Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hối Hận Còn Kịp

Chương 20


. Phải ! Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới. Nếu không bởi vì cô thì tôi và Phi Nhi đã không phải xa nhau, nếu không phải vì cô đứa bé trong bụng của cô ấy cũng sẽ không mất đi. Nếu không phải vì cô tôi sớm đã rất hạnh phúc bên người mình yêu. Nếu không phải vì cô thì đã không kết cục tồi tệ như hôm nay.

Trịnh Nhã San nghe Dương Thiên nói cười trong đau khổ.

. Đúng rồi, em là tội nhân thiên cổ, là kẻ thứ ba chia cắt hai người bên nhau. Nhưng em trước giờ chưa từng hối hận vì việc mình đưa ra quyết định chia cắt hai ngưồi. Còn nữa nếu không có em anh sớm đã bị cô ta lấy hết gia tài bị tống ra khỏi nhà.

. Cô nói vậy là cô muốn tôi phải cảm tạ cô vì đã cứu Dương Gia hay sao ?

. Không ! Em trước nay chưa từng nghĩ, cũng chưa từng mong anh sẽ cảm ơn em và anh sẽ cảm thấy hối hận khi đã đối xử tệ bạc với em. Thứ em mong nhất ở anh là trái tim lẫn con người anh chứ không phải vì lòng thương hại.


. Thương hại ? Cô là đang tự cho mình thông minh hay là tự lừa dối mình ? Trước nay tôi chưa từng thương hại cô, cũng chưa từng yêu thương cô cho dù là một giây cũng chưa từng.

. Anh nói dối ! Nếu anh không thương em, không có cảm giác với em thì anh đã không ghen em với học trưởng, đã để Di Phi lớn giọng với em. Anh nói em biết đi rốt cuộc là có bao giờ anh sẽ đau lòng vì em hay là quan tâm em hay chưa ?

. Có ! Tôi đã từng quan tâm, đã từng đau lòng vì cô nhưng đó là do cô diễn một màn kịch dối trá lừa gạt tôi.

. Dối trá ? Hóa ra là anh luôn nghĩ em chỉ là một đứa dối trá chưa từng thật lòng với anh có phải không ?

. Phải !

. Vậy chẳng lẽ thứ tình cảm mua bằng tiền của Lưu Di Phi là thứ tình cảm chân thành thật lòng mà anh mong ước sao ? Nếu anh nói phải thì em sẽ đi, nhất định sẽ đi thật xa, sẽ không làm phiền anh và cô ấy. Nhưng nếu anh nói không thì em nhất định sẽ tin anh vì anh là chồng em, là người đàn ông em luôn yêu nhất trước đây và sau này chúng vậy.

. Nếu tôi nói không thì sao ? Nói phải thì sao ? Có ích gì nữa ? Tình cảm và hôn nhân của chúng ta trước nay và sau này đều sẽ không có kết quả. Cô nén buông tay tôi đi tìm người tốt hơn tôi vì tôi đã phụ lòng của cô

. Anh phụ lòng em ? Không đâu, anh đã làm rất tốt trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Kể từ khi em mang thai anh đã quan tâm em hơn, đã lo lắng cho em hơn, những gì anh làm em đều biết chỉ là em sợ đó chỉ là giấc mơ nên em không dám tỉnh lại, nếu tỉnh lại anh nhất định sẽ biến mất.

. Tôi mệt mỏi rồi cô đừng nói nữa ! Cầm tờ ly hôn mà trước nay cô từng mong ước rồi đi khỏi nơi đây đi !

. Anh thật sự không giữ em lại sao ?


. Không ! Cô mau đi đi !

. Được, em đi. Em nhất định sẽ đi thật xa, sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng, sẽ giành cho nó hạnh phúc mà trước giờ em chưa từng có cho dù là không có anh.

Trịnh Nhã San cầm lấy tờ giấy ly hôn rời khỏi căn phòng. Cô vừa đi vừa khóc thật nhiều, nước mắt có nhiều đến đâu cũng không bằng sự dày xé trái tim cô.

Trịnh Nhã San đi càng lúc càng xa thì Dương Thiên càng thấy tim mình bắt đầu nhói. Cho dù nhói thế nào anh cũng phải chịu đựng vì đó là quyết định anh đã đưa ra mà. Bây giờ anh hối hận có lẽ còn kịp. Nhưng không ! Anh lại không hối hận vì anh tin rằng một người cô gái tốt như cô nhất định sẽ có người mang lại hạnh phúc cho cô trừ anh ra.

. Thiên...

. Di Phi cô diễn đủ rồi thì hạ màn đi. Cô đừng ép tôi đến mức phải ra tay mạnh với đứa em trai và khối tài sản cô chiếm được của người khác.

. Hóa ra là anh đã biết tất cả !

. Nếu tôi không biết thì chẳng phải sẽ bị cô moi hết gia sản nhà họ Dương sao ?

. Anh biết những chuyện này là từ khi nào ?


. Từ lúc cô nói mình có thai với tôi thì tôi đã nghi ngờ và cho người điều tra.

. Hóa ra là anh trước giờ chưa từng tin tưởng tôi dù một lần.

. Tôi đã từng rất tin tưởng mới để cô ức hiếp Trịnh Sảng, để cô ấy xém sảy thai. Cô nghĩ mình làm những chuyện đó thần không biết quỷ không hay hay sao ?

. Đúng vậy ! Nhưng tôi không ngờ anh lại là kẻ thông minh hơn những tên khác sớm đã có đề phòng với tôi. Nhưng dù thế nào thì anh vẫn là tên đại ngốc vì đã từng yêu tôi mà làm vợ anh đau lòng. Kẻ như anh làm sao có thể hạnh phúc được khi lại dám chà đạp lên tình yêu mà cô vợ nhỏ bé của anh đã trao cho anh, không tiếc vì anh mà hi sinh.

. Tôi từng rất yêu cô nhưng không ngờ cô lại lợi dụng tình cảm của tôi để lừa dối tôi. Tôi thật sự cảm thấy hối hận vô cùng vì đã không trân trọng những gì mình có chỉ vì từng yêu cô.

. Hối hận ? Anh hối hận thì cũng đã muộn. Cô ta giờ có lẽ đã đi thật xa.

Hết chap 20




 
Chương 21


Từ ngày Trịnh Nhã San ra đi thì đã hơn 5 tháng một chút tung tích của cô cũng không có, ngay cả ba mẹ cô cũng không biết cô đã đi đâu về đâu khi họ sắp xếp cho cô sang Pháp để sinh sống nhưng người bên đó báo lại cô chưa từng đến nơi mà họ sắp xếp, ngay cả kiểm tra hết chuyến bay quốc tế cũng không thấy tung tích cô xuất nhập cảnh.

Trịnh Nhã San cô hiện giờ đang gánh thêm một sinh mệnh thế mà ngay cả tung tích cũng không thế tìm được mặc dù thế lực nhà họ Trịnh, Bạch và Dương Gia là đứng top đầu Trung Quốc.

Còn Dương Thiên tuy bề ngoài cho thấy anh vô tình, vô tâm không quan tâm đến sống chết của mẹ con cô nhưng thực ra trong lòng anh đau khổ vô cùng nhưng nỗi khổ ấy của anh có ai từng hiểu, ai từng biết, ai từng trải như anh.


Cho dù là anh lạnh lùng, tàn nhẫn hay độc ác ra sao anh cũng thể để cô gái người từng ở danh nghĩa là vợ mình phải lưu lạc nơi đất khách, gặp biết bao khó khăn mà lại còn mang trong bụng kết tinh tình yêu của anh và cô.

Kết tinh tình yêu ư ? Nghe quả thật là buồn cười vì từ khi lấy cô anh chưa từng yêu thương cô, quan tâm hay chăm sóc cô ngược lại lại hành hạ, chà đạp cô xem cô không khác gì kẻ ăn người ở, vậy mà lại gọi đứa trẻ đó là kết tinh tình yêu của anh và cô ư ?

Đúng là anh từng nghĩ cô chỉ là một kẻ xa lạ hoặc là một người thừa trong cuộc sống của mình nhưng từ khi anh biết cô đã vì anh mà tổn thương, vì anh mà từ chối bao nhiêu tiếng yêu của những tên đàn ông ngoài kia, cũng vì anh mà ngỗ ngược cãi lời ba mẹ người cô yêu thương nhất để đến với anh. Bao nhiêu đó hi sinh của cô thôi cũng đã khiến trái tim băng giá của anh trở nên ấm áp đến lạ kì.

~ Tỉnh Vân Nam

. Tử Tử em lại làm việc nặng nhọc nữa rồi à ? Mau để xuống để chị làm !

Dương Du mới đi chợ trở về thì nhìn thấy Tử Tử đang khom người xách mấy thùng nước nên cô nhanh chân chạy lại xách mấy thùng nước đó thay Tử Tử.

. Sau này em mà còn xách nặng nhọc thế này thì chị sẽ giận em đó nha. Em không biết em đang mang thai hay là quên mất mình còn đang mang trong bụng một sinh mệnh nhỏ bé ?


. Ở nhà buồn chán lắm em chỉ là muốn giúp chị thôi mà. Chị đi chợ không cho em đi, chị mang mấy thùng nước này mang bán cũng không để em phụ, như thế thì em chẳng biết làm gì. Em không muốn ở nhà chị ăn nhờ ở đậu đâu.

. Em nghe lời chị lo tịnh dưỡng cái thai cho tốt mọi chuyện còn lại để chị lo là được. Nếu còn có lần sau không nghe lời chị thi chị sẽ trả em về Dương Gia.

. Em......em không muốn về nơi đó đâu. Anh ấy đã không cần em, em về đó chẳng khác nào là tự vả vào mặt mình nhận mình làm sai sao ?

. Sai ? Trên đời này không có ai đúng ai sai chỉ có người biết nhận mình sai mà xin lỗi. Em yên tâm chị nhất định sẽ thay tiểu tử Dương Thiên nhà chị chăm sóc em và đứa trẻ thật tốt.

. Đừng nhắc anh ấy nữa, chị em mình đi ăn một ít gì đó đi em lại đói nữa rồi.

. Haha..... Chị ăn theo em riết sau này thành heo mà không hay biết luôn đó.

. Chị lo lắng gì chứ, chị thành heo thì vẫn còn anh rể mà, mặc dù vài tháng anh ấy mới đi công tác về nhưng lần nào về quà cho chị cũng ngập cả phòng khách, với lại mỗi lần về đều ở lại cả tháng trời với chị vì thế chị không cần lo. Chỉ có em mới cần lo này.


. Em trẻ đẹp như vậy, lại còn đang mang trong người dòng quyết mạch họ Dương nhà chị làm sao có thể lo cho được.

. Chị không biết đó thôi, em đã nghe người ta nói khi phụ nữ sinh xong đều sẽ rất xấu và mập lên không khác gì bà già.

. Lời đồn thôi ! Đang mang thai phải vui vẻ, lạc quan thì đứa trẻ mới khỏe khi sinh ra được. Cười lên đi nào !

Hết chap 21




 
Chương 22


Chap 22

. Dương tổng đây là tài liệu của tập đoàn đối thủ. Tập đoàn Tiết Tư là tập đoàn mới hiện đang là tập đoàn được rất nhiều công ty lớn, nhỏ trong nước và nước ngoài muốn hợp tác do trong tay họ đang nắm giữ một công trình nghiên cứu lớn của Paris. Tôi còn điều tra được người đứng đầu tập đoàn Lâm Tư là Trịnh Hàn Lâm.

. Trịnh Hàn Lâm ? Chẳng lẽ là bạn cũ của tôi ?

. Trịnh Hàn Lâm từng là sinh viên ưu tú 4 năm đại học liên tiếp đều đứng đầu trường. Là đàn anh trong ngành kinh doanh của trường Tư Lan Đế, thường được các trường đại học mời đến để diễn thuyết.

. Lui ra ngoài đi !

Thư ký Dư lui ra ngoài, Dương Thiên ngồi tựa người một cách mệt mỏi vào ghế sofa rồi hướng ánh nhìn về phía bầu trời phía ngoài kia tự giễu bản thân


" Dương Thiên à, mày quả thật là người thất bại nhất trên đời này. Người yêu mày vì mày mà đi, người mày yêu thì lại phản bội lừa gạt mày. Ngay cả người anh em thân nhất giờ đây lại là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mày. "

" San Nhi em đang ở đâu, về với anh đi mà ! Anh thật sự rất nhớ em ! Cũng rất nhớ con của chúng ta ! "

~

. Tử Tử hôm nay chị có việc đi đến tối mới về, em ở nhà tự chăm sóc bản thân, nhất định phải cẩn thận nha. Giờ em đang là thai phụ không được làm việc nặng nhớ rõ chưa ?

. Chị yên tâm em nhất định sẽ nghe lời không làm việc nặng.

. Thế thì tốt ! Phải rồi chị quên nói với em, anh trai em Hàn Lâm vừa về nước tuần trước.

. Anh Hàn Lâm về nước rồi ư ? Sao chị không thông báo sớm cho em, em thật sự nhớ anh ấy sắp chết mất.

. Được rồi, cô nghỉ ngơi tốt đi. Mai tôi sẽ nhắn Hàn Lâm đến thăm cô.

. Ừ !

Dương Du nói rồi liền rời khỏi nhà. Tử Tử với tính cách ngang bướng thì chịu nghe lời ai, cô cũng chuẩn bị quần áo cho vào vali và rời khỏi nhà.

Đi xuống khu chung cư cô nhanh chóng bắt taxi đến sân bay để đến Thượng Hải thăm anh trai của mình.

Tuy cô là phụ nữ mang thai nhưng cái thai chỉ mới hơn 7 tháng chưa đến ngày sinh nên có thể ngồi máy bay.

Trên cả chuyến bay đều rất an toàn cho đến khi máy bay sắp hạ cánh ở sân bay Thượng Hải thì Tử Tử cô ôm lấy bụng la đau khiến mọi hành khách trên chuyến bay đều rất lo lắng liệu máy bay có kịp hạ cánh trước khi cô và đứa bé gặp nguy hiểm không. Liệu cô có vì đi máy bay dẫn đến động thai mà sinh tại máy bay hay không ?


" á....á....á....á..... "

Tiếng hét rầm vang của Tử Tử cô vang dội cả máy bay. Những người phụ nữ và nam nhân ngồi trên máy bay đều rất lo cho cô nhưng vì sợ nhiều người đi lại khi máy bay đang bay sẽ càng nguy hiểm hơn cho cô nên không ai đi lại phụ giúp cô.

" á......á......á...... "

Tử Tử cô cố chịu đau suốt hơn nửa giờ đồng hồ mới được đưa vào bệnh viện.

~ Bệnh viện Chân Ái

Tử Tử hấp hối nằm trên xe đẩy, nhưng miệng vẫn luôn không ngừng nói " nói với ba đứa bé, nói với ba đứa bé. Giữ lại đưa bé, giữ lại đứa bé "

Trong miệng cô cứ lẩm bẩm như vậy cho đến khi vào bên trong phòng cấp cứu thì cô lại đọc một dãy số tựa như số điện thoại " 868613399 "

. Cô đừng nói nữa, dưỡng sức đi ! Chúng tôi sẽ cứu cô và cả con cô. Yên tâm đi !

Một vị bác sĩ nữ trạt tuổi cô nói một cách khẳng định với cô. Sau đó nhờ y tá theo dãy số Tử Tử cô vừa đọc gọi xem rốt cuộc là ai ?

..............

Dương Thiên đang có cuộc họp cổ đông quan trọng thì một cuộc gọi đến

Anh nhấc điện thoại lên nghe, nhưng giọng có chút khó chịu vì ai đó vô phép chen ngang cuộc họp của anh


. Tôi đang bận !

Đầu dây bên kia nghe vậy liền cảm thấy tức giận và khó chịu thay Tử Tử cô, liền quát mắng một hơi dài

. Anh là chồng của bệnh nhân Trịnh Nhã San tức là cô Tử Tử vậy mà lại không biết, không quan tâm, không ở cạnh cô ấy khi ấy sắp sinh. Vậy mà còn có thời gian bận rộn hay sao ? Người chồng như anh quả thật một chút lương tâm cũng không có. Tôi gọi đến từ bệnh viện Chân Ái chỉ là muốn " nhắc nhở nhẹ " anh là vợ anh cô Trịnh đang trong phòng sinh. Nếu anh bận thì không cần đến nữa ! Tạm biệt !

Người y tá một lèo sau đó tắt máy không kịp cho Dương Thiên trả lời hay phản ứng một điều gì.

Đến khi điện thoại cúp máy, thư ký Dư gọi anh thì anh mới hoàn tỉnh lại những gì cô y tá nói lúc nãy với anh.

. Không họp hành gì nữa, vợ tôi sinh sao tôi có thể ở đây mà họp. Tan họp !

Nói rồi Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi phòng họp, phóng xe nhanh đến bệnh viện.

Còn đám cổ đông và thư ký Dư Thi đứng hình và vô cùng ngạc nhiên với thái độ và lời nói hôm nay của anh.

Hết chap 22




 
Chương 23


Chap 23

Nói rồi Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi phòng họp, phóng xe nhanh đến bệnh viện.

Còn đám cổ đông và thư ký Dư Thi đứng hình và vô cùng ngạc nhiên với thái độ và lời nói hôm nay của anh.

Anh nói cái gì mà vợ tôi sinh sao tôi có thể ở đây họp ? Nếu nhớ không lầm anh và vợ mình đã ly hôn và xa nhau hơn 5 tháng rồi mà. Sao anh có thể biết cô sinh được chứ ?

Dương Thiên nhanh chóng lên xe phóng nhanh trên con đường cao tốc đến bệnh viện. Nhưng không may Dương Thiên đã gặp tai nạn ngay trên con đường cao tốc. Hai chiếc xe Ferrari xanh và trắng tông thẳng vào nhau.


~ Bệnh viên Trịnh gia

Dương Thiên được đưa đến bệnh viện nhà họ Trịnh. Bác sĩ Bạch Lan em gái bà Bạch Nhan \( mẹ Nhã San \) đích thân cấp cứu phỏng thuật cho anh để anh qua được cơn nguy kịch.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 4 tiếng rất thành công Dương Thiên được đưa đến phòng điều trị đặc biệt để nằm. Người đến thăm anh một bóng người cũng không có chỉ duy nhất thư ký Dư trợ thủ đắc lực của anh biết và đến chăm sóc.

Anh nằm suốt trên giường bệnh suốt cả ngày đến sáng hôm sau anh mới có thể tỉnh lại. Nhưng đến khi anh tỉnh lại thì có lẽ đã quá trễ để đến gặp người con gái anh rất muốn gặp.

. Dương tổng cậu tỉnh rồi ?

. Tôi nằm ở đây bao lâu rồi ?

. Cả ngày hôm qua.

. Tôi phải đến bệnh viện Chân Ái. Cậu mau chuẩn bị xe đưa tôi đến đó.

. Dương tổng cậu đang bị thương không thể đi lại nhiều được. Bác sĩ đã dặn.....

. Tôi bảo cậu đi cậu dám quản ?

. Được ! Tôi lập tức chuẩn bị xe cho cậu.


Hơn 10p chiếc xe Ferrari đã có mặt tại bệnh viện Chân Ái. Dương Thiên không màn việc đang bị thương nặng mà nhanh chạy vào phòng cấp cứu để tìm Nhã San. Nhưng trời có lẽ không muốn để anh và cô vợ vô duyên của mình gặp nhau thì phải ?

Dương Thiên chạy đến trước cửa phòng cấp cứu thì vừa lúc đó một vị bác sĩ và hai cô y tá đi ra gương mặt ai nấy đều đau buồn.

. Bác sĩ vợ tôi cô ấy sao rồi ?

Vị bác sĩ vẫn giữ gương mặt đau buồn đó nhìn anh nói

. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giữ mạng sống cho cả mẹ và bé.

. Vậy thì.....

. Trước khi vợ anh vào phòng sinh đã nói với chúng tôi dù thế nào cũng phải giữ lấy đứa bé nên chúng tôi chỉ có thể cứu đứa bé.

. Bác sĩ ông nói vậy là ý gì ? Vợ tôi và con tôi quả thật đều quan trọng như nhau, nhưng vợ tôi mới là người phụ nữ tôi cần. Bác sĩ sao ông lại không hỏi ý kiến của tôi chứ ?

. Anh Trần anh đừng đau lòng nữa, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ đừng lực bất tòng tâm.

. Anh Trần ? Tôi họ Dương, vợ tôi họ Trịnh, anh Trần là ý gì đây hả ?

. Cô Trần Tâm Ngãi chẳng phải là vợ anh sao ?


. Bác sĩ, tôi đang cảm thấy rất rối loạn, ông có thể đừng đùa nữa có được không ? Vợ tôi cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho ông gấp đôi chỉ mong ông nói sự thật.

. Xin lỗi, nếu anh không phải là người nhà của cô Tâm Ngãi thì chúng tôi không tiện tiết lộ thông tin nào nữa về cô ấy.

Vị bác sĩ nói rồi liền rời đi. Còn Dương Thiên anh vẫn đứng đó như người không hồn. Không những thế anh còn tự cười giễu bản thân mình.

" ông trời chẳng lẽ ông lại trêu đùa tôi như vậy ? Người còn bên cạnh tôi thì tôi không biết quý, đến khi người đi rồi thì ông lại bắt tôi vì người đó mà đau khổ, mà bị dằn vặt. Ông trời rốt cuộc ông muốn trêu đùa tôi thế nào thì ông mới vừa lòng đây ? "

Dương Thiên giờ đây chẳng khác gì kẻ mất hồn đi lang thang trên dãy hành lan bệnh viện mà không biết rằng đang có một người vẫn dõi theo anh, nhìn về phía anh và vì anh mà rơi lệ.

" Thiên à, em xin lỗi. Em không thể vì bản thân mà tiếp tục làm anh đau khổ nữa. Anh yên tâm đứa con này của chúng ta em nhất định sẽ chăm sóc nó, bảo vệ nó và nuôi dưỡng nó thành người tài như anh. "

Trịnh Nhã San cô không biết rằng lựa chọn ra đi của cô mới chính là lựa chọn mà khiến cả đời Dương Thiên anh cảm thấy vừa dằn vặt vừa đau khổ.

Hết chap 23




 
Chương 24


Chap 24

" Thiên à, em xin lỗi. Em không thể vì bản thân mà tiếp tục làm anh đau khổ nữa. Anh yên tâm đứa con này của chúng ta em nhất định sẽ chăm sóc nó, bảo vệ nó và nuôi dưỡng nó thành người tài như anh. "

Trịnh Nhã San cô không biết rằng lựa chọn ra đi của cô mới chính là lựa chọn mà khiến cả đời Dương Thiên anh cảm thấy vừa dằn vặt vừa đau khổ.

Thời gian lại cứ thế trôi qua ! Đã hơn 1 năm Dương Thiên từ một vị tổng tài trên cao trở thành một tên sâu rượu suốt ngày chỉ làm bạn với rượu. Từ tập đoàn Dương Gia lớn mạnh đứng đầu về nhiều lĩnh vực giờ đây lại trở thành một tập đoàn Dương Gia trên danh nghĩa, tất cả những đối tác lớn đều hủy hợp đồng, những nhân viên từ từ rời đi, đặc biệt là những đối thủ trước nay với Dương Gia đều vui mừng và muốn nhanh chóng lấy lại danh dự nên đã năm lần bảy hồi cướp hết hợp đồng lớn mà Dương Gia sắp giành được.

Tập đoàn Dương Gia xuống dốc không ngừng trong 1 năm qua trong khi đó tập đoàn Lâm Tư mới nổi gần đây hiện đang là tập đoàn vượt lên dẫn thứ ba top 3 tập đoàn hùng mạnh nhất.


. Dương Thiên, anh ấy dạo này sao rồi chị ?

. Tử Tử chị khuyên em nên gặp nhóc Tiểu Thiên một lần. Chị biết em nhất định sẽ không đồng ý nhưng chẳng lẽ em thật sự muốn trốn tránh nó tiếp hay sao ? Đệ Đệ giờ cũng đã 1 tuổi có thể gọi được tiếng ba rồi nhưng nó lại không thể gặp mặt ba nó, em thật sự nỡ sao ?

. Em muốn suy nghĩ chị cho em 3 ngày.

. 3 ngày với em rất dài, nhưng 3 ngày đối với tập đoàn Dương Gia thì sẽ rất ngắn. Chị đúng là không có hứng thú với Dương Gia nhưng Dương Gia là tâm quyết hơn 10 năm ba chị và nhóc Tiểu Thiên đã xây dựng, chị không thể không làm gì mà nhìn nó sụp đổ bị tập đoàn Lâm Tư, tập đoàn Cao Triết hay là tập đoàn Thiên Thiên mua lại.

. Dương Gia bị phá sản sao chị ?

. Không ! Chỉ là tập đoàn Dương Gia hiện giờ không có một người để quản lý chỉnh đốn lại mà thôi. Nhưng chị thì lại không biết điều hành việc của tập đoàn. Mẹ cũng vì việc này mà đã nhập viện hơn 1 tuần nay.

. Em hứa với chị nhất định sẽ giúp Dương Gia đứng dậy trở lại nhưng Thiên em nhất định sẽ không gặp anh ấy. Em biết Đệ Đệ rất nhớ ba nhưng vì muốn nó trưởng thành mà không hề có sóng gió thì em phép ích kỉ một lần.

~

Dương Du sau khi nói chuyện với Trịnh Nhã San xong ngay lập tức trở về Dương Gia.

Cô vừa bước vào nhà thì hình ảnh cô gặp bắt gặp đầu tiên là hình ảnh cậu em trai của mình đang say mèm ngồi lê lếch dưới bếp, bên cạnh thì hơn một chục chai rượu, loại nào cũng có, tất cả những loại rượu thường, rượu quý được cậu em trai mình trân quý để trong tủ giờ cũng nằm xung quanh.


. Thiên, em tỉnh lại đi !

Dương Du xách cổ áo Dương Thiên lên. Nhưng anh thì vẫn như kẻ không biết gì mà nhìn chị mình với ánh mắt lơ đãng.

. Dương Thiên, em tỉnh lại cho chị ! Nếu em là đàn ông thì phải phấn chấn trở lại, không thể dễ dàng gục ngã như vậy được. Em nghe chị nói, em nhất định phải phấn chấn lại thì Nhã San và Đệ Đệ mới có thể quay về. Nếu em vẫn ở đây làm con sâu rượu thì cả đời này con trai cũng sẽ không nhìn mặt em.

. Con trai ???

Dương Thiên lúc này cũng đột nhiên thần trí có chút tỉnh táo liền lên tiếng nói

. Chị hai, chị nói em biết rốt cuộc San Nhi và con trai em đang ở đâu ? Em cầu xin chị !

. Em cuối cùng thì cũng tỉnh táo rồi sao ? Giờ em tỉnh táo rồi thì mau ngồi dậy theo chị đến tập đoàn để giải quyết công việc.

. Em không đi ! Giờ em không tâm trạng để làm việc

. Nếu em muốn vậy thì sau này cơ hội gặp lại vợ và con trai em cũng sẽ không có.


. Chị muốn em làm sao chị mới chịu để em gặp San Nhi và con trai ?

. Phấn chấn lại ! Đứng dậy đối đầu với tập đoàn Lâm Tư tập đoàn đang làm mưa gió ở Thượng Hải.

. Được ! Em nhất định sẽ gầy dựng lại Dương Gia.

. Nhưng đối thủ của em cũng chính là anh vợ của em Trịnh Hàn Lâm. Trịnh Gia hiện đang là hậu thuẫn cho Lâm Tư em nghĩ mình sẽ thắng được sao ?

. Chỉ cần là người không phải thần thì tất cả không có gì khó.

Hết chap 24






 
Chương 25


. Dương tổng đây là toàn bộ tài liệu về người đứng đầu của tập đoàn Lâm Tư.

Dương Thiên chỉ gật đầu nhẹ, thì thư ký Dư đã biết rồi đặt tài liệu lên bàn sau đó lui ra ngoài.

Dương Thiên lật lướt qua từng tờ thì có thể nhớ hết tất cả nhưng thứ anh luôn ngờ không rằng Trịnh Hàn Lâm chính là anh ruột thất lạc 17 năm trước mới được Trịnh Gia nhận lại. Điều này lại rất kì lạ vì khi học đại học anh và Trịnh Hàn Lâm đã quen nhau nhưng anh ta lại không phải họ Trịnh mà là họ Chung.

Điều kì lạ hơn là Chung gia và Trịnh gia trước nay là kẻ đối đầu không đội trời chung vậy mà từ khi nhận lại Trịnh Hàn Lâm lại có thể làm hòa.

~


. Đệ Đệ con ngoan nghe lời mami ăn đi mà !

Trịnh Nhã San dù cố ép hay là dụ dỗ thế nào thì con trai cô Đệ Đệ một chút cũng không chịu ăn chỉ luôn miệng gọi hai chữ " ba ba "

. Đệ Đệ là mami sinh con không phải ba ba của con. Sao con lại gọi ba ba mà không gọi mami chứ ?

Trịnh Nhã San có chút tức giận cáu lên đánh thật mạnh vào mông của Đệ Đệ làm thằng bé khóc ôm xồm lên.

. Khóc cái gì chứ ? Mami chỉ muốn tốt cho Đệ Đệ thôi mà. Ngoan con là nam nhi không thể khóc !

Nhìn thấy Đệ Đệ khóc trong lòng Trịnh Nhã San cô cũng rất buồn, lúc này trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Dương Thiên người mà cô rất yêu ngay cả Đệ Đệ con trai cô yêu quý nhất giờ đây cũng yêu anh không khác gì cô ngày xưa.

Những giọt thủy tinh trong suốt từ con ngươi của cô từ từ rơi xuống. Trái tim cô lúc này đã nói với cô nhất định phải để Đệ Đệ gặp ba nó. Nhưng lý trí cô lại ngăn cô không cho cô làm điều đó.

Không những Đệ Đệ cũng khóc mà giờ đây cô cũng khóc. May mà vẫn còn đứa con trai an ủi cô, cô ôm Đệ Đệ vào lòng khóc nức lên.

. Đệ Đệ là nam tử hán con không thể khóc, nhất định không thể khóc. Con phải giống ba con không được khóc mà phải lạnh lùng, đau đến đâu cũng không được khóc.

Nhắc đến chữ " ba " thằng nhóc Đệ Đệ đột nhiên lại nín khóc mà cười hí hửng.

. Thế mới ngoan ! Con là Dương Đệ là bảo bối của mami thế nào cũng không được khóc. Chỉ có mami mới được không.


Đệ Đệ đứa bé chỉ mới hơn 1 tuổi nhưng những gì mami nhóc nói một chữ nhóc cũng hiểu, nhưng lại không thể nói mà chỉ biểu hiện trên gương mặt.

. Đệ Đệ hôm nay rất ngoan, mami bồng con đi công viên chơi nhé ! Đi nào !

Trịnh Nhã San thay quần áo cho Đệ Đệ sau đó bồng thằng nhóc ra công viên đi dạo.

Đi ra công viên cô nghĩ mình sẽ vui vẻ cùng với bảo bối của mình nhưng nào ngờ vừa ra đến nơi lại bắt gặp rất nhiều đứa có ba và mẹ đi cùng nhưng riêng Đệ Đệ con trai cô lại chỉ có một mình cô.

. Đệ Đệ con đừng buồn, mami mua nước cho con uống nhé ! Có bánh nữa chịu hông nà ?

Sắc mặt Đệ Đệ vô cùng buồn bã khi nghe mami mình nói như vậy. Vì cậu nhóc dường như biết mình không hạnh phúc như những đứa bé khác.

. Cười lên đi mami mua đồ chơi cho con ! Ngoan, cười đi !

Đệ Đệ sắc mặt vẫn vậy, vẫn giữ lấy gương mặt buồn bã đó đến khi cậu nhóc gặp được Dương Thiên.

" ba " " ba "

Đệ Đệ cười hí hửng gọi vấp hai chữ " ba ba ". Nghe con trai mình gọi Trịnh Nhã San quay sang thì nhìn thấy người đàn ông mà trái tim cô rất muốn gặp nhưng lý trí lại không cho phép cô làm.

. Sao.....sao anh lại ở đây ?


. Tâm trạng không tốt, anh muốn đi công viên dạo nào ngờ có thể gặp em và con trai.

. Con trai ? Đệ Đệ không phải là con anh ? Anh đừng có nhận bừa. Nó là con tôi không phải con anh.

. Nhưng em là vợ anh ! Trước nay là vậy, hiện tại hay là sau này cũng là vậy. Giấy ly hôn anh đã xé bỏ, trong giấy tờ em vẫn là vợ anh. Cả đời cũng không thể thoát.

. Xin lỗi anh, Dương tiên sinh ! 2 năm trước anh và tôi đã ký giấy ly hôn vì thế anh và tôi bất kì quan hệ gì cũng không có.

Nói rồi Trịnh Nhã San quay lưng bước đi.

Nhưng Dương Thiên anh đã đánh mất cô một lần làm sao có thể dễ dàng buông tay để đánh mất cô lần thứ hai chứ. Cho dù là có Đệ Đệ hay không thì anh vẫn rất hối hận, đặc biệt rất hận bản thân đã tự mình đánh mất cô.

Hết chap 25




 
Chương 26


Chap 26

. Em muốn đi anh sẽ để em đi. Nhưng Đệ Đệ mang họ anh nó là con anh, em phải để thằng bé cho anh chăm sóc.

Trịnh Nhã San cô rất kinh ngạc vì sao Dương Thiên lại biết Đệ Đệ mang họ anh trông khi anh và cô đã ly hôn hơn 2 năm.

. Đệ Đệ là con trai em, thằng bé phải do em chăm sóc, do em bảo vệ và nuôi dưỡng. Không cần anh phải bận tâm.

. Đệ Đệ cũng là con trai của anh. Em có ngăn cản nó thế nào thì trong người nó vẫn mang dòng máu của Dương gia anh. Nếu muốn chăm sóc anh và em cùng chăm sóc, nếu muốn bảo vệ anh và em cùng bảo vệ. Một đứa trẻ muốn được hạnh phúc phải có cha và mẹ, không thể không có một trong hai người được.


. Cha của Đệ Đệ sao ? Đã chết 2 năm về trước rồi. Hiện tại hay sau này Đệ Đệ chỉ còn một mình ngồi mẹ là em mà thôi.

Trịnh Nhã San bồng Đệ Đệ bước đi mà không hề ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông phía sau đang vì cô và Đệ Đệ mà đau lòng.

. Trịnh Nhã San, anh sẽ không để em và Đệ Đệ phải rời xa anh nữa. Lần này có dùng biện pháp khiến em đau lòng anh cũng phải để em yêu anh lần nữa.

Sảng vừa rời đi Dương Thiên lấy trong túi ra điện thoại bấm một dãy số.

. Đại ca anh có gì dặn dò ?

Người đầu dây bên kia lên tiếng hỏi

. Giúp tôi điều tra lai lịch thật sự của Trịnh Hàn Lâm và gia đình Chung gia. Còn nữa giúp tôi chặn mọi liên lạc của Trịnh gia ở Mỹ.

. Vâng !

Rốt cuộc Dương Thiên đang dự tính điều gì để Trịnh Nhã San trở về đây ta ? Định lừa gạt hay bắt cóc ???


~ Tập đoàn Lâm Tư

. Trịnh thiếu gia đây là tài liệu về Dương Thiên, còn đây là tài liệu về Chung Hiên Giả.

Chung Hiên Giả là ai vậy ? Chắc các bạn rất tò mò nhỉ ? Vậy thì mình tiết lộ lai lịch cho biết nhé !

Chung Hiên Giả là người cha nuôi đã nuôi nấng Trịnh Hàn Lâm hơn mười mấy năm qua. Là chủ tịch của ngân hàng quốc tế nhưng ông ta trước nay luôn làm việc thiếu đạo đức hay lấy quỹ riêng để trả những khoảng nợ cờ bạc mà mình thiếu.

Ngày 14 tháng 8 của mười bảy năm trước trong thời tiết mưa to một cậu nhóc chỉ mới chừng 8,9 tuổi đang đứng dưới mái hiên chơ người thân rước về. Nhưng hôm ấy cậu bé đứng đợi đến tối hơn 10h đêm vẫn không ai đến. Đến lúc cậu nhóc vừa ngất xỉu vì do mưa to lạnh cả người thì một chiếc xe 7 chỗ màu trắng đã chạy đến ôm lấy cậu bé lên xe.

Sau trận mưa to của hôm đó cậu bé hôn mê hơn 3 ngày đến khi tỉnh dậy thì lại mất trí nhớ vì do 3 hôm đó sốt cao đến bác sĩ cũng đành phải bó tay. Nhưng cậu bé nào biết thân phận của mình lại vô cùng đặc biệt chính là người thừa kế của một gia tộc lớn và đầy quyền lực tại Thượng Hải.

Cũng chính vì thân phận đặc biệt ấy của cậu mà không biết bao sóng gió đã ập đến với gia tộc lớn đó. Cả gia tộc đã sai người đi tìm cậu, đăng báo và tất cả mọi nguồn tin để có thể tìm cậu nhưng có ai lại ngờ rằng cậu bé đang trong tay Chung Hiên Giả chủ tịch ngân hàng quốc tế chứ !

Không những ông ta che giấu cậu không để gia tộc đó tìm được mà còn lợi dụng cậu lấy một số tiền lớn rồi dẫn cậu cùng rời khỏi Trung Quốc đến nước ngoài và từ đó cậu thay tên đổi họ là Chung Thiên Hàn.

Cậu bé Chung Thiên Hàn lớn lên dần hiểu chuyện, cũng nghĩ rằng ông ta là cha ruột của mình mà vì ông ta đã dùng mọi thủ đoạn để làm ăn phi pháp và âm thầm hãm hại chính gia đình cậu đã sinh ra là Trịnh Gia.


Đến một ngày cậu đi tàu ra biển gặp một trận sóng lớn mà chìm dưới biển thì bác sĩ đã nói với cậu trong người cậu có chứa một lượng lớn thiopentone, propofol và alfentanil, các phần này đều là những thành phần kích thích ngăn chặn sự phục hồi trí nhớ nó có tác động rất lớn đối với người dùng có thể sẽ làm cho người dùng nó vĩnh viễn không thể khôi phục kí ức.

Cũng kể từ đó Chung Thiên Hàn cậu đã bắt đầu tìm lại ký ức của bản thân và sai người âm thầm điều tra lai lịch của bản thân. Đến khi cậu biết mình đã bị Chung Hiên Giả người cậu đã gọi bằng ba lừa gạt suốt bao nhiêu năm qua thì cậu đã âm thầm tìm chứng cứ để sau này đưa ông ta vào ngục.

Kể tới đây thôi nhá, tiếp tục việc chính đi nào !

. Chung Hiên Giả, tôi nhất định sẽ khiến ông phải hối hận với những việc bao nhiêu năm qua ông đã làm với tôi và với Trịnh gia. Em gái tôi ông cũng hại, chị gái tôi ông cũng hại vậy thì ông đừng trách Trịnh Hàn Lâm tôi tuyệt tình.

Hết chap 26

\* việc quan trọng là xin lỗi các bạn đọc giả và các em đọc giả thân yêu đã ủng hộ tôi, phủ dép toàn sóng để hóng truyện mà tui thì lại quên mất là phải ra truyện.




 
Chương 27


Cũng kể từ đó Chung Thiên Hàn cậu đã bắt đầu tìm lại ký ức của bản thân và sai người âm thầm điều tra lai lịch của bản thân. Đến khi cậu biết mình đã bị Chung Hiên Giả người cậu đã gọi bằng ba lừa gạt suốt bao nhiêu năm qua thì cậu đã âm thầm tìm chứng cứ để sau này đưa ông ta vào ngục.

Kể tới đây thôi nhá, tiếp tục việc chính đi nào !

. Chung Hiên Giả, tôi nhất định sẽ khiến ông phải hối hận với những việc bao nhiêu năm qua ông đã làm với tôi và với Trịnh gia. Em gái tôi ông cũng hại, chị gái tôi ông cũng hại vậy thì ông đừng trách Trịnh Hàn Lâm tôi tuyệt tình.

Thời gian trôi qua, cứ thế đã 3 tháng nữa rồi. Dương và Sảng một chút khởi sắc cũng không có, nhưng có điều tình cảm giữa con trai Đệ Đệ và Dương ngày càng khẳng khít đến mức Trịnh Nhã San cô muốn để Đệ Đệ rời xa Dương Thiên anh cũng không được nữa.

. Đệ Đệ ba ba lại đến rồi đây !


Từ ngoài cửa đã nghe tiếng gọi vọng lớn của Dương Thiên. Đệ Đệ nhanh nhảu chạy ra, tuy chỉ mới 2 tuổi nhưng thằng nhóc Đệ Đệ lại vô cùng thông minh và lanh lợi.

. Ba ba cuối cùng người cũng đến ! Đệ Đệ thật sự nhớ người chết mất ! Đệ Đệ muốn đi gặp người nhưng mami lại nói người là người xấu không cho Đệ Đệ đi gặp người. Huhu.....

. Ngoan ! Hôm nay ba ba sẽ dẫn con đi ăn có được không ?

. Được ! Đệ Đệ muốn cùng ba ba và mami đi, như thế mới hạnh phúc. Ba ba người đồng ý để mami cùng đi nhé !

Dương Thiên định trả lời thì phía sau bếp vọng lên tiếng nói

. Con không thể đi !

Ánh mắt và gương mặt như tượng tạc lạnh lùng và cao ngạo của hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn về hướng cô.

. Tại sao chứ ?

Chưa chờ Dương Thiên đến tiếng thì thằng nhóc Đệ Đệ đang đứng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhưng chứa sự mong chờ nhìn cô


. Mami vừa làm cơm xong con không thể ra ngoài ăn, như thế sẽ phí phạm tài nguyên nhà.

. Thế thì càng tốt ! Không ra ngoài ăn đỡ tốn tiền, chúng ta cùng vào nhà hưởng thức những ẩm thực do đích thân quý phu nhân Dương gia chế biến.

Nghe câu nói của Đệ Đệ làm cho Trịnh Nhã San cô đứng tròng một hồi lâu. Thằng nhóc nhỏ này từ đâu ra đã học cách dẻo miệng như vậy chứ ? Ba của nó cũng không thể dẻo miệng như nó, rốt cuộc giống nòi như nó từ đâu ra mà nịnh hót thế kia ?

Trịnh Nhã San bất giác nhíu mày lắc đầu rồi quay gót đi. Dương Thiên và thằng nhóc Đệ Đệ ngay lập tức đi vào trong như đã hiểu ý.

Cả nhà 3 người ngồi vào bàn ăn. Không một ai mở miệng cho đến khi thức ăn trên bàn được thằng nhóc Đệ Đệ xơi hết. Đệ Đệ sau khi ăn no ngã người vào ghế nở một nụ cười ma mị à lên tiếng nói

. Ba ba, mami hai người đừng mặt ủ mày chau nữa. Nở nụ cười đi nào ! Ăn cơm thì phải cười như thế ăn mới ngon. Hai người suốt bữa ăn một chữ cũng không nói, cả chén canh trên bàn đá nguội lạnh cũng không uống. Như thế thì làm sao giống đang ăn cơm. Mau cười đi !

Dương Thiên nghe Đệ Đệ nói bất giác bật cười quay sang nhìn Trịnh Nhã San, gương mặt cô thì lúc này tối sầm xuống khi nghe thằng nhãi nhép nhà cô giáo huấn một hồi lâu.

. Ai dạy con ăn nói như thế ?

. Là do người đó mami. Mami người từ nhỏ đã dạy Đệ Đệ phải học cách mạnh mẽ, dạy Đệ Đệ cách khiến người khác cảm giác luôn yêu thương, dạy Đệ Đệ không được làm người khác phải đau lòng, buồn bã. Nhưng mà người quên rằng người đã không dạy Đệ Đệ cách làm tổn thương người khác giống như người đã làm tổn thương ba ba.


. Đệ Đệ ! Con.....

Trịnh Nhã San bất giác á khẩu vì không thể nói ra được lời nào để phản bác lại thằng nhóc Đệ Đệ. Đúng, là cô đã dạy Đệ Đệ phải biết yêu thương người, lo lắng, quan tâm và không được khiến người khác buồn nhưng cô lại không dạy cậu nhóc cách để làm tổn thương người khác.

. Tổn thương người khác không có gì vui, sao ba ba và mami lại tự làm tổn thương đối phương chứ ? Hai người có từng nghĩ đến Đệ Đệ sẽ rất buồn nếu một trong hai người không ở bên cạnh Đệ Đệ không.

Từng câu nói Đệ Đệ nói ra như nhát dao một lần nữa đâm vào trái tim cô. Tổn thương đối phương ư ? Cô trước nay chưa từng làm tổn thương người cô yêu nhưng chính anh ta đã làm tổn thương cô. Đệ Đệ nói cô tổn thương ba nó, chẳng khác nào nói cô đã dùng cách này để trả thù anh chứ ?

Hết chap 27






 
Chương 28


Trịnh Nhã San bất giác á khẩu vì không thể nói ra được lời nào để phản bác lại thằng nhóc Đệ Đệ. Đúng, là cô đã dạy Đệ Đệ phải biết yêu thương người, lo lắng, quan tâm và không được khiến người khác buồn nhưng cô lại không dạy cậu nhóc cách để làm tổn thương người khác.

. Tổn thương người khác không có gì vui, sao ba ba và mami lại tự làm tổn thương đối phương chứ ? Hai người có từng nghĩ đến Đệ Đệ sẽ rất buồn nếu một trong hai người không ở bên cạnh Đệ Đệ không.

Từng câu nói Đệ Đệ nói ra như nhát dao một lần nữa đâm vào trái tim cô. Tổn thương đối phương ư ? Cô trước nay chưa từng làm tổn thương người cô yêu nhưng chính anh ta đã làm tổn thương cô. Đệ Đệ nói cô tổn thương ba nó, chẳng khác nào nói cô đã dùng cách này để trả thù anh chứ ?

. Là ai dạy con nói những lời này ?

Trong đầu Trịnh Nhã San cô lúc này chẳng nghĩ ra ai có thể dạy Đệ Đệ thằng nhóc 2 tuổi nói những lời này. Thì đột nhiên một giọng nói từ phía cửa lớn vang lên


. Là anh !

. Trịnh Hàn Lâm ?

. Lâu lắm không gặp, bạn học Dương Thiên cậu vẫn khỏe chứ ?

. Tôi tức nhiên là khỏe, người không khỏe có lẽ là cậu Chung thiếu gia à, ý là Trịnh thiếu gia mới phải.

. Họ Chung hay họ Trịnh có gì khác nhau ? Hai gia tộc liên kết để nắm vững thị trường bất động sản và thị trường chứng khoản như thế chẳng tốt sao ? Còn nữa, nếu có cả Dương gia nhà cậu thì có thể nói là cả Đông Nam Á này không ai có thể đấu lại chúng ta.

. Nhưng tôi không thích hợp tác với loại người hai mặt như cậu.

. Hai mặt ? Tôi đúng là loại người hai người mặt, mặt thứ nhất là đối phó Chung gia nơi đã nuôi lớn tôi, mặt thứ hai là giúp Trịnh gia lớn mạnh hơn còn phải giúp cô em gái tôi trả thù cậu gì đã dám làm nó tổn thương.

. Tôi chờ cậu ! Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không thể thắng tôi được vì cậu không tàn nhẫn bằng tôi, không thủ đoạn như tôi.

. Tôi nhất định thắng để giúp em gái lấy lại tất cả, còn phải giúp cháu tôi được bước vào Dương gia nhận tổ quy tông.

Trịnh Nhã San nhìn hai người đàn ông đấu khẩu mà bật cười nãy giờ, nhưng đến khi nghe 4 chữ " nhận tổ quy tông " thì cô đột nhiên sa sầm mặt lên tiếng khó chịu nói

. Hai người ngừng đấu đá có được không ?


Hai người đàn ông đang mỉm cười nói chuyện thì đột nhiên thay đổi sắc thái, bàn tay lớn của hai người đập mạnh xuống bàn làm cho chén đĩa phải đang bất động cũng phải cử động. Cả hai cùng lên tiếng phản đối

. Không thể nào !

. Sao không thể chứ ? Hai người tại sao không thể vì em mà ngừng đấu đá ?

. Chỉ vì em không còn là thiếu phu nhân Dương gia và cậu ta cũng không còn là con rể Trịnh gia.

. Nhưng.......

Trịnh Nhã San giờ chỉ biết im lặng không thể lên tiếng phản bác được gì vì anh cô Trịnh Hàn Lâm nói đúng. Cô và Dương Thiên giờ chẳng còn quan hệ gì lấy lý do gì để hai người xa lạ ngừng tranh bá giới thương trường chứ ?

. Ba ba đã từng nói sẽ đợi mami hồi tâm chuyển ý, nếu lúc này mami đồng ý thì kết cục có thể thay đổi rồi. Mami người đồng ý đi chứ ? Chỉ cần một cái gật đầu thôi mà, mami Đệ Đệ thật sự rất muốn....

. Điều đó không thể nào !

Chỉ một câu nói của Trịnh Nhã San cô đã cắt ngang bầu không khí vốn đang sôi nổi. Tại sao không cần suy nghĩ cô lại có thể nói ra được câu nói tuyệt tình đó chứ ? Chẳng lẽ cô thật sự đã có thể quên được người đàn ông cô từng rất yêu hay sao ? Hay chỉ vì cô từng chịu tổn thương quá nhiều do người đàn ông đó gây ra nên giờ cô không muốn để mình phải bị người đàn ông đó tổn thương lần thứ hai ?

. Thôi bỏ qua chuyện này, hôm nay Hàn Lâm tôi đến là tìm cậu.

. Có chuyện gì lại tìm tôi ?


Trịnh Hàn Lâm lấy trong túi quần ra một cây bút nhìn chung rất bình thường nhưng nó lại là cây bút ghi âm đồng thời là con dao nhọn.

. Cái này cậu nghe rồi sẽ hiểu, tôi mong sau khi cậu nghe xong sẽ hiểu cho người anh em này.

Dương Thiên cầm lấy cây bút ghi âm nhấn nhẹ một nút màu xanh trên đó.

" ba giúp con tiêu diệt Dương gia nhưng thất bại, hiện giờ người của ba đang bị tên Dương Thiên đó khống chế để khai ra tên chủ mưu, nhưng đến giờ không chút tung tích. Ba nghĩ có thể hắn không biết ba là kẻ chủ mưu nếu không ba không sống đến bây giờ "

" thế ba muốn con giúp gì ? Chỉ cần con có thể làm được nhất định không dám từ chối. Dù gì tên Dương Thiên đó cũng phản bội em gái con, con không thể nào để hắn sống yên "

" giúp ba kéo cổ phiếu Dương Gia xuống mức thấp nhất, ngăn chặn toàn bộ đường vận chuyển vật liệu xây dựng của họ "

Hết chap 28




 
Chương 29


" thế ba muốn con giúp gì ? Chỉ cần con có thể làm được nhất định không dám từ chối. Dù gì tên Dương Thiên đó cũng phản bội em gái con, con không thể nào để hắn sống yên "

" giúp ba kéo cổ phiếu Dương Gia xuống mức thấp nhất, ngăn chặn toàn bộ đường vận chuyển vật liệu xây dựng của họ "

" làm như thế chẳng thể giúp được gì cho chúng ta, nếu muốn thì phải sát hắn. Nếu hắn còn một ngày ở trên thương trường thì một ngày chúng ta cũng khó sống "

" có Trịnh gia hậu thuẫn ta đây không cần sợ. Con chỉ cần dùng một chút thủ đoạn làm như ta nói, còn những chuyện khác ta sẽ sai người khác ra tay "

Cả cuộc nói chuyện của Chung Hiên Giả và Trịnh Hàn Lâm đều được cây bút ghi âm toàn bộ.

. Hóa ra ông ta chính là kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện. Chung Hiên Giả ngày mai nhất định là ngày tàn của ông.

. Tôi còn có việc phải về giải quyết, Chuyện của cậu xem như tôi đã giúp sau này đừng nghĩ tôi cùng phe lão ta.

~


Trên đường Trịnh Hàn Lâm đến tập đoàn thì xuất hiện mấy chiếc xe phía sau cậu, cứ nghĩ chỉ là bình thường nhưng chạy đã qua mấy đường lớn nhưng mấy chuyện xe đó vẫn cứ bám đuôi cậu cho đến khi chạy vào đường nhỏ thì phát súng vang lên chói tai

" pằng "

Phát súng xuyên qua cửa kính sau đến cửa kính trước, nhưng may là không trúng Trịnh Hàn Lâm.

. Khốn kiếp ! Chạy nhanh đuổi theo nó ! Hôm nay dù thế nào cũng phải giết được nó để giao cho ông chủ.

Kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi. Nhưng làm sao có thể vượt qua được một tay lái cừ từng hai lần liên tiếp giành quán quân đua xe chợ đen của 5 năm trước. Tuy là 5 năm nhưng kỹ thuật và tốc độ chưa bao giờ gọi là giảm sút.

Trịnh Hàn Lâm vừa nghe thấy, miệng nở nụ cười hưng phấn. Cậu vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ.

Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt. Đội xe phía sau tích cực gia tăng tốc độ. Bọn chúng quả nhiên rất tức giận. Vì vậy khi thấy cậu tăng tốc, chúng cũng tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, cậu bất giác nở nụ cười lạnh lùng.

Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe Bugatti quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít. Ngay đến đầu đoạn cua, cậu đã bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.

Cùng lúc đó, đám xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm. Không ngờ đến hành động quay xe của Trịnh Hàn Lâm, chiếc xe đi đầu theo quán tính phanh gấp, khiến những chiếc xe đang phóng tốc độ rất cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe phía trước. Mấy chiếc xe sang trọng bẹp dúm trong chốc lát, may mà bọn chúng đều là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.

. Muốn sát hại tôi trước tiên nên học cách chạy xe đi đã các anh bạn.

Câu nói chế giễu của Trịnh Hàn Lâm làm cho cả đám người tức điên. Lần này không giết được người mà còn bị thiệt hại về xe đúng là gặp phải người khó đối phó.

~

. Dương tổng đây là báo cáo các công trình mà chúng ta đã bị người khác tranh giành, còn đây là bản báo cáo về những vật liệu xây dựng của chúng ta mua về hôm trước.

. Vật liệu chúng ta mua từ công ty nào ? Tại sạo lại có hỗn tạp những thứ vô hại đó ?

. Chúng ta bao năm qua đều hợp tác với công ty Ân Thiên, còn tại sao có sơ suất như vậy thì tôi thật không thể điều tra ra được.


. Chuẩn bị xe chúng ta đến bar do Ân Thiên quản lý. Hôm nay tôi nhất định sẽ để ông ta đích thân giải thích.

Chiếc xe Lamborghini màu xám phóng nhanh trên đường vắng đến quán bar Ân Thiên.

. Chúng tôi đã có hẹn với Ân tổng !

. Hai vị đợi một lát chúng tôi sẽ báo ngay cho Ân tổng.

Tên quản lý vào trong một hồi lâu nhưng vẫn không thấy ra. Dương Thiên hết kiên nhẫn đứng dậy ra về, bước được vài bước chưa ra đến cửa thì đã nghe tiếng súng lớn vang dội cả căn phòng.

Phía xa xuất hiện một người đàn ông mặc áo đen đi đến vung nắm đấm vào người anh, theo phản xạ anh nghiêng người né tránh và đánh hắn một phát.

Cũng chính hành động ăn miếng trả miếng này mà Dương Thiên anh bị viên đạn được bắn ra từ khẩu súng lục với uy lực mạnh.

. Dương tổng !

Thư ký Dư hét lên, rồi lại đỡ lấy Dương Thiên. Còn tên kia bị đánh đến đau cả người nằm dài dưới sàn đột nhiên đứng dậy lấy con dao từ trong áo ra đi ngang qua anh, thế là máu nhuộm cả sàn. Thư ký Dư hốt hoảng lấy điện thoại gọi ngay cho Trịnh Nhã San.

. Dương thiếu phu nhân !

Đầu dây bên kia có chút khó chịu khi nghe người đầu dây gọi mình là " Dương thiếu phu nhân " bất giác khó chịu nói.

. Có chuyện gì sao ?

. Dương tổng bị ám sát, tình hình ở nơi này vô cùng hỗn độn.

. Là quán bar ?

. Đúng vậy


. Tôi sẽ đến ngay, anh đưa anh ấy rời khỏi nơi đó ngay.

Cảnh trong phòng vip quán bar lúc này vẫn rất yên lặng không như những gì thư ký Dư nói là hỗn loạn đến mức không thể chạy ra ngoài được.

" choảng "

Lúc này quán bar đột nhiên có động tĩnh lớn khi có một đôi nam nữ đang gây nhau. Nhưng lúc họ như vậy thư ký Dư dìu Dương Thiên rời khỏi đó dưới sự truy sát của mấy tên sát thủ lúc nãy.

. Đứng lại ! Không được chạy ! Nếu còn chạy tôi sẽ ra tay tàn nhẫn thật đấy !

Đột nhiên một lão già từ đâu chạy ra vừa chạy về phía Dương Thiên vừa la hét khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.

Mọi người tất cả đều kinh ngạc trước sự hào nhoáng của chàng trai nhưng lại bắt đầu lo lắng với những vết máu dính đầy cả áo sơ mi trắng chàng trai đang mặc.

. Dương tổng chạy mau ! Tôi sẽ giúp anh ngăn họ lại !

Dương Thiên nghe thư ký Dư nói vậy liền nở nụ cười tự chế giễu bản thân. Anh là Dương tổng khiến mọi người nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ, là đại ca của một giới hắc đạo thế mà giờ đây lại rơi vào ranh giới của sự sống và cái chết thế này. Còn phải để thuộc hạ của mình ngăn cản đám người đó để bản thân trốn thoát an toàn. Quả thật là buồn cười mà !

Hết chap 29

\* thế đã gọi có hành động chưa nhỉ ? Còn hơi dở khi diễn tả cảnh người ta bị ám sát




 
Chương 30


Dương Thiên cố gượng lấy sức lực còn lại nhanh chóng rời khỏi quán bar. Còn thư ký Dư vì anh mà đỡ lấy 2 phát đạn đến bất tỉnh nhân sự.

" K....É....T "

Chiếc Bugatti màu đỏ số lượng phiên bản giới hạn dừng lại ngay Dương Thiên.

. Lên xe !

Dương Thiên vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Hàn Lâm ngồi trong xe thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay.

Chiếc xe màu đỏ máu lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt.

Hàn Lâm nhìn vào gương chiếu hậu bắt gặp gương mặt lo lắng của cô khi thấy vết thương của anh chảy máu không ngừng. Thì cười lạnh lên tiếng nói


. Cậu ta là con của trời không thể chết dễ dàng vậy đâu. Em gái đừng lo lắng !

Trịnh Nhã San ôm chầm lấy người đàn ông đang trong trạng thái hôn mê ở bên cạnh mình mà rơi lệ. Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi đều trên gương mặt người đàn ông.

. Anh hai, giờ em hối hận còn kịp không ?

. Chỉ cần em tin tưởng bản thân thì quyết định của em là chính xác nhất.

~ Bệnh viện Ái Tâm

Ang được đưa vào phòng cấp cứu suốt hơn ba tiếng đồng hồ. Cô ở bên ngoài lo lắng đến đứng ngồi không yên đi đi lại lại.

. Mami mẹ đừng lo lắng nữa, ba ba con là thiên tử người nhất định sẽ tỉnh lại. Mami mẹ.....

Đệ Đệ chưa nói dứt lời thì đèn phòng cấp cứu tắt đi, mấy vị bác sĩ từ từ bước ra với gương mặt không chút khả quan chút nào.

. Dì út, Dương Thiên anh ấy sao rồi ?

Người được cô gọi là dì út chính là bà Bạch Lan em gái mẹ cô, cũng chính là bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất bệnh viện.

Bà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền sợ rằng khi cô biết sự thật thì sẽ rất đau lòng nên bà đã mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay cô nói

. Chồng con cậu ấy sẽ tỉnh lại trong nay mai. Lát sau cậu sẽ được chuyển sang phòng đặc biệt để con tiện chăm sóc.

Trịnh Nhã San nghe bà Bạch Lan nói liền cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng. Trong đầu cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nhìn anh hôn mê. Nhưng cô nào hay biết phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó của dì cô là một sự thật mà cô không thể nói cho cô biết chỉ vì sẽ khiến cô cảm thấy bản thân mang tội lỗi.

~


Ở một phòng khác của bệnh viện có mặt của Hàn Lâm và cậu nhóc Đệ Đệ

. Hàn Lâm dì xin lỗi vì đã không nói sự thật cho Tiểu San biết.

. Dì út, con biết dì làm vậy là muốn tốt cho Tiểu San. Nếu con bé mà biết Dương Thiên vì nó mà gặp tai nạn dẫn đến trong não có một khối ưu lớn nó nhất định sẽ bị đả kích.

Cậu bé Đệ Đệ tuy còn nhỏ nhưng lại là một cậu nhóc đa mưu túc trí, thấu hiểu sự tình vì cậu ngay từ nhỏ đã được mẹ cậu dạy dỗ và thừa hưởng sự thông minh của ba ba mình.

. Bà à, ba con có thể cứu được không ?

. Cứu được, nhưng cần phải được đưa đến Thụy Điển nơi có công nghệ máy móc làm khối ưu não đó dần tan biến ngoài ra không còn cách nào khác.

. Nếu có cách cứu chữa tại sao bà lại không thể nói cho mami con biết chứ ? Nếu mami biết mami sẽ cùng ba sang nước ngoài điều trị mà.

. Tuy là có cách điều trị nhưng khả năng thành công chỉ có 30% và chưa từng có ai điều trị bằng phương pháp đó.

Trịnh Nhã San từ bên ngoài nước vào lạnh lùng nói, trên gương mặt cô lúc này một chút lo lắng cũng không còn thay vào đó là sự lạnh lùng đến lạnh người.

. Chỉ cần có cách điều trị con nhất định cùng anh ấy thử. Thà có tia hi vọng còn hơn nằm chờ chết.

. Sao con lại đến đây ?

. Con không đến có phải dì cả đời này sẽ giấu con chuyện khối ưu não của anh ấy hay không ? Con biết dì muốn tốt cho con nhưng dì càng giấu con thì chỉ càng khiến con đau lòng mà thôi.

Mới đầu Trịnh Nhã San quả thật đã bị lời nói và nụ cười vui vẻ của dì mình làm cho tin tưởng rằng Dương Thiên không sao. Nhưng đến khi cô thấy con trai bảo bối của mình và anh trai mình cùng dì cô rời khỏi nơi đó thì cô đã bắt đầu nghi ngờ và đi theo xem thì cô lại mới biết được sự thật phía sau nụ cười nhẹ nhàng đó.

~


3 năm sau

Thời gian đã trôi qua như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Nhưng cơn gió này sao lại có thể nhẹ nhàng đến mức khiến một cô gái trẻ xinh đẹp vô tư vô nghĩ trở thành một người vợ cũng như là một người mẹ vừa nuôi con nhỏ vừa giúp cho người chồng của cô lấy lại ký ức mà anh đã hoàn toàn đánh mất.

Sau việc điều trị bằng phương pháp tối tân nhất của Thụy Điển thì khối ưu não của chồng cô Dương Thiên đã hoàn toàn biến mất nhưng lại khiến anh mất hoàn toàn ký ức về cô và con trai cô.

. Anh còn nhớ nơi này không ? Nơi này là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, là nơi khiến em bị anh trói buộc cả đời, nó là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc của em và anh. Thiên à, anh còn nhớ không ?

. Thiên à, anh xem đây là ảnh cưới của chúng ta, lần đầu anh mặc vest trắng bước vào lễ đường cùng em, em thật sự rất hạnh phúc. Anh có nhớ không ?

. Thiên à, đây là nơi mà em thích nhất mỗi khi em buồn em đều đến đây tâm sự với cỏ hoa nơi này. Anh có còn nhớ khi anh vì Di Phi mà làm em tổn thương em cũng đến đây. Em đã khóc rất nhiều, nói bản thân rất nhiều rằng anh không yêu em, em buộc phải xa anh nhưng em thật sự không làm được. Thiên, anh có biết được điều đó không ?

Từng giọt chất lỏng màu trắng rơi lả chả trên bàn tay của anh khi cô đang nắm chặt tay anh kể lại cho anh nghe những gì cô và anh đã trải qua.

. Xin lỗi ! Tôi thật sự không thể nhớ ra cô là ai, đây là đâu và đứa bé đó là con của ai ? Tôi không thể nhớ được !

~ end

\* cho xin ý kiến đi nào ! Nhận xét phải viết nhiều chữ vào nhá viết ít không được đâu!




 
Chương 31: Ngoại truyện 1


Nội dung đang cập nhật.






 
Chương 32: Ngoại truyện 2


Anh vừa nói liền quay gót bước đi. Cô liền chạy theo ôm lấy eo anh từ phía sau, nước mắt đọng trên khóe mắt của cô nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống.

. Anh thật sự không yêu em sao ? Em làm mọi chuyện đến mức này chỉ vì em quá yêu anh, em muốn thử lòng anh thôi. Nhưng em không ngờ anh lại không hề có chút tình cảm nào vậy em. Đã ba năm rồi, ba năm anh đã quên em nhưng em vẫn đợi anh. Vậy mà tại sao anh lại không cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh suốt 3 năm qua ?

Cô tựa đầu vào lòng anh nước mắt rơi đến áo anh ướt đẫm.

. Trên đời này người phụ nữ ngốc nhất có lẽ chỉ có mình em thôi. Những người phụ nữ khác dùng cả thanh xuân để vui chơi, để xây dựng sự nghiệp. Còn em, tại sao sao em lại ngốc đến mức dùng cả thanh xuân của mình chỉ để đợi anh yêu em chứ ?

Anh quay người lại lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô, rồi ôm cô vào lòng, tiếp tục nói

. Anh thật sự không thể nhớ ra em nhưng mà anh lại cảm nhận được tình cảm của em đối với anh là chân thành, là vĩnh viễn. Anh xin lỗi vì đã để em đợi anh suốt bao năm qua. Sau này dù ra sao anh cũng sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa.


Nghe Dương Thiên nói Trịnh Nhã San cô khóc nhiều hơn, cô khóc là vì cô cảm động, cuối cùng anh cũng đã đã cảm nhận được tình cảm của cô trao cho anh. Anh không nhớ lại cũng không sao chỉ cần anh nói ra ra bao nhiêu đó thì cũng đã đủ bù đắp sự mất mát mà cô dùng cả thanh xuân của mình để đánh đổi.

. Ây da ! Con mũi chết tiệt này sao mày cắn tao hoài vậy hả ?

Không khí đang cảm động bỗng chốc đã bị cậu nhóc Đệ Đệ phá nát. Cậu bé chui ra từ gầm giường, ánh mắt chớp chớp nhìn ba mẹ mình.

. Là con giở trò ?

. Daddy, người thông minh lắm ! Mới nhìn đã biết mọi chuyện rồi, nhưng mà tại sao người không vạch trần ?

. Vì muốn xem hai mẹ con diễn thế nào, không ngờ....là diễn tệ đến như vậy.

. Anh.....

Anh hướng mắt nhìn người đàn ông nãy giờ không lên tiếng kia rồi nói.

. Chị cũng diễn quá tệ !

. Nhãi ranh, em dám chê chị diễn tệ sao ? Em đừng quên chị dùng nghề này để nuôi sống em lớn đến bây giờ đó.

. Em biết. Chị, cảm ơn chị vì đã giúp em.


. Chị không hề giúp em, chị là đang giúp Tiểu San. Em đó, sau này chăm sóc tốt cho con bé nếu ko chị sẽ giải quyết em.

. Em biết rồi !

. Nhưng mà chị không tin một điều đó là em thật sự mất trí nhớ hay chỉ là giả vờ ?

Đệ Đệ lên tiếng nói nhưng lúc này cậu nhóc dùng gương mặt lạnh lùng giống ba cậu để nói chứ không phải là gương mặt đáng yêu lúc nãy.

. Chuyện này không còn quan trọng. Quan trọng là daddy người phải cưới mami con thêm một lần nữa. Nếu không Đệ Đệ sẽ dùng cách của đàn ông với đàn ông giải quyết người.

~

Hai tháng hơn trôi qua, hôn lễ của Dương Thiên và Trịnh Nhã San lại một lần nữa diễn ra một cách long trọng nhất thế kỉ. Gần mười năm qua cô vì anh mà chịu đựng mọi việc cuối cùng thì cô cũng đã được đáp trả lại bằng một hôn lễ tráng lệ và được anh thừa nhận rằng cô chính là người phụ nữ duy nhất anh yêu.

. Anh yêu em !

. Em cũng rất yêu anh !

. Cả đời này anh sẽ dùng mạng của mình để bảo vệ em và Đệ Đệ. Sau này cho dù ra sao anh sẽ không buông tay em ra, trừ phi em nói muốn rời xa anh nếu không em đừng hòng rời xa anh.

Đệ Đệ từ đâu chạy đến đứng giữa hai người là ba và mẹ cậu dùng ánh mắt đượm buồn nói


. Hai người không buông tay nhau là Đệ Đệ rất vui. Nhưng mà.....hai người sao lại buông Đệ Đệ ra vậy ? Đệ Đệ đã tìm hai người cả hôn lễ đấy. Hức....

Câu nói của Đệ Đệ làm cho anh và cô bật cười, ngay cả những quan khách phía dưới cùng bật cười vì độ đáng yêu của cậu nhóc 8 tuổi này.

~ Hết ~

Qua mỗi một câu truyện mình đã viết đều có những bài học nhưng quan trọng là bạn có cảm nhận được hay không ?

Trải qua mười mấy năm, sóng gió liên tục kéo đến, kẻ thứ ba không ngừng phá hoại nhưng tình cảm chân thành và vĩnh viễn trong lòng của đối phương dành cho bạn đã chiến thắng mọi rào cản. Trên đời này người có duyên ắt sẽ tương ngộ, không duyên muốn níu kéo thì mãi mãi cũng không thành.

Có một câu nói, nói rằng " nếu là của nhau thì dù đi một vòng tròn lớn đến đâu thì cũng sẽ gặp lại nhau. Và nếu đã không phải thuộc về nhau, thì dù có cố gắng cách mấy thì vẫn chỉ mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao nhau. "

Cuộc sống thật ra chỉ nằm gọn trong 5 chữ " trân trọng người trước mắt "






 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom