Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 229: C229: Bây giờ


Mang theo sự lo lắng cho Tuyên Vân Lam, họ đã nhanh chóng về đến Thẩm gia.

Nhìn thấy Lâm Vũ, người của Thẩm gia đều nhiệt tình chào hỏi hẳn.

Lâm Vũ miễn cưỡng mỉm cười với mọi người và hỏi Thẩm Vũ Nông: "Mẹ cháu đâu ạ?”

“Đang tưới hoa ở sân sau, mọi người cũng không dám quấy rầy bà ấy.”

Vẻ mặt Thẩm Vũ Nông lo lắng, tiến lên nắm lấy tay Lâm Vũ nói: "Những gì cháu nói đều là sự thật sao? Không nhầm lẫn gì chứ?"

"Không thể nhầm được ạ." Lâm Vũ cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ chắc chắn. "Haizz..."

Thẩm Vũ Nông thấy vậy, thở dài: "Trò đùa này của ông trời hơi quá đáng rồi..." Chuyện như vậy xảy ra với ai thì cũng không thể chấp nhận được!

Nếu Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao còn sống, còn có thể mỉm cười cho. qua.

Nhưng họ đã chết rồi! Chết dưới bàn tay độc ác của cha ruột Tuyên Vân Lam!


Đến Lâm Thiển cũng bị liên lụy và lâm bệnh nặng, thời gian không còn dài nữa.

Nút thắt này là nút thắt chết! Không thể nào cởi bỏ được!

"Mọi người nói chuyện trước đi, cháu đi gặp bà ấy."

Lâm Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài, bước nhanh về phía sân sau.

Hắn không cố ý đè nén tiếng bước chân hay che giấu bóng dáng, nhưng khi hắn xuất hiện ở sân sau thì mẹ hắn đang một mình tưới hoa lại không hề phát

hiện ra.

Bình tưới không còn nước nhưng bà ấy vẫn cầm trên tay, ngẩn người đứng trước một bông hồng đang nở rộ, giữ nguyên tư thế tưới hoa.

Nhìn cảnh tượng đông cứng trước mắt, Lâm Vũ chợt cảm thấy đau lòng. Đột nhiên hắn có chút hối hận.

Nếu như không nói sự thật mà mình biết cho mẹ, liệu bà ấy có như vậy không?

Có điều, ngay sau đó Lâm Vũ lại sớm dập tắt suy nghĩ này. Nên nói với bà ấy, hơn nữa, nhất định phải nói!

Điều này liên quan đến thân thế của bà ấy, cũng liên quan đến thảm án của Lâm gia, bà ấy có quyền được biết.

Bây giờ, bà ấy vẫn có cơ hội lựa chọn.

Nếu đợi hắn tiêu diệt Nam Cung thế gia rồi thì ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ dần dần cảm thấy thoải mái, chậm rãi bước tới cầm lấy bình tưới nước từ tay mẹ: "Mẹ, hết nước rồi, con đi lấy nước cho mẹ.

Mãi đến lúc này Tuyên Vân Lam mới ý thức được con trai mình đã trở về. Bà ấy miễn cưỡng cười hỏi: "Con về khi nào vậy?"

"Con vừa về đến liền đến thăm mẹ ngay." Lâm Vũ trả lời rồi bước tới đổ đây nước vào bình tưới.


Tuyên Vân Lam nắm chặt nắm đấm, thấp giọng hỏi: "Con... giết họ rồi sao?"

Kể từ khi biết được sự thật, bà ấy đã không gọi điện cho Lâm Vũ, vì vậy, bà ấy không biết Nam Cung Bác đã chết hay chưa.

“Mẹ muốn con giết ông ta sao?” Lâm Vũ đổ đầy nước vào bình, quay người lại hỏi.

"Mẹ... Tuyên Vân Lam có chút nghẹn lại, đau đớn lắc đầu: "Mẹ không biết."

"Ông ta chưa chết."

Lâm Vũ bưng bình tưới nước đi tới: “Con đánh gãy một tay của ông ta, khiến ông ta trở thành phế nhân! Mẹ không cần gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, nếu mẹ muốn ông ta chết, con có thể giết bất cứ lúc nào!"

Môi Tuyên Vân Lam run lên, vừa khóc vừa nói: "Có thể mẹ không biết mình có cần thay ông ta đền mạng cho ông nội con và cha con hay không, nhưng mẹ biết cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!"

Tha thứ? Sao có thể chứ!

Không trải qua thì đừng khuyên nhủ người khác.

Người chết là người chồng mà bà ấy yêu thương nhất và người cha chồng đáng kính nhất!

Cho dù Nam Cung Bác có là cha ruột thì bà ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.


“Con cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”

Lâm Vũ gật đầu, trịnh trọng nói: “Với con, chỉ có oán hận rõ ràng, không có một giọt máu đào hơn ao nước lãi!”

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng nói "ừ" một tiếng, sau đó run rẩy cầm lấy bình tưới từ tay Lâm Vũ, bắt đầu tưới một bông hoa khác.

Một lúc lâu sau, bà ấy đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói: "Con muốn xử lý ông ta thế nào cứ tự mình quyết định, không cần phải nói cho mẹ biết nữa."

"Dạt" Lâm Vũ đồng ý rồi nói thêm: “Nam Cung thế gia rất nhiều người đã tới Giang Bắc, trong đó có mẹ ruột của mẹ- Nhậm Đồng Hoa! Mọi chuyện xảy ra năm đó

đều do một mình Nam Cung Bác sắp đặt, tất cả mọi người trong Nam Cung thế gia đều không biết, mẹ có muốn gặp họ hay không đều tùy thuộc vào mẹ. ”

Tay đang tưới hoa của Tuyên Vân Lam chợt run lên, bình tưới nước trong tay suýt rơi xuống đất.

Sau khi cố gắng ổn định tinh thần, hai mắt bà ấy đỏ hoe nói: "Không gặp! Mẹ... vẫn là không bước qua được rào cản trong lòng!"

"Dạ!"
 
Chương 233: C233: Không sao


Lâm Vũ khẽ cau mày, sau đó cười nói: "Đây là lần đầu tiên bạn học của em ăn cơm cùng anh chị, em lại dám mời người ta ăn thịt nướng và uống bia sao?”

Không phải là hắn chê thịt nướng và bia nhưng xét đến tình hình thể chất của Lâm Thiển, tốt hơn hết là nên đưa cô ấy đi ăn thứ gì đó lành mạnh hơn.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Đới Tư lập tức xấu hổ chỉnh lại kính: "Không sao ạ, em ăn gì cũng được ạ."

"Anh thấy chưa, bạn học của em ăn gì cũng được." Lâm Thiển mỉm cười đắc ý, lại ghé vào tai Lâm Vũ, nhỏ giọng nói:

"Em không dám nói cho cậu ấy biết thân phận của anh. Nếu anh tiết lộ em sẽ bơ anh luôn!"

Lâm Vũ kinh ngạc cười phá lên, trong mắt thể hiện mình đã hiểu. Hắn hiểu tâm tư của Lâm Thiển.

Nếu để người khác biết thân phận của hắn, họ sẽ chỉ lấy lòng, nịnh nọt cô ấy và cô ấy sẽ không thể có được những người bạn thực sự.

Sự lo lắng này của cô ấy cũng có lý.

Việc có thể suy nghĩ như vậy cho thấy cô ấy đã trưởng thành rất nhiều trong thời gian qua.


"Được rồi, tùy các em thôi!" Lâm Vũ mỉm cười đồng ý.

Thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Khanh Nguyệt, hắn khẽ lắc đầu với cô.

Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt cũng như mình, lo lắng cho sức khỏe của Lâm 'Thiển nhưng cũng không thể vì lý do sức khoẻ mà hạn chế tất cả mọi thứ với con

bé. Như vậy con bé sẽ mất đi niềm vui thuộc về bản thân.

Sau khi quyết định xong, họ đi theo Lâm Thiển và Đới Tư tìm một quán thịt nướng gần trường học rồi ngồi xuống.

Sau khi đưa menu cho Đới Tư, Thẩm Khanh Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Thiển: “Tửu lượng của em không tốt, đừng uống nhiều.”

“Em chỉ uống một chai thôi.” Lâm Thiển giơ một ngón tay ra, nhìn hai người họ một cách đáng thương.

'Thẩm Khanh Nguyệt do dự một chút, dùng ánh mắt hỏi Lâm Vũ, sau đó mới đồng ý.

Thấy họ đồng ý, cô ấy reo hò khiến mọi người xung quanh trợn mắt.

Nhiều người đang nghĩ: Nghèo kiết xác! Được ăn thịt nướng có nhất thiết phải vui như vậy không?

Thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, mặt Lâm Thiển đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng lè lưỡi.

Nhìn hành động của cô ấy, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười.

Nha đầu này có những hành động không biết là học theo ai, nhưng cũng tốt, đây là năng lượng mà một cô gái ở độ tuổi của cô ấy nên có.

Trong quán thịt nướng có rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh của trường này. Khi những thứ họ gọi được mang lên thì trời đã tối.


Nhìn món thịt nướng trên bàn, Lâm Thiển thèm đến chảy nước miếng, khiến Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt.

'Thẩm Khanh Nguyệt cười, trìu mến nói: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.” Lâm Thiển gật đầu, ngay lập tức nhập tiệc.

Lâm Vũ rót bia cho cô ấy và Đới Tư, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, gần đây việc học ở trường thế nào rồi? Có khó khăn gì không?”

Khi nói đến việc học, Lâm Thiển gục đầu xuống, thậm chí mất cảm giác thèm

Thấy cô ấy như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm tự trách mình.

Hắn biết rõ trình độ của Lâm Thiển chỉ ở trình độ học sinh cấp hai, cho dù lớp văn hóa của trường đại học có đơn giản thì cô ấy cũng không thể theo kịp, tự dưng nhiều lời làm gì chứ?

"Không sao, cứ từ từ." Lâm Vũ nhẹ nhàng an ủi.

"Ha ha, em lừa anh đó."

Lâm Thiển nhếch khóe miệng lên, ôm lấy cánh tay của Đới Tư và nói một cách đầy tự hào:

"Đới Tư là người học giỏi nhất trong ký túc xá của bọn em, có gì em không biết, cậu ấy đều giúp đỡ em."


"Con bé này!"Lâm Vũ mỉm cười, trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó nói với Đới Tư: “Cảm ơn em nhé.

Đới Tư chỉnh lại kính, mỉm cười

húng em là bạn bè, việc nên làm thôi ạ.” "Đúng vậy, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Vũ mỉm cười và nói với Lâm Thiển: "Nếu sau này Đới Tư cần giúp đỡ, em phải cố gắng hết sức để giúp bạn ấy nhé."

"Vâng, em biết rồi!" Lâm Thiển ôm cánh tay Đới Tư và mỉm cười ngọt ngào.

Cô ấy cảm thấy có chút ngại ngùng khi được Lâm Thiển ôm nhưng lại ngại đẩy ra nên chỉ có thể cười ngượng ngùng.

"Ôi, đây không phải là Đới Tư và Lâm Thiển sao?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai họ.

Nhìn qua thì thấy một cô gái trang điểm đậm vừa bước từ xe thể thao xuống, nắm tay một chàng trai trẻ đi về phía họ.
 
Chương 317: C317: Có điều


"Nhiệm vụ?”

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn ông ta: "Đừng nói với tôi, ông là người của Phong Linh?"

Phong Linh! Một cái tên rất nho nhã và nghệ thuật nhưng đó lại là cái tên đã nhuốm vô số máu.

Đây là tổ chức sát thủ số một thế giới và cũng là tổ chức thần bí nhất!

Thậm chí không ai biết rốt cuộc tên của tổ chức này là gì! Chỉ bởi vì sau mỗi lần giết người, họ sẽ để lại một chiếc chuông gió bên cạnh người đã chết, cứ như vậy cái tên Phong Linh được ra đời.

"Mày lại đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai lại thừa nhận.

"Lợi hại!" Lâm Vũ thở ra một hơi dài: "Tôi thực sự không ngờ rằng Phong Linh lại có thể khiến Liễu Sinh Trai ông bán mạng như vậy! Tôi rất tò mò, rốt cuộc Phong Linh là tổ chức gì mà năng lực lớn như vậy?"


"Mày không cần phải biết!"

Liễu Sinh Trai cười khẩy: “Tao đã nói rồi, người chết không cần biết quá nhiều.”

"Vậy ông có thể nói cho tôi biết, ngoài ông ra, còn có ai muốn giết tôi?" Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ: "Ít nhất, trước khi chết hãy để tôi hiểu rõ!"

Ông ta lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu tao nói ngay cả tao cũng không biết thân phận của người đó, mày có tin không?”

" Lâm Vũ lại cười khổ: "Dù sao ông cũng không cần nói dối trước mặt người sắp chết! Không ngờ Lâm Vũ tôi không phải chết trên chiến trường mà là chết dưới tay của một tổ chức sát thủ."

Lúc này, Lâm Vũ trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, không cam tâm.

€ó rất nhiều kiểu chết nhưng nếu nhất định phải chết, hắn muốn chết trên chiến trường. Chỉ có chết một oanh liệt mới xứng đáng với danh nghĩa của một đại trượng phu!

Nhìn vẻ mặt của Lâm Vũ, nụ cười của ông ta càng thêm điên cuồng: "Tao thực sự không biết thân phận của người đó. Điều duy nhất tao có thể nói đó là người

đó đến từ Hoa Quốc của chúng mày!"

"Thà rằng là người nước ngoài còn hơn!" Trên mặt Lâm Vũ đầy vẻ thống khổ, trong cực kỳ cô độc nhưng đây chính là kết quả mà Liễu Sinh Trai mong muốn!

Ý định giết người!


Để Lâm Vũ biết rằng những người muốn giết hắn chính là những người mà hắn liều mạng bảo vệ thì hắn mới cảm nhận được đau đớn thực sự.

"Được rồi, tao đã lãng phí quá nhiều thời gian với mày rồi!"

Liễu Sinh Trai cười lạnh: "Tao biết mày đang câu giờ, muốn đợi Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ dẫn người đến! Nhưng đáng tiếc, tao sẽ không cho. mày cơ hội này!". Truyện Khoa Huyễn

"Ông... luôn âm thầm theo dõi chúng tôi?" Trái tim Lâm Vũ run lên, kinh ngạc nhìn Liễu Sinh Trai.

"Đương nhiên rồi!" Ông ta vô cùng đắc ý, cười lớn: "Tao đã theo dõi từ khi chúng mày bắt đầu giao chiến với Long gia! Lúc mày rời đi, tao đoán có lẽ mày đã bị thương!"

“Với tính cách của Mục Bắc Vương mày, nếu không bị thương, sợ Long gia quyết tử, trong tình huống đó, mày sẽ không cho Long gia bất kỳ cơ hội nào! Mày. có thể lừa người của Long gia nhưng không thể lừa được tao!"

"Có điều, danh tiếng của mày quá lớn, cho dù đoán được nhưng tao cũng không dám đưa ra kết luận! Mãi đến khi theo đi theo tới đây, tao mới dám chắc. chắn!"

"Nhưng mày tưởng mình thông minh, để Thất Hổ Bắc Cảnh trở về Bắc Cảnh, điều động Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ đến bảo vệ mày, kết quả khôn quá hoá dại rồi! Hahal"


Liễu Sinh Trai cười lớn, sự đắc ý không thể diễn tả bằng lời.

Sau khi nghe ông ta nói vậy, sắc mặt của ba người trở nên rất khó coi.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ mới thở dài, vẻ mặt cay đẳng nói: “Tôi quả thực không quá hoá dại rồi nhưng không ngờ ông lại có khả năng che giấu tung tích tốt như vậy, luôn trốn dưới trước mắt tôi mà tôi còn không phát hiện ra!

"Là do mày quá tự phụ!"

Liễu Sinh Trai đả kích Lâm Vũ không thương tiếc: "Nếu như mày nhiều người hơn thì tao cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy, kế hoạch này cũng sẽ không hoàn hảo như vậy!"

"Đúng vậy! Tôi quá tự phụ."

Lâm Vũ tự cười chế giễu mình rồi nói: "Tôi hỏi ông một câu cuối cùng! Tôi đoán, có lẽ ở Long gia có người cấu kết với ông đúng không?"
 
Chương 230: C230: Thất lý sơn


Thất Lý Sơn.

Trước mộ hai cha con Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao.

Nhìn ngôi mộ trước mặt, Nam Cung Bác trầm mặc hồi lâu.

Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết, lúc này trong lòng Nam Cung Bác ít nhiều cũng cảm thấy có chút hối hận.

Không phải lời sám hối dành cho cho Lâm Đông Minh mà là dành cho con rể của mình- Lâm Văn Thao. Nếu Lâm Văn Thao không chết, nhiều chuyện có thể sẽ có cơ hội được giải quyết.

Nhưng bây giờ, căn bản là không thể nữa rồi.

"Lâm Đông Minh, cuối cùng vẫn là ông thắng." Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác nở nụ cười tự ti rồi quỳ xuống.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, những người khác trong Nam Cung thế gia cũng lần lượt quỳ xuống.


Về lý mà nói, những trưởng bối như Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Linh không nên quỳ lạy một hậu bối như Lâm Văn Thao.

Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Một số người trong số họ muốn có được sự bình yên trong tâm hồn, một số muốn chuộc tội thay cho Nam Cung Bác, còn lại đa số là vì sợ Lâm Vũ.

Cho dù hắn là Lâm Vũ hay Mục Bắc Vương, họ đều không thể đắc tội.

Ngay lập tức, mọi người đã quỳ xuống trước hai ngôi mộ. Chỉ có Nam Cung Tình bĩu môi đứng đó, không chịu quỳ xuống.

"Quỳ xuống!" Nhậm Đồng Hoa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

"Tại sao chứ?" Nam Cung Tình kiêu ngạo, không đồng tình nói: "Người ta không nhận chúng ta là người thân, tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

Hai mắt Nhậm Đồng Hoa đỏ ngầu, nghiêm mặt mắng: "Bởi vì Nam Cung thế gia chúng ta có lỗi trước, chúng ta nợ bọn họ hai mạng người!"

'Từ nhỏ Nam Cung Tình đã được tất cả mọi người chiều chuộng. Bất cứ ai nói chuyện với cô ta cũng luôn nở nụ cười trên môi.

Cho dù có phạm sai lầm lớn cùng lắm thì mọi người trong nhà nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô ta nghe.

Lúc này bị Nhậm Đồng Hoa dạy dỗ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, ngang ngược hét lên: "Cháu không nợ bọn họ cái gì! Tại sao cháu lại phải quỳ trước mộ hai người xa lạ?”

"Câm miệng!"

Nam Cung Thuật sa sầm mặt mũi, tức giận mắng con gái mình.


Nhưng tính tình Nam Cung Tình ngang ngược, lại không hề sợ hãi ông ta, cô †a cong môi bất mãn nói: "Vốn dĩ là vậy!"

"Con...

Nam Cung Thuật tức giận, đột nhiên đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt cô ta. "Dừng tay!"

Nhậm Đồng Hoa ngăn cản con trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình:

"Là ông nội cháu nợ bọn họ hai mạng người, cháu thật sự không nợ bọn họi” "Nhưng nên nhớ, cháu là người Nam Cung thế gia! Ông ấy nợ chính là cháu nợ!".

"Trước đây, cháu ngang ngược, cảm tính nhưng chúng ta có thể nuông chiều cháu! Về sau chúng ta cũng có thể để cháu muốn làm gì thì làm, nuông chiều cháu!"

"Nhưng sẽ có người sẽ không chiều theo ý cháu! Nếu cháu không sợ thì có thể tiếp tục ngang ngược tùy ý."

Nói xong, Nhậm Đồng Hoa không nhìn cô ta nữa. Bà ta cúi đầu và thầm sám hối trong lòng. Nghe bà nội nói vậy, Nam Cung Tình bỗng nhiên có chút khựng lại.

Cô ta biết người mà bà nói tới chính là Lâm Vũ. Đương nhiên Lâm Vũ sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm.


Trước đây không, hiện tại không và tương lai có lế cũng sẽ không. Nếu cô ta dám ngang ngược trước mặt Lâm Vũ, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Nghĩ đến tình cảnh trước đó bị Lâm Vũ bỏ đói nhiều ngày khổ sở, trong lòng Nam Cung Tình run lên, tức giận liếc nhìn hai ngôi mộ, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Mọi người đã quỳ vài không dám lên tiếng.

šng đồng hồ. Dù có nhiều người bất mãn nhưng cũng

Mãi đến hơn hai giờ chiều, Nam Cung Bác mới nói với mọi người: "Đi đi! Ai nên nghỉ thì về nghỉ, ai cần điểm danh thì đi điểm danh. Nếu đến muộn thì đừng mong thằng bé nương tay! Đồng Hoa, bà ở lại, nói chuyện với tôi.”

Nhiều người đã quỳ đến mức đầu gối đau nhức, nghe Nam Cung Bác nói vậy, họ lập tức đứng dậy như được ân xá, Nam Cung Tình là người đầu tiên.

Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Nam Cung Bác thở dài một hơi, nói với Nhậm Đồng Hoa: 'Bà đứng dậy trước đi! Vũ Nhi chỉ bảo tôi quỳ bảy ngày, không phải bà."
 
Chương 234: C234: Thì ra là thế


"Phiần chết mất, sao nơi nào cũng có cô ta vậy!" Nhìn thấy một nam một nữ đi tới, Lâm Thiển lập tức buông Đới Tư ra, không vui lầm bầm nói.

Lâm Vũ kinh ngạc, hiếu kỳ nói: "Mọi người làm sao vậy?"

Đới Tư giải thích: "Đó là Lý Mộc Tử, tụi em ở chung một ký túc xá, nhưng cô ấy quen người bạn trai nhà giàu, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt tụi em nên tụi em đều không thích cô ta."

Thì ra là thế.

Lâm Vũ bỗng hiểu ra mà cười cười.

Có câu nói đại học là một xã hội nhỏ, quả nhiên không phải giả.

Lúc họ nói chuyện, Lý Mộc Tử đã kéo cánh tay bạn trai Đỗ Phi đi tới, ghét bỏ nhìn đồ nướng trên bàn: “Sao lại ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này! Đi thôi, đúng lúc tôi muốn đi ăn cơm với Đỗ Phi, thuận đường dẫn các người đi trải sự đời."

Lý Mộc Tử bày ra vẻ mặt cao ngạo.

Cô ta nói lời này như đang ban ân cho họ.


"Tôi thích ăn thực phẩm rác đấy, cô quản được sao?" Lâm Thiển ngẩng đầu lên, không chút khách sáo đáp trả: "Cô đi ăn tiệc của cô, chúng tôi ăn đồ nướng của chúng tôi, đừng ai làm phiền ai."

"Không biết phân biệt tốt xấu! Thích đi không thì tuỳ, các người cũng chỉ xứng ăn đống rác này!" Lý Mộc Tử hung dữ trừng Lâm Thiển một cái rồi lôi kéo Đỗ Phi muốn rời khỏi.

Nhưng Đỗ Phi lại không nhúc nhích.

Đôi mắt gian tà của anh ta không ngừng di chuyển qua lại trên người Lâm 'Thiển và Thẩm Khanh Nguyệt g.

Dù là nhan sắc hay khí chất thì các cô đều ăn đứt Lý Mộc Tử.

Đỗ Phi nhìn thấy mà tâm tình nhộn nhạo, chữ “Sắc" như đã viết rõ ràng trên mặt.

Lý Mộc Tử thấy thế thì lập tức tức giận véo mạnh Đỗ Phi một cái rồi nói: "Nhìn đủ chưa? Nếu chưa thì em ngồi xuống từ từ nhìn anh!"

Sở dĩ Lý Mộc Tử khó chịu với Lâm Thiển là bởi vì dung mạo của cô ấy xinh đẹp hơn mình.

Trước kia cô ta luôn là hoa khôi, từ khi Lâm Thiển chuyển đến thì vị trí này đã đổi chủ.

Giờ phút này thấy Đỗ Phi nhìn chằm chằm Lâm Thiển, sao cô ta có thể không tức giận.

Bị Lý Mộc Tử véo nên Đỗ Phi mới tỉnh táo lại, lập tức xấu hổ cười một tiếng rồi vỗ vỗ tay cô ta, cười ha hả và nói: "Nếu là bạn của em thì chúng ta thuận đường dẫn họ theo đi, dù sao cũng cần đi ăn cơm, nhiều người náo nhiệt một chút."

"Anh không nghe thấy sao? Người ta không đi!" Lý Mộc Tử tức giận nói.

Hiện tại cô ta lại không muốn dẫn bọn Lâm Thiển đi.

Cô ta quá rõ tính tình của Đỗ Phi như thế nào.


Nếu cho họ chút cơ hội thì sớm muộn gì mình cũng bị Lâm Thiển giành bạn trai.

"Sao lại không đi chứ?" Đỗ Phi cười ha hả nhìn về phía Lâm Thiển, khí phách nói: "Đi đi, tôi mời, các cô muốn ăn cái gì cứ việc gọi."

"Không đi! Không có hứng thú!" Lâm Thiển xụ mặt, ngay thẳng từ chối.

"Các cô đều là bạn của Mộc Tử, cần gì xa cách ngàn dặm như vậy?" Đỗ Phi không cam tâm mà nói, lại đưa tay kéo Lâm Thiển.

Nhưng tay anh ta vừa thò tới thì đã bị Lâm Vũ bắt được.

Lâm Vũ nheo mắt lại, cảnh cáo nói: "Nó đã từ chối rồi, đừng tiếp tục dây dưa!" "Tôi mời cô ấy ăn cơm liên quan gì đến anh! Anh là cái thá gì?"

Đỗ Phi khó chịu nhìn Lâm Vũ, giãy dụa mấy lần vẫn không rút lại được.

"Tôi là anh của nó!" Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia lạnh lẽo: “Cút mau lên, giờ tâm tình tôi đang tốt, lười trừng trị anh!"

Nói xong, Lâm Vũ buông lỏng tay ra.

Đỗ Phi đang ra sức túm tay trở về, Lâm Vũ lại đột nhiên buông tay làm anh ta bỗng lảo đảo ngã xuống đất, đau đến quát to một tiếng.

"Đỗ Phi!" Lý Mộc Tử hốt hoảng thét lên rồi vội vàng đi đỡ Đỗ Phi, lại ngẩng đầu hét vào mặt Lâm Vũ: "Dám đánh cả bạn trai tôi, anh chán sống rồi đúng không!"


Lý Mộc Tử có tính toán nhỏ nhặt trong lòng. Vốn là Đỗ Phi tự té ngã, lại trách lên đầu Lâm Vũ.

Cô ta muốn để Đỗ Phi và anh của Lâm Thiển xung đột, càng kịch liệt càng tốt, để tránh Lâm Thiển đoạt bạn trai của mình.

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Các người không cút thì mới là chán sống."

Vừa dứt lời, hắn lại thấy Lâm Thiển bắn một ánh mắt oán trách về hướng mình.

Hiển nhiên con bé này đang nói với hắn, không được để lộ thân phận. Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, con bé ngốc này!

Đỗ Phi lập tức bị Lâm Vũ chọc giận, đứng dậy giận dữ hét: "Hôm nay bố mày phải cho mày biết rốt cuộc là ai chán sống!”

Nói xong, Đỗ Phi quơ lấy cái ghế bên cạnh rồi đập lên người Lâm Vũ. Lâm Vũ đang muốn ra tay thì nơi xa lại truyền đến một tiếng kêu: “Dừng tay!" Làm sao Đỗ Phi lại dừng tay vì tiếng nói này, cái ghế vẫn đập xuống.

Nhưng trong nháy mắt đập xuống, thân thể anh ta lại đột nhiên mất cân bằng, lập tức ngã nhào xuống đất.
 
Chương 318: C318: Mày lại đoán đúng rồi


Nếu trong Long gia không có người cấu kết với Liễu Sinh Trai thì ông ta không có khả năng nắm giữ được hành tung của họ và những người trong Long gia đúng lúc như vậy.

Trong Long gia nhất định có gián điệp của Liễu Sinh Trai! Thậm chí Long gia còn có người của Phong Linh!

Trừ người của Long gia ra thì người biết đến Long Tướng Cấm Vệ cũng không nhiều!

Chí ít Liễu Sinh Trai không thể nào biết đến sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ.

"Mày lại đoán đúng rồi!"

Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, nhưng lại tràn đầy cảm khái mà nói: "May mắn mày đủ tự phụ, bằng không lấy sự thông minh và thực lực của mày thì muốn giết chết mày cũng khá khó khăn! Được rồi, mày đừng kéo dài thời gian nữa, tụi mày nên lên đường!”

Đây là thông điệp sau cùng.

Trên mặt Diêm Thiền lộ ra nụ cười sầu thảm, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ với ánh mắt ướt át: “Lâm Vũ, em không hối hận đời này đã gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"

Vừa nói xong, Diêm Thiên đã đột nhiên rút dao găm ra rồi liều lĩnh nhào về phía Liễu Sinh Trai.

Biết rõ không đấu lại, nhưng cô ta vẫn không chịu lùi bước!

Cùng lúc đó, cổ độc bản mệnh của cô ta cũng đánh úp về phía Liễu Sinh Trai từ bên cạnh.


"Không biết tự lượng sức mình!" Đối mặt với công kích của Diêm Thiền, Liễu Sinh Trai khinh thường cười một tiếng.

Một âm thanh thanh thúy vang lên, trường kiếm trong tay Liễu Sinh Trai đã ra khỏi vỏ.

Ngay trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh đao đột nhiên hạ xuống. Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Liễu Sinh Trai.

Một giây sau, một cái tay cụt bay lên.

Trong cái tay đó còn nắm chặt thanh kiếm vừa rút ra.

Ánh đao không dứt.

Sau lưng Liễu Sinh Trai có một làn sương máu lập tức nổ tung.

Người đứng phía sau ông ta còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.

"Không hay rồi, trúng kế!" Liễu Sinh Trai biến sắc, cố nén đau đớn đứt tay mà cấp tốc rút lui.

Nhưng ông ta vừa di chuyển thì một ánh đao đã vung mạnh từ tay Lâm Vũ ra lần nữa.


Trên không trung lại có một mảnh sương máu nổ tung. Liễu Sinh Trai ngã nhào xuống đất.

Hai chân ông ta đứt ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.

"A...' Liễu Sinh Trai phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra lập tức khiến Diêm Thiền ngây người.

Khi cô ta lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị kéo. về bên cạnh Lâm Vũ.

Lâm Vũ đứng nắm đao, thân thể thẳng như cây tùng, đâu còn vẻ suy yếu như vừa rồi.

Nhìn Lâm Vũ không bị gì cả, Diêm Thiền lập tức mừng rỡ. Nhưng sau sự mừng rỡ ngắn ngủi thì lửa giận lập tức tràn lên. Bị lừa!

Lâm Vũ căn bản không bị thương!

Từ đầu tới đuôi tên này vẫn đang diễn trò!

Mà cô ta lại bị lừa không biết cái gì cả!

"AI!!" Diêm Thiền đột nhiên phát ra một tiếng thét phẫn nộ, đột nhiên bổ nhào vào người Lâm Vũ rồi cắn mạnh lên vai hắn.

Lâm Vũ chỉ cảm thấy nơi bả vai truyền đến đau đớn, nhưng hắn không đẩy Diêm Thiền ra mà để mặc cô phát tiết lửa giận trong lòng.

Ninh Loạn nửa chết nửa sống nằm ở đó, nhếch miệng cười to.
 
Chương 231: C231: Kết hôn mấy chục năm


Nhậm Đồng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, quỳ cùng với ông ta. Thấy bà ta kiên định, Nam Cung Bác cũng không khuyên nhủ nữa.

Hai người lại im lặng.

"Đồng Hoa, bà có trách tôi không?" Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác đột nhiên hỏi vợ với vẻ mặt áy náy.

Nhậm Đồng Hoa không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ông đang nói đến phương diện nào?”

"Nhiều phương diện."

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Có chuyện của Mạc Thiều Dung, cũng có chuyện về con gái và con rể chúng ta.”

Bây giờ mọi người đã đi rồi, họ có thể nói ra những lời trong lòng.

Nhậm Đồng Hoa nặng nề thở dài, cười khổ nói: “Tôi biết trong lòng ông chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Mạc Thiều Dung.”

“Nhưng tôi cũng hiểu rằng không phải ông còn yêu bà ta, chỉ là ông không cam tâm mà thôi.”

"Ông cảm thấy mình bị bà ta sỉ nhục và sự việc đó là nỗi xấu hổ suốt đời đối với ông."

"Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, ông lại làm ra loại chuyện như vậy, ông trút được giận rồi nhưng cuối cùng lại hại con gái ruột của


chúng tai"

"Bây giờ quả báo đã đến rồi, tôi trách cứ ông còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Chuyện đã đến nước này, nói đến đúng sai thì đã quá muộn rồi.

Dù có căm hận ông ta thế nào thì người chết cũng không thể sống lại. Nút thắt giữa họ và cháu ngoại, con gái của họ cũng không thể được tháo gỡ.

"Đúng vậy, quả báo, tất cả đều là quả báo!"

Nam Cung Bác cười khổ, ngửa mặt lên trời thở dài: "Trước kia tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng Mạc Thiều Dung, nhưng bây giờ mới biết cả tôi và bà ta đều thua!"

“Đúng vậy, đều thua rồi” Nhậm Đồng Hoa không khỏi thở dài.

Nam Cung Bác hối hận về sai lầm của mình, vẻ mặt đầy áy náy.

Không lâu sau, ông ta đột nhiên nói: “Nể tình vợ chồng mấy chục năm của chúng ta, bà hãy giúp tôi một chuyện có được không?”

Nhậm Đồng Hoa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông.


Kết hôn mấy chục năm, Nam Cung Bác xin bà ta giúp đố?

"Bà hãy nghĩ cách tìm được ảnh của con gái chúng ta, đúng rồi, còn cả cháu gái của chúng ta nữa." Nam Cung Bác nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục lăn dài trên gò má nhợt nhạt:

"Tôi không còn mặt mũi để gặp họ, Vũ Nhi chắc chắn cũng không cho phép. tôi gặp họ! Trước khi chết, tôi chỉ muốn xem họ trông như thế nào..."

"Ông đang nói nhảm cái gì vậy! Chết gì mà chết!"

Nhậm Đồng Hoa cau mày, tức giận nói: “Nếu như ông có lòng muốn chết, tốt nhất nên suy nghĩ làm sao chuộc tội đi!”

"Chuộc không hết tội." Nam Cung Bác lắc đầu: "Tôi nhất định phải chết, bà hiểu không?”

Ông...

Mặt Nhậm Đồng Hoa biến sắc, nước mắt đột nhiên không tự chủ mà rơi xuống.

"Đừng khóc."

Nam Cung Bác giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt bà ta, cười khổ ôi là thủ phạm, tôi nhất định phải chết! Chỉ có chết mới có thể tháo gỡ nút

"Đừng nhìn Vũ Nhi lạnh lùng như vậy mà đánh giá. Quả thật nó cũng là người ân oán phân minh."

"Hãy xem trường hợp của Tình Nhi. Nói rằng đó là ngón tay của Tình Nhi nhưng cuối cùng Tình Nhi vẫn bình yên vô sự."

“Chuyện năm đó các người không biết gì cả, thằng bé sẽ không oán hận các người đâu.”

“Hơn nữa, Vũ Nhi nói là sẽ làm, việc phế đan điền của tôi chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì sống trong đau đớn, thà dùng cái chết của tôi để đổi lấy sự giải thoát cho Nam Cung thế gia và bọn họ..."
 
Chương 235: C235: Cô ấy là cao cầm sao


Cái ghế rơi xuống, bị Lâm Vũ dễ dàng né tránh.

Đỗ Phi lại tự đập mặt vào ghế rồi đau đến oa oa kêu to, khiến mọi người trong quán đồ nướng phát ra tiếng cười vang dội.

Nghe những tiếng cười này, Đỗ Phi vừa tức vừa giận, nhịn đau đứng lên muốn lấy đĩa đập đầu Lâm Vũ thì cô gái vừa lên tiếng đã lao đến.

"Chát!"

Cô gái đưa tay tát thẳng vào mặt Đỗ Phi, phẫn nộ quát: "Tôi bảo anh dừng tay, anh bị điếc à?"

Đỗ Phi bị cái tát này đánh ngơ ra, đờ đẫn nhìn cô gái nọ.

Lý Mộc Tử đau lòng bạn trai nên lập tức xông lên đẩy cô gái ra, phẫn nộ thét †o: "Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Gô ăn..."

"Chát!"

Lý Mộc Tử lời còn chưa nói hết thì cô gái kia đã trở tay lại tát thẳng vào mặt cô ta.

Lần này Lý Mộc Tử cũng bị đánh sửng sốt.

"AI" Qua ba giây, Lý Mộc Tử rốt cục cũng tỉnh táo lại rồi thét to: "Tôi liều với

có... "Đùng!"

Lý Mộc Tử vừa muốn nhào về phía cô gái thì đã bị người ta tung một chân gạt ngã.


Khi cô ta phẫn nộ quay đầu mới phát hiện người đạp mình lại là Đỗ Phi.

Lý Mộc Tử mắt trợn tròn, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc om sòm hét lớn: "Anh có bệnh sao! Em đang giúp anh!"

"Cút mẹ mày đi!" Đỗ Phi mắng to một tiếng rồi lại đá mạnh một cái lên người Lý Mộc Tử, sau đó mới cười rạng rỡ chạy đến trước mặt cô gái, đưa tay tát vào mặt mình rồi cười làm lành nói: "Cao tiểu thư, thật xin lỗi, người đàn bà này ngu xuẩn không biết cô...

Cao tiểu thư?

Con gái của Cao Minh sao?

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, đoán được đại khái thân phận của cô ta.

"Xin lỗi họ mau, sau đó cút cho tôi!" Cao Cầm đầy sương lạnh mà nói: "Về sau để tôi nhìn thấy anh thì gặp một lần đánh một lần!"

"Được, được!"

Đỗ Phi liên tục gật đầu, không chút do dự chạy đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người nói: "Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi

"Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị của chúng tôi." Lâm Vũ không kiên nhẫn phất tay.

Đỗ Phi như được đại xá, không rảnh quan tâm Lý Mộc Tử mà vội vàng xông lên xe, lái xe chạy xa nhanh như chớp, chỉ để lại Lý Mộc Tử co ro ngồi ở đó chảy

nước mắt.

Cao Cầm đầy chán ghét nhìn Lý Mộc Tử một cái, đang muốn tiến lên chào hỏi Lâm Vũ thì hắn lại khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ta rời đi.


Cao Cầm hiểu ý nên vội vàng dừng bước, cảnh cáo nhìn đảo qua Lý Mộc Tử: “Tôi tên là Cao Cầm, về sau còn dám ức hiếp bạn học thì cô đừng tiếp tục ở trường học nữa!"

Nói xong, Cao Cầm không quay đầu lại mà rời đi.

Mãi đến khi Cao Cầm biến mất, đám người mới dần dần tỉnh táo lại.

"Cô ấy là Cao Cầm sao?"

"Nghe nói hình như cha cô ấy là Cao Minh!"

"Sao lại là hình như, cha cô ấy chính là ông Cao đấy!"

"Thật! Nghe nói cô ấy chuyển từ đại học Hoa Thanh đến đây!"

"Không thể nào, chuyển từ đại học Hoa Thanh tới đại học gà rừng chúng ta sao?"

Đám người nhao nhao bàn tán, Lâm Thiển và Đới Tư nghe vậy thì sửng sốt.

Lý Mộc Tử ngồi ở đó đã bị dọa đến mức muốn khóc mà không dám khóc.

Mặc dù bị người ta quấy rầy nhã hứng, nhưng rất nhanh Lâm Thiển đã đắm chìm trong đồ nướng ngon lành, vui vẻ ăn uống với bọn họ.

Chờ họ ăn xong đã gần đến chín giờ tối.

Lâm Vũ đưa mắt nhìn Đới Tư đỡ Lâm Thiển hơi choáng vào trường rồi mới nói với Thẩm Khanh Nguyệt: "Em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện."

"Muộn như vậy còn có chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi. Lâm Vũ mỉm cười: “Một chút việc tư, anh về sẽ nói với em." "Được, vậy anh cẩn thận một chút."

Thấy hắn không nói, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa mà dặn một câu rồi lái xe rời đi.

Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Khi hắn xoay người lại thì nụ cười trên mặt đã biến mất tăm hơi.
 
Chương 232: C232: Họ đều cho rằng


“Anh không biết khuyên nhủ dì Tuyên một chút sao, đâu có đứa con nào như anh chứ?”

Trên đường đến trường của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được liền trách Lâm Vũ.

Họ đều cho rằng Lâm Vũ sẽ từ từ khuyên giải Tuyên Vân Lam nhưng hầu như hẳn không nói ra một lời khuyên nào.

Nếu không biết, con cho rằng hai mẹ con không có chút tình cảm!

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Không những anh không khuyên mà mọi người cũng đừng khuyên bà ấy."

"Không phải..." Thẩm Khanh Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

"Có một số chuyện, hãy để bà ấy tự suy nghĩ."

Lâm Vũ liếc nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: "Cái mà chúng ta gọi là

khuyên nhủ không thể thực sự khai sáng cho bà ấy. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà ấy. Em hiểu không?”

Hắn quan tâm đến mẹ mình hơn bất cứ ai khác.

Nếu có thể thông qua việc khuyên giải giúp bà ấy thoát khỏi tình trạng khó. khăn về tâm lý thì hắn đã làm vậy từ lâu rồi.


Chỉ khi bà ấy tự nghĩ thông mới có thể đưa ra phán quyết theo trái tim mình. Suy nghĩ của bà ấy không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai, kể cả hắn.

'Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ về lời Lâm Vũ nói.

Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, sau đó mới gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em hiểu rồi, xin lỗi, vừa rồi em đã hiểu lầm anh."

Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Còn khách sáo với anh như vậy sao?"

Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi ửng hồng, nói: “Sai là sai, có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ."

"Ừm, thái độ không tệ, đáng khen." Lâm Vũ cười và nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.

Sau một hồi giằng co cho có lệ thì cô bỏ cuộc, nịnh nọt nói: “Anh lái xe tử tế đi!”

"Nếu anh không lái xe tử tế thì anh đã xông qua đó rồi." Lâm Vũ nói rồi nở một nụ cười tỉnh quái.

"Cái gì mà xông qua chứ?" Trong giây lát, Thẩm Khanh Nguyệt không kịp phản ứng, mặt đầy bối rối.

Lâm Vũ mím môi, cố nhịn cười.

Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, ngón tay thon dài nhéo nhẹ vào mu bàn tay Lâm Vũ.


Suốt dọc đường phải chịu đựng sự "trêu chọc" của Lâm Vũ, ngay khi xe dừng lại bên ngoài trường học của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa lao ra khỏi xe như muốn chạy trốn, khiến hắn ở trong xe bật cười.

Hai người không vào trong mà đợi ở cổng trường.

Đã gần sáu giờ chiều, Lâm Thiển mới cùng một bạn nữ ra khỏi trường.

Bạn học đó ôm một t cuốn sách, còn đeo một cặp kính tròn.

"Anh!"

Nhìn thấy Lâm Vũ, Lâm Thiển lập tức vui mừng và kéo bạn của mình cùng chạy về phía anh trai.

Đến bên cạnh hắn, Lâm Thiển ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Nguyệt: "Chị dâu."

Cách gọi này lập tức khiến đôi má đỏ bừng của cô vừa mới dịu đi lại tiếp tục ửng hồng.

Cô “ ừ” cũng không đúng mà không “ừ” cũng không phải vì vậy cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiển.

Lâm Thiển cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kéo bạn cùng lớp của mình giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của em, Đới Tư.”

"Xin chào." Lâm Vũ gật đầu và mỉm cười với Đới Tư.

Được lắm! Nha đầu này mới đến trường chưa bao lâu đã có bạn rồi. Hơn nữa, có thể thấy tính cách của con bé đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

€ó vẻ như việc cho con bé đi học là một quyết định đúng đắn. Đới Tư có vẻ hơi ngượng ngùng, lễ phép đáp: "Chào anh chị ạ."

Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thiển và cười nói: "Được rồi, đến giờ ăn tối rồi. Đi nào, anh dẫn các em đi ăn một bữa thịnh soạn."

"Em không muốn một bữa ăn thịnh soạn!" Lâm Thiển lắc đầu cười nói: "Em muốn ăn thịt nướng và uống bia!"
 
Chương 319: C319: Vu oan hãm hại


"Cười cái rắm!" Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía anh ta.

Ninh Loạn không quan tâm mà cố gân cổ lên học giọng điệu của Diêm Thiền, chanh chua nói: "Em không hối hận đời này gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"

Diêm Thiền nghe vậy thì lập tức thẹn đến mức muốn cắm đầu xuống đất, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Diêm Thiền vừa thẹn vừa xấu hổ, buông bả vai Lâm Vũ ra rồi đột nhiên quay đầu, xấu hổ giận dữ thét to: "Anh muốn chết à!"

Ninh Loạn không quan tâm mà cất tiếng cười to.

Nhưng mà vui quá hóa buồn, Ninh Loạn cười quá mức nên đau sốc hông.

"Khụ khụ..." Ninh Loạn dùng sức ho khan vài tiếng rồi mới ổn định lại được.

"Đáng đời!" Lâm Vũ và Diêm Thiền cùng oán hận mở miệng.

Ninh Loạn không quan tâm mà tiếp tục nhếch miệng cười xấu xa, nhưng cuối cùng vẫn không dám cười như vừa rồi nữa.


Diêm Thiền vung vẩy nắm đấm của mình về hướng Ninh Loạn, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Anh là đồ chết tiệt, anh dám gạt eml”

Lâm Vũ không thể phủ nhận mà cười cười: “Không phải cô muốn hù dọa hai người chúng tôi sao?"

Diêm Thiền hơi sững sờ, lập tức bực tức giậm chân.

Vừa rồi cô ta thật sự muốn hù dọa bọn Lâm Vũ.

Kết quả lại bị họ dọa sợ gần chết.

Ngay vào thời khắc vừa rồi, cô ta đã sẵn sàng chết ở chỗ này!

Đón lấy ánh mắt phẫn hận Diêm Thiền kia, Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi cất bước đi đến trước mặt Liễu Sinh Trai.

"Vu oan hãm hại, mượn đao giết người!"

Lâm Vũ nhìn xuống Liễu Sinh Trai đang đau đến mặt mũi vặn vẹo rồi khinh thường cười nói: "Đây chỉ là mấy trò cũ rích tổ tiên chúng ta để lại thôi!"

"Mày..." Liễu Sinh Trai đau chết đi sống lại, liều mạng cố nén tiếng kêu thảm thiết mà cắn răng nhìn Lâm Vũ: “Mày... Đã sớm biết Long gia bị hãm hại?"

Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Ông nghĩ các người làm việc rất cao minh sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

"Một đá ném hai chim! Mày... Thật là hung ác!" Liễu Sinh Trai đây oán hận nói: “Tụi tao vốn muốn mày và Long gia đấu đá với nhau, không ngờ lại bị mày lợi dụng, chẳng những dẫn tụi tao ra mà còn đâm lao phải theo lao, thuận thế diệt đi Long gial"


Giờ phút này, trong lòng Liễu Sinh Trai vừa phẫn nộ lại vừa hoảng sợ. Ông ta vốn nghĩ đây là một kế hoạch không chê vào đâu được.

Nhưng không nghĩ đến không phải kế hoạch của họ quá hoàn mỹ, mà là Lâm Vũ quá phối hợp!

Ông ta cứ nghĩ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay của mình.

Lại không biết Lâm Vũ đã sớm nhìn thấu tất cả, còn thuận đường lợi dụng họ để tìm ra cái cớ thích hợp làm khó dễ Long gia!

Kết quả thằng hề lại là chính mình.

"Ha ha!" Nhưng vào lúc này, một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên từ bên ngoài rừng rậm.

Tiếp đó một bóng người đi tới như gió. Trong chốc lát người đó đã đi tới trước mặt họ. Là Long Quang Tổ!

Thấy Long Quang Tổ đột nhiên xuất hiện, Diêm Thiền và Liễu Sinh Trai càng kinh hãi.

Chẳng lẽ Lâm Vũ bị thương là giả mà cả cuộc chiến giữa họ và Long gia cũng là giả?

Cái này sao có thểt Họ tận mắt nhìn thấy đôi bên đánh khó phân thắng bại mà. Long gia còn xuất hiện thương vong cực kỳ thảm thương!

Vì phối hợp diễn kịch với Lâm Vũ, Long gia dám bỏ ra cái giá nặng nề như thế sao?


Liễu Sinh Trai há to mồm, ngơ ngác nhìn Long Quang Tổ như mất hồn, không cảm giác được cả đau đớn mãnh liệt trên người mà không ngừng tự lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng..."

"Không có gì không có khả năng! Chuyện các người không biết nhiều lắm!"

Long Quang Tổ trêu tức nhìn Liễu Sinh Trai rồi lại cười to nói với Lâm Vũ: "Mục Bắc Vương, kỹ thuật diễn xuất của lão hủ có được không?”

"Tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế!"

Lâm Vũ cũng cười ha ha theo rồi lại giơ ngón cái lên với Long Quang Tổ.

"Các người..."

Diêm Thiền khó tin mà nhìn hai người: “Chẳng lế các người vẫn luôn diễn kịch? Cả những người Long gia kia cũng... Chỉ giả chết?"

"Không giả chết thì chẳng lẽ chết thật sao?"

Long Quang Tổ dở khóc dở cười nhìn Diêm Thiền: “Nếu phải dùng mạng nhiều người như vậy để diễn kịch với Mục Bắc Vương thì lão hủ không làm!"
 
Chương 236: C236: Ký túc xá


Chín giờ rưỡi tối, đa số sinh viên còn chưa ngủ. Nhưng Lâm Thiển uống không giỏi đã ngủ say.

Ký túc xá của bọn Lâm Thiển có bốn người, Lý Mộc Tử và nữ sinh còn lại còn chưa trở lại.

Nhìn Lâm Thiển nằm trên giường ngủ say, Đới Tư không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại mệt mỏi tháo kính xuống để qua một bên.

Lúc cô ấy chuẩn bị rửa mặt thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu. Đợi đến khi cô ấy tỉnh lại thì đã xuất hiện trên sân thượng ký túc xá.

Đới Tư thầm hoảng hốt, đang muốn đứng lên thì bên tai lại đột nhiên truyền tới một tiếng nói lạnh nhạt: "Tỉnh rồi?"

Đới Tư vội đứng lên, lúc này mới phát hiện Lâm Vũ đang đứng sau lưng mình.

Đới Tư giật mình, lắp bắp hỏi: "Anh Lâm, anh... Sao anh lại ở đây? Em... Em làm sao..."

"Tại sao tôi ở đây, chẳng lẽ cô không rõ à?" Ánh mắt của Lâm Vũ rất sắc bén: “Nói đi, ai phái cô tiếp cận em gái tôi?”

"A?" Trên mặt Đới Tư đầy bối rối, tránh né ánh mắt của Lâm Vũ: “Em... Em không biết anh đang nói gì

Lâm Vũ cười ha ha: “Trình độ nghiệp vụ của cô còn cần nâng cao!" Nói đến đây, Lâm Vũ cảm thấy thật câm nín.

Vậy mà Lâm Thiển còn bảo mình đừng để lộ thân phận trước mặt Đới Tư, lại không biết cô ấy đã sớm biết thân phận của mình.


Nếu không phải sợ cô ấy khổ sở thì hắn cần gì diễn chung lâu như vậy.

"Em thật sự không hiểu ý của anh." Trên mặt Đới Tư đầy mờ mịt, trông hết sức Vô tội.

Cô ấy hốt hoảng đan chéo đôi tay lại với nhau, cứ như không biết làm sao bỏ.

tay xuống vậy.

"Tôi dạy cho cô một bài học!" Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Thứ nhất, cô luôn nâng kính mắt, hiển nhiên trước kia cô cũng không quen đeo kính, mà vừa rồi tôi

đã kiểm tra kính của cô, phát hiện đó chỉ là kính không độ.

"Thứ hai, cô giả vờ câu nệ trước mặt tôi quá giả, không lúc nào là cô không cố gắng giả vờ câu nệ như lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ!"

"Thứ ba, con mắt của cô sẽ cố ý vô tình để ý tình hình xung quanh, hiển nhiên là trải qua huấn luyện thành thói quen."

"Thứ tư, khi đi đường cô sẽ bất giác đi đến bên tay phải người khác, dùng thân thể người khác ngăn cản điểm yếu hại của mình, đây cũng là thói quen được huấn luyện ra."

"Thứ năm..."

Đang lúc Lâm Vũ phân tích luyên thuyên không dứtt, Đới Tư đột nhiên cười khổ.


"Đừng nói nữa." "Thừa nhận rồi?" Lâm Vũ cười hỏi. Đới Tư nhẹ nhàng gật đầu, tự giễu nói: "Tôi vốn cho là mình che giấu rất hoàn

mỹ, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị anh nhìn ra nhiều sơ hở đến thết Mục Bắc Vương quả nhiên là danh bất hư truyền."

Giờ phút này trong lòng Đới Tư không có sợ hãi, chỉ có kinh ngạc.

Mục Bắc Vương đã nhìn ra thân phận của cô ấy thì cô ấy sợ hãi đến mấy cũng vô dụng.

Cô ấy chỉ không nghĩ tới nguy trang mà mình tự cho là hoàn mỹ lại có trăm ngàn chỗ hở trước mặt hắn.

Nếu cô ấy không ngăn hắn lại thì có lẽ hắn có thể nói hơn mười sơ hở.

"Nếu đã thừa nhận thì nói đi." Lâm Vũ nhìn chăm chú vào cô ấy: “Cô là người bạn đầu tiên của Lâm Thiển, mặc dù cô chỉ giả vờ thôi, nhưng tôi không muốn Lâm Thiển mấy đi người bạn đầu tiên nhanh như vậy, cho nên không cần biết cô do ai phái tới, tôi cũng không giết cô."

"Vậy tôi thật sự phải cám ơn Mục Bắc Vương."

Đới Tư cười khổ rồi dứt khoát nói: "Chắc Mục Bắc Vương quen biết Diêm Thiền?"

Diêm Thiền?

Khi tiếng nói của Đới Tư vừa dứt, Lâm Vũ lập tức cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu nhói nhói.

€ó ba người có thể làm hắn đau đầu.

Đứng đầu không ai khác ngoài Ninh Loạn.

Thứ hai chính là Diêm Thiền.

Diêm Thiền là hòn ngọc quý trên tay Điện chủ Diêm La điện - Diêm Sùng.
 
Chương 320: C320: Từ đầu tới đuôi đều là diễn kịch


Thật sự là giả chết!

Đầu là diễn kịch!

Từ đầu tới đuôi đều là diễn kịch!

Thậm chí khi Lâm Vũ nhận được tin tức từ chỗ Bạch Diệu Thủ thì đã bắt đầu diễn kịch!

Diêm Thiền khiếp sợ nhìn hai người.

Đột nhiên cô ta muốn đến cắn Lâm Vũ thêm một cái nữa.

Nếu những người kia của Long gia là giả chết thì tức là Thất Hổ Bắc Cảnh và những người tham chiến của Long gia đều biết tình hình thực tế nên mới diễn kịch với Lâm Vũ!

Chỉ có một mình mình ngu ngốc bị lừa không biết gì cả!

Quá đáng hận!

Diêm Thiền càng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm bả vai Lâm Vũ mà nghiến răng.


"Ngay từ đầu tụi mày đã diễn trò rồi?" Liễu Sinh Trai đầy không cam lòng nhìn hai người, nhưng lại rất nghi hoặc.

"Đương nhiên!" Lâm Vũ gật đầu, khinh thường nói: "Nếu như các người giá họa cho người khác thì có lẽ tôi còn tin tưởng mấy phần, nhưng các người lại đổ lên đầu Long gia, thực là quá vô tri!"

"Có ý gì?" Diêm Thiền lấy lại tỉnh thần, vội vàng tiến lên hỏi: "Chẳng lẽ câu chuyện không đơn giản như anh đã nói?

"Đương nhiên! Những cái tôi nói chỉ là cho kẻ có ý xấu nghe thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tôi hoài nghi ai cũng không nghỉ Long gia!"

Rất nhiều người chỉ biết Long gia là đứng đầu trong tám gia tộc cổ võ. Nhưng ít ai biết Long gia còn có một danh xưng - Gia tộc người bảo hội! Người của Long gia rất kín tiếng, thậm chí có thể nói là không hỏi thế sự.

Nhưng mỗi khi ngoại tộc xâm lấn thì binh sĩ của Long gia sẽ liều mạng tử chiến với quân xâm lược.

Đợi đến khi ngoại tộc rút lui, Long gia lại trở nên yên ắng. Từ xưa đến nay luôn là như thế.

Cho nên Long gia mới được gọi là gia tộc người bảo vệ.

Ít ai biết năm đó lúc Bắc Cảnh tràn ngập nguy hiểm, Long gia gần như đã cử hết cao thủ ra, trong vòng một đêm đã tập kích giết chết hai mươi tám tướng của quân địch, ép chúng không thể không rút quân.


Mà Long gia cũng tổn thất nặng nề trong trận chiến kia.

Cả Long Quang Tổ cũng bị thương nặng, phải dưỡng thương tận ba năm mới khôi phục lại.

Mà khi đó Lâm Vũ chưa đến mười ba tuổi, vừa bắt đầu bộc lộ tài năng! Lúc ấy hắn cũng không biết chuyện cũ này.

Là về sau tiếp quản Lang Quân Bắc Cảnh thì lão lãnh đạo mới chính miệng nói cho hắn biết.

Cho nên khi phát hiện hai chữ kia trên tay Bàng Bỉnh Quyền, hắn biết ngay có người muốn hẳn và Long gia xung đột đánh nhau.

Hắn dứt khoát làm theo ý họ, âm thầm liên hệ với Long Quang Tổ để ông ta diễn vở kịch này với mình, dẫn dụ những kẻ núp trong bóng tối ra ngoài!

"Tụi mày thật là giỏi tính toán!" Liễu Sinh Trai tự giễu cười một tiếng rồi trên mặt đột nhiên vặn vẹo, ông ta cười ha hả: “Tụi tao thua không oan, ha ha, không oan..."

Liễu Sinh Trai cười rồi đột nhiên nôn từng ngụm máu đen ra ngoài.

"Không hay rồi, ông ta uống thuốc độc tự sát!" Diêm Thiền kinh hô một tiếng, vội vàng phóng tới chỗ Liễu Sinh Trai muốn cứu sống ông ta.

Nhưng Lâm Vũ lại kéo cô ta lại, thản nhiên nói: "Tôi nhìn thấy."

"Vậy anh còn không mau buông em ra?"

Diêm Thiền vội la lên: "Chẳng lẽ anh không muốn hỏi ra chuyện của Phong Linh từ miệng ông ta sao?"

"Hỏi không được đâu."
 
Chương 233: C233: Không sao


Lâm Vũ khẽ cau mày, sau đó cười nói: "Đây là lần đầu tiên bạn học của em ăn cơm cùng anh chị, em lại dám mời người ta ăn thịt nướng và uống bia sao?”

Không phải là hắn chê thịt nướng và bia nhưng xét đến tình hình thể chất của Lâm Thiển, tốt hơn hết là nên đưa cô ấy đi ăn thứ gì đó lành mạnh hơn.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Đới Tư lập tức xấu hổ chỉnh lại kính: "Không sao ạ, em ăn gì cũng được ạ."

"Anh thấy chưa, bạn học của em ăn gì cũng được." Lâm Thiển mỉm cười đắc ý, lại ghé vào tai Lâm Vũ, nhỏ giọng nói:

"Em không dám nói cho cậu ấy biết thân phận của anh. Nếu anh tiết lộ em sẽ bơ anh luôn!"

Lâm Vũ kinh ngạc cười phá lên, trong mắt thể hiện mình đã hiểu. Hắn hiểu tâm tư của Lâm Thiển.

Nếu để người khác biết thân phận của hắn, họ sẽ chỉ lấy lòng, nịnh nọt cô ấy và cô ấy sẽ không thể có được những người bạn thực sự.

Sự lo lắng này của cô ấy cũng có lý.

Việc có thể suy nghĩ như vậy cho thấy cô ấy đã trưởng thành rất nhiều trong thời gian qua.


"Được rồi, tùy các em thôi!" Lâm Vũ mỉm cười đồng ý.

Thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Khanh Nguyệt, hắn khẽ lắc đầu với cô.

Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt cũng như mình, lo lắng cho sức khỏe của Lâm 'Thiển nhưng cũng không thể vì lý do sức khoẻ mà hạn chế tất cả mọi thứ với con

bé. Như vậy con bé sẽ mất đi niềm vui thuộc về bản thân.

Sau khi quyết định xong, họ đi theo Lâm Thiển và Đới Tư tìm một quán thịt nướng gần trường học rồi ngồi xuống.

Sau khi đưa menu cho Đới Tư, Thẩm Khanh Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Thiển: “Tửu lượng của em không tốt, đừng uống nhiều.”

“Em chỉ uống một chai thôi.” Lâm Thiển giơ một ngón tay ra, nhìn hai người họ một cách đáng thương.

'Thẩm Khanh Nguyệt do dự một chút, dùng ánh mắt hỏi Lâm Vũ, sau đó mới đồng ý.

Thấy họ đồng ý, cô ấy reo hò khiến mọi người xung quanh trợn mắt.

Nhiều người đang nghĩ: Nghèo kiết xác! Được ăn thịt nướng có nhất thiết phải vui như vậy không?

Thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, mặt Lâm Thiển đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng lè lưỡi.

Nhìn hành động của cô ấy, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười.

Nha đầu này có những hành động không biết là học theo ai, nhưng cũng tốt, đây là năng lượng mà một cô gái ở độ tuổi của cô ấy nên có.

Trong quán thịt nướng có rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh của trường này. Khi những thứ họ gọi được mang lên thì trời đã tối.


Nhìn món thịt nướng trên bàn, Lâm Thiển thèm đến chảy nước miếng, khiến Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt.

'Thẩm Khanh Nguyệt cười, trìu mến nói: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.” Lâm Thiển gật đầu, ngay lập tức nhập tiệc.

Lâm Vũ rót bia cho cô ấy và Đới Tư, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, gần đây việc học ở trường thế nào rồi? Có khó khăn gì không?”

Khi nói đến việc học, Lâm Thiển gục đầu xuống, thậm chí mất cảm giác thèm

Thấy cô ấy như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm tự trách mình.

Hắn biết rõ trình độ của Lâm Thiển chỉ ở trình độ học sinh cấp hai, cho dù lớp văn hóa của trường đại học có đơn giản thì cô ấy cũng không thể theo kịp, tự dưng nhiều lời làm gì chứ?

"Không sao, cứ từ từ." Lâm Vũ nhẹ nhàng an ủi.

"Ha ha, em lừa anh đó."

Lâm Thiển nhếch khóe miệng lên, ôm lấy cánh tay của Đới Tư và nói một cách đầy tự hào:

"Đới Tư là người học giỏi nhất trong ký túc xá của bọn em, có gì em không biết, cậu ấy đều giúp đỡ em."


"Con bé này!"Lâm Vũ mỉm cười, trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó nói với Đới Tư: “Cảm ơn em nhé.

Đới Tư chỉnh lại kính, mỉm cười

húng em là bạn bè, việc nên làm thôi ạ.” "Đúng vậy, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Vũ mỉm cười và nói với Lâm Thiển: "Nếu sau này Đới Tư cần giúp đỡ, em phải cố gắng hết sức để giúp bạn ấy nhé."

"Vâng, em biết rồi!" Lâm Thiển ôm cánh tay Đới Tư và mỉm cười ngọt ngào.

Cô ấy cảm thấy có chút ngại ngùng khi được Lâm Thiển ôm nhưng lại ngại đẩy ra nên chỉ có thể cười ngượng ngùng.

"Ôi, đây không phải là Đới Tư và Lâm Thiển sao?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai họ.

Nhìn qua thì thấy một cô gái trang điểm đậm vừa bước từ xe thể thao xuống, nắm tay một chàng trai trẻ đi về phía họ.
 
Chương 237: C237: Diêm thiền rất thông minh


Theo cách nói của Diêm Thiền thì cô ta là ân nhân cứu mạng của hắn.

Lần đó hắn cưỡng ép đột phá đến Hóa Hư Cảnh dẫn đến kinh mạch bị hao tổn, hôn mê trong núi tuyết Bắc Cảnh, suýt bị đông cứng, lại trùng hợp gặp được. Diêm Thiền.

Diêm Thiền cởi đồ của mình ra, dùng thân thể của cô ta sưởi ấm thân thể hắn.

Dù không có Diêm Thiền thì hẳn cũng không chết cóng, nhưng từ đó về sau Diêm Thiền lại tự nhận là ân nhân cứu mạng hắn mà muốn hẳn lấy thân báo đáp.

Cho dù hắn đã nói rõ với Diêm Thiền rằng mình đã có hôn ước, Diêm Thiền vẫn dây dưa.

Ngặt nổi Diêm Thiền cũng được tính là cứu hắn, hơn nữa hắn và Diêm Sùng có quan hệ không tệ nên dù bị Diêm Thiền bám lấy đến phiền lòng, nhưng hắn cũng không tiện làm gì.

Cuối cùng hắn thực sự không chịu nổi Diêm Thiền nên chỉ có thể dùng kế để cô ta vi phạm luật lệ của Diêm La điện rồi bị Diêm Sùng xử phạt, cấm túc một năm.

Tính thời gian thì hiện tại Diêm Thiền còn đang bị cấm túc.

Không ngờ dù đang bị cấm túc thì cô ta cũng không an phận.

Diêm La điện là tổ chức sát thủ thứ hai đương thời, hệ thống tình báo cũng không tệ, có thể nghe ngóng ra Lâm Thiển là em gái của hắn cũng không kỳ quái.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Lâm Vũ, Đới Tư lập tức bưồn cười. Có thể làm Mục Bắc Vương đau đầu như vậy, Diêm Thiền cũng thật lợi hại.

Lâm Vũ nhức đầu ấn trán, lại hỏi: "Cô ấy bảo cô ẩn núp bên cạnh Lâm Thiển có mục đích gì?"


Đới Tư nín cười, cắn môi nói: "Cô ấy nói, thăm dò tính tình cô em chồng trước, đợi đến khi lệnh cấm túc được xoá bỏ thì dễ thông qua em chồng để đường cong cứu quốc."

Còn đường cong cứu quốc?

Mặt Lâm Vũ xụ xuống, lập tức im lặng.

Qua hơn nửa ngày, Lâm Vũ lại hỏi: "Thời gian cấm túc của cô ấy còn một tháng nữa đúng không?”

"Mười tám ngày." Đới Tư mỉm cười.

Mười tám ngày?

Nhanh như vậy!

Chỉ còn có mười tám ngày thôi sao?

Không được, phải nghĩ cách thôi, tốt nhất là làm cô ta bị cấm túc thêm một năm nửa năm gì đó, bằng không đợi đến hạn cấm túc kết thúc thì hẳn lại bị cô ta

làm cho đau đầu.

Thấy hắn đầy vẻ u sầu, Đới Tư lại cười tủm tĩm hỏi: "Có phải Mục Bắc Vương đang nghĩ phải nghĩ cách để cấm túc cô ấy thêm một thời gian không?"


"Đúng." Lâm Vũ không phủ nhận, cũng không cần phủ nhận.

Đới Tư lắc đầu cười nói: "Tôi đoán rất khó."

"Tại sao lại nói vậy?" Lâm Vũ hiếu kỳ nói.

Đới Tư che miệng khế cười và nói: "Té một lần không một lần! Hiện tại cô ấy ngoan hơn anh tưởng tượng nhiều, hẳn sẽ không để anh có cơ hội cấm túc cô ấy nữa đâu."

".." Mặt Lâm Vũ hơi giật giật, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.

Diêm Thiền rất thông minh.

Lần trước dùng kế để cô ta bị cấm túc đã phí rất nhiều công sức.

Hiện tại cô ta đã đề phòng, muốn gài bẫy lần nữa đúng là không dễ dàng.

Lâm Vũ càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa.

Lâm Vũ ấn ấn trán rồi nói với Đới Tư: "Từ hôm nay trở đi, cô không còn là người của Diêm La điện nữa, cô là Đới Tư, chỉ là một sinh viên! Hiểu chưa?"

Đới Tư kinh ngạc, lập tức lắc đầu cười khổ: “Tôi không có ý hại Lâm Thiển, Mục Bắc Vương, anh không thấy mình bá đạo quá sao?”

"Tôi không muốn người bạn đầu tiên của Lâm Thiển tiếp cận nó vì mục đích riêng!" Lâm Vũ đột nhiên nghiêm túc lên, không cho Đới Tư cơ hội từ chối mà trâm giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ đích thân nói chuyện này với Diêm Sùng."

Nghe câu nói không cho phép nghi ngờ của Lâm Vũ, Đới Tư bất đắc dĩ chấp nhận.

Quả nhiên Mục Bắc Vương bá đạo như lời đồn!

Không, còn bá đạo hơn cả lời đồn!
 
Chương 321: C321: Không khó


Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Cô không hiểu những Ninja cao cấp đó, ý chí của họ ương ngạnh vượt qua tưởng tượng của cô! Chỉ cần họ không muốn nói thì dù cô cắt từng miếng thịt trên người họ cũng sẽ không nói."

Hắn hiểu Ninja rất rõ.

Hắn từng đích thân thử qua, dùng hết mọi cực hình cũng không thể cạy miệng của một Ninja cao cấp.

Mà Quỷ Võ Sĩ lại là người nổi bật trong giới Ninja.

Người có thể trở thành Quỷ Võ Sĩ nhất định phải đủ hung ác! Hung ác với người khác và còn ác hơn đối với bản thân!

Cho nên khi xác định Liễu Sinh Trai sẽ không nói ra chuyện của Phong Linh thì hãn cũng không nghĩ tới cách dùng cực hình để cạy miệng ông ta.

Làm vậy còn không bằng đặt hi vọng lên nội gián của Long gia.

Nếu Lâm Vũ đã nói như vậy thì Diêm Thiền cũng không xoắn xuýt việc này nữa, nhưng cô ta vẫn nhịn không được đá mạnh một cái lên xác của Liễu Sinh Trai.

"Chuyện bên này đã được giải quyết, mọi người không ngại thì đến Long gia uống hai ly." Lúc này Long Quang Tổ lại cười ha ha, nhiệt tình mời.


"Đó là tất nhiên."

Lâm Vũ cười ha ha một tiếng: “Tôi vẫn luôn muốn uống vài ly thật đã với Long lão! Hơn nữa chuyện này còn chưa xong đâu!"

Long Quang Tổ sầm mặt lại, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng! Vừa uống rượu vừa giết người!"

Long gia xuất hiện nội gián, đây là chuyện không thể tha thứ! Kết cục của nội gián chỉ có chết!

Lâm Vũ đưa mắt an ủi Long Quang Tổ, cười hỏi: "Muốn tra ra người này không khó lắm."

"Không khó!"

Long Quang Tổ trầm giọng nói: "Người này nhất định là mới gia nhập Long gia vào mười năm gần đây!"

Phong Linh ngốc đến mức giá họa cho Long gia thì nhất định không biết chuyện năm đó Long gia chỉ viện cho Bắc Cảnh!

Mà sự kiện kia đã phát sinh vào mười năm trước.

Cho nên muốn tra ra người này không phải việc khó.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Chỉ cần xuống tay với những người mới gia nhập Long gia từ mười năm gần đây!

"Vậy là tốt rồi!" Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, quay người ôm lấy Ninh Loạn.


Trong nháy mắt xoay người, trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười bỡn cợt.

Khi hắn quay đầu, nụ cười trên mặt lại biến mất không thấy đâu nữa.

Dưới sự dẫn đầu của Long Quang Tổ, họ đi đến Long gia.

Nhìn Ninh Loạn nửa chết nửa sống được Lâm Vũ ôm lấy, Diêm Thiền lòng đầy. oán giận lại nhịn không được mắng: "Chỉ diễn kịch mà thôi, anh cần gì liều mạng như vậy?"

"Không diễn đủ thì làm sao câu được cá chứ?" Ninh Loạn nhếch miệng cười một tiếng, không quan tâm mà nói.

Lâm Vũ nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Anh chỉ muốn so chiêu với cường giả Hóa Hư Cảnh thôi! Tìm nhiều cớ như vậy làm gì?"

Ninh Loạn cười hắc hắc rồi lập tức im miệng.

Đi chưa được bao xa, Diêm Thiền lại đột nhiên tăng tốc chặn trước mặt Lâm Vũ rồi tức giận nhìn hắn.

Lâm Vũ dừng bước, trêu ghẹo nói: "Oán khí của cô còn chưa tan sao?"

"Em hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải thành thật trả lời em!" Vẻ mặt Diêm Thiền đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, nhìn chòng chọc vào Lâm Vũ mà nghiêm túc hỏi: "Có phải anh luôn không tin tưởng em? Cho nên mọi người đều biết tình hình thực tế mà chỉ có em bị giấu!"


'Thấy vẻ mặt Diêm Thiền rất nghiêm túc, Lâm Vũ cũng thu tâm tư đùa giỡn lại mà chân thành nói: "Tôi nói xin lỗi cô về chuyện này trước! Tình huống cụ thể thế nào thì tối nay tôi sẽ nói cho cô biết đi!"

"Được!" Diêm Thiền không dây dưa mà tránh khỏi trước mặt Lâm Vũ.

Nhưng cô ta như đã biết đáp án nên trên mặt không còn nụ cười.

Nhìn vẻ mặt của Diêm Thiền, Ninh Loạn lập tức cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ trừng anh ta một cái, không nói một lời đi lên phía trước.

Ngay khi họ chạy tới Long gia, Liễu Sinh Trai vốn đã tắt thở lại đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt âm u tràn ngập vẻ ác độc.

Liễu Sinh Trai yên lặng nghỉ ngơi một lúc lấy lại sức rồi cắn chặt răng, giãy dụa bò ra khỏi núi.

Nhưng ở nơi ông ta không nhìn thấy có một đôi mắt đang yên lặng nhìn chằm chằm ông ta.

Tất cả đều nằm trong dự liệu!
 
Chương 234: C234: Thì ra là thế


"Phiần chết mất, sao nơi nào cũng có cô ta vậy!" Nhìn thấy một nam một nữ đi tới, Lâm Thiển lập tức buông Đới Tư ra, không vui lầm bầm nói.

Lâm Vũ kinh ngạc, hiếu kỳ nói: "Mọi người làm sao vậy?"

Đới Tư giải thích: "Đó là Lý Mộc Tử, tụi em ở chung một ký túc xá, nhưng cô ấy quen người bạn trai nhà giàu, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt tụi em nên tụi em đều không thích cô ta."

Thì ra là thế.

Lâm Vũ bỗng hiểu ra mà cười cười.

Có câu nói đại học là một xã hội nhỏ, quả nhiên không phải giả.

Lúc họ nói chuyện, Lý Mộc Tử đã kéo cánh tay bạn trai Đỗ Phi đi tới, ghét bỏ nhìn đồ nướng trên bàn: “Sao lại ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này! Đi thôi, đúng lúc tôi muốn đi ăn cơm với Đỗ Phi, thuận đường dẫn các người đi trải sự đời."

Lý Mộc Tử bày ra vẻ mặt cao ngạo.

Cô ta nói lời này như đang ban ân cho họ.


"Tôi thích ăn thực phẩm rác đấy, cô quản được sao?" Lâm Thiển ngẩng đầu lên, không chút khách sáo đáp trả: "Cô đi ăn tiệc của cô, chúng tôi ăn đồ nướng của chúng tôi, đừng ai làm phiền ai."

"Không biết phân biệt tốt xấu! Thích đi không thì tuỳ, các người cũng chỉ xứng ăn đống rác này!" Lý Mộc Tử hung dữ trừng Lâm Thiển một cái rồi lôi kéo Đỗ Phi muốn rời khỏi.

Nhưng Đỗ Phi lại không nhúc nhích.

Đôi mắt gian tà của anh ta không ngừng di chuyển qua lại trên người Lâm 'Thiển và Thẩm Khanh Nguyệt g.

Dù là nhan sắc hay khí chất thì các cô đều ăn đứt Lý Mộc Tử.

Đỗ Phi nhìn thấy mà tâm tình nhộn nhạo, chữ “Sắc" như đã viết rõ ràng trên mặt.

Lý Mộc Tử thấy thế thì lập tức tức giận véo mạnh Đỗ Phi một cái rồi nói: "Nhìn đủ chưa? Nếu chưa thì em ngồi xuống từ từ nhìn anh!"

Sở dĩ Lý Mộc Tử khó chịu với Lâm Thiển là bởi vì dung mạo của cô ấy xinh đẹp hơn mình.

Trước kia cô ta luôn là hoa khôi, từ khi Lâm Thiển chuyển đến thì vị trí này đã đổi chủ.

Giờ phút này thấy Đỗ Phi nhìn chằm chằm Lâm Thiển, sao cô ta có thể không tức giận.

Bị Lý Mộc Tử véo nên Đỗ Phi mới tỉnh táo lại, lập tức xấu hổ cười một tiếng rồi vỗ vỗ tay cô ta, cười ha hả và nói: "Nếu là bạn của em thì chúng ta thuận đường dẫn họ theo đi, dù sao cũng cần đi ăn cơm, nhiều người náo nhiệt một chút."

"Anh không nghe thấy sao? Người ta không đi!" Lý Mộc Tử tức giận nói.

Hiện tại cô ta lại không muốn dẫn bọn Lâm Thiển đi.

Cô ta quá rõ tính tình của Đỗ Phi như thế nào.


Nếu cho họ chút cơ hội thì sớm muộn gì mình cũng bị Lâm Thiển giành bạn trai.

"Sao lại không đi chứ?" Đỗ Phi cười ha hả nhìn về phía Lâm Thiển, khí phách nói: "Đi đi, tôi mời, các cô muốn ăn cái gì cứ việc gọi."

"Không đi! Không có hứng thú!" Lâm Thiển xụ mặt, ngay thẳng từ chối.

"Các cô đều là bạn của Mộc Tử, cần gì xa cách ngàn dặm như vậy?" Đỗ Phi không cam tâm mà nói, lại đưa tay kéo Lâm Thiển.

Nhưng tay anh ta vừa thò tới thì đã bị Lâm Vũ bắt được.

Lâm Vũ nheo mắt lại, cảnh cáo nói: "Nó đã từ chối rồi, đừng tiếp tục dây dưa!" "Tôi mời cô ấy ăn cơm liên quan gì đến anh! Anh là cái thá gì?"

Đỗ Phi khó chịu nhìn Lâm Vũ, giãy dụa mấy lần vẫn không rút lại được.

"Tôi là anh của nó!" Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia lạnh lẽo: “Cút mau lên, giờ tâm tình tôi đang tốt, lười trừng trị anh!"

Nói xong, Lâm Vũ buông lỏng tay ra.

Đỗ Phi đang ra sức túm tay trở về, Lâm Vũ lại đột nhiên buông tay làm anh ta bỗng lảo đảo ngã xuống đất, đau đến quát to một tiếng.

"Đỗ Phi!" Lý Mộc Tử hốt hoảng thét lên rồi vội vàng đi đỡ Đỗ Phi, lại ngẩng đầu hét vào mặt Lâm Vũ: "Dám đánh cả bạn trai tôi, anh chán sống rồi đúng không!"


Lý Mộc Tử có tính toán nhỏ nhặt trong lòng. Vốn là Đỗ Phi tự té ngã, lại trách lên đầu Lâm Vũ.

Cô ta muốn để Đỗ Phi và anh của Lâm Thiển xung đột, càng kịch liệt càng tốt, để tránh Lâm Thiển đoạt bạn trai của mình.

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Các người không cút thì mới là chán sống."

Vừa dứt lời, hắn lại thấy Lâm Thiển bắn một ánh mắt oán trách về hướng mình.

Hiển nhiên con bé này đang nói với hắn, không được để lộ thân phận. Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, con bé ngốc này!

Đỗ Phi lập tức bị Lâm Vũ chọc giận, đứng dậy giận dữ hét: "Hôm nay bố mày phải cho mày biết rốt cuộc là ai chán sống!”

Nói xong, Đỗ Phi quơ lấy cái ghế bên cạnh rồi đập lên người Lâm Vũ. Lâm Vũ đang muốn ra tay thì nơi xa lại truyền đến một tiếng kêu: “Dừng tay!" Làm sao Đỗ Phi lại dừng tay vì tiếng nói này, cái ghế vẫn đập xuống.

Nhưng trong nháy mắt đập xuống, thân thể anh ta lại đột nhiên mất cân bằng, lập tức ngã nhào xuống đất.
 
Chương 238: C238: Trong đêm tối


Khi Lâm Vũ trở lại Thẩm gia thì đêm đã khuya.

Phòng của mọi người trong Thẩm gia đều đã tắt đèn.

Trong đêm tối, một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trên ban công. Khi Lâm Vũ đi xuống xe thì bóng dáng kia mới quay người về phòng.

Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng xinh đẹp đã không có ở ban công thì trong lòng rất ấm áp.

Rất nhanh Lâm Vũ đi lên lầu rồi gõ cửa phòng của Thẩm Khanh Nguyệt.

"Em đang chờ anh về sao?" Lâm Vũ cất bước đi vào, tươi cười nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.

Trong phòng không mở đèn..

Hai người có thể nhìn thấy sự tồn tại của nhau, nhưng lại không thấy được vẻ mặt của đối phương.

Lâm Vũ thuận tay muốn đi bật đèn, lại bị Thẩm Khanh Nguyệt ngăn lại.


"Trở về là tốt rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai lại nói." Thẩm Khanh Nguyệt khẽ nói, hình như sợ làm ồn người trong nhà.

Lâm Vũ thuận tay đóng cửa phòng lại rồi đau đầu nói: "Ban đầu có thể ngày mai nói chuyện này cho em biết, nhưng xảy ra chút biến cố, hôm nay nếu không nói thì anh sợ ngủ không được."

"Xảy ra biến cố?" Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì lập tức thấp giọng kinh hô.

Lâm Vũ đích thân đi xử lý mà còn xảy ra biến cố gì?

"Đừng lo lắng, không phải như em nghĩ đâu." Lâm Vũ lắc đầu cười cười rồi kéo. Thẩm Khanh Nguyệt đến mép giường ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi kế bên

cô: “Chuyện này nói ra là anh đau đầu..."

Sau đó Lâm Vũ đã kể chuyện của Đới Tư và Diêm Thiền cho Thẩm Khanh Nguyệt nghe.

Nghe Lâm Vũ nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức kinh hãi.

Cô nằm mơ cũng không ngờ Đới Tư trông có vẻ ngại ngùng câu nệ kia lại là "Gián điệp" do người khác phái đến bên cạnh Lâm Thiển.


Càng làm cô khiếp sợ là Lâm Vũ đã sớm nhìn ra Đới Tư có vấn đề! Từ đầu tới đuôi cô chưa từng hoài nghi Đới Tư.

Sau khi kinh hãi một lúc, Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên hỏi: "Diêm Thiền xinh đẹp không?”

"Xinh đẹp." Lâm Vũ thẳng thắn. "Vậy cô ta đẹp hay là tôi đẹp?” Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra nụ cười gian xảo, hình như có chút ghen ghét.

Lâm Vũ cười, trêu ghẹo nói: "Nếu anh nói đẹp hết thì em nhất định cho răng anh đang trả lời cho có lệ, đúng không?”

"Đó là đương nhiên!" Thẩm Khanh Nguyệt bĩu môi. Cô không phải cô gái điêu ngoa bốc đồng, ngược lại xem như thấu tình đạt lý.

Nhưng Diêm Thiền đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn coi như xinh đẹp trong mắt Lâm Vũ nên khó tránh khỏi làm cô sinh ra ý so bì.

"Thực tế trong mắt anh thì em với cô ấy đều xinh đẹp." Lâm Vũ cười cười, thành khẩn nói: "Chỉ xét về mặt vẻ ngoài thì hai người khó phân cao thấp, nhưng tính cách của hai người là hai thái cực, em dịu dàng điềm tĩnh, cô ấy lại như quả ớt nhỏ."

Lấy tính cách của Diêm Thiền, cô ta và Thẩm Khanh Nguyệt nhất định sẽ gặp mặt.

Dù hiện tại hắn nói trái lương tâm là Thẩm Khanh Nguyệt càng đẹp, nhưng khi cô nhìn thấy Diêm Thiền thì nhất định sẽ hiểu, nếu như vậy thì chẳng bằng nói

thẳng thắn ra.

'Thẩm Khanh Nguyệt thoáng trầm mặc rồi cười hỏi: "Anh thích Diêm Thiền sao?"
 
Chương 322: C322: Không ai nghĩ


Vừa tới Long gia thì họ đã nhận được một tin tức tốt. Trong thời gian ngắn Long gia đã tra ra nội gián.

Không phải người khác mà chính là vợ của cháu trai nhỏ nhất của Long Quang Diệu!

Kết quả này làm người của Long gia rất bất ngờ.

Không ai nghĩ tới người phụ nữ bình thường đối xử hiền lành, dịu dàng hào. phóng với mọi người lại là gian tế do Phong Linh gài vào Long gia!

Người phụ nữ này được gả vào Long gia vào năm năm trước.

Rất nhiều con em Long gia thực lực yếu kém cũng không biết chuyện năm đó cao thủ của Long gia ra sức chỉ viện cho Bắc Cảnh, cho nên người phụ nữ kia căn bản không biết Long gia và Lang Quân Bắc Cảnh còn có câu chuyện như thế.

Biết được tin tức này, Long Quang Tổ giận tím mặt, không còn tâm tình uống rượu mà kiên trì muốn đích thân thẩm vấn người phụ nữ này.

Lâm Vũ không tham dự và cũng tạm thời không có tâm tình tham dự vào. chuyện này.

Sau khi đến Long gia và thu xếp xong cho Ninh Loạn, Lâm Vũ liền kéo Diêm Thiền qua một bên.

Khi đứng trước mặt Lâm Vũ, trên mặt Diêm Thiền vĩnh viễn mang theo nụ cười.


Nhưng lần này lại ngoại lệ.

Lâm Vũ biết lần này Diêm Thiền thật sự tức giận.

Không do cái gì khác, chỉ vì hắn không tin tưởng cô ta.

Cô ta làm rất nhiều, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không tin tưởng cô ta.

"Nói thật, ban đầu tôi có hoài nghi cô!" Lâm Vũ có chút hổ thẹn nhìn Diêm

Thiền rầu rĩ không vui: “Tôi hoài nghỉ cô và những kẻ muốn lấy mạng tôi là cùng một bọn, thậm chí khi cô nói đùa muốn hạ cổ cho tôi thì tôi càng hoài nghỉ cô!"

Hắn có thể giấu diếm những chuyện này, nhưng hắn không làm.

Hắn không cần giấu diếm, đương nhiên cũng có thể là không giấu diếm được.

Trong lòng hăn biết rõ Diêm Thiền cũng đã đoán được rồi.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, trên mặt Diêm Thiền không có chút gợn song nào.


Hiển nhiên cô ta cũng đã đoán được.

Thấy cô ta không nói gì, Lâm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở dài rồi tiếp tục nói: "Nhưng ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ muốn mạng của tôi, tôi chỉ nghĩ...

"Nghĩ em vì yêu sinh hận, bị người ta lợi dụng đúng không?"

Diêm Thiền đột nhiên cắt ngang lời hắn.

"Phải!"

Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Tôi cho là cô sẽ hạ cổ khi tôi bị thương! Cho nên khi cô nói đùa với chúng tôi thì thật ra tôi và Ninh Loạn đều coi là thật."

"Vậy nếu em thật sự làm như vậy thì anh sế giết em sao?"

Diêm Thiền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vũ.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô ta.

Cô ta thật sự thương tâm!

Cho dù trả giá tất cả nhưng vẫn bị hoài nghĩ. Mùi vị bị người đàn ông mình yêu nhất hoài nghỉ thật khó chịu.

"Sẽ không!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi mà nói: "Chỉ cần cô không xuống tay với người nhà và bạn bè của tôi thì cô làm gì tôi, tôi cũng không giết cô!"

"Vậy anh sẽ xử lý em như thế nào?" Diêm Thiền gặn hỏi. Cứ như cô ta nhất định phải làm rõ ràng vấn đề này.
 
Chương 235: C235: Cô ấy là cao cầm sao


Cái ghế rơi xuống, bị Lâm Vũ dễ dàng né tránh.

Đỗ Phi lại tự đập mặt vào ghế rồi đau đến oa oa kêu to, khiến mọi người trong quán đồ nướng phát ra tiếng cười vang dội.

Nghe những tiếng cười này, Đỗ Phi vừa tức vừa giận, nhịn đau đứng lên muốn lấy đĩa đập đầu Lâm Vũ thì cô gái vừa lên tiếng đã lao đến.

"Chát!"

Cô gái đưa tay tát thẳng vào mặt Đỗ Phi, phẫn nộ quát: "Tôi bảo anh dừng tay, anh bị điếc à?"

Đỗ Phi bị cái tát này đánh ngơ ra, đờ đẫn nhìn cô gái nọ.

Lý Mộc Tử đau lòng bạn trai nên lập tức xông lên đẩy cô gái ra, phẫn nộ thét †o: "Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Gô ăn..."

"Chát!"

Lý Mộc Tử lời còn chưa nói hết thì cô gái kia đã trở tay lại tát thẳng vào mặt cô ta.

Lần này Lý Mộc Tử cũng bị đánh sửng sốt.

"AI" Qua ba giây, Lý Mộc Tử rốt cục cũng tỉnh táo lại rồi thét to: "Tôi liều với

có... "Đùng!"

Lý Mộc Tử vừa muốn nhào về phía cô gái thì đã bị người ta tung một chân gạt ngã.


Khi cô ta phẫn nộ quay đầu mới phát hiện người đạp mình lại là Đỗ Phi.

Lý Mộc Tử mắt trợn tròn, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc om sòm hét lớn: "Anh có bệnh sao! Em đang giúp anh!"

"Cút mẹ mày đi!" Đỗ Phi mắng to một tiếng rồi lại đá mạnh một cái lên người Lý Mộc Tử, sau đó mới cười rạng rỡ chạy đến trước mặt cô gái, đưa tay tát vào mặt mình rồi cười làm lành nói: "Cao tiểu thư, thật xin lỗi, người đàn bà này ngu xuẩn không biết cô...

Cao tiểu thư?

Con gái của Cao Minh sao?

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, đoán được đại khái thân phận của cô ta.

"Xin lỗi họ mau, sau đó cút cho tôi!" Cao Cầm đầy sương lạnh mà nói: "Về sau để tôi nhìn thấy anh thì gặp một lần đánh một lần!"

"Được, được!"

Đỗ Phi liên tục gật đầu, không chút do dự chạy đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người nói: "Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi

"Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị của chúng tôi." Lâm Vũ không kiên nhẫn phất tay.

Đỗ Phi như được đại xá, không rảnh quan tâm Lý Mộc Tử mà vội vàng xông lên xe, lái xe chạy xa nhanh như chớp, chỉ để lại Lý Mộc Tử co ro ngồi ở đó chảy

nước mắt.

Cao Cầm đầy chán ghét nhìn Lý Mộc Tử một cái, đang muốn tiến lên chào hỏi Lâm Vũ thì hắn lại khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ta rời đi.


Cao Cầm hiểu ý nên vội vàng dừng bước, cảnh cáo nhìn đảo qua Lý Mộc Tử: “Tôi tên là Cao Cầm, về sau còn dám ức hiếp bạn học thì cô đừng tiếp tục ở trường học nữa!"

Nói xong, Cao Cầm không quay đầu lại mà rời đi.

Mãi đến khi Cao Cầm biến mất, đám người mới dần dần tỉnh táo lại.

"Cô ấy là Cao Cầm sao?"

"Nghe nói hình như cha cô ấy là Cao Minh!"

"Sao lại là hình như, cha cô ấy chính là ông Cao đấy!"

"Thật! Nghe nói cô ấy chuyển từ đại học Hoa Thanh đến đây!"

"Không thể nào, chuyển từ đại học Hoa Thanh tới đại học gà rừng chúng ta sao?"

Đám người nhao nhao bàn tán, Lâm Thiển và Đới Tư nghe vậy thì sửng sốt.

Lý Mộc Tử ngồi ở đó đã bị dọa đến mức muốn khóc mà không dám khóc.

Mặc dù bị người ta quấy rầy nhã hứng, nhưng rất nhanh Lâm Thiển đã đắm chìm trong đồ nướng ngon lành, vui vẻ ăn uống với bọn họ.

Chờ họ ăn xong đã gần đến chín giờ tối.

Lâm Vũ đưa mắt nhìn Đới Tư đỡ Lâm Thiển hơi choáng vào trường rồi mới nói với Thẩm Khanh Nguyệt: "Em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện."

"Muộn như vậy còn có chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi. Lâm Vũ mỉm cười: “Một chút việc tư, anh về sẽ nói với em." "Được, vậy anh cẩn thận một chút."

Thấy hắn không nói, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa mà dặn một câu rồi lái xe rời đi.

Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Khi hắn xoay người lại thì nụ cười trên mặt đã biến mất tăm hơi.
 
Chương 239: C239: Không giống


"Em cảm thấy thế nào?" Lâm Vũ liếc nhìn cô một cái: “Anh mà thích cô ấy thì sẽ không trở về một mình."

Vấn đề này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Lấy sự thông minh của Thẩm Khanh Nguyệt thì chẳng lẽ đoán không ra?

"Nhưng Diêm Thiền người ta không phải anh thì không gả thì sao?" Thẩm Khanh Nguyệt khẽ cười mà nói.

"Đó là chuyện của cô ấy."

Nói đến chuyện này, Lâm Vũ đã cảm thấy đau đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt thu nụ cười trên mặt lại rồi nghiêm túc nói: "Kỳ thật tôi hỏi anh như vậy là muốn nói cho anh biết, nếu anh còn không biết nên xử lý quan hệ với Diêm Thiền như thế nào thì nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu thì có thể kịp thời dừng lại, như vậy sẽ tốt cho cả hai."

"Em sai rồi." Lâm Vũ lắc đầu rồi kéo tay Thẩm Khanh Nguyệt: “Tôi biết nên xử lý như thế nào, chỉ là hết cách với cô ấy, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, cách duy nhất có thể làm chính là để cô ấy hết hi vọng."

Trên thực tế, hắn đã thử qua vô số cách để Diêm Thiền hết hi vọng.


Nhưng hiệu quả quá nhỏ.

Thậm chí có thể nói là không có hiệu quả gì cả!

Sự chấp nhất của Diêm Thiền vượt qua tưởng tượng của mọi người.

'Thẩm Khanh Nguyệt rút tay mình ra, cười khổ nói: "Nói thật, hiện tại tôi cũng bắt đầu do dự."

"Em không nên do dự." Lâm Vũ chân thành nói: 'Anh cũng sẽ không do dự."

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Không giống." Thẩm Khanh Nguyệt khế lắc đầu, thở dài nói: "Một người đàn ông ưu tú nhất định sẽ hấp dẫn vô số phụ nữ, dù anh không đi trêu chọc họ thì họ cũng chủ động tới trêu chọc anh."

"Mục Bắc Vương phu nhân không dễ làm! Có câu nói thế nào nhỉ? Không sợ ăn trộm, chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Suốt ngày đối mặt với nhiều tình như vậy địch, tôi cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không."

Cô đã sớm không phải đám nữ sinh mới biết yêu.

Có một số việc cô nhìn nhận rất rõ ràng.

Người đàn ông giống như Lâm Vũ rất dễ bị phụ nữ nhớ thương.

Đối với rất nhiều người phụ nữ thì người đàn ông như vậy chính là chất gây nghiện.


Dù cho biết không có kết quả tốt cũng sẽ liều lĩnh nhào vào.

Làm phụ nữ của Lâm Vũ nhất định phải có trái tim cực kỳ mạnh mẽ mới được. Nhưng hiện giờ tim của cô còn chưa mạnh như vậy.

"Em đánh giá thấp sức hút của mình, cũng đánh giá thấp ý chí của anh." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Khát nước ba ngày, chỉ lấy một muôi nước."

"Tôi không hoài nghỉ ý chí của anh." Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng rồi trêu chọc: "Nếu tôi là anh, được người phụ nữ nhiệt tình chủ động như Diêm Thiền theo đuổi thì chắc tôi đã sớm không chịu được."

Lâm Vũ thoải mái cười một tiếng: “Chỉ cần em tin tưởng anh là được."

Tôi không tin anh cũng không có cách nào!

'Thẩm Khanh Nguyệt thầm cười khổ một tiếng.

'Thẩm Khanh Nguyệt trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên: “Những chuyện này tự anh xử lý là được, trước khi tôi còn chưa yêu anh hết thuốc chữa thì anh có thể hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào."

"Vậy nếu em yêu tôi thì sao?" Lâm Vũ trêu đùa.

Thẩm Khanh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực: “Đến lúc kia thì anh có chết cũng đừng mơ hủy bỏ hôn ước!"


Lời này của cô có mấy phần đùa giỡn, nhưng lại là lời thật lòng. Hiện tại hủy bỏ hôn ước thì cô không có ý kiến, Lâm Vũ cứ việc làm chủ.

Nhưng khi cô yêu Lâm Vũ hết thuốc chữa thì dù cố tình gây sự hay bị người ta xem như đàn bà đanh đá, cô cũng liều mạng giữ vững vị trí của mình!

Đừng ai mơ cướp Lâm Vũ đi khỏi cô!

"Ha ha, em nên sớm lấy ra khí thế này!" Lâm Vũ cười lớn một tiếng rồi vươn tay kéo Thẩm Khanh Nguyệt vào lòng.

'Thẩm Khanh Nguyệt giấy tượng trưng dụa mấy lần rồi ngừng.

'Thẩm Khanh Nguyệt trầm mặc một hồi lại mở miệng nói: "Tôi không đi nhọc lòng chuyện của Diêm Thiền, hai ngày này tạm thời tôi không đi làm mà đi theo dì Tuyên ra ngoài giải sầu."

"Được." Lâm Vũ đáp ứng rồi dặn dò: "Em có thể tâm sự nhiều thêm với mẹ, nhưng phải nhớ những lời trước đó anh nói, đừng khuyên bảo cũng đừng ảnh hưởng phán đoán của mẹ."

"Ừm, tôi biết."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom