Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hoài Ân Kỳ Án

Chương 40: bất cẩn


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân mặc y phục dạ hành, nhanh chóng từ cửa sổ rời đi không một tiếng động.Hoài Ân vận khinh công, qua những tán rừng. Dẫu cho rừng hòa vào màn đêm, dẫu cho một mảng đen kịch. Cầm Hàn Long, Hoài Ân nhanh chóng tìm đến vị trí của Nhẫm Huyết.

“Gan Ngươi cũng thật lớn..Lại dám tìm đến Ta..” Tên cầm Nhẫm Huyết, cả Người đều diện hắc phục, chỉ duy nhất là trùm cả cái mũ sắt, nhìn trông giống kiếm sĩ đeo mặt nạ.

“Ta nào đuổi theo Ngươi, thứ Ta đuổi là thứ trên tay Ngươi cầm kìa..”

“Ngươi biết nó…Vậy thì hôm nay Ngươi phải chết..”

“Ai chết còn chưa biết được..”

Hoài Ân cùng mặt nạ sắt giao chiến, một đao một kiếm chạm vào nhau tạo nên ánh sáng như một lửa một băng.Luồng ánh sáng này đánh bật cả Hoài Ân và Tên mặt nạ sắt.


Tên mặt nạ sắt, nhìn thanh kiếm trong tay Hoài Ân. Hắn lúc này không còn ngạo mạn như lúc ban đầu mà trở nên dè chừng hơn. Hắn không rõ tại sao Nhẫm Huyết gặp thanh kiếm đó lại trở nên yếu thế.

“Sao hả..Trong mắt Ngươi lúc này có vẻ như là sợ hãi..”

“Nực cười..Bóng đêm bao trùm, mắt ta sợ hãi Ngươi cũng có thể thấy được..”

“Thấy được hay không thì phải cảm nhận..Thanh đao Ngươi cầm đang run bần bật, chẳng phải thể hiện nó cùng kẻ đang cầm nó đang sợ hãi sao.”

“Phí lời…Ta sẽ cho Ngươi thấy sức mạnh thật sự..”

“Hảo..Ta đang chờ đây..”

Tên Mặt nạ sắt cầm đao điên cuồng tấn công tới, Hoài Ân chính là một thế đứng không sợ hãi tiếp đoàn. Nhưng không nghĩ đến, Tên mặt nạ sắt lại quăng ám khí, Hoài Ân nhanh chóng né đi, nhưng là Tên mặt nạ sắt lại vung lên một lượng lớn bột màu trắng,chúng vừa tiếp xúc không khí thì liền biến thành khói trắng, Hoài Ân nhanh chóng bế khí.

“Hôm nay Liệt Quả Ta không chơi cùng Ngươi. Đợi khi Nhẫm Huyết thật sự giải ấn thì đến lúc đó Ta sẽ cùng Ngươi một hiệp.” Liệt Quả nhanh chóng rời đi.

“ Liệt Quả.”Hoài Ân cũng không đuổi theo, chí ít đã biết rõ kẻ đó là ai.

Hoài Ân trên đường trở về thì cảm thấy đôi mắt đột nhiên mờ đi, sức lực bất đầu không được. Gắng hết chút sức lực còn lại mới có thể trở về khách điếm, nhanh chóng phi thân qua cửa sổ. Hoài Ân nhanh chóng đến mộc dũng đã chuẩn, bị thoát y phục nhảy vào.

Loại dược mà Liệt Quả dùng chỉ cần tiếp xúc qua da sẽ làm Người mê mang, Tác dụng tuy chậm nhưng hiệu quả cao. Hoài Ân chỉ có thể làm giảm đi lượng mê dược. Hoài Ân để cả Người chìm sâu vào mộc dũng.

“Tiểu thư..Thủy đã chuẩn bị xong..”

“Hảo..các Ngươi ra ngoài đi.”


“Vâng..”

Nữ nhân thoát đi y phục,Nàng chầm chậm tiến vào mộc dũng. Chỉ là không nghĩ đến Nàng vừa vào trong thì có Người từ phía sau ôm lấy, tay còn đặt kiếm kề cỗ Nàng.

“Ngươi là ai..”

“Câu này Ta phải hỏi Ngươi..” Hoài Ân đang bế khí dưới nước, nữa tỉnh nữa mê thì bị Nữ nhân này đạp lên mặt.

“Ngươi..” Nữ Nhân không nhìn thấy Người phía sau, nhưng là da thịt chạm vào nhau, Nàng biết Hắn không mặc y phục.

“Ta hỏi Ngươi là ai..Làm gì trong phòng Ta..”

“Trong phòng Ngươi..Đây là phòng của Ta.Ngươi đúng là to gan thật, Ngươi không sợ Ta kêu lên sẽ có Người vào..”

“Nữ Nhân, Nàng thử kêu xem..Ta chắc Nàng cũng không dám..” Hoài Ân biết lúc này chắc hẳn Nàng là Người nhầm phòng. Nhưng cũng không thể trách Nàng, loại mê dược này làm Nàng tạm thời không thể nhìn rõ được thứ gì. Kể cả tai cũng có chút ù..

“Nếu hôm nay Ta thoát, Ta sẽ phanh thây Ngươi..Để Ngươi chết không yên.”

“Lời độc như vậy cũng có thể nói ra. Ta căn bản không có ý gì, chỉ là đi nhầm phòng, hơn nữa Tiểu thư cũng không mất mát gì. Sao muốn giết Ta..”

“Nam nhân,vào phòng Ta, không mặc y phục lại còn..” Nữ nhân ánh mắt âm hiểm, Nàng chưa từng chịu sự xấu hổ lớn như vậy, Hắn kể kiếm vào cổ Nàng, còn dám choàng tay qua người Nàng. Nếu Nàng không phanh thây, xẻo thịt, móc mắt chặt tay thì không hả giận.

“Ta sẽ không giải thích nhiều, Ta thất lễ.Nữ nhân, nếu Nàng thật sự la lên thì danh dự của Nàng khó bảo toàn. Chúng Ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Hoài Ân cảm giác sắp trụ không nổi, chỉ có thể nhanh chóng phóng ra khỏi mộc dũng.

Nhưng chưa kịp mặc y phục thì Nữ nhân kia đã phóng theo, còn rút kiếm ngay bình phong tấn công. Bên Ngoài nghe bên trong có tiếng va chạm liền lớn tiếng.


“Tiểu thư có chuyện gì sao..”

“Không được vào..”

“Vâng..” Bọn thuộc hạ nghe mệnh lệnh cũng chẳng dám xông vào, dù lo lắng có thích khách.

“Ngươi là Nữ nhân..” Nữ Nhân kiếm nào cũng là muốn dồn Người khác vào chỗ chết, lúc này Nàng mới phát hiện cả hai đánh nhau mà trên Người không mảnh vải, còn có kẻ uy hiếp Nàng lại là nữ.

“Ta có nói mình là Nam nhân sao..” Hoài Ân khó khăn đỡ lấy chiêu. Cứ kéo dài cũng không phải cách. Nữ nhân trước mặt biết Hoài Ân không phải Nam nhân, sát ý tuy đã giảm nhưng là chiêu thức thì cứ tấn tới. Hoài Ân vận nội công còn lại, đánh nhanh thắng nhanh điểm huyệt Nữ nhân. Chỉ là một kích này làm Nàng cùng Nữ nhân ngã xuống giường.

“Ngươi..” Bị bất ngờ điểm huyệt, còn có hai thân thể chồng lên nhau, Nữ nhân chỉ có thể thể nằm yên chịu trận.

Hoài Ân ngất trên Người nữ nhân, Nữ Nhân cũng không thể gọi thuộc hạ vào. Nàng làm như vậy chỉ có tự chuộc xấu mặt. Chỉ là lúc này đây, mặt của Hoài Ân đều vùi vào hỏm cổ Nữ nhân, hơi thở ấm nóng phả vào cổ không khỏi làm Nữ Nhân đỏ cả mặt.

“Ngươi..đừng giả vờ, mau ngồi dậy.. Ngươi còn không tỉnh dậy thì đừng trách Ta.” Mặc sức Nàng gọi, cái Nữ nhân kì lạ này cứ gục trên vai Nàng, còn là ngủ say. Nàng không thể cứ để như vậy, giả vờ cũng được. Nàng sẽ làm cho Nàng Ta còn giả vò bao lâu.

Nói rồi Nữ nhân cắn lên vai Hoài Ân đến ghớm huyết. Nhưng vẫn không thấy Hoài Ân có dấu hiệu tỉnh, một cái nhăn mi cũng không.Nữ Nhân gắng lắm mới có thể nhích một chút đầu.Nhưng là lúc này mặt Nàng cùng Nữ thích khách đối mặt.




 
Chương 41: nhầm phòng


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc đánh nhau Nàng không để ý kĩ, Nữ nhân này mắt phượng, mi cong lại rất dày.còn có đôi mày làm tăng thêm anh khí, Chiếc mũi cao tinh tế, còn có đôi môi thật là câu nhân.Nữ nhân này so với Nàng cũng là tuyệt diễm khuynh thành. Nàng Ta là Nam nhân hay nữ nhân đều là thuộc hàng yêu nghiệt.Chỉ có điều Nữ nhân này quái lạ, sao lại phân nữa cùng phân nữa không đồng nhất. Nữ nhân suy nghĩ trong lòng loạn một đoàn.

“Ta đang nghĩ gì vậy?. Sao tự nhiên lại đối với Nữ nhân..”.

“Tiểu thư, Người đã tẩy xong sao, Thuộc hạ vào đem mộc dũng ra..”

“Không cần..Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Hai nữ nhân canh ngoài cửa nhìn nhau, bọn họ không rõ là Chủ tử hôm nay có chuyện gì. Nhưng là không dám mở lời, chỉ có thể ngoan ngoãn phía ngoài canh gác.

Hai thân thể chồng lên nhau, cũng may là khi Hoài Ân ngất đi đã nắm lấy tấm mành kéo, làm cho tấm mành đắp lên cả hai, nếu không chỉ sợ đêm nay chính là một đêm thoáng mát vô cùng.


Nữ nhân dựa vào chút ánh trăng soi qua cửa sổ ngắm nhìn Người đang sát bên Nàng. Nàng cảm thấy thật kì lạ, Nàng không những không chán ghét, còn cảm thấy Nữ nhân này làm Nàng an tâm. Chỉ có điều cả hai gần sát đến nổi Nàng cả Người tuy bị điểm huyệt nhưng vẫn ẩn đỏ lên vì xấu hổ.

“Hảo lắm Nữ nhân, xong vào phòng Ta, còn là ngủ trên giường Ta.. Đợi Ta giải huyệt thì Ngươi biết tay.” Chỉ là huyệt Hoài Ân điểm canh giờ chính là dài hơn Người khác. Chẳng biết bao lâu, hai hơi thở hòa quyện vào nhau, đêm tuy dài, nhưng an ổn lạ kỳ…

Hoài Ân tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn hãy còn chưa sáng. Duc đã hồi phục một ít sức lực, nhưng đôi mắt vẫn rất mờ. Nàng cảm nhận Nữ Nhân nằm dưới thân, hơi thở điều đặn.Nàng cảm nhận được Nàng và Nữ nhân này chính là tiếp xúc thân mật. Hoài Ânc cảm thấy mặt cũng sắp phát sốt, do mê dược kia mà mắt Nàng mờ đi,không thấy rõ mặt Nữ Nhân, Hoài Ân chầm chậm tiến khỏi giường, không quên đắp chăn lại cho Nữ Nhân. Nàng nhanh chóng tìm lấy y phục, liền phi thân ra cửa sổ.

Nàng không trở lại Khách điếm, mà rời khỏi đó một đoạn xa. Nàng liền dùng chiếc còi thỏi lên ba tiếng. Lập tức trên bầu trời đêm xuất hiện một con Điêu. Nó đáp xuống cánh tay của Hoài Ân.

“Tiểu Hắc..Mau tìm A Hán.” Nhận được chỉ thị Tiểu Hắc liền nhanh chóng bay đi.

A Hán cả đêm đều lo lắng, nhưng nghe lời Hoài Ân mà chỉ ở lại trong phòng. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ tiếng kêu của Tiểu Hắc vang lên. A Hán nhận ra, liền mở lấy cửa sổ. Nhìn thấy đúng là Tiểu Hắc, A Hán liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi khách điếm trước khi trời sáng.

A Hán đánh mã xa theo Tiểu Hắc, không lâu sau liền đến chỗ Hoài Ân, A Hán nhìn thấy Hoài Ân tựa cây cổ thụ, A Hán lo lắng tiến đến. Tiểu Hắc cũng đáp xuống bên cạnh Hoài Ân.

“Thiếu gia, Người sao vậy.”

“Ta không sao, chỉ là bất cẩn trúng phải mê dược.”

“Mê dược.”

“A Hán, Huynh lập tức lấy giấy viết thư, gửi cho Tạ Dĩ Dĩ. Bảo Hắn lập tức tìm thuốc giải dược đến.”

“Thiếu gia, Người nói là mê dược sao lại..Mắt Người..”

“Loại mê dược này tác dụng lâu hơn Ta nghỉ. Nếu là Tạ Dĩ Dĩ, Hắn sẽ có thuốc giải nhanh chóng.”


“Ta lập tức viết thư ngay..Thiếu gia, y phục của Người.” A Hán nhìn y phục Hoài Ân mặc, là của Nữ nhân. Không sai, khoác ngoài chính là của Nữ Nhân.

“Y phục sao..”

“Là của Nữ nhân..”

“Nữ nhân..Không lẽ..” Hoài Ân không nhìn rõ, chỉ có thể vơ đại y phục rời khỏi.

“Thiếu gia, Người đã gặp chuyện gì sao?. Lại còn y phục..”

“Chuyện dai dòng..Huynh giúp Ta chuẩn bị y phục khác, Ta vào mã xa thay. Chúng Ta đến Vân Sơn tự.”

“Vâng…” A Hán cũng không hỏi nhiều, liền nhanh chóng làm những gì Hoài Ân căn dặn.

“Y phục này..xử lý đi.” Hoài Ân cầm y phục lại nhớ đến đêm hôm qua.

“Là đốt hay bỏ…Thiếu gia muốn như thế nào?.” A Hán nhìn thấy Hoài Ân có vẻ như cùng chủ nhân bộ y phục này có chuyện khó nói.

“Tùy Huynh..”

“Hảo…” A Hán nhìn thấy hoa văn trên y phục, chắc hẳn là Tiểu thư quý tộc, có thể cao quý hơn, vì y phục là tơ lụa quý hiếm. A Hán biết những thứ này cũng là nhờ Tô Ái chỉ dạy. Nghĩ nghĩ, A Hán quyết định gói lại, giữ một góc trong mã xa.

“Tra..tra..” A Hán cùng Hoài Ân nhanh chóng rời khỏi.

Hoài Ân là muốn đến Vân Sơn tự, vì dựa theo lộ trình của kiệu hoa kia, chắc hẳn phải đến Vân Sơn Tự cầu phúc, mới có thể gả đi. Hoài Ân chẳng qua đi trước một điểm.


Nữ Nhân trên giường cũng dần hồi tỉnh, huyệt đạo cũng đã được giải trừ, chỉ là Người Nàng muốn tính sổ đã rời khỏi từ sớm. Xem ra ai kia cũng biết điều, lại kéo chăn đắp giúp Nàng. Nữ Nhân chầm chậm rời khỏi giường, tiến đến mặc lại y phục, chỉ là Nàng phát hiện có Người nào đó không những lấy y phục dơ của Nàng đi mất, lại còn tặng cho Nàng lại bộ y phục dạ hành.

“Tiểu thư..Người đã tỉnh sao..”

“Vào đi..”

Hai tỳ nữ nhanh chóng tiến vào, chỉ là vào phòng họ nhìn thấy một mảnh hỗn loạn. Rõ ràng hôm qua chắc hẳn tiểu thư giao chiến. Nếu không sao bình phong đỗ ngã, còn có màn che bị kéo rách cả.

“Tiểu thư, hôm qua có trộm hay thích khách sao.”

“Phải, có kẻ trộm y phục của Ta..”

“Y phục..” Tiêu Nguyệt biết Tiểu Thư ghét nhất có Người lạ chạm vào y phục của Người.Còn có tự ý không có sự cho phép mà tiến vào phòng. Không nghĩ đến kẻ đó còn toàn mạng trở ra. Chỉ là nhìn Tiểu thư không giống như giận dữ, hơn nữa trên sàn cũng chẳng có vết tích huyết đổ.

“Cho Lộ Kiếm Phong triệu tập tất cả bọn Người có mặt ở khách điếm này, Ta muốn bắt kẻ trộm y phục.”

“Thuộc hạ lập tức đi ngay..”

“Còn y phục ám dạ này..” Phương Hoa nhìn có chút không biết thế nào, rõ là kẻ trộm đồ còn thay luôn cả y phục, chẳng lẽ..Phương Hoa càng nghĩ đến mặt càng hắc..chắc chắn là biến thái, nếu không sao lại trộm đồ Nữ nhân còn thay ra ở đây. Nhưng sao Hắn không bị Tiểu Thư..Phương Hoa càng nghĩ mặt càng hắc thêm.




 
Chương 42: tên trộm y phục


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ngươi đang nghĩ bậy gì vậy..”Nữ Nhân nhìn thấy Phương Hoa mặt biến sắc liên tục, liền biết Nữ nhân này nghĩ lung tung.

“Là Thuộc hạ không đúng..”

“Y phục đó,đem gói lại..Cất kỹ vào, để còn trả lại cho tên trộm..”

“Gì ạ..Vâng, Thuộc hạ làm ngay..” Phương Hoa nhìn thấy tiểu thư cười có chút âm hiểm, đáng sợ hảo đáng sợ.

“Tiểu thư, đã triệu tập xong.Chỉ là..”Tiêu Nguyệt triệu tập mọi Người xong liền trở vào báo cáo.

“Chỉ là sao..” Nữ nhân lúc này đây nhàn nhã thưởng trà, từng cái nhất tay cũng thể hiện lên sự cao quý, còn có uy áp..


“Chỉ là, có hai Người đã rời khỏi đây sáng sớm…vì vậy..Ta sẽ lập tức cho Người đuổi theo.”

“Không cần..”Nữ nhân biết chắc Nữ nhân kia chẳng dám ở lại lâu, nhưng cũng phần nào chứng minh Nàng Ta là vào nhầm phòng. Lúc này Nữ nhân mới nhớ đến đêm qua, Nàng Ta đêm qua có vẻ như là bị thương hay bị trúng độc. Nếu không với năng lực có thể dễ dàng vào phòng Nàng, thì võ công chắc hẳn không tầm thường.Nhưng đêm qua Nàng ta chỉ toàn né tránh. Lại còn dùng chút công lực cuối cùng điểm huyệt Nàng, còn có cả đêm..Nghỉ đến đêm qua Nữ nhân lại dâng lên cảm giác kì lạ.

“Phương Hoa, Ngươi dựa theo những gì Tiểu nhị, cùng những ai thấy hai người đó,lập tức phát họa lạ.”

“Thuộc Hạ tuân lệnh.”

“Ta đã biết bọn Người đó không phải tốt lành, lại còn dám trộm y phục Tiểu Thư.Đúng là to gan, Phương Hoa cô nương, Ta nhớ kĩ mặt tên đó..Ta sẽ tả lại Hắn, không sai một chi tiết.” Tống Hoài Phong trong lòng đắc ý,hôm qua Hắn bị xem thường, hôm nay Hắn phải trả đũa, còn có phải khiến hai tên đó ngũ mã phanh thây.

“Tống Phó Tướng, Ngươi là đang diễn tả quỷ hay sao..Ngươi xem, Ngươi diễn tả mũi mắt, chẳng khác nào gắng của động vật vào.” Phương Hoa khó chịu nhìn Tống Hoài Phong. Nàng là làm nhiệm vụ của Tiểu Thư giao, lại xem cái tên này muốn trả thù riêng.

“Ta diễn tả cho..”Lộ Kiếm Phong lên tiếng.

“Hảo…Lộ Tướng Quân, Ta tin tưởng vào cách nhìn của Ngươi hơn.”

“Tiểu thư, đã xong..” Phương Hoa đưa bức họa cho Nữ Nhân.

“Nam nhân này, còn có Người che mặt..Bọn thuộc hạ đã hỏi rõ. Bọn họ là Chủ tớ, còn có vị công tử này luôn che mạn vì vậy mà chỉ có thể phác họa mặt của tên thuộc hạ đi theo.” Tiêu Nguyệt nói lại những gì nghe được.

“Tiểu thư, có cần dựa theo bức họa tìm Người không. Nhìn tên đại hán này cũng không khó nhận dạng đâu.” Phương Hoa nghĩ nghĩ, nếu thật sự muốn tìm hai Người này cũng không khó, nhất là tên đại hán này, dung mạo quá nổi bật.

“Không cần..Lên đường thôi.” Nữ Nhân nhìn tranh thì đã rõ, hai Người là đều cải trang, chỉ sợ dựa theo tranh này tìm chắc chắn chẳng tìm ra. Nàng cũng không vội cho Người tra, vì Nàng nghĩ sớm muộn cũng gặp lại.. Nữ Nhân, Nàng đã biết rõ mặt, sợ gì không tìm được.

“Vâng..” Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa nhìn Chủ tử ánh mắt cong cong, rõ ràng là đang cười, nhưng là cảm thấy dự cảm không tốt. Mà kẻ nào xui xẻo thì không rõ..


“Thiếu gia..Người cảm thấy đã khỏe hơn sao..” A Hán đánh mã xa, nhưng là lo lắng Hoài Ân.

“Ta không sao, có vẻ như mê dược này cũng đã giảm phần nào..Chỉ là.” Chỉ là loại dược này lại ảnh hưởng đến tầm nhìn, Hoài Ân chính là lo lắng mắt gặp chuyện.

“Thiếu gia, không ấy chúng Ta trở về Dược Thiên Sư, để Tạ Dĩ Dĩ xem..”

“Không cần…Chúng Ta có chuyện quan trọng hơn..”

“Nhưng…Tiểu Hắc trở về rồi.” A Hán nghe tiếng kêu của Tiểu Hắc, nhưng là phía sau lại nghe tiếng mã đang đến gần. A Hán phòng bị..

“Uy….”

“Đông Tử, sao lại là Ngươi.” A Hán nhìn tên tiểu tử đầu tóc rối bồi, mắt thì đóng bụi bẩn đen kịch, nhưng vẫn nhận ra được là Đông Tử.

“Chủ..chủ tử…Ta đem giải dược..đến.” Đông Tử cả một đêm đều phi mã không ngừng nghĩ. Mục đích là muốn nhanh chóng đem giải dược đến.

“Ngươi..đã biết.” A Hán có chút ngạc nhiên, không nghĩ Tạ Dĩ Dĩ lại nói hết cùng Đông Tử.

“Là..Ta lúc trước không hiểu chuyện, là Ta có lỗi, nhưng là Ngươi cũng không nói là Chủ tử, nên Ta xem như tội không nặng đi.” Đông Tử được Tạ Dĩ Dĩ nói Hắn biết, vì vậy mà lần này Hắn đến cốt để chuộc lỗi.

“Ta đúng là có nóng giận Ngươi thật, nhưng nhìn Tiểu Tử ngươi biểu hiện cũng không tồi. Nhanh chóng tiến vào đi.” A Hán dừng mã xa, để Đông Tử bước vào.

“Hảo..”Đông Tử giao mã lại cho A Hán, tiến vào bên trong mã xa.

“Chủ tử..Ta, giúp Người xem xem..” Đông Tử có chút run rẩy, Người trước mặt Người lâu nay Hắn hi vọng được một lần diện kiến. Nhưng không nghĩ đến lần đầu gặp mặt Hắn đã làm tự làm mất mặt chính bản thân. Còn có suýt đắc tội Người..


“Ta không có ăn thịt Ngươi..Tay Ngươi run như vậy thì sao có thể bắt mạch..”

“Ta…Chủ tử..Ta xem xem..” Đông Tử xem mạch tượng, Hắn từ run sợ đến xấu hổ đỏ mặt. Hắn quên mất Chủ tử so về y thuật chỉ sau Sư phụ Hắn.

“Thế nào…” Hoài Ân cũng không phải không kiên nhẫn, Nàng có thể tự bắt lấy mạch tượng bản thân, cũng biết rõ bệnh tình thế nào. Chỉ là nhìn thấy đứa trẻ này một đường đến, cũng là không nỡ để thất vọng.

“Chủ Tử..Ta lại hồ đồ rồi…”

“Không gì..Xem như thử tài nghệ Ngươi, học tập ở Tạ Dĩ Dĩ thế nào?”.

“Vâng..Vậy Ta xin được nói..Chủ tử, Người không trúng độc, từ triệu chứng Người gửi cho Sư phụ, loại dược Người trúng phải là Uyển Nhuyễn Hương, nó so với mê hương tuy tác dụng chậm, nhưng là hiệu quả lâu dài. Nếu bị ngấm phải số lượng lớn thì làm cho thân thể yếu đi, còn có mắt có phần mờ đi. Tùy vào số lượng mà có thể suy đoán số ngày mới hết tác dụng Uyên Nhuyễn Hương. Ta quan sát ánh mắt, cũng mạch tượng, Chủ Tử trúng phải số lượng không nhỏ, vì vậy mà thân thể nhược.”

“Vậy có giải dược..”

“Sư Phụ có đưa đan dược, uống vào thì có thể hồi phục thân thể, chỉ là mắt chí ít lâu hơn một ngày mới hồi phục hoàn toàn.” Vừa nói, Đông Tử vừa lấy ra giải dược, đưa cho Hoài Ân.

“Hảo..Cực nhọc Ngươi rồi..” Hoài Ân nhanh chóng nuốt lấy.




 
Chương 43: trở lại vân sơn tự


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Còn có..Chủ Tử chính là tâm tình bất ổn, thời gian trước có vẻ như chính là có tổn thương nội lực, do tự bộc phát..Ta nghĩ điều này bản thân Người rõ hơn Ta.”

“Ta không sao..”

“Không được..Ta biết Chủ Tử là tự tin vào khả năng, nhưng nhất định không thể xem thường. Còn có Chủ tử định đến Vân Sơn Tự, ở Vân Sơn Tự Ta có biết một vị Sư Huynh. Chủ Tử, Ta cùng Người đi..”

“Ngươi không cần… Ta nghĩ Ngươi nhanh trở về. Không Sư Phụ Ngươi sẽ lo lắng lắm..”

“Ta đã nói với Sư Phụ, Người cũng là bảo Ta phải trị hết bệnh cho Chủ Tử. Ta không về, nếu Chủ tử không hết bệnh.”

“Thiếu gia, có Đông Tử sẽ ổn hơn, dù sao Vân Sơn Tự muốn tá túc cũng cần có Người..”A Hán lo lắng Hoài Ân quá cố, vì chuyện Quận chúa mà suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Nay bị nội thương, tuy không nặng nhưng cũng vẫn cần dưỡng hảo.

“Đúng vậy..A Hán đây nói không sai.Có Ta thì bệnh Người mau khỏi.”

“Ta lớn hơn tiểu tử nhà Người, phải gọi là Ca ca biết không?”

“Lêu..Lêu..” Đông Tử làm mặt xấu chọc A Hán.

“Được rồi..Vậy thì đi thôi. Nhưng Ngươi phải sửa lại cách xưng hô. Đừng có trước mặt Người khác gọi Ta là Chủ tử..”


“Hảo..Chủ…Thiếu gia..”

“Đi thôi..Tra…Tra..”

“Giác Tịnh Đại Sư đa tạ..”

“Đông thí chủ không cần khách khí, Tạ Y Sư thường đến bổn tự hành thiện, chuyện nhỏ này chỉ là một chút tâm ý.”

“Dù sao cũng Đa tạ đại sư..”

“Bổn tự hai Ngày này có chuyện bận, vì vậy có thể tiếp đãi không chu đáo. Nhưng nếu có chuyện gì cần Đông Thí chủ cứ gọi Giác Ngộ giúp đỡ.”

“Hảo..Đa tạ..”

“Thiếu gia..Chúng Ta có thể vào phòng rồi..Ta dìu Người.” Đông Tử nhanh chóng đưa tay, muốn đưa Hoài Ân đi. Nhưng là Hắn nhớ đến Chủ Tử không mấy thích tiếp xúc thân thể, vì vậy chỉ có thể nắm lấy ống tay áo dẫn đường.

“Hảo..”

“Tiểu Tử Ngươi còn làm Ta tưởng là thật có quen ở đây, không nghĩ đến lấy danh của Sư Phụ ngươi.” A Hán có chút buồn cười đạo.

“Sư phụ Ta thì sao..Dù sao thầy trò không phân biệt mà..”

“À ra vậy…”

“Thiếu gia, Người nghĩ ngơi. Ta đi nấu thuốc bổ khí cho Người.”

“Hảo..A Hán, Huynh cũng giúp Đông Tử một tay..”

“Không cần..Thuốc Ta tự sắc được. Vẫn là để Huynh ấy ở lại bảo hộ Chủ..Thiếu gia..Ta đi đây.”

“Thiếu Gia, Người xem cái tên nhóc này hấp tấp như thế. Liệu có tin tưởng được không.”

“Người mà Tạ Dĩ Dĩ nhận làm đệ tử sẽ không phải là phế nhân..”

“Thiếu gia nói phải..”

“Huynh cứ đi nghĩ đi, cả hôm qua cùng hôm nay đều không nghĩ hảo rồi..”


“Ta không sao..Thiếu Gia nếu mệt thì cứ nghĩ, Ta trở ra mã xa thay đổi dạng để bọn họ không nhận ra.Còn có xem xem vị Tân nương kia đã đến chưa..”

“Hảo..”

A Hán cùng Hoài Ân lúc này đã trở lại thành bộ dáng như cũ. Vì lo lắng Người ở Khách điếm nhận ra. A Hán không nghĩ thật xảo, đoàn Người Tống Hoài Phong cũng đến.Nhưng thứ A Hán quan tâm chính là kiệu Tân Nương cách xa một đoạn với đoàn quan binh. Phải biết để xem xét trong thời gian này có bao nhiêu cô nương xuất giá đúng là không dễ dàng. Nhưng may mắn một phần chính là trong tháng này chỉ có duy nhất một tân nương.Vì vậy mà A Hán cùng Hoài Ân đỡ tốn công hơn..A Hán tiến đến chăm sóc cho mã, liền nhanh trở vào báo cáo tình hình.

“Tiêu Nguyệt, Ngươi sao vậy..” Phương Hoa nhìn Tiêu Nguyệt đăm chiêu,liền lo lắng đạo.

“Không có gì chỉ là..Phương Hoa, Ngươi ở lại chăm sóc Tiểu thư. Ta phải đi xem xem một chút.”

“Ngươi định đi đâu..” Phương Hoa khó hiểu nhìn Tiêu Nguyệt.

“Đi xác định một chuyện..”

“Tiêu Nguyệt..” Phương Hoa nghĩ nghĩ liền trở vào báo cáo cùng Chủ Tử.

“Tiêu Nguyệt hành sự trước giờ đều có chuẩn mực, không cần lo lắng…Phía sau đoàn rước Tân Nương kia cũng không nên làm khó. Hôn sự là chuyện một đời Người, giúp Nàng Ta một chút..”

“Vâng, Thuộc hạ sẽ truyền ý cho Lộ Tướng Quân..”

“Tiểu Thư…” Tiêu Nguyệt nhanh chóng quay trở lại.

“Nói đi…” Nữ nhân một bộ lạnh đạm đạo.

“Chuyện là..Lúc nãy thuộc hạ có trông thấy mã..”

“Không phải Ngươi chứ, chạy đi xem mã…” Phương Hoa có chút không hiểu nổi, Tiêu Nguyệt chính là ái nhất mã, chỉ cần thấy mã chính là dù có cho châu báo trước mặt y cũng không cần, y chính là thích mã.

“Ngươi đừng có nhìn Ta như vậy…Phải là Ta thích mã, nhưng cũng không phải Ta chạy đi xem, mà là thật có chuyện.” Tiêu Nguyệt bễu môi, Nàng đúng là thích mã, nhưng cũng không đến nổi không hiểu chuyện.

“Được rồi..nói tiếp đi..”

“Là Ta phát hiện mã đó chính là giống với mã của hai kẻ đã ở khách điếm. Tuy mã xa đã thay đổi, nhưng mã vẫn là..” Tiêu Nguyệt chính là có ưu điểm chỉ cần là mã, là nhìn một lần sẽ nhớ đến từng chi tiết. Không lẫn đâu được..

“Ngươi nói, hai tên đó còn dám theo sao..Mà không đúng, còn chưa chắc bọn họ trộm y phục, nhưng nếu trộm thì cũng không thể nào to gan lại tiếp tục theo.” Phương Hoa ngạc nhiên, Nàng không nghĩ đến có chuyện xảo như vậy.

“Vậy Ngươi có tra xem…” Nữ Nhân vẫn thong thả dùng trà như không có chuyện gì. Chỉ là trong đáy mắt Nàng đã ẩn hiện ý cười.

“Có..Nhưng không phải hai người đó.” Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy ki lạ, nhưng lạ chỗ nào Nàng căn bản không rõ.


“Ngươi nhìn thấy cận mặt sao..” Phương Hoa tò mò hỏi.

“Chỉ thấy một, nhưng không phải..dù thế nào cũng không giống. Nên Ta nghĩ bọn Người kia đã bán đi mã để chúng Ta không tìm ra.”

“Có thể lắm chứ..” Phương Hoa cũng cảm thấy có lý.

“Hạo Tuyết..”

“Có Thuộc Hạ..” Chỉ vừa gọi tên thì Hạo Tuyết lập tức xuất hiện.

“Ngươi đi tra xem, có bất kì động tỉnh gì liền báo cáo..”

“Thuộc Hạ rõ..”

“Tiểu Thư…Người có phải quá để ý đến kẻ trộm y phục không..” Tiêu Nguyệt chính là tò mò, từ trước đến nay Hạo Tuyết chính là ám dạ làm những nhiệm vụ quan trọng. Nhưng là lần này Tiểu thư để Hạo Tuyết đi tra chuyện kẻ Trộm y phục, nói thế nào Tiêu Nguyệt cũng thấy không thông.

“Tiểu thư, Ta cùng Tiêu Nguyệt đi chuẩn bị điểm tâm..”

“Đi..đi..”

“Phương…Hoa…Ngươi làm gì mà lôi Ta.” Tiêu Nguyệt tức giận khi bị Phương Hoa kéo rời khỏi, Nàng còn chưa có rõ ý Chủ Tử.

“Ngươi còn nói..Tiểu thư trước giờ không thích Người khác đoán ý, Ngươi đâu phải không hiểu..”

“Ta..chỉ là Ta lo lắng Tiểu Thư quá để tâm kẻ trộm y phục..”

“Ngươi còn nói, là Ngươi tự ý nhắc lại. Tốt hơn hết là sao này làm chuyện gì thì nghĩ thật kĩ. Tiểu thư đã có rất nhiều chuyện lo lắng. Ngươi là bớt chuyện đi là hảo..”

“Ta biết rồi..Lần sau sẽ không..”




 
Chương 44: lương đình


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Thiếu gia, không nghĩ thật xảo, đám người Tống Hoài Phong lại xuất hiện tại đây.”

“Vậy sao?.. Như vậy sẽ càng khó để hành động. Huynh đã truyền tin về Liệt Qủa sao.”

“Thiếu gia yên tâm, không đến một ngày thiết nghĩ tin tức sẽ có.”

“Hắn không thể nào một mình hành động..Không sớm thì muộn cũng sẽ tra được kẻ đứng sau. Phải rồi, đêm nay Huynh chú ý một chút..”

“Thiếu gia, đêm nay Ta nghĩ trăng sẽ không tròn đâu. Bên ngoài trời lúc này mây đen kịt.”

“Vẫn là đề phòng một chút..suỵt..” Hoài Ân cảm nhận được khí tức, có kẻ đang bên ngoài. A Hán cũng là yên lặng không nói nữa.

Đông Tử bên ngoài đẩy cửa vào, thấy Hoài Ân cùng A Hán điều yên lặng, Hắn cũng không nháo. Nhưng thấy A Hán ra hiệu bên ngoài có Người Đông Tử không ngốc liền bắt đầu diễn.

“Thiếu gia, Thuốc sắc xong. Người xem, bệnh lâu năm..Vẫn là tránh gió hảo..” Đông Tử vừa nói vừa tiến đến đóng chặt lại cửa sổ.

“Khụ..Khụ..Bệnh tình Ta mấy năm nay chẳng có tiến triển. Uống bấy nhiêu thuốc cũng vậy..”

“Thiếu gia, Người đừng nói vậy..Người còn phải sống thật lâu,còn phải thành thân, còn có sinh thêm ba bốn hài tử.” Đông Tử diễn như thật, nước mắt nước mũi tèm lem.


“Phụt…Trà nóng…hảo nóng.” A Hán uống trà phun ra một ngụm, Hắn suýt bị Đông Tử chọc cười chết mất, còn phải bế cười..làm mặt A Hán đỏ cả lên.

Hoài Ân đang uống thuốc cũng suýt nữa phun ra. Cái tên tiểu tử này cũng diễn quá lố đi. Hoài Ân cảm nhận Người bên ngoài đã rời khỏi, cũng là được một phen thả lỏng.

“Ha..Ha…Đông Tử, Ngươi tính chọc cười chết Ta.” A Hán không nhịn cười nổi nữa, chỉ có thể cười không chút hình tượng.

“Ta diễn thật điêu luyện mà lại..Thiếu gia, Người thấy Ta diễn hảo sao..” Đông Tử quẹt nước mắt nước mũi nhanh chóng trở lại một bộ không có chuyện gì.

“Hảo..Nhưng lần sao Ngươi không cần nói quá lên..Người cũng đã đi rồi. Đêm nay cẩn trọng một chút.Nếu không có chuyện gì thì đêm nay Ngươi đừng tự ý rời khỏi phòng.”

“Thiếu gia có phải có chuyện gì không..Ta có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp Người..” Đông Tử hiểu được phần nào ý trong lời nói Hoài Ân. Hắn chính là thích thể loại cảm giác mạnh, càng nguy hiểm càng làm Hắn tò mò.

“Thiếu gia đã nói như vậy, Ngươi cũng là Ngoan ngoãn chút điểm.” A Hán nhìn Đông Tử biết chắc tên tiểu tử này không chừng sẽ gây chuyện, chỉ có thể răn đe Hắn.

“Ta biết rồi..Vậy Ta trở về phòng, Thiếu gia Người nghĩ ngơi đi, ngày mai chắc Hẳn sẽ trở lại bình thường.Mắt sẽ sáng trở lại…”

“Hảo..Ngươi cũng phải tự cẩn trọng..”

“Thiếu gia, Ta cũng đi xem xem..”

“Hảo.”

“Chủ Tử..” Hạo Tuyết trở về báo cáo.

“Nói đi..”

“Người cho thuộc hạ theo dõi, vị thiếu gia kia đúng là có bệnh.” Hạo Tuyết nghe gì, thấy gì đều kể lại.

“Thấy mặt sao?.”

“Không thấy rõ,vì Hắn đeo mặt nạ bạc..Nhưng có thể thấy Tên thiếu gia đó thân thể yếu ớt, chắc chắn không phải Người có võ công.” Hạo Tuyết chắc chắn bản thân không nhìn sai. Kẻ bên cạnh đúng là có võ công, nhưng tên thiếu gia đó nhìn thân thể yếu nhược chắc chắn không thể nào..

“Tiểu thư, có tin báo từ phía Đại Thiếu gia..” Tiêu Nguyệt đem tin báo dâng lên.

“Báo lại Đại Thiếu gia, bảo Huynh ấy cẩn trọng..” Nữ Nhân đọc thư mày có chút nhăn lại.

“Vâng…”


“Chủ Tử..Còn tiếp tục giám sát sao ạ.” Hạo Tuyết cúi đầu đạo.

“Không cần thiết nữa…Ngươi trở về vị trí đi..”

“Thuộc Hạ cáo lui”.

Nữ Nhân tuy rất muốn làm rõ có phải là Nữ nhân vào nhầm phòng Nàng không, nhưng Nàng còn nhiều chuyện phải lo lắng.Vì vậy Nàng cũng không thể lo nhiều chuyện như vậy. Nàng đã nhớ rõ mặt Nữ nhân vô lễ với Nàng, đợi Nàng xử lý xong sự vụ thì chắc chắc tiếp đến sẽ tìm Nữ nhân đấy..

Đêm đến…

“Ai…”

“Là Ta..”

“Tạ Dĩ Dĩ..sao Ngươi lại đến đây.” A Hán ngạc nhiên khi thấy Tạ Dĩ Dĩ leo vào từ cửa sổ.

“Ta đến tất nhiên là có chuyện quan trọng..”

“Chuyện quan trọng..Sao Ngươi không đến gặp Thiếu gia, lại chui vào phòng Ta làm gì.”

“Chuyện này..Thật ra là, muốn cùng Ngươi thương lượng chút.”

“Ngươi thế này làm Ta nghĩ Ngươi đã gây ra lỗi lớn.” A Hán có chút nghi ngờ khi Tạ Dĩ Dĩ nói thương lượng. Bình thường cái tên này nào có khách sáo như vậy. Chắc chắn là gây ra chuyện lớn gì.

“Cũng không lớn..Chỉ là..”

“Không lớn thì Ngươi trực tiếp nói cùng Thiếu Gia..” A Hán không nghĩ cùng Tạ Dĩ Dĩ thương lượng là tốt, liền kéo lấy cổ áo Tạ Dĩ Dĩ sang phòng Hoài Ân.

“Người đâu..” Chỉ là trong phòng không có ai..

“Đông Tử, Hắn cũng không…” A Hán nhanh chóng qua phòng Đông Tử nhưng vẫn không thấy.

“Vậy chúng Ta đi tìm..” Tạ Dĩ Dĩ lên tiếng.

“Không được, Ta còn có nhiệm vụ quan trọng..Ngươi tự đi đi.” A Hán còn phải quan sát dãy phòng có vị Tân Nương, không thể tự ý rời đi.

“Ngươi..Hảo đi, Ta chờ cùng Ngươi..”


“Ngươi..chắc chắn là có chuyện sai lầm lớn, nói đi Ngươi gây ra chuyện gì..”

“Ta…aizaa đợi Chủ Tử trở về, Ta tự thỉnh tội. “

Hoài Ân vốn muốn định nghỉ ngơi sớm, nhưng không nghĩ đến cái tên tiểu Đông Tử này bảo muốn pha trà định thần. Rốt cuộc lại đưa Nàng đến Lương đình.

“Thiếu gia, Người thấy thế nào?.. Hương liên lan tỏa, có phải rất là tĩnh tâm không.” Đông Tử khoái ý, Hắn thích nhất là đến hồ sen, nhất là vào ban đêm có rất nhiều đom đóm, tiếng dế kêu…lại còn có cả ánh trăng tuyệt mỹ.

“Ta là thấy Ngươi không tìm được Người cùng nói chuyện..”

“Thiếu gia, là Ta thật sự muốn giúp Người dễ ngủ. Người thử xem, đây là trà Tâm Liên, Ta cực khổ tách từng hạt sen lấy tâm.”

“Ngươi chắc không phải hái trộm đi..”

“Ta đã xin phép..dù sao cũng không phải trộm. Thiếu gia, Người uống thử đi, dễ ngủ lắm.”

“Hảo..chỉ là..”

“Chỉ là sao, Thiếu gia..”

“Thuốc Ngươi cho Ta dùng có phải không đúng..”

“Thiếu gia nói thuốc…” Đông Tử có chút nghệch ra.

“Chính là đan dược giải Uyển Nhuyển hương, tuy Ta cảm thấy có chút khỏe, nhưng là căn bản chỉ cảm thấy rút đi một phần mệt mỏi. Hoàn toàn sức lực cũng chẳng khá lên bao nhiêu.” Hoài Ân đã thử vận công, chỉ là cảm giác như đan dược không tác dụng.

“Không thể nào?. Là Sư phụ Ta giao.”

“Ta cũng không nói không tin tưởng Ngươi hay không tin tưởng Tạ Dĩ Dĩ, chỉ là hiệu quả làm Ta cảm giác không phải. Thôi vậy, cứ đợi đến ngày mai xem sao.”




 
Chương 45: tình cờ gặp lại


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Thiếu gia, Sư phụ Ta nói chỉ cần qua hai ngày thì tự động sẽ hồi phục..”

“Hảo…Loại Uyển Nhuyễn Hương nãy cũng quá tà đi. Đợi khi trở về, cho Người điều tra, diệt sạch hết chúng. Để lại chính là gây họa.”

“Thiếu gia nói phải..”

“Wow..” Đông Tử không khỏi cảm tháng.

“Wow..Ngươi lại làm sao..” Hoài Ân nghe Đông Tử cảm thán cũng không ngạc nhiên. Tên Tiểu tử này bình thường nghĩ đủ chủ ý, lại còn nói chuyện lung tung.

“Thiếu gia, Ta thật sự thấy Thần tiên sao?..Mà còn là thần tiên Tỷ Tỷ..”

“Thần tiên Tỷ Tỷ..” Hoài Ân nghe Đông Tử nói,lại lắng nghe âm thanh có Người tiến đến. Chắc chắn không phải A Hán, bước đi của ba người đều là nhẹ nhàng.


“Phải, Thần tiên Tỷ Tỷ đang đến chỗ chúng Ta..”

“Đông Tử..Chúng Ta trở vào thôi.” Hoài Ân là lo lắng gặp rắc rối, Người đi đến không biết là ai, nhưng rõ ràng cho Hoài Ân dự cảm không hảo.

“Thiếu gia…Vẫn còn sớm..”

“Sớm..Ngươi không đi thì Ta tự đi..” Hoài Ân liền vội đứng dậy, chỉ là không nghĩ đến vừa đi mấy bước thì đã nghe tiếng rút kiếm.

“Thiếu gia Ta không phải cố ý đụng vào các vị Tỷ Tỷ đâu..” Đông Tử thấy hai nữ nhân đi bên cạnh rút kiếm chắn trước mặt Hoài Ân.

“Hai Ngươi không cần khẩn trương vậy..”

“Tiểu Thư, Hắn suýt nữa đụng trúng Người.Lại còn không nói xin lỗi..” Tiêu Nguyệt khó chịu nhìn kẻ trước mặt.

“Thiếu gia..Ta là không cố ý, Các vị Tỷ tỷ..Mạo phạm rồi.” Đông Tử kéo lấy vạt áo Hoài Ân lui lại. Hắn trong lòng thầm cầu khẩn đừng có xung đột gì không nên. Nếu không, tuy Thiếu gia không nói bây giờ nhưng trở về chắc chắn sẽ nhận phạt đủ.

“Thiếu gia Ta không thể nói, cũng không nhìn thấy…Mong các Tỷ Tỷ bỏ qua..”

“Không nói..không thấy..” Phương Hoa nhìn dò xét.

Hoài Ân cũng có chút tán thưởng Đông Tử lanh lẹ, nếu Hắn không tìm ra lý do thì lúc này chắc Hẳn khó giải quyết. Hoài Ân làm một đạo cung kính.

“Thật sự là không thấy..” Tiêu Nguyệt thu lại kiếm.

“Vậy không dám làm phiền các vị Tỷ Tỷ nữa..Ta đưa Thiếu gia nhà Ta trở về”. Đông Tử trong lòng oán than, Nữ nhân xinh đẹp thì đúng là tính tình không hảo, đụng chút là rút kiếm,đòi chém đòi giết.

“Xin dừng bước..Vị Công tử đây, chúng Ta có từng gặp qua sao.”

Hoài Ân nghe Nữ nhân cất tiếng hỏi, làm Nàng có chút giật mình. Giọng nói có chút quen thuộc. Nhưng Nàng không nhớ đã nghe ở đâu, Nàng lại nghĩ đến Nữ nhân hôm nọ, có chút cứng người. Nhưng Nàng nghĩ chắc chắn không trùng hợp đến thế. Mà nếu là Nữ Nhân đó đánh chết cũng không thừa nhận quen biết hay đã gặp. Hoài Ân vội lắc đầu, ra hiệu tay cho Đông Tử nhanh chóng rời khỏi.


Chỉ là không được vài bước thì đã xuất hiện thích khách. Đông Tử vội hộ Hoài Ân. Hai Nữ Nhân kia cũng là rút kiếm bảo vệ Tiểu Thư của các Nàng.Thích khách tấn công, chỉ có Đông Tử cùng hai nữ hộ vệ kia chiến đấu, còn Hoài Ân cùng Nữ nhân đứng cạnh nhau.

Hoài Ân không chút sợ hãi, điều này làm Nữ Nhân không khỏi đánh giá cùng nghi ngờ. Hoài Ân yên lặng, nhưng là tập trung lắng nghe. Có tổng cộng mười tên thích khách. Chỉ là điều này làm Nàng có chút không thông, sao bọn chúng lại nhắm đến..Không phải nhắm đến Nàng, mà nhắm đến Nữ Nhân bên cạnh.

Đang suy nghĩ, Hoài Ân cảm nhận kiếm khí đang tiến đến, nó không nhắm vào Nàng mà lại nhắm vào Nữ Nhân. Hoài Ân không nghĩ nhiều liền dựa vào âm thanh, vội túm lấy tay áo Nữ Nhân kéo về phía Nàng. Chỉ là một kéo này Nàng hộ Nữ nhân vào lòng, lại để tay bị sát thủ chém một kiếm.

“Thiếu gia..”

“Tiểu thư..”

Lúc này quan binh đã kéo đến, nhanh chóng đã dẹp loạn được số sát thủ còn lại. Nữ Nhân lúc này nhìn tay Hoài Ân huyết không ngừng, liền lấy khăn tay Nnàng băng lại. Hoài Ân có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không đẩy ra..

“Thiếu gia, tay Người..” Đông Tử nước mắt lưng tròng.

“Tiểu Thư, Người không sao chứ..” Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa lo lắng đạo.

“Không sao…” Nữ nhân chính là không rời mắt khỏi Hoài Ân, Nàng chính là nghi ngờ…

“Tiểu thư tha tội, là bọn thuộc hạ hộ giá chậm trễ..” Lộ Kiếm Phong quỳ xuống thỉnh tội.Binh lính cũng quỳ theo.

“Tiểu thư, Thuộc hạ cũng là tội đáng muôn lần chết. Xin tiểu thư trách phạt.” Tống Hoài Phong cũng quỳ xuống vẻ mặt đầy lo sợ.

“Được rồi..Ta không gì, các Ngươi trở về đi..”

“Tạ tiểu thư tha tội..”

“Tứ đệ..”Tống Hoài Phong đứng dậy, chỉ không ngờ Hắn nhìn thấy Hoài Ân. Vừa bất ngờ vừa đố kị khi thấy Hoài Ân đứng cạnh Nữ nhân.


“Tứ đệ..” Nữ Nhân có chút bất ngờ cùng hiếu kì nhìn Hoài Ân, xem ra Nàng càng phải tìm hiểu kĩ hơn chuyện này.

“Thưa tiểu thư, đây là Tứ đệ Tống Hoài Ân của thuộc hạ.”

“Sao Ta chưa từng nghe nhắc đến, Tống phủ còn có…”

“Tứ đệ thể nhược, khi còn nhỏ đã được đưa khỏi phủ dưỡng bệnh..Vì vậy mọi Người không rõ cũng là. Tứ đệ, Ngươi còn không mau tạ ơn Tiểu thư cứu mạng, còn có đứng đấy..không hiểu phép tắc.”

“Hoài Ân không biết..đắc tội rồi.” Hoài Ân chính là chửi rủa Tống Hoài Thái, đúng là trước mắt Nữ nhân giả vờ một màn Huynh đệ tình thâm, thật làm Nàng muốn nôn.

“Ngươi không phải không nói được sao…” Tiêu Nguyệt lúc này ý đề phòng.

“Không nói được..Tứ đệ Ta tuy bệnh nhưng không phải là câm..” Tống Hoài Phong nghe nói thế, liền nghĩ đến Hoài Ân là đang dùng khổ nhục kế tiếp cận Tiểu thư, vì vậy Hắn phải vạch trần.

“Còn không nhìn thấy..là giả đi..” Phương Hoa lại tiếp lời..

“Tứ đệ, Ngươi bị mù rồi sao…Không phải chứ, một thời gian rời khỏi, chẳng những không tốt lên, mà mắt lại không thấy rồi.”

“Thiếu gia Ta đúng là không thấy…” Đông Tử nhìn thấy Tống Hoài Thái không ngừng công kích liền đáp trả.

“Ai mà biết là thật hay giả..đúng là trang cũng thật hảo, cố tình lấy lòng thương Người khác sao?” Tiêu Nguyệt lúc này khó chịu ra mặt, Nàng nghĩ Nam nhân trước mặt là cố tình giả trang bệnh tật để lấy lòng Tiểu thư.




 
Chương 46: nữ nhân tâm khó dò


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ta dù có trang cũng không trang với các Người. Hơn nữa Ta không biết các Người là ai thì cần gì phải trang. Chẳng qua là thuộc hạ Ta không nghĩ các Người hiểu lầm lại gây ra xung đột không đáng có. Không đến mức để bị nghĩ thành đang cố tình giả trang lấy lòng thương hại…Đông Tử đi thôi..”

“Tứ đệ, Ngươi nói vậy không được…”

“Đúng hay không, được hay không…Chỉ cần trong lòng hiểu là được.”

Hoài Ân đưa tay áo lên, ý bảo Đông Tử đưa trở về, nhưng là không nghĩ đến Nữ nhân kia lại nắm lấy ống tay áo Nàng kéo đi. Mặc cho tất cả thẩy bọn Người ở đó ngờ nghệch mặt ra.

“Thiếu gia…” Đông Tử lúc này cũng không làm được gì, nhìn thần tiên tỷ tỷ ánh mắt có chút đáng sợ.


“Phía đông viện có thích khách..” Một binh lính tiến vào bẩm báo.

“Thích khách..Tống Phó Tướng, Ngươi còn đứng đó nhìn gì, Ngươi mau cho Người đi bắt thích khách..” Lộ Kiếm Phong nhìn Tống Hoài Phong đạo.

“Lộ Tướng Quân, còn Ngươi thì sao?”. Tống Hoài Phong lúc này còn tâm trạng nào bắt thích khách. Hắn chính là dõi theo Hoài Ân, vừa đố kị vừa căm phẫn.

“Ta đương nhiên là hộ Tiểu Thư..” Lộ Kiếm Phong làm sao không biết được Tống Hoài Phong đang nghĩ gì. Nhưng là thay vì cho Hắn trừng lọt cả mắt, chi bằng để Hắn rời khỏi, tránh làm Chủ Tử khó chịu.

“Ta..cũng…Ta lập tức đi ngay.” Tống Hoài Phong muốn ở lại, Hắn muốn xem rốt cuộc Hoài Ân sẽ như thế nào.Chỉ là Hắn hi vọng Tiểu Thư sẽ đá đích Hoài Ân,hay dùng trượng hình vì tội vô lễ..

Hoài Ân cũng không hiểu sao Nàng lại đi theo Nữ nhân này, có thể nói Nữ nhân này đúng thật là áp bức Người.Hoài Ân chỉ hi vọng nhanh chóng trở lại, Nàng là lo lắng kế dương đông kích tây của thích khách. Lúc này đây chỉ hi vọng A Hán sẽ lo liệu được. Cũng may mắn là Liệt Quả không xuất hiện, nếu không thì muốn Nàng không động thủ là không thể nào…Hơn nữa sức lực lúc này chỉ sợ không thể nào nắm chắc phần hơn..

Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa một đường đi theo, trong lòng chính là khó chịu ra mặt. Nhưng cũng chẳng dám ngăn cản. Phương Hoa chính là hiếu kì vì sao Chủ Tử lại đặc biệt để tâm đến Tứ công tử của Tống gia.

Còn Tiêu Nguyệt chính là căm tức kẻ giả câm giả mù, lấy lòng thương hại Người khác.Nàng trước giờ chính là ghét nhất thể loại này, nhưng là Tiểu thư lại quan tâm..Nàng chỉ có thể cắn răng theo hộ phía sau. Nàng nhất định tìm cơ hội xử đẹp tên Tống tứ công tử này.

Nữ nhân một đường lôi Hoài Ân trở về thư phòng, Hoài Ân bước tới thềm cửa phòng liền không muốn vào. Nàng dù sao cũng là thân phận Nam tử, bước vào sẽ không thỏa đáng đi.

“Ngươi định đứng đấy đến khi nào?.”

“Dẫu sao Ta cũng không thể tùy tiện bước vào phòng Tiểu thư. Nếu Tiểu thư có gì trách phạt thì cứ việc..” Hoài Ân lúc này có thể đoán phần nào Nữ Nhân trước mắt chính là không tầm thường, nếu không phải là con vua thì cũng là phi tần được sủng ái. Nếu chọc phải thì chỉ sợ sẽ phiền phức…


“Ngươi không vào thật sao..Nếu vậy Ta cho Người khiêng Ngươi vào. Yên tâm, đây là thư phòng..”

Hoài Ân lúc này mới yên tâm, Nàng dò chừng bật bước qua. Động tác của Hoài Ân,Nữ nhân đều quan sát kĩ. Hoài Ân tiến vào đứng trước Nữ nhân, Nàng chính là không thể nào đoán ra được tâm tư Người trước mắt. Nàng rõ ràng vì Nàng Ta nên mới bị thương, theo lẽ sẽ không truy cứu tội lừa gạt..

“Ngồi xuống đi..”

“Ta đứng hảo..”

“Ngươi đứng thì làm sao Ta giúp Ngươi băng bó vết thương..”

“Băng bó.. Ta chỉ là bị vết thương ngoài da..Không cần.” Hoài Ân có chút khó tả cảm tưởng lúc này, Nàng còn tưởng sẽ gặp chuyện chẳng lành, nhưng Nữ nhân này là muốn băng bó vết thương giúp Nàng..Vậy mà làm Nàng suy diễn đủ kiểu, còn nghĩ cách đối phó.

“Ngươi vì Ta bị thương, trước giờ Ta không thích nợ Người khác…” Nữ Nhân ra hiệu cho Phương Hoa lấy ra bình kim san dược.

“Vậy thì đa tạ Tiểu thư, chỉ là Ta có thể tự thoa thuốc.” Hoài Ân thấy Nữ Nhân tiến đến gần, Nàng có chút không tự nhiên, vì mùi hương này có chút quen thuộc, làm Nàng bất an..

“Thần Tiên Tỷ Tỷ…để Ta thoa cho Thiếu gia là được, không phiền…Thôi, Tỷ cứ việc..” Đông Tử hảo sợ hãi, Hắn chưa bao giờ thấy thật ủy khuất, Hắn trông cũng thật sự đáng yêu, nhưng hôm nay ba vị Tỷ Tỷ này hảo đáng sợ.

“Thoát y phục..” Nữ Nhân vừa thốt lên, làm cả Hoài Ân cùng ba người có mặt một trận dại ra.


“Ta là bị thương ở tay…” Hoài Ân là bị thương ở tay, là bắp tay, chứ nào phải trên lưng, sao lại phải cởi y phục.

“Ngươi đúng là bị thương ở tay, nhưng là y phục như như vậy thì làm sao băng bó..”

“Chỉ cần kim san dược là hảo..”

“Chỉ thoa thuốc mà không băng bó thì biết đến khi nào lành, còn có vây vào nước có thể bị nhiễm trùng vết thương. Ngươi không muốn băng bó vết thương cũng hảo đi. Ngày mai theo cùng Ta về kinh thành, dọc đường có thể giúp Ngươi chăm sóc vết thương.”

“Không cần..Vậy là quá làm phiền Tiểu thư. Chỉ là..Đông Tử, Ngươi ra bên ngoài đợi Ta.” Hoài Ân chính là cảm giác nếu như không theo ý Nàng Ta thì chỉ sợ thật sự một đường cùng trở về. Vậy thì có chuyện chẳng lành…

“Thiếu gia…” Đông Tử càng là ủy khuất nha, Hấn dù sao cũng là Y sư, lại bị đuổi ra ngoài. Đông Tử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra…Hảo uất ức.

“Tiểu Thư..Hãy để Ta giúp Tống Công tử…” Tiêu Nguyệt lúc này không thể yên lặng, Nàng không rõ tên trước mặt có phải bỏ mê dược gì hay không. Lại có thể làm Tiểu thư vì Hắn mà băng bó, còn có Hắn là thân thể Nam nhân sao có thể cởi..




 
Chương 47: sắt diện


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Các Ngươi cũng lui ra đi..”

“Tiểu thư..” Tiêu Nguyệt muốn nói thêm, đã bị Phương Hoa lôi ra bên ngoài.

“Cởi y phục được rồi…” Giọng Nữ nhân vang lên.

“Hảo…Phiền Tiểu thư rồi..” Hoài Ân nếu tháo đi mặt nạ chỉ sợ sẽ đỏ cả mặt, Nàng chính là không nghĩ trước mặt Nam nhân cởi áo. Nhưng là Nữ nhân trước mặt làm Nàng không được tự nhiên, cảm giác chính là xấu hổ quá đi mất..

Không chỉ trong lòng Hoài Ân ngập tràn bão tố ngượng ngùng. Mà Nữ nhân lúc này chính là đều đỏ cả mặt, chỉ là Nàng đã che mạng lại, nhưng tai lại đỏ ửng. Nàng vừa hiếu kì, cũng là vừa lo sợ bản thân nhận sai..

Hoài Ân chầm chậm cởi đi y phục, Nàng cũng không phải cởi hết, chỉ là thoát cánh tay bị thương khỏi y phục, lộ ra phân nữa lưng trần. Nàng nghĩ nghĩ cũng chỉ có một nguyên nhân, Nữ nhân này là biết y thuật, nếu không cũng không tận tình với Người như Nàng. Biết Nàng như vậy vẫn còn đủ kiên nhẫn băng bó..

Nữ Nhân nhìn phân nửa lưng Hoài Ân lộ ra, Nàng chính là chú ý hỏm vai, trong mắt Nàng sâu thẳm, làm Người khác khó nhận ra. Nàng lại nhìn phía sau lưng, ẩn hiện chằn chịt vết roi. Có thể thấy bị vết roi này chính là lực đạo không hề nhẹ, nếu không thì dù đã lành phần nào nhưng không khỏi có chút đáng sợ.

Nữ Nhân tay không tự chủ chạm đến vết sẹo sau lưng Hoài Ân, Hoài Ân có chút cứng nhắc, chính là cái cảm giác bàn tay Nữ Nhân còn mịn hơn bất cứ thứ gì, vừa mềm mại lại dịu dàng…


“Vết thương trên lưng Ngươi…” Nữ Nhân dâng lên cảm xúc kì lạ, Nàng là cảm thấy đau lòng thay Người trước mắt. Phải biết rằng có bao nhiêu đau đớn khi nhận những vết roi này. Nàng chưa từng bị, Nhưng một nhát kiếm có khi còn thống khoái hơn là cảm nhận từng vệt roi đánh đến xé thịt, lại cứ lặp đi lặp lại, từng đợt từng đợt chồng chéo lên nhau.

“Là vết thương cũ…Tiểu Thư, Ta là vết thương ở tay..”

“Xin lỗi..”

“Sao Người phải xin lỗi Ta…Nếu là chuyện vì Người đỡ một nhát kiếm thì không cần,đó chỉ là tình cờ.”

“Tình cờ…ý Ngươi là không phải cố ý cứu Ta, mà là vô ý. Lại trở thành cứu sao..”

“Ta không thấy rõ, lại không võ công…Nếu nói là thật sự có ý cứu, Tiểu thư Ngươi tin sao..”

“Tin hay không..Thì Ngươi cũng vì Ta bị thương. Xem như Ta nợ Ngươi.”

“Lúc đầu Ta còn nghĩ Tiểu thư có thể học qua y lý, cùng băng bó…nhưng nhìn kiểu này thế nào là giống vừa học xong.”

“Vậy Ngươi phải cảm thấy may mắn khi là Người đầu tiên được Ta chăm sóc.”

“Phải..rất vinh hạnh rồi. Chỉ là Ta lại cảm thấy mình thành chuột bạch.”

“Ngươi..” Nữ Nhân chính là bị Hoài Ân cấp chọc tức, Nàng có lòng tốt quan tâm, lại bị nghĩ thành kẻ ác.

“Dù sao cũng đa tạ Tiểu thư, Ta phải trở về..”

“Hảo..Ta cho Người đưa Ngươi về..”

“Không nhọc lòng Tiểu thư..Ta còn có hộ vệ .”

“Tống Hoài Ân..”


Hoài Ân đứng dậy, xoay Người bước đi, nhưng là bị Nữ nhân gọi tên liền là bất giác đứng lại. Nàng không phải ghét Nữ nhân, chỉ là nghe đến Họ Tống lại cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Thư còn chuyện gì sao?”.

“Ngươi không tò mò Ta là ai, còn có danh tính..”

“Ta và Tiểu thư chỉ giống như bèo nước, hà tất phải hỏi tên. Hôm nay gặp, ngày mai cũng là mỗi Người mỗi hướng. Không biết tên họ, không cần phải hiểu rõ…”

“Ngươi…”

“Nếu không còn gì, Ta xin phép cáo lui.” Hoài Ân bước khỏi phòng, Đông Tử nhanh chóng chạy đến, đưa Hoài Ân rời đi.

“Nếu Ta nói cùng Ngươi rất có duyên thì sao..” Nữ nhân muốn nói câu nói này, chỉ là nhìn thái độ Hoài Ân chính là một bộ không muốn dây dưa.

“Tiểu thư, Tiêu Nguyệt mạo muội. Sao Người lại quan tâm tới vị Tống Công tử , còn dùng Kim san dược quý hiếm trị thương.”

“Từ lúc nào chuyện Ta quan tâm ai cũng đến lượt các Ngươi quản.”

“Thuộc hạ không dám..chỉ là lo sợ Tiểu thư bị Người che mắt. Vị Tống công tử này chỉ sợ là biết thân phận của Người lại dây dưa không dứt.

“Dây dưa không dứt”. Nữ nhân ánh mắt đầy ý cười. Lời nói của Tiêu Nguyệt nhắc nhở Nàng, càng muốn không liên quan thì Nàng càng phải làm Hắn có liên quan.

“Hạo Tuyết..Ngươi cho Người điều tra tin tức về Tứ công tử của Tống gia. Một chút cũng không bỏ sót.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hạo Tuyết trong bóng tối xuất hiện, lại nhanh chóng li khai.

“Tiểu thư..” Tiêu Nguyệt còn muốn nói, nhưng là Phương Hoa đã nhắc nhở. Chỉ có thể im lặng.

“Ta biết các Ngươi lo lắng gì. Chỉ là chuyện Ta làm Ta tự biết có chừng mực.”

“Thuộc hạ đã rõ.”


Hoài Ân trở về phòng, lòng âm thầm thở phào. Nữ nhân đó nghĩ kỹ cũng không đáng sợ, chỉ là thân phận Nàng Ta chắc chắn đặc biệt. Ngày mai, qua ngày mai thì phải nhanh chóng tránh mặt. Nàng là muốn tránh phiền phức, còn có không nghĩ đến sẽ tiếp tục có liên quan gì đến Tống phủ.

“Ra đi..”

“Sư phụ..”Đông Tử nhìn thấy Tạ Dĩ Dĩ liền vui mừng chạy đến.

“Đừng có mà ôm..” Tạ Dĩ Dĩ lấy tay chặn lấy đầu Đông Tử một bộ dạng giả vờ ghét bỏ.

“Thiếu gia..”

“Thiếu gia, tay Người sao lại..” A Hán lo lắng nhìn vết huyết đọng trên y phục, lại còn rách một đường, rõ ràng do kiếm.

“Không gì…Không cần trách tên tiểu tử này, Hắn chỉ là muốn giúp Ta khuây khỏa. Không nghĩ xảo vậy gặp thích khách. Nói chuyện chính, Tân Nương tử vẫn bình an sao.”

“Vẫn bình an, có Ta cùng Tạ Dĩ Dĩ, thiết nghĩ bọn chúng có trăm tên cũng không là.” A Hán tự tin đạo.

“Kế điệu hổ ly sơn của chúng đúng là không tồi. Thiết nghĩ thất thủ lần này, ngày mai là cơ hội cuối cùng, chỉ sợ Liệt Quả sẽ xuất hiện. Phải rồi, tin tức điều tra về Liệt Quả thế nào?.”

“Đã điều tra được, hiện nay nổi lên một tà giáo, gọi là Sắt Diện. Chỉ là Tà giáo này đặc biệt bí mật.” Tạ Dĩ Dĩ nhanh chóng thuật tin tức.

“Sắt Diện, cái tên cũng thú vị thật. Liệt Quả đeo mặt nạ sắt, phái lại có tên như vậy. Còn điều tra được thêm gì sao.”




 
Chương 48: tống chấn xương


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“ Sắt Diện này tuy vừa lập đã có không ít tín đồ, đặc biệt hơn là điều tra được không ít quan viên trong triều âm thầm tham gia. Vì bọn chúng đeo mặt nạ, nên chỉ tra được một ít danh tính quan nhỏ. Còn lại phải thêm ít thời gian..Còn có Người muốn tham gia giáo phái bắt buộc phải dùng độc của chúng, để chứng minh lòng trung thành.”

“Ngươi cho Người trà trộn vào sao?”.

“Đã cho, chỉ là..” Tạ Dĩ Dĩ ấp úng.

“Tạ Dĩ Vĩ đi..” Nhìn Tạ Dĩ Dĩ ấp úng, Hoài Ân cũng đã rõ là kẻ nào không sai cũng đi.

“Vâng..Đại Huynh vừa nghe có loại độc lạ liền lập tức đi rồi.” Tạ Dĩ Dĩ cảm thấy thật là lo lắng cho cái giáo phái Sắt Diện đó.

“Tạ Dĩ Vĩ trước giờ đối với độc có một loại tín niệm nặng, cứ mặc Hắn, chỉ là đừng vội bức dây động rừng.”

“Vâng..” Tạ Dĩ Dĩ một thân mồ hôi lạnh.


“Ngươi không phải đột nhiên lại muốn đến đây chỉ để báo cáo đi. Ta còn đang nghĩ Ngươi định khi nào đến.”

“Thiếu gia, là Ta bất cẩn..đây mới là thuốc giải Uyển Nhuyễn hương..” Tạ Dĩ Dĩ khi ở Dược Thiên Sư phát hiện Đông Tử lấy nhầm lo thuốc.

“Nhầm lẫn..” Đông Tử lúc này xanh mặt, Thuốc là Hắn lấy nhầm á.

“Cũng may lọ Đông Tử đưa Ta dùng cũng chỉ là bổ hoàn, nếu không thật sự là phiền phức Ngươi.” Hoài Ân cũng không có ý trách, dù sao loại Uyển Hương này chỉ là hạn chế sức lực,còn có thị lực. Trễ một ngày giải cũng không sao.

“Thiếu gia..xin Người trách phạt..” Tạ Dĩ Dĩ quỳ xuống, cùng Đông Tử.

“Hai Ngươi tính là hành lễ bái đường sao..Đứng dậy đi..”

“Nào có…đứng dậy..” Tạ Dĩ Dĩ giục Đông Tử.

“Được rồi, Chuyện Sắt Diện nhất thiết cẩn trọng, còn có cho Người tìm nơi trồng Uyển Nhuyễn hương, theo như Ngươi nói chắc hẳn phải có nơi bí mật trồng, nếu không bọn chúng cũng không thể có được số lương lớn như vậy. Loại này trước nay Phong Quốc chưa từng, xem như là hiếm thấy..Cho Người tìm và thiêu hủy..Để lại chỉ sợ hậu hoạn khó lường.

“Vâng thuộc hạ đã rõ..Còn có đây là loại bột có thể khắc chế Uyển Nhuyễn Hương, nó gọi là Lư Tinh phá. Thiếu gia, Người đem theo..có khi cần dùng đến.”

“Hảo..”

“Vậy thuộc hạ xin cáo lui”.

“Khoan đã..Đông Tử Ngươi cùng Tạ Dĩ Dĩ trở về đi.”

“Thiếu gia..” Đông Tử một bộ không muốn đi.

“Ngươi chẳng phải nhớ Sư phụ Ngươi sao..mau trở về, học cho giỏi. Đừng có mà ham chơi nữa, sẽ có lúc Ta cần Ngươi giúp.”

“Hảo..Ta sẽ cố gắng, Thiếu gia nhớ bảo trọng. A Hán đại huynh, tạm biệt.”


“Ngươi trở về kinh, chớ có phải đi đâu lại còn tạm với chả biệt..mau đi.” Tạ Dĩ Dĩ nắm lấy lỗ tai Đông Tử.

“Á…Sư phụ..đau..”

“Cái Tên nhóc này thật là..” A Hán nhìn Đông Tử hoạt bát, có phần giống Tô Ái, chính là có chút mong nhớ.

“Giống Tô Ái sao?”

“Vâng..Ể..Ta..” A Hán không nghĩ Hoài Ân hỏi như vậy, Hắn lại buột miệng thừa nhận.

“Cũng chẳng có gì xấu hổ.. Huynh cũng biết Sư Đệ thích huynh nhưng cái thích đó huynh hiểu sao?.” Hoài Ân đột nhiên muốn biết suy nghĩ của A Hán.

"Ái nhi rất tốt..Ta đương nhiên hiểu.....lúc trước có thể Ta khù khờ. Nhưng từ lúc nhìn thấy Thiếu gia đối với Quận chúa, dù là thân phận cũng vẫn ái Nàng, Ta đã rõ ràng cảm giác đấy chính là ái,chỉ cần là thích thì những cái khác chẳng quan trọng,Ta cảm thấy Ái nhi rất đặc biệt...Thiếu gia cũng từng nói nếu ái thì nên thành thật nắm bắt, thừa nhận chẳng phải sao."

"Đúng vậy, Huynh ích ra đã chấp nhận Sư đệ...còn Ta thì Nhược Yên lại..”

"Thiếu gia Người còn hơn cả nam nhân, tài mạo hơn người, thông minh tuyệt đỉnh...Người hơn nữa chính là Người mà A Hán khâm phục nhất..”

“Huynh lại học cách nói của Tô Áo sao?”

“Nào có..”

“Xấu hổ cũng giống..Thôi Ta không chọc Huynh nữa, trở về nghĩ ngơi đi. Hôm nay xem như cũng không có sóng lớn.”

“Lỡ như Hắn lại xuất hiện..” A Hán lo lắng Liệt Quả xuất hiện lúc này.

“Hắn sẽ không..Tuy Ta không rõ, nhưng Hắn cho sát thủ đến thăm dò, chứng tỏ bản thân Hắn sẽ không xuất hiện, biêt đâu Hắn gặp chuyện gì.”

“Vâng..Thiếu gia nghĩ ngơi. A Hán cáo lui.”


Sáng hôm sau…

“Thiếu gia, phía Tân Nương bên kia cũng đã chuẩn bị xuất phát..”

“Hảo..Có dò la được họ sẽ đến đâu sao.”

“Kinh thành..Tân Nương này được gả cho phú thương họ Tôn ở phía Nam kinh thành.”

“ Vậy là đi một vòng lớn phải trở lại kinh thành. Hảo đi, Huynh chuẩn bị, chúng Ta chỉ bám theo phía xa xa thôi.”

“Hảo..”

“Tiểu Thư, Thần nghe tin báo có thích khách liền lập tức dẫn thêm viện quân đến..” Tống Chấn Xương một đạo cung kính.

“Thích khách cũng đã bị diệt,Tống Tướng Quân không có lỗi gì, dù sao Người trăm công nghìn việc lại có lòng đến hộ giá. Ta còn khen thưởng, hà cớ gì trách phạt.”

“Đa tạ Tiểu Thư..” Tống Chấn Xương một bộ mỡ cờ trong bụng.

“Lần này Ta cũng phải đa tạ Tống công tử đã có công hộ giá..Tống Công tử vì Ta mà bị thương, lần này trở về Ta sẽ xin phụ thân ban thưởng hậu hỉnh.”

“Đó là chuyện mà Người Tống gia nên làm.Phong nhi trước giờ trung dũng, tuy có hơi bốc đồng nhưng Hắn chính là hài tử mà Lão Thần tin tưởng có thể gánh trọng trách sau này.”




 
Chương 49: về kinh thành


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Tống Tướng Quân có lẽ hiểu lầm. Người cứu Ta, còn chịu một kiếm vì Ta là Tống Tứ công tử.”Nữ Nhân thật không nghĩ đến Tống Chấn Xương lại có thể mở miệng khen Tống Hoài Phong. Tống Hoài Phong ngoài ngạo mạng ra, không có dũng khí, cũng chẳng có mưu mô. Lại còn dám gôm hết cái tốt ở đâu ra gán lên cho Hắn. Đúng là nực cười…

“Tống..Tứ..Ra là Hoài Ân, đứa con nay trước nay yếu nhược, nhưng là lần này may mắn… Dù sao thật hảo khi Tống gia có thể trợ một phần lực, tỏ lòng trung thành.” Tống Chấn Xương bản thân xấu hổ, liếc nhìn Tống Hoài Phong, mặt già nua của Hắn sắp bốc cả hỏa khí.

Tống Hoài Phong chính là căm tức trong lòng. Hắn khó khăn lắm mới từ doanh trại trở ra, lại còn được phần nào ưu ái làm Phó vệ tướng. Nhưng là lần này công hộ giá Hắn lại chẳng thể có.. Tống Hoài Ân, hảo lắm…Ta không tha cho Ngươi.

Tống Hoài Thái thì một bộ vui vẻ khi Tống Hoài Phong càng ngày càng làm mất niềm tin tưởng của Tống Chấn Xương đối với Hắn. Nhưng là trong mắt Tống Hoài Thái lại xoẹt qua một tia nguy hiểm..Tống Hoài Ân này, dù thế nào cũng phải loại trừ.

Nữ nhân nói xong những gì cần để Tống Chấn Xương hiểu ý, liền quay trở lại mã xa. Trong mắt Nàng chính là ý cười không dứt. Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa thì đã hiểu phần nào dụng ý..Chỉ là hai Nàng thật sự là không biết tại sao Tiểu Thư cứ nhắm đến tên Tống Hoài Ân kia.


“Phong nhi..Ngươi, Hoài Ân đâu..” Tống Chấn Xương tức giận.

“Hắn..” Tống Hoài Phong chưa kịp nói dứt câu thì đã thấy A Hán cùng Hoài Ân bước ra.

Hoài Ân cùng A Hán vừa ra khỏi Vân Sơn Tự, không nghĩ đụng mặt ngay Tống Chấn Xương cùng hai Huynh đệ Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái. Hoài Ân nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp,Hoài Ân cùng A Hán tránh sang một bênh đi về phía mã xa. Chỉ là không nghĩ đến Tống Chấn Xương đột nhiên xoay lại gọi.

“Ân nhi.. Mấy ngày qua Ngươi đi đâu, sức khỏe đã hảo hơn sao. Theo Phụ thân cùng về phủ.” Tống Chấn Xương phải trang hảo một bậc, Hắn phải tỏ ra lo lắng cho Hoài Ân,dù sao Hoài Ân cũng là con trai Hắn. Lần này hộ giá Tống gia chắc hẳn được công cao, có khi còn được lợi lớn.

“Ta..”

“Nếu không còn gì thì sớm cùng nhau lên đường..” Tống Chấn Xương chặn ngay lời Hoài Ân. Hắn nhất định không để Hoài Ân rời đi đâu nữa, mệnh Hoài Ân có gì Hắn không quan tâm, Nhưng mệnh Quận chúa mà có gì thì cả Tống gia lâm nguy. Tống Chấn Xương cho binh lính của Hắn nhanh đến mã xa của Hoài Ân.

A Hán biết là không ổn, nhưng nhìn Hoài Ân, lại tình cảnh hiện tại. Chỉ sợ nói không đi không được.Chỉ là đi cùng bọn Người của Tống gia đúng là cảm thấy chán ghét vô đối.

“Tứ đệ đã lâu không gặp..Ngươi vẫn là hảo chứ, nhưng nhìn Ngươi sức khỏe không hảo.” Tống Hoài Thái đánh giá Hoài Ân, Hắn còn lo lắng Hoài Ân gây ảnh hưởng, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại chỉ sợ không chịu nổi một búng.

“Tứ Đệ, lần này chỉ là ăn may thôi.Lần sau thì chưa chắc.” Tống Hoài Phong mỉa mai, nhưng nói gì thì Hắn cũng cảm thấy Hoài Ân đúng là rất may mắn. Hai lần đều gây chú ý đến hai Nữ nhân lại còn là đệ nhất mỹ nữ.

“Khụ khụ…Vậy thì Đại ca cùng Nhị ca cứ giống như Ta thì chẳng phải được chú ý sao.”

“Tứ đệ, nói thì nói vậy. Dù sao Người Ta cũng chỉ tò mò phía sau mặt nạ kia là gương mặt thế nào. Nghĩ mà xem, nếu thấy nhan sắc thật sự của Ngươi thì còn Nữ nhân nào dám. Nói ra cũng là Quận chúa thật đáng thương, nghe nói bị Tứ đệ dọa sợ rồi.” Tống Hoài Phong ở trong quân doanh nghe không ít chuyện, chỉ là những gì Hắn nghe là bát quái trong những chuyện bát quái.


“Đại ca, chúng Ta đi thôi. Đừng cùng phế vật so bì..” Tống Hoài Thái biết Tống Hoài Phong không hiểu rõ chuyện. Rõ ràng là Quận chúa có tình ý với tên Phế vật này. Chỉ là Tống Hoài Thái không rõ nguyên nhân xác thực, Hắn cũng nghĩ là do khuôn mặt xấu xí cùng địa vị mới làm cho tên phế vật này chẳng dám trèo cao. Vậy chẳng phải hảo sao..

Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái nhanh chóng lên mã. Hoài Ân một bộ yếu nhược được A Hán dìu vào mã xa. Tống Chấn Xương đã cho Người đánh mã, vì vậy mà A Hán cùng Hoài Ân đều ở bên trong.

“Thiếu gia…Thật sự phải cùng đi sao.”

“Xem xét tình hình, hiện tại không phải là lúc gây rắc rối. Vừa tới kinh thành Huynh giúp Ta dò xét nơi cụ thể của vị Tân nương. Còn hiện giờ chỉ có thể an phận theo bọn họ. Dù sao Đoàn đưa kiệu hoa cũng là một đường chung, chuyện thích khách đêm qua chắc hẳn bọn họ cũng lo sợ, vì vậy mà một đường xuất phát đi phía sau, tuy không gần nhưng cũng là làm họ thấy an toàn.”

“Vâng…Thiếu gia, công lực của Người.” A Hán thấy bộ dạng Hoài Ân không khác nào Người không có công lực, lo lắng vẫn chưa giải hết Uyển Nhuyễn Hương.

“Yên tâm, Ta đã hồi phục. Chỉ là nhãn quang có chút mờ ảo. Nghỉ một giấc sẽ ổn.”

“Hảo..Ta ra bên ngoài, sẵn tiện quan sát..”

“Hảo..Cẩn trọng”.

“Vâng.”

Hoài Ân cùng A Hán một đường chính là quá đổi yên bình. Quan binh cứ thế tiến,chẳng mấy chốc đến kinh thành. Tống Chấn Xương cùng Tống Hoài Phong thì tiếp tục hộ tống Nữ Nhân kia trở về. Còn Hoài Ân cùng Tống Hoài Thái trở về Tống Phủ.

“Thiếu gia..Đúng là hôm nay Tống Hoài Thái có gì đó rất lạ. Lại chẳng thèm châm chọc.”


“Hắn trông có vẻ như có việc gấp. Nếu thảnh thơi thì đã kiếm chuyện, trở về đây đúng là cảm giác khó thở. Chỉ có trong biệt viện cũ chí ích cảm thấy thoáng đãng hơn.”

Hoài Ân mới mấy ngày không trở về, nhìn mọi thứ đã đóng bụi, nhìn cũng biết chẳng ai bén mãng đến.Hoài Ân phát hiện bức họa bị mất, Nàng tự cười giễu, Nàng là hi vọng Nhược Yên đến tìm Nàng. Cũng hi vọng Người lấy bức họa đi là Nàng ấy..Chỉ là hi vọng, cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

“Thiếu gia..Bức họa..” A Hán chú ý bức họa Hoài Ân đã hai ngày đêm không ngủ mà thảo lại chẳng thấy đâu nữa.

“Không thấy đâu cũng tốt, đỡ phải nhìn họa nhớ Người. Tống Phủ hôm nay trông sẽ rất bận rộn, vì đón Tống Hoài Phong mà Đại Nương tổ chức tiệc linh đình. Huynh nhanh chóng đi dò la đường đi..”

“Vâng, Ta đi ngay..”

“Dò la được thì trở về, đừng tự ý hành động..”

“Hảo.”




 
Chương 50: Tiểu muội muội


“Ngươi là ai..”

Hoài Ân thơ thẩn vì vậy mà không đề phòng có Người tiến đến. Lại nghe câu hỏi, giọng nói vang lên làm Hoài Ân hồi thần.Chỉ là không nghỉ đến lại nhìn thấy một tiểu cô muội muội khuôn mặt tròn trịa, má phún phính..thật là làm Người khác muốn véo má..

“Vậy Tiểu muội muội, Ngươi là ai..”

“Ta hỏi Ngươi..Ngươi lại hỏi ngược lại Ta..”

“Ta là Ta…Tiểu Muội muội, đúng là rất khả ái..” Hoài Ân nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu liền tiến sát lại gần.

“Ngươi làm gì…”

“Ta là ai quan trọng sao?. Tiểu muội muộ không sợ Ta là kẻ xấu sao.?” Hoài Ân tay nhẹ véo má Tiểu cô nương,đúng là tiểu hài tử đáng yêu thật.

“Ngươi..Ngươi phi lễ..” Tiểu cô nương mếu máo,Nàng thân phận gì. Hắn lại dám phi lễ Nàng, ngoài Mẫu phi cũng Hoàng tỷ còn có Phụ Hoàng, cũng chưa có ai dám phi lễ Nàng.

“Tiểu Muội muội đáng yêu, Ta chính là chỉ cưng nựng một chút.”


“Ngươi..Khi dễ Ta, oa..oa…”

“Hảo…Ta sai rồi, Muội đừng khóc nữa…” Hoài Ân thấy bản thân có vẻ như không đúng, liền đến dỗ dành. Chỉ là không nghĩ đến đề phòng, Tiểu Muội muội tháo đi mặt nạ bạc của Nàng.

“A…Mặt Ngươi..” Tiểu Muội muội có chút kinh hãi, Nàng là lần đầu nhìn thấy nhan bị sẹo dữ tợn như vậy.

“Đáng sợ sao..” Hoài Ân nhanh chóng lấy lại mặt nạ bạc đeo vào. Cũng may Nàng luôn trang hai lớp mặt nạ, nếu không thì đã bị lộ trước mặt Tiểu Muội muội này. Chỉ là xem ra Nàng đã dọa tới Tiểu Muội muội sợ..

“Mặt Ngươi…sao lại vậy..”

“Là từ nhỏ thôi..” Hoài Ân nhìn Tiểu Muội muội ánh mắt hối hận, Nàng cũng không nghĩ trẻ nhỏ đơn thuần như vậy, thái độ hối lối này làm Nàng cảm thấy có chút đáng yêu.

“Ta không sợ..Vừa nãy Ta không cố ý. Ngươi đừng trách Ta, còn có lúc nãy là Ngươi phi lễ Ta. Xem như hòa..thế nào?.”

“Hảo…”

“Ngươi còn chưa nói sao Ngươi lại đến đây. Còn có Ngươi là ai..Nhìn Ngươi chắc hẳn là đến dự sinh thần Trưởng Công chúa, Ngươi là con nhà quan nào?.”

“Tiểu Muội muội, Ngươi còn chưa nói với Ta Ngươi là ai, còn có hỏi Ta cứ như hỏi cung vậy?.”

“Ta..Ta là Tiểu Vân.”

“Tiểu Vân sao?. Tên rất đẹp..”

“Đương nhiên…Ngươi còn chưa nói Ngươi là ai?.”

“Ta..Tên Vô danh..”

“Ngươi…Không nói cũng không sao, Ta chắc chắn sẽ tra ra. Ngươi đến dự sinh thần Trưởng Công chúa, sao lại đi đến đây.”

“Ta đi lạc thôi..”

“Có quỷ mới tin..”

“Ngươi hôm nay cũng muốn ứng tuyển chọn Phò mã sao?.Nhưng nhìn Ngươi y phục thế này, không trưng diện giống bọn công tử kia, có phần không giống đi.”


“Phò mã…Tiểu Muội muội nói là hôm nay còn có Tuyển chọn Phò mã sao?.”

“Đã bảo Ta không gọi Tiểu Muội muội, Ta năm nay đã cửu tuổi. Đã rất lớn…”

“Hảo..Tiểu Vân, Muội nói cho Ta biết được không…”

“Vậy mới đúng, hôm nay sinh thần Trưởng Công chúa còn là ngày tuyển chọn Phò mã..Vì vậy mà tất cả con cháu thế gia chưa có chính thất đều kéo đến.”

“Muội nói vậy?. Tức là Hoàng Thượng ra lệnh…”

“Tất nhiên…Ngươi không biết?.”

“Không biết…Vậy lúc này Ta có thể không tham gia sao?.” Hoài Ân cảm thấy có chút không ổn, Nàng là cảm thấy bất an..

“Ngươi không muốn tham gia sao?.”

“Ta..” Hoài Ân định nói, lại nhìn Tiểu Muội muội, vẫn là không nên thốt ra lời.Thân phận Tiểu Muội muội này chỉ sợ không đơn giản.

“Ngươi muốn trở về cũng không được đâu, cổng Hoàng cung đã đóng. Vẫn là Ngươi nên nhanh chóng trở lại, nếu tới trễ không chừng sẽ trở thành tâm điểm chú ý.”

“Phải..Ta trở lại đây, đa tạ Tiểu Muội muội nhắc nhở..” Hoài Ân trong lòng âm thầm toan tính, Nàng đúng là không thể để Người khác chú ý. Nhiều kẻ đến muốn làm Phò mã như vậy, Nàng chắc chắn sẽ không xúi quẩy mà bị cuốn vào. Vẫn là lặng lẽ quan sát tình hình tốt hơn. Hoài Ân tạm biệt Tiểu Vân, liền nhanh chóng rời đi.

“Không muốn tham gia sao..Xem ra đêm nay có trò vui rồi”. Hàn Chiêu Vân giảo hoạt cười.

“Công chúa, Người chạy đi đâu..Còn có nhanh chóng trở về thay y phục, nếu không Hoàng hậu Nương Nương sẽ trách phạt chúng nô tỳ mất..”

“Được rồi, Bổn cung trở về ngay đây…” Hàn Chiêu Vân cũng rất háo hức, Nàng không tin không biết được cái tên Vô danh đó là ai, còn là muốn xem Hắn bất ngờ ra sao.

“Công chúa, Người đừng bày trò nữa nha. Hôm nay là sinh thần Trưởng Công chúa, nếu có chuyện gì..”

“Bổn cung biết rồi..Trở về nhanh nhanh..”

“Công chúa..chậm thôi…chậm chậm…”

Hoài Ân trở về bữa tiệc cũng vừa lúc chuẩn bị bắt đầu, Nàng thấy ba huynh muội kia đang nhìn chằm chằm Nàng. Hoài Ân nhanh chóng vào chỗ ngồi khuất phía sau Tống Hồng Tú. Nàng đã biết mục đích thật sự của bữa tiệc, vì vậy Nàng không muốn bản thân bị chú ý, tốt hơn hết là cứ bị xem là kẻ vô hình.


"Hoàng Thượng, Hoàng hậu giá lâm".

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế".

"Các khanh bình thân, hôm nay là ngày vui của Công Chúa, nên không cần để ý đến Trẫm"

"Tạ ơn Hoàng Thượng".

"Trưởng Công Chúa giá lâm".

"Tất cả bình thân".

"Tạ ơn Điện hạ".

"Giọng nói này." Hoài Ân tuy không có ngước nhìn Phụng Chiêu Nghi nhưng giọng nó là nữ nhân này nghe rất quen.. Nàng loại bỏ ý nghĩ kia. Chỉ là không nghĩ đến lúc ngẩng đầu lên thì tình cờ thấy Nữ Nhân nhìn chằm chằm Nàng. Hoài Ân lắc đầu loại bỏ suy nghĩ,tay Nàng không khỏi ra mồ hôi.

Phụng Chiêu Nghi phía trên nhìn về phía Hoài Ân,Nàng ánh mắt ẩn ý cười. Người này cũng thật giỏi một bộ trấn định. Nàng là muốn xem Hoài Ân có thể trang được bao lâu. Nàng còn phát hiện Hoài Ân mắt có vẻ như đã bình phục.

"Tất cả mọi người cũng biết hôm nay là sinh thần của Trưởng Công Chúa, sở dĩ Trẫm muốn các khanh đưa nhi tử đến là muốn nhi tử các Ngươi thể hiện bản lĩnh, nếu Trưởng Công Chúa vừa ý thì kẻ đó sẽ trở thành Phò Mã."

"Tuyển Phò Mã cứ y như tuyển vật cưng…" Trong lòng Hoài Ân thổ tào.Nàng nghĩ cái chức Phò Mã này chắc chắn nói về kẻ muốn làm nhất chính là Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái. Ta mặc kệ các Ngươi tranh. Ta đột nhiên muốn xem xem Tống Hoài Phong cùng Tống Hoài Thái diễn trò gì đây.Hoài Ân nhìn chung rượu trong tay,Nàng nghĩ đến cảnh tượng kia trong lòng không khỏi dâng lên một trận đau thương. Nhược Yên muốn Nàng hoàn toàn dứt tình cảm với Nàng ấy, Nàng căn bản không làm được..sinh tình dễ quên tình khó.

“Hoàng Tỷ..Ta thấy rồi nha..” Hàn Chiêu Vân từ phía sau tiến đến gần bên Phụng Chiêu Nghi.






 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom