Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hối Hận Còn Kịp

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,264
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hối Hận Còn Kịp

Hối Hận Còn Kịp
Tác giả: Phương Linh
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Tác giả: Phương Linh -- Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Ngược ]

Bạn đang đọc truyện Hối Hận Còn Kịp của tác giả Phương Linh.

Cô yêu anh. Yêu anh suốt 6 năm. Một tình yêu ngu ngốc.

Cô làm mọi thứ vì anh. Anh chưa hề tâm hay liết mắt xem qua chỉ một lần

Phải! Anh chưa từng để ý hay quan tâm cô dù chỉ một chút.

Cả sự thương hại anh cũng chưa từng dành cho cô.

Là cô không xứng đáng được yêu thương sao!? Tại sao!? Tại sao mọi thứ cô đều làm vì anh! Nhưng người anh yêu lại là cô ấy!? Bạn thân của cô! Haha Nực cười " cô cười chua chát nói! Ông trời muốn trêu đùa cô đây mà.
 
Chương 1


Cô yêu anh. Yêu anh suốt 6 năm. Một tình yêu ngu ngốc.

Cô làm mọi thứ vì anh. Anh chưa hề quan tâm hay liết mắt xem qua chỉ một lần

Phải! Anh chưa từng để ý hay quan tâm cô dù chỉ một chút.

Cả sự thương hại anh cũng chưa từng dành cho cô.

Là cô không xứng đáng được yêu thương sao !? Tại sao!? Tại sao mọi thứ cô đều làm vì anh! Nhưng người anh yêu lại là cô ấy!? Bạn thân của cô ! Haha Nực cười " cô cười chua chát nói ! Ông trời muốn trêu đùa cô đây mà.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

6 năm trước. Cô cứu anh. Nhưng anh hiểu nhầm là cô ấy.


Khi bắt đầu sự nghiệp. Cô ở bên anh, giúp đỡ anh, quan tâm anh. Anh lại dồn hết tâm trí đặc lên người cô ấy , quan tâm chăm sóc cho cô ấy còn cô thì sao vẫn là người đứng sau lưng anh âm thầm chịu đựng

Khi anh sụp đổ sự nghiệp bên anh vẫn là cô. Còn cô ấy !?? .... Cô ấy nói phải đi qua mĩ để du học

Khi bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp lại từ đầu người bên anh...... vẫn là cô.

Khi anh thành công cô ấy lại quay về bên anh. Người đau khổ lại là cô. Tại sao... Ông trời lại đối sử với cô như vậy.. ..

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Ngày hôm ấy một ngày trời mưa tầm tã. Cô ấy nói chia tay. Anh níu kéo, cầu xin... Cô ta vẫn đi.

Anh đến quán bar. Uống rượu say bí tỉ rồi điện thoại cho ả nhưng lại gọi nhầm số cô.

" alo Di Phi, Di Phi anh xin em mà đừng bỏ anh có được không!? " anh nói trong đau khổ ,Buồn bả.

"........" cô không đáp. Vì vốn dĩ cô đâu phải cô ấy. Lấy tư cách gì đáp đây.

" anh đang ở trước quán bar. Đường X quận X. Em đến có được không!? "

"........."

" cầu xin em! Gặp anh đi có được không!? "

..cô suy nghĩ thật lâu rồi tắt máy. Vội vàng mặc đồ từ nhà chạy ra xe


. Anh say rồi cô sợ anh sẽ sảy ra chuyện gì.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Cô đưa anh về phòng ngủ lao người cho anh. Anh kéo cô xuống đè dưới thân

" Di Phi ! Anh muốn em " lời hắn thủ thỉ dịu dàng nói với cô

" Cho anh nhé "

Cô vẫn im lặng mặc kệ hắn phát tiết trên người .Nếu là cô gái khác sẽ vui mừng vì trao lần đầu tiên quý giá nhất cho người mình yêu thương nhưng đối với cô đó là đau khổ cùng cực về thể xác lẫn tâm hồn. Lần đầu của cô trải qua với anh Nhưng anh miệng lại liên tục gọi

" Di Phi, Di Phi " .

Anh xem cô là gì công cụ phát tiết!? Hay kẻ thế thân.

Lòng cô bây giờ như có hàng ngàn cây châm đâm vào. Nước mắt cô từ khi nào vô thức rơi bên bờ má mà cô không biết... Vội lâu dòng nước mắt cô tự nhủ

Không sao.... Vì yêu anh, cô có thể chịu đựng.

~ sáng hôm sau

Nắng chói chiếu vào trong phòng anh . Cô đau đớn mở mắt ra cả thân mình cô đau nhức như sắp gãy, nhưng chưa kịp đứng dậy thì đập vào mắt cô là ánh nhìn khinh bỉ và vẻ mặt chán ghét của anh.

" giờ mới lộ mặt thật nhỉ?


Không ngờ cô đê tiện như vậy. Loại đàn bà như cô đàn ông nào cũng lên giường được à!?

Cô làm tôi thật khinh bỉ và buồn nôn." hứ.!

Anh cười khẩy rồi nắm một tay cô kéo mạnh cô từ trên giường hất xuống đất.

Lời nói của anh như lưỡi dao vô tình dâm vào tim cô. Nhưng có lẻ nỗi đau tinh thần đã lấn ác đi phần nào. Nước mắt cô chảy dài trên má. Tim cô nó đau lắm!

" anh... " cô chưa kịp lên tiếng giải thích thì anh tức giận quát

" cút ra khỏi nhà tôi Ngay. !. Cô đang làm nền nhà tôi bẩn đấy

Cô chạy ! Chạy thật nhanh khỏi căn biệt thự đáng sợ đó. Nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Sau khi cô đi thì anh gom hết mền gối ga giường đi giặt . Thì chợt một mảng màu đỏ chói lóa đập vào mắt anh.

" là...lần đầu của cô ta !? "

Hết chap 1




 
Chương 2


Sau khi về nhà thì cô tỏ vẻ như bình thường nhưng rất thất thần . Luôn ở trong phòng không bước ra ngoài nữa bước.

Cốc cốc cốc

" Tiểu San..... Ba mẹ có chuyện muốn nói. " Bạch Phu Nhân gõ cửa bước vào.

" có chuyện gì ạ!? " cô hỏi.

" hôm nay Dương Thiên có gặp cha con xin hỏi cưới. Ông ấy đã đồng ý rồi.! "

"......."


" Làm thông gia với nhà họ Dương rất có lợi cho chúng ta.Con cũng thích Thiên mà đúng không? Nên cha con đã đồng ý rồi " bà vừa nói vừa nắm lấy tay cô.

" Vâng.... " cô khẽ cười chua chát

Cô nên buồn hay nên vui mừng đây !?

Vui vì sắp được làm vợ của anh

Buồn vì anh lấy cô chỉ vì trách nhiệm, một chút tự nguyện cũng không có

Vội gạt đi nước giọt nước mắt vô thức rơi trên đôi gò má cô chào tạm biệt mẹ rồi quay về phòng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Lễ cưới diễn ra suông sẻ với sự chúc phúc của mọi người .

Về đến biệt thự của Dương gia. Mọi thứ trở nên êm đềm đến lạ. Không có bảo vệ, không có người hầu mở cửa.... Dĩ nhiên là do anh an bài. Anh đã đuổi hết người giúp việc đi chỉ để lại bà quản gia khoảng 50 tuổi.

" tôi nói cho cô biết từ nay về sau mọi việc trong nhà này đều do cô làm. Sáng phải thức trước 5h lau dọn từ tầng 3 xuống. 7h phải có cơm nước. Nhà luôn phải sạch sẽ. Tôi đi làm về nước phải được pha sẵn. Cơm phải nóng..... Nếu không hậu quả tự cô gánh. " anh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.

" vâng..... " cô biết chứ. Biết anh chán ghét cô chứ! Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô như vậy!? Cô đã làm gì có lỗi với anh đâu.

Trái tim cô nó đau lắm nhưng có lẽ nỗi đau tin thần đã lấn át đi niềm đau


" tôi nói cho cô biết. Cô với tôi chỉ là người ở và công cụ làm ấm giường không hơn không kém "

Anh lạnh mặt nhướn mày nhìn cô khẽ cười nụ cười đầy khinh thường cùng chán ghét một chút ôn nhu cũng không có lạnh nhạt nói

" nhưng em là vợ.... Vợ anh" cô nói với hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Cặp mắt long lanh chứa đầy nước và nỗi uất ức.

"Chát ...."

Cái bạt tai của hắn như trời giáng xuống mặt cô

" vợ!? Cô không xứng " .

Anh ! Là anh.. Đánh cô sao!?

Cô ôm một bên gò má bị anh đánh. Ngước mắt nhìn anh với vẻ oan khuất nước mắt cứ liên tục chảy xuống. Như tố cáo anh với hành vi vừa rồi.

Nhìn ánh mắt vô tội lòng anh bỗng có chút xót. Anh điên rồi sao lại đánh một cô gái. Không! Anh làm đúng. Chính cô ta đã hủy hoại tình cảm của anh và Di Phi.

Anh quay lưng bỏ ra ngoài. Còn cô khụy gối xuống nền nhà lạnh băng

. Người đàn ông cô yêu 6 năm ra tay đánh cô!?

Ha ha..... cô cười chua chát


Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy ..nước mắt rơi từ khi nào đã thấm đẫm vạt áo

Cô đau lắm khi nghe những lời lẽ cay nghiệt của anh

Cô đau lắm khi anh ở trong cô nhưng miệng cứ kêu tên người con gái ấy

Cô đau lắm khi anh đồng ý lấy cô chỉ vì trách nhiệm

Cô đau lắm đau đến nỗi tim dường như đã ngừng đập

.anh như là một loại thuốc phiện thấm vào máu thịt cô dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cai được vì thế cô chấp nhận chịu đựng tất cả

Hết chap 2






 
Chương 3


Vị trí của cô trong nhà không bằng một người ở...

Chỗ ngủ của cô là căn phòng nhỏ cũ kỹ được bỏ hoang ở dưới cầu thang tầng 1.

Thức ăn của cô là đồ thừa khi anh ăn xong hay thức ăn cho chó .

Quần áo thì cũ mèn không bằng bộ đồ của người ở

Thử hỏi..... Cô có được đối xử như một người vợ!?

" Hahaha" tự cười giễu bản thân


Cả người ở cô còn không bằng thì lấy đâu ra vợ.

~

Hôm nay cô cố gắng thức dậy vào 5h sáng để dọn dẹp nhà cửa .Cô lau trên dưới từ tầng 3 rồi tầng 1. Sau đó thì phải đi chuẩn bị đồ ăn.

9h sáng

Xoảng ~~

" Cô làm cho chó ăn à!? Hả!? " anh trợn mắt quát cô.

" Em... Em xin lỗi... đây là lần đầu em nấu ăn."

Cô đã rất cố gắng rồi mà. Một đại tiểu thư Trịnh gia như cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chạm vào việc nhà đừng nói chi là nấu ăn nhưng vì anh mà học nấu ăn vì anh mà hạ thấp địa vị bản thân cũng chỉ vì anh.... . nhưng Anh ném đi không thương tiết.

"Cô...tay cô!?..... "

Anh nắm chặt lấy tay cô. Trên cánh tay cô có một vết bỏng lớn chắc có lẽ bỏng khi nấu ăn ... ...Tay cô lở lét , phồng lên trong rất đau đớn, chật vật . ...

Cô vội rút tay lại dấu ra sau lưng.

" Em... Em không sao. Cám ơn anh quan tâm. "

Cô có chút vui mừng. Cuối cùng anh cũng có chút quan tâm đến cô.


" quan tâm ư !?.. "

" Cô bị hoang tưởng nặng à "

Anh cười lớn vẻ mặt lạnh tanh rồi nắm tay cô kéo vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra lấy thao đá rồi nhấn tay cô vào đó.

" a... Á... Anh.. Anh.. Đau. Xin anh... Xin anh đừng làm vậy ..

Anh nắm chặt tay cô rồi vùi bàn tay vào đá lạnh ngắt. Vết bỏng do tiếp xúc với nước đá lạnh trở nên đau đớn và sưng vù hơn.

Đau đớn như từng mảng thịt bị cắt ra. Nước mắt vô thức rơi trên gò má xanh xao ấy

" Đây là hình phạt của cô. Sao này còn nấu ăn tệ như vậy nữa thì có chỉ có nước chết chắc "

Anh hằng giọng từng chữ hạ lệnh như muốn cô hiểu rõ.

Anh buông tay cô ra rồi ngồi lại ghế lấy áo vet rồi bước ra ngoài.

Cô thất thần. Nước mắt tự lăn dài trên đôi gò má trắng nõn nay đã thấm cả vạt áo . Mắt đỏ hoe cùng gương mặt đau khổ. Tay cô thì không còn cảm giác đau đớn . Có lẽ ngâm nước đá quá lâu nên nó không còn cảm giác hay là vì... Nổi đau về tinh thần nhiều hơn!?.

" Haha " cô cười chua chát. Lại một lần nữa tim cô đau đớn như thế này ! Đau lắm

. Đau nơi nhịp đập trái tim. Cô đau vì cứ ảo tưởng vị trí. Cứ ngỡ anh quan tâm cô . Quá ra tất cả đều do cô ảo tưởng.

Cô biết ! Biết chứ. Cô biết là anh không yêu cô


. Nhưng tại sao!?

Tại sao anh lại hận cô như vậy? Cô làm gì có lỗi với anh.

Cô vội lau nước mắt chảy dài bên đôi gò má .Rồi gắn gượng đau đớn chạy ra dọn dẹp chén đĩa bể trên sàn

Cô cười đến thê lương

Ban ngày làm việc của người ở không công

Ban đêm lại đảm nhận vị trí của 1 người vợ nhưng thật chất là 1 con búp bê mặc anh dày vò.

Cuộc sống cứ như vậy cứ trôi qua 2 năm

Hết chap 3






 
Chương 4


Tối đến cô ngồi trên sofa đợi anh về. Vết bỏng do ngâm nước đá trở nên sưng vù lên , cô đau đớn , chật vật cả người run rẩy cộng thêm cơn mùa đông thổi qua dù trong phòng rất ấm nhưng ngta cũng cảm thấy lạnh .Đợi mãi mà anh vẫn chưa về cô ngủ quên lúc nào không hay

Két ..đó là tiếng xe của anh

Cô giật mình tỉnh dậy và tiếng két quá lớn thì đã thấy anh đang bỏ giày đi vào nhà.

" Anh... Em hăm đồ ăn lại nhé!? "

" Cô muốn hạ độc tôi sao ?

Anh chán ghét nhìn cô nhấp nháy môi lạnh nhạt trả lời

" Không... Em không có " cô ấp úng giải thích

" em sợ anh đói nên mới "


" câm mồm "

" tôi không ăn ..Còn nữa. ..Sau này không có việc gì thì đừng lại gần tôi. "

Trước khi lên phòng vẫn không quên ném cho cô cái nhìn

" vâng...... "

Anh khinh tởm cô đến vậy sao! ? Sợ cô đứng gần làm bẩn anh à!?

Phải! Cô cũng khinh tỏm mình và khinh thường bản thân.

Tại sao! Tại sao lại có thể yêu một người vô lương tâm như anh!?.nước mắt lại rơi nữa cứ như vậy chắc cô sẽ mù sớm...

~~~••12h tối ~~

Mà đèn phòng anh vẫn sáng nên cô cố gắng lấy hết cảm đảm quyết định đem ly cà phê nóng vào phòng anh .

Cô đứng trước bàn làm việc phòng anh. Nhẹ nhàng để ly cafe khẽ cười dịu dàng nói .

" Tối rồi anh làm việc xong rồi ngủ sớm đi nhé.. Em.. "

Cô chưa kịp dứt lời thì

"bốp "

Ly cafe đặt trên bàn bây giờ đã bể nát nước nóng văng tung toé dưới nền gạch lạnh lẽo

"Ai..là ..Ai ? Cho cô vào đây mà không gõ cửa hả? " anh trợn mắt quát cô.


" Em... Em xin lỗi. Em thấy cửa không khóa. " cô xanh mặt nhìn anh.

" Dọn hết mảnh vỡ của ly cafe rồi biến ra ngoài ngay "

" Từ này không có sự cho phép của tôi thì không được vào.. Cô nên nhớ thân phận của mình "

Hắn lạnh nhạt hạ giọng cảnh cáo

" Vâng.... "

Cô cúi người bàn tay bị bỏng run run nhặt từng mảnh vỡ của ly cafe vừa rồi. Trái tim cô Đau lắm. Lòng cô nát rồi. Bị anh bóp nát rồi. Cúi xuống nhặt mảnh vỡ mà nước mắt cô cứ rơi. Cứ trào ra mãi.

Hôm nay cô mặc áo pijama cỗ rộng cũ mèn . Khi Cúi xuống nhặt nhưng mảnh vỡ liền để lộ ra bộ ngực trắng tuyết , đầy đặn

" Cô đang quyến rũ tôi à!?

" Đúng là.. hạ tiện ghê gớm nhỉ!? "

Anh cười khinh bỉ rồi liếc mắt nhìn phản ứng của cô

" không.. Không có.. " cô đưa đôi mắt long lanh nước nhìn về phía anh ra sức phủ nhận.

Anh không thèm nghe lời giải thích của cô lạnh lùng kéo tay cô về phía giường đẩy mạnh xuống.

" Trịnh Nhã San nếu cô muốn thì cứ nói tôi cần gì phải bày trò như vậy? "

" em.. "

Nói rồi anh xé quần áo cô ra hung hăng chiếm đoạt.


Mặc cô giải thích, chống cự. Anh mạnh mẽ xâm nhập cô. Không một màng dạo đầu.

Cô đau đớn la hét đến khang cổ họng . Nhưng anh vẫn cứ thỏa mãn dục vọng bản thân, ra sức dày vò cô.

Anh đang xem cô như búp bê mặc sức dày xé ?

.

Cô không muốn khóc. Nhưng nước mắt cứ tự trào ra mãi. Cô uất ức. Tại sao cô phải bị anh sỉ nhục, hành hạ, dày vò như này chứ!?

Cô như con búp bê để anh thoả mãn ..

Cô cười đến thê lương

Ban ngày làm việc của người ở không công

Ban đêm lại đảm nhận vị trí của 1 người vợ nhưng thật chất là 1 con búp bê mặc anh dày vò.

Cuộc sống cứ như vậy cứ trôi qua 2 năm

Hết Chap 4




 
Chương 5


Cuộc sống cứ như vậy 2 năm đã trôi qua. Cô cũng đã dần quen với cuộc sống đau khổ này

2 năm không về thăm nhà cô nhớ ba, nhớ mẹ lắm. Cô sợ họ lo lắng nên không dám nói chuyện mình bị anh ngược đãi hành hạ ra sao, chỉ vì cô tin anh sẽ thay đổi

2 năm cô chưa từng sắm sửa cho mình bộ đồ nào. Ngoài mua đồ ăn rồi về nhà thì cô chưa từng bước ra đường.

Còn anh. Anh vẫn vậy, vẫn lãnh khóc vô tình .

Sáng ~~~

. Anh ăn cơm đi !

Hôm nay cô nấu những món ăn mà anh thích nhất. Cô dọn ra trên bàn ăn nào là súp, trứng cuộn, cá kho, thịt xào,.... Cô nấu ăn ngày càng giỏi , do cô cố gắn hàng ngày chăm chỉ học nấu ăn từ sách mà cô mua ở nhà sách nên tay nghề của cô càng tốt lên

" Bốp... . "

Tiếng chén đĩa bị hất xuống nền gạch lạnh băng hơi nấu từ đồ ăn từ từ bốc hơi lên, nó cũng giống tâm trạng cô bay giờ


. Cô lại vào bếp nấu ăn ?

. Cô có biết mấy món cô nấu đến chó cũng không thèm ăn không, huống chi là người

Anh tức giận hất đổ đồ ăn xuống đất lơ đễnh cùng chán ghét lên tiếng quát

" em...."

Cô gầm mặt xuống nền nhà, tay không ngừng run rẩy nắm chặt vạt áo nước mắt vô thức rơi xuống bàn tay

. Câm mồm !

. Từ này tôi cấm cô không được bước chân vào bếp "

Anh hung hăng lạnh nhạt nói ra từng chữ

. Nhưng em muốn nấu ăn cho anh

Cô ngẩn mặt lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì khóc nên sưng húp lên

. Không cần

. Nhưng.....

Cô ấp úng định giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì bị giọng nói anh ngăn lại

. Cô nói nhiều thế, muốn nấu ăn để hạ độc hại chết tôi à

. Em không có

. Không có thì tốt , cô lo ở nhà làm tốt bổn phận mình đi

Anh thơ ơ khinh thường nhìn cô nói rồi xoay người bước đi

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Oẹ ...... Oẹ .... Oẹ


Trong khi dọn dẹp thức ăn bị anh tàn nhẫn hất xuống nền nhà. Không biết vì sao cô lại mắc ói, có lẽ do mùi hôi của cá kho?

. Con có sao không ?

Quản gia lo lắng hỏi cô.

Trong khoảng thời gian lấy anh cô luôn đối xử tốt với người hầu kẻ ở nhà anh , nên mọi người ai cũng quý mến và kính trọng cô

. Không sao ạ! Con chỉ buồn nôn và chóng mặt một chút "

. Triệu chứng này của con rất giống mang thai đó

. Không đâu dì, chắc chỉ là do dạ dày con ăn uống thất thường nên mới vậy. Con cũng bị nhiều lần như vậy rồi

Tại bệnh viện

. Chúc mừng cô ! Cô đã mang thai được 5 tuần

Vị bác sĩ mỉm cười nhìn cô nói và đưa giấy khám thai cho cô.

. Thật.. Thật ...chứ ạ

Cô vui mừng lắp bắp nói.

. Tất nhiên.... Em bé rất khỏe nhưng cô hạn chế vận động mạnh nhé

.Vâng

Cô cười tươi bao nhiêu chuyện đau khổ sáng nay điều biến mất hay vào đó là niềm vu sướng tột độ .

Trên đường về ~

Cô đưa tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình. Nơi đây...... Có một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại. Nơi đây.... Chứa kết tinh anh và cô. Cô không còn cô đơn nữa rồi. Cô có con của mình rồi.

Còn anh... Có phải khi nghe tin này anh sẽ đối xử tốt với cô hơn không?


. Có phải..... anh sẽ thương yêu cô hơn không ?... Quá nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Tới nhà ~~~ chiếc BMW đen đắc tiền đã đậu trước sân. Chắc có lẽ anh đã về cô vui vẻ bước vào nhà

. Anh về rồi! Hôm nay anh về sớm nhỉ.?

Cô cười tít mắt vội vàng vào nhà, đem giấy khám thai đưa cho anh.

Bịch bịch ~~

Đồ ăn rơi xuống đất. Trái cây rơi bừa bộn trên nền nhà. Trước mắt cô là cảnh gì đây!?

Chồng cô và bạn thân cô đang hôn nhau thắm thiết trên ghế sofa

Cô dường như chết lặng tại chỗ .Nụ cười trên môi vụt tắt ,nước mắt một lần nữa lăn dài trên gò má xanh xao ấy. Mặc dù cô cố ngăn không cho nước mắt rơi , nhưng nó cứ mãi rồi

. Cô về rồi sao ! ?

Anh có chút vui mừng nở nụ cười với cô

. Diệc Phi cô ấy đã trở về rồi , tôi không muốn gìn giữ cuộc hôn nhân này nữa . Giấy ly hôn tôi đã ký rồi , cô ký rồi biến khỏi nhà này ngay nơi đây không chào đón cô.

Hết chap 5

\* ai thấy hay thì nhấn nút like phía dưới giúp mình nha !






 
Chương 6


Anh lạnh lùng nói. Bàn tay không ngừng vuốt tóc Di Phi đang trong lòng mình

"........"

Cô giấu tờ giấy khám thai ra sau lưng. Im lặng một hồi rồi lên tiếng.

. Em.... Em sẽ không ký, dù có chết cũng không ký

Cô nhìn thẳng về phía anh và ả dứt khoát trả lời

. Không... Cô nhất định sẽ không ký tên ...Cô không muốn để con cô sinh ra là đứa trẻ không có cha... Nhất định không.

Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, anh có chút xót. Nhưng vẫn cố tự nhủ bản thân


Người mình yêu không phải cô nên chẳng cần thương hại cô làm gì

. Tùy cô "

. Điều đó là do cô chọn. Sau này đừng có trách tôi vô tình

Anh chán ghét nhíu mày nhìn cô khinh bỉ rồi xoay người ôm trầm lấy ả ta vào lòng, ôn nhu nhéo nhẹ má ả nói

. Di Phi, em thật hư.

. Em có biết anh nhớ em lắm không. Anh đợi em về, đợi đến phát điên luôn rồi

Ả ôm cổ anh mà nhẹ nhàng trìu mến nói, không quên hôn một cái vào khuôn mặt đẹp trai của anh

. Em xin lỗi

. Em sẽ không đi nữa, em sẽ không để mất anh như 5 năm trước , sẽ không để ai cướp thêm anh một lần nào nữa

Nói xong ả quay người lại nhìn phản ứng cô ra sao , những lời nói hồi nãy là ả muốn nói to để cô nghe, đau khổ mà chấp nhận ly hôn

Nhưng không theo đúng dự tính của ả ta , cô chỉ cười ảm đạm nhìn khuôn mặt hạnh phúc của anh.

Trái tim cô nó vỡ vụn rồi !

Cô không khóc nữa vì nếu khóc nỗi đau cứ thế vỡ ào, chẳng có cách nào ngăn lại được


Cô phải mạnh mẽ vì cô không còn là một người nữa mà bây giờ cô đã được làm mẹ , làm mẹ của một đứa trẻ

Cô khẽ cúi người xuống vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, cô hạnh phúc tự nhủ với bản thân

Trịnh Nhã San, mày không được yếu đuối ! Mày phải mạnh mẽ để bảo vệ con mày

.

Ả thấy cô cười tức giận lắm nhưng không dám nói gì. Bây giờ điều quan trọng nhất phải làm là nghĩ cách tống cổ cô ra khỏi Phong gia

. Thiên à !

. Người ta đói bụng

Ả xoa bụng, lay lay cánh tay anh nũng nịu nói

. Được chúng ta đi ăn cơm

Anh cười dịu dàng ôm eo ả đứng dậy đi thẳng về phía phòng ăn

. Nhưng còn Nhã San ?

Ả làm bộ làm tịch quan tâm, chỉ tay về phía cô đang đứng chết lặng tại chỗ

. Mặc kệ cô ta

Anh hừ lạnh một tiếng ánh mắt nhìn sang cô gái nhỏ nhắn ấy ,vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng cười ... Trong lòng anh tự hỏi


Chẳng lẽ cô ta không ghen? Sao mà nhìn cô ta cười như thế ? Nếu là người khác sẽ khóc lóc thảm thiết cơ mà. Nhưng tại sao cô ?

Ả và anh đi, bỏ lại cô đứng một mình ở đấy, cô không khóc chỉ cười thê lương.

Người anh yêu vốn dĩ chẳng phải là cô ! Cớ sao cô phải bực tức?

Tình yêu của cô dành cho anh đã chết ! Trái tim của cô cũng nguội lạnh. Bây giờ lý do cô không chịu ly hôn với anh cũng chỉ vì đứa con trong bụng của mình

Cô cúi người xuống nhặt thức ăn bị rơi dưới nền nhà. Rồi lặng lẽ vào phòng bếp ...

Cuộc sống cực khổ của cô cứ thế bắt đầu

Hằng ngày ả ta cứ dính sát với anh, ôm ấp, đùa giỡn có khi ả và anh ân ái , ả cố gắng rên rỉ thật to ..nghe mà cảm thấy buồn nôn ..

Ả ta giả tạo ghê gớm lắm. Ả không còn là người mà cô từng xem như bạn thân nữa. .... Anh ở nhà ả ngoan hiền đức hạnh. Khi anh đi.. ả ta lại trở thành con ác quỷ ,một con ác quỷ đáng sợ

Hết Chap 6

\* chap này hơi ngắn ! Vẫn mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé !




 
Chương 7


Ả và anh đi, bỏ lại cô đứng một mình ở đấy, cô không khóc chỉ cười thê lương.

Người anh yêu vốn dĩ chẳng phải là cô ! Cớ sao cô phải bực tức?

Tình yêu của cô dành cho anh đã chết ! Trái tim của cô cũng nguội lạnh. Bây giờ lý do cô không chịu ly hôn với anh cũng chỉ vì đứa con trong bụng của mình

Cô cúi người xuống nhặt thức ăn bị rơi dưới nền nhà. Rồi lặng lẽ vào phòng bếp ...

Cuộc sống cực khổ của cô cứ thế bắt đầu.

Hằng ngày ả ta cứ dính sát với anh, ôm ấp, đùa giỡn có khi ả và anh ân ái , ả cố gắng rên rỉ thật to ..nghe mà cảm thấy buồn nôn ..

Ả ta giả tạo ghê gớm lắm. Ả không còn là người mà cô từng xem như bạn thân nữa. .... Anh ở nhà ả ngoan hiền đức hạnh. Khi anh đi.. ả ta lại trở thành con ác quỷ ,một con ác quỷ đáng sợ

Ả tìm chuyện để đánh cô.... Cô vẫn chịu đựng.


Ả hất nước lạnh vào cô. ..Cô chỉ cười rồi lặng lẻ đi thay đồ.

Có lần ả nhúng tay cô vào nước nóng. Mặc cô van xin ả cũng không tha.. Bàn tay cô sưng húp lên Vết bỏng cũ nay chồng thêm vết bỏng mới trở nên đáng sợ hơn . Bàn tay trắng nõn vốn có của một đại tiểu thư danh giá nay lại đỏ ửng, đầy rẫy vết sẹo còn gì là một đại tiểu thư đây ?

Cô muốn nói ra hết bộ mặt thật của ả nhưng chắc gì anh tin

Mắc công anh lại nghĩ cô ngụy tạo, cố ý hãm hại ả . Cô chỉ đành im lặng nhẫn nhịn một mình.

Không sao, vì con cô có thể chịu đựng.

Ả tức lắm.Làm đủ mọi cách mà cô vẫn cam chịu ,nhẫn nhịn vẫn nhất quyết không li hôn với anh . Chỉ cần cô ký đơn ly hôn thì vị trí thiếu phu nhân của Dương gia sẽ thuộc về mình. Đứa con trong bụng ả sẽ có cha mới.... Nguyên gia sản của Dương gia sẽ thuộc về ả và đứa con trong bụng..... Trong lòng ả bây giờ chỉ nghĩ cách làm sao tống cổ cô đi , cô mà ở lại sẽ tạo mối đe dọa đối với ả ta

. Trịnh Nhã San, tôi xem cô chịu đựng được bao lâu.

Sáng cô phải thức dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng. Mặc dù anh đã cấm cô không được bước vào bếp, nhưng hôm nay vị đầu bếp kia có việc đơn nhiên công việc nấu ăn này nhường lại cho cô

. Ăn đi

Cô lỡ đễnh mi mắt khẽ động lạnh lùng nói rồi quay người bưng phần cơm của mình vào phòng. Hôm nay cô nấu đa số là rau hoặc là những món ăn không có vị tanh vì cô sợ mình buồn nôn sẽ khiến anh và ả nghi ngờ cô mang thai

Bốp ~ anh tức giận gân xanh nổi lên mặt trong rất đáng sợ hung hăng đập tay lên bàn ăn

. Trịnh Nhã San, cô đang nấu đồ ăn cho chó ăn à ?

Cô đột ngột đừng bước chân xoay người lại nhìn người con trai ấy, ánh mắt dịu dàng lúc trước bây giờ đã không còn mà thay vào đó là ánh mắt lạnh nhạt cùng thời ơ trả lời.

. Thì sao ?

. Ăn được thì ăn... Không ăn được thì vứt đi

Dương Thiên tức giận đến tái mặt, anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ trả lời như vậy

Không phải cô ta yêu anh?


Anh nhớ cô rất dịu dàng, ôn nhu khi nói chuyện với anh. Nhưng sao bây giờ lại lạnh lùng thờ ơ đến thế?

Không lẽ cô đang tức giận vì Di Phi trở về cướp đi vị trí thái nãi nãi của mình nên mới cố tỏ ra lạnh lùng để anh chú ý?

Trịnh Nhã San ơi Trịnh Nhã San , cô cớ sao phải nghĩ ra được thủ đoạn này!

Hàng loạt suy nghĩ cứ đồn đập lấy anh

. Cô .. Gan lắm... Bây giờ dám lên giọng với tôi luôn cơ đấy

. Vậy thì sao ?

Cô vẫn lạnh nhạt khuôn mặt không chút gợn sóng

. Cô......

Hắn đang tức giận nói với cô, ả từ nãy giờ Vẫn im lặng ngồi bên cảnh anh. Hôm nay ả mặc bộ bồ màu đỏ sexy,hở hang khắp nơi như không mặc gì vậy. Ả ỏng ẹo níu lấy tay anh ôn tồn nói

. Dương Thiên, đừng tức giận để em nói chuyện với cậu ấy

. ừ

Anh ôn nhu khẽ nhéo nhẹ má ả

. Trịnh Ngã San, cậu nói chuyện với tớ chút nhé.

Ả chạy ngồi dậy đi lại gần cô trưng ra bộ mặc giả tạo, cầm chặt tay cô dịu dàng nói

. Cút !

. Đừng đụng tay vào người tôi

Nói rồi cô hất nhẹ tay ả ra .nhưng ngoài dự tính của cô ả ngã nhào xuống nền gạch,miệng không ngừng than đau . Anh thấy thế chạy lại ôm trầm lấy ả, lạnh mặt liếc mắt nhìn cô lớn giọng quát


. Cô được lắm Trịnh Nhã San, Di Phi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi cô cần gì phải đẩy ngã cô ấy

. Tôi nào có .....tôi chỉ đẩy nhẹ thôi là cô ta tự té

Cô vẫn vậy, mi mắt khẽ động không quan tâm trả lời

. Trịnh Nhã San...sao cậu lại nói như vậy ?

Ả trong lòng anh không ngừng khóc, vội vàng lên tiếng, trong lòng ả cảm thấy hả hê vô cùng ,rồi nhắm mắt giả bộ ngất lịm đi.

. Kệ tôi !

. Cô....

. Cô liệu hồn cho tôi... Nếu Di Phi có chuyện gì thì cô chỉ có nước chôn theo cô ấy

Anh nhíu mày nhìn chằm chằm người con gái trước mặt. Khuôn mặt lạnh băng hằng giọng từng chữ nói... Sau đó liền bế ả về phòng

. Người đâu mau gọi bác sĩ Bạch tới đây cho tôi

Hết chap 7

Hay thì bình chọn cho mình nha ! Còn nếu dở thì nhận xét giúp mình để mình rút kinh nghiệm




 
Chương 8


. Người đâu mau gọi bác sĩ Bạch tới đây cho tôi

5 phút sau vị bác sĩ hốt hoảng chạy vào, khẽ vỗ ngực vài cái để định thần rồi hỏi anh

. Thiếu gia cậu gọi tôi

. Ông bị mù à ?

. Ông không nhìn thấy gì sao, mau lại xem cho Di Phi

Anh tức giận lớn tiếng quát

. Vâng

Vài phút sau

. Xin chúc mừng thiếu gia, Di Phi tiểu thư cô ấy đã mang thai.

Vị bác sĩ già kinh hỷ chúc mừng anh.

. Những gì ông nói là thật chứ ?

. Cô ấy....ấy mang thai


Anh vui mừng hốt hoảng chạy lại bên ả ta, ôm ả vào lòng miệng không ngừng cười

. Dạ phải

Vị bác sĩ già ngật đầu cung kính

. Di Phi em nghe gì chưa chúng ta có con ?

. Chúng ta có con rồi !

Anh vui mừng hét lớn sợ chỉ sợ người khác không nghe

. Người đâu tiễn Bác sĩ Bạch về nhà nhớ tặng cho ông ấy chút tiền làm hỷ nhé

. Dương Thiên vậy.... vật Nhã San anh tính sao ?

Ả nũng nịu nắm chặt cổ anh nhẹ nhàng nói

Trong lòng ả ước gì anh hạ lệnh đuổi cô ra khỏi nhà để ả ta và đứa con của mình đường đường chính chính trở thành người của phong gia. Đến lúc đó không phải tài sản của anh sẽ thuộc về mẹ con cô ta sao?

. Anh sẽ nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện ly hôn với anh

. Em và con cứ yên tâm, anh sẽ cho em và con câu trả lời sớm nhất

Anh cười sảo quyệt, một nụ cười của con ác quỷ

Ả cười khẽ haha cuối cùng ả cùng sắp trở thành thái nãi nãi của phong gia. Mục đích của ả sắp thành công rồi

Cùng lúc đó ở nơi khác

Cô đi về phòng với tâm trạng phức tạp, bối rối

Rõ ràng là cô chỉ đẩy cô ta nhẹ mà..

Sao cô ta ngã mạnh xuống sàn?

Rất nhiều suy nghĩ cứ đồn đập vào đầu cô

Tít tít ~~~ tiếng điện thoại vang lên cô vội vàng nhấc máy thì cô gật mình nhận ra

Đây không phải là số học trưởng của cô sao?

Người con trai mà cô đã yêu thầm suốt quãng thời gian đi học.

Không phải anh đang đi du học ?

Chẳng lẽ anh đã về?


~~~~~~~

Hàng vạn câu hỏi cứ dồn dập lấy đầu cô, vội vỗ nhẹ nơi trái tim đang không ngừng đập. Cô hoàn hồn bắt máy

. Alo !

. Cho hỏi số này có phải của Trịnh Nhã San phải không ?

Vừa bắt máy thì một giọng nói đầy ấm áp vang vọng bên tai cô. Không không sai đây chính là học trưởng của cô

. Dạ phải... Học trưởng Nghiêm

Cô cũng dịu dàng đáp lại khuôn mặt mang vài nét cười rực rỡ

. San Nhi em có khỏe không ?

. Mình gặp nhau chút nhé... Anh mới về nước ngày hôm qua

Cậu cười sủng nịch ước mong chỉ gặp người con gái mà ngày đem cậu mong nhớ

. Được... Mình gặp nhau ở đâu ạ ?

. Ở nhà hàng mà lúc đi học mình thường ăn nhé. Được chứ !

. Vâng

Cô vui vẻ trẻ lời rồi tắt máy

5 phút sau

Cô bước xuống lầu với bộ dạng rất thanh nhã, chiếc váy màu xanh dương nhạt càng làm tăng thêm sự quý phái và hấp dẫn của cô .Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên

. Giờ này cô muốn đi đâu ?

. Haha

Cô cười mỉa mai

. Tôi đi đâu là quyền của tôi

Hắn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khẽ nghiến răng hằng giọng nói

. Nếu cô không trả lời thì đừng hòng đi được.

Cô tức giận khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó hung hăng trả lời hắn

. Anh là gì mà tôi phải nói ?


. Cô......

. Nếu tôi nói là tôi đi gặp mặt tình nhân thì sao ?

Cô cười mỉa mai lơ đễnh đáp

. Trịnh Nhã San cô dám cho tôi đội nón xanh.

Dương Thiên lạnh mặt giận dữ quát lớn.

. Cảm ơn anh đã quá khen nha.

Cô nói xong liền phẩy tay vài cái rồi đi mất

Nhìn bộ dạng cô đi như vậy thì chắc hẳn là đi gặp tình nhân ?

Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân

. Dương Thiên, mày bị điên à ? Mắc mớ gì mày phải quan tâm cô ta đi đâu. Dù gặp tình nhân thì sao chứ. Chuyện đó là của cô ta cơ mà. Mày nên nhớ, người mày yêu đang ngủ trong phòng mày cùng với đứa con của mày đấy ?

Những câu hỏi đó khiến hắn sắp phát điên lên tức giận hét lớn

. Má nó chứ... Người đâu mau đi theo dõi thiếu phu nhân cho tôi... Xem cô ta đi đâu rồi báo lại mau

~

Cùng lúc đó trong nhà hàng mộc mạc đơn sơ nhưng đầy thơ mộng. Có đôi trai gái đang ngồi trò truyện với nhau trong rất thân mật nếu không lầm tưởng thì ai cũng nghĩ họ là một cặp trời sinh

. Nghiêm Tề, sao anh lại về nước thế ?

Cười dịu dàng nhìn cậu đôi má đã đỏ ửng từ khi nào. Không ngờ sau vài năm như vậy cậu không những không thay đổi mà còn đẹp trai hơn. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt chim ưng sắc sảo khuôn mặt chuẩn hot boy. Khiến ai nhìn thấy cậu liền nhào tới muốn sinh khỉ con.

Hết chap 8






 
Chương 9


Nhìn bộ dạng cô đi như vậy thì chắc hẳn là đi gặp tình nhân ?

Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân

. Dương Thiên, mày bị điên à ? Mắc mớ gì mày phải quan tâm cô ta đi đâu. Dù gặp tình nhân thì sao chứ.. Chuyện đó là của cô ta cơ mà. Mày nên nhớ, người mày yêu đang ngủ trong phòng mày cùng với đứa con của mày đấy ?

Những câu hỏi đó khiến hắn sắp phát điên lên tức giận hét lớn

. Má nó chứ ! Người đâu mau đi theo dõi thiếu phu nhân cho tôi. Xem cô ta đi đâu rồi báo lại mau

~

Cùng lúc đó trong nhà hàng mộc mạc đơn sơ nhưng đầy thơ mộng. Có đôi trai gái đang ngồi trò truyện với nhau trong rất thân mật nếu không lầm tưởng thì ai cũng nghĩ họ là một cặp trời sinh

. Nghiêm Tề, sao anh lại về nước thế ?

Cười dịu dàng nhìn cậu đôi má đã đỏ ửng từ khi nào. Không ngờ sau vài năm như vậy cậu không những không thay đổi mà còn đẹp trai hơn. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt chim ưng sắc sảo khuôn mặt chuẩn hot boy. Khiến ai nhìn thấy cậu liền nhào tới muốn sinh khỉ con.

. Anh nhớ em nên mới về.

Cậu cười tươi tay đưa ra nhéo nhẹ đôi gò má xanh xao ấy

. Em ốm đi nhiều rồi


. Èo... Anh này xạo quá...

Cô lấy tay che mặt ái ngại lên tiếng phản đáp.

. Đâu có.

. Anh nói thật mà !

. Em không tin đâu

Cô chu miệng, hai má phồng lên trông rất đáng yêu

. Vậy để anh chứng minh nhé !

Nói rồi cậu ngồi dậy bước lại gần cô cúi đầu khẽ hôn xuống thì một giọng nói âm lãnh phát ra từ một người nào đó

. Vợ tôi... Anh dám hôn sao ?

Cô và cậu thoáng sững sốt , quay người lại nhìn người đàn ông khuôn mặt giận dữ đang nhìn chằm chằm mình

. Dương Thiên, anh làm sao ở đây ?

Trái tim cô không tự chủ khẽ rung động vì không ngờ anh lại nói câu ấy. Từ khi lấy anh đến giờ cô chưa bao giờ được anh thừa nhận là vợ hợp pháp của mình, nhưng sao hôm nay lại vậy? Có phải hay không anh ta đang ghen.

" Haha " cô cười chua chát tự dằn vặt bản thân.

Trịnh Nhã San mày bớt ảo tưởng đi, anh ta mãi mãi không bao giờ yêu mày đâu.

. Cô chột dạ à ?

Anh nhìn cô khinh thường nói.

. Cô muốn ngoại tình thì ly hôn hẳn làm. Còn bây giờ cô là vợ tôi. Tôi không cho phép cô cho tôi đội nón xanh.

Anh lạnh giọng ánh mắt giết người cứ nhìn chằm chằm vào cậu

. Tôi nào có ngoại tình. Tôi đâu giống như anh có vợ lại dẫn bồ nhí về nhà chăm sóc hành hạ tôi chứ.

Cô cười nhạt nhẽo lòng ngực lại một nữa đau buốt

. Cô..... Câm miệng ! Đi về nhanh !

Nói rồi anh hung hăng bước lại gần cô nắm chặt lấy cánh tay gầy gò ấy ra sức kéo đi

. Đau ! Buông ra ! Tôi không về. Anh muốn về thì tự mình về. Di Phi thân yêu của anh đang đợi anh ở nhà đấy !

Cô ra sức vùng vẫy để thoát ra khỏi anh


. Câm miệng !

. Này anh kia... Mau thả tay San Nhi ra ! Anh đang làm cô ấy đau đấy.

Cậu vội vàng lên tiếng khi thấy cô đau đớn vùng vẫy khỏi người anh

Từ nãy giờ chứng kiến mọi việc cậu cũng hiểu ra được phần nào. Thì ra cô đã có chồng nhưng thật đau khổ cho cô, khi lấy một người không yêu mình.... Trái tim cậu khẽ nhói đau lên

Nếu năm ấy cậu không đi du học thì có lẽ chồng của cô sẽ là cậu. Cậu đã tuyệt vọng khi biết cô đã có chồng nhưng cô lại đau khổ với cuộc hôn nhân này , cậu lại ra quyết tâm sẽ bảo vệ cô dù thế nào cũng không để cô tổn thương thêm một lần nào nữa

. Câm miệng ! Anh nghĩ anh là ai mà lên tiếng ?

. Tôi là...

Cậu ấp úng không nói lên lời

. Buông ra !

Cô vì quá đau đớn tức giận liền dùng hết sức hất tay anh ra hung hăng nhìn mặt hắn nói

. Anh ấy là người tôi yêu thầm bấy lâu nay đấy , anh hiểu rồi chứ ?

Trịnh Nhã San tức quá liềm tìm đại một lý do để nói.

. Trịnh Nhã San, cô giỏi lắm !

Anh hằng giọng, khuôn mặt lạnh băng trừng mắt nhìn cô

. Haha..

Cô cười chua chát

. Vậy thì sao, không phải vì anh ấy đi du học thì có lẽ.... Tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi.

Cô nhìn người con trai trước mặt dối lòng mình nói

. Cô..... Câm miệng lại cho tôi ! Cô đang hối hận khi lấy tôi ?

Anh vẫn vậy vẫn lạnh lùng nói dù trong lòng có chút nhói đau , tâm tư không ngừng đấu tranh

Trịnh Nhã San, cô ta vốn không yêu mày. Cô ta chỉ lấy mày vì tài sản thôi.

. Đúng vậy !

Cô dứt khoát trả lời

. Tôi hối hận... Rất hối hận


. Cô... Được lắm ! Về nhà sẽ biết tay tôi.

Anh nghiến răng hung hăng chậm rãi nói từng chữ rồi một lần nữa kéo tay cô đi

. Buông ra ! Xin anh hãy tự trọng

Cô tái mặt, nước mắt không tự chủ tuôn rơi

. Haha

Anh cười mỉa mai

. Tự trọng? Tôi cần gì tự trọng ...cô nên nhớ cô vẫn còn là vợ tôi

Anh có chút ngạc nhiên khi nghe câu nói của cô, nhưng vẫn với khuôn mặt vô cảm nhìn người con gái gầy gò trước mắt

. Vậy thì ly hôn đi !

Cô đau đớn từng chữ nói ra. Có lẽ ly hôn sẽ là con đường tốt đẹp hơn. Con cô sẽ không đau khổ khi có gia đình không hoà thuận... Còn nếu cô ở lại thì cũng không sống nổi với Di Phi ả bạn thân đê tiện ấy.

Haha ...

. Giờ mới chịu ly hôn sao? Xin lỗi cô tôi đã đổi ý rồi. Cô đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi Trịnh Nhã San.

. Anh đồ khốn nạn !

Cô tức giận hét lớn

Anh cười lớn càng xiết chặt tay cô hung hăng bước ra khỏi quán , đẩy cô vào ghế sau đập mạnh chân ga đi mất

Lúc này Tề Nghiêm mới hoàn hồn vì câu nói vừa nghe từ cô . Cậu không ngờ cô cũng yêu mình nhưng lên tiếng thì cô đã bị người đàn ông khác dẫn đi mất. Trái tim anh một hồi đau đớn lẳng lặng bước đi.....

Hết chap 9






 
Chương 10


Anh có chút ngạc nhiên khi nghe câu nói của cô, nhưng vẫn với khuôn mặt vô cảm nhìn người con gái gầy gò trước mắt

. Vậy thì ly hôn đi !

Cô đau đớn từng chữ nói ra. Có lẽ ly hôn sẽ là con đường tốt đẹp hơn. Con cô sẽ không đau khổ khi có gia đình không hoà thuận... Còn nếu cô ở lại thì cũng không sống nổi với Di Phi ả bạn thân đê tiện ấy.

Haha ...

. Giờ mới chịu ly hôn sao? Xin lỗi cô tôi đã đổi ý rồi. Cô đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi Trịnh Nhã San.


. Anh đồ khốn nạn !

Cô tức giận hét lớn

Anh cười lớn càng xiết chặt tay cô hung hăng bước ra khỏi quán , đẩy cô vào ghế sau đập mạnh chân ga đi mất

Lúc này Tề Nghiêm mới hoàn hồn vì câu nói vừa nghe từ cô . Cậu không ngờ cô cũng yêu mình nhưng lên tiếng thì cô đã bị người đàn ông khác dẫn đi mất. Trái tim anh một hồi đau đớn lẳng lặng bước đi.....

Lúc này Tề Nghiêm mới hoàn hồn vì câu nói vừa nghe từ cô . Cậu không ngờ cô cũng yêu mình nhưng lên tiếng thì cô đã bị người đàn ông khác dẫn đi mất. Trái tim anh một hồi đau đớn lẳng lặng bước đi.....

Tại Dương Gia

Vừa thấy Dương Thiên cùng Trịnh Nhã San vào đến nhà Di Phi chạy ra ôm chầm lấy anh, hất cô ra khỏi cánh tay anh.

. Em rất nhớ anh, anh đi đâu vậy ? Chẳng lẽ là cùng....

Vừa nói Di Phi vừa liếc sang nhìn cô với ánh mắt thâm sâu

. Em vẫn còn yếu lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh có chút việc cần giải quyết


. Được, nhưng anh giải quyết thật mau rồi lên với em có được không ?

. Ừ

Nói rồi Di Phi ỏng ẹo bỏ lên cầu thang không quên ném cho cô cái ánh nhìn thù hận của một kẻ địch.

Di Phi vừa rời khỏi đi thì Nhã San đã bị Dương Thiên lôi xềnh xệc đi thẳng lên thư phòng. Anh tức giận đóng mạnh cạnh cửa lại và tay kia quăng cô lên ghế sofa làm cô hai ngã nhào xuống bàn kính bên cạnh ghế. Lúc này máu trên tay cô chảy ra từng giọt một rơi xuống đất vì trên bàn kính là một con dao găm vô cùng sắt bén.

Tuy rất đau nhưng cô cố nuốt nước mắt ngược vào trong, lấy con dao đẩy xuống đất để cho anh không thấy. Vì cô không muốn anh phải hối hận vì làm cô bị thương. Nhưng có lẽ đó chỉ là do cô nghĩ mà thôi vì trước giờ anh chưa từng yêu cô, một chút động tâm cũng không hề có.

Cô lúc này canh ngay lúc anh không chú ý lấy bàn tay bị thương của mình dấu ra sau, sau đó bắt gặp được cặp mắt tức giận của anh đg nhìn mình.

Anh tiến lại gần gặng giọng hỏi cô

. Cô rốt cuộc là đang muốn làm gì ? Cô đang muốn tôi chú ý đến cô nên mới dùng tên tình nhân đó để ảnh hưởng tầm mắt của tôi hay sao ? Cô nói mau !

. Em........ Em........


. Nói đi ! Chẳng phải lúc ở bên cạnh hắn còn mạnh miệng cãi lại tôi sao ? Sao ? Sao giờ lại im lặng như vậy ? Sợ ? Cô đang sợ hay sao ?

. Không ! Không ! Em không hề sợ. Thứ em sợ là sự tàn nhẫn của anh chứ em ko sợ anh đối xử với em như thế nào.

. Cô nói đi ! Rốt cuộc người đàn ông lúc nãy là ai ?

. Là ai ? Là ai ? Tại sao anh lại quan tâm ? Amh đâu yêu em. Anh hận em còn ko kịp làm sao lại quan tâm đến những chuyện đó của em.

. Tôi quan tâm không phải cô. Mà là quan tâm đến vinh dự của mình. Cô có biết thứ tôi ghét nhất chính là người phụ nữ lăng loàn dám cho tôi đội mũ xanh hay không ?

. Sỉ diện ? Anh mà biết sỉ diện thì đã không đưa Di Phi về nhà.

Hết chap 10




 
Chương 11


. À mà phải rồi anh đâu yêu em, anh hận em còn không kịp vậy tại sao anh lại phải cáu giận khi nhìn thấy em bên cạnh người đàn ông khác.

. Cô nên biết hiện tại và sau này cô là vợ của Dương Thiên tôi, là Dương phu nhân của Dương gia vì thế tôi không thể nào trơ mắt nhìn cô âu âu yếm yếm với kẻ khác. Nếu để giới truyền thông săn được ảnh chẳng phải tôi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi, ảnh hưởng đến Dương gia hay sao. Tôi cảnh cáo cô nếu sau này còn hẹn hò như vậy mà để tôi biết được cô sẽ không sống nổi trong căn nhà này đâu.

. Anh cảnh cáo em ? Anh nghĩ em sẽ sợ nữa hay sao ? Không ! Anh sai rồi ! Em sẽ không sợ anh nữa vì sao anh biết không ? Vì anh từ trước đến nay chưa từng đối xử tốt với em một ngày nào, em chịu đủ mọi hành hạ, mọi sự xúc phạm và lăng mạ. Em đã là người mất hết tôn nghiêm từ khi gả vào đây rồi. Vì thế lời cảnh cáo của anh sẽ không làm em sợ.

. Tôi biết cô hiện tại chẳng sợ tôi vì giờ người tình của cô đã trở về. Nhưng cô có thể cùng hắn chạy trốn khỏi tôi hay sao ?


. Không thể chạy nhưng em thà chết trong vòng tay anh ấy cũng sẽ không để anh hành hạ em đến chết

. Được. Cô hãy nhớ những gì hôm nay cô nói để rồi sau này đừng hối hận

. Sẽ không bao giờ hối hận vì giờ trái tim em đã lạnh, đã không còn vị trí cho một kẻ như anh tồn tại

Nghe những lời cô nói trái tim anh đột nhiên thắt lại. Anh đang đau, đau vì lời nói của cô. Chẳng phải anh nên cười hạnh phúc, anh nên vui mừng vì cô đã không còn tình cảm với mình.

Chẳng lẽ trái tim anh đã có sự xuất hiện của cô ?

. Vậy thì tốt ! Mong cô sau này hãy nhớ cho rõ những hành động và thái độ của mình khi nói chuyện với tôi nếu không cô sẽ phải bị hành hạ gấp ngàn lần so với hiện tại

. Em sẽ không bị anh hành hạ nữa vì giờ em muốn ly hôn. Là ly hôn đó !

. Tôi chẳng phải đã nói với cô rồi hay sao ? Tôi sẽ không bao giờ ly hôn với cô

. Anh chẳng phải đã rất muốn ly hôn với em từ rất lâu hay sao ? Vậy tại sao lại không đồng ý ? Chẳng lẽ anh có tình cảm với em ?


. Không ! Anh ấy sẽ không có tình cảm với cô. Ngày từ lúc bắt đầu đã không có tình cảm cho đến hiện tại và tương lai cũng sẽ không có.

Di Phi từ ngoài chạy vào hét lớn đáp lại câu hỏi của Trịnh Nhã San.

. Cô im ngay ! Cô có tư cách để xen vào cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi sao ? Cô hoàn toàn không có tư cách đó. Cô biết tại sao không ? Vì cô là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác và những kẻ như cô sẽ không bao giờ có quyền nói hay trả lời thay cho ai khác.

Trịnh Nhã San lúc này lòng đầy căm phẫn trợn mắt nhìn về phía Di Phi.

Di Phi thấy vậy sợ đến toát mồ hôi vì trước giờ ả ta luôn dựa dẫm vào Dương Thiên. Và ả ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy được sự tức giận đến trở thành ác quỷ của Trịnh Nhã San.

. Thiên, cô ta mắng em !

Ả giả vờ khóc đứng phía sau bóng lưng to lớn của anh để núp, tránh đi ánh mắt đáng sợ ma quỷ của Trịnh Nhã San.

. Cô còn giả vờ ? Cô nghĩ cô sẽ giả vờ được bao lâu hả Lưu Di Phi ?


. Trịnh Nhã San, cô im ngay cho tôi. Ai cho phép cô mắng Di Phi ?

Anh tức giận quát mắng

. Là tôi cho phép, tôi có quyền hạn đó. Vì tôi là cô vợ được anh rước về công khai được toàn bộ người trên mảnh đất Trung Quốc này công nhận. Vì tôi là vợ anh là người phụ nữ duy nhất sẽ bên anh cả đời, còn cô ta chỉ là một cô tình nhân được anh đưa về. Như vậy đã đủ chưa ?

. Trịnh Nhã San, cô đã thay đổi !

. Phải ! Tôi đã thay đổi ! Thay đổi để trở thành một con người ác độc, lạnh lùng như anh để không bị anh hành hạ như một con ở

Hết chap 11




 
Chương 12


Buổi tối trong căn phòng được trang trí vô cùng ấm cúng nhưng lại làm cho con người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu đến tận xương thịt.

Một góc nhỏ trong căn phòng một cô gái ngồi ôm lấy đầu gối mình nước mắt không ngừng chảy, những giọt nước mắt pha lẫn với những giọt máu đỏ từ tay cô chảy ra.

Cô từ khi sinh ra cho đến lớn lên luôn được sự bao bọc, che chở của ba mẹ mình nhưng từ khi cô quyết định lấy anh thì cô đa, anh biết số phận cùng với địa vị của mình sẽ trở nên thảm hại. Nhưng vì yêu anh, thứ tình yêu mà cô đã trọn giành cho anh suốt bao năm trời vẫn không được đáp trả. Cô thật rất yêu anh, có thể vì anh mà mất cả mạng sống nhưng anh, anh chưa từng nghĩ như vậy.

Anh nghĩ cô là loại phụ nữ nhơ nhuốc, vì tiền mà bán thân làm mất đi tôn nghiêm và là kẻ chỉ muốn tiếp cận anh để được tài sản. Anh đã sai ? Sai ngay từ suy nghĩ đầu tiên của mình nhưng anh nào đã biết mình sai chứ !


. Bảo bối ! Con yên tâm mẹ nhất định sẽ để con an toàn chào đời. Có một cuộc sống thật hạnh phúc, mẹ nhất định sẽ lại tất cả những gì mà ả ta người phụ nữ giả tạo đó đã cướp đi của mẹ con mình.

« cạch »

Âm thanh chiếc cửa vừa phát lên phía sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên gương mặt hiền hậu, trên tay cầm một mâm thức ăn tiến lại gần bàn bên cạnh giường đặt mâm thức ăn xuống. Rồi tiến lại phía cô nắm lấy bàn tay cô nói

. Thiếu phu nhân con đau lắm sao ?

. Dì ! Dì ra ngoài đi ! Con không muốn liên luỵ dì đâu !

. Thiếu phu nhân con nên nghỉ đến đứa bé trong bụng mà ăn ít cháo, uống một ít sữa. Còn việc có liên luỵ dì hay không con đừng lo

. Dì à, sao dì biết........

. Con nghĩ dì sống đến tuổi này rồi mà chuyện này không biết sao ?

. Dì à, xin dì xin dì đừng nói với Dương, con không muốn anh ấy biết đến cái thai này, nếu anh ấy biết nhất là sẽ....


. Dì hứa với con ! Giờ thì con lại ăn ít cháo đi !

. Vâng ạ

. Còn vết thương này nhất định phải bôi thuốc thật tốt nếu không sẽ để lại sẹo

. Con biết rồi !

Sảng đứng dậy đi lại ghế ngồi xuống và cầm chén cháo lên ăn mít ít. Sau khi ăn no và cũng bôi thuốc xong cô đã ngủ thiếp đi do quá mệt mỏi.

~

Thư phòng

Cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và bà Chu, Dương Thiên đứng bên ngoài đã nghe được hết tất cả. Anh vừa rất vui cũng vừa rất buồn, anh vui vì anh lại có thêm một đứa con nhưng niềm vui lại ít hơn nỗi buồn cùng với sự tức giận trong lòng anh. Anh cau mày lại khi nhớ lại việc cô cầu xin bà Chu đừng nói với mình về việc cô mang thai.

Anh không phải tức giận vì cô không nói cho anh biết mà là anh nghĩ cô muốn giấu anh là vì đứa trẻ cô đang mang không phải con anh mà là con của tên Tề Nghiêm.


Anh có thể sẽ rất vui nếu cô nói cho anh biết. Nhưng không cô lại giấu anh, chẳng lẽ những gì anh nghĩ là đúng. Đứa trẻ trong bụng cô là con của tên đàn ông đó.

Trong đầu anh lúc này hiện lên một suy nghĩ đó là mong đứa con cô đang mang là con của mình nhưng sao có thể. Cô đã nói với anh cô không yêu anh, hận anh đến tận xương máu, người cô yêu là Tề Nghiêm tên học trưởng khốn kiếp đó.

Anh đâu tên cô tại sao lại mong cô mang con của anh. Chẳng lẽ trong lòng anh thật sự đã có hình bóng của cô ?

Anh cố dập tắt ý nghĩ điên rồ đó bằng cách trấn tỉnh mình lại

. Dương Thiên à ! Mày đừng mong đứa trẻ đó là con của mày nữa. Nó thật sự không phải con mày đâu.

Hết chap 12




 
Chương 13


Trịnh Nhã San dậy từ rất sớm đã đi chuẩn bị thức ăn sáng, sau đó cô rời khỏi nhà đến siêu thị để không bị anh trông thấy lại chướng mắt.

Dương Thiên và Di Phi cũng từ trên phòng đi xuống, thấy thức ăn được bày biện lên bàn đều là món ăn anh thích nhất.

. Quản gia, những món này do ai nấu ?

Dương Thiên lạnh giọng hỏi bà quản gia.

. Thiếu gia những món này đều do thiếu phu nhân chuẩn bị.


Nghe đến 3 chữ ” thiếu phu nhân “ mặt của Di Phi tối sầm lại, cau có nhăn mặt nhìn Dương Thiên nói.

. Cô ta nhất định không tốt bụng muốn hại chết con của em.

. Quản gia tôi nhắc nhở bà sau này đừng để tôi biết những món ăn trên bàn đều do Trịnh Nhã San nấu. Nếu tôi còn biết nuôi đám phế vật các người ở nhà mà không làm việc để một mình Trịnh Nhã San làm tôi nhất định sẽ xử lý các người.

Từ sau khi biết tin Trịnh Nhã San nang thai Dương Thiên liền tuyển lại đám người làm.

. Cậu chủ cậu yên tâm nhất định sẽ không có lần sau. Thiếu gia, cô Di Phi hai người ngồi đợi một lát tôi sẽ gọi người làm điểm tâm sáng cho hai người.

. Không cần ! Điểm tâm sáng trên bàn cứ để đó chúng tôi sẽ ăn không cần thiết dọn món khác.

. Vâng !

Nói rồi bà quản gia đi xuống bếp trên gương mặt hiện lên một nụ cười và hiện ra một ý nghĩ.

’ thiếu phu nhân cô đã dần chiếm được trái tim cậu chủ rồi. Bà già này cũng an tâm phần nào cho đứa trẻ và cô ‘

Sau khi ăn xong bữa sáng Dương Thiên cũng nhanh chóng đến công ty làm để lại mình Di Phi ngồi đó mà cau mày khó chịu. Bữa sáng này cô thật là nuốt không trôi nhưng vì Dương Thiên có mặt bên cô cố nuốt hết nhưng Di Phi cô làm sao dễ dàng nuốt cục tức vào miệng dễ dàng như vậy chứ.

. Bà quản gia !


Nghe tiếng gọi lớn của Di Phi, bà quản gia từ dưới bếp chạy lên.

. Cô Di Phi có việc gì không ?

. Trịnh Nhã San đâu rồi ?

. Thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sớm để mua ít đồ dùng nhà bếp rồi ạ

. Cái gì mà thiếu phu nhân ? Các người sau này biết điều một chút đừng bao giờ gọi cô ta là thiếu phu nhân, nếu có gọi thì phải gọi tôi. Bà có nghe rõ không hả ?

. Cô Di Phi xin cô đừng làm khó bà già đây. Cậu chủ từng dặn dò cho dù cậu ấy đối xử với thiếu phu nhân ra sao thì cũng cấm chúng tôi tuyệt đối không thể xúc phạm thiếu phu nhân. Nếu chuyện cô vừa nói mà để cậu chủ nghe được cậu ấy nhất định sẽ tức giận vô cùng. Nếu không có gì căn dặn thì bà già này đi trước.

Bà quản gia nói ra một hơi sau đó bỏ đi để cho Di Phi một miệng ngậm đầy cục tức không thể nói.

Rốt cuộc vị trí của Trịnh Nhã San quan trọng hơn cô nhiều như vậy sao ? Nếu không tại sao anh ta lại ra hình phạt nghiêm cấm ai xúc phạm cô ?

Di Phi vừa định lên phòng thì gặp Sảng đang xách đồ vào nhà.

. Tôi còn nghĩ cậu đi hẹn tình nhân giờ mới về đó ?

. Tôi không rảnh như cô có thời gian moi móc người khác. Có giỏi thì tự xuống bếp làm việc như tôi nếu không thì đừng cản đường tôi làm việc.


Nói rồi Sảng xách túi lớn túi nhỏ đi ngang qua Di Phi mặc ả ngăn cản. Nhưng Sảng không ngờ rằng ả Di Phi ác đến nổi cố ý dơ chân gạt chân cô làm cô ngã nhào xuống sàn nhà.

« rầm »

Cả người cô tiếp xuống đất mẹ. Tất cả người làm trong nhà chạy ra xem thì thấy Nhã San đang nằm lăn lóc trên sàn nhà, trước mặt còn là Di Phi.

. Thiếu phu nhân con không sao chứ ?

Bà quản gia chạy lại đỡ cô sau đó quay sang mắng Di Phi.

. Cô Di Phi cô nên biết thân phận của một người khách, nếu sau này cô còn gây khó dễ cho thiếu phu nhân để cô ấy xảy ra mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ nói với lão gia và phu nhân trở về.

. Bà hâm dọa tôi ?

Hết chap 13




 
Chương 14


. Di Phi ! Cô đủ rồi đó ! Dì ấy là quản gia nhà này đã bao nhiêu năm qua cũng xem như là cha mẹ của chúng ta, cô không nên nói chuyện hỗn xược như vậy với dì ấy.

. Cha mẹ chúng ta ? Cô nhầm rồi, tôi từ nhỏ đã mồ côi, làm gì lấy đâu ra cha mẹ. Còn bà ta xứng sao ?

Bà Chu lúc này rất tức giận không kìm được lòng mà tát thẳng vào mặt Diệc Phi thật mạnh một cái bạt tay.

. Bà đánh tôi ?


. Lưu Di Phi tôi cũng xem như là bậc trưởng bối của cô, tôi vì thiếu phu nhân mà nhịn cô, không ngờ cô lại được nước lấn át dùng những từ nói của người không được giáo dục để nói chuyện với chúng tôi. Cái tát vừa rồi là tôi thay ba mẹ cô dạy dỗ cô và cũng là cái tát cảnh cáo cô sau này đừng có mà làm phách ở trong căn nhà này.

. Chu Tiền Nhi bà gan đến nổi dám đánh tôi sao ? Sau này tôi trở thành nữ chủ nhân căn nhà này tôi nhất định sẽ đuổi bà ra khỏi đây, vĩnh viễn đừng hòng bước vào nhà một bước.

Trịnh Nhã San lúc này lớn tiếng nói.

. Nếu cô muốn thì xin mời ! Nhưng tôi nghĩ rằng cô sẽ không thể trở thành thiếu phu nhân họ Dương vì cô làm gì có tư cách đó. Kẻ chuyên cướp chồng người khác, làm tiểu tam người khác thì cô vĩnh viễn sẽ không được danh chính ngôn thuận gả vào đâu.

« chát »

Bạt tay thật mạnh gián thẳng vào mặt của Trịnh Nhã San. Không ai khác chủ nhân bàn tay là Dương Thiên.

Sảng lúc này trợn mắt nhìn thẳng vào Dương Thiên, người đàn ông cô từng rất yêu, nhưng giờ đây có lẽ cô rất hận anh. Không phải vì hận đã ngược đãi, áp bức cô mà hận anh vì đã ra tay đánh cô chỉ vì con bạn thân nhất cô từng tin tưởng cướp đi người cô yêu.

. Cô im ngay cho tôi ! Người không có tư cách nói chuyện trong căn nhà này là cô không phải Di Phi.

Nghe Dương Thiên nói mà lòng Nhã San đau như cắt, như từng mũi tên đâm sâu vào trái tim của cô. Anh người cô yêu nhất sao có thể nặng lời như vậy với cô.


Sảng nghĩ cô còn hi vọng vì anh đã nói với bà Chu để cô sau này không cần làm việc nhà nữa, vậy mà giờ đây anh đã nặng lời quát mắng cô không có tư cách trong căn nhà này. Vậy rốt cuộc anh xem cô là gì ? Nếu không yêu cô tại sao lại không để cô ly hôn với anh, để cô rời khỏi anh, rời khỏi nơi quái quỷ này ? Rốt cuộc là tại sao ?

. Dương Thiên ! Sao con lại đánh con bé ?

. Dì Chu xin dì đừng can dự vào chuyện gia đình của con. Con không muốn phải làm dì khó xử.

. Con đã từng quên ba mẹ con đã căn dặn dì phải chăm sóc, quan tâm con hay sao ? Sao giờ con nói giống như dì là người ngoài không liên quan đến gia đình con vậy ?

. Dì Chu dì đi xuống nhà bếp, đừng can thiệp vào chuyện gia đình con. Đây là lần thứ hai con nhắc nhở dì rồi.

Nói rồi Dương Thiên quay sang nắm chặt lấy tay Nhã San kéo cô lên thư phòng, mặc cho Di Phi đang rất tức giận.

. Bà nghe rõ rồi đó ? Sau này bà nên làm tốt bổn phận của một kẻ giúp việc là được, đừng có mà nhiều chuyện. Hứ......

. Chuyện này tôi sẽ ko dễ dàng để cho thiếu phu nhân bị ức hiếp đâu.


. Bà muốn làm gì ? Bà nghĩ bà hâm dọa được tôi sao ? Bà nên nhớ vừa rồi Dương đã nói bà đừng nên liên quan đến chuyện gia đình chúng tôi. Còn nữa cái gì mà thiếu phu nhân sau này nên đổi cách xưng hô là vừa.

Nói rồi Di Phi ỏng ẹo đi lên cầu thang. Đi được gần nửa cầu thang thì

« á »

Di Phi lăn từ trên cầu thang xuống mặt sàn nhà, máu chảy đầm đìa.

Dương Thiên nghe được tiếng la hét chạy ra xem thì nhìn thấy cảnh tượng Di Phi đang đau đớn, xung quanh toàn là máu.

Hết chap 14




 
Chương 15


Chuyện này tôi sẽ ko dễ dàng để cho thiếu phu nhân bị ức hiếp đâu.

. Bà muốn làm gì ? Bà nghĩ bà hâm dọa được tôi sao ? Bà nên nhớ vừa rồi Dương đã nói bà đừng nên liên quan đến chuyện gia đình chúng tôi. Còn nữa cái gì mà thiếu phu nhân sau này nên đổi cách xưng hô là vừa.

Nói rồi Di Phi ỏng ẹo đi lên cầu thang. Đi được gần nửa cầu thang thì

« á »

Di Phi lăn từ trên cầu thang xuống mặt sàn nhà, máu chảy đầm đìa.

Dương Thiên nghe được tiếng la hét chạy ra xem thì nhìn thấy cảnh tượng Di Phi đang đau đớn, xung quanh toàn là máu.


Bệnh viện Tâm Ái

. Bác sĩ ! Anh nhất định phải cứu cô ấy ! Cô ấy và đứa bé nhất định phải cứu !

Sắc mặt của Dương Thiên trắng bệch, lúc này gương mặt lo lắng hiện rõ lên gương mặt hoàn mĩ của anh khiến Sảng đứng bên canhj cảm thấy rất đau lòng, i như từng nhát dao gâm đâm thẳng vào trái tim của cô.

Chẳng lẽ những gì cô nghĩ về Dương Thiên khi anh đối xử tốt với cô đã sai sao ? Anh đối xử tốt với cô cũng chỉ vì thương hại, chứ không phải tình yêu. Thứ tình yêu cô muốn có ở anh nhất thì anh đã đặt nó cho Di Phi cô bạn thân đã cướp đi chồng cô.

. Thiên...

. Cô im đi ! Cút ra khỏi đây !

Anh quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.

Chẳng lẽ anh hận cô đến vậy sao ? Nhưng mà anh hận cô vì điều gì ? Vì Di Phi, hay vì đứa bé ả ta đang mang, hay là vì cô mà anh không lấy người mình yêu ?

Hàng ngàn câu hỏi cứ ùa vào suy nghĩ của cô làm cô không thể nào kiềm được nước mắt mà khóc trước mặt anh.

. Cô khóc ? Khóc cái gì ?

. Em....em...


Chẳng lẽ anh vẫn còn quan tâm cô ? Không nhất định là không thể nào !

. Cô khóc cái gì chứ ? Khóc cho tôi xem à ? Cô ngừng diễn lại được rồi đó Trịnh Sảng à ! Cô đừng lấy những giọt nước mắt giả tạo, yếu đuối đó để lừa gạt, câu dẫn tôi về bên cô. Vì tôi trước nay và sau này cũng sẽ không yêu cô. Cô cút đi !

Từng chữ từng lời của Dương Thiên như hàng vạn mũi tên ghim sâu vào lòng ngực trái tim Trịnh Nhã San cô. Anh thật sự chưa từng quan tâm cô chỉ là do cô tự nghĩ mà thôi.

. Em đi !

~

2 tiếng đồng hồ trôi qua trong phòng cấp cứu chợt đèn đỏ từ phòng cấp cứu tắt dần. Vị bác sĩ cùng cô y tá bước ra với vẻ mặt buồn bã, cúi gầm gương mặt lắc đầu

. Bác sĩ, cô ấy ?

. Rất tiếc đứa bé chúng tôi không thể giữ được.

. Tại sao chứ ? Đứa bé rõ ràng đã được 3 tháng hơn làm sao có thể dễ dàng xảy thai như vậy được ? Bác sĩ anh đang lừa tôi có phải không hả ? Đứa bé nhất định là còn phải không ?

. Thành thật xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng đứa bé không thể giữ được vì lớp tử cung của cô Lưu quá mỏng cộng thêm việc cô ấy đã từng phá thai nhiều lần và xảy thai nhiều lần.

. Phá thai ?


. Anh không biết chuyện cô ấy đến bệnh viện Tâm Ái phá thai sao ?

. Cái gì ?

. À ! Dương tiên sinh à, anh muốn biết gì có thể đến phòng tài liệu lấy hồ sơ những bệnh nhân thường xuyên phá thai mà xem nhé, dù gì anh cũng là con rễ của viện trưởng.

. Ừ !

Nghe đến câu nói của anh bác sĩ Dương Thiên gần như chết đứng. Cái gì mà phá thai chứ ? Nhất định là họ thông đồng gạt anh, muốn anh phải trở về với Trịnh Nhã San nên mới như vậy. Nhất định là vậy rồi !

Dương Thiên lấy lại bình tĩnh vẫn lạnh lùng nói

. Bác sĩ anh nói dối khá hay ! Muốn diễn tôi sẽ mở show cho anh diễn, chuyện như thế không nên nói bừa.

Hết chap 15




 
Chương 16


Nghe đến câu nói của anh bác sĩ Dương Thiên gần như chết đứng. Cái gì mà phá thai chứ ? Nhất định là họ thông đồng gạt anh, muốn anh phải trở về với Trịnh Nhã San nên mới như vậy. Nhất định là vậy rồi !

Dương Thiên lấy lại bình tĩnh vẫn lạnh lùng nói

. Bác sĩ anh nói dối khá hay ! Muốn diễn tôi sẽ mở show cho anh diễn, chuyện như thế không nên nói bừa.

. Dương tiên sinh anh nghĩ chúng tôi nói đùa anh có thể đến phòng chứa bệnh án để xem.

. Bệnh án cũng có thể làm giả mà. Các người thôi ngưng diễn đi ! Màn kịch hạ xuống được rồi đó.

. Dương tiên sinh anh nghĩ sao tùy anh. Nhưng tôi nhắc nhở anh trước cô Lưu đã không thể nào giữ lại được đứa bé và 98% cô ấy cũng sẽ không mang thai được nữa.

. Cút đi ! Lừa gạt ! Các người đều là lũ lừa gạt !


Dương Thiên không thể tin đây đều là sự thật mà đứng quát mắng, còn bác sĩ và cô y tá thì đã đi mất. Nhã San đứng phía ngoài nhìn anh như vậy cô thật sự rất đau lòng, rất muốn ôm lấy anh, an ủi anh nhưng anh làm gì sẽ để ý cô. Lúc này cô mà lại gần anh thì anh chỉ càng nổi giận hơn thôi.

~

8h tối tại bệnh viện

. Tiểu thư ! Lão gia muốn gặp cô !

Một người mặc bộ đồ vest đen thanh lịch đi đến ngay chỗ Nhã San đang ngồi nói.

. Được. Ở đâu ?

. Mời cô đi theo tôi !

Phòng viện trưởng

. Con thành ra thế này còn muốn ở bên cậu ta ?

Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu nâu tay cầm cây gậy mà nhìn Nhã San đứng trước cửa nói.

. Ba !

. Cậu ra ngoài đi ! Không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không thể vào !

Ông Trịnh Thành căn dặn thuộc hạ rồi quay sang tiếp tục nói với Nhã San.


. Thế nào ? Lấy được cậu ta con nên có cuộc sống tốt hơn ở Trịnh Gia chứ, sao bây giờ nhìn con tiều tụy hơn trước, xanh xao hơn trước nhiều vậy hả ?

. Ba ! Con vẫn tốt, không làm sao cả !

. Con có thể giấu được mẹ con, giấu được tất cả mọi người nhưng không thể nào giấu được người ba rất yêu thương con. Con là bảo bối của ba, là tài sản lớn nhất của Trịnh Gia vậy mà lại vì cậu ta mà làm mình thành kẻ ăn người ở trong Dương Gia. Con chê mình sống hạnh phúc quá, sung sướng quá nên mới muốn thử cảm giác cực khổ, bị hành hạ thế này sao ?

. Ba ! Con xin lỗi !

Nhã San nghe ba cô nói cô chỉ có thể đứng đó mà khóc không thể nói được gì ngoài hai từ ” xin lỗi “

. Lại đây ngồi bên cạnh ba.

Nhã San ngồi cạnh ba cô, tựa vào lòng ông ấy mà khóc thật nhiều. Cô từ khi bước chân vào nhà họ Dương chưa từng được sung sướng, chưa từng hạnh phúc và chưa từng có ai hiểu được những gì cô đã trải. Lúc này là lúc cô cảm thấy mình có cả bầu trời, có cả thế giới vì chỉ có ba cô luôn là người yêu cô nhất, luôn bảo vệ cô.

. Đừng khóc ! Sau này con sẽ không ở lại nhà họ Dương nữa, theo ba về nhà. Ba sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ, chăm sóc con như lúc nhỏ, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương con gái bảo bối của ba.

. Ba ! Con không muốn về !

. Vì cậu ta làm vậy có xứng hay không ?

. Xứng. Nhất định rất xứng. Một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ có tình cảm với con. Ba tin con đi được không ?

. Tin con ? Ba có thể tin con, nhưng ba không tin cậu ta, cậu ta đối xử với con và đứa cháu ngoại của ba như vậy làm sao ba có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ.

. Ba biết con có thai ?


. Ba luôn theo dõi từng bước chân của con ngay từ nhỏ, cho đến lớn cũng không ngoại lệ.

. Ba !

. Nghe lời ba theo ba về nhà đi. Nếu mẹ con biết con ở Dương gia chịu khổ thế này nhất định bà ấy sẽ rất đau lòng, nhất định bà ấy cũng sẽ không để cho thằng con rể này sống yên tại giới kinh doanh đâu.

. Ba !

Một giọng nói lảnh lót trong trẻo vang lên từ phía sau cánh cửa. Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy ôm sát người màu đen, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo lông vũ trắng số lượng giới hạn toàn cầu bước vào bên trong nói

. Con không nghe cũng phải nghe !

Hai người trong phòng nghe thấy giọng nói ấy liền quay đầu lại nhìn thì kinh ngạc nói

. Mẹ / Bà xã !

Hết chap 16




 
Chương 17


. Bà xã em đến đây làm gì ?

Người phụ nữ trung niên vừa bước vào là mẹ Nhã San \( bà Bạch Nhan \) \* gia tộc họ Bạch giàu có và quyền lực đứng đầu Trung Quốc.

. Thế nào ? Em đến không được hay sao ?

Trịnh Thành ông lúc này liền thay đổi giọng dịu dàng tiến về phía vợ mình.

. Làm gì có ! Em đến đây là vì chuyện của Tiểu San sao ?

. Anh biết mà còn hỏi hả ? Mau ngồi xuống trước em sẽ thay anh giải quyết.

. Ừ

Nhã San nhìn thấy mẹ mình liền giả vờ mỉm cười nói


. Không cần mẹ và ba quan tâm, chuyện gia đình con chúng con sẽ tự giải quyết.

. Cái gì mà gia đình con hả ? Cái nơi đó mà gọi là gia đình hay sao ? Bị người ta ức hiếp, mắng chửi mà không nói một tuếng, vậy mà ở nhà mẹ mới mắng con con đã làm ầm lên. Thế nào ? Con nghĩ mình lớn rồi, không cần ba mẹ lo nữa hay sao ?

. Mẹ ! Con không có ý đó, chỉ là.......

. Im ngay ! Lần này dù thế nào con và thằng nhóc đó phải ly hôn cho mẹ nếu không đừng trách mẹ ra tay tàn nhẫn hủy hoại sự nghiệp nhà họ Dương.

. Mẹ không được làm như vậy. Anh ấy là chồng con, nếu mẹ hủy hoại anh ấy chẳng khác nào hủy hoại hạnh phúc con gái mẹ.

. Hạnh phúc của con sớm đã bị hủy hoại trong tay ả hồ ly tinh họ Lưu đó rồi. Giờ con còn muốn nhẫn nhịn nữa hay sao ?

. Con không thể ly hôn với anh ấy vì con rất yêu anh ấy.

. Tình yêu của con bị người ta dẫm đạp thế mà giờ còn muốn giữ lại à. Con gái ngốc ! Nghe lời mẹ ly hôn với cậu ta đi.

. Mẹ !

Ông Trịnh lúc này mới lên tiếng nói.

. Con không nghe cũng phải nghe ! Ba mẹ đã quyết không thể nói thêm lời nào nữa.

. Ba mẹ hai người làm như vậy là đang áp bức con hay sao ? Hai người muốn con chết hai người mới hài lòng sao ?

. Muốn chết sao ? Chết đi, con không nghĩ đến mình cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Gia đình ta thế lực lớn thế này muốn có một cậu con rể tốt hơn cậu nhóc đó là quá dễ dàng, cớ sao con nhất quyết chỉ chọn cậu ta chứ.

. Được ! Con ly hôn nhưng hai người hứa với con đừng hủy hoại sự nghiệp anh ấy có được không ?

. Tốt ! Chiều nay ba mẹ sẽ đến nhà họ Dương rước con về Trịnh Gia, mau chóng chuẩn bị đi

~


Dương Gia

Nhã San vừa vào nhà thì đã thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo bình thường đang ngồi trên xe lăn nhìn về phía cô bằng ánh mắt đượm buồn.

. Mẹ chồng !

. Xin lỗi con, con dâu !

. Sao mẹ lại phải xin lỗi con chứ ?

. Là do mẹ dạy dỗ Tiểu Thiên không tốt để nó ức hiếp con, dẫn người phụ nữ khác vào nhà sỉ nhục con. Là lỗi của bà già này, mong con cho nó cơ hội đi có được không ?

. Nếu vì chuyện này thì mẹ không cần nói nữa, con đã quyết sẽ ly hôn rồi. Mẹ yên tâm dù thế nào đi nữa con sẽ quay lại thăm mẹ, vẫn cho mẹ bồng cháu nội, nhưng mà...

. Nhưng mà nó không thể mang họ Dương có phải không ?

Nhã San nghe mẹ Dương Thiên \( bà Hà An Nhi \) hỏi liền gật đầu

. Không sao ! Chỉ cần con sau này hạnh phúc thì thế nào cũng được. Người mẹ chồng này vẫn sẽ chúc phúc cho con và đứa bé.

. Cảm ơn mẹ !

~

Phòng tài liệu

. Dương tiên sinh anh muốn tìm tài liệu gì anh nói tôi, tôi giúp anh tìm, anh không cần phải lục tung cả căn phòng này lên thế này đâu.

. Mặc kệ tôi ! Mấy người ra hết cho tôi !


. Dương tiên sinh xin lỗi anh, chỉ sau hôm nay anh đã không còn là con rể của viện trưởng, chúng tôi không thể để một người ngoài như anh tự tiện vào đây lục tung tài liệu như thế này được, cũng không thể nghe lời anh mà để anh mặc kệ làm phách được.

. Cái gì mà không phải con rể ? Mấy người cút ra ngoài hết cho tôi đi !

. Anh làm như thế chúng tôi sẽ gọi.........

Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau

. Mặc kệ anh ta ! Anh ta muốn tìm bao lâu cứ để anh ta tìm

Đám nhân viên nghe thấy liền lui ra.

Người phụ nữ từ từ đi về phía Dương Thiên, chống hai bàn tay xuống bàn làm việc nói

. Em rể em quậy tưng bừng ở phòng tài liệu bệnh viện như vậy, em không nghĩ ra hậu quả của sau này hay sao ?

. Chị Tú Phân chị nói thế là ý gì ?

. Ý gì ? Cậu tự hiểu đi ! Cậu đã hành động như thế nào với đứa em gái tội nghiệp của tôi mà giờ cậu còn hỏi. Cậu nghĩ còn là con rể của Trịnh Gia hay sao ?

Hết chap 17

\* nhạt quá rắc muối giùm đi !




 
Chương 18


. Chị nói thế là ý gì ?

. Cậu là người thông minh, ắt đã hiểu trong đầu tôi nói cái gì rồi chứ. Cậu tiếp tục mà tìm đi, tìm được rồi thì đừng hối hận.

Nói rồi Hạ Tú Phân \( chị họ Nhã San \) rời khỏi phòng.

~

. Chị Phi mọi chuyện đã bị tên bác sĩ nói hết với Dương tổng, giờ chị định tính sao ?

Một người mặc vest đỏ ngồi trên ghế lo lắng nói


. Tài liệu đã bị em lấy đi có chứng cứ gì chứng minh chị đã từng mang thai rất nhiều lần. Đừng quá lo lắng, mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát của chị. Với lại Dương Thiên rất yêu chị anh ta nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng lời bọn họ nói khi không có chứng cứ đâu.

. Mong là thế, em chỉ sợ chị gặp nguy thôi. Chị không biết đó thôi thế lực nhà Dương Gia cũng không đơn giản với vẻ bề ngoài. Em đã điều tra được ông cậu của Dương Thiên là Hà An Hào ông trùm giới bất động sản tại Mỹ và có hơn 20 công ty con phân bố ở nhiều nơi. Cộng thêm việc ông ta không có vợ con, tài sản khủng này sẽ do đứa cháu ruột Dương Thiên này thừa kế.

. Em yên tâm ! Chị nhất định sẽ mau chóng trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Dương, sẽ mau chóng lấy hết tài sản nhà họ Dương như thế chúng ta ăn ba đời cũng không hết, cũng không cần phải dựa vào đám đàn ông thối tha đó nữa.

. Chị suy nghĩ thấu đáo nhất !

. Được rồi, em mau về đi nếu không để anh ta bắt gặp em sẽ không hay.

. Được, đợi tin tốt của chị.

Người đàn ông mặc đồ vest bí ẩn kia rời đi. Cũng vừa lúc Dương Thiên đang bước về phía cửa phòng vô tình đụng vào người đàn ông đó.

. Xin lỗi !

. Ừ ! Không sao !

Ngồi đàn ông vội vã rời đi, Dương Thiên có chút nghi ngờ khi người đàn ông này sao có thể lên được tầng đặc biệt của bệnh viện mà tầng này chỉ có một mình phòng của Di Phi.

. Anh đến rồi !

Di Phi ả vẫn vui vẻ mỉm cười nói chuyện với anh, nhưng đến khi anh hỏi thì sắc mặt ả mong chóng tái nhạt.

. Người đàn ông lúc nãy có quan hệ gì với em ?


. Anh......anh nói ai ?

. Người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ vừa đi ra.

. Anh......anh ta.....là......à là người đi nhầm thôi. Anh ta định tìm nhà vệ sinh nhưng không ngờ đi nhầm lên đâu.

. Là thật ?

. Anh không tin em ?

. Bây giờ ai gạt ai trước thì tự hiểu đi. Muốn người khác tin mình thì đừng dối trá.

. Thiên....anh...anh nói gì thế ? Em không hiểu ?

. Giả vờ rất hay ! Diễn kịch cũng rất tốt ! Sao cô không đi Hollywood đóng phim luôn đi.

. Thiên, anh nói gì thế ? Em diễn cái gì ? Nếu anh vì nghe lời người khác nói xấu em thì anh đừng tin, họ đang nói dối. Họ đã hại chết đứa con của em giờ họ còn muốn vu khống em. Anh nhất định không được tin họ.

. Chẳng lẽ tôi phải tin em ?

. Thiên, em biết anh vì đứa bé mới chịu cho em vào nhà, nhưng bây giờ em mất đứa bé rồi có phải anh không cần em nữa không ?

Di Phi giả vờ khóc lốc rơi vài giọt nước mắt để cho Dương Thiên cảm thấy là anh đang có lỗi với cô chứ không phải với Trịnh Nhã San.


. Khóc ? Em nghĩ mình diễn như thế tôi còn tin hay sao ?

. Em không phải khóc vì anh không cần em mà em khóc vì anh không tin em.

Diệc Phi lấy tay sờ sờ bụng nói

. Bảo bối giờ con không còn ba con cũng không cần mẹ nữa. Mẹ sẽ xuống dưới tìm con !

Di Phi định đâm đầu vào tường thì một lực mạnh kéo cô ra hất mạnh cô ngã xuống sàn.

. Cô muốn chết thì cũng phải tìm nơi khác mà chết, đừng có làm bệnh viện của tôi bị ô nhiễm.

Giọng nói lảnh lót vang lên, Di Phi và Dương Thiên vô cùng ngỡ ngàng trước hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo thun trắng ngắn lộ ra vòng eo thon thả cùng phối với chiếc váy đỏ ngắn ôm sát đôi chân dài của cô khiến cô càng quyến rũ hơn. Cô gái này cũng không ai khác mà chính là Trịnh Nhã San.

Hết chap 18

\* chờ góp ý của các bạn phía dưới nhé.




 
Chương 19


. Cô nghe cho rõ, đây là bệnh viện nhà tôi tôi không muốn kẻ dơ bẩn như cô chết ở đây để mang tiếng xấu cho bệnh viện. Nếu cô muốn chết thì cút khỏi nơi này chết ở bụi cây nào tôi cũng mặc kệ.

. Cô...á á á...Tôi là bệnh nhân sao cô có thể đối xử với một bệnh nhân vừa mới bị xảy thai như tôi chứ ? Cô làm vậy không thấy tạo nghiệt à ?

Di Phi lại tiếp tục giả vờ tạo ra những giọt nước mắt giả dối để tiếp tục lừa gạt lấy sự thương hại của Dương Thiên.

. Tôi tạo nghiệt ? Hứ.... Sao bằng cô ? Lưu Di Phi tôi cảnh cáo cô sau này đừng có mà lấy giọng bồ tát để nói chuyện với tôi, kẻ tôi ghét nhất chính là hạng người như cô, nếu cái giọng điệu này và cách diễn xuất này của cô mà còn xuất hiện ở trước mặt tôi tôi thề sẽ khiến cho em trai cô Lưu Hạo Nhân thân bại danh liệt. Cô hãy nhớ cho kỹ cho tôi !

. Cô nói gì ? Cô đang uy hiếp tôi sao ? Tôi làm gì mà có em trai nào chứ ?

" bốp, bốp "

Trịnh Nhã San nghe Di Phi nói liền nở nụ cười nhạt rồi vỗ tay vài cái nói


. Diễn tiếp đi ! Để tôi xem cô sẽ phản ứng thế nào khi thấy cậu em trai thân yêu của mình.

. Cô....

. Dẫn nó vào đây !

Trịnh Nhã San vừa ra lệnh thì đám thuộc hạ đã dẫn ngay Lưu Hạo Nhân tên đàn ông mặc vest đỏ lúc nãy va vào người Dương Thiên.

Dương Thiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

. Anh chính là người lúc nãy ?

. Phải, là tôi. Mà anh gì đó à, xin anh đó nói họ thả tôi ra đi sao tự nhiên lại bắt tôi vào đây. Tôi nào có quen biết mấy người

" bốp, bốp "

Một tràn pháo tay nữa vang lên, cô tiến lại gần nâng cằm của Hạo Nhiên hắn lên rồi nói.

. Diễn xuất không tồi, nhưng cậu không biết rằng cách diễn của cậu vẫn không thể qua mắt nổi tôi.

. Cô...Cô là ai ?

. Giả vờ đủ rồi ! Kịch hạ màn tại đây đi ! Người đâu, dẫn bà ấy vào đây !

Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục của nhân viên bệnh viện vừa bước vào liền cúi đầu nói


. Cô Trịnh !

. Bà Lưu hai đứa này là con bà có phải không ?

Bà Lưu này ngước lên nhìn Diệc Phi và Hạo Nhân rồi gật đầu nói

. Vâng, là hai tụi nó. À mà cô Trịnh nó đã đắc tội gì với cô sao ?

. Đắc tội với tôi ? Sao hai kẻ này dám ? Chỉ là họ dám ở trước mặt tôi diễn một màn kịch vừa hay vừa ly kì đến mức tôi phát ngán, bảo hạ màn mà vẫn không hạ màn còn muốn diễn tiếp. Vậy bà nói xem nên làm thế nào đây ?

. Diễn kịch ? Cô Trịnh cô có phải hiểu lầm gì không ? Cả hai đứa con tôi đứa nào cũng không phải diễn viên mà chỉ là một người bình thường.

. Thế là hạng người như thế nào ?

. Di Phi từ nhỏ được nuông chiều chưa từng làm việc nặng nhọc nên mỗi lần bảo nó đi kiếm tiền liền không đi. Còn Hạo Nhân thì chăm chỉ một chút vẫn đi làm nhưng mà...

. Nói việc chính cho tôi !

. Cả hai chị em nó đều là kẻ lừa gạt. Là do tôi sai, là do tôi dạy bảo không phải. Mong Trịnh đại tiểu thư tha thứ cho nó. Nếu nó có lấy cắp cái gì hay lừa gạt gì cô thì tôi sẽ bắt nó đền trả lại cho cô.

. Haha..... Đền à ? Trả à ? Bà nghĩ con bà đền được không ?

. Cô nói đi tôi nhất định sẽ lấy cả mạng để đền nếu không đủ.

. Trái tim ngọt đàn ông tôi yêu nhất bà nghĩ bà và hai đứa con bà trả lại được sao ?

Không ! Mấy người làm sao có thể trả lại người chồng cho tôi, trả lại những gì tôi đã phải gánh chịu chứ ?


. Cô Trịnh !

. Im đi ! Tôi không muốn nghe nữa ! Tôi chỉ muốn biết bà là người mẹ như thế nào mà lại có thế dạy ra loại con rác rưởi như hai kẻ đó.

. Cô Trịnh nói thật thì tôi chỉ là mẹ nuôi của chúng, chỉ là nhận nuôi chúng ở cô nhi viện ngoài vùng ngoại ô mà thôi.

. Hóa ra là...

Dương Thiên tức giận quát lớn.

. Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe nữa !

. Dương anh nhất định phải nghe hết.

. Đủ rồi đó Trịnh Nhã San ! Cô làm như vậy cô thấy vui lắm sao ? Cô hả được cơn giận vậy thì sao ? Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ trở lại bên cô sao ?

. Anh im đi ! Em biết em làm thế nào thì anh cũng cảm thấy em chướng mắt, em biết em có nói gì anh cũng không tin, em biết trước nay anh luôn hận em vì tại em mà ả ta và anh mới xa cách. Nhưng anh có biết em đã phải chịu đựng những gì khi anh không ở nhà, khi anh cùng cô ta ôm ấp, khi anh đã vô tâm với em hay không ? Không ! Anh trước giờ không nghĩ tới. Có phải không ?

Hết chap 19




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom