Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 226: C226: Ngồi đâu cũng như nhau


Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ lên đường trở lại Giang Bắc. Lần này hắn không giao chiến đao Vô Phong cho Ninh Loạn. Bởi vì vẫn còn có người muốn giết hắn, kẻ địch vẫn chưa bị tiêu diệt nên chưa cần thiết phải phong ấn đao.

Thời gian đặt vé hơi muộn, Lâm Vũ không mua được vé khoang hạng nhất nhưng hắn không quan tâm.

Ngồi đâu cũng như nhau, miễn sao quay về Giang Bắc sớm nhất có thể là được.

Giang Bắc mới là nhà của hắn, ở đó có những người mà hắn nhớ nhung.

Lâm Vũ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Việc những người xung quanh đi lại không liên quan gì đến hắn.

Không lâu sau, hai nam một nữ vui vẻ lên máy bay. Trong đó một người đàn ông cao hai mét, cực kỳ cường tráng, vừa lên máy bay đã thu hút không ít sự chú ý.

Sau khi xem xét chỗ ngồi, ba người cười nói đi về phía Lâm Vũ.

Ba người họ ngồi ngay trước mặt hắn. Bọn họ ngồi xuống, thanh niên cường tráng vừa ngồi xuống ghế, gần như suýt chút nữa ngã đè lên người Lâm Vũ.


Lâm Vũ mở mắt, hơi nhíu mày.

Hắn nhìn người đàn ông cường tráng đang nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với hai người còn lại, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh ta, nhắc nhở: “Anh đè lên tôi rồi”

Người đàn ông đó đang trò chuyện rôm rả với hai người kia đột nhiên bị Lâm Vũ cắt ngang, khó chịu nói: “Ghế trên máy bay được thiết kế như vậy, tôi đâu có đè anh?”

Lâm Vũ cũng lười tranh luận với anh ta, bình tĩnh nói: "Hay là anh tự mình nhìn đi?"

“Anh có thấy phiền phức không hả?” Người đàn ông vạm vỡ sốt ruột hét lên, ngoảnh đầu nhìn tượng trưng về phía sau, không vui nói: "Hình thể của anh đây như vậy, khó chịu sao? Hãy chịu đựng đi"

Nói xong, anh ta không nhìn Lâm Vũ nữa mà bắt đầu trò chuyện nhiệt tình với hai người kia.

"Nhắc lại lần nữa, anh đang đè lên tôi!"

Lâm Vũ lập tức cau mày nói: "Hoặc là tự mình cút, hoặc là tôi sẽ xách anh lên!"

Trên thế giới này luôn có một số người không biết điều, được đằng chân thì lân đằng đầu. Sự kiên nhẫn của bạn sẽ bị coi là hèn nhát và dễ bị bắt nạt.

Trước mặt bạn bè bị Lâm Vũ nói như vậy, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên cảm thấy mất mặt, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hung tợn khiêu khích: "Mày thử động vào tao thử xeml"

Nói rồi, anh ta cố tình khoe khoang các cơ ở cánh tay.

Hai người bạn của anh ta cũng đứng dậy và nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Đối mặt với sự khiêu khích của bọn họ, hắn cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.

Khi Lâm Vũ đang chuẩn bị dạy cho họ một bài học thì một nhóm người cũng đã lên máy bay. Nhìn đám người này, hắn hơi sửng sốt.


Nhìn một lượt, toàn là người quen. Không, không quen! Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là biết mà thôi.

Già trẻ lớn bé của Nam Cung thế gia!

Đám người Nam Cung Bác, Nhậm Đồng Hoa, Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình cũng nằm trong số đó.

Không cần đoán cũng biết, bọn họ nhất định cũng đến Giang Bắc. Lâm Vũ nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy hắn đang đứng ở đó.

Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới. Đoạn đường dài ngay lập tức bị họ chặn lại.

Khi đến trước mặt Lâm Vũ, mọi người đều khom người cúi chào, chỉ có Nam Cung Tình có chút không tình nguyện nhưng bị bà nội Nhậm Đồng Hoa ép cúi xuống.

"Bái kiến gia chủ!"

Mọi người đồng loạt hét lên, mọi âm thanh trong khoang máy bay đều bị ép xuống.

Nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ba người vừa rồi còn hung hãn trong nháy mắt mất khí thế, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Vũ.


Trong chớp mắt đã có hơn mười người, ai có thể đỡ nổi chứ?

Nếu đánh nhau, chắc chắn sẽ bị tị "Giang Bắc, không hoan nghênh các người, chính tôi đã nói như vậy!” Lâm Vũ đứng đó, nhìn từng người một.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng mọi người run rẩy.

Nhậm Đồng Hoa cười lớn, vội vàng nói: “Vũ Nhi, chúng ta chỉ muốn thắp cho. cha và ông nội cháu nén hương, nhân tiện thăm mẹ cháu.”

Sắc mặt Lâm Vũ lạnh lùng: "Bà ấy đồng ý gặp các người sao?”

"Chuyện này..."

Nhậm Đồng Hoa cạn lời, nhất thời không biết nên nói gì.

“Trước khi bà ấy đồng ý, ai dám quấy rầy, giết!”
 
Chương 223: C223: Quả nhiên là cáo già xảo quyệt


“Chúng ta có được đứa cháu ngoại như này, chúng ta nên vui mừng mới phải!”

“Cho dù Nam Cung thế gia bị phá hủy, cho dù con cháu trong gia tộc đều phải nhập ngũ, với bản lĩnh của những đứa con nhà Nam Cung thế gia, nhất định

cũng có thể làm nên thành tựu ở trong quân đội!”

Nhậm Đồng Hoa không ngừng khuyên nhủ, bản thân thì đã rơi nước mắt lã

chã. Có kích động, cũng có bi phẫn. Trong lòng bà ta hiểu rõ, làm lính khó tránh phải chết trên chiến trường!

Những người của Nam Cung thế gia đi nhập ngũ, chắc chắn sẽ có thương vong.

Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng bà không thể nói ra, chỉ đành cố gắng an ủi Nam Cung Bác, tránh cho. ông vì tức mà chết.

“Tôi chờ ngày đám con cháu của Nam Cung thế gia tỏa sáng trong quân đội!"

Lâm Vũ cười nhạt, lại lần nữa nhấc chiến đao Vô Phong lên.

Trong lòng Nhậm Đồng Hoa hoảng hốt, run rẩy gào khóc: “Vũ, cháu còn muốn làm gì nữa?”

“Tôi đã nói rồi, chặt một cánh tay của ông ta.” Lâm Vũ lạnh lùng đáp.


“Cháu đã bẻ gãy một cánh tay của ông ấy rồi mà!” Nhậm Đồng Hoa khóc lóc đau đớn.

“Không.”

Lâm Vũ lạnh nhạt: “Có thể là bà chưa hiểu rõ cái gì gọi là một cánh tay!”

Lời vừa dứt, Lâm Vũ cũng không phí lời thêm nữa, kéo Nhậm Đồng Hoa ra.

Chiến đao Vô Phong lại lần nữa nhuốm máu.

“AI!” Một tiếng gào thảm thiết, Nam Cung Bác ngã gục trong vũng máu.

Cánh tay vốn đã tàn phế của ông ta, giờ đã đứt lìa vai.

Lâm Vũ nói được làm được.

Chém tới vai, mới gọi là một cánh tay!

Coong....


Lâm Vũ thu đao vào vỏ, không quan tâm tới Nhậm Đồng Hoa đang gào khóc đau đớn, lạnh lùng quay người: “Niệm tình ông mất nhiều máu, sợ ông sẽ chết luôn, chờ ông chữa khỏi vết thương rồi tôi lại phế đan điền của ông!”

Nói xong, Lâm Vũ lập tức đi tới trước mặt Nam Cung Ngọc Thụ.

Nam Cung Ngọc Thụ đã sớm ngồi dậy từ đống đổ nát.

Nhìn Lâm Vũ ở trước mặt, nhưng lại không còn sợ hãi, ngược lại là thoải mái cười lớn.

“Đợi ông cười xong, rồi sế phế đan điền của ông, miễn cho ông cười đứt hơi mà chết.

Lâm Vũ yên lặng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ, trên khuôn mặt mang vẻ điềm tĩnh.

Nam Cung Ngọc Thụ không ngừng cười lớn: “Cho dù cậu hủy hoại tôi, cho dù cậu hủy diệt cả Nam Cung thế gia, thì trên người cậu vẫn mang dấu ấn của

Nam Cung thế gia”

“Không sao, tôi coi như năm đó bị chó cắn một miếng thôi.” Lâm Vũ cười nhạt.


“Đáng tiếc cậu không làm được.”

Nam Cung Ngọc Thụ thoải mái cười lớn, cất cao giọng: “Toàn bộ người của Nam Cung thế gia đều nghe đây! Tôi lấy thân phận gia chủ đương nhiệm của Nam Cung thế gia tuyên bố, kể từ giờ phút này, chắt ngoại Lâm Vũ, kế tục vị trí gia chủ Nam Cung thế gia! Lâm Vũ không chết, Nam Cung thế gia ta mãi mãi không biến mất!”

Nghe thấy những lời này của Nam Cung Ngọc Thụ, người người đều kinh ngạc đến ngơ người.

Nam Cung Bác cũng ngừng tiếng kêu thảm.

Sững sờ trong chốc lát, Nam Cung Bác loạng choạng đứng dậy, cúi người trước Lâm Vũ cười lớn: “Nam Cung Bác, ra mắt tân gia chủ!”

“Nam Cung Linh, ra mắt tân gia chủ!”

“Nhậm Đồng Hoa, ra mắt tân gia chủ!”

Trong nháy mắt, tất cả người của Nam Cung thế gia đều đồng loạt cúi người hành lễ với Lâm Vũ, thừa nhận thân phận của hắn.

Bọn họ đều hiểu ý của Nam Cung Ngọc Thụ.

em Nam Cung thế gia giao vào tay Lâm Vũ, những con cháu của Nam Cung thế gia gia nhập quân ngũ liền trở thành chuyện hết sức bình thường.

Chuyện này coi như là dẫn cả nhà gia nhập quân ngũ! Vốn dĩ là bị phá hủy, lại trong nháy mắt trở thành chuyện đại nghĩa.

Cho dù Lâm Vũ không nhận cái vị trí gia chủ này, thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật hắn đã trở thành gia chủ của Nam Cung thế gia.

Chỉ cần hắn còn sống, Nam Cung thế gia sẽ không biến mất.

Nghe những tiếng hành lễ không ngừng vang lên bên tai, mặt Lâm Vũ lập tức tái mét.

Quả nhiên là cáo già xảo quyệt. Tới cuối cùng, hắn vẫn bị lão già kia cuốn vào bẫy.


“Được lắm!”

Lâm Vũ nghiến răng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: “Các người có thể coi tôi là gia chủ, nhưng tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không làm bất cứ thứ gì cho Nam Cung thế gia, cũng tuyệt đối không mưu cầu tư lợi cho bất cứ ail”

Dứt lời, Lâm Vũ cũng không dài dòng thêm nữa.

Điều động chân khí, đánh một quyền lên đan điền của Nam Cung Ngọc Thụ.

Đan điền bị phế, Nam Cung Ngọc Thụ lập tức đau đớn ngã ra đất.

Cho dù đau đớn đến nhăn nhó cả khuôn mặt, nhưng Nam Cung Ngọc Thụ lại không phát ra bất cứ tiếng kêu gào nào, mà ngược lại, nhìn Lâm Vũ, miễn cưỡng

nặn ra một tiếng cười.

Lâm Vũ không nhìn ông ta thêm một lần nào nữa, quay người đi về phía Ninh Loạn.

Khi Lâm Vũ bế Ninh Loạn lên, Ninh Loạn khóc không được mà cười cũng không xong, hỏi: “Lão đại, chuyện này là thế nào?”

“Anh không nói chuyện, không ai bảo anh câm đâu!”

Lâm Vũ đáp không vui vẻ gì, bước nhanh ra bên ngoài, lại căn dặn người của Nam Cung thế gia: “Cút tới Lân Thủy Cư nhận người!”
 
Chương 310: C310: Tử chiến


Bảy người đứng đó, áp lực họ tạo ra không hề yếu hơn vài chục người của Long gia.

Với sự xuất hiện của bảy người, trong đội ngũ Long gia đã xuất hiện chút hoảng sợ.

Bảy người mai phục ngay trước mắt bọn họ nhưng ngay cả Long Quang Diệu cũng không phát hiện ra. Chỉ riêng điều này đã mang lại rất nhiều áp lực tâm lý không nhỏ cho mọi người trong Long gia.

"Nếu tôi đoán lầm thì đây là Thất Hổ Bắc Cảnh, đúng không?"

Long Quang Diệu nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Lâm Vũ: "Mục Bắc Vương thật lắm thủ đoạn, lặng lế điều động Thất Hổ Bắc Cảnh tới đây!"

Lâm Vũ cười nhạt, lắc đầu nói: "So với thủ đoạn giết người diệt khẩu của các ông vẫn kém hơn một chút!"

Hai người nói năng lý luận qua lại.

'Trận chiến tuy còn chưa bắt đầu nhưng bầu không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.

Long Quang Diệu không nguy biện thêm nữa mà đột nhiên cao giọng, lớn tiếng nói: "Con cháu của Long gia! Nếu Mục Bắc Vương đã quyết tâm tiêu diệt Long gia chúng ta, hôm nay, hãy cho thiên hạ biết sự lợi hại của Long gia!"

"Tử chiến!"

"Tử chiến!"


Khi giọng nói của Long Quang Diệu vang lên, mọi người trong Long gia lập tức trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu.

Vài chục giọng nói tạo thành luồng sóng âm xông phá bầu trời.

Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Nếu muốn tử chiến, vậy thì... để các người được toại nguyện!"

Nói rồi, Lâm Vũ nhẹ nhàng xua tay. Một hành động đơn giản chính là tín hiệu tấn công.

Ninh Loạn là người đầu tiên không kiềm chế được mà lao thẳng về phía Long Quang Diệu.

'Thất Hổ Bắc Cảnh, danh bất hư truyền.

Dù ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng nhưng họ đều giống như mãnh hổ rời núi, lao thẳng vào những người của Long gia đông hơn gấp nhiều lần.

Trận chiến bùng nổ. €ó điều, Lâm Vũ không hề di chuyển, chỉ ở bên cạnh Diêm Thiền.

"Anh đang bảo vệ em à?" Diêm Thiền phớt lờ trận chiến khốc liệt trước mặt, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt quyến rũ. "Gô nghĩ nhiều rồi" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Người cần tôi ra tay vẫn chưa xuất hiện!"

"Một người đàn ông không hiểu phong tình!"


Diêm Thiền hừ lạnh, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng cô ta vẫn biết chừng mực.

Tuy rằng rất muốn "dạy cho Lâm Vũ một bài học” nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải lúc liền bĩu môi trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Vũ chăm chú quan sát tình hình trên chiến trường, đặc biệt là phía Ninh Loạn.

Ninh Loạn biết rõ được thực lực của Long Quang Diệu, vừa xong lên đã kích hoạt cuồng huyết, lúc này cũng đang chiến đấu rất ác liệt với Long Quang Diệu.

€ó điều dù vậy, Ninh Loạn vẫn không chiếm ưu thế.

Ngay khi hai bên đang vướng vào một trận tử chiến chết, Hàn Hổ Bôn đang bị rất nhiều người bao vây đột nhiên gặp nguy hiểm.

Lúc này, bóng người của Lâm Vũ đột nhiên lóe lên giống như linh hồ xuất kích. "Bùm!"

Lâm Vũ một chưởng quét qua, tất cả những người tấn công Hàn Hổ Bôn đều bị đánh lật ngược lại, khí lãng mạnh mẽ ngay lập tức đánh bay bọn họ ra ngoài.

Thi thể của vài người rơi xuống đất cách đó hàng chục mét. Mặt đất nứt ra, có mấy người ngã xuống đất, nôn ra máu.

Chỉ bằng một chưởng, ngay lập tức khiến nhiều người mất đi sức chiến đấu. "Cảm ơn Mục Bắc Vương!" Hàn Hổ Bôn vẫn còn sợ hãi, nhìn Lâm Vũ đầy cảm kích.

Hắn khẽ gật đầu, không nói gì, rời khỏi chiến trường, quay lại bên cạnh Diêm Thiền.

"Anh ngầu quái"

Tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh hùng của Lâm Vũ, vẻ mặt Diêm Thiền lập tức vô cùng sùng bái.
 
Chương 227: C227: Mau đổi chỗ đi


Vẻ mặt Lâm Vũ lãnh đạm, trong lời nói không mang chút tình người nào. Sau khi nghe Lâm Vũ nói vậy, mọi người đột nhiên tỏ ra bối rối.

“Vậy... chúng ta sẽ đi thắp hương cho ông nội và cha cháu!”

Nhậm Đồng Hoa bất lực, lặng lẽ thở dài, trên mặt tràn đầy thất vọng. Mấy chục năm rồi.

Bà ta rất muốn được gặp con gái mình, sẵn sàng dành phần đời còn lại để bù đắp tội lỗi đối với con gái.

"Tùy các người! Có điều nếu làm ảnh hưởng đến việc điểm danh ở các bộ phận, hậu quả tự chịu."

Lâm Vũ không nói thêm nữa, ấn người đàn ông lực lưỡng còn đang ngơ ngác xuống, đá vào chỗ ngồi của anh ta: "Chê ngồi không thoải mái thì cứ ngồi xổm đi!"

Nói xong, Lâm Vũ mới ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.

Vốn dĩ muốn Nam Cung Bác quỳ trước mộ ông nội và cha mình để sám hối. Nếu họ đều đến Giang Bắc thì để họ thắp hương vậy!

Lúc này, Nam Cung Linh lại bước tới, cúi đầu nói: "Gia chủ, chúng tôi đã đặt chỗ ở khoang hạng nhất rồi, mời gia chủ chuyển đến khoang hạng nhất."


“Tôi không yếu ớt như vậy.” Lâm Vũ từ chối không chút do dự, thậm chí không thèm mở mắt.

Chẳng trách không có chỗ ngồi ở khoang hạng nhất nữa, hoá ra đều bị người của Nam Cung thế gia đặt trước rồi!

“Ngay cả gia chủ cũng không ngồi khoang hạng nhất cho nên chúng tôi đương nhiên không dám.” Nam Cung Linh ngước mắt nhìn về phía Lâm Vũ: “Chúng tôi sẽ đổi chỗ với các người.”

Chuyển từ khoang hạng nhất sang hạng phổ thông?

Mọi người nhìn nhau, ngạc nhiên và vui mừng.

Chẳng mấy chốc đã có người dẫn đầu, những người khác cũng vui vẻ đổi vị trí.

Chỉ có người đàn ông cường tráng kia và hai người bạn của anh ta là trán đổ mồ hôi, nhất thời không biết phải làm sao.

"Mau đổi chỗ đi!"

Nam Cung Linh lạnh lùng nhìn người đàn ông vạm vỡ, nói thêm: "Nhớ kỹ, ngồi xổm!"

Trong lòng ba người run rẩy, không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy đi về phía khoang hạng nhất.

Chẳng bao lâu, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trong khoang hạng nhất.

'Trên chiếc ghế da vốn rất thoải mái, một người đàn ông cường tráng chân trần ngồi xổm trên đó, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn bộ dạng đó của anh ta, nhiều người bật cười thành tiếng.

Đáng đời!

Cậy sức mạnh thể chất mà hống hách, ngang ngược, bây giờ lại tự chuốc họa vào thân!

Sau khi đổi vị trí, mọi người ngồi quanh chỗ ngồi cạnh Lâm Vũ.


Nam Cung Tình và Nhậm Đồng Hoa ngồi ở bên cạnh hắn, một người bên trái, một người bên phải.

Khi máy bay cất cánh, mắt của Nhậm Đồng Hoa luôn nhìn vào khuôn mặt Lâm Vũ.

Do dự hồi lâu, cuối cùng bà ta vẫn không nhịn được liền nói: "Vũ Nhi, năm đó ông ngoại cháu đã phạm sai lầm lớn, bà và những người khác trong nhà thật sự

không biết chút gì cả. Cháu đừng trách chúng ta có được không?

“Nếu như các người biết thì bây giờ đã thành thi thể rồi.”Lâm Vũ thờ ơ trả lời, vẫn không mở mắt.

€ó vẻ như hắn còn không thèm nhìn đám người của Nam Cung thế gia lấy một cái.

Trong lòng Nhậm Đồng Hoa khó chịu, bà ta lại im lặng. Bà ta hiểu ý của Lâm Vũ.

Hắn không tàn sát Nam Cung thế gia cũng vì niệm tình nhiều người không biết về việc đó.

Quả thực có thể hắn cũng không trách những người không biết chuyện, nhưng cũng không coi những người này là người thân của mình, chỉ là những người xa lạ có quan hệ huyết thống.

Còn xa lạ hơn cả người lạ.

Nam Cung Tình thấy bà nội bị nói cho cứng họng, lập tức làm động tác nhe răng móng vuốt về phía Lâm Vũ đang nhắm mắt, nhưng rất nhanh chóng bị Nhậm


Đồng Hoa lườm một cái liền kiềm chế lại.

Nam Cung Tình bất mãn liếc nhìn bà nội, trợn mắt, ghé sát vào tai Lâm Vũ, ngọt ngào gọi: “Anh họ...”

"Cô có đọc tiểu thuyết không?" Lâm Vũ nhắm mắt hỏi.

Nam Cung Tình sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Không, sao vậy?"

"Tôi đề nghị cô nên đọc một chút đi."

Lâm Vũ thản nhiên nói: “Trong tiểu thuyết, anh họ đều là nhân vật phản diện.” Khóe miệng Nam Cung Tình giật giật, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng Lâm Vũ đang tự nói mình, hắn là anh họ, là nhân vật phản diện, đừng có lại gân hắn!

Thể hiện ý tốt nhưng lại bị hắt hủi!

Tròn lòng Nam Cung Tình thầm chửi bới, tức giận ngồi đó, không nói thêm gì nữa...
 
Chương 224: C224: Trên đường đi tới


Nam Cung Linh dẫn hai người con cháu của Nam Cung thế gia đi nhận người.

Trên đường đi tới Lân Thủy Cư, trong lòng mấy người đều không khỏi hoài nghi.

Lâm Vũ muốn thả những người bị bắt kia thì cứ thả ra là được rồi, mấy người đó cũng đâu phải là không biết đường về nhà, sao lại còn phải cần bọn họ đi đón chứ?

Không lẽ mấy người đó đã bị huấn luyện tới mức nằm liệt giường rồi?

Mấy người bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhưng lại không dám hỏi Lâm Vũ.

Không lâu sau, họ đi theo Lâm Vũ tới Lân Thủy Cư.

Sau khi bố trí cho Ninh Loạn xong, Lâm Vũ mới trầm mặt dẫn theo ba người kia đi nhận người.

Cửa phòng vừa mở ra, người của Nam Cung thế gia bị bắt đều nhốt ở bên trong.

Trên người hoàn toàn không bị thương.

Ngay cả Nam Cung Tình cũng không có chút xước xát nào. Nhưng bọn họ lại mang dáng vẻ như sống dở chết dở. Thậm chí, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

“Ông hai! Cứu với!”


“Chú hai!”

Nhìn thấy Nam Cung Linh dẫn người tới, mấy đứa con cháu lập tức trào nước mắt, đám người Nam Cung Thuật cũng kích động vô cùng.

Trong lòng Nam Cung Linh giật thót, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Bọn chúng như này là...

“Không có gì, chỉ là mấy ngày rồi không được ăn cơm thôi.”

Lâm Vũ chậm rãi nói.

Đây là cách mà hắn nghĩ ra.

Đám con cháu với sự dẫn đầu của Nam Cung Tình quả thực quá ồn ào. Đánh ngất cả cũng không phải cách tốt.

Nếu bọn họ đã nhiều sức lực như vậy thì cứ cho bọn họ nhịn đói vài hôm. Nghe thấy lời này của Lâm Vũ, vẻ mặt Nam Cung Linh lập tức nhăn nhó. Con người sống trên đời là phải ăn.

Không ăn một bữa đã đói hoa mắt rồi.

Mấy ngày trời không ăn, chả trách mà bọn chúng suy nhược tới mức này. Nam Cung Tình năm ở đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông hai, mau giáo huấn cái tên chó má kia để trả thù cho chúng cháu đi! Không, đỡ cháu lên, cháu muốn tự mình xử lý...

“Hỗn láo!”


Nam Cung Linh quát một tiếng, vẻ mặt đanh thép nhìn Nam Cung Tình: “Dám vô lễ với gia chủ à? Còn không mau chào hỏi gia chủ!”

Gia...gia chủ?

Lời của Nam Cung Linh vừa dứt, mấy người lập tức nhìn nhau.

Ông ấy già nên lẩm cẩm rồi sao?

Đây rõ ràng là kẻ bắt cóc mà, sao ông ấy lại nhận nhầm thành Nam Cung Bác vậy?

Mắt kém rồi phải không!

Đón nhận cái nhìn sững sờ của mọi người, Nam Cung Linh lập tức nghiêm mặt nói: “Quên nói cho mọi người biết, kể từ hôm nay, cậu ta chính là gia chủ của Nam Cung thế gia.”

Nghe được lời này của Nam Cung Linh, mọi người lại lần nữa sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.

Lúc này, Nam Cung Thuật mới kịp phản ứng, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng, nghiến răng nói: “Chú hai, chú câu kết với người ngoài, muốn đoạt quyền ư?”

“Cái gì gọi là câu kết người ngoài! Đây là chuyện mà ông của cháu tự mình tuyên bố đấy!”

Nam Cung Linh hung hăng lườm hắn ta một cái: “Thôi, bây giờ chú cũng không nói rõ với mấy đứa được, cứ ra chào tân gia chủ trước đi đã, trở về rồi chú từ từ giải thích với mấy đứa sau.”

“Không cần.”

Lâm Vũ không kiên nhấn, phất tay: “Mau dẫn người đi đi! Đừng làm phiền tới tôi!”

Nói xong, Lâm Vũ cũng không dài dòng, trực tiếp xoay người rời đi.
 
Chương 311: C311: Hai người quen biết nhau sao


Lâm Vũ vừa đi tới, cô ta liền kêu lên như một fangirl.

“Quan sát trận chiến đi!” Hắn trợn mắt nhìn cô ta: “Cảnh chiến đấu kiểu này, cả đời có rất ít người được chứng kiến!”

“Em nhìn anh thế là đủ rồi!” Diêm Thiền mỉm cười nói.

Lâm Vũ cạn lời, bất lực nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt lại tập trung vào tình hình cuộc chiến.

Mỗi khi ai đó gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Vũ sẽ xuất kích, tốc độ nhanh như gió!

Mỗi lần Lâm Vũ ra tay, Long gia nhất định sẽ có tổn thất.

Đúng lúc này, Ninh Loạn rơi vào tình thế nguy hiểm, hắn nhanh chóng nhảy ra.

"Keng...' Chiến đao Vô Phong đã được rút ra khỏi vỏ.

Người còn chưa tới, đao khí đã dồn về phía Long Quang Diệu như một ngọn núi.

Cảm nhận được uy thế của một đao này, Long Quang Diệu không dám đỡ trực diện, cưỡng ép rút lại đòn tấn công đối với Ninh Loan, nhảy lên tránh né.


Đao khí truyền đến gần cơ thể, quần áo trên người ông ta lập tức rách nát, không đủ che thân.

Sau khi ép Long Quang Diệu rút lui, Lâm Vũ mới dìu Ninh Loan vốn đã chống cự đến giới hạn quay trở lại.

Đôi mắt Ninh Loan đỏ ngầu, thở hồng hộc, vẻ mặt dần dần kiệt sức.

"Trông chừng anh ta!"

Lâm Vũ dặn dò Diêm Thiền, chĩa đao thẳng vào Long Quang Diệu, ý chí chiến đấu bùng phát: "Từ lâu đã nghe nói Long gia là gia tộc đứng đầu trong tám đại gia tộc cổ võ, không biết ông có thể đỡ được bao nhiêu chiêu của tôi?"

Long Quang Diệu cười ha ha nói: "Tôi cũng muốn lĩnh giáo vài chiêu của Mục Bắc Vương!"

Hai người đang định ra tay thì một bóng người màu xám đột nhiên lao tới. Trong nháy mắt, bóng người màu xám đó đã tới bên cạnh Long Quang Diệu.

Người đến mặc áo choàng, tóc bạc, mặt hồng hào, tay cầm một bảo kiếm màu bạc, trong mỗi cử chỉ đều mang theo một luồng khí thế.

"Anh cải" Khi thấy có người đến, Long Quang Diệu vô cùng vui mừng, vội vàng chào hỏi.

"Em hai! Em đi đối phó với những kẻ khác đi!"

Long Quang Tổ hơi giơ tay lên, nhìn về phía Lâm Vũ: "Mục Bắc vương, nhiều năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại trong hoàn cảnh này."

"Hai người quen biết nhau sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Nghe Long Quang Tổ nói vậy, Diêm Thiền theo bản năng kêu lên một tiếng.


"Tất nhiên là quen biết rồi!" Lâm Vũ gật đầu cười nói: “Trước kia Long lão đã từng dạy tôi hai chiêu!”

Long Quang Tổ gật đầu, cười nói: “Lúc đó, cậu còn là một đứa bé, chớp mắt một cái đã trở thành Mục Bắc Vương rồi.”

"Đúng vậy!"

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, cảm khái nói: "Thời gian trôi nhanh quá! Có điều đã nhiều năm như vậy, dung mạo của Long lão vẫn không thay đổi, xem ra Long lão lại tiến bộ rồi!"

“Nếu nói hai từ “tiến bộ” trước mặt cậu, chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười sao?”

Long Quang Tổ cười sảng khoái nói: "Long gia không muốn kết thù của Mục Bắc Vương nhưng nếu cậu hung dữ, nhất quyết muốn loại bỏ Long gia tôi, tôi chỉ có thể đấu với cậu một trận!"

"Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù của Long gia, tôi chỉ cần một lời giải thích!"

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Long Quang Tổ: “Nể tình Long lão đã từng chỉ điểm tôi hai chiêu, tôi đã cho Long gia ba ngày để điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Đáng tiếc, tôi không đợi được lời giải thích của Long gia nên chỉ có thể đích thân đến yêu cầu!”

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Diêm Thiền chợt hiểu ra.

Chẳng trách khi Lâm Vũ biết Long gia là kẻ đứng đằng sau đã cho họ thời gian ba ngày! Hoá ra, hắn và anh cả của Long Quang Diệu lại có mối liên hệ như vậy.

Long Quang Tổ khẽ lắc đầu, hừ lạnh: "Long gia tôi bị người khác hãm hại, tại sao phải giải thích với cậu?"


“Long Tướng Cấm Vệ ra tay, cũng có thể là hãm hại sao?”

Lâm Vũ cảm thấy nực cười nói.

Long Quang Tổ cười khinh thường, bình tĩnh hỏ y cậu có bao giờ nghĩ rằng, liệu có người giả mạo làm Long Tướng Cấm Vệ của Long gia tôi để tàn sát Bàng gia ở Tây Vực không?”

"Tôi cũng từng nghĩ tới!"

Lâm Vũ gật đầu nói: "Nhưng tôi đã nhanh chóng phủ nhận! Ngoại trừ người của Long gia ông, trong thiên hạ có bao nhiêu người biết về Long Tướng Cấm Vệ chứ?"

Long Quang Tổ nghe vậy, trầm ngâm một lát. Quả thực, Long Tướng Cấm Vệ là lực lượng bí mật nhất của Long gia.

Có rất ít người biết về sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ, điều này ông ta không có gì để phản bác.

Im lặng một lúc, Long Quang Tổ ngẩng đầu nói: “Nếu cậu đã xác định chuyện đó là do Long gia tôi làm thì giải thích cũng không có ý nghĩa gì! Trước đây tôi đã chỉ điểm cậu hai chiêu, hôm nay, đến lĩnh giáo vài chiêu!"

"Đúng với ý tôi!" Vừa dứt lời, Lâm Vũ triển khai toàn bộ khí thế...
 
Chương 228: C228: Nguy hiểm


Ra khỏi sân bay Giang Bắc.

Lâm Vũ không hề dừng lại, kéo Thẩm Khanh Nguyệt đến đón mình ra ngoài.

Nhậm Đồng Hoa muốn đuổi theo Thẩm Khanh Nguyệt để chào hỏi nhưng lại bị Nam Cung Bác ngăn lại.

"Đừng đi! Nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Nhậm Đồng Hoa và mọi người nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.

Chỉ vì muốn chào hỏi cháu dâu mà cháu ngoại lại muốn giết bà ta sao?

Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, Nam Cung Bác không khỏi lắc đầu cười khổ: “Cô ấy được cao thủ bảo vệ, nếu bà bước tới, rất có thể đối phương sẽ cho rằng bà đang gây bất lợi cho cô ấy, bọn họ có thể sẽ ra tay, có hiểu không?"

Dù Nam Cung Bác bị mất một cánh tay nhưng thị lực vẫn còn đó.

Ám Cửu trốn trong đám đông đã bị ông ta phát hiện.

"Cao thủ? Lợi hại đến mức nào?” Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc nói.


"Không biết, nhưng có lẽ không yếu hơn tôi là bao, thậm chí còn mạnh hơn một kẻ tàn phế như tôi." Nam Cung Bác khế lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cay đắng.

Cái gì?

Mọi người đều sửng sốt.

Ngay cả người bảo vệ Thẩm Khanh Nguyệt cũng lợi hại như vậy sao? Nhậm Đồng Hoa run giọng hỏi: “Vũ Nhi sắp xếp sao?”

“Ngoài nó ra còn có thể là ai?”

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Năng lực của cháu ngoại chúng ta nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người! Đáng tiếc, haizzz...

Nói rồi Nam Cung Bác lại thở dài nặng nề, trên mặt lộ ra vẻ hối hận.

Mặc dù ông ta chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý.

Đáng ra Nam Cung thế gia phải tự hào vì có một người có năng lực như vậy!


Nhưng chính vì suy nghĩ sai lầm năm đó của ông ta khiến Lâm Vũ oán hận, thậm chí còn không cho phép ông ta gặp mặt con gái ruột đã mất tích vài chục.

năm của mình.

Cháu ngoại chắc chắn không thể nào tha thứ cho ông ta, khả năng con gái tha thứ cho ông ta cũng vô cùng mong manh.

Nhìn bộ dạng thất thần của Nam Cung Bác, trong lòng mọi người thở dài.

Hiện tại, với ông ta mà nói, sự tra tấn, dày vò tâm lý có lẽ còn lớn hơn nhiều so với sự tra tấn do mất một cánh tay.

Sự hối hận của Nam Cung Bác, Lâm Vũ nhìn không ra, cũng không muốn nhìn.

Lên xe, Lâm Vũ hỏi Thẩm Khanh Nguyệt: “Tâm trạng của mẹ anh thế nào?” "Không tốt lắm."

Vẻ mặt Thẩm Khanh Nguyệt đầy lo lắng: “Đêm qua em lén đi đến ngoài cửa phòng bà ấy, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, rất đau lòng...”

"Vậy thì tốt." Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm sau khi vậy.

“Vậy thì tốt?” Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nói: “Là con trai mà anh nói ra lời này không sợ sét đánh chết à!”

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thà khóc còn hơn là kìm nén trong lòng."

Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, gật đầu.

Đúng vậy, điều đáng sợ nhất không phải là khóc như xé nát tâm can mà là không khóc, giấu lấy tất cả những thống khổ, đau buồn vào trong lòng, như vậy mới thật sự khiến bản thân cảm thấy khó chịu.
 
Chương 225: C225: Ninh loạn im lặng


“Cung tiễn gia chủ!”

Ba người Nam Cung Linh đồng loạt cúi người, dõi mắt nhìn Lâm Vũ rời đi.

Nhìn dáng vẻ cung kính của ba người, mấy người kia trợn mắt há mồm.

Mãi tới khi bóng dáng Lâm Vũ đi khuất, ba người mới đứng thẳng người dậy.

Nam Cung Linh tức giận lườm đám con cháu: “May mà cậu ta căn bản không thèm vị trí gia chủ, chứ không thì mấy đứa đều không trốn khỏi việc chịu gia pháp!”

“Gái này..”

Nam Cung Thuật ngơ ngác nhìn ông ta: “Chú hai, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“bi thôi, lên xe rồi nói.” Nam Cung Linh khẽ thở dài, tiến lên đỡ Nam Cung Thuật. “Bây giờ thoải mái hơn rồi chứ?”

Trong phòng, Lâm Vũ vẫn luôn mang vẻ mặt cạn lời, nhìn Ninh Loạn đang nằm trên giường.

“Đáng lắm!” Ninh Loạn nhếch mép cười.


Lâm Vũ lườm anh ta, lại nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về Giang Bắc, sau khi anh trở về cũng dưỡng thương cho tốt vào.”

“Mới đó mà đã về Giang Bắc rồi sao”

Ninh Loạn ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngài không đi Mạc gia nữa à?” Anh ta biết trong lòng Lâm Vũ vẫn luôn oán trách bà nội hắn. Nhưng mà, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ.

Bà nội hắn bị giam lỏng cả đời ở Mạc gia, năm đó cũng là bị người nhà bắt trở về, bỏ chồng bỏ con, thực sự là vì bất đắc dĩ.

Tính ra thì, chuyện của ông nội và cha hắn cũng không thể trách bà nội hắn được.

“Không đi." Lâm Vũ không thèm nghĩ ngợi nói: “Tuy bà ấy không tham gia vào, nhưng tất cả mọi chuyện đều là từ bà ấy mà ra, cứ kệ cho bà ấy bị giam lỏng tiếp đi, coi

như là chuộc tội.”

“Hơn nữa, nếu bà ấy ra ngoài, biết được chồng con mình bị Nam Cung Bác hại chết, anh cảm thấy bà ấy liệu có chịu để yên không?”

“Tới lúc đó, tôi nên giúp ai, không nên giúp ai?”

Sau khi biết được chuyện năm xưa, sự oán hận của hắn đối với Mạc Thiều Dung quả thực đã tiêu tan rất nhiều.

Bây giờ, thậm chí sắp không còn oán hận nữa rồi.


Chỉ là, cứu Mạc Thiều Dung ra khỏi Mạc gia thì dễ, nhưng sau khi cứu ra, phiền phức mới thực sự bắt đầu.

Thay vì như vậy, chỉ bằng tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại.

Chờ một ngày có thể xử lý chuyện này một cách ổn thỏa, rồi cứu bà ấy ra khỏi Mạc gia cũng chưa muộn!

Ninh Loạn câm nín.


Qua một lúc mới bĩu môi nói: “Mấy chuyện giời ơi đất hối trong các gia tộc còn phiền phức hơn cả lên chiến trường đánh giặc.”

“Thì có ai nói là không phải đâu?” Lâm Vũ vô cùng tán đồng, gật đầu. Vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản. €ó ân báo ân, có thù báo thù.

Nhưng lại liên quan đến thân thế của mẹ đẻ, trong nháy mắt liền trở nên phức tạp.

Kết quả xử lý hiện tại, là cách giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới. Mong rằng bố và ông nội dưới suối vàng sẽ không trách hắn.

Hai người im lặng một lúc, Ninh Loạn lại đột nhiên hỏi: “Cái kẻ muốn dùng Xích Luyện Thiên Hương để hại người kia, ngài có đối tượng tình nghi không?”

“Có, nhưng mà cũng như không.”

Lâm Vũ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Kẻ muốn mạng của tôi có quá nhiều.” “Tôi biết anh đang nghĩ gì.”

Lâm Vũ nhấc tay khế gõ lên đầu Ninh Loạn: “Trong nước chắc chắn có mấy người muốn tôi chết, nhưng tôi tin rằng, ông ấy tuyệt đối không thể nào làm cái chuyện qua cầu rút ván đấy được.

Ninh Loạn im lặng.

Một lúc sau, cắn răng nói: “Lòng phòng bị không thể không có.” “Im miệng.” Giọng điệu của Lâm Vũ trở nên nghiêm khắc, trừng mắt nói với Ninh Loạn:

“Tôi cảnh cáo anh, bớt nghĩ về mấy thứ vớ vẩn đó đi, yên tâm làm chuyện của mình cho tốt!”

Ninh Loạn không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Lâm Vũ càng thêm đanh thép.


Đón nhận ánh mắt của Lâm Vũ, Ninh Loạn mới không cam lòng mà ngậm mồm lại.

Lúc lâu sau, toàn bộ sự không cam tâm đều hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.

“Anh và tôi đều xuất thân từ Lang Quân Bắc Cảnh! Con người ông ấy thế nào, hai chúng ta quá hiểu rồi!” Lâm Vũ trịnh trọng nói: “Anh có thể nghi ngờ bất cứ ai, duy chỉ không được nghỉ ngờ ông ấy!”

“Nếu như, chỉ vì các anh bị điều động rời khỏi Bắc Cảnh vài năm, các anh liền không tin tưởng ông ấy nữa, vậy thì, tôi hỏi anh, qua thêm vài năm nữa, các anh có phải cũng sẽ không còn tin tưởng tôi không?”

Lời này của Lâm Vũ rất nghiêm trọng.

Cho dù Ninh Loạn là người khiến cho hắn đau đầu nhất, hắn cũng rất ít khi dùng những lời nói nặng nề này để nói với Ninh Loạn.

Bởi vì, Ninh Loạn lần này đã nghi ngờ cái người không nên nghi ngờ nhất. Đó là người sáng lập ra Lang Quân Bắc Cảnh!

Ninh Loạn liên tục lắc đầu: “Ngài là người mà chúng tôi tín nhiệm nhất, không có ai khác nữa! Bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy!”

Lâm Vũ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy thì anh nhớ kỹ cho tôi, tôi tin tưởng ông ấy, tin tưởng tuyệt đối!”
 
Chương 312: C312: Một cuộc đại chiến


Một cuộc đại chiến thực sự sắp nổ ra.

Hai bóng người đan chéo vào nhau, xung quanh cuồng phong nổi lên, tung khói bụi khắp trời.

Mọi người căn bản không thể nhìn rõ chiêu thức của hai người này, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng không ngừng va chạm vào nhau, chân khí tràn ngập đến mức ép mọi người phải lùi lại.

Khi Lâm Vũ chiến đấu với Long Quang Tổ, Long Quang Diệu cũng lao vào về phía Thất Hổ Bắc Cảnh.

Có thêm Long Quang Diệu, Long gia vốn đã quân lính vốn đã rời rạc, lập tức ổn định trận tuyến. Bảy tám người còn lại vẫn còn sức chiến đấu, dưới sự chỉ huy của Long Quang Diệu, phát động một cuộc phản công ác liệt chống lại Thất Hổ Bắc Cảnh.

May mà, Thất Hổ Bắc Cảnh cũng không chịu kém cạnh.

Bảy người chiến đấu đã lâu, sự phối hợp của họ có thể nói là vô cùng hoàn hảo.

Hai người tự động tách ra để đối phó với những người khác của Long gia, không còn ai nhưng khi đối mặt với một cường giả Hóa Hư Cảnh như Long Quang Diệu, bọn họ không hề sợ hãi.


Nhìn đại chiến trước mặt, Diêm Thiền vô cùng lo lắng.

Sự mạnh mẽ của Long gia quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Vốn cho rằng Lâm Vũ đã là bất khả chiến bại rồi, không ngờ Long gia vẫn còn có người Long gia có thể chiến đấu quyết liệt với Lâm Vũ.

Phía Lâm Vũ thì vẫn ổn nhưng tình hình của Thất Hổ Bắc Cảnh lại không mấy khả quan.

Tuy rằng bảy người bọn họ đều có thực lực vô cùng mạnh, nhưng phía đối diện dù sao cũng là cường giả Hóa Hư Cảnh, đứng trên đỉnh của võ đạo!

Khi Diêm Thiền đang rất lo lắng thì những người còn lại của Long gia đều đã nằm trên mặt đất, hoặc là chết hoặc là trọng thương sắp chết, hoàn toàn mất đi

khả năng chiến đấu.

Nhóm năm người Bắc Cảnh bao vây Long Quang Diệu cũng có một người ngã xuống đất, nôn ra máu, xem ra bị thương không nhẹ.

Ở bên kia, trận chiến khốc liệt giữa Lâm Vũ và Long Quảng Tổ vẫn tiếp tục, căn bản, không có thời gian để quan tâm đ ến chuyện này.

Chiến đao Vô Phong bay lên lượn xuống, không ngừng va chạm với bảo kiếm trong tay Long Quang Tổ.

ml thanh “keng keng keng keng” không ngừng vang lên. Đao khí lan tràn, kiếm khí tung hoành.

Bất cứ nơi nào họ đi qua, những vùng núi rộng lớn ở hai bên đường đều sụp đổ.


Cuồng phong càng lúc càng dữ dội, cuốn bay khói bụi khắp trời, dày đặc đến nỗi người ta không thể nhìn rõ bóng bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm và tiếng núi đổ.

"Uỳnh!" Lại một tiếng động lớn khác vang lên.

Thân thể Long Quang Tổ từ trong khói bụi bay ra, ngay sau đó, bóng Lâm Vũ cũng lao ra ngoài.

Chiến đao Vô Phong giơ cao.

Đao khí cuồng bạo tạo thành một luồng đao mang hàng chục mét, xuyên qua khói bụi, mang theo khí tức đáng sợ huỷ thiên diệt địa, chém về phía Long Quảng Tổ.

"Anh cả!" Long Quang Diệu thấy thế, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên, không thèm để ý đến Thất Hổ Bắc Cảnh nữa, một chiêu ép mấy người kia lùi lại rồi liều mạng lao qua đó.

Cùng lúc đó, Long Quang Tổ cũng sử dụng lực lượng cuối cùng của mình.

'Trường kiếm màu bạc cắt ngang bầu trời, kiếm khí gầm lên, va chạm với đao. khí đáng sợ đó.

"Bùm!" Một âm thanh vang trời nổ ra.


Kiếm khí và đao khí va chạm dữ dội, hai luồng lực lượng hung bạo lập tức lan ra xung quanh.

Ngay cả Diêm Thiền và Ninh Loạn cũng bị luồng lực lượng đó đánh ngã xuống đất.

Kiếm khí tan ra! Đao khí đã yếu đi, nhưng vẫn còn khí thế.

Cho dù Long Quang Diệu vội vàng tung ra một chưởng ngăn cản, cũng không thể hoàn toàn chặn được một đao này.

Lực lượng cuồng bạo nặng nề đánh vào hai người họ. "Phụt!"

Long Quang Tổ vốn đã bị trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi, một vệt máu chói mắt chảy ra từ khóe miệng của Long Quang Diệu.

Lâm Vũ thu đao, đứng thẳng người. "Không ngờ cậu lại trưởng thành đến mức như vậy!"
 
Chương 229: C229: Bây giờ


Mang theo sự lo lắng cho Tuyên Vân Lam, họ đã nhanh chóng về đến Thẩm gia.

Nhìn thấy Lâm Vũ, người của Thẩm gia đều nhiệt tình chào hỏi hẳn.

Lâm Vũ miễn cưỡng mỉm cười với mọi người và hỏi Thẩm Vũ Nông: "Mẹ cháu đâu ạ?”

“Đang tưới hoa ở sân sau, mọi người cũng không dám quấy rầy bà ấy.”

Vẻ mặt Thẩm Vũ Nông lo lắng, tiến lên nắm lấy tay Lâm Vũ nói: "Những gì cháu nói đều là sự thật sao? Không nhầm lẫn gì chứ?"

"Không thể nhầm được ạ." Lâm Vũ cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ chắc chắn. "Haizz..."

Thẩm Vũ Nông thấy vậy, thở dài: "Trò đùa này của ông trời hơi quá đáng rồi..." Chuyện như vậy xảy ra với ai thì cũng không thể chấp nhận được!

Nếu Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao còn sống, còn có thể mỉm cười cho. qua.

Nhưng họ đã chết rồi! Chết dưới bàn tay độc ác của cha ruột Tuyên Vân Lam!


Đến Lâm Thiển cũng bị liên lụy và lâm bệnh nặng, thời gian không còn dài nữa.

Nút thắt này là nút thắt chết! Không thể nào cởi bỏ được!

"Mọi người nói chuyện trước đi, cháu đi gặp bà ấy."

Lâm Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài, bước nhanh về phía sân sau.

Hắn không cố ý đè nén tiếng bước chân hay che giấu bóng dáng, nhưng khi hắn xuất hiện ở sân sau thì mẹ hắn đang một mình tưới hoa lại không hề phát

hiện ra.

Bình tưới không còn nước nhưng bà ấy vẫn cầm trên tay, ngẩn người đứng trước một bông hồng đang nở rộ, giữ nguyên tư thế tưới hoa.

Nhìn cảnh tượng đông cứng trước mắt, Lâm Vũ chợt cảm thấy đau lòng. Đột nhiên hắn có chút hối hận.

Nếu như không nói sự thật mà mình biết cho mẹ, liệu bà ấy có như vậy không?

Có điều, ngay sau đó Lâm Vũ lại sớm dập tắt suy nghĩ này. Nên nói với bà ấy, hơn nữa, nhất định phải nói!

Điều này liên quan đến thân thế của bà ấy, cũng liên quan đến thảm án của Lâm gia, bà ấy có quyền được biết.

Bây giờ, bà ấy vẫn có cơ hội lựa chọn.

Nếu đợi hắn tiêu diệt Nam Cung thế gia rồi thì ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ dần dần cảm thấy thoải mái, chậm rãi bước tới cầm lấy bình tưới nước từ tay mẹ: "Mẹ, hết nước rồi, con đi lấy nước cho mẹ.

Mãi đến lúc này Tuyên Vân Lam mới ý thức được con trai mình đã trở về. Bà ấy miễn cưỡng cười hỏi: "Con về khi nào vậy?"

"Con vừa về đến liền đến thăm mẹ ngay." Lâm Vũ trả lời rồi bước tới đổ đây nước vào bình tưới.


Tuyên Vân Lam nắm chặt nắm đấm, thấp giọng hỏi: "Con... giết họ rồi sao?"

Kể từ khi biết được sự thật, bà ấy đã không gọi điện cho Lâm Vũ, vì vậy, bà ấy không biết Nam Cung Bác đã chết hay chưa.

“Mẹ muốn con giết ông ta sao?” Lâm Vũ đổ đầy nước vào bình, quay người lại hỏi.

"Mẹ... Tuyên Vân Lam có chút nghẹn lại, đau đớn lắc đầu: "Mẹ không biết."

"Ông ta chưa chết."

Lâm Vũ bưng bình tưới nước đi tới: “Con đánh gãy một tay của ông ta, khiến ông ta trở thành phế nhân! Mẹ không cần gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, nếu mẹ muốn ông ta chết, con có thể giết bất cứ lúc nào!"

Môi Tuyên Vân Lam run lên, vừa khóc vừa nói: "Có thể mẹ không biết mình có cần thay ông ta đền mạng cho ông nội con và cha con hay không, nhưng mẹ biết cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!"

Tha thứ? Sao có thể chứ!

Không trải qua thì đừng khuyên nhủ người khác.

Người chết là người chồng mà bà ấy yêu thương nhất và người cha chồng đáng kính nhất!

Cho dù Nam Cung Bác có là cha ruột thì bà ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.


“Con cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”

Lâm Vũ gật đầu, trịnh trọng nói: “Với con, chỉ có oán hận rõ ràng, không có một giọt máu đào hơn ao nước lãi!”

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng nói "ừ" một tiếng, sau đó run rẩy cầm lấy bình tưới từ tay Lâm Vũ, bắt đầu tưới một bông hoa khác.

Một lúc lâu sau, bà ấy đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói: "Con muốn xử lý ông ta thế nào cứ tự mình quyết định, không cần phải nói cho mẹ biết nữa."

"Dạt" Lâm Vũ đồng ý rồi nói thêm: “Nam Cung thế gia rất nhiều người đã tới Giang Bắc, trong đó có mẹ ruột của mẹ- Nhậm Đồng Hoa! Mọi chuyện xảy ra năm đó

đều do một mình Nam Cung Bác sắp đặt, tất cả mọi người trong Nam Cung thế gia đều không biết, mẹ có muốn gặp họ hay không đều tùy thuộc vào mẹ. ”

Tay đang tưới hoa của Tuyên Vân Lam chợt run lên, bình tưới nước trong tay suýt rơi xuống đất.

Sau khi cố gắng ổn định tinh thần, hai mắt bà ấy đỏ hoe nói: "Không gặp! Mẹ... vẫn là không bước qua được rào cản trong lòng!"

"Dạ!"
 
Chương 226: C226: Ngồi đâu cũng như nhau


Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ lên đường trở lại Giang Bắc. Lần này hắn không giao chiến đao Vô Phong cho Ninh Loạn. Bởi vì vẫn còn có người muốn giết hắn, kẻ địch vẫn chưa bị tiêu diệt nên chưa cần thiết phải phong ấn đao.

Thời gian đặt vé hơi muộn, Lâm Vũ không mua được vé khoang hạng nhất nhưng hắn không quan tâm.

Ngồi đâu cũng như nhau, miễn sao quay về Giang Bắc sớm nhất có thể là được.

Giang Bắc mới là nhà của hắn, ở đó có những người mà hắn nhớ nhung.

Lâm Vũ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Việc những người xung quanh đi lại không liên quan gì đến hắn.

Không lâu sau, hai nam một nữ vui vẻ lên máy bay. Trong đó một người đàn ông cao hai mét, cực kỳ cường tráng, vừa lên máy bay đã thu hút không ít sự chú ý.

Sau khi xem xét chỗ ngồi, ba người cười nói đi về phía Lâm Vũ.

Ba người họ ngồi ngay trước mặt hắn. Bọn họ ngồi xuống, thanh niên cường tráng vừa ngồi xuống ghế, gần như suýt chút nữa ngã đè lên người Lâm Vũ.


Lâm Vũ mở mắt, hơi nhíu mày.

Hắn nhìn người đàn ông cường tráng đang nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với hai người còn lại, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh ta, nhắc nhở: “Anh đè lên tôi rồi”

Người đàn ông đó đang trò chuyện rôm rả với hai người kia đột nhiên bị Lâm Vũ cắt ngang, khó chịu nói: “Ghế trên máy bay được thiết kế như vậy, tôi đâu có đè anh?”

Lâm Vũ cũng lười tranh luận với anh ta, bình tĩnh nói: "Hay là anh tự mình nhìn đi?"

“Anh có thấy phiền phức không hả?” Người đàn ông vạm vỡ sốt ruột hét lên, ngoảnh đầu nhìn tượng trưng về phía sau, không vui nói: "Hình thể của anh đây như vậy, khó chịu sao? Hãy chịu đựng đi"

Nói xong, anh ta không nhìn Lâm Vũ nữa mà bắt đầu trò chuyện nhiệt tình với hai người kia.

"Nhắc lại lần nữa, anh đang đè lên tôi!"

Lâm Vũ lập tức cau mày nói: "Hoặc là tự mình cút, hoặc là tôi sẽ xách anh lên!"

Trên thế giới này luôn có một số người không biết điều, được đằng chân thì lân đằng đầu. Sự kiên nhẫn của bạn sẽ bị coi là hèn nhát và dễ bị bắt nạt.

Trước mặt bạn bè bị Lâm Vũ nói như vậy, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên cảm thấy mất mặt, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hung tợn khiêu khích: "Mày thử động vào tao thử xeml"

Nói rồi, anh ta cố tình khoe khoang các cơ ở cánh tay.

Hai người bạn của anh ta cũng đứng dậy và nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Đối mặt với sự khiêu khích của bọn họ, hắn cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.

Khi Lâm Vũ đang chuẩn bị dạy cho họ một bài học thì một nhóm người cũng đã lên máy bay. Nhìn đám người này, hắn hơi sửng sốt.


Nhìn một lượt, toàn là người quen. Không, không quen! Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là biết mà thôi.

Già trẻ lớn bé của Nam Cung thế gia!

Đám người Nam Cung Bác, Nhậm Đồng Hoa, Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình cũng nằm trong số đó.

Không cần đoán cũng biết, bọn họ nhất định cũng đến Giang Bắc. Lâm Vũ nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy hắn đang đứng ở đó.

Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới. Đoạn đường dài ngay lập tức bị họ chặn lại.

Khi đến trước mặt Lâm Vũ, mọi người đều khom người cúi chào, chỉ có Nam Cung Tình có chút không tình nguyện nhưng bị bà nội Nhậm Đồng Hoa ép cúi xuống.

"Bái kiến gia chủ!"

Mọi người đồng loạt hét lên, mọi âm thanh trong khoang máy bay đều bị ép xuống.

Nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ba người vừa rồi còn hung hãn trong nháy mắt mất khí thế, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Vũ.


Trong chớp mắt đã có hơn mười người, ai có thể đỡ nổi chứ?

Nếu đánh nhau, chắc chắn sẽ bị tị "Giang Bắc, không hoan nghênh các người, chính tôi đã nói như vậy!” Lâm Vũ đứng đó, nhìn từng người một.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng mọi người run rẩy.

Nhậm Đồng Hoa cười lớn, vội vàng nói: “Vũ Nhi, chúng ta chỉ muốn thắp cho. cha và ông nội cháu nén hương, nhân tiện thăm mẹ cháu.”

Sắc mặt Lâm Vũ lạnh lùng: "Bà ấy đồng ý gặp các người sao?”

"Chuyện này..."

Nhậm Đồng Hoa cạn lời, nhất thời không biết nên nói gì.

“Trước khi bà ấy đồng ý, ai dám quấy rầy, giết!”
 
Chương 313: C313: Vậy sao


Được Long Quang Diệu dìu, Long Quang Tổ mới ổn định được dáng vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, cười khổ tự giều nói: "Tôi thua không oan!"

Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Vũ biến mất, cảm khái nói: "Dù sao thì tôi cũng đã đánh giá thấp Long gia! Có thể ép tôi đến mức này, ông cũng rất giỏi rồi."

Chắc chắn, Long Quang Tổ là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Trận chiến với ông ta đã buộc hắn phải vận dụng toàn bộ sức lực.

"Thua vẫn là thua!" Long Quang Tổ mỉm cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn: “Có điều, chỉ cần anh em tôi còn thở sẽ thì sẽ chiến đấu đến cùng với các

người! Hôm nay, cho dù Long gia có bị tiêu diệt, vẫn phải kéo vài người chết cùng!"

Nói xong, Long Quang Tổ hít một hơi, đ è xuống khí huyết đang dâng trào trong lồ ng ngực xuống, lấy lại tư thế, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

Án mắt Long Quang Diệu càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Diêm Thiền và Ninh Loạn.

Cá chết lưới rách!


Chỉ cần anh cả có thể ngăn cản Lâm Vũ một lát thì ông ta cũng có thể giế t chết hai người này!

Muốn tiêu diệt long tướng, sao có thể không bắt bọn họ trả giá chứ?

"Đừng nhìn nữa!" Bóng dáng Lâm Vũ xuất hiện trước mặt Ninh Loạn và Diêm Thiền, tự tin nói: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này đâu!”

"Vậy thì thử xeml" Trong mắt Long Quang Diệu tràn đầy sát ý, dường như đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải gi ết chết Diêm Thiền và Ninh Loạn!

Hắn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Long Quang Tổ:

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiêu diệt Long gia, tôi chỉ muốn một lời giải thích"

"Không có gì để giải thích cả!"

Long Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ vậy thôi!"

"Vậy sao?"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Long Quang Tổ, trước đây, ông coi như cũng có chút mối liên hệ, tôi không muốn giết ông! Nếu như ông muốn tự mình tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi vô tình!"

"Khụ khụ.." Long Quang Tổ ho dữ dội, lại phun ra một ngụm máu.

Cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, Long Quang Tổ lại cười lớn: "Đến đây! Tôi không cần dựa vào mối quan hệ cũ đó để giữ mạng!"


Thấy ông ta một lòng tử chiến đến cùng, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài.

Im lặng một lúc, Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng để quay về điều tra kỹ lưỡng chuyện này! Ngày mai, vào giờ này tôi sẽ đến, nấu các người vẫn không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý thì thiên hạ sẽ không

còn Long gia nữa!”

Nói xong, Lâm Vũ nhẹ nhàng vẫy tay với Thất Hổ Bắc Cảnh, xoay người bế Ninh Loạn lên, bước nhanh ra ngoài.

Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.

Diêm Thiền sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lâm Vũ, bất mãn lẩm bẩm: "Người khác đã muốn lấy mạng anh, sao anh còn nương tay?”

"Dù sao thì cũng là người quen cũ!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ.

Diêm Thiền khựng lại một chút, sau đó cũng im lặng.

Thất Hổ Bắc Cảnh cũng dìu những người bị thương và nhanh chóng đi theo Lâm Vũ.

Chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi Minh Nguyệt Hiệp.


Lâm Vũ đứng yên, xua tay với bảy người nói: "Bắc Cảnh không thể không có chiến tướng! Các người lập tức trở về Bắc Cảnh! Những người bị thương hãy yên †âm tĩnh dưỡng!"

"Rõ!" Bảy người cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng bảy người hoàn toàn biến mất, hắn mới đi tiếp.

Đi được một lúc, Lâm Vũ thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, lập tức đi về phía đó.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Diêm Thiền bối rối hỏi.

"Cứ đi theo tôi là được." Lâm Vũ thản nhiên trả lời và bước nhanh hơn.

Lúc họ tiến vào rừng, cơ thể Lâm Vũ bỗng rung lên, mềm nhữn ngã xuống đất, cùng với đó là Ninh Loạn và chiến đao Vô Phong cũng rơi xuống.

"Phụt!" Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

"Lâm Vũ!"

Diêm Thiền hoảng sợ hét lên, ôm lấy Lâm Vũ...
 
Chương 230: C230: Thất lý sơn


Thất Lý Sơn.

Trước mộ hai cha con Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao.

Nhìn ngôi mộ trước mặt, Nam Cung Bác trầm mặc hồi lâu.

Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết, lúc này trong lòng Nam Cung Bác ít nhiều cũng cảm thấy có chút hối hận.

Không phải lời sám hối dành cho cho Lâm Đông Minh mà là dành cho con rể của mình- Lâm Văn Thao. Nếu Lâm Văn Thao không chết, nhiều chuyện có thể sẽ có cơ hội được giải quyết.

Nhưng bây giờ, căn bản là không thể nữa rồi.

"Lâm Đông Minh, cuối cùng vẫn là ông thắng." Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác nở nụ cười tự ti rồi quỳ xuống.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, những người khác trong Nam Cung thế gia cũng lần lượt quỳ xuống.


Về lý mà nói, những trưởng bối như Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Linh không nên quỳ lạy một hậu bối như Lâm Văn Thao.

Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Một số người trong số họ muốn có được sự bình yên trong tâm hồn, một số muốn chuộc tội thay cho Nam Cung Bác, còn lại đa số là vì sợ Lâm Vũ.

Cho dù hắn là Lâm Vũ hay Mục Bắc Vương, họ đều không thể đắc tội.

Ngay lập tức, mọi người đã quỳ xuống trước hai ngôi mộ. Chỉ có Nam Cung Tình bĩu môi đứng đó, không chịu quỳ xuống.

"Quỳ xuống!" Nhậm Đồng Hoa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

"Tại sao chứ?" Nam Cung Tình kiêu ngạo, không đồng tình nói: "Người ta không nhận chúng ta là người thân, tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

Hai mắt Nhậm Đồng Hoa đỏ ngầu, nghiêm mặt mắng: "Bởi vì Nam Cung thế gia chúng ta có lỗi trước, chúng ta nợ bọn họ hai mạng người!"

'Từ nhỏ Nam Cung Tình đã được tất cả mọi người chiều chuộng. Bất cứ ai nói chuyện với cô ta cũng luôn nở nụ cười trên môi.

Cho dù có phạm sai lầm lớn cùng lắm thì mọi người trong nhà nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô ta nghe.

Lúc này bị Nhậm Đồng Hoa dạy dỗ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, ngang ngược hét lên: "Cháu không nợ bọn họ cái gì! Tại sao cháu lại phải quỳ trước mộ hai người xa lạ?”

"Câm miệng!"

Nam Cung Thuật sa sầm mặt mũi, tức giận mắng con gái mình.


Nhưng tính tình Nam Cung Tình ngang ngược, lại không hề sợ hãi ông ta, cô †a cong môi bất mãn nói: "Vốn dĩ là vậy!"

"Con...

Nam Cung Thuật tức giận, đột nhiên đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt cô ta. "Dừng tay!"

Nhậm Đồng Hoa ngăn cản con trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình:

"Là ông nội cháu nợ bọn họ hai mạng người, cháu thật sự không nợ bọn họi” "Nhưng nên nhớ, cháu là người Nam Cung thế gia! Ông ấy nợ chính là cháu nợ!".

"Trước đây, cháu ngang ngược, cảm tính nhưng chúng ta có thể nuông chiều cháu! Về sau chúng ta cũng có thể để cháu muốn làm gì thì làm, nuông chiều cháu!"

"Nhưng sẽ có người sẽ không chiều theo ý cháu! Nếu cháu không sợ thì có thể tiếp tục ngang ngược tùy ý."

Nói xong, Nhậm Đồng Hoa không nhìn cô ta nữa. Bà ta cúi đầu và thầm sám hối trong lòng. Nghe bà nội nói vậy, Nam Cung Tình bỗng nhiên có chút khựng lại.

Cô ta biết người mà bà nói tới chính là Lâm Vũ. Đương nhiên Lâm Vũ sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm.


Trước đây không, hiện tại không và tương lai có lế cũng sẽ không. Nếu cô ta dám ngang ngược trước mặt Lâm Vũ, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Nghĩ đến tình cảnh trước đó bị Lâm Vũ bỏ đói nhiều ngày khổ sở, trong lòng Nam Cung Tình run lên, tức giận liếc nhìn hai ngôi mộ, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Mọi người đã quỳ vài không dám lên tiếng.

šng đồng hồ. Dù có nhiều người bất mãn nhưng cũng

Mãi đến hơn hai giờ chiều, Nam Cung Bác mới nói với mọi người: "Đi đi! Ai nên nghỉ thì về nghỉ, ai cần điểm danh thì đi điểm danh. Nếu đến muộn thì đừng mong thằng bé nương tay! Đồng Hoa, bà ở lại, nói chuyện với tôi.”

Nhiều người đã quỳ đến mức đầu gối đau nhức, nghe Nam Cung Bác nói vậy, họ lập tức đứng dậy như được ân xá, Nam Cung Tình là người đầu tiên.

Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Nam Cung Bác thở dài một hơi, nói với Nhậm Đồng Hoa: 'Bà đứng dậy trước đi! Vũ Nhi chỉ bảo tôi quỳ bảy ngày, không phải bà."
 
Chương 314: C314: Cô ta nghe vậy


"Anh... anh sao vậy?" Diêm Thiền mặt đầy hoảng sợ, nước mắt lập tức trào ra: "Đừng làm em sợi"

Ninh Loạn cũng hoảng hốt, muốn giúp đỡ nhưng lúc này anh ta giống như một phế nhân, căn bản không giúp được gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Vũ.

"Nói nhỏ thôi!" Lâm Vũ ôm chặt ngực, lắc đầu với Diêm Thiền.

Cô ta nghe vậy, vội vàng bịt miệng lại, đỡ Lâm Vũ từ từ nằm xuống, nước mắt rơi lã chã trên mặt Lâm Vũ.

"Khụ khụ...

Lâm Vũ ho nhẹ hai tiếng, nhìn Diêm Thiền một cái, cười khổ nói: "Suy cho cùng, tôi vẫn đánh giá thấp Long gia! Nhiều năm không gặp, Long Quang Tổ đã mạnh đến như vậy rồi... "

"Anh đừng nói nữa!" Diêm Thiền cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc của mình, thấp giọng nói: "Nếu người của Long gia biết anh bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ đuổi theo!"

Cô ta chợt hiểu răng Lâm Vũ không muốn tiêu diệt Long gia.


Những lời hắn nói ban nấy tưởng chừng như đang cho Long gia một cơ hội cuối cùng nhưng thực chất lại đang tranh thủ thời gian để họ thoát thân.

Chắc chắn lúc đó hắn đã bị thương rất nặng, chỉ là hắn luôn nhẫn nhịn, kìm nén, giả vờ như không có chuyện gì.

Nếu hắn dám thể hiện ra, Long Quang Tổ và Long Quang Diệu nhất định sẽ dồn hết sức để giết bọn họ!

"Không sao, người của Long gia không thể ngờ tôi đã bị thương!"

Lâm Vũ gượng cười: "Tôi cố ý đuổi Trần Đoan bọn họ đi chỉ là để cho Long gia thấy! Bọn họ không ngờ rằng, cho dù bị thương nặng, tôi vẫn dám để những người đó trở về Bắc Cảnh!"

"Đồ khốn nạn!" Diêm Thiền vừa đau lòng vừa tức giận, giơ nắm đấm đánh vào. ngực Lâm Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cô ta lại không nhãn tâm, hậm hực rút tay lại.

Lâm Vũ lại mỉm cười, sắc mặt yếu ớt nhìn Diêm Thiền: "Đừng lo lắng, tôi chỉ là bị nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được."

Diêm Thiền không khỏi lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại đưa tay ra móc về phía hắn.


Lâm Vũ dùng sức, giữ tay Diêm Thiền lại: “Cô đang làm gì vậy?”

"Anh nghĩ em còn có tâm trạng sàm sỡ anh sao?”

Hai mắt Diêm Thiền đỏ hoe, tức giận nói: "Em lấy điện thoại của anh gọi cho. bọn họ! Bảo họ nhanh chóng quay lại để bảo vệ hai người, đề phòng lỡ như!"

Hiểu rõ mục đích của Diêm Thiền, Lâm Vũ lập tức nở nụ cười ngượng ngùng sau đó dịch chuyển cơ thể một cách đầy khó khăn, buông tay cô ta ra: “Đừng gọi bọn họ, nói không chừng còn có người đang lén lút theo dõi họ! Nếu bọn họ quay lại chậm trễ, Long gia nhất định sẽ biết chuyện tôi trọng thương! Hãy gọi cho Bạch Diệu Thủ!

"Lão đại, có phải anh quá thận trọng rồi không?"

Ninh Loạn yếu ớt hỏi. Lâm Vũ khế lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những lúc như thế này, thận trọng không bao giờ là thừa! Cẩn thận vẫn hơn! Đối với Long gia, chúng ta cũng đã từng bất cẩn một lần, không thể bất cẩn một lần nữa!" . Truyện Linh Dị

Ninh Loạn nghe vậy, lập tức im lặng.

Diêm Thiền lập tức bấm số của Bạch Diệu Thủ và đặt điện thoại vào cạnh tai Lâm Vũ.

Hắn cũng không có nói cho Bạch Diệu Thủ biết tình trạng của mình, mà chỉ dặn dò anh ta lập tức lặng lẽ đưa vài người tới đây.

Lâm Vũ gọi điện xong, Diêm Thiền cất điện thoại cho hắn.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của hai người, cô ta lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”
 
Chương 227: C227: Mau đổi chỗ đi


Vẻ mặt Lâm Vũ lãnh đạm, trong lời nói không mang chút tình người nào. Sau khi nghe Lâm Vũ nói vậy, mọi người đột nhiên tỏ ra bối rối.

“Vậy... chúng ta sẽ đi thắp hương cho ông nội và cha cháu!”

Nhậm Đồng Hoa bất lực, lặng lẽ thở dài, trên mặt tràn đầy thất vọng. Mấy chục năm rồi.

Bà ta rất muốn được gặp con gái mình, sẵn sàng dành phần đời còn lại để bù đắp tội lỗi đối với con gái.

"Tùy các người! Có điều nếu làm ảnh hưởng đến việc điểm danh ở các bộ phận, hậu quả tự chịu."

Lâm Vũ không nói thêm nữa, ấn người đàn ông lực lưỡng còn đang ngơ ngác xuống, đá vào chỗ ngồi của anh ta: "Chê ngồi không thoải mái thì cứ ngồi xổm đi!"

Nói xong, Lâm Vũ mới ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.

Vốn dĩ muốn Nam Cung Bác quỳ trước mộ ông nội và cha mình để sám hối. Nếu họ đều đến Giang Bắc thì để họ thắp hương vậy!

Lúc này, Nam Cung Linh lại bước tới, cúi đầu nói: "Gia chủ, chúng tôi đã đặt chỗ ở khoang hạng nhất rồi, mời gia chủ chuyển đến khoang hạng nhất."


“Tôi không yếu ớt như vậy.” Lâm Vũ từ chối không chút do dự, thậm chí không thèm mở mắt.

Chẳng trách không có chỗ ngồi ở khoang hạng nhất nữa, hoá ra đều bị người của Nam Cung thế gia đặt trước rồi!

“Ngay cả gia chủ cũng không ngồi khoang hạng nhất cho nên chúng tôi đương nhiên không dám.” Nam Cung Linh ngước mắt nhìn về phía Lâm Vũ: “Chúng tôi sẽ đổi chỗ với các người.”

Chuyển từ khoang hạng nhất sang hạng phổ thông?

Mọi người nhìn nhau, ngạc nhiên và vui mừng.

Chẳng mấy chốc đã có người dẫn đầu, những người khác cũng vui vẻ đổi vị trí.

Chỉ có người đàn ông cường tráng kia và hai người bạn của anh ta là trán đổ mồ hôi, nhất thời không biết phải làm sao.

"Mau đổi chỗ đi!"

Nam Cung Linh lạnh lùng nhìn người đàn ông vạm vỡ, nói thêm: "Nhớ kỹ, ngồi xổm!"

Trong lòng ba người run rẩy, không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy đi về phía khoang hạng nhất.

Chẳng bao lâu, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trong khoang hạng nhất.

'Trên chiếc ghế da vốn rất thoải mái, một người đàn ông cường tráng chân trần ngồi xổm trên đó, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn bộ dạng đó của anh ta, nhiều người bật cười thành tiếng.

Đáng đời!

Cậy sức mạnh thể chất mà hống hách, ngang ngược, bây giờ lại tự chuốc họa vào thân!

Sau khi đổi vị trí, mọi người ngồi quanh chỗ ngồi cạnh Lâm Vũ.


Nam Cung Tình và Nhậm Đồng Hoa ngồi ở bên cạnh hắn, một người bên trái, một người bên phải.

Khi máy bay cất cánh, mắt của Nhậm Đồng Hoa luôn nhìn vào khuôn mặt Lâm Vũ.

Do dự hồi lâu, cuối cùng bà ta vẫn không nhịn được liền nói: "Vũ Nhi, năm đó ông ngoại cháu đã phạm sai lầm lớn, bà và những người khác trong nhà thật sự

không biết chút gì cả. Cháu đừng trách chúng ta có được không?

“Nếu như các người biết thì bây giờ đã thành thi thể rồi.”Lâm Vũ thờ ơ trả lời, vẫn không mở mắt.

€ó vẻ như hắn còn không thèm nhìn đám người của Nam Cung thế gia lấy một cái.

Trong lòng Nhậm Đồng Hoa khó chịu, bà ta lại im lặng. Bà ta hiểu ý của Lâm Vũ.

Hắn không tàn sát Nam Cung thế gia cũng vì niệm tình nhiều người không biết về việc đó.

Quả thực có thể hắn cũng không trách những người không biết chuyện, nhưng cũng không coi những người này là người thân của mình, chỉ là những người xa lạ có quan hệ huyết thống.

Còn xa lạ hơn cả người lạ.

Nam Cung Tình thấy bà nội bị nói cho cứng họng, lập tức làm động tác nhe răng móng vuốt về phía Lâm Vũ đang nhắm mắt, nhưng rất nhanh chóng bị Nhậm


Đồng Hoa lườm một cái liền kiềm chế lại.

Nam Cung Tình bất mãn liếc nhìn bà nội, trợn mắt, ghé sát vào tai Lâm Vũ, ngọt ngào gọi: “Anh họ...”

"Cô có đọc tiểu thuyết không?" Lâm Vũ nhắm mắt hỏi.

Nam Cung Tình sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Không, sao vậy?"

"Tôi đề nghị cô nên đọc một chút đi."

Lâm Vũ thản nhiên nói: “Trong tiểu thuyết, anh họ đều là nhân vật phản diện.” Khóe miệng Nam Cung Tình giật giật, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng Lâm Vũ đang tự nói mình, hắn là anh họ, là nhân vật phản diện, đừng có lại gân hắn!

Thể hiện ý tốt nhưng lại bị hắt hủi!

Tròn lòng Nam Cung Tình thầm chửi bới, tức giận ngồi đó, không nói thêm gì nữa...
 
Chương 231: C231: Kết hôn mấy chục năm


Nhậm Đồng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, quỳ cùng với ông ta. Thấy bà ta kiên định, Nam Cung Bác cũng không khuyên nhủ nữa.

Hai người lại im lặng.

"Đồng Hoa, bà có trách tôi không?" Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác đột nhiên hỏi vợ với vẻ mặt áy náy.

Nhậm Đồng Hoa không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ông đang nói đến phương diện nào?”

"Nhiều phương diện."

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Có chuyện của Mạc Thiều Dung, cũng có chuyện về con gái và con rể chúng ta.”

Bây giờ mọi người đã đi rồi, họ có thể nói ra những lời trong lòng.

Nhậm Đồng Hoa nặng nề thở dài, cười khổ nói: “Tôi biết trong lòng ông chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Mạc Thiều Dung.”

“Nhưng tôi cũng hiểu rằng không phải ông còn yêu bà ta, chỉ là ông không cam tâm mà thôi.”

"Ông cảm thấy mình bị bà ta sỉ nhục và sự việc đó là nỗi xấu hổ suốt đời đối với ông."

"Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, ông lại làm ra loại chuyện như vậy, ông trút được giận rồi nhưng cuối cùng lại hại con gái ruột của


chúng tai"

"Bây giờ quả báo đã đến rồi, tôi trách cứ ông còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Chuyện đã đến nước này, nói đến đúng sai thì đã quá muộn rồi.

Dù có căm hận ông ta thế nào thì người chết cũng không thể sống lại. Nút thắt giữa họ và cháu ngoại, con gái của họ cũng không thể được tháo gỡ.

"Đúng vậy, quả báo, tất cả đều là quả báo!"

Nam Cung Bác cười khổ, ngửa mặt lên trời thở dài: "Trước kia tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng Mạc Thiều Dung, nhưng bây giờ mới biết cả tôi và bà ta đều thua!"

“Đúng vậy, đều thua rồi” Nhậm Đồng Hoa không khỏi thở dài.

Nam Cung Bác hối hận về sai lầm của mình, vẻ mặt đầy áy náy.

Không lâu sau, ông ta đột nhiên nói: “Nể tình vợ chồng mấy chục năm của chúng ta, bà hãy giúp tôi một chuyện có được không?”

Nhậm Đồng Hoa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông.


Kết hôn mấy chục năm, Nam Cung Bác xin bà ta giúp đố?

"Bà hãy nghĩ cách tìm được ảnh của con gái chúng ta, đúng rồi, còn cả cháu gái của chúng ta nữa." Nam Cung Bác nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục lăn dài trên gò má nhợt nhạt:

"Tôi không còn mặt mũi để gặp họ, Vũ Nhi chắc chắn cũng không cho phép. tôi gặp họ! Trước khi chết, tôi chỉ muốn xem họ trông như thế nào..."

"Ông đang nói nhảm cái gì vậy! Chết gì mà chết!"

Nhậm Đồng Hoa cau mày, tức giận nói: “Nếu như ông có lòng muốn chết, tốt nhất nên suy nghĩ làm sao chuộc tội đi!”

"Chuộc không hết tội." Nam Cung Bác lắc đầu: "Tôi nhất định phải chết, bà hiểu không?”

Ông...

Mặt Nhậm Đồng Hoa biến sắc, nước mắt đột nhiên không tự chủ mà rơi xuống.

"Đừng khóc."

Nam Cung Bác giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt bà ta, cười khổ ôi là thủ phạm, tôi nhất định phải chết! Chỉ có chết mới có thể tháo gỡ nút

"Đừng nhìn Vũ Nhi lạnh lùng như vậy mà đánh giá. Quả thật nó cũng là người ân oán phân minh."

"Hãy xem trường hợp của Tình Nhi. Nói rằng đó là ngón tay của Tình Nhi nhưng cuối cùng Tình Nhi vẫn bình yên vô sự."

“Chuyện năm đó các người không biết gì cả, thằng bé sẽ không oán hận các người đâu.”

“Hơn nữa, Vũ Nhi nói là sẽ làm, việc phế đan điền của tôi chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì sống trong đau đớn, thà dùng cái chết của tôi để đổi lấy sự giải thoát cho Nam Cung thế gia và bọn họ..."
 
Chương 228: C228: Nguy hiểm


Ra khỏi sân bay Giang Bắc.

Lâm Vũ không hề dừng lại, kéo Thẩm Khanh Nguyệt đến đón mình ra ngoài.

Nhậm Đồng Hoa muốn đuổi theo Thẩm Khanh Nguyệt để chào hỏi nhưng lại bị Nam Cung Bác ngăn lại.

"Đừng đi! Nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Nhậm Đồng Hoa và mọi người nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.

Chỉ vì muốn chào hỏi cháu dâu mà cháu ngoại lại muốn giết bà ta sao?

Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, Nam Cung Bác không khỏi lắc đầu cười khổ: “Cô ấy được cao thủ bảo vệ, nếu bà bước tới, rất có thể đối phương sẽ cho rằng bà đang gây bất lợi cho cô ấy, bọn họ có thể sẽ ra tay, có hiểu không?"

Dù Nam Cung Bác bị mất một cánh tay nhưng thị lực vẫn còn đó.

Ám Cửu trốn trong đám đông đã bị ông ta phát hiện.

"Cao thủ? Lợi hại đến mức nào?” Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc nói.


"Không biết, nhưng có lẽ không yếu hơn tôi là bao, thậm chí còn mạnh hơn một kẻ tàn phế như tôi." Nam Cung Bác khế lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cay đắng.

Cái gì?

Mọi người đều sửng sốt.

Ngay cả người bảo vệ Thẩm Khanh Nguyệt cũng lợi hại như vậy sao? Nhậm Đồng Hoa run giọng hỏi: “Vũ Nhi sắp xếp sao?”

“Ngoài nó ra còn có thể là ai?”

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Năng lực của cháu ngoại chúng ta nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người! Đáng tiếc, haizzz...

Nói rồi Nam Cung Bác lại thở dài nặng nề, trên mặt lộ ra vẻ hối hận.

Mặc dù ông ta chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý.

Đáng ra Nam Cung thế gia phải tự hào vì có một người có năng lực như vậy!


Nhưng chính vì suy nghĩ sai lầm năm đó của ông ta khiến Lâm Vũ oán hận, thậm chí còn không cho phép ông ta gặp mặt con gái ruột đã mất tích vài chục.

năm của mình.

Cháu ngoại chắc chắn không thể nào tha thứ cho ông ta, khả năng con gái tha thứ cho ông ta cũng vô cùng mong manh.

Nhìn bộ dạng thất thần của Nam Cung Bác, trong lòng mọi người thở dài.

Hiện tại, với ông ta mà nói, sự tra tấn, dày vò tâm lý có lẽ còn lớn hơn nhiều so với sự tra tấn do mất một cánh tay.

Sự hối hận của Nam Cung Bác, Lâm Vũ nhìn không ra, cũng không muốn nhìn.

Lên xe, Lâm Vũ hỏi Thẩm Khanh Nguyệt: “Tâm trạng của mẹ anh thế nào?” "Không tốt lắm."

Vẻ mặt Thẩm Khanh Nguyệt đầy lo lắng: “Đêm qua em lén đi đến ngoài cửa phòng bà ấy, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, rất đau lòng...”

"Vậy thì tốt." Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm sau khi vậy.

“Vậy thì tốt?” Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nói: “Là con trai mà anh nói ra lời này không sợ sét đánh chết à!”

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thà khóc còn hơn là kìm nén trong lòng."

Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, gật đầu.

Đúng vậy, điều đáng sợ nhất không phải là khóc như xé nát tâm can mà là không khóc, giấu lấy tất cả những thống khổ, đau buồn vào trong lòng, như vậy mới thật sự khiến bản thân cảm thấy khó chịu.
 
Chương 315: C315: Ninh loạn thấy vậy


"Không còn cách nào khác!"

Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: “Ngoài việc chờ Bạch Diệu Thủ dẫn người đến thì còn có thể làm gì? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể sẽ bị tai mắt của Long gia phát hiện”

Diêm Thiền nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nắm lấy tai Lâm Vũ, vẻ mặt không vui nói: “Anh đã trong tình trạng chết dở sống dở rồi mà còn to tiếng với em?”

Ninh Loạn thấy thế, lập tức cười hả hê.

Thật hiếm có!

Lão đại cũng có những lúc như thế này!

Lúc này Lâm Vũ đã yếu đến mức gần như không còn sức lực giấy giụa, cũng lười giãy giụa, mặc cho Diêm Thiền véo tai mình, nói: "Đợi tôi bình phục, xem tôi

xử lý cô thế nào!"


"Còn dám to tiếng với em sao?" Đôi mắt đẹp của Diêm Thiền mở to, nở nụ cười xấu xa.

Ngay sau đó, cổ độc bản mệnh của Diêm Thiền từ từ bay ra và bao quanh cô, quay tròn một cách đầy phấn khích.

Nhìn thấy cổ dộc bản mệnh bay lượn xung quanh, Lâm Vũ không khỏi kinh hãi, nghiêm nghị nói: "Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm loạn!"

"Còn dám cảnh cáo em ư?” Diêm Thiền cười xấu xa nói: "Nếu như anh còn chọc giận em, có tin em sẽ nhân cơ hội này hạ độc tình vào người anh? Đến lúc đó, trong mắt và trong lòng

anh chỉ có eml"

"Cô không phải loại người như vậy!" Sắc mặt Lâm Vũ hơi thay đổi, tránh né ánh mắt của Diêm Thiền.

"Không, anh sai rồi!" Cô ta lắc đầu, đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất: "Em chính là người như vậy!"

“Sau đó thì sao?” Lâm Vũ buồn cười nhìn cô ta.

"Em không đùa với anh đâu!"

Vẻ mặt Diêm Thiền dần dần trở nên nghiêm túc: "Vốn dĩ em không muốn làm như vậy nhưng anh quá tuyệt tình, trong mắt anh chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt! Chính anh ép em phải làm như vậy!"

Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô có ý gì?"

Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt Diêm Thiền: "Em luôn muốn hạ độc anh nhưng em biết mình không có cơ hội! Bây giờ, em đã có cơ hội rồi!"

"Anh yên tâm, sau khi hạ độc anh, em sẽ dẫn anh đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta, ở đó chỉ có anh và eml"


"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em sinh con đẻ cái."

"Từ đó về sau, trên thế giới sẽ không còn có Mục Bắc Vương nữa!"

Nói rồi, Diêm Thiền chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lâm Vũ vừa định nói thì cô ta bỗng nhiên đưa tay ra, phong ấn các huyệt đạo. của hắn nhanh như chớp.

"Cô..." Khuôn mặt của Lâm Vũ phủ đầy sương giá, nhìn Diêm Thiền với vẻ khó tin.

Ninh Loạn thấy vậy, tức giận, sát ý đẳng đằng ni êm Thiền, cô có biết mình đang làm gì không? Nếu cô dám hạ độc Mục Bắc Vương, cho dù có đuổi đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém cô thành trăm vạn mảnh!

"Anh không còn cơ hội nữa rồi.'Diêm Thiền không hài lòng nhìn Ninh Loạn nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh sao? Yên tâm, tôi sẽ tìm một chỗ cực kỳ bí

mật để chôn anh! Ba người chúng ta sẽ bốc hơi khỏi thế giới này! Những người khác sẽ chỉ coi ngươi như chúng ta đã bị người của Long gia tiêu diệt."

Nghe Diêm Thiền nói vậy, trên mặt hai người lập tức phủ một lớp sương dày đặc. Chỉ là, hiện tại họ đều rất yếu, thậm chí Lâm Vũ. còn bị cô ta phong ấn huyệt đạo.


Dù rất tức giận nhưng họ cũng không thể làm gì Diêm Thiền.

Nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của hai người, Diêm Thiền không nhịn được nữa cười lớn: "Nhìn xem, các anh sợ hãi chưa kìa! Đây là kết cục khi đắc tội với tôi!"

"Nhạt nhão!" Lâm Vũ và Ninh Loạn đồng thời trợn mắt.

"Đây là em đang thăm dò anh!"

Diêm Thiền hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Vũ, duỗi ngón tay trắng nốn ra, chọc mạnh vào trán hắn: "Đồ vô lương tâm, uổng công em đối xử tốt với anh như vậy, anh thật sự tin em sẽ hại anh sao?”

Diêm Thiền vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Sau đó, một giọng nói vang lên.

"Cô thì không nhưng bọn tôi thì có!"

"Ai?" Trong lòng Diêm Thiền run lên, lập tức quay đầu lại...
 
Chương 232: C232: Họ đều cho rằng


“Anh không biết khuyên nhủ dì Tuyên một chút sao, đâu có đứa con nào như anh chứ?”

Trên đường đến trường của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được liền trách Lâm Vũ.

Họ đều cho rằng Lâm Vũ sẽ từ từ khuyên giải Tuyên Vân Lam nhưng hầu như hẳn không nói ra một lời khuyên nào.

Nếu không biết, con cho rằng hai mẹ con không có chút tình cảm!

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Không những anh không khuyên mà mọi người cũng đừng khuyên bà ấy."

"Không phải..." Thẩm Khanh Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

"Có một số chuyện, hãy để bà ấy tự suy nghĩ."

Lâm Vũ liếc nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: "Cái mà chúng ta gọi là

khuyên nhủ không thể thực sự khai sáng cho bà ấy. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà ấy. Em hiểu không?”

Hắn quan tâm đến mẹ mình hơn bất cứ ai khác.

Nếu có thể thông qua việc khuyên giải giúp bà ấy thoát khỏi tình trạng khó. khăn về tâm lý thì hắn đã làm vậy từ lâu rồi.


Chỉ khi bà ấy tự nghĩ thông mới có thể đưa ra phán quyết theo trái tim mình. Suy nghĩ của bà ấy không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai, kể cả hắn.

'Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ về lời Lâm Vũ nói.

Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, sau đó mới gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em hiểu rồi, xin lỗi, vừa rồi em đã hiểu lầm anh."

Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Còn khách sáo với anh như vậy sao?"

Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi ửng hồng, nói: “Sai là sai, có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ."

"Ừm, thái độ không tệ, đáng khen." Lâm Vũ cười và nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.

Sau một hồi giằng co cho có lệ thì cô bỏ cuộc, nịnh nọt nói: “Anh lái xe tử tế đi!”

"Nếu anh không lái xe tử tế thì anh đã xông qua đó rồi." Lâm Vũ nói rồi nở một nụ cười tỉnh quái.

"Cái gì mà xông qua chứ?" Trong giây lát, Thẩm Khanh Nguyệt không kịp phản ứng, mặt đầy bối rối.

Lâm Vũ mím môi, cố nhịn cười.

Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, ngón tay thon dài nhéo nhẹ vào mu bàn tay Lâm Vũ.


Suốt dọc đường phải chịu đựng sự "trêu chọc" của Lâm Vũ, ngay khi xe dừng lại bên ngoài trường học của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa lao ra khỏi xe như muốn chạy trốn, khiến hắn ở trong xe bật cười.

Hai người không vào trong mà đợi ở cổng trường.

Đã gần sáu giờ chiều, Lâm Thiển mới cùng một bạn nữ ra khỏi trường.

Bạn học đó ôm một t cuốn sách, còn đeo một cặp kính tròn.

"Anh!"

Nhìn thấy Lâm Vũ, Lâm Thiển lập tức vui mừng và kéo bạn của mình cùng chạy về phía anh trai.

Đến bên cạnh hắn, Lâm Thiển ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Nguyệt: "Chị dâu."

Cách gọi này lập tức khiến đôi má đỏ bừng của cô vừa mới dịu đi lại tiếp tục ửng hồng.

Cô “ ừ” cũng không đúng mà không “ừ” cũng không phải vì vậy cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiển.

Lâm Thiển cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kéo bạn cùng lớp của mình giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của em, Đới Tư.”

"Xin chào." Lâm Vũ gật đầu và mỉm cười với Đới Tư.

Được lắm! Nha đầu này mới đến trường chưa bao lâu đã có bạn rồi. Hơn nữa, có thể thấy tính cách của con bé đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

€ó vẻ như việc cho con bé đi học là một quyết định đúng đắn. Đới Tư có vẻ hơi ngượng ngùng, lễ phép đáp: "Chào anh chị ạ."

Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thiển và cười nói: "Được rồi, đến giờ ăn tối rồi. Đi nào, anh dẫn các em đi ăn một bữa thịnh soạn."

"Em không muốn một bữa ăn thịnh soạn!" Lâm Thiển lắc đầu cười nói: "Em muốn ăn thịt nướng và uống bia!"
 
Chương 316: C316: Tên thủ lĩnh cầm kiếm


Trong khu rừng rậm rạp, không biết từ lúc nào đã có năm người xuất hiện. Năm người, mặc đồng phục, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười đắc ý.

Diêm Thiền đột nhiên đứng ra bảo vệ Lâm Vũ, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

Tên thủ lĩnh cầm kiếm cười nói: "Người chết không cần biết nhiều!"

Diêm Thiền nghe vậy, trong lòng chợt run lên, cổ độc bản mệnh của cô ta đã âm thầm thu hồi.

Năm người này thoạt nhìn không phải là người tốt.

Bây giờ Lâm Vũ và Ninh Loạn đã mất đi sức chiến đấu, năm người này lại có ác ý, với thực lực của cô ta, muốn bảo vệ Lâm Vũ và Ninh Loạn thật sự rất khó.

Ánh mắt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn kẻ thủ lĩnh: "Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông là Liễu Sinh Trai?"

"Liễu Sinh Trai?" Diêm Thiền kêu lên, trong lòng đột nhiên lạnh đi đôi phần.

Cô ta không biết Liễu Sinh Trai nhưng đã từng nghe nói đến tên của người này.

Liễu Sinh Trai từng là một trong những ninja mạnh nhất ở Đông Đảo.


Hai mươi năm trước, Liễu Sinh Trai đột nhiên biến mất khỏi thế giới. Khi xuất hiện lại một lần nữa, đã trở thành ninja đáng sợ nhất - Quỷ Võ Sĩ!

Quỷ Võ Sĩ không những xuất quỷ nhập thần mà thực lực còn rất mạnh mẽ.

Điều quan trọng nhất là nếu muốn được gọi là Quỷ Võ Sĩ thì phải có thành tích cực kì xuất sắc: giết hơn ba người có thực lực trên Thiên Nhẫn hoặc tương đương Thiên Nhẫn!

Mà thực lực của Thiên Nhẫn có thể sánh ngang với võ giả Luyện Thần Cảnh!

Liễu Sinh Trai không phủ nhận, trên mặt nở nụ cười nham hiểm: "Thật hiếm thấy, Mục Bắc Vương lại biết."

"Tôi không biết ông nhưng tôi nhận ra thanh kiếm trong tay ông."

Lâm Vũ cười nói: "Tôi từng giết một người, kiếm của kẻ đó rất giống với thanh kiếm trong tay ông! Tên người đó hình như là Liễu Sinh Nhất Lang."

Một luồng năng lượng cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Liễu Sinh Trai, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Vũ: "Đó là con trai tao!"

Hỏng rồi! 'Tâm trạng của Diêm Thiền lập tức chạm đáy.


Kẻ thù gặp nhau, trong ánh mắt hiện lên sự thù hän! Giữa Lâm Vũ và Liễu Sinh Trai lại là thù giết con!

Với cơ hội hiếm có như vậy, sao Liễu Sinh Trai có thể không tận dụng cơ hội để giết Lâm Vũ chứ?

"Tôi đoán đúng rồi!"

Ngược lại với Diêm Thiền, Lâm Vũ tỏ ra không sao, trên mặt nở nụ cười: “Cho. nên, ông giết người của Bàng gia ở Tây Vực, sau đó lại giáng hoạ cho Long gia, sau đó đợi tôi và Long gia đấu đến lưỡng bại câu thương rồi nhân cơ hội giết tôi,

báo thù cho con trai ông?”

Liễu Sinh Trai đã xuất hiện nên sự việc cần được làm sáng tỏ, Long gia quả thực đã người khác vu oan hãm hại.

Nhưng không ngờ rằng người này lại là Liễu Sinh Trai.

Ông ta cười lạnh: "Đáng tiếc mày nhận ra đã quá muộn!"

"Tôi đã hiểu ra quá muộn, lần này không chỉ hại Long gia, còn hại chính mình!" Lâm Vũ thở dài hối hận, lại đột nhiên lắc đầu: " Ông muốn giết tôi, không phải chỉ vì trả thù cho Liễu Sinh Nhất Lang đúng không?”

"Sao mày biết?" Liễu Sinh Trai dường như không vội giết Lâm Vũ, hỏi một cách hứng thú.

Lâm Vũ hít sâu mấy hơi, sau đó trầm giọng nói: “Liễu Sinh Nhất Lang đã chết trong tay tôi từ hai năm trước! Nếu muốn báo thù cho anh ta thì không thể hơn một tháng trước ông mới đến tìm Đường Thanh Vân luyện chế Xích Luyện Thiên Hương."

"Mày đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai cười nham hiểm nói: "Tao không phải là người duy nhất muốn giết mày. Chỉ là vì quá muốn giết mày nên tao mới nhận nhiệm vụ này!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom