Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 269


Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu, thấu hiểu nói: "An Khánh Vương phủ lựa chọn như thế rất tốt, bây giờ con có chút danh vọng trong bách tính, Hoàng thượng nhất định là sợ sẽ có một bản Vạn Dân Thư nữa, cho nên đè nén tin tức, chúng ta không thể cùng Hoàng thượng đối nghịch."

Huống hồ nhiều ngày trôi qua như vậy, trên cơ bản đã xác định tra không ra hung thủ thật sự.

Đương nhiên cũng có thể là thân phận của những người bị tình nghỉ đều không thể để dân chúng biết, nếu không sẽ tổn hại uy nghiêm hoàng gia.

Thấy Dung Chiêu thấu hiểu, Dung Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Kẻ chủ mưu hành sự hết sức cẩn thận, nhưng người có năng lực như vậy, hai bàn tay là có thể đếm được. Hiện tại không ai có thể xác định kẻ chủ mưu là ai, chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua."

"Thế nhưng, Quan đại nhân hôm nay đuổi hạ nhân ra ngoài xong có nói với ta một chuyện..." Giọng Dung Vĩ càng nghiêm túc "Những thích khách kia không phải tự dưng xuất hiện, tin tức từ Hoài Châu nói thích khách xuất phát từ Lâm Phủ, mà trước khi thích khách xuất phát, trong phủ Tam hoàng tử có người từng đi Lâm Phủ, quần áo trên người các thích khách đến từ Quách gia Giang Nam, đao kiếm đến từ Cát gia Mã Châu."

Dung Chiêu chậm rãi nói tiếp: "Phía sau Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, bao gồm Giang Nam Quách gia cùng Mã Châu Cát gia?"

Dung Vĩ chậm rãi gật đầu "Quan đại nhân tra được những tin tức này, nhưng đều là suy đoán thất thiệt, vô luận là Quách gia hay Cát gia đều làm ăn rất lớn, không có nghĩa việc này có liên quan đến bọn họ."

"Huống hồ việc này liên quan đến hoàng tử, Quan đại nhân không dám suy đoán nhiều, những tin tức này hắn nể tình con chiếu cố Quan Mộng Sinh mới nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không bẩm báo cho Hoàng thượng."

Dung Chiêu rũ mắt: "Cho nên chuyện này xem ra có thể là Tam hoàng tử làm?"

Dung Vĩ: "Cũng có thể là Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử giá họa, con là bởi vì Phúc Lộc Hiên mà đi Hoài Châu, tứ đại thân vương không thể động thủ, càng không phải Hoàng đế, vậy cũng chỉ có thể là đám người thủ đoạn thông thiên như ba vị hoàng tử và Trương thừa tướng."

Dừng một chút, ông bổ sung: "Trương thừa tướng Trương Thư Tài cũng rất có khả năng con bây giờ dưỡng danh. hắn nhìn chúng ta không vừa mắt, có thể sẽ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-269.html.]

Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phụ thân, người đừng bởi vì có thù riêng với Trương thừa tướng mà kéo chuyện này lên người hắn chứ?"

Dung Vĩ trừng mắt.

Dung Chiêu ngắt lời ông: "Đa tạ phụ thân vì A Chiêu hao tâm tổn trí, nhưng trong lòng con đại khái đã có suy đoán."

Dung Vĩ thu hồi toàn bộ tâm tư, tò mò hỏi: "Vậy con đoán là ai?"

Dung Chiêu: "Có thể là Tam hoàng tử bất mãn vì con từ chối Lưu gia, cho nên muốn c.h.é.m tận g.i.ế.c tuyệt con. Cũng có thể là Nhị hoàng tử ra tay, đồng thời giá họa cho Tam hoàng tử. Suy đi tính lại cũng chỉ có hai bọn họ."

Cô vẫn là câu nói kia, vẻ mặt bình thản: "Quan trọng không phải là ai ra tay, mà là không thể lại để cho bọn họ ra tay, con bây giờ còn chưa có thực lực chống lại ba vị hoàng tử."

Cô còn chưa nói cho Dung Vĩ rằng Ngũ hoàng tử đã biết bí mật của cô, nếu không nhất định sẽ dọa Dung Vĩ phát điên.

Nhìn thái độ vân đạm phong khinh của cô, Dung Vĩ hồ nghi: "Con có biện pháp rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu: "Con đã nhờ Tạ Hồng ngày mai giúp con hẹn ba vị hoàng tử gặp nhau ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên, con muốn cùng bọn họ hợp tác làm ăn."

Dung Vĩ ngẩn ra, lập tức kinh ngạc: "Làm ăn gì? Con có làm ăn gì có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử?"

Dung Chiêu mỉm cười đáp: "Đây vốn là việc làm ăn con chuẩn bị cho bọn họ, hẳn là có thể thuyết phục được, chẳng qua là nguy hiểm hơn so với các lần trước."

Dung Vĩ cau mày, ánh mắt không đồng ý: "Con đừng quên trong bọn họ có người muốn g.i.ế.c con, hơn nữa Ngũ hoàng tử còn có thể nhìn ra thân phận của con, con muốn hợp tác với bọn họ, thật sự là nguy hiểm đến cực điểm."
 
Chương 269


Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu, thấu hiểu nói: "An Khánh Vương phủ lựa chọn như thế rất tốt, bây giờ con có chút danh vọng trong bách tính, Hoàng thượng nhất định là sợ sẽ có một bản Vạn Dân Thư nữa, cho nên đè nén tin tức, chúng ta không thể cùng Hoàng thượng đối nghịch."

Huống hồ nhiều ngày trôi qua như vậy, trên cơ bản đã xác định tra không ra hung thủ thật sự.

Đương nhiên cũng có thể là thân phận của những người bị tình nghỉ đều không thể để dân chúng biết, nếu không sẽ tổn hại uy nghiêm hoàng gia.

Thấy Dung Chiêu thấu hiểu, Dung Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Kẻ chủ mưu hành sự hết sức cẩn thận, nhưng người có năng lực như vậy, hai bàn tay là có thể đếm được. Hiện tại không ai có thể xác định kẻ chủ mưu là ai, chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua."

"Thế nhưng, Quan đại nhân hôm nay đuổi hạ nhân ra ngoài xong có nói với ta một chuyện..." Giọng Dung Vĩ càng nghiêm túc "Những thích khách kia không phải tự dưng xuất hiện, tin tức từ Hoài Châu nói thích khách xuất phát từ Lâm Phủ, mà trước khi thích khách xuất phát, trong phủ Tam hoàng tử có người từng đi Lâm Phủ, quần áo trên người các thích khách đến từ Quách gia Giang Nam, đao kiếm đến từ Cát gia Mã Châu."

Dung Chiêu chậm rãi nói tiếp: "Phía sau Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, bao gồm Giang Nam Quách gia cùng Mã Châu Cát gia?"

Dung Vĩ chậm rãi gật đầu "Quan đại nhân tra được những tin tức này, nhưng đều là suy đoán thất thiệt, vô luận là Quách gia hay Cát gia đều làm ăn rất lớn, không có nghĩa việc này có liên quan đến bọn họ."

"Huống hồ việc này liên quan đến hoàng tử, Quan đại nhân không dám suy đoán nhiều, những tin tức này hắn nể tình con chiếu cố Quan Mộng Sinh mới nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không bẩm báo cho Hoàng thượng."

Dung Chiêu rũ mắt: "Cho nên chuyện này xem ra có thể là Tam hoàng tử làm?"

Dung Vĩ: "Cũng có thể là Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử giá họa, con là bởi vì Phúc Lộc Hiên mà đi Hoài Châu, tứ đại thân vương không thể động thủ, càng không phải Hoàng đế, vậy cũng chỉ có thể là đám người thủ đoạn thông thiên như ba vị hoàng tử và Trương thừa tướng."

Dừng một chút, ông bổ sung: "Trương thừa tướng Trương Thư Tài cũng rất có khả năng con bây giờ dưỡng danh. hắn nhìn chúng ta không vừa mắt, có thể sẽ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-269.html.]

Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phụ thân, người đừng bởi vì có thù riêng với Trương thừa tướng mà kéo chuyện này lên người hắn chứ?"

Dung Vĩ trừng mắt.

Dung Chiêu ngắt lời ông: "Đa tạ phụ thân vì A Chiêu hao tâm tổn trí, nhưng trong lòng con đại khái đã có suy đoán."

Dung Vĩ thu hồi toàn bộ tâm tư, tò mò hỏi: "Vậy con đoán là ai?"

Dung Chiêu: "Có thể là Tam hoàng tử bất mãn vì con từ chối Lưu gia, cho nên muốn c.h.é.m tận g.i.ế.c tuyệt con. Cũng có thể là Nhị hoàng tử ra tay, đồng thời giá họa cho Tam hoàng tử. Suy đi tính lại cũng chỉ có hai bọn họ."

Cô vẫn là câu nói kia, vẻ mặt bình thản: "Quan trọng không phải là ai ra tay, mà là không thể lại để cho bọn họ ra tay, con bây giờ còn chưa có thực lực chống lại ba vị hoàng tử."

Cô còn chưa nói cho Dung Vĩ rằng Ngũ hoàng tử đã biết bí mật của cô, nếu không nhất định sẽ dọa Dung Vĩ phát điên.

Nhìn thái độ vân đạm phong khinh của cô, Dung Vĩ hồ nghi: "Con có biện pháp rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu: "Con đã nhờ Tạ Hồng ngày mai giúp con hẹn ba vị hoàng tử gặp nhau ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên, con muốn cùng bọn họ hợp tác làm ăn."

Dung Vĩ ngẩn ra, lập tức kinh ngạc: "Làm ăn gì? Con có làm ăn gì có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử?"

Dung Chiêu mỉm cười đáp: "Đây vốn là việc làm ăn con chuẩn bị cho bọn họ, hẳn là có thể thuyết phục được, chẳng qua là nguy hiểm hơn so với các lần trước."

Dung Vĩ cau mày, ánh mắt không đồng ý: "Con đừng quên trong bọn họ có người muốn g.i.ế.c con, hơn nữa Ngũ hoàng tử còn có thể nhìn ra thân phận của con, con muốn hợp tác với bọn họ, thật sự là nguy hiểm đến cực điểm."
 
Chương 270


Nếu kẻ đứng sau màn là Nhị hoàng tử, như vậy, Nhị hoàng tử muốn g.i.ế.c Dung Chiêu, Tam hoàng tử vô cùng chán ghét Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử có thể nhìn ra thân phận Dung Chiêu... Cục diện này, Dung Vĩ chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dung Chiêu: "Phụ thân, người yên tâm."

Dung Vĩ: "..."

Ta một chút cũng không yên tâm!!

Nghĩ đến Dung Chiêu thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại lại muốn cùng ba hoàng tử làm ăn, cả người ông đều không khỏe, cũng thật sự không thể hiểu được vì sao lá gan của cô lớn như vậy!

Thế nhưng, người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu có thể là hoàng tử, Dung Vĩ thật sự không có biện pháp nào.

Ông cắn chặt răng, hung tợn nói: "Về sau con xuất môn đều phải mang theo hộ vệ cho ta, tạm thời cũng không cần đi xa, để ta xem hung thủ có dám ở trong kinh g.i.ế.c con hay không!"

Dung Chiêu nghe vậy, đồng ý gật đầu: "Đây chính là cái con muốn nói, phụ thân trước kia là người trong quân, giúp con tìm một đội hộ vệ toàn là cao thủ một đánh mười có được không?"

Dung Vĩ gật đầu: "Ừ, bao nhiêu người? Mười người?"

Dung Chiêu: "Một trăm."

Dung Vĩ: "222?"...

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài, Lâm thị mang theo người chuẩn bị đồ đạc.

Vì thế, Dung Chiêu hết nhảy qua chậu than lại đến tắm rửa, sau đó lại chải tóc, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm tối phong phú trong tiếng càm ràm của vương phi.

Sau khi ăn xong, lão vương phi trở về phòng niệm kinh.

Lâm thị chuẩn bị nói chuyện với Dung Chiêu, trắc phi liền đứng lên tùy ý hành lễ, cáo lui.

Lâm thị có chút bất mãn với Bạch thị.

Mà lúc này, Dung Chiêu đột nhiên gọi Bạch thị lại: "Nghe nói trắc phi mấy ngày nay có chút lo lắng cho A Chiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-270.html.]

Bạch thị sửng sốt. Bà rất lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho Dung Chiêu, mà là lo lắng bí mật của Dung Chiêu bại lộ, An Khánh Vương phủ bị trị tội, còn liên lụy hai nữ nhi đã gả ra ngoài, cho nên cả ngày lo âu.

Nhưng...

Bà chắc chắn không thể nói như vậy.

Vì thế, trắc phi giật giật khóe miệng: "Thế tử thật là, ngài là An Khánh Vương phủ thế tử, ta thân là trưởng bối, đương nhiên là lo lắng rồi..."

Dung Vĩ và Lâm thị lúc này nhíu mày.

Lời này của trắc phi có chút không quá khách khí, Dung Vĩ đang muốn quát lớn.

Dung Chiêu đứng dậy tiến lên vài bước, vẻ mặt cảm động: "Không ngờ trắc phi lại quan tâm A Chiêu như thế, thật là làm cho A Chiêu cảm động, trắc phi quả nhiên thấu hiểu đại nghĩa."

Bạch thị: "... 2"

Lời này có gì đó không đúng?

Bà mạnh mẽ lui về sau một bước, ánh mắt phòng bị: "Thế tử chẳng lẽ lại muốn ta giúp chép tờ rơi quảng cáo gì đó sao?"

Lần trước bà đã nói tuyệt đối sẽ không bị Dung Chiêu lừa nữa!!

Dung Chiêu lắc đầu, kinh ngạc nói: "Bây giờ tờ rơi quảng cáo đều được in dập, lần trước là ta không có kinh nghiệm, bây giờ đã có biện pháp giải quyết, làm sao có thể làm phiền trắc phi nữa?"

Phòng bị trên mặt Bạch thị thoáng rút đi, nghỉ ngờ hỏi: "Vậy ngài muốn ta làm gì?"

Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Chữ trắc phi rất đẹp, lần trước phát tờ tuyên truyền đã có không ít người tìm ta hỏi thăm là ai viết, nghe nói là trắc phi của phủ chúng ta, trong kinh vô số người đều khen ngợi trắc phi."

Bạch thị nghe vậy, phòng bị trên mặt càng ít đi, khóe miệng không kiểm được giương lên, giọng nói cũng có chút bay bổng"À... Như vậy sao?"

Dung Chiêu đột nhiên chuyển lời: "Chẳng qua vẫn có người không hiểu chuyện, lại nói chữ viết trắc phi rất đẹp, nhưng nội dung không được nhã nhặn, e là tài năng văn chương chỉ bình thường."

Bạch thị lập tức trừng mắt, cả người đều không vui,"Ta chỉ phụ trách sao chép, những nội dung kia cũng không phải ta viết, mắc mớ gì tới ta?"

Thân là tài nữ xuất thân từ thư hương thế gia, làm sao có thể cho người khác chửi bới bút mực của mình? Bạch thị không vui, gấp đến độ hận không thể tiến lên kéo Dung Chiêu lại.
 
Chương 270


Nếu kẻ đứng sau màn là Nhị hoàng tử, như vậy, Nhị hoàng tử muốn g.i.ế.c Dung Chiêu, Tam hoàng tử vô cùng chán ghét Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử có thể nhìn ra thân phận Dung Chiêu... Cục diện này, Dung Vĩ chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dung Chiêu: "Phụ thân, người yên tâm."

Dung Vĩ: "..."

Ta một chút cũng không yên tâm!!

Nghĩ đến Dung Chiêu thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại lại muốn cùng ba hoàng tử làm ăn, cả người ông đều không khỏe, cũng thật sự không thể hiểu được vì sao lá gan của cô lớn như vậy!

Thế nhưng, người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu có thể là hoàng tử, Dung Vĩ thật sự không có biện pháp nào.

Ông cắn chặt răng, hung tợn nói: "Về sau con xuất môn đều phải mang theo hộ vệ cho ta, tạm thời cũng không cần đi xa, để ta xem hung thủ có dám ở trong kinh g.i.ế.c con hay không!"

Dung Chiêu nghe vậy, đồng ý gật đầu: "Đây chính là cái con muốn nói, phụ thân trước kia là người trong quân, giúp con tìm một đội hộ vệ toàn là cao thủ một đánh mười có được không?"

Dung Vĩ gật đầu: "Ừ, bao nhiêu người? Mười người?"

Dung Chiêu: "Một trăm."

Dung Vĩ: "222?"...

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài, Lâm thị mang theo người chuẩn bị đồ đạc.

Vì thế, Dung Chiêu hết nhảy qua chậu than lại đến tắm rửa, sau đó lại chải tóc, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm tối phong phú trong tiếng càm ràm của vương phi.

Sau khi ăn xong, lão vương phi trở về phòng niệm kinh.

Lâm thị chuẩn bị nói chuyện với Dung Chiêu, trắc phi liền đứng lên tùy ý hành lễ, cáo lui.

Lâm thị có chút bất mãn với Bạch thị.

Mà lúc này, Dung Chiêu đột nhiên gọi Bạch thị lại: "Nghe nói trắc phi mấy ngày nay có chút lo lắng cho A Chiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-270.html.]

Bạch thị sửng sốt. Bà rất lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho Dung Chiêu, mà là lo lắng bí mật của Dung Chiêu bại lộ, An Khánh Vương phủ bị trị tội, còn liên lụy hai nữ nhi đã gả ra ngoài, cho nên cả ngày lo âu.

Nhưng...

Bà chắc chắn không thể nói như vậy.

Vì thế, trắc phi giật giật khóe miệng: "Thế tử thật là, ngài là An Khánh Vương phủ thế tử, ta thân là trưởng bối, đương nhiên là lo lắng rồi..."

Dung Vĩ và Lâm thị lúc này nhíu mày.

Lời này của trắc phi có chút không quá khách khí, Dung Vĩ đang muốn quát lớn.

Dung Chiêu đứng dậy tiến lên vài bước, vẻ mặt cảm động: "Không ngờ trắc phi lại quan tâm A Chiêu như thế, thật là làm cho A Chiêu cảm động, trắc phi quả nhiên thấu hiểu đại nghĩa."

Bạch thị: "... 2"

Lời này có gì đó không đúng?

Bà mạnh mẽ lui về sau một bước, ánh mắt phòng bị: "Thế tử chẳng lẽ lại muốn ta giúp chép tờ rơi quảng cáo gì đó sao?"

Lần trước bà đã nói tuyệt đối sẽ không bị Dung Chiêu lừa nữa!!

Dung Chiêu lắc đầu, kinh ngạc nói: "Bây giờ tờ rơi quảng cáo đều được in dập, lần trước là ta không có kinh nghiệm, bây giờ đã có biện pháp giải quyết, làm sao có thể làm phiền trắc phi nữa?"

Phòng bị trên mặt Bạch thị thoáng rút đi, nghỉ ngờ hỏi: "Vậy ngài muốn ta làm gì?"

Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Chữ trắc phi rất đẹp, lần trước phát tờ tuyên truyền đã có không ít người tìm ta hỏi thăm là ai viết, nghe nói là trắc phi của phủ chúng ta, trong kinh vô số người đều khen ngợi trắc phi."

Bạch thị nghe vậy, phòng bị trên mặt càng ít đi, khóe miệng không kiểm được giương lên, giọng nói cũng có chút bay bổng"À... Như vậy sao?"

Dung Chiêu đột nhiên chuyển lời: "Chẳng qua vẫn có người không hiểu chuyện, lại nói chữ viết trắc phi rất đẹp, nhưng nội dung không được nhã nhặn, e là tài năng văn chương chỉ bình thường."

Bạch thị lập tức trừng mắt, cả người đều không vui,"Ta chỉ phụ trách sao chép, những nội dung kia cũng không phải ta viết, mắc mớ gì tới ta?"

Thân là tài nữ xuất thân từ thư hương thế gia, làm sao có thể cho người khác chửi bới bút mực của mình? Bạch thị không vui, gấp đến độ hận không thể tiến lên kéo Dung Chiêu lại.
 
Chương 270


Nếu kẻ đứng sau màn là Nhị hoàng tử, như vậy, Nhị hoàng tử muốn g.i.ế.c Dung Chiêu, Tam hoàng tử vô cùng chán ghét Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử có thể nhìn ra thân phận Dung Chiêu... Cục diện này, Dung Vĩ chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dung Chiêu: "Phụ thân, người yên tâm."

Dung Vĩ: "..."

Ta một chút cũng không yên tâm!!

Nghĩ đến Dung Chiêu thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại lại muốn cùng ba hoàng tử làm ăn, cả người ông đều không khỏe, cũng thật sự không thể hiểu được vì sao lá gan của cô lớn như vậy!

Thế nhưng, người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu có thể là hoàng tử, Dung Vĩ thật sự không có biện pháp nào.

Ông cắn chặt răng, hung tợn nói: "Về sau con xuất môn đều phải mang theo hộ vệ cho ta, tạm thời cũng không cần đi xa, để ta xem hung thủ có dám ở trong kinh g.i.ế.c con hay không!"

Dung Chiêu nghe vậy, đồng ý gật đầu: "Đây chính là cái con muốn nói, phụ thân trước kia là người trong quân, giúp con tìm một đội hộ vệ toàn là cao thủ một đánh mười có được không?"

Dung Vĩ gật đầu: "Ừ, bao nhiêu người? Mười người?"

Dung Chiêu: "Một trăm."

Dung Vĩ: "222?"...

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài, Lâm thị mang theo người chuẩn bị đồ đạc.

Vì thế, Dung Chiêu hết nhảy qua chậu than lại đến tắm rửa, sau đó lại chải tóc, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm tối phong phú trong tiếng càm ràm của vương phi.

Sau khi ăn xong, lão vương phi trở về phòng niệm kinh.

Lâm thị chuẩn bị nói chuyện với Dung Chiêu, trắc phi liền đứng lên tùy ý hành lễ, cáo lui.

Lâm thị có chút bất mãn với Bạch thị.

Mà lúc này, Dung Chiêu đột nhiên gọi Bạch thị lại: "Nghe nói trắc phi mấy ngày nay có chút lo lắng cho A Chiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-270.html.]

Bạch thị sửng sốt. Bà rất lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho Dung Chiêu, mà là lo lắng bí mật của Dung Chiêu bại lộ, An Khánh Vương phủ bị trị tội, còn liên lụy hai nữ nhi đã gả ra ngoài, cho nên cả ngày lo âu.

Nhưng...

Bà chắc chắn không thể nói như vậy.

Vì thế, trắc phi giật giật khóe miệng: "Thế tử thật là, ngài là An Khánh Vương phủ thế tử, ta thân là trưởng bối, đương nhiên là lo lắng rồi..."

Dung Vĩ và Lâm thị lúc này nhíu mày.

Lời này của trắc phi có chút không quá khách khí, Dung Vĩ đang muốn quát lớn.

Dung Chiêu đứng dậy tiến lên vài bước, vẻ mặt cảm động: "Không ngờ trắc phi lại quan tâm A Chiêu như thế, thật là làm cho A Chiêu cảm động, trắc phi quả nhiên thấu hiểu đại nghĩa."

Bạch thị: "... 2"

Lời này có gì đó không đúng?

Bà mạnh mẽ lui về sau một bước, ánh mắt phòng bị: "Thế tử chẳng lẽ lại muốn ta giúp chép tờ rơi quảng cáo gì đó sao?"

Lần trước bà đã nói tuyệt đối sẽ không bị Dung Chiêu lừa nữa!!

Dung Chiêu lắc đầu, kinh ngạc nói: "Bây giờ tờ rơi quảng cáo đều được in dập, lần trước là ta không có kinh nghiệm, bây giờ đã có biện pháp giải quyết, làm sao có thể làm phiền trắc phi nữa?"

Phòng bị trên mặt Bạch thị thoáng rút đi, nghỉ ngờ hỏi: "Vậy ngài muốn ta làm gì?"

Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Chữ trắc phi rất đẹp, lần trước phát tờ tuyên truyền đã có không ít người tìm ta hỏi thăm là ai viết, nghe nói là trắc phi của phủ chúng ta, trong kinh vô số người đều khen ngợi trắc phi."

Bạch thị nghe vậy, phòng bị trên mặt càng ít đi, khóe miệng không kiểm được giương lên, giọng nói cũng có chút bay bổng"À... Như vậy sao?"

Dung Chiêu đột nhiên chuyển lời: "Chẳng qua vẫn có người không hiểu chuyện, lại nói chữ viết trắc phi rất đẹp, nhưng nội dung không được nhã nhặn, e là tài năng văn chương chỉ bình thường."

Bạch thị lập tức trừng mắt, cả người đều không vui,"Ta chỉ phụ trách sao chép, những nội dung kia cũng không phải ta viết, mắc mớ gì tới ta?"

Thân là tài nữ xuất thân từ thư hương thế gia, làm sao có thể cho người khác chửi bới bút mực của mình? Bạch thị không vui, gấp đến độ hận không thể tiến lên kéo Dung Chiêu lại.
 
Chương 271


"Dung Chiêu đương nhiên lớn tiếng phản bác cho trắc phi." Dừng một chút, Dung Chiêu thở dài: "Nhưng có những lời nghị luận ta không nghe được, thật sự không thể nào biện giải."

Bạch thị: "..."

Bạch thị giận đến mức hai má đỏ bừng, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, lông trên người đều dựng thẳng lên, thở hổn hển: "Vậy phải làm sao?"

Nhưng...

Phải giải thích với ai và giải thích như thế nào?

Bạch thị bắt lấy Dung Chiêu, vội vàng nói: "Lúc trước là thế tử nhờ ta giúp ngài chép tờ rơi, ngài phải nghĩ biện pháp giúp ta giải thích, Bạch gia chúng ta thi thư gia truyền, ta cũng là tài nữ vang danh, làm sao có thể bị người ta hiểu lầm được?"

Đây là vấn đề gia truyền.

Dung Chiêu lộ vẻ rối rắm.

Bạch thị ép sát cô: "Thế tử, ngài phải nghĩ biện pháp."

Dung Chiêu như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Vừa vặn ta có một vụ làm ăn mới muốn lôi kéo ba vị hoàng tử cùng hợp tác, đúng lúc có thể chứng minh tài năng văn chương của trắc phi."

Trong đầu Bạch thị đột nhiên hiện lên một tia sáng, không hiểu vì sao ký ức thống khổ trước khi Phúc Lộc Hiên khai trương, bà bị nhốt trong viện điên cuồng chép tờ rơi lại xuất hiện...

Bà lui về phía sau một bước, ánh mắt hồ nghỉ: "Thế tử, chẳng lẽ ngài lại muốn lừa ta làm việc?"

Dung Chiêu nhíu mày, thở dài: "Ai, ta vừa mới bị người ta ám sát, lại đắc tội ba vị hoàng tử, An Khánh Vương phủ đang trong thời điểm bấp bênh, việc ta và ba vị hoàng tử hợp tác có liên quan đến tương lai của An Khánh Vương phủ. Trắc phi giúp đỡ phát huy tài năng văn chương, vừa có thể giải nguy cho An Khánh Vương phủ ta, đây là đại công. Lại có thể chứng minh bút mực của mình cho người đời, chuyện tốt như thế sao có thể lừa gạt trắc phi?"

Cô lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn Bạch thị: "Thôi, trắc phi hiểu lầm ý tốt của ta thì thôi, ta đi tìm những người khác vậy..."

Cô xoay người, bóng lưng lộ ra sự thất vọng. Bạch thị nhiệt tình bắt lấy cô, vội vàng nói: "Không phải, ta sao lại hiểu lầm thế tử? Vừa có thể giúp An Khánh Vương phủ, lại có thể giúp ta rửa sạch hiểu lầm, sao lại không muốn? Cụ thể muốn ta làm cái gì, thế tử cứ nói."

Dung Chiêu lập tức xoay người, tươi cười sáng lạn: "Chuyện này có chút phức tạp, đi đến thư phòng ta sẽ nói rõ cho trắc phi."

Nói xong, cô phất tay với Dung Vĩ và Lâm thị: "Phụ thân, mẫu thân, con và trắc phi đi thư phòng trước, nửa đêm nhớ đưa đồ ăn khuya cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-271.html.]

Hai người kinh ngạc gật đầu.

Bạch thị: "2722"

Khoan đã? Nửa đêm đưa đồ ăn khuya?

Tại sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Dung Chiêu: "Trắc phi, ta cảm thấy để chứng minh bút mực của ngươi, ngươi nên..."

Lời của cô lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Bạch thị, tinh thần Bạch thị trong nháy mắt đặt ở việc làm sao có thể chứng minh bản thân, bà đi theo Dung Chiêu, bước chân vội vàng đi tới thư phòng.

Dung Vĩ và Lâm thị liếc nhau.

Lâm thị thì thào: "A Chiêu lại làm gì vậy?"

Dung Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể làm gì? Lại lừa trắc phi làm việc cho nó chứ gì."

Lâm thị: "..."

Từ sau lần trước trắc phi bị Dung Chiêu lừa, Lâm thị bèn nhìn trắc phi rất thuận mắt, hiện tại xem ra chỉ sợ lại có một thời gian không thấy Bạch thị xuất hiện rồi.

Lâm thị cao hứng đứng lên: "Vậy thiếp đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn khuya."

Đêm đó, đèn trong thư phòng sáng nguyên một đêm.

Nửa đêm Dung Chiêu đã đi ngủ, Bạch thị còn đang múa bút thành văn, nôn nóng muốn chứng minh bản thân.

Trời đã sáng, gà đã tỉnh, trắc phi còn chưa ngủ....

Sáng hôm sau.

Dung Chiêu nhận được một đống thiếp mời, cô cầm bút lần lượt trả lời.

Những thiệp mời này đều là "thứ an ủi" đến từ tứ đại thân vương  huynh đệ Trương gia, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết, cùng với các cổ đông khác trong Đoàn Đoàn. Thậm chí còn có một phong thư đến từ Lưu Uyển Quân.
 
Chương 271


"Dung Chiêu đương nhiên lớn tiếng phản bác cho trắc phi." Dừng một chút, Dung Chiêu thở dài: "Nhưng có những lời nghị luận ta không nghe được, thật sự không thể nào biện giải."

Bạch thị: "..."

Bạch thị giận đến mức hai má đỏ bừng, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, lông trên người đều dựng thẳng lên, thở hổn hển: "Vậy phải làm sao?"

Nhưng...

Phải giải thích với ai và giải thích như thế nào?

Bạch thị bắt lấy Dung Chiêu, vội vàng nói: "Lúc trước là thế tử nhờ ta giúp ngài chép tờ rơi, ngài phải nghĩ biện pháp giúp ta giải thích, Bạch gia chúng ta thi thư gia truyền, ta cũng là tài nữ vang danh, làm sao có thể bị người ta hiểu lầm được?"

Đây là vấn đề gia truyền.

Dung Chiêu lộ vẻ rối rắm.

Bạch thị ép sát cô: "Thế tử, ngài phải nghĩ biện pháp."

Dung Chiêu như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Vừa vặn ta có một vụ làm ăn mới muốn lôi kéo ba vị hoàng tử cùng hợp tác, đúng lúc có thể chứng minh tài năng văn chương của trắc phi."

Trong đầu Bạch thị đột nhiên hiện lên một tia sáng, không hiểu vì sao ký ức thống khổ trước khi Phúc Lộc Hiên khai trương, bà bị nhốt trong viện điên cuồng chép tờ rơi lại xuất hiện...

Bà lui về phía sau một bước, ánh mắt hồ nghỉ: "Thế tử, chẳng lẽ ngài lại muốn lừa ta làm việc?"

Dung Chiêu nhíu mày, thở dài: "Ai, ta vừa mới bị người ta ám sát, lại đắc tội ba vị hoàng tử, An Khánh Vương phủ đang trong thời điểm bấp bênh, việc ta và ba vị hoàng tử hợp tác có liên quan đến tương lai của An Khánh Vương phủ. Trắc phi giúp đỡ phát huy tài năng văn chương, vừa có thể giải nguy cho An Khánh Vương phủ ta, đây là đại công. Lại có thể chứng minh bút mực của mình cho người đời, chuyện tốt như thế sao có thể lừa gạt trắc phi?"

Cô lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn Bạch thị: "Thôi, trắc phi hiểu lầm ý tốt của ta thì thôi, ta đi tìm những người khác vậy..."

Cô xoay người, bóng lưng lộ ra sự thất vọng. Bạch thị nhiệt tình bắt lấy cô, vội vàng nói: "Không phải, ta sao lại hiểu lầm thế tử? Vừa có thể giúp An Khánh Vương phủ, lại có thể giúp ta rửa sạch hiểu lầm, sao lại không muốn? Cụ thể muốn ta làm cái gì, thế tử cứ nói."

Dung Chiêu lập tức xoay người, tươi cười sáng lạn: "Chuyện này có chút phức tạp, đi đến thư phòng ta sẽ nói rõ cho trắc phi."

Nói xong, cô phất tay với Dung Vĩ và Lâm thị: "Phụ thân, mẫu thân, con và trắc phi đi thư phòng trước, nửa đêm nhớ đưa đồ ăn khuya cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-271.html.]

Hai người kinh ngạc gật đầu.

Bạch thị: "2722"

Khoan đã? Nửa đêm đưa đồ ăn khuya?

Tại sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Dung Chiêu: "Trắc phi, ta cảm thấy để chứng minh bút mực của ngươi, ngươi nên..."

Lời của cô lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Bạch thị, tinh thần Bạch thị trong nháy mắt đặt ở việc làm sao có thể chứng minh bản thân, bà đi theo Dung Chiêu, bước chân vội vàng đi tới thư phòng.

Dung Vĩ và Lâm thị liếc nhau.

Lâm thị thì thào: "A Chiêu lại làm gì vậy?"

Dung Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể làm gì? Lại lừa trắc phi làm việc cho nó chứ gì."

Lâm thị: "..."

Từ sau lần trước trắc phi bị Dung Chiêu lừa, Lâm thị bèn nhìn trắc phi rất thuận mắt, hiện tại xem ra chỉ sợ lại có một thời gian không thấy Bạch thị xuất hiện rồi.

Lâm thị cao hứng đứng lên: "Vậy thiếp đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn khuya."

Đêm đó, đèn trong thư phòng sáng nguyên một đêm.

Nửa đêm Dung Chiêu đã đi ngủ, Bạch thị còn đang múa bút thành văn, nôn nóng muốn chứng minh bản thân.

Trời đã sáng, gà đã tỉnh, trắc phi còn chưa ngủ....

Sáng hôm sau.

Dung Chiêu nhận được một đống thiếp mời, cô cầm bút lần lượt trả lời.

Những thiệp mời này đều là "thứ an ủi" đến từ tứ đại thân vương  huynh đệ Trương gia, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết, cùng với các cổ đông khác trong Đoàn Đoàn. Thậm chí còn có một phong thư đến từ Lưu Uyển Quân.
 
Chương 271


"Dung Chiêu đương nhiên lớn tiếng phản bác cho trắc phi." Dừng một chút, Dung Chiêu thở dài: "Nhưng có những lời nghị luận ta không nghe được, thật sự không thể nào biện giải."

Bạch thị: "..."

Bạch thị giận đến mức hai má đỏ bừng, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, lông trên người đều dựng thẳng lên, thở hổn hển: "Vậy phải làm sao?"

Nhưng...

Phải giải thích với ai và giải thích như thế nào?

Bạch thị bắt lấy Dung Chiêu, vội vàng nói: "Lúc trước là thế tử nhờ ta giúp ngài chép tờ rơi, ngài phải nghĩ biện pháp giúp ta giải thích, Bạch gia chúng ta thi thư gia truyền, ta cũng là tài nữ vang danh, làm sao có thể bị người ta hiểu lầm được?"

Đây là vấn đề gia truyền.

Dung Chiêu lộ vẻ rối rắm.

Bạch thị ép sát cô: "Thế tử, ngài phải nghĩ biện pháp."

Dung Chiêu như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Vừa vặn ta có một vụ làm ăn mới muốn lôi kéo ba vị hoàng tử cùng hợp tác, đúng lúc có thể chứng minh tài năng văn chương của trắc phi."

Trong đầu Bạch thị đột nhiên hiện lên một tia sáng, không hiểu vì sao ký ức thống khổ trước khi Phúc Lộc Hiên khai trương, bà bị nhốt trong viện điên cuồng chép tờ rơi lại xuất hiện...

Bà lui về phía sau một bước, ánh mắt hồ nghỉ: "Thế tử, chẳng lẽ ngài lại muốn lừa ta làm việc?"

Dung Chiêu nhíu mày, thở dài: "Ai, ta vừa mới bị người ta ám sát, lại đắc tội ba vị hoàng tử, An Khánh Vương phủ đang trong thời điểm bấp bênh, việc ta và ba vị hoàng tử hợp tác có liên quan đến tương lai của An Khánh Vương phủ. Trắc phi giúp đỡ phát huy tài năng văn chương, vừa có thể giải nguy cho An Khánh Vương phủ ta, đây là đại công. Lại có thể chứng minh bút mực của mình cho người đời, chuyện tốt như thế sao có thể lừa gạt trắc phi?"

Cô lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn Bạch thị: "Thôi, trắc phi hiểu lầm ý tốt của ta thì thôi, ta đi tìm những người khác vậy..."

Cô xoay người, bóng lưng lộ ra sự thất vọng. Bạch thị nhiệt tình bắt lấy cô, vội vàng nói: "Không phải, ta sao lại hiểu lầm thế tử? Vừa có thể giúp An Khánh Vương phủ, lại có thể giúp ta rửa sạch hiểu lầm, sao lại không muốn? Cụ thể muốn ta làm cái gì, thế tử cứ nói."

Dung Chiêu lập tức xoay người, tươi cười sáng lạn: "Chuyện này có chút phức tạp, đi đến thư phòng ta sẽ nói rõ cho trắc phi."

Nói xong, cô phất tay với Dung Vĩ và Lâm thị: "Phụ thân, mẫu thân, con và trắc phi đi thư phòng trước, nửa đêm nhớ đưa đồ ăn khuya cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-271.html.]

Hai người kinh ngạc gật đầu.

Bạch thị: "2722"

Khoan đã? Nửa đêm đưa đồ ăn khuya?

Tại sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Dung Chiêu: "Trắc phi, ta cảm thấy để chứng minh bút mực của ngươi, ngươi nên..."

Lời của cô lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Bạch thị, tinh thần Bạch thị trong nháy mắt đặt ở việc làm sao có thể chứng minh bản thân, bà đi theo Dung Chiêu, bước chân vội vàng đi tới thư phòng.

Dung Vĩ và Lâm thị liếc nhau.

Lâm thị thì thào: "A Chiêu lại làm gì vậy?"

Dung Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể làm gì? Lại lừa trắc phi làm việc cho nó chứ gì."

Lâm thị: "..."

Từ sau lần trước trắc phi bị Dung Chiêu lừa, Lâm thị bèn nhìn trắc phi rất thuận mắt, hiện tại xem ra chỉ sợ lại có một thời gian không thấy Bạch thị xuất hiện rồi.

Lâm thị cao hứng đứng lên: "Vậy thiếp đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn khuya."

Đêm đó, đèn trong thư phòng sáng nguyên một đêm.

Nửa đêm Dung Chiêu đã đi ngủ, Bạch thị còn đang múa bút thành văn, nôn nóng muốn chứng minh bản thân.

Trời đã sáng, gà đã tỉnh, trắc phi còn chưa ngủ....

Sáng hôm sau.

Dung Chiêu nhận được một đống thiếp mời, cô cầm bút lần lượt trả lời.

Những thiệp mời này đều là "thứ an ủi" đến từ tứ đại thân vương  huynh đệ Trương gia, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết, cùng với các cổ đông khác trong Đoàn Đoàn. Thậm chí còn có một phong thư đến từ Lưu Uyển Quân.
 
Chương 272


Đương nhiên, phong thư này là lặng lẽ đưa tới.

Ngoại trừ phong thư kia của Lưu Uyển Quân, những thiếp mời khác Dung Chiêu đều chỉ trả lời một câu: Đa tạ quan tâm, Chiêu mạnh khỏe.

Chỉ nhiêu đó đã trả lời hết cả buổi chiều.

Ăn cơm trưa xong, Dung Chiêu đi đến thư phòng.

Trắc phi hai chân mềm nhữn, cầm một tờ giấy, đi đường lắc lư như sắp ngã, hai mắt xanh đen, ngón tay cũng đang run rẩy.

Vừa thấy Dung Chiêu, giọng bà khàn khàn: "Thế tử, hoàn thành rồi."

Hai mắt Dung Chiêu sáng lên, tiến lên vài bước đỡ trắc phi, vẻ mặt quan tâm: "Trắc phi, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, mau mau đi nghỉ ngơi, A Chiêu nhất định mau chóng giúp Trắc phi chứng minh bản thân, không để cho nỗ lực của Trắc phi uổng phí!"

Khóe miệng Bạch thị lập tức giương lên, ánh mắt cũng bừng sáng.

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu: "Nhất định phải giúp ta chứng minh..."

Dung Chiêu trịnh trọng gật đầu.

Bạch thị dựa người vào tiểu nha hoàn, suy yếu nói: "Mau đỡ ta đi ngủ, dặn hạ nhân không được quấy rầy ta!"

Dung Chiêu cúi đầu nhìn thứ trên tay, hài lòng gật đầu.

Rất tốt, trắc phi quả nhiên có tài.

Cầm tờ giấy này, Dung Chiêu cao hứng đi ra khỏi An Khánh Vương phủ tới Phúc Lộc Hiên.

Đến lúc chính thức gặp mặt ba vị hoàng tử lôi kéo đầu tư rồi.

Trước khi lên xe ngựa, Dung Chiêu theo bản năng liếc mắt nhìn phu xe, phu xe mới thay là người có chút thân thủ, lúc này thấy Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Dung Chiêu gật đầu, thu hồi tầm mắt.

Cô cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-272.html.]

Phúc Lộc Hiên.

Dung Chiêu và ba vị hoàng tử hẹn ăn cơm tối, nhưng ba vị hoàng tử thế nhưng người sau đến sớm hơn người trước.

Ngũ hoàng tử ăn cơm trưa xong liền tới, Tam hoàng tử nửa buổi chiều tới, Nhị hoàng tử cũng tới Phúc Lộc Hiên trước một canh giờ. Ba người chờ Dung Chiêu trong một căn phòng ở Phúc Lộc Hiên.

Tuy nói ba người là huynh đệ, ngoài mặt cũng là huynh đệ hòa thuận, nhưng bên trong lại cắn xé lẫn nhau, cho nên bọn họ không đợi ở trong phòng, ngược lại chờ ở sân thượng.

Ngũ hoàng tử ngồi trên xích đu, Nhị hoàng tử ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, Tam hoàng tử dựa vào tường hoa nhìn về hướng An Khánh Vương phủ.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc cười lạnh: "Hẹn chúng ta gặp mặt lại để ba vị hoàng tử chờ hắn, thế tử An Khánh Vương phủ này mặt mũi thật lớn!"

Bùi Khâm liếc mắt, trào phúng: "Hoàng huynh thật là, rõ ràng là chúng ta tới sớm, đâu phải Dung Chiêu bảo chúng ta chờ?"

Bùi Ngọc nghe vậy, tức giận nghiến răng: "Ngươi và Dung thế tử kia quan hệ rất tốt sao? Còn lên tiếng nói đỡ cho hắn."

Bùi Khâm cười lộ hai hàm răng trắng: "Đúng vậy, ta có quan hệ tốt với Dung thế tử."

Bùi Ngọc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chán ghét, không muốn để ý đến hắn.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh luôn trầm mặc ít nói, chỉ thản nhiên buông một câu: "Dung thế tử cùng lúc hẹn ba người chúng ta, cũng không biết là có lời gì muốn nói."

Bùi Ngọc lập tức châm chọc: "Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị ám sát, vất vả lắm mới giữ được mạng, hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã ra ngoài hoạt động, cũng không sợ lại có người ám sát hắn."

Ánh mắt Bùi Khâm lạnh xuống, gắt gao nhìn Bùi Ngọc: "Chẳng lẽ thích khách là người của Tam hoàng huynh?"

Hắn vừa mới nhận định Dung Chiêu là Ngũ hoàng tử phi của mình, đã có người xuống tay với Dung Chiêu, thật sự làm cho người ta tức giận.

Bùi Khâm chỉ hoài nghỉ hai ca ca của mình.

Bùi Ngọc tức giận: "Đừng nói lung tung, ta còn muốn nói chuyện Dung Chiêu là ngươi làm!"

Bùi Khâm: "Ta tuyệt đối sẽ không ra tay với A Chiêu."

Bùi Tranh nhìn Bùi Khâm, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cụp mắt, nhàn nhạt thăm dò: "Ngũ đệ có hảo cảm sâu đậm với Dung thế tử, tan rã trong không vui còn có thể nói giúp hắn như thế."

Bùi Khâm lắc đầu, thể thốt phủ nhận "Ngày đó chỉ là tin đồn, bản hoàng tử và Dung thế tử quan hệ rất tốt, làm gì có tan rã trong không vui?"
 
Chương 272


Đương nhiên, phong thư này là lặng lẽ đưa tới.

Ngoại trừ phong thư kia của Lưu Uyển Quân, những thiếp mời khác Dung Chiêu đều chỉ trả lời một câu: Đa tạ quan tâm, Chiêu mạnh khỏe.

Chỉ nhiêu đó đã trả lời hết cả buổi chiều.

Ăn cơm trưa xong, Dung Chiêu đi đến thư phòng.

Trắc phi hai chân mềm nhữn, cầm một tờ giấy, đi đường lắc lư như sắp ngã, hai mắt xanh đen, ngón tay cũng đang run rẩy.

Vừa thấy Dung Chiêu, giọng bà khàn khàn: "Thế tử, hoàn thành rồi."

Hai mắt Dung Chiêu sáng lên, tiến lên vài bước đỡ trắc phi, vẻ mặt quan tâm: "Trắc phi, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, mau mau đi nghỉ ngơi, A Chiêu nhất định mau chóng giúp Trắc phi chứng minh bản thân, không để cho nỗ lực của Trắc phi uổng phí!"

Khóe miệng Bạch thị lập tức giương lên, ánh mắt cũng bừng sáng.

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu: "Nhất định phải giúp ta chứng minh..."

Dung Chiêu trịnh trọng gật đầu.

Bạch thị dựa người vào tiểu nha hoàn, suy yếu nói: "Mau đỡ ta đi ngủ, dặn hạ nhân không được quấy rầy ta!"

Dung Chiêu cúi đầu nhìn thứ trên tay, hài lòng gật đầu.

Rất tốt, trắc phi quả nhiên có tài.

Cầm tờ giấy này, Dung Chiêu cao hứng đi ra khỏi An Khánh Vương phủ tới Phúc Lộc Hiên.

Đến lúc chính thức gặp mặt ba vị hoàng tử lôi kéo đầu tư rồi.

Trước khi lên xe ngựa, Dung Chiêu theo bản năng liếc mắt nhìn phu xe, phu xe mới thay là người có chút thân thủ, lúc này thấy Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Dung Chiêu gật đầu, thu hồi tầm mắt.

Cô cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-272.html.]

Phúc Lộc Hiên.

Dung Chiêu và ba vị hoàng tử hẹn ăn cơm tối, nhưng ba vị hoàng tử thế nhưng người sau đến sớm hơn người trước.

Ngũ hoàng tử ăn cơm trưa xong liền tới, Tam hoàng tử nửa buổi chiều tới, Nhị hoàng tử cũng tới Phúc Lộc Hiên trước một canh giờ. Ba người chờ Dung Chiêu trong một căn phòng ở Phúc Lộc Hiên.

Tuy nói ba người là huynh đệ, ngoài mặt cũng là huynh đệ hòa thuận, nhưng bên trong lại cắn xé lẫn nhau, cho nên bọn họ không đợi ở trong phòng, ngược lại chờ ở sân thượng.

Ngũ hoàng tử ngồi trên xích đu, Nhị hoàng tử ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, Tam hoàng tử dựa vào tường hoa nhìn về hướng An Khánh Vương phủ.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc cười lạnh: "Hẹn chúng ta gặp mặt lại để ba vị hoàng tử chờ hắn, thế tử An Khánh Vương phủ này mặt mũi thật lớn!"

Bùi Khâm liếc mắt, trào phúng: "Hoàng huynh thật là, rõ ràng là chúng ta tới sớm, đâu phải Dung Chiêu bảo chúng ta chờ?"

Bùi Ngọc nghe vậy, tức giận nghiến răng: "Ngươi và Dung thế tử kia quan hệ rất tốt sao? Còn lên tiếng nói đỡ cho hắn."

Bùi Khâm cười lộ hai hàm răng trắng: "Đúng vậy, ta có quan hệ tốt với Dung thế tử."

Bùi Ngọc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chán ghét, không muốn để ý đến hắn.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh luôn trầm mặc ít nói, chỉ thản nhiên buông một câu: "Dung thế tử cùng lúc hẹn ba người chúng ta, cũng không biết là có lời gì muốn nói."

Bùi Ngọc lập tức châm chọc: "Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị ám sát, vất vả lắm mới giữ được mạng, hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã ra ngoài hoạt động, cũng không sợ lại có người ám sát hắn."

Ánh mắt Bùi Khâm lạnh xuống, gắt gao nhìn Bùi Ngọc: "Chẳng lẽ thích khách là người của Tam hoàng huynh?"

Hắn vừa mới nhận định Dung Chiêu là Ngũ hoàng tử phi của mình, đã có người xuống tay với Dung Chiêu, thật sự làm cho người ta tức giận.

Bùi Khâm chỉ hoài nghỉ hai ca ca của mình.

Bùi Ngọc tức giận: "Đừng nói lung tung, ta còn muốn nói chuyện Dung Chiêu là ngươi làm!"

Bùi Khâm: "Ta tuyệt đối sẽ không ra tay với A Chiêu."

Bùi Tranh nhìn Bùi Khâm, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cụp mắt, nhàn nhạt thăm dò: "Ngũ đệ có hảo cảm sâu đậm với Dung thế tử, tan rã trong không vui còn có thể nói giúp hắn như thế."

Bùi Khâm lắc đầu, thể thốt phủ nhận "Ngày đó chỉ là tin đồn, bản hoàng tử và Dung thế tử quan hệ rất tốt, làm gì có tan rã trong không vui?"
 
Chương 272


Đương nhiên, phong thư này là lặng lẽ đưa tới.

Ngoại trừ phong thư kia của Lưu Uyển Quân, những thiếp mời khác Dung Chiêu đều chỉ trả lời một câu: Đa tạ quan tâm, Chiêu mạnh khỏe.

Chỉ nhiêu đó đã trả lời hết cả buổi chiều.

Ăn cơm trưa xong, Dung Chiêu đi đến thư phòng.

Trắc phi hai chân mềm nhữn, cầm một tờ giấy, đi đường lắc lư như sắp ngã, hai mắt xanh đen, ngón tay cũng đang run rẩy.

Vừa thấy Dung Chiêu, giọng bà khàn khàn: "Thế tử, hoàn thành rồi."

Hai mắt Dung Chiêu sáng lên, tiến lên vài bước đỡ trắc phi, vẻ mặt quan tâm: "Trắc phi, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, mau mau đi nghỉ ngơi, A Chiêu nhất định mau chóng giúp Trắc phi chứng minh bản thân, không để cho nỗ lực của Trắc phi uổng phí!"

Khóe miệng Bạch thị lập tức giương lên, ánh mắt cũng bừng sáng.

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu: "Nhất định phải giúp ta chứng minh..."

Dung Chiêu trịnh trọng gật đầu.

Bạch thị dựa người vào tiểu nha hoàn, suy yếu nói: "Mau đỡ ta đi ngủ, dặn hạ nhân không được quấy rầy ta!"

Dung Chiêu cúi đầu nhìn thứ trên tay, hài lòng gật đầu.

Rất tốt, trắc phi quả nhiên có tài.

Cầm tờ giấy này, Dung Chiêu cao hứng đi ra khỏi An Khánh Vương phủ tới Phúc Lộc Hiên.

Đến lúc chính thức gặp mặt ba vị hoàng tử lôi kéo đầu tư rồi.

Trước khi lên xe ngựa, Dung Chiêu theo bản năng liếc mắt nhìn phu xe, phu xe mới thay là người có chút thân thủ, lúc này thấy Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Dung Chiêu gật đầu, thu hồi tầm mắt.

Cô cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-272.html.]

Phúc Lộc Hiên.

Dung Chiêu và ba vị hoàng tử hẹn ăn cơm tối, nhưng ba vị hoàng tử thế nhưng người sau đến sớm hơn người trước.

Ngũ hoàng tử ăn cơm trưa xong liền tới, Tam hoàng tử nửa buổi chiều tới, Nhị hoàng tử cũng tới Phúc Lộc Hiên trước một canh giờ. Ba người chờ Dung Chiêu trong một căn phòng ở Phúc Lộc Hiên.

Tuy nói ba người là huynh đệ, ngoài mặt cũng là huynh đệ hòa thuận, nhưng bên trong lại cắn xé lẫn nhau, cho nên bọn họ không đợi ở trong phòng, ngược lại chờ ở sân thượng.

Ngũ hoàng tử ngồi trên xích đu, Nhị hoàng tử ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, Tam hoàng tử dựa vào tường hoa nhìn về hướng An Khánh Vương phủ.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc cười lạnh: "Hẹn chúng ta gặp mặt lại để ba vị hoàng tử chờ hắn, thế tử An Khánh Vương phủ này mặt mũi thật lớn!"

Bùi Khâm liếc mắt, trào phúng: "Hoàng huynh thật là, rõ ràng là chúng ta tới sớm, đâu phải Dung Chiêu bảo chúng ta chờ?"

Bùi Ngọc nghe vậy, tức giận nghiến răng: "Ngươi và Dung thế tử kia quan hệ rất tốt sao? Còn lên tiếng nói đỡ cho hắn."

Bùi Khâm cười lộ hai hàm răng trắng: "Đúng vậy, ta có quan hệ tốt với Dung thế tử."

Bùi Ngọc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chán ghét, không muốn để ý đến hắn.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh luôn trầm mặc ít nói, chỉ thản nhiên buông một câu: "Dung thế tử cùng lúc hẹn ba người chúng ta, cũng không biết là có lời gì muốn nói."

Bùi Ngọc lập tức châm chọc: "Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị ám sát, vất vả lắm mới giữ được mạng, hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã ra ngoài hoạt động, cũng không sợ lại có người ám sát hắn."

Ánh mắt Bùi Khâm lạnh xuống, gắt gao nhìn Bùi Ngọc: "Chẳng lẽ thích khách là người của Tam hoàng huynh?"

Hắn vừa mới nhận định Dung Chiêu là Ngũ hoàng tử phi của mình, đã có người xuống tay với Dung Chiêu, thật sự làm cho người ta tức giận.

Bùi Khâm chỉ hoài nghỉ hai ca ca của mình.

Bùi Ngọc tức giận: "Đừng nói lung tung, ta còn muốn nói chuyện Dung Chiêu là ngươi làm!"

Bùi Khâm: "Ta tuyệt đối sẽ không ra tay với A Chiêu."

Bùi Tranh nhìn Bùi Khâm, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cụp mắt, nhàn nhạt thăm dò: "Ngũ đệ có hảo cảm sâu đậm với Dung thế tử, tan rã trong không vui còn có thể nói giúp hắn như thế."

Bùi Khâm lắc đầu, thể thốt phủ nhận "Ngày đó chỉ là tin đồn, bản hoàng tử và Dung thế tử quan hệ rất tốt, làm gì có tan rã trong không vui?"
 
Chương 273


Bùi Ngọc cười lạnh: "Ồ, thật sao? Nếu ngươi và hắn quan hệ tốt, tại sao không thấy hắn ủng hộ ngươi, ngược lại mời ba người chúng ta tới đây?"

Bùi Khâm nghẹn họng, nói không nên lời.

Khóe miệng Bùi Ngọc tươi cười, như cười như không nói: "Ta hiện tại rất tò mò Dung Chiêu kia rốt cuộc có mục đích gì, bị ám sát thế mà còn không khiêm tốn hành sự..."

Lời vừa dứt, cách đó không xa có tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng bước chân rầm rộ.

Mấy người theo bản năng nhìn qua, lập tức ngẩn người.

Chỉ thấy xe ngựa An Khánh Vương phủ ở phía trước, phía sau kéo theo một đám người!

Ánh mắt bọn họ mờ mịt.

Đây là làm gì?

Một khắc sau, Dung Chiêu đi tới lầu bốn.

Hôm nay cô mặc một bộ trường sam màu đen làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, lúc bước đi tiêu sái tự nhiên, phía sau cô là bồi bàn Phúc Lộc Hiên đang nâng một cái bếp lò rất dài, hình thù kỳ quái.

Dung Chiêu bước vào, giơ tay hành lễ: "Dung Chiêu bái kiến ba vị hoàng tử, để ba vị điện hạ đợi lâu!"

Bùi Ngọc cười lạnh: "Ngươi còn biết là chúng ta đợi lâu?"

Bùi Khâm mặc kệ hắn, tò mò hỏi: "Dung Chiêu, sao ngươi dẫn theo nhiều người vậy?"

Dung Chiêu thái độ tự nhiên, thoải mái trả lời: "Mấy ngày trước bị ám sát, ta có chút sợ hãi, cho nên mang theo một ít hộ vệ bảo vệ an toàn cho ta"

Ba người: "..."

Đây mà là "một ít"? Phải có tới một trăm người!

Hơn nữa, có nên thản nhiên nói "sợ hãi" như vậy không?

Bùi Ngọc châm chọc: "Ngươi sợ rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, sợ rồi."

Ba người im lặng. mới hồi kinh, làm sao tìm được nhiều hộ vệ như vậy?"

Dung Chiêu: "Rất đơn giản, thêm tiền."

Ba người: "..."

Dung Chiêu tươi cười ôn hòa: "An Khánh Vương phủ cho tiền lương gấp đôi tiền lương trước kia, nếu tháng này ta an toàn lại thưởng thêm bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-273.html.]

Nói cách khác, tuyển người lương gấp ba lần.

Trách không được những người này đi đường hữu lực, vẻ mặt đề phòng.

Dung Chiêu an toàn, bọn họ có thể lĩnh càng nhiều tiền a!!

Bùi Khâm nhịn không được tặc lưỡi: "A Chiêu, ngươi đúng là có tiền..."

Dung Chiêu thở dài: "Đúng là có chút tiền."

Hiện tại cô cũng không giả bộ nghèo, hào phóng thể hiện thực lực kinh tế của mình.

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chuẩn bị vào phòng.

Dung Chiêu cười nói: "Đêm nay chúng ta ở ban công ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, ta đã cho người chuẩn bị bếp lò cùng rượu và thức ăn, đêm nay cho ba vị điện hạ ăn chút mới mẻ."

Bùi Ngọc nhướng mày: "Là cái gì?"

Dung Chiêu không nói gì, chỉ cười giơ tay lên vỗ vài cái, trong nháy mắt người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào. Đầu tiên là một đầu bếp mặc quần áo trắng, theo sau là bồi bàn Phúc Lộc Hiên quen thuộc.

Đầu bếp mang theo than, sau khi tiến vào hành lễ, cũng không nhiều lời, bắt đầu ở một bên nhóm lửa trong bếp lò, lửa rất nhanh cháy lên.

Sau đó có hai người nâng tới một cái giá đặt ở bên cạnh.

Mà đám bồi bàn thì bưng từng mâm đồ ăn đi vào, những "đồ ăn" kia rất kỳ quái, được xâu lại bằng cây trúc, có thịt có rau, nhưng tất cả đều là đồ còn sống.

Còn có hai người bưng một bình gia vị đi tới, đặt ở trên giá đồ.

Hai người khác ôm hai bình rượu, đặt ở ngăn cuối cùng trên giá.

Ba người không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhìn một màn này, ánh mắt tò mò.

Dung Chiêu liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhiều lời.

Gien của Bùi gia không tệ, ba vị hoàng tử đều rất tuấn tú. một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt quét qua liền như đao phong lợi hại.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kỳ sáng sủa, rõ ràng không phải nhỏ nhất, nhưng lại có một khuôn mặt trẻ trung, lúc này ngẩn người cũng không còn vẻ nghiêm túc thường ngày.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đã gặp qua, thiếu niên thanh xuân mang theo dương quang, tính tình rộng rãi, có lẽ đây là nguyên nhân hắn được sủng ái nhất, phóng khoáng trên người không hề che dấu.

Cô đánh giá ba vị hoàng tử, ba vị hoàng tử cũng đang nhìn cô.

Dung Chiêu mặt mày như nữ tử, đây là đánh giá chung của tất cả những người từng gặp qua cô, nhưng lại không hề thẹn thùng như tiểu nương tử thời đại này, nhấc tay nhấc chân đều mang thái độ hào sảng, tự nhiên, khí chất trầm ổn.

Rõ ràng thấp hơn bọn họ không ít, khí thế lại không yếu chút nào, giơ tay nhấc chân vân đạm phong khinh, tư thái hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
 
Chương 273


Bùi Ngọc cười lạnh: "Ồ, thật sao? Nếu ngươi và hắn quan hệ tốt, tại sao không thấy hắn ủng hộ ngươi, ngược lại mời ba người chúng ta tới đây?"

Bùi Khâm nghẹn họng, nói không nên lời.

Khóe miệng Bùi Ngọc tươi cười, như cười như không nói: "Ta hiện tại rất tò mò Dung Chiêu kia rốt cuộc có mục đích gì, bị ám sát thế mà còn không khiêm tốn hành sự..."

Lời vừa dứt, cách đó không xa có tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng bước chân rầm rộ.

Mấy người theo bản năng nhìn qua, lập tức ngẩn người.

Chỉ thấy xe ngựa An Khánh Vương phủ ở phía trước, phía sau kéo theo một đám người!

Ánh mắt bọn họ mờ mịt.

Đây là làm gì?

Một khắc sau, Dung Chiêu đi tới lầu bốn.

Hôm nay cô mặc một bộ trường sam màu đen làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, lúc bước đi tiêu sái tự nhiên, phía sau cô là bồi bàn Phúc Lộc Hiên đang nâng một cái bếp lò rất dài, hình thù kỳ quái.

Dung Chiêu bước vào, giơ tay hành lễ: "Dung Chiêu bái kiến ba vị hoàng tử, để ba vị điện hạ đợi lâu!"

Bùi Ngọc cười lạnh: "Ngươi còn biết là chúng ta đợi lâu?"

Bùi Khâm mặc kệ hắn, tò mò hỏi: "Dung Chiêu, sao ngươi dẫn theo nhiều người vậy?"

Dung Chiêu thái độ tự nhiên, thoải mái trả lời: "Mấy ngày trước bị ám sát, ta có chút sợ hãi, cho nên mang theo một ít hộ vệ bảo vệ an toàn cho ta"

Ba người: "..."

Đây mà là "một ít"? Phải có tới một trăm người!

Hơn nữa, có nên thản nhiên nói "sợ hãi" như vậy không?

Bùi Ngọc châm chọc: "Ngươi sợ rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, sợ rồi."

Ba người im lặng. mới hồi kinh, làm sao tìm được nhiều hộ vệ như vậy?"

Dung Chiêu: "Rất đơn giản, thêm tiền."

Ba người: "..."

Dung Chiêu tươi cười ôn hòa: "An Khánh Vương phủ cho tiền lương gấp đôi tiền lương trước kia, nếu tháng này ta an toàn lại thưởng thêm bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-273.html.]

Nói cách khác, tuyển người lương gấp ba lần.

Trách không được những người này đi đường hữu lực, vẻ mặt đề phòng.

Dung Chiêu an toàn, bọn họ có thể lĩnh càng nhiều tiền a!!

Bùi Khâm nhịn không được tặc lưỡi: "A Chiêu, ngươi đúng là có tiền..."

Dung Chiêu thở dài: "Đúng là có chút tiền."

Hiện tại cô cũng không giả bộ nghèo, hào phóng thể hiện thực lực kinh tế của mình.

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chuẩn bị vào phòng.

Dung Chiêu cười nói: "Đêm nay chúng ta ở ban công ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, ta đã cho người chuẩn bị bếp lò cùng rượu và thức ăn, đêm nay cho ba vị điện hạ ăn chút mới mẻ."

Bùi Ngọc nhướng mày: "Là cái gì?"

Dung Chiêu không nói gì, chỉ cười giơ tay lên vỗ vài cái, trong nháy mắt người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào. Đầu tiên là một đầu bếp mặc quần áo trắng, theo sau là bồi bàn Phúc Lộc Hiên quen thuộc.

Đầu bếp mang theo than, sau khi tiến vào hành lễ, cũng không nhiều lời, bắt đầu ở một bên nhóm lửa trong bếp lò, lửa rất nhanh cháy lên.

Sau đó có hai người nâng tới một cái giá đặt ở bên cạnh.

Mà đám bồi bàn thì bưng từng mâm đồ ăn đi vào, những "đồ ăn" kia rất kỳ quái, được xâu lại bằng cây trúc, có thịt có rau, nhưng tất cả đều là đồ còn sống.

Còn có hai người bưng một bình gia vị đi tới, đặt ở trên giá đồ.

Hai người khác ôm hai bình rượu, đặt ở ngăn cuối cùng trên giá.

Ba người không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhìn một màn này, ánh mắt tò mò.

Dung Chiêu liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhiều lời.

Gien của Bùi gia không tệ, ba vị hoàng tử đều rất tuấn tú. một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt quét qua liền như đao phong lợi hại.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kỳ sáng sủa, rõ ràng không phải nhỏ nhất, nhưng lại có một khuôn mặt trẻ trung, lúc này ngẩn người cũng không còn vẻ nghiêm túc thường ngày.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đã gặp qua, thiếu niên thanh xuân mang theo dương quang, tính tình rộng rãi, có lẽ đây là nguyên nhân hắn được sủng ái nhất, phóng khoáng trên người không hề che dấu.

Cô đánh giá ba vị hoàng tử, ba vị hoàng tử cũng đang nhìn cô.

Dung Chiêu mặt mày như nữ tử, đây là đánh giá chung của tất cả những người từng gặp qua cô, nhưng lại không hề thẹn thùng như tiểu nương tử thời đại này, nhấc tay nhấc chân đều mang thái độ hào sảng, tự nhiên, khí chất trầm ổn.

Rõ ràng thấp hơn bọn họ không ít, khí thế lại không yếu chút nào, giơ tay nhấc chân vân đạm phong khinh, tư thái hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
 
Chương 273


Bùi Ngọc cười lạnh: "Ồ, thật sao? Nếu ngươi và hắn quan hệ tốt, tại sao không thấy hắn ủng hộ ngươi, ngược lại mời ba người chúng ta tới đây?"

Bùi Khâm nghẹn họng, nói không nên lời.

Khóe miệng Bùi Ngọc tươi cười, như cười như không nói: "Ta hiện tại rất tò mò Dung Chiêu kia rốt cuộc có mục đích gì, bị ám sát thế mà còn không khiêm tốn hành sự..."

Lời vừa dứt, cách đó không xa có tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng bước chân rầm rộ.

Mấy người theo bản năng nhìn qua, lập tức ngẩn người.

Chỉ thấy xe ngựa An Khánh Vương phủ ở phía trước, phía sau kéo theo một đám người!

Ánh mắt bọn họ mờ mịt.

Đây là làm gì?

Một khắc sau, Dung Chiêu đi tới lầu bốn.

Hôm nay cô mặc một bộ trường sam màu đen làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, lúc bước đi tiêu sái tự nhiên, phía sau cô là bồi bàn Phúc Lộc Hiên đang nâng một cái bếp lò rất dài, hình thù kỳ quái.

Dung Chiêu bước vào, giơ tay hành lễ: "Dung Chiêu bái kiến ba vị hoàng tử, để ba vị điện hạ đợi lâu!"

Bùi Ngọc cười lạnh: "Ngươi còn biết là chúng ta đợi lâu?"

Bùi Khâm mặc kệ hắn, tò mò hỏi: "Dung Chiêu, sao ngươi dẫn theo nhiều người vậy?"

Dung Chiêu thái độ tự nhiên, thoải mái trả lời: "Mấy ngày trước bị ám sát, ta có chút sợ hãi, cho nên mang theo một ít hộ vệ bảo vệ an toàn cho ta"

Ba người: "..."

Đây mà là "một ít"? Phải có tới một trăm người!

Hơn nữa, có nên thản nhiên nói "sợ hãi" như vậy không?

Bùi Ngọc châm chọc: "Ngươi sợ rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, sợ rồi."

Ba người im lặng. mới hồi kinh, làm sao tìm được nhiều hộ vệ như vậy?"

Dung Chiêu: "Rất đơn giản, thêm tiền."

Ba người: "..."

Dung Chiêu tươi cười ôn hòa: "An Khánh Vương phủ cho tiền lương gấp đôi tiền lương trước kia, nếu tháng này ta an toàn lại thưởng thêm bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-273.html.]

Nói cách khác, tuyển người lương gấp ba lần.

Trách không được những người này đi đường hữu lực, vẻ mặt đề phòng.

Dung Chiêu an toàn, bọn họ có thể lĩnh càng nhiều tiền a!!

Bùi Khâm nhịn không được tặc lưỡi: "A Chiêu, ngươi đúng là có tiền..."

Dung Chiêu thở dài: "Đúng là có chút tiền."

Hiện tại cô cũng không giả bộ nghèo, hào phóng thể hiện thực lực kinh tế của mình.

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chuẩn bị vào phòng.

Dung Chiêu cười nói: "Đêm nay chúng ta ở ban công ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, ta đã cho người chuẩn bị bếp lò cùng rượu và thức ăn, đêm nay cho ba vị điện hạ ăn chút mới mẻ."

Bùi Ngọc nhướng mày: "Là cái gì?"

Dung Chiêu không nói gì, chỉ cười giơ tay lên vỗ vài cái, trong nháy mắt người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào. Đầu tiên là một đầu bếp mặc quần áo trắng, theo sau là bồi bàn Phúc Lộc Hiên quen thuộc.

Đầu bếp mang theo than, sau khi tiến vào hành lễ, cũng không nhiều lời, bắt đầu ở một bên nhóm lửa trong bếp lò, lửa rất nhanh cháy lên.

Sau đó có hai người nâng tới một cái giá đặt ở bên cạnh.

Mà đám bồi bàn thì bưng từng mâm đồ ăn đi vào, những "đồ ăn" kia rất kỳ quái, được xâu lại bằng cây trúc, có thịt có rau, nhưng tất cả đều là đồ còn sống.

Còn có hai người bưng một bình gia vị đi tới, đặt ở trên giá đồ.

Hai người khác ôm hai bình rượu, đặt ở ngăn cuối cùng trên giá.

Ba người không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhìn một màn này, ánh mắt tò mò.

Dung Chiêu liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhiều lời.

Gien của Bùi gia không tệ, ba vị hoàng tử đều rất tuấn tú. một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt quét qua liền như đao phong lợi hại.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kỳ sáng sủa, rõ ràng không phải nhỏ nhất, nhưng lại có một khuôn mặt trẻ trung, lúc này ngẩn người cũng không còn vẻ nghiêm túc thường ngày.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đã gặp qua, thiếu niên thanh xuân mang theo dương quang, tính tình rộng rãi, có lẽ đây là nguyên nhân hắn được sủng ái nhất, phóng khoáng trên người không hề che dấu.

Cô đánh giá ba vị hoàng tử, ba vị hoàng tử cũng đang nhìn cô.

Dung Chiêu mặt mày như nữ tử, đây là đánh giá chung của tất cả những người từng gặp qua cô, nhưng lại không hề thẹn thùng như tiểu nương tử thời đại này, nhấc tay nhấc chân đều mang thái độ hào sảng, tự nhiên, khí chất trầm ổn.

Rõ ràng thấp hơn bọn họ không ít, khí thế lại không yếu chút nào, giơ tay nhấc chân vân đạm phong khinh, tư thái hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
 
Chương 274


Mi tâm có nốt ruồi son càng tăng thêm bảo tướng phật quang, giống như trích tiên trìu mến thế nhân.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu, nhiệt tình trong mắt càng thêm nồng đậm.

Đây là hoàng tử phi hắn chọn.

Hoàng đế sủng ái hắn, những năm này hắn tuy rằng hoa tâm, nhưng vẫn không chịu cưới chính phi, chính là bởi vì yêu cầu cực cao.

Hiện giờ Dung Chiêu là nữ lang, Bùi Khâm chỉ cảm thấy cô là hoàng tử phi mà hắn chờ đợi.

Bùi Ngọc còn nhớ Dung Chiêu từ chối biểu muội Lưu Uyển Quân của mình, thái độ với cô rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng: "Dung thế tử đây là làm gì? Chẳng lẽ muốn chế biến thức ăn trước mặt chúng ta?"

Dung Chiêu cười nói: "Tam hoàng tử chớ vội, chúng ta chờ xem."

Bồi bàn mang đến bốn cái ghế đặt ở trước lò nướng, ở giữa còn đặt một cái bàn dài, giúp cho ghế ngồi không cách quá gần bếp lò, cũng không quá xa không có hơi ấm.

Đã qua trận tuyết đầu tiên, tháng mười ở ngoài trời rất lạnh.

Sau khi đầu bếp đốt than, chung quanh lập tức ấm áp lên, trong gió lạnh vây quanh lò nướng, cảm giác rất mới lạ.

Dung Chiêu giơ tay: "Ba vị điện hạ, mời ngồi."

Bùi Khâm là người đầu tiên ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vẻ mặt tươi cười: "A Chiêu, mau tới đây ngồi."

Dung Chiêu không nhúc nhích, ý bảo hai vị điện hạ khác ngồi trước.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh nhíu mày, hắn không quen với trường hợp này, có chút muốn rời đi, nhưng vẫn muốn xem Dung Chiêu có mục đích gì quan trọng, cho nên rốt cuộc lựa chọn ngồi xuống.

Bùi Ngọc mặc dù không tình nguyện nhưng cũng an vị.

Lúc này Dung Chiêu mới ngồi xuống.

Trời đã tối, các bồi bàn thắp đèn, từng chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả sân thượng như ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-274.html.]

Đầu bếp bắt đầu nướng thịt, nhiệt độ than lửa lan toả, đồng thời mùi thịt nướng cũng bắt đầu phảng phất.

Bùi Ngọc lúc này liền cười châm chọc: "Thật sự chế biến ngay tại chỗ, đây là thứ Dung thế tử muốn chiêu đãi chúng ta sao?" Bùi Khâm lập tức phản bác: "Ta cảm thấy rất tốt, rất mới mẻ, hơn nữa mùi còn rất thơm, thời tiết này ngồi cạnh bếp lò ăn thịt nướng, làm thêm vài hớp rượu có gì không tốt?"

Bùi Ngọc: "Thô tục."

Bùi Khâm: "Đại tục tức đại nhã, hoàng huynh, ngươi tục khí rồi."

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Bùi Tranh quay đầu nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Ngươi muốn hẹn gặp ba người chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng nói là vì để ăn những món này?"

Thái độ của bọn họ với Phúc Lộc Hiên không tệ, nhưng cũng không đến mức sỉ mê.

Đầu là người làm đại sự, tự nhiên lấy đại nghiệp làm trọng.

Hôm nay sóng ngầm trong kinh bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử ngày càng hung tàn, ngoại trừ phái trung lập, rất nhiều người đều đã chọn xong chỗ đứng, hiện tại ngay cả phái trung lập cũng có người bắt đầu lựa chọn "Tiềm Long" đặt cược.

Dung Chiêu vốn là đối tượng ba người bọn họ lôi kéo, hôm nay cùng lúc hẹn gặp ba người bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì?

Nếu như không phải cô hẹn ba người cùng lúc, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đến đầy đủ như vậy.

Dù sao các hoàng tử cũng không phải đều nguyện ý cho Dung Chiêu mặt mũi.

Chẳng lẽ sau khi bị ám sát, hành sự vô độ?

"Đương nhiên không phải." Dung Chiêu cười lắc đầu.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô lấp lánh cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, nốt ruồi đỏ giữa lông mày nhảy múa: "Ta chỉ cảm thấy bàn chuyện làm ăn với ba vị hoàng tử vẫn nên có chút không khí, hiện giờ như vậy là tốt rồi."

Ba người đồng thời ngẩn ra.

Bàn chuyện làm ăn?

Lúc này, đầu bếp nướng xong đĩa thịt nướng đầu tiên, đặt ở trước mặt bọn họ, rắc lên rất nhiều gia vị, thịt nướng thơm đến mức làm người ta nhỏ dãi, bồi bàn rót nước trà cho bọn họ.

Dung Chiêu cầm lấy một xâu thịt nướng, cắn một miếng, nuốt xuống, gật gật đầu, lúc này mới mở miệng: "Đúng vậy, hôm nay tìm ba vị hoàng tử là có một việc làm ăn muốn hợp tác với ba vị."
 
Chương 274


Mi tâm có nốt ruồi son càng tăng thêm bảo tướng phật quang, giống như trích tiên trìu mến thế nhân.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu, nhiệt tình trong mắt càng thêm nồng đậm.

Đây là hoàng tử phi hắn chọn.

Hoàng đế sủng ái hắn, những năm này hắn tuy rằng hoa tâm, nhưng vẫn không chịu cưới chính phi, chính là bởi vì yêu cầu cực cao.

Hiện giờ Dung Chiêu là nữ lang, Bùi Khâm chỉ cảm thấy cô là hoàng tử phi mà hắn chờ đợi.

Bùi Ngọc còn nhớ Dung Chiêu từ chối biểu muội Lưu Uyển Quân của mình, thái độ với cô rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng: "Dung thế tử đây là làm gì? Chẳng lẽ muốn chế biến thức ăn trước mặt chúng ta?"

Dung Chiêu cười nói: "Tam hoàng tử chớ vội, chúng ta chờ xem."

Bồi bàn mang đến bốn cái ghế đặt ở trước lò nướng, ở giữa còn đặt một cái bàn dài, giúp cho ghế ngồi không cách quá gần bếp lò, cũng không quá xa không có hơi ấm.

Đã qua trận tuyết đầu tiên, tháng mười ở ngoài trời rất lạnh.

Sau khi đầu bếp đốt than, chung quanh lập tức ấm áp lên, trong gió lạnh vây quanh lò nướng, cảm giác rất mới lạ.

Dung Chiêu giơ tay: "Ba vị điện hạ, mời ngồi."

Bùi Khâm là người đầu tiên ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vẻ mặt tươi cười: "A Chiêu, mau tới đây ngồi."

Dung Chiêu không nhúc nhích, ý bảo hai vị điện hạ khác ngồi trước.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh nhíu mày, hắn không quen với trường hợp này, có chút muốn rời đi, nhưng vẫn muốn xem Dung Chiêu có mục đích gì quan trọng, cho nên rốt cuộc lựa chọn ngồi xuống.

Bùi Ngọc mặc dù không tình nguyện nhưng cũng an vị.

Lúc này Dung Chiêu mới ngồi xuống.

Trời đã tối, các bồi bàn thắp đèn, từng chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả sân thượng như ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-274.html.]

Đầu bếp bắt đầu nướng thịt, nhiệt độ than lửa lan toả, đồng thời mùi thịt nướng cũng bắt đầu phảng phất.

Bùi Ngọc lúc này liền cười châm chọc: "Thật sự chế biến ngay tại chỗ, đây là thứ Dung thế tử muốn chiêu đãi chúng ta sao?" Bùi Khâm lập tức phản bác: "Ta cảm thấy rất tốt, rất mới mẻ, hơn nữa mùi còn rất thơm, thời tiết này ngồi cạnh bếp lò ăn thịt nướng, làm thêm vài hớp rượu có gì không tốt?"

Bùi Ngọc: "Thô tục."

Bùi Khâm: "Đại tục tức đại nhã, hoàng huynh, ngươi tục khí rồi."

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Bùi Tranh quay đầu nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Ngươi muốn hẹn gặp ba người chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng nói là vì để ăn những món này?"

Thái độ của bọn họ với Phúc Lộc Hiên không tệ, nhưng cũng không đến mức sỉ mê.

Đầu là người làm đại sự, tự nhiên lấy đại nghiệp làm trọng.

Hôm nay sóng ngầm trong kinh bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử ngày càng hung tàn, ngoại trừ phái trung lập, rất nhiều người đều đã chọn xong chỗ đứng, hiện tại ngay cả phái trung lập cũng có người bắt đầu lựa chọn "Tiềm Long" đặt cược.

Dung Chiêu vốn là đối tượng ba người bọn họ lôi kéo, hôm nay cùng lúc hẹn gặp ba người bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì?

Nếu như không phải cô hẹn ba người cùng lúc, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đến đầy đủ như vậy.

Dù sao các hoàng tử cũng không phải đều nguyện ý cho Dung Chiêu mặt mũi.

Chẳng lẽ sau khi bị ám sát, hành sự vô độ?

"Đương nhiên không phải." Dung Chiêu cười lắc đầu.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô lấp lánh cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, nốt ruồi đỏ giữa lông mày nhảy múa: "Ta chỉ cảm thấy bàn chuyện làm ăn với ba vị hoàng tử vẫn nên có chút không khí, hiện giờ như vậy là tốt rồi."

Ba người đồng thời ngẩn ra.

Bàn chuyện làm ăn?

Lúc này, đầu bếp nướng xong đĩa thịt nướng đầu tiên, đặt ở trước mặt bọn họ, rắc lên rất nhiều gia vị, thịt nướng thơm đến mức làm người ta nhỏ dãi, bồi bàn rót nước trà cho bọn họ.

Dung Chiêu cầm lấy một xâu thịt nướng, cắn một miếng, nuốt xuống, gật gật đầu, lúc này mới mở miệng: "Đúng vậy, hôm nay tìm ba vị hoàng tử là có một việc làm ăn muốn hợp tác với ba vị."
 
Chương 274


Mi tâm có nốt ruồi son càng tăng thêm bảo tướng phật quang, giống như trích tiên trìu mến thế nhân.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu, nhiệt tình trong mắt càng thêm nồng đậm.

Đây là hoàng tử phi hắn chọn.

Hoàng đế sủng ái hắn, những năm này hắn tuy rằng hoa tâm, nhưng vẫn không chịu cưới chính phi, chính là bởi vì yêu cầu cực cao.

Hiện giờ Dung Chiêu là nữ lang, Bùi Khâm chỉ cảm thấy cô là hoàng tử phi mà hắn chờ đợi.

Bùi Ngọc còn nhớ Dung Chiêu từ chối biểu muội Lưu Uyển Quân của mình, thái độ với cô rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng: "Dung thế tử đây là làm gì? Chẳng lẽ muốn chế biến thức ăn trước mặt chúng ta?"

Dung Chiêu cười nói: "Tam hoàng tử chớ vội, chúng ta chờ xem."

Bồi bàn mang đến bốn cái ghế đặt ở trước lò nướng, ở giữa còn đặt một cái bàn dài, giúp cho ghế ngồi không cách quá gần bếp lò, cũng không quá xa không có hơi ấm.

Đã qua trận tuyết đầu tiên, tháng mười ở ngoài trời rất lạnh.

Sau khi đầu bếp đốt than, chung quanh lập tức ấm áp lên, trong gió lạnh vây quanh lò nướng, cảm giác rất mới lạ.

Dung Chiêu giơ tay: "Ba vị điện hạ, mời ngồi."

Bùi Khâm là người đầu tiên ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vẻ mặt tươi cười: "A Chiêu, mau tới đây ngồi."

Dung Chiêu không nhúc nhích, ý bảo hai vị điện hạ khác ngồi trước.

Nhị hoàng tử Bùi Tranh nhíu mày, hắn không quen với trường hợp này, có chút muốn rời đi, nhưng vẫn muốn xem Dung Chiêu có mục đích gì quan trọng, cho nên rốt cuộc lựa chọn ngồi xuống.

Bùi Ngọc mặc dù không tình nguyện nhưng cũng an vị.

Lúc này Dung Chiêu mới ngồi xuống.

Trời đã tối, các bồi bàn thắp đèn, từng chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả sân thượng như ban ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-274.html.]

Đầu bếp bắt đầu nướng thịt, nhiệt độ than lửa lan toả, đồng thời mùi thịt nướng cũng bắt đầu phảng phất.

Bùi Ngọc lúc này liền cười châm chọc: "Thật sự chế biến ngay tại chỗ, đây là thứ Dung thế tử muốn chiêu đãi chúng ta sao?" Bùi Khâm lập tức phản bác: "Ta cảm thấy rất tốt, rất mới mẻ, hơn nữa mùi còn rất thơm, thời tiết này ngồi cạnh bếp lò ăn thịt nướng, làm thêm vài hớp rượu có gì không tốt?"

Bùi Ngọc: "Thô tục."

Bùi Khâm: "Đại tục tức đại nhã, hoàng huynh, ngươi tục khí rồi."

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Bùi Tranh quay đầu nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Ngươi muốn hẹn gặp ba người chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng nói là vì để ăn những món này?"

Thái độ của bọn họ với Phúc Lộc Hiên không tệ, nhưng cũng không đến mức sỉ mê.

Đầu là người làm đại sự, tự nhiên lấy đại nghiệp làm trọng.

Hôm nay sóng ngầm trong kinh bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử ngày càng hung tàn, ngoại trừ phái trung lập, rất nhiều người đều đã chọn xong chỗ đứng, hiện tại ngay cả phái trung lập cũng có người bắt đầu lựa chọn "Tiềm Long" đặt cược.

Dung Chiêu vốn là đối tượng ba người bọn họ lôi kéo, hôm nay cùng lúc hẹn gặp ba người bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì?

Nếu như không phải cô hẹn ba người cùng lúc, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đến đầy đủ như vậy.

Dù sao các hoàng tử cũng không phải đều nguyện ý cho Dung Chiêu mặt mũi.

Chẳng lẽ sau khi bị ám sát, hành sự vô độ?

"Đương nhiên không phải." Dung Chiêu cười lắc đầu.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô lấp lánh cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, nốt ruồi đỏ giữa lông mày nhảy múa: "Ta chỉ cảm thấy bàn chuyện làm ăn với ba vị hoàng tử vẫn nên có chút không khí, hiện giờ như vậy là tốt rồi."

Ba người đồng thời ngẩn ra.

Bàn chuyện làm ăn?

Lúc này, đầu bếp nướng xong đĩa thịt nướng đầu tiên, đặt ở trước mặt bọn họ, rắc lên rất nhiều gia vị, thịt nướng thơm đến mức làm người ta nhỏ dãi, bồi bàn rót nước trà cho bọn họ.

Dung Chiêu cầm lấy một xâu thịt nướng, cắn một miếng, nuốt xuống, gật gật đầu, lúc này mới mở miệng: "Đúng vậy, hôm nay tìm ba vị hoàng tử là có một việc làm ăn muốn hợp tác với ba vị."
 
Chương 275


Bàn chuyện làm ăn mà, đương nhiên phải có không khí thích hợp.

Bùi Tranh nhướng mày.

Loại hành vi "tuốt xiên nướng" này trong mắt hắn rất thất lễ, tuy rằng Dung Chiêu ăn uống nhìn tao nhã đẹp mắt, nhưng bảo hắn cầm lên gặm ăn, hắn rất khó làm được.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc trực tiếp nhìn Dung Chiêu, châm biếm nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta làm ăn gì? Cái này sao? Cũng mở khắp triều Đại Nhạn như Phúc Lộc Hiên?"

Ngón tay hắn chỉ vào thịt nướng, châm chọc bộc lộ trong lời nói.

Mà năm chữ "mở khắp triều Đại Nhạn" cũng mang theo ý trào phúng, các thái tử tương lai đối với việc này cũng không phải cực kỳ động tâm.

Dung Chiêu tiếp tục ăn, cười mà không nói.

Mùi thịt nướng rất nồng đậm, Dung Chiêu thản nhiên ăn tiếp.

Bên cạnh cô, tay Bùi Khâm hơi chần chờ, hiển nhiên đối với hắn mà nói, không dùng đũa gắp thức ăn từ trong bát đĩa có chút mất thể thống.

Nhưng ngẫm lại người bên cạnh là Dung Chiêu, hắn phải biểu đạt thái độ của mình.

Bùi Khâm cắn răng, cầm lấy một xâu thịt nướng bắt đầu ăn.

Đối với hoàng tử mà nói, trong khoảnh khắc hắn cầm xâu thịt nướng đưa tới bên miệng cắn một cái, hắn đã từ bỏ thể diện, mà một khi từ bỏ thể diện, hành động sau này sẽ có thêm vài phần không chút cố ky.

Thịt nướng vào miệng, mùi thơm kích thích mà nồng đậm tràn ngập.

Bùi Khâm hai mắt sáng lên: "Ngon!"

Dung Chiêu cười nói: "Phải không? Đây là sản phẩm mới của Phúc Lộc Hiên, mùi vị không tệ."

Cô ném que trúc ăn xong lên bàn, lại cầm lấy hai xâu đưa cho Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi: "Nhị điện hạ, Tam điện hạ, ở chỗ này chỉ có chúng ta, thả lỏng một chút, nếm thử xem sao?"

Bùi Ngọc tiếp tục nhíu mày.

Bùi Tranh nhìn Dung Chiêu, chậm rãi vươn tay, ngón tay với các khớp xương rõ ràng nhận lấy xiên nướng, chậm rãi thưởng thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-275.html.]

Hắn người này thoạt nhìn quý phái, cao không thể với tới, nhưng lại không phải hoàn toàn không dính tục vật, trong vẻ lạnh lùng mang theo thông suốt, Dung Chiêu cho hắn, hắn liền nhận lấy.

Sau khi nuốt xuống, hắn hơi nhướng mày, gật đầu đánh giá: "Không tệ."

"Xèo xèo xèo..."

Thịt dê nướng trong tay đầu bếp phát ra tiếng xèo xèo, thịt chảy ra nước mỡ nhỏ vào trong lửa than, dẫn tới lửa than càng lớn, thịt nướng càng thơm, rắc thêm gia vị, mùi thơm nồng đậm lan tỏa trong không khí.

Bùi Ngọc vốn kiên quyết không ăn, nhưng ba người bên cạnh đều đang ăn, mùi thơm ở phía trước xông vào trong mũi.

Cổ họng hắn giật giật, nuốt nước bọt.

Bùi Khâm cầm lấy xâu thứ hai, khen ngợi: "Món này ngon thật."

Đúng lúc đầu bếp lại đem mấy xâu thịt đã nướng xong đặt vào trong đĩa trước mặt bọn họ, Bùi Ngọc rốt cục nhịn không được, cầm lấy một xâu thịt nướng nóng hổi, mùa đông trời lạnh, bọn họ lúc này lại ở ban công, cho dù có bếp lò nhưng vẫn mang theo chút hàn ý.

Nhưng xiên nướng nóng hổi thơm nồng vừa vào miệng, lập tức chiếm lấy toàn bộ vị giác, ánh mắt Bùi Ngọc sáng ngời.

Miệng khẽ nhúc nhích, cả một xiên nướng nhanh chóng ăn hết, chỉ còn lại một que trúc trống trơn, lúc này hắn mới cảm thấy que trúc này rất thuận tiện, cũng rất khác biệt.

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Vừa rồi còn hạ thấp món ăn mới mẻ này, hiện tại khen ngon có chút mất mặt, hắn không làm được.

Bồi bàn rót rượu cho bọn họ, mấy người vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.

Trong đêm lạnh, thịt nướng trên lò vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu: "Cái này gọi là gì?"

Dung Chiêu trả lời: "Thịt nướng."

Bùi Khâm chớp mắt: "Ngươi muốn hợp tác làm thịt nướng với chúng ta sao?"

Chung quanh đèn lưu ly sáng ngời, có ánh đèn sáng chói, hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dung Chiêu, thầm nghĩ... A Chiêu nói cái gì, hắn đều sẽ phối hợp. vị không tệ, nhưng bản hoàng tử không có hứng thú, không chuẩn bị đầu tư."

Từ khi Dung Chiêu bắt đầu hợp tác với tứ đại thân vương mở Phúc Lộc Hiên, những từ như "đầu tư""cổ đông" này mọi người đều biết.
 
Chương 275


Bàn chuyện làm ăn mà, đương nhiên phải có không khí thích hợp.

Bùi Tranh nhướng mày.

Loại hành vi "tuốt xiên nướng" này trong mắt hắn rất thất lễ, tuy rằng Dung Chiêu ăn uống nhìn tao nhã đẹp mắt, nhưng bảo hắn cầm lên gặm ăn, hắn rất khó làm được.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc trực tiếp nhìn Dung Chiêu, châm biếm nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta làm ăn gì? Cái này sao? Cũng mở khắp triều Đại Nhạn như Phúc Lộc Hiên?"

Ngón tay hắn chỉ vào thịt nướng, châm chọc bộc lộ trong lời nói.

Mà năm chữ "mở khắp triều Đại Nhạn" cũng mang theo ý trào phúng, các thái tử tương lai đối với việc này cũng không phải cực kỳ động tâm.

Dung Chiêu tiếp tục ăn, cười mà không nói.

Mùi thịt nướng rất nồng đậm, Dung Chiêu thản nhiên ăn tiếp.

Bên cạnh cô, tay Bùi Khâm hơi chần chờ, hiển nhiên đối với hắn mà nói, không dùng đũa gắp thức ăn từ trong bát đĩa có chút mất thể thống.

Nhưng ngẫm lại người bên cạnh là Dung Chiêu, hắn phải biểu đạt thái độ của mình.

Bùi Khâm cắn răng, cầm lấy một xâu thịt nướng bắt đầu ăn.

Đối với hoàng tử mà nói, trong khoảnh khắc hắn cầm xâu thịt nướng đưa tới bên miệng cắn một cái, hắn đã từ bỏ thể diện, mà một khi từ bỏ thể diện, hành động sau này sẽ có thêm vài phần không chút cố ky.

Thịt nướng vào miệng, mùi thơm kích thích mà nồng đậm tràn ngập.

Bùi Khâm hai mắt sáng lên: "Ngon!"

Dung Chiêu cười nói: "Phải không? Đây là sản phẩm mới của Phúc Lộc Hiên, mùi vị không tệ."

Cô ném que trúc ăn xong lên bàn, lại cầm lấy hai xâu đưa cho Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi: "Nhị điện hạ, Tam điện hạ, ở chỗ này chỉ có chúng ta, thả lỏng một chút, nếm thử xem sao?"

Bùi Ngọc tiếp tục nhíu mày.

Bùi Tranh nhìn Dung Chiêu, chậm rãi vươn tay, ngón tay với các khớp xương rõ ràng nhận lấy xiên nướng, chậm rãi thưởng thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-275.html.]

Hắn người này thoạt nhìn quý phái, cao không thể với tới, nhưng lại không phải hoàn toàn không dính tục vật, trong vẻ lạnh lùng mang theo thông suốt, Dung Chiêu cho hắn, hắn liền nhận lấy.

Sau khi nuốt xuống, hắn hơi nhướng mày, gật đầu đánh giá: "Không tệ."

"Xèo xèo xèo..."

Thịt dê nướng trong tay đầu bếp phát ra tiếng xèo xèo, thịt chảy ra nước mỡ nhỏ vào trong lửa than, dẫn tới lửa than càng lớn, thịt nướng càng thơm, rắc thêm gia vị, mùi thơm nồng đậm lan tỏa trong không khí.

Bùi Ngọc vốn kiên quyết không ăn, nhưng ba người bên cạnh đều đang ăn, mùi thơm ở phía trước xông vào trong mũi.

Cổ họng hắn giật giật, nuốt nước bọt.

Bùi Khâm cầm lấy xâu thứ hai, khen ngợi: "Món này ngon thật."

Đúng lúc đầu bếp lại đem mấy xâu thịt đã nướng xong đặt vào trong đĩa trước mặt bọn họ, Bùi Ngọc rốt cục nhịn không được, cầm lấy một xâu thịt nướng nóng hổi, mùa đông trời lạnh, bọn họ lúc này lại ở ban công, cho dù có bếp lò nhưng vẫn mang theo chút hàn ý.

Nhưng xiên nướng nóng hổi thơm nồng vừa vào miệng, lập tức chiếm lấy toàn bộ vị giác, ánh mắt Bùi Ngọc sáng ngời.

Miệng khẽ nhúc nhích, cả một xiên nướng nhanh chóng ăn hết, chỉ còn lại một que trúc trống trơn, lúc này hắn mới cảm thấy que trúc này rất thuận tiện, cũng rất khác biệt.

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Vừa rồi còn hạ thấp món ăn mới mẻ này, hiện tại khen ngon có chút mất mặt, hắn không làm được.

Bồi bàn rót rượu cho bọn họ, mấy người vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.

Trong đêm lạnh, thịt nướng trên lò vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu: "Cái này gọi là gì?"

Dung Chiêu trả lời: "Thịt nướng."

Bùi Khâm chớp mắt: "Ngươi muốn hợp tác làm thịt nướng với chúng ta sao?"

Chung quanh đèn lưu ly sáng ngời, có ánh đèn sáng chói, hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dung Chiêu, thầm nghĩ... A Chiêu nói cái gì, hắn đều sẽ phối hợp. vị không tệ, nhưng bản hoàng tử không có hứng thú, không chuẩn bị đầu tư."

Từ khi Dung Chiêu bắt đầu hợp tác với tứ đại thân vương mở Phúc Lộc Hiên, những từ như "đầu tư""cổ đông" này mọi người đều biết.
 
Chương 275


Bàn chuyện làm ăn mà, đương nhiên phải có không khí thích hợp.

Bùi Tranh nhướng mày.

Loại hành vi "tuốt xiên nướng" này trong mắt hắn rất thất lễ, tuy rằng Dung Chiêu ăn uống nhìn tao nhã đẹp mắt, nhưng bảo hắn cầm lên gặm ăn, hắn rất khó làm được.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc trực tiếp nhìn Dung Chiêu, châm biếm nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta làm ăn gì? Cái này sao? Cũng mở khắp triều Đại Nhạn như Phúc Lộc Hiên?"

Ngón tay hắn chỉ vào thịt nướng, châm chọc bộc lộ trong lời nói.

Mà năm chữ "mở khắp triều Đại Nhạn" cũng mang theo ý trào phúng, các thái tử tương lai đối với việc này cũng không phải cực kỳ động tâm.

Dung Chiêu tiếp tục ăn, cười mà không nói.

Mùi thịt nướng rất nồng đậm, Dung Chiêu thản nhiên ăn tiếp.

Bên cạnh cô, tay Bùi Khâm hơi chần chờ, hiển nhiên đối với hắn mà nói, không dùng đũa gắp thức ăn từ trong bát đĩa có chút mất thể thống.

Nhưng ngẫm lại người bên cạnh là Dung Chiêu, hắn phải biểu đạt thái độ của mình.

Bùi Khâm cắn răng, cầm lấy một xâu thịt nướng bắt đầu ăn.

Đối với hoàng tử mà nói, trong khoảnh khắc hắn cầm xâu thịt nướng đưa tới bên miệng cắn một cái, hắn đã từ bỏ thể diện, mà một khi từ bỏ thể diện, hành động sau này sẽ có thêm vài phần không chút cố ky.

Thịt nướng vào miệng, mùi thơm kích thích mà nồng đậm tràn ngập.

Bùi Khâm hai mắt sáng lên: "Ngon!"

Dung Chiêu cười nói: "Phải không? Đây là sản phẩm mới của Phúc Lộc Hiên, mùi vị không tệ."

Cô ném que trúc ăn xong lên bàn, lại cầm lấy hai xâu đưa cho Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi: "Nhị điện hạ, Tam điện hạ, ở chỗ này chỉ có chúng ta, thả lỏng một chút, nếm thử xem sao?"

Bùi Ngọc tiếp tục nhíu mày.

Bùi Tranh nhìn Dung Chiêu, chậm rãi vươn tay, ngón tay với các khớp xương rõ ràng nhận lấy xiên nướng, chậm rãi thưởng thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-275.html.]

Hắn người này thoạt nhìn quý phái, cao không thể với tới, nhưng lại không phải hoàn toàn không dính tục vật, trong vẻ lạnh lùng mang theo thông suốt, Dung Chiêu cho hắn, hắn liền nhận lấy.

Sau khi nuốt xuống, hắn hơi nhướng mày, gật đầu đánh giá: "Không tệ."

"Xèo xèo xèo..."

Thịt dê nướng trong tay đầu bếp phát ra tiếng xèo xèo, thịt chảy ra nước mỡ nhỏ vào trong lửa than, dẫn tới lửa than càng lớn, thịt nướng càng thơm, rắc thêm gia vị, mùi thơm nồng đậm lan tỏa trong không khí.

Bùi Ngọc vốn kiên quyết không ăn, nhưng ba người bên cạnh đều đang ăn, mùi thơm ở phía trước xông vào trong mũi.

Cổ họng hắn giật giật, nuốt nước bọt.

Bùi Khâm cầm lấy xâu thứ hai, khen ngợi: "Món này ngon thật."

Đúng lúc đầu bếp lại đem mấy xâu thịt đã nướng xong đặt vào trong đĩa trước mặt bọn họ, Bùi Ngọc rốt cục nhịn không được, cầm lấy một xâu thịt nướng nóng hổi, mùa đông trời lạnh, bọn họ lúc này lại ở ban công, cho dù có bếp lò nhưng vẫn mang theo chút hàn ý.

Nhưng xiên nướng nóng hổi thơm nồng vừa vào miệng, lập tức chiếm lấy toàn bộ vị giác, ánh mắt Bùi Ngọc sáng ngời.

Miệng khẽ nhúc nhích, cả một xiên nướng nhanh chóng ăn hết, chỉ còn lại một que trúc trống trơn, lúc này hắn mới cảm thấy que trúc này rất thuận tiện, cũng rất khác biệt.

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Vừa rồi còn hạ thấp món ăn mới mẻ này, hiện tại khen ngon có chút mất mặt, hắn không làm được.

Bồi bàn rót rượu cho bọn họ, mấy người vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.

Trong đêm lạnh, thịt nướng trên lò vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Bùi Khâm nhìn Dung Chiêu: "Cái này gọi là gì?"

Dung Chiêu trả lời: "Thịt nướng."

Bùi Khâm chớp mắt: "Ngươi muốn hợp tác làm thịt nướng với chúng ta sao?"

Chung quanh đèn lưu ly sáng ngời, có ánh đèn sáng chói, hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dung Chiêu, thầm nghĩ... A Chiêu nói cái gì, hắn đều sẽ phối hợp. vị không tệ, nhưng bản hoàng tử không có hứng thú, không chuẩn bị đầu tư."

Từ khi Dung Chiêu bắt đầu hợp tác với tứ đại thân vương mở Phúc Lộc Hiên, những từ như "đầu tư""cổ đông" này mọi người đều biết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom