Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 309


Trương Trường Ngôn: "Cút..."

Dung Chiêu: "Ngươi không ăn?"

Nói xong cô liền muốn thu hồi đũa.

Trương Trường Ngôn rút đũa ra, hít sâu một hơi, xoay người về hướng ông chủ tiệm mì hô to: "Cho ta thêm một phần thịt!"

Hắn mà còn tin tưởng đồ chó Dung Chiêu này.

Hắn chính là heo!

Bữa cơm này, Trương Trường Ngôn tức giận đến mức ăn ba bát mì.

Mà công tác chuẩn bị đã xong xuôi, ngày hôm sau tòa soạn báo chính thức khai trương....

Ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm.

Ngày hôm nay vốn không có gì khác với thường ngày, nhưng khi nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn bắt đầu hoạt động sôi nổi trên đường phố kinh thành, một nhóm người khác cũng đột nhiên hoạt động tất bật trên đường phố.

Bọn họ thống nhất mặc áo bông màu xanh rất dày, đầu đội mũ thêu hai chữ "Báo đồng*", trên cánh tay khoác một xấp giấy thật dày, mặt trên viết chữ dày đặc.

Báo đồng: trẻ bán báo

Bọn chúng tắm táp sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, giày cũng là giày mới, chạy nhảy khắp nơi, vô cùng linh hoạt.

Trên tay bọn chúng giơ một tờ giấy, xuyên qua đường phố...

"Bán báo đây!"

"Bán báo đây!"

"Lang quân, mua một tờ báo không?

"Đại nương, mua một tờ báo không?"...

Sự xuất hiện của bọn chúng lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

"Đây là cái gì?"

"Đây chính là thứ mới mẻ mà nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói hôm qua sao?"

"Nhật báo là gì vậy, trên đó viết gì?"

"^Chẵng lẽ không phải là tờ rơi quảng cáo sao ? Tại sao còn phải tốn tiền mua?"

"Bao nhiêu tiền một phần?"...

Báo đồng dừng bước, cao giọng trả lời: "Giấy trắng bình thường năm văn tiền một phần, giấy thô hai văn tiền một phần!"

Bọn chúng đã từng phát tờ rơi ở phố lớn ngõ nhỏ, rất thuần thục ứng đối mọi người.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không sợ tay sợ chân.

Nghe vậy, dân chúng lập tức bàn tán...

"Đắt như vậy?!"

"Đây là giấy đó, còn viết nhiều chữ như vậy đã rất rẻ rồi, nếu ở tiền triều, giấy kia đều là giá trên trời, cũng nhờ kỹ thuật làm giấy của bản triều được nâng cao nên giá giấy mới rẻ như hiện tại, nhưng giấy tốt thì vẫn rất đắt."

"Ai nha, chúng ta đều không phải là người đọc sách, ai mua cái này chứ?"

"Để ta xem trên đó viết cái gì?"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-309.html.]

Báo đồng lập tức cười nói: "Cũng không đơn thuần là viết cho người đọc sách xem, trên thực tế càng thích hợp cho dân chúng bình thường, tất cả mọi người đều có thể xem, nội dung có đại sự trong kinh, còn có tin tức các nơi, cùng với một ít chuyện xưa, thậm chí còn có nông sự..."

Nhiều nội dung như vậy?

Nghe vậy, rất nhiều người tò mò tiến lại gần.

Tiểu báo đồng ngược lại cũng kiên nhẫn, mở ra một tờ cho bọn họ xem, tiêu đề chính là bốn chữ Nhật Báo Kinh Thành, tiếp theo là một hàng chữ "ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh hai mươi lăm" vô cùng rõ ràng.

Tiên thái tử lúc trước từng đề xướng phương án học chữ, cho nên rất nhiều người mặc dù không thông văn chương, nhưng cũng biết không ít chữ.

Có lẽ những thành thị khác người biết chữ rất ít, nhưng ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử, chịu sự ảnh hưởng của tiên hoàng, tiên thái tử và Hoàng thượng, người biết chữ quả thật không ít.

Bằng không Dung Chiêu cũng không dám làm Nhật Báo Kinh Thành này.

Bởi vậy, khi bọn họ liếc mắt lướt qua tờ báo, liên tiếp vang lên từng tiếng kinh hãi_. "Trời ạ! Phúc Lộc Hiên thuế ngân hơn vạn lượng!"

"Hôm qua thậm chí có người đột tử trong nhà, nguyên nhân là gì?"

"Tránh qua cho ta xem một chút."

"Đừng chen lấn! Ta còn chưa thấy rõ viết cái gì nữa!"

"Trời ạ, Trương thừa tướng lại còn đánh con trai?"...

Bọn họ vây quanh một đám báo đồng, chung quanh chen chúc chật như nêm cối, rất nhiều người vừa nhìn nội dung trên nhật báo liền ngây dại, căn bản dời không khỏi tầm mắt, mà một khi có người đẩy bọn họ ra, lúc này bọn họ lại nóng nảy muốn nổi giận.

Báo đồng chỉ mở ra một tờ, căn bản không có biện pháp cho nhiều người xem như vậy.

Mọi người liền chen chúc càng lúc càng kịch liệt.

Thế tử An Khánh Vương phủ, ba vị hoàng tử, người nào cũng không phải người hắn có thể đắc tội.

Dung Chiêu còn có câu "Không c.h.ế.t không thôi", ai dám động?

Vả lại, kinh thành đại đa số người còn nhìn hắn, bọn họ không chỉ ủng hộ sản nghiệp của Dung Chiêu, còn khinh thường người khi dễ hài đồng.

Người nọ ngập ngừng một lát, đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho báo đồng: "Ta mua một tờ!"

"Được thôi!" Báo đồng cũng không tức giận, đưa cho hắn một phần.

Người nọ cầm được tờ báo lập tức rời khỏi đám người, còn chưa đi xa đã vội vàng nhìn tờ báo.

Không quan tâm có phải giấy thô hay không, chữ viết có rõ ràng hay không, hai văn tiền mua một tờ giấy lớn như vậy, còn có nhiều chữ, cũng xem như có lời.

Hắn lại chuyển tầm mắt lên nội dung tờ báo, đã quên mất cơn tức giận vừa rồi, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những con chữ kia.

Lập tức, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cảm thán.

Hiển nhiên hắn đã quên mình đang ở đâu, xem đến mê mẩn.

Cũng bởi vì màn này của hắn, những người khác phát hiện mình còn vây quanh báo đồng, nhất thời mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Người đã xem qua nội dung vội vã móc ra hai văn tiền mua một tờ báo.

Loại đồ chơi mới mẻ này có ghi lại rất nhiều đại sự bọn họ tò mò, chuyện mới mẻ chưa từng nghe thấy, rất nhiều người đều nguyện ý móc ra hai văn tiền mua một phần. Bọn họ xem qua còn có thể lấy về cho người trong nhà xem.

Cho dù tất cả mọi người đều đã xem qua, cũng có thể xem lại nhiều lần, đợi đến khi không muốn xem nữa, giấy thô cũng có tác dụng.

Hai văn tiền, thật sự là lời ít tiêu nhiều.

Thứ duy nhất có thể kiếm tiền đại khái chính là giấy trắng năm văn tiền một tờ kia.

Chữ viết trên giấy thô không rõ ràng bằng giấy trắng, nhưng cũng không chóng mặt, chỉ cần biết chữ là sẽ thấy rõ được nội dung bên trên.

Ở thời đại thiếu hụt giải trí về mặt tinh thần này, một tờ tuyên truyền trước đó cũng có thể làm cho người ta nghị luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là báo chí.

Ngay lập tức có rất nhiều người mua báo, đứng đọc ngay trên đường.
 
Chương 309


Trương Trường Ngôn: "Cút..."

Dung Chiêu: "Ngươi không ăn?"

Nói xong cô liền muốn thu hồi đũa.

Trương Trường Ngôn rút đũa ra, hít sâu một hơi, xoay người về hướng ông chủ tiệm mì hô to: "Cho ta thêm một phần thịt!"

Hắn mà còn tin tưởng đồ chó Dung Chiêu này.

Hắn chính là heo!

Bữa cơm này, Trương Trường Ngôn tức giận đến mức ăn ba bát mì.

Mà công tác chuẩn bị đã xong xuôi, ngày hôm sau tòa soạn báo chính thức khai trương....

Ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm.

Ngày hôm nay vốn không có gì khác với thường ngày, nhưng khi nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn bắt đầu hoạt động sôi nổi trên đường phố kinh thành, một nhóm người khác cũng đột nhiên hoạt động tất bật trên đường phố.

Bọn họ thống nhất mặc áo bông màu xanh rất dày, đầu đội mũ thêu hai chữ "Báo đồng*", trên cánh tay khoác một xấp giấy thật dày, mặt trên viết chữ dày đặc.

Báo đồng: trẻ bán báo

Bọn chúng tắm táp sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, giày cũng là giày mới, chạy nhảy khắp nơi, vô cùng linh hoạt.

Trên tay bọn chúng giơ một tờ giấy, xuyên qua đường phố...

"Bán báo đây!"

"Bán báo đây!"

"Lang quân, mua một tờ báo không?

"Đại nương, mua một tờ báo không?"...

Sự xuất hiện của bọn chúng lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

"Đây là cái gì?"

"Đây chính là thứ mới mẻ mà nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói hôm qua sao?"

"Nhật báo là gì vậy, trên đó viết gì?"

"^Chẵng lẽ không phải là tờ rơi quảng cáo sao ? Tại sao còn phải tốn tiền mua?"

"Bao nhiêu tiền một phần?"...

Báo đồng dừng bước, cao giọng trả lời: "Giấy trắng bình thường năm văn tiền một phần, giấy thô hai văn tiền một phần!"

Bọn chúng đã từng phát tờ rơi ở phố lớn ngõ nhỏ, rất thuần thục ứng đối mọi người.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không sợ tay sợ chân.

Nghe vậy, dân chúng lập tức bàn tán...

"Đắt như vậy?!"

"Đây là giấy đó, còn viết nhiều chữ như vậy đã rất rẻ rồi, nếu ở tiền triều, giấy kia đều là giá trên trời, cũng nhờ kỹ thuật làm giấy của bản triều được nâng cao nên giá giấy mới rẻ như hiện tại, nhưng giấy tốt thì vẫn rất đắt."

"Ai nha, chúng ta đều không phải là người đọc sách, ai mua cái này chứ?"

"Để ta xem trên đó viết cái gì?"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-309.html.]

Báo đồng lập tức cười nói: "Cũng không đơn thuần là viết cho người đọc sách xem, trên thực tế càng thích hợp cho dân chúng bình thường, tất cả mọi người đều có thể xem, nội dung có đại sự trong kinh, còn có tin tức các nơi, cùng với một ít chuyện xưa, thậm chí còn có nông sự..."

Nhiều nội dung như vậy?

Nghe vậy, rất nhiều người tò mò tiến lại gần.

Tiểu báo đồng ngược lại cũng kiên nhẫn, mở ra một tờ cho bọn họ xem, tiêu đề chính là bốn chữ Nhật Báo Kinh Thành, tiếp theo là một hàng chữ "ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh hai mươi lăm" vô cùng rõ ràng.

Tiên thái tử lúc trước từng đề xướng phương án học chữ, cho nên rất nhiều người mặc dù không thông văn chương, nhưng cũng biết không ít chữ.

Có lẽ những thành thị khác người biết chữ rất ít, nhưng ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử, chịu sự ảnh hưởng của tiên hoàng, tiên thái tử và Hoàng thượng, người biết chữ quả thật không ít.

Bằng không Dung Chiêu cũng không dám làm Nhật Báo Kinh Thành này.

Bởi vậy, khi bọn họ liếc mắt lướt qua tờ báo, liên tiếp vang lên từng tiếng kinh hãi_. "Trời ạ! Phúc Lộc Hiên thuế ngân hơn vạn lượng!"

"Hôm qua thậm chí có người đột tử trong nhà, nguyên nhân là gì?"

"Tránh qua cho ta xem một chút."

"Đừng chen lấn! Ta còn chưa thấy rõ viết cái gì nữa!"

"Trời ạ, Trương thừa tướng lại còn đánh con trai?"...

Bọn họ vây quanh một đám báo đồng, chung quanh chen chúc chật như nêm cối, rất nhiều người vừa nhìn nội dung trên nhật báo liền ngây dại, căn bản dời không khỏi tầm mắt, mà một khi có người đẩy bọn họ ra, lúc này bọn họ lại nóng nảy muốn nổi giận.

Báo đồng chỉ mở ra một tờ, căn bản không có biện pháp cho nhiều người xem như vậy.

Mọi người liền chen chúc càng lúc càng kịch liệt.

Thế tử An Khánh Vương phủ, ba vị hoàng tử, người nào cũng không phải người hắn có thể đắc tội.

Dung Chiêu còn có câu "Không c.h.ế.t không thôi", ai dám động?

Vả lại, kinh thành đại đa số người còn nhìn hắn, bọn họ không chỉ ủng hộ sản nghiệp của Dung Chiêu, còn khinh thường người khi dễ hài đồng.

Người nọ ngập ngừng một lát, đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho báo đồng: "Ta mua một tờ!"

"Được thôi!" Báo đồng cũng không tức giận, đưa cho hắn một phần.

Người nọ cầm được tờ báo lập tức rời khỏi đám người, còn chưa đi xa đã vội vàng nhìn tờ báo.

Không quan tâm có phải giấy thô hay không, chữ viết có rõ ràng hay không, hai văn tiền mua một tờ giấy lớn như vậy, còn có nhiều chữ, cũng xem như có lời.

Hắn lại chuyển tầm mắt lên nội dung tờ báo, đã quên mất cơn tức giận vừa rồi, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những con chữ kia.

Lập tức, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cảm thán.

Hiển nhiên hắn đã quên mình đang ở đâu, xem đến mê mẩn.

Cũng bởi vì màn này của hắn, những người khác phát hiện mình còn vây quanh báo đồng, nhất thời mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Người đã xem qua nội dung vội vã móc ra hai văn tiền mua một tờ báo.

Loại đồ chơi mới mẻ này có ghi lại rất nhiều đại sự bọn họ tò mò, chuyện mới mẻ chưa từng nghe thấy, rất nhiều người đều nguyện ý móc ra hai văn tiền mua một phần. Bọn họ xem qua còn có thể lấy về cho người trong nhà xem.

Cho dù tất cả mọi người đều đã xem qua, cũng có thể xem lại nhiều lần, đợi đến khi không muốn xem nữa, giấy thô cũng có tác dụng.

Hai văn tiền, thật sự là lời ít tiêu nhiều.

Thứ duy nhất có thể kiếm tiền đại khái chính là giấy trắng năm văn tiền một tờ kia.

Chữ viết trên giấy thô không rõ ràng bằng giấy trắng, nhưng cũng không chóng mặt, chỉ cần biết chữ là sẽ thấy rõ được nội dung bên trên.

Ở thời đại thiếu hụt giải trí về mặt tinh thần này, một tờ tuyên truyền trước đó cũng có thể làm cho người ta nghị luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là báo chí.

Ngay lập tức có rất nhiều người mua báo, đứng đọc ngay trên đường.
 
Chương 310


Phố lớn ngõ nhỏ, vô số âm thanh liên tiếp vang lên...

"Trời ạt"

"Ái chà, còn có chuyện này sao?"...

"Ha ha ha, mẩu chuyện tiếu lâm này buồn cười thật."

"Dưới này có để chuyện cười lạnh, là cái gì nhỉ? Vì sao phải lạnh?"...

"Triệu đại nhân và Lý đại nhân vì cãi nhau mà hủy bỏ hôn sự?"

"Xem ra tính tình hai người này đều không tốt lắm, cũng thật sự không thích hợp làm thông gia, sớm muộn gì cũng cãi nhau cho xem, hiện tại hủy bỏ hôn sự cũng là chuyện tốt, không ảnh hưởng đến nhi tử và nữ nhỉ."...

"Ha ha, Bùi thế tử thiếu chút nữa bị nữ lang khinh bạc, nhiều ngày không dám đi ra ngoài, gần đây đi ra ngoài còn phải trốn nữ lang kia?"

"Ha ha ha, trách không được mấy ngày gần đây không nhìn thấy hắn ở công xưởng Đoàn Đoàn, chỉ trách hắn quá tuấn tú, biết bao nữ lang thầm thương trộm nhớ hắn!"...

"Cái gì? Liễu gia công tử bởi vì mềm lòng mà thu mua hàng hóa giá cao, vì bù lỗ phải cầm nghiên mực của phụ thân ra ngoài bán, bị phụ thân đuổi đánh? Hắn muốn trèo cây trốn ra ngoài, không ngờ bất cẩn ngã xuống té dập mông?"

"Sau này chúng ta có bán đồ thì đi tìm Liễu công tử đi, hắn lương thiện mềm lòng, ha ha."...

"Ngươi xem cái này, cái này viết Lý gia công tử thiếu tiền, vét sạch hết đồ hoàng kim cha hắn bài trí trong nhà?"

"Ha ha ha ha, vét sạch kiểu gì? Cha hắn không phát hiện ra sao?!"...

Hôm nay toàn bộ kinh thành cực kỳ náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người một tờ Nhật Báo Kinh Thành, mỗi người đều đang nghị luận nội dung trên báo.

Có một số người sau khi xem xong, không chờ được nữa, vội vàng muốn mang về nhà.

Có vài người xem ké báo của người khác, xem chưa đã ghiền lại đi tìm báo đồng mua.

Có vài người cầm báo ngồi trong quán rượu trà lâu, cùng người khác trò chuyện khí thế ngất trời.

Tại một gian trà lâu. Dưới lầu nghị luận sôi nổi, bàn tán những tin tức mới mẻ trên báo, lúc thì cười ha ha, lúc thì bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại thảo luận xem mình có thể đi bán tin tức cho tòa soạn hay không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-310.html.]

Trên lầu, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Các thế gia công tử trẻ tuổi trong kinh tụ tập, trước mặt bọn họ bày rất nhiều tờ nhật báo, từng tờ từng tờ trải ra, có người đang xem, có người đang suy nghĩ sâu xa.

Bùi Thừa Quyết xem xong đầu tiên, ngẩng đầu hỏi: "Bùi thế tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Lại trốn trong nhà rồi, vất vả lắm mới vượt qua được, bây giờ xem ra còn phải trốn thêm vài ngày."

Bùi Thừa Quyết: "Liễu gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Mông hắn vừa mới lành, hôm qua có nói hôm nay sẽ đi ra ngoài, đoán chừng nửa đường thấy chuyện trên báo nên trốn về rồi."

Bùi Thừa Quyết: "Lý gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Chuyện hắn trộm vàng trước đó không bị phát hiện, nhưng hiện tại chắc chắn đã bại lộ, trước khi Thừa Quyết huynh đến, hắn đã bị người hầu nhà hắn kéo về, nói cha hắn tìm hắn."

Bùi Thừa Quyết: "...

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, người ở đây đột nhiên nổ tung...

"Sao cái gì cũng viết vậy?"

"Liệu có khi nào sau này cũng viết chuyện của chúng ta không? Để ta xem mình có chuyện gì hay không..."

"Không được, chúng ta phải tìm Dung thế tử, bảo Dung thế tử cam đoan không được viết về chúng ta!"

"Đúng vậy, cái gì cũng viết là không được."

"Nhưng mà... Ha ha ha ha, thật sự buồn cười quá đi mất! Thì ra mỗi ngày trong kinh đều xảy ra nhiều chuyện như vậy!"

"Ta cũng cảm thấy nhật báo này rất thú vị, nhưng quả thật không thể để người ta viết về chúng ta được."...

Vừa nói, đã có người ở trong lòng yên lặng tính toán.

Mình có tin tức gì của người bên cạnh có thể lấy ra đổi tiền không nhỉ?

Tiền nhuận bút cũng không thấp.

Hơn nữa không viết chuyện xấu của mình, nếu chỉ viết chuyện tốt của bản thân. chẳna nhải toàn hô kinh thành đầu biết hav sao? Bùi Thừa Quyết lại xem tờ báo một lần nữa, lập tức buông xuống, thở dài một hơi.
 
Chương 310


Phố lớn ngõ nhỏ, vô số âm thanh liên tiếp vang lên...

"Trời ạt"

"Ái chà, còn có chuyện này sao?"...

"Ha ha ha, mẩu chuyện tiếu lâm này buồn cười thật."

"Dưới này có để chuyện cười lạnh, là cái gì nhỉ? Vì sao phải lạnh?"...

"Triệu đại nhân và Lý đại nhân vì cãi nhau mà hủy bỏ hôn sự?"

"Xem ra tính tình hai người này đều không tốt lắm, cũng thật sự không thích hợp làm thông gia, sớm muộn gì cũng cãi nhau cho xem, hiện tại hủy bỏ hôn sự cũng là chuyện tốt, không ảnh hưởng đến nhi tử và nữ nhỉ."...

"Ha ha, Bùi thế tử thiếu chút nữa bị nữ lang khinh bạc, nhiều ngày không dám đi ra ngoài, gần đây đi ra ngoài còn phải trốn nữ lang kia?"

"Ha ha ha, trách không được mấy ngày gần đây không nhìn thấy hắn ở công xưởng Đoàn Đoàn, chỉ trách hắn quá tuấn tú, biết bao nữ lang thầm thương trộm nhớ hắn!"...

"Cái gì? Liễu gia công tử bởi vì mềm lòng mà thu mua hàng hóa giá cao, vì bù lỗ phải cầm nghiên mực của phụ thân ra ngoài bán, bị phụ thân đuổi đánh? Hắn muốn trèo cây trốn ra ngoài, không ngờ bất cẩn ngã xuống té dập mông?"

"Sau này chúng ta có bán đồ thì đi tìm Liễu công tử đi, hắn lương thiện mềm lòng, ha ha."...

"Ngươi xem cái này, cái này viết Lý gia công tử thiếu tiền, vét sạch hết đồ hoàng kim cha hắn bài trí trong nhà?"

"Ha ha ha ha, vét sạch kiểu gì? Cha hắn không phát hiện ra sao?!"...

Hôm nay toàn bộ kinh thành cực kỳ náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người một tờ Nhật Báo Kinh Thành, mỗi người đều đang nghị luận nội dung trên báo.

Có một số người sau khi xem xong, không chờ được nữa, vội vàng muốn mang về nhà.

Có vài người xem ké báo của người khác, xem chưa đã ghiền lại đi tìm báo đồng mua.

Có vài người cầm báo ngồi trong quán rượu trà lâu, cùng người khác trò chuyện khí thế ngất trời.

Tại một gian trà lâu. Dưới lầu nghị luận sôi nổi, bàn tán những tin tức mới mẻ trên báo, lúc thì cười ha ha, lúc thì bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại thảo luận xem mình có thể đi bán tin tức cho tòa soạn hay không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-310.html.]

Trên lầu, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Các thế gia công tử trẻ tuổi trong kinh tụ tập, trước mặt bọn họ bày rất nhiều tờ nhật báo, từng tờ từng tờ trải ra, có người đang xem, có người đang suy nghĩ sâu xa.

Bùi Thừa Quyết xem xong đầu tiên, ngẩng đầu hỏi: "Bùi thế tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Lại trốn trong nhà rồi, vất vả lắm mới vượt qua được, bây giờ xem ra còn phải trốn thêm vài ngày."

Bùi Thừa Quyết: "Liễu gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Mông hắn vừa mới lành, hôm qua có nói hôm nay sẽ đi ra ngoài, đoán chừng nửa đường thấy chuyện trên báo nên trốn về rồi."

Bùi Thừa Quyết: "Lý gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Chuyện hắn trộm vàng trước đó không bị phát hiện, nhưng hiện tại chắc chắn đã bại lộ, trước khi Thừa Quyết huynh đến, hắn đã bị người hầu nhà hắn kéo về, nói cha hắn tìm hắn."

Bùi Thừa Quyết: "...

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, người ở đây đột nhiên nổ tung...

"Sao cái gì cũng viết vậy?"

"Liệu có khi nào sau này cũng viết chuyện của chúng ta không? Để ta xem mình có chuyện gì hay không..."

"Không được, chúng ta phải tìm Dung thế tử, bảo Dung thế tử cam đoan không được viết về chúng ta!"

"Đúng vậy, cái gì cũng viết là không được."

"Nhưng mà... Ha ha ha ha, thật sự buồn cười quá đi mất! Thì ra mỗi ngày trong kinh đều xảy ra nhiều chuyện như vậy!"

"Ta cũng cảm thấy nhật báo này rất thú vị, nhưng quả thật không thể để người ta viết về chúng ta được."...

Vừa nói, đã có người ở trong lòng yên lặng tính toán.

Mình có tin tức gì của người bên cạnh có thể lấy ra đổi tiền không nhỉ?

Tiền nhuận bút cũng không thấp.

Hơn nữa không viết chuyện xấu của mình, nếu chỉ viết chuyện tốt của bản thân. chẳna nhải toàn hô kinh thành đầu biết hav sao? Bùi Thừa Quyết lại xem tờ báo một lần nữa, lập tức buông xuống, thở dài một hơi.
 
Chương 310


Phố lớn ngõ nhỏ, vô số âm thanh liên tiếp vang lên...

"Trời ạt"

"Ái chà, còn có chuyện này sao?"...

"Ha ha ha, mẩu chuyện tiếu lâm này buồn cười thật."

"Dưới này có để chuyện cười lạnh, là cái gì nhỉ? Vì sao phải lạnh?"...

"Triệu đại nhân và Lý đại nhân vì cãi nhau mà hủy bỏ hôn sự?"

"Xem ra tính tình hai người này đều không tốt lắm, cũng thật sự không thích hợp làm thông gia, sớm muộn gì cũng cãi nhau cho xem, hiện tại hủy bỏ hôn sự cũng là chuyện tốt, không ảnh hưởng đến nhi tử và nữ nhỉ."...

"Ha ha, Bùi thế tử thiếu chút nữa bị nữ lang khinh bạc, nhiều ngày không dám đi ra ngoài, gần đây đi ra ngoài còn phải trốn nữ lang kia?"

"Ha ha ha, trách không được mấy ngày gần đây không nhìn thấy hắn ở công xưởng Đoàn Đoàn, chỉ trách hắn quá tuấn tú, biết bao nữ lang thầm thương trộm nhớ hắn!"...

"Cái gì? Liễu gia công tử bởi vì mềm lòng mà thu mua hàng hóa giá cao, vì bù lỗ phải cầm nghiên mực của phụ thân ra ngoài bán, bị phụ thân đuổi đánh? Hắn muốn trèo cây trốn ra ngoài, không ngờ bất cẩn ngã xuống té dập mông?"

"Sau này chúng ta có bán đồ thì đi tìm Liễu công tử đi, hắn lương thiện mềm lòng, ha ha."...

"Ngươi xem cái này, cái này viết Lý gia công tử thiếu tiền, vét sạch hết đồ hoàng kim cha hắn bài trí trong nhà?"

"Ha ha ha ha, vét sạch kiểu gì? Cha hắn không phát hiện ra sao?!"...

Hôm nay toàn bộ kinh thành cực kỳ náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người một tờ Nhật Báo Kinh Thành, mỗi người đều đang nghị luận nội dung trên báo.

Có một số người sau khi xem xong, không chờ được nữa, vội vàng muốn mang về nhà.

Có vài người xem ké báo của người khác, xem chưa đã ghiền lại đi tìm báo đồng mua.

Có vài người cầm báo ngồi trong quán rượu trà lâu, cùng người khác trò chuyện khí thế ngất trời.

Tại một gian trà lâu. Dưới lầu nghị luận sôi nổi, bàn tán những tin tức mới mẻ trên báo, lúc thì cười ha ha, lúc thì bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại thảo luận xem mình có thể đi bán tin tức cho tòa soạn hay không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-310.html.]

Trên lầu, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Các thế gia công tử trẻ tuổi trong kinh tụ tập, trước mặt bọn họ bày rất nhiều tờ nhật báo, từng tờ từng tờ trải ra, có người đang xem, có người đang suy nghĩ sâu xa.

Bùi Thừa Quyết xem xong đầu tiên, ngẩng đầu hỏi: "Bùi thế tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Lại trốn trong nhà rồi, vất vả lắm mới vượt qua được, bây giờ xem ra còn phải trốn thêm vài ngày."

Bùi Thừa Quyết: "Liễu gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Mông hắn vừa mới lành, hôm qua có nói hôm nay sẽ đi ra ngoài, đoán chừng nửa đường thấy chuyện trên báo nên trốn về rồi."

Bùi Thừa Quyết: "Lý gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Chuyện hắn trộm vàng trước đó không bị phát hiện, nhưng hiện tại chắc chắn đã bại lộ, trước khi Thừa Quyết huynh đến, hắn đã bị người hầu nhà hắn kéo về, nói cha hắn tìm hắn."

Bùi Thừa Quyết: "...

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, người ở đây đột nhiên nổ tung...

"Sao cái gì cũng viết vậy?"

"Liệu có khi nào sau này cũng viết chuyện của chúng ta không? Để ta xem mình có chuyện gì hay không..."

"Không được, chúng ta phải tìm Dung thế tử, bảo Dung thế tử cam đoan không được viết về chúng ta!"

"Đúng vậy, cái gì cũng viết là không được."

"Nhưng mà... Ha ha ha ha, thật sự buồn cười quá đi mất! Thì ra mỗi ngày trong kinh đều xảy ra nhiều chuyện như vậy!"

"Ta cũng cảm thấy nhật báo này rất thú vị, nhưng quả thật không thể để người ta viết về chúng ta được."...

Vừa nói, đã có người ở trong lòng yên lặng tính toán.

Mình có tin tức gì của người bên cạnh có thể lấy ra đổi tiền không nhỉ?

Tiền nhuận bút cũng không thấp.

Hơn nữa không viết chuyện xấu của mình, nếu chỉ viết chuyện tốt của bản thân. chẳna nhải toàn hô kinh thành đầu biết hav sao? Bùi Thừa Quyết lại xem tờ báo một lần nữa, lập tức buông xuống, thở dài một hơi.
 
Chương 311


Thì ra là thế.

Trách không được ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác với Dung Chiêu.

Chẳng qua cứ như vậy...

Dung Chiêu lại đắc tội với người khác rồi.

Thứ này rất tốt, cũng rất thú vị, nhưng phong ba kế tiếp sẽ không nhỏ....

Đối với dân chúng mà nói, bọn họ là đơn thuần hiếu kỳ, cũng bởi vì những chuyện trên báo rất mới mẻ, người người đều muốn xem...

"Thì ra trong kinh lại có nhiều chuyện thú vị như vậy, tờ nhật báo này hay nhỉ?"

"Còn không phải sao, ta nhất định phải mua thêm một tờ, về nhà mở mang kiến thức mới được."

"Vương huynh, ngươi vậy mà lại mua tờ năm văn tiền, giàu quá nha!"

"Ai nha, hết cách rồi, chỉ còn lại tờ năm văn tiền thôi, hai văn tiền bán hết rồi."

"Vậy ta phải nhanh chóng đi mua mới được!"

"Đừng đi, hết rồi, ta đã tìm rất nhiều báo đồng, một tờ cũng không có, buồn quá."

"Đừng buồn, ngươi xem trên này viết "Nhật Báo Kinh Thành", chứng tỏ mỗi ngày đầu có báo mới, ngày mai mua lại cũng được."

"Ngươi khờ à, trên đó viết hai ngày một lần, ngày sau mới mua được.."...

Dân chúng bởi vì Nhật Báo Kinh Thành mà náo nhiệt, cũng chờ đợi kỳ nhật báo tiếp theo.

Đối với một số cao môn vọng tộc mà nói, lập tức có rất nhiều người nhíu mày...

"Sao cái gì cũng viết thế này?"

"Tờ báo này khẳng định là mầm tai họa, nếu viết chuyện nhà chúng ta lên, vậy phải làm thế nào cho phải?"

"Đúng đó, chẳng lẽ chuyện nào của chúng ta, Dung Chiêu kia cũng tùy tiện viết hết lên báo?"

"Việc này tuyệt đối không được!" "Vậy cũng không thể giữ lại, thật là hồ đồi"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-311.html.]

Bùi Quan Sơn tức giận đến cực điểm: "Dung Chiêu này quá đáng thật, hắn dám tự tiện viết chuyện của ta, hôm nay chẳng phải toàn bộ kinh thành đều biết hết rồi sao?"

Ngày thường thấy quan hệ đôi bên cũng không tệ, tại sao lại đột nhiên viết hắn như vậy?

Tại sao Dung Chiêu không viết Bùi Thừa Quyết?

Bùi Quan Sơn rất không phục.

Du thân vương giơ tờ báo lên, đọc hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hắc hắc.

Bùi Quan Sơn càng tức giận: "Phụ thân, đừng xem nữa."

Du thân vương cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện của con cũng không phải đại sự gì, có người còn bị viết chuyện phong lưu lên báo đây này, không sao, ha ha."

Hắn tựa hồ thấy buồn cười, nhếch miệng: "Chuyện lão Trương đánh tam nhỉ tử còn viết trên này, lão Trương là người trọng thể diện, hiện tại phỏng chừng đang nổi trận lôi đình."

Thời buổi này cũng không có ý thức bản quyền gì, càng không có điều lệ không cho phép đem chuyện của người khác công bố ra bên ngoài.

Cho nên, Nhật Báo Kinh Thành không vi phạm bất cứ luật pháp nào.

Bùi Quan Sơn vẫn còn rất tức giận, đen mặt nói: "Dung Chiêu vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Du thân vương nghe vậy, gật gù, ngẩng đầu nói: "Có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, tờ báo này có thể làm được, nhưng tự tiện viết chuyện của người khác lên báo là không được."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Hiện tại những chuyện viết trên này đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu có chuyện nào nhà người khác không muốn nói ra, vậy thì không thể khống chế."

Du thân vương liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Bùi Quan Sơn nghe đến đây, ngược lại cũng không tức giận, hắn lắc đầu: "Dung Chiêu sẽ không để nhật báo mất khống chế, nhưng chỉ cần thứ này còn, sẽ có người bất mãn, nhất là những đại nhân được nhắc tới hôm nay."

Đầu là những chuyện vô hại, không tổn thương đến danh dự.

Nhưng đại gia tộc đương thời đều cực kỳ chú trọng thể diện, một chút tin tức không hay cũng không muốn để dân chúng biết bọn họ thật sự là mất mặt.

Những người này chắc chắn sẽ tức giận.

Du thân vương không trả lời, hắn đã sớm xem say sưa.

Bùi Quan Sơn bất đắc dĩ.

Tờ báo này quả thật vừa mới mẻ lại thú vị, nếu có thể không ảnh hưởng đến mình, giữ lại ngược lại cũng làm cho cuộc sống thêm phần thú vị...
 
Chương 311


Thì ra là thế.

Trách không được ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác với Dung Chiêu.

Chẳng qua cứ như vậy...

Dung Chiêu lại đắc tội với người khác rồi.

Thứ này rất tốt, cũng rất thú vị, nhưng phong ba kế tiếp sẽ không nhỏ....

Đối với dân chúng mà nói, bọn họ là đơn thuần hiếu kỳ, cũng bởi vì những chuyện trên báo rất mới mẻ, người người đều muốn xem...

"Thì ra trong kinh lại có nhiều chuyện thú vị như vậy, tờ nhật báo này hay nhỉ?"

"Còn không phải sao, ta nhất định phải mua thêm một tờ, về nhà mở mang kiến thức mới được."

"Vương huynh, ngươi vậy mà lại mua tờ năm văn tiền, giàu quá nha!"

"Ai nha, hết cách rồi, chỉ còn lại tờ năm văn tiền thôi, hai văn tiền bán hết rồi."

"Vậy ta phải nhanh chóng đi mua mới được!"

"Đừng đi, hết rồi, ta đã tìm rất nhiều báo đồng, một tờ cũng không có, buồn quá."

"Đừng buồn, ngươi xem trên này viết "Nhật Báo Kinh Thành", chứng tỏ mỗi ngày đầu có báo mới, ngày mai mua lại cũng được."

"Ngươi khờ à, trên đó viết hai ngày một lần, ngày sau mới mua được.."...

Dân chúng bởi vì Nhật Báo Kinh Thành mà náo nhiệt, cũng chờ đợi kỳ nhật báo tiếp theo.

Đối với một số cao môn vọng tộc mà nói, lập tức có rất nhiều người nhíu mày...

"Sao cái gì cũng viết thế này?"

"Tờ báo này khẳng định là mầm tai họa, nếu viết chuyện nhà chúng ta lên, vậy phải làm thế nào cho phải?"

"Đúng đó, chẳng lẽ chuyện nào của chúng ta, Dung Chiêu kia cũng tùy tiện viết hết lên báo?"

"Việc này tuyệt đối không được!" "Vậy cũng không thể giữ lại, thật là hồ đồi"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-311.html.]

Bùi Quan Sơn tức giận đến cực điểm: "Dung Chiêu này quá đáng thật, hắn dám tự tiện viết chuyện của ta, hôm nay chẳng phải toàn bộ kinh thành đều biết hết rồi sao?"

Ngày thường thấy quan hệ đôi bên cũng không tệ, tại sao lại đột nhiên viết hắn như vậy?

Tại sao Dung Chiêu không viết Bùi Thừa Quyết?

Bùi Quan Sơn rất không phục.

Du thân vương giơ tờ báo lên, đọc hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hắc hắc.

Bùi Quan Sơn càng tức giận: "Phụ thân, đừng xem nữa."

Du thân vương cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện của con cũng không phải đại sự gì, có người còn bị viết chuyện phong lưu lên báo đây này, không sao, ha ha."

Hắn tựa hồ thấy buồn cười, nhếch miệng: "Chuyện lão Trương đánh tam nhỉ tử còn viết trên này, lão Trương là người trọng thể diện, hiện tại phỏng chừng đang nổi trận lôi đình."

Thời buổi này cũng không có ý thức bản quyền gì, càng không có điều lệ không cho phép đem chuyện của người khác công bố ra bên ngoài.

Cho nên, Nhật Báo Kinh Thành không vi phạm bất cứ luật pháp nào.

Bùi Quan Sơn vẫn còn rất tức giận, đen mặt nói: "Dung Chiêu vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Du thân vương nghe vậy, gật gù, ngẩng đầu nói: "Có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, tờ báo này có thể làm được, nhưng tự tiện viết chuyện của người khác lên báo là không được."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Hiện tại những chuyện viết trên này đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu có chuyện nào nhà người khác không muốn nói ra, vậy thì không thể khống chế."

Du thân vương liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Bùi Quan Sơn nghe đến đây, ngược lại cũng không tức giận, hắn lắc đầu: "Dung Chiêu sẽ không để nhật báo mất khống chế, nhưng chỉ cần thứ này còn, sẽ có người bất mãn, nhất là những đại nhân được nhắc tới hôm nay."

Đầu là những chuyện vô hại, không tổn thương đến danh dự.

Nhưng đại gia tộc đương thời đều cực kỳ chú trọng thể diện, một chút tin tức không hay cũng không muốn để dân chúng biết bọn họ thật sự là mất mặt.

Những người này chắc chắn sẽ tức giận.

Du thân vương không trả lời, hắn đã sớm xem say sưa.

Bùi Quan Sơn bất đắc dĩ.

Tờ báo này quả thật vừa mới mẻ lại thú vị, nếu có thể không ảnh hưởng đến mình, giữ lại ngược lại cũng làm cho cuộc sống thêm phần thú vị...
 
Chương 311


Thì ra là thế.

Trách không được ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác với Dung Chiêu.

Chẳng qua cứ như vậy...

Dung Chiêu lại đắc tội với người khác rồi.

Thứ này rất tốt, cũng rất thú vị, nhưng phong ba kế tiếp sẽ không nhỏ....

Đối với dân chúng mà nói, bọn họ là đơn thuần hiếu kỳ, cũng bởi vì những chuyện trên báo rất mới mẻ, người người đều muốn xem...

"Thì ra trong kinh lại có nhiều chuyện thú vị như vậy, tờ nhật báo này hay nhỉ?"

"Còn không phải sao, ta nhất định phải mua thêm một tờ, về nhà mở mang kiến thức mới được."

"Vương huynh, ngươi vậy mà lại mua tờ năm văn tiền, giàu quá nha!"

"Ai nha, hết cách rồi, chỉ còn lại tờ năm văn tiền thôi, hai văn tiền bán hết rồi."

"Vậy ta phải nhanh chóng đi mua mới được!"

"Đừng đi, hết rồi, ta đã tìm rất nhiều báo đồng, một tờ cũng không có, buồn quá."

"Đừng buồn, ngươi xem trên này viết "Nhật Báo Kinh Thành", chứng tỏ mỗi ngày đầu có báo mới, ngày mai mua lại cũng được."

"Ngươi khờ à, trên đó viết hai ngày một lần, ngày sau mới mua được.."...

Dân chúng bởi vì Nhật Báo Kinh Thành mà náo nhiệt, cũng chờ đợi kỳ nhật báo tiếp theo.

Đối với một số cao môn vọng tộc mà nói, lập tức có rất nhiều người nhíu mày...

"Sao cái gì cũng viết thế này?"

"Tờ báo này khẳng định là mầm tai họa, nếu viết chuyện nhà chúng ta lên, vậy phải làm thế nào cho phải?"

"Đúng đó, chẳng lẽ chuyện nào của chúng ta, Dung Chiêu kia cũng tùy tiện viết hết lên báo?"

"Việc này tuyệt đối không được!" "Vậy cũng không thể giữ lại, thật là hồ đồi"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-311.html.]

Bùi Quan Sơn tức giận đến cực điểm: "Dung Chiêu này quá đáng thật, hắn dám tự tiện viết chuyện của ta, hôm nay chẳng phải toàn bộ kinh thành đều biết hết rồi sao?"

Ngày thường thấy quan hệ đôi bên cũng không tệ, tại sao lại đột nhiên viết hắn như vậy?

Tại sao Dung Chiêu không viết Bùi Thừa Quyết?

Bùi Quan Sơn rất không phục.

Du thân vương giơ tờ báo lên, đọc hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hắc hắc.

Bùi Quan Sơn càng tức giận: "Phụ thân, đừng xem nữa."

Du thân vương cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện của con cũng không phải đại sự gì, có người còn bị viết chuyện phong lưu lên báo đây này, không sao, ha ha."

Hắn tựa hồ thấy buồn cười, nhếch miệng: "Chuyện lão Trương đánh tam nhỉ tử còn viết trên này, lão Trương là người trọng thể diện, hiện tại phỏng chừng đang nổi trận lôi đình."

Thời buổi này cũng không có ý thức bản quyền gì, càng không có điều lệ không cho phép đem chuyện của người khác công bố ra bên ngoài.

Cho nên, Nhật Báo Kinh Thành không vi phạm bất cứ luật pháp nào.

Bùi Quan Sơn vẫn còn rất tức giận, đen mặt nói: "Dung Chiêu vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Du thân vương nghe vậy, gật gù, ngẩng đầu nói: "Có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, tờ báo này có thể làm được, nhưng tự tiện viết chuyện của người khác lên báo là không được."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Hiện tại những chuyện viết trên này đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu có chuyện nào nhà người khác không muốn nói ra, vậy thì không thể khống chế."

Du thân vương liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Bùi Quan Sơn nghe đến đây, ngược lại cũng không tức giận, hắn lắc đầu: "Dung Chiêu sẽ không để nhật báo mất khống chế, nhưng chỉ cần thứ này còn, sẽ có người bất mãn, nhất là những đại nhân được nhắc tới hôm nay."

Đầu là những chuyện vô hại, không tổn thương đến danh dự.

Nhưng đại gia tộc đương thời đều cực kỳ chú trọng thể diện, một chút tin tức không hay cũng không muốn để dân chúng biết bọn họ thật sự là mất mặt.

Những người này chắc chắn sẽ tức giận.

Du thân vương không trả lời, hắn đã sớm xem say sưa.

Bùi Quan Sơn bất đắc dĩ.

Tờ báo này quả thật vừa mới mẻ lại thú vị, nếu có thể không ảnh hưởng đến mình, giữ lại ngược lại cũng làm cho cuộc sống thêm phần thú vị...
 
Chương 312


Trương gia.

Trương thừa tướng đen mặt trở về.

Nhưng vừa mới bước vào nhà, Trương Trường Tri liền cầm tờ báo vội vã chạy tới, ngữ khí dồn dập: "Phụ thân, người xem báo di..."

Trương thừa tướng đen mặt cắt ngang lời nhỉ tử: "Ta thấy rồi, bỏ ra, ta không muốn nhìn thấy nó!"

Trương Trường Tri ngẩn ra, thấy phụ thân thật sự tức giận, vội vàng vứt tờ báo đi.

Thế nhưng trong lúc hai người đi tới tiền viện, thỉnh thoảng có thể bắt gặp người hầu và nha hoàn tụ tập bàn tán.

"Cho ta xem với, ngươi làm thế nào mua được tờ báo này vậy?"

"Sáng sớm lão Lưu ra ngoài đi chợ, đúng lúc thấy được nên mua mấy tờ mang về, cho ta một tờ, những người khác là sau đó tự mình mua."

"Lúc Tiểu Táo ra ngoài đã bán hết rồi, mau cho ta xem nào."

"Ta còn chưa xem xong mà."

"Ai nha, ta không biết chữ, đọc cho ta nghe đi."...

Trong phủ có không ít người không biết chữ, cho nên bọn họ tụ tập lại, một người cầm báo đọc, những người khác tập trung tỉnh thần lắng nghe, còn thường xuyên xen vào thảo luận một hai câu.

Mặt Trương thừa tướng càng lúc càng đen.

Trương Trường Tri chuẩn bị quát lớn, Trương thừa tướng khoát tay, bước nhanh như gió vào thư phòng.

Trương Trường Tri chỉ có thể nhẫn nhịn đi ngang qua bọn họ, thuận tiện kéo theo Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn, cùng nhau đi vào thư phòng chịu đựng lửa giận của phụ thân.

Nhưng ngoài dự liệu, Trương thừa tướng nhìn tờ báo trên tay Trương Trường Ngôn, trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-312.html.]

Một lát sau, lão đột nhiên nói: "Dung Chiêu là một người rất có năng lực."

Ba người đồng thời cả kinh.

Phụ thân bọn họ lại khen Dung Chiêu? Bên ngoài trời đang mưa sao? Vĩ lại có thể sinh ra một đứa con như Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ có người kế tục rồi."

Ba người lại cả kinh.

Xong đời, khen Dung Chiêu đồng thời hâm mộ Dung Vĩ, câu tiếp theo chắc chắn là mắng bọn họ!

Thế nhưng hành vi của Trương thừa tướng lại nằm ngoài dự đoán của ba người.

Lão quét mắt nhìn ba đứa con trai, thản nhiên nói: "Các ngươi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không gây ra đại họa, không đến mức mang đến phiền toái cho ta."

Trương Trường Ngôn trợn tròn mắt, lập tức truy hỏi: "Phụ thân, ý của người... Dung Chiêu sẽ gặp phiền toái lớn?"

Đừng mà.

Bọn họ vẫn chưa nhận được tiền hoa hồng tháng này!

Trương Trường Tri cau mày: "Dung Chiêu lần này cực kỳ thông minh, tòa soạn báo này cũng là của ba vị hoàng tử, có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, bá quan trong triều phần lớn đều sẽ không hồ hồ tới mức đi đắc tội thái tử tương lai, hơn nữa có chuyện Đoàn Đoàn lần trước, bọn họ sẽ càng thêm cẩn thận..."

Trương thừa tướng nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tính toán: "Không, lần này không giống nhau, ba vị hoàng tử có tòa soạn báo, nhưng Dung Chiêu không phải người của bọn họ, chỉ cần không công kích tòa soạn báo, chỉ nhắm vào Dung Chiêu, cũng không thể coi là đắc tội ba vị hoàng tử. Huống hồ, lúc trước là không rõ thái độ của Hoàng thượng ra sao, tòa soạn báo này... Hoàng thượng cũng không nhất định hài lòng."

Trương thừa tướng cười đến ý vị thâm trường: "Hoàng thượng bất mãn, nhưng cũng không phải muốn nhắm vào tòa soạn báo, chúng ta chỉ đối phó Dung Chiêu, ba vị hoàng tử sẽ không ra sức bảo vệ hắn, dù sao hắn cũng không thể nào cùng lúc đầu nhập ba vị hoàng tử chứ?"

Theo Trương thừa tướng, Dung Chiêu hẳn là hứa hẹn lợi ích gì đó mới có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử.

Có thể khiến cho ba vị hoàng tử cùng nhau hợp tác, hắn quả thật có bản lĩnh.

Nhưng cũng bởi vì ba vị hoàng tử hợp tác, hắn không có khả năng ngã về phía nào, xảy ra chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, sẽ không có hoàng tử nào ra mặt cho Dung Chiêu...

Dù sao Dung Chiêu! cũng không phải là người của mình. Trung lập là tốt, nhưng cũng là xấu. Trương thừa tướng cười ý vị thâm trường.
 
Chương 312


Trương gia.

Trương thừa tướng đen mặt trở về.

Nhưng vừa mới bước vào nhà, Trương Trường Tri liền cầm tờ báo vội vã chạy tới, ngữ khí dồn dập: "Phụ thân, người xem báo di..."

Trương thừa tướng đen mặt cắt ngang lời nhỉ tử: "Ta thấy rồi, bỏ ra, ta không muốn nhìn thấy nó!"

Trương Trường Tri ngẩn ra, thấy phụ thân thật sự tức giận, vội vàng vứt tờ báo đi.

Thế nhưng trong lúc hai người đi tới tiền viện, thỉnh thoảng có thể bắt gặp người hầu và nha hoàn tụ tập bàn tán.

"Cho ta xem với, ngươi làm thế nào mua được tờ báo này vậy?"

"Sáng sớm lão Lưu ra ngoài đi chợ, đúng lúc thấy được nên mua mấy tờ mang về, cho ta một tờ, những người khác là sau đó tự mình mua."

"Lúc Tiểu Táo ra ngoài đã bán hết rồi, mau cho ta xem nào."

"Ta còn chưa xem xong mà."

"Ai nha, ta không biết chữ, đọc cho ta nghe đi."...

Trong phủ có không ít người không biết chữ, cho nên bọn họ tụ tập lại, một người cầm báo đọc, những người khác tập trung tỉnh thần lắng nghe, còn thường xuyên xen vào thảo luận một hai câu.

Mặt Trương thừa tướng càng lúc càng đen.

Trương Trường Tri chuẩn bị quát lớn, Trương thừa tướng khoát tay, bước nhanh như gió vào thư phòng.

Trương Trường Tri chỉ có thể nhẫn nhịn đi ngang qua bọn họ, thuận tiện kéo theo Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn, cùng nhau đi vào thư phòng chịu đựng lửa giận của phụ thân.

Nhưng ngoài dự liệu, Trương thừa tướng nhìn tờ báo trên tay Trương Trường Ngôn, trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-312.html.]

Một lát sau, lão đột nhiên nói: "Dung Chiêu là một người rất có năng lực."

Ba người đồng thời cả kinh.

Phụ thân bọn họ lại khen Dung Chiêu? Bên ngoài trời đang mưa sao? Vĩ lại có thể sinh ra một đứa con như Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ có người kế tục rồi."

Ba người lại cả kinh.

Xong đời, khen Dung Chiêu đồng thời hâm mộ Dung Vĩ, câu tiếp theo chắc chắn là mắng bọn họ!

Thế nhưng hành vi của Trương thừa tướng lại nằm ngoài dự đoán của ba người.

Lão quét mắt nhìn ba đứa con trai, thản nhiên nói: "Các ngươi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không gây ra đại họa, không đến mức mang đến phiền toái cho ta."

Trương Trường Ngôn trợn tròn mắt, lập tức truy hỏi: "Phụ thân, ý của người... Dung Chiêu sẽ gặp phiền toái lớn?"

Đừng mà.

Bọn họ vẫn chưa nhận được tiền hoa hồng tháng này!

Trương Trường Tri cau mày: "Dung Chiêu lần này cực kỳ thông minh, tòa soạn báo này cũng là của ba vị hoàng tử, có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, bá quan trong triều phần lớn đều sẽ không hồ hồ tới mức đi đắc tội thái tử tương lai, hơn nữa có chuyện Đoàn Đoàn lần trước, bọn họ sẽ càng thêm cẩn thận..."

Trương thừa tướng nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tính toán: "Không, lần này không giống nhau, ba vị hoàng tử có tòa soạn báo, nhưng Dung Chiêu không phải người của bọn họ, chỉ cần không công kích tòa soạn báo, chỉ nhắm vào Dung Chiêu, cũng không thể coi là đắc tội ba vị hoàng tử. Huống hồ, lúc trước là không rõ thái độ của Hoàng thượng ra sao, tòa soạn báo này... Hoàng thượng cũng không nhất định hài lòng."

Trương thừa tướng cười đến ý vị thâm trường: "Hoàng thượng bất mãn, nhưng cũng không phải muốn nhắm vào tòa soạn báo, chúng ta chỉ đối phó Dung Chiêu, ba vị hoàng tử sẽ không ra sức bảo vệ hắn, dù sao hắn cũng không thể nào cùng lúc đầu nhập ba vị hoàng tử chứ?"

Theo Trương thừa tướng, Dung Chiêu hẳn là hứa hẹn lợi ích gì đó mới có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử.

Có thể khiến cho ba vị hoàng tử cùng nhau hợp tác, hắn quả thật có bản lĩnh.

Nhưng cũng bởi vì ba vị hoàng tử hợp tác, hắn không có khả năng ngã về phía nào, xảy ra chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, sẽ không có hoàng tử nào ra mặt cho Dung Chiêu...

Dù sao Dung Chiêu! cũng không phải là người của mình. Trung lập là tốt, nhưng cũng là xấu. Trương thừa tướng cười ý vị thâm trường.
 
Chương 312


Trương gia.

Trương thừa tướng đen mặt trở về.

Nhưng vừa mới bước vào nhà, Trương Trường Tri liền cầm tờ báo vội vã chạy tới, ngữ khí dồn dập: "Phụ thân, người xem báo di..."

Trương thừa tướng đen mặt cắt ngang lời nhỉ tử: "Ta thấy rồi, bỏ ra, ta không muốn nhìn thấy nó!"

Trương Trường Tri ngẩn ra, thấy phụ thân thật sự tức giận, vội vàng vứt tờ báo đi.

Thế nhưng trong lúc hai người đi tới tiền viện, thỉnh thoảng có thể bắt gặp người hầu và nha hoàn tụ tập bàn tán.

"Cho ta xem với, ngươi làm thế nào mua được tờ báo này vậy?"

"Sáng sớm lão Lưu ra ngoài đi chợ, đúng lúc thấy được nên mua mấy tờ mang về, cho ta một tờ, những người khác là sau đó tự mình mua."

"Lúc Tiểu Táo ra ngoài đã bán hết rồi, mau cho ta xem nào."

"Ta còn chưa xem xong mà."

"Ai nha, ta không biết chữ, đọc cho ta nghe đi."...

Trong phủ có không ít người không biết chữ, cho nên bọn họ tụ tập lại, một người cầm báo đọc, những người khác tập trung tỉnh thần lắng nghe, còn thường xuyên xen vào thảo luận một hai câu.

Mặt Trương thừa tướng càng lúc càng đen.

Trương Trường Tri chuẩn bị quát lớn, Trương thừa tướng khoát tay, bước nhanh như gió vào thư phòng.

Trương Trường Tri chỉ có thể nhẫn nhịn đi ngang qua bọn họ, thuận tiện kéo theo Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn, cùng nhau đi vào thư phòng chịu đựng lửa giận của phụ thân.

Nhưng ngoài dự liệu, Trương thừa tướng nhìn tờ báo trên tay Trương Trường Ngôn, trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-312.html.]

Một lát sau, lão đột nhiên nói: "Dung Chiêu là một người rất có năng lực."

Ba người đồng thời cả kinh.

Phụ thân bọn họ lại khen Dung Chiêu? Bên ngoài trời đang mưa sao? Vĩ lại có thể sinh ra một đứa con như Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ có người kế tục rồi."

Ba người lại cả kinh.

Xong đời, khen Dung Chiêu đồng thời hâm mộ Dung Vĩ, câu tiếp theo chắc chắn là mắng bọn họ!

Thế nhưng hành vi của Trương thừa tướng lại nằm ngoài dự đoán của ba người.

Lão quét mắt nhìn ba đứa con trai, thản nhiên nói: "Các ngươi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không gây ra đại họa, không đến mức mang đến phiền toái cho ta."

Trương Trường Ngôn trợn tròn mắt, lập tức truy hỏi: "Phụ thân, ý của người... Dung Chiêu sẽ gặp phiền toái lớn?"

Đừng mà.

Bọn họ vẫn chưa nhận được tiền hoa hồng tháng này!

Trương Trường Tri cau mày: "Dung Chiêu lần này cực kỳ thông minh, tòa soạn báo này cũng là của ba vị hoàng tử, có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, bá quan trong triều phần lớn đều sẽ không hồ hồ tới mức đi đắc tội thái tử tương lai, hơn nữa có chuyện Đoàn Đoàn lần trước, bọn họ sẽ càng thêm cẩn thận..."

Trương thừa tướng nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tính toán: "Không, lần này không giống nhau, ba vị hoàng tử có tòa soạn báo, nhưng Dung Chiêu không phải người của bọn họ, chỉ cần không công kích tòa soạn báo, chỉ nhắm vào Dung Chiêu, cũng không thể coi là đắc tội ba vị hoàng tử. Huống hồ, lúc trước là không rõ thái độ của Hoàng thượng ra sao, tòa soạn báo này... Hoàng thượng cũng không nhất định hài lòng."

Trương thừa tướng cười đến ý vị thâm trường: "Hoàng thượng bất mãn, nhưng cũng không phải muốn nhắm vào tòa soạn báo, chúng ta chỉ đối phó Dung Chiêu, ba vị hoàng tử sẽ không ra sức bảo vệ hắn, dù sao hắn cũng không thể nào cùng lúc đầu nhập ba vị hoàng tử chứ?"

Theo Trương thừa tướng, Dung Chiêu hẳn là hứa hẹn lợi ích gì đó mới có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử.

Có thể khiến cho ba vị hoàng tử cùng nhau hợp tác, hắn quả thật có bản lĩnh.

Nhưng cũng bởi vì ba vị hoàng tử hợp tác, hắn không có khả năng ngã về phía nào, xảy ra chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, sẽ không có hoàng tử nào ra mặt cho Dung Chiêu...

Dù sao Dung Chiêu! cũng không phải là người của mình. Trung lập là tốt, nhưng cũng là xấu. Trương thừa tướng cười ý vị thâm trường.
 
Chương 313


Trương Trường Ngôn trong lòng dựng đầy lông mao, hắn đang suy nghĩ lát nữa có nên gửi thư cho Dung Chiêu hay không?

Trương thừa tướng đột nhiên nhìn hắn.

Trong lòng Trương Trường Ngôn nhảy dựng.

Chẳng lẽ cha hắn biết hắn nằm vùng?

Trương thừa tướng nhíu mày: "Trên báo viết chuyện của con, nhưng bởi vì có nhiều chuyện mới lạ hơn nên cũng không tạo thành phong ba gì quá lớn. Hiện tại bên ngoài đều đang nghị luận con, mấy ngày nay con đừng ra ngoài, ở nhà chờ mọi chuyện lắng xuống rồi nói sau.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không dám phản bác, chỉ có thể ở trong lòng nói: Dung Chiêu, ngươi tự lực cánh sinh đi....

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ: "Ngày mai trên triều e rằng lại có người muốn công kích con."

Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh uống trà.

Dung Vĩ nhìn không quen, hỏi cô: "Con chắc chắn ba vị hoàng tử sẽ bảo vệ con?"

Dung Chiêu buông chén trà, cười cười: "Chuyện ngày mai không cần lo lắng, trận phong ba này còn chưa tới lúc kịch liệt nhất."

Dung Vĩ hơi dừng lại.

Lập tức trong lòng ông đột nhiên nhảy dựng, ông nghĩ tới Bạch trắc phi cùng với mấy nữ biên tập kia!

Dung Vĩ nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Sau một lúc lâu, giọng ông khàn khàn: "Con biết có phong ba lớn hơn đang chờ, vậy mà còn không sợ?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sợ, bởi vì đó mới chỉ là bắt đầu."

Là bắt đầu mà cô đã dự tính và chuẩn bị tốt.

Ngày thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-313.html.]

Hôm nay không có báo, nhưng có họp triều.

Mà triều đình bởi vì chuyện nhật báo đã ầm ï ngất trời.

Loại chuyện cực kỳ náo nhiệt trong kinh này, Vĩnh Minh Đế tin tức linh thông, đương nhiên cũng đã sớm biết. Hôm qua hắn nhận được một tờ nhật báo.

Thậm chí trong cung cũng có không ít người đã xem qua nhật báo, đám cung phi kia cảm thấy hứng thú, cung nhân cũng tụ tập lén lút xem.

Niên đại này tin tức chậm chạp, không có quá nhiều hạng mục giải trí.

Nhật Báo Kinh Thành mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.

Vĩnh Minh Đế không tỏ vẻ phản đối, nhưng giống như hiện tại, hắn cũng không ủng hộ, chỉ an vị trên long ÿ, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám triều thần tranh luận.

Có người phản đối tòa soạn, hy vọng triều đình ra tay ngăn chặn.

Đây hiển nhiên là người ngu xuẩn, hoặc là người bị người ta sử dụng làm bia đỡ đạn.

Quả nhiên, người của ba vị hoàng tử lập tức nhảy ra, tỏ vẻ tòa soạn báo là chuyện tốt, hiện giờ dân chúng đều rất yêu thích, lúc này bỏ đi chỉ Sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Nói tới đây, mũi nhọn lập tức chĩa ra, đám người hôm qua bị lên báo và những người vốn bất mãn bắt đầu nhao nhao lên tiếng...

"Nhật báo cũng không phải chuyện xấu, nếu chỉ viết chút chuyện cười và chuyện xưa thì không thành vấn đề, nhưng vì sao phải viết chuyện của mệnh quan triều đình?"

"Đúng vậy, còn viết những chuyện không tốt, ai biết nhật báo này có biến thành công cụ hãm hại chúng ta hay không?"

"Vi thần cho rằng, đây là Dung Chiêu to gan lớn mật, bất kính!"

"Đúng vậy, hắn muốn hãm hại chúng ta!"...

Từ công kích nhật báo chuyển sang công kích Dung Chiêu và nội dung nhật báo, cũng không tính là đắc tội ba vị hoàng tử.

Vĩnh Minh Đế ngồi trên long ỷ không nói gì, Trương thừa tướng vốn cho rằng ba vị hoàng tử cũng sẽ không lên tiếng.

Tuy nhiên, ngoài dự liệu.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm là người đầu tiên mở miệng: "Ta ngược lại cảm thấy nhật báo là chuyện tốt, trên báo còn viết một vài chuyện dân sinh, hôm qua trên báo có một tin tức, nói bách tính kinh thành nào đó đốt than sưởi ấm vào mùa đông, cuối cùng bị ngộp c.h.ế.t trong nhà, nguyên nhân hóa ra lại là chưa mở cửa sổi!"

"Chuyện này dân chúng cũng không biết, trên báo viết ra, nhi thần ngược lại cảm thấy rất tốt. Hơn nữa còn phổ cập cách chăm sóc ruộng vào mùa đông. đây cũng là chuyện vì nước vì dân " Trương thừa tướng kinh ngạc. Chẳng lẽ Dung Chiêu đứng về phía Ngũ hoàng tử? Hay là Ngũ hoàng tử chỉ vì bảo trụ tòa soạn báo?
 
Chương 313


Trương Trường Ngôn trong lòng dựng đầy lông mao, hắn đang suy nghĩ lát nữa có nên gửi thư cho Dung Chiêu hay không?

Trương thừa tướng đột nhiên nhìn hắn.

Trong lòng Trương Trường Ngôn nhảy dựng.

Chẳng lẽ cha hắn biết hắn nằm vùng?

Trương thừa tướng nhíu mày: "Trên báo viết chuyện của con, nhưng bởi vì có nhiều chuyện mới lạ hơn nên cũng không tạo thành phong ba gì quá lớn. Hiện tại bên ngoài đều đang nghị luận con, mấy ngày nay con đừng ra ngoài, ở nhà chờ mọi chuyện lắng xuống rồi nói sau.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không dám phản bác, chỉ có thể ở trong lòng nói: Dung Chiêu, ngươi tự lực cánh sinh đi....

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ: "Ngày mai trên triều e rằng lại có người muốn công kích con."

Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh uống trà.

Dung Vĩ nhìn không quen, hỏi cô: "Con chắc chắn ba vị hoàng tử sẽ bảo vệ con?"

Dung Chiêu buông chén trà, cười cười: "Chuyện ngày mai không cần lo lắng, trận phong ba này còn chưa tới lúc kịch liệt nhất."

Dung Vĩ hơi dừng lại.

Lập tức trong lòng ông đột nhiên nhảy dựng, ông nghĩ tới Bạch trắc phi cùng với mấy nữ biên tập kia!

Dung Vĩ nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Sau một lúc lâu, giọng ông khàn khàn: "Con biết có phong ba lớn hơn đang chờ, vậy mà còn không sợ?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sợ, bởi vì đó mới chỉ là bắt đầu."

Là bắt đầu mà cô đã dự tính và chuẩn bị tốt.

Ngày thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-313.html.]

Hôm nay không có báo, nhưng có họp triều.

Mà triều đình bởi vì chuyện nhật báo đã ầm ï ngất trời.

Loại chuyện cực kỳ náo nhiệt trong kinh này, Vĩnh Minh Đế tin tức linh thông, đương nhiên cũng đã sớm biết. Hôm qua hắn nhận được một tờ nhật báo.

Thậm chí trong cung cũng có không ít người đã xem qua nhật báo, đám cung phi kia cảm thấy hứng thú, cung nhân cũng tụ tập lén lút xem.

Niên đại này tin tức chậm chạp, không có quá nhiều hạng mục giải trí.

Nhật Báo Kinh Thành mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.

Vĩnh Minh Đế không tỏ vẻ phản đối, nhưng giống như hiện tại, hắn cũng không ủng hộ, chỉ an vị trên long ÿ, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám triều thần tranh luận.

Có người phản đối tòa soạn, hy vọng triều đình ra tay ngăn chặn.

Đây hiển nhiên là người ngu xuẩn, hoặc là người bị người ta sử dụng làm bia đỡ đạn.

Quả nhiên, người của ba vị hoàng tử lập tức nhảy ra, tỏ vẻ tòa soạn báo là chuyện tốt, hiện giờ dân chúng đều rất yêu thích, lúc này bỏ đi chỉ Sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Nói tới đây, mũi nhọn lập tức chĩa ra, đám người hôm qua bị lên báo và những người vốn bất mãn bắt đầu nhao nhao lên tiếng...

"Nhật báo cũng không phải chuyện xấu, nếu chỉ viết chút chuyện cười và chuyện xưa thì không thành vấn đề, nhưng vì sao phải viết chuyện của mệnh quan triều đình?"

"Đúng vậy, còn viết những chuyện không tốt, ai biết nhật báo này có biến thành công cụ hãm hại chúng ta hay không?"

"Vi thần cho rằng, đây là Dung Chiêu to gan lớn mật, bất kính!"

"Đúng vậy, hắn muốn hãm hại chúng ta!"...

Từ công kích nhật báo chuyển sang công kích Dung Chiêu và nội dung nhật báo, cũng không tính là đắc tội ba vị hoàng tử.

Vĩnh Minh Đế ngồi trên long ỷ không nói gì, Trương thừa tướng vốn cho rằng ba vị hoàng tử cũng sẽ không lên tiếng.

Tuy nhiên, ngoài dự liệu.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm là người đầu tiên mở miệng: "Ta ngược lại cảm thấy nhật báo là chuyện tốt, trên báo còn viết một vài chuyện dân sinh, hôm qua trên báo có một tin tức, nói bách tính kinh thành nào đó đốt than sưởi ấm vào mùa đông, cuối cùng bị ngộp c.h.ế.t trong nhà, nguyên nhân hóa ra lại là chưa mở cửa sổi!"

"Chuyện này dân chúng cũng không biết, trên báo viết ra, nhi thần ngược lại cảm thấy rất tốt. Hơn nữa còn phổ cập cách chăm sóc ruộng vào mùa đông. đây cũng là chuyện vì nước vì dân " Trương thừa tướng kinh ngạc. Chẳng lẽ Dung Chiêu đứng về phía Ngũ hoàng tử? Hay là Ngũ hoàng tử chỉ vì bảo trụ tòa soạn báo?
 
Chương 313


Trương Trường Ngôn trong lòng dựng đầy lông mao, hắn đang suy nghĩ lát nữa có nên gửi thư cho Dung Chiêu hay không?

Trương thừa tướng đột nhiên nhìn hắn.

Trong lòng Trương Trường Ngôn nhảy dựng.

Chẳng lẽ cha hắn biết hắn nằm vùng?

Trương thừa tướng nhíu mày: "Trên báo viết chuyện của con, nhưng bởi vì có nhiều chuyện mới lạ hơn nên cũng không tạo thành phong ba gì quá lớn. Hiện tại bên ngoài đều đang nghị luận con, mấy ngày nay con đừng ra ngoài, ở nhà chờ mọi chuyện lắng xuống rồi nói sau.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không dám phản bác, chỉ có thể ở trong lòng nói: Dung Chiêu, ngươi tự lực cánh sinh đi....

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ: "Ngày mai trên triều e rằng lại có người muốn công kích con."

Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh uống trà.

Dung Vĩ nhìn không quen, hỏi cô: "Con chắc chắn ba vị hoàng tử sẽ bảo vệ con?"

Dung Chiêu buông chén trà, cười cười: "Chuyện ngày mai không cần lo lắng, trận phong ba này còn chưa tới lúc kịch liệt nhất."

Dung Vĩ hơi dừng lại.

Lập tức trong lòng ông đột nhiên nhảy dựng, ông nghĩ tới Bạch trắc phi cùng với mấy nữ biên tập kia!

Dung Vĩ nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Sau một lúc lâu, giọng ông khàn khàn: "Con biết có phong ba lớn hơn đang chờ, vậy mà còn không sợ?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sợ, bởi vì đó mới chỉ là bắt đầu."

Là bắt đầu mà cô đã dự tính và chuẩn bị tốt.

Ngày thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-313.html.]

Hôm nay không có báo, nhưng có họp triều.

Mà triều đình bởi vì chuyện nhật báo đã ầm ï ngất trời.

Loại chuyện cực kỳ náo nhiệt trong kinh này, Vĩnh Minh Đế tin tức linh thông, đương nhiên cũng đã sớm biết. Hôm qua hắn nhận được một tờ nhật báo.

Thậm chí trong cung cũng có không ít người đã xem qua nhật báo, đám cung phi kia cảm thấy hứng thú, cung nhân cũng tụ tập lén lút xem.

Niên đại này tin tức chậm chạp, không có quá nhiều hạng mục giải trí.

Nhật Báo Kinh Thành mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.

Vĩnh Minh Đế không tỏ vẻ phản đối, nhưng giống như hiện tại, hắn cũng không ủng hộ, chỉ an vị trên long ÿ, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám triều thần tranh luận.

Có người phản đối tòa soạn, hy vọng triều đình ra tay ngăn chặn.

Đây hiển nhiên là người ngu xuẩn, hoặc là người bị người ta sử dụng làm bia đỡ đạn.

Quả nhiên, người của ba vị hoàng tử lập tức nhảy ra, tỏ vẻ tòa soạn báo là chuyện tốt, hiện giờ dân chúng đều rất yêu thích, lúc này bỏ đi chỉ Sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Nói tới đây, mũi nhọn lập tức chĩa ra, đám người hôm qua bị lên báo và những người vốn bất mãn bắt đầu nhao nhao lên tiếng...

"Nhật báo cũng không phải chuyện xấu, nếu chỉ viết chút chuyện cười và chuyện xưa thì không thành vấn đề, nhưng vì sao phải viết chuyện của mệnh quan triều đình?"

"Đúng vậy, còn viết những chuyện không tốt, ai biết nhật báo này có biến thành công cụ hãm hại chúng ta hay không?"

"Vi thần cho rằng, đây là Dung Chiêu to gan lớn mật, bất kính!"

"Đúng vậy, hắn muốn hãm hại chúng ta!"...

Từ công kích nhật báo chuyển sang công kích Dung Chiêu và nội dung nhật báo, cũng không tính là đắc tội ba vị hoàng tử.

Vĩnh Minh Đế ngồi trên long ỷ không nói gì, Trương thừa tướng vốn cho rằng ba vị hoàng tử cũng sẽ không lên tiếng.

Tuy nhiên, ngoài dự liệu.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm là người đầu tiên mở miệng: "Ta ngược lại cảm thấy nhật báo là chuyện tốt, trên báo còn viết một vài chuyện dân sinh, hôm qua trên báo có một tin tức, nói bách tính kinh thành nào đó đốt than sưởi ấm vào mùa đông, cuối cùng bị ngộp c.h.ế.t trong nhà, nguyên nhân hóa ra lại là chưa mở cửa sổi!"

"Chuyện này dân chúng cũng không biết, trên báo viết ra, nhi thần ngược lại cảm thấy rất tốt. Hơn nữa còn phổ cập cách chăm sóc ruộng vào mùa đông. đây cũng là chuyện vì nước vì dân " Trương thừa tướng kinh ngạc. Chẳng lẽ Dung Chiêu đứng về phía Ngũ hoàng tử? Hay là Ngũ hoàng tử chỉ vì bảo trụ tòa soạn báo?
 
Chương 314


Lúc này, Tam hoàng tử Bùi Ngọc cũng mở miệng nói: "Nội dung bên trên Dung Chiêu đã nói với chúng ta, đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhi thần ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, chư vị cũng đừng quá để ý."

Trương thừa tướng cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu đầu nhập Tam hoàng tử?

Nhị hoàng tử Bùi Tranh thản nhiên nói: "Ta và hai vị hoàng đệ đầu tư vào tòa soạn báo, cũng có trách nhiệm giám thị tòa soạn báo, tránh cho Nhật Báo Kinh Thành xuất hiện chuyện mất khống chế theo như lời chư vị đại nhân nói. Vả lại An Khánh Vương thế tử chưa làm quan, e là cũng không có ý hại chư vị đại nhân."

Trương thừa tướng: "??2"

Ba vị hoàng tử muốn bảo vệ tòa soạn báo, lão hiểu, nhưng đều đi bảo vệ Dung Chiêu là có ý gì?

Cho nên, Dung Chiêu rốt cuộc là đầu nhập vào vị hoàng tử nào?!

Trương thừa tướng trăm mối không tìm ra lời giải.

Cục diện vào giờ khắc này vượt qua khống chế của lão, lão hoàn toàn không nghĩ tới ba vị hoàng tử sẽ đồng thời lên tiếng nói giúp Dung Chiêu.

Cho dù cảm thấy Dung Chiêu có thể đầu nhập mình, nhưng một người lên tiếng đã đành, hai người còn lại nghe xong tại sao vẫn lên tiếng nói giúp? Bọn họ rõ ràng căm thù lẫn nhau, thật sự không hề nghi ky gì sao?

Chẳng lẽ bọn họ đang tranh giành Dung Chiêu?

Nhưng trong bọn họ, rõ ràng còn có một người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu!

Thiếu khanh Đại Lý Tự mặc dù không điều tra ra, nhưng phàm là người hiểu rõ nội tình đều có thể đoán được là một vị trong ba vị hoàng tử ra tay.

Càng đừng nói chuyện Dung Chiêu từ chối liên hôn với Lưu gia...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành cục diện ba vị hoàng tử đều nói giúp cho Dung Chiêu?

Trương thừa tướng không hiểu, nhưng Trương thừa tướng vô cùng khiếp sợ.

Ngay sau đó, mặt lão trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-314.html.]

Bởi vì lão biết, Dung Chiêu hiện tại có ba vị hoàng tử ủng hộ, vậy hắn liền chân chính an toàn. Hành động lần này của bọn họ, chỉ sợ không thể tổn thương Dung Chiêu.

Mà đối với ba vị hoàng tử mà nói, không cần biết Dung Chiêu đang nằm vùng như thế nào, có thái độ ra sao với hai người còn lại.

Bọn họ chỉ cần xác định Dung Chiêu là người của mình, vả lại giúp đỡ Dung Chiêu là việc hợp tình hợp lý, vậy bọn họ nhất định phải giúp.

Nhị hoàng tử: Dung Chiêu cho rằng sát thủ là của lão Tam, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu ủng hộ mình nhất định là thật tâm, đối với hai người khác là hư tình giả ý, hắn đã bày tỏ thẳng thắn với mình rồi.

Tam hoàng tử: Sát thủ là người của lão Nhị, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu khẳng định sẽ ủng hộ mình, đối với hai người khác đều là giả, bằng không tại sao hắn lại báo cáo những chuyện này cho mình biết?

Ngũ hoàng tử: Mặc kệ hai người kia nghĩ gì, chỉ có ta biết A Chiêu là nữ lang, không ủng hộ ta còn có thể ủng hộ ai?

Thế lực của mình, cần phải tự mình che chở.

Sau khi ba người lần lượt lên tiếng, triều đình lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu tuyệt đối là người đầu tiên được ba vị hoàng tử cùng nhau bảo vệ!

Ba người đá nhau như gà chọi, cho nên trên triều mới thường xuyên nảy ra tranh chấp, mà bọn họ một khi cùng nhau bảo vệ Dung Chiêu, tất cả mọi người đều phải kiêng ky.

Dù sao trong bọn họ có một vị là Hoàng đế tương lai.

Biến cố này khiến mấy quan viên vừa mới nổi giận đùng đùng đều trầm mặc.

Bọn họ liếc nhau, có chút do dự, không biết có nên tiếp tục hay không.

Phía trên, Vĩnh Minh Đế nhìn bọn họ, thủy chung không nói lời nào.

Nhưng chung quy vẫn có kẻ cứng đầu, một lát sau có người mở miệng: "Nhưng đưa tin quan viên, chỉ tên gọi họ, chung quy cũng không ổn, còn làm tổn hại uy nghiêm của triều đình chúng ta..."

Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: "Ít nhất Dung thế tử cũng nên thu liễm lại."

Vị Chu đại nhân này là người hôm qua bị lên báo, cho nên hắn đặc biệt tức giận, lúc trước cũng là hắn luôn phê phán Dung Chiêu.
 
Chương 314


Lúc này, Tam hoàng tử Bùi Ngọc cũng mở miệng nói: "Nội dung bên trên Dung Chiêu đã nói với chúng ta, đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhi thần ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, chư vị cũng đừng quá để ý."

Trương thừa tướng cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu đầu nhập Tam hoàng tử?

Nhị hoàng tử Bùi Tranh thản nhiên nói: "Ta và hai vị hoàng đệ đầu tư vào tòa soạn báo, cũng có trách nhiệm giám thị tòa soạn báo, tránh cho Nhật Báo Kinh Thành xuất hiện chuyện mất khống chế theo như lời chư vị đại nhân nói. Vả lại An Khánh Vương thế tử chưa làm quan, e là cũng không có ý hại chư vị đại nhân."

Trương thừa tướng: "??2"

Ba vị hoàng tử muốn bảo vệ tòa soạn báo, lão hiểu, nhưng đều đi bảo vệ Dung Chiêu là có ý gì?

Cho nên, Dung Chiêu rốt cuộc là đầu nhập vào vị hoàng tử nào?!

Trương thừa tướng trăm mối không tìm ra lời giải.

Cục diện vào giờ khắc này vượt qua khống chế của lão, lão hoàn toàn không nghĩ tới ba vị hoàng tử sẽ đồng thời lên tiếng nói giúp Dung Chiêu.

Cho dù cảm thấy Dung Chiêu có thể đầu nhập mình, nhưng một người lên tiếng đã đành, hai người còn lại nghe xong tại sao vẫn lên tiếng nói giúp? Bọn họ rõ ràng căm thù lẫn nhau, thật sự không hề nghi ky gì sao?

Chẳng lẽ bọn họ đang tranh giành Dung Chiêu?

Nhưng trong bọn họ, rõ ràng còn có một người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu!

Thiếu khanh Đại Lý Tự mặc dù không điều tra ra, nhưng phàm là người hiểu rõ nội tình đều có thể đoán được là một vị trong ba vị hoàng tử ra tay.

Càng đừng nói chuyện Dung Chiêu từ chối liên hôn với Lưu gia...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành cục diện ba vị hoàng tử đều nói giúp cho Dung Chiêu?

Trương thừa tướng không hiểu, nhưng Trương thừa tướng vô cùng khiếp sợ.

Ngay sau đó, mặt lão trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-314.html.]

Bởi vì lão biết, Dung Chiêu hiện tại có ba vị hoàng tử ủng hộ, vậy hắn liền chân chính an toàn. Hành động lần này của bọn họ, chỉ sợ không thể tổn thương Dung Chiêu.

Mà đối với ba vị hoàng tử mà nói, không cần biết Dung Chiêu đang nằm vùng như thế nào, có thái độ ra sao với hai người còn lại.

Bọn họ chỉ cần xác định Dung Chiêu là người của mình, vả lại giúp đỡ Dung Chiêu là việc hợp tình hợp lý, vậy bọn họ nhất định phải giúp.

Nhị hoàng tử: Dung Chiêu cho rằng sát thủ là của lão Tam, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu ủng hộ mình nhất định là thật tâm, đối với hai người khác là hư tình giả ý, hắn đã bày tỏ thẳng thắn với mình rồi.

Tam hoàng tử: Sát thủ là người của lão Nhị, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu khẳng định sẽ ủng hộ mình, đối với hai người khác đều là giả, bằng không tại sao hắn lại báo cáo những chuyện này cho mình biết?

Ngũ hoàng tử: Mặc kệ hai người kia nghĩ gì, chỉ có ta biết A Chiêu là nữ lang, không ủng hộ ta còn có thể ủng hộ ai?

Thế lực của mình, cần phải tự mình che chở.

Sau khi ba người lần lượt lên tiếng, triều đình lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu tuyệt đối là người đầu tiên được ba vị hoàng tử cùng nhau bảo vệ!

Ba người đá nhau như gà chọi, cho nên trên triều mới thường xuyên nảy ra tranh chấp, mà bọn họ một khi cùng nhau bảo vệ Dung Chiêu, tất cả mọi người đều phải kiêng ky.

Dù sao trong bọn họ có một vị là Hoàng đế tương lai.

Biến cố này khiến mấy quan viên vừa mới nổi giận đùng đùng đều trầm mặc.

Bọn họ liếc nhau, có chút do dự, không biết có nên tiếp tục hay không.

Phía trên, Vĩnh Minh Đế nhìn bọn họ, thủy chung không nói lời nào.

Nhưng chung quy vẫn có kẻ cứng đầu, một lát sau có người mở miệng: "Nhưng đưa tin quan viên, chỉ tên gọi họ, chung quy cũng không ổn, còn làm tổn hại uy nghiêm của triều đình chúng ta..."

Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: "Ít nhất Dung thế tử cũng nên thu liễm lại."

Vị Chu đại nhân này là người hôm qua bị lên báo, cho nên hắn đặc biệt tức giận, lúc trước cũng là hắn luôn phê phán Dung Chiêu.
 
Chương 314


Lúc này, Tam hoàng tử Bùi Ngọc cũng mở miệng nói: "Nội dung bên trên Dung Chiêu đã nói với chúng ta, đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhi thần ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, chư vị cũng đừng quá để ý."

Trương thừa tướng cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu đầu nhập Tam hoàng tử?

Nhị hoàng tử Bùi Tranh thản nhiên nói: "Ta và hai vị hoàng đệ đầu tư vào tòa soạn báo, cũng có trách nhiệm giám thị tòa soạn báo, tránh cho Nhật Báo Kinh Thành xuất hiện chuyện mất khống chế theo như lời chư vị đại nhân nói. Vả lại An Khánh Vương thế tử chưa làm quan, e là cũng không có ý hại chư vị đại nhân."

Trương thừa tướng: "??2"

Ba vị hoàng tử muốn bảo vệ tòa soạn báo, lão hiểu, nhưng đều đi bảo vệ Dung Chiêu là có ý gì?

Cho nên, Dung Chiêu rốt cuộc là đầu nhập vào vị hoàng tử nào?!

Trương thừa tướng trăm mối không tìm ra lời giải.

Cục diện vào giờ khắc này vượt qua khống chế của lão, lão hoàn toàn không nghĩ tới ba vị hoàng tử sẽ đồng thời lên tiếng nói giúp Dung Chiêu.

Cho dù cảm thấy Dung Chiêu có thể đầu nhập mình, nhưng một người lên tiếng đã đành, hai người còn lại nghe xong tại sao vẫn lên tiếng nói giúp? Bọn họ rõ ràng căm thù lẫn nhau, thật sự không hề nghi ky gì sao?

Chẳng lẽ bọn họ đang tranh giành Dung Chiêu?

Nhưng trong bọn họ, rõ ràng còn có một người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu!

Thiếu khanh Đại Lý Tự mặc dù không điều tra ra, nhưng phàm là người hiểu rõ nội tình đều có thể đoán được là một vị trong ba vị hoàng tử ra tay.

Càng đừng nói chuyện Dung Chiêu từ chối liên hôn với Lưu gia...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành cục diện ba vị hoàng tử đều nói giúp cho Dung Chiêu?

Trương thừa tướng không hiểu, nhưng Trương thừa tướng vô cùng khiếp sợ.

Ngay sau đó, mặt lão trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-314.html.]

Bởi vì lão biết, Dung Chiêu hiện tại có ba vị hoàng tử ủng hộ, vậy hắn liền chân chính an toàn. Hành động lần này của bọn họ, chỉ sợ không thể tổn thương Dung Chiêu.

Mà đối với ba vị hoàng tử mà nói, không cần biết Dung Chiêu đang nằm vùng như thế nào, có thái độ ra sao với hai người còn lại.

Bọn họ chỉ cần xác định Dung Chiêu là người của mình, vả lại giúp đỡ Dung Chiêu là việc hợp tình hợp lý, vậy bọn họ nhất định phải giúp.

Nhị hoàng tử: Dung Chiêu cho rằng sát thủ là của lão Tam, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu ủng hộ mình nhất định là thật tâm, đối với hai người khác là hư tình giả ý, hắn đã bày tỏ thẳng thắn với mình rồi.

Tam hoàng tử: Sát thủ là người của lão Nhị, lão Ngũ lại đùa giỡn hắn, Dung Chiêu khẳng định sẽ ủng hộ mình, đối với hai người khác đều là giả, bằng không tại sao hắn lại báo cáo những chuyện này cho mình biết?

Ngũ hoàng tử: Mặc kệ hai người kia nghĩ gì, chỉ có ta biết A Chiêu là nữ lang, không ủng hộ ta còn có thể ủng hộ ai?

Thế lực của mình, cần phải tự mình che chở.

Sau khi ba người lần lượt lên tiếng, triều đình lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Dung Chiêu tuyệt đối là người đầu tiên được ba vị hoàng tử cùng nhau bảo vệ!

Ba người đá nhau như gà chọi, cho nên trên triều mới thường xuyên nảy ra tranh chấp, mà bọn họ một khi cùng nhau bảo vệ Dung Chiêu, tất cả mọi người đều phải kiêng ky.

Dù sao trong bọn họ có một vị là Hoàng đế tương lai.

Biến cố này khiến mấy quan viên vừa mới nổi giận đùng đùng đều trầm mặc.

Bọn họ liếc nhau, có chút do dự, không biết có nên tiếp tục hay không.

Phía trên, Vĩnh Minh Đế nhìn bọn họ, thủy chung không nói lời nào.

Nhưng chung quy vẫn có kẻ cứng đầu, một lát sau có người mở miệng: "Nhưng đưa tin quan viên, chỉ tên gọi họ, chung quy cũng không ổn, còn làm tổn hại uy nghiêm của triều đình chúng ta..."

Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: "Ít nhất Dung thế tử cũng nên thu liễm lại."

Vị Chu đại nhân này là người hôm qua bị lên báo, cho nên hắn đặc biệt tức giận, lúc trước cũng là hắn luôn phê phán Dung Chiêu.
 
Chương 315


Sau khi người này mở miệng, các bá quan lúc này mới tiếp tục kiên trì kiến nghị.

"Đúng vậy, hôm qua dân chúng bàn tán chúng thần rất sôi nổi."

"Hôm nay nghị luận quan viên, ngày khác chẳng lẽ còn nghị luận tới Hoàng thất?"

"Chúng thần cũng không phải không cho hắn mở tòa soạn, có điều phải biết tiết chế một chút, không nên trắng trợn nghị luận quan viên như thế."

"Đúng đó, trên báo trực tiếp viết tên húy của chúng ta!"...

Bọn họ còn đang nói chuyện nhật báo, nhưng so với vừa rồi thu liễm hơn rất nhiều.

Nghiễm nhiên là bởi vì ba vị hoàng tử liên thủ, bọn họ nhất thời khiếp sợ, tạm thời quyết định hành quân lặng lẽ.

Hoàng đế thấy vậy, biết kết quả đã định, rốt cục ngước mắt, chậm rãi mở miệng: "Nhật Báo Kinh Thành rất thú vị, nhưng phải chú ý đúng mực, chớ mất thể thống."

Tạm thời đóng lại kết luận.

Quan viên ở đây đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Hoàng đế tuy rằng không rõ, nhưng hiển nhiên cũng không ủng hộ lắm, điều này rất tốt.

Dung Chiêu kia chắc hẳn là sẽ biết đường tiết chế đúng chứ:...

Dung Chiêu và tòa soạn báo, trong khoảng thời gian ngắn cướp đi toàn bộ danh tiếng.

Ngay cả chuyện lúc trước có nên đón Bùi Hoài Bi về hay không cũng bị gác lại.

Ba vị hoàng tử cùng đa số triều thần đương nhiên là hài lòng, rất nhiều người đều giữ thái độ phản đối việc đón Bùi Hoài Bi về.

Mà đối với ba vị hoàng tử.

Nếu chuyện đón Bùi Hoài Bi về bởi vì chuyện này mà bị gác lại, vậy thì nhật báo đã mang lại lợi ích cho bọn họ.

Ngày đó tan triều, An Khánh Vương phủ thu được vô số thiếp mời, cũng không phải mời Dung Chiêu làm khách, mà là "thư thăm hỏi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-315.html.]

Người có đủ tư cách thì viết cho Dung Vĩ. Người không đủ tư cách thì viết cho Dung Chiêu.

Dung Vĩ và Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, mở ra một tờ lại một tờ "thư thăm hỏi" này, nội dung bất đồng, nhưng ý tứ lại giống nhau.

Sau một lúc, Dung Vĩ buông thiếp mời trên tay xuống, dại ra nhìn vô số thiếp mời xếp chồng trên mặt bàn, c.h.ế.t lặng.

Lại một lát sau, giọng nói của ông khàn khàn lên tiếng: "Con nhìn đi, con chọc giận các quan viên trong triều, bây giờ gần như tất cả quan viên và thế gia trong kinh đều đưa tới thiếp mời cảnh cáo, uy h.i.ế.p con!"

Tờ báo kia đụng phải vảy ngược của bọn họ, nhất là những quan viên bị lên báo hôm qua, ngữ khí phẫn nộ cùng vui sướng khi người gặp họa không kiểm chế được.

Dung Chiêu không hề bất ngờ, bình tĩnh buông thiếp mời trên tay xuống.

Đại khái là có câu nói kia của Hoàng thượng.

Tất cả những quan viên này đều viết thư tới, ngoài sáng trong tối ám chỉ... Hoàng thượng bảo ngươi thu liễm một chút, về sau đừng viết chuyện của ta nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, nguyên văn rất khách khí, nhưng ý tứ là cái này.

Dung Chiêu: "Có thể hiểu được, bọn họ coi như khách khí rồi."

Ngoại trừ thanh danh của riêng cô ra, còn có sự ủng hộ của ba vị hoàng tử hôm nay, khiến cho phần lớn bọn họ có chút kiêng kỵ, cũng có chút khách khí.

Dung Vĩ xoa xoa mi tâm: "Con thu liễm một chút đi, tuy rằng Hoàng thượng không phản đối, nhưng rất rõ ràng ngài ấy cũng không ủng hộ."

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Không, Hoàng thượng phản đối."

Lời này chắc như đỉnh đóng cột, tựa hồ đã xác định.

Dung Vĩ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nữ nhi: "Hoàng thượng nếu phản đối sẽ nói rõ."

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt phức tạp,"Bởi vì ba vị hoàng tử đều đồng ý cho nên Hoàng thượng mới không nói gì, hôm nay trên triều, Hoàng thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi phe đối lập tiếp tục kháng nghị, hắn mới mở miệng tuyên bố..."

Cô không có mặt, nhưng sau khi hỏi thăm chuyện xảy ra trong triều hôm nay, Dung Chiêu suy ra kết luận này.

Dung Vĩ nhíu mày, không tin nói: "Hoàng thượng nếu không hài lòng, ngài sẽ nói thẳng, ba vị hoàng tử đều là con ruột. Hoàng thượng vì sao phải giấu diếm suy nghĩ thật sự của mình?"
 
Chương 315


Sau khi người này mở miệng, các bá quan lúc này mới tiếp tục kiên trì kiến nghị.

"Đúng vậy, hôm qua dân chúng bàn tán chúng thần rất sôi nổi."

"Hôm nay nghị luận quan viên, ngày khác chẳng lẽ còn nghị luận tới Hoàng thất?"

"Chúng thần cũng không phải không cho hắn mở tòa soạn, có điều phải biết tiết chế một chút, không nên trắng trợn nghị luận quan viên như thế."

"Đúng đó, trên báo trực tiếp viết tên húy của chúng ta!"...

Bọn họ còn đang nói chuyện nhật báo, nhưng so với vừa rồi thu liễm hơn rất nhiều.

Nghiễm nhiên là bởi vì ba vị hoàng tử liên thủ, bọn họ nhất thời khiếp sợ, tạm thời quyết định hành quân lặng lẽ.

Hoàng đế thấy vậy, biết kết quả đã định, rốt cục ngước mắt, chậm rãi mở miệng: "Nhật Báo Kinh Thành rất thú vị, nhưng phải chú ý đúng mực, chớ mất thể thống."

Tạm thời đóng lại kết luận.

Quan viên ở đây đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Hoàng đế tuy rằng không rõ, nhưng hiển nhiên cũng không ủng hộ lắm, điều này rất tốt.

Dung Chiêu kia chắc hẳn là sẽ biết đường tiết chế đúng chứ:...

Dung Chiêu và tòa soạn báo, trong khoảng thời gian ngắn cướp đi toàn bộ danh tiếng.

Ngay cả chuyện lúc trước có nên đón Bùi Hoài Bi về hay không cũng bị gác lại.

Ba vị hoàng tử cùng đa số triều thần đương nhiên là hài lòng, rất nhiều người đều giữ thái độ phản đối việc đón Bùi Hoài Bi về.

Mà đối với ba vị hoàng tử.

Nếu chuyện đón Bùi Hoài Bi về bởi vì chuyện này mà bị gác lại, vậy thì nhật báo đã mang lại lợi ích cho bọn họ.

Ngày đó tan triều, An Khánh Vương phủ thu được vô số thiếp mời, cũng không phải mời Dung Chiêu làm khách, mà là "thư thăm hỏi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-315.html.]

Người có đủ tư cách thì viết cho Dung Vĩ. Người không đủ tư cách thì viết cho Dung Chiêu.

Dung Vĩ và Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, mở ra một tờ lại một tờ "thư thăm hỏi" này, nội dung bất đồng, nhưng ý tứ lại giống nhau.

Sau một lúc, Dung Vĩ buông thiếp mời trên tay xuống, dại ra nhìn vô số thiếp mời xếp chồng trên mặt bàn, c.h.ế.t lặng.

Lại một lát sau, giọng nói của ông khàn khàn lên tiếng: "Con nhìn đi, con chọc giận các quan viên trong triều, bây giờ gần như tất cả quan viên và thế gia trong kinh đều đưa tới thiếp mời cảnh cáo, uy h.i.ế.p con!"

Tờ báo kia đụng phải vảy ngược của bọn họ, nhất là những quan viên bị lên báo hôm qua, ngữ khí phẫn nộ cùng vui sướng khi người gặp họa không kiểm chế được.

Dung Chiêu không hề bất ngờ, bình tĩnh buông thiếp mời trên tay xuống.

Đại khái là có câu nói kia của Hoàng thượng.

Tất cả những quan viên này đều viết thư tới, ngoài sáng trong tối ám chỉ... Hoàng thượng bảo ngươi thu liễm một chút, về sau đừng viết chuyện của ta nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, nguyên văn rất khách khí, nhưng ý tứ là cái này.

Dung Chiêu: "Có thể hiểu được, bọn họ coi như khách khí rồi."

Ngoại trừ thanh danh của riêng cô ra, còn có sự ủng hộ của ba vị hoàng tử hôm nay, khiến cho phần lớn bọn họ có chút kiêng kỵ, cũng có chút khách khí.

Dung Vĩ xoa xoa mi tâm: "Con thu liễm một chút đi, tuy rằng Hoàng thượng không phản đối, nhưng rất rõ ràng ngài ấy cũng không ủng hộ."

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Không, Hoàng thượng phản đối."

Lời này chắc như đỉnh đóng cột, tựa hồ đã xác định.

Dung Vĩ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nữ nhi: "Hoàng thượng nếu phản đối sẽ nói rõ."

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt phức tạp,"Bởi vì ba vị hoàng tử đều đồng ý cho nên Hoàng thượng mới không nói gì, hôm nay trên triều, Hoàng thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi phe đối lập tiếp tục kháng nghị, hắn mới mở miệng tuyên bố..."

Cô không có mặt, nhưng sau khi hỏi thăm chuyện xảy ra trong triều hôm nay, Dung Chiêu suy ra kết luận này.

Dung Vĩ nhíu mày, không tin nói: "Hoàng thượng nếu không hài lòng, ngài sẽ nói thẳng, ba vị hoàng tử đều là con ruột. Hoàng thượng vì sao phải giấu diếm suy nghĩ thật sự của mình?"
 
Chương 315


Sau khi người này mở miệng, các bá quan lúc này mới tiếp tục kiên trì kiến nghị.

"Đúng vậy, hôm qua dân chúng bàn tán chúng thần rất sôi nổi."

"Hôm nay nghị luận quan viên, ngày khác chẳng lẽ còn nghị luận tới Hoàng thất?"

"Chúng thần cũng không phải không cho hắn mở tòa soạn, có điều phải biết tiết chế một chút, không nên trắng trợn nghị luận quan viên như thế."

"Đúng đó, trên báo trực tiếp viết tên húy của chúng ta!"...

Bọn họ còn đang nói chuyện nhật báo, nhưng so với vừa rồi thu liễm hơn rất nhiều.

Nghiễm nhiên là bởi vì ba vị hoàng tử liên thủ, bọn họ nhất thời khiếp sợ, tạm thời quyết định hành quân lặng lẽ.

Hoàng đế thấy vậy, biết kết quả đã định, rốt cục ngước mắt, chậm rãi mở miệng: "Nhật Báo Kinh Thành rất thú vị, nhưng phải chú ý đúng mực, chớ mất thể thống."

Tạm thời đóng lại kết luận.

Quan viên ở đây đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Hoàng đế tuy rằng không rõ, nhưng hiển nhiên cũng không ủng hộ lắm, điều này rất tốt.

Dung Chiêu kia chắc hẳn là sẽ biết đường tiết chế đúng chứ:...

Dung Chiêu và tòa soạn báo, trong khoảng thời gian ngắn cướp đi toàn bộ danh tiếng.

Ngay cả chuyện lúc trước có nên đón Bùi Hoài Bi về hay không cũng bị gác lại.

Ba vị hoàng tử cùng đa số triều thần đương nhiên là hài lòng, rất nhiều người đều giữ thái độ phản đối việc đón Bùi Hoài Bi về.

Mà đối với ba vị hoàng tử.

Nếu chuyện đón Bùi Hoài Bi về bởi vì chuyện này mà bị gác lại, vậy thì nhật báo đã mang lại lợi ích cho bọn họ.

Ngày đó tan triều, An Khánh Vương phủ thu được vô số thiếp mời, cũng không phải mời Dung Chiêu làm khách, mà là "thư thăm hỏi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-315.html.]

Người có đủ tư cách thì viết cho Dung Vĩ. Người không đủ tư cách thì viết cho Dung Chiêu.

Dung Vĩ và Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, mở ra một tờ lại một tờ "thư thăm hỏi" này, nội dung bất đồng, nhưng ý tứ lại giống nhau.

Sau một lúc, Dung Vĩ buông thiếp mời trên tay xuống, dại ra nhìn vô số thiếp mời xếp chồng trên mặt bàn, c.h.ế.t lặng.

Lại một lát sau, giọng nói của ông khàn khàn lên tiếng: "Con nhìn đi, con chọc giận các quan viên trong triều, bây giờ gần như tất cả quan viên và thế gia trong kinh đều đưa tới thiếp mời cảnh cáo, uy h.i.ế.p con!"

Tờ báo kia đụng phải vảy ngược của bọn họ, nhất là những quan viên bị lên báo hôm qua, ngữ khí phẫn nộ cùng vui sướng khi người gặp họa không kiểm chế được.

Dung Chiêu không hề bất ngờ, bình tĩnh buông thiếp mời trên tay xuống.

Đại khái là có câu nói kia của Hoàng thượng.

Tất cả những quan viên này đều viết thư tới, ngoài sáng trong tối ám chỉ... Hoàng thượng bảo ngươi thu liễm một chút, về sau đừng viết chuyện của ta nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, nguyên văn rất khách khí, nhưng ý tứ là cái này.

Dung Chiêu: "Có thể hiểu được, bọn họ coi như khách khí rồi."

Ngoại trừ thanh danh của riêng cô ra, còn có sự ủng hộ của ba vị hoàng tử hôm nay, khiến cho phần lớn bọn họ có chút kiêng kỵ, cũng có chút khách khí.

Dung Vĩ xoa xoa mi tâm: "Con thu liễm một chút đi, tuy rằng Hoàng thượng không phản đối, nhưng rất rõ ràng ngài ấy cũng không ủng hộ."

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Không, Hoàng thượng phản đối."

Lời này chắc như đỉnh đóng cột, tựa hồ đã xác định.

Dung Vĩ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nữ nhi: "Hoàng thượng nếu phản đối sẽ nói rõ."

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt phức tạp,"Bởi vì ba vị hoàng tử đều đồng ý cho nên Hoàng thượng mới không nói gì, hôm nay trên triều, Hoàng thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi phe đối lập tiếp tục kháng nghị, hắn mới mở miệng tuyên bố..."

Cô không có mặt, nhưng sau khi hỏi thăm chuyện xảy ra trong triều hôm nay, Dung Chiêu suy ra kết luận này.

Dung Vĩ nhíu mày, không tin nói: "Hoàng thượng nếu không hài lòng, ngài sẽ nói thẳng, ba vị hoàng tử đều là con ruột. Hoàng thượng vì sao phải giấu diếm suy nghĩ thật sự của mình?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom