Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 146: C146: Mặc dù hắn biết


Sau khi ăn điểm tâm, Thẩm Khanh Nguyệt liền đến nói chuyện làm ăn với Phạm Quảng Sinh.

Lâm Vũ không đi cùng mà chỉ gọi Ninh Loạn cho một người đưa cô đi, thuận đường bảo vệ an toàn cho cô luôn.

Chuyện gì Thẩm Khanh Nguyệt tự xử lý được thì hắn vẫn hi vọng cô tự làm.

Dù quá trình khúc chiết phiền toái một chút cũng không sao, chỉ cần cô có thể tìm được giá trị của bản thân từ những chuyện này là được.

Đưa mắt nhìn Thẩm Khanh Nguyệt đi xa, Lâm Vũ quay đầu dặn dò Ninh Loạn: “Tôi ra ngoài đi dạo, anh phải luôn giữ liên lạc với Diệu Thủ, có tin tức xác thực thì phải lập tức cho tôi biết."

"Vâng!" Ninh Loạn trả lời rồi gọi thủ hạ sắp xếp xe cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ xua tay ra hiệu không cần rồi đi ra khỏi phủ quân chủ.

Rất nhanh Lâm Vũ đã đi đến trung tâm thành phố Hải Châu.

Lâm Vũ đi vào cửa hàng rồi bước thẳng đến khu trang sức.

Hồi sáng khi nhìn thấy lỗ tai Thẩm Khanh Nguyệt thì hắn mới ý thức được hình như mình chưa từng tặng thứ gì cho Thẩm Khanh Nguyệt.

Mặc dù hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm đến những vật này, nhưng không quan tâm không có nghĩa là không thích.


Lỗ tai trắng ngần của cô mà phối hợp với đôi khuyên tai xinh đẹp nữa thì sẽ đẹp đến mức nào?

Nghĩ đến dáng vẻ khi Thẩm Khanh Nguyệt đeo khuyên tai mình tặng, trong lòng Lâm Vũ đột nhiên rất xao động, lập tức tăng tốc bước vào khu trang sức.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng.

Rất nhanh hắn đã chọn trúng một đôi khuyên tai bảo thạch lam.

“Sói con!"

Lâm Vũ vừa giao tiền xong thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Lâm Vũ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài tiệm trang sức.

Cách tiệm trang sức mấy mét có một nam một nữ đang nhìn mình.

Người nam có vẻ hơi non nớt, chừng hai mươi tuổi.

Người nữ trưởng thành hào phóng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Là Quách Dung Dung!

Lâm Vũ kinh ngạc.


Đã xa cách nhiều năm, không ngờ hắn lại gặp Quách Dung Dung ở nơi này.

Quách Dung Dung từng đi làm ở bệnh viện chiến khu Lang Quân Bắc Cảnh một năm.

Lúc đó hắn chỉ có mười ba tuổi. Quách Dung Dung lớn hơn hắn sáu tuổi.

Bởi vì một lần trọng thương mà bọn họ quen biết ở bệnh viện chiến khu, Quách Dung Dung là y tá chuyên phụ trách chăm sóc hắn.

Quách Dung Dung nghe nói hắn chưa đến mười tuổi đã bắt đầu ra chiến trường nên đặt cho hắn một biệt hiệu là "Sói con".

Nhớ lại chuyện cũ làm Lâm Vũ bất giác lộ ra nụ cười.

Sau giây lát thất thần, Lâm Vũ nhanh chóng cầm lấy khuyên tai rồi cất bước đi hướng hai người.

"Chị Dung Dung, thật là trùng hợp quá!" Còn cách mấy mét mà hắn đã lên tiếng chào hỏi Quách Dung Dung.

"Thật là em sao!" Trên mặt Quách Dung Dung đầy mừng rỡ, đưa tay sờ lên đầu Lâm Vũ.

Lâm Vũ vô thức né tránh, Quách Dung Dung lập tức không vui mà trêu ghẹo: "Thế nào, chị hết được sờ đầu em rồi sao?”

"Em cũng lớn rồi mà." Lâm Vũ cười ha hả nói. Tha hương gặp cố nhân, trong lòng hẳn cũng rất vui mừng.

Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng tính cách của Quách Dung Dung vẫn không thay đổi, vẫn mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó.

"Thôi đi!" Quách Dung Dung bĩu môi, hừ nhẹ và nói: "Em lớn đến mấy cũng là sói con của chị!"

"Cái này thì đúng." Lâm Vũ gật đầu nói phải rồi nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, cố ý nói tránh đi: "Đây là bạn trai của chị phải không?”
 
Chương 143: C143: Ngu ngốc


Không cần hỏi cũng dám kết luận Khương Dục đã phạm phải sai lầm lớn.

Từ đầu đến cuối, thậm chí hắn còn không xuất hiện!

Thực lực của cha đã đạt đến cực hạn của Quy Nguyên Cảnh, sao có thể nhát như thỏ đế như vậy được?

Chẳng lẽ hắn đã đột phá ràng buộc của Quy Nguyên Cảnh, tiến vào Hóa Hư: Cảnh rồi sao?

Khương Sư Đạo nhắm mắt lại, hồi tưởng lại trận chiến với hắn một năm trước, lặng lẽ thở dài: "Hăn là người mà Khương gia chúng ta không thể đắc tội! Mục Bắc Vương, Lâm Vũ!"

"Cái gì?"

Khương Hải Triều kinh hoàng hét lên: "Lâm Vũ là Mục Bắc Vương?”

Mục Bắc Vương! Danh hiệu được rèn đúc từ hài cốt của 700.000 kẻ thù.


Mặc dù không tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng chỉ nghe thôi anh cũng cảm thấy kinh hãi.

“Hả?” Khương Sư Đạo nghiêng đầu nhìn cháu trai mình: “Cháu từng gặp hắn sao?”

"Chưa... cháu chưa từng gặp ạ." Khương Hải Triều liên tục lắc đầu, cảm thấy vô cùng chột dạ.

“Chắc chứ?" Mắt Khương Sư Đạo sáng lên, nghiêm nghị nói: "Có phải là cháu đã biết điêu gì đó không?”

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Khương Sư Đạo, Khương Hải Triều càng cảm thấy chột dạ hơn, không còn dám giấu giếm nữa, nhanh chóng kể lại những gì mình biết.

Biết Khương Dục dám ra tay với em gái Lâm Vũ, Khương Sư Đạo nổi trận lôi đình, tát mạnh vào mặt Khương Hải Triều và gầm lên: "Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?”

“Cháu...cháu..."

Khương Hải Triều ôm má, do dự hồi lâu, run rẩy nói: "Cháu không biết Lâm Vũ chính là Mục Bắc vương!"

"Bây giờ thì biết rồi đấy!" Khương Sư Đạo nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Dám ra tay với em gái Lâm Vũ, Khương Dục không chết thì ai chết? Khương gia chúng ta không bị nó làm

liên lụy đã là tốt lắm rồi!"

Khương Sư Đạo càng nghĩ càng tức giận, hận không thể tự tay giết chết tên khốn Khương Dục này.

Nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng của Khương Sư Đạo, cha con Khương Nghỉ Niên sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Đây là...uy thế của Mục Bắc Vương sao?

Hai cha con họ vô cùng sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh.


“Phái người đưa thi thể Khương Dục về cho Khương gia.” Lâm Vũ bước ra khỏi hậu viện, dặn dò Ninh Loạn.

"Ừm”" Ninh Loạn yếu ớt đồng ý.

Nhìn bộ dạng của Ninh Loạn, Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Sao vậy, vì tôi không cho anh đấu với Khương Sư Đạo nên anh không vui sao?”

"Đúng!"

Ninh Loạn quả quyết thừa nhận: “Có phải anh cho rằng tôi không phải đối thủ của Khương Sư Đạo không?”

Anh ta thực sự muốn đấu với Khương Sư Đạo nhưng một câu nói của Lâm Vũ lại khiến ông ta vội vàng rút lui. Nếu Lâm Vũ mở miệng muộn một phút thì anh †a đã giao thủ với Khương Sư Đạo rồi.

“Ngu ngốc!” Lâm Vũ đá Ninh Loạn một cái.

Ninh Loạn không né nhưng lại cứng đầu, không phục hỏi: “Tôi ngu ngốc chỗ nào?”

"Sao vậy, anh muốn giúp Khương Sư Đạo tiến vào Hoá Hư Cảnh à?" Lâm Vũ trừng mắt nhìn Ninh Loạn:

"Khương Sư Đạo chỉ còn một bước nữa là tiến vào Hoá Hư Cảnh, anh toàn lực đối phó với ông ta, có lẽ ông ta không phải đối thủ của anh nhưng anh có dám đảm bảo, vào thời khắc sinh tử Khương Sư Đạo sẽ không trỗi dậy không?”


Lâm Vũ nói xong, Ninh Loạn trầm ngâm, đầu cũng cúi xuống thấp hơn.

Anh ta biết rất rõ, vào thời khắc sinh tử sẽ dễ dàng kích thích tiềm năng của một người.

Sở dĩ bọn họ tuổi còn trẻ mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy phần lớn là do ngày ngày chiến đấu. Anh ta quanh quẩn trên bờ vực sống chết hết lần này đến lần khác nhưng lại liên tục đột phá giới hạn của bản thân.

Sau khi hiểu được dụng ý của Lâm Vũ, Ninh Loạn lập tức thấp giọng nói:

“Tôi sai rồi.”

Trong lòng Sở Nam Phong thở dài.

Trên thế giới này, cũng chỉ có Mục Bắc Vương mới có thể khiến Hỗn Thế Ma Vương này cam tâm tình nguyện nhận sai. Đương nhiên, cũng chỉ có Ninh Loạn dám đấu khẩu với Mục Bắc Vương.

Trong sự cảm khái, Sở Nam Phong lại đứng lên nói: "Mục Bắc Vương, thuộc hạ muốn làm một chuyện, mong ngài cho phép."
 
Chương 230: C230: Thất lý sơn


Thất Lý Sơn.

Trước mộ hai cha con Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao.

Nhìn ngôi mộ trước mặt, Nam Cung Bác trầm mặc hồi lâu.

Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết, lúc này trong lòng Nam Cung Bác ít nhiều cũng cảm thấy có chút hối hận.

Không phải lời sám hối dành cho cho Lâm Đông Minh mà là dành cho con rể của mình- Lâm Văn Thao. Nếu Lâm Văn Thao không chết, nhiều chuyện có thể sẽ có cơ hội được giải quyết.

Nhưng bây giờ, căn bản là không thể nữa rồi.

"Lâm Đông Minh, cuối cùng vẫn là ông thắng." Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác nở nụ cười tự ti rồi quỳ xuống.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, những người khác trong Nam Cung thế gia cũng lần lượt quỳ xuống.


Về lý mà nói, những trưởng bối như Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Linh không nên quỳ lạy một hậu bối như Lâm Văn Thao.

Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Một số người trong số họ muốn có được sự bình yên trong tâm hồn, một số muốn chuộc tội thay cho Nam Cung Bác, còn lại đa số là vì sợ Lâm Vũ.

Cho dù hắn là Lâm Vũ hay Mục Bắc Vương, họ đều không thể đắc tội.

Ngay lập tức, mọi người đã quỳ xuống trước hai ngôi mộ. Chỉ có Nam Cung Tình bĩu môi đứng đó, không chịu quỳ xuống.

"Quỳ xuống!" Nhậm Đồng Hoa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

"Tại sao chứ?" Nam Cung Tình kiêu ngạo, không đồng tình nói: "Người ta không nhận chúng ta là người thân, tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

Hai mắt Nhậm Đồng Hoa đỏ ngầu, nghiêm mặt mắng: "Bởi vì Nam Cung thế gia chúng ta có lỗi trước, chúng ta nợ bọn họ hai mạng người!"

'Từ nhỏ Nam Cung Tình đã được tất cả mọi người chiều chuộng. Bất cứ ai nói chuyện với cô ta cũng luôn nở nụ cười trên môi.

Cho dù có phạm sai lầm lớn cùng lắm thì mọi người trong nhà nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô ta nghe.

Lúc này bị Nhậm Đồng Hoa dạy dỗ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, ngang ngược hét lên: "Cháu không nợ bọn họ cái gì! Tại sao cháu lại phải quỳ trước mộ hai người xa lạ?”

"Câm miệng!"

Nam Cung Thuật sa sầm mặt mũi, tức giận mắng con gái mình.


Nhưng tính tình Nam Cung Tình ngang ngược, lại không hề sợ hãi ông ta, cô †a cong môi bất mãn nói: "Vốn dĩ là vậy!"

"Con...

Nam Cung Thuật tức giận, đột nhiên đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt cô ta. "Dừng tay!"

Nhậm Đồng Hoa ngăn cản con trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình:

"Là ông nội cháu nợ bọn họ hai mạng người, cháu thật sự không nợ bọn họi” "Nhưng nên nhớ, cháu là người Nam Cung thế gia! Ông ấy nợ chính là cháu nợ!".

"Trước đây, cháu ngang ngược, cảm tính nhưng chúng ta có thể nuông chiều cháu! Về sau chúng ta cũng có thể để cháu muốn làm gì thì làm, nuông chiều cháu!"

"Nhưng sẽ có người sẽ không chiều theo ý cháu! Nếu cháu không sợ thì có thể tiếp tục ngang ngược tùy ý."

Nói xong, Nhậm Đồng Hoa không nhìn cô ta nữa. Bà ta cúi đầu và thầm sám hối trong lòng. Nghe bà nội nói vậy, Nam Cung Tình bỗng nhiên có chút khựng lại.

Cô ta biết người mà bà nói tới chính là Lâm Vũ. Đương nhiên Lâm Vũ sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm.


Trước đây không, hiện tại không và tương lai có lế cũng sẽ không. Nếu cô ta dám ngang ngược trước mặt Lâm Vũ, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Nghĩ đến tình cảnh trước đó bị Lâm Vũ bỏ đói nhiều ngày khổ sở, trong lòng Nam Cung Tình run lên, tức giận liếc nhìn hai ngôi mộ, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Mọi người đã quỳ vài không dám lên tiếng.

šng đồng hồ. Dù có nhiều người bất mãn nhưng cũng

Mãi đến hơn hai giờ chiều, Nam Cung Bác mới nói với mọi người: "Đi đi! Ai nên nghỉ thì về nghỉ, ai cần điểm danh thì đi điểm danh. Nếu đến muộn thì đừng mong thằng bé nương tay! Đồng Hoa, bà ở lại, nói chuyện với tôi.”

Nhiều người đã quỳ đến mức đầu gối đau nhức, nghe Nam Cung Bác nói vậy, họ lập tức đứng dậy như được ân xá, Nam Cung Tình là người đầu tiên.

Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Nam Cung Bác thở dài một hơi, nói với Nhậm Đồng Hoa: 'Bà đứng dậy trước đi! Vũ Nhi chỉ bảo tôi quỳ bảy ngày, không phải bà."
 
Chương 144: C144: Còn lâu mới lo lắng cho sở nam phong


"Đi tìm Đường Thanh Vân báo thù?”

Lâm Vũ mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy!” Sở Nam Phong trịnh trọng nói: “Bây giờ đã tìm được Tuyết Vũ, thuộc hạ nóng lòng muốn lấy đầu của Đường Thanh Vân, để cùng Tuyết Vũ đi cúng tế người vợ đã khuất.”

Tám năm nhãn nhục, tám năm chiến đấu trong máu.

Bây giờ, Bắc Cảnh đã không còn chiến tranh, con gái cũng đã được tìm thấy.

Đã đến lúc thực hiện điều vẫn luôn ấp ủ trong đầu.

Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: “Nếu tôi không cho phép, thì đã không để Hồng An Quốc tạm thời tiếp quản chuyện của ông.”

"Cám ơn Mục Bắc Vương!" Sở Nam Phong kích động kêu to, bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm.


"Đường Môn am hiểu ám khí và độc thuật, ông đi một mình, tôi không yên tâm." Lâm Vũ suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi vào người Ninh Loạn: "Anh đi cùng ông ấy một chuyến đi."

“Lão đại, không có ai làm bà mối như ngài đâu.”

Ninh Loạn không vui, khổ sở nhìn Lâm Vũ.

Còn lâu mới lo lắng cho Sở Nam Phong!

Dù sao Sở Nam Phong cũng là thống lĩnh tả quân, nếu ngay cả Đường Thanh Vân cũng không đối phó được thì còn làm ăn gì nữa!

Ngài ấy yêu cầu chính mình đi theo, hiển nhiên là muốn tạo cơ hội cho mình và Phượng Mị Nương.

Thấy Ninh Loạn không vui, trong lòng Sở Nam Phong nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng cúi đầu nói: “Thuộc hạ tin tưởng tuyệt đối có thể giết chết Đường Thanh Vân, Ninh quân chủ bận công vụ, không nên quấy rầy ngài ấy.”

"Được rồi!"

Lâm Vũ bất đắc dĩ cười, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Loạn: "Tôi cũng lười nói chuyện với anh!"

Ninh Loạn bĩu môi, không hề coi trọng.

Nhưng Phượng Mị Nương ở một bên nhiều lần bị Lâm Vũ tác hợp, lại luôn bị Ninh Loạn từ chối, trong lòng cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.

Với tính cách đanh đá của cô ta, nếu là người khác chắc chắn cô ta đã mắng từ lâu rồi.

Sở Nam Phong bất đắc dĩ cười, nói với Phượng Mị Nương: “Con cứ ở lại Hải Châu, để cha đi một mình được rồi.”

"Không, để con đi cùng cha!" Phượng Mị Nương tiến lên giữ chặt ông ta. "Cô ở lại đi!"


Lâm Vũ lắc đầu với Phượng Mị Nương, “Với thực lực của cô, nếu cô đi, sẽ liên lụy đến ông ấy.”

"Tôi..." Phượng Mị Nương hơi nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.

Cô ta thực sự không muốn bị Lâm Vũ coi thường, nhưng cô ta không thể không thừa nhận điều đó.

Trước mặt những người như họ, với thực lực ít ỏi của cô ta thì hoàn toàn không đáng kể.

Hết cách, Phượng Mị Nương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Nhìn thấy cô ta đồng ý, Sở Nam Phong yên tâm, không chần chừ nữa mà chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Sở Nam Phong nhanh chóng biến mất, Ninh Loạn hừ một tiếng: "Lão đại, ngài cố ý đúng không?”

"Tôi cố ý cái gì!"

Lâm Vũ cười mắng: "Đường Môn không đơn giản như anh nghĩ đâu! Thà ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện!"

Lâm Vũ thật muốn mở đầu Ninh Loạn ra xem trong đầu anh ta rốt cuộc có cái gì.


Tại sao anh ta lại không để ý tới một người phụ nữ quyến rũ như Phượng Mị Nương?

Dù không thích thì cũng đừng biểu hiện ghét bỏ như vậy chứ! "Được rồi, chỉ cần mọi người vui là được."

Ninh Loạn nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.

Trong lòng Phượng Mị Nương khó chịu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cúi đầu nói: "Mục Bắc vương, Ninh quân chủ, cảm ơn hai người đã giúp hai cha con chúng tôi đoàn tụ, Mị Nương còn có một số việc phải xử lý, không quấy rầy mọi người."

Lâm Vũ ngăn cô ta lại, nói: "Cô cứ ở lại đây trước đi, tạm thời cô không cần phải quan tâm tới chuyện của Phượng Lâu, tôi đã có sắp xếp."

“Tôi không hiểu ý của ngài” Phượng Mị Nương nghỉ hoặc nói.

"Rất nhanh cô sẽ hiểu." Lâm Vũ không nói thêm gì nữa, xua tay: "Vất vả cả đêm, cô đi về nghỉ ngơi trước đi! Ninh Loạn, kêu người sắp xếp phòng cho cô ấy đị"

"Ngài cứ cố mai mối lung tung đi!"
 
Chương 147: C147: Giờ cô ấy đang bận


"Em nhìn sao vậy hả!" Quách Dung Dung trừng Lâm Vũ rồi khoác tay lên tay chàng trai bên cạnh: “Đây là em trai chị, Quách Dịch."

"Thì ra anh ta chính là Quách Dịch!" Lâm Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh rồi vươn tay về hướng Quách Dịch: “Chào anh, tôi là Lâm Vũ."

Hắn đã sớm đoán được người này chính là Quách Dịch.

Năm đó Quách Dung Dung từng không ít lần nhắc đến Quách Dịch trước mặt hắn.

Cũng vì hắn và Quách Dịch xê xích tuổi nhau nên cô ấy vẫn luôn coi hắn là em trai.

Quách Dịch tùy ý bắt tay với hắn rồi buông ra, không mặn không nhạt nói: "Chị tôi thường xuyên lải nhải bên tai tôi về anh, đã sắp khen đến nở hoa rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, anh cũng chả có gì đặc biệt."

"Ăn nói cho đàng hoàng nào!" Quách Dung Dung véo mạnh lên tay Quách Dịch rồi áy náy nhìn về phía Lâm Vũ: “Đừng để ý đến nó, nó luôn xấu tính như vậy đó."

"Không có gì." Lâm Vũ mỉm cười, hoàn toàn không để Quách Dịch trong lòng.

Quách Dịch bĩu môi, có vẻ rất bất mãn vì chị mình nhiệt tình với Lâm Vũ như vậy.


Quách Dung Dung không vui lườm anh ta một cái rồi lại hỏi Lâm Vũ: "Em giải ngũ rồi sao?"

"Xem như thế ạ." Lâm Vũ lập lờ nước đôi mà trả lời.

Bây giờ Bắc Cảnh đã an bình, tạm thời hắn không có ý định bước vào quân đội nên nói là giải ngũ cũng được.

"Quá tốt rồi!" Quách Dung Dung nghe xong thì lập tức mừng rỡ mà cảm thán: "Có thể sống sót ở Bắc Cảnh đã là rất khó rồi! Nhìn thấy em giải ngũ thì chị cũng yên tâm."

Người chưa từng đi đến Bắc Cảnh vĩnh viễn không biết năm đó Bắc Cảnh tàn khốc như thế nào.

Sở dĩ Quách Dung Dung rời khỏi bệnh viện chiến khu là vì nhìn thấy quá nhiều người chết nên tâm lý không chịu nổi.

Dù đã qua gần mười năm, cô ấy vẫn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh núi thây biển máu kia, cô ấy cứ cảm thấy không rét mà run.

Thấy hai người cứ nói chuyện mãi, Quách Dịch đảo mắt một vòng rồi cười đùa nói: "Chị, hay chị với anh ta đi shopping đi? Vừa vặn hai người có thể ôn

chuyện, em còn có việc nữa!"

"Em có việc cái rắm!" Quách Dung Dung tức giận nói: "Đừng nghĩ chị không biết, em lại muốn đi ra ngoài lêu lổng với đám bạn hư thân mất nết của mình!"

"Không phải." Quách Dịch lắc đầu, nghiêm trang nói: "Em đi làm chuyện nghiêm túc."

"Chắc chị tin!" Quách Dung Dung trừng em trai rồi dữ dẫn nói: "Chị cảnh cáo em, chơi thì chơi nhưng đừng gây chuyện, không thì xem chị trừng trị em như thế nào!"

“Tuân mệnh!" Quách Dịch cười hì hì rồi lập tức chuồn đi.


Nhìn Quách Dịch cấp tốc biến mất, Quách Dung Dung không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Thằng nhãi chết tiệt này nên được đưa đi Bắc Cảnh rèn luyện một thời gian!

Dù trong lòng cô ấy nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự phải đưa em mình đến Bắc Cảnh thì cô ấy cũng không muốn.

Sau khi khẽ than thở một tiếng, Quách Dung Dung lại nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Vũ: “Thằng em trai ruột không đi shopping với chị, vậy chỉ có thể làm phiền đứa em trai này thôi."

"Không thành vấn đề." Lâm Vũ đáp ứng: “Dù sao em cũng cần mua ít đồ."

Nhớ tới Lâm Vũ vừa đi ra từ tiệm trang sức, Quách Dung Dung lập tức bừng tỉnh mà trêu đùa: "Em yêu đương rồi à? Mua trang sức cho bạn gái đúng không?"

"Là vị hôn thê." Lâm Vũ cười trả lời.

”W¡ hôn thê?” Quách Dung Dung hơi kinh hãi, sau đó lại hóng hớt mà cười nói: "Vị hôn thê của em ở Hải Châu à? Hay gọi cô ấy ra cho chị gặp với? Chị cũng muốn xem thử người phụ nữ thu phục được sói con có dáng vẻ thế nào."

Lâm Vũ mỉm cười: “Giờ cô ấy đang bận, tối nay đi chị."

"Được!"


Quách Dung Dung không xoắn xuýt chuyện này nữa mà khoác tay Lâm Vũ để hẳn đi shopping với mình.

Lần đi dạo này tốn hết hơn hai giờ. Tới giữa trưa, Quách Dung Dung mới chưa đã thèm mà rời đi. Họ đi dạo thời gian dài như vậy mà lại không mua cái gì cả.

Cuối cùng Lâm Vũ cũng hiểu vì sao Quách Dịch không muốn đi shopping với cô ấy.

"Buổi chiều chị dẫn em đi dạo quanh Hải Châu cho đã, buổi tối gọi luôn vị hôn thê của em đến nhà tụi chị ăn cơm." Trên xe, Quách Dung Dung lại tràn đầy phấn khởi mà nói với Lâm Vũ.

"Vâng, để em hỏi cô ấy tối nay có đi xã giao không."

Lâm Vũ đáp ứng.

Quách Dung Dung đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Sau khi bắt máy, nghe tiếng nói truyền đến từ điện thoại, sắc mặt Quách Dung Dung đột nhiên thay đổi...
 
Chương 231: C231: Kết hôn mấy chục năm


Nhậm Đồng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, quỳ cùng với ông ta. Thấy bà ta kiên định, Nam Cung Bác cũng không khuyên nhủ nữa.

Hai người lại im lặng.

"Đồng Hoa, bà có trách tôi không?" Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác đột nhiên hỏi vợ với vẻ mặt áy náy.

Nhậm Đồng Hoa không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ông đang nói đến phương diện nào?”

"Nhiều phương diện."

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Có chuyện của Mạc Thiều Dung, cũng có chuyện về con gái và con rể chúng ta.”

Bây giờ mọi người đã đi rồi, họ có thể nói ra những lời trong lòng.

Nhậm Đồng Hoa nặng nề thở dài, cười khổ nói: “Tôi biết trong lòng ông chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Mạc Thiều Dung.”

“Nhưng tôi cũng hiểu rằng không phải ông còn yêu bà ta, chỉ là ông không cam tâm mà thôi.”

"Ông cảm thấy mình bị bà ta sỉ nhục và sự việc đó là nỗi xấu hổ suốt đời đối với ông."

"Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, ông lại làm ra loại chuyện như vậy, ông trút được giận rồi nhưng cuối cùng lại hại con gái ruột của


chúng tai"

"Bây giờ quả báo đã đến rồi, tôi trách cứ ông còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Chuyện đã đến nước này, nói đến đúng sai thì đã quá muộn rồi.

Dù có căm hận ông ta thế nào thì người chết cũng không thể sống lại. Nút thắt giữa họ và cháu ngoại, con gái của họ cũng không thể được tháo gỡ.

"Đúng vậy, quả báo, tất cả đều là quả báo!"

Nam Cung Bác cười khổ, ngửa mặt lên trời thở dài: "Trước kia tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng Mạc Thiều Dung, nhưng bây giờ mới biết cả tôi và bà ta đều thua!"

“Đúng vậy, đều thua rồi” Nhậm Đồng Hoa không khỏi thở dài.

Nam Cung Bác hối hận về sai lầm của mình, vẻ mặt đầy áy náy.

Không lâu sau, ông ta đột nhiên nói: “Nể tình vợ chồng mấy chục năm của chúng ta, bà hãy giúp tôi một chuyện có được không?”

Nhậm Đồng Hoa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông.


Kết hôn mấy chục năm, Nam Cung Bác xin bà ta giúp đố?

"Bà hãy nghĩ cách tìm được ảnh của con gái chúng ta, đúng rồi, còn cả cháu gái của chúng ta nữa." Nam Cung Bác nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục lăn dài trên gò má nhợt nhạt:

"Tôi không còn mặt mũi để gặp họ, Vũ Nhi chắc chắn cũng không cho phép. tôi gặp họ! Trước khi chết, tôi chỉ muốn xem họ trông như thế nào..."

"Ông đang nói nhảm cái gì vậy! Chết gì mà chết!"

Nhậm Đồng Hoa cau mày, tức giận nói: “Nếu như ông có lòng muốn chết, tốt nhất nên suy nghĩ làm sao chuộc tội đi!”

"Chuộc không hết tội." Nam Cung Bác lắc đầu: "Tôi nhất định phải chết, bà hiểu không?”

Ông...

Mặt Nhậm Đồng Hoa biến sắc, nước mắt đột nhiên không tự chủ mà rơi xuống.

"Đừng khóc."

Nam Cung Bác giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt bà ta, cười khổ ôi là thủ phạm, tôi nhất định phải chết! Chỉ có chết mới có thể tháo gỡ nút

"Đừng nhìn Vũ Nhi lạnh lùng như vậy mà đánh giá. Quả thật nó cũng là người ân oán phân minh."

"Hãy xem trường hợp của Tình Nhi. Nói rằng đó là ngón tay của Tình Nhi nhưng cuối cùng Tình Nhi vẫn bình yên vô sự."

“Chuyện năm đó các người không biết gì cả, thằng bé sẽ không oán hận các người đâu.”

“Hơn nữa, Vũ Nhi nói là sẽ làm, việc phế đan điền của tôi chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì sống trong đau đớn, thà dùng cái chết của tôi để đổi lấy sự giải thoát cho Nam Cung thế gia và bọn họ..."
 
Chương 148: C148: Chỉ vậy thôi sao


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Quách Dung Dung cúp điện thoại, Lâm Vũ mới mở miệng hỏi thăm.

"Quách Dịch xảy ra chuyện!" Quách Dung Dung vừa tức giận vừa sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi ranh này đi với đám bạn xấu đến sàn đấm bốc ngầm xem người đánh quyền, người của sàn boxing nói tụi nó gây sự nên bây giờ bị giữ lại, sàn boxing gọi cho chị kêu đem tiền đến chuộc người."

"Chỉ vậy thôi sao?" Lâm Vũ kinh ngạc bật cười: “Đi thôi, em đi với chị xem thế nào.

Quách Dung Dung cũng từng trải sự đời nên mấy chuyện nhỏ như hạt vừng này không đáng làm cô ấy lo lắng.

"Ừm." Quách Dung Dung đáp lại một tiếng rồi chẳng còn tâm trạng ăn cơm mà lập tức lái xe chạy đến sàn boxing.

Hơn hai mươi phút sau, bọn họ đi vào sàn đấm bốc ngầm đó.

Giờ phút này, Quách Dịch và mấy người bạn đang bị người của sàn boxing vây quanh.

Bọn họ mặt mũi bầm dập, hiển nhiên đã bị tẩn cho một trận.

Sau một hồi hỏi thăm, bọn họ mới biết được bọn Quách Dịch xem đấm bốc đặt cược, kết quả võ sĩ boxing đó bại trận làm họ thua không ít tiền, họ tức giận quá nên lên tiếng hỏi thâm cả nhà võ sĩ boxing kia.


Kết quả võ sĩ đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, đôi bên xảy ra xung đột.

Họ chẳng những ảnh hưởng trật tự sàn boxing mà còn đập phá không ít thứ.

Phía sàn boxing cho ra hai phương án giải quyết.

Thứ nhất, bọn Quách Dịch tùy ý chọn một người đánh một trận với võ sĩ của sàn boxing, dù thắng hay thua cũng thả bọn họ đi.

Thứ hai, bồi thường tổn thất cho sàn boxing, con số lên đến năm triệu!

Bọn Quách Dịch nào dám đánh nhau với những tay quyền anh trong sàn boxing ngầm nên tất nhiên lựa chọn cách giải quyết thứ hai.

Nhưng số tiền trên người họ đều thua sạch rồi, căn bản không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Rơi vào đường cùng, Quách Dịch mới nghĩ đến cầu cứu chị mình.

Biết được căn nguyên mọi chuyện, Quách Dung Dung lập tức tức giận lớn tiếng chất vấn quản lý sàn boxing: "Tụi nó đập hư thứ gì mà phải bồi thường năm triệu?"


Quách gia không phải không bỏ ra nổi năm triệu, nhưng không thể bị người †a làm tiền mập mờ như vậy được.

"Thứ họ đập phá không đáng năm triệu." Quản lý cười ha ha: “Nhưng họ sỉ nhục võ sĩ của chúng tôi, còn gây nên hỗn loạn ở hiện trường, ảnh hưởng thanh danh của sàn boxing, những chuyện này cộng lại bảo các người bồi thường năm triệu đã là ít rồi đó!"

"Rõ ràng các ngươi đang làm tiền!" Quách Dung Dung tức giận kêu to.

"Đúng, chính là làm tiền!" Quản lý lại hiên ngang thừa nhận, cười ha ha nói: "Nhưng họ cho chúng tôi cơ hội làm tiền! Không muốn đưa tiền cũng được, lấy lá gan gây chuyện ra, tùy tiện đánh một trận với võ sĩ nào ở chỗ chúng tôi cũng được!"

Nghe quản lý nói vậy, Quách Dung Dung lập tức cứng lại.

Cô ấy đã nhận ra tên quản lý này đang muốn ép bọn Quách Dịch đánh với võ sĩ boxing.

Mặc dù cô ấy chưa từng tới sàn đấm bốc ngầm, nhưng cũng hiểu được đôi chút.

Sàn đấm bốc ngầm không có nhiều phép tắc như sàn đấu chính quy, ở đây thường xuyên đánh chết đánh tàn phế người ta.

Nếu bọn Quách Dịch đánh thật thì quản lý nhất định sẽ bảo võ sĩ boxing ra tay độc ác.

Đây là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những người muốn gây chuyện ở chỗ này.

Ngay khi Quách Dung Dung suy nghĩ có nên nhận thua hay không thì Lâm Vũ lại chủ động đứng ra: “Tôi đánh thay bọn họ đi!"
 
Chương 145: C145: Cảm ơn


Ninh Loạn trợn mắt nhìn Lâm Vũ, sau đó sai người sắp xếp phòng cho. Phượng Mị Nương.

Theo ý kiến của anh ta, Lâm Vũ đã quyết tâm giữ Phượng Mị Nương ở bên cạnh anh ta.

Đây là một thủ đoạn khác để đưa anh ta và Phượng Mị Nương đến với nhau!

Sau khi Phượng Mị Nương cùng Bạch Hổ Vệ rời đi, Lâm Vũ buồn cười nhìn Ninh Loạn: “Anh thật sự không thích cô ấy à?”

"Không phải gu của tôi."

Ninh Loạn mím môi, cười nói: "Ngài có thể giới thiệu cô ta cho lão Tiết! Lão Tiết thích phong cách như cô ta."

“Thích hay không thì tùy!" Lâm Vũ tức giận nói: "Anh không cần thì tôi cần! Sau này anh đừng hối hận!"

"Ah?"

Ninh Loạn bỗng nhiên trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lão đại, ngài... ngài muốn cưới vợ bé sao?"

"Tôi..."

Sắc mặt Lâm Vũ tái xanh, đá Ninh Loạn một chân.

Cái gì đang diễn ra trong đầu tên khốn này thế này!


Ninh Loạn chịu đựng một chân của hắn, không ngừng cười lớn, ánh mắt cực kỳ mờ ám.

"Anh chờ hối hận đi!"

Lâm Vũ trừng mắt nhìn anh ta: "Đợi cô ấy tỉnh lại, sắp xếp nhân viên tình báo. giỏi nhất của anh tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt đối với cô ấy!"

"Ngài... muốn huấn luyện cô ta thành nhân viên tình báo?" Nụ cười trên mặt Ninh Loạn lập tức cứng lại.

"Chứ anh nghĩ thế nào?" Lâm Vũ cười khẽ.

“Cái này..."

Lão

Ninh Loạn vô cùng xấu hổ, sau đó lại vác bộ mặt dày bước tới, cười nói đại, hiện tại tôi hối hận rồi, có phải đã muộn rồi không?"

Anh ta biết Lâm Vũ luôn nhìn người rất chính xác. Lâm Vũ đã tiếp xúc một thời gian ngắn với Phượng Mị Nương ở Phượng Lâu.

Nếu Lâm Vũ quyết tâm đào tạo Phượng Mị Nương ở lĩnh vực này, điều đó có nghĩa là Phượng Mị Nương có tiềm năng này.

Một nhân viên tình báo xuất sắc có khi còn hiếm hơn cả một vị tướng tài ba. "Muộn!"

Lâm Vũ liếc anh ta một cái, nói đùa: “Nếu cô ấy vượt qua bài kiểm tra, sau này tôi sẽ để Sở Nam Phong dẫn cô ấy đi Bắc Cảnh.”

Ninh Loạn vô cùng hối hận, không cam lòng nói: "Bắc Cảnh đã không còn chiến tranh, phái cô ta tới Bắc Cảnh chẳng phải là lãng phí sao? Tôi đang thiếu

nhân viên tình báo, hay là ngài cứ để cô ta ở lại cùng tôi đi?"

Lâm Vũ nén cười, nghiêm túc nói: "Sau này anh nói với Sở Nam Phong đi, nếu ông ấy đồng ý, tôi cũng không phản đối."

“Nếu ông ấy dám không đồng ý, tôi sẽ chiêu mộ hết thủ hạ có năng lực của ông ấy đến đây!” Ninh Loạn cười tinh quái.

Chỉ cần Lâm Vũ nói ra lời này, trong lòng anh ta liền có niềm tin.

Anh ta không giỏi đối phó với Lâm Vũ, nhưng lại rất giỏi đối phó với những người như Sở Nam Phong!

'Tên khốn này!


Vừa vô liêm sỉ, vừa liều mạng!

Lâm Vũ bất đắc dĩ vỗ trán.

Vốn dĩ hắn muốn giúp Sở Nam Phong tìm một chút mặt mũi ở chỗ anh ta. Kết quả ngược lại còn bị anh ta ăn một nước cờ.

Bây giờ lời đã nói ra, hắn cũng khó mà rút lại được.

Thôi!

Cứ để anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn!

Nếu một ngày không làm gì, anh ta sế cảm thấy toàn thân khó chịu!

"Anh tự mình giải quyết đi!"

Lâm Vũ cũng lười hỏi thêm chuyện này nữa, nói: "Liên hệ với Diệu Thủ, để anh ta tự mình tìm hiểu thực hư về sơn trang Quy Khư kia."

"Tôi sẽ đi làm ngay!" Ninh Loạn gật đầu, vui vẻ rời đi.

Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Ninh Loạn, Lâm Vũ suýt chút nữa không nhịn được đá anh ta một cái.

Đúng lúc hắn chuẩn bị đi chợp mắt một chút, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa bước ra ngoài, xoa xoa thái dương còn có chút đau nhức.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Khanh Nguyệt ngượng ngùng cười: “Có phải tối qua em đã uống say không?”

"Em nói xem?" Lâm Vũ khẽ mỉm cười, quan tâm nói: "Nếu không uống được thì uống ít đi, bây giờ thấy khó chịu rồi đúng không?”


Nói xong, Lâm Vũ lại đi tới bên cạnh cô, kéo cô vê phòng, ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho cô.

Chân khí thông qua ngón tay từ từ đi vào cơ thể Thẩm Khanh Nguyệt, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

"Cảm ơn!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh Nguyệt hơi đỏ lên, đầu cô bất giác tựa vào trong ngực Lâm Vũ.

Trên mặt Lâm Vũ tràn đầy dịu dàng, ánh mắt lại rơi vào vành tai trong suốt của Thẩm Khanh Nguyệt.

Rất nhanh, Thẩm Khanh Nguyệt nhận ra tư thế giữa mình và Lâm Vũ quá mờ ám, vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn.

Khi cô quay lại với khuôn mặt ngại ngùng đến đỏ bừng, cô thấy Lâm Vũ đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh đang nhìn cái gì?” Thẩm Khanh Nguyệt cúi đầu, mặt đỏ bừng hỏi. "Nhìn lỗ tai của em." Lâm Vũ thẳng thắn nói.

Lời nói thẳng thắn của hắn lập tức khiến tai Thẩm Khanh Nguyệt cũng đỏ lên, cô hờn dỗi nói: “Cái này thì có gì đẹp?”

"Anh cảm thấy rất đẹp."

Lâm Vũ cười khẽ, nhưng lại thầm nói với chính mình: Có lẽ còn có thể đẹp hơn nữa.
 
Chương 232: C232: Họ đều cho rằng


“Anh không biết khuyên nhủ dì Tuyên một chút sao, đâu có đứa con nào như anh chứ?”

Trên đường đến trường của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được liền trách Lâm Vũ.

Họ đều cho rằng Lâm Vũ sẽ từ từ khuyên giải Tuyên Vân Lam nhưng hầu như hẳn không nói ra một lời khuyên nào.

Nếu không biết, con cho rằng hai mẹ con không có chút tình cảm!

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Không những anh không khuyên mà mọi người cũng đừng khuyên bà ấy."

"Không phải..." Thẩm Khanh Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

"Có một số chuyện, hãy để bà ấy tự suy nghĩ."

Lâm Vũ liếc nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: "Cái mà chúng ta gọi là

khuyên nhủ không thể thực sự khai sáng cho bà ấy. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà ấy. Em hiểu không?”

Hắn quan tâm đến mẹ mình hơn bất cứ ai khác.

Nếu có thể thông qua việc khuyên giải giúp bà ấy thoát khỏi tình trạng khó. khăn về tâm lý thì hắn đã làm vậy từ lâu rồi.


Chỉ khi bà ấy tự nghĩ thông mới có thể đưa ra phán quyết theo trái tim mình. Suy nghĩ của bà ấy không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai, kể cả hắn.

'Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ về lời Lâm Vũ nói.

Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, sau đó mới gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em hiểu rồi, xin lỗi, vừa rồi em đã hiểu lầm anh."

Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Còn khách sáo với anh như vậy sao?"

Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi ửng hồng, nói: “Sai là sai, có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ."

"Ừm, thái độ không tệ, đáng khen." Lâm Vũ cười và nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.

Sau một hồi giằng co cho có lệ thì cô bỏ cuộc, nịnh nọt nói: “Anh lái xe tử tế đi!”

"Nếu anh không lái xe tử tế thì anh đã xông qua đó rồi." Lâm Vũ nói rồi nở một nụ cười tỉnh quái.

"Cái gì mà xông qua chứ?" Trong giây lát, Thẩm Khanh Nguyệt không kịp phản ứng, mặt đầy bối rối.

Lâm Vũ mím môi, cố nhịn cười.

Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, ngón tay thon dài nhéo nhẹ vào mu bàn tay Lâm Vũ.


Suốt dọc đường phải chịu đựng sự "trêu chọc" của Lâm Vũ, ngay khi xe dừng lại bên ngoài trường học của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa lao ra khỏi xe như muốn chạy trốn, khiến hắn ở trong xe bật cười.

Hai người không vào trong mà đợi ở cổng trường.

Đã gần sáu giờ chiều, Lâm Thiển mới cùng một bạn nữ ra khỏi trường.

Bạn học đó ôm một t cuốn sách, còn đeo một cặp kính tròn.

"Anh!"

Nhìn thấy Lâm Vũ, Lâm Thiển lập tức vui mừng và kéo bạn của mình cùng chạy về phía anh trai.

Đến bên cạnh hắn, Lâm Thiển ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Nguyệt: "Chị dâu."

Cách gọi này lập tức khiến đôi má đỏ bừng của cô vừa mới dịu đi lại tiếp tục ửng hồng.

Cô “ ừ” cũng không đúng mà không “ừ” cũng không phải vì vậy cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiển.

Lâm Thiển cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kéo bạn cùng lớp của mình giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của em, Đới Tư.”

"Xin chào." Lâm Vũ gật đầu và mỉm cười với Đới Tư.

Được lắm! Nha đầu này mới đến trường chưa bao lâu đã có bạn rồi. Hơn nữa, có thể thấy tính cách của con bé đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

€ó vẻ như việc cho con bé đi học là một quyết định đúng đắn. Đới Tư có vẻ hơi ngượng ngùng, lễ phép đáp: "Chào anh chị ạ."

Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thiển và cười nói: "Được rồi, đến giờ ăn tối rồi. Đi nào, anh dẫn các em đi ăn một bữa thịnh soạn."

"Em không muốn một bữa ăn thịnh soạn!" Lâm Thiển lắc đầu cười nói: "Em muốn ăn thịt nướng và uống bia!"
 
Chương 146: C146: Mặc dù hắn biết


Sau khi ăn điểm tâm, Thẩm Khanh Nguyệt liền đến nói chuyện làm ăn với Phạm Quảng Sinh.

Lâm Vũ không đi cùng mà chỉ gọi Ninh Loạn cho một người đưa cô đi, thuận đường bảo vệ an toàn cho cô luôn.

Chuyện gì Thẩm Khanh Nguyệt tự xử lý được thì hắn vẫn hi vọng cô tự làm.

Dù quá trình khúc chiết phiền toái một chút cũng không sao, chỉ cần cô có thể tìm được giá trị của bản thân từ những chuyện này là được.

Đưa mắt nhìn Thẩm Khanh Nguyệt đi xa, Lâm Vũ quay đầu dặn dò Ninh Loạn: “Tôi ra ngoài đi dạo, anh phải luôn giữ liên lạc với Diệu Thủ, có tin tức xác thực thì phải lập tức cho tôi biết."

"Vâng!" Ninh Loạn trả lời rồi gọi thủ hạ sắp xếp xe cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ xua tay ra hiệu không cần rồi đi ra khỏi phủ quân chủ.

Rất nhanh Lâm Vũ đã đi đến trung tâm thành phố Hải Châu.

Lâm Vũ đi vào cửa hàng rồi bước thẳng đến khu trang sức.

Hồi sáng khi nhìn thấy lỗ tai Thẩm Khanh Nguyệt thì hắn mới ý thức được hình như mình chưa từng tặng thứ gì cho Thẩm Khanh Nguyệt.

Mặc dù hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm đến những vật này, nhưng không quan tâm không có nghĩa là không thích.


Lỗ tai trắng ngần của cô mà phối hợp với đôi khuyên tai xinh đẹp nữa thì sẽ đẹp đến mức nào?

Nghĩ đến dáng vẻ khi Thẩm Khanh Nguyệt đeo khuyên tai mình tặng, trong lòng Lâm Vũ đột nhiên rất xao động, lập tức tăng tốc bước vào khu trang sức.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng.

Rất nhanh hắn đã chọn trúng một đôi khuyên tai bảo thạch lam.

“Sói con!"

Lâm Vũ vừa giao tiền xong thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Lâm Vũ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài tiệm trang sức.

Cách tiệm trang sức mấy mét có một nam một nữ đang nhìn mình.

Người nam có vẻ hơi non nớt, chừng hai mươi tuổi.

Người nữ trưởng thành hào phóng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Là Quách Dung Dung!

Lâm Vũ kinh ngạc.


Đã xa cách nhiều năm, không ngờ hắn lại gặp Quách Dung Dung ở nơi này.

Quách Dung Dung từng đi làm ở bệnh viện chiến khu Lang Quân Bắc Cảnh một năm.

Lúc đó hắn chỉ có mười ba tuổi. Quách Dung Dung lớn hơn hắn sáu tuổi.

Bởi vì một lần trọng thương mà bọn họ quen biết ở bệnh viện chiến khu, Quách Dung Dung là y tá chuyên phụ trách chăm sóc hắn.

Quách Dung Dung nghe nói hắn chưa đến mười tuổi đã bắt đầu ra chiến trường nên đặt cho hắn một biệt hiệu là "Sói con".

Nhớ lại chuyện cũ làm Lâm Vũ bất giác lộ ra nụ cười.

Sau giây lát thất thần, Lâm Vũ nhanh chóng cầm lấy khuyên tai rồi cất bước đi hướng hai người.

"Chị Dung Dung, thật là trùng hợp quá!" Còn cách mấy mét mà hắn đã lên tiếng chào hỏi Quách Dung Dung.

"Thật là em sao!" Trên mặt Quách Dung Dung đầy mừng rỡ, đưa tay sờ lên đầu Lâm Vũ.

Lâm Vũ vô thức né tránh, Quách Dung Dung lập tức không vui mà trêu ghẹo: "Thế nào, chị hết được sờ đầu em rồi sao?”

"Em cũng lớn rồi mà." Lâm Vũ cười ha hả nói. Tha hương gặp cố nhân, trong lòng hẳn cũng rất vui mừng.

Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng tính cách của Quách Dung Dung vẫn không thay đổi, vẫn mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó.

"Thôi đi!" Quách Dung Dung bĩu môi, hừ nhẹ và nói: "Em lớn đến mấy cũng là sói con của chị!"

"Cái này thì đúng." Lâm Vũ gật đầu nói phải rồi nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, cố ý nói tránh đi: "Đây là bạn trai của chị phải không?”
 
Chương 149: C149: Nghe nói tứ đại kim cương


Nghe Lâm Vũ nói vậy, đôi mắt Quách Dung Dung lập tức sáng lên.

Cô ấy suýt quên mất Lâm Vũ chính là sói con nổi danh của Bắc Cảnh!

Đây là kẻ hung ác chưa đến mười tuổi đã lên chiến trường!

So với hắn thì những tay quyền tay chui này chỉ là cặn bã.

Trong lúc Quách Dung Dung âm thầm vui mừng thì quản lý lại lắc đầu cười nói: "Gây sự là bọn họ, các người có thể bỏ tiền chuộc người, nhưng không thể lên đài thay được! Nếu thật sự muốn đánh thì bọn họ có tổng cộng bốn người, vậy anh phải đánh với bốn võ sĩ boxing."

"Được!" Lâm Vũ sảng khoái chấp nhận.

“Sói con, đừng cậy mạnh!" Lần này Quách Dung Dung lập tức sốt ruột mà kéo hắn lại.

Một đánh một thì cô ấy tin Lâm Vũ có thể ứng phó bất kỳ võ sĩ boxing nào ở đây.

Nhưng một đánh bốn thì cô ấy không chắc. Có câu nói là 'Hai đánh một không chột cũng què mà.


"Yên tâm đi." Lâm Vũ cười nhạt mội: “Nếu chỉ mấy tay võ sĩ boxing này mà em cũng không ứng phó được thì mấy năm nay em sống uổng phí rồi."

"Em..." Quách Dung Dung hơi dịu lại, do dự một hồi rồi ghé vào tai hắn hỏi: "Em có nắm chắc không? Thực sự không được thì..."

"Đương nhiên là có." Lâm Vũ lộ ra nụ cười tự tin mà nhẹ nhàng.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin tràn trề của Lâm Vũ, Quách Dung Dung vẫn hơi do dự.

Quách Dung Dung im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hẳn.

Hồi Lâm Vũ mới mười ba tuổi đã rất chững chạc, huống chỉ là hiện tại?

Nếu hắn tự tin như vậy thì chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng!

Quản lý cũng nhìn ra Lâm Vũ rất tự tin, thoáng suy tư một hồi lại đột nhiên sửa lời: "Nếu anh muốn đánh thay bọn họ thì không phải anh chọn đối thủ mà là tôi tìm bốn người đánh với anh!"

Mặc dù ông ta không tin Lâm Vũ thân hình mỏng manh này có thể đánh thắng bốn võ sĩ boxing, nhưng phòng hờ cho chắc đi.

Dù sao Lâm Vũ trông có vẻ rất tự tin.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Không phải ông nói cho chúng tôi tự chọn đối thủ sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà ông muốn nuốt lời sao?" Quách Dung Dung tức giận nói.


||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Bọn họ lên đài thì cho họ tự chọn đối thủ." Quản lý liếc bốn người Quách Dịch một cái rồi lại nhìn về phía Lâm Vũ: “Anh ta lên đài thì đối thủ do tôi thu xếp!"

Quách Dung Dung còn muốn nói nữa, Lâm Vũ lại sảng khoái đi lên sàn đấu: “Tranh thủ gọi người tới đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

"Được! Có can đảm!" Quản lý tán thưởng một câu rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi, gọi Tứ Đại Kim Cương đến!"

"ð..." Nghe quản lý nói vậy, đám người xem lập tức xôn xao náo nhiệt lên. "Tứ Đại Kim Cương chính là mặt ngoài của nơi này!"

"Nghe nói Tứ Đại Kim Cương đều có chiến tích từng đánh chết người!" "Người này lo chuyện bao đồng, lần này sợ là nguy rồi..."

Đám người bàn tán ầm ï, nhìn Lâm Vũ trên đài mà không ngừng lắc đầu thở dài.

Nghe những tiếng bàn tán đó, Quách Dung Dung lập tức sốt ruột đến quay lòng vòng.

Lúc này Lâm Vũ lại nhìn xuống từ sàn đấm bốc rồi cười khẽ với cô ấy, đưa mắt ra hiệu bảo cô yên tâm đi.

Thấy hắn vẫn còn tự tin như vậy, cảm giác không yên trong lòng Quách Dung Dung cũng dịu lại, sau đó đầy phần nộ nhìn về phía bọn Quách Dịch: “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chị lột da bốn đứa ra!"


Đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Quách Dung Dung, bốn người lập tức hổ thẹn cúi đầu xuống.

Sau ba phút, bốn người đàn ông cả người đầy cơ bắp đồng thời đi tới.

Quách Dung Dung so sánh thân hình của bốn người và Lâm Vũ thì trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Cũng may Lâm Vũ lại bắn một ánh mắt an ủi qua, cô ấy mới thoáng ổn định lại.

Khi Tứ Đại Kim Cương đi lên sàn đấu, quản lý cười ha ha nhìn về phía Lâm Vũ: “Phép tắc rất đơn giản, đánh cho một bên không đứng dậy được là đủ."

"Được!" Lâm Vũ sảng khoái đáp lời, sau đó bình thản nhìn bốn người: “Tới đi." Khi nói chuyện, Lâm Vũ vẫn đặt hai tay ra sau lưng. Hành động này lập tức khiến quần chúng vây xem xôn xao.

Quách Dung Dung vừa tức vừa sốt ruột, suýt nhịn không được mắng Lâm Vũ quá tự kiêu.

Tứ Đại Kim Cương cũng bị hành động của hắn chọc giận, quyết định trừng trị hắn một trận ra trò, thế là họ cùng vung nắm đấm xông lên...
 
Chương 233: C233: Không sao


Lâm Vũ khẽ cau mày, sau đó cười nói: "Đây là lần đầu tiên bạn học của em ăn cơm cùng anh chị, em lại dám mời người ta ăn thịt nướng và uống bia sao?”

Không phải là hắn chê thịt nướng và bia nhưng xét đến tình hình thể chất của Lâm Thiển, tốt hơn hết là nên đưa cô ấy đi ăn thứ gì đó lành mạnh hơn.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Đới Tư lập tức xấu hổ chỉnh lại kính: "Không sao ạ, em ăn gì cũng được ạ."

"Anh thấy chưa, bạn học của em ăn gì cũng được." Lâm Thiển mỉm cười đắc ý, lại ghé vào tai Lâm Vũ, nhỏ giọng nói:

"Em không dám nói cho cậu ấy biết thân phận của anh. Nếu anh tiết lộ em sẽ bơ anh luôn!"

Lâm Vũ kinh ngạc cười phá lên, trong mắt thể hiện mình đã hiểu. Hắn hiểu tâm tư của Lâm Thiển.

Nếu để người khác biết thân phận của hắn, họ sẽ chỉ lấy lòng, nịnh nọt cô ấy và cô ấy sẽ không thể có được những người bạn thực sự.

Sự lo lắng này của cô ấy cũng có lý.

Việc có thể suy nghĩ như vậy cho thấy cô ấy đã trưởng thành rất nhiều trong thời gian qua.


"Được rồi, tùy các em thôi!" Lâm Vũ mỉm cười đồng ý.

Thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Khanh Nguyệt, hắn khẽ lắc đầu với cô.

Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt cũng như mình, lo lắng cho sức khỏe của Lâm 'Thiển nhưng cũng không thể vì lý do sức khoẻ mà hạn chế tất cả mọi thứ với con

bé. Như vậy con bé sẽ mất đi niềm vui thuộc về bản thân.

Sau khi quyết định xong, họ đi theo Lâm Thiển và Đới Tư tìm một quán thịt nướng gần trường học rồi ngồi xuống.

Sau khi đưa menu cho Đới Tư, Thẩm Khanh Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Thiển: “Tửu lượng của em không tốt, đừng uống nhiều.”

“Em chỉ uống một chai thôi.” Lâm Thiển giơ một ngón tay ra, nhìn hai người họ một cách đáng thương.

'Thẩm Khanh Nguyệt do dự một chút, dùng ánh mắt hỏi Lâm Vũ, sau đó mới đồng ý.

Thấy họ đồng ý, cô ấy reo hò khiến mọi người xung quanh trợn mắt.

Nhiều người đang nghĩ: Nghèo kiết xác! Được ăn thịt nướng có nhất thiết phải vui như vậy không?

Thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, mặt Lâm Thiển đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng lè lưỡi.

Nhìn hành động của cô ấy, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười.

Nha đầu này có những hành động không biết là học theo ai, nhưng cũng tốt, đây là năng lượng mà một cô gái ở độ tuổi của cô ấy nên có.

Trong quán thịt nướng có rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh của trường này. Khi những thứ họ gọi được mang lên thì trời đã tối.


Nhìn món thịt nướng trên bàn, Lâm Thiển thèm đến chảy nước miếng, khiến Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt.

'Thẩm Khanh Nguyệt cười, trìu mến nói: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.” Lâm Thiển gật đầu, ngay lập tức nhập tiệc.

Lâm Vũ rót bia cho cô ấy và Đới Tư, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, gần đây việc học ở trường thế nào rồi? Có khó khăn gì không?”

Khi nói đến việc học, Lâm Thiển gục đầu xuống, thậm chí mất cảm giác thèm

Thấy cô ấy như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm tự trách mình.

Hắn biết rõ trình độ của Lâm Thiển chỉ ở trình độ học sinh cấp hai, cho dù lớp văn hóa của trường đại học có đơn giản thì cô ấy cũng không thể theo kịp, tự dưng nhiều lời làm gì chứ?

"Không sao, cứ từ từ." Lâm Vũ nhẹ nhàng an ủi.

"Ha ha, em lừa anh đó."

Lâm Thiển nhếch khóe miệng lên, ôm lấy cánh tay của Đới Tư và nói một cách đầy tự hào:

"Đới Tư là người học giỏi nhất trong ký túc xá của bọn em, có gì em không biết, cậu ấy đều giúp đỡ em."


"Con bé này!"Lâm Vũ mỉm cười, trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó nói với Đới Tư: “Cảm ơn em nhé.

Đới Tư chỉnh lại kính, mỉm cười

húng em là bạn bè, việc nên làm thôi ạ.” "Đúng vậy, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Vũ mỉm cười và nói với Lâm Thiển: "Nếu sau này Đới Tư cần giúp đỡ, em phải cố gắng hết sức để giúp bạn ấy nhé."

"Vâng, em biết rồi!" Lâm Thiển ôm cánh tay Đới Tư và mỉm cười ngọt ngào.

Cô ấy cảm thấy có chút ngại ngùng khi được Lâm Thiển ôm nhưng lại ngại đẩy ra nên chỉ có thể cười ngượng ngùng.

"Ôi, đây không phải là Đới Tư và Lâm Thiển sao?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai họ.

Nhìn qua thì thấy một cô gái trang điểm đậm vừa bước từ xe thể thao xuống, nắm tay một chàng trai trẻ đi về phía họ.
 
Chương 150: C150: Không phải bị dọa sợ rồi đó chứ


Trong nháy mắt bốn người xông lên trước, Lâm Vũ lại đột nhiên sửng sốt. Chiêu thức của bốn người này không giống như võ sĩ boxing chui!

Tư thế của họ hơi giống với cổ võ, nhưng hiển nhiên là học nghệ không tinh nên chỉ dở dở ương ương.

Nhìn thấy bốn người đã đến gần mà Lâm Vũ vẫn đứng đó bất động, đám người càng xôn xao.

"Không phải bị dọa sợ rồi đó chứ?”

"Vừa rồi tôi thấy anh ta chắp hai tay sau lưng, còn tưởng rằng là cao thủ nữa!"

"Ai, thì ra chỉ mạnh miệng mà thôi..." Đám người không ngừng lắc đầu thở dài. Thậm chí đã có thể tưởng tượng đến cảnh Lâm Vũ bị đánh cho hộc máu.

Quách Dung Dung sốt ruột đến độ sắp rớt nước mắt, hét lớn lên: "Sói con, em còn ngẩn ra làm gì! Mau tránh đi!"


Ngay khi tiếng nói của Quách Dung Dung vừa dứt thì nắm đấm của bốn người đã gần như cùng đánh vào người Lâm Vũ.

Mặt Quách Dung Dung lập tức trắng bệch ra, suýt đứng thẳng không nổi, nước mắt chảy xuống.

Quách Dung Dung không dám nhìn cảnh kế tiếp nữa mà đau khổ nhắm mắt lại.

Ngay khi cô ấy nhắm mắt thì bên tai lại đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu đau đớn.

Đó... Không phải là tiếng của Lâm Vũ!

Quách Dung Dung đột nhiên mở to mắt.

Trên sàn đấu, Lâm Vũ còn chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, Tứ Đại Kim Cương lại ngã xuống đất không dậy nổi, miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu, xương bả vai sưng vù cả lên, hiển nhiên cánh tay đã bị gấy xương rồi.

Quách Dung Dung sửng sốt, tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt.

Ai cũng hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như đang nhìn thấy quỷ.

Năm đấm của Tứ Đại Kim Cương cùng giáng vào người Lâm Vũ, người ta còn chưa đánh trả mà bọn họ đã tự chơi phế mình rồi?

Sao lại có chuyện khôi hài như vậy? Diễn kịch cũng không diễn như thế? Đây là gặp phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam sao?


Nếu không phải biết đến uy danh của Tứ Đại Kim Cương thì bọn họ còn tưởng rằng đây là bốn tên ăn hại nữa!

Tứ Đại Kim Cương không ngừng kêu rên, hiển nhiên đã mất đi khả năng tái chiến.

Lâm Vũ cũng không làm khó bọn họ mà đi xuống đài, giương mắt nhìn về phía quản lý: “Bây giờ tôi có thể dẫn bọn họ đi chưa?"

Đón lấy ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng quản lý đột nhiên run lên rồi liên tục gật đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

Lâm Vũ không dài dòng nữa mà dẫn bọn họ rời đi dưới ánh mắt hoảng sợ chăm chú của mọi người.

Bốn người Quách Dịch vẫn còn ngơ ngác há hốc miệng, đến khi ra khỏi sàn boxing mà họ vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Quách Dung Dung tức giận hung ác đá một chân vào mông Quách Dịch, nổi giận nói: "Còn không mau cảm ơn Lâm Vũ?”

Lúc này rốt cục Quách Dịch cũng tỉnh táo lại, ôm chặt lấy Lâm Vũ mà kích động kêu to oa oa: “Anh, sao anh làm được vậy? Từ nay về sau anh chính là thần tượng của tôi!"


"Thần tượng của em không phải là quân chủ Bạch Hổ Ninh Loạn sao?" Quách Dung Dung âm thầm buồn cười, lại vô tình vạch trần anh ta.

Lâm Vũ nghe vậy lại rất hiếu kì: “Thần tượng của anh là Ninh Loạn?"

“Trước kia là vậy, sau này sẽ là anh!" Quách Dịch kích động không thôi, thiếu chút nữa đã bái Lâm Vũ làm sư phụ.

Nhìn dáng vẻ của Quách Dịch, Quách Dung Dung lập tức giận không chỗ phát tiết.

Sau khi túm bọn họ lên xe, Quách Dung Dung lại không ngừng cảm ơn Lâm Vũ.

Lâm Vũ không để cô ấy khách sáo với mình, nhưng hắn rất hiếu kỳ về việc Quách Dịch coi Ninh Loạn là thần tượng.

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Vũ, Quách Dung Dung mới giải thích: "Thần tượng cái gì chứ, nó chỉ cảm thấy Ninh quân chủ người ta uy phong lẫm liệt, năm mộng cũng muốn giống như Ninh quân chủ! Vì nhìn thấy Ninh quân chủ mà nó còn muốn đến quân đoàn Bạch Hổ nhập ngũ nữa, người trong nhà khuyên thế nào nó cũng không nghe, kết quả người ta căn bản không muốn nó, nó còn không bước vào cửa được nữa!"
 
Chương 147: C147: Giờ cô ấy đang bận


"Em nhìn sao vậy hả!" Quách Dung Dung trừng Lâm Vũ rồi khoác tay lên tay chàng trai bên cạnh: “Đây là em trai chị, Quách Dịch."

"Thì ra anh ta chính là Quách Dịch!" Lâm Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh rồi vươn tay về hướng Quách Dịch: “Chào anh, tôi là Lâm Vũ."

Hắn đã sớm đoán được người này chính là Quách Dịch.

Năm đó Quách Dung Dung từng không ít lần nhắc đến Quách Dịch trước mặt hắn.

Cũng vì hắn và Quách Dịch xê xích tuổi nhau nên cô ấy vẫn luôn coi hắn là em trai.

Quách Dịch tùy ý bắt tay với hắn rồi buông ra, không mặn không nhạt nói: "Chị tôi thường xuyên lải nhải bên tai tôi về anh, đã sắp khen đến nở hoa rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, anh cũng chả có gì đặc biệt."

"Ăn nói cho đàng hoàng nào!" Quách Dung Dung véo mạnh lên tay Quách Dịch rồi áy náy nhìn về phía Lâm Vũ: “Đừng để ý đến nó, nó luôn xấu tính như vậy đó."

"Không có gì." Lâm Vũ mỉm cười, hoàn toàn không để Quách Dịch trong lòng.

Quách Dịch bĩu môi, có vẻ rất bất mãn vì chị mình nhiệt tình với Lâm Vũ như vậy.


Quách Dung Dung không vui lườm anh ta một cái rồi lại hỏi Lâm Vũ: "Em giải ngũ rồi sao?"

"Xem như thế ạ." Lâm Vũ lập lờ nước đôi mà trả lời.

Bây giờ Bắc Cảnh đã an bình, tạm thời hắn không có ý định bước vào quân đội nên nói là giải ngũ cũng được.

"Quá tốt rồi!" Quách Dung Dung nghe xong thì lập tức mừng rỡ mà cảm thán: "Có thể sống sót ở Bắc Cảnh đã là rất khó rồi! Nhìn thấy em giải ngũ thì chị cũng yên tâm."

Người chưa từng đi đến Bắc Cảnh vĩnh viễn không biết năm đó Bắc Cảnh tàn khốc như thế nào.

Sở dĩ Quách Dung Dung rời khỏi bệnh viện chiến khu là vì nhìn thấy quá nhiều người chết nên tâm lý không chịu nổi.

Dù đã qua gần mười năm, cô ấy vẫn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh núi thây biển máu kia, cô ấy cứ cảm thấy không rét mà run.

Thấy hai người cứ nói chuyện mãi, Quách Dịch đảo mắt một vòng rồi cười đùa nói: "Chị, hay chị với anh ta đi shopping đi? Vừa vặn hai người có thể ôn

chuyện, em còn có việc nữa!"

"Em có việc cái rắm!" Quách Dung Dung tức giận nói: "Đừng nghĩ chị không biết, em lại muốn đi ra ngoài lêu lổng với đám bạn hư thân mất nết của mình!"

"Không phải." Quách Dịch lắc đầu, nghiêm trang nói: "Em đi làm chuyện nghiêm túc."

"Chắc chị tin!" Quách Dung Dung trừng em trai rồi dữ dẫn nói: "Chị cảnh cáo em, chơi thì chơi nhưng đừng gây chuyện, không thì xem chị trừng trị em như thế nào!"

“Tuân mệnh!" Quách Dịch cười hì hì rồi lập tức chuồn đi.


Nhìn Quách Dịch cấp tốc biến mất, Quách Dung Dung không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Thằng nhãi chết tiệt này nên được đưa đi Bắc Cảnh rèn luyện một thời gian!

Dù trong lòng cô ấy nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự phải đưa em mình đến Bắc Cảnh thì cô ấy cũng không muốn.

Sau khi khẽ than thở một tiếng, Quách Dung Dung lại nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Vũ: “Thằng em trai ruột không đi shopping với chị, vậy chỉ có thể làm phiền đứa em trai này thôi."

"Không thành vấn đề." Lâm Vũ đáp ứng: “Dù sao em cũng cần mua ít đồ."

Nhớ tới Lâm Vũ vừa đi ra từ tiệm trang sức, Quách Dung Dung lập tức bừng tỉnh mà trêu đùa: "Em yêu đương rồi à? Mua trang sức cho bạn gái đúng không?"

"Là vị hôn thê." Lâm Vũ cười trả lời.

”W¡ hôn thê?” Quách Dung Dung hơi kinh hãi, sau đó lại hóng hớt mà cười nói: "Vị hôn thê của em ở Hải Châu à? Hay gọi cô ấy ra cho chị gặp với? Chị cũng muốn xem thử người phụ nữ thu phục được sói con có dáng vẻ thế nào."

Lâm Vũ mỉm cười: “Giờ cô ấy đang bận, tối nay đi chị."

"Được!"


Quách Dung Dung không xoắn xuýt chuyện này nữa mà khoác tay Lâm Vũ để hẳn đi shopping với mình.

Lần đi dạo này tốn hết hơn hai giờ. Tới giữa trưa, Quách Dung Dung mới chưa đã thèm mà rời đi. Họ đi dạo thời gian dài như vậy mà lại không mua cái gì cả.

Cuối cùng Lâm Vũ cũng hiểu vì sao Quách Dịch không muốn đi shopping với cô ấy.

"Buổi chiều chị dẫn em đi dạo quanh Hải Châu cho đã, buổi tối gọi luôn vị hôn thê của em đến nhà tụi chị ăn cơm." Trên xe, Quách Dung Dung lại tràn đầy phấn khởi mà nói với Lâm Vũ.

"Vâng, để em hỏi cô ấy tối nay có đi xã giao không."

Lâm Vũ đáp ứng.

Quách Dung Dung đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Sau khi bắt máy, nghe tiếng nói truyền đến từ điện thoại, sắc mặt Quách Dung Dung đột nhiên thay đổi...
 
Chương 234: C234: Thì ra là thế


"Phiần chết mất, sao nơi nào cũng có cô ta vậy!" Nhìn thấy một nam một nữ đi tới, Lâm Thiển lập tức buông Đới Tư ra, không vui lầm bầm nói.

Lâm Vũ kinh ngạc, hiếu kỳ nói: "Mọi người làm sao vậy?"

Đới Tư giải thích: "Đó là Lý Mộc Tử, tụi em ở chung một ký túc xá, nhưng cô ấy quen người bạn trai nhà giàu, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt tụi em nên tụi em đều không thích cô ta."

Thì ra là thế.

Lâm Vũ bỗng hiểu ra mà cười cười.

Có câu nói đại học là một xã hội nhỏ, quả nhiên không phải giả.

Lúc họ nói chuyện, Lý Mộc Tử đã kéo cánh tay bạn trai Đỗ Phi đi tới, ghét bỏ nhìn đồ nướng trên bàn: “Sao lại ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này! Đi thôi, đúng lúc tôi muốn đi ăn cơm với Đỗ Phi, thuận đường dẫn các người đi trải sự đời."

Lý Mộc Tử bày ra vẻ mặt cao ngạo.

Cô ta nói lời này như đang ban ân cho họ.


"Tôi thích ăn thực phẩm rác đấy, cô quản được sao?" Lâm Thiển ngẩng đầu lên, không chút khách sáo đáp trả: "Cô đi ăn tiệc của cô, chúng tôi ăn đồ nướng của chúng tôi, đừng ai làm phiền ai."

"Không biết phân biệt tốt xấu! Thích đi không thì tuỳ, các người cũng chỉ xứng ăn đống rác này!" Lý Mộc Tử hung dữ trừng Lâm Thiển một cái rồi lôi kéo Đỗ Phi muốn rời khỏi.

Nhưng Đỗ Phi lại không nhúc nhích.

Đôi mắt gian tà của anh ta không ngừng di chuyển qua lại trên người Lâm 'Thiển và Thẩm Khanh Nguyệt g.

Dù là nhan sắc hay khí chất thì các cô đều ăn đứt Lý Mộc Tử.

Đỗ Phi nhìn thấy mà tâm tình nhộn nhạo, chữ “Sắc" như đã viết rõ ràng trên mặt.

Lý Mộc Tử thấy thế thì lập tức tức giận véo mạnh Đỗ Phi một cái rồi nói: "Nhìn đủ chưa? Nếu chưa thì em ngồi xuống từ từ nhìn anh!"

Sở dĩ Lý Mộc Tử khó chịu với Lâm Thiển là bởi vì dung mạo của cô ấy xinh đẹp hơn mình.

Trước kia cô ta luôn là hoa khôi, từ khi Lâm Thiển chuyển đến thì vị trí này đã đổi chủ.

Giờ phút này thấy Đỗ Phi nhìn chằm chằm Lâm Thiển, sao cô ta có thể không tức giận.

Bị Lý Mộc Tử véo nên Đỗ Phi mới tỉnh táo lại, lập tức xấu hổ cười một tiếng rồi vỗ vỗ tay cô ta, cười ha hả và nói: "Nếu là bạn của em thì chúng ta thuận đường dẫn họ theo đi, dù sao cũng cần đi ăn cơm, nhiều người náo nhiệt một chút."

"Anh không nghe thấy sao? Người ta không đi!" Lý Mộc Tử tức giận nói.

Hiện tại cô ta lại không muốn dẫn bọn Lâm Thiển đi.

Cô ta quá rõ tính tình của Đỗ Phi như thế nào.


Nếu cho họ chút cơ hội thì sớm muộn gì mình cũng bị Lâm Thiển giành bạn trai.

"Sao lại không đi chứ?" Đỗ Phi cười ha hả nhìn về phía Lâm Thiển, khí phách nói: "Đi đi, tôi mời, các cô muốn ăn cái gì cứ việc gọi."

"Không đi! Không có hứng thú!" Lâm Thiển xụ mặt, ngay thẳng từ chối.

"Các cô đều là bạn của Mộc Tử, cần gì xa cách ngàn dặm như vậy?" Đỗ Phi không cam tâm mà nói, lại đưa tay kéo Lâm Thiển.

Nhưng tay anh ta vừa thò tới thì đã bị Lâm Vũ bắt được.

Lâm Vũ nheo mắt lại, cảnh cáo nói: "Nó đã từ chối rồi, đừng tiếp tục dây dưa!" "Tôi mời cô ấy ăn cơm liên quan gì đến anh! Anh là cái thá gì?"

Đỗ Phi khó chịu nhìn Lâm Vũ, giãy dụa mấy lần vẫn không rút lại được.

"Tôi là anh của nó!" Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia lạnh lẽo: “Cút mau lên, giờ tâm tình tôi đang tốt, lười trừng trị anh!"

Nói xong, Lâm Vũ buông lỏng tay ra.

Đỗ Phi đang ra sức túm tay trở về, Lâm Vũ lại đột nhiên buông tay làm anh ta bỗng lảo đảo ngã xuống đất, đau đến quát to một tiếng.

"Đỗ Phi!" Lý Mộc Tử hốt hoảng thét lên rồi vội vàng đi đỡ Đỗ Phi, lại ngẩng đầu hét vào mặt Lâm Vũ: "Dám đánh cả bạn trai tôi, anh chán sống rồi đúng không!"


Lý Mộc Tử có tính toán nhỏ nhặt trong lòng. Vốn là Đỗ Phi tự té ngã, lại trách lên đầu Lâm Vũ.

Cô ta muốn để Đỗ Phi và anh của Lâm Thiển xung đột, càng kịch liệt càng tốt, để tránh Lâm Thiển đoạt bạn trai của mình.

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Các người không cút thì mới là chán sống."

Vừa dứt lời, hắn lại thấy Lâm Thiển bắn một ánh mắt oán trách về hướng mình.

Hiển nhiên con bé này đang nói với hắn, không được để lộ thân phận. Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, con bé ngốc này!

Đỗ Phi lập tức bị Lâm Vũ chọc giận, đứng dậy giận dữ hét: "Hôm nay bố mày phải cho mày biết rốt cuộc là ai chán sống!”

Nói xong, Đỗ Phi quơ lấy cái ghế bên cạnh rồi đập lên người Lâm Vũ. Lâm Vũ đang muốn ra tay thì nơi xa lại truyền đến một tiếng kêu: “Dừng tay!" Làm sao Đỗ Phi lại dừng tay vì tiếng nói này, cái ghế vẫn đập xuống.

Nhưng trong nháy mắt đập xuống, thân thể anh ta lại đột nhiên mất cân bằng, lập tức ngã nhào xuống đất.
 
Chương 151: C151: Quách gia không thể trêu


Nói đến chuyện xấu hổ của Quách Dịch, Quách Dung Dung lại không ngừng cười khẽ.

Lâm Vũ cũng kinh ngạc bật cười, lại nói với Quách Dịch: "Nếu anh thật sự muốn gặp Ninh Loạn thì tôi có thể gọi anh ta tới gặp anh một lần."

"Anh à, tôi biết anh lợi hại, nhưng anh nổ hơi bị lớn rồi. Ninh quân chủ là một trong bốn chiến thần, anh bảo anh ấy gặp tôi thì anh ấy sẽ nghe sao?" Quách Dịch xụ mặt nhìn Lâm Vũ, sau đó lại nịnh nọt: "Hơn nữa hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, bây giờ anh mới là thần tượng của tôi!"

"Nếu anh không muốn gặp thì thôi thích quá nhiều.

Lâm Vũ cười cười, cũng không giải

Sau khi cơm trưa, Lâm Vũ đi theo chị em họ bước vào Quách gia. Quách gia còn chưa bằng một gia tộc hạng ba ở Hải Châu.

Nhưng Quách gia cũng có công ty của mình, quy mô không tính là lớn, nhưng giá trị thị trường cũng hơn trăm triệu.

Vừa về đến Quách Dung Dung đã nhiệt tình giới thiệu Lâm Vũ với người nhà.

Nhìn thấy Quách Dung Dung nhiệt tình như vậy, ánh mắt của người trong Quách gia nhìn về hướng Lâm Vũ lập tức thay đổi.


Cứ như đang nhìn chàng rể mới, làm Lâm Vũ có chút xấu hổ. Lúc đầu Quách Dịch muốn họ giấu diếm chuyện của mình ở sàn boxing, nhưng dáng vẻ mặt mũi bầm dập của anh ta khiến Lâm Vũ và Quách Dung Dung bất lực muốn giúp cũng không được.

Dưới sự gặn hỏi của Quách Nguyên Lộ, Quách Dịch đành phải kể lại chuyện xảy ra ở sàn boxing.

Khi nói đến Tứ Đại Kim Cương đánh Lâm Vũ lại chơi phế chính họ, Quách Dịch lại sùng bái nhìn về phía Lâm Vũ.

Nhưng khi nghe Quách Dịch kể xong, Quách Nguyên Lộ lại đột nhiên nhíu mày.

Quách Nguyên Lộ trầm mặc hồi lâu rồi đứng dậy, không nói một lời đi lên trên lầu.

Nhìn thấy sự khác lạ của Quách Nguyên Lộ, chị em Quách Dung Dung lập tức lộ vẻ nghỉ hoặc.

Rất nhanh Quách Nguyên Lộ đã cầm một tấm thẻ đi xuống.

"Tiểu Lâm, trong thẻ ngân hàng này có hơn bảy triệu, mật khẩu tôi đã viết sau tấm thẻ rồi." Quách Nguyên Lộ đưa thẻ ngân hàng tới trước mặt Lâm Vũ, trên mặt không còn nụ cười: “Đây coi như số tiền tôi cảm ơn cậu đã cứu Quách Dịch,

cậu cầm tấm thẻ này rồi đi ngay đi!"

“Cha, cha có ý gì?" Nghe cha mình nói vậy, mặt Quách Dung Dung lập tức xụ xuống.

Lâm Vũ tốt bụng cứu em trai mà cha không những không coi hắn làm khách quý, còn muốn đuổi hắn đi, quả thực là chẳng ra gì!

Đừng nói là Quách Dung Dung, cả Quách Dịch cũng nhìn không được, lập tức chất vấn Quách Nguyên Lộ.

Đối mặt với lời chất vấn của hai đứa con, Quách Nguyên Lộ trực tiếp đen mặt mà nghiêm nghị khiển trách: "Hai đứa biết cái gì! Cha nói cho các con biết,

chúng ta không thể trêu vào người đứng sau lưng Tứ Đại Kim Cương!"


"Không thể trêu vào?" Lâm Vũ hơi kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi: "Phía sau Tứ Đại Kim Cương còn có cao nhân nào hay sao?"

"Là Hồ Bưu." Quách Nguyên Lộ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Người ta gọi hẳn là Bưu gia, là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ! Ở Hải Châu không có mấy ai dám không nể mặt hắn!"

"Tiểu Lâm, không phải Quách Nguyên Lộ này không biết ơn, nhưng Quách gia chỉ là gia đình nhỏ, thực sự không dám trêu chọc những phiền toái này!"

"Cậu tranh thủ cầm tấm thẻ này đi, tốt nhất là rời khỏi Hải Châu, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi!"

Quách Nguyên Lộ nói rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn.

Đừng nhìn tài sản của Quách gia hơn trăm triệu, nhưng ở Hải Châu thì kỳ thật chẳng là gì cả.

Người hơi có chút thực lực cũng có thể khiến Quách gia tan thành tro bụi.

Quách Nguyên Lộ biết mình làm vậy là vô tình vô nghĩa, nhưng lại không thể không làm như thế.

Ông không muốn rước lấy tai hoạ ngập đầu cho Quách gia vì Lâm Vũ.

Quách gia không thể trêu vào loại người như Hồ Bưu được!


"Chỉ tính đến giao tình giữa chị Dung Dung và tôi thì cứu Quách Dịch cũng chuyện tôi nên làm." Lâm Vũ cũng không tức giận mà đứng dậy cười nói: "Ông cứ cất số tiền này đi! Cáo từ!"

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã khế gật đầu với Quách Dung Dung rồi quay người đi ra ngoài.

"Sói con!" Trong lòng Quách Dung Dung hoảng hốt, hung hăng trừng cha một cái rồi bước nhanh đuổi theo.

Quách Dung Dung giữ chặt Lâm Vũ, đang muốn nói xin lỗi thay cha thì một chiếc Limousine dài đã đậu lại trước cổng Quách gia.

Cửa xe mở ra, quản lý sàn boxing bước xuống ghế lái rồi chạy chậm đến bên cạnh mở cửa xe cho một người.

Nhìn thấy hành động của quản lý sàn boxing, trong lòng Quách Dung Dung hơi hồi hộp, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

Một bàn tay cầm gậy chống vươn ra từ cửa xe.

Cùng lúc đó, một tiếng nói cực kỳ mạnh mẽ vang lên: “Tôi là Hồ Bưu, được anh em trong giang hồ coi trọng nên gọi một tiếng Bưu gia! Nghe nói có một cao thủ không nhúc nhích đã phế đi mấy tên thủ hạ ăn hại của tôi, trong lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn nên muốn đến lĩnh giáo hai chiêu."
 
Chương 148: C148: Chỉ vậy thôi sao


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Quách Dung Dung cúp điện thoại, Lâm Vũ mới mở miệng hỏi thăm.

"Quách Dịch xảy ra chuyện!" Quách Dung Dung vừa tức giận vừa sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi ranh này đi với đám bạn xấu đến sàn đấm bốc ngầm xem người đánh quyền, người của sàn boxing nói tụi nó gây sự nên bây giờ bị giữ lại, sàn boxing gọi cho chị kêu đem tiền đến chuộc người."

"Chỉ vậy thôi sao?" Lâm Vũ kinh ngạc bật cười: “Đi thôi, em đi với chị xem thế nào.

Quách Dung Dung cũng từng trải sự đời nên mấy chuyện nhỏ như hạt vừng này không đáng làm cô ấy lo lắng.

"Ừm." Quách Dung Dung đáp lại một tiếng rồi chẳng còn tâm trạng ăn cơm mà lập tức lái xe chạy đến sàn boxing.

Hơn hai mươi phút sau, bọn họ đi vào sàn đấm bốc ngầm đó.

Giờ phút này, Quách Dịch và mấy người bạn đang bị người của sàn boxing vây quanh.

Bọn họ mặt mũi bầm dập, hiển nhiên đã bị tẩn cho một trận.

Sau một hồi hỏi thăm, bọn họ mới biết được bọn Quách Dịch xem đấm bốc đặt cược, kết quả võ sĩ boxing đó bại trận làm họ thua không ít tiền, họ tức giận quá nên lên tiếng hỏi thâm cả nhà võ sĩ boxing kia.


Kết quả võ sĩ đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, đôi bên xảy ra xung đột.

Họ chẳng những ảnh hưởng trật tự sàn boxing mà còn đập phá không ít thứ.

Phía sàn boxing cho ra hai phương án giải quyết.

Thứ nhất, bọn Quách Dịch tùy ý chọn một người đánh một trận với võ sĩ của sàn boxing, dù thắng hay thua cũng thả bọn họ đi.

Thứ hai, bồi thường tổn thất cho sàn boxing, con số lên đến năm triệu!

Bọn Quách Dịch nào dám đánh nhau với những tay quyền anh trong sàn boxing ngầm nên tất nhiên lựa chọn cách giải quyết thứ hai.

Nhưng số tiền trên người họ đều thua sạch rồi, căn bản không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Rơi vào đường cùng, Quách Dịch mới nghĩ đến cầu cứu chị mình.

Biết được căn nguyên mọi chuyện, Quách Dung Dung lập tức tức giận lớn tiếng chất vấn quản lý sàn boxing: "Tụi nó đập hư thứ gì mà phải bồi thường năm triệu?"


Quách gia không phải không bỏ ra nổi năm triệu, nhưng không thể bị người †a làm tiền mập mờ như vậy được.

"Thứ họ đập phá không đáng năm triệu." Quản lý cười ha ha: “Nhưng họ sỉ nhục võ sĩ của chúng tôi, còn gây nên hỗn loạn ở hiện trường, ảnh hưởng thanh danh của sàn boxing, những chuyện này cộng lại bảo các người bồi thường năm triệu đã là ít rồi đó!"

"Rõ ràng các ngươi đang làm tiền!" Quách Dung Dung tức giận kêu to.

"Đúng, chính là làm tiền!" Quản lý lại hiên ngang thừa nhận, cười ha ha nói: "Nhưng họ cho chúng tôi cơ hội làm tiền! Không muốn đưa tiền cũng được, lấy lá gan gây chuyện ra, tùy tiện đánh một trận với võ sĩ nào ở chỗ chúng tôi cũng được!"

Nghe quản lý nói vậy, Quách Dung Dung lập tức cứng lại.

Cô ấy đã nhận ra tên quản lý này đang muốn ép bọn Quách Dịch đánh với võ sĩ boxing.

Mặc dù cô ấy chưa từng tới sàn đấm bốc ngầm, nhưng cũng hiểu được đôi chút.

Sàn đấm bốc ngầm không có nhiều phép tắc như sàn đấu chính quy, ở đây thường xuyên đánh chết đánh tàn phế người ta.

Nếu bọn Quách Dịch đánh thật thì quản lý nhất định sẽ bảo võ sĩ boxing ra tay độc ác.

Đây là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những người muốn gây chuyện ở chỗ này.

Ngay khi Quách Dung Dung suy nghĩ có nên nhận thua hay không thì Lâm Vũ lại chủ động đứng ra: “Tôi đánh thay bọn họ đi!"
 
Chương 235: C235: Cô ấy là cao cầm sao


Cái ghế rơi xuống, bị Lâm Vũ dễ dàng né tránh.

Đỗ Phi lại tự đập mặt vào ghế rồi đau đến oa oa kêu to, khiến mọi người trong quán đồ nướng phát ra tiếng cười vang dội.

Nghe những tiếng cười này, Đỗ Phi vừa tức vừa giận, nhịn đau đứng lên muốn lấy đĩa đập đầu Lâm Vũ thì cô gái vừa lên tiếng đã lao đến.

"Chát!"

Cô gái đưa tay tát thẳng vào mặt Đỗ Phi, phẫn nộ quát: "Tôi bảo anh dừng tay, anh bị điếc à?"

Đỗ Phi bị cái tát này đánh ngơ ra, đờ đẫn nhìn cô gái nọ.

Lý Mộc Tử đau lòng bạn trai nên lập tức xông lên đẩy cô gái ra, phẫn nộ thét †o: "Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Gô ăn..."

"Chát!"

Lý Mộc Tử lời còn chưa nói hết thì cô gái kia đã trở tay lại tát thẳng vào mặt cô ta.

Lần này Lý Mộc Tử cũng bị đánh sửng sốt.

"AI" Qua ba giây, Lý Mộc Tử rốt cục cũng tỉnh táo lại rồi thét to: "Tôi liều với

có... "Đùng!"

Lý Mộc Tử vừa muốn nhào về phía cô gái thì đã bị người ta tung một chân gạt ngã.


Khi cô ta phẫn nộ quay đầu mới phát hiện người đạp mình lại là Đỗ Phi.

Lý Mộc Tử mắt trợn tròn, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc om sòm hét lớn: "Anh có bệnh sao! Em đang giúp anh!"

"Cút mẹ mày đi!" Đỗ Phi mắng to một tiếng rồi lại đá mạnh một cái lên người Lý Mộc Tử, sau đó mới cười rạng rỡ chạy đến trước mặt cô gái, đưa tay tát vào mặt mình rồi cười làm lành nói: "Cao tiểu thư, thật xin lỗi, người đàn bà này ngu xuẩn không biết cô...

Cao tiểu thư?

Con gái của Cao Minh sao?

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, đoán được đại khái thân phận của cô ta.

"Xin lỗi họ mau, sau đó cút cho tôi!" Cao Cầm đầy sương lạnh mà nói: "Về sau để tôi nhìn thấy anh thì gặp một lần đánh một lần!"

"Được, được!"

Đỗ Phi liên tục gật đầu, không chút do dự chạy đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người nói: "Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi

"Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị của chúng tôi." Lâm Vũ không kiên nhẫn phất tay.

Đỗ Phi như được đại xá, không rảnh quan tâm Lý Mộc Tử mà vội vàng xông lên xe, lái xe chạy xa nhanh như chớp, chỉ để lại Lý Mộc Tử co ro ngồi ở đó chảy

nước mắt.

Cao Cầm đầy chán ghét nhìn Lý Mộc Tử một cái, đang muốn tiến lên chào hỏi Lâm Vũ thì hắn lại khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ta rời đi.


Cao Cầm hiểu ý nên vội vàng dừng bước, cảnh cáo nhìn đảo qua Lý Mộc Tử: “Tôi tên là Cao Cầm, về sau còn dám ức hiếp bạn học thì cô đừng tiếp tục ở trường học nữa!"

Nói xong, Cao Cầm không quay đầu lại mà rời đi.

Mãi đến khi Cao Cầm biến mất, đám người mới dần dần tỉnh táo lại.

"Cô ấy là Cao Cầm sao?"

"Nghe nói hình như cha cô ấy là Cao Minh!"

"Sao lại là hình như, cha cô ấy chính là ông Cao đấy!"

"Thật! Nghe nói cô ấy chuyển từ đại học Hoa Thanh đến đây!"

"Không thể nào, chuyển từ đại học Hoa Thanh tới đại học gà rừng chúng ta sao?"

Đám người nhao nhao bàn tán, Lâm Thiển và Đới Tư nghe vậy thì sửng sốt.

Lý Mộc Tử ngồi ở đó đã bị dọa đến mức muốn khóc mà không dám khóc.

Mặc dù bị người ta quấy rầy nhã hứng, nhưng rất nhanh Lâm Thiển đã đắm chìm trong đồ nướng ngon lành, vui vẻ ăn uống với bọn họ.

Chờ họ ăn xong đã gần đến chín giờ tối.

Lâm Vũ đưa mắt nhìn Đới Tư đỡ Lâm Thiển hơi choáng vào trường rồi mới nói với Thẩm Khanh Nguyệt: "Em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện."

"Muộn như vậy còn có chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi. Lâm Vũ mỉm cười: “Một chút việc tư, anh về sẽ nói với em." "Được, vậy anh cẩn thận một chút."

Thấy hắn không nói, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa mà dặn một câu rồi lái xe rời đi.

Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Khi hắn xoay người lại thì nụ cười trên mặt đã biến mất tăm hơi.
 
Chương 152: C152: Hồ bưu tới quá nhanh


Tiếng nói của Hồ Bưu vừa dứt, Quách Nguyên Lộ đã lập tức hoảng loạn lên. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!

Hồ Bưu tới quá nhanh!

Lâm Vũ còn chưa rời khỏi Quách gia thì gã đã đến.

Hơn nữa nghe gã nói thì rõ ràng là muốn giành lại công bằng cho đám thủ hạ của mình.

Hiện tại chỉ mong Hồ Bưu oan có đầu nợ có chủ, chỉ đến gây chuyện với Lâm Vũ mà không liên luy Quách gia.

Nghĩ tới đây, Quách Nguyên Lộ vội vàng bước nhanh tiến lên nghênh đón. Lúc này Hồ Bưu đã bước xuống xe.

Hồ Bưu đeo kính râm, trên người mặc một bộ sơmi sọc caro, cây gậy trong †ay trông có vẻ không tâm thường.

Lâm Vũ biết rút cây gậy này ra là một thanh kiếm sắc bén.

"Bưu gia đại giá quang lâm mà tôi lại không tiếp đón từ xa, mong Bưu gia thứ tội." Quách Nguyên Lộ cười rạng rỡ chào đón.

Một thương nhân đứng đắn lại khúm núm trước một tên lưu manh giang hồ. Tình cảnh này làm người ta có chút chua xót, lại cảm thấy khá châm chọc.

Nhưng Hồ Bưu lại không thèm để ý đến Quách Nguyên Lộ, vừa bước xuống xe thì ánh mắt gã đã nhìn thẳng vào Lâm Vũ.


Đón ánh mắt của Hồ Bưu, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu cười khẽ: “Thật không biết là ai cho anh lá gan tới tìm tôi."

"Anh quả nhiên rất ngông cuồng!" Hồ Bưu tháo kính râm xuống đưa cho quản lý sàn boxing, trong mắt bắn ra tia sáng: “Mặc dù Hồ Bưu này là kẻ thô lỗ, nhưng cũng biết quý người tài, chỉ cần anh đi theo tôi thì tôi coi như chuyện ở sàn boxing chưa từng xảy ra, hơn nữa còn bảo đảm anh vinh hoa phú quý đến giàt"

".." Khóe miệng Lâm Vũ giật giật, sững sờ hồi lâu rồi mới bật cười và nói: "Tối hôm qua cũng có người nói với tôi những lời tương tự, nhưng hiện tại hắn đã chết! Anh biết hắn là ai không?"

Người của Hải Châu thật là tài tình.

Không đến hai mươi bốn giờ mà đã có hai người nói như vậy với mình rồi.

"Không biết, cũng không muốn biết." Hồ Bưu rất ngông cuồng mà nói.

"Anh xác định?" Lâm Vũ giễu cợt hỏi.

"Đừng nói nhảm!" Hồ Bưu không kiên nhẫn, trong mắt đột nhiên hiện ra tia hung ác: “Có chịu theo tôi hay không thì trả lời cho dứt khoát! Đừng làm chậm trễ thời gian quý giá của tôi!"

"Anh cảm thấy mình xứng sao?" Lâm Vũ cười hỏi lại.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, mặt Hồ Bưu lập tức âm trầm xuống.


"Anh ta thật sự không xứng!" Nhưng vào lúc này, giọng nói của Quách Dung Dung đột nhiên vang lên. Được cop𝑦 𝒕ại ~ T 𝑹𝑼𝘔T𝑹𝑼𝑌Ệ𝖭.vn ~

Quách Nguyên Lộ thấy con gái lên tiếng chọc giận Hồ Bưu thì trong lòng lập tức lo sốt vó, ra sức nháy mắt với con mình.

Nhưng Quách Dung Dung lại như không thấy được ánh mắt của cha mà tiếp tục nói với Hồ Bưu: "Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù đã giải ngũ cũng sẽ không thông đồng làm bậy với loại người như anh!”

Lang Quân Bắc Cảnh! Bốn chữ này vừa vang lên, Hồ Bưu và quản lý sàn boxing đều sửng sốt.

Vào khoảng thời gian trước, hình ảnh Lang Quân Bắc Cảnh tỏ rõ ý nghĩa của chiếc áo khoác với người đời vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Bây giờ nhớ lại họ vẫn còn cảm giác không rét mà run.

Hồ Bưu tỉnh táo lại rồi khinh thường nói: “Đừng lấy Lang Quân Bắc Cảnh ra dọa tôi!"

"Chị ấy thật sự không dọa anh." Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ: “Chị ấy chỉ nói thật mà thôi."

Hồ Bưu hơi do dự, trầm mặc một lát, trong mắt lại lộ ra tia hung ác rồi cắn răng nói: "Coi như anh thật sự là người của Lang Quân Bắc Cảnh thì hôm nay tôi cũng phải tính món nợ anh phế bốn thủ hạ của tôi!"

"Được thôi!" Lâm Vũ đáp lại một tiếng rồi trực tiếp đi về hướng Hồ Bưu.

Hồ Bưu đang muốn ra tay thì Lâm Vũ lại mở cửa xe ngồi vào.

Hồ Bưu sửng sốt, bọn Quách Dung Dung cũng sững sờ.

Chữ "Được thôi" của hắn có ý gì?
 
Chương 149: C149: Nghe nói tứ đại kim cương


Nghe Lâm Vũ nói vậy, đôi mắt Quách Dung Dung lập tức sáng lên.

Cô ấy suýt quên mất Lâm Vũ chính là sói con nổi danh của Bắc Cảnh!

Đây là kẻ hung ác chưa đến mười tuổi đã lên chiến trường!

So với hắn thì những tay quyền tay chui này chỉ là cặn bã.

Trong lúc Quách Dung Dung âm thầm vui mừng thì quản lý lại lắc đầu cười nói: "Gây sự là bọn họ, các người có thể bỏ tiền chuộc người, nhưng không thể lên đài thay được! Nếu thật sự muốn đánh thì bọn họ có tổng cộng bốn người, vậy anh phải đánh với bốn võ sĩ boxing."

"Được!" Lâm Vũ sảng khoái chấp nhận.

“Sói con, đừng cậy mạnh!" Lần này Quách Dung Dung lập tức sốt ruột mà kéo hắn lại.

Một đánh một thì cô ấy tin Lâm Vũ có thể ứng phó bất kỳ võ sĩ boxing nào ở đây.

Nhưng một đánh bốn thì cô ấy không chắc. Có câu nói là 'Hai đánh một không chột cũng què mà.


"Yên tâm đi." Lâm Vũ cười nhạt mội: “Nếu chỉ mấy tay võ sĩ boxing này mà em cũng không ứng phó được thì mấy năm nay em sống uổng phí rồi."

"Em..." Quách Dung Dung hơi dịu lại, do dự một hồi rồi ghé vào tai hắn hỏi: "Em có nắm chắc không? Thực sự không được thì..."

"Đương nhiên là có." Lâm Vũ lộ ra nụ cười tự tin mà nhẹ nhàng.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin tràn trề của Lâm Vũ, Quách Dung Dung vẫn hơi do dự.

Quách Dung Dung im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hẳn.

Hồi Lâm Vũ mới mười ba tuổi đã rất chững chạc, huống chỉ là hiện tại?

Nếu hắn tự tin như vậy thì chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng!

Quản lý cũng nhìn ra Lâm Vũ rất tự tin, thoáng suy tư một hồi lại đột nhiên sửa lời: "Nếu anh muốn đánh thay bọn họ thì không phải anh chọn đối thủ mà là tôi tìm bốn người đánh với anh!"

Mặc dù ông ta không tin Lâm Vũ thân hình mỏng manh này có thể đánh thắng bốn võ sĩ boxing, nhưng phòng hờ cho chắc đi.

Dù sao Lâm Vũ trông có vẻ rất tự tin.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Không phải ông nói cho chúng tôi tự chọn đối thủ sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà ông muốn nuốt lời sao?" Quách Dung Dung tức giận nói.


||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Bọn họ lên đài thì cho họ tự chọn đối thủ." Quản lý liếc bốn người Quách Dịch một cái rồi lại nhìn về phía Lâm Vũ: “Anh ta lên đài thì đối thủ do tôi thu xếp!"

Quách Dung Dung còn muốn nói nữa, Lâm Vũ lại sảng khoái đi lên sàn đấu: “Tranh thủ gọi người tới đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

"Được! Có can đảm!" Quản lý tán thưởng một câu rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi, gọi Tứ Đại Kim Cương đến!"

"ð..." Nghe quản lý nói vậy, đám người xem lập tức xôn xao náo nhiệt lên. "Tứ Đại Kim Cương chính là mặt ngoài của nơi này!"

"Nghe nói Tứ Đại Kim Cương đều có chiến tích từng đánh chết người!" "Người này lo chuyện bao đồng, lần này sợ là nguy rồi..."

Đám người bàn tán ầm ï, nhìn Lâm Vũ trên đài mà không ngừng lắc đầu thở dài.

Nghe những tiếng bàn tán đó, Quách Dung Dung lập tức sốt ruột đến quay lòng vòng.

Lúc này Lâm Vũ lại nhìn xuống từ sàn đấm bốc rồi cười khẽ với cô ấy, đưa mắt ra hiệu bảo cô yên tâm đi.

Thấy hắn vẫn còn tự tin như vậy, cảm giác không yên trong lòng Quách Dung Dung cũng dịu lại, sau đó đầy phần nộ nhìn về phía bọn Quách Dịch: “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chị lột da bốn đứa ra!"


Đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Quách Dung Dung, bốn người lập tức hổ thẹn cúi đầu xuống.

Sau ba phút, bốn người đàn ông cả người đầy cơ bắp đồng thời đi tới.

Quách Dung Dung so sánh thân hình của bốn người và Lâm Vũ thì trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Cũng may Lâm Vũ lại bắn một ánh mắt an ủi qua, cô ấy mới thoáng ổn định lại.

Khi Tứ Đại Kim Cương đi lên sàn đấu, quản lý cười ha ha nhìn về phía Lâm Vũ: “Phép tắc rất đơn giản, đánh cho một bên không đứng dậy được là đủ."

"Được!" Lâm Vũ sảng khoái đáp lời, sau đó bình thản nhìn bốn người: “Tới đi." Khi nói chuyện, Lâm Vũ vẫn đặt hai tay ra sau lưng. Hành động này lập tức khiến quần chúng vây xem xôn xao.

Quách Dung Dung vừa tức vừa sốt ruột, suýt nhịn không được mắng Lâm Vũ quá tự kiêu.

Tứ Đại Kim Cương cũng bị hành động của hắn chọc giận, quyết định trừng trị hắn một trận ra trò, thế là họ cùng vung nắm đấm xông lên...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom