Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 429: Có trời mới biết


Sau khi hồi phục ở đó hơn mười năm, những Bạch Vu sợ rằng Hắc Vu sẽ lại tìm đến và làm hại con cháu của bọn họ nên đã lên đường tìm đến một nơi bí mật để xây dựng một thiên đường thực sự thuộc về họ, hoàn toàn bỏ lại sự truy sát của Hắc Vu.

Và đây cũng chính là lai lịch về nơi ở bí mật của Vu tộc.

Đáng tiếc những Bạch Vu ở lại đất người Miêu đã không đợi được những tộc nhân đi xây dựng nơi ở bí mật của Vu tộc quay về, mà chỉ lưu lại truyền thuyết về nơi ở bí mật của Vu tộc trong ký ức của họ.

Từ đó trở đi, bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập với người dân bản địa.

Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, huyết thống của Vu tộc thượng cổ ngày càng mỏng manh.

Chỉ có gia đình Diêm Thiền là còn có thể miễn cưỡng duy trì huyết mạch của gia tộc.

Sau khi nghe Diêm Thiền kể lại, Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đều thở dài.

Không ngờ rằng Vu tộc thượng cổ không chết dưới sự tấn công của kẻ thù mà là bại vì nội chiến liên miên, kết quả như vậy thực sự rất tàn khốc.

Thở dài một hồi, Lâm Vũ lại nói: “Vì vậy cô nghĩ rằng những người đi thành lập nơi ở bí mật đã bị Hắc Vu tìm thấy, rồi ở đây lại xảy ra một trận chiến bi thảm sao?”

“Ừm!

Diêm Thiền khế gật đầu: “Em nghĩ nơi này trở nên như thế, có lẽ là do trận chiến bi thảm đó.”

“Không phải chứ?” Đôi mắt Tiền Vạn Kim bỗng mở to, anh ta không thể tin được nói: “Sức mạnh của những người đó chắc chắn rất khủng khiếp mới có thể biến nơi này thành thế này! Đây không phải là cuộc chiến của những vị thần chứ?”

€ó thể đánh đến mặt đất cháy xém và nứt nẻ, sức mạnh đó chẳng phải ngang bằng với một vị thần sao?

Không một phàm nhân nào, kể cả một cường giả cũng không thể có sức mạnh như vậy được.

Thay vì tin rằng vùng đất cháy xém này là do cuộc chiến giữa Bạch Vu và Hắc Vu gây ra, thì nghĩ rằng nơi này bị ném bom hủy diệt còn đáng tin hơn.

“Wu tộc thượng cổ chân chính có thể xưng là thần linh!”

Diêm Thiền kiêu ngạo nói: “Thần không phải là những người có thực lực quá mạnh mẽ, người bình thường không thể sánh được sao! Ví dụ như Lâm Vũ, trong mắt người khác, anh ấy không phải giống thần sao?”

“Cái này...”

Tiền Vạn Kim nói không nên lời.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"
2. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt
3. Tạo Tác Thời Gian
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

Nghĩ kỹ một chút thì thực sự là như vậy.

Trên đời không chắc sẽ có một vị thần linh.

Khi sức mạnh của bạn vượt qua sự hiểu biết của mọi người, bạn chính là một vị thần!

Bởi vì thần vốn dĩ là do con người tự phong lên!

“Trước đây cô nói với tôi thực lực của Vu tộc có thể sánh ngang với thần linh, tôi vẫn là không tin, bây giờ nghe cô nói như vậy thì tôi có chút tin rồ

Lâm Vũ cũng đồng ý với lời của Diêm Thiền.

Khi mới bước vào Bắc Cảnh, những cao thủ ở đó trong mắt hắn không phải giống như những vị thần hay sao.

“Cho nên đừng cho rằng mình là thiên hạ vô địch.”

Diêm Thiền nghiêm túc nói với Lâm Vũ, nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười: “Nếu một ngày nào đó huyết mạch Vu tộc thượng cổ của em thức tỉnh rồi đột nhiên trở thành cao thủ vô song, lúc đó sẽ bắt anh thành áp trại phu nhân. À không, phải là áp trại tướng công!”

Lâm Vũ nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại.

Tiền Vạn Kim không khỏi bật cười.

“Chờ một ngày nào đó cô có bản lĩnh đấy rồi lại nói tiếp.”

Lâm Vũ búng tay trái vào trán cô ta.

Có trời mới biết trong đầu cô ta suốt ngày nghĩ đến cái gì.

Diêm Thiền bị đau, vừa xoa trán vừa bĩu môi nói: “Anh cứ đợi đi! Nếu ngày đó. đến, bây giờ anh ức hiếp em thế nào, sau này em cũng sẽ ức hiếp anh thế đó.”

Lâm Vũ mím môi cười, cũng không coi trọng lời cô ta.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Trên đường đi, bọn họ phát hiện thêm một vài bộ xương tương tự. Không có ngoại lệ, tất cả đều không hoàn chỉnh.

€ó thể tưởng tượng nơi này đã xảy ra trận chiến khốc liệt đến mức nào. Đang đi, Lâm Vũ đột nhiên dừng lại.

“Sao không đi tiếp?” Diêm Thiền nghiêng đầu hỏi.

“Nhìn kia kìa!” Lâm Vũ giơ tay chỉ về phía trước cách đó không xa.

Nhìn theo hướng ngón tay của hẳn, cô ta nhìn thấy hai dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Khuôn mặt của Diêm Thiền tối lại.

Đúng như dự đoán, bọn họ bị lạc rồi...
 
Chương 429: Có trời mới biết


Sau khi hồi phục ở đó hơn mười năm, những Bạch Vu sợ rằng Hắc Vu sẽ lại tìm đến và làm hại con cháu của bọn họ nên đã lên đường tìm đến một nơi bí mật để xây dựng một thiên đường thực sự thuộc về họ, hoàn toàn bỏ lại sự truy sát của Hắc Vu.

Và đây cũng chính là lai lịch về nơi ở bí mật của Vu tộc.

Đáng tiếc những Bạch Vu ở lại đất người Miêu đã không đợi được những tộc nhân đi xây dựng nơi ở bí mật của Vu tộc quay về, mà chỉ lưu lại truyền thuyết về nơi ở bí mật của Vu tộc trong ký ức của họ.

Từ đó trở đi, bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập với người dân bản địa.

Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, huyết thống của Vu tộc thượng cổ ngày càng mỏng manh.

Chỉ có gia đình Diêm Thiền là còn có thể miễn cưỡng duy trì huyết mạch của gia tộc.

Sau khi nghe Diêm Thiền kể lại, Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đều thở dài.

Không ngờ rằng Vu tộc thượng cổ không chết dưới sự tấn công của kẻ thù mà là bại vì nội chiến liên miên, kết quả như vậy thực sự rất tàn khốc.

Thở dài một hồi, Lâm Vũ lại nói: “Vì vậy cô nghĩ rằng những người đi thành lập nơi ở bí mật đã bị Hắc Vu tìm thấy, rồi ở đây lại xảy ra một trận chiến bi thảm sao?”

“Ừm!

Diêm Thiền khế gật đầu: “Em nghĩ nơi này trở nên như thế, có lẽ là do trận chiến bi thảm đó.”

“Không phải chứ?” Đôi mắt Tiền Vạn Kim bỗng mở to, anh ta không thể tin được nói: “Sức mạnh của những người đó chắc chắn rất khủng khiếp mới có thể biến nơi này thành thế này! Đây không phải là cuộc chiến của những vị thần chứ?”

€ó thể đánh đến mặt đất cháy xém và nứt nẻ, sức mạnh đó chẳng phải ngang bằng với một vị thần sao?

Không một phàm nhân nào, kể cả một cường giả cũng không thể có sức mạnh như vậy được.

Thay vì tin rằng vùng đất cháy xém này là do cuộc chiến giữa Bạch Vu và Hắc Vu gây ra, thì nghĩ rằng nơi này bị ném bom hủy diệt còn đáng tin hơn.

“Wu tộc thượng cổ chân chính có thể xưng là thần linh!”

Diêm Thiền kiêu ngạo nói: “Thần không phải là những người có thực lực quá mạnh mẽ, người bình thường không thể sánh được sao! Ví dụ như Lâm Vũ, trong mắt người khác, anh ấy không phải giống thần sao?”

“Cái này...”

Tiền Vạn Kim nói không nên lời.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"
2. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt
3. Tạo Tác Thời Gian
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

Nghĩ kỹ một chút thì thực sự là như vậy.

Trên đời không chắc sẽ có một vị thần linh.

Khi sức mạnh của bạn vượt qua sự hiểu biết của mọi người, bạn chính là một vị thần!

Bởi vì thần vốn dĩ là do con người tự phong lên!

“Trước đây cô nói với tôi thực lực của Vu tộc có thể sánh ngang với thần linh, tôi vẫn là không tin, bây giờ nghe cô nói như vậy thì tôi có chút tin rồ

Lâm Vũ cũng đồng ý với lời của Diêm Thiền.

Khi mới bước vào Bắc Cảnh, những cao thủ ở đó trong mắt hắn không phải giống như những vị thần hay sao.

“Cho nên đừng cho rằng mình là thiên hạ vô địch.”

Diêm Thiền nghiêm túc nói với Lâm Vũ, nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười: “Nếu một ngày nào đó huyết mạch Vu tộc thượng cổ của em thức tỉnh rồi đột nhiên trở thành cao thủ vô song, lúc đó sẽ bắt anh thành áp trại phu nhân. À không, phải là áp trại tướng công!”

Lâm Vũ nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại.

Tiền Vạn Kim không khỏi bật cười.

“Chờ một ngày nào đó cô có bản lĩnh đấy rồi lại nói tiếp.”

Lâm Vũ búng tay trái vào trán cô ta.

Có trời mới biết trong đầu cô ta suốt ngày nghĩ đến cái gì.

Diêm Thiền bị đau, vừa xoa trán vừa bĩu môi nói: “Anh cứ đợi đi! Nếu ngày đó. đến, bây giờ anh ức hiếp em thế nào, sau này em cũng sẽ ức hiếp anh thế đó.”

Lâm Vũ mím môi cười, cũng không coi trọng lời cô ta.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Trên đường đi, bọn họ phát hiện thêm một vài bộ xương tương tự. Không có ngoại lệ, tất cả đều không hoàn chỉnh.

€ó thể tưởng tượng nơi này đã xảy ra trận chiến khốc liệt đến mức nào. Đang đi, Lâm Vũ đột nhiên dừng lại.

“Sao không đi tiếp?” Diêm Thiền nghiêng đầu hỏi.

“Nhìn kia kìa!” Lâm Vũ giơ tay chỉ về phía trước cách đó không xa.

Nhìn theo hướng ngón tay của hẳn, cô ta nhìn thấy hai dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Khuôn mặt của Diêm Thiền tối lại.

Đúng như dự đoán, bọn họ bị lạc rồi...
 
Chương 430: Sau khi nhận ra điều này


Sau một hồi loay hoay, cuối cùng bọn họ cũng tìm lại được phương hướng. Lạc đường vừa rồi đã nhắc nhở bọn họ.

Tuy rằng nơi này không có gì nguy hiểm nhưng vẫn phải tập trung cao độ. Nếu cứ bị lạc đường thì sẽ rất lãng phí thời gian.

Sau khi nhận ra điều này, Diêm Thiền không còn nói linh tỉnh nữa mà yên lặng dựa vào lưng Lâm Vũ, để tránh ảnh hưởng đến hắn.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã tìm thêm được nhiều hướng.

Bọn họ đều tính toán khoảng cách đại khái ở mỗi hướng.

Cố gắng tránh làm mất thời gian.

Khi bọn họ quay lại tìm kiếm hướng khác, thì đột nhiên Tiền Vạn Kim dừng lại, chỉ vào phía bên phải, hưng phấn hét lên: “Bên đó! Chính là ở bên đó, tôi có chút ấn tượng rồi.”

Nhìn theo hướng anh ta chỉ thì đó là một gò đất thấp.

Nhìn từ xa, nó giống như một ngôi mộ khổng lồ.

Lúc này Lâm Vũ và Diêm Thiền cũng trở nên hưng phấn.

Tính sơ thì bọn họ đã ở đây được ba bốn tiếng rồi.

Sau khi tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy!

“Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh dẫn đường đi!”

Dưới sự phấn khích tột độ, Diêm Thiền nóng lòng giục Tiền Vạn Kim.

Anh ta gật đầu rồi lập tức đi phía trước dẫn đường.

Chẳng mấy chốc, ba người đã tới gò đất đó.

Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của bọn họ chính là xương cốt ở khắp nơi.

Đúng như Tiền Vạn Kim nói, phần lớn đều không hoàn chỉnh.

Hơn nữa, hầu như đều chết bởi một đòn chí mạng!

Thấy vậy, ba người khẽ thở dài.

Sau khi cảm khái một hồi, Tiền Vạn Kim tiếp tục dẫn đường.

Rất nhanh bọn họ đã đến phía sau gò đất đó.

Một cửa hang nhỏ hẹp bị bao phủ bởi bụi đất chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Không đợi ai phân phó, Tiền Vạn Kim đã nhanh chóng dọn sạch cửa hang. Cửa hang không lớn, chỉ có thể một người khom lưng đi vào.

Diêm Thiền thấy vậy, không còn lười dựa vào lưng Lâm Vũ nữa mà bất đắc dĩ xuống khỏi lưng hắn.


Ba người nhanh chóng đi vào hang.

Trong hang động tối đen như mực, không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Tiền Vạn Kim lấy ra chiếc đèn pin đã chuẩn bị trước rồi bật lên, hang động đột nhiên trở nên sáng bừng.

€ó dấu vết con người đục đếo rõ ràng trên vách hang.

Càng vào sâu, bên trong càng rộng rãi. Ba người đã có thể đi cạnh nhau.

Lâm Vũ cẩn thận quan sát hang động, sau đó hỏi Tiền Vạn Kim: “Còn bao lâu nữa?”

“Có lẽ sắp đến rồi.” Tiền Vạn Kim có chút không chắc chắn đáp.

“Anh không phải đến đây rồi sao?” Hiển nhiên Diêm Thiền không mấy hài lòng với câu trả lời này.

“Tôi đã từng đến đây!”

Tiền Vạn Kim gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Nhưng lúc đó tôi gần như sắp chết. Khi nhìn thấy nơi này có một hang động thì đi vào, cũng không để ý nhiều...”

“Không sao!”

Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần tìm ra là được!”

Tiền Vạn Kim gật đầu và tò mò nhìn Diêm Thiền: “Diêm tiểu thư, cô có nhìn ra đây là nơi nào không? Lúc đầu tôi còn tưởng là một ngôi mộ, nhưng bên trong chỉ có một lối đi như này, dẫn thẳng đến chỗ của linh dược, cảm giác giống như nó được mở ra dành riêng cho linh dược vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.”

“Chỗ nào không đúng?”

Lâm Vũ hứng thú hỏi.

“Cái này...”
 
Chương 430: Sau khi nhận ra điều này


Sau một hồi loay hoay, cuối cùng bọn họ cũng tìm lại được phương hướng. Lạc đường vừa rồi đã nhắc nhở bọn họ.

Tuy rằng nơi này không có gì nguy hiểm nhưng vẫn phải tập trung cao độ. Nếu cứ bị lạc đường thì sẽ rất lãng phí thời gian.

Sau khi nhận ra điều này, Diêm Thiền không còn nói linh tỉnh nữa mà yên lặng dựa vào lưng Lâm Vũ, để tránh ảnh hưởng đến hắn.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã tìm thêm được nhiều hướng.

Bọn họ đều tính toán khoảng cách đại khái ở mỗi hướng.

Cố gắng tránh làm mất thời gian.

Khi bọn họ quay lại tìm kiếm hướng khác, thì đột nhiên Tiền Vạn Kim dừng lại, chỉ vào phía bên phải, hưng phấn hét lên: “Bên đó! Chính là ở bên đó, tôi có chút ấn tượng rồi.”

Nhìn theo hướng anh ta chỉ thì đó là một gò đất thấp.

Nhìn từ xa, nó giống như một ngôi mộ khổng lồ.

Lúc này Lâm Vũ và Diêm Thiền cũng trở nên hưng phấn.

Tính sơ thì bọn họ đã ở đây được ba bốn tiếng rồi.

Sau khi tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy!

“Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh dẫn đường đi!”

Dưới sự phấn khích tột độ, Diêm Thiền nóng lòng giục Tiền Vạn Kim.

Anh ta gật đầu rồi lập tức đi phía trước dẫn đường.

Chẳng mấy chốc, ba người đã tới gò đất đó.

Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của bọn họ chính là xương cốt ở khắp nơi.

Đúng như Tiền Vạn Kim nói, phần lớn đều không hoàn chỉnh.

Hơn nữa, hầu như đều chết bởi một đòn chí mạng!

Thấy vậy, ba người khẽ thở dài.

Sau khi cảm khái một hồi, Tiền Vạn Kim tiếp tục dẫn đường.

Rất nhanh bọn họ đã đến phía sau gò đất đó.

Một cửa hang nhỏ hẹp bị bao phủ bởi bụi đất chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Không đợi ai phân phó, Tiền Vạn Kim đã nhanh chóng dọn sạch cửa hang. Cửa hang không lớn, chỉ có thể một người khom lưng đi vào.

Diêm Thiền thấy vậy, không còn lười dựa vào lưng Lâm Vũ nữa mà bất đắc dĩ xuống khỏi lưng hắn.


Ba người nhanh chóng đi vào hang.

Trong hang động tối đen như mực, không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Tiền Vạn Kim lấy ra chiếc đèn pin đã chuẩn bị trước rồi bật lên, hang động đột nhiên trở nên sáng bừng.

€ó dấu vết con người đục đếo rõ ràng trên vách hang.

Càng vào sâu, bên trong càng rộng rãi. Ba người đã có thể đi cạnh nhau.

Lâm Vũ cẩn thận quan sát hang động, sau đó hỏi Tiền Vạn Kim: “Còn bao lâu nữa?”

“Có lẽ sắp đến rồi.” Tiền Vạn Kim có chút không chắc chắn đáp.

“Anh không phải đến đây rồi sao?” Hiển nhiên Diêm Thiền không mấy hài lòng với câu trả lời này.

“Tôi đã từng đến đây!”

Tiền Vạn Kim gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Nhưng lúc đó tôi gần như sắp chết. Khi nhìn thấy nơi này có một hang động thì đi vào, cũng không để ý nhiều...”

“Không sao!”

Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần tìm ra là được!”

Tiền Vạn Kim gật đầu và tò mò nhìn Diêm Thiền: “Diêm tiểu thư, cô có nhìn ra đây là nơi nào không? Lúc đầu tôi còn tưởng là một ngôi mộ, nhưng bên trong chỉ có một lối đi như này, dẫn thẳng đến chỗ của linh dược, cảm giác giống như nó được mở ra dành riêng cho linh dược vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.”

“Chỗ nào không đúng?”

Lâm Vũ hứng thú hỏi.

“Cái này...”
 
Chương 431: Chỗ nào không đúng chứ?


Tiền Vạn Kim có chút xấu hổ: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào, chờ hai người đến được chỗ của linh dược sẽ hiểu ý tôi.”

Nghe vậy, hai người chợt cảm thấy tò mò.

Chỉ là bọn họ không biết ý của Tiền Vạn Kim là gì.

Bây giờ tìm được chỗ của linh dược đã rồi nói tiếp!

Đi thêm một lúc, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên tai.

“Đến rồi!" Tiền Vạn Kim hưng phấn hét lên, đẩy nhanh tốc độ.

Lâm Vũ và Diêm Thiền vui mừng, cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh ta.

Sau khi đi qua hang động, đôi mắt của bọn họ đột nhiên mở to.

Lúc này bọn họ mới nhận ra mình đang đứng trên một vách đá.

Nếu từ đây nhìn về phía cửa hang thì cảm giác giống như một cái giếng trời. Ước tính đường kính của giếng không quá hai mét.

Nhưng từ đây nhìn trở xuống, nó ngày càng rộng.

Trông giống hệt như một cái phễu nằm lộn ngược trên mặt đất.

Vị trí hiện tại của bọn họ là nằm ở phía dưới.

Nhưng vẫn còn độ cao khoảng mười mét nữa.

Điều khiến Lâm Vũ và Diêm Thiền ngạc nhiên nhất chính là bên trong hang động đều nhẫn bóng.

Nhẫn đến mức ngoài sức tưởng tượng của bọn họ!

Có cảm giác như nó được cố tình làm như vậy.

Ở dưới cùng có một hồ nước sâu xanh thẳm.

Bao quanh hồ nước là cây cỏ xanh mát, tràn đầy sức sống. Hoàn toàn trái ngược với sự hoang tàn bên ngoài.


Thấy vậy, Lâm Vũ lập tức hưng phấn, không còn quan tâm đến sự kỳ diệu của nơi này nữa, giọng nói có chút run rẩy: “Đó là vùng đất linh dược à?”

“Đúng vậy!”

Tiền Vạn Kim gật đầu: “Tôi dựa vào nó mới có thể sống sót!”

Sau khi nhận được sự xác nhận của anh ta, Lâm Vũ không kìm nén được phấn khích, nhanh chóng kéo Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim nhảy xuống, băng qua vực sâu rồi vững vàng đáp xuống mặt đất rắn chắc ở dưới đáy.

Ở đây không nóng, cũng không lạnh.

Nhiệt độ vừa phải.

Khắp nơi đều là linh dược!

Tất cả các linh dược trên đời!

Bao gồm cả những loại mà họ chưa từng nghe đến.

Lâm Vũ và Diêm Thiền đều choáng váng.

Sau một lúc tìm kiếm, Lâm Vũ đã tìm thấy một vùng lớn linh chỉ huyết ngọc ở rìa hồ nước!

Mặc dù hắn đã phát Chiến Thần Lệnh nhưng cũng không thể tìm được linh chỉ huyết ngọc, thế mà ở đây lại có rất nhiều như vậy, vượt xa sự tưởng tượng

của hắn!

Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, lập tức lấy vài cây linh chi huyết ngọc, cầm trong tay như bảo bối hiếm có, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn.

Lâm Thiển được cứu rồi! Nhìn thấy Lâm Vũ như vậy, Diêm Thiền cũng vui vẻ trong lòng.

Lúc này, Tiền Vạn Kim đột nhiên hỏi: “Bây giờ hai người đã phát hiện nơi này có gì không đúng chưa?”

“Chỗ nào không đúng chứ?”

Cả hai nghi hoặc nhìn anh ta.

Vừa nãy Tiền Vạn Kim có nói qua, nhưng bọn họ không hiểu ý của anh ta.

Bây giờ đã đến đây rồi, vẫn chưa phát hiện ra nơi này có gì không đúng.

“Hai người không cảm thấy thiết kế nơi này có chút dư thừa sao?”

Tiền Vạn Kim chỉ vào cái giếng trời phía trên: “Nếu như chỉ đơn thuần dẫn đến chỗ của linh dược, vậy thì cột một cái dây thừng rồi leo xuống không phải được rồi sao? Việc gì phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để xây dựng một cái hang chứ?”

Nghe vậy, Lâm Vũ đột nhiên sửng sốt.

Vừa rồi hắn quá hưng phấn nên không để ý đến chuyện này.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như là như vậy.

“Có gì không đúng chứ? Rõ ràng là hai người không hiểu!” Diêm Thiền khẽ khịt mũi, tự hào nói với hai người.

“Hử? Làm sao?”

Lâm Vũ đè nén kích động trong lòng, hứng thú hỏi: “Vậy làm phiền cô nói rõ cho chúng tôi biết, ở đây rốt cuộc xây dựng như vậy là có dụng ý gì?”
 
Chương 431: Chỗ nào không đúng chứ?


Tiền Vạn Kim có chút xấu hổ: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào, chờ hai người đến được chỗ của linh dược sẽ hiểu ý tôi.”

Nghe vậy, hai người chợt cảm thấy tò mò.

Chỉ là bọn họ không biết ý của Tiền Vạn Kim là gì.

Bây giờ tìm được chỗ của linh dược đã rồi nói tiếp!

Đi thêm một lúc, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên tai.

“Đến rồi!" Tiền Vạn Kim hưng phấn hét lên, đẩy nhanh tốc độ.

Lâm Vũ và Diêm Thiền vui mừng, cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh ta.

Sau khi đi qua hang động, đôi mắt của bọn họ đột nhiên mở to.

Lúc này bọn họ mới nhận ra mình đang đứng trên một vách đá.

Nếu từ đây nhìn về phía cửa hang thì cảm giác giống như một cái giếng trời. Ước tính đường kính của giếng không quá hai mét.

Nhưng từ đây nhìn trở xuống, nó ngày càng rộng.

Trông giống hệt như một cái phễu nằm lộn ngược trên mặt đất.

Vị trí hiện tại của bọn họ là nằm ở phía dưới.

Nhưng vẫn còn độ cao khoảng mười mét nữa.

Điều khiến Lâm Vũ và Diêm Thiền ngạc nhiên nhất chính là bên trong hang động đều nhẫn bóng.

Nhẫn đến mức ngoài sức tưởng tượng của bọn họ!

Có cảm giác như nó được cố tình làm như vậy.

Ở dưới cùng có một hồ nước sâu xanh thẳm.

Bao quanh hồ nước là cây cỏ xanh mát, tràn đầy sức sống. Hoàn toàn trái ngược với sự hoang tàn bên ngoài.


Thấy vậy, Lâm Vũ lập tức hưng phấn, không còn quan tâm đến sự kỳ diệu của nơi này nữa, giọng nói có chút run rẩy: “Đó là vùng đất linh dược à?”

“Đúng vậy!”

Tiền Vạn Kim gật đầu: “Tôi dựa vào nó mới có thể sống sót!”

Sau khi nhận được sự xác nhận của anh ta, Lâm Vũ không kìm nén được phấn khích, nhanh chóng kéo Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim nhảy xuống, băng qua vực sâu rồi vững vàng đáp xuống mặt đất rắn chắc ở dưới đáy.

Ở đây không nóng, cũng không lạnh.

Nhiệt độ vừa phải.

Khắp nơi đều là linh dược!

Tất cả các linh dược trên đời!

Bao gồm cả những loại mà họ chưa từng nghe đến.

Lâm Vũ và Diêm Thiền đều choáng váng.

Sau một lúc tìm kiếm, Lâm Vũ đã tìm thấy một vùng lớn linh chỉ huyết ngọc ở rìa hồ nước!

Mặc dù hắn đã phát Chiến Thần Lệnh nhưng cũng không thể tìm được linh chỉ huyết ngọc, thế mà ở đây lại có rất nhiều như vậy, vượt xa sự tưởng tượng

của hắn!

Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, lập tức lấy vài cây linh chi huyết ngọc, cầm trong tay như bảo bối hiếm có, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn.

Lâm Thiển được cứu rồi! Nhìn thấy Lâm Vũ như vậy, Diêm Thiền cũng vui vẻ trong lòng.

Lúc này, Tiền Vạn Kim đột nhiên hỏi: “Bây giờ hai người đã phát hiện nơi này có gì không đúng chưa?”

“Chỗ nào không đúng chứ?”

Cả hai nghi hoặc nhìn anh ta.

Vừa nãy Tiền Vạn Kim có nói qua, nhưng bọn họ không hiểu ý của anh ta.

Bây giờ đã đến đây rồi, vẫn chưa phát hiện ra nơi này có gì không đúng.

“Hai người không cảm thấy thiết kế nơi này có chút dư thừa sao?”

Tiền Vạn Kim chỉ vào cái giếng trời phía trên: “Nếu như chỉ đơn thuần dẫn đến chỗ của linh dược, vậy thì cột một cái dây thừng rồi leo xuống không phải được rồi sao? Việc gì phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để xây dựng một cái hang chứ?”

Nghe vậy, Lâm Vũ đột nhiên sửng sốt.

Vừa rồi hắn quá hưng phấn nên không để ý đến chuyện này.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như là như vậy.

“Có gì không đúng chứ? Rõ ràng là hai người không hiểu!” Diêm Thiền khẽ khịt mũi, tự hào nói với hai người.

“Hử? Làm sao?”

Lâm Vũ đè nén kích động trong lòng, hứng thú hỏi: “Vậy làm phiền cô nói rõ cho chúng tôi biết, ở đây rốt cuộc xây dựng như vậy là có dụng ý gì?”
 
Chương 432: Hai người cho


Trước ánh mắt tò mò của hai người, Diêm Thiền lại nở nụ cười đầy tự hào.

Sau khi Lâm Vũ thúc giục lần nữa, cô ta mới chậm rãi n‹ rằng đây chỉ là một hang động bình thường thôi sao?”

Hai người cho

“Đương nhiên là không!”

Lâm Vũ không chút do dự, trả lời: “Một hang động bình thường làm sao có thể có nhiều linh dược như vậy? Hơn nữa vách hang này còn rất nhãn, cảm giác như đã được mài giữa rất cẩn thận.”

Diêm Thiền nhếch môi, đột nhiên nở ra nụ cười thần bí: “Hai người đã từng nghe qua đất dưỡng thi chưa?”

Đất dưỡng thi?

Hai người đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diêm Thiền.

Ý của cô ta nơi này chính là đất dưỡng thi?

Không phải chứ?

Đất dưỡng thi nào có thể trồng được nhiều linh dược như vậy?

“Nơi này giống như đất dưỡng thi vậy.”

Diêm Thiền nói tiếp: “Chỉ có điều đất dưỡng thi tụ tập âm khí, còn ở đây là linh khít Có thể gọi đây là tụ linh địa, hai người thấy nó giống như một cái phễu lộn ngược, kỳ thực chính là cố ý thiết kế như vậy, nhằm mục đích thu thập linh khí của trời đất để phát triển linh dược.”

“Và cái hang này cũng rất đặc biệt.”


“Cái động chính là để không khí không sạch sẽ thoát ra, làm cho linh lực tụ tập ở đây sẽ trở nên thuần khiết hơn!”

“Còn hồ nước sâu này là để duy trì đủ độ ẩm nơi đây.” “Mọi thứ chúng ta thấy đều được người khác lên kế hoạch cẩn thận.”

“Mục đích chính là biến nơi này thành nơi thích hợp nhất cho sự phát triển của linh dược!”

Nghe cô ta nói xong, hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Ở đây đã được thiết kế tỉ mỉ như vậy sao?

“Nói cách khác, nơi này đều là do một tay người Vu tộc thượng cổ chạm khắc?” Lâm Vũ đi đến một bên, vuốt ve bức tường hang động nhẫn bóng đến dị thường, cảm thấy bàng hoàng không thể giải thích được.

Nơi này quả thật rất diệu kỳ!


Ngay cả công nghệ cao hiện đại bây giờ cũng chưa chắc có thể làm cho vách hang nhẫn mịn như vậy.

€ó thể mài giữa bức tường hang động như thế này bằng sức người, rốt cuộc. người Vu tộc thượng cổ cường đại đến mức nào!

Diêm Thiền như đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức cười nhẹ: “Em đã nói rồi, Vu tộc thượng cổ cường đại hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều!”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại thở dài. Thực sự là như vậy! Núi cao còn có núi cao hơn, chính là đạo lý này.

Vừa thở dài, Lâm Vũ vừa cười nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi trước đi, ăn chút gì đó, ăn uống xong, thì đến lúc chúng ta thi triển thân thủ rồi!”

Ở đây có nhiều linh dược như vậy, nếu không lấy thì sẽ rất lãng phí. Diêm Thiền hiểu ý, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Tiền Vạn Kim đặt ba lô xuống, đi về phía vực sâu.

“Muốn chết sao?”

Đúng lúc Tiền Vạn Kim đang chuẩn bị uống hai ngụm nước thì Diêm Thiền và Lâm Vũ ngay lập tức mắng anh ta.

Tiền Vạn Kim đột nhiên dừng lại, quay người ngơ ngác nhìn hai người. “Quên mất mình trúng cổ trùng thế nào rồi à?”

Diêm Thiền trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói: “Nếu lại trúng cổ trùng lần nữa thì đừng mong tôi sẽ giúp anh.”

“Ahl

Sắc mặt Tiền Vạn Kim đột nhiên thay đổi, nghĩ đết trùng chỉ phối, anh ta lập tức lùi lại vài bước, sợ hãi nói: ở đây mới bị trúng cổ phải không?”

sự đáng sợ khi bị cổ Có phải là do uống nước
 
Chương 432: Hai người cho


Trước ánh mắt tò mò của hai người, Diêm Thiền lại nở nụ cười đầy tự hào.

Sau khi Lâm Vũ thúc giục lần nữa, cô ta mới chậm rãi n‹ rằng đây chỉ là một hang động bình thường thôi sao?”

Hai người cho

“Đương nhiên là không!”

Lâm Vũ không chút do dự, trả lời: “Một hang động bình thường làm sao có thể có nhiều linh dược như vậy? Hơn nữa vách hang này còn rất nhãn, cảm giác như đã được mài giữa rất cẩn thận.”

Diêm Thiền nhếch môi, đột nhiên nở ra nụ cười thần bí: “Hai người đã từng nghe qua đất dưỡng thi chưa?”

Đất dưỡng thi?

Hai người đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diêm Thiền.

Ý của cô ta nơi này chính là đất dưỡng thi?

Không phải chứ?

Đất dưỡng thi nào có thể trồng được nhiều linh dược như vậy?

“Nơi này giống như đất dưỡng thi vậy.”

Diêm Thiền nói tiếp: “Chỉ có điều đất dưỡng thi tụ tập âm khí, còn ở đây là linh khít Có thể gọi đây là tụ linh địa, hai người thấy nó giống như một cái phễu lộn ngược, kỳ thực chính là cố ý thiết kế như vậy, nhằm mục đích thu thập linh khí của trời đất để phát triển linh dược.”

“Và cái hang này cũng rất đặc biệt.”


“Cái động chính là để không khí không sạch sẽ thoát ra, làm cho linh lực tụ tập ở đây sẽ trở nên thuần khiết hơn!”

“Còn hồ nước sâu này là để duy trì đủ độ ẩm nơi đây.” “Mọi thứ chúng ta thấy đều được người khác lên kế hoạch cẩn thận.”

“Mục đích chính là biến nơi này thành nơi thích hợp nhất cho sự phát triển của linh dược!”

Nghe cô ta nói xong, hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Ở đây đã được thiết kế tỉ mỉ như vậy sao?

“Nói cách khác, nơi này đều là do một tay người Vu tộc thượng cổ chạm khắc?” Lâm Vũ đi đến một bên, vuốt ve bức tường hang động nhẫn bóng đến dị thường, cảm thấy bàng hoàng không thể giải thích được.

Nơi này quả thật rất diệu kỳ!


Ngay cả công nghệ cao hiện đại bây giờ cũng chưa chắc có thể làm cho vách hang nhẫn mịn như vậy.

€ó thể mài giữa bức tường hang động như thế này bằng sức người, rốt cuộc. người Vu tộc thượng cổ cường đại đến mức nào!

Diêm Thiền như đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức cười nhẹ: “Em đã nói rồi, Vu tộc thượng cổ cường đại hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều!”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại thở dài. Thực sự là như vậy! Núi cao còn có núi cao hơn, chính là đạo lý này.

Vừa thở dài, Lâm Vũ vừa cười nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi trước đi, ăn chút gì đó, ăn uống xong, thì đến lúc chúng ta thi triển thân thủ rồi!”

Ở đây có nhiều linh dược như vậy, nếu không lấy thì sẽ rất lãng phí. Diêm Thiền hiểu ý, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Tiền Vạn Kim đặt ba lô xuống, đi về phía vực sâu.

“Muốn chết sao?”

Đúng lúc Tiền Vạn Kim đang chuẩn bị uống hai ngụm nước thì Diêm Thiền và Lâm Vũ ngay lập tức mắng anh ta.

Tiền Vạn Kim đột nhiên dừng lại, quay người ngơ ngác nhìn hai người. “Quên mất mình trúng cổ trùng thế nào rồi à?”

Diêm Thiền trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói: “Nếu lại trúng cổ trùng lần nữa thì đừng mong tôi sẽ giúp anh.”

“Ahl

Sắc mặt Tiền Vạn Kim đột nhiên thay đổi, nghĩ đết trùng chỉ phối, anh ta lập tức lùi lại vài bước, sợ hãi nói: ở đây mới bị trúng cổ phải không?”

sự đáng sợ khi bị cổ Có phải là do uống nước
 
Chương 433: Nhưng vẫn không tìm thấy gì


“Anh đoán xem?” Diêm Thiền nhàn nhạt đáp.

Tiền Vạn Kim cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lùi về sau vài bước, sợ mình lại trúng cổ trùng một lần nữa.

“Đúng là đồ nhát gan!”

Diêm Thiền chán ghét nhìn anh ta, sau đó thả cổ độc bản mệnh ra, vuốt ve thân thể của nó, cười nói: “Hiếm khi gặp được nơi tốt như thế này, đi ăn ngon đi!”

Cổ độc bản mệnh dường như hiểu được lời nói, vui vẻ vặn vẹo trong lòng bàn tay của cô ta, cuối cùng lao xuống hồ sâu.

Phụ nữ chơi với cổ trùng thật đáng sợi Tiền Vạn Kim thầm nghĩ rồi từ trong ba lô lấy lương khô ra ăn.

Lâm Vũ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, thuận tay lấy một miếng lương khô ăn cùng.

Ăn được một nửa, Lâm Vũ đột nhiên nhìn về phía Tiền Vạn Kim, nói: “Đúng rồi lối ra ở đâu vậy?”

Bây giờ đã lấy được linh chi huyết ngọc, cũng nên nghĩ cách thoát ra ngoài.

Nếu không thể thoát ra được thì mọi việc họ làm đều vô nghĩa!

“Có lế ở dưới này.”

Tiền Vạn Kim lau miệng, chỉ vào hồ sâu trước mặt: “Tôi nhớ lúc đó mình đã tuyệt vọng, từ bỏ việc tìm đường thoát ra, cho đến ngày đó chỗ này đột nhiên tối sầm lại, trong hồ sâu này dường như có một thế lực nào đó hút tôi vào trong, chờ đến khi tỉnh lại thì đã thoát khỏi ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.”

Tiền Vạn Kim vẫn cảm thấy rùng mình khi nói về quá khứ.

Dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy vui mừng vì đã tìm được nơi này.

Nếu không, anh ta sẽ sớm chết đói rồi.

“Ở đây”

Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, đi đến bên hồ sâu quan sát một lúc rồi quay lại nhìn Diêm Thiền: “Cô có nhìn thấy gì không?”

Diêm Thiền khẽ lắc đầu: “Chờ lát đi xem thì sẽ biết.”

“Cũng đúng.” Lâm Vũ khẽ gật đầu, nói đùa: “Lát nữa tôi xuống xem, nếu như trúng cổ trùng, thì cô đừng lấy việc giải cổ ra uy hiếp tôi nhé!”

“Em muốn vậy đấy!” Diêm Thiền khịt mũi và ngẩng cao chiếc cổ thiên nga

lên. Lâm Vũ cũng không để ý, mỉm cười nhẹ nhàng.

Ăn uống xong, Lâm Vũ để bọn họ nghỉ ngơi trước rồi tự mình nhảy xuống hồ sâu.

Hắn nín thở, tiếp tục bơi xuống đáy hồ. Nước ở đây trong đến dị thường.

Đèn chống nước phía trên đầu hắn có thể chiếu sáng một khoảng cách khá xa.

Sau khi bơi được vài chục mét, hắn ngạc nhiên khi thấy đáy hồ không phải ngõ cụt mà có một đường hình chữ “U” dẫn đến một nơi khác.


Phát hiện này lập tức khiến Lâm Vũ cảm thấy hứng thú.

Khi hắn ngoi đầu ra khỏi mặt nước lần nữa, thì đây đã không còn là nơi trồng linh dược. harry potter fanfic

Trước mặt là một không gian hình vuông, khép kín. Hồ sâu ở ngay giữa không gian này.

Lâm Vũ trèo ra khỏi hồ và tò mò nhìn nơi này dưới ánh sáng của chiếc đèn chống nước.

Không gian này không lớn. Bức tường ở đây cũng nhẫn mịn như những bức tường ở hang động. Tuy nhiên, ngoài nhăn mịn ra thì không có gì khác thường.

Nghĩ đến những vách đá của núi Đại Tiêm, Lâm Vũ liền dùng cả hai tay tấn công toàn bộ bức tường.

“Đùng đùng đùng..."

Tiếng hắn đập vào tường không ngừng vang lên.

Toàn bộ không gian đều rung chuyển.

Tuy nhiên, không có hình ngôi sao sáu cánh như hắn tưởng tượng. Không có gì bất thường trên những bức tường này.

Sau nhiều nỗ lực không có kết quả, Lâm Vũ dừng lại và cẩn thận kiểm tra mọi nơi.

Nhưng vẫn không tìm thấy gì.

“Kỳ lạ!”

Hắn tò mò nhìn xung quanh không gian đóng kín.

Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà không gian này xuất hiện ở đây. Xem ra nhất định phải để một vu nữ như Diêm Thiền đến đây mới được.

Nghĩ vậy, Lâm Vũ liền nhảy xuống nước bơi trở lại...
 
Chương 433: Nhưng vẫn không tìm thấy gì


“Anh đoán xem?” Diêm Thiền nhàn nhạt đáp.

Tiền Vạn Kim cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lùi về sau vài bước, sợ mình lại trúng cổ trùng một lần nữa.

“Đúng là đồ nhát gan!”

Diêm Thiền chán ghét nhìn anh ta, sau đó thả cổ độc bản mệnh ra, vuốt ve thân thể của nó, cười nói: “Hiếm khi gặp được nơi tốt như thế này, đi ăn ngon đi!”

Cổ độc bản mệnh dường như hiểu được lời nói, vui vẻ vặn vẹo trong lòng bàn tay của cô ta, cuối cùng lao xuống hồ sâu.

Phụ nữ chơi với cổ trùng thật đáng sợi Tiền Vạn Kim thầm nghĩ rồi từ trong ba lô lấy lương khô ra ăn.

Lâm Vũ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, thuận tay lấy một miếng lương khô ăn cùng.

Ăn được một nửa, Lâm Vũ đột nhiên nhìn về phía Tiền Vạn Kim, nói: “Đúng rồi lối ra ở đâu vậy?”

Bây giờ đã lấy được linh chi huyết ngọc, cũng nên nghĩ cách thoát ra ngoài.

Nếu không thể thoát ra được thì mọi việc họ làm đều vô nghĩa!

“Có lế ở dưới này.”

Tiền Vạn Kim lau miệng, chỉ vào hồ sâu trước mặt: “Tôi nhớ lúc đó mình đã tuyệt vọng, từ bỏ việc tìm đường thoát ra, cho đến ngày đó chỗ này đột nhiên tối sầm lại, trong hồ sâu này dường như có một thế lực nào đó hút tôi vào trong, chờ đến khi tỉnh lại thì đã thoát khỏi ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.”

Tiền Vạn Kim vẫn cảm thấy rùng mình khi nói về quá khứ.

Dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy vui mừng vì đã tìm được nơi này.

Nếu không, anh ta sẽ sớm chết đói rồi.

“Ở đây”

Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, đi đến bên hồ sâu quan sát một lúc rồi quay lại nhìn Diêm Thiền: “Cô có nhìn thấy gì không?”

Diêm Thiền khẽ lắc đầu: “Chờ lát đi xem thì sẽ biết.”

“Cũng đúng.” Lâm Vũ khẽ gật đầu, nói đùa: “Lát nữa tôi xuống xem, nếu như trúng cổ trùng, thì cô đừng lấy việc giải cổ ra uy hiếp tôi nhé!”

“Em muốn vậy đấy!” Diêm Thiền khịt mũi và ngẩng cao chiếc cổ thiên nga

lên. Lâm Vũ cũng không để ý, mỉm cười nhẹ nhàng.

Ăn uống xong, Lâm Vũ để bọn họ nghỉ ngơi trước rồi tự mình nhảy xuống hồ sâu.

Hắn nín thở, tiếp tục bơi xuống đáy hồ. Nước ở đây trong đến dị thường.

Đèn chống nước phía trên đầu hắn có thể chiếu sáng một khoảng cách khá xa.

Sau khi bơi được vài chục mét, hắn ngạc nhiên khi thấy đáy hồ không phải ngõ cụt mà có một đường hình chữ “U” dẫn đến một nơi khác.


Phát hiện này lập tức khiến Lâm Vũ cảm thấy hứng thú.

Khi hắn ngoi đầu ra khỏi mặt nước lần nữa, thì đây đã không còn là nơi trồng linh dược. harry potter fanfic

Trước mặt là một không gian hình vuông, khép kín. Hồ sâu ở ngay giữa không gian này.

Lâm Vũ trèo ra khỏi hồ và tò mò nhìn nơi này dưới ánh sáng của chiếc đèn chống nước.

Không gian này không lớn. Bức tường ở đây cũng nhẫn mịn như những bức tường ở hang động. Tuy nhiên, ngoài nhăn mịn ra thì không có gì khác thường.

Nghĩ đến những vách đá của núi Đại Tiêm, Lâm Vũ liền dùng cả hai tay tấn công toàn bộ bức tường.

“Đùng đùng đùng..."

Tiếng hắn đập vào tường không ngừng vang lên.

Toàn bộ không gian đều rung chuyển.

Tuy nhiên, không có hình ngôi sao sáu cánh như hắn tưởng tượng. Không có gì bất thường trên những bức tường này.

Sau nhiều nỗ lực không có kết quả, Lâm Vũ dừng lại và cẩn thận kiểm tra mọi nơi.

Nhưng vẫn không tìm thấy gì.

“Kỳ lạ!”

Hắn tò mò nhìn xung quanh không gian đóng kín.

Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà không gian này xuất hiện ở đây. Xem ra nhất định phải để một vu nữ như Diêm Thiền đến đây mới được.

Nghĩ vậy, Lâm Vũ liền nhảy xuống nước bơi trở lại...
 
Chương 434: Trở lại vùng đất linh dược


Trở lại vùng đất linh dược.

Lâm Vũ kể cho hai người nghe tình huống mình gặp phải.

Diêm Thiền không thể hình dung ra được nếu chỉ dựa vào những gì hẳn nói. “Vậy đi xem thôi rồi lại nói tiếp!”

Diêm Thiền ngước mắt nhìn Tiền Vạn Kim: “Nếu anh ta không nói dối, đây chính là con đường duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Không có, tuyệt đối không có!”

Tiền Vạn Kim liên tục xua tay: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Tôi chỉ nói vậy thôi!” Diêm Thiền duỗi ra ngón tay trắng nõn của mình ra rồi dùng sức chọc vào trán anh ta: “Sao lại nhát gan như vậy! Sau này có bảo anh

làm gì thì đừng có làm mất mặt tôi!”

Tiền Vạn Kim ra sức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng kháng nghị.

Anh ta cũng không muốn hèn nhát như vậy đâu! Quan trọng là phải xem người đứng trước mặt anh ta là ai thôi!

Diêm Thiền không những giỏi về cổ trùng mà còn có Lâm Vũ đứng đằng. sau.

Nếu chọc Diêm Thiền không vui, chắc chắn anh ta cũng không thể nào cười nổi.

Anh ta cũng muốn mạnh mẽ chứ, nhưng làm không nổi!

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Lâm Vũ ngăn cản Diêm Thiền tiếp tục giáo huấn Tiền Vạn Kim: “Lấy một cái túi ra đi rồi chọn ra một vài linh dược quý giá, sau đó chúng ta nhanh chóng xuất phát.”

“Tại sao chỉ dùng một cái túi thôi?” Ánh mắt Diêm Thiền nóng rực nhìn các loại linh dược trước mắt: “Ở đây có nhiều linh dược như vậy, chúng ta bỏ vào đầy

hai túi đi, lấy nhiều một chút không phải tốt hơn sao?”


Lâm Vũ lắc đầu nói: “Tình hình ở nơi này chúng ta không nắm rõ, đừng quá tham lam, giữ lại một túi đồ ăn và nước uống để đề phòng!”

Nhiều năm chiến đấu ác liệt đã khiến hắn tạo thành một thói quen, đó là luôn cân nhắc đến trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn và không thể quay lại chỗ này thì thức ăn và nước uống sẽ giúp họ cầm cự trong một khoảng thời gian để tìm đường thoát thân.

“Được rồi.”

Diêm Thiền không còn do dự nữa, cười nói: “Dù sao lần này thoát ra an toàn, sau này cũng có thể tới đây lấy linh dược bất cứ lúc nào!”

Lâm Vũ cười nhẹ: “Đừng nghĩ xa như vậy, tìm đường đi ra ngoài rồi lại nói.” Tính toán xong, ba người lập tức hành động.

Chẳng bao lâu, họ đã gói đầy một túi linh dược.

Dưới sự dẫn đầu của Lâm Vũ, ba người đã đến không gian bí ẩn kia.

Diêm Thiền cẩn thận quan sát một hồi, trong lòng mới hiểu rõ.

Xoay người lại, Diêm Thiền mỉm cười nhìn Lâm Vũ: “Mục Bắc Vương như anh cũng có lúc không nhanh nhạy lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, ở nơi này Diêm tiểu thư là người có lợi hại nhất!”

Lâm Vũ đùa một câu rồi cười hỏi: “Xem ra cô đã tìm ra biện pháp rồi?”

“Đương nhiên, em đã ra tay đương nhiên phải khác rồi!” Diêm Thiền kiêu ngạo nói.

Hai người nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Thật may khi có Vu nữ là Diêm Thiền ở đây. Nếu không bọn họ thực sự không biết làm gì cả.

Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, Diêm Thiền đã đi đến bức tường đá trước mặt bọn họ.

Xé rách vết thương trên lòng bàn tay, máu nhanh chóng chảy ra rồi cô ta áp lòng bàn tay vào bức tường đá.

Máu ngay lập tức thấm vào bên trong.

Dần dần, một hoa văn giống như ngọn lửa xuất hiện trên đó. “Chính là nó!”

Diêm Thiền kêu lên rồi ngay lập tức ấn lòng bàn tay vào hoa văn. Đột nhiên, dưới chân họ bắt đầu rung chuyển.

Ngay sau đó, toàn bộ không gian bắt đầu chuyển động.

Cùng lúc đó, bức tường đá trước mặt từ từ mở ra, mở ra một hang động đen thăm thẳm.

“Quả nhiên việc này thì phải do Diêm Thiền ra tay mới được!” Lâm Vũ cười, ra hiệu cho hai người đi theo, rồi liền tự mình bước vào trước. Ba người vừa bước vào, bức tường đá phía sau nhanh chóng đóng lại.

Tiền Vạn Kim theo bản năng đẩy bức tường đá phía sau mình ra, nhưng dù thế nào đi nữa, bức tường đá cũng không hề xê dịch.

Anh ta bất lực bỏ cuộc, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, có chút ngưỡng mộ nói: “Cũng may là anh suy nghĩ cẩn thận, nếu như phía trước không có đường ra, chúng ta cũng không thể quay về, e rằng...”

“Ngậm cái miệng đen đủi của anh lại!”
 
Chương 434: Trở lại vùng đất linh dược


Trở lại vùng đất linh dược.

Lâm Vũ kể cho hai người nghe tình huống mình gặp phải.

Diêm Thiền không thể hình dung ra được nếu chỉ dựa vào những gì hẳn nói. “Vậy đi xem thôi rồi lại nói tiếp!”

Diêm Thiền ngước mắt nhìn Tiền Vạn Kim: “Nếu anh ta không nói dối, đây chính là con đường duy nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Không có, tuyệt đối không có!”

Tiền Vạn Kim liên tục xua tay: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Tôi chỉ nói vậy thôi!” Diêm Thiền duỗi ra ngón tay trắng nõn của mình ra rồi dùng sức chọc vào trán anh ta: “Sao lại nhát gan như vậy! Sau này có bảo anh

làm gì thì đừng có làm mất mặt tôi!”

Tiền Vạn Kim ra sức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng kháng nghị.

Anh ta cũng không muốn hèn nhát như vậy đâu! Quan trọng là phải xem người đứng trước mặt anh ta là ai thôi!

Diêm Thiền không những giỏi về cổ trùng mà còn có Lâm Vũ đứng đằng. sau.

Nếu chọc Diêm Thiền không vui, chắc chắn anh ta cũng không thể nào cười nổi.

Anh ta cũng muốn mạnh mẽ chứ, nhưng làm không nổi!

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Lâm Vũ ngăn cản Diêm Thiền tiếp tục giáo huấn Tiền Vạn Kim: “Lấy một cái túi ra đi rồi chọn ra một vài linh dược quý giá, sau đó chúng ta nhanh chóng xuất phát.”

“Tại sao chỉ dùng một cái túi thôi?” Ánh mắt Diêm Thiền nóng rực nhìn các loại linh dược trước mắt: “Ở đây có nhiều linh dược như vậy, chúng ta bỏ vào đầy

hai túi đi, lấy nhiều một chút không phải tốt hơn sao?”


Lâm Vũ lắc đầu nói: “Tình hình ở nơi này chúng ta không nắm rõ, đừng quá tham lam, giữ lại một túi đồ ăn và nước uống để đề phòng!”

Nhiều năm chiến đấu ác liệt đã khiến hắn tạo thành một thói quen, đó là luôn cân nhắc đến trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn và không thể quay lại chỗ này thì thức ăn và nước uống sẽ giúp họ cầm cự trong một khoảng thời gian để tìm đường thoát thân.

“Được rồi.”

Diêm Thiền không còn do dự nữa, cười nói: “Dù sao lần này thoát ra an toàn, sau này cũng có thể tới đây lấy linh dược bất cứ lúc nào!”

Lâm Vũ cười nhẹ: “Đừng nghĩ xa như vậy, tìm đường đi ra ngoài rồi lại nói.” Tính toán xong, ba người lập tức hành động.

Chẳng bao lâu, họ đã gói đầy một túi linh dược.

Dưới sự dẫn đầu của Lâm Vũ, ba người đã đến không gian bí ẩn kia.

Diêm Thiền cẩn thận quan sát một hồi, trong lòng mới hiểu rõ.

Xoay người lại, Diêm Thiền mỉm cười nhìn Lâm Vũ: “Mục Bắc Vương như anh cũng có lúc không nhanh nhạy lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, ở nơi này Diêm tiểu thư là người có lợi hại nhất!”

Lâm Vũ đùa một câu rồi cười hỏi: “Xem ra cô đã tìm ra biện pháp rồi?”

“Đương nhiên, em đã ra tay đương nhiên phải khác rồi!” Diêm Thiền kiêu ngạo nói.

Hai người nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Thật may khi có Vu nữ là Diêm Thiền ở đây. Nếu không bọn họ thực sự không biết làm gì cả.

Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, Diêm Thiền đã đi đến bức tường đá trước mặt bọn họ.

Xé rách vết thương trên lòng bàn tay, máu nhanh chóng chảy ra rồi cô ta áp lòng bàn tay vào bức tường đá.

Máu ngay lập tức thấm vào bên trong.

Dần dần, một hoa văn giống như ngọn lửa xuất hiện trên đó. “Chính là nó!”

Diêm Thiền kêu lên rồi ngay lập tức ấn lòng bàn tay vào hoa văn. Đột nhiên, dưới chân họ bắt đầu rung chuyển.

Ngay sau đó, toàn bộ không gian bắt đầu chuyển động.

Cùng lúc đó, bức tường đá trước mặt từ từ mở ra, mở ra một hang động đen thăm thẳm.

“Quả nhiên việc này thì phải do Diêm Thiền ra tay mới được!” Lâm Vũ cười, ra hiệu cho hai người đi theo, rồi liền tự mình bước vào trước. Ba người vừa bước vào, bức tường đá phía sau nhanh chóng đóng lại.

Tiền Vạn Kim theo bản năng đẩy bức tường đá phía sau mình ra, nhưng dù thế nào đi nữa, bức tường đá cũng không hề xê dịch.

Anh ta bất lực bỏ cuộc, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, có chút ngưỡng mộ nói: “Cũng may là anh suy nghĩ cẩn thận, nếu như phía trước không có đường ra, chúng ta cũng không thể quay về, e rằng...”

“Ngậm cái miệng đen đủi của anh lại!”
 
Chương 435: Tất nhiên


Diêm Thiền hung hãn ngắt lời anh ta, tức giận nói: “Anh không thể nói điều gì tốt hơn sao? Nếu thật sự bị kẹt ở đây, tôi sẽ giết anh để ăn thịt!”

Tiền Vạn Kim nghe vậy, sắc mặt đột nhiên co giật, lập tức im lặng. Chỉ là trong lòng anh ta lại âm thầm kháng nghị.

Thảo nào cô ta ghét việc kết hôn đến thết

Hung dữ như vậy, người dám chọc giận cô ta chứ?

Tất nhiên anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.

Tuyệt đối không thể nói điều này trước mặt Diêm Thiền.

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa.”

Lâm Vũ ngăn Diêm Thiền lại và cảnh giác nhìn về phía trước: “Cẩn thận chút, tôi cảm thấy nơi này có gì đó không ổn!”

Diêm Thiền liền muốn giáo huấn Tiền Vạn Kim, hỏi: “Sao vậy?” “Không rõ, chỉ là cảm giác thôi.” Lâm Vũ nghiêm túc lắc đầu. Thấy vậy, cô ta nhanh thu hồi ý nghĩ đùa giỡn Tiền Vạn Kim của mình lại.

Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, cô ta nhất định sẽ phản đối đến cùng.

Nhưng đây là lời của Lâm Vũ, cô ta phải xem xét kỹ lưỡng. Không phải vì tình cảm của dành cho Lâm Vũ, mà vì cô ta hiểu hắn.

Lâm Vũ đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, thập tử nhất sinh vô số lần, điều này đã rèn luyện hắn có một năng lực tương tự như giác quan thứ sáu.

Hắn thường có thể dự đoán được mối nguy hiểm trước khi nó xảy ra.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.


Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Nếu Lâm Vũ cảm giác được có gì đó không ổn, vậy phần nhiều sẽ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

Cảm nhận được nguy hiểm, Lâm Vũ cũng đi chậm lại.

Hắn có khả năng tập trung cao độ và luôn chú ý đến mọi thay đổi nhỏ nhặt xung quanh mình.

Thế nhưng vài phút qua đi, mối nguy hiểm mà họ tưởng tượng đã không xuất hiện, cuộc hành trình vô cùng suôn sẻ.

Thấy vậy, Diêm Thiền mới dần dần thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, nói đùa: “Cảm giác của anh lần này hình như không chuẩn lắm!”

“Đừng vui mừng quá sớm.”

Lâm Vũ cau mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ hơn”

“Thật sao?”

Diêm Thiền khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: “Nơi này nhất định không có người sống, nếu như thật sự có nguy hiểm thì đó hẳn là cạm bẩy, yêu thuật hay cổ trùng. Nhưng chúng ta đã đi một quãng đường dài như vậy vẫn không sao cả. Chắc không có chuyện gì đâu?”

“Không chắc.”

Lâm Vũ lắc đầu nói: “Có lẽ chỗ này chỉ để cho người ta lơ là cảnh giác mà thôi, nguy hiểm thực sự nằm ở phía sau! Kẻ địch mạnh nhất chính là bất cẩn!”

Trái ngược với Diêm Thiền, Lâm Vũ không dám thả lỏng chút nào.

Hắn đã chứng kiến quá nhiều người mất mạng vì bất cẩn, cũng đã lợi dụng sự bất cẩn của người khác để lấy mạng họ.

Vì vậy, khi đến lượt mình, hắn không dám lơ là cảnh giác.

Hắn biết rất rõ hậu quả của việc bất cẩn khi ở một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy.

Diêm Thiền còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Vũ đột nhiên giơ tay lên, đồng thời dừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.

Trái tim của Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim đập mạnh, họ nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Lâm Vũ.

Một xác chết chợt xuất hiện trên mặt đất.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, thi thể vô cùng nổi bật.

Hơn nữa, hài cốt dường như không bị phân hủy. Lâm Vũ nói rất đúng!

Sắc mặt Diêm Thiền hơi thay đổi, lập tức nâng cao cảnh giác.
 
Chương 435: Tất nhiên


Diêm Thiền hung hãn ngắt lời anh ta, tức giận nói: “Anh không thể nói điều gì tốt hơn sao? Nếu thật sự bị kẹt ở đây, tôi sẽ giết anh để ăn thịt!”

Tiền Vạn Kim nghe vậy, sắc mặt đột nhiên co giật, lập tức im lặng. Chỉ là trong lòng anh ta lại âm thầm kháng nghị.

Thảo nào cô ta ghét việc kết hôn đến thết

Hung dữ như vậy, người dám chọc giận cô ta chứ?

Tất nhiên anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.

Tuyệt đối không thể nói điều này trước mặt Diêm Thiền.

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa.”

Lâm Vũ ngăn Diêm Thiền lại và cảnh giác nhìn về phía trước: “Cẩn thận chút, tôi cảm thấy nơi này có gì đó không ổn!”

Diêm Thiền liền muốn giáo huấn Tiền Vạn Kim, hỏi: “Sao vậy?” “Không rõ, chỉ là cảm giác thôi.” Lâm Vũ nghiêm túc lắc đầu. Thấy vậy, cô ta nhanh thu hồi ý nghĩ đùa giỡn Tiền Vạn Kim của mình lại.

Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, cô ta nhất định sẽ phản đối đến cùng.

Nhưng đây là lời của Lâm Vũ, cô ta phải xem xét kỹ lưỡng. Không phải vì tình cảm của dành cho Lâm Vũ, mà vì cô ta hiểu hắn.

Lâm Vũ đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, thập tử nhất sinh vô số lần, điều này đã rèn luyện hắn có một năng lực tương tự như giác quan thứ sáu.

Hắn thường có thể dự đoán được mối nguy hiểm trước khi nó xảy ra.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.


Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Nếu Lâm Vũ cảm giác được có gì đó không ổn, vậy phần nhiều sẽ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

Cảm nhận được nguy hiểm, Lâm Vũ cũng đi chậm lại.

Hắn có khả năng tập trung cao độ và luôn chú ý đến mọi thay đổi nhỏ nhặt xung quanh mình.

Thế nhưng vài phút qua đi, mối nguy hiểm mà họ tưởng tượng đã không xuất hiện, cuộc hành trình vô cùng suôn sẻ.

Thấy vậy, Diêm Thiền mới dần dần thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, nói đùa: “Cảm giác của anh lần này hình như không chuẩn lắm!”

“Đừng vui mừng quá sớm.”

Lâm Vũ cau mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ hơn”

“Thật sao?”

Diêm Thiền khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: “Nơi này nhất định không có người sống, nếu như thật sự có nguy hiểm thì đó hẳn là cạm bẩy, yêu thuật hay cổ trùng. Nhưng chúng ta đã đi một quãng đường dài như vậy vẫn không sao cả. Chắc không có chuyện gì đâu?”

“Không chắc.”

Lâm Vũ lắc đầu nói: “Có lẽ chỗ này chỉ để cho người ta lơ là cảnh giác mà thôi, nguy hiểm thực sự nằm ở phía sau! Kẻ địch mạnh nhất chính là bất cẩn!”

Trái ngược với Diêm Thiền, Lâm Vũ không dám thả lỏng chút nào.

Hắn đã chứng kiến quá nhiều người mất mạng vì bất cẩn, cũng đã lợi dụng sự bất cẩn của người khác để lấy mạng họ.

Vì vậy, khi đến lượt mình, hắn không dám lơ là cảnh giác.

Hắn biết rất rõ hậu quả của việc bất cẩn khi ở một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy.

Diêm Thiền còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Vũ đột nhiên giơ tay lên, đồng thời dừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.

Trái tim của Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim đập mạnh, họ nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Lâm Vũ.

Một xác chết chợt xuất hiện trên mặt đất.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, thi thể vô cùng nổi bật.

Hơn nữa, hài cốt dường như không bị phân hủy. Lâm Vũ nói rất đúng!

Sắc mặt Diêm Thiền hơi thay đổi, lập tức nâng cao cảnh giác.
 
Chương 436: Quá trình suôn sẻ


Lâm Vũ dẫn đầu rồi cả ba người thận trọng đi tới.

Quá trình suôn sẻ đến lạ thường.

Không có nguy hiểm như họ đã nghĩ.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đến chỗ xác chết.

Giống như những gì họ đã nhìn thấy từ xa.

Trước mặt là một thi thể được bảo quản cực kỳ tốt.

Thi thể đã khô ngắt, quần áo trên người cũng bị phong hóa từ lâu.

Lâm Vũ đi trước, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể.

Vết thương trên cơ thể có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thế nhưng theo Lâm Vũ thấy thì vết thương này không thể gây ra tử vong. Quan sát một hồi, hắn cũng không hiểu vì sao người này lại chết.

“Hắn ta tại sao lại chết vậy?”

Thấy Lâm Vũ đứng dậy, Diêm Thiền lập tức hỏi.

“Không biết, nhưng chắc chắn không phải chết vì ngoại thương.” Lâm Vũ khế lắc đầu, đoán: “Có lẽ chết vì nội thương nghiêm trọng.”

Tuy rằng bây giờ hắn không thể xác định được tại sao người này lại chết.

Nhưng với tình hình trước mắt, hắn không thể giải phẫu để khám nghiệm tử thi.

Hơn nữa, nếu là nội thương thì cũng đã trải qua hàng trăm ngàn năm, cho dù có giải phẫu cũng chưa chắc có thể tìm ra được nguyên nhân.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa, thi thể này vẫn nhắc nhở bọn họ.


Nơi này chắc chăn không yên bình như vẻ ngoài của nó.

Bên dưới sự yên tĩnh này, có lẽ đang ẩn chứa sóng ngầm cưồn cuộn.

Nếu không cẩn thận, sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.

Vậy nên họ càng phải cẩn thận hơn nữa.

Diêm Thiền nói rằng người Vu tộc thượng cổ rất lợi hại, hơn nữa nơi đây lại là nơi bọn họ kỳ công xây dựng, nếu như không cẩn thận chính là đang đùa giỡn với mạng sống của mình.

Vừa đi không xa, họ lại nhìn thấy một thi thể.

Nó cũng được bảo quản tốt và không thể tìm ra nguyên nhân cái chết.

Ba người ngày càng nghỉ hoặc, thận trọng tiến về phía trước.

Đi thêm vài chục mét nữa thì phía trước đã là ngõ cụt.

May mắn thay có Vu nữ là Diêm Thiền ở đây, sau một hồi xem xét cô ta lại một lần nữa mở bức tường đá trước mặt cho họ.

Khi bức tường đá từ từ mở ra, đôi mắt họ đột nhiên mở to lên.

Bởi vì đập vào mắt chính là hài cốt nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất.

Khác hẳn với những thi thể được bảo quản tốt vừa nãy, chỗ này đều là xương rải rác, dường như không thể nhìn thấy bộ xương hoàn chỉnh nào.

Thậm chí ngay cả nửa bộ xương hoàn chỉnh cũng tìm không thấy! Trên mặt đất, khắp nơi đều là vết máu loang lổ.

Dường như ở đây đã xảy ra một cuộc chiến rất khốc liệt.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ba người không khỏi cảm khái.

Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ mới dùng đèn cẩn thận quan sát nơi này.

Giữa những mảnh xương vương vãi khắp nơi thì có những chiếc quan tài bằng đá được đặt ngay ngắn.

Thế nhưng hầu hết nắp quan tài đều mở.

Cho dù không mở hẳn ra thì cũng bị đẩy ra một chút, khiến người ta có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong quan tài.

Ước tính sơ lược ở đây có hơn một trăm quan tài.

“Mộ thất?”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Vũ có chút nghỉ hoặc. Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim cũng hoang mang.

Không ai ngờ rằng đằng sau lối đi chật hẹp đó lại là mộ thất.

Ngay lúc ba người đang bối rối, Lâm Vũ đột nhiên nhận thấy bức tường đá bên phải vẽ đầy những ký hiệu kỳ lạ.
 
Chương 436: Quá trình suôn sẻ


Lâm Vũ dẫn đầu rồi cả ba người thận trọng đi tới.

Quá trình suôn sẻ đến lạ thường.

Không có nguy hiểm như họ đã nghĩ.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đến chỗ xác chết.

Giống như những gì họ đã nhìn thấy từ xa.

Trước mặt là một thi thể được bảo quản cực kỳ tốt.

Thi thể đã khô ngắt, quần áo trên người cũng bị phong hóa từ lâu.

Lâm Vũ đi trước, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể.

Vết thương trên cơ thể có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thế nhưng theo Lâm Vũ thấy thì vết thương này không thể gây ra tử vong. Quan sát một hồi, hắn cũng không hiểu vì sao người này lại chết.

“Hắn ta tại sao lại chết vậy?”

Thấy Lâm Vũ đứng dậy, Diêm Thiền lập tức hỏi.

“Không biết, nhưng chắc chắn không phải chết vì ngoại thương.” Lâm Vũ khế lắc đầu, đoán: “Có lẽ chết vì nội thương nghiêm trọng.”

Tuy rằng bây giờ hắn không thể xác định được tại sao người này lại chết.

Nhưng với tình hình trước mắt, hắn không thể giải phẫu để khám nghiệm tử thi.

Hơn nữa, nếu là nội thương thì cũng đã trải qua hàng trăm ngàn năm, cho dù có giải phẫu cũng chưa chắc có thể tìm ra được nguyên nhân.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa, thi thể này vẫn nhắc nhở bọn họ.


Nơi này chắc chăn không yên bình như vẻ ngoài của nó.

Bên dưới sự yên tĩnh này, có lẽ đang ẩn chứa sóng ngầm cưồn cuộn.

Nếu không cẩn thận, sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.

Vậy nên họ càng phải cẩn thận hơn nữa.

Diêm Thiền nói rằng người Vu tộc thượng cổ rất lợi hại, hơn nữa nơi đây lại là nơi bọn họ kỳ công xây dựng, nếu như không cẩn thận chính là đang đùa giỡn với mạng sống của mình.

Vừa đi không xa, họ lại nhìn thấy một thi thể.

Nó cũng được bảo quản tốt và không thể tìm ra nguyên nhân cái chết.

Ba người ngày càng nghỉ hoặc, thận trọng tiến về phía trước.

Đi thêm vài chục mét nữa thì phía trước đã là ngõ cụt.

May mắn thay có Vu nữ là Diêm Thiền ở đây, sau một hồi xem xét cô ta lại một lần nữa mở bức tường đá trước mặt cho họ.

Khi bức tường đá từ từ mở ra, đôi mắt họ đột nhiên mở to lên.

Bởi vì đập vào mắt chính là hài cốt nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất.

Khác hẳn với những thi thể được bảo quản tốt vừa nãy, chỗ này đều là xương rải rác, dường như không thể nhìn thấy bộ xương hoàn chỉnh nào.

Thậm chí ngay cả nửa bộ xương hoàn chỉnh cũng tìm không thấy! Trên mặt đất, khắp nơi đều là vết máu loang lổ.

Dường như ở đây đã xảy ra một cuộc chiến rất khốc liệt.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ba người không khỏi cảm khái.

Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ mới dùng đèn cẩn thận quan sát nơi này.

Giữa những mảnh xương vương vãi khắp nơi thì có những chiếc quan tài bằng đá được đặt ngay ngắn.

Thế nhưng hầu hết nắp quan tài đều mở.

Cho dù không mở hẳn ra thì cũng bị đẩy ra một chút, khiến người ta có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong quan tài.

Ước tính sơ lược ở đây có hơn một trăm quan tài.

“Mộ thất?”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Vũ có chút nghỉ hoặc. Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim cũng hoang mang.

Không ai ngờ rằng đằng sau lối đi chật hẹp đó lại là mộ thất.

Ngay lúc ba người đang bối rối, Lâm Vũ đột nhiên nhận thấy bức tường đá bên phải vẽ đầy những ký hiệu kỳ lạ.
 
Chương 437: Hắn không muốn chết


Hắn biết rằng đây là chữ viết của người Vu tộc thượng cổ.

Tuy rằng dòng chữ đã chuyển sang màu đen, nhưng có thể nhìn ra ai đó đã viết chúng lên bức tường đá bằng máu.

Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng, nhanh chóng vỗ vào vai Diêm Thiền còn đang ngơ ngác, chỉ vào dòng chữ trên tường đá nói: “Nhìn xem trên đó viết gì vậy?”

Diêm Thiền tỉnh táo trở lại, nhanh chóng nhìn về phía bức tường đá.

Lúc đầu, trên mặt cô ta không có gì lạ thường.

Nhưng sau đó sắc mặt Diêm Thiền đột nhiên thay đổi.

Cả người cô ta như phát ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tường đá trước mặt, đôi má xinh đẹp co giật không ngừng.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy...” Cô ta không ngừng lẩm bẩm một mình, giống như mất hồn vậy. Trái tim Lâm Vũ đập nhanh lên, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Diêm Thiền không đáp lại lời hắn, vẫn ngơ ngác nhìn bức tường đá, lặp lại lời nói trước đó.

“Diêm Thiền!”

Lâm Vũ gọi to và lắc mạnh vai cô ta: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói đi chứ?”

“Chúng ta... không thể ra ngoài được nữa rồi!”

Diêm Thiền nói ra một câu đầy tuyệt vọng.

Dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng dường như nó đã lấy đi toàn bộ sức lực của cô ta.

Diêm Thiền không thể đứng vững được nữa, cơ thể mềm nhữn, ngồi sụp xuống đất.

Lâm Vũ nghe vậy, trong lòng chợt có dự cảm không lành, vội vàng đỡ Diềm Thiền dậy, lo lắng hỏi: “Trên đó rốt cuộc viết cái gì vậy? Tại sao chúng ta không thể ra ngoài?”

Diêm Thiền lắc đầu, nước mắt đột nhiên trào ra, nghẹn ngào nói: “Không ra được nữa rồi, là em hại mọi người...

“Cái rắm!”

Lâm Vũ thô lỗ đáp: “Không có cô, chúng tôi làm sao có thể đến được đây chứ! Mau xốc lại tinh thần, bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng!”

“Vô dụng thôi, thật sự không thể làm gì cả...” Diêm Thiền khóc không ngừng, tuyệt vọng lắc đầu. Nhìn thấy cô ta như vậy, Lâm Vũ vừa tức giận vừa lo lắng.

Nhưng bây giờ Diêm Thiền dường như đã tuyệt vọng hoàn toàn, dù có hỏi thế nào thì cũng không trả lời, chỉ khóc mãi không ngừng.

Lâm Vũ đành phải đỡ cô ta ngồi xuống trước.


Đợi cô ta bình tĩnh lại rồi sẽ từ từ hỏi!

Lúc này, Tiền Vạn Kim vừa khẩn trương vừa sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Đừng sợi”

Lâm Vũ nhìn anh ta: “Cho dù có là ngõ cụt đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa mọi người ra khỏi đây!”

Hắn không muốn chết, cũng không thể chết! Hắn đã gặp quá nhiều tình huống như thế này rồi.

Nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nào, hắn vẫn duy trì khát vọng sống mãnh liệt.

Bây giờ cũng như vậy! Lời nói của Diêm Thiền khiến hắn nhận ra rằng bọn họ đã lâm vào ngõ cụt. Nhưng chỉ cần còn thở, hắn sẽ không bao giờ nhận thua!

Lời nói của Lâm Vũ vang xa và mạnh mẽ, giúp Tiền Vạn Kim ngay lập tức lấy lại hy vọng.

Bình tĩnh một chút, anh ta nặng nề gật đầu nói: “Tôi tin anh! Anh đã tạo ra vô số kỳ tích, vậy nên tin tưởng anh lần này cũng sẽ như vậy.”

“Hơn nữa ở đây chúng ta còn có nhiều đồ ăn, tiết kiệm một chút cũng đủ cho ba người chúng ta sống ở đây hơn mười ngày!”

“Tôi không tin, hơn mười ngày, chúng ta vẫn không thể tìm được đường ral” Lúc này Tiền Vạn Kim tự tin hẳn lên. Anh ta thật sự rất ngưỡng mộ Lâm Vũ.

Nếu như không có Lâm Vũ nhắc nhở, túi của bọn họ bây giờ tất cả đều là đan dược!

Sự chu đáo của hắn khiến bọn họ càng có thêm hy vọng sống sót rời khỏi đây!

Làm người quả nhiên không thể quá tham lam! Đã rất nhiều người chết vì lòng tham của chính mình. Ngay lúc Tiền Vạn Kim đang tràn đầy cảm xúc, Diêm Thiền đột nhiên ngước.

mắt nhìn hai người, trên mặt tràn đây nước mắt, tuyệt vọng nói: “Vô dụng thôi, cho dù có cầm cự bao lâu thì chúng ta cũng không thể rời khỏi đây.”
 
Chương 437: Hắn không muốn chết


Hắn biết rằng đây là chữ viết của người Vu tộc thượng cổ.

Tuy rằng dòng chữ đã chuyển sang màu đen, nhưng có thể nhìn ra ai đó đã viết chúng lên bức tường đá bằng máu.

Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng, nhanh chóng vỗ vào vai Diêm Thiền còn đang ngơ ngác, chỉ vào dòng chữ trên tường đá nói: “Nhìn xem trên đó viết gì vậy?”

Diêm Thiền tỉnh táo trở lại, nhanh chóng nhìn về phía bức tường đá.

Lúc đầu, trên mặt cô ta không có gì lạ thường.

Nhưng sau đó sắc mặt Diêm Thiền đột nhiên thay đổi.

Cả người cô ta như phát ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tường đá trước mặt, đôi má xinh đẹp co giật không ngừng.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy...” Cô ta không ngừng lẩm bẩm một mình, giống như mất hồn vậy. Trái tim Lâm Vũ đập nhanh lên, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Diêm Thiền không đáp lại lời hắn, vẫn ngơ ngác nhìn bức tường đá, lặp lại lời nói trước đó.

“Diêm Thiền!”

Lâm Vũ gọi to và lắc mạnh vai cô ta: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói đi chứ?”

“Chúng ta... không thể ra ngoài được nữa rồi!”

Diêm Thiền nói ra một câu đầy tuyệt vọng.

Dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng dường như nó đã lấy đi toàn bộ sức lực của cô ta.

Diêm Thiền không thể đứng vững được nữa, cơ thể mềm nhữn, ngồi sụp xuống đất.

Lâm Vũ nghe vậy, trong lòng chợt có dự cảm không lành, vội vàng đỡ Diềm Thiền dậy, lo lắng hỏi: “Trên đó rốt cuộc viết cái gì vậy? Tại sao chúng ta không thể ra ngoài?”

Diêm Thiền lắc đầu, nước mắt đột nhiên trào ra, nghẹn ngào nói: “Không ra được nữa rồi, là em hại mọi người...

“Cái rắm!”

Lâm Vũ thô lỗ đáp: “Không có cô, chúng tôi làm sao có thể đến được đây chứ! Mau xốc lại tinh thần, bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng!”

“Vô dụng thôi, thật sự không thể làm gì cả...” Diêm Thiền khóc không ngừng, tuyệt vọng lắc đầu. Nhìn thấy cô ta như vậy, Lâm Vũ vừa tức giận vừa lo lắng.

Nhưng bây giờ Diêm Thiền dường như đã tuyệt vọng hoàn toàn, dù có hỏi thế nào thì cũng không trả lời, chỉ khóc mãi không ngừng.

Lâm Vũ đành phải đỡ cô ta ngồi xuống trước.


Đợi cô ta bình tĩnh lại rồi sẽ từ từ hỏi!

Lúc này, Tiền Vạn Kim vừa khẩn trương vừa sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Đừng sợi”

Lâm Vũ nhìn anh ta: “Cho dù có là ngõ cụt đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa mọi người ra khỏi đây!”

Hắn không muốn chết, cũng không thể chết! Hắn đã gặp quá nhiều tình huống như thế này rồi.

Nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nào, hắn vẫn duy trì khát vọng sống mãnh liệt.

Bây giờ cũng như vậy! Lời nói của Diêm Thiền khiến hắn nhận ra rằng bọn họ đã lâm vào ngõ cụt. Nhưng chỉ cần còn thở, hắn sẽ không bao giờ nhận thua!

Lời nói của Lâm Vũ vang xa và mạnh mẽ, giúp Tiền Vạn Kim ngay lập tức lấy lại hy vọng.

Bình tĩnh một chút, anh ta nặng nề gật đầu nói: “Tôi tin anh! Anh đã tạo ra vô số kỳ tích, vậy nên tin tưởng anh lần này cũng sẽ như vậy.”

“Hơn nữa ở đây chúng ta còn có nhiều đồ ăn, tiết kiệm một chút cũng đủ cho ba người chúng ta sống ở đây hơn mười ngày!”

“Tôi không tin, hơn mười ngày, chúng ta vẫn không thể tìm được đường ral” Lúc này Tiền Vạn Kim tự tin hẳn lên. Anh ta thật sự rất ngưỡng mộ Lâm Vũ.

Nếu như không có Lâm Vũ nhắc nhở, túi của bọn họ bây giờ tất cả đều là đan dược!

Sự chu đáo của hắn khiến bọn họ càng có thêm hy vọng sống sót rời khỏi đây!

Làm người quả nhiên không thể quá tham lam! Đã rất nhiều người chết vì lòng tham của chính mình. Ngay lúc Tiền Vạn Kim đang tràn đầy cảm xúc, Diêm Thiền đột nhiên ngước.

mắt nhìn hai người, trên mặt tràn đây nước mắt, tuyệt vọng nói: “Vô dụng thôi, cho dù có cầm cự bao lâu thì chúng ta cũng không thể rời khỏi đây.”
 
Chương 438: Tại sao?


“Tại sao?”

Hai người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Diêm Thiền.

Diêm Thiền mắt đẫm lệ nhìn không gian trước mặt, tuyệt vọng kêu lên: “Mục. đích của chỗ này chính là nhốt người ta đến chết!

Là như vậy sao? Trong lòng Lâm Vũ cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng trên mặt hắn lại không hề hoảng sợ.

Hắn biết rằng cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu, bản thân cũng không thể hoảng sợ.

Diêm Thiền đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nếu hẳn lại hoảng sợ, bọn họ thực sự có lẽ không thể thoát ra được.

Lâm Vũ ổn định tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Cho nên nơi này vốn là một cái bẫy. lớn?”

“Gọi là cạm bẫy cũng được hoặc cũng có thể gọi là nghĩa địa.”

Diêm Thiền gật đầu, lau nước mắt, trong lòng hối hận vô cùng.

Lâm Vũ không hiểu ý của cô ta, trầm giọng nói: “Nói cụ thể hơn đi.”

“Đối với Hắc Vu thì đây là một cái bẫy; còn đối với Bạch Vu đây là nghĩa địa của họ!” Diêm Thiền đau đớn nhắm mắt lại và nghẹn ngào: “Nếu như Hắc Vu tìm

thấy nơi này, có nghĩa Bạch Vu chạy cũng không thoát được, vậy thì chỉ có thể ở nơi này cùng bọn họ đồng quy vô tận...”

Dưới sự giải thích của Diêm Thiền, bọn họ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những gì viết trên bức tường đá là một sự kiện lâu đời của Vu tộc thượng cổ. Một sự kiện cực kỳ bi thảm!

Người để lại những dòng chữ đẫm máu này là một Hắc Vu đã lâm vào tuyệt vọng.

Năm đó, Bạch Vu đã tìm ra được nơi ẩn náu này sau bao vất vả, cực khổ.

Vốn muốn xây dựng nơi này thành một thiên đường cách ly với thế giới bên ngoài.

Nhưng đáng tiếc Hắc Vu vẫn tìm được nơi này. Rồi Hắc Vu và Bạch Vu đã có một cuộc chiến sinh tử. Hắc Vu đông hơn, vậy nên cuối cùng Bạch Vu vẫn bị đánh bại và bỏ trốn.

Đương nhiên Hắc Vu sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù cũ này, bọn họ đã phát động cuộc truy sát quyết liệt những Bạch Vu còn lại.

Nhưng bọn họ không hề biết rằng những Bạch Vu đó vốn chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát.

Khi Hắc Vu đuổi theo Bạch Vu, bọn họ đã rơi vào cạm bẫy. Cuối cùng, từng bước một đến được chỗ này.

Ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị tiêu diệt hoàn toàn Bạch Vu thì biết được sự thật khủng khiếp này từ trưởng lão của Bạch Vu.

Nơi này chỉ có thể vào, nhưng không thể ra!

Đây sẽ là nơi Bạch Vu và Hắc Vu giải quyết hết hận thù, đồng thời cũng sẽ trở thành nghĩa địa chung của cả hai.

Vì quá tức giận, Hắc Vu đã giết sạch tất cả Bạch Vu chạy đến đây.

'Thế nhưng sau khi Bạch Vu bị tiêu diệt, dù có sức mạnh đến đâu nhưng bọn họ vẫn không thể tìm được lối thoát.


Để sống sót, để tồn tại cho đến khi tìm được lối thoát, Hắc Vu bắt đầu ăn xác của Bạch Vu.

Sau khi ăn hết, bọn họ lại bắt đầu chém giết lẫn nhau để sinh tồn. Cuối cùng, nơi này trở thành địa ngục trần gian.

Những Hắc Vu bởi vì mong muốn sống sót đã biến thành ác quỷ. Đáng tiếc thay bọn họ vẫn không thể tìm được lối thoát.

Cuối cùng, tất cả đều chết đói ở đây.

Trước khi chết, một Hắc Vu tuyệt vọng đã để lại những dòng chữ này trên bức tường đá, ghi lại sự việc đã xảy ra và sự ăn năn về hành vi dã thú của mình.

Sở dĩ ở đây gần như không có thi thể hoàn chỉnh nào là vì sự kiện quá khứ bi thảm này.

“Qe.”

Biết được toàn bộ sự việc, nhìn xương cốt trên mặt đất, bụng Tiền Vạn Kim đột nhiên cồn cào, vội vàng chạy sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa.

Đừng nói đến anh ta, ngay cả Lâm Vũ cũng cảm thấy ghê tởm mà buồn nôn. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng kìm nén được cảm giác đó. Thật là mất hết nhân tính!

Nói cách khác, trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, ý tưởng sinh tồn đã nuốt chửng hết nhân tính của họ.

Khi một người đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, người đó thực sự có thể làm được bất cứ điều gì.

Diêm Thiền chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn Tiền Vạn Kim đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, vẻ mặt thống khổ nói: “Nếu như tôi không phải là Vu nữ, nếu như tôi không biết cách mở những bức tường đá kia, thì chúng ta có lẽ vẫn có thể tìm được những lối thoát khác, nhưng bây giờ không còn hy vọng nữa rồi...”

Lúc này Diêm Thiền đã lâm vào tuyệt vọng.

Bây giờ cô ta mới hiểu rằng nơi này vốn được thiết kế dành riêng cho người Vu tộc thượng cổ.

Bởi vì chỉ những người mang trong mình dòng máu của Vu tộc thượng cổ mới có thể tìm thấy nơi này.

Chính cô ta là người đã dẫn Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim từng bước đi vào đường cùng này.
 
Chương 438: Tại sao?


“Tại sao?”

Hai người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Diêm Thiền.

Diêm Thiền mắt đẫm lệ nhìn không gian trước mặt, tuyệt vọng kêu lên: “Mục. đích của chỗ này chính là nhốt người ta đến chết!

Là như vậy sao? Trong lòng Lâm Vũ cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng trên mặt hắn lại không hề hoảng sợ.

Hắn biết rằng cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu, bản thân cũng không thể hoảng sợ.

Diêm Thiền đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nếu hẳn lại hoảng sợ, bọn họ thực sự có lẽ không thể thoát ra được.

Lâm Vũ ổn định tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Cho nên nơi này vốn là một cái bẫy. lớn?”

“Gọi là cạm bẫy cũng được hoặc cũng có thể gọi là nghĩa địa.”

Diêm Thiền gật đầu, lau nước mắt, trong lòng hối hận vô cùng.

Lâm Vũ không hiểu ý của cô ta, trầm giọng nói: “Nói cụ thể hơn đi.”

“Đối với Hắc Vu thì đây là một cái bẫy; còn đối với Bạch Vu đây là nghĩa địa của họ!” Diêm Thiền đau đớn nhắm mắt lại và nghẹn ngào: “Nếu như Hắc Vu tìm

thấy nơi này, có nghĩa Bạch Vu chạy cũng không thoát được, vậy thì chỉ có thể ở nơi này cùng bọn họ đồng quy vô tận...”

Dưới sự giải thích của Diêm Thiền, bọn họ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những gì viết trên bức tường đá là một sự kiện lâu đời của Vu tộc thượng cổ. Một sự kiện cực kỳ bi thảm!

Người để lại những dòng chữ đẫm máu này là một Hắc Vu đã lâm vào tuyệt vọng.

Năm đó, Bạch Vu đã tìm ra được nơi ẩn náu này sau bao vất vả, cực khổ.

Vốn muốn xây dựng nơi này thành một thiên đường cách ly với thế giới bên ngoài.

Nhưng đáng tiếc Hắc Vu vẫn tìm được nơi này. Rồi Hắc Vu và Bạch Vu đã có một cuộc chiến sinh tử. Hắc Vu đông hơn, vậy nên cuối cùng Bạch Vu vẫn bị đánh bại và bỏ trốn.

Đương nhiên Hắc Vu sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù cũ này, bọn họ đã phát động cuộc truy sát quyết liệt những Bạch Vu còn lại.

Nhưng bọn họ không hề biết rằng những Bạch Vu đó vốn chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát.

Khi Hắc Vu đuổi theo Bạch Vu, bọn họ đã rơi vào cạm bẫy. Cuối cùng, từng bước một đến được chỗ này.

Ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị tiêu diệt hoàn toàn Bạch Vu thì biết được sự thật khủng khiếp này từ trưởng lão của Bạch Vu.

Nơi này chỉ có thể vào, nhưng không thể ra!

Đây sẽ là nơi Bạch Vu và Hắc Vu giải quyết hết hận thù, đồng thời cũng sẽ trở thành nghĩa địa chung của cả hai.

Vì quá tức giận, Hắc Vu đã giết sạch tất cả Bạch Vu chạy đến đây.

'Thế nhưng sau khi Bạch Vu bị tiêu diệt, dù có sức mạnh đến đâu nhưng bọn họ vẫn không thể tìm được lối thoát.


Để sống sót, để tồn tại cho đến khi tìm được lối thoát, Hắc Vu bắt đầu ăn xác của Bạch Vu.

Sau khi ăn hết, bọn họ lại bắt đầu chém giết lẫn nhau để sinh tồn. Cuối cùng, nơi này trở thành địa ngục trần gian.

Những Hắc Vu bởi vì mong muốn sống sót đã biến thành ác quỷ. Đáng tiếc thay bọn họ vẫn không thể tìm được lối thoát.

Cuối cùng, tất cả đều chết đói ở đây.

Trước khi chết, một Hắc Vu tuyệt vọng đã để lại những dòng chữ này trên bức tường đá, ghi lại sự việc đã xảy ra và sự ăn năn về hành vi dã thú của mình.

Sở dĩ ở đây gần như không có thi thể hoàn chỉnh nào là vì sự kiện quá khứ bi thảm này.

“Qe.”

Biết được toàn bộ sự việc, nhìn xương cốt trên mặt đất, bụng Tiền Vạn Kim đột nhiên cồn cào, vội vàng chạy sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa.

Đừng nói đến anh ta, ngay cả Lâm Vũ cũng cảm thấy ghê tởm mà buồn nôn. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng kìm nén được cảm giác đó. Thật là mất hết nhân tính!

Nói cách khác, trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, ý tưởng sinh tồn đã nuốt chửng hết nhân tính của họ.

Khi một người đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, người đó thực sự có thể làm được bất cứ điều gì.

Diêm Thiền chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn Tiền Vạn Kim đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, vẻ mặt thống khổ nói: “Nếu như tôi không phải là Vu nữ, nếu như tôi không biết cách mở những bức tường đá kia, thì chúng ta có lẽ vẫn có thể tìm được những lối thoát khác, nhưng bây giờ không còn hy vọng nữa rồi...”

Lúc này Diêm Thiền đã lâm vào tuyệt vọng.

Bây giờ cô ta mới hiểu rằng nơi này vốn được thiết kế dành riêng cho người Vu tộc thượng cổ.

Bởi vì chỉ những người mang trong mình dòng máu của Vu tộc thượng cổ mới có thể tìm thấy nơi này.

Chính cô ta là người đã dẫn Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim từng bước đi vào đường cùng này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom