Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 999: Loạn nháo nhào


Trong lòng Văn Hành Thiên bồn chồn.

Những người khác ngược lại thì thôi, nhưng đối với tên quái thai liên tục ba lần đưa ra văn kiện đánh giá, lòng dạ hắn thực sự là một chút chắc chắn cũng không có!

Thực sự không có cách nào suy đoán, hàng hóa lần này có xảy ra bất trắc gì nữa hay không.

"Lúc Tả Tiểu Đa ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng, giáo viên còn cả hiệu trưởng bên ấy, vì chùi mông cho thằng nhóc này, chỉ e là bỏ ra rất nhiều, thật tình không dễ dàng gì ...... "

Văn Hành Thiên bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ này, thậm chí sinh ra xúc động tò mò, muốn thăm dò một chút: Trước đây tên nhóc này làm ra nhiều chuyện như vậy, đều xử lý như thế nào? Mình có thể noi theo một hai chuyện hay không?

Ngay lúc này, Tả Tiểu Đa chậm chạp rốt cuộc cũng đã đến rồi.

Đến lúc này, toàn bộ mọi người đã đến đông đủ.

Ra lệnh một tiếng, tám mươi bảy học viên vừa đột phá Thai Tức cảnh không lâu, đồng loạt đi vào Tinh Hồn Tháp.

Tam Mạc Tứ Định Ngũ Bình!

Định chức!

Thích hợp với cương vị gì, lần này sẽ nhìn ra manh mối.

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, bản thân đã ở trên chiến trường khói lửa ngập trời; bốn phía, tất cả đều là đồng bào chiến hữu của mình, chỉ là mỗi người đều toàn thân đẫm máu, mình đầy thương tích, quần áo cũng là từng mảnh từng mảnh, không còn hình dạng.

Hiển nhiên là vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt.

Nơi này vừa mới kết thúc chiến dịch nên hiển nhiên vô cùng tiêu điều, ngay cả các quan chỉ huy cũng đều đã hy sinh oanh liệt.

Kể cả tổ trưởng, đội trưởng, đại đội trưởng vân vân ...... Dù sao tất cả các lãnh đạo đều đã hi sinh chết trận; cũng chỉ còn lại ba bốn trăm tên lính đứng đầu.

Trong những người này, ngay cả tổ phó cũng không có.

Mà hiện tại, Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, vẫn còn rất nhiều quân địch nhìn cham cham, binh lực của đối phương, nhiều hơn bên Tả Tiểu Đa gấp mười mấy lần!

Nhìn xung quanh, nơi đây chính là ở giữa một phiến nui lớn, cây rừng sum suê; nhưng khắp nơi đều là nguy hiểm trùng trùng.

Làm thế nào đây?

Nên làm gì bây giờ?

Đây là chuyện trước mắt cần phải cân nhắc hàng đầu của mọi người!

Đã có đồng bào hô hào: “Rắn không thể không có đầu; chúng ta nhiều người như vậy, không thể từng người tự chiến đấu, phải có người đứng ra chỉ huy thống nhất! Nếu không có sự chỉ huy thống nhất, du binh phân tán, chỉ có chịu chết mà thôi!"

Đại khái là tất cả mọi người đều có ý tưởng giống nhau, nhưng lại không có người đứng ra.

Bởi vì, ai cũng không chắc chắn, có thể mang các anh em còn sống trở về.

Phần tính mạng của đồng bào này rất nặng, ai cũng không tự tin có thể gánh vác!

Đương nhiên, chủ nhân vẫn là ...... Đây là trong ảo cảnh mà Tả Tiểu Đa trải qua, nhân vật chính của định mệnh, nhân vật chính duy nhất, chỉ có thể là người trong cuộc, Tả Tiểu Đa!

"Tả Tiểu Đa!"

Có người lên tiếng: "Ngươi từng làm lớp trưởng ở trường học Cao Võ, nhìn chung chỉ có ngươi mới có thể làm thủ lĩnh, ngươi hãy lãnh đạo chúng ta đi."

"Phải, lớp trưởng Tả, ngươi tới đi. Không quan trọng, mặc kệ sống hay chết, tốt xấu chúng ta cũng muốn liều mạng chiến đấu một trận, dù sao cũng không thể ngồi im mà chờ chết! Cho dù là phải chết, nhưng dưới tình huống có người chỉ huy mọi người cùng nhau chiến đấu, cũng có thể lấy được mấy khối thịt trên người kẻ địch!"

Mọi người đều nhao nhao hùa theo.

Tả Tiểu Đa cau mày, một lúc lâu không nói một lời nào.

Thời khắc này, cho dù là với tính tình của hắn, trước bầu không khí oanh liệt này, hơi thở của chiến trường, nhưng cũng trong nháy mắt khiến hắn hòa vào.

Lúc này đây, Tả Tiểu Đa thậm chí đã quên chính mình đang thí luyện, tinh thần lực siêu mạnh mẽ kia của hắn, cũng đã bị bầu không khí chiến trường này tiêm nhiễm, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

"Chỉ huy, ta khụ khụ ...... "


Tả Tiểu Đa cân nhắc năng lực của chính mình.

Mình đã từng làm qua lớp trưởng đung là không sai, nhưng mọi chuyện liên quan, thậm chí lao động, đều là Lý Thành Long người ta làm; bản thân thậm chí không biết chức trách của trường lớp là cái gì ......

Chỉ biết lớp trưởng rất trâu bò, cái gọi là tác dụng đi đầu, cũng chính là người tiên phong, dẫn đầu mọi việc cái gì gì đó.

Chỉ cần chiếm cứ vị trí đệ nhất một thời gian dài, tu vi đệ nhất, thực lực đệ nhất, chiến lực đệ nhất, niên cấp đệ nhất ...... Tất cả đều chiếm được, chính là lớp trưởng đủ tiêu chuẩn!

Nhưng, những nhận thức này, tiêu chuẩn này, trình độ này, ở trên chiến trường, cũng không phải tư cách phù hợp để làm một người lãnh đạo!

Nguy hiểm nơi nơi sống chết nơi nơi cạm bẫy nơi nơi, ngươi làm chỉ huy, sẽ chịu trách nhiệm cho tính mạng của những người này.

“Ta thích làm xằng làm bậy, nhưng lại thiên về tính toán kỹ càng rồi mới hành động, giao dịch trước ...... Mà nay, ta còn chưa chuẩn bị sơ qua để giao dịch trước, trực tiếp dẫn theo nhiều người như vậy cùng nhau làm xằng làm bậy ...... Cho dù ta có thể dựa vào năng lực của bản thân sống sót, nhưng bọn họ thì không thể được."

Tả Tiểu Đa nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cân nhắc đối sách.

Việc chỉ huy này bản thân mình cũng không phải là ứng viên thích hợp, nhưng, đám người trước mắt này, chỉ sợ còn không bằng mình.

Làm sao đây?

Thật sự phải lấy ra một người cao trong đám người lùn sao?

Hiện tại binh hung chiến nguy, không có thời gian cân nhắc do dự!

"Được!" Tả Tiểu Đa rất sảng khoái nói: "Vậy ta sẽ làm chỉ huy."

Hắn đếm qua một lần những người hiện có ở phe mình, phát hiện tính cả mình trong đó, không nhiều không ít đúng năm trăm người.

Tuy rằng trong đó đa số bị thương, thậm chí cũng có người bị thương nặng, nhưng không có ai là không nhúc nhích được.

Nói cách khác, chiến lực của những người còn lại, có thua thì vẫn có khả năng ngoan cố chống lại.

Tả Tiểu Đa chia năm trăm người làm mười tiểu đội, từng tiểu đội sẽ lập ra đội trưởng và phó đội trưởng, sau đó để các đội trưởng tự chia năm mươi người của đội mình thành các tổ, chỉ định tổ trưởng tổ phó .....

Sau đó Tả Tiểu Đa sai người đào cái hố to, lại để cho tất cả mọi người trốn vào trong cái hố đó.

Sau đó một mình mình đi ra ngoài điều tra.

“Ta đi ra ngoài, xem xét thực hư một chút sẽ trở lại, trước khi ta quay lại, bất luận kẻ nào cũng không được làm càn, nếu không sẽ xử theo quân pháp."

Dứt lời, Tả Tiểu Đa đi thẳng ra ngoài, đi dứt khoát kiên quyết, một đi không trở lại.

 
Chương 1000: Loạn nháo nhào (2)


Diệp Trường Thanh nằm trên ghế sô pha, ngươi là lãnh đạo cao nhất, quan chỉ huy đấy!

Sao lại tự mình đi ra ngoài làm lính trinh sát vậy ......

Sau đó, hắn thấy Tả Tiểu Đa trèo đèo lội suối, chạy đến phía đông gặp quân đội Vu Minh, chém giết một trận, mạnh mẽ phá vòng vây, cướp đường mà đi, đội nhân mã bị hắn tập kích đương nhiên không chịu bỏ qua, liên tục đuổi giết ..

Trong hoàn cảnh ấy, bước chân của Tả Tiểu Đa vẫn không khác thực tế, chạy nhanh như bay, rất nhanh đã thoát khỏi truy binh, nhưng vẫn không nghỉ ngơi, một hơi chạy tới phía nam, lại gặp một trận chiến; vẫn mạnh mẽ đột phá, tiếp tục chạy, lại chạy tới phía tây, lại gặp một trận chiến, rồi sau đó lại chạy đến phía bắc, lại là một trận ......

Thằng nhóc này cứ như vậy nhảy lên nhảy xuống, dựa vào tốc độ nhanh chóng của bản thân vượt xa phe địch, bao quanh vòng quanh, khiến cho bốn bề đều là tiếng kêu đánh hò giết, nhưng đến cái bóng cũng không bắt được ......

m thanh chien đau am am bốn phía, Tả Tieu Đa như một lan khoi nhẹ nhay trở về, mang theo năm trăm người kia, từ mặt bắc phá vây.

Hiện tại phía bắc vốn là quân địch vừa mới bị hắn dẫn đi, hình thành một khe hở chân không, tất cả năm trăm người kia đều được hắn dẫn theo đi ra ngoài, một đường không sóng không gió, nước chảy mây trôi.

Nhưng đoàn người sau khi ra ngoài, chọn một chỗ cao quan sát địa thế nơi này, tất cả năm trăm người đều nhìn một lượt, cứ thế không một ai biết đây là đâu, là chỗ nào.

Chẳng qua điều duy nhất có thể khẳng định đây là phía đông Nhật Nguyệt Quan; những cái khác hoàn toàn không biết.

Tất cả mọi người đều tha thiết nhìn quan chỉ huy.

Nhưng quan chỉ huy Tả Tiểu Đa cũng ngơ ngác.

Nhìn ta làm gì? Nghĩ là ta biết đường sao?

Ta đây là chỉ huy không trâu bắt chó đi cày, cũng không biết nhiều hơn các ngươi được chút nào!

Nhưng tiếp theo phải làm sao đây?

"Bất luận như thế nào, ít nhất chúng ta biết đường về điểm cuối ở đông, vậy thì dò dẫm đi về phía đông là được rồi."

Mục tiêu đã định, dọc theo đường đi kế tiếp, Tả Tiểu Đa tiếp tục làm theo bịa đặt.

Gặp địa hình phức tạp, lại dẫn năm trăm người đi ẩn nấp, tuyên bố tự mình đi ra ngoài điều tra hoàn cảnh, dẫn dụ kẻ địch đi, sau đó lại dẫn theo năm trăm người chuồn mất ....

Nếu thực sự không may, gặp phải kẻ địch mà trốn không thoát, cũng không vấn đề gì, trực tiếp khai chiến.

Dù sao trước đó Tả Tiểu Đa đã dẫn đi không ít kẻ địch, tổn thất chiến đấu của năm trăm người phe mình, cũng không phải là quá lớn.

Lại gặp hơn bảy tám trận chiến, phe mình thương vong hơn hai trăm người.

Cuối cùng, Tả Tiểu Đa mang theo hai trăm bốn mươi chín người còn dư lại, phá tan vòng vây trùng trùng của kẻ địch, trở về trận doanh phe mình.


Cho đến khi nhìn thấy tường thành Nhật Nguyệt Quan ở xa xa, thí luyện kết thúc.

Diệp Trường Thanh đối với một màn vừa rồi, tinh thần đã sớm suy sụp, cảm xúc mất khống chế.

Trong cả quá trình thí luyện, trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, cũng chỉ thấy Tả Tiểu Đa một mình nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống; ôm đồm toàn bộ vai trò, lính trinh sát, tiên phong, chỉ huy, mồi nhử, tham mưu, quyết sách, tất cả chức năng quyền hạn, một người làm tất cả mọi chuyện, mà còn làm mọi chuyện rối tung rối mù, loạn nháo nhào.

Nhất là nhiệm vụ điều tra, vô cùng lộn xộn, hoàn toàn không có trình tự quy

tắc.

Hoàn toàn là một võ giả phiêu bạt giang hồ, làm gì có một chút xíu tố chất lính trinh sát của quân đội rèn luyện hàng ngày chứ?

“Đây cũng chỉ là thí luyện, nếu trong thực tế, chỉ sợ năm trăm người này ...... Một người cũng không về được!"

Diệp Trường Thanh không nhìn nổi.

“Dù cho ngươi mang ít người ra hơn, hoặc là mang nhiều người ra hơn, cũng không nên tròn trĩnh là hai trăm năm mươi chứ ...... Con số này, tự bản thân nó đã đại diện cho khuynh hướng đánh giá rồi ...... "

Diệp Trường Thanh cảm thấy mình có thể sống nhưng không thể yêu, tự bế đến chết rồi.

Tam mạc tứ định ngũ bình; ba trận trước, đều có cấp bậc; mà tứ định và ngũ bình lại đánh gia nhận định như thường.

Định ngữ của Tả Tiểu Đa xuất hiện rất nhanh.

"Loạn nháo nhào."

Không có chức vụ gì thích hợp với Tả Tiểu Đa, cái gì "Nhất quân chi tương" "Nhất quân chi soái" "Tham mưu quân cơ" "Xung phong xông trận" "Tiên phong chi tài” "Thám báo ngàn dặm" "Nhất đại quân sư" ...... Toàn bộ không có những thứ như trên.

Tất cả đánh giá cũng chỉ có ba chữ: loạn nháo nhào!

Diệp Trường Thanh một tay đỡ trán, thở dài thườn thượt, rõ ràng đã sớm đoán được, dự trù không mưu mà hợp, những vẫn buồn bực vô cùng.

Lão tử muốn giết người quá!

Vừa không biểu diễn võ lực cao cường, cũng không thể hiện tài năng chỉ huy ....

Tổng hợp lại trận chỉ huy này của Tả Tiểu Đa, chính là một câu: một đám người võ lực giang hồ, lên chiến trường, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm giang hồ hữu hạn, áp dụng toàn những biện pháp thủ pháp không liên quan đến quân đội, đánh bậy đánh bạ, chân nam đá chân chiêu, cố mang binh sĩ dưới trướng phá vòng vây.

So với kết quả không thể chịu nổi của Tả Tiểu Đa, đánh giá của những người khác tốt hơn nhiều.

Chẳng hạn như đánh giá "Nhất đại quân sư" của Lý Thành Long, lại là đánh giá cao nhất, hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ.

Bóng người chợt lóe, Văn Hành Thiên đi vào.

“Như thế nào?"

Văn Hành Thiên mong đợi hỏi.

"Ngươi xem đi." Diệp Trường Thanh uể oải nằm dài trên ghế, cả người giống như chỉ còn lại một hơi thở.

"Loạn nháo nhào?" Văn Hành Thiên trợn tròn hai mắt: "Có chức vị này sao?"

Cơ mặt Văn Hành Thiên co rút một cái, nói: "Chuyện này ngược lại làm ta nhớ tới một người ... Năm đó vị kia, nghe nói ... Không phải cũng là đánh giá như vậy sao!"

Động tác xoa mặt của Diệp Trường Thanh nhất thời ngừng lại: “Hử?"

Văn Hành Thiên lộ ra vẻ mặt tôn kính: "Năm đó Tuần Thiên Ngự Tọa Tả đại nhân ... Hình như lúc đầu Mạc Bình, cũng cho ra đánh giá loạn nháo nhào ... Chẳng qua chuyện này, đã thành giai thoại của danh nhân ... Khụ khụ, cũng không biết chuyện này là thật hay giả, không chừng chỉ là đồn bậy đồn bạ ... "

Diệp Trường Thanh thẳng eo, mặt đầy khiếp sợ như bị sét đánh: "Đúng vậy, ta sao lại quên mất chuyện này chứ! Có tiền nhân lệ chứng, còn là người nổi tiếng như vậy, đánh giá này cũng không tính là rất kém!”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom