Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 302


Ba vị hoàng tử không hợp sức đứng ra chống đỡ, một mình cô cũng không chịu nổi.

Nhưng vấn đề là...

Bây giờ làm sao để bọn họ thật lòng hợp tác?

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, chuẩn bị ngày hôm sau lại đi bái phỏng ba vị hoàng tử, cô tin tưởng mình có thể thuyết phục được bọn họ.

Nhưng ngày hôm sau, Dung Chiêu còn chưa ra khỏi cửa, một tin tức vô cùng quan trọng trong nháy mắt truyền khắp triều dã.

Con trai Bùi Hoài Bi của tiên thái tử thỉnh chỉ, muốn đi hoàng lăng túc trực bên cạnh linh cữu tiên thái tử.

Đó là tin tức truyền bên ngoài.

Dung Chiêu nghe ngóng một chút, lập tức biết thêm chi tiết cụ thể.

Sinh thần của tiên thái tử sắp đến, Hoàng đế hàng năm đều phải đi Thái Bi Tự dâng hương, gặp một ít cao tăng, gần đây cao tăng Phật giáo Huyền Ngộ đại sư tiến cung, nói là tính ra được linh hồn Thái tử không yên.

Vĩnh Minh Đế lúc này quyết định, năm nay sinh thần của tiên thái tử muốn làm pháp sự ở Thái Bi Tự.

Mười tám năm, Vĩnh Minh Đế hàng năm còn nhớ rõ tiên thái tử...

Người trong kinh đều nhịn không được cảm thán.

Cùng lúc đó, Bùi Hoài Bi, con trai của tiên thái tử gần như biến mất trong tầm mắt mọi người trong kinh, hắn ở Thái Bi Tự viết tấu chương... dâng thư nói mơ thấy tiên thái tử, hắn tự biết mình là điểm xấu, nguyện đi hoàng lăng túc trực bên linh cữu phụ thân.

Đột nhiên xuất hiện con trai của tiên thái tử, chuyện mà hắn mong muốn gần như đồng ngHĩa với đoạn tuyệt nhân sinh của mình.

Thủ hoàng lăng là việc vô cùng thống khổ, hơn nữa còn không có đường ra.

Bùi Hoài Bi ở Thái Bi Tự sẽ không có bao nhiêu người nhớ rõ hắn, đi thủ hoàng lăng, chẳng khác nào tìm chết, sẽ không bao giờ có tin tức của hắn nữa.

Mọi người đều kinh hãi.

Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng đế không đáp ứng.

Ngược lại truyền ra tin tức nho nhỏ... Vĩnh Minh Đế nhớ tiên thái tử, muốn đón con trai tiên thái tử Bùi Hoài Bi hồi cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-302.html.]

Tin tức vừa ra, triều đình và dân chúng chấn động.

Thân phận tiên thái tử không tầm thường, nhất là đối với rất nhiều lão thần mà nói, tiên thái tử chính là Hoàng đế tương lai phải phò tá.

Dung Vĩ bây giờ vẫn còn nhớ đến tiên thái tử, càng đừng nói là rất nhiều đại thần trong triều, bọn họ vẫn còn nhớ như in tư thế oai hùng của tiên thái tử.

Thủ hạ của tiên thái tử phần lớn đều đã đi hết, còn lại đều là những người trung thành và tận tâm, tự nhiên càng sẽ nhớ rõ.

Mà đối với đứa con tượng trưng cho "điềm xấu" của Thái tử, bọn họ tự nhiên cũng có rất nhiều suy đoán.

Hiện giờ đoạt đích ngày càng kịch liệt, thân phận tiên thái tử lại đặc biệt, Bùi Hoài Bi lại là hoàng trưởng tôn, sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho triều đình, ai cũng không biết.

Dung Chiêu nghe được tin tức, lập tức từ trên ghế đứng lên, vỗ tay một cái, nở nụ cười: "Thật sự là trời giúp ta."

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu, ông cũng có độ nhạy cảm chính trị rất cao, tự nhiên biết ở trên chính trị, bất kỳ một việc nhỏ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả cực lớn.

Càng đừng nói là con trai của tiên thái tử, hoàng trưởng tôn.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

Nếu như tiên thái tử không chết, Bùi Hoài Bi chính là người thừa kế đệ nhất.

Một nhân vật như vậy đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ làm thay đổi suy nghĩ của ba vị hoàng tử, cũng có thể thay đổi thế cục trong triều, dẫn phát rung chuyển.

Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Con còn muốn đi tới phủ ba vị hoàng tử không?"

Dung Chiêu nở nụ cười: "Không đi, chờ bọn họ đến tìm con."

Vẻ mặt Dung Vĩ phức tạp.

Đây là ngay cả ông trời cũng đang giúp Dung Chiêu sao?

Bằng không con trai của tiên thái tử mười tám năm không có động tĩnh, làm sao lại ở thời điểm mấu chốt như vậy xuất hiện?

Quả nhiên, đêm đó.

Ba vị hoàng tử đồng thời đưa tới tin tức... Chuyện tòa soạn báo có thể mau chóng chuẩn bị, mau chóng khai trương.
 
Chương 303


Tạ Hồng không hiểu: "Chỉ là lời đồn có khả năng gọi hoàng trưởng tôn vào cung, tại sao lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?"

Lão hạ giọng, phỏng đoán nói: "Bọn họ là vì mượn tòa soạn đối phó hoàng trưởng tôn?"

Ngoại trừ mục đích này, lão không nghĩ ra khả năng khác.

Hôm nay mới truyền ra tin tức, lúc này bọn họ liền đưa tin đến đây, không thể nói là không vội được.

Hiện giờ thư phòng chỉ có ba người bọn họ, Dung Vĩ mím môi, lắc đầu: "Không phải tất cả, Bùi Hoài Bi những năm này vẫn luôn ở Thái Bi Tự, không tiếp xúc triều chính, cũng không có thế lực của mình, hắn cũng không phải đối tượng cảnh giác của ba vị hoàng tử."

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói tiếp: "Là Hoàng thượng."

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mắt phượng thanh minh, có cảm giác nhìn thấu tất cả, thanh âm trầm thấp mà hữu lực: "Người có khả năng hô phong hoán vũ chính là Hoàng thượng."

Dung Vĩ không nói gì.

Ánh mắt Tạ Hồng hoang mang, sau một lúc lâu, đồng tử lão đột nhiên co rụt lại, khó tin mở to hai mắt....

Cùng lúc đó, Lưu gia.

Lưu đại nhân Lưu Viễn Phương vẫn có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Thật sự muốn hợp tác? Lúc trước các thế lực tranh đấu lợi hại, chúng ta làm tổn hại căn cơ Trịnh gia, Nhị hoàng tử cũng nhiều lần chèn ép thế lực của chúng ta... Lúc này lại đưa ra tín hiệu hợp tác, chỉ sợ sẽ có người bất mãn."

Hắn nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh, liếc mắt một cái, có chút oán giận: "Nó chỉ là một nữ nhi thì biết cái gì, điện hạ không nên nghe lời nó!"

Lưu Uyển Quân khẽ cụp mắt, không nói gì.

Hôm nay Tam hoàng tử tới thương lượng việc này với Lưu Viễn Phương, Lưu Uyển Quân đi vào đưa trà, lại đột nhiên chen vào, đề nghị Bùi Ngọc cùng Bùi Tranh và Bùi Khâm hợp tác mở tòa soạn báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-303.html.]

Lý do mà Lưu Uyển Quân phân tích rất đúng, cho nên Bùi Ngọc sai người đi An Khánh Vương phủ đưa tin cho Dung Chiêu.

Nhưng sau đó, Lưu Viễn Phương càng nghĩ càng lo lắng.

Bùi Ngọc nhíu mày, ta cảm thấy biểu muội nói đúng, tòa soạn này phải làm, chúng ta chỉ liên thủ với tòa soạn, những lúc khác thái độ vẫn như cũ."

Lưu Viễn Phương: "Nhưng mà..."

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt thanh minh tỉnh táo, làm cho khuôn mặt này mất đi quyến rũ, nhiều hơn vài phần trầm ổn cùng sắc bén.

Cô chậm rãi mở miệng, bình tĩnh dị thường: "Phụ thân, biểu ca, chuyện đã đến nước này không thể đổi ý."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Con nói rồi, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng sẽ lựa chọn hợp tác, chuyện này cuối cùng cũng có lợi cho chúng ta"

"Vì sao lại có lợi cho chúng ta?" Bùi Ngọc nghi hoặc.

Lúc trước Lưu Uyển Quân chỉ phân tích vì sao bọn họ phải hợp tác... mượn tòa soạn đề phòng Bùi Hoài Bi được triệu hồi, đối phó Bùi Hoài Bi, cũng phòng bị Vĩnh Minh Đế đột nhiên chuyển hướng ủng hộ Bùi Hoài Bi.

Ba người đấu đá nhiều năm như vậy, nếu có một cỗ thế lực đột nhiên xen ngang, bọn họ tất nhiên là phải liên thủ trước tiên đối phó cỗ thế lực này.

Chỉ là, Tam hoàng tử không rõ vì cái gì đối với mình lại có lợi hơn?

"Nhị điện hạ không được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hắn là hoàng tử lớn tuổi nhất, lại có thủ đoạn, ở trong triều rất có uy vọng; Ngũ hoàng tử tuy rằng lo lắng Hoàng thượng sủng ái hoàng tôn, nhưng hắn chung quy có Hoàng thượng làm chỗ dựa."

Lưu Uyển Quân vẻ mặt thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Ngọc: "Nhưng chúng ta thì khác, biểu ca kẹp ở giữa, không giống Nhị hoàng tử có lợi ích thân phận, cũng không giống Ngũ hoàng tử được sủng ái, huống hồ sau lưng chúng ta còn có thế gia đại tộc chống đỡ..."

Bùi Ngọc thanh âm khàn khàn: "Phụ hoàng không thích thế gia..."

Lưu Uyển Quân mạnh mẽ gật đầu: "Hoàng thượng vẫn muốn diệt trừ thế gia, nhưng còn chưa có cơ hội thích hợp, lực lượng ủng hộ biểu ca cũng là lực lượng mà Hoàng thượng kiêng kị. So với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử, chúng ta là thế lực nên phòng bị Hoàng thượng nhất, nên có quyền lên tiếng độc lập nhất."
 
Chương 303


Tạ Hồng không hiểu: "Chỉ là lời đồn có khả năng gọi hoàng trưởng tôn vào cung, tại sao lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?"

Lão hạ giọng, phỏng đoán nói: "Bọn họ là vì mượn tòa soạn đối phó hoàng trưởng tôn?"

Ngoại trừ mục đích này, lão không nghĩ ra khả năng khác.

Hôm nay mới truyền ra tin tức, lúc này bọn họ liền đưa tin đến đây, không thể nói là không vội được.

Hiện giờ thư phòng chỉ có ba người bọn họ, Dung Vĩ mím môi, lắc đầu: "Không phải tất cả, Bùi Hoài Bi những năm này vẫn luôn ở Thái Bi Tự, không tiếp xúc triều chính, cũng không có thế lực của mình, hắn cũng không phải đối tượng cảnh giác của ba vị hoàng tử."

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói tiếp: "Là Hoàng thượng."

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mắt phượng thanh minh, có cảm giác nhìn thấu tất cả, thanh âm trầm thấp mà hữu lực: "Người có khả năng hô phong hoán vũ chính là Hoàng thượng."

Dung Vĩ không nói gì.

Ánh mắt Tạ Hồng hoang mang, sau một lúc lâu, đồng tử lão đột nhiên co rụt lại, khó tin mở to hai mắt....

Cùng lúc đó, Lưu gia.

Lưu đại nhân Lưu Viễn Phương vẫn có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Thật sự muốn hợp tác? Lúc trước các thế lực tranh đấu lợi hại, chúng ta làm tổn hại căn cơ Trịnh gia, Nhị hoàng tử cũng nhiều lần chèn ép thế lực của chúng ta... Lúc này lại đưa ra tín hiệu hợp tác, chỉ sợ sẽ có người bất mãn."

Hắn nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh, liếc mắt một cái, có chút oán giận: "Nó chỉ là một nữ nhi thì biết cái gì, điện hạ không nên nghe lời nó!"

Lưu Uyển Quân khẽ cụp mắt, không nói gì.

Hôm nay Tam hoàng tử tới thương lượng việc này với Lưu Viễn Phương, Lưu Uyển Quân đi vào đưa trà, lại đột nhiên chen vào, đề nghị Bùi Ngọc cùng Bùi Tranh và Bùi Khâm hợp tác mở tòa soạn báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-303.html.]

Lý do mà Lưu Uyển Quân phân tích rất đúng, cho nên Bùi Ngọc sai người đi An Khánh Vương phủ đưa tin cho Dung Chiêu.

Nhưng sau đó, Lưu Viễn Phương càng nghĩ càng lo lắng.

Bùi Ngọc nhíu mày, ta cảm thấy biểu muội nói đúng, tòa soạn này phải làm, chúng ta chỉ liên thủ với tòa soạn, những lúc khác thái độ vẫn như cũ."

Lưu Viễn Phương: "Nhưng mà..."

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt thanh minh tỉnh táo, làm cho khuôn mặt này mất đi quyến rũ, nhiều hơn vài phần trầm ổn cùng sắc bén.

Cô chậm rãi mở miệng, bình tĩnh dị thường: "Phụ thân, biểu ca, chuyện đã đến nước này không thể đổi ý."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Con nói rồi, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng sẽ lựa chọn hợp tác, chuyện này cuối cùng cũng có lợi cho chúng ta"

"Vì sao lại có lợi cho chúng ta?" Bùi Ngọc nghi hoặc.

Lúc trước Lưu Uyển Quân chỉ phân tích vì sao bọn họ phải hợp tác... mượn tòa soạn đề phòng Bùi Hoài Bi được triệu hồi, đối phó Bùi Hoài Bi, cũng phòng bị Vĩnh Minh Đế đột nhiên chuyển hướng ủng hộ Bùi Hoài Bi.

Ba người đấu đá nhiều năm như vậy, nếu có một cỗ thế lực đột nhiên xen ngang, bọn họ tất nhiên là phải liên thủ trước tiên đối phó cỗ thế lực này.

Chỉ là, Tam hoàng tử không rõ vì cái gì đối với mình lại có lợi hơn?

"Nhị điện hạ không được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hắn là hoàng tử lớn tuổi nhất, lại có thủ đoạn, ở trong triều rất có uy vọng; Ngũ hoàng tử tuy rằng lo lắng Hoàng thượng sủng ái hoàng tôn, nhưng hắn chung quy có Hoàng thượng làm chỗ dựa."

Lưu Uyển Quân vẻ mặt thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Ngọc: "Nhưng chúng ta thì khác, biểu ca kẹp ở giữa, không giống Nhị hoàng tử có lợi ích thân phận, cũng không giống Ngũ hoàng tử được sủng ái, huống hồ sau lưng chúng ta còn có thế gia đại tộc chống đỡ..."

Bùi Ngọc thanh âm khàn khàn: "Phụ hoàng không thích thế gia..."

Lưu Uyển Quân mạnh mẽ gật đầu: "Hoàng thượng vẫn muốn diệt trừ thế gia, nhưng còn chưa có cơ hội thích hợp, lực lượng ủng hộ biểu ca cũng là lực lượng mà Hoàng thượng kiêng kị. So với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử, chúng ta là thế lực nên phòng bị Hoàng thượng nhất, nên có quyền lên tiếng độc lập nhất."
 
Chương 303


Tạ Hồng không hiểu: "Chỉ là lời đồn có khả năng gọi hoàng trưởng tôn vào cung, tại sao lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?"

Lão hạ giọng, phỏng đoán nói: "Bọn họ là vì mượn tòa soạn đối phó hoàng trưởng tôn?"

Ngoại trừ mục đích này, lão không nghĩ ra khả năng khác.

Hôm nay mới truyền ra tin tức, lúc này bọn họ liền đưa tin đến đây, không thể nói là không vội được.

Hiện giờ thư phòng chỉ có ba người bọn họ, Dung Vĩ mím môi, lắc đầu: "Không phải tất cả, Bùi Hoài Bi những năm này vẫn luôn ở Thái Bi Tự, không tiếp xúc triều chính, cũng không có thế lực của mình, hắn cũng không phải đối tượng cảnh giác của ba vị hoàng tử."

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói tiếp: "Là Hoàng thượng."

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mắt phượng thanh minh, có cảm giác nhìn thấu tất cả, thanh âm trầm thấp mà hữu lực: "Người có khả năng hô phong hoán vũ chính là Hoàng thượng."

Dung Vĩ không nói gì.

Ánh mắt Tạ Hồng hoang mang, sau một lúc lâu, đồng tử lão đột nhiên co rụt lại, khó tin mở to hai mắt....

Cùng lúc đó, Lưu gia.

Lưu đại nhân Lưu Viễn Phương vẫn có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Thật sự muốn hợp tác? Lúc trước các thế lực tranh đấu lợi hại, chúng ta làm tổn hại căn cơ Trịnh gia, Nhị hoàng tử cũng nhiều lần chèn ép thế lực của chúng ta... Lúc này lại đưa ra tín hiệu hợp tác, chỉ sợ sẽ có người bất mãn."

Hắn nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh, liếc mắt một cái, có chút oán giận: "Nó chỉ là một nữ nhi thì biết cái gì, điện hạ không nên nghe lời nó!"

Lưu Uyển Quân khẽ cụp mắt, không nói gì.

Hôm nay Tam hoàng tử tới thương lượng việc này với Lưu Viễn Phương, Lưu Uyển Quân đi vào đưa trà, lại đột nhiên chen vào, đề nghị Bùi Ngọc cùng Bùi Tranh và Bùi Khâm hợp tác mở tòa soạn báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-303.html.]

Lý do mà Lưu Uyển Quân phân tích rất đúng, cho nên Bùi Ngọc sai người đi An Khánh Vương phủ đưa tin cho Dung Chiêu.

Nhưng sau đó, Lưu Viễn Phương càng nghĩ càng lo lắng.

Bùi Ngọc nhíu mày, ta cảm thấy biểu muội nói đúng, tòa soạn này phải làm, chúng ta chỉ liên thủ với tòa soạn, những lúc khác thái độ vẫn như cũ."

Lưu Viễn Phương: "Nhưng mà..."

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt thanh minh tỉnh táo, làm cho khuôn mặt này mất đi quyến rũ, nhiều hơn vài phần trầm ổn cùng sắc bén.

Cô chậm rãi mở miệng, bình tĩnh dị thường: "Phụ thân, biểu ca, chuyện đã đến nước này không thể đổi ý."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Con nói rồi, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng sẽ lựa chọn hợp tác, chuyện này cuối cùng cũng có lợi cho chúng ta"

"Vì sao lại có lợi cho chúng ta?" Bùi Ngọc nghi hoặc.

Lúc trước Lưu Uyển Quân chỉ phân tích vì sao bọn họ phải hợp tác... mượn tòa soạn đề phòng Bùi Hoài Bi được triệu hồi, đối phó Bùi Hoài Bi, cũng phòng bị Vĩnh Minh Đế đột nhiên chuyển hướng ủng hộ Bùi Hoài Bi.

Ba người đấu đá nhiều năm như vậy, nếu có một cỗ thế lực đột nhiên xen ngang, bọn họ tất nhiên là phải liên thủ trước tiên đối phó cỗ thế lực này.

Chỉ là, Tam hoàng tử không rõ vì cái gì đối với mình lại có lợi hơn?

"Nhị điện hạ không được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hắn là hoàng tử lớn tuổi nhất, lại có thủ đoạn, ở trong triều rất có uy vọng; Ngũ hoàng tử tuy rằng lo lắng Hoàng thượng sủng ái hoàng tôn, nhưng hắn chung quy có Hoàng thượng làm chỗ dựa."

Lưu Uyển Quân vẻ mặt thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Ngọc: "Nhưng chúng ta thì khác, biểu ca kẹp ở giữa, không giống Nhị hoàng tử có lợi ích thân phận, cũng không giống Ngũ hoàng tử được sủng ái, huống hồ sau lưng chúng ta còn có thế gia đại tộc chống đỡ..."

Bùi Ngọc thanh âm khàn khàn: "Phụ hoàng không thích thế gia..."

Lưu Uyển Quân mạnh mẽ gật đầu: "Hoàng thượng vẫn muốn diệt trừ thế gia, nhưng còn chưa có cơ hội thích hợp, lực lượng ủng hộ biểu ca cũng là lực lượng mà Hoàng thượng kiêng kị. So với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử, chúng ta là thế lực nên phòng bị Hoàng thượng nhất, nên có quyền lên tiếng độc lập nhất."
 
Chương 304


Bùi Ngọc rùng mình.

Lưu đại nhân lúc này thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Những lời này há có thể nói lung tung?!"

Đây chính là bất kính!

Lưu Uyển Quân rũ mắt, vẻ mặt khiêm tốn, thanh âm cũng không nhanh không chậm: "Phụ thân đại nhân, biểu ca, có một số việc không phải không nói là không tồn tại, ngược lại còn phải chú trọng phòng bị."

Thanh âm của cô mang theo sự mềm mại của nữ tử, gằn từng chữ, chậm rãi nói ra: "Vĩnh Minh năm thứ chín, Dương gia tiếng tăm lừng lẫy từ tiền triều, thế gia đệ nhất lại bị phán thông địch, xử tử cả nhà."

"Năm Vĩnh Minh thứ mười một, Vương Bán Triều tiếng tăm lừng lẫy qua đời, hiện nay gia phong trưởng tử. Năm Vĩnh Minh thứ mười hai, trưởng tử Vương gia Vương đại nhân bản lĩnh làm quan bình thường, lại được Hoàng thượng coi trọng, từng bước thăng chức, chức quan đuổi kịp phụ thân hắn. Cùng năm, Trương quý phi phong hậu, Trương thừa tướng cùng Vương đại nhân tranh đấu quyền lực, cuối năm, vụ án Vương đại nhân tham ô bị vạch trần, triều đình và dân chúng chấn động, Vương gia lưu đày ngàn dặm."

"Tiên thái tử phi Ôn gia, năm đó Ôn gia tiếng tăm lừng lẫy, thế hệ trẻ tuổi đều có thể vào triều làm quan, nhưng cùng với việc tiên thái tử qua đời, Ôn gia bây giờ rơi vào tình cảnh như thế nào?"

"Quách gia chẳng biết lúc nào lui tới Giang Nam, trông coi sinh ý tơ lụa làm hoàng thương, Cát gia vẫn ở Mã Châu làm thiết khí sinh ý, cũng không có người nào được tuyển vào triều làm quan, còn có..."

Mỗi một câu cô nói, mặt Lưu đại nhân trắng bệch một tấc.

Lưu Uyển Quân nói xong, nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu: "Lưu gia những năm này nếu không có biểu ca, nhất định cũng đã từng bước lui về phía sau, thế gia không cảm nhận được nguy hiểm sao? Nếu không biết, bọn họ sao lại đoàn kết ủng hộ biểu ca chứ?"

Chỉ có hoàng tử thế gia đăng cơ, mới có thể bảo trụ thế gia.

Bùi Ngọc không nói, Lưu đại nhân cũng trầm mặc.

Bởi vì tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Lưu Uyển Quân buông chén trà, vẻ mặt ngưng trọng: "Ngoại trừ Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, biểu ca, chúng ta càng nên phòng bị Hoàng thượng, Dung thế tử nay hô biểu ca tòa soạn bán chính là chúng ta nên nắm lấy!"

Thư phòng rơi vào trầm mặc thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-304.html.]

Thật lâu sau, Bùi Ngọc hít sâu một hơi, nhìn về phía Lưu Viễn Phương đang khiếp sợ: "Cửu cửu, biểu muội cực kỳ thông minh... Nếu là nam nhi, ta chắc chắn ủy thác trọng trách, thu làm phụ tá."

Lưu Uyển Quân cụp mắt thẹn thùng: "Có thể giúp được biểu ca là vinh hạnh của Uyển Quân, ngày sau nếu có việc, Uyển Quân cũng nguyện tiếp tục ủng hộ biểu ca, bày mưu tính kế cho biểu ca."

Cô luôn nói những lời ôn nhu, còn cực kỳ thông cảm cho người khác, làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, cũng nguyện ý tín nhiệm cô.

Bùi Ngọc lộ ra nụ cười.

Mà Lưu Uyển Quân cúi đầu, ngăn trở cảm xúc trong mắt.

Ví như Dung Chiêu, biểu ca cô tuy rằng yêu thương cô, nhưng hắn không xem cô thành một cá thể độc lập, xứng đáng được tôn trọng.

Cô cũng không kém những phụ tá kia, mà cô cũng thích phân tích cùng ứng đối chuyện quyền mưu.

Dung Chiêu nói đúng, hỏi nội tâm mình, làm chuyện mình muốn làm, đây mới là chuyện khiến tâm tình người ta kích động, phấn khởi.

So với cầm kỳ thư họa và quyển Nữ Giới đã xem qua hết lần này tới lần khác kia, những thứ này mới làm cho cô nhiệt huyết sôi trào....

Nhận được tin tức xác định, biết hiện giờ ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác làm ăn.

Ngày hôm sau Dung Chiêu lập tức chuẩn bị.

Ba vị hoàng tử thật lòng ủng hộ khác biệt rất lớn với ủng hộ tùy ý, bọn họ đưa tới tin tức, đồng thời còn cung cấp rất nhiều trợ giúp.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh cung cấp một cửa hàng rất lớn.

Tam hoàng tử cho một nhóm thợ thủ công.

Ngũ hoàng tử thì phụ trách báo cáo chuyện này cho Vĩnh Minh Đế.
 
Chương 304


Bùi Ngọc rùng mình.

Lưu đại nhân lúc này thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Những lời này há có thể nói lung tung?!"

Đây chính là bất kính!

Lưu Uyển Quân rũ mắt, vẻ mặt khiêm tốn, thanh âm cũng không nhanh không chậm: "Phụ thân đại nhân, biểu ca, có một số việc không phải không nói là không tồn tại, ngược lại còn phải chú trọng phòng bị."

Thanh âm của cô mang theo sự mềm mại của nữ tử, gằn từng chữ, chậm rãi nói ra: "Vĩnh Minh năm thứ chín, Dương gia tiếng tăm lừng lẫy từ tiền triều, thế gia đệ nhất lại bị phán thông địch, xử tử cả nhà."

"Năm Vĩnh Minh thứ mười một, Vương Bán Triều tiếng tăm lừng lẫy qua đời, hiện nay gia phong trưởng tử. Năm Vĩnh Minh thứ mười hai, trưởng tử Vương gia Vương đại nhân bản lĩnh làm quan bình thường, lại được Hoàng thượng coi trọng, từng bước thăng chức, chức quan đuổi kịp phụ thân hắn. Cùng năm, Trương quý phi phong hậu, Trương thừa tướng cùng Vương đại nhân tranh đấu quyền lực, cuối năm, vụ án Vương đại nhân tham ô bị vạch trần, triều đình và dân chúng chấn động, Vương gia lưu đày ngàn dặm."

"Tiên thái tử phi Ôn gia, năm đó Ôn gia tiếng tăm lừng lẫy, thế hệ trẻ tuổi đều có thể vào triều làm quan, nhưng cùng với việc tiên thái tử qua đời, Ôn gia bây giờ rơi vào tình cảnh như thế nào?"

"Quách gia chẳng biết lúc nào lui tới Giang Nam, trông coi sinh ý tơ lụa làm hoàng thương, Cát gia vẫn ở Mã Châu làm thiết khí sinh ý, cũng không có người nào được tuyển vào triều làm quan, còn có..."

Mỗi một câu cô nói, mặt Lưu đại nhân trắng bệch một tấc.

Lưu Uyển Quân nói xong, nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu: "Lưu gia những năm này nếu không có biểu ca, nhất định cũng đã từng bước lui về phía sau, thế gia không cảm nhận được nguy hiểm sao? Nếu không biết, bọn họ sao lại đoàn kết ủng hộ biểu ca chứ?"

Chỉ có hoàng tử thế gia đăng cơ, mới có thể bảo trụ thế gia.

Bùi Ngọc không nói, Lưu đại nhân cũng trầm mặc.

Bởi vì tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Lưu Uyển Quân buông chén trà, vẻ mặt ngưng trọng: "Ngoại trừ Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, biểu ca, chúng ta càng nên phòng bị Hoàng thượng, Dung thế tử nay hô biểu ca tòa soạn bán chính là chúng ta nên nắm lấy!"

Thư phòng rơi vào trầm mặc thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-304.html.]

Thật lâu sau, Bùi Ngọc hít sâu một hơi, nhìn về phía Lưu Viễn Phương đang khiếp sợ: "Cửu cửu, biểu muội cực kỳ thông minh... Nếu là nam nhi, ta chắc chắn ủy thác trọng trách, thu làm phụ tá."

Lưu Uyển Quân cụp mắt thẹn thùng: "Có thể giúp được biểu ca là vinh hạnh của Uyển Quân, ngày sau nếu có việc, Uyển Quân cũng nguyện tiếp tục ủng hộ biểu ca, bày mưu tính kế cho biểu ca."

Cô luôn nói những lời ôn nhu, còn cực kỳ thông cảm cho người khác, làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, cũng nguyện ý tín nhiệm cô.

Bùi Ngọc lộ ra nụ cười.

Mà Lưu Uyển Quân cúi đầu, ngăn trở cảm xúc trong mắt.

Ví như Dung Chiêu, biểu ca cô tuy rằng yêu thương cô, nhưng hắn không xem cô thành một cá thể độc lập, xứng đáng được tôn trọng.

Cô cũng không kém những phụ tá kia, mà cô cũng thích phân tích cùng ứng đối chuyện quyền mưu.

Dung Chiêu nói đúng, hỏi nội tâm mình, làm chuyện mình muốn làm, đây mới là chuyện khiến tâm tình người ta kích động, phấn khởi.

So với cầm kỳ thư họa và quyển Nữ Giới đã xem qua hết lần này tới lần khác kia, những thứ này mới làm cho cô nhiệt huyết sôi trào....

Nhận được tin tức xác định, biết hiện giờ ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác làm ăn.

Ngày hôm sau Dung Chiêu lập tức chuẩn bị.

Ba vị hoàng tử thật lòng ủng hộ khác biệt rất lớn với ủng hộ tùy ý, bọn họ đưa tới tin tức, đồng thời còn cung cấp rất nhiều trợ giúp.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh cung cấp một cửa hàng rất lớn.

Tam hoàng tử cho một nhóm thợ thủ công.

Ngũ hoàng tử thì phụ trách báo cáo chuyện này cho Vĩnh Minh Đế.
 
Chương 304


Bùi Ngọc rùng mình.

Lưu đại nhân lúc này thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Những lời này há có thể nói lung tung?!"

Đây chính là bất kính!

Lưu Uyển Quân rũ mắt, vẻ mặt khiêm tốn, thanh âm cũng không nhanh không chậm: "Phụ thân đại nhân, biểu ca, có một số việc không phải không nói là không tồn tại, ngược lại còn phải chú trọng phòng bị."

Thanh âm của cô mang theo sự mềm mại của nữ tử, gằn từng chữ, chậm rãi nói ra: "Vĩnh Minh năm thứ chín, Dương gia tiếng tăm lừng lẫy từ tiền triều, thế gia đệ nhất lại bị phán thông địch, xử tử cả nhà."

"Năm Vĩnh Minh thứ mười một, Vương Bán Triều tiếng tăm lừng lẫy qua đời, hiện nay gia phong trưởng tử. Năm Vĩnh Minh thứ mười hai, trưởng tử Vương gia Vương đại nhân bản lĩnh làm quan bình thường, lại được Hoàng thượng coi trọng, từng bước thăng chức, chức quan đuổi kịp phụ thân hắn. Cùng năm, Trương quý phi phong hậu, Trương thừa tướng cùng Vương đại nhân tranh đấu quyền lực, cuối năm, vụ án Vương đại nhân tham ô bị vạch trần, triều đình và dân chúng chấn động, Vương gia lưu đày ngàn dặm."

"Tiên thái tử phi Ôn gia, năm đó Ôn gia tiếng tăm lừng lẫy, thế hệ trẻ tuổi đều có thể vào triều làm quan, nhưng cùng với việc tiên thái tử qua đời, Ôn gia bây giờ rơi vào tình cảnh như thế nào?"

"Quách gia chẳng biết lúc nào lui tới Giang Nam, trông coi sinh ý tơ lụa làm hoàng thương, Cát gia vẫn ở Mã Châu làm thiết khí sinh ý, cũng không có người nào được tuyển vào triều làm quan, còn có..."

Mỗi một câu cô nói, mặt Lưu đại nhân trắng bệch một tấc.

Lưu Uyển Quân nói xong, nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu: "Lưu gia những năm này nếu không có biểu ca, nhất định cũng đã từng bước lui về phía sau, thế gia không cảm nhận được nguy hiểm sao? Nếu không biết, bọn họ sao lại đoàn kết ủng hộ biểu ca chứ?"

Chỉ có hoàng tử thế gia đăng cơ, mới có thể bảo trụ thế gia.

Bùi Ngọc không nói, Lưu đại nhân cũng trầm mặc.

Bởi vì tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Lưu Uyển Quân buông chén trà, vẻ mặt ngưng trọng: "Ngoại trừ Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, biểu ca, chúng ta càng nên phòng bị Hoàng thượng, Dung thế tử nay hô biểu ca tòa soạn bán chính là chúng ta nên nắm lấy!"

Thư phòng rơi vào trầm mặc thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-304.html.]

Thật lâu sau, Bùi Ngọc hít sâu một hơi, nhìn về phía Lưu Viễn Phương đang khiếp sợ: "Cửu cửu, biểu muội cực kỳ thông minh... Nếu là nam nhi, ta chắc chắn ủy thác trọng trách, thu làm phụ tá."

Lưu Uyển Quân cụp mắt thẹn thùng: "Có thể giúp được biểu ca là vinh hạnh của Uyển Quân, ngày sau nếu có việc, Uyển Quân cũng nguyện tiếp tục ủng hộ biểu ca, bày mưu tính kế cho biểu ca."

Cô luôn nói những lời ôn nhu, còn cực kỳ thông cảm cho người khác, làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, cũng nguyện ý tín nhiệm cô.

Bùi Ngọc lộ ra nụ cười.

Mà Lưu Uyển Quân cúi đầu, ngăn trở cảm xúc trong mắt.

Ví như Dung Chiêu, biểu ca cô tuy rằng yêu thương cô, nhưng hắn không xem cô thành một cá thể độc lập, xứng đáng được tôn trọng.

Cô cũng không kém những phụ tá kia, mà cô cũng thích phân tích cùng ứng đối chuyện quyền mưu.

Dung Chiêu nói đúng, hỏi nội tâm mình, làm chuyện mình muốn làm, đây mới là chuyện khiến tâm tình người ta kích động, phấn khởi.

So với cầm kỳ thư họa và quyển Nữ Giới đã xem qua hết lần này tới lần khác kia, những thứ này mới làm cho cô nhiệt huyết sôi trào....

Nhận được tin tức xác định, biết hiện giờ ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác làm ăn.

Ngày hôm sau Dung Chiêu lập tức chuẩn bị.

Ba vị hoàng tử thật lòng ủng hộ khác biệt rất lớn với ủng hộ tùy ý, bọn họ đưa tới tin tức, đồng thời còn cung cấp rất nhiều trợ giúp.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh cung cấp một cửa hàng rất lớn.

Tam hoàng tử cho một nhóm thợ thủ công.

Ngũ hoàng tử thì phụ trách báo cáo chuyện này cho Vĩnh Minh Đế.
 
Chương 305


Đương nhiên, tòa soạn báo chủ yếu vẫn phải giao cho Dung Chiêu toàn quyền phụ trách, ba người hợp tác mở tòa soạn báo, nhưng cạnh tranh đoạt đích vẫn còn, chẳng qua bởi vì tin tức Bùi Hoài Bi, cho nên bọn họ muốn chừa cho mình một con đường lui mà thôi.

Có đăng cơ hay không, chung quy vẫn phải xem ý của Vĩnh Minh Đế.

Bùi Hoài Bi mang đến cho bọn họ áp lực không nhỏ.

Dung Chiêu không để ý chuyện đoạt đích, tôn chỉ của cô cùng An Khánh Vương phủ ngay từ đầu chính là không tham dự, vô luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không xen vào.

Cho nên cô không hề chú ý sự tình của triều đình, đặt toàn bộ tâm tư vào tòa soạn.

Khi sự chú ý của triều đình đều tập trung vào chuyện "lập trữ" và "có đón Bùi Hoài Bi về hay không", thì trong một công xưởng nào đó ở kinh thành, các thợ thủ công bắt đầu bận rộn chế tác.

Cùng lúc đó, Dung Chiêu đang phát biểu.

Trước mặt cô là một đám trẻ con, trên người mặc quần áo mới màu xanh, đội mũ, trước n.g.ự.c và trên mũ đều có thêu chữ... Nhật Báo Kinh Thành.

Dung Chiêu cười nói: "Sau này đây sẽ là việc làm ăn của các ngươi, mỗi tờ báo hai văn tiền, mỗi lần bán được một trăm tờ, các ngươi rút mười văn tiền, bán nhiều được nhiều."

Cô giơ tay, sờ đầu một tiểu nha đầu, dặn dò: "Chỉ bán trong thành, không được chạy loạn, chú ý an toàn."

Cách đó không xa, Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội, ánh mắt lấp lánh.

Dung thế tử không lừa bọn chúng!

Thế tử thực sự đã cho bọn chúng một công việc mà bọn chúng có thể làm mọi lúc, còn được trả lương hậu hĩnh.

Đừng tưởng rằng một trăm tờ báo rất khó bán, trong kinh có không ít người, nhật báo giá cả không cao, kinh thành có thể bán được vô số tờ, càng đừng nói là còn có dân chúng sống xung quanh kinh thành, cùng với những thương nhóm thường xuyên vào kinh...

Mỗi người mỗi ngày bán được một hai trăm tờ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Mà mỗi ngày mười văn tiền còn quản cơm trưa, đủ cho bọn chúng ở kinh thành sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-305.html.]

Nếu kiếm nhiều một chút...

Công việc này kiếm không ít hơn những người lớn khác.

Huống hồ, so với nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, công việc bán báo quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn là công việc thể lực, bọn chúng dù sao vẫn còn là trẻ con.

Nhưng giao báo thì khác, một trăm tờ cũng không có bao nhiêu trọng lượng, là công việc bọn chúng có thể dễ dàng hoàn thành.

Cũng bởi vậy, Mộc tiểu tử có chút lo lắng.

Hắn giơ tay: "Thế tử, ai cũng có thể nhận báo đi bán, nếu có người kiếm tiền không nộp lên, tham tiền bỏ chạy thì sao?"

Mộc tiểu tử là lo lắng cho Dung Chiêu, sợ có người cầm tiền chạy trốn.

Dung Chiêu cười cười, trả lời: "Một trăm tờ báo chẳng qua chỉ hai trăm văn tiền, các ngươi có lẽ cảm thấy rất nhiều, nhưng bán xong báo trở lại tòa soạn, có thể học chữ với phu tử, cái này giá trị hơn hai trăm văn tiền mấy trăm lần."

Những đứa trẻ bán báo xong trở về tòa soạn sẽ có một vị phu tử dạy chúng chữ viết, học tập tri thức.

Đây là phu tử Dung Chiêu đặc biệt mời tới, thậm chí còn vì thế mà xây dựng "phòng học".

Cô đảo mắt nhìn bọn chúng, những hài đồng này từ nhỏ thiếu giáo dục, có đứa còn là cô nhỉ, ăn mày, cho nên trên người có chút thói quen xấu.

Giáo dục một thời gian, cũng không nhất định có thể khiến chúng ngay thẳng lại.

Nụ cười trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi thu hồi, thanh âm bình tĩnh: "Nếu muốn cầm hai trăm văn bỏ đi, vậy không cần vất vả đi bán một trăm tờ báo, trực tiếp đi tòa soạn báo tìm phòng thu chỉ lĩnh tiền đi, coi như ta làm chuyện tốt. Hai trăm văn với ta mà nói chỉ là lông gà vỏ tỏi."

Cô nói tiếp: "Nhưng các ngươi chắc hẳn biết, các ngươi bây giờ còn nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn, muốn trở thành người lớn lợi hại, nhất định phải biết chữ và đọc nhiều sách, biết càng nhiều, mới càng có nhiều đường ra. Ta cũng hy vọng ý nghĩa tòa soạn báo đối với các ngươi không chỉ là kiếm tiền, mà là trưởng thành."
 
Chương 305


Đương nhiên, tòa soạn báo chủ yếu vẫn phải giao cho Dung Chiêu toàn quyền phụ trách, ba người hợp tác mở tòa soạn báo, nhưng cạnh tranh đoạt đích vẫn còn, chẳng qua bởi vì tin tức Bùi Hoài Bi, cho nên bọn họ muốn chừa cho mình một con đường lui mà thôi.

Có đăng cơ hay không, chung quy vẫn phải xem ý của Vĩnh Minh Đế.

Bùi Hoài Bi mang đến cho bọn họ áp lực không nhỏ.

Dung Chiêu không để ý chuyện đoạt đích, tôn chỉ của cô cùng An Khánh Vương phủ ngay từ đầu chính là không tham dự, vô luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không xen vào.

Cho nên cô không hề chú ý sự tình của triều đình, đặt toàn bộ tâm tư vào tòa soạn.

Khi sự chú ý của triều đình đều tập trung vào chuyện "lập trữ" và "có đón Bùi Hoài Bi về hay không", thì trong một công xưởng nào đó ở kinh thành, các thợ thủ công bắt đầu bận rộn chế tác.

Cùng lúc đó, Dung Chiêu đang phát biểu.

Trước mặt cô là một đám trẻ con, trên người mặc quần áo mới màu xanh, đội mũ, trước n.g.ự.c và trên mũ đều có thêu chữ... Nhật Báo Kinh Thành.

Dung Chiêu cười nói: "Sau này đây sẽ là việc làm ăn của các ngươi, mỗi tờ báo hai văn tiền, mỗi lần bán được một trăm tờ, các ngươi rút mười văn tiền, bán nhiều được nhiều."

Cô giơ tay, sờ đầu một tiểu nha đầu, dặn dò: "Chỉ bán trong thành, không được chạy loạn, chú ý an toàn."

Cách đó không xa, Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội, ánh mắt lấp lánh.

Dung thế tử không lừa bọn chúng!

Thế tử thực sự đã cho bọn chúng một công việc mà bọn chúng có thể làm mọi lúc, còn được trả lương hậu hĩnh.

Đừng tưởng rằng một trăm tờ báo rất khó bán, trong kinh có không ít người, nhật báo giá cả không cao, kinh thành có thể bán được vô số tờ, càng đừng nói là còn có dân chúng sống xung quanh kinh thành, cùng với những thương nhóm thường xuyên vào kinh...

Mỗi người mỗi ngày bán được một hai trăm tờ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Mà mỗi ngày mười văn tiền còn quản cơm trưa, đủ cho bọn chúng ở kinh thành sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-305.html.]

Nếu kiếm nhiều một chút...

Công việc này kiếm không ít hơn những người lớn khác.

Huống hồ, so với nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, công việc bán báo quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn là công việc thể lực, bọn chúng dù sao vẫn còn là trẻ con.

Nhưng giao báo thì khác, một trăm tờ cũng không có bao nhiêu trọng lượng, là công việc bọn chúng có thể dễ dàng hoàn thành.

Cũng bởi vậy, Mộc tiểu tử có chút lo lắng.

Hắn giơ tay: "Thế tử, ai cũng có thể nhận báo đi bán, nếu có người kiếm tiền không nộp lên, tham tiền bỏ chạy thì sao?"

Mộc tiểu tử là lo lắng cho Dung Chiêu, sợ có người cầm tiền chạy trốn.

Dung Chiêu cười cười, trả lời: "Một trăm tờ báo chẳng qua chỉ hai trăm văn tiền, các ngươi có lẽ cảm thấy rất nhiều, nhưng bán xong báo trở lại tòa soạn, có thể học chữ với phu tử, cái này giá trị hơn hai trăm văn tiền mấy trăm lần."

Những đứa trẻ bán báo xong trở về tòa soạn sẽ có một vị phu tử dạy chúng chữ viết, học tập tri thức.

Đây là phu tử Dung Chiêu đặc biệt mời tới, thậm chí còn vì thế mà xây dựng "phòng học".

Cô đảo mắt nhìn bọn chúng, những hài đồng này từ nhỏ thiếu giáo dục, có đứa còn là cô nhỉ, ăn mày, cho nên trên người có chút thói quen xấu.

Giáo dục một thời gian, cũng không nhất định có thể khiến chúng ngay thẳng lại.

Nụ cười trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi thu hồi, thanh âm bình tĩnh: "Nếu muốn cầm hai trăm văn bỏ đi, vậy không cần vất vả đi bán một trăm tờ báo, trực tiếp đi tòa soạn báo tìm phòng thu chỉ lĩnh tiền đi, coi như ta làm chuyện tốt. Hai trăm văn với ta mà nói chỉ là lông gà vỏ tỏi."

Cô nói tiếp: "Nhưng các ngươi chắc hẳn biết, các ngươi bây giờ còn nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn, muốn trở thành người lớn lợi hại, nhất định phải biết chữ và đọc nhiều sách, biết càng nhiều, mới càng có nhiều đường ra. Ta cũng hy vọng ý nghĩa tòa soạn báo đối với các ngươi không chỉ là kiếm tiền, mà là trưởng thành."
 
Chương 305


Đương nhiên, tòa soạn báo chủ yếu vẫn phải giao cho Dung Chiêu toàn quyền phụ trách, ba người hợp tác mở tòa soạn báo, nhưng cạnh tranh đoạt đích vẫn còn, chẳng qua bởi vì tin tức Bùi Hoài Bi, cho nên bọn họ muốn chừa cho mình một con đường lui mà thôi.

Có đăng cơ hay không, chung quy vẫn phải xem ý của Vĩnh Minh Đế.

Bùi Hoài Bi mang đến cho bọn họ áp lực không nhỏ.

Dung Chiêu không để ý chuyện đoạt đích, tôn chỉ của cô cùng An Khánh Vương phủ ngay từ đầu chính là không tham dự, vô luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không xen vào.

Cho nên cô không hề chú ý sự tình của triều đình, đặt toàn bộ tâm tư vào tòa soạn.

Khi sự chú ý của triều đình đều tập trung vào chuyện "lập trữ" và "có đón Bùi Hoài Bi về hay không", thì trong một công xưởng nào đó ở kinh thành, các thợ thủ công bắt đầu bận rộn chế tác.

Cùng lúc đó, Dung Chiêu đang phát biểu.

Trước mặt cô là một đám trẻ con, trên người mặc quần áo mới màu xanh, đội mũ, trước n.g.ự.c và trên mũ đều có thêu chữ... Nhật Báo Kinh Thành.

Dung Chiêu cười nói: "Sau này đây sẽ là việc làm ăn của các ngươi, mỗi tờ báo hai văn tiền, mỗi lần bán được một trăm tờ, các ngươi rút mười văn tiền, bán nhiều được nhiều."

Cô giơ tay, sờ đầu một tiểu nha đầu, dặn dò: "Chỉ bán trong thành, không được chạy loạn, chú ý an toàn."

Cách đó không xa, Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội, ánh mắt lấp lánh.

Dung thế tử không lừa bọn chúng!

Thế tử thực sự đã cho bọn chúng một công việc mà bọn chúng có thể làm mọi lúc, còn được trả lương hậu hĩnh.

Đừng tưởng rằng một trăm tờ báo rất khó bán, trong kinh có không ít người, nhật báo giá cả không cao, kinh thành có thể bán được vô số tờ, càng đừng nói là còn có dân chúng sống xung quanh kinh thành, cùng với những thương nhóm thường xuyên vào kinh...

Mỗi người mỗi ngày bán được một hai trăm tờ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Mà mỗi ngày mười văn tiền còn quản cơm trưa, đủ cho bọn chúng ở kinh thành sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-305.html.]

Nếu kiếm nhiều một chút...

Công việc này kiếm không ít hơn những người lớn khác.

Huống hồ, so với nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, công việc bán báo quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn là công việc thể lực, bọn chúng dù sao vẫn còn là trẻ con.

Nhưng giao báo thì khác, một trăm tờ cũng không có bao nhiêu trọng lượng, là công việc bọn chúng có thể dễ dàng hoàn thành.

Cũng bởi vậy, Mộc tiểu tử có chút lo lắng.

Hắn giơ tay: "Thế tử, ai cũng có thể nhận báo đi bán, nếu có người kiếm tiền không nộp lên, tham tiền bỏ chạy thì sao?"

Mộc tiểu tử là lo lắng cho Dung Chiêu, sợ có người cầm tiền chạy trốn.

Dung Chiêu cười cười, trả lời: "Một trăm tờ báo chẳng qua chỉ hai trăm văn tiền, các ngươi có lẽ cảm thấy rất nhiều, nhưng bán xong báo trở lại tòa soạn, có thể học chữ với phu tử, cái này giá trị hơn hai trăm văn tiền mấy trăm lần."

Những đứa trẻ bán báo xong trở về tòa soạn sẽ có một vị phu tử dạy chúng chữ viết, học tập tri thức.

Đây là phu tử Dung Chiêu đặc biệt mời tới, thậm chí còn vì thế mà xây dựng "phòng học".

Cô đảo mắt nhìn bọn chúng, những hài đồng này từ nhỏ thiếu giáo dục, có đứa còn là cô nhỉ, ăn mày, cho nên trên người có chút thói quen xấu.

Giáo dục một thời gian, cũng không nhất định có thể khiến chúng ngay thẳng lại.

Nụ cười trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi thu hồi, thanh âm bình tĩnh: "Nếu muốn cầm hai trăm văn bỏ đi, vậy không cần vất vả đi bán một trăm tờ báo, trực tiếp đi tòa soạn báo tìm phòng thu chỉ lĩnh tiền đi, coi như ta làm chuyện tốt. Hai trăm văn với ta mà nói chỉ là lông gà vỏ tỏi."

Cô nói tiếp: "Nhưng các ngươi chắc hẳn biết, các ngươi bây giờ còn nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn, muốn trở thành người lớn lợi hại, nhất định phải biết chữ và đọc nhiều sách, biết càng nhiều, mới càng có nhiều đường ra. Ta cũng hy vọng ý nghĩa tòa soạn báo đối với các ngươi không chỉ là kiếm tiền, mà là trưởng thành."
 
Chương 306


Nói xong, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn những hài đồng này.

Kinh thành có không ít hài đồng lưu lạc bần khổ, sau lại nghe nói chỗ này của Dung Chiêu có thu lưu hài đồng, lại có không ít hài tử nông thôn tìm tới, Dung Chiêu toàn bộ thu nhận bọn chúng.

Mùa đông giá rét như vậy, cô hy vọng bọn chúng có thể không bị đông chết, mà là gieo xuống một ngọn lửa hy vọng trong lòng.

Một động tác thuận tay của cô, tiêu một chút tiền, có thể là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của một số người.

Dung Chiêu hy vọng bọn chúng đều có thể nắm được cơ hội này.

Vừa nói xong, có đứa liền cất tiếng nói: "Ta nhất định sẽ chăm chỉ đi theo phu tử học chữ, tạ ơn Dung thế tử!"

Đứa bé này lúc nói chuyện hốc mắt đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng, hắn đã từng gặp qua bao nhiêu khổ sở.

Sau hắn, cơ hồ tất cả hài đồng đồng thanh hô to...

"Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học chữ, không phụ lòng thế tử!"

Mặc quần áo mới tỉnh, trong lòng gieo xuống hy vọng, đôi mắt tất cả bọn chúng đều nóng bỏng, mang theo cảm kích nhìn Dung Chiêu.

Nếu không phải Dung Chiêu không cho bọn chúng gặp mặt quỳ xuống hành lễ, bọn chúng lúc này đã nằm rạp trên mặt đất.

Chỉ có những đứa trẻ bị đói, chịu khổ mới biết được, ăn no là một việc hạnh phúc biết bao.

Bọn chúng trưởng thành quá sớm nên đều hiểu, thứ Dung Chiêu cho bọn chúng đến tột cùng là cái gì.

Là hy vọng, cũng là tương lai.

Một số hài đồng tuổi tác nhỏ hơn có lẽ còn không hiểu.

Nhưng bọn chúng thích ở đây, thích "nhà ăn" có thể ăn no, thích "phòng học" có thể học chữ...

Dung Chiêu nhìn bọn chúng, cười cười, tùy ý phất tay,"Đi ăn cơm đi, ngày mai chuẩn bị đi làm."

"Vâng ạ..."

"Hoan hô!"

Tiếng hoan hô vang lên, Dung Chiêu tiêu sái xoay người. hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rất lương thiện..."

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng đến xem, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-306.html.]

Điều này làm cho tâm tình hắn cực kỳ phức tạp.

Hắn làm sao không nhìn ra những hài đồng này ở đây đạt được cái gì?

Mà Dung Chiêu làm những chuyện này, dĩ nhiên chưa bao giờ mượn việc này dương danh, hoàn toàn là phát ra từ bản tâm.

Dung Chiêu: "Bọn chúng phù hợp."

Bán báo sao có thể thiếu trẻ bán báo chứ?

Tâm tình Trương Trường Ngôn càng thêm phức tạp, hai mắt ngây ngẩn nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày: "Ngươi tìm ta làm gì? Còn chưa tới cuối tháng đâu."

Trương Trường Ngôn: "Ngoại trừ lĩnh hoa hồng, không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?"

Hắn cũng nói không rõ mình tìm Dung Chiêu làm gì, nhưng không hiểu sao lại muốn đến...

Dung Chiêu cũng không hỏi nữa, đột nhiên kéo tay áo hắn, lộ ra nụ cười.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn bị nhìn đến mức dựng lông mao, theo bản năng sờ sờ gáy, vành tai ửng đỏ, thô lỗ nói: "Nhìn ta làm gì?"

Dung Chiêu sang sảng cười nói: "Ta không phải đang nghĩ thật trùng hợp sao? Ta nhớ ngươi, ngươi lại tới đây."

Trương Trường Ngôn: "?22"

Hắn thiếu chút nữa hoài nghỉ mình nghe lầm, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Nhưng câu tiếp theo của Dung Chiêu là: "Ta nhớ ngươi có quen Từ thị độc*?"

Thị độc: chức quan, người đọc sách cùng Hoàng đế hoặc dạy học cho hoàng tử.

A, hóa ra là có việc.

Màu cà chua trên mặt Trương Trường Ngôn vơi đi, mặt không chút thay đổi: "Hắn là một vị lão sư trước đây của ta, ngươi muốn làm gì? Từ gia chỉ là môn hê nhỏ. không có tiền đâu chẳng lẽ còn muốn kéo đi đầu tư làm ăn?"

Năm đó hắn bất tài, lại không thích đọc sách, Trương thừa tướng liền để cho thi thư thế gia như Từ đại nhân dạy hắn một khoảng thời gian.

Sau đó Từ đại nhân liền thăng quan trở thành Từ thị độc.

Dung Chiêu lại tươi cười, kéo hắn đi về phía trước,"Đi đi, chúng ta đi tìm Từ đại nhân, ta cùng ngươi bái phỏng lão sư của ngươi."
 
Chương 306


Nói xong, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn những hài đồng này.

Kinh thành có không ít hài đồng lưu lạc bần khổ, sau lại nghe nói chỗ này của Dung Chiêu có thu lưu hài đồng, lại có không ít hài tử nông thôn tìm tới, Dung Chiêu toàn bộ thu nhận bọn chúng.

Mùa đông giá rét như vậy, cô hy vọng bọn chúng có thể không bị đông chết, mà là gieo xuống một ngọn lửa hy vọng trong lòng.

Một động tác thuận tay của cô, tiêu một chút tiền, có thể là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của một số người.

Dung Chiêu hy vọng bọn chúng đều có thể nắm được cơ hội này.

Vừa nói xong, có đứa liền cất tiếng nói: "Ta nhất định sẽ chăm chỉ đi theo phu tử học chữ, tạ ơn Dung thế tử!"

Đứa bé này lúc nói chuyện hốc mắt đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng, hắn đã từng gặp qua bao nhiêu khổ sở.

Sau hắn, cơ hồ tất cả hài đồng đồng thanh hô to...

"Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học chữ, không phụ lòng thế tử!"

Mặc quần áo mới tỉnh, trong lòng gieo xuống hy vọng, đôi mắt tất cả bọn chúng đều nóng bỏng, mang theo cảm kích nhìn Dung Chiêu.

Nếu không phải Dung Chiêu không cho bọn chúng gặp mặt quỳ xuống hành lễ, bọn chúng lúc này đã nằm rạp trên mặt đất.

Chỉ có những đứa trẻ bị đói, chịu khổ mới biết được, ăn no là một việc hạnh phúc biết bao.

Bọn chúng trưởng thành quá sớm nên đều hiểu, thứ Dung Chiêu cho bọn chúng đến tột cùng là cái gì.

Là hy vọng, cũng là tương lai.

Một số hài đồng tuổi tác nhỏ hơn có lẽ còn không hiểu.

Nhưng bọn chúng thích ở đây, thích "nhà ăn" có thể ăn no, thích "phòng học" có thể học chữ...

Dung Chiêu nhìn bọn chúng, cười cười, tùy ý phất tay,"Đi ăn cơm đi, ngày mai chuẩn bị đi làm."

"Vâng ạ..."

"Hoan hô!"

Tiếng hoan hô vang lên, Dung Chiêu tiêu sái xoay người. hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rất lương thiện..."

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng đến xem, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-306.html.]

Điều này làm cho tâm tình hắn cực kỳ phức tạp.

Hắn làm sao không nhìn ra những hài đồng này ở đây đạt được cái gì?

Mà Dung Chiêu làm những chuyện này, dĩ nhiên chưa bao giờ mượn việc này dương danh, hoàn toàn là phát ra từ bản tâm.

Dung Chiêu: "Bọn chúng phù hợp."

Bán báo sao có thể thiếu trẻ bán báo chứ?

Tâm tình Trương Trường Ngôn càng thêm phức tạp, hai mắt ngây ngẩn nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày: "Ngươi tìm ta làm gì? Còn chưa tới cuối tháng đâu."

Trương Trường Ngôn: "Ngoại trừ lĩnh hoa hồng, không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?"

Hắn cũng nói không rõ mình tìm Dung Chiêu làm gì, nhưng không hiểu sao lại muốn đến...

Dung Chiêu cũng không hỏi nữa, đột nhiên kéo tay áo hắn, lộ ra nụ cười.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn bị nhìn đến mức dựng lông mao, theo bản năng sờ sờ gáy, vành tai ửng đỏ, thô lỗ nói: "Nhìn ta làm gì?"

Dung Chiêu sang sảng cười nói: "Ta không phải đang nghĩ thật trùng hợp sao? Ta nhớ ngươi, ngươi lại tới đây."

Trương Trường Ngôn: "?22"

Hắn thiếu chút nữa hoài nghỉ mình nghe lầm, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Nhưng câu tiếp theo của Dung Chiêu là: "Ta nhớ ngươi có quen Từ thị độc*?"

Thị độc: chức quan, người đọc sách cùng Hoàng đế hoặc dạy học cho hoàng tử.

A, hóa ra là có việc.

Màu cà chua trên mặt Trương Trường Ngôn vơi đi, mặt không chút thay đổi: "Hắn là một vị lão sư trước đây của ta, ngươi muốn làm gì? Từ gia chỉ là môn hê nhỏ. không có tiền đâu chẳng lẽ còn muốn kéo đi đầu tư làm ăn?"

Năm đó hắn bất tài, lại không thích đọc sách, Trương thừa tướng liền để cho thi thư thế gia như Từ đại nhân dạy hắn một khoảng thời gian.

Sau đó Từ đại nhân liền thăng quan trở thành Từ thị độc.

Dung Chiêu lại tươi cười, kéo hắn đi về phía trước,"Đi đi, chúng ta đi tìm Từ đại nhân, ta cùng ngươi bái phỏng lão sư của ngươi."
 
Chương 306


Nói xong, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn những hài đồng này.

Kinh thành có không ít hài đồng lưu lạc bần khổ, sau lại nghe nói chỗ này của Dung Chiêu có thu lưu hài đồng, lại có không ít hài tử nông thôn tìm tới, Dung Chiêu toàn bộ thu nhận bọn chúng.

Mùa đông giá rét như vậy, cô hy vọng bọn chúng có thể không bị đông chết, mà là gieo xuống một ngọn lửa hy vọng trong lòng.

Một động tác thuận tay của cô, tiêu một chút tiền, có thể là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của một số người.

Dung Chiêu hy vọng bọn chúng đều có thể nắm được cơ hội này.

Vừa nói xong, có đứa liền cất tiếng nói: "Ta nhất định sẽ chăm chỉ đi theo phu tử học chữ, tạ ơn Dung thế tử!"

Đứa bé này lúc nói chuyện hốc mắt đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng, hắn đã từng gặp qua bao nhiêu khổ sở.

Sau hắn, cơ hồ tất cả hài đồng đồng thanh hô to...

"Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học chữ, không phụ lòng thế tử!"

Mặc quần áo mới tỉnh, trong lòng gieo xuống hy vọng, đôi mắt tất cả bọn chúng đều nóng bỏng, mang theo cảm kích nhìn Dung Chiêu.

Nếu không phải Dung Chiêu không cho bọn chúng gặp mặt quỳ xuống hành lễ, bọn chúng lúc này đã nằm rạp trên mặt đất.

Chỉ có những đứa trẻ bị đói, chịu khổ mới biết được, ăn no là một việc hạnh phúc biết bao.

Bọn chúng trưởng thành quá sớm nên đều hiểu, thứ Dung Chiêu cho bọn chúng đến tột cùng là cái gì.

Là hy vọng, cũng là tương lai.

Một số hài đồng tuổi tác nhỏ hơn có lẽ còn không hiểu.

Nhưng bọn chúng thích ở đây, thích "nhà ăn" có thể ăn no, thích "phòng học" có thể học chữ...

Dung Chiêu nhìn bọn chúng, cười cười, tùy ý phất tay,"Đi ăn cơm đi, ngày mai chuẩn bị đi làm."

"Vâng ạ..."

"Hoan hô!"

Tiếng hoan hô vang lên, Dung Chiêu tiêu sái xoay người. hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rất lương thiện..."

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng đến xem, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-306.html.]

Điều này làm cho tâm tình hắn cực kỳ phức tạp.

Hắn làm sao không nhìn ra những hài đồng này ở đây đạt được cái gì?

Mà Dung Chiêu làm những chuyện này, dĩ nhiên chưa bao giờ mượn việc này dương danh, hoàn toàn là phát ra từ bản tâm.

Dung Chiêu: "Bọn chúng phù hợp."

Bán báo sao có thể thiếu trẻ bán báo chứ?

Tâm tình Trương Trường Ngôn càng thêm phức tạp, hai mắt ngây ngẩn nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày: "Ngươi tìm ta làm gì? Còn chưa tới cuối tháng đâu."

Trương Trường Ngôn: "Ngoại trừ lĩnh hoa hồng, không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?"

Hắn cũng nói không rõ mình tìm Dung Chiêu làm gì, nhưng không hiểu sao lại muốn đến...

Dung Chiêu cũng không hỏi nữa, đột nhiên kéo tay áo hắn, lộ ra nụ cười.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn bị nhìn đến mức dựng lông mao, theo bản năng sờ sờ gáy, vành tai ửng đỏ, thô lỗ nói: "Nhìn ta làm gì?"

Dung Chiêu sang sảng cười nói: "Ta không phải đang nghĩ thật trùng hợp sao? Ta nhớ ngươi, ngươi lại tới đây."

Trương Trường Ngôn: "?22"

Hắn thiếu chút nữa hoài nghỉ mình nghe lầm, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Nhưng câu tiếp theo của Dung Chiêu là: "Ta nhớ ngươi có quen Từ thị độc*?"

Thị độc: chức quan, người đọc sách cùng Hoàng đế hoặc dạy học cho hoàng tử.

A, hóa ra là có việc.

Màu cà chua trên mặt Trương Trường Ngôn vơi đi, mặt không chút thay đổi: "Hắn là một vị lão sư trước đây của ta, ngươi muốn làm gì? Từ gia chỉ là môn hê nhỏ. không có tiền đâu chẳng lẽ còn muốn kéo đi đầu tư làm ăn?"

Năm đó hắn bất tài, lại không thích đọc sách, Trương thừa tướng liền để cho thi thư thế gia như Từ đại nhân dạy hắn một khoảng thời gian.

Sau đó Từ đại nhân liền thăng quan trở thành Từ thị độc.

Dung Chiêu lại tươi cười, kéo hắn đi về phía trước,"Đi đi, chúng ta đi tìm Từ đại nhân, ta cùng ngươi bái phỏng lão sư của ngươi."
 
Chương 307


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn bị Dung Chiêu kéo đi về phía trước, tiếp tục nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu: "Nghe nói Từ đại nhân có một nữ nhi, tài nghệ xuất chúng..."

Còn chưa nói xong, Trương Trường Ngôn trừng to mắt: "Ngươi coi trọng Từ tiểu thư? Ngươi không phải là điên rồi sao, Lưu gia tiểu thư không cưới, lại muốn cưới Từ gia tiểu thư?!"

Từ gia tiểu môn tiểu hộ, ở trong kinh xem như quan lại thế gia mạt đẳng.

Nếu không phải có mỹ danh là thư hương môn đệ, sợ là căn bản không ai để ý tới bọn họ.

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta muốn mời Từ tiểu thư đến tòa soạn làm biên tập viên."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn hất tay Dung Chiêu ra,"Đầu óc ngươi có vấn đề! Ta không đi!"

Tuy rằng không biết "tòa soạn báo" là cái gì, cũng không biết "biên tập" là cái gì, nhưng đây rõ ràng là Dung Chiêu muốn để Từ gia tiểu thư đến "công tác" tại tòa soạn báo do ba vị hoàng tử liên thủ mở ra.

Điều này sao có thể?!

Dung Chiêu kéo ống tay áo hắn, chớp chớp mắt: "Trương huynh..."

Bị Dung Chiêu giương mắt nhìn mình, Trương Trường Ngôn chỉ có thể đầu hàng: "... Đi đi đi, có bị đuổi ra ngoài cũng đừng trách ta."

Thật sự là đầu óc có bệnh.

Lại muốn mời khuê các nữ tử đi đến tòa soạn báo làm việc?

Hai canh giờ sau.

Từ đại nhân cùng Từ gia tiểu thư tươi cười tiễn Dung Chiêu ra khỏi phủ.

Hai người mới vừa lên xe ngựa, Trương Trường Ngôn liền hùng hổ mắng chửi: "Họ Từ này thật sự không biết xấu hổ, hắn căn bản là muốn cho ngươi làm con rể hắn, cho nên mới sảng khoái đồng ý!!"

Hắn rất tức giận.

Cũng không biết là Từ lão đầu không biết xấu hổ. hay là giả cái khác.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Bình tĩnh một chút, hắn là lão sư của ngươi."

Trương Trường Ngôn: "Lão sư cái rắm, năm đó đã cảm thấy hắn tham lam hư vinh rồi, bằng không cũng sẽ không chỉ dạy ta một thời gian liền bị đuổi ra ngoài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-307.html.]

Hắn nhìn Dung Chiêu: "Từ thị độc tài học rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, hắn căn bản không phải thật lòng ủng hộ Từ tiểu thư đến tòa soạn báo."

Vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh,"Vậy thì sao? Từ tiểu thư nguyện ý, phụ thân cô ấy cũng đồng ý cho cô ấy rời khỏi khuê phòng, ta mặc kệ hắn có mục đích gì."

Trương Trường Ngôn cổ quái nhìn Dung Chiêu, lẩm bẩm: "Có đôi khi ta thật sự không biết ngươi muốn làm gì nữa."

Dung Chiêu chỉ cười không nói.

Một lát sau, Trương Trường Ngôn phát hiện phương hướng xe ngựa có chút kỳ quái...

Hắn tò mò: "Đây là đi đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm?"

Câu cuối cùng chỉ thuận miệng hỏi, hắn biết Dung Chiêu chắc chắn sẽ không mời hắn ăn cơm.

Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu: "Chờ làm xong việc, ta khẳng định mời ngươi ăn cơm."

Trương Trường Ngôn: "Thật sao?" Còn có loại chuyện tốt này?

Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cô nhe răng cười, mắt phượng cong cong,"Chúng ta đi Ngô gia bái phỏng trước, sau đó lại đi ăn cơm, ta nhớ đích trưởng tử nhà hắn cưới cháu gái của Thôi thái phó, năm đó Thôi Ngũ Nương cũng là tài danh vang xa..."

Trương Trường Ngôn trực tiếp phóng xuống xe ngựa.

Dung Chiêu gắt gao bắt lấy hắn.

Trương Trường Ngôn: "Thôi gia không phải Từ gia! Ngươi lần này e rằng thật sự sẽ bị đánh, Thôi thái phó rất trọng thể diện, tuyệt đối đánh c.h.ế.t ngươi, ta mới không đi..."

Dung Chiêu nhếch miệng cười: "Thôi Ngũ Nương không phải gả đi rồi sao." tự ngươi đi đi!"

Dung Chiêu nắm chặt ống tay áo hắn, lắc đầu: "Không buông, tam công tử Ngô gia và ngươi là hảo huynh đệ, ngươi dẫn ta đi gặp Thôi Ngũ Nương trước."

Cô hiển nhiên đã sớm có âm mưu.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hối hận, hôm nay hắn không nên tới tìm Dung Chiêu!!...

Nửa canh giờ sau.

Ngô gia tam công tử vẻ mặt khóc tang, than thở tiễn Dung Chiêu cùng Trương Trường Ngôn ra khỏi phủ.

Vừa mới đi ra cửa lớn, Ngô gia tam công tử lôi kéo Trương Trường Ngôn đi nói nhỏ, Dung Chiêu liền đứng chờ bên cạnh xe ngựa.
 
Chương 307


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn bị Dung Chiêu kéo đi về phía trước, tiếp tục nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu: "Nghe nói Từ đại nhân có một nữ nhi, tài nghệ xuất chúng..."

Còn chưa nói xong, Trương Trường Ngôn trừng to mắt: "Ngươi coi trọng Từ tiểu thư? Ngươi không phải là điên rồi sao, Lưu gia tiểu thư không cưới, lại muốn cưới Từ gia tiểu thư?!"

Từ gia tiểu môn tiểu hộ, ở trong kinh xem như quan lại thế gia mạt đẳng.

Nếu không phải có mỹ danh là thư hương môn đệ, sợ là căn bản không ai để ý tới bọn họ.

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta muốn mời Từ tiểu thư đến tòa soạn làm biên tập viên."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn hất tay Dung Chiêu ra,"Đầu óc ngươi có vấn đề! Ta không đi!"

Tuy rằng không biết "tòa soạn báo" là cái gì, cũng không biết "biên tập" là cái gì, nhưng đây rõ ràng là Dung Chiêu muốn để Từ gia tiểu thư đến "công tác" tại tòa soạn báo do ba vị hoàng tử liên thủ mở ra.

Điều này sao có thể?!

Dung Chiêu kéo ống tay áo hắn, chớp chớp mắt: "Trương huynh..."

Bị Dung Chiêu giương mắt nhìn mình, Trương Trường Ngôn chỉ có thể đầu hàng: "... Đi đi đi, có bị đuổi ra ngoài cũng đừng trách ta."

Thật sự là đầu óc có bệnh.

Lại muốn mời khuê các nữ tử đi đến tòa soạn báo làm việc?

Hai canh giờ sau.

Từ đại nhân cùng Từ gia tiểu thư tươi cười tiễn Dung Chiêu ra khỏi phủ.

Hai người mới vừa lên xe ngựa, Trương Trường Ngôn liền hùng hổ mắng chửi: "Họ Từ này thật sự không biết xấu hổ, hắn căn bản là muốn cho ngươi làm con rể hắn, cho nên mới sảng khoái đồng ý!!"

Hắn rất tức giận.

Cũng không biết là Từ lão đầu không biết xấu hổ. hay là giả cái khác.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Bình tĩnh một chút, hắn là lão sư của ngươi."

Trương Trường Ngôn: "Lão sư cái rắm, năm đó đã cảm thấy hắn tham lam hư vinh rồi, bằng không cũng sẽ không chỉ dạy ta một thời gian liền bị đuổi ra ngoài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-307.html.]

Hắn nhìn Dung Chiêu: "Từ thị độc tài học rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, hắn căn bản không phải thật lòng ủng hộ Từ tiểu thư đến tòa soạn báo."

Vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh,"Vậy thì sao? Từ tiểu thư nguyện ý, phụ thân cô ấy cũng đồng ý cho cô ấy rời khỏi khuê phòng, ta mặc kệ hắn có mục đích gì."

Trương Trường Ngôn cổ quái nhìn Dung Chiêu, lẩm bẩm: "Có đôi khi ta thật sự không biết ngươi muốn làm gì nữa."

Dung Chiêu chỉ cười không nói.

Một lát sau, Trương Trường Ngôn phát hiện phương hướng xe ngựa có chút kỳ quái...

Hắn tò mò: "Đây là đi đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm?"

Câu cuối cùng chỉ thuận miệng hỏi, hắn biết Dung Chiêu chắc chắn sẽ không mời hắn ăn cơm.

Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu: "Chờ làm xong việc, ta khẳng định mời ngươi ăn cơm."

Trương Trường Ngôn: "Thật sao?" Còn có loại chuyện tốt này?

Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cô nhe răng cười, mắt phượng cong cong,"Chúng ta đi Ngô gia bái phỏng trước, sau đó lại đi ăn cơm, ta nhớ đích trưởng tử nhà hắn cưới cháu gái của Thôi thái phó, năm đó Thôi Ngũ Nương cũng là tài danh vang xa..."

Trương Trường Ngôn trực tiếp phóng xuống xe ngựa.

Dung Chiêu gắt gao bắt lấy hắn.

Trương Trường Ngôn: "Thôi gia không phải Từ gia! Ngươi lần này e rằng thật sự sẽ bị đánh, Thôi thái phó rất trọng thể diện, tuyệt đối đánh c.h.ế.t ngươi, ta mới không đi..."

Dung Chiêu nhếch miệng cười: "Thôi Ngũ Nương không phải gả đi rồi sao." tự ngươi đi đi!"

Dung Chiêu nắm chặt ống tay áo hắn, lắc đầu: "Không buông, tam công tử Ngô gia và ngươi là hảo huynh đệ, ngươi dẫn ta đi gặp Thôi Ngũ Nương trước."

Cô hiển nhiên đã sớm có âm mưu.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hối hận, hôm nay hắn không nên tới tìm Dung Chiêu!!...

Nửa canh giờ sau.

Ngô gia tam công tử vẻ mặt khóc tang, than thở tiễn Dung Chiêu cùng Trương Trường Ngôn ra khỏi phủ.

Vừa mới đi ra cửa lớn, Ngô gia tam công tử lôi kéo Trương Trường Ngôn đi nói nhỏ, Dung Chiêu liền đứng chờ bên cạnh xe ngựa.
 
Chương 307


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn bị Dung Chiêu kéo đi về phía trước, tiếp tục nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu: "Nghe nói Từ đại nhân có một nữ nhi, tài nghệ xuất chúng..."

Còn chưa nói xong, Trương Trường Ngôn trừng to mắt: "Ngươi coi trọng Từ tiểu thư? Ngươi không phải là điên rồi sao, Lưu gia tiểu thư không cưới, lại muốn cưới Từ gia tiểu thư?!"

Từ gia tiểu môn tiểu hộ, ở trong kinh xem như quan lại thế gia mạt đẳng.

Nếu không phải có mỹ danh là thư hương môn đệ, sợ là căn bản không ai để ý tới bọn họ.

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta muốn mời Từ tiểu thư đến tòa soạn làm biên tập viên."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn hất tay Dung Chiêu ra,"Đầu óc ngươi có vấn đề! Ta không đi!"

Tuy rằng không biết "tòa soạn báo" là cái gì, cũng không biết "biên tập" là cái gì, nhưng đây rõ ràng là Dung Chiêu muốn để Từ gia tiểu thư đến "công tác" tại tòa soạn báo do ba vị hoàng tử liên thủ mở ra.

Điều này sao có thể?!

Dung Chiêu kéo ống tay áo hắn, chớp chớp mắt: "Trương huynh..."

Bị Dung Chiêu giương mắt nhìn mình, Trương Trường Ngôn chỉ có thể đầu hàng: "... Đi đi đi, có bị đuổi ra ngoài cũng đừng trách ta."

Thật sự là đầu óc có bệnh.

Lại muốn mời khuê các nữ tử đi đến tòa soạn báo làm việc?

Hai canh giờ sau.

Từ đại nhân cùng Từ gia tiểu thư tươi cười tiễn Dung Chiêu ra khỏi phủ.

Hai người mới vừa lên xe ngựa, Trương Trường Ngôn liền hùng hổ mắng chửi: "Họ Từ này thật sự không biết xấu hổ, hắn căn bản là muốn cho ngươi làm con rể hắn, cho nên mới sảng khoái đồng ý!!"

Hắn rất tức giận.

Cũng không biết là Từ lão đầu không biết xấu hổ. hay là giả cái khác.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Bình tĩnh một chút, hắn là lão sư của ngươi."

Trương Trường Ngôn: "Lão sư cái rắm, năm đó đã cảm thấy hắn tham lam hư vinh rồi, bằng không cũng sẽ không chỉ dạy ta một thời gian liền bị đuổi ra ngoài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-307.html.]

Hắn nhìn Dung Chiêu: "Từ thị độc tài học rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, hắn căn bản không phải thật lòng ủng hộ Từ tiểu thư đến tòa soạn báo."

Vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh,"Vậy thì sao? Từ tiểu thư nguyện ý, phụ thân cô ấy cũng đồng ý cho cô ấy rời khỏi khuê phòng, ta mặc kệ hắn có mục đích gì."

Trương Trường Ngôn cổ quái nhìn Dung Chiêu, lẩm bẩm: "Có đôi khi ta thật sự không biết ngươi muốn làm gì nữa."

Dung Chiêu chỉ cười không nói.

Một lát sau, Trương Trường Ngôn phát hiện phương hướng xe ngựa có chút kỳ quái...

Hắn tò mò: "Đây là đi đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm?"

Câu cuối cùng chỉ thuận miệng hỏi, hắn biết Dung Chiêu chắc chắn sẽ không mời hắn ăn cơm.

Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu: "Chờ làm xong việc, ta khẳng định mời ngươi ăn cơm."

Trương Trường Ngôn: "Thật sao?" Còn có loại chuyện tốt này?

Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cô nhe răng cười, mắt phượng cong cong,"Chúng ta đi Ngô gia bái phỏng trước, sau đó lại đi ăn cơm, ta nhớ đích trưởng tử nhà hắn cưới cháu gái của Thôi thái phó, năm đó Thôi Ngũ Nương cũng là tài danh vang xa..."

Trương Trường Ngôn trực tiếp phóng xuống xe ngựa.

Dung Chiêu gắt gao bắt lấy hắn.

Trương Trường Ngôn: "Thôi gia không phải Từ gia! Ngươi lần này e rằng thật sự sẽ bị đánh, Thôi thái phó rất trọng thể diện, tuyệt đối đánh c.h.ế.t ngươi, ta mới không đi..."

Dung Chiêu nhếch miệng cười: "Thôi Ngũ Nương không phải gả đi rồi sao." tự ngươi đi đi!"

Dung Chiêu nắm chặt ống tay áo hắn, lắc đầu: "Không buông, tam công tử Ngô gia và ngươi là hảo huynh đệ, ngươi dẫn ta đi gặp Thôi Ngũ Nương trước."

Cô hiển nhiên đã sớm có âm mưu.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hối hận, hôm nay hắn không nên tới tìm Dung Chiêu!!...

Nửa canh giờ sau.

Ngô gia tam công tử vẻ mặt khóc tang, than thở tiễn Dung Chiêu cùng Trương Trường Ngôn ra khỏi phủ.

Vừa mới đi ra cửa lớn, Ngô gia tam công tử lôi kéo Trương Trường Ngôn đi nói nhỏ, Dung Chiêu liền đứng chờ bên cạnh xe ngựa.
 
Chương 308


Ngô gia tam công tử: "Ngươi thật đúng là hãm hại ta, đêm nay cha ta nhất định phải đánh ta."

Trương Trường Ngôn: "... Ngươi đi tìm Dung Chiêu ấy."

Ngô gia tam công tử tức giận nghiến răng: "Ta còn không phải là nể mặt ngươi sao! Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết?"

Trương Trường Ngôn dẫn Dung Chiêu tới tìm hắn, hắn đương nhiên là nhiệt tình tiếp đãi.

Sau đó, Dung Chiêu đề nghị bái kiến trưởng bối, đây là lễ nghi, Ngô gia tam công tử không nghĩ nhiều, dẫn bọn họ đi bái kiến.

Không nghĩ tới Dung Chiêu bái kiến trưởng bối Ngô gia, thế nhưng quay đầu liền đưa ra "lời mời nhậm chức tòa soạn báo" với Thôi Ngũ Nương.

Thôi Ngũ Nương ngẩn người.

Sau đó, bọn họ đã bị trưởng bối Ngô gia khách khí "tiễn" ra ngoài.

Trương Trường Ngôn chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: "Sớm nói cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ không dẫn chúng ta đi."

Ngô gia tam công tử hận không thể bóp c.h.ế.t hắn.

Hai người thì thầm xong thì đi về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu coi như không có gì xảy ra, cười nói: "Ngày mai tòa soạn báo sẽ khai trương, chuyện biên tập tạm thời không vội, trước mắt tòa soạn báo vẫn còn đủ người ứng phó. Ngô tam công tử có thể giúp Dung Chiêu truyền lời cho Thôi ngũ nương tử hay không, nếu thay đổi chủ ý, tòa soạn báo tùy thời hoan nghênh cô ấy."

Ngô tam công tử: "..."

Trương Trường Ngôn đẩy đẩy hắn, thúc giục: "Có phải là huynh đệ không? Việc này cũng không giúp."

Ngô tam công tử tức giận nghiến răng, trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn: "Ngươi thật đúng là hảo, huynh, đệ của ta!"

Hắn lại nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, tòa soạn báo gì đó của ngươi mặc dù không biết là làm cái gì, nhưng có mỹ danh của Dung thế tử ở bên ngoài, lại có ba vị hoàng tử hợp tác, nghĩ đến hẳn là có thể chiêu được không ít nam nhân? Tại sao lại cần nữ tử?"

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Bởi vì rất nhiều nam tử có tài tương lai đều sẽ vào triều làm quan. mà nữ tử an tâm làm biên tập hơn. huống hồ nữ tử vốn tính cẩn thận, cũng thích hợp xử lý chuyện tòa soạn hơn."

Cô lắc đầu: "Báo chí cũng không chỉ có nữ biên tập, nam biên tập cũng có, nhưng ta hy vọng có thêm vài nữ biên tập viên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-308.html.]

Đây là một sự khởi đầu, tất cả những lời giải thích khác đều là lý do qua loa.

Ngô tam công tử không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm một câu: "Dung thế tử, ngươi thật đúng là không giống người thường, không câu nệ tiểu tiết..."

Thuê nữ nhân, đây thật đúng là chuyện chưa bao giờ có.

Chưa nói đến còn có nữ nhân đã kết hôn.

Công việc hàng ngày của phu nhân đại gia tộc đương thời chính là xử lý việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, ra ngoài làm việc cơ hồ hiếm thấy.

Trương Trường Ngôn tiếp tục thúc giục, hết cách, Ngô tam công tử chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

Lúc này hai người mới rời đì....

Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi: "Ta vì ngươi đắc tội huynh đệ, ngươi liền mời ta ăn cái này??"

Hai người bọn họ ngồi đối diện ở một quầy hàng nhỏ, trước mặt mỗi người bày một bát mì.

Đúng vậy, Dung Chiêu mời Trương Trường Ngôn ăn mì.

Trương Trường Ngôn tức giận đến nghiến răng.

Dung Chiêu chậm rãi lấy ra một cái bình, lộ ra nụ cười,"Còn có củ cải khô của công xưởng Đoàn Đoàn, ăn với mì là tuyệt phối, muốn không?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu!"

Hắn tức giận đập bàn: "Ta hy sinh một huynh đệ để đổi một bát mì ăn kèm củ cải khô?"

Dung Chiêu ủy khuất nhìn hắn: "Ta không phải huynh đệ của ngươi sao?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Dung Chiêu đưa đũa cho hắn,"Huynh đệ chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, nào nào, ăn mì đi."

Trương Trường Ngôn không thể nhịn được nữa, nổi giận: "Khổ chỉ có ta, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi rất có tiền, hộ vệ còn có thể thuê một trăm người!" tòa soạn báo cho nên không có tiền."
 
Chương 308


Ngô gia tam công tử: "Ngươi thật đúng là hãm hại ta, đêm nay cha ta nhất định phải đánh ta."

Trương Trường Ngôn: "... Ngươi đi tìm Dung Chiêu ấy."

Ngô gia tam công tử tức giận nghiến răng: "Ta còn không phải là nể mặt ngươi sao! Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết?"

Trương Trường Ngôn dẫn Dung Chiêu tới tìm hắn, hắn đương nhiên là nhiệt tình tiếp đãi.

Sau đó, Dung Chiêu đề nghị bái kiến trưởng bối, đây là lễ nghi, Ngô gia tam công tử không nghĩ nhiều, dẫn bọn họ đi bái kiến.

Không nghĩ tới Dung Chiêu bái kiến trưởng bối Ngô gia, thế nhưng quay đầu liền đưa ra "lời mời nhậm chức tòa soạn báo" với Thôi Ngũ Nương.

Thôi Ngũ Nương ngẩn người.

Sau đó, bọn họ đã bị trưởng bối Ngô gia khách khí "tiễn" ra ngoài.

Trương Trường Ngôn chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: "Sớm nói cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ không dẫn chúng ta đi."

Ngô gia tam công tử hận không thể bóp c.h.ế.t hắn.

Hai người thì thầm xong thì đi về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu coi như không có gì xảy ra, cười nói: "Ngày mai tòa soạn báo sẽ khai trương, chuyện biên tập tạm thời không vội, trước mắt tòa soạn báo vẫn còn đủ người ứng phó. Ngô tam công tử có thể giúp Dung Chiêu truyền lời cho Thôi ngũ nương tử hay không, nếu thay đổi chủ ý, tòa soạn báo tùy thời hoan nghênh cô ấy."

Ngô tam công tử: "..."

Trương Trường Ngôn đẩy đẩy hắn, thúc giục: "Có phải là huynh đệ không? Việc này cũng không giúp."

Ngô tam công tử tức giận nghiến răng, trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn: "Ngươi thật đúng là hảo, huynh, đệ của ta!"

Hắn lại nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, tòa soạn báo gì đó của ngươi mặc dù không biết là làm cái gì, nhưng có mỹ danh của Dung thế tử ở bên ngoài, lại có ba vị hoàng tử hợp tác, nghĩ đến hẳn là có thể chiêu được không ít nam nhân? Tại sao lại cần nữ tử?"

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Bởi vì rất nhiều nam tử có tài tương lai đều sẽ vào triều làm quan. mà nữ tử an tâm làm biên tập hơn. huống hồ nữ tử vốn tính cẩn thận, cũng thích hợp xử lý chuyện tòa soạn hơn."

Cô lắc đầu: "Báo chí cũng không chỉ có nữ biên tập, nam biên tập cũng có, nhưng ta hy vọng có thêm vài nữ biên tập viên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-308.html.]

Đây là một sự khởi đầu, tất cả những lời giải thích khác đều là lý do qua loa.

Ngô tam công tử không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm một câu: "Dung thế tử, ngươi thật đúng là không giống người thường, không câu nệ tiểu tiết..."

Thuê nữ nhân, đây thật đúng là chuyện chưa bao giờ có.

Chưa nói đến còn có nữ nhân đã kết hôn.

Công việc hàng ngày của phu nhân đại gia tộc đương thời chính là xử lý việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, ra ngoài làm việc cơ hồ hiếm thấy.

Trương Trường Ngôn tiếp tục thúc giục, hết cách, Ngô tam công tử chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

Lúc này hai người mới rời đì....

Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi: "Ta vì ngươi đắc tội huynh đệ, ngươi liền mời ta ăn cái này??"

Hai người bọn họ ngồi đối diện ở một quầy hàng nhỏ, trước mặt mỗi người bày một bát mì.

Đúng vậy, Dung Chiêu mời Trương Trường Ngôn ăn mì.

Trương Trường Ngôn tức giận đến nghiến răng.

Dung Chiêu chậm rãi lấy ra một cái bình, lộ ra nụ cười,"Còn có củ cải khô của công xưởng Đoàn Đoàn, ăn với mì là tuyệt phối, muốn không?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu!"

Hắn tức giận đập bàn: "Ta hy sinh một huynh đệ để đổi một bát mì ăn kèm củ cải khô?"

Dung Chiêu ủy khuất nhìn hắn: "Ta không phải huynh đệ của ngươi sao?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Dung Chiêu đưa đũa cho hắn,"Huynh đệ chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, nào nào, ăn mì đi."

Trương Trường Ngôn không thể nhịn được nữa, nổi giận: "Khổ chỉ có ta, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi rất có tiền, hộ vệ còn có thể thuê một trăm người!" tòa soạn báo cho nên không có tiền."
 
Chương 308


Ngô gia tam công tử: "Ngươi thật đúng là hãm hại ta, đêm nay cha ta nhất định phải đánh ta."

Trương Trường Ngôn: "... Ngươi đi tìm Dung Chiêu ấy."

Ngô gia tam công tử tức giận nghiến răng: "Ta còn không phải là nể mặt ngươi sao! Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết?"

Trương Trường Ngôn dẫn Dung Chiêu tới tìm hắn, hắn đương nhiên là nhiệt tình tiếp đãi.

Sau đó, Dung Chiêu đề nghị bái kiến trưởng bối, đây là lễ nghi, Ngô gia tam công tử không nghĩ nhiều, dẫn bọn họ đi bái kiến.

Không nghĩ tới Dung Chiêu bái kiến trưởng bối Ngô gia, thế nhưng quay đầu liền đưa ra "lời mời nhậm chức tòa soạn báo" với Thôi Ngũ Nương.

Thôi Ngũ Nương ngẩn người.

Sau đó, bọn họ đã bị trưởng bối Ngô gia khách khí "tiễn" ra ngoài.

Trương Trường Ngôn chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: "Sớm nói cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ không dẫn chúng ta đi."

Ngô gia tam công tử hận không thể bóp c.h.ế.t hắn.

Hai người thì thầm xong thì đi về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu coi như không có gì xảy ra, cười nói: "Ngày mai tòa soạn báo sẽ khai trương, chuyện biên tập tạm thời không vội, trước mắt tòa soạn báo vẫn còn đủ người ứng phó. Ngô tam công tử có thể giúp Dung Chiêu truyền lời cho Thôi ngũ nương tử hay không, nếu thay đổi chủ ý, tòa soạn báo tùy thời hoan nghênh cô ấy."

Ngô tam công tử: "..."

Trương Trường Ngôn đẩy đẩy hắn, thúc giục: "Có phải là huynh đệ không? Việc này cũng không giúp."

Ngô tam công tử tức giận nghiến răng, trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn: "Ngươi thật đúng là hảo, huynh, đệ của ta!"

Hắn lại nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, tòa soạn báo gì đó của ngươi mặc dù không biết là làm cái gì, nhưng có mỹ danh của Dung thế tử ở bên ngoài, lại có ba vị hoàng tử hợp tác, nghĩ đến hẳn là có thể chiêu được không ít nam nhân? Tại sao lại cần nữ tử?"

Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Bởi vì rất nhiều nam tử có tài tương lai đều sẽ vào triều làm quan. mà nữ tử an tâm làm biên tập hơn. huống hồ nữ tử vốn tính cẩn thận, cũng thích hợp xử lý chuyện tòa soạn hơn."

Cô lắc đầu: "Báo chí cũng không chỉ có nữ biên tập, nam biên tập cũng có, nhưng ta hy vọng có thêm vài nữ biên tập viên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-308.html.]

Đây là một sự khởi đầu, tất cả những lời giải thích khác đều là lý do qua loa.

Ngô tam công tử không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm một câu: "Dung thế tử, ngươi thật đúng là không giống người thường, không câu nệ tiểu tiết..."

Thuê nữ nhân, đây thật đúng là chuyện chưa bao giờ có.

Chưa nói đến còn có nữ nhân đã kết hôn.

Công việc hàng ngày của phu nhân đại gia tộc đương thời chính là xử lý việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, ra ngoài làm việc cơ hồ hiếm thấy.

Trương Trường Ngôn tiếp tục thúc giục, hết cách, Ngô tam công tử chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

Lúc này hai người mới rời đì....

Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi: "Ta vì ngươi đắc tội huynh đệ, ngươi liền mời ta ăn cái này??"

Hai người bọn họ ngồi đối diện ở một quầy hàng nhỏ, trước mặt mỗi người bày một bát mì.

Đúng vậy, Dung Chiêu mời Trương Trường Ngôn ăn mì.

Trương Trường Ngôn tức giận đến nghiến răng.

Dung Chiêu chậm rãi lấy ra một cái bình, lộ ra nụ cười,"Còn có củ cải khô của công xưởng Đoàn Đoàn, ăn với mì là tuyệt phối, muốn không?"

Trương Trường Ngôn: "Dung Chiêu!"

Hắn tức giận đập bàn: "Ta hy sinh một huynh đệ để đổi một bát mì ăn kèm củ cải khô?"

Dung Chiêu ủy khuất nhìn hắn: "Ta không phải huynh đệ của ngươi sao?"

Trương Trường Ngôn: "..."

Dung Chiêu đưa đũa cho hắn,"Huynh đệ chính là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, nào nào, ăn mì đi."

Trương Trường Ngôn không thể nhịn được nữa, nổi giận: "Khổ chỉ có ta, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi rất có tiền, hộ vệ còn có thể thuê một trăm người!" tòa soạn báo cho nên không có tiền."
 
Chương 309


Trương Trường Ngôn: "Cút..."

Dung Chiêu: "Ngươi không ăn?"

Nói xong cô liền muốn thu hồi đũa.

Trương Trường Ngôn rút đũa ra, hít sâu một hơi, xoay người về hướng ông chủ tiệm mì hô to: "Cho ta thêm một phần thịt!"

Hắn mà còn tin tưởng đồ chó Dung Chiêu này.

Hắn chính là heo!

Bữa cơm này, Trương Trường Ngôn tức giận đến mức ăn ba bát mì.

Mà công tác chuẩn bị đã xong xuôi, ngày hôm sau tòa soạn báo chính thức khai trương....

Ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm.

Ngày hôm nay vốn không có gì khác với thường ngày, nhưng khi nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn bắt đầu hoạt động sôi nổi trên đường phố kinh thành, một nhóm người khác cũng đột nhiên hoạt động tất bật trên đường phố.

Bọn họ thống nhất mặc áo bông màu xanh rất dày, đầu đội mũ thêu hai chữ "Báo đồng*", trên cánh tay khoác một xấp giấy thật dày, mặt trên viết chữ dày đặc.

Báo đồng: trẻ bán báo

Bọn chúng tắm táp sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, giày cũng là giày mới, chạy nhảy khắp nơi, vô cùng linh hoạt.

Trên tay bọn chúng giơ một tờ giấy, xuyên qua đường phố...

"Bán báo đây!"

"Bán báo đây!"

"Lang quân, mua một tờ báo không?

"Đại nương, mua một tờ báo không?"...

Sự xuất hiện của bọn chúng lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

"Đây là cái gì?"

"Đây chính là thứ mới mẻ mà nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói hôm qua sao?"

"Nhật báo là gì vậy, trên đó viết gì?"

"^Chẵng lẽ không phải là tờ rơi quảng cáo sao ? Tại sao còn phải tốn tiền mua?"

"Bao nhiêu tiền một phần?"...

Báo đồng dừng bước, cao giọng trả lời: "Giấy trắng bình thường năm văn tiền một phần, giấy thô hai văn tiền một phần!"

Bọn chúng đã từng phát tờ rơi ở phố lớn ngõ nhỏ, rất thuần thục ứng đối mọi người.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không sợ tay sợ chân.

Nghe vậy, dân chúng lập tức bàn tán...

"Đắt như vậy?!"

"Đây là giấy đó, còn viết nhiều chữ như vậy đã rất rẻ rồi, nếu ở tiền triều, giấy kia đều là giá trên trời, cũng nhờ kỹ thuật làm giấy của bản triều được nâng cao nên giá giấy mới rẻ như hiện tại, nhưng giấy tốt thì vẫn rất đắt."

"Ai nha, chúng ta đều không phải là người đọc sách, ai mua cái này chứ?"

"Để ta xem trên đó viết cái gì?"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-309.html.]

Báo đồng lập tức cười nói: "Cũng không đơn thuần là viết cho người đọc sách xem, trên thực tế càng thích hợp cho dân chúng bình thường, tất cả mọi người đều có thể xem, nội dung có đại sự trong kinh, còn có tin tức các nơi, cùng với một ít chuyện xưa, thậm chí còn có nông sự..."

Nhiều nội dung như vậy?

Nghe vậy, rất nhiều người tò mò tiến lại gần.

Tiểu báo đồng ngược lại cũng kiên nhẫn, mở ra một tờ cho bọn họ xem, tiêu đề chính là bốn chữ Nhật Báo Kinh Thành, tiếp theo là một hàng chữ "ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh hai mươi lăm" vô cùng rõ ràng.

Tiên thái tử lúc trước từng đề xướng phương án học chữ, cho nên rất nhiều người mặc dù không thông văn chương, nhưng cũng biết không ít chữ.

Có lẽ những thành thị khác người biết chữ rất ít, nhưng ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử, chịu sự ảnh hưởng của tiên hoàng, tiên thái tử và Hoàng thượng, người biết chữ quả thật không ít.

Bằng không Dung Chiêu cũng không dám làm Nhật Báo Kinh Thành này.

Bởi vậy, khi bọn họ liếc mắt lướt qua tờ báo, liên tiếp vang lên từng tiếng kinh hãi_. "Trời ạ! Phúc Lộc Hiên thuế ngân hơn vạn lượng!"

"Hôm qua thậm chí có người đột tử trong nhà, nguyên nhân là gì?"

"Tránh qua cho ta xem một chút."

"Đừng chen lấn! Ta còn chưa thấy rõ viết cái gì nữa!"

"Trời ạ, Trương thừa tướng lại còn đánh con trai?"...

Bọn họ vây quanh một đám báo đồng, chung quanh chen chúc chật như nêm cối, rất nhiều người vừa nhìn nội dung trên nhật báo liền ngây dại, căn bản dời không khỏi tầm mắt, mà một khi có người đẩy bọn họ ra, lúc này bọn họ lại nóng nảy muốn nổi giận.

Báo đồng chỉ mở ra một tờ, căn bản không có biện pháp cho nhiều người xem như vậy.

Mọi người liền chen chúc càng lúc càng kịch liệt.

Thế tử An Khánh Vương phủ, ba vị hoàng tử, người nào cũng không phải người hắn có thể đắc tội.

Dung Chiêu còn có câu "Không c.h.ế.t không thôi", ai dám động?

Vả lại, kinh thành đại đa số người còn nhìn hắn, bọn họ không chỉ ủng hộ sản nghiệp của Dung Chiêu, còn khinh thường người khi dễ hài đồng.

Người nọ ngập ngừng một lát, đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho báo đồng: "Ta mua một tờ!"

"Được thôi!" Báo đồng cũng không tức giận, đưa cho hắn một phần.

Người nọ cầm được tờ báo lập tức rời khỏi đám người, còn chưa đi xa đã vội vàng nhìn tờ báo.

Không quan tâm có phải giấy thô hay không, chữ viết có rõ ràng hay không, hai văn tiền mua một tờ giấy lớn như vậy, còn có nhiều chữ, cũng xem như có lời.

Hắn lại chuyển tầm mắt lên nội dung tờ báo, đã quên mất cơn tức giận vừa rồi, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những con chữ kia.

Lập tức, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cảm thán.

Hiển nhiên hắn đã quên mình đang ở đâu, xem đến mê mẩn.

Cũng bởi vì màn này của hắn, những người khác phát hiện mình còn vây quanh báo đồng, nhất thời mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Người đã xem qua nội dung vội vã móc ra hai văn tiền mua một tờ báo.

Loại đồ chơi mới mẻ này có ghi lại rất nhiều đại sự bọn họ tò mò, chuyện mới mẻ chưa từng nghe thấy, rất nhiều người đều nguyện ý móc ra hai văn tiền mua một phần. Bọn họ xem qua còn có thể lấy về cho người trong nhà xem.

Cho dù tất cả mọi người đều đã xem qua, cũng có thể xem lại nhiều lần, đợi đến khi không muốn xem nữa, giấy thô cũng có tác dụng.

Hai văn tiền, thật sự là lời ít tiêu nhiều.

Thứ duy nhất có thể kiếm tiền đại khái chính là giấy trắng năm văn tiền một tờ kia.

Chữ viết trên giấy thô không rõ ràng bằng giấy trắng, nhưng cũng không chóng mặt, chỉ cần biết chữ là sẽ thấy rõ được nội dung bên trên.

Ở thời đại thiếu hụt giải trí về mặt tinh thần này, một tờ tuyên truyền trước đó cũng có thể làm cho người ta nghị luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là báo chí.

Ngay lập tức có rất nhiều người mua báo, đứng đọc ngay trên đường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom