Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 360: Hai câu “wo ai ni” (16)


Kiều An Hảo vừa mới lướt xem bình luận, kết quả lại nhìn thấy hai chữ của Lục Cẩn Niên, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cô không tiếp tục trả lời anh, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lục Cẩn niên ở bên cạnh.

Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không có trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.

Lúc xe chạy qua một KTV tương đối cũ, Kiều An Hảo nghĩ mỗi lần sinh nhật đều rất quen thuộc, sinh nhật hàng năm anh đều tặng quà cho cô, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cô lại không có quà của anh.

Lúc đó, vừa là lúc quan hệ của anh và cô trở nên xa lạ.

Lúc trước khi còn học trung học, nhiều lần cũng đến KTV chơi đùa với bạn bè.

Xe chạy qua KTV rất lâu, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “Không nghĩ tới, anh còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, tôi còn tưởng anh đã quên rồi.”

Lục Cẩn Niên nhìn thẳng đường phố phía trước, ánh đèn nê ôn ngoài cửa xe, không ngừng xẹt qua trên mặt anh, khiến vẻ mặt anh có chút mơ màng, anh im lặng tầm năm giây, mới lên tiếng: “Cho tới bây giờ đều chưa từng quên.”

Sinh nhật của cô, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất của anh trong mấy năm nay, cho tới bây giờ anh đều chưa từng quên.

Đáy lòng Kiều An Hảo run lên một chút, sau đó có cảm giác khẩn trương không nói nên lời, cô ngừng thở, như là muốn xác nhận điều gì, hỏi: “Anh đều nhớ kỹ sinh nhật của tôi sao?”

“Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?” Lúc anh nói những lời này, ngữ điệu dường như nhiễm một tầng sầu não khiến người khác không nhận ra.

Những sinh nhật từ thời thiếu niên của cô, anh tặng quà, tuy nhiên không chớp mắt qua, đúng là mỗi năm anh đều tặng.

Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là anh cố gắng yêu cô.

Bảy năm?

Đây là điều như thế nào, trong nháy mắt khiến cho Kiều An Hảo nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp yêu anh như thế nào, mỗi món quà anh tặng cô, đều trở thành một loại bảo bối mà cô vô cùng trân trọng.

Đột nhiên, Kiều An Hảo chau mày, không đúng, cô chỉ nhận được sáu món quà của anh, sao anh lại nói là bảy? Thêm một món nữa của năm nay sao?

Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên, điện thoại lại vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Kiều An Hảo nuốt lời nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: “Xin hỏi có phải là cô Kiều – vợ của anh Hứa Gia Mộc không ạ?”

Kiều An Hảo sửng sốt một phen: “Cô là?”

“Đây là bệnh viện, anh Hứa vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Hứa gia, nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cô.”

“Tôi lập tức đến đó.” Kiều An Hảo cúp điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Chúng ta đến bệnh viện một chuyến, anh Gia Mộc đã tỉnh.”

Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Hứa Gia Mộc đang nằm.

Dọc đường đi, đáy lòng anh còn nghĩ, Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô có phải cũng nên kết thúc không?

Dọc đường đi, đáy lòng cô cong nghĩ, anh Gia Mộc đã tỉnh, quan hệ của anh và cô sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi cô hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại sao?

Dọc đường đi, hai người, hai tâm tư khác nhau, một người sợ hãi việc chia tay, một người nhớ lại khi bắt đầu.
 
Chương 361: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (1)


Editor: Xiu Xiu

Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ có thể do bận bịu, có khả năng còn chưa đến đây, quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc từ xưa đến nay vẫn rất tốt, lúc Kiều An Hảo muốn rủ anh cùng lên lầu xem Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên suy nghĩ xong cũng gật đầu đồng ý, sau đó dừng xe ở bãi đỗ xe, khóa kỹ càng, theo Kiều An Hảo xuống xe, đi vào.

Y tá chăm sóc Hứa Gia Mộc, ở trong đại sảnh chờ Kiều An Hảo, thấy cô tiến vào, lập tức dẫn cô lên lầu, vừa đi, vừa nhìn Kiều An Hảo nói lại quá trình tỉnh lại của Hứa Gia Mộc: “Tối hôm nay tầm sáu giờ, anh Hứa liền cử động, sau lần trước, mỗi ngày đều có nhúc nhích một chút, chỉ là tối hôm nay, thường xuyên động đậy, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc tôi đi toilet về, phát hiện thấy anh Hứa đang mở mắt…”

Theo y tá miêu tả, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi vào phòng bệnh, giống như y tá nói, Hứa Gia Mộc nằm trên giường bệnh, trên cánh tay đầy vết kim châm, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, như đang nhớ đến điều gì.

Tuy không có tình yêu cũng không có huyết thống, nhưng đối với Kiều An Hảo mà nói, Hứa Gia Mộc giống như là anh trai ruột của cô, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn bảo vệ cô, nhất là sau khi cha mẹ cô qua đời, Hứa Gia Mộc càng thêm sủng ái cô, cho nên cô thấy anh hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, bây giờ thật sự mở mắt ra, đáy lòng không nhịn được kích động, không nghĩ ngợi vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc hồi lâu, xác định trong đáy mắt của anh, có hình ảnh ngược của chính mình, sau đó mới mở miệng hô một tiếng: “Anh Gia Mộc.”

Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt ngây ngốc, giống như không hề quen biết cô, chỉ ngơ ngác nhìn cô, không có phản ứng gì.

Kiều An Hảo bị ánh mắt xa lạ như thế nhìn lại khiến cô có chút sợ hãi, tiếp tục hô một tiếng: “Anh Gia Mộc?”

Sau đó lại mở miệng, cẩn thận nhẹ giọng nói: “Anh Gia Mộc, anh không nhận ra em sao?”

Hứa Gia Mộc nghe được câu sau cùng của Kiều An Hảo, ánh mắt mới giật giật, nhìn chằm chằm cô, có một tia sáng.

Kiều An Hảo bình ổn lại hô hấp, nhìn Hứa Gia Mộc, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo rất lâu, sau đó mới miễn cưỡng giật giật tay mình, mò lên tay của Kiều An Hảo, muốn nắm một phen, nhưng thế nào cũng không dùng lực được, sau cùng đánh lực bất tòng tâm nhìn về phía Kiều An Hảo cong môi lên, biên độ cười cũng rất nhỏ, hao tổn một lượng sức rất lớn, mới nói ra được hai chữ mơ hồ không rõ nghĩa: “Kiều… Kiều…”

Nước mắt của Kiều An Hảo liền chảy xuống, cô gắt gao bắt lấy tay của Hứa Gia Mộc, giọng nói có phần kích động: “Anh Gia Mộc, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, anh có biết mình đã hù chết người không, anh Gia Mộc, em còn nghĩ anh sẽ không thể…”

Lục Cẩn Niên theo Kiều An Hảo tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy một hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy như có rất nhiều kim đâm, chi chít cắm vào trái tim anh.

Kiều An Hảo cầm lấy tay của Hứa Gia Mộc, kích động rất lâu, mới nhớ tới Lục Cẩn Niên, sau đó liền giơ tay lên, xoa xoa nước mắt, mũi hơi hồng hồng, tránh người ra, nhìn Hứa Gia Mộc nói: “Anh Gia Mộc, còn có Lục Cẩn Niên, anh ấy cũng đến.”
 
Chương 362: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (2)


Lục Cẩn Niên nghe lời nói của Kiều An Hảo, phải mất rất nhiều sức lực, mới cứng rắn đè lại sự khó chịu trong lòng, duy trì vẻ mặt điềm đạm, nhìn về phía Hứa Gia Mộc, mở miệng gọi một tiếng: "Gia Mộc."

Hứa Gia Mộc nhìn Lục Cẩn Niên, trong mắt nhuộm một tia lệ thuộc, giống như hôn mê đã lâu, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm anh họ, anh mất rất nhiều sức lực, mới phát ra một từ: "Anh."

Hứa Gia Mộc mới vừa tỉnh lại, nói chuyện phí sức, Lục Cẩn Niên nói ít, rất im lặng, cho nên trong phòng bệnh chỉ có một mình Kiều An Hảo nói huyên thuyên, chẳng qua lời của Kiều An Hảo, đại đa số đều nói cho Hứa Gia Mộc nghe.

Nói chuyện trong lúc Hứa Gia Mộc hôn mê mấy tháng, xảy ra một vài chuyện, còn nói lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn giao thông.

Đối với Kiều An Hảo mà nói, trên thế giới này người bạn quan trọng nhất với mình, sống sót sau tai nạn, thật sự là một chuyện vô cùng vui vẻ và phấn chấn.

Có lúc, một vài chuyện, thật ra thì rất bình thường, không có gì mờ ám, nhưng khi bạn biết, giữa cô và anh có gì, bạn luôn luôn sẽ không kiềm chế được suy nghĩ lung tung.

Cho nên, Kiều An Hảo vui vẻ và phấn chấn, rơi vào trong mắt Lục Cẩn Niên, mang theo mấy phầnáy nghĩa sâu xa, nhất là Kiều An Hảo cứ liên tục gọi anh Gia Mộc, khiến Lục Cẩn Niên ghen tỵ.

Kiều An Hảo nhìn về phía Hứa Gia Mộc nói: "Anh Gia Mộc, anh phải nhanh chóng khỏe lại, qua giai đoạn này sẽ chiếu phim của em, lúc đầu anh từng nói, nếu như em xuất hiện trên TV, anh muốn được xem đầu tiên..." Nói đến đây, Lục Cẩn Niên rốt cuộc không chịu nổi lên tiếng nói một câu: "Tôi đến phòng vệ sinh." Sau đó, đi ra khỏi phòng bệnh.

Cho đến tối nay, nhìn anh và cô nói chuyện, anh mới biết, thì ra là giữa bọn họ, có nhiều giao ước như vậy.

Mặc dù Hứa Gia Mộc phản ứng có hơi chậm lại, nhưng lúc Kiều An Hảo nhắc tới phim, cảm xúc trong mắt có vẻ phập phồng, trong đầu liền nhớ lại ba chữ "Tống Tương Tư" này, trong lồng ngực không khỏi cuồn cuộn có một sự tức giận.

bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Hứa Gia Mộc tỉnh lại lần đầu tiên, ngủ mê man lâu như vậy, thân thể còn mệt mỏi, cho nên không có sức, tinh thần chưa đủ tỉnh táo, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng trĩu ngủ.

Kiều An Hảo đắp chăn cho Hứa Gia Mộc xong, xoay người dặn dò vài điều với người chăm sóc Hứa Gia Mộc, mới cầm túi của mình lên, đi ra khỏi phòng bệnh.

-

Lục Cẩn Niên đi ra ngoài, không có trở về phòng bệnh, anh đứng ở hàng lang, nhìn xuyên qua kính thủy tinh của phòng bệnh, nhìn Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh giường bệnh Hứa Gia Mộc, dáng vẻ nói luôn mồm, mặc dù không biết rốt cuộc cô nói gì, nhưng đáy lòng vẫn nổi lên sự hâm mộ, thậm chí anh cũng có có ý nghĩ, hận không thể biến thành người sống đời sống thực vật vì bị tai nạn - Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc ngủ, Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo cho anh thể thiếp đắp bị hình ảnh, rốt cục xoay người, rời đi.

-

Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng bệnh, thấy hành lang trống vắng, không có Lục Cẩn Niên, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, không ai nhận nghe, vì vậy trước tìm bác sĩ vào phòng vệ sinh nam tìm, biết Lục Cẩn Niên không có ở đây, mới đi xuống lầu.

Kiều An Hảo đi ra khu nhập viện, như cũ không nhìn thấy Lục Cẩn Niên, vì vậy lần nữa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lục Cẩn Niên một cú điện thoại, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước truyền tới.
 
Chương 363: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (3)


Kiều An Hảo tìm nơi phát ra tiếng chuông, đi tới, nhìn cây cột ở khắp nơi cuối cùng thấy Lục Cẩn Niên đang dựa vào một cây cột hút thuốc.

Kiều An hảo nhíu mày một chút, cúp điện thoại, oán thầm trong lời nói: “Vì sao không nghe điên thoại?”

Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo, người còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, có chút kích động bóp tắt lửa ở điếu thuốc đi, mở miệng lảng tránh: “Gia Mộc thế nào?”

“Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời một câu, lại hỏi: “Sao anh lại xuống dưới một mình? Gọi điện thoại cũng không trả lời.”

Lục Cẩn Niên lây ra di động, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, giật giật môi, trả lời câu hỏi phía trước của Kiều An Hảo: “Nghiện thuốc lá, xuống dưới hút một điếu.”

Dừng lại một lát, Lục Cẩn Niên trả lời nửa câu oán thầm đằng sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi không có nghe thấy chuông điện thoại kêu, thực xin lỗi.”

Lúc đầu Kiều An Hảo không có gọi điện được cho Lục Cẩn Niên lại không nhìn thấy người, đáy lòng quả thực có chut tức giận, nhưng vừa nhìn thấy anh, một chút tức giận này đã biến mất không còn một mảnh, bây giờ lại nghe anh xin lỗi, lập tức cúi đầu cười cười, nhưng khi nhìn thấy thừng rác ở bên cạnh cây cột, có rất nhiều đầu thuốc lá, nhìu mày lại: “Anh vừa hút nhiều điếu thuốc như vây?”

Lục Cẩn Niên không có hé răng.

bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Kiều An Hảo vừa tức giận vừa lo lắng nói: “Hút thuốc không tốt đối với thân thể, tốt nhất là không nên hút, biết không.”

Lục Cẩn Niên gật đầu, sau đó đi trước bước xuống cầu thang, mở ra cửa xe ở tay lái phụ, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong, mới đóng cửa xe, rồi cũng lên xe.

Lực chú ý lái xe của Lục Cẩn Niên, không được tập trung bằng lúc trước, thậm chí có một lần, suýt nữa xông qua đèn đỏ, mày mà Kiều An Hảo nhắc nhở đúng lúc, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.

Kiều An Hảo ngồi ở tay lái phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên đưa quà sinh nhật với Hứa Gia Mộc tỉnh lại, nên trong lòng rất vui, mặt mày hơn hở.

Lục Cẩn Niên nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn dung mạo của cô, tâm trạng lại tụt xuống đáy dốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô vui vẻ vậy sao?

Mùa hạ ở Bắc Kinh, vào lúc đêm khuya luôn có những cơn mưa bất chợt, xe rời đi cách bệnh viện không xa, liền có một cơn mưa to giáng xuống, nhưng mà chỉ mưa trong khoảng 10 phút, rồi ngừng lại.

Lục Cẩn Niên nhìn trên cửa kính xe thỉnh thoảng có những giọt nước mưa lăn xuống, mở miệng hỏi vấn đề mà bản thân nghĩ suốt đêm nay: “Bác sĩ có nói, Gia Mộc khi nào có thể hoàn toàn bình phục không?”

“Bình phục nhanh thì mất gần một tháng, chậm thì mất khoảng hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành thật thuật lại những gì mình nghe được cho Lục Cẩn Niên.

“Uh.” Lục Cẩn Niên lên tiếng, không có tiếp tục nói chuyện, suy nghĩ trở nên loạn một chút.

Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng…

Đây là không phải đại biểu cho, thời gian anh và cô ở cùng nhau, lâu nhất là hai ba tháng, ngắn nhất thì chỉ có thời gian ba mươi ngày?

Ngã tư đường Bắc Kinh, buổi tối đều sửa chữa.

Đường thông đến Cẩm Tú Viên, đêm nay bị chặn lại, tu sửa.

Lục Cẩn Niên phải khởi động xe đi đường vòng, Kiều An Hảo nhớ…đi đường chính mất khoảng 10 phút nhưng mà đường vòng thì ít nhất cũng khoảng nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi bộ trở về.

Lục Cẩn Niên không có ý kiến, trực tiếp dừng xe ở ven đường, hai đi bộ về phía Cẩm Tú Viên.

Bởi vì vừa mới mưa xuống, nên trên đường còn đọng lại nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo chân bị dính nước, sẽ bị cảm lạnh, liền ngòi xổm xuống: “Tôi cõng em.”
 
Chương 364: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (4)


Kiều An Hảo bị hành động bất thình lình của Lục Cẩn Niên dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh một lúc lâu, nghe thấy âm thanh hơi loãng của anh truyền đến: “Trời mưa, đường không dễ đi.”

Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên lo lắng cho gót giày cao sẽ khiến cô mệt mỏi, vội vàng hoàn hồn, có chút được sủng ái mà kinh sợ nói: “Không cần, tôi có thể tự đi, đường cũng không xa lắm.”

Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm như cũ: “Đi lên đi.”

Theo lời nói của anh, anh xoay người, tóm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến trên lưng mình, sau đó nâng hai chân của cô lên, đứng lên.

Kiều An Hảo sợ ngã, vội vàng tóm lấy bả vai của Lục Cẩn Niên, thật cẩn thận ghé vào trên lưng anh, cũng không dám động đậy.

Phía sau lưng anh, cực kỳ rộng lớn, bước đi của anh rất ổn định, giày da trầm ổn vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác, Kiều An Hảo ghé vào trên lưng anh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời, thân thể căng cứng cũng dần được buông lỏng.

Thành phố lúc 1 giờ rạng sáng, trời vừa mưa xuống, nhiệt độ hơi thấp, có vài giọt nước đọng trên lá cây, lúc gió đêm thổi qua làm chúng rơi xuống, rơi trên mặt Kiều An Hảo, trên cánh tay, trên tóc, lành lạnh nhưng lại khiến tâm tình cô trở nên rất yên bình.

Có thể do Kiều An Hảo hay bị tụt xuống, Lục Cẩn Niên đi được vài bước lại dừng lại, kéo cô lên, tay của Kiều An Hảo theo bản năng ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từng đường cong hoàn mỹ trên gương mặt anh.

Trước ngực Kiều An Hảo dán vào sau lưng anh, chỉ có quần áo ngăn cách, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, nóng nóng, truyền tới trong lòng cô, tạo nên một dòng nước ấm dồn dập chảy, khiến tay đang ôm cổ anh, không nhịn được, tăng thêm sức.

Bởi vì hai người ở rất gần, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiệu, âm thanh mở miệng, cũng rất nhẹ nhàng: “Lục Cẩn Niên?”

“Ừhm?” giọng điệu của anh, cũng rất nhẹ, bước chân ung dung trầm ổn, lại rất vững vàng

Kiều An Hảo ghé vào trên lưng anh im lặng gần một phút đồng hồ, mới tiến đến gần lỗ tai của anh, nhỏ nhẹ mở miệng nói: “Chúng ta đã là bạn học của nhau nhiều năm rồi.”

Lục Cẩn Niên không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này, trán anh hơi nhăn lại “ừ” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Tính cả sơ trung là sáu năm.”

“Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?” Lúc Kiều An Hảo nói ra những lời này, tâm tình không hiều sao có chút khẩn trương.

Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Hứa Gia Mộc xuất viện, cho dù anh và cô không thể sắm vai vợ chồng như hiện tại, nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, không phải sao?

Cho dù anh thật sự yêu người khác, cho dù anh mãi mãi không thay đổi, nhưng cô gái kia cũng đã lập gia đình, thời gian lâu dài, anh cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó, dù không cưới cô vì tình yêu, thì cũng không sao, chỉ cần cô và anh vẫn còn liên hệ với nhau, không phải cô vẫn có hy vọng sao?
 
Chương 365: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (5)


Bạn bè... Ban đầu thời gian niên thiếu, bởi vì vô cùng nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể yên lặng làm bạn bên cạnh cô, nhưng khi đó, thật ra thì trong lòng anh, cho tới bây giờ đều không muốn làm bạn với cô.

Sau lại anh biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, anh liền suy nghĩ, mình và cô không có gặp nhau, hoặc giả là quên mất cô, nhưng đợi đến khi anh và cô càng lúc càng xa, anh mới phát hiện, rốt cuộc cuộc sống tối tăm thế nào, khi đó, anh hi vọng, mình có thể có một lý do có thể đến gần cô, dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy, anh cũng thỏa mãn, nhưng chỉ là nguyện vọng hèn mọn như vậy, cũng không cách nào thực hiện, cuối cùng hai người cứ thành người lạ như vậy.

Nếu không phải Hứa Gia Mộc bị tai nạn giao thông, anh và cô giống như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.

Nhưng hôm nay Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc...

Nếu như kết quả cuối cùng, là cô cùng với Hứa Gia Mộc, như vậy anh bằng lòng biến tình yêu của mình thành bí mật không thể nói, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, làm một người bạn, lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề, có thể giúp cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô...

Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, gương mặt nhanh chóng nhìn về phía Kiều An Hảo đang dựa vào bả vai của mình, giọng nói lành lạnh: "Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?"

Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?

Kiều An Hảo nghĩ đi nghĩ lại lời này, mới hoàn toàn hiểu được ý anh là gì, tâm trạng cũng bị dẫn dắt, nhất thời trở về nơi xa, giống như uống một viên thuốc an thần, đồng ý với Lục Cẩn Niên, khẳng định "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng, chúng ta vẫn luôn là bạn bè."

Đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, cố gắng hết sức muốn làm một nửa của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian trôi qua, bởi vì mất đi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì yêu quá sâu nặng, cho nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là Thượng đế đã ban cho quà tặng.

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cõng Kiều An Hảo, đi qua một mảng đèn xanh lờ mờ, lúc đến gần Cẩm Tú viên, trong sân có một cây hoa quế, lúc này hoa quế bắt đầu nở, mùi thơm khắp nơi.

Kiều An Hảo nằm ở trên lưng Lục Cẩn Niên, ngửi mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Bước chân Lục Cẩn Niên cố ý chầm chậm, giống như muốn kéo dài giây phút tốt đẹp này thành vô hạn.

Đi ngang qua một biển quảng cáo, Kiều An Hảo thấy phía trên lời quảng cáo có hai chữ "Bảy năm" này, sau đó nhớ tới trước lúc mình nhận được điện thoại của bệnh viện, cũng muốn hỏi Lục Cẩn Niên một chuyện, vì vậy suy nghĩ dò xét, mở miệng lần nữa phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: "Lục Cẩn Niên, lúc nãy trên xe, anh nói với tôi, anh tặng tôi bảy món quà sinh nhật, anh còn nhớ bảy món quà đó là gì không?"

Tặng cô một món quà, đều tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao anh không biết?

Lục Cẩn Niên lại làm bộ như không nhớ, hỏi: "Là quà gì?"

Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó từ từ kể ra: "Lớp mười một, là một hộp âm nhạc."

Hộp âm nhạc đó không đắt, chỉ hơn một trăm đồng, đó là lần đầu tiên anh đi tham gia sinh nhật của cô, thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng các xa xỉ, đáy lòng cực kỳ thất vọng.
 
Chương 366: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (6)


“Quà tặng năm lớp mười một, là một cuấn nhật ký rất đẹp.”

“Quà tặng năm lớp mười hai, là một chiếc cốc nước.”

“Đại học năm thứ nhất, món quà mà anh tặng là một chiếc khung ảnh.”

“Đại học năm thứ hai và năm thứ ba, là một chiếc vòng cổ và một chiếc vòng chân….Món quà cuối cùng, chính là con búp bê mà đêm nay anh tặng.”

Kiều An Hảo mang từng món quà mà Lục Cẩn Niên tặng bản thân ra xem lại, hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của Lục Cẩn Niên, chỉ là lúc cô nói xong món quà cuối cùng, anh lại nhíu mày, ngoài món quà ngày hôm nay, thì món quà thứ bảy, không phải là món quà mà đại học năm thứ tư anh tặng, quà của năm đó không phải là hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa món quà của đại học năm thư tư, là món quà quý nhất từ trước đến nay mà anh đưa cô, cô vì sao chưa nói?

Đáy lòng Lục Cẩn Niên cảm thấy mơ hồ khó hiểu, trên mặt không động thanh sắc hỏi: “Đại học năm thứ tư, anh có đưa một phần quà sinh nhật, em không biết sao?”

“Đại học năm thứ tư?” Kiều An Hảo có chút nghi hoặc hỏi: “Anh có nhớ nhầm không, ngày sinh nhật vào đại học năm thứ tư của em, làm sao anh có thể tặng quà cho em chứ?”

Tuy rằng Lục Cẩn Niên không thấy rõ khuân mặt của Kiều An Hảo, nhưng từ bên trong lời nói của cô, có thể nghe ra sự ngỡ ngàng của cô, vì thế lập tức lên tiếng hỏi ra nghi ngờ của bản thân: “Không có sao?”

Đối với quà của Lục Cẩn Niên, từ trước đến nay Kiều An Hảo vẫn cất giữ cẩn thận, vì thế cô không có khả năng nhớ nhầm, nhưng để tránh ngoài ý muốn, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nghiêm túc nghĩ kỹ lại, khi chắc chắn mới nói với Lục Cẩn Niên: “Thật không có, năm đó một câu sinh nhật vui vẻ anh cũng chưa nói với em đâu.”

Lục Cẩn Niên không trả lời, mơ hồ dười đáy lòng dần trở nên rõ ràng, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, nhìn thấy quà tặng ở trong đống rác, thì ra cô căn bản không nhận được, nói cách khác, có người chặn quà tặng lại.

Sẽ là ai?

Trong đầu Lục Cẩn Niên ngay lập tức hiện lên cái tên Hàn Như Sơ.

Là bà ta, nhất định là bà ta!

Chuyện đêm đó, đến bất thình lình, đả kích quá lớn đối với anh, anh căn bản không nghĩ ra lỗ hổng trong đó, bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện, Hàn Như Sơ khẳng định muốn biết anh có thích Kiều An Hảo hay không, nên bà ta mới xem quà mà anh tặng cho Kiều An Hảo.

Từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn luôn ghét bản thân, biết anh thích vị hôn thê của con mình, cho nên mới làm như vậy đi.

Hóa ra, người phụ nữ đó, không chỉ hại chết con anh, mà còn hại anh hiểu nhầm Kiều An Hảo nhiều năm như vậy.

Đáy lòng của anh, bây giờ vừa ảo não vừa vui sướng.

Vui mừng vì cô bé mà hắn yêu kia, tuy rằng không thương anh, nhưng cũng chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.

Ảo não là vì anh vậy mà bị người ta đùa bơn trong lòng bàn tay, hận qua oán qua kỳ thực Kiều An Hảo vô tội.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên một lúc lâu không có hé răng, lại lên tiếng: “Sinh nhật của em vào đại học năm thứ tư, anh thật sự có đưa quà cho em sao?”

Lục Cẩn Niên lấy lại tinh thần của bản thân, mở miệng bình thản trả lời: “Hình như là anh nhớ lầm.”

Kiều An Hảo nhất thời hạ mi mắt xuống, ôm cổ Lục Cẩn Niên: “Anh có phải rất thích nhà Shmily gì đó sao?”

“Uh.” Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi lại: “Làm sao vây?”
 
Chương 367: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (7)


“Tôi phát hiện những món quà anh tặng đều được khắc chữ Shmily, đặc biệt là quà của năm nay, rất đẹp.” Thật ra, Kiều An Hảo nhận được quà của anh, đều nhìn thấy chữ Shmily, lúc ấy cô không biết là cái gì, cũng không biết thương hiệu này có rất nhiều dòng quà tặng khác nhau, mãi đến khoảng hơn bốn năm trước, ở trên đường cô tình cờ nhìn thấy một tiệm bán quà tặng treo biển Shmily, mới biết được, mấy chữ cái đó, là tên một nhãn hiệu.

Ngữ điệu của Lục Cẩn Niên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Qùa tặng ở đó cũng không tệ lắm.”

“Là rất không tệ.” Kiều An Hảo cực kỳ đồng ý, qua một lát, còn nói: “Anh có biết đằng sau cái tên thương hiệu này còn có một câu chuyện rất cảm động không?”

“Câu chuyện gì cơ?”

“Tôi đọc được trên Sina, sở dĩ gọi là Shmily, là viết tắt của See, How, Much, I, Love, You ghép lại, nghe nói người sáng tạo ra nó là một người đàn ông cực kỳ si tình, anh ấy sáng tạo ra thương hiệu này vì muốn thông báo tình cảm của mình đến người phụ nữ mà anh ấy yêu thương, thế nhưng sức cạnh tranh của quả tặng quá lớn, thương hiệu này bị lắng đọng nhiều năm, gần đây mởi bắt đầu hưng thịnh, sau đó câu chuyện cũ này cũng được kể lại.”

“Hóa ra còn có câu chuyện lãng mạn như vậy.”

“Thật sự rất lãng mạn.” Trong lời nói của Kiều An Hảo còn mang theo sự hâm mộ: “Người phụ nữ kia thật hạnh phúc.”

Lục Cẩn Niên cười cười, không nói gì, quẹo phải đi vào Cẩm Tú Viên.

See, How, Much, I, Love, You.

Shmily.

Đã từng, quà tặng của anh đưa cho cô có giá rất rẻ, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Qùa tặng lúc đâu, mấy chữ đó đều do anh tự khắc lên.

Càng về sau, đại khái hơn bốn năm trước, lúc ấy anh và cô đã không còn liên hệ với nhau, nhưng khi đó anh đã có chút tiền bạc, sau đó anh liền khai trương cửa tiệm bán quà tặng mang thương hiệu này.

Bán những món quà đẹp nhưng giá cả phải chăng, tiền thuê mặt bằng ở Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu, anh không hề thu lại được lợi nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ vốn, lúc ấy trợ lý của anh còn nói anh không có đầu óc kinh doanh, để cậu ta đi đóng cửa cửa tiệm đó, anh nhất định không chịu, không vì cái gì khác, chỉ vì đó từng là thông báo mà lúc đầu anh muốn đưa cho cô.

Shmily.

See, How, Much, I, Love, You.

Nhìn xem anh yêu em sâu đậm đến mức nào.

-

Hàn Như Sơ nhận được điện thoại của bệnh viện, Hứa Gia Mộc đã ngủ, Kiều An Hảo cũng đã rời đi, nhưng sau khi bà biết con trai mình đã tỉnh, dù thời gian đã khuya, cũng vẫn để cho quản gia chở mình đến bệnh viện.

Đường từ Hứa gia đến bệnh viện, vừa lúc đi qua lối vào khu biệt thự có Cẩm Tú Viên.

Dọc đường đi, Hàn Như Sơ chỉ nghĩ đến con trai, căn bản không kề chú ý đến bên ngoài, nhưng quản gia đột nhiện dừng xe lại.

Hàn Như Sơ nhăn trán, ngẩng đầu, thấy quản gia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết nhìn cái gì, liền nói: “Làm sao vậy?”

Quản gia nghe được tiếng của bà, mới chỉ ra bên ngoài, nói: “Bà chủ, bà nhìn kìa, đó là cô An Hảo.”

Hàn Như Sơ nhìn theo ngón tay của quan rgia, quả nhiên thấy Kiều An Hảo, thế nhưng cô lại đang ở trên lưng người khác, mà người đó, là Lục Cẩn Niên.
 
Chương 368: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (8)


Bởi vì khoảng cách rất xa, trên con đường vẫn còn đang thi công, cho nên không thể biết hai người đang nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt hai người, rõ ràng đang trò chuyện rất vui.

Quản gia: "Thoạt nhìn, quan hệ của cô Kiều và đứa tạp chủng kia cũng không tệ, thiếu gia thích cô Kiều, bây giờ thật vất vả thiếu gia mới tỉnh lại..."

Quản gia nói tới đây, đúng lúc thấy Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên rồi cười, nhất thời đạp tanhg xe, dừng ở ngoài đường, sau một lát, mới nói: "Có thể cô Kiều thích thứ tạp chủng kia không? Vậy thiếu gia nên làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Như Sơ, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, chẳng qua là không nói một lời ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, cho đến khi Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo vào nhà, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở chỗ tài xế ngồi, trong miệng có chút tức giận nói: "Thật uổng công thiếu gia đối xử với nó như vậy, mà nó đáp lại thiếu gia..."

Hàn Như Sơ nghe đến mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng nói lành lạnh cắt đứt lời quản gia: "Lái xe."

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

-

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên hàn huyên lâu như vậy, cũng hơi mệt, cuối cùng không nói lời nào, nằm ở trên bả vai Lục Cẩn Niên, nhắm hai mắt lại.

Hơi thở cô rất nhẹ, không ngừng phun vào cổ anh, khiến đáy lòng anh dâng lên một tia đen tối, đến cả bước chân cũng có hơi cứng ngắc.

Một trận gió thổi tới, mang theo vài phần lạnh lẽo, thức tỉnh Lục Cẩn Niên, anh đè ép ngọn lửa trong lòng, bước chân càng chậm.

Mặc dù lúc này hai người không nói chuyện với nhau, nhưng so với không khí nói chuyện lúc nãy tốt hơn nhiều, khiến cho người ta cảm thấy năm tháng trôi qua thật tốt.

Dù Lục Cẩn Niên đang suy nghĩ muốn con đường này kéo dài, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, bước vào biệt thự của mình.

Trong sân nở hoa, bởi vì một cơn mưa, cánh hoa rơi rụng trên đất, chân Lục Cẩn Niên dính vài cánh hoa.

Đi tới trước cửa, Lục Cẩn Niên giơ tay lên nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa còn chưa ngừng, má Trần đã mở cửa: "Cậu chủ, cô chủ."

Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Kiều An Hảo nằm úp sấp sau lưng anh, mở mắt, gọi một tiếng: "Má Trần."

Vào phòng, Kiều An Hảo không có ý muốn xuống, Lục Cẩn Niên cũng không lên tiếng để cho cô xuống, cứ như vậy tiếp tục cõng, để cho má Trần cởi giày giúp Kiều An Hảo, mang dép, sau đó anh mới đổi giày, cõng Kiều An Hảo tiếp tục đi vào bên trong, đi tới cầu thang, Lục Cẩn Niên giống như nhớ tới điều gì, nhìn Kiều An Hảo lên tiếng nói: "Đến nhà."

Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên muốn để mình xuống, đáy lòng có chút tiếc rẻ, dừng lại năm giây, mới không tình nguyện lên tiếng nói: "Để tôi xuống đây đi."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chẳng qua là hạ thấp người xuống, để Kiều An Hảo thuận thế tuột xuống từ trên người của anh.

Sau đó, Lục Cẩn Niên mở miệng nói: "Tôi vào phòng vệ sinh, em lên lầu trước, chuẩn bị nước tắm giúp tôi."

Kiều An Hảo gật đầu, xoay người, chạy lên lầu.

Lục Cẩn Niên nhìn bóng dáng Kiều An Hảo biến mất khúc quanh cầu thang, gương mặt giản ra một nụ cười, xoay người nhìn má Trần, má Trần lập tức thức thời chạy vào phòng bếp.

Trong phòng ngủ không mở đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ, bản năng muốn sờ soạng công tắc ở vách tường, còn chưa ấn, đã phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, hơi nhăn trán, cất bước, đi vào, sau đó cả người sững sờ...
 
Chương 369: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (9)


Trong phòng ngủ không bật đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng sờ soạng công tắc đèn, còn chưa bật, thì phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, cau mi lại, bước chân, đi vào, sau đó liền sững sờ đứng tại chỗ.

Chân của cô hạ xuống, là hai ngọn nến song song, độ rộng ở giữa hai ngọn nến ước chừng khoảng một thước, như là một cái đường nhỏ, uốn lượn qua giường và sô pha, đi qua ban công, bên trong có ánh sáng tỏa ra lớn hơn.

Đi theo ánh sáng của ngọn nến, Kiều An Hảo vào phòng ngủ nhìn tứ phía trên vách tường, dính đầy cánh hoa hồng nhạt cùng với bong bóng, vách tường đối diện với TV, chỉ dùng để xếp bong bóng thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ.”

Cảnh tượng này rất quen thuộc, Kiều An Hảo đứng tại chỗ rất lâu, mới bước tiếp, dọc theo con đường nhỏ mà những ngọn nến tạo nên, đi về phía ban công, cô vừa mới vòng qua sô pha, liền nhìn thấy toàn bộ trên ban công, bày đầy những ngọn nến nhen nhóm, ánh lửa màu da cam không ngừng mà tỏa sáng, không gian ở giữa không hề có những ngọn nến, nên đặc biệt chói mắt, hiện nên roc ràng sáu chữ: Kiều Kiều, Sinh nhật vui vẻ.

Những thứ này rõ ràng ở ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, cô chuẩn bị để muốn cho anh một bất ngờ.

Lúc Kiều An Hảo còn đang đắm chìm trong bất ngờ của bản thân, căn bản không hiểu đến tột bây giờ đang xảy ra chuyện gì thì có một thân thể đi đến phía sau cô, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Kiều An Hảo theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cẩn Niên trên người còn mặc bộ lễ phục tham gia phát hành vào buổi chiều, hai tay bê một chiếc bánh sinh nhật với những ngọn nến đang cháy, thong dong tao nhã bước chân, dọc theo con đường nhỏ của những ngọn nến, đi về phía cô.

Ánh sáng của ngọn nến, chiếu nên mặt anh, nhiễm lên một tầng màu vàng, càng khiến cho dung mạo của anh thêm anh tuấn bức người, ảnh ngược ánh sáng của ngọn nến trong mắt anh, càng thêm sáng ngời.

Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên từng bươc từng bước đến bên cạnh mình, trong lòng chợt hoảng hốt, nghĩ bản thân ảo giác.

Lúc Cẩn Niên chỉ còn cách Kiều An Hảo nửa thước, dừng bước chân, hai tay đưa chiếc bánh ngọt tới trước mặt Kiều An Hảo, dừng ở đáy mắt của cô, có một ít tia chuyên tâm và tin tưởng, mở miệng âm thanh từ tính nói: “Bởi vì không có thời gian chuẩn bị, nên không thể giống như em, tự mình làm một cái bánh ngọt, cuối cùng đành phải để cho trợ lý đến Thiên Nga Đen mua một cái.”

Cũng may vừa nãy khi Kiều An Hảo bước vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ cũng đã hoài nghĩ Lục Cẩn Niên phải chăng đã biết những gì cô làm vào ngày sinh nhật anh, nên lúc này khi nghe những lời nói của anh, thì hoàn toàn chắc chắn, cô nhìn anh, âm thanh khi mở miệng có chút run rẩy: “Anh cũng biết?”

Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo đang hỏi cái gì, ánh mắt hơi chớp chớp, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, vẫn trong sáng như cũ, đầu tiên gật đầu một cái, sau mới mở miệng: “Uh, tôi cũng biết.”

Đôi môi Kiều An Hảo hoạt bát di duyển, cũng muốn hỏi anh làm sao biết được, nhưng còn chưa hỏi, anh đã mở miệng nói tiếp, mang chuyện anh trở về Cẩm Tú Viên sau ngày sinh nhật, sau khi biết mình bỏ lỡ bất ngờ mà cô chuẩn bị, vẫn đều nghĩ nói cho cô biết, kể ra: “Tôi thật xin lỗi, bởi vì tâm trạng đêm hôm đó của tôi không tốt, thương tổn đến em, cũng thật xin lỗi, vì đã bỏ lỡ bất ngờ mà em chuẩn bị cho tôi.”

“Tôi nghĩ nói xin lỗi em vì chuyện đêm đó.” Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Cũng muốn nói cám ơn em vì những gì em làm cho tôi đêm đó.”
 
Chương 370: Hứa Gia Mộc đã tỉnh (10)


Đảy mắt ngày càng ướt át, sau cũng biến thành sương mù, treo tại khóe mắt, khiến cho Kiều An Hảo không thấy rõ hình ảnh trước mắt mình, chỉ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều ánh sáng, cô cố gắng nhếch khóe môi, muốn mở miệng nói tiếng “cảm ơn”, nhưng cánh môi vừa mới giật giật, nước mắt đã không thể khống chế, theo hai gò má của cô lăn xuống.

Một tay Lục Cẩn Niên bưng bánh ngọt, một tay khác duỗi ra lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nên ước nguyện rồi.”

Kiều An Hảo gấp gáp gật đầu, lại có vài giọt lệ mới rơi xuống, cô cong khóe môi nhiều hơn, nhắm mắt lại thầm ước nguyện trong lòng, đợi đến khi ước xong, mở to mắt, lại một chuỗi giọt nước mắt chảy xuống, thổi tắt ngọn nến, sau đó nở nụ cười chói lọi nhìn anh, nghẹ ngào nói: “Cảm ơn anh…”

Cô đang muốn nói gì đó, nhưng thế nào cũng không nói nên lời, chỉ là nước mắt càng ngày càng rơi nhiều hơn.

Cô thích anh lâu như vậy, trước đây chỉ đúng một lần rơi nước mắt trước mặt anh, mà cũng chỉ đúng một giọt, lúc ấy anh chỉ nhìn cô một cái, rồi xoay người rời đi, từ sau đó, mặc kệ anh đối xử với cô như thế nào, cho dù muốn khóc, cô cũng chỉ vụng trộm một mình.

Rõ ràng đêm sinh nhật anh hôm đó đã qua lâu như vậy, cô cũng cảm thấy tủi thân như thế nào, cũng không có khóc như bây giờ, nhưng hiện tại, cô không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyền gì, nước mắt không thể dừng lại được.

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo khóc như một đứa trẻ, đáy lòng cũng có chút kích động, liền đặt bánh ngọt sang một bên, thong thả lau nước mắt cho cô, nhưng đầu ngón tay hơi run nhẹ nhẹ đã tố cáo sự hoảng hốt của anh, đến sau cùng, anh hơi căng thẳng nói: “Đừng khóc…”

Trong thâm tâm Kiều An Hảo cũng hiểu được mình khóc nhiều đến mức quái đản, nhưng là rất nhiều khi, người phụ nữ như một sinh vật kỳ quái, gặp phải chuyện rất thương tâm, rõ ràng nên khóc thì lại kiên cường chịu đựng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc đáng nhẽ nên cười, mà lại khóc đến rối tinh rối mù, cô cố gắng muốn ngăn nước mắt lại, đến sau cùng cũng đã cười thanh tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo của anh, chôn đầu trước ngực anh.

Cả người anh cứng đờ, mãi đến khi cảm giác được nước mắt của cô làm ướt đẫm áo của anh, trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt, mới vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, động tác có chút gượng gạo.

Kiều An Hảo dần dần bình tĩnh cảm xúc của chính mình, chôn trong lòng anh, đem nước mắt cọ cọ, mới ngẩng đầu, đôi mắt đã trở nên đỏ bừng, nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: “Xấu hổ quá, tôi không khống chế được cảm xúc…”

Bởi vì vừa khóc, đáy mắt cô sáng ngời, lúc cô cười rộ lên, mang theo vài nét trẻ con, trên hốc mắt vẫn còn một giọt lệ vương lại.

Lục Cẩn Niên nhìn đến nhập thần, theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay đụng vào giọt lệ kia, sau đó tay lại đặt trên gò má của cô không hề động đậy, Kiều An Hảo còn chưa nói hết câu, liền bị hành động của anh ngăn lại, đôi mắt sáng ngời mở to, vô tội nhìn anh.

Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, ánh mắt vẫn gắt gao chạm vào nhau, không khí bên trong đã dần trở nên ám muội.
 
Chương 371: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt (1)


Trực giác của người phụ nữ nói cho Kiều An Hảo biết, kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra, theo đó, từ sau đêm sinh nhật anh, bọn họ cũng chưa từng làm gì cả, cô vừa chờ mong vừa khẩn trương, nhịn không được cắn cánh môi phấn nộn.

Ánh mắt của Lục Cẩn Niên trở nên thâm thúy, tay nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu, ngăn chặn môi của cô. Động tác của anh có chút đột ngột, mãi đến khi cánh môi truyền đến cảm giác ấm ướt tê dại, cô mới ý thức được lúc này hai người đang làm gì, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, sau đó cô rõ ràng cảm giác được, đầu lưỡi nóng bóng của người đàn ồn thăm dò vào trong miệng cô, rung động rất lâu, khiến cho tất cả suy nghĩ trong đầu của Kiều An Hảo như bị trút hết ra ngoài.

Bóng đêm mê ly, ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, thi thoảng có gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi đến khiến quả bóng treo ở gần ban công lắc qua lắc lại, còn mang theo sự tươi mát của khí trời sau cơn mưa.

Toàn bộ thế giời, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, bên tai Kiều An Hảo có nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh, còn có âm hưởng hôn môi vọng lại.

Về sau, cô bắt lấy tay của anh, có chút không khống chế được sức lực, trong lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi.

Hôn đến rất sâu, rất nồng, đến sau cùng, hai người đều trở nên say mên, sau đó theo bản năng lại nghĩ đến chuyện tiếp theo.

Một tay Lục Cẩn Niên nắm tay cô, kịch liệt hôn, một tay anh kéo khóa lễ phục của cô. Lễ phục hôm nay của cô có chút rườm rà, Lục Cẩn Niên mò mẫm hồi lâu, cũng chưa kéo ra, đáy lòng anh như phát hỏa, ngược lại càng ngày càng nồng nhiệt, sau cùng trực tiếp kéo váy của cô lên, bởi vì hơi gấp gáp, Kiều An Hảo bị anh đẩy lùi về phía sau một bước, chân cô đá đến chỗ hai ngọn nến kia, thủy tinh vỡ vụn trong nháy mắt, truyền đến âm thanh thâm thủy, làm Lục Cẩn Niên thức tỉnh, sau đó lý trí của trở về, hô hấp nặng nề thô cát, di chuyển khỏi cánh môi của cô.

Anh suýt nữa quên mất, cô vừa mới giải phẫu xong chưa đến một tháng, may mắn mà cô đá vào ngọn nến, nếu không sợ là sẽ gây ra sai lầm lớn.

Hô hấp của Lục Cẩn Niên dồn dập, lại cúi đầu, còn chưa hết ý muốn hôn môi cô, cực lực áp chế lửa nóng trong người mình, khàn khàn mở miệng nói: “Có muốn ăn bánh ngọt không?”

Một giây trước còn đang kịch liệt hôn nhau, một giây sau liền hỏi cô có muốn ăn bánh ngọt không, thay đổi quá nhanh như vậy khiến Kiều An Hảo không theo kịp ý nghĩ của anh, đại não ngây ngốc một lúc lâu mới lắc đầu.

“Tôi bảo má Trần để vào trong tủ lạnh, để ngày mai em ăn.” Âm thanh nói chuyện của anh, nhiễm một chút dục vọng, nhắm chặt mắt lại, đẩy Kiều An Hảo trong lòng mình ra xa một khoảng, chỉnh sửa lại váy áo hỗn độn của cô, sau đó mở miệng nói: ‘Đi tắm rửa đi.”

Chuyện vừa mới như vậy, cũng đã bắt đầu, vậy mà tự dưng lại ngừng lại, người khó chịu ngoài Lục Cẩn Niên ra còn có Kiều An Hảo, đáy lòng vắng vẻ, đúng là rốt cuộc vần là phụ nữ, nội tâm vẫn rất rụt rè, không có dũng khi chủ động quấn lấy anh tiếp tục chuyện tình cảm mãnh liệt vừa rồi, cho nên sau khi nghe thấy anh nói, còn chần chờ một lúc, cuối cùng cũng không tình nguyện gật đầu, chậm rãi xoay người, đi vào phòng tắm.
 
Chương 372: Anh/em cảm thấy anh/em có chỗ nào không tốt? (2)


Lục Cẩn Niên chờ cửa phòng tắm đóng, mới bưng bánh kem lên trên bàn, đi xuống lầu, để cho má Trần đặt vào trong tủ lạnh, rồi ra khỏi nhà.

Gió đêm mát lạnh, thổi qua khiến anh khoan khoái, bản năng lấy ra bao thuốc lá trong túi, rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm cái bật lửa đang chuẩn bị đốt, nghĩ đến tối nay ở trong bệnh viện, Kiều An Hảo nói với mình: Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tốt nhất đừng nên hút nữa, cai đi.

Động tác của anh dừng một chút, cuối cùng cầm điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhét vào trong bao thuốc lá, vừa mới chuẩn bị nhét vào túi, chần chờ một chút, kể cả cái bật lửa, cũng vào bên trong thùng rác.

Lục Cẩn Niên ở ngoài phòng đứng tầm nửa tiếng, đợi đến lúc cả người cũng bình tĩnh lại, mới xoay người vào nhà lên lầu.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, thì nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, Lục Cẩn Niên nghe được trong lòng lại bị quấy nhiễu, thật vất vả đè xuống hỏa dục, lại bốc lên, anh dứt khoát đi vào phòng thay quần áo, cầm một bộ quần áo, rồi đi ra phòng ngủ, rẽ vào căn phòng cách vách, đi tắm nước lạnh.

Tóc Lục Cẩn Niên còn ướt, lúc trở lại trong phòng ngủ, Kiều An Hảo đang đứng ở trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.

Tóc của cô có hơi dài, mặc dù đã chải tóc, nhưng bởi vì ướt, vẫn còn bị rối một chỗ, ngón tay cô cầm lên gỡ ra.

Lục Cẩn Niên ném khăn lau tóc trong tay xuống, đi tới, cầm lược trên bàn, không nói tiếng nào chải tóc cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo hơi sững sốt, ngẩng đầu lên, nhìn qua gương trước mặt, nhìn Lục Cẩn Niên, không lên tiếng từ chối, chẳng qua là tay rũ xuống.

Lục Cẩn Niên chải tóc dài của Kiều An Hảo xong, mới cầm máy sấy lên, nghiêm túc sấy khô.

Tiếng máy sấy, vang lên bên tai Kiều An Hảo.

Sấy xong tóc, Lục Cẩn Niên không quên tiếp tục chải lại mái tóc dài của Kiều An Hảo, mới đặt lược xuống, mở miệng nói hai chữ: "Được rồi."

Kiều An Hảo nhìn qua gương, lại nhìn về Lục Cẩn Niên, nở một nụ cười, rồi bắt đầu thoa mỹ phẩm dưỡng da.

Lục Cẩn Niên cũng không lên tiếng nữa, nhanh chóng sấy khô tóc mình, rồi nằm lên giường.

Kiều An Hảo thoa mỹ phẩm dưỡng da xong, cũng trèo lên giường, chờ cô nằm xuống, Lục Cẩn Niên liền tắt đèn.

Trên đất xếp những cây nến, còn chưa cháy hết, trong phòng ngủ vương vấn ánh sáng màu vàng.

Hai người nằm ở trên giường, không ai nói chuyện với người nào, lúc này thời gian đã không còn sớm, nhưng mà Kiều An Hảo lại không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu luôn nghĩ sao chuyện Lục Cẩn Niên đang làm chợt dừng lại, sao anh chỉ chạm vào cô, cũng không làm chứ?

Kiều An Hảo cố tình, thỉnh thoảng di chuyển thân thể, một bên bởi vì Lục Cẩn Niên mới vất vả tắm nước lạnh để bình tĩnh, lần nữa bị cô lăn qua lộn lại có chút dao động, cuối cùng lúc Kiều An Hảo lại lật người lần nữa, rốt cuộc có chút không chịu nổi đưa cánh tay ra, kéo cổ tay của cô, ngăn cản cô nhích tới nhích lui thân thể.

Lúc Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên kéo, vốn cho là anh muốn tiếp tục chuyện chưa làm xong, nhưng mà không nghĩ tới Lục Cẩn Niên chỉ nắm cổ tay của cô, không còn những hành động khác, đáy lòng của cô dâng lên một tia nhàn nhạt mất mát và ủ rũ, cả người lại có chút phiền não trở mình.

"Không ngủ được?" Giọng Lục Cẩn Niên vang lên, nghiêng đầu, mượn ánh nến trong phòng, nhìn về phía Kiều An Hảo.
 
Chương 373: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?(3)


Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên còn chưa lên tiếng, Lục Cẩn Niên liền bất đắc dĩ thở dài một hơi, không báo trước vươn tay, kéo Kiều An Hảo vào lồng ngực của mình, giam cầm cô trong lồng ngực của anh không cho cô giãy giụa, nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Hoài bão của Lục Cẩn Niên, khiến cho trong lòng của Kiều An Hảo khó chịu, bình tĩnh lại, tuy rằng hai người cách nhau bởi quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm trên người anh, ánh sáng lay động không khí nhu hòa, cô gối lên cánh tay của anh, bên tai nghe tiếng đập của tim anh, trong nháy mắt cảm thấy an tâm.

Trong đầu của cô, không kìm được nhớ lại những chuyện đã phát sinh, dù rằng anh cùng quá khứ giống nhau, thoạt nhìn cả người rất lạnh lùng, nhưng cô có thể cảm giác được, rõ ràng anh quan tâm cô. Đêm nay dưới ánh nến lung linh, anh cầm tay cô. Còn cõng cô về nhà, tổ chức sinh nhật cho cô….Quá khứ anh chưa bao giờ làm những việc này cho cô.

Anh vì sao đột nhiên biến hóa nhiều như vậy?

Kiều An Hảo nhớ…..đến cuối cùng, trong đầu của cô hiện lên một cái giả thuyết to gan, có phải hay không là do anh ở bên cạnh cô một thời gian dài, nên anh có thiện cảm với cô?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của cô, càng nghĩ thần trí của Kiều An Hảo càng trở nên hỗn loạn, trong lòng không hiểu càng trở nên hồi hộp, nhịn không được mở to mắt, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.

Người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, như đang chuẩn bị ngủ.

Kiều An Hảo nhìn nhìn Lục Cẩn Niên, đáy lòng có một loại xúc động, hơn nữa cái xúc động kia, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, cô rốt cục không khống chế được gọi lên tên của anh: “Lục Cẩn Niên?”

Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt, nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, phản ứng có điều kiện “Uh” một tiếng, sau đó mới mở mắt.

Vừa tiếp xúc với tầm mắt của anh, đáy lòng Kiều An Hảo liền có chút hoảng hốt, vốn đưa đến cửa miệng câu nói “Anh có phải thích tôi không” bỗng nhiên dừng lại ở cổ họng, đầu óc của cô hơi thanh tỉnh một ít, Lục Cẩn Niên từng nói qua, cả đời này mặc kệ người trong lòng anh là ai, cũng không có khả năng là cô, cho nên có phải là do cô suy nghĩ nhiều hay không?

Lục Cẩn Niên thấy một lúc lâu Kiều An Hảo cũng không có phản ứng, hơi cau mi lại, mở miệng nói: “Làm sao vậy?”

Kiều An Hảo hoàn hồn, nhìn Lục Cẩn Niên, nội tâm rối rắm một thời gian, liền uyển chuyển tìm một lý lo khác, mở miệng nói: “Anh hiện tại buồn ngủ hay không buồn ngủ?”

Trong lòng ôm một người phụ nữ, lại là người phụ nữ mình thích, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đều khó có khả năng ngủ, Lục Cẩn Niên hắng giọng một cái: “Không buồn ngủ.”

Sau đó lại hỏi lại: “Làm sao vậy?”

“Uh.” Trầm mặc một lát, Kiều An Hảo lại nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

“Em hỏi đi.” Lục Cẩn Niên sảng khoái đáp lại.

Kiều An Hảo có chút khẩn chương, tay yên lặng nắm chặt đệm chăn, sau đó mang theo tinh thần quyết hỏi đến cùng, hỏi lên vấn đề của chính mình: “Anh cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt?”

Vấn đề này của Kiều An Hảo, quả thực là hỏi lờ mờ đối với Lục Cẩn Niên, khiến cho anh không biết trả lời thế nào.

Ở trong lòng anh, cô là tốt nhất trên thế giới này.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên trầm mặc, bản thân càng trở nên hồi hộp, vì thế lại mở miệng, giống như để dịu đi không khí, giải thích vấn đề đột ngột vừa xong của mình: “Là như vầy, lúc trước, anh Gia Mộc nói với tôi, anh có người trong lòng.”
 
Chương 374: Anh thấy tôi có điểm nào chưa tốt (4)


“Sau đó tôi liền tò mò, muốn tìm một cơ hội đến hỏi anh, người trong lòng anh là ai…” Lúc Kiều An Hảo kể lại chuyện cũ, vẫn cố gắng để cho giọng nói của mình phát ra bên ngoài không quá gấp gáp, cô cho rằng bản thân đã nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại không nghĩ tới, lúc nói đến đây, đáy lòng vẫn truyền đến cảm giác đau đớn như bị dao cắt vào, cô âm thầm hít vào một hơi thật sâu, khống chế được cảm xúc của mình, mới tiếp tục thoải mái kể lại sự việc đã khiến cô bật khóc rất nhiều lần sau khi thức dậy từ trong giấc mộng: “Mặc kệ người trong lòng tôi là ai, cũng không thể là cô.”

Ngữ điệu của cô rất vững vàng, thậm chí lúc cô nói xong, khóe môi còn ngoéo một cái, hiện ra chút tươi cười, sau đó buông mi mắt xuống, che giấu đau thương và khổ sở nơi đáy mắt, tiếp tục nói đùa, thoải mái: “Anh biết không, những lời này thực sự rất đả kích với tôi, lúc ấy tôi rất tổn thương, chỉ muốn hỏi anh một câu, đã như vậy sao anh còn trả lời, chẳng nhẽ tôi kém cỏi như thế sao?”

Đại não của Lục Cẩn Niên càng thêm lờ mờ, trong trí nhớ của anh, thật sự không nhớ rõ chuyện đó, trán anh tận lực cau lại, nhớ tới năm năm trước, hai người mấy tháng không gặp nhau, về sau mới chạm mặt ở hôm tổ chức họp mặt của Hứa Gia Mộc, mà một ngày trước, anh biết được từ trong miệng của Hứa Gia Mộc, người mà cô muốn kết hôn là cậu ta, tâm tình rất tuyệt vọng, ngày hôm sau đó, anh và cô cũng không nói chuyện, anh chỉ một mình uống rượu, sau cùng, còn xuất hiện ảo giác, nghĩ rằng cô đến nói với mình.

Sau khi anh thức dậy, cô đã không thấy đâu, anh cảm giác như từng có một màn như vậy, nhưng uống rượu say đến mức đầu đau như vỡ ra, mà lại không nghĩ ra được cảnh tượng cụ thể như thế nào, vì thế liền coi đó thật sự là ảo giác.

Đáy lòng anh mơ hồ xác định lời nói trong miệng cô, là đoạn đối thoại của hai người năm năm trước, sau khi im lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Là năm năm trước, lúc Hứa Gia Mộc tổ chức tụ hội sao?”

“Ừhm?” Âm thanh trả lời của cô rất nhẹ.

“Trước đêm đó tôi mới biết người con gái tôi thích muốn gả cho người khác, cho nên tâm tình không tốt, sau đó liền uống hơi nhiều, sau cùng cũng hơi mơ màng, cho rằng mình xuất hiện ảo giác…”

Ảo giác… Kiều An Hảo không nói rõ được cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, cô thấy mình giống như không thể hô hấp, đầu ngón tay cố sức nắm lấy chăn đệm, đem hết toàn bộ sức lực ra để kiềm chế phản ứng mãnh liệt của bản thân: “Nói như vậy nghĩa là, đêm đó, thật ra là anh đã coi tôi là người anh thích hả? Anh tưởng là cô ấy hỏi anh, nên mới nói như vậy?”

Lục Cẩn Niên dùng lực mấp máy môi, trên mặt hiện lên chút thương cả, qua một lúc lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng, giải thích: “Câu nói kia, tôi cũng không phải là nói cho người tôi thích nghe, mà là nói cho bản thân nghe.”

Hóa ra là như vậy… Nhưng là dù câu nói kia không phải nói cho cô nghe, thì người anh yêu cũng không phải là cô… Thâm tâm cô vừa vui sướng được một chút, trong nháy mắt lại nhiễm lên một tầng đau thương, lại vẫn cố gắng dương lên khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi còn tưởng rằng mình thật sự kém cỏi như vậy.” Tạm dừng quá một giây đồng hồ, Kiều An Hảo còn nói: “Thế nhưng, người anh thích rất hạnh phúc, có thể khiến anh mãi mãi không thay đổi như vậy.”
 
Chương 375: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?? (5)


Môi Lục Cẩn Niên khẽ cong nhẹ, không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được những cây nến đang cháy phát ra tiếng rất nhỏ, qua thật lâu, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, chẳng qua là gọi tên Kiều An Hảo, lời nói dừng lại: "Kiều Kiều..."

Kiều An Hảo không hiểu nâng lên mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên: "Hả?"

Ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo có chút phức tạp, thật ra thì anh rất muốn nói cho cô biết, người anh thích thật ra chính là cô, nhưng rồi lại sợ nói xong, ngay cả cơ hội làm bạn cũng mất.

Bởi vì đã hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn dẫm lên vết xe đổ, thời gian năm năm kia không có cô, anh trải qua mỗi ngày rất mệt mỏi.

Trong lòng Lục Cẩn Niên hỗn loạn, giống như đang tranh cãi, sau khi bình tĩnh, giọng anh rõ ràng, mở miệng nói: "Em là một người con gái tốt để làm người yêu.”

Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo nghe từ trong miệng Lục Cẩn Niên khen ngợi mình như vậy, cô ngửi thấy trên người anh truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, trong lúc bất chợt đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi

anh một câu, cô thật sự rất tốt để làm người yêu sao? Nếu cô xứng đáng như vậy, vậy anh thì sao? Tại sao còn không yêu cô?

Trong đầu Kiều An Hảo dao động, cô bật thốt lên tên Lục Cẩn Niên.

Nhưng mà, cô nhìn Lục Cẩn Niên đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt chờ đợi mình nói chuyện, lại vừa không có dũng khí tiếp tục hỏi.

Bây giờ cô và anh chung sống, là thời gian đẹp nhất của bọn họ trong từng ấy năm, thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp kết thúc, cơn ác mộng lại đến.

Dù sao, mặc dù nói cô là một cô gái tốt để yêu, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh sẽ yêu.

Kiều An Hảo muốn nói, cuối cùng vẫn không hỏi thẳng, chẳng qua là hóa thành một câu rất nhẹ "Ngủ ngon" .

Qua hồi lâu, giọng của Lục Cẩn Niên cũng truyền đến, hai chữ: "Ngủ ngon."

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau, chẳng qua là nhắm mắt lại, nhìn có vẻ là ngủ, nhưng người bên cạnh không thấu rõ đáy lòng, lại cũng nghĩ đến mình không biết bí mật của người kia.

Hết lần này tới lần khác đúng dịp chính là, bí mật anh yêu cô, cô yêu anh.

Tối hôm qua làm sao ngủ quên, Kiều An Hảo cũng không nhớ, lần nữa khi...tỉnh lại, đã là mười một giờ trưa, Lục Cẩn Niên đã không còn trong phòng ngủ.

Cây nến trên mặt đất, tối hôm qua cháy đã bị dập tắt, chỉ còn lại phía ngoài màu đỏ trống rỗng, bong bóng trên tường, vẫn giống như tối qua, nói cho Kiều An Hảo biết tất cả chuyện xảy ra không phải là một giấc mộng.

Cầm lên điện thoại di động, Kiều An Hảo thấy rất nhiều tin nhắn chúc mừng bạn bè và người nhà gửi tới, lúc cô đánh răng, trả lời từng người một, sau đó xuống lầu, ăn cơm trưa xong, Triệu Manh đúng lúc tới đón cô trở về đoàn phim, Kiều An Hảo thu dọn đồ xong, chuẩn bị lúc ra cửa, nhớ tới Lục Cẩn Niên tự mình chuẩn bị bánh kem, vì vậy để cho má Trần đặt bánh vào hộp, dứt khoát cầm về đoàn phim.

Buổi chiều không có cảnh của Lục Cẩn Niên, cho nên anh cũng không xuất hiện, nhưng mới tách ra mấy tiếng ngắn ngủi, Kiều An Hảo phát hiện mình có hơi nhớ anh.

Sau khi quay phim xong, Kiều An Hảo từ đi từ hiện trường trở về khách sạn, thấy được xe của Lục Cẩn Niên, biết anh đã tới, nghĩ đến mình còn chưa ăn bánh, cho mình một lý do để có thể đi tìm anh.

Trở lại phòng, Kiều An Hảo cắt bánh, chia ra một miếng lớn, đang chuẩn bị bưng lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên...
 
Chương 376: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?(6)


Trở lại phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, đặt một miếng ra đĩa, lúc đang chuẩn bị bưng lên lầu, điện thoại trong phòng vang lên, nhấc máy nghe, là sàn diễn trước gọi tới: “Xin hỏi tiểu thư Kiều An Hảo có ở đây không?”

Kiều An Hảo một tay bưng bánh ngọt, một tay giơ điện thoại, trả lời một tiếng: “Phải.”

“Kiều tiểu thư ngài tốt, lúc trước ngài có hai phần chuyển phát nhanh, xin hỏi bây giờ có thể đưa qua cho ngài sao?”

Trong đó có một phần Kiều An Hảo biết, là quà sinh nhật Kiều An Hạ đưa. Vốn dĩ Kiều An Hạ muốn tự minhg tới, nhưng vì tạm thời người đang ở Thượng Hải công tác, nên đành phải chuyển phát nhanh tới đây, về phần còn lại….Kiều An Hảo hơi nhíu mi, tò mò một chút là của ai tặng, nhưng vì lo lắng đi lên lầu tìm Lục Cẩn Niên, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, liền nói lễ phép ôn hòa qua điện thoại: “Vậy làm phiền anh.”

Cúp điện thoại, Kiều An Hảo nham nhở giống như mèo tham ăn ngốn nga ngốn nghiến còn lại bánh ngọt để cho Triệu Manh giúp bản thân nhận chuyển phát nhanh, theo lời của cô nói, người đã vội vàng đi về phía cửa, lúc chuẩn bị mở cửa, Kiều An Hảo dừng lại một chút, sau đó đi trở lại phòng, buông bánh ngọt, sửa sang lại đầu tóc của mình một chút, nhìn bản thân trong gương lớn một lát, lấy la hộp phấn trang điểm lại, nhấp mím môi, nhìn bản thân bên trong tràn đầy sức sống, mới vừa lòng bưng lên bánh ngọt, rồi mới rời đi phòng khách sạn.

Kiều An Hảo đi đến phòng của Lục Cẩn Niên ở trên tầng cao nhất, vẫn không quên lấy ra di động, nhìn vào màn hình soi soi chính mình, xác định không có sơ suất, mới giơ tay lên bấm chuông cửa.

Trợ lý của Lục Cẩn Niên mở cửa, nhìn thấy Kiều An Hảo, lập tức đứng sang một bên: “Kiều tiểu thư, mời vào.”

Kiều An Hảo bưng bánh ngọt vào phòng, nhìn quanh bốn phía xong, không có nhìn thấy Lục Cẩn Niên trong phòng khách, nói: “Lục Cẩn Niên đâu?”

“Lục tổng ở trong phòng ngủ.” Trợ lý chỉ vào trong phòng ngủ, rồi dẫn đầu đi vào, giơ tay lên, gõ cửa, đợi đên khi truyền đến một tiếng lãnh đạm “Tiến”, mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lục Cẩn Niên ngồi ở trước bàn làm việc, đầu không có hướng cửa phòng ngủ liếc mắt một cái, chỉ nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào màn hình máy tính, giống như người vừa gõ cửa, không có nửa điểm quan hệ với anh.

Trợ lý đã sớm quen với bộ dạng lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên, thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Lục tổng, Kiều tiểu thư đã tới.”

Gần như phải trong tíc tắc trợ lý nói câu kia, mặt Lục Cẩn Niên mới dời đi mà hình máy tính, ánh mắt dừng ở trên người Kiều An Hảo đang đứng ở cửa.

Kiều An Hảo lập tức nở nụ cười sáng lạn nhìn về phía Lục Cẩn Niên, bây giờ mặt trời vừa rời về phía đằng tây, xuyên qua cửa sổ, ánh sáng màu vàng đỏ rực rỡ chiếu lên mặt Kiều An Hảo, tươi cười trên mặt cô càng trở nên hư ảo, Lục Cẩn Niên thất thần trong chốc lát, từ ghế đứng lên, âm thanh mở miệng nói, cũng không phát hiện ra bản thân nhẹ nhàng chậm chạp: “Như thế nào đã tới?”

Kiều An Hảo lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên cười, giơ lên bánh ngọt trong tay: “Vừa mới cắt bánh ngọt, đưa lại đây cho anh một khối.”

Lục Cẩn Niên vội thu gọn lại một số văn kiện lộn xộn trên bàn làm việc, rồi nhận lấy miếng bánh.

Bánh sinh nhật của Kiều An Hảo, là do trợ lý đi mua, cho nên biết hôm nay là sinh nhật của Kiều An Hảo, lập tức mở miệng chúc mừng: “Kiều tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
 
Chương 377: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt (7)


Editor: Xiu Xiu

“Cảm ơn.” Kiều An Hảo nhìn trợ lý nở nụ cười, đặt bánh ngọt trên một chỗ trống, nghĩ đến trợ lý đang ở đây, không cho cậu ta ăn cũng không được, vì thế quay đầu, nhìn trợ lý nói: “Cậu cũng tới ăn bánh ngọt đi.”

Trợ lý vừa định gật đầu nói “Được”, kết quả lại nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên quét qua, khiến yết hầu của anh mắc kẹt tại chỗ, sau đó treo lên vẻ tươi cười, nuốt nước miếng xuống, nói một câu trái lương tâm: “Cảm ơn cô Kiều, thế nhưng từ nhỏ tôi đã không thích ăn đồ ngọt.”

“Như vậy sao…” Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, mặt người đàn ông lúc này vô cùng nhạt nhẽo, không còn vẻ uy hiếp như lúc nãy, Kiều An Hảo hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trên miệng còn treo một nụ cười nhợt nhạt, đưa đĩa bánh của mình cho anh: “Tất cả bánh ngọt đều là của anh.”

Lục Cẩn Niên “Ừhm” một tiếng, thừa dịp cô không chú ý, lại nhìn lướt qua trợ lý.

Trợ lý ngay lập tức bừng tỉnh, lại mở miệng nói: “Lục tổng, tôi vừa nhớ ra, hôm nay đã đồng ý với vợ sẽ về ăn cơm chiều, nếu không có việc gì, tôi có thể đi trước không?”

Biết rõ là vì sự cảnh cáo của mình, trợ lý mới bịa ra như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên lại vẫn bày ra vẻ mặt như mọi thứ đều không liên quan đến mình, chỉ hơi gật đầu nói: “Ừ, được rồi.”

Trợ lý như được nhận lệnh đại xá, nói với Kiều An Hảo một tiếng: “Cô Kiều, hẹn gặp lại”, sau đó ngay lập tức đi ra khỏi phòng.

Trợ lý đi rồi, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn thời gian, vừa lúc ăn cơm, liền hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“Thế nào cũng được…” Kiều An Hảo vừa trả lời xong, đã nghĩ tới lúc mình đến hình như anh hơi gấp gáp chuyện gì đó, vì thế chữa lại, nói: “Vừa rồi có phải anh đang xử lý công việc không? Muốn xử lý xong rồi hãy đi không?”

Tạm dừng một lúc, Kiều An Hảo cắn môi nói dối: “Bây giờ tôi còn chưa đói, vừa mới ăn bánh ngọt xong.”

Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa ipad cho Kiều An Hảo: “Chờ tôi.”

“Được.” Kiều An Hảo nhận ipad, sợ mình ở trong phòng ngủ sẽ quấy rầy anh, liền chỉ chỉ ra phòng khách: “Tôi ra ngoài chờ anh.”

Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì.

Kiều An Hảo nhìn về phía anh, mỉm cười ngọt ngào, tiện tay ôm ipad ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.

Lục Cẩn Niên nhìn cửa phòng đóng chặt lại, đứng tại chỗ rất lâu, mới cúi đầu như có như không cong môi cười, kéo người dựa ra đằng sau, ngồi xuống, tiếp tục nhìn máy tính xử lý công việc.

Lúc anh xong hết mọi việc, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối lại, anh nhìn qua thời gian, vậy mà đã qua hai giờ, nhớ tới Kiều An Hảo vẫn đang chờ mình trong phòng khách, liền mạnh mẽ đứng lên, đá văng ghế dựa phía sau, đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa kéo cửa ra đã thấy trên ghế sofa, Kiều An Hảo đang giơ ipad xem phim, có thể do sợ quấy rầy anh làm việc, nên bật âm thanh rất nhỏ.

Bước chân của anh liền dừng lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

Kiều An Hảo cảm giác được một bóng đen đến sau đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu một phen, chẳng biết từ lúc nào, Lục Cẩn Niên đã đứng ở đó, liền đặt ipad xuống dưới sofa, ngồi dậy, cười tít mắt hỏi: “Xong việc rồi hả?”
 
Chương 378: Anh/em cảm thấy anh/em có chỗ nào không tốt? (8)


Lục Cẩn Niên nhìn nụ cười của Kiều An Hảo, đáy lòng hiện lên một loại thỏa mãn và hạnh phúc chưa bao giờ có, anh nghĩ trên đời này điều đẹp nhất, chính là như vậy, dù bạn bận rộn công việc có bao nhiêu buồn phiền mệt mỏi, nhưng có thể thấy người bạn yêu, cười ấm áp như vậy.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm đường nét mềm mại trên mặt Kiều An Hảo, nhìn một lúc lâu, mới mở to hai mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đói bụng không?"

"Cũng đói." Một tiếng trước đúng là rất đói, nhưng mà bây giờ cơn đói cũng qua, cho nên cũng bình thường.

Lục Cẩn Niên cầm chìa khóa xe và ví tiền trên khay trà: "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."

-

Đúng là Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo đi ăn món ngon, nhà hàng Bạch gia ở Bắc Kinh, phải đóng phí hội viên, cộng thêm hai mươi phần trăm phí phục vụ, nghe nói vào Bạch gia rất nghiêm ngặt, muốn tới nơi này ăn cơm, không đơn thuần là có tiền là có thể giải quyết, còn nghe nói nữ phục vụ, so với các cô gái trong hộp đêm "Nhân gian bầu trời" lớn nhất trong Bắc Kinh còn yêu cầu cao hơn.

Kiều An Hảo cũng chỉ nghe người ta bàn về nhà hàng hàng Bạch gia, vẫn luôn không có thể có cơ hội tới một lần, bây giờ tới đây, quả thật giống như những lời kể, hội phí một năm cũng mất 70 đồng, còn không bao gồm giá cả dùng cơm, trên những cây cột trong nhà hàng đều là tên rượu, về phần những người phục vụ, mặc trang phục thời Thanh, dáng người nhanh nhẹn, dáng vẻ thùy mị, quả thật là một nơi đáng để thưởng thức.

Thẳng thắn mà nói, nhà hàng Bạch gia không phải là một nơi xa hoa, thức ăn cũng rất đẹp và ngon, nhưng cũng không có thể coi như là cực phẩm, so sánh giá cả, có vẻ có hơi không đáng giá.

Nhưng mà không tính chuyện giá cả, Kiều An Hảo cảm thấy bữa cơm này rất vui vẻ.

Đi từ nhà hàng Bạch gia ra ngoài, bóng đêm đã sâu, cả thành phố đã lâm vào một mảnh sáng chói trong ánh đèn.

Lục Cẩn Niên lái xe chở Kiều An Hảo, bay vút trên đường phố, trở về đoàn phim.

Kiều An Hảo không muốn tách ra với Lục Cẩn Niên, đợi đến lúc xe dừng hẳn, Lục Cẩn Niên cũng tắt máy, cô mới không bằng lòng cởi thắt lưng an toàn, thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa xe ra xuống xe, mới chậm rãi xuống xe.

Hai người vai sóng vai đi vào khách sạn, phục vụ nhấn thang máy, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi vào, lúc Lục Cẩn Niên chọn tầng, thuận tay nhấn số tầng của Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn con số màu đỏ hiện trên thang máy, từng bước từng bước nhảy, rất nhanh đã đến tầng của mình, cửa thang máy mở ra, cô mang theo một tia nuối tiếc tạm biệt Lục Cẩn Niên: "Em đi trước."

Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, nói một tiếng: "Ngủ ngon."

Kiều An Hảo tiếp tục đứng một lát trong thang máy, mãi cho đến khi tiếng thang máy vang lên báo động, Kiều An Hảo mới vội vàng cất bước đi ra khỏi thang máy, cô đang chuẩn bị xoay người vẫy tay với Lục Cẩn Niên sau lưng, nói tiếng tạm biệt, cửa thang máy cũng đã đóng.

Lục Cẩn Niên vừa về tới phòng trong khách sạn, liền cởi cà vạt, cởi quần áo, đang chuẩn bị vào phòng tắm, lại nhận được Kiều An Hảo gởi tin nhắn: "Cảm ơn tối nay anh đã một bữa ăn ngon."

Một tay Lục Cẩn Niên mở nút áo chậm lại, một tay khác nhanh chóng gõ trên điện thoại, một câu "Không cần quá khách khí" rồi gửi đi.

Kiều An Hảo rất nhanh gửi lại cho anh một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại gửi một câu: "Em đi tắm, ngủ ngon."
 
Chương 379: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?(9)


Lục Cẩn Niên trả lời một câu “Ngủ ngon”, chờ giây lát, không đợi Kiều An Hảo hồi đáp lại, đã đi vào phòng tắm.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Lục Cẩn Niên theo thói quen hút một điếu thuốc, kết quả khi sờ soạng trong túi, phát hiện trống rỗng, mới nhớ ra bản thân đã ném bao thuốc đi, về sau liền từ bỏ, tự rót cho mình một chén nước ấm, ngồi trên sô pha của phòng khách, mở TV ra.

Đều là những chương trình nhàm chán, cuối cùng Lục Cẩn Niên tắt TV, tùy tiện ném điều khiển từ xa trên bàn trà, nhìn thấy chiếc ipad ở một bên, cầm lên thấy Kiều An Hảo còn chưa xem hết bộ phim “quyến luyến laptop”, sau khi tắt đi, mới phát hiện ipad còn một một cửa sổ khác đang mở, là không gian QQ, chắc là Kiều An Hảo mới vào, vì thế liền thuận tay mở đi vào, mật khẩu của Kiều An Hảo cũng không có đổi, dừng lại ở trang đầu của QQ, Lục Cẩn Niên nhìn xuống những câu nói ngắn trên đó.

Phần lớn là ghi lại tâm trạng của cô, cùng với những chuyện mà cô muốn làm, cùng với một ít cảm tưởng rải rác, đại loại như “Không hiểu tại sao tự dưng muốn ăn Haagen-Dazs”, “Rất muốn đi xem một mà hội diễn xướng”, “Đêm nay cùng chị họ ăn đại tiệc” không có câu nói có giá trị lớn cả, ngẫu nhiên cũng có một số bức ảnh phụ vào.

Lục Cẩn Niên xem lại thật cẩn thận, thấy vẫn giống năm năm trước, gần một ngàn bài đăng không chính thức, trong đó có bốn trăm bức ảnh là do cô tự chụp, thay đổi đại khái hai mươi kiểu tóc, chia sẻ ba mươi tám bài hát, đi du lịch hơn hai mươi tư nơi, trong đó Hàng Châu chiếm bảy lần, đọc hơn ba cuốn tiểu thuyết, trong đó có một quyển dựng thành phim không lâu trước đó.

Lúc Lục Cẩn Niên buông ipad xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, anh đứng dậy chuẩn bị quay trở lại phòng ngủ, di động lại nhắc nhở có một sự kiện vào ngày mai, lấy đi động ra, nhìn lướt qua, ngày mai là ngày kiểm tra lại sau khi phẫu thuật.

Cô không biết bản thân đã mất đi đứa nhỏ, làm thế nào đưa cô đi bệnh viện?

Nhưng ngày kiểm tra lại không thể không đi, vạn nhất lưu lại di chứng thì làm thế nào bây giờ?

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào màn hình di động trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, giống như nghĩ đến điều gì, mở ra danh bạ, gọi điện cho trợ lý.

Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Kiều An Hảo tắm rửa một cái, liền lên giường ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, sau khi rửa mặt xong, Triệu Manh mới đi đến, mơ mơ màng màng vào nhà tắm.

Lúc Kiều An Hảo đang đợi Triệu Manh, thì nhớ ra Kiều An Hạ có chuyển phát nhanh cho mình, vì thế nhìn quanh phòng một lần, phát hiện trên bàn làm việc có cái hòm, đi qua, mở ra, nhìn thấy bên trong là đóng gói hộp Chanel, mở ra là một đôi khuyên tai mới nhất năm nay, bên dưới còng có một tấm thiệp, mặt trên có chữ của Kiều An Hạ: Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ, An Hạ.

Kiều An Hảo cong lên khóe môi, mang tấm thiệp và đôi khuyên tai cất kỹ, thu gọn lại hộp quà một chút, mới phát hiện bên dưới còn một phong thư khác, không có địa chỉ người gửi, chỉ có địa chỉ người nhận, Kiều An Hảo nhíu mày, liền bóc phong thư, mở ra, phát hiện bên trong có một tấm vé giấy, cô rút ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, sắc mặt trong nháy mắt không có huyết sắc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom