bùi Thừa Quyết nhìn quần áo, hoài nghi nhìn Dung Chiêu: "Quần áo Vân Dung Phường các ngươi rất khó mua, mười bộ tháng này còn chưa mở bán đã có người chờ tới mùng một tháng sau đặt mua, tại sao lại đột nhiên đưa cho chúng ta?"

Bùi Quan Sơn lật quần áo, không nhìn ra vấn đề gì, ngược lại còn rất đẹp mắt.

Mặc dù không sang trọng và tỉnh xảo như bộ sưu tập Vân Dung lúc trước, nhưng tuyệt đối là y phục cực kỳ xuất chúng.

Bùi Quan Sơn lại càng nghi ngờ,"Ngươi thiếu tiền?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, nhàn nhã nói: "Yên tâm, ta cho dù thiếu tiền cũng sẽ không tìm các ngươi."

Ba người: "..."

Nói bọn họ nghèo, trong lòng có chút tổn thương.

Thấy ba người bọn họ thần sắc cổ quái, vẫn hoài nghỉ nhìn mình.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Các ngươi đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ta không thể rảnh rỗi tìm các ngươi uống trà?"

Bùi Quan Sơn chậm rãi mở miệng: "Sẽ không."

Bùi Thừa Quyết lành lạnh nói tiếp: "Ngươi quá bận rộn, không có việc gì không nhớ tới chúng ta, bình thường đều là có chuyện mới liên lạc chúng ta"

Dung Chiêu: "... Ta là loại người như vậy sao?"

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi: "Đúng vậy."

Bùi Thừa Quyết không chút do dự: "Đúng vậy."

Dung Chiêu: "..."

Sau một hồi trằm mặc, trên mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, thở dài khoát tay nói: "Ai, ta vốn tốt bụng tặng quần áo, các ngươi lại hiểu lầm ta như thế, thật sự là tổn thương trái tim chân thành mà yếu ớt của ta a."

Cô kéo dài thanh âm, dường như rất ủy khuất.

Nhị Bùi đồng thời nhíu mày, cố ý bày ra mặt ghét bỏ, ánh mắt cũng rất bất đắc dĩ.

Trương Trường Ngôn nhìn quần áo, đột nhiên chen vào một câu: "Đây là quần áo Vân Dung công phường làm ra?"

Dung Chiêu ngược lại không ngừng gật đầu : “Đúng vậy là quần áo đầu tiên của Vân Dung công phường vừa ra ta liền lập tức đưa tới cho các ngươi, cho các ngươi mặc miễn phí, kích cỡ cũng vừa vặn, còn không hài lòng?"
 
Chương 515


Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Bùi Thừa Quyết thần sắc càng thêm cổ quái,"Hài lòng ngược lại rất hài lòng, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Bùi Quan Sơn tán đồng lời của hắn.

Trương Trường Ngôn không nói gì, hắn dường như đã nhìn ra mục đích của Dung Chiêu...

Kinh thành song kiệt tuy rằng còn chưa nhìn ra vấn đề, nhưng dựa vào hiểu biết đối với Dung Chiêu, cảm giác được bên trong có mưu đồ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không rõ chỗ nào có vấn đề.

Quần áo tặng miễn phí cho bọn họ, không cần tiền.

Quần áo rất đẹp, cho dù bán phỏng chừng cũng không rẻ.

Dường như không có vấn đề?

Dung Chiêu: "Nào nào, uống trà, ngày mai mặc quần áo mới ra ngoài, ta mời các ngươi ăn cơm."

Vẻ mặt ba người càng thêm phức tạp.

Ngày thứ hai.

Tuy nói nghi ngờ Dung Chiêu có âm mưu, nhưng quả thật không nhìn ra có tổn thất gì, ba người vẫn thay quần áo mới đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Dung Chiêu hôm nay mời bọn họ ăn Phúc Lộc Hiên!

Muốn đi tới Phúc Lộc Hiên, tất nhiên phải đi qua đường Phong Hoa, quần áo trên người bọn họ rất đẹp, đi trên đường Phong Hoa thu hút sự chú ý của mọi người, không ngừng có dân chúng trầm trồ khen ngợi.

Ngày hôm nay Dung Chiêu thật sự thành thật mời bọn họ ăn một bữa, tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng tuyệt đối xem như đã "bỏ ra số tiền khổng lầ".

Không có mưu kế nào xảy ra.

Dung Chiêu cũng không nói cần bọn họ giúp gì, tựa hồ chỉ đơn thuần mời khách ăn cơm.

Cơm nước xong còn cùng bọn họ tản bộ, ở kinh thành chơi hơn nửa ngày mới tan cuộc.

Lúc chơi rất vui vẻ, về đến nhà Bùi Thừa Quyết mới vắt não suy nghĩ: "Hắn rốt cuộc là có ý gì?"

Bùi Quan Sơn: "Dựa vào hiểu biết của ta về hắn... Trong này nhất định có âm mưu nhưng vấn đề là ai thì còn phải xem lại" Trương Trường Ngôn không muốn lên tiếng.

Một ngày này, rất nhiều người trong kinh thành đều đang thảo luận về bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-515.html.]

"Hôm nay ta thấy Dung thế tử, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, còn có Trương Tam công tử ở bên ngoài du ngoạn."

"Ta cũng có thấy, đặc biệt chú ý tới quần áo trên người bọn họ, là bộ sưu tập Vân Dung sao?"

"Không phải, bọn họ không mua quần áo Vân Dung, nhưng khẳng định cũng là sản phẩm của Vân Dung Phường."

"Ai, thật hâm mộ bọn họ, có thể mặc quần áo đẹp như vậy, cũng không biết có thể bắt chước hay không."...

Có thế gia tử kinh thành ganh ty nói: "Dung Chiêu đã tặng quần áo cho ba người bọn họ một lần rồi, hôm nay sao còn tặng nữa?"

Ngày thứ ba, hai mươi bảy tháng giêng.

Kinh thành đột nhiên mở ra hai cửa hàng kề sát nhau, trên dưới có hai tầng, hôm nay chính thức khai trương.

Một nhà là nữ trang Vân Dung Phường.

Một nhà là nam trang Vân Dung Phường.

Sau tiếng pháo, có người lớn tiếng thông báo...

"Vân Dung Phường khai trương rồi, hôm nay mua quần áo toàn bộ giảm mười phần trăm, toàn bộ giảm mười phần trăm!"

"Đi ngang qua đừng bỏ qua, nam trang giống Bùi thế tử đây! Giống nhau như đúc!"

"Có muốn sở hữu bộ y phục trên người Bùi nhị công tử không? Vân Dung Phường chờ ngươi tới mua."

"Cái gì? Muốn đồ trên người Trương Tam công tử? Có hết, tất cả đều có!"

"Đừng chen lấn nữa, xếp hàng đi, quần áo nhiều lắm."...

Hai cửa hàng vừa khai trương, ngay lập tức bùng nổ kinh thành.

Đây chính là sản phẩm của Vân Dung Phường!

Vân Dung Phường đó!

Quần áo không chỉ đẹp mắt, còn có hiệu ứng quảng cáo của kinh thành song kiệt cùng Trương Tam công tử, nhất là những quần áo cùng kiểu dáng, trong nháy mắt đã bán sạch. Cửa hàng chia làm hai tầng, tầng thứ nhất là bán cho dân chúng bình thường.

Chất lượng quần áo kém một chút, chế tác, vải vóc đều không tỉnh xảo bằng tầng hai.

Nhưng kiểu dáng tương tự, giá cả phải chăng, rất được dân chúng ưu ái.

Lầu trên thì càng được các thế gia công tử và tiểu thư yêu thích, kiểu dáng phức tạp hơn, quần áo giá cả thế nào cũng có, còn có trang sức đi kèm, có thể tùy ý mua để phối đồ.
 
Chương 515


Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Bùi Thừa Quyết thần sắc càng thêm cổ quái,"Hài lòng ngược lại rất hài lòng, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Bùi Quan Sơn tán đồng lời của hắn.

Trương Trường Ngôn không nói gì, hắn dường như đã nhìn ra mục đích của Dung Chiêu...

Kinh thành song kiệt tuy rằng còn chưa nhìn ra vấn đề, nhưng dựa vào hiểu biết đối với Dung Chiêu, cảm giác được bên trong có mưu đồ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không rõ chỗ nào có vấn đề.

Quần áo tặng miễn phí cho bọn họ, không cần tiền.

Quần áo rất đẹp, cho dù bán phỏng chừng cũng không rẻ.

Dường như không có vấn đề?

Dung Chiêu: "Nào nào, uống trà, ngày mai mặc quần áo mới ra ngoài, ta mời các ngươi ăn cơm."

Vẻ mặt ba người càng thêm phức tạp.

Ngày thứ hai.

Tuy nói nghi ngờ Dung Chiêu có âm mưu, nhưng quả thật không nhìn ra có tổn thất gì, ba người vẫn thay quần áo mới đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Dung Chiêu hôm nay mời bọn họ ăn Phúc Lộc Hiên!

Muốn đi tới Phúc Lộc Hiên, tất nhiên phải đi qua đường Phong Hoa, quần áo trên người bọn họ rất đẹp, đi trên đường Phong Hoa thu hút sự chú ý của mọi người, không ngừng có dân chúng trầm trồ khen ngợi.

Ngày hôm nay Dung Chiêu thật sự thành thật mời bọn họ ăn một bữa, tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng tuyệt đối xem như đã "bỏ ra số tiền khổng lầ".

Không có mưu kế nào xảy ra.

Dung Chiêu cũng không nói cần bọn họ giúp gì, tựa hồ chỉ đơn thuần mời khách ăn cơm.

Cơm nước xong còn cùng bọn họ tản bộ, ở kinh thành chơi hơn nửa ngày mới tan cuộc.

Lúc chơi rất vui vẻ, về đến nhà Bùi Thừa Quyết mới vắt não suy nghĩ: "Hắn rốt cuộc là có ý gì?"

Bùi Quan Sơn: "Dựa vào hiểu biết của ta về hắn... Trong này nhất định có âm mưu nhưng vấn đề là ai thì còn phải xem lại" Trương Trường Ngôn không muốn lên tiếng.

Một ngày này, rất nhiều người trong kinh thành đều đang thảo luận về bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-515.html.]

"Hôm nay ta thấy Dung thế tử, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, còn có Trương Tam công tử ở bên ngoài du ngoạn."

"Ta cũng có thấy, đặc biệt chú ý tới quần áo trên người bọn họ, là bộ sưu tập Vân Dung sao?"

"Không phải, bọn họ không mua quần áo Vân Dung, nhưng khẳng định cũng là sản phẩm của Vân Dung Phường."

"Ai, thật hâm mộ bọn họ, có thể mặc quần áo đẹp như vậy, cũng không biết có thể bắt chước hay không."...

Có thế gia tử kinh thành ganh ty nói: "Dung Chiêu đã tặng quần áo cho ba người bọn họ một lần rồi, hôm nay sao còn tặng nữa?"

Ngày thứ ba, hai mươi bảy tháng giêng.

Kinh thành đột nhiên mở ra hai cửa hàng kề sát nhau, trên dưới có hai tầng, hôm nay chính thức khai trương.

Một nhà là nữ trang Vân Dung Phường.

Một nhà là nam trang Vân Dung Phường.

Sau tiếng pháo, có người lớn tiếng thông báo...

"Vân Dung Phường khai trương rồi, hôm nay mua quần áo toàn bộ giảm mười phần trăm, toàn bộ giảm mười phần trăm!"

"Đi ngang qua đừng bỏ qua, nam trang giống Bùi thế tử đây! Giống nhau như đúc!"

"Có muốn sở hữu bộ y phục trên người Bùi nhị công tử không? Vân Dung Phường chờ ngươi tới mua."

"Cái gì? Muốn đồ trên người Trương Tam công tử? Có hết, tất cả đều có!"

"Đừng chen lấn nữa, xếp hàng đi, quần áo nhiều lắm."...

Hai cửa hàng vừa khai trương, ngay lập tức bùng nổ kinh thành.

Đây chính là sản phẩm của Vân Dung Phường!

Vân Dung Phường đó!

Quần áo không chỉ đẹp mắt, còn có hiệu ứng quảng cáo của kinh thành song kiệt cùng Trương Tam công tử, nhất là những quần áo cùng kiểu dáng, trong nháy mắt đã bán sạch. Cửa hàng chia làm hai tầng, tầng thứ nhất là bán cho dân chúng bình thường.

Chất lượng quần áo kém một chút, chế tác, vải vóc đều không tỉnh xảo bằng tầng hai.

Nhưng kiểu dáng tương tự, giá cả phải chăng, rất được dân chúng ưu ái.

Lầu trên thì càng được các thế gia công tử và tiểu thư yêu thích, kiểu dáng phức tạp hơn, quần áo giá cả thế nào cũng có, còn có trang sức đi kèm, có thể tùy ý mua để phối đồ.
 
Chương 515


Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Bùi Thừa Quyết thần sắc càng thêm cổ quái,"Hài lòng ngược lại rất hài lòng, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Bùi Quan Sơn tán đồng lời của hắn.

Trương Trường Ngôn không nói gì, hắn dường như đã nhìn ra mục đích của Dung Chiêu...

Kinh thành song kiệt tuy rằng còn chưa nhìn ra vấn đề, nhưng dựa vào hiểu biết đối với Dung Chiêu, cảm giác được bên trong có mưu đồ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không rõ chỗ nào có vấn đề.

Quần áo tặng miễn phí cho bọn họ, không cần tiền.

Quần áo rất đẹp, cho dù bán phỏng chừng cũng không rẻ.

Dường như không có vấn đề?

Dung Chiêu: "Nào nào, uống trà, ngày mai mặc quần áo mới ra ngoài, ta mời các ngươi ăn cơm."

Vẻ mặt ba người càng thêm phức tạp.

Ngày thứ hai.

Tuy nói nghi ngờ Dung Chiêu có âm mưu, nhưng quả thật không nhìn ra có tổn thất gì, ba người vẫn thay quần áo mới đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Dung Chiêu hôm nay mời bọn họ ăn Phúc Lộc Hiên!

Muốn đi tới Phúc Lộc Hiên, tất nhiên phải đi qua đường Phong Hoa, quần áo trên người bọn họ rất đẹp, đi trên đường Phong Hoa thu hút sự chú ý của mọi người, không ngừng có dân chúng trầm trồ khen ngợi.

Ngày hôm nay Dung Chiêu thật sự thành thật mời bọn họ ăn một bữa, tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng tuyệt đối xem như đã "bỏ ra số tiền khổng lầ".

Không có mưu kế nào xảy ra.

Dung Chiêu cũng không nói cần bọn họ giúp gì, tựa hồ chỉ đơn thuần mời khách ăn cơm.

Cơm nước xong còn cùng bọn họ tản bộ, ở kinh thành chơi hơn nửa ngày mới tan cuộc.

Lúc chơi rất vui vẻ, về đến nhà Bùi Thừa Quyết mới vắt não suy nghĩ: "Hắn rốt cuộc là có ý gì?"

Bùi Quan Sơn: "Dựa vào hiểu biết của ta về hắn... Trong này nhất định có âm mưu nhưng vấn đề là ai thì còn phải xem lại" Trương Trường Ngôn không muốn lên tiếng.

Một ngày này, rất nhiều người trong kinh thành đều đang thảo luận về bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-515.html.]

"Hôm nay ta thấy Dung thế tử, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, còn có Trương Tam công tử ở bên ngoài du ngoạn."

"Ta cũng có thấy, đặc biệt chú ý tới quần áo trên người bọn họ, là bộ sưu tập Vân Dung sao?"

"Không phải, bọn họ không mua quần áo Vân Dung, nhưng khẳng định cũng là sản phẩm của Vân Dung Phường."

"Ai, thật hâm mộ bọn họ, có thể mặc quần áo đẹp như vậy, cũng không biết có thể bắt chước hay không."...

Có thế gia tử kinh thành ganh ty nói: "Dung Chiêu đã tặng quần áo cho ba người bọn họ một lần rồi, hôm nay sao còn tặng nữa?"

Ngày thứ ba, hai mươi bảy tháng giêng.

Kinh thành đột nhiên mở ra hai cửa hàng kề sát nhau, trên dưới có hai tầng, hôm nay chính thức khai trương.

Một nhà là nữ trang Vân Dung Phường.

Một nhà là nam trang Vân Dung Phường.

Sau tiếng pháo, có người lớn tiếng thông báo...

"Vân Dung Phường khai trương rồi, hôm nay mua quần áo toàn bộ giảm mười phần trăm, toàn bộ giảm mười phần trăm!"

"Đi ngang qua đừng bỏ qua, nam trang giống Bùi thế tử đây! Giống nhau như đúc!"

"Có muốn sở hữu bộ y phục trên người Bùi nhị công tử không? Vân Dung Phường chờ ngươi tới mua."

"Cái gì? Muốn đồ trên người Trương Tam công tử? Có hết, tất cả đều có!"

"Đừng chen lấn nữa, xếp hàng đi, quần áo nhiều lắm."...

Hai cửa hàng vừa khai trương, ngay lập tức bùng nổ kinh thành.

Đây chính là sản phẩm của Vân Dung Phường!

Vân Dung Phường đó!

Quần áo không chỉ đẹp mắt, còn có hiệu ứng quảng cáo của kinh thành song kiệt cùng Trương Tam công tử, nhất là những quần áo cùng kiểu dáng, trong nháy mắt đã bán sạch. Cửa hàng chia làm hai tầng, tầng thứ nhất là bán cho dân chúng bình thường.

Chất lượng quần áo kém một chút, chế tác, vải vóc đều không tỉnh xảo bằng tầng hai.

Nhưng kiểu dáng tương tự, giá cả phải chăng, rất được dân chúng ưu ái.

Lầu trên thì càng được các thế gia công tử và tiểu thư yêu thích, kiểu dáng phức tạp hơn, quần áo giá cả thế nào cũng có, còn có trang sức đi kèm, có thể tùy ý mua để phối đồ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom