Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 310: C310: Tử chiến


Bảy người đứng đó, áp lực họ tạo ra không hề yếu hơn vài chục người của Long gia.

Với sự xuất hiện của bảy người, trong đội ngũ Long gia đã xuất hiện chút hoảng sợ.

Bảy người mai phục ngay trước mắt bọn họ nhưng ngay cả Long Quang Diệu cũng không phát hiện ra. Chỉ riêng điều này đã mang lại rất nhiều áp lực tâm lý không nhỏ cho mọi người trong Long gia.

"Nếu tôi đoán lầm thì đây là Thất Hổ Bắc Cảnh, đúng không?"

Long Quang Diệu nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Lâm Vũ: "Mục Bắc Vương thật lắm thủ đoạn, lặng lế điều động Thất Hổ Bắc Cảnh tới đây!"

Lâm Vũ cười nhạt, lắc đầu nói: "So với thủ đoạn giết người diệt khẩu của các ông vẫn kém hơn một chút!"

Hai người nói năng lý luận qua lại.

'Trận chiến tuy còn chưa bắt đầu nhưng bầu không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.

Long Quang Diệu không nguy biện thêm nữa mà đột nhiên cao giọng, lớn tiếng nói: "Con cháu của Long gia! Nếu Mục Bắc Vương đã quyết tâm tiêu diệt Long gia chúng ta, hôm nay, hãy cho thiên hạ biết sự lợi hại của Long gia!"

"Tử chiến!"

"Tử chiến!"


Khi giọng nói của Long Quang Diệu vang lên, mọi người trong Long gia lập tức trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu.

Vài chục giọng nói tạo thành luồng sóng âm xông phá bầu trời.

Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Nếu muốn tử chiến, vậy thì... để các người được toại nguyện!"

Nói rồi, Lâm Vũ nhẹ nhàng xua tay. Một hành động đơn giản chính là tín hiệu tấn công.

Ninh Loạn là người đầu tiên không kiềm chế được mà lao thẳng về phía Long Quang Diệu.

'Thất Hổ Bắc Cảnh, danh bất hư truyền.

Dù ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng nhưng họ đều giống như mãnh hổ rời núi, lao thẳng vào những người của Long gia đông hơn gấp nhiều lần.

Trận chiến bùng nổ. €ó điều, Lâm Vũ không hề di chuyển, chỉ ở bên cạnh Diêm Thiền.

"Anh đang bảo vệ em à?" Diêm Thiền phớt lờ trận chiến khốc liệt trước mặt, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt quyến rũ. "Gô nghĩ nhiều rồi" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Người cần tôi ra tay vẫn chưa xuất hiện!"

"Một người đàn ông không hiểu phong tình!"


Diêm Thiền hừ lạnh, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng cô ta vẫn biết chừng mực.

Tuy rằng rất muốn "dạy cho Lâm Vũ một bài học” nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải lúc liền bĩu môi trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Vũ chăm chú quan sát tình hình trên chiến trường, đặc biệt là phía Ninh Loạn.

Ninh Loạn biết rõ được thực lực của Long Quang Diệu, vừa xong lên đã kích hoạt cuồng huyết, lúc này cũng đang chiến đấu rất ác liệt với Long Quang Diệu.

€ó điều dù vậy, Ninh Loạn vẫn không chiếm ưu thế.

Ngay khi hai bên đang vướng vào một trận tử chiến chết, Hàn Hổ Bôn đang bị rất nhiều người bao vây đột nhiên gặp nguy hiểm.

Lúc này, bóng người của Lâm Vũ đột nhiên lóe lên giống như linh hồ xuất kích. "Bùm!"

Lâm Vũ một chưởng quét qua, tất cả những người tấn công Hàn Hổ Bôn đều bị đánh lật ngược lại, khí lãng mạnh mẽ ngay lập tức đánh bay bọn họ ra ngoài.

Thi thể của vài người rơi xuống đất cách đó hàng chục mét. Mặt đất nứt ra, có mấy người ngã xuống đất, nôn ra máu.

Chỉ bằng một chưởng, ngay lập tức khiến nhiều người mất đi sức chiến đấu. "Cảm ơn Mục Bắc Vương!" Hàn Hổ Bôn vẫn còn sợ hãi, nhìn Lâm Vũ đầy cảm kích.

Hắn khẽ gật đầu, không nói gì, rời khỏi chiến trường, quay lại bên cạnh Diêm Thiền.

"Anh ngầu quái"

Tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh hùng của Lâm Vũ, vẻ mặt Diêm Thiền lập tức vô cùng sùng bái.
 
Chương 313: C313: Vậy sao


Được Long Quang Diệu dìu, Long Quang Tổ mới ổn định được dáng vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, cười khổ tự giều nói: "Tôi thua không oan!"

Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Vũ biến mất, cảm khái nói: "Dù sao thì tôi cũng đã đánh giá thấp Long gia! Có thể ép tôi đến mức này, ông cũng rất giỏi rồi."

Chắc chắn, Long Quang Tổ là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Trận chiến với ông ta đã buộc hắn phải vận dụng toàn bộ sức lực.

"Thua vẫn là thua!" Long Quang Tổ mỉm cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn: “Có điều, chỉ cần anh em tôi còn thở sẽ thì sẽ chiến đấu đến cùng với các

người! Hôm nay, cho dù Long gia có bị tiêu diệt, vẫn phải kéo vài người chết cùng!"

Nói xong, Long Quang Tổ hít một hơi, đ è xuống khí huyết đang dâng trào trong lồ ng ngực xuống, lấy lại tư thế, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

Án mắt Long Quang Diệu càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Diêm Thiền và Ninh Loạn.

Cá chết lưới rách!


Chỉ cần anh cả có thể ngăn cản Lâm Vũ một lát thì ông ta cũng có thể giế t chết hai người này!

Muốn tiêu diệt long tướng, sao có thể không bắt bọn họ trả giá chứ?

"Đừng nhìn nữa!" Bóng dáng Lâm Vũ xuất hiện trước mặt Ninh Loạn và Diêm Thiền, tự tin nói: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này đâu!”

"Vậy thì thử xeml" Trong mắt Long Quang Diệu tràn đầy sát ý, dường như đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải gi ết chết Diêm Thiền và Ninh Loạn!

Hắn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Long Quang Tổ:

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiêu diệt Long gia, tôi chỉ muốn một lời giải thích"

"Không có gì để giải thích cả!"

Long Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ vậy thôi!"

"Vậy sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Long Quang Tổ, trước đây, ông coi như cũng có chút mối liên hệ, tôi không muốn giết ông! Nếu như ông muốn tự mình tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi vô tình!"

"Khụ khụ.." Long Quang Tổ ho dữ dội, lại phun ra một ngụm máu.

Cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, Long Quang Tổ lại cười lớn: "Đến đây! Tôi không cần dựa vào mối quan hệ cũ đó để giữ mạng!"


Thấy ông ta một lòng tử chiến đến cùng, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài.

Im lặng một lúc, Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng để quay về điều tra kỹ lưỡng chuyện này! Ngày mai, vào giờ này tôi sẽ đến, nấu các người vẫn không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý thì thiên hạ sẽ không

còn Long gia nữa!”

Nói xong, Lâm Vũ nhẹ nhàng vẫy tay với Thất Hổ Bắc Cảnh, xoay người bế Ninh Loạn lên, bước nhanh ra ngoài.

Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.

Diêm Thiền sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lâm Vũ, bất mãn lẩm bẩm: "Người khác đã muốn lấy mạng anh, sao anh còn nương tay?”

"Dù sao thì cũng là người quen cũ!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ.

Diêm Thiền khựng lại một chút, sau đó cũng im lặng.

Thất Hổ Bắc Cảnh cũng dìu những người bị thương và nhanh chóng đi theo Lâm Vũ.

Chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi Minh Nguyệt Hiệp.


Lâm Vũ đứng yên, xua tay với bảy người nói: "Bắc Cảnh không thể không có chiến tướng! Các người lập tức trở về Bắc Cảnh! Những người bị thương hãy yên †âm tĩnh dưỡng!"

"Rõ!" Bảy người cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng bảy người hoàn toàn biến mất, hắn mới đi tiếp.

Đi được một lúc, Lâm Vũ thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, lập tức đi về phía đó.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Diêm Thiền bối rối hỏi.

"Cứ đi theo tôi là được." Lâm Vũ thản nhiên trả lời và bước nhanh hơn.

Lúc họ tiến vào rừng, cơ thể Lâm Vũ bỗng rung lên, mềm nhữn ngã xuống đất, cùng với đó là Ninh Loạn và chiến đao Vô Phong cũng rơi xuống.

"Phụt!" Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

"Lâm Vũ!"

Diêm Thiền hoảng sợ hét lên, ôm lấy Lâm Vũ...
 
Chương 396: Hố trời!


Sau khi đi qua cánh cửa nằm sâu trong hang động, đôi mắt của Lâm Vũ đột nhiên mở to.

Chỗ này không còn ở trong hang động nữa.

Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy các vì sao lấp lánh.

Hố trời!

Đây là một hố trời hình chóp nón!

Bên trên nhỏ, còn bên dưới thì to.

Vị trí đối diện với miệng hố đã được thiết kế thành một khu vườn xinh đẹp. Trên các bức tường đá bao quanh khu vườn, còn có những căn phòng nhỏ.

Các bức tường đá nhô ra có tác dụng che chắn rất tốt, cho dù có mưa to cũng không thể nào lọt vào trong phòng.

“Chỗ này tuyệt thật đấy!”

Lâm Vũ gật đầu khen ngợi, sau đó tò mò nhìn Lương Trung Nguyên: “Nơi này là do ông tự mình thiết kế sao?”

Lương Trung Nguyên lắc đầu cười nói: “Tôi không có giỏi như vậy.”

Lâm Vũ có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Đừng nói với tôi là ông vô tình tìm thấy nó nhé?” ụ

“Cũng không phải!

Lương Trung Nguyên lại lắc đầu: “Đây là công lao của mấy đời Lương gia tôi đấy!”


Vừa nói chuyện, Lương Trung Nguyên vừa mời Lâm Vũ ngồi xuống, rồi mang rượu ngon và ly ra.

Trong khi Lương Trung Nguyên rót rượu, Lâm Vũ tò mò hỏi: “Tổ tiên của Lương tiên sinh vẫn luôn sống ở đây à?”

Lương Trung Nguyên khế gật đầu: “Rất lâu về trước, tổ tiên của chúng tôi cùng gia đình chạy trốn đến đây để tránh chiến tranh loạn lạc. Từ đó, họ đã sinh sống ở đây, nháy mắt một trăm năm đã trôi qua.”

“Hóa ra là như vậy!”

Lâm Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tin.

Mặc dù lời nói của Lương Trung Nguyên không có gì kì lạ, nhưng cảm giác như ông ta không hề nói thật.

Thế nhưng Lâm Vũ cũng không hỏi gì thêm. Mới lần đầu gặp mặt, ai lại ngu ngốc nói thật mọi thứ cơ chứ?


Lương Trung Nguyên nâng ly mời Lâm Vũ: “Còn chưa biết quý danh của các hại”

“Gọi tôi là Lâm Phong được rồi.” Lâm Vũ thản nhiên trả lời rồi cầm ly rượu trước mặt lên.

Nếu Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không nói thật với ông ta.

Hơn nữa, hắn còn muốn điều tra Lương Trung Nguyên, vậy nên tạm thời không thể tiết lộ thân phận.

“Lâm Phong...”

Lương Trung Nguyên lẩm bẩm một mình, sắc mặt có chút cảm khái nói: “Lương mỗ sống ở đây đã lâu, hiểu biết đôi lúc hạn hẹp. Thế mà lại không biết trên thế gian còn có thiên tài như huynh đệ Lâm Phong đây! Nếu như Lương mỗ đoán không sai thì tu vi của cậu chắc đã gần đến Luyện Thần Cảnh đỉnh phong rồi phải không?”

“Cũng gần như vậy!”

Lâm Vũ mỉm cười, nâng ly hướng về phía Lương Trung Nguyên: “Tôi kính ông rượu đầu tiên này, xem thay mặt bạn bè xin lỗi.”

“Được!”

Lương Trung Nguyên vui vẻ uống cạn ly.

Lâm Vũ cũng một hơi uống hết.

Đặt ly xuống, Lâm Vũ không nhịn được mà tán thưởng: “Rượu ngon!”

“Quá khen.”

Lương Trung Nguyên khách sáo đáp, rồi lại rót rượu cho Lâm Vũ, cười nói: “Không biết lần này cậu đến chợ Quỷ Sương của tôi là muốn trao đổi bảo vật gì?
 
Chương 311: C311: Hai người quen biết nhau sao


Lâm Vũ vừa đi tới, cô ta liền kêu lên như một fangirl.

“Quan sát trận chiến đi!” Hắn trợn mắt nhìn cô ta: “Cảnh chiến đấu kiểu này, cả đời có rất ít người được chứng kiến!”

“Em nhìn anh thế là đủ rồi!” Diêm Thiền mỉm cười nói.

Lâm Vũ cạn lời, bất lực nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt lại tập trung vào tình hình cuộc chiến.

Mỗi khi ai đó gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Vũ sẽ xuất kích, tốc độ nhanh như gió!

Mỗi lần Lâm Vũ ra tay, Long gia nhất định sẽ có tổn thất.

Đúng lúc này, Ninh Loạn rơi vào tình thế nguy hiểm, hắn nhanh chóng nhảy ra.

"Keng...' Chiến đao Vô Phong đã được rút ra khỏi vỏ.

Người còn chưa tới, đao khí đã dồn về phía Long Quang Diệu như một ngọn núi.

Cảm nhận được uy thế của một đao này, Long Quang Diệu không dám đỡ trực diện, cưỡng ép rút lại đòn tấn công đối với Ninh Loan, nhảy lên tránh né.


Đao khí truyền đến gần cơ thể, quần áo trên người ông ta lập tức rách nát, không đủ che thân.

Sau khi ép Long Quang Diệu rút lui, Lâm Vũ mới dìu Ninh Loan vốn đã chống cự đến giới hạn quay trở lại.

Đôi mắt Ninh Loan đỏ ngầu, thở hồng hộc, vẻ mặt dần dần kiệt sức.

"Trông chừng anh ta!"

Lâm Vũ dặn dò Diêm Thiền, chĩa đao thẳng vào Long Quang Diệu, ý chí chiến đấu bùng phát: "Từ lâu đã nghe nói Long gia là gia tộc đứng đầu trong tám đại gia tộc cổ võ, không biết ông có thể đỡ được bao nhiêu chiêu của tôi?"

Long Quang Diệu cười ha ha nói: "Tôi cũng muốn lĩnh giáo vài chiêu của Mục Bắc Vương!"

Hai người đang định ra tay thì một bóng người màu xám đột nhiên lao tới. Trong nháy mắt, bóng người màu xám đó đã tới bên cạnh Long Quang Diệu.

Người đến mặc áo choàng, tóc bạc, mặt hồng hào, tay cầm một bảo kiếm màu bạc, trong mỗi cử chỉ đều mang theo một luồng khí thế.

"Anh cải" Khi thấy có người đến, Long Quang Diệu vô cùng vui mừng, vội vàng chào hỏi.

"Em hai! Em đi đối phó với những kẻ khác đi!"

Long Quang Tổ hơi giơ tay lên, nhìn về phía Lâm Vũ: "Mục Bắc vương, nhiều năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại trong hoàn cảnh này."

"Hai người quen biết nhau sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Nghe Long Quang Tổ nói vậy, Diêm Thiền theo bản năng kêu lên một tiếng.


"Tất nhiên là quen biết rồi!" Lâm Vũ gật đầu cười nói: “Trước kia Long lão đã từng dạy tôi hai chiêu!”

Long Quang Tổ gật đầu, cười nói: “Lúc đó, cậu còn là một đứa bé, chớp mắt một cái đã trở thành Mục Bắc Vương rồi.”

"Đúng vậy!"

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, cảm khái nói: "Thời gian trôi nhanh quá! Có điều đã nhiều năm như vậy, dung mạo của Long lão vẫn không thay đổi, xem ra Long lão lại tiến bộ rồi!"

“Nếu nói hai từ “tiến bộ” trước mặt cậu, chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười sao?”

Long Quang Tổ cười sảng khoái nói: "Long gia không muốn kết thù của Mục Bắc Vương nhưng nếu cậu hung dữ, nhất quyết muốn loại bỏ Long gia tôi, tôi chỉ có thể đấu với cậu một trận!"

"Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù của Long gia, tôi chỉ cần một lời giải thích!"

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Long Quang Tổ: “Nể tình Long lão đã từng chỉ điểm tôi hai chiêu, tôi đã cho Long gia ba ngày để điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Đáng tiếc, tôi không đợi được lời giải thích của Long gia nên chỉ có thể đích thân đến yêu cầu!”

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Diêm Thiền chợt hiểu ra.

Chẳng trách khi Lâm Vũ biết Long gia là kẻ đứng đằng sau đã cho họ thời gian ba ngày! Hoá ra, hắn và anh cả của Long Quang Diệu lại có mối liên hệ như vậy.

Long Quang Tổ khẽ lắc đầu, hừ lạnh: "Long gia tôi bị người khác hãm hại, tại sao phải giải thích với cậu?"


“Long Tướng Cấm Vệ ra tay, cũng có thể là hãm hại sao?”

Lâm Vũ cảm thấy nực cười nói.

Long Quang Tổ cười khinh thường, bình tĩnh hỏ y cậu có bao giờ nghĩ rằng, liệu có người giả mạo làm Long Tướng Cấm Vệ của Long gia tôi để tàn sát Bàng gia ở Tây Vực không?”

"Tôi cũng từng nghĩ tới!"

Lâm Vũ gật đầu nói: "Nhưng tôi đã nhanh chóng phủ nhận! Ngoại trừ người của Long gia ông, trong thiên hạ có bao nhiêu người biết về Long Tướng Cấm Vệ chứ?"

Long Quang Tổ nghe vậy, trầm ngâm một lát. Quả thực, Long Tướng Cấm Vệ là lực lượng bí mật nhất của Long gia.

Có rất ít người biết về sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ, điều này ông ta không có gì để phản bác.

Im lặng một lúc, Long Quang Tổ ngẩng đầu nói: “Nếu cậu đã xác định chuyện đó là do Long gia tôi làm thì giải thích cũng không có ý nghĩa gì! Trước đây tôi đã chỉ điểm cậu hai chiêu, hôm nay, đến lĩnh giáo vài chiêu!"

"Đúng với ý tôi!" Vừa dứt lời, Lâm Vũ triển khai toàn bộ khí thế...
 
Chương 314: C314: Cô ta nghe vậy


"Anh... anh sao vậy?" Diêm Thiền mặt đầy hoảng sợ, nước mắt lập tức trào ra: "Đừng làm em sợi"

Ninh Loạn cũng hoảng hốt, muốn giúp đỡ nhưng lúc này anh ta giống như một phế nhân, căn bản không giúp được gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Vũ.

"Nói nhỏ thôi!" Lâm Vũ ôm chặt ngực, lắc đầu với Diêm Thiền.

Cô ta nghe vậy, vội vàng bịt miệng lại, đỡ Lâm Vũ từ từ nằm xuống, nước mắt rơi lã chã trên mặt Lâm Vũ.

"Khụ khụ...

Lâm Vũ ho nhẹ hai tiếng, nhìn Diêm Thiền một cái, cười khổ nói: "Suy cho cùng, tôi vẫn đánh giá thấp Long gia! Nhiều năm không gặp, Long Quang Tổ đã mạnh đến như vậy rồi... "

"Anh đừng nói nữa!" Diêm Thiền cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc của mình, thấp giọng nói: "Nếu người của Long gia biết anh bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ đuổi theo!"

Cô ta chợt hiểu răng Lâm Vũ không muốn tiêu diệt Long gia.


Những lời hắn nói ban nấy tưởng chừng như đang cho Long gia một cơ hội cuối cùng nhưng thực chất lại đang tranh thủ thời gian để họ thoát thân.

Chắc chắn lúc đó hắn đã bị thương rất nặng, chỉ là hắn luôn nhẫn nhịn, kìm nén, giả vờ như không có chuyện gì.

Nếu hắn dám thể hiện ra, Long Quang Tổ và Long Quang Diệu nhất định sẽ dồn hết sức để giết bọn họ!

"Không sao, người của Long gia không thể ngờ tôi đã bị thương!"

Lâm Vũ gượng cười: "Tôi cố ý đuổi Trần Đoan bọn họ đi chỉ là để cho Long gia thấy! Bọn họ không ngờ rằng, cho dù bị thương nặng, tôi vẫn dám để những người đó trở về Bắc Cảnh!"

"Đồ khốn nạn!" Diêm Thiền vừa đau lòng vừa tức giận, giơ nắm đấm đánh vào. ngực Lâm Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cô ta lại không nhãn tâm, hậm hực rút tay lại.

Lâm Vũ lại mỉm cười, sắc mặt yếu ớt nhìn Diêm Thiền: "Đừng lo lắng, tôi chỉ là bị nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được."

Diêm Thiền không khỏi lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại đưa tay ra móc về phía hắn.


Lâm Vũ dùng sức, giữ tay Diêm Thiền lại: “Cô đang làm gì vậy?”

"Anh nghĩ em còn có tâm trạng sàm sỡ anh sao?”

Hai mắt Diêm Thiền đỏ hoe, tức giận nói: "Em lấy điện thoại của anh gọi cho. bọn họ! Bảo họ nhanh chóng quay lại để bảo vệ hai người, đề phòng lỡ như!"

Hiểu rõ mục đích của Diêm Thiền, Lâm Vũ lập tức nở nụ cười ngượng ngùng sau đó dịch chuyển cơ thể một cách đầy khó khăn, buông tay cô ta ra: “Đừng gọi bọn họ, nói không chừng còn có người đang lén lút theo dõi họ! Nếu bọn họ quay lại chậm trễ, Long gia nhất định sẽ biết chuyện tôi trọng thương! Hãy gọi cho Bạch Diệu Thủ!

"Lão đại, có phải anh quá thận trọng rồi không?"

Ninh Loạn yếu ớt hỏi. Lâm Vũ khế lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những lúc như thế này, thận trọng không bao giờ là thừa! Cẩn thận vẫn hơn! Đối với Long gia, chúng ta cũng đã từng bất cẩn một lần, không thể bất cẩn một lần nữa!" . Truyện Linh Dị

Ninh Loạn nghe vậy, lập tức im lặng.

Diêm Thiền lập tức bấm số của Bạch Diệu Thủ và đặt điện thoại vào cạnh tai Lâm Vũ.

Hắn cũng không có nói cho Bạch Diệu Thủ biết tình trạng của mình, mà chỉ dặn dò anh ta lập tức lặng lẽ đưa vài người tới đây.

Lâm Vũ gọi điện xong, Diêm Thiền cất điện thoại cho hắn.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của hai người, cô ta lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”
 
Chương 397: Cũng đúng


Nếu có, chỉ bằng lấy ra cho Lương mỗ xem thử, nói không chừng chỗ tôi cũng có bảo vật cậu muốn.”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Là người bạn đó của tôi muốn đến đây tìm người, tôi chẳng qua đi theo xem náo nhiệt mà thôi.”

“Hóa ra là như vậy...”

Lương Trung Nguyên có chút tiếc nuối nói: “Người bạn đó của cậu và cô gái kia hẳn là có tình cảm?”

“Ừm”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, thở dài: “Anh ta đã tìm kiếm cô ấy bảy năm, lần này biết được cô ấy đến chợ Quỷ Sương nên mới chạy đến đây. Có lẽ khi nhìn thấy cô ấy, vì quá kích động vui mừng nên mới thế, mong Lương tiên sinh lượng thứ.”

“Khó trách!” Lương Trung Nguyên cười lớn, cảm khái nói: “Tìm kiếm suốt bảy

năm đúng là không dễ dàng! Nếu tôi là cậu ta, e rằng còn kích động hơn thế: Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Đối với Đằng Nghĩa, quả thực không hề dễ dàng. Chỉ là không biết bây giờ anh ta và Tiêu Thanh Y nói chuyện như thế nào rồi.

Nhìn phản ứng của Tiêu Thanh Y, sợ rằng nút thắt giữa bọn họ có lẽ không dễ dàng tháo gỡ như vậy.

Sau lần này, không biết Tiêu Thanh Y có muốn tránh mặt anh ta không nữa.

Đúng lúc Lâm Vũ cảm khái, Lương Trung Nguyên lại hỏi: “Cậu hình như rất thân thiết với ông lão đó?”

“Thực sự không quá quen, tôi chỉ gặp ông ấy một lần thôi.”

Lâm Vũ cũng không giấu giếm, kể cho Lương Trung Nguyên nghe chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, ông lão và cô gái đó.

Nghe Lâm Vũ nói xong, Lương Trung Nguyên bỗng nhiên cau mày trầm tư, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.

Lâm Vũ cười hỏi: “Ông hối hận khi giao dịch với ông lão ấy rồi sao?” “Làm sao cậu đoán được vậy?”

Lương Trung Nguyên phục hồi tinh thần, vui vẻ nhìn hắn.

Lâm Vũ cười nhẹ đáp: “Lúc ông lão muốn lấy món đồ nhìn giống như răng sói đó, ông dường như có chút do dự.”


“Cậu thực sự có đôi mắt tinh tường.”

Lương Trung Nguyên bái phục nhìn hắn, cười khổ nói: “Kỳ thực tôi không muốn ông ấy lấy cái cúc bán nguyệt.”

“Cúc bán nguyệt?” Trong lòng Lâm Vũ khẽ độn:

hình như không phải là bảo vật trong tay ông.”

hắn cười nói: “Tôi thấy cái cúc bán nguyệt kia,, ắt hẳn không đáng giá bằng cái đỉnh ba chân

“Vấn đề không phải là tiền bạc.”

Lương Trung Nguyên lắc đầu nói: “Có câu ngàn vạn cũng không mua được. thứ mình thích, mặc dù trong tay tôi có rất nhiều bảo vật, nhưng khiến tôi yêu thích không nỡ dời tay thì chỉ có vài thứ, khổ nỗi cúc bán nguyệt là một trong số đó”

“Nếu như vậy thì tại sao lại đem nó trao đổi với người khác?” Lâm Vũ mỉm cười, hứng thú hỏi.

Lương Trung Nguyên cười khổ: “Không lấy ra thứ mình thích, làm sao biết được mình có thể đổi được thứ mình càng thích hơn?”

Lâm Vũ chống tay cười nói: “Có đạo lý!”. Chí𝗇h‎ chủ,‎ rủ‎ bạ𝗇‎ đọc‎ ch𝐮𝗇g‎ ⩶‎ t‎ r‎ ù‎ 𝐦‎ t‎ r‎ 𝐮‎ y‎ ệ‎ 𝗇.𝐕𝖭‎ ‎ ⩶

Mặc dù hắn không hoàn toàn đồng ý với những gì ông ta nói.

Nhưng cũng không có cách nào bác bỏ.

Lương Trung Nguyên mỉm cười, nói: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?” “Muốn tôi giúp ông lấy lại chiếc cúc hình bán nguyệt à?”

Lâm Vũ cũng đoán được mục đích của ông ta.

“Ừm

Lương Trung Nguyên gật đầu nói: “Tôi thấy ông lão rất tin tưởng các cậu, vì vậy muốn nhờ cậu giúp mua lại chiếc cúc bán nguyệt ấy, cho dù giá cao hơn một chút cũng được.”

Lâm Vũ nghi hoặc: “Sao ông không tìm ông ấy rồi mua lại?”

Lương Trung Nguyên khế nheo mắt, trầm giọng nói: “Ông lão ấy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra rất khôn ngoan, nếu như tôi muốn mua lại từ tay ông ta, e rằng sẽ phải trả cái giá trên trời! Hơn nữa, ông ấy rất thận trọng. Nếu tôi đi mua, có lẽ ông ấy sẽ nghĩ tôi lừa ông ấy!”

“Cũng đúng.”

Lâm Vũ cười nói: “Vậy để tôi thử xem, nhưng tôi không chắc có thể mua lại giúp ông.”

“Được!”

Thấy Lâm Vũ đồng ý, Lương Trung Nguyên lập tức vui vẻ nói: “Cậu cho tôi số tài khoản đi. Đến lúc đó chỉ cần nói bao nhiêu, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”

“Ông không sợ tôi lừa ông sao?”

Lâm Vũ nói đùa. “Những người khác có thể, nhưng cậu chắc chăn sẽ không!” Lương Trung Nguyên cười lớn, kiên quyết nói: “Với thực lực của cậu, số tiền

ít ỏi đó chẳng đáng là gì! Hơn nữa tôi có thể nhìn ra cậu không phải là người như vậy.”
 
Chương 312: C312: Một cuộc đại chiến


Một cuộc đại chiến thực sự sắp nổ ra.

Hai bóng người đan chéo vào nhau, xung quanh cuồng phong nổi lên, tung khói bụi khắp trời.

Mọi người căn bản không thể nhìn rõ chiêu thức của hai người này, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng không ngừng va chạm vào nhau, chân khí tràn ngập đến mức ép mọi người phải lùi lại.

Khi Lâm Vũ chiến đấu với Long Quang Tổ, Long Quang Diệu cũng lao vào về phía Thất Hổ Bắc Cảnh.

Có thêm Long Quang Diệu, Long gia vốn đã quân lính vốn đã rời rạc, lập tức ổn định trận tuyến. Bảy tám người còn lại vẫn còn sức chiến đấu, dưới sự chỉ huy của Long Quang Diệu, phát động một cuộc phản công ác liệt chống lại Thất Hổ Bắc Cảnh.

May mà, Thất Hổ Bắc Cảnh cũng không chịu kém cạnh.

Bảy người chiến đấu đã lâu, sự phối hợp của họ có thể nói là vô cùng hoàn hảo.

Hai người tự động tách ra để đối phó với những người khác của Long gia, không còn ai nhưng khi đối mặt với một cường giả Hóa Hư Cảnh như Long Quang Diệu, bọn họ không hề sợ hãi.


Nhìn đại chiến trước mặt, Diêm Thiền vô cùng lo lắng.

Sự mạnh mẽ của Long gia quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Vốn cho rằng Lâm Vũ đã là bất khả chiến bại rồi, không ngờ Long gia vẫn còn có người Long gia có thể chiến đấu quyết liệt với Lâm Vũ.

Phía Lâm Vũ thì vẫn ổn nhưng tình hình của Thất Hổ Bắc Cảnh lại không mấy khả quan.

Tuy rằng bảy người bọn họ đều có thực lực vô cùng mạnh, nhưng phía đối diện dù sao cũng là cường giả Hóa Hư Cảnh, đứng trên đỉnh của võ đạo!

Khi Diêm Thiền đang rất lo lắng thì những người còn lại của Long gia đều đã nằm trên mặt đất, hoặc là chết hoặc là trọng thương sắp chết, hoàn toàn mất đi

khả năng chiến đấu.

Nhóm năm người Bắc Cảnh bao vây Long Quang Diệu cũng có một người ngã xuống đất, nôn ra máu, xem ra bị thương không nhẹ.

Ở bên kia, trận chiến khốc liệt giữa Lâm Vũ và Long Quảng Tổ vẫn tiếp tục, căn bản, không có thời gian để quan tâm đ ến chuyện này.

Chiến đao Vô Phong bay lên lượn xuống, không ngừng va chạm với bảo kiếm trong tay Long Quang Tổ.

ml thanh “keng keng keng keng” không ngừng vang lên. Đao khí lan tràn, kiếm khí tung hoành.

Bất cứ nơi nào họ đi qua, những vùng núi rộng lớn ở hai bên đường đều sụp đổ.


Cuồng phong càng lúc càng dữ dội, cuốn bay khói bụi khắp trời, dày đặc đến nỗi người ta không thể nhìn rõ bóng bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm và tiếng núi đổ.

"Uỳnh!" Lại một tiếng động lớn khác vang lên.

Thân thể Long Quang Tổ từ trong khói bụi bay ra, ngay sau đó, bóng Lâm Vũ cũng lao ra ngoài.

Chiến đao Vô Phong giơ cao.

Đao khí cuồng bạo tạo thành một luồng đao mang hàng chục mét, xuyên qua khói bụi, mang theo khí tức đáng sợ huỷ thiên diệt địa, chém về phía Long Quảng Tổ.

"Anh cả!" Long Quang Diệu thấy thế, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên, không thèm để ý đến Thất Hổ Bắc Cảnh nữa, một chiêu ép mấy người kia lùi lại rồi liều mạng lao qua đó.

Cùng lúc đó, Long Quang Tổ cũng sử dụng lực lượng cuối cùng của mình.

'Trường kiếm màu bạc cắt ngang bầu trời, kiếm khí gầm lên, va chạm với đao. khí đáng sợ đó.

"Bùm!" Một âm thanh vang trời nổ ra.


Kiếm khí và đao khí va chạm dữ dội, hai luồng lực lượng hung bạo lập tức lan ra xung quanh.

Ngay cả Diêm Thiền và Ninh Loạn cũng bị luồng lực lượng đó đánh ngã xuống đất.

Kiếm khí tan ra! Đao khí đã yếu đi, nhưng vẫn còn khí thế.

Cho dù Long Quang Diệu vội vàng tung ra một chưởng ngăn cản, cũng không thể hoàn toàn chặn được một đao này.

Lực lượng cuồng bạo nặng nề đánh vào hai người họ. "Phụt!"

Long Quang Tổ vốn đã bị trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi, một vệt máu chói mắt chảy ra từ khóe miệng của Long Quang Diệu.

Lâm Vũ thu đao, đứng thẳng người. "Không ngờ cậu lại trưởng thành đến mức như vậy!"
 
Chương 315: C315: Ninh loạn thấy vậy


"Không còn cách nào khác!"

Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: “Ngoài việc chờ Bạch Diệu Thủ dẫn người đến thì còn có thể làm gì? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể sẽ bị tai mắt của Long gia phát hiện”

Diêm Thiền nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nắm lấy tai Lâm Vũ, vẻ mặt không vui nói: “Anh đã trong tình trạng chết dở sống dở rồi mà còn to tiếng với em?”

Ninh Loạn thấy thế, lập tức cười hả hê.

Thật hiếm có!

Lão đại cũng có những lúc như thế này!

Lúc này Lâm Vũ đã yếu đến mức gần như không còn sức lực giấy giụa, cũng lười giãy giụa, mặc cho Diêm Thiền véo tai mình, nói: "Đợi tôi bình phục, xem tôi

xử lý cô thế nào!"


"Còn dám to tiếng với em sao?" Đôi mắt đẹp của Diêm Thiền mở to, nở nụ cười xấu xa.

Ngay sau đó, cổ độc bản mệnh của Diêm Thiền từ từ bay ra và bao quanh cô, quay tròn một cách đầy phấn khích.

Nhìn thấy cổ dộc bản mệnh bay lượn xung quanh, Lâm Vũ không khỏi kinh hãi, nghiêm nghị nói: "Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm loạn!"

"Còn dám cảnh cáo em ư?” Diêm Thiền cười xấu xa nói: "Nếu như anh còn chọc giận em, có tin em sẽ nhân cơ hội này hạ độc tình vào người anh? Đến lúc đó, trong mắt và trong lòng

anh chỉ có eml"

"Cô không phải loại người như vậy!" Sắc mặt Lâm Vũ hơi thay đổi, tránh né ánh mắt của Diêm Thiền.

"Không, anh sai rồi!" Cô ta lắc đầu, đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất: "Em chính là người như vậy!"

“Sau đó thì sao?” Lâm Vũ buồn cười nhìn cô ta.

"Em không đùa với anh đâu!"

Vẻ mặt Diêm Thiền dần dần trở nên nghiêm túc: "Vốn dĩ em không muốn làm như vậy nhưng anh quá tuyệt tình, trong mắt anh chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt! Chính anh ép em phải làm như vậy!"

Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô có ý gì?"

Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt Diêm Thiền: "Em luôn muốn hạ độc anh nhưng em biết mình không có cơ hội! Bây giờ, em đã có cơ hội rồi!"

"Anh yên tâm, sau khi hạ độc anh, em sẽ dẫn anh đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta, ở đó chỉ có anh và eml"


"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em sinh con đẻ cái."

"Từ đó về sau, trên thế giới sẽ không còn có Mục Bắc Vương nữa!"

Nói rồi, Diêm Thiền chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lâm Vũ vừa định nói thì cô ta bỗng nhiên đưa tay ra, phong ấn các huyệt đạo. của hắn nhanh như chớp.

"Cô..." Khuôn mặt của Lâm Vũ phủ đầy sương giá, nhìn Diêm Thiền với vẻ khó tin.

Ninh Loạn thấy vậy, tức giận, sát ý đẳng đằng ni êm Thiền, cô có biết mình đang làm gì không? Nếu cô dám hạ độc Mục Bắc Vương, cho dù có đuổi đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém cô thành trăm vạn mảnh!

"Anh không còn cơ hội nữa rồi.'Diêm Thiền không hài lòng nhìn Ninh Loạn nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh sao? Yên tâm, tôi sẽ tìm một chỗ cực kỳ bí

mật để chôn anh! Ba người chúng ta sẽ bốc hơi khỏi thế giới này! Những người khác sẽ chỉ coi ngươi như chúng ta đã bị người của Long gia tiêu diệt."

Nghe Diêm Thiền nói vậy, trên mặt hai người lập tức phủ một lớp sương dày đặc. Chỉ là, hiện tại họ đều rất yếu, thậm chí Lâm Vũ. còn bị cô ta phong ấn huyệt đạo.


Dù rất tức giận nhưng họ cũng không thể làm gì Diêm Thiền.

Nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của hai người, Diêm Thiền không nhịn được nữa cười lớn: "Nhìn xem, các anh sợ hãi chưa kìa! Đây là kết cục khi đắc tội với tôi!"

"Nhạt nhão!" Lâm Vũ và Ninh Loạn đồng thời trợn mắt.

"Đây là em đang thăm dò anh!"

Diêm Thiền hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Vũ, duỗi ngón tay trắng nốn ra, chọc mạnh vào trán hắn: "Đồ vô lương tâm, uổng công em đối xử tốt với anh như vậy, anh thật sự tin em sẽ hại anh sao?”

Diêm Thiền vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Sau đó, một giọng nói vang lên.

"Cô thì không nhưng bọn tôi thì có!"

"Ai?" Trong lòng Diêm Thiền run lên, lập tức quay đầu lại...
 
Chương 398: Bốn giờ sáng


Bốn giờ sáng, chợ Quỷ Sương đúng giờ đóng cửa.

Những người lấy được thứ mình muốn đều vô cùng vui vẻ.

Ngược lại người chưa thu được lợi ích gì thì có phần chán nản.

Chỉ có thể chờ đợi vận may tháng sau của mình mà thôi.

Lâm Vũ cũng rời khỏi chợ Quỷ Sương.

Còn Đăng Nghĩa thì không biết đã đi đâu rồi.

Thế nhưng hắn cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Đằng Nghĩa.

Điều duy nhất hắn lo lắng chính là nút thắt giữa anh ta và Tiêu Thanh Y. không thể nào tháo gỡ được.

Vừa rời khỏi chợ Quỷ Sương, thì Lạc Trường Phong đã gửi tin nhắn tới. Lâm Vũ liếc nhìn một cái, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Nửa giờ sau, Lâm Vũ đã đến thị trấn nhỏ ngày trước.

Trong một khách sạn, Lâm Vũ đã thấy Lạc Trường Phong.

Còn có ông lão và cô gái.

Lúc này, hai người cũng không còn xấu hổ như trước, thậm chí đã thay quần áo.

Ông lão đeo một cặp kính gọng vàng, toát lên phong thái vô cùng nho nhã, khác hẳn với vẻ ngoài mộc mạc trước đây.

Cô gái lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ.

Không giống như cô ta, ông lão có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ khó hiểu nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đã nhìn ra sơ hở của chúng tôi như thế nào?”

Lâm Vũ đi tới ngồi đối diện hai người, cười nói: “Trước tiên không phải nên nói cho tôi biết thân phận của hai người à?”

Ông lão cười khổ nói: “Tôi là Trần Học Hải, đây là cháu gái của tôi - Trần Dao.”

Lâm Vũ cười đáp: “Không đơn giản như vậy chứ?” “Anh muốn làm cái quái gì vậy?”

Trần Dao nhìn chằm chăm Lâm Vũ: “Chúng ta không thù không oán, chúng tôi cũng không đắc tội với các người. Tại sao anh lại bắt chúng tôi?”

“Ai nói hai người không đắc tội với chúng tôi?”

Lạc Trường Phong cố ý nghiêm mặt nói: “Hai người lừa gạt tình cảm của chúng tôi, xoay chúng tôi vòng vòng, đó không phải đắc tội à?”


Nếu như Lâm Vũ không chính miệng nói với anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin hai người này đang giả vờ.

Anh ta còn tưởng mình sai nhưng không ngờ lại bị hai người này lừa gạt. Phải thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của hai người này rất xuất sắc. Dường như không tìm thấy sơ hở nào!

Ít nhất thì anh ta cũng không thể nhìn ra.

Trần Dao nghẹn lời, lẩm bẩm: “Các người cũng có mất gì đâu.”

“Lòng tốt lại bị lừa gạt, tâm hồn tổn thương sâu sắc, đây không phải là tổn thất sao?” Lạc Trường Phong vẫn nghiêm túc nói.

“Được rồi đó!” Trần Dao bĩu môi, hoàn toàn không tin lời nói nhảm của anh †a.

Cái gì mà tâm hồn bị tổn thương sâu sắc?

Nhìn bọn như thế này, có chỗ nào giống tổn thương không?

Hơn nữa, chẳng phải chỉ là lừa dối lòng tốt của bọn họ chút thôi sao? Nào có nghiêm trọng như vậy!

Lúc này, Trần Học Hải nhẹ nhàng kéo cháu gái, sau đó bất đắc dĩ nhìn hai người: “Chúng tôi nhất định phải nói ra sự thật thì mới để thả chúng tôi đi sao?”

“Đương nhiên!”

Cả hai đều gật đầu.

Trần Học Hải do dự một lát, cuối cùng nói: “Chúng tôi không có thân phận gì đặc biệt, nếu cậu kiên trì muốn biết thì cũng chỉ có thể nói tôi là cao thủ làm hàng giả.”

“Cao thủ làm hàng giả?”
 
Chương 313: C313: Vậy sao


Được Long Quang Diệu dìu, Long Quang Tổ mới ổn định được dáng vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, cười khổ tự giều nói: "Tôi thua không oan!"

Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Vũ biến mất, cảm khái nói: "Dù sao thì tôi cũng đã đánh giá thấp Long gia! Có thể ép tôi đến mức này, ông cũng rất giỏi rồi."

Chắc chắn, Long Quang Tổ là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Trận chiến với ông ta đã buộc hắn phải vận dụng toàn bộ sức lực.

"Thua vẫn là thua!" Long Quang Tổ mỉm cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn: “Có điều, chỉ cần anh em tôi còn thở sẽ thì sẽ chiến đấu đến cùng với các

người! Hôm nay, cho dù Long gia có bị tiêu diệt, vẫn phải kéo vài người chết cùng!"

Nói xong, Long Quang Tổ hít một hơi, đ è xuống khí huyết đang dâng trào trong lồ ng ngực xuống, lấy lại tư thế, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

Án mắt Long Quang Diệu càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Diêm Thiền và Ninh Loạn.

Cá chết lưới rách!


Chỉ cần anh cả có thể ngăn cản Lâm Vũ một lát thì ông ta cũng có thể giế t chết hai người này!

Muốn tiêu diệt long tướng, sao có thể không bắt bọn họ trả giá chứ?

"Đừng nhìn nữa!" Bóng dáng Lâm Vũ xuất hiện trước mặt Ninh Loạn và Diêm Thiền, tự tin nói: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này đâu!”

"Vậy thì thử xeml" Trong mắt Long Quang Diệu tràn đầy sát ý, dường như đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải gi ết chết Diêm Thiền và Ninh Loạn!

Hắn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Long Quang Tổ:

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiêu diệt Long gia, tôi chỉ muốn một lời giải thích"

"Không có gì để giải thích cả!"

Long Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ vậy thôi!"

"Vậy sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Long Quang Tổ, trước đây, ông coi như cũng có chút mối liên hệ, tôi không muốn giết ông! Nếu như ông muốn tự mình tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi vô tình!"

"Khụ khụ.." Long Quang Tổ ho dữ dội, lại phun ra một ngụm máu.

Cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, Long Quang Tổ lại cười lớn: "Đến đây! Tôi không cần dựa vào mối quan hệ cũ đó để giữ mạng!"


Thấy ông ta một lòng tử chiến đến cùng, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài.

Im lặng một lúc, Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng để quay về điều tra kỹ lưỡng chuyện này! Ngày mai, vào giờ này tôi sẽ đến, nấu các người vẫn không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý thì thiên hạ sẽ không

còn Long gia nữa!”

Nói xong, Lâm Vũ nhẹ nhàng vẫy tay với Thất Hổ Bắc Cảnh, xoay người bế Ninh Loạn lên, bước nhanh ra ngoài.

Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.

Diêm Thiền sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lâm Vũ, bất mãn lẩm bẩm: "Người khác đã muốn lấy mạng anh, sao anh còn nương tay?”

"Dù sao thì cũng là người quen cũ!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ.

Diêm Thiền khựng lại một chút, sau đó cũng im lặng.

Thất Hổ Bắc Cảnh cũng dìu những người bị thương và nhanh chóng đi theo Lâm Vũ.

Chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi Minh Nguyệt Hiệp.


Lâm Vũ đứng yên, xua tay với bảy người nói: "Bắc Cảnh không thể không có chiến tướng! Các người lập tức trở về Bắc Cảnh! Những người bị thương hãy yên †âm tĩnh dưỡng!"

"Rõ!" Bảy người cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng bảy người hoàn toàn biến mất, hắn mới đi tiếp.

Đi được một lúc, Lâm Vũ thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, lập tức đi về phía đó.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Diêm Thiền bối rối hỏi.

"Cứ đi theo tôi là được." Lâm Vũ thản nhiên trả lời và bước nhanh hơn.

Lúc họ tiến vào rừng, cơ thể Lâm Vũ bỗng rung lên, mềm nhữn ngã xuống đất, cùng với đó là Ninh Loạn và chiến đao Vô Phong cũng rơi xuống.

"Phụt!" Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

"Lâm Vũ!"

Diêm Thiền hoảng sợ hét lên, ôm lấy Lâm Vũ...
 
Chương 316: C316: Tên thủ lĩnh cầm kiếm


Trong khu rừng rậm rạp, không biết từ lúc nào đã có năm người xuất hiện. Năm người, mặc đồng phục, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười đắc ý.

Diêm Thiền đột nhiên đứng ra bảo vệ Lâm Vũ, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

Tên thủ lĩnh cầm kiếm cười nói: "Người chết không cần biết nhiều!"

Diêm Thiền nghe vậy, trong lòng chợt run lên, cổ độc bản mệnh của cô ta đã âm thầm thu hồi.

Năm người này thoạt nhìn không phải là người tốt.

Bây giờ Lâm Vũ và Ninh Loạn đã mất đi sức chiến đấu, năm người này lại có ác ý, với thực lực của cô ta, muốn bảo vệ Lâm Vũ và Ninh Loạn thật sự rất khó.

Ánh mắt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn kẻ thủ lĩnh: "Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông là Liễu Sinh Trai?"

"Liễu Sinh Trai?" Diêm Thiền kêu lên, trong lòng đột nhiên lạnh đi đôi phần.

Cô ta không biết Liễu Sinh Trai nhưng đã từng nghe nói đến tên của người này.

Liễu Sinh Trai từng là một trong những ninja mạnh nhất ở Đông Đảo.


Hai mươi năm trước, Liễu Sinh Trai đột nhiên biến mất khỏi thế giới. Khi xuất hiện lại một lần nữa, đã trở thành ninja đáng sợ nhất - Quỷ Võ Sĩ!

Quỷ Võ Sĩ không những xuất quỷ nhập thần mà thực lực còn rất mạnh mẽ.

Điều quan trọng nhất là nếu muốn được gọi là Quỷ Võ Sĩ thì phải có thành tích cực kì xuất sắc: giết hơn ba người có thực lực trên Thiên Nhẫn hoặc tương đương Thiên Nhẫn!

Mà thực lực của Thiên Nhẫn có thể sánh ngang với võ giả Luyện Thần Cảnh!

Liễu Sinh Trai không phủ nhận, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: "Thật hiếm thấy, Mục Bắc Vương lại biết."

"Tôi không biết ông nhưng tôi nhận ra thanh kiếm trong tay ông."

Lâm Vũ cười nói: "Tôi từng giết một người, kiếm của kẻ đó rất giống với thanh kiếm trong tay ông! Tên người đó hình như là Liễu Sinh Nhất Lang."

Một luồng năng lượng cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Liễu Sinh Trai, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Vũ: "Đó là con trai tao!"

Hỏng rồi! 'Tâm trạng của Diêm Thiền lập tức chạm đáy.


Kẻ thù gặp nhau, trong ánh mắt hiện lên sự thù hän! Giữa Lâm Vũ và Liễu Sinh Trai lại là thù giết con!

Với cơ hội hiếm có như vậy, sao Liễu Sinh Trai có thể không tận dụng cơ hội để giết Lâm Vũ chứ?

"Tôi đoán đúng rồi!"

Ngược lại với Diêm Thiền, Lâm Vũ tỏ ra không sao, trên mặt nở nụ cười: “Cho. nên, ông giết người của Bàng gia ở Tây Vực, sau đó lại giáng hoạ cho Long gia, sau đó đợi tôi và Long gia đấu đến lưỡng bại câu thương rồi nhân cơ hội giết tôi,

báo thù cho con trai ông?”

Liễu Sinh Trai đã xuất hiện nên sự việc cần được làm sáng tỏ, Long gia quả thực đã người khác vu oan hãm hại.

Nhưng không ngờ rằng người này lại là Liễu Sinh Trai.

Ông ta cười lạnh: "Đáng tiếc mày nhận ra đã quá muộn!"

"Tôi đã hiểu ra quá muộn, lần này không chỉ hại Long gia, còn hại chính mình!" Lâm Vũ thở dài hối hận, lại đột nhiên lắc đầu: " Ông muốn giết tôi, không phải chỉ vì trả thù cho Liễu Sinh Nhất Lang đúng không?”

"Sao mày biết?" Liễu Sinh Trai dường như không vội giết Lâm Vũ, hỏi một cách hứng thú.

Lâm Vũ hít sâu mấy hơi, sau đó trầm giọng nói: “Liễu Sinh Nhất Lang đã chết trong tay tôi từ hai năm trước! Nếu muốn báo thù cho anh ta thì không thể hơn một tháng trước ông mới đến tìm Đường Thanh Vân luyện chế Xích Luyện Thiên Hương."

"Mày đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai cười nham hiểm nói: "Tao không phải là người duy nhất muốn giết mày. Chỉ là vì quá muốn giết mày nên tao mới nhận nhiệm vụ này!”
 
Chương 399: Cái gì?


Lạc Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Cái đỉnh ba chân đó thật sự là đồ giả à?”

“Ừ!" Trần Học Hải đang định gật đầu, thì đột nhiên kinh ngạc nhìn hai người: “Hai ngươi đã sớm nhìn ra cái đỉnh đó là hàng giả sao?”

Trần Dao cũng vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí, có chút khó tin.

“Tôi không nhìn ra nhưng ngài ấy nhìn ra.” Lạc Trường Phong chỉ vào Lâm Vũ.

Trần Học Hải ngạc nhiên nhìn hắn: “Bởi vì cậu biết cái đỉnh là giả nên mới nhận ra sơ hở của chúng tôi?”

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười. “Không thể nào!”

Trần Dao đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Tài nghệ làm hàng giả của ông nội ngay cả chuyên gia đồ cổ cũng không thể nhìn ra được!”

Cô ta rất tin tưởng vào kỹ năng làm đồ giả của ông nội mình.

Lúc trước đồ giả do ông nội tôi làm ra đã được hơn chục chuyên gia công nhận là hàng thật.

Cho đến nay, chưa có người nào nhìn ra được. Huống hồ còn là một người trẻ như vậy.

Dù kinh nghiệm của hắn có phong phú đến đâu, thì làm sao có thể bằng những chuyên gia đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu đồ cổ?

“Kỹ năng làm giả của ông quả thực rất đỉnh!” Lâm Vũ mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Thật ra tôi vốn không thể nhìn ra cái đỉnh là thật hay giả, nhưng tôi biết cái đỉnh thật ở đâu, vì vậy cái đỉnh của ông chắc chắn là giả.”

“Cái gì?”

Trần Học Hải và Trần Dao đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Trần Học Hải không khỏi cười khổ.

Chẳng trách hắn chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết cái đỉnh là hàng giả.

Không ngờ chuyện như vậy cũng có thể xảy ra được, vậy nên ông lão chỉ đành thừa nhận thất bại.

Sau khi cười khổ, Trần Học Hải nhẹ nhõm: “Nếu như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, hai người muốn làm gì với tôi cũng được, chỉ mong thả cháu gái của tôi đi. Đây đều là ý tưởng của tôi, không liên quan gì tới con bé cả.”

“Không!”

Trần Dao hét lớn, lập tức đưa tay chắn trước Trần Học Hải: “Có vấn đề gì thì hãy để tôi chịu trách nhiệm, đừng làm khó ông nội tôi!”


“Không phải việc của con!” Trần Học Hải mắng rồi kéo Trần Dao về phía sau.

“Con không muốn!” Trần Dao bướng bỉnh lắc đầu, lại đứng ở trước mặt ông nội cô.

“Dao Nhi!”

Trần Học Hải bỗng nhiên cao giọng, nghiêm nghị nói: “Nếu con còn tiếp tục không nghe lời, ông sẽ không nhận đứa cháu này nữa.

“Ông nội!" Trần Dao gấp gáp đến mức dậm chân, mặt đỏ bừng. “Dừng!”

Nhìn thấy hai người bọn họ giằng co qua lại trước mặt, Lâm Vũ rốt cục. không nhịn được, buồn cười nói: “Tôi có nói sẽ xử lý hai người à?”

“Hả? “Cậu... bỏ qua cho chúng tôi sao?” Hai người đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, có chút khó tin.

Lâm Vũ sờ cäm, mỉm cười nhìn hai người: “Bỏ qua cho hai người cũng được, nhưng có chuyện này tôi phải hỏi rõ ràng.”

“Chuyện gì?” Cả hai đều hỏi.

Lâm Vũ nhếch khóe miệng, hứng thú nói: “Đồ vật ông trao đổi với Lương Trung Nguyên là gì vậy?”


“Chỉ là một đồ cổ mà thôi.”

Trần Học Hải cười nói: “Nhưng tôi đã đổi đồ giả lấy đồ thật.”

“E rằng không phải như vậy?” Lâm Vũ lộ ra ý cười.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Trần Học Hải ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Dường như vô tội.

Lại dường như không hiểu lời nói của Lâm Vũ là gì.

Lâm Vũ cười thầm trong lòng.

Không hổ danh là cao thủ làm hàng giả, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt vời.

Đã đến lúc này rồi mà vẫn muốn diễn kịch!

“Lúc ở trấn nhỏ này hai người đã bắt đầu diễn kịch, một mạch diễn đến chợ Quỷ Sương, tôi đoán ngay từ đầu hai người đến đây là vì món đồ đó phải không?” Lâm Vũ cười hỏi.

“Tôi chỉ tùy tiện lấy thôi, có giá là được.”

Trần Học Hải lắc đầu, vẫn không chịu thừa nhận. “Những gì ông nói đã rất mâu thuẫn.”

Ánh mắt Lâm Vũ khẽ lóe lên, cười nói: “Tay nghề làm đồ giả của ông tốt như vậy, còn cần xem món đồ kia có giá trị hay không à?”

“Ông cố ý yêu cầu tiền mặt, bởi vì ông biết người ở chợ Quỷ Sương vốn không thể mang theo nhiều tiền như vậy.”

“Ngay từ đầu ông đã gài bãy Lương Trung Nguyên, chỉ chờ ông ta chủ động tiến vào!”

“Bởi vì ông biết, nếu ông chủ động muốn trao đổi, Lương Trung Nguyên rất có thể sẽ không đồng ý.”

“Cho nên ông cố ý giả làm một ông lão quê mùa, để cho Lương Trung Nguyên buông lỏng cảnh giác, khiến ông ta không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ chọn món đồ nhỏ như vậy.”

“Hao tâm tổn sức nhiều như vậy để có được nó, vậy nên chắc chẳn không phải vì tiền!”

“Còn nữa sau khi hai người rời đi, Lương Trung Nguyên đã đến tìm tôi, nhờ tôi giúp ông ta mua lại. Hiển nhiên, Lương Trung Nguyên cũng rất coi trọng món đồ này...”
 
Chương 317: C317: Có điều


"Nhiệm vụ?”

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn ông ta: "Đừng nói với tôi, ông là người của Phong Linh?"

Phong Linh! Một cái tên rất nho nhã và nghệ thuật nhưng đó lại là cái tên đã nhuốm vô số máu.

Đây là tổ chức sát thủ số một thế giới và cũng là tổ chức thần bí nhất!

Thậm chí không ai biết rốt cuộc tên của tổ chức này là gì! Chỉ bởi vì sau mỗi lần giết người, họ sẽ để lại một chiếc chuông gió bên cạnh người đã chết, cứ như vậy cái tên Phong Linh được ra đời.

"Mày lại đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai lại thừa nhận.

"Lợi hại!" Lâm Vũ thở ra một hơi dài: "Tôi thực sự không ngờ rằng Phong Linh lại có thể khiến Liễu Sinh Trai ông bán mạng như vậy! Tôi rất tò mò, rốt cuộc Phong Linh là tổ chức gì mà năng lực lớn như vậy?"


"Mày không cần phải biết!"

Liễu Sinh Trai cười khẩy: “Tao đã nói rồi, người chết không cần biết quá nhiều.”

"Vậy ông có thể nói cho tôi biết, ngoài ông ra, còn có ai muốn giết tôi?" Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ: "Ít nhất, trước khi chết hãy để tôi hiểu rõ!"

Ông ta lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu tao nói ngay cả tao cũng không biết thân phận của người đó, mày có tin không?”

" Lâm Vũ lại cười khổ: "Dù sao ông cũng không cần nói dối trước mặt người sắp chết! Không ngờ Lâm Vũ tôi không phải chết trên chiến trường mà là chết dưới tay của một tổ chức sát thủ."

Lúc này, Lâm Vũ trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, không cam tâm.

€ó rất nhiều kiểu chết nhưng nếu nhất định phải chết, hắn muốn chết trên chiến trường. Chỉ có chết một oanh liệt mới xứng đáng với danh nghĩa của một đại trượng phu!

Nhìn vẻ mặt của Lâm Vũ, nụ cười của ông ta càng thêm điên cuồng: "Tao thực sự không biết thân phận của người đó. Điều duy nhất tao có thể nói đó là người

đó đến từ Hoa Quốc của chúng mày!"

"Thà rằng là người nước ngoài còn hơn!" Trên mặt Lâm Vũ đầy vẻ thống khổ, trong cực kỳ cô độc nhưng đây chính là kết quả mà Liễu Sinh Trai mong muốn!

Ý định giết người!


Để Lâm Vũ biết rằng những người muốn giết hắn chính là những người mà hắn liều mạng bảo vệ thì hắn mới cảm nhận được đau đớn thực sự.

"Được rồi, tao đã lãng phí quá nhiều thời gian với mày rồi!"

Liễu Sinh Trai cười lạnh: "Tao biết mày đang câu giờ, muốn đợi Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ dẫn người đến! Nhưng đáng tiếc, tao sẽ không cho. mày cơ hội này!". Truyện Khoa Huyễn

"Ông... luôn âm thầm theo dõi chúng tôi?" Trái tim Lâm Vũ run lên, kinh ngạc nhìn Liễu Sinh Trai.

"Đương nhiên rồi!" Ông ta vô cùng đắc ý, cười lớn: "Tao đã theo dõi từ khi chúng mày bắt đầu giao chiến với Long gia! Lúc mày rời đi, tao đoán có lẽ mày đã bị thương!"

“Với tính cách của Mục Bắc Vương mày, nếu không bị thương, sợ Long gia quyết tử, trong tình huống đó, mày sẽ không cho Long gia bất kỳ cơ hội nào! Mày. có thể lừa người của Long gia nhưng không thể lừa được tao!"

"Có điều, danh tiếng của mày quá lớn, cho dù đoán được nhưng tao cũng không dám đưa ra kết luận! Mãi đến khi theo đi theo tới đây, tao mới dám chắc. chắn!"

"Nhưng mày tưởng mình thông minh, để Thất Hổ Bắc Cảnh trở về Bắc Cảnh, điều động Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ đến bảo vệ mày, kết quả khôn quá hoá dại rồi! Hahal"


Liễu Sinh Trai cười lớn, sự đắc ý không thể diễn tả bằng lời.

Sau khi nghe ông ta nói vậy, sắc mặt của ba người trở nên rất khó coi.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ mới thở dài, vẻ mặt cay đẳng nói: “Tôi quả thực không quá hoá dại rồi nhưng không ngờ ông lại có khả năng che giấu tung tích tốt như vậy, luôn trốn dưới trước mắt tôi mà tôi còn không phát hiện ra!

"Là do mày quá tự phụ!"

Liễu Sinh Trai đả kích Lâm Vũ không thương tiếc: "Nếu như mày nhiều người hơn thì tao cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy, kế hoạch này cũng sẽ không hoàn hảo như vậy!"

"Đúng vậy! Tôi quá tự phụ."

Lâm Vũ tự cười chế giễu mình rồi nói: "Tôi hỏi ông một câu cuối cùng! Tôi đoán, có lẽ ở Long gia có người cấu kết với ông đúng không?"
 
Chương 314: C314: Cô ta nghe vậy


"Anh... anh sao vậy?" Diêm Thiền mặt đầy hoảng sợ, nước mắt lập tức trào ra: "Đừng làm em sợi"

Ninh Loạn cũng hoảng hốt, muốn giúp đỡ nhưng lúc này anh ta giống như một phế nhân, căn bản không giúp được gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Vũ.

"Nói nhỏ thôi!" Lâm Vũ ôm chặt ngực, lắc đầu với Diêm Thiền.

Cô ta nghe vậy, vội vàng bịt miệng lại, đỡ Lâm Vũ từ từ nằm xuống, nước mắt rơi lã chã trên mặt Lâm Vũ.

"Khụ khụ...

Lâm Vũ ho nhẹ hai tiếng, nhìn Diêm Thiền một cái, cười khổ nói: "Suy cho cùng, tôi vẫn đánh giá thấp Long gia! Nhiều năm không gặp, Long Quang Tổ đã mạnh đến như vậy rồi... "

"Anh đừng nói nữa!" Diêm Thiền cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc của mình, thấp giọng nói: "Nếu người của Long gia biết anh bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ đuổi theo!"

Cô ta chợt hiểu răng Lâm Vũ không muốn tiêu diệt Long gia.


Những lời hắn nói ban nấy tưởng chừng như đang cho Long gia một cơ hội cuối cùng nhưng thực chất lại đang tranh thủ thời gian để họ thoát thân.

Chắc chắn lúc đó hắn đã bị thương rất nặng, chỉ là hắn luôn nhẫn nhịn, kìm nén, giả vờ như không có chuyện gì.

Nếu hắn dám thể hiện ra, Long Quang Tổ và Long Quang Diệu nhất định sẽ dồn hết sức để giết bọn họ!

"Không sao, người của Long gia không thể ngờ tôi đã bị thương!"

Lâm Vũ gượng cười: "Tôi cố ý đuổi Trần Đoan bọn họ đi chỉ là để cho Long gia thấy! Bọn họ không ngờ rằng, cho dù bị thương nặng, tôi vẫn dám để những người đó trở về Bắc Cảnh!"

"Đồ khốn nạn!" Diêm Thiền vừa đau lòng vừa tức giận, giơ nắm đấm đánh vào. ngực Lâm Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cô ta lại không nhãn tâm, hậm hực rút tay lại.

Lâm Vũ lại mỉm cười, sắc mặt yếu ớt nhìn Diêm Thiền: "Đừng lo lắng, tôi chỉ là bị nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được."

Diêm Thiền không khỏi lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại đưa tay ra móc về phía hắn.


Lâm Vũ dùng sức, giữ tay Diêm Thiền lại: “Cô đang làm gì vậy?”

"Anh nghĩ em còn có tâm trạng sàm sỡ anh sao?”

Hai mắt Diêm Thiền đỏ hoe, tức giận nói: "Em lấy điện thoại của anh gọi cho. bọn họ! Bảo họ nhanh chóng quay lại để bảo vệ hai người, đề phòng lỡ như!"

Hiểu rõ mục đích của Diêm Thiền, Lâm Vũ lập tức nở nụ cười ngượng ngùng sau đó dịch chuyển cơ thể một cách đầy khó khăn, buông tay cô ta ra: “Đừng gọi bọn họ, nói không chừng còn có người đang lén lút theo dõi họ! Nếu bọn họ quay lại chậm trễ, Long gia nhất định sẽ biết chuyện tôi trọng thương! Hãy gọi cho Bạch Diệu Thủ!

"Lão đại, có phải anh quá thận trọng rồi không?"

Ninh Loạn yếu ớt hỏi. Lâm Vũ khế lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những lúc như thế này, thận trọng không bao giờ là thừa! Cẩn thận vẫn hơn! Đối với Long gia, chúng ta cũng đã từng bất cẩn một lần, không thể bất cẩn một lần nữa!" . Truyện Linh Dị

Ninh Loạn nghe vậy, lập tức im lặng.

Diêm Thiền lập tức bấm số của Bạch Diệu Thủ và đặt điện thoại vào cạnh tai Lâm Vũ.

Hắn cũng không có nói cho Bạch Diệu Thủ biết tình trạng của mình, mà chỉ dặn dò anh ta lập tức lặng lẽ đưa vài người tới đây.

Lâm Vũ gọi điện xong, Diêm Thiền cất điện thoại cho hắn.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của hai người, cô ta lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”
 
Chương 400: Ngọc Âm Dương?


Nghe Lâm Vũ nói vậy, vẻ ngơ ngác trên mặt Trần Học Hải cũng dần biến mất.

“Tôi vốn tưởng mình đã đủ thông minh, không ngờ rằng cậu còn thông minh hơn.”

Trần Học Hải cười bất đắc dĩ. Ông ta nghĩ là kế hoạch của mình rất hoàn hảo hóa ra đã bị nhìn thấu từ lâu. Lúc này, cho dù ông ta có tiếp tục phủ nhận thì cũng chẳng nghĩa lý gì.

Lâm Vũ cười nhẹ, khiêm tốn nói: “Nếu không phải tôi biết cái đỉnh ba chân của ông là giả, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.”

“Vi vậy người tính không bằng trời tính.”

Trần Học Hải thở dài, sau đó gật đầu nói: “Quả thật tôi tới đây vì ngọc Âm Dương.”

Ngọc Âm Dương?

Lâm Vũ có chút kinh ngạc.

Quả nhiên, Lương Trung Nguyên không nói thật với hắn! Cái tên cúc bán nguyệt này có lẽ là do ông ta tùy ý bịa ra.

Lâm Vũ nhìn Trần Học Hải: “Có thể cho tôi xem ngọc Âm Dương trong tay ông được không?”

“Tôi như cá nằm trên thớt, có thể không cho cậu xem được sao?” Trần Học. Hải cười tự giễu rồi lấy ngọc Âm Dương đưa cho Lâm Vũ.

Miếng ngọc có cảm giác lành lạnh.

Ngoài ra còn có một cảm giác nặng trịch khó tả.

Cả hai mặt của nó đều bóng mịn.

Lâm Vũ cẩn thận nhìn nó một lúc rồi trả lại cho Trần Học Hải. Trần Học Hải kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu... cậu không giữ nó sao?”

Lâm Vũ lắc đầu, buồn cười nói: “Đây là đồ mà ông dựa vào năng lực của mình có được, tôi lấy làm gì?”

Đồ ở chợ Quỷ Sương vốn không quan tâm thật giả, càng không bận tâm đến nguồn gốc.


Ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Một người dám chơi thì một người dám chịu.

Trần Học Hải có thể đổi hàng giả lấy ngọc Âm Dương này, đó là năng lực của ông ta.

Tuy rằng hắn có chút tò mò về ngọc Âm Dương nhưng cũng không cần lấy làm gì. Thấy Lâm Vũ nói vậy, Trần Học Hải yên tâm một chút, nghi hoặc hỏi: “Không

phải cậu nói Lương Trung Nguyên nhờ cậu giúp ông ta lấy lại nó sao?”

“Tôi đồng ý giúp ông ta lấy lại, nhưng không nói là nhất định có thể lấy lại được.

Lâm Vũ lộ ra nụ cười đắc ý. Nghe vậy, Trần Học Hải và Trần Dao đều sửng sốt. Đam Mỹ Trọng Sinh

Sau đó Trần Học Hải liền cười lớn.

Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Hình như chất liệu của ngọc Âm Dương nhìn không giống ngọc lắm!”

Trần Học Hải gật đầu: “Ngọc Âm Dương là ngọc, nhưng thực ra không phải ngọc.”

“Vậy là cái gì?” Lâm Vũ tò mò hỏi. “Cái này...”

Trần Học Hải có chút xấu hổ: “Kỳ thật tôi cũng không biết ngọc Âm Dương làm băng chất liệu gì, chỉ biết rất cứng, còn cứng hơn cả kim cương.”

“Cứng hơn nhiều so với kim cương sao?”

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong gần như đồng loạt kêu lên.

Không phải bọn họ chưa từng thấy qua thứ gì cứng hơn kim cương. Ví dụ như chiến đao Vô Phong của Lâm Vũ chẳng hạn.

Nhưng chiến đao Vô Phong cũng chỉ cứng hơn kim cương một chút mà thôi, không thể nói cứng hơn kim cương rất nhiều được.

Trần Học Hải cho rằng hai người không tin, liền lấy ngọc Âm Dương ra, nghiêm túc nói: “Hai người có thể thử phá hủy nó xem, liệu có được không?”

“Không phải chúng tôi không tin, chỉ là chúng tôi có chút ngạc nhiên mà thôi.”

Lâm Vũ xua tay, nói không cần thử, hỏi: “Vậy ngọc Âm Dương này rốt cuộc có tác dụng gì?”

Trần Học Hải đang định trả lời thì Trần Dao lại lặng lẽ kéo góc áo của ông.

Tuy động tác của cô ta rất nhỏ nhưng vẫn không thể tránh khỏi tâm mắt của Lâm Vũ và Lạc Trường Phong.

Trần Dao nghiêng đầu sang một bên, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Học Hải nhìn cháu gái, cười nhẹ: “Được rồi, đã nói đến mức này thì không cần phải giấu nữa.”

Trần Dao hơi có nghẹn, tức giận nhìn ông ta.

Trần Học Hải cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Thật ra có hai miếng ngọc Âm Dương.”

“Hai miếng?” Lâm Vũ kinh ngạc nói: “Một âm một dương sao?” “Phải!”
 
Chương 318: C318: Mày lại đoán đúng rồi


Nếu trong Long gia không có người cấu kết với Liễu Sinh Trai thì ông ta không có khả năng nắm giữ được hành tung của họ và những người trong Long gia đúng lúc như vậy.

Trong Long gia nhất định có gián điệp của Liễu Sinh Trai! Thậm chí Long gia còn có người của Phong Linh!

Trừ người của Long gia ra thì người biết đến Long Tướng Cấm Vệ cũng không nhiều!

Chí ít Liễu Sinh Trai không thể nào biết đến sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ.

"Mày lại đoán đúng rồi!"

Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, nhưng lại tràn đầy cảm khái mà nói: "May mắn mày đủ tự phụ, bằng không lấy sự thông minh và thực lực của mày thì muốn giết chết mày cũng khá khó khăn! Được rồi, mày đừng kéo dài thời gian nữa, tụi mày nên lên đường!”

Đây là thông điệp sau cùng.

Trên mặt Diêm Thiền lộ ra nụ cười sầu thảm, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ với ánh mắt ướt át: “Lâm Vũ, em không hối hận đời này đã gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"

Vừa nói xong, Diêm Thiên đã đột nhiên rút dao găm ra rồi liều lĩnh nhào về phía Liễu Sinh Trai.

Biết rõ không đấu lại, nhưng cô ta vẫn không chịu lùi bước!

Cùng lúc đó, cổ độc bản mệnh của cô ta cũng đánh úp về phía Liễu Sinh Trai từ bên cạnh.


"Không biết tự lượng sức mình!" Đối mặt với công kích của Diêm Thiền, Liễu Sinh Trai khinh thường cười một tiếng.

Một âm thanh thanh thúy vang lên, trường kiếm trong tay Liễu Sinh Trai đã ra khỏi vỏ.

Ngay trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh đao đột nhiên hạ xuống. Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Liễu Sinh Trai.

Một giây sau, một cái tay cụt bay lên.

Trong cái tay đó còn nắm chặt thanh kiếm vừa rút ra.

Ánh đao không dứt.

Sau lưng Liễu Sinh Trai có một làn sương máu lập tức nổ tung.

Người đứng phía sau ông ta còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.

"Không hay rồi, trúng kế!" Liễu Sinh Trai biến sắc, cố nén đau đớn đứt tay mà cấp tốc rút lui.

Nhưng ông ta vừa di chuyển thì một ánh đao đã vung mạnh từ tay Lâm Vũ ra lần nữa.


Trên không trung lại có một mảnh sương máu nổ tung. Liễu Sinh Trai ngã nhào xuống đất.

Hai chân ông ta đứt ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.

"A...' Liễu Sinh Trai phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra lập tức khiến Diêm Thiền ngây người.

Khi cô ta lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị kéo. về bên cạnh Lâm Vũ.

Lâm Vũ đứng nắm đao, thân thể thẳng như cây tùng, đâu còn vẻ suy yếu như vừa rồi.

Nhìn Lâm Vũ không bị gì cả, Diêm Thiền lập tức mừng rỡ. Nhưng sau sự mừng rỡ ngắn ngủi thì lửa giận lập tức tràn lên. Bị lừa!

Lâm Vũ căn bản không bị thương!

Từ đầu tới đuôi tên này vẫn đang diễn trò!

Mà cô ta lại bị lừa không biết cái gì cả!

"AI!!" Diêm Thiền đột nhiên phát ra một tiếng thét phẫn nộ, đột nhiên bổ nhào vào người Lâm Vũ rồi cắn mạnh lên vai hắn.

Lâm Vũ chỉ cảm thấy nơi bả vai truyền đến đau đớn, nhưng hắn không đẩy Diêm Thiền ra mà để mặc cô phát tiết lửa giận trong lòng.

Ninh Loạn nửa chết nửa sống nằm ở đó, nhếch miệng cười to.
 
Chương 315: C315: Ninh loạn thấy vậy


"Không còn cách nào khác!"

Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: “Ngoài việc chờ Bạch Diệu Thủ dẫn người đến thì còn có thể làm gì? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể sẽ bị tai mắt của Long gia phát hiện”

Diêm Thiền nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nắm lấy tai Lâm Vũ, vẻ mặt không vui nói: “Anh đã trong tình trạng chết dở sống dở rồi mà còn to tiếng với em?”

Ninh Loạn thấy thế, lập tức cười hả hê.

Thật hiếm có!

Lão đại cũng có những lúc như thế này!

Lúc này Lâm Vũ đã yếu đến mức gần như không còn sức lực giấy giụa, cũng lười giãy giụa, mặc cho Diêm Thiền véo tai mình, nói: "Đợi tôi bình phục, xem tôi

xử lý cô thế nào!"


"Còn dám to tiếng với em sao?" Đôi mắt đẹp của Diêm Thiền mở to, nở nụ cười xấu xa.

Ngay sau đó, cổ độc bản mệnh của Diêm Thiền từ từ bay ra và bao quanh cô, quay tròn một cách đầy phấn khích.

Nhìn thấy cổ dộc bản mệnh bay lượn xung quanh, Lâm Vũ không khỏi kinh hãi, nghiêm nghị nói: "Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm loạn!"

"Còn dám cảnh cáo em ư?” Diêm Thiền cười xấu xa nói: "Nếu như anh còn chọc giận em, có tin em sẽ nhân cơ hội này hạ độc tình vào người anh? Đến lúc đó, trong mắt và trong lòng

anh chỉ có eml"

"Cô không phải loại người như vậy!" Sắc mặt Lâm Vũ hơi thay đổi, tránh né ánh mắt của Diêm Thiền.

"Không, anh sai rồi!" Cô ta lắc đầu, đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất: "Em chính là người như vậy!"

“Sau đó thì sao?” Lâm Vũ buồn cười nhìn cô ta.

"Em không đùa với anh đâu!"

Vẻ mặt Diêm Thiền dần dần trở nên nghiêm túc: "Vốn dĩ em không muốn làm như vậy nhưng anh quá tuyệt tình, trong mắt anh chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt! Chính anh ép em phải làm như vậy!"

Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô có ý gì?"

Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt Diêm Thiền: "Em luôn muốn hạ độc anh nhưng em biết mình không có cơ hội! Bây giờ, em đã có cơ hội rồi!"

"Anh yên tâm, sau khi hạ độc anh, em sẽ dẫn anh đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta, ở đó chỉ có anh và eml"


"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em sinh con đẻ cái."

"Từ đó về sau, trên thế giới sẽ không còn có Mục Bắc Vương nữa!"

Nói rồi, Diêm Thiền chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lâm Vũ vừa định nói thì cô ta bỗng nhiên đưa tay ra, phong ấn các huyệt đạo. của hắn nhanh như chớp.

"Cô..." Khuôn mặt của Lâm Vũ phủ đầy sương giá, nhìn Diêm Thiền với vẻ khó tin.

Ninh Loạn thấy vậy, tức giận, sát ý đẳng đằng ni êm Thiền, cô có biết mình đang làm gì không? Nếu cô dám hạ độc Mục Bắc Vương, cho dù có đuổi đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém cô thành trăm vạn mảnh!

"Anh không còn cơ hội nữa rồi.'Diêm Thiền không hài lòng nhìn Ninh Loạn nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh sao? Yên tâm, tôi sẽ tìm một chỗ cực kỳ bí

mật để chôn anh! Ba người chúng ta sẽ bốc hơi khỏi thế giới này! Những người khác sẽ chỉ coi ngươi như chúng ta đã bị người của Long gia tiêu diệt."

Nghe Diêm Thiền nói vậy, trên mặt hai người lập tức phủ một lớp sương dày đặc. Chỉ là, hiện tại họ đều rất yếu, thậm chí Lâm Vũ. còn bị cô ta phong ấn huyệt đạo.


Dù rất tức giận nhưng họ cũng không thể làm gì Diêm Thiền.

Nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của hai người, Diêm Thiền không nhịn được nữa cười lớn: "Nhìn xem, các anh sợ hãi chưa kìa! Đây là kết cục khi đắc tội với tôi!"

"Nhạt nhão!" Lâm Vũ và Ninh Loạn đồng thời trợn mắt.

"Đây là em đang thăm dò anh!"

Diêm Thiền hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Vũ, duỗi ngón tay trắng nốn ra, chọc mạnh vào trán hắn: "Đồ vô lương tâm, uổng công em đối xử tốt với anh như vậy, anh thật sự tin em sẽ hại anh sao?”

Diêm Thiền vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Sau đó, một giọng nói vang lên.

"Cô thì không nhưng bọn tôi thì có!"

"Ai?" Trong lòng Diêm Thiền run lên, lập tức quay đầu lại...
 
Chương 401: Danh lợi thì hại người!


Trần Học Hải gật đầu: “Đen là âm, trắng là dương! Hai miếng âm dương hợp lại với nhau tạo thành một cái chìa khóa.”

Chìa khóa?

“Chìa khóa kho báu?”

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong đồng thời thốt lên.

Tình tiết này có phần quen thuộc.

Hoa Quốc có trên dưới năm nghìn năm lịch sử, đã có vô số thứ bị chôn vùi. Kiểu chìa khóa kho báu này cũng không có gì lạ.

“Không phải là kho báu, nhưng so kho báu còn có giá trị gấp ngàn lần!”

Sắc mặt Trần Học Hải chợt thần bí, trầm giọng nói: “Di tích thượng cổ!” Nghe thấy ông nội nói vậy, Trần Dao tức đến giậm chân.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không để ý tới cô ta, ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Học Hải.

Trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc. Di tích thượng cổ sao?

Nếu như những gì ông ta nói là sự thật thì nó quả thực còn đáng giá gấp ngàn lần so với kho báu!

Thậm chí còn hơn cả thết Giá trị này có lẽ chẳng không thể đo đếm được!

Hít sâu một hơi rồi Lâm Vũ thăm dò hỏi: “Di tích thượng cổ ở đâu? Ông có tiện tiết lộ chút không?”

Trần Học Hải cười khổ, lắc đầu nói: “Chắc là ở trong núi Côn Lôn, nhưng cũng không biết cụ thể ở chỗ nào.”

Lâm Vũ trâm mặc, bất đắc dĩ cười nói: “Phạm vi này có chút rộng!” Dãy núi Côn Lôn là nơi có long mạch.

Bán kính vài trăm km.

Môi trường rất khắc nghiệt và quanh năm hoang vu.

Thậm chí còn hẻo lánh hơn cả núi Đại Tuyết của Bắc Cảnh.

Cho đến tận bây giờ, phần lớn núi Côn Lôn vẫn chưa được khám phá. Hơn nữa còn có vô số truyền thuyết về dãy núi này.

Dường như tất cả đều vô cùng thần bí.

Lâm Vũ tin rằng có di tích thượng cổ ở núi Côn Lôn.

Lúc này Lạc Trường Phong tò mò nhìn Trần Học Hải: “Sao ông biết chuyện này?”

Ông ta mỉm cười và chậm rãi nói: “Do công việc nên tôi đã tiếp xúc với rất nhiều văn hóa di vật cổ. Sau đó tình cờ biết được về ngọc Âm Dương và di vật

thượng cổ từ một tấm bia đá.”

“Nhưng đáng tiếc, do thời gian quá lâu nên tấm bia đá đã bị hư hại nghiêm trọng. Không thể nào thấy rõ ghi chép về di tích, cũng như vị trí cụ thể.”


⁄W¡ trí núi Côn Lôn cũng là do tôi suy luận ra dựa vào những ghi chép rải rác trên các tấm bia đá.”

“Tôi không thể đảm bảo liệu nó có ở đó hay không.” Nói đến đây, Trần Học Hải tràn đầy tiếc nuối.

Đây chính là một di tích thượng cổ!

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy kích động rồi.

Cho dù đồ giả của ông ta có tốt đến mấy thì đồ giả vẫn là đồ giả, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể nào so bì được với những chuyên gia khác.

Nhưng nếu có thể phát hiện ra di tích này, chắc chắn tên tuổi của ông ta sẽ được lưu danh trong lịch sử.

Danh lợi thì hại người!

Nhưng mấy ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của của nó chứ?

Ông ta có tiền nhưng vẫn chưa có danh tiếng.

Nhưng nếu tìm thấy di tích thượng cổ này thì sẽ có tất cả mọi thứ.

Nghe vậy, Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Dấy núi Côn Lôn quá rộng, bọn họ cũng không dám chắc có thể tìm thấy nó.

Trong lòng tiếc nuối, Lâm Vũ đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, miếng ngọc Âm Dương khác cũng ở trong tay ông sao?”

Trần Học Hải lắc đầu. “Vậy... Ông có tin tức gì về ngọc Âm Dương nữa không?” Lâm Vũ lại hỏi. Trần Học Hải lại lắc đầu: “Không có, cậu có thể đi hỏi Lương Trung Nguyên.”

Lâm Vũ cười mỉm, xua tay nói: “Thôi bỏ đi! Nếu như ông ta biết gì về ngọc Âm Dương cũng sẽ không lấy nó để câu cá.”

“Câu cá?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao tràn đầy vẻ khó hiểu: “Ý anh là gì?”
 
Chương 316: C316: Tên thủ lĩnh cầm kiếm


Trong khu rừng rậm rạp, không biết từ lúc nào đã có năm người xuất hiện. Năm người, mặc đồng phục, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười đắc ý.

Diêm Thiền đột nhiên đứng ra bảo vệ Lâm Vũ, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

Tên thủ lĩnh cầm kiếm cười nói: "Người chết không cần biết nhiều!"

Diêm Thiền nghe vậy, trong lòng chợt run lên, cổ độc bản mệnh của cô ta đã âm thầm thu hồi.

Năm người này thoạt nhìn không phải là người tốt.

Bây giờ Lâm Vũ và Ninh Loạn đã mất đi sức chiến đấu, năm người này lại có ác ý, với thực lực của cô ta, muốn bảo vệ Lâm Vũ và Ninh Loạn thật sự rất khó.

Ánh mắt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn kẻ thủ lĩnh: "Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông là Liễu Sinh Trai?"

"Liễu Sinh Trai?" Diêm Thiền kêu lên, trong lòng đột nhiên lạnh đi đôi phần.

Cô ta không biết Liễu Sinh Trai nhưng đã từng nghe nói đến tên của người này.

Liễu Sinh Trai từng là một trong những ninja mạnh nhất ở Đông Đảo.


Hai mươi năm trước, Liễu Sinh Trai đột nhiên biến mất khỏi thế giới. Khi xuất hiện lại một lần nữa, đã trở thành ninja đáng sợ nhất - Quỷ Võ Sĩ!

Quỷ Võ Sĩ không những xuất quỷ nhập thần mà thực lực còn rất mạnh mẽ.

Điều quan trọng nhất là nếu muốn được gọi là Quỷ Võ Sĩ thì phải có thành tích cực kì xuất sắc: giết hơn ba người có thực lực trên Thiên Nhẫn hoặc tương đương Thiên Nhẫn!

Mà thực lực của Thiên Nhẫn có thể sánh ngang với võ giả Luyện Thần Cảnh!

Liễu Sinh Trai không phủ nhận, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: "Thật hiếm thấy, Mục Bắc Vương lại biết."

"Tôi không biết ông nhưng tôi nhận ra thanh kiếm trong tay ông."

Lâm Vũ cười nói: "Tôi từng giết một người, kiếm của kẻ đó rất giống với thanh kiếm trong tay ông! Tên người đó hình như là Liễu Sinh Nhất Lang."

Một luồng năng lượng cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Liễu Sinh Trai, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Vũ: "Đó là con trai tao!"

Hỏng rồi! 'Tâm trạng của Diêm Thiền lập tức chạm đáy.


Kẻ thù gặp nhau, trong ánh mắt hiện lên sự thù hän! Giữa Lâm Vũ và Liễu Sinh Trai lại là thù giết con!

Với cơ hội hiếm có như vậy, sao Liễu Sinh Trai có thể không tận dụng cơ hội để giết Lâm Vũ chứ?

"Tôi đoán đúng rồi!"

Ngược lại với Diêm Thiền, Lâm Vũ tỏ ra không sao, trên mặt nở nụ cười: “Cho. nên, ông giết người của Bàng gia ở Tây Vực, sau đó lại giáng hoạ cho Long gia, sau đó đợi tôi và Long gia đấu đến lưỡng bại câu thương rồi nhân cơ hội giết tôi,

báo thù cho con trai ông?”

Liễu Sinh Trai đã xuất hiện nên sự việc cần được làm sáng tỏ, Long gia quả thực đã người khác vu oan hãm hại.

Nhưng không ngờ rằng người này lại là Liễu Sinh Trai.

Ông ta cười lạnh: "Đáng tiếc mày nhận ra đã quá muộn!"

"Tôi đã hiểu ra quá muộn, lần này không chỉ hại Long gia, còn hại chính mình!" Lâm Vũ thở dài hối hận, lại đột nhiên lắc đầu: " Ông muốn giết tôi, không phải chỉ vì trả thù cho Liễu Sinh Nhất Lang đúng không?”

"Sao mày biết?" Liễu Sinh Trai dường như không vội giết Lâm Vũ, hỏi một cách hứng thú.

Lâm Vũ hít sâu mấy hơi, sau đó trầm giọng nói: “Liễu Sinh Nhất Lang đã chết trong tay tôi từ hai năm trước! Nếu muốn báo thù cho anh ta thì không thể hơn một tháng trước ông mới đến tìm Đường Thanh Vân luyện chế Xích Luyện Thiên Hương."

"Mày đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai cười nham hiểm nói: "Tao không phải là người duy nhất muốn giết mày. Chỉ là vì quá muốn giết mày nên tao mới nhận nhiệm vụ này!”
 
Chương 319: C319: Vu oan hãm hại


"Cười cái rắm!" Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía anh ta.

Ninh Loạn không quan tâm mà cố gân cổ lên học giọng điệu của Diêm Thiền, chanh chua nói: "Em không hối hận đời này gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"

Diêm Thiền nghe vậy thì lập tức thẹn đến mức muốn cắm đầu xuống đất, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Diêm Thiền vừa thẹn vừa xấu hổ, buông bả vai Lâm Vũ ra rồi đột nhiên quay đầu, xấu hổ giận dữ thét to: "Anh muốn chết à!"

Ninh Loạn không quan tâm mà cất tiếng cười to.

Nhưng mà vui quá hóa buồn, Ninh Loạn cười quá mức nên đau sốc hông.

"Khụ khụ..." Ninh Loạn dùng sức ho khan vài tiếng rồi mới ổn định lại được.

"Đáng đời!" Lâm Vũ và Diêm Thiền cùng oán hận mở miệng.

Ninh Loạn không quan tâm mà tiếp tục nhếch miệng cười xấu xa, nhưng cuối cùng vẫn không dám cười như vừa rồi nữa.


Diêm Thiền vung vẩy nắm đấm của mình về hướng Ninh Loạn, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Anh là đồ chết tiệt, anh dám gạt eml”

Lâm Vũ không thể phủ nhận mà cười cười: “Không phải cô muốn hù dọa hai người chúng tôi sao?"

Diêm Thiền hơi sững sờ, lập tức bực tức giậm chân.

Vừa rồi cô ta thật sự muốn hù dọa bọn Lâm Vũ.

Kết quả lại bị họ dọa sợ gần chết.

Ngay vào thời khắc vừa rồi, cô ta đã sẵn sàng chết ở chỗ này!

Đón lấy ánh mắt phẫn hận Diêm Thiền kia, Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi cất bước đi đến trước mặt Liễu Sinh Trai.

"Vu oan hãm hại, mượn đao giết người!"

Lâm Vũ nhìn xuống Liễu Sinh Trai đang đau đến mặt mũi vặn vẹo rồi khinh thường cười nói: "Đây chỉ là mấy trò cũ rích tổ tiên chúng ta để lại thôi!"

"Mày..." Liễu Sinh Trai đau chết đi sống lại, liều mạng cố nén tiếng kêu thảm thiết mà cắn răng nhìn Lâm Vũ: “Mày... Đã sớm biết Long gia bị hãm hại?"

Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Ông nghĩ các người làm việc rất cao minh sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

"Một đá ném hai chim! Mày... Thật là hung ác!" Liễu Sinh Trai đây oán hận nói: “Tụi tao vốn muốn mày và Long gia đấu đá với nhau, không ngờ lại bị mày lợi dụng, chẳng những dẫn tụi tao ra mà còn đâm lao phải theo lao, thuận thế diệt đi Long gial"


Giờ phút này, trong lòng Liễu Sinh Trai vừa phẫn nộ lại vừa hoảng sợ. Ông ta vốn nghĩ đây là một kế hoạch không chê vào đâu được.

Nhưng không nghĩ đến không phải kế hoạch của họ quá hoàn mỹ, mà là Lâm Vũ quá phối hợp!

Ông ta cứ nghĩ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay của mình.

Lại không biết Lâm Vũ đã sớm nhìn thấu tất cả, còn thuận đường lợi dụng họ để tìm ra cái cớ thích hợp làm khó dễ Long gia!

Kết quả thằng hề lại là chính mình.

"Ha ha!" Nhưng vào lúc này, một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên từ bên ngoài rừng rậm.

Tiếp đó một bóng người đi tới như gió. Trong chốc lát người đó đã đi tới trước mặt họ. Là Long Quang Tổ!

Thấy Long Quang Tổ đột nhiên xuất hiện, Diêm Thiền và Liễu Sinh Trai càng kinh hãi.

Chẳng lẽ Lâm Vũ bị thương là giả mà cả cuộc chiến giữa họ và Long gia cũng là giả?

Cái này sao có thểt Họ tận mắt nhìn thấy đôi bên đánh khó phân thắng bại mà. Long gia còn xuất hiện thương vong cực kỳ thảm thương!

Vì phối hợp diễn kịch với Lâm Vũ, Long gia dám bỏ ra cái giá nặng nề như thế sao?


Liễu Sinh Trai há to mồm, ngơ ngác nhìn Long Quang Tổ như mất hồn, không cảm giác được cả đau đớn mãnh liệt trên người mà không ngừng tự lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng..."

"Không có gì không có khả năng! Chuyện các người không biết nhiều lắm!"

Long Quang Tổ trêu tức nhìn Liễu Sinh Trai rồi lại cười to nói với Lâm Vũ: "Mục Bắc Vương, kỹ thuật diễn xuất của lão hủ có được không?”

"Tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế!"

Lâm Vũ cũng cười ha ha theo rồi lại giơ ngón cái lên với Long Quang Tổ.

"Các người..."

Diêm Thiền khó tin mà nhìn hai người: “Chẳng lế các người vẫn luôn diễn kịch? Cả những người Long gia kia cũng... Chỉ giả chết?"

"Không giả chết thì chẳng lẽ chết thật sao?"

Long Quang Tổ dở khóc dở cười nhìn Diêm Thiền: “Nếu phải dùng mạng nhiều người như vậy để diễn kịch với Mục Bắc Vương thì lão hủ không làm!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom