Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 409


Dung Ngũ Nương giống như người sắp chết, thanh âm khàn khàn khô khốc: "Phụ thân đừng vì nữ nhi mà đắc tội người khác, nữ nhỉ chỉ muốn hòa ly..."

Lâm thị cắn răng: "Hòa ly, bắt buộc phải hòa ly!"

Lão vương phi Triệu thị đau đớn nói: "Ngũ Nương không có chứng cớ, hơn nữa trong kinh cũng chưa từng có tiền lệ hòa ly, hiện giờ Ngũ Nương không thể sinh con, sau khi hòa ly cũng mất hết mặt mũi..."

Dung Ngũ Nương sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.

Triệu thị rưng rưng nước mắt: "Ngũ Nương, con chịu khổ rồi, chúng ta chắc chắn sẽ làm chủ cho con, để Từ gia kia đánh c.h.ế.t Chúc thị, sau đó hung hăng giáo huấn Từ Minh Chí, ngày sau nhất định không để cho con chịu khổ nữa!"

Thân thể Dung Ngũ Nương vẫn nghiêng ngả, nhưng lúc này giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Hài nhi khiến cho tổ mẫu lo lắng rồi..."

Lúc này Dung Chiêu vào cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh gọi: "Ngũ tỷ."

Dung Ngũ Nương nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, đôi mắt đã khóc khô kia đột nhiên rơi xuống một nước mắt, cô vươn tay tới chỗ Dung Nhiêu, òa khóc: "Lục lang!"

Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều nhớ đến Lục muội muội...

Dung Chiêu tiến lên vài bước ôm lấy Dung Hương Tích.

Dung Hương Tích gào khóc.

Trong phòng, tất cả mọi người đầu đỏ mắt.

Bạch thị sớm đã không còn là nữ nhân hậu trạch lúc trước, lúc này vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngũ Nương, A Chiêu đã trở lại, A Chiêu nhất định sẽ làm chủ cho con, con đừng sợ."

Dung Ngũ Nương vẫn khóc như cũ, gần như khóc đến ngất xỉu, giống như muốn đem hết những năm tháng khổ sở kia của mình khóc ra ngoài.

Bên cạnh, Giang thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngũ Nương, cũng khóc theo.

Tiếng khóc của nữ tử tựa hồ muốn nhấn chìm toàn bộ chính viện.

Dung Chiêu kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng Ngũ tỷ, cô không khóc, giờ khắc này, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, trong mắt sâu không thấy đáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-409.html.]

Mãi cho đến khi Dung Ngũ Nương khóc đủ rồi, lúc này mới chậm rãi Dung Chiêu rốt cục nói câu thứ hai: "Khóc xong, tất cả đều đã qua."

Hốc mắt Dung Ngũ Nương lại đỏ lên, cô quan sát A Chiêu, phát hiện Lục muội muội hoàn toàn khác xa trong trí nhớ, tựa hồ trở thành một người khác.

Nhưng Dung Ngũ Nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Những chuyện Lục lang làm mấy năm nay, cảnh ngộ của Lục lang, nguy cơ của An Khánh Vương phủ... Nếu không thay đổi, Lục lang làm sao sinh tồn được? Làm sao có danh tiếng như bây giờ?

Qua vài mùa xuân, ngay cả cô cũng không còn là Ngũ Nương ngây thơ trước đây.

Dung Hương Tích hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn: "Lục lang, ta không sao, chuyện này đừng nên làm ầm ï, tổ mẫu nói rất đúng, ta không thể hòa ly..."

Lục lang là nữ cải nam trang, phải vất vả cỡ nào mới có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ?

Dung Hương Tích chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy n.g.ự.c đau đớn, Lục lang cũng là tiểu nương tử, lại phải gánh vác toàn bộ An Khánh Vương phủ, một khi bị phát hiện thân phận chính là vạn kiếp bất phục.

Tình huống này, cô làm sao dám thêm phiền phức cho Lục lang?

Dung Hương Tích thậm chí có chút hối hận vì đã trốn về.

Nhưng khi đó cô trải qua một lần sinh tử, biết mình nếu như không trở về, có lẽ trước khi c.h.ế.t cũng không gặp được người nhà, không gặp được mẫu thân cùng Lục lang...

Lúc này, Dung Hương Tích vừa hối hận vừa cảm thấy may mắn vì có thể trở về gặp người thân.

Dung Chiêu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Ngũ tỷ, thanh âm ôn nhu: "Tỷ ở nhà dưỡng thương cho tốt, những thứ khác không cần lo, ta sẽ làm chủ cho tỷ."

"Lục lang..." Dung Hương Tích thanh âm khàn khàn, hai giọt nước mắt lại lăn xuống.

Lúc trước Lục muội muội của cô nhu nhược cỡ nào?

Thế mà mới vài năm đã kiên cường như thế, thậm chí còn muốn làm chủ cho cô.

Lục muội muội mấy năm nay gặp phải chuyện gì?

Dung Hương Tích vừa nghĩ tới, n.g.ự.c liền bắt đầu co rút đau đớn.
 
Chương 409


Dung Ngũ Nương giống như người sắp chết, thanh âm khàn khàn khô khốc: "Phụ thân đừng vì nữ nhi mà đắc tội người khác, nữ nhỉ chỉ muốn hòa ly..."

Lâm thị cắn răng: "Hòa ly, bắt buộc phải hòa ly!"

Lão vương phi Triệu thị đau đớn nói: "Ngũ Nương không có chứng cớ, hơn nữa trong kinh cũng chưa từng có tiền lệ hòa ly, hiện giờ Ngũ Nương không thể sinh con, sau khi hòa ly cũng mất hết mặt mũi..."

Dung Ngũ Nương sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.

Triệu thị rưng rưng nước mắt: "Ngũ Nương, con chịu khổ rồi, chúng ta chắc chắn sẽ làm chủ cho con, để Từ gia kia đánh c.h.ế.t Chúc thị, sau đó hung hăng giáo huấn Từ Minh Chí, ngày sau nhất định không để cho con chịu khổ nữa!"

Thân thể Dung Ngũ Nương vẫn nghiêng ngả, nhưng lúc này giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Hài nhi khiến cho tổ mẫu lo lắng rồi..."

Lúc này Dung Chiêu vào cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh gọi: "Ngũ tỷ."

Dung Ngũ Nương nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, đôi mắt đã khóc khô kia đột nhiên rơi xuống một nước mắt, cô vươn tay tới chỗ Dung Nhiêu, òa khóc: "Lục lang!"

Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều nhớ đến Lục muội muội...

Dung Chiêu tiến lên vài bước ôm lấy Dung Hương Tích.

Dung Hương Tích gào khóc.

Trong phòng, tất cả mọi người đầu đỏ mắt.

Bạch thị sớm đã không còn là nữ nhân hậu trạch lúc trước, lúc này vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngũ Nương, A Chiêu đã trở lại, A Chiêu nhất định sẽ làm chủ cho con, con đừng sợ."

Dung Ngũ Nương vẫn khóc như cũ, gần như khóc đến ngất xỉu, giống như muốn đem hết những năm tháng khổ sở kia của mình khóc ra ngoài.

Bên cạnh, Giang thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngũ Nương, cũng khóc theo.

Tiếng khóc của nữ tử tựa hồ muốn nhấn chìm toàn bộ chính viện.

Dung Chiêu kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng Ngũ tỷ, cô không khóc, giờ khắc này, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, trong mắt sâu không thấy đáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-409.html.]

Mãi cho đến khi Dung Ngũ Nương khóc đủ rồi, lúc này mới chậm rãi Dung Chiêu rốt cục nói câu thứ hai: "Khóc xong, tất cả đều đã qua."

Hốc mắt Dung Ngũ Nương lại đỏ lên, cô quan sát A Chiêu, phát hiện Lục muội muội hoàn toàn khác xa trong trí nhớ, tựa hồ trở thành một người khác.

Nhưng Dung Ngũ Nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Những chuyện Lục lang làm mấy năm nay, cảnh ngộ của Lục lang, nguy cơ của An Khánh Vương phủ... Nếu không thay đổi, Lục lang làm sao sinh tồn được? Làm sao có danh tiếng như bây giờ?

Qua vài mùa xuân, ngay cả cô cũng không còn là Ngũ Nương ngây thơ trước đây.

Dung Hương Tích hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn: "Lục lang, ta không sao, chuyện này đừng nên làm ầm ï, tổ mẫu nói rất đúng, ta không thể hòa ly..."

Lục lang là nữ cải nam trang, phải vất vả cỡ nào mới có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ?

Dung Hương Tích chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy n.g.ự.c đau đớn, Lục lang cũng là tiểu nương tử, lại phải gánh vác toàn bộ An Khánh Vương phủ, một khi bị phát hiện thân phận chính là vạn kiếp bất phục.

Tình huống này, cô làm sao dám thêm phiền phức cho Lục lang?

Dung Hương Tích thậm chí có chút hối hận vì đã trốn về.

Nhưng khi đó cô trải qua một lần sinh tử, biết mình nếu như không trở về, có lẽ trước khi c.h.ế.t cũng không gặp được người nhà, không gặp được mẫu thân cùng Lục lang...

Lúc này, Dung Hương Tích vừa hối hận vừa cảm thấy may mắn vì có thể trở về gặp người thân.

Dung Chiêu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Ngũ tỷ, thanh âm ôn nhu: "Tỷ ở nhà dưỡng thương cho tốt, những thứ khác không cần lo, ta sẽ làm chủ cho tỷ."

"Lục lang..." Dung Hương Tích thanh âm khàn khàn, hai giọt nước mắt lại lăn xuống.

Lúc trước Lục muội muội của cô nhu nhược cỡ nào?

Thế mà mới vài năm đã kiên cường như thế, thậm chí còn muốn làm chủ cho cô.

Lục muội muội mấy năm nay gặp phải chuyện gì?

Dung Hương Tích vừa nghĩ tới, n.g.ự.c liền bắt đầu co rút đau đớn.
 
Chương 410


Giang thị bên cạnh gào khóc, bà quỳ trên mặt đất, ôm đùi Dung Chiêu: "Cầu xin thế tử đừng để Ngũ Nương quay về đó, cầu xin thế tử!"

Dung Chiêu đỡ Giang thị dậy, gật đầu: "Yên tâm."

Dung Vĩ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: "Ta hiện tại đi phủ Hộ bộ thượng thư!"

Dung Chiêu lại gọi ông lại: "Phụ thân chờ đã."

Dung Vĩ dừng chân, nhìn về phía Dung Chiêu, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh, bên trong sâu không thấy đáy.

"Con muốn đi cùng?" Dung Vĩ hỏi.

Dung Chiêu: "Trước không vội, con còn có một việc phải làm, tin tức Ngũ Nương trở về tạm thời giấu kín."

Tất cả mọi người nghi hoặc.

Giang thị mơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ thế tử muốn dàn xếp với người Từ gia?

Lúc này, Dung Chiêu đứng lên: "Phụ thân, gần đây An Khánh Vương phủ giao cho người. Mẫu thân giúp con quán xuyến Vân Dung Phường."

"Trắc phi, mấy ngày gần đây người quản lý tốt tòa soạn báo, ta tin tưởng năng lực của trắc phi nhất định có thể làm tốt."

"Tạ Hồng, đưa tin cho Trương Tam, bảo hắn đến lấy quần áo đúng giờ, ngoài ra bảo hắn nói với người bên ngoài ta ở trong phủ tự mình tiếp đãi hắn."

"Thạch Đầu, đưa tin cho Bùi thế tử và Bùi nhị công tử, bảo bọn họ ba ngày sau đến An Khánh Vương phủ làm khách, giữ bọn họ nửa ngày, nói bọn họ giấu diếm tin tức ta không ở kinh thành, phối hợp với ta."

Dung Vĩ biến sắc, cất cao giọng: "Dung Chiêu, con muốn làm gì!"

Dung Chiêu đi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: "Không làm gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến."

Triệu thị như nghĩ đến gì đó, hai mắt trừng to giữ chặt Dung Chiêu: "Con muốn làm gì? Con đừng xúc động, An Khánh Vương phủ ta nguy cơ trùng trùng, không thể..."

Dung Chiêu chỉ quay đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, người muốn can thiệp chuyện của con sao?"

Triệu thị ngẩn ra. Dung Chiêu vẫy vẫy nha hoàn đang bưng chén thuốc cách đó không xa, nha hoàn cúi đầu, cung kính bưng thuốc tiến lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-410.html.]

Dung Chiêu nhận lấy, cô một tay bưng chén thuốc, tay kia bị Triệu thị nắm chặt, thanh âm của cô bình tĩnh: "Tháng ba năm nay, lúc Trương Tam công tử đến bái phỏng, trước mặt ta đã có người đưa lên một chén độc dược."

Bạch thị lúc này biến sắc, lòng tràn đầy ảo não.

Thân thể Triệu thị lắc lư, thiếu chút nữa đứng không vững, tay siết chặt hơn.

Dung Vĩ quát lớn: "A Chiêu! Câm miệng!"

Lão Vương phi lớn tuổi rồi, nếu bị kích thích xảy ra chuyện...

Vẻ mặt Dung Chiêu lãnh đạm, nhưng vẫn nói tiếp không ngừng: "Nếu không phải Trương Tam công tử xông vào, ta gắng gượng ra ngoài thì ngày đó đã không còn Dung Chiêu, cũng không còn An Khánh Vương phủ."

"Tổ mẫu, nguy cơ của An Khánh Vương phủ không thể tránh, con đã dám đi ra ngoài đối mặt thì đã lường trước sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm, cũng sẽ không bỏ mặc người thân."

Cô giơ cao chén thuốc ném thật mạnh xuống.

"Loảng xoảng..." Chén thuốc vỡ thành từng mảnh, khắp mặt đất đều là mảnh vỡ.

Dung Chiêu vẫn nhìn Triệu thị: "Ngày đó tổ mẫu muốn từ bỏ A Chiêu để bảo hộ vương phủ, hôm nay tổ mẫu lại muốn từ bỏ Ngũ tỷ bảo hộ vương phủ sao?"

Triệu thị đứng không vững, thân thể lảo đảo một cái, tay cũng đã buông ra.

Dung Chiêu xoay người, cúi người về phía Triệu thị.

Sống lưng cô thẳng tắp, lúc hành lễ dáng vẻ đỉnh đạc, vô cùng lễ độ, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng: "Tạ tổ mẫu thành toàn."

Nói xong Dung Chiêu đứng thẳng, sải bước đi ra ngoài.

Dung Ngũ Nương kinh hô: "Lục lang..."

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý, Ngũ tỷ chờ ta trở về, đến lúc đó sẽ làm chủ cho tỷ."

Nói xong, người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm thị cùng Bạch thị đỡ lão vương phi, ánh mắt lão vương phi vẩn Giang thị vừa lo lắng vừa mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ngược lại Ngũ Nương lại muốn khóc, thậm chí còn muốn xuống giường, nức nở nói: "Phụ thân, người ngăn cản Lục lang, đừng để Lục lang xúc động, đừng để..."
 
Chương 410


Giang thị bên cạnh gào khóc, bà quỳ trên mặt đất, ôm đùi Dung Chiêu: "Cầu xin thế tử đừng để Ngũ Nương quay về đó, cầu xin thế tử!"

Dung Chiêu đỡ Giang thị dậy, gật đầu: "Yên tâm."

Dung Vĩ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: "Ta hiện tại đi phủ Hộ bộ thượng thư!"

Dung Chiêu lại gọi ông lại: "Phụ thân chờ đã."

Dung Vĩ dừng chân, nhìn về phía Dung Chiêu, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh, bên trong sâu không thấy đáy.

"Con muốn đi cùng?" Dung Vĩ hỏi.

Dung Chiêu: "Trước không vội, con còn có một việc phải làm, tin tức Ngũ Nương trở về tạm thời giấu kín."

Tất cả mọi người nghi hoặc.

Giang thị mơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ thế tử muốn dàn xếp với người Từ gia?

Lúc này, Dung Chiêu đứng lên: "Phụ thân, gần đây An Khánh Vương phủ giao cho người. Mẫu thân giúp con quán xuyến Vân Dung Phường."

"Trắc phi, mấy ngày gần đây người quản lý tốt tòa soạn báo, ta tin tưởng năng lực của trắc phi nhất định có thể làm tốt."

"Tạ Hồng, đưa tin cho Trương Tam, bảo hắn đến lấy quần áo đúng giờ, ngoài ra bảo hắn nói với người bên ngoài ta ở trong phủ tự mình tiếp đãi hắn."

"Thạch Đầu, đưa tin cho Bùi thế tử và Bùi nhị công tử, bảo bọn họ ba ngày sau đến An Khánh Vương phủ làm khách, giữ bọn họ nửa ngày, nói bọn họ giấu diếm tin tức ta không ở kinh thành, phối hợp với ta."

Dung Vĩ biến sắc, cất cao giọng: "Dung Chiêu, con muốn làm gì!"

Dung Chiêu đi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: "Không làm gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến."

Triệu thị như nghĩ đến gì đó, hai mắt trừng to giữ chặt Dung Chiêu: "Con muốn làm gì? Con đừng xúc động, An Khánh Vương phủ ta nguy cơ trùng trùng, không thể..."

Dung Chiêu chỉ quay đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, người muốn can thiệp chuyện của con sao?"

Triệu thị ngẩn ra. Dung Chiêu vẫy vẫy nha hoàn đang bưng chén thuốc cách đó không xa, nha hoàn cúi đầu, cung kính bưng thuốc tiến lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-410.html.]

Dung Chiêu nhận lấy, cô một tay bưng chén thuốc, tay kia bị Triệu thị nắm chặt, thanh âm của cô bình tĩnh: "Tháng ba năm nay, lúc Trương Tam công tử đến bái phỏng, trước mặt ta đã có người đưa lên một chén độc dược."

Bạch thị lúc này biến sắc, lòng tràn đầy ảo não.

Thân thể Triệu thị lắc lư, thiếu chút nữa đứng không vững, tay siết chặt hơn.

Dung Vĩ quát lớn: "A Chiêu! Câm miệng!"

Lão Vương phi lớn tuổi rồi, nếu bị kích thích xảy ra chuyện...

Vẻ mặt Dung Chiêu lãnh đạm, nhưng vẫn nói tiếp không ngừng: "Nếu không phải Trương Tam công tử xông vào, ta gắng gượng ra ngoài thì ngày đó đã không còn Dung Chiêu, cũng không còn An Khánh Vương phủ."

"Tổ mẫu, nguy cơ của An Khánh Vương phủ không thể tránh, con đã dám đi ra ngoài đối mặt thì đã lường trước sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm, cũng sẽ không bỏ mặc người thân."

Cô giơ cao chén thuốc ném thật mạnh xuống.

"Loảng xoảng..." Chén thuốc vỡ thành từng mảnh, khắp mặt đất đều là mảnh vỡ.

Dung Chiêu vẫn nhìn Triệu thị: "Ngày đó tổ mẫu muốn từ bỏ A Chiêu để bảo hộ vương phủ, hôm nay tổ mẫu lại muốn từ bỏ Ngũ tỷ bảo hộ vương phủ sao?"

Triệu thị đứng không vững, thân thể lảo đảo một cái, tay cũng đã buông ra.

Dung Chiêu xoay người, cúi người về phía Triệu thị.

Sống lưng cô thẳng tắp, lúc hành lễ dáng vẻ đỉnh đạc, vô cùng lễ độ, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng: "Tạ tổ mẫu thành toàn."

Nói xong Dung Chiêu đứng thẳng, sải bước đi ra ngoài.

Dung Ngũ Nương kinh hô: "Lục lang..."

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý, Ngũ tỷ chờ ta trở về, đến lúc đó sẽ làm chủ cho tỷ."

Nói xong, người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm thị cùng Bạch thị đỡ lão vương phi, ánh mắt lão vương phi vẩn Giang thị vừa lo lắng vừa mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ngược lại Ngũ Nương lại muốn khóc, thậm chí còn muốn xuống giường, nức nở nói: "Phụ thân, người ngăn cản Lục lang, đừng để Lục lang xúc động, đừng để..."
 
Chương 410


Giang thị bên cạnh gào khóc, bà quỳ trên mặt đất, ôm đùi Dung Chiêu: "Cầu xin thế tử đừng để Ngũ Nương quay về đó, cầu xin thế tử!"

Dung Chiêu đỡ Giang thị dậy, gật đầu: "Yên tâm."

Dung Vĩ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: "Ta hiện tại đi phủ Hộ bộ thượng thư!"

Dung Chiêu lại gọi ông lại: "Phụ thân chờ đã."

Dung Vĩ dừng chân, nhìn về phía Dung Chiêu, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh, bên trong sâu không thấy đáy.

"Con muốn đi cùng?" Dung Vĩ hỏi.

Dung Chiêu: "Trước không vội, con còn có một việc phải làm, tin tức Ngũ Nương trở về tạm thời giấu kín."

Tất cả mọi người nghi hoặc.

Giang thị mơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ thế tử muốn dàn xếp với người Từ gia?

Lúc này, Dung Chiêu đứng lên: "Phụ thân, gần đây An Khánh Vương phủ giao cho người. Mẫu thân giúp con quán xuyến Vân Dung Phường."

"Trắc phi, mấy ngày gần đây người quản lý tốt tòa soạn báo, ta tin tưởng năng lực của trắc phi nhất định có thể làm tốt."

"Tạ Hồng, đưa tin cho Trương Tam, bảo hắn đến lấy quần áo đúng giờ, ngoài ra bảo hắn nói với người bên ngoài ta ở trong phủ tự mình tiếp đãi hắn."

"Thạch Đầu, đưa tin cho Bùi thế tử và Bùi nhị công tử, bảo bọn họ ba ngày sau đến An Khánh Vương phủ làm khách, giữ bọn họ nửa ngày, nói bọn họ giấu diếm tin tức ta không ở kinh thành, phối hợp với ta."

Dung Vĩ biến sắc, cất cao giọng: "Dung Chiêu, con muốn làm gì!"

Dung Chiêu đi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: "Không làm gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến."

Triệu thị như nghĩ đến gì đó, hai mắt trừng to giữ chặt Dung Chiêu: "Con muốn làm gì? Con đừng xúc động, An Khánh Vương phủ ta nguy cơ trùng trùng, không thể..."

Dung Chiêu chỉ quay đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, người muốn can thiệp chuyện của con sao?"

Triệu thị ngẩn ra. Dung Chiêu vẫy vẫy nha hoàn đang bưng chén thuốc cách đó không xa, nha hoàn cúi đầu, cung kính bưng thuốc tiến lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-410.html.]

Dung Chiêu nhận lấy, cô một tay bưng chén thuốc, tay kia bị Triệu thị nắm chặt, thanh âm của cô bình tĩnh: "Tháng ba năm nay, lúc Trương Tam công tử đến bái phỏng, trước mặt ta đã có người đưa lên một chén độc dược."

Bạch thị lúc này biến sắc, lòng tràn đầy ảo não.

Thân thể Triệu thị lắc lư, thiếu chút nữa đứng không vững, tay siết chặt hơn.

Dung Vĩ quát lớn: "A Chiêu! Câm miệng!"

Lão Vương phi lớn tuổi rồi, nếu bị kích thích xảy ra chuyện...

Vẻ mặt Dung Chiêu lãnh đạm, nhưng vẫn nói tiếp không ngừng: "Nếu không phải Trương Tam công tử xông vào, ta gắng gượng ra ngoài thì ngày đó đã không còn Dung Chiêu, cũng không còn An Khánh Vương phủ."

"Tổ mẫu, nguy cơ của An Khánh Vương phủ không thể tránh, con đã dám đi ra ngoài đối mặt thì đã lường trước sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm, cũng sẽ không bỏ mặc người thân."

Cô giơ cao chén thuốc ném thật mạnh xuống.

"Loảng xoảng..." Chén thuốc vỡ thành từng mảnh, khắp mặt đất đều là mảnh vỡ.

Dung Chiêu vẫn nhìn Triệu thị: "Ngày đó tổ mẫu muốn từ bỏ A Chiêu để bảo hộ vương phủ, hôm nay tổ mẫu lại muốn từ bỏ Ngũ tỷ bảo hộ vương phủ sao?"

Triệu thị đứng không vững, thân thể lảo đảo một cái, tay cũng đã buông ra.

Dung Chiêu xoay người, cúi người về phía Triệu thị.

Sống lưng cô thẳng tắp, lúc hành lễ dáng vẻ đỉnh đạc, vô cùng lễ độ, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng: "Tạ tổ mẫu thành toàn."

Nói xong Dung Chiêu đứng thẳng, sải bước đi ra ngoài.

Dung Ngũ Nương kinh hô: "Lục lang..."

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý, Ngũ tỷ chờ ta trở về, đến lúc đó sẽ làm chủ cho tỷ."

Nói xong, người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm thị cùng Bạch thị đỡ lão vương phi, ánh mắt lão vương phi vẩn Giang thị vừa lo lắng vừa mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ngược lại Ngũ Nương lại muốn khóc, thậm chí còn muốn xuống giường, nức nở nói: "Phụ thân, người ngăn cản Lục lang, đừng để Lục lang xúc động, đừng để..."
 
Chương 411


Dung Vĩ đỡ nữ nhi, trấn an nói: "Không sao, nghịch tử kia không ai quản được, để nó đi đi."

Thấy Ngũ Nương còn muốn nói gì, Dung Vĩ nhìn lão vương phi, nhẹ giọng nói: "Con yên tâm, A Chiêu làm việc tuy rằng vô độ lại to gan, nhưng là một người cực kỳ thông minh, nếu nó muốn làm như vậy, ắt đã có chuẩn bị của riêng mình, chúng ta phối hợp với A Chiêu là được, không cần lo lắng quá mức."

Ngũ Nương vẫn cảm giác bất an.

Lâm thị gật đầu: "Đúng vậy, Ngũ Nương, con dưỡng thân thể cho tốt là được, A Chiêu tự có tính toán."

Bạch thị có chút lo lắng: "Cách tháng mười hai chỉ còn sáu ngày, A Chiêu đi chuyến này cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất sáu ngày sáu đêm, nếu trước khi cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu không trở về kịp, e là sẽ bị người ta phát hiện..."

Từ đầu tới cuối bọn họ đều không lo lắng Dung Chiêu có thể xử lý tốt chuyện này hay không.

Cơn thịnh nộ của tứ đại thân vương, nguy hiểm đến từ ba vị hoàng tử, văn võ cả triều gây khó dễ... Dung Chiêu đều có thể từng bước vượt qua, chẳng qua chỉ là một Từ Minh Chí, Dung Chiêu dám đi, vậy chắc chắn có thể đối phó được.

Lão Vương phi Triệu thị bình ổn cảm xúc một lúc lâu, quay đầu nhìn Ngũ Nương, cất tiếng: "Con an tâm ở nhà tịnh dưỡng đi."

Bà để lão ma ma bên cạnh đỡ mình ra ngoài, bóng lưng tập tễnh.

Sau khi đi xa, lão Vương phi mới thì thào: "Già rồi, ta già rồi..."

Lúc còn trẻ, bà cũng là một nữ tử to gan giục ngựa giơ roi, bà là nữ nhân có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ sau khi trượng phu và nhi tử c.h.ế.t trận.

Nhưng hôm nay, bà thật sự là già rồi, bà cố chấp, ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức, còn hay cằn nhẳn, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa.

Giọng lão ma ma khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: "Lão phu nhân..."

Lão Vương phi: "Đi Phật đường thôi."

Mà lúc này, Dung Chiêu đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

Vừa mới đi tới chỗ không người, cô liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc này trên người một thân áo gai, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, xoay người lên ngựa, chọn ra mười mấy cao thủ...

"Đi Biến Châu."

Dưới mái tóc tán loạn, đôi mắt phượng của Dung Chiêu sắc bén, dây cương run lên, mang theo mười mấy cao thủ kia thúc ngựa đi về Biến Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-411.html.]

Tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, mang theo bụi mù dần dần đi xa....

Biến Châu ở hướng đông bắc kinh thành, cách kinh thành không xa, là châu quận gần kinh thành, cũng có thể xem là nơi tốt cho các quan viên bị thuyên chuyển, xa hơn nữa về phía bắc là Mã Châu gần đây có tuyết rơi nghiêm trọng.

Biên giới Biến Châu cũng bị ảnh hưởng, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng.

Ra roi thúc ngựa, ba ngày ba đêm là có thể đến Biến Châu, trên đường Dung Chiêu cũng không nghỉ ngơi được mấy lần, ngày đêm gấp rút lên đường.

Mà lúc này, mọi người đã nhận được tin tức.

Trương Trường Ngôn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm: "Dung Chiêu là có ý gì?"

Tại sao phải giúp hắn che dấu?

Hắn đi đâu?

Trương Trường Hành tò mò lại gần hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trương Trường Ngôn dừng một chút, lập tức nói: "Không có gì."

Mặc dù không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cần phối hợp là được.

Đương nhiên, hắn là vì bộ quần áo kia mới bằng lòng phối hợp với Dung Chiêu, hoàn toàn không phải vì cái khác!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn nhận được tin tức cũng đồng dạng nghi hoặc.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều lựa chọn giống nhau: Phối hợp với Dung Chiêu....

Biến Châu.

Phủ đệ tri phủ xa hoa rộng rãi lại tao nhã, tiết trời mùa đông vốn giá rét, Mã Châu sát vách lại có đại nạn, thế nhưng phủ đệ của Từ Minh Chí lại ấm áp như mùa xuân.

Trong phủ khắp nơi đốt than cực phẩm từ Thanh Châu vận chuyển tới, khiến cho trong phòng cực kỳ ấm áp. "Không đuổi kịp?" Giọng Từ Minh Chí đè nén tức giận.

Phía dưới có một người đang quỳ, vẻ mặt thấp thỏm cùng bất an, thanh âm trầm thấp: "Không đuổi kịp, chúng ta phát hiện quá muộn... Hiện tại người nọ hẳn đã đến kinh thành."
 
Chương 411


Dung Vĩ đỡ nữ nhi, trấn an nói: "Không sao, nghịch tử kia không ai quản được, để nó đi đi."

Thấy Ngũ Nương còn muốn nói gì, Dung Vĩ nhìn lão vương phi, nhẹ giọng nói: "Con yên tâm, A Chiêu làm việc tuy rằng vô độ lại to gan, nhưng là một người cực kỳ thông minh, nếu nó muốn làm như vậy, ắt đã có chuẩn bị của riêng mình, chúng ta phối hợp với A Chiêu là được, không cần lo lắng quá mức."

Ngũ Nương vẫn cảm giác bất an.

Lâm thị gật đầu: "Đúng vậy, Ngũ Nương, con dưỡng thân thể cho tốt là được, A Chiêu tự có tính toán."

Bạch thị có chút lo lắng: "Cách tháng mười hai chỉ còn sáu ngày, A Chiêu đi chuyến này cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất sáu ngày sáu đêm, nếu trước khi cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu không trở về kịp, e là sẽ bị người ta phát hiện..."

Từ đầu tới cuối bọn họ đều không lo lắng Dung Chiêu có thể xử lý tốt chuyện này hay không.

Cơn thịnh nộ của tứ đại thân vương, nguy hiểm đến từ ba vị hoàng tử, văn võ cả triều gây khó dễ... Dung Chiêu đều có thể từng bước vượt qua, chẳng qua chỉ là một Từ Minh Chí, Dung Chiêu dám đi, vậy chắc chắn có thể đối phó được.

Lão Vương phi Triệu thị bình ổn cảm xúc một lúc lâu, quay đầu nhìn Ngũ Nương, cất tiếng: "Con an tâm ở nhà tịnh dưỡng đi."

Bà để lão ma ma bên cạnh đỡ mình ra ngoài, bóng lưng tập tễnh.

Sau khi đi xa, lão Vương phi mới thì thào: "Già rồi, ta già rồi..."

Lúc còn trẻ, bà cũng là một nữ tử to gan giục ngựa giơ roi, bà là nữ nhân có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ sau khi trượng phu và nhi tử c.h.ế.t trận.

Nhưng hôm nay, bà thật sự là già rồi, bà cố chấp, ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức, còn hay cằn nhẳn, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa.

Giọng lão ma ma khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: "Lão phu nhân..."

Lão Vương phi: "Đi Phật đường thôi."

Mà lúc này, Dung Chiêu đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

Vừa mới đi tới chỗ không người, cô liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc này trên người một thân áo gai, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, xoay người lên ngựa, chọn ra mười mấy cao thủ...

"Đi Biến Châu."

Dưới mái tóc tán loạn, đôi mắt phượng của Dung Chiêu sắc bén, dây cương run lên, mang theo mười mấy cao thủ kia thúc ngựa đi về Biến Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-411.html.]

Tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, mang theo bụi mù dần dần đi xa....

Biến Châu ở hướng đông bắc kinh thành, cách kinh thành không xa, là châu quận gần kinh thành, cũng có thể xem là nơi tốt cho các quan viên bị thuyên chuyển, xa hơn nữa về phía bắc là Mã Châu gần đây có tuyết rơi nghiêm trọng.

Biên giới Biến Châu cũng bị ảnh hưởng, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng.

Ra roi thúc ngựa, ba ngày ba đêm là có thể đến Biến Châu, trên đường Dung Chiêu cũng không nghỉ ngơi được mấy lần, ngày đêm gấp rút lên đường.

Mà lúc này, mọi người đã nhận được tin tức.

Trương Trường Ngôn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm: "Dung Chiêu là có ý gì?"

Tại sao phải giúp hắn che dấu?

Hắn đi đâu?

Trương Trường Hành tò mò lại gần hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trương Trường Ngôn dừng một chút, lập tức nói: "Không có gì."

Mặc dù không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cần phối hợp là được.

Đương nhiên, hắn là vì bộ quần áo kia mới bằng lòng phối hợp với Dung Chiêu, hoàn toàn không phải vì cái khác!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn nhận được tin tức cũng đồng dạng nghi hoặc.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều lựa chọn giống nhau: Phối hợp với Dung Chiêu....

Biến Châu.

Phủ đệ tri phủ xa hoa rộng rãi lại tao nhã, tiết trời mùa đông vốn giá rét, Mã Châu sát vách lại có đại nạn, thế nhưng phủ đệ của Từ Minh Chí lại ấm áp như mùa xuân.

Trong phủ khắp nơi đốt than cực phẩm từ Thanh Châu vận chuyển tới, khiến cho trong phòng cực kỳ ấm áp. "Không đuổi kịp?" Giọng Từ Minh Chí đè nén tức giận.

Phía dưới có một người đang quỳ, vẻ mặt thấp thỏm cùng bất an, thanh âm trầm thấp: "Không đuổi kịp, chúng ta phát hiện quá muộn... Hiện tại người nọ hẳn đã đến kinh thành."
 
Chương 411


Dung Vĩ đỡ nữ nhi, trấn an nói: "Không sao, nghịch tử kia không ai quản được, để nó đi đi."

Thấy Ngũ Nương còn muốn nói gì, Dung Vĩ nhìn lão vương phi, nhẹ giọng nói: "Con yên tâm, A Chiêu làm việc tuy rằng vô độ lại to gan, nhưng là một người cực kỳ thông minh, nếu nó muốn làm như vậy, ắt đã có chuẩn bị của riêng mình, chúng ta phối hợp với A Chiêu là được, không cần lo lắng quá mức."

Ngũ Nương vẫn cảm giác bất an.

Lâm thị gật đầu: "Đúng vậy, Ngũ Nương, con dưỡng thân thể cho tốt là được, A Chiêu tự có tính toán."

Bạch thị có chút lo lắng: "Cách tháng mười hai chỉ còn sáu ngày, A Chiêu đi chuyến này cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất sáu ngày sáu đêm, nếu trước khi cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu không trở về kịp, e là sẽ bị người ta phát hiện..."

Từ đầu tới cuối bọn họ đều không lo lắng Dung Chiêu có thể xử lý tốt chuyện này hay không.

Cơn thịnh nộ của tứ đại thân vương, nguy hiểm đến từ ba vị hoàng tử, văn võ cả triều gây khó dễ... Dung Chiêu đều có thể từng bước vượt qua, chẳng qua chỉ là một Từ Minh Chí, Dung Chiêu dám đi, vậy chắc chắn có thể đối phó được.

Lão Vương phi Triệu thị bình ổn cảm xúc một lúc lâu, quay đầu nhìn Ngũ Nương, cất tiếng: "Con an tâm ở nhà tịnh dưỡng đi."

Bà để lão ma ma bên cạnh đỡ mình ra ngoài, bóng lưng tập tễnh.

Sau khi đi xa, lão Vương phi mới thì thào: "Già rồi, ta già rồi..."

Lúc còn trẻ, bà cũng là một nữ tử to gan giục ngựa giơ roi, bà là nữ nhân có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ sau khi trượng phu và nhi tử c.h.ế.t trận.

Nhưng hôm nay, bà thật sự là già rồi, bà cố chấp, ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức, còn hay cằn nhẳn, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa.

Giọng lão ma ma khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: "Lão phu nhân..."

Lão Vương phi: "Đi Phật đường thôi."

Mà lúc này, Dung Chiêu đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

Vừa mới đi tới chỗ không người, cô liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc này trên người một thân áo gai, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, xoay người lên ngựa, chọn ra mười mấy cao thủ...

"Đi Biến Châu."

Dưới mái tóc tán loạn, đôi mắt phượng của Dung Chiêu sắc bén, dây cương run lên, mang theo mười mấy cao thủ kia thúc ngựa đi về Biến Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-411.html.]

Tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, mang theo bụi mù dần dần đi xa....

Biến Châu ở hướng đông bắc kinh thành, cách kinh thành không xa, là châu quận gần kinh thành, cũng có thể xem là nơi tốt cho các quan viên bị thuyên chuyển, xa hơn nữa về phía bắc là Mã Châu gần đây có tuyết rơi nghiêm trọng.

Biên giới Biến Châu cũng bị ảnh hưởng, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng.

Ra roi thúc ngựa, ba ngày ba đêm là có thể đến Biến Châu, trên đường Dung Chiêu cũng không nghỉ ngơi được mấy lần, ngày đêm gấp rút lên đường.

Mà lúc này, mọi người đã nhận được tin tức.

Trương Trường Ngôn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm: "Dung Chiêu là có ý gì?"

Tại sao phải giúp hắn che dấu?

Hắn đi đâu?

Trương Trường Hành tò mò lại gần hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trương Trường Ngôn dừng một chút, lập tức nói: "Không có gì."

Mặc dù không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cần phối hợp là được.

Đương nhiên, hắn là vì bộ quần áo kia mới bằng lòng phối hợp với Dung Chiêu, hoàn toàn không phải vì cái khác!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn nhận được tin tức cũng đồng dạng nghi hoặc.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều lựa chọn giống nhau: Phối hợp với Dung Chiêu....

Biến Châu.

Phủ đệ tri phủ xa hoa rộng rãi lại tao nhã, tiết trời mùa đông vốn giá rét, Mã Châu sát vách lại có đại nạn, thế nhưng phủ đệ của Từ Minh Chí lại ấm áp như mùa xuân.

Trong phủ khắp nơi đốt than cực phẩm từ Thanh Châu vận chuyển tới, khiến cho trong phòng cực kỳ ấm áp. "Không đuổi kịp?" Giọng Từ Minh Chí đè nén tức giận.

Phía dưới có một người đang quỳ, vẻ mặt thấp thỏm cùng bất an, thanh âm trầm thấp: "Không đuổi kịp, chúng ta phát hiện quá muộn... Hiện tại người nọ hẳn đã đến kinh thành."
 
Chương 412


Kỳ thật Dung Hương Tích mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng cô chạy không nhanh, nếu có người ra roi thúc ngựa, tuyệt đối có thể đuổi kịp.

Nhưng đáng tiếc, Từ Minh Chí khi đó đang bận rộn an ủi Chúc thị, bọn chúng đều đang chờ Dung Hương Tích chết, tự nhiên không ai đến xem Dung Hương Tích như thế nào.

Khi phát hiện thì Dung Hương Tích đã chạy trốn được ba ngày.

"Xoảng..." Từ Minh Chí ném mạnh chén trà.

Hắn lập tức đứng lên, chắp hai tay sau lưng, cau mày, gấp đến độ đi vòng quanh trong phòng.

Một nữ tử trang phục lộng lẫy được các nha hoàn dìu đi tới, thanh âm ả nũng nịu: "Từ lang, làm sao vậy? Không tìm được tỷ tỷ sao?"

Từ Minh Chí thấy ả tới, vội xua người xuống, vươn tay dìu ả đến giường ngồi, thở dài: "E là đã chạy tới An Khánh Vương phủ, lúc này An Khánh Vương Dung Vĩ và An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hẳn đã biết."

Thấy Từ Minh Chí vẻ mặt ưu sầu, ả an ủi: "Từ lang chớ lo lắng, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là đi nhà mẹ đẻ một chuyến, chúng ta đón về là được rồi."

Nói như không có việc gì, như là cái gì cũng không phát sinh.

"An Khánh Vương không phải người tốt, Dung Chiêu hiện tại thanh danh hiển hách, ta ở Biến Châu cũng có thể nghe được thanh danh của hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua việc này." Từ Minh Chí cắn răng,"Sớm biết vậy, lúc trước nên cho ả tiện nhân kia một chén độc dược!"

Chúc thị không để ý, ả hời hợt lên tiếng: "Từ lang sợ bọn họ làm gì? An Khánh Vương tuổi già, thế tử kia không có thực quyền, chỉ biết làm chút chuyện kinh doanh, lão thái gia là Hộ bộ thượng thư, bọn họ không dám làm gì Từ gia chúng ta."

"Nhưng hàn dược kia..."

Chúc thị bình tĩnh: "Bọn họ không có chứng cứ, tỷ tỷ uống hàn dược lúc nào? Chúng ta chỉ cho rằng tỷ tỷ không thể sinh con, Từ lang không vì thế mà bỏ tỷ tỷ đã là nể mặt An Khánh Vương phủ rồi."

Đây chính là đổi trắng thay đen!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-412.html.]

Từ Minh Chí có chút chần chờ, nhíu mày: "Dung Chiêu tuyệt đối không phải người dễ đối phó, quan hệ của hắn với ba vị hoàng tử và tứ đại thân vương vô cùng tốt, chỉ sợ sẽ làm khó dễ ta..."

"Từ lang, chúng ta ở Biến Châu, hắn ở kinh thành, làm sao có thể làm khó dễ chúng ta?"

Chúc thị không bất an, ngược lại tiếp tục cười nói: "Huống hồ Từ lang không hiểu nữ tử, Dung Hương Tích bây giờ không thể sinh con, Dung gia bọn họ sợ là sẽ giấu diếm tin tức này, căn bản không dám tiết lộ, lại càng không lấy ra làm ầm ï..."

Đây cũng là nếp sống đương thời, nữ nhân không thể sinh con đồng nghĩa với phần đời còn lại xem như kết thúc.

Dung Hương Tích cho dù bị hại, nhưng bọn họ không đưa ra được chứng cứ, chuyện này nói ra cho dù có người đồng tình, nhưng cũng sẽ có nhiều người xỉa xói Dung Hương Tích và Dung gia.

Ả không tin Dung gia muốn làm ầm ï.

Chúc thị vô cùng bình tĩnh.

Từ Minh Chí nghĩ cũng phải, hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Tiện nhân kia hại hài nhi của chúng ta, rơi vào kết cục này là đáng đời, về phần Dung Chiêu, chẳng qua chỉ là một tên thương nhân đầu cơ trục lợi mà thôi."

Hắn rốt cuộc vẫn có chút ganh ty.

Năm đó hắn ở kinh thành, cho dù làm cách nào cũng đều bị kinh thành song kiệt áp chế thanh danh, hiện giờ Dung Chiêu không tới một năm, thế nhưng thanh danh lên cao, thiên hạ đều biết.

Chúc thị nghe vậy, trong mắt hiện lên ảo não.

Ả nhẹ nhàng dựa sát vào Từ Minh Chí, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Từ lang, Dung gia nếu thương nữ nhi, có lẽ sẽ làm chủ cho tỷ tỷ, để Từ gia xử trí thiếp... Thiếp sợ..."

Từ Minh Chí ôm lấy ả, đau lòng nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ không để ai làm nàng bị thương, chúng ta hiện giờ đang ở Biến Châu, không ai có thể đụng vào chúng ta."

Chúc thị nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, yếu ớt thỏ thẻ: "Nếu Dung gia gây khó dễ, Từ lang có thể đánh thiếp mấy trượng, giả vờ lạnh lùng ứng phó cho qua chuyện này, thiếp không sợ đau."
 
Chương 412


Kỳ thật Dung Hương Tích mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng cô chạy không nhanh, nếu có người ra roi thúc ngựa, tuyệt đối có thể đuổi kịp.

Nhưng đáng tiếc, Từ Minh Chí khi đó đang bận rộn an ủi Chúc thị, bọn chúng đều đang chờ Dung Hương Tích chết, tự nhiên không ai đến xem Dung Hương Tích như thế nào.

Khi phát hiện thì Dung Hương Tích đã chạy trốn được ba ngày.

"Xoảng..." Từ Minh Chí ném mạnh chén trà.

Hắn lập tức đứng lên, chắp hai tay sau lưng, cau mày, gấp đến độ đi vòng quanh trong phòng.

Một nữ tử trang phục lộng lẫy được các nha hoàn dìu đi tới, thanh âm ả nũng nịu: "Từ lang, làm sao vậy? Không tìm được tỷ tỷ sao?"

Từ Minh Chí thấy ả tới, vội xua người xuống, vươn tay dìu ả đến giường ngồi, thở dài: "E là đã chạy tới An Khánh Vương phủ, lúc này An Khánh Vương Dung Vĩ và An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hẳn đã biết."

Thấy Từ Minh Chí vẻ mặt ưu sầu, ả an ủi: "Từ lang chớ lo lắng, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là đi nhà mẹ đẻ một chuyến, chúng ta đón về là được rồi."

Nói như không có việc gì, như là cái gì cũng không phát sinh.

"An Khánh Vương không phải người tốt, Dung Chiêu hiện tại thanh danh hiển hách, ta ở Biến Châu cũng có thể nghe được thanh danh của hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua việc này." Từ Minh Chí cắn răng,"Sớm biết vậy, lúc trước nên cho ả tiện nhân kia một chén độc dược!"

Chúc thị không để ý, ả hời hợt lên tiếng: "Từ lang sợ bọn họ làm gì? An Khánh Vương tuổi già, thế tử kia không có thực quyền, chỉ biết làm chút chuyện kinh doanh, lão thái gia là Hộ bộ thượng thư, bọn họ không dám làm gì Từ gia chúng ta."

"Nhưng hàn dược kia..."

Chúc thị bình tĩnh: "Bọn họ không có chứng cứ, tỷ tỷ uống hàn dược lúc nào? Chúng ta chỉ cho rằng tỷ tỷ không thể sinh con, Từ lang không vì thế mà bỏ tỷ tỷ đã là nể mặt An Khánh Vương phủ rồi."

Đây chính là đổi trắng thay đen!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-412.html.]

Từ Minh Chí có chút chần chờ, nhíu mày: "Dung Chiêu tuyệt đối không phải người dễ đối phó, quan hệ của hắn với ba vị hoàng tử và tứ đại thân vương vô cùng tốt, chỉ sợ sẽ làm khó dễ ta..."

"Từ lang, chúng ta ở Biến Châu, hắn ở kinh thành, làm sao có thể làm khó dễ chúng ta?"

Chúc thị không bất an, ngược lại tiếp tục cười nói: "Huống hồ Từ lang không hiểu nữ tử, Dung Hương Tích bây giờ không thể sinh con, Dung gia bọn họ sợ là sẽ giấu diếm tin tức này, căn bản không dám tiết lộ, lại càng không lấy ra làm ầm ï..."

Đây cũng là nếp sống đương thời, nữ nhân không thể sinh con đồng nghĩa với phần đời còn lại xem như kết thúc.

Dung Hương Tích cho dù bị hại, nhưng bọn họ không đưa ra được chứng cứ, chuyện này nói ra cho dù có người đồng tình, nhưng cũng sẽ có nhiều người xỉa xói Dung Hương Tích và Dung gia.

Ả không tin Dung gia muốn làm ầm ï.

Chúc thị vô cùng bình tĩnh.

Từ Minh Chí nghĩ cũng phải, hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Tiện nhân kia hại hài nhi của chúng ta, rơi vào kết cục này là đáng đời, về phần Dung Chiêu, chẳng qua chỉ là một tên thương nhân đầu cơ trục lợi mà thôi."

Hắn rốt cuộc vẫn có chút ganh ty.

Năm đó hắn ở kinh thành, cho dù làm cách nào cũng đều bị kinh thành song kiệt áp chế thanh danh, hiện giờ Dung Chiêu không tới một năm, thế nhưng thanh danh lên cao, thiên hạ đều biết.

Chúc thị nghe vậy, trong mắt hiện lên ảo não.

Ả nhẹ nhàng dựa sát vào Từ Minh Chí, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Từ lang, Dung gia nếu thương nữ nhi, có lẽ sẽ làm chủ cho tỷ tỷ, để Từ gia xử trí thiếp... Thiếp sợ..."

Từ Minh Chí ôm lấy ả, đau lòng nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ không để ai làm nàng bị thương, chúng ta hiện giờ đang ở Biến Châu, không ai có thể đụng vào chúng ta."

Chúc thị nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, yếu ớt thỏ thẻ: "Nếu Dung gia gây khó dễ, Từ lang có thể đánh thiếp mấy trượng, giả vờ lạnh lùng ứng phó cho qua chuyện này, thiếp không sợ đau."
 
Chương 412


Kỳ thật Dung Hương Tích mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng cô chạy không nhanh, nếu có người ra roi thúc ngựa, tuyệt đối có thể đuổi kịp.

Nhưng đáng tiếc, Từ Minh Chí khi đó đang bận rộn an ủi Chúc thị, bọn chúng đều đang chờ Dung Hương Tích chết, tự nhiên không ai đến xem Dung Hương Tích như thế nào.

Khi phát hiện thì Dung Hương Tích đã chạy trốn được ba ngày.

"Xoảng..." Từ Minh Chí ném mạnh chén trà.

Hắn lập tức đứng lên, chắp hai tay sau lưng, cau mày, gấp đến độ đi vòng quanh trong phòng.

Một nữ tử trang phục lộng lẫy được các nha hoàn dìu đi tới, thanh âm ả nũng nịu: "Từ lang, làm sao vậy? Không tìm được tỷ tỷ sao?"

Từ Minh Chí thấy ả tới, vội xua người xuống, vươn tay dìu ả đến giường ngồi, thở dài: "E là đã chạy tới An Khánh Vương phủ, lúc này An Khánh Vương Dung Vĩ và An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hẳn đã biết."

Thấy Từ Minh Chí vẻ mặt ưu sầu, ả an ủi: "Từ lang chớ lo lắng, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là đi nhà mẹ đẻ một chuyến, chúng ta đón về là được rồi."

Nói như không có việc gì, như là cái gì cũng không phát sinh.

"An Khánh Vương không phải người tốt, Dung Chiêu hiện tại thanh danh hiển hách, ta ở Biến Châu cũng có thể nghe được thanh danh của hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua việc này." Từ Minh Chí cắn răng,"Sớm biết vậy, lúc trước nên cho ả tiện nhân kia một chén độc dược!"

Chúc thị không để ý, ả hời hợt lên tiếng: "Từ lang sợ bọn họ làm gì? An Khánh Vương tuổi già, thế tử kia không có thực quyền, chỉ biết làm chút chuyện kinh doanh, lão thái gia là Hộ bộ thượng thư, bọn họ không dám làm gì Từ gia chúng ta."

"Nhưng hàn dược kia..."

Chúc thị bình tĩnh: "Bọn họ không có chứng cứ, tỷ tỷ uống hàn dược lúc nào? Chúng ta chỉ cho rằng tỷ tỷ không thể sinh con, Từ lang không vì thế mà bỏ tỷ tỷ đã là nể mặt An Khánh Vương phủ rồi."

Đây chính là đổi trắng thay đen!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-412.html.]

Từ Minh Chí có chút chần chờ, nhíu mày: "Dung Chiêu tuyệt đối không phải người dễ đối phó, quan hệ của hắn với ba vị hoàng tử và tứ đại thân vương vô cùng tốt, chỉ sợ sẽ làm khó dễ ta..."

"Từ lang, chúng ta ở Biến Châu, hắn ở kinh thành, làm sao có thể làm khó dễ chúng ta?"

Chúc thị không bất an, ngược lại tiếp tục cười nói: "Huống hồ Từ lang không hiểu nữ tử, Dung Hương Tích bây giờ không thể sinh con, Dung gia bọn họ sợ là sẽ giấu diếm tin tức này, căn bản không dám tiết lộ, lại càng không lấy ra làm ầm ï..."

Đây cũng là nếp sống đương thời, nữ nhân không thể sinh con đồng nghĩa với phần đời còn lại xem như kết thúc.

Dung Hương Tích cho dù bị hại, nhưng bọn họ không đưa ra được chứng cứ, chuyện này nói ra cho dù có người đồng tình, nhưng cũng sẽ có nhiều người xỉa xói Dung Hương Tích và Dung gia.

Ả không tin Dung gia muốn làm ầm ï.

Chúc thị vô cùng bình tĩnh.

Từ Minh Chí nghĩ cũng phải, hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Tiện nhân kia hại hài nhi của chúng ta, rơi vào kết cục này là đáng đời, về phần Dung Chiêu, chẳng qua chỉ là một tên thương nhân đầu cơ trục lợi mà thôi."

Hắn rốt cuộc vẫn có chút ganh ty.

Năm đó hắn ở kinh thành, cho dù làm cách nào cũng đều bị kinh thành song kiệt áp chế thanh danh, hiện giờ Dung Chiêu không tới một năm, thế nhưng thanh danh lên cao, thiên hạ đều biết.

Chúc thị nghe vậy, trong mắt hiện lên ảo não.

Ả nhẹ nhàng dựa sát vào Từ Minh Chí, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Từ lang, Dung gia nếu thương nữ nhi, có lẽ sẽ làm chủ cho tỷ tỷ, để Từ gia xử trí thiếp... Thiếp sợ..."

Từ Minh Chí ôm lấy ả, đau lòng nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ không để ai làm nàng bị thương, chúng ta hiện giờ đang ở Biến Châu, không ai có thể đụng vào chúng ta."

Chúc thị nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, yếu ớt thỏ thẻ: "Nếu Dung gia gây khó dễ, Từ lang có thể đánh thiếp mấy trượng, giả vờ lạnh lùng ứng phó cho qua chuyện này, thiếp không sợ đau."
 
Chương 413


Từ Minh Chí nhất thời vẻ mặt đau lòng, thân thể hắn áp sát, ôm lấy người trong lòng dỗ dành: "Ta làm sao nỡ đánh nàng chứ? Ai cũng không thể tổn thương nàng, hài tử của chúng ta mất rồi, sinh thêm một đứa nữa đi..."

Chúc thị cắn cắn môi, giải thích: "Đại phu nói còn phải dưỡng thêm mấy ngày, Từ lang chẳng lẽ đã quên?"

Ả là thiếp, ngoại trừ được phu quân sủng ái còn cần nhi tử bên người, cuộc sống sau này mới có thể an ổn.

Đứa nhỏ lúc trước không cẩn thận bị sẩy, đại phu dặn dò phải tịnh dưỡng, bởi vì rất muốn có con, cho nên Chúc thị mới tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của đại phu dưỡng tốt thân thể.

Nghe vậy, Từ Minh Chí ảo não: "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay uống thuốc chưa?"

"Thiếp chưa..."

Ngoài phòng băng tuyết ngập trời, trong phòng lại vô cùng ấm áp, Từ Minh Chí cùng Chúc thị quấn quýt đút thuốc, tính toán chờ Dung Ngũ Nương trở về phải thu thập cô như thế nào...

Lúc này trời đã tối hẳn, trong lúc hai người muốn đi ngủ, có người gấp gáp chạy vào.

"Đại nhân, đại nhân, bên ngoài có người tới!"

Từ Minh Chí từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt tức giận: "Là ai? Hơn nửa đêm sao còn có người tới cửa?"

Chúc thị cũng ngồi dậy, ánh mắt không vui.

Hạ nhân sắc mặt cổ quái, cúi đầu thấp giọng nói: "Hắn nói hắn là Dung Chiêu, tới đây để đưa phu nhân trở về, muốn đại nhân ra ngoài đón phu nhân."

"Dung Chiêu?!" Từ Minh Chí đang buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh.

Chúc thị cũng kinh hãi: "An Khánh Vương thế tử tới? Hơn nữa còn đưa tỷ tỷ về?"

Hạ nhân gật đầu: "Phía sau có một chiếc xe ngựa."

Chúc thị quả thực muốn cười.

Dung Ngũ Nương là một chính thất, trách không được luôn nhẫn nhục nén giận, hóa ra là ở nhà mẹ đẻ căn bản không được sủng ái, chân trước va mới trở về không ai làm chủ. chân sau đã bị đệ đệ trả về đây . Ả nói mà, nữ tử gả cho người khác, ngoại trừ trượng phu còn có thể trông cậy vào ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-413.html.]

Thật sự cho rằng nhà mẹ đẻ lợi hại, có người làm chỗ dựa cho ngươi?

Từ Minh Chí lại không thả lỏng được như vậy, ngược lại cau mày hỏi: "Thật sự là Dung Chiêu? Chẳng lẽ hắn tới tìm phiền toái?"

Đến cũng quá nhanh rồi!

Cho dù thật sự muốn đưa người trở về, cũng không đến mức không thương lượng gì đã trực tiếp đưa về chứ?

Hay là Dung Chiêu quá xấu hổ, sợ tỷ tỷ tổn hại thể diện vương phủ?

Từ Minh Chí khó hiểu.

Chúc thị mấy năm nay càn rỡ đã quen, cho tới bây giờ không ai dám không nể mặt ả, ở nơi này, Từ Minh Chí chính là Hoàng đế.

Cho nên ả nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, giọng nói mang theo ý cười: "Từ lang đừng lo lắng, Dung Chiêu tự báo gia môn, cho dù là tìm phiền toái cũng không dám làm quá mức."

Chẳng lẽ Dung Chiêu còn dám dùng tên thật để gây khó dễ Từ Minh Chí sao?

Hơn phân nửa là không muốn làm chỗ dựa cho Dung Hương Tích, còn sợ chuyện tỷ tỷ không thể sinh được con bị tiết lộ, ảnh hưởng Dung gia.

Từ Minh Chí nghĩ cũng đúng, đây là Biến Châu, đây là phủ đệ của hắn, vì thế đứng lên: "Thay quần áo, lập tức đi gặp An Khánh Vương thế tử."

Mười lăm phút sau.

Hai người chỉnh trang y phục, một trước một sau chạy tới cửa.

Nửa đêm canh ba, trong phủ đốt đèn lồng, nhưng ngoài phủ vẫn là một mảnh đen kịt, xa xa chỉ có thể nhìn thấy đại môn có một chiếc xe ngựa cùng mấy con khoái mã, cùng với vài bóng người nhìn không rõ.

Từ Minh Chí đứng từ xa cười nói: "Dung thế tử! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, sao nửa đêm lại đến bái phỏng?"

Dung Chiêu đứng ở cửa, một không che mặt, hai không ngụy trang, mỉm cười nhìn hắn: "Từ đại nhân."

Từ Minh Chí và Chúc thị đi lại gần, phía sau bọn họ có hộ vệ và gia đỉnh, ngược lại không sợ hãi, đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng Dung Chiêu dám làm gì.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, thì cũng là phái sát thủ lén lút đến đây, làm gì có chuyện báo tên thật như thế?
 
Chương 413


Từ Minh Chí nhất thời vẻ mặt đau lòng, thân thể hắn áp sát, ôm lấy người trong lòng dỗ dành: "Ta làm sao nỡ đánh nàng chứ? Ai cũng không thể tổn thương nàng, hài tử của chúng ta mất rồi, sinh thêm một đứa nữa đi..."

Chúc thị cắn cắn môi, giải thích: "Đại phu nói còn phải dưỡng thêm mấy ngày, Từ lang chẳng lẽ đã quên?"

Ả là thiếp, ngoại trừ được phu quân sủng ái còn cần nhi tử bên người, cuộc sống sau này mới có thể an ổn.

Đứa nhỏ lúc trước không cẩn thận bị sẩy, đại phu dặn dò phải tịnh dưỡng, bởi vì rất muốn có con, cho nên Chúc thị mới tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của đại phu dưỡng tốt thân thể.

Nghe vậy, Từ Minh Chí ảo não: "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay uống thuốc chưa?"

"Thiếp chưa..."

Ngoài phòng băng tuyết ngập trời, trong phòng lại vô cùng ấm áp, Từ Minh Chí cùng Chúc thị quấn quýt đút thuốc, tính toán chờ Dung Ngũ Nương trở về phải thu thập cô như thế nào...

Lúc này trời đã tối hẳn, trong lúc hai người muốn đi ngủ, có người gấp gáp chạy vào.

"Đại nhân, đại nhân, bên ngoài có người tới!"

Từ Minh Chí từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt tức giận: "Là ai? Hơn nửa đêm sao còn có người tới cửa?"

Chúc thị cũng ngồi dậy, ánh mắt không vui.

Hạ nhân sắc mặt cổ quái, cúi đầu thấp giọng nói: "Hắn nói hắn là Dung Chiêu, tới đây để đưa phu nhân trở về, muốn đại nhân ra ngoài đón phu nhân."

"Dung Chiêu?!" Từ Minh Chí đang buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh.

Chúc thị cũng kinh hãi: "An Khánh Vương thế tử tới? Hơn nữa còn đưa tỷ tỷ về?"

Hạ nhân gật đầu: "Phía sau có một chiếc xe ngựa."

Chúc thị quả thực muốn cười.

Dung Ngũ Nương là một chính thất, trách không được luôn nhẫn nhục nén giận, hóa ra là ở nhà mẹ đẻ căn bản không được sủng ái, chân trước va mới trở về không ai làm chủ. chân sau đã bị đệ đệ trả về đây . Ả nói mà, nữ tử gả cho người khác, ngoại trừ trượng phu còn có thể trông cậy vào ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-413.html.]

Thật sự cho rằng nhà mẹ đẻ lợi hại, có người làm chỗ dựa cho ngươi?

Từ Minh Chí lại không thả lỏng được như vậy, ngược lại cau mày hỏi: "Thật sự là Dung Chiêu? Chẳng lẽ hắn tới tìm phiền toái?"

Đến cũng quá nhanh rồi!

Cho dù thật sự muốn đưa người trở về, cũng không đến mức không thương lượng gì đã trực tiếp đưa về chứ?

Hay là Dung Chiêu quá xấu hổ, sợ tỷ tỷ tổn hại thể diện vương phủ?

Từ Minh Chí khó hiểu.

Chúc thị mấy năm nay càn rỡ đã quen, cho tới bây giờ không ai dám không nể mặt ả, ở nơi này, Từ Minh Chí chính là Hoàng đế.

Cho nên ả nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, giọng nói mang theo ý cười: "Từ lang đừng lo lắng, Dung Chiêu tự báo gia môn, cho dù là tìm phiền toái cũng không dám làm quá mức."

Chẳng lẽ Dung Chiêu còn dám dùng tên thật để gây khó dễ Từ Minh Chí sao?

Hơn phân nửa là không muốn làm chỗ dựa cho Dung Hương Tích, còn sợ chuyện tỷ tỷ không thể sinh được con bị tiết lộ, ảnh hưởng Dung gia.

Từ Minh Chí nghĩ cũng đúng, đây là Biến Châu, đây là phủ đệ của hắn, vì thế đứng lên: "Thay quần áo, lập tức đi gặp An Khánh Vương thế tử."

Mười lăm phút sau.

Hai người chỉnh trang y phục, một trước một sau chạy tới cửa.

Nửa đêm canh ba, trong phủ đốt đèn lồng, nhưng ngoài phủ vẫn là một mảnh đen kịt, xa xa chỉ có thể nhìn thấy đại môn có một chiếc xe ngựa cùng mấy con khoái mã, cùng với vài bóng người nhìn không rõ.

Từ Minh Chí đứng từ xa cười nói: "Dung thế tử! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, sao nửa đêm lại đến bái phỏng?"

Dung Chiêu đứng ở cửa, một không che mặt, hai không ngụy trang, mỉm cười nhìn hắn: "Từ đại nhân."

Từ Minh Chí và Chúc thị đi lại gần, phía sau bọn họ có hộ vệ và gia đỉnh, ngược lại không sợ hãi, đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng Dung Chiêu dám làm gì.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, thì cũng là phái sát thủ lén lút đến đây, làm gì có chuyện báo tên thật như thế?
 
Chương 413


Từ Minh Chí nhất thời vẻ mặt đau lòng, thân thể hắn áp sát, ôm lấy người trong lòng dỗ dành: "Ta làm sao nỡ đánh nàng chứ? Ai cũng không thể tổn thương nàng, hài tử của chúng ta mất rồi, sinh thêm một đứa nữa đi..."

Chúc thị cắn cắn môi, giải thích: "Đại phu nói còn phải dưỡng thêm mấy ngày, Từ lang chẳng lẽ đã quên?"

Ả là thiếp, ngoại trừ được phu quân sủng ái còn cần nhi tử bên người, cuộc sống sau này mới có thể an ổn.

Đứa nhỏ lúc trước không cẩn thận bị sẩy, đại phu dặn dò phải tịnh dưỡng, bởi vì rất muốn có con, cho nên Chúc thị mới tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của đại phu dưỡng tốt thân thể.

Nghe vậy, Từ Minh Chí ảo não: "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay uống thuốc chưa?"

"Thiếp chưa..."

Ngoài phòng băng tuyết ngập trời, trong phòng lại vô cùng ấm áp, Từ Minh Chí cùng Chúc thị quấn quýt đút thuốc, tính toán chờ Dung Ngũ Nương trở về phải thu thập cô như thế nào...

Lúc này trời đã tối hẳn, trong lúc hai người muốn đi ngủ, có người gấp gáp chạy vào.

"Đại nhân, đại nhân, bên ngoài có người tới!"

Từ Minh Chí từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt tức giận: "Là ai? Hơn nửa đêm sao còn có người tới cửa?"

Chúc thị cũng ngồi dậy, ánh mắt không vui.

Hạ nhân sắc mặt cổ quái, cúi đầu thấp giọng nói: "Hắn nói hắn là Dung Chiêu, tới đây để đưa phu nhân trở về, muốn đại nhân ra ngoài đón phu nhân."

"Dung Chiêu?!" Từ Minh Chí đang buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh.

Chúc thị cũng kinh hãi: "An Khánh Vương thế tử tới? Hơn nữa còn đưa tỷ tỷ về?"

Hạ nhân gật đầu: "Phía sau có một chiếc xe ngựa."

Chúc thị quả thực muốn cười.

Dung Ngũ Nương là một chính thất, trách không được luôn nhẫn nhục nén giận, hóa ra là ở nhà mẹ đẻ căn bản không được sủng ái, chân trước va mới trở về không ai làm chủ. chân sau đã bị đệ đệ trả về đây . Ả nói mà, nữ tử gả cho người khác, ngoại trừ trượng phu còn có thể trông cậy vào ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-413.html.]

Thật sự cho rằng nhà mẹ đẻ lợi hại, có người làm chỗ dựa cho ngươi?

Từ Minh Chí lại không thả lỏng được như vậy, ngược lại cau mày hỏi: "Thật sự là Dung Chiêu? Chẳng lẽ hắn tới tìm phiền toái?"

Đến cũng quá nhanh rồi!

Cho dù thật sự muốn đưa người trở về, cũng không đến mức không thương lượng gì đã trực tiếp đưa về chứ?

Hay là Dung Chiêu quá xấu hổ, sợ tỷ tỷ tổn hại thể diện vương phủ?

Từ Minh Chí khó hiểu.

Chúc thị mấy năm nay càn rỡ đã quen, cho tới bây giờ không ai dám không nể mặt ả, ở nơi này, Từ Minh Chí chính là Hoàng đế.

Cho nên ả nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, giọng nói mang theo ý cười: "Từ lang đừng lo lắng, Dung Chiêu tự báo gia môn, cho dù là tìm phiền toái cũng không dám làm quá mức."

Chẳng lẽ Dung Chiêu còn dám dùng tên thật để gây khó dễ Từ Minh Chí sao?

Hơn phân nửa là không muốn làm chỗ dựa cho Dung Hương Tích, còn sợ chuyện tỷ tỷ không thể sinh được con bị tiết lộ, ảnh hưởng Dung gia.

Từ Minh Chí nghĩ cũng đúng, đây là Biến Châu, đây là phủ đệ của hắn, vì thế đứng lên: "Thay quần áo, lập tức đi gặp An Khánh Vương thế tử."

Mười lăm phút sau.

Hai người chỉnh trang y phục, một trước một sau chạy tới cửa.

Nửa đêm canh ba, trong phủ đốt đèn lồng, nhưng ngoài phủ vẫn là một mảnh đen kịt, xa xa chỉ có thể nhìn thấy đại môn có một chiếc xe ngựa cùng mấy con khoái mã, cùng với vài bóng người nhìn không rõ.

Từ Minh Chí đứng từ xa cười nói: "Dung thế tử! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, sao nửa đêm lại đến bái phỏng?"

Dung Chiêu đứng ở cửa, một không che mặt, hai không ngụy trang, mỉm cười nhìn hắn: "Từ đại nhân."

Từ Minh Chí và Chúc thị đi lại gần, phía sau bọn họ có hộ vệ và gia đỉnh, ngược lại không sợ hãi, đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng Dung Chiêu dám làm gì.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, thì cũng là phái sát thủ lén lút đến đây, làm gì có chuyện báo tên thật như thế?
 
Chương 414


Mi tâm có nốt ruồi đỏ, tuấn mỹ không giống phàm nhân.

Đây không phải Dung Chiêu còn có thể là ai?

Từ Minh Chí cứ như vậy đi tới trước mặt Dung Chiêu, thanh âm mang theo ý cười: "Ta cùng Ngũ Nương có chút hiểu lầm, thế tử là tới đưa Ngũ Nương về... Aaa..."

Lời nói khách khí dừng lại, biến thành tiếng thét chói tai.

Một cao thủ phía sau Dung Chiêu bắt lấy hắn.

Mà Dung Chiêu hung hăng đá một cước xuống hạ bộ Từ Minh Chí, lại rút đao đ.â.m xuống một cái, Từ Minh Chí kêu cũng kêu không được, trực tiếp ngất đi.

Dung Chiêu rút đao ra, nhếch môi nhìn Chúc thị nở một nụ cười vô cùng bình thường.

Nhưng thanh đao trên tay Dung Chiêu dính máu, nốt ruồi đỏ trên mi tâm nhảy múa, trong đêm tối, giống như Diêm Vương từ địa ngục tới, tàn khốc m.á.u tanh làm người ta sợ hãi.

Nụ cười kia cũng lộ vẻ trào phúng, tựa hồ đã viết xuống kết cục bi kịch của bọn chúng.

Thu hồi đao, Dung Chiêu nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, đội ngũ đột nhiên xuất hiện này lại biến mất trong chớp mắt, trước sau chỉ có vài giây, chỉ còn lại Từ Minh Chí hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất.

Đám hộ vệ đều cứng đờ.

Nếu có thích khách hoặc sát thủ, bọn họ tất nhiên lập tức nhào tới.

Nhưng đó là An Khánh Vương thế tử, cũng là em vợ của Từ Minh Chí đại nhân...

Biến cố quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Chúc thị: "A a a..."

Ả hét lên, ngất xỉu.....

Dung Chiêu và đội ngũ đã ra khỏi thành, thấy không ai đuổi theo bèn thở dài một hơi, siết chặt dây cương.

Thạch Đầu l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng: "Thế tử, thật sự không sao chứ?"

Dung Chiêu cười lạnh: "Yên tâm đi."

Cô lấy túi nước ra quay đầu tránh đêm lạnh: nước cũng lạnh thấu xương, thế nhưng ngọn lửa tích tụ trong n.g.ự.c rốt cục chậm rãi tản đi.

Một lần nữa treo lại túi nước, Dung Chiêu run dây cương tiếp tục lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-414.html.]

Đám người Thạch Đầu lập tức đuổi theo.

Mấy canh giờ sau.

Bọn họ nghỉ ngơi ăn lương khô, cũng có người quá mệt mỏi bèn nhắm mắt ngủ một lúc.

Dung Chiêu ăn xong cũng chợp mắt một lát.

Sáu ngày sáu đêm không ngủ, con người sẽ chống đỡ không nổi.

Cô có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt, Thạch Đầu liền đẩy đẩy cô, ngữ khí sốt ruột: "Thế tử, bên kia có người đánh nhau!"

Đầu Dung Chiêu có chút choáng váng, cô chưa bao giờ mệt nhọc như vậy, đầu đau đớn như muốn nổ tung.

Cô lắc đầu, nhìn theo hướng Thạch Đầu chỉ, quả thật loáng thoáng có thể nghe được tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng đao kiếm chạm nhau.

Hơn nữa, cả hai bên đều mạnh hơn họ.

Dung Chiêu nhíu mày, xoay người lên ngựa: "Không nên xen vào việc của người khác, chúng ta nhất định phải lập tức chạy về kinh thành, nhất định phải trở lại Phúc Lộc Trang trước tháng mười hai."

Nói xong, đoàn người tiếp tục lên đường, về phần những người đánh nhau bên kia đã bị Dung Chiêu bỏ lại sau đầu....

Ngày một tháng mười hai, giờ Mão, năm giờ sáng.

Dung Chiêu phong trần mệt mỏi, y phục xộc xệch chạy tới Phúc Lộc Trang, lập tức rửa mặt thay quần áo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giờ Thìn, cũng chính là bảy giờ sáng, Dung Chiêu ngồi xe ngựa trở về An Khánh Vương phủ.

Dung Hương Tích đã tịnh dưỡng vài ngày, trạng thái tốt hơn rất nhiều, cô cùng với Dung Vĩ, Lâm thị, Bạch thị vội vã chạy tới trong viện Dung Chiêu, Dung Chiêu lúc này đang chỉnh trang y phục.

Dung Hương Tích vừa thấy Dung Chiêu, lập tức hốc mắt đỏ lên: "Lục lang..."

Tiều tùy!

Sáu ngày ngắn ngủi gầy đi một vòng không nói, vẻ mặt còn vô cùng tiều tụy, quầng thâm dưới mắt xanh đen. Hơn nữa đây đã là dáng vẻ sau khi nghỉ ngơi và hồi phục.

Lâm thị và Bạch thị cũng rưng rưng, tay nắm chặt khăn tay.

Ngay cả Dung Vĩ cũng nhịn không được nói: "Con nghỉ ngơi thêm đi, sáu ngày đi đi về về Biến Châu, thân thể con cũng chịu không nổi, dứt khoát nghỉ ngơi hai ngày cho tốt."

Dung Chiêu lắc đầu, giọng nói khàn khàn khô khốc, giống như tiếng tơ lụa bị xé rách: "Con đã nghỉ ngơi "sáu ngày" rồi, hôm nay nhất định phải lộ diện."
 
Chương 414


Mi tâm có nốt ruồi đỏ, tuấn mỹ không giống phàm nhân.

Đây không phải Dung Chiêu còn có thể là ai?

Từ Minh Chí cứ như vậy đi tới trước mặt Dung Chiêu, thanh âm mang theo ý cười: "Ta cùng Ngũ Nương có chút hiểu lầm, thế tử là tới đưa Ngũ Nương về... Aaa..."

Lời nói khách khí dừng lại, biến thành tiếng thét chói tai.

Một cao thủ phía sau Dung Chiêu bắt lấy hắn.

Mà Dung Chiêu hung hăng đá một cước xuống hạ bộ Từ Minh Chí, lại rút đao đ.â.m xuống một cái, Từ Minh Chí kêu cũng kêu không được, trực tiếp ngất đi.

Dung Chiêu rút đao ra, nhếch môi nhìn Chúc thị nở một nụ cười vô cùng bình thường.

Nhưng thanh đao trên tay Dung Chiêu dính máu, nốt ruồi đỏ trên mi tâm nhảy múa, trong đêm tối, giống như Diêm Vương từ địa ngục tới, tàn khốc m.á.u tanh làm người ta sợ hãi.

Nụ cười kia cũng lộ vẻ trào phúng, tựa hồ đã viết xuống kết cục bi kịch của bọn chúng.

Thu hồi đao, Dung Chiêu nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, đội ngũ đột nhiên xuất hiện này lại biến mất trong chớp mắt, trước sau chỉ có vài giây, chỉ còn lại Từ Minh Chí hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất.

Đám hộ vệ đều cứng đờ.

Nếu có thích khách hoặc sát thủ, bọn họ tất nhiên lập tức nhào tới.

Nhưng đó là An Khánh Vương thế tử, cũng là em vợ của Từ Minh Chí đại nhân...

Biến cố quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Chúc thị: "A a a..."

Ả hét lên, ngất xỉu.....

Dung Chiêu và đội ngũ đã ra khỏi thành, thấy không ai đuổi theo bèn thở dài một hơi, siết chặt dây cương.

Thạch Đầu l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng: "Thế tử, thật sự không sao chứ?"

Dung Chiêu cười lạnh: "Yên tâm đi."

Cô lấy túi nước ra quay đầu tránh đêm lạnh: nước cũng lạnh thấu xương, thế nhưng ngọn lửa tích tụ trong n.g.ự.c rốt cục chậm rãi tản đi.

Một lần nữa treo lại túi nước, Dung Chiêu run dây cương tiếp tục lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-414.html.]

Đám người Thạch Đầu lập tức đuổi theo.

Mấy canh giờ sau.

Bọn họ nghỉ ngơi ăn lương khô, cũng có người quá mệt mỏi bèn nhắm mắt ngủ một lúc.

Dung Chiêu ăn xong cũng chợp mắt một lát.

Sáu ngày sáu đêm không ngủ, con người sẽ chống đỡ không nổi.

Cô có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt, Thạch Đầu liền đẩy đẩy cô, ngữ khí sốt ruột: "Thế tử, bên kia có người đánh nhau!"

Đầu Dung Chiêu có chút choáng váng, cô chưa bao giờ mệt nhọc như vậy, đầu đau đớn như muốn nổ tung.

Cô lắc đầu, nhìn theo hướng Thạch Đầu chỉ, quả thật loáng thoáng có thể nghe được tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng đao kiếm chạm nhau.

Hơn nữa, cả hai bên đều mạnh hơn họ.

Dung Chiêu nhíu mày, xoay người lên ngựa: "Không nên xen vào việc của người khác, chúng ta nhất định phải lập tức chạy về kinh thành, nhất định phải trở lại Phúc Lộc Trang trước tháng mười hai."

Nói xong, đoàn người tiếp tục lên đường, về phần những người đánh nhau bên kia đã bị Dung Chiêu bỏ lại sau đầu....

Ngày một tháng mười hai, giờ Mão, năm giờ sáng.

Dung Chiêu phong trần mệt mỏi, y phục xộc xệch chạy tới Phúc Lộc Trang, lập tức rửa mặt thay quần áo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giờ Thìn, cũng chính là bảy giờ sáng, Dung Chiêu ngồi xe ngựa trở về An Khánh Vương phủ.

Dung Hương Tích đã tịnh dưỡng vài ngày, trạng thái tốt hơn rất nhiều, cô cùng với Dung Vĩ, Lâm thị, Bạch thị vội vã chạy tới trong viện Dung Chiêu, Dung Chiêu lúc này đang chỉnh trang y phục.

Dung Hương Tích vừa thấy Dung Chiêu, lập tức hốc mắt đỏ lên: "Lục lang..."

Tiều tùy!

Sáu ngày ngắn ngủi gầy đi một vòng không nói, vẻ mặt còn vô cùng tiều tụy, quầng thâm dưới mắt xanh đen. Hơn nữa đây đã là dáng vẻ sau khi nghỉ ngơi và hồi phục.

Lâm thị và Bạch thị cũng rưng rưng, tay nắm chặt khăn tay.

Ngay cả Dung Vĩ cũng nhịn không được nói: "Con nghỉ ngơi thêm đi, sáu ngày đi đi về về Biến Châu, thân thể con cũng chịu không nổi, dứt khoát nghỉ ngơi hai ngày cho tốt."

Dung Chiêu lắc đầu, giọng nói khàn khàn khô khốc, giống như tiếng tơ lụa bị xé rách: "Con đã nghỉ ngơi "sáu ngày" rồi, hôm nay nhất định phải lộ diện."
 
Chương 414


Mi tâm có nốt ruồi đỏ, tuấn mỹ không giống phàm nhân.

Đây không phải Dung Chiêu còn có thể là ai?

Từ Minh Chí cứ như vậy đi tới trước mặt Dung Chiêu, thanh âm mang theo ý cười: "Ta cùng Ngũ Nương có chút hiểu lầm, thế tử là tới đưa Ngũ Nương về... Aaa..."

Lời nói khách khí dừng lại, biến thành tiếng thét chói tai.

Một cao thủ phía sau Dung Chiêu bắt lấy hắn.

Mà Dung Chiêu hung hăng đá một cước xuống hạ bộ Từ Minh Chí, lại rút đao đ.â.m xuống một cái, Từ Minh Chí kêu cũng kêu không được, trực tiếp ngất đi.

Dung Chiêu rút đao ra, nhếch môi nhìn Chúc thị nở một nụ cười vô cùng bình thường.

Nhưng thanh đao trên tay Dung Chiêu dính máu, nốt ruồi đỏ trên mi tâm nhảy múa, trong đêm tối, giống như Diêm Vương từ địa ngục tới, tàn khốc m.á.u tanh làm người ta sợ hãi.

Nụ cười kia cũng lộ vẻ trào phúng, tựa hồ đã viết xuống kết cục bi kịch của bọn chúng.

Thu hồi đao, Dung Chiêu nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, đội ngũ đột nhiên xuất hiện này lại biến mất trong chớp mắt, trước sau chỉ có vài giây, chỉ còn lại Từ Minh Chí hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất.

Đám hộ vệ đều cứng đờ.

Nếu có thích khách hoặc sát thủ, bọn họ tất nhiên lập tức nhào tới.

Nhưng đó là An Khánh Vương thế tử, cũng là em vợ của Từ Minh Chí đại nhân...

Biến cố quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Chúc thị: "A a a..."

Ả hét lên, ngất xỉu.....

Dung Chiêu và đội ngũ đã ra khỏi thành, thấy không ai đuổi theo bèn thở dài một hơi, siết chặt dây cương.

Thạch Đầu l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng: "Thế tử, thật sự không sao chứ?"

Dung Chiêu cười lạnh: "Yên tâm đi."

Cô lấy túi nước ra quay đầu tránh đêm lạnh: nước cũng lạnh thấu xương, thế nhưng ngọn lửa tích tụ trong n.g.ự.c rốt cục chậm rãi tản đi.

Một lần nữa treo lại túi nước, Dung Chiêu run dây cương tiếp tục lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-414.html.]

Đám người Thạch Đầu lập tức đuổi theo.

Mấy canh giờ sau.

Bọn họ nghỉ ngơi ăn lương khô, cũng có người quá mệt mỏi bèn nhắm mắt ngủ một lúc.

Dung Chiêu ăn xong cũng chợp mắt một lát.

Sáu ngày sáu đêm không ngủ, con người sẽ chống đỡ không nổi.

Cô có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt, Thạch Đầu liền đẩy đẩy cô, ngữ khí sốt ruột: "Thế tử, bên kia có người đánh nhau!"

Đầu Dung Chiêu có chút choáng váng, cô chưa bao giờ mệt nhọc như vậy, đầu đau đớn như muốn nổ tung.

Cô lắc đầu, nhìn theo hướng Thạch Đầu chỉ, quả thật loáng thoáng có thể nghe được tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng đao kiếm chạm nhau.

Hơn nữa, cả hai bên đều mạnh hơn họ.

Dung Chiêu nhíu mày, xoay người lên ngựa: "Không nên xen vào việc của người khác, chúng ta nhất định phải lập tức chạy về kinh thành, nhất định phải trở lại Phúc Lộc Trang trước tháng mười hai."

Nói xong, đoàn người tiếp tục lên đường, về phần những người đánh nhau bên kia đã bị Dung Chiêu bỏ lại sau đầu....

Ngày một tháng mười hai, giờ Mão, năm giờ sáng.

Dung Chiêu phong trần mệt mỏi, y phục xộc xệch chạy tới Phúc Lộc Trang, lập tức rửa mặt thay quần áo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giờ Thìn, cũng chính là bảy giờ sáng, Dung Chiêu ngồi xe ngựa trở về An Khánh Vương phủ.

Dung Hương Tích đã tịnh dưỡng vài ngày, trạng thái tốt hơn rất nhiều, cô cùng với Dung Vĩ, Lâm thị, Bạch thị vội vã chạy tới trong viện Dung Chiêu, Dung Chiêu lúc này đang chỉnh trang y phục.

Dung Hương Tích vừa thấy Dung Chiêu, lập tức hốc mắt đỏ lên: "Lục lang..."

Tiều tùy!

Sáu ngày ngắn ngủi gầy đi một vòng không nói, vẻ mặt còn vô cùng tiều tụy, quầng thâm dưới mắt xanh đen. Hơn nữa đây đã là dáng vẻ sau khi nghỉ ngơi và hồi phục.

Lâm thị và Bạch thị cũng rưng rưng, tay nắm chặt khăn tay.

Ngay cả Dung Vĩ cũng nhịn không được nói: "Con nghỉ ngơi thêm đi, sáu ngày đi đi về về Biến Châu, thân thể con cũng chịu không nổi, dứt khoát nghỉ ngơi hai ngày cho tốt."

Dung Chiêu lắc đầu, giọng nói khàn khàn khô khốc, giống như tiếng tơ lụa bị xé rách: "Con đã nghỉ ngơi "sáu ngày" rồi, hôm nay nhất định phải lộ diện."
 
Chương 415


Cô quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hoa: "Bạch chủ biên, hôm nay nhật báo phát hành thuận lợi không?"

Nghe được giọng cô, Dung Hương Tích và Lâm thị trực tiếp lệ nóng lăn xuống.

Hốc mắt Bạch thị càng đỏ, lại hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Nội dung đều dựa theo thương lượng lúc trước, chỉ tiết về vòng thứ hai của Vân Dung Phường trân phẩm toàn bộ ở trang đầu."

Dừng một chút, bà bổ sung: "Suy nghĩ đến an bài của thế tử trước đó, ta có biên soạn một câu chuyện đăng ở mặt sau, viết rằng hai ngày trước thế tử ra ngoài, bị một nam tử quấy lấy, còn viết nam tử kia tán dương dung mạo thế tử, làm cho người tức giận không muốn ra ngoài nữa."

Dung Chiêu trang điểm, cẩn thận che đi vẻ mặt tiểu tụy và quầng thâm trước mắt.

Lúc này nghe Bạch thị nói như thế, lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Bạch thị giơ ngón cái lên,"Làm tốt lắm Bạch chủ biên, phối hợp hoàn mỹ."

Bị nam tử quấn lấy là chuyện mất mặt, nhưng lại là chuyện rất thú vị hấp dẫn, cũng giúp Dung Chiêu để lại ấn tượng trong lòng dân chúng.

Còn giải thích nguyên nhân cô không muốn ra ngoài, tương tự như Bùi Quan Sơn trước đây.

Mặt khác, Dung Chiêu hài lòng nhất chính là Bạch thị thông qua miệng "nam tử" nhắc đến dung mạo Dung Chiêu, việc này càng phối hợp hoàn mỹ với cô.

Dù sao ở Biến Châu cô đã dùng danh tiếng thật để ra tay.

Bạch thị có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.

Bà hắng giọng nói: "Thế tử nên nghỉ ngơi đi thôi, sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác có thể giao cho chúng ta."

Không biết từ lúc nào, bầu không khí trong vương phủ rất hài hòa, mỗi người đều có chuyện muốn làm, bất chấp mâu thuẫn nội bộ.

Chuyện lần này của Dung Hương Tích càng làm cho bọn họ sinh ra cảm giác đoàn kết khó hiểu.

Bọn họ đã thực sự trở thành một gia đình cùng tiến cùng lùi.

Dung Chiêu: "Ta không sao, đối phó qua mấy ngày nữa rồi mới nghỉ ngơi, tiếp theo vẫn còn có một trận chiến ác liệt với Từ gia."

Dung Vĩ rốt cục nhìn không được chen vào đối thoại của nữ quyến trong nhà: "Con rốt cuộc đi Biến Châu làm cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-415.html.]

Dung Chiêu đã trang điểm xong, hoàn mỹ che dấu vẻ mặt tiểu tụy, cô ngồi để nha hoàn chải đầu, nghe vậy chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Không làm gì, nếu Ngũ tỷ không có chứng cớ tố cáo bị bọn chúng hạ hàn dược, con sẽ dùng chính cách của bọn chúng trừng trị bọn chúng, nỗi khổ của Ngũ tỷ không thể chịu không."

Lâm thị trừng to mắt: "Con cũng cho Chúc thị uống hàn dược?"

"Không." Dung Chiêu cười lạnh,"Con thiến Từ Minh Chí."

Ai lại đi đối phó với nữ nhân thời đại này? Xử lý Từ Minh Chí, Chúc thị cũng không có ngày lành.

Mọi người: "...?"

Dung Hương Tích cũng kinh ngạc, khuôn mặt hốt hoảng khó tin.

Phải biết rằng, Từ Minh Chí hiện tại dưới gối một hài tử cũng không có, thiến Từ Minh Chí... Cái này chẳng khác nào phế hắn, để hắn tuyệt hậu, cùng Từ gia kết thù a!

Dung Hương Tích vò khăn tay, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu cô lo lắng nói: "Lục lang thật sự không gặp nguy hiểm gì sao?"

Dung Chiêu hỏi ngược lại: "Ngũ tỷ hẳn là không ngại ta làm như vậy chứ?"

Dung Hương Tích theo bản năng lắc đầu.

Chuyện thiến Từ Minh Chí quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng trong lòng Dung Ngũ Nương chỉ lo lắng cho Dung Chiêu, một chút cũng không có cảm nhận gì khác đối với Từ Minh Chí.

Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy... hả giận.

Đại khái cho rằng nghĩ như vậy là không tốt, Dung Hương Tích đè ý nghĩ này xuống, lo lắng nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu: "Ngũ tỷ yên tâm, ta dám làm thì sẽ không sợ có chuyện phát sinh."

Vẻ mặt cô bình tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều nhịn không được buông lỏng tâm tình, kiên định lại an tâm.

Thân thể Dung Hương Tích khẽ run lên.

Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm giác được có người giúp mình chống đỡ cả thế giới, không để cô phải chịu đau khổ và sầu lo.
 
Chương 415


Cô quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hoa: "Bạch chủ biên, hôm nay nhật báo phát hành thuận lợi không?"

Nghe được giọng cô, Dung Hương Tích và Lâm thị trực tiếp lệ nóng lăn xuống.

Hốc mắt Bạch thị càng đỏ, lại hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Nội dung đều dựa theo thương lượng lúc trước, chỉ tiết về vòng thứ hai của Vân Dung Phường trân phẩm toàn bộ ở trang đầu."

Dừng một chút, bà bổ sung: "Suy nghĩ đến an bài của thế tử trước đó, ta có biên soạn một câu chuyện đăng ở mặt sau, viết rằng hai ngày trước thế tử ra ngoài, bị một nam tử quấy lấy, còn viết nam tử kia tán dương dung mạo thế tử, làm cho người tức giận không muốn ra ngoài nữa."

Dung Chiêu trang điểm, cẩn thận che đi vẻ mặt tiểu tụy và quầng thâm trước mắt.

Lúc này nghe Bạch thị nói như thế, lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Bạch thị giơ ngón cái lên,"Làm tốt lắm Bạch chủ biên, phối hợp hoàn mỹ."

Bị nam tử quấn lấy là chuyện mất mặt, nhưng lại là chuyện rất thú vị hấp dẫn, cũng giúp Dung Chiêu để lại ấn tượng trong lòng dân chúng.

Còn giải thích nguyên nhân cô không muốn ra ngoài, tương tự như Bùi Quan Sơn trước đây.

Mặt khác, Dung Chiêu hài lòng nhất chính là Bạch thị thông qua miệng "nam tử" nhắc đến dung mạo Dung Chiêu, việc này càng phối hợp hoàn mỹ với cô.

Dù sao ở Biến Châu cô đã dùng danh tiếng thật để ra tay.

Bạch thị có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.

Bà hắng giọng nói: "Thế tử nên nghỉ ngơi đi thôi, sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác có thể giao cho chúng ta."

Không biết từ lúc nào, bầu không khí trong vương phủ rất hài hòa, mỗi người đều có chuyện muốn làm, bất chấp mâu thuẫn nội bộ.

Chuyện lần này của Dung Hương Tích càng làm cho bọn họ sinh ra cảm giác đoàn kết khó hiểu.

Bọn họ đã thực sự trở thành một gia đình cùng tiến cùng lùi.

Dung Chiêu: "Ta không sao, đối phó qua mấy ngày nữa rồi mới nghỉ ngơi, tiếp theo vẫn còn có một trận chiến ác liệt với Từ gia."

Dung Vĩ rốt cục nhìn không được chen vào đối thoại của nữ quyến trong nhà: "Con rốt cuộc đi Biến Châu làm cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-415.html.]

Dung Chiêu đã trang điểm xong, hoàn mỹ che dấu vẻ mặt tiểu tụy, cô ngồi để nha hoàn chải đầu, nghe vậy chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Không làm gì, nếu Ngũ tỷ không có chứng cớ tố cáo bị bọn chúng hạ hàn dược, con sẽ dùng chính cách của bọn chúng trừng trị bọn chúng, nỗi khổ của Ngũ tỷ không thể chịu không."

Lâm thị trừng to mắt: "Con cũng cho Chúc thị uống hàn dược?"

"Không." Dung Chiêu cười lạnh,"Con thiến Từ Minh Chí."

Ai lại đi đối phó với nữ nhân thời đại này? Xử lý Từ Minh Chí, Chúc thị cũng không có ngày lành.

Mọi người: "...?"

Dung Hương Tích cũng kinh ngạc, khuôn mặt hốt hoảng khó tin.

Phải biết rằng, Từ Minh Chí hiện tại dưới gối một hài tử cũng không có, thiến Từ Minh Chí... Cái này chẳng khác nào phế hắn, để hắn tuyệt hậu, cùng Từ gia kết thù a!

Dung Hương Tích vò khăn tay, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu cô lo lắng nói: "Lục lang thật sự không gặp nguy hiểm gì sao?"

Dung Chiêu hỏi ngược lại: "Ngũ tỷ hẳn là không ngại ta làm như vậy chứ?"

Dung Hương Tích theo bản năng lắc đầu.

Chuyện thiến Từ Minh Chí quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng trong lòng Dung Ngũ Nương chỉ lo lắng cho Dung Chiêu, một chút cũng không có cảm nhận gì khác đối với Từ Minh Chí.

Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy... hả giận.

Đại khái cho rằng nghĩ như vậy là không tốt, Dung Hương Tích đè ý nghĩ này xuống, lo lắng nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu: "Ngũ tỷ yên tâm, ta dám làm thì sẽ không sợ có chuyện phát sinh."

Vẻ mặt cô bình tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều nhịn không được buông lỏng tâm tình, kiên định lại an tâm.

Thân thể Dung Hương Tích khẽ run lên.

Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm giác được có người giúp mình chống đỡ cả thế giới, không để cô phải chịu đau khổ và sầu lo.
 
Chương 415


Cô quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hoa: "Bạch chủ biên, hôm nay nhật báo phát hành thuận lợi không?"

Nghe được giọng cô, Dung Hương Tích và Lâm thị trực tiếp lệ nóng lăn xuống.

Hốc mắt Bạch thị càng đỏ, lại hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Nội dung đều dựa theo thương lượng lúc trước, chỉ tiết về vòng thứ hai của Vân Dung Phường trân phẩm toàn bộ ở trang đầu."

Dừng một chút, bà bổ sung: "Suy nghĩ đến an bài của thế tử trước đó, ta có biên soạn một câu chuyện đăng ở mặt sau, viết rằng hai ngày trước thế tử ra ngoài, bị một nam tử quấy lấy, còn viết nam tử kia tán dương dung mạo thế tử, làm cho người tức giận không muốn ra ngoài nữa."

Dung Chiêu trang điểm, cẩn thận che đi vẻ mặt tiểu tụy và quầng thâm trước mắt.

Lúc này nghe Bạch thị nói như thế, lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Bạch thị giơ ngón cái lên,"Làm tốt lắm Bạch chủ biên, phối hợp hoàn mỹ."

Bị nam tử quấn lấy là chuyện mất mặt, nhưng lại là chuyện rất thú vị hấp dẫn, cũng giúp Dung Chiêu để lại ấn tượng trong lòng dân chúng.

Còn giải thích nguyên nhân cô không muốn ra ngoài, tương tự như Bùi Quan Sơn trước đây.

Mặt khác, Dung Chiêu hài lòng nhất chính là Bạch thị thông qua miệng "nam tử" nhắc đến dung mạo Dung Chiêu, việc này càng phối hợp hoàn mỹ với cô.

Dù sao ở Biến Châu cô đã dùng danh tiếng thật để ra tay.

Bạch thị có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.

Bà hắng giọng nói: "Thế tử nên nghỉ ngơi đi thôi, sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác có thể giao cho chúng ta."

Không biết từ lúc nào, bầu không khí trong vương phủ rất hài hòa, mỗi người đều có chuyện muốn làm, bất chấp mâu thuẫn nội bộ.

Chuyện lần này của Dung Hương Tích càng làm cho bọn họ sinh ra cảm giác đoàn kết khó hiểu.

Bọn họ đã thực sự trở thành một gia đình cùng tiến cùng lùi.

Dung Chiêu: "Ta không sao, đối phó qua mấy ngày nữa rồi mới nghỉ ngơi, tiếp theo vẫn còn có một trận chiến ác liệt với Từ gia."

Dung Vĩ rốt cục nhìn không được chen vào đối thoại của nữ quyến trong nhà: "Con rốt cuộc đi Biến Châu làm cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-415.html.]

Dung Chiêu đã trang điểm xong, hoàn mỹ che dấu vẻ mặt tiểu tụy, cô ngồi để nha hoàn chải đầu, nghe vậy chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Không làm gì, nếu Ngũ tỷ không có chứng cớ tố cáo bị bọn chúng hạ hàn dược, con sẽ dùng chính cách của bọn chúng trừng trị bọn chúng, nỗi khổ của Ngũ tỷ không thể chịu không."

Lâm thị trừng to mắt: "Con cũng cho Chúc thị uống hàn dược?"

"Không." Dung Chiêu cười lạnh,"Con thiến Từ Minh Chí."

Ai lại đi đối phó với nữ nhân thời đại này? Xử lý Từ Minh Chí, Chúc thị cũng không có ngày lành.

Mọi người: "...?"

Dung Hương Tích cũng kinh ngạc, khuôn mặt hốt hoảng khó tin.

Phải biết rằng, Từ Minh Chí hiện tại dưới gối một hài tử cũng không có, thiến Từ Minh Chí... Cái này chẳng khác nào phế hắn, để hắn tuyệt hậu, cùng Từ gia kết thù a!

Dung Hương Tích vò khăn tay, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu cô lo lắng nói: "Lục lang thật sự không gặp nguy hiểm gì sao?"

Dung Chiêu hỏi ngược lại: "Ngũ tỷ hẳn là không ngại ta làm như vậy chứ?"

Dung Hương Tích theo bản năng lắc đầu.

Chuyện thiến Từ Minh Chí quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng trong lòng Dung Ngũ Nương chỉ lo lắng cho Dung Chiêu, một chút cũng không có cảm nhận gì khác đối với Từ Minh Chí.

Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy... hả giận.

Đại khái cho rằng nghĩ như vậy là không tốt, Dung Hương Tích đè ý nghĩ này xuống, lo lắng nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu: "Ngũ tỷ yên tâm, ta dám làm thì sẽ không sợ có chuyện phát sinh."

Vẻ mặt cô bình tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều nhịn không được buông lỏng tâm tình, kiên định lại an tâm.

Thân thể Dung Hương Tích khẽ run lên.

Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm giác được có người giúp mình chống đỡ cả thế giới, không để cô phải chịu đau khổ và sầu lo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom