Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 378: Nhung bọn họ


Lâm Vũ lặng lẽ ngồi đó, Lạc Trường Phong để trường đao ra phía sau, hai người không ai nói gì, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.

Nhung bọn họ đã biết thân phận của người đến.

Đằng Hiếu! Đằng Ngũ thiếu! Con trai thứ năm của Đằng Chiến. Em trai của Đằng Trung và Đằng Nghĩa.

"Miễn lễ!" Đằng Hiếu vẫy tay chào mọi người trong Tống gia, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, cau mày hỏi: “Hai người đó là ai?”

Mọi người đến hành lễ với mình nhưng họ lại không động đậy, lại còn dám quay lưng lại với mình!

Đúng là to gan! Căn bản là không coi Đằng Ngũ thiếu mình ra gì!

"Chỉ là hai kẻ điên to gan mà thôi!" Tống Hư Cốc xua đi vẻ u ám, mỉm cười trả lời.

“Nhìn có vẻ có chút ngông cuồng!” Đằng Hiếu cười nửa miệng nhìn bóng lưng hai người, sau đó hỏi: “Bọn họ chính là người gây phiền toái cho Tống gia các.

người sao?”

"Coi như là vậy." Tống Hư Cốc cúi đầu đáp: "Có điều chủ nhân của bọn họ vẫn chưa xuất hiện, mới chỉ phái họ đến."

Nghe vậy, Đằng Hiếu không hài lòng nhìn mọi người trong nhà họ Tống: "Hai tên binh tôm tướng tép cũng đáng để các người làm to chuyện như vậy sao?”

Mọi người đều im lặng, chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

'Tống Hư Cốc cũng cười làm lành nói: “Trong mắt Ngũ thiếu, đương nhiên bọn họ chỉ là binh tôm tướng tép. Có điều, hai người này hình như quả thực có chút năng lực, chúng tôi bất tài, may mà Ngũ thiếu đến đúng lúc."

"Đừng nịnh nọt nữa." Đằng Hiếu xua tay, đi về phía hai người.

'Tống Hư Cốc vội vàng chạy đến trước mặt Đằng Hiếu, sửa lại chiếc ghế vừa rồi mình ngồi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ngũ thiếu, mời ngồi."

Đẳng Hiếu khẽ gật đầu, đi tới ghế ngồi xuống.

Lúc này anh ta mới nhìn rõ mặt Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, anh ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Hai người cũng nhìn Đằng Hiếu từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng không khỏi thở dài.

"Có vẻ như hai người biết tôi?" Một lúc lâu sau, Đằng Hiếu mới lên tiếng trước, vẻ mặt nghỉ hoặc.

Lâm Vũ khế gật đầu: "Có nghe nói, nhưng chưa từng gặp." "Nghe nói đến là tốt rồi!"

Đẳng Hiếu cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Lạc Trường Phong: “Anh là võ giả?”

“Ừ” Lạc Trường Phong gật đầu. "Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy!"

Đằng Hiếu đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh nói: “Hai người không xứng để tôi tranh cãi, hãy gọi điện cho chủ nhân của các người, nói tôi muốn gặp hắn.”


Nghe Đằng Hiếu nói vậy, người của Tống gia đều nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây chính là cục diện! Đây chính là thân phận!

Trong mắt Đằng Ngũ thiếu, hai người này thậm chí còn không đáng để chọc giận anh ta! Đây là thái độ chỉ có bậc trên thực sự mới có!

Lạc Trường Phong nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh ta đang định nói thì bị Lâm Vũ ngăn lại.

Lâm Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, chăm chú nhìn Đằng Hiếu: "Anh làm những việc này, cha và hai người anh trai của anh có biết không?”

Nghe vậy, sắc mặt Đằng Hiếu trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị quát: "Mày là cái thá gì mà dám chất vấn bản thiếu gia?"

"Vậy à?" Lâm Vũ chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên, hắn đá Đằng Hiếu một cái mà không hề báo trước.

Đẳng Hiếu và hai hộ vệ của anh ta đều không kịp phản ứng, lập tức bị đá xuống đất.

Nhìn cảnh tượng này, người của Tống gia bỗng vừa tức giận vừa vui mừng. 'Tức giận chính là vì Lâm Vũ dám dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu!

Vui mừng là vì khi dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu thì hắn đã là người chết rồi! "Ngũ thiếu!"

'Tống Hư Cốc là người đầu tiên có phản ứng, giả vờ hét lên, bước tới dìu Đăng Hiếu, nhưng bị anh ta tức giận đẩy ra.

Đẳng Hiếu còn chưa kịp mở miệng thì hai hộ vệ của anh ta đã xông về phía Lâm Vũ.

"Cút ra!" Lâm Vũ tức giận hét lên, lập tức khiến hai người đó kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ run rẩy, vội vàng đỡ Đăng Hiếu đứng dậy, sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

"Anh lập tức cút sang một bên, úp mặt vào tường hối lỗi cho tôi!"
 
Chương 378: Nhung bọn họ


Lâm Vũ lặng lẽ ngồi đó, Lạc Trường Phong để trường đao ra phía sau, hai người không ai nói gì, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.

Nhung bọn họ đã biết thân phận của người đến.

Đằng Hiếu! Đằng Ngũ thiếu! Con trai thứ năm của Đằng Chiến. Em trai của Đằng Trung và Đằng Nghĩa.

"Miễn lễ!" Đằng Hiếu vẫy tay chào mọi người trong Tống gia, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, cau mày hỏi: “Hai người đó là ai?”

Mọi người đến hành lễ với mình nhưng họ lại không động đậy, lại còn dám quay lưng lại với mình!

Đúng là to gan! Căn bản là không coi Đằng Ngũ thiếu mình ra gì!

"Chỉ là hai kẻ điên to gan mà thôi!" Tống Hư Cốc xua đi vẻ u ám, mỉm cười trả lời.

“Nhìn có vẻ có chút ngông cuồng!” Đằng Hiếu cười nửa miệng nhìn bóng lưng hai người, sau đó hỏi: “Bọn họ chính là người gây phiền toái cho Tống gia các.

người sao?”

"Coi như là vậy." Tống Hư Cốc cúi đầu đáp: "Có điều chủ nhân của bọn họ vẫn chưa xuất hiện, mới chỉ phái họ đến."

Nghe vậy, Đằng Hiếu không hài lòng nhìn mọi người trong nhà họ Tống: "Hai tên binh tôm tướng tép cũng đáng để các người làm to chuyện như vậy sao?”

Mọi người đều im lặng, chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

'Tống Hư Cốc cũng cười làm lành nói: “Trong mắt Ngũ thiếu, đương nhiên bọn họ chỉ là binh tôm tướng tép. Có điều, hai người này hình như quả thực có chút năng lực, chúng tôi bất tài, may mà Ngũ thiếu đến đúng lúc."

"Đừng nịnh nọt nữa." Đằng Hiếu xua tay, đi về phía hai người.

'Tống Hư Cốc vội vàng chạy đến trước mặt Đằng Hiếu, sửa lại chiếc ghế vừa rồi mình ngồi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ngũ thiếu, mời ngồi."

Đẳng Hiếu khẽ gật đầu, đi tới ghế ngồi xuống.

Lúc này anh ta mới nhìn rõ mặt Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, anh ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Hai người cũng nhìn Đằng Hiếu từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng không khỏi thở dài.

"Có vẻ như hai người biết tôi?" Một lúc lâu sau, Đằng Hiếu mới lên tiếng trước, vẻ mặt nghỉ hoặc.

Lâm Vũ khế gật đầu: "Có nghe nói, nhưng chưa từng gặp." "Nghe nói đến là tốt rồi!"

Đẳng Hiếu cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Lạc Trường Phong: “Anh là võ giả?”

“Ừ” Lạc Trường Phong gật đầu. "Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy!"

Đằng Hiếu đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh nói: “Hai người không xứng để tôi tranh cãi, hãy gọi điện cho chủ nhân của các người, nói tôi muốn gặp hắn.”


Nghe Đằng Hiếu nói vậy, người của Tống gia đều nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây chính là cục diện! Đây chính là thân phận!

Trong mắt Đằng Ngũ thiếu, hai người này thậm chí còn không đáng để chọc giận anh ta! Đây là thái độ chỉ có bậc trên thực sự mới có!

Lạc Trường Phong nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh ta đang định nói thì bị Lâm Vũ ngăn lại.

Lâm Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, chăm chú nhìn Đằng Hiếu: "Anh làm những việc này, cha và hai người anh trai của anh có biết không?”

Nghe vậy, sắc mặt Đằng Hiếu trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị quát: "Mày là cái thá gì mà dám chất vấn bản thiếu gia?"

"Vậy à?" Lâm Vũ chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên, hắn đá Đằng Hiếu một cái mà không hề báo trước.

Đẳng Hiếu và hai hộ vệ của anh ta đều không kịp phản ứng, lập tức bị đá xuống đất.

Nhìn cảnh tượng này, người của Tống gia bỗng vừa tức giận vừa vui mừng. 'Tức giận chính là vì Lâm Vũ dám dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu!

Vui mừng là vì khi dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu thì hắn đã là người chết rồi! "Ngũ thiếu!"

'Tống Hư Cốc là người đầu tiên có phản ứng, giả vờ hét lên, bước tới dìu Đăng Hiếu, nhưng bị anh ta tức giận đẩy ra.

Đẳng Hiếu còn chưa kịp mở miệng thì hai hộ vệ của anh ta đã xông về phía Lâm Vũ.

"Cút ra!" Lâm Vũ tức giận hét lên, lập tức khiến hai người đó kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ run rẩy, vội vàng đỡ Đăng Hiếu đứng dậy, sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

"Anh lập tức cút sang một bên, úp mặt vào tường hối lỗi cho tôi!"
 
Chương 379: Mục Bắc Vương!


Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Đằng Hiếu: "Bây giờ tôi chưa không xử lý anh! Đợi chút nữa sẽ có người đến xử lý!"

"Mẹ kiếp!" Đăng Hiếu tức giận nhìn hắn: "Ngay cả Tứ Đại Chiến Thần và Mục Bắc Vương cũng không dám nói chuyện với tao như vậy! Mày là cái thá gì!"

"Vậy sao?" Lâm Vũ cười lớn, vẫy tay với Lạc Trường Phong: "Đưa anh ta sang bên kia!"

"Rõ!" Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức tiến lên bắt lấy Đằng Hiếu.

Hai hộ vệ của Đằng Hiếu muốn ngăn lại nhưng Lâm Vũ trừng mắt nhìn khiến bọn họ không dám cử động.

"Thả tao ra!" Đằng Hiếu chật vật giãy dụa, gầm lên: "Chúng mày có biết tao là ai không? Nói cho chúng mày biết, cha tao là Đằng Chiến!"

"Tôi biết!" Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta: "Hổ phụ sinh khuyển tử! Từ nay trở đi, đừng nói cha mình là Đằng Chiến trước mặt người khác, đừng khiến ông ta mất mặt!"

Nói xong, Lâm Vũ sốt ruột vẫy tay với Lạc Trường Phong, anh ta hiểu ý, lập tức bịt miệng Đằng Hiếu lại, đẩy anh ta sang một bên.

Người của Tống gia thấy vậy liền tức giận hét lên.

"Dám vô lễ với Ngũ thiếu, các người chết chắc rồi!"

"Ngũ thiếu mất một sợi tóc, sẽ diệt sạch nhà các người!"

"Hai tên khốn kiếp, biết rõ cha của Ngũ thiếu là ai mà vẫn dám làm như vậy với Ngũ thiếu gia, rõ ràng là đang khiêu khích Đằng gia!"

Có điều, la hét cũng chỉ là la hét, không ai bước tới ngăn cản họ.

Họ chỉ mong sao Lâm Vũ bọn họ đắc tội với Đăng gia! Đến lúc đó họ và người của Vạn gia đều phải chết!

Lâm Vũ cũng lười để ý tới những tên cặn bã của Tống gia, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ của Đằng Hiếu: “Các người từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”

"Chưa từng." Hai người lắc đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.

Người khác không nhìn ra nhưng sao họ có thể không nhìn ra chứ?

Tuy cú đá của hắn đối với Đằng Hiếu có vẻ bình thường nhưng lại không cho cả hai người thời gian kịp phản ứng, điều đó cho thấy tốc độ của cú đá đó nhanh

đến mức nào.

Người này chắc chắn là cao thủ trong cao thủ! Đây không phải người họ có thể đối phó được!

"Chẳng trách." Lâm Vũ hiểu ra. Xem ra hai người này là hộ vệ do chính Đằng gia huấn luyện.

Chẳng trách khi nhìn thấy hắn và Lạc Trường Phong lại không có chút phản ứng nào.

Hộ vệ cao hơn thận trọng nhìn Lâm Vũ nói: "Anh... đã từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”

Việc Lâm Vũ hỏi về Lang Quân Bắc Cảnh cho thấy hắn có mối liên hệ khá sâu sắc.

"Ừm!" Lâm Vũ gật đầu, "Ở lại hơn mười năm."

"Hơn mười năm? Làm sao có thể?" Hộ vệ thấp hơn kêu lên: "Anh mối bao. nhiêu tuổi chứ?"

"Hai mươi hai tuổi." Lâm Vũ đáp. "Vậy sao anh có thể..."

Ngay khi người đó đang nói đến nửa chừng, toàn thân anh ta đột nhiên run lên, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt đờ đẫn.

Hai mươi hai tuổi! Nhưng lại ở trong Lang Quân Bắc Cảnh hơn mười năm! Cả thiên hạ chỉ có một người duy nhất!

Mục Bắc Vương!

Đúng lúc này, một chiếc ô tô khác gấp gáp dừng lại trước cửa Tống gia.

Người gác cửa chưa kịp phản ứng thì những người trên xe đã lao vào trong nhà.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen!

'Thấy có người xông vào, Đằng Hiếu lập tức hất bàn tay đang che miệng mình của Lạc Trường Phong ra, hét lớn: "Anh hai, mau cứu eml”

Đây chính là Đằng Nghĩa sao? Thấy anh ta tới, người của Tống gia vui mừng đến mức suýt hét lên.

Đằng Nghĩa đã tới, hai người này chỉ có một con đường chết.

Tống Hư Cốc phản ứng lại, nở nụ cười lao về phía trước, chuẩn bị hành lễ với Đằng Nghĩa, nhưng sắc mặt anh ta lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, đi thẳng về phía Lạc Trường Phong.

"Có kịch hay để xem rồi!" Tống Hư Cốc thấy vậy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Trong nháy mắt, Đằng Nghĩa đã lao tới bên cạnh Lạc Trường Phong. Lạc Trường Phong nhún vai, buông Đằng Hiếu ra.

Đằng Hiếu được giải thoát, lập tức chỉ vào Lạc Trường Phong, tức giận hét lên: "Anh hai, xin hãy dạy cho tên này một bài học..."

"Bụp!" Đằng Hiếu còn chưa nói xong thì nắm đấm của Đằng Nghĩa đã giáng xuống mặt anh ta.

Cú đấm này khiến Đằng Hiếu sững người, mũi chảy máu ngơ ngác nhìn anh trai mình.

Trong phút chốc, cả Tống gia đều chết lặng, gần như không thể tin vào mắt mình.

"Tao đánh chết thằng súc sinh mày!" Hai mắt Đằng Nghĩa đỏ ngầu, gầm lên, căn bản không quan tâm đến khuôn mặt đầy máu của Đằng Hiếu, anh ta đẩy Đằng Hiếu ngã xuống đất, liên tụ đấm vào người Đăng Hiếu...
 
Chương 379: Mục Bắc Vương!


Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Đằng Hiếu: "Bây giờ tôi chưa không xử lý anh! Đợi chút nữa sẽ có người đến xử lý!"

"Mẹ kiếp!" Đăng Hiếu tức giận nhìn hắn: "Ngay cả Tứ Đại Chiến Thần và Mục Bắc Vương cũng không dám nói chuyện với tao như vậy! Mày là cái thá gì!"

"Vậy sao?" Lâm Vũ cười lớn, vẫy tay với Lạc Trường Phong: "Đưa anh ta sang bên kia!"

"Rõ!" Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức tiến lên bắt lấy Đằng Hiếu.

Hai hộ vệ của Đằng Hiếu muốn ngăn lại nhưng Lâm Vũ trừng mắt nhìn khiến bọn họ không dám cử động.

"Thả tao ra!" Đằng Hiếu chật vật giãy dụa, gầm lên: "Chúng mày có biết tao là ai không? Nói cho chúng mày biết, cha tao là Đằng Chiến!"

"Tôi biết!" Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta: "Hổ phụ sinh khuyển tử! Từ nay trở đi, đừng nói cha mình là Đằng Chiến trước mặt người khác, đừng khiến ông ta mất mặt!"

Nói xong, Lâm Vũ sốt ruột vẫy tay với Lạc Trường Phong, anh ta hiểu ý, lập tức bịt miệng Đằng Hiếu lại, đẩy anh ta sang một bên.

Người của Tống gia thấy vậy liền tức giận hét lên.

"Dám vô lễ với Ngũ thiếu, các người chết chắc rồi!"

"Ngũ thiếu mất một sợi tóc, sẽ diệt sạch nhà các người!"

"Hai tên khốn kiếp, biết rõ cha của Ngũ thiếu là ai mà vẫn dám làm như vậy với Ngũ thiếu gia, rõ ràng là đang khiêu khích Đằng gia!"

Có điều, la hét cũng chỉ là la hét, không ai bước tới ngăn cản họ.

Họ chỉ mong sao Lâm Vũ bọn họ đắc tội với Đăng gia! Đến lúc đó họ và người của Vạn gia đều phải chết!

Lâm Vũ cũng lười để ý tới những tên cặn bã của Tống gia, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ của Đằng Hiếu: “Các người từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”

"Chưa từng." Hai người lắc đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.

Người khác không nhìn ra nhưng sao họ có thể không nhìn ra chứ?

Tuy cú đá của hắn đối với Đằng Hiếu có vẻ bình thường nhưng lại không cho cả hai người thời gian kịp phản ứng, điều đó cho thấy tốc độ của cú đá đó nhanh

đến mức nào.

Người này chắc chắn là cao thủ trong cao thủ! Đây không phải người họ có thể đối phó được!

"Chẳng trách." Lâm Vũ hiểu ra. Xem ra hai người này là hộ vệ do chính Đằng gia huấn luyện.

Chẳng trách khi nhìn thấy hắn và Lạc Trường Phong lại không có chút phản ứng nào.

Hộ vệ cao hơn thận trọng nhìn Lâm Vũ nói: "Anh... đã từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”

Việc Lâm Vũ hỏi về Lang Quân Bắc Cảnh cho thấy hắn có mối liên hệ khá sâu sắc.

"Ừm!" Lâm Vũ gật đầu, "Ở lại hơn mười năm."

"Hơn mười năm? Làm sao có thể?" Hộ vệ thấp hơn kêu lên: "Anh mối bao. nhiêu tuổi chứ?"

"Hai mươi hai tuổi." Lâm Vũ đáp. "Vậy sao anh có thể..."

Ngay khi người đó đang nói đến nửa chừng, toàn thân anh ta đột nhiên run lên, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt đờ đẫn.

Hai mươi hai tuổi! Nhưng lại ở trong Lang Quân Bắc Cảnh hơn mười năm! Cả thiên hạ chỉ có một người duy nhất!

Mục Bắc Vương!

Đúng lúc này, một chiếc ô tô khác gấp gáp dừng lại trước cửa Tống gia.

Người gác cửa chưa kịp phản ứng thì những người trên xe đã lao vào trong nhà.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen!

'Thấy có người xông vào, Đằng Hiếu lập tức hất bàn tay đang che miệng mình của Lạc Trường Phong ra, hét lớn: "Anh hai, mau cứu eml”

Đây chính là Đằng Nghĩa sao? Thấy anh ta tới, người của Tống gia vui mừng đến mức suýt hét lên.

Đằng Nghĩa đã tới, hai người này chỉ có một con đường chết.

Tống Hư Cốc phản ứng lại, nở nụ cười lao về phía trước, chuẩn bị hành lễ với Đằng Nghĩa, nhưng sắc mặt anh ta lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, đi thẳng về phía Lạc Trường Phong.

"Có kịch hay để xem rồi!" Tống Hư Cốc thấy vậy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Trong nháy mắt, Đằng Nghĩa đã lao tới bên cạnh Lạc Trường Phong. Lạc Trường Phong nhún vai, buông Đằng Hiếu ra.

Đằng Hiếu được giải thoát, lập tức chỉ vào Lạc Trường Phong, tức giận hét lên: "Anh hai, xin hãy dạy cho tên này một bài học..."

"Bụp!" Đằng Hiếu còn chưa nói xong thì nắm đấm của Đằng Nghĩa đã giáng xuống mặt anh ta.

Cú đấm này khiến Đằng Hiếu sững người, mũi chảy máu ngơ ngác nhìn anh trai mình.

Trong phút chốc, cả Tống gia đều chết lặng, gần như không thể tin vào mắt mình.

"Tao đánh chết thằng súc sinh mày!" Hai mắt Đằng Nghĩa đỏ ngầu, gầm lên, căn bản không quan tâm đến khuôn mặt đầy máu của Đằng Hiếu, anh ta đẩy Đằng Hiếu ngã xuống đất, liên tụ đấm vào người Đăng Hiếu...
 
Chương 380: Sao anh lại đánh em?


"Anh điên rồi sao?"

"Sao anh lại đánh em?"

"Em bảo anh đánh tên khốn đó mài!"

"Đằng Nghĩa, mẹ kiếp, rốt cuộc anh có phải là anh trai của em không vậy?”

"Anh hai, em sai rồi, đừng đánh nữa..." Đằng Tiêu bị đánh đến mức liên tục kêu la, lúc đầu còn tức giận chất vấn đến cuối cùng chỉ âm thanh xin tha.

Đánh đến lúc Đăng Hiếu gần như không thể phát ra âm thanh xin tha được nữa, chỉ ho ra máu, nhưng Đằng Nghĩa hình như vẫn không có ý định dừng lại.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến mọi người trong Tống gia câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh.

"Được rồi đó, đừng đánh chết người." Lâm Vũ nói rồi nhìn anh em họ với vẻ mặt buồn cười.

Sau khi nghe hắn nói vậy, Đằng Nghĩa hung hăng đấm Đằng Tiêu hai cái, sau đó tức giận buông anh ta ra, sải bước về phía Lâm Vũ.

"T¡ chức Đằng Nghĩa, bái kiến Mục Bắc Vương!" Đằng Nghĩa đứng thẳng, thở hổn hển hành lễ với Lâm Vũ.

Bùm!

Lời của Đằng Nghĩa vừa dứt, một tia sét nổ tung trong đầu người của Tống gia. Khoảnh khắc đó, linh hồn của họ dường như thoát ra khỏi cơ thể, họ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Trong đầu chỉ còn vang vọng lời nói vừa rồi của

Đằng Nghĩa.


Đẳng Tiêu đang ho ra máu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, bất giác nuốt mấy ngụm máu lại.

Sắc mặt Lâm Vũ u ám nhìn Đằng Nghĩa, đấm nhẹ vào ngực anh ta nói: "Anh Nghĩa, ngay cả anh cũng tới đây để chế nhạo tôi đúng không?"

Đằng Trung, Đằng Nghĩa đều từng ăn cùng nồi với hắn. Đằng Chiến là thủ lĩnh cũ của hắn và là người sáng lập Lang Quân Bắc Cảnh.

Đừng nói hắn đã thoái danh hiệu Mục Bắc Vương, cho dù không thoái, hắn cũng sẽ không tự xưng là "Mục Bắc Vương" trước mặt họ!

"Không phải là chế giễu anh, tôi đang...cảm thấy xấu hổi"

Đằng Nghĩa buông tay xuống, căm hận nhìn Đằng Tiêu một cái, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đằng gia có một tên súc sinh như vậy, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhìn anh! Xử lý nó như thế nào, tuỳ thuộc vào anh, Đằng gia chúng tôi sẽ không có nửa lời phàn nàn!

"Anh ta là anh ta, anh là anh, không có gì mất mặt cả!"

Lâm Vũ xua tay nói: "Chút nữa hãy nói đến chuyện của anh ta, tôi xử lý Tống gia trước! Lúc vào cửa, anh có nhìn thấy chiếc xe tải đó không?”

"Tôi nhìn thấy rồi." Đằng Nghĩa gật đầu.

"Trên đó đều là hồ sơ, tài liệu." Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đó là một xe tải chứa đầy hồ sơ liên quan đến vụ án của những người của Tống gia! Hơn nữa, nhất định vẫn còn bỏ sót một chút!”

"Cái gì?" Đăng Nghĩa đột nhiên hét lên, sắc mặt đờ đẫn.

Ngay cả anh ta- người bước ra từ núi xác biển máu, lúc này cũng phải choáng váng.

Một xe tải đầy hồ sơ, tài liệu! Vậy thì chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện!

Sau một hồi kinh ngạc, Đằng Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đằng Hiếu đang vô cùng sợ hãi, nắm chặt năm đấm, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu việc trong số đó có liên quan đến mày?”

"Chuyện này, thật sự không nhiều."

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Việc bình thường không cần anh ta ra mặt giải quyết."

"Thật sao?" Đăng Nghĩa nghỉ ngờ nói: “Anh đừng lừa tôi, nếu nó phạm tội, anh muốn xử lý thế nào cũng được, không cần phải giấu giếm cho nó.”

"Tôi không hề giấu giếm." Lâm Vũ cười nói: "Nếu không tin thì anh quay về tự điều tra đi! Nhưng có nhiều hồ sơ cho anh đọc."

Vẻ mặt Đằng Nghĩa lạnh lùng nói: “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian!”
 
Chương 380: Sao anh lại đánh em?


"Anh điên rồi sao?"

"Sao anh lại đánh em?"

"Em bảo anh đánh tên khốn đó mài!"

"Đằng Nghĩa, mẹ kiếp, rốt cuộc anh có phải là anh trai của em không vậy?”

"Anh hai, em sai rồi, đừng đánh nữa..." Đằng Tiêu bị đánh đến mức liên tục kêu la, lúc đầu còn tức giận chất vấn đến cuối cùng chỉ âm thanh xin tha.

Đánh đến lúc Đăng Hiếu gần như không thể phát ra âm thanh xin tha được nữa, chỉ ho ra máu, nhưng Đằng Nghĩa hình như vẫn không có ý định dừng lại.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến mọi người trong Tống gia câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh.

"Được rồi đó, đừng đánh chết người." Lâm Vũ nói rồi nhìn anh em họ với vẻ mặt buồn cười.

Sau khi nghe hắn nói vậy, Đằng Nghĩa hung hăng đấm Đằng Tiêu hai cái, sau đó tức giận buông anh ta ra, sải bước về phía Lâm Vũ.

"T¡ chức Đằng Nghĩa, bái kiến Mục Bắc Vương!" Đằng Nghĩa đứng thẳng, thở hổn hển hành lễ với Lâm Vũ.

Bùm!

Lời của Đằng Nghĩa vừa dứt, một tia sét nổ tung trong đầu người của Tống gia. Khoảnh khắc đó, linh hồn của họ dường như thoát ra khỏi cơ thể, họ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Trong đầu chỉ còn vang vọng lời nói vừa rồi của

Đằng Nghĩa.


Đẳng Tiêu đang ho ra máu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, bất giác nuốt mấy ngụm máu lại.

Sắc mặt Lâm Vũ u ám nhìn Đằng Nghĩa, đấm nhẹ vào ngực anh ta nói: "Anh Nghĩa, ngay cả anh cũng tới đây để chế nhạo tôi đúng không?"

Đằng Trung, Đằng Nghĩa đều từng ăn cùng nồi với hắn. Đằng Chiến là thủ lĩnh cũ của hắn và là người sáng lập Lang Quân Bắc Cảnh.

Đừng nói hắn đã thoái danh hiệu Mục Bắc Vương, cho dù không thoái, hắn cũng sẽ không tự xưng là "Mục Bắc Vương" trước mặt họ!

"Không phải là chế giễu anh, tôi đang...cảm thấy xấu hổi"

Đằng Nghĩa buông tay xuống, căm hận nhìn Đằng Tiêu một cái, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đằng gia có một tên súc sinh như vậy, tôi thật sự không có mặt mũi nào nhìn anh! Xử lý nó như thế nào, tuỳ thuộc vào anh, Đằng gia chúng tôi sẽ không có nửa lời phàn nàn!

"Anh ta là anh ta, anh là anh, không có gì mất mặt cả!"

Lâm Vũ xua tay nói: "Chút nữa hãy nói đến chuyện của anh ta, tôi xử lý Tống gia trước! Lúc vào cửa, anh có nhìn thấy chiếc xe tải đó không?”

"Tôi nhìn thấy rồi." Đằng Nghĩa gật đầu.

"Trên đó đều là hồ sơ, tài liệu." Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đó là một xe tải chứa đầy hồ sơ liên quan đến vụ án của những người của Tống gia! Hơn nữa, nhất định vẫn còn bỏ sót một chút!”

"Cái gì?" Đăng Nghĩa đột nhiên hét lên, sắc mặt đờ đẫn.

Ngay cả anh ta- người bước ra từ núi xác biển máu, lúc này cũng phải choáng váng.

Một xe tải đầy hồ sơ, tài liệu! Vậy thì chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện!

Sau một hồi kinh ngạc, Đằng Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đằng Hiếu đang vô cùng sợ hãi, nắm chặt năm đấm, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu việc trong số đó có liên quan đến mày?”

"Chuyện này, thật sự không nhiều."

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Việc bình thường không cần anh ta ra mặt giải quyết."

"Thật sao?" Đăng Nghĩa nghỉ ngờ nói: “Anh đừng lừa tôi, nếu nó phạm tội, anh muốn xử lý thế nào cũng được, không cần phải giấu giếm cho nó.”

"Tôi không hề giấu giếm." Lâm Vũ cười nói: "Nếu không tin thì anh quay về tự điều tra đi! Nhưng có nhiều hồ sơ cho anh đọc."

Vẻ mặt Đằng Nghĩa lạnh lùng nói: “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian!”
 
Chương 381: Anh một đá


Đọc! Nhất định phải đọc! Chỉ có đọc xong mới có thể yên tâm.

Thấy anh ta kiên định, Lâm Vũ không nói thêm nữa, ngẩng đầu nhìn Tống Hư Cốc: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Tôi đã chuẩn bị một bất ngờ cho ông, hy

vọng đọc xong, ông có thể hiểu được đạo lý này!"

Không đợi Lâm Vũ phân phó, Lạc Trường Phong lấy ra một tập tài liệu nhét vào tay Tống Hư Cốc.

Hai tay ông ta run rẩy cầm lấy tập tài có cảm giác nặng như ngàn cân.

p tài liệu rất nhẹ trên tay nhưng lại "Từ từ đọc đi!" Trước sự thúc giục của Lạc Trường Phong, ông ta run rẩy mở tài liệu ra.

Đọc rồi lại độc, đồng tử của Tống Hư Gốc đột nhiên co rút dữ dội, đôi mắt vô thần của ông ta lập tức tràn ngập tia máu.

“Bộp..” Tập tài liệu tuột khỏi tay Tống Hư Cốc.

Ông ta ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt không ngừng co giật, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Buồn bã, tức giận, ớn lạnh... Đủ loại cảm xúc đan xen, khiến Tống Hư Cốc gần như suy SỤp.

Đột nhiên, ông ta dồn hết chút sức lực cuối cùng, đá thật mạnh vào Tống Phong Ngô, gầm lên trong nước mắt: " Tai nạn xe của Chính Nhi là mày lên kế hoạch sao? Thằng bé là cháu trai của mày, sao mày có thể làm được chuyện

này!"

Cú đá này cũng đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của Tống Hư Gốc. Tống Phong Ngô ngã xuống, Tống Hư Cô cũng ngã xuống.

Người của Tống gia trơ mắt nhìn họ ngã xuống đất nhưng không có ai chạy. lại đỡ. Mọi người đều choáng váng trước lời nói của Tống Hư Gốc.

Vẻ mặt vợ chồng Tống Kinh Hằng trông càng hung dữ hơn. Tống Chính là con ruột của họ, bây giờ vẫn nằm liệt trên giường.

Ban đầu họ cho rằng vụ tai nạn xe của Tống Chính là do bản thân anh ta đua xe gây ra nhưng bây giờ lại phát hiện ra rằng Tống Phong Ngô đã lên kế hoạch cho việc này?

Tính xác thực của những tài liệu này, ông ta không cần phải nghỉ ngờ.

Những chuyện mà đích thân Mục Bắc Vương phái người đi điều tra có thể là giả được sao?

Trong cơn tức giận, Tống Kinh Hằng không quan tâm đến tình hình trước mắt, lao tới chỗ Tống Phong Ngô, nắm lấy cổ áo ông ta, gầm lên:

"Tại sao? Mày nói đi, tại sao?"

"Không tại sao cả, chỉ là tôi không muốn cả đời bị anh dẫm dưới chân!"

Đối diện với ánh mắt tức giận của anh cả, Tống Phong Ngô cười điên cuồng: “Vốn dĩ tôi muốn giết anh, đáng tiếc không có cơ hội, đành phải ra tay với con trai anh! Con trai anh chịu tội thay anh, bây giờ trở nên tàn phế cũng có một phần công lao của anh!

'Tống Phong Ngô cười lớn, nụ cười cực kỳ hung ác.


Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không có gì phải giấu giếm, ông ta biết rõ, Tống gia đã làm bao nhiêu chuyện xấu.

Xe chở hồ sơ đó đủ để giết chết tất cả mọi người trong Tống gia! Dù sao cũng vẫn là con đường chết, vậy tại sao phải giấu giếm chứ?

Nghe Tống Phong Ngô nói vậy, Tống Kinh Hằng lập tức giơ nắm đấm đấm vào mặt ông ta.

'Tống Phong Ngô cũng không chịu thua kém, lập tức phản kích. Ngay sau đó, hai anh em đã xô xát, đánh nhau trước mặt mọi người.

Anh một đá, tôi một chưởng, dùng đủ mọi chiêu thức độc ác, như thể người kia là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Nhìn hai anh em mặt đầy máu me vì đánh nhau, Tống Hư Cốc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Quả nhiên là như vậy!

Nếu bản thân làm gương tốt cho họ thì có lẽ đã không có ngày hôm nay. Lúc này, Tống Hư Cốc thực sự hối hận.

Hồi lâu, Tống Hư Cốc chật vật đứng dậy, quỳ xuống đất, nhắm chặt mắt, để mặc cho nước mắt rơi, không dám nhìn cảnh anh em chém giết nhau trước mặt mình.

Ý định giết người, không có gì khác!

"Mục Bắc Vương, tôi biết tội của mình rất nặng, không dám cầu xin anh tha mạng, chỉ xin anh giữ lại huyết mạch của Tống gia, cầu xin anh đó..."

Vừa nói, Tống Hư Cốc vừa quỳ lạy dưới đất.

Một cái, hai cái... Tống Hư Gốc liên tục quỳ lạy, âm thanh lần sau vang hơn âm thanh lần trước.

Thấy vậy, những người khác trong Tống gia cũng quỳ xuống bắt đầu lạy và cầu xin

Lâm Vũ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mặt, quay người bước ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng chuông báo động bên ngoài vang lên...
 
Chương 381: Anh một đá


Đọc! Nhất định phải đọc! Chỉ có đọc xong mới có thể yên tâm.

Thấy anh ta kiên định, Lâm Vũ không nói thêm nữa, ngẩng đầu nhìn Tống Hư Cốc: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Tôi đã chuẩn bị một bất ngờ cho ông, hy

vọng đọc xong, ông có thể hiểu được đạo lý này!"

Không đợi Lâm Vũ phân phó, Lạc Trường Phong lấy ra một tập tài liệu nhét vào tay Tống Hư Cốc.

Hai tay ông ta run rẩy cầm lấy tập tài có cảm giác nặng như ngàn cân.

p tài liệu rất nhẹ trên tay nhưng lại "Từ từ đọc đi!" Trước sự thúc giục của Lạc Trường Phong, ông ta run rẩy mở tài liệu ra.

Đọc rồi lại độc, đồng tử của Tống Hư Gốc đột nhiên co rút dữ dội, đôi mắt vô thần của ông ta lập tức tràn ngập tia máu.

“Bộp..” Tập tài liệu tuột khỏi tay Tống Hư Cốc.

Ông ta ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt không ngừng co giật, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Buồn bã, tức giận, ớn lạnh... Đủ loại cảm xúc đan xen, khiến Tống Hư Cốc gần như suy SỤp.

Đột nhiên, ông ta dồn hết chút sức lực cuối cùng, đá thật mạnh vào Tống Phong Ngô, gầm lên trong nước mắt: " Tai nạn xe của Chính Nhi là mày lên kế hoạch sao? Thằng bé là cháu trai của mày, sao mày có thể làm được chuyện

này!"

Cú đá này cũng đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của Tống Hư Gốc. Tống Phong Ngô ngã xuống, Tống Hư Cô cũng ngã xuống.

Người của Tống gia trơ mắt nhìn họ ngã xuống đất nhưng không có ai chạy. lại đỡ. Mọi người đều choáng váng trước lời nói của Tống Hư Gốc.

Vẻ mặt vợ chồng Tống Kinh Hằng trông càng hung dữ hơn. Tống Chính là con ruột của họ, bây giờ vẫn nằm liệt trên giường.

Ban đầu họ cho rằng vụ tai nạn xe của Tống Chính là do bản thân anh ta đua xe gây ra nhưng bây giờ lại phát hiện ra rằng Tống Phong Ngô đã lên kế hoạch cho việc này?

Tính xác thực của những tài liệu này, ông ta không cần phải nghỉ ngờ.

Những chuyện mà đích thân Mục Bắc Vương phái người đi điều tra có thể là giả được sao?

Trong cơn tức giận, Tống Kinh Hằng không quan tâm đến tình hình trước mắt, lao tới chỗ Tống Phong Ngô, nắm lấy cổ áo ông ta, gầm lên:

"Tại sao? Mày nói đi, tại sao?"

"Không tại sao cả, chỉ là tôi không muốn cả đời bị anh dẫm dưới chân!"

Đối diện với ánh mắt tức giận của anh cả, Tống Phong Ngô cười điên cuồng: “Vốn dĩ tôi muốn giết anh, đáng tiếc không có cơ hội, đành phải ra tay với con trai anh! Con trai anh chịu tội thay anh, bây giờ trở nên tàn phế cũng có một phần công lao của anh!

'Tống Phong Ngô cười lớn, nụ cười cực kỳ hung ác.


Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không có gì phải giấu giếm, ông ta biết rõ, Tống gia đã làm bao nhiêu chuyện xấu.

Xe chở hồ sơ đó đủ để giết chết tất cả mọi người trong Tống gia! Dù sao cũng vẫn là con đường chết, vậy tại sao phải giấu giếm chứ?

Nghe Tống Phong Ngô nói vậy, Tống Kinh Hằng lập tức giơ nắm đấm đấm vào mặt ông ta.

'Tống Phong Ngô cũng không chịu thua kém, lập tức phản kích. Ngay sau đó, hai anh em đã xô xát, đánh nhau trước mặt mọi người.

Anh một đá, tôi một chưởng, dùng đủ mọi chiêu thức độc ác, như thể người kia là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Nhìn hai anh em mặt đầy máu me vì đánh nhau, Tống Hư Cốc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Quả nhiên là như vậy!

Nếu bản thân làm gương tốt cho họ thì có lẽ đã không có ngày hôm nay. Lúc này, Tống Hư Cốc thực sự hối hận.

Hồi lâu, Tống Hư Cốc chật vật đứng dậy, quỳ xuống đất, nhắm chặt mắt, để mặc cho nước mắt rơi, không dám nhìn cảnh anh em chém giết nhau trước mặt mình.

Ý định giết người, không có gì khác!

"Mục Bắc Vương, tôi biết tội của mình rất nặng, không dám cầu xin anh tha mạng, chỉ xin anh giữ lại huyết mạch của Tống gia, cầu xin anh đó..."

Vừa nói, Tống Hư Cốc vừa quỳ lạy dưới đất.

Một cái, hai cái... Tống Hư Gốc liên tục quỳ lạy, âm thanh lần sau vang hơn âm thanh lần trước.

Thấy vậy, những người khác trong Tống gia cũng quỳ xuống bắt đầu lạy và cầu xin

Lâm Vũ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mặt, quay người bước ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng chuông báo động bên ngoài vang lên...
 
Chương 382: Thôi được rồi


Tất cả mọi người trong Tống gia đều bị mang đi. Lâm Vũ không cần quan tâm kết cục của họ, sẽ có pháp luật định đoạt. Mà những thành viên đội Sói đều bị Lâm Vũ giết chết tại chỗ.

Trên tay Tống gia có rất nhiều nợ máu, mà đa số đều có liên quan đến người của đội Sói.

Không giết họ thì không làm lắng dịu lửa giận trong lòng Lâm Vũ được.

Tống gia to lớn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, những hồ sơ kia còn chưa được chuyển giao cho cảnh sát.

Tất cả hồ sơ đều bị đem đến Tống gia, Đằng Nghĩa cứ ngồi xổm xuống đất nhanh chóng xem xét đống hồ sơ như núi trước mặt.

Đăng Hiếu đã ngồi dậy, co ro trong một góc. Ánh mắt anh ta hơi trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Dù chỉ xem sơ qua Đằng Nghĩa cũng cầns hai giờ mới đọc hết đống hồ sơ đó một lần.

Đằng Nghĩa đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Đằng Hiếu thì giận không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt nắm đấm đi về hướng Đăng Hiếu.

"Thôi được rồi. sao?"

Lâm Vũ kéo Đằng Nghĩa lại: “Anh định đánh anh ta chết thật

"Đánh chết mới tốt, tránh làm Đằng gia mất mặt xấu hổ!" Đằng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi quát: "Thanh danh của Đăng gia đều bị thứ chết tiệt này làm mất hết!"

"Cũng không nghiêm trọng như vậy." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "May mà anh †a lấy tiền không làm việc, bằng không anh không đánh chết anh ta thì tôi cũng ra tay."

Đằng Hiếu khá may mắn.

Dạng gia tộc như Tống gia bình thường căn bản không tìm đến anh ta.

Mặc dù anh ta có được không ít chỗ tốt từ Tống gia, nhưng lần này là lần đầu tiên giúp Tống gia làm việc, có điều mới lần đầu đã té ngã rồi. Nếu Đằng Hiếu tham dự vào những chuyện Tống gia làm thì không ai bảo vệ

được anh ta.


Nghe Lâm Vũ nói vậy, lửa giận trên mặt Đằng Nghĩa hơi tiêu tán, sau đó lại trừng Đăng Hiếu rồi mắng té tát: "Còn chưa cút tới xin lỗi Mục Bắc Vương đi!!"

Bị anh ta mắng như vậy, Đằng Hiếu vô thức rụt cổ lại.

Một lát sau, Đằng Hiếu chậm rãi đứng lên rồi kiêu ngạo nhìn Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì em phải xin lỗi anh ta? Dù anh ta là Mục Bắc Vương thì thế nào? Không có Đăng gia thì có anh ta của hôm nay sao? Muốn xin lỗi cũng nên là anh †a xin lỗi eml"

"Tao đánh chết thằng chết tiệt mày!" Đằng Nghĩa nổi giận gầm lên một tiếng rồi hất tay Lâm Vũ ra, tung một chân qua đó.

Đằng Hiếu hét thảm một tiếng rồi đập mạnh vào vách tường, lại nôn từng ngụm máu ra.

"Đánh đi! Có giỏi thì... Anh đánh chết em đi!" Đằng Nghĩa mở cái miệng đầy máu tươi ra mà dữ tợn quát: "Muốn em xin lỗi anh ta thì không có cửa đâu!"

Đằng Nghĩa nghe vậy thì giận không kềm được, giơ nắm đấm giáng thẳng lên mặt Đăng Nghĩa.

Lạc Trường Phong tay mắt lanh lẹ lập tức bắt lấy nắm tay của Đằng Nghĩa rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Vũ cũng cất bước đi tới kéo Đằng Nghĩa tức giận đến toàn thân run rẩy ra, trêu ghẹo nói: "Anh em các người không hổ là cùng một mẹ sinh ra, tính tình đều cọc cẵn như nhau."

"Tôi cọc căn đến mấy tốt xấu gì cũng có quan niệm thị phi!" Đăng Nghĩa chỉ vào Đằng Hiếu, nổi giận đùng đùng hét lớn: "Thằng chết tiệt này ở kinh thành rảnh rỗi quá đã biến thành thiếu gia ăn chơi vô pháp vô thiên!"
 
Chương 382: Thôi được rồi


Tất cả mọi người trong Tống gia đều bị mang đi. Lâm Vũ không cần quan tâm kết cục của họ, sẽ có pháp luật định đoạt. Mà những thành viên đội Sói đều bị Lâm Vũ giết chết tại chỗ.

Trên tay Tống gia có rất nhiều nợ máu, mà đa số đều có liên quan đến người của đội Sói.

Không giết họ thì không làm lắng dịu lửa giận trong lòng Lâm Vũ được.

Tống gia to lớn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, những hồ sơ kia còn chưa được chuyển giao cho cảnh sát.

Tất cả hồ sơ đều bị đem đến Tống gia, Đằng Nghĩa cứ ngồi xổm xuống đất nhanh chóng xem xét đống hồ sơ như núi trước mặt.

Đăng Hiếu đã ngồi dậy, co ro trong một góc. Ánh mắt anh ta hơi trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Dù chỉ xem sơ qua Đằng Nghĩa cũng cầns hai giờ mới đọc hết đống hồ sơ đó một lần.

Đằng Nghĩa đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Đằng Hiếu thì giận không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt nắm đấm đi về hướng Đăng Hiếu.

"Thôi được rồi. sao?"

Lâm Vũ kéo Đằng Nghĩa lại: “Anh định đánh anh ta chết thật

"Đánh chết mới tốt, tránh làm Đằng gia mất mặt xấu hổ!" Đằng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi quát: "Thanh danh của Đăng gia đều bị thứ chết tiệt này làm mất hết!"

"Cũng không nghiêm trọng như vậy." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "May mà anh †a lấy tiền không làm việc, bằng không anh không đánh chết anh ta thì tôi cũng ra tay."

Đằng Hiếu khá may mắn.

Dạng gia tộc như Tống gia bình thường căn bản không tìm đến anh ta.

Mặc dù anh ta có được không ít chỗ tốt từ Tống gia, nhưng lần này là lần đầu tiên giúp Tống gia làm việc, có điều mới lần đầu đã té ngã rồi. Nếu Đằng Hiếu tham dự vào những chuyện Tống gia làm thì không ai bảo vệ

được anh ta.


Nghe Lâm Vũ nói vậy, lửa giận trên mặt Đằng Nghĩa hơi tiêu tán, sau đó lại trừng Đăng Hiếu rồi mắng té tát: "Còn chưa cút tới xin lỗi Mục Bắc Vương đi!!"

Bị anh ta mắng như vậy, Đằng Hiếu vô thức rụt cổ lại.

Một lát sau, Đằng Hiếu chậm rãi đứng lên rồi kiêu ngạo nhìn Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì em phải xin lỗi anh ta? Dù anh ta là Mục Bắc Vương thì thế nào? Không có Đăng gia thì có anh ta của hôm nay sao? Muốn xin lỗi cũng nên là anh †a xin lỗi eml"

"Tao đánh chết thằng chết tiệt mày!" Đằng Nghĩa nổi giận gầm lên một tiếng rồi hất tay Lâm Vũ ra, tung một chân qua đó.

Đằng Hiếu hét thảm một tiếng rồi đập mạnh vào vách tường, lại nôn từng ngụm máu ra.

"Đánh đi! Có giỏi thì... Anh đánh chết em đi!" Đằng Nghĩa mở cái miệng đầy máu tươi ra mà dữ tợn quát: "Muốn em xin lỗi anh ta thì không có cửa đâu!"

Đằng Nghĩa nghe vậy thì giận không kềm được, giơ nắm đấm giáng thẳng lên mặt Đăng Nghĩa.

Lạc Trường Phong tay mắt lanh lẹ lập tức bắt lấy nắm tay của Đằng Nghĩa rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Vũ cũng cất bước đi tới kéo Đằng Nghĩa tức giận đến toàn thân run rẩy ra, trêu ghẹo nói: "Anh em các người không hổ là cùng một mẹ sinh ra, tính tình đều cọc cẵn như nhau."

"Tôi cọc căn đến mấy tốt xấu gì cũng có quan niệm thị phi!" Đăng Nghĩa chỉ vào Đằng Hiếu, nổi giận đùng đùng hét lớn: "Thằng chết tiệt này ở kinh thành rảnh rỗi quá đã biến thành thiếu gia ăn chơi vô pháp vô thiên!"
 
Chương 383: Hai người thấy thế


Năm đứa con của Đằng gia là Trung, Nghĩa, Nhân, Lễ, Hiếu. Chỉ có Đằng Hiếu chưa từng đi lên chiến trường.

Mặc dù cha họ là Đăng Chiến nhiều lần muốn đưa tên chết tiệt này lên chiến trường để rèn luyện, nhưng đều bị ngăn cản.

Theo Hoa lão nói thì Bắc Cảnh là mảnh đất hổ sói, Đằng Nhân và Đằng Lễ đã chiến tử sa trường, không ai dám cam đoan Đằng Chiến và hai đứa con trai còn lại của ông ta không mất mạng, lỡ họ có bất trắc gì thì tốt xấu còn có Đằng Hiếu kế thừa huyết mạch của Đằng gia.

Bởi vì tên chết tiệt này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, được cưng chiều hết mức nên mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.

"Cũng ăn chơi thật." Lâm Vũ khế gật đầu: “Nhân lúc tuổi của anh ta còn chưa lớn, về sau quản giáo nhiều hơn còn có thể sửa đổi lại."

"Ừm!" Đằng Nghĩa trịnh trọng gật đầu: “Sau khi trở về tôi nhất định sẽ bảo cha dạy dỗ nó lại!"

Lâm Vũ mỉm cười

Dạy dỗ không thành vấn đề, nhưng chuyện này đừng để cha anh biết, sức khoẻ của ông ấy vốn không tốt, đừng để tức giận nguy hiểm lắm!"

Sở dĩ hắn gọi Đằng Nghĩa tới trị Đằng Hiếu cũng vì nguyên nhân này.

Lão quân chủ Đằng Chiến chỉnh chiến nửa đời, thường xuyên vết thương cũ chưa lành lại bị thương tiếp.

Hơn nữa Đằng Nhân, Đăng Lễ lần lượt chiến tử đã đả kích ông ta trầm trọng, ông ta còn phải gánh chịu cơn đau ở cuống họng, mỗi ngày đều phải âu lo suy

tính cho Bắc Cảnh nên sức khoẻ gần như đã suy sụp.

Tính cách Đằng Chiến cứng rắn, nếu biết chuyện của Đằng Hiếu thì nhất định sẽ tức đến bị bệnh.

"Ừm, tôi biết." Đằng Nghĩa gật đầu, cảm kích nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ xua tay nói: "Gần đây sức khoẻ của ông ấy khá hơn chút nào không?”

Đằng Nghĩa cảm kích nói: "Tốt hơn rồi, cũng nhờ anh cho người đưa linh dược tới."

"Giữa chúng ta đừng nói những lời này." Lâm Vũ cười ha ha rồi vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi đúng không? Đi thôi, đến chỗ

Trường Phong uống vài ly, coi như để Trường Phong chào đón anh."

"Tối nay đi!" Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi còn có chút chuyện phải làm."

Lâm Vũ kinh ngạc: “Chuyện gì mà cần lão đại Địa bộ tự đi lo liệu?” Lạc Trường Phong cũng tò mò nhìn anh ta.

Bọn họ đều biết sau khi được chuyển từ Bắc Cảnh trở lại kinh thành, Đằng Nghĩa đã tiếp quản Địa bộ.

Mà anh của anh ta là Đằng Trung thì tiếp quản Thiên bộ.

Hai bộ Thiên Địa phụ trách không nhiều chuyện bằng Tứ Vệ Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng tính quan trọng lại không thua kém Tứ Vệ chút nào, thậm chí còn trọng yếu hơn.

Hai bộ Thiên Địa chủ yếu phụ trách bảo vệ những người cực kỳ quan trọng.

Một bộ ở ngoài sáng, một bộ ở trong tối bảo vệ an toàn sinh mạng cho. những nhân vật đó.

Nhưng ở Lận An còn chưa có nhân vật quan trọng nào đáng để lão đại của Địa bộ là Đằng Nghĩa bảo vệ thì phải?

"Chỉ là một chút việc riêng thôi." Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng, không muốn nhiều lời.

Hai người thấy thế cũng không hỏi tới nữa.

Đăng Nghĩa lặng lẽ liếc nhìn Đằng Hiếu rồi nhìn về phía bọn Lâm Vũ: “Nhờ các anh mang thằng trời đánh này đến chỗ lão Lạc trước, tối nay tôi tới tìm các anh sau."

"Được!" Hai người đáp ứng.

"Em không muốn!" Nhưng Đằng Hiếu lại không chịu mà thét về phía Đằng Nghĩa: "Anh có phải là anh ruột của em không vậy? Anh trơ mắt đẩy em vào miệng cọp thế sao?"

Anh ta mới đắc tội hai người Lâm Vũ, hiện tại đi cùng bọn họ không phải là để ăn đòn sao?

"Rắm chó con mẹ mày!" Đằng Nghĩa nổi giận nói: "Họ muốn trị mày thì tao nhất định giơ hai tay tán thành! Sợ là họ còn chẳng thèm đánh thăng trời đánh mày nữa!"

"Mẹ em cũng là mẹ anh đó!" Đằng Hiếu hét lớn. "Tao..." Đăng Nghĩa đột nhiên cứng lại, nắm đấm vừa buông ra không lâu lại siết chặt, nếu không phải bị bọn Lâm Vũ ngăn lại thì anh ta đã xông lên dạy cho tên chết tiệt này một bài học rồi. .


"Được rồi, vậy anh đi làm việc của mình trước đi." Lâm Vũ cười cười, vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Buổi tối chờ anh uống rượu!"

"Được!" Đằng Nghĩa gật đầu đáp ứng, lại oán hận nói: "Nếu thằng trời đánh này không biết giữ mồm giữ miệng thì các anh cứ trừng trị nó, đừng kiêng ky cha tôi!"

"Yên tâm, chúng tôi có một vạn cách trị anh ta ngoan ngoãn."

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không hẹn mà nhìn nhau, lại cùng lộ ra nụ cười ác ma với Đằng Hiếu, Đằng Hiếu thấy thế thì run lên, vô thức rụt cổ lại...
 
Chương 383: Hai người thấy thế


Năm đứa con của Đằng gia là Trung, Nghĩa, Nhân, Lễ, Hiếu. Chỉ có Đằng Hiếu chưa từng đi lên chiến trường.

Mặc dù cha họ là Đăng Chiến nhiều lần muốn đưa tên chết tiệt này lên chiến trường để rèn luyện, nhưng đều bị ngăn cản.

Theo Hoa lão nói thì Bắc Cảnh là mảnh đất hổ sói, Đằng Nhân và Đằng Lễ đã chiến tử sa trường, không ai dám cam đoan Đằng Chiến và hai đứa con trai còn lại của ông ta không mất mạng, lỡ họ có bất trắc gì thì tốt xấu còn có Đằng Hiếu kế thừa huyết mạch của Đằng gia.

Bởi vì tên chết tiệt này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, được cưng chiều hết mức nên mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.

"Cũng ăn chơi thật." Lâm Vũ khế gật đầu: “Nhân lúc tuổi của anh ta còn chưa lớn, về sau quản giáo nhiều hơn còn có thể sửa đổi lại."

"Ừm!" Đằng Nghĩa trịnh trọng gật đầu: “Sau khi trở về tôi nhất định sẽ bảo cha dạy dỗ nó lại!"

Lâm Vũ mỉm cười

Dạy dỗ không thành vấn đề, nhưng chuyện này đừng để cha anh biết, sức khoẻ của ông ấy vốn không tốt, đừng để tức giận nguy hiểm lắm!"

Sở dĩ hắn gọi Đằng Nghĩa tới trị Đằng Hiếu cũng vì nguyên nhân này.

Lão quân chủ Đằng Chiến chỉnh chiến nửa đời, thường xuyên vết thương cũ chưa lành lại bị thương tiếp.

Hơn nữa Đằng Nhân, Đăng Lễ lần lượt chiến tử đã đả kích ông ta trầm trọng, ông ta còn phải gánh chịu cơn đau ở cuống họng, mỗi ngày đều phải âu lo suy

tính cho Bắc Cảnh nên sức khoẻ gần như đã suy sụp.

Tính cách Đằng Chiến cứng rắn, nếu biết chuyện của Đằng Hiếu thì nhất định sẽ tức đến bị bệnh.

"Ừm, tôi biết." Đằng Nghĩa gật đầu, cảm kích nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ xua tay nói: "Gần đây sức khoẻ của ông ấy khá hơn chút nào không?”

Đằng Nghĩa cảm kích nói: "Tốt hơn rồi, cũng nhờ anh cho người đưa linh dược tới."

"Giữa chúng ta đừng nói những lời này." Lâm Vũ cười ha ha rồi vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi đúng không? Đi thôi, đến chỗ

Trường Phong uống vài ly, coi như để Trường Phong chào đón anh."

"Tối nay đi!" Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi còn có chút chuyện phải làm."

Lâm Vũ kinh ngạc: “Chuyện gì mà cần lão đại Địa bộ tự đi lo liệu?” Lạc Trường Phong cũng tò mò nhìn anh ta.

Bọn họ đều biết sau khi được chuyển từ Bắc Cảnh trở lại kinh thành, Đằng Nghĩa đã tiếp quản Địa bộ.

Mà anh của anh ta là Đằng Trung thì tiếp quản Thiên bộ.

Hai bộ Thiên Địa phụ trách không nhiều chuyện bằng Tứ Vệ Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng tính quan trọng lại không thua kém Tứ Vệ chút nào, thậm chí còn trọng yếu hơn.

Hai bộ Thiên Địa chủ yếu phụ trách bảo vệ những người cực kỳ quan trọng.

Một bộ ở ngoài sáng, một bộ ở trong tối bảo vệ an toàn sinh mạng cho. những nhân vật đó.

Nhưng ở Lận An còn chưa có nhân vật quan trọng nào đáng để lão đại của Địa bộ là Đằng Nghĩa bảo vệ thì phải?

"Chỉ là một chút việc riêng thôi." Đăng Nghĩa miễn cưỡng cười một tiếng, không muốn nhiều lời.

Hai người thấy thế cũng không hỏi tới nữa.

Đăng Nghĩa lặng lẽ liếc nhìn Đằng Hiếu rồi nhìn về phía bọn Lâm Vũ: “Nhờ các anh mang thằng trời đánh này đến chỗ lão Lạc trước, tối nay tôi tới tìm các anh sau."

"Được!" Hai người đáp ứng.

"Em không muốn!" Nhưng Đằng Hiếu lại không chịu mà thét về phía Đằng Nghĩa: "Anh có phải là anh ruột của em không vậy? Anh trơ mắt đẩy em vào miệng cọp thế sao?"

Anh ta mới đắc tội hai người Lâm Vũ, hiện tại đi cùng bọn họ không phải là để ăn đòn sao?

"Rắm chó con mẹ mày!" Đằng Nghĩa nổi giận nói: "Họ muốn trị mày thì tao nhất định giơ hai tay tán thành! Sợ là họ còn chẳng thèm đánh thăng trời đánh mày nữa!"

"Mẹ em cũng là mẹ anh đó!" Đằng Hiếu hét lớn. "Tao..." Đăng Nghĩa đột nhiên cứng lại, nắm đấm vừa buông ra không lâu lại siết chặt, nếu không phải bị bọn Lâm Vũ ngăn lại thì anh ta đã xông lên dạy cho tên chết tiệt này một bài học rồi. .


"Được rồi, vậy anh đi làm việc của mình trước đi." Lâm Vũ cười cười, vỗ vỗ bả vai Đằng Nghĩa: “Buổi tối chờ anh uống rượu!"

"Được!" Đằng Nghĩa gật đầu đáp ứng, lại oán hận nói: "Nếu thằng trời đánh này không biết giữ mồm giữ miệng thì các anh cứ trừng trị nó, đừng kiêng ky cha tôi!"

"Yên tâm, chúng tôi có một vạn cách trị anh ta ngoan ngoãn."

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không hẹn mà nhìn nhau, lại cùng lộ ra nụ cười ác ma với Đằng Hiếu, Đằng Hiếu thấy thế thì run lên, vô thức rụt cổ lại...
 
Chương 384: Anh muốn


Khi trở lại phủ đệ của Lạc Trường Phong đã là giữa trưa. Lúc này mặt trời đang chói chang, nhiệt độ nóng không chịu nổi.

'Vừa vào sân Lâm Vũ đã chỉ vào mảnh đất trống không gì che đậy rồi ra lệnh cho Đẳng Hiếu: "Đi qua kia!"

“Anh muốn... Làm gì?" Trong lòng Đằng Hiếu run lên, ngoài mạnh trong yếu mà hỏi.

"Đứng nghiêm đi!" Lâm Vũ thản nhiên nói: "Làm người họ Đằng, chẳng lế anh không biết cả đứng nghiêm sao?”

"Anh đừng có mơ!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức chỉ vào mũi Lâm Vũ rồi hét lớn: "Đồ vong ân phụ nghĩa! Nếu không có cha tôi thì anh đã sớm chết ở Bắc Cảnh, anh đối xử với tôi như vậy có mặt mũi đi gặp cha tôi không?"

Lạc Trường Phong nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị nói: "Anh sai rồi! Nếu không phải ngài ấy cứu cha anh mấy lần thì ông ấy đã sớm..."

"Ngậm miệng!" Lâm Vũ cắt ngang lời nói của Lạc Trường Phong: “Không cần tôi dạy anh cách để anh ta ngoan ngoãn đứng nghiêm đúng không?"

"Thuộc hạ đã rõ!" Lạc Trường Phong gật đầu rồi lập tức gọi hai Chu Tước Vệ tới: “Trói lại, treo ngược lên, cho kiến lên cây! Khi nào chịu ngoan ngoãn đứng nghiêm thì mới thả xuống!”

"Các người dám!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức hốt hoảng hét lớn: "Cha tôi là Đằng Chiến, tôi..."

Đằng Hiếu còn chưa nói hết thì một Chu Tước Vệ đã tiến lên che miệng anh ta lại.

Một Chu Tước Vệ khác thuần thục tìm một cây cọc gỗ đóng xuống đất, trực tiếp đảo ngược Đằng Hiếu lại rồi buộc lên cọc gỗ, trói chặt như đòn bánh chưng.

Để tránh Đằng Hiếu lải nha lải nhải, hai người còn cố ý bịt miệng anh ta lại.

Khi một Chu Tước Vệ bôi mật ong lên bàn chân Đẳng Hiếu thì anh ta mới hiểu ra "Treo ngược lên, cho kiến lên cây" mà họ nói tới là có ý gì.

"Ưm ưm..." Đằng Hiếu bối rối liều mạng giấy dụa, không ngừng tru lên, nhưng miệng bị chặn kín nên căn bản nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.

Không ai để ý tới Đằng Hiếu, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong cũng trở lại trong phòng.

"Ail" Vừa ngồi xuống Lạc Trường Phong liền thở dài một tiếng: “Cả nhà Đằng

gia trung nghĩa, sao lại sinh ra thứ này! May mà anh ta không phạm phải sai lầm lớn, bằng không thanh danh của lão lãnh đạo chúng ta đã bị anh ta hủy hoại rồi."

Lâm Vũ nghe vậy thì lập tức lắc đầu cười một tiếng: “Anh suy nghĩ quá đơn giản."

"Ừm?" Lạc Trường Phong không rõ mà nhìn hẳn với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Có ýgi?”

"Đăng gia có thiếu gia ăn chơi như thế rất tốt." Lâm Vũ cười ha hả nhìn Lạc Trường Phong, mang đầy thâm ý mà nói: "Đây là trí tuệ của lãnh đạo chúng ta."

Hả? Lạc Trường Phong sửng sốt rồi cẩn thận suy nghĩ những lời Lâm Vũ nói. Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, tỉnh ngộ hỏi: "Ý

ngài là lãnh đạo cố ý để Đẳng Hiếu trở thành tên ăn chơi? Để tránh cả nhà anh tài, cây to đón gió?"

Lâm Vũ lắc đầu: “Lấy tính cách của ông ấy thì không đến mức cố ý làm như vậy, nhưng nhất định không cố gắng quản giáo Đằng Hiếu, chỉ cần anh ta không phạm sai lầm không thể tha thứ là đủ."

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Lạc Trường Phong lại rơi vào suy tư.

Nghĩ lại cũng đúng, tai mắt của Đằng gia không đến mức trải rộng kinh thành nhưng ít ra sẽ không phải tăm tối mù mịt không biết gì, sao có thể không rõ tính tình của Đằng Hiếu kia chứ.

Anh ta biết tính cách của Đằng Chiến, nếu ông ta thật sự muốn dạy dỗ thì cho dù Đằng Hiếu không thành tài cũng không đến nỗi biến thành một thiếu gia chỉ

biết ăn chơi như vậy.

Nghĩ rõ ràng những điều này, trong mắt Lạc Trường Phong đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng mãnh liệt: “Có phải lão lãnh đạo đang đề phòng ngài không? Chẳng lẽ..."

Nói đến đây, Lạc Trường Phong đột nhiên ngừng lại. Anh ta đã không dám nói tiếp những lời sau đó.
 
Chương 384: Anh muốn


Khi trở lại phủ đệ của Lạc Trường Phong đã là giữa trưa. Lúc này mặt trời đang chói chang, nhiệt độ nóng không chịu nổi.

'Vừa vào sân Lâm Vũ đã chỉ vào mảnh đất trống không gì che đậy rồi ra lệnh cho Đẳng Hiếu: "Đi qua kia!"

“Anh muốn... Làm gì?" Trong lòng Đằng Hiếu run lên, ngoài mạnh trong yếu mà hỏi.

"Đứng nghiêm đi!" Lâm Vũ thản nhiên nói: "Làm người họ Đằng, chẳng lế anh không biết cả đứng nghiêm sao?”

"Anh đừng có mơ!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức chỉ vào mũi Lâm Vũ rồi hét lớn: "Đồ vong ân phụ nghĩa! Nếu không có cha tôi thì anh đã sớm chết ở Bắc Cảnh, anh đối xử với tôi như vậy có mặt mũi đi gặp cha tôi không?"

Lạc Trường Phong nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị nói: "Anh sai rồi! Nếu không phải ngài ấy cứu cha anh mấy lần thì ông ấy đã sớm..."

"Ngậm miệng!" Lâm Vũ cắt ngang lời nói của Lạc Trường Phong: “Không cần tôi dạy anh cách để anh ta ngoan ngoãn đứng nghiêm đúng không?"

"Thuộc hạ đã rõ!" Lạc Trường Phong gật đầu rồi lập tức gọi hai Chu Tước Vệ tới: “Trói lại, treo ngược lên, cho kiến lên cây! Khi nào chịu ngoan ngoãn đứng nghiêm thì mới thả xuống!”

"Các người dám!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức hốt hoảng hét lớn: "Cha tôi là Đằng Chiến, tôi..."

Đằng Hiếu còn chưa nói hết thì một Chu Tước Vệ đã tiến lên che miệng anh ta lại.

Một Chu Tước Vệ khác thuần thục tìm một cây cọc gỗ đóng xuống đất, trực tiếp đảo ngược Đằng Hiếu lại rồi buộc lên cọc gỗ, trói chặt như đòn bánh chưng.

Để tránh Đằng Hiếu lải nha lải nhải, hai người còn cố ý bịt miệng anh ta lại.

Khi một Chu Tước Vệ bôi mật ong lên bàn chân Đẳng Hiếu thì anh ta mới hiểu ra "Treo ngược lên, cho kiến lên cây" mà họ nói tới là có ý gì.

"Ưm ưm..." Đằng Hiếu bối rối liều mạng giấy dụa, không ngừng tru lên, nhưng miệng bị chặn kín nên căn bản nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.

Không ai để ý tới Đằng Hiếu, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong cũng trở lại trong phòng.

"Ail" Vừa ngồi xuống Lạc Trường Phong liền thở dài một tiếng: “Cả nhà Đằng

gia trung nghĩa, sao lại sinh ra thứ này! May mà anh ta không phạm phải sai lầm lớn, bằng không thanh danh của lão lãnh đạo chúng ta đã bị anh ta hủy hoại rồi."

Lâm Vũ nghe vậy thì lập tức lắc đầu cười một tiếng: “Anh suy nghĩ quá đơn giản."

"Ừm?" Lạc Trường Phong không rõ mà nhìn hẳn với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Có ýgi?”

"Đăng gia có thiếu gia ăn chơi như thế rất tốt." Lâm Vũ cười ha hả nhìn Lạc Trường Phong, mang đầy thâm ý mà nói: "Đây là trí tuệ của lãnh đạo chúng ta."

Hả? Lạc Trường Phong sửng sốt rồi cẩn thận suy nghĩ những lời Lâm Vũ nói. Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, tỉnh ngộ hỏi: "Ý

ngài là lãnh đạo cố ý để Đẳng Hiếu trở thành tên ăn chơi? Để tránh cả nhà anh tài, cây to đón gió?"

Lâm Vũ lắc đầu: “Lấy tính cách của ông ấy thì không đến mức cố ý làm như vậy, nhưng nhất định không cố gắng quản giáo Đằng Hiếu, chỉ cần anh ta không phạm sai lầm không thể tha thứ là đủ."

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Lạc Trường Phong lại rơi vào suy tư.

Nghĩ lại cũng đúng, tai mắt của Đằng gia không đến mức trải rộng kinh thành nhưng ít ra sẽ không phải tăm tối mù mịt không biết gì, sao có thể không rõ tính tình của Đằng Hiếu kia chứ.

Anh ta biết tính cách của Đằng Chiến, nếu ông ta thật sự muốn dạy dỗ thì cho dù Đằng Hiếu không thành tài cũng không đến nỗi biến thành một thiếu gia chỉ

biết ăn chơi như vậy.

Nghĩ rõ ràng những điều này, trong mắt Lạc Trường Phong đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng mãnh liệt: “Có phải lão lãnh đạo đang đề phòng ngài không? Chẳng lẽ..."

Nói đến đây, Lạc Trường Phong đột nhiên ngừng lại. Anh ta đã không dám nói tiếp những lời sau đó.
 
Chương 385: Thấy hắn không lên tiếng


"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: 'Không phải đề phòng tôi, người muốn giết tôi không phải ông ấy!"

"Vậy thì tại sao?" Lạc Trường Phong khó hiểu nói.

"Đồ đần!" Thấy Lạc Trường Phong vẫn không rõ, Lâm Vũ lập tức cười mắng: "Chẳng lẽ anh không biết đám thế gia ở kinh thành có tính cách thế nào?”

"Ở kinh thành có thế gia nào không có một hai thiếu gia ăn chơi trác táng? Nếu chỉ có Đằng gia là cả nhà anh tài, không hợp với những thế gia kinh thành thì

chẳng phải trở thành mục tiêu cho mọi người nhắm vào sao?”

"Nếu là ngoài sáng thì đương nhiên Đằng gia không sợ! Nhưng ngạn ngữ có một câu rất hay, 'Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (1)! Hiểu chưa?"

(1) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng)

Lạc Trường Phong trầm mặc rồi lại rơi vào trầm tư. Thật lâu sau Lạc Trường Phong mới lộ vẻ hiểu ra.

Lạc Trường Phong bội phục nhìn Lâm Vũ rồi nói: "Vậy lão lãnh đạo có biết chuyện giữa Đằng Hiếu và Tống gia không?”

"Có biết không cũng không quan trọng." Lâm Vũ cười ha ha: “Trước đó anh biết người nhà họ Tống đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy không?”

Lạc Trường Phong cứng lại rồi lúng túng lắc đầu. "Vậy không phải có kết quả rồi sao." Lâm Vũ nhún vai nói.

Lúc hai người nói chuyện thì một Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu đã chịu đứng nghiêm.

Lâm Vũ đứng dậy cười nói thôi, chúng ta đi xem tư thế đứng nghiêm của Đằng ngũ thiếu có đúng tiêu chuẩn không."

Lạc Trường Phong đứng dậy theo, lại nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Ngài đã hiểu ý của lão lãnh đạo mà còn giúp ông ấy dạy dỗ Đằng Hiếu?”

"Chưa tới mức dạy dỗ, chỉ cho anh ta một bài học." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Để anh ta hiểu không phải tất cả mọi người đều e ngại thân phận Đằng ngũ thiếu,


tránh ngày nào đó anh ta thật sự làm ra chuyện gì làm người người oán trách."

Sau khi hiểu ý của hẳn, Lạc Trường Phong lập tức bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngài thật là rảnh rỗi."

Hai người cười nói đi ra bên ngoài.

Đẳng Hiếu đã được để xuống.

Dưới ánh nắng chói chang, Đăng Hiếu cố gắng đứng thẳng người dậy duy trì tư thế đứng nghiêm.

Không tính là đặc biệt tiêu chuẩn, nhưng đối với người một chưa từng nhập ngũ thì cũng không tệ.

"Cũng không tệ lắm!" Lâm Vũ thấy thế thì lập tức lộ ra nụ cười: “Chí ít ở

phương diện này thì anh còn xứng đáng với họ 'Đằng'. Nghe Lâm Vũ trêu chọc, Đằng Hiếu lập tức hận đến nghiến răng.

Nhưng vừa rồi mới nếm mùi đau khổ nên anh ta cũng không dám giở thói thiếu gia với bọn Lâm Vũ nữa.

Thấy hắn không lên tiếng, Lâm Vũ không khỏi hài lòng gật đầu rồi ra lệnh cho Chu Tước Vệ canh giữ ở nơi đó: "Canh chừng anh ta, dám lơi lỏng thì tiếp tục tra tấn!"

"Vâng!" Chu Tước Vệ nhận lệnh.

Lâm Vũ quay người trở lại trong nhà.

Bên ngoài, Đăng Hiếu cố gắng duy trì tư thế quân đội.

Nhưng từ nhỏ anh ta đã sống an nhàn sung sướng, chỉ trong giây lát đã bị ánh nắng gay gắt làm chảy đầy mồ hôi, trên mặt đau rát, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Không đến hai giờ Đằng Hiếu đã té xỉu dưới ánh nắng chói chang.

Nhưng bọn Lâm Vũ không nuông chiều mà dùng một ca nước lạnh giội tỉnh rồi bắt anh ta tiếp tục đứng.

Lúc mặt trời lặn, khi Đăng Nghĩa đến phủ đệ của Lạc Trường Phong thì Đăng Hiếu còn đang đứng nghiêm.

Nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng, không có chút tiêu chuẩn nào cả.

"Anh hai, cứu mạng..." Nhìn thấy Đằng Nghĩa, Đăng Hiếu không nhịn được nữa mà kêu khóc cầu cứu.

"Đứng vững cho ông, ưỡn a ưỡn ẹo làm mất mặt Đẳng gia!"

Đằng Nghĩa giận mắng một tiếng rồi không để ý tới Đằng Hiếu mà trực tiếp đi vào nhà.

Nhìn thấy bọn Lâm Vũ trong nhà, Đăng Nghĩa lập tức chạy đến rồi bắt lấy Lạc Trường Phong, thở hổn hển hỏi: "Anh biết chợ Quỷ Sương không?"
 
Chương 385: Thấy hắn không lên tiếng


"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: 'Không phải đề phòng tôi, người muốn giết tôi không phải ông ấy!"

"Vậy thì tại sao?" Lạc Trường Phong khó hiểu nói.

"Đồ đần!" Thấy Lạc Trường Phong vẫn không rõ, Lâm Vũ lập tức cười mắng: "Chẳng lẽ anh không biết đám thế gia ở kinh thành có tính cách thế nào?”

"Ở kinh thành có thế gia nào không có một hai thiếu gia ăn chơi trác táng? Nếu chỉ có Đằng gia là cả nhà anh tài, không hợp với những thế gia kinh thành thì

chẳng phải trở thành mục tiêu cho mọi người nhắm vào sao?”

"Nếu là ngoài sáng thì đương nhiên Đằng gia không sợ! Nhưng ngạn ngữ có một câu rất hay, 'Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (1)! Hiểu chưa?"

(1) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng)

Lạc Trường Phong trầm mặc rồi lại rơi vào trầm tư. Thật lâu sau Lạc Trường Phong mới lộ vẻ hiểu ra.

Lạc Trường Phong bội phục nhìn Lâm Vũ rồi nói: "Vậy lão lãnh đạo có biết chuyện giữa Đằng Hiếu và Tống gia không?”

"Có biết không cũng không quan trọng." Lâm Vũ cười ha ha: “Trước đó anh biết người nhà họ Tống đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy không?”

Lạc Trường Phong cứng lại rồi lúng túng lắc đầu. "Vậy không phải có kết quả rồi sao." Lâm Vũ nhún vai nói.

Lúc hai người nói chuyện thì một Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu đã chịu đứng nghiêm.

Lâm Vũ đứng dậy cười nói thôi, chúng ta đi xem tư thế đứng nghiêm của Đằng ngũ thiếu có đúng tiêu chuẩn không."

Lạc Trường Phong đứng dậy theo, lại nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Ngài đã hiểu ý của lão lãnh đạo mà còn giúp ông ấy dạy dỗ Đằng Hiếu?”

"Chưa tới mức dạy dỗ, chỉ cho anh ta một bài học." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Để anh ta hiểu không phải tất cả mọi người đều e ngại thân phận Đằng ngũ thiếu,


tránh ngày nào đó anh ta thật sự làm ra chuyện gì làm người người oán trách."

Sau khi hiểu ý của hẳn, Lạc Trường Phong lập tức bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngài thật là rảnh rỗi."

Hai người cười nói đi ra bên ngoài.

Đẳng Hiếu đã được để xuống.

Dưới ánh nắng chói chang, Đăng Hiếu cố gắng đứng thẳng người dậy duy trì tư thế đứng nghiêm.

Không tính là đặc biệt tiêu chuẩn, nhưng đối với người một chưa từng nhập ngũ thì cũng không tệ.

"Cũng không tệ lắm!" Lâm Vũ thấy thế thì lập tức lộ ra nụ cười: “Chí ít ở

phương diện này thì anh còn xứng đáng với họ 'Đằng'. Nghe Lâm Vũ trêu chọc, Đằng Hiếu lập tức hận đến nghiến răng.

Nhưng vừa rồi mới nếm mùi đau khổ nên anh ta cũng không dám giở thói thiếu gia với bọn Lâm Vũ nữa.

Thấy hắn không lên tiếng, Lâm Vũ không khỏi hài lòng gật đầu rồi ra lệnh cho Chu Tước Vệ canh giữ ở nơi đó: "Canh chừng anh ta, dám lơi lỏng thì tiếp tục tra tấn!"

"Vâng!" Chu Tước Vệ nhận lệnh.

Lâm Vũ quay người trở lại trong nhà.

Bên ngoài, Đăng Hiếu cố gắng duy trì tư thế quân đội.

Nhưng từ nhỏ anh ta đã sống an nhàn sung sướng, chỉ trong giây lát đã bị ánh nắng gay gắt làm chảy đầy mồ hôi, trên mặt đau rát, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Không đến hai giờ Đằng Hiếu đã té xỉu dưới ánh nắng chói chang.

Nhưng bọn Lâm Vũ không nuông chiều mà dùng một ca nước lạnh giội tỉnh rồi bắt anh ta tiếp tục đứng.

Lúc mặt trời lặn, khi Đăng Nghĩa đến phủ đệ của Lạc Trường Phong thì Đăng Hiếu còn đang đứng nghiêm.

Nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng, không có chút tiêu chuẩn nào cả.

"Anh hai, cứu mạng..." Nhìn thấy Đằng Nghĩa, Đăng Hiếu không nhịn được nữa mà kêu khóc cầu cứu.

"Đứng vững cho ông, ưỡn a ưỡn ẹo làm mất mặt Đẳng gia!"

Đằng Nghĩa giận mắng một tiếng rồi không để ý tới Đằng Hiếu mà trực tiếp đi vào nhà.

Nhìn thấy bọn Lâm Vũ trong nhà, Đăng Nghĩa lập tức chạy đến rồi bắt lấy Lạc Trường Phong, thở hổn hển hỏi: "Anh biết chợ Quỷ Sương không?"
 
Chương 386: Đằng Nghĩa gật đầu


Lạc Trường Phong khẽ gật đầu rồi hỏi thăm Đằng Nghĩa: “Anh muốn đến chợ Quỷ Sương?"

Đằng Nghĩa gật đầu, trên mặt tràn đầy kích động.

Thấy dáng vẻ kích động của Đằng Nghĩa, Lâm Vũ không khỏi tò mò hỏi: "Chợ Quỷ Sương là nơi nào?”

Lạc Trường Phong biết những năm qua Lâm Vũ luôn ở Bắc Cảnh nên chưa từng nghe đến chợ Quỷ Sương, thế là kiên nhãn giải thích cho hắn nghe.

Kỳ thật chợ Quỷ Sương là một ngôi chợ giao dịch bí mật giống như chợ đen.

Nhưng nó chỉ mở ra vào 0h đến 4h ngày mười lăm mỗi tháng, bởi vì nằm ở sơn cốc Sương Mù chỗ giao nhau giữa Nam Nhạc và tỉnh Lân nên được đặt tên như vậy.

Chợ Quỷ Sương giao dịch đủ loại hàng hoá.

Từ một cây kim đến bảo vật giá trị khổng lồ, một vài vật ly kỳ cổ quái có thể được giao dịch ở đây.

Nhưng phương thức giao dịch thường thấy nhất của nơi này là lấy vật đổi vật.

Chỉ cần coi trọng hàng của nhau thì một sợi tóc cũng có thể đổi được bảo bối giá trị khổng lồ.

Đương nhiên cũng có thể dùng tiền tài để giao dịch ở nơi này. Nhưng phải xem đối phương có chịu hay không.

Hơn nữa dùng tiền tài giao dịch thì dù vật phẩm giao dịch quý giá hay không, dù đối phương có rao giá trên trời thì cũng không thể trả giá.

Nghe xong Lạc Trường Phong giới thiệu, Lâm Vũ không khỏi hiếu kì. Không ngờ lại có khu chợ thần kỳ như vậy?

Lúc này Lạc Trường Phong lại hiếu kỳ nhìn về phía Đằng Nghĩa: “Anh đến chợ Quỷ Sương làm gì? Tra án hay là giao dịch thứ gì?"

"Đầu không phải." Đằng Nghĩa lắc đầu rồi run rẩy nói: "Là tìm người!"

"Anh đi chợ Quỷ Sương tìm người?" Lạc Trường Phong lập tức sầm mặt lại: “Không phải tôi giội nước lạnh, nhưng anh rất khó tìm người ở đó."

"Sao lại nói vậy?" Lâm Vũ hiếu kì hỏi thăm.

Đằng Nghĩa cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương.

Dáng vẻ lo được lo mất kia làm hai người kinh ngạc không thôi.

Lạc Trường Phong giải thích: "Trong chợ Quỷ Sương có rất nhiều thứ lai lịch bất chính, vì không để người ta biết thân phận của mình nên đa số mọi người đều đeo mặt nạ."

"Không sao." Đằng Nghĩa nghe vậy thì lập tức yên lòng, khẽ nói: "Chỉ cần cô ấy xuất hiện ở nơi đó thì dù đeo mặt nạ tôi cũng nhận ra được!"

Cô ấy?

Hai người nghi ngờ nhìn về phía Đằng Nghĩa.

Nhìn một cái thì họ đột nhiên giật mình, trong đầu cùng hiện lên một cái tên. Tiêu Thanh YI

Người phụ nữ làm Đằng Nghĩa yêu không kềm chế được!

Họ chưa từng gặp Tiêu Thanh Y, nhưng lại nghe qua chuyện giữa Đằng Nghĩa và cô ấy.

Hai người này từng có quá khứ ngọt ngào, nhưng bảy năm trước không biết Đằng Nghĩa đã làm gì mà khiến Tiêu Thanh Y tức giận rời đi.

Từ đây họ chưa từng gặp lại.

Qua nhiều năm như vậy, Đằng Nghĩa vẫn luôn không ngừng tìm kiếm Tiêu Thanh Y, đáng tiếc cô ấy như bốc hơi khỏi nhân gian.
 
Chương 386: Đằng Nghĩa gật đầu


Lạc Trường Phong khẽ gật đầu rồi hỏi thăm Đằng Nghĩa: “Anh muốn đến chợ Quỷ Sương?"

Đằng Nghĩa gật đầu, trên mặt tràn đầy kích động.

Thấy dáng vẻ kích động của Đằng Nghĩa, Lâm Vũ không khỏi tò mò hỏi: "Chợ Quỷ Sương là nơi nào?”

Lạc Trường Phong biết những năm qua Lâm Vũ luôn ở Bắc Cảnh nên chưa từng nghe đến chợ Quỷ Sương, thế là kiên nhãn giải thích cho hắn nghe.

Kỳ thật chợ Quỷ Sương là một ngôi chợ giao dịch bí mật giống như chợ đen.

Nhưng nó chỉ mở ra vào 0h đến 4h ngày mười lăm mỗi tháng, bởi vì nằm ở sơn cốc Sương Mù chỗ giao nhau giữa Nam Nhạc và tỉnh Lân nên được đặt tên như vậy.

Chợ Quỷ Sương giao dịch đủ loại hàng hoá.

Từ một cây kim đến bảo vật giá trị khổng lồ, một vài vật ly kỳ cổ quái có thể được giao dịch ở đây.

Nhưng phương thức giao dịch thường thấy nhất của nơi này là lấy vật đổi vật.

Chỉ cần coi trọng hàng của nhau thì một sợi tóc cũng có thể đổi được bảo bối giá trị khổng lồ.

Đương nhiên cũng có thể dùng tiền tài để giao dịch ở nơi này. Nhưng phải xem đối phương có chịu hay không.

Hơn nữa dùng tiền tài giao dịch thì dù vật phẩm giao dịch quý giá hay không, dù đối phương có rao giá trên trời thì cũng không thể trả giá.

Nghe xong Lạc Trường Phong giới thiệu, Lâm Vũ không khỏi hiếu kì. Không ngờ lại có khu chợ thần kỳ như vậy?

Lúc này Lạc Trường Phong lại hiếu kỳ nhìn về phía Đằng Nghĩa: “Anh đến chợ Quỷ Sương làm gì? Tra án hay là giao dịch thứ gì?"

"Đầu không phải." Đằng Nghĩa lắc đầu rồi run rẩy nói: "Là tìm người!"

"Anh đi chợ Quỷ Sương tìm người?" Lạc Trường Phong lập tức sầm mặt lại: “Không phải tôi giội nước lạnh, nhưng anh rất khó tìm người ở đó."

"Sao lại nói vậy?" Lâm Vũ hiếu kì hỏi thăm.

Đằng Nghĩa cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương.

Dáng vẻ lo được lo mất kia làm hai người kinh ngạc không thôi.

Lạc Trường Phong giải thích: "Trong chợ Quỷ Sương có rất nhiều thứ lai lịch bất chính, vì không để người ta biết thân phận của mình nên đa số mọi người đều đeo mặt nạ."

"Không sao." Đằng Nghĩa nghe vậy thì lập tức yên lòng, khẽ nói: "Chỉ cần cô ấy xuất hiện ở nơi đó thì dù đeo mặt nạ tôi cũng nhận ra được!"

Cô ấy?

Hai người nghi ngờ nhìn về phía Đằng Nghĩa.

Nhìn một cái thì họ đột nhiên giật mình, trong đầu cùng hiện lên một cái tên. Tiêu Thanh YI

Người phụ nữ làm Đằng Nghĩa yêu không kềm chế được!

Họ chưa từng gặp Tiêu Thanh Y, nhưng lại nghe qua chuyện giữa Đằng Nghĩa và cô ấy.

Hai người này từng có quá khứ ngọt ngào, nhưng bảy năm trước không biết Đằng Nghĩa đã làm gì mà khiến Tiêu Thanh Y tức giận rời đi.

Từ đây họ chưa từng gặp lại.

Qua nhiều năm như vậy, Đằng Nghĩa vẫn luôn không ngừng tìm kiếm Tiêu Thanh Y, đáng tiếc cô ấy như bốc hơi khỏi nhân gian.
 
Chương 387: Thôi được rồi


"Không phải anh đang nói đến Tiêu Thanh Y đó chứ?" Lâm Vũ hỏi dò. "Ừ!" Đăng Nghĩa trịnh trọng gật đầu.

"Cô ấy muốn đến chợ Quỷ Sương?" Lạc Trường Phong kinh hô một tiếng rồi nghỉ ngờ nói: "Anh nhận được tin này từ đâu? Có tin được không?"

Đằng Nghĩa gật đầu nói: "Mấy ngày trước tôi đã nhận được tin của cô ấy, nhưng bởi vì có chuyện quan trọng cần làm nên không kịp tới. Sau khi rời khỏi Tống gia, tôi đã đến am Tử Vân, khó khăn lắm mới thăm dò được cô ấy đến chợ Quỷ Sương."

“Am Tử Vân?"

"Cô ấy... Xuất gia rồi?" Lâm Vũ và Lạc Trường Phong lại kinh ngạc nhìn Đằng Nghĩa.

Nếu Tiêu Thanh Y thật sự xuống tóc làm ni cô thì chuyện xưa của họ sẽ kết thúc bằng bi kịch.

Đằng Nghĩa lắc đầu cười khổ: “Không có xuất gia, chỉ để tóc tu hành mà thôi."

"Để tóc tu hành cũng không phải chuyện tốt gì!" Lâm Vũ than khẽ rồi hỏi: "Năm đó rốt cuộc anh đã làm gì có lỗi mà cô ấy lại tức giận đến để tóc tu hành?"

Đằng Nghĩa lập tức trầm mặc, cúi đầu không nói. Đấy! Lại như vậy rồi! Lâm Vũ và Lạc Trường Phong bất đắc dĩ nhìn nhau.

Đám người bọn họ đã từng hỏi Đằng Nghĩa vấn đề này vô số lần, nhưng lần nào anh ta cũng như vậy.

Đã bảy năm rồi vẫn không ai biết năm đó họ đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày mốt là mười lăm." Lạc Trường Phong tính toán thời gian rồi mỉm cười nói: "Vừa vặn tôi cũng muốn đến chợ Quỷ Sương, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi!"

"Anh đến chợ Quỷ Sương làm gì?" Lâm Vũ nghỉ ngờ nói.

Lạc Trường Phong trả Ngọc hay không."

Đi thử thời vận, xem có thể tìm được linh chỉ Huyết

Lâm Vũ kinh ngạc, chậm rãi giơ tay lên vỗ mạnh lên vai Lạc Trường Phong rồi khẽ thở dài: "Anh... Có lòng!"

Linh chỉ Huyết Ngọc là thuốc cứu mạng Lâm Thiển.

Kỳ thật trong lòng Lạc Trường Phong biết rõ khả năng tìm được linh chỉ Huyết Ngọc trong chợ Quỷ Sương gần như bảng không. Nhưng anh ta vẫn ôm hi vọng đến chợ Quỷ Sương tìm kiếm.

Hắn nhận ân tình này!

"Đây là chuyện thuộc hạ nên làm." Lạc Trường Phong cung kính nói.

"Không nói những điều này nữa." Lâm Vũ xua tay, hơi trầm ngâm rồi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng đi xem náo nhiệt với hai người! Tôi cũng rất tò mò về chợ. Quỷ Sương."

"Được!" Hai người cùng đáp ứng. Đúng lúc này, Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu lại té xỉu lần nữa. "Thứ vô dụng này!" Đăng Nghĩa không vui chửi một câu rồi đứng dậy đi ra.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi theo ra ngoài.


Đến bên ngoài, Đằng Nghĩa trực tiếp tạt nước lạnh lên. Bị nước lạnh giội vào đầu, Đằng Hiếu lại tỉnh lại. Nhìn anh hai đen mặt đứng trước mặt mình, Đằng Hiếu vội vàng ôm lấy chân

anh ta khàn khàn kêu khóc: "Anh hai, em biết sai rồi, về sau em không dám nữa, anh bảo họ tha cho em đi! Em không được, em thật sự không được..."

“Tha cái rắm!" Đằng Nghĩa hất tay anh ta ra rồi lạnh lẽo nói: "Còn sức lực khóc. thì đứng lên tiếp tục, chờ mày không còn sức khóc nữa rồi nói!"

Nghe Đằng Nghĩa nói xong, Đằng Hiếu lập tức ngậm miệng lại suy yếu ngã xuống đất.

"Thôi được rồi." Lâm Vũ đi lên mỉm cười nói: "Đây là lần thứ năm anh ta bị giội tỉnh, cũng coi như cực hạn đối với sức khoẻ của anh ta rồi, ép nữa sẽ vào bệnh viện mất."

Nói thật sức khoẻ của Đằng Hiếu coi như không tệ.

Người bình thường bị hành hạ như anh ta thì hiện tại đã nằm viện rồi.

Đằng Nghĩa hơi trầm mặc rồi quát về hướng Đẳng Hiếu: "Còn không mau cút dậy? Nếu mày thích nằm thì tao cho mày đi nằm viện mười ngày nửa tháng!"

Trong lòng Đằng Hiếu run lên, đâu dám nằm nữa mà vội vàng giấy dụa đứng lên.

"Còn không mau cảm ơn Mục Bắc Vương xin tha cho mày!" Đằng Nghĩa lại quát lớn.

Còn phải cảm ơn hắn? Tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông của hắn thì có!

Trong lòng Đằng Hiếu điên cuồng gào thét, nhưng lại không dám nói ra, do dự mãi mới không tình nguyện nhìn về phía Lâm Vũ.

"Đừng cám ơn tôi." Còn không đợi Đằng Hiếu mở miệng, Lâm Vũ đã giơ tay ngăn cản rồi giễu cợt nói: "Tôi định để anh nghỉ ngơi và ăn một chút gì đó, khôi phục sức lực rồi lại đứng tiếp."

".." Tim Đăng Hiếu đột nhiên siết lại, đôi chân mềm nhữn lại ngã xuống đất lần nữa, trên mặt tràn đầy căm giận đau thương.

Nhìn bộ dạng của anh ta, ba người cùng cất tiếng cười to...
 
Chương 387: Thôi được rồi


"Không phải anh đang nói đến Tiêu Thanh Y đó chứ?" Lâm Vũ hỏi dò. "Ừ!" Đăng Nghĩa trịnh trọng gật đầu.

"Cô ấy muốn đến chợ Quỷ Sương?" Lạc Trường Phong kinh hô một tiếng rồi nghỉ ngờ nói: "Anh nhận được tin này từ đâu? Có tin được không?"

Đằng Nghĩa gật đầu nói: "Mấy ngày trước tôi đã nhận được tin của cô ấy, nhưng bởi vì có chuyện quan trọng cần làm nên không kịp tới. Sau khi rời khỏi Tống gia, tôi đã đến am Tử Vân, khó khăn lắm mới thăm dò được cô ấy đến chợ Quỷ Sương."

“Am Tử Vân?"

"Cô ấy... Xuất gia rồi?" Lâm Vũ và Lạc Trường Phong lại kinh ngạc nhìn Đằng Nghĩa.

Nếu Tiêu Thanh Y thật sự xuống tóc làm ni cô thì chuyện xưa của họ sẽ kết thúc bằng bi kịch.

Đằng Nghĩa lắc đầu cười khổ: “Không có xuất gia, chỉ để tóc tu hành mà thôi."

"Để tóc tu hành cũng không phải chuyện tốt gì!" Lâm Vũ than khẽ rồi hỏi: "Năm đó rốt cuộc anh đã làm gì có lỗi mà cô ấy lại tức giận đến để tóc tu hành?"

Đằng Nghĩa lập tức trầm mặc, cúi đầu không nói. Đấy! Lại như vậy rồi! Lâm Vũ và Lạc Trường Phong bất đắc dĩ nhìn nhau.

Đám người bọn họ đã từng hỏi Đằng Nghĩa vấn đề này vô số lần, nhưng lần nào anh ta cũng như vậy.

Đã bảy năm rồi vẫn không ai biết năm đó họ đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày mốt là mười lăm." Lạc Trường Phong tính toán thời gian rồi mỉm cười nói: "Vừa vặn tôi cũng muốn đến chợ Quỷ Sương, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi!"

"Anh đến chợ Quỷ Sương làm gì?" Lâm Vũ nghỉ ngờ nói.

Lạc Trường Phong trả Ngọc hay không."

Đi thử thời vận, xem có thể tìm được linh chỉ Huyết

Lâm Vũ kinh ngạc, chậm rãi giơ tay lên vỗ mạnh lên vai Lạc Trường Phong rồi khẽ thở dài: "Anh... Có lòng!"

Linh chỉ Huyết Ngọc là thuốc cứu mạng Lâm Thiển.

Kỳ thật trong lòng Lạc Trường Phong biết rõ khả năng tìm được linh chỉ Huyết Ngọc trong chợ Quỷ Sương gần như bảng không. Nhưng anh ta vẫn ôm hi vọng đến chợ Quỷ Sương tìm kiếm.

Hắn nhận ân tình này!

"Đây là chuyện thuộc hạ nên làm." Lạc Trường Phong cung kính nói.

"Không nói những điều này nữa." Lâm Vũ xua tay, hơi trầm ngâm rồi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng đi xem náo nhiệt với hai người! Tôi cũng rất tò mò về chợ. Quỷ Sương."

"Được!" Hai người cùng đáp ứng. Đúng lúc này, Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu lại té xỉu lần nữa. "Thứ vô dụng này!" Đăng Nghĩa không vui chửi một câu rồi đứng dậy đi ra.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi theo ra ngoài.


Đến bên ngoài, Đằng Nghĩa trực tiếp tạt nước lạnh lên. Bị nước lạnh giội vào đầu, Đằng Hiếu lại tỉnh lại. Nhìn anh hai đen mặt đứng trước mặt mình, Đằng Hiếu vội vàng ôm lấy chân

anh ta khàn khàn kêu khóc: "Anh hai, em biết sai rồi, về sau em không dám nữa, anh bảo họ tha cho em đi! Em không được, em thật sự không được..."

“Tha cái rắm!" Đằng Nghĩa hất tay anh ta ra rồi lạnh lẽo nói: "Còn sức lực khóc. thì đứng lên tiếp tục, chờ mày không còn sức khóc nữa rồi nói!"

Nghe Đằng Nghĩa nói xong, Đằng Hiếu lập tức ngậm miệng lại suy yếu ngã xuống đất.

"Thôi được rồi." Lâm Vũ đi lên mỉm cười nói: "Đây là lần thứ năm anh ta bị giội tỉnh, cũng coi như cực hạn đối với sức khoẻ của anh ta rồi, ép nữa sẽ vào bệnh viện mất."

Nói thật sức khoẻ của Đằng Hiếu coi như không tệ.

Người bình thường bị hành hạ như anh ta thì hiện tại đã nằm viện rồi.

Đằng Nghĩa hơi trầm mặc rồi quát về hướng Đẳng Hiếu: "Còn không mau cút dậy? Nếu mày thích nằm thì tao cho mày đi nằm viện mười ngày nửa tháng!"

Trong lòng Đằng Hiếu run lên, đâu dám nằm nữa mà vội vàng giấy dụa đứng lên.

"Còn không mau cảm ơn Mục Bắc Vương xin tha cho mày!" Đằng Nghĩa lại quát lớn.

Còn phải cảm ơn hắn? Tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông của hắn thì có!

Trong lòng Đằng Hiếu điên cuồng gào thét, nhưng lại không dám nói ra, do dự mãi mới không tình nguyện nhìn về phía Lâm Vũ.

"Đừng cám ơn tôi." Còn không đợi Đằng Hiếu mở miệng, Lâm Vũ đã giơ tay ngăn cản rồi giễu cợt nói: "Tôi định để anh nghỉ ngơi và ăn một chút gì đó, khôi phục sức lực rồi lại đứng tiếp."

".." Tim Đăng Hiếu đột nhiên siết lại, đôi chân mềm nhữn lại ngã xuống đất lần nữa, trên mặt tràn đầy căm giận đau thương.

Nhìn bộ dạng của anh ta, ba người cùng cất tiếng cười to...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom