Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 316


Dung Chiêu lắc đầu, không nói.

Che giấu suy nghĩ thật?

Đại khái là kiêng kỵ đi.

Kiêng kỵ con ruột...

Suy nghĩ này cực kỳ khủng bố, nghĩ càng nhiều, lại càng... sợ hãi.

Không liên quan đến cô, Dung Chiêu không suy nghĩ nữa, nhưng cô kiên định cho rằng: "Hoàng thượng quả thật không hài lòng."

Dung Vĩ tuy rằng rất hoang mang, nhưng trải qua nhiều chuyện, ông tin tưởng con gái mình, tin tưởng phán đoán của Dung Chiêu.

Cũng bởi vậy, ông hít vào một hơi khí lạnh: "Nói như vậy, những nữ tử trong tòa soạn của con có lẽ là một mầm tai họa..."

Dung Chiêu thu hết "thiếp mời uy hiếp" trên bàn lại, vẻ mặt bình tĩnh, cô vô cùng gầy yếu, mặc nam trang lại càng lộ vẻ đơn bạc, nhưng cô ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sắc bén như có thể chống đỡ được thiên địa.

Đôi mắt phượng vốn nên mềm mại ôn nhu của cô, bên trong là kiên định cùng sắc bén, thanh âm của cô nhẹ nhàng...

"Có một số việc, cho dù biết sẽ bị ngăn cản nhưng vẫn phải làm, không đơn giản là vì bọn họ, cũng là vì chính con."

"Nếu chuyện tòa soạn báo khiến Hoàng thượng bất mãn, vậy nó vẫn là tai họa, cho nên cứ nhanh chóng phát tác đi."

Nghênh đón mưa gió mới có thể đi được lâu dài.

Dung Vĩ kinh ngạc nhìn cô.

Cuối cùng, ông khẽ thở dài, cái gì cũng không nói.

Ông không chuẩn bị nói gì, cũng không chuẩn bị ngăn cản cái gì, dù sao hơn trăm mạng trên dưới An Khánh Vương phủ đều nằm trên vai Dung Chiêu, cô gánh vác An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương phủ cũng nên ủng hộ cô.

Bọn họ cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi.

Đó mới là gia đình....

Ngày hôm sau.

Ngày 22 năm Vĩnh Minh thứ 25.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-316.html.]

Dựa theo những gì nhật báo viết, kỳ hai của Nhật Báo Kinh Thành sẽ Nhiệt độ lúc trước còn chưa qua, số báo trước vẫn rất trân quý.

Nhật báo đúng là mới lạ, hôm qua phố lớn ngõ nhỏ đều có người cầm báo bàn tán sôi nổi, người biết chữ thì tự mình xem, người không biết chữ thì chờ người khác đọc cho.

Nghe nói rất nhiều trà lâu tửu quán đều có người chuyên môn đọc báo.

Cũng nghe nói, người trong cung còn đang nghĩ biện pháp mua báo, thậm chí đã có người của Lâm Phủ cùng các thôn xóm xung quanh bởi vậy mà nhao nhao vào kinh.

Sáng sớm hôm đó, rất nhiều người đã chờ ở bên ngoài...

"Hôm nay ta sẽ mua một tờ báo."

"Vậy ta sẽ không mua, ta xem ké ngươi."

"Tờ báo này cũng chỉ có hai văn tiền, ngươi nhận ít việc ở chỗ Đoàn Đoàn là có thể đủ tiền mua rồi, báo này ta muốn mua về nhà đọc cùng vợ con."

"Ta cũng vậy, thê tử ta còn chờ nghe "tiểu thuyết nhiều kỳ" gì đó nữa."

"Không biết lần này sẽ đăng nội dung gì mới?"

"Này, các ngươi có thử đi bán tin tức cho tòa sọan báo chưa?"

"Vẫn chưa, thật sự có thể nhận được tiền nhuận bút sao?"

"Ta đi rồi, ta lấy chuyện nhà hàng xóm của ta đi hỏi, nhưng bọn họ không thu, ngược lại có một tên côn đồ chuyên trộm gà trộm chó đi bày cách ăn trộm thần không biết quỷ không hay, vậy mà được lĩnh tiền!"

"Hả? Còn có chuyện này sao?"...

Nhật Báo Kinh Thành có một cửa hàng vô cùng lớn, từ sau khi nhật báo kỳ một đăng lên, tòa soạn báo liền vận hành.

Nếu ai có tin tức mới mẻ thú vị muốn bán lấy tiền, có thể đi Nhật Báo Kinh Thành xếp hàng.

Bên trong có mấy căn phòng nhỏ, sau khi đi vào sẽ có một bình phong ngăn cách người bên trong, người bán tin tức đi vào có thể thoải mái nói, nếu có giá trị có thể lấy tiền rời đi, nếu không có giá trị, cũng chỉ có thể tiếc nuối hẹn lần sau.

Điều này đối với người bán tin tức mà nói, ngược lại phi thường hợp lý.

Bởi vì rất nhiều người cũng không muốn chuyện mình đi bán bị người ta biết, tòa soạn báo an bài như vậy làm cho bọn họ cực kỳ an tâm.

Hơn nữa trong phòng dán một tờ giấy... Tuyệt không tiết lộ thông tin Điều này càng làm cho người ta yên tâm.
 
Chương 316


Dung Chiêu lắc đầu, không nói.

Che giấu suy nghĩ thật?

Đại khái là kiêng kỵ đi.

Kiêng kỵ con ruột...

Suy nghĩ này cực kỳ khủng bố, nghĩ càng nhiều, lại càng... sợ hãi.

Không liên quan đến cô, Dung Chiêu không suy nghĩ nữa, nhưng cô kiên định cho rằng: "Hoàng thượng quả thật không hài lòng."

Dung Vĩ tuy rằng rất hoang mang, nhưng trải qua nhiều chuyện, ông tin tưởng con gái mình, tin tưởng phán đoán của Dung Chiêu.

Cũng bởi vậy, ông hít vào một hơi khí lạnh: "Nói như vậy, những nữ tử trong tòa soạn của con có lẽ là một mầm tai họa..."

Dung Chiêu thu hết "thiếp mời uy hiếp" trên bàn lại, vẻ mặt bình tĩnh, cô vô cùng gầy yếu, mặc nam trang lại càng lộ vẻ đơn bạc, nhưng cô ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sắc bén như có thể chống đỡ được thiên địa.

Đôi mắt phượng vốn nên mềm mại ôn nhu của cô, bên trong là kiên định cùng sắc bén, thanh âm của cô nhẹ nhàng...

"Có một số việc, cho dù biết sẽ bị ngăn cản nhưng vẫn phải làm, không đơn giản là vì bọn họ, cũng là vì chính con."

"Nếu chuyện tòa soạn báo khiến Hoàng thượng bất mãn, vậy nó vẫn là tai họa, cho nên cứ nhanh chóng phát tác đi."

Nghênh đón mưa gió mới có thể đi được lâu dài.

Dung Vĩ kinh ngạc nhìn cô.

Cuối cùng, ông khẽ thở dài, cái gì cũng không nói.

Ông không chuẩn bị nói gì, cũng không chuẩn bị ngăn cản cái gì, dù sao hơn trăm mạng trên dưới An Khánh Vương phủ đều nằm trên vai Dung Chiêu, cô gánh vác An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương phủ cũng nên ủng hộ cô.

Bọn họ cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi.

Đó mới là gia đình....

Ngày hôm sau.

Ngày 22 năm Vĩnh Minh thứ 25.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-316.html.]

Dựa theo những gì nhật báo viết, kỳ hai của Nhật Báo Kinh Thành sẽ Nhiệt độ lúc trước còn chưa qua, số báo trước vẫn rất trân quý.

Nhật báo đúng là mới lạ, hôm qua phố lớn ngõ nhỏ đều có người cầm báo bàn tán sôi nổi, người biết chữ thì tự mình xem, người không biết chữ thì chờ người khác đọc cho.

Nghe nói rất nhiều trà lâu tửu quán đều có người chuyên môn đọc báo.

Cũng nghe nói, người trong cung còn đang nghĩ biện pháp mua báo, thậm chí đã có người của Lâm Phủ cùng các thôn xóm xung quanh bởi vậy mà nhao nhao vào kinh.

Sáng sớm hôm đó, rất nhiều người đã chờ ở bên ngoài...

"Hôm nay ta sẽ mua một tờ báo."

"Vậy ta sẽ không mua, ta xem ké ngươi."

"Tờ báo này cũng chỉ có hai văn tiền, ngươi nhận ít việc ở chỗ Đoàn Đoàn là có thể đủ tiền mua rồi, báo này ta muốn mua về nhà đọc cùng vợ con."

"Ta cũng vậy, thê tử ta còn chờ nghe "tiểu thuyết nhiều kỳ" gì đó nữa."

"Không biết lần này sẽ đăng nội dung gì mới?"

"Này, các ngươi có thử đi bán tin tức cho tòa sọan báo chưa?"

"Vẫn chưa, thật sự có thể nhận được tiền nhuận bút sao?"

"Ta đi rồi, ta lấy chuyện nhà hàng xóm của ta đi hỏi, nhưng bọn họ không thu, ngược lại có một tên côn đồ chuyên trộm gà trộm chó đi bày cách ăn trộm thần không biết quỷ không hay, vậy mà được lĩnh tiền!"

"Hả? Còn có chuyện này sao?"...

Nhật Báo Kinh Thành có một cửa hàng vô cùng lớn, từ sau khi nhật báo kỳ một đăng lên, tòa soạn báo liền vận hành.

Nếu ai có tin tức mới mẻ thú vị muốn bán lấy tiền, có thể đi Nhật Báo Kinh Thành xếp hàng.

Bên trong có mấy căn phòng nhỏ, sau khi đi vào sẽ có một bình phong ngăn cách người bên trong, người bán tin tức đi vào có thể thoải mái nói, nếu có giá trị có thể lấy tiền rời đi, nếu không có giá trị, cũng chỉ có thể tiếc nuối hẹn lần sau.

Điều này đối với người bán tin tức mà nói, ngược lại phi thường hợp lý.

Bởi vì rất nhiều người cũng không muốn chuyện mình đi bán bị người ta biết, tòa soạn báo an bài như vậy làm cho bọn họ cực kỳ an tâm.

Hơn nữa trong phòng dán một tờ giấy... Tuyệt không tiết lộ thông tin Điều này càng làm cho người ta yên tâm.
 
Chương 316


Dung Chiêu lắc đầu, không nói.

Che giấu suy nghĩ thật?

Đại khái là kiêng kỵ đi.

Kiêng kỵ con ruột...

Suy nghĩ này cực kỳ khủng bố, nghĩ càng nhiều, lại càng... sợ hãi.

Không liên quan đến cô, Dung Chiêu không suy nghĩ nữa, nhưng cô kiên định cho rằng: "Hoàng thượng quả thật không hài lòng."

Dung Vĩ tuy rằng rất hoang mang, nhưng trải qua nhiều chuyện, ông tin tưởng con gái mình, tin tưởng phán đoán của Dung Chiêu.

Cũng bởi vậy, ông hít vào một hơi khí lạnh: "Nói như vậy, những nữ tử trong tòa soạn của con có lẽ là một mầm tai họa..."

Dung Chiêu thu hết "thiếp mời uy hiếp" trên bàn lại, vẻ mặt bình tĩnh, cô vô cùng gầy yếu, mặc nam trang lại càng lộ vẻ đơn bạc, nhưng cô ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sắc bén như có thể chống đỡ được thiên địa.

Đôi mắt phượng vốn nên mềm mại ôn nhu của cô, bên trong là kiên định cùng sắc bén, thanh âm của cô nhẹ nhàng...

"Có một số việc, cho dù biết sẽ bị ngăn cản nhưng vẫn phải làm, không đơn giản là vì bọn họ, cũng là vì chính con."

"Nếu chuyện tòa soạn báo khiến Hoàng thượng bất mãn, vậy nó vẫn là tai họa, cho nên cứ nhanh chóng phát tác đi."

Nghênh đón mưa gió mới có thể đi được lâu dài.

Dung Vĩ kinh ngạc nhìn cô.

Cuối cùng, ông khẽ thở dài, cái gì cũng không nói.

Ông không chuẩn bị nói gì, cũng không chuẩn bị ngăn cản cái gì, dù sao hơn trăm mạng trên dưới An Khánh Vương phủ đều nằm trên vai Dung Chiêu, cô gánh vác An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương phủ cũng nên ủng hộ cô.

Bọn họ cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi.

Đó mới là gia đình....

Ngày hôm sau.

Ngày 22 năm Vĩnh Minh thứ 25.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-316.html.]

Dựa theo những gì nhật báo viết, kỳ hai của Nhật Báo Kinh Thành sẽ Nhiệt độ lúc trước còn chưa qua, số báo trước vẫn rất trân quý.

Nhật báo đúng là mới lạ, hôm qua phố lớn ngõ nhỏ đều có người cầm báo bàn tán sôi nổi, người biết chữ thì tự mình xem, người không biết chữ thì chờ người khác đọc cho.

Nghe nói rất nhiều trà lâu tửu quán đều có người chuyên môn đọc báo.

Cũng nghe nói, người trong cung còn đang nghĩ biện pháp mua báo, thậm chí đã có người của Lâm Phủ cùng các thôn xóm xung quanh bởi vậy mà nhao nhao vào kinh.

Sáng sớm hôm đó, rất nhiều người đã chờ ở bên ngoài...

"Hôm nay ta sẽ mua một tờ báo."

"Vậy ta sẽ không mua, ta xem ké ngươi."

"Tờ báo này cũng chỉ có hai văn tiền, ngươi nhận ít việc ở chỗ Đoàn Đoàn là có thể đủ tiền mua rồi, báo này ta muốn mua về nhà đọc cùng vợ con."

"Ta cũng vậy, thê tử ta còn chờ nghe "tiểu thuyết nhiều kỳ" gì đó nữa."

"Không biết lần này sẽ đăng nội dung gì mới?"

"Này, các ngươi có thử đi bán tin tức cho tòa sọan báo chưa?"

"Vẫn chưa, thật sự có thể nhận được tiền nhuận bút sao?"

"Ta đi rồi, ta lấy chuyện nhà hàng xóm của ta đi hỏi, nhưng bọn họ không thu, ngược lại có một tên côn đồ chuyên trộm gà trộm chó đi bày cách ăn trộm thần không biết quỷ không hay, vậy mà được lĩnh tiền!"

"Hả? Còn có chuyện này sao?"...

Nhật Báo Kinh Thành có một cửa hàng vô cùng lớn, từ sau khi nhật báo kỳ một đăng lên, tòa soạn báo liền vận hành.

Nếu ai có tin tức mới mẻ thú vị muốn bán lấy tiền, có thể đi Nhật Báo Kinh Thành xếp hàng.

Bên trong có mấy căn phòng nhỏ, sau khi đi vào sẽ có một bình phong ngăn cách người bên trong, người bán tin tức đi vào có thể thoải mái nói, nếu có giá trị có thể lấy tiền rời đi, nếu không có giá trị, cũng chỉ có thể tiếc nuối hẹn lần sau.

Điều này đối với người bán tin tức mà nói, ngược lại phi thường hợp lý.

Bởi vì rất nhiều người cũng không muốn chuyện mình đi bán bị người ta biết, tòa soạn báo an bài như vậy làm cho bọn họ cực kỳ an tâm.

Hơn nữa trong phòng dán một tờ giấy... Tuyệt không tiết lộ thông tin Điều này càng làm cho người ta yên tâm.
 
Chương 317


Lặng lẽ đi vào, cho dù cầm tiền cũng thần không biết quỷ không hay.

Tên côn đồ kia là do hắn cầm bạc đứng trước cửa tòa soạn khoe khoang cho nên những người khác mới biết.

Có vài người vốn không dám đi bán tin tức, hôm nay ngược lại dám to gan đi vào.

Mặt khác, ngoại trừ phương thức này còn có chế độ tên thật.

Ví dụ như có một số thông tin có giá trị như nông sự, công sự, không chỉ có thể lĩnh tiền, mà còn có thể đăng quê quán và họ tên của người nọ, từ đó dương danh.

Viết "truyện cười" và "tiểu thuyết" trên báo cũng có thể đổi lấy tiền.

Chỉ cần viết nội dung lên giấy, bỏ vào cái rương trước cửa tòa soạn báo là được, nếu được đăng là có thể đi lĩnh tiền, nếu không được đăng, vậy chính là không thông qua.

Tòa soạn báo vận hành trơn tru, cũng vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng tích cực tham gia.

Trong đám người tụ tập náo nhiệt, đột nhiên có người hô to: "Báo đồng đến rồi!!"

Nhất thời, dân chúng như ong vỡ tổ tràn về phía các báo đồng, cướp sạch số báo hai văn tiền một tờ kia, trên tay báo đồng đa số cũng đều là giấy thô hai văn tiền, có rất ít giấy trắng.

Mọi người cướp được nhật báo, vội vã nhìn nội dung bên trên, lúc này ngẩn ra.

Mà bên chỗ đại gia tộc cùng quan to hiển quý thì lại khác.

Có một nhóm báo đồng, trên tay giấy trắng nhiều giấy thô ít, bọn họ mỗi người phụ trách vài con phố, đi về phía những gia đình giàu có kia, đưa báo tới cửa cho bọn họ.

Trước cửa đã có người chờ sẵn.

"Ai nha, ngươi tới rồi, mau cho ta hai mươi tờ giấy trắng, mười tờ giấy thô." Người hầu kia vừa đưa tiền vừa gấp gáp hô to.

Mộc tiểu tử tươi cười sáng lạn: "Có ngay!"

Hắn lập tức nhanh nhẹn đếm báo cho đối phương.

Những báo đồng đưa báo tới cửa cho các gia đình giàu có không đi ngang qua con đường có đầy bách tính náo nhiệt, mà phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể tới được nhà các đại gia tộc, người mua trên đường cũng không nhiều.

Nhưng nhà giàu chính là nhà giàu, một lần mua không ít!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-317.html.]

Tờ báo mấy văn tiền, các chủ tử không cần thiết truyền tay nhau xem, ai muốn xem báo thì đều có một tờ, tự mình ở trong phòng từ từ xem.

Về phần mười tờ giấy thô, rõ ràng là mua cho hạ nhân.

Mộc tiểu tử đưa tờ báo cho hắn, lại đi đến một hộ tiếp theo.

Có vài gia đình chủ tử sốt ruột đã sai người hầu ra cửa nghênh đón, chủ động tới lấy báo.

Không gấp sao được?

Hôm qua mới cảnh cáo thế tử An Khánh Vương phủ, bọn họ muốn xem nội dung trên báo hôm nay là gì?...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương có chút tiếc nuối, cảm thán: "Không thể viết chuyện của những quan viên đạo mạo kia, nhật báo vơi đi phân nửa lạc thú..."

Không viết hắn, cho nên hắn ăn dưa ăn rất vui vẻ.

Bùi Thừa Lăng thuận theo phụ thân: "Đúng vậy, để xem thiếu những nội dung này, Dung Chiêu lấy gì bù vào."

Bùi Thừa Quyết cũng rất tò mò.

Hoàng thượng đã lên tiếng, Dung Chiêu khẳng định không dám không tiết chế.

Cũng không biết vì sao...

Hắn luôn cảm thấy dựa theo tính cách Dung Chiêu, chuyện này có lẽ sẽ có biến cố, đám quan viên kia chưa chắc có thể được như ý nguyện.

Vinh thân vương: "Chuyện của bách tính và mấy tiểu thuyết kia ngược lại rất thú vị, đọc g.i.ế.c thời gian cũng không tệ."

Nói xong, hắn có chút không kiên nhẫn, nâng cái bụng gầy đi một vòng đứng lên,"Tại sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ hôm nay nhật báo không phát hành?"

Bị Hoàng thượng cảnh cáo, Dung Chiêu không dám tiếp tục mở tòa soạn nữa?

Vừa nói xong, người hầu hùng hổ đi vào...

"Nhật báo đến rồi!"

Vinh thân vương lập tức tiến lên đón hắn. một tờ.

Vinh thân vương phủ bây giờ dù nghèo, cũng không đến mức mấy văn tiền mua báo cũng không có, cho nên ba người ở tiền viện cùng với một ít nữ quyến ở hậu viện đều sở hữu mỗi người một tờ.
 
Chương 317


Lặng lẽ đi vào, cho dù cầm tiền cũng thần không biết quỷ không hay.

Tên côn đồ kia là do hắn cầm bạc đứng trước cửa tòa soạn khoe khoang cho nên những người khác mới biết.

Có vài người vốn không dám đi bán tin tức, hôm nay ngược lại dám to gan đi vào.

Mặt khác, ngoại trừ phương thức này còn có chế độ tên thật.

Ví dụ như có một số thông tin có giá trị như nông sự, công sự, không chỉ có thể lĩnh tiền, mà còn có thể đăng quê quán và họ tên của người nọ, từ đó dương danh.

Viết "truyện cười" và "tiểu thuyết" trên báo cũng có thể đổi lấy tiền.

Chỉ cần viết nội dung lên giấy, bỏ vào cái rương trước cửa tòa soạn báo là được, nếu được đăng là có thể đi lĩnh tiền, nếu không được đăng, vậy chính là không thông qua.

Tòa soạn báo vận hành trơn tru, cũng vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng tích cực tham gia.

Trong đám người tụ tập náo nhiệt, đột nhiên có người hô to: "Báo đồng đến rồi!!"

Nhất thời, dân chúng như ong vỡ tổ tràn về phía các báo đồng, cướp sạch số báo hai văn tiền một tờ kia, trên tay báo đồng đa số cũng đều là giấy thô hai văn tiền, có rất ít giấy trắng.

Mọi người cướp được nhật báo, vội vã nhìn nội dung bên trên, lúc này ngẩn ra.

Mà bên chỗ đại gia tộc cùng quan to hiển quý thì lại khác.

Có một nhóm báo đồng, trên tay giấy trắng nhiều giấy thô ít, bọn họ mỗi người phụ trách vài con phố, đi về phía những gia đình giàu có kia, đưa báo tới cửa cho bọn họ.

Trước cửa đã có người chờ sẵn.

"Ai nha, ngươi tới rồi, mau cho ta hai mươi tờ giấy trắng, mười tờ giấy thô." Người hầu kia vừa đưa tiền vừa gấp gáp hô to.

Mộc tiểu tử tươi cười sáng lạn: "Có ngay!"

Hắn lập tức nhanh nhẹn đếm báo cho đối phương.

Những báo đồng đưa báo tới cửa cho các gia đình giàu có không đi ngang qua con đường có đầy bách tính náo nhiệt, mà phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể tới được nhà các đại gia tộc, người mua trên đường cũng không nhiều.

Nhưng nhà giàu chính là nhà giàu, một lần mua không ít!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-317.html.]

Tờ báo mấy văn tiền, các chủ tử không cần thiết truyền tay nhau xem, ai muốn xem báo thì đều có một tờ, tự mình ở trong phòng từ từ xem.

Về phần mười tờ giấy thô, rõ ràng là mua cho hạ nhân.

Mộc tiểu tử đưa tờ báo cho hắn, lại đi đến một hộ tiếp theo.

Có vài gia đình chủ tử sốt ruột đã sai người hầu ra cửa nghênh đón, chủ động tới lấy báo.

Không gấp sao được?

Hôm qua mới cảnh cáo thế tử An Khánh Vương phủ, bọn họ muốn xem nội dung trên báo hôm nay là gì?...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương có chút tiếc nuối, cảm thán: "Không thể viết chuyện của những quan viên đạo mạo kia, nhật báo vơi đi phân nửa lạc thú..."

Không viết hắn, cho nên hắn ăn dưa ăn rất vui vẻ.

Bùi Thừa Lăng thuận theo phụ thân: "Đúng vậy, để xem thiếu những nội dung này, Dung Chiêu lấy gì bù vào."

Bùi Thừa Quyết cũng rất tò mò.

Hoàng thượng đã lên tiếng, Dung Chiêu khẳng định không dám không tiết chế.

Cũng không biết vì sao...

Hắn luôn cảm thấy dựa theo tính cách Dung Chiêu, chuyện này có lẽ sẽ có biến cố, đám quan viên kia chưa chắc có thể được như ý nguyện.

Vinh thân vương: "Chuyện của bách tính và mấy tiểu thuyết kia ngược lại rất thú vị, đọc g.i.ế.c thời gian cũng không tệ."

Nói xong, hắn có chút không kiên nhẫn, nâng cái bụng gầy đi một vòng đứng lên,"Tại sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ hôm nay nhật báo không phát hành?"

Bị Hoàng thượng cảnh cáo, Dung Chiêu không dám tiếp tục mở tòa soạn nữa?

Vừa nói xong, người hầu hùng hổ đi vào...

"Nhật báo đến rồi!"

Vinh thân vương lập tức tiến lên đón hắn. một tờ.

Vinh thân vương phủ bây giờ dù nghèo, cũng không đến mức mấy văn tiền mua báo cũng không có, cho nên ba người ở tiền viện cùng với một ít nữ quyến ở hậu viện đều sở hữu mỗi người một tờ.
 
Chương 317


Lặng lẽ đi vào, cho dù cầm tiền cũng thần không biết quỷ không hay.

Tên côn đồ kia là do hắn cầm bạc đứng trước cửa tòa soạn khoe khoang cho nên những người khác mới biết.

Có vài người vốn không dám đi bán tin tức, hôm nay ngược lại dám to gan đi vào.

Mặt khác, ngoại trừ phương thức này còn có chế độ tên thật.

Ví dụ như có một số thông tin có giá trị như nông sự, công sự, không chỉ có thể lĩnh tiền, mà còn có thể đăng quê quán và họ tên của người nọ, từ đó dương danh.

Viết "truyện cười" và "tiểu thuyết" trên báo cũng có thể đổi lấy tiền.

Chỉ cần viết nội dung lên giấy, bỏ vào cái rương trước cửa tòa soạn báo là được, nếu được đăng là có thể đi lĩnh tiền, nếu không được đăng, vậy chính là không thông qua.

Tòa soạn báo vận hành trơn tru, cũng vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng tích cực tham gia.

Trong đám người tụ tập náo nhiệt, đột nhiên có người hô to: "Báo đồng đến rồi!!"

Nhất thời, dân chúng như ong vỡ tổ tràn về phía các báo đồng, cướp sạch số báo hai văn tiền một tờ kia, trên tay báo đồng đa số cũng đều là giấy thô hai văn tiền, có rất ít giấy trắng.

Mọi người cướp được nhật báo, vội vã nhìn nội dung bên trên, lúc này ngẩn ra.

Mà bên chỗ đại gia tộc cùng quan to hiển quý thì lại khác.

Có một nhóm báo đồng, trên tay giấy trắng nhiều giấy thô ít, bọn họ mỗi người phụ trách vài con phố, đi về phía những gia đình giàu có kia, đưa báo tới cửa cho bọn họ.

Trước cửa đã có người chờ sẵn.

"Ai nha, ngươi tới rồi, mau cho ta hai mươi tờ giấy trắng, mười tờ giấy thô." Người hầu kia vừa đưa tiền vừa gấp gáp hô to.

Mộc tiểu tử tươi cười sáng lạn: "Có ngay!"

Hắn lập tức nhanh nhẹn đếm báo cho đối phương.

Những báo đồng đưa báo tới cửa cho các gia đình giàu có không đi ngang qua con đường có đầy bách tính náo nhiệt, mà phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể tới được nhà các đại gia tộc, người mua trên đường cũng không nhiều.

Nhưng nhà giàu chính là nhà giàu, một lần mua không ít!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-317.html.]

Tờ báo mấy văn tiền, các chủ tử không cần thiết truyền tay nhau xem, ai muốn xem báo thì đều có một tờ, tự mình ở trong phòng từ từ xem.

Về phần mười tờ giấy thô, rõ ràng là mua cho hạ nhân.

Mộc tiểu tử đưa tờ báo cho hắn, lại đi đến một hộ tiếp theo.

Có vài gia đình chủ tử sốt ruột đã sai người hầu ra cửa nghênh đón, chủ động tới lấy báo.

Không gấp sao được?

Hôm qua mới cảnh cáo thế tử An Khánh Vương phủ, bọn họ muốn xem nội dung trên báo hôm nay là gì?...

Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương có chút tiếc nuối, cảm thán: "Không thể viết chuyện của những quan viên đạo mạo kia, nhật báo vơi đi phân nửa lạc thú..."

Không viết hắn, cho nên hắn ăn dưa ăn rất vui vẻ.

Bùi Thừa Lăng thuận theo phụ thân: "Đúng vậy, để xem thiếu những nội dung này, Dung Chiêu lấy gì bù vào."

Bùi Thừa Quyết cũng rất tò mò.

Hoàng thượng đã lên tiếng, Dung Chiêu khẳng định không dám không tiết chế.

Cũng không biết vì sao...

Hắn luôn cảm thấy dựa theo tính cách Dung Chiêu, chuyện này có lẽ sẽ có biến cố, đám quan viên kia chưa chắc có thể được như ý nguyện.

Vinh thân vương: "Chuyện của bách tính và mấy tiểu thuyết kia ngược lại rất thú vị, đọc g.i.ế.c thời gian cũng không tệ."

Nói xong, hắn có chút không kiên nhẫn, nâng cái bụng gầy đi một vòng đứng lên,"Tại sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ hôm nay nhật báo không phát hành?"

Bị Hoàng thượng cảnh cáo, Dung Chiêu không dám tiếp tục mở tòa soạn nữa?

Vừa nói xong, người hầu hùng hổ đi vào...

"Nhật báo đến rồi!"

Vinh thân vương lập tức tiến lên đón hắn. một tờ.

Vinh thân vương phủ bây giờ dù nghèo, cũng không đến mức mấy văn tiền mua báo cũng không có, cho nên ba người ở tiền viện cùng với một ít nữ quyến ở hậu viện đều sở hữu mỗi người một tờ.
 
Chương 318


Vinh thân vương vội vàng nhìn nội dung, lập tức mở to hai mắt.

Bùi Thừa Quyết đang uống trà, thấy vậy tò mò nhìn tờ báo đặt ở bên cạnh...

"Phốc..." Một ngụm nước trà trực tiếp phun ra ngoài.

Này này này...

Dung Chiêu thật sự là lợi hại....

Trương phủ.

Trương thừa tướng bảo hạ nhân lấy ngân lượng đi mua báo, nhưng chỉ mua một phần cho mình.

Lão ngược lại không thiếu tiền, chỉ là không nhớ tới phần mấy đứa con.

May mắn Trương Trường Tri cũng có tiền, mua một phần, còn mua cho mẫu thân, trong đám nha hoàn người hầu cũng có người vụng trộm lấy tiền tiết kiệm ra mua báo.

Chỉ có Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn thiếu tiền.

Hai người liếc nhau, đạt thành nhận thức chung... đi xem ké đại ca Trương Trường Tri.

Lúc này, Trương Trường Tri vừa mới lấy được báo, thấy bọn họ đi vào, có chút nghỉ hoặc: "Sao hai đệ lại tới đây?"

Trương Trường Ngôn tiến lên vài bước, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đại ca, bọn đệ tới xem báo."

Trương Trường Tri càng thêm nghi hoặc: "Sao hai đứa không tự mua?"

Trương Trường Ngôn: "Quên rồi."

Trương Trường Hành: "Bọn đệ cũng không muốn chờ, bây giờ muốn xem ngay lập tức."

Kỳ thật chính là không có tiền và tiết kiệm, những thứ khác chỉ là vớt vát danh dự.

Trương Trường Tri không nói gì.

Trương Trường Ngôn đã vươn tay cầm lấy tờ báo, mở ra,"Để đệ xem xem hôm nay trên báo có nội dung gì, Dung Chiêu có biết sai liền sửa, không dám nữa hay không..."

Thanh âm im bặt, ba người mở to mắt nhìn. tháng 10 năm Vĩnh Minh thứ 25, Chu mỗ đại nhân đề xuất tòa soạn báo không nên tồn tại, tổn hại mặt mũi của triều đình..."

Du thân vương phủ.

Bùi Quan Sơn giật mình, lập tức đọc lên: "Trần mỗ đại nhân bất mãn tòa soạn báo đưa tin quan viên triều đình, đề xuất đóng cửa tòa soạn báo..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-318.html.]

Lưu phủ.

Lưu Uyển Quân thanh âm nhẹ nhàng đọc báo: "Ba vị hoàng tử cảm thấy tòa soạn báo có lợi cho bách tính thiên hạ, là một chuyện tốt, thay tòa soạn báo cầu tình, hứa hẹn sẽ nghiêm khắc quản thúc tòa soạn báo..."

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn ghé đầu vào xem cùng một tờ báo, hắn thì thào: "Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương mỗ đại nhân, Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân cùng với Tôn mỗ mỗ... Hoàng thượng đành phải tỏ vẻ, tòa soạn báo phải chú ý chừng mực."

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ giơ tờ báo lên,"Cho nên từ hôm nay trở đi, một số tin tức có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt sẽ không nhắc tên cụ thể nữa..."

Lý phủ.

Lý gia công tử ngày hôm trước bị lão cha đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc này một bên hô hấp, một bên đọc một tin tức: "Việc Lý công tử vơ vét hoàng kim trang trí trong nhà, thông qua nhật báo kỳ trước đã bị lão cha phát hiện, được biết Lý công tử bị phụ thân đánh cho mặt mũi bầm dập..."

Lý công tử: "..."

Mẹ nó chứ, cái này cũng biết?

Là ai để lộ tin tức?

Chẳng lẽ là huynh đệ tốt hôm qua tới cửa thăm hỏi hắn???

Bọn họ đổi tin tức của hắn lấy tiền?

Lý công tử trừng to hai mắt.

Chu phủ.

Chu đại nhân nhìn tờ báo, ôm ngực, lúc này cả người liền không khỏe.

Hô hấp của hắn dồn dập, thanh âm run rẩy: "Cái này cái này... Đây là chú ý chừng mực của Dung Chiêu sao?"

Chu mỗ đại nhân? Đây không phải lập tức liên tưởng đến hắn sao!! Trần đại nhân cũng ở trong phủ tức hổn hển, được quản gia vuốt ngực, hắn giơ ngón tay chỉ vào cửa lớn, thanh âm khàn khàn: "Nhanh, mau ra ngoài nghe ngóng xem có động tĩnh gì..."

Người hầu lập tức lao ra cửa....

Con phố nào đó trong kinh.

"Ôi, bây giờ không thể nói trực tiếp tên đại nhân nào nữa sao, vậy làm sao chúng ta biết người đó là ai?" Một phụ nhân nghe đọc báo xong, chán nản cảm thán.

Người đọc báo: "Thì vốn là không muốn ngươi biết cho nên mới không nói thẳng."

Có một hán tử nói tiếp: "Ta ngược lại càng muốn biết Chu đại nhân này là ai2"
 
Chương 318


Vinh thân vương vội vàng nhìn nội dung, lập tức mở to hai mắt.

Bùi Thừa Quyết đang uống trà, thấy vậy tò mò nhìn tờ báo đặt ở bên cạnh...

"Phốc..." Một ngụm nước trà trực tiếp phun ra ngoài.

Này này này...

Dung Chiêu thật sự là lợi hại....

Trương phủ.

Trương thừa tướng bảo hạ nhân lấy ngân lượng đi mua báo, nhưng chỉ mua một phần cho mình.

Lão ngược lại không thiếu tiền, chỉ là không nhớ tới phần mấy đứa con.

May mắn Trương Trường Tri cũng có tiền, mua một phần, còn mua cho mẫu thân, trong đám nha hoàn người hầu cũng có người vụng trộm lấy tiền tiết kiệm ra mua báo.

Chỉ có Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn thiếu tiền.

Hai người liếc nhau, đạt thành nhận thức chung... đi xem ké đại ca Trương Trường Tri.

Lúc này, Trương Trường Tri vừa mới lấy được báo, thấy bọn họ đi vào, có chút nghỉ hoặc: "Sao hai đệ lại tới đây?"

Trương Trường Ngôn tiến lên vài bước, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đại ca, bọn đệ tới xem báo."

Trương Trường Tri càng thêm nghi hoặc: "Sao hai đứa không tự mua?"

Trương Trường Ngôn: "Quên rồi."

Trương Trường Hành: "Bọn đệ cũng không muốn chờ, bây giờ muốn xem ngay lập tức."

Kỳ thật chính là không có tiền và tiết kiệm, những thứ khác chỉ là vớt vát danh dự.

Trương Trường Tri không nói gì.

Trương Trường Ngôn đã vươn tay cầm lấy tờ báo, mở ra,"Để đệ xem xem hôm nay trên báo có nội dung gì, Dung Chiêu có biết sai liền sửa, không dám nữa hay không..."

Thanh âm im bặt, ba người mở to mắt nhìn. tháng 10 năm Vĩnh Minh thứ 25, Chu mỗ đại nhân đề xuất tòa soạn báo không nên tồn tại, tổn hại mặt mũi của triều đình..."

Du thân vương phủ.

Bùi Quan Sơn giật mình, lập tức đọc lên: "Trần mỗ đại nhân bất mãn tòa soạn báo đưa tin quan viên triều đình, đề xuất đóng cửa tòa soạn báo..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-318.html.]

Lưu phủ.

Lưu Uyển Quân thanh âm nhẹ nhàng đọc báo: "Ba vị hoàng tử cảm thấy tòa soạn báo có lợi cho bách tính thiên hạ, là một chuyện tốt, thay tòa soạn báo cầu tình, hứa hẹn sẽ nghiêm khắc quản thúc tòa soạn báo..."

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn ghé đầu vào xem cùng một tờ báo, hắn thì thào: "Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương mỗ đại nhân, Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân cùng với Tôn mỗ mỗ... Hoàng thượng đành phải tỏ vẻ, tòa soạn báo phải chú ý chừng mực."

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ giơ tờ báo lên,"Cho nên từ hôm nay trở đi, một số tin tức có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt sẽ không nhắc tên cụ thể nữa..."

Lý phủ.

Lý gia công tử ngày hôm trước bị lão cha đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc này một bên hô hấp, một bên đọc một tin tức: "Việc Lý công tử vơ vét hoàng kim trang trí trong nhà, thông qua nhật báo kỳ trước đã bị lão cha phát hiện, được biết Lý công tử bị phụ thân đánh cho mặt mũi bầm dập..."

Lý công tử: "..."

Mẹ nó chứ, cái này cũng biết?

Là ai để lộ tin tức?

Chẳng lẽ là huynh đệ tốt hôm qua tới cửa thăm hỏi hắn???

Bọn họ đổi tin tức của hắn lấy tiền?

Lý công tử trừng to hai mắt.

Chu phủ.

Chu đại nhân nhìn tờ báo, ôm ngực, lúc này cả người liền không khỏe.

Hô hấp của hắn dồn dập, thanh âm run rẩy: "Cái này cái này... Đây là chú ý chừng mực của Dung Chiêu sao?"

Chu mỗ đại nhân? Đây không phải lập tức liên tưởng đến hắn sao!! Trần đại nhân cũng ở trong phủ tức hổn hển, được quản gia vuốt ngực, hắn giơ ngón tay chỉ vào cửa lớn, thanh âm khàn khàn: "Nhanh, mau ra ngoài nghe ngóng xem có động tĩnh gì..."

Người hầu lập tức lao ra cửa....

Con phố nào đó trong kinh.

"Ôi, bây giờ không thể nói trực tiếp tên đại nhân nào nữa sao, vậy làm sao chúng ta biết người đó là ai?" Một phụ nhân nghe đọc báo xong, chán nản cảm thán.

Người đọc báo: "Thì vốn là không muốn ngươi biết cho nên mới không nói thẳng."

Có một hán tử nói tiếp: "Ta ngược lại càng muốn biết Chu đại nhân này là ai2"
 
Chương 318


Vinh thân vương vội vàng nhìn nội dung, lập tức mở to hai mắt.

Bùi Thừa Quyết đang uống trà, thấy vậy tò mò nhìn tờ báo đặt ở bên cạnh...

"Phốc..." Một ngụm nước trà trực tiếp phun ra ngoài.

Này này này...

Dung Chiêu thật sự là lợi hại....

Trương phủ.

Trương thừa tướng bảo hạ nhân lấy ngân lượng đi mua báo, nhưng chỉ mua một phần cho mình.

Lão ngược lại không thiếu tiền, chỉ là không nhớ tới phần mấy đứa con.

May mắn Trương Trường Tri cũng có tiền, mua một phần, còn mua cho mẫu thân, trong đám nha hoàn người hầu cũng có người vụng trộm lấy tiền tiết kiệm ra mua báo.

Chỉ có Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn thiếu tiền.

Hai người liếc nhau, đạt thành nhận thức chung... đi xem ké đại ca Trương Trường Tri.

Lúc này, Trương Trường Tri vừa mới lấy được báo, thấy bọn họ đi vào, có chút nghỉ hoặc: "Sao hai đệ lại tới đây?"

Trương Trường Ngôn tiến lên vài bước, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đại ca, bọn đệ tới xem báo."

Trương Trường Tri càng thêm nghi hoặc: "Sao hai đứa không tự mua?"

Trương Trường Ngôn: "Quên rồi."

Trương Trường Hành: "Bọn đệ cũng không muốn chờ, bây giờ muốn xem ngay lập tức."

Kỳ thật chính là không có tiền và tiết kiệm, những thứ khác chỉ là vớt vát danh dự.

Trương Trường Tri không nói gì.

Trương Trường Ngôn đã vươn tay cầm lấy tờ báo, mở ra,"Để đệ xem xem hôm nay trên báo có nội dung gì, Dung Chiêu có biết sai liền sửa, không dám nữa hay không..."

Thanh âm im bặt, ba người mở to mắt nhìn. tháng 10 năm Vĩnh Minh thứ 25, Chu mỗ đại nhân đề xuất tòa soạn báo không nên tồn tại, tổn hại mặt mũi của triều đình..."

Du thân vương phủ.

Bùi Quan Sơn giật mình, lập tức đọc lên: "Trần mỗ đại nhân bất mãn tòa soạn báo đưa tin quan viên triều đình, đề xuất đóng cửa tòa soạn báo..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-318.html.]

Lưu phủ.

Lưu Uyển Quân thanh âm nhẹ nhàng đọc báo: "Ba vị hoàng tử cảm thấy tòa soạn báo có lợi cho bách tính thiên hạ, là một chuyện tốt, thay tòa soạn báo cầu tình, hứa hẹn sẽ nghiêm khắc quản thúc tòa soạn báo..."

Quan phủ.

Quan Mộng Sinh cùng cha hắn ghé đầu vào xem cùng một tờ báo, hắn thì thào: "Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trương mỗ đại nhân, Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân cùng với Tôn mỗ mỗ... Hoàng thượng đành phải tỏ vẻ, tòa soạn báo phải chú ý chừng mực."

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ giơ tờ báo lên,"Cho nên từ hôm nay trở đi, một số tin tức có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt sẽ không nhắc tên cụ thể nữa..."

Lý phủ.

Lý gia công tử ngày hôm trước bị lão cha đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc này một bên hô hấp, một bên đọc một tin tức: "Việc Lý công tử vơ vét hoàng kim trang trí trong nhà, thông qua nhật báo kỳ trước đã bị lão cha phát hiện, được biết Lý công tử bị phụ thân đánh cho mặt mũi bầm dập..."

Lý công tử: "..."

Mẹ nó chứ, cái này cũng biết?

Là ai để lộ tin tức?

Chẳng lẽ là huynh đệ tốt hôm qua tới cửa thăm hỏi hắn???

Bọn họ đổi tin tức của hắn lấy tiền?

Lý công tử trừng to hai mắt.

Chu phủ.

Chu đại nhân nhìn tờ báo, ôm ngực, lúc này cả người liền không khỏe.

Hô hấp của hắn dồn dập, thanh âm run rẩy: "Cái này cái này... Đây là chú ý chừng mực của Dung Chiêu sao?"

Chu mỗ đại nhân? Đây không phải lập tức liên tưởng đến hắn sao!! Trần đại nhân cũng ở trong phủ tức hổn hển, được quản gia vuốt ngực, hắn giơ ngón tay chỉ vào cửa lớn, thanh âm khàn khàn: "Nhanh, mau ra ngoài nghe ngóng xem có động tĩnh gì..."

Người hầu lập tức lao ra cửa....

Con phố nào đó trong kinh.

"Ôi, bây giờ không thể nói trực tiếp tên đại nhân nào nữa sao, vậy làm sao chúng ta biết người đó là ai?" Một phụ nhân nghe đọc báo xong, chán nản cảm thán.

Người đọc báo: "Thì vốn là không muốn ngươi biết cho nên mới không nói thẳng."

Có một hán tử nói tiếp: "Ta ngược lại càng muốn biết Chu đại nhân này là ai2"
 
Chương 319


Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận...

"Chắc chắn không phải người tốt gì."

"Khẳng định không phải người tốt, trong triều có bao nhiêu đại nhân họ Chu nhỉ? Không ít người đâu."

"Không biết là nói ai."

"Vừa nghe đã biết không phải là người tốt, nhật báo tốt tính thật, cũng không nói tên mấy người kia ra, đây chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, họ Chu sao lại nhỏ mọn như vậy?"...

Dân chúng cực kỳ tiếp nhận Nhật Báo Kinh Thành.

Kỳ trước đã nói cho họ biết rất nhiều kinh nghiệm sống quan trọng, bao gồm cả việc mở cửa sổ khi đốt than, v. v.

Hôm nay trên báo càng có nhiều tin tức như làm thế nào phòng chống trộm cắp, làm thế nào đề phòng bắt cóc trẻ em vân vân...

Còn có một tin tức rất hữu dụng, dạy mọi người làm mấy món ngon mùa đông, vừa rẻ vừa đơn giản lại còn ngon.

Tờ báo như vậy hai văn tiền một tờ, giống như Đoàn Đoàn, chẳng phải cũng là Dung thế tử cùng ba vị hoàng tử đang trợ giúp dân chúng hay sao?

Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người đều trốn trong nhà.

Trước kia bọn họ phải vừa phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, vừa thất nghiệp không có thu nhập, còn không có thú vui giải trí. Hiện giờ đốt than lửa giá rẻ mua được từ Đoàn Đoàn, vừa làm thủ công, vừa nghe người biết chữ trong nhà đọc báo cho bọn họ, không khí náo nhiệt vui vẻ, thuận tiện còn có thể dạy trẻ con học chữ, cuộc sống đơn giản thỏa mãn.

Nhật báo tốt như vậy, sao lại có nhiều người đáng ghét vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà muốn chấm dứt nó chứ?

Vì thế, bọn họ đi điều tra đại nhân họ Chu trong triều.

Có người thông minh, lập tức kinh hô: "Khẳng định là người lên báo kỳ trước, ta đi lấy báo, chúng ta xem rốt cuộc là ai!"

Bởi vì một Chu mỗ đại nhân, ngược lại làm cho dân chúng càng thêm tò mò.

Rất nhiều người đều đang bới móc thân phận Chu đại nhân.

Rất nhanh đã bới ra. Ngoài Chu đại nhân, nhật báo kỳ trước nhắc tới tận mấy Trần đại nhân, mọi người cũng không biết "Trần mỗ đại nhân" hôm nay là ai, thế nhưng không trở ngại bọn họ đàm luận.

Bọn họ nghị luận, suy đoán, đại nhân họ Trần nào là vị "Trần mỗ mỗ" này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-319.html.]

Không khí càng thêm náo nhiệt.

Việc đoán người càng làm cho nhật báo thêm thú vị.

Thế nhưng, Chu mỗ đại nhân trong kinh...

"Cái này cùng trực tiếp viết tên ta có gì khác nhau? Dung tiểu tử này! Quá đáng!"

Chu đại nhân giậm chân, chửi ầm lên.

Mà đại nhân họ Trần trong kinh...

"Dung Chiêu còn không bằng viết thẳng tên ra! Hiện tại thậm chí có người còn cảm thấy ta là Trần mỗ đại nhân kia, không phải chỉ là trùng họ Trần thôi sao, ta có chọc gì ai đâu?"

"Đáng hận, vì sao không trực tiếp viết tên ra?"

"Dung Chiêu này đúng là đáng ghét, không viết tên còn tệ hơn viết tên!"

"Còn không bằng ngươi trực tiếp viết tên ta ra, chứ như bây giờ, ta còn phải đắc tội các vị Trần đại nhân khác..."

Không phải còn tệ hơn sao?

Đều là chút việc lông gà vỏ tỏi, nguyên bản viết tên, mọi người bàn tán chán thì cho qua, sức hút còn không cao bằng tiểu thuyết nhiều kỳ, hoàn toàn vô hại.

Nhưng bây giờ một "X mỗ đại nhân" khiến cho dân chúng rộ lên làn sóng suy đoán, dẫn đến nhiệt độ cực cao.

Thậm chí có người vì chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng, sẽ đi kể lại một ít chuyện không tốt mà vị đại nhân kia từng làm...

Chứng minh người này không phải thứ tốt, khẳng định là hắn!

Các vị quan viên: "..."

Trong phủ vô số quan viên vang lên tiếng mắng chửi thống hận.

"Hôm qua ta rõ ràng cảnh cáo Dung Chiêu không được viết chuyện xấu của ta lên báo, hắn lại thêm một chữ "mỗ" vào sau đó vẫn viết như thường, không phải lập tức sẽ bị dân chúng bới ra sao?!"

“Đó rằng không phải ta hiện tại trong dân chúng lại có nồi đoán là ta, còn moi ra rất nhiều chuyện xấu, đây không phải rước thêm phiền phức à

"An Khánh Vương thế tử rốt cuộc có biết cái gì là đúng mực và thể thống hay không?"
 
Chương 319


Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận...

"Chắc chắn không phải người tốt gì."

"Khẳng định không phải người tốt, trong triều có bao nhiêu đại nhân họ Chu nhỉ? Không ít người đâu."

"Không biết là nói ai."

"Vừa nghe đã biết không phải là người tốt, nhật báo tốt tính thật, cũng không nói tên mấy người kia ra, đây chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, họ Chu sao lại nhỏ mọn như vậy?"...

Dân chúng cực kỳ tiếp nhận Nhật Báo Kinh Thành.

Kỳ trước đã nói cho họ biết rất nhiều kinh nghiệm sống quan trọng, bao gồm cả việc mở cửa sổ khi đốt than, v. v.

Hôm nay trên báo càng có nhiều tin tức như làm thế nào phòng chống trộm cắp, làm thế nào đề phòng bắt cóc trẻ em vân vân...

Còn có một tin tức rất hữu dụng, dạy mọi người làm mấy món ngon mùa đông, vừa rẻ vừa đơn giản lại còn ngon.

Tờ báo như vậy hai văn tiền một tờ, giống như Đoàn Đoàn, chẳng phải cũng là Dung thế tử cùng ba vị hoàng tử đang trợ giúp dân chúng hay sao?

Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người đều trốn trong nhà.

Trước kia bọn họ phải vừa phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, vừa thất nghiệp không có thu nhập, còn không có thú vui giải trí. Hiện giờ đốt than lửa giá rẻ mua được từ Đoàn Đoàn, vừa làm thủ công, vừa nghe người biết chữ trong nhà đọc báo cho bọn họ, không khí náo nhiệt vui vẻ, thuận tiện còn có thể dạy trẻ con học chữ, cuộc sống đơn giản thỏa mãn.

Nhật báo tốt như vậy, sao lại có nhiều người đáng ghét vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà muốn chấm dứt nó chứ?

Vì thế, bọn họ đi điều tra đại nhân họ Chu trong triều.

Có người thông minh, lập tức kinh hô: "Khẳng định là người lên báo kỳ trước, ta đi lấy báo, chúng ta xem rốt cuộc là ai!"

Bởi vì một Chu mỗ đại nhân, ngược lại làm cho dân chúng càng thêm tò mò.

Rất nhiều người đều đang bới móc thân phận Chu đại nhân.

Rất nhanh đã bới ra. Ngoài Chu đại nhân, nhật báo kỳ trước nhắc tới tận mấy Trần đại nhân, mọi người cũng không biết "Trần mỗ đại nhân" hôm nay là ai, thế nhưng không trở ngại bọn họ đàm luận.

Bọn họ nghị luận, suy đoán, đại nhân họ Trần nào là vị "Trần mỗ mỗ" này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-319.html.]

Không khí càng thêm náo nhiệt.

Việc đoán người càng làm cho nhật báo thêm thú vị.

Thế nhưng, Chu mỗ đại nhân trong kinh...

"Cái này cùng trực tiếp viết tên ta có gì khác nhau? Dung tiểu tử này! Quá đáng!"

Chu đại nhân giậm chân, chửi ầm lên.

Mà đại nhân họ Trần trong kinh...

"Dung Chiêu còn không bằng viết thẳng tên ra! Hiện tại thậm chí có người còn cảm thấy ta là Trần mỗ đại nhân kia, không phải chỉ là trùng họ Trần thôi sao, ta có chọc gì ai đâu?"

"Đáng hận, vì sao không trực tiếp viết tên ra?"

"Dung Chiêu này đúng là đáng ghét, không viết tên còn tệ hơn viết tên!"

"Còn không bằng ngươi trực tiếp viết tên ta ra, chứ như bây giờ, ta còn phải đắc tội các vị Trần đại nhân khác..."

Không phải còn tệ hơn sao?

Đều là chút việc lông gà vỏ tỏi, nguyên bản viết tên, mọi người bàn tán chán thì cho qua, sức hút còn không cao bằng tiểu thuyết nhiều kỳ, hoàn toàn vô hại.

Nhưng bây giờ một "X mỗ đại nhân" khiến cho dân chúng rộ lên làn sóng suy đoán, dẫn đến nhiệt độ cực cao.

Thậm chí có người vì chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng, sẽ đi kể lại một ít chuyện không tốt mà vị đại nhân kia từng làm...

Chứng minh người này không phải thứ tốt, khẳng định là hắn!

Các vị quan viên: "..."

Trong phủ vô số quan viên vang lên tiếng mắng chửi thống hận.

"Hôm qua ta rõ ràng cảnh cáo Dung Chiêu không được viết chuyện xấu của ta lên báo, hắn lại thêm một chữ "mỗ" vào sau đó vẫn viết như thường, không phải lập tức sẽ bị dân chúng bới ra sao?!"

“Đó rằng không phải ta hiện tại trong dân chúng lại có nồi đoán là ta, còn moi ra rất nhiều chuyện xấu, đây không phải rước thêm phiền phức à

"An Khánh Vương thế tử rốt cuộc có biết cái gì là đúng mực và thể thống hay không?"
 
Chương 319


Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận...

"Chắc chắn không phải người tốt gì."

"Khẳng định không phải người tốt, trong triều có bao nhiêu đại nhân họ Chu nhỉ? Không ít người đâu."

"Không biết là nói ai."

"Vừa nghe đã biết không phải là người tốt, nhật báo tốt tính thật, cũng không nói tên mấy người kia ra, đây chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, họ Chu sao lại nhỏ mọn như vậy?"...

Dân chúng cực kỳ tiếp nhận Nhật Báo Kinh Thành.

Kỳ trước đã nói cho họ biết rất nhiều kinh nghiệm sống quan trọng, bao gồm cả việc mở cửa sổ khi đốt than, v. v.

Hôm nay trên báo càng có nhiều tin tức như làm thế nào phòng chống trộm cắp, làm thế nào đề phòng bắt cóc trẻ em vân vân...

Còn có một tin tức rất hữu dụng, dạy mọi người làm mấy món ngon mùa đông, vừa rẻ vừa đơn giản lại còn ngon.

Tờ báo như vậy hai văn tiền một tờ, giống như Đoàn Đoàn, chẳng phải cũng là Dung thế tử cùng ba vị hoàng tử đang trợ giúp dân chúng hay sao?

Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người đều trốn trong nhà.

Trước kia bọn họ phải vừa phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, vừa thất nghiệp không có thu nhập, còn không có thú vui giải trí. Hiện giờ đốt than lửa giá rẻ mua được từ Đoàn Đoàn, vừa làm thủ công, vừa nghe người biết chữ trong nhà đọc báo cho bọn họ, không khí náo nhiệt vui vẻ, thuận tiện còn có thể dạy trẻ con học chữ, cuộc sống đơn giản thỏa mãn.

Nhật báo tốt như vậy, sao lại có nhiều người đáng ghét vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà muốn chấm dứt nó chứ?

Vì thế, bọn họ đi điều tra đại nhân họ Chu trong triều.

Có người thông minh, lập tức kinh hô: "Khẳng định là người lên báo kỳ trước, ta đi lấy báo, chúng ta xem rốt cuộc là ai!"

Bởi vì một Chu mỗ đại nhân, ngược lại làm cho dân chúng càng thêm tò mò.

Rất nhiều người đều đang bới móc thân phận Chu đại nhân.

Rất nhanh đã bới ra. Ngoài Chu đại nhân, nhật báo kỳ trước nhắc tới tận mấy Trần đại nhân, mọi người cũng không biết "Trần mỗ đại nhân" hôm nay là ai, thế nhưng không trở ngại bọn họ đàm luận.

Bọn họ nghị luận, suy đoán, đại nhân họ Trần nào là vị "Trần mỗ mỗ" này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-319.html.]

Không khí càng thêm náo nhiệt.

Việc đoán người càng làm cho nhật báo thêm thú vị.

Thế nhưng, Chu mỗ đại nhân trong kinh...

"Cái này cùng trực tiếp viết tên ta có gì khác nhau? Dung tiểu tử này! Quá đáng!"

Chu đại nhân giậm chân, chửi ầm lên.

Mà đại nhân họ Trần trong kinh...

"Dung Chiêu còn không bằng viết thẳng tên ra! Hiện tại thậm chí có người còn cảm thấy ta là Trần mỗ đại nhân kia, không phải chỉ là trùng họ Trần thôi sao, ta có chọc gì ai đâu?"

"Đáng hận, vì sao không trực tiếp viết tên ra?"

"Dung Chiêu này đúng là đáng ghét, không viết tên còn tệ hơn viết tên!"

"Còn không bằng ngươi trực tiếp viết tên ta ra, chứ như bây giờ, ta còn phải đắc tội các vị Trần đại nhân khác..."

Không phải còn tệ hơn sao?

Đều là chút việc lông gà vỏ tỏi, nguyên bản viết tên, mọi người bàn tán chán thì cho qua, sức hút còn không cao bằng tiểu thuyết nhiều kỳ, hoàn toàn vô hại.

Nhưng bây giờ một "X mỗ đại nhân" khiến cho dân chúng rộ lên làn sóng suy đoán, dẫn đến nhiệt độ cực cao.

Thậm chí có người vì chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng, sẽ đi kể lại một ít chuyện không tốt mà vị đại nhân kia từng làm...

Chứng minh người này không phải thứ tốt, khẳng định là hắn!

Các vị quan viên: "..."

Trong phủ vô số quan viên vang lên tiếng mắng chửi thống hận.

"Hôm qua ta rõ ràng cảnh cáo Dung Chiêu không được viết chuyện xấu của ta lên báo, hắn lại thêm một chữ "mỗ" vào sau đó vẫn viết như thường, không phải lập tức sẽ bị dân chúng bới ra sao?!"

“Đó rằng không phải ta hiện tại trong dân chúng lại có nồi đoán là ta, còn moi ra rất nhiều chuyện xấu, đây không phải rước thêm phiền phức à

"An Khánh Vương thế tử rốt cuộc có biết cái gì là đúng mực và thể thống hay không?"
 
Chương 320


"Hắn chẳng lẽ là cho rằng thêm một chữ mỗ vào là có chừng mực và thể thống?"

"Đầu óc hắn không bị hỏng chứ"...

Phủ Ngũ Hoàng Tử, Bùi Khâm chậm rãi buông tờ báo xuống, thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu này... lá gan thật sự quá lớn, một trăm hộ vệ kia thuê không uổng tiền."

Hiện giờ rất nhiều đại nhân trong kinh sợ là hận không thể mua hung thủ ám sát cô đi?

Thao tác này của Dung Chiêu có thể nói là ly kỳ, người trong kinh bất kể lên báo hay không lên báo, đều bị thao tác hùng hổ này của cô làm cho Sợ ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.

Trong đó bao gồm Dung Vĩ.

Ông im lặng hồi lâu, rốt cục khàn giọng phun ra một câu: "Con cố tình kích thích bọn họ, muốn dẫn tới phong ba lớn hơn?"

Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, gật đầu.

Dung Vĩ c.h.ế.t lặng, cũng nói không ra lời.

Cho dù ông biết lá gan nữ nhi này của mình rất lớn, cho dù mỗi lần đều bị cô khiêu khích giới hạn mới, nhưng lúc này vẫn thật sự làm cho ông kinh hãi.

Dung Vĩ chậm rãi vươn tay sờ lên người, Tạ Hồng thuần thục lấy viên thuốc ra.

Ông liên tiếp ăn hai viên.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên nói: "Cha, đóng cửa lại đi, lát nữa có thể sẽ có rất nhiều người đến tìm con, con ra ngoài trốn trước."

Dung Vĩ: "..."

Có cần nói câu bỏ trốn thản nhiên như vậy không?!

Dung Chiêu nghênh ngang biến mất.

Người còn chưa đi xa, Dung Vĩ vội vàng nói: "Đi bảo hạ nhân đóng cửa chính lại, người gác cổng ở bên ngoài trông coi, có người tới thì nói với bọn họ thế tử đã ra ngoài, bảo bọn họ ra ngoài mà tìm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-320.html.]

Hạ nhân hùng hổ đi chấp hành.

Dung Vĩ thở dài một hơi, ông nhìn bình thuốc, lại nhìn Tạ Hồng, nhịn không được hỏi: "Thuốc này có thể uống ba viên không?"

Tạ Hồng: "Thái y nói chín quá hóa nẫu."

Dừng một chút, lão lại bổ sung: "Có điều thỉnh thoảng một lần uống ba viên cũng không có vấn đề gì lớn."

Dung Vĩ: "Vậy cho ta một viên nữa..."...

Tam hoàng tử Bùi Ngọc vội vàng đi đến Lưu gia.

Hắn có chút căm tức: "Dung Chiêu rốt cuộc làm gì vậy? Rõ ràng phụ hoàng đã nói hắn thu liễm, hắn lại còn làm ra loại chuyện này!!"

Lưu Uyển Quân nhìn báo, không ngẩng đầu lên: "Dung thế tử đã rất chú ý chừng mực rồi, không dùng tên đầy đủ."

Bùi Ngọc: "Đây không phải là chú ý chừng mực, rõ ràng là chọc giận bọn họ! Dưới sự áp chế của chúng ta, những triều thần kia mới nguyện ý lui một bước, tại sao hắn lại không biết tốt xấu như vậy?"

Thao tác lần này của Dung Chiêu thật sự nằm ngoài dự đoán của Bùi Ngọc.

Khóe miệng Lưu Uyển Quân giương lên, ngẩng đầu nói: "Chư vị đại nhân chỉ trích nhật báo nêu đích danh tên bọn họ, hiện tại nhật báo đã ẩn tên, vì sao bọn họ còn khó chịu? Chẳng lẽ sau này phải viết Mỗ mỗ đại nhân?"

Bùi Ngọc dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Lưu Uyển Quân, lắc đầu: "Biểu muội, ngươi chớ đùa, ngươi biết ta có ý gì."

Trước kia hắn đã biết biểu muội này thông minh, từ sau chuyện lần trước của Dung Chiêu, hắn lại cùng biểu muội đề cập hai lần đại sự trong triều.

Lưu Uyển Quân cảm thấy hứng thú, lại có kiến giải sắc bén độc đáo, mang đến cho hắn rất nhiều chủ ý.

Hiện tại hắn đến Lưu gia, càng nguyện ý tìm biểu muội hắn nói chuyện, so với cữu cữu còn đáng tin cậy hơn.

Lưu Viễn Phương ngồi bên cạnh, ngay từ đầu không chen vào được, lúc này rốt cục chen được một câu...

"Viết Mỗ mỗ đại nhân lại càng không được, bây giờ dân chúng vì đoán Trần mỗ đại nhân, đã bới sạch sẽ đời tư của toàn bộ mệnh quan triều đình họ Trần, kể ra rất nhiều chuyện xấu của bọn họ, nếu viết Mỗ mỗ đại nhân, chẳng phải là toàn bộ quan viên triều đình đầu gặp tai ương hay sao?"

Bùi Ngọc bất đắc dĩ: "Cữu cữu nói rất đúng, vốn chỉ có quan viên lên báo tức giận, tình hình hiện tại, quan viên họ Trần đều rất tức giận, những mãn."
 
Chương 320


"Hắn chẳng lẽ là cho rằng thêm một chữ mỗ vào là có chừng mực và thể thống?"

"Đầu óc hắn không bị hỏng chứ"...

Phủ Ngũ Hoàng Tử, Bùi Khâm chậm rãi buông tờ báo xuống, thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu này... lá gan thật sự quá lớn, một trăm hộ vệ kia thuê không uổng tiền."

Hiện giờ rất nhiều đại nhân trong kinh sợ là hận không thể mua hung thủ ám sát cô đi?

Thao tác này của Dung Chiêu có thể nói là ly kỳ, người trong kinh bất kể lên báo hay không lên báo, đều bị thao tác hùng hổ này của cô làm cho Sợ ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.

Trong đó bao gồm Dung Vĩ.

Ông im lặng hồi lâu, rốt cục khàn giọng phun ra một câu: "Con cố tình kích thích bọn họ, muốn dẫn tới phong ba lớn hơn?"

Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, gật đầu.

Dung Vĩ c.h.ế.t lặng, cũng nói không ra lời.

Cho dù ông biết lá gan nữ nhi này của mình rất lớn, cho dù mỗi lần đều bị cô khiêu khích giới hạn mới, nhưng lúc này vẫn thật sự làm cho ông kinh hãi.

Dung Vĩ chậm rãi vươn tay sờ lên người, Tạ Hồng thuần thục lấy viên thuốc ra.

Ông liên tiếp ăn hai viên.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên nói: "Cha, đóng cửa lại đi, lát nữa có thể sẽ có rất nhiều người đến tìm con, con ra ngoài trốn trước."

Dung Vĩ: "..."

Có cần nói câu bỏ trốn thản nhiên như vậy không?!

Dung Chiêu nghênh ngang biến mất.

Người còn chưa đi xa, Dung Vĩ vội vàng nói: "Đi bảo hạ nhân đóng cửa chính lại, người gác cổng ở bên ngoài trông coi, có người tới thì nói với bọn họ thế tử đã ra ngoài, bảo bọn họ ra ngoài mà tìm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-320.html.]

Hạ nhân hùng hổ đi chấp hành.

Dung Vĩ thở dài một hơi, ông nhìn bình thuốc, lại nhìn Tạ Hồng, nhịn không được hỏi: "Thuốc này có thể uống ba viên không?"

Tạ Hồng: "Thái y nói chín quá hóa nẫu."

Dừng một chút, lão lại bổ sung: "Có điều thỉnh thoảng một lần uống ba viên cũng không có vấn đề gì lớn."

Dung Vĩ: "Vậy cho ta một viên nữa..."...

Tam hoàng tử Bùi Ngọc vội vàng đi đến Lưu gia.

Hắn có chút căm tức: "Dung Chiêu rốt cuộc làm gì vậy? Rõ ràng phụ hoàng đã nói hắn thu liễm, hắn lại còn làm ra loại chuyện này!!"

Lưu Uyển Quân nhìn báo, không ngẩng đầu lên: "Dung thế tử đã rất chú ý chừng mực rồi, không dùng tên đầy đủ."

Bùi Ngọc: "Đây không phải là chú ý chừng mực, rõ ràng là chọc giận bọn họ! Dưới sự áp chế của chúng ta, những triều thần kia mới nguyện ý lui một bước, tại sao hắn lại không biết tốt xấu như vậy?"

Thao tác lần này của Dung Chiêu thật sự nằm ngoài dự đoán của Bùi Ngọc.

Khóe miệng Lưu Uyển Quân giương lên, ngẩng đầu nói: "Chư vị đại nhân chỉ trích nhật báo nêu đích danh tên bọn họ, hiện tại nhật báo đã ẩn tên, vì sao bọn họ còn khó chịu? Chẳng lẽ sau này phải viết Mỗ mỗ đại nhân?"

Bùi Ngọc dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Lưu Uyển Quân, lắc đầu: "Biểu muội, ngươi chớ đùa, ngươi biết ta có ý gì."

Trước kia hắn đã biết biểu muội này thông minh, từ sau chuyện lần trước của Dung Chiêu, hắn lại cùng biểu muội đề cập hai lần đại sự trong triều.

Lưu Uyển Quân cảm thấy hứng thú, lại có kiến giải sắc bén độc đáo, mang đến cho hắn rất nhiều chủ ý.

Hiện tại hắn đến Lưu gia, càng nguyện ý tìm biểu muội hắn nói chuyện, so với cữu cữu còn đáng tin cậy hơn.

Lưu Viễn Phương ngồi bên cạnh, ngay từ đầu không chen vào được, lúc này rốt cục chen được một câu...

"Viết Mỗ mỗ đại nhân lại càng không được, bây giờ dân chúng vì đoán Trần mỗ đại nhân, đã bới sạch sẽ đời tư của toàn bộ mệnh quan triều đình họ Trần, kể ra rất nhiều chuyện xấu của bọn họ, nếu viết Mỗ mỗ đại nhân, chẳng phải là toàn bộ quan viên triều đình đầu gặp tai ương hay sao?"

Bùi Ngọc bất đắc dĩ: "Cữu cữu nói rất đúng, vốn chỉ có quan viên lên báo tức giận, tình hình hiện tại, quan viên họ Trần đều rất tức giận, những mãn."
 
Chương 320


"Hắn chẳng lẽ là cho rằng thêm một chữ mỗ vào là có chừng mực và thể thống?"

"Đầu óc hắn không bị hỏng chứ"...

Phủ Ngũ Hoàng Tử, Bùi Khâm chậm rãi buông tờ báo xuống, thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu này... lá gan thật sự quá lớn, một trăm hộ vệ kia thuê không uổng tiền."

Hiện giờ rất nhiều đại nhân trong kinh sợ là hận không thể mua hung thủ ám sát cô đi?

Thao tác này của Dung Chiêu có thể nói là ly kỳ, người trong kinh bất kể lên báo hay không lên báo, đều bị thao tác hùng hổ này của cô làm cho Sợ ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.

Trong đó bao gồm Dung Vĩ.

Ông im lặng hồi lâu, rốt cục khàn giọng phun ra một câu: "Con cố tình kích thích bọn họ, muốn dẫn tới phong ba lớn hơn?"

Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, gật đầu.

Dung Vĩ c.h.ế.t lặng, cũng nói không ra lời.

Cho dù ông biết lá gan nữ nhi này của mình rất lớn, cho dù mỗi lần đều bị cô khiêu khích giới hạn mới, nhưng lúc này vẫn thật sự làm cho ông kinh hãi.

Dung Vĩ chậm rãi vươn tay sờ lên người, Tạ Hồng thuần thục lấy viên thuốc ra.

Ông liên tiếp ăn hai viên.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên nói: "Cha, đóng cửa lại đi, lát nữa có thể sẽ có rất nhiều người đến tìm con, con ra ngoài trốn trước."

Dung Vĩ: "..."

Có cần nói câu bỏ trốn thản nhiên như vậy không?!

Dung Chiêu nghênh ngang biến mất.

Người còn chưa đi xa, Dung Vĩ vội vàng nói: "Đi bảo hạ nhân đóng cửa chính lại, người gác cổng ở bên ngoài trông coi, có người tới thì nói với bọn họ thế tử đã ra ngoài, bảo bọn họ ra ngoài mà tìm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-320.html.]

Hạ nhân hùng hổ đi chấp hành.

Dung Vĩ thở dài một hơi, ông nhìn bình thuốc, lại nhìn Tạ Hồng, nhịn không được hỏi: "Thuốc này có thể uống ba viên không?"

Tạ Hồng: "Thái y nói chín quá hóa nẫu."

Dừng một chút, lão lại bổ sung: "Có điều thỉnh thoảng một lần uống ba viên cũng không có vấn đề gì lớn."

Dung Vĩ: "Vậy cho ta một viên nữa..."...

Tam hoàng tử Bùi Ngọc vội vàng đi đến Lưu gia.

Hắn có chút căm tức: "Dung Chiêu rốt cuộc làm gì vậy? Rõ ràng phụ hoàng đã nói hắn thu liễm, hắn lại còn làm ra loại chuyện này!!"

Lưu Uyển Quân nhìn báo, không ngẩng đầu lên: "Dung thế tử đã rất chú ý chừng mực rồi, không dùng tên đầy đủ."

Bùi Ngọc: "Đây không phải là chú ý chừng mực, rõ ràng là chọc giận bọn họ! Dưới sự áp chế của chúng ta, những triều thần kia mới nguyện ý lui một bước, tại sao hắn lại không biết tốt xấu như vậy?"

Thao tác lần này của Dung Chiêu thật sự nằm ngoài dự đoán của Bùi Ngọc.

Khóe miệng Lưu Uyển Quân giương lên, ngẩng đầu nói: "Chư vị đại nhân chỉ trích nhật báo nêu đích danh tên bọn họ, hiện tại nhật báo đã ẩn tên, vì sao bọn họ còn khó chịu? Chẳng lẽ sau này phải viết Mỗ mỗ đại nhân?"

Bùi Ngọc dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Lưu Uyển Quân, lắc đầu: "Biểu muội, ngươi chớ đùa, ngươi biết ta có ý gì."

Trước kia hắn đã biết biểu muội này thông minh, từ sau chuyện lần trước của Dung Chiêu, hắn lại cùng biểu muội đề cập hai lần đại sự trong triều.

Lưu Uyển Quân cảm thấy hứng thú, lại có kiến giải sắc bén độc đáo, mang đến cho hắn rất nhiều chủ ý.

Hiện tại hắn đến Lưu gia, càng nguyện ý tìm biểu muội hắn nói chuyện, so với cữu cữu còn đáng tin cậy hơn.

Lưu Viễn Phương ngồi bên cạnh, ngay từ đầu không chen vào được, lúc này rốt cục chen được một câu...

"Viết Mỗ mỗ đại nhân lại càng không được, bây giờ dân chúng vì đoán Trần mỗ đại nhân, đã bới sạch sẽ đời tư của toàn bộ mệnh quan triều đình họ Trần, kể ra rất nhiều chuyện xấu của bọn họ, nếu viết Mỗ mỗ đại nhân, chẳng phải là toàn bộ quan viên triều đình đầu gặp tai ương hay sao?"

Bùi Ngọc bất đắc dĩ: "Cữu cữu nói rất đúng, vốn chỉ có quan viên lên báo tức giận, tình hình hiện tại, quan viên họ Trần đều rất tức giận, những mãn."
 
Chương 321


Hắn thật sự không hiểu được, ánh mắt hoang mang: "Dung Chiêu là người thông minh, tại sao hắn phải làm như vậy?"

Lưu Uyển Quân thu hồi nụ cười trên mặt, chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, huynh cũng nói Dung thế tử là người thông minh, chuyện của quan viên là tiêu điểm đáng xem nhất của nhật báo, nếu như không thể viết cái này, không cho đưa tin, nhật báo liền mất đi ý nghĩa của nó."

Đến lúc đó Dung Chiêu sẽ không thể dùng nhật báo thực hiện chuyện ngài ấy muốn làm.

Cô hơi cụp mắt, tiếp tục nói: "Hôm qua quan viên có thể bởi vì bị đưa tin chuyện riêng nên không vui, ngày khác có phải cũng sẽ vì chuyện khác mà mất hứng hay không? Về lâu về dài, tòa soạn có còn hoạt động được nữa không?"

Lưu Viễn Phương nhíu mày: "Cho nên ý của con là... Hắn cố ý?"

Lưu Uyển Quân chậm rãi gật đầu: "Chỉ có khả năng này."

Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng bổ sung: "Chuyện này kỳ thật có thể kéo dài, dùng biện pháp khác giải quyết, con cũng không rõ Dung thế tử vì sao lại kích thích mâu thuẫn..."

Còn không phải là kích thích mâu thuẫn sao?

Vốn có thể chậm rãi xử lý, lại ở thời điểm nhạy cảm này dùng Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân để đổ thêm dầu vào lửa, lập tức gia tăng mâu thuẫn.

Bùi Ngọc cũng đang bình tĩnh suy tư, phân tích: "Hôm nay là tờ báo đầu tiên sau triều hội, chẳng lẽ hắn không muốn nhượng bộ, lo lắng nếu nhượng bộ sẽ không thể viết chuyện quan viên được nữa? Dung Chiêu không muốn từ bỏ con đường này?"

Lưu Uyển Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có khả năng này."

Lưu Viễn Phương hít sâu một hơi khí lạnh, trừng to mắt,"Là Hoàng thượng bảo hắn chú ý đúng mực, Dung Chiêu muốn đối đầu Hoàng thượng sao!"

Bùi Ngọc đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài: "Ta phải đi tìm Dung Chiêu hỏi rõ ràng."

"Khoan đã." Lưu Uyển Quân nhíu mày, giữ chặt hắn "Biểu ca, huynh muốn nói gì với Dung Chiêu?"

Bùi Ngọc thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là bảo Dung Chiêu thu liễm Lưu Uyển Quân vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Biểu ca, huynh đã quên tác dụng của tòa soạn báo rồi sao?"

Bùi Ngọc dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-321.html.]

Lưu Uyển Quân kéo hắn ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc: "Tòa soạn báo có thể đưa tin quan viên là chuyện tốt, mặc kệ Dung thế tử muốn làm gì, nếu hắn có thể vượt qua phong ba lần này, tòa soạn báo tốt chính là chúng ta tốt."

Nghĩ đến thiếu niên mắt phượng phong quang tế nguyệt kia, nghĩ đến dáng vẻ Dung Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười...

Lưu Uyển Quân chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, từ thủ đoạn của Dung thế tử trong quá khứ, có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản, làm như vậy nhất định có lý do của hắn, chúng ta muốn triệt để thu nạp hắn, cần phải toàn lực ủng hộ hắn."

Giọng nói của cô rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại rất có sức thuyết phục.

Bùi Ngọc chần chờ: "Nhưng phụ hoàng..."

Lưu Uyển Quân nở nụ cười: "Hoàng thượng từng chính miệng nói Dung thế tử không được đăng chuyện quan viên trên báo?"

Bùi Ngọc kinh ngạc, khó tin nhìn Lưu Uyển Quân.

Đây không phải là chơi xấu sao?

Hoàng thượng quả thật không có nói như vậy, nhưng rõ ràng là có ý này, bọn họ cố ý xem nhẹ thái độ của Hoàng thượng, giả vờ không biết cố tình chơi xấu?

Phủ Nhị hoàng tử.

Bùi Tranh bình tĩnh hơn Bùi Ngọc, cũng có thủ đoạn hơn Bùi Ngọc.

Khi phụ tá khuyên hắn cảnh cáo Dung Chiêu, hắn bình tĩnh nói: "Dung Chiêu nói hắn đầu nhập ta, cũng là người của ta, nhưng chuyện này hắn không nói cho ta biết."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Tranh rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Hắn có lẽ cũng đang thăm dò, cũng không hoàn toàn yên tâm về ta. Ta biết hắn chỉ có thể đầu nhập ta, nhưng dù sao lúc trước... xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, ta không thể tín nhiệm Dung Chiêu trăm phần trăm."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng bây giờ là một cơ hội để hoàn toàn thu phục hắn."

Các nhị tá chần chờ: "Liệu có phải quá mạo hiểm hay không " Bùi Tranh lạnh lùng lắc đầu: "Phụ hoàng vốn không thích ta, hơn nữa cũng không lập tức ủng hộ hắn, gần đây triều đình chắc chắn có phong ba lớn, ta muốn xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh ứng phó hay không."
 
Chương 321


Hắn thật sự không hiểu được, ánh mắt hoang mang: "Dung Chiêu là người thông minh, tại sao hắn phải làm như vậy?"

Lưu Uyển Quân thu hồi nụ cười trên mặt, chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, huynh cũng nói Dung thế tử là người thông minh, chuyện của quan viên là tiêu điểm đáng xem nhất của nhật báo, nếu như không thể viết cái này, không cho đưa tin, nhật báo liền mất đi ý nghĩa của nó."

Đến lúc đó Dung Chiêu sẽ không thể dùng nhật báo thực hiện chuyện ngài ấy muốn làm.

Cô hơi cụp mắt, tiếp tục nói: "Hôm qua quan viên có thể bởi vì bị đưa tin chuyện riêng nên không vui, ngày khác có phải cũng sẽ vì chuyện khác mà mất hứng hay không? Về lâu về dài, tòa soạn có còn hoạt động được nữa không?"

Lưu Viễn Phương nhíu mày: "Cho nên ý của con là... Hắn cố ý?"

Lưu Uyển Quân chậm rãi gật đầu: "Chỉ có khả năng này."

Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng bổ sung: "Chuyện này kỳ thật có thể kéo dài, dùng biện pháp khác giải quyết, con cũng không rõ Dung thế tử vì sao lại kích thích mâu thuẫn..."

Còn không phải là kích thích mâu thuẫn sao?

Vốn có thể chậm rãi xử lý, lại ở thời điểm nhạy cảm này dùng Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân để đổ thêm dầu vào lửa, lập tức gia tăng mâu thuẫn.

Bùi Ngọc cũng đang bình tĩnh suy tư, phân tích: "Hôm nay là tờ báo đầu tiên sau triều hội, chẳng lẽ hắn không muốn nhượng bộ, lo lắng nếu nhượng bộ sẽ không thể viết chuyện quan viên được nữa? Dung Chiêu không muốn từ bỏ con đường này?"

Lưu Uyển Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có khả năng này."

Lưu Viễn Phương hít sâu một hơi khí lạnh, trừng to mắt,"Là Hoàng thượng bảo hắn chú ý đúng mực, Dung Chiêu muốn đối đầu Hoàng thượng sao!"

Bùi Ngọc đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài: "Ta phải đi tìm Dung Chiêu hỏi rõ ràng."

"Khoan đã." Lưu Uyển Quân nhíu mày, giữ chặt hắn "Biểu ca, huynh muốn nói gì với Dung Chiêu?"

Bùi Ngọc thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là bảo Dung Chiêu thu liễm Lưu Uyển Quân vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Biểu ca, huynh đã quên tác dụng của tòa soạn báo rồi sao?"

Bùi Ngọc dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-321.html.]

Lưu Uyển Quân kéo hắn ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc: "Tòa soạn báo có thể đưa tin quan viên là chuyện tốt, mặc kệ Dung thế tử muốn làm gì, nếu hắn có thể vượt qua phong ba lần này, tòa soạn báo tốt chính là chúng ta tốt."

Nghĩ đến thiếu niên mắt phượng phong quang tế nguyệt kia, nghĩ đến dáng vẻ Dung Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười...

Lưu Uyển Quân chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, từ thủ đoạn của Dung thế tử trong quá khứ, có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản, làm như vậy nhất định có lý do của hắn, chúng ta muốn triệt để thu nạp hắn, cần phải toàn lực ủng hộ hắn."

Giọng nói của cô rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại rất có sức thuyết phục.

Bùi Ngọc chần chờ: "Nhưng phụ hoàng..."

Lưu Uyển Quân nở nụ cười: "Hoàng thượng từng chính miệng nói Dung thế tử không được đăng chuyện quan viên trên báo?"

Bùi Ngọc kinh ngạc, khó tin nhìn Lưu Uyển Quân.

Đây không phải là chơi xấu sao?

Hoàng thượng quả thật không có nói như vậy, nhưng rõ ràng là có ý này, bọn họ cố ý xem nhẹ thái độ của Hoàng thượng, giả vờ không biết cố tình chơi xấu?

Phủ Nhị hoàng tử.

Bùi Tranh bình tĩnh hơn Bùi Ngọc, cũng có thủ đoạn hơn Bùi Ngọc.

Khi phụ tá khuyên hắn cảnh cáo Dung Chiêu, hắn bình tĩnh nói: "Dung Chiêu nói hắn đầu nhập ta, cũng là người của ta, nhưng chuyện này hắn không nói cho ta biết."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Tranh rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Hắn có lẽ cũng đang thăm dò, cũng không hoàn toàn yên tâm về ta. Ta biết hắn chỉ có thể đầu nhập ta, nhưng dù sao lúc trước... xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, ta không thể tín nhiệm Dung Chiêu trăm phần trăm."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng bây giờ là một cơ hội để hoàn toàn thu phục hắn."

Các nhị tá chần chờ: "Liệu có phải quá mạo hiểm hay không " Bùi Tranh lạnh lùng lắc đầu: "Phụ hoàng vốn không thích ta, hơn nữa cũng không lập tức ủng hộ hắn, gần đây triều đình chắc chắn có phong ba lớn, ta muốn xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh ứng phó hay không."
 
Chương 321


Hắn thật sự không hiểu được, ánh mắt hoang mang: "Dung Chiêu là người thông minh, tại sao hắn phải làm như vậy?"

Lưu Uyển Quân thu hồi nụ cười trên mặt, chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, huynh cũng nói Dung thế tử là người thông minh, chuyện của quan viên là tiêu điểm đáng xem nhất của nhật báo, nếu như không thể viết cái này, không cho đưa tin, nhật báo liền mất đi ý nghĩa của nó."

Đến lúc đó Dung Chiêu sẽ không thể dùng nhật báo thực hiện chuyện ngài ấy muốn làm.

Cô hơi cụp mắt, tiếp tục nói: "Hôm qua quan viên có thể bởi vì bị đưa tin chuyện riêng nên không vui, ngày khác có phải cũng sẽ vì chuyện khác mà mất hứng hay không? Về lâu về dài, tòa soạn có còn hoạt động được nữa không?"

Lưu Viễn Phương nhíu mày: "Cho nên ý của con là... Hắn cố ý?"

Lưu Uyển Quân chậm rãi gật đầu: "Chỉ có khả năng này."

Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng bổ sung: "Chuyện này kỳ thật có thể kéo dài, dùng biện pháp khác giải quyết, con cũng không rõ Dung thế tử vì sao lại kích thích mâu thuẫn..."

Còn không phải là kích thích mâu thuẫn sao?

Vốn có thể chậm rãi xử lý, lại ở thời điểm nhạy cảm này dùng Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân để đổ thêm dầu vào lửa, lập tức gia tăng mâu thuẫn.

Bùi Ngọc cũng đang bình tĩnh suy tư, phân tích: "Hôm nay là tờ báo đầu tiên sau triều hội, chẳng lẽ hắn không muốn nhượng bộ, lo lắng nếu nhượng bộ sẽ không thể viết chuyện quan viên được nữa? Dung Chiêu không muốn từ bỏ con đường này?"

Lưu Uyển Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có khả năng này."

Lưu Viễn Phương hít sâu một hơi khí lạnh, trừng to mắt,"Là Hoàng thượng bảo hắn chú ý đúng mực, Dung Chiêu muốn đối đầu Hoàng thượng sao!"

Bùi Ngọc đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài: "Ta phải đi tìm Dung Chiêu hỏi rõ ràng."

"Khoan đã." Lưu Uyển Quân nhíu mày, giữ chặt hắn "Biểu ca, huynh muốn nói gì với Dung Chiêu?"

Bùi Ngọc thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là bảo Dung Chiêu thu liễm Lưu Uyển Quân vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Biểu ca, huynh đã quên tác dụng của tòa soạn báo rồi sao?"

Bùi Ngọc dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-321.html.]

Lưu Uyển Quân kéo hắn ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc: "Tòa soạn báo có thể đưa tin quan viên là chuyện tốt, mặc kệ Dung thế tử muốn làm gì, nếu hắn có thể vượt qua phong ba lần này, tòa soạn báo tốt chính là chúng ta tốt."

Nghĩ đến thiếu niên mắt phượng phong quang tế nguyệt kia, nghĩ đến dáng vẻ Dung Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười...

Lưu Uyển Quân chậm rãi mở miệng: "Biểu ca, từ thủ đoạn của Dung thế tử trong quá khứ, có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản, làm như vậy nhất định có lý do của hắn, chúng ta muốn triệt để thu nạp hắn, cần phải toàn lực ủng hộ hắn."

Giọng nói của cô rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại rất có sức thuyết phục.

Bùi Ngọc chần chờ: "Nhưng phụ hoàng..."

Lưu Uyển Quân nở nụ cười: "Hoàng thượng từng chính miệng nói Dung thế tử không được đăng chuyện quan viên trên báo?"

Bùi Ngọc kinh ngạc, khó tin nhìn Lưu Uyển Quân.

Đây không phải là chơi xấu sao?

Hoàng thượng quả thật không có nói như vậy, nhưng rõ ràng là có ý này, bọn họ cố ý xem nhẹ thái độ của Hoàng thượng, giả vờ không biết cố tình chơi xấu?

Phủ Nhị hoàng tử.

Bùi Tranh bình tĩnh hơn Bùi Ngọc, cũng có thủ đoạn hơn Bùi Ngọc.

Khi phụ tá khuyên hắn cảnh cáo Dung Chiêu, hắn bình tĩnh nói: "Dung Chiêu nói hắn đầu nhập ta, cũng là người của ta, nhưng chuyện này hắn không nói cho ta biết."

Mọi người ngẩn ra.

Bùi Tranh rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Hắn có lẽ cũng đang thăm dò, cũng không hoàn toàn yên tâm về ta. Ta biết hắn chỉ có thể đầu nhập ta, nhưng dù sao lúc trước... xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, ta không thể tín nhiệm Dung Chiêu trăm phần trăm."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng bây giờ là một cơ hội để hoàn toàn thu phục hắn."

Các nhị tá chần chờ: "Liệu có phải quá mạo hiểm hay không " Bùi Tranh lạnh lùng lắc đầu: "Phụ hoàng vốn không thích ta, hơn nữa cũng không lập tức ủng hộ hắn, gần đây triều đình chắc chắn có phong ba lớn, ta muốn xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh ứng phó hay không."
 
Chương 322


Nếu Dung Chiêu sớm có chuẩn bị, chứng minh thủ đoạn của người này cao hơn hắn nghĩ.

Vậy hắn phải bằng mọi giá thu phục Dung Chiêu.

Nếu không có, một người làm việc không để ý hậu quả, cũng không có bao nhiêu giá trị.

Bùi Tranh bình tĩnh cân nhắc được mất.

Phủ Ngũ hoàng tử.

"Ngũ điện hạ, thế tử An Khánh Vương kia thật quá đáng!"

"Đúng vậy Ngũ điện hạ, ngài nói hắn là người của chúng ta, hôm qua chúng ta cũng không nói lời nào, nhưng hôm nay nhật báo lại liên lụy đến người của chúng ta."

"Điện hạ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không thể để hắn tiếp tục như vậy được."...

Bùi Khâm đau đầu, hồi lâu hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, khoát tay: "Ngày mai rồi tính, tóm lại ta muốn bảo vệ A Chiêu..."

Phụ tá sợ ngây người,"Ngũ điện hạ!"

Tới mức này còn muốn bảo vệ hắn? Điện hạ rốt cuộc xem trọng Dung Chiêu cỡ nào?

Bùi Khâm không có biện pháp giải thích cho nên không đáp.

Đối với hắn mà nói, Dung Chiêu cũng không đơn thuần là thủ hạ, đó còn là Ngũ hoàng tử phi tương lai của hắn a!

Dung Chiêu quan trọng hơn bất kì thủ hạ nào.

Hắn làm sao có thể không bảo vệ cô?

Thái Bỉ Tự.

"Hiện nay trong kinh động tĩnh lớn như vậy, điện hạ, ngày chúng ta hồi cung đã không còn xa." Một nam nhân đặt tay lên bàn trà, vẻ mặt lo lắng.

Người dối diện im lặng tự mình đánh cờ, không lên tiếng.

Người nọ lại nói: "Chúng ta không nên trợ giúp tòa soạn của thế tử An Khánh Vương. Hiện nay cũng vì tòa soạn di dời toàn bộ chú ý của kinh thành, bọn họ mới không quan tâm việc chúng ta hồi cung hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-322.html.]

Hắn hiển nhiên rất căm tức, nhưng bởi vì cung kính, bèn đè nén tâm tình xuống. tòa soạn này, chúng ta có lẽ không về được hoàng cung, người không muốn chúng ta trở về rất nhiều. Cứ chờ xem, chúng ta trợ giúp An Khánh Vương thế tử, An Khánh Vương thế tử cũng đang trợ giúp chúng ta."

Người nọ kinh ngạc....

Trương thừa tướng ngồi xe ngựa, cùng một vị Trần đại nhân đi ngang qua đường phố náo nhiệt trong kinh thành.

Trên đường đi, các con phố đều đang bàn tán sôi nổi chuyện nhật báo.

Nhật báo hiện tại đứng đầu kinh thành, nhà nhà, vô luận là cao môn vọng tộc hay là nông dân ở nông thôn, vô luận là nam nhân ở tiền viện hay là nữ nhân ở hậu viện, vô luận tuổi tác nào cũng cảm thấy rất hứng thú.

Thời đại thiếu giải trí, nhật báo chính là giải trí lớn nhất.

Bất kể là ai, chỉ cần nói chuyện nhật báo sẽ không lo không có gì để nói, cũng không lo không nói được với nhau.

Từng chuyện trên nhật báo đều có thể lấy ra bàn luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là nhiều chuyện mới mẻ chồng chất cùng một chỗ như vậy!

Gần đây, toàn bộ kinh thành đều sôi trào.

Tờ báo này mới ra đến kỳ hai, tỷ lệ phổ biến đã cực cao.

Bọn họ trên đường đi nghe được vô số tiếng nghị luận, lúc này bên ngoài đang bàn tán...

"Trần mỗ đại nhân kia nhất định là Hộ bộ viên ngoại lang, ta đã từng gặp qua hắn, tuyệt đối không phải người tốt."

"Ngươi nhìn tướng mạo là có thể nhìn ra?"

"Đương nhiên không phải chỉ nhìn tướng mạo, nhà bọn họ rất bá đạo, Trần đại nhân muốn leo núi liền đuổi hết chúng ta xuống, đây mà là người tốt?"

"Ta cảm thấy là Hình bộ thị lang Trần đại nhân, vị Trần đại nhân này các ngươi đừng nhìn hiền lành, biểu tẩu của cháu trai biểu ca hàng xóm của ta làm v.ú nương ở nhà bọn họ, nói là cả nhà đều rất hung dữ, động một chút là đánh chửi!"

"Ai nha, xem ra quan viên họ Trần không có ai tốt."

"Cũng không biết là có chuyện gì, lại có nhiều quan viên hành sự ác liệt như vậy?"...

Trên xe ngựa.

Trần đại nhân hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi: "Cứ tiếp tục như vậy Trương thừa tướng cố ý cho hắn nghe, lúc này nghe vậy liền thản nhiên nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu rõ ràng là muốn ép chúng ta đồng ý cho tòa soạn đăng đích danh tên quan viên."
 
Chương 322


Nếu Dung Chiêu sớm có chuẩn bị, chứng minh thủ đoạn của người này cao hơn hắn nghĩ.

Vậy hắn phải bằng mọi giá thu phục Dung Chiêu.

Nếu không có, một người làm việc không để ý hậu quả, cũng không có bao nhiêu giá trị.

Bùi Tranh bình tĩnh cân nhắc được mất.

Phủ Ngũ hoàng tử.

"Ngũ điện hạ, thế tử An Khánh Vương kia thật quá đáng!"

"Đúng vậy Ngũ điện hạ, ngài nói hắn là người của chúng ta, hôm qua chúng ta cũng không nói lời nào, nhưng hôm nay nhật báo lại liên lụy đến người của chúng ta."

"Điện hạ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không thể để hắn tiếp tục như vậy được."...

Bùi Khâm đau đầu, hồi lâu hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, khoát tay: "Ngày mai rồi tính, tóm lại ta muốn bảo vệ A Chiêu..."

Phụ tá sợ ngây người,"Ngũ điện hạ!"

Tới mức này còn muốn bảo vệ hắn? Điện hạ rốt cuộc xem trọng Dung Chiêu cỡ nào?

Bùi Khâm không có biện pháp giải thích cho nên không đáp.

Đối với hắn mà nói, Dung Chiêu cũng không đơn thuần là thủ hạ, đó còn là Ngũ hoàng tử phi tương lai của hắn a!

Dung Chiêu quan trọng hơn bất kì thủ hạ nào.

Hắn làm sao có thể không bảo vệ cô?

Thái Bỉ Tự.

"Hiện nay trong kinh động tĩnh lớn như vậy, điện hạ, ngày chúng ta hồi cung đã không còn xa." Một nam nhân đặt tay lên bàn trà, vẻ mặt lo lắng.

Người dối diện im lặng tự mình đánh cờ, không lên tiếng.

Người nọ lại nói: "Chúng ta không nên trợ giúp tòa soạn của thế tử An Khánh Vương. Hiện nay cũng vì tòa soạn di dời toàn bộ chú ý của kinh thành, bọn họ mới không quan tâm việc chúng ta hồi cung hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-322.html.]

Hắn hiển nhiên rất căm tức, nhưng bởi vì cung kính, bèn đè nén tâm tình xuống. tòa soạn này, chúng ta có lẽ không về được hoàng cung, người không muốn chúng ta trở về rất nhiều. Cứ chờ xem, chúng ta trợ giúp An Khánh Vương thế tử, An Khánh Vương thế tử cũng đang trợ giúp chúng ta."

Người nọ kinh ngạc....

Trương thừa tướng ngồi xe ngựa, cùng một vị Trần đại nhân đi ngang qua đường phố náo nhiệt trong kinh thành.

Trên đường đi, các con phố đều đang bàn tán sôi nổi chuyện nhật báo.

Nhật báo hiện tại đứng đầu kinh thành, nhà nhà, vô luận là cao môn vọng tộc hay là nông dân ở nông thôn, vô luận là nam nhân ở tiền viện hay là nữ nhân ở hậu viện, vô luận tuổi tác nào cũng cảm thấy rất hứng thú.

Thời đại thiếu giải trí, nhật báo chính là giải trí lớn nhất.

Bất kể là ai, chỉ cần nói chuyện nhật báo sẽ không lo không có gì để nói, cũng không lo không nói được với nhau.

Từng chuyện trên nhật báo đều có thể lấy ra bàn luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là nhiều chuyện mới mẻ chồng chất cùng một chỗ như vậy!

Gần đây, toàn bộ kinh thành đều sôi trào.

Tờ báo này mới ra đến kỳ hai, tỷ lệ phổ biến đã cực cao.

Bọn họ trên đường đi nghe được vô số tiếng nghị luận, lúc này bên ngoài đang bàn tán...

"Trần mỗ đại nhân kia nhất định là Hộ bộ viên ngoại lang, ta đã từng gặp qua hắn, tuyệt đối không phải người tốt."

"Ngươi nhìn tướng mạo là có thể nhìn ra?"

"Đương nhiên không phải chỉ nhìn tướng mạo, nhà bọn họ rất bá đạo, Trần đại nhân muốn leo núi liền đuổi hết chúng ta xuống, đây mà là người tốt?"

"Ta cảm thấy là Hình bộ thị lang Trần đại nhân, vị Trần đại nhân này các ngươi đừng nhìn hiền lành, biểu tẩu của cháu trai biểu ca hàng xóm của ta làm v.ú nương ở nhà bọn họ, nói là cả nhà đều rất hung dữ, động một chút là đánh chửi!"

"Ai nha, xem ra quan viên họ Trần không có ai tốt."

"Cũng không biết là có chuyện gì, lại có nhiều quan viên hành sự ác liệt như vậy?"...

Trên xe ngựa.

Trần đại nhân hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi: "Cứ tiếp tục như vậy Trương thừa tướng cố ý cho hắn nghe, lúc này nghe vậy liền thản nhiên nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu rõ ràng là muốn ép chúng ta đồng ý cho tòa soạn đăng đích danh tên quan viên."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom