Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 476


Hôm nay uống không ít rượu, hai má cô ửng đỏ, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Ba người lập tức đuổi theo.

Bùi Thừa Quyết: "Ai, quần áo Vân Dung Phường vừa đắt vừa đẹp, ngươi giữ lại một bộ làm gì?"

Bùi Quan Sơn: "Đúng vậy, Hồn Mộng Oanh là y phục có số phiếu cao nhất, cho nên mọi người đều muốn nó, nếu ngươi bán đi, nhất định có thể bán được giá tốt."

Tất cả quần áo đều ba ngàn lượng, Chu lão gia ra bốn ngàn lượng cũng không ai bán.

Chứng tỏ mọi người tán thành giá cả của Vân Dung Phường, Hồn Mộng Oanh chính là y phục xếp thứ nhất, nếu thật sự bán đi, vậy không chỉ là bốn ngàn lượng.

Dung Chiêu cười mà không nói.

"Này, rốt cuộc ngươi để lại cho ai?"

"Đừng nói để lại cho tỷ tỷ ngươi nhé? Tốt nhất không nên, Dung Ngũ Nương đã có rất nhiều người chú ý, nếu ngươi đưa Hồn Mộng Oanh cho tỷ ấy, những người đó chắc chắn sẽ có ý kiến với ngươi."

"Đúng đó, hơn nữa quần áo kia quá phô trương, cũng không thích hợp với Ngũ tỷ ngươi."

"Nếu không phải là một bộ nữ trang, ta còn cho rằng ngươi để lại cho mình."

Trương Tam dừng lại, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngươi không phải là để lại cho thê tử tương lai của ngươi đấy chứ?"

Dung Chiêu: "... Suy nghĩ nhiều rồi."

Trương Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều rất bất đắc dĩ.

Vân Dung Phường giữ lại Hồn Mộng Oanh, tất cả mọi người đều rất tò mò nguyên do, nhưng Dung Chiêu không nói, bọn họ cũng không có cách nào.

Chỉ là không biết rốt cuộc ai có thể mặc nó?

Lại là khi nào thì mặc?

Bốn người đồng hành một đoạn, sau đó ai về nhà nấy, hiện tại là thời điểm cuối năm, trong gia tộc đều có không ít chuyện phải làm.

An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-476.html.]

Sau khi Dung Chiêu trở về, Dung Vĩ bảo hạ nhân đi chuẩn bị trà giải rượu, đồng thời oán giận nói: "Con là nữ nhi, đừng có cả ngày chỉ biết uống rượu..."

Dung Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: "Xã giao thôi."

Dung Vĩ: "..."

Nếu như không phải biết chân tướng, thật sự rất khó tin Dung Chiêu đang nữ cải nam trang.

"Nói chính sự." Vẻ mặt Dung Vĩ đột nhiên ngưng trọng,"Năm nay con hoạt động sôi nổi, giao thừa không thể dùng lý do mang bệnh nữa, cung yến năm nay, An Khánh Vương phủ chúng ta cũng phải tiến cung."

Dung Chiêu: "À, được."

Dung Vĩ dặn dò: "Đến lúc đó con đi theo ta, dù sao... cũng phải cẩn thận."

Ông có chút lo lắng, nhưng cũng coi như yên tâm.

Dung Chiêu cũng đã lên triều hai lần, thậm chí còn khẩu chiến quần nho, chỉ là một cung yến, ngược lại không cần quá lo lắng.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không quá để trong lòng, ngón tay gõ mặt bàn, tính toán xem cung yến nên làm gì...

Chờ uống xong canh giải rượu, Dung Chiêu trở lại đông viện nghỉ ngơi.

Hồn Mộng Oanh mà rất nhiều người nhớ thương kia đang treo trong phòng Dung Chiêu, nó im lặng nằm một góc, màu đỏ chói mắt khiến người ta liếc mắt đã có thể chú ý tới.

Dung Chiêu ngắm một lúc, cười cười, thu hồi tầm mắt.

Cô cũng không ngại mặc nữ trang hay nam trang, nhưng chuyện này đối với cô, đối với An Khánh Vương phủ, ý nghĩa rất bất đồng.

Từ khi xuyên qua đến nay, mục đích những việc cô làm đều là vì muốn đường đường chính chính mặc nữ trang đi ra ngoài, còn phải mặc đến trình độ bất luận kẻ nào cũng không dám nói một câu không đúng.

Bộ quần áo Hồn Mộng Oanh này là để lại cho nữ thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ....

Ngày hai mươi chín tháng mười hai, một ngày trước giao thừa.

Hai ngày nay kinh thành có tuyết rơi, nhưng bởi vì khắp nơi đều giăng đèn kết hoa đón năm mới, cảnh tượng huyên náo vui vẻ, cảnh tuyết liền nơi đều ngập tràn tiếng cười nói.

Thế cục căng thẳng của triều đình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng trong hai ngày cuối năm này.

Ngay cả Dung Chiêu cũng không thể không thừa nhận, so với hiện đại, hương vị năm mới ở cổ đại nồng đậm hơn rất nhiều.
 
Chương 476


Hôm nay uống không ít rượu, hai má cô ửng đỏ, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Ba người lập tức đuổi theo.

Bùi Thừa Quyết: "Ai, quần áo Vân Dung Phường vừa đắt vừa đẹp, ngươi giữ lại một bộ làm gì?"

Bùi Quan Sơn: "Đúng vậy, Hồn Mộng Oanh là y phục có số phiếu cao nhất, cho nên mọi người đều muốn nó, nếu ngươi bán đi, nhất định có thể bán được giá tốt."

Tất cả quần áo đều ba ngàn lượng, Chu lão gia ra bốn ngàn lượng cũng không ai bán.

Chứng tỏ mọi người tán thành giá cả của Vân Dung Phường, Hồn Mộng Oanh chính là y phục xếp thứ nhất, nếu thật sự bán đi, vậy không chỉ là bốn ngàn lượng.

Dung Chiêu cười mà không nói.

"Này, rốt cuộc ngươi để lại cho ai?"

"Đừng nói để lại cho tỷ tỷ ngươi nhé? Tốt nhất không nên, Dung Ngũ Nương đã có rất nhiều người chú ý, nếu ngươi đưa Hồn Mộng Oanh cho tỷ ấy, những người đó chắc chắn sẽ có ý kiến với ngươi."

"Đúng đó, hơn nữa quần áo kia quá phô trương, cũng không thích hợp với Ngũ tỷ ngươi."

"Nếu không phải là một bộ nữ trang, ta còn cho rằng ngươi để lại cho mình."

Trương Tam dừng lại, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngươi không phải là để lại cho thê tử tương lai của ngươi đấy chứ?"

Dung Chiêu: "... Suy nghĩ nhiều rồi."

Trương Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều rất bất đắc dĩ.

Vân Dung Phường giữ lại Hồn Mộng Oanh, tất cả mọi người đều rất tò mò nguyên do, nhưng Dung Chiêu không nói, bọn họ cũng không có cách nào.

Chỉ là không biết rốt cuộc ai có thể mặc nó?

Lại là khi nào thì mặc?

Bốn người đồng hành một đoạn, sau đó ai về nhà nấy, hiện tại là thời điểm cuối năm, trong gia tộc đều có không ít chuyện phải làm.

An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-476.html.]

Sau khi Dung Chiêu trở về, Dung Vĩ bảo hạ nhân đi chuẩn bị trà giải rượu, đồng thời oán giận nói: "Con là nữ nhi, đừng có cả ngày chỉ biết uống rượu..."

Dung Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: "Xã giao thôi."

Dung Vĩ: "..."

Nếu như không phải biết chân tướng, thật sự rất khó tin Dung Chiêu đang nữ cải nam trang.

"Nói chính sự." Vẻ mặt Dung Vĩ đột nhiên ngưng trọng,"Năm nay con hoạt động sôi nổi, giao thừa không thể dùng lý do mang bệnh nữa, cung yến năm nay, An Khánh Vương phủ chúng ta cũng phải tiến cung."

Dung Chiêu: "À, được."

Dung Vĩ dặn dò: "Đến lúc đó con đi theo ta, dù sao... cũng phải cẩn thận."

Ông có chút lo lắng, nhưng cũng coi như yên tâm.

Dung Chiêu cũng đã lên triều hai lần, thậm chí còn khẩu chiến quần nho, chỉ là một cung yến, ngược lại không cần quá lo lắng.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không quá để trong lòng, ngón tay gõ mặt bàn, tính toán xem cung yến nên làm gì...

Chờ uống xong canh giải rượu, Dung Chiêu trở lại đông viện nghỉ ngơi.

Hồn Mộng Oanh mà rất nhiều người nhớ thương kia đang treo trong phòng Dung Chiêu, nó im lặng nằm một góc, màu đỏ chói mắt khiến người ta liếc mắt đã có thể chú ý tới.

Dung Chiêu ngắm một lúc, cười cười, thu hồi tầm mắt.

Cô cũng không ngại mặc nữ trang hay nam trang, nhưng chuyện này đối với cô, đối với An Khánh Vương phủ, ý nghĩa rất bất đồng.

Từ khi xuyên qua đến nay, mục đích những việc cô làm đều là vì muốn đường đường chính chính mặc nữ trang đi ra ngoài, còn phải mặc đến trình độ bất luận kẻ nào cũng không dám nói một câu không đúng.

Bộ quần áo Hồn Mộng Oanh này là để lại cho nữ thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ....

Ngày hai mươi chín tháng mười hai, một ngày trước giao thừa.

Hai ngày nay kinh thành có tuyết rơi, nhưng bởi vì khắp nơi đều giăng đèn kết hoa đón năm mới, cảnh tượng huyên náo vui vẻ, cảnh tuyết liền nơi đều ngập tràn tiếng cười nói.

Thế cục căng thẳng của triều đình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng trong hai ngày cuối năm này.

Ngay cả Dung Chiêu cũng không thể không thừa nhận, so với hiện đại, hương vị năm mới ở cổ đại nồng đậm hơn rất nhiều.
 
Chương 476


Hôm nay uống không ít rượu, hai má cô ửng đỏ, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Ba người lập tức đuổi theo.

Bùi Thừa Quyết: "Ai, quần áo Vân Dung Phường vừa đắt vừa đẹp, ngươi giữ lại một bộ làm gì?"

Bùi Quan Sơn: "Đúng vậy, Hồn Mộng Oanh là y phục có số phiếu cao nhất, cho nên mọi người đều muốn nó, nếu ngươi bán đi, nhất định có thể bán được giá tốt."

Tất cả quần áo đều ba ngàn lượng, Chu lão gia ra bốn ngàn lượng cũng không ai bán.

Chứng tỏ mọi người tán thành giá cả của Vân Dung Phường, Hồn Mộng Oanh chính là y phục xếp thứ nhất, nếu thật sự bán đi, vậy không chỉ là bốn ngàn lượng.

Dung Chiêu cười mà không nói.

"Này, rốt cuộc ngươi để lại cho ai?"

"Đừng nói để lại cho tỷ tỷ ngươi nhé? Tốt nhất không nên, Dung Ngũ Nương đã có rất nhiều người chú ý, nếu ngươi đưa Hồn Mộng Oanh cho tỷ ấy, những người đó chắc chắn sẽ có ý kiến với ngươi."

"Đúng đó, hơn nữa quần áo kia quá phô trương, cũng không thích hợp với Ngũ tỷ ngươi."

"Nếu không phải là một bộ nữ trang, ta còn cho rằng ngươi để lại cho mình."

Trương Tam dừng lại, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngươi không phải là để lại cho thê tử tương lai của ngươi đấy chứ?"

Dung Chiêu: "... Suy nghĩ nhiều rồi."

Trương Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều rất bất đắc dĩ.

Vân Dung Phường giữ lại Hồn Mộng Oanh, tất cả mọi người đều rất tò mò nguyên do, nhưng Dung Chiêu không nói, bọn họ cũng không có cách nào.

Chỉ là không biết rốt cuộc ai có thể mặc nó?

Lại là khi nào thì mặc?

Bốn người đồng hành một đoạn, sau đó ai về nhà nấy, hiện tại là thời điểm cuối năm, trong gia tộc đều có không ít chuyện phải làm.

An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-476.html.]

Sau khi Dung Chiêu trở về, Dung Vĩ bảo hạ nhân đi chuẩn bị trà giải rượu, đồng thời oán giận nói: "Con là nữ nhi, đừng có cả ngày chỉ biết uống rượu..."

Dung Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: "Xã giao thôi."

Dung Vĩ: "..."

Nếu như không phải biết chân tướng, thật sự rất khó tin Dung Chiêu đang nữ cải nam trang.

"Nói chính sự." Vẻ mặt Dung Vĩ đột nhiên ngưng trọng,"Năm nay con hoạt động sôi nổi, giao thừa không thể dùng lý do mang bệnh nữa, cung yến năm nay, An Khánh Vương phủ chúng ta cũng phải tiến cung."

Dung Chiêu: "À, được."

Dung Vĩ dặn dò: "Đến lúc đó con đi theo ta, dù sao... cũng phải cẩn thận."

Ông có chút lo lắng, nhưng cũng coi như yên tâm.

Dung Chiêu cũng đã lên triều hai lần, thậm chí còn khẩu chiến quần nho, chỉ là một cung yến, ngược lại không cần quá lo lắng.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không quá để trong lòng, ngón tay gõ mặt bàn, tính toán xem cung yến nên làm gì...

Chờ uống xong canh giải rượu, Dung Chiêu trở lại đông viện nghỉ ngơi.

Hồn Mộng Oanh mà rất nhiều người nhớ thương kia đang treo trong phòng Dung Chiêu, nó im lặng nằm một góc, màu đỏ chói mắt khiến người ta liếc mắt đã có thể chú ý tới.

Dung Chiêu ngắm một lúc, cười cười, thu hồi tầm mắt.

Cô cũng không ngại mặc nữ trang hay nam trang, nhưng chuyện này đối với cô, đối với An Khánh Vương phủ, ý nghĩa rất bất đồng.

Từ khi xuyên qua đến nay, mục đích những việc cô làm đều là vì muốn đường đường chính chính mặc nữ trang đi ra ngoài, còn phải mặc đến trình độ bất luận kẻ nào cũng không dám nói một câu không đúng.

Bộ quần áo Hồn Mộng Oanh này là để lại cho nữ thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ....

Ngày hai mươi chín tháng mười hai, một ngày trước giao thừa.

Hai ngày nay kinh thành có tuyết rơi, nhưng bởi vì khắp nơi đều giăng đèn kết hoa đón năm mới, cảnh tượng huyên náo vui vẻ, cảnh tuyết liền nơi đều ngập tràn tiếng cười nói.

Thế cục căng thẳng của triều đình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng trong hai ngày cuối năm này.

Ngay cả Dung Chiêu cũng không thể không thừa nhận, so với hiện đại, hương vị năm mới ở cổ đại nồng đậm hơn rất nhiều.
 
Chương 477


Khắp nơi đều là khách đến thăm nhà, cô hôm nay cự tuyệt lời mời của mọi người, ở hậu sơn đạo quan trông coi làm pháo hoa, đêm giao thừa ngày mai, trong cung đặt pháo hoa đốt, cô phải trông chừng thật kỹ.

Mà các phủ cũng đang bận rộn.

Cuối năm không chỉ có các loại náo nhiệt, còn có sổ sách một năm cần báo cáo.

Triệu phủ.

Triệu Phong là phủ doãn kinh thành, hoạt động cuối năm rất nhiều, trưa nay cùng bằng hữu ăn cơm uống rượu ở Phúc Lộc Hiên, buổi tối được đồng liêu mời đến Phúc Lộc Trang tụ hội, còn thưởng thức một màn pháo hoa xinh đẹp.

Hai bữa đều ăn ngon uống ngon, tâm tình hắn rất sung sướng.

Trên tay cầm kỳ nhật báo mới nhất, vừa đi tới chính viện vừa cảm thán: Từ khi Dung thế tử ra ngoài làm ăn, đời sống của người dân trong kinh đều thoải mái hơn rất nhiều...

Làm phủ doãn kinh thành, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cuộc sống dân chúng dễ chịu, người cuối năm trên mặt lộ ra tươi cười cũng nhiều hơn.

Mà đám quan viên như bọn họ cũng dễ chịu.

Tờ báo còn chưa xem xong, lát nữa hắn có thể vừa ăn quà vặt cuối năm của Đoàn Đoàn vừa xem báo.

Thích ý a thích ý.

Hắn đi tới chính viện, phát hiện phu nhân đang cùng quản gia bàn sổ sách.

Triệu Phong nhìn lướt qua, rất kinh ngạc: "Sao năm nay tiết kiệm ít như vậy?"

Dù sao cũng không thiếu tiền, hắn ngày thường cũng không quá quan tâm tiền bạc trong phủ, nhưng lúc này cũng nhìn ra năm nay không tiết kiệm được bao nhiêu bạc...

Quản gia vội vàng chỉ vào mấy thứ trong sổ sách, lại lấy ra mấy món, cung kính nói...

"Lão gia, đây là thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên của ngài, chỉ phí năm ngàn lượng, lão gia nói thiếu gia ngày thường tiếp khách tương đối nhiều, lại làm cho thiếu gia một cái, lại tốn năm ngàn lượng." "Còn có hai tờ này là hợp đồng của An Khánh Vương thế tử, tờ này là hợp đồng lão gia đãi khách ở Phúc Lộc Trang, tổng cộng tốn ba ngàn lượng, tờ này là tiền đặt cọc cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân vào tháng ba năm sau."

"Đây là tiền đặt trước của nhật báo mỗi tháng, tuy rằng mỗi tờ báo chỉ cần năm văn tiền, nhưng phủ ta đặt nhiều, mỗi tháng đều tốn một khoản chỉ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-477.html.]

"Còn nữa, đây là tiền trợ giá cho Đoàn Đoàn mà thiếu gia đã rút ra trong năm nay, mỗi một khoản đều là lão gia gật đầu đồng ý."

Quản gia nói có sách mách có chứng.

Nói cách khác... Chi tiêu quá lớn, không dư dả bao nhiêu là việc bình thường.

Triệu Phong nhìn kết quả đáng thương kia, lại nhìn tờ báo trên tay...

Đột nhiên cảm thấy An Khánh Vương thế tử đi ra ngoài làm ăn hình như cũng không phải là việc đáng mừng gì?

Thôi phủ.

Thân là thái phó, Thôi đại nhân tự nhiên là khách quý trong yến tiệc, hôm nay cũng ăn uống no đủ, vui vẻ thích ý về đến nhà.

Hắn phân phó con dâu quản lí sổ sách trong nhà: "Đi hỏi Phúc Lộc Trang xem có thể đặt bàn vào mười lăm tháng giêng không, ta mời các đồng liêu tụ họp."

Thời điểm cuối năm, công dụng khác của Phúc Lộc Trang đã được khai thác.

Không đơn thuần là tiếp khách, thậm chí còn có gia tộc đặt bàn ở Phúc Lộc Trang để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Thôi đại nhân thân là thái phó cũng muốn làm chủ đãi khách một lần.

Một là có mặt mũi, hai là có thể giúp Nhị hoàng tử tìm kiếm nhân tài.

Thế nhưng mặt con dâu lộ vẻ khó xử.

Thôi đại nhân nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Con dâu cúi đầu, cung kính nói: "Phụ thân, tiền trong phủ chúng ta mặc dù còn một ít, nhưng cũng không đến mức tiêu xài xa xỉ..."

Thôi đại nhân: "...?"

Lông mày hắn nhíu chặt, một Phúc Lộc Trang mà thôi, sao còn phải nói này nói nọ?

Tuy nhiên con dâu lại tiếp tục nói: "Năm nay phủ ta chỉ tiêu lớn hơn hoàng tử phi một khoản bạc, hiện tại có chút túng quấn." Đó không phải là một khoản, đó là một khoản rất lớn!
 
Chương 477


Khắp nơi đều là khách đến thăm nhà, cô hôm nay cự tuyệt lời mời của mọi người, ở hậu sơn đạo quan trông coi làm pháo hoa, đêm giao thừa ngày mai, trong cung đặt pháo hoa đốt, cô phải trông chừng thật kỹ.

Mà các phủ cũng đang bận rộn.

Cuối năm không chỉ có các loại náo nhiệt, còn có sổ sách một năm cần báo cáo.

Triệu phủ.

Triệu Phong là phủ doãn kinh thành, hoạt động cuối năm rất nhiều, trưa nay cùng bằng hữu ăn cơm uống rượu ở Phúc Lộc Hiên, buổi tối được đồng liêu mời đến Phúc Lộc Trang tụ hội, còn thưởng thức một màn pháo hoa xinh đẹp.

Hai bữa đều ăn ngon uống ngon, tâm tình hắn rất sung sướng.

Trên tay cầm kỳ nhật báo mới nhất, vừa đi tới chính viện vừa cảm thán: Từ khi Dung thế tử ra ngoài làm ăn, đời sống của người dân trong kinh đều thoải mái hơn rất nhiều...

Làm phủ doãn kinh thành, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cuộc sống dân chúng dễ chịu, người cuối năm trên mặt lộ ra tươi cười cũng nhiều hơn.

Mà đám quan viên như bọn họ cũng dễ chịu.

Tờ báo còn chưa xem xong, lát nữa hắn có thể vừa ăn quà vặt cuối năm của Đoàn Đoàn vừa xem báo.

Thích ý a thích ý.

Hắn đi tới chính viện, phát hiện phu nhân đang cùng quản gia bàn sổ sách.

Triệu Phong nhìn lướt qua, rất kinh ngạc: "Sao năm nay tiết kiệm ít như vậy?"

Dù sao cũng không thiếu tiền, hắn ngày thường cũng không quá quan tâm tiền bạc trong phủ, nhưng lúc này cũng nhìn ra năm nay không tiết kiệm được bao nhiêu bạc...

Quản gia vội vàng chỉ vào mấy thứ trong sổ sách, lại lấy ra mấy món, cung kính nói...

"Lão gia, đây là thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên của ngài, chỉ phí năm ngàn lượng, lão gia nói thiếu gia ngày thường tiếp khách tương đối nhiều, lại làm cho thiếu gia một cái, lại tốn năm ngàn lượng." "Còn có hai tờ này là hợp đồng của An Khánh Vương thế tử, tờ này là hợp đồng lão gia đãi khách ở Phúc Lộc Trang, tổng cộng tốn ba ngàn lượng, tờ này là tiền đặt cọc cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân vào tháng ba năm sau."

"Đây là tiền đặt trước của nhật báo mỗi tháng, tuy rằng mỗi tờ báo chỉ cần năm văn tiền, nhưng phủ ta đặt nhiều, mỗi tháng đều tốn một khoản chỉ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-477.html.]

"Còn nữa, đây là tiền trợ giá cho Đoàn Đoàn mà thiếu gia đã rút ra trong năm nay, mỗi một khoản đều là lão gia gật đầu đồng ý."

Quản gia nói có sách mách có chứng.

Nói cách khác... Chi tiêu quá lớn, không dư dả bao nhiêu là việc bình thường.

Triệu Phong nhìn kết quả đáng thương kia, lại nhìn tờ báo trên tay...

Đột nhiên cảm thấy An Khánh Vương thế tử đi ra ngoài làm ăn hình như cũng không phải là việc đáng mừng gì?

Thôi phủ.

Thân là thái phó, Thôi đại nhân tự nhiên là khách quý trong yến tiệc, hôm nay cũng ăn uống no đủ, vui vẻ thích ý về đến nhà.

Hắn phân phó con dâu quản lí sổ sách trong nhà: "Đi hỏi Phúc Lộc Trang xem có thể đặt bàn vào mười lăm tháng giêng không, ta mời các đồng liêu tụ họp."

Thời điểm cuối năm, công dụng khác của Phúc Lộc Trang đã được khai thác.

Không đơn thuần là tiếp khách, thậm chí còn có gia tộc đặt bàn ở Phúc Lộc Trang để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Thôi đại nhân thân là thái phó cũng muốn làm chủ đãi khách một lần.

Một là có mặt mũi, hai là có thể giúp Nhị hoàng tử tìm kiếm nhân tài.

Thế nhưng mặt con dâu lộ vẻ khó xử.

Thôi đại nhân nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Con dâu cúi đầu, cung kính nói: "Phụ thân, tiền trong phủ chúng ta mặc dù còn một ít, nhưng cũng không đến mức tiêu xài xa xỉ..."

Thôi đại nhân: "...?"

Lông mày hắn nhíu chặt, một Phúc Lộc Trang mà thôi, sao còn phải nói này nói nọ?

Tuy nhiên con dâu lại tiếp tục nói: "Năm nay phủ ta chỉ tiêu lớn hơn hoàng tử phi một khoản bạc, hiện tại có chút túng quấn." Đó không phải là một khoản, đó là một khoản rất lớn!
 
Chương 477


Khắp nơi đều là khách đến thăm nhà, cô hôm nay cự tuyệt lời mời của mọi người, ở hậu sơn đạo quan trông coi làm pháo hoa, đêm giao thừa ngày mai, trong cung đặt pháo hoa đốt, cô phải trông chừng thật kỹ.

Mà các phủ cũng đang bận rộn.

Cuối năm không chỉ có các loại náo nhiệt, còn có sổ sách một năm cần báo cáo.

Triệu phủ.

Triệu Phong là phủ doãn kinh thành, hoạt động cuối năm rất nhiều, trưa nay cùng bằng hữu ăn cơm uống rượu ở Phúc Lộc Hiên, buổi tối được đồng liêu mời đến Phúc Lộc Trang tụ hội, còn thưởng thức một màn pháo hoa xinh đẹp.

Hai bữa đều ăn ngon uống ngon, tâm tình hắn rất sung sướng.

Trên tay cầm kỳ nhật báo mới nhất, vừa đi tới chính viện vừa cảm thán: Từ khi Dung thế tử ra ngoài làm ăn, đời sống của người dân trong kinh đều thoải mái hơn rất nhiều...

Làm phủ doãn kinh thành, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cuộc sống dân chúng dễ chịu, người cuối năm trên mặt lộ ra tươi cười cũng nhiều hơn.

Mà đám quan viên như bọn họ cũng dễ chịu.

Tờ báo còn chưa xem xong, lát nữa hắn có thể vừa ăn quà vặt cuối năm của Đoàn Đoàn vừa xem báo.

Thích ý a thích ý.

Hắn đi tới chính viện, phát hiện phu nhân đang cùng quản gia bàn sổ sách.

Triệu Phong nhìn lướt qua, rất kinh ngạc: "Sao năm nay tiết kiệm ít như vậy?"

Dù sao cũng không thiếu tiền, hắn ngày thường cũng không quá quan tâm tiền bạc trong phủ, nhưng lúc này cũng nhìn ra năm nay không tiết kiệm được bao nhiêu bạc...

Quản gia vội vàng chỉ vào mấy thứ trong sổ sách, lại lấy ra mấy món, cung kính nói...

"Lão gia, đây là thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên của ngài, chỉ phí năm ngàn lượng, lão gia nói thiếu gia ngày thường tiếp khách tương đối nhiều, lại làm cho thiếu gia một cái, lại tốn năm ngàn lượng." "Còn có hai tờ này là hợp đồng của An Khánh Vương thế tử, tờ này là hợp đồng lão gia đãi khách ở Phúc Lộc Trang, tổng cộng tốn ba ngàn lượng, tờ này là tiền đặt cọc cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân vào tháng ba năm sau."

"Đây là tiền đặt trước của nhật báo mỗi tháng, tuy rằng mỗi tờ báo chỉ cần năm văn tiền, nhưng phủ ta đặt nhiều, mỗi tháng đều tốn một khoản chỉ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-477.html.]

"Còn nữa, đây là tiền trợ giá cho Đoàn Đoàn mà thiếu gia đã rút ra trong năm nay, mỗi một khoản đều là lão gia gật đầu đồng ý."

Quản gia nói có sách mách có chứng.

Nói cách khác... Chi tiêu quá lớn, không dư dả bao nhiêu là việc bình thường.

Triệu Phong nhìn kết quả đáng thương kia, lại nhìn tờ báo trên tay...

Đột nhiên cảm thấy An Khánh Vương thế tử đi ra ngoài làm ăn hình như cũng không phải là việc đáng mừng gì?

Thôi phủ.

Thân là thái phó, Thôi đại nhân tự nhiên là khách quý trong yến tiệc, hôm nay cũng ăn uống no đủ, vui vẻ thích ý về đến nhà.

Hắn phân phó con dâu quản lí sổ sách trong nhà: "Đi hỏi Phúc Lộc Trang xem có thể đặt bàn vào mười lăm tháng giêng không, ta mời các đồng liêu tụ họp."

Thời điểm cuối năm, công dụng khác của Phúc Lộc Trang đã được khai thác.

Không đơn thuần là tiếp khách, thậm chí còn có gia tộc đặt bàn ở Phúc Lộc Trang để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Thôi đại nhân thân là thái phó cũng muốn làm chủ đãi khách một lần.

Một là có mặt mũi, hai là có thể giúp Nhị hoàng tử tìm kiếm nhân tài.

Thế nhưng mặt con dâu lộ vẻ khó xử.

Thôi đại nhân nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Con dâu cúi đầu, cung kính nói: "Phụ thân, tiền trong phủ chúng ta mặc dù còn một ít, nhưng cũng không đến mức tiêu xài xa xỉ..."

Thôi đại nhân: "...?"

Lông mày hắn nhíu chặt, một Phúc Lộc Trang mà thôi, sao còn phải nói này nói nọ?

Tuy nhiên con dâu lại tiếp tục nói: "Năm nay phủ ta chỉ tiêu lớn hơn hoàng tử phi một khoản bạc, hiện tại có chút túng quấn." Đó không phải là một khoản, đó là một khoản rất lớn!
 
Chương 478


Đoạt đích tiêu tiền cũng không ít, bọn họ đưa tiền cho Nhị hoàng tử phi, kỳ thật chính là đưa tiền cho Nhị hoàng tử.

Thôi đại nhân sắc mặt khó coi: "Không chừa lại tiền để dùng sao?"

Con dâu ngập ngừng: "Vốn là đủ, nhưng gần đây phụ thân lại nạp thêm năm ngàn lượng vào Phúc Lộc Hiên, còn mua Thanh Khê ba ngàn lượng, đã dùng hết tám ngàn lượng, tháng hai còn có hỉ yến, tháng tư thọ yến, tiền đặt cọc tổng cộng..."

Thôi đại nhân nghe mà đau đầu, lại hỏi: "Vậy trong phủ còn bao nhiêu tiền?"

Con dâu báo một con số.

Thôi đại nhân: "..."

Đủ thì đủ, nhưng không đủ bày vẽ làm màu.

Trầm mặc một lát, hắn nói: "Thôi bỏ đi, nếu hội viên Phúc Lộc Hiên của Tam lang dùng hết tiền thì đừng làm nữa, dùng của ta đi."

"Vâng "

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh và Quan đại nhân ngồi một chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Quan đại nhân: "Nếu không sang năm ngươi đổ ít tiền vào Đoàn Đoàn thôi? Việc làm ăn đó của các ngươi không kiếm được tiền, thế mà tháng nào cũng phải đổ thêm vào!"

Quan Mộng Sinh: "Vẫn kiếm được một ít mà, đây không phải là vấn đề chúng con có thể bàn bạc thêm không thêm bao nhiêu tiền, đây là tiền để mua thanh danh. Hơn nữa, gần đây sở dĩ bỏ tiền vào là bởi vì Đoàn Đoàn chuẩn bị khuếch trương dịch vụ chuyển phát nhanh..."

Quan đại nhân: "Ta không muốn nghe những chuyện này của ngươi, ta chỉ muốn biết ngươi sang năm có thể tiết kiệm chút tiền không?"

Quan Mộng Sinh: "Cha, hay là cha tiết kiệm đi, cha xem tứ đại thân vương, bọn họ tham gia tụ hội cũng không chủ động trả tiền, cha đừng cả ngày giành trả tiền suốt như thế."

Quan đại nhân hung hăng đánh hắn một cái, mắng: "Ngươi còn biết người ta là tứ đại thân vương, cha ngươi là cái gì?"

Quan Mộng Sinh: "... Vậy thì hết cách, cha lại không muốn nhận hối lộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-478.html.]

Quan đại nhân lại cho hắn một cái tát, mắng: "Ngươi ít bôi nhọ lão tử Quan Mộng Sinh: "Đó là bởi vì Hoàng thượng đang nhìn chúng ta, ba vị hoàng tử đấu đá, cả triều văn võ mấy ai dám phạm sai lầm để người ta nắm được nhược điểm áp chế, chức quan này của cha lại quan trọng, cha mới không dám tham.."

Quan đại nhân vận khí, chuẩn bị đánh người.

Quan Mộng Sinh lập tức cầu xin tha thứ: "Con sai rồi."

Quan đại nhân vẫn đập hắn một cái, sau đó mới cảm thán: "Điền trang và các cửa hàng trong phủ tuy rằng đều có thu nhập, đáng tiếc không phải nhiều lắm, so với những vọng tộc cao môn kia vẫn ít hơn một chút... Chúng ta nên tích góp chút của cải, đời sau của các ngươi mới dễ chịu."

Quan Mộng Sinh ôm đầu, đưa ra đề nghị: "Cha, đừng đánh nữa, nếu không sang năm cha nói Dung Chiêu mang cha theo làm ăn đi, phủ chúng ta cũng có thêm thu nhập."

Quan đại nhân ngẫm lại chuyện làm ăn của Dung Chiêu...

Hắn gật đầu: "Ngươi thường xuyên đi theo Dung Chiêu, có tin tức nhớ nói cho ta biết, ta thật sự rất hâm mộ tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên kia ngày tiến đấu kim, thật có tiền a..."

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương là người được hâm mộ nhất trong tứ đại thân vương, lúc này đang cùng Bùi Thừa Quyết và Bùi Thừa Lăng nghiên cứu sổ sách.

Vinh thân vương: "Năm nay sao không có nhiều người đi quà cáp cho chúng ta?"

Bùi Thừa Lăng chớp chớp mắt, thành thật nói: "Lễ vật năm nay giống hệt năm ngoái mà?"

Vinh thân vương: "..."

Bùi Thừa Quyết ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ bởi vì triều đình tranh đấu ngày càng kịch liệt, người đi quà cáp cũng ít hơn, cho nên thu nhập trong phủ mới ít đi."

Vinh thân vương lúc này mới gật đầu: "Có lẽ là vậy."

Bùi Thừa Lăng vẫn hoang mang như cũ, năm trước và năm nay rõ ràng không có gì khác nhau a?

Người quà cáp tuy ít, nhưng người đưa tiền bạc lại nhiều!

Bùi Thừa Quyết nhìn chén trà không nói lời nào.

Cha hắn không muốn thừa nhận, năm nay dưới "nỗ lực" của cha hắn, Vinh thân vương phủ nghèo rồi.
 
Chương 478


Đoạt đích tiêu tiền cũng không ít, bọn họ đưa tiền cho Nhị hoàng tử phi, kỳ thật chính là đưa tiền cho Nhị hoàng tử.

Thôi đại nhân sắc mặt khó coi: "Không chừa lại tiền để dùng sao?"

Con dâu ngập ngừng: "Vốn là đủ, nhưng gần đây phụ thân lại nạp thêm năm ngàn lượng vào Phúc Lộc Hiên, còn mua Thanh Khê ba ngàn lượng, đã dùng hết tám ngàn lượng, tháng hai còn có hỉ yến, tháng tư thọ yến, tiền đặt cọc tổng cộng..."

Thôi đại nhân nghe mà đau đầu, lại hỏi: "Vậy trong phủ còn bao nhiêu tiền?"

Con dâu báo một con số.

Thôi đại nhân: "..."

Đủ thì đủ, nhưng không đủ bày vẽ làm màu.

Trầm mặc một lát, hắn nói: "Thôi bỏ đi, nếu hội viên Phúc Lộc Hiên của Tam lang dùng hết tiền thì đừng làm nữa, dùng của ta đi."

"Vâng "

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh và Quan đại nhân ngồi một chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Quan đại nhân: "Nếu không sang năm ngươi đổ ít tiền vào Đoàn Đoàn thôi? Việc làm ăn đó của các ngươi không kiếm được tiền, thế mà tháng nào cũng phải đổ thêm vào!"

Quan Mộng Sinh: "Vẫn kiếm được một ít mà, đây không phải là vấn đề chúng con có thể bàn bạc thêm không thêm bao nhiêu tiền, đây là tiền để mua thanh danh. Hơn nữa, gần đây sở dĩ bỏ tiền vào là bởi vì Đoàn Đoàn chuẩn bị khuếch trương dịch vụ chuyển phát nhanh..."

Quan đại nhân: "Ta không muốn nghe những chuyện này của ngươi, ta chỉ muốn biết ngươi sang năm có thể tiết kiệm chút tiền không?"

Quan Mộng Sinh: "Cha, hay là cha tiết kiệm đi, cha xem tứ đại thân vương, bọn họ tham gia tụ hội cũng không chủ động trả tiền, cha đừng cả ngày giành trả tiền suốt như thế."

Quan đại nhân hung hăng đánh hắn một cái, mắng: "Ngươi còn biết người ta là tứ đại thân vương, cha ngươi là cái gì?"

Quan Mộng Sinh: "... Vậy thì hết cách, cha lại không muốn nhận hối lộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-478.html.]

Quan đại nhân lại cho hắn một cái tát, mắng: "Ngươi ít bôi nhọ lão tử Quan Mộng Sinh: "Đó là bởi vì Hoàng thượng đang nhìn chúng ta, ba vị hoàng tử đấu đá, cả triều văn võ mấy ai dám phạm sai lầm để người ta nắm được nhược điểm áp chế, chức quan này của cha lại quan trọng, cha mới không dám tham.."

Quan đại nhân vận khí, chuẩn bị đánh người.

Quan Mộng Sinh lập tức cầu xin tha thứ: "Con sai rồi."

Quan đại nhân vẫn đập hắn một cái, sau đó mới cảm thán: "Điền trang và các cửa hàng trong phủ tuy rằng đều có thu nhập, đáng tiếc không phải nhiều lắm, so với những vọng tộc cao môn kia vẫn ít hơn một chút... Chúng ta nên tích góp chút của cải, đời sau của các ngươi mới dễ chịu."

Quan Mộng Sinh ôm đầu, đưa ra đề nghị: "Cha, đừng đánh nữa, nếu không sang năm cha nói Dung Chiêu mang cha theo làm ăn đi, phủ chúng ta cũng có thêm thu nhập."

Quan đại nhân ngẫm lại chuyện làm ăn của Dung Chiêu...

Hắn gật đầu: "Ngươi thường xuyên đi theo Dung Chiêu, có tin tức nhớ nói cho ta biết, ta thật sự rất hâm mộ tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên kia ngày tiến đấu kim, thật có tiền a..."

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương là người được hâm mộ nhất trong tứ đại thân vương, lúc này đang cùng Bùi Thừa Quyết và Bùi Thừa Lăng nghiên cứu sổ sách.

Vinh thân vương: "Năm nay sao không có nhiều người đi quà cáp cho chúng ta?"

Bùi Thừa Lăng chớp chớp mắt, thành thật nói: "Lễ vật năm nay giống hệt năm ngoái mà?"

Vinh thân vương: "..."

Bùi Thừa Quyết ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ bởi vì triều đình tranh đấu ngày càng kịch liệt, người đi quà cáp cũng ít hơn, cho nên thu nhập trong phủ mới ít đi."

Vinh thân vương lúc này mới gật đầu: "Có lẽ là vậy."

Bùi Thừa Lăng vẫn hoang mang như cũ, năm trước và năm nay rõ ràng không có gì khác nhau a?

Người quà cáp tuy ít, nhưng người đưa tiền bạc lại nhiều!

Bùi Thừa Quyết nhìn chén trà không nói lời nào.

Cha hắn không muốn thừa nhận, năm nay dưới "nỗ lực" của cha hắn, Vinh thân vương phủ nghèo rồi.
 
Chương 478


Đoạt đích tiêu tiền cũng không ít, bọn họ đưa tiền cho Nhị hoàng tử phi, kỳ thật chính là đưa tiền cho Nhị hoàng tử.

Thôi đại nhân sắc mặt khó coi: "Không chừa lại tiền để dùng sao?"

Con dâu ngập ngừng: "Vốn là đủ, nhưng gần đây phụ thân lại nạp thêm năm ngàn lượng vào Phúc Lộc Hiên, còn mua Thanh Khê ba ngàn lượng, đã dùng hết tám ngàn lượng, tháng hai còn có hỉ yến, tháng tư thọ yến, tiền đặt cọc tổng cộng..."

Thôi đại nhân nghe mà đau đầu, lại hỏi: "Vậy trong phủ còn bao nhiêu tiền?"

Con dâu báo một con số.

Thôi đại nhân: "..."

Đủ thì đủ, nhưng không đủ bày vẽ làm màu.

Trầm mặc một lát, hắn nói: "Thôi bỏ đi, nếu hội viên Phúc Lộc Hiên của Tam lang dùng hết tiền thì đừng làm nữa, dùng của ta đi."

"Vâng "

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh và Quan đại nhân ngồi một chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Quan đại nhân: "Nếu không sang năm ngươi đổ ít tiền vào Đoàn Đoàn thôi? Việc làm ăn đó của các ngươi không kiếm được tiền, thế mà tháng nào cũng phải đổ thêm vào!"

Quan Mộng Sinh: "Vẫn kiếm được một ít mà, đây không phải là vấn đề chúng con có thể bàn bạc thêm không thêm bao nhiêu tiền, đây là tiền để mua thanh danh. Hơn nữa, gần đây sở dĩ bỏ tiền vào là bởi vì Đoàn Đoàn chuẩn bị khuếch trương dịch vụ chuyển phát nhanh..."

Quan đại nhân: "Ta không muốn nghe những chuyện này của ngươi, ta chỉ muốn biết ngươi sang năm có thể tiết kiệm chút tiền không?"

Quan Mộng Sinh: "Cha, hay là cha tiết kiệm đi, cha xem tứ đại thân vương, bọn họ tham gia tụ hội cũng không chủ động trả tiền, cha đừng cả ngày giành trả tiền suốt như thế."

Quan đại nhân hung hăng đánh hắn một cái, mắng: "Ngươi còn biết người ta là tứ đại thân vương, cha ngươi là cái gì?"

Quan Mộng Sinh: "... Vậy thì hết cách, cha lại không muốn nhận hối lộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-478.html.]

Quan đại nhân lại cho hắn một cái tát, mắng: "Ngươi ít bôi nhọ lão tử Quan Mộng Sinh: "Đó là bởi vì Hoàng thượng đang nhìn chúng ta, ba vị hoàng tử đấu đá, cả triều văn võ mấy ai dám phạm sai lầm để người ta nắm được nhược điểm áp chế, chức quan này của cha lại quan trọng, cha mới không dám tham.."

Quan đại nhân vận khí, chuẩn bị đánh người.

Quan Mộng Sinh lập tức cầu xin tha thứ: "Con sai rồi."

Quan đại nhân vẫn đập hắn một cái, sau đó mới cảm thán: "Điền trang và các cửa hàng trong phủ tuy rằng đều có thu nhập, đáng tiếc không phải nhiều lắm, so với những vọng tộc cao môn kia vẫn ít hơn một chút... Chúng ta nên tích góp chút của cải, đời sau của các ngươi mới dễ chịu."

Quan Mộng Sinh ôm đầu, đưa ra đề nghị: "Cha, đừng đánh nữa, nếu không sang năm cha nói Dung Chiêu mang cha theo làm ăn đi, phủ chúng ta cũng có thêm thu nhập."

Quan đại nhân ngẫm lại chuyện làm ăn của Dung Chiêu...

Hắn gật đầu: "Ngươi thường xuyên đi theo Dung Chiêu, có tin tức nhớ nói cho ta biết, ta thật sự rất hâm mộ tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên kia ngày tiến đấu kim, thật có tiền a..."

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương là người được hâm mộ nhất trong tứ đại thân vương, lúc này đang cùng Bùi Thừa Quyết và Bùi Thừa Lăng nghiên cứu sổ sách.

Vinh thân vương: "Năm nay sao không có nhiều người đi quà cáp cho chúng ta?"

Bùi Thừa Lăng chớp chớp mắt, thành thật nói: "Lễ vật năm nay giống hệt năm ngoái mà?"

Vinh thân vương: "..."

Bùi Thừa Quyết ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Có lẽ bởi vì triều đình tranh đấu ngày càng kịch liệt, người đi quà cáp cũng ít hơn, cho nên thu nhập trong phủ mới ít đi."

Vinh thân vương lúc này mới gật đầu: "Có lẽ là vậy."

Bùi Thừa Lăng vẫn hoang mang như cũ, năm trước và năm nay rõ ràng không có gì khác nhau a?

Người quà cáp tuy ít, nhưng người đưa tiền bạc lại nhiều!

Bùi Thừa Quyết nhìn chén trà không nói lời nào.

Cha hắn không muốn thừa nhận, năm nay dưới "nỗ lực" của cha hắn, Vinh thân vương phủ nghèo rồi.
 
Chương 479


Du thân vương phủ.

Trước mặt Du thân vương bày một tờ giấy nợ cổ phần, trước mặt Bùi Quan Sơn cũng bày một tờ giấy nợ cổ phần.

Ở giữa còn đặt một quyển sổ.

Hai người vẫn duy trì trầm mặc.

Sau nửa ngày, Bùi Quan Sơn nói: "Việc làm ăn này của con rất khó kiếm tiền, chỉ là kiếm cái danh, phụ thân, Phúc Lộc Hiên kia của người đến cùng khi nào thì chia hoa hồng?"

Du thân vương: "... Mở chi nhánh thứ mười ba rồi."

Bùi Quan Sơn đề nghị: "Hay là trước tiên chia một lần hoa hồng đi?"

Du thân vương do dự: "Nếu tốc độ này tiếp tục, sang năm Phúc Lộc Hiên có thể hoàn thành mở rộng, mỗi tháng đều có thể chia hoa hồng."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Bởi vì chuyện Bắc Yến mà thân thể Hoàng huynh hình như lại kém hơn."

Kỳ thật Dung Chiêu có hỏi qua bọn họ có muốn chia hoa hồng hay không, nhưng nghe Dung Chiêu tổng quan tình huống Phúc Lộc Hiên hiện giờ, bọn họ đều lựa chọn tiếp tục khuếch trương.

Xa hoa lãng phí so với đường lui bảo mệnh mà nói, vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn.

Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi: "Được rồi, vậy chúng ta chịu đựng thêm một thời gian."

Phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Tri: "Làm sao đây? Làm sao đây? Mẫu thân tuy rằng nguyện ý giúp chúng ta giấu diếm, nhưng phụ thân bình thường hai ngày này đều sẽ kiểm tra sổ sách, vừa tra sẽ phát hiện vấn đề..."

Trương Trường Hành từ bên ngoài chạy vào, ngữ khí vội vàng: "Đại ca, tam đệ, nguy rồi! Phụ thân về rồi, đang chuẩn bị kiểm tra sổ sách!"

Trương Đại và Trương Tam: "... II"

Trương Trường Hành vội la lên: "Làm sao bây giờ?!"

Trương Trường Tri như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn về phía Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trương Trường Hành vẻ mặt nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-479.html.]

Trương Trường Hành có dự cảm không tốt đề phòng Iui về phía sau hai bước.

Nửa canh giờ sau.

Trương thừa tướng vốn chuẩn bị kiểm tra sổ sách lại không kiểm tra, mà là cầm gậy chờ ở tiền viện, sai người đi bắt nhị nhi tử và tam nhi tử đang lêu lổng bên ngoài...

Lão muốn hung hăng dạy con!...

Tình huống các phủ Dung Chiêu không biết, biết cũng không để ý.

Cô đang phát tiền thưởng cuối năm cho An Khánh Vương phủ, còn có đạo quán, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn, tòa soạn báo, Vân Dung Phường, một chỗ cũng không bỏ sót.

Tất cả nhân viên đều có tiền thưởng cuối năm, vô cùng hào phóng.

Thuận đường, cô còn ghé thăm Vân Dung Phường.

Năm mới cũng không ảnh hưởng đến nhiệt độ của Vân Dung Phường.

Quần áo của bộ sưu tập Vân Dung quá ít, rất nhiều người đều muốn mua quần áo Vân Dung Phường, Vân Dung Phường ngay lúc này thả ra tin tức...

Bộ sưu tập Vân Dung mỗi tháng chỉ ra mười bộ quần áo, sẽ căn cứ vào mùa và thời tiết để điều chỉnh màu sắc cùng phong cách, ví dụ như tháng kế tiếp, Vân Dung Phường đã định ra màu sắc là hồng nhạt và màu lam.

Mười bộ quần áo tháng giêng, kiểu dáng hoàn toàn bất đồng, màu sắc cũng không tương tự, màu hồng và màu lam đại diện cảnh tuyết, chỉ nghĩ thôi cũng đã đáng chờ mong.

Mỗi bộ ba ngàn lượng, đồng thời chỉ có một ngày trong tháng được đặt trước.

Tháng giêng bởi vì là năm mới cho nên đặt trước vào ngày hai mươi chín tháng mười hai, cuối tháng một sẽ nhận được quần áo.

Tin tức vừa truyền ra, mười bộ quần áo đều được đặt trước.

Những người khác tới chậm hoặc không thể đặt trước chỉ có thể lo lắng suông.

Bộ sưu tập Vân Dung đang ở thời điểm bán chạy nhất, vô số người cho người hầu chặn bên ngoài Vân Dung Phường, yêu cầu Vân Dung Phường bán nhiều quần áo một chút.

Nhưng bán nhiều là tuyệt đối không thể.

Kỳ thật Vân Dung Phường cũng không phải hoàn toàn không có hàng hóa, sau bộ sưu tập Vân Dung bọn họ lại đẩy ra một sản phẩm mới... Dung Chiêu lúc trước khoác áo choàng lên người, được rất nhiều người hâm mộ.

Áo choàng lông nhung được Vân Dung Phường thiết kế cực kỳ tinh tế, đội mũ rất đẹp, gỡ xuống cũng đẹp, cho dù là nam hay nữ, liếc mắt một cái đều muốn mua.
 
Chương 479


Du thân vương phủ.

Trước mặt Du thân vương bày một tờ giấy nợ cổ phần, trước mặt Bùi Quan Sơn cũng bày một tờ giấy nợ cổ phần.

Ở giữa còn đặt một quyển sổ.

Hai người vẫn duy trì trầm mặc.

Sau nửa ngày, Bùi Quan Sơn nói: "Việc làm ăn này của con rất khó kiếm tiền, chỉ là kiếm cái danh, phụ thân, Phúc Lộc Hiên kia của người đến cùng khi nào thì chia hoa hồng?"

Du thân vương: "... Mở chi nhánh thứ mười ba rồi."

Bùi Quan Sơn đề nghị: "Hay là trước tiên chia một lần hoa hồng đi?"

Du thân vương do dự: "Nếu tốc độ này tiếp tục, sang năm Phúc Lộc Hiên có thể hoàn thành mở rộng, mỗi tháng đều có thể chia hoa hồng."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Bởi vì chuyện Bắc Yến mà thân thể Hoàng huynh hình như lại kém hơn."

Kỳ thật Dung Chiêu có hỏi qua bọn họ có muốn chia hoa hồng hay không, nhưng nghe Dung Chiêu tổng quan tình huống Phúc Lộc Hiên hiện giờ, bọn họ đều lựa chọn tiếp tục khuếch trương.

Xa hoa lãng phí so với đường lui bảo mệnh mà nói, vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn.

Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi: "Được rồi, vậy chúng ta chịu đựng thêm một thời gian."

Phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Tri: "Làm sao đây? Làm sao đây? Mẫu thân tuy rằng nguyện ý giúp chúng ta giấu diếm, nhưng phụ thân bình thường hai ngày này đều sẽ kiểm tra sổ sách, vừa tra sẽ phát hiện vấn đề..."

Trương Trường Hành từ bên ngoài chạy vào, ngữ khí vội vàng: "Đại ca, tam đệ, nguy rồi! Phụ thân về rồi, đang chuẩn bị kiểm tra sổ sách!"

Trương Đại và Trương Tam: "... II"

Trương Trường Hành vội la lên: "Làm sao bây giờ?!"

Trương Trường Tri như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn về phía Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trương Trường Hành vẻ mặt nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-479.html.]

Trương Trường Hành có dự cảm không tốt đề phòng Iui về phía sau hai bước.

Nửa canh giờ sau.

Trương thừa tướng vốn chuẩn bị kiểm tra sổ sách lại không kiểm tra, mà là cầm gậy chờ ở tiền viện, sai người đi bắt nhị nhi tử và tam nhi tử đang lêu lổng bên ngoài...

Lão muốn hung hăng dạy con!...

Tình huống các phủ Dung Chiêu không biết, biết cũng không để ý.

Cô đang phát tiền thưởng cuối năm cho An Khánh Vương phủ, còn có đạo quán, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn, tòa soạn báo, Vân Dung Phường, một chỗ cũng không bỏ sót.

Tất cả nhân viên đều có tiền thưởng cuối năm, vô cùng hào phóng.

Thuận đường, cô còn ghé thăm Vân Dung Phường.

Năm mới cũng không ảnh hưởng đến nhiệt độ của Vân Dung Phường.

Quần áo của bộ sưu tập Vân Dung quá ít, rất nhiều người đều muốn mua quần áo Vân Dung Phường, Vân Dung Phường ngay lúc này thả ra tin tức...

Bộ sưu tập Vân Dung mỗi tháng chỉ ra mười bộ quần áo, sẽ căn cứ vào mùa và thời tiết để điều chỉnh màu sắc cùng phong cách, ví dụ như tháng kế tiếp, Vân Dung Phường đã định ra màu sắc là hồng nhạt và màu lam.

Mười bộ quần áo tháng giêng, kiểu dáng hoàn toàn bất đồng, màu sắc cũng không tương tự, màu hồng và màu lam đại diện cảnh tuyết, chỉ nghĩ thôi cũng đã đáng chờ mong.

Mỗi bộ ba ngàn lượng, đồng thời chỉ có một ngày trong tháng được đặt trước.

Tháng giêng bởi vì là năm mới cho nên đặt trước vào ngày hai mươi chín tháng mười hai, cuối tháng một sẽ nhận được quần áo.

Tin tức vừa truyền ra, mười bộ quần áo đều được đặt trước.

Những người khác tới chậm hoặc không thể đặt trước chỉ có thể lo lắng suông.

Bộ sưu tập Vân Dung đang ở thời điểm bán chạy nhất, vô số người cho người hầu chặn bên ngoài Vân Dung Phường, yêu cầu Vân Dung Phường bán nhiều quần áo một chút.

Nhưng bán nhiều là tuyệt đối không thể.

Kỳ thật Vân Dung Phường cũng không phải hoàn toàn không có hàng hóa, sau bộ sưu tập Vân Dung bọn họ lại đẩy ra một sản phẩm mới... Dung Chiêu lúc trước khoác áo choàng lên người, được rất nhiều người hâm mộ.

Áo choàng lông nhung được Vân Dung Phường thiết kế cực kỳ tinh tế, đội mũ rất đẹp, gỡ xuống cũng đẹp, cho dù là nam hay nữ, liếc mắt một cái đều muốn mua.
 
Chương 479


Du thân vương phủ.

Trước mặt Du thân vương bày một tờ giấy nợ cổ phần, trước mặt Bùi Quan Sơn cũng bày một tờ giấy nợ cổ phần.

Ở giữa còn đặt một quyển sổ.

Hai người vẫn duy trì trầm mặc.

Sau nửa ngày, Bùi Quan Sơn nói: "Việc làm ăn này của con rất khó kiếm tiền, chỉ là kiếm cái danh, phụ thân, Phúc Lộc Hiên kia của người đến cùng khi nào thì chia hoa hồng?"

Du thân vương: "... Mở chi nhánh thứ mười ba rồi."

Bùi Quan Sơn đề nghị: "Hay là trước tiên chia một lần hoa hồng đi?"

Du thân vương do dự: "Nếu tốc độ này tiếp tục, sang năm Phúc Lộc Hiên có thể hoàn thành mở rộng, mỗi tháng đều có thể chia hoa hồng."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Bởi vì chuyện Bắc Yến mà thân thể Hoàng huynh hình như lại kém hơn."

Kỳ thật Dung Chiêu có hỏi qua bọn họ có muốn chia hoa hồng hay không, nhưng nghe Dung Chiêu tổng quan tình huống Phúc Lộc Hiên hiện giờ, bọn họ đều lựa chọn tiếp tục khuếch trương.

Xa hoa lãng phí so với đường lui bảo mệnh mà nói, vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn.

Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi: "Được rồi, vậy chúng ta chịu đựng thêm một thời gian."

Phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Tri: "Làm sao đây? Làm sao đây? Mẫu thân tuy rằng nguyện ý giúp chúng ta giấu diếm, nhưng phụ thân bình thường hai ngày này đều sẽ kiểm tra sổ sách, vừa tra sẽ phát hiện vấn đề..."

Trương Trường Hành từ bên ngoài chạy vào, ngữ khí vội vàng: "Đại ca, tam đệ, nguy rồi! Phụ thân về rồi, đang chuẩn bị kiểm tra sổ sách!"

Trương Đại và Trương Tam: "... II"

Trương Trường Hành vội la lên: "Làm sao bây giờ?!"

Trương Trường Tri như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn về phía Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trương Trường Hành vẻ mặt nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-479.html.]

Trương Trường Hành có dự cảm không tốt đề phòng Iui về phía sau hai bước.

Nửa canh giờ sau.

Trương thừa tướng vốn chuẩn bị kiểm tra sổ sách lại không kiểm tra, mà là cầm gậy chờ ở tiền viện, sai người đi bắt nhị nhi tử và tam nhi tử đang lêu lổng bên ngoài...

Lão muốn hung hăng dạy con!...

Tình huống các phủ Dung Chiêu không biết, biết cũng không để ý.

Cô đang phát tiền thưởng cuối năm cho An Khánh Vương phủ, còn có đạo quán, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn, tòa soạn báo, Vân Dung Phường, một chỗ cũng không bỏ sót.

Tất cả nhân viên đều có tiền thưởng cuối năm, vô cùng hào phóng.

Thuận đường, cô còn ghé thăm Vân Dung Phường.

Năm mới cũng không ảnh hưởng đến nhiệt độ của Vân Dung Phường.

Quần áo của bộ sưu tập Vân Dung quá ít, rất nhiều người đều muốn mua quần áo Vân Dung Phường, Vân Dung Phường ngay lúc này thả ra tin tức...

Bộ sưu tập Vân Dung mỗi tháng chỉ ra mười bộ quần áo, sẽ căn cứ vào mùa và thời tiết để điều chỉnh màu sắc cùng phong cách, ví dụ như tháng kế tiếp, Vân Dung Phường đã định ra màu sắc là hồng nhạt và màu lam.

Mười bộ quần áo tháng giêng, kiểu dáng hoàn toàn bất đồng, màu sắc cũng không tương tự, màu hồng và màu lam đại diện cảnh tuyết, chỉ nghĩ thôi cũng đã đáng chờ mong.

Mỗi bộ ba ngàn lượng, đồng thời chỉ có một ngày trong tháng được đặt trước.

Tháng giêng bởi vì là năm mới cho nên đặt trước vào ngày hai mươi chín tháng mười hai, cuối tháng một sẽ nhận được quần áo.

Tin tức vừa truyền ra, mười bộ quần áo đều được đặt trước.

Những người khác tới chậm hoặc không thể đặt trước chỉ có thể lo lắng suông.

Bộ sưu tập Vân Dung đang ở thời điểm bán chạy nhất, vô số người cho người hầu chặn bên ngoài Vân Dung Phường, yêu cầu Vân Dung Phường bán nhiều quần áo một chút.

Nhưng bán nhiều là tuyệt đối không thể.

Kỳ thật Vân Dung Phường cũng không phải hoàn toàn không có hàng hóa, sau bộ sưu tập Vân Dung bọn họ lại đẩy ra một sản phẩm mới... Dung Chiêu lúc trước khoác áo choàng lên người, được rất nhiều người hâm mộ.

Áo choàng lông nhung được Vân Dung Phường thiết kế cực kỳ tinh tế, đội mũ rất đẹp, gỡ xuống cũng đẹp, cho dù là nam hay nữ, liếc mắt một cái đều muốn mua.
 
Chương 480


Hoa văn trên áo choàng chính là hoa văn chiêu bài "Vân Dung", vô luận kiểu dáng và màu sắc nào cũng hiển thị rõ nét hoa văn Vân Dung độc đáo.

Tú nương các phủ không phải không làm được, nhưng dù sao cũng không phải đồ của Vân Dung Phường, bọn họ làm ra đồ giống như đúc, lại không thêu hoa văn Vân Dung, vẫn thiếu chút gì đó.

Nếu thêu hoa văn Vân Dung lên đồ của phủ mình, vậy thì là mất mặt.

Cho nên...

Mua nó!

Hiện giờ ba chữ Vân Dung Phường đại biểu cho mặt mũi.

Từ khi Vân Dung Phường bắt đầu bán đồ, những cao môn vọng tộc, quan to hiển quý liền giống như phát điên, ai cũng muốn sở hữu đồ của Vân Dung Phường.

Đương nhiên, giá cả Vân Dung Phường tuyệt đối không rẻ, một áo choàng năm trăm lượng.

Hơn nữa bởi vì sản lượng có hạn còn cần đặt trước.

Rất nhiều người gấp đến không chịu được, nhưng chỉ có thể giao tiền đặt cọc trước.

Chuyện này lại gây chấn động ở kinh thành.

"Mỗi tháng mười bộ, mỗi bộ ba ngàn lượng, chỉ khoản thu nhập này, Vân Dung Phường mỗi tháng đã có ba vạn lượng!"

"Trời ạ..."

"Giàu có quá rồi."

"Đâu chỉ, ngươi tính áo choàng chưa, nghe nói mỗi ngày đều có thể bán ra hai mươi cái áo choàng, còn xếp hàng chờ mua đó!"

"Lại thêm một vạn lượng!"

"Mỗi ngày một vạn lượng, Vân Dung Phường này cũng có tiền quá rồi!"...

Không chỉ có dân chúng cảm thán, ngay cả quý tộc kinh thành cũng nhịn không được tặc lưỡi.

Cái gì gọi là nhật tiến đấu kim?

Chính là đây.

Dung Chiêu quả thực rất có tiền!!... Đêm giao thừa.

An Khánh Vương Dung Vĩ mang theo thế tử vào cung, trên đường đi, rất nhiều người đều nhìn Dung Chiêu, đương nhiên không chỉ vì vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng của cô, mà còn là vì hào quang nhật tiến đấu kim.

Trên nhật báo có đưa tin, phàm là người biết tính sổ sách đều có thể biết Vân Dung Phường hiện giờ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quần áo, trang sức, áo choàng, cho dù có phí tổn không nhỏ, nhưng bởi vì doanh thu quá lớn, tiền kiếm được cũng tuyệt đối kinh người.

Dung Vĩ và Dung Chiêu vừa mới bước vào cửa cung, đi tới yến tiệc, chỉ thấy Vinh thân vương mang theo hai đứa con trai đến gần.

Bùi Thừa Quyết trừng mắt nhìn cô.

Dung Chiêu cười cười.

Sau khi người hai bên chào hỏi lẫn nhau, Vinh thân vương trực tiếp lôi kéo Dung Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm tiền như vậy, sao không mang bản vương theo?"

Dung Chiêu: "Vương thúc, giai đoạn đầu tiền đầu tư và phí tổn tổng cộng một vạn lượng."

Vinh thân vương: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-480.html.]

Được rồi, hắn đã hiểu, nếu như hắn muốn xen vào, trước đó phải đầu tư năm ngàn lượng.

Không có tiền, không tham gia được.

Bước vào phòng tiệc.

Bùi Khâm lặng lẽ bảo cung nhân kéo Dung Chiêu ra sau cây cột, hạ giọng nhắc nhở: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm được nhiều, phụ hoàng cũng chú ý rồi, ngươi phải cẩn thận một chút."

Dung Chiêu gật đầu, hết sức khách khí nói: "Ngũ điện hạ chớ lo, trong lòng ta biết rõ, cảm ơn Ngũ điện hạ đã quan tâm."

Bùi Khâm bất đắc dĩ: "Ngươi khách khí với ta làm gì?"

Hắn lại bổ sung một câu: "Tối nay phụ hoàng có thể sẽ hỏi ngươi, ngươi kiếm tiền thì kiếm tiền, sao còn đưa tin trên báo? Hiện giờ bị phụ hoàng để ý cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Dung Chiêu biết hắn lo lắng, nở nụ cười chân thành: "Ngươi cứ yên tâm, ta tự có sắp xếp."

Cô hôm nay vốn dĩ không phải không có chuẩn bị.

Bùi Khâm lắc đầu: "Được rồi, ta cũng lo lắng vô ích, trong lòng ngươi Dung Chiêu là người thông minh, kỳ thật cũng không cần lo lắng nhiều.

Nói xong, Bùi Khâm khoát tay xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi cẩn thận một chút."

Đây là cung yến, hai người đứng cùng một chỗ nói chuyện bị người ta nhìn thấy, chung quy không tốt lắm.

Dung Chiêu đứng trong góc, nhìn bóng lưng Bùi Khâm.

Trên người hắn mặc một bộ hoa phục, khoác áo choàng nam của Vân Dung Phường.

Trên yến tiệc tối nay, nổi bật nhất chính là người mặc quần áo trong bộ sưu tập Vân Dung, tiếp theo là người có áo choàng Vân Dung Phường.

Đương nhiên, các hoàng tử thì khác.

Bùi Khâm vừa đi tới, lập tức có vô số người vây quanh hắn, bên kia Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng giống nhau, trước mặt đều chen chúc một đống người, bọn họ bị vây bên trong.

Tất cả mọi người hoan thanh cười nói, có cung kính, có lấy lòng, có người an tĩnh ngồi chờ Hoàng thượng đến, cũng có người đi tới đi lui, vui vẻ hàn huyên.

Đây là tiệc mừng năm mới, từ Hoàng đế đến triều thần, tất cả mọi người đều cười nói, tốt nhất là để cho Hoàng thượng vừa nhìn liền cao hứng.

Chỉ sợ bọn họ đều quên mất, còn có một Cẩn Vương sinh tử còn chưa biết.

Dung Chiêu lắc đầu, cười cười, nhấc chân đi vào trong điện.

Thoáng chốc hấp dẫn vô số người chú ý.

Ba vị hoàng tử bởi vì là ứng cử viên cho vị trí thái tử, bên người vây đầy người, Trương thừa tướng cùng tứ đại thân vương bởi vì thân phận cao quý, bên người cũng có không ít người vây quanh.

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn không nên là đối tượng được chúng tỉnh phủng nguyệt, dù sao cô vô quan vô chức.

Nhưng chỉ trách sản nghiệp trong tay cô nhiều, tiền nhiều danh tiếng rộng.

Muốn nhật báo đưa tin tốt về mình, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Muốn mua quần áo của Vân Dung Phường, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà đi được. Muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, nổi danh, không tạo quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Vì vậy, Dung Chiêu vừa xuất hiện đã có rất nhiều người đi về phía cô, cười chào hỏi...

"Dung thế tử, rốt cục cũng thấy ngươi tham gia cung yến một lần."

"Hôm nay Dung thế tử mặc y phục Vân Dung Phường sao? Đẹp thật."

"Vân Dung Phường của Dung thế tử gần đây thanh danh tăng cao, có thể kiếm tiền còn có thể bảo trì thanh danh, đúng là đại tài."
 
Chương 480


Hoa văn trên áo choàng chính là hoa văn chiêu bài "Vân Dung", vô luận kiểu dáng và màu sắc nào cũng hiển thị rõ nét hoa văn Vân Dung độc đáo.

Tú nương các phủ không phải không làm được, nhưng dù sao cũng không phải đồ của Vân Dung Phường, bọn họ làm ra đồ giống như đúc, lại không thêu hoa văn Vân Dung, vẫn thiếu chút gì đó.

Nếu thêu hoa văn Vân Dung lên đồ của phủ mình, vậy thì là mất mặt.

Cho nên...

Mua nó!

Hiện giờ ba chữ Vân Dung Phường đại biểu cho mặt mũi.

Từ khi Vân Dung Phường bắt đầu bán đồ, những cao môn vọng tộc, quan to hiển quý liền giống như phát điên, ai cũng muốn sở hữu đồ của Vân Dung Phường.

Đương nhiên, giá cả Vân Dung Phường tuyệt đối không rẻ, một áo choàng năm trăm lượng.

Hơn nữa bởi vì sản lượng có hạn còn cần đặt trước.

Rất nhiều người gấp đến không chịu được, nhưng chỉ có thể giao tiền đặt cọc trước.

Chuyện này lại gây chấn động ở kinh thành.

"Mỗi tháng mười bộ, mỗi bộ ba ngàn lượng, chỉ khoản thu nhập này, Vân Dung Phường mỗi tháng đã có ba vạn lượng!"

"Trời ạ..."

"Giàu có quá rồi."

"Đâu chỉ, ngươi tính áo choàng chưa, nghe nói mỗi ngày đều có thể bán ra hai mươi cái áo choàng, còn xếp hàng chờ mua đó!"

"Lại thêm một vạn lượng!"

"Mỗi ngày một vạn lượng, Vân Dung Phường này cũng có tiền quá rồi!"...

Không chỉ có dân chúng cảm thán, ngay cả quý tộc kinh thành cũng nhịn không được tặc lưỡi.

Cái gì gọi là nhật tiến đấu kim?

Chính là đây.

Dung Chiêu quả thực rất có tiền!!... Đêm giao thừa.

An Khánh Vương Dung Vĩ mang theo thế tử vào cung, trên đường đi, rất nhiều người đều nhìn Dung Chiêu, đương nhiên không chỉ vì vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng của cô, mà còn là vì hào quang nhật tiến đấu kim.

Trên nhật báo có đưa tin, phàm là người biết tính sổ sách đều có thể biết Vân Dung Phường hiện giờ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quần áo, trang sức, áo choàng, cho dù có phí tổn không nhỏ, nhưng bởi vì doanh thu quá lớn, tiền kiếm được cũng tuyệt đối kinh người.

Dung Vĩ và Dung Chiêu vừa mới bước vào cửa cung, đi tới yến tiệc, chỉ thấy Vinh thân vương mang theo hai đứa con trai đến gần.

Bùi Thừa Quyết trừng mắt nhìn cô.

Dung Chiêu cười cười.

Sau khi người hai bên chào hỏi lẫn nhau, Vinh thân vương trực tiếp lôi kéo Dung Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm tiền như vậy, sao không mang bản vương theo?"

Dung Chiêu: "Vương thúc, giai đoạn đầu tiền đầu tư và phí tổn tổng cộng một vạn lượng."

Vinh thân vương: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-480.html.]

Được rồi, hắn đã hiểu, nếu như hắn muốn xen vào, trước đó phải đầu tư năm ngàn lượng.

Không có tiền, không tham gia được.

Bước vào phòng tiệc.

Bùi Khâm lặng lẽ bảo cung nhân kéo Dung Chiêu ra sau cây cột, hạ giọng nhắc nhở: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm được nhiều, phụ hoàng cũng chú ý rồi, ngươi phải cẩn thận một chút."

Dung Chiêu gật đầu, hết sức khách khí nói: "Ngũ điện hạ chớ lo, trong lòng ta biết rõ, cảm ơn Ngũ điện hạ đã quan tâm."

Bùi Khâm bất đắc dĩ: "Ngươi khách khí với ta làm gì?"

Hắn lại bổ sung một câu: "Tối nay phụ hoàng có thể sẽ hỏi ngươi, ngươi kiếm tiền thì kiếm tiền, sao còn đưa tin trên báo? Hiện giờ bị phụ hoàng để ý cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Dung Chiêu biết hắn lo lắng, nở nụ cười chân thành: "Ngươi cứ yên tâm, ta tự có sắp xếp."

Cô hôm nay vốn dĩ không phải không có chuẩn bị.

Bùi Khâm lắc đầu: "Được rồi, ta cũng lo lắng vô ích, trong lòng ngươi Dung Chiêu là người thông minh, kỳ thật cũng không cần lo lắng nhiều.

Nói xong, Bùi Khâm khoát tay xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi cẩn thận một chút."

Đây là cung yến, hai người đứng cùng một chỗ nói chuyện bị người ta nhìn thấy, chung quy không tốt lắm.

Dung Chiêu đứng trong góc, nhìn bóng lưng Bùi Khâm.

Trên người hắn mặc một bộ hoa phục, khoác áo choàng nam của Vân Dung Phường.

Trên yến tiệc tối nay, nổi bật nhất chính là người mặc quần áo trong bộ sưu tập Vân Dung, tiếp theo là người có áo choàng Vân Dung Phường.

Đương nhiên, các hoàng tử thì khác.

Bùi Khâm vừa đi tới, lập tức có vô số người vây quanh hắn, bên kia Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng giống nhau, trước mặt đều chen chúc một đống người, bọn họ bị vây bên trong.

Tất cả mọi người hoan thanh cười nói, có cung kính, có lấy lòng, có người an tĩnh ngồi chờ Hoàng thượng đến, cũng có người đi tới đi lui, vui vẻ hàn huyên.

Đây là tiệc mừng năm mới, từ Hoàng đế đến triều thần, tất cả mọi người đều cười nói, tốt nhất là để cho Hoàng thượng vừa nhìn liền cao hứng.

Chỉ sợ bọn họ đều quên mất, còn có một Cẩn Vương sinh tử còn chưa biết.

Dung Chiêu lắc đầu, cười cười, nhấc chân đi vào trong điện.

Thoáng chốc hấp dẫn vô số người chú ý.

Ba vị hoàng tử bởi vì là ứng cử viên cho vị trí thái tử, bên người vây đầy người, Trương thừa tướng cùng tứ đại thân vương bởi vì thân phận cao quý, bên người cũng có không ít người vây quanh.

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn không nên là đối tượng được chúng tỉnh phủng nguyệt, dù sao cô vô quan vô chức.

Nhưng chỉ trách sản nghiệp trong tay cô nhiều, tiền nhiều danh tiếng rộng.

Muốn nhật báo đưa tin tốt về mình, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Muốn mua quần áo của Vân Dung Phường, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà đi được. Muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, nổi danh, không tạo quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Vì vậy, Dung Chiêu vừa xuất hiện đã có rất nhiều người đi về phía cô, cười chào hỏi...

"Dung thế tử, rốt cục cũng thấy ngươi tham gia cung yến một lần."

"Hôm nay Dung thế tử mặc y phục Vân Dung Phường sao? Đẹp thật."

"Vân Dung Phường của Dung thế tử gần đây thanh danh tăng cao, có thể kiếm tiền còn có thể bảo trì thanh danh, đúng là đại tài."
 
Chương 480


Hoa văn trên áo choàng chính là hoa văn chiêu bài "Vân Dung", vô luận kiểu dáng và màu sắc nào cũng hiển thị rõ nét hoa văn Vân Dung độc đáo.

Tú nương các phủ không phải không làm được, nhưng dù sao cũng không phải đồ của Vân Dung Phường, bọn họ làm ra đồ giống như đúc, lại không thêu hoa văn Vân Dung, vẫn thiếu chút gì đó.

Nếu thêu hoa văn Vân Dung lên đồ của phủ mình, vậy thì là mất mặt.

Cho nên...

Mua nó!

Hiện giờ ba chữ Vân Dung Phường đại biểu cho mặt mũi.

Từ khi Vân Dung Phường bắt đầu bán đồ, những cao môn vọng tộc, quan to hiển quý liền giống như phát điên, ai cũng muốn sở hữu đồ của Vân Dung Phường.

Đương nhiên, giá cả Vân Dung Phường tuyệt đối không rẻ, một áo choàng năm trăm lượng.

Hơn nữa bởi vì sản lượng có hạn còn cần đặt trước.

Rất nhiều người gấp đến không chịu được, nhưng chỉ có thể giao tiền đặt cọc trước.

Chuyện này lại gây chấn động ở kinh thành.

"Mỗi tháng mười bộ, mỗi bộ ba ngàn lượng, chỉ khoản thu nhập này, Vân Dung Phường mỗi tháng đã có ba vạn lượng!"

"Trời ạ..."

"Giàu có quá rồi."

"Đâu chỉ, ngươi tính áo choàng chưa, nghe nói mỗi ngày đều có thể bán ra hai mươi cái áo choàng, còn xếp hàng chờ mua đó!"

"Lại thêm một vạn lượng!"

"Mỗi ngày một vạn lượng, Vân Dung Phường này cũng có tiền quá rồi!"...

Không chỉ có dân chúng cảm thán, ngay cả quý tộc kinh thành cũng nhịn không được tặc lưỡi.

Cái gì gọi là nhật tiến đấu kim?

Chính là đây.

Dung Chiêu quả thực rất có tiền!!... Đêm giao thừa.

An Khánh Vương Dung Vĩ mang theo thế tử vào cung, trên đường đi, rất nhiều người đều nhìn Dung Chiêu, đương nhiên không chỉ vì vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng của cô, mà còn là vì hào quang nhật tiến đấu kim.

Trên nhật báo có đưa tin, phàm là người biết tính sổ sách đều có thể biết Vân Dung Phường hiện giờ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quần áo, trang sức, áo choàng, cho dù có phí tổn không nhỏ, nhưng bởi vì doanh thu quá lớn, tiền kiếm được cũng tuyệt đối kinh người.

Dung Vĩ và Dung Chiêu vừa mới bước vào cửa cung, đi tới yến tiệc, chỉ thấy Vinh thân vương mang theo hai đứa con trai đến gần.

Bùi Thừa Quyết trừng mắt nhìn cô.

Dung Chiêu cười cười.

Sau khi người hai bên chào hỏi lẫn nhau, Vinh thân vương trực tiếp lôi kéo Dung Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm tiền như vậy, sao không mang bản vương theo?"

Dung Chiêu: "Vương thúc, giai đoạn đầu tiền đầu tư và phí tổn tổng cộng một vạn lượng."

Vinh thân vương: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-480.html.]

Được rồi, hắn đã hiểu, nếu như hắn muốn xen vào, trước đó phải đầu tư năm ngàn lượng.

Không có tiền, không tham gia được.

Bước vào phòng tiệc.

Bùi Khâm lặng lẽ bảo cung nhân kéo Dung Chiêu ra sau cây cột, hạ giọng nhắc nhở: "Vân Dung Phường của ngươi kiếm được nhiều, phụ hoàng cũng chú ý rồi, ngươi phải cẩn thận một chút."

Dung Chiêu gật đầu, hết sức khách khí nói: "Ngũ điện hạ chớ lo, trong lòng ta biết rõ, cảm ơn Ngũ điện hạ đã quan tâm."

Bùi Khâm bất đắc dĩ: "Ngươi khách khí với ta làm gì?"

Hắn lại bổ sung một câu: "Tối nay phụ hoàng có thể sẽ hỏi ngươi, ngươi kiếm tiền thì kiếm tiền, sao còn đưa tin trên báo? Hiện giờ bị phụ hoàng để ý cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Dung Chiêu biết hắn lo lắng, nở nụ cười chân thành: "Ngươi cứ yên tâm, ta tự có sắp xếp."

Cô hôm nay vốn dĩ không phải không có chuẩn bị.

Bùi Khâm lắc đầu: "Được rồi, ta cũng lo lắng vô ích, trong lòng ngươi Dung Chiêu là người thông minh, kỳ thật cũng không cần lo lắng nhiều.

Nói xong, Bùi Khâm khoát tay xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi cẩn thận một chút."

Đây là cung yến, hai người đứng cùng một chỗ nói chuyện bị người ta nhìn thấy, chung quy không tốt lắm.

Dung Chiêu đứng trong góc, nhìn bóng lưng Bùi Khâm.

Trên người hắn mặc một bộ hoa phục, khoác áo choàng nam của Vân Dung Phường.

Trên yến tiệc tối nay, nổi bật nhất chính là người mặc quần áo trong bộ sưu tập Vân Dung, tiếp theo là người có áo choàng Vân Dung Phường.

Đương nhiên, các hoàng tử thì khác.

Bùi Khâm vừa đi tới, lập tức có vô số người vây quanh hắn, bên kia Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng giống nhau, trước mặt đều chen chúc một đống người, bọn họ bị vây bên trong.

Tất cả mọi người hoan thanh cười nói, có cung kính, có lấy lòng, có người an tĩnh ngồi chờ Hoàng thượng đến, cũng có người đi tới đi lui, vui vẻ hàn huyên.

Đây là tiệc mừng năm mới, từ Hoàng đế đến triều thần, tất cả mọi người đều cười nói, tốt nhất là để cho Hoàng thượng vừa nhìn liền cao hứng.

Chỉ sợ bọn họ đều quên mất, còn có một Cẩn Vương sinh tử còn chưa biết.

Dung Chiêu lắc đầu, cười cười, nhấc chân đi vào trong điện.

Thoáng chốc hấp dẫn vô số người chú ý.

Ba vị hoàng tử bởi vì là ứng cử viên cho vị trí thái tử, bên người vây đầy người, Trương thừa tướng cùng tứ đại thân vương bởi vì thân phận cao quý, bên người cũng có không ít người vây quanh.

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn không nên là đối tượng được chúng tỉnh phủng nguyệt, dù sao cô vô quan vô chức.

Nhưng chỉ trách sản nghiệp trong tay cô nhiều, tiền nhiều danh tiếng rộng.

Muốn nhật báo đưa tin tốt về mình, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Muốn mua quần áo của Vân Dung Phường, không có quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà đi được. Muốn đi theo Dung Chiêu kiếm tiền, nổi danh, không tạo quan hệ tốt với Dung Chiêu sao mà được?

Vì vậy, Dung Chiêu vừa xuất hiện đã có rất nhiều người đi về phía cô, cười chào hỏi...

"Dung thế tử, rốt cục cũng thấy ngươi tham gia cung yến một lần."

"Hôm nay Dung thế tử mặc y phục Vân Dung Phường sao? Đẹp thật."

"Vân Dung Phường của Dung thế tử gần đây thanh danh tăng cao, có thể kiếm tiền còn có thể bảo trì thanh danh, đúng là đại tài."
 
Chương 481


Dung Chiêu cười cười, cùng bọn họ hàn huyên, vô cùng khách khí.

Cách đó không xa, Trương thừa tướng liếc Dung Chiêu, cười nhẹ một tiếng,"Đúng là tìm chết..."

Thanh âm này rất nhẹ, chỉ có ba đứa con trai bên cạnh nghe được.

Nói xong, lão liền không nhìn Dung Chiêu nữa, cùng các quan viên nịnh bợ mình tiếp tục hàn huyên.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt khó hiểu: "Phụ thân có ý gì?"

Trương Trường Hành lắc đầu,"Không biết, hẳn là có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri thường xuyên đi theo Trương thừa tướng, lúc này liền hạ giọng giải thích: "Tuy nói lúc trước Dung Chiêu tổ chức cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường, đánh bậy đánh bạ khiến dân chúng chú ý, làm cho Hoàng thượng rất hài lòng, nhưng Vân Dung Phường thật sự kiếm được quá nhiều tiền..."

Trương Trường Ngôn nhíu mày: "Vậy cũng là Dung Chiêu dựa vào bản lĩnh kiếm tiền."

Trương Trường Tri lắc đầu,"Quần áo Vân Dung Phường bán đắt như vậy, những cao môn vọng tộc kia còn rất ủng hộ, đệ nghĩ xem Hoàng thượng nhìn thấy tâm trạng có tốt không?"

Dung Chiêu kiếm nhiều tiền, Hoàng đế cũng sẽ bất mãn, cảm thấy cô quá mức phô trương, dẫn đến kinh thành trở nên xa hoa lãng phí.

Tuy rằng chuyện xa hoa lãng phí không ít, nhưng động tĩnh Vân Dung Phường lại quá lớn.

Trương Trường Tri nhìn Dung Chiêu, nhíu mày: "Lão tam, lát nữa đệ đi nhắc nhở Dung Chiêu thay một bộ y phục khác, bản thân đã đủ phô trương rồi, hôm nay sao còn ăn mặc nổi bật như vậy?"

Đây tuyệt đối là lời cảnh báo và quan tâm đến từ Trương Đại.

Dung Chiêu hiện giờ hợp tác với bọn họ, Trương Đại cũng không muốn Dung Chiêu gặp chuyện không may.

Trương Trường Ngôn nói thật: "Dung Chiêu nổi bật không phải bởi vì hắn ăn mặc đẹp, mà là bởi vì hắn vốn đẹp trai a..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi nhìn đệ đệ. chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-481.html.]

Nói xong, Trương Trường Ngôn đi tới tiếp cận Dung Chiêu.

Dung Chiêu quả thật rất dễ nhận ra, cô hôm nay mặc y phục trắng ngà, dưới ngọn đèn lưu ly, y phục mang theo vẻ ôn nhuận, làm cho cả người cô có vẻ ôn nhuận văn nhã.

Giống như một khối ngọc đứng ở nơi đó, làm sao mà không thấy được?

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là bởi vì quần áo của cô, kỳ thật so với rất nhiều người khác, bộ y phục này của Dung Chiêu đã xem như khiêm tốn, chỉ trách tướng mạo Dung Chiêu quá xuất chúng.

Thế nhưng lại không hề bị kinh thành song kiệt cùng Phùng gia công tử mặc Hoa Thiên Mộng và Thôi gia công tử mặc Thanh Khê áp đảo!

Trên yến tiệc hôm nay, Hoa Thiên Mộng và Thanh Khê mang theo chủ nhân của chúng là Phùng công tử cùng với Thôi gia công tử, triệt để tỏa sáng!

Chỉ một cái liếc mắt là có thể chú ý tới bọn họ.

Hai bộ quần áo này đều là lần đầu tiên được người ta mặc trên người, so với mặc trên rối gỗ quả thật đẹp hơn nhiều, Phùng gia công tử tuấn tú tự nhiên không cần nhiều lời, Hoa Thiên Mộng dệt hoa trên gấm.

Thôi gia công tử kỳ thật tướng mạo tương đối bình thường, nhưng mặc vào Thanh Khê, thế mà cũng rất ra dáng, tướng mạo đường đường xuất chúng, Thôi thái phó mang hắn theo bên người cũng cảm thấy nở mặt tự hào.

Sự nổi bật của hai người này càng khiến cho nhiều người nhìn sang Dung Chiêu.

Dù sao bộ sưu tập Vân Dung ba ngàn lượng cũng đến từ Dung Chiêu.

Dung Chiêu tối nay quả thực nổi bật.

Trương Trường Ngôn gian nan tới gần Dung Chiêu, thừa dịp cô cùng đại nhân khác kết thúc hàn huyên, một tay giữ chặt cô kéo vào một góc hẻo lánh, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn thấy vậy vội vàng vẫy tay.

Trương Trường Ngôn chú ý bèn kéo Dung Chiêu qua đó.

Không chỉ có kinh thành song kiệt, còn có Quan Mộng Sinh, lại thêm Dung Chiêu và Trương Tam đều là những tiểu bối trẻ tuổi, bọn họ đứng một chỗ nói chuyện, những người khác hẳn là sẽ không tới quấy rầy, lúc này cũng được thanh nhàn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vóc dáng cao ráo, hai người xê dịch
 
Chương 481


Dung Chiêu cười cười, cùng bọn họ hàn huyên, vô cùng khách khí.

Cách đó không xa, Trương thừa tướng liếc Dung Chiêu, cười nhẹ một tiếng,"Đúng là tìm chết..."

Thanh âm này rất nhẹ, chỉ có ba đứa con trai bên cạnh nghe được.

Nói xong, lão liền không nhìn Dung Chiêu nữa, cùng các quan viên nịnh bợ mình tiếp tục hàn huyên.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt khó hiểu: "Phụ thân có ý gì?"

Trương Trường Hành lắc đầu,"Không biết, hẳn là có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri thường xuyên đi theo Trương thừa tướng, lúc này liền hạ giọng giải thích: "Tuy nói lúc trước Dung Chiêu tổ chức cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường, đánh bậy đánh bạ khiến dân chúng chú ý, làm cho Hoàng thượng rất hài lòng, nhưng Vân Dung Phường thật sự kiếm được quá nhiều tiền..."

Trương Trường Ngôn nhíu mày: "Vậy cũng là Dung Chiêu dựa vào bản lĩnh kiếm tiền."

Trương Trường Tri lắc đầu,"Quần áo Vân Dung Phường bán đắt như vậy, những cao môn vọng tộc kia còn rất ủng hộ, đệ nghĩ xem Hoàng thượng nhìn thấy tâm trạng có tốt không?"

Dung Chiêu kiếm nhiều tiền, Hoàng đế cũng sẽ bất mãn, cảm thấy cô quá mức phô trương, dẫn đến kinh thành trở nên xa hoa lãng phí.

Tuy rằng chuyện xa hoa lãng phí không ít, nhưng động tĩnh Vân Dung Phường lại quá lớn.

Trương Trường Tri nhìn Dung Chiêu, nhíu mày: "Lão tam, lát nữa đệ đi nhắc nhở Dung Chiêu thay một bộ y phục khác, bản thân đã đủ phô trương rồi, hôm nay sao còn ăn mặc nổi bật như vậy?"

Đây tuyệt đối là lời cảnh báo và quan tâm đến từ Trương Đại.

Dung Chiêu hiện giờ hợp tác với bọn họ, Trương Đại cũng không muốn Dung Chiêu gặp chuyện không may.

Trương Trường Ngôn nói thật: "Dung Chiêu nổi bật không phải bởi vì hắn ăn mặc đẹp, mà là bởi vì hắn vốn đẹp trai a..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi nhìn đệ đệ. chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-481.html.]

Nói xong, Trương Trường Ngôn đi tới tiếp cận Dung Chiêu.

Dung Chiêu quả thật rất dễ nhận ra, cô hôm nay mặc y phục trắng ngà, dưới ngọn đèn lưu ly, y phục mang theo vẻ ôn nhuận, làm cho cả người cô có vẻ ôn nhuận văn nhã.

Giống như một khối ngọc đứng ở nơi đó, làm sao mà không thấy được?

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là bởi vì quần áo của cô, kỳ thật so với rất nhiều người khác, bộ y phục này của Dung Chiêu đã xem như khiêm tốn, chỉ trách tướng mạo Dung Chiêu quá xuất chúng.

Thế nhưng lại không hề bị kinh thành song kiệt cùng Phùng gia công tử mặc Hoa Thiên Mộng và Thôi gia công tử mặc Thanh Khê áp đảo!

Trên yến tiệc hôm nay, Hoa Thiên Mộng và Thanh Khê mang theo chủ nhân của chúng là Phùng công tử cùng với Thôi gia công tử, triệt để tỏa sáng!

Chỉ một cái liếc mắt là có thể chú ý tới bọn họ.

Hai bộ quần áo này đều là lần đầu tiên được người ta mặc trên người, so với mặc trên rối gỗ quả thật đẹp hơn nhiều, Phùng gia công tử tuấn tú tự nhiên không cần nhiều lời, Hoa Thiên Mộng dệt hoa trên gấm.

Thôi gia công tử kỳ thật tướng mạo tương đối bình thường, nhưng mặc vào Thanh Khê, thế mà cũng rất ra dáng, tướng mạo đường đường xuất chúng, Thôi thái phó mang hắn theo bên người cũng cảm thấy nở mặt tự hào.

Sự nổi bật của hai người này càng khiến cho nhiều người nhìn sang Dung Chiêu.

Dù sao bộ sưu tập Vân Dung ba ngàn lượng cũng đến từ Dung Chiêu.

Dung Chiêu tối nay quả thực nổi bật.

Trương Trường Ngôn gian nan tới gần Dung Chiêu, thừa dịp cô cùng đại nhân khác kết thúc hàn huyên, một tay giữ chặt cô kéo vào một góc hẻo lánh, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn thấy vậy vội vàng vẫy tay.

Trương Trường Ngôn chú ý bèn kéo Dung Chiêu qua đó.

Không chỉ có kinh thành song kiệt, còn có Quan Mộng Sinh, lại thêm Dung Chiêu và Trương Tam đều là những tiểu bối trẻ tuổi, bọn họ đứng một chỗ nói chuyện, những người khác hẳn là sẽ không tới quấy rầy, lúc này cũng được thanh nhàn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vóc dáng cao ráo, hai người xê dịch
 
Chương 481


Dung Chiêu cười cười, cùng bọn họ hàn huyên, vô cùng khách khí.

Cách đó không xa, Trương thừa tướng liếc Dung Chiêu, cười nhẹ một tiếng,"Đúng là tìm chết..."

Thanh âm này rất nhẹ, chỉ có ba đứa con trai bên cạnh nghe được.

Nói xong, lão liền không nhìn Dung Chiêu nữa, cùng các quan viên nịnh bợ mình tiếp tục hàn huyên.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt khó hiểu: "Phụ thân có ý gì?"

Trương Trường Hành lắc đầu,"Không biết, hẳn là có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri thường xuyên đi theo Trương thừa tướng, lúc này liền hạ giọng giải thích: "Tuy nói lúc trước Dung Chiêu tổ chức cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường, đánh bậy đánh bạ khiến dân chúng chú ý, làm cho Hoàng thượng rất hài lòng, nhưng Vân Dung Phường thật sự kiếm được quá nhiều tiền..."

Trương Trường Ngôn nhíu mày: "Vậy cũng là Dung Chiêu dựa vào bản lĩnh kiếm tiền."

Trương Trường Tri lắc đầu,"Quần áo Vân Dung Phường bán đắt như vậy, những cao môn vọng tộc kia còn rất ủng hộ, đệ nghĩ xem Hoàng thượng nhìn thấy tâm trạng có tốt không?"

Dung Chiêu kiếm nhiều tiền, Hoàng đế cũng sẽ bất mãn, cảm thấy cô quá mức phô trương, dẫn đến kinh thành trở nên xa hoa lãng phí.

Tuy rằng chuyện xa hoa lãng phí không ít, nhưng động tĩnh Vân Dung Phường lại quá lớn.

Trương Trường Tri nhìn Dung Chiêu, nhíu mày: "Lão tam, lát nữa đệ đi nhắc nhở Dung Chiêu thay một bộ y phục khác, bản thân đã đủ phô trương rồi, hôm nay sao còn ăn mặc nổi bật như vậy?"

Đây tuyệt đối là lời cảnh báo và quan tâm đến từ Trương Đại.

Dung Chiêu hiện giờ hợp tác với bọn họ, Trương Đại cũng không muốn Dung Chiêu gặp chuyện không may.

Trương Trường Ngôn nói thật: "Dung Chiêu nổi bật không phải bởi vì hắn ăn mặc đẹp, mà là bởi vì hắn vốn đẹp trai a..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi nhìn đệ đệ. chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-481.html.]

Nói xong, Trương Trường Ngôn đi tới tiếp cận Dung Chiêu.

Dung Chiêu quả thật rất dễ nhận ra, cô hôm nay mặc y phục trắng ngà, dưới ngọn đèn lưu ly, y phục mang theo vẻ ôn nhuận, làm cho cả người cô có vẻ ôn nhuận văn nhã.

Giống như một khối ngọc đứng ở nơi đó, làm sao mà không thấy được?

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là bởi vì quần áo của cô, kỳ thật so với rất nhiều người khác, bộ y phục này của Dung Chiêu đã xem như khiêm tốn, chỉ trách tướng mạo Dung Chiêu quá xuất chúng.

Thế nhưng lại không hề bị kinh thành song kiệt cùng Phùng gia công tử mặc Hoa Thiên Mộng và Thôi gia công tử mặc Thanh Khê áp đảo!

Trên yến tiệc hôm nay, Hoa Thiên Mộng và Thanh Khê mang theo chủ nhân của chúng là Phùng công tử cùng với Thôi gia công tử, triệt để tỏa sáng!

Chỉ một cái liếc mắt là có thể chú ý tới bọn họ.

Hai bộ quần áo này đều là lần đầu tiên được người ta mặc trên người, so với mặc trên rối gỗ quả thật đẹp hơn nhiều, Phùng gia công tử tuấn tú tự nhiên không cần nhiều lời, Hoa Thiên Mộng dệt hoa trên gấm.

Thôi gia công tử kỳ thật tướng mạo tương đối bình thường, nhưng mặc vào Thanh Khê, thế mà cũng rất ra dáng, tướng mạo đường đường xuất chúng, Thôi thái phó mang hắn theo bên người cũng cảm thấy nở mặt tự hào.

Sự nổi bật của hai người này càng khiến cho nhiều người nhìn sang Dung Chiêu.

Dù sao bộ sưu tập Vân Dung ba ngàn lượng cũng đến từ Dung Chiêu.

Dung Chiêu tối nay quả thực nổi bật.

Trương Trường Ngôn gian nan tới gần Dung Chiêu, thừa dịp cô cùng đại nhân khác kết thúc hàn huyên, một tay giữ chặt cô kéo vào một góc hẻo lánh, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn thấy vậy vội vàng vẫy tay.

Trương Trường Ngôn chú ý bèn kéo Dung Chiêu qua đó.

Không chỉ có kinh thành song kiệt, còn có Quan Mộng Sinh, lại thêm Dung Chiêu và Trương Tam đều là những tiểu bối trẻ tuổi, bọn họ đứng một chỗ nói chuyện, những người khác hẳn là sẽ không tới quấy rầy, lúc này cũng được thanh nhàn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vóc dáng cao ráo, hai người xê dịch
 
Chương 482


Quan Mộng Sinh cười nói: "Dung thế tử, phong quang không?"

Dung Chiêu nhìn hắn: "Phong quang này cho ngươi, muốn không?"

Quan Mộng Sinh vội lắc đầu,"Phong quang của ngươi ta không chịu nổi, ngươi vẫn nên tự mình cầu phúc đi."

Bùi Thừa Quyết ghé sát vào, hạ giọng: "Lúc trước ta gặp ngươi ở cửa cung đã muốn nói, sao hôm nay ngươi không ăn mặc khiêm tốn một chút?"

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Đại ca ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, có mang theo quần áo không, thay sang bộ nào không bắt mắt ấy."

Dung Chiêu bất đắc dĩ hỏi: "Có tác dụng không?"

Kỳ thật y phục trắng ngà cũng không tính là nổi bật.

Mấy người: "..."

Bùi Quan Sơn nhìn mặt cô, thở dài: "Ai, quả thật không có tác dụng gì"

Dung Chiêu cười cười, phe phẩy ống tay áo, trên mặt là thái độ ung dung bình tĩnh,"Đừng lo lắng cho ta, không có việc gì đâu."

Ngoài Bùi Khâm lo lắng cho cô ra, mấy người bằng hữu này vẫn rất đáng tin cậy, thật sự lo lắng cô mới chủ động tới nhắc nhở.

Bùi Thừa Quyết còn muốn nói cái gì, bên ngoài có động tĩnh, một thái giám đi vào.

Bùi Quan Sơn vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng thượng sắp tới rồi, mau về chỗ ngồi, A Chiêu là lần đầu tiên tham gia yến tiệc, lát nữa tận lực đừng nói chuyện, an tĩnh dùng bữa là được."

Dung Chiêu gật đầu, tách khỏi mấy người trở lại bên cạnh Dung Vĩ.

Dung Vĩ đã dạy quy củ của cung yến cho Dung Chiêu, khi thái giám tuyên bố "Hoàng thượng giá lâm", cô hành lễ theo Dung Vĩ, trong đại sảnh phồn hoa, những bóng người quỳ đầy đất.

Vĩnh Minh Đế đi lên ghế cao, nhìn lướt qua mọi người, gật đầu rồi ngồi xuống, lúc này mới mở miệng: "Đứng lên, ngồi đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Mọi người đồng thanh đáp ứng, sau đó mới đứng lên ngồi vào chỗ.

Dung Chiêu vô cùng an tĩnh, thành thật sắm vai một người gỗ mặt mang nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-482.html.]

Nhưng sau khi Hoàng thượng ngồi xuống vẫn nhìn cô một cái ánh mắt không gợn sóng, không nhìn ra hỉ nộ.

Tất cả mọi người đều chú ý tới.

Dung Chiêu cũng cảm giác được, nhưng vờ như không phát hiện, ngồi ngay ngắn một chỗ, vô cùng trấn tĩnh.

Yến tiệc bắt đầu.

Ca múa, mời rượu, chúc mừng năm mới, không khí náo nhiệt vui vẻ, rất có hương vị của đêm ba mươi.

Nhưng bên trong cảm giác này lại xen lẫn khẩn trương, dù sao cũng đang ở trong cung, một khi thất thố liền vạn kiếp bất phục, tất cả mọi người đâu vào đấy, vẫn duy trì quy củ.

"Phụ hoàng, nhi thần có vẽ một bức tranh chúc mừng năm mới cho phụ hoàng!" Bùi Khâm đứng lên, cung kính hành lễ.

Vĩnh Minh Đế lộ ra nụ cười: "Tiểu Ngũ có tâm."

Lập tức có người trình lên, mở ra, là một bức tranh Hoàng đế dạy con vào đêm giao thừa, hẳn là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Bùi Khâm trong tranh tựa hồ chỉ có mấy tuổi.

Vĩnh Minh Đế giật mình.

Bùi Khâm có chút ngượng ngùng: "Nhi thần còn nhớ rõ giao thừa năm bảy tuổi có vẽ một bức họa chúc mừng năm mới phụ hoàng, đáng tiếc vẽ quá xấu, phụ hoàng tận tay dạy nhi thần nên vẽ như thế nào..."

Ngũ hoàng tử bắt đầu kể lại tình phụ tử.

Hắn là nhỉ tử được Hoàng đế sủng ái nhất, nói đến những chuyện trong quá khứ, giọng nói ấm áp lại hưng phấn, ánh mắt Vĩnh Minh Đế rõ ràng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên.

Quan viên bên dưới lập tức cười phụ họa, ai nấy đều nói "Ngũ hoàng tử hiếu thuận","Ngũ hoàng tử đúng là hiếu tử"...

Nhưng trên thực tế, phỏng chừng tâm tư đại đa số mọi người đều là...

Ngũ hoàng tử lại đang đánh bài tình cảm!

Sau Ngũ hoàng tử, Tam hoàng tử Bùi Ngọc ra khỏi hàng.

Khác với Ngũ hoàng tử, lễ mừng năm mới của Bùi Ngọc là thứ cực kỳ có ý nghĩa, là một vật trang trí tỉnh xảo, mặt trên bày đủ loại ngũ cốc.

Giọng Bùi Ngọc âm vang hữu lực: "Từ khi phụ hoàng đăng cơ tới nay, bách tính an cư lạc nghiệp, lương thực cũng nhiều hơn so với tiền triều, dân dĩ thực vi thiên, phụ hoàng cho bách tính ăn no, quả thật công tại thiên thu!"
 
Chương 482


Quan Mộng Sinh cười nói: "Dung thế tử, phong quang không?"

Dung Chiêu nhìn hắn: "Phong quang này cho ngươi, muốn không?"

Quan Mộng Sinh vội lắc đầu,"Phong quang của ngươi ta không chịu nổi, ngươi vẫn nên tự mình cầu phúc đi."

Bùi Thừa Quyết ghé sát vào, hạ giọng: "Lúc trước ta gặp ngươi ở cửa cung đã muốn nói, sao hôm nay ngươi không ăn mặc khiêm tốn một chút?"

Trương Trường Ngôn gật đầu: "Đại ca ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, có mang theo quần áo không, thay sang bộ nào không bắt mắt ấy."

Dung Chiêu bất đắc dĩ hỏi: "Có tác dụng không?"

Kỳ thật y phục trắng ngà cũng không tính là nổi bật.

Mấy người: "..."

Bùi Quan Sơn nhìn mặt cô, thở dài: "Ai, quả thật không có tác dụng gì"

Dung Chiêu cười cười, phe phẩy ống tay áo, trên mặt là thái độ ung dung bình tĩnh,"Đừng lo lắng cho ta, không có việc gì đâu."

Ngoài Bùi Khâm lo lắng cho cô ra, mấy người bằng hữu này vẫn rất đáng tin cậy, thật sự lo lắng cô mới chủ động tới nhắc nhở.

Bùi Thừa Quyết còn muốn nói cái gì, bên ngoài có động tĩnh, một thái giám đi vào.

Bùi Quan Sơn vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng thượng sắp tới rồi, mau về chỗ ngồi, A Chiêu là lần đầu tiên tham gia yến tiệc, lát nữa tận lực đừng nói chuyện, an tĩnh dùng bữa là được."

Dung Chiêu gật đầu, tách khỏi mấy người trở lại bên cạnh Dung Vĩ.

Dung Vĩ đã dạy quy củ của cung yến cho Dung Chiêu, khi thái giám tuyên bố "Hoàng thượng giá lâm", cô hành lễ theo Dung Vĩ, trong đại sảnh phồn hoa, những bóng người quỳ đầy đất.

Vĩnh Minh Đế đi lên ghế cao, nhìn lướt qua mọi người, gật đầu rồi ngồi xuống, lúc này mới mở miệng: "Đứng lên, ngồi đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Mọi người đồng thanh đáp ứng, sau đó mới đứng lên ngồi vào chỗ.

Dung Chiêu vô cùng an tĩnh, thành thật sắm vai một người gỗ mặt mang nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-482.html.]

Nhưng sau khi Hoàng thượng ngồi xuống vẫn nhìn cô một cái ánh mắt không gợn sóng, không nhìn ra hỉ nộ.

Tất cả mọi người đều chú ý tới.

Dung Chiêu cũng cảm giác được, nhưng vờ như không phát hiện, ngồi ngay ngắn một chỗ, vô cùng trấn tĩnh.

Yến tiệc bắt đầu.

Ca múa, mời rượu, chúc mừng năm mới, không khí náo nhiệt vui vẻ, rất có hương vị của đêm ba mươi.

Nhưng bên trong cảm giác này lại xen lẫn khẩn trương, dù sao cũng đang ở trong cung, một khi thất thố liền vạn kiếp bất phục, tất cả mọi người đâu vào đấy, vẫn duy trì quy củ.

"Phụ hoàng, nhi thần có vẽ một bức tranh chúc mừng năm mới cho phụ hoàng!" Bùi Khâm đứng lên, cung kính hành lễ.

Vĩnh Minh Đế lộ ra nụ cười: "Tiểu Ngũ có tâm."

Lập tức có người trình lên, mở ra, là một bức tranh Hoàng đế dạy con vào đêm giao thừa, hẳn là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Bùi Khâm trong tranh tựa hồ chỉ có mấy tuổi.

Vĩnh Minh Đế giật mình.

Bùi Khâm có chút ngượng ngùng: "Nhi thần còn nhớ rõ giao thừa năm bảy tuổi có vẽ một bức họa chúc mừng năm mới phụ hoàng, đáng tiếc vẽ quá xấu, phụ hoàng tận tay dạy nhi thần nên vẽ như thế nào..."

Ngũ hoàng tử bắt đầu kể lại tình phụ tử.

Hắn là nhỉ tử được Hoàng đế sủng ái nhất, nói đến những chuyện trong quá khứ, giọng nói ấm áp lại hưng phấn, ánh mắt Vĩnh Minh Đế rõ ràng nhu hòa, khóe miệng nhếch lên.

Quan viên bên dưới lập tức cười phụ họa, ai nấy đều nói "Ngũ hoàng tử hiếu thuận","Ngũ hoàng tử đúng là hiếu tử"...

Nhưng trên thực tế, phỏng chừng tâm tư đại đa số mọi người đều là...

Ngũ hoàng tử lại đang đánh bài tình cảm!

Sau Ngũ hoàng tử, Tam hoàng tử Bùi Ngọc ra khỏi hàng.

Khác với Ngũ hoàng tử, lễ mừng năm mới của Bùi Ngọc là thứ cực kỳ có ý nghĩa, là một vật trang trí tỉnh xảo, mặt trên bày đủ loại ngũ cốc.

Giọng Bùi Ngọc âm vang hữu lực: "Từ khi phụ hoàng đăng cơ tới nay, bách tính an cư lạc nghiệp, lương thực cũng nhiều hơn so với tiền triều, dân dĩ thực vi thiên, phụ hoàng cho bách tính ăn no, quả thật công tại thiên thu!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom