Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 482


Quan Mộng Sinh cười nói: "Dung thế tử, phong quang không?"

Dung Chiêu nhìn hắn: "Phong quang này cho ngươi, muốn không?"

Quan Mộng Sinh vội lắc đầu,"Phong quang của ngươi ta không chịu nổi, ngươi vẫn nên tự mình cầu phúc đi."

Bùi Thừa Quyết ghé sát vào, hạ giọng: "Lúc trước ta gặp ngươi ở cửa cung đã muốn nói, sao hôm nay ngươi không ăn mặc khiêm tốn một chút?"

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Đại ca ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, có mang theo quần áo không, thay sang bộ nào không bắt mắt ấy."

Dung Chiêu bất đắc dĩ hỏi: "Có tác dụng không?"

Kỳ thật y phục trắng ngà cũng không tính là nổi bật.

Mấy người: "..."

Bùi Quan Sơn nhìn mặt cô, thở dài: "Ai, quả thật không có tác dụng gì"

Dung Chiêu cười cười, phe phẩy ống tay áo, trên mặt là thái độ ung dung bình tĩnh,"Đừng lo lắng cho ta, không có việc gì đâu."

Ngoài Bùi Khâm lo lắng cho cô ra, mấy người bằng hữu này vẫn rất đáng tin cậy, thật sự lo lắng cô mới chủ động tới nhắc nhở.

Bùi Thừa Quyết còn muốn nói cái gì, bên ngoài có động tĩnh, một thái giám đi vào.

Bùi Quan Sơn vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng thượng sắp tới rồi, mau về chỗ ngồi, A Chiêu là lần đầu tiên tham gia yến tiệc, lát nữa tận lực đừng nói chuyện, an tĩnh dùng bữa là được."

Dung Chiêu gật đầu, tách khỏi mấy người trở lại bên cạnh Dung Vĩ.

Dung Vĩ đã dạy quy củ của cung yến cho Dung Chiêu, khi thái giám tuyên bố "Hoàng thượng giá lâm", cô hành lễ theo Dung Vĩ, trong đại sảnh phồn hoa, những bóng người quỳ đầy đất.

Vĩnh Minh Đế đi lên ghế cao, nhìn lướt qua mọi người, gật đầu rồi ngồi xuống, lúc này mới mở miệng: "Đứng lên, ngồi đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Mọi người đồng thanh đáp ứng, sau đó mới đứng lên ngồi vào chỗ.

Dung Chiêu vô cùng an tĩnh, thành thật sắm vai một người gỗ mặt mang nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-482.html.]

Nhưng sau khi Hoàng thượng ngồi xuống vẫn nhìn cô một cái ánh mắt không gợn sóng, không nhìn ra hỉ nộ.

Tất cả mọi người đều chú ý tới.

Dung Chiêu cũng cảm giác được, nhưng vờ như không phát hiện, ngồi ngay ngắn một chỗ, vô cùng trấn tĩnh.

Yến tiệc bắt đầu.

Ca múa, mời rượu, chúc mừng năm mới, không khí náo nhiệt vui vẻ, rất có hương vị của đêm ba mươi.

Nhưng bên trong cảm giác này lại xen lẫn khẩn trương, dù sao cũng đang ở trong cung, một khi thất thố liền vạn kiếp bất phục, tất cả mọi người đâu vào đấy, vẫn duy trì quy củ.

"Phụ hoàng, nhi thần có vẽ một bức tranh chúc mừng năm mới cho phụ hoàng!" Bùi Khâm đứng lên, cung kính hành lễ.

Vĩnh Minh Đế lộ ra nụ cười: "Tiểu Ngũ có tâm."

Lập tức có người trình lên, mở ra, là một bức tranh Hoàng đế dạy con vào đêm giao thừa, hẳn là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Bùi Khâm trong tranh tựa hồ chỉ có mấy tuổi.

Vĩnh Minh Đế giật mình.

Bùi Khâm có chút ngượng ngùng: "Nhi thần còn nhớ rõ giao thừa năm bảy tuổi có vẽ một bức họa chúc mừng năm mới phụ hoàng, đáng tiếc vẽ quá xấu, phụ hoàng tận tay dạy nhi thần nên vẽ như thế nào..."

Ngũ hoàng tử bắt đầu kể lại tình phụ tử.

Hắn là nhỉ tử được Hoàng đế sủng ái nhất, nói đến những chuyện trong quá khứ, giọng nói ấm áp lại hưng phấn, ánh mắt Vĩnh Minh Đế rõ ràng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên.

Quan viên bên dưới lập tức cười phụ họa, ai nấy đều nói "Ngũ hoàng tử hiếu thuận","Ngũ hoàng tử đúng là hiếu tử"...

Nhưng trên thực tế, phỏng chừng tâm tư đại đa số mọi người đều là...

Ngũ hoàng tử lại đang đánh bài tình cảm!

Sau Ngũ hoàng tử, Tam hoàng tử Bùi Ngọc ra khỏi hàng.

Khác với Ngũ hoàng tử, lễ mừng năm mới của Bùi Ngọc là thứ cực kỳ có ý nghĩa, là một vật trang trí tỉnh xảo, mặt trên bày đủ loại ngũ cốc.

Giọng Bùi Ngọc âm vang hữu lực: "Từ khi phụ hoàng đăng cơ tới nay, bách tính an cư lạc nghiệp, lương thực cũng nhiều hơn so với tiền triều, dân dĩ thực vi thiên, phụ hoàng cho bách tính ăn no, quả thật công tại thiên thu!"
 
Chương 483


Không giống Bùi Khâm, Bùi Ngọc đêm nay đi theo con đường ca ngợi, mà nội dung hắn nói Vĩnh Minh Đế lại thích nghe, tự nhiên trên mặt rồng đều là tươi cười, các bá quan cũng vui vẻ cười theo.

Đợi Tam hoàng tử nói xong, Vĩnh Minh Đế nhìn đồ trang trí cảm thán: "Không cầu công tại thiên thu, trẫm chỉ cầu bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, có miếng cơm no."

"Ngô Hoàng Thánh Minh..."

Phía dưới, các triều thần cảm động muốn khóc, người sau kích động hơn người trước, còn có một lão thần òa khóc tại chỗ.

Dung Chiêu cúi đầu, khóe miệng giật giật.

Toàn ảnh đế.

Sau Tam hoàng tử, lại là Nhị hoàng tử Bùi Tranh.

Bùi Tranh rất có thủ đoạn, nhưng hắn đại khái bởi vì không được Hoàng đế ưa thích, cho nên chưa bao giờ đi theo con đường tình cảm của Ngũ hoàng tử, cũng không vuốt m.ô.n.g rồng như Tam hoàng tử, nhị hoàng tử Bùi Tranh lựa chọn tự mình múa một khúc kiếm vũ.

Ăn ngay nói thật, Dung Chiêu cảm thấy tiết mục này hay hơn những tiết mục trước đó.

Bùi Tranh là một nhân vật đáng gờm, tướng mạo lại tuấn tú, lúc múa kiếm, mỗi một động tác đều vô cùng chỉn chu, hơn nữa tiêu sái đẹp mắt, rất có bản lĩnh, ánh mắt sắc bén như đao, những chiêu kiếm kia tựa như không phải bày vẽ.

Kiếm vũ kết thúc, Bùi Tranh thu kiếm, thân kiếm còn đang khẽ run, có thể thấy được Bùi Tranh thật sự có trình độ.

Bùi Tranh hành lễ,"Nhi thần chúc mừng năm mới phụ hoàng, nhờ có những tháng ngày vất vả của phu hoàng mà triều Đại Nhạn ta hôm nay, bách tính mỗi người thân cường thể tráng, Đại Nhạn triều quốc uy hiển hách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"

Thân thể Vĩnh Minh Đế hơi ngồi dậy, một lúc lâu mới gật đầu: "Lão Nhị không tệ."

Triều thần phía dưới lập tức nở nụ cười thưởng thức, nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

Nhìn như Bùi Tranh không bằng hai đệ đệ, hắn chỉ hiến một khúc kiếm vũ. Nhưng lời cuối cùng của hắn rõ ràng lại có hàm nghĩa khác, Vĩnh Minh Đế cho dù có hưng binh hay không, Bùi Tranh bộc lộ tài năng, bày ra uy vũ của nam nhi triều Đại Nhạn.

Ván này, Bùi Tranh không thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-483.html.]

Mà sau khi ba vị hoàng tử biểu diễn xong, các triều thần vừa chúc mừng Hoàng thượng vừa cảm thán...

"Ba vị điện hạ quả nhiên hiếu thuận, Hoàng thượng có phúc."

"Hoàng thượng, Đại Nhạn triều quốc thái dân an đều là công lao của Hoàng thượng."

"Quốc uy hiển hách, năm sau Đại Nhạn triều ta sẽ càng cường đại hơn!"...

Dung Vĩ liếc mắt nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu ngầm hiểu.

Đoạt đích.

Cô coi như tận mắt chứng kiến một màn đọ sức tương đối ôn hòa giữa các đảng phái hoàng tử.

Lá bài tẩy của Ngũ hoàng tử là Hoàng đế sủng ái, cho nên hắn bày ra "Hiếu", những người mở miệng khen ngợi hoàng tử hiếu thuận, bọn họ đều đang ngoài sáng trong tối giúp đỡ Ngũ hoàng tử.

Con át chủ bài của Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, cho nên hắn có thể thu thập ngũ cốc, dùng lời lẽ hùng hồn tán dương Vĩnh Minh Đế, những kẻ phụ họa theo đều là người ủng hộ Tam hoàng tử.

Thứ Nhị hoàng tử bày ra kỳ thật chính là thực lực, những quan viên kích động cảm thán Đại Nhạn triều cường đại đều là người của Nhị hoàng tử.

Đoạt đích ngoại trừ đoạt quyền thế, quan trọng nhất vẫn là Vĩnh Minh Đế ngã về ai.

Ai làm cho Vĩnh Minh Đế yêu thích thưởng thức hắn, người đó liền cách vị trí kia càng gần, ba vị hoàng tử đều thể hiện thần thông, các triều thần bên dưới miệng nở nụ cười đều đang ngấm ngầm tranh đấu...

Quả nhiên là thời điểm nhạy cảm, năm mới cũng không an ổn.

Về phần Vĩnh Minh Đế rốt cuộc thích lễ vật nào hơn?

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, vậy mà hoàn toàn nhìn không ra!

Đang lúc Dung Chiêu ăn dưa, suy nghĩ trong lòng chạy khắp nơi, có một thái giám vội vàng tiến vào, đi tới bên tai hoạn quan bên cạnh Vĩnh Minh Đế nói một câu hoạn quan kia cả kinh, lập tức đến bên tai hoàng thượng truyền lời. Trong đại điện, mọi người ai làm việc nấy, nhưng tất cả mọi người đều vểnh tai lên, dư quang chú ý người ngồi trên cao kia.
 
Chương 483


Không giống Bùi Khâm, Bùi Ngọc đêm nay đi theo con đường ca ngợi, mà nội dung hắn nói Vĩnh Minh Đế lại thích nghe, tự nhiên trên mặt rồng đều là tươi cười, các bá quan cũng vui vẻ cười theo.

Đợi Tam hoàng tử nói xong, Vĩnh Minh Đế nhìn đồ trang trí cảm thán: "Không cầu công tại thiên thu, trẫm chỉ cầu bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, có miếng cơm no."

"Ngô Hoàng Thánh Minh..."

Phía dưới, các triều thần cảm động muốn khóc, người sau kích động hơn người trước, còn có một lão thần òa khóc tại chỗ.

Dung Chiêu cúi đầu, khóe miệng giật giật.

Toàn ảnh đế.

Sau Tam hoàng tử, lại là Nhị hoàng tử Bùi Tranh.

Bùi Tranh rất có thủ đoạn, nhưng hắn đại khái bởi vì không được Hoàng đế ưa thích, cho nên chưa bao giờ đi theo con đường tình cảm của Ngũ hoàng tử, cũng không vuốt m.ô.n.g rồng như Tam hoàng tử, nhị hoàng tử Bùi Tranh lựa chọn tự mình múa một khúc kiếm vũ.

Ăn ngay nói thật, Dung Chiêu cảm thấy tiết mục này hay hơn những tiết mục trước đó.

Bùi Tranh là một nhân vật đáng gờm, tướng mạo lại tuấn tú, lúc múa kiếm, mỗi một động tác đều vô cùng chỉn chu, hơn nữa tiêu sái đẹp mắt, rất có bản lĩnh, ánh mắt sắc bén như đao, những chiêu kiếm kia tựa như không phải bày vẽ.

Kiếm vũ kết thúc, Bùi Tranh thu kiếm, thân kiếm còn đang khẽ run, có thể thấy được Bùi Tranh thật sự có trình độ.

Bùi Tranh hành lễ,"Nhi thần chúc mừng năm mới phụ hoàng, nhờ có những tháng ngày vất vả của phu hoàng mà triều Đại Nhạn ta hôm nay, bách tính mỗi người thân cường thể tráng, Đại Nhạn triều quốc uy hiển hách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"

Thân thể Vĩnh Minh Đế hơi ngồi dậy, một lúc lâu mới gật đầu: "Lão Nhị không tệ."

Triều thần phía dưới lập tức nở nụ cười thưởng thức, nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

Nhìn như Bùi Tranh không bằng hai đệ đệ, hắn chỉ hiến một khúc kiếm vũ. Nhưng lời cuối cùng của hắn rõ ràng lại có hàm nghĩa khác, Vĩnh Minh Đế cho dù có hưng binh hay không, Bùi Tranh bộc lộ tài năng, bày ra uy vũ của nam nhi triều Đại Nhạn.

Ván này, Bùi Tranh không thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-483.html.]

Mà sau khi ba vị hoàng tử biểu diễn xong, các triều thần vừa chúc mừng Hoàng thượng vừa cảm thán...

"Ba vị điện hạ quả nhiên hiếu thuận, Hoàng thượng có phúc."

"Hoàng thượng, Đại Nhạn triều quốc thái dân an đều là công lao của Hoàng thượng."

"Quốc uy hiển hách, năm sau Đại Nhạn triều ta sẽ càng cường đại hơn!"...

Dung Vĩ liếc mắt nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu ngầm hiểu.

Đoạt đích.

Cô coi như tận mắt chứng kiến một màn đọ sức tương đối ôn hòa giữa các đảng phái hoàng tử.

Lá bài tẩy của Ngũ hoàng tử là Hoàng đế sủng ái, cho nên hắn bày ra "Hiếu", những người mở miệng khen ngợi hoàng tử hiếu thuận, bọn họ đều đang ngoài sáng trong tối giúp đỡ Ngũ hoàng tử.

Con át chủ bài của Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, cho nên hắn có thể thu thập ngũ cốc, dùng lời lẽ hùng hồn tán dương Vĩnh Minh Đế, những kẻ phụ họa theo đều là người ủng hộ Tam hoàng tử.

Thứ Nhị hoàng tử bày ra kỳ thật chính là thực lực, những quan viên kích động cảm thán Đại Nhạn triều cường đại đều là người của Nhị hoàng tử.

Đoạt đích ngoại trừ đoạt quyền thế, quan trọng nhất vẫn là Vĩnh Minh Đế ngã về ai.

Ai làm cho Vĩnh Minh Đế yêu thích thưởng thức hắn, người đó liền cách vị trí kia càng gần, ba vị hoàng tử đều thể hiện thần thông, các triều thần bên dưới miệng nở nụ cười đều đang ngấm ngầm tranh đấu...

Quả nhiên là thời điểm nhạy cảm, năm mới cũng không an ổn.

Về phần Vĩnh Minh Đế rốt cuộc thích lễ vật nào hơn?

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, vậy mà hoàn toàn nhìn không ra!

Đang lúc Dung Chiêu ăn dưa, suy nghĩ trong lòng chạy khắp nơi, có một thái giám vội vàng tiến vào, đi tới bên tai hoạn quan bên cạnh Vĩnh Minh Đế nói một câu hoạn quan kia cả kinh, lập tức đến bên tai hoàng thượng truyền lời. Trong đại điện, mọi người ai làm việc nấy, nhưng tất cả mọi người đều vểnh tai lên, dư quang chú ý người ngồi trên cao kia.
 
Chương 483


Không giống Bùi Khâm, Bùi Ngọc đêm nay đi theo con đường ca ngợi, mà nội dung hắn nói Vĩnh Minh Đế lại thích nghe, tự nhiên trên mặt rồng đều là tươi cười, các bá quan cũng vui vẻ cười theo.

Đợi Tam hoàng tử nói xong, Vĩnh Minh Đế nhìn đồ trang trí cảm thán: "Không cầu công tại thiên thu, trẫm chỉ cầu bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, có miếng cơm no."

"Ngô Hoàng Thánh Minh..."

Phía dưới, các triều thần cảm động muốn khóc, người sau kích động hơn người trước, còn có một lão thần òa khóc tại chỗ.

Dung Chiêu cúi đầu, khóe miệng giật giật.

Toàn ảnh đế.

Sau Tam hoàng tử, lại là Nhị hoàng tử Bùi Tranh.

Bùi Tranh rất có thủ đoạn, nhưng hắn đại khái bởi vì không được Hoàng đế ưa thích, cho nên chưa bao giờ đi theo con đường tình cảm của Ngũ hoàng tử, cũng không vuốt m.ô.n.g rồng như Tam hoàng tử, nhị hoàng tử Bùi Tranh lựa chọn tự mình múa một khúc kiếm vũ.

Ăn ngay nói thật, Dung Chiêu cảm thấy tiết mục này hay hơn những tiết mục trước đó.

Bùi Tranh là một nhân vật đáng gờm, tướng mạo lại tuấn tú, lúc múa kiếm, mỗi một động tác đều vô cùng chỉn chu, hơn nữa tiêu sái đẹp mắt, rất có bản lĩnh, ánh mắt sắc bén như đao, những chiêu kiếm kia tựa như không phải bày vẽ.

Kiếm vũ kết thúc, Bùi Tranh thu kiếm, thân kiếm còn đang khẽ run, có thể thấy được Bùi Tranh thật sự có trình độ.

Bùi Tranh hành lễ,"Nhi thần chúc mừng năm mới phụ hoàng, nhờ có những tháng ngày vất vả của phu hoàng mà triều Đại Nhạn ta hôm nay, bách tính mỗi người thân cường thể tráng, Đại Nhạn triều quốc uy hiển hách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"

Thân thể Vĩnh Minh Đế hơi ngồi dậy, một lúc lâu mới gật đầu: "Lão Nhị không tệ."

Triều thần phía dưới lập tức nở nụ cười thưởng thức, nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

Nhìn như Bùi Tranh không bằng hai đệ đệ, hắn chỉ hiến một khúc kiếm vũ. Nhưng lời cuối cùng của hắn rõ ràng lại có hàm nghĩa khác, Vĩnh Minh Đế cho dù có hưng binh hay không, Bùi Tranh bộc lộ tài năng, bày ra uy vũ của nam nhi triều Đại Nhạn.

Ván này, Bùi Tranh không thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-483.html.]

Mà sau khi ba vị hoàng tử biểu diễn xong, các triều thần vừa chúc mừng Hoàng thượng vừa cảm thán...

"Ba vị điện hạ quả nhiên hiếu thuận, Hoàng thượng có phúc."

"Hoàng thượng, Đại Nhạn triều quốc thái dân an đều là công lao của Hoàng thượng."

"Quốc uy hiển hách, năm sau Đại Nhạn triều ta sẽ càng cường đại hơn!"...

Dung Vĩ liếc mắt nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu ngầm hiểu.

Đoạt đích.

Cô coi như tận mắt chứng kiến một màn đọ sức tương đối ôn hòa giữa các đảng phái hoàng tử.

Lá bài tẩy của Ngũ hoàng tử là Hoàng đế sủng ái, cho nên hắn bày ra "Hiếu", những người mở miệng khen ngợi hoàng tử hiếu thuận, bọn họ đều đang ngoài sáng trong tối giúp đỡ Ngũ hoàng tử.

Con át chủ bài của Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, cho nên hắn có thể thu thập ngũ cốc, dùng lời lẽ hùng hồn tán dương Vĩnh Minh Đế, những kẻ phụ họa theo đều là người ủng hộ Tam hoàng tử.

Thứ Nhị hoàng tử bày ra kỳ thật chính là thực lực, những quan viên kích động cảm thán Đại Nhạn triều cường đại đều là người của Nhị hoàng tử.

Đoạt đích ngoại trừ đoạt quyền thế, quan trọng nhất vẫn là Vĩnh Minh Đế ngã về ai.

Ai làm cho Vĩnh Minh Đế yêu thích thưởng thức hắn, người đó liền cách vị trí kia càng gần, ba vị hoàng tử đều thể hiện thần thông, các triều thần bên dưới miệng nở nụ cười đều đang ngấm ngầm tranh đấu...

Quả nhiên là thời điểm nhạy cảm, năm mới cũng không an ổn.

Về phần Vĩnh Minh Đế rốt cuộc thích lễ vật nào hơn?

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, vậy mà hoàn toàn nhìn không ra!

Đang lúc Dung Chiêu ăn dưa, suy nghĩ trong lòng chạy khắp nơi, có một thái giám vội vàng tiến vào, đi tới bên tai hoạn quan bên cạnh Vĩnh Minh Đế nói một câu hoạn quan kia cả kinh, lập tức đến bên tai hoàng thượng truyền lời. Trong đại điện, mọi người ai làm việc nấy, nhưng tất cả mọi người đều vểnh tai lên, dư quang chú ý người ngồi trên cao kia.
 
Chương 484


Vĩnh Minh Đế vui mừng cười to: "Mau tuyên hắn vào."

Tất cả mọi người nhìn Hoàng đế, lại nhìn về phía cửa, ánh mắt nghi hoặc.

Có chuyện gì? Tại sao Hoàng thượng đột nhiên cao hứng như vậy?

Lúc này, có một người đi vào.

Nam tử trung niên mặc vải thô cung kính đi vào đại điện, gương mặt nghiêm túc.

Tay Dung Chiêu cầm ly rượu siết chặt.

Cô đã gặp người này!

Lần trước sau khi trải qua ám sát vào đêm tuyết lớn, Vô Danh hôn mê bất tỉnh, trong số những người canh giữ bên ngoài phòng Vô Danh có hắn, đây là người của Cẩn vương Bùi Hoài Bi.

Nụ cười giả vờ trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ híp lại.

Người nọ dưới ánh mắt của trăm người đi tới trung tâm đại điện, cúi người hành lễ, thanh âm cung kính: "Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!"

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên.

Người nọ lại không đứng lên, ngược lại hai tay cầm một phần tấu chương, cao giọng nói...

"Cẩn vương mừng tuổi Hoàng thượng, Cẩn vương bị ám sát rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại bởi vì lo lắng tình hình thiên tai ở Mã Châu, cho nên tức tốc khoái mã đến Mã Châu cứu trợ thiên tai."

"Hiện tại Cẩn vương đã ổn định tình hình thiên tai ở Mã Châu, đã không còn người thương vong! Cẩn vương vì phải ổn định dân chúng nên vẫn chưa thể hồi kinh, mong Hoàng thượng thứ tội."

Đại điện thoáng chốc lặng lẽ không một tiếng động.

Cẩn vương bị mọi người cho rằng đã chết, thế nhưng lại vô thanh vô tức đến Mã Châu, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ thiên tai

Tin tức này quả thực chính là kinh lôi, khiến tất cả mọi người nổ tung.

Ba vị hoàng tử cũng rõ ràng cả kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-484.html.]

Mặc dù không tìm thấy t.h.i t.h.ể Cẩn vương, nhưng không ai nghĩ tới Cẩn vương vẫn còn sống? Hơn nữa còn chạy đi lập công? Đây đúng là một công lớn.

Trên long ỷ, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ: "Ha ha ha! Rất tốt! Hoài Bi làm tốt lắm!"

Rất nhiều người trong lòng hiểu được, lần chúc mừng năm mới này có thắng có thua.

Cần vương Bùi Hoài Bi ở Mã Châu xa xôi chiến thắng.

Bất kỳ lễ vật nào cũng đều là hư ảo, Cẩn vương còn sống, vả lại còn thành công cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, đây mới là đại lễ.

Phản ứng của Hoàng thượng đã nói lên tất cả.

Sau khi mừng rỡ qua đi, Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương bị ám sát rốt cuộc là vì sao?"

Người nọ trả lời: "Ngày đó người ám sát Cẩn vương đều là tử sĩ, chỉ bắt được hai thích khách, hiện giờ đang bị giam trong địa phận Biến Châu, Cẩn vương vội vàng cứu trợ thiên tai, không có thời gian thẩm vấn."

Làm gì không có thời gian thẩm vấn, rõ ràng là ném cho Vĩnh Minh Đế thẩm vấn!

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế liền nói: "Thiếu khanh Đại Lý Tự, sai người đi mang người về thẩm vấn cho tốt, nhất định phải tra ra chân tướng."

Quan đại nhân hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng bước ra khỏi hàng: "Vâng, thần lĩnh chỉ, thần nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng!"

Quan đại nhân tiếp quản một củ khoai nóng.

Cần vương thật sự hố hắn không nhẹ.

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Năm nay Cẩn vương ở bên ngoài mừng năm mới có cần gì không? Ngươi mang đến cho Cẩn vương."

Người nọ tiếp tục dập đầu, thanh âm cung kính: "Bẩm Hoàng thượng, Cẩn vương nói ngài ấy hết thảy đều tốt, mong Hoàng thượng chớ lo lắng, bảo trọng long thể là trên hết. Ngoài ra, tình hình thiên tai ở Mã Châu nghiêm trọng, mặc dù kịp thời cứu trợ thiên tai, nhưng năm nay phương Bắc trời lạnh, Mã Châu thiếu quần áo ấm."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Trong đại điện, không ai dám lên tiếng, vốn là đại yến mừng năm mới rộn rã, lúc này có chút ngưng trọng.

Thiếu quần áo có nghĩa là còn muốn cứu trợ thiên tai, còn muốn triều đình phân phát.

Cẩn vương nếu quả thật thông minh thì lời này kỳ thật không nên nói, Không ai chú ý Dung Chiêu ngồi bên dưới vẻ mặt phức tạp.
 
Chương 484


Vĩnh Minh Đế vui mừng cười to: "Mau tuyên hắn vào."

Tất cả mọi người nhìn Hoàng đế, lại nhìn về phía cửa, ánh mắt nghi hoặc.

Có chuyện gì? Tại sao Hoàng thượng đột nhiên cao hứng như vậy?

Lúc này, có một người đi vào.

Nam tử trung niên mặc vải thô cung kính đi vào đại điện, gương mặt nghiêm túc.

Tay Dung Chiêu cầm ly rượu siết chặt.

Cô đã gặp người này!

Lần trước sau khi trải qua ám sát vào đêm tuyết lớn, Vô Danh hôn mê bất tỉnh, trong số những người canh giữ bên ngoài phòng Vô Danh có hắn, đây là người của Cẩn vương Bùi Hoài Bi.

Nụ cười giả vờ trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ híp lại.

Người nọ dưới ánh mắt của trăm người đi tới trung tâm đại điện, cúi người hành lễ, thanh âm cung kính: "Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!"

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên.

Người nọ lại không đứng lên, ngược lại hai tay cầm một phần tấu chương, cao giọng nói...

"Cẩn vương mừng tuổi Hoàng thượng, Cẩn vương bị ám sát rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại bởi vì lo lắng tình hình thiên tai ở Mã Châu, cho nên tức tốc khoái mã đến Mã Châu cứu trợ thiên tai."

"Hiện tại Cẩn vương đã ổn định tình hình thiên tai ở Mã Châu, đã không còn người thương vong! Cẩn vương vì phải ổn định dân chúng nên vẫn chưa thể hồi kinh, mong Hoàng thượng thứ tội."

Đại điện thoáng chốc lặng lẽ không một tiếng động.

Cẩn vương bị mọi người cho rằng đã chết, thế nhưng lại vô thanh vô tức đến Mã Châu, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ thiên tai

Tin tức này quả thực chính là kinh lôi, khiến tất cả mọi người nổ tung.

Ba vị hoàng tử cũng rõ ràng cả kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-484.html.]

Mặc dù không tìm thấy t.h.i t.h.ể Cẩn vương, nhưng không ai nghĩ tới Cẩn vương vẫn còn sống? Hơn nữa còn chạy đi lập công? Đây đúng là một công lớn.

Trên long ỷ, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ: "Ha ha ha! Rất tốt! Hoài Bi làm tốt lắm!"

Rất nhiều người trong lòng hiểu được, lần chúc mừng năm mới này có thắng có thua.

Cần vương Bùi Hoài Bi ở Mã Châu xa xôi chiến thắng.

Bất kỳ lễ vật nào cũng đều là hư ảo, Cẩn vương còn sống, vả lại còn thành công cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, đây mới là đại lễ.

Phản ứng của Hoàng thượng đã nói lên tất cả.

Sau khi mừng rỡ qua đi, Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương bị ám sát rốt cuộc là vì sao?"

Người nọ trả lời: "Ngày đó người ám sát Cẩn vương đều là tử sĩ, chỉ bắt được hai thích khách, hiện giờ đang bị giam trong địa phận Biến Châu, Cẩn vương vội vàng cứu trợ thiên tai, không có thời gian thẩm vấn."

Làm gì không có thời gian thẩm vấn, rõ ràng là ném cho Vĩnh Minh Đế thẩm vấn!

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế liền nói: "Thiếu khanh Đại Lý Tự, sai người đi mang người về thẩm vấn cho tốt, nhất định phải tra ra chân tướng."

Quan đại nhân hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng bước ra khỏi hàng: "Vâng, thần lĩnh chỉ, thần nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng!"

Quan đại nhân tiếp quản một củ khoai nóng.

Cần vương thật sự hố hắn không nhẹ.

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Năm nay Cẩn vương ở bên ngoài mừng năm mới có cần gì không? Ngươi mang đến cho Cẩn vương."

Người nọ tiếp tục dập đầu, thanh âm cung kính: "Bẩm Hoàng thượng, Cẩn vương nói ngài ấy hết thảy đều tốt, mong Hoàng thượng chớ lo lắng, bảo trọng long thể là trên hết. Ngoài ra, tình hình thiên tai ở Mã Châu nghiêm trọng, mặc dù kịp thời cứu trợ thiên tai, nhưng năm nay phương Bắc trời lạnh, Mã Châu thiếu quần áo ấm."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Trong đại điện, không ai dám lên tiếng, vốn là đại yến mừng năm mới rộn rã, lúc này có chút ngưng trọng.

Thiếu quần áo có nghĩa là còn muốn cứu trợ thiên tai, còn muốn triều đình phân phát.

Cẩn vương nếu quả thật thông minh thì lời này kỳ thật không nên nói, Không ai chú ý Dung Chiêu ngồi bên dưới vẻ mặt phức tạp.
 
Chương 484


Vĩnh Minh Đế vui mừng cười to: "Mau tuyên hắn vào."

Tất cả mọi người nhìn Hoàng đế, lại nhìn về phía cửa, ánh mắt nghi hoặc.

Có chuyện gì? Tại sao Hoàng thượng đột nhiên cao hứng như vậy?

Lúc này, có một người đi vào.

Nam tử trung niên mặc vải thô cung kính đi vào đại điện, gương mặt nghiêm túc.

Tay Dung Chiêu cầm ly rượu siết chặt.

Cô đã gặp người này!

Lần trước sau khi trải qua ám sát vào đêm tuyết lớn, Vô Danh hôn mê bất tỉnh, trong số những người canh giữ bên ngoài phòng Vô Danh có hắn, đây là người của Cẩn vương Bùi Hoài Bi.

Nụ cười giả vờ trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ híp lại.

Người nọ dưới ánh mắt của trăm người đi tới trung tâm đại điện, cúi người hành lễ, thanh âm cung kính: "Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!"

Vĩnh Minh Đế giơ tay lên.

Người nọ lại không đứng lên, ngược lại hai tay cầm một phần tấu chương, cao giọng nói...

"Cẩn vương mừng tuổi Hoàng thượng, Cẩn vương bị ám sát rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại bởi vì lo lắng tình hình thiên tai ở Mã Châu, cho nên tức tốc khoái mã đến Mã Châu cứu trợ thiên tai."

"Hiện tại Cẩn vương đã ổn định tình hình thiên tai ở Mã Châu, đã không còn người thương vong! Cẩn vương vì phải ổn định dân chúng nên vẫn chưa thể hồi kinh, mong Hoàng thượng thứ tội."

Đại điện thoáng chốc lặng lẽ không một tiếng động.

Cẩn vương bị mọi người cho rằng đã chết, thế nhưng lại vô thanh vô tức đến Mã Châu, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ thiên tai

Tin tức này quả thực chính là kinh lôi, khiến tất cả mọi người nổ tung.

Ba vị hoàng tử cũng rõ ràng cả kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-484.html.]

Mặc dù không tìm thấy t.h.i t.h.ể Cẩn vương, nhưng không ai nghĩ tới Cẩn vương vẫn còn sống? Hơn nữa còn chạy đi lập công? Đây đúng là một công lớn.

Trên long ỷ, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ: "Ha ha ha! Rất tốt! Hoài Bi làm tốt lắm!"

Rất nhiều người trong lòng hiểu được, lần chúc mừng năm mới này có thắng có thua.

Cần vương Bùi Hoài Bi ở Mã Châu xa xôi chiến thắng.

Bất kỳ lễ vật nào cũng đều là hư ảo, Cẩn vương còn sống, vả lại còn thành công cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, đây mới là đại lễ.

Phản ứng của Hoàng thượng đã nói lên tất cả.

Sau khi mừng rỡ qua đi, Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Cẩn vương bị ám sát rốt cuộc là vì sao?"

Người nọ trả lời: "Ngày đó người ám sát Cẩn vương đều là tử sĩ, chỉ bắt được hai thích khách, hiện giờ đang bị giam trong địa phận Biến Châu, Cẩn vương vội vàng cứu trợ thiên tai, không có thời gian thẩm vấn."

Làm gì không có thời gian thẩm vấn, rõ ràng là ném cho Vĩnh Minh Đế thẩm vấn!

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế liền nói: "Thiếu khanh Đại Lý Tự, sai người đi mang người về thẩm vấn cho tốt, nhất định phải tra ra chân tướng."

Quan đại nhân hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng bước ra khỏi hàng: "Vâng, thần lĩnh chỉ, thần nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng!"

Quan đại nhân tiếp quản một củ khoai nóng.

Cần vương thật sự hố hắn không nhẹ.

Vĩnh Minh Đế lại hỏi: "Năm nay Cẩn vương ở bên ngoài mừng năm mới có cần gì không? Ngươi mang đến cho Cẩn vương."

Người nọ tiếp tục dập đầu, thanh âm cung kính: "Bẩm Hoàng thượng, Cẩn vương nói ngài ấy hết thảy đều tốt, mong Hoàng thượng chớ lo lắng, bảo trọng long thể là trên hết. Ngoài ra, tình hình thiên tai ở Mã Châu nghiêm trọng, mặc dù kịp thời cứu trợ thiên tai, nhưng năm nay phương Bắc trời lạnh, Mã Châu thiếu quần áo ấm."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Trong đại điện, không ai dám lên tiếng, vốn là đại yến mừng năm mới rộn rã, lúc này có chút ngưng trọng.

Thiếu quần áo có nghĩa là còn muốn cứu trợ thiên tai, còn muốn triều đình phân phát.

Cẩn vương nếu quả thật thông minh thì lời này kỳ thật không nên nói, Không ai chú ý Dung Chiêu ngồi bên dưới vẻ mặt phức tạp.
 
Chương 485


Nếu như không phải hai người chưa từng bàn bạc, cô có lẽ sẽ cho rằng... đây là Cẩn vương đang phối hợp với cô.

Đêm nay cô chuẩn bị hát hí khúc, Cẩn vương liền dựng cho cô một sân khấu lớn.

Dung Chiêu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên: "Hoàng thượng, Dung Chiêu có lời muốn nói."

Đại điện vốn yên tĩnh, lúc này càng thêm lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không rõ lúc này cô đứng ra làm gì?

Vĩnh Minh Đế nhíu mày nhưng vẫn nói: "Nói đi."

Dung Chiêu ra khỏi hàng, một thân bạch y ôn nhuận đi tới bên cạnh nam tử áo vải trong điện, chậm rãi hành lễ với Vĩnh Minh Đế, sau đó cất tiếng nói...

"Mã Châu tuyết lớn, dân chúng thiếu quần áo ấm, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường nguyện quyên mười vạn lượng bạc trắng mua quần áo ấm đưa đến Mã Châu, giao cho Cẩn vương cứu trợ thiên tai!"

"Mong Hoàng thượng đáp ứng."

Trong thoáng chốc, đại điện vốn tĩnh lặng đột nhiên vang lên từng tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều người.

Mười vạn lượng bạc trắng!

Đây là khái niệm gì?

Vân Dung Phường hiện tại kiếm được mười vạn lượng?

Ngươi nói Dung Chiêu không thích tiền, Vân Dung Phường của hắn một bộ quần áo bán ba ngàn lượng.

Ngươi nói Dung Chiêu yêu tiền, Mã Châu tuyết lớn, hắn lại muốn xuất tiền cứu trợ thiên tai, mười vạn lượng bạc a, Vân Dung Phường cũng không kiếm được mười vạn lượng!

Đừng nói tất cả triểu thần ở đây, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng kinh ngạc.

Mấy ngày gần đây vì chuyện của Vân Dung Phường mà hắn có chút mất hứng, cho dù là một bộ quần áo bán ba ngàn lượng của Dung Chiêu, hay là các thế gia đại tộc tranh giành bỏ ba ngàn lượng ra mua quần áo đều làm cho hắn không vui. Nguyên bản Vĩnh Minh Đế đã chuẩn bị ở yến tiệc tối nay nhắc nhở Dung Chiêu hai câu, để Dung Chiêu thu liễm.

Lại không nghĩ tới trước khi hắn lên tiếng, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường quyên góp mười vạn lượng quần áo mùa đông.

Lời này đột nhiên mở ra suy nghĩ cho Vĩnh Minh Đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-485.html.]

Vân Dung Phường cũng giống nhật báo, nhìn có vẻ không tốt, nhưng lại rất có ý nghĩa, Hoàng thượng vốn dĩ bất mãn tòa soạn báo, nhưng sau đó lại phát hiện, có nhật báo, những quan viên kia thu liễm không ít.

Hơn nữa mỗi lần hắn làm đại sự gì, ví dụ như cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, nhật báo sẽ khen ngợi, đem chuyện này đưa tin ra ngoài, vì hắn ca công tụng đức.

Có nhật báo, Vĩnh Minh Đế sẽ không lo lắng chuyện mình làm dân chúng không biết.

Nhật báo đối với hắn mà nói lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn không cần phải ngăn cản, Dung Chiêu vô cùng thức thời, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ hoàng tử nào.

Cũng bởi vậy, ngay từ đầu Vĩnh Minh Đế còn muốn ra tay với Dung Chiêu, phát hiện cô thức thời cho nên bèn không quản cô nữa.

Hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, Dung Chiêu dường như còn thức thời hơn so với tưởng tượng của mình.

Vân Dung Phường kiếm tiền thì thế nào?

Vân Dung Phường xa hoa lãng phí thì thế nào?

Lấy tiền từ các thế gia đại tộc kia mang cho hắn, cho Đại Nhạn triều dùng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Hắn chỉ cần nắm lấy Dung Chiêu, liền nắm lấy tất cả.

Mà Dung Chiêu lại vô cùng thức thời, vô cùng chủ động.

Vĩnh Minh Đế nghĩ tới đây, đột nhiên biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Lại nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hắn trở nên thưởng thức.

Hắn thích người thức thời, cũng thích người hiểu rõ lòng hắn.

Vĩnh Minh Đế cười to: "Ha ha ha, có gì không được? A Chiêu nguyện ý quyên tiền là phúc của dân chúng Mã Châu, trẫm đồng ý."

A Chiêu...

Cách xưng hô rất thân thiết.

Trên mắt tất cả mọi người đều vô cùng  kinh ngạc, cũng có người kính nể.

Trong sự chú ý của mọi người, Dung Chiêu vẫn ung dung như trước, vẻ mặt ôn hòa.

Cô cất giọng cười nói: "Tạ Hoàng thượng!"
 
Chương 485


Nếu như không phải hai người chưa từng bàn bạc, cô có lẽ sẽ cho rằng... đây là Cẩn vương đang phối hợp với cô.

Đêm nay cô chuẩn bị hát hí khúc, Cẩn vương liền dựng cho cô một sân khấu lớn.

Dung Chiêu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên: "Hoàng thượng, Dung Chiêu có lời muốn nói."

Đại điện vốn yên tĩnh, lúc này càng thêm lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không rõ lúc này cô đứng ra làm gì?

Vĩnh Minh Đế nhíu mày nhưng vẫn nói: "Nói đi."

Dung Chiêu ra khỏi hàng, một thân bạch y ôn nhuận đi tới bên cạnh nam tử áo vải trong điện, chậm rãi hành lễ với Vĩnh Minh Đế, sau đó cất tiếng nói...

"Mã Châu tuyết lớn, dân chúng thiếu quần áo ấm, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường nguyện quyên mười vạn lượng bạc trắng mua quần áo ấm đưa đến Mã Châu, giao cho Cẩn vương cứu trợ thiên tai!"

"Mong Hoàng thượng đáp ứng."

Trong thoáng chốc, đại điện vốn tĩnh lặng đột nhiên vang lên từng tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều người.

Mười vạn lượng bạc trắng!

Đây là khái niệm gì?

Vân Dung Phường hiện tại kiếm được mười vạn lượng?

Ngươi nói Dung Chiêu không thích tiền, Vân Dung Phường của hắn một bộ quần áo bán ba ngàn lượng.

Ngươi nói Dung Chiêu yêu tiền, Mã Châu tuyết lớn, hắn lại muốn xuất tiền cứu trợ thiên tai, mười vạn lượng bạc a, Vân Dung Phường cũng không kiếm được mười vạn lượng!

Đừng nói tất cả triểu thần ở đây, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng kinh ngạc.

Mấy ngày gần đây vì chuyện của Vân Dung Phường mà hắn có chút mất hứng, cho dù là một bộ quần áo bán ba ngàn lượng của Dung Chiêu, hay là các thế gia đại tộc tranh giành bỏ ba ngàn lượng ra mua quần áo đều làm cho hắn không vui. Nguyên bản Vĩnh Minh Đế đã chuẩn bị ở yến tiệc tối nay nhắc nhở Dung Chiêu hai câu, để Dung Chiêu thu liễm.

Lại không nghĩ tới trước khi hắn lên tiếng, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường quyên góp mười vạn lượng quần áo mùa đông.

Lời này đột nhiên mở ra suy nghĩ cho Vĩnh Minh Đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-485.html.]

Vân Dung Phường cũng giống nhật báo, nhìn có vẻ không tốt, nhưng lại rất có ý nghĩa, Hoàng thượng vốn dĩ bất mãn tòa soạn báo, nhưng sau đó lại phát hiện, có nhật báo, những quan viên kia thu liễm không ít.

Hơn nữa mỗi lần hắn làm đại sự gì, ví dụ như cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, nhật báo sẽ khen ngợi, đem chuyện này đưa tin ra ngoài, vì hắn ca công tụng đức.

Có nhật báo, Vĩnh Minh Đế sẽ không lo lắng chuyện mình làm dân chúng không biết.

Nhật báo đối với hắn mà nói lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn không cần phải ngăn cản, Dung Chiêu vô cùng thức thời, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ hoàng tử nào.

Cũng bởi vậy, ngay từ đầu Vĩnh Minh Đế còn muốn ra tay với Dung Chiêu, phát hiện cô thức thời cho nên bèn không quản cô nữa.

Hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, Dung Chiêu dường như còn thức thời hơn so với tưởng tượng của mình.

Vân Dung Phường kiếm tiền thì thế nào?

Vân Dung Phường xa hoa lãng phí thì thế nào?

Lấy tiền từ các thế gia đại tộc kia mang cho hắn, cho Đại Nhạn triều dùng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Hắn chỉ cần nắm lấy Dung Chiêu, liền nắm lấy tất cả.

Mà Dung Chiêu lại vô cùng thức thời, vô cùng chủ động.

Vĩnh Minh Đế nghĩ tới đây, đột nhiên biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Lại nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hắn trở nên thưởng thức.

Hắn thích người thức thời, cũng thích người hiểu rõ lòng hắn.

Vĩnh Minh Đế cười to: "Ha ha ha, có gì không được? A Chiêu nguyện ý quyên tiền là phúc của dân chúng Mã Châu, trẫm đồng ý."

A Chiêu...

Cách xưng hô rất thân thiết.

Trên mắt tất cả mọi người đều vô cùng  kinh ngạc, cũng có người kính nể.

Trong sự chú ý của mọi người, Dung Chiêu vẫn ung dung như trước, vẻ mặt ôn hòa.

Cô cất giọng cười nói: "Tạ Hoàng thượng!"
 
Chương 485


Nếu như không phải hai người chưa từng bàn bạc, cô có lẽ sẽ cho rằng... đây là Cẩn vương đang phối hợp với cô.

Đêm nay cô chuẩn bị hát hí khúc, Cẩn vương liền dựng cho cô một sân khấu lớn.

Dung Chiêu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên: "Hoàng thượng, Dung Chiêu có lời muốn nói."

Đại điện vốn yên tĩnh, lúc này càng thêm lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không rõ lúc này cô đứng ra làm gì?

Vĩnh Minh Đế nhíu mày nhưng vẫn nói: "Nói đi."

Dung Chiêu ra khỏi hàng, một thân bạch y ôn nhuận đi tới bên cạnh nam tử áo vải trong điện, chậm rãi hành lễ với Vĩnh Minh Đế, sau đó cất tiếng nói...

"Mã Châu tuyết lớn, dân chúng thiếu quần áo ấm, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường nguyện quyên mười vạn lượng bạc trắng mua quần áo ấm đưa đến Mã Châu, giao cho Cẩn vương cứu trợ thiên tai!"

"Mong Hoàng thượng đáp ứng."

Trong thoáng chốc, đại điện vốn tĩnh lặng đột nhiên vang lên từng tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều người.

Mười vạn lượng bạc trắng!

Đây là khái niệm gì?

Vân Dung Phường hiện tại kiếm được mười vạn lượng?

Ngươi nói Dung Chiêu không thích tiền, Vân Dung Phường của hắn một bộ quần áo bán ba ngàn lượng.

Ngươi nói Dung Chiêu yêu tiền, Mã Châu tuyết lớn, hắn lại muốn xuất tiền cứu trợ thiên tai, mười vạn lượng bạc a, Vân Dung Phường cũng không kiếm được mười vạn lượng!

Đừng nói tất cả triểu thần ở đây, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng kinh ngạc.

Mấy ngày gần đây vì chuyện của Vân Dung Phường mà hắn có chút mất hứng, cho dù là một bộ quần áo bán ba ngàn lượng của Dung Chiêu, hay là các thế gia đại tộc tranh giành bỏ ba ngàn lượng ra mua quần áo đều làm cho hắn không vui. Nguyên bản Vĩnh Minh Đế đã chuẩn bị ở yến tiệc tối nay nhắc nhở Dung Chiêu hai câu, để Dung Chiêu thu liễm.

Lại không nghĩ tới trước khi hắn lên tiếng, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường quyên góp mười vạn lượng quần áo mùa đông.

Lời này đột nhiên mở ra suy nghĩ cho Vĩnh Minh Đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-485.html.]

Vân Dung Phường cũng giống nhật báo, nhìn có vẻ không tốt, nhưng lại rất có ý nghĩa, Hoàng thượng vốn dĩ bất mãn tòa soạn báo, nhưng sau đó lại phát hiện, có nhật báo, những quan viên kia thu liễm không ít.

Hơn nữa mỗi lần hắn làm đại sự gì, ví dụ như cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, nhật báo sẽ khen ngợi, đem chuyện này đưa tin ra ngoài, vì hắn ca công tụng đức.

Có nhật báo, Vĩnh Minh Đế sẽ không lo lắng chuyện mình làm dân chúng không biết.

Nhật báo đối với hắn mà nói lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn không cần phải ngăn cản, Dung Chiêu vô cùng thức thời, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ hoàng tử nào.

Cũng bởi vậy, ngay từ đầu Vĩnh Minh Đế còn muốn ra tay với Dung Chiêu, phát hiện cô thức thời cho nên bèn không quản cô nữa.

Hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, Dung Chiêu dường như còn thức thời hơn so với tưởng tượng của mình.

Vân Dung Phường kiếm tiền thì thế nào?

Vân Dung Phường xa hoa lãng phí thì thế nào?

Lấy tiền từ các thế gia đại tộc kia mang cho hắn, cho Đại Nhạn triều dùng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Hắn chỉ cần nắm lấy Dung Chiêu, liền nắm lấy tất cả.

Mà Dung Chiêu lại vô cùng thức thời, vô cùng chủ động.

Vĩnh Minh Đế nghĩ tới đây, đột nhiên biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Lại nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hắn trở nên thưởng thức.

Hắn thích người thức thời, cũng thích người hiểu rõ lòng hắn.

Vĩnh Minh Đế cười to: "Ha ha ha, có gì không được? A Chiêu nguyện ý quyên tiền là phúc của dân chúng Mã Châu, trẫm đồng ý."

A Chiêu...

Cách xưng hô rất thân thiết.

Trên mắt tất cả mọi người đều vô cùng  kinh ngạc, cũng có người kính nể.

Trong sự chú ý của mọi người, Dung Chiêu vẫn ung dung như trước, vẻ mặt ôn hòa.

Cô cất giọng cười nói: "Tạ Hoàng thượng!"
 
Chương 486


Vĩnh Minh Đế giơ tay vỗ vai cô, thanh âm cưng chiều: "Vân Dung Phường của A Chiêu mấy ngày gần đây thanh danh tăng cao, sao chỉ đưa y phục cho hoàng hậu mà không cho trẫm?"

Không đơn thuần là biểu đạt thưởng thức Dung Chiêu, lại còn muốn ủng hộ Dung Chiêu!

Có vài quan viên không hiểu vì sao Dung Chiêu quyên mười vạn lượng, thái độ của Hoàng thượng liền đại biến?

Hoàng thượng không phải là người để mười vạn lượng ở trong lòng a.

Bọn họ nào biết, mười vạn lượng là thái độ để Vĩnh Minh Đế biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Dung Chiêu nghe vậy cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Hồi Hoàng thượng, kỳ thật Chiêu cũng có chuẩn bị cho Hoàng thượng... chẳng qua không tiện đưa."

Vĩnh Minh Đế cố ý cười nói: "Vậy trẫm cho phép ngươi ngày mai cho người đưa vào cung."

Dung Chiêu hành lễ, thanh âm tràn đầy ý cười: "Tuân chỉ."

Ai cũng nhìn ra được Vĩnh Minh Đế thưởng thức Dung Chiêu!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bọn họ vẫn luôn suy nghĩ không biết Dung Chiêu sẽ dùng cách gì để giải quyết bất mãn của Hoàng thượng đối với Vân Dung Phường, không nghĩ tới lại là biện pháp dứt khoát như thế.

Quyên tiền.

Mười vạn lượng bạc trắng.

Dung Chiêu quyết đoán cỡ nào.

Đây cũng không phải là con số người bình thường có thể bỏ ra, có đôi khi bọn họ cũng rất tò mò Dung Chiêu, hắn dường như rất yêu tiền, lại dường như rất không yêu tiền, tiêu tiền và kiếm tiền đều không mềm lòng.

Dung Chiêu trở lại chỗ ngồi, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu.

Mà đối với người báo tin kia, Vĩnh Minh Đế nói: "Ngươi đi An Khánh Vương phủ, A Chiêu sẽ quản việc ăn uống cho ngươi, thuận tiện tiếp ứng y phục mùa đông, nhanh chóng vận chuyển đến Mã Châu cho Cẩn vương."

"Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Dung thế tử." Người nọ cung kính hành lễ. Dung Chiêu cười cười, gật đầu.

Đối diện, mặt Trương thừa tướng đen như đ.í.t nồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-486.html.]

Lão còn đang chờ xem kịch hay, không nghĩ tới kịch hay còn chưa bắt đầu, Dung Chiêu đã hào phóng dùng mười vạn lượng ứng phó.

Có Hoàng đế tán dương, Vân Dung Phường của hắn chỉ càng thêm huy hoàng.

Lão thật sự đã coi thường Dung Chiêu, người này tuyệt không giống Dung Vĩ, không chỉ thông minh mà trong bụng còn lắm mưu mẹo không thua kém lão.

Vận khí Dung Vĩ sao lại tốt như vậy, sinh ra được đứa con trai như Dung Chiêu?

Lão lại quay đầu nhìn về phía ba đứa con trai sau lưng mình.

Con trai lớn không biết đang suy nghĩ gì, ngẩn người như một khúc gỗ.

Đứa con thứ hai giống như c.h.ế.t đói, bây giờ còn đang vùi đầu ăn cơm.

Đứa con thứ ba ngược lại đang quan sát cục diện trên triều, nhưng nghe kỹ một chút, có thể nghe thấy hắn đang nói: "Dung Chiêu đúng là thông minh, ra tay quá hào phóng, mười vạn lượng a..."

Ngữ khí vừa thưởng thức vừa đau lòng.

Trương thừa tướng: "..." Hít thở không thông!!

Lão muốn đổi con trai với Dung Vĩ, ba đổi một....

Trương thừa tướng đang nghĩ đến nhi tử, Dung Vĩ kỳ thật cũng đang nghĩ đến Dung Chiêu.

Sau khi Dung Chiêu ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu, hôm nay giao thừa, lại có chuyện Cẩn vương và Dung Chiêu, tâm tình Hoàng thượng rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, các triều thần cũng vui vẻ phụ họa, cung yến ca múa mừng cảnh thái bình.

Tuy ngoài mặt là vậy, nhưng sóng ngầm vẫn bắt đầu khởi động.

Rất nhiều người đều đang nhìn Dung Chiêu, bao gồm ba vị hoàng tử, chỉ là ánh mắt hôm nay không giống lúc trước.

Nhị hoàng tử là phức tạp, Tam hoàng tử là hài lòng, ánh mắt Ngũ hoàng tử lại cực nóng.

Dung Vĩ còn có thể cảm nhận được lão Trương nhìn mình vài lần.

Bọn họ nhất định hâm mộ ông có một đứa con trai tốt.

Nếu Dung Chiêu là nhi tử Dung Vĩ nhà Dung Vĩ thật sự đã có người kế tục, chỉ dựa vào bản lĩnh và năng lực của Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ ba đời có thể hưng thịnh, cho dù tân hoàng có đăng cơ thì bọn họ vẫn có thể an ổn đứng vững.
 
Chương 486


Vĩnh Minh Đế giơ tay vỗ vai cô, thanh âm cưng chiều: "Vân Dung Phường của A Chiêu mấy ngày gần đây thanh danh tăng cao, sao chỉ đưa y phục cho hoàng hậu mà không cho trẫm?"

Không đơn thuần là biểu đạt thưởng thức Dung Chiêu, lại còn muốn ủng hộ Dung Chiêu!

Có vài quan viên không hiểu vì sao Dung Chiêu quyên mười vạn lượng, thái độ của Hoàng thượng liền đại biến?

Hoàng thượng không phải là người để mười vạn lượng ở trong lòng a.

Bọn họ nào biết, mười vạn lượng là thái độ để Vĩnh Minh Đế biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Dung Chiêu nghe vậy cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Hồi Hoàng thượng, kỳ thật Chiêu cũng có chuẩn bị cho Hoàng thượng... chẳng qua không tiện đưa."

Vĩnh Minh Đế cố ý cười nói: "Vậy trẫm cho phép ngươi ngày mai cho người đưa vào cung."

Dung Chiêu hành lễ, thanh âm tràn đầy ý cười: "Tuân chỉ."

Ai cũng nhìn ra được Vĩnh Minh Đế thưởng thức Dung Chiêu!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bọn họ vẫn luôn suy nghĩ không biết Dung Chiêu sẽ dùng cách gì để giải quyết bất mãn của Hoàng thượng đối với Vân Dung Phường, không nghĩ tới lại là biện pháp dứt khoát như thế.

Quyên tiền.

Mười vạn lượng bạc trắng.

Dung Chiêu quyết đoán cỡ nào.

Đây cũng không phải là con số người bình thường có thể bỏ ra, có đôi khi bọn họ cũng rất tò mò Dung Chiêu, hắn dường như rất yêu tiền, lại dường như rất không yêu tiền, tiêu tiền và kiếm tiền đều không mềm lòng.

Dung Chiêu trở lại chỗ ngồi, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu.

Mà đối với người báo tin kia, Vĩnh Minh Đế nói: "Ngươi đi An Khánh Vương phủ, A Chiêu sẽ quản việc ăn uống cho ngươi, thuận tiện tiếp ứng y phục mùa đông, nhanh chóng vận chuyển đến Mã Châu cho Cẩn vương."

"Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Dung thế tử." Người nọ cung kính hành lễ. Dung Chiêu cười cười, gật đầu.

Đối diện, mặt Trương thừa tướng đen như đ.í.t nồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-486.html.]

Lão còn đang chờ xem kịch hay, không nghĩ tới kịch hay còn chưa bắt đầu, Dung Chiêu đã hào phóng dùng mười vạn lượng ứng phó.

Có Hoàng đế tán dương, Vân Dung Phường của hắn chỉ càng thêm huy hoàng.

Lão thật sự đã coi thường Dung Chiêu, người này tuyệt không giống Dung Vĩ, không chỉ thông minh mà trong bụng còn lắm mưu mẹo không thua kém lão.

Vận khí Dung Vĩ sao lại tốt như vậy, sinh ra được đứa con trai như Dung Chiêu?

Lão lại quay đầu nhìn về phía ba đứa con trai sau lưng mình.

Con trai lớn không biết đang suy nghĩ gì, ngẩn người như một khúc gỗ.

Đứa con thứ hai giống như c.h.ế.t đói, bây giờ còn đang vùi đầu ăn cơm.

Đứa con thứ ba ngược lại đang quan sát cục diện trên triều, nhưng nghe kỹ một chút, có thể nghe thấy hắn đang nói: "Dung Chiêu đúng là thông minh, ra tay quá hào phóng, mười vạn lượng a..."

Ngữ khí vừa thưởng thức vừa đau lòng.

Trương thừa tướng: "..." Hít thở không thông!!

Lão muốn đổi con trai với Dung Vĩ, ba đổi một....

Trương thừa tướng đang nghĩ đến nhi tử, Dung Vĩ kỳ thật cũng đang nghĩ đến Dung Chiêu.

Sau khi Dung Chiêu ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu, hôm nay giao thừa, lại có chuyện Cẩn vương và Dung Chiêu, tâm tình Hoàng thượng rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, các triều thần cũng vui vẻ phụ họa, cung yến ca múa mừng cảnh thái bình.

Tuy ngoài mặt là vậy, nhưng sóng ngầm vẫn bắt đầu khởi động.

Rất nhiều người đều đang nhìn Dung Chiêu, bao gồm ba vị hoàng tử, chỉ là ánh mắt hôm nay không giống lúc trước.

Nhị hoàng tử là phức tạp, Tam hoàng tử là hài lòng, ánh mắt Ngũ hoàng tử lại cực nóng.

Dung Vĩ còn có thể cảm nhận được lão Trương nhìn mình vài lần.

Bọn họ nhất định hâm mộ ông có một đứa con trai tốt.

Nếu Dung Chiêu là nhi tử Dung Vĩ nhà Dung Vĩ thật sự đã có người kế tục, chỉ dựa vào bản lĩnh và năng lực của Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ ba đời có thể hưng thịnh, cho dù tân hoàng có đăng cơ thì bọn họ vẫn có thể an ổn đứng vững.
 
Chương 486


Vĩnh Minh Đế giơ tay vỗ vai cô, thanh âm cưng chiều: "Vân Dung Phường của A Chiêu mấy ngày gần đây thanh danh tăng cao, sao chỉ đưa y phục cho hoàng hậu mà không cho trẫm?"

Không đơn thuần là biểu đạt thưởng thức Dung Chiêu, lại còn muốn ủng hộ Dung Chiêu!

Có vài quan viên không hiểu vì sao Dung Chiêu quyên mười vạn lượng, thái độ của Hoàng thượng liền đại biến?

Hoàng thượng không phải là người để mười vạn lượng ở trong lòng a.

Bọn họ nào biết, mười vạn lượng là thái độ để Vĩnh Minh Đế biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.

Dung Chiêu nghe vậy cười ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Hồi Hoàng thượng, kỳ thật Chiêu cũng có chuẩn bị cho Hoàng thượng... chẳng qua không tiện đưa."

Vĩnh Minh Đế cố ý cười nói: "Vậy trẫm cho phép ngươi ngày mai cho người đưa vào cung."

Dung Chiêu hành lễ, thanh âm tràn đầy ý cười: "Tuân chỉ."

Ai cũng nhìn ra được Vĩnh Minh Đế thưởng thức Dung Chiêu!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bọn họ vẫn luôn suy nghĩ không biết Dung Chiêu sẽ dùng cách gì để giải quyết bất mãn của Hoàng thượng đối với Vân Dung Phường, không nghĩ tới lại là biện pháp dứt khoát như thế.

Quyên tiền.

Mười vạn lượng bạc trắng.

Dung Chiêu quyết đoán cỡ nào.

Đây cũng không phải là con số người bình thường có thể bỏ ra, có đôi khi bọn họ cũng rất tò mò Dung Chiêu, hắn dường như rất yêu tiền, lại dường như rất không yêu tiền, tiêu tiền và kiếm tiền đều không mềm lòng.

Dung Chiêu trở lại chỗ ngồi, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu.

Mà đối với người báo tin kia, Vĩnh Minh Đế nói: "Ngươi đi An Khánh Vương phủ, A Chiêu sẽ quản việc ăn uống cho ngươi, thuận tiện tiếp ứng y phục mùa đông, nhanh chóng vận chuyển đến Mã Châu cho Cẩn vương."

"Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Dung thế tử." Người nọ cung kính hành lễ. Dung Chiêu cười cười, gật đầu.

Đối diện, mặt Trương thừa tướng đen như đ.í.t nồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-486.html.]

Lão còn đang chờ xem kịch hay, không nghĩ tới kịch hay còn chưa bắt đầu, Dung Chiêu đã hào phóng dùng mười vạn lượng ứng phó.

Có Hoàng đế tán dương, Vân Dung Phường của hắn chỉ càng thêm huy hoàng.

Lão thật sự đã coi thường Dung Chiêu, người này tuyệt không giống Dung Vĩ, không chỉ thông minh mà trong bụng còn lắm mưu mẹo không thua kém lão.

Vận khí Dung Vĩ sao lại tốt như vậy, sinh ra được đứa con trai như Dung Chiêu?

Lão lại quay đầu nhìn về phía ba đứa con trai sau lưng mình.

Con trai lớn không biết đang suy nghĩ gì, ngẩn người như một khúc gỗ.

Đứa con thứ hai giống như c.h.ế.t đói, bây giờ còn đang vùi đầu ăn cơm.

Đứa con thứ ba ngược lại đang quan sát cục diện trên triều, nhưng nghe kỹ một chút, có thể nghe thấy hắn đang nói: "Dung Chiêu đúng là thông minh, ra tay quá hào phóng, mười vạn lượng a..."

Ngữ khí vừa thưởng thức vừa đau lòng.

Trương thừa tướng: "..." Hít thở không thông!!

Lão muốn đổi con trai với Dung Vĩ, ba đổi một....

Trương thừa tướng đang nghĩ đến nhi tử, Dung Vĩ kỳ thật cũng đang nghĩ đến Dung Chiêu.

Sau khi Dung Chiêu ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế còn cho người thưởng rượu, hôm nay giao thừa, lại có chuyện Cẩn vương và Dung Chiêu, tâm tình Hoàng thượng rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, các triều thần cũng vui vẻ phụ họa, cung yến ca múa mừng cảnh thái bình.

Tuy ngoài mặt là vậy, nhưng sóng ngầm vẫn bắt đầu khởi động.

Rất nhiều người đều đang nhìn Dung Chiêu, bao gồm ba vị hoàng tử, chỉ là ánh mắt hôm nay không giống lúc trước.

Nhị hoàng tử là phức tạp, Tam hoàng tử là hài lòng, ánh mắt Ngũ hoàng tử lại cực nóng.

Dung Vĩ còn có thể cảm nhận được lão Trương nhìn mình vài lần.

Bọn họ nhất định hâm mộ ông có một đứa con trai tốt.

Nếu Dung Chiêu là nhi tử Dung Vĩ nhà Dung Vĩ thật sự đã có người kế tục, chỉ dựa vào bản lĩnh và năng lực của Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ ba đời có thể hưng thịnh, cho dù tân hoàng có đăng cơ thì bọn họ vẫn có thể an ổn đứng vững.
 
Chương 487


Nhưng Dung Chiêu lại là nữ tử.

Trước đây Dung Vĩ vẫn cảm thấy đây là vấn đề lớn, nữ tử có bản lĩnh cũng không có tương lai quang minh xán lạn như nam tử, cuối cùng cũng sẽ vào hậu trạch.

Phong tục của thời đại cùng với những lời đàm tiếu, thậm chí chỉ riêng hôn nhân cũng đủ bẻ gãy hai chân của một nữ tử, để cho cô từ nay về sau không thể rời khỏi bốn bức tường nhỏ hẹp.

Đại công chúa lúc trước đã từng ra chiến trường, nhưng công chúa không thể phong tước, cũng không thể vào triều.

Đến tuổi sẽ thành thân, sau đó ở lại phủ công chúa duy trì thể diện nữ tử, không thể làm ra đại sự gì nữa.

Bởi vậy, Dung Vĩ cảm thấy nhi tử mới có thể làm người kế tục cho Dung gia.

Tất nhiên đó là suy nghĩ của quá khứ.

Dung Chiêu lần lượt chứng minh cho ông thấy, chuyện vốn không có khả năng phát sinh lại phát sinh, chuyện vốn không có khả năng làm được lại hoàn thành.

Hiện giờ suy nghĩ của Dung Vĩ chính là, nữ nhi thì như thế nào?

Chuyện mà nữ nhi của ông làm, so với tất cả nam nhi thời đại này đều mạnh hơn, ba tiểu tử họ Trương kia còn không bằng một nữ nhi nhà ông.

Dung Chiêu là một người rất có ý tưởng.

Đám người Bạch trắc phi trong phủ đã từng oán hận cô, nhưng Dung Chiêu chưa bao giờ để tâm chuyện hậu trạch, cô nhìn thấy năng lực của Bạch Nguyệt Hoa, cất nhắc Bạch Nguyệt Hoa làm chủ biên tòa soạn báo, hiện tại bận rộn đến mức không rảnh hồi phủ, nào còn có tâm tư tranh đấu hậu trạch gì?

Ông cũng biết Lưu Uyển Quân từng gặp Dung Chiêu một lần, hai người bây giờ còn thường xuyên gửi thư qua lại, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ mập mờ.

Lúc Ngũ Nương trở về trông như thế nào? Một nữ tử không thể sinh con, ông cho rằng con đường trước mắt tốt nhất chính là ông che chở Ngũ Nương, để nữ nhi dưỡng lão ở An Khánh Vương phủ.

Nhưng Dung Chiêu lại khác, lúc này mới bao lâu mà sắc mặt Ngũ Nương đã hồng hào, cả ngày bận bịu việc Vân Dung Phường, ra cửa vào trẻ hơn.

Những lời đàm tiếu chỉ trích bên ngoài, một tiếng cũng không có.

Ngũ Nương cũng không cảm thấy mình và những người khác có gì khác nhau.

Nữ nhi Dung Chiêu của ông, xứng đáng được khen một câu đại tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-487.html.]

Ông nghĩ, Dung Chiêu chưa chắc không thể mặc hồng trang để ông đường đường chính chính tự hào về cô!

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu.

Dung Chiêu uống rượu, nghiêng đầu thấp giọng nói nhỏ: "Cha, con biết cha rất tự hào về con, nhưng xin cha thu liễm một chút, cha không phát hiện bọn Trương thừa tướng đều sắp trừng c.h.ế.t cha sao?"

Dung Vĩ: "... Cút."

Nữ nhi Dung Chiêu này của ông cũng xứng đáng một câu, bất hiếu nữ mặt dày!

Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn phụ thân, phảng phất như đang nói "Cha mạnh miệng vậy sao?","Quên đi quên đi, con hiểu mà..."

Dung Vĩ mặt không chút thay đổi dời tầm mắt.

Vừa lúc nhìn thấy Trương thừa tướng ở đối diện lặng lẽ quát lớn Trương Tam, Trương Tam cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mắng.

Bất hiếu nữ nếu có thể nghe lời ông như vậy thì tốt biết bao?

Dung Vĩ có hai phần hâm mộ nhìn bọn họ.

Đối diện, sau khi Trương thừa tướng quát nhi tử hai câu, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Dung Vĩ đang nhìn mình, ánh mắt kia vô cùng cổ quái, như là... trào phúng?

Trương thừa tướng tức giận đến nghiến răng.

Dung Vĩ nhất định ỷ bản thân có nhi tử có tiền đồ, cho nên cười nhạo lão!

An Khánh Vương đáng ghét!...

Cung yến trôi qua hơn phân nửa.

Hoàng đế dù sao cũng lớn tuổi, đã sớm rời đi nghỉ ngơi, giao lại cung yến cho ba đứa con trai của hắn, vì thế cục diện liền thành ba vị hoàng tử mặt ngoài khách khí, thực tế bên trong âm thầm đấu đá.

Các quan viên đều bị cuốn vào bên trong, ngươi tới ta đi.

Cũng có người chú ý Dung Chiêu, dù sao cô cũng là người đêm nay bọn họ làm sao có thể không lôi kéo cô nói chuyện?
 
Chương 487


Nhưng Dung Chiêu lại là nữ tử.

Trước đây Dung Vĩ vẫn cảm thấy đây là vấn đề lớn, nữ tử có bản lĩnh cũng không có tương lai quang minh xán lạn như nam tử, cuối cùng cũng sẽ vào hậu trạch.

Phong tục của thời đại cùng với những lời đàm tiếu, thậm chí chỉ riêng hôn nhân cũng đủ bẻ gãy hai chân của một nữ tử, để cho cô từ nay về sau không thể rời khỏi bốn bức tường nhỏ hẹp.

Đại công chúa lúc trước đã từng ra chiến trường, nhưng công chúa không thể phong tước, cũng không thể vào triều.

Đến tuổi sẽ thành thân, sau đó ở lại phủ công chúa duy trì thể diện nữ tử, không thể làm ra đại sự gì nữa.

Bởi vậy, Dung Vĩ cảm thấy nhi tử mới có thể làm người kế tục cho Dung gia.

Tất nhiên đó là suy nghĩ của quá khứ.

Dung Chiêu lần lượt chứng minh cho ông thấy, chuyện vốn không có khả năng phát sinh lại phát sinh, chuyện vốn không có khả năng làm được lại hoàn thành.

Hiện giờ suy nghĩ của Dung Vĩ chính là, nữ nhi thì như thế nào?

Chuyện mà nữ nhi của ông làm, so với tất cả nam nhi thời đại này đều mạnh hơn, ba tiểu tử họ Trương kia còn không bằng một nữ nhi nhà ông.

Dung Chiêu là một người rất có ý tưởng.

Đám người Bạch trắc phi trong phủ đã từng oán hận cô, nhưng Dung Chiêu chưa bao giờ để tâm chuyện hậu trạch, cô nhìn thấy năng lực của Bạch Nguyệt Hoa, cất nhắc Bạch Nguyệt Hoa làm chủ biên tòa soạn báo, hiện tại bận rộn đến mức không rảnh hồi phủ, nào còn có tâm tư tranh đấu hậu trạch gì?

Ông cũng biết Lưu Uyển Quân từng gặp Dung Chiêu một lần, hai người bây giờ còn thường xuyên gửi thư qua lại, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ mập mờ.

Lúc Ngũ Nương trở về trông như thế nào? Một nữ tử không thể sinh con, ông cho rằng con đường trước mắt tốt nhất chính là ông che chở Ngũ Nương, để nữ nhi dưỡng lão ở An Khánh Vương phủ.

Nhưng Dung Chiêu lại khác, lúc này mới bao lâu mà sắc mặt Ngũ Nương đã hồng hào, cả ngày bận bịu việc Vân Dung Phường, ra cửa vào trẻ hơn.

Những lời đàm tiếu chỉ trích bên ngoài, một tiếng cũng không có.

Ngũ Nương cũng không cảm thấy mình và những người khác có gì khác nhau.

Nữ nhi Dung Chiêu của ông, xứng đáng được khen một câu đại tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-487.html.]

Ông nghĩ, Dung Chiêu chưa chắc không thể mặc hồng trang để ông đường đường chính chính tự hào về cô!

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu.

Dung Chiêu uống rượu, nghiêng đầu thấp giọng nói nhỏ: "Cha, con biết cha rất tự hào về con, nhưng xin cha thu liễm một chút, cha không phát hiện bọn Trương thừa tướng đều sắp trừng c.h.ế.t cha sao?"

Dung Vĩ: "... Cút."

Nữ nhi Dung Chiêu này của ông cũng xứng đáng một câu, bất hiếu nữ mặt dày!

Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn phụ thân, phảng phất như đang nói "Cha mạnh miệng vậy sao?","Quên đi quên đi, con hiểu mà..."

Dung Vĩ mặt không chút thay đổi dời tầm mắt.

Vừa lúc nhìn thấy Trương thừa tướng ở đối diện lặng lẽ quát lớn Trương Tam, Trương Tam cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mắng.

Bất hiếu nữ nếu có thể nghe lời ông như vậy thì tốt biết bao?

Dung Vĩ có hai phần hâm mộ nhìn bọn họ.

Đối diện, sau khi Trương thừa tướng quát nhi tử hai câu, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Dung Vĩ đang nhìn mình, ánh mắt kia vô cùng cổ quái, như là... trào phúng?

Trương thừa tướng tức giận đến nghiến răng.

Dung Vĩ nhất định ỷ bản thân có nhi tử có tiền đồ, cho nên cười nhạo lão!

An Khánh Vương đáng ghét!...

Cung yến trôi qua hơn phân nửa.

Hoàng đế dù sao cũng lớn tuổi, đã sớm rời đi nghỉ ngơi, giao lại cung yến cho ba đứa con trai của hắn, vì thế cục diện liền thành ba vị hoàng tử mặt ngoài khách khí, thực tế bên trong âm thầm đấu đá.

Các quan viên đều bị cuốn vào bên trong, ngươi tới ta đi.

Cũng có người chú ý Dung Chiêu, dù sao cô cũng là người đêm nay bọn họ làm sao có thể không lôi kéo cô nói chuyện?
 
Chương 487


Nhưng Dung Chiêu lại là nữ tử.

Trước đây Dung Vĩ vẫn cảm thấy đây là vấn đề lớn, nữ tử có bản lĩnh cũng không có tương lai quang minh xán lạn như nam tử, cuối cùng cũng sẽ vào hậu trạch.

Phong tục của thời đại cùng với những lời đàm tiếu, thậm chí chỉ riêng hôn nhân cũng đủ bẻ gãy hai chân của một nữ tử, để cho cô từ nay về sau không thể rời khỏi bốn bức tường nhỏ hẹp.

Đại công chúa lúc trước đã từng ra chiến trường, nhưng công chúa không thể phong tước, cũng không thể vào triều.

Đến tuổi sẽ thành thân, sau đó ở lại phủ công chúa duy trì thể diện nữ tử, không thể làm ra đại sự gì nữa.

Bởi vậy, Dung Vĩ cảm thấy nhi tử mới có thể làm người kế tục cho Dung gia.

Tất nhiên đó là suy nghĩ của quá khứ.

Dung Chiêu lần lượt chứng minh cho ông thấy, chuyện vốn không có khả năng phát sinh lại phát sinh, chuyện vốn không có khả năng làm được lại hoàn thành.

Hiện giờ suy nghĩ của Dung Vĩ chính là, nữ nhi thì như thế nào?

Chuyện mà nữ nhi của ông làm, so với tất cả nam nhi thời đại này đều mạnh hơn, ba tiểu tử họ Trương kia còn không bằng một nữ nhi nhà ông.

Dung Chiêu là một người rất có ý tưởng.

Đám người Bạch trắc phi trong phủ đã từng oán hận cô, nhưng Dung Chiêu chưa bao giờ để tâm chuyện hậu trạch, cô nhìn thấy năng lực của Bạch Nguyệt Hoa, cất nhắc Bạch Nguyệt Hoa làm chủ biên tòa soạn báo, hiện tại bận rộn đến mức không rảnh hồi phủ, nào còn có tâm tư tranh đấu hậu trạch gì?

Ông cũng biết Lưu Uyển Quân từng gặp Dung Chiêu một lần, hai người bây giờ còn thường xuyên gửi thư qua lại, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ mập mờ.

Lúc Ngũ Nương trở về trông như thế nào? Một nữ tử không thể sinh con, ông cho rằng con đường trước mắt tốt nhất chính là ông che chở Ngũ Nương, để nữ nhi dưỡng lão ở An Khánh Vương phủ.

Nhưng Dung Chiêu lại khác, lúc này mới bao lâu mà sắc mặt Ngũ Nương đã hồng hào, cả ngày bận bịu việc Vân Dung Phường, ra cửa vào trẻ hơn.

Những lời đàm tiếu chỉ trích bên ngoài, một tiếng cũng không có.

Ngũ Nương cũng không cảm thấy mình và những người khác có gì khác nhau.

Nữ nhi Dung Chiêu của ông, xứng đáng được khen một câu đại tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-487.html.]

Ông nghĩ, Dung Chiêu chưa chắc không thể mặc hồng trang để ông đường đường chính chính tự hào về cô!

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu.

Dung Chiêu uống rượu, nghiêng đầu thấp giọng nói nhỏ: "Cha, con biết cha rất tự hào về con, nhưng xin cha thu liễm một chút, cha không phát hiện bọn Trương thừa tướng đều sắp trừng c.h.ế.t cha sao?"

Dung Vĩ: "... Cút."

Nữ nhi Dung Chiêu này của ông cũng xứng đáng một câu, bất hiếu nữ mặt dày!

Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn phụ thân, phảng phất như đang nói "Cha mạnh miệng vậy sao?","Quên đi quên đi, con hiểu mà..."

Dung Vĩ mặt không chút thay đổi dời tầm mắt.

Vừa lúc nhìn thấy Trương thừa tướng ở đối diện lặng lẽ quát lớn Trương Tam, Trương Tam cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mắng.

Bất hiếu nữ nếu có thể nghe lời ông như vậy thì tốt biết bao?

Dung Vĩ có hai phần hâm mộ nhìn bọn họ.

Đối diện, sau khi Trương thừa tướng quát nhi tử hai câu, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Dung Vĩ đang nhìn mình, ánh mắt kia vô cùng cổ quái, như là... trào phúng?

Trương thừa tướng tức giận đến nghiến răng.

Dung Vĩ nhất định ỷ bản thân có nhi tử có tiền đồ, cho nên cười nhạo lão!

An Khánh Vương đáng ghét!...

Cung yến trôi qua hơn phân nửa.

Hoàng đế dù sao cũng lớn tuổi, đã sớm rời đi nghỉ ngơi, giao lại cung yến cho ba đứa con trai của hắn, vì thế cục diện liền thành ba vị hoàng tử mặt ngoài khách khí, thực tế bên trong âm thầm đấu đá.

Các quan viên đều bị cuốn vào bên trong, ngươi tới ta đi.

Cũng có người chú ý Dung Chiêu, dù sao cô cũng là người đêm nay bọn họ làm sao có thể không lôi kéo cô nói chuyện?
 
Chương 488


Thế nhưng khi bọn họ muốn kéo Dung Chiêu hàn huyên, đột nhiên phát hiện Dung Chiêu đã lủi đi đâu mất.

Dung Chiêu ở bên ngoài tỉnh rượu.

Kinh thành Đại Nhạn ở phương bắc, mùa đông rất lạnh, hơn nữa thường xuyên có tuyết rơi, đêm nay cũng có tuyết, giao thừa tuyết rơi ngược lại là một dấu hiệu tốt.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Ngoài điện cũng thắp đèn, có cung nhân thường xuyên đi lại, Dung Chiêu đứng ở góc hành lang cũng không bắt mắt.

Trên tay cô bưng chén rượu, khẽ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lưu ly chiếu rọi xuống, có thể nhìn rõ từng bông tuyết bay bay, có cung nhân đêm giao thừa còn ở bên ngoài quét tuyết.

Dung Chiêu một tay chắp sau lưng, một tay bưng chén rượu.

Cô đột nhiên nghĩ đến Cẩn vương đêm nay dựng sân khấu hát hí khúc cho cô, Bùi Hoài Bi, cũng là Vô Danh cô từng quen biết.

Trận tuyết đầu tiên kể từ khi tới triều Đại Nhạn, đó là một trận tuyết kèm theo nguy cơ tử vong cùng rét lạnh, hàn ý thấu xương.

Kinh thành tuyết lớn như thế, Mã Châu có lẽ càng thêm lạnh giá?

Dung Chiêu chậm rãi nâng chén rượu lên, nhìn tuyết trắng xóa ngoài trời, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

Mã Châu.

Đêm nay là giao thừa, nhưng tuyết lớn vẫn không ngừng phủ kín đồi núi.

Bùi Hoài Bi không yên lòng dân chúng, hai ngày nay đều đi khắp nơi tuần tra, đêm nay không kịp chạy về phủ nha ở Đô Thành, chỉ có thể ở lại trong núi.

Đốt đống lửa hâm ấm bầu rượu, coi như là qua năm mới.

Bùi Hoài Bi không yên tâm, hỏi thuộc hạ: "Đã phát hết rượu chưa?"

Cấp dưới trả lời: "Điện hạ yên tâm, phát hết rồi."

Bùi Hoài Bi lúc này mới gật gật đầu,"Còn thiếu quần áo ấm, ngày mai xuống núi nhờ tú nương ở Đô Thành làm nhanh một chút, hỏi phú hộ có quần áo cũ hay không, chăn bông cũng được, coi như là cho Cẩn vương ta mặt mũi, đem đi quyên góp..." Bên cạnh hắn, một nam nhân trung niên bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, đêm nay là giao thừa, chúng ta uống chén rượu đã, trước tiên gác những chuyện khác qua một bên, quần áo ấm còn phải xem bên phía Hoàng thượng có cung cấp hay không."

Bùi Hoài Bi hết cách đành cười cười.

Hắn phóng mắt ra nhìn tuyết trắng mờ mịt bên ngoài, lẩm bẩm một câu: "Người ta chờ cho tới bây giờ cũng không phải Hoàng thượng..."

"Điện hạ?" Nam nhân nghi hoặc.

Bùi Hoài Bi lắc đầu, nhận lấy rượu mạnh hắn đưa tới, tầm mắt chuyển qua một hộp thức ăn cách đó không xa.

Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe mắt xuân về hoa nở, bên miệng hiện lên nụ cười, chậm rãi giơ chén rượu lên, giọng nói nhẹ nhàng: "A Chiêu, năm mới vui vẻ, mong năm sau an lành."

Kinh thành.

Rượu vào cổ họng, ngay từ đầu là hàn ý, về sau lại càng nóng bỏng, thân thể tựa hồ ấm lên.

Dung Chiêu cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-488.html.]

Có tiếng bước chân vang lên, một chiếc áo choàng khoác lên người cô.

Theo sau là giọng nói lãnh đạm của Bùi Quan Sơn: "Không lạnh sao? Nhìn tuyết uống rượu rất phong nhã?"

Đây là đang cười nhạo cô ở bên ngoài chịu lạnh.

Bên cạnh Bùi Quan Sơn là Bùi Thừa Quyết, hắn một tay tiếp nhận cái chén đã lạnh trên tay cô, một tay đưa một cái lò sưởi nhỏ cho cô, lò sưởi tỉnh xảo được bọc bằng đệm nhung.

Bùi Thừa Quyết vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi đang trốn sao, sợ những người kia bao vây ngươi?"

Dung Chiêu nắm chặt áo choàng nhung, bàn tay lạnh như băng ôm chặt lò sưởi, cả người dần ấm áp.

Cô tươi cười sáng lạn: "Đúng vậy, ta vẫn nên trốn thì hơn, ta lại không vào triều, cũng không tham dự tranh đấu, ở cùng một chỗ với bọn họ làm gì?"

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trái một phải đứng hai bên cô, nhìn tuyết sau đó nói tiếp.

"Có đôi khi không phải ngươi có muốn hay không, động tĩnh của ngươi lớn như vậy mặc không muốn bị quấy rầy người khác cũng sẽ kéo người xuống nước."

"Dựa vào thanh danh của ngươi bây giờ, Hoàng thượng có thể phong quan cho ngươi bất cứ lúc nào, ngươi chuẩn bị tâm lý đi."

"Vậy các ngươi thì sao?"

"A, trừ phi Hoàng thượng muốn nâng Nhị hoàng tử, nếu không sẽ không cho ta thụ quan, Bùi thế tử ngược lại là chuyện sớm muộn..."

Mấy người thấp giọng trò chuyện.

Một lát sau, ba huynh đệ Trương gia đi ra.

Trương Trường Ngôn bưng một đĩa điểm tâm bước tới: "Các ngươi làm gì đó? Sao không đợi chúng ta đi cùng. Dung Chiêu, ngươi có ăn điểm tâm không? Điểm tâm trong cung không tệ."

Trương Tam vừa đến, bất thình lình bầu không khí thoáng cái liền ồn ào.

Trong điện ăn uống linh đình, ngoài điện một đám người trẻ tuổi cũng hăng say bàn luận.

Mãi cho đến giờ Tý, mấy người mới trở lại trong điện.

Lúc này bầu không khí trong điện đã hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người ngồi ở chỗ mình, gương mặt tươi cười.

Quả nhiên, chẳng bao lâu Vĩnh Minh Đế đã trở lại.

"Chư vị cùng trẫm lên lầu thưởng thức pháo hoa, pháo hoa này là An Khánh Vương phủ dâng lên, nói là sản phẩm mới gì đó, A Chiêu, ngươi có lòng tin không?" Vĩnh Minh Đế cười hỏi.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ cho Hoàng thượng và chư vị đại nhân một niềm vui bất ngờ."

Vĩnh Minh Đế cười gật đầu, dẫn người lên lầu ngắm pháo hoa.

Đây là sự kiện cuối cùng của đêm nay.

Không chỉ có những người trong đại điện, còn có phi tần hậu cung cùng với nữ quyến tiến cung, tất cả đều lên lầu thưởng thức pháo hoa, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền chờ xem trình diễn pháo hoa.

Trương Tam chen đến bên cạnh Dung Chiêu, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì b.ắ.n pháo hoa? Sản phẩm mới thật sự rất đẹp sao?"
 
Chương 488


Thế nhưng khi bọn họ muốn kéo Dung Chiêu hàn huyên, đột nhiên phát hiện Dung Chiêu đã lủi đi đâu mất.

Dung Chiêu ở bên ngoài tỉnh rượu.

Kinh thành Đại Nhạn ở phương bắc, mùa đông rất lạnh, hơn nữa thường xuyên có tuyết rơi, đêm nay cũng có tuyết, giao thừa tuyết rơi ngược lại là một dấu hiệu tốt.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Ngoài điện cũng thắp đèn, có cung nhân thường xuyên đi lại, Dung Chiêu đứng ở góc hành lang cũng không bắt mắt.

Trên tay cô bưng chén rượu, khẽ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lưu ly chiếu rọi xuống, có thể nhìn rõ từng bông tuyết bay bay, có cung nhân đêm giao thừa còn ở bên ngoài quét tuyết.

Dung Chiêu một tay chắp sau lưng, một tay bưng chén rượu.

Cô đột nhiên nghĩ đến Cẩn vương đêm nay dựng sân khấu hát hí khúc cho cô, Bùi Hoài Bi, cũng là Vô Danh cô từng quen biết.

Trận tuyết đầu tiên kể từ khi tới triều Đại Nhạn, đó là một trận tuyết kèm theo nguy cơ tử vong cùng rét lạnh, hàn ý thấu xương.

Kinh thành tuyết lớn như thế, Mã Châu có lẽ càng thêm lạnh giá?

Dung Chiêu chậm rãi nâng chén rượu lên, nhìn tuyết trắng xóa ngoài trời, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

Mã Châu.

Đêm nay là giao thừa, nhưng tuyết lớn vẫn không ngừng phủ kín đồi núi.

Bùi Hoài Bi không yên lòng dân chúng, hai ngày nay đều đi khắp nơi tuần tra, đêm nay không kịp chạy về phủ nha ở Đô Thành, chỉ có thể ở lại trong núi.

Đốt đống lửa hâm ấm bầu rượu, coi như là qua năm mới.

Bùi Hoài Bi không yên tâm, hỏi thuộc hạ: "Đã phát hết rượu chưa?"

Cấp dưới trả lời: "Điện hạ yên tâm, phát hết rồi."

Bùi Hoài Bi lúc này mới gật gật đầu,"Còn thiếu quần áo ấm, ngày mai xuống núi nhờ tú nương ở Đô Thành làm nhanh một chút, hỏi phú hộ có quần áo cũ hay không, chăn bông cũng được, coi như là cho Cẩn vương ta mặt mũi, đem đi quyên góp..." Bên cạnh hắn, một nam nhân trung niên bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, đêm nay là giao thừa, chúng ta uống chén rượu đã, trước tiên gác những chuyện khác qua một bên, quần áo ấm còn phải xem bên phía Hoàng thượng có cung cấp hay không."

Bùi Hoài Bi hết cách đành cười cười.

Hắn phóng mắt ra nhìn tuyết trắng mờ mịt bên ngoài, lẩm bẩm một câu: "Người ta chờ cho tới bây giờ cũng không phải Hoàng thượng..."

"Điện hạ?" Nam nhân nghi hoặc.

Bùi Hoài Bi lắc đầu, nhận lấy rượu mạnh hắn đưa tới, tầm mắt chuyển qua một hộp thức ăn cách đó không xa.

Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe mắt xuân về hoa nở, bên miệng hiện lên nụ cười, chậm rãi giơ chén rượu lên, giọng nói nhẹ nhàng: "A Chiêu, năm mới vui vẻ, mong năm sau an lành."

Kinh thành.

Rượu vào cổ họng, ngay từ đầu là hàn ý, về sau lại càng nóng bỏng, thân thể tựa hồ ấm lên.

Dung Chiêu cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-488.html.]

Có tiếng bước chân vang lên, một chiếc áo choàng khoác lên người cô.

Theo sau là giọng nói lãnh đạm của Bùi Quan Sơn: "Không lạnh sao? Nhìn tuyết uống rượu rất phong nhã?"

Đây là đang cười nhạo cô ở bên ngoài chịu lạnh.

Bên cạnh Bùi Quan Sơn là Bùi Thừa Quyết, hắn một tay tiếp nhận cái chén đã lạnh trên tay cô, một tay đưa một cái lò sưởi nhỏ cho cô, lò sưởi tỉnh xảo được bọc bằng đệm nhung.

Bùi Thừa Quyết vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi đang trốn sao, sợ những người kia bao vây ngươi?"

Dung Chiêu nắm chặt áo choàng nhung, bàn tay lạnh như băng ôm chặt lò sưởi, cả người dần ấm áp.

Cô tươi cười sáng lạn: "Đúng vậy, ta vẫn nên trốn thì hơn, ta lại không vào triều, cũng không tham dự tranh đấu, ở cùng một chỗ với bọn họ làm gì?"

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trái một phải đứng hai bên cô, nhìn tuyết sau đó nói tiếp.

"Có đôi khi không phải ngươi có muốn hay không, động tĩnh của ngươi lớn như vậy mặc không muốn bị quấy rầy người khác cũng sẽ kéo người xuống nước."

"Dựa vào thanh danh của ngươi bây giờ, Hoàng thượng có thể phong quan cho ngươi bất cứ lúc nào, ngươi chuẩn bị tâm lý đi."

"Vậy các ngươi thì sao?"

"A, trừ phi Hoàng thượng muốn nâng Nhị hoàng tử, nếu không sẽ không cho ta thụ quan, Bùi thế tử ngược lại là chuyện sớm muộn..."

Mấy người thấp giọng trò chuyện.

Một lát sau, ba huynh đệ Trương gia đi ra.

Trương Trường Ngôn bưng một đĩa điểm tâm bước tới: "Các ngươi làm gì đó? Sao không đợi chúng ta đi cùng. Dung Chiêu, ngươi có ăn điểm tâm không? Điểm tâm trong cung không tệ."

Trương Tam vừa đến, bất thình lình bầu không khí thoáng cái liền ồn ào.

Trong điện ăn uống linh đình, ngoài điện một đám người trẻ tuổi cũng hăng say bàn luận.

Mãi cho đến giờ Tý, mấy người mới trở lại trong điện.

Lúc này bầu không khí trong điện đã hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người ngồi ở chỗ mình, gương mặt tươi cười.

Quả nhiên, chẳng bao lâu Vĩnh Minh Đế đã trở lại.

"Chư vị cùng trẫm lên lầu thưởng thức pháo hoa, pháo hoa này là An Khánh Vương phủ dâng lên, nói là sản phẩm mới gì đó, A Chiêu, ngươi có lòng tin không?" Vĩnh Minh Đế cười hỏi.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ cho Hoàng thượng và chư vị đại nhân một niềm vui bất ngờ."

Vĩnh Minh Đế cười gật đầu, dẫn người lên lầu ngắm pháo hoa.

Đây là sự kiện cuối cùng của đêm nay.

Không chỉ có những người trong đại điện, còn có phi tần hậu cung cùng với nữ quyến tiến cung, tất cả đều lên lầu thưởng thức pháo hoa, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền chờ xem trình diễn pháo hoa.

Trương Tam chen đến bên cạnh Dung Chiêu, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì b.ắ.n pháo hoa? Sản phẩm mới thật sự rất đẹp sao?"
 
Chương 488


Thế nhưng khi bọn họ muốn kéo Dung Chiêu hàn huyên, đột nhiên phát hiện Dung Chiêu đã lủi đi đâu mất.

Dung Chiêu ở bên ngoài tỉnh rượu.

Kinh thành Đại Nhạn ở phương bắc, mùa đông rất lạnh, hơn nữa thường xuyên có tuyết rơi, đêm nay cũng có tuyết, giao thừa tuyết rơi ngược lại là một dấu hiệu tốt.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Ngoài điện cũng thắp đèn, có cung nhân thường xuyên đi lại, Dung Chiêu đứng ở góc hành lang cũng không bắt mắt.

Trên tay cô bưng chén rượu, khẽ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lưu ly chiếu rọi xuống, có thể nhìn rõ từng bông tuyết bay bay, có cung nhân đêm giao thừa còn ở bên ngoài quét tuyết.

Dung Chiêu một tay chắp sau lưng, một tay bưng chén rượu.

Cô đột nhiên nghĩ đến Cẩn vương đêm nay dựng sân khấu hát hí khúc cho cô, Bùi Hoài Bi, cũng là Vô Danh cô từng quen biết.

Trận tuyết đầu tiên kể từ khi tới triều Đại Nhạn, đó là một trận tuyết kèm theo nguy cơ tử vong cùng rét lạnh, hàn ý thấu xương.

Kinh thành tuyết lớn như thế, Mã Châu có lẽ càng thêm lạnh giá?

Dung Chiêu chậm rãi nâng chén rượu lên, nhìn tuyết trắng xóa ngoài trời, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

Mã Châu.

Đêm nay là giao thừa, nhưng tuyết lớn vẫn không ngừng phủ kín đồi núi.

Bùi Hoài Bi không yên lòng dân chúng, hai ngày nay đều đi khắp nơi tuần tra, đêm nay không kịp chạy về phủ nha ở Đô Thành, chỉ có thể ở lại trong núi.

Đốt đống lửa hâm ấm bầu rượu, coi như là qua năm mới.

Bùi Hoài Bi không yên tâm, hỏi thuộc hạ: "Đã phát hết rượu chưa?"

Cấp dưới trả lời: "Điện hạ yên tâm, phát hết rồi."

Bùi Hoài Bi lúc này mới gật gật đầu,"Còn thiếu quần áo ấm, ngày mai xuống núi nhờ tú nương ở Đô Thành làm nhanh một chút, hỏi phú hộ có quần áo cũ hay không, chăn bông cũng được, coi như là cho Cẩn vương ta mặt mũi, đem đi quyên góp..." Bên cạnh hắn, một nam nhân trung niên bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, đêm nay là giao thừa, chúng ta uống chén rượu đã, trước tiên gác những chuyện khác qua một bên, quần áo ấm còn phải xem bên phía Hoàng thượng có cung cấp hay không."

Bùi Hoài Bi hết cách đành cười cười.

Hắn phóng mắt ra nhìn tuyết trắng mờ mịt bên ngoài, lẩm bẩm một câu: "Người ta chờ cho tới bây giờ cũng không phải Hoàng thượng..."

"Điện hạ?" Nam nhân nghi hoặc.

Bùi Hoài Bi lắc đầu, nhận lấy rượu mạnh hắn đưa tới, tầm mắt chuyển qua một hộp thức ăn cách đó không xa.

Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe mắt xuân về hoa nở, bên miệng hiện lên nụ cười, chậm rãi giơ chén rượu lên, giọng nói nhẹ nhàng: "A Chiêu, năm mới vui vẻ, mong năm sau an lành."

Kinh thành.

Rượu vào cổ họng, ngay từ đầu là hàn ý, về sau lại càng nóng bỏng, thân thể tựa hồ ấm lên.

Dung Chiêu cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-488.html.]

Có tiếng bước chân vang lên, một chiếc áo choàng khoác lên người cô.

Theo sau là giọng nói lãnh đạm của Bùi Quan Sơn: "Không lạnh sao? Nhìn tuyết uống rượu rất phong nhã?"

Đây là đang cười nhạo cô ở bên ngoài chịu lạnh.

Bên cạnh Bùi Quan Sơn là Bùi Thừa Quyết, hắn một tay tiếp nhận cái chén đã lạnh trên tay cô, một tay đưa một cái lò sưởi nhỏ cho cô, lò sưởi tỉnh xảo được bọc bằng đệm nhung.

Bùi Thừa Quyết vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi đang trốn sao, sợ những người kia bao vây ngươi?"

Dung Chiêu nắm chặt áo choàng nhung, bàn tay lạnh như băng ôm chặt lò sưởi, cả người dần ấm áp.

Cô tươi cười sáng lạn: "Đúng vậy, ta vẫn nên trốn thì hơn, ta lại không vào triều, cũng không tham dự tranh đấu, ở cùng một chỗ với bọn họ làm gì?"

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trái một phải đứng hai bên cô, nhìn tuyết sau đó nói tiếp.

"Có đôi khi không phải ngươi có muốn hay không, động tĩnh của ngươi lớn như vậy mặc không muốn bị quấy rầy người khác cũng sẽ kéo người xuống nước."

"Dựa vào thanh danh của ngươi bây giờ, Hoàng thượng có thể phong quan cho ngươi bất cứ lúc nào, ngươi chuẩn bị tâm lý đi."

"Vậy các ngươi thì sao?"

"A, trừ phi Hoàng thượng muốn nâng Nhị hoàng tử, nếu không sẽ không cho ta thụ quan, Bùi thế tử ngược lại là chuyện sớm muộn..."

Mấy người thấp giọng trò chuyện.

Một lát sau, ba huynh đệ Trương gia đi ra.

Trương Trường Ngôn bưng một đĩa điểm tâm bước tới: "Các ngươi làm gì đó? Sao không đợi chúng ta đi cùng. Dung Chiêu, ngươi có ăn điểm tâm không? Điểm tâm trong cung không tệ."

Trương Tam vừa đến, bất thình lình bầu không khí thoáng cái liền ồn ào.

Trong điện ăn uống linh đình, ngoài điện một đám người trẻ tuổi cũng hăng say bàn luận.

Mãi cho đến giờ Tý, mấy người mới trở lại trong điện.

Lúc này bầu không khí trong điện đã hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người ngồi ở chỗ mình, gương mặt tươi cười.

Quả nhiên, chẳng bao lâu Vĩnh Minh Đế đã trở lại.

"Chư vị cùng trẫm lên lầu thưởng thức pháo hoa, pháo hoa này là An Khánh Vương phủ dâng lên, nói là sản phẩm mới gì đó, A Chiêu, ngươi có lòng tin không?" Vĩnh Minh Đế cười hỏi.

Dung Chiêu đứng lên hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ cho Hoàng thượng và chư vị đại nhân một niềm vui bất ngờ."

Vĩnh Minh Đế cười gật đầu, dẫn người lên lầu ngắm pháo hoa.

Đây là sự kiện cuối cùng của đêm nay.

Không chỉ có những người trong đại điện, còn có phi tần hậu cung cùng với nữ quyến tiến cung, tất cả đều lên lầu thưởng thức pháo hoa, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền chờ xem trình diễn pháo hoa.

Trương Tam chen đến bên cạnh Dung Chiêu, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì b.ắ.n pháo hoa? Sản phẩm mới thật sự rất đẹp sao?"
 
Chương 489


Dung Chiêu hạ giọng trả lời: "Vấn đề trước ta cũng không biết, chuyện trong cung ta còn chưa có tư cách nhúng tay, ta chỉ là thương nhân dâng tặng pháo hoa. Vấn đề sau, ngươi tự mình xem sẽ biết."

Trương Trường Ngôn đang muốn nói gì đó.

"Vút..."

Một tiếng vút vang lên, pháo hoa bay lên trời, lại "Phanh" một tiếng nổ tung.

Pháo hoa đầy trời, rực rỡ chói mắt, rất nhiều người lập tức trố mắt nhìn, kinh hỉ phát ra âm thanh: "Oa."

Sản phẩm pháo hoa mới của Phúc Lộc Trang kỳ thật vẫn còn kém so với pháo hoa hiện đại, nhưng so với phiên bản trước có cải tiến, màu sắc sáng hơn, hoa nở rộ cũng lớn hơn, gần như che lấp một khoảng trời, khiến người ta chấn động không thôi.

Từng tiếng pháo hoa nối đuôi nhau vang lên, hoa nở rộ trong đêm tối, kinh diễm tất cả mọi người.

Dung Chiêu nhìn Trương Tam, cười cười hỏi hắn: "Thế nào? Có đẹp không?"

Trương Trường Ngôn vốn đang xem pháo hoa, nghe được giọng Dung Chiêu, theo bản năng quay đầu nhìn cô, sau đó sửng sốt.

Dưới pháo hoa chiếu rọi, khuôn mặt Dung Chiêu sáng tối đan xen, mà trong đôi mắt của cô có pháo hoa rực rỡ sắc màu, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, tựa như màu sắc đẹp nhất nhân gian.

Trương Tam sửng sốt.

Thật lâu thật lâu sau, hắn mới nhìn cô, nhẹ giọng trả lời: "Đẹp..."

Trong tiếng pháo hoa, thanh âm như vậy ngoại trừ chính hắn cũng không có ai nghe được.

Bùi Thừa Quyết vừa xem pháo hoa vừa cúi đầu lớn tiếng nói với Dung Chiêu: "Đẹp lắm, đạo sĩ có thể làm ra thứ này đúng là lợi hại."

Dung Chiêu cười không đáp.

Pháo hoa kết thúc, lời khen nổi lên bốn phía...

"Đẹp quá, lần sau ta đến Phúc Lộc Trang làm yến tiệc nhất định phải đặt loại pháo hoa này."

"Chắc cũng không rẻ đâu?" "Vậy là ngươi không biết rồi, cái này đồng giá với pháo hoa cũ!"

"Hả? Đồng giá?"

"Đúng vậy, dịch vụ của Phúc Lộc Trang rất tốt, nói là sẽ cố gắng cải tiến pháo hoa tốt hơn nữa, giá cả giống nhau, đợi cung yến hôm nay kết thúc sẽ thay đổi toàn bộ pháo hoa trong Phúc Lộc Trang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-489.html.]

"Dung Chiêu đúng là lợi hại, Phúc Lộc Trang càng ngày càng được yêu thích, Phúc Lộc Hiên cũng thường xuyên đổi mới món ăn, làm cho người ta lưu luyến quên lối về..."

"Người mà Hoàng thượng khen ngợi đương nhiên lợi hại rồi."...

Pháo hoa kết thúc, cung yến tối nay chính thức khép lại.

Triều Đại Nhạn chính thức đi vào năm Vĩnh Minh hai mươi sáu.

Mừng năm mới không chỉ có một ngày, mùng một tháng giêng năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu vẫn tiến cung như thường lệ.

Dung Chiêu thở dài.

Dung Vĩ hừ một tiếng: "Người khác muốn tiến cung còn không được, con được đi còn than thở cái gì?"

Dung Chiêu vén y phục, chui vào xe ngựa,"Không thú vị."

Dung Vĩ: "Cũng không phải đi chơi!"

Nói xong ông cũng thở dài theo, tiến cung quả thật khiến người ta thở dài.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước.

Hôm nay khác với hôm qua.

Lúc tiến cung trời còn sáng, Dung Vĩ mang theo Dung Chiêu, vừa bước vào cung đã có cung nhân nghênh đón, khách khí nói: "Bái kiến An Khánh Vương và Dung thế tử, Hoàng hậu nương nương cho mời Dung thế tử."

Dung Vĩ lúc này đồng tử chấn kinh, cười nói: "Xin hỏi là chuyện gì?"

Trương hoàng hậu là người của Trương gia, tuy rằng tính tình hoàng hậu rất tốt, nhưng Dung Vĩ vẫn sợ Trương gia ra tay hãm hại Dung Chiêu.

Trương thừa tướng lúc nào cũng hận không thể hạ bệ Dung gia.

Cung nhân khách khí bẩm báo: "Hồi An Khánh Vương, Hoàng hậu nương nương cùng chư vị nương nương và các phu nhân đều muốn gặp Dung thế tử."

Nói rồi nhìn Dung Chiêu, mặt hơi đỏ lên, lại bổ sung một câu: "Thế tử yên tâm còn có Du thân vương thế tử cùng với Bùi nhị công tử Trường Tam công tử, Triệu công tử..."

Dung Chiêu giật mình.

Đại hội xem mắt!

Những người được nêu tên đều là công tử trẻ tuổi nổi danh kinh thành, hơn nữa tất cả đều còn độc thân, đằng sau không chỉ có hoàng hậu, còn có cung phi và phu nhân các phủ, đây không phải là xem mắt con rể sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom