Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 449


Đây đều là hoa tươi, hoa tươi mùa này là thứ quý giá, Dung Hương Cầm ném ra nhiều như vậy, tuy rằng không tươi cười, nhưng thái độ đã thể hiện rõ.

Không phải quan tâm muội muội, hà cớ gì làm như thế?

Dung Hương Tích ngẩn người, lập tức đỏ mắt.

Dung Chiêu nhặt lên một cành hoa, đưa cho cô.

Dung Hương Tích một tay cầm thật chặt hoa tươi, một tay được Dung Chiêu nắm lấy, bước lên đường hoa, từng bước một đi về phía trước.

Sau đó lại có Dung Hương Kỳ và Dung Hương Họa ném ra hoa tươi và hoa lụa, trải ra một con đường hoa trước mặt Dung Hương Tích, dọc theo đường đi, vô số người ném hoa, vô số người kinh hô, mọi người đều bị Dung Ngũ Nương kinh diễm.

Đi chưa được nửa đường, có người kéo một xe hoa tươi đi đến, trải trên mặt đất, cất cao giọng nói...

"Đại công chúa tặng Ngũ Nương hoa tươi một xe, chúc Ngũ Nương thoát ly khổ hải."

Tiếng la hét lại vang lên.

Đại khái chỉ có đại công chúa mới dám lớn tiếng như thế, nói Dung Hương Tích đã thoát khỏi bể khổ.

Sau đại công chúa, càng ngày càng có nhiều hoa tươi và hoa lụa tung ra hai bên, rải khắp đường Phong Hoa.

Các nữ tử thế gia đại tộc trực tiếp mở cửa sổ, cất cao giọng nói: "Chúc mừng Ngũ Nương hưu phu thành công, thoát ly khổ hải."

Trong đám đông có người nói: "Không ra thể thống!"

Nhưng thanh âm như vậy hoàn toàn bị nhấn chìm trong từng tiếng kinh hô cùng với từng tiếng chúc mừng trong kinh.

Lúc đi đến chỗ trà lâu của đám người Bùi Thừa Quyết, một sọt hoa lụa thả xuống, đồng thời tiếng nam tử vang lên: "Chúc mừng Dung Ngũ Nương thoát ly bể khổ!"

Thanh âm những công tử này đặc biệt sục sôi, Trương Trường Ngôn nửa người đều thò ra ngoài cửa sổ, hô to: "Chúc mừng!!"

Tựa như thật sự có chuyện tốt.

Cảm xúc là truyền nhiễm, náo nhiệt là do nhiều người tạo thành, một bên đường, thậm chí xen lẫn tiếng khóc kích động.

"Chúc mừng Dung Ngũ Nương!"

"A a, rốt cục cũng bỏ được tên Từ Tặc kia!"

"Dung Ngũ Nương, Ngũ Nương!"

"Chúc mừng."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-449.html.]

Trong tiếng kêu gọi, Dung Hương Tích được Dung Chiêu dắt đi càng ngày càng xa.

Hai người đi qua quán trà.

Trương Trường Ngôn thu hồi thân thể, nhìn người đuổi theo, nhìn hoa đầy đất, vẻ mặt cảm thán: "Phong quang thật... Còn phong quang hơn tiểu gia ngày đó."

Bùi Thừa Quyết nhìn hắn, thản nhiên nói: "Chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi nói làm gì?"

Bùi Quan Sơn dựa vào cửa sổ, nhìn đối diện,"Ai bảo Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ của Dung Chiêu chứ, hơn nữa ngươi xem những nữ tử kia, bọn họ đều ủng hộ Dung Ngũ Nương."

Đại khái các nữ tử đồng cảm, biết Dung Hương Tích khổ sở.

Việc này cũng chứng tỏ hưu phu có ý nghĩa như thế nào với bọn họ.

Trương Trường Ngôn như là nghĩ đến cái gì, thì thào: "Dung Chiêu đối với tỷ tỷ tốt như vậy, nếu như gả cho hắn, phỏng chừng sẽ càng phong quang đi?"

Quan Mộng Sinh khiếp sợ: "Chẳng lẽ ngươi vì một hồi phong quang mà nhập ma chướng muốn gả cho A Chiêu?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặt hắn đỏ bừng, mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì, lão tử là nam nhân, là nam nhân!!"

Ánh mắt Quan Mộng Sinh vẫn hồ nghỉ như cũ.

Trương Trường Ngôn vươn tay muốn đánh hắn, Quan Mộng Sinh nhanh chóng né tránh.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, nhún vai, mặc kệ hai người này....

Dung Hương Tích khẽ run rẩy, khắc chế lắm mới không khóc lên.

Dung Chiêu vẫn nắm tay cô, cho cô dũng khí đi hết đường Phong Hoa.

Mọi người đều biết cuối đường Phong Hoa chính là Phúc Lộc Hiên, khi không hòa ly, là tỷ vứt bỏ Từ gia, là Từ gia không xứng với tỷ."

Hòa ly và hưu phu khác nhau, ý nghĩa đối với nữ tử khác nhau, ý nghĩa đối với Dung Hương Tích cũng khác nhau.

Dung Hương Tích nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười, từ đầu đến cuối nắm tay cô, thanh âm trong trẻo: "Tỷ quay đầu nhìn xem."

Dung Hương Tích quay đầu lại.

Đường Phong Hoa cô đi đã trải đầy hoa, những người kích động kia đi theo phía sau bọn họ.

Đây đúng là một hồi phong quang, những người xem náo nhiệt kia không ai khinh bỉ, không ai ghét bỏ, bọn họ có kích động, có kinh diễm, cũng có hâm mộ và cảm thán.
 
Chương 449


Đây đều là hoa tươi, hoa tươi mùa này là thứ quý giá, Dung Hương Cầm ném ra nhiều như vậy, tuy rằng không tươi cười, nhưng thái độ đã thể hiện rõ.

Không phải quan tâm muội muội, hà cớ gì làm như thế?

Dung Hương Tích ngẩn người, lập tức đỏ mắt.

Dung Chiêu nhặt lên một cành hoa, đưa cho cô.

Dung Hương Tích một tay cầm thật chặt hoa tươi, một tay được Dung Chiêu nắm lấy, bước lên đường hoa, từng bước một đi về phía trước.

Sau đó lại có Dung Hương Kỳ và Dung Hương Họa ném ra hoa tươi và hoa lụa, trải ra một con đường hoa trước mặt Dung Hương Tích, dọc theo đường đi, vô số người ném hoa, vô số người kinh hô, mọi người đều bị Dung Ngũ Nương kinh diễm.

Đi chưa được nửa đường, có người kéo một xe hoa tươi đi đến, trải trên mặt đất, cất cao giọng nói...

"Đại công chúa tặng Ngũ Nương hoa tươi một xe, chúc Ngũ Nương thoát ly khổ hải."

Tiếng la hét lại vang lên.

Đại khái chỉ có đại công chúa mới dám lớn tiếng như thế, nói Dung Hương Tích đã thoát khỏi bể khổ.

Sau đại công chúa, càng ngày càng có nhiều hoa tươi và hoa lụa tung ra hai bên, rải khắp đường Phong Hoa.

Các nữ tử thế gia đại tộc trực tiếp mở cửa sổ, cất cao giọng nói: "Chúc mừng Ngũ Nương hưu phu thành công, thoát ly khổ hải."

Trong đám đông có người nói: "Không ra thể thống!"

Nhưng thanh âm như vậy hoàn toàn bị nhấn chìm trong từng tiếng kinh hô cùng với từng tiếng chúc mừng trong kinh.

Lúc đi đến chỗ trà lâu của đám người Bùi Thừa Quyết, một sọt hoa lụa thả xuống, đồng thời tiếng nam tử vang lên: "Chúc mừng Dung Ngũ Nương thoát ly bể khổ!"

Thanh âm những công tử này đặc biệt sục sôi, Trương Trường Ngôn nửa người đều thò ra ngoài cửa sổ, hô to: "Chúc mừng!!"

Tựa như thật sự có chuyện tốt.

Cảm xúc là truyền nhiễm, náo nhiệt là do nhiều người tạo thành, một bên đường, thậm chí xen lẫn tiếng khóc kích động.

"Chúc mừng Dung Ngũ Nương!"

"A a, rốt cục cũng bỏ được tên Từ Tặc kia!"

"Dung Ngũ Nương, Ngũ Nương!"

"Chúc mừng."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-449.html.]

Trong tiếng kêu gọi, Dung Hương Tích được Dung Chiêu dắt đi càng ngày càng xa.

Hai người đi qua quán trà.

Trương Trường Ngôn thu hồi thân thể, nhìn người đuổi theo, nhìn hoa đầy đất, vẻ mặt cảm thán: "Phong quang thật... Còn phong quang hơn tiểu gia ngày đó."

Bùi Thừa Quyết nhìn hắn, thản nhiên nói: "Chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi nói làm gì?"

Bùi Quan Sơn dựa vào cửa sổ, nhìn đối diện,"Ai bảo Dung Ngũ Nương là tỷ tỷ của Dung Chiêu chứ, hơn nữa ngươi xem những nữ tử kia, bọn họ đều ủng hộ Dung Ngũ Nương."

Đại khái các nữ tử đồng cảm, biết Dung Hương Tích khổ sở.

Việc này cũng chứng tỏ hưu phu có ý nghĩa như thế nào với bọn họ.

Trương Trường Ngôn như là nghĩ đến cái gì, thì thào: "Dung Chiêu đối với tỷ tỷ tốt như vậy, nếu như gả cho hắn, phỏng chừng sẽ càng phong quang đi?"

Quan Mộng Sinh khiếp sợ: "Chẳng lẽ ngươi vì một hồi phong quang mà nhập ma chướng muốn gả cho A Chiêu?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặt hắn đỏ bừng, mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì, lão tử là nam nhân, là nam nhân!!"

Ánh mắt Quan Mộng Sinh vẫn hồ nghỉ như cũ.

Trương Trường Ngôn vươn tay muốn đánh hắn, Quan Mộng Sinh nhanh chóng né tránh.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, nhún vai, mặc kệ hai người này....

Dung Hương Tích khẽ run rẩy, khắc chế lắm mới không khóc lên.

Dung Chiêu vẫn nắm tay cô, cho cô dũng khí đi hết đường Phong Hoa.

Mọi người đều biết cuối đường Phong Hoa chính là Phúc Lộc Hiên, khi không hòa ly, là tỷ vứt bỏ Từ gia, là Từ gia không xứng với tỷ."

Hòa ly và hưu phu khác nhau, ý nghĩa đối với nữ tử khác nhau, ý nghĩa đối với Dung Hương Tích cũng khác nhau.

Dung Hương Tích nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười, từ đầu đến cuối nắm tay cô, thanh âm trong trẻo: "Tỷ quay đầu nhìn xem."

Dung Hương Tích quay đầu lại.

Đường Phong Hoa cô đi đã trải đầy hoa, những người kích động kia đi theo phía sau bọn họ.

Đây đúng là một hồi phong quang, những người xem náo nhiệt kia không ai khinh bỉ, không ai ghét bỏ, bọn họ có kích động, có kinh diễm, cũng có hâm mộ và cảm thán.
 
Chương 450


Thanh âm Dung Chiêu vang lên bên tai: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ nhìn những người truy đuổi này, nhìn hoa khắp nơi mà tỷ đi qua, ta chỉ muốn nói cho tỷ biết... Tỷ hiện tại chính là thiếu niên phong nhã hào hoa."

Đương tuổi thiếu niên phong nhã hào hoa.

Rời khỏi Từ gia không phải là kết thúc, mà là cuộc đời Dung Hương Tích chính thức bắt đầu.

Rốt cuộc nhịn không được, Dung Hương Tích òa khóc.

Dung Chiêu giao Dung Hương Tích cho nha hoàn, nha hoàn đỡ cô tiến vào Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu vẫn còn ở chỗ cũ.

Dung Hương Tích rơi nước mắt, nghe Dung Chiêu ở đằng sau nói với mọi người...

"Ngũ tỷ tỷ ta đã hưu phu, từ hôm nay trở đi không còn liên quan đến Từ gia, là Ngũ Nương của Dung gia ta, sẽ cùng Dung Chiêu ta chủ trì cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường ngày mai."

"Nếu có người tiếp tục chỉ trích Ngũ tỷ ta, thực xin lỗi, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Dung Chiêu vĩnh viễn từ chối bọn họ."

"Dung Chiêu nói được làm được."

Dung Ngũ Nương che miệng, không cho mình khóc thành tiếng.

Cô vốn tưởng rằng cuộc đời này gả cho Từ Minh Chí là bất hạnh, hôm nay lại phát hiện hóa ra lão thiên gia là công bằng.

Lão thiên gia cho cô muội muội tốt nhất trên đời, đây là may mắn lớn nhất của cô....

Đường Phong Hoa hôm nay, thậm chí là rất nhiều năm về sau vẫn còn được người ta bàn tán say sưa.

Đây là thể diện mà thế tử Dung Chiêu cho tỷ tỷ mình, đây là ngày mà vô số nữ tử đều hâm mộ.

Dung Hương Tích thật sự rất bất hạnh.

Từ hạn chế của thời đại này mà nói, cô ấy không có khả năng xuất giá lần hai, mà nữ tử không lấy chồng sẽ bị mọi người cười nhạo.

Nhưng Dung Chiêu đã giúp tỷ tỷ trong một ngày trở thành nữ lang được toàn bộ người trong kinh thành ngưỡng mộ.

Bộ quần áo xuất phát từ Vân Dung Phường kia đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, bộ bộ sinh hoa, người nhìn thấy mãi mãi không quên. Trên đất vô số hoa tươi và hoa lụa, những lời kinh hô và chúc mừng đã biến những điều đáng lẽ là vũ nhục trở thành những điều tốt đẹp nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-450.html.]

Không ai dám nói Dung Hương Tích một câu không tốt.

Các nữ tử ủng hộ Dung Hương Tích thấy cô có một con đường tươi sáng, ngày sau nếu đến phiên mình bị người khác khi nhục, vậy hòa ly cũng không đáng sợ.

Các nam tử hâm mộ Dung Hương Tích, một nữ tử trải qua chuyện như vậy còn có thể phong quang vô hạn, làm sao không hâm mộ?

Một số nam tử muốn chửi bới cũng đều im bặt.

Nói đùa, ai có thể không dùng đồ trên danh nghĩa Dung Chiêu?

Không đi Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên còn được, nhưng có thể không đọc báo sao? Có thể không cần Đoàn Đoàn sao?

Không thể, vậy thì nín đi.

Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người cảm thấy Dung Chiêu quá phách lối, nếu là quá khứ bọn họ còn có thể buộc tội Dung Chiêu, chỉ cần ở trên triều nói một câu, thậm chí dẫn tới văn võ cả triều tranh luận.

Nhưng bây giờ triều đình như thế nào?

Thi thể Cẩn vương còn chưa tìm được, chuyện Bắc Yến tham dự cũng chưa tra được, Hoàng thượng giận dữ, người người cảm thấy bất an.

Vĩnh Minh Đế tuổi tác lại lớn, trên người nhiều quốc sự làm gì còn có thời gian đi quản một nữ tử hòa ly hay hưu phu? Làm sao rảnh rỗi đi quản Dung Chiêu phách lối hay không phách lối?

Dân chúng cũng không nghị luận bao lâu, dù sao ngày thứ hai Vân Dung Phường trân phẩm sẽ bắt đầu.

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cho dù Từ gia ầm ï thế nào cũng đều không có một chút ảnh hưởng.

Triều đình đang chú ý chuyện Cẩn vương, bách tính đang chú ý cuộc thi Vân Dung Phường, chuyện Dung Ngũ Nương hưu phu vô tri vô giác liền qua đi.

Dung Ngũ Nương đã chân chính rời khỏi Từ gia.

Nhắc tới Dung Ngũ Nương, chẳng qua chỉ nhắc tới kinh diễm cùng phong quang ngày đó của cô, nhắc tới Từ gia chính là "Từ Tặc không có ánh mắt".

Làm cho Từ gia tức đến nghiến răng.
 
Chương 450


Thanh âm Dung Chiêu vang lên bên tai: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ nhìn những người truy đuổi này, nhìn hoa khắp nơi mà tỷ đi qua, ta chỉ muốn nói cho tỷ biết... Tỷ hiện tại chính là thiếu niên phong nhã hào hoa."

Đương tuổi thiếu niên phong nhã hào hoa.

Rời khỏi Từ gia không phải là kết thúc, mà là cuộc đời Dung Hương Tích chính thức bắt đầu.

Rốt cuộc nhịn không được, Dung Hương Tích òa khóc.

Dung Chiêu giao Dung Hương Tích cho nha hoàn, nha hoàn đỡ cô tiến vào Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu vẫn còn ở chỗ cũ.

Dung Hương Tích rơi nước mắt, nghe Dung Chiêu ở đằng sau nói với mọi người...

"Ngũ tỷ tỷ ta đã hưu phu, từ hôm nay trở đi không còn liên quan đến Từ gia, là Ngũ Nương của Dung gia ta, sẽ cùng Dung Chiêu ta chủ trì cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường ngày mai."

"Nếu có người tiếp tục chỉ trích Ngũ tỷ ta, thực xin lỗi, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Dung Chiêu vĩnh viễn từ chối bọn họ."

"Dung Chiêu nói được làm được."

Dung Ngũ Nương che miệng, không cho mình khóc thành tiếng.

Cô vốn tưởng rằng cuộc đời này gả cho Từ Minh Chí là bất hạnh, hôm nay lại phát hiện hóa ra lão thiên gia là công bằng.

Lão thiên gia cho cô muội muội tốt nhất trên đời, đây là may mắn lớn nhất của cô....

Đường Phong Hoa hôm nay, thậm chí là rất nhiều năm về sau vẫn còn được người ta bàn tán say sưa.

Đây là thể diện mà thế tử Dung Chiêu cho tỷ tỷ mình, đây là ngày mà vô số nữ tử đều hâm mộ.

Dung Hương Tích thật sự rất bất hạnh.

Từ hạn chế của thời đại này mà nói, cô ấy không có khả năng xuất giá lần hai, mà nữ tử không lấy chồng sẽ bị mọi người cười nhạo.

Nhưng Dung Chiêu đã giúp tỷ tỷ trong một ngày trở thành nữ lang được toàn bộ người trong kinh thành ngưỡng mộ.

Bộ quần áo xuất phát từ Vân Dung Phường kia đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, bộ bộ sinh hoa, người nhìn thấy mãi mãi không quên. Trên đất vô số hoa tươi và hoa lụa, những lời kinh hô và chúc mừng đã biến những điều đáng lẽ là vũ nhục trở thành những điều tốt đẹp nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-450.html.]

Không ai dám nói Dung Hương Tích một câu không tốt.

Các nữ tử ủng hộ Dung Hương Tích thấy cô có một con đường tươi sáng, ngày sau nếu đến phiên mình bị người khác khi nhục, vậy hòa ly cũng không đáng sợ.

Các nam tử hâm mộ Dung Hương Tích, một nữ tử trải qua chuyện như vậy còn có thể phong quang vô hạn, làm sao không hâm mộ?

Một số nam tử muốn chửi bới cũng đều im bặt.

Nói đùa, ai có thể không dùng đồ trên danh nghĩa Dung Chiêu?

Không đi Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên còn được, nhưng có thể không đọc báo sao? Có thể không cần Đoàn Đoàn sao?

Không thể, vậy thì nín đi.

Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người cảm thấy Dung Chiêu quá phách lối, nếu là quá khứ bọn họ còn có thể buộc tội Dung Chiêu, chỉ cần ở trên triều nói một câu, thậm chí dẫn tới văn võ cả triều tranh luận.

Nhưng bây giờ triều đình như thế nào?

Thi thể Cẩn vương còn chưa tìm được, chuyện Bắc Yến tham dự cũng chưa tra được, Hoàng thượng giận dữ, người người cảm thấy bất an.

Vĩnh Minh Đế tuổi tác lại lớn, trên người nhiều quốc sự làm gì còn có thời gian đi quản một nữ tử hòa ly hay hưu phu? Làm sao rảnh rỗi đi quản Dung Chiêu phách lối hay không phách lối?

Dân chúng cũng không nghị luận bao lâu, dù sao ngày thứ hai Vân Dung Phường trân phẩm sẽ bắt đầu.

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cho dù Từ gia ầm ï thế nào cũng đều không có một chút ảnh hưởng.

Triều đình đang chú ý chuyện Cẩn vương, bách tính đang chú ý cuộc thi Vân Dung Phường, chuyện Dung Ngũ Nương hưu phu vô tri vô giác liền qua đi.

Dung Ngũ Nương đã chân chính rời khỏi Từ gia.

Nhắc tới Dung Ngũ Nương, chẳng qua chỉ nhắc tới kinh diễm cùng phong quang ngày đó của cô, nhắc tới Từ gia chính là "Từ Tặc không có ánh mắt".

Làm cho Từ gia tức đến nghiến răng.
 
Chương 450


Thanh âm Dung Chiêu vang lên bên tai: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ nhìn những người truy đuổi này, nhìn hoa khắp nơi mà tỷ đi qua, ta chỉ muốn nói cho tỷ biết... Tỷ hiện tại chính là thiếu niên phong nhã hào hoa."

Đương tuổi thiếu niên phong nhã hào hoa.

Rời khỏi Từ gia không phải là kết thúc, mà là cuộc đời Dung Hương Tích chính thức bắt đầu.

Rốt cuộc nhịn không được, Dung Hương Tích òa khóc.

Dung Chiêu giao Dung Hương Tích cho nha hoàn, nha hoàn đỡ cô tiến vào Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu vẫn còn ở chỗ cũ.

Dung Hương Tích rơi nước mắt, nghe Dung Chiêu ở đằng sau nói với mọi người...

"Ngũ tỷ tỷ ta đã hưu phu, từ hôm nay trở đi không còn liên quan đến Từ gia, là Ngũ Nương của Dung gia ta, sẽ cùng Dung Chiêu ta chủ trì cuộc thi trân phẩm Vân Dung Phường ngày mai."

"Nếu có người tiếp tục chỉ trích Ngũ tỷ ta, thực xin lỗi, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Dung Chiêu vĩnh viễn từ chối bọn họ."

"Dung Chiêu nói được làm được."

Dung Ngũ Nương che miệng, không cho mình khóc thành tiếng.

Cô vốn tưởng rằng cuộc đời này gả cho Từ Minh Chí là bất hạnh, hôm nay lại phát hiện hóa ra lão thiên gia là công bằng.

Lão thiên gia cho cô muội muội tốt nhất trên đời, đây là may mắn lớn nhất của cô....

Đường Phong Hoa hôm nay, thậm chí là rất nhiều năm về sau vẫn còn được người ta bàn tán say sưa.

Đây là thể diện mà thế tử Dung Chiêu cho tỷ tỷ mình, đây là ngày mà vô số nữ tử đều hâm mộ.

Dung Hương Tích thật sự rất bất hạnh.

Từ hạn chế của thời đại này mà nói, cô ấy không có khả năng xuất giá lần hai, mà nữ tử không lấy chồng sẽ bị mọi người cười nhạo.

Nhưng Dung Chiêu đã giúp tỷ tỷ trong một ngày trở thành nữ lang được toàn bộ người trong kinh thành ngưỡng mộ.

Bộ quần áo xuất phát từ Vân Dung Phường kia đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, bộ bộ sinh hoa, người nhìn thấy mãi mãi không quên. Trên đất vô số hoa tươi và hoa lụa, những lời kinh hô và chúc mừng đã biến những điều đáng lẽ là vũ nhục trở thành những điều tốt đẹp nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-450.html.]

Không ai dám nói Dung Hương Tích một câu không tốt.

Các nữ tử ủng hộ Dung Hương Tích thấy cô có một con đường tươi sáng, ngày sau nếu đến phiên mình bị người khác khi nhục, vậy hòa ly cũng không đáng sợ.

Các nam tử hâm mộ Dung Hương Tích, một nữ tử trải qua chuyện như vậy còn có thể phong quang vô hạn, làm sao không hâm mộ?

Một số nam tử muốn chửi bới cũng đều im bặt.

Nói đùa, ai có thể không dùng đồ trên danh nghĩa Dung Chiêu?

Không đi Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên còn được, nhưng có thể không đọc báo sao? Có thể không cần Đoàn Đoàn sao?

Không thể, vậy thì nín đi.

Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người cảm thấy Dung Chiêu quá phách lối, nếu là quá khứ bọn họ còn có thể buộc tội Dung Chiêu, chỉ cần ở trên triều nói một câu, thậm chí dẫn tới văn võ cả triều tranh luận.

Nhưng bây giờ triều đình như thế nào?

Thi thể Cẩn vương còn chưa tìm được, chuyện Bắc Yến tham dự cũng chưa tra được, Hoàng thượng giận dữ, người người cảm thấy bất an.

Vĩnh Minh Đế tuổi tác lại lớn, trên người nhiều quốc sự làm gì còn có thời gian đi quản một nữ tử hòa ly hay hưu phu? Làm sao rảnh rỗi đi quản Dung Chiêu phách lối hay không phách lối?

Dân chúng cũng không nghị luận bao lâu, dù sao ngày thứ hai Vân Dung Phường trân phẩm sẽ bắt đầu.

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cho dù Từ gia ầm ï thế nào cũng đều không có một chút ảnh hưởng.

Triều đình đang chú ý chuyện Cẩn vương, bách tính đang chú ý cuộc thi Vân Dung Phường, chuyện Dung Ngũ Nương hưu phu vô tri vô giác liền qua đi.

Dung Ngũ Nương đã chân chính rời khỏi Từ gia.

Nhắc tới Dung Ngũ Nương, chẳng qua chỉ nhắc tới kinh diễm cùng phong quang ngày đó của cô, nhắc tới Từ gia chính là "Từ Tặc không có ánh mắt".

Làm cho Từ gia tức đến nghiến răng.
 
Chương 451


Từ thượng thư còn nổi giận với Từ Minh Chí không chỉ một lần, hai đệ đệ của hắn cũng tỏ vẻ: "Dung Ngũ Nương là một nữ lang rất tốt, còn có Dung Chiêu rất yêu thương tỷ tỷ hắn, đại ca sao còn dám sủng thiếp diệt thê?"

Hai đệ đệ thật sự cảm thấy đầu óc Từ Minh Trí có vấn đề, cho dù trước kia yêu thương thiếp thất, nửa năm trước Dung Chiêu thanh danh lên cao, còn không mau bù đắp quan hệ, vậy mà còn nhiều lần tự tìm chết...

Từ Minh Chí bị tức hộc m.á.u mấy lần.

Hiện tại Từ gia đã từ bỏ hắn, Từ gia bởi vì hắn mất hết mặt mũi, đến đại phu cũng không muốn mời cho hắn.

Nếu hắn vì vậy mà c.h.ế.t đi, kỳ thật đối với Từ gia càng tốt.

Đáng tiếc, Từ Minh Chí còn sống.

Hắn hận Dung gia, nhưng hắn không giày vò được Dung gia, thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng chỉ có thể giày vò Chúc thị.

Đã từng là thiếp thất sủng ái tận trời, kể từ sau tai nạn, cũng chỉ còn lại hận ý cùng oán hận.

Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Dung gia.

Ngày hôm đó Dung Ngũ Nương nở mày nở mặt, không phải không có ảnh hưởng, ngược lại còn ảnh hưởng rất lớn...

Bà mối đến An Khánh Vương phủ ngày một nhiều.

An Khánh Vương phủ nhận được mấy sọt túi thơm và thư tín.

Dung Chiêu ra khỏi cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một nữ tử thổ lộ.

Các nữ lang kinh thành đại khái cho rằng: Tiên thiên bất lợi, không thể trở thành tỷ tỷ của Dung thế tử, vậy cũng chỉ có thể... Cố gắng làm thê tử của hắn!

Lần trước Triệu thị nói "Cưới nhiều thiếp, khai chỉ tán diệp", thế nhưng cũng ngăn không được hoa đào tới cửa.

Dung Vĩ đau đầu: "Phò mã lại tới tìm ta, đoán chừng lại muốn gả tiểu nữ nhi cho con, lần trước cự tuyệt, lần này Phò mã quấn chặt không buông!"

Dung Chiêu lập tức trở thành vị hôn phu tốt nhất kinh thành, hơn nữa còn là đối tượng được trưởng bối và nữ lang cùng công nhận. Nếu cô là con trai thì cũng thôi, đây là phiền não vui vẻ, nhưng Dung Chiêu lại là nữ cải nam trang a, phiền não liền trở thành phiền não chân chính.

Ông hung hăng trừng Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-451.html.]

Dung Chiêu chột dạ sờ sờ mũi, đứng lên đi ra ngoài,"Dù sao con cũng không ở nhà, chuyện này phụ thân giúp con xử lý đi, phụ thân, con tin tưởng người."

Dung Vĩ: "... Cút."

Dung Chiêu: "ồn"

Cô lập tức lăn nhanh....

Ngày thứ hai, cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu.

Vừa sáng sớm, hai bên đường Phong Hoa đã chật ních người, có vô số người gánh đòn gánh bắt đầu phát hoa lụa, hoa lụa không lớn, một bông nho nhỏ làm rất nhanh, vật liệu cũng bình thường, không đáng giá bao nhiêu tiền.

Đa số mọi người đều rất thành thật, ngoan ngoãn nhận hai bông hoa lụa liền bắt đầu đứng chờ.

"Chỉ có hai bông, vậy hôm nay một bông, ngày mai một bông."

"Không phải, hôm nay hai bông, ngày mai cũng có hai bông, hôm nay ngươi có thể ném hết cả hai."

"Tổng cộng bốn mươi bộ quần áo, ta nhất định phải nhìn được bộ nào mình thích mới ném."

"Nếu ném hết mới phát hiện bộ sau đẹp hơn thì sao?"

"Thì tiếc thôi chứ sao, hoặc là ngươi bỏ tiền ra mua thêm hoa."...

Người nọ theo tầm mắt nhìn qua, ngay bên cạnh, cơ hồ là cách một đoạn liền có người gánh một gánh hoa lụa ngồi đó, đây không phải hoa phát miễn phí, mà là dùng tiền mua.

Một văn tiền hai bông.

Không đắt, nhưng cũng không rẻ.

Người nọ bĩu môi: "Ai dùng tiền mua cái này? Mua rồi lại ném đi, không có lợi gì."

Một văn tiền không đắt, nhưng không có lời.

Lúc này rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Đám người Mộc tiểu tử cũng gánh đòn gánh, bên trong đều là hoa lụa, những đứa trẻ nhỏ bọn chúng không bán ở hai bên đường mà bán trong các cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có người gánh hoa lụa. Các chủ quán vô cùng phối hợp, thậm chí còn cho bọn trẻ chỗ ngồi, để chúng có thể bán hoa lụa ở lầu hai.
 
Chương 451


Từ thượng thư còn nổi giận với Từ Minh Chí không chỉ một lần, hai đệ đệ của hắn cũng tỏ vẻ: "Dung Ngũ Nương là một nữ lang rất tốt, còn có Dung Chiêu rất yêu thương tỷ tỷ hắn, đại ca sao còn dám sủng thiếp diệt thê?"

Hai đệ đệ thật sự cảm thấy đầu óc Từ Minh Trí có vấn đề, cho dù trước kia yêu thương thiếp thất, nửa năm trước Dung Chiêu thanh danh lên cao, còn không mau bù đắp quan hệ, vậy mà còn nhiều lần tự tìm chết...

Từ Minh Chí bị tức hộc m.á.u mấy lần.

Hiện tại Từ gia đã từ bỏ hắn, Từ gia bởi vì hắn mất hết mặt mũi, đến đại phu cũng không muốn mời cho hắn.

Nếu hắn vì vậy mà c.h.ế.t đi, kỳ thật đối với Từ gia càng tốt.

Đáng tiếc, Từ Minh Chí còn sống.

Hắn hận Dung gia, nhưng hắn không giày vò được Dung gia, thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng chỉ có thể giày vò Chúc thị.

Đã từng là thiếp thất sủng ái tận trời, kể từ sau tai nạn, cũng chỉ còn lại hận ý cùng oán hận.

Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Dung gia.

Ngày hôm đó Dung Ngũ Nương nở mày nở mặt, không phải không có ảnh hưởng, ngược lại còn ảnh hưởng rất lớn...

Bà mối đến An Khánh Vương phủ ngày một nhiều.

An Khánh Vương phủ nhận được mấy sọt túi thơm và thư tín.

Dung Chiêu ra khỏi cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một nữ tử thổ lộ.

Các nữ lang kinh thành đại khái cho rằng: Tiên thiên bất lợi, không thể trở thành tỷ tỷ của Dung thế tử, vậy cũng chỉ có thể... Cố gắng làm thê tử của hắn!

Lần trước Triệu thị nói "Cưới nhiều thiếp, khai chỉ tán diệp", thế nhưng cũng ngăn không được hoa đào tới cửa.

Dung Vĩ đau đầu: "Phò mã lại tới tìm ta, đoán chừng lại muốn gả tiểu nữ nhi cho con, lần trước cự tuyệt, lần này Phò mã quấn chặt không buông!"

Dung Chiêu lập tức trở thành vị hôn phu tốt nhất kinh thành, hơn nữa còn là đối tượng được trưởng bối và nữ lang cùng công nhận. Nếu cô là con trai thì cũng thôi, đây là phiền não vui vẻ, nhưng Dung Chiêu lại là nữ cải nam trang a, phiền não liền trở thành phiền não chân chính.

Ông hung hăng trừng Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-451.html.]

Dung Chiêu chột dạ sờ sờ mũi, đứng lên đi ra ngoài,"Dù sao con cũng không ở nhà, chuyện này phụ thân giúp con xử lý đi, phụ thân, con tin tưởng người."

Dung Vĩ: "... Cút."

Dung Chiêu: "ồn"

Cô lập tức lăn nhanh....

Ngày thứ hai, cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu.

Vừa sáng sớm, hai bên đường Phong Hoa đã chật ních người, có vô số người gánh đòn gánh bắt đầu phát hoa lụa, hoa lụa không lớn, một bông nho nhỏ làm rất nhanh, vật liệu cũng bình thường, không đáng giá bao nhiêu tiền.

Đa số mọi người đều rất thành thật, ngoan ngoãn nhận hai bông hoa lụa liền bắt đầu đứng chờ.

"Chỉ có hai bông, vậy hôm nay một bông, ngày mai một bông."

"Không phải, hôm nay hai bông, ngày mai cũng có hai bông, hôm nay ngươi có thể ném hết cả hai."

"Tổng cộng bốn mươi bộ quần áo, ta nhất định phải nhìn được bộ nào mình thích mới ném."

"Nếu ném hết mới phát hiện bộ sau đẹp hơn thì sao?"

"Thì tiếc thôi chứ sao, hoặc là ngươi bỏ tiền ra mua thêm hoa."...

Người nọ theo tầm mắt nhìn qua, ngay bên cạnh, cơ hồ là cách một đoạn liền có người gánh một gánh hoa lụa ngồi đó, đây không phải hoa phát miễn phí, mà là dùng tiền mua.

Một văn tiền hai bông.

Không đắt, nhưng cũng không rẻ.

Người nọ bĩu môi: "Ai dùng tiền mua cái này? Mua rồi lại ném đi, không có lợi gì."

Một văn tiền không đắt, nhưng không có lời.

Lúc này rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Đám người Mộc tiểu tử cũng gánh đòn gánh, bên trong đều là hoa lụa, những đứa trẻ nhỏ bọn chúng không bán ở hai bên đường mà bán trong các cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có người gánh hoa lụa. Các chủ quán vô cùng phối hợp, thậm chí còn cho bọn trẻ chỗ ngồi, để chúng có thể bán hoa lụa ở lầu hai.
 
Chương 451


Từ thượng thư còn nổi giận với Từ Minh Chí không chỉ một lần, hai đệ đệ của hắn cũng tỏ vẻ: "Dung Ngũ Nương là một nữ lang rất tốt, còn có Dung Chiêu rất yêu thương tỷ tỷ hắn, đại ca sao còn dám sủng thiếp diệt thê?"

Hai đệ đệ thật sự cảm thấy đầu óc Từ Minh Trí có vấn đề, cho dù trước kia yêu thương thiếp thất, nửa năm trước Dung Chiêu thanh danh lên cao, còn không mau bù đắp quan hệ, vậy mà còn nhiều lần tự tìm chết...

Từ Minh Chí bị tức hộc m.á.u mấy lần.

Hiện tại Từ gia đã từ bỏ hắn, Từ gia bởi vì hắn mất hết mặt mũi, đến đại phu cũng không muốn mời cho hắn.

Nếu hắn vì vậy mà c.h.ế.t đi, kỳ thật đối với Từ gia càng tốt.

Đáng tiếc, Từ Minh Chí còn sống.

Hắn hận Dung gia, nhưng hắn không giày vò được Dung gia, thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng chỉ có thể giày vò Chúc thị.

Đã từng là thiếp thất sủng ái tận trời, kể từ sau tai nạn, cũng chỉ còn lại hận ý cùng oán hận.

Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Dung gia.

Ngày hôm đó Dung Ngũ Nương nở mày nở mặt, không phải không có ảnh hưởng, ngược lại còn ảnh hưởng rất lớn...

Bà mối đến An Khánh Vương phủ ngày một nhiều.

An Khánh Vương phủ nhận được mấy sọt túi thơm và thư tín.

Dung Chiêu ra khỏi cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một nữ tử thổ lộ.

Các nữ lang kinh thành đại khái cho rằng: Tiên thiên bất lợi, không thể trở thành tỷ tỷ của Dung thế tử, vậy cũng chỉ có thể... Cố gắng làm thê tử của hắn!

Lần trước Triệu thị nói "Cưới nhiều thiếp, khai chỉ tán diệp", thế nhưng cũng ngăn không được hoa đào tới cửa.

Dung Vĩ đau đầu: "Phò mã lại tới tìm ta, đoán chừng lại muốn gả tiểu nữ nhi cho con, lần trước cự tuyệt, lần này Phò mã quấn chặt không buông!"

Dung Chiêu lập tức trở thành vị hôn phu tốt nhất kinh thành, hơn nữa còn là đối tượng được trưởng bối và nữ lang cùng công nhận. Nếu cô là con trai thì cũng thôi, đây là phiền não vui vẻ, nhưng Dung Chiêu lại là nữ cải nam trang a, phiền não liền trở thành phiền não chân chính.

Ông hung hăng trừng Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-451.html.]

Dung Chiêu chột dạ sờ sờ mũi, đứng lên đi ra ngoài,"Dù sao con cũng không ở nhà, chuyện này phụ thân giúp con xử lý đi, phụ thân, con tin tưởng người."

Dung Vĩ: "... Cút."

Dung Chiêu: "ồn"

Cô lập tức lăn nhanh....

Ngày thứ hai, cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu.

Vừa sáng sớm, hai bên đường Phong Hoa đã chật ních người, có vô số người gánh đòn gánh bắt đầu phát hoa lụa, hoa lụa không lớn, một bông nho nhỏ làm rất nhanh, vật liệu cũng bình thường, không đáng giá bao nhiêu tiền.

Đa số mọi người đều rất thành thật, ngoan ngoãn nhận hai bông hoa lụa liền bắt đầu đứng chờ.

"Chỉ có hai bông, vậy hôm nay một bông, ngày mai một bông."

"Không phải, hôm nay hai bông, ngày mai cũng có hai bông, hôm nay ngươi có thể ném hết cả hai."

"Tổng cộng bốn mươi bộ quần áo, ta nhất định phải nhìn được bộ nào mình thích mới ném."

"Nếu ném hết mới phát hiện bộ sau đẹp hơn thì sao?"

"Thì tiếc thôi chứ sao, hoặc là ngươi bỏ tiền ra mua thêm hoa."...

Người nọ theo tầm mắt nhìn qua, ngay bên cạnh, cơ hồ là cách một đoạn liền có người gánh một gánh hoa lụa ngồi đó, đây không phải hoa phát miễn phí, mà là dùng tiền mua.

Một văn tiền hai bông.

Không đắt, nhưng cũng không rẻ.

Người nọ bĩu môi: "Ai dùng tiền mua cái này? Mua rồi lại ném đi, không có lợi gì."

Một văn tiền không đắt, nhưng không có lời.

Lúc này rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Đám người Mộc tiểu tử cũng gánh đòn gánh, bên trong đều là hoa lụa, những đứa trẻ nhỏ bọn chúng không bán ở hai bên đường mà bán trong các cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có người gánh hoa lụa. Các chủ quán vô cùng phối hợp, thậm chí còn cho bọn trẻ chỗ ngồi, để chúng có thể bán hoa lụa ở lầu hai.
 
Chương 452


Hiện tại các cửa hàng ở hai bên đường Phong Hoa làm ăn tốt là nhờ ai?

Chủ quán sao có thể không nể mặt Dung thế tử?

Dung Chiêu cũng ở trong trà lâu, vẫn ngồi cùng đám người Bùi Thừa Quyết, trong trà lâu bọn họ cũng có người bán hoa lụa, hơn nữa bởi vì trà lâu này tương đối lớn nên có tới hai gánh.

Trương Trường Ngôn lắc đầu, chen lấn sau lưng Dung Chiêu, tò mò hỏi: "Ngươi làm nhiều hoa lụa như vậy, bán hết nổi sao?"

Dung Chiêu: "Hẳn là có thể."

Cô ngược lại cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề quan tâm.

Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Ai mua?"

Trên tay hắn cầm lấy hai bông hoa lụa, thật sự không nghĩ tới sẽ có người dùng tiền mua thứ này để bỏ phiếu.

Có ý nghĩa gì không?

Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy Dung Chiêu dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm...

Dung Chiêu cũng không giải thích, ngồi ở hành lang nhìn xuống.

Phía sau đốt rất nhiều than sưởi, trong phòng ấm áp, Trương Nhị và Trương Tam đang nướng khoai lang, Dung Chiêu nắm chặt áo choàng, hơi nheo mắt lại, thời tiết hôm nay ngược lại rất tốt.

"Tùng tùng tùng..."

Đột nhiên tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, một đội ngũ từ xa đi tới, múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.

Lúc này có người trầm trồ khen ngợi.

Ở giữa đội ngũ là Dung Ngũ Nương mang theo mấy cán sự Vân Dung Phường, cô ăn mặc chỉn chu, nhưng hiển nhiên có chút khẩn trương.

Chính Dung Ngũ Nương cũng không nghĩ tới, Dung Chiêu nói giao chuyện của Vân Dung Phường cho cô, hôm nay liền không đi làm, để cho cô tự mình chủ trì cuộc thi Vân Dung Phường.

Chuyện trọng đại nhường này lại thoải mái giao cho cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-452.html.]

Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu: "Ngươi yêu thương tỷ tỷ như vậy, sao hôm nay lại để cho tỷ tỷ làm việc " Dung Chiêu: "Chính bởi vì quan tâm cho nên mới để cho tỷ ấy làm việc."

Bận rộn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, bận rộn sẽ không có thời gian tổn thương, cũng dễ dàng tìm được giá trị của mình.

Bùi Thừa Quyết lâm vào trầm tư.

Dung Chiêu thấy Trương Tam nướng xong một củ khoai lang, tự nhiên vươn tay ra.

Trương Trường Ngôn cắn răng, rốt cuộc bẻ thành hai nửa, đưa một nửa không bị khét cho cô.

Trên đường Phong Hoa, Dung Ngũ Nương sợ mình làm không tốt, do đó rất khẩn trương.

Nhưng nghĩ đến đây là sản nghiệp của Dung Chiêu, nghĩ đến sự chú ý của vạn người, cô hít sâu một hơi, cầm loa phóng âm tự chế của Dung Chiêu đứng ở trên đài cao trước cửa Phúc Lộc Hiên, cất giọng hô to...

"Cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm chính thức bắt đầu!"

Giọng Dung Ngũ Nương có chút run rẩy, nhưng mọi người kích động không ai để ý, ngược lại sau khi cô nói xong, nương theo tiếng chiêng trống, tiếng hoan hô rung trời.

"Wowl"

"Bắt đầu thi đấu rồi!"

"Tuyệt quá!"

Có người liều mạng chen lên trước, nhưng nhân viên an ninh là người của Đoàn Đoàn tạm thời chạy đến Phúc Lộc Hiên làm hộ vệ, còn có quan binh phủ doãn kinh thành phái tới duy trì trật tự, trong kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi người ngược lại cũng đều tuân thủ quy củ, không có phát sinh sự kiện giẫm đạp.

Người thấp bé chen lên đằng trước, người cao ráo ở đằng sau, còn có tiểu hài tử được phụ thân cõng trên cổ, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là người.

Lầu bốn Phúc Lộc Hiên, ở ban công một nhã gian.

Ba vị hoàng tử cùng với tứ đại thân vương, Trương thừa tướng, mấy vị đại thần ngồi bên cạnh sân thượng, vị trí này rất xảo diệu, bọn họ nghiêng đầu có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy bọn họ.

Vinh thân vương cảm thán: "Thật là náo nhiệt."

Ánh mắt Trưng thừa tướng không vui thanh âm bình thản: "Chỉ biết lòe thiên hạ, An Khánh Vương thế tử ngày càng vô pháp vô thiên."

Không ai trả lời.

Sau một lúc, Bùi Khâm cười nói: "A Chiêu tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi thích náo nhiệt, hơn nữa phụ hoàng hiện giờ còn rất hài lòng, người không hy vọng dân chúng quá quan tâm chuyện Cẩn vương và Bắc Yến."
 
Chương 452


Hiện tại các cửa hàng ở hai bên đường Phong Hoa làm ăn tốt là nhờ ai?

Chủ quán sao có thể không nể mặt Dung thế tử?

Dung Chiêu cũng ở trong trà lâu, vẫn ngồi cùng đám người Bùi Thừa Quyết, trong trà lâu bọn họ cũng có người bán hoa lụa, hơn nữa bởi vì trà lâu này tương đối lớn nên có tới hai gánh.

Trương Trường Ngôn lắc đầu, chen lấn sau lưng Dung Chiêu, tò mò hỏi: "Ngươi làm nhiều hoa lụa như vậy, bán hết nổi sao?"

Dung Chiêu: "Hẳn là có thể."

Cô ngược lại cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề quan tâm.

Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Ai mua?"

Trên tay hắn cầm lấy hai bông hoa lụa, thật sự không nghĩ tới sẽ có người dùng tiền mua thứ này để bỏ phiếu.

Có ý nghĩa gì không?

Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy Dung Chiêu dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm...

Dung Chiêu cũng không giải thích, ngồi ở hành lang nhìn xuống.

Phía sau đốt rất nhiều than sưởi, trong phòng ấm áp, Trương Nhị và Trương Tam đang nướng khoai lang, Dung Chiêu nắm chặt áo choàng, hơi nheo mắt lại, thời tiết hôm nay ngược lại rất tốt.

"Tùng tùng tùng..."

Đột nhiên tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, một đội ngũ từ xa đi tới, múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.

Lúc này có người trầm trồ khen ngợi.

Ở giữa đội ngũ là Dung Ngũ Nương mang theo mấy cán sự Vân Dung Phường, cô ăn mặc chỉn chu, nhưng hiển nhiên có chút khẩn trương.

Chính Dung Ngũ Nương cũng không nghĩ tới, Dung Chiêu nói giao chuyện của Vân Dung Phường cho cô, hôm nay liền không đi làm, để cho cô tự mình chủ trì cuộc thi Vân Dung Phường.

Chuyện trọng đại nhường này lại thoải mái giao cho cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-452.html.]

Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu: "Ngươi yêu thương tỷ tỷ như vậy, sao hôm nay lại để cho tỷ tỷ làm việc " Dung Chiêu: "Chính bởi vì quan tâm cho nên mới để cho tỷ ấy làm việc."

Bận rộn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, bận rộn sẽ không có thời gian tổn thương, cũng dễ dàng tìm được giá trị của mình.

Bùi Thừa Quyết lâm vào trầm tư.

Dung Chiêu thấy Trương Tam nướng xong một củ khoai lang, tự nhiên vươn tay ra.

Trương Trường Ngôn cắn răng, rốt cuộc bẻ thành hai nửa, đưa một nửa không bị khét cho cô.

Trên đường Phong Hoa, Dung Ngũ Nương sợ mình làm không tốt, do đó rất khẩn trương.

Nhưng nghĩ đến đây là sản nghiệp của Dung Chiêu, nghĩ đến sự chú ý của vạn người, cô hít sâu một hơi, cầm loa phóng âm tự chế của Dung Chiêu đứng ở trên đài cao trước cửa Phúc Lộc Hiên, cất giọng hô to...

"Cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm chính thức bắt đầu!"

Giọng Dung Ngũ Nương có chút run rẩy, nhưng mọi người kích động không ai để ý, ngược lại sau khi cô nói xong, nương theo tiếng chiêng trống, tiếng hoan hô rung trời.

"Wowl"

"Bắt đầu thi đấu rồi!"

"Tuyệt quá!"

Có người liều mạng chen lên trước, nhưng nhân viên an ninh là người của Đoàn Đoàn tạm thời chạy đến Phúc Lộc Hiên làm hộ vệ, còn có quan binh phủ doãn kinh thành phái tới duy trì trật tự, trong kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi người ngược lại cũng đều tuân thủ quy củ, không có phát sinh sự kiện giẫm đạp.

Người thấp bé chen lên đằng trước, người cao ráo ở đằng sau, còn có tiểu hài tử được phụ thân cõng trên cổ, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là người.

Lầu bốn Phúc Lộc Hiên, ở ban công một nhã gian.

Ba vị hoàng tử cùng với tứ đại thân vương, Trương thừa tướng, mấy vị đại thần ngồi bên cạnh sân thượng, vị trí này rất xảo diệu, bọn họ nghiêng đầu có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy bọn họ.

Vinh thân vương cảm thán: "Thật là náo nhiệt."

Ánh mắt Trưng thừa tướng không vui thanh âm bình thản: "Chỉ biết lòe thiên hạ, An Khánh Vương thế tử ngày càng vô pháp vô thiên."

Không ai trả lời.

Sau một lúc, Bùi Khâm cười nói: "A Chiêu tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi thích náo nhiệt, hơn nữa phụ hoàng hiện giờ còn rất hài lòng, người không hy vọng dân chúng quá quan tâm chuyện Cẩn vương và Bắc Yến."
 
Chương 452


Hiện tại các cửa hàng ở hai bên đường Phong Hoa làm ăn tốt là nhờ ai?

Chủ quán sao có thể không nể mặt Dung thế tử?

Dung Chiêu cũng ở trong trà lâu, vẫn ngồi cùng đám người Bùi Thừa Quyết, trong trà lâu bọn họ cũng có người bán hoa lụa, hơn nữa bởi vì trà lâu này tương đối lớn nên có tới hai gánh.

Trương Trường Ngôn lắc đầu, chen lấn sau lưng Dung Chiêu, tò mò hỏi: "Ngươi làm nhiều hoa lụa như vậy, bán hết nổi sao?"

Dung Chiêu: "Hẳn là có thể."

Cô ngược lại cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề quan tâm.

Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Ai mua?"

Trên tay hắn cầm lấy hai bông hoa lụa, thật sự không nghĩ tới sẽ có người dùng tiền mua thứ này để bỏ phiếu.

Có ý nghĩa gì không?

Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy Dung Chiêu dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm...

Dung Chiêu cũng không giải thích, ngồi ở hành lang nhìn xuống.

Phía sau đốt rất nhiều than sưởi, trong phòng ấm áp, Trương Nhị và Trương Tam đang nướng khoai lang, Dung Chiêu nắm chặt áo choàng, hơi nheo mắt lại, thời tiết hôm nay ngược lại rất tốt.

"Tùng tùng tùng..."

Đột nhiên tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, một đội ngũ từ xa đi tới, múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.

Lúc này có người trầm trồ khen ngợi.

Ở giữa đội ngũ là Dung Ngũ Nương mang theo mấy cán sự Vân Dung Phường, cô ăn mặc chỉn chu, nhưng hiển nhiên có chút khẩn trương.

Chính Dung Ngũ Nương cũng không nghĩ tới, Dung Chiêu nói giao chuyện của Vân Dung Phường cho cô, hôm nay liền không đi làm, để cho cô tự mình chủ trì cuộc thi Vân Dung Phường.

Chuyện trọng đại nhường này lại thoải mái giao cho cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-452.html.]

Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu: "Ngươi yêu thương tỷ tỷ như vậy, sao hôm nay lại để cho tỷ tỷ làm việc " Dung Chiêu: "Chính bởi vì quan tâm cho nên mới để cho tỷ ấy làm việc."

Bận rộn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, bận rộn sẽ không có thời gian tổn thương, cũng dễ dàng tìm được giá trị của mình.

Bùi Thừa Quyết lâm vào trầm tư.

Dung Chiêu thấy Trương Tam nướng xong một củ khoai lang, tự nhiên vươn tay ra.

Trương Trường Ngôn cắn răng, rốt cuộc bẻ thành hai nửa, đưa một nửa không bị khét cho cô.

Trên đường Phong Hoa, Dung Ngũ Nương sợ mình làm không tốt, do đó rất khẩn trương.

Nhưng nghĩ đến đây là sản nghiệp của Dung Chiêu, nghĩ đến sự chú ý của vạn người, cô hít sâu một hơi, cầm loa phóng âm tự chế của Dung Chiêu đứng ở trên đài cao trước cửa Phúc Lộc Hiên, cất giọng hô to...

"Cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm chính thức bắt đầu!"

Giọng Dung Ngũ Nương có chút run rẩy, nhưng mọi người kích động không ai để ý, ngược lại sau khi cô nói xong, nương theo tiếng chiêng trống, tiếng hoan hô rung trời.

"Wowl"

"Bắt đầu thi đấu rồi!"

"Tuyệt quá!"

Có người liều mạng chen lên trước, nhưng nhân viên an ninh là người của Đoàn Đoàn tạm thời chạy đến Phúc Lộc Hiên làm hộ vệ, còn có quan binh phủ doãn kinh thành phái tới duy trì trật tự, trong kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi người ngược lại cũng đều tuân thủ quy củ, không có phát sinh sự kiện giẫm đạp.

Người thấp bé chen lên đằng trước, người cao ráo ở đằng sau, còn có tiểu hài tử được phụ thân cõng trên cổ, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là người.

Lầu bốn Phúc Lộc Hiên, ở ban công một nhã gian.

Ba vị hoàng tử cùng với tứ đại thân vương, Trương thừa tướng, mấy vị đại thần ngồi bên cạnh sân thượng, vị trí này rất xảo diệu, bọn họ nghiêng đầu có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy bọn họ.

Vinh thân vương cảm thán: "Thật là náo nhiệt."

Ánh mắt Trưng thừa tướng không vui thanh âm bình thản: "Chỉ biết lòe thiên hạ, An Khánh Vương thế tử ngày càng vô pháp vô thiên."

Không ai trả lời.

Sau một lúc, Bùi Khâm cười nói: "A Chiêu tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi thích náo nhiệt, hơn nữa phụ hoàng hiện giờ còn rất hài lòng, người không hy vọng dân chúng quá quan tâm chuyện Cẩn vương và Bắc Yến."
 
Chương 453


Có Bắc Yến nhúng tay ám sát Cẩn vương, chuyện này nói cho cùng rất mất mặt, trong triều vô cùng khẩn trương, thậm chí còn cho người điều tra ở kinh thành, nhưng Vĩnh Minh Đế cũng không muốn nhìn thấy lòng dân hoảng sợ.

Dung Chiêu vừa ra tay, chó ngáp phải ruồi, phân tán lực chú ý của tất cả dân chúng, đối với Hoàng đế mà nói ngược lại là chuyện tốt, đối với đại thần trong triều cũng là một chuyện tốt.

Bằng không cảnh tượng hỗn loạn trong triều hiện tại, làm sao có thể không ai đề cập tới?

Trương thừa tướng cũng biết, nhưng lão không muốn nhìn Dung Chiêu đắc ý như thế, nhất là hai đứa con trai không ra gì của lão còn quẫy đuôi theo Dung Chiêu, nhìn thôi đã phiền lòng.

Bùi Khâm nhắc tới Cẩn vương, Bùi Ngọc đột nhiên giật mình, đôi mắt đảo qua mọi người, dường như lơ đãng nói: "Còn chưa tìm được Cẩn vương sao?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có tin tức, Hoàng thượng đã sai tân tri phủ Biến Châu và tri phủ Mã Châu cùng nhau tìm kiếm, men theo con sông trục vớt thi thể."

Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, tuy rằng bọn họ đều cho rằng Cẩn vương đã chết, nhưng vẫn cần tìm được thi thể.

Bùi Ngọc thở dài: "Cháu trai đáng thương của ta, cũng không biết là ai ám sát hắn."

Cảm thán như vậy nhưng dư quang lại nhìn về phía lão Nhị cùng lão Ngũ.

Khóe miệng Bùi Khâm tươi cười trào phúng: "Dù sao cũng không liên quan đến ta."

Bùi Tranh căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ xuất thần nhìn bên ngoài.

Du thân vương cũng thở dài theo, ngược lại chân tình nói: "Cẩn vương gặp chuyện không may, việc này lại có liên quan đến Bắc Yến, Hoàng thượng tức giận, hiện giờ đang phái người điều tra, khẩn cấp gửi thư đi tám trăm dặm Yên Vân Tam Châu, đề phòng Bắc Yến, mỗi ngày đều phải gặp Binh bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thị lang hỏi thăm lương thảo. Xem ý tứ của hoàng huynh, tựa hồ... muốn đánh một trận với Bắc Yến."

Đó là lý do tại sao bọn họ hôm nay lại cùng đến đây! Mặc dù không biết Cẩn vương gặp chuyện không may rốt cuộc là ai ra tay, nhưng khẳng định có liên quan đến ba vị hoàng tử, chuyện này không có gì để nói, hiện tại quan trọng là thái độ của Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-453.html.]

Yến Vân có Cửu Châu, Cửu Châu tiền triều đã rơi vào tay Bắc Yến, tiên thái tử đoạt lại Tam Châu, tạo ra cục diện tốt đẹp, có hi vọng đoạt lại Lục Châu, đồng thời tiêu diệt Bắc Yến.

Sau đó tiên thái tử chết, Vĩnh Minh Đế đừng nói đoạt lại Lục Châu, thiếu chút nữa còn mất luôn Tam Châu.

Đây là cái gai trong lòng Vĩnh Minh Đế.

Dung Chiêu lần trước có thể dùng góc độ "vấn đề giáo dục nữ tử" để thuyết phục Vĩnh Minh Đế, không phải bởi vì Hoàng đế có tâm ma sao?

Hôm nay Cẩn vương gặp chuyện không may lại liên quan đến Bắc Yến, Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, có thể đánh mất ý chí chiến đấu, cũng có thể sẽ càng thêm cố chấp, trước khi c.h.ế.t muốn đánh một trận với Bắc Yến.

Đây không phải là điều ba vị hoàng tử muốn thấy.

Hiện tại đang là thời điểm then chốt, là thời kỳ đổi ngôi, làm sao có thể đánh trận?

Nhưng bọn họ cũng không dám can thiệp Vĩnh Minh Đế!

Bùi Tranh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Việc cấp bách là phá được án Cẩn vương, tra được hung thủ thật sự, đồng thời tra ra hung thủ cấu kết với Bắc Yến sâu bao nhiêu, mới có thể bỏ đi ý niệm của phụ hoàng."

Kỳ thật bọn họ đều cảm thấy không có người dám cấu kết với Bắc Yến, hung thủ chỉ là đem chuyện này giá họa lên người Bắc Yến, chỉ cần tra ra chân tướng, biết Bắc Yến không có tham dự mưu sát Cẩn vương, có lẽ có thể làm cho Vĩnh Minh Đế không hưng binh với Bắc Yến.

Nếu như vẫn không tra ra...

Vậy cũng thật khó nói.

Dù sao Cẩn vương là con trai của tiên thái tử, lại có thanh danh giống hệt tiên thái tử, Bắc Yến có động cơ xuất thủ với Cẩn vương là việc có thể hiểu được, Hoàng thượng dưới cơn nóng giận mượn chuyện này phát binh Bắc Yến cũng rất có khả năng.
 
Chương 453


Có Bắc Yến nhúng tay ám sát Cẩn vương, chuyện này nói cho cùng rất mất mặt, trong triều vô cùng khẩn trương, thậm chí còn cho người điều tra ở kinh thành, nhưng Vĩnh Minh Đế cũng không muốn nhìn thấy lòng dân hoảng sợ.

Dung Chiêu vừa ra tay, chó ngáp phải ruồi, phân tán lực chú ý của tất cả dân chúng, đối với Hoàng đế mà nói ngược lại là chuyện tốt, đối với đại thần trong triều cũng là một chuyện tốt.

Bằng không cảnh tượng hỗn loạn trong triều hiện tại, làm sao có thể không ai đề cập tới?

Trương thừa tướng cũng biết, nhưng lão không muốn nhìn Dung Chiêu đắc ý như thế, nhất là hai đứa con trai không ra gì của lão còn quẫy đuôi theo Dung Chiêu, nhìn thôi đã phiền lòng.

Bùi Khâm nhắc tới Cẩn vương, Bùi Ngọc đột nhiên giật mình, đôi mắt đảo qua mọi người, dường như lơ đãng nói: "Còn chưa tìm được Cẩn vương sao?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có tin tức, Hoàng thượng đã sai tân tri phủ Biến Châu và tri phủ Mã Châu cùng nhau tìm kiếm, men theo con sông trục vớt thi thể."

Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, tuy rằng bọn họ đều cho rằng Cẩn vương đã chết, nhưng vẫn cần tìm được thi thể.

Bùi Ngọc thở dài: "Cháu trai đáng thương của ta, cũng không biết là ai ám sát hắn."

Cảm thán như vậy nhưng dư quang lại nhìn về phía lão Nhị cùng lão Ngũ.

Khóe miệng Bùi Khâm tươi cười trào phúng: "Dù sao cũng không liên quan đến ta."

Bùi Tranh căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ xuất thần nhìn bên ngoài.

Du thân vương cũng thở dài theo, ngược lại chân tình nói: "Cẩn vương gặp chuyện không may, việc này lại có liên quan đến Bắc Yến, Hoàng thượng tức giận, hiện giờ đang phái người điều tra, khẩn cấp gửi thư đi tám trăm dặm Yên Vân Tam Châu, đề phòng Bắc Yến, mỗi ngày đều phải gặp Binh bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thị lang hỏi thăm lương thảo. Xem ý tứ của hoàng huynh, tựa hồ... muốn đánh một trận với Bắc Yến."

Đó là lý do tại sao bọn họ hôm nay lại cùng đến đây! Mặc dù không biết Cẩn vương gặp chuyện không may rốt cuộc là ai ra tay, nhưng khẳng định có liên quan đến ba vị hoàng tử, chuyện này không có gì để nói, hiện tại quan trọng là thái độ của Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-453.html.]

Yến Vân có Cửu Châu, Cửu Châu tiền triều đã rơi vào tay Bắc Yến, tiên thái tử đoạt lại Tam Châu, tạo ra cục diện tốt đẹp, có hi vọng đoạt lại Lục Châu, đồng thời tiêu diệt Bắc Yến.

Sau đó tiên thái tử chết, Vĩnh Minh Đế đừng nói đoạt lại Lục Châu, thiếu chút nữa còn mất luôn Tam Châu.

Đây là cái gai trong lòng Vĩnh Minh Đế.

Dung Chiêu lần trước có thể dùng góc độ "vấn đề giáo dục nữ tử" để thuyết phục Vĩnh Minh Đế, không phải bởi vì Hoàng đế có tâm ma sao?

Hôm nay Cẩn vương gặp chuyện không may lại liên quan đến Bắc Yến, Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, có thể đánh mất ý chí chiến đấu, cũng có thể sẽ càng thêm cố chấp, trước khi c.h.ế.t muốn đánh một trận với Bắc Yến.

Đây không phải là điều ba vị hoàng tử muốn thấy.

Hiện tại đang là thời điểm then chốt, là thời kỳ đổi ngôi, làm sao có thể đánh trận?

Nhưng bọn họ cũng không dám can thiệp Vĩnh Minh Đế!

Bùi Tranh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Việc cấp bách là phá được án Cẩn vương, tra được hung thủ thật sự, đồng thời tra ra hung thủ cấu kết với Bắc Yến sâu bao nhiêu, mới có thể bỏ đi ý niệm của phụ hoàng."

Kỳ thật bọn họ đều cảm thấy không có người dám cấu kết với Bắc Yến, hung thủ chỉ là đem chuyện này giá họa lên người Bắc Yến, chỉ cần tra ra chân tướng, biết Bắc Yến không có tham dự mưu sát Cẩn vương, có lẽ có thể làm cho Vĩnh Minh Đế không hưng binh với Bắc Yến.

Nếu như vẫn không tra ra...

Vậy cũng thật khó nói.

Dù sao Cẩn vương là con trai của tiên thái tử, lại có thanh danh giống hệt tiên thái tử, Bắc Yến có động cơ xuất thủ với Cẩn vương là việc có thể hiểu được, Hoàng thượng dưới cơn nóng giận mượn chuyện này phát binh Bắc Yến cũng rất có khả năng.
 
Chương 453


Có Bắc Yến nhúng tay ám sát Cẩn vương, chuyện này nói cho cùng rất mất mặt, trong triều vô cùng khẩn trương, thậm chí còn cho người điều tra ở kinh thành, nhưng Vĩnh Minh Đế cũng không muốn nhìn thấy lòng dân hoảng sợ.

Dung Chiêu vừa ra tay, chó ngáp phải ruồi, phân tán lực chú ý của tất cả dân chúng, đối với Hoàng đế mà nói ngược lại là chuyện tốt, đối với đại thần trong triều cũng là một chuyện tốt.

Bằng không cảnh tượng hỗn loạn trong triều hiện tại, làm sao có thể không ai đề cập tới?

Trương thừa tướng cũng biết, nhưng lão không muốn nhìn Dung Chiêu đắc ý như thế, nhất là hai đứa con trai không ra gì của lão còn quẫy đuôi theo Dung Chiêu, nhìn thôi đã phiền lòng.

Bùi Khâm nhắc tới Cẩn vương, Bùi Ngọc đột nhiên giật mình, đôi mắt đảo qua mọi người, dường như lơ đãng nói: "Còn chưa tìm được Cẩn vương sao?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có tin tức, Hoàng thượng đã sai tân tri phủ Biến Châu và tri phủ Mã Châu cùng nhau tìm kiếm, men theo con sông trục vớt thi thể."

Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, tuy rằng bọn họ đều cho rằng Cẩn vương đã chết, nhưng vẫn cần tìm được thi thể.

Bùi Ngọc thở dài: "Cháu trai đáng thương của ta, cũng không biết là ai ám sát hắn."

Cảm thán như vậy nhưng dư quang lại nhìn về phía lão Nhị cùng lão Ngũ.

Khóe miệng Bùi Khâm tươi cười trào phúng: "Dù sao cũng không liên quan đến ta."

Bùi Tranh căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ xuất thần nhìn bên ngoài.

Du thân vương cũng thở dài theo, ngược lại chân tình nói: "Cẩn vương gặp chuyện không may, việc này lại có liên quan đến Bắc Yến, Hoàng thượng tức giận, hiện giờ đang phái người điều tra, khẩn cấp gửi thư đi tám trăm dặm Yên Vân Tam Châu, đề phòng Bắc Yến, mỗi ngày đều phải gặp Binh bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thị lang hỏi thăm lương thảo. Xem ý tứ của hoàng huynh, tựa hồ... muốn đánh một trận với Bắc Yến."

Đó là lý do tại sao bọn họ hôm nay lại cùng đến đây! Mặc dù không biết Cẩn vương gặp chuyện không may rốt cuộc là ai ra tay, nhưng khẳng định có liên quan đến ba vị hoàng tử, chuyện này không có gì để nói, hiện tại quan trọng là thái độ của Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-453.html.]

Yến Vân có Cửu Châu, Cửu Châu tiền triều đã rơi vào tay Bắc Yến, tiên thái tử đoạt lại Tam Châu, tạo ra cục diện tốt đẹp, có hi vọng đoạt lại Lục Châu, đồng thời tiêu diệt Bắc Yến.

Sau đó tiên thái tử chết, Vĩnh Minh Đế đừng nói đoạt lại Lục Châu, thiếu chút nữa còn mất luôn Tam Châu.

Đây là cái gai trong lòng Vĩnh Minh Đế.

Dung Chiêu lần trước có thể dùng góc độ "vấn đề giáo dục nữ tử" để thuyết phục Vĩnh Minh Đế, không phải bởi vì Hoàng đế có tâm ma sao?

Hôm nay Cẩn vương gặp chuyện không may lại liên quan đến Bắc Yến, Vĩnh Minh Đế lớn tuổi, có thể đánh mất ý chí chiến đấu, cũng có thể sẽ càng thêm cố chấp, trước khi c.h.ế.t muốn đánh một trận với Bắc Yến.

Đây không phải là điều ba vị hoàng tử muốn thấy.

Hiện tại đang là thời điểm then chốt, là thời kỳ đổi ngôi, làm sao có thể đánh trận?

Nhưng bọn họ cũng không dám can thiệp Vĩnh Minh Đế!

Bùi Tranh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Việc cấp bách là phá được án Cẩn vương, tra được hung thủ thật sự, đồng thời tra ra hung thủ cấu kết với Bắc Yến sâu bao nhiêu, mới có thể bỏ đi ý niệm của phụ hoàng."

Kỳ thật bọn họ đều cảm thấy không có người dám cấu kết với Bắc Yến, hung thủ chỉ là đem chuyện này giá họa lên người Bắc Yến, chỉ cần tra ra chân tướng, biết Bắc Yến không có tham dự mưu sát Cẩn vương, có lẽ có thể làm cho Vĩnh Minh Đế không hưng binh với Bắc Yến.

Nếu như vẫn không tra ra...

Vậy cũng thật khó nói.

Dù sao Cẩn vương là con trai của tiên thái tử, lại có thanh danh giống hệt tiên thái tử, Bắc Yến có động cơ xuất thủ với Cẩn vương là việc có thể hiểu được, Hoàng thượng dưới cơn nóng giận mượn chuyện này phát binh Bắc Yến cũng rất có khả năng.
 
Chương 454


Tâm trạng Bùi Ngọc từ đầu cuộc đối thoại đến giờ đều có vẻ không được tốt lắm, lúc này cũng nói thẳng: "Cho nên rốt cuộc là ai ám sát Cẩn vương, lại còn nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn giá họa Bắc Yến?"

Tự nhiên không ai trả lời.

Cho dù có người làm, cũng sẽ không thừa nhận.

Trương thừa tướng đang âm thầm đánh giá ba vị hoàng tử, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, bọn họ đều là hạng người tâm cơ sâu xa.

Ám sát Cẩn vương nhất định là bọn họ, thậm chí ba bên đều có thể phái người ám sát, nhưng giá họa cho Bắc Yến... Là ai làm?

Bên dưới, tiếng chiêng trống lại vang lên, vị tú nương thứ nhất mang theo tác phẩm lên sân khấu.

Tiếng reo hò chói tai làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bọn họ liền dừng đối thoại, nhìn ra ngoài.

Hiện giờ phía dưới vô cùng náo nhiệt, quần là áo lụa gấm vóc phồn hoa, lại không ai biết sóng ngầm trong triều đang rục rịch khởi động, một khi hưng binh Bắc Yến, phồn hoa còn có thể phục hồi sao?

Tầm mắt Bùi Khâm nhìn lên trời, hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn ra phía chân trời âm u, tuyết lớn tùy thời đều có thể phủ xuống....

Trà lâu.

Trương Trường Ngôn gặm khoai lang áp sát lại gần Dung Chiêu, nhìn ra ngoài, Trương Nhị đi theo sau hắn.

Dung Chiêu cũng đang nhìn vị tú nương đầu tiên của Vân Dung Phường lên sân khấu.

Trình tự ra sân của tú nương là rút thăm quyết định, nhưng tú nương có thể tiến vào vòng thứ hai đều rất có tài năng, lúc này cách đó không xa có một chiếc xe hình hoa sen đi tới.

Nhìn phía trên hoa sen có một nam tử áo xanh, nhưng đến gần lại phát hiện đó chỉ là rối gỗ treo quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-454.html.]

Cũng chỉ có rối gỗ mới có thể hoàn toàn phô bày được y phục.

Trên xe hoa sen còn có phu xe, một nhân viên công tác của Vân Dung Phường, cùng với tú nương làm ra bộ quần áo này, nhân viên công tác kia cầm loa tự chế. thấy không khác gì trường sam bình thường, thế nhưng khi xa giá đi tới dưới ánh mặt trời, tú nương nhẹ nhàng rung góc quần áo, thoáng chốc sáng lấp lánh.

Cũng không phải là ánh sáng do chỉ thêu kim tuyến, mà còn xen lẫn màu sắc khác, phát sáng bốn phía nhưng lại không tục khí, như là sóng nước dưới ánh mặt trời, xinh đẹp, chói mắt lại rụt rè, làm cho lòng người yêu thích.

Mà khi quần áo bất động, lưu quang hơi nhạt dần, đi tới chỗ không có ánh mặt trời, quần áo lại giống như bình thường.

Nhưng lại tuyệt không bình thường, ngược lại lộ ra vẻ xa hoa khiêm tốn.

Y phục vừa xuất hiện, nhất thời vô số tiếng kinh hô vang lên.

Trên đầu rối gỗ có tóc giả, nhìn thoáng qua tương tự như người thật, bởi vì là nam trang cho nên trang sức đơn giản, chỉ có một cây trâm ngọc, nhưng kiểu dáng cây trâm kia rõ ràng chưa từng thấy qua!

Trâm không lớn, thấy không rõ lắm, rất nhiều người đều nheo mắt lại.

Nhân viên công tác cầm loa giới thiệu: "Đây là bộ y phục thứ nhất của vòng thi đấu thứ hai Vân Dung Phường, Cửu Chương Công Tử, tú nương chế tác là Trịnh Châu Cửu Nương Tử, quần áo được làm từ tơ lụa thượng hảo Giang Nam, đạt tới hiệu ứng lấp lánh, dưới ánh mặt trời và dưới ánh nến đều có hiệu ứng này, ngọc trâm do thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, lấy cửu chương số học làm linh cảm.."

Nhân viên công tác bắt đầu giới thiệu, đường phố vốn ồn ào nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.

Càng nghe lại càng thích.

"Đẹp quá!"

"Oa, bộ này thật sự rất đẹp, mới bộ thứ nhất đã đẹp như vậy rồi sao?"

"Ta bỏ phiếu."

"Ta đợi thêm lát nữa, có lẽ bộ sau còn đẹp hơn?"...

Xa giá đi rất chậm, vô số hoa lụa ném trên đường, phía sau có người mang giỏ trúc đi theo, vội vàng nhặt từng bông hoa bỏ vào bên trong giỏ trúc, người nhặt hoa có năm người, ngược lại cũng không bị xa giá bỏ lại đằng sau.
 
Chương 454


Tâm trạng Bùi Ngọc từ đầu cuộc đối thoại đến giờ đều có vẻ không được tốt lắm, lúc này cũng nói thẳng: "Cho nên rốt cuộc là ai ám sát Cẩn vương, lại còn nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn giá họa Bắc Yến?"

Tự nhiên không ai trả lời.

Cho dù có người làm, cũng sẽ không thừa nhận.

Trương thừa tướng đang âm thầm đánh giá ba vị hoàng tử, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, bọn họ đều là hạng người tâm cơ sâu xa.

Ám sát Cẩn vương nhất định là bọn họ, thậm chí ba bên đều có thể phái người ám sát, nhưng giá họa cho Bắc Yến... Là ai làm?

Bên dưới, tiếng chiêng trống lại vang lên, vị tú nương thứ nhất mang theo tác phẩm lên sân khấu.

Tiếng reo hò chói tai làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bọn họ liền dừng đối thoại, nhìn ra ngoài.

Hiện giờ phía dưới vô cùng náo nhiệt, quần là áo lụa gấm vóc phồn hoa, lại không ai biết sóng ngầm trong triều đang rục rịch khởi động, một khi hưng binh Bắc Yến, phồn hoa còn có thể phục hồi sao?

Tầm mắt Bùi Khâm nhìn lên trời, hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn ra phía chân trời âm u, tuyết lớn tùy thời đều có thể phủ xuống....

Trà lâu.

Trương Trường Ngôn gặm khoai lang áp sát lại gần Dung Chiêu, nhìn ra ngoài, Trương Nhị đi theo sau hắn.

Dung Chiêu cũng đang nhìn vị tú nương đầu tiên của Vân Dung Phường lên sân khấu.

Trình tự ra sân của tú nương là rút thăm quyết định, nhưng tú nương có thể tiến vào vòng thứ hai đều rất có tài năng, lúc này cách đó không xa có một chiếc xe hình hoa sen đi tới.

Nhìn phía trên hoa sen có một nam tử áo xanh, nhưng đến gần lại phát hiện đó chỉ là rối gỗ treo quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-454.html.]

Cũng chỉ có rối gỗ mới có thể hoàn toàn phô bày được y phục.

Trên xe hoa sen còn có phu xe, một nhân viên công tác của Vân Dung Phường, cùng với tú nương làm ra bộ quần áo này, nhân viên công tác kia cầm loa tự chế. thấy không khác gì trường sam bình thường, thế nhưng khi xa giá đi tới dưới ánh mặt trời, tú nương nhẹ nhàng rung góc quần áo, thoáng chốc sáng lấp lánh.

Cũng không phải là ánh sáng do chỉ thêu kim tuyến, mà còn xen lẫn màu sắc khác, phát sáng bốn phía nhưng lại không tục khí, như là sóng nước dưới ánh mặt trời, xinh đẹp, chói mắt lại rụt rè, làm cho lòng người yêu thích.

Mà khi quần áo bất động, lưu quang hơi nhạt dần, đi tới chỗ không có ánh mặt trời, quần áo lại giống như bình thường.

Nhưng lại tuyệt không bình thường, ngược lại lộ ra vẻ xa hoa khiêm tốn.

Y phục vừa xuất hiện, nhất thời vô số tiếng kinh hô vang lên.

Trên đầu rối gỗ có tóc giả, nhìn thoáng qua tương tự như người thật, bởi vì là nam trang cho nên trang sức đơn giản, chỉ có một cây trâm ngọc, nhưng kiểu dáng cây trâm kia rõ ràng chưa từng thấy qua!

Trâm không lớn, thấy không rõ lắm, rất nhiều người đều nheo mắt lại.

Nhân viên công tác cầm loa giới thiệu: "Đây là bộ y phục thứ nhất của vòng thi đấu thứ hai Vân Dung Phường, Cửu Chương Công Tử, tú nương chế tác là Trịnh Châu Cửu Nương Tử, quần áo được làm từ tơ lụa thượng hảo Giang Nam, đạt tới hiệu ứng lấp lánh, dưới ánh mặt trời và dưới ánh nến đều có hiệu ứng này, ngọc trâm do thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, lấy cửu chương số học làm linh cảm.."

Nhân viên công tác bắt đầu giới thiệu, đường phố vốn ồn ào nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.

Càng nghe lại càng thích.

"Đẹp quá!"

"Oa, bộ này thật sự rất đẹp, mới bộ thứ nhất đã đẹp như vậy rồi sao?"

"Ta bỏ phiếu."

"Ta đợi thêm lát nữa, có lẽ bộ sau còn đẹp hơn?"...

Xa giá đi rất chậm, vô số hoa lụa ném trên đường, phía sau có người mang giỏ trúc đi theo, vội vàng nhặt từng bông hoa bỏ vào bên trong giỏ trúc, người nhặt hoa có năm người, ngược lại cũng không bị xa giá bỏ lại đằng sau.
 
Chương 454


Tâm trạng Bùi Ngọc từ đầu cuộc đối thoại đến giờ đều có vẻ không được tốt lắm, lúc này cũng nói thẳng: "Cho nên rốt cuộc là ai ám sát Cẩn vương, lại còn nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn giá họa Bắc Yến?"

Tự nhiên không ai trả lời.

Cho dù có người làm, cũng sẽ không thừa nhận.

Trương thừa tướng đang âm thầm đánh giá ba vị hoàng tử, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, bọn họ đều là hạng người tâm cơ sâu xa.

Ám sát Cẩn vương nhất định là bọn họ, thậm chí ba bên đều có thể phái người ám sát, nhưng giá họa cho Bắc Yến... Là ai làm?

Bên dưới, tiếng chiêng trống lại vang lên, vị tú nương thứ nhất mang theo tác phẩm lên sân khấu.

Tiếng reo hò chói tai làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bọn họ liền dừng đối thoại, nhìn ra ngoài.

Hiện giờ phía dưới vô cùng náo nhiệt, quần là áo lụa gấm vóc phồn hoa, lại không ai biết sóng ngầm trong triều đang rục rịch khởi động, một khi hưng binh Bắc Yến, phồn hoa còn có thể phục hồi sao?

Tầm mắt Bùi Khâm nhìn lên trời, hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn ra phía chân trời âm u, tuyết lớn tùy thời đều có thể phủ xuống....

Trà lâu.

Trương Trường Ngôn gặm khoai lang áp sát lại gần Dung Chiêu, nhìn ra ngoài, Trương Nhị đi theo sau hắn.

Dung Chiêu cũng đang nhìn vị tú nương đầu tiên của Vân Dung Phường lên sân khấu.

Trình tự ra sân của tú nương là rút thăm quyết định, nhưng tú nương có thể tiến vào vòng thứ hai đều rất có tài năng, lúc này cách đó không xa có một chiếc xe hình hoa sen đi tới.

Nhìn phía trên hoa sen có một nam tử áo xanh, nhưng đến gần lại phát hiện đó chỉ là rối gỗ treo quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-454.html.]

Cũng chỉ có rối gỗ mới có thể hoàn toàn phô bày được y phục.

Trên xe hoa sen còn có phu xe, một nhân viên công tác của Vân Dung Phường, cùng với tú nương làm ra bộ quần áo này, nhân viên công tác kia cầm loa tự chế. thấy không khác gì trường sam bình thường, thế nhưng khi xa giá đi tới dưới ánh mặt trời, tú nương nhẹ nhàng rung góc quần áo, thoáng chốc sáng lấp lánh.

Cũng không phải là ánh sáng do chỉ thêu kim tuyến, mà còn xen lẫn màu sắc khác, phát sáng bốn phía nhưng lại không tục khí, như là sóng nước dưới ánh mặt trời, xinh đẹp, chói mắt lại rụt rè, làm cho lòng người yêu thích.

Mà khi quần áo bất động, lưu quang hơi nhạt dần, đi tới chỗ không có ánh mặt trời, quần áo lại giống như bình thường.

Nhưng lại tuyệt không bình thường, ngược lại lộ ra vẻ xa hoa khiêm tốn.

Y phục vừa xuất hiện, nhất thời vô số tiếng kinh hô vang lên.

Trên đầu rối gỗ có tóc giả, nhìn thoáng qua tương tự như người thật, bởi vì là nam trang cho nên trang sức đơn giản, chỉ có một cây trâm ngọc, nhưng kiểu dáng cây trâm kia rõ ràng chưa từng thấy qua!

Trâm không lớn, thấy không rõ lắm, rất nhiều người đều nheo mắt lại.

Nhân viên công tác cầm loa giới thiệu: "Đây là bộ y phục thứ nhất của vòng thi đấu thứ hai Vân Dung Phường, Cửu Chương Công Tử, tú nương chế tác là Trịnh Châu Cửu Nương Tử, quần áo được làm từ tơ lụa thượng hảo Giang Nam, đạt tới hiệu ứng lấp lánh, dưới ánh mặt trời và dưới ánh nến đều có hiệu ứng này, ngọc trâm do thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, lấy cửu chương số học làm linh cảm.."

Nhân viên công tác bắt đầu giới thiệu, đường phố vốn ồn ào nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.

Càng nghe lại càng thích.

"Đẹp quá!"

"Oa, bộ này thật sự rất đẹp, mới bộ thứ nhất đã đẹp như vậy rồi sao?"

"Ta bỏ phiếu."

"Ta đợi thêm lát nữa, có lẽ bộ sau còn đẹp hơn?"...

Xa giá đi rất chậm, vô số hoa lụa ném trên đường, phía sau có người mang giỏ trúc đi theo, vội vàng nhặt từng bông hoa bỏ vào bên trong giỏ trúc, người nhặt hoa có năm người, ngược lại cũng không bị xa giá bỏ lại đằng sau.
 
Chương 455


Trương Trường Hành kinh hô: "Cái này ta thích, ném một bông hoa."

Phía sau cũng có công tử khác phụ họa: "Ai nha, ta muốn ném hai bông."

"Ném một bông thôi, mới bộ thứ nhất mà."

"Cũng đúng, vậy ta ném một bông trước."...

Bùi Quan Sơn không thích quần áo màu nhạt, cho nên không ném, Trương Trường Ngôn cảm thấy không đủ hoa quý cũng không ném, ngược lại Bùi Thừa Quyết ném một bông.

Hắn nhìn Dung Chiêu, cười nói: "Mở màn mà các ngươi đã dùng một bộ quần áo đẹp như vậy thu hút sự chú ý? Bộ quần áo này nhất định có thể lọt vào top 10."

Dung Chiêu nhún vai, cười không đáp.

Bùi Thừa Quyết khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ, mắt đào hoa cong cong,"Ngươi nha."

Hắn vươn tay, đưa ra một túi đồ ăn vặt.

Dung Chiêu còn đang gặm khoai lang, nhận lấy nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: "Ngươi mua lúc nào?"

"Sai người trong phủ làm cho ngươi, hôm nay thời gian thi đấu dài." Bùi Thừa Quyết cười nhìn cô,"Ngươi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn quay đầu cổ quái nhìn túi đồ ăn vặt kia, lông mày nhíu chặt.

Bùi Thừa Quyết sao lại nghĩ ra chuyện này?

Sao hắn lại không nghĩ ra?

Quỷ quyệt!

Bùi Quan Sơn liếc Bùi Thừa Quyết, Bùi Thừa Quyết căn bản không để ý tới hắn.

Dung Chiêu cũng không chú ý, tầm mắt cô đã nhìn xuống cuộc thi bên dưới, miệng trả lời: "Cảm ơn."

Bên cạnh, Trương Tam đút vội hai miếng khoai lang vào trong miệng, vươn tay: "Để ta xem có gì trong này, cho ta ăn với..."

Mà lúc này, bộ quần áo đầu tiên đã trình diễn xong, được đặt ở vị trí thứ nhất trên sân khấu trước cửa Phúc Lộc Hiên. Chiếc váy thứ hai xuất hiện.

Đây là một bộ nữ trang, thoáng chốc dấy lên vô số tiếng kinh hô, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho các nữ lang điên cuồng ném hoa lụa trên tay, kích động kêu to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-455.html.]

"Cái này đẹp."

"Ta muốn, ta muốn!"

"Rốt cuộc khi nào mới bán? Ta muốn mua bộ quần áo này."...

Chỗ ngồi của bọn Trương Tam ở gần cuối đường, nghe được tiếng kinh hô liền vội vàng thò đầu ra nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, lại đợi một lúc, nhìn thấy hoa lụa đầy trời cùng với xa giá chậm rãi đi đến.

Đó là một bộ nữ trang màu vàng nhạt.

Sa ngoài màu vàng nhạt, bên trong là màu trắng, vai trái có một bông hoa lụa vàng nhạt, khi y phục bị gió thổi qua, vải nhẹ tung bay, còn chưa lên người đã làm cho người ta mê say.

Kiểu tóc chỉ là búi tóc đơn giản, nhưng trên đỉnh đầu phối trang sức bằng nhung vàng nhạt, khiến rối gỗ có vẻ thơ ngây khả ái, nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp.

"Đây là bộ y phục thứ hai của Vân Dung Phường, tên là Dao Nga, tú nương chế tác là Thanh Châu Vân Nương, quần áo là..."

Cùng lúc tiếng giới thiệu vang lên, bên cạnh Dung Chiêu có vô số hoa lụa bay xuống.

Dung Chiêu: "..."

Trương Tam cũng có chút nghi hoặc, mờ mịt hỏi: "Đây là nữ trang mà?"

Trương Trường Hành ho khan một tiếng, thẹn thùng nói: "Ta thấy Dao Nga này rất hợp với chị dâu của đệ..."

Trương Tam im lặng.

Quan Mộng Sinh xấu hổ đỏ mặt: "Cũng rất hợp với Triệu gia cô nương, khi nào bán thì bán cho ta đi."

Mọi người đều biết Triệu gia cô nương là vị hôn thê của hắn, tháng bảy năm sau sẽ thành hôn.

Thế nhưng sau lưng lại có người chen vào nói: "Ta cũng muốn, ta vừa mới ném hai bông hoa lụa cho Dao Nga, các ngươi đừng giành với ta!"

Mắt thấy sắp cãi nhau, Bùi Thừa Quyết quay đầu lại: "Đừng cãi, mua thế nào phải xem ý A Chiêu, quần áo còn chưa bắt đầu bán, các ngươi Vì thế tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa ăn vừa trả lời: "Đừng gấp, vấn đề mua bán chờ chọn xong các ngươi sẽ biết."

Cô còn thừa nước đục thả câu.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, luôn cảm thấy đến lúc đó những người này cho dù muốn mua... cũng không nhất định mua nổi.

Dao Nga chiếm được rất nhiều hoa lụa, mà người dễ kích động, mới hai bộ quần áo đã ném hết hai bông hoa lụa ra ngoài, bọn họ ngược lại không hối hận, dù sao hai bộ quần áo này quả thật đẹp mắt.
 
Chương 455


Trương Trường Hành kinh hô: "Cái này ta thích, ném một bông hoa."

Phía sau cũng có công tử khác phụ họa: "Ai nha, ta muốn ném hai bông."

"Ném một bông thôi, mới bộ thứ nhất mà."

"Cũng đúng, vậy ta ném một bông trước."...

Bùi Quan Sơn không thích quần áo màu nhạt, cho nên không ném, Trương Trường Ngôn cảm thấy không đủ hoa quý cũng không ném, ngược lại Bùi Thừa Quyết ném một bông.

Hắn nhìn Dung Chiêu, cười nói: "Mở màn mà các ngươi đã dùng một bộ quần áo đẹp như vậy thu hút sự chú ý? Bộ quần áo này nhất định có thể lọt vào top 10."

Dung Chiêu nhún vai, cười không đáp.

Bùi Thừa Quyết khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ, mắt đào hoa cong cong,"Ngươi nha."

Hắn vươn tay, đưa ra một túi đồ ăn vặt.

Dung Chiêu còn đang gặm khoai lang, nhận lấy nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: "Ngươi mua lúc nào?"

"Sai người trong phủ làm cho ngươi, hôm nay thời gian thi đấu dài." Bùi Thừa Quyết cười nhìn cô,"Ngươi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn quay đầu cổ quái nhìn túi đồ ăn vặt kia, lông mày nhíu chặt.

Bùi Thừa Quyết sao lại nghĩ ra chuyện này?

Sao hắn lại không nghĩ ra?

Quỷ quyệt!

Bùi Quan Sơn liếc Bùi Thừa Quyết, Bùi Thừa Quyết căn bản không để ý tới hắn.

Dung Chiêu cũng không chú ý, tầm mắt cô đã nhìn xuống cuộc thi bên dưới, miệng trả lời: "Cảm ơn."

Bên cạnh, Trương Tam đút vội hai miếng khoai lang vào trong miệng, vươn tay: "Để ta xem có gì trong này, cho ta ăn với..."

Mà lúc này, bộ quần áo đầu tiên đã trình diễn xong, được đặt ở vị trí thứ nhất trên sân khấu trước cửa Phúc Lộc Hiên. Chiếc váy thứ hai xuất hiện.

Đây là một bộ nữ trang, thoáng chốc dấy lên vô số tiếng kinh hô, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho các nữ lang điên cuồng ném hoa lụa trên tay, kích động kêu to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-455.html.]

"Cái này đẹp."

"Ta muốn, ta muốn!"

"Rốt cuộc khi nào mới bán? Ta muốn mua bộ quần áo này."...

Chỗ ngồi của bọn Trương Tam ở gần cuối đường, nghe được tiếng kinh hô liền vội vàng thò đầu ra nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, lại đợi một lúc, nhìn thấy hoa lụa đầy trời cùng với xa giá chậm rãi đi đến.

Đó là một bộ nữ trang màu vàng nhạt.

Sa ngoài màu vàng nhạt, bên trong là màu trắng, vai trái có một bông hoa lụa vàng nhạt, khi y phục bị gió thổi qua, vải nhẹ tung bay, còn chưa lên người đã làm cho người ta mê say.

Kiểu tóc chỉ là búi tóc đơn giản, nhưng trên đỉnh đầu phối trang sức bằng nhung vàng nhạt, khiến rối gỗ có vẻ thơ ngây khả ái, nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp.

"Đây là bộ y phục thứ hai của Vân Dung Phường, tên là Dao Nga, tú nương chế tác là Thanh Châu Vân Nương, quần áo là..."

Cùng lúc tiếng giới thiệu vang lên, bên cạnh Dung Chiêu có vô số hoa lụa bay xuống.

Dung Chiêu: "..."

Trương Tam cũng có chút nghi hoặc, mờ mịt hỏi: "Đây là nữ trang mà?"

Trương Trường Hành ho khan một tiếng, thẹn thùng nói: "Ta thấy Dao Nga này rất hợp với chị dâu của đệ..."

Trương Tam im lặng.

Quan Mộng Sinh xấu hổ đỏ mặt: "Cũng rất hợp với Triệu gia cô nương, khi nào bán thì bán cho ta đi."

Mọi người đều biết Triệu gia cô nương là vị hôn thê của hắn, tháng bảy năm sau sẽ thành hôn.

Thế nhưng sau lưng lại có người chen vào nói: "Ta cũng muốn, ta vừa mới ném hai bông hoa lụa cho Dao Nga, các ngươi đừng giành với ta!"

Mắt thấy sắp cãi nhau, Bùi Thừa Quyết quay đầu lại: "Đừng cãi, mua thế nào phải xem ý A Chiêu, quần áo còn chưa bắt đầu bán, các ngươi Vì thế tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa ăn vừa trả lời: "Đừng gấp, vấn đề mua bán chờ chọn xong các ngươi sẽ biết."

Cô còn thừa nước đục thả câu.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, luôn cảm thấy đến lúc đó những người này cho dù muốn mua... cũng không nhất định mua nổi.

Dao Nga chiếm được rất nhiều hoa lụa, mà người dễ kích động, mới hai bộ quần áo đã ném hết hai bông hoa lụa ra ngoài, bọn họ ngược lại không hối hận, dù sao hai bộ quần áo này quả thật đẹp mắt.
 
Chương 455


Trương Trường Hành kinh hô: "Cái này ta thích, ném một bông hoa."

Phía sau cũng có công tử khác phụ họa: "Ai nha, ta muốn ném hai bông."

"Ném một bông thôi, mới bộ thứ nhất mà."

"Cũng đúng, vậy ta ném một bông trước."...

Bùi Quan Sơn không thích quần áo màu nhạt, cho nên không ném, Trương Trường Ngôn cảm thấy không đủ hoa quý cũng không ném, ngược lại Bùi Thừa Quyết ném một bông.

Hắn nhìn Dung Chiêu, cười nói: "Mở màn mà các ngươi đã dùng một bộ quần áo đẹp như vậy thu hút sự chú ý? Bộ quần áo này nhất định có thể lọt vào top 10."

Dung Chiêu nhún vai, cười không đáp.

Bùi Thừa Quyết khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ, mắt đào hoa cong cong,"Ngươi nha."

Hắn vươn tay, đưa ra một túi đồ ăn vặt.

Dung Chiêu còn đang gặm khoai lang, nhận lấy nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: "Ngươi mua lúc nào?"

"Sai người trong phủ làm cho ngươi, hôm nay thời gian thi đấu dài." Bùi Thừa Quyết cười nhìn cô,"Ngươi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn quay đầu cổ quái nhìn túi đồ ăn vặt kia, lông mày nhíu chặt.

Bùi Thừa Quyết sao lại nghĩ ra chuyện này?

Sao hắn lại không nghĩ ra?

Quỷ quyệt!

Bùi Quan Sơn liếc Bùi Thừa Quyết, Bùi Thừa Quyết căn bản không để ý tới hắn.

Dung Chiêu cũng không chú ý, tầm mắt cô đã nhìn xuống cuộc thi bên dưới, miệng trả lời: "Cảm ơn."

Bên cạnh, Trương Tam đút vội hai miếng khoai lang vào trong miệng, vươn tay: "Để ta xem có gì trong này, cho ta ăn với..."

Mà lúc này, bộ quần áo đầu tiên đã trình diễn xong, được đặt ở vị trí thứ nhất trên sân khấu trước cửa Phúc Lộc Hiên. Chiếc váy thứ hai xuất hiện.

Đây là một bộ nữ trang, thoáng chốc dấy lên vô số tiếng kinh hô, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho các nữ lang điên cuồng ném hoa lụa trên tay, kích động kêu to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-455.html.]

"Cái này đẹp."

"Ta muốn, ta muốn!"

"Rốt cuộc khi nào mới bán? Ta muốn mua bộ quần áo này."...

Chỗ ngồi của bọn Trương Tam ở gần cuối đường, nghe được tiếng kinh hô liền vội vàng thò đầu ra nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, lại đợi một lúc, nhìn thấy hoa lụa đầy trời cùng với xa giá chậm rãi đi đến.

Đó là một bộ nữ trang màu vàng nhạt.

Sa ngoài màu vàng nhạt, bên trong là màu trắng, vai trái có một bông hoa lụa vàng nhạt, khi y phục bị gió thổi qua, vải nhẹ tung bay, còn chưa lên người đã làm cho người ta mê say.

Kiểu tóc chỉ là búi tóc đơn giản, nhưng trên đỉnh đầu phối trang sức bằng nhung vàng nhạt, khiến rối gỗ có vẻ thơ ngây khả ái, nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp.

"Đây là bộ y phục thứ hai của Vân Dung Phường, tên là Dao Nga, tú nương chế tác là Thanh Châu Vân Nương, quần áo là..."

Cùng lúc tiếng giới thiệu vang lên, bên cạnh Dung Chiêu có vô số hoa lụa bay xuống.

Dung Chiêu: "..."

Trương Tam cũng có chút nghi hoặc, mờ mịt hỏi: "Đây là nữ trang mà?"

Trương Trường Hành ho khan một tiếng, thẹn thùng nói: "Ta thấy Dao Nga này rất hợp với chị dâu của đệ..."

Trương Tam im lặng.

Quan Mộng Sinh xấu hổ đỏ mặt: "Cũng rất hợp với Triệu gia cô nương, khi nào bán thì bán cho ta đi."

Mọi người đều biết Triệu gia cô nương là vị hôn thê của hắn, tháng bảy năm sau sẽ thành hôn.

Thế nhưng sau lưng lại có người chen vào nói: "Ta cũng muốn, ta vừa mới ném hai bông hoa lụa cho Dao Nga, các ngươi đừng giành với ta!"

Mắt thấy sắp cãi nhau, Bùi Thừa Quyết quay đầu lại: "Đừng cãi, mua thế nào phải xem ý A Chiêu, quần áo còn chưa bắt đầu bán, các ngươi Vì thế tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa ăn vừa trả lời: "Đừng gấp, vấn đề mua bán chờ chọn xong các ngươi sẽ biết."

Cô còn thừa nước đục thả câu.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, luôn cảm thấy đến lúc đó những người này cho dù muốn mua... cũng không nhất định mua nổi.

Dao Nga chiếm được rất nhiều hoa lụa, mà người dễ kích động, mới hai bộ quần áo đã ném hết hai bông hoa lụa ra ngoài, bọn họ ngược lại không hối hận, dù sao hai bộ quần áo này quả thật đẹp mắt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom