Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 20


Phòng khách nhà Frank Lonergan như vừa trải qua một cơn bão. Tất cả các ngăn kéo và cửa tủ đều mở toang, đồ đạc vung vãi khắp trên sàn nhà.

Nick Reese đứng nhìn người ta mang thi thể Frank Lonergan đi. Ông quay sang thám tử Steve Brown hỏi: “Có thấy hung khí giết không ?”

“Không.”

“Anh đã nói chuyện với những người hàng xóm chưa?”

“Rồi. Cả dãy nhà này là vườn thú, toàn khỉ. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không nói điều gì. Thế đấy. Bà Rita đang trên đường về đây. Bà đã nghe được tin này qua radio. Trong vòng 6 tháng nay ở đây xảy ra 2 vụ cướp, và...”

“Tôi không nghĩ đây là một vụ cướp bóc.”

“Ý anh là gì?”

“Lonergan được lệnh của bà chủ báo Tribune điều tra về chuyện Paul Yerby. Tôi muốn biết anh ấy đang viết cái gì. Chẳng còn mảnh giấy nào trong các ngăn kéo phải không?”

“Sạch sẽ.”

“Không một ghi chép?”

“Đúng vậy.”

“Vậy có thể anh ấy là người rất gọn gàng, hoặc có thề ai đó đã lượm đi hết.”

Reese đi lại phía bàn làm việc. Ở đó lủng lẳng một sợi dây cáp, chẳng nối vào đâu cả. Ông đỡ sợi dây, hỏi. “Cái gì đây?”

Thám thử Brown đi ra. “Đây là dây dùng cho máy vi tính. Chắc chắn ở đây phải có chiếc máy đó, cũng có nghĩa là bản sao có thể đang ở đâu đây.”

“Chắc chúng đã mang cái máy đi, nhưng hẳn Lonergan đã giữ lại bản sao tư liệu của ông ấy. Chúng ta thử kiểm tra bên ngoài xem sao.”

Họ tìm thấy một cái điõa lưu cất trong chiếc cặp để ở xe hơi của Lonergan. Reese đưa cho Brown.

“Tôi muốn anh mang cái đĩa này về trụ sở. Có lẽ phải có mật lệnh mới mở được. Hãy nói Chris Colby xem thử. Anh ấy là chuyên gia đấy.”

Cánh cửa hé mở, Rita Lonergan bước vào, mặt tái nhợt vì đau khổ và kinh hãi. Cô đứng khựng lại khi thấy mấy người đàn ông ở đó.

“Bà là bà Lonergan?”

“Các anh là ai?”

“Thanh tra Nick Reese. Còn đây là thám tử Brown.”

Rita Lonergan nhìn quanh. “Đâu rồi...?”

“Chúng tôi đã chuyển thi thể chồng bà đi rồi, bà Lonergan ạ. Tôi xin thật vô cùng xin lỗi, tôi biết lúc này bà rất buồn nhưng tôi muốn hỏi bà mấy câu.”

Rita nhìn ông, đôi mắt bỗng trở nên sợ hãi. Reese chờ đợi phản ứng đó. Bà ấy sợ gì?

Tiếng Lonergan vang lên trong đầu Rita. “Anh đang thu tập tài liệu... Ý anh là những nhân vật cỡ chóp bu ấy. Câu chuyện thú vị nhất mà anh được tham gia vào.”

“Bà Lonergan?”

“Tôi... tôi không biết gì cả.”

“Bà không biết chồng bà đang viết về vụ gì sao?”

“Không, Frank không bao giờ nói với tôi về công việc của anh ấy.”

Rõ ràng là bà ta nói dối.

“Bà có nghĩ là ai đã có thể giết chồng mình không?”

Bà nhìn các ngăn kéo và cửa tủ bị mở tung. “Đây chắc là một vụ trộm.”

Reese và Brown nhìn nhau.

“Các ông làm ơn để tôi một mình được không? Đây quả là một việc khủng khiếp, quá sức chịu đựng của tôi.”

“Vâng, tất nhiên. Chúng tôi có thể giúp gì cho bà không?”

“Không. Chỉ cần... Chỉ cần các ông đi khỏi.”

“Chúng tôi sẽ trở lại.” Nick Reese khẳng định.

Khi thanh tra Reese về tới sở cảnh sát, ông gọi cho Matt Baker. “Tôi đang điều tra về vụ giết hại Frank Lonergan.” Reese nói. “Anh có thể nói cho tôi biết anh ấy đang theo vụ gì không?”

“Vâng. Frank đang theo vụ Chloe Houston.”

“Tôi hiểu rồi. Anh ấy có ghi lại gì không?”

“Không. Chúng tôi đang đợi bản báo cáo, thì...” Ông dừng lại.

“Được rồi. Cảm ơn anh Baker.”

“Nếu anh có tin gì, nhớ báo tôi biết.”

“Anh sẽ là người đầu tiên được biết.”

Reese khẳng định.

Sáng hôm sau, Dana Evans tới văn phòng Tom Hawkin. “Tôi muốn làm rõ về cái chết của Frank. Tôi tới gặp bà vợ góa của anh ấy đây.”

“Rất hay. Tôi sẽ tổ chức cho cô một nhóm quay phim.”

Trưa hôm đó, Dana và các đồng sự kéo đến nhà Frank Lonergan. Nàng bấm chuông cửa. Đây là loại phỏng vấn mà nàng ngại nhất. Thật là tồi tệ phải trưng lên TV hình ảnh về các nạn nhân của những tội ác khủng khiếp. Song nếu trốn tránh hoặïc thờ ơ trước những nỗi đau ấy thì dường như đối với nàng, còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần.

Cửa mở và Rita Lonergan đứng trước mặt Dana. “Chị cần...?”

“Tôi xin lỗi đã làm phiền bà, bà Lonergan. Tôi là Dana Evans, phóng viên của kênh truyền hình WTE. Chúng tôi muốn biết phản ứng của bà về...”

Rita Lonergan đờ người ra một lúc, rồi thét lên. “Các người là kẻ sát nhân.” Cô ta quay người chạy vào trong.

Dana nhìn người quay phim, ngạc nhiên. “Đợi ở đây một chút.” Nàng đi vào nhà và thấy Rita Lonergan đang ngồi trong phòng ngủ. “Bà Lonergan...”

“Đi ra! Cô đã giết chống tôi.”

Dana lúng túng. “Bà đang nói về chuyện gì vậy?”

“Tờ báo của cô đã cô đã giao cho anh ấy một công việc nguy hiểm. Không chỉ với anh ấy. Bởi vì anh ấy còn bắt tôi dọn về ở với mẹ, tức là cũng có thể nguy hiểm cả cho tôi. Có phải đúng là các người đã giết anh ấy không?”

Dana nhẹ nhàng, gần như thầm thì. “Vâng, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm. Bà có biết Frank đang theo vụ gì, viết về chuyện gì không?”

“Frank không nói cho tôi biết.” Rita gào lên. “Anh chỉ nói nó vô cùng nguy hiểm. Nói về ai đó có quyền hành rất cao. Nói về giải Pulitzer và về...” Cô gục xuốc, òa khóc.

Dana đi tới, choàng tay ôm lấy Rita. “Tôi xin lỗi. Chúng ta hãy giúp nhau đi. Frank còn nói gì nữa không?”

“Hết rồi . Anh chỉ khuyên tôi nên lánh đi. Rồi chở tôi ra ga. Rồi bảo sẽ đi gặp một nhân viên nào đó của khách sạn...”

“Khách sạn gì?”

“Monroe Arms.”

“Tôi không rõ vì sao cô ở đây, cô Evans.” Jeremy Robinson nói. “Lonergan hứa với tôi rằng nếu tôi hợp tác, thì anh ấy sẽ không để lộ tên khách sạn.”

“Ông Robinson, Lonergan đã chết. Tôi chỉ cần chút ít thông tin.”

Jeremy Robinson lắc đầu. “Tôi chẳng biết gì cả.”

“Ông đã nói gì với Lonergan?”

Robinson thở dài. “Ông ấy hỏi tôi địa chỉ của Carl Gorman, nhân viên ở đây. Tôi đã cho ông ấy biết.”

“Ông Lonergan có đến gặp anh ta không?”

“Tôi không rõ.”

“Tôi muốn biết địa chỉ đó.”

Jeremy nhìn nàng một lúc rồi lại thở dài: “Được thôi. Anh ta sống với chị gái.”

Sau vài phút, Dana đã có địa chỉ trong tay. Khi nàng vừa rời khách sạn, Robinson nhấc điện thoại lên và gọi đến Nhà Trắng.

Ông muốn biết vì sao họ lại quá quan tâm đến vụ này?

Chris Colby, chuyên gia máy tính, đi như chạy vào phòng thanh tra Reese, tay vung vẩy chiếc đĩa mềm, gần như run lên vì phấn khích.

“Cậu thu thập được cái gì vậy?” Thanh tra Reese hỏi. Chris Colby hít mội hơi dài. “Chuyện này sẽ làm anh bất ngờ đấy. Đây là dữ liệu của cái đĩa này.” Vừa nói Colby vừa nhét chiếc đĩa vào ổ não máy vi tính đặt trên bàn Reese.

Thanh tra Reese đọc và không tin nổi vào mắt mình nữa. “Lạy Đức Mẹ đồng trinh. Tôi phải cho đại úy Miller xem mới dược.”

Đọc xong, đại úy Otto Miller nhìn thanh tra Reese.

“Tôi... tôi chưa bao giờ... hình dung nổi những chuyện... kiểu như thế này.”

“Chưa từng có. Chính tôi cũng vậy. Ta sẽ làm gì với nó đây?”

“Tôi nghĩ ta phải chuyển nó tới bà Trưởng Lý liên bang Hoa Kỳ.” Đại úy Miller nói.

Họ cùng có mặt trong văn phòng của bà trưởng lý liên bang Barbara Gatlin.

Trong phòng còn có Giám Đốc cơ quan điều tra liên bang FBI Scott Brandon, cảnh sát trưởng Washington Dean Bergstrom, giám đốc cục tình báo trung ương CIA James Frisch và chánh án tòa án tối cao liên bang Edgar Graves.

Barbara Gatlin nói: “Tôi mời các vị tới đây bởi tôi cần lời khuyên của các vị.

Thẳng thắn mà nói, tôi không biết cách xử lý nào. Chúng ta gặp phải một tình huống độc nhất vô nhị. Frank Lonergan là phóng viên của tờ Washington Tribune, đã bị sát hại khi đang điều tra về cái chết của Chloe Houston. Tôi sẽ đọc cho các vị nghe bản sao từ chiếc đĩa mà cảnh sát đã tìm thấy trong xe hơi của Lonergan.” Bà nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay và đọc to:

“Tôi đã có lý do để tin rằng Tổng Thống Hoa Kỳ đã giết hại ít nhất 3 sinh mạng và liên quan đến 4 cái chết khác.”

“Sao cơ?” Scott Brandon thốt lên.

“Để tôi đọc tiếp.”

Tôi có được những thông tin sau từ nhiều nguồn khác nhau. Leslie Stewart, bà chủ của tờ Washington Tribune sẵn sàng thề rằng đã có lần Oliver Russell cố thuyết phục bà dùng một loại chất lỏng được gọi là chất gây ảo giác Ecstasy.

Khi Oliver Russell còn là thống đốc bang Kentucky; Lisa Burnette, nữ thư ký làm việc tại trụ sở Quốc Hội, dọa sẽ kiện ông vì tội quấy rối tình dục. Russell nói với đồng nghiệp ông sẽ đàm phán với cô ta. Hôm sau, người ta tìm thấy xác Lisa Burnette trên sông Kentucky. Cô chết vì dùng quá liều thuốc Ecstasy.

Vài năm sau, cô Miriam Friedland, thư ký của thống đốc Rusell được tìm thấy nằm bất tỉnh trong đêm trên chiếc ghế đá công viên. Cô bị hôn mê do sử dụng Ecstasy dạng lỏng. Cảnh sát chờ đợ cô tỉnh lại để hỏi xem ai là người đưa thuốc cho cô. Tổng thống Oliver Russell đã gọi điện đến bệnh viện và gợi ý cho các bác sĩ chấm dứt tình trạng hônmê của Miriam với lý do nhân đạo. Miriam Friedman qua đời vẫn trong tình trạng hôn mê như ngày vào viện.

Chloe Houston bị chết do dùng quá liều thuốc ảo giác Ecstasy. Tôi biết được, vào đên Chloe chết, có một cú phôn từ dãy phòng Đế Vương của khách sạn Monrroe Arms, nơi cô bé bị giết hại, tới nhà Trắng. Khi tôi kiểm tra bản lưu giữ các cuộc gọi của khách sạn thì tờ giấy ghi ngày hôm đó đã bị xé.

Người ta nói với tôi là tổng thống có cuộc họp tối hôm đó, nhưng tôi biết cuộc họp đã bị hủy bỏ. Và không ai biết đêm đó tổng thống đã ở đâu.

Paul Yerby bị bắt vì cảnh sát tình nghi cậu ta dính líu vào cái chết của Chloe Houston. Đại úy Otto Miller báo cáo cho Nhà Trắng biết nơi giam giữ Yerby. Sáng hôm sau, người ta phát hiện Yerby đã chết. Xét nghiệm cho thấy Yerby đã treo cổ bằng chính chiếc thắt lưng quần của mình. Nó xiết vào cổ cậu ta chặt đến mức phải dùng dao để cắt mới gỡ được ra. Nhưng chính tôi, khi xem xét số vật dụng còn lại của Yerby để ở đồn cảnh sát, thì thấy chiếc thắt lưng của câu ta vẫn còn đó, nguyên vẹn.

Qua một người bạn ở cục điều tra liên bang FBI tôi được biết, có một bức thư tống tiền đã giử tới Nhà Trắng. Tổng thống Russell yêu cầu FBI kiểm tra dấu vân tay. hầu hết bức thư đã bị tẩy xóa, nhưng nhờ có những phương tiện đặc biệt, FBI đã giải mã được bức thư.

Dấu tay trên lá thư là của Carl Gorman, nhân viên khách sạn Monroe Arms, có lẽ đây là người duy nhất biết được ai đã thuê dãy phòng đế vương, nơi cô bé Chloe bị giết. Gorman đang ở trại câu cá, nhưng tên anh ta đã bay tới tận Nhà trắng. Khi tôi đến khu trại, Gorman đã bị giết trong tình huống có vẻ như một vụ tai nạn.

Có quá nhiều mối liên hệ ngẫu nhiên về những cái chết này. Tôi vẫn tiếp tục điều tra, nhưng thú thật, tôi rất sợ. Nên tôi phải lưu lại đây những gì mình biết, phòng trường hợp tôi có gặp rủi ro nào đó, các vị còn có cơ sở để điều tra cho rõ ngọn ngành.”

“Lạy Chúa tôi,” James Frisch giám dốc CIA thốt lên, “thật... kinh khủng.”

“Không thể tin được.” Scott Brandon, giám đốc FBI thở dài.

Bà Trưởng lý Gatlin nói. “Lonergan tin điều đó. Có lẽ anh ấy bị giết để thông tin này không bị lộ ra ngoài.”

“Giờ chúng ta phải làm gì?” Chánh án Graves hỏi. “Làm sao bà có thể hỏi tống thống Hoa Kỳ rằng có phải ông đã giết tới 6 mạng dân Mỹ không?”

“Câu hỏi khá đấy. Buộc tội tổng thống sao? Bắt ngài ư? Bỏ tù ngài ư?”

“Trước khi làm bất cứ điều gì tôi nghĩ chúng ta sẽ phải giử bản sao này cho chính tổng thống, để ngài có cơ hội thanh minh.”

Mọi người ầm ừ ưng chịu.

“Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ xin giấy bắt tổng thống. Chỉ là để là để khi cần.”

Một trong số những người có mắt tronng phòng nghĩ bụng. Mình phải báo cho Peter Tager.

Peter Tager đặt điện thoại xuống và ngồi lặng đi rất lâu, suy tính cách xử lý thônng tin vừa nhận được. Rồi ông ta đi xuống phòng Deborah Kanner.

“Tôi phải gặp tổngthống.”

“Ngài đang bận họp. Ông có thể...”

“Tôi phải gặp ngài ngay, Deborah. Việc gấp đấy.”

Deborah nhấc máy điện thoại lên ấn nút: “Thưa tổng thống, xin lỗi vì đã cắt ngang. Ông Tager đang ở đây, ông ấy nói có việc cần gặp ngài.” Cô nghe một lát. “Cám ơn ngài,” rồi đặt máy xuống, cô quay sang Tager, “5 phút nữa.”

Năm phút sau, trong phòng riêng của tổng thống Russell.

“Có gì quan trọng vậy, Peter?” Tổng thống hỏi.

Tager hít một hơi . “Bà Trưởng Lý và FBI nghĩ rằng anh có liên quan đến 6 vụ giết người.”

Oliver mỉm cười. “Chỉ là chuyện đùa...”

“Đùa à? Họ đang tới đây. Họ nghĩ anh đã giết Chloe Houston và...”

Oliver tái mặt. “Gì cơ?”

“Tôi biết điều đó thật điên rồ. Từ những gì tôi được nghe, tất cả các chứng cứ đều không có cơ sở. Tôi chắc anh có thể giải thích được anh ở đâu vào cái đêm cô bé bị giết.”

Oliver lặng thinh. Peter Tager chờ đợi. “Oliver, anh có thể giải trình được không?”

Oliver nuốt nước bọt. “Không, tôi không thể.”

“Anh PHẢI giải thích được.”

Oliver khó khăn nói. “Peter, tôi cần ở một mình .”

Peter Tager gặp Nghị Sĩ Davis tại tòa nhà Quốc Hội.

“Có chuyện gì gấp thế, Peter?”

“Về... về Tổng thống.”

“Chuyện gì?”

“Bà Trưởng Lý và FBI nghĩ Oliver là kẻ giết người.”

Nghị sĩ Davis nhìn chằm chằm vào Tager. “Quỉ tha ma bắt hay sao mà anh nói vậy?”

“Họ buộc tội Oliver đã giết vô số người. Tôi biết được nhờ một người bạn làm trong FBI.”

Tager kể lại cho nghị sĩ Davis về thông tin vừa nhận được. Nghe Tager kể xong, nghị sĩ Davis chậm rãi hỏi: “Anh có biết điều đó nghĩa là gì không?”

“Có. thưa ngài. Có nghĩa là Oliver...”

“Oliver chó chết. Tôi đã mất nhiều năm đưa hắn tới chỗ tôi muốn. Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn. Tôi là người điều khiển, Peter ạ. Tôi có quyền lực. Tôi sẽ không để đồ ngu xuẩn đó làm mất quyền hành của tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm thế!”

“Tôi không biết ngài có thể...”

“Anh nói các chứng cứ đều không có cơ sở phải không?”

“Đúng vậy. Tôi được biết họ khó có thể chứng minh được. Nhưng tổng thống lại không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Bây giờ tổng thống ở đâu?”

“Trong phòng của ngài.”

“Tôi có tin tốt lành cho ngài đây.” Nghị sĩ Davis lẩm bẩm.

Nghị sĩ Davis đang đối mặt với Oliver trong phòng Tổng thống. “Tôi được biết có một số chuyện phiền phức, Oliver ạ. Tất nhiên tôi cho đó là chuyện vớ vẩn. Tôi không hiểu ai đó có thể nghĩ là anh...”

“Con đang nát óc ra đây. Con không làm gì sai cả, Todd ạ.”

“Tôi cũng nghĩ là anh không làm gì. Song để những ngờ vực đó xảy ra, dù chỉ là ngờ vực, liệu anh có thể tiên đoán được hậu quả của nó với chúng ta chứ?”

“Tất nhiên, nhưng...”

“Anh là người quan trọng, không thể để nó xảy ra, dù là nghi ngờ hay đồn đại. Chúng ta giữ vai trò kiểm soát thế giới. Anh quên rồi ư? Anh có định từ bỏ nó không?”

“Todd, con chẳng có tội gì hết. Con không giết ai. Cũng không liên quan tới cái chết nào.”

“Nhưng họ đang nghĩ là anh CÓ. Tôi còn được biết anh đã không tìm ra nổi bằng chứng ngoại phạm vào tối hôm cô bé Chloe Houston bị giết, có đúng khônng?”

Im lặng một lát. “Vâng.”

Nghị sĩ Davis cười. “Trí nhớ của anh bị sao vậy, con trai? Tối đó anh ở cùng tôi mà. Chúng ta đã ngồi cùng nhau suốt cả buổi tối.”

Oliver nhìn bố vợ, bối rối: “Gì ạ?”

“Ổn thôi. Tôi là chứng cớ ngoại phạm của anh. Không ai thẩm vấn tôi đâu. Không ai cả. Tôi sẽ cứu anh, Oliver ạ.”

Cả 2 im lặng một lúc lâu. Oliver nói. “Todd, cha muốn đổi lấy cái gì?”

Nghị sĩ Davis gật gù. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hội nghị Hòa Bình Trung Đông. Anh sẽ hoãn nó lại, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi có kế hoạch lớn đây. Chúng ta sẽ không để bất cứ chuyện gì làm hỏng kế hoạch đó.”

Oliver nói. “Con sẽ vẫn tiến hành Hội Nghị Hòa Bình.”

Nghị sĩ Davis nheo mắt. “Anh nói gì?”

“Con quyết định vẫn tiến hành. Cha thấy đấy, điều quan trọng không phải là vị tổng thống sẽ ngồi trên ghế của mình bao lâu, Todd ạ, mà là ông ta làm được gì khi giữ chức đó.”

Nghị sỉ Davis đỏ mặt. “Anh có biết mình đang là gì không?”

“Có.”

“Tôi lại nghĩ anh không biết. Bọn họ đang trên đường đến đây để buộc anh vào tội giết người đấy, Oliver. Rồi anh sẽ giải quyết những công việc chó chết của mình ở đâu, từ nhà tù à? Anh vừa ném cả cuộc đời mình đi đấy, thằng khờ ạ.”

Một giọng vang lên từ điện toại. “Thưa tổng thống, có mấy người muốn gặp ngài. Bà Trưởng Lý Gatlin, ông Brandon của FBI, ngài chánh án Graves, và...”

“Để họ vào.”

Nghị sĩ Davis cười gằn. “Đến hồi kết rồi đây, tổng thống. Tôi có lỗi nhiều với anh, Oliver ạ. Nhưng còn anh, anh có lỗi nhiều hơn với chính cuộc đời mình. Tôi sẽ hủy diệt anh.”

Cửa mở, bà Trưởng Lý Gatlin bước vào, theo sau là Brandon, Graves và Bergstrom.

Thẩn Phán Graves nói: “Chào Nghị Sĩ Davis...”

Todd Davis lặng lẽ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng. Barbara Gatlin đóng cửa lại. Bà tiến về phía trước.

“Thưa ngài tổng thống, thật ngại, nhưng tôi mong ngài sẽ hiểu. Chúng tôi phải hỏi ngài vài câu.”

Oliver nhìn thẳng. “Tôi đã được biết vì sao các vị đến đây. Tất nhiên tôi chẳng liên quan gì đến bất cứ cái chết nào.”

“Tôi chắc chắn rằng tất cả chúngtôi đều nhẹ nhõm khi nghe được điều này, thưa Tổng thống.” Scott Brandon nói: “Tôi cũng muốn nói với ngài rằng không ai trong chúng tôi thật sự tin là ngài có dính líu. Nhưng đã có lời tố cáo, chúng tôi không còn cách nào khác là phải điều tra.”

“Tôi hiểu.”

“Thưa tổng thống, ngài có thể nói cho chúng tôi biết tối hôm 15 tháng 10 ngài đã ở đâu không? Đó là buổi tối hôm Chloe Houston chết...”

Cả phòng im lặng.

“Thưa tổng thống?”

“Tôi xin lỗi . Tôi không thể.”

“Nhưng chắc chắn là ngài có nhớ ngài đã ở đâu hoặc làm gì vào tối hôm đó chứ?”

Im lặng.

“Thưa tổng thống?”

“Tôi, tôi không thể nghĩ ngay bây giờ được. Tôi mong các vị sẽ trở lại sau.”

“Bao lâu nữa?” Bergstrom hỏi.

“Tám giờ.”

Oliver nhìn họ đi khỏi rồi đứng dậy, bước chậm chạp đi sang phòng khách nhỏ có Jan đang làm việc ở đó. Bà ngẩng lên khi ông bước vào, ngạc nhiên trước vẻ khác lạ hiện rõ trên gương mặt ông.

Hít một hơi thật sâu, Oliver nói. “Jan, anh... anh phải thú nhận với em là...”

Nghị sĩ Davis đang trong cơn thịnh nộ. “Sao ta lại có thể ngu đến thế cơ chứ? Ta đã đánh giá sai, cất nhắc lầm người. Hắn ta đang cố tình phá hỏng mọi thứ mà ta đã hết lòng tạo dựng. Ta sẽ phải dạy cho hắn bài học dành cho những kẻ muốn phản bội ta.” Ông ngồi bên bàn một lúc lâu, quyết định mình sẽ phải làm gì. Rồi ông nhấc điện thoại lên, quay số.

“Cô Stewart, tôi còn nhớ cô đã nói với tôi, khi nào có gì mới thì gọi cho cô.”

“Vâng , tôi xin nghe, thưa nghị sĩ.”

“Hãy nói những gì tôi muốn trước đã. Kể từ đây, tâôi trông chờ toàn bộ vào sự giúp đỡ của tờ Washington Tribune: Tham gia chiến dịch, các bài xã luận, phỏng vấn...”

“Để tôi sẽ nhận được cái gì?” Leslie ngắt lời ông ta.

“Tổng thống Hoa kỳ. Bà Trưởng Lý vừa được cho phép bắt tổng thống vì liên quan đến vài vụ giết người.”

Có tiếng thở mạnh. “Ngài nói tiếp đi, nghị sĩ Davis.”

Leslie Stewart nói nhanh đến nỗi Matt Baker ù hết cả đầu. “Vì Chúa, hãy chậm thôi,” Ông chặn lại, “bà đang nói gì vậy?”

“Tổng thống của chúng ta! Chúng ta đã túm được ông ấy, Matt! Tôi vừa nói chuyện với Nghị sĩ Todd Davis. Chánh án tóa án Tối Cao, giám đốc CIA, giám đốc FBI và Trưởng Lý Hoa kỳ đang ở văn phòng tổng thống với lệnh bắt ông ta vì tội giết người. Có một đống bằng chứng chống lại tổng thống, Matt ạ. Ông ta lại không có chứng cứ ngoại phạm. Thật là chuyện giật gân của thế kỷ!”

“Bà không thể cho đăng lên cái tin ấy được.” Matt nói như ra lệnh.

Nàng nhìn ông đầy ngạc nhiên. “Ý ông là gì?”

“Leslie, chuyện này quá lớn, không quyết định vội vã được. Ý tôi là nó cần được kiểm tra đi kiểm tra lại.”

“Kiểm tra cho đến khi nó xuất hiện trên trang nhất của tờ Washinton Post chứ gì? Không, cám ơn ông. Tôi sẽ không để lỡ dịp này đâu.”

“Bà không thể buộc tội tổng thống đã giết người mà không có...”

Leslie cười. “Tôi sẽ không làm thế, Matt ạ. Những gì chúng ta làm là chỉ đưa ra một sự thật, rằng đã có lệnh bắt tổng thống. Thế là đủ để phá ông ấy.”

“Nghị sĩ Davis đã...”

... “Đã lật chính con rể mình. Ông ta tin là tổng thống có tội. Ông ta nói vậy với tôi.”

“Thế chưa đủ. Chúng ta sẽ xác minh thêm chút đã, rồi...”

“Với ai? Katherine Graham ư? Ông mất trí rồi à? Chúng ta sẽ cho ra luôn, hoặc chúng ta sẽ mất cơ hội này.”

“Tôi không thể để bà đăng lên mặt báo của bà cái tin động trời này mà không xác minh cẩn thận.”

“Thế ông định sẽ hỏi ai? Đây là tờ báo của tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn.”

Matt Baker đứng dậy.”Như vậy là vô trách nhiệm. Tôi sẽ không cho bất cứ phóng viên nào của tôi viết bài này.”

“Họ không phải viết đâu. Tự tôi sẽ viết.”

“Leslie, nếu bà làm thế, tôi sẽ đi. Vì chúa.”

“Không, ông không đi, Matt. Ông và tôi sẽ cùng nhau chia giải Pulitzer.” Nàng nhìn theo ông bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm. “Ông ấy sẽ quay lại.”

Leslie ấn nút nội đàm. “Gọi giúp tôi Zoltaire tới đây.”

Leslie nhìn Zoltaire, hỏi: “Tôi muốn biết về mình trong 24 giờ tới.”

“Được, thưa bà Stewart. Rất hân hạnh được phục vụ bà.” Zoltaire cầm lên quyển chiêm tinh học và mở ra. Ông xem xét, tính toán một lúc rồi trợn tròn mắt.

“Gì vậy?”

Zoltaire nhìn lên: “Tôi... điều gì đó rất quan trọng dường như sắp xảy ra.” Ông ta chỉ vào trang sách. “Bà nhìn này. Sao Hỏa sẽ cắt quỹ đạo sao Diêm vương của bà trong 3 ngày, tạo nên một khoảng trống nguy hiểm...”

“Không sao đâu,” Leslie sốt ruột. “Nói sang chuyện đuổi bắt ấy đi.”

Zoltaire chớp chớp mắt. “Cuộc đuổi bắt ư? À vâng!” Ông ta lại nhìn vào sách. “Một sự kiện lớn đang xảy ra. bà đã đi được nửa đường. Bà sắp nổi tiếng, thậm chí hơn cả bây giờ. bà Stewart. Cả thế giới sẽ biết tới bà.”

Trong lòng Leslie tràn ngập cảm giác hân hoan. Cả thế giới sắp biết đến nàng. Nàng sẽ có mặt tại buổi lễ trao thưởng, Người dẫn chương trình sẽ nói. “Và bây giờ, người nhận giải thưởng Putlizer của năm nay cho tác phẩm quan trọng nhất của báo chí, bà Leslie Stewart.” Mọi người sẽ đứng lên vỗ tay rầm rộ, những tiếng thung hô đến điếc tai.

“Bà Stewart...”

Leslie tỉnh khỏi cơn mơ.

“Bà hỏi gì nữa không?”

“Không, “ Leslie nói, “cám ơn ông, Zoltaire. Thế là đủ rồi.”

Tối hôm đó, khoảng 7 giờ, Leslie chăm chú đọc lại bản nháp của bài báo nàng vừa viết. Ngay cái tựa bài đã như một cú phát hỏa cho một cuộc chiến sinh tử. LỆNH BẮT TỔNG THỐNG RUSSELL VÌ TỘI GIẾT NGƯỜI. TỔNG THỐNG BỊ TRA HỎI TRONG CUỘC ĐIỀU TRA VỀ 6 CÁI CHẾT.

Leslie quyết định sẽ dùng tựa bài này rồi nói với Lyle Bannister, phó tổng biên tập Tribune. “In đi!” Nàng nói thêm. “Số lượng đặc biệt. Tôi muốn nó có mặt trên mọi đường phố Washington sau 1 giờ nữa, cùng thời điểm câu chuyện này được phát trên kênh truyền hình WTE.”

Lyle Bannister lưỡng lự. “Bà không nghĩ là Matt Baker nên xem qua nó à?”

“Tribune không phải là tờ báo của ông ấy. Nó là của tôi. In đi. Ngay bây giờ.”

“Vâng, thưa bà chủ.” Ông nhấc điện thoại và quay số. “Chúng ta sẽ cho thêm...”

Bảy giờ rưỡi. Barbara Gatlin, Trưởng Lý liên bang Hoa Kỳ cùng nhóm người có mặt bên bà cả ngày hôm nay, chuẩn bị lên xe quay lại Nhà Trắng.

Barbara Gatlin khó nhọc nói. “Tôi mong rằng không cần dùng đến nó. Chỉ là đề phòng thôi. Tôi có mang theo lệnh bắt Tổng thống...”

Đúng 8 giờ, thư ký của Oliver báo. “Bà Trưởng Lý Gatlin và những người đi cùng xin được gặp.”

“Để họ vào.”

Oliver nhìn từng người khi họ bước vào. Jan đứng cạnh, nắm chặt tay chồng.

Barbara Gatlin nói, “Giờ ngài đã chuẩn bị trả lời câu hỏi của chúng tôi chưa, thưa Tổng Thống?”

Oliver gật đầu. “Tôi sẵn sàng.”

“Thưa tổng thống, Chloe Houston có hẹn gặp ngài vào hôm 15 tháng 10 không?”

“Có cô bé có hẹn tôi.”

“Và ngài có gặp cô ấy không?”

“Không. Tôi phải hủy bỏ.”

Ngay trước 3 giờ có một cú điện thoại. ”Anh yêu, em đây mà. Em đang một mình đợi anh. Em đang thuê phòng ở Maryland. Em đang ngồi trong bồn, không mặc gì cả.”

“Chúng ta sẽ làm gì đó.”

“Bao giờ anh đi dược?”

“Anh sẽ tới đó trong một giờ nữa.”

Oliver nhìn vào cả nhóm. “Nếu những điều tôi sắp nói với quí vị đây là lọt ra ngoài, thì ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị tổng thống và mối quan hệ của nước Mỹ với các quốc gia khác. Tôi rất phân vân khi buộc phải xử xự thế này nhưng các vị đã không cho tôi được lựa chọn.”

Cả nhóm tò mò nhìn Oliver đi tới cánh cửa bên và mở ra. Sylva Picone bước vào.

“Đây là Sylva Picone, phu nhân ngài đại sứ Ý. Hôm 15 tháng 10 bà Picone và tôi đã cùng nhau tại một phòng thuê ở Maryland từ 4 giờ chiều cho tới tận 2 giờ sáng. Tôi hoàn toàn chẳng hay biết gì về cái chết của Chloe Houston hoặc về bất kỳ cái chết nào khác.”
 
Chương 21


Dana bước vào phòng Tom Hawkins. “Tom, tôi mang đến anh chuyện thú vị đây. Trước khi Frank Lonergan bị giết, anh ấy đã đến nhà Carl Gorman, một nhân viên của khách sạn Monroe Arms. Gorman, sau đó bị giết trong một vụ ĐƯỢC CHO là tai nạn tàu thuyền. Anh ta sống với chị gái. Tôi muốn đưa nhóm quay phim đến đó ghi hình cho bản tin 10 giờ tối nay. “

“Cô không cho đấy là vụ tai nạn tàu thuyền?”

“Không. Có quá nhiều sự trùng hợp.”

Tom Hawkins ngẫm nghĩ. “Được, tôi sẽ sắp xếp.”

“Cám ơn anh. Địa chỉ đây. Tôi sẽ gặp nhóm quay phim ở đó. Tôi về nhà thay đồ đã.”

Vừa đẩy cửa vào, Dana chợt có cảm giác bất an. Đó là cảm giác đã hơn một lần xuất hiện trong người nàng, hồi ở Sarajevo; cảm giác báo trước sự nguy hiểm. Ai đó đang ở đây? Nàng đi khắp nhà, chậm rãi, cảnh giác, kiểm tra tất cả các tủ. Không bị mất gì. “Chỉ là mình tưởng tượng thôi,” Dana nhủ thầm. Nhưng nàng không tin đó chỉ là tưởng tượng.

Khi Dana tới ngôi nhà chị gái Gorman thì chiếc xe săn tin điện tử đã có mặt. Đó là chiếc xe tải lớn với cần ăng ten trên nóc và các thiết bị điện tử phức tạp ở trong. Andrew Wright, phụ trách âm thanh và Vernon Mills, quay phim, đang đợi nàng.

“Chúng ta sẽ phỏng vấn ở đâu?” Mills hỏi.

“Tôi muốn làm trong nhà. Tôi sẽ gọi các anh khi sẵn sàng.”

“Được.”

Dana bước tới gõ cửa. Chỉ vài giây, Marianne Gorman đã xuất hiện. “Chị cần gì?”

“Tôi là...”

“À! Tôi biết chị là ai rồi. Tôi đã thấy chị trên TV.”

Vâng, chúng ta có thể trò chuyện vài phút được không?” Dana hỏi.

Marianne Gorman lưỡng lự. “Vâng. Mời chị...” Dana đi theo chị ta vào phòng khách.

Marianne Gorman mời Dana ngồi. “Về em trai tôi phải không? Nó đã bị giết. Tôi biết điều này.”

“Ai giết anh ấy?”

Marianne Gorman nhìn ra chỗ khác. “Tôi không biết.”

“Có phải Frank Lonergan đã đến gặp chị không?”

Người phụ nữ nheo mắt. “Hắn đã lừa tôi, để tôi nói cho hắn nghe chỗ em trai tôi... và...” Mắt chị ta ngấn lệ. “Giờ thì Carl đã chết.”

“Lonergan nói gì với chị?”

“Hắn nói là người của IRS, thuế má gì đó.”

Dana nhìn chị ta. “Nếu không phiền, tôi muốn có một cuộc phỏng vấn ngắn với chị để đưa lên TV. Chị chỉ cần nói về cái chết của người em trai và chị cảm thấy thế nào về tội ác đó tại thành phố này.”

Marianne Gorman gật đầu. “Thế thì được.”

“Cám ơn chị.” Dana ra cửa vẫy Vernon Mills. Anh xách máy quay đi tới, Andrew Wright theo sau.

“Tôi chưa từng làm như thế này bao giờ.” Marianne nói.

“Chị không phải lo lắng gì cả. Chỉ ngồi và nói. Trong vài phút thôi.”

Vernon bước vào phòng khách, hất hàm. “Cô muốn quay ở đâu?”

“Chúng ta quay tại đây, trong phòng khách này.” Nàng chỉ vào góc phòng. “Anh đặt máy quay ở đó.”

Vernon làm theo rồi quay lại chỗ Dana và Marianne. Anh cài micro lên áo 2 người . “Chị hãy bật lên lúc nào chị sẵn sàng nói.”

Marianne chợt kêu lên. “Không! Khoan đã! Tôi xin lỗi. Tôi... tôi không thể.”

“Tại sao vậy?” Dana hỏi.

“Điều này... điều này rất nguy hiểm. Tôi có thể... nói riêng với cô được không?”

“Vâng.” Dana nhìn Vernon và Wright. “Các anh cứ để máy quay đấy. Tôi sẽ gọi sau.”

Vernon gật đầu. “Chúng tôi ở trong xe.”

Dana quay sang Marianne Gorman. “Tại sao lên TV chị lại gặp nguy hiểm?”

Marianne lưỡng lự nói. “Tôi không muốn chúng thấy tôi.”

“Ai? Chúng là ai?”

Marianne nuốt nước bọt. “Carl đã làm điều mà cậu ấy... Cậu ấy không nên làm. Carl đã bị giết vì thế. Mấy gã đã giết cậụ ấy lại sẽ giết tôi mất. “ Chị ta run rẩy.

“Carl đã làm gì?”

“Ôi, lạy chúa, tôi đã van xin nó đừng làm thế.” Marianne than vãn.

“Đừng làm gì?” Dana hỏi dồn.

“Nó... nó đã viết thư tống tiền.”

Dana ngạc nhiên. “Thư tống tiền?”

“Phải. Hãy tin tôi, Carl người tốt. Chỉ là vì nó thích... nó thích những thứ đắt tiền mà với đồng lương của nó, không thể đáp ứng nổi. Tôi không khuyên can nổi nó. Nó bị giết vì bức thư đó. Tôi biết chuyện này. Chúng đã tìm thấy nó. Đã giết nó. Và chúng biết tôi ở đâu. Tôi rồi cũng sẽ bị giết mất thôi.” Chị ta nức nở. “Tôi... Tôi không biết phải làm gì.”

“Hãy kể cho tôi về bức thư...”

Marianne Gorman thở thất sâu. “Em trai tôi chuẩn bị đi nghỉ. Nó để quên áo khóac ở khách sạn Monroe Arms, nơi nó làm việc. Vì muốn mang áo theo nên nó đã quay lại lấy. Và ở gara, nó thấy cửa thang máy riêng dẫn lên dẫy phòng đế vương mở ra. Carl kể rằng đã nhận ra một người đàn ông nổi tiếng, và nó rất ngạc nhiên hơn bởi người đàn ông đó còn quay lại đêû lau chùi cẩn thận những nút bấm cửa thang máy. Chắc để xóa dấu tay. Nó nghĩ vậy. Lúc đó nó đâu biết chuyện gì đã xảy ra. Rồi hôm sau, nó đọc được tin cô gái tội nghiệp bị giết, và nó biết người đàn ông kia chính là thủ phạm”... Marianne ngập ngừng. “Và nó đã gửi thư tới Nhà Trắng...”

Dana bàng hoàng song cố từ tốn hỏi lại. “Nhà Trắng ư?”

“Vâng.”

“Cậu ấy gửi thư cho ai?”

“Cho người đàn ông nó nhìn thấy trong nhà xe. Cô biết không? cái người bịt băng đen ở một bên mắt ấy. Tên ông ta là Peter Tager.”
 
Chương 22


Qua các bức tường của văn phòng, hắn có thể nghe rõ tiếng xe cộ qua lại trên đại lộ Pennsylvania bên ngoài Nhà Trắng, rồi hắn dần dần nhận thức được thực tế chung quanh. Peter điểm lại mọi chuyện xảy ra và thấy hài lòng vì mình đã an toàn. Tổng thống Oliver Russell sắp bị bắt vì tội giết người, dù ông ấy không là hung thủ. Rồi phó tổng thống Melvin Wicks sẽ trở thành tổng thống. Thượng nghị sĩ Davis thì không kiểm soát được tổng thống Wicks. Và mình không có liên quan tới bất cứ cái chết nào cả, Tager nghĩ.

Tối nay có buổi lễ cầu nguyện, Peter Tager đang chờ đến giờ làm lễ. Mọi người đều thích nghe hắn nói về tôn giáo và quyền lực của tôn giáo. Họ bảo hắn có tài hùng biện.

Peter Tager biết đến tình dục từ năm 14 tuổi. Chúa đã đày dọa hắn bằng cách bắt hắn có 1 ham mê vô độ đối với phụ nữ. Tai nạn cướp đi một mắt Tager, hắn nghĩ là mình mất đi nét quyến rũ với người khác giới. Trớ trêu thay, các cô lại bảo cái băng đen bịt một bên mắt kia nom rất gợi tình. Thêm nữa, Chúa Trời lại ban cho hắn sự quyến rũ đặc biệt qua cách nói năng, xử sự với các cô gái, để các cô có thể dâng hiến cho hắn, ngay từ lần gặp đầu tiên, ở bất kỳ đâu: ghế sau ôtô, kho thóc, góc công viên... nói chi đến phòng ốc giường nệm đàng hoàng. Không may là hắn đã làm một trong số các cô–qua–đường đó mang bầu và buộc phải cưới cô ta để rốt buộc thêm vào mình 2 đứa con gái. Gia đình trở thành gánh nặng với hắn, kìm hãm ham muốn nhục dục của hắn lại. Nhưng cũng có cái hay. Gia đình lại trở thành vỏ bọc hữu hiệu che giấu những chuyện sa đọa của hắn. Hắn đã từng nghiêm túc nghĩ đến ý định xin vào ngành cảnh sát, nhưng rồi hắn lại gặp nghị sĩ Todd Davis và trở thành tay chân thân tín của ông ta. Cuộc đời hắn rẽ sang một hướng khác. Sân khấu của hắn nay là chính trường. Rộng hơn, quyền lực nhiều hơn, cũng lắm cơ hội hơn cho thói háo sắc của hắn.

Thoạt đầu, không hề có trục trặc gì trong quan hệ vụng trộm của hắn với các cô gái. Rồi một người bạn khoe với hắn lọ thuốc gây ảo giác có tên là Ecstasy. Hắn nghi hoặc. Người bạn bèn tặng luôn hắn. Hắn đã cùng Lisa Burnette, một con chiên ngoan đạo, chia sẻ lọ thuốc đó trong nhà thờ ở Frankfort.

Rủi ro xảy ra. Người ta tìm thấy xác Buernette trên sông Kentucky.

Tai nạn tiếp theo đến với Miriam Friedland, nữ thư ký của thống đốc Oliver Russell. Cô ta bị phản ứng và hôn mê. Không phải lỗi của mình, Peter Tager quả quyết. Mình cũng dùng nó nhưng có sao đâu? Rõ ràng Miriam đã cùng lúc sử dụng quá nhiều loại thuốc.

Sau đó tất nhiên là đến Chloe Houston. Hắn gặp cô bé trong Nhà Trắng khi cô đang tìm phòng vệ sinh nữ. Chloe đã nhận ra hắn từ xa và rất ấn tượng.

“Ngài là Peter Tager! Em nhìn thấy ngài trên TV suốt.”

“À, tôi rất vui. Tôi có thể giúp gì được cô?”

“Em đang tìm phòng vệ sinh”. Cô gái trẻ trung và rất xinh đẹp

“Trong Nhà Trắng không có phòng vệ sinh chung đâu, thưa cô.”

“Ôi trời.”

Hắn chợt lóe lên một âm mưu. “Tôi nghĩ có thể giúp cô. Đi theo tôi.” Hắn dẫn cô lên tầng trên chỉ cho cô phòng tắm riêng rồi đợi bên ngoài. Khi Chloe ra, hắn hỏi. “Cô mới đến Washington à?”

“Vâng.”

“Sao cô không để tôi chỉ cho cô thấy Washington thật sự nhỉ? Cô có muốn vậy không?” Hắn nhận thấy cô bé ngẩn cả người ra.

“Em... chắc chắn là em muốn... nếu không phiền lắm...”

“Với một người đẹp như cô ư? Chẳng phiền chút nào cả. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bữa cơm tối nay nhé?”

Chloe mỉm cười “Nghe tuyệt quá.”

“Tôi đảm bảo với em rằng sẽ rất tuyệt. Song em không được nói cho bất cứ ai biết là chúng ta đã gặp nhau nhé! Chỉ là bí mật của 2 ta thôi.”

“Em sẽ không nói. Em hứa.”

“Tôi có cuộc gặp mặt cấp cao với chính phủ Nga tại khách sạn Monroe Arms vào tối nay.” Hắn có thể thấy được cô bé đang mê mẩn. “Chúng ta có thể ăn tối tại dãy phòng đế vương ở đó. Sao em không đến đó gặp tôi lúc 7 giờ tối nhỉ?”

Cô gái nhìn hắn, gật đầu một cách thích thú. “Được, em sẽ có mặt đúng 7 giờ.”

Hắn bày cho Chloe cách đến được dẫy phòng sang trọng đó. “Sẽ chẳng khó khăn gì đâu. Chỉ cần gọi tôi là em đã đến.”

Và Chloe đã làm đúng vậy.

Đầu tiên, Chloe Houston cũng hơi lưỡng lự. Khi thấy Peter ôm ghì lấy cô, đôi mắt tìm kiếm môi cô, Chloe vùng ra và nói. “Đừng. Em vẫn còn là con gái đấy.”

Thật như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang bừng bừng trong hắn. “Xin lỗi. Anh không hề muốn em làm những gì mà em không muốn!”

Câu nói khiến Chloe an tâm hẳn. Hắn còn nói thêm. “Chúng ta chỉ ngồi trò chuyện thôi nhé.”

“Anh thất vọng à?”

Tager nắm luôn lấy tay Chloe. “Không hề, cưng của anh.”

Rồi hắn đứng dậy, ra quầy rượu, lấy xuống lọ Ecstasy và rót ra 2 ly. Hắn mang tới, đưa một cho Chloe.

“Gì vậy?” cô bé hỏi.

“Ruợu ngon. Sẽ rất sảng khoái. Cạn l ly!” Hắn cầm ly ruợu nốc cạn rồi nhìn Chloe uống cạn ly của mình. “Được đấy!”Chloe nói.

Hắn trò chuyện nhăng cuội với cô bé, chờ thuốc phát huy hiệu lực. Khoảng nửa tiếng sau, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Chloe, hôn vào môi cô. Chloe hôn trả, nghiến ngấu. Hắn đặt tay lên khuy áp Chloe. “Cởi ra nhé?” Hắn nói.

“Vâng.” Peter dõi theo Chloe đi vào buồng tắm, rồi cũng bắt đầu cởi quần áo mình ra. Sau vài phút Chloe bước ra, trần truồng. Hắn thích thú ngắm nhìn cơ thể trẻ trung, quyến rũ của cô. Chloe trèo lên giường, nằm xuống bên hắn. Làm tình với Chloe hắn thấy đặc biệt thích thú. Sự vụng về và trinh trắng của cô bé làm khoái cảm của hắn tăng bội phần.

Hắn vừa định tiếp tục lần thứ 2 thì bỗng Chloe ngồi bật dậy.

“Em có sao không, cưng?”

“Em... em ổn thôi. Em chỉ thấy hơi...” Cô bé bám chặt thành giường một lúc, “Em sẽ quay lại ngay.”

Chloe bước xuống sàn. Peter nhìn theo. Bất chợt cô bé trượt ngã, đầu đập vào góc bịt sắt của chiếc bàn.

“Chloe!” Hắn nhảy ra khỏi giường, hốt hoảng đến bên Chloe.

Không thấy tim cô bé đập. Ôi, Chúa ơi, hắn nghĩ. Sao em có thể làm thế với anh cơ chứ? Đó không phải lỗi của mình. Cô ấy bị trượt chân mà... Hắn nhìn quanh. Họ không thể tìm thấy dấu vết của mình ở đây được. Hắn nhanh chóng mặc quần áo, vào buồng tắm, lấy một cái khăn nhúng nước rồi bắt đầu lau chùi tất cả những chỗ hắn có thể đã chạm tới. Hắn lấy ví của Chloe, xem xét xung quanh để chắc chắn rằng không còn một dấu vết nào chứng tỏ hắn đã ở đây. Xong việc, hắn đi thang máy xuống gara. Điều cuối cùng hắn làm là quay lại xoá dấu tay y tên các nút của thang máy. Khi Paul Yerby bị hỏi cung, Peter Tager đã dùng quan hệ của mình để khử đi mối hiểm họa. Sẽ chẳng ai có thể nghĩ Tager lại liên quan đến cái chết của Chloe.

Và rồi bức thư tống tiền được gởi tới. Carl Gorman, nhân viên khách sạn, đã nhìn thấy hắn. Peter cho Sime đi thanh toán Gorman, với lý do là để bảo vệ tổng thống.

Vậy là đã chấm dứt được rắc rối?

Nhưng lạt xuất hiện nguy cơ Frank Lonergan sẽ tìm ra sự thật. Vậy cũng cần khử nốt anh ta. Giờ lại xuất hiện một phóng viên tọc mạch khác cần giải quyết. Song cũng chỉ còn 2 mối hiểm họa: Marianne Gorman và Dana Evans.

Và Sime đang trên đường tới đưa cả 2 sang bên kia thế giới.
 
Chương 23


Marianne Gorman lặp lại. “Cô chắc chắn phải biết cái người bịt một bên mắt đó. Đó là Peter Tager.”

Dana sửng sốt. “Chị chắc chứ?”

“Ồ, để nhận ra một người mang cái vẻ đặc biệt như vậy có khó không?”

“Tôi cần dùng điện thoại của chị.” Dana vội gọi cho Matt Baker. Nữ thư ký của ông trả lời.

“Văn phòng Matt Baker xin nghe.”

“Dana đây. Tôi phải nói chuyện với ông ấy. Khẩn cấp đấy.”

“Chị giữ máy nhé.”

Một lát sau, Matt Baker đã ở đầu dây bên kia “Dana, có gì trục trặc sao?”

Nàng hít sâu 1 hơi. “Matt, tôi vừa biết được ai đã ở cùng Chloe Houston lúc cô bé chết.”

“Chúng ta đã biết là ai rồi mà.

Đó là...”

“Pater Rager.”

“Gì?” Matt gào lên.

“Tôi đang ở nhà người chị của Carl Gorman, nhân viên khách sạn đã bị giết. Carl Gorman thấy Tager xóa dấu vân tay của mình ở thang máy khách sạn vào đêm Chloe Houston chết. Gorman đã gởi cho Tager lá thư tống tiền, và tôi nghĩ Tager đã giết anh ta. Tôi và nhóm làm phim đang ở đây. Ông có muốn tôi đưa lên truyền hình vụ này không?”

“Đừng làm gì lúc này!” Matt vội vã ngăn. “Tôi sẽ... 10 phút nữa gọi lại cho tôi.”

Ông gác ống nghe và lao thẳng tới Tháp Ngà. Leslie đang ngồi trong đó.

“Leslie, bà không thể in...”

Nàng quay ra, giơ cao ma-két với cái đầu đề “LỆNH BẮT VÌ TỘI GIẾT NGƯỜI DÀNH CHO TỔNG THỐNG RUSSELL.”

“Anh nhìn này, Matt.” Giọng nàng đầy vẻ đắc thắng.

“Leslie... Tôi có tin này cho bà...”

“Đây là tất cả tin tức tôi cần.” Nàng nghênh nghênh cái đầu. “Tôi đã nói là anh sẽ quay lại mà. anh không thể đi xa được, có đúng không? Quá khó khăn mà, phải không Matt? Anh cần tôi. Anh sẽ luôn luôn cần tôi..”

Ông đứng đó, nhìn nàng, tự hỏi: Điều gì đã biến cô ta trở thành người đàn bà như vậy?

“Đừng ngượng vì anh đã có lỗi” Leslie nói 1 cách tự mãn. “Anh muốn gì?”

Matt Baker trân trân nhìn nàng, lúc lâu sau, ông nói. “Tôi muốn nói tạm biệt, Leslie.”

Nàng nhìn ông quay lưng bước ra khỏi cửa.
 
Chương 24


“Điều gì sẽ xảy đến với tôi?” Marianne Gorman hỏi.

“Chị đừng quá lo lắng.” Dana nói như dỗ dành, “chị sẽ được bảo vệ.” Nàng quyết định chớp nhoáng. “Marianne, chúng ta sẽ làm một cuộc phỏng vấn trực tiếp, tôi sẽ chuyển băng tới FBI. Ngay khi xong việc, tôi sẽ đưa chị đi khỏi đây.”

Bên ngoài có tiếng xe hơi phanh két lại. Marianne vội vã lao ra phía cửa sổ. “Ôi Lạy Chúa tôi!”

Dana chạy tới đứng cạnh. “Có gì vậy?”

Sime Lombardo ra khỏi xe. Gã nhìn ngôi nhà và đi thẳng tới cửa.

Marianne lập bập. “Đó là... là... là 1 trong 2 người đàn ông đã đến đây hỏi về Carl vào cái ngày Carl bị giết. Tôi tin rằng hắn đã giết cậu ấy.”

Dana nhấc điện thoại lên, vội vàng quay số.

“Văn phòng Hawkins đây.”

“Nadine, tôi cần nói chuyện với ông Hawkins ngay.”

“Ông ấy không có trong văn phòng, Chắc sẽ quay lại sau khoảng...”

“Để tôi nói chuyện với Nate Erickson.”

Nate Erickson, trợ lý của Hawkins nhấc máy. “Dana à?’

“Nate... Tôi cần giúp đỡ. Tôi có một tin giật gân. Tôi muốn được lên hình trực tiếp ngay bây giờ.”

“Tôi không thể.” Erickson phản đối. “Tom mới được quyền giải quyết việc này.”

“Không còn thời gian nữa đâu.” Dana gào lên.

Nàng liếc ra bên ngoài cửa sổ, thấy Sime Lombardo đang tiến lại phía cửa ra vào.

Trong xe, Vernon Mills nhìn đồng hồ. “Chúng ta có làm phỏng vấn hay không đây? Tôi có hẹn...”

Trong nhà, Dana đang cố thuyết phục. “Đây là vấn đề sống chết đấy, Nate ạ. Anh truyền hình trực tiếp cho tôi đi. Hãy vì Chúa, làm ngay đi!” Nàng đặt điện thoại xuống, bước tới TV, bật kênh 6 lên.

Màn hình đang phát vở kịck. Một ông già đang nói chuyện với phụ nữ trẻ.

“Em không bao giờ thực sự hiểu anh, phải không Kristen?”

“Sư thật là em quá hiểu anh. Vì thế em muốn ly dị, George ạ.”

“Còn có ai khác không?”

Dana chạy vào phòng ngủ, bật cả TV trong đó. Có tiếng gõ cửa. Nghe rất to.

“Đừng mở,” Dana nói với Marianne... Nàng kiểm tra để chắc chắn rằng micro vẫn hoạt động. Tiếng gõ cửa càng ngày càng to.

“Chúng ta chạy thôi.” Marianne thì thầm.

“ Có cửa sau...”

Đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp tung, Sime nhảy vào phòng. Gã đóng sầm cửa lại và nhìn 2 người đàn bà. “Cháo các quí cô. Tôi thấy rằng mình đã tóm được cả 2 rồi.”

Dana thất vọng liếc nhìn chiếc TV.

”Nếu còn có người nào khác thì đó là lỗi tại anh, George ạ.”

“Có thể là lỗi tại anh, Kristen.”

Sime Lombardo rút ra 1 khẩu súng bán tự động cỡ 22 li, bắt đầu tra bộ phận giảm thanh vào nòng súng.

“Không!” Dana nói “Anh không thể...”

Marianne lẩm nhẩm “Ôi lạy Chúa tôi!”

“Hãy nghe này...”Dana nói. “Chúng ta có thể...”

“Tôi nói các cô hãy im mồm đi.”

Dana nhìn vào chiếc TV.

“Anh luôn tin vào cơ hội thứ 2, Kristen. Anh không muốn để mất những gì chúng ta đã có... Những gì chúng ta có thể lại có nữa.”

Vẫn 2 cái giọng đó vang lên như trêu ghẹo.

Sime nói. “Tôi bảo 2 cô nhé! Ta hãy giải quyết cho xong đi thôi.”

Khi 2 người phụ nữ hoảng sợ, dò dẫm đi vào phòng ngủ thì bóng đèn trên chiếc camera ở góc phòng bỗng bật đỏ. Hình ảnh Kristen và Georgr biến khỏi màn hình và tiếng phát thanh viên vang lên: ”Chúng tôi xim tạm dừng chương trình này để chuyển trực tiếp tới quí vị câu chuyện giật gân ở vùng Wheaton...”

Màn hình hiện lên khung cảng phòng khách nhà Gorman. Dana và Marianne dược quay cận cảnh, Sime đứng sau họ. Gã khựng lại, lúg túng khi nhìn thấy mình trên TV.

“Gì vậy, cái chó chết gì vậy?”

Trong xe, 2 nhân viên kỹ thuật nhìn thấy những hình ảnh vừa mới lóe lên trên màn hình. “Lạy Chúa tôi,” Vrnon Mills nói, “Chúng ta đang truyền hình trực tiếp.”

Daba liếc nhìn màn hình, thầm thở dài, vui sướng. Nàng quay thẳng về phía camera. “Đây là Dana Evans. Quí vị đang chứng kiến trực tiếp cảnh ngôi nhà của Carl Gorman, người đã bị giết mấy ngày trước đây. Chúng tôi đang phỏng vấn người đàn ông nắm giữ 1 số thông tin về cái chết của Gorman.” Nàng quay sang Sime... “Anh có thể kể cho chúng tôi và cho quí vị khác giả biết một cách chính xác những gì đã xảy ra không?”

Lombardo đứng đó, đờ ra, nhìn hình mình trên TV, mấp máy môi. “Xin chào!”

Từ chiếc TV, gã nghe thấy tiếng mình. “Xin chào!” và thấy hình mình cử động khi nghiêng về phía Dana. “Gì thế này... các người đang làm gì thế? Trò quái quỷ gì vậy?”

“Không phải trò đùa đâu. Chúng ta đang được truyền hình trực tiếp. 2 triệu người đang theo dõi chúng ta.”

Lombardo nhìn lại mình trên màn hình 1 lần nữa, vội đút súng vào túi.

Dana liếc nhìn Marianne Gorman, rồi nhìn thẳng vào mắt Sime Lombardo. “Peter Tager đứng sau cái chết của Carl Gormam phải không?”

Nick Reese đang ngồi trong văn phòng thì người trợ lý lao vào “Nhanh lên! Hãy xem cái này! Họ đang ở nhà Gorman.” Anh ta chuyển TV sang kênh 6, hình ảnh hiện lên.

“Peter Tager đã sai anh giết Carl Gorman, đúng không?”

“Tôi không biết cô đang nói gì. Tắt cái TV chết tiệt đó đi trước khi tao...”

“Trước khi anh cái gì? Anh sẽ giết chúng tôi trước 4 triệu con mắt của 2 triệu người à?”

“Lạy chúa!” Nick Reese hét lên. “Gọi mấy xe tuần tra tới đó ngay.”

Trong phòng Xanh ở Nhà Trắng, Oliver và Jan đang xem kênh WTE, sửng sốt. “Peter á?” Oliver từ tốn nói. “Tôi không thể tin được!”

Cô thư ký của Peter lao như bắn vào. “Ông Tager, tôi nghĩ ông nên bật kênh 6 lên.” Cô nhìn hắn lo lắng, rồi vội vã đi ra. Peter Tager nhìn theo, thắc mắc. Hắn cầm điều khiển, ấn nút, màn hình TV bật sáng.

Dana đang nói “... và có phải Peter Tager cũng phải chịu trách nhiệm trong cái chết của Chloe Houston không?”

“Tôi không biết gì về chuyện này hết. Cô phải hỏi Tager chứ?”

Peter Tager không tin vào mắt mình. Không thể có chuyện này! Chúa không thể đối xử vậy với ta được. Hắn nhảy dựng lên, lao về phía cửa. Ta sẽ không để bọn chúng tóm được ta. Ta sẽ trốn ! Rồi hắn dừng lại. Ở đâu? Ta có thể trốn ở đâu? Hắn chậm rãi quay về bàn, ngồi phịch xuống ghế, chờ đợi.

Trong văn phòng của mình, leslie Stewart choáng váng. Peter Tager à? Không! Không! Không! Leslie vồ lấy điện thoại, ấn số. “Lyle, dừng ngay việc phát hành lại. Không được tung ra 1 tờ nào hết. Nửa tờ cũng không. 1 trang cũng không. Cái trang nhất đó. Anh nghe rõ chứ?”

Ở đầu kia, tiếng Lyle đáp. “Bà Stewart, báo đã được tung ra toàn bộ từ nửa giờ trước. Bà đã ra lệnh càng nhanh càng tốt mà?”

Leslie ném điện thoại xuống. Nàng nhìn dòng chữ to và đậm nét chạy suốt chiều ngang trang nhất tờ Washington Tribune: LỆNH BẮT VÌ TỘI GIẾT NGƯỜI DÀNH CHO TỔNG THỐNG RUSSELL.

Rồi nàng lại nhìn lên mảnh báo đóng khung treo trên tường. DEWEY ĐÁNH BẠI TRUMAN.

Bà sắp nổi tiếng, thậm chí hơn cả bây giờ, bà Stewart. Cả thế giới sẽ biết đến bà...

Ngày mai, nàng sẽ thành trò cười cho toàn thế giới.

Ở nhà Gorman, Sime Lombardo điên cuồng nhìn hình ảnh của mình trên TV và nói, “Ta phải chuồn khỏi đây.”

Gã lao ra cửa. Có tới nửa ta xe tuần tra rú còi inh ỏi cũng vừa xịch đến.
 
Chương 25


Jeff Connors đứng cùng Dana đợi chuyến bay của Kemal hạ cánh xuống sân bay quốc tế Dulles.

“Nó vừa thoát chết.” Dana lo lắng. “Nó... nó không giống những cậu bé khác. Ý em là đừng ngạc nhiên nếu nó có thái độ không bình thường.” Nàng mong Jeff cũng thích Kemal.

Jeff an ủi. “Đừng lo lắng, em yêu. Anh chắc nó sẽ là một cậu bé tuyệt vời.”

“Kia rồi, máy bay tới rồi.”

Họ nhìn lên. 1 chấm nhỏ trên bầu trời, lớn dần, lớn dần, rồi trở thành chiếc 747 bóng loáng. Dana nắm chặt tay Jeff. “Nó đấy.”

Hành khách đi xuống. Dana lo lắng nhìn theo từng người một. “Đâu nhỉ?”

Và cậu bé kia. Cậu mặc bộ quần áo mà Dana đã mua cho ở Sarajevo, khuôn mặt rạng rỡ. Cậu từ từ đi xuống, khi nhìn thấy Dana, cậu dừng lại. Cả 2 nhìn trân trân vào nhau. Rồi chạy ào tới nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc.

Lúc Dana lấy lại được giọng, nàng nói. “Chào mừng cháu tới nước Mỹ, Kemal.”

Cậu bé gật gật, không nói được lời nào.

“Kemal. cô muốn cháu gặp bạn cô. Đây là chú Connors.”

Jeff cúi xuống.

“Chào Kemal. Chú đã được nghe Dana nói nhiều về cháu.”

Kemal giật giật tay Dana.

“Cháu sẽ tới sống cùng cô.” Nàng nói, “Cháu có thích vậy không?”

Kemal gật đầu. Cậu sẽ không rời Dana.

Nàng nhìn đồng hồ. “Chúng ta đi thôi. Em phải phụ trách ghi hình ở Nhà Trắng.”

Đó là một ngày đẹp trời. Cao, xanh, gió man mát thổi từ sông Potomac tới.

Họ đứng trong khu vườn hồng cùng vài chục phóng viên các đài truyền hình, các báo. Camera của Dana hướng vào tổng thống đang đứng trên bục, bên cạnh ngài là Jan. Tổng thống Russell nói. “Tôi có 1 thông báo quan trọng. Lúc này đang diễn ra cuộc gặp gỡ giữa các nhà lãnh đạo chính phủ liên hiệp các quốc qia A rập, Libya, Iran và Syria, để bàn về hiệp ước hòa bình với Israel. Sáng nay tôi được biết rằng cuộc gặp mặt đang diễn ra tốt đẹp và rằng hiệp ước có thể sẽ được ký kết trong 1 hoặc 2 ngày tới. Một điều vô cùng quan trọng là Quốc Hội Hoa Kỳ sẽ giúp đỡ chúng ta trong vấn đề sống còn này.” Oliver quay sang người đàn ông đang đứng cạnh mình. “Xin mời nghị sĩ Todd Davis.”

Nghị sĩ Davis bước tới micro. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng có gắn gia huy, đội chiếc mũ vành rộng màu trắng, tươi cười với đám đông. “Đây quả là giây phút lịch sử trong lịch sử của đất nước vĩ đại này. Đã nhiều năm nay, như quý vị đều biết, chúng ta đã và đang cố gắng mang lại hòa bình giữa Israel và các nước A Rập. Đó là một nhiệm vụ lâu dài và khó khăn, nhưng giờ đây, cuối cùng, với sự giúp đỡ và lãnh đạo của tổng thống tuyệt vời của chúng ta, tôi vui mừng thông báo rằng những nỗ lực của chúng ta cuối cùng cũng đang ra hoa kết trái.” Ông ta quay sang Oliver. “Chúng ta hãy chúc mừng vị tổng thống vĩ đại của chúng ta vì ngài đã góp phần cực kỳ to lớn để...”

Dana ngầm nghĩ. Một cuộc chiến đang đi đến hồi kết. Có thể đây mới chỉ là bước khởi đầu, cho một ngày kia, chúng ta sẽ có một thế giới, mà những người lớn biết dàn xếp các vấn đề của họ bằng tình yêu thay vì lòng căm ghét, trẻ em có thể lơn lên mà không hề nghe thấy những âm thanh gớm ghiếc của bom đạn, không phải sợ hãi vì những kẻ lạ mặt lấy mất chân mất tay...” Nàng quay sang nhìn kemal đang thì thầm to nhỏ với Jeff. Dana mỉm cười. Jeff đã cầu hôn với nàng. Kemal sẽ có cha. Họ sắp trở thành 1 gia đình. Sao mình lại may mắn thế nhỉ? Dana nghĩ.

Các bài phát biểu cứ trôi đi. Người quay phim chuyển camera khỏi bục, rồi quay cận cảnh Dana. Nàng nhìn vào ống kính.

“Đây là Dana Evans, phóng viên đài WTE, từ thủ đô Washington...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom