Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 69: C69: Luyện thể nhất trọng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Bây giờ là ba giờ.

Ninh Thiên chờ đến nhàm chán, dứt khoát lấy điện thoại ra đánh Vương giả. Ôn Nguyệt và Ôn Thanh Lam cũng chỉ có thể tiếp tục chờ.

“Ông nội, họ cố ý làm vậy!”

Ôn Thanh Lam nhanh chóng mất kiên nhẫn, nói với Ôn Nguyệt: “Ngồi lâu như ngoại trừ rót thêm trà thì không có một lãnh đạo cấp cao nào xuất hiện. Ông ông cũng là giám đốc thường trực của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, sao họ có thể không nể mặt ông như vậy!”

“Gần đây trong hiệp hội xảy ra một chuyện lớn, chủ tịch Lương và những người khác bận họp cả ngày.” Ôn Nguyệt xoa dịu đứa cháu gái đang bồn chồn của mình.

“Chuyện lớn?”

Ôn Thanh Lam chớp chớp mắt tò mò: “Chẳng lẽ... Là vì lời đồn trong diễn đàn cổ võ, chuyện Thánh Kiếm của xứ sở hoa anh đào Tokugawa Ichiro, đã chết ở Thanh Châu của chúng ta?”

“Ừ”


Ôn Nguyệt gật đầu, chuyện này đã lan truyền trong giới võ thuật trong nước rồi, cũng không phải là bí mật gì.

Ông liếc nhìn Ninh Thiên đang đánh Vương giả bên cạnh rồi nói: “Tokugawa lchiro là một nhân vật cấp tổ của Hiệp hội Samurai Yasukuni, địa vị của ông ta ở xứ sở hoa anh đào là siêu việt, cái chết của ông ta là điều mà cả hai quốc gia đều muốn điều tra cho rõ.”

“Theo thông tin tình báo bên trên, người bắn chết Tokugawa Ichiro có khả năng là người sáng lập Hiệp hội Cổ Võ cổ đại của chúng ta, hiệp khôi Trần Nghĩa Sơn!”

Khi Ôn Thanh Lam nghe thấy cái tên Trần Nghĩa Sơn, cô bị doạ đến mức lập tức hét lên: “Cái gì! Hiệp khôi, Trần Nghĩa Sơn!?”

“Trời ơi! Ông nội, không phải hiệp khôi đã biến mất hơn mười năm rồi sao, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện!”

“Ông nội, bây giờ hiệp khôi có ở Thanh Châu không? Hắn là thần tượng của tất cả võ giả của Hoa quốc chúng ta, cháu thực sự muốn gặp hắn!”

Ôn Thanh Lam kéo tay áo Ôn Nguyệt, ánh mắt lấp lánh sùng bái.

“Hiệp khôi là người thế nào, người phàm như chúng ta làm sao có thể gặp được” Ôn Nguyệt cười nói.

Ông lại liếc nhìn Ninh Thiên, phát hiện anh vẫn đang tập trung chơi trò chơi, cho nên không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu có biết hiệp khôi không?”

“Hiệp khôi? Không biết, tôi chỉ biết là hoa khôi.” Ninh Thiên thản nhiên trả lời.

“Phi!"Ôn Thanh Lam trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy, hiệp khôi là thứ mà cậu có thể đùa giỡn sao?”

“Ừm, tôi chưa từng nghe qua. Suốt thời gian đó, Ninh Thiên cũng không ngẩng đầu lên.

“Hiệp khôi mà còn chưa nghe qua, đúng là kiến thức... hạn hẹp.” Ôn Thanh Lam bĩu môi.

Mặc dù Ninh Thiên có thực lực ngoại kình đỉnh phong, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về giới cổ võ, giống như từ trên núi xuống vậy.


Một lúc sau, một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc trang phục nhà Đường bước vào phòng tiếp khách.

“Ông Ôn, xin lỗi vì đã để ông chờ lâu.”

Người đàn ông trung niên này là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, Lương Vĩnh Chí.

“Chủ tịch Lương nói quá lời rồi.” Ông Ôn đứng dậy xua tay, ra hiệu không sao.

Ông lập tức nghiêng người sang một bên, giới thiệu với Lương Vĩnh Chí: “Chủ tịch Lương, đây là Ninh Thiên, hôm nay cậu ấy đặc biệt tới đây nhận sai.”

“8m

Lương Vĩnh Chí không biết điều này, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Ninh Thiên đang chơi trò chơi trên ghế sofa.

“Anh bạn trẻ!” Ôn Nguyệt vội vàng duỗi tay đẩy Ninh Thiên.

Ninh Thiên bất đắc dĩ cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Lương Vĩnh Chí từ trên xuống dưới, chân mày hơi nhíu lại.


Luyện thể nhất trọng?

Trước khi tới đây, anh còn tưởng rằng phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu ít nhất cũng là Luyện Khí kỳ? Kết quả lại rác rưởi như vậy.

Trong lòng anh mặc dù chướng mắt đủ kiểu, nhưng vì cuộc sống yên bình sau này, anh vẫn chủ động chào hỏi: “Xin chào, chủ tịch Lương.”

“Haha...” Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. “Ninh Thiên đúng không, Hoắc Hải Âu là do cậu làm bị thương?”

Lương Vĩnh Chí ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà lên uống: “Sư phó của cậu là ai? Cậu có biết đánh đội giám sát là tội danh gì không? Cậu thật to gan!!“

Ông bỗng nhiên nện chén trà lên bàn, một tiếng “âm” thật lớn vang lên. Động tác này khiến thư ký riêng và Ôn Thanh Lam giật mình!

Nhưng Ninh Thiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Một con kiến còn chưa tới Luyện Khí kỳ lại dám giả vờ trước mặt một lão. quái Nguyên Anh kỳ như anh, sao lại nực cười đến thế?
 
Chương 70: C70: Lúc này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Chủ tịch Lương, đừng nóng nảy, đừng nóng nảy.”

Ôn Nguyệt vội vàng bước lên phía trước xoa dịu Lương Vĩnh Chí, nhân cơ hội nhét thẻ ngân hàng vào túi ông.

“Chủ tịch Lương, sư phó của Ninh Thiên là một cao thủ ẩn dật, cậu ấy vừa mới từ một nơi nhỏ ra, không biết quy tắc của Hiệp hội Cổ Võ chúng ta, mong cậu thông cảm, thông cảm một chút.”

Tất cả mọi người có mặt đều hình thấy rõ hành vi hối lộ tr@n trụi này.

Vẻ mặt Ôn Thanh Lam không vui, cho rằng thằng nhóc này làm sai, tại sao nhà họ Ôn lại phải bỏ tiền ra giải quyết? Ông nội cũng thật là!

“Khụ khụ...”

Lương Vĩnh Chí lặng lẽ nhận lấy tấm thẻ, sắc mặt dịu đi một chút: “Ông Ôn, ông ngồi xuống đi, đừng đứng đó.”

Ninh Thiên thấy cảnh này, đại khái cũng biết Hiệp hội Cổ Võ cổ đại đã tham ô, biến chất đến mức không còn hình dáng gì.


Lúc này, Ôn Nguyệt đã nói tình hình chung của Ninh Thiên cho Lương Vĩnh Chí biết.

“Thì ra là do cao thủ ẩn dật dạy dỗ, trách không được tuổi còn trẻ đã tu luyện đến ngoại kình đỉnh phong, Giang Nam chúng ta đã không có một thiên tài như vậy trong nhiều năm.”

Lương Vĩnh Chí gật đầu.

Sau khi nhận tiền, thái độ của ông rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Ninh Thiên thậm chí còn có chút ý cười.

“Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện nấy, nếu phạm sai lầm thì phải trả giá.”

Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí lại trở nên nghiêm túc: “Như vậy đi, Ninh Thiên, ngày mai gọi cha mẹ cậu tới xin lỗi đội trưởng Hoäc, thanh toán tiền thuốc men.”

“Nể mặt ông Ôn, tôi sẽ không để tiền án cho cậu, nhưng tôi hy vọng sẽ không có thêm lần nào nữa....”


Ninh Thiên nghe vào trong tai, cười ở trong lòng.

Cái gì mà nể mặt ông Ôn, rõ ràng nể mặt tiền.

“Chủ tịch Lương, ông cứ yên tâm, Ninh Thiên đã hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Ôn Nguyệt mỉm cười cam đoan.

Ôn Thanh Lam bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tiếp khách bị mở mạnh ra, một khuôn mặt giận dữ xông vào.

“Chủ tịch Lương, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được!”

“Thăng nhóc này dùng bạo lực chống lại lệnh bắt giữ và công khai đánh đập. đội giám sát, cậu ta nhất định phải bị nhốt lại! Phải để cậu ta ngồi tù mục xương!”

Kẻ xông vào không ai khác chính là đội trưởng đội giám sát - Hoắc Hải Âu.

Trên người anh ta toàn thạch cao, khuôn mặt nhợt nhạt.

Vẻ mặt Ôn Nguyệt lập tức trầm xuống.
 
Chương 71: C71: Khi nhìn thấy đoàn vinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Hoäắc Hải Âu không phải đang ở bệnh viện sao? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây!

Chẳng mấy chốc, ông thấy sau lưng Hoắc Hải Âu còn có một người quen, người này đang nhìn ông và Ninh Thiên với ánh mắt chế giễu.

“Gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh!”

Khuôn mặt Ôn Nguyệt xám lại.

“Hoäc Hải Âu? Cậu ra viện khi nào, tại sao cậu không nói cho tôi biết?” Sắc mặt Lương Vĩnh Chí không được tốt lắm, ông đứng dậy đi tới.

Khi nhìn thấy Đoàn Vinh, ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

“Ha ha, chủ tịch Lương, tính chất của sự việc này vô cùng xấu, quyết không thể dàn xếp ổn thỏa”

Đoàn Vinh bước lên phía trước, bí mật nhét cho Lương Vĩnh Chí một tấm thẻ rồi cười nói:

“Ban đầu, Hiệp Khôi thành lập Hiệp hội Cổ Võ với mục đích thúc đẩy võ thuật, dù sao nếu không có quy tắc thì cũng không có giới cổ võ thịnh vượng như


ngày nay, ông nói đúng không?”

“Chuyện này...” Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí khó xử, nhưng vẫn im lặng nhận lấy tấm thẻ.

“Chủ tịch Lương, tôi nghĩ người trẻ tuổi nên được trao cơ hội, ai còn trẻ lại không phạm sai lầm chứ?”

Ôn Nguyệt bước lên phía trước, trầm giọng nói: “Đoàn Vinh, nhà họ Đoàn mấy người đã nuôi nhiều môn khách như vậy, ngày thường làm không ít chuyện

ác, dựa theo võ luật, có phải cũng nên vào trong đó ngồi mấy năm không?”

“Ông Ôn, mặc dù hai nhà chúng ta rất thân thuộc, nhưng tôi vẫn có thể kiện ông tội vu khống.” Đoàn Vinh cười nói.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”

Vì chuyện của Tokugawa lchiro, Lương Vĩnh Chí đã liên tiếp tổ chức các cuộc họp trong nhiều ngày, đầu rất đau.

“Như vậy đi, Ninh Thiên, bây giờ cậu xin lỗi đội trưởng Hoäc, bồi thường ba triệu tiền viện phí cho cậu ta, viết thư cam đoan...”


Hoắc Hải Âu đột nhiên ngắt lời, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lương, tôi, Hoắc Hải Âu, không thiếu số tiền này, theo quy định, nhất định phải giam cậu ta ba tháng!”

Ninh Thiên càng ngày càng không vui.

Ôn Thanh Lam thấy vậy thì lo lắng, dùng khuỷu tay chọc Ninh Thiên, nhỏ giọng nói: “Này! Cậu nói gì đi, đừng đứng ngốc ở đó!”

Ninh Thiên im lặng, lẳng lặng đánh giá mấy con kiến này.

“Đội trưởng Hoắc, người trẻ tuổi rất dễ bốc đồng, thật ra sau ngày đó, Ninh Thiên cũng rất hối hận.”

Ôn Nguyệt vội vàng trấn an: “Cậu ấy còn trẻ, nếu để lại tiền án, sau này làm sao có thể sống trong giới chúng ta...”

“Hừ, không để lại tiền án cũng được!”

Hoắc Hải Âu lập tức cười lạnh: “Vậy thì bồi thường mười triệu, quỳ trên mặt đất, dập đầu xin lỗi ông đây đi!”

“Cái gì?!"

Ngay khi anh ta nói xong những lời này, những người trong phòng tiếp khách hoảng sợ.

Quỳ xuống, dập đầu?
 
Chương 72: C72: Cậu muốn gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Đối với các võ giả, điều này chắc chắn nhục nhã không kém gì việc việc bị giết!

Ôn Thanh Lam rất tức giận!

Hoắc Hải Âu quá ác độc, anh ta thật sự muốn công kích võ tâm của Ninh Thiên, nhưng cũng do Ninh Thiên không nghe lời, gieo gió gặt bão.

“Thế nào, lựa chọn giữa việc có án tích hay quỳ xuống dập đầu.” Hoäc Hải Âu trừng mắt nhìn Ninh Thiên với vẻ giễu cợt, thâm nghĩ: Thăng ranh con, trước kia ở trang viên Cửu Khê không phải thể hiện lắm sao? Bày đặt lên mặt!

“Chàng trai trẻ, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy.”

Đoàn Vinh nói với Ninh Thiên: “Bị Hiệp hội Cổ Võ giam giữ là một vấn đề rất nghiêm trọng, đồng nghĩa với việc có thanh danh xấu, tôi đề nghị hôm nay cậu chấp nhận, nếu không tương lai của cậu sẽ.

“Con mẹ nó rốt cuộc mấy người nói xong chưa?”

Ninh Thiên không chịu nổi nữa, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Thật sự cho răng mình ngon lắm đúng không?”

“Cậu!” Đoàn Vinh khế giật mình.

Thằng nhóc này làm sao lại dám kiêu ngạo ở trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ như vậy?

“Tốt lắm!”


Sắc mặt Hoắc Hải Âu đanh lại: “Ranh con, ông đây đã cho cậu một cơ hội, nhưng đáng tiếc cậu không nắm lấy!”

“Chủ tịch Lương, ông cũng nghe rồi đấy, thằng nhóc này cực kỳ phách lối, nếu không bắt giữ, sau này nhất định sẽ gây ra tai hoạ lớn cho xã hội!”

Lương Vĩnh Chí cũng rất không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của Ninh Thiên, đang định lên tiếng thì Ninh Thiên đột nhiên giơ chân lên đá vào ngực Hoäc Hải Âu.

“Âm!”

Cơ thể Hoắc Hải Âu bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu trong không khí: “Phựt”

Ôn Nguyệt, Ôn Thanh Lam: “???”

Đoàn Vinh: “???”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai ngờ rằng Ninh Thiên lại dám làm điều này ở đây, trước mặt Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí!

“Trời ơi!”

Ôn Thanh Lam lấy tay che chặt môi, kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.


“Xong rồi.”

Ôn Nguyệt có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết rằng những nỗ lực hôm nay đều vô ích.

Hoäc Hải Âu phá tan cửa phòng tiếp khách, bay ngoài hơn hai mươi mét trong hành lang lạnh lẽo, thu hút rất nhiều ánh mắt kinh ngạc trên hành lang.

“Ninh! Thiên! Cậu thật to ganl!”

Trong phòng tiếp khách, Lương Vĩnh Chí nổi trận lôi đình: “Cậu có biết đây là nơi nào không! Cậu dám làm như vậy trong Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

“Ồ? Mấy người chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.”

Ninh Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó dời ánh mắt sang Đoàn Vinh.

“Cậu... Cậu muốn gì!”

Đoàn Vinh nuốt nước bọt, lùi lại vài bước.

Hai môn khách nhà họ Đoàn bước lên phía trước, cố gắng ngăn Ninh Thiên lại, nhưng sau khi bị anh trừng mắt, hai chân họ như nhữn ra, đầu đổ mồ hôi,

không tự chủ tránh ra.

“Tôi không biết có phải mình chọc vào ông hay không, nhưng nếu hôm nay ông chọc vào tôi, vậy thì tôi sẽ xử lý ông.”

Vừa nói, bóng dáng đã Ninh Thiên biến mất tại chỗ.

Đoàn Vinh thấy hoa mắt, chợt cảm thấy cổ áo khoác sau lưng bị cầm lên, cả người không khống chế được bị ném lên không trung, sau đó đập xuống sàn nhà!

Hơn nữa, còn là kiểu ngã mà dùng mặt đáp đất!
 
Chương 73: C73: Nguy rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Đùng!”

Sau một tiếng nổ, gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh, một trong số ít nhân vật lớn trong toàn Thanh Châu đã bị gãy mũi ngay tại chỗ!

Rất nhiều máu bản tung tóe từ mặt ông ta! ⁄A...A,a...” Tiếng thét kinh hoàng của Đoàn Vinh vang vọng trong phòng tiếp khách.

Ông ta cũng là võ giả ngoại kình, cho nên không dễ dàng ngất xỉu, lúc này ông ta bụm mặt, lăn lộn trên mặt đất, gào thét đau đớn.

Tất cả mọi người đều nhìn đến choáng váng.

Đặc biệt là nữ thư ký riêng của Lương Vĩnh Chí, cô ta luôn cho rằng Ninh Thiên là một thiếu niên nghiện mạng, nghiện game, không ngờ anh ta đột nhiên lộ ra mặt hung bạo và tàn nhẫn của mìnhI!

“Mau gọi đội chống bạo động, gọi đội chống bạo động qua đây!!”

Lương Vĩnh Chí nhấc điện thoại cố định lên, hét vào micro.

“Nguy rồi!”

Sắc mặt Ôn Nguyệt khó coi, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông.

Ông cũng đã đánh giá thấp bản lĩnh của Ninh Thiên.

Đôi mắt của Ôn Thanh Lam mở to, như thể đây là ngày đầu tiên cô biết Ninh Thiên.

“Nếu ông lại làm phiền tôi, tôi sẽ giết ông đó.”

Ninh Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Đoàn Vinh đã bị phá tướng, nhẹ giọng nói.


“Ông Ôn, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Anh chào hỏi Ôn Nguyệt rồi xoay người rời đi.

Không ngờ, một đội bảo vệ có vũ trang xông vào từ hành lang.

“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”

Đội trưởng đội bảo vệ đến bên cạnh Lương Vĩnh Chí, họ không phải là đội chống bạo động, đội chống bạo động đang đi làm nhiệm vụ, họ chỉ là bảo vệ của Hiệp hội Cổ Võ.

Mặc dù là người bình thường, nhưng trong tay có súng, lực uy hiếp không thua kém gì đội chống bạo động.

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Lương Vĩnh Chí chỉ vào Ninh Thiên, nổi trận lôi đình: “Dám phản kháng, bắn chết ngay tại chỗ!”

“Xông lên!”

Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông cường tráng khoảng bốn mươi tuổi, vung tay lên, hơn mười vệ sĩ cầm vũ trang vây quanh Ninh Thiên.

“Anh bạn trẻ! Đừng phản kháng!”

Ôn Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở.

“Ngoan ngoãn một chút!”


Một tên bảo vệ bước lên phía trước, đặt tay lên vai Ninh Thiên.

Bả vai Ninh Thiên khẽ run lên, bảo vệ lập tức bị một cỗ sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài.

“Bắn!”

Đội trưởng đội bảo vệ không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh. “AI” Ôn Thanh Lam sợ hãi, vội vàng kéo Ôn Nguyệt lại. “Bằng bằng bằng..."

Trong phòng tiếp khách vang lên tiếng súng dày đặc. Mười hai khẩu súng trường phun lửa tấn công.

Ngay lúc mọi người cho rằng Ninh Thiên sẽ bị bắn tanh bành thì một chuyện khó tin đã xảy ra.

Ninh Thiên hóa thành một cái bóng đen, xuyên qua cơn mưa đạn.

Sau khi bắn hết đạn, mười hai bảo vệ còn chưa kịp thay băng đạn thì đã lần lượt bay ra ngoài, đập vỡ cửa sổ bằng một tiếng nổ rồi rơi từ tầng ba xuống.

Súng trường cũng bị xoắn lại rồi tùy ý ném xuống đất.

“Trời đất ơi, đây... Đây là tình huống như thế nào?”

Đội trưởng đội bảo vệ chết lặng, đôi mắt mở to.

“Né được đạn... Nội kình, cậu ta là võ giả nội kình!!”

Lương Vĩnh Chí trừng mắt nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quỷ.

“Chủ tịch Lương, đi mau!”

Đội trưởng đội bảo vệ nhặt khẩu súng trường của mình lên, trực tiếp bóp cò.

Giây tiếp theo, khẩu súng trong tay anh ta biến mất, bốp! Một bóng đen đánh mạnh xuống anh ta, khiến anh ta bất tỉnh.

Ninh Thiên lật khẩu súng trường trong tay, dùng nó làm gậy rồi đi tới trước mặt Lương Vĩnh Chí.
 
Chương 74: C74: Đương nhiên là không thể


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Cậu... Cậu muốn gì! Tôi là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu! Cậu, cậu, cậu... Cậu không thể đụng vào tôi!” Hai chân Lương Vĩnh Chí như nhữn ra,

nói năng không lưu loát.

Ông không ngờ rằng một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi, chưa đủ lông đủ cánh lại thật sự là một võ giả nội kình.

Trong nội bộ Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ, không có nhiều võ giả nội kình.

“Anh bạn trẻ, đừng!”

Ôn Nguyệt vội vàng chạy tới cầu xin: “Nếu cậu ra tay với chủ tịch Lương thì chẳng khác nào bắt đầu chiến tranh với toàn bộ Hiệp hội Cổ Võ, đến lúc đó sẽ có vô vàng phiền phức!”

Ôn Thanh Lam cũng hỗ trợ khuyên nhủ: “Đúng vậy, đúng vậy, ông nội nói đúng, Ninh Thiên, đừng bốc đồng!”

“Hiệp hội Cổ Võ...”

Ninh Thiên đánh gục một đám người, mặt không đỏ, tim không đập: “Mấy người không thật sự cho rằng tôi để cái tổ chức ngu xuẩn này vào mắt chứ?”

“Nói thật, tôi chọn đến đây vì sợ phiên phức, nhưng không ngờ các người lại ngu dốt như vậy.”


Lương Vĩnh Chí nghe vậy, cơ bắp ở khóe miệng co giật.

Bà nội nó, rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì?

Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới nội kình, còn xem thường Hiệp hội Cổ Võ!

Chẳng lẽ là đến từ 'Ngũ đại gia tộc”?

“Bốp, bốp, bốp...”

Lúc này, Ninh Thiên nhẹ nhàng dùng tay tát vào mặt Lương Vĩnh Chí rồi nói: “Ông nhớ cho kỹ, tôi không hề sợ ông, nếu ông dám quấy rầy ông đây một lần nữa, ông đây sẽ tiêu diệt hết mấy người! Đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu... Đã hiểu rõ.”

Lương Vĩnh Chí sao lại dám không cúi đầu.

Mặc dù là phó chủ tịch, nhưng ông chỉ có thực lực ngoại kình, võ giả nội kình có thể dùng một ngón tay bóp ch ết ông.

“Rất tốt” Bốp!

Ninh Thiên cuối cùng lại tát vào mặt Lương Vĩnh Chí một cái, lúc này mới thỏa mãn quay người rời đi.

Chỉ để lại mấy người với khuôn mặt hoang mang.

Đặc biệt là Ôn Thanh Lam, sững sờ nhìn bóng lưng Ninh Thiên, cảm giác như đang nằm mơ... Ngay sau khi anh rời đi, một nhóm người vội vã chạy về.

Nhìn thấy đống lộn xộn trên mặt đất trong phòng tiếp khách, đội trưởng đội chống bạo động “Vương Kỳ” suýt nữa tức điên lên.

“Chó dại từ đâu tới mà dám giương oai ở trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu!”

“Chủ tịch, chỉ cần ngài nói một câu, tôi sẽ đi bắt hắn ngay bây giờ!”


Vương Kỳ nghiến răng quát lên.

Trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ trang nghiêm bị đập tan như thế này, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ làm sao còn có thể có chỗ đứng ở Giang Nam nữa?

“Không!”

Lương Vĩnh Chí sợ hãi, trong tay cầm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị:

“Thực lực của tên đó nói không chừng còn mạnh hơn cậu, cậu có thể không phải là đối thủ của cậu ta.”

“Gái gì?”

'Vương Kỳ sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa: “Chủ tịch, ông không nói đùa chứ? Một sinh viên đại học lại có tu vi nội kinh?”

Anh ta tự hỏi liệu đầu chủ tịch có phải bị hỏng rồi hay không.

“Tôi vừa mới phái người đi điều tra.” Lương Vĩnh Chí nói từng chữ một: “Sau khi thằng nhóc đó đại náo trong Hiệp hội Cổ Võ, cậu ta không bỏ trốn vì sợ tội mà quay trở lại trường học.”

“Điều này cho thấy cậu ta không sợ Hiệp hội Cổ Võ chút nào, phía sau hẳn là có thế lực lớn làm chỗ dựa, vì vậy cậu ta mới hành động không kiêng nể gì như thế.”

Vương Kỳ cau mày: “Vậy tôi nên làm gì? Chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”


“Đương nhiên là không thể!”

Lương Vĩnh Chí lắc đầu: “Nhưng cậu không thể tấn công hấp tấp, thăng nhóc này có tính tình nóng nảy, nếu tức giận sẽ đại khai sát giới, chúng ta liền xong đời.”

Vương Kỳ không nói nên lời.

Anh ta đã làm đội trưởng đội chống bạo động được bảy năm, đã bắt được hàng trăm tên tội phạm hung ác, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp phải một tên

khó giải quyết, khiến Hiệp hội Cổ Võ phải dè chừng như vậy.

Lương Vĩnh Chí lại nói: “Chúng ta hãy đợi chủ tịch từ cuộc họp ở Tân Hải trở về, tôi cũng muốn xem nhân vật lớn đứng sau tên nhóc này là ai...”

“Chủ tịch!” Vương Kỳ nghe thấy hai chữ này, tinh thần của anh ta phấn chấn trở lại.

Trong Hiệp hội Cổ Võ có một quy định là chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ thành phố phải có tu vi tông sư!

Chỉ có tông sư mới có thể toạ trấn một thành phố, ổn định lòng dân. Chủ tịch Trịnh của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ là một tông sư chính hiệu, hoàn toàn khác với một người leo lên bằng các mối quan hệ như Lương Vĩnh Chí.
 
Chương 75: C75: Ninh thiên thầm nghĩ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi rời khỏi trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ, Ninh Thiên đi thẳng về trường.

Trong mắt các võ giả bình thường, Hiệp hội Cổ Võ là quái vật khổng lồ đứng trên cao, một người cai trị xây dựng thiết quân luật, một thanh kiếm Đạt Ma treo. trên đầu.

Nhưng trong mắt Ninh Thiên...

“Có cần tiêu diệt cái hiệp hội nhảm nhí này không nhỉ?”

Ninh Thiên ngồi trong phòng học, suy nghĩ về câu hỏi này.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh lắc đầu.

“Hiệp hội này xem ra khá lớn, mỗi thành phố đều có một chỉ nhánh, nếu thật sự muốn tiêu diệt thì phải lãng phí rất nhiều linh lực và khí lực.”

“Quên đi, tạm thời tha cho mạng chó của bọn họ.”

Ninh Thiên thầm nghĩ.


Hàng triệu võ giả ở Trung Quốc cũng không bao giờ có thể tưởng tượng rằng lực lượng lớn nhất trong giới tu luyện suýt nữa bị xóa sổ vì suy nghĩ của một sinh

viên...

Lớp học này là về giải phẫu, phần lớn sinh viên đều lắng nghe rất chăm chú, ngoại trừ Ninh Thiên ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Sau giờ học, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân rủ anh chơi chung, nhưng anh khéo léo từ chối.

Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể dời núi và khai biển, anh thực sự không có hứng thú với thứ hoạt động gọi là bóng rổ này.

“Vấn Vấn, chủ nhiệm Lý sao lại như vậy, quỹ ngân sách khởi nghiệp đã rõ ràng đồng ý trao quyền cho cậu, nhưng kết quả lật lọng trao cho Quan Hiểu Man!”

“Tức chết tôi rồi!”

Vài bạn học nữ tụ tập xung quanh Tô Vãn Vẫn.

“Nhà Quan Hiểu Man giàu có như vậy, lập nghiệp chỉ để chơi, chủ nhiệm Lý thật sự bị mù rồi!”

Từ Dung Lệ đang bênh vực cho người bạn thân nhất của mình.

Tô Vãn Vấn lắc đầu, mỉm cười nói: “Dung Lệ, Dĩnh Dĩnh, bỏ đi, bên trên không phân bổ kinh phí cho tớ chắc hản là có cân nhắc riêng.”

“Cân nhắc cái gì chứ?”

Tưởng Dĩnh khit mũi lạnh lùng: “Quan Hiểu Man là người Thanh Châu, cha làm ăn, mẹ có bối cảnh rất mạnh, cho nên cậu ta có được quỹ này là bằng cách dựa vào mối quan hệ, hôm qua cậu ta vẫn đang khoe khoang trong nhóm kìa.”

“Thì cũng đâu có cách nào.” Tô Vấn Vấn khẽ thở dài.

Có vẻ như kế hoạch kinh doanh quầy trà sữa trân châu của cô sắp phải dẹp. rồi.


Ninh Thiên mặt không thay đổi đi ngang qua cô. Tô Vãn Vấn liếc mắt nhìn anh, không nói gì. Gô biết Ninh Thiên không thích bị quấy rầy.

Ninh Thiên cũng không xen vào chuyện không phải của mình, sau khi rời khỏi trường thì đến câu lạc bộ Kim Cương.

Vừa rồi Vương Ngân Hoa gọi điện thoại tới, nói có tin tức tốt muốn thông báo cho anh, bảo anh tới câu lạc bộ một chuyến.

Chạng vạng, khi mặt trời yếu dần đi, đèn được bật sáng, các cửa hàng lớn nhỏ ở Phố ẩm thực Thủy Nguyệt đều nhộn nhịp.

Sinh viên đại học không hài lòng với thức ăn trong căng tin nên đi thành nhóm ra ngoài tìm thức ăn.

Câu lạc bộ Kim Cương, trong một phòng ở tầng năm.

Vương Ngân Hoa mỉm cười, đưa túi đóng gói cho Ninh Thiên: “Anh Thiên, anh nếm thử."

“Đây là... Quỷ thủ thanh?”

Ninh Thiên cầm lấy cái túi, phát hiện bên trong chứa các thanh màu xanh biếc với các kích cỡ khác nhau, thoạt nhìn có chút giống khoai tây chiên Pepsi vị dưa chuột.

“Không sai.”


Vương Ngân Hoa cười nói: “Anh Thiên, không phải lần trước anh nói anh thích ăn quỷ thủ thanh sao, tôi tìm người giúp anh làm các thanh nhỏ rồi chiên lên, anh thấy sao?”

“Rộp, rộp...”

Ninh Thiên cầm túi khoai tây chiên ăn ngay tại chỗ.

Anh vừa ăn vừa gật đầu: “Không tệ, Vương Ngân Hoa, chuyện này cô làm tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Cảm ơn anh Thiên, đây là chuyện tôi nên làm!”

Vương Ngân Hoa vội vàng gật đầu cúi đầu, sau đó bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi:

“Ninh Thiên... Anh Thiên, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.”

“Vậy thì đừng nói nữa.” Ninh Thiên vừa ăn vừa đáp. “..” Vương Ngân Hoa ngạc nhiên. Người phụ nữ xinh đẹp căn răng nói:

“Anh Thiên, anh biết Tứ Hải Bang chứ? Trịnh Dương, người lần trước đến câu lạc bộ để gây chuyện, là thành viên của Tứ Hải Bang.”
 
Chương 76: C76: Công pháp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Gần đây, Tứ Hải Bang lại đến địa bàn của chúng ta để gây rắc rối, một số cửa hàng và quán bar bị đập phá, vài anh em bị đánh đã được đưa đến bệnh viện...”

Vẻ mặt Ninh Thiên vô cảm: “Cô muốn tôi ra tay đối phó với Tứ Hải Bang sao?”

Vương Ngân Hoa gật đầu: “Vâng!”

Ninh Thiên lắc đầu: “...”

Chỉ là Tứ Hải Bang nho nhỏ, có tài đức gì mà để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh đối phó, đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao?

“Không rảnh!” Ninh Thiên trả lời gọn gàng và dứt khoát. Biểu cảm trên mặt Vương Ngân Hoa đông cứng trong chốc lát, cô biết Ninh

Thiên đang học ở Đại học Thanh Châu, làm sao có thể không rảnh được? Tám mươi phần trăm là quá lười ra tay mà thôi.

“Được... Được rồi, anh Thiên, vậy thì tôi sẽ nghĩ cách.” Cô không dám ép buộc Ninh Thiên.

“Tuy nhiên...”

Ninh Thiên đột nhiên đổi lời, vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Vì những 'lát nấm độc' này, tôi có thể cho cô một thứ.”


“Là cái gì?”

Hai mắt Vương Ngân Hoa sáng ngời.

“Một bộ công pháp.” Ninh Thiên nằm trên ghế, vừa ăn vừa nói.

“Công pháp?” Vương Ngân Hoa sững sờ một lát: “Võ... Bí tịch võ công?”

“Không khác lắm.” Ninh Thiên nói.

Trên thực tế, vẫn có sự khác biệt lớn giữa công pháp và võ công

Rốt cuộc thì một người tu tiên và một võ giả cũng không giống nhau.

“Anh Thiên..."

Vương Ngân Hoa không hào hứng lắm, mà ngược lại mặt lộ ra vẻ khó xử: “Tôi nghe nói luyện võ rất vất vả, cái gì mà đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, còn phải luyện từ bé... Tôi lúc này... có thể được không?”

“Yên tâm.”

Ninh Thiên khẽ cười: “Bộ công pháp này đã được tôi cải tiến rồi, cho dù trình độ của kẻ ngốc cũng có thể luyện tập, chỉ cần mất mười ngày nửa tháng thì thể lực có thể tăng lên gấp mười lần!”

“Cái gì!?”

'Vương Ngân Hoa kinh ngạc.

Nửa tháng, thể lực đã tăng lên gấp mười lần, anh đang đùa gì vậy?

Bơm huyết thanh của Captain America à?

“Như vậy đi, cô gọi Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang vào, tôi sẽ truyền thụ khẩu quyết “Thượng cổ cường thân thuật” cho họ trước.” Ninh Thiên nói.


“Được, anh Thiên...” Vương Ngân Hoa giữ thái độ nghỉ ngờ rồi gọi hai người vào.

Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang là kim bài dưới trướng Bạch Kiêu, bây giờ đang ở dưới trướng Vương Ngân Hoa

“Chị Ngân Hoa, anh Thiên!”

Hai anh em song song cúi đầu.

Họ đã nghe Vương Ngân Hoa nói về thực lực của Ninh Thiên, lúc này cũng không dám thở mạnh, dù sao trước đó họ cũng đã từng tìm anh gây chuyện rồi rước lấy phiền phức.

Nhưng Ninh Thiên đã quên chuyện này từ lâu.

Tiếp theo, anh dạy những điều cơ bản về “Thượng cổ cường thân thuật” cho anh em nhà họ Trần.

Bộ công pháp rèn cơ thể này là do anh thu được từ việc thăm dò một bí cảnh cổ, cho phép mọi người hoàn thành tam trọng tôi thể trong thời gian ngắn nhất có thể và tiến tới Luyện Khí kỳ..

Trong khi trò chuyện với anh em nhà họ Trần, anh cũng đã tìm hiểu được về sự phân chia của giới cổ vỗ.

Ngoại kình, nội kình, hóa cảnh (đại sư), tông sư cảnh!

Theo mô tả của họ, ngoại kình, nội kình cùng hóa cảnh hẳn là phân biệt với nhất, nhị và tam trọng, tông sư cảnh chính là Luyện Khí kỳ.


“Văn hóa tu luyện của trái đất thực sự quá lạc hậu rồi.”

“Luyện Khí kỳ thuộc tầng thấp nhất của Tiểu Nam Thiên Giới, nhưng ở trái đất lại được tôn làm tông sư, tọa trấn mấy thành phố...”

Ninh Thiên dở khóc dở cười.

Khả năng tiếp thu của anh em nhà họ Trần rất kém, Ninh Thiên dạy một đêm, họ chỉ nhớ được một phần mười.

“Xin lỗi, anh Thiên, chúng tôi thật sự quá ngu ngốc!”

Anh em nhà họ Trần vô cùng xấu hổ.

Ninh Thiên xua tay, ra hiệu không sao: “Hai người trở về truyền thụ bộ công pháp này cho người phía dưới, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện thì trong vòng mười năm có thể đột phá Luyện Khí... À, đột phá tông sư cũng không thành vấn đề.”

“Thật sao!?”

Mắt anh em nhà họ Trần trợn lớn đến suýt nổ tung!
 
Chương 46: C46: Không cần


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.

Hơn nửa tháng trước, hắn bị thăng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.

“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”

Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.

Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.

“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.

“À” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.

“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”

Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”


Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.

Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.

Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luy vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.

Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.

Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.

Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện...

“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thải”

“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.

Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.


Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.

“Mấy người làm sao vậy!”

Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy sao?”

“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”

Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.

Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem...”

“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”

Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”

“Vâng, vâng, vâng..." Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.

Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.

Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.

Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.

Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
 
Chương 47: C47: Đồ nhà quê


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”

Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”

“Cái này..."

Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.

“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”

“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”

“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần...”

Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.

Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể gi ết chết cô ta.


“Cái này...” Hứa Thư Nhan cũng rất do dự. Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.

Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc. vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.

Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”

Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”

“Vậy được rồi.”

Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.

Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.

Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào. “Phù...” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Xong rồi!”

Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt năm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”

Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”

“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào. hung tợn nói.

Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.

Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.

Đi vào phòng Mẫu Đơn.


Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.

“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!” Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to. Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.

Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đì.”

“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”

Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép. “Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực. “Không không, sao có thể không biết xấu hổ...” Kiều Tĩnh muốn từ chối.

“Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứi"

Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút...”

Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”

Phụt! Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ral “Anh có bệnh à?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”

“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.


“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”

Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái. Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.

“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”

“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”

Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.

Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.

Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.

“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”

Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”
 
Chương 48: C48: Nếu nói như vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nghe xong lời nói này, đám người Trần Chí Hào nhanh chóng yên lặng, ngơ ngác nhìn nhau.

Kiều Tĩnh là vợ cả của Hứa Cảnh Sơn, bà cũng có sự nghiệp của mình ở Thanh Châu. Hơn nữa những năm gần đây dưới sự ủng hộ của Hứa Cảnh Sơn, sự nghiệp của bà không ngừng phát triển, người bình thường tuyệt đối không dám trêu vào.

“Thằng nhóc thối này đúng là may mắn, vậy mà lại có thể nhận Kiều Tĩnh làm mẹ nuôi!”

Trong lòng Trần Chí Hào có chút ghen tị.

Nếu nói như vậy, Ninh Trần và Hứa Thư Nhan là anh em hoặc là chị em không có quan hệ huyết thống sao? Mẹ nó, vậy thì rất nguy hiểm!

Kiều Tĩnh sẽ không có ý tác hợp Ninh Trần và Hứa Thư Nhan chứ?

Mà lúc này, chỉ nghe Kiều Tĩnh nói với Ninh Trần: “Tiểu Trần, muốn ăn cái gì, tuỳ tiện gọi, bữa này dì Kiều mời.”

Nói xong, Kiều Tĩnh còn cưng chiều lấy tay xoa đầu Ninh Trần. “Dì Kiều, xem dì kìa, vừa rồi đã nói là cháu mời...” Trần Chí Hào đứng lên.

Ninh Trần lại đột nhiên xen miệng vào: “Vừa nói rồi, trên thực đơn có cái gì thì cứ lên hết một lần, tôi đều muốn nếm thử.”

“Anh...”

Trần Chí Hào muốn phát giận, trừng mắt nhìn Ninh Trần.


Kiều Tĩnh lại trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, khuyên Ninh Trần nói: “Người anh em, không phải tôi keo kiệt, nhưng nhiều đồ ăn như vậy anh ăn không hết, không phải rất lãng phí sao? Bây giờ đang phổ biến tình trạng cạn kiệt thức ăn, chúng ta phải biết cần cù tiết kiệm chứ.”

“Cần cù tiết kiệm? Cậu nói cái rắm gì vậy, chỉ cái bộ quần áo này của cậu, ít

nhất cũng phải một vạn tám ngàn rồi đúng không?”

'Trên mặt Ninh Trần lướt qua một nụ cười: “Không có tiền thì đừng có mời khách.”

“Tôi không có tiền?”

Trần Chí Hào chỉ vào bản thân, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tấm thẻ đen, ném lên bàn: “Thẻ đen trung thương, hạn mức năm trăm vạn, có thấy không!”

Ninh Trần gật gật đầu: “Thấy rồi, khi nào thì mang thức ăn lên?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn ăn, hôm nay nể mặt dì Kiều và Thư Nhan, tôi sẽ mời anh một bữa! Nhưng anh đừng hối hận...”

“Phục vụ, mang đồ có trên thực đơn lên hết một lần!”


Nhân viên phục vụ đã sớm nghe đến bối rối: “Rượu... Rượu cũng tính luôn sao

“Đương nhiên tính Ninh Trần cười hì hì nói: “Rượu đắt nhất ở đây của các người là loại nào?” Nhân viên phục vụ trả lời: “Mao Đài Phi Thiên năm 82.”

Ninh Trần vung tay lên: “Lên cái đó đi!”

Trần Chí Hào tức giận mắng to: “Mẹ nó!”

Ninh Trần lộ ra vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Trần thiếu gia, móc không nổi tiền

à? Lần này Trần Chí Hào không xúc động nữa.

Mao Đài năm 82, đã thuộc về bảo bối đáy hòm của khách sạn Đào Hoa. Nguyên, một chai ít nhất cũng phải năm sáu vạn.

“Anh Chí Hào, có phải anh không mua nổi chai rượu này không?”

Đang lúc hắn do dự, Khương Đường bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Chí Hào: “Nhưng vừa rồi em nghe Thư Nhan nói, cậu ấy muốn nếm thử mùi vị của Mao Đài năm 82 là gì đó.”

“Tiểu Đường, cậu nói hươu nói vượn gì vậy? Tớ khi nào thì...”

Hứa Thư Nhan nhỏ giọng oán giận cô bạn thân.

“Thư Nhan có hứng thú sao?”

Ánh mắt Trần Chí Hào sáng lên, lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Nói quản lý của mấy người lấy chai Mao Đài năm 82 kia ra, tôi muốn nó!”

“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, quay người đi ra ngoài.
 
Chương 46: C46: Không cần


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.

Hơn nửa tháng trước, hắn bị thăng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.

“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”

Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.

Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.

“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.

“À” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.

“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”

Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”


Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.

Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.

Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luy vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.

Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.

Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.

Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện...

“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thải”

“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.

Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.


Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.

“Mấy người làm sao vậy!”

Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy sao?”

“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”

Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.

Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem...”

“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”

Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”

“Vâng, vâng, vâng..." Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.

Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.

Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.

Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.

Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
 
Chương 49: C49: Rượu đâu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Cái này là ra oai phủ đầu nhen!” Khương Đường trong lòng cười thầm.

Hứa Thư Nhan có chút không nói nên lời, người này đúng là một tên ngốc.

Mấy người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy bữa cơm này của Trần Chí Hào thật sự là chảy máu nhiều, hơn một trăm món ăn cộng thêm một bình Mao Đài Phi Thiên năm 82, ít nhất cũng phải hơn mười vạn!

Bố của Trần Chí Hào đã từng nói với hắn.

Theo đuổi một cô gái như Hứa Thư Nhan, nhất định phải bỏ tiền ra.

Nhà họ Hứa vốn là hào môn ở Thanh Châu, từ nhỏ Hứa Thư Nhan đã ngậm thìa vàng lớn lên, trong nhà căn bản không thiếu tiền, theo đuổi loại siêu cấp bạch phú mỹ này, không bỏ vốn gốc sao được chứ?

“Dì Kiều, Thư Nhan, cháu đi xem đồ ăn, xin lỗi không tiếp được.”

Trần Chí Hào gọi đồ ăn xong không lâu, liền thần thần bí bí đi ra ngoài.

Ninh Trần từ trong mắt hắn bắt được một tia bận rộn, đoán chừng thằng nhóc. này dự định giở trò xấu, vì vậy anh cũng đứng dậy nói: “Dì Kiều, cháu đi vệ sinh

một chút.”


Dứt lời, anh đi về phía phòng vệ sinh, sau khi khoá cửa lại, anh trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.

Mượn chân khí, anh vững vàng đứng ở trên tường, như giẫm trên đất bằng.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ há to miệng, la to là Người Nhện!

Đi chưa được hai bước, Ninh Trần liền nghe được giọng nói của Trần Chí Hào. “Trần thiếu, lại nên dùng thủ đoạn của chúng tôi rồi, ha ha!” “Quản lý Vương, đóng gói xong chưa?”

“Yên tâm, trước lạ sau quen, trên bao bì tuyệt đối nhìn không ra vấn đề gì, tôi đã mời chuyên gia tới làm.”

“Rượu đâu?”

“Không phải là chuyên gia phẩm rượu, căn bản là không uống được.”

“Vậy là tốt rồi!” Trong một phòng làm việc, Trần Chí Hào cười rất vui vẻ.

Trên bàn trước mặt, đặt một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, bên ngoài bọc giấy bông rách nát.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Theo ghi chép lịch sử, sau khi nhà máy rượu Mao Đài quốc doanh thành lập, để phòng ngừa chai rượu bị mài mòn, đã dùng giấy bông để đóng gói. Đến cuối thập niên sáu mươi của thế kỷ hai mươi, để có thể làm cho bao bì trở nên đẹp hơn, Mao Đài mới bắt đầu sử dụng hộp đóng gói tinh xảo hơn để tiêu thụ bên ngoài...

“Đại Phi Thiên năm 82 chân chính, một bình hơn năm vạn, còn có khi có tiền còn không mua được, tất cả mọi người mua để cất giữ, ai sẽ tuỳ tiện mở ra uống chứ?”

“Dù sao người bình thường cũng nếm không ra, ha ha ha...”

Trần Chí Hào cầm rượu giả trong tay, vẻ mặt tươi cười.

Những người trong ghế lô, cho rằng hắn là đại oan chủng, kỳ thật hắn rất tinh!

Chờ đến khi hắn trở lại ghế lô, Ninh Trần cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, bất động thanh sắc ngồi về vị trí.




Rất nhanh, từng món rau trộn được bưng lên trước, lưỡi vịt thuỷ tinh, hành tây trộn nhĩ ti, nước sốt bào ngư, tôm ngâm rượu...

Rực rỡ muôn màu, đầy đủ sắc hương vị.

Hứa Thư Nhan và Khương Đường ăn rất ngon miệng, gắp thức ăn vào miệng, khen ngon.

So ra, tướng ăn của Ninh Trần khó coi hơn nhiều, trực tiếp bưng đ ĩa lên ăn, không để ý chút nào đến thể diện, ngay cả Kiều Tĩnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Quỷ chết đói đầu thai sao.”

“Chưa ăn cơm sao? Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn chết sao.”

“Ngồi cùng một chỗ ăn cơm với loại người này, thật mất

Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lưng Bình ba phú nhị đại, đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ninh Trần.


Ninh Trần cũng không để ý tới bọn họ, tự anh ăn, dù sao cũng không cần anh phải trả tiền.

“Anh Đại Lực ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.” Khương Đường quan tâm đưa tới một ly nước.

“Cảm ơn, không nghẹn đâu.”

Ninh Trần nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hỏi Trần Chí Hào: “Trần thiếu, chai Mao Đài năm 82 của cậu đâu, sao còn chưa mang lên?”

“Cũng không phải cho anh uống, anh gấp gì chứ?”

Trần Chí Hào liếc anh một cái, sau đó chỉ vào chai rượu trắng trên bàn: “Đây, uống cái này trước đi.”

Ninh Trần không nói hai lời, đưa tay cầm lấy bình rượu, mở nắp bình ra, trực tiếp ngửa đầu, kè sát miệng mà nốc.

“Mẹ kiếp!”

'Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Đây chính là rượu trong hầm năm mươi ba độ, thằng nhóc này có phải điên rồi không?
 
Chương 47: C47: Đồ nhà quê


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”

Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”

“Cái này..."

Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.

“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”

“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”

“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần...”

Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.

Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể gi ết chết cô ta.


“Cái này...” Hứa Thư Nhan cũng rất do dự. Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.

Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc. vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.

Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”

Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”

“Vậy được rồi.”

Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.

Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.

Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào. “Phù...” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Xong rồi!”

Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt năm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”

Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”

“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào. hung tợn nói.

Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.

Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.

Đi vào phòng Mẫu Đơn.


Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.

“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!” Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to. Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.

Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đì.”

“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”

Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép. “Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực. “Không không, sao có thể không biết xấu hổ...” Kiều Tĩnh muốn từ chối.

“Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứi"

Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút...”

Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”

Phụt! Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ral “Anh có bệnh à?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”

“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.


“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”

Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái. Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.

“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”

“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”

Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.

Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.

Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.

“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”

Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”
 
Chương 48: C48: Nếu nói như vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nghe xong lời nói này, đám người Trần Chí Hào nhanh chóng yên lặng, ngơ ngác nhìn nhau.

Kiều Tĩnh là vợ cả của Hứa Cảnh Sơn, bà cũng có sự nghiệp của mình ở Thanh Châu. Hơn nữa những năm gần đây dưới sự ủng hộ của Hứa Cảnh Sơn, sự nghiệp của bà không ngừng phát triển, người bình thường tuyệt đối không dám trêu vào.

“Thằng nhóc thối này đúng là may mắn, vậy mà lại có thể nhận Kiều Tĩnh làm mẹ nuôi!”

Trong lòng Trần Chí Hào có chút ghen tị.

Nếu nói như vậy, Ninh Trần và Hứa Thư Nhan là anh em hoặc là chị em không có quan hệ huyết thống sao? Mẹ nó, vậy thì rất nguy hiểm!

Kiều Tĩnh sẽ không có ý tác hợp Ninh Trần và Hứa Thư Nhan chứ?

Mà lúc này, chỉ nghe Kiều Tĩnh nói với Ninh Trần: “Tiểu Trần, muốn ăn cái gì, tuỳ tiện gọi, bữa này dì Kiều mời.”

Nói xong, Kiều Tĩnh còn cưng chiều lấy tay xoa đầu Ninh Trần. “Dì Kiều, xem dì kìa, vừa rồi đã nói là cháu mời...” Trần Chí Hào đứng lên.

Ninh Trần lại đột nhiên xen miệng vào: “Vừa nói rồi, trên thực đơn có cái gì thì cứ lên hết một lần, tôi đều muốn nếm thử.”

“Anh...”

Trần Chí Hào muốn phát giận, trừng mắt nhìn Ninh Trần.


Kiều Tĩnh lại trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, khuyên Ninh Trần nói: “Người anh em, không phải tôi keo kiệt, nhưng nhiều đồ ăn như vậy anh ăn không hết, không phải rất lãng phí sao? Bây giờ đang phổ biến tình trạng cạn kiệt thức ăn, chúng ta phải biết cần cù tiết kiệm chứ.”

“Cần cù tiết kiệm? Cậu nói cái rắm gì vậy, chỉ cái bộ quần áo này của cậu, ít

nhất cũng phải một vạn tám ngàn rồi đúng không?”

'Trên mặt Ninh Trần lướt qua một nụ cười: “Không có tiền thì đừng có mời khách.”

“Tôi không có tiền?”

Trần Chí Hào chỉ vào bản thân, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tấm thẻ đen, ném lên bàn: “Thẻ đen trung thương, hạn mức năm trăm vạn, có thấy không!”

Ninh Trần gật gật đầu: “Thấy rồi, khi nào thì mang thức ăn lên?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn ăn, hôm nay nể mặt dì Kiều và Thư Nhan, tôi sẽ mời anh một bữa! Nhưng anh đừng hối hận...”

“Phục vụ, mang đồ có trên thực đơn lên hết một lần!”


Nhân viên phục vụ đã sớm nghe đến bối rối: “Rượu... Rượu cũng tính luôn sao

“Đương nhiên tính Ninh Trần cười hì hì nói: “Rượu đắt nhất ở đây của các người là loại nào?” Nhân viên phục vụ trả lời: “Mao Đài Phi Thiên năm 82.”

Ninh Trần vung tay lên: “Lên cái đó đi!”

Trần Chí Hào tức giận mắng to: “Mẹ nó!”

Ninh Trần lộ ra vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Trần thiếu gia, móc không nổi tiền

à? Lần này Trần Chí Hào không xúc động nữa.

Mao Đài năm 82, đã thuộc về bảo bối đáy hòm của khách sạn Đào Hoa. Nguyên, một chai ít nhất cũng phải năm sáu vạn.

“Anh Chí Hào, có phải anh không mua nổi chai rượu này không?”

Đang lúc hắn do dự, Khương Đường bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Chí Hào: “Nhưng vừa rồi em nghe Thư Nhan nói, cậu ấy muốn nếm thử mùi vị của Mao Đài năm 82 là gì đó.”

“Tiểu Đường, cậu nói hươu nói vượn gì vậy? Tớ khi nào thì...”

Hứa Thư Nhan nhỏ giọng oán giận cô bạn thân.

“Thư Nhan có hứng thú sao?”

Ánh mắt Trần Chí Hào sáng lên, lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Nói quản lý của mấy người lấy chai Mao Đài năm 82 kia ra, tôi muốn nó!”

“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, quay người đi ra ngoài.
 
Chương 50: C50: Đại lực thật lợi hại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Oa, anh Đại Lực thật lợi hại!” Khương Đường hưng phấn vỗ tay.

Kiều Tĩnh vội vàng vươn tay đoạt lấy chai rượu: “Tiểu Trần, cháu không muốn sống nữa sao, mau buông xuống!”

Nhưng, không tới hai hơi, một bình rượu đã thấy đáy.

Trần Chí Hào, Lâm Vưu Na bốn phú nhị đại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Trần uống hết một chai rượu trắng.

Đây chính là một cân rượu đấy, một hơi liền cạn sạch? “Bây giờ có thể lên Mao Đài chưa, tôi còn chưa đã khát đâu.” Ninh Trần lau miệng, cười híp mắt nhìn Trần Chí Hào.

“Haizz, rượu trên trái đất quả nhiên không mạnh, uống giống như nước vậy.” Trong lòng anh cảm khái.

Trần Chí Hào khó có thể tin cầm lấy bình rượu, dùng sức lắc hai cái, phát hiện thật sự trống không.

“Cổ họng và dạ dày của thằng nhóc này làm bằng sắt sao?” Trong đầu hắn nảy ra một nghỉ vấn.

Nhưng nghĩ lại thì không được! Hắn đường đường là đại thiếu nhà họ Trần, sao có thể bị một tên nhà quê hù doạ được chứ?

“Người anh em, tửu lượng tốt đấy!” Trần Chí Hào giả bộ khen ngợi, giơ ngón tay cái lên, sau đó cười nói: “Nhưng


rượu không phải uống như vậy, một bình Quốc Hầm cũng cần hơn một ngàn đồng, anh uống cũng quá lãng phí rồi.”

“Trần thiếu chậm trễ không lên Mao Đài, không phải trong lòng có quỷ đó chứ?” Ninh Trần đột nhiên cười nói.

Tim Trần Chí Hào đập thình thịch, nhưng ngoài mặt cũng rất bình tĩnh, nói: “Được, nếu anh Ninh muốn uống, phục vụ, vậy lên rượu đi!”

“Vâng, Trần thiếu.” Người phục vụ lập tức đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, người quản lý trung niên kia đi vào phòng bao, trong tay ôm một chai rượu Mao Đài cũ bọc giấy bông.

“Trần thiếu, Kiều tổng, tôi tới bưng rượu cho hai người đây.”

Người quản lý trung niên đặt rượu ở trên bàn, tiện tay xé bông giấy ra, lộ ra bình rượu bên trong.

Kiều Tĩnh bình thường xã giao cũng tương đối nhiều, nhìn lướt qua đã biết, bình rượu này hẳn là thật.

“Giá thị trưởng của Mao Đài năm 82 khoảng năm sáu vạn, Chí Hào vậy mà cũng nỡ tiền bỏ ra.”

“Năm sáu vạn tính là cái rắm, tiền tiêu vặt một tuần của Chí Hào cũng không chỉ có thế”


“Chí Hào đối với Hứa đại tiểu thư thật sự là tình cảm thắm thiết, nếu tôi là em gái, chắc chắn sẽ cảm động muốn chết...”

Ba người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình làm trợ thủ đắc lực, đủ loại ám chỉ sự trả giá của Trần Chí Hào.

Hứa Thư Nhan lại khoanh tay cười lạnh, chỉ là năm sáu vạn, đã muốn đả động trái tim bổn tiểu thư sao?

Chỉ cần cô không thích, cho dù người giàu nhất thế giới tới, cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm một cái.

Mà lúc này, người quản lý trung niên bắt đầu rót rượu.

Đầu tiên là Kiều Tĩnh, sau đó là Hứa Thư Nhan, Trần Chí Hào... Cuối cùng mới đổ cho Ninh Trần, hơn nữa còn không đổ đầy ly.

“Dì Kiều, sau này việc làm ăn của nhà họ Trần cháu còn phải dựa vào sự quan tâm của dì và Hứa tổng mới được.”

Lúc này, Trần Chí Hào cười đứng dậy, trước tiên mời Kiều Tĩnh một ly rượu.

“Chí Hào, cậu khách khí quá rồi.” Kiều Tĩnh cũng ngại từ chối, sau khi nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nho nhỏ.

“Dì Kiều, dì cảm thấy rượu này thế nào?” Trần Chí Hào ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi.

“Ừ, rượu ngon, rất đậm đà.” Kiều Tĩnh thuận miệng nói một câu.

Bình thường tuy rằng bà uống nhiều rượu, nhưng Mao Đài Phi Thiên năm tám hai, bà cũng chưa uống được mấy lần, cho nên cũng không uống ra được vị gì lạ.

Qua cửa an toàn! Trần Chí Hào âm thầm bật cười trong lòng, ngay cả Kiều Tĩnh là người thường xuyên xã giao, cũng nếm không ra thật giả, quản lý Vương quả nhiên là cao thủ làm đồ giả.
 
Chương 49: C49: Rượu đâu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Cái này là ra oai phủ đầu nhen!” Khương Đường trong lòng cười thầm.

Hứa Thư Nhan có chút không nói nên lời, người này đúng là một tên ngốc.

Mấy người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy bữa cơm này của Trần Chí Hào thật sự là chảy máu nhiều, hơn một trăm món ăn cộng thêm một bình Mao Đài Phi Thiên năm 82, ít nhất cũng phải hơn mười vạn!

Bố của Trần Chí Hào đã từng nói với hắn.

Theo đuổi một cô gái như Hứa Thư Nhan, nhất định phải bỏ tiền ra.

Nhà họ Hứa vốn là hào môn ở Thanh Châu, từ nhỏ Hứa Thư Nhan đã ngậm thìa vàng lớn lên, trong nhà căn bản không thiếu tiền, theo đuổi loại siêu cấp bạch phú mỹ này, không bỏ vốn gốc sao được chứ?

“Dì Kiều, Thư Nhan, cháu đi xem đồ ăn, xin lỗi không tiếp được.”

Trần Chí Hào gọi đồ ăn xong không lâu, liền thần thần bí bí đi ra ngoài.

Ninh Trần từ trong mắt hắn bắt được một tia bận rộn, đoán chừng thằng nhóc. này dự định giở trò xấu, vì vậy anh cũng đứng dậy nói: “Dì Kiều, cháu đi vệ sinh

một chút.”


Dứt lời, anh đi về phía phòng vệ sinh, sau khi khoá cửa lại, anh trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.

Mượn chân khí, anh vững vàng đứng ở trên tường, như giẫm trên đất bằng.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ há to miệng, la to là Người Nhện!

Đi chưa được hai bước, Ninh Trần liền nghe được giọng nói của Trần Chí Hào. “Trần thiếu, lại nên dùng thủ đoạn của chúng tôi rồi, ha ha!” “Quản lý Vương, đóng gói xong chưa?”

“Yên tâm, trước lạ sau quen, trên bao bì tuyệt đối nhìn không ra vấn đề gì, tôi đã mời chuyên gia tới làm.”

“Rượu đâu?”

“Không phải là chuyên gia phẩm rượu, căn bản là không uống được.”

“Vậy là tốt rồi!” Trong một phòng làm việc, Trần Chí Hào cười rất vui vẻ.

Trên bàn trước mặt, đặt một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, bên ngoài bọc giấy bông rách nát.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Theo ghi chép lịch sử, sau khi nhà máy rượu Mao Đài quốc doanh thành lập, để phòng ngừa chai rượu bị mài mòn, đã dùng giấy bông để đóng gói. Đến cuối thập niên sáu mươi của thế kỷ hai mươi, để có thể làm cho bao bì trở nên đẹp hơn, Mao Đài mới bắt đầu sử dụng hộp đóng gói tinh xảo hơn để tiêu thụ bên ngoài...

“Đại Phi Thiên năm 82 chân chính, một bình hơn năm vạn, còn có khi có tiền còn không mua được, tất cả mọi người mua để cất giữ, ai sẽ tuỳ tiện mở ra uống chứ?”

“Dù sao người bình thường cũng nếm không ra, ha ha ha...”

Trần Chí Hào cầm rượu giả trong tay, vẻ mặt tươi cười.

Những người trong ghế lô, cho rằng hắn là đại oan chủng, kỳ thật hắn rất tinh!

Chờ đến khi hắn trở lại ghế lô, Ninh Trần cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, bất động thanh sắc ngồi về vị trí.




Rất nhanh, từng món rau trộn được bưng lên trước, lưỡi vịt thuỷ tinh, hành tây trộn nhĩ ti, nước sốt bào ngư, tôm ngâm rượu...

Rực rỡ muôn màu, đầy đủ sắc hương vị.

Hứa Thư Nhan và Khương Đường ăn rất ngon miệng, gắp thức ăn vào miệng, khen ngon.

So ra, tướng ăn của Ninh Trần khó coi hơn nhiều, trực tiếp bưng đ ĩa lên ăn, không để ý chút nào đến thể diện, ngay cả Kiều Tĩnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Quỷ chết đói đầu thai sao.”

“Chưa ăn cơm sao? Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn chết sao.”

“Ngồi cùng một chỗ ăn cơm với loại người này, thật mất

Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lưng Bình ba phú nhị đại, đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ninh Trần.


Ninh Trần cũng không để ý tới bọn họ, tự anh ăn, dù sao cũng không cần anh phải trả tiền.

“Anh Đại Lực ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.” Khương Đường quan tâm đưa tới một ly nước.

“Cảm ơn, không nghẹn đâu.”

Ninh Trần nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hỏi Trần Chí Hào: “Trần thiếu, chai Mao Đài năm 82 của cậu đâu, sao còn chưa mang lên?”

“Cũng không phải cho anh uống, anh gấp gì chứ?”

Trần Chí Hào liếc anh một cái, sau đó chỉ vào chai rượu trắng trên bàn: “Đây, uống cái này trước đi.”

Ninh Trần không nói hai lời, đưa tay cầm lấy bình rượu, mở nắp bình ra, trực tiếp ngửa đầu, kè sát miệng mà nốc.

“Mẹ kiếp!”

'Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Đây chính là rượu trong hầm năm mươi ba độ, thằng nhóc này có phải điên rồi không?
 
Chương 51: C51: Ông nhìn tôi giống uống say sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng hắn lại cười ha ha: “Đương nhiên rồi, rượu hơn năm vạn, chắc chắn là thơm, Mao Đài chính là càng ngày càng thơm!”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Ninh Trần ngồi ở đối diện. Ninh Trần đã xử lý xong ba ly. Trong mắt anh lộ ra vẻ suy tư.

“Rượu ngon như vậy mà cho anh ta uống là lãng phí rồi!” Lâm Vưu Na cười lạnh nói.

Trần Chí Hào cũng cười nói: “Anh Ninh, rượu ngon như vậy, không chừng cả đời này anh cũng chưa từng uống đúng không, ha ha...”

“Rượu này cũng không ngon lắm!” Ninh Trần đặt ly rượu xuống, vẻ mặt ghét bỏ chép miệng vài cái.

“Không ngon lắm? Anh lại một hơi cạn sạch hai ly?” Dương Tiểu Tinh cười nhạo nói.

“Dế nhũi chính là dế nhữi, còn cứng miệng!” Diệp Lương Bình cũng cười nói.

“Anh Đại Lực...” Khương Đường thấy Ninh Trần bị mấy phú nhị đại trêu chọc, trong lòng rất không thoải mái.

“Tên này miệng ngốc thật đấy, cũng không biết phản bác lại vài câu sao.” Hứa Thư Nhan thầm nghĩ trong lòng.


Kiều Tĩnh nghe không nổi nữa, đang muốn mở miệng nói, thì Ninh Trần đột nhiên nói một câu kinh người...

“Trần thiếu, rượu này của cậu tôi càng uống càng cảm thấy không đúng, không phải là rượu giả chứ?”

Đôi đũa trong tay Trần Chí Hào run lên, con ngươi co rút lại: “Anh nói gì cơ?”

“Họ Ninh kia, anh có bệnh sao!” Lâm Vưu Na vẻ mặt không vui: “Uống không ra thì uống không ra, còn nói gì mà rượu giả, anh đang khôi hài sao?”

“Khách sạn Đào Hoa Nguyên, là khách sạn bản địa xa hoa bậc nhất Thanh Châu, làm sao có thể bán rượu giả chứ!” Dương Tiểu Tinh nở nụ cười.

“Thật sự là một tên dế nhữi!” Diệp Lương Bình cũng theo sát phía sau chế nhạo.

Sắc mặt Trần Chí Hào âm trầm, nghĩ thầm tên dế nhữi nhà quê này, còn rất lợi hại, lại có thể uống ra đây là rượu giả?

Đến ngay cả Kiều Tĩnh cũng không nhận ra! Hắn và quản lý Vương trao đổi ánh mắt một chút, người sau tiến lên, cười nói:

“Vị tiên sinh này, cậu thật biết nói đùa, rượu ở chỗ chúng tôi đều là giả một đền mười, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”

“Vậy sao?”

Ninh Trần lạnh lùng quét mắt nhìn người quản lý trung niên này: “Nhưng bình Mao Đài này, uống thế nào cũng không giống rượu ủ 40 năm, trái lại là... Uống giống vị gần đây vậy.”

“Cậu...

Ánh mắt quản lý Vương rõ ràng giật mình, hiện lên một chút căng thẳng: “Vị tiên sinh này, cậu hẳn là uống say rồi, ha ha.”

“Ông nhìn tôi giống uống say sao?”

Giọng nói của Ninh Trần bình thản, sắc mặt không có một tia đỏ hồng.


“Tiểu Trần, không nên nói lung tung.”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, Kiều Tĩnh cũng mở miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Trần: “Đào. Hoa Nguyên vừa mới được bình chọn là khách sạn năm sao, không thể xuất hiện vấn đề bán rượu giả được.”

“Bệnh thần kinh!”

Ba người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, đều ném tới ánh mắt khinh bỉ về phía Ninh Trần.

Hứa Thư Nhan cũng cảm thấy Ninh Trần có chút mất mặt, lên tiếng nói: “Được rồi, Ninh Trần, ngồi xuống đi! Khách sạn Đào Hoa Nguyên làm sao có thể bán rượu giả chứ, thật sự là...”

Duy chỉ có Khương Đường, dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Ninh Trần.

Cô nhớ tới tuần trước ở khách sạn Châu Tế, lúc ấy Ninh Trần cũng như vậy, cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người, cố chấp nói là canh nấm có độc, kết quả xét nghiệm đã xác nhận lời anh nói là đúng.

“Bộp!”

Đúng lúc này, Trần Chí Hào đập mạnh bàn, lập tức chỉ vào Ninh Trần mắng chửi:


“Họ Ninh kia, ông đây có ý tốt, bất kể hiềm khích lúc trước mời anh ăn cơm, anh chẳng những không cảm kích, còn vu hãm tôi bán rượu giải”

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không muốn ăn, thì mau cút đi!” Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng bao.

Ninh Trần lại nở nụ cười, đưa tay cầm lấy bình rượu Mao Đài. Quản lý Vương thấy thế, hô to không ổn, vội vàng cướp lấy.

Bởi vì bình rượu ở ngay bên tay ông ta, nên ông ta lập tức cầm ở trong tay, sau đó cười nói:

“Nếu vị tiên sinh này cảm thấy rượu có vấn đề, vậy khách sạn chúng tôi cũng có nghĩa vụ kiểm tra một chút!”

Nói xong, ông ta liền muốn rời đi. . Truyện Phương Tây

Không ngờ, Ninh Trần giữ chặt bả vai ông ta, mạnh mẽ rút bình rượu từ trong ngực ông ta ra.

“Cậu làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”

Quản lý Vương không ngờ sức lực của Ninh Trần lại lớn như vậy, thầm nghĩ hỏng rồi, ông ta liều mạng đưa tay ra định đoạt lại bình rượu.
 
Chương 50: C50: Đại lực thật lợi hại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Oa, anh Đại Lực thật lợi hại!” Khương Đường hưng phấn vỗ tay.

Kiều Tĩnh vội vàng vươn tay đoạt lấy chai rượu: “Tiểu Trần, cháu không muốn sống nữa sao, mau buông xuống!”

Nhưng, không tới hai hơi, một bình rượu đã thấy đáy.

Trần Chí Hào, Lâm Vưu Na bốn phú nhị đại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Trần uống hết một chai rượu trắng.

Đây chính là một cân rượu đấy, một hơi liền cạn sạch? “Bây giờ có thể lên Mao Đài chưa, tôi còn chưa đã khát đâu.” Ninh Trần lau miệng, cười híp mắt nhìn Trần Chí Hào.

“Haizz, rượu trên trái đất quả nhiên không mạnh, uống giống như nước vậy.” Trong lòng anh cảm khái.

Trần Chí Hào khó có thể tin cầm lấy bình rượu, dùng sức lắc hai cái, phát hiện thật sự trống không.

“Cổ họng và dạ dày của thằng nhóc này làm bằng sắt sao?” Trong đầu hắn nảy ra một nghỉ vấn.

Nhưng nghĩ lại thì không được! Hắn đường đường là đại thiếu nhà họ Trần, sao có thể bị một tên nhà quê hù doạ được chứ?

“Người anh em, tửu lượng tốt đấy!” Trần Chí Hào giả bộ khen ngợi, giơ ngón tay cái lên, sau đó cười nói: “Nhưng


rượu không phải uống như vậy, một bình Quốc Hầm cũng cần hơn một ngàn đồng, anh uống cũng quá lãng phí rồi.”

“Trần thiếu chậm trễ không lên Mao Đài, không phải trong lòng có quỷ đó chứ?” Ninh Trần đột nhiên cười nói.

Tim Trần Chí Hào đập thình thịch, nhưng ngoài mặt cũng rất bình tĩnh, nói: “Được, nếu anh Ninh muốn uống, phục vụ, vậy lên rượu đi!”

“Vâng, Trần thiếu.” Người phục vụ lập tức đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, người quản lý trung niên kia đi vào phòng bao, trong tay ôm một chai rượu Mao Đài cũ bọc giấy bông.

“Trần thiếu, Kiều tổng, tôi tới bưng rượu cho hai người đây.”

Người quản lý trung niên đặt rượu ở trên bàn, tiện tay xé bông giấy ra, lộ ra bình rượu bên trong.

Kiều Tĩnh bình thường xã giao cũng tương đối nhiều, nhìn lướt qua đã biết, bình rượu này hẳn là thật.

“Giá thị trưởng của Mao Đài năm 82 khoảng năm sáu vạn, Chí Hào vậy mà cũng nỡ tiền bỏ ra.”

“Năm sáu vạn tính là cái rắm, tiền tiêu vặt một tuần của Chí Hào cũng không chỉ có thế”


“Chí Hào đối với Hứa đại tiểu thư thật sự là tình cảm thắm thiết, nếu tôi là em gái, chắc chắn sẽ cảm động muốn chết...”

Ba người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình làm trợ thủ đắc lực, đủ loại ám chỉ sự trả giá của Trần Chí Hào.

Hứa Thư Nhan lại khoanh tay cười lạnh, chỉ là năm sáu vạn, đã muốn đả động trái tim bổn tiểu thư sao?

Chỉ cần cô không thích, cho dù người giàu nhất thế giới tới, cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm một cái.

Mà lúc này, người quản lý trung niên bắt đầu rót rượu.

Đầu tiên là Kiều Tĩnh, sau đó là Hứa Thư Nhan, Trần Chí Hào... Cuối cùng mới đổ cho Ninh Trần, hơn nữa còn không đổ đầy ly.

“Dì Kiều, sau này việc làm ăn của nhà họ Trần cháu còn phải dựa vào sự quan tâm của dì và Hứa tổng mới được.”

Lúc này, Trần Chí Hào cười đứng dậy, trước tiên mời Kiều Tĩnh một ly rượu.

“Chí Hào, cậu khách khí quá rồi.” Kiều Tĩnh cũng ngại từ chối, sau khi nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nho nhỏ.

“Dì Kiều, dì cảm thấy rượu này thế nào?” Trần Chí Hào ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi.

“Ừ, rượu ngon, rất đậm đà.” Kiều Tĩnh thuận miệng nói một câu.

Bình thường tuy rằng bà uống nhiều rượu, nhưng Mao Đài Phi Thiên năm tám hai, bà cũng chưa uống được mấy lần, cho nên cũng không uống ra được vị gì lạ.

Qua cửa an toàn! Trần Chí Hào âm thầm bật cười trong lòng, ngay cả Kiều Tĩnh là người thường xuyên xã giao, cũng nếm không ra thật giả, quản lý Vương quả nhiên là cao thủ làm đồ giả.
 
Chương 52: C52: Chờ đã


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Ninh Thiên, anh nói điên nói khùng cái gì vậy? Mau buông quản lý Vương ra.”

Trần Chí Hào cũng nhận ra có gì đó không ổn, nên vội vàng đứng dậy khỏi ghế tiến lên giúp đỡ. “Mẹ, mẹ mau khuyên anh ấy đi, con thật sự là bất lực rồi.”

Hứa Thư Nhan cảm thấy Ninh Thiên khiến cho mình vô cùng xấu hổ, sau này nhất định sẽ không ra ngoài ăn cơm với anh nữa.

Đúng vào lúc này, Ninh Thiên đá quản lý Vương một cái, tay trái cầm bình rượu, tay phải nhẹ nhàng xé xuống nhấn hiệu trên bình.

“Chờ đã!”

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt quản lý Vương và Trần Chí Hào tái nhợt không còn chút máu.

“Dì Kiều, dì xem đi.” Ninh Thiên thản nhiên ném bình rượu về phía Kiều Tĩnh.

Kiều Tĩnh nhận lấy bình rượu, trong lòng khó hiểu, khẽ liếc nhìn chỗ được. dán nhấn hiệu ban đầu của bình rượu thì lập tức sửng sốt: “Đây...Đây là chuyện gì?


“Mẹ, có chuyện gì vậy?” “Dì Kiều, đây là cái gì vậy?”

Hứa Thu Nhan và Khương Đường, mặc dù hai người không hiểu về rượu nhưng cũng tò mò nhìn qua.

Ngoài ra còn có ba vị phú nhị đại Lâm Vưu Na, Diệp Lương Bình và Dương Tiểu Tinh.

Tất cả bọn họ đều thấy rằng, bên dưới nhãn hiệu có một lỗ nhỏ lớn bằng lỗ kim.

“Khoan rượu?”

Kiều Tĩnh lập tức phản ứng lại.

Cái được gọi là khoan rượu chính là đầu tiên xé bỏ nhãn hiệu thật được dán trên thân bình rượu, sau đó sử dụng một thiết bị chuyên nghiệp để khoan một lỗ nhỏ lớn bằng lỗ kim trên thân chai, tiếp đến dẫn rượu thật ở bên trong ra ngoài, rồi lại truyền một loại rượu khác rẻ tiền hơn vào trong bình, sau đó bịch cái lỗ đó lại, rồi dán nhãn hiệu lên, rồi thì trưng bày bán như một bình rượu Mao Đài thật.

Có một số nhà hàng kinh doanh vô đạo đức sẽ sử dụng vỏ bình rượu thật với chiêu thức này bán đi bán lại nhiều lần, đại đa số các khách hàng sẽ không nhận ra, mà cho dù ngay cả khi họ thấy có sự khác biệt thì họ cũng sẽ không nói ra.

Quản lý Vương không ngờ mình lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa bốc trần.

“Tại sao có thể như vậy?” “Bình này thế mà lại là khoan rượu” “Chuyện này...”

Lâm Vưu Na, Diệp Lương Bình và Dương Tiểu Tinh - ba vị phú nhị đại cũng bị hoàn cảnh hiện tại khiến cho mơ mơ hồ hồ.

Vừa rồi bọn họ còn một mực khen rằng rượu này uống rất ngon, hiện tại bọn họ cảm thấy như bị tát vào mặt.

“Thật sự là rượu giả sao?”

Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều cảm thấy chuyện này là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi có chuyện này xảy ra nên sửng sốt nhìn chằm chằm Ninh Thiên.


“Anh Đại Lực, thế mà anh cũng có thể nhận ra, anh quả thật rất lợi hại.” hông phải anh có ánh mắt có

Khương Đường càng sùng bái Ninh Thiên hơn: “ thể nhìn thấu mọi vật đó chứ?”

Ninh Thiên cười lắc đầu: “Lúc nãy khi tôi vừa nếm thử rượu thì cảm thấy mùi vị không đúng nên mới muốn kiểm tra một chút, nhưng không ngờ đây là lại khoan rượu...”

“Quản lý Vương, không phải vừa nãy ông nói khách sạn Đào Hoa Nguyên

của ông không thể bán rượu giả sao?” “Vậy ông giải thích cho chúng tôi biết chuyện lỗ kim này là như thế nào.”

Ninh Thiên chỉ và bình rượu: “Không thể nào là khi nhà máy sản xuất rượu Mao Đài tự đâm chứ nhỉ?”

“Tôi... Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Quản lý Vương lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi.

Sắc mặt của Trần Chí Hào cũng hoàn toàn tối sầm lại.

“Ông giả ngu đúng không? Không sao, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát đến, để cảnh sát giải quyết, điều tra sự thật phía sau mạng lưới của ông, nhanh chóng phát hiện và trả lại sự trong sạch cho ông...”

Ninh Thiên mỉm cười, lấy điện thoại di động ra.


“Không! Không, không, không."

Quản lý Vương chạy đến, năm chặt lấy tay của Ninh Thiên: “Thưa ngài, tôi biết sai rồi, tôi biết tôi đã làm sai rồi, xin ngài đừng gọi cảnh sát, nếu cảnh sát đến đây tôi sẽ bị đuổi việc mất.”

Bộp!

Ông ta quỳ sụp xuống đất, hai mắt đẫm lệ.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Ninh Thiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhưng tên quản lý này đầu óc cũng thật sự có vấn đề, mọi chuyện đã bị bại lộ, rất nhiều người có mặt ở đây đều chứng kiến tất cả, không thể giấu diếm được.

“Thật sự là rượu giả...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom