Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 80: 80: Tìm Người


Trần Duật Đằng không hề biết nhà của Sở Khiết ở đâu, tuỳ rằng đã từng có một năm bên nhau nhưng hắn chưa từng biết nhà của Sở Khiết.

Bởi vì hắn lúc đó chỉ đơn giản nghĩ yêu đương với Sở Khiết chỉ là trò giải chí, cũng có phải lâu dài đâu mà đưa về tận nhà.

Lỡ không may gặp phụ huynh thì còn khó xử hơn.
Nhưng giờ đây, chuyện hắn cảm thấy ngu ngốc nhất chính là không biết nhờ Sở Khiết ở đâu.

Nếu hỏi Hưng Vĩ, chắc chắn cậu ta sẽ không cho.

Nhưng nếu chạy về nhà hỏi mẹ, chắc chắn sẽ biết nhóc con đó ở đâu.
Mẹ hắn quả thật có tài, nhưng cũng lắm tật.

Chẳng hạn như việc bà rất hay ghen tuông, thường xuyên bỏ việc để theo dõi ba đang ở đâu.

Mức độ theo dõi nhiều đến mức, bây giờ chỉ cần nhờ bà tìm người, tìm đường chắc chắn bà sẽ là người biết nhanh nhất.
Trần Duật Đằng vừa chạy về nhà vừa lớn tiếng gọi.
"Mẹ! Mẹ..."

Trần Phu Nhân từ trong bếp đi ra, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu hỏi.


"Con làm gì mà la lớn thế? Không thể yên tĩnh được một chút nào sao?"
Trần Duật Đằng thở d ốc, vẻ mặt chứa đầy sự mong chờ chạy đến cạnh mẹ mình.

Hắn vội vàng nói.
"Mẹ...giúp con tìm một người có được không?"
Trần phu nhân sửng sốt nhìn nét mặt con trai, đã từ lâu rồi...từ rất lâu rồi bà không còn nghe thấy việc con trai nhờ mình giúp đỡ cái gì cả.
Cũng như bao người mẹ, Trần phu nhân luôn muốn gần gũi với con mình.

Nhưng tiếc là từ nhỏ đến lớn bà đều sống trong nhung lụa, mặc dù đã ba mươi tư tuổi rồi nhưng bà không hề biết cách chăm sóc con trai.
Chuyện trong nhà cũng có giúp việc lo, dần dần Trần Duật Đằng lớn lên bằng việc có người hầu hạ cho nên việc mong muốn mẹ giúp đỡ mình là gần như không thể với Trần Duật Đằng.
Nhưng ngày hôm nay, trông thấy ánh mắt con trai hiện lên sự cầu xin.

Bà cuối cùng cũng dịu giọng hỏi.
"Có việc gì với con sao? Tìm ai? Là ai bắt nạt con?"
Trần phu nhân vừa xoa đầu Duật Đằng vừa hỏi, mong chờ được thứ con trai muốn mình giúp đỡ.
Trần Duật Đằng không dám nói rõ, chỉ ấp úng nói.
"Con...con muốn tìm nhà của một người bạn học cùng trường..."
Trần phu nhân nhìn con trai, bạn học ở trường? Vì cớ gì lại phải tìm bạn học ở trường kia chứ?
"Con trai, không phải là mẹ ích kỉ với con.

Nhưng nếu là bạn cùng trường chẳng phải con nên đi hỏi các bạn học khác sẽ nhanh hơn sao?"
Trần Duật Đằng lắc đầu phủ nhận, sẽ chẳng ai giúp hắn cả.

Hắn đã từng cố hỏi một vài người bạn, nhưng cũng chỉ nhận lại được cái lắc đầu.
"Con không tìm được"
Trần Duật Đẳng rủ mắt, dáng vẻ kiêu ngạo biến mất.

Giờ đây, trông hắn mới thật sự giống với độ tuổi của hắn.


Vừa đáng thương vừa đáng trách.
"Nói mẹ nghe xem người đó có quan trọng với con không? Vì sao con lại tìm người ấy?"
Trần Duật Đằng cúi thấp đầu, lúc này trông hắn y hệt một đứa trẻ sắp khóc đến nơi.

Hắn chậm chạp gật đầu đáp.
"Con và người ấy giận nhau...người ấy không muốn gặp con nên không đến trường nữa.

Con muốn đi tìm cậu ấy"
Trần Duật Đằng càng nói, giọng càng lúc càng nhỏ dần.

Bên trong âm giọng cũng mang theo biết bao nhiêu sự hối hận đáng tiếc.
Trần phu nhân lặng nhìn con trai, cuối cùng cũng phì cười.
Thằng con trai của cô xem chừng đã trưởng thành hơn một chút.

Đã biết yêu, đã biết đau lòng vì người khác rồi.
Trần phu nhân phì cười xoa đầu con trai đáp.
"Đến giờ này mày đã thấy công dụng đi theo dõi chồng của mẹ đỉnh cao thế nào chưa? Chuyện này đơn giản, mày cứ để mẹ.

Mười lăm phút nữa mẹ cho mày kết quả"
————****———
"Bà xã, em ở nhà một mình thật sự ổn chứ?"
Bạch Dương Vĩ một tay kéo vali, một tay ôm Sở Hoà.


Vẻ mặt luyến tiếc hỏi.
Sở Hoà lại gật đầu, nhẹ nhàng làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Anh chỉ đi công tác có một ngày thôi mà, cứ yên tâm đi.

Em ở nhà một mình được, nếu có gì em lập tức gọi cho anh"
Bạch Dương Vĩ xót xa nhìn Sở Hoà, mặc dù ba lớn rất muốn đưa ba nhỏ đi.

Nhưng Sở Hoà đang mệt nên từ chối.
Hết cách, ba lớn đành để ba nhỏ ở nhà.

Trước khi đi còn khẽ hôn môi ba nhỏ nói.
"Anh sẽ về sớm thôi, em ở nhà có ai lạ mặt cũng đừng mở cửa.

Và...đừng ngoại tình nha"
Sở Hoà: "...".

 
Chương 81: 81: Các Người Đang Làm Gì Đấy


Trần Duật Đằng ngồi im trên ghế sofa, hệt như một bức tượng, không hề động đậy chờ kết quả từ mẹ hắn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Trần phu nhân cũng từ phòng ngủ đi ra.

Bà nhìn con trai bày ra vẻ mặt tội nghiệp, vội phì cười nói.
"Đường X, khu X, số nhà Xxx"
"Thật sao mẹ?"
Cuối cùng hy vọng cũng đã được mở ra, Trần Duật Đằng mở to mắt không dám tin hỏi lại lần nữa.

Trần phu nhân gật đầu khẳng định đáp.
"Ta nghe nói gia đình đó người lớn tính rất tốt, cư xử lịch sự.

Nên nếu có phạm lỗi gì họ cũng họ bỏ qua thôi"
Trần Duật Đằng nghe đến đây, vội nhào đến hôn lên má Trần phu nhân một con.

Sau đó vui vẻ nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Trần phu nhân đứng sững người mất mốt lúc, sau đó rút điện thoại ra chụp vài tấm với góc mặt bên phải.


Sau đó đăng lên mạng xã hội cùng dòng trạng thái.
"Hôm nay được con trai hôn cảm ơn, thì ra con trai đã lớn thật rồi"
————***———
"Ba nhỏ à, sức khoẻ của ba không được tốt, đừng có làm việc nặng có biết không? Hôm nay tập trung nghỉ ngơi ở nhà đi.

Nếu ba cố gắng quá sức con sẽ rất lo đấy!"
Qua màn hình điện thoại, Bạch Sở Khiết với mái tóc cắt ngắn, mặt mũi tươi tỉnh dặn dò ba nhỏ đủ điều.
Cậu sang Pháp cũng đã được hai tuần, tuy là chưa nhập học nhưng những hàng xóm xung quanh đều có con bằng tuổi cậu.

Ở nơi xa lạ, cái gì trong mắt cậu cũng còn mới, lại còn kết thêm được nhiều bạn.

Tạm thời khiến tâm tình Sở Khiết ổn hơn nhiều.

Mỗi ngày, cậu đều khám phá một cái mới ở nơi xa lạ này, kết những người bạn mới.

Cuộc sống mới cũng khiến cậu ổn thêm một chút.
Sở Hoà nhìn con trai qua điện thoại, sắc mặt đã tốt lên đôi chút trong lòng cũng rất yên tâm.

Mặc dù là nhớ con trai, nhưng dù sao thằng bé cũng mới lớn, Sở Hoà cũng chỉ mong muốn những điều tốt đẹp đến với con mình.
Sở Hoà nghe con trai trò chuyện thêm một lúc nữa thì hai ba con chào tạm biệt nhau.

Sở Khiết có việc đành phải ra ngoài, Sở Hoà cũng nhanh chóng tắt máy.
Căn biệt thự rộng lớn giờ đây chỉ còn lại một mình Sở Hoà, Dương Vĩ đã đi công tác, Sở Khiết cũng không còn ở đây.

Đã lâu rồi, Sở Hoà mới cảm thấy vắng lặng như vậy.
Sở Hoà ngồi trong phòng khách, thở dài một cách chán nản.


Bình thường có Bạch Dương Vĩ bên cạnh, cậu làm gì cũng thấy vui.

Bây giờ cả căn nhà rộng lớn này chỉ còn mình Sở Hoà, ba nhỏ chán nản nằm dài trên ghế sofa.
Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa đã vang lên, âm thanh dồn dập vội vã khiếm Sở Hoà muốn bình thản ngồi im cũng không được.

Ba nhỏ vội mang đôi dép đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài, một cậu nhóc trẻ chỉ trạc tuổi con mình đang đứng bên ngoài.

Tay phải cậu cầm mũ bảo hiểm, phía sau lại là chiếc moto nhìn ngầu cực kì.
Mặt mũi cậu nhóc này cũng khá điển trai, nhưng lại có phần lanh lợi hơn con trai mình.
Sở Hoà ngẩng người nhìn cậu nhóc trước mắt, cậu nhóc trước mắt lại nhìn Sở Hoà.

Sau đó ngập ngừng nói.
"Anh...anh trai, đây có phải là nhà của Sở Khiết không ạ?"
Người đứng trước mặt Duật Đằng thật sự rất trẻ, đôi mắt to tròn ngẩng người nhìn hắn.

Ban đầu, hắn còn tưởng đây là anh trai của Sở Khiết, chỉ đành ngượng ngùng gãi đầu.
Sở Hoà ú ớ gật đầu, dùng tay ra kí hiệu ngôn ngữ.
Trần Duật Đằng từ trước đến nay chưa từng học kí hiệu ngôn ngữ, làm sao hiểu được Sở Hoà đang nói gì.


Hắn nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
"Anh trai...anh đang làm cái gì vậy? Anh không nói được sao?"
Sở Hoà trông thấy vẻ mặt ngu ngốc của Duật Đằng mới sực nhớ trong nhà hôm nay không có ai.

Không ai giải thích cho người bên ngoài hiểu ba nhỏ đang nói gì.
Sở Hoà động não, nhanh chóng muốn chạy vào nhà lấy điện thoại để soạn tin nhắn cho người kia đọc.

Ba nhỏ ú ớ làm ra kí hiệu ngôn ngữ bảo hắn đứng đợi, sau đó muốn chạy vào nhà lấy điện thoại.

Nào ngờ, lúc Sở Hoà vừa quay đi thì Trần Duật Đằng đã nắm lấy tay của ba nhỏ nói.
"Đứng lại, anh định đi đâu vậy?"
Vừa hay, khoanh khắc Trần Duật Đằng nắm tay Sở Hoà thì một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc tiến dừng lại trước mặt bọn họ.

Người từ trong xe bước xuống, gần từng chữ hỏi.
"Các người làm gì đấy?".

 
Chương 82: 82: Là Bạn Của Sở Khiết


Sở Hoà và Trần Duật Đằng đồng loạt quay đầu, người trước mắt bọn họ không ai khác chính là Bạch Dương Vĩ đang bước đến.

Ánh mắt của ba lớn hiện lên đầy sự tức giận, bước chân đi đến chỗ bọn họ cũng có phần nhanh hơn.
Bạch Dương Vĩ gạt tay Trần Duật Đằng đang nắm lấy Sở Hoà ra, ánh mắt tủi thân hỏi Sở Hoà.
"Hoà! Em ngoại tình thật sao? Em...em không còn thích anh Vĩ của em nữa sao?"
Sở Hoà ngơ ngác nhìn người ở trước mắt không hiểu vì sao xuất hiện ở đây.

Rõ ràng là nói đi công tác, sao lại về rồi?
Sở Hoà còn chưa biết nên giải thích thế nào thì Bạch Dương Vĩ đã quay phắt đầu sang nhìn Trần Duật Đằng bằng ánh mắt thù địch căm ghét.

Thằng nhãi trước nhóc...!thật sự còn rất trẻ, cậu ta...quá đẹp trai rồi.
Bạch Dương Vĩ nhìn Trần Duật Đằng, phán xét từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại quay đầu sang nhìn Sở Hoà.

Thương tâm nói.

"Sở Hoà, em ngoại tình thật sao? Bao nuôi tình nhân trai trẻ sao? Cái thằng mặt búng ra sữa này có gì hơn anh chứ? Anh là chồng em mà, mỗi ngày đều cố gắng đi tập thể hình rèn luyện sức khoẻ để khiến em mê mẩn.

Nhưng tại sao em còn muốn nuôi trai trẻ hả.

Hay là...hay là em đang trả thù anh chuyện năm xưa"
Sở Hoà liên tục lắc đầu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Bạch Dương Vĩ đã quay người lại.

Nắm lấy cổ áo của Trần Duật Đằng kéo lên, oán hận hỏi.
"Cậu là ai? Thằng nhãi con này đến nhà ông làm gì? Mày tính làm gì vợ ông? Nhân lúc ông đi vắng mày tính phá hoại hạnh phúc gia đình của ông à? Ông nói cho mày biết, cũng may hôm nay chuyến bay gặp vấn đề nên tối nay ông mới có thể đi được.

Cho nên đây là ông trời đang giúp tao không cho mày lảng vảng đến gần vợ tao.

Mau cút cút cút đi"
"Ch-chú...chú bình tĩnh.

Cháu không quen biết gì vợ chú"
"Mày còn giả vờ giả vịt à...Ai da"
Bạch Dương Vĩ hung hăng, còn muốn làm lớn chuyện hơn.

Nhưng mà thật không ngờ Sở Hoà lại không thể nhìn được nữa, trực tiếp nắm tóc Bạch Dương Vĩ mong cho ba lớn có thể bình tĩnh lại.
Bạch Dương Vĩ bị đau, cuối cùng cũng có lí trí đôi chút.

Ba lớn trưng ra vẻ mặt tội nghiệp hỏi.
"Sa-sao vậy?"
Sở Hoà lục lọi từ trong túi áo của ba lớn lấy ra điện thoại.

Thuần phục mở khoá, sau đó bắt đầu gõ chữ.

Bạch Dương Vĩ và Duật Đằng chờ đợi, đợi đến khi dòng tin nhắn trên điện thoại được đưa đến trước mặt hai người.

Hai người mới hiểu rõ được Sở Hoà muốn nói gì.
"Em và thằng bé không liên quan gì đến nhau.

Thằng bé hình như đến tìm Sở Khiết"
Bạch Dương Vĩ ồ lên một tiếng, trong lòng cũng nhẹ đi nhiều hơn.

Hoá ra, Sở Hoà vẫn là của ba lớn.
Trần Duật Đằng ấm ức muốn chết, nhìn hai người kì lạ ở phía trước mặt.

Duật Đằng nuốt nước bọt hỏi.
"Chú...chú có thể cho con biết Sở...Sở Khiết hiện tại đang ở đâu không?"
Trần Duật Đằng lộ ra vẻ mệt mỏi, tâm trí rối bời, ánh mắt như cầu xin hai người cho hắn chút tia hy vọng.

Nhưng Bạch Dương Vĩ lại luôn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận đáp.

"Không! Việc gì ông phải cho cậu biết con ông đang ở đâu? Cậu là ai, tìm con ông có việc gì? Con ông đang ở Pháp, cậu giỏi thì qua Pháp tự đi mà tìm"

Bạch Dương Vĩ vẫn chưa biết được sự hiện diện của thằng nhãi trước mặt chính là kẻ đã khiến con trai mình đau khổ.

Càng không thể biết thằng nhãi này chính là thằng nhãi anh tìm bấy lâu nay.
Bạch Dương Vĩ thả cổ áo Trần Duật Đằng ra, chỉ đơn giản nghĩ hắn là bạn bè muốn đến thăm con trai.

Tâm trạng Bạch Dương Vĩ xem như khá được đôi chút, ba lớn thở hắt ra nói.
" Con trai tôi không còn ở đây nữa, thằng bé dạo này có chuyện không vui nên chạy sang Pháp rồi.

Nếu là bạn bè của nó thì nên tìm cách liên lạc an ủi nó, tôi và ba nhỏ của nó cũng an ủi nó hết lời nhưng nó không chịu nghe.

Thằng bé có lẽ cần thời gian nghỉ ngơi.

Khốn khiếp! Ông mà kiếm ra được thằng đã khiến con trai ông buồn ông nhất định sẽ đánh chết nó"
Trần Duật Đằng: "...".

 
Chương 83: 83: Mau Về Đi


Trần Duật Đằng nhớ rõ mẹ mình từng nói người nhà này rất thân thiện.

Nhưng vì cớ gì, ông chú trước mắt lại có vẻ hung dữ như vậy kia chứ?
Dù sao hắn cũng là người có lỗi, người chột dạ cũng là hắn chứ không ai khác.

Trần Duật Đằng giấu ánh mắt sợ hãi đi, vờ như mình không phải là kẻ mà Bạch Dương Vĩ đang nhắc đến.

Ngập ngừng nhìn hai người bọn họ hỏi.
"Con...con muốn gặp Sở Khiết, hai chú có thể cho con biết địa chỉ hiện tại Sở Khiết đang ở đâu có được không? Con...con có thể đến Pháp tìm cậu ấy"
Trần Duật Đằng đã quyết tâm thì có thể làm được, ánh mắt hắn mong chờ sự giúp đỡ từ hai người.

Sở Hoà vừa nhìn đã thấy thương cảm, nhưng Bạch Dương Vĩ lại có ánh nhìn khác với Trần Duật Đằng.
Thằng nhóc này thật sự rất đẹp trai, nhưng tính khí lại không hề tốt đẹp.

Bạch Dương Vĩ cứ cảm thấy Trần Duật Đằng giống hệt mình lúc trẻ, là kẻ mang tình cảm người khác ra làm trò đùa, đến lúc hối hận thì cuống quýt đi tìm.


Đến cả mặt mũi cũng không cần.

Cái tính xấu này...ba lớn cứ cảm thấy quen lắm, giống hệt ba lớn ngày trước.
"Sở Khiết không có nhiều bạn, ngoại trừ thằng bạn trai đã làm nó tổn thương ra ông chưa gặp mặt thì hầu như bạn bè của con trai ông đều gặp qua.

Cậu là ai"
Ánh mắt Bạch Dương Vĩ nhìn Trần Duật Đằng như thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Trần Duật Đằng nuốt nước bọt, ánh mắt lãng tránh đi nơi khác nói.
"Là...là bạn mới quen"
"Mới quen thì chẳng phải nên nhắn tin với nhau tự trao đổi địa chỉ sao? Việc gì phải mạnh dạn đến tận nhà gặp phụ huynh vậy? Hay là...cậu có tình ý gì với con trai tôi?"
Quả là quá khứ của kẻ phản diện, Bạch Dương Vĩ đúng là có kinh nghiệm trong chuyện xấu này.
Bị ánh mắt dò xét của Bạch Dương Vĩ, Trần Duật Đằng cuối cùng cũng biết sợ.

Hắn từ trước đến nay đánh đấm, hay gặp những người lớn đến nói chuyện với mình vì lừa gạt tình cảm con nhà người khác cũng chưa từng sợ.
Nhưng người đứng trước mặt hắn đây...lại khiến cho hắn giống như gặp được lão làng vậy.
Bạch Dương Vĩ nhướng mày, nhìn con chó cụp đuôi trước mắt.
"Sao? Nếu muốn tìm con trai tôi thì tự đi hỏi nó.

Cha mẹ không có quyền xâm phạm quyền riêng tư của con"
Trần Duật Đằng cuối cùng cũng nếm trải vị bị dồn vào đường cùng trong cuộc đời mình.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà, không còn là cảm giác sợ hãi như ban nãy, mà thay vào đó là cảm giác bất lực, mệt mỏi.
"Chú...con sai rồi! Là con không nên trêu đùa Sở Khiết.


Chú...con xin lỗi, con...con thật sự muốn gặp Sở Khiết"
Cuối cùng, Trần Duật Đằng cũng đã chịu cúi đầu trước lỗi lầm của mình.

Hắn thật sự sai lầm, sai lầm đến mức vứt cả mặt mũi để cầu xin ai đó.
Sở Hoà sững người nhìn cậu trai phía trước mặt, thì ra...đây chính là người mà Sở Khiết thích thầm bấy lâu nay.
Thật ra, ba nhỏ cùng ba lớn đã từng theo dõi cảnh con trai đi hẹn hò.

Nhưng lúc đó họ cũng chỉ nhìn thoáng qua, chuyện yêu đương của con cái.

Họ chọn cách tôn trọng thay vì giám sát.
Sở Hoà nhìn đến bộ dạng hối hận của Trần Duật Đằng lại nhớ đến hình ảnh Bạch Dương Vĩ khi trước.

Vừa thương lại vừa giận.
"Ô! Hoá ra là nhóc con à? Không sao, không sao.

Biết hối lỗi là tốt"
Sở Hoà còn đang mở màn nhớ về quá khứ thì Bạch Dương Vĩ đã thở dài, dùng vẻ mặt thương cảm nhìn Trần Duật Đằng.

Để rồi trong ánh mắt của sự ngỡ ngàng của hắn, ba lớn lại nói.

"Mau lại đây! Chú đưa địa chỉ cho con"
Trần Duật Đằng và Sở Khiết mắt mở to, kinh ngạc không dám tin vào thái độ của Bạch Dương Vĩ.

Nhưng ba lớn một lần nữa.
"Có mau lại đây không? Ông đổi ý bây giờ"
Trần Duật Đằng bị chính sự hối thúc kia làm cho mù quáng, hắn tiến đến gần? Hy vọng có một cơ hội sẽ mở ra.
Bạch Dương Vĩ vừa cười, nhanh chóng tiến đến hắn.

Sau đó...
Bốp!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Sở Hoà, Trần Duật Đằng bị đấm nằm đến nằm dưới đất.

Âm thanh hung dữ vang lên.
"Cậu nghĩ cậu làm con ông tổn thương đến mức đó mà chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao? Thằng oắt con này, ông phải dạy cậu một bài học".

 
Chương 84: 84: Bạch Dương Vĩ Gây Hoạ


Trần Duật Đằng từ dưới đất đứng lên, một bên mặt cảm thấy đau nhức cực kì nhưng hắn lại không dám phản kháng.

Bạch Dương Vĩ thì lại lửa giận phừng phừng nhìn người đứng ở trước mặt.
Sở Hoà ú ớ chạy đến can ngăn, mặt mũi ba nhỏ cũng trắng bệch vì sợ hãi.

Chỉ sợ chồng mình lại gây ra chuyện thôi.
"Sở Hoà, em mau tránh ra.

Hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho con trai"
Con trai của bọn họ đã tổn thương như thế nào chẳng phải bọn họ hiểu rõ nhất sao? Sở Khiết chọn cách thu mình vào bóng tối, được một thời gian thì lại muốn chạy sang Pháp.

Ở cái độ tuổi lẽ ra chỉ nên tìm hiểu thế giới xung quanh thì lại bỏ trốn, con trai họ nếu không dính líu đến thằng khốn này thì có phải chịu oan ức đến thế không?
Sở Hoà đứng chắn trước mắt của Trần Duật Đằng, lắc đầu liên tục, ánh mắt lo lắng chỉ sợ Dương Vĩ làm càn.
Nhưng ba nhỏ càng lo lắng bao nhiêu thì Trần Duật Đằng càng ương bướng bấy nhiêu.

Hắn đi đến trước mặt Bạch Dương Vĩ, ánh mắt kiên quyết nói.
"Chú! Là cháu sai, cháu biết một lời xin lỗi cũng không thể xong chuyện được.


Chú cứ đánh cháu đi, cháu chịu được.

Nhưng sau khi chú đánh xong, chú cho cháu biết Sở Khiết đang ở đâu có được không?"
Bạch Dương Vĩ nhếch mép cười, bộ dạng hung dữ của ba lớn thật khiến người khác doạ người.

Ba lớn nhìn thằng mắt Trần Duật Đằng, cứng rắn đáp.
"Khá lắm, cũng rất cứng đầu.

Đánh cậu thì tôi làm được, nhưng nói chỗ con trai tôi đang ở thì tôi không làm.

Thằng nhóc này, mau đến đây"
Bạch Dương Vĩ cởi áo vest ngoài, nằm lấy cổ áo Trần Duật Đằng, liên tục hạ từng cú đấm xuống khuôn mặt điển trai kia.
Trần Duật Đằng không phải kháng, từng cú đấm hạ xuống đều dính mặt hắn.

Cảm giác ê ẩm không thể nói lên lời.

Đôi lúc, sẽ nghe được âm thanh rên rỉ từ hắn phát ra.

Nhưng ba lớn không hề có ý định dừng tay.
Trần Duật Đằng lãnh trọn gần mười cú đấm thì Sở Hoà cũng không thể nhìn nổi nữa, ba nhỏ tiến đến ôm chặt lấy éo Dương Vĩ, ú ớ cầu xin.
Trần Duật Đằng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hai mắt cũng mờ đi.

Đến lúc được Dương Vĩ thả ra thì hắn lảo đảo ngồi bệch xuống đất.

Khuôn mặt đau đớn không thể tả thành lời.
"Chú...chú đánh xong chưa...nếu xong rồi thì cho cháu biết địa chỉ được không?"
Trần Duật Đằng cầu xin, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt ganh ghét của Bạch Dương Vĩ.

Ba lớn thở hắt ra một hơi, nắm tay ba nhỏ vừa kéo đi vừa nói.
"Tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cậu đâu, mau về đi.

Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu."
Bạch Dương Vĩ dứt khoác không từ chối, trực tiếp nắm tay dự định kéo vợ mình vào nhà.


Trần Duật Đằng biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác.

Hắn cố chấp, cứng đầu lê lếch cái thân thể của mình, khó khăn nắm lấy góc áo của Sở Hoà.
"Hai chú...!con biết sai thật rồi"
Trần Duật Đằng mang gương mặt đau đớn, dùng ánh mắt tha thiết gần như cầu xin hai người.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy áo Sở Hoà, vì dường như hắn biết...người này có thể giúp được hắn hơn là chú kia.
Sở Hoà quay người sang nhìn Trần Duật Đằng, bộ dạng thê thảm của hắn khiến ba nhỏ có chút xót thương.

Dù sao cũng đang tuổi dậy thì, hiếu thắng rồi gây ra lỗi lầm là chuyện bình thường.

Huống hồ vừa rồi Bạch Dương Vĩ còn ra tay nặng như vậy.

Sở Hoà cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng Bạch Dương Vĩ lại khác, thằng nhóc trước mắt khiến ba lớn ghét cay ghét đắng.

Hắn chính là quá khứ của ba lớn, cũng là hiện thân của kẻ phản diện đã khiến con trai của bọn họ tổn thương.

Dĩ nhiên, ba lớn không thể tha thứ dễ dàng như vậy.
"Mau tránh ra cho ông, nhóc con"
Bạch Dương Vĩ tiến đến, dùng tay đẩy Duật Đằng ra.

Nhưng xui rủi thay, Trần Duật bị đấm đến đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, bây giờ bị Dương Vĩ đẩy mạnh như vậy khiến hắn choáng váng.

Xui rủi thay, Duật Đằng đang nắm chặt áo Sở Hoà.

Thành ra lúc hắn choáng váng muốn ngất đi thì kéo theo Sở Khiết.
Cả hai loạng choạng muốn ngã xuống, Bạch Dương Vĩ muốn đưa tay đến nắm lấy Sở Hoà cũng không thể kịp.
"A..."
Nhận thấy mình sắp bị ngã, Sở Hoà kêu lên một tiếng, làm cho tinh thần của Duật Đằng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Nhìn bóng lưng của Sở Hoà đang ngã về phía mình, Trần Duật Đằng dùng một tay ôm eo của Sở Hoà, tay còn lại chống xuống đất.
Rắc!
"Sở Hoà..."
Âm thanh đồng loạt vang lên, Trần Duật Đằng đau đến đổ mồ hôi lạnh buông người ra, Bạch Dương Vĩ mau chóng đỡ Sở Hoà lên.

Lo lắng hỏi thăm.
"Em có sao không? Nhóc con, vừa rồi tôi nghe thấy âm thanh gì đó, cậu ổn chứ?"
Bạch Dương Vĩ nhìn sang Duật Đằng, chỉ thấy hắn đang ôm cổ tay phải.

Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, khó khăn nói.
"Chú...tay cháu có vấn đề rồi...!".

 
Chương 85: 85: Cầu Xin


"Con trai...con trai của mẹ.

Duật Đằng, con của mẹ đang ở đâu?"
"Bà xã! Em cứ bình tĩnh, đây là bệnh viện không nên hét lớn như vậy"
Giữ sảnh bệnh viện rộng lớn, một nam một nữ cuống quýt nhìn xung quanh.

Khuôn mặt họ trắng bệch đi vài phần, cố gắng tìm đúng nơi họ đang cần tìm.
Trần phu nhân trên người vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà, một tay kéo chồng đi xung quanh bệnh viện tìm con trai.

Ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn.
Rõ ràng là con trai đi tìm người yêu, hà cớ gì phải nhập viện?
Lúc được nhận tin báo, bà liên khóc lóc ầm ĩ cả lên, còn gọi cả ông xã đang có cuộc họp quan trọng quay trở về.

Qua hơn một tiến đồng hồ thì cuối cùng cũng tìm được nơi có mặt của con trai.
Bên cạnh con trai còn có hai người đàn ông, một người nhìn trông còn rất trẻ, còn một người tuy có phần đã lớn tuổi nhưng lại rất có khí chất.
"Chú...con không sao đâu.

Chú đừng lo lắng..."

Bọn họ vừa đến nơi đã nghe thấy âm thanh của Duật Đằng đang nói chuyện với hai người kia.

Trần phu nhân không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao đến chỗ con trai.
"Duật Đằng, chẳng phải là nói đi tìm nhà bạn bè sao? Lí do gì lại thành ra thế này? Mau nói cho mẹ biết đi, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con"
Trần phu nhân quan sát Trần Duật Đằng một lúc, ngoại trừ cái tay trái phải bó bột ra thì trên khuôn mặt hắn còn rất nhiều vết bầm khác.

Lúc này! Trần phu nhân cũng không nhịn nổi nữa, dáng vẻ sang trọng, quý phái ngày nào bà cũng đã rũ bỏ.

Trực tiếp chửi bậy.
"Là cái thứ cống rãnh nào dám động vào con bà! Đánh nhau thì cũng phải có mức độ thôi chứ, bộ không biết nương tay sao.

Đừng để bà biết người đánh con bà là ai, nếu không bà chắc chắn sẽ đào mộ tổ tiên nhà nó lên xin lỗi con bà"
Trần Duật Đằng: "..."
Bạch Dương Vĩ: "..."
"Khụ! M-mẹ à! Còn người lớn ở đây, mẹ đừng nên nói như vậy"
Trần Duật Đằng chỉ sợ Trần phu nhân lỡ miệng lại khiến người nhà Sở Khiết tự ái, mà đã là tự ái chắc chắn sẽ không hỏi chuyện được.
Thật ra, hắn thấy việc mình gãy tay này không có gì to tát.

Thậm chí xem như là cơ hội tốt, hắn có thể lấy lí do này ăn vạ hai người kia, ăn vạ một hôm không được thì hai hôm.

Hai hôm không được thì nhiều hôm.
Bác sĩ cũng đã nói rồi, hắn bị gãy tay, muốn hồi phục cũng mất đến cả một tháng trời...
"Mẹ làm sao bỏ qua được, con bị như thế này mà nói bỏ qua là bỏ qua thế nào? Mau! Mau nói cho mẹ biết là ai ăn hiếp con.

Nếu mẹ đánh không lại thì còn có ba con ở đây! Tổ sư lũ khốn dám đánh con bà"
Sở Hoà ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn thẳng phụ huynh nhà người ta.

Mà Bạch Dương Vĩ bị người ta mắng thẳng mặt vài lần cũng tự ái, chỉ đành xấu hổ lên tiếng.
"Người đánh cháu là tôi....làm gãy tay cháu cũng là tôi.

Nếu gia đình muốn bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ lập tức chi trả"
Trần phu nhân: "..."
Trần ba ba: "..."

Trần Duật Đằng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút ngượng ngùng, đành lên tiếng giải thích.
"Ba, mẹ! Đây là hai ba ba của bạn học con.

Là hai chú đã đưa con vào bệnh viện?
Trần phu nhân nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ trước mắt, sau đó lại nhìn đến con trai trong bộ dáng tới tả.

Vừa nhìn là đã biết thằng con nhà mình gây ra họa gì lớn cho nên mới bị phụ huynh nhà người ta đánh đến như vậy.

Nhưng phận làm cha mẹ, Trần phu nhân vẫn quyết định về phe Trần Duật Đằng, tiếp tay cho con trai.
Bà quan sát một lượt, cuối cùng giả vờ yếu đuối ôm tay con trai khóc nức nở.
"Ôi con trai của mẹ! Tại sao lại hư hỏng như vậy? Con đã gây ra lỗi lầm gì để khiến người khác đánh ra như vậy"
Trần phu nhân vừa nói vừa khóc, còn oán trách con trai.

Khiến cho Sở Hoà áy náy không thôi, ba nhỏ tiến đến, đặt tay lên vai người phụ nữ kia, định an ủi thì Trần phu nhân đã nhanh tay nắm lấy bàn tay của Sở Hoà, khẩn thiết nói.
"Cùng là cha mẹ với nhau.

Anh cũng biết tụi nhỏ đang ở tuổi dậy thì mà.

Con tôi đúng là có sai thật, nhưng anh nhìn xem.

Gia đình anh đánh con tôi như vậy tôi cũng xót lắm"
Sở Hoà lúng túng, vụng về lấy điện thoại ra định soạn tin nhắn, đúng lúc này Bạch Dương Vĩ tiến đến, dùng giọng điệu hoà giải hỏi.
"Tôi biết là tôi sai, chị nói đi...chị muốn chúng tôi bồi thường thế nào? Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình"

Trần phu nhân như đạt được mục đích, lập tức lau nước mắt cố gắng khóc đi.

Cười hề hề đáp.
"Anh xui tương lai, tôi nói anh nghe điều này.

Dù gì chuyện nhỏ thì nên để tụi nhỏ giải quyết.

Chuyện lớn thì người lớn giải quyết.

Chúng ta không nên nhúng tay vào có phải không.

Hê hê...anh giúp con trai tôi-"
"Không được! Tôi từ chối"
Lời Trần phu nhân còn chưa nói hết đã bị Bạch Dương Vĩ tỏ thái độ kiên quyết từ chối.

Anh mắt ba lớn như thể tỏ ý rằng.
"Các người dám nói nhiều xem? Ông đây lập tức khâu miệng các người".

 
Chương 86: 86: Ngăn Cấm


Bạch Dương Vĩ đứng chắn trước mặt Sở Hoà, vẻ mặt không vui nhìn gia đình kia.

Trần phu nhân cũng bị vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Dương Vĩ doạ sợ, đành trốn sau lưng chồng mình lắp bắp nói.
"Anh...anh dù sao cũng là người lớn.

Anh đừng hung dữ như vậy chứ?"
Bạch Dương Vĩ vẫn giữ thái độ cứng rắn, kiên quyết bảo vệ gia đình nhỏ.
"Chuyện tôi làm sai chính là gây thương tổn cho con trai anh chị, tôi sai tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Nhưng con trai tôi không sai, nó không cần phải chịu trách nhiệm thay cha nó.

Người sai với con trai tôi chính là con trai của anh chị"
Quả thật, có lẽ Bạch Dương Vĩ đã nhìn thấy quá khử của mình ở Trần Duật Đằng.


Một quá khứ của sự nông nổi, suy nghĩ sẽ có lúc không chín chắn để rồi dùng thú vui của mình gây ra ám ảnh cho người khác.
Có lẽ, thanh xuân chính là sự theo đuổi hoài bão, mơ ước.

Nhưng cũng có người, dùng chính thanh xuân của mình để sửa chữa lỗi lầm.
Bạch Dương Vĩ nói không sai, thậm chí là nói đúng đến độ chẳng ai có thể bênh vực được Trần Duật Đằng.
Mà cái thằng trời con Trần Duật Đằng này thấy bố vợ lớn cứng rắn nhất quyết không giúp hắn thì quay sang nhìn Sở Hoà với ánh mắt cún con, nhỏ giọng nói.
"Chú...chú là người tốt, chú có thể khuyên bác trai thương tình giúp đỡ con được không?"
Sở Hoà nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Trần Duật Đằng, còn ngơ ngác chưa kịp đáp trả thế nào thì Bạch Dương Vĩ đã đứng che chắn trước mặt Sở Hoà, nghiến răng đáp.
"Có tin ông đánh mày què luôn cái tay kia không?""
Trần phu nhân trốn sau lưng chồng, run rẩy nói.
"Anh đánh con trai tôi...tôi bảo chồng tôi đánh anh"
Trần ba ba: "..."
Sở Hoà: "..."
Bạch Dương Vĩ nhìn đám người hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt không cảm xúc dứt khoát đáp trả.
"Chuyện tôi làm sai, tôi sẽ tự nhận lỗi.

Anh chị muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào tôi cũng chấp nhận.

Nhưng riêng con trai anh chị dám khinh thường con trai tôi, còn chê nó tật nguyền thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.

Có chuyện gì chúng ta nói sau, hôm nay tôi xin phép rời đi"
Bạch Dương Vĩ trực tiếp nắm tay Sở Hoà kéo người rời khỏi bệnh viện, một nhà ba người Trần Duật Đằng ngẩn ngơ đứng nhìn theo.
Đợi đến lúc thằng con trai đánh ổn định tinh thần lại thì bóng dáng của hai người đã khuất xa, Trần Duật Đằng chật vật muốn đuổi theo, miệng còn gọi.
"Chú...chú đợi con một lát"
Nhưng hắn còn chưa kịp đuổi theo thì Trần phu nhân đã nắm tay hắn kéo lại, vẻ mặt của bà mang theo sự không vui hỏi.
"Con trai, vừa rồi người kia có nói con chê người khác tật nguyền? Chuyện này là sao? Có thật sự như vậy không?"

Rõ ràng vợ chồng họ Trần đã nắm bắt được điều gì đó trong chuyện này, chẳng phải tự nhiên người lớn lại ghét bỏ, hơn thua một đứa nhỏ.

Mà ở đây, đứa nhỏ này đã làm điều gì khiến người lớn phải ghét bỏ nó.
Huống gì là Trần Duật Đằng, người đã lớn xác thế này còn làm chuyện ngu ngốc?
Trần Duật Đằng bị ánh mắt đầy sát khí của cha và mẹ doạ sợ, đành nuốt nước bọt mà không đánh tự khai.
"Con...con trai của hai chú ấy có một bên mắt không nhìn được, lúc đó cậu ấy cũng tự ti không tiếp xúc với ai.

Sau đó, con cùng đám bạn của mình mang cậu ấy ra làm trò cá độ..."
Ba Trần Duật Đằng nghe vậy lập tức gật gù tiếp lời.
"Con cá độ rằng mình sẽ khiến cậu ấy thích mình, sau khi thành công thì chê cậu ấy tật nguyền.

Hại thằng bé không còn mặt mũi nào đến trường.

Còn con thì phải trả giá bằng việc thích thằng bé đó thật lòng? Bây giờ còn vác mặt đến nhà người ta, bị phụ huynh của thằng bé từ chối, tiện tay khuyến mãi thêm vài cú đấm?"
Trần ba ba đã nói, Trần Duật Đằng chỉ có thể im lặng gật đầu.

Đúng là những người đi trước, chỉ cần một lời nói của đám trẻ ranh thì đã đoán được kết cục.
Trần ba ba lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn thằng con trai có lớn mà không có khôn trước mắt, eaafs dứt khoác đáp.
"Thật ra chuyện tìm người, dù là ở đâu ba mẹ cũng có thể giúp con tìm được.


Nhưng mà Duật Đằng à! Lần này ba và mẹ cũng sẽ theo phe phụ huynh của cậu bé.

Mỗi người đều không thể chọn cách hay khuôn mặt khi sinh ra.

Vậy mà con lại mang sự bất công của người khác thành trò đùa của mình.

Việc này cha mẹ không chấp nhận, vì thế nếu con muốn tìm thì tự mà tìm.

Chuyện này cả ba và mẹ đều không nhúng tay vào"
Trần ba ba trực tiếp từ chối Trần Duật Đằng ngay cả khi hắn chưa mở lời, bị chính cả gia đình mình ruồng bỏ.

Hắn bây giờ mới cảm thấy mình ngu ngốc đến thế nào..

 
Chương 87: 87: Kiên Trì


Trần Duật Đằng bị ba của Sở Khiết ghét bỏ, bị chính ba mẹ ruột của mình quay lưng không thèm giúp đỡ.

Thanh niên trai tráng sắp tròn mười tám tuổi lần đầu tiên ném trải sự khinh thường của xã hội.
Đã từng có một Trần Duật Đằng ngạo mạn tuyên bố rằng chuyện tình cảm đối với hắn không là thứ gì, hắn cũng sẽ chẳng rãnh rỗi tâm sức để thấy hối hận khi làm tổn thương ai đó.

Nhưng giờ thì hay rồi, hắn bây giờ không chỉ tốn tâm sức, mà còn vì người khác mà đau lòng.
Trần Duật Đằng vò đầu bứt tai, hậu quả của việc đem tình cảm ra làm trò đùa thật sự không hề nhẹ nhàng.
Giờ thì hay rồi, tay thì vô duyên vô cớ bị gãy.

Đến cả cha mẹ cũng không muốn giúp đỡ hắn, muốn tìm Sở Khiết bây giờ chỉ có thể dựa vào kiên trì.
Trần Duật Đằng thất thần rời khỏi bệnh viện, tự bắt một chiếc xe taxi.

Miệng vô thức muốn đọc địa chỉ nhà Hưng Vĩ.
Hắn không biết tại sao hắn lại muốn đến nhà Hưng Vĩ, chỉ là hắn cảm thấy...nơi đó có hi vọng để hắn biết được Sở Khiết đang ở đâu.
Ngồi trên xe taxi với một cánh tay bị bó bột, hắn dựa đầu vào thành cửa, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Bạch Sở Khiết sau khi nhận được lời xin lỗi từ hắn sẽ như thế nào? Tức giận? Vui vẻ? Hay là khinh thường.
Hắn tưởng tượng ra đủ loại cảm xúc khi Sở Khiết sẽ gặp lại hắn.

Thế nào cũng được, miễn là Sở Khiết đừng xem hắn là người xa lạ là được.

Hắn cũng hết cách rồi, Trần Duật Đằng cuối cùng cũng hiểu rõ thế nào là thế giới rộng lớn.

Rộng lớn đến nổi hắn không thể dùng tay ôm trọn bầu trời, rộng lớn đến độ...hắn không biết phải tìm Sở Khiết ở đâu...
Được một lúc, cuối cùng Trần Duật Đằng cũng đến được nhà của Hưng Vĩ.

Đứng trước cánh cửa rộng lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng hắn cũng bị dồn đến đường cùng rồi, cha mẹ ghét bỏ không muốn giúp đỡ hắn.

Vậy thì hắn chỉ có thể tự mặt dày tìm đường đi cho mình.
Trần Duật Đằng hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhấn chuông cửa.

Một lần nhấn chuông trôi qua, hắn vẫn không thấy ai hồi đáp, Trần Duật Đằng có chút sốt ruột.

Tiếp tục nhấn chuông cửa lần nữa.
Lần này quả thật người ở bên trong đã xuất hiện, một vài giọng nói vang lên.
"Cậu chủ nhỏ, cậu cẩn thận một chút.

Để tôi mở cửa cho cậu"
"Cậu Trường, đừng đi nhanh như vậy.

Lỡ nhau cậu ngã thì cậu cả lẫn ông chủ sẽ mắng chúng tôi đấy!"
"Không sao! Không sao.

Cháu tự mở cửa được, chắc là anh trai và ba ba về rồi.

Cháu muốn đón họ"
Tiếng mở cửa lách cách vang lên, cánh cổng tự động dần dần mở ra.

Khuôn mặt hớn hở của Tôn Trường dần lộ ra.
Người ở bên trong nhà nhìn ra bên ngoài, người ở bên ngoài lại nhìn vào bên trong.

Những ánh mắt ngơ ngác cứ nhìn nhau.
Cuối cùng, kẻ hồi phục tinh thần sớm nhất lại chính là người làm đứng bên cạnh Tôn Trường.


Dù sao Duật Đằng và Hưng Vĩ cũng là anh em tốt, người làm ở trong gần như đều thân thuộc.
"Duật Đằng, lâu rồi mới gặp cậu.

Đến tìm cậu chủ nhà tôi sao? Nhưng tay cậu làm sao thế? Có bị thương nặng không?
Người giúp việc nâng đỡ Tôn Trường, giúp cậu bé đứng vững.

Miệng còn nở nụ cười thân thiện hỏi thăm cái tay còn đang bó bột của hắn.
Cũng may có dì giúp việc giải vây nên không khí mới đỡ ngượng ngùng.

Trần Duật Đằng gật đầu đáp.
"Đúng vậy! Cháu đến tìm Hưng Vĩ có một chút việc, cậu ấy có ở nhà không?"
Dì giúp việc xua tay đáp.
"Hôm qua Hưng Vĩ và ông chủ đã về ngoại ô để thắp hương cho bà chủ từ sáng hôm qua, có thể một lát nữa sẽ về.

Cậu có muốn vào nhà đợi cậu chủ không?"
Trần Duật Đằng do dự không biết có nên vào hay không.

Dù sao hắn cũng đã vô duyên vô cớ đánh Hưng Vĩ, còn khiến cậu ta mất mặt mấy lần.

Nhưng mà dù sao hắn biết niềm hy vọng cuối cùng chỉ có thể trông chờ vào Hưng Vĩ cho nên máy móc gật đầu.
"Làm phiền mọi người rồi!"
Bác giúp việc niềm nở kéo định nhường đường cho Duật Đằng đi, nào ngờ dáng người bé nhỏ của Tôn Trường lại đứng chắn trước mặt anh.

Nhóc con bày ra vẻ mặt hung dữ, còn có sự ghét bỏ hỏi Duật Đằng.

"Anh tìm anh trai tôi làm gì.

Anh trai tôi không muốn giao du với anh nữa.

Anh mau đi đi"
Con mèo nhỏ đứng trước mặt đang dựng đuôi, Trần Duật Đằng lại không hề sợ hãi.

Dù sao Tôn Trường cũng nhỏ bé hơn hắn, chắc chắn sẽ không gây hoạ gì.
"Anh đến tìm anh trai nhóc hỏi một chút chuyện.

Chuyện lần trước ở cửa hàng anh không tính với em.

Chuyện em nói ở cửa hàng hôm đó anh cũng không tin là thật, nên là em đừng hòng lừa được anh"
Trần Duật Đằng nói xong còn cố ý khiêu khích Tôn Trường, hiên ngang xoa đầu cậu bé muốn bước đi.
Tôn Trường nhìn bóng lưng kia thật đáng ghét, tức đến đỏ mặt hét.
"Dù chuyện lần trước tôi có nói dối đi chăng nữa thì anh cũng đừng mơ anh Sở Khiết sẽ quay về với anh.

Tôi nói cho anh biết, anh Sở Khiết ở bên Pháp đã có bạn trai mới, bọn họ còn cùng nhau chụp hình đăng lên mạng xã hội đấy!".

 
Chương 88: 88: Khiêu Khích


Vốn dĩ tâm trạng Trần Duật Đằng đã không tốt, đã vậy lần trước còn bị Tôn Trường làm nhục mặt một lần khiến Duật Đằng vốn đã ghi thù Tôn Trường, nay càng được dịp tức giận hơn.
Nhìn dáng vẻ thách thức của Tôn Trường, Trần Duật Đằng chỉ có thể nuốt cơn giận xuống, trong đầu tự niệm rằng dù sao Tôn Trường cũng là một thằng nhóc thích nói bậy.
"Anh không đến đây tìm nhóc, anh đến đây tìm Hưng Vĩ.

Chỗ người lớn nói chuyện, nhóc không cần xen vào.

Chỉ được cái nói bậy là giỏi"
Tôn Trường thật ra đã không thích Duật Đằng từ lâu.

Kể từ lúc cậu bé này thích chơi cùng Hưng Vĩ đã rất ghét Duật Đằng, Duật Đằng lôi kéo Hưng Vĩ anh cậu hút thuốc, uống rượu, còn dạy hư anh trai cậu trốn học.

Không những thế còn giới thiệu bạn gái cho anh trai, khiến cậu bé hận hắn muốn chết.
Bây giờ Hưng Vĩ đã cắt đứt quan hệ với Duật Đằng, đã vậy còn đánh anh trai của cậu bé.

Tôn Trường càng nói càng hăng.

"Nếu anh là người lớn thì anh đã không làm người mình thích đau lòng.

Dù anh có gặp anh trai em một trăm lần đi nữa thì chắc chắn anh trai cũng sẽ không nói cho anh biết anh Khiết đang ở đâu.

Anh Khiết hiện tại sống một cuộc sống rất tốt, có người yêu mới, còn rất hay cười"
Tôn Trường cũng không phải loại yếu đuối có thể chọc được, huống gì cái kẻ trước mặt này còn là kẻ cậu nhóc không vừa mắt từ lâu.

Được một lần trả thù, Tôn Trường cũng không buông tha.
Nhưng Trần Duật Đằng vẫn không chịu tin, quan điểm của hắn chính là không có bằng chứng thì không thể nói lên tất cả.

Mà dẫu cho có bằng chứng đi chăng nữa hắn cũng không ngại phá vỡ bằng chứng kia.
"Những lời nhóc nói hiện tại anh không tin, Hưng Vĩ vẫn đáng tin hơn nhóc.

Tránh ra chỗ khác"
Trần Duật Đằng tính tình bắt đầu trở nên cọc cằn, người hắn muốn gặp là Hưng Vĩ chứ không phải thằng nhóc cứ lải nhải bên tai này.
Tôn Trường tức đến thở phì phò, dù sao nhóc con cũng chưa đến mười sáu tuổi.

Vẫn còn độ tuổi xốc nổi thích hơn thua người khác.

Thấy Trần Duật Đằng không tin mình, cậu nhóc lập tức lấy điện thoại ra.

Lục lọi một lúc liền đưa một tấm ảnh đến trước mặt Duật Đằng.
"Anh nhìn đi, anh nhìn cho kĩ vào.

Đây là Sở Khiết cùng với bạn trai mới.

Anh Sở Khiết thật sự sẽ không thích anh nữa đâu"
Trần Duật Đằng khựng lại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mà Tôn Trường đưa ra.


Ở trong tấm ảnh, tóc Sở Khiết đã được cắt gọn hơn, khuôn mặt cũng đầy đặn và có thịt hơn trước.

Không còn dáng vẻ ủ rũ như lúc mới biết sự thật hay còn ở đây.
Đôi môi hồng hào kia nở nụ cười thật tươi, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một chàng trai tóc đỏ, khuôn mặt điển trai với nụ cười nghịch ngợm đang khoác tay lên vai Sở Khiết.

Trong bọn họ thật sự rất vui vẻ.
Trần Duật Đằng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh không rời mắt, lồng ngực cứ đập liên hồi.

Cả mặt nóng bừng lên như thể có ai đang đốt vậy.
Cả ngày hôm nay hắn không hề tốt chút nào, giờ lại còn chứng kiến một tấm ảnh thân mật.

Tâm tình của hắn như sắp bùng nổ vậy.
"Chỉ có một tấm ảnh thì chứng minh được gì? Tôi không tin Sở Khiết có thể yêu đương nhanh như vậy"
Tôn Trường bĩu môi, lập tức phản bác lại.
"Vì anh là người xấu nên anh không thể tin tưởng ai.

Nếu anh thật sự tử tế thì đã không khiến người khác tức giận bỏ đi."
Trần Duật Đằng triệt để bị chọc tức, hắn đi đến trước mặt Tôn Trường với khuôn mặt đầy sát khí.


Nghiến răng nghiến lợi đe doạ.
"Anh nói cho nhóc biết, cái thằng nhóc như em thì biết cái gì về người tốt hay không tốt.

Suốt ngày cứ thích chen vào chuyện của người khác thì mãi không lớn được đâu.

Em đừng tưởng chỉ cần chọc tức anh thì em sẽ cảm thấy vừa lòng hả dạ.

Ông đây cũng nói cho em biết, sau này Hưng Vĩ sẽ không bao giờ ở cạnh em đâu.

Cậu ta sau này cũng sẽ lấy vợ, đủ tuổi cũng phải đi xem mắt.

Hưng lão gia đã hứa hôn cậu ta cho người khác, thằng nhãi nhà em cũng sẽ bị đá đít đi nơi khác.

Đừng có mà một đời ảo tưởng sống cùng Hưng Vĩ".

 
Chương 89: 89: Tôi Cũng Không Giúp Cậu


Tôn Trường trợn mắt, rõ ràng biểu cảm của cậu nhóc cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Những lời muốn nói ở cổ họng cũng bị nghẹn lại không thành lời.

Cậu chưa từng nghe tin này từ người nhà họ Hưng, cũng chưa từng nghe Hưng Vĩ đề cập đến chuyện này.

Vậy tại sao Duật Đằng lại có thể biết được chứ.
"Nhóc con! Nên cẩn thận biết điều một chút.

Em cứ hơn thua như vậy thì anh cũng không nhường nhịn em nữa"
"Không nhường nhịn em ấy thì cậu tính làm gì? Người hơn thua rõ ràng là cậu"
Hưng Vĩ từ bên ngoài đi vào.

Vừa hay nghe được đoạn sau của câu chuyện.

Bộ mặt của y cũng không mấy vui vẻ, cái tên Trần Duật Đằng này không khéo lại nói linh tinh rồi.
Hưng Vĩ tiến đến, nhìn vẻ mặt hoang mang yếu thế của Tôn Trường có chút đau lòng.

Y cưng chiều nhóc con này không có từ nào để diễn tả.


Chuyện hoang đường như vậy y cũng chẳng để diễn ra.

Chỉ là cái tên Trần Duật Đằng này điên tình nên muốn phá hoại người khác sao?
Hưng Vĩ xoa đầu Tôn Trường, nở nụ cười hiếm thấy trấn an cậu nhóc.
"Anh về sớm chơi với em đây.

Đừng để những lời xằng bậy của người khác khiến tâm tình mình không tốt.

Mau vào nhà trước đi, một lát nữa anh cùng em tiếp tục lắp rắp cái mô hình kia"
Giờ phút này đây, Tôn Trường thật sự rất muốn ở lại để nghe hết cuộc trò chuyện kia.

Nhưng cậu tin tưởng Hưng Vĩ, chỉ cần anh trai cậu nói gì cậu sẽ tin đây.

Tôn Trường gật đầu, khập khiễng đi vào trong nhà.
Đợi Tôn Trường rời đi, Hưng Vĩ nhíu mày khó chịu nhìn cánh tay bó bột của Duật Đằng, cọc cằn hỏi.
"Bị làm sao thế? Chó cắn tay à?"
Hưng Vĩ nhìn đến cái tay được bó bột còn trắng tinh của Duật Đằng nhịn không được liền hỏi.

Dù sao cũng từng là anh em chí cốt, tuy về khoảng tình cảm Duật Đằng đúng là thằng khốn nhưng hắn đối với anh em bạn bè lại không hề tệ.
Trần Duật Đằng cũng không giấu Hưng Vĩ, thở nặng một hơi đáp.

ngôn tình tổng tài
"Hôm nay tôi đến nhà của Sở Khiết vô tình gặp hai người ba của em ấy.

Người nhỏ hơn thì không thể nói chuyện, người lớn hơn thì lại rất hung dữ.

Tôi chưa nói được vài câu thì đã bị đánh.

Xui rủi còn bị ngã gãy tay"
"Ha..."
Hưng Vĩ lấy tay che đi tiếng cười bất lịch sự của mình, nhưng chuyện này cậu ta lại hoàn toàn cảm thấy xứng đáng với Trần Duật Đằng.

Mà Trần Duật Đằng giờ này cũng không còn muốn hơn thua với Hưng Vĩ, chỉ hậm hực đáp.
"Cười cái con khỉ khô nhà cậu"
Hưng Vĩ sau một hồi nhịn cười vất vả cũng lấy lại được bình tĩnh, vỗ vai Trần Duật Đằng hỏi.
"Cậu đến tìm tôi để hỏi chuyện về Sở Khiết thì tôi thật sự cũng không biết đâu.


Từ lúc Sở Khiết đi rồi tôi cũng không có liên lạc lại.

Chủ yếu là nghe qua Tôn Trường kể.

Hình như Sở Khiết bên đó rất được yêu thích, tối hôm qua còn nghe bảo nhóc ấy đang có bạn trai"
Trần Duật Đằng gần như sụp đổ, hắn từ trước đến nay luôn quan niệm rằng cái gì thấy bằng mắt chưa phải đã là sự thật, huống hồ gì là qua lời nói.

Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu.

Gương mặt biến sắc khó coi.
Hưng Vĩ thấy Trần Duật Đằng tay thì bó bột, áo quần xộc xệch, bộ dạng lôi thôi cũng bị đồng cảm.

Hưng Vĩ chậc lưỡi một cái nói.
"Tôi cũng không thể giúp cậu được, dù sao tôi với thằng nhóc kia cũng chỉ là quen biết qua loa.

Nhưng Sở Khiết nói cậu nhóc ấy có một người ba nhỏ.

Tính tình rất dễ chịu lại dễ mềm lòng.

Tính cách cậu ấy có thể là giống chú kia.

Nếu thật sự cần thiết thì cứ tìm cách lấy lòng chú đó thử xem.

Nhưng nghe nói chú ấy không thể nói chuyện được, mọi việc bây giờ đều phải tự dựa vào cậu thôi"
Trần Duật Đằng cuối cùng cũng tìm ra được một chút cơ hội mỏng manh.


Hắn gật đầu, cảm ơn Hưng Vĩ.

Cả ngày hôm nay hắn cũng đã mệt, việc bây giờ cần làm chính là về nhà nghỉ ngơi.

Mọi chuyện hãy để mai tính.
Trần Duật Đằng cảm ơn Hưng Vĩ, định bắt taxi đi về nào ngờ lại có một chiếc nón bảo hiểm được đặt vào tay.

Hưng Vĩ nhướng mày nói.
"Dù sao tôi vẫn coi cậu là bạn, biết quay đầu là được.

Tôi đưa cậu về.

Nhưng ông đây nói cho cậu biết, Tôn Trường nếu giận tôi thì tôi lập tức đánh gãy tay còn lại của cậu.

Nhà tôi ba đời đều làm đầu gấu, nhóc con kia mà khóc thì tôi cũng không để cậu yên đâu"
Trần Duật Đằng nhìn nón bảo hiểm trong tay, cũng biết Hưng Vĩ là người coi trong nghĩa khí.

Hắn biết Hưng Vĩ chắc chắn sau khi đánh mình một trận cũng không để bụng nữa.

Hai nam nhân cao lớn nhìn nhau rồi lắc đầu phì cười ngán ngẩm...!Cuối cùng anh em tốt vẫn là anh em tốt..

 
Chương 90: 90: Tìm Cách Lấy Lòng


Trần Duật Đằng thất thần đi về nhà, vừa hay cũng là giờ ăn cơm.

Cha và mẹ hắn đang ngồi ở đó, nhưng lại không hề chào mừng hắn về.
Hắn biết cha và mẹ đang nghiêm khắc dạy hắn, chuyện mình làm sai mình phải có trách nhiệm.

Không thể cứ sơ hở là nhờ vả được.
Trần Duật Đằng lẳng lặng ngồi vào ăn cơm, tiếng chén đũa va chạm vào nhau.

Cha và mẹ vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng họ tuyệt đối không hề để ý đến hắn.
Thế mới hiểu được cảm giác làm người xấu sẽ bị mọi người ghét bỏ là như thế nào.

Hiện tại Trần Duật Đằng cảm thấy sự quan tâm của cha mẹ hắn dành cho hắn còn kém hơn con Milu ở trong nhà này.
Trần Duật Đằng thất thần, cơm trong miệng hiện tại nuốt xuống cũng không cảm thấy ngon.
————*****———
"Thằng nhãi khô khiếp đó ngay từ đầu anh đã không vừa mắt.

Đấy! Sở Hoà, em có thấy chưa.

Đến cả em nó còn dám sờ soạn.


Thằng ranh đó lẽ ra anh nên chặt hẳn tay của nó"
Bạch Dương Vĩ ngồi trên sofa, dãy dụa gào ầm lên vì nhớ đến chuyện khi sáng.

Một tên nam nhân nằm trườn dài trên ghế sofa, cố gắng hơn thua với một đứa nhóc.
Sở Hoà khó xử nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn sang Bạch Dương Vĩ khổ sở an ủi hắn.
Anh dùng tay vuốt lên ngực ông xã của mình, khuôn mặt tỏ ra sự lo lắng.

Được một lúc lại tạo ra kí hiệu ngôn ngữ, muốn nói rằng mình thật sự không sao?
Bạch Sở Khiết cách một màn hình điện thoại, nhìn ba nhỏ phải dỗ dành ba lớn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hôm nay chẳng qua như thường lệ cậu muốn gọi điện nói chuyện với hai ba ba, nhưng còn chưa kịp mở lời chào đã nghe thấy một loạt câu từ chửi rủa ba lớn dành cho ai đó.
Đợi đến khi tính khí ba lớn bớt nóng, Bạch Sở Khiết mới cất giọng hỏi.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì thế? Ba nhỏ, ba lớn gặp chuyện không vui sao?"
Sở Hoà lo lắng nhìn Sở Khiết, ánh mắt ba nhỏ hiện lên vẻ tủi thân như muốn cầu cứu cậu.

Khổ sở làm ra kí hiệu ngôn ngữ cho Sở Khiết.
"Ba lớn đang tức giận TvT"
Sở Khiết gật gù, lo lắng nói qua điện thoại.
"Ba lớn à, ba có nghe con nói không.

Chẳng phải ba luôn nói nếu tức giận thì sẽ mau già sao? Nếu ba lớn mau già chẳng phải sẽ mất đi sức quyến rũ khiến ba nhỏ không thích mình sao?"
Sở Hoà: "..."
Bạch Dương Vĩ nghe vậy như có công tắc ngồi thẳng dậy, lập tức cầm điện thoại lên.

Không đánh mà khai.
"Ba lớn không hề tức giận chuyện ở công ty.

Mà là đang thay con đòi lại công bằng.

Cái thằng nhãi làm con trai của ba buồn hôm nay lại dám vác mặt đến tận nhà để tìm con.

Không những thế còn động chạm đến Sở Hoà.


Nhìn cái vuốt sói của nó đi, chỉ chừng đó thôi đã biết nó không phải loại tốt đẹp gì rồi"
Bạch Sở Khiết sững người, thời gian sang Pháp của cậu chưa dài.

Nhưng phải thích nghi với cuộc sống nơi đây, sự thay đổi này khiến cậu bận rộn đến độ tạm thời không còn nhớ đến nổi đau cũ.
Đôi lúc cậu sẽ thấy hình ảnh Duật Đằng hiện trên con phố, thậm chí tại đất nước xa lạ này.

Chỉ cần thấy ai có bóng dáng giống Trần Duật Đằng cũng đã khiến cậu giật mình.
Nhưng Bạch Sở Khiết vốn đang bề bộn với cuộc sống mới, sẽ có những điều mới che lắp đi nỗi đau khổ đó.

Vậy mà, cái người đã đem cậu ra làm trò đùa đó còn tìm đến tận nhà cậu làm gì? Là vì chơi chưa đủ sao?
Bạch Sở Khiết gượng cười, cố gắng trấn tỉnh bản thân không nên vì cái tên của người kia mà rối loạn.

Nhẹ nhàng trấn an ba lớn.
"Ba lớn yên tâm, đàn anh ấy là người xấu.

Con cũng không muốn giao du nữa.

Lần sau người ấy có đến ba lớn cứ trực tiếp đuổi người đi là được"
Được con trai nhỏ ủng hộ, Bạch Dương Vĩ lập tức vỗ ngực hô to.
"Con yên tâm, thằng nhóc đó đã bị ba đánh cho một trận rồi.

Nó sẽ không dám béng mảng lại đây một lần nữa đâu"
Bạch Dương Vĩ vừa nói xong liền đứng trước camera chống hông cười thật to.


Mà Sở Hoà ngồi một bên, lén lút nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại mà đổ mồ hôi lạnh.
"Chú nhỏ, con là người khi sáng đến tìm chú đây.

Con biết chỉ có mình chú có thể giúp con thôi.

Con vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của chú.

Mong chú thương tình cho con biết một chút tung tích của Sở Khiết.

Chỉ cần biết một chút thôi, ngày mai con có thể đến gặp chú được không?"
Sở Hoà nhìn dòng tin nhắn, lúng túng không biết trả lời thế nào.

Cậu càng không muốn để ông xã của mình biết lại lén lút muốn giấu điện thoại đi.

Nào ngờ, có một luồng khí nóng nhẹ phả vào cổ cậu.

Một giọng sát khí truyền bên tai.
"Sở Hoà, em làm gì mà lén lút như ma vậy?".

 
Chương 91: 91: Không Thành


Sở Hoà giật bắn người, lén lút giấu điện thoại đi.

Quay mặt sang nhìn khuôn mặt điển trai của Bạch Dương Vĩ rồi cười trừ.

Vội vã lắc đầu.
Sở Hoà không nói được, việc giải thích hay lựa hành động để nguỵ biện cũng khó.

Ba nhỏ chỉ lại sợ chồng mình nổi điên lên đánh người ta thì lại khổ.
Dù gì thằng bé kia cũng vì ba nhỏ mà gãy tay, bản thân anh cũng thấy có chút hối lỗi.

Chưa kể việc nhóc ấy bị chồng mình đánh cho một trận nên thân.

Sở Hoà chỉ sợ Bạch Dương Vĩ phát hiện ra bằng một phép thần thông nào đó có thể đọc được tin nhắn lại làm khổ Duật Đằng, nên đành cười thành tiếng bao che.
"Trông em hôm nay cứ lén lén lút lút thế nào ấy? Sở Hoà hôm nay biết giấu chồng em chuyện gì sao?"
Bạch Dương Vĩ nhíu mày nghi hoặc, dưới áp lực lớn của chồng, Sở Hoà chỉ có thể yếu ớt lắc đầu.


Ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Thật sự là không có chuyện gì cả, là tin nhắn của đa cấp"
Cũng may, dù gì Bạch Dương Vĩ vẫn tôn trọng quyền riêng tư của vợ.

Tuy hay ghen tuông vớ vẫn, nhưng ba lớn vẫn luôn có niềm tin tuyệt đối vào vợ mình.

Chỉ gật gù cho qua, sau đó lại quay sang nói chuyện với con trai.
Nhưng Trần Duật Đằng đúng là tuổi trẻ, quyết không sợ súng, lì lợm không ai sánh bằng.

Hắn không hề biết bản thân vừa thoát một kiếp.

Lì lợm nhắn tin.
"Chú người tốt, chú đừng ngó lơ cháu.

Ngày mai cháu gặp chú được không? Con tặng quà cho chú nhé? Chú nhỏ, chú đọc tin nhắn của con có thể trả lời không?"
Sở Hoà nhìn hàng loạt tin của Trần Duật Đằng gửi, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Dù sao những lời hắn nói cũng có nhiều câu gây hiểu lầm.

Sở Hoà chỉ sợ Dương Vĩ đọc được lại xảy ra nhiều vấn đề cho nên thao tác tay cũng rất nhanh nhẹn.

Trực tiếp chặn số điện thoại của Trần Duật Đằng.
Trần Duật Đằng nhìn tin nhắn không thể gửi được, trong lòng thật sự suy sụp.

Hắn ôm một tay vẫn còn đau nhức, bất lực nhìn vào điện thoại.
Hắn cảm thấy thế giới này bây giờ thật lạc lỏng.

Cảm giác bị thất tình còn bị biết bao nhiêu người ruồng bỏ khiến cho hắn nhớ về Bạch Sở Khiết.

Thời gian còn quen cậu, Trần Duật Đằng đôi khi sẽ cáu gắt vì những chuyện không đâu.

Nhưng sẽ có một Bạch Sở Khiết chịu yên lặng ngồi lắng nghe, cùng tức giận với hắn.

Rồi lại nhẹ nhàng an ủi hắn.
Những điều nhỏ nhặt đó ban đầu hắn không quan tâm nay lại trở thành điều xa xỉ.

Hình ảnh Sở Khiết tràn gập trong đầu hắn, Trần Duật Đằng như bị ảo giác nhìn thấy Sở Khiết đang ngồi bên cạnh mình.

Nắm tay an ủi hắn rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Nhưng đến lúc tỉnh mộng, xung quanh hắn lại là khoảng không rộng lớn.

Trong căn phòng ngủ của chính mình, hắn đột nhiên cảm thấy mình bị cô đơn.
Đến cả một sự trợ giúp cũng không có, Trần Duật Đằng quyết định tự thử vận may của mình một lần nữa.
Hắn tạo một tài khoản mới, hình ảnh đại diện vẫn là khuôn mặt hắn.

Sau đó nhanh chóng tìm tài khoản của Sở Khiết, dứt khoát gửi lời mời kết bạn.
Hắn cũng hiểu tại sao mình lại liều lĩnh như vậy.

Dẫu cho hắn thừa biết hiện tại Sở Khiết thật sự rất chán ghét hắn, nhưng hắn vẫn muốn thử...biết đâu được vẫn còn một chút hy vọng gì.

Nhưng đã qua gần một tiếng đồng hồ, Trần Duật Đằng vẫn không hề thấy động tĩnh gì.

Hắn có chút nghi hoặc, hay là Sở Khiết vừa nhìn thấy ava đã lập tức từ chối.
Nghĩ đến đây, Trần Duật Đằng có chút hoang mang không dám mở điện thoại.

Lần này hắn cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.

Sao bản thân không để hình ảnh ai đó khác, giờ thì hay rồi...cơ hội cuối cùng cũng bị dập tắt.
Trần Duật Đằng thở dài tự suy đoán câu trả lời.

Bỗng nhiên âm thanh thông báo trên điện thoại vang lên.

Hắn ủ rũ nhìn xem.
Trên màn hình, một dòng thông báo hiện ra, khiến cho Trần Duật Đằng suýt thì không ngậm được mồm.
Bạch Sở Khiết vừa đồng ý lời mời các bạn....

 
Chương 92: 92: Chấm Dứt


Bạch Sở Khiết ngồi trong phòng của mình, ngẩn ngơ nhìn người vừa gửi lời mời kết bạn với mình.

Vẫn là cái tên đấy, khuôn mặt đấy.

Đã rất lâu rồi...!bọn họ mới dám đối mặt với nhau như vậy.
Bạch Sở Khiết cảm thấy mọi thứ quá đột ngột, cậu vừa kết thúc cuộc gọi với gia đình thì người này lại gửi lời mời kết bạn với cậu.

Vốn dĩ đây là một tài khoản mới, cậu cũng chẳng cần hao tổn tâm trí vào nó.

Nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào, Bạch Sở Khiết ngẩn người một lúc thật lâu, cứ nhìn vào bức hình có khuôn mặt Trần Duật Đằng trong đó, cảm xúc thật sự khó tả.
Bạch Sở Khiết nhìn màn hình điện thoại, trong đầu xác định sẽ từ chối lời mời kết bạn này.

Cậu dùng tay vuốt nhẹ lên màn hình điện thoại vài lần, nào ngờ sự cố lại xảy ra.
"Bạn và Trần Duật Đằng đã trở thành bạn bè của nhau"
Bạch Sở Khiết: "..."

Ngón tay cậu vô tình chạm vào chỗ đồng ý lời mời kết bạn.

Thế là bọn họ bất đắc dĩ trở thành bạn bè của nhau.
Bạch Sở Khiết vò đầu bứt tai, không biết nên xử trí thế nào.

Bọn họ chia tay nhau không êm đẹp, bây giờ kết bạn lại có chút ngại ngùng.
Bạch Sở Khiết cố gắng trấn an bản thân, dù sao cũng chỉ là kết bạn thông thường, không nhắn tin cũng không sao.

Cứ như là vô tình kết bạn nhầm cũng được.
Bạch Sở Khiết cố gắng nghĩ một cách đơn giản nhất, cậu định không quan tâm đến người ở bên kia.

Nào ngờ tiếng tin nhắn lại hiện lên, người gửi tin nhắn lại chính là Trần Duật Đằng.
Trần Duật Đằng gửi cho cậu một hình ảnh, Bạch Sở Khiết tò mò nhắn vào xem lại không ngờ là hình ảnh một cánh tay của Trần Duật Đăngg đã bị bó bột trắng, còn kèm theo tin nhắn.
"Gãy tay rồi..."
Bạch Sở Khiết nhìn dòng tin nhắn không đầu không đuôi của Trần Duật Đằng có chút khó hiểu.

Hắn gãy tay thì còn liên quan gì đến cậu, tay chân là của hắn...cậu việc gì phải quan tâm đến.

Hắn nhắn như vậy là có ý gì? Muốn được cậu quan tâm sao?
Bạch Sở Khiết ngẩng người một lúc lâu, không biết nên trả lời như thế nào.

Quá nhiều sự xung đột xảy ra, Bạch Sở Khiết cảm thấy giữa bọn họ không thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng, hay có thể dễ dàng quan tâm đối phương như trước nữa.
Dường như người bên kia đang chờ đợi cậu, không thấy cậu hồi âm lại vội vã nhắn tin tiếp.
"Là vì đỡ cho chú nhỏ nên mới gãy tay"
"Tay bị đau..."
Trần Duật Đằng như đang kể khổ, hệt như lúc mới quen, cứ hễ có chuyện gì sẽ than vãn với cậu.


Nhưng lần này Sở Khiết đã không còn như trước, lo lắng thay cho hắn.

Cậu ổn định cảm xúc, trả lời tin nhắn.
"Lần sau anh đừng đến nhà em nữa, chuyện gãy tay cũng là một phần lỗi do anh.

Ba nhỏ của em rất yếu đuối, anh đừng làm phiền ba nhỏ.

Cẩn thận ba lớn lại đánh thêm"
Khác với lúc trước, Bạch Sở Khiết lần này đã vạch rõ ranh giới giữa bọn họ.

Cũng chẳng phải nặng tình nặng nghĩa, cũng chẳng phải là người quen biết.

Vốn dĩ, bọn họ nên làm người dưng.
Sẽ có lúc tổn thương sẽ dạy bản thân trưởng thành, thế giới của bản thân không phải do ai đó tạo ra.

Mà ai đó thật ra là một sự cho phép, nếu bản thân mình không muốn, thế giới của Sở Khiết cũng không muốn cho phép thêm một ai đó nữa.
Bạch Sở Khiết nhanh chóng gửi tin nhắn, cũng không cần chờ đợi người kia sẽ phản hồi thế nào.


Cậu dứt khoát mang giày rồi đi ra ngoài.
Trần Duật Đằng bên này như bị một cú vã vào mặt, cảm giác cả người nóng rần lên.

Hắn thật sự không hiểu vì sao bản thân lại có thể làm những trò buồn cười đến như vậy.

Giờ thì nhìn xem, đến cả Bạch Sở Khiết còn không quan tâm đến hắn thì ai quan tâm đến hắn nữa.
Chán nản, Trần Duật Đằng không biết nên phải trả lời như thế nào, đành phải xem trang cá nhân của cậu để tìm thêm chuyện để nói.
Nhưng khổ nổi, còn chưa kiếm được câu chuyện đã gặp bão tố.

Bạch Sở Khiết vừa đăng ảnh mới, tấm ảnh không hề có mặt cậu.

Dường như Bạch Sở Khiết đang ở trong xe ô tô, người cầm tay lái chính là người tóc đỏ vừa rồi Tôn Trường cho xem, Bạch Sở Khiết còn kèm theo một vài chữ cho bức ảnh.
"Người ấy..."
Trần Duật Đằng dường như không thể tin vào mắt mình, cái gì đây? Sở Khiết thật sự có người yêu rồi sao?.

 
Chương 93: 93: Vội Vã


Trần Duật Đằng nhìn tấm ảnh mặt Bạch Sở Khiết vừa đăng tải, hai mắt liền như muốn nổ đom đóm.
Tấm ảnh đã bị che đi khuôn mặt của người kia, chỉ thấy được một bàn tay có xăm hình đặt trên vô lăng, còn lại quả thật có cố gắng tìm kiếm cách nào cũng không thể nhận diện được khuôn mặt của người nam kia.
Trần Duật Đằng hốt hoảng, cuối cùng là lặng người, không biết nên làm gì, cảm giác thất vọng không tên xâm chiếm lấy cơ thể hắn, Trần Duật Đằng nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi cho Sở Khiết.
"Anh đợi em trở về"
Bạch Sở Khiết nhìn năm chữ trên màn hình, quả thật tâm trạng cũng không dễ chịu gì.

Trở về ở đây là nghĩa gì? Là đợi cậu đi chơi sau đó trở về, hay là...trở về bên nhau.
"Ấy ấy! Bé con, mau mau gắn giúp tớ cái móng giả đi.

Chụp có tấm hình cho giống đàn ông thôi cũng khiến tớ mệt chết đi được.

Mau! Mau giúp tớ mang móng giả vào, như thế tớ mới thấy an toàn"
Bạch Sở Khiết nhìn bàn tay của người bên cạnh đưa qua, chỉ còn ngón út của tay phải là chưa gắn móng thì phì cười đáp.
"Hôm nay lại dài hơn mọi ngày à? Cẩn thận tự khiến mình bị thương đấy."
Nam nhân ngồi bên ghế lái tự đeo khuyên tai cho mình, vừa bĩu môi vừa đáp.
"Cậu thì biết cái gì chứ? Móng tay không chỉ để đẹp, mà đôi khi nó còn như móng vuốt, khiến cho mấy lão thích sờ mông tớ phải gánh chịu hậu quả"
Bạch Sở Khiết bất lực phì cười, cảm giác khó chịu cũng mau chóng quên đi.

"Bé con à! Tớ biết cậu vẫn còn đang vấn vương với người đó.

Nhưng tớ đi trước cậu, mấy thằng mặt mũi đẹp trai này thì đừng nên tin.

Có thể do nó thấy cậu đã thay đổi về ngoại hình nên mới luyến tiếc đấy.

Đồ ngốc nhà cậu đừng dễ bị đánh lừa như vậy"
"Henry à! Không cần quá lo lắng cho tớ, tớ cũng không hề có ý định quay lại đâu"
Chàng trai ngồi trên ghế lái hài lòng mỉm cười, còn thuận tay lấy cây son từ trong túi ra dưỡng môi.

Xót xa nói.
"Bé cưng! Cậu biết không, trên đời này không ai là người tốt đâu.

Chỉ có biết suy nghĩ hay không thôi, ở trong con người chúng ta vẫn luôn có sự tham và sân si.

Cậu cũng vậy, mà tớ cũng vậy, chúng ta phải biết bảo vệ bản thân.

Cậu có biết chưa?"
Henry ngồi ở ghế lái, liên tục lẩm bẩm trách cứ Bạch Sở Khiết là bé ngốc.

Nhưng Sở Khiết lại không hề giận, ngược lại còn cảm kích người mà cậu vừa xem là anh trai vừa xem là chị gái này.
Lúc mới sang Pháp, cậu không hề có bạn, đã thế còn bị những người khác kì thị khinh thường.

Có một lần trong lúc vừa từ lớp học vẽ đi ra, cậu bị nhóm bạn ngoại quốc ném sơn vào người.

Còn chê cậu là kẻ lập dị, Sở Khiết lúc đó cảm thấy cả thế giới này giống như đang ruồng bỏ cậu.

Cũng may lúc đó Henry xuất hiện bảo vệ cậu, còn dám đứng lên cãi tay đôi với đám người kia.

Sau đó, cũng chính nhờ anh bước vào cuộc sống nhạt nhoà của Sở Khiết, bảo vệ Sở Khiết qua những điều xấu xí nhất của cuộc sống, dạy cậu trưởng thành từng chút.


Mà Sở Khiết mới có đủ dũng khí và tính kiên quyết như bây giờ.
Có lẽ thông qua Sở Khiết, Henry thấy được bản thân của mình ngày xưa.

Một quá khứ đầy sự dối trá mà một phần cuộc sống này mang lại, cho nên Henry mới vươn đôi tay đầy gai góc của mình ra để che chắn cho bản thể quá khứ của mình đang hiện thân trước mắt.
Bạch Sở Khiết lén lút nhìn ngón tay áp út có đeo nhẫn của người ngồi bên cạnh, rụt rè hỏi.
"Hôm nay là ngày giỗ của người đó sao? Sao anh không ở nhà mà còn muốn đưa em đi chơi"
Nụ cười đầy sự lẳng lơ của Henry dần vuột tắt, một sự chua xót ám đầy trên chiếc xe thơm mùi nước hoa.

Anh im lặng một lúc, sau đó nghẹn ngào nói.
"Anh cũng muốn ở nhà, chỉ là hôm nay anh đến thăm mộ anh ấy.

Thấy phần mộ đã được dọn sạch sẽ, đến cả hoa cũng đã được thay mới.

Anh nghĩ là hôm nay anh ấy sẽ không về thăm anh đâu, vợ anh ấy đã làm rất tốt việc chăm sóc anh ấy mà...!Vậy thì về nhà để làm gì? Có ngủ cũng không thể mơ thấy anh ấy được đâu".

Ngôn Tình Xuyên Không
"Nhưng tay anh vẫn còn đeo nhẫn, chẳng phải anh nói mỗi ngày quan trọng của người kia.

Anh sẽ đeo nhẫn đợi người kia về sao?"
Henry cười lắc đầu, nhẹ nhàng đáp.
"Chỉ là hôm nay có một chút nhớ anh ấy thôi, bé con...!sau này làm gì cũng đừng nghĩ cho người khác.

Em phải nghĩ cho bản thân mình rồi mới đến lượt người khác.


Đừng như anh có được không?"
Bạch Sở Khiết biết Henry đang cố tình trốn tránh nổi đau day dứt trong lòng anh, những lời nói của anh dường như chỉ là trả lời cho qua loa.

Bạch Sở Khiết ngoan ngoãn gật đầu, bầu không khí ở trong xe lại trở về sự yên tĩnh như ban đầu.
Nhưng còn chưa được mười phút an tĩnh, bỗng nhiên Bạch Sở Khiết có điện thoại.
Henry nhướng mày, tò mò hỏi.
"Là ai vậy? Bạn của em sao?"
Bạch Sở Khiết nhìn người gọi đến, có chút không vui trả lời.
"Là bạn trai cũ của em"
Henry vừa nghe được câu này, lập tức vui vẻ trở lại như trúng số độc đắc.

Vội vàng nói.
"Mau! Mau bắt máy đi.

Mẹ nó thằng nhãi này, mày chết với ông".

 
Chương 94: 94: Âm Thanh


Henry vừa nghe thì như thể kiếm được trò vui, còn đỗ xe vào lề đường, vẻ mặt mong đợi hối thúc.
"Bé con! Mau mau nghe điện thoại đi.

Còn chờ cái gì nữa"
Âm thanh điện thoại vang lên liên tục khiến Bạch Sở Khiết cảm thấy có chút phiền, dai dẳng hệt như người đang gọi đến.
"Nhưng em lại không muốn bắt máy"
Bạch Sở Khiết mím môi, muốn từ chối cuộc gọi.

Nào ngờ Henry lại giật điện thoại của cậu, bĩu môi đáp.
"Kẻ làm tổn thương em bây giờ tự tìm đường chui vào hang, không lẽ em định bỏ qua.

Em không muốn nhưng anh muốn, cứ để anh"
Henry vừa dứt lời liền hắng giọng một cái, sau đó nhận cuộc gọi trong sự ngơ ngác của Sở Khiết.
"Anh...anh có thể đợi em về nói chuyện được không?"
Âm thanh truyền qua điện thoại, giọng nói trầm thấp kèm chút hốt hoảng kia cho Henry nháy mắt với Sở Khiết, ý bảo " xem anh biểu diễn đây"

"Cậu là gì của Sở Khiết, cậu đợi em ấy làm gì?"
Giọng nói mềm mại, có chút cố gắng học theo những cô gái ngày thường của Henry biến mất.

Thay vào đó là âm thanh nam tính, có chút trầm đặc vang lên.
Đến cả Sở Khiết cũng giật mình vì sự thay đổi của Henry, cậu không kìm được mà quay sang nhìn người bên cạnh.
Vẫn bộ móng tay dài lố lắng kia, vẫn con mắt được kẻ một cách sắc bén, đôi môi bóng bẩy, và mùi nước hoa ngào ngạt kia.

Vậy mà vẻ bề ngoài thiếu nữ đó cũng không thể che giấu được giọng nói không thể nam tính hơn của Henry.
Đến cả Trần Duật Đằng ở bên kia điện thoại cũng bị giọng nói nam tính lạnh lùng này doạ cho giật mình.
Hắn nhìn màn hình điện thoại, sau khi xác nhận đúng là tài khoản của Sở Khiết hắn mới có can đảm hỏi tiếp.
"Có...có phải là Sở Khiết không?"
Henry nhếch mép với Sở Khiết, rất tự tin trả lời.
"Đây là điện thoại của Sở Khiết, nhưng tôi không phải là Sở Khiết.

Tôi là người quan trọng của Sở Khiết"
"CÁI GÌ!?"
Một âm thanh gào qua điện thoại vang lên, doạ cho Sở Khiết và Henry giật mình.

Trần Duật Đằng cũng không cho người ta cơ hội nói, liên tục chất vấn.
"Anh là ai, anh là gì của Sở Khiết.

Anh lừa tôi có phải không? Sở Khiết không phải là người dễ dãi, anh đừng đặt điều.

Sở Khiết ở đâu, mau đưa điện thoại cho em ấy"
Thoáng chốc, nghe trong sự vội vã của Trần Duật Đằng, Bạch Sở Khiết lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đối với cậu, người mang họ Trần kia chẳng còn một chút tin tưởng nào nữa.
Giờ đây, bản thân của cậu còn đang tự đặt câu hỏi rằng hắn muốn kéo cậu tham gia vào cuộc đặt cược nào của hắn nữa đây.


Nếu như là Sở Khiết của những tháng trước, có lẽ đã tin sự ghen tuông này là xuất phát từ tình yêu hắn dành cho cậu.

Và cậu lại hệt con thiêu thân lao đầu vào hắn.
Henry lắc lư người, cảm thấy chuyện trêu chọc đám sở khanh này là một điều hứng thú.

Ánh mắt của anh đầy phán xét, dùng giọng trêu chọc nói.
"Vậy anh nói tôi nghe xem anh là cái gì của Sở Khiết? Việc gì tôi phải nghe lời anh mà đưa điện thoại cho anh gặp Sở Khiết?"
"Tôi là...."
Trần Duật Đằng bị chọc đến tức điên, định dõng dạc đáp tôi là người yêu của em ấy.

Nhưng hắn chợt nhớ ra, quả thật hắn lấy tư cách gì ghen tuông nữa đây?
"Nhưng tôi không tin đó là sự thật!"
Trần Duật Đằng hạ tông giọng, có chút hối hận đáp trả.

Nhưng Hẻny cũng chẳng vì thế mà mềm lòng, trực tiếp đáp.
"Anh không tin thì tuỳ anh"
Nói rồi Hery để điện thoại xa lỗ tai mình một chút, cố gắng để cho Trần Duật Đằng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên này.
"Bé cưng, còn ngồi đó làm gì? Em mau vào trong tắm rửa đi, chúng ta cần phải ra ngoài.


Anh đưa cưng đi ăn"
Nói rồi, Henry còn nhanh tay sờ đến eo bên phải của Sở Khiết rồi dùng chút lực nhéo một cái ngay eo.

Cậu theo phản xạ rên lên một tiếng.
Chỉ một tiếng rên của Sở Khiết lập tức chọc cho trí nào của Trần Duật Đằng bùng nổ sự tưởng tượng, hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có chút vội vã, nhưng lại cảm nhận được sự đau nhói ở trái tim.
Henry không sau khi đạt được mục đích lập tức tắt máy, không hề cho Trần Duật Đằng một chút phản ứng, sau đó ném trả điện thoại cho Sở Khiết, còn rất tự nhiên thốt lên.
"Quá là sảng khoái"
Chỉ còn lại Trần Duật Đằng nhìn cuộc gọi màn hình đã kết thúc, ngẩn ngơ một lúc như thằng đần.

Hệt như một kẻ ngốc bị lừa gạt.
Trong căn biệt thự rộng lớn nhà Trần gia, bỗng dưng lên tiếng gào kinh động.
"Mẹ nó! Thằng khốn đó, đừng để ông gặp mày.

Nếu không ông cho mày thành thái giám".

 
Chương 95: 95: Bạn Mới


Mặc dù Henry nói là đưa cậu đi chơi, nhưng mà thật ra là đưa đến một buổi tiệc của bạn Henry.

Nghe nói những người được mời đến đều là gay.

Mục đích của buổi tiệc này bề ngoài thì là giao lưu.

Nhưng thực chất lại là nơi cho mọi người tìm đối tượng, hoặc là bạn tình.
Bạch Sở Khiết rõ ràng không thích hợp với bầu không khí này.

Trong căn biệt thự rộng lớn, cậu lại cảm thấy mình lạc lõng.

Âm thanh hò hét, tiếng nhạc xập xình, còn có những người vừa gặp nhau đã kéo nhau đến hôn môi, Bạch Sở Khiết sống hướng nội, vừa nhìn thấy sự thoả mái này thì lập tức hoảng sợ.
Henry như đắm chìm vào thế giới này, anh hết trêu ghẹo chàng trai này lại đến cùng thuần O khác trò chuyện về những lần trêu chọc bọn trai đểu.

Với bản tính của Henry, anh đi đến đâu đều được mọi người săn đón đến đó.
Bạch Sở Khiết không thể hoà nhập được với bầu không khí này liền cảm thấy có chút phiền phức.

Cậu cầm trên tay mình một ly nước cam, tự thu nhỏ bản thân mình lại một góc, càng hy vọng sẽ không ai để ý đến cậu.

Cậu dõi mắt nhìn theo nhìn Henry, mong ngóng từng giây phút có thể đi về.
Thật ra, bầu không khí hiện tại cũng giống như lúc cậu nói chuyện với Trần Duật Đằng.

Một sự nhàm chán không thể diễn tả được.
Cũng may, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu vừa nhìn thấy người gọi đến là ba nhỏ thì lập tức vui vẻ.

Vội vàng mở cửa đi ra khỏi căn nhà ồn ào.
Cũng may trước căn nhà có một chiếc ghế ở ngay vườn, khác với không khí ở bên trong.

Ngoài sân vườn này khá yên tĩnh, Bạch Sở Khiết ngồi trên ghế.

Nhấn điện thoại nhận cuộc gọi.
"Ba! Đang làm cái gì vậy?"
Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hoà qua màn hình điện thoại lộ ra bộ răng màu đen.

Cả hai còn cười khúc khích, ba lớn bình thường là một chủ tịch khí chất ngời ngời bây giờ lại ở nhà, cùng ba nhỏ mặc bộ đồ ngủ màu vàng.

Trên tay cầm một bát lớn, miệng lấm lem đáp.
"Hôm nay ba nhỏ con xem trên tivi học được món mì tương đen của Hàn Quốc, vì thế làm ba lớn con một bát thật lớn đây.

Con trai, nếu con ở đây thì thật tốt.

Ba nhỏ và ba lớn ăn rất ngon đó, nhóc con ăn đồ nước ngoài đã thấy nhớ nhà chưa?"
Cách một màn hình điện thoại, ở trong nhà chỉ có hai người nam nhân sống cùng nhau nhưng lại tràn ngập sự ấm áp.

Quả thật, lúc này cậu rất nhớ nhà nhưng bản thân lại chưa đủ dũng khí để quay về.

Bởi vì cậu sợ...!đâu đó ở nơi cũ, có lẽ sẽ còn nhiều vấn vương đến đau lòng.
Sở Hoà hút vội sợi mì còn dang dở, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Con trai, đang ở đâu vậy? Đang đi chơi sao?"
Sở Khiết tinh ý, nhìn ra khung cảnh xung quanh con trai hơi khác lạ lập tức hỏi thăm.

Bạch Sở Khiết gật đầu, ngoan ngoãn đáp.
"Vài người bạn con mới quen được tổ chức tiệc tại nhà.


Bọn họ mời con đến chơi, chỉ ăn uống đơn giản một chút thôi"
Bạch Sở Khiết không dám kể với hai người lớn trong nhà rằng mình đang tham gia một bữa tiệc giành cho gay.

Lại còn là một bữa tiệc thật sự không thích hợp dành cho cậu.

Nếu để ba lớn biết được, không khéo vài ngày nữa thôi cậu sẽ quay về nước mất.
Và đúng như vậy, hai vị người lớn trong nhà cũng không hề nghi ngờ gì.

Ngược lại còn rất tin tưởng con trai, thấy Sở Khiết có bạn mới, lại còn chịu khó hoà nhập.

Cả hai ba ba đều rất vui, ba lớn cầm bát mì trên tay, vừa ăn một đũa lớn vừa khen.
"Con trai ngoan, mới đó mà có thể làm quen với một nơi mới thật sự rất giỏi đó.

Vậy thì không nên ngồi gọi điện quá lâu.

Mau vào chơi với các bạn đi, lần khác gọi cũng không sao...!Ấy Sở Hoà, anh muốn thêm một bát nữa"
Bạch Dương Vĩ mồm miệng liên tục nói, nhà đúng là nơi ấm áp nhất.

Dẫu cho có đau thương, gia đình sẽ là chỗ dựa.
Dù là thất bại, vẫn sẽ có người thân ở bên cạnh.
Dù là cách một màn hình điện thoại, Bạch Sở Khiết vẫn có thể cảm nhận rõ sự ấm áp mà gia đình mang đến.
Sau những âm thanh ồn ào náo nhiệt, cuộc gọi video cũng đã kết thúc.


Khu vườn lại trở về sự yên tĩnh đáng có.
Bạch Sở Khiết lại rơi vào trạng thái lạc lõng, đèn trong căn biệt thự vẫn sáng.

Tiếng nhạc trong kia đôi khi ngồi ở ngoài này vẫn có thể nghe được.

Có lẽ, buổi tiệc sẽ còn lâu mới kết thúc.
So với việc vào trong đó ngồi, cậu cảm thấy ngồi đây vẫn tốt nhất.

Tuy có hơi nhàm chán, nhưng đối với cậu nó không gian tuyệt vời.
Bạch Sở Khiết thả lỏng người, dựa lưng vào ghế, đầu ngẩng lên nhìn mây trời.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một sự mát lạnh ở trên trán mình.

Kèm theo đó là một giọng nói của một người nam phát ra.
"Xin chào! Trông cậu có vẻ nhàm chán.

Có muốn uống thử chút nước ngọt không? Đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng cậu tốt lên nhiều đó".

 
Chương 96: 96: Tầm Nhìn


Bạch Sở Khiết bị cảm giác mát lạnh ở trên đầu làm cho giậ mình, mà cậu trai kia cũng rất nhanh tay lấy cái thứ đồ uống mát lạnh ra khỏi đồ cậu.

Tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ở Sở Khiết, dùng tiếng Pháp giao tiếp với cậu.
"Ở bên trong chán lắm sao? Tại sao không vào chơi cùng mọi người?"
Bạch Sở Khiết thấy có người lạ xuất hiện trước mặt mình lập tức cảnh giác, cậu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh mình.

Tự giác nhích ra xa một chút, cẩn thận quan sát người kia.
Chàng trai lạ kia mang khuôn mặt của người Châu Á, mắt một mí, sống mũi cao, nước da lại còn rất đẹp.

Bạch Sở Khiết có chút tò mò về nơi người này sinh ra nhưng lại không tiện hỏi.

Chỉ nhỏ giọng đáp lại bằng tiếng Pháp.
"Ở bên trong đó không hợp với tôi lắm, ngồi ở ngoài này thích hơn nhiều"
Chàng trai kia nghe Bạch Sở Khiết trả lời lập tức phì cười, chuyển sang dùng tiếng Anh.
"Cậu mới qua Pháp sao? Tiếng Pháp của cậu dở tệ, có thể nói chuyện bằng tiếng Anh không?"
Thật ra Bạch Sở Khiết cũng chỉ mới sang Pháp thời gian gần đây, không phải là tiếng Pháp cậu dở tệ.


Mà là do người kia nói chuyện quá thành thạo.
Bạch Sở Khiết bị người khác chê, lập tức đỏ mặt không muốn giao lưu nữa.
Nam nhân ngồi bên cạnh ngồi vắt chéo một chân, lấy tay chống cằm, dùng ánh mắt vừa dịu dàng vừa quan sát đáp.
"Đúng là bên trong chán chết đi được.

Tôi có thể ngồi cạnh đây cùng cậu không?"
Bạch Sở Khiết không trả lời cũng không từ chối, nhưng hành động cố tình cách xa của cậu cũng đủ để người kia biết cậu không muốn bị phá vỡ bầu không khí yên bình lúc này.
Nhưng kẻ lạ mặt kia bị cậu chọc cho hứng thú, không những không rời đi còn tự nói giới thiệu bản thân.
"Xin chào! Tôi là Woojin, năm nay hai mươi ba tuổi.

Tôi là người Hàn Quốc.

Bị lão già ở nhà tống sang Pháp"
Bạch Sở Khiết ban đầu cũng không định để ý người này vào mắt.

Dẫu sao trong lòng cậu cũng đang hỗn loạn cảm xúc vì cuộc nói chuyện hôm nay của Trần Duật Đằng.

Nhưng nghe đến đoạn cái tên này dám xưng hô thất lễ với cha của hắn như vậy, Bạch Sở Khiết nhịn không được chỉnh đốn.
"Dù có giới thiệu bản thân thì cũng không nên xưng hô bất kính với người lớn như vậy"
Bạch Sở Khiết phản xạ rất nhanh, dùng ánh mắt không tốt nhìn Woojin, thậm chí còn tỏ ra chán ghét cái tên đẹp trai trước mặt.
"Đáng ghét hệt như Trần Duật Đằng vậy!"
Thoáng chốc, trong suy nghĩ của Sở Khiết lại nhớ đến Trần Duật Đằng.

Cậu giật mình, tự vò đầu mình ngưng nhớ đến người kia.
Mà những hành động của cậu lại bị Woojin thu vào mắt, nhìn cậu nhóc trắng mềm trước mặt có chút đáng yêu.

Woojin lại nói tiếp.
"Có làm sao? Lão già đó ghét tôi, không xem tôi là con trai.


Còn tống tôi sang Pháp, hy vọng đừng về nước để làm xấu mặt lão.

Vậy thì có gì mà tôi phải kính nể lão ta chứ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh
2.

Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
3.

Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
4.

Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
=====================================
Chuyện của mỗi gia đình, người bên ngoài tất nhiên sẽ không thể hiểu được.


Huống gì với một người luôn yêu thương gia đình như Bạch Sở Khiết nghe những phát ngôn của Woojin càng khó chịu hơn.

Mặt cậu đỏ lên vì tức giận, đấu khẩu với người kia.
"Cậu có thôi đi không? Tôi với cậu không hợp để nói chuyện, cậu làm ơn tránh xa tôi ra một chút"
Bạch Sở Khiết cảm thấy so với việc ngồi đôi co với người này thì thà về nhà cãi nhau với Trần Duật Đằng còn có ích hơn.

Cái tên khốn này, sao có thể phát ngôn ra những lời thiếu tôn trọng đến vậy được chứ?
Woojin thì ngược lại hoàn toàn với Sở Khiết, cậu ta không hề tức giận, mà càng lúc càng thấy có cảm giác rất vui.

Đã qua một thời gian dài, có một người dám mắng hắn.

Còn hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Woojin bắt đầu có ánh nhìn khác về Sở Khiết, còn đang tìm thêm chủ đề nói chuyện thì Henry từ đâu chạy đến trước mặt Sở Khiết, còn lo lắng nói.
"Tìm thấy bé cưng rồi, tớ còn tưởng cậu bị thằng dê xồm nào bắt đi rồi chứ! Làm tớ lo muốn chết".

 
Chương 97: 97: Cứng Đầu


Henry xuất hiện trước mặt Bạch Sở Khiết với bộ dạng lo lắng, đôi mắt của anh liên tục nhìn xung quanh người cậu như thể đang kiểm tra xem cậu có bị thương tích gì không.

Hoàn toàn không để Wojin vào mắt.
Mà cũng may nhờ có Henry xuất hiện cho nên Bạch Sở Khiết mới không còn cơ hội cãi nhau với cái tên người Hàn Quốc kia.

Cậu chỉ lắc đầu, thành thật đáp.
"Bầu không khí bên trong không hợp với em lắm, cho nên em mới ra ngoài đây ngồi.

Không có chuyện gì xảy ra đâu"
Henry lúc này với yên tâm vuốt ngực, còn tự lẩm bẩm.
"Anh chỉ sợ em bị mấy thằng top to con bế đi thôi.

Bé cưng nhà chúng ta xinh như vậy cơ mà"
Bạch Sở Khiết trông thấy bộ dạng lo lắng của Henry dành cho mình, lập tức có chút ấm áp, mọi buồn bực cũng tan biến.

Hai người nhìn nhau, bỗng dưng phì cười.
Đột nhiên, ở phía sau lưng Henry truyền đến một giọng nói trầm thấp bằng tiếng Pháp, lập tức thu hút sự chú ý của hai người
"Nhóc con đó ở cạnh tôi thì làm gì có chuyện xảy ra được?"
Henry lập tức quay người, trông thấy dáng vẻ Wojin đang ngồi trên ghế, ánh mắt không mang rõ sự đứng đắn nhìn Bạch Sở Khiết.

Nhưng thay vì sự khó chịu, Henry lại tỏ ra rất vui vẻ khi nhìn thấy người kia, ngược lại còn gật đầu an tâm mà nói chuyện với y một cách tự nhiên.
"Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cậu.


Bé con nhà tôi ở bên cạnh cậu thì tôi yên tâm rồi.

Nhưng sao cậu lại không tham gia vào buổi tiệc?"
Wojin chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn tập trung lên người của Bạch Sở Khiết.

Y nhếch mép cười, rất thành thật đáp.
"Hôm nay bên trong toàn những người đã chạm qua.

Tôi cảm thấy không còn hứng thú nữa, vừa hay đi ra ngoài thì gặp cậu nhóc này...rất hợp với tôi"
Henry vội giấu Bạch Sở Khiết ra phía sau lưng, thái độ cũng trở nên hung dữ như con mèo nhỏ.

Nghiến răng đáp.
"Cái miệng cậu thối lắm đấy.

Nhóc con nhà tôi không phải dễ dàng chạm vào đâu.

Cút...cút đi.

Tôi phải đưa nhóc con về rồi"
Bạch Sở Khiết không thể thành thạo tiếng Pháp bằng Henry và Wojin, cậu còn không thể hiểu rõ họ đang nói gì.

Chỉ biết rằng họ có đề cập đến mình, và dường như điều đó khiến Henry không vui.
Cậu đưa mắt nhìn người kia, vô tình lại chạm trúng ánh mắt của Wojin.

Cũng chẳng thể giải thích vì sao, ánh mắt kia...!thật sự giống với Trần Duật Đằng một cách kì lạ.
Thoáng chốc, trong đầu cậu lại hiện về kí ức.

Cái ngày mà cậu biết được sự thật...cái ngày mà cậu đã từng hy vọng rằng Trần Duật Đằng có thể nói rằng hắn xin lỗi cậu.
Rõ ràng thời gian qua không nhớ đến, vậy mà hôm nay chỉ là tình cờ liên lạc...Bạch Sở Khiết lại liên tục nhớ về hắn.
Henry và Wojin nói chuyện được một lúc thì cậu lại bị Henry kéo đi, bọn họ đơn giản chào nhau một cái.

Sau đó lại lập tức di chuyển ra khỏi xe rời buổi tiệc.

Ngồi trên xe, tinh thần Bạch Sở Khiết cũng tốt hơn rất nhiều.

Henry còn liên tục nói xin lỗi với cậu, còn nói rằng nếu sau này cậu không thích đến những nơi như vậy thì chắc chắn sẽ không đưa cậu đến nữa.
Bạch Sở Khiết luôn hiểu cho Henry, thật ra Henry cũng là người có lối sống rất tốt.

Bình thường vào những ngày nhàn rỗi, bọn họ cũng chỉ đơn giản hẹn nhau đi ăn uống hoặc xem phim.

Có khi Henry còn sẽ mang cậu đi chùa cầu bình an.

Hôm nay Henry đến những nơi phóng túng như vậy, có lẽ là cách anh ấy đang cố gắng chữa trị nổi đau đang ê ẩm trong trái tim mình.
"Nhưng mà tại sao nhóc lại quen biết với Wojin? Nhóc có biết Wojin là ai không?"
Bạch Sở Khiết vội lắc đầu, vừa nhắc đến tên kia lập tức có chút không vui.

Cậu bĩu môi đáp.
"Em không biết, anh ta bắt chuyện với em.

Nhưng em không thích anh ta cho lắm"
Henry bỗng nhiên bật cười, ngạc nhiên hỏi.
"Bạn trai cũ của cưng khốn nạn vậy cưng còn thích.

Wojin là người tử tế cậu lại không thích.

Nhóc con đúng là có phong cách độc lạ đó"
Bạch Sở Khiết lại không tin như vậy, đối với người yêu gia đình như Sở Khiết thì sẽ không thể nào hoà hợp được với người không thích gia đình của mình.

Vì vậy, trong mắt cậu Wojin thật sự rất tệ.
Bạch Sở Khiết nghịch ngón tay mình, thành thật trả lời.
"Em biết sẽ có người không thân thiết với gia đình.

Nhưng lúc anh ấy nói chuyện với em thì có nhắc đến ba mình.

Chỉ là lời lẽ anh ta dành cho cha mình thật sự quá thiếu tôn trọng"
Bạch Sở Khiết mỗi lần nghĩ đến Wojin đều cảm thấy người kia là một kẻ xấu tính, ngang ngược, nếu như nhắc đến người kia thì cậu thà nghe tin tức về Trần Duật Đằng còn vui lỗ tai hơn nhiều.
Nhưng Henry lại cười trừ, ánh mắt lại chất chứa sự đáng tiếc đáp lại.
"Ha...cậu ta rất ghét lão già của mình đó.

Nhưng cũng đúng thôi, cha của cậu ta là một kẻ độc tài man rợ.


Khi trước anh còn nghe kể rằng vì phát hiện ra cậu ta thích con trai, ông ta đã đánh gãy vai của cậu ta, đánh tan giấc mơ làm cầu thủ bóng chày của Wojin, còn từng nhốt cậu ta vào nhà thương điên suốt năm tháng.

Thật sự cũng rất thê thảm đấy"
Bỗng chốc, bầu không khí trên xe trở nên im lặng.

Quả thật, mỗi con người đều có nỗi khổ riêng.

Bạch Sở Khiết không nên nhìn nhận về ai, hay tin tưởng ai vào lần gặp đầu tiên.

Nếu không sẽ bị đánh lừa, hệt như lúc cậu bị Duật Đằng lừa vậy.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.

Trần Duật Đằng như một cô hồn vất vưởng đâu đó.

Tâm trạng của Sở Khiết vừa lắng động thì lập tức nhận được tin nhắn.
"Bạch Sở Khiết, em ngốc như vậy thật sự dễ dàng có người mới sao? Em đang lừa anh đúng không? Tay anh bị gãy chưa đủ thảm thương sao TwT"
Bạch Sở Khiết nhìn dòng tin nhắn đầy sự dỗi hờn của Trần Duật Đằng thì cảm thấy thật sự rất dị ứng, không hiểu vì sao tâm trạng bỗng nhiên lại trùng xuống.

Cậu cảm thấy người này hiện tại cũng rất phiền phức, thế là nhanh tay chặn tài khoản của người kia...
———-***———
Trần Duật Đằng ở bên này vò đầu bứt tóc, nhìn tin nhắn vừa gửi đi hai phút đã bị chặn lập tức gào lên.
"Ơ...sao lại bị block nữa rồi??????????".

 
Chương 98: C98: Cứng đầu


Henry xuất hiện trước mặt Bạch Sở Khiết với bộ dạng lo lắng, đôi mắt của anh liên tục nhìn xung quanh người cậu như thể đang kiểm tra xem cậu có bị thương tích gì không. Hoàn toàn không để Wojin vào mắt.

Mà cũng may nhờ có Henry xuất hiện cho nên Bạch Sở Khiết mới không còn cơ hội cãi nhau với cái tên người Hàn Quốc kia. Cậu chỉ lắc đầu, thành thật đáp.

"Bầu không khí bên trong không hợp với em lắm, cho nên em mới ra ngoài đây ngồi. Không có chuyện gì xảy ra đâu"

Henry lúc này với yên tâm vuốt ngực, còn tự lẩm bẩm.

"Anh chỉ sợ em bị mấy thằng top to con bế đi thôi. Bé cưng nhà chúng ta xinh như vậy cơ mà"

Bạch Sở Khiết trông thấy bộ dạng lo lắng của Henry dành cho mình, lập tức có chút ấm áp, mọi buồn bực cũng tan biến. Hai người nhìn nhau, bỗng dưng phì cười.

Đột nhiên, ở phía sau lưng Henry truyền đến một giọng nói trầm thấp bằng tiếng Pháp, lập tức thu hút sự chú ý của hai người

"Nhóc con đó ở cạnh tôi thì làm gì có chuyện xảy ra được?"


Henry lập tức quay người, trông thấy dáng vẻ Wojin đang ngồi trên ghế, ánh mắt không mang rõ sự đứng đắn nhìn Bạch Sở Khiết. Nhưng thay vì sự khó chịu, Henry lại tỏ ra rất vui vẻ khi nhìn thấy người kia, ngược lại còn gật đầu an tâm mà nói chuyện với y một cách tự nhiên.

"Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cậu. Bé con nhà tôi ở bên cạnh cậu thì tôi yên tâm rồi. Nhưng sao cậu lại không tham gia vào buổi tiệc?"

Wojin chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn tập trung lên người của Bạch Sở Khiết. Y nhếch mép cười, rất thành thật đáp.

"Hôm nay bên trong toàn những người đã chạm qua. Tôi cảm thấy không còn hứng thú nữa, vừa hay đi ra ngoài thì gặp cậu nhóc này...rất hợp với tôi"

Henry vội giấu Bạch Sở Khiết ra phía sau lưng, thái độ cũng trở nên hung dữ như con mèo nhỏ. Nghiến răng đáp.

"Cái miệng cậu thối lắm đấy. Nhóc con nhà tôi không phải dễ dàng chạm vào đâu. Cút...cút đi. Tôi phải đưa nhóc con về rồi"

Bạch Sở Khiết không thể thành thạo tiếng Pháp bằng Henry và Wojin, cậu còn không thể hiểu rõ họ đang nói gì. Chỉ biết rằng họ có đề cập đến mình, và dường như điều đó khiến Henry không vui.

Cậu đưa mắt nhìn người kia, vô tình lại chạm trúng ánh mắt của Wojin. Cũng chẳng thể giải thích vì sao, ánh mắt kia... thật sự giống với Trần Duật Đằng một cách kì lạ.

Thoáng chốc, trong đầu cậu lại hiện về kí ức. Cái ngày mà cậu biết được sự thật...cái ngày mà cậu đã từng hy vọng rằng Trần Duật Đằng có thể nói rằng hắn xin lỗi cậu.

Rõ ràng thời gian qua không nhớ đến, vậy mà hôm nay chỉ là tình cờ liên lạc...Bạch Sở Khiết lại liên tục nhớ về hắn.

Henry và Wojin nói chuyện được một lúc thì cậu lại bị Henry kéo đi, bọn họ đơn giản chào nhau một cái. Sau đó lại lập tức di chuyển ra khỏi xe rời buổi tiệc. Ngồi trên xe, tinh thần Bạch Sở Khiết cũng tốt hơn rất nhiều. Henry còn liên tục nói xin lỗi với cậu, còn nói rằng nếu sau này cậu không thích đến những nơi như vậy thì chắc chắn sẽ không đưa cậu đến nữa.

Bạch Sở Khiết luôn hiểu cho Henry, thật ra Henry cũng là người có lối sống rất tốt. Bình thường vào những ngày nhàn rỗi, bọn họ cũng chỉ đơn giản hẹn nhau đi ăn uống hoặc xem phim. Có khi Henry còn sẽ mang cậu đi chùa cầu bình an.

Hôm nay Henry đến những nơi phóng túng như vậy, có lẽ là cách anh ấy đang cố gắng chữa trị nổi đau đang ê ẩm trong trái tim mình.

"Nhưng mà tại sao nhóc lại quen biết với Wojin? Nhóc có biết Wojin là ai không?"


Bạch Sở Khiết vội lắc đầu, vừa nhắc đến tên kia lập tức có chút không vui. Cậu bĩu môi đáp.

"Em không biết, anh ta bắt chuyện với em. Nhưng em không thích anh ta cho lắm"

Henry bỗng nhiên bật cười, ngạc nhiên hỏi.

"Bạn trai cũ của cưng khốn nạn vậy cưng còn thích. Wojin là người tử tế cậu lại không thích. Nhóc con đúng là có phong cách độc lạ đó"

Bạch Sở Khiết lại không tin như vậy, đối với người yêu gia đình như Sở Khiết thì sẽ không thể nào hoà hợp được với người không thích gia đình của mình. Vì vậy, trong mắt cậu Wojin thật sự rất tệ.

Bạch Sở Khiết nghịch ngón tay mình, thành thật trả lời.

"Em biết sẽ có người không thân thiết với gia đình. Nhưng lúc anh ấy nói chuyện với em thì có nhắc đến ba mình. Chỉ là lời lẽ anh ta dành cho cha mình thật sự quá thiếu tôn trọng"

Bạch Sở Khiết mỗi lần nghĩ đến Wojin đều cảm thấy người kia là một kẻ xấu tính, ngang ngược, nếu như nhắc đến người kia thì cậu thà nghe tin tức về Trần Duật Đằng còn vui lỗ tai hơn nhiều.

Nhưng Henry lại cười trừ, ánh mắt lại chất chứa sự đáng tiếc đáp lại.


"Ha...cậu ta rất ghét lão già của mình đó. Nhưng cũng đúng thôi, cha của cậu ta là một kẻ độc tài man rợ. Khi trước anh còn nghe kể rằng vì phát hiện ra cậu ta thích con trai, ông ta đã đánh gãy vai của cậu ta, đánh tan giấc mơ làm cầu thủ bóng chày của Wojin, còn từng nhốt cậu ta vào nhà thương điên suốt năm tháng. Thật sự cũng rất thê thảm đấy"

Bỗng chốc, bầu không khí trên xe trở nên im lặng. Quả thật, mỗi con người đều có nỗi khổ riêng. Bạch Sở Khiết không nên nhìn nhận về ai, hay tin tưởng ai vào lần gặp đầu tiên. Nếu không sẽ bị đánh lừa, hệt như lúc cậu bị Duật Đằng lừa vậy.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Trần Duật Đằng như một cô hồn vất vưởng đâu đó. Tâm trạng của Sở Khiết vừa lắng động thì lập tức nhận được tin nhắn.

"Bạch Sở Khiết, em ngốc như vậy thật sự dễ dàng có người mới sao? Em đang lừa anh đúng không? Tay anh bị gãy chưa đủ thảm thương sao TwT"

Bạch Sở Khiết nhìn dòng tin nhắn đầy sự dỗi hờn của Trần Duật Đằng thì cảm thấy thật sự rất dị ứng, không hiểu vì sao tâm trạng bỗng nhiên lại trùng xuống. Cậu cảm thấy người này hiện tại cũng rất phiền phức, thế là nhanh tay chặn tài khoản của người kia...

———-***———

Trần Duật Đằng ở bên này vò đầu bứt tóc, nhìn tin nhắn vừa gửi đi hai phút đã bị chặn lập tức gào lên.

"Ơ...sao lại bị block nữa rồi??????????"
 
Chương 99: C99: Làm quen


Trần Duật Đằng ngồi bất động trên giường, mắt không chớp nhìn màn hình điện thoại đang sáng. Trong màn hình hiện rõ dòng chữ.

"Hiện Bạch Sở Khiết không muốn nhận tin nhắn của người lạ"

Trần Duật Đằng chết lặng một hồi lâu, cái đầu óc bã đậu của hắn vẫn chưa thông não được. Cứ tự hỏi trong đầu mình đã làm gì sai mà xứng đáng bị block kia chứ?

Nhưng những thứ Bạch Dương Vĩ muốn, chắc chắn hắn sẽ không thể dễ dàng chịu thua. Sốc lại tinh thần, hắn tìm đủ mọi cách để tạo hàng loạt tài khoản mới với hy vọng sẽ được kết nối với Bạch Sở Khiết.

Nhưng kết quả cuối cùng...vẫn là bị block.

"Agrrrr! Thế này là thế nào? Cuối cùng mình làm gì nên tội. Nhóc con, sao em lại có thể thù dai đến như vậy?"

Trần Duật Đằng tức tối gào lên, hai chân liên tục đập lên giường. Biểu hiện cho sự ấm ức trong người, nhưng hơn hết... Hắn sợ cảm giác cả hai thật sự trở thành người dưng.


"Này ranh con! Có để mẹ nghỉ ngơi không? La lối om sòm cái gì? Nếu cái gì khó quá thì phải tận dụng mối quan hệ, không được nản chí. Thằng ranh nhà con chỉ được cái bày trò là giỏi, còn lại việc sử dụng đầu óc thì lại bã đậu không ai bằng"

Bên ngoài truyền vào âm thanh nhỏ từ tiếng của mẹ hắn, Trần Duật Đằng chợt hiểu ra mẹ hắn đang vẽ đường cho hươu chạy. Ngụ ý là lần này cần gì mặt mũi nữa? Cứ mặt dày hỏi những người thân xung quanh Sở Khiết xem. Không được lần một, sẽ được lần hai. Nhất định không được nản lòng.

Hắn chợt tỉnh ngộ nhận ra điều gì đó, bản thân cũng thôi không tìm cách liên lạc với Sở Khiết nữa. Hai hàng lông mày cũng giãn ra, miệng còn nhếch lên cao tự lẩm bẩm.

"Tạm tha cho em một thời gian. Sở Khiết! Anh làm sai thì anh sẽ sửa, em đừng mong bản thân mình có thể quen được người khác. Ngoại trừ anh ra, sẽ không ai xứng đáng đứng cạnh em"

Trần Duật Đằng vẫn như vậy, vẫn là một thiếu niên mang niềm kiêu hãnh, hiếu thắng đến tận cùng. Cái gì là của hắn, nhất định hắn sẽ không buông tay một cách dễ dàng được.

—————*****————

"Thời tiết đêm nay sẽ có mưa vài nơi, không khí lạnh sẽ tràn về...."

Sở Hoà từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, cơn mưa không lớn nhưng lại chẳng ngừng. Cảnh vật về đêm được ánh đèn vàng soi dưới cơn mưa càng trở nên lãng mạn. Ánh mắt của anh sững sờ tựa như đang nhớ chuyện gì đó.

Tiếng mở cửa vang lên, một người đàn ông cao lớn mặc đồ ngủ tiến vào. Trên tay còn cầm một ly sữa vẫn còn bốc làn khói mỏng, người kia nhẹ nhàng tiến đến chỗ Sở Hoà. Dịu dàng hôn lên tóc của cậu, nhỏ giọng hỏi.

"Sữa của em đây, tranh thủ uống lúc còn ấm đi"

Sở Hoà theo thói quen quay đầu nhìn Bạch Dương Vĩ, người đàn ông của cậu bao năm rồi vẫn không thay đổi. Vẫn khuôn mặt điển trai, nhưng lại mang theo sự phong độ của trưởng thành.


Nhìn người ở trước mặt, Sở Hoà bỗng dưng hoài niệm về những chuyện xưa, cậu và Dương Vĩ cũng đã từng rất khó khăn mới trở về bên nhau, hình ảnh cậu thiếu niên ngày hôm nay hốt hoảng tìm kiếm Sở Khiết lại có chút gì đó giống hệt Trần Duật Đằng khi xưa.

Cuối cùng, Sở Hoà cũng không nhịn được mà phì cười. Bạch Dương Vĩ ngồi bên khó hiểu hỏi cậu.

"Em làm sao vậy? Nhớ đến chuyện gì vui sao?"

Sở Hoà gật đầu, bắt đầu làm kí hiệu ngôn ngữ cho Bạch Dương Vĩ.

"Chỉ là nhớ đến cậu nhóc buổi sáng nay"

Bạch Dương Vĩ bỗng dưng nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng, trên nét mặt kia còn hiện ra chút hờn dỗi ghen tuông đáp.

"Nhớ cái gì mà nhớ? Nhóc kia có đẹp trai hơn anh không mà nhớ? Đừng nói với anh là em thích thằng nhóc đó nhé?"

Sở Hoà lập tức bĩu môi, còn dùng tay búng lên trán Dương Vĩ một cái, tiếp tục dùng kí hiệu ngôn ngữ.


"Cậu bé kia giống hệt anh lúc trẻ, cũng đã từng sai lầm, đã từng ngạo mạn, và cũng biết hối lỗi. Anh đoán thử xem, liệu cậu bé kia đã chịu thua chưa?"

Bạch Dương Vĩ xoa cái trán bị búng đau, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng bế Sở Hoà vào lòng rồi đặt lên giường, ba lớn thuận tay tắt đèn vừa nằm trên giường vừa đáp.

"Anh không thích thằng bé đó, chỉ cần ai làm những người xung quanh anh đau khổ thì anh càng không thích. Thằng nhóc đó dám làm phiền đến con anh, anh nhất định sẽ không tha cho nó"

Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ hiu hắt, Sở Hoà theo thói quen chui rúc trong lồng ngực của Bạch Dương Vĩ phì cười. Ba lớn vẫn vậy, dù ở ngoài đường có phong độ bao nhiêu nhưng khi về nhà cũng chỉ là một đứa trẻ to xác thích hơn thua mà thôi.

Nhưng ông trời thường hay trêu ngươi, cái gì càng không thích sẽ càng xuất hiện. Mới sáng sớm, Sở Hoà vẫn còn cầm túi rác trên tay đi ra khỏi cổng thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc của chàng thiếu niên kia, nụ cười trên mặt của cậu nhóc thật sự quá là công nghiệp rồi. Một tay cậu nhóc còn đang bó bột, tay còn lại vẫy chào Sở Hoà nói.

"Chú trẻ... cháu lại xuất hiện rồi đây~~~"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom