Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 77: C77: Chương 77


Nhân vật chính "Hoa Hiểu Chu" của lễ đại hôn ngày mai uể oải nhìn đống chén đĩa bừa bộn trước mặt.

Y vốn đi theo cha mẹ về nhà đón Nhị đệ, không hiểu sao gặp phải núi lở, cả người bị vùi xuống đất.

Thảm họa này thật sự rất kỳ quặc, ngay cả la bàn của y cũng không dò được, cứ thế xảy ra đột ngột.

Khi y tỉnh lại thì tay chân bủn rủn, bị xem như món hàng ném vào phủ này, trở thành thế thân cho kẻ khác.

Y ở trong phòng mấy ngày, sống nhờ quà vặt điểm tâm mà cậu nhóc Hoa Trân đem tới, cuối cùng vào đêm trước ngày thành thân bị phát hiện là kẻ giả mạo.


"Đại ca cần gì tức giận thế chứ, nóng giận có hại cho sức khỏe lắm đó." Như sợ tình hình chưa đủ nghiêm trọng nên Hoa Hiểu Chu còn cười khinh khỉnh, "Ngày đại hỉ của Kính Vương và công tử quý phủ đã gần kề, nếu xảy ra sự cố gì bất ngờ thì cả ngươi và ta đều không thoát khỏi liên quan đâu."

"Tên kia ở đâu?". Tiên Hiệp Hay

Nhìn gương mặt giống đệ đệ mình đến bảy phần này, Hoa Hiểu Tư chỉ thấy máu dồn hết lên đầu, hắn chinh chiến bên ngoài quá lâu nên hoàn toàn không hiểu thanh niên nam nữ quý tộc thời nay nông nổi đến mức nào.

Đây chính là liên hôn với Hoàng gia, thay xà đổi cột là tội nặng bị chém đầu, nếu sơ ý phạm lỗi gì sẽ liên lụy cả nhà chịu tội, ngay cả súc sinh trong ổ chó chuồng heo cũng không thoát khỏi liên quan.

"Hỏi hay thật." Mặt mũi đại mỹ nhân đầy vẻ vô tội đáng thương, "Ta cũng muốn biết tên kia ở đâu lắm."


"Đang yên đang lành tự dưng ta bị bắt trói đến đây, ngươi còn đến hỏi khổ chủ như ta tên kia ở đâu nữa à."

Hoa Hiểu Tư vốn nóng tính nên không chịu nổi kiểu móc mỉa này, lập tức nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị người vội vã chạy đến kéo ra.

"Tướng quân đợi đã!"

Dư Dục ôm chặt cánh tay phải của Hoa Hiểu Tư, sợ hắn tức giận chém người. Tính tình đại tướng quân này quá mức cương trực, cứng quá thì dễ gãy, lúc nổi nóng khó tránh khỏi phạm sai lầm, nếu vậy sẽ rất khó giải quyết hậu quả.

"Cá ngốc? Sao ngươi cũng đến đây vậy!"

"Tướng quân......" Dư Dục hít sâu mấy hơi rồi khẩn trương nói, "Tráo người thành thân tất nhiên là tội không thể tha, nhưng nếu tân lang biến mất, giỡn mặt với Hoàng gia sẽ bị tru di cửu tộc đó. Thôi thì phóng lao phải theo lao vậy, nhờ vị công tử này thuận nước đẩy thuyền hoàn thành đại hôn ngày mai trước đi, đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu về kinh thành rồi tính tiếp."

Chém ngay lập tức và chém vào mùa thu, tướng quân chọn một đi.
 
Chương 78: C78: Chương 78


Nhờ đẩy nhanh tốc độ nên cuối cùng kiệu hỉ mười sáu người khiêng của phủ Kính Vương cũng kịp về phủ trước giờ lành.

Lần này Tống Bảo và Đường Cảnh Hạo cải trang đến thăm nên không tiện ra ngoài phủ, đành phải ngồi tạm trong hỉ đường chờ xem lễ.

Tống Bảo lúc thì nhìn vương phủ treo đầy lụa đỏ, lúc thì nhìn món ăn dọn sẵn trên bàn, cảm thấy hết sức thú vị.

Lần cuối thấy khung cảnh vui tươi này là ngày y thành thân.

Năm đó y chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng có khái niệm gì về cuộc sống tương lai, chỉ thấy vô cùng vất vả, đời này không muốn thành thân lần hai nữa.

Hệt như cái xác không hồn nghe ma ma bên cạnh chỉ dạy từng câu từng chữ, làm một con rối ngoan ngoãn bị giật dây.

Sau lễ đại hôn, y ra sân sau bắt chuyện với Đường Cảnh Hạo lúc ấy vẫn còn là Thái tử.


Sau đó......

"Ôi!"

Tống Bảo đưa tay đỡ đầu, chỉ thấy đau như búa bổ, trước đây không nghĩ tới nên chẳng có cảm giác gì, giờ muốn nhớ lại thì phát hiện mình chẳng nhớ chút gì về đêm tân hôn, sắc mặt y trắng bệch, rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao.

"Bảo?" Đường Cảnh Hạo luôn chú ý đến y nên lập tức nghiêng người nắm chặt hai tay y, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương, "Có chỗ nào không khỏe à, sao sắc mặt ngươi kém thế?"

"Không ạ......" Tống Bảo nhìn hai tân lang khua chiêng gõ trống vào cửa, cuối cùng vẫn nói ra nỗi sợ hãi của mình, "Hạo ca ca, ngươi còn nhớ đêm tân hôn của chúng ta không? Không hiểu sao ta chẳng nhớ gì cả, giống như......"

Giống như tuổi thơ vui vẻ làm thư đồng đã bị y quên sạch, cứ như bị ai xóa mất.


"Đừng nhớ nữa."

Đường Cảnh Hạo xoa nhẹ mu bàn tay Tống Bảo dưới tay áo rộng, hắn muốn mở miệng trấn an nhưng mấy chuyện kỳ quái này hệt như ám tiễn khó đề phòng, một mực đe dọa hai người họ, dù hắn là Hoàng đế cao quý của một nước cũng khó lần ra manh mối, chỉ có thể ẩn mình chờ thời cơ.

"Không nhớ thì thôi vậy." Tống Bảo cười hiền, hôm nay là ngày vui của đệ đệ Đường Cảnh Hạo, y không muốn kéo đối phương vào nỗi ưu phiền không thể giải quyết, "Chắc cũng là mấy nghi lễ như hôm nay chứ gì."

Thấy Đường Cảnh Hạo vẫn cau mày, y nhịn không được đưa tay xoa xoa.

"Hạo ca ca còn nói ta nữa à, chính ngươi cũng ưu sầu kìa." Nói xong y cười ha ha, "Chỉ cần bây giờ cả nhà chúng ta hạnh phúc mỹ mãn là được rồi, đâu thèm nhớ chuyện xưa làm gì."

Tốt cũng được, xấu cũng được, cuối cùng vẫn thoảng qua như mây khói.

Đầu óc y chậm chạp nên chỉ biết nhìn hiện tại.

Chỉ thấy chuyện trước mắt thôi.
 
Chương 79: C79: Chương 79


Tống Bảo luôn miệng nói chỉ nhìn trước mắt, tiếc là thứ trước mắt không dễ nhìn cho lắm.

Biết sao được, ai đang đi mà đạp trúng phân cũng sẽ bực thôi.

"Hoàng hậu nương nương, từ khi xa nhau đến giờ vẫn ổn chứ."

Nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt, Tống Bảo lộ vẻ chán ngán.

Ai kêu đời người có ba việc gấp, Tống Bảo mắc tiểu.

Y chỉ ra sân sau đi tiểu mà thôi, ai ngờ vừa ra nhà xí lại gặp trúng quỷ.

Lần cuối gặp là lúc nào nhỉ? Tống Bảo suy tư một lát, khó khăn lắm mới nhớ ra hình như kiếp trước mình lưu vong đi theo xe chở tù đã thấy khuôn mặt dương dương đắc ý này bên đường.


Kiếp trước y quá ngu ngốc, đường đường là Hoàng hậu mà bị một họa sĩ cung đình dụ dỗ xoay quanh, vinh hoa phú quý tướng công con cái đều bị y ném ra sau ót, cuối cùng không chỉ hại mình mà còn hại cả cha mẹ.

Trước kia cứ nhớ lại chuyện này thì trong lòng y tràn ngập sợ hãi, nhưng bây giờ đối đầu trực diện, Tống Bảo chỉ thấy trong lòng phẫn uất tột độ.

"Bớt ra vẻ quen biết đi, đâu phải con chó con mèo nào bản cung cũng biết."

——————

Kẻ đối diện sửng sốt thấy rõ.

"Hoàng hậu nương nương khách khí quá."


Hồi lâu sau Tiểu Dịch mới mở miệng, hắn vốn định cười tà mị một tiếng, tiếc là lần trước hắn bị một gia đình không biết từ đâu tới vùi xuống hố phân, giờ chỉ còn một cái mạng cuối cùng.

Có thể tạm dừng thời gian để chặn đường Tống Bảo đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự không thể vẽ rắn thêm chân được nữa.

Hắn từ dị giới đến đây để hấp thu vận may, kiếp trước đã quen thuận buồm xuôi gió, dù là Tống Bảo hay bất kỳ ai khác cũng đều nằm trong tay hắn, toàn bộ tuyến thế giới bị hắn quậy long trời lở đất, gần như sụp đổ, chỉ còn một bước nữa là nhiệm vụ thành công.

Nếu không phải, nếu không phải......

Tiểu Dịch sầm mặt, hiện giờ quan hệ giữa Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo thân mật khắng khít, thiên tử tương lai thông minh khỏe mạnh, ngay cả Thái hậu lẽ ra phải trúng độc chết bất đắc kỳ tử cũng bình an vô sự, toàn bộ tuyến thế giới vững chắc kiên cố khiến thời gian của hắn ngày càng giảm đi.

Nếu vẫn không thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tống Bảo hèn nhát, khiến tinh thần y suy sụp tan rã, chủ động giao vận may của nhân vật chính cho hắn thì năng lượng xuyên không sẽ cạn kiệt, hắn chỉ có thể chôn thân ngay tại đây.

Hắn bình tĩnh giương mắt nhìn Tống Bảo, ánh mắt lạnh lẽo thèm khát khiến người ta tê cả da đầu.

Tiếc là hắn vẫn cho rằng Tống Bảo còn hèn nhát như kiếp trước, chắc chắn sẽ đi vào con đường diệt vong.
 
Chương 80: C80: Chương 80


"Bảo Bảo được bệ hạ lạnh lùng yêu nhất" vốn chỉ là một cuốn truyện nhẹ nhàng, chẳng có bao nhiêu thông minh nên Tiểu Dịch cũng không nghĩ Tống Bảo là một bình hoa có đầu óc.

Trong lòng hắn, dù là Tống Bảo hay Đường Cảnh Hạo cũng như nhau, chỉ là một vùng nho nhỏ trong ba ngàn thế giới, dân chúng ở đây còn sống dưới chế độ quân quyền thần thụ thì làm sao địch lại người xuyên đến từ thế giới tiến bộ như hắn.

Ngay cả lão Hoàng đế phát hiện tinh thần mình bị sức mạnh bên ngoài khống chế cũng chỉ có thể khuất phục, ngoan ngoãn giao ra quyền điều khiển thân thể, muốn hấp thu vận may của nhân vật chính Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo rồi xóa sạch trí nhớ hai người dễ như trở bàn tay.

Hắn đã thất bại một lần, tuyệt đối không thể phạm sai lầm nữa.

Hắn muốn dùng năng lượng tích lũy còn lại để đảo ngược thời không, trở lại khi mọi thứ chưa bắt đầu, bắt Tống Bảo làm Thái tử phi của mình.

Ánh mắt Tiểu Dịch lại dán vào Tống Bảo rồi cười khằng khặc.

"Tận hưởng cuộc sống mới đi, Hoàng hậu nương nương à."


Tống Bảo chỉ là bại tướng dưới tay hắn, Tiểu Dịch nhìn không gian bắt đầu rung rinh, tựa như không khí cũng bị xoắn lại.

Chỉ có Tống Bảo vẫn bất động, y đứng đó, toàn thân bị bao phủ trong ánh hào quang.

"Đây là cái gì?"

Tống Bảo chỉ thấy cả người mình tỏa sáng rực rỡ, nỗi lo lắng bất an trong lòng cũng rút đi như thủy triều.

【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】

【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】


【 Cảnh báo, không đủ năng lượng đảo ngược thời không mà chỉ có thể nhảy vọt không gian, bạn có muốn tiếp tục không?】

Tống Bảo khó hiểu nhìn tấm bảng trong suốt hiện ra trước mặt, ngoại trừ câu này còn có hai nút bấm lơ lửng, một bên ghi chữ 【 Có 】, một bên ghi chữ【 Không 】.

Y còn chưa hiểu ba hai một là gì thì nhân vật phản diện vênh vang đắc ý đã hét ầm lên như điên "Sao lại thế! Sao lại thế được chứ!"

Thấy đối phương chạy tới muốn bấm nút【 Không 】, Tống Bảo đưa tay ấn nút 【 Có 】trước một bước.

【 Nhảy vọt bắt đầu, vui lòng chờ đợi.】

Tống Bảo nhắm mắt lại.

Trong lòng y có một linh cảm mơ hồ rằng giờ là lúc công bố mọi chuyện.

Rốt cuộc chân tướng là gì.

Y muốn biết.
 
Chương 81: C81: Chương 81


Màn lụa đỏ mềm, long phượng trình tường.

Tống Bảo sững sờ nhìn vật trang trí đại hôn trước mắt.

Rõ ràng y đang dự tiệc cưới của Kính Vương mà, sao lại ở trong phòng tân hôn của người ta chứ.

Thật quá kỳ lạ.

Liếc thấy bóng người mặc áo cưới trên giường hỉ, Tống Bảo hoảng hốt vội vàng đi ra ngoài, nhưng vừa đi mấy bước thì thấy Đường Cảnh Hạo trẻ hơn bây giờ mặc áo cưới bước vào.

"Hạo ca ca?"

Tống Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt trẻ trung của Đường Cảnh Hạo.

Chẳng phải Đường Cảnh Văn kết hôn à? Sao lại biến thành Đường Cảnh Hạo mặc hỉ phục đại hôn.


Miệng Tống Bảo lập tức méo xệch, gã phụ bạc Đường Cảnh Hạo này đã có bảo bối là y rồi mà, sao còn thành thân với người khác nữa chứ.

Đường Cảnh Hạo đi rất nhanh, thế mà xuyên thẳng qua người y.

Tống Bảo sững sờ nhìn mu bàn tay tỏa ra hào quang của mình rồi hít sâu một hơi.

Đường Cảnh Hạo không thấy y, giờ y là cái gì vậy.

Bảo Bảo sợ hãi.

——————

Tống Bảo giật mình hoảng hốt trở lại phòng ngủ, muốn nhìn trộm người trên giường tân hôn.

Chân mang giày lụa đính vàng ngọc, trên người mặc áo bào long phượng tinh xảo, cổ đeo ngọc trai Đông Hải, mũ phượng trên đầu càng nổi bật hơn, lộng lẫy không sao tả xiết.


Đây đây đây!

Đây rõ ràng là y mà!

Lúc y gả cho Đường Cảnh Hạo đã ăn mặc như vậy, từ đầu đến chân nặng trịch, mỗi khi bước đi cứ như sắp lún xuống đất.

Nhưng y hoàn toàn không nhớ được đêm đại hôn, thật khiến người ta hoang mang.

Chẳng lẽ đây gọi là nhảy vọt không gian sao?

Đem ba hồn bảy phách của y trở lại lúc đại hôn à?

Tống Bảo nhìn "mình" trên giường rồi lại nhìn sang thư phòng.

Y không biết mình đến đây bằng cách nào nên tất nhiên cũng không biết làm sao để trở về.

Thay vì ở đây ôm cây đợi thỏ, chi bằng chủ động đi tìm tướng công của y nhờ giúp đỡ.

Dù sao tướng công nhà y cũng cực kỳ thông minh, còn y chỉ là đồ ngốc thôi.

Bảo Bảo tự biết mình mà.
 
Chương 82: C82: Chương 82


Khi họ thành thân, Đường Cảnh Hạo còn là Thái tử nên sống trong phủ Thái tử, Tống Bảo ở đây đến tận khi Thái tử đăng cơ.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng y vẫn nhớ rõ đường.

Y ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến thư phòng. Lúc nãy ở trong phòng không cảm thấy gì, giờ đi ra ngoài mới phát hiện mình đang bay lơ lửng, ngay cả vách tường cửa sổ cũng có thể xuyên qua.

Quả thực vừa kỳ quái vừa mới lạ.

"Hạo ca ca?"

Y vừa vào đã thấy Đường Cảnh Hạo trầm tư ngồi trước bàn, không hề nghe thấy giọng y.

Y đành phải tới gần, trông thấy Đường Cảnh Hạo nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn.


"Người...... có Tống Bảo, sẽ được thiên hạ?"

Tống Bảo đọc nhẩm, chỉ thấy nực cười.

Y là phế vật gì chứ? Còn có được thiên hạ nữa à, đúng là vớ vẩn.

Nhưng không ai biết đến sự tồn tại của y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo mượn ngọn nến đốt rụi tờ giấy.

Trong lòng y chùng xuống, đúng là năm đó có rất nhiều kẻ kỳ quái chạy đến trước mặt y, chẳng lẽ Đường Cảnh Hạo đến nhà y cầu hôn cũng vì lời nói vô căn cứ này sao?

Tống Bảo sắp sửa đau lòng thì thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo trắng bệch, bỗng nhiên ho ra máu.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"


"Hạo ca ca!"

Tống Bảo sợ đến nỗi tay run lên, ngồi thụp xuống nhào vào lòng Đường Cảnh Hạo muốn nhìn mặt hắn. nhưng Đường Cảnh Hạo vẫn không nghe được, cũng không nhìn thấy y mà tự mình cầm bút chấm mực.

Tống Bảo rơm rớm nước mắt vì sợ, y chỉ nhớ sau lễ đại hôn ở Đông Cung hơn ba tháng vẫn không thấy mặt Đường Cảnh Hạo, nào biết tân lang của mình thổ huyết trong thư phòng ngay đêm tân hôn.

Y muốn gọi thái y nhưng ngay cả cây bút trong tay Đường Cảnh Hạo cũng không giành được, chỉ biết nhìn Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau viết gì đó.

【 Ngũ hoàng tử hạ độc tái phát. Ký ức quay lại, e là họa sinh tử lớn......】

Hắn vừa viết vừa nôn máu ồ ạt, máu thấm ướt giấy làm hàng chữ vừa viết lập tức nhòe đi, không thể thấy rõ.

Hai mắt Tống Bảo đẫm lệ, khó khăn lắm mới thấy được câu cuối cùng.

Giống như mệnh lệnh, lại giống như một lời thề.

【 Quyết không chán ghét bỏ rơi Hoàng hậu, nguyện lấy mạng bảo vệ.】
 
Chương 83: C83: Chương 83


Tống Bảo thẫn thờ nhìn câu kia, hai hàng lệ rơi xuống.

Thảo nào y cứ thấy kỳ quái, rõ ràng lúc mới thành thân Đường Cảnh Hạo và y không ưa nhau khiến y có cảm giác một khắc sau mình sẽ bị vứt bỏ, ai ngờ vẫn luôn ngồi vững trên ghế Thái tử phi, chẳng gặp chút sóng gió nào.

Y còn tưởng hắn nể mặt phụ thân mình là Tống thừa tướng, nào ngờ đây là sự bảo vệ Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau lưu lại cho mình khi còn tỉnh táo.

Y là đồ hèn nhát, chỉ biết làm bông hoa phụ thuộc vào người khác, chẳng có chút cứng cỏi nào, nếu mất đi sự quan tâm chăm sóc của Đường Cảnh Hạo thì chỉ có một con đường chết.

Y thật sự rất muốn tiến lên ôm đối phương nhưng hành động bất tiện, chỉ có thể bồng bềnh bay lên trời như con diều giấy, lang thang trôi dạt đến địa điểm kế tiếp.

——————

Đất rung núi chuyển, cảnh vật hoang tàn, trời đất than khóc.


Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, Tống Bảo chỉ thấy toàn thân bủn rủn.

Đây là...... Đây là lúc họ gặp động đất năm đó.

Chẳng lẽ thời gian y trở lại không phải kiếp này mà là kiếp trước sao?

Tống Bảo sợ run, nhớ lại cảm giác kinh khủng khi bị ngựa giày xéo, biết rõ không làm gì được nhưng vẫn bất chấp đến xem lại mình lúc ấy.

Thân thể tuân theo ý nghĩ, y vừa nghĩ vậy thì lập tức đi tới túp lều đơn sơ, qua lớp vải mỏng còn loáng thoáng nghe thấy mình rên rỉ kêu đau bên trong.

"Bệ hạ! Vết thương của ngài phải băng bó mới được!"


Tống Bảo giật mình, quay người lại mới phát hiện Đường Cảnh Hạo đang chống một khúc cây nhìn chằm chằm vào lều.

"Trẫm không sao......" Đường Cảnh Hạo ngăn cản người bên cạnh gọi thái y, hoàn toàn không để ý thái dương mình đang chảy máu, "Chăm sóc nương nương quan trọng hơn."

Đường Cảnh Hạo lại bị thương, lại đầm đìa máu me trước mặt Tống Bảo làm y đau lòng muốn chết.

Y hoàn toàn không biết Đường Cảnh Hạo cũng từng bị thương nhiều như vậy. Trong lúc y thống khổ, Đường Cảnh Hạo cũng đang chịu đựng đau đớn.

Y thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo tái nhợt nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh phức tạp. Nhìn Đường Cảnh Hạo lặng lẽ bước vào lều, ngắm mình đang hôn mê bằng ánh mắt dịu dàng nhớ nhung lưu luyến vô cùng. Nhìn Đường Cảnh Hạo chẳng đoái hoài gì tới vết thương mà cứ nắm chặt tay mình.

"Bảo à, Hạo ca ca lại sắp quên mất ngươi rồi."

Tống Bảo bàng hoàng, gần như đứng không vững.

Chẳng lẽ ở kiếp trước chỉ khi bị thương hoặc nguy hiểm tính mạng thì Đường Cảnh Hạo mới khôi phục lại ký ức bị xóa đi sao.

Vậy làm thế nào y có được cơ hội sống lại?
 
Chương 84: C84: Chương 84


Tống Bảo sống lại một cách mơ hồ, chưa bao giờ dám nghĩ đến nguyên do phía sau.

Y khăng khăng đòi ly hôn với Hoàng đế, sau đó cả nhà lưu vong chịu bao đau khổ, cuối cùng chấm dứt cuộc đời bằng một gói thuốc chuột, vừa mở mắt ra lại trở về ngày phong hậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình
3. Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)
4. Angel Baby
=====================================

Đây thật sự chỉ là may mắn của y thôi sao?

Lẽ ra ngay từ đầu y phải biết mình không may mắn đến thế.


Y có được vận may là nhờ một kẻ ngốc âm thầm đứng sau chống đỡ.

Tống Bảo tiếp tục làm u hồn, tiếp tục đi theo Hạo ca ca không rời nửa bước.

Y nhìn Đường Cảnh Hạo bị xóa ký ức ngày ngày đọc bức thư viết bằng máu của chính mình vào ngày đại hôn, nhìn hắn rõ ràng đã bị khống chế mà vẫn vùng vẫy chống cự hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần bị thương, mỗi lần đầu rơi máu chảy lại đổi được một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi cho Đường Cảnh Hạo.

Những lúc đó hắn sẽ nhớ đến tuổi thơ hạnh phúc, nhớ đến trúc mã yêu dấu, nhớ đến Bảo Bảo và bé con của mình.

Thế mà kiếp trước y lại không hề hay biết gì, chỉ mãi đắm chìm trong đau khổ vô tận, cứ tưởng mình sống trong thâm cung này chưa bao giờ được yêu, nào biết có người bất chấp tất cả để yêu mình.

——————

Tống Bảo đứng cạnh Đường Cảnh Hạo, nhìn mình xanh xao tiều tụy nằng nặc đòi ly hôn.


Lúc đó y đã quá chán ngán cuộc sống ở hậu cung, chỉ muốn xông ra khỏi hoàng cung này để thở phào một hơi.

Nhưng y không nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng đế cao quý vừa bị hành thích, đó là kết quả của một âm mưu cướp đoạt hiểm ác.

"Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết lỗi và chịu sửa sai thì chuyện này cho qua, ngươi cứ yên tâm làm Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, hưởng thụ vinh hoa phú quý đi." Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế duyệt văn thư, Tống Bảo chỉ có thể nhìn ra nỗi đau đớn bất lực từ sống lưng khẽ run của hắn, "Lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị, cái nào cũng là vinh quang vô thượng, ngươi còn gì không hài lòng nữa, Hoàng hậu?"

Tống Bảo thấy vẻ mặt mình sa sầm như bị sỉ nhục nặng nề.

Nhưng giờ y chỉ có thể thở dài.

Y biết Đường Cảnh Hạo mệt mỏi cỡ nào, đôi vai thiên tử đã sắp chống không nổi một mảnh đất yên bình cho y.

Bàn tay cầm bút của Đường Cảnh Hạo hung hăng gạch chéo trên giấy, đó là bản án xử tử Hoàng hậu.

Hoàng đế ngày ngày muốn giết Hoàng hậu, Hạo ca ca lại ngày ngày che chở Bảo Bảo.

Thật sự quá khổ.

Quá khổ rồi.
 
Chương 85: C85: Chương 85


Đâu ai ngờ kiếp trước họ là hai trái khổ qua như vậy.

Tống Bảo muốn ôm Đường Cảnh Hạo, cũng muốn nói hết sự thật về mình trước kia.

Nhưng y là khán giả nên chỉ có thể trơ mắt nhìn diễn biến mọi chuyện, nhìn mình tuyệt vọng rời cung rồi tha hương đi xa.

Cuối cùng ngự thư phòng chỉ còn lại mình Đường Cảnh Hạo.

Khung cảnh uy nghiêm hoành tráng trong ký ức của y chợt trở nên tiêu điều.

Tống Bảo không sao khóc được, y biết rõ những chuyện sắp xảy đến với mình, giờ chỉ muốn ở cạnh Đường Cảnh Hạo, ở cạnh Hạo ca ca của y mà thôi.

Dù nhìn không thấy sờ không được nhưng y vẫn ngốc nghếch ở cạnh Đường Cảnh Hạo, chỗ nào cũng không muốn đi.

Sao kiếp trước y lại không ở bên hắn chứ, hai người họ đúng là ngốc nhất trên đời.

"Bệ hạ, tên tiện nô Tống gia kia đi Tây Xuyến rồi, chi bằng giải quyết dứt khoát, sai người xử lý sạch sẽ đi ạ."


Lại là kẻ "xuyên qua" kia, kẻ luôn muốn hấp thu vận may của hắn, xúi giục hắn diệt cỏ tận gốc.

Nghe những lời ác độc của đối phương, Tống Bảo chẳng có chút cảm xúc nào, y không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa mà chỉ muốn Đường Cảnh Hạo nhẹ nhõm hơn.

Nhưng nam nhân này làm sao nhẹ nhõm được chứ?

Nhìn thái dương hắn nổi lên gân xanh, Tống Bảo biết hắn lại đang thống khổ giãy giụa.

Bị khống chế chính là số phận của Hoàng đế, tiên hoàng bị khống chế từ một minh quân biến thành hôn quân, Đường Cảnh Hạo cũng bị khống chế, phải ra tay giết người mình yêu.

Tống Bảo nhát gan sợ chết sợ đau, nhưng y vẫn muốn nói với Hạo ca ca.

Dù ngươi nói gì hay quyết định ra sao thì Bảo Bảo cũng sẽ không trách ngươi.

Quả nhiên Đường Cảnh Hạo lên tiếng, đôi mắt tối tăm tràn ngập tơ máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.


"Mưu đồ làm hại hoàng tự, lăng trì xử tử."

Câu này vừa thốt ra thì trời đất rung chuyển.

Tống Bảo nhìn vẻ mặt rạn nứt của Tiểu Dịch rồi lại nhìn Đường Cảnh Hạo phun máu lấm tấm như hoa mai, cả thế giới đều bị đóng băng.

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

【 Cảnh báo, nhân vật quan trọng đột phá ngưỡng cảm xúc, giá trị sinh mệnh chuyển thành năng lượng đảo ngược thời gian và không gian, sắp sửa bắt đầu.】

"Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Tống Bảo phá lên cười trước cảnh tượng vặn vẹo.

Thì ra y sống lại không phải tình cờ, cũng không phải ý trời.

Mà là có người đem mạng mình ra đổi.

Đổi lấy sự sống.
 
Chương 86: C86: Chương 86


Kính Vương đại hôn, trên trời rơi xuống tuyết lớn.

Trận tuyết này hết sức đột ngột, chỉ trong khoảnh khắc đã trút xuống ồ ạt, vùi lấp mọi thứ dơ bẩn xấu xí trên đời.

"Bảo!" Đường Cảnh Hạo đi ra ngoài tìm, trông thấy bé ngốc nhà mình đứng lặng ở sân sau hứng tuyết, "Ngươi làm gì vậy? Sao nãy giờ không về phòng, đừng để mình bị lạnh chứ."

"Hạo...... Hạo ca ca!"

Lúc này Tống Bảo mới hoàn hồn, y vừa đột ngột trở về, tên càn rỡ y gặp trước đó đã tan biến như hoa tuyết, chỉ còn văng vẳng những lời chửi bới tức tối. Trong lòng y cực kỳ hỗn loạn, chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện kỳ quái kia nữa mà chỉ muốn gặp tướng công nhà mình.

Giờ y đã thật sự gặp được, việc đầu tiên là nhào tới ôm Đường Cảnh Hạo không chịu buông tay, khóc không thành tiếng, "Sao ngươi lại ngốc thế chứ, Hạo ca ca."

Hắn làm đủ chuyện vì mình nhưng một câu không nói, một chữ cũng không nói, nếu không sống lại chẳng lẽ cứ để y hiểu lầm cả đời hay sao?

"Khóc cái gì."

Đường Cảnh Hạo lại cười, cùng với nước mắt của Tống Bảo, những ký ức bị chôn vùi kia như cũng được gột rửa. Hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, tựa như cảm khái vô tận, lại giống như khổ tận cam lai.

Hắn mở miệng, tuy có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thì thầm một câu.


"Hạo ca ca của ngươi ở đây."

Vẫn luôn kề bên, chưa từng rời xa.

——————

"Đại ca, đại tẩu."

Tống Bảo vừa trìu mến nắm tay tướng công trở lại thì Kính Vương điện hạ mặc áo cưới đỏ rực cuối cùng cũng có thời gian rảnh đến chào.

Tống Bảo bùi ngùi mãi thôi, Kính Vương kiếp trước phòng không chiếc bóng giờ cũng làm tân lang rồi.

"Sao còn xụ mặt thế hả Tiểu Văn tử." Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ ngồi cùng bàn bị làm ngơ nên ghen tị mở miệng trước, "Ca ca tẩu tẩu có ta chăm sóc rồi, ngươi cứ đi làm việc chính của mình đi, ha ha ha ha."

Ngay cả ánh mắt Đường Cảnh Văn cũng không thèm cho hắn nhưng vẻ mặt đã hơi dịu đi.

"Dù thế nào thành thân cũng là duyên phận hiếm có." Tống Bảo mỉm cười giảng hòa, "Văn đệ, chúc đệ tân hôn thuận lợi."


Y nhìn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cầm điểm tâm trêu chọc Khoai Môn nhỏ đứng sau rồi bảo đứa bé ăn lót dạ.

Sau đó lại nhìn Hoa Hiểu Tư và Dư Dục dỗ Tiểu Cửu công tử Hoa phủ ăn cánh gà, chỉ thấy ấm áp tràn đầy.

Tống Bảo uống cạn chén rượu nhạt, không để ý lễ tiết mà nép vào ngực phu quân, y không tin kiếp trước kiếp này gì cả.

Y chỉ tin hiện tại, giờ phút này chính là vĩnh hằng.

"Vui thế cơ à?"

Nghe Đường Cảnh Hạo hỏi, Tống Bảo khẽ gật đầu, quả thực y đang rất vui vẻ.

"Hạo ca ca còn nhớ nguyện vọng của ta không? Ta muốn bày tỏ nguyện vọng thứ ba."

"Tất nhiên là nhớ rồi."

Đường Cảnh Hạo ôm trọn cả người y, xoa xoa ngón tay rồi tựa đầu vào trán y, trong mắt tràn ngập yêu thương.

"Nguyện vọng thứ ba là —— Ta muốn cùng ngươi sớm sớm chiều chiều, làm quyến lữ đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp."

Mọi người thường nói tình yêu khó dài lâu mà không nghĩ đến hiện tại.

Kiếp trước kiếp này, chưa từng thay lòng.

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom