Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 60: Kết thúc


Edit - Beta: Nắng.

Chương 60: Kết thúc.

***

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Tạ Linh Dụ đều bị đóng băng biến thành một bức tranh yên lặng, trong đó chỉ có mỗi Tạ Linh Dụ là người sống duy nhất.

"Những sợi chỉ đen toả ra từ mọi ngóc ngách vừa nãy không lâu nữa sẽ làm ô nhiễm hoàn toàn thế giới này, thế giới này sắp biến mất." Hệ thống nói.

"Ngươi đã biết từ trước?" Tạ Linh Dụ hỏi hệ thống.

"Tôi biết thứ này sẽ khiến thế giới bị ô nhiễm là bởi vì trước kia cũng có trường hợp tương tự. Tổng bộ vì ngăn ngừa virus lây lan, đã diệt trừ thế giới kia." Hệ thống bay ra từ cơ thể Tạ Linh Dụ, nó chăm chú nhìn Trần Đinh, sau đó nhìn Tạ Linh Dụ, cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm bạn của tôi."

"Ngươi có biện pháp phải không?" Tạ Linh Dụ hỏi 233.

"Tôi đã giúp ngài xin tổng bộ manh mối của nhiệm vụ cấp A cuối cùng."

"Là gì?"

"Ôn Cảnh Diệu từ đầu đã luôn vi phạm quy tắc, từ giả Sở Hiêu Trần lừa hệ thống đến vì tư dục của bản thân mà khởi động lại thế giới này." 233 không cảm xúc chậm rãi nói, "Nhiệm vụ cuối cùng chính là trừng phạt mà tổng bộ đưa ra cho ông ta."

"Nên?" Tạ Linh Dụ có dự cảm không tốt lắm.

"Nên là ngài chỉ cần trừng phạt ông ta là được." Nói xong, một sợi ánh sáng bay vào đầu Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ lập tức hiểu ý hệ thống.

Anh chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân hạ cấm chú lên linh hồn Ôn Cảnh Diệu, đưa ông ta vào Minh giới, để ông ta giữ ký ức rơi vào vòng luân hồi đau đớn mãi mãi.

Đây là trừng phạt tổng bộ đưa ra cho Ôn Cảnh Diệu.

"Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ khởi động lại thế giới này. Trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, lần này tôi sẽ giết chết hệ thống nhiễm virus kia trước, trên thế giới này cũng sẽ không tồn tại người xuyên nhanh Ôn Cảnh Diệu, thế giới này sẽ phát triển tự do theo ý muốn của chính nó, sẽ không bị ai quấy rối."

"Nếu không khởi động lại thì sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người sẽ chết, là như vậy à?" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng nói.

233 gật đầu, Tạ Kinh Dụ biết nó không nói dối.

"Ở thế giới ban đầu, ta không tồn tại." Tạ Linh Dụ nói tiếp.

"Ngài sẽ trở về thế giới của ngài." 233 không đành lòng nhìn Tạ Linh Dụ, "Vốn dĩ ngài cũng không thuộc về thế giới này."

"Nhưng ta có liên hệ với thế giới này." Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, vuốt nhẹ sườn mặt hắn.

233 không đáp, nó chưa từng nói với Tạ Linh Dụ, cho dù không có chuyện vừa nãy, thế giới này cũng phải khởi động lại thành một thế giới cô độc không người, thế giới này bị tàn phá quá nghiêm trọng, đã khác xa hoàn toàn với giả thiết ban đầu của thế giới, cho nên cũng sẽ bị khởi động lại, dựa theo cuốn sách khác trở thành một thế giới mới.

Mà Tạ Linh Dụ vẫn sẽ trở về thế giới của anh.

Vốn dĩ Tạ Linh Dụ đến thế giới này là vì nó, anh đã trở thành bug với thế giới, nhất định phải sửa lại như cũ.

Thế giới này không nên tồn tại một pháp sư vong linh.

"Anh không cần hét to ở trong lòng như thế đâu, em nghe thấy rồi." Tạ Linh Dụ hôn lên sườn mặt Sở Hiêu Trần, sau đó nhìn sang hệ thống, "Nhưng mà ngươi nói có chỗ sai, ta đến thế giới này không phải bởi vì ngươi."

"Ta đến nơi này, là vì Sơ Sơ của ta." Tạ Linh Dụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần.

Hệ thống biết, anh đã quyết định rồi.

"Thế giới khởi động lại, hẳn là ta sẽ không tồn tại trong ký ức của họ."

"Đúng vậy, ngài cũng sẽ không nhớ đoạn ký ức này."

Mọi sai lầm đều sẽ được sửa chữa.

Sở Hiêu Trần vẫn sẽ là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo không chịu khuất phục, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ là pháp sư vong linh vui vẻ hạnh phúc.

"Thế giới này sẽ không có virus, tất cả mọi người đều sẽ tốt." Hệ thống nói.

Giữa không gian yên lặng, Tạ Linh Dụ cảm thấy ngón tay mình bị nắm lấy.

"Chủ nhân... Đừng..."

Cộng cảm giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lúc này vô cùng mạnh mẽ, anh nghe thấy tiếng gọi đầy đau đớn của Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ nhón chân, cắn nhẹ đầu lưỡi, hôn lên môi Sở Hiêu Trần.

Sơ Sơ, cảm ơn anh vì đã từng đi vào thế giới của em, cảm ơn vì thích em, cảm ơn vì yêu em.

Nỗi lòng Tạ Linh Dụ thông qua cộng cảm truyền đến Sở Hiêu Trần.

Thật xin lỗi, lần này lại là em không giữ lời...

Thật may mắn vì gặp được anh, em cũng thích anh... Em cũng... yêu anh...

Tạ Linh Dụ ôm chặt cổ Sở Hiêu Trần, hôn hắn.

Thế giới bắt đầu rung mạnh, Sở Hiêu Trần ôm lại Tạ Linh Dụ.

Thế giới đóng băng bị Sở Hiêu Trần đập tan, đôi mắt hắn hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu.

"Đồ lừa đảo..." Hắn hung dữ cắn đầu lưỡi Tạ Linh Dụ.

Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của Tạ Linh Dụ mơ hồ có nước mắt.

Nút khởi động lại đã được ấn, Tạ Linh Dụ trong chớp mắt biến thành hàng ngàn điểm sáng, biến mất trước mặt Sở Hiêu Trần.

Lần này hắn không bắt được gì cả.

Thời gian bắt đầu tua ngược lại một cách nhanh chóng, mây trôi ngược lại, phế tích trở lại dáng vẻ ban đầu, cây khô trở lại dáng vẻ tươi tốt, tất cả đều trở lại dáng vẻ như trước.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp A: Hình phạt reset. Nhận được 300000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị tình yêu của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 1855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 2855001】

【Đinh! Tổng điểm của ký chủ đạt một triệu, nhận được khen thưởng "Hồi sinh." 】

Khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc ý thức đang trôi đi, tình cảm với thế giới này của Tạ Linh Dụ bay ra khỏi linh hồn anh, để lại một vết thương đầy máu, nhưng trong chốc lát đã lành lại, như chưa từng có ở đó.

"Mong ký chủ chú ý, hệ thống 233 đã hoàn thành phục vụ, sắp thoát ra khỏi ý thức của ký chủ." 233 làm xong nhiệm vụ, tự động phát ra âm thanh điện tử ngắt kết nối với Tạ Linh Dụ.

"Khởi động lại thế giới hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ." Tạ Linh Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hệ thống cười một tiếng, âm thanh thiếu niên non nớt ngây thơ.

"Ngài yên tâm, cùng lắm thì tôi làm không công mấy trăm năm, kiểu gì cũng trả hết nợ." Nó nói.

"Ta nhớ ta vẫn còn một yêu cầu, ngươi còn nhớ không?" Âm thanh của Tạ Linh Dụ càng lúc càng nhỏ.

"Ngài cứ nói, tôi giúp ngài làm." 233 cung kính trả lời lần cuối.

Tạ Linh Dụ nói gì đó, 233 nghiêm túc nghe, giúp Tạ Linh Dụ hoàn thành yêu cầu của mình.

Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, nghe như tiếng tháo xiềng xích, liên hệ giữa Tạ linh Dụ và thế giới cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, anh chìm vào giấc ngủ dài.

Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong hang động của mình.

Mấy con vong linh thuộc hạ của anh vây thành một vòng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.

Tạ Linh Dụ đột nhiên ngồi dậy, mấy con vong linh nhanh chóng lùi lại, cung kính xếp thành hàng đợi Tạ Linh Dụ sai sử.

"Sao ta lại ở đây?" Tạ Linh Dụ buột miệng hỏi.

Các vong linh vốn đang cúi đầu đều ngẩng lên, mù mờ nhìn nhau.

Đại vong linh cẩn thận nói: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngài bị đám người xấu xa của Thần Điện đuổi giết, trốn thoát nhưng bị thương nặng. Sau đó ngài ngất đi, chúng ta mang ngài về nhà."

Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn đại vong linh, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, anh nhớ rồi.

Vừa rồi lúc tỉnh lại nhìn thấy trần hang tối đen như mực, anh có hơi hoảng hốt.

Anh cứ cảm thấy trước mắt anh đáng lẽ không phải trần hang tối đen mà là bức tường trắng tinh, thứ anh nhìn thấy đáng lẽ không phải là một đám vong linh đứng thành vòng mà là....

Mà là cái gì?

Tạ Linh Dụ không nhớ nổi, anh nghĩ do bị thương nặng khiến anh chìm sâu vào giấc mơ.

Rõ ràng anh luôn ở trong hang động, lấy đâu ra bức tường trắng chứ.

"Đúng đó đúng đó, A Đại nói đúng, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần ta đi trộm ít linh quả giúp ngài bổ sung thể lực không?" Nhị vong linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Linh Dụ thì lo lắng nói.

"Chủ nhân chủ nhân, ta cảm thấy A Đại, A Nhị nói đúng lắm, ta cũng có thể tìm lô đỉnh giúp ngài, để ngài hút linh lực bọn chúng..."

"Chủ nhân... A Tam nói cũng đúng đấy..."

"Đều do mấy tên già xấu xa đó, sẽ không khiến chủ nhân chúng ta ngốc đi chứ..."

Đại vong linh cùng nhị vong linh nói xong, đầu Tạ Linh Dụ hơi đau, mấy con vong linh khác thấy anh không nói gì bắt đầu nhao nhao, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến.

"Câm miệng." Tạ Linh Dụ không chịu nổi đám ồn ào này, lạnh lùng nói.

Tất cả vong linh lập tức im bặt, đứng tại chỗ cúi đầu vờ như không biết gì.

Tạ Linh Dụ lấy từ trong góc hang động ra một cái túi chứa đồ, bên trong có đủ loại thuốc trị thương lớn bé khác nhau.

Tạ Linh Dụ đổ toàn bộ đồ trong túi chứa đồ ra, bình thuốc leng keng rơi xuống đất, xếp thành một chồng lớn.

Cũng chẳng cần biết đấy là gì, Tạ Linh Dụ tùy ý cầm một bình thuốc lên uống, linh lực nhanh chóng ngập tràn trong cơ thể, vết thương ngoài da cũng dần dần lành lại.

Tạ Linh Dụ uống thuốc xong, vung tay vứt bình thuốc lên vách tường, bình thuốc vỡ tan phát ra tiếng vang lớn.

Đám vong linh run lên, trộm dùng ánh mắt nhìn nhau đoán xem vì sao chủ nhân lại khó chịu như vậy.

Con vong linh nhỏ nhất trong đó nhìn Tạ Linh Dụ lại uống một bình thuốc khác, nghĩ một lát vẫn to gan bay qua.

Đám vong linh trông thấy hành động không muốn sống nữa của vong linh nhỏ, đều thương tiếc cho nó.

Vong linh nhỏ bay tới trước mặt Tạ Linh Dụ, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân đừng uống nữa, uống nữa linh lực của ngài sẽ nổ tung."

Tạ Linh Dụ từ lúc tỉnh lại đã khó chịu mà không rõ nguyên cớ, anh vốn định trách cứ thuộc hạ không hiểu chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vong linh nhỏ, anh dùng lại đặt bình thuốc xuống.

Khi vong linh nhỏ chết chỉ mới ba tuổi, cho nên linh hồn của nó là một đứa trẻ.

Từ trước đến nay Tạ Linh Dụ không tức giận với nó.

Tuy nhiên lần này chuyện khiến anh nguôi giận hơi kỳ lạ.

Trên linh hồn của vong linh nhỏ có một vết sẹo hình thoi, nó có trong một lần bị thương, vẫn chưa biến mất.

Ngày xưa không cảm thấy gì, hôm nay lại cảm thấy vết sẹo này vừa mắt một cách kỳ lạ, cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tạ Linh Dụ xoa đầu vong linh nhỏ.

Đám vong linh ngạc nhiên rớt cả cằm, mấy bộ xương khô còn rơi cả xương xuống.

Chủ nhân hôm nay dễ nói chuyện vậy?

"Được, còn chuyện gì nữa không?" Tạ Linh Dụ đá cái bình ra, cũng không quan tâm cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

"Chủ nhân, hình như phía dưới đống bình đang phát sáng." Vong linh nhỏ chỉ vào chồng thuốc của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ nhíu mày, đẩy mấy cái bình kia ra, phát hiện bên dưới là mấy thứ anh chưa từng nhìn thấy.

Một cái đèn làm từ bạch ngọc đang phát sáng.

Một cái túi đầy thứ nhỏ nhỏ màu đen như hạt mè, có vẻ là hạt giống.

Một lọ thuốc nước màu tím có mùi kỳ lạ, Tạ Linh Dụ mới chỉ ngửi một cái mà cảm giác cả người nóng lên, mềm nhũn.

Còn có một cuốn không có gì đặc biệt, tên là Sách Của Tử Linh.

Tạ Linh Dụ đặt mấy thứ này cạnh nhau, xoa xoa cằm tự hỏi anh cướp mấy thứ này ở đâu, nhưng không hề có ấn tượng.

Không nhớ ra, anh đặt đèn bạch ngọc sang một bên, thuốc nước không biết tác dụng thì tùy ý vứt trong góc, hạt giống thì đưa cho đám vong linh đi trồng. Còn cuốn sách có tên đáng sợ kia thì Tạ Linh Dụ quyết định sẽ tự mình đọc nó, để xem nội dung có như cái tên không.

Các vong linh phát hiện gần đây chủ nhân của chúng say mê với cuốn sách tên《 Sách Của Tử Linh 》, đã mấy năm không ra khỏi hang động rồi.

Hạt giống Tạ Linh Dụ đưa cho chúng đã phát triển thành một đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đó có một đoá hoa trời sinh có lý trí, được Tạ Linh Dụ đặt tên là Nhung Nhung.

Đam vong linh vô cùng ghen tị, bởi vì tên của chúng đều được đặt theo số, rất là đơn giản.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thoáng qua hoa vàng nhỏ, sau đó lại bế quan tiếp tục nghiên cứu cuốn sách, cũng không để ý nhiều đến nó.

Mà hôm nay tất cả vong linh đều vô cùng vui vẻ, chúng đều canh giữ ngoài hang động đợi Tạ Linh Dụ xuất quan.

Trong hang động nhỏ hẹp, chiếc đèn bằng ngọc kỳ quái vĩnh viễn không tắt chiếu sáng toàn bộ hang động tối tăm như ban ngày.

Tạ Linh Dụ cắn rách đầu ngón tay, dùng máu làm khế ước, vẽ một trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.

Đây là pháp trận được ghi lại trong phần cuối cuốn《 Sách Của Tử Linh 》.

Cấm thuật có thể triệu hồi vong linh thần ma vô cùng cường đại phục vụ chủ nhân.

Tạ Linh Dụ vẽ xong nét cuối cùng, đưa linh lực vào pháp trận, trong lòng kêu gọi vong linh hoặc tử thi thuộc về anh.

"Tới đây, vong linh của ta, ta là Tạ Linh Dụ."

Pháp trận dần dần phát ra ánh sáng đỏ, đậm đến nỗi che cả ánh sáng của đèn ngọc.

Mái tóc đen của Tạ Linh Dụ tung bay, anh chờ mong nhìn vào pháp trận.

Ở giữa pháp trận dần dần hiện ra một bóng người cao lớn, là một người đàn ông vô cùng đẹp có đôi mắt màu vàng kim.

Hắn đi về phía Tạ Linh Dụ.

"Đồ lửa đảo." Người đàn ông kia thấp giọng nói, ánh mắt chứa tình cảm Tạ Linh Dụ nhìn không hiểu.

Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh khụ khụ hai tiếng, bỏ qua mấy lời kia.

"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi tên là gì?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu hỏi hắn.

Người đàn ông kia nắm tay Tạ Linh Dụ, quỳ một gối hành lễ với anh.

"Chủ nhân, tôi tên Sở Hiêu Trần." Người đàn ông nói.

Tạ Linh Dụ cúi đầu, nhìn thấy sau vai người đàn ông.

Nơi đó có một vết bớt hình thoi như ẩn như hiện.
 
Chương 61: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Edit - Beta: Nắng

Ngoại truyện 1

***

Các vong linh phát hiện, từ ngày tử thi tên Sở Hiêu Trần xuất hiện bên cạnh chủ nhân bọn chúng, thời gian bọn chúng ở cạnh chủ nhân đều bị chiếm hết.

Ngay cả vong linh nhỏ Tạ Linh Dụ yêu thương nhất cũng khó có thể nhìn thấy anh.

Nhưng chủ nhân lại không hề để ý chuyện này, còn dung túng cho Sở Hiêu Trần làm vậy, thật sự là thiên vị quá rồi.

Thực tế thì, Tạ Linh Dụ không cảm nhận được hành vi cố ý hay vô tình độc chiếm này của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy tử thi cường đại mà anh triệu hồi ra có hơi... dính người.

Ngay cả vong linh nhỏ cần chủ nhân ở bên cũng không dính người như vậy.

Nhưng mà dính người thì dính thôi, Tạ Linh Dụ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất tự nhiên, giống như nên là như thế.

Hôm nay, Tạ Linh Dụ một mình dẫn Sở Hiêu Trần tới một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này 50 năm mở một lần, hơn nữa chỉ mở trong 24 giờ, sau khi đóng cửa chỉ có thể đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.

Bí cảnh không trân bảo gì, linh lực loãng, cấp bậc yêu thú cao, thời gian đóng bí cảnh lại dài, cho nên không có mấy ai đi vào.

Rốt cuộc thì thời gian càng dài, độ nguy hiểm càng cao, quan trọng nhất là chưa ai nhận được kì ngộ lớn từ nơi này, đi cũng chỉ tốn công vô ích.

Sở dĩ Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi vào bí cảnh này, một là muốn xem xem thực lực của Sở Hiêu Trần như thế nào, hai là vì nghe nói bí cảnh này sắp xuất hiện một thứ rất quý giá, kính Vãng Lai.

Đã khá lâu lâu từ ngày triệu hồi Sở Hiêu Trần, nhưng kỳ lạ là từ ngày đó xung quanh Tạ Linh Dụ không hề xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, vô cùng yên bình.

Việc này khiến cho Tạ Linh Dụ không có dịp nào để biết được năng lực của tử thi này, ngay cả đạo cụ độc nhất giúp chủ nhân không chế cũng mất đi hiệu lực với Sở Hiêu Trần.

Không phải là sợ, Tạ Linh Dụ cứ có một cảm giác mơ hồ, y như là anh mắc nợ ai đó cái gì vậy, cảm giác kỳ lạ làm Tạ Linh Dụ cảm thấy bất an.

Hơn nữa Sở Hiêu Trần luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn ăn anh vào bụng luôn vậy.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh Dụ luôn rất chuẩn.

Tin tức kính Vãng Lai truyền ra vừa hay đúng ý Tạ Linh Dụ.

Chắc là anh sẽ không có khúc mắc như giành vợ gì gì đó với tử thi ở kiếp trước nên kiếp này anh phải trả lại đấy chứ.

Kính Vãng Lai có thể phản chiếu chuyện xưa, là trân bảo trong truyền thuyết.

Nhưng vì trước đây những tin tức về trân bảo từ bí cảnh này truyền ra đều là giả, cho nên lần này những người vào bí cảnh cũng không đông lắm.

Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giả trang thành tu sĩ bình thường vào bí cảnh.

Bí cảnh rất rộng, Tạ Linh Dụ vừa vào đã bị truyền tống lên trên một cái cây khổng lồ, trước mắt là lá cây mênh mông vô tận.

Đây là một khu rừng vô cùng rộng lớn, trồng rất nhiều cây đại thụ cao che trời.

Tạ Linh Dụ thầm than bản thân thật xui xẻo, trong rừng trước giờ luôn là nơi ẩn náu của đủ loại thú dữ.

Bởi vì có khế ước nên Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần được truyền tống tới cùng một nơi.

Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi trên cành cây, ôm Tạ Linh Dụ còn đang nhìn Đông ngó Tây trong lòng.

Lúc mới truyền tống đến đã như vậy, Tạ Linh Dụ cũng không nhớ vì sao bản thân lại bị hắn ôm trong lòng.

Anh ấn bả vai Sở Hiêu Trần định đứng dậy, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn, cành lá rung động, kinh động đến yêu thú phía dưới, tiếng gầm từ dưới tán cây vang lên.

Tạ Linh Dụ bị âm thanh thình lình vang lên doạ sợ, cả người mới hơi nhổm lên lại ngồi phịch xuống đùi Sở Hiêu Trần, hai tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Tạ Linh Dụ nghe thấy Sở Hiêu Trần cười khẽ một tiếng.

Trong mắt Sở Hiêu Trần toàn ý cười, ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn chút, khiến cho cả người anh kề sát vào hắn.

Tạ Linh Dụ lúc này giống như một con búp bê vải nhỏ nhắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần.

Anh mở to mắt, đôi mắt đen láy vô tội, càng khiến anh đáng yêu hơn vô số lần.

“Ngươi ôm ta chặt vậy để làm gì?” Tạ Linh Dụ trách cứ Sở Hiêu Trần, một tay bắt lấy cái tay ở đang ôm eo anh.

“Đương nhiên là sợ chủ nhân ngã xuống bị thú dữ ăn thịt rồi.” Sở Hiêu Trần thản nhiên đáp.

Dưới tán cây lại vang lên tiếng gầm của yêu thú, lớn hơn lần trước nhiều, có lẽ tiếng của Tạ Linh Dụ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Tạ Linh Dụ không dám động, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần như đang trách cứ.

Cũng tại địa điểm bọn họ truyền tống tới thật sự không tốt, Tạ Linh Dụ lặng lẽ thả linh lực đi thăm dò, nơi này rất nhiều yêu thú, nếu đối đầu trực diện với bọn chúng, chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn.

Kiểm tra hắn ở nơi này, không có lời.

Tạ Linh Dụ lấy túi chứa đồ, muốn dùng truyền tống phù rời khỏi khu rừng này trước.

Trong túi có rất nhiều đồ, phần lớn là thuốc khôi phục linh lực, chữa thương, Tạ Linh Dụ tìm mãi mới thấy truyền tống phù.

Lúc lấy truyền tống phù ra, không cẩn thận lôi luôn một cái bình ra, trông thấy cái bình sắp sửa rơi xuống dưới.

Tạ Linh Dụ căng thẳng, vội vàng muốn bắt lấy, không có người còn nhanh hơn anh, bắt được cái bình.

Tạ Linh Dụ chỉ bắt được tay người đó, sắc mặt không đổi, thu tay về.

Sở Hiêu Trần cầm cái bình lên xem, cái bình trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím, nhìn qua rất thần bí.

Tạ Linh Dụ nhận ra đó là cái bình nước thuốc kỳ lạ lần trước, không rõ tác dụng là gì, nhưng Tạ Linh Dụ có cảm giác đó không phải thứ gì tốt.

Quan trọng nhất là, không thể để Sở Hiêu Trần giữ nó.

Anh muốn cướp lại, lại bị Sở Hiêu Trần cầm cổ tay.

Động tĩnh giúp yêu thú cuối cùng cũng nhận ra có hai tu sĩ ngỗ ngược đang trốn trên cây.

Nó gào to bò lên trên cây.

“Chủ nhân, chưa đi sao?” Sở Hiêu Trần thổi nhẹ vào tai Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cũng mặc kệ phải lấy lại cái bình, vội vàng xé truyền tống phù, rời khỏi khu rừng nguy hiểm trước đã.

Sau một khoảng trời đất quay cuồng, Tạ Linh Dụ mở mắt, dòng nước từ bốn phương tám hướng vây lấy anh, trước mắt tối đen không một ánh sáng.

Lần truyền tống này đưa anh đến một vực nước sâu thẳm tối tăm.

Tạ Linh Dụ giãy dụa muốn bơi lên trên, nhưng xung quanh tối đen khiến cơ thể anh vô lực, linh lực trong bí cảnh rất loãng, nhưng linh lực trong nước lại rất nhiều, chúng kiềm chế Tạ Linh Dụ, anh chỉ có thể từ từ rơi xuống. Dòng nước bao quanh không một khe hở, cướp đi cảm giác của cơ thể, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi sao? Tạ Linh Dụ tự giễu nghĩ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm chặt lấy eo anh, trên môi có cảm giác mềm mại khác với dòng nước, dịu dàng đưa không khí sang cho anh.

Anh mở mắt ra, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần trong bóng tối sáng lên một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn ấm áp.

Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ ra khỏi mặt nước, nước từ trên đầu anh chảy xuống, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy vực thẳm suýt chút nữa giết chết mình chỉ là một cái đầm sâu không thấy đáy.

Bốn phía đều là băng, trống rỗng không có gì, trên đầu là lớp băng trắng không thấy đỉnh.

Bọn họ bị truyền tống tới một cái động băng rộng lớn.

Xung quanh đầm nước rải rác xác vài con yêu thú, chết khá thảm, có vẻ là mới chết không lâu.

“Ngươi giết à?” Tạ Linh Dụ chỉ xác yêu thú, dùng động tác này che đi vành tai đỏ bừng của mình.

“Tôi vội tìm chủ nhân, bọn chúng cản đường tôi.” Sở Hiêu Trần đáp.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, được rồi, khỏi cần kiểm tra nữa, quả nhiên là tử thi cường đại.

Anh sờ sờ vành tai mình, quan sát xung quanh.

Động băng tuy trống trải nhưng cũng có giới hạn, Tạ Linh Dụ tìm một vòng nhưng không tìm thấy gì hết.

Lúc này anh đang đứng cạnh đầm nước, nhìn xuống đầm nước sâu không thấy đáy, ánh mắt sâu xa.

“Em có muốn xuống xem không?” Tay Sở Hiêu Trần không biết đặt lên vai Tạ Linh Dụ từ lúc nào, mỉm cười hỏi anh.

Cảm giác sợ hãi bóng tối và cái chết vừa nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, Tạ Linh Dụ không nói gì. Anh hiểu rõ, động băng này không có cửa ra, như vậy đầm nước này có thể chính là lối ra duy nhất.

Hồ nước này có thể sẽ thông ra một cái động khác.

“Tôi nắm tay chủ nhân nha, nhất định sẽ không thả tay chủ nhân ra đâu.” Sở Hiêu Trần từ đặt trên vai chuyển xuống nắm tay Tạ Linh Dụ, “Chủ nhân có muốn xuống xem không, tôi mang đèn theo, tiện lắm.”

Tạ Linh Dụ nhìn hắn, thấy Sở Hiêu Trần lấy đèn ngủ nhỏ vĩnh viễn không tắt từ túi của anh ra, đặt vào trong tay anh.

Tạ Linh Dụ: “Ngươi mang nó theo từ lúc nào?”

Sở Hiêu Trần: “Tôi cảm thấy có lẽ sẽ dùng, nên mang theo.”

Có đèn khiến Tạ Linh Dụ tự tin hơn nhiều, một tay anh cầm đèn, một tay nắm tay Sở Hiêu Trần, cùng hắn xuống nước.

Dưới nước vẫn tối đen như mực, chỉ là lần này Tạ Linh Dụ mang ánh sáng đến.

Ra khỏi nước lần nữa, Tạ Linh Dụ có hơi nghi ngờ bọn họ lại quay về cái động băng kia.

Một cái động băng giống y chang, ngoại trừ… chiếc gương đặt giữa động.

Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi qua, trong gương lại chỉ có một khuôn mặt của mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ chỉ có một hình bóng mơ hồ.

“Sao lại thế?” Tạ Linh Dụ tự hỏi.

Sở Hiêu Trần nhìn sườn mặt nhã nhặn của anh, nói: “Tôi nghe nói kính Vãng Lai không thể phản chiếu hình ảnh của người bị mất quá khứ.”

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần.

Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ với tử thi này?

Ngoài ra, tấm gương này không thể phản chiếu hình ảnh của mình thì nó có thể phản chiếu quá khứ không? Nếu không thể, thế thì chẳng phải mình tính sai rồi sao?

Tâm tình của Tạ Linh Dụ thông qua khế ước truyền đến Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần cười khẽ, hoàn toàn đoán được Tạ Linh Dụ nghĩ gì trong lòng.

“Nhưng mà tôi nghe nói nếu có thể khiến tấm gương này nhận chủ, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ mà chủ nhân muốn xem.” Sở Hiêu Trần giọng điệu thần bí, “Ai cũng có thể làm được.”

“Làm thế nào để nó nhận chủ?” Tạ Linh Dụ lập tức hỏi, anh không hề nghi ngờ lời Sở Hiêu Trần nói.

“Đưa cho nó một đoạn ký ức, nó đồng ý là được.”

“A…” Tạ Linh Dụ hơi do dự, trong 18 năm ngắn ngủi của anh, ký ức khiến anh ghi tạc trong lòng vốn dĩ rất ít, bảo anh đưa ra, anh có hơi tiếc.

“Thật ra tôi có cách, chủ nhân có muốn nghe thử không?”

“Ngươi nói đi.”

“Tôi dùng ký ức của tôi, sau khi nó nhận chủ thì đưa cho chủ nhân dùng, được không?”

Tạ Linh Dụ không nghe ra sự dụ dỗ trong lời của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy đây là một cách hay.

“Được, cứ như vậy đi!”

Sở Hiêu Trần đặt tay trên mặt kính, trên gương dần hiện ra một màn sương.

Sau đó màn sương tan đi, hai bóng người thân mật hiện ra.

Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều vong linh, anh chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra trong hai bóng người đó một là vong linh, một là con người.

Vong linh kia còn rất quen thuộc, Tạ Linh Dụ nhíu mày lại nhìn cho rõ.

Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang chăm chú nhìn gương, quay qua nhìn vào gương.

Gió thổi bay tấm màn lụa đang che bóng người, vong linh kia bị người đàn ông bá đạo giam trong lòng, ngọt ngào chuyên chú hôn môi.

Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của hai bóng người đó, kinh ngạc mở to mắt.

Anh theo bản năng lùi lại, lại bị ôm lấy từ phía sau.

Người đó nói: “Chủ nhân, đẹp không?”

- -----

Ngoại truyện 2

***

Đường lui bị chặn lại, hình ảnh trên gương lại rõ hơn.

Mặt Tạ Linh Dụ đỏ bừng, Sở Hiêu Trần nắm cổ tay anh, đặt tay anh lên trên mặt gương.

Vô số ký ức từ gương truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, nơi nào đó bị phong ấn trong trái tim Tạ Linh Dụ bị lượng ký ức khổng lồ đập vào, anh chấn kinh, ngốc luôn tại chỗ.

“Chủ nhân, mau nhớ lại đi.” Sở Hiêu Trần nhẹ giọng nói bên tai Tạ Linh Dụ, “Tôi là Tạ Sơ Sơ của ngài mà, chủ nhân.”

Tạ… Sơ Sơ…?

Cái tên này giống như là chìa khoá, trong vô số ký ức của Sở Hiêu Trần đan xen trong đầu Tạ Linh Dụ, cuối cùng cũng lộ ra chút ký ức về người tên Tạ Sơ này.

Tất cả ký ức hiện lên trong đầu anh, lộn xộn hỗn loạn khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy rất đau đầu vô cùng.

Sở Hiêu Trần đón lấy Tạ Linh Dụ ngất đi vì đau.

Hắn nhỏ máu lên mặt gương, cầm lấy tấm gương, động băng lập tức rung lên, băng trên đỉnh động cũng lung lay sắp rơi.

“Im lặng.” Sở Hiêu Trần lạnh lùng ra lệnh.

Động băng như bị doạ sợ, dần dần yên tĩnh lại. Một lát sau, cả động băng bốc hơi ngưng tụ thành một giọt nước bay vào trong gương.

Động băng biến mất, xuất hiện trong tầm mắt Sở Hiêu Trần là một khoảng mênh mông tuyết trắng, mỗi một bông tuyết rơi xuống đều ẩn chứa linh lực, chạm vào cơ thể sẽ tạo ra vết thương.

Linh lực của bí cảnh này loãng, nhưng linh lực vô tận trong những bông tuyết này không thể là giả.

Xem ra những người tiến vào đây vẫn chưa khám phá hết toàn bộ bí cảnh.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng lấy từ túi chứa đồ ra một tấm chăn, quấn chặt Tạ Linh Dụ lại rồi di chuyển đến một sơn động bị vùi trong tuyết.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ẩm ướt, Sở Hiêu Trần bày một kết giới ở cửa hang, lại lấy ra một cái giường từ túi chứa đồ, giường vừa chạm đất liền trở lại kích thước bình thường.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù được bọc trong chăn nhưng Tạ Linh Dụ vẫn bị lạnh đến run rẩy.

Sở Hiêu Trần đặt anh lên giường, lấy ngọn nến đã sớm được chuẩn bị ra, ngọn nến này có tác dụng sưởi ấm, toàn bộ hang động nhanh chóng trở nên ấm áp, sáng sủa.

Tạ Linh Dụ rất nhanh đã thấy nóng, vô thức đạp cái chăn đang bọc lấy mình ra xa chút.

Sở Hiêu Trần nhìn anh, cầm bình nước thuốc màu tím lên quan sát.

Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Linh Dụ quên luôn chiếc bình này vẫn ở trong tay Sở Hiêu Trần.

Hắn đổ một chút nước ra đầu ngón tay mà xoa, nước thuốc kia toả ra một mùi thơm lạ.

Nước thuốc quân vương ngày đêm sênh ca? Rất tốt.

Lúc này, Tạ Linh Dụ mơ màng tỉnh lại, dường như đã cực kỳ mệt mỏi ở trong mơ.

Lúc mở mắt, ánh mắt anh vẫn mơ màng vô định.

Sở Hiêu Trần cất cái bình đi, đi tới bên cạnh Tạ Linh Dụ.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt Sở Hiêu Trần.

Anh ngồi quỳ yên lặng nhìn Sở Hiêu Trần.

Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ra, làm ra tư thế muốn ôm.

“Ôm.” Đôi mắt anh ươn ướt.

Cả người Sở Hiêu Trần khom về phía trước, không đợi hắn ôm lấy Tạ Linh Dụ, anh đã tiến về phía trước hai bước, ôm chặt cổ hắn.

Từng giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, đốt cháy trái tim hắn.

“Rất nhớ anh…” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm bên tai hắn, “Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Tôi cũng rất nhớ em, chủ nhân.” Ngón tay Sở Hiêu Trần quẹt đi nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi.

Sở Hiêu Trần nói xong mấy lời đó, nước mắt của Tạ Linh Dụ liền rơi không dừng được, Sở Hiêu Trần đành phải đảo khách thành chủ, ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Tôi ở đây mà, em nhìn tôi đi.” Sở Hiêu Trần dịu dàng nhìn Tạ Linh Dụ, “Bé yêu đừng khóc nữa nhé, lát nữa mắt sẽ khó chịu mất.”

“Đồ hệ thống xấu xa!”

Sau một hồi an ủi, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng dừng khóc trong vòng tay ấm áp an lòng của hắn, tức giận mà mắng một câu.

“Là đồ xấu xa, đồ khốn nạn.” Sở Hiêu Trần hùa theo dỗ anh.

“Hừ.” Tạ Linh Dụ uất ức hừ một tiếng.

“Đồ xấu xa kia đã làm gì mà chủ nhân tức giận như vậy?” Sở Hiêu Trần vén tóc anh ra sau tai, hỏi anh.

“Không nói với anh.” Tạ Linh Dụ hơi tức giận.

“Được.” Sở Hiêu Trần đáp.

“Anh không tò mò hả?”

Sở Hiêu Trần không hỏi, đổi lại là Tạ Linh Dụ hỏi hắn.

Tôi chờ em nói với tôi, em sẽ nói cho tôi thôi. Sở Hiêu Trần nói trong lòng, đôi mắt tin tưởng chăm chú nhìn anh.

Tạ Linh Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút ngắn ngủi, Tạ Linh Dụ liền bại trận.

Anh lăn từ trên người Sở Hiêu Trần xuống, bắt lấy tấm chăn mềm mại, vùi mặt vào trong.

Dù đã cùng Sở Hiêu Trần làm nhiều chuyện rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ đỏ mặt.

Sở Hiêu Trần cười nhìn anh, đợi anh bình tĩnh.

Lúc sau, Tạ Linh Dụ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tất cả đều là anh làm à?”

Sở Hiêu Trần kể chuyện tấm gương cho Tạ Linh Dụ nghe.

“Ra là thế.” Tạ Linh Dụ cầm tấm gương trông rất bình thường kia, “Anh sớm biết tấm gương này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước à?”

“Đúng vậy, lúc trước 233 tới thế giới này làm nhiệm vụ tạm thời, lén lút nói cho tôi.” Sở Hiêu Trần nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, “Tin tức về kính Vãng Lai cũng là tôi truyền ra.”

“Tấm gương này thật sự cần đưa một đoạn ký ức mà nó hài lòng mới có thể thu phục nó?” Tạ Linh Dụ nhớ đến hình ảnh kia, nhỏ giọng hỏi Sở Hiêu Trần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần, là do tôi muốn cho em xem.” Sở Hiêu Trần đáp, bàn tay xoa xoa eo mềm của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ hơi cúi đầu, vừa lúc không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hiêu Trần.

“Đồ trong sơn động đều là của anh hả? Anh còn mang theo nhiều đồ….” Nói xong Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hang động này có hơi nóng, anh giả vờ nhìn xung quanh, ấn ấn nệm giường mềm mại hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống.” Ngón tay thon dài của Sở Hiêu Trần giữ chặt khuôn mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh không thể trốn tránh.

“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Hơi thở của Sở Hiêu Trần phả bên môi Tạ Linh Dụ.

“Em cảm thấy… rất tốt…” Tạ Linh Dụ chủ động chiếm lấy đôi môi kia, mơ hồ đáp.

Bình nước thuốc màu tím kia đã phát huy công dụng lớn nhất của nó trên người Tạ Linh Dụ.

Bão tuyết thổi không ngừng, càn quét khắp nơi, linh lực cuồng bạo, bên ngoài hoang động là đêm đen lạnh giá không chút ánh sáng, bên trong hang động lại là đêm đẹp ấm áp sáng ngời như mùa xuân.

Sở Hiêu Trần hôn lên xương quai xanh ướt đẫm của Tạ Linh Dụ, âm thanh trầm thấp mê hoặc.

“Hiện tại có thể nói chưa? Bé yêu…”

Tạ Linh Dụ kêu lên một tiếng, nói một cách đứt quãng: “Cũng… không có gì, chỉ là em bảo 233 đưa ký ức cho em, nhưng…”

“Nhưng nó không đưa cho em, nó đưa cho tôi.” Sở Hiêu Trần chủ động nói tiếp lời Tạ Linh Dụ.

“Nó quả nhiên là đồ xấu xa.” Sở Hiêu Trần cười khẽ, hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

HOÀN THÀNH
 
Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai


Editor - Beta: Nắng

Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai.

***

Ôn Cảnh Diệu bị Sở Hiêu Trần nhốt dưới tầng hầm.

Người đàn ông khi xưa ăn mặc chỉnh tề lúc này đây chật vật vô cùng, ông ta hình như không thể đứng vững, miệng thì lầm bà lầm bầm mấy lời linh tinh.

Quan tài băng ở tầng hầm khi đó được bảo quản rất tốt, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa.

Tạ Linh Dụ bay tới bên cạnh, xuyên qua lớp băng nhìn người phụ nữ, cô ta giống như những con rối của Ôn Cảnh Diệu anh từng trông thấy.

Vết thương của cô ta được khâu lại cẩn thận, nhìn thoáng qua thì như một thi thể bình thường.

Nhưng ai cũng biết, bên dưới làn da trắng trẻo này không có gì.

Ôn Cảnh Diệu trông thấy Sở Hiêu Trần đến thì rất kích động, luôn miệng gào to mắng chửi, nói ra toàn lời bẩn thỉu.

Tạ Linh Dụ cau mày nhìn gã đàn ông.

Đột nhiên Ôn Cảnh Diệu chuẩn xác nhìn về chỗ Tạ Linh Dụ đang đứng, trong mắt ánh lên sự hưng phấn.

"Tạ Linh Dụ! Thế mà ngươi chưa chết!" Ông ta kêu to.

Trên lý thuyết, chỉ có mình Sở Hiêu Trần có thể nhìn thấy Tạ Linh Dụ, Trần Đinh có thể nhìn thấy anh là bởi vì hắn có thể chất đặc biệt.

Nhưng bây giờ đến Ôn Cảnh Diệu cũng nhìn thấy anh.

Lúc nãy rõ ràng ông ta chỉ trông thấy Sở Hiêu Trần.

"Mọi người bên ngoài có biết tình trạng hiện giờ của ông ta không?" Tạ Linh Dụ bay đến bên cạnh Sở Hiêu Trần.

"Không biết." Sở Hiêu Trần kéo anh lùi lại vài bước, tránh xa Ôn Cảnh Diệu.

"Thế à..." Tạ Linh Dụ xoa cằm, gọi 233.

233 yếu ớt lên tiếng, hiển nhiên là không mấy hứng thú.

Tạ Linh Dụ nhận ra 233 từ khi ra khỏi nhà Trần Đinh đã như thế này, tâm trạng không tốt.

"Ôn Cảnh Diệu có thể nhìn thấy ta." Tạ Linh Dụ vỗ trán 233.

"A? Hả! Thật á?" 233 nhanh chóng trở lại như thường, "Không đúng, ông ta bị phạt đuổi ra khỏi thế giới này, lẽ ra phải không thấy ngài chứ."

"Ừ, bình thường là như vậy." Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, "Ông ta có thể nhìn thấy ta chứng tỏ ông ta không bình thường."

Sở Hiêu Trần hiểu ý Tạ Linh Dụ, bất ngờ xuất hiện cạnh Ôn Cảnh Diệu, đồng thời tung ra vô số cấm chế cùng lưới trời bủa vây ông ta.

Linh lực mạnh mẽ đổ vào trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu, ông ta vốn sắp chết lại nhận thêm một đòn này, thất khiếu* lập tức đổ máu.

(*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.)

Nhưng so với linh hồn chịu thương nghiêm trọng, vết thương trên cơ thể không đáng để nhắc tới.

Tạ Linh Dụ nhìn linh hồn ông ta bị xé rách thành từng mảnh, muốn chạy trốn ra ngoài, lại bị Sở Hiêu Trầng vô tình tóm lại nhét vào trong cơ thể.

Linh hồn không ngừng bị xé rách rồi dán lại, như một tờ giấy bị dán bừa bãi, không ai quan tâm có chính xác hay không.

Tạ Linh Dụ cẩn thận nhìn thật kỹ linh hồn của Ôn Cảnh Diệu, mãi cho tới khi có một chấm nhỏ màu đen muốn lén lút chạy ra khỏi linh hồn Ôn Cảnh Diệu, anh lập tức kêu to: "Sơ Sơ!"

Chấm đen kia hung hãn đánh đấm lung tung, xé ra một chấm nhỏ trên tấm lưới linh lực của Sở Hiêu Trần, bay thẳng đến trước mặt Tạ Linh Dụ.

Hơi thở của sự nguy hiểm chợt bủa vây 233, âm thanh điện tử run rẩy của nó kêu to: "Aaaaaa! Ký chủ!"

Chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách của chấm đen với Tạ Linh Dụ chưa đầy một centimet.

"Đừng hét, bình tĩnh chút đi." Tạ Linh Dụ bình tĩnh nói: "Không sao cả."

Dưới sự an ủi của Tạ Linh Dụ, hệ thống bắt mình bình tĩnh lại xem xem tình huống trước mặt.

Trái ngược với suy nghĩ của nó, chấm đen mà nó cho rằng sắp xâm chiếm cơ thể Tạ Linh Dụ dừng lại khi sắp chạm đến Tạ Linh Dụ.

Lúc này nó mới nhìn thấy vô số sợi linh tuyến mỏng hơn cả chấm đen bao bọc xung quanh nó, buộc chặt nó lại.

Mà Sở Hiêu Trần đang giữ những sợi linh tuyến kia.

Tạ Linh Dụ thoáng cái bay cao lên, nhướng mày nhìn chấm đen.

Thứ này, trên người nó toàn là ác ý....

Đối với những thứ muốn làm hại Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần đều khiến nó biến mất mãi mãi.

Tạ Kinh Dụ nhìn Ôn Cảnh Diệu, lúc này trong mắt ông ta chỉ có mình hình bóng của Sở Hiêu Trần.

Quả nhiên Tạ Linh Dụ có thể bị nhìn thấy đều là chấm đen này giở trò.

Sau khi phát hiện không thể chạy trốn, chấm đen cũng không giả vờ nữa, từ một chấm nhỏ biến thành một quả cầu đen đầy lỗ to nhỏ khác nhau.

"Này! Đây là...." Không đợi Tạ Linh Dụ hỏi, 233 kinh ngạc hô to trước, hơn nữa còn bị cưỡng chế cắt đứt câu nói.

"Hệ thống vạn người mê." Tạ Linh Dụ gọi tên quả cầu kia.

"Liên kết với hệ thống vạn người mê, ngươi sẽ trở thành vạn người mê. Nam nữ đều thích ngươi, ngươi sẽ trở thành người được yêu thích nhất trên thế giới." Quả cầu đen phát ra âm thanh mê hoặc.

Chỉ là không ai đáp lại, linh tuyến trói nó càng lúc càng chặt hơn.

Nó bắt đầu lặp đi lặp lại lời nói đó, âm thanh từ vô cùng mê người trở thành âm điện tử máy móc chói tai.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ lạnh lùng trả lời.

Quả cầu đen cảm thấy nguy hiểm, liều mạng bay về phía Tạ Linh Dụ, ngọn lửa cuồng nộ men theo linh tuyến đốt lên người quả cầu, nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng biến thành một đống tro tàn tan biến đi khi còn chưa chạm đất.

Tới tận giây cuối cùng trước khi bị đốt cháy, quả cầu đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định ký sinh Tạ Linh Dụ, biến anh thành nô lệ của hệ thống.

Giống như.... Tô Lai và Ôn Cảnh Diệu vậy...

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu cấp A: Tìm thấy hệ thống bị lỗi nhiễm virus và tiêu hủy nó. Dựa trên phán định linh hoạt, nhận được khen thưởng “Cơ thể phù hợp”. Rải hoa! 】

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ che giấu, nhận được khen thưởng "Sách của tử linh". Rải hoa! 】

Sau khi quả cầu đen chết, 233 đơ ra vài giây rồi máy móc tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.

Lần này phần thưởng được đưa đến rất nhanh, 233 vừa nói xong, một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc cơ thể Tạ Linh Dụ, những cảm giác của con người như máu chảy, tim đập và trọng lực lần lượt xuất hiện.

Sở Hiêu Trần đón được Tạ Linh Dụ rơi từ không trung xuống.

Anh nhìn thấy mình trong mắt hắn, là khuôn mặt của anh.

Tất cả mọi thứ đều giống như trước.

Chỉ có một thứ khác, đó là khế ước giữa anh và Sở Hiêu Trần.

Càng bền chặt và khó tách rời hơn.

Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt Tạ Linh Dụ xuống, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhưng mà, màn biến lại thành người này không đả động được Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta đã trở nên điên khùng từ lúc quả cầu đen ra khỏi người ông ta.

"Hệ thống, hệ thống của ta đâu? Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi!" Ông ta liên tục lẩm bẩm câu này.

"Ôn Cảnh Diệu." Tạ Linh Dụ gọi tên ông ta, không to, nhưng lại như tiếng chuông lớn gõ vang bên tai Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tạ Linh Dụ, lúc này mới như tỉnh lại điên cuồng cười to.

"Ngươi sống lại? Vậy mà ngươi có thể sống lại!" Ông ta dùng sức dẫm mạnh xuống sàn, chỉ vào quan tài băng: "Ngươi giúp cô ấy sống lại! Ngươi lập tức khiến cô ấy sống lại cho ta! Cô ấy là mẹ của tên tạp chủng kia!"

Tạ Linh Dụ chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, ông ta càng thêm điên cuồng, liên tục thốt ra những lời tục tĩu.

Màu máu trong mắt Sở Hiêu Trần càng đậm hơn, linh lực hoá thành dao muốn cắt lưỡi ông ta.

Tạ Linh Dụ nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười, dùng khẩu hình nói: "Đừng."

Linh lực tan ra, Sở Hiêu Trần hôn nhẹ lên trán Tạ Linh Dụ, nói được.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ quay đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu, biểu cảm dịu dàng vừa nãy lập tức biến thành lạnh lùng.

Ôn Cảnh Diệu thấy Tạ Linh Dụ đồng ý thì vô cùng sửng sốt, mấy lời bẩn thỉu chực ở đầu môi đều bị dằn lại.

"Ký chủ! Nhưng mà..." Hệ thống cũng vội vàng gọi Tạ Linh Dụ.

"Ta biết." Tạ Linh Dụ nói trước.

Anh biết hệ thống định nói gì, người chết không thể sống lại, không thể vi phạm quy tắc của thế giới này.

Hệ thống thấy anh hiểu rõ trong lòng, cũng yên lặng không nhiều lời nữa.

Tạ Linh Dụ nhấc tay lên, thi thể nằm trong quan tài băng bay tới nơi Ôn Cảnh Diệu không thể với tới.

"Ta có thể khiến bà ta sống lại, nhưng ta cần ông trả lời mấy câu hỏi của ta." Tạ Linh Dụ nói với Ôn Cảnh Diệu.

"Ngươi hỏi! Ngươi hỏi đi! Chuyện gì ta cũng trả lời ngươi!" Hy vọng hồi sinh ngay trước mặt, Ôn Cảnh Diệu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc của người phụ nữ.

Có thể hồi sinh! Tạ Linh Dụ không có cơ thể còn có thể hồi sinh! Em ấy nhất định cũng có thể...

"Vì sao ông lại muốn trái tim của Sở Hiêu Trần?" Câu hỏi của Tạ Linh Dụ cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu không kiên nhẫn đáp: "Bởi vì em ấy không có, em ấy cần."

"Ông biết chuyện ta muốn hỏi không phải chuyện này." Tạ Linh Dụ lại giơ tay lên, thi thể bay xa Ôn Cảnh Diệu hơn, hơn nữa còn trong suốt như sắp biến mất.

"Nếu ông không nói, bà ta sẽ biến mất! Muốn hồi sinh cần điều kiện!" Tạ Linh Dụ nghiêng đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu lập tức quay phắt qua hung ác trừng Tạ Linh Dụ, ông ta nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta không thể lấy trái tim ra một cách sạch sẽ, luôn có linh hồn bám trên đó, như vậy thì ta vĩnh viễn sẽ không thể hồi sinh một em ấy chân chính. Huống chi những trái tim khác mà ta lấy được căn bản không dùng được, chỉ có con của em ấy là phù hợp nhất."

Hệ thống ở trong đầu Tạ Linh Dụ bổ sung thêm: "Đúng vậy, ông ta đã dùng rất nhiều người làm thử nghiệm, kết quả đều là sau khi hồi sinh mẹ của Sở Hiêu Trần sống không lâu, hơn nữa luôn mang những đặc điểm của chủ nhân trái tim chân chính. Ôn Cảnh Diệu không thích."

"Không thích chuyện gì?" Tạ Linh Dụ hỏi.

"Không thích chuyện mẹ Sở luôn từ chối sự theo đuổi và lời tỏ tình của ông ta, Ôn Cảnh Diệu cho rằng linh hồn của mẹ Sở bị ô uế bởi những người khác nên mới vậy." Nói đến đây, hệ thống thấy hơi cạn lời, "Ông ta cảm thấy ông ta vì mẹ Sở hi sinh nhiều như vậy, mẹ Sở nhất định sẽ cảm động đến nỗi rơi lệ, rồi lấy thân báo đáp, không thể nào từ chối ông ta được."

"Hơn nữa, ngươi biết nhân vật chính là cái gì không?" Giọng điệu của Ôn Cảnh Diệu càng lúc càng kích động, "Nhân vật chính có nghĩa là không thể chết, không thể chết đấy! Ta giết nó thì sẽ bị đạo trời trừng phạt! Ta cũng sẽ chết! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu!"

"Cho nên ông ta tìm đến ký chủ, ông ta muốn ngài thay ông ta lấy ra trái tim sạch sẽ, còn thay ông ta nhận lấy trừng phạt của đạo trời." Hệ thống nói tiếp.

Sở Hiêu Trần cũng nghe thấy những lời hệ thống và Ôn Cảnh Diệu nói, tay siết chặt tay Tạ Linh Dụ hơn chút.

"Nhưng ta không bị trừng phạt gì cả, vì sao? Khi đó ta cũng coi như là giết chết anh ấy mà?" Tạ Linh Dụ vừa nói vừa nhìn Sở Hiêu Trần.

"Ngài là đặc biệt."

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Vừa hỏi dứt câu, hai âm thanh đồng thời vang lên bên tai và trong đầu Tạ Linh Dụ.
 
Chương 59: Phạm tội hoang tưởng


Edit - Beta: Nắng

Chương 59: Phạm tội hoang tưởng.

***

"Sau khi ngài và Sở Hiêu Trần ký khế ước, liên kết giữa hai người các ngài càng ngày càng mạnh, hơi thở như hoà làm một, đạo trời liền coi hai người là một, vì vậy nên không trừng phạt." Hệ thống chầm chậm giải thích, "Ngoài ra, giống như Sở Hiêu Trần tự nói, hắn nguyện ý, cho nên đạo trời cũng không thể can thiệp."

"Ra là vậy..." Tạ Linh Dụ cũng siết chặt tay Sở Hiêu Trần.

"Ta cảm thấy ông ta cũng không yêu sâu đậm người phụ nữ kia cho lắm." Tạ Linh Dụ nhìn lướt qua Ôn Cảnh Diệu đang điên cuồng, lại nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trên không, nói với hệ thống.

"Đúng vậy, ngài đoán không sai, sau khi kiểm tra đo lường, tình yêu ông ta dành cho mẹ Sở chỉ có 50%, căn bản không thể khiến ông ta làm ra những hành vi kiểu dạng như này. Sau khi phân tích, hệ thống nhận thấy phần lớn là do không cam lòng, đồng thời những thành công trong quá khứ cũng khiến ông ta không thể chấp nhận thấp bại."

Hệ thống nói, cùng lúc chiếu một số hình ảnh khi làm nhiệm vụ của Ôn Cảnh Diệu cho Tạ Linh Dụ xem.

Ôn Cảnh Diệu là sau khi chết được hệ thống lựa chọn làm người xuyên nhanh, ông ta phải tới các thế giới nhỏ đóng vai các nhân vật khác nhau hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhân vật ông ta đóng vai mỗi thế giới đều không giống nhau, nhưng với sự giúp sức của hệ thống cùng với lợi thế biết trước cốt truyện, ông ta đã hoàn thành rất nhiều chuyện nếu một mình ông ta thì căn bản không thể thành công, điều này cũng khiến ông ta vô cùng tự tin vào bản thân.

"Ông ta rất đa tình, ông ta thích theo đuổi đủ loại phụ nữ khác nhau, trong những thế giới trước đều chưa từng thất bại." Hệ thống có hơi thương hại nói, "Chỉ duy nhất lần này, mẹ Sở Hiêu Trần không chỉ liên tục từ chối ông ta, lại còn nhìn thấu luôn nhân vật mà ông ta đóng. Mới đầu ông ta còn tưởng mẹ Sở chỉ đang làm bộ không thích mà thôi, nhưng sau một thời gian dài ông ta vẫn bị từ chối, ông ta không thể chấp nhận được."

"Trước kia ông ta chưa từng thất bại?"

"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là mấy thế giới cấp thấp thôi."

233 lúc này vô cùng chế giễu Ôn Cảnh Diệu, chỉ là vài lần theo đuổi tình cờ được đáp lại, ông ta lại cho rằng bản thân có mị lực không ai bằng, buồn cười thật đấy.

Tất cả đều sáng tỏ rồi, hoá ra chỉ là một màn nặng tình ảo tưởng.

Tạ Linh Dụ dùng linh lực nhẹ nhàng đặt mẹ của Sở Hiêu Trần xuống mặt đất.

"Không phải ông muốn hồi sinh bà ta sao? Được, ta giúp ông hoàn thành tâm nguyện." Tạ Linh Dụ nói.

Ôn Cảnh Diệu lập tức dừng la hét, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên mặt đất, tựa như nhìn chằm chằm bí mật chôn giấu của ông ta.

Tạ Linh Dụ chạm nhẹ vào ấn đường của người phụ nữ, mái tóc không gió bay phất phới, huyền ảo vô cùng.

Một lát sau, anh buông tay xuống, người phụ nữ mở mắt ra, ngồi dậy.

"Tư Tư, phải em không? Phải em không!" Thấy người phụ nữ ngồi dậy, Ôn Cảnh Diệu lập tức hô to thu hút sự chú ý của cô ta.

Người phụ nữ nhíu mày, khuôn mặt mỹ lệ như hoa hồng không biểu cảm.

Cô ta chậm rãi đến gần Ôn Cảnh Diệu, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất.

"Là anh cứu em! Là anh giúp em sống lại." Ôn Cảnh Diệu túm chặt góc váy người phụ nữ, ánh mắt vừa thâm tình lại vừa điên cuồng.

Ông ta đang đợi, đợi người phụ nữ cảm ơn ông ta, yêu thích ông ta.

Ông ta chính là đang đợi người phụ nữ hối hận vì lúc ấy đã tàn nhẫn từ chối ông ta, cuối cùng người cứu cô ta chỉ có ông!

Ông ta đang đợi, chờ đợi giấc mộng ông ta mơ đã lâu.

Ông ta kích động nhìn bắp chân gầy gò, nghĩ, quá gầy, khó coi, nhưng ông ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng mà hồi lâu sau, vẫn không có ai đáp lời ông ta.

Ông ta đột nhiên túm chặt váy người phụ nữ, ngước mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của cô ta.

Khuôn mặt cô ta đầy khinh thường.

Đôi mỗi đỏ mấp máy, giọng nói lạnh băng: "Tự mình đa tình."

Dứt lời, người phụ nữ đá văng cánh tay đang túm váy cô ta, vô tình xoay người đi về hướng ngược lại.

Ôn Cảnh Diệu trợn mắt nhìn, ông ta không thể tin, ông ta làm tất cả mọi chuyện để nhận được đáp án như thế.

Ông ta không cam lòng gào to về phía người phụ nữ, thân thể mất hết sức lực gục xuống sàn, đôi mắt vô định không có tiêu cự.

Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Không thể nào, cô ta sao dám từ chối ta... Không thể nào...."

Người phụ nữ đến trước mặt Tạ Linh Dụ, dừng lại.

Ôn Cảnh Diệu không nhìn thấy, người phụ nữ sống động vừa rồi khi quay lưng với ông ta, lập tức vô cảm như một con rối.

"Ký chủ, ngài lừa ông ta." 233 nói.

"Đúng vậy."

Từ đầu Tạ Linh Dụ đã không hồi sinh người phụ nữ.

Hồn phách của người phụ nữ sớm đã biến mất, cho dù gọi linh cũng chỉ gọi được những mảnh ác linh tan vỡ không hoàn chỉnh, căn bản không thể hồi sinh được.

Vừa nãy chỉ là chút kỹ xảo Tạ Linh Dụ tạo ra mà thôi.

Ông ta thích dùng cơ thể người khác để biểu diễn, cuối cùng đến màn kịch thô sơ này cũng không nhìn ra, thật là đáng buồn, hệ thống nghĩ, không khỏi thở dài.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Phạm tội hoang tưởng. Nhận được 200000 điểm. Số điểm hiện tại là: 555001】

"Không ngờ nhiệm vụ này là như vậy." 233 lẩm bẩm tự nói, "Mơ tưởng có được thứ mình muốn cũng là một cái tội sao?"

Vấn đề này Tạ Linh Dụ không thể trả lời hệ thống.

"Bởi vì mơ mộng hão huyền mà ông ta đã làm hại rất nhiều người vô tội, có lẽ đó mới là tội lỗi thật sự của ông ta!" Tạ Linh Dụ nói.

233 ừ một tiếng, nó nói: "Có thể là như vậy, ông ta đã làm sai quá nhiều."

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể của người phụ nữ không còn được bảo quản bởi quan tài băng biến thành tro bụi.

Thân thể của cô ta ở trên thế giới này cũng lâu rồi.

Tạ Linh Dụ ôm eo Sở Hiêu Trần, nói với hắn: "Thế giới chân chính rất tốt đẹp, cho nên anh phải sống thật tốt."

Ở thế giới không bị ai điều khiển, người là thiên chi kiêu tử, người là con của trời.

Sở Hiêu Trần vuốt ve đuôi mắt Tạ Linh Dụ, nói: "Có em ở đây, thế giới này mới tốt đẹp."

"Rầm ——!"

Cửa lớn bị người từ ngoài đá văng, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống tầng hầm thành một khoảng sáng lớn.

Trần Đinh vừa thở hổn hển vừa vội vàng chạy xuống, trên tay ôm hoa hướng dương nhỏ cũng căng thẳng y chang.

"Lão đại." Hắn chạy tới cạnh Tạ Linh Dụ, "Tôi biết rồi!"

"Biết cái gì?" Tạ Linh Dụ cười nhìn hắn.

"Tôi không phải là người." Trần Đinh kích động nói.

"Ừ?" Tạ Linh Dụ ra hiệu cho Trần Đinh nói tiếp.

Trần Đinh thở ra hai cái, kể chuyện của mình cho Tạ Linh Dụ nghe.

Sau khi hệ thống vạn người mê bị Sở Hiêu Trần tiêu diệt, Trần Đinh liền khôi phục ký ức.

Hoá ra hắn mới chính là hệ thống vạn người mê, chỉ là trong lúc hỗ trợ ký chủ là nhiệm vụ, suýt chút nữa bị hệ thống nhiễm virus kia nuốt chửng, cho nên hắn tự mình phong ấn ký ức, che giấu dấu vết, ẩn náu trong cơ thể người phàm để bảo vệ bản thân.

Sở dĩ hắn sợ Ôn Cảnh Diệu không phải là vì sợ ông ta, mà là sợ hệ thống nhiễm virus suýt giết chết hắn bên trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu.

"Tôi là vạn người mê! Tôi tên 322, 233 là bạn tốt của tôi." Trần Đinh kích động nói.

"233?" Nghe thấy vậy, Tạ Linh Dụ liền gọi 233 từ nãy giờ không nói một lời.

"Bạn ngươi tìm ngươi."

"Đúng vậy, hắn là bạn của tôi." Âm thanh của 233 dường như đang nức nở sắp khóc.

"Cho nên ngươi đồng ý giúp Ôn Cảnh Diệu là vì muốn tìm bạn của ngươi à?" Giọng Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng, 233 không kìm được oà khóc.

Nó thút thít nức nở nói: "Đúng... Đúng vậy. Lúc trước tổng bộ kiểm tra đo lường không thấy tung tích của hắn, chỉ có sau khi chết mới như vậy. Tổng bộ... Tổng bộ cũng đã đóng dấu tử vong dưới hồ sơ của hắn, chỉ là tôi không tin..."

Tạ Linh Dụ yên lặng nghe 233 nói.

"Ôn Cảnh Diệu nói muốn ông ta muốn hồi sinh một người, tôi giúp ông ta. Tôi, tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi muốn biết rốt cuộc có thể hồi sinh thật không, tôi muốn hồi sinh 322, hắn là người bạn duy nhất của tôi." 233 khóc to.

"Hắn không chết, thật may quá. Thực xin lỗi... Ký chủ, tại tôi mà ngài phải vào đây." Âm thanh 233 không ổn định, mạch điện như mới bị ngâm nước.

"Không sao." Tạ Linh Dụ trả lời nó.

Tạ Linh Dụ kéo 233 ra, nó biến trở lại hình người nho nhỏ, để nó ôn chuyện với Trần Đinh.

"Chủ nhân." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ, hắn gọi, hình như chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh.

"Em ở đây." Tạ Linh Dụ đáp lại hắn.

Lại thấy 233, cảm xúc của Trần Đinh khác với lúc trước, hắn mải kể chuyện của hắn, như nói mãi không hết chuyện, 233 ở bên lắng nghe, thi thoảng đáp vài tiếng.

Ôn Cảnh Diệu bị khoá ở trong góc lúc này không ai để ý tới.

Trần Đinh đứng cạnh Tạ Linh Dụ, nguy hiểm như có như không lúc trước đột nhiên xuất hiện lại.

Hắn theo bản năng nhìn về phía nguy hiểm phát ra, là Ôn Cảnh Diệu đầu bù tóc rối, chật vật vô cùng.

Cảm giác nguy hiểm biến mất...

Nhưng Trần Đinh lại càng bất an hơn, hắn không nói nữa.

Ôn Cảnh Diệu vốn đang oán hận không ngừng không biết đã dừng lại từ lúc nào.

Tóc che khuất ánh mắt ông ta, những ngón tay cào xuống mặt đất, như đang phải chịu đựng đau đớn khôn cùng.

Trần Đinh dường như nhận ra chuyện gì, ôm 233 nho nhỏ và hoa hướng dương vào trong lòng, đứng chặn trước mặt Tạ Linh Dụ.

Khuôn mặt dưới mái tóc của Ôn Cảnh Diệu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những sợi chỉ đen, giống như một đống tóc rối bù tụ lại một chỗ, vừa quái dị vừa ghê tởm.

Những sợi chỉ đen thoát ra khỏi cơ thể ông ta, nhanh như chớp xuyên qua mọi ngóc ngách của tầng hầm thoát ra bên ngoài.

Cơ thể Ôn Cảnh Diệu cũng biến thành một sợi chỉ đen, thoát khỏi xiềng xích, bay vụt qua chỗ Trần Đinh đang đứng.

233 phản ứng rất nhanh, trở lại trong đầu Tạ Linh Dụ.

"Ký chủ, hệ thống bị nhiễm virus kia chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Ôn Cảnh Diệu hiến cơ thể cho nó, bọn họ dung hợp lại làm một." Giọng 233 bình tĩnh khác thường, "Cho nên tổ hệ thống phát nhiệm vụ không kiểm tra ra tàn dư của nó."

"Ta biết rồi." Tạ Linh Dụ nói, không biết đang nghĩ gì.

Là do vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, cho nên Tạ Linh Dụ không cảnh giác.

"Vài giây nữa, linh hồn của ông ta sẽ bị hệ thống kia nuốt chửng."

Nó do dự nhấn mở cái gì đó, đợi Tạ Linh Dụ quyết định.
 
Chương 60: Kết thúc


Edit - Beta: Nắng.

Chương 60: Kết thúc.

***

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Tạ Linh Dụ đều bị đóng băng biến thành một bức tranh yên lặng, trong đó chỉ có mỗi Tạ Linh Dụ là người sống duy nhất.

"Những sợi chỉ đen toả ra từ mọi ngóc ngách vừa nãy không lâu nữa sẽ làm ô nhiễm hoàn toàn thế giới này, thế giới này sắp biến mất." Hệ thống nói.

"Ngươi đã biết từ trước?" Tạ Linh Dụ hỏi hệ thống.

"Tôi biết thứ này sẽ khiến thế giới bị ô nhiễm là bởi vì trước kia cũng có trường hợp tương tự. Tổng bộ vì ngăn ngừa virus lây lan, đã diệt trừ thế giới kia." Hệ thống bay ra từ cơ thể Tạ Linh Dụ, nó chăm chú nhìn Trần Đinh, sau đó nhìn Tạ Linh Dụ, cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm bạn của tôi."

"Ngươi có biện pháp phải không?" Tạ Linh Dụ hỏi 233.

"Tôi đã giúp ngài xin tổng bộ manh mối của nhiệm vụ cấp A cuối cùng."

"Là gì?"

"Ôn Cảnh Diệu từ đầu đã luôn vi phạm quy tắc, từ giả Sở Hiêu Trần lừa hệ thống đến vì tư dục của bản thân mà khởi động lại thế giới này." 233 không cảm xúc chậm rãi nói, "Nhiệm vụ cuối cùng chính là trừng phạt mà tổng bộ đưa ra cho ông ta."

"Nên?" Tạ Linh Dụ có dự cảm không tốt lắm.

"Nên là ngài chỉ cần trừng phạt ông ta là được." Nói xong, một sợi ánh sáng bay vào đầu Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ lập tức hiểu ý hệ thống.

Anh chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân hạ cấm chú lên linh hồn Ôn Cảnh Diệu, đưa ông ta vào Minh giới, để ông ta giữ ký ức rơi vào vòng luân hồi đau đớn mãi mãi.

Đây là trừng phạt tổng bộ đưa ra cho Ôn Cảnh Diệu.

"Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ khởi động lại thế giới này. Trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, lần này tôi sẽ giết chết hệ thống nhiễm virus kia trước, trên thế giới này cũng sẽ không tồn tại người xuyên nhanh Ôn Cảnh Diệu, thế giới này sẽ phát triển tự do theo ý muốn của chính nó, sẽ không bị ai quấy rối."

"Nếu không khởi động lại thì sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người sẽ chết, là như vậy à?" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng nói.

233 gật đầu, Tạ Kinh Dụ biết nó không nói dối.

"Ở thế giới ban đầu, ta không tồn tại." Tạ Linh Dụ nói tiếp.

"Ngài sẽ trở về thế giới của ngài." 233 không đành lòng nhìn Tạ Linh Dụ, "Vốn dĩ ngài cũng không thuộc về thế giới này."

"Nhưng ta có liên hệ với thế giới này." Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, vuốt nhẹ sườn mặt hắn.

233 không đáp, nó chưa từng nói với Tạ Linh Dụ, cho dù không có chuyện vừa nãy, thế giới này cũng phải khởi động lại thành một thế giới cô độc không người, thế giới này bị tàn phá quá nghiêm trọng, đã khác xa hoàn toàn với giả thiết ban đầu của thế giới, cho nên cũng sẽ bị khởi động lại, dựa theo cuốn sách khác trở thành một thế giới mới.

Mà Tạ Linh Dụ vẫn sẽ trở về thế giới của anh.

Vốn dĩ Tạ Linh Dụ đến thế giới này là vì nó, anh đã trở thành bug với thế giới, nhất định phải sửa lại như cũ.

Thế giới này không nên tồn tại một pháp sư vong linh.

"Anh không cần hét to ở trong lòng như thế đâu, em nghe thấy rồi." Tạ Linh Dụ hôn lên sườn mặt Sở Hiêu Trần, sau đó nhìn sang hệ thống, "Nhưng mà ngươi nói có chỗ sai, ta đến thế giới này không phải bởi vì ngươi."

"Ta đến nơi này, là vì Sơ Sơ của ta." Tạ Linh Dụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần.

Hệ thống biết, anh đã quyết định rồi.

"Thế giới khởi động lại, hẳn là ta sẽ không tồn tại trong ký ức của họ."

"Đúng vậy, ngài cũng sẽ không nhớ đoạn ký ức này."

Mọi sai lầm đều sẽ được sửa chữa.

Sở Hiêu Trần vẫn sẽ là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo không chịu khuất phục, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ là pháp sư vong linh vui vẻ hạnh phúc.

"Thế giới này sẽ không có virus, tất cả mọi người đều sẽ tốt." Hệ thống nói.

Giữa không gian yên lặng, Tạ Linh Dụ cảm thấy ngón tay mình bị nắm lấy.

"Chủ nhân... Đừng..."

Cộng cảm giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lúc này vô cùng mạnh mẽ, anh nghe thấy tiếng gọi đầy đau đớn của Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ nhón chân, cắn nhẹ đầu lưỡi, hôn lên môi Sở Hiêu Trần.

Sơ Sơ, cảm ơn anh vì đã từng đi vào thế giới của em, cảm ơn vì thích em, cảm ơn vì yêu em.

Nỗi lòng Tạ Linh Dụ thông qua cộng cảm truyền đến Sở Hiêu Trần.

Thật xin lỗi, lần này lại là em không giữ lời...

Thật may mắn vì gặp được anh, em cũng thích anh... Em cũng... yêu anh...

Tạ Linh Dụ ôm chặt cổ Sở Hiêu Trần, hôn hắn.

Thế giới bắt đầu rung mạnh, Sở Hiêu Trần ôm lại Tạ Linh Dụ.

Thế giới đóng băng bị Sở Hiêu Trần đập tan, đôi mắt hắn hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu.

"Đồ lừa đảo..." Hắn hung dữ cắn đầu lưỡi Tạ Linh Dụ.

Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của Tạ Linh Dụ mơ hồ có nước mắt.

Nút khởi động lại đã được ấn, Tạ Linh Dụ trong chớp mắt biến thành hàng ngàn điểm sáng, biến mất trước mặt Sở Hiêu Trần.

Lần này hắn không bắt được gì cả.

Thời gian bắt đầu tua ngược lại một cách nhanh chóng, mây trôi ngược lại, phế tích trở lại dáng vẻ ban đầu, cây khô trở lại dáng vẻ tươi tốt, tất cả đều trở lại dáng vẻ như trước.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp A: Hình phạt reset. Nhận được 300000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị tình yêu của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 1855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 2855001】

【Đinh! Tổng điểm của ký chủ đạt một triệu, nhận được khen thưởng "Hồi sinh." 】

Khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc ý thức đang trôi đi, tình cảm với thế giới này của Tạ Linh Dụ bay ra khỏi linh hồn anh, để lại một vết thương đầy máu, nhưng trong chốc lát đã lành lại, như chưa từng có ở đó.

"Mong ký chủ chú ý, hệ thống 233 đã hoàn thành phục vụ, sắp thoát ra khỏi ý thức của ký chủ." 233 làm xong nhiệm vụ, tự động phát ra âm thanh điện tử ngắt kết nối với Tạ Linh Dụ.

"Khởi động lại thế giới hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ." Tạ Linh Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hệ thống cười một tiếng, âm thanh thiếu niên non nớt ngây thơ.

"Ngài yên tâm, cùng lắm thì tôi làm không công mấy trăm năm, kiểu gì cũng trả hết nợ." Nó nói.

"Ta nhớ ta vẫn còn một yêu cầu, ngươi còn nhớ không?" Âm thanh của Tạ Linh Dụ càng lúc càng nhỏ.

"Ngài cứ nói, tôi giúp ngài làm." 233 cung kính trả lời lần cuối.

Tạ Linh Dụ nói gì đó, 233 nghiêm túc nghe, giúp Tạ Linh Dụ hoàn thành yêu cầu của mình.

Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, nghe như tiếng tháo xiềng xích, liên hệ giữa Tạ linh Dụ và thế giới cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, anh chìm vào giấc ngủ dài.

Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong hang động của mình.

Mấy con vong linh thuộc hạ của anh vây thành một vòng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.

Tạ Linh Dụ đột nhiên ngồi dậy, mấy con vong linh nhanh chóng lùi lại, cung kính xếp thành hàng đợi Tạ Linh Dụ sai sử.

"Sao ta lại ở đây?" Tạ Linh Dụ buột miệng hỏi.

Các vong linh vốn đang cúi đầu đều ngẩng lên, mù mờ nhìn nhau.

Đại vong linh cẩn thận nói: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngài bị đám người xấu xa của Thần Điện đuổi giết, trốn thoát nhưng bị thương nặng. Sau đó ngài ngất đi, chúng ta mang ngài về nhà."

Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn đại vong linh, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, anh nhớ rồi.

Vừa rồi lúc tỉnh lại nhìn thấy trần hang tối đen như mực, anh có hơi hoảng hốt.

Anh cứ cảm thấy trước mắt anh đáng lẽ không phải trần hang tối đen mà là bức tường trắng tinh, thứ anh nhìn thấy đáng lẽ không phải là một đám vong linh đứng thành vòng mà là....

Mà là cái gì?

Tạ Linh Dụ không nhớ nổi, anh nghĩ do bị thương nặng khiến anh chìm sâu vào giấc mơ.

Rõ ràng anh luôn ở trong hang động, lấy đâu ra bức tường trắng chứ.

"Đúng đó đúng đó, A Đại nói đúng, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần ta đi trộm ít linh quả giúp ngài bổ sung thể lực không?" Nhị vong linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Linh Dụ thì lo lắng nói.

"Chủ nhân chủ nhân, ta cảm thấy A Đại, A Nhị nói đúng lắm, ta cũng có thể tìm lô đỉnh giúp ngài, để ngài hút linh lực bọn chúng..."

"Chủ nhân... A Tam nói cũng đúng đấy..."

"Đều do mấy tên già xấu xa đó, sẽ không khiến chủ nhân chúng ta ngốc đi chứ..."

Đại vong linh cùng nhị vong linh nói xong, đầu Tạ Linh Dụ hơi đau, mấy con vong linh khác thấy anh không nói gì bắt đầu nhao nhao, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến.

"Câm miệng." Tạ Linh Dụ không chịu nổi đám ồn ào này, lạnh lùng nói.

Tất cả vong linh lập tức im bặt, đứng tại chỗ cúi đầu vờ như không biết gì.

Tạ Linh Dụ lấy từ trong góc hang động ra một cái túi chứa đồ, bên trong có đủ loại thuốc trị thương lớn bé khác nhau.

Tạ Linh Dụ đổ toàn bộ đồ trong túi chứa đồ ra, bình thuốc leng keng rơi xuống đất, xếp thành một chồng lớn.

Cũng chẳng cần biết đấy là gì, Tạ Linh Dụ tùy ý cầm một bình thuốc lên uống, linh lực nhanh chóng ngập tràn trong cơ thể, vết thương ngoài da cũng dần dần lành lại.

Tạ Linh Dụ uống thuốc xong, vung tay vứt bình thuốc lên vách tường, bình thuốc vỡ tan phát ra tiếng vang lớn.

Đám vong linh run lên, trộm dùng ánh mắt nhìn nhau đoán xem vì sao chủ nhân lại khó chịu như vậy.

Con vong linh nhỏ nhất trong đó nhìn Tạ Linh Dụ lại uống một bình thuốc khác, nghĩ một lát vẫn to gan bay qua.

Đám vong linh trông thấy hành động không muốn sống nữa của vong linh nhỏ, đều thương tiếc cho nó.

Vong linh nhỏ bay tới trước mặt Tạ Linh Dụ, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân đừng uống nữa, uống nữa linh lực của ngài sẽ nổ tung."

Tạ Linh Dụ từ lúc tỉnh lại đã khó chịu mà không rõ nguyên cớ, anh vốn định trách cứ thuộc hạ không hiểu chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vong linh nhỏ, anh dùng lại đặt bình thuốc xuống.

Khi vong linh nhỏ chết chỉ mới ba tuổi, cho nên linh hồn của nó là một đứa trẻ.

Từ trước đến nay Tạ Linh Dụ không tức giận với nó.

Tuy nhiên lần này chuyện khiến anh nguôi giận hơi kỳ lạ.

Trên linh hồn của vong linh nhỏ có một vết sẹo hình thoi, nó có trong một lần bị thương, vẫn chưa biến mất.

Ngày xưa không cảm thấy gì, hôm nay lại cảm thấy vết sẹo này vừa mắt một cách kỳ lạ, cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tạ Linh Dụ xoa đầu vong linh nhỏ.

Đám vong linh ngạc nhiên rớt cả cằm, mấy bộ xương khô còn rơi cả xương xuống.

Chủ nhân hôm nay dễ nói chuyện vậy?

"Được, còn chuyện gì nữa không?" Tạ Linh Dụ đá cái bình ra, cũng không quan tâm cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

"Chủ nhân, hình như phía dưới đống bình đang phát sáng." Vong linh nhỏ chỉ vào chồng thuốc của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ nhíu mày, đẩy mấy cái bình kia ra, phát hiện bên dưới là mấy thứ anh chưa từng nhìn thấy.

Một cái đèn làm từ bạch ngọc đang phát sáng.

Một cái túi đầy thứ nhỏ nhỏ màu đen như hạt mè, có vẻ là hạt giống.

Một lọ thuốc nước màu tím có mùi kỳ lạ, Tạ Linh Dụ mới chỉ ngửi một cái mà cảm giác cả người nóng lên, mềm nhũn.

Còn có một cuốn không có gì đặc biệt, tên là Sách Của Tử Linh.

Tạ Linh Dụ đặt mấy thứ này cạnh nhau, xoa xoa cằm tự hỏi anh cướp mấy thứ này ở đâu, nhưng không hề có ấn tượng.

Không nhớ ra, anh đặt đèn bạch ngọc sang một bên, thuốc nước không biết tác dụng thì tùy ý vứt trong góc, hạt giống thì đưa cho đám vong linh đi trồng. Còn cuốn sách có tên đáng sợ kia thì Tạ Linh Dụ quyết định sẽ tự mình đọc nó, để xem nội dung có như cái tên không.

Các vong linh phát hiện gần đây chủ nhân của chúng say mê với cuốn sách tên《 Sách Của Tử Linh 》, đã mấy năm không ra khỏi hang động rồi.

Hạt giống Tạ Linh Dụ đưa cho chúng đã phát triển thành một đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đó có một đoá hoa trời sinh có lý trí, được Tạ Linh Dụ đặt tên là Nhung Nhung.

Đam vong linh vô cùng ghen tị, bởi vì tên của chúng đều được đặt theo số, rất là đơn giản.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thoáng qua hoa vàng nhỏ, sau đó lại bế quan tiếp tục nghiên cứu cuốn sách, cũng không để ý nhiều đến nó.

Mà hôm nay tất cả vong linh đều vô cùng vui vẻ, chúng đều canh giữ ngoài hang động đợi Tạ Linh Dụ xuất quan.

Trong hang động nhỏ hẹp, chiếc đèn bằng ngọc kỳ quái vĩnh viễn không tắt chiếu sáng toàn bộ hang động tối tăm như ban ngày.

Tạ Linh Dụ cắn rách đầu ngón tay, dùng máu làm khế ước, vẽ một trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.

Đây là pháp trận được ghi lại trong phần cuối cuốn《 Sách Của Tử Linh 》.

Cấm thuật có thể triệu hồi vong linh thần ma vô cùng cường đại phục vụ chủ nhân.

Tạ Linh Dụ vẽ xong nét cuối cùng, đưa linh lực vào pháp trận, trong lòng kêu gọi vong linh hoặc tử thi thuộc về anh.

"Tới đây, vong linh của ta, ta là Tạ Linh Dụ."

Pháp trận dần dần phát ra ánh sáng đỏ, đậm đến nỗi che cả ánh sáng của đèn ngọc.

Mái tóc đen của Tạ Linh Dụ tung bay, anh chờ mong nhìn vào pháp trận.

Ở giữa pháp trận dần dần hiện ra một bóng người cao lớn, là một người đàn ông vô cùng đẹp có đôi mắt màu vàng kim.

Hắn đi về phía Tạ Linh Dụ.

"Đồ lửa đảo." Người đàn ông kia thấp giọng nói, ánh mắt chứa tình cảm Tạ Linh Dụ nhìn không hiểu.

Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh khụ khụ hai tiếng, bỏ qua mấy lời kia.

"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi tên là gì?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu hỏi hắn.

Người đàn ông kia nắm tay Tạ Linh Dụ, quỳ một gối hành lễ với anh.

"Chủ nhân, tôi tên Sở Hiêu Trần." Người đàn ông nói.

Tạ Linh Dụ cúi đầu, nhìn thấy sau vai người đàn ông.

Nơi đó có một vết bớt hình thoi như ẩn như hiện.
 
Chương 61: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Edit - Beta: Nắng

Ngoại truyện 1

***

Các vong linh phát hiện, từ ngày tử thi tên Sở Hiêu Trần xuất hiện bên cạnh chủ nhân bọn chúng, thời gian bọn chúng ở cạnh chủ nhân đều bị chiếm hết.

Ngay cả vong linh nhỏ Tạ Linh Dụ yêu thương nhất cũng khó có thể nhìn thấy anh.

Nhưng chủ nhân lại không hề để ý chuyện này, còn dung túng cho Sở Hiêu Trần làm vậy, thật sự là thiên vị quá rồi.

Thực tế thì, Tạ Linh Dụ không cảm nhận được hành vi cố ý hay vô tình độc chiếm này của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy tử thi cường đại mà anh triệu hồi ra có hơi... dính người.

Ngay cả vong linh nhỏ cần chủ nhân ở bên cũng không dính người như vậy.

Nhưng mà dính người thì dính thôi, Tạ Linh Dụ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất tự nhiên, giống như nên là như thế.

Hôm nay, Tạ Linh Dụ một mình dẫn Sở Hiêu Trần tới một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này 50 năm mở một lần, hơn nữa chỉ mở trong 24 giờ, sau khi đóng cửa chỉ có thể đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.

Bí cảnh không trân bảo gì, linh lực loãng, cấp bậc yêu thú cao, thời gian đóng bí cảnh lại dài, cho nên không có mấy ai đi vào.

Rốt cuộc thì thời gian càng dài, độ nguy hiểm càng cao, quan trọng nhất là chưa ai nhận được kì ngộ lớn từ nơi này, đi cũng chỉ tốn công vô ích.

Sở dĩ Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi vào bí cảnh này, một là muốn xem xem thực lực của Sở Hiêu Trần như thế nào, hai là vì nghe nói bí cảnh này sắp xuất hiện một thứ rất quý giá, kính Vãng Lai.

Đã khá lâu lâu từ ngày triệu hồi Sở Hiêu Trần, nhưng kỳ lạ là từ ngày đó xung quanh Tạ Linh Dụ không hề xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, vô cùng yên bình.

Việc này khiến cho Tạ Linh Dụ không có dịp nào để biết được năng lực của tử thi này, ngay cả đạo cụ độc nhất giúp chủ nhân không chế cũng mất đi hiệu lực với Sở Hiêu Trần.

Không phải là sợ, Tạ Linh Dụ cứ có một cảm giác mơ hồ, y như là anh mắc nợ ai đó cái gì vậy, cảm giác kỳ lạ làm Tạ Linh Dụ cảm thấy bất an.

Hơn nữa Sở Hiêu Trần luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn ăn anh vào bụng luôn vậy.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh Dụ luôn rất chuẩn.

Tin tức kính Vãng Lai truyền ra vừa hay đúng ý Tạ Linh Dụ.

Chắc là anh sẽ không có khúc mắc như giành vợ gì gì đó với tử thi ở kiếp trước nên kiếp này anh phải trả lại đấy chứ.

Kính Vãng Lai có thể phản chiếu chuyện xưa, là trân bảo trong truyền thuyết.

Nhưng vì trước đây những tin tức về trân bảo từ bí cảnh này truyền ra đều là giả, cho nên lần này những người vào bí cảnh cũng không đông lắm.

Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giả trang thành tu sĩ bình thường vào bí cảnh.

Bí cảnh rất rộng, Tạ Linh Dụ vừa vào đã bị truyền tống lên trên một cái cây khổng lồ, trước mắt là lá cây mênh mông vô tận.

Đây là một khu rừng vô cùng rộng lớn, trồng rất nhiều cây đại thụ cao che trời.

Tạ Linh Dụ thầm than bản thân thật xui xẻo, trong rừng trước giờ luôn là nơi ẩn náu của đủ loại thú dữ.

Bởi vì có khế ước nên Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần được truyền tống tới cùng một nơi.

Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi trên cành cây, ôm Tạ Linh Dụ còn đang nhìn Đông ngó Tây trong lòng.

Lúc mới truyền tống đến đã như vậy, Tạ Linh Dụ cũng không nhớ vì sao bản thân lại bị hắn ôm trong lòng.

Anh ấn bả vai Sở Hiêu Trần định đứng dậy, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn, cành lá rung động, kinh động đến yêu thú phía dưới, tiếng gầm từ dưới tán cây vang lên.

Tạ Linh Dụ bị âm thanh thình lình vang lên doạ sợ, cả người mới hơi nhổm lên lại ngồi phịch xuống đùi Sở Hiêu Trần, hai tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Tạ Linh Dụ nghe thấy Sở Hiêu Trần cười khẽ một tiếng.

Trong mắt Sở Hiêu Trần toàn ý cười, ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn chút, khiến cho cả người anh kề sát vào hắn.

Tạ Linh Dụ lúc này giống như một con búp bê vải nhỏ nhắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần.

Anh mở to mắt, đôi mắt đen láy vô tội, càng khiến anh đáng yêu hơn vô số lần.

“Ngươi ôm ta chặt vậy để làm gì?” Tạ Linh Dụ trách cứ Sở Hiêu Trần, một tay bắt lấy cái tay ở đang ôm eo anh.

“Đương nhiên là sợ chủ nhân ngã xuống bị thú dữ ăn thịt rồi.” Sở Hiêu Trần thản nhiên đáp.

Dưới tán cây lại vang lên tiếng gầm của yêu thú, lớn hơn lần trước nhiều, có lẽ tiếng của Tạ Linh Dụ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Tạ Linh Dụ không dám động, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần như đang trách cứ.

Cũng tại địa điểm bọn họ truyền tống tới thật sự không tốt, Tạ Linh Dụ lặng lẽ thả linh lực đi thăm dò, nơi này rất nhiều yêu thú, nếu đối đầu trực diện với bọn chúng, chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn.

Kiểm tra hắn ở nơi này, không có lời.

Tạ Linh Dụ lấy túi chứa đồ, muốn dùng truyền tống phù rời khỏi khu rừng này trước.

Trong túi có rất nhiều đồ, phần lớn là thuốc khôi phục linh lực, chữa thương, Tạ Linh Dụ tìm mãi mới thấy truyền tống phù.

Lúc lấy truyền tống phù ra, không cẩn thận lôi luôn một cái bình ra, trông thấy cái bình sắp sửa rơi xuống dưới.

Tạ Linh Dụ căng thẳng, vội vàng muốn bắt lấy, không có người còn nhanh hơn anh, bắt được cái bình.

Tạ Linh Dụ chỉ bắt được tay người đó, sắc mặt không đổi, thu tay về.

Sở Hiêu Trần cầm cái bình lên xem, cái bình trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím, nhìn qua rất thần bí.

Tạ Linh Dụ nhận ra đó là cái bình nước thuốc kỳ lạ lần trước, không rõ tác dụng là gì, nhưng Tạ Linh Dụ có cảm giác đó không phải thứ gì tốt.

Quan trọng nhất là, không thể để Sở Hiêu Trần giữ nó.

Anh muốn cướp lại, lại bị Sở Hiêu Trần cầm cổ tay.

Động tĩnh giúp yêu thú cuối cùng cũng nhận ra có hai tu sĩ ngỗ ngược đang trốn trên cây.

Nó gào to bò lên trên cây.

“Chủ nhân, chưa đi sao?” Sở Hiêu Trần thổi nhẹ vào tai Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cũng mặc kệ phải lấy lại cái bình, vội vàng xé truyền tống phù, rời khỏi khu rừng nguy hiểm trước đã.

Sau một khoảng trời đất quay cuồng, Tạ Linh Dụ mở mắt, dòng nước từ bốn phương tám hướng vây lấy anh, trước mắt tối đen không một ánh sáng.

Lần truyền tống này đưa anh đến một vực nước sâu thẳm tối tăm.

Tạ Linh Dụ giãy dụa muốn bơi lên trên, nhưng xung quanh tối đen khiến cơ thể anh vô lực, linh lực trong bí cảnh rất loãng, nhưng linh lực trong nước lại rất nhiều, chúng kiềm chế Tạ Linh Dụ, anh chỉ có thể từ từ rơi xuống. Dòng nước bao quanh không một khe hở, cướp đi cảm giác của cơ thể, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi sao? Tạ Linh Dụ tự giễu nghĩ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm chặt lấy eo anh, trên môi có cảm giác mềm mại khác với dòng nước, dịu dàng đưa không khí sang cho anh.

Anh mở mắt ra, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần trong bóng tối sáng lên một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn ấm áp.

Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ ra khỏi mặt nước, nước từ trên đầu anh chảy xuống, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy vực thẳm suýt chút nữa giết chết mình chỉ là một cái đầm sâu không thấy đáy.

Bốn phía đều là băng, trống rỗng không có gì, trên đầu là lớp băng trắng không thấy đỉnh.

Bọn họ bị truyền tống tới một cái động băng rộng lớn.

Xung quanh đầm nước rải rác xác vài con yêu thú, chết khá thảm, có vẻ là mới chết không lâu.

“Ngươi giết à?” Tạ Linh Dụ chỉ xác yêu thú, dùng động tác này che đi vành tai đỏ bừng của mình.

“Tôi vội tìm chủ nhân, bọn chúng cản đường tôi.” Sở Hiêu Trần đáp.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, được rồi, khỏi cần kiểm tra nữa, quả nhiên là tử thi cường đại.

Anh sờ sờ vành tai mình, quan sát xung quanh.

Động băng tuy trống trải nhưng cũng có giới hạn, Tạ Linh Dụ tìm một vòng nhưng không tìm thấy gì hết.

Lúc này anh đang đứng cạnh đầm nước, nhìn xuống đầm nước sâu không thấy đáy, ánh mắt sâu xa.

“Em có muốn xuống xem không?” Tay Sở Hiêu Trần không biết đặt lên vai Tạ Linh Dụ từ lúc nào, mỉm cười hỏi anh.

Cảm giác sợ hãi bóng tối và cái chết vừa nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, Tạ Linh Dụ không nói gì. Anh hiểu rõ, động băng này không có cửa ra, như vậy đầm nước này có thể chính là lối ra duy nhất.

Hồ nước này có thể sẽ thông ra một cái động khác.

“Tôi nắm tay chủ nhân nha, nhất định sẽ không thả tay chủ nhân ra đâu.” Sở Hiêu Trần từ đặt trên vai chuyển xuống nắm tay Tạ Linh Dụ, “Chủ nhân có muốn xuống xem không, tôi mang đèn theo, tiện lắm.”

Tạ Linh Dụ nhìn hắn, thấy Sở Hiêu Trần lấy đèn ngủ nhỏ vĩnh viễn không tắt từ túi của anh ra, đặt vào trong tay anh.

Tạ Linh Dụ: “Ngươi mang nó theo từ lúc nào?”

Sở Hiêu Trần: “Tôi cảm thấy có lẽ sẽ dùng, nên mang theo.”

Có đèn khiến Tạ Linh Dụ tự tin hơn nhiều, một tay anh cầm đèn, một tay nắm tay Sở Hiêu Trần, cùng hắn xuống nước.

Dưới nước vẫn tối đen như mực, chỉ là lần này Tạ Linh Dụ mang ánh sáng đến.

Ra khỏi nước lần nữa, Tạ Linh Dụ có hơi nghi ngờ bọn họ lại quay về cái động băng kia.

Một cái động băng giống y chang, ngoại trừ… chiếc gương đặt giữa động.

Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi qua, trong gương lại chỉ có một khuôn mặt của mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ chỉ có một hình bóng mơ hồ.

“Sao lại thế?” Tạ Linh Dụ tự hỏi.

Sở Hiêu Trần nhìn sườn mặt nhã nhặn của anh, nói: “Tôi nghe nói kính Vãng Lai không thể phản chiếu hình ảnh của người bị mất quá khứ.”

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần.

Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ với tử thi này?

Ngoài ra, tấm gương này không thể phản chiếu hình ảnh của mình thì nó có thể phản chiếu quá khứ không? Nếu không thể, thế thì chẳng phải mình tính sai rồi sao?

Tâm tình của Tạ Linh Dụ thông qua khế ước truyền đến Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần cười khẽ, hoàn toàn đoán được Tạ Linh Dụ nghĩ gì trong lòng.

“Nhưng mà tôi nghe nói nếu có thể khiến tấm gương này nhận chủ, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ mà chủ nhân muốn xem.” Sở Hiêu Trần giọng điệu thần bí, “Ai cũng có thể làm được.”

“Làm thế nào để nó nhận chủ?” Tạ Linh Dụ lập tức hỏi, anh không hề nghi ngờ lời Sở Hiêu Trần nói.

“Đưa cho nó một đoạn ký ức, nó đồng ý là được.”

“A…” Tạ Linh Dụ hơi do dự, trong 18 năm ngắn ngủi của anh, ký ức khiến anh ghi tạc trong lòng vốn dĩ rất ít, bảo anh đưa ra, anh có hơi tiếc.

“Thật ra tôi có cách, chủ nhân có muốn nghe thử không?”

“Ngươi nói đi.”

“Tôi dùng ký ức của tôi, sau khi nó nhận chủ thì đưa cho chủ nhân dùng, được không?”

Tạ Linh Dụ không nghe ra sự dụ dỗ trong lời của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy đây là một cách hay.

“Được, cứ như vậy đi!”

Sở Hiêu Trần đặt tay trên mặt kính, trên gương dần hiện ra một màn sương.

Sau đó màn sương tan đi, hai bóng người thân mật hiện ra.

Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều vong linh, anh chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra trong hai bóng người đó một là vong linh, một là con người.

Vong linh kia còn rất quen thuộc, Tạ Linh Dụ nhíu mày lại nhìn cho rõ.

Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang chăm chú nhìn gương, quay qua nhìn vào gương.

Gió thổi bay tấm màn lụa đang che bóng người, vong linh kia bị người đàn ông bá đạo giam trong lòng, ngọt ngào chuyên chú hôn môi.

Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của hai bóng người đó, kinh ngạc mở to mắt.

Anh theo bản năng lùi lại, lại bị ôm lấy từ phía sau.

Người đó nói: “Chủ nhân, đẹp không?”

- -----

Ngoại truyện 2

***

Đường lui bị chặn lại, hình ảnh trên gương lại rõ hơn.

Mặt Tạ Linh Dụ đỏ bừng, Sở Hiêu Trần nắm cổ tay anh, đặt tay anh lên trên mặt gương.

Vô số ký ức từ gương truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, nơi nào đó bị phong ấn trong trái tim Tạ Linh Dụ bị lượng ký ức khổng lồ đập vào, anh chấn kinh, ngốc luôn tại chỗ.

“Chủ nhân, mau nhớ lại đi.” Sở Hiêu Trần nhẹ giọng nói bên tai Tạ Linh Dụ, “Tôi là Tạ Sơ Sơ của ngài mà, chủ nhân.”

Tạ… Sơ Sơ…?

Cái tên này giống như là chìa khoá, trong vô số ký ức của Sở Hiêu Trần đan xen trong đầu Tạ Linh Dụ, cuối cùng cũng lộ ra chút ký ức về người tên Tạ Sơ này.

Tất cả ký ức hiện lên trong đầu anh, lộn xộn hỗn loạn khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy rất đau đầu vô cùng.

Sở Hiêu Trần đón lấy Tạ Linh Dụ ngất đi vì đau.

Hắn nhỏ máu lên mặt gương, cầm lấy tấm gương, động băng lập tức rung lên, băng trên đỉnh động cũng lung lay sắp rơi.

“Im lặng.” Sở Hiêu Trần lạnh lùng ra lệnh.

Động băng như bị doạ sợ, dần dần yên tĩnh lại. Một lát sau, cả động băng bốc hơi ngưng tụ thành một giọt nước bay vào trong gương.

Động băng biến mất, xuất hiện trong tầm mắt Sở Hiêu Trần là một khoảng mênh mông tuyết trắng, mỗi một bông tuyết rơi xuống đều ẩn chứa linh lực, chạm vào cơ thể sẽ tạo ra vết thương.

Linh lực của bí cảnh này loãng, nhưng linh lực vô tận trong những bông tuyết này không thể là giả.

Xem ra những người tiến vào đây vẫn chưa khám phá hết toàn bộ bí cảnh.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng lấy từ túi chứa đồ ra một tấm chăn, quấn chặt Tạ Linh Dụ lại rồi di chuyển đến một sơn động bị vùi trong tuyết.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ẩm ướt, Sở Hiêu Trần bày một kết giới ở cửa hang, lại lấy ra một cái giường từ túi chứa đồ, giường vừa chạm đất liền trở lại kích thước bình thường.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù được bọc trong chăn nhưng Tạ Linh Dụ vẫn bị lạnh đến run rẩy.

Sở Hiêu Trần đặt anh lên giường, lấy ngọn nến đã sớm được chuẩn bị ra, ngọn nến này có tác dụng sưởi ấm, toàn bộ hang động nhanh chóng trở nên ấm áp, sáng sủa.

Tạ Linh Dụ rất nhanh đã thấy nóng, vô thức đạp cái chăn đang bọc lấy mình ra xa chút.

Sở Hiêu Trần nhìn anh, cầm bình nước thuốc màu tím lên quan sát.

Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Linh Dụ quên luôn chiếc bình này vẫn ở trong tay Sở Hiêu Trần.

Hắn đổ một chút nước ra đầu ngón tay mà xoa, nước thuốc kia toả ra một mùi thơm lạ.

Nước thuốc quân vương ngày đêm sênh ca? Rất tốt.

Lúc này, Tạ Linh Dụ mơ màng tỉnh lại, dường như đã cực kỳ mệt mỏi ở trong mơ.

Lúc mở mắt, ánh mắt anh vẫn mơ màng vô định.

Sở Hiêu Trần cất cái bình đi, đi tới bên cạnh Tạ Linh Dụ.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt Sở Hiêu Trần.

Anh ngồi quỳ yên lặng nhìn Sở Hiêu Trần.

Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ra, làm ra tư thế muốn ôm.

“Ôm.” Đôi mắt anh ươn ướt.

Cả người Sở Hiêu Trần khom về phía trước, không đợi hắn ôm lấy Tạ Linh Dụ, anh đã tiến về phía trước hai bước, ôm chặt cổ hắn.

Từng giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, đốt cháy trái tim hắn.

“Rất nhớ anh…” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm bên tai hắn, “Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Tôi cũng rất nhớ em, chủ nhân.” Ngón tay Sở Hiêu Trần quẹt đi nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi.

Sở Hiêu Trần nói xong mấy lời đó, nước mắt của Tạ Linh Dụ liền rơi không dừng được, Sở Hiêu Trần đành phải đảo khách thành chủ, ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Tôi ở đây mà, em nhìn tôi đi.” Sở Hiêu Trần dịu dàng nhìn Tạ Linh Dụ, “Bé yêu đừng khóc nữa nhé, lát nữa mắt sẽ khó chịu mất.”

“Đồ hệ thống xấu xa!”

Sau một hồi an ủi, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng dừng khóc trong vòng tay ấm áp an lòng của hắn, tức giận mà mắng một câu.

“Là đồ xấu xa, đồ khốn nạn.” Sở Hiêu Trần hùa theo dỗ anh.

“Hừ.” Tạ Linh Dụ uất ức hừ một tiếng.

“Đồ xấu xa kia đã làm gì mà chủ nhân tức giận như vậy?” Sở Hiêu Trần vén tóc anh ra sau tai, hỏi anh.

“Không nói với anh.” Tạ Linh Dụ hơi tức giận.

“Được.” Sở Hiêu Trần đáp.

“Anh không tò mò hả?”

Sở Hiêu Trần không hỏi, đổi lại là Tạ Linh Dụ hỏi hắn.

Tôi chờ em nói với tôi, em sẽ nói cho tôi thôi. Sở Hiêu Trần nói trong lòng, đôi mắt tin tưởng chăm chú nhìn anh.

Tạ Linh Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút ngắn ngủi, Tạ Linh Dụ liền bại trận.

Anh lăn từ trên người Sở Hiêu Trần xuống, bắt lấy tấm chăn mềm mại, vùi mặt vào trong.

Dù đã cùng Sở Hiêu Trần làm nhiều chuyện rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ đỏ mặt.

Sở Hiêu Trần cười nhìn anh, đợi anh bình tĩnh.

Lúc sau, Tạ Linh Dụ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tất cả đều là anh làm à?”

Sở Hiêu Trần kể chuyện tấm gương cho Tạ Linh Dụ nghe.

“Ra là thế.” Tạ Linh Dụ cầm tấm gương trông rất bình thường kia, “Anh sớm biết tấm gương này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước à?”

“Đúng vậy, lúc trước 233 tới thế giới này làm nhiệm vụ tạm thời, lén lút nói cho tôi.” Sở Hiêu Trần nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, “Tin tức về kính Vãng Lai cũng là tôi truyền ra.”

“Tấm gương này thật sự cần đưa một đoạn ký ức mà nó hài lòng mới có thể thu phục nó?” Tạ Linh Dụ nhớ đến hình ảnh kia, nhỏ giọng hỏi Sở Hiêu Trần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần, là do tôi muốn cho em xem.” Sở Hiêu Trần đáp, bàn tay xoa xoa eo mềm của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ hơi cúi đầu, vừa lúc không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hiêu Trần.

“Đồ trong sơn động đều là của anh hả? Anh còn mang theo nhiều đồ….” Nói xong Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hang động này có hơi nóng, anh giả vờ nhìn xung quanh, ấn ấn nệm giường mềm mại hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống.” Ngón tay thon dài của Sở Hiêu Trần giữ chặt khuôn mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh không thể trốn tránh.

“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Hơi thở của Sở Hiêu Trần phả bên môi Tạ Linh Dụ.

“Em cảm thấy… rất tốt…” Tạ Linh Dụ chủ động chiếm lấy đôi môi kia, mơ hồ đáp.

Bình nước thuốc màu tím kia đã phát huy công dụng lớn nhất của nó trên người Tạ Linh Dụ.

Bão tuyết thổi không ngừng, càn quét khắp nơi, linh lực cuồng bạo, bên ngoài hoang động là đêm đen lạnh giá không chút ánh sáng, bên trong hang động lại là đêm đẹp ấm áp sáng ngời như mùa xuân.

Sở Hiêu Trần hôn lên xương quai xanh ướt đẫm của Tạ Linh Dụ, âm thanh trầm thấp mê hoặc.

“Hiện tại có thể nói chưa? Bé yêu…”

Tạ Linh Dụ kêu lên một tiếng, nói một cách đứt quãng: “Cũng… không có gì, chỉ là em bảo 233 đưa ký ức cho em, nhưng…”

“Nhưng nó không đưa cho em, nó đưa cho tôi.” Sở Hiêu Trần chủ động nói tiếp lời Tạ Linh Dụ.

“Nó quả nhiên là đồ xấu xa.” Sở Hiêu Trần cười khẽ, hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

HOÀN THÀNH
 
Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai


Editor - Beta: Nắng

Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai.

***

Ôn Cảnh Diệu bị Sở Hiêu Trần nhốt dưới tầng hầm.

Người đàn ông khi xưa ăn mặc chỉnh tề lúc này đây chật vật vô cùng, ông ta hình như không thể đứng vững, miệng thì lầm bà lầm bầm mấy lời linh tinh.

Quan tài băng ở tầng hầm khi đó được bảo quản rất tốt, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa.

Tạ Linh Dụ bay tới bên cạnh, xuyên qua lớp băng nhìn người phụ nữ, cô ta giống như những con rối của Ôn Cảnh Diệu anh từng trông thấy.

Vết thương của cô ta được khâu lại cẩn thận, nhìn thoáng qua thì như một thi thể bình thường.

Nhưng ai cũng biết, bên dưới làn da trắng trẻo này không có gì.

Ôn Cảnh Diệu trông thấy Sở Hiêu Trần đến thì rất kích động, luôn miệng gào to mắng chửi, nói ra toàn lời bẩn thỉu.

Tạ Linh Dụ cau mày nhìn gã đàn ông.

Đột nhiên Ôn Cảnh Diệu chuẩn xác nhìn về chỗ Tạ Linh Dụ đang đứng, trong mắt ánh lên sự hưng phấn.

"Tạ Linh Dụ! Thế mà ngươi chưa chết!" Ông ta kêu to.

Trên lý thuyết, chỉ có mình Sở Hiêu Trần có thể nhìn thấy Tạ Linh Dụ, Trần Đinh có thể nhìn thấy anh là bởi vì hắn có thể chất đặc biệt.

Nhưng bây giờ đến Ôn Cảnh Diệu cũng nhìn thấy anh.

Lúc nãy rõ ràng ông ta chỉ trông thấy Sở Hiêu Trần.

"Mọi người bên ngoài có biết tình trạng hiện giờ của ông ta không?" Tạ Linh Dụ bay đến bên cạnh Sở Hiêu Trần.

"Không biết." Sở Hiêu Trần kéo anh lùi lại vài bước, tránh xa Ôn Cảnh Diệu.

"Thế à..." Tạ Linh Dụ xoa cằm, gọi 233.

233 yếu ớt lên tiếng, hiển nhiên là không mấy hứng thú.

Tạ Linh Dụ nhận ra 233 từ khi ra khỏi nhà Trần Đinh đã như thế này, tâm trạng không tốt.

"Ôn Cảnh Diệu có thể nhìn thấy ta." Tạ Linh Dụ vỗ trán 233.

"A? Hả! Thật á?" 233 nhanh chóng trở lại như thường, "Không đúng, ông ta bị phạt đuổi ra khỏi thế giới này, lẽ ra phải không thấy ngài chứ."

"Ừ, bình thường là như vậy." Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, "Ông ta có thể nhìn thấy ta chứng tỏ ông ta không bình thường."

Sở Hiêu Trần hiểu ý Tạ Linh Dụ, bất ngờ xuất hiện cạnh Ôn Cảnh Diệu, đồng thời tung ra vô số cấm chế cùng lưới trời bủa vây ông ta.

Linh lực mạnh mẽ đổ vào trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu, ông ta vốn sắp chết lại nhận thêm một đòn này, thất khiếu* lập tức đổ máu.

(*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.)

Nhưng so với linh hồn chịu thương nghiêm trọng, vết thương trên cơ thể không đáng để nhắc tới.

Tạ Linh Dụ nhìn linh hồn ông ta bị xé rách thành từng mảnh, muốn chạy trốn ra ngoài, lại bị Sở Hiêu Trầng vô tình tóm lại nhét vào trong cơ thể.

Linh hồn không ngừng bị xé rách rồi dán lại, như một tờ giấy bị dán bừa bãi, không ai quan tâm có chính xác hay không.

Tạ Linh Dụ cẩn thận nhìn thật kỹ linh hồn của Ôn Cảnh Diệu, mãi cho tới khi có một chấm nhỏ màu đen muốn lén lút chạy ra khỏi linh hồn Ôn Cảnh Diệu, anh lập tức kêu to: "Sơ Sơ!"

Chấm đen kia hung hãn đánh đấm lung tung, xé ra một chấm nhỏ trên tấm lưới linh lực của Sở Hiêu Trần, bay thẳng đến trước mặt Tạ Linh Dụ.

Hơi thở của sự nguy hiểm chợt bủa vây 233, âm thanh điện tử run rẩy của nó kêu to: "Aaaaaa! Ký chủ!"

Chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách của chấm đen với Tạ Linh Dụ chưa đầy một centimet.

"Đừng hét, bình tĩnh chút đi." Tạ Linh Dụ bình tĩnh nói: "Không sao cả."

Dưới sự an ủi của Tạ Linh Dụ, hệ thống bắt mình bình tĩnh lại xem xem tình huống trước mặt.

Trái ngược với suy nghĩ của nó, chấm đen mà nó cho rằng sắp xâm chiếm cơ thể Tạ Linh Dụ dừng lại khi sắp chạm đến Tạ Linh Dụ.

Lúc này nó mới nhìn thấy vô số sợi linh tuyến mỏng hơn cả chấm đen bao bọc xung quanh nó, buộc chặt nó lại.

Mà Sở Hiêu Trần đang giữ những sợi linh tuyến kia.

Tạ Linh Dụ thoáng cái bay cao lên, nhướng mày nhìn chấm đen.

Thứ này, trên người nó toàn là ác ý....

Đối với những thứ muốn làm hại Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần đều khiến nó biến mất mãi mãi.

Tạ Kinh Dụ nhìn Ôn Cảnh Diệu, lúc này trong mắt ông ta chỉ có mình hình bóng của Sở Hiêu Trần.

Quả nhiên Tạ Linh Dụ có thể bị nhìn thấy đều là chấm đen này giở trò.

Sau khi phát hiện không thể chạy trốn, chấm đen cũng không giả vờ nữa, từ một chấm nhỏ biến thành một quả cầu đen đầy lỗ to nhỏ khác nhau.

"Này! Đây là...." Không đợi Tạ Linh Dụ hỏi, 233 kinh ngạc hô to trước, hơn nữa còn bị cưỡng chế cắt đứt câu nói.

"Hệ thống vạn người mê." Tạ Linh Dụ gọi tên quả cầu kia.

"Liên kết với hệ thống vạn người mê, ngươi sẽ trở thành vạn người mê. Nam nữ đều thích ngươi, ngươi sẽ trở thành người được yêu thích nhất trên thế giới." Quả cầu đen phát ra âm thanh mê hoặc.

Chỉ là không ai đáp lại, linh tuyến trói nó càng lúc càng chặt hơn.

Nó bắt đầu lặp đi lặp lại lời nói đó, âm thanh từ vô cùng mê người trở thành âm điện tử máy móc chói tai.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ lạnh lùng trả lời.

Quả cầu đen cảm thấy nguy hiểm, liều mạng bay về phía Tạ Linh Dụ, ngọn lửa cuồng nộ men theo linh tuyến đốt lên người quả cầu, nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng biến thành một đống tro tàn tan biến đi khi còn chưa chạm đất.

Tới tận giây cuối cùng trước khi bị đốt cháy, quả cầu đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định ký sinh Tạ Linh Dụ, biến anh thành nô lệ của hệ thống.

Giống như.... Tô Lai và Ôn Cảnh Diệu vậy...

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu cấp A: Tìm thấy hệ thống bị lỗi nhiễm virus và tiêu hủy nó. Dựa trên phán định linh hoạt, nhận được khen thưởng “Cơ thể phù hợp”. Rải hoa! 】

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ che giấu, nhận được khen thưởng "Sách của tử linh". Rải hoa! 】

Sau khi quả cầu đen chết, 233 đơ ra vài giây rồi máy móc tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.

Lần này phần thưởng được đưa đến rất nhanh, 233 vừa nói xong, một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc cơ thể Tạ Linh Dụ, những cảm giác của con người như máu chảy, tim đập và trọng lực lần lượt xuất hiện.

Sở Hiêu Trần đón được Tạ Linh Dụ rơi từ không trung xuống.

Anh nhìn thấy mình trong mắt hắn, là khuôn mặt của anh.

Tất cả mọi thứ đều giống như trước.

Chỉ có một thứ khác, đó là khế ước giữa anh và Sở Hiêu Trần.

Càng bền chặt và khó tách rời hơn.

Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt Tạ Linh Dụ xuống, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhưng mà, màn biến lại thành người này không đả động được Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta đã trở nên điên khùng từ lúc quả cầu đen ra khỏi người ông ta.

"Hệ thống, hệ thống của ta đâu? Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi!" Ông ta liên tục lẩm bẩm câu này.

"Ôn Cảnh Diệu." Tạ Linh Dụ gọi tên ông ta, không to, nhưng lại như tiếng chuông lớn gõ vang bên tai Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tạ Linh Dụ, lúc này mới như tỉnh lại điên cuồng cười to.

"Ngươi sống lại? Vậy mà ngươi có thể sống lại!" Ông ta dùng sức dẫm mạnh xuống sàn, chỉ vào quan tài băng: "Ngươi giúp cô ấy sống lại! Ngươi lập tức khiến cô ấy sống lại cho ta! Cô ấy là mẹ của tên tạp chủng kia!"

Tạ Linh Dụ chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, ông ta càng thêm điên cuồng, liên tục thốt ra những lời tục tĩu.

Màu máu trong mắt Sở Hiêu Trần càng đậm hơn, linh lực hoá thành dao muốn cắt lưỡi ông ta.

Tạ Linh Dụ nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười, dùng khẩu hình nói: "Đừng."

Linh lực tan ra, Sở Hiêu Trần hôn nhẹ lên trán Tạ Linh Dụ, nói được.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ quay đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu, biểu cảm dịu dàng vừa nãy lập tức biến thành lạnh lùng.

Ôn Cảnh Diệu thấy Tạ Linh Dụ đồng ý thì vô cùng sửng sốt, mấy lời bẩn thỉu chực ở đầu môi đều bị dằn lại.

"Ký chủ! Nhưng mà..." Hệ thống cũng vội vàng gọi Tạ Linh Dụ.

"Ta biết." Tạ Linh Dụ nói trước.

Anh biết hệ thống định nói gì, người chết không thể sống lại, không thể vi phạm quy tắc của thế giới này.

Hệ thống thấy anh hiểu rõ trong lòng, cũng yên lặng không nhiều lời nữa.

Tạ Linh Dụ nhấc tay lên, thi thể nằm trong quan tài băng bay tới nơi Ôn Cảnh Diệu không thể với tới.

"Ta có thể khiến bà ta sống lại, nhưng ta cần ông trả lời mấy câu hỏi của ta." Tạ Linh Dụ nói với Ôn Cảnh Diệu.

"Ngươi hỏi! Ngươi hỏi đi! Chuyện gì ta cũng trả lời ngươi!" Hy vọng hồi sinh ngay trước mặt, Ôn Cảnh Diệu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc của người phụ nữ.

Có thể hồi sinh! Tạ Linh Dụ không có cơ thể còn có thể hồi sinh! Em ấy nhất định cũng có thể...

"Vì sao ông lại muốn trái tim của Sở Hiêu Trần?" Câu hỏi của Tạ Linh Dụ cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu không kiên nhẫn đáp: "Bởi vì em ấy không có, em ấy cần."

"Ông biết chuyện ta muốn hỏi không phải chuyện này." Tạ Linh Dụ lại giơ tay lên, thi thể bay xa Ôn Cảnh Diệu hơn, hơn nữa còn trong suốt như sắp biến mất.

"Nếu ông không nói, bà ta sẽ biến mất! Muốn hồi sinh cần điều kiện!" Tạ Linh Dụ nghiêng đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu lập tức quay phắt qua hung ác trừng Tạ Linh Dụ, ông ta nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta không thể lấy trái tim ra một cách sạch sẽ, luôn có linh hồn bám trên đó, như vậy thì ta vĩnh viễn sẽ không thể hồi sinh một em ấy chân chính. Huống chi những trái tim khác mà ta lấy được căn bản không dùng được, chỉ có con của em ấy là phù hợp nhất."

Hệ thống ở trong đầu Tạ Linh Dụ bổ sung thêm: "Đúng vậy, ông ta đã dùng rất nhiều người làm thử nghiệm, kết quả đều là sau khi hồi sinh mẹ của Sở Hiêu Trần sống không lâu, hơn nữa luôn mang những đặc điểm của chủ nhân trái tim chân chính. Ôn Cảnh Diệu không thích."

"Không thích chuyện gì?" Tạ Linh Dụ hỏi.

"Không thích chuyện mẹ Sở luôn từ chối sự theo đuổi và lời tỏ tình của ông ta, Ôn Cảnh Diệu cho rằng linh hồn của mẹ Sở bị ô uế bởi những người khác nên mới vậy." Nói đến đây, hệ thống thấy hơi cạn lời, "Ông ta cảm thấy ông ta vì mẹ Sở hi sinh nhiều như vậy, mẹ Sở nhất định sẽ cảm động đến nỗi rơi lệ, rồi lấy thân báo đáp, không thể nào từ chối ông ta được."

"Hơn nữa, ngươi biết nhân vật chính là cái gì không?" Giọng điệu của Ôn Cảnh Diệu càng lúc càng kích động, "Nhân vật chính có nghĩa là không thể chết, không thể chết đấy! Ta giết nó thì sẽ bị đạo trời trừng phạt! Ta cũng sẽ chết! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu!"

"Cho nên ông ta tìm đến ký chủ, ông ta muốn ngài thay ông ta lấy ra trái tim sạch sẽ, còn thay ông ta nhận lấy trừng phạt của đạo trời." Hệ thống nói tiếp.

Sở Hiêu Trần cũng nghe thấy những lời hệ thống và Ôn Cảnh Diệu nói, tay siết chặt tay Tạ Linh Dụ hơn chút.

"Nhưng ta không bị trừng phạt gì cả, vì sao? Khi đó ta cũng coi như là giết chết anh ấy mà?" Tạ Linh Dụ vừa nói vừa nhìn Sở Hiêu Trần.

"Ngài là đặc biệt."

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Vừa hỏi dứt câu, hai âm thanh đồng thời vang lên bên tai và trong đầu Tạ Linh Dụ.
 
Chương 59: Phạm tội hoang tưởng


Edit - Beta: Nắng

Chương 59: Phạm tội hoang tưởng.

***

"Sau khi ngài và Sở Hiêu Trần ký khế ước, liên kết giữa hai người các ngài càng ngày càng mạnh, hơi thở như hoà làm một, đạo trời liền coi hai người là một, vì vậy nên không trừng phạt." Hệ thống chầm chậm giải thích, "Ngoài ra, giống như Sở Hiêu Trần tự nói, hắn nguyện ý, cho nên đạo trời cũng không thể can thiệp."

"Ra là vậy..." Tạ Linh Dụ cũng siết chặt tay Sở Hiêu Trần.

"Ta cảm thấy ông ta cũng không yêu sâu đậm người phụ nữ kia cho lắm." Tạ Linh Dụ nhìn lướt qua Ôn Cảnh Diệu đang điên cuồng, lại nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trên không, nói với hệ thống.

"Đúng vậy, ngài đoán không sai, sau khi kiểm tra đo lường, tình yêu ông ta dành cho mẹ Sở chỉ có 50%, căn bản không thể khiến ông ta làm ra những hành vi kiểu dạng như này. Sau khi phân tích, hệ thống nhận thấy phần lớn là do không cam lòng, đồng thời những thành công trong quá khứ cũng khiến ông ta không thể chấp nhận thấp bại."

Hệ thống nói, cùng lúc chiếu một số hình ảnh khi làm nhiệm vụ của Ôn Cảnh Diệu cho Tạ Linh Dụ xem.

Ôn Cảnh Diệu là sau khi chết được hệ thống lựa chọn làm người xuyên nhanh, ông ta phải tới các thế giới nhỏ đóng vai các nhân vật khác nhau hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhân vật ông ta đóng vai mỗi thế giới đều không giống nhau, nhưng với sự giúp sức của hệ thống cùng với lợi thế biết trước cốt truyện, ông ta đã hoàn thành rất nhiều chuyện nếu một mình ông ta thì căn bản không thể thành công, điều này cũng khiến ông ta vô cùng tự tin vào bản thân.

"Ông ta rất đa tình, ông ta thích theo đuổi đủ loại phụ nữ khác nhau, trong những thế giới trước đều chưa từng thất bại." Hệ thống có hơi thương hại nói, "Chỉ duy nhất lần này, mẹ Sở Hiêu Trần không chỉ liên tục từ chối ông ta, lại còn nhìn thấu luôn nhân vật mà ông ta đóng. Mới đầu ông ta còn tưởng mẹ Sở chỉ đang làm bộ không thích mà thôi, nhưng sau một thời gian dài ông ta vẫn bị từ chối, ông ta không thể chấp nhận được."

"Trước kia ông ta chưa từng thất bại?"

"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là mấy thế giới cấp thấp thôi."

233 lúc này vô cùng chế giễu Ôn Cảnh Diệu, chỉ là vài lần theo đuổi tình cờ được đáp lại, ông ta lại cho rằng bản thân có mị lực không ai bằng, buồn cười thật đấy.

Tất cả đều sáng tỏ rồi, hoá ra chỉ là một màn nặng tình ảo tưởng.

Tạ Linh Dụ dùng linh lực nhẹ nhàng đặt mẹ của Sở Hiêu Trần xuống mặt đất.

"Không phải ông muốn hồi sinh bà ta sao? Được, ta giúp ông hoàn thành tâm nguyện." Tạ Linh Dụ nói.

Ôn Cảnh Diệu lập tức dừng la hét, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên mặt đất, tựa như nhìn chằm chằm bí mật chôn giấu của ông ta.

Tạ Linh Dụ chạm nhẹ vào ấn đường của người phụ nữ, mái tóc không gió bay phất phới, huyền ảo vô cùng.

Một lát sau, anh buông tay xuống, người phụ nữ mở mắt ra, ngồi dậy.

"Tư Tư, phải em không? Phải em không!" Thấy người phụ nữ ngồi dậy, Ôn Cảnh Diệu lập tức hô to thu hút sự chú ý của cô ta.

Người phụ nữ nhíu mày, khuôn mặt mỹ lệ như hoa hồng không biểu cảm.

Cô ta chậm rãi đến gần Ôn Cảnh Diệu, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất.

"Là anh cứu em! Là anh giúp em sống lại." Ôn Cảnh Diệu túm chặt góc váy người phụ nữ, ánh mắt vừa thâm tình lại vừa điên cuồng.

Ông ta đang đợi, đợi người phụ nữ cảm ơn ông ta, yêu thích ông ta.

Ông ta chính là đang đợi người phụ nữ hối hận vì lúc ấy đã tàn nhẫn từ chối ông ta, cuối cùng người cứu cô ta chỉ có ông!

Ông ta đang đợi, chờ đợi giấc mộng ông ta mơ đã lâu.

Ông ta kích động nhìn bắp chân gầy gò, nghĩ, quá gầy, khó coi, nhưng ông ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng mà hồi lâu sau, vẫn không có ai đáp lời ông ta.

Ông ta đột nhiên túm chặt váy người phụ nữ, ngước mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của cô ta.

Khuôn mặt cô ta đầy khinh thường.

Đôi mỗi đỏ mấp máy, giọng nói lạnh băng: "Tự mình đa tình."

Dứt lời, người phụ nữ đá văng cánh tay đang túm váy cô ta, vô tình xoay người đi về hướng ngược lại.

Ôn Cảnh Diệu trợn mắt nhìn, ông ta không thể tin, ông ta làm tất cả mọi chuyện để nhận được đáp án như thế.

Ông ta không cam lòng gào to về phía người phụ nữ, thân thể mất hết sức lực gục xuống sàn, đôi mắt vô định không có tiêu cự.

Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Không thể nào, cô ta sao dám từ chối ta... Không thể nào...."

Người phụ nữ đến trước mặt Tạ Linh Dụ, dừng lại.

Ôn Cảnh Diệu không nhìn thấy, người phụ nữ sống động vừa rồi khi quay lưng với ông ta, lập tức vô cảm như một con rối.

"Ký chủ, ngài lừa ông ta." 233 nói.

"Đúng vậy."

Từ đầu Tạ Linh Dụ đã không hồi sinh người phụ nữ.

Hồn phách của người phụ nữ sớm đã biến mất, cho dù gọi linh cũng chỉ gọi được những mảnh ác linh tan vỡ không hoàn chỉnh, căn bản không thể hồi sinh được.

Vừa nãy chỉ là chút kỹ xảo Tạ Linh Dụ tạo ra mà thôi.

Ông ta thích dùng cơ thể người khác để biểu diễn, cuối cùng đến màn kịch thô sơ này cũng không nhìn ra, thật là đáng buồn, hệ thống nghĩ, không khỏi thở dài.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Phạm tội hoang tưởng. Nhận được 200000 điểm. Số điểm hiện tại là: 555001】

"Không ngờ nhiệm vụ này là như vậy." 233 lẩm bẩm tự nói, "Mơ tưởng có được thứ mình muốn cũng là một cái tội sao?"

Vấn đề này Tạ Linh Dụ không thể trả lời hệ thống.

"Bởi vì mơ mộng hão huyền mà ông ta đã làm hại rất nhiều người vô tội, có lẽ đó mới là tội lỗi thật sự của ông ta!" Tạ Linh Dụ nói.

233 ừ một tiếng, nó nói: "Có thể là như vậy, ông ta đã làm sai quá nhiều."

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể của người phụ nữ không còn được bảo quản bởi quan tài băng biến thành tro bụi.

Thân thể của cô ta ở trên thế giới này cũng lâu rồi.

Tạ Linh Dụ ôm eo Sở Hiêu Trần, nói với hắn: "Thế giới chân chính rất tốt đẹp, cho nên anh phải sống thật tốt."

Ở thế giới không bị ai điều khiển, người là thiên chi kiêu tử, người là con của trời.

Sở Hiêu Trần vuốt ve đuôi mắt Tạ Linh Dụ, nói: "Có em ở đây, thế giới này mới tốt đẹp."

"Rầm ——!"

Cửa lớn bị người từ ngoài đá văng, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống tầng hầm thành một khoảng sáng lớn.

Trần Đinh vừa thở hổn hển vừa vội vàng chạy xuống, trên tay ôm hoa hướng dương nhỏ cũng căng thẳng y chang.

"Lão đại." Hắn chạy tới cạnh Tạ Linh Dụ, "Tôi biết rồi!"

"Biết cái gì?" Tạ Linh Dụ cười nhìn hắn.

"Tôi không phải là người." Trần Đinh kích động nói.

"Ừ?" Tạ Linh Dụ ra hiệu cho Trần Đinh nói tiếp.

Trần Đinh thở ra hai cái, kể chuyện của mình cho Tạ Linh Dụ nghe.

Sau khi hệ thống vạn người mê bị Sở Hiêu Trần tiêu diệt, Trần Đinh liền khôi phục ký ức.

Hoá ra hắn mới chính là hệ thống vạn người mê, chỉ là trong lúc hỗ trợ ký chủ là nhiệm vụ, suýt chút nữa bị hệ thống nhiễm virus kia nuốt chửng, cho nên hắn tự mình phong ấn ký ức, che giấu dấu vết, ẩn náu trong cơ thể người phàm để bảo vệ bản thân.

Sở dĩ hắn sợ Ôn Cảnh Diệu không phải là vì sợ ông ta, mà là sợ hệ thống nhiễm virus suýt giết chết hắn bên trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu.

"Tôi là vạn người mê! Tôi tên 322, 233 là bạn tốt của tôi." Trần Đinh kích động nói.

"233?" Nghe thấy vậy, Tạ Linh Dụ liền gọi 233 từ nãy giờ không nói một lời.

"Bạn ngươi tìm ngươi."

"Đúng vậy, hắn là bạn của tôi." Âm thanh của 233 dường như đang nức nở sắp khóc.

"Cho nên ngươi đồng ý giúp Ôn Cảnh Diệu là vì muốn tìm bạn của ngươi à?" Giọng Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng, 233 không kìm được oà khóc.

Nó thút thít nức nở nói: "Đúng... Đúng vậy. Lúc trước tổng bộ kiểm tra đo lường không thấy tung tích của hắn, chỉ có sau khi chết mới như vậy. Tổng bộ... Tổng bộ cũng đã đóng dấu tử vong dưới hồ sơ của hắn, chỉ là tôi không tin..."

Tạ Linh Dụ yên lặng nghe 233 nói.

"Ôn Cảnh Diệu nói muốn ông ta muốn hồi sinh một người, tôi giúp ông ta. Tôi, tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi muốn biết rốt cuộc có thể hồi sinh thật không, tôi muốn hồi sinh 322, hắn là người bạn duy nhất của tôi." 233 khóc to.

"Hắn không chết, thật may quá. Thực xin lỗi... Ký chủ, tại tôi mà ngài phải vào đây." Âm thanh 233 không ổn định, mạch điện như mới bị ngâm nước.

"Không sao." Tạ Linh Dụ trả lời nó.

Tạ Linh Dụ kéo 233 ra, nó biến trở lại hình người nho nhỏ, để nó ôn chuyện với Trần Đinh.

"Chủ nhân." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ, hắn gọi, hình như chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh.

"Em ở đây." Tạ Linh Dụ đáp lại hắn.

Lại thấy 233, cảm xúc của Trần Đinh khác với lúc trước, hắn mải kể chuyện của hắn, như nói mãi không hết chuyện, 233 ở bên lắng nghe, thi thoảng đáp vài tiếng.

Ôn Cảnh Diệu bị khoá ở trong góc lúc này không ai để ý tới.

Trần Đinh đứng cạnh Tạ Linh Dụ, nguy hiểm như có như không lúc trước đột nhiên xuất hiện lại.

Hắn theo bản năng nhìn về phía nguy hiểm phát ra, là Ôn Cảnh Diệu đầu bù tóc rối, chật vật vô cùng.

Cảm giác nguy hiểm biến mất...

Nhưng Trần Đinh lại càng bất an hơn, hắn không nói nữa.

Ôn Cảnh Diệu vốn đang oán hận không ngừng không biết đã dừng lại từ lúc nào.

Tóc che khuất ánh mắt ông ta, những ngón tay cào xuống mặt đất, như đang phải chịu đựng đau đớn khôn cùng.

Trần Đinh dường như nhận ra chuyện gì, ôm 233 nho nhỏ và hoa hướng dương vào trong lòng, đứng chặn trước mặt Tạ Linh Dụ.

Khuôn mặt dưới mái tóc của Ôn Cảnh Diệu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những sợi chỉ đen, giống như một đống tóc rối bù tụ lại một chỗ, vừa quái dị vừa ghê tởm.

Những sợi chỉ đen thoát ra khỏi cơ thể ông ta, nhanh như chớp xuyên qua mọi ngóc ngách của tầng hầm thoát ra bên ngoài.

Cơ thể Ôn Cảnh Diệu cũng biến thành một sợi chỉ đen, thoát khỏi xiềng xích, bay vụt qua chỗ Trần Đinh đang đứng.

233 phản ứng rất nhanh, trở lại trong đầu Tạ Linh Dụ.

"Ký chủ, hệ thống bị nhiễm virus kia chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Ôn Cảnh Diệu hiến cơ thể cho nó, bọn họ dung hợp lại làm một." Giọng 233 bình tĩnh khác thường, "Cho nên tổ hệ thống phát nhiệm vụ không kiểm tra ra tàn dư của nó."

"Ta biết rồi." Tạ Linh Dụ nói, không biết đang nghĩ gì.

Là do vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, cho nên Tạ Linh Dụ không cảnh giác.

"Vài giây nữa, linh hồn của ông ta sẽ bị hệ thống kia nuốt chửng."

Nó do dự nhấn mở cái gì đó, đợi Tạ Linh Dụ quyết định.
 
Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai


Editor - Beta: Nắng

Chương 58: Nhiệm vụ che giấu thứ hai.

***

Ôn Cảnh Diệu bị Sở Hiêu Trần nhốt dưới tầng hầm.

Người đàn ông khi xưa ăn mặc chỉnh tề lúc này đây chật vật vô cùng, ông ta hình như không thể đứng vững, miệng thì lầm bà lầm bầm mấy lời linh tinh.

Quan tài băng ở tầng hầm khi đó được bảo quản rất tốt, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa.

Tạ Linh Dụ bay tới bên cạnh, xuyên qua lớp băng nhìn người phụ nữ, cô ta giống như những con rối của Ôn Cảnh Diệu anh từng trông thấy.

Vết thương của cô ta được khâu lại cẩn thận, nhìn thoáng qua thì như một thi thể bình thường.

Nhưng ai cũng biết, bên dưới làn da trắng trẻo này không có gì.

Ôn Cảnh Diệu trông thấy Sở Hiêu Trần đến thì rất kích động, luôn miệng gào to mắng chửi, nói ra toàn lời bẩn thỉu.

Tạ Linh Dụ cau mày nhìn gã đàn ông.

Đột nhiên Ôn Cảnh Diệu chuẩn xác nhìn về chỗ Tạ Linh Dụ đang đứng, trong mắt ánh lên sự hưng phấn.

"Tạ Linh Dụ! Thế mà ngươi chưa chết!" Ông ta kêu to.

Trên lý thuyết, chỉ có mình Sở Hiêu Trần có thể nhìn thấy Tạ Linh Dụ, Trần Đinh có thể nhìn thấy anh là bởi vì hắn có thể chất đặc biệt.

Nhưng bây giờ đến Ôn Cảnh Diệu cũng nhìn thấy anh.

Lúc nãy rõ ràng ông ta chỉ trông thấy Sở Hiêu Trần.

"Mọi người bên ngoài có biết tình trạng hiện giờ của ông ta không?" Tạ Linh Dụ bay đến bên cạnh Sở Hiêu Trần.

"Không biết." Sở Hiêu Trần kéo anh lùi lại vài bước, tránh xa Ôn Cảnh Diệu.

"Thế à..." Tạ Linh Dụ xoa cằm, gọi 233.

233 yếu ớt lên tiếng, hiển nhiên là không mấy hứng thú.

Tạ Linh Dụ nhận ra 233 từ khi ra khỏi nhà Trần Đinh đã như thế này, tâm trạng không tốt.

"Ôn Cảnh Diệu có thể nhìn thấy ta." Tạ Linh Dụ vỗ trán 233.

"A? Hả! Thật á?" 233 nhanh chóng trở lại như thường, "Không đúng, ông ta bị phạt đuổi ra khỏi thế giới này, lẽ ra phải không thấy ngài chứ."

"Ừ, bình thường là như vậy." Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, "Ông ta có thể nhìn thấy ta chứng tỏ ông ta không bình thường."

Sở Hiêu Trần hiểu ý Tạ Linh Dụ, bất ngờ xuất hiện cạnh Ôn Cảnh Diệu, đồng thời tung ra vô số cấm chế cùng lưới trời bủa vây ông ta.

Linh lực mạnh mẽ đổ vào trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu, ông ta vốn sắp chết lại nhận thêm một đòn này, thất khiếu* lập tức đổ máu.

(*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.)

Nhưng so với linh hồn chịu thương nghiêm trọng, vết thương trên cơ thể không đáng để nhắc tới.

Tạ Linh Dụ nhìn linh hồn ông ta bị xé rách thành từng mảnh, muốn chạy trốn ra ngoài, lại bị Sở Hiêu Trầng vô tình tóm lại nhét vào trong cơ thể.

Linh hồn không ngừng bị xé rách rồi dán lại, như một tờ giấy bị dán bừa bãi, không ai quan tâm có chính xác hay không.

Tạ Linh Dụ cẩn thận nhìn thật kỹ linh hồn của Ôn Cảnh Diệu, mãi cho tới khi có một chấm nhỏ màu đen muốn lén lút chạy ra khỏi linh hồn Ôn Cảnh Diệu, anh lập tức kêu to: "Sơ Sơ!"

Chấm đen kia hung hãn đánh đấm lung tung, xé ra một chấm nhỏ trên tấm lưới linh lực của Sở Hiêu Trần, bay thẳng đến trước mặt Tạ Linh Dụ.

Hơi thở của sự nguy hiểm chợt bủa vây 233, âm thanh điện tử run rẩy của nó kêu to: "Aaaaaa! Ký chủ!"

Chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách của chấm đen với Tạ Linh Dụ chưa đầy một centimet.

"Đừng hét, bình tĩnh chút đi." Tạ Linh Dụ bình tĩnh nói: "Không sao cả."

Dưới sự an ủi của Tạ Linh Dụ, hệ thống bắt mình bình tĩnh lại xem xem tình huống trước mặt.

Trái ngược với suy nghĩ của nó, chấm đen mà nó cho rằng sắp xâm chiếm cơ thể Tạ Linh Dụ dừng lại khi sắp chạm đến Tạ Linh Dụ.

Lúc này nó mới nhìn thấy vô số sợi linh tuyến mỏng hơn cả chấm đen bao bọc xung quanh nó, buộc chặt nó lại.

Mà Sở Hiêu Trần đang giữ những sợi linh tuyến kia.

Tạ Linh Dụ thoáng cái bay cao lên, nhướng mày nhìn chấm đen.

Thứ này, trên người nó toàn là ác ý....

Đối với những thứ muốn làm hại Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần đều khiến nó biến mất mãi mãi.

Tạ Kinh Dụ nhìn Ôn Cảnh Diệu, lúc này trong mắt ông ta chỉ có mình hình bóng của Sở Hiêu Trần.

Quả nhiên Tạ Linh Dụ có thể bị nhìn thấy đều là chấm đen này giở trò.

Sau khi phát hiện không thể chạy trốn, chấm đen cũng không giả vờ nữa, từ một chấm nhỏ biến thành một quả cầu đen đầy lỗ to nhỏ khác nhau.

"Này! Đây là...." Không đợi Tạ Linh Dụ hỏi, 233 kinh ngạc hô to trước, hơn nữa còn bị cưỡng chế cắt đứt câu nói.

"Hệ thống vạn người mê." Tạ Linh Dụ gọi tên quả cầu kia.

"Liên kết với hệ thống vạn người mê, ngươi sẽ trở thành vạn người mê. Nam nữ đều thích ngươi, ngươi sẽ trở thành người được yêu thích nhất trên thế giới." Quả cầu đen phát ra âm thanh mê hoặc.

Chỉ là không ai đáp lại, linh tuyến trói nó càng lúc càng chặt hơn.

Nó bắt đầu lặp đi lặp lại lời nói đó, âm thanh từ vô cùng mê người trở thành âm điện tử máy móc chói tai.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ lạnh lùng trả lời.

Quả cầu đen cảm thấy nguy hiểm, liều mạng bay về phía Tạ Linh Dụ, ngọn lửa cuồng nộ men theo linh tuyến đốt lên người quả cầu, nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng biến thành một đống tro tàn tan biến đi khi còn chưa chạm đất.

Tới tận giây cuối cùng trước khi bị đốt cháy, quả cầu đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định ký sinh Tạ Linh Dụ, biến anh thành nô lệ của hệ thống.

Giống như.... Tô Lai và Ôn Cảnh Diệu vậy...

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu cấp A: Tìm thấy hệ thống bị lỗi nhiễm virus và tiêu hủy nó. Dựa trên phán định linh hoạt, nhận được khen thưởng “Cơ thể phù hợp”. Rải hoa! 】

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ che giấu, nhận được khen thưởng "Sách của tử linh". Rải hoa! 】

Sau khi quả cầu đen chết, 233 đơ ra vài giây rồi máy móc tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.

Lần này phần thưởng được đưa đến rất nhanh, 233 vừa nói xong, một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc cơ thể Tạ Linh Dụ, những cảm giác của con người như máu chảy, tim đập và trọng lực lần lượt xuất hiện.

Sở Hiêu Trần đón được Tạ Linh Dụ rơi từ không trung xuống.

Anh nhìn thấy mình trong mắt hắn, là khuôn mặt của anh.

Tất cả mọi thứ đều giống như trước.

Chỉ có một thứ khác, đó là khế ước giữa anh và Sở Hiêu Trần.

Càng bền chặt và khó tách rời hơn.

Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt Tạ Linh Dụ xuống, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhưng mà, màn biến lại thành người này không đả động được Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta đã trở nên điên khùng từ lúc quả cầu đen ra khỏi người ông ta.

"Hệ thống, hệ thống của ta đâu? Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi!" Ông ta liên tục lẩm bẩm câu này.

"Ôn Cảnh Diệu." Tạ Linh Dụ gọi tên ông ta, không to, nhưng lại như tiếng chuông lớn gõ vang bên tai Ôn Cảnh Diệu.

Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tạ Linh Dụ, lúc này mới như tỉnh lại điên cuồng cười to.

"Ngươi sống lại? Vậy mà ngươi có thể sống lại!" Ông ta dùng sức dẫm mạnh xuống sàn, chỉ vào quan tài băng: "Ngươi giúp cô ấy sống lại! Ngươi lập tức khiến cô ấy sống lại cho ta! Cô ấy là mẹ của tên tạp chủng kia!"

Tạ Linh Dụ chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, ông ta càng thêm điên cuồng, liên tục thốt ra những lời tục tĩu.

Màu máu trong mắt Sở Hiêu Trần càng đậm hơn, linh lực hoá thành dao muốn cắt lưỡi ông ta.

Tạ Linh Dụ nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười, dùng khẩu hình nói: "Đừng."

Linh lực tan ra, Sở Hiêu Trần hôn nhẹ lên trán Tạ Linh Dụ, nói được.

"Được thôi." Tạ Linh Dụ quay đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu, biểu cảm dịu dàng vừa nãy lập tức biến thành lạnh lùng.

Ôn Cảnh Diệu thấy Tạ Linh Dụ đồng ý thì vô cùng sửng sốt, mấy lời bẩn thỉu chực ở đầu môi đều bị dằn lại.

"Ký chủ! Nhưng mà..." Hệ thống cũng vội vàng gọi Tạ Linh Dụ.

"Ta biết." Tạ Linh Dụ nói trước.

Anh biết hệ thống định nói gì, người chết không thể sống lại, không thể vi phạm quy tắc của thế giới này.

Hệ thống thấy anh hiểu rõ trong lòng, cũng yên lặng không nhiều lời nữa.

Tạ Linh Dụ nhấc tay lên, thi thể nằm trong quan tài băng bay tới nơi Ôn Cảnh Diệu không thể với tới.

"Ta có thể khiến bà ta sống lại, nhưng ta cần ông trả lời mấy câu hỏi của ta." Tạ Linh Dụ nói với Ôn Cảnh Diệu.

"Ngươi hỏi! Ngươi hỏi đi! Chuyện gì ta cũng trả lời ngươi!" Hy vọng hồi sinh ngay trước mặt, Ôn Cảnh Diệu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc của người phụ nữ.

Có thể hồi sinh! Tạ Linh Dụ không có cơ thể còn có thể hồi sinh! Em ấy nhất định cũng có thể...

"Vì sao ông lại muốn trái tim của Sở Hiêu Trần?" Câu hỏi của Tạ Linh Dụ cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu không kiên nhẫn đáp: "Bởi vì em ấy không có, em ấy cần."

"Ông biết chuyện ta muốn hỏi không phải chuyện này." Tạ Linh Dụ lại giơ tay lên, thi thể bay xa Ôn Cảnh Diệu hơn, hơn nữa còn trong suốt như sắp biến mất.

"Nếu ông không nói, bà ta sẽ biến mất! Muốn hồi sinh cần điều kiện!" Tạ Linh Dụ nghiêng đầu nhìn Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu lập tức quay phắt qua hung ác trừng Tạ Linh Dụ, ông ta nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta không thể lấy trái tim ra một cách sạch sẽ, luôn có linh hồn bám trên đó, như vậy thì ta vĩnh viễn sẽ không thể hồi sinh một em ấy chân chính. Huống chi những trái tim khác mà ta lấy được căn bản không dùng được, chỉ có con của em ấy là phù hợp nhất."

Hệ thống ở trong đầu Tạ Linh Dụ bổ sung thêm: "Đúng vậy, ông ta đã dùng rất nhiều người làm thử nghiệm, kết quả đều là sau khi hồi sinh mẹ của Sở Hiêu Trần sống không lâu, hơn nữa luôn mang những đặc điểm của chủ nhân trái tim chân chính. Ôn Cảnh Diệu không thích."

"Không thích chuyện gì?" Tạ Linh Dụ hỏi.

"Không thích chuyện mẹ Sở luôn từ chối sự theo đuổi và lời tỏ tình của ông ta, Ôn Cảnh Diệu cho rằng linh hồn của mẹ Sở bị ô uế bởi những người khác nên mới vậy." Nói đến đây, hệ thống thấy hơi cạn lời, "Ông ta cảm thấy ông ta vì mẹ Sở hi sinh nhiều như vậy, mẹ Sở nhất định sẽ cảm động đến nỗi rơi lệ, rồi lấy thân báo đáp, không thể nào từ chối ông ta được."

"Hơn nữa, ngươi biết nhân vật chính là cái gì không?" Giọng điệu của Ôn Cảnh Diệu càng lúc càng kích động, "Nhân vật chính có nghĩa là không thể chết, không thể chết đấy! Ta giết nó thì sẽ bị đạo trời trừng phạt! Ta cũng sẽ chết! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu!"

"Cho nên ông ta tìm đến ký chủ, ông ta muốn ngài thay ông ta lấy ra trái tim sạch sẽ, còn thay ông ta nhận lấy trừng phạt của đạo trời." Hệ thống nói tiếp.

Sở Hiêu Trần cũng nghe thấy những lời hệ thống và Ôn Cảnh Diệu nói, tay siết chặt tay Tạ Linh Dụ hơn chút.

"Nhưng ta không bị trừng phạt gì cả, vì sao? Khi đó ta cũng coi như là giết chết anh ấy mà?" Tạ Linh Dụ vừa nói vừa nhìn Sở Hiêu Trần.

"Ngài là đặc biệt."

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Vừa hỏi dứt câu, hai âm thanh đồng thời vang lên bên tai và trong đầu Tạ Linh Dụ.
 
Chương 60: Kết thúc


Edit - Beta: Nắng.

Chương 60: Kết thúc.

***

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Tạ Linh Dụ đều bị đóng băng biến thành một bức tranh yên lặng, trong đó chỉ có mỗi Tạ Linh Dụ là người sống duy nhất.

"Những sợi chỉ đen toả ra từ mọi ngóc ngách vừa nãy không lâu nữa sẽ làm ô nhiễm hoàn toàn thế giới này, thế giới này sắp biến mất." Hệ thống nói.

"Ngươi đã biết từ trước?" Tạ Linh Dụ hỏi hệ thống.

"Tôi biết thứ này sẽ khiến thế giới bị ô nhiễm là bởi vì trước kia cũng có trường hợp tương tự. Tổng bộ vì ngăn ngừa virus lây lan, đã diệt trừ thế giới kia." Hệ thống bay ra từ cơ thể Tạ Linh Dụ, nó chăm chú nhìn Trần Đinh, sau đó nhìn Tạ Linh Dụ, cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm bạn của tôi."

"Ngươi có biện pháp phải không?" Tạ Linh Dụ hỏi 233.

"Tôi đã giúp ngài xin tổng bộ manh mối của nhiệm vụ cấp A cuối cùng."

"Là gì?"

"Ôn Cảnh Diệu từ đầu đã luôn vi phạm quy tắc, từ giả Sở Hiêu Trần lừa hệ thống đến vì tư dục của bản thân mà khởi động lại thế giới này." 233 không cảm xúc chậm rãi nói, "Nhiệm vụ cuối cùng chính là trừng phạt mà tổng bộ đưa ra cho ông ta."

"Nên?" Tạ Linh Dụ có dự cảm không tốt lắm.

"Nên là ngài chỉ cần trừng phạt ông ta là được." Nói xong, một sợi ánh sáng bay vào đầu Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ lập tức hiểu ý hệ thống.

Anh chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân hạ cấm chú lên linh hồn Ôn Cảnh Diệu, đưa ông ta vào Minh giới, để ông ta giữ ký ức rơi vào vòng luân hồi đau đớn mãi mãi.

Đây là trừng phạt tổng bộ đưa ra cho Ôn Cảnh Diệu.

"Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ khởi động lại thế giới này. Trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, lần này tôi sẽ giết chết hệ thống nhiễm virus kia trước, trên thế giới này cũng sẽ không tồn tại người xuyên nhanh Ôn Cảnh Diệu, thế giới này sẽ phát triển tự do theo ý muốn của chính nó, sẽ không bị ai quấy rối."

"Nếu không khởi động lại thì sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người sẽ chết, là như vậy à?" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng nói.

233 gật đầu, Tạ Kinh Dụ biết nó không nói dối.

"Ở thế giới ban đầu, ta không tồn tại." Tạ Linh Dụ nói tiếp.

"Ngài sẽ trở về thế giới của ngài." 233 không đành lòng nhìn Tạ Linh Dụ, "Vốn dĩ ngài cũng không thuộc về thế giới này."

"Nhưng ta có liên hệ với thế giới này." Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, vuốt nhẹ sườn mặt hắn.

233 không đáp, nó chưa từng nói với Tạ Linh Dụ, cho dù không có chuyện vừa nãy, thế giới này cũng phải khởi động lại thành một thế giới cô độc không người, thế giới này bị tàn phá quá nghiêm trọng, đã khác xa hoàn toàn với giả thiết ban đầu của thế giới, cho nên cũng sẽ bị khởi động lại, dựa theo cuốn sách khác trở thành một thế giới mới.

Mà Tạ Linh Dụ vẫn sẽ trở về thế giới của anh.

Vốn dĩ Tạ Linh Dụ đến thế giới này là vì nó, anh đã trở thành bug với thế giới, nhất định phải sửa lại như cũ.

Thế giới này không nên tồn tại một pháp sư vong linh.

"Anh không cần hét to ở trong lòng như thế đâu, em nghe thấy rồi." Tạ Linh Dụ hôn lên sườn mặt Sở Hiêu Trần, sau đó nhìn sang hệ thống, "Nhưng mà ngươi nói có chỗ sai, ta đến thế giới này không phải bởi vì ngươi."

"Ta đến nơi này, là vì Sơ Sơ của ta." Tạ Linh Dụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần.

Hệ thống biết, anh đã quyết định rồi.

"Thế giới khởi động lại, hẳn là ta sẽ không tồn tại trong ký ức của họ."

"Đúng vậy, ngài cũng sẽ không nhớ đoạn ký ức này."

Mọi sai lầm đều sẽ được sửa chữa.

Sở Hiêu Trần vẫn sẽ là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo không chịu khuất phục, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ là pháp sư vong linh vui vẻ hạnh phúc.

"Thế giới này sẽ không có virus, tất cả mọi người đều sẽ tốt." Hệ thống nói.

Giữa không gian yên lặng, Tạ Linh Dụ cảm thấy ngón tay mình bị nắm lấy.

"Chủ nhân... Đừng..."

Cộng cảm giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lúc này vô cùng mạnh mẽ, anh nghe thấy tiếng gọi đầy đau đớn của Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ nhón chân, cắn nhẹ đầu lưỡi, hôn lên môi Sở Hiêu Trần.

Sơ Sơ, cảm ơn anh vì đã từng đi vào thế giới của em, cảm ơn vì thích em, cảm ơn vì yêu em.

Nỗi lòng Tạ Linh Dụ thông qua cộng cảm truyền đến Sở Hiêu Trần.

Thật xin lỗi, lần này lại là em không giữ lời...

Thật may mắn vì gặp được anh, em cũng thích anh... Em cũng... yêu anh...

Tạ Linh Dụ ôm chặt cổ Sở Hiêu Trần, hôn hắn.

Thế giới bắt đầu rung mạnh, Sở Hiêu Trần ôm lại Tạ Linh Dụ.

Thế giới đóng băng bị Sở Hiêu Trần đập tan, đôi mắt hắn hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu.

"Đồ lừa đảo..." Hắn hung dữ cắn đầu lưỡi Tạ Linh Dụ.

Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của Tạ Linh Dụ mơ hồ có nước mắt.

Nút khởi động lại đã được ấn, Tạ Linh Dụ trong chớp mắt biến thành hàng ngàn điểm sáng, biến mất trước mặt Sở Hiêu Trần.

Lần này hắn không bắt được gì cả.

Thời gian bắt đầu tua ngược lại một cách nhanh chóng, mây trôi ngược lại, phế tích trở lại dáng vẻ ban đầu, cây khô trở lại dáng vẻ tươi tốt, tất cả đều trở lại dáng vẻ như trước.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp A: Hình phạt reset. Nhận được 300000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị tình yêu của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 1855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 2855001】

【Đinh! Tổng điểm của ký chủ đạt một triệu, nhận được khen thưởng "Hồi sinh." 】

Khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc ý thức đang trôi đi, tình cảm với thế giới này của Tạ Linh Dụ bay ra khỏi linh hồn anh, để lại một vết thương đầy máu, nhưng trong chốc lát đã lành lại, như chưa từng có ở đó.

"Mong ký chủ chú ý, hệ thống 233 đã hoàn thành phục vụ, sắp thoát ra khỏi ý thức của ký chủ." 233 làm xong nhiệm vụ, tự động phát ra âm thanh điện tử ngắt kết nối với Tạ Linh Dụ.

"Khởi động lại thế giới hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ." Tạ Linh Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hệ thống cười một tiếng, âm thanh thiếu niên non nớt ngây thơ.

"Ngài yên tâm, cùng lắm thì tôi làm không công mấy trăm năm, kiểu gì cũng trả hết nợ." Nó nói.

"Ta nhớ ta vẫn còn một yêu cầu, ngươi còn nhớ không?" Âm thanh của Tạ Linh Dụ càng lúc càng nhỏ.

"Ngài cứ nói, tôi giúp ngài làm." 233 cung kính trả lời lần cuối.

Tạ Linh Dụ nói gì đó, 233 nghiêm túc nghe, giúp Tạ Linh Dụ hoàn thành yêu cầu của mình.

Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, nghe như tiếng tháo xiềng xích, liên hệ giữa Tạ linh Dụ và thế giới cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, anh chìm vào giấc ngủ dài.

Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong hang động của mình.

Mấy con vong linh thuộc hạ của anh vây thành một vòng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.

Tạ Linh Dụ đột nhiên ngồi dậy, mấy con vong linh nhanh chóng lùi lại, cung kính xếp thành hàng đợi Tạ Linh Dụ sai sử.

"Sao ta lại ở đây?" Tạ Linh Dụ buột miệng hỏi.

Các vong linh vốn đang cúi đầu đều ngẩng lên, mù mờ nhìn nhau.

Đại vong linh cẩn thận nói: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngài bị đám người xấu xa của Thần Điện đuổi giết, trốn thoát nhưng bị thương nặng. Sau đó ngài ngất đi, chúng ta mang ngài về nhà."

Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn đại vong linh, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, anh nhớ rồi.

Vừa rồi lúc tỉnh lại nhìn thấy trần hang tối đen như mực, anh có hơi hoảng hốt.

Anh cứ cảm thấy trước mắt anh đáng lẽ không phải trần hang tối đen mà là bức tường trắng tinh, thứ anh nhìn thấy đáng lẽ không phải là một đám vong linh đứng thành vòng mà là....

Mà là cái gì?

Tạ Linh Dụ không nhớ nổi, anh nghĩ do bị thương nặng khiến anh chìm sâu vào giấc mơ.

Rõ ràng anh luôn ở trong hang động, lấy đâu ra bức tường trắng chứ.

"Đúng đó đúng đó, A Đại nói đúng, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần ta đi trộm ít linh quả giúp ngài bổ sung thể lực không?" Nhị vong linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Linh Dụ thì lo lắng nói.

"Chủ nhân chủ nhân, ta cảm thấy A Đại, A Nhị nói đúng lắm, ta cũng có thể tìm lô đỉnh giúp ngài, để ngài hút linh lực bọn chúng..."

"Chủ nhân... A Tam nói cũng đúng đấy..."

"Đều do mấy tên già xấu xa đó, sẽ không khiến chủ nhân chúng ta ngốc đi chứ..."

Đại vong linh cùng nhị vong linh nói xong, đầu Tạ Linh Dụ hơi đau, mấy con vong linh khác thấy anh không nói gì bắt đầu nhao nhao, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến.

"Câm miệng." Tạ Linh Dụ không chịu nổi đám ồn ào này, lạnh lùng nói.

Tất cả vong linh lập tức im bặt, đứng tại chỗ cúi đầu vờ như không biết gì.

Tạ Linh Dụ lấy từ trong góc hang động ra một cái túi chứa đồ, bên trong có đủ loại thuốc trị thương lớn bé khác nhau.

Tạ Linh Dụ đổ toàn bộ đồ trong túi chứa đồ ra, bình thuốc leng keng rơi xuống đất, xếp thành một chồng lớn.

Cũng chẳng cần biết đấy là gì, Tạ Linh Dụ tùy ý cầm một bình thuốc lên uống, linh lực nhanh chóng ngập tràn trong cơ thể, vết thương ngoài da cũng dần dần lành lại.

Tạ Linh Dụ uống thuốc xong, vung tay vứt bình thuốc lên vách tường, bình thuốc vỡ tan phát ra tiếng vang lớn.

Đám vong linh run lên, trộm dùng ánh mắt nhìn nhau đoán xem vì sao chủ nhân lại khó chịu như vậy.

Con vong linh nhỏ nhất trong đó nhìn Tạ Linh Dụ lại uống một bình thuốc khác, nghĩ một lát vẫn to gan bay qua.

Đám vong linh trông thấy hành động không muốn sống nữa của vong linh nhỏ, đều thương tiếc cho nó.

Vong linh nhỏ bay tới trước mặt Tạ Linh Dụ, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân đừng uống nữa, uống nữa linh lực của ngài sẽ nổ tung."

Tạ Linh Dụ từ lúc tỉnh lại đã khó chịu mà không rõ nguyên cớ, anh vốn định trách cứ thuộc hạ không hiểu chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vong linh nhỏ, anh dùng lại đặt bình thuốc xuống.

Khi vong linh nhỏ chết chỉ mới ba tuổi, cho nên linh hồn của nó là một đứa trẻ.

Từ trước đến nay Tạ Linh Dụ không tức giận với nó.

Tuy nhiên lần này chuyện khiến anh nguôi giận hơi kỳ lạ.

Trên linh hồn của vong linh nhỏ có một vết sẹo hình thoi, nó có trong một lần bị thương, vẫn chưa biến mất.

Ngày xưa không cảm thấy gì, hôm nay lại cảm thấy vết sẹo này vừa mắt một cách kỳ lạ, cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tạ Linh Dụ xoa đầu vong linh nhỏ.

Đám vong linh ngạc nhiên rớt cả cằm, mấy bộ xương khô còn rơi cả xương xuống.

Chủ nhân hôm nay dễ nói chuyện vậy?

"Được, còn chuyện gì nữa không?" Tạ Linh Dụ đá cái bình ra, cũng không quan tâm cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

"Chủ nhân, hình như phía dưới đống bình đang phát sáng." Vong linh nhỏ chỉ vào chồng thuốc của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ nhíu mày, đẩy mấy cái bình kia ra, phát hiện bên dưới là mấy thứ anh chưa từng nhìn thấy.

Một cái đèn làm từ bạch ngọc đang phát sáng.

Một cái túi đầy thứ nhỏ nhỏ màu đen như hạt mè, có vẻ là hạt giống.

Một lọ thuốc nước màu tím có mùi kỳ lạ, Tạ Linh Dụ mới chỉ ngửi một cái mà cảm giác cả người nóng lên, mềm nhũn.

Còn có một cuốn không có gì đặc biệt, tên là Sách Của Tử Linh.

Tạ Linh Dụ đặt mấy thứ này cạnh nhau, xoa xoa cằm tự hỏi anh cướp mấy thứ này ở đâu, nhưng không hề có ấn tượng.

Không nhớ ra, anh đặt đèn bạch ngọc sang một bên, thuốc nước không biết tác dụng thì tùy ý vứt trong góc, hạt giống thì đưa cho đám vong linh đi trồng. Còn cuốn sách có tên đáng sợ kia thì Tạ Linh Dụ quyết định sẽ tự mình đọc nó, để xem nội dung có như cái tên không.

Các vong linh phát hiện gần đây chủ nhân của chúng say mê với cuốn sách tên《 Sách Của Tử Linh 》, đã mấy năm không ra khỏi hang động rồi.

Hạt giống Tạ Linh Dụ đưa cho chúng đã phát triển thành một đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đó có một đoá hoa trời sinh có lý trí, được Tạ Linh Dụ đặt tên là Nhung Nhung.

Đam vong linh vô cùng ghen tị, bởi vì tên của chúng đều được đặt theo số, rất là đơn giản.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thoáng qua hoa vàng nhỏ, sau đó lại bế quan tiếp tục nghiên cứu cuốn sách, cũng không để ý nhiều đến nó.

Mà hôm nay tất cả vong linh đều vô cùng vui vẻ, chúng đều canh giữ ngoài hang động đợi Tạ Linh Dụ xuất quan.

Trong hang động nhỏ hẹp, chiếc đèn bằng ngọc kỳ quái vĩnh viễn không tắt chiếu sáng toàn bộ hang động tối tăm như ban ngày.

Tạ Linh Dụ cắn rách đầu ngón tay, dùng máu làm khế ước, vẽ một trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.

Đây là pháp trận được ghi lại trong phần cuối cuốn《 Sách Của Tử Linh 》.

Cấm thuật có thể triệu hồi vong linh thần ma vô cùng cường đại phục vụ chủ nhân.

Tạ Linh Dụ vẽ xong nét cuối cùng, đưa linh lực vào pháp trận, trong lòng kêu gọi vong linh hoặc tử thi thuộc về anh.

"Tới đây, vong linh của ta, ta là Tạ Linh Dụ."

Pháp trận dần dần phát ra ánh sáng đỏ, đậm đến nỗi che cả ánh sáng của đèn ngọc.

Mái tóc đen của Tạ Linh Dụ tung bay, anh chờ mong nhìn vào pháp trận.

Ở giữa pháp trận dần dần hiện ra một bóng người cao lớn, là một người đàn ông vô cùng đẹp có đôi mắt màu vàng kim.

Hắn đi về phía Tạ Linh Dụ.

"Đồ lửa đảo." Người đàn ông kia thấp giọng nói, ánh mắt chứa tình cảm Tạ Linh Dụ nhìn không hiểu.

Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh khụ khụ hai tiếng, bỏ qua mấy lời kia.

"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi tên là gì?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu hỏi hắn.

Người đàn ông kia nắm tay Tạ Linh Dụ, quỳ một gối hành lễ với anh.

"Chủ nhân, tôi tên Sở Hiêu Trần." Người đàn ông nói.

Tạ Linh Dụ cúi đầu, nhìn thấy sau vai người đàn ông.

Nơi đó có một vết bớt hình thoi như ẩn như hiện.
 
Chương 59: Phạm tội hoang tưởng


Edit - Beta: Nắng

Chương 59: Phạm tội hoang tưởng.

***

"Sau khi ngài và Sở Hiêu Trần ký khế ước, liên kết giữa hai người các ngài càng ngày càng mạnh, hơi thở như hoà làm một, đạo trời liền coi hai người là một, vì vậy nên không trừng phạt." Hệ thống chầm chậm giải thích, "Ngoài ra, giống như Sở Hiêu Trần tự nói, hắn nguyện ý, cho nên đạo trời cũng không thể can thiệp."

"Ra là vậy..." Tạ Linh Dụ cũng siết chặt tay Sở Hiêu Trần.

"Ta cảm thấy ông ta cũng không yêu sâu đậm người phụ nữ kia cho lắm." Tạ Linh Dụ nhìn lướt qua Ôn Cảnh Diệu đang điên cuồng, lại nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trên không, nói với hệ thống.

"Đúng vậy, ngài đoán không sai, sau khi kiểm tra đo lường, tình yêu ông ta dành cho mẹ Sở chỉ có 50%, căn bản không thể khiến ông ta làm ra những hành vi kiểu dạng như này. Sau khi phân tích, hệ thống nhận thấy phần lớn là do không cam lòng, đồng thời những thành công trong quá khứ cũng khiến ông ta không thể chấp nhận thấp bại."

Hệ thống nói, cùng lúc chiếu một số hình ảnh khi làm nhiệm vụ của Ôn Cảnh Diệu cho Tạ Linh Dụ xem.

Ôn Cảnh Diệu là sau khi chết được hệ thống lựa chọn làm người xuyên nhanh, ông ta phải tới các thế giới nhỏ đóng vai các nhân vật khác nhau hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhân vật ông ta đóng vai mỗi thế giới đều không giống nhau, nhưng với sự giúp sức của hệ thống cùng với lợi thế biết trước cốt truyện, ông ta đã hoàn thành rất nhiều chuyện nếu một mình ông ta thì căn bản không thể thành công, điều này cũng khiến ông ta vô cùng tự tin vào bản thân.

"Ông ta rất đa tình, ông ta thích theo đuổi đủ loại phụ nữ khác nhau, trong những thế giới trước đều chưa từng thất bại." Hệ thống có hơi thương hại nói, "Chỉ duy nhất lần này, mẹ Sở Hiêu Trần không chỉ liên tục từ chối ông ta, lại còn nhìn thấu luôn nhân vật mà ông ta đóng. Mới đầu ông ta còn tưởng mẹ Sở chỉ đang làm bộ không thích mà thôi, nhưng sau một thời gian dài ông ta vẫn bị từ chối, ông ta không thể chấp nhận được."

"Trước kia ông ta chưa từng thất bại?"

"Đúng vậy, nhưng đó chỉ là mấy thế giới cấp thấp thôi."

233 lúc này vô cùng chế giễu Ôn Cảnh Diệu, chỉ là vài lần theo đuổi tình cờ được đáp lại, ông ta lại cho rằng bản thân có mị lực không ai bằng, buồn cười thật đấy.

Tất cả đều sáng tỏ rồi, hoá ra chỉ là một màn nặng tình ảo tưởng.

Tạ Linh Dụ dùng linh lực nhẹ nhàng đặt mẹ của Sở Hiêu Trần xuống mặt đất.

"Không phải ông muốn hồi sinh bà ta sao? Được, ta giúp ông hoàn thành tâm nguyện." Tạ Linh Dụ nói.

Ôn Cảnh Diệu lập tức dừng la hét, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên mặt đất, tựa như nhìn chằm chằm bí mật chôn giấu của ông ta.

Tạ Linh Dụ chạm nhẹ vào ấn đường của người phụ nữ, mái tóc không gió bay phất phới, huyền ảo vô cùng.

Một lát sau, anh buông tay xuống, người phụ nữ mở mắt ra, ngồi dậy.

"Tư Tư, phải em không? Phải em không!" Thấy người phụ nữ ngồi dậy, Ôn Cảnh Diệu lập tức hô to thu hút sự chú ý của cô ta.

Người phụ nữ nhíu mày, khuôn mặt mỹ lệ như hoa hồng không biểu cảm.

Cô ta chậm rãi đến gần Ôn Cảnh Diệu, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất.

"Là anh cứu em! Là anh giúp em sống lại." Ôn Cảnh Diệu túm chặt góc váy người phụ nữ, ánh mắt vừa thâm tình lại vừa điên cuồng.

Ông ta đang đợi, đợi người phụ nữ cảm ơn ông ta, yêu thích ông ta.

Ông ta chính là đang đợi người phụ nữ hối hận vì lúc ấy đã tàn nhẫn từ chối ông ta, cuối cùng người cứu cô ta chỉ có ông!

Ông ta đang đợi, chờ đợi giấc mộng ông ta mơ đã lâu.

Ông ta kích động nhìn bắp chân gầy gò, nghĩ, quá gầy, khó coi, nhưng ông ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng mà hồi lâu sau, vẫn không có ai đáp lời ông ta.

Ông ta đột nhiên túm chặt váy người phụ nữ, ngước mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của cô ta.

Khuôn mặt cô ta đầy khinh thường.

Đôi mỗi đỏ mấp máy, giọng nói lạnh băng: "Tự mình đa tình."

Dứt lời, người phụ nữ đá văng cánh tay đang túm váy cô ta, vô tình xoay người đi về hướng ngược lại.

Ôn Cảnh Diệu trợn mắt nhìn, ông ta không thể tin, ông ta làm tất cả mọi chuyện để nhận được đáp án như thế.

Ông ta không cam lòng gào to về phía người phụ nữ, thân thể mất hết sức lực gục xuống sàn, đôi mắt vô định không có tiêu cự.

Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Không thể nào, cô ta sao dám từ chối ta... Không thể nào...."

Người phụ nữ đến trước mặt Tạ Linh Dụ, dừng lại.

Ôn Cảnh Diệu không nhìn thấy, người phụ nữ sống động vừa rồi khi quay lưng với ông ta, lập tức vô cảm như một con rối.

"Ký chủ, ngài lừa ông ta." 233 nói.

"Đúng vậy."

Từ đầu Tạ Linh Dụ đã không hồi sinh người phụ nữ.

Hồn phách của người phụ nữ sớm đã biến mất, cho dù gọi linh cũng chỉ gọi được những mảnh ác linh tan vỡ không hoàn chỉnh, căn bản không thể hồi sinh được.

Vừa nãy chỉ là chút kỹ xảo Tạ Linh Dụ tạo ra mà thôi.

Ông ta thích dùng cơ thể người khác để biểu diễn, cuối cùng đến màn kịch thô sơ này cũng không nhìn ra, thật là đáng buồn, hệ thống nghĩ, không khỏi thở dài.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Phạm tội hoang tưởng. Nhận được 200000 điểm. Số điểm hiện tại là: 555001】

"Không ngờ nhiệm vụ này là như vậy." 233 lẩm bẩm tự nói, "Mơ tưởng có được thứ mình muốn cũng là một cái tội sao?"

Vấn đề này Tạ Linh Dụ không thể trả lời hệ thống.

"Bởi vì mơ mộng hão huyền mà ông ta đã làm hại rất nhiều người vô tội, có lẽ đó mới là tội lỗi thật sự của ông ta!" Tạ Linh Dụ nói.

233 ừ một tiếng, nó nói: "Có thể là như vậy, ông ta đã làm sai quá nhiều."

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể của người phụ nữ không còn được bảo quản bởi quan tài băng biến thành tro bụi.

Thân thể của cô ta ở trên thế giới này cũng lâu rồi.

Tạ Linh Dụ ôm eo Sở Hiêu Trần, nói với hắn: "Thế giới chân chính rất tốt đẹp, cho nên anh phải sống thật tốt."

Ở thế giới không bị ai điều khiển, người là thiên chi kiêu tử, người là con của trời.

Sở Hiêu Trần vuốt ve đuôi mắt Tạ Linh Dụ, nói: "Có em ở đây, thế giới này mới tốt đẹp."

"Rầm ——!"

Cửa lớn bị người từ ngoài đá văng, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống tầng hầm thành một khoảng sáng lớn.

Trần Đinh vừa thở hổn hển vừa vội vàng chạy xuống, trên tay ôm hoa hướng dương nhỏ cũng căng thẳng y chang.

"Lão đại." Hắn chạy tới cạnh Tạ Linh Dụ, "Tôi biết rồi!"

"Biết cái gì?" Tạ Linh Dụ cười nhìn hắn.

"Tôi không phải là người." Trần Đinh kích động nói.

"Ừ?" Tạ Linh Dụ ra hiệu cho Trần Đinh nói tiếp.

Trần Đinh thở ra hai cái, kể chuyện của mình cho Tạ Linh Dụ nghe.

Sau khi hệ thống vạn người mê bị Sở Hiêu Trần tiêu diệt, Trần Đinh liền khôi phục ký ức.

Hoá ra hắn mới chính là hệ thống vạn người mê, chỉ là trong lúc hỗ trợ ký chủ là nhiệm vụ, suýt chút nữa bị hệ thống nhiễm virus kia nuốt chửng, cho nên hắn tự mình phong ấn ký ức, che giấu dấu vết, ẩn náu trong cơ thể người phàm để bảo vệ bản thân.

Sở dĩ hắn sợ Ôn Cảnh Diệu không phải là vì sợ ông ta, mà là sợ hệ thống nhiễm virus suýt giết chết hắn bên trong cơ thể Ôn Cảnh Diệu.

"Tôi là vạn người mê! Tôi tên 322, 233 là bạn tốt của tôi." Trần Đinh kích động nói.

"233?" Nghe thấy vậy, Tạ Linh Dụ liền gọi 233 từ nãy giờ không nói một lời.

"Bạn ngươi tìm ngươi."

"Đúng vậy, hắn là bạn của tôi." Âm thanh của 233 dường như đang nức nở sắp khóc.

"Cho nên ngươi đồng ý giúp Ôn Cảnh Diệu là vì muốn tìm bạn của ngươi à?" Giọng Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng, 233 không kìm được oà khóc.

Nó thút thít nức nở nói: "Đúng... Đúng vậy. Lúc trước tổng bộ kiểm tra đo lường không thấy tung tích của hắn, chỉ có sau khi chết mới như vậy. Tổng bộ... Tổng bộ cũng đã đóng dấu tử vong dưới hồ sơ của hắn, chỉ là tôi không tin..."

Tạ Linh Dụ yên lặng nghe 233 nói.

"Ôn Cảnh Diệu nói muốn ông ta muốn hồi sinh một người, tôi giúp ông ta. Tôi, tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi muốn biết rốt cuộc có thể hồi sinh thật không, tôi muốn hồi sinh 322, hắn là người bạn duy nhất của tôi." 233 khóc to.

"Hắn không chết, thật may quá. Thực xin lỗi... Ký chủ, tại tôi mà ngài phải vào đây." Âm thanh 233 không ổn định, mạch điện như mới bị ngâm nước.

"Không sao." Tạ Linh Dụ trả lời nó.

Tạ Linh Dụ kéo 233 ra, nó biến trở lại hình người nho nhỏ, để nó ôn chuyện với Trần Đinh.

"Chủ nhân." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ, hắn gọi, hình như chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh.

"Em ở đây." Tạ Linh Dụ đáp lại hắn.

Lại thấy 233, cảm xúc của Trần Đinh khác với lúc trước, hắn mải kể chuyện của hắn, như nói mãi không hết chuyện, 233 ở bên lắng nghe, thi thoảng đáp vài tiếng.

Ôn Cảnh Diệu bị khoá ở trong góc lúc này không ai để ý tới.

Trần Đinh đứng cạnh Tạ Linh Dụ, nguy hiểm như có như không lúc trước đột nhiên xuất hiện lại.

Hắn theo bản năng nhìn về phía nguy hiểm phát ra, là Ôn Cảnh Diệu đầu bù tóc rối, chật vật vô cùng.

Cảm giác nguy hiểm biến mất...

Nhưng Trần Đinh lại càng bất an hơn, hắn không nói nữa.

Ôn Cảnh Diệu vốn đang oán hận không ngừng không biết đã dừng lại từ lúc nào.

Tóc che khuất ánh mắt ông ta, những ngón tay cào xuống mặt đất, như đang phải chịu đựng đau đớn khôn cùng.

Trần Đinh dường như nhận ra chuyện gì, ôm 233 nho nhỏ và hoa hướng dương vào trong lòng, đứng chặn trước mặt Tạ Linh Dụ.

Khuôn mặt dưới mái tóc của Ôn Cảnh Diệu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những sợi chỉ đen, giống như một đống tóc rối bù tụ lại một chỗ, vừa quái dị vừa ghê tởm.

Những sợi chỉ đen thoát ra khỏi cơ thể ông ta, nhanh như chớp xuyên qua mọi ngóc ngách của tầng hầm thoát ra bên ngoài.

Cơ thể Ôn Cảnh Diệu cũng biến thành một sợi chỉ đen, thoát khỏi xiềng xích, bay vụt qua chỗ Trần Đinh đang đứng.

233 phản ứng rất nhanh, trở lại trong đầu Tạ Linh Dụ.

"Ký chủ, hệ thống bị nhiễm virus kia chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Ôn Cảnh Diệu hiến cơ thể cho nó, bọn họ dung hợp lại làm một." Giọng 233 bình tĩnh khác thường, "Cho nên tổ hệ thống phát nhiệm vụ không kiểm tra ra tàn dư của nó."

"Ta biết rồi." Tạ Linh Dụ nói, không biết đang nghĩ gì.

Là do vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, cho nên Tạ Linh Dụ không cảnh giác.

"Vài giây nữa, linh hồn của ông ta sẽ bị hệ thống kia nuốt chửng."

Nó do dự nhấn mở cái gì đó, đợi Tạ Linh Dụ quyết định.
 
Chương 61: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Edit - Beta: Nắng

Ngoại truyện 1

***

Các vong linh phát hiện, từ ngày tử thi tên Sở Hiêu Trần xuất hiện bên cạnh chủ nhân bọn chúng, thời gian bọn chúng ở cạnh chủ nhân đều bị chiếm hết.

Ngay cả vong linh nhỏ Tạ Linh Dụ yêu thương nhất cũng khó có thể nhìn thấy anh.

Nhưng chủ nhân lại không hề để ý chuyện này, còn dung túng cho Sở Hiêu Trần làm vậy, thật sự là thiên vị quá rồi.

Thực tế thì, Tạ Linh Dụ không cảm nhận được hành vi cố ý hay vô tình độc chiếm này của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy tử thi cường đại mà anh triệu hồi ra có hơi... dính người.

Ngay cả vong linh nhỏ cần chủ nhân ở bên cũng không dính người như vậy.

Nhưng mà dính người thì dính thôi, Tạ Linh Dụ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất tự nhiên, giống như nên là như thế.

Hôm nay, Tạ Linh Dụ một mình dẫn Sở Hiêu Trần tới một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này 50 năm mở một lần, hơn nữa chỉ mở trong 24 giờ, sau khi đóng cửa chỉ có thể đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.

Bí cảnh không trân bảo gì, linh lực loãng, cấp bậc yêu thú cao, thời gian đóng bí cảnh lại dài, cho nên không có mấy ai đi vào.

Rốt cuộc thì thời gian càng dài, độ nguy hiểm càng cao, quan trọng nhất là chưa ai nhận được kì ngộ lớn từ nơi này, đi cũng chỉ tốn công vô ích.

Sở dĩ Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi vào bí cảnh này, một là muốn xem xem thực lực của Sở Hiêu Trần như thế nào, hai là vì nghe nói bí cảnh này sắp xuất hiện một thứ rất quý giá, kính Vãng Lai.

Đã khá lâu lâu từ ngày triệu hồi Sở Hiêu Trần, nhưng kỳ lạ là từ ngày đó xung quanh Tạ Linh Dụ không hề xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, vô cùng yên bình.

Việc này khiến cho Tạ Linh Dụ không có dịp nào để biết được năng lực của tử thi này, ngay cả đạo cụ độc nhất giúp chủ nhân không chế cũng mất đi hiệu lực với Sở Hiêu Trần.

Không phải là sợ, Tạ Linh Dụ cứ có một cảm giác mơ hồ, y như là anh mắc nợ ai đó cái gì vậy, cảm giác kỳ lạ làm Tạ Linh Dụ cảm thấy bất an.

Hơn nữa Sở Hiêu Trần luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn ăn anh vào bụng luôn vậy.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh Dụ luôn rất chuẩn.

Tin tức kính Vãng Lai truyền ra vừa hay đúng ý Tạ Linh Dụ.

Chắc là anh sẽ không có khúc mắc như giành vợ gì gì đó với tử thi ở kiếp trước nên kiếp này anh phải trả lại đấy chứ.

Kính Vãng Lai có thể phản chiếu chuyện xưa, là trân bảo trong truyền thuyết.

Nhưng vì trước đây những tin tức về trân bảo từ bí cảnh này truyền ra đều là giả, cho nên lần này những người vào bí cảnh cũng không đông lắm.

Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giả trang thành tu sĩ bình thường vào bí cảnh.

Bí cảnh rất rộng, Tạ Linh Dụ vừa vào đã bị truyền tống lên trên một cái cây khổng lồ, trước mắt là lá cây mênh mông vô tận.

Đây là một khu rừng vô cùng rộng lớn, trồng rất nhiều cây đại thụ cao che trời.

Tạ Linh Dụ thầm than bản thân thật xui xẻo, trong rừng trước giờ luôn là nơi ẩn náu của đủ loại thú dữ.

Bởi vì có khế ước nên Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần được truyền tống tới cùng một nơi.

Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi trên cành cây, ôm Tạ Linh Dụ còn đang nhìn Đông ngó Tây trong lòng.

Lúc mới truyền tống đến đã như vậy, Tạ Linh Dụ cũng không nhớ vì sao bản thân lại bị hắn ôm trong lòng.

Anh ấn bả vai Sở Hiêu Trần định đứng dậy, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn, cành lá rung động, kinh động đến yêu thú phía dưới, tiếng gầm từ dưới tán cây vang lên.

Tạ Linh Dụ bị âm thanh thình lình vang lên doạ sợ, cả người mới hơi nhổm lên lại ngồi phịch xuống đùi Sở Hiêu Trần, hai tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Tạ Linh Dụ nghe thấy Sở Hiêu Trần cười khẽ một tiếng.

Trong mắt Sở Hiêu Trần toàn ý cười, ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn chút, khiến cho cả người anh kề sát vào hắn.

Tạ Linh Dụ lúc này giống như một con búp bê vải nhỏ nhắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần.

Anh mở to mắt, đôi mắt đen láy vô tội, càng khiến anh đáng yêu hơn vô số lần.

“Ngươi ôm ta chặt vậy để làm gì?” Tạ Linh Dụ trách cứ Sở Hiêu Trần, một tay bắt lấy cái tay ở đang ôm eo anh.

“Đương nhiên là sợ chủ nhân ngã xuống bị thú dữ ăn thịt rồi.” Sở Hiêu Trần thản nhiên đáp.

Dưới tán cây lại vang lên tiếng gầm của yêu thú, lớn hơn lần trước nhiều, có lẽ tiếng của Tạ Linh Dụ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Tạ Linh Dụ không dám động, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần như đang trách cứ.

Cũng tại địa điểm bọn họ truyền tống tới thật sự không tốt, Tạ Linh Dụ lặng lẽ thả linh lực đi thăm dò, nơi này rất nhiều yêu thú, nếu đối đầu trực diện với bọn chúng, chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn.

Kiểm tra hắn ở nơi này, không có lời.

Tạ Linh Dụ lấy túi chứa đồ, muốn dùng truyền tống phù rời khỏi khu rừng này trước.

Trong túi có rất nhiều đồ, phần lớn là thuốc khôi phục linh lực, chữa thương, Tạ Linh Dụ tìm mãi mới thấy truyền tống phù.

Lúc lấy truyền tống phù ra, không cẩn thận lôi luôn một cái bình ra, trông thấy cái bình sắp sửa rơi xuống dưới.

Tạ Linh Dụ căng thẳng, vội vàng muốn bắt lấy, không có người còn nhanh hơn anh, bắt được cái bình.

Tạ Linh Dụ chỉ bắt được tay người đó, sắc mặt không đổi, thu tay về.

Sở Hiêu Trần cầm cái bình lên xem, cái bình trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím, nhìn qua rất thần bí.

Tạ Linh Dụ nhận ra đó là cái bình nước thuốc kỳ lạ lần trước, không rõ tác dụng là gì, nhưng Tạ Linh Dụ có cảm giác đó không phải thứ gì tốt.

Quan trọng nhất là, không thể để Sở Hiêu Trần giữ nó.

Anh muốn cướp lại, lại bị Sở Hiêu Trần cầm cổ tay.

Động tĩnh giúp yêu thú cuối cùng cũng nhận ra có hai tu sĩ ngỗ ngược đang trốn trên cây.

Nó gào to bò lên trên cây.

“Chủ nhân, chưa đi sao?” Sở Hiêu Trần thổi nhẹ vào tai Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cũng mặc kệ phải lấy lại cái bình, vội vàng xé truyền tống phù, rời khỏi khu rừng nguy hiểm trước đã.

Sau một khoảng trời đất quay cuồng, Tạ Linh Dụ mở mắt, dòng nước từ bốn phương tám hướng vây lấy anh, trước mắt tối đen không một ánh sáng.

Lần truyền tống này đưa anh đến một vực nước sâu thẳm tối tăm.

Tạ Linh Dụ giãy dụa muốn bơi lên trên, nhưng xung quanh tối đen khiến cơ thể anh vô lực, linh lực trong bí cảnh rất loãng, nhưng linh lực trong nước lại rất nhiều, chúng kiềm chế Tạ Linh Dụ, anh chỉ có thể từ từ rơi xuống. Dòng nước bao quanh không một khe hở, cướp đi cảm giác của cơ thể, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi sao? Tạ Linh Dụ tự giễu nghĩ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm chặt lấy eo anh, trên môi có cảm giác mềm mại khác với dòng nước, dịu dàng đưa không khí sang cho anh.

Anh mở mắt ra, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần trong bóng tối sáng lên một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn ấm áp.

Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ ra khỏi mặt nước, nước từ trên đầu anh chảy xuống, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy vực thẳm suýt chút nữa giết chết mình chỉ là một cái đầm sâu không thấy đáy.

Bốn phía đều là băng, trống rỗng không có gì, trên đầu là lớp băng trắng không thấy đỉnh.

Bọn họ bị truyền tống tới một cái động băng rộng lớn.

Xung quanh đầm nước rải rác xác vài con yêu thú, chết khá thảm, có vẻ là mới chết không lâu.

“Ngươi giết à?” Tạ Linh Dụ chỉ xác yêu thú, dùng động tác này che đi vành tai đỏ bừng của mình.

“Tôi vội tìm chủ nhân, bọn chúng cản đường tôi.” Sở Hiêu Trần đáp.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, được rồi, khỏi cần kiểm tra nữa, quả nhiên là tử thi cường đại.

Anh sờ sờ vành tai mình, quan sát xung quanh.

Động băng tuy trống trải nhưng cũng có giới hạn, Tạ Linh Dụ tìm một vòng nhưng không tìm thấy gì hết.

Lúc này anh đang đứng cạnh đầm nước, nhìn xuống đầm nước sâu không thấy đáy, ánh mắt sâu xa.

“Em có muốn xuống xem không?” Tay Sở Hiêu Trần không biết đặt lên vai Tạ Linh Dụ từ lúc nào, mỉm cười hỏi anh.

Cảm giác sợ hãi bóng tối và cái chết vừa nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, Tạ Linh Dụ không nói gì. Anh hiểu rõ, động băng này không có cửa ra, như vậy đầm nước này có thể chính là lối ra duy nhất.

Hồ nước này có thể sẽ thông ra một cái động khác.

“Tôi nắm tay chủ nhân nha, nhất định sẽ không thả tay chủ nhân ra đâu.” Sở Hiêu Trần từ đặt trên vai chuyển xuống nắm tay Tạ Linh Dụ, “Chủ nhân có muốn xuống xem không, tôi mang đèn theo, tiện lắm.”

Tạ Linh Dụ nhìn hắn, thấy Sở Hiêu Trần lấy đèn ngủ nhỏ vĩnh viễn không tắt từ túi của anh ra, đặt vào trong tay anh.

Tạ Linh Dụ: “Ngươi mang nó theo từ lúc nào?”

Sở Hiêu Trần: “Tôi cảm thấy có lẽ sẽ dùng, nên mang theo.”

Có đèn khiến Tạ Linh Dụ tự tin hơn nhiều, một tay anh cầm đèn, một tay nắm tay Sở Hiêu Trần, cùng hắn xuống nước.

Dưới nước vẫn tối đen như mực, chỉ là lần này Tạ Linh Dụ mang ánh sáng đến.

Ra khỏi nước lần nữa, Tạ Linh Dụ có hơi nghi ngờ bọn họ lại quay về cái động băng kia.

Một cái động băng giống y chang, ngoại trừ… chiếc gương đặt giữa động.

Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi qua, trong gương lại chỉ có một khuôn mặt của mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ chỉ có một hình bóng mơ hồ.

“Sao lại thế?” Tạ Linh Dụ tự hỏi.

Sở Hiêu Trần nhìn sườn mặt nhã nhặn của anh, nói: “Tôi nghe nói kính Vãng Lai không thể phản chiếu hình ảnh của người bị mất quá khứ.”

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần.

Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ với tử thi này?

Ngoài ra, tấm gương này không thể phản chiếu hình ảnh của mình thì nó có thể phản chiếu quá khứ không? Nếu không thể, thế thì chẳng phải mình tính sai rồi sao?

Tâm tình của Tạ Linh Dụ thông qua khế ước truyền đến Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần cười khẽ, hoàn toàn đoán được Tạ Linh Dụ nghĩ gì trong lòng.

“Nhưng mà tôi nghe nói nếu có thể khiến tấm gương này nhận chủ, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ mà chủ nhân muốn xem.” Sở Hiêu Trần giọng điệu thần bí, “Ai cũng có thể làm được.”

“Làm thế nào để nó nhận chủ?” Tạ Linh Dụ lập tức hỏi, anh không hề nghi ngờ lời Sở Hiêu Trần nói.

“Đưa cho nó một đoạn ký ức, nó đồng ý là được.”

“A…” Tạ Linh Dụ hơi do dự, trong 18 năm ngắn ngủi của anh, ký ức khiến anh ghi tạc trong lòng vốn dĩ rất ít, bảo anh đưa ra, anh có hơi tiếc.

“Thật ra tôi có cách, chủ nhân có muốn nghe thử không?”

“Ngươi nói đi.”

“Tôi dùng ký ức của tôi, sau khi nó nhận chủ thì đưa cho chủ nhân dùng, được không?”

Tạ Linh Dụ không nghe ra sự dụ dỗ trong lời của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy đây là một cách hay.

“Được, cứ như vậy đi!”

Sở Hiêu Trần đặt tay trên mặt kính, trên gương dần hiện ra một màn sương.

Sau đó màn sương tan đi, hai bóng người thân mật hiện ra.

Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều vong linh, anh chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra trong hai bóng người đó một là vong linh, một là con người.

Vong linh kia còn rất quen thuộc, Tạ Linh Dụ nhíu mày lại nhìn cho rõ.

Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang chăm chú nhìn gương, quay qua nhìn vào gương.

Gió thổi bay tấm màn lụa đang che bóng người, vong linh kia bị người đàn ông bá đạo giam trong lòng, ngọt ngào chuyên chú hôn môi.

Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của hai bóng người đó, kinh ngạc mở to mắt.

Anh theo bản năng lùi lại, lại bị ôm lấy từ phía sau.

Người đó nói: “Chủ nhân, đẹp không?”

- -----

Ngoại truyện 2

***

Đường lui bị chặn lại, hình ảnh trên gương lại rõ hơn.

Mặt Tạ Linh Dụ đỏ bừng, Sở Hiêu Trần nắm cổ tay anh, đặt tay anh lên trên mặt gương.

Vô số ký ức từ gương truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, nơi nào đó bị phong ấn trong trái tim Tạ Linh Dụ bị lượng ký ức khổng lồ đập vào, anh chấn kinh, ngốc luôn tại chỗ.

“Chủ nhân, mau nhớ lại đi.” Sở Hiêu Trần nhẹ giọng nói bên tai Tạ Linh Dụ, “Tôi là Tạ Sơ Sơ của ngài mà, chủ nhân.”

Tạ… Sơ Sơ…?

Cái tên này giống như là chìa khoá, trong vô số ký ức của Sở Hiêu Trần đan xen trong đầu Tạ Linh Dụ, cuối cùng cũng lộ ra chút ký ức về người tên Tạ Sơ này.

Tất cả ký ức hiện lên trong đầu anh, lộn xộn hỗn loạn khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy rất đau đầu vô cùng.

Sở Hiêu Trần đón lấy Tạ Linh Dụ ngất đi vì đau.

Hắn nhỏ máu lên mặt gương, cầm lấy tấm gương, động băng lập tức rung lên, băng trên đỉnh động cũng lung lay sắp rơi.

“Im lặng.” Sở Hiêu Trần lạnh lùng ra lệnh.

Động băng như bị doạ sợ, dần dần yên tĩnh lại. Một lát sau, cả động băng bốc hơi ngưng tụ thành một giọt nước bay vào trong gương.

Động băng biến mất, xuất hiện trong tầm mắt Sở Hiêu Trần là một khoảng mênh mông tuyết trắng, mỗi một bông tuyết rơi xuống đều ẩn chứa linh lực, chạm vào cơ thể sẽ tạo ra vết thương.

Linh lực của bí cảnh này loãng, nhưng linh lực vô tận trong những bông tuyết này không thể là giả.

Xem ra những người tiến vào đây vẫn chưa khám phá hết toàn bộ bí cảnh.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng lấy từ túi chứa đồ ra một tấm chăn, quấn chặt Tạ Linh Dụ lại rồi di chuyển đến một sơn động bị vùi trong tuyết.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ẩm ướt, Sở Hiêu Trần bày một kết giới ở cửa hang, lại lấy ra một cái giường từ túi chứa đồ, giường vừa chạm đất liền trở lại kích thước bình thường.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù được bọc trong chăn nhưng Tạ Linh Dụ vẫn bị lạnh đến run rẩy.

Sở Hiêu Trần đặt anh lên giường, lấy ngọn nến đã sớm được chuẩn bị ra, ngọn nến này có tác dụng sưởi ấm, toàn bộ hang động nhanh chóng trở nên ấm áp, sáng sủa.

Tạ Linh Dụ rất nhanh đã thấy nóng, vô thức đạp cái chăn đang bọc lấy mình ra xa chút.

Sở Hiêu Trần nhìn anh, cầm bình nước thuốc màu tím lên quan sát.

Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Linh Dụ quên luôn chiếc bình này vẫn ở trong tay Sở Hiêu Trần.

Hắn đổ một chút nước ra đầu ngón tay mà xoa, nước thuốc kia toả ra một mùi thơm lạ.

Nước thuốc quân vương ngày đêm sênh ca? Rất tốt.

Lúc này, Tạ Linh Dụ mơ màng tỉnh lại, dường như đã cực kỳ mệt mỏi ở trong mơ.

Lúc mở mắt, ánh mắt anh vẫn mơ màng vô định.

Sở Hiêu Trần cất cái bình đi, đi tới bên cạnh Tạ Linh Dụ.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt Sở Hiêu Trần.

Anh ngồi quỳ yên lặng nhìn Sở Hiêu Trần.

Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ra, làm ra tư thế muốn ôm.

“Ôm.” Đôi mắt anh ươn ướt.

Cả người Sở Hiêu Trần khom về phía trước, không đợi hắn ôm lấy Tạ Linh Dụ, anh đã tiến về phía trước hai bước, ôm chặt cổ hắn.

Từng giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, đốt cháy trái tim hắn.

“Rất nhớ anh…” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm bên tai hắn, “Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Tôi cũng rất nhớ em, chủ nhân.” Ngón tay Sở Hiêu Trần quẹt đi nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi.

Sở Hiêu Trần nói xong mấy lời đó, nước mắt của Tạ Linh Dụ liền rơi không dừng được, Sở Hiêu Trần đành phải đảo khách thành chủ, ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Tôi ở đây mà, em nhìn tôi đi.” Sở Hiêu Trần dịu dàng nhìn Tạ Linh Dụ, “Bé yêu đừng khóc nữa nhé, lát nữa mắt sẽ khó chịu mất.”

“Đồ hệ thống xấu xa!”

Sau một hồi an ủi, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng dừng khóc trong vòng tay ấm áp an lòng của hắn, tức giận mà mắng một câu.

“Là đồ xấu xa, đồ khốn nạn.” Sở Hiêu Trần hùa theo dỗ anh.

“Hừ.” Tạ Linh Dụ uất ức hừ một tiếng.

“Đồ xấu xa kia đã làm gì mà chủ nhân tức giận như vậy?” Sở Hiêu Trần vén tóc anh ra sau tai, hỏi anh.

“Không nói với anh.” Tạ Linh Dụ hơi tức giận.

“Được.” Sở Hiêu Trần đáp.

“Anh không tò mò hả?”

Sở Hiêu Trần không hỏi, đổi lại là Tạ Linh Dụ hỏi hắn.

Tôi chờ em nói với tôi, em sẽ nói cho tôi thôi. Sở Hiêu Trần nói trong lòng, đôi mắt tin tưởng chăm chú nhìn anh.

Tạ Linh Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút ngắn ngủi, Tạ Linh Dụ liền bại trận.

Anh lăn từ trên người Sở Hiêu Trần xuống, bắt lấy tấm chăn mềm mại, vùi mặt vào trong.

Dù đã cùng Sở Hiêu Trần làm nhiều chuyện rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ đỏ mặt.

Sở Hiêu Trần cười nhìn anh, đợi anh bình tĩnh.

Lúc sau, Tạ Linh Dụ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tất cả đều là anh làm à?”

Sở Hiêu Trần kể chuyện tấm gương cho Tạ Linh Dụ nghe.

“Ra là thế.” Tạ Linh Dụ cầm tấm gương trông rất bình thường kia, “Anh sớm biết tấm gương này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước à?”

“Đúng vậy, lúc trước 233 tới thế giới này làm nhiệm vụ tạm thời, lén lút nói cho tôi.” Sở Hiêu Trần nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, “Tin tức về kính Vãng Lai cũng là tôi truyền ra.”

“Tấm gương này thật sự cần đưa một đoạn ký ức mà nó hài lòng mới có thể thu phục nó?” Tạ Linh Dụ nhớ đến hình ảnh kia, nhỏ giọng hỏi Sở Hiêu Trần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần, là do tôi muốn cho em xem.” Sở Hiêu Trần đáp, bàn tay xoa xoa eo mềm của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ hơi cúi đầu, vừa lúc không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hiêu Trần.

“Đồ trong sơn động đều là của anh hả? Anh còn mang theo nhiều đồ….” Nói xong Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hang động này có hơi nóng, anh giả vờ nhìn xung quanh, ấn ấn nệm giường mềm mại hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống.” Ngón tay thon dài của Sở Hiêu Trần giữ chặt khuôn mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh không thể trốn tránh.

“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Hơi thở của Sở Hiêu Trần phả bên môi Tạ Linh Dụ.

“Em cảm thấy… rất tốt…” Tạ Linh Dụ chủ động chiếm lấy đôi môi kia, mơ hồ đáp.

Bình nước thuốc màu tím kia đã phát huy công dụng lớn nhất của nó trên người Tạ Linh Dụ.

Bão tuyết thổi không ngừng, càn quét khắp nơi, linh lực cuồng bạo, bên ngoài hoang động là đêm đen lạnh giá không chút ánh sáng, bên trong hang động lại là đêm đẹp ấm áp sáng ngời như mùa xuân.

Sở Hiêu Trần hôn lên xương quai xanh ướt đẫm của Tạ Linh Dụ, âm thanh trầm thấp mê hoặc.

“Hiện tại có thể nói chưa? Bé yêu…”

Tạ Linh Dụ kêu lên một tiếng, nói một cách đứt quãng: “Cũng… không có gì, chỉ là em bảo 233 đưa ký ức cho em, nhưng…”

“Nhưng nó không đưa cho em, nó đưa cho tôi.” Sở Hiêu Trần chủ động nói tiếp lời Tạ Linh Dụ.

“Nó quả nhiên là đồ xấu xa.” Sở Hiêu Trần cười khẽ, hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

HOÀN THÀNH
 
Chương 60: Kết thúc


Edit - Beta: Nắng.

Chương 60: Kết thúc.

***

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Tạ Linh Dụ đều bị đóng băng biến thành một bức tranh yên lặng, trong đó chỉ có mỗi Tạ Linh Dụ là người sống duy nhất.

"Những sợi chỉ đen toả ra từ mọi ngóc ngách vừa nãy không lâu nữa sẽ làm ô nhiễm hoàn toàn thế giới này, thế giới này sắp biến mất." Hệ thống nói.

"Ngươi đã biết từ trước?" Tạ Linh Dụ hỏi hệ thống.

"Tôi biết thứ này sẽ khiến thế giới bị ô nhiễm là bởi vì trước kia cũng có trường hợp tương tự. Tổng bộ vì ngăn ngừa virus lây lan, đã diệt trừ thế giới kia." Hệ thống bay ra từ cơ thể Tạ Linh Dụ, nó chăm chú nhìn Trần Đinh, sau đó nhìn Tạ Linh Dụ, cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm bạn của tôi."

"Ngươi có biện pháp phải không?" Tạ Linh Dụ hỏi 233.

"Tôi đã giúp ngài xin tổng bộ manh mối của nhiệm vụ cấp A cuối cùng."

"Là gì?"

"Ôn Cảnh Diệu từ đầu đã luôn vi phạm quy tắc, từ giả Sở Hiêu Trần lừa hệ thống đến vì tư dục của bản thân mà khởi động lại thế giới này." 233 không cảm xúc chậm rãi nói, "Nhiệm vụ cuối cùng chính là trừng phạt mà tổng bộ đưa ra cho ông ta."

"Nên?" Tạ Linh Dụ có dự cảm không tốt lắm.

"Nên là ngài chỉ cần trừng phạt ông ta là được." Nói xong, một sợi ánh sáng bay vào đầu Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ lập tức hiểu ý hệ thống.

Anh chỉ cần sử dụng năng lực của bản thân hạ cấm chú lên linh hồn Ôn Cảnh Diệu, đưa ông ta vào Minh giới, để ông ta giữ ký ức rơi vào vòng luân hồi đau đớn mãi mãi.

Đây là trừng phạt tổng bộ đưa ra cho Ôn Cảnh Diệu.

"Sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ khởi động lại thế giới này. Trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, lần này tôi sẽ giết chết hệ thống nhiễm virus kia trước, trên thế giới này cũng sẽ không tồn tại người xuyên nhanh Ôn Cảnh Diệu, thế giới này sẽ phát triển tự do theo ý muốn của chính nó, sẽ không bị ai quấy rối."

"Nếu không khởi động lại thì sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người sẽ chết, là như vậy à?" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng nói.

233 gật đầu, Tạ Kinh Dụ biết nó không nói dối.

"Ở thế giới ban đầu, ta không tồn tại." Tạ Linh Dụ nói tiếp.

"Ngài sẽ trở về thế giới của ngài." 233 không đành lòng nhìn Tạ Linh Dụ, "Vốn dĩ ngài cũng không thuộc về thế giới này."

"Nhưng ta có liên hệ với thế giới này." Tạ Linh Dụ nắm tay Sở Hiêu Trần, vuốt nhẹ sườn mặt hắn.

233 không đáp, nó chưa từng nói với Tạ Linh Dụ, cho dù không có chuyện vừa nãy, thế giới này cũng phải khởi động lại thành một thế giới cô độc không người, thế giới này bị tàn phá quá nghiêm trọng, đã khác xa hoàn toàn với giả thiết ban đầu của thế giới, cho nên cũng sẽ bị khởi động lại, dựa theo cuốn sách khác trở thành một thế giới mới.

Mà Tạ Linh Dụ vẫn sẽ trở về thế giới của anh.

Vốn dĩ Tạ Linh Dụ đến thế giới này là vì nó, anh đã trở thành bug với thế giới, nhất định phải sửa lại như cũ.

Thế giới này không nên tồn tại một pháp sư vong linh.

"Anh không cần hét to ở trong lòng như thế đâu, em nghe thấy rồi." Tạ Linh Dụ hôn lên sườn mặt Sở Hiêu Trần, sau đó nhìn sang hệ thống, "Nhưng mà ngươi nói có chỗ sai, ta đến thế giới này không phải bởi vì ngươi."

"Ta đến nơi này, là vì Sơ Sơ của ta." Tạ Linh Dụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần.

Hệ thống biết, anh đã quyết định rồi.

"Thế giới khởi động lại, hẳn là ta sẽ không tồn tại trong ký ức của họ."

"Đúng vậy, ngài cũng sẽ không nhớ đoạn ký ức này."

Mọi sai lầm đều sẽ được sửa chữa.

Sở Hiêu Trần vẫn sẽ là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo không chịu khuất phục, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ là pháp sư vong linh vui vẻ hạnh phúc.

"Thế giới này sẽ không có virus, tất cả mọi người đều sẽ tốt." Hệ thống nói.

Giữa không gian yên lặng, Tạ Linh Dụ cảm thấy ngón tay mình bị nắm lấy.

"Chủ nhân... Đừng..."

Cộng cảm giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lúc này vô cùng mạnh mẽ, anh nghe thấy tiếng gọi đầy đau đớn của Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ nhón chân, cắn nhẹ đầu lưỡi, hôn lên môi Sở Hiêu Trần.

Sơ Sơ, cảm ơn anh vì đã từng đi vào thế giới của em, cảm ơn vì thích em, cảm ơn vì yêu em.

Nỗi lòng Tạ Linh Dụ thông qua cộng cảm truyền đến Sở Hiêu Trần.

Thật xin lỗi, lần này lại là em không giữ lời...

Thật may mắn vì gặp được anh, em cũng thích anh... Em cũng... yêu anh...

Tạ Linh Dụ ôm chặt cổ Sở Hiêu Trần, hôn hắn.

Thế giới bắt đầu rung mạnh, Sở Hiêu Trần ôm lại Tạ Linh Dụ.

Thế giới đóng băng bị Sở Hiêu Trần đập tan, đôi mắt hắn hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu.

"Đồ lừa đảo..." Hắn hung dữ cắn đầu lưỡi Tạ Linh Dụ.

Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của Tạ Linh Dụ mơ hồ có nước mắt.

Nút khởi động lại đã được ấn, Tạ Linh Dụ trong chớp mắt biến thành hàng ngàn điểm sáng, biến mất trước mặt Sở Hiêu Trần.

Lần này hắn không bắt được gì cả.

Thời gian bắt đầu tua ngược lại một cách nhanh chóng, mây trôi ngược lại, phế tích trở lại dáng vẻ ban đầu, cây khô trở lại dáng vẻ tươi tốt, tất cả đều trở lại dáng vẻ như trước.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp A: Hình phạt reset. Nhận được 300000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị tình yêu của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 1855001】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp S: Giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần đạt 100%. Nhận được 1000000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 2855001】

【Đinh! Tổng điểm của ký chủ đạt một triệu, nhận được khen thưởng "Hồi sinh." 】

Khế ước giữa Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc ý thức đang trôi đi, tình cảm với thế giới này của Tạ Linh Dụ bay ra khỏi linh hồn anh, để lại một vết thương đầy máu, nhưng trong chốc lát đã lành lại, như chưa từng có ở đó.

"Mong ký chủ chú ý, hệ thống 233 đã hoàn thành phục vụ, sắp thoát ra khỏi ý thức của ký chủ." 233 làm xong nhiệm vụ, tự động phát ra âm thanh điện tử ngắt kết nối với Tạ Linh Dụ.

"Khởi động lại thế giới hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ." Tạ Linh Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hệ thống cười một tiếng, âm thanh thiếu niên non nớt ngây thơ.

"Ngài yên tâm, cùng lắm thì tôi làm không công mấy trăm năm, kiểu gì cũng trả hết nợ." Nó nói.

"Ta nhớ ta vẫn còn một yêu cầu, ngươi còn nhớ không?" Âm thanh của Tạ Linh Dụ càng lúc càng nhỏ.

"Ngài cứ nói, tôi giúp ngài làm." 233 cung kính trả lời lần cuối.

Tạ Linh Dụ nói gì đó, 233 nghiêm túc nghe, giúp Tạ Linh Dụ hoàn thành yêu cầu của mình.

Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, nghe như tiếng tháo xiềng xích, liên hệ giữa Tạ linh Dụ và thế giới cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, anh chìm vào giấc ngủ dài.

Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong hang động của mình.

Mấy con vong linh thuộc hạ của anh vây thành một vòng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.

Tạ Linh Dụ đột nhiên ngồi dậy, mấy con vong linh nhanh chóng lùi lại, cung kính xếp thành hàng đợi Tạ Linh Dụ sai sử.

"Sao ta lại ở đây?" Tạ Linh Dụ buột miệng hỏi.

Các vong linh vốn đang cúi đầu đều ngẩng lên, mù mờ nhìn nhau.

Đại vong linh cẩn thận nói: "Chủ nhân quên rồi sao? Ngài bị đám người xấu xa của Thần Điện đuổi giết, trốn thoát nhưng bị thương nặng. Sau đó ngài ngất đi, chúng ta mang ngài về nhà."

Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn đại vong linh, đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy, anh nhớ rồi.

Vừa rồi lúc tỉnh lại nhìn thấy trần hang tối đen như mực, anh có hơi hoảng hốt.

Anh cứ cảm thấy trước mắt anh đáng lẽ không phải trần hang tối đen mà là bức tường trắng tinh, thứ anh nhìn thấy đáng lẽ không phải là một đám vong linh đứng thành vòng mà là....

Mà là cái gì?

Tạ Linh Dụ không nhớ nổi, anh nghĩ do bị thương nặng khiến anh chìm sâu vào giấc mơ.

Rõ ràng anh luôn ở trong hang động, lấy đâu ra bức tường trắng chứ.

"Đúng đó đúng đó, A Đại nói đúng, sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần ta đi trộm ít linh quả giúp ngài bổ sung thể lực không?" Nhị vong linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tạ Linh Dụ thì lo lắng nói.

"Chủ nhân chủ nhân, ta cảm thấy A Đại, A Nhị nói đúng lắm, ta cũng có thể tìm lô đỉnh giúp ngài, để ngài hút linh lực bọn chúng..."

"Chủ nhân... A Tam nói cũng đúng đấy..."

"Đều do mấy tên già xấu xa đó, sẽ không khiến chủ nhân chúng ta ngốc đi chứ..."

Đại vong linh cùng nhị vong linh nói xong, đầu Tạ Linh Dụ hơi đau, mấy con vong linh khác thấy anh không nói gì bắt đầu nhao nhao, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến.

"Câm miệng." Tạ Linh Dụ không chịu nổi đám ồn ào này, lạnh lùng nói.

Tất cả vong linh lập tức im bặt, đứng tại chỗ cúi đầu vờ như không biết gì.

Tạ Linh Dụ lấy từ trong góc hang động ra một cái túi chứa đồ, bên trong có đủ loại thuốc trị thương lớn bé khác nhau.

Tạ Linh Dụ đổ toàn bộ đồ trong túi chứa đồ ra, bình thuốc leng keng rơi xuống đất, xếp thành một chồng lớn.

Cũng chẳng cần biết đấy là gì, Tạ Linh Dụ tùy ý cầm một bình thuốc lên uống, linh lực nhanh chóng ngập tràn trong cơ thể, vết thương ngoài da cũng dần dần lành lại.

Tạ Linh Dụ uống thuốc xong, vung tay vứt bình thuốc lên vách tường, bình thuốc vỡ tan phát ra tiếng vang lớn.

Đám vong linh run lên, trộm dùng ánh mắt nhìn nhau đoán xem vì sao chủ nhân lại khó chịu như vậy.

Con vong linh nhỏ nhất trong đó nhìn Tạ Linh Dụ lại uống một bình thuốc khác, nghĩ một lát vẫn to gan bay qua.

Đám vong linh trông thấy hành động không muốn sống nữa của vong linh nhỏ, đều thương tiếc cho nó.

Vong linh nhỏ bay tới trước mặt Tạ Linh Dụ, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân đừng uống nữa, uống nữa linh lực của ngài sẽ nổ tung."

Tạ Linh Dụ từ lúc tỉnh lại đã khó chịu mà không rõ nguyên cớ, anh vốn định trách cứ thuộc hạ không hiểu chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vong linh nhỏ, anh dùng lại đặt bình thuốc xuống.

Khi vong linh nhỏ chết chỉ mới ba tuổi, cho nên linh hồn của nó là một đứa trẻ.

Từ trước đến nay Tạ Linh Dụ không tức giận với nó.

Tuy nhiên lần này chuyện khiến anh nguôi giận hơi kỳ lạ.

Trên linh hồn của vong linh nhỏ có một vết sẹo hình thoi, nó có trong một lần bị thương, vẫn chưa biến mất.

Ngày xưa không cảm thấy gì, hôm nay lại cảm thấy vết sẹo này vừa mắt một cách kỳ lạ, cũng quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tạ Linh Dụ xoa đầu vong linh nhỏ.

Đám vong linh ngạc nhiên rớt cả cằm, mấy bộ xương khô còn rơi cả xương xuống.

Chủ nhân hôm nay dễ nói chuyện vậy?

"Được, còn chuyện gì nữa không?" Tạ Linh Dụ đá cái bình ra, cũng không quan tâm cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

"Chủ nhân, hình như phía dưới đống bình đang phát sáng." Vong linh nhỏ chỉ vào chồng thuốc của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ nhíu mày, đẩy mấy cái bình kia ra, phát hiện bên dưới là mấy thứ anh chưa từng nhìn thấy.

Một cái đèn làm từ bạch ngọc đang phát sáng.

Một cái túi đầy thứ nhỏ nhỏ màu đen như hạt mè, có vẻ là hạt giống.

Một lọ thuốc nước màu tím có mùi kỳ lạ, Tạ Linh Dụ mới chỉ ngửi một cái mà cảm giác cả người nóng lên, mềm nhũn.

Còn có một cuốn không có gì đặc biệt, tên là Sách Của Tử Linh.

Tạ Linh Dụ đặt mấy thứ này cạnh nhau, xoa xoa cằm tự hỏi anh cướp mấy thứ này ở đâu, nhưng không hề có ấn tượng.

Không nhớ ra, anh đặt đèn bạch ngọc sang một bên, thuốc nước không biết tác dụng thì tùy ý vứt trong góc, hạt giống thì đưa cho đám vong linh đi trồng. Còn cuốn sách có tên đáng sợ kia thì Tạ Linh Dụ quyết định sẽ tự mình đọc nó, để xem nội dung có như cái tên không.

Các vong linh phát hiện gần đây chủ nhân của chúng say mê với cuốn sách tên《 Sách Của Tử Linh 》, đã mấy năm không ra khỏi hang động rồi.

Hạt giống Tạ Linh Dụ đưa cho chúng đã phát triển thành một đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đó có một đoá hoa trời sinh có lý trí, được Tạ Linh Dụ đặt tên là Nhung Nhung.

Đam vong linh vô cùng ghen tị, bởi vì tên của chúng đều được đặt theo số, rất là đơn giản.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thoáng qua hoa vàng nhỏ, sau đó lại bế quan tiếp tục nghiên cứu cuốn sách, cũng không để ý nhiều đến nó.

Mà hôm nay tất cả vong linh đều vô cùng vui vẻ, chúng đều canh giữ ngoài hang động đợi Tạ Linh Dụ xuất quan.

Trong hang động nhỏ hẹp, chiếc đèn bằng ngọc kỳ quái vĩnh viễn không tắt chiếu sáng toàn bộ hang động tối tăm như ban ngày.

Tạ Linh Dụ cắn rách đầu ngón tay, dùng máu làm khế ước, vẽ một trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.

Đây là pháp trận được ghi lại trong phần cuối cuốn《 Sách Của Tử Linh 》.

Cấm thuật có thể triệu hồi vong linh thần ma vô cùng cường đại phục vụ chủ nhân.

Tạ Linh Dụ vẽ xong nét cuối cùng, đưa linh lực vào pháp trận, trong lòng kêu gọi vong linh hoặc tử thi thuộc về anh.

"Tới đây, vong linh của ta, ta là Tạ Linh Dụ."

Pháp trận dần dần phát ra ánh sáng đỏ, đậm đến nỗi che cả ánh sáng của đèn ngọc.

Mái tóc đen của Tạ Linh Dụ tung bay, anh chờ mong nhìn vào pháp trận.

Ở giữa pháp trận dần dần hiện ra một bóng người cao lớn, là một người đàn ông vô cùng đẹp có đôi mắt màu vàng kim.

Hắn đi về phía Tạ Linh Dụ.

"Đồ lửa đảo." Người đàn ông kia thấp giọng nói, ánh mắt chứa tình cảm Tạ Linh Dụ nhìn không hiểu.

Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh khụ khụ hai tiếng, bỏ qua mấy lời kia.

"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi tên là gì?" Tạ Linh Dụ ngẩng đầu hỏi hắn.

Người đàn ông kia nắm tay Tạ Linh Dụ, quỳ một gối hành lễ với anh.

"Chủ nhân, tôi tên Sở Hiêu Trần." Người đàn ông nói.

Tạ Linh Dụ cúi đầu, nhìn thấy sau vai người đàn ông.

Nơi đó có một vết bớt hình thoi như ẩn như hiện.
 
Chương 61: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Edit - Beta: Nắng

Ngoại truyện 1

***

Các vong linh phát hiện, từ ngày tử thi tên Sở Hiêu Trần xuất hiện bên cạnh chủ nhân bọn chúng, thời gian bọn chúng ở cạnh chủ nhân đều bị chiếm hết.

Ngay cả vong linh nhỏ Tạ Linh Dụ yêu thương nhất cũng khó có thể nhìn thấy anh.

Nhưng chủ nhân lại không hề để ý chuyện này, còn dung túng cho Sở Hiêu Trần làm vậy, thật sự là thiên vị quá rồi.

Thực tế thì, Tạ Linh Dụ không cảm nhận được hành vi cố ý hay vô tình độc chiếm này của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy tử thi cường đại mà anh triệu hồi ra có hơi... dính người.

Ngay cả vong linh nhỏ cần chủ nhân ở bên cũng không dính người như vậy.

Nhưng mà dính người thì dính thôi, Tạ Linh Dụ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất tự nhiên, giống như nên là như thế.

Hôm nay, Tạ Linh Dụ một mình dẫn Sở Hiêu Trần tới một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này 50 năm mở một lần, hơn nữa chỉ mở trong 24 giờ, sau khi đóng cửa chỉ có thể đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.

Bí cảnh không trân bảo gì, linh lực loãng, cấp bậc yêu thú cao, thời gian đóng bí cảnh lại dài, cho nên không có mấy ai đi vào.

Rốt cuộc thì thời gian càng dài, độ nguy hiểm càng cao, quan trọng nhất là chưa ai nhận được kì ngộ lớn từ nơi này, đi cũng chỉ tốn công vô ích.

Sở dĩ Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi vào bí cảnh này, một là muốn xem xem thực lực của Sở Hiêu Trần như thế nào, hai là vì nghe nói bí cảnh này sắp xuất hiện một thứ rất quý giá, kính Vãng Lai.

Đã khá lâu lâu từ ngày triệu hồi Sở Hiêu Trần, nhưng kỳ lạ là từ ngày đó xung quanh Tạ Linh Dụ không hề xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, vô cùng yên bình.

Việc này khiến cho Tạ Linh Dụ không có dịp nào để biết được năng lực của tử thi này, ngay cả đạo cụ độc nhất giúp chủ nhân không chế cũng mất đi hiệu lực với Sở Hiêu Trần.

Không phải là sợ, Tạ Linh Dụ cứ có một cảm giác mơ hồ, y như là anh mắc nợ ai đó cái gì vậy, cảm giác kỳ lạ làm Tạ Linh Dụ cảm thấy bất an.

Hơn nữa Sở Hiêu Trần luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn ăn anh vào bụng luôn vậy.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh Dụ luôn rất chuẩn.

Tin tức kính Vãng Lai truyền ra vừa hay đúng ý Tạ Linh Dụ.

Chắc là anh sẽ không có khúc mắc như giành vợ gì gì đó với tử thi ở kiếp trước nên kiếp này anh phải trả lại đấy chứ.

Kính Vãng Lai có thể phản chiếu chuyện xưa, là trân bảo trong truyền thuyết.

Nhưng vì trước đây những tin tức về trân bảo từ bí cảnh này truyền ra đều là giả, cho nên lần này những người vào bí cảnh cũng không đông lắm.

Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giả trang thành tu sĩ bình thường vào bí cảnh.

Bí cảnh rất rộng, Tạ Linh Dụ vừa vào đã bị truyền tống lên trên một cái cây khổng lồ, trước mắt là lá cây mênh mông vô tận.

Đây là một khu rừng vô cùng rộng lớn, trồng rất nhiều cây đại thụ cao che trời.

Tạ Linh Dụ thầm than bản thân thật xui xẻo, trong rừng trước giờ luôn là nơi ẩn náu của đủ loại thú dữ.

Bởi vì có khế ước nên Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần được truyền tống tới cùng một nơi.

Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi trên cành cây, ôm Tạ Linh Dụ còn đang nhìn Đông ngó Tây trong lòng.

Lúc mới truyền tống đến đã như vậy, Tạ Linh Dụ cũng không nhớ vì sao bản thân lại bị hắn ôm trong lòng.

Anh ấn bả vai Sở Hiêu Trần định đứng dậy, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn, cành lá rung động, kinh động đến yêu thú phía dưới, tiếng gầm từ dưới tán cây vang lên.

Tạ Linh Dụ bị âm thanh thình lình vang lên doạ sợ, cả người mới hơi nhổm lên lại ngồi phịch xuống đùi Sở Hiêu Trần, hai tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Tạ Linh Dụ nghe thấy Sở Hiêu Trần cười khẽ một tiếng.

Trong mắt Sở Hiêu Trần toàn ý cười, ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn chút, khiến cho cả người anh kề sát vào hắn.

Tạ Linh Dụ lúc này giống như một con búp bê vải nhỏ nhắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần.

Anh mở to mắt, đôi mắt đen láy vô tội, càng khiến anh đáng yêu hơn vô số lần.

“Ngươi ôm ta chặt vậy để làm gì?” Tạ Linh Dụ trách cứ Sở Hiêu Trần, một tay bắt lấy cái tay ở đang ôm eo anh.

“Đương nhiên là sợ chủ nhân ngã xuống bị thú dữ ăn thịt rồi.” Sở Hiêu Trần thản nhiên đáp.

Dưới tán cây lại vang lên tiếng gầm của yêu thú, lớn hơn lần trước nhiều, có lẽ tiếng của Tạ Linh Dụ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Tạ Linh Dụ không dám động, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần như đang trách cứ.

Cũng tại địa điểm bọn họ truyền tống tới thật sự không tốt, Tạ Linh Dụ lặng lẽ thả linh lực đi thăm dò, nơi này rất nhiều yêu thú, nếu đối đầu trực diện với bọn chúng, chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn.

Kiểm tra hắn ở nơi này, không có lời.

Tạ Linh Dụ lấy túi chứa đồ, muốn dùng truyền tống phù rời khỏi khu rừng này trước.

Trong túi có rất nhiều đồ, phần lớn là thuốc khôi phục linh lực, chữa thương, Tạ Linh Dụ tìm mãi mới thấy truyền tống phù.

Lúc lấy truyền tống phù ra, không cẩn thận lôi luôn một cái bình ra, trông thấy cái bình sắp sửa rơi xuống dưới.

Tạ Linh Dụ căng thẳng, vội vàng muốn bắt lấy, không có người còn nhanh hơn anh, bắt được cái bình.

Tạ Linh Dụ chỉ bắt được tay người đó, sắc mặt không đổi, thu tay về.

Sở Hiêu Trần cầm cái bình lên xem, cái bình trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím, nhìn qua rất thần bí.

Tạ Linh Dụ nhận ra đó là cái bình nước thuốc kỳ lạ lần trước, không rõ tác dụng là gì, nhưng Tạ Linh Dụ có cảm giác đó không phải thứ gì tốt.

Quan trọng nhất là, không thể để Sở Hiêu Trần giữ nó.

Anh muốn cướp lại, lại bị Sở Hiêu Trần cầm cổ tay.

Động tĩnh giúp yêu thú cuối cùng cũng nhận ra có hai tu sĩ ngỗ ngược đang trốn trên cây.

Nó gào to bò lên trên cây.

“Chủ nhân, chưa đi sao?” Sở Hiêu Trần thổi nhẹ vào tai Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cũng mặc kệ phải lấy lại cái bình, vội vàng xé truyền tống phù, rời khỏi khu rừng nguy hiểm trước đã.

Sau một khoảng trời đất quay cuồng, Tạ Linh Dụ mở mắt, dòng nước từ bốn phương tám hướng vây lấy anh, trước mắt tối đen không một ánh sáng.

Lần truyền tống này đưa anh đến một vực nước sâu thẳm tối tăm.

Tạ Linh Dụ giãy dụa muốn bơi lên trên, nhưng xung quanh tối đen khiến cơ thể anh vô lực, linh lực trong bí cảnh rất loãng, nhưng linh lực trong nước lại rất nhiều, chúng kiềm chế Tạ Linh Dụ, anh chỉ có thể từ từ rơi xuống. Dòng nước bao quanh không một khe hở, cướp đi cảm giác của cơ thể, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi sao? Tạ Linh Dụ tự giễu nghĩ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm chặt lấy eo anh, trên môi có cảm giác mềm mại khác với dòng nước, dịu dàng đưa không khí sang cho anh.

Anh mở mắt ra, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần trong bóng tối sáng lên một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn ấm áp.

Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ ra khỏi mặt nước, nước từ trên đầu anh chảy xuống, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy vực thẳm suýt chút nữa giết chết mình chỉ là một cái đầm sâu không thấy đáy.

Bốn phía đều là băng, trống rỗng không có gì, trên đầu là lớp băng trắng không thấy đỉnh.

Bọn họ bị truyền tống tới một cái động băng rộng lớn.

Xung quanh đầm nước rải rác xác vài con yêu thú, chết khá thảm, có vẻ là mới chết không lâu.

“Ngươi giết à?” Tạ Linh Dụ chỉ xác yêu thú, dùng động tác này che đi vành tai đỏ bừng của mình.

“Tôi vội tìm chủ nhân, bọn chúng cản đường tôi.” Sở Hiêu Trần đáp.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, được rồi, khỏi cần kiểm tra nữa, quả nhiên là tử thi cường đại.

Anh sờ sờ vành tai mình, quan sát xung quanh.

Động băng tuy trống trải nhưng cũng có giới hạn, Tạ Linh Dụ tìm một vòng nhưng không tìm thấy gì hết.

Lúc này anh đang đứng cạnh đầm nước, nhìn xuống đầm nước sâu không thấy đáy, ánh mắt sâu xa.

“Em có muốn xuống xem không?” Tay Sở Hiêu Trần không biết đặt lên vai Tạ Linh Dụ từ lúc nào, mỉm cười hỏi anh.

Cảm giác sợ hãi bóng tối và cái chết vừa nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, Tạ Linh Dụ không nói gì. Anh hiểu rõ, động băng này không có cửa ra, như vậy đầm nước này có thể chính là lối ra duy nhất.

Hồ nước này có thể sẽ thông ra một cái động khác.

“Tôi nắm tay chủ nhân nha, nhất định sẽ không thả tay chủ nhân ra đâu.” Sở Hiêu Trần từ đặt trên vai chuyển xuống nắm tay Tạ Linh Dụ, “Chủ nhân có muốn xuống xem không, tôi mang đèn theo, tiện lắm.”

Tạ Linh Dụ nhìn hắn, thấy Sở Hiêu Trần lấy đèn ngủ nhỏ vĩnh viễn không tắt từ túi của anh ra, đặt vào trong tay anh.

Tạ Linh Dụ: “Ngươi mang nó theo từ lúc nào?”

Sở Hiêu Trần: “Tôi cảm thấy có lẽ sẽ dùng, nên mang theo.”

Có đèn khiến Tạ Linh Dụ tự tin hơn nhiều, một tay anh cầm đèn, một tay nắm tay Sở Hiêu Trần, cùng hắn xuống nước.

Dưới nước vẫn tối đen như mực, chỉ là lần này Tạ Linh Dụ mang ánh sáng đến.

Ra khỏi nước lần nữa, Tạ Linh Dụ có hơi nghi ngờ bọn họ lại quay về cái động băng kia.

Một cái động băng giống y chang, ngoại trừ… chiếc gương đặt giữa động.

Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi qua, trong gương lại chỉ có một khuôn mặt của mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ chỉ có một hình bóng mơ hồ.

“Sao lại thế?” Tạ Linh Dụ tự hỏi.

Sở Hiêu Trần nhìn sườn mặt nhã nhặn của anh, nói: “Tôi nghe nói kính Vãng Lai không thể phản chiếu hình ảnh của người bị mất quá khứ.”

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần.

Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ với tử thi này?

Ngoài ra, tấm gương này không thể phản chiếu hình ảnh của mình thì nó có thể phản chiếu quá khứ không? Nếu không thể, thế thì chẳng phải mình tính sai rồi sao?

Tâm tình của Tạ Linh Dụ thông qua khế ước truyền đến Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần cười khẽ, hoàn toàn đoán được Tạ Linh Dụ nghĩ gì trong lòng.

“Nhưng mà tôi nghe nói nếu có thể khiến tấm gương này nhận chủ, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ mà chủ nhân muốn xem.” Sở Hiêu Trần giọng điệu thần bí, “Ai cũng có thể làm được.”

“Làm thế nào để nó nhận chủ?” Tạ Linh Dụ lập tức hỏi, anh không hề nghi ngờ lời Sở Hiêu Trần nói.

“Đưa cho nó một đoạn ký ức, nó đồng ý là được.”

“A…” Tạ Linh Dụ hơi do dự, trong 18 năm ngắn ngủi của anh, ký ức khiến anh ghi tạc trong lòng vốn dĩ rất ít, bảo anh đưa ra, anh có hơi tiếc.

“Thật ra tôi có cách, chủ nhân có muốn nghe thử không?”

“Ngươi nói đi.”

“Tôi dùng ký ức của tôi, sau khi nó nhận chủ thì đưa cho chủ nhân dùng, được không?”

Tạ Linh Dụ không nghe ra sự dụ dỗ trong lời của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy đây là một cách hay.

“Được, cứ như vậy đi!”

Sở Hiêu Trần đặt tay trên mặt kính, trên gương dần hiện ra một màn sương.

Sau đó màn sương tan đi, hai bóng người thân mật hiện ra.

Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều vong linh, anh chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra trong hai bóng người đó một là vong linh, một là con người.

Vong linh kia còn rất quen thuộc, Tạ Linh Dụ nhíu mày lại nhìn cho rõ.

Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang chăm chú nhìn gương, quay qua nhìn vào gương.

Gió thổi bay tấm màn lụa đang che bóng người, vong linh kia bị người đàn ông bá đạo giam trong lòng, ngọt ngào chuyên chú hôn môi.

Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của hai bóng người đó, kinh ngạc mở to mắt.

Anh theo bản năng lùi lại, lại bị ôm lấy từ phía sau.

Người đó nói: “Chủ nhân, đẹp không?”

- -----

Ngoại truyện 2

***

Đường lui bị chặn lại, hình ảnh trên gương lại rõ hơn.

Mặt Tạ Linh Dụ đỏ bừng, Sở Hiêu Trần nắm cổ tay anh, đặt tay anh lên trên mặt gương.

Vô số ký ức từ gương truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, nơi nào đó bị phong ấn trong trái tim Tạ Linh Dụ bị lượng ký ức khổng lồ đập vào, anh chấn kinh, ngốc luôn tại chỗ.

“Chủ nhân, mau nhớ lại đi.” Sở Hiêu Trần nhẹ giọng nói bên tai Tạ Linh Dụ, “Tôi là Tạ Sơ Sơ của ngài mà, chủ nhân.”

Tạ… Sơ Sơ…?

Cái tên này giống như là chìa khoá, trong vô số ký ức của Sở Hiêu Trần đan xen trong đầu Tạ Linh Dụ, cuối cùng cũng lộ ra chút ký ức về người tên Tạ Sơ này.

Tất cả ký ức hiện lên trong đầu anh, lộn xộn hỗn loạn khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy rất đau đầu vô cùng.

Sở Hiêu Trần đón lấy Tạ Linh Dụ ngất đi vì đau.

Hắn nhỏ máu lên mặt gương, cầm lấy tấm gương, động băng lập tức rung lên, băng trên đỉnh động cũng lung lay sắp rơi.

“Im lặng.” Sở Hiêu Trần lạnh lùng ra lệnh.

Động băng như bị doạ sợ, dần dần yên tĩnh lại. Một lát sau, cả động băng bốc hơi ngưng tụ thành một giọt nước bay vào trong gương.

Động băng biến mất, xuất hiện trong tầm mắt Sở Hiêu Trần là một khoảng mênh mông tuyết trắng, mỗi một bông tuyết rơi xuống đều ẩn chứa linh lực, chạm vào cơ thể sẽ tạo ra vết thương.

Linh lực của bí cảnh này loãng, nhưng linh lực vô tận trong những bông tuyết này không thể là giả.

Xem ra những người tiến vào đây vẫn chưa khám phá hết toàn bộ bí cảnh.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng lấy từ túi chứa đồ ra một tấm chăn, quấn chặt Tạ Linh Dụ lại rồi di chuyển đến một sơn động bị vùi trong tuyết.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ẩm ướt, Sở Hiêu Trần bày một kết giới ở cửa hang, lại lấy ra một cái giường từ túi chứa đồ, giường vừa chạm đất liền trở lại kích thước bình thường.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù được bọc trong chăn nhưng Tạ Linh Dụ vẫn bị lạnh đến run rẩy.

Sở Hiêu Trần đặt anh lên giường, lấy ngọn nến đã sớm được chuẩn bị ra, ngọn nến này có tác dụng sưởi ấm, toàn bộ hang động nhanh chóng trở nên ấm áp, sáng sủa.

Tạ Linh Dụ rất nhanh đã thấy nóng, vô thức đạp cái chăn đang bọc lấy mình ra xa chút.

Sở Hiêu Trần nhìn anh, cầm bình nước thuốc màu tím lên quan sát.

Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Linh Dụ quên luôn chiếc bình này vẫn ở trong tay Sở Hiêu Trần.

Hắn đổ một chút nước ra đầu ngón tay mà xoa, nước thuốc kia toả ra một mùi thơm lạ.

Nước thuốc quân vương ngày đêm sênh ca? Rất tốt.

Lúc này, Tạ Linh Dụ mơ màng tỉnh lại, dường như đã cực kỳ mệt mỏi ở trong mơ.

Lúc mở mắt, ánh mắt anh vẫn mơ màng vô định.

Sở Hiêu Trần cất cái bình đi, đi tới bên cạnh Tạ Linh Dụ.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt Sở Hiêu Trần.

Anh ngồi quỳ yên lặng nhìn Sở Hiêu Trần.

Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ra, làm ra tư thế muốn ôm.

“Ôm.” Đôi mắt anh ươn ướt.

Cả người Sở Hiêu Trần khom về phía trước, không đợi hắn ôm lấy Tạ Linh Dụ, anh đã tiến về phía trước hai bước, ôm chặt cổ hắn.

Từng giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, đốt cháy trái tim hắn.

“Rất nhớ anh…” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm bên tai hắn, “Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Tôi cũng rất nhớ em, chủ nhân.” Ngón tay Sở Hiêu Trần quẹt đi nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi.

Sở Hiêu Trần nói xong mấy lời đó, nước mắt của Tạ Linh Dụ liền rơi không dừng được, Sở Hiêu Trần đành phải đảo khách thành chủ, ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Tôi ở đây mà, em nhìn tôi đi.” Sở Hiêu Trần dịu dàng nhìn Tạ Linh Dụ, “Bé yêu đừng khóc nữa nhé, lát nữa mắt sẽ khó chịu mất.”

“Đồ hệ thống xấu xa!”

Sau một hồi an ủi, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng dừng khóc trong vòng tay ấm áp an lòng của hắn, tức giận mà mắng một câu.

“Là đồ xấu xa, đồ khốn nạn.” Sở Hiêu Trần hùa theo dỗ anh.

“Hừ.” Tạ Linh Dụ uất ức hừ một tiếng.

“Đồ xấu xa kia đã làm gì mà chủ nhân tức giận như vậy?” Sở Hiêu Trần vén tóc anh ra sau tai, hỏi anh.

“Không nói với anh.” Tạ Linh Dụ hơi tức giận.

“Được.” Sở Hiêu Trần đáp.

“Anh không tò mò hả?”

Sở Hiêu Trần không hỏi, đổi lại là Tạ Linh Dụ hỏi hắn.

Tôi chờ em nói với tôi, em sẽ nói cho tôi thôi. Sở Hiêu Trần nói trong lòng, đôi mắt tin tưởng chăm chú nhìn anh.

Tạ Linh Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút ngắn ngủi, Tạ Linh Dụ liền bại trận.

Anh lăn từ trên người Sở Hiêu Trần xuống, bắt lấy tấm chăn mềm mại, vùi mặt vào trong.

Dù đã cùng Sở Hiêu Trần làm nhiều chuyện rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ đỏ mặt.

Sở Hiêu Trần cười nhìn anh, đợi anh bình tĩnh.

Lúc sau, Tạ Linh Dụ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tất cả đều là anh làm à?”

Sở Hiêu Trần kể chuyện tấm gương cho Tạ Linh Dụ nghe.

“Ra là thế.” Tạ Linh Dụ cầm tấm gương trông rất bình thường kia, “Anh sớm biết tấm gương này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước à?”

“Đúng vậy, lúc trước 233 tới thế giới này làm nhiệm vụ tạm thời, lén lút nói cho tôi.” Sở Hiêu Trần nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, “Tin tức về kính Vãng Lai cũng là tôi truyền ra.”

“Tấm gương này thật sự cần đưa một đoạn ký ức mà nó hài lòng mới có thể thu phục nó?” Tạ Linh Dụ nhớ đến hình ảnh kia, nhỏ giọng hỏi Sở Hiêu Trần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần, là do tôi muốn cho em xem.” Sở Hiêu Trần đáp, bàn tay xoa xoa eo mềm của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ hơi cúi đầu, vừa lúc không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hiêu Trần.

“Đồ trong sơn động đều là của anh hả? Anh còn mang theo nhiều đồ….” Nói xong Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hang động này có hơi nóng, anh giả vờ nhìn xung quanh, ấn ấn nệm giường mềm mại hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống.” Ngón tay thon dài của Sở Hiêu Trần giữ chặt khuôn mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh không thể trốn tránh.

“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Hơi thở của Sở Hiêu Trần phả bên môi Tạ Linh Dụ.

“Em cảm thấy… rất tốt…” Tạ Linh Dụ chủ động chiếm lấy đôi môi kia, mơ hồ đáp.

Bình nước thuốc màu tím kia đã phát huy công dụng lớn nhất của nó trên người Tạ Linh Dụ.

Bão tuyết thổi không ngừng, càn quét khắp nơi, linh lực cuồng bạo, bên ngoài hoang động là đêm đen lạnh giá không chút ánh sáng, bên trong hang động lại là đêm đẹp ấm áp sáng ngời như mùa xuân.

Sở Hiêu Trần hôn lên xương quai xanh ướt đẫm của Tạ Linh Dụ, âm thanh trầm thấp mê hoặc.

“Hiện tại có thể nói chưa? Bé yêu…”

Tạ Linh Dụ kêu lên một tiếng, nói một cách đứt quãng: “Cũng… không có gì, chỉ là em bảo 233 đưa ký ức cho em, nhưng…”

“Nhưng nó không đưa cho em, nó đưa cho tôi.” Sở Hiêu Trần chủ động nói tiếp lời Tạ Linh Dụ.

“Nó quả nhiên là đồ xấu xa.” Sở Hiêu Trần cười khẽ, hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

HOÀN THÀNH
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom